Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh

Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 370



Nghĩ như thế Ninh Hương cũng tạm thời chấp nhận được chuyện này, nói ra khi xưa Ninh Lan ăn trộm tiền trong nhà bỏ trốn, bản thân cô cũng suýt chút nữa bị liên lụy đến, sau đó cũng buộc phải trốn tránh một hai năm.

Nếu không phải trốn đủ nhanh thì khi đó cô cũng phải cùng nhau gánh chịu cơn thịnh nộ của nhà họ Triệu rồi.

Cô trốn tránh Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên sao? Là nhà họ Triệu sao? Suy cho cùng cũng là một mớ hỗn độn do Ninh Lan để lại sau khi cuỗm tiền chạy mất.

Sự tàn nhẫn của Ninh Lan đã ăn sâu từ trong xương tủy và mạch máu, một khi ác niệm và hành vi độc ác bắt đầu thì không cách nào ngừng lại được nữa.

Một mình cô ta lưu lạc ở bên ngoài, chắc chắn cô ta còn gặp phải những khó khăn và gian nan hơn việc Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên ép cô ta phải lấy người mình không thích, hoàn cảnh sinh sống sẽ càng khó khăn hơn gấp trăm gấp ngàn lần, nếu như cô ta vẫn dùng ác niệm để giải quyết vấn đề thì tất nhiên sẽ không ngừng nảy sinh ra ác niệm ngày càng lớn hơn nữa.

Thậm chí Ninh Hương có thể tưởng tượng ra, đi đến bước đường ngày hôm nay thì có lẽ Ninh Lan vẫn không hề cảm thấy bản thân có vấn đề gì cả, cô ta đi đến bước đường ngày hôm nay đều do bị ép buộc cả, hoặc là người hoặc là hoàn cảnh mới ép buộc cô ta đi đến bước đường ngày hôm nay.

Vân Mộng Hạ Vũ

Và trong đám người ép buộc cô ta thì có lẽ cũng có người chị ruột sau khi nuôi cô ta đi học liền không quan tâm đến cô ta nữa.

Khi Ninh Hương và Vương Lệ Trân đang nói chuyện thì Lâm Kiến Đông vẫn đang bận rộn nấu cơm tối, bà người đến bàn ăn ngồi xuống ăn cơm, không khí trên bàn ăn vẫn chưa thoải mái lắm nhưng cũng không còn tiếp tục nói gì về chuyện của Ninh Lan nữa.

Vương Lệ Trân tuổi đã cao, ăn xong cơm xem tivi nghỉ ngơi một lúc thì hai con mắt đã sớm đánh nhau, liền rửa ráy rồi về phòng mình ngủ rồi. Còn lại hai người Ninh Hương và Lâm Kiến Đông ngồi đó xem tivi và trò chuyện một lúc.

Mắt thấy lập tức sắp đến Tết rồi, Lâm Kiến Đông nghĩ ngợi liền nói với Ninh Hương: “Năm nay Tết anh không về thôn nữa mà ở lại ăn Tết với em và bà Lệ Trân, ngày mai anh sẽ viết thư về nói rõ tình hình.”

Ninh Hương quay người qua nhìn anh và tò mò hỏi: “Tại sao?”

Lâm Kiến Đông nhìn Ninh Hương nói: “Bây giờ Ninh Lan không biết đã đi đâu, một ngày cô ta chưa bị cảnh sát bắt được thì trong lòng anh vẫn chưa thể an tâm. Suốt năm sáu năm không có gặp, cũng không biết rốt cuộc bây giờ cô ta đã biến thành người thế nào nữa, anh sợ cô ta bị dồn đến đường cùng rồi, lỡ như chạy đến đây tìm em thì có thể sẽ có rắc rối đấy.”

Ninh Hương nhìn Lâm Kiến Đông nghĩ ngợi một lúc, khuôn mặt không biểu cảm chớp chớp mắt nói: “Chắc là không đâu, đồng bọn của cô ta cũng đã bị bắt rồi, bây giờ cô ta chỉ có một mình, cảnh sát lại đang tìm kiếm cô ta khắp nơi, có lẽ cô ta cũng không dám tùy tiện đi ra ngoài đâu. Còn nữa, thôn chung ta cũng không có ai biết em ở chỗ nào của Tô Thành nên cô ta cũng không biết đâu.”

Bây giờ Ninh Hương không có chuyện gì cần thiết phải đi ra ngoài, có thể luôn ở trong nhà không ra khỏi cửa, vì thế khả năng để Ninh Lan tìm được thật sự không lớn lắm, nơi Ninh Lan có thể tìm được là cửa tiệm Ninh Hương Các và công ty.

Nhưng Lâm Kiến Đông vẫn không thể nào yên tâm, anh nói với giọng nghiêm túc: “Khoảng thời gian này anh nhất định phải ở bên cạnh em.”

Nghĩ kỹ thì có Lâm Kiến Đông ở đây sẽ càng yên tâm hơn một chút, dù Ninh Lan có thế nào thì cũng chỉ là một cô gái, nói về sức mạnh thì không thể nào so với Lâm Kiến Đông, vì thế cô cũng không nói thêm gì nữa mà chỉ gật đầu với Lâm Kiến Đông: “Được thôi.”

Bởi vì chuyện của Ninh Lan, thật ra tối hôm đó ba người họ cũng ngủ không ngon giấc cho lắm, Vương Lệ Trân ngủ rất sớm nhưng vẫn không có ngủ sâu, buổi tối có một chút động tĩnh liền thức giấc, sáng sớm trời còn chưa sáng đã thức dậy rồi.

Khi Lâm Kiến Đông nghe thấy tiếng động thức dậy thì bà ấy đang nấu bữa sáng trong nhà bếp, Lâm Kiến Đông rửa mặt xong liền đến nhà bếp phụ giúp, cùng bà ấy giúp đỡ nấu xong bữa ăn sáng thì vừa kịp lúc Ninh Hương đi xuống lầu.

Ninh Hương đi rửa mặt xong cũng qua ngồi vào bàn ăn sáng.

Cô nhìn thấy sắc mặt Vương Lệ Trân không tốt lắm nên quan tâm hỏi một câu: “Bà, tối qua bà ngủ không ngon sao?”

Vương Lệ Trân dùng tay dụi dụi đôi mắt và không hề che giấu: “Thì chính là chuyện của Ninh Lan đấy, trong lòng cứ bồn chồn không yên, ngủ một lúc tỉnh một lúc, cứ sợ có người vào nhà, nghe thấy động tĩnh liền thức dậy, không ngủ ngon giấc lắm.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 371



Lâm Kiến Đông ngồi bên cạnh Ninh Hương và nhìn Vương Lệ Trân mở miệng nói: “Bà đừng lo lắng nhiều thế, đồng bọn của Ninh Lan đã bị bắt cả rồi, bây giờ Cảnh sát tìm kiếm cô ta khắp nơi, chắc chắn cô ta đã trốn ở đâu đó rồi, hơn nữa cô ta cũng không biết A Hương đang ở đây.”

Tất nhiên Vương Lệ Trân cũng hiểu những điều này nhưng vẫn không ngăn nổi sự bồn chồn trong lòng, bà ấy vẫn luôn nhớ đến việc Ninh Hương và Ninh Lan có mâu thuẫn, hai chị em họ từng làm rất căng, bà ấy chỉ sợ Ninh Lan sẽ làm liều trở về gây rắc rối cho Ninh Hương.

Ninh Lan biến mất bao nhiêu năm qua không quay trở về, cũng không có tin tức gì cả nhưng bà ấy chưa từng lo lắng những chuyện này, nhưng khi cảnh sát tìm đến nhà nói chuyện này thì càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, trong lòng cũng bất không chịu nổi liên tưởng đến những chuyện không tốt đẹp.

Thấy Vương Lệ Trân thở dài, Lâm Kiến Đông lại nói: “Một lát cháu sẽ viết thư gửi về nhà nói một tiếng, năm nay sẽ không về ăn Tết, cháu sẽ ở lại đây với bà và A Hương, có cháu ở đây bà cứ yên tâm, không cần phải lo lắng nhiều quá.”

Nghe xong câu này, Vương Lệ Trân nhìn Lâm Kiến Đông, lại nhìn Ninh Hương, bỗng chốc thả lỏng giọng điệu mở miệng nói: “Cũng tốt, bà không sợ cái gì cả, bà và Ninh Lan dường như cũng không có tiếp xúc qua, bà chỉ lo cô ta sẽ đến tìm A Hương thôi.”

Tất nhiên trong lòng cũng sẽ nghĩ Ninh Lan đi ra ngoài bao nhiêu năm qua cũng không có quay trở về, đặc biệt là khi cảnh sát đến tìm cô ta thì có thể cũng không quay trở về nữa, nhưng những thứ này cũng chỉ là có thể thôi, trong lòng vẫn bất giác thấy lo lắng, chỉ sợ lỡ như.

Nhưng mà có Lâm Kiến Đông ở đây thì những lo lắng này đúng là có thể nhỏ hơn một chút.

Ninh Hương đưa tay ta vỗ vỗ mu bàn tay của bà ấy: “Cũng không đáng sợ thế đâu, đừng tự mình dọa mình.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Vương Lệ Trân gật gật đầu: “Hy vọng cảnh sát sớm bắt được cô ta.”

Còn lại chưa đến năm ngày nữa là qua năm mới, Lâm Kiến Đông không có chậm trễ thời gian, ăn cơm xong liền mang lá thứ đã ghi sẵn lúc trước khi đi ngủ tối hôm qua gửi đi, gửi thư xong tất nhiên quay trở về với Ninh Hương và Vương Lệ Trân để họ an tâm hơn.

Hai ngày trôi qua, mọi thứ đều rất bình yên, thần kinh của Vương Lệ Trân cũng từ từ thả lỏng đi, đặc biệt là sắp Tết rồi, khắp phố lớn hẻm nhỏ đều tràn đầy hương vị năm mới và vui mừng, không khí náo nhiệt cũng có thể ảnh hưởng tâm trạng của người ta.

Cho dù như thế nào thì bận rộn suốt một năm khi yên ổn trở lại vẫn phải ăn cái Tết êm ấm.

Vì thế trong hai ngày trước khi đón Tết, Ninh Hương và Lâm Kiến Đông đã cùng nhau đi ra ngoài mua sắm chút đồ Tết.

Và đồ Tết ngoại trừ những thứ như pháo hoa pháo nổ thì những thứ còn lại đều là đồ ăn cả.

Bây giờ ở chợ có rất nhiều loại thịt, vả lại đều không cần vé thịt, vì thế nào là thịt heo thịt bò thịt dê, tôm cá gì đó Ninh Hương và Lâm Kiến Đông đều mua mỗi thứ một ít mang về nhà, dự định vào buổi tối đêm giao thừa sẽ nấu một bàn ăn phong phú.

Một ngày trước đêm giao thừa, đồ Tết cũng đã đại khái mua đầy đủ rồi.

Lâm Kiến Đông và Ninh Hương cùng nhau đối chiếu từng món từng món trong tờ giấy mua đồ Tết cầm trên tay, khi toàn bộ đều được đánh dấu mới thở phào nhẹ nhõm đột nhiên Vương Lệ Trân lại hỏi một câu: “Không có mua lồng đèn đỏ sao?”

Nghe thấy câu này, Ninh Hương mới vỗ vỗ đầu phát hiện mình quên mất ghi lồng đèn vào đó.

Đây là thứ mang không khí náo nhiệt, mua hay không mua thật ra cũng được, nhưng mà trong tiềm thức của Ninh Hương, cuộc sống phải có cảm giác nghi thức mới có ý nghĩa, cảm giác nghi thức khi ăn lễ càng cần phải có, vì vậy cô vẫn quyết định đi ra ngoài mua thêm hai cái đèn lồng đỏ mới tinh và thay cái cũ trước hiên nhà xuống.

Vì thế khi ăn cơm trưa xong, ở nhà nghỉ ngơi một lúc thì cô lại cùng Lâm Kiến Đông đi ra chợ.

Đi tới chợ không dạo lung tung mà trực tiếp đi đến trước sạp bán lồng đèn, hai người cùng nhau lựa chọn giữa đống lồng đèn.

Mua xong lồ ng đèn, Ninh Hương và Lâm Kiến Đông mỗi người xách một cái đi về nhà, khi đến cũng không có cảm giác gì đặc biệt nhưng lúc quay về đi ngang qua nửa con đường thì Ninh Hương luôn cảm thấy có người đang đứng nhìn cô từ đâu đó, rất kỳ lạ, cô quay đầu qua tìm kiếm vài lần.

Lâm Kiến Đông nhìn thấy cô đang có chuyện liền quay đầu qua nhìn một lần.

Không nhìn thấy cái gì cả nên tự nhiên hỏi cô: “Sao thế?”

Ninh Hương thu lại ánh mắt nhìn Lâm Kiến Đông: “Em cứ có cảm giác có người đang đi theo em.”

Lâm Kiến Đông bị cô nói đến mức có chút căng thẳng đầu óc nên lại quay đầu qua lướt nhìn một cái.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 372



Nhưng vẫn không nhìn thấy gì cả, Ninh Hương thở phào nhẹ nhõm: “Có thể do em đa nghi quá, chúng ta về nhà thôi.”

Nói xong cô xách cái lồng đèn đi chưa được vài bước cô lại chịu không nổi quay đầu qua nhìn một cái, kết quả lần này trùng hợp thế bào mà vừa quay đầu qua liền nhìn thấy một người phụ nữ sành điệu tóc xoăn mặc áo khoác ca rô đứng ở quầy bên cạnh.

Khoảnh khắc nhìn thấy góc nghiêng của người phụ nữ sành điệu này thì thần kinh của Ninh Hương liền trở nên căng thẳng, sau đó cô không một chút do dự và đưa tay lên nắm lấy cánh tay của Lâm Kiến Đông, giọng điệu căng thẳng nói: “Là Ninh Lan.”

Lâm Kiến Đông nghe thế liền quay đầu qua nhìn, khoảnh khắc nhìn thấy Ninh Lan sắc mặt của anh tối sầm lại và nhanh chóng kéo Ninh Hương đi về.

Ninh Lan đứng bên cạnh sạp hàng thấy họ quay người rời đi cũng lập tức quay lưng bỏ đi, khi Lâm Kiến Đông và Ninh Hương cầm theo lồng đèn bước nhanh thì bước chân của Ninh Lan cũng vội vã hơn, trực tiếp rẽ vào trong một con hẻm nhỏ.

Dòng người đi qua đi lại giữa chợ rất nhiều, Lâm Kiến Đông và Ninh Hương đuổi theo giữa dòng người đông đúc, phát hiện cô đã rời khỏi con hẻm nhỏ, họ đuổi vào hẻm đã không thấy bóng dáng, lại đuổi theo ra ngoài tìm hai con hẻm nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Ninh Lan.

Ninh Hương phù phù th* d*c và quay đầu qua nhìn Lâm Kiến Đông, cả hai đồng thanh nói một câu: “Gọi điện thoại.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Nói xong lại đồng thời quay người cùng với Lâm Kiến Đông chạy đến cái buồng điện thoại gần đó, hai người đứng xếp hàng một lúc trước buồng điện thoại, Ninh Hương đưa tay cầm lấy điện thoại, Lâm Kiến Đông lấy từ trong túi ra một tờ giấy và đưa cho cô số điện thoại.

Điện thoại reo bên tai vài tiếng đã bắt máy, Ninh Hương nín thở nói: “Là cảnh sát Phương đúng không?”

“Chúng ta nhìn thấy Ninh Lan rồi, cô ta quay về rồi, bây giờ đang ở Tô Thành.”

Nói chuyện điện thoại xong đi ra khỏi buồng điện thoại đi về nhà, Ninh Hương và Lâm Kiến Đông đều rất bình tĩnh. Hai người sóng vai nhau cầm đèn lòng vừa chậm rãi đi bộ ở ven đường, vừa nói mấy chuyện liên quan đến Ninh Hương, họ nhắc đến rất nhiều chuyện ngày còn bé, Ninh Hương cũng nói ra rất nhiều tâm sự trong lòng mình.

Cứ như là từ từ giải bày hết nỗi lòng mình, cô kể với Lâm Kiến Đông chuyện vì sao sau khi ly hôn, cô lại hận Ninh Lan như vậy, vì sao phải cắt đứt quan hệ với Ninh Lan một cách tuyệt tình như vậy. Bởi vì cô thật sự có rất nhiều kỳ vọng ở Ninh Lan, bởi vì cô đã trả giá cho Ninh Lan rất nhiều.

Từ từ kể hết lại những chuyện từ trước đến nay, chỉ cần liếc mắt nhìn thoáng qua cách ăn mặc của Ninh Lan là có thể thấy được đời sống vật chất của Ninh Lan thật sự không tồi, ít nhất là có điều kiện tốt hơn cuộc sống của những người dân thành phố bình thường.

Chỉ sợ là số tiền dùng để mua những thứ đồ này mặc lên người đều là những đồng tiền bẩn.

Mấy năm gần đây có lẽ cuộc sống của cô ta rất tốt, nên cô ta chưa bao giờ trở về. Bây giờ phạm tội lớn, đồng bọn đều bị bắt hết, bản thân cô ta cũng bị cảnh sát xếp vào danh sách truy bắt, tính đi tính lại chẳng có đường nào để đi nên mới quay về.

Ninh Hương xách lồng đèn đi một cách chậm rãi, sau khi thấy Ninh Lan xuất hiện thì cô lại bình tĩnh hơn nhiều.

Lòng cô không hề hoảng loạn gì cả, cô chỉ thong thả hỏi một câu: “Cô ta về làm gì? Tìm em sao?”

Tìm cô làm gì chứ?

Đến xem bây giờ cô sống thế nào sao?

Hay là có lời gì muốn nói với cô?

Cũng có thể là cô ta muốn tiếp tục làm thêm chuyện gì đó to gan nữa?

Nếu hôm nay không có Lâm Kiến Đông ở bên cạnh, Ninh Lan thật không biết có thể chạy không nữa.

Dám làm chuyện lớn như vậy mà cô ta còn tưởng cứ trốn tránh được sao?

Lâm Kiến Đông quay lại nhìn Ninh Hương nói: “Có anh ở đây, em đừng lo lắng, cô ta không dám hành động thiếu suy nghĩ đâu.”

Ninh Hương nhìn Lâm Kiến Đông gật đầu một cái: “Ừm.”

Dù cô cũng có tò mò, nhưng Ninh Hương hoàn toàn không muốn biết lý do tại sao Ninh Lan lại trở về, tại sao lại xuất hiện trước mặt cô, cô hoàn toàn không muốn gặp lại Ninh Lan. Tình cảm chị em giữa hai người đã hoàn toàn vơi cạn từ lúc cô sống lại đến cái đêm Trung Thu kia.

Ninh Hương tự cho là mình chẳng thiếu nợ Ninh Hương cái gì cả, nhưng ngược lại Ninh Hương lại thiếu cô rất nhiều. Cô đã sớm biết nhưng tính toán trên người Ninh Lan sẽ chẳng đi đến đâu nên đã làm công tác tư tưởng cho mình từ lâu, yên tâm sống cuộc đời của riêng mình.

Cho đến hôm nay, Ninh Lan sống tốt cũng được, sống không tốt cũng được, hoàn toàn không liên quan gì đến cô cả.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 373



Vương Lệ Trân sợ đến mức không thể ngủ được, thậm chí ngay cả giao thừa hay Tết Âm lịch cũng không tươi tắn nổi, cho nên sau khi về nhà, Ninh Hương và Lâm Kiến Đông không nói chuyện đã gặp Ninh Lan cho bà ấy biết.

Hai người xách đèn lồng đi vào nhà, vẫn là bộ dạng vui vẻ như cũ.

Vương Lệ Trân không biết Ninh Lan đã trở lại, mấy ngày nay tâm trạng bà cũng vui lên một chút nhờ bầu không khí năm mới náo nhiệt. Trong lòng bà ấy không còn cảm giác nặng nề như trước nữa, buổi tối giờ đã có thể ngủ một giấc thật ngon, sáng hôm sau dậy sớm chuẩn bị cho đêm giao thừa.

Cả ngày cuối năm hôm ấy, việc cần làm là quên đi chuyện cũ và vui vẻ chuẩn bị đón chào năm mới.

Ba người Vương Lệ Trân, Lâm Kiến Đông và Ninh Hương dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ từ trong ra ngoài.

Những câu đối mới đã được dán lên, giấy đỏ mới cũng đã được dán lên, lồng đèn đỏ trước cửa cũng được đổi thành lồng đèn mới.

Dọn dẹp sạch sẽ trong nhà ngoài nhà xong, cách trang trí trong nhà cũng thay đổi thành kiểu mới, tạo cảm giác năm mới thì có nhiều điều mới mẻ hơn.

Khi trời sẩm tối thì bắt tay vào nấu cơm tất niên, cả ba người cũng nấu cùng nhau, trong bầu không khí náo nhiệt này, họ trò chuyện về những thứ đã mua phải làm như thế nào, dù gì năm mới cũng là tết đoàn viên và vui vẻ.

Vì không khí năm mới tết đến thật sự quá vui vẻ, tâm trạng của Ninh Hương và Lâm Kiến Đông cũng không bị chuyện của Ninh Lan ảnh hưởng. Ba người họ vui vẻ cùng ăn cơm tất niên xong thì xem Xuân Vãn, đến thời khắc giao thừa mười hai giờ thì đi ra ngoài xem b.ắ.n pháo hoa.

Khi nhìn thấy pháo hoa trên bàu trời đêm, Ninh Hương nhớ đến đêm giao thừa bảy tám năm trước, Lâm Kiến Đông dẫn Vương Lệ Trân đi một con thuyền nhỏ đến đón năm mới với cô, khi pháo hoa nở rộ trên bầu trời, họ đã nói với cô rằng: “Sẽ càng ngày càng tốt hơn.”

Đúng là càng ngày càng tốt.

***Tháng Giêng cũng không có chuyện gì bận rộn ngoài việc đi thăm bạn bè, người thân. Bây giờ Ninh Hương ở Tô Thành cũng coi như là người quen biết nhiều, cho nên cô xách quà đi thăm không ít người, quan trọng nhất là đến thăm Châu Văn Khiết và Lý Tố Phân.

Lâm Kiến Đông hiện tại đang là người yêu của Ninh Hương nên anh đi cùng cô cũng là điều tự nhiên.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trong lòng Ninh Hương cũng nghĩ là có thể nào Ninh Lan sẽ lại xuất hiện trước mặt cô nữa không.

Nhưng mười ngày nghỉ Tết trôi qua, Ninh Lan vẫn chưa xuất hiện trước mặt cô lần nào.

Đương nhiên Ninh Lan không xuất hiện cũng là chuyện bình thường, đêm giáp Tết đụng phải cô ta trong chợ hơn phân nửa là trùng hợp. Ninh Lan biết Ninh Hương đang sống ở đâu, Ninh Hương cũng không đến Ninh Hương Các và cửa hàng, vậy thì khi đó gặp cô chỉ có thể là trùng hợp.

Nhưng lần thứ hai thì không phải là sự trùng hợp nữa, đến ngày mùng mười tháng Giêng, cảnh sát ở Quảng Việt ở bên kia chính thức ra thông báo, Ninh Lan liên quan đến tội cướp giật và tội cố ý g.i.ế.c người đã bị cảnh sát bắt được.

Khi nghe được tin tức này, người tở phào nhẹ nhõm đầu tiên là Vương Lệ Trân.

Chỉ cần bị cảnh sát bắt được thì đã có thể yên tâm được rồi.

Nghe nói Ninh Lan bị cảnh sát bắt trong một nhà trọ tư nhân. Sau khi bị bắt được thì đương nhiên là bị áp tải đến nơi xảy ra vụ án ở Quảng Việt, cảnh sát thông báo tạm giam, bắt đầu điều tra chứng cứ và những chuyện có liên quan.

Ninh Hương và Lâm Kiến Đông cũng coi như là thoáng thở dài được một hơi, tảng đá trong lòng cũng buông xuống.

Đúng là sẽ cảm thán nhưng cũng chỉ cảm thán một chút thôi.

***

Sau khi biết được thông báo của cảnh sát, Ninh Hương và Lâm Kiến Đông cũng khôi phục lại cuộc sống sinh hoạt bình thường.

Lâm Kiến Đông vẫn chủ yếu bận công việc ở công ty, dẫn dắt mọi người mở rộng thị trường, ngoài trừ điều hành một số công việc kinh doanh của các đơn vị, thì việc tiếp theo cần làm là mở cửa hàng ở Bình Thành và Lăng Thành, sau đó là Quảng Việt ở phía nam, bên kia hiện nay đang có tốc độ phát triển nhanh nhất.

Việc mở rộng quy mô nhà xưởng ở Mộc Hồ vẫn đang được tiến hành theo bình thường, ban huấn luyện cũng đã đầy đủ, nhóm thợ thêu đầu tiên cũng như giáo viên dạy thêu đã được đào tạo, đều là do Ninh Hương tự mình tuyển chọn.

Bản thân Ninh Hương cũng có đến Mộc Hồ đào tạo cho thợ thêu, dạy cho họ tài nghệ mà mình có. Mỗi lần đi, cô thức dậy từ sáng sớm, ngồi xe đến Mộc Hồ, dạy xong lại ngồi xe đi về.

Việc Ninh Lan bị bắt đã bùng nổ ở Mộc Hồ, có rất nhiều người bàn tán chuyện này, người quen hay không quen đều lấy chuyện này ra nói. Càng qua miệng nhiều người thì câu chuyện càng đi xa, cuối cùng đã nói cô ta thành một kẻ sát nhân điên cuồng.

Thậm chí còn có người cầm hình của Ninh Lan hù dọa con của họ, nói nếu chúng không nghe lời thì sẽ bị cô ta bắt đi.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 374



Dĩ nhiên nhắc đến Ninh Lan thì phải nhắc đến Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên, nhiều người bàn tán sau lưng họ rằng, Ninh Lan là bị Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên hãm hại. Nếu lúc đó họ không gả Ninh Lan cho một người què thì sao Ninh Lan lại có thể biến thành như vậy.

Nhưng lại có người nói là liệu Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên có sống tốt được không?

Trong chuyện này, cách làm của Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên đúng là không sai, nhưng cuối cùng bọn họ cũng đâu có ngược đãi Ninh Lan, họ để Ninh Lan yên ổn học xong cấp ba mà. Nếu như Ninh Lan thật sự không chịu chấp nhận cuộc hôn nhân đó thì có nhiều cách giải quyết lắm, chẳng hạn như tự mình đi tới nhà họ Triệu nói mình không muốn thì cũng được mà.

Họ còn nói Ninh Lan còn độc ác hơn nhiều so với Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên, làm một gia đình hòa thuận biến thành kết cục như ngày hôm nay, bản thân mình trộm hết bao nhiêu tiền bỏ đi mà cũng không sống cuộc sống an ổn, còn đi hại người ta, thật sự là lòng dạ quá mức đen tối.

Bây giờ thì xong rồi, tự hại mình bị cảnh sát bắt, cũng không biết có bị xử tội tử hình không nữa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lại nhắc đến Ninh Hương, người ta bây giờ có thể thở phào nhẹ nhõm rồi, có người nhà như vậy ai mà chịu được?

Hơn nữa nhắc đến chuyện Ninh Hương độc ác hay không độc ác, lúc này có người nào ở Mộc Hồ không biết Ninh Hương đã hao tâm tổn sức biết bao nhiêu để thành lập Ninh Hương Các, xây dựng ban đào tạo miễn phí, còn tự mình tới chỉ đạo, cũng là vì muốn cho các thợ thêu ở Mộc Hồ có cơ hội làm giàu cùng mình.

Hai năm qua, nền kinh tế của Mộc Hồ đều dựa vào sự phát triển của Ninh Hương Các rất nhiều.

Còn ai có thể lại nói cô là người lòng dạ ích kỷ độc ác không ai bằng nữa chứ?

Ai ích kỷ độc ác mà có thể rộng rãi hào phòng lấy danh tiếng và kỹ thuật của mình ra để cho các thợ thêu khác làm giàu cùng mình được? Ai ích kỷ độc ác có thể dắt một Vương Lệ Trân không quan hệ m.á.u mủ gì vào thành rồi hiếu kính như bà nội mình được?

Rốt cuộc người nào lòng dạ độc ác thì vừa nhìn là hiểu ngay.

Ninh Hương vẫn luôn làm việc ngay thẳng, chưa bao giờ có tin đồn thất thiệt nào, đến nay cũng vẫn như vậy. Cô kiên định đi trên con đường mình chọn với một trái tim hết sức chân thành, lòng yêu cuộc sống và sự yêu thương thế giới này.

***

Có điều dù yêu thương hay không yêu thương thì mệt cũng vẫn phải mệt.

Đặc biệt là mỗi lần đến Mộc Hồ đào tạo thợ thêu, buổi tối cô ngồi xe về đều cảm thấy mệt không chịu được.

Khi trong công ty có chuyện gì đó quan trọng, Lâm Kiến Đông sẽ bận rộn đi làm việc, còn nếu không có chuyện gì quan trọng thì anh sẽ theo Ninh Hương đi đến Mộc Hồ. Dù phải mở rộng nhà xưởng ở đây nhưng anh có tới cũng không có việc gì bận.

Hôm nay Lâm Kiến Đông lại đi cùng với Ninh Hương đến Mộc Hồ, ngoại trừ giờ ăn cơm buổi trưa, hai người đều bận rộn chuyện của riêng mình. Lâm Kiến Đông đi giải quyết chuyện trong nhà xưởng, Ninh Hương thì đến đào tạo cho các thợ thêu.

Trong nhóm thợ thêu đầu tiên này còn có Dương Tuê, em dâu của Lâm Kiến Đông.

Dương Tuệ vẫn luôn rất sùng bái Ninh Hương, cho nên sau khi nắm được cơ hội này, mỗi lần lên lớp cô ấy đều rất tích cực. Đặc biệt là những lần Ninh Hương đến đây huấn luyện, cô ấy học cực kỳ chăm chú y như vừa được tiêm m.á.u gà vậy.

Mỗi lần thấy Dương Tuệ như vậy, Ninh Hương lại vô thức nhớ đến mình trước đây. Cô cũng dành cho nghề thêu sự nhiệt tình quyết tâm rất lớn, nên Châu Văn Khiết và Lý Tố Phân mới có thể đặc biệt đồng ý dạy cô.

Bây giờ Ninh Hương cũng đang cảm nhận được cái cảm giác này, cô chỉ mong sao mình có thể dạy cho Dương Tuệ tất cả.

Tố chất của Dương Tuệ cũng tốt, học gì cũng nhanh, nên lúc không có ai Ninh Hương sẽ để thêm những thợ thêu khác dạy cô ấy. Chỉ cần cô ấy có thể tiếp thu và linh hoạt ứng dụng những kĩ thuật này thì Ninh Hương đều vui lòng dạy cho cô ấy tất cả những gì có thể.

Khi chỉ dạy riêng, hai người còn nói chút chuyện phiếm, thường xuyên qua lại nên cũng ngày càng thân thiết hơn.

Dương Tuệ sẽ kể cho Ninh Hương nghe những chuyện của nhà họ Lâm, ví dụ như chuyện ba anh em họ mở tiệm buôn bán ở thị trấn, kinh doanh cũng tốt. Năm nay dự định an cư ở thị trấn, để mấy đứa nhỏ trong nhà có thể vào thị trấn đi học.

Khi Ninh Hương nghe Dương Tuệ nói những điều này, cô có một cảm giác rằng cuộc sống sinh hoạt đang càng ngày càng tốt hơn, nên cô rất thích nghe. Nghe xong lại còn cảm thấy cuộc sống có bao nhiêu ước ao, tất cả đều đang ngày càng mỹ mãn.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 375



Đương nhiên trong lòng Dương Tuệ cũng rất muốn tám chuyện với Ninh Hương, ví dụ như khi gặp mặt riêng với Ninh Hương, cô ấy thật sự không nhịn nổi nữa bèn hỏi một câu thăm dò Ninh Hương: “Chị A Hương, có phải là chị và anh ba đang yêu nhau không?”

Từ ngày khai giảng lớp đào tạo, Dương Tuệ thường xuyên trông thấy Ninh Hương và Lâm Kiến Đông. Dựa vào giác quan thứ sáu nhạy bén mà nói thì cô cảm thấy khi Ninh Hương và Lâm Kiến Đông ở bên nhau cứ kỳ diệu kiểu gì ấy.

Tuy là hai người không có động tay động chân gì, nhưng nhìn ánh mắt của hai người thì rõ ràng không hề bình thường chút nào, hoàn toàn không che giấu được.

Ninh Hương thấy cô ấy nhiều chuyện thì đưa tay lên vỗ đầu cô ấy một cái: “Lo mà chăm chỉ học tập đi.”

Dương Tuệ thấy cô không muốn nói thì cũng chỉ cười rồi không nói gì nữa.

Kết thúc một ngày đào tạo, khi trời chạng vạng tối, Ninh Hương và Lâm Kiến Đông cùng ngồi xe đi về nhà. Sau khi ngồi xuống, Lâm Kiến Đông chợt lấy một tờ báo từ trong bao ra, đưa cho Ninh Hương xem một bài báo.

Ninh Hương xem thử, là thông báo của viện nước W “Một số quy định về việc mua phương tiện cơ giới, tàu và máy kéo của nông dân hoặc hộ gia đình chung trong kinh doanh vận tải”, lần đầu tiên chính sách mua phương tiện vận tải được xác nhận hợp pháp.

Trước đó, nhà nước không cho phép tư nhân xe gắn động cơ.

Xem tin tức xong, Ninh Hương quay sang nhìn Lâm Kiến Đông, Lâm Kiến Đông nhìn cô nói: “Anh dự định dành thời gian tìm thầy học lái xe, thi đậu bằng lái thì mua một chiếc xe, sau này em phải ra ngoài làm việc thì anh lái xe đưa em đi, cũng sẽ dễ dàng hơn.”

Ninh Hương nhìn anh cười: “Bây giờ học lái xe cũng không dễ dàng gì.”

Chưa nói đến việc không có người dạy, ngoài việc thi lý thuyết và thực hành thì còn phải học sửa chữa xe cơ giới, cũng chính là phải học kỹ thuật giữ gìn và sửa chữa ô tô, sửa xe lái xe đều phải học, còn có rất nhiều mục khác phải thi nữa.

Từ lúc học đến khi có bằng cầm trong tay thì bình thường chắc khoảng ba năm.

Lâm Kiến Đông cũng cười: “Đầu tiên phải tìm một người tài xế dạy học đã.”

***

Tác phong làm việc của Lâm Kiến Đông từ trước đến nay đều không lề mề, dù là đang bận rộn đi làm anh vẫn tìm một người tài xế đến dạy mình lái xe. Trước khi học lái xe thì phải học sửa xe như thế nào, cho nên việc đầu tiên cần làm là đọc sách nguyên lý hoạt động của máy móc.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sắp đến giai đoạn giữa của thập niên tám mươi rồi, một năm này, điều kiện trong nước ngày càng nới lỏng, ngày càng nhiều người ở nông thôn lên thành phố làm công làm khuân vắc, không ảnh hưởng gì đến việc cày ruộng cả nên vào thành kiếm thêm chút tiền.

Cũng trong năm này, trong nước thịnh hành việc mặc đồ tây, làm đồ tây bỗng trở nên rất hot.

Ngày tháng trôi qua, thời đại không ngừng phát triển, cuộc sống cũng không ngừng tiến về phía trước, mọi người nhìn nhau rồi nói về những cách kiếm thêm tiền cho cuộc sống tốt đẹp hơn.

MÀ cuộc đời của Ninh Lan chắc cũng dừng lại ở một năm này.

Sau khi bị cảnh sát bắt hơn nửa tháng, thủ tục điều tra chứng cứ kết thúc, chuyển giao cho viện kiểm sát. Viện kiểm sát nhận án, tiến hành thẩm tra xét duyệt, sau khi họ xác định tất cả các chứng cứ liên quan đều chính xác thì ra lệnh bắt giữ, rồi mở phiên tòa xét xử.

Phải mất gần bảy tháng kể từ khi viện kiểm sát phê chuẩn vụ bắt giữ cho đến khi tòa án đưa ra phán quyết cuối cùng.

Hai đồng phạm của Ning Lan bị kết án tử hình vì tình tiết nghiêm trọng, còn Ninh Lan thì cuối cùng bị kết án chung thân.

Khi tòa án mở phiên xét xử, từ phiên thứ nhất đến phiên thứ hai, Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên cũng không đến Quảng Việt nữa, dù gì đi xa cũng tốn rất nhiều tiền, bọn họ chỉ coi như mình chưa bao giờ có một đứa con gái làm xấu mặt gia đình như vậy.

Ninh Hương không đến cũng là lẽ tự nhiên.

Cô đến làm gì?

Để tận mắt nhìn thấy Ninh Lan bị phán vào tù à?

Chỉ làm k*ch th*ch Ninh Lan thêm mà thôi.

Nhưng hình như Ninh Lan lại rất muốn Ninh Hương đến k*ch th*ch, sau khi bị bắt vào tù, cô ta liên tục viết thư gửi Ninh Hương, gửi đến công ty Ninh Hương, nội dung của các bức thư đều rất đơn giản, cô ta muốn gặp cô.

Hôm nay Lâm Kiến Đông lần thứ hai mang thư của Ninh Lan gửi đến công ty về, Ninh Hương nhận lấy hít một hơi rồi xé mở phòng bì, lấy bức thư ra, liếc nhanh qua nội dung bức thư, vẫn là nội dung như trước, cô ta muốn gặp cô.

Ninh Hương im lặng nhìn bức thư trong chốc lát, rồi ngẩng đầu nhìn Lâm Kiến Đông nói: “Em sẽ đi gặp cô ta.”

Lâm Kiến Đông tôn trọng mọi quyết định của cô, anh chỉ gật đầu đáp lại: “Anh đi cùng em.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 376



Đúng lúc mấy ngày kế tiếp không có việc gì quan trọng, Ninh Hương cất phong thư đi, ngồi xuống ăn cơm tối cùng Vương Lệ Trân và Lâm Kiến Đông trước. Ăn cơm tối xong quay về phòng thu dọn một chút, tìm một cái túi đựng hành lý nhỏ, cho vài món đồ tắm rửa, quần áo vào.

Đang thu dọn quần áo thì Vương Lệ Trân gõ cửa đi vào, ngồi xuống chiếc giường bên cạnh cô nói: “Quyết định đi gặp cô ta rồi sao?”

Ninh Hương cầm quần áo gấp lại cho vào túi hành lý, tay hơi chỉnh lại một chút nói: “Đi gặp cô ta một lần, khiến cô ta hoàn toàn hết hy vọng, nếu không cô ta vẫn sẽ gửi thư đến đây. Thật ra cháu rất muốn đến xem, xem cô ta còn muốn cháu nói cái gì nữa.”

Vương Lệ Trân nhìn Ninh Hương nghĩ nghĩ: “Còn có thể nói cái gì được chứ? Sợ là còn muốn trách móc cháu nữa đấy.”

Ninh Hương nhìn về phía Vương Lệ Trân: “Bà cũng có cảm giác như vậy sao?”

Vương Lệ Trân hít vào một hơi khẽ chép miệng vài cái, chậm rãi nói: “Nha đầu Ninh Lan kia biết nói thế nào đây, vẫn luôn mang thù không nhớ ơn. Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên đối với A Hương cháu quả thật mắc nợ rất nhiều, nhưng đối với Ninh Lan quả thật lại không có mắc nợ nhiều, chẳng qua là sau khi cô ta tốt nghiệp đã để cho cô ta đi làm hai năm để kiếm sống, bây giờ cô ta đã là người lớn, còn muốn ăn bám ở nhà, cái này mà được sao? Còn vì chuyện này mà cãi nhau, mối quan hệ không còn như trước nữa. Hủy hoại sự cố gắng của gia đình, cũng chính là hủy hoại đi bản thân cô ta.”

Chuyện này nói thế nào cũng không khó bằng chuyện khi đó Ninh Hương ầm ĩ đòi ly hôn, có thể có rất nhiều cách. Chỉ là cô ta chạy tới nhà họ Triệu nói không muốn, nhà họ Triệu có thể ngang ngược dùng tiền mua cô được sao? Bây giờ cũng không phải là xã hội cũ nữa.

Hoặc là cô ta không cần phải đi đến nhà họ Triệu nói chuyện này, có thể đi tìm Hứa Diệu Sơn, nhờ Hứa Diệu Sơn đi đến nhà cô ta nói chuyện giúp cũng được. Kết hôn không giống như ly hôn, lấy ví dụ như Ninh Hương trước đây, Hứa Diệu Sơn chắc chắn sẽ giúp Ninh Lan.

Cho dù là một cách cô ta cũng không chịu thử, không phản kháng như bình thường, mà lập tức nổi giận.

Nếu những gì Ninh Hương đã trải qua đều dồn lên người cô ta, có phải cô ta đã lấy tiền đi mua thuốc diệt chuột, lúc nấu cơm đổ vào trong nồi, đầu độc g.i.ế.c c.h.ế.t cả một nhà rồi hay không? Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng từ đầu đến cuối vẫn chưa làm được gì.

Đối với nhà họ Ninh mà nói, cô ta cũng chỉ giống như một người đòi nợ, từ nhỏ đến lớn không phải chịu quá nhiều uất ức, thuận thuận lợi lợi tốt nghiệp trung học, sau đó nổ một tiếng sấm lớn, thổi bay tất cả mọi người trong nhà.

Việc này qua rồi cũng không nên nói nữa, mà cho dù nói tiếp cũng không thể kết thúc được, cho nên Vương Lệ Trân lại tiếp tục nói: “Cháu nói xem với tính tình của cô ta, đi ra ngoài nhiều năm như vậy rồi mà cũng không giống ai, đi tới từng bước như ngày hôm nay, cô ta có cảm thấy tất cả những vấn đề đều do mình mà ra không? Phải cảm thấy mọi vấn đề đều do mình mà ra, sửa đổi bản thân thật tốt là được rồi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Ninh hương tiếp tục thu dọn hành lý, Vương Lệ Trân ngồi vẫn tiếp tục nói: “Cô ta có thể vì chuyện tìm đối tượng mà trực tiếp biến gia đình thành cái dạng kia, liên lụy đến nhiều người như vậy, bà cảm thấy, cô ta sẽ không nhớ được ân tình của người chị gái là cháu đâu. Nói như vậy ở trong mắt cô ta bây giờ, chỉ có người khác là thiếu nợ cô ta, thậm chí là cả thế giới đều thiếu nợ cô ta, duy chỉ có mình cô ta là không mắc nợ ai.”

Ninh Hương thu dọn hành lý xong kéo khóa kéo lại, ngồi xuống bên cạnh Vương Lệ Trân, nhìn bà nói: “Lòng tốt nhỏ nuôi người tốt, lòng tốt lớn nuôi hận thù, đương nhiên câu này không phải do người ta nói lung tung. Cháu và cô ta là chị em ruột thịt, từ nhỏ đến lớn cùng ăn cùng ngủ với nhau, cháu yêu thương cô ta nhiều hơn rất nhiều so với bố mẹ hay em trai lúc đó, tất nhiên chủ yếu đều là cháu đối xử với cô ta rất tốt. Đột nhiên cô ta bất hòa, tự nhiên lại bắt đầu đi ôm hận, cảm thấy tất cả những khổ sở mà cô ta gặp sau này, cháu là chị gái đều phải chịu tất cả trách nhiệm.”

Vương Lệ Trân nghe đến đây, nhìn Ninh Hương nói: “Cho tới ngày hôm nay, nếu cô ta còn không biết đạo lý như vậy, A Hương cháu để cho bà mắng c.h.ế.t cô ta đi. Bị giam lâu như vậy còn không biết tốt xấu gì cả, có thấy cũng không cứu.”

Ninh Hương vỗ vỗ mu bàn tay Vương Lệ Trân, đồng ý với lời bà ấy nói: “Vâng ạ.”

Hai người ngồi nói chuyện có liên quan đến nhà họ Triệu một lúc, Vương Lệ Trân có chút buồn ngủ đi xuống rửa mặt đi ngủ trước. Sau khi Vương Lệ Trân đi không lâu, Lâm Kiến Đông lại đi đến gõ cửa phòng cô để nói chuyện.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 377



Chủ đề cũng chỉ là nói về nhà họ Ninh, đều muốn động viên tinh thần giúp để Ninh Hương bớt buồn, để cho cô hiểu rằng bây giờ cô không cô đơn. Bất kể là chuyện lớn hay chuyện bé, đều có người sóng vai cùng cô đứng chung một chỗ, cùng cô đối mặt.

Nói chuyện ở trong phòng xong, Ninh Hương và Lâm Kiến Đông cùng nhau đi xuống lầu. Đến bên cạnh TV mở TV xem thư giãn một chút, sau đó hai người thay phiên đi tắm rửa và rửa mặt, đến giờ thì trở về phòng ngủ.

Ninh Hương mang hành lý cùng tất cả các tập tài liệu mà viện thăm tù cần chuẩn bị thật tốt, buổi tối nằm ở trên giường, trong đầu nhớ lại rất nhiều chuyện kiếp trước, cùng với mấy chuyện gần đây, tất cả đều có liên quan đến Ninh Lan.

Ngoại trừ nhớ tới những thứ không tốt, quả thật cũng có nhớ đến những khoảng thời gian tốt đẹp của hai người. Nhớ lại mọi chuyện ngoại trừ khiến trái tim trở nên lạnh giá còn khiến trong lòng thêm chua xót, cũng không có cảm nhận được cái gì khác, ngay cả xúc động cũng không có nhiều.

Mà tất cả những thứ này, sau khi cô gặp lại Ninh Lan lần này, có thể sẽ hoàn toàn kết thúc.

Nằm suy nghĩ một lúc, Ninh Hương khẽ thở dài một hơi điều chỉnh lại tư thế nằm thoải mái, nhắm mắt lại không suy nghĩ nhiều nữa, dù sao cũng không phải nghĩ nhiều hay không nghĩ nhiều, tất cả đều chỉ là những thứ không còn quan trọng nữa.

Bây giờ cô đối với Ninh Lan cũng không còn nhiều tình cảm nữa, chỉ định đi gặp cô ta lần cuối cùng, hoàn toàn chấm dứt tất cả ràng buộc giữa hai người, từ nay về sau trong cuộc sống của cô sẽ không còn người tên Ninh Lan này nữa.

...

Buổi sáng ngày hôm sau, Ninh Hương và Lâm Kiến Đông vẫn yên bình như mọi khi, ở nhà làm bữa sáng rồi ăn cơm sáng. Ăn xong cũng không đi ra nhà ga luôn, mà đi đến công ty một chuyến, Lâm Kiến Đông dặn dò trợ lý của mình một chuyện.

Quản lý công ty đều do Lâm Kiến Đông phụ trách, Ninh Hương bình thường cũng mặc kệ chuyện công ty. Nhưng cũng không phải là cô không đến công ty, có đôi lúc vẫn đi qua, hơn nữa Lâm Kiến Đông còn sắp xếp cho cô một văn phòng có không gian rộng nhất nữa.

Tất cả mọi người đều biết Ninh Hương, Ninh Hương bây giờ là bàn tay thêu của Ninh Hương Các, là linh hồn của Ninh Hương Các, không có cô thì Ninh Hương Các sẽ không tồn tại, cho nên đương nhiên cũng biết địa vị của cô ở Ninh Hương Các là gì.

Tuy cô mặc kệ mọi chuyện, chỉ chuyên tâm vào thêu, nhưng lại là lãnh đạo cao nhất của Ninh Hương Các.

Ninh Hương cùng Lâm Kiến Đông đi một vòng quanh công ty bàn giao mọi chuyện xong, lập tức lấy hành lý đi ra nhà ga. Hai người mua hai vé giường nằm, lên xe di chuyển hơn hai mươi mấy giờ đồng hồ, buổi sáng ngày hôm sau đã đến bên kia Quảng Đông.

Mắt thấy gần đến buổi trưa, cho nên Ninh Hương và Lâm Kiến Đông cũng không có đi luôn đến chỗ đã định. Hai người tìm chỗ để nghỉ ngơi một lúc, lại tìm nhà hàng để ăn cơm trưa, sau đó mới đi thăm tù.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đến nơi cũng không lâu lắm, bởi vì chỉ cho người thân vào thăm, cho nên chỉ có Ninh Hương cầm giấy chứng nhận đi làm thủ tục. Sau khi làm xong thủ tục thì đến phòng gặp mặt ngồi đợi, đợi Ninh Lan được đưa ra.

Ninh Hương ngồi ở bên ngoài lớp kính thủy tinh cách âm ngăn bạo động, không có cảm xúc gì đặc biệt. Ánh mắt hơi hơi di chuyển, trong lòng vẫn cực kỳ bình tĩnh, không có suy nghĩ gì.

Đợi đến khi Ninh Lan mặc đồng phục trong trại giam từ bên trong đi ra, ánh mắt Ninh Hương mới hoàn hồn, nhìn Ninh Lan ở bên kia lớp kính thủy tinh ngồi xuống. Cách một lớp kính thủy tinh mắt đối mắt với Ninh Lan, Ninh Hương vẫn bình tĩnh như cũ.

Thời gian thăm hỏi có hạn, lúc Ninh Lan cầm lấy micro, Ninh Hương đương nhiên cũng cầm micro để ở bên tai.

Ninh Hương không nói lời nào, chỉ đối diện với Ninh Lan qua một lớp kính thủy tinh.

Cô ở bên ngoài, cô ta ở bên trong, không gian dường như vô cùng đơn giản chỉ cách nhau một lớp kính thủy tinh, thực ra còn cách một nửa cuộc đời không thể làm lại nữa.

Ninh Lan nhìn chằm chằm Ninh Hương nói trước: “Cuối cùng chị cũng chịu tới gặp tôi?”

Trước khi đến cũng đoán được, có lẽ trong lòng Ninh Lan vẫn còn rất nhiều oán hận. Muốn gặp cô chắc là muốn cùng cô trút hết tất cả ra.

Bây giờ nghe thấy câu đầu tiên, đương nhiên không chênh lệch nhiều so với dự đoán.

Ninh Hương cầm micro để bên tai, lạnh lùng nhìn Ninh Lan không nói lời nào.

Ninh Lan còn nói: “Nhìn thấy tôi bây giờ, chị thân là chị gái, còn thấy vui vẻ được sao?”

Ánh mắt và vẻ mặt của Ninh Hương không thay đổi, nhìn cô ta nói: “Đúng, rất vui vẻ.”

Ninh Lan hơi nhếch miệng, ánh mắt thêm mấy phần oán hận. Sau rất nhiều năm không hiểu được chuyện này, đến bây giờ cô ta vẫn không thể nào hiểu được, cho nên cô ta hít sâu một hơi nhìn chằm chằm Ninh Hương một lần nữa hỏi: “Rốt cuộc là vì sao?”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 378



Vẻ mặt cùng giọng nói của Ninh hương vẫn rất bình tĩnh: “Cái gì mà rốt cuộc là vì sao? Vì sao tự nhiên tôi lại khỏe mạnh một cách bất thường? Vì sao tự nhiên lại không che mưa chắn gió cho cô? Vì sao tự nhiên không coi cô là đứa em gái tốt nhất nữa?”

Hốc mắt Ninh Lan hơi đỏ lên, nhìn chằm chằm Ninh Hương, vẫn câu hỏi kia: “Cho nên... rốt cuộc là vì sao?”

Ninh Hương nhẹ nhàng hít một hơi, nghiêm túc nhìn Ninh Lan, một lúc sau mới nói: “Thật ra tôi rất muốn hỏi, vì sao đến bây giờ cô vẫn muốn hỏi đến những chuyện như thế này? Ai quy định tôi phải đối xử tốt với cô? Phải che mưa chắn gió cho cô? Phải trả giá vì cô?”

Giọng nói của Ninh Lan mang theo cảm xúc: “Chị là chị gái ruột của tôi!”

Nói xong không đợi Ninh Hương nói, vành mắt cô ta hồng lên ngập tràn oán hận tiếp tục nói: “Lúc tốt nghiệp, chuyện đơn giản như vậy, rõ ràng chị có thể giúp tôi, nhưng mà chị lại không giúp. Sau khi tôi trải qua cuộc sống ở nhà như vậy, chị chẳng những không đau lòng cho tôi, mà chị còn cười cợt tôi. Rõ ràng chị có thể nắm tay tôi cùng nhau bước đi, nhưng chị lại chỉ muốn nhìn thấy tôi rơi xuống địa ngục.”

Nói xong lại cố gắng hít hít mũi một chút: “Chị có biết sau hai năm đầu sau khi tôi bỏ trốn đã sống thế nào không? Chị có biết tôi khổ sở chịu đựng, cố gắng chịu đựng cho tới ngày hôm nay như thế nào không? Vào ngày mưa to tôi phải ngủ ở gầm cầu, uống nước ở ruộng lúa, tôi phải sống cảnh màn trời chiếu đất, tôi phải sống trong cảnh người không ra người ma chẳng ra ma, tôi...”

“Đừng nói nữa.”

Ninh Hương nhìn Ninh Lan cắt ngang lời cô ta, lại nói tiếp: “Đừng nói với tôi những lời này, một chút tôi cũng không thể thông cảm được với cô, cũng không thể đau lòng cho cô, những khổ sở mà cô trải qua, đều do chính cô chọn lấy, không có liên quan đến người khác.”

Ninh Lan trợn trắng mắt, hốc mắt đỏ ửng lên, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm Ninh Hương.

Ninh Hương đối diện với cô ta khoảng chừng hai giây, rồi mới mở miệng nói: “Cô chịu khổ vậy tôi thì chưa chịu khổ sao? Những nỗi khổ tôi trải qua cô đã từng trải qua chưa? Cấp hai tôi đã phải nghỉ học, còn cô thì được học tới trung học.”

“Sau khi nghỉ học mỗi ngày tôi phải ở nhà làm thêu kiếm tiền, cô thì làm cái gì? Tôi phải gả cho nhà họ Giang sống cuộc sống như một nô tì, hầu hạ mẹ chồng và ba đứa nhỏ, lúc chịu đựng không nổi nữa muốn ly hôn, cô đang làm cái gì?”

“Muốn so sánh sự bi thảm với tôi sao?”

“Từ nhỏ đến lớn, cô được sống cuộc sống sung sướng, tôi thì sống được ngày nào sung sướng chứ? Khi lấy chồng giống tôi, cô gặp phải bao nhiêu khó khăn, phải gánh chịu bao nhiêu chuyện? Cô chỉ nhỏ hơn tôi hai tuổi, nhưng cô vẫn được sống cuộc sống thoải mái! Cô hỏi tôi làm thế nào mà chịu đựng được cho đến ngày hôm nay ư, thật ra tôi muốn hỏi cô, cô cảm thấy tại sao tôi lại có thể chịu đựng được cho đến ngày hôm nay? Cô cảm thấy tôi so với cô vẫn còn quá thoải mái có đúng vậy không?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Lúc tôi ầm ĩ đòi ly hôn bị đuổi ra khỏi nhà, ở bên ngoài màn trời chiếu đất, Ninh Lan cô đối với tôi như thế nào? Cô mắng tôi không biết suy nghĩ, cô mắng tôi làm mất mặt mọi người trong nhà, cô mắng tôi hủy hoại sự cố gắng của cả gia đình!”

“Sao lúc mắng tôi lại có tình cảm và trách nhiệm với gia đình thế, mà đến khi sự việc rơi chính lên người mình, thì cô lại trực tiếp phá hủy cái gia đình đó như vậy chứ?”

“Khi tôi khó khăn, cô chẳng những không giúp tôi chia sẻ dù chỉ một chút, cô còn bỏ đá xuống giếng! Cô không nên lên mặt hỏi tôi vì sao không đối xử tốt với cô, chính cô phải tự hỏi bản thân mình, cô đáng sao? Cô xứng đáng sao?”

“Cô chỉ biết những ngày khổ sở của mình, chỉ biết khó khăn của mình, chỉ biết người khác đối xử bất công với cô, thậm chí còn oán hận tôi vì tôi không giúp cô, nhưng thời điểm tôi cực kỳ đau khổ, cô đã làm được gì?”

Nghe xong những lời này, Ninh Lan hơi hít hít mũi nói: “Chị nói tôi có thể làm được cái gì? Tôi có bản lĩnh để làm gì sao? Lúc chị ầm ĩ đòi ly hôn, tôi còn chưa tốt nghiệp, tôi không có tiền không có công việc, cái gì tôi cũng không có, tôi có tài cán gì để giúp được chị chứ? Rõ ràng chị giỏi hơn tôi, một đỡ em gái của chị một lần khó khăn như vậy sao? Nếu như cô ra giúp đỡ tôi dù chỉ một lần, nhất định tôi sẽ không phải đi đến bước đường như ngày hôm nay!”

Ninh Hương nhìn gương mặt của Ninh Lan, từ từ tỉnh táo lại, cười chế giễu một cái nói: “Không phải cô không có bản lĩnh, mà là cô không có tâm. Nếu như cô có một chút đau lòng cho người chị gái là tôi đây, tôi sẽ không đoạn tuyệt quan hệ với cô. Cô chính là một con sói mắt trắng, cho dù tôi có đối xử với cô tốt thế nào đi chăng nữa, cô cũng không bao giờ nhớ được một chút ân tình, cô chỉ coi đó như điều hiển nhiên. Cô đi từng bước đến ngày hôm nay, không phải bởi vì tôi không giúp cô, mà là do trong lòng cô đã xấu xa rồi.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 379



Ninh Lan cười lạnh lùng nói: “Nói thật, tôi xấu xa cũng là do bị các người ép! Là các người đã dồn tôi đến chân tường! Nếu như sau khi tốt nghiệp trung học mọi thứ đều thuận lợi, tôi cũng sẽ không trở thành như bây giờ, chắc chắn không! Tôi không phải là con sói mắt trắng, tôi cũng sẽ không vong ân phụ nghĩa, đều là do các người ép tôi.”

Ninh Hương nhìn cô ta một lúc nói: “Vậy sao? Tôi đến đây nói cho cô biết, nếu như sau khi cô tốt nghiệp trung học tất cả mọi thứ đều thuận lợi, cuối cùng cô sẽ biến thành bộ dạng gì, cuối cùng đối với tôi như thế nào!”

Ánh mắt Ninh Hương nhìn chằm chằm Ninh Lan, cầm micro nói về những chuyện kiếp trước cho cô ta nghe. Nếu lúc ấy cô không ly hôn, nếu Giang Kiến Hải vẫn là anh rể của Ninh Lan, nếu cuộc sống nhà họ Ninh vẫn suôn sẻ, nếu sau khi Ninh Lan thuận lợi tốt nghiệp tìm được công việc...

Nói được một nửa, trong điện thoại đột nhiên phát ra tiếng “tút tút tút...”, sau đó một tràng âm thanh điện thoại vang lên chói tai, đ.â.m xuyên qua đầu. Trong nháy mắt, trong đầu Ninh Hương hiện lên vô số hình ảnh của kiếp trước.

Giống như một cái chớp mắt, lại dài giống như cả một đời.

Đợi Ninh Hương chịu đựng cơn đau đẻ lại nhìn về hướng Ninh Lan ở đối diện, chỉ thấy sắc mặt cô ta trắng bệch, ngay cả môi cũng không còn một giọt máu. Trong nháy mắt cô ta giống như đã bị đau đớn tác động một cách mãnh liệt, n.g.ự.c phập phồng dữ dội, ánh mắt ngây ngẩn nhìn Ninh Hương.

Không biết tình hình vừa rồi là cái gì, Ninh Hương nhìn ống nghe đang ở trong tay mình, lại nhìn Ninh Lan ở đối diện, trong đầu hiện lên một suy đoán: Cô có được trí nhớ của kiếp trước?

Mà sắc mặt Ninh Lan trắng bệch mím môi từ đầu đến cuối không nói gì nữa, như thể đã đánh mất linh hồn.

Cô ta thất thần nhìn Ninh Hương, Ninh Hương trước mặt là một người có khí chất, là người đầu năm nay được rất nhiều người gọi với cái tên nổi tiếng, là nghệ thuật gia thành công, thậm chí các tác phẩm đã vượt qua khỏi biên giới trải rộng trên khắp thế giới.

Mà Ninh Hương ở trong trí nhớ cô ta là một người đàn bà có chồng thô bỉ, dung tục, bị cô ta khinh thường.

Đôi mắt của cô ta hơi run rẩy, trong đầu đều tràn ngập những ký ức dồn nén vào khoảnh khắc kia. Trong lúc nhất thời không thể tiêu hóa được, thậm chí trên trán cô ta còn chảy ra một giọt mồ hôi, đôi tay cầm micro run rẩy.

Bản thân trước mắt là phạm nhân, bản thân trong trí nhớ là người có giáo dục bậc cao, Ninh Hương trước mắt thành công đầy hứa hẹn, Ninh Hương trong trí nhớ dốt đặc cán mai, rõ ràng đều cùng một khuôn mặt, đều cùng một người, lại có cuộc sống hoàn toàn khác nhau, hoàn toàn không thể trùng lặp.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chị gái trong trí nhớ mình luôn xem thường không có kiến thức, thất học, mà bản thân bây giờ, lại bị Ninh Hương lạnh lùng nhìn chằm chằm.

Bộp.

Micro rơi xuống bàn đá.

Ninh Hương đoán có lẽ Ninh Lan đã nhớ tới chuyện từ kiếp trước, cô nói một lời cuối cùng với điện thoại: “Ninh Lan, cô chính là một con sói vô ơn, ăn thịt người không nhả xương, lúc yên ổn tính cô đã thế, lúc khó khăn, cái tính đó càng lộ rõ.”

Nói xong lời ấy, cô cúp máy, không liếc mắt nhìn Ninh Lan thêm lần nào, đứng dậy xoay người lập tức đi ra ngoài.

Ninh Lan nghe thấy giọng nói truyền đến từ loa, cô ta hồi hồn, thấy Ninh Hương sắp bỏ đi, cô ta đột nhiên đứng phắt dậy, điên cuồng dập cửa thủy tinh chống bạo lực hệt như điên rồi. Sau đó, cô ta còn chưa đập được mấy cái đã bị quản ngục đi đến áp chế, áp tải ra khỏi phòng gặp.

Trên đường bị áp tải, cô ta giãy dụa gào thét suốt dọc đường, nghiêng đầu nhìn Ninh Hương đi ra khỏi phòng thăm tù.

Còn Ninh Hương lại chẳng quay đầu liếc mắt nhìn cô ta lấy một cái, cũng không nghe thấy bất cứ lời nào của cô ta.

***

Sau khi ra khỏi phòng thăm, Ninh Hương không nán lại đây quá lâu. Lúc tới, cô và Lâm Kiến Đông bắt taxi, bây giờ xe vẫn đang chờ ở bên ngoài, đương nhiên Ninh Hương và Lâm Kiến Đông vẫn ngồi trên chiếc xe này đến thành phố.

Ngồi tàu lửa hơn hai mươi mấy giờ mới đến đây, hôm nay về ngay thì có vẻ hơi gấp quá, vậy nên hai người định nghỉ lại đây một đêm, sáng mai mới đến trạm ga mua vé về Tô Thành.

Đúng lúc, gần đây Lâm Kiến Đông đang có ý định khai thác thị trường bên Quảng Đông, anh có thể tiện thể dẫn Ninh Hương xem tình hình phát triển ở nơi này. Mấy năm nay, Quảng Đông là khu vực phát triển mạnh mẽ nhất, rất nhiều người ở phương Bắc lặn lội từ xa đến đây làm việc.

Trên đường đi thành phố, Lâm Kiến Đông quan tâm hỏi Ninh Hương một câu: “Nói chuyện thế nào rồi?”

Ninh Hương quay đầu nhìn anh, thở dài thườn thượt rồi nói ba chữ: “Chấm dứt rồi.”

Lâm Kiến Đông cũng khẽ hít vào một hơi, vươn tay nắm tay Ninh Hương, “Chấm dứt là được rồi, để chuyện này hoàn toàn thành quá khứ thôi, sau này chúng ta có thể thanh thản ổn định sống tốt cuộc sống của mình.”

Ninh Hương gật gật đầu với anh, “Ừ.”
 
Back
Top Bottom