Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh

Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 310



Ninh Hương nói tiếp: “Dung mạo xinh đẹp, học tập nổi trội, tính cách dịu dàng dễ nói chuyện?”

Sở Chính Vũ hít nhẹ một hơi, vẫn không lên tiếng.

Âm thanh Ninh Hương chậm rãi: “Đây đều không phải một tôi chân chính, ngày đó tôi ở chợ nhỏ mà anh nhìn thấy, cũng chỉ là một góc của tảng băng mà thôi. Gia đình tôi rất phức tạp, quá khứ cũng có chút phức tạp, không sống cùng một thế giới với các anh.”

Sở Chính Vũ lại hít một hơi: “Sống trong cùng một ngôi trường, sao lại không phải cùng một thế giới? Nếu như cô cảm thấy tôi không đủ hiểu cô, cô có thể nói với tôi, tôi đều nguyện ý nghe, nguyện ý đi tìm hiểu, nguyện ý hiểu cô.”

Sống cùng một ngôi trường chính là cống cùng một thế giới?

Sống cùng một ký túc xá, cùng một mái nhà cũng chưa chắc là cùng một thế giới.

Ninh Hương dừng bước chân, xoay người nhìn Sở Chính Vũ: “Nhà tôi không chỉ vô cùng nghèo, anh chị em còn nhiều, người xin cơm anh thấy hôm đó là một trong số hai em trai của tôi. Tôi là chị cả, không muốn giúp cha mẹ nuôi dưỡng em trai em gái nên đã sớm cắt đứt với người nhà. Em gái tôi bị cha mẹ ép gả cho một người đàn ông mà nó chướng mắt nên trộm tất cả tiền trong nhà bỏ chạy. Bởi vì không trả nổi sính lễ kếch xù, nhà tôi bị người ta đập phá đến không còn gì.”

Sở Chính Vũ không kịp chuẩn bị mà nghe được mấy câu này, trong lúc nhất thời căn bản không có cách nào tiêu hóa nhiều tin tức và chuyện vượt ngoài sự hiểu biết của cậu ấy như vậy, vì thế liền ngu ngơ tại chỗ.

Ninh Hương nói tiếp: “Bởi vì trong nhà sống không tiếp được, em trai kia của tôi chỉ có thể bỏ học không đọc sách nữa, đại khái là ở nhà làm việc mệt mỏi làm đến ấm ức cho nên chạy tới thành. Ở trong thành tìm không được việc làm nên chỉ có thể xin ăn.”

Sở Chính Vũ vẫn ngây ngốc đứng đấy, cố gắng hiểu lời Ninh Hương nói.

Ý tứ chính là cô là chị cả trong nhà, cắt đứt với gia đình không quan tâm nữa, em gái cô bỏ chạy khiến cho nhà bị người ta đập phá không còn gì cả, một người em trai đến thành xin ăn, người em trai còn lại thì ở nhà.

Sắp xếp lại xong, cậu ấy bình ổn hơi thở nhìn Ninh Hương nuốt vài ngụm nước bọt, rõ ràng vẫn là không tiêu hóa được chuyện như vậy. Không chỉ tiêu hóa không được chuyện như vậy, cảm thấy giống như là chuyện được bịa ra, thậm chí có nhiều chỗ cậu ấy không hiểu được.

Chẳng lẽ...

Thật sự cha mẹ không phải cha mẹ?

Anh chị em không phải anh chị em sao?

Vân Mộng Hạ Vũ

Đó là cái gì?

Rõ ràng là người một nhà, cốt nhục chí thân, sao lại là loại trạng thái này chứ?

Ninh Hương bắt được biểu cảm trên mặt cậu ấy: “Anh không cần hiểu, không trải qua thì mãi mãi sẽ không hiểu. Hoàn cảnh sống của chúng ta không giống nhau, những việc trải qua không giống nhau, quan điểm nhìn nhận cân nhắc vấn đề cũng không giống nhau, căn bản không thể ở bên nhau.”

Sở Chính Vũ ngưng đọng hồi lâu không nói nên lời, sau đó hơi có vẻ gian nan thốt ra một câu: “Tôi có thể… Chậm rãi để hiểu… Chỉ cần cô cho tôi thời gian…”

Ninh Hương cười một cái: “Tôi không có nhiều thời gian như vậy, tôi cũng không quá cần.”

Loại mong muốn dò xét và hiểu cô này của cậu ấy, đối với cô mà nói là một loại gánh nặng. Cô ước gì hoàn toàn phân rõ tất cả ranh giới với quá khứ, không muốn bởi vì một người mà nhiều lần nói lại những chuyện này.

Cô không muốn phí nhiều tâm tư như vậy chỉ vì để một người hiểu cô, phí nhiều thời giờ và sức lực như vậy để giải thích những chuyện quá khứ chỉ vì để một người hiểu về quá khứ của cô, hiểu cô đồng thời tiếp nhận cô.

Sở Chính Vũ nhìn khuôn mặt vẫn dịu dàng như gió đêm của Ninh Hương, rốt cuộc nói không ra lời.

Ninh Hương nhìn cậu ấy, nói thêm câu cuối cùng: “Đừng lãng phí thời gian vào tôi nữa, tôi sẽ không thích anh.” Nói xong cô liền thu hồi ánh mắt, mặc kệ Sở Chính Vũ mang biểu tình gì, quay người chậm rãi bước đi.

Sở Chính Vũ đứng tại chỗ không hề động, quay đầu nhìn Ninh Hương đi xa, trong mắt là cảm xúc phức tạp, càng nhiều hơn chính là mất mát và tổn thương. Một lát sau cậu ấy tìm chỗ ngồi xuống, gập người đưa tay che trán và mắt, thật lâu cũng không cử động.

***

Sau khi Ninh Hương về ký túc xá thì thu dọn một chút quần áo để thay và giặt, sáng hôm sau dậy rất sớm, sau khi rời khỏi thì tùy tiện tìm quán ăn sáng, sau đó ngồi thuyền về trấn Mộc Hồ.

Đến công xã, trước tiên cô đến trạm thêu để đưa cho trạm trưởng Trần hai sản phẩm thêu, cùng trạm trưởng Trần định giá. Cầm vật liệu ngồi hàn huyên với trạm trưởng Trần nửa giờ, cô ra khỏi trạm thêu, lại đi một chuyến đến trường tiểu học ở trấn.

Vương Lệ Trân bày quầy bán hàng bên cổng trường tiểu học của trấn gần nửa năm, điều kiện gia đình của trẻ con trong trấn tốt hơn một chút, trường học lớn, trẻ con lại nhiều, cho nên đồ chơi mỗi ngày có thể bán ra cũng nhiều một chút.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 311



Hiện tại là thời gian nghỉ, tất cả trẻ con trong trường đều không đi học, Ninh Hương đến tìm, kỳ thật đều chỉ vì xem thử vận khí. Kết quả vận khí của cô rất tốt, còn chưa đi tới cổng trường học, xa xa liền nhìn thấy Vương Lệ Trân.

Nhìn thấy khắp mặt Vương Lệ Trân đều mang ý cười hiền hoà, đang đưa tay nhận tiền của cô bé tết tóc sừng dê, bất giác mặt Ninh Hương cũng đầy ý cười. Sau đó cô lặng lẽ đi đến trước gian hàng, không đợi Vương Lệ Trân quay đầu phát hiện, mở miệng hỏi câu: “Bà, kẹp tóc này của bà thật đẹp, bao nhiêu tiền một cái vậy?”

Vương Lệ Trân đál: “Cháu muốn loại kẹp tóc nào…”

Chữ sau cùng còn chưa nói ra, bà ấy quay đầu lại nhìn thì thấy là Ninh Hương bèn nghẹn lời, biểu cảm trên mặt bỗng dưng đổi, bật cười nhìn Ninh Hương nói: “Nha đầu ngoan, lại đột nhiên chạy về.”

Ninh Hương cười cười: “Không được trở về cùng bà ăn tết sao?”

Trong lòng Vương Lệ Trân vui vẻ, thấy cô trở về thì không muốn bày bán tiếp nữa, vội vàng muốn dọn quầy rời đi. Ninh Hương thấy thời gian còn sớm nên cũng không vội, không để cho bà ấy dọn, bảo bà ấy ngồi một bên nghỉ ngơi, còn mình thì giúp bà ấy bán đồ.

Trẻ con đến mua đồ trong kỳ nghỉ tương đối ít, lúc không có người, Ninh Hương bèn nói chuyện phiếm với Vương Lệ Trân. Lúc nói chuyện bỗng một đám con nít tới, trong tay tất cả đều cầm một xu hai xu, đến trước gian hàng do dự chọn đồ.

Một cô bé trong số đó chọn đồ xong thì đưa tiền, lúc đang đợi bạn học thì cứ nhìn Ninh Hương nhằm nhằm. Nhìn một hồi cô bé lại nhìn về Vương Lệ Trân, dùng âm thanh non nớt hỏi một câu: “Bà, chị này là ai vậy?”

Vương Lệ Trân cười nói: “Cháu gái của bà đó, xinh đẹp chứ?”

Khuôn mặt cô bé hơi ửng đỏ, có chút ngại ngùng gật gật đầu, hai mắt lại nhìn Ninh Hương, sau đó vội lôi bạn học vừa mua đồ xong chạy đi. Ninh Hương muốn tặng thêm con bé hai viên kẹo cũng không kịp.

Sau khi cùng Vương Lệ Trân bày quầy bán đồ xong, lúc thời gian không còn sớm thì dọn quầy, Ninh Hương giúp Vương Lệ Trân đẩy xe đẩy nhỏ của bà ấy, lại đến xã mua bán một chuyến. Cô mua rất nhiều đồ ăn, đều đặt trong xe đẩy của Vương Lệ Trân.

Vương Lệ Trân thấy cô mua nhiều đồ như vậy thì rất tò mò, ra khỏi xã mua bán mới hỏi cô: “Ăn hết chứ?”

Ninh Hương cười một cái, nói đùa: “Chia ra, lấp đầy miệng người khác.”

***

Lần này về đại đội Điềm Thủy, Ninh Hương không lén lút. Buổi tối ngủ ở nhà Vương Lệ Trân một đêm, ngày hôm sau về nhà thuyền lấy đồ ra phơi, sau đó lấy một đống đồ ăn hôm qua mua ở xã mua bán toàn bộ đều đem đi tặng người khác.

Đương nhiên đều là tặng cho người cô cảm thấy cần đến thăm hỏi, đầu tiên chính là đến bộ đại đội, tặng cho bí thư đại đội Hứa Diệu Sơn, thứ hai là đi tặng cho nhà họ Lâm, thứ ba là đưa đến phường thêu, chia cho tất cả thợ thêu.

Tặng cho Lâm gia không phải là vì Lâm Kiến Đông, giữa cô và Lâm Kiến Đông không cần có loại hết mực khách sáo như này, mà là bởi vì người nhà họ Lâm ít nhiều cũng xem như đã giúp cô, bây giờ lão tứ Lâm Kiến Bình còn giúp Vương Lệ Trân làm ăn nhỏ.

Lúc Trần Xuân Hoa nhận đồ thì rất ngại ngùng, chỉ nói: “Hàng xóm láng giềng, đâu cần khách sáo như vậy chứ?”

Ninh Hương cười cười: “Là chuyện nên làm mà, thím nhận thì trong lòng cháu mới yên tâm.”

Sau khi Ninh Hương đi Trần Xuân Hoa vẫn nhìn theo, còn lắc đầu lẩm bẩm một câu: “Ai, đáng tiếc không phải con gái tôi.”

Bà ấy sinh bốn đứa con trai, không sinh được một đứa con gái, nếu mà A Hương sinh ra ở nhà họ thì tốt biết bao.

***

Lúc Ninh Hương cầm đồ còn thừa đem đến phường thêu để chia, người ở phường thêu liền náo nhiệt đến muốn tung cả nóc nhà.

Bởi vì ngày mai là giao thừa, những thợ thêu ở phường thêu chỉ có hai ba cô gái trẻ tuổi, bọn họ thấy Ninh Hương đến tặng đồ cho mọi người thì vội hô lên gọi các thợ thêu khác tới, mấy người Hồng Đào vừa đến thì liền náo nhiệt.

Ninh Hương đưa hết đồ cho Hồng Đào, để Hồng Đào chia ra.

Một thợ thêu trẻ nhận đồ xong thì đến nói chuyện với cô, Tiểu Yến cười nói: “Chị A Hương, một năm rưỡi rồi chị không trở về, thay đổi lớn thật nha, càng ngày càng đẹp. Chúng em còn nói, sợ sau này chị không trở về nữa.”

Thải Phượng ở bên này nói tiếp: “Chúng em cũng nói rồi, chuyện A Lan làm ra, dù sao cũng không thể trách sang chị. Lúc ấy nhà họ Triệu hung hăng như vậy, nếu mà chị không trốn đi, khẳng định chị cũng sẽ gặp nạn theo.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Hồng Đào chia đồ xong đều cùng mấy thợ thêu khác đến vây quanh Ninh Hương.

Chuyện xấu kia của Ninh Lan thì không nói nữa, chị ấy trực tiếp dùng mấy câu cho qua, nói Ninh Hương: “Chúng ta đều nghe nói, bây giờ danh tiếng em lớn lắm, sản phẩm thêu làm ra đều bán đến mấy chỗ rất có khí thế, thật là tăng thể diện cho thợ thêu ở Mộc Hồ chúng ta.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 312



“Bởi vì danh tiếng của A Hương em đó, sản phẩm thêu của Mộc Hồ chúng ta càng bán chạy, một năm này tiền chúng ta kiếm được đều nhiều hơn so với mỗi năm trước, dù là thợ thêu ở đại đội nào, chỉ cần vừa nhắc tới em là cũng khen em đó.”

Ninh Hương nhịn không được cười lên: “Đều là mọi người làm việc mà có.”

Thế là một đám thợ thêu liền nói rất nhiều về chuyện sản phẩm thêu, nói đến vô cùng vui vẻ.

Nói xong những chuyện này, khó tránh khỏi lại quay về chuyện nhà cửa, vẫn là có người hỏi Ninh Hương một câu: “Về nhà rồi sao?”

Nụ cười trên mặt Ninh Hương không thay đổi, vô tư đáp: “Không, cũng không có ý định trở về.”

Mọi người nghe nói như thế, vô thức đều sững sờ. Nhưng Hồng Đào nhớ rõ chuyện lúc trước Ninh Hương muốn ly hôn, bọn họ cũng “tận tình khuyên bảo” khuyên Ninh Hương đừng ly hôn, một loạt chuyện sau này chứng minh lòng tốt của bọn họ cũng không phải là tốt thật sự.

Chị ấy tùy cơ ứng biến, hiện tại biết rõ tính cách Ninh Hương, biết Ninh Hương có chủ ý và cách nghĩ của mình, những thứ bọn họ gọi là khuyên bảo tử tế, đối với Ninh Hương có thể đều là nghe rất không xuôi tai, căn bản cô cũng không cần.

Một lần vấp ngã thì được một bài học, Hồng Đào vội mở miệng nói: “Hay là năm nay em đến nhà chị ăn tết đi, nhà chị năm nay lúc giao heo thì giữ lại heo nhiều thịt, làm rất nhiều bánh tổ.

Những thợ thêu khác rất nhanh hiểu được ý của Hồng Đào, không ai lại không thức thời mà nhắc đến nhà họ Ninh, đều nói những chủ đề khác với Ninh Hương. Đều giành nhau muốn Ninh Hương đến nhà họ ăn tết, nhưng Ninh Hương đương nhiên là nhà ai cũng không đồng ý.

Năm nay Ninh Hương không trốn đông trốn tây nữa mà là quang minh chính đại ở nhà Vương Lệ Trân.

Hai người giống như trước đây, cùng nhau làm bánh quế hoa, cùng nhau nấu cơm làm đồ ăn, cùng ăn cơm cùng băm nhân bánh làm sủi cảo, cùng nhau đợi qua mười hai giờ đêm châm pháo b.ắ.n pháo hoa.

Bắn pháo hoa xong trở vào trong nhà, Vương Lệ Trân lấy ra số tiền hơn năm trăm tệ mà bà ấy kiếm được khi bày quầy bán hàng nửa năm nay, đưa đến trong tay Ninh Hương nói: “Trước kia nghèo đến nỗi trong tay không có tiền, năm nay có tiền rồi, tiền mừng tuổi, mau nhận để dành dụm đi.”

Ninh Hương nhìn tiền cười: “Cháu từng tuổi này còn cầm tiền mừng tuổi sao?”

Vương Lệ Trân liếc cô một cái: “Cháu bao nhiêu tuổi chứ? Nhanh nhận lấy, tiền sinh hoạt và tiền vốn bà đều giữ lại rồi. Chủ yếu nhiều tiền như vậy để ở chỗ này thì bà không yên tâm, mỗi ngày đi ngủ đều không dám ngủ, sợ có người đến trộm tiền.”

Ninh Hương nhịn không được bật cười: “Được, vậy cháu giữ giúp bà.”

Cùng một bầu không khí bỏ cũ đón mới trong ngày lễ, một nhà bốn người nhà họ Ninh ngồi dưới chiếc lều không có tường ở hai bên, trên mặt bàn bày bữa cơm ngon nhất mà cả nhà được ăn kể từ một năm rưỡi trước đến nay.

Bởi vì trong nhà gặp nạn, cả nhà ở nhà hai anh em của Ninh Kim Sinh ăn uống, ăn lâu liền ăn thành mâu thuẫn lớn, dẫn đến quan hệ anh em hiện giờ vô cùng không tốt, đến cả năm mới cũng không cùng nhau đón, nhà ai đón ở nhà nấy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Năm nay trong nhà có thể ăn bữa cơm khá là vui vẻ trong đêm giao thừa như thế này, chủ yếu là vì cuối năm nay, nhà họ rốt cục có thể hơi thở nhẹ một hơi, không cần vào năm mới còn phải lo lắng bị người ta tới cửa đòi tiền, đến cả thịt cũng không kịp ăn.

Tiền và lương thực thiếu đội sản xuất, lúc tập thể chia cho nhà thì trực tiếp khấu trừ. Vì khấu trừ tiền và lương thực cho đội sản xuất, nhà bọn họ không chỉ không được chia một chút đồ, còn phải dùng tiền bù vào một chút.

Tổng cộng Ninh Kim Sinh hai lần đến đội sản xuất mượn lương thực, lần thứ nhất là bị nhà họ Triệu phá xong cướp xong, ông ấy dựng lên nhà lều bắt đầu về nhà sinh sống, đến đội sản xuất không chỉ mượn lương thực mà còn mượn mười lăm tệ. Một lần khác là sau vụ thu năm ngoái, nhà họ Triệu lại tới cướp lương thực mà họ dùng để ăn trong nửa năm, thực sự không có cách nào, chỉ có thể lại đến đội sản xuất mượn thêm một lần.

Chỉ riêng mượn còn không lên, của tập thể chia cho người ta cũng không chịu lỗ, vì thế trực tiếp tính tính vào để khấu trừ luôn. Đương nhiên như cũng có nhà người khác thiếu lương thực cùng tiền của đội sản xuất như thế này, vào lúc tập thể chia cho mỗi nhà như này cũng đều làm như vậy.

Mà tiền họ dùng bù vào là lấy từ thịt heo được vỗ béo trong năm nay, đến cuối năm thì đổi ở trạm thịt heo mà có. Tiền heo hơi ngoại trừ bù tiền cho đội sản xuất, còn phải trả tiền cho chị em của Hồ Tú Liên, Hứa Diệu Sơn và đội trưởng đội hai.

Số tiền và lương thực thiếu anh em Ninh Kim Sinh thì cũng trả một phần, nhưng không trả hết toàn bộ.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 313



Dù sao khi đó thời gian một nhà bốn miệng ăn bọn họ ăn cơm ở nhà hai anh em rất dài, hơn nữa hai anh em cũng giúp Ninh Kim Sinh trả trước một phần tiền thuốc men, trước trước sau mà tính, nhà họ thiếu nợ hai anh em tương đối nhiều, trong lúc nhất thời thì không trả hết được.

Hơn nữa bọn họ còn phải giữ lại một phần lương thực cho bốn người trong một năm kế tiếp, một chút vật dụng cùng với học phí cho Ninh Dương.

Bởi vì tiền thiếu nhà khác đều trả hết rồi, hai anh em Ninh Kim Sinh không tránh khỏi có ý kiến. Nhưng hai người họ ngoài miệng không nói, hai chị em dâu thì gặp nhau là lại xì xầm, nói có tiền rồi dựa vào gì không trả cho bọn họ trước mà lại kéo dài như vậy.

Tóm lại vô số những chuyện phiền phức này dẫn đến mối quan hệ của Ninh Kim Sinh và nhà hai anh em rất không tốt.

Hai bên lều không chắn gió, có một bên được treo bao ni lông rách thì còn tốt được chút, Ninh Ba Ninh Dương lạnh đến mức cứ co ro rụt đầu xoa tay. Không dễ gì ngồi xuống bắt đầu ăn cơm, hai đứa cầm đũa liền mỗi đứa gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào miệng.

Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên lần lượt ngồi xuống, hai người đồng bộ cầm đũa, Hồ Tú Liên ăn hai ngụm đồ ăn, nhịn không được vẫn là mở miệng nói một câu: “Năm nay nha đầu c.h.ế.t tiệt Ninh A Hương kia quay về rồi, ông có biết không?”

Sau khi cô trở về chạy đến đại đội tặng quà, chạy đến nhà họ Lâm tặng quà, tặng đồ cho mỗi thợ thêu trong thôn, cả đại đội có ai không biết cô quay về? Ninh Kim Sinh nghiêm mặt: “Tết nhất nhắc tới nó làm gì?”

Ninh Ba từng bị Ninh Hương đánh, hiện tại nghe thấy tên cô chỉ xem như không nghe thấy. Ninh Dương ở nhà gần nửa năm thì càng trầm mặc ít nói, mặc kệ trong nhà có chuyện gì thằng bé cũng không lên tiếng, không biết đọc sách đọc đến ngốc luôn hay là có chuyện gì xảy ra.

Bất quả chỉ là trong lòng Hồ Tú Liên không dễ chịu, còn có thể là chuyện gì đây?

Nhưng không dễ chịu cũng không có cách nào, hiện tại một nhà bọn họ ở trong thôn không được người ta yêu thích, vẫn là cụp đuôi lại mà đối nhân xử thế. Lần Ninh Hương trở về này, bỏ ra số tiền lớn tặng đồ ăn cho nhiều người như vậy, ai còn có thể nói cô nữa phải không?

Người không đều có chuyện như vậy, nhận lợi ích từ người ta, vậy phải nhường nhịn họ vài phần, vậy thì đạo lý là không bới móc lỗi sai của người ta nữa, hiện giờ trong làng nhiều người đặt Ninh Hương ngoài miệng mà khen.

Rõ ràng bọn họ làm cha mẹ làm em trai là đàn hưởng thụ những vinh quang và lợi ích này nhất, kết quả hiện tại còn so không sánh bằng những người không liên quan ngoài kia, nghĩ xem có thể không tức sao?

Cũng bởi vì những người kia cũng khen Ninh Hương, hiện tại bọn họ đến cả mắng Ninh Hương cũng giống như lộ ra là bọn họ có vấn đề vậy. Nhưng loại con gái mặc kệ trong nhà sống chết, vẫn một mình ở bên ngoài sống yên ổn này chẳng lẽ không nên mắng sao?

Ai làm cha mẹ thì có thể cả đời không phạm sai lầm, bọn họ ngàn vạn lần không nên, lúc trước không nên vào lúc Ninh Hương muốn ly hôn mà đuổi cô đi. Chẳng lẽ chỉ vì chút chuyện này, nha đầu này liền ghi thù đến độ như thế, hợp lý không?

Có buồn phiền thì cũng chỉ có thể kìm nén, bởi vì Ninh Ba từng bị Ninh Hương đánh, đe dọa, hiện tại bọn họ cũng không dám tùy tiện đi tìm Ninh Hương gây phiền phức. Hơn nữa bây giờ người trong thôn đều nói Ninh Hương tốt, cũng không ai sẽ đứng về phía bọn họ.

Phàm là làm ầm ĩ ra chuyện, chịu thiệt thòi chỉ có thể là cả nhà bọn họ. Mặc kệ là gọi Hứa Diệu Sơn đến làm chủ hay là gọi những người khác tới phân xử, nghĩ cũng không cần nghĩ nhiều, hiện tại những người đó khẳng định toàn giúp Ninh Hương nói chuyện.

Trong lòng suy nghĩ những này, sắc mặt Hồ Tú Liên càng ngày càng rầu, trong lòng nghĩ gì đều thể hiện trên mặt.

Nhìn đến tấm gương mặt đầy ủ rũ này, tính khí Ninh Kim Sinh bỗng chốc bộc phát, chợt vỗ bàn rồi mở miệng: “Đã nói là đừng nhắc tới nó rồi mà vẫn nhắc, đến cả năm mới cũng không muốn yên!”

Hồ Tú Liên bị ông làm cho giật mình, vội thu lại biểu cảm trên mặt, mở miệng trả lời một câu: “Bất quá tôi chỉ nhắc có một câu, không muốn nhắc thì không nhắc.”

Ninh Kim Sinh ấm ức kìm nén đến muốn chết, lấy hai lạng rượu đế trong nhà tu ừng ực một ngụm uống hết.

***

Cùng lúc đó, trong ngôi nhà ngói vơc của nhà họ Giang, Giang Kiến Hải ngồi đối diện một bàn đậu phộng và mấy món ăn rối loạn, cũng khó chịu mà bưng ly lêmnuống một ngụm rượu. Trên bàn cơm chỉ có anh ta và Giang Hân, không ai cùng anh ta uống rượu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Hân cầm đũa nhìn bàn đồ ăn, hồi lâu mới nói: “Đón năm mới mà chỉ ăn cái này sao?”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 314



Giang Kiến Hải không có tinh thần đáp: “Có ăn là không tệ rồi.”

Giang Hân buồn đũa trong tay xuống, lựa chọn đêm giao thừa có đói bụng cũng không ăn.

Nửa năm này đều chỉ hai người là con bé và Giang Kiến Hải ở nhà, Giang Ngạn anh cả con bé thì thi không đậu cấp ba, sau đó không lâu liền dẫn theo anh hai con bé ra ngoài, không biết đi ra ngoài làm gì, tết năm nay còn chưa trở về.

Ăn tết cũng chỉ có con bé và cha Giang Kiến Hải hai người cùng ăn, đón một cách gọi là khốn khổ lại bủn xỉn. Giang Hân ngồi nhìn Giang Kiến Hải uống rượu, kìm nén một hơi, đứng lên nói: “Con đến nhà cô hai ăn.”

Nói xong con bé liền đi, bỏ lại Giang Kiến Hải ở nhà một mình tiếp tục buồn bực uống rượu.

Nửa năm nay Giang Kiến Hải đều sống trong suy sụp và sa đọa, sau khi từ Tô Thành trở về trong tay còn có chút tiền, hiện tại cũng sắp xài hết rồi. Sau khi bày quầy bán hàng bị chèn ép, nửa năm nay anh ta không tìm thêm việc để làm, thậm chí có một chút say rượu thành nghiện, sắp thành ma men rồi.

Quả thật sống quá khắc khổ, anh ta không có cách nào thanh tỉnh mà sống, cho nên mỗi ngày đều muốn khiến mình uống đến say mèm. Đương nhiên không có điều kiện để mỗi ngày đều uống say cho nên chính là say hai ngày, tỉnh vài ba ngày.

Sống một cách mơ mơ hồ hồ.

Sau khi Giang Hân đi, một mình anh ta ngồi bên bàn buồn bực uống mấy ngụm rượu, sau đó liền gục lên bàn run vai mà khóc. Khóc cho đời trước đẹp đẽ trong trí nhớ của anh ta, khóc đời này thảm hại của anh ta.

Vừa khóc còn vừa nện từng đ.ấ.m từng đ.ấ.m vào, giống như trong lòng có vô tận hối hận nhưng không trút ra được. Lỗi của anh không phải bắt đầu từ lúc trùng sinh trở về rồi ly hôn, mà là đã bắt đầu từ đời trước.

Nhớ tới sự hăng hái lúc mình trùng sinh trở về, cảm thấy đời này mình nhất định có thể tốt hơn gấp trăm gấp ngàn lần so với đời trước, nhìn lại mình của giờ này phút này, anh ta siết nắm đấm, hung hăng đ.ấ.m vào đầu mình mấy cái.

Hỏng, tất cả đều hỏng, đời này của anh ta đều hỏng hết. ***

Bởi vì Ninh Kim Sinh cùng Hồ Tú Liên và Ninh Ba Ninh Dương đều chưa từng xuất hiện để gây rối cho Ninh Hương, qua tết Ninh Hương cũng không lập tức trở về trường học mà là ở tại đại đội Điềm Thủy để ở cạnh Vương Lệ Trân thêm vài ngày.

Tiến vào những năm tám mươi, không khí của thời đại mới và không khí của ăn tết như nhau, càng trở nên nồng nàn và quan trọng, trong thôn ngoài thôn so với năm trước còn náo nhiệt hơn. Rất nhiều người sáng sớm mùng một đầu năm tới tìm Ninh Hương chúc tết, người lớn hay con nít đều có.

Bởi vì ruộng đất đều đã chia ra, từng nhà đều không cần làm việc đúng giờ để kiếm công điểm, cho nên trong ngày tết cũng có nhiều thời gian hơn để ăn mừng ngày lễ này, đi thăm người quen bạn bè, cùng nhau náo nhiệt.

Ninh Hương và Vương Lệ Trân hiển nhiên là không có ai thân thích để đi, hai người ở nhà mình náo nhiệt với mình là được rồi. Qua năm ngày đầu năm, cô lại đến phường thêu ở lại mấy ngày, dạy cách dùng kim và kĩ năng thêu thùa cho thợ thêu trong thôn.

Bầu không khí trong phường thêu không khác lúc trước nhiều, mọi người ở cùng nhau ngoại trừ làm việc thì mở miệng tán dóc chuyện nhà của mỗi người. Giống hệt như dân mạng ăn dưa vậy, nhà ai có dưa thì ăn dưa nhà đó.

Dù sao chủ đề đều là tùy ý trò chuyện, đều không liên quan đến mình, nói đến đâu thì đến đó, sau đó lại phân xét vài câu rồi thôi. Cho nên chuyện mấy anh em nhà họ Lâm bày quầy bán hàng cũng nằm trong phạm vi hóng chuyện của bọn họ.

Nói đến những chuyện này, có người không suy nghĩ nhiều, đều là nghe người ta nói thế nào thì tin thế ấy thôi. Cho nên trong mắt những thợ thêu này, nửa năm nay mấy anh em nhà họ Lâm cũng là không làm việc đàng hoàng, ở bên ngoài lăn lộn vô ích.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ngược lại không nói gì nhiều về Lâm Kiến Đông, dù sao Lâm Kiến Đông cũng là sinh viên, anh khai giảng liền đi học. Sau đó nửa năm gần đây, ba anh em còn lại của nhà họ Lâm vẫn chạy đôn chạy đáo bày hàng ở bên ngoài, công việc của đội sản xuất đều không làm.

Đối với hành vi này của họn họ, người có ý kiến ở đội sản xuất cũng ít, thậm chí có người còn không khách sáo nói, nếu như cuối năm mà công điểm nhà anh không đủ bù, không cho phép nhà anh cứ thiếu như thế, dù sao nhà anh không phải là không có người cường tráng.

Nhân khẩu nhà anh vốn nhiều, tổng cộng mười miệng ăn, kết quả tất cả người có thể làm việc đều đi ra ngoài kiếm sống, căn bản không đi làm. Thế này mà còn để nhà anh thiếu, vậy phải thiếu bao nhiêu?

Đội sản xuất cũng không nuôi dạng người chơi bời lêu lổng như vậy.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 315



Nhưng chuyện khiến mọi người khó chịu này lại không xảy ra, lúc thống kê công điểm cuối năm, nhà họ Lâm đã ăn bao nhiêu lương, trừ công điểm cha Lâm, Trần Xuân Hoa và hai con dâu kiếm được, tất cả còn lại đều dùng tiền để bù.

Liên quan tới chuyện anh em nhà họ Lâm bày quầy bán hàng, tình hình lại có chút chuyển biến vi diệu.

Mấy thợ thêu trong phường thêu lại nói đến chuyện này, có một thợ thêu nói: “Mấy anh em nhà họ ra ngoài bày quầy bán hàng, có thật kiếm rất nhiều tiền không vậy, công điểm không đủ của một năm đều bù hết, nhà họ nhiều miệng ăn như vậy à. Còn lúc chia đất nữa, nhà họ thoáng cái tìm bí thư Hứa xin hai miếng đất nền nhà, nói là lão Đại và lão Nhị muốn tách ra khỏi nhà. Tách ra thì không phải cần xây nhà sao, gia đình như nhà họ có thể lập tức xây được hai cái nhà hả?”

Nhưng loại chuyện này người khác làm sao mà biết, nhưng bây giờ mọi người quả thật cũng bắt đầu hoài nghi, nhà họ Lâm này im hơi lặng tiếng, mặc cho người khác nói gì cũng không giải thích hay lên tiếng, sợ không phải là thật sự phát tài trong im lặng chứ.

Thế là trước sau lần ăn tết này luôn có người đến trước mặt Trần Xuân Hoa dò xét, muốn hỏi xem rốt cuộc năm ngoái nhà họ kiếm được bao nhiêu tiền. Nhưng mà hỏi tới hỏi lui, Trần Xuân Hoa đều là cười ha hả một câu: “Đâu có nhiêu, dù sao cũng đủ ăn đủ uống.”

Không ai biết cụ thể, thế là bàn tán vài câu vậy rồi thôi.

Ninh Hương không hóng hớt theo, chỉ là lúc làm việc thêu thì thấp mày mỉm cười.

Kỳ thật trước giờ Lâm Kiến Đông đều không phải một người hẹp hòi, Ninh Hương phỏng đoán nhà anh một mực giấu chuyện kiếm tiền, không đem nhiều người khác cùng đi kiếm tiền, hơn phân nửa hẳn là cân nhắc không để ảnh hưởng đến công việc bình thường của đội sản xuất.

Nhà anh bị người ta chỉ trỏ xem thường không phải cái chuyện lớn, nhưng nếu như anh dẫn theo tất cả mọi người đi bày quầy kiếm tiền, vậy công việc của đội sản xuất thì ai làm? Nếu làm ầm ĩ đến chỗ Hứa Diệu Sơn, có thể sẽ trực tiếp không để cho ai làm.

Bất quá bây giờ ngược lại cũng không quan trọng, dù sao đã chia ra rồi, nhà ai nấy trồng trên đất nhà mình, nhà ai nấy thu hoạch lương thực trên đất nhà mình, sẽ không xuất hiện chuyện không quan tâm đến hoa màu nhà mình mà đều ra ngoài bày quầy kiếm tiền.

Vì thế, tiếp theo đó chuyện này cũng không thể giấu giếm được lâu, theo tin mọi người hóng hớt được từ khắp nơi, chuyện rốt cuộc năm ngoái nhà họ Lâm kiếm được bao nhiêu tiền bị người ta đào ra được đáp án, lập tức bùng nổ sôi trào trong thôn.

Sau khi có đáp án, có thợ thêu chạy đến phường thêu gào to: “Các người biết rốt cuộc năm ngoái nhà họ Lâm kiếm được bao nhiêu không, nói ra cũng không phải là một năm, là nửa năm. Ba anh em nhà họ bày ba cái quầy hàng, trọn vẹn kiếm được hơn một vạn!”

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghe nói như thế, những thợ thêu khác đều trợn tròn mắt, hô hấp đều dừng lại, hỏi lại một lần: “Kiếm được bao nhiêu?”

Vừa rồi hình như lỗ tai xuất hiện chút vấn đề, cảm giác như nghe được một con số kinh người.

Thợ thêu kia lặp lại lần nữa: “Hơn một vạn nha!”

Tất cả mọi người lần nữa sửng sốt tập thể, khiếp sợ nhìn lẫn nhau, đều hoàn toàn không thể tin được.

Hồng Đào lấy lại tinh thần bắt đầu đếm đầu ngón tay, một người cường tráng làm việc ở đội sản xuất một tháng đại khái kiếm được năm tệ, một năm là hơn sáu mươi tệ, mỗi nhà nuôi một con heo, đến cuối năm bán được hơn một trăm tệ.

Bình thường gà mái đẻ trứng gà và trái cây rau củ ở trong vườn đem đổi, số tiền nhỏ này thì không nói.

Cái này... Hơn một vạn là khái niệm gì?

Khái niệm gì??

Hồng Đào chỉ cảm thấy đầu mình ong ong, dùng ngón tay mảnh mai ấn vào huyệt Thái Dương, hoàn toàn không thể tin được nói: “Không thể nào, các người ai từng thấy nhiều tiền như vậy? Đây chính là một vạn!” Một ngàn cũng nhiều rồi!

Thợ thêu kia nói: “Trước đó nhà họ Lâm còn che giấu, bây giờ nhiều người hỏi, không giấu nổi nên nói, chính là kiếm được hơn một vạn nha. Các người không chú ý sao, nhà bọn họ cũng bắt đầu mua gạch mua ngói xây nhà rồi, không có tiền thì mua gạch ngói gì hả!”

Thấy biểu cảm mọi người vẫn sững sờ, thợ thêu kia nói tiếp: “Làm sao còn không tin a? Chúng ta thật là người khờ không qua nổi người hiểu biết, Kiến Đông là sinh viên đó, chuyện gì mà không rõ hơn người khác! Người đi bày quầy bán hàng một năm vô cùng ít, chỉ cần ra ngoài bày quầy liền có rất nhiều người mua đồ, tiền của nhiều người trong thành như vậy, đều để cho nhà họ Lâm bọn họ kiếm rồi!”

Lời này vừa nói ra, các thợ thêu lại ngẩn người, rốt cuộc cũng bắt đầu tin tưởng.

Có lý có căn cứ mà không tin nữa thì thật là ngốc đến không chịu được mà!

Gì mà chơi bời lêu lổng không làm việc đàng hoàng, người ta là đang im hơi lặng tiếng kiếm nhiều tiền à!

Mẹ ơi! Ra ngoài cướp cũng không cướp được số tiền kia!
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 316



Chuyện ba anh em nhà họ Lâm kiếm được hơn một vạn trong nửa năm không giấu nổi, trong thôn ngoài thôn sôi trào. Sau đó trong thôn phàm là ai có chút quan hệ tốt với nhà họ Lâm đều chạy tới nhà họ để hỏi thăm chuyện làm ăn, muốn cùng nhau kiếm ít tiền.

Từ sau khi chia đất rồi không cần tập hợp lại làm việc, bản thân mọi người hiểu thời đại thật sự thay đổi rồi.

Sau Hội nghị Trung ương 3 khóa XI năm 1978 xác định bãi bỏ đấu tranh giai cấp, sang đến năm 79, hiện tại toàn bộ quốc gia từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều lộ ra một loại không khí cổ vũ mọi người chăm chỉ để làm giàu và sống tốt hơn.

Tự trồng ở đất nhà mình, nhà ai trồng trọt tốt hơn, thu nhiều lương thực thì sẽ sống tốt hơn so với nhà khác. Bày quầy bán hàng làm buôn bán nhỏ cũng là việc nhà nước ngầm đồng ý và khích lệ, hiện tại thị trường nhà nước đã không còn bị quản lý chặt chẽ giống trước kia.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cái gì mà đầu cơ trục lợi, cái gì mà cắt đứt đuôi của chủ nghĩa tư bản, đều đã hoàn toàn trở thành chuyện quá khứ.

Không còn sự phân chia chế độ tư bản quá đáng như trước kia, mọi người mang tính tự do nhiều hơn, ngoại trừ ở nhà trồng trọt còn có thể bày hàng làm ăn nhỏ, còn có thể ra ngoài vào thành làm công kiếm tiền, như thế không phải đang khích lệ mọi người giàu lên sao?

Tất cả bọn họ đều là đồ ngốc nha, ngốc đến rõ ràng, ngốc đến không chịu được, năm ngoái vẫn còn đắm chìm trong hoàn cảnh xã hội của dĩ vãng chưa tỉnh táo. Nhà họ Lâm làm ăn, bọn họ còn xem như trò cười, không ít lần nói xấu sau lưng, hiện tại chỉ muốn tự cười chính mình thôi!

Đương nhiên người nhà họ Lâm cũng không hẹp hòi, chuyện không bưng bít được, bị người ta hỏi đến cửa đều sẽ nói cho bọn họ việc này làm như thế nào. Đều là hàng xóm láng giềng, bình thường chung sống cũng không tệ, có tiền mọi người cùng nhau kiếm ấy mà.

Đương nhiên những nhà sống không tốt với họ đều không có mặt mũi mà đến cửa hỏi, dù sao cũng từng có mâu thuẫn với nhau. Ở trong đó cũng bao gồm nhà họ Ninh, trong lòng lại là ngứa ngáy nhìn mà ghen tị đỏ mắt, nhưng cũng không tiện mở miệng để đến nhà người ta hỏi.

Loại chuyện này ai cũng chưa từng làm, phải có người dẫn dắt mới được. Đại bộ phận nông dân chưa từng đi xa nhà, không có nhiều kiến thức, cho dù là có đi học biết chữ nhưng kiến thức cũng vô cùng có hạn, dựa vào đầu óc suy nghĩ viển vông thì căn bản không được.

Vì chuyện này, Ninh Kim Sinh ở nhà phát sầu, ăn cơm đi ngủ làm gì cũng xụ mặt. Ông thật sự là phiền muộn nha, phiền muộn đến mức ăn không ngon ngủ không yên, mỗi ngày trong lòng đều bứt rứt, cảm giác lúc nào cũng có thể phun ra một ngụm m.á.u lớn.

Mấy năm nay nhà bọn họ quả thực là gặp vận rủi lớn, liên tiếp xảy ra chuyện xấu, một chuyện như ý cũng không có, muốn bao nhiêu không may thì có bấy nhiêu không may, càng ngày càng sống không tốt, giống như bị thế giới này vứt bỏ.

Ông cũng muốn đến nhà họ Lâm hỏi thăm xem chuyện làm ăn này làm thế nào, nhưng không cần nghĩ ông cũng biết, người nhà họ Lâm khẳng định sẽ không nói cho ông biết. Trước giờ Trần Xuân Hoa đều không hoà hợp với Hồ Tú Liên, huống chi trước đó bọn họ từng đến nhà họ Lâm gây phiền phức.

Hơn nữa chuyện khiến ông buồn bực nhất là, người khác tốt xấu gì cũng có thể bỏ ra chút tiền vốn để làm ăn buôn bán nhỏ, nhưng nhà ông quả thật là một đồng tiền nhàn rỗi cũng móc không ra, chính là mình muốn đi ra ngoài tìm cách nhưng căn bản là không có tiền.

Không còn cách nào, trước mắt không phải ngày mùa, đất cũng thong thả, vì thế mỗi ngày chỉ ngồi trong căn nhà lều rách của ông, ánh mắt trống rỗng, mặt không chút biểu tình, suy nghĩ lại từng lượt —— Rốt cuộc là thế nào lại rơi vào tình trạng này?

Thấy nhà khác cũng dần dần phấn đấu mà sống tốt hơn, nhà ông vẫn còn nợ nần khắp nơi, có đôi khi tâm trạng có chút sụp đổ, ông chỉ muốn quỳ xuống trước mặt Ninh Hương mà cầu xin cô, xin cô đưa một tay ra giúp nhà họ.

Nhưng trong lòng ông cũng biết, nha đầu kia là yêu tinh không có lòng người, là quỷ quái không có tính người, là đồ rắn rết lòng dạ độc ác, trong lòng căn bản không có cái nhà này, cho dù ông tìm cô quỳ xuống, gọi cô là cha thì cũng chỉ phí công.

Thế đạo thay đổi, hiện tại mọi người đều chỉ nhìn tiền, thế giới này, thật là càng ngày càng không có nhân tình.

***

Ninh Hương ở đại đội Điềm Thủy thêm mấy ngày, thấy nhà họ Lâm bị người ta vây quanh sôi nổi.

Không lâu nữa là tới khai giảng, cô bèn thu dọn đồ đạc chuẩn bị đến trường.

Lần khai giảng này là năm thứ ba đại học, cuộc sống ở trường đại học đã qua một nửa, đi học thêm hai năm là đến lúc tốt nghiệp, cũng đến lúc sinh viên khoá đầu tiên tiến vào xã hội, báo đáp quốc gia báo đáp xã hội.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 317



Một ngày trước khi đi học, Ninh Hương đến chợ phiên mua chút đồ ăn về, dự định cùng Vương Lệ Trân nấu một bữa ăn ngon. Buổi sáng đi ra ngoài gần nửa ngày, lúc hết phiên chợ trở về phát hiện rất nhiều người tới nhà Vương Lệ Trân.

Từng ấy năm đến nay, đây là lần đầu tiên có nhiều người đến nhà Vương Lệ Trân như vậy. Có một số là người trong thôn, cháu trai cháu dâu gì đó của người đàn ông của Vương Lệ Trân, có một số người Ninh Hương không quen, nhưng đoán hẳn là họ hàng bên nhà mẹ bà ấy.

Đây thật là sừng dài trên đầu ngựa, mặt trời mọc phía tây —— Thật hiếm thấy.

Bất quá ngẫm lại một hồi cũng hiểu, chuyện nhà họ Lâm kiếm được số tiền lớn sôi nổi khắp thôn ngoài thôn, cũng truyền đến trên trấn Mộc Hồ và các trấn khác. Nhà họ Lâm trở thành “nhà vạn tệ” có tiếng xa gần, khiến không ít người đỏ mắt.

Nửa năm nay Vương Lệ Trân vẫn bày quán nhỏ kiếm tiền, tuy nói tiền vốn và lợi nhuận của những món bà ấy bán đều vô cùng thấp, chỉ kiếm được chút tiền tiêu vặt của bọn trẻ con, nhưng từ chuyện của nhà họ Lâm mà suy đoán một cách đơn giản, số tiền nửa năm nay bà ấy kiếm được cũng tuyệt đối không ít.

Coi như không được một vạn mấy, nhưng mấy trăm tệ khẳng định là có a, mấy trăm cũng là rất nhiều tiền.

Một bà lão lẻ loi trơ trọi như bà, không con trai không con gái không con cháu, kiếm được nhiều tiền trong tay như vậy, ăn cũng ăn không hết, uống cũng uống không hết, vì vậy dòng họ thân thích nhìn thấy lợi ích tự nhiên như ruồi thấy máu, lập tức dính sát lại.

Cái gọi là, nghèo ở chợ không người hỏi, giàu ở núi sâu có bà con xa.

Ninh Hương xách theo đồ vừa vào cửa liền nhìn thấy, những người mười mấy năm không hề xuất hiện trong cuộc sống của Vương Lệ Trân, hiện tại mỗi người thân thiết gọi thím, mợ, ma ma, nương nương, giống như trong nháy mắt Vương Lệ Trân trở thành người thân nhất của bọn họ.

Huyết mạch chí thân như thế, mười mấy năm trước sao không thấy một người nào tới cửa vậy?

Ánh mắt và tâm tư mấy người đó đều đặt trên người Vương Lệ Trân, không ai chú ý Ninh Hương đã đến. Ninh Hương đứng bên cạnh một hồi, xem vở kịch có chút hoang đường này, sau đó cố ý hắng giọng vài cái, hấp dẫn sự chú ý của những người đó qua đây.

Hiện tại Ninh Hương càng là người nổi tiếng của trấn Mộc Hồ, mọi người đều nghe nói tất cả tác phẩm thêu thùa của cô đều được bán tới những nơi rất nổi danh. Cô cũng làm cho Mộc Hồ nổi tiếng với bên ngoài hơn, hiện tại thợ thêu Mộc Hồ kiếm nhiều tiền hơn so với trước kia.

Đều là những người gió chiều nào theo chiều ấy, nhìn thấy Ninh Hương tự nhiên càng nhiệt tình khách sáo.

Vương Lệ Trân thật sự là bị bọn họ làm phiền đến đau đầu, bà ấy chỉ ở căn nhà rách nát có hai gian, nào có thể chứa bao nhiêu người cùng nhau tới như vậy, người này muốn giúp bà ấy quét dọn, người kia muốn nấu cơm cho bà ấy, còn có người muốn giúp bà ấy bóp vai đ.ấ.m chân, quả thực là vô cùng ầm ĩ.

Bà ấy nhân lúc Ninh Hương trở về, vội đưa mắt ra hiệu cho Ninh Hương, sau đó hai người “khách sáo” mà đuổi hết những người này đi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trong nhà rốt cuộc yên tĩnh lại, Vương Lệ Trân ngồi xuống bên bàn thở nhẹ một hơi dài, ấn ấn huyệt Thái Dương nói: “Một mình sống mười mấy năm rồi, đúng là chịu không nổi ồn ào như vậy. Một đám người thấy bà kiếm được tiền, đều kéo tới đây.”

Ninh Hương đã tập mãi thành thói quen mà nói tiếp: “Không phải đều như vậy sao, mấy người nhà cháu đó, nếu không phải năm lần bảy lượt đụng phải đinh ở chỗ cháu, không kiếm được chút lợi ích nào, còn gặp phải xui xẻo thì bây giờ tám phần là đang quấn lấy cháu ấy chứ.”

Trong lúc nói thì đặt một ly nước đã được rót đến trước mặt Vương Lệ Trân: “Những người này đều là nằm vào lợi ích mà tới, chỉ cần không nhè ra, không để họ chiếm chút lợi nào, vài lần là không tới nữa. Không có chuyện tốt, bọn họ sẽ không đến nữa. Nhưng nếu cháu phàm là nhè ra, để cho bọn họ chiếm được chút lợi, vậy thì đời này sẽ không thoát khỏi.”

Vương Lệ Trân uống miếng nước thở phào nhẹ nhõm: “Nhìn thấu rồi, đều là một đám nịnh hót, trước kia lúc bà gặp nạn, không thấy một ai ra tay kéo bà một tay, tất cả đều trốn ra xa, sợ dính phải vận đen trên người bà. Bây giờ thế đạo thay đổi, thấy bà bày quán kiếm được tiền, một đám giành giật nhau để đến đây hầu hạ bà, muốn phụng dưỡng bà, thật là buồn cười mà.”

Ninh Hương cũng ngồi xuống bên bàn, cười nói: “Cháu phụng dưỡng bà.”

Vương Lệ Trân cũng cười rộ lên: “Mặc kệ bọn họ, chúng ta nấu cơm ăn.”

***

Cùng Vương Lệ Trân ăn xong bữa cơm trưa và cơm tối cuối cùng, ngày hôm sau Ninh Hương lại xách hành lý đi học. Mấy trăm tệ mà năm ngoái Vương Lệ Trân kiếm được, cô cũng đem theo hết, đến thành thì đem đi gửi ngân hàng.

Sau khi khai giảng nhập học không có chuyện gì khác, hằng ngày vẫn là như thế. Chỉ là Sở Chính Vũ bị Ninh Hương từ chối trước lúc ăn tết không còn tạo ra các loại cơ hội để bất ngờ gặp mặt Ninh Hương nữa.

Lần trước Ninh Hương nói với cậu ấy như vậy, mục đích chủ yếu là muốn hoàn toàn chặt đứt ý định của cậu ấy đối với cô.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 318



Nếu Sở Chính Vũ không có loại tâm tư kia đối với cô, làm bạn bè ngược lại là rất tốt, tính cách cậu ấy quả thật rất thú vị, nhưng rõ ràng cậu ấy vẫn có mong đợi khác đối với cô, cũng không phải đơn giản xem cô như bạn bè, vẫn tiếp tục làm bạn bè như vậy rất không thích hợp.

Bởi vì Sở Chính Vũ sẽ tiếp tục bỏ ra về mặt tình cảm đối với cô, trong quá trình họ chung sống thì sẽ càng rơi vào sâu hơn, nếu cuối cùng cô cũng không ý định ở cạnh cậu ấy, như vậy sự mong đợi của cậu ấy là hư không, đến lúc đó sẽ càng thêm tổn thương, cũng giống như cô đang xem cậu ấy như lốp dự phòng.

Dao sắc chặt đay rối, dù là đối với ai, đều là tốt nhất.

Từ bỏ chuyện phiền não về chuyện tình cảm, trong học kỳ này Ninh Hương lại yên tâm làm rất nhiều tác phẩm, mỗi một món đều rất nhẹ nhàng mà bán ra ngoài. Lúc tác phẩm đến nơi có tiêu chuẩn cao hơn, cô cũng sẽ đi xem thế giới, mở rộng kiến thức, trong quá trình này cũng quen biết được rất nhiều người.

Người ưu tú trước giờ đều không cần cố tình đi duy trì quan hệ cá nhân của mình, đặc biệt sau khi con người thành công, kết giao bạn bè sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, không cần tốn công duy trì quan hệ, càng không cần khổ tâm làm.

Bởi vì kết bạn với rất nhiều người, Ninh Hương làm việc trong thành hiển nhiên cũng trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Cô cứ vậy mà nhờ người thuận miệng hỏi một chút, rất nhanh sẽ có người giúp cô tìm được một căn nhà dân trong thành.

Những năm này, ở trong thành thị vẫn chưa có nhà thương phẩm, các đơn vị sẽ xây một vài nhà lầu các loại, phân cho nhân viên công tác của đơn vị. Cũng chính là nhà mà sinh viên của thời đại này, sau khi tốt nghiệp được phân công việc, nếu may mắn thì sẽ được phân đến ở.

Không có nhà thương phẩm có thể mua bán, không có công việc tạm thời cũng không được phân nhà, muốn an gia ở trong thành dĩ nhiên chỉ có thể mua nhà dân. Chính Ninh Hương cũng hiểu rõ, trước mắt nhà dân đều là nhà ngói, có một tầng, cũng có hai tầng ba tầng.

Nhà Ninh Hương nhờ người tìm được là nhà lầu nhỏ có hai tầng, phong cách kiến trúc độc đáo của Tô Thành, tường trắng ngói đen. Nhà cũng là xây theo sông, phía sau có bãi sông có thể tới bờ sông giặt quần áo, chỉ là nhà ở những năm này có chút lâu năm, tường trắng bên ngoài có vài vết nứt, còn bị tróc ra một chút.

Bất quá chỉnh thể thoạt nhìn vẫn là không tồi, vì thế Ninh Hương liền tốn mấy ngàn tệ để mua căn nhà này.

Mua xong còn phải mua chút công cụ vật liệu, sau đó lôi kéo Lâm Kiến Đông cùng đến chỗ người làm thuê trong thành, bảo họ chọn giúp cô một công nhân đáng tin cậy, rồi dẫn theo công nhân đến nhà cô quét vôi trong ngoài lại một lần.

Thường ngày Lâm Kiến Đông đi học cũng là như vậy, ngoại trừ nhiệm vụ học tập mỗi tuần, anh còn bỏ thời gian ra cùng Ninh Hương tìm tài liệu để vẽ bản thảo. Bình thường có chút linh cảm sáng tác, anh sẽ lấy bút vẽ ra, nếu Ninh Hương thấy được, anh sẽ chỉnh lại lần hai.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cùng Ninh Hương vẽ bản thảo hơn hai năm, giữa hai người đã sớm trở nên vô cùng ăn ý. Lâm Kiến Đông cũng bởi vì vẽ nhiều, ngày thường chính mình cũng có nghiên cứu, hiện tại trình độ vẽ tranh đã rất cao, một mình vẽ ra một tác phẩm cũng không có vấn đề gì quá lớn.

Ngoại trừ thảo luận vẽ bản thảo với Ninh Hương, cuối tuần anh cũng đi bày quán kiếm thêm chút thu nhập. Anh và Ninh Hương giống nhau, không rảnh rỗi nổi, chỉ cần có thời gian có cơ hội đều suy nghĩ để làm chút chuyện, bằng không sẽ cảm thấy mình đang lãng phí thời gian quý giá.

Có lẽ có một ngày cuộc sống hoàn toàn giàu có, ổn định không còn ưu sầu rồi thì sẽ thả lỏng lại, hưởng thụ một chút vậy.

Gần đây giúp Ninh Hương làm nhà, lúc nhàn rỗi anh liền tạm thời để mấy chuyện như bày quầy qua một bên.

Ninh Hương tìm anh cũng là vì trước kia lúc anh làm đội trưởng đội sản xuất, các chuyện lớn bé trong đội anh đều quản. Anh có thể chọn ra công nhân có tay nghề tốt, giao tiếp với công nhân cũng dễ dàng, cũng có thể nhìn ra được chuyện này làm tốt hay là không tốt.

Tóm lại loại chuyện này có Lâm Kiến Đông ở đây, Ninh Hương sẽ không bị công nhân làm qua loa, cũng sẽ không quá mức bận tâm, rất nhẹ nhàng là có thể giải quyết hết.

Sau khi trong ngoài nhà đều được quét vôi lại, Ninh Hương lại mua một ít đồ dùng trong nhà, giường chiếu chăn đệm, còn có nồi chén ấm trà ly trà gì đó, mang tất cả vật dùng hằng ngày bố trí vào căn nhà trống rỗng.

Cô biết làm những việc này nhất, mỗi phòng nên phối hợp như thế nào, mỗi chỗ nên bố trí như thế nào, tỉ mỉ đến mỗi một góc nhỏ, qua tay cô bố trí, cả căn nhà đều tràn đầy hương vị ấm áp.

Sau khi quét vôi và bố trí xong, Ninh Hương đứng ở trong nhà nhìn bốn phía một phen, đối với căn nhà thứ hai mà sau khi trọng sinh mình ra sức kiếm được vẫn là hài lòng như cũ, cô quay đầu cười với Lâm Kiến Đông, nói: “Có thể đón bà Lệ Trân đến rồi.”

Cô rốt cuộc chân chính có gia đình thuộc về mình.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 319



Từ trong phòng đi ra khóa cửa lại, Ninh Hương lùi về sau một bước, càng nhìn căn nhà tường trắng gạch đen trước mắt trong lòng càng cảm thấy yêu thích. Vì đã dốc lòng dọn dẹp qua nên cảm giác nhìn khác hẳn với khi vừa mua.

Giờ đây trong nhà còn một chút hương vị tường mới và vật dụng gia định mới, cô dự định mở cửa sổ để trong nhà tản đi mùi vị thời gian, cho đến khi có thể vào ở được thì lại quay về đón Vương Lệ Trân qua ở.

Cô chỉ sơn tường mới cùng mua đồ đạc mới, hơn nữa đồ đạc mới đều là gỗ nên không mất nhiều thời gian thông gió, hiện tại đã sắp đến kỳ nghỉ hè, nhất định có thể quay lại đón Vương Lệ Trân trong kỳ nghỉ.

Vừa nghĩ đến có thể yên tâm ổn định cuộc sống ở thành phố, sau này sẽ không còn phải lo lắng về việc không nhà để về không nơi để đi nữa, không ai có thể làm khó cô trong chuyện này, trong lòng Ninh Hương vô cùng yên tâm và hài lòng, còn có một chút phấn khích.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lâm Kiến Đông ở bên cạnh nhìn cô, có thể hiểu được tâm trạng của cô. Ban đầu khi cô không có nhà để về, anh giúp cô tìm một chiếc thuyền bị hỏng của đội sản xuất sửa mới lại, nét mặt của cô khi chuyển vào đó cũng tương tự như vậy.

Anh biết, bắt đầu từ sau khi ly hôn với Giang Kiến Hải, cô bị đuổi ra khỏi nhà, cô luôn muốn có một mái ấm, một nơi không một ai có thể đuổi cô đi, không một ai có thể quyết định chuyện cô đi hay ở, căn nhà chân chính thuộc về riêng cô.

Giấc mơ này, ngày tại thời khắc này cuối cùng đã trở thành sự thật.

***

Ninh Hương hài lòng nhìn một hồi, sau đó thở phào nhẹ nhõm quay đầu nhìn Lâm Kiến Đông nói: “Đi, đi ăn cơm.”

Cô có trả tiền cho công nhân đến làm việc, nhưng Lâm Kiến Đông đến để giúp cô giám sát các công nhân là thuộc về sự giúp đỡ giữa bạn bè. Với quan hệ hiện tại của họ, đương nhiên cô sẽ không xem anh là công nhân trả công cho anh, cô chỉ cần mời anh đi ăn bữa cơm là được.

Lâm Kiến Đông tất nhiên không từ chối, quay người cùng cô đi ra phố.

Bây giờ sắc trời còn hơi sớm nên hai người cũng không vội tìm một quán ăn ngồi xuống mà cùng nhau đi dạo phố một lúc. Kể từ năm 1980 đến nay đã được nửa năm, giờ đây đường phố đã ngày càng sôi động, vui nhộn, buổi tối còn có cả chợ đêm.

Ninh Hương cùng Lâm Kiến Đông đi dạo trên phố, gặp thứ gì đó thú vị thì đi lên nhìn một chút, nói cười thảo luận hai câu. Khi thấy thứ mình thích Ninh Hương sẽ không còn tiết kiệm nhiều như trước nữa, sẽ mua nó thưởng cho bản thân.

Hai người đi dạo xung quanh thì nhìn thấy một gian hàng viết thuê, Ninh Hương cảm thấy nó rất thú vị, vì vậy cô nhìn dòng chữ trên bảng trắng trước gian hàng cười nói: “Này, nhìn xem, vẫn còn có người mở gian hàng như này nữa, viết hộ cáo trạng, hợp đồng, đơn xin, câu đối, thư mời, thư từ ... …”

Đọc xong, cô ngước mắt lên cười, liếc nhìn những người đeo kính ngồi sau gian hàng, nụ cười trên môi khóe miệng hơi khựng lại. Mà người đàn ông đeo kính đó, vẻ mặt càng là lúng túng phức tạp.

Hai người nhìn nhau trong vài giây, nhưng những gì lóe lên trước mặt họ không chỉ là gương mặt lúc này của nhau, mà còn là cảnh tượng từng chi tiết nhỏ của đời trước. giống như từng cái tát vang dội tàn nhẫn tát lên gương mặt người đàn ông đứng sau gian hàng này.

Mặc dù người đàn ông đã trở nên sa sút và cổ hủ, như bị vô số cuộc đời hành hạ, tra tấn đến không còn hình người, đôi mắt dưới cặp kính không còn nửa phần ánh sáng, nhưng Ninh Hương vẫn nhận ra anh ta chính là cẩu nam nhân Giang Kiến Hải.

Anh ta đã thay đổi rất nhiều, so với trước đây hoàn toàn giống như là một người khác.

Chú gà trống lông sặc sỡ một thời thanh cao trước đây, bộ lông phát sáng cả người cuối cùng cũng bị cuộc đời tàn nhẫn nhổ ra một sợi cũng không còn, rơi đến cả đất đầy lông. Đã từng kiêu hãnh và xuất chúng bao nhiêu thì bây giờ rơi vào trong đám đông càng tầm thường bấy nhiêu.

Ninh Hương vẫn luôn biết rằng anh ta sống rất thảm.

Bây giờ gặp lại, Giang Kiến Hải thậm chí không còn dũng khí để chào hỏi Ninh Hương. Sau khi anh ta cùng Ninh Hương nhìn nhau vài giây thì nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác, làm bộ như không nhìn thấy cô, cúi đầu tránh ánh mắt của cô, che giấu sự thảm bại của mình.

Anh ta so với trước đây dường như đã biến thành một người khác, mà Ninh Hương cũng vậy. Anh ta ngày càng tệ hơn, trong khi Ninh Hương thì ngày càng tốt hơn. Anh ta vẫn luôn nghe ngóng về chuyện của cô, biết rằng cô bây giờ không còn là một người thợ thêu thùa bình thường nữa, người mà cô tiếp xúc toàn là người có địa vị rất cao.

Việc thảm hại nhất trên đời là khi bản thân nhếch nhác nhất trong cuộc đời, gặp phải người vợ cũ vẻ vang tài giỏi, hơn nữa còn từng là người vợ bị chính mình vô cùng coi thường, khiến mình mệt mỏi cả đời.
 
Back
Top Bottom