Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh

Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 320



Thật nực cười và trớ trêu làm sao, anh ta đã coi thường cô cả đời, vậy mà giờ ngay cả xách giày cho cô anh ta cũng không xứng.

Trước đây, khi anh ta còn là Xưởng trưởng xí nghiệp tơ lụa, gặp Ninh Hương trong lâm viên, anh ta còn có thể mỉm cười chào cô, gọi cô một tiếng “A Hương”, rồi mời cô đi dạo. Còn bây giờ thì chỉ muốn vùi đầu vào đất, suốt đời không thấy ánh sáng.

Khi Ninh Hương thấy đó là anh ta, cô tự nhiên cũng không để ý nữa, bước tới bên cạnh, chỉ coi như không nhìn thấy anh ta.

Lâm Kiến Đông ngược lại quay đầu lại, lớn tiếng hỏi: “Có phải là Giang Kiến Hải không?”

Ninh Hương thản nhiên cười, “Chắc vậy.”

Lâm Kiến Đông nhìn lại, nghĩ đến những lời đồn đại về anh ta trong thôn, liền biết anh ta sống không được tốt thì cũng không nói gì thêm.

Giang Kiến Hải đợi Ninh Hương và Lâm Kiến Đông đi xa rồi mới ngẩng đầu lên lần nữa. Anh ta đưa tay đỡ cặp kính trên mặt, vẻ lúng túng cùng khó chịu trong mắt và trên gò má dày đặc đến không thể tan biến.

Anh ta cũng không bày hàng nữa, trực tiếp thu dọn đồ đạc rời đi.

Sau năm mới anh ta một mình đến Tô thành, Giang Ngạn Giang Nguyên chạy đi không về nhà nữa, anh ta quản không nổi sau đó cũng không thèm quản. Giang Hân ngày thường cũng không nghe lời anh ta, giờ anh ta cũng đã từ bỏ đứa con gái này rồi.

Anh ta đã đưa đất đai trong nhà cho cô hai của Giang Hân trồng trọt, và cũng để Giang Hân ở lại nhà cô hai của con bé. Anh ta tự mình thu dọn một số thứ rồi chạy đến Tô thành, tìm nơi ở với số tiền ít ỏi trong tay, một nơi rách nát như chuồng bò.

Anh ta không có vốn nên không làm được kinh doanh, vì vậy anh ta mở sạp hàng viết thuê này, một chiếc bảng viết vô cùng đơn giản, công với một bảng quảng cáo thô sơ, một chiếc ghế đẩu, một cây bút và một ít giấy, là có thể mở hàng.

Anh ta đã sa đọa và suy sụp đến mức không gượng dậy nổi nữa, giờ đây anh ta cũng không còn cách nào khác, tùy ý lăn lộn kiếm chút tiền, một người no cả nhà không c.h.ế.t đói. Bị Lưu Doanh lừa đến nỗi có bóng đen tâm lý, không còn nghĩ đến chuyện cưới vợ, lập gia đình, chỉ muốn sống được ngày nào hay ngày nấy, không c.h.ế.t đói là được.

Vì vậy, anh ta ra khỏi thôn đến thành phố, không phải để bật dậy nữa, anh ta đã từ bỏ chính mình vò đã mẻ lại sứt, anh ta ra đi thứ nhất là vì không muốn làm ruộng, thứ hai, anh ta thực sự không chịu nổi trước những ánh mắt khinh miệt của những người trong thôn và đủ thứ lời đồn đại. Không chịu được nên đành tìm cách trốn, vậy nên liền trốn lên thành phố.

Nhưng hôm nay ông trời có vẻ như đang chống lại anh ta, để anh ta gặp Ninh Hương ở đây, tâm tình anh suy sụp đến mức không muốn làm việc nữa, đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi thì lại có một người khác đi tới, mở miệng liền hỏi, “Là Xưởng trưởng Giang phải không?”

Ngay thời khắc nghe thấy ba chữ “Xưởng trưởng Giang” này, tóc gáy trên người Giang Kiến Hải đều dựng hết lên. Tuy rằng anh ta không quen biết người trước mặt, nhưng cũng biết người này sẽ không nói lời nào làm cho anh ta thoải mái cả.

Anh ta từ sớm đã không còn là Xưởng trưởng Giang nữa, anh ta đã lưu lạc đến bước đường này rồi, sao còn phải dùng ba chữ này để sỉ nhục anh ta, khiến cho anh ta bẽ mặt như vậy. Đi ngang qua xem như không quen nhau không được sao, cứ nhất định phải tiến lên hỏi một câu như vậy, có ý gì?

Giang Kiến Hải đáp, “Anh nhận ra nhầm người rồi”, động tác thu dọn đồ đạc trên tay nhanh hơn, rồi thoát khỏi người tiến lên gọi anh ta là Xưởng trưởng Giang này, cong lưng cắm đầu vội vàng rời đi.

Người đó ở tại chỗ vò đầu bứt tai một hồi, sau đó lẩm bẩm nói: “Không phải là Xưởng trưởng Giang sao?”

Người bên cạnh anh ta trả lời: “Chắc là đúng rồi, anh xem anh ta chạy nhanh như vậy, sống cũng thật thảm… … “

Đây thật sự là ... …

Ba mươi năm Hà đông ... …

Ba mươi năm Hà tây mà ... …Giữa hè, gió nhẹ thổi qua từng cơn, nhưng gió thổi qua bên tai toàn là là gió nóng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Được nghỉ hè, Ninh Hương vẫn xin ở lại trong trường, thời gian nghỉ phép, cô không quay về đại đội Điềm Thủy ngay. Lúc thời tiết đẹp, buổi sáng, cô đi mở cửa sổ thông khí cho căn nhà của mình, chạng vạng lại đi đóng cửa sổ. Ngoài ra, cô còn mua một ít hoa cỏ xanh tốt trên chợ về trồng, gia tăng càng nhiều sức sống cho nhà cửa.

Hàng ngày, khi ra mở cửa sổ thông gió, cô cũng sẽ tưới chút nước cho hoa cỏ xanh tốt, vừa thả lỏng thần kinh vừa chăm sóc hoa cỏ, tĩnh tâm dưỡng tính.

Ninh Hương định tiếp tục thông gió từ hơn nửa tháng đến một tháng. Đợi đến khi nhà không còn mùi nồng nặc nữa, cô sẽ quay về đón Vương Lệ Trân vào thành phố. Lần này, đón Vương Lệ Trân vào thành phố xong, sau này không có việc gì thì chắc có lẽ họ sẽ không quay về đại đội Điềm Thủy nữa, xem như chính thức chào tạm biệt tất cả mọi thứ ở nơi đó.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 321



Được nghỉ phép, Lâm Kiến Đông vẫn không ở lại trường học, mà quay về giúp ba anh em nhà họ làm kinh doanh. Anh học đại học, nhiều kiến thức, đầu óc linh hoạt nhiều ý tưởng, nghĩ xa hơn nhiều so với người khác, vậy nên trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng có thể nghĩ ra cách kiếm tiền mới.

Nhà họ Lâm ra ngoài bày hàng làm kinh doanh sớm hơn nhiều nhà, vậy nên trong nhà dành dụm từng chút một thành của ăn của để. Có của cải tích lũy ròng rã một năm, giờ nhà họ cũng không thiếu tiền trong tay, hơn nữa cũng nhiều chiêu trò buôn bán, lúc nào cũng đi trước người khác.

Khi người trong thôn nhao nhao ra bày hàng buôn bán, Lâm Kiến Đông đã bắt đầu dẫn em tư Lâm Kiến Bình ra ngoài đi đến nơi xa hơn tìm nguồn cung ứng. Còn những hàng hóa trong nhà máy gần Tô Thành, anh đều để người khác mang đi bán.

Bọn họ cùng xuôi nam, phân tích thị trường, nghiên cứu thời sự, cầm về càng nhiều hàng hóa mới lạ. Hàng ăn, hàng mặc, hàng đồ chơi, hầu hết đều là mặt hàng không có trên thị trường bản địa, gần như vừa về đã làm dấy lên một cơn cuồng nhiệt, bị người ta tranh nhau mua sạch.

Tóm lại, xét về việc kiếm tiền, không ai sánh được người nhà họ Lâm.

Một tháng sau, khi Ninh Hương thông gió nhà xong quay về, hầu hết chủ đề mà người trong thôn ngoài thôn đang bàn tán đều xoay quanh việc kiếm tiền của nhà họ Lâm. Họ nói rằng hai năm qua, nhà anh như ngồi tên lửa, người khác chạy gãy chân cũng chẳng đuổi kịp.

Mà Lâm Kiến Đông có thể nhạy bén trong chuyện kinh doanh, một phần là vì anh thường thích đọc báo giấy, việc lớn việc nhỏ gì về quốc gia anh cũng xem hết, cũng thích suy nghĩ xem những tin thời sự đó sẽ gây ra ảnh hưởng gì. Một mặt kác thì là vì trước kia Ninh Hương tán gẫu với anh, từng “dự báo” tương lai trước mặt anh.

Lúc ban đêm, Ninh Hương quay về đại đội Điềm Thủy. Khi ngồi ăn cơm, đương nhiên cô cũng nghe Vương Lệ Trân nói đến rất nhiều chuyện đã xảy ra với nhà họ Lâm trong nửa năm gần đây, chỉ cảm thấy nghe chuyện chăm chỉ làm giàu này khiến người ta thoải mái cả thể xác và tinh thần.

Vương Lệ Trân còn nói nhà họ Lâm bỗng chốc xây ba căn nhà, tất cả đều là nhà nhỏ hai tầng. Người con cả và người con thứ đều đã chia ra sống một mình bên ngoài, còn người con út Lâm Kiến Bình đã được làm mai với vợ, tháng chạp cuối năm sẽ kết hôn.

Giờ đây, phóng mắt nhìn lại khắp đại đội, cuộc sống nhà ai tốt hơn nhà họ chứ? Bốn người con trai, một người là sinh viên đại học, sau này sẽ được nhà nước sắp xếp công việc, chia nhà cửa, ba người còn lại mỗi người có một căn nhà nhỏ hia tầng.

Xã hội vừa mới thay đổi, người ta còn chưa kịp phản ứng, cuộc sống trước kia và bây giờ không khác biệt rõ rệt, nhà anh đã ngồi tên lửa, sống cuộc sống giàu có, chẳng phải chính là tốc độ nhanh đến nỗi người ta chạy gãy chân cũng không đuổi kịp ư?

Ninh Hương nghe xong chỉ cười, “Chỉ cần mấy người anh em nhà anh ấy có thể chịu khổ, có thể trụ được, sau này còn có cuộc sống tốt hơn nhiều nữa bà ạ.”

Vương Lệ Trân tò mò nhìn Ninh Hương, “Bây giờ vẫn chưa phải tốt nhất à? Tốt hơn nữa là tốt thế nào?”

Nét cười trên mặt Ninh Hương không giảm, “Cắm rễ trong thành phố, làm kinh doanh lớn đó bà.”

Vương Lệ Trân thật sự không biết còn có thể kinh doanh lớn đến thế nào nữa, bà cảm thấy chuyện kinh doanh của nhà họ Lâm hiện giờ đã đủ lớn rồi, đúng là suy nghĩ nhiều chỉ tổ mệt não. Tóm lại, bà không làm được, bày sạp hàng nhỏ ở ngoài trường học cũng tốt lắm rồi, không cần lo nghĩ nhiều.

Ninh Hương cười nói với bà, “Bà cũng đừng nghĩ mấy chuyện này nữa, hàng xóm xung quanh căn nhà mà cháu mua trong thành phố đều là các bà có tuổi rồi. Đến đó, chắc chắn bà có thể nói chuyện với các bà ấy, không có chuyện không kết bạn được với ai như ở nhà đâu.”

Vương Lệ Trân than ôi chao một tiếng, “Bà cũng không muốn kết bạn với nhiều người như thế đâu, c.h.ế.t người đấy. Cháu không biết đấy thôi, nửa năm nay người trong thôn đều khách khí với bà, bà không quen đâu, ứng phó cũng mệt lắm.”

Ninh Hương vẫn cười, “Bà quen ở một mình rồi, mà trước kia những người đó lại không khách khí với bà nên bây giờ bà mới thấy không dễ chịu lắm. Nhưng vào thành phố rồi thì khác mà, ai cũng không biết ai, người mà ta kết bạn chắc chắn là người nói chuyện hợp nhau đấy ạ.”

Vương Lệ Trân gật gật đầu, “Nếu không được thì bà vẫn tìm trường học bày hàng nhé, chắc chắn trẻ con trong thành phố có nhiều tiền tiêu vặt lắm.”

Mọi chuyện Ninh Hương đều tùy theo ý bà, “Được thôi, bà thấy vui là được.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Cuộc sống dần trở nên tốt hơn, giàu có hơn với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy, hai người lại cùng nhau tán gẫu, hầu hết chủ đề đều là những chuyện vui vẻ này. Vừa tán gẫu, họ vừa cảm thấy, đúng là cuộc sống càng ngày càng có hi vọng.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 322



Nhưng sau khi nói hết những chuyện vui vẻ, Vương Lệ Trân cũng nói đến chuyện của nhà họ Ninh cho Ninh Hương nghe: “Năm nay, Ninh Dương thi vào trung học đấy, cháu có biết không? Không thi đỗ, bị Ninh Kim Sinh đánh cho một trận.”

Bây giờ, Ninh Hương đã hoàn toàn không chú ý đến chuyện nhà họ Ninh, nghe thấy vậy, cô cũng không lên tiếng nói tiếp câu nào. Vương Lệ Trân nhìn cô, lại tiếp tục nói một câu: “Nghe nói cậu ta bị bắt lưu ban, học lại một năm, sang năm lại thi tiếp, nhưng cậu ta c.h.ế.t sống nói không học.”

Nghe thế, Ninh Hương khép mi, lên tiếng đáp một câu: “Bản thân cậu ta không muốn học, người khác có nói gì cũng vô ích thôi.”

Bản thân không muốn ra sức, không muốn sống tốt hơn người khác, người khác lấy roi đánh ở phía sau cả ngày cũng vô ích mà thôi.

Hiện giờ, nhà họ đã đến nông nỗi này, cuộc sống không bằng heo chó, thế mà một nhà bốn người vẫn chẳng có lấy một ai có thể phấn đấu, có tương lai. Tiền tiết kiệm trong nhà đều đập vào người Ninh Dương, kết quả Ninh Dương cũng chỉ đến thế mà thôi.

Không có hoàn cảnh học tập tốt xuôi gió xuôi nước như lúc trước, ngay cả đi học cũng học chẳng xong.

Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên không đối xử với cô và Ninh Lan như một con người, chỉ coi Ninh Ba, Ninh Dương là bảo bối. Giờ đây, bảo bối của bọn họ báo ơn họ như thế đấy. Người một nhà không thể chịu đựng thất bại, cũng chẳng thể gánh vác bất cứ chuyện gì, gặp được một chuyện nhỏ xíu xiu là lập tức tan đàn xẻ nghé.

Chẳng lẽ bản thân không muốn không bị lạc hậu lại không nghĩ cách phấn đấu, không muốn dựa vào bản thân để người ta coi thường, dù thế nào cũng phải đòi người khác giúp đỡ mãi mới làm được à? Bản thân rơi vào tình cảnh khó khăn mà lại không muốn cố gắng đột phá, thay đổi, rốt cuộc trông mong ai đi thay đổi giúp bọn họ nữa?

Cấp cứu chứ không cứu nghèo, đây không phải là lời các cụ đã dạy vậy ư?

Mà cuộc sống của bọn họ ra nông nỗi ngày hôm nay, thế nhưng đến tận bây giờ vẫn không ai nghĩ lại lỗi sai của mình, đến giờ vẫn chỉ biết than trời trách đất, cảm thấy tất cả cảnh ngộ của họ ngày hôm nay đều do người khác hãm hại, mình không có lỗi lầm gì.

Ninh Lan gài bọn họ, cô ta sai, cô không ra tay giúp đỡ bọn họ, cô sai, chỉ riêng bọn họ không sai sót gì cả!

Sao? Đạo lý trong đầu bọn họ chính là trên thế giới này ai yếu người đó có lý à? Cuộc sống ai thảm thì người đó có đạo đức, có thể lấy vũ khí đó đi nhục mạ người khác ư? Chỉ vì người khác sống tốt hơn bọn họ?

Nhưng người khác tự dựa vào chính họ để sống tốt đấy chứ? Bản thân Ninh Hương đi từng bước tới hôm nay, cô phải chịu áp lực to lớn từ thế tục, chịu đựng vô số ngày ngày đêm đêm, dùng vô số buổi tối không ngủ, kiên cường chịu đựng qua.

Vào lúc cô khó khăn nhất, bất lực, đáng thương nhất, ai trong số những người nhà này quan tâm đến cô? Ngoại trừ sát muối lên vết thương của cô, ngoại trừ lần lượt mắng cô làm mất mặt người nhà, phá hủy cuộc sống hạnh phúc của người nhà, bọn họ còn làm được gì nữa?

Vân Mộng Hạ Vũ

Nếu chỉ kể thảm, rốt cuộc ai có thể sống thảm hơn cô nữa?

Cũng chỉ vì bây giờ cô đã chịu đựng đến khi khó khăn qua đi, nên tất cả những nỗi cay đắng mà cô đã chịu đựng lúc trước có thể lau sạch, cô chắc chắn phải vì bốn chữ quan hệ huyết thống, m.á.u mủ nực cười, bốn chữ đạo đức luân thường nực cười, mà phải quay đầu giúp đỡ, dìu dắt bọn họ vô hạn vô biên?

Không giúp thì là cực đoan, không đỡ chính là vô lương tâm, không chăm sóc chính là bụng dạ độc ác, m.á.u lạnh?

Mọi chuyện đều do bọn họ tự chuốc phiền phức, tại sao cô phải chăm sóc ngược lại bọn họ vậy?!

Đời trước, cô trả giá vì bọn họ chưa đủ ư, nhưng cuối cùng, cô được đền đáp như thế nào? Trong lòng bọn họ, cô trả giá nhiều đến mấy cũng là việc phải làm, trả giá ít và không trả giá đều là có tội, đời trước là vậy, đời này vẫn là như thế.

Lúc trước, họ ép một mình cô ra khỏi nhà, khiến cô hoàn toàn lạnh lòng. Đến lúc cô thi đỗ đại học, bọn họ xin cô tha thứ, nhưng sau khi không có kết quả gì, họ vẫn hoàn toàn không hề hối lỗi, vẫn không bỏ được thói chó ăn phân, đi hãm hại Ninh Lan, mọi chuyện gặp phải sau này không phải đều là đáng đời à?

Không lấy đó làm bài học thất bại thì thôi, chẳng lẽ chuyện của cô vẫn chưa đủ làm bọn họ tỉnh ngộ và rút ra bài học kinh nghiệm à? Đã ngã một lần trong chuyện con gái lớn, đến con gái thứ hai, họ vẫn dùng cách đó để tiếp tục lừa gạt con gái!

Đến cuối cùng, họ tự mình hại mình, đây chính là gieo gió gặt bão! Báo ứng cả đấy!

Sau đó, một chút xíu khó khăn đó đã khiến một nhà bốn người đó ngã nhào, hoàn toàn tàn phế, không thể đứng dậy nữa rồi à? Thế lúc trước, cô bị đuổi ra khỏi nhà, một mình cắn răng nhẫn nhịn áp lực từ những tin đồn nhảm suốt hai năm rưỡi, có phải nên lao đầu xuống sông, làm mình c.h.ế.t đuối luôn rồi không?
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 323



Đến tận bây giờ, bọn họ không hề tự xét lại mình, bản thân không muốn nhẫn nhịn tiến tới, chỉ muốn người khác giúp, muốn người khác đỡ đần, muốn người khác chăm sóc, vậy thì phải chịu bao nhiêu khổ cực, cuộc sống thảm đến mấy cũng đều là đáng đời! Không đáng được người khác thông cảm chút nào!

Cả thế giới đều sai hết, cả thế giới, bao gồm cả ông trời đều mắc nợ bọn họ, chỉ riêng bọn họ không sai, bản thân bọn họ chẳng có vấn đề gì, bọn họ đáng thương nhất nên người ta phải thông cảm, nghe có nực cười không cơ chứ!

Từ trước đến nay, sự thông cảm chưa bao giờ rẻ mạt như thế!

Vương Lệ Trân thở dài, cũng nói: “Chẳng có ai hăng hái tranh giành, hi vọng của cả nhà đều kí thác hết cho Ninh Dương, đáng lẽ cậu ta nên không chịu thua, ăn bánh màn thầu hăng hái tranh giành học tập thật tốt chứ? Hình như cậu ta không chịu nổi việc bị bạn cùng trường khinh thường, nên không muốn đi học từ lâu rồi. Nhưng cậu ta cũng chẳng ngẫm lại, mình phải học giỏi, đỗ đạt rồi người ta mới chú ý tới mình chứ, như bây giờ chẳng phải chỉ càng khiến người ta khinh thường hơn ư? Sống chẳng ra người ngợm gì cả, sẽ bị người ta khinh thường cả đời đấy.”

Ninh Hương thật sự đã quá quen với việc này, “Nếu bọn họ có thể nghĩ như thế thì cuộc sống đã không đến nỗi như bây giờ. Chắc trong lòng Ninh Dương cũng oán trách cháu và Ninh lan, bởi vì chúng cháu mà nó phải chịu cảnh bắt nạt, chịu cảnh bị cười nhạo ở trường học, là lỗi của bọn cháu.”

Vương Lệ Trân thở dài lắc đầu, không còn gì để nói.

Một lát sau, bà lại lên tiếng: “Thôi đi, không đánh thức được, bà cháu mình không nói đến bọn họ nữa. Mai bà dẫn cháu đi tham quan bà căn nhà nhỏ của hà họ Lâm, cháu không biết đẹp đến mấy đâu, bà nghe Trần Xuân Hoa nói đều là Kiến Đông thiết kế đấy.”

Ninh Hương khẽ nhoẻn miệng cười, “Dạ, anh ấy học kiến trúc mà.”

Vì thế, ngày hôm sau, lúc mặt trời mới xuống núi, trời còn nhá nhem tối, hai người đi xem ba căn nhà hai tầng của nhà họ Lâm. Lúc đang nắm những căn nhà này thì Trần Xuân Hoa vừa hay đi ra ngoài, cũng nhìn thấy bọn họ.

Thấy Ninh Hương và Vương Lệ Trân, chỉ trong giây lát, Trần Xuân Hoa cười nheo mắt, đi đến, nói: “Ôi chà, A Hương về rồi đấy à?”

Ninh Hương cũng cười rộ lên, trả lời bà ấy, “Vâng ạ, hôm qua cháu vừa mới về, định sáng ngày mai quay về trường, nghe nói nhà bác mới xây ba căn nhà mới, hơn nữa còn do anh ba Lâm đích thân thiết kế, trông rất đẹp, nên cháu mới đi qua ngắm nghía một chút ạ.”

Lần này đến thành phố, nếu sau này không có chuyện gì quan trọng, chắc cô sẽ không quay về cái thôn này nữa.

Trần Xuân Hoa cười đến mặt mày hớn hở, song vẫn khiêm tốn nói: “Nhà bác xây nhà cũng có gì đâu, nghe nói A Hương đã mua nhà trong thành phố rồi hả, nhà bác so ra còn kém cháu lắm. Nếu hỏi ai là người có triển vọng nhất trong đại đội chúng ta, thế thì phải là cháu rồi. Bác nghe Kiến Đông về kể cháu toàn đi đến những nơi đẳng cấp, quen biết toàn người có danh vọng cả.”

Ninh Hương cười thành tiếng, cũng khiêm tốn nói: “Cũng không khoa trương thế đâu ạ.”

Vương Lệ Trân đứng bên cạnh tiếp lời, giống như hai phụ huynh giả lả khen nhau, bà nói với Trần Xuân Hoa: “Kiến Đông nhà cháu cũng giỏi mà, xem cậu ấy dẫn Kiến Quốc, Kiến Quân và Kiến Bình, hai năm qua kiếm được bao nhiêu tiền. Sau này còn muốn làm kinh doanh lớn nữa chứ.”

Trần Xuân Hoa vui vẻ cười thành tiếng: “Ơ kìa thím, thím còn biết chuyện kinh doanh lớn cơ ạ?”

Vương Lệ Trân trả lời bà ấy, “Thím không biết, nhưng A Hương biết.”

Ba người cứ đứng nói chuyện như thế, nói đến nỗi vẻ mặt đều là nét cười không giấu nổi, đặc biệt là hai người Vương Lệ Trân và Trần Xuân Hoa, cười đến nỗi mặt toàn nếp nhăn. Lúc đang nói chuyện, Lâm Kiến Đông và Lâm Kiến Bình đã dọn hàng về đến nhà.

Nhìn thấy Ninh Hương, mắt Lâm Kiến Đông bỗng chốc sáng rực, chào hỏi cô: “Về rồi à?”

Lâm Kiến Bình bên cạnh cũng vẫy tay với cô: “Chị A Hương.”

Nói xong, hai người dắt xe đạp sang bên cạnh, lại cùng lên tiếng chào hỏi Vương Lệ Trân, “Cháu chào bà Lệ Trân.”

Vương Lệ Trân cười cong mắt, nói chuyện với bọn họ, “Trông các cháu thế này, chắc hôm nay lại bán được hàng, kiếm được không ít lãi nhỉ?”

Lâm Kiến Bình cười hì hì không ngừng, nói với vẻ rất khiêm tốn: “Cũng tàm tạm ạ.”

Năm người đứng lại hàn huyên vài câu, Trần Xuân Hoa hồi thần trước. Mắt thấy trời bắt đầu tối sầm, bà ấy vội vàng lên tiếng nói: “Đừng đứng đây nữa, mau vào nhà ăn cơm thôi. A Hương với thím Lệ Trân, hai người cũng ở lại ăn cơm nhé.”

Ninh Hương và Vương Lệ Trân xấu hổ, vội xua tay nói không ở lại, chỉ đến ngắm nhà thôi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nào ngờ Trần Xuân Hoa và Lâm Kiến Bình lại cùng đưa tay, kéo hai người vào nhà, miệng còn nói: “Tối nay cháu nấu cơm nhiều lắm, đủ ăn đấy. Hai người có thể ăn bao nhiêu chứ, cũng đừng về nấu nữa, hai nhà cùng ăn bữa cơm ha.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 324



Lâm Kiến Đông ở bên cạnh nhìn, mỉm cười, dắt xe đạp vào cửa nhà. Lâm Kiến Bình kéo Vương Lệ Trân và Ninh Hương vào nhà, một lúc sau lại chạy ra, dắt xe đạp của cậu vào trong nhà.

Ninh Hương và Vương Lệ Trân không từ chối lời mời nhiệt tình của Trần Xuân Hoa nữa, bèn ở lại nhà họ Lâm ăn cơm tối. Bây giờ, nhà anh cả Lâm Kiến Quốc và anh hai Lâm Kiến Quân đã chuyển ra ngoài, trong nhà chỉ có bốn người: cha Lâm, Trần Xuân Hoa và Lâm Kiến Đông, Lâm Kiến Bình.

Cộng thêm Vương Lệ Trân và Ninh Hương, tổng cộng cũng không đông người như ngày trước.

Vậy nên người nhà họ Lâm không cảm thấy phiền toái gì, đồng loạt bắt đầu xới cơm, bưng thức ăn, cầm đũa, không để Ninh Hương và Vương Lệ Trân xắn tay làm việc, chỉ bảo họ ngồi xuống bàn ăn cơm là được.

Vương Lệ Trân và Ninh Hương thật sự ngại ngùng, ngoài miệng luôn nói làm phiền nhà họ quá rồi.

Trần Xuân Hoa không khách khí với họ, nói thẳng: “Đều là bà con láng giềng, ăn bữa cơm có sao đâu. Hai người còn khách khí thì xa lạ quá, nhà cháu cũng không cố ý mua đồ ăn làm tiệc tùng gì cho hai người mà, chẳng qua chỉ cùng ăn một bữa cơm rau dưa thôi.”

Nghe Trần Xuân Hoa nói như vậy, Vương Lệ Trân và Ninh Hương cũng không lại quá khách sáo nữa. Sáu người cùng ngồi chung bàn ăn cơm, đương nhiên cũng tôi một câu anh một lời nói một ít chuyện phiếm, lúc nói đến chuyện hài, họ cùng cười một chút.

Nói đi nói lại, không biết thế nào lại nói đến chuyện xem mắt. Người bị nói đến đầu tiên chính là Lâm Kiến Bình. Trần Xuân Hoa nói với Vương Lệ Trân một hồi lâu, kể vợ của thằng tư nhà họ là cô gái như thế nào, ba hoa chích chòe khen ngợi.

Sau khi nói xong, Trần Xuân Hoa liếc mắt nhìn, liếc thấy Lâm Kiến Đông ngồi bên cạnh Lâm Kiến Bình, trực tiếp chuyển chủ đề này sang anh, nhìn anh hỏi: “Cuối năm Kiến Bình kết hôn rồi đấy, rốt cuộc con định kéo đến bao giờ hả?”

Nghe nói như thế, Lâm Kiến Đông trả lời với vẻ vô cùng lạnh nhạt, “Con đang đi học mà, kết hôn gì chứ?”

Trần Xuân Hoa mở miệng đáp trả: “Đừng tưởng mẹ là nông dân thì không biết gì cả nhé. Trong số hai khóa sinh viên đại học các con, đầy người có vợ có con còn đi học, chúng ta kết hôn thì làm sao? Trước kia, bảo con đi xem mắt, kết hôn, con cứ nói nhà ta nghèo, không muốn kết hôn, bây giờ chúng ta hết nghèo rồi đấy? Con lại là sinh viên đại học, còn không tìm người yêu đi à?”

Lâm Kiến Đông vẫn không hề do dự, nói tiếp, “Chờ tốt nghiệp rồi tính sau.”

Trần Xuân Hoa chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhìn Lâm Kiến Đông, “Thằng ba này! Năm nay con hai mươi sáu tuổi đầu rồi, sang năm là hai mươi bảy rồi đấy! Nếu con không thi đỗ đại học, thì chắc chắn không tìm được mối nào trong thôn chúng ta đâu, con hiểu không hả?”

Nhìn ngữ điệu và thần thái nói chuyện của Trần Xuân Hoa cùng với thái độ lão luyện của Lâm Kiến Đông, Ninh Hương không nhịn được mà cười một chút. Kết quả, cô không cười còn may, vừa cười đã khiến Trần Xuân Hoa chú ý đến.

Trần Xuân Hoa đảo mắt, nhìn Ninh Hương lại hỏi: “A Hương, ở trường cháu có yêu đương không?”

Bị điểm danh hỏi, Ninh Hương vội lắc đầu, “Cháu chưa ạ. Mỗi ngày, thời gian học tập và thêu thùa còn chưa đủ, cháu không có thời gian yêu đương đâu. Chờ khi nào tốt nghiệp rồi nói sau ạ.”

Trần Xuân Hoa cũng nhìn cô, nói lời thấm thía: “A Hương à, cháu ly hôn cũng lâu rồi, có thể tính đi bước nữa rồi. Bây giờ cháu có triển vọng thế, lần này chắc chắn phải chọn kĩ vào, cháu hiểu không? Những chuyện khác bác không nói, nhưng nhân phẩm và tính cách nhất định phải tốt.”

Ninh Hương vội vàng gật đầu đồng ý, “Vâng, nếu gặp được người có nhân phẩm, tính cách tốt, phù hợp, cháu sẽ tính chuyện yêu đương ạ.”

Lúc này, Trần Xuân Hoa lại nhìn Lâm Kiến Đông, nói Lâm Kiến Đông: “Con xem thái độ của A Hương người ta, rồi xem lại mình đi.”

Lâm Kiến Đông lập tức lên tiếng trả lời, “Nếu gặp người phù hợp con sẽ yêu, chắc chắn sẽ yêu ạ.”

Nghe nói như thế, Trần Xuân Hoa mới thấy hài lòng.

Vương Lệ Trân ngồi bên cạnh nghe chỉ cười, cũng không lên tiếng nói gì.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau khi nói xong chủ đề này, lúc sau, họ không nhắc đến chuyện này nữa. Trên bàn cơm, họ còn nói đến những chuyện nhà khác, vui vẻ ăn xong bữa cơm. Ninh Hương và Vương Lệ Trân lại nghỉ ngơi ở nhà họ Lâm một lúc, sau khi sắc trời tối đen, họ mới về nhà.

Vương Lệ Trân và Ninh Hương vừa đi, nhà họ Lâm chỉ còn một nhà bốn người. Trần Xuân Hoa cảm thấy chán đối mặt với cha Lâm, Lâm Kiến Đông, Lâm Kiến Bình. Nhà có ba người đàn ông mà chẳng có lấy một ai có chung tiếng nói với bà ấy hay có thể nói đến chuyện nhà với bà ấy.

Vì thế, bà ấy bưng nước súc miệng một hồi, lại đi ra ngoài tìm người nói chuyện.

Rửa mặt xong, Lâm Kiến Đông tức khắc về phòng, anh ngồi xuống bàn viết cạnh đầu giường. Trên bàn có một chiếc đèn bàn sáng, dưới ánh đèn, anh cầm bút vẽ, chau chuốt vẽ từng nét một.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 325



Vẽ mệt, anh tắt đèn, lên giường, nằm xuống cầm quạt phe phẩy hai lần. Nhưng anh còn chưa nhắm mắt ngủ, Lâm Kiến Bình chợt mò vào trong phòng anh. Vào phòng, cậu cũng không bật đèn, mà trực tiếp leo lên giường anh, nói: “Anh ba, đêm nay em ngủ cùng anh nhé.”

Kể từ sau khi xây nhà, họ không cần chen chúc ngủ, mỗi người đều có phòng của riêng mình. Thấy Lâm Kiến Bình mò lên, Lâm Kiến Đông lập tức né sang bên cạnh một chút, “Bị thần kinh gì đấy, em không ngại nóng à?”

Lâm Kiến Đình lần mò, nằm xuống bên cạnh anh, trong tay cũng phe phẩy quạt, “Không phải từ nhỏ đến lớn chúng ta vẫn ngủ cùng nhau đấy ư, em không ghét bỏ anh đâu. À mà, này, anh ba này, em hỏi anh nhé, có phải anh thích chị A Hương không?”

Nghe nói như thế, trong bóng đêm, Lâm Kiến Đông bất chợt sửng sốt. Một lát sau, anh quay đầu nhìn gương mặt đen tuyền bị bóng đêm bao phủ của Lâm Kiến Bình, lên tiếng hỏi cậu: “Sao đột nhiên hỏi thế?”

Lâm Kiến Bình cười một chút, nhỏ giọng nói: “Không vì gì cả, anh cứ nói với em đi, có phải anh thích chị A Hương không? Em đảm bảo không nói với người khác, mẹ em cũng không nói đâu, em chỉ tò mò thế thôi.”

Trong bóng tối, Lâm Kiến Đông hắng giọng một chút, “Em ít quan tâm chuyện của sinh viên đại học thôi.”

Lâm Kiến Bình: “...”

Một lát sau, Lâm Kiến Bình cũng hắng giọng một cái, “Em cảm thấy chị A Hương không thích anh đâu.”

Lâm Kiến Đông: “...”

Ban ngày Ninh Hương và Vương Lệ Trân ở nhà dọn dẹp đồ đạc, những thứ không cần thiết đều không mang, chỉ dọn dẹp những thứ thật cần thiết mang theo thôi, dù sao rất nhiều quần áo cũ giày cũ gì gì đó mang theo cũng chỉ chiếm chỗ thôi.

Không có gì cần dọn dẹp nữa, sau khi ăn cơm ở nhà họ Lâm trở về thì hai người tắm rửa trò chuyện một lúc cũng đi ngủ.

Nhưng vừa nhắm mắt lại định ngủ thì Ninh Hương đột nhiên nhớ ra một chuyện nên ngay lập tức mở mắt ra, sau khi mở mắt ra, cô lập tức bò dậy từ trên giường và nói với Vương Lệ Trân: “Có chuyện này cháu quên mất nói rồi, cháu phải đi ra ngoài một chuyến.”

Vương Lệ Trân còn chưa hỏi cô rõ ràng đó là chuyện này, cô đã chạy ra khỏi cửa rồi.

Cô chạy một mạch tới nhà họ Lâm, cô gõ gõ cửa ngại ngùng gọi Lâm Kiến Đông đi ra ngoài, sau đó lại nhỏ nhẹ nói với Lâm Kiến Đông: “Vừa rồi em quên mất nói rồi, ngày mai có thể làm phiền anh đi theo một chuyến không, hành lý mang không hết.”

Thật ra ngoài trừ có hành lý, chủ yếu còn có một số lương thức phải mang qua đó nữa.

Lương thực chính là số lúa gạo năm ngoái đội sản xuất phân chia sau vụ thu hoạch mùa thu, còn có cả số lúa mạch Vương Lệ Trân tự mình trồng trọt được sau khi được phân chia đất đai. Bà ấy không có hộ khẩu trong thành phố, đi vào thành phố không có lương bổn mua lương thực nên những lương thực thu hoạch trong ruộng đều mang theo.

Kể từ khi được chia đất đai, bởi vì tuổi tác Vương Lệ Trân đã cao xương cốt không tốt nên những công việc nặng nhọc trong ruộng nhà mình cũng không phải một mình bà ấy đi làm, bình thường lão tứ Lâm Kiến Bình sẽ giúp bà ấy đi lấy hàng, người nhà họ Lâm sẽ sẵn tiện giúp bà ấy làm công việc cày cuốc trên ruộng.

Tất nhiên một mình bà ấy chia được một số đất đai ít ỏi, còn nhà họ Lâm có nhiều người như thế chia được số đất hoàn toàn không đáng nhắc đến, nhà họ Lâm khi làm công việc đồng ruộng cũng sẵn tiện làm giúp, hoàn toàn không cần lãng phí nhiều thời gian và thể lực.

Hàng xóm láng giềng giúp đỡ làm việc là chuyện rất bình thường nhưng mỗi lần như thế Vương Lệ Trân đều kiên quyết tặng đồ cho nhà họ Lâm, không thể để họ giúp bà ấy làm việc không công được, nhà họ Lâm cảm thấy đây cũng chỉ lá chuyện nhỏ nhặt thôi nhưng nói không lại nên cuối cùng vẫn phải nhận lấy.

Vì vào trong thành phố, Vương Lệ Trân cũng đã nói trước nhờ nhà họ Lâm giúp đỡ trông coi. Đợi đến khi vào vụ thu hoạch mùa thu lấy được lương thực, hoặc là bà ấy đưa tiền hoặc là cho đồ, chắc chắn bà ấy không để người ta phải tốn công vô ích đâu.

Nói chung tất cả mọi chuyện bà ấy cũng đã sắp xếp xong rồi, bầy giờ chỉ cần người và lương thực vào thành phố là được rồi.

Lâm Kiến Đông cũng nghĩ đến chuyện này rồi, dù sao họ cũng coi như là dọn nhà đến nơi khác, những thứ muốn lấy chắc chắn cũng không ít đâu, anh đoán là Ninh Hương đã ngủ rồi nên định sáng sớm mai sẽ qua đó xem thử, không ngờ bản thân Ninh Hương đã tự tìm đến trước.

Tất nhiên anh cũng không do dự nên nhanh chóng gật đầu nói: “Ngày mai anh đến tìm em.”

Ninh Hương vẫn còn hơi hơi dốc: “Được, thế anh mau đi ngủ đi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Ngày hôm sau Ninh Hương và Vương Lệ Trân thức dậy từ sớm và tùy tiện nấu một bữa cơm nóng để ăn, cuối cùng dọn dẹp một lúc hai căn nhà nhỏ nát này, sau khi dọn dẹp xong xuôi thì Lâm Kiến Đông cũng vừa đến, chủ yếu là giúp họ lấy lương thực.

Hai người Ninh Hương và Vương Lệ Trân lấy những hành lý không quá nặng và đến bến tàu đón tài đến Tô Thành.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 326



Khi Vương Lệ Trân ngồi trên thuyền vẫn còn rất căng thẳng, cứ liên tục đưa tay nắm c.h.ặ.t t.a.y của Ninh Hương, dù sao cả đời này của bà cũng chưa từng đến Tô Thành, xa nhất cũng chỉ đến huyện thành của huyện Vu, bà ấy thật sự có chút lo lắng mình không thể thích ứng nổi cuộc sống trong thành phố.

Bà ấy đồng ý Ninh Hương đi vào trong thành phố không phải vì muốn vào thành phố để Ninh Hương nuôi bà ấy sống qua ngày, mà bà ấy càng muốn ở bên cạnh Ninh Hương, thừa lúc bây giờ cơ thể vẫn còn khỏe mạnh, có thể chăm sóc cho cô nhiều hơn, để cô cảm giác có gia đình.

Bà ấy luôn nhớ đến cái buổi tối đêm giao thừa năm ngoái, cái lần bà ấy và Lâm Kiến Đông ở nhà thuyền đón giao thừa với Ninh Hương, Ninh Hương đứng trên sàn gỗ nước mắt tuôn như mưa rơi, quay lưng khóc thời gian rất dài, không tài nào nín được.

Mặc dù con nha đầu này không nói, cũng có thể chịu được cô đơn lạnh lẽo nhưng thật ra trong đáy lòng của cô vẫn khao khát có sự ấm áp.

Tất nhiên rồi, Ninh Hương bảo bà ấy qua đây không phải vì muốn để bà ấy giúp cô giải tỏa sự cô đơn lạnh lẽo, mà là xuất phát từ đáy lòng muốn đưa bà ấy vào thành phố sống những ngày tháng tốt đẹp. Bởi vì cô luôn ghi nhớ ân tình của bà ấy, còn thực hiện lời hứa giúp bà ấy dưỡng già.

Cả hai người họ đều thuộc dạng muốn đối phương tốt, đều không phải vì muốn đạt được thứ gì đó.

Ninh Hương thấy Vương Lệ Trân căng thẳng liền đưa tay nắm lấy lòng bàn tay của bà ấy và cười nói: “Cũng không có gì khác biệt quá lớn so với dưới quê đâu, cũng là con sông này con sông kia thôi, bên sông cũng là những căn nhà ngói và có người ở. Trên đường cũng không có xe hơi xe máy gì cả, xe đạp cũng chỉ hai năm nay mới nhìn thấy nhiều hơn thôi, trên đường có khi còn có rất nhiều gà vịt ngỗng chạy ngang đấy.”

Vương Lệ Trân nghe xong liền bật cười: “Bà chỉ là có chút chưa thấy qua chuyện đời, cháu đừng cười nhạo bà là được rồi.”

Thấy Vương Lệ Trân nói như thế, Lâm Kiến Đông cũng ngồi qua đó cùng trò chuyện và phối hợp với Ninh Hương kể cho bà ấy nghe về những chuyện buồn cười trong thành phố, anh một câu tôi một câu khiến Vương Lệ Trân cảm thấy trong thành phố cũng không có gì lớn lao cả, nên tất nhiên cũng không căng đan nữa.

Gần tới trưa thì họ đã tới bên tàu của Tô Thành, Lâm Kiến Đông vẫn giúp họ cầm lương thực, Ninh Hương và Vương Lệ Trân phân biệt cầm lấy hành lý, trên đường đi còn tìm hai chiếc xe kéo ba bánh, tiêu chút tiền đi đến căn nhà đã chuẩn bị sẵn từ trước.

Vương Lệ Trân ngồi trên xe ba gác cứ liên tục quay đầu nhìn trái nhìn phải, vì thế Ninh Hương liền lựa lúc bà ấy ngó nghiêng thì nói cho bà ấy nghe nơi họ đi ngang qua là nơi nào, cứ thế liên tục nói địa điểm và xuống xe ở trước cửa nhà của mình.

Sau khi trả tiền xong bước xuống xe, Ninh Hương vừa lấy chìa khóa ra vừa cười nói: “Bà ơi, chúng ta đến rồi.”

Vương Lệ Trân tay xách hành lý đứng trước căn nhà của Ninh Hương, trái tim đập ‘thình thịch thình thịch' rất nhanh, nhìn căn nhà làm bằng tường trắng ngói đen trước mặt này mà nghĩ thầm trong lòng... Nơi này sau này chính là nhà của bà ấy.

Ninh Hương lấy chìa khóa ra mở cửa, cánh cửa vừa mở ra liền tỏa ra một luồng khí thơm ngát, Vương Lệ Trân bước vào thò đầu nhìn vào trong, bà ấy cười tít mắt nói: “Vừa nhìn đã biết đây chính là nơi ở của A Hương chúng ta.”

Ninh Hương nở nụ cười, trước hết cô bảo Lâm Kiến Đông mang lương thực để vào trong nhà bếp, sau đó lại dẫn Vương Lệ Trân đi lên lầu tham quan xung quanh, nơi cô ở đúng là có một vài đặc điểm, sạch sẽ ngăn nắp, mỗi một góc khuất nhỏ đều tốn nhiều tâm tư.

Cô thích cuộc sống như thế này, cũng là biểu hiện của việc cô yêu thích cuộc sống.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ở nơi như thế này tất nhiên Vương Lệ Trân một trăm một ngàn lần yêu thích, sau khi tham quan xong liền ngồi xuống bộ sô pha bằng gỗ uống nước, còn không chịu nổi ngẩng đầu lên liên tục nhìn xung quanh, cảm giác giống như mình đang nằm mơ vậy.

Bà ấy cầm ly nước lên đưa vào bên miệng uống ngụm nước, chỉ cảm thấy nước trong miệng đều mang mùi vị ngọt lịm.

Lâm Kiến Đông đưa Ninh Hương và Vương Lệ Trân vào trong thành phố và cùng họ đi ra ngoài cùng ăn bữa cơm, sau đó lại quay trở về đại đội Điềm Thủy, Ninh Hương và Vương Lệ Trân ăn xong liền quay về nhà cùng nhau cảm nhận sự thoải mái trong căn nhà mới.

Cách lúc khai giảng cũng gần một tháng, nếu như bình thường Ninh Hương không có gì làm thì cô sẽ ở nhà với Vương Lệ Trân. Cô ở nhà làm thêu thùa, Vương Lệ Trân cũng sẽ cầm kim chỉ lên làm những thứ như giày vớ gì đó, còn đan áo len nữa.

Có nhiều khi làm việc mệt mỏi, hai người sẽ tranh thủ thời gian nghỉ ngơi tầm một ngày ra ngoài đường đi dạo khắp nơi. Ninh Hương sẽ dẫn Vương Lệ Trân đi ra ngoài ăn các món bên ngoài, đến công viên có nhiều trò chơi, đi dạo mua sắm này kia.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 327



Cũng trong khoảng một tháng gần đây, Vương Lệ Trân cũng sẽ giặt quần áo hay rửa rau gì đó ở bờ sông phía sau nhà, Ninh Hương mua căn nhà này, phía sau căn nhà kéo dài đến bờ sông nên tất nhiên đây cũng là bờ sông thuộc về riêng mình bà ấy.

Cũng trong lúc đang giặt đồ bên bờ sông sẽ nhìn thấy hàng xóm cũng đi ra giặt đồ nên khách sáo chào hỏi một câu, như thế nói vài câu qua lại, bà ấy cũng dần dần trở nên thân thuộc với những bà cụ có độ tuổi ngang nhau.

Mới hơn nửa tháng trôi qua, bà ấy cũng đã thích nghi với cuộc sống trong thành phố, bà ấy biết chợ gần đó nằm ở đâu, đi nơi nào mua rau mua đồ, có khi còn dậy sớm cùng đi tranh giành rau tươi với mấy bà lão hàng xóm.

Tính ra thì cuộc sống bà ấy còn trôi qua có thú vui hơn so với ở dưới quê.

Thời đại này không còn ai xem thành phần không thành phố, trước kia bà ấy ở dưới quê sống cuộc sống như thế nào, người ta đều không biết, cũng không truy cùng hỏi tận, có nhiều khi nói tới dưới quê, bà ấy cũng chỉ nói qua loa về cuộc sống ở dưới quê mà thôi.

Mặc dù một năm trở lại đây bà ấy ở dưới quê cũng không còn bị người ta xem thường, có nhiều người còn đến nịnh bợ bà ấy nữa, đặc biệt là những người có mối quan hệ m.á.u mủ, ai nấy cũng tranh giành đến dưỡng già cho bà ấy nhưng bà ấy không hề cảm thấy vui mừng hài lòng, chỉ cảm thấy rất vô nghĩa.

Rời khỏi những người giả tình giả nghĩa kia, tới nơi này bắt đầu cuộc sống mới, quen biết với một đám bạn già mới, cùng nhau trò chuyện phiếm, khi Ninh Hương bận rộn cùng họ đi dạo chợ mua đồ, cuộc sống trôi qua rất náo nhiệt.

Sau đó khi Ninh Hương khai giảng, bà ấy cũng không tiếp tục rảnh rỗi nữa. Cực khổ cả một đời, làm gì có chuyện thật sự chịu rảnh rỗi như thế chứ, bà ấy chạy đến trường học tìm Lâm Kiến Đông và nhờ Lâm Kiến Đông chia cho bà ấy một ít hàng, bà ấy đi bày hàng bán.

Lâm Kiến Đông hỏi bà ấy bên Ninh Hương nói thế nào.

Bà ấy chỉ nói: “Mỗi ngày ngồi đó bán đồ có gì mà mệt chứ, cứ tiếp tục rảnh rỗi như thế bà sẽ chán c.h.ế.t mất, dù sao cũng rảnh rỗi, bà đi bán đồ kiếm ít tiền, cũng có thể phụ giúp gia đình đúng không? Chẳng lẽ cứ để A Hương nuôi sao?”

Thấy Vương Lệ Trân nói như thế, trước hết Lâm Kiến Đông giả vờ nhận lời, sau đó vẫn đi tìm Ninh Hương hỏi vài câu.

Ninh Hương biết bình thường Vương Lệ Trân không chịu được rảnh rỗi, khi ở dưới quê như vậy, tới đây chắc chắn cũng như thế, tất nhiên cũng không ngăn cản được. Nếu như đi ra ngoài bày hàng bán có thể khiến bà ấy trở nên vui mừng thoải mái hơn thì cứ để bà ấy đi vậy.

Vì thế khi Lâm Kiến Đông lấy hàng cho mình thì cũng sẵn tiện tìm địa điểm giúp Vương Lệ Trân lấy một ít, vẫn là những thứ đồ ăn vặt nhi đồng và đồ chơi, để bà ấy bày hàng bán ở trường tiểu học gần nhà để g.i.ế.c thời gian.

Vân Mộng Hạ Vũ

Người già đối mặt với con nít cũng thoải mái hơn rất nhiều so với đối mặt với những khách hàng ở độ tuổi khác.

Ngày tháng đại khái cứ thế bình thản trôi qua, mỗi ngày Ninh Hương đi học làm thêu thùa, về nhà nấu cơm ăn, tất nhiên Vương Lệ Trân cũng sẽ ở nhà nấu cơm dọn dẹp nhà cửa, sau đó rảnh rỗi liền đẩy xe nhỏ tới bên ngoài trường tiểu học bày hàng bán đồ.

Có nhiều khi hai người rảnh rỗi sẽ đi mua rau mua thịt mua cá, còn gọi Lâm Kiến Đông từ trường học qua đây, ba người cùng nhau góp sức nấu một bữa cơm phong phú, cùng nhau ăn cơm trò chuyện chứ không có nhiều chiêu trò khách sáo.

Sau khi ngày tháng đơn giản ổn định thì nửa năm còn lại của năm một chín tám mươi trôi qua nhanh chóng.

Ở nửa năm nay, Ninh Hương nhờ danh tiếng của các tác phẩm tích cóp lại đã phát triển rất ổn định ở trong nước, thật sự trở thành nhân vật lãnh đạo trong giới thêu thùa hai năm qua, tác phẩm của cô thông qua các cơ quan ngoại giao nên cũng nhận được sự quan tâm của người nước ngoài.

Còn Ninh Hương từ khi đưa Vương Lệ Trân vào trong thành phố cũng không còn liên lạc nhiều với đại đội Điềm Thủy nữa, cho dù tới kỳ nghỉ phép cũng không cần thiết phải suy nghĩ xem lúc nào thì quay về một chuyến, dù sao ở nơi đó cũng không có gia đình để nhớ nhung.

Thời gian cứ thế thấm thoắt tiến về phía trước, cuộc sống của người bình thường trên quỹ đạo khác nhau bị thời gian kéo về phía trước, bất kể là tốt hay xấu thì đều phải hít thở trôi qua từng ngày.

Và trong khoảng thời gian nửa năm này, những chuyện lớn của đất nước cũng không có bao nhiêu, thứ Ninh Hương quan tâm đến cũng chỉ có hai cái.

Một cái là nghị quyền hội nghị thông qua lần ba toàn quốc kỳ năm chấp nhận lời yêu cầu của đồng chí Đặng X Bình từ chức khỏi chức tổng lý viện W. Cái tiếp theo là thư công khai của Trung Y Trung G đưa ra về vấn đề quản lý nhân khẩu trong nước, đề xướng một cặp vợ chồng chỉ được sinh một đứa con, vì muốn cơ bản lập ra kế hoạch sinh sản cho đất nước hai năm sau đó.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 328



Thời gian từ mùa hè bước vào mùa đông, một trận tuyết trắng lất phất rơi xuống khiến người ta lạnh đến mức rụt cả cổ lại, mắt thấy đại học năm ba cũng sắp kết thúc rồi, cái này cũng đồng nghĩa với việc cuộc đời sinh viên của cấp bảy bảy cũng chỉ còn lại khoảng một năm nữa thôi.

Khi sắp tới kỳ thi cuối kỳ, mọi người đều bước vào trạng thái ôn tập căng thẳng, tất nhiên Ninh Hương cũng giống như mọi người tạm gác lại công việc thêu thùa, mỗi ngày không có làm chuyện gì khác ngoại trừ đọc sách chính là đọc sách, không phải ở lớp học thì chính là ở phòng tự ôn.

Buổi chiều hôm đó chỉ có hai tiết học thôi, thời gian còn lại mọi người đều ngồi lại trong lớp ôn tập. Giữa chừng Ninh Hương có đứng dậy đi vệ sinh, vừa quay về ngồi xuống cầm bút lên thì đột nhiên nghe tiếng giáo viên hướng dẫn thầy giáo Vương gọi cô ở trước cửa lớp học.

Nghe thấy giọng nói Ninh Hương liền buông bút xuống và vội vàng đứng dậy đi đến trước lớp học gọi một tiếng: “Thầy giáo Vương.”

Hình như giáo viên hướng dẫn gặp phải chuyện gì vui mừng lắm vậy, ông ấy cười tít mắt cong thành hai vầng trăng, nhìn Ninh Hương cười một lúc, chỉ bí hiểm nói với cô: “Hiệu trưởng Châu bảo em đến phòng làm việc của ông một chuyến có chuyện gấp.”

Hiệu trưởng tìm cô sao? Ninh Hương tò mò: “Có chuyện gì mà quan trọng thế?”

Nhưng giáo viên hướng dẫn lại úp mở không trả lời mà chỉ nói: “Em đi là biết ngay thôi, chuyện rất rất rất quan trọng.”

Ninh Hương thật sự nghĩ không có chuyện gì mà quan trọng đến mức mà nhất định đích thân hiệu trưởng phải nói với cô, nhưng cô thấy giáo viên hướng dẫn úp mở không nói nên tất nhiên cũng đi theo ông ấy đến phòng làm việc của hiệu trưởng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Học trong trường suốt ba năm, bình thường mọi người nhìn thấy nhiều nhất chính là giáo viên chủ nhiệm và giáo viên hướng dẫn thôi, tiếp theo chính là chủ nhiệm khoa, học sinh được trực tiếp gặp hiệu trưởng không nhiều nhưng Ninh Hương cũng không phải lần đầu tiên được gặp hiệu trưởng.

Trong hai năm vừa qua, bởi vì tác phẩm của cô nên quen biết được nhiều người có địa vị khác nhau, ra vào nhiều địa điểm cao cấp, vì vậy ở trường học cũng có tiếp xúc với hiệu trưởng, hiệu trưởng cũng sớm đích thân gặp mặt cô.

Chuyện này cũng không có gì căng thẳng cả, cô và giáo viên hướng dẫn đi đến văn phòng, gõ cửa rồi mới bước vào phòng.

Hiệu trưởng Châu nhìn thấy cô bước vào liền lập tức nở nụ cười đứng dậy tư sau bàn làm việc, khuôn mặt khách sáo đó giống như có một vị khách quý nào đến thăm vậy, ông ấy bảo Ninh Hương ngồi xuống ghế sô pha, ông ấy còn đích thân rót trà cho Ninh Hương.

Cách đối xử này rõ ràng rất khác với trước kia, trong ánh mắt Ninh Hương tất nhiên càng để lộ sự nghi ngờ, cô quay qua nhìn giáo viên hướng dẫn thầy giáo Vương một cái, kết quả giáo viên hướng dẫn chỉ cười, ngồi bên cạnh không nói câu nào cả.

Không nhận được bất cứ tín hiệu nào cả, Ninh Hương chỉ có thể đón lấy ly trà nói lời cảm ơn, uống ngụm trà dò thám hỏi hiệu trưởng Châu: “Hiệu trưởng, thầy giáo Vương nói thầy có chuyện rất rất rất quan trọng cần tìm em, rốt cuộc có chuyện gì thế?”

Hiệu trưởng Châu ngồi trên ghế sô pha uống một ngụm trà nóng, lúc đặt ly trà xuống liền nói: “Chuyện này sao, chúng ta ngồi xuống uống trà từ từ nói chuyện nào, thầy sợ một lát nói ra có thể em sẽ chịu đựng không nổi vì quá kích động đấy.”

Quá kích động sao?

Chuyện gì mới được chứ?

Cô đã sống hai đời người rồi, cô cũng thật sự rất hiếu kỳ, liệu chuyện này có phải thật sự sẽ khiến cô quá kích động không.

Cô nhìn hiệu trưởng Châu và tiếp tục hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì thế?”

Hai người họ thật sự khơi dậy lòng tò mò của cô lên đấy.

Còn hiệu trưởng Châu vẫn hắng hắng giọng rót trò cho cô chứ không lập tức nói ra, sau đó mới bắt đầu trò chuyện với cô về chủ đề thêu thùa, trò chuyện xem hai năm nay cô đã làm những mẫu gì, tác phẩm được đi đến nơi nào rồi.

Cho tới thời điểm hiện tại, tác phẩm của Ninh thật sự vẫn chưa đạt nhiều thành tựu trên thương trường, dù sao cô cũng không có hợp tác với doanh nhân, đa số những tác phẩm cô làm đều đưa cho các cơ quan nhà nước, bản thân cô cũng chưa từng chủ động đòi hỏi giá cả.

Những tác phẩm đưa đến trạm thêu, có lẽ trạm trưởng Trần cũng có đem bán cho doanh nhân, một bộ phận nhỏ tác phẩm rơi vào trong thị trường, nhưng bởi vì số lượng rất ít ỏi nên giá cả những tác phẩm gần đây của cô đều bị giới doanh nhân nâng lên một tầm giá mới.

Bởi vì tác phẩm của cô hai năm nay trên cơ bản đều xuất hiện ở những nơi có yêu cầu cao, bản thân chuyện này cũng đã nâng giá trị các tác phẩm của Ninh Hương lên, yêu cầu của những địa điểm này càng cao thì giá trị các tác phẩm của cô càng cao hơn.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 329



Người bình thường có thể tiếp cận được rất ít nhưng một khi có một hai bức rơi vào thị trường thì rất tự nhiên mọi người đều tranh giành sứt đầu mẻ trán để đạt được. Thứ giữ lại chơi đều là cao cấp và m.á.u mặt, bây giờ tác phẩm của Ninh Hương thuộc vào hàng cao cấp nhất trong dòng sản phẩm thêu thùa.

Khi xưa nếu như Ninh Hương vì muốn tìm nhiều tiền hơn một chút và sớm mang sản phẩm bán đến tay các doanh nhân lớn, lựa chọn phương thức kiếm lợi tốt hơn bán các sản phẩm thì danh tiếng và giá trị tác phẩm của cô có lẽ cũng đạt đến đẳng cấp như bây giờ.

Ngược lại khi xưa cô không có tính toán nhiều như thế, chẳng qua là trong năng lực của mình góp chút công sức muốn làm nhiều chuyện hơn cho đất nước thôi, có thể đạt đến hiệu quả như hôm nay nói thẳng ra cũng là một niềm vui bất ngờ.

Ninh Hương cứ thế ngồi đó, vừa uống trà vừa trò chuyện về tác phẩm thêu thùa với hiệu trưởng Châu, nói đến mức khiến Ninh Hương suýt chút nữa đã quên mất rốt cuộc ông ấy tìm cô có chuyện gì nữa, sau đó hiệu trưởng Châu lại đột nhiên nói: “Có người muốn gặp mặt em đấy.”

Hai năm qua người đến trường học gặp cô cũng khá nhiều, không ít người đều vì muốn mua những tác phẩm trong tay cô, đối với những chuyện này Ninh Hương cũng rất quen thuộc rồi, cô không nghĩ ngợi nhiều liền hỏi ngược lại một câu: “Lần này là ai thế?”

Nhưng hiệu trưởng Châu lại không lập tức nói ra người đó là ai, lại tiếp tục úp úp mở mở, sau đó ông ấy lại đưa tay lên cái túi áo trước n.g.ự.c lấy ra một tấm ảnh màu và nhẹ nhàng đặt lên trên bàn trà, dùng ngón tay đẩy nhẹ đến trước mặt Ninh Hương.

Ninh Hương nghi hoặc cúi đầu xuống nhìn tấm ảnh kia, khoảnh khắc nhìn kỹ thì bỗng chốc trở nên ngơ ngác.

Trong tấm ảnh là ông lão mặc áo truyền thống, nụ cười hết sức thân thiện hiền từ. Đây chính là ông lão trước đó không lâu từ chức khỏi chức vụ tổng lý viện W trong hội nghị toàn quốc lần ba kỳ năm, người chỉ vì nhân dân làm việc lại không mang danh lợi.

Trong bài hát [câu chuyện của mùa xuân] có hát: “Năm một chín bảy mươi chín, vào mua xuân năm đó, có một ông lão vẽ một cái vòng ở bờ biển phía nam của Trung Quốc”, trong câu hát này chính là ông lão kia.

Bỗng chốc Ninh Hương trở nên nghẹt thở, cảm giác mình không còn nghe thấy cái gì cả, trong màng nhĩ chỉ còn lại tiếng trái tim đập thình thịch của bản thân, một nhịp mạnh hơn một nhịp, một nhịp nhanh hơn một nhịp, dường như sắp nhảy ra khỏi lồ ng n.g.ự.c rồi.

Cô cũng không biết mình đã ngơ ngác trong bao lâu, khi ngẩng đầu lên nhìn về phía hiệu trưởng Châu thì ông ấy đã gật đầu với cô một cái.

Đúng là suýt chút nữa đã quá kích động rồi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nửa tiếng tiếp theo, Ninh Hương cũng không còn bình tâm để ôn tập nữa, khi quay trở về lớp học ngồi đó khoảng mười phút nhưng vẫn chưa hoàn toàn khôi phục lại nhịp đập bình thường, cô quả quyết thu dọn cặp sách chạy một mạch quay về nhà.

Sau khi về nhà chưa kịp thở thì cô đã trực tiếp xông đến trước mặt Vương Lệ Trân và mang chuyện này nói cho bà ấy biết.

Vương Lệ Trân bình tĩnh nghe cô nói xong cũng ngơ ngác một hồi lâu, sau đó thật sự cảm thấy không dám tin vào những gì mình vừa nghe, còn đưa tay lên sờ sờ trán của Ninh Hương, như thể có phải con bé này bị sốt nên ăn nói lung tung hay không đây.

Ninh Hương lấy tay bà ấy xuống và th* d*c nói liên tục: “A Bà! Là thật đấy! Thật đấy thật đấy!”

Mặc dù cô cũng cảm thấy giống như đang nằm mơ vậy, cảm thấy cả người đang lơ lửng trên mây, hoàn toàn không có chút cảm giác chân thật nào cả. Cả đời này cô từng to gan tưởng tượng qua rất nhiều chuyện thực tế không thực tế, chỉ duy nhất chuyện này là chưa từng tưởng tượng ra.

Bởi vì quá kích động nên cả đêm hôm đó Ninh Hương cũng không ngủ được, ngày hôm sau cô đến trường học tìm giáo viên hướng dẫn xin nghỉ phép một ngày và trực tiếp đón xe chạy đi tìm Châu Văn Khiết và Lý Tố Phân.

Cô không phải đến báo tin vui cho Châu Văn Khiết và Lý Tố Phân mà muốn đến con kinh nghiệm từ hai vị sư phụ. Họ đều là những nhân vật đẳng cấp của ngành này ở các thời đại khác nhau, trước đó đã từng diện kiến Chủ tịch Mao và Tổng lý Châu.

Cô tìm được Châu Văn Khiết và Lý Tố Phân và mang chuyện này nói cho họ biết, quả nhiên biểu cảm của họ bình tĩnh rất nhiều so với Vương Lệ Trân, chỉ là trong đôi mắt họ phát sáng lấp lánh, khi nhìn Ninh Hương trong nụ cười chỉ toàn là niềm an ủi.

Ngày hôm đó Ninh Hương ở cùng Châu Văn Khiết và Lý Tố Phân, nghe họ kể về những kinh nghiệm họ đã từng trải ở phương diện này, còn bảo họ giúp cô đến chợ lựa một bộ trang phục đàng hoàng thích hợp xuất hiện ở những trường hợp chính thức.
 
Back
Top Bottom