Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh

Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 300



Nói xong cậu ấy lại vội vàng bổ sung: “À, không có ý gì khác đâu, chỉ là lời mời giữa những người bạn thôi, cô từ chối cũng không sao cả.”

Ninh Hương nhìn cậu ấy khẽ mỉm cười một cái, nghĩ kỹ đúng là mình cũng có thứ cần phải mua, đại loại như đồ dùng học tập hay đồ dùng sinh hoạt gì đó, vì vậy liền gật đầu đồng ý. Sau đó cả hai không ngồi xe đến trường học, giữa chặng đã trực tiếp đeo ba lô bước xuống xe.

Thân là dân bản địa, Sở Chính Vũ tất nhiên rất rành đường Tô Thành, sau khi xuống xe liền dẫn Ninh Hương đến một cái chợ nhỏ nhộn nhịp gần đó, những chợ nhỏ bây giờ có thể trở nên náo nhiệt toàn bộ đều bởi vì người bán vỉa hè rất nhiều, những thứ bán ra đều là những thứ nho nhỏ.

Ở cái thời đại này, thị trường có phần rộng rãi nhưng người bình thường vẫn chưa thể kinh doanh được thứ gì to lớn cả.

Ninh Hương và Sở Chính Vũ đi dạo trong chợ, mua một chút đồ dùng cần thiết cho cuộc sống và học tập, trạng thái của hai người khi ở bên nhau vẫn rất tự nhiên, chính là một đôi bạn rất thân thiết, những chủ đề nói với nhau cũng rất vui vẻ và có ý nghĩa.

Ở trước mặt loại người như Sở Chính Vũ muốn không vui vẻ cũng khó, cậu ấy chính là người không để bụng phóng khoáng dễ chịu, luôn có thể vô tình khiến người ta phải bật cười, là kiểu người lạc quan bẩm sinh, rõ ràng là trông rất đứng đắn nhưng trên người lại có một khí chất chọc cười thiên phú. Cùng cậu ấy đi dạo chợ vô cùng thoải mái, Ninh Hương bỏ một cuốn vở ghi chú lớn như bàn tay vừa mua vào trong ba lô và cười nói với Sở Chính Vũ: “Bây giờ trong tay tôi còn dư chút tiền, mời anh ăn cơm nhé, anh muốn ăn cái gì?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Tất nhiên Sở Chính Vũ không bỏ qua cơ hội ăn cơm chung với Ninh Hương, nghe Ninh Hương nói thế, cậu ấy không cần nghĩ ngợi liền lập tức đồng ý. Nhưng mà cậu ấy suy nghĩ đến việc điều kiện gia đình Ninh Hương không tốt lắm, lại không thể làm Ninh Hương mất mặt, vì thế cậu ấy đã nói: “Được thôi, ăn bát mì là được rồi.”

“Được thôi…”

Ninh Hương trả lời một tiếng quay đầu lại còn chưa đi được hai bước, ánh mắt liền tập trung lên người một thiếu niên bên vệ đường, bộ dạng thanh niên tầm mười ba mười bốn tuổi, trên người mặc bộ đồ vải xám và chiếc quần dơ dáy, trên mặt và tay đều rất dơ, trước mặt đặt một cái chén sứ bị mẻ miệng.

Sau khi Ninh Hương đứng nhìn chằm chằm mất vài giây thì người thiếu niên bên vệ đường kia cũng nhìn thấy cô, vì thế cả hai đã chạm ánh mắt nhau, Ninh Hương bất giác dừng bước chân lại, còn trong đáy mắt người thiếu niên kia cũng dần dần tỏa ra ý hận thù và chán ghét, ánh mắt bỗng chốc trở nên đỏ lè giống như con sói hung tợn vậy.

Nếu như có thể nhe ra răng nanh thì có lẽ thằng bé đã có thể nhào ra và xé Ninh Hương ra một trăm mấy chục mảnh.

Ninh Hương không ngờ có thể gặp Ninh Ba ở đây, đứa em trai này đã không gặp mặt một năm mấy rồi nhưng ánh mắt đầu tiên cô đã có thể nhận ra đây chính là Ninh Ba chứ không phải Ninh Dương, còn Ninh Ba cũng không ngờ có thể gặp Ninh Hương ở đây, thằng bé đang ở đây ăn xin.

Sau khi thằng bé cầm lấy hai hào chạy ra thành phố thì đến nơi tìm việc làm trong thành nhưng bởi vì tuổi tác thể chất thằng bé còn nhỏ, trông có vẻ không phải là người có thể làm việc nặng nhọc nên tốn hết hai hào ở nên tìm việc làm nhưng cũng không tìm được công việc nào cả, người ta cũng không cần thằng bé.

Số tiền hai hào trên đường đi đã tiêu xài gần hết rồi, vào trong thành phố cũng không có nơi ở, phải ở trong công viên ngủ bên vệ đường, hoặc là ở một đêm dưới cái gầm cầu nào đó. Bây giờ chưa có quản khống quá nghiêm khắc, cũng không có đội giám sát đến bắt người đi.

Thật sự không tìm được việc làm, thằng bé cũng không muốn về nhà nên tùy tiện tìm một cái chén nát và bắt đầu quanh quẩn ăn xin trong thành phố. Nơi ở thằng bé có thể tùy tiện ngủ đâu đó một đêm, chỉ cần trời không mưa là được nhưng cái ăn thì không thể không có, cảm giác khi đói bụng thật sự chịu không nổi.

Xin ăn vài ngày thằng bé phát hiện cái chợ nhỏ này có rất nhiều người, vì thế liền ngồi ở nơi này.

Một thời gian không có tắm rửa, lúc không chịu nổi liền tùy tiện tìm con sông nhỏ nhảy xuống tắm rửa, quần áo trên người cũng không giặt giũ gì cả, cả người dơ bẩn bê tha ngồi bên đường, trước mặt đặt cái chén nát, rõ ràng đây chính là một kẻ xin ăn.

Có những khi ngồi đó cả ngày trời cũng không có tiền, có khi gặp được người tốt bụng sẽ ném vào trong chén thằng bé một phân hai phân.

Từ khi Ninh Lan chạy trốn bị nhà họ Triệu đập phá liền cả năm qua thằng bé đã chịu rất nhiều khổ cực, bây giờ khi nhìn thấy Ninh Hương thì trong lòng tràn đầy hận thù, ánh mắt đỏ lè sắp rỉ m.á.u liền có bấy nhiêu chán ghét.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 301



Sở Chính Vũ chỉ biết rằng gia đình Ninh Hương xuất thân từ nông thôn, điều kiện gia đình không tốt, theo lời Ninh Hương nói thì là rất nghèo, nghèo đến nỗi nhà cô không có tiền cho cô đi học, để cô phải kiếm tiền bằng nghề thêu để trang trải cuộc sống.

Còn về hoàn cảnh cụ thể của gia đình Ninh Hương, cậu ấy không biết gì cả, cậu ấy luôn cho rằng đó là một gia đình bình thường nghèo một chút mà thôi. Nhưng hôm nay khi nhìn thấy Ninh Ba, nhìn thấy thái độ của Ninh Hương đối với người em trai này, tàn nhẫn như vậy, cậu ấy đột nhiên nhận ra mình hoàn toàn không biết gì về Ninh Hương.

Cậu ấy không biết về cuộc đời, quá khứ của cô hay những khía cạnh khác trong tính cách của cô, cậu ấy luôn cảm thấy cô là một sự tồn tại dịu dàng xinh đẹp, càng không hiểu về gia đình của cô. Hơn nữa cậu ấy có thể thấy rõ rằng Ninh Hương không muốn nói chuyện này với cậu ấy.

Vậy nên đi đường cậu ấy cũng không hỏi, sau khi hai người vào quán mì gọi món rồi ngồi xuống, cậu ấy cũng không hỏi thêm câu nào. Mặc dù cậu ấy chưa rõ chuyện này là như nào, nhưng cậu ấy biết rằng đây đều là những chuyện mà Ninh Hương không muốn nhắc đến với bất kỳ ai.

Nếu cô đã không muốn nói, cho dù trong lòng có bao nhiêu tò mò, cho dù muốn biết thêm về cô đi nữa thì cũng không thể hỏi thêm.

Điều mà Sở Chính Vũ giỏi nhất chính là điều hòa bầu không khí, tâm tình thay đổi rất nhanh, trong lúc ngồi xuống đợi đồ ăn lên cậu ấy liền tìm chủ đề khác, vui vẻ nói chuyện phiếm với Ninh Hương. Ninh Hương đương nhiên không xoắn xuýt đắm chìm vào chuyện vừa rồi, rất tự nhiên tiếp lời cậu ấy.

Ăn tối xong ngồi xe về trường, hai người chia đường tạm biệt ai về kí túc xá người nấy.

Sở Chính Vũ cầm đồ vệ sinh tắm rửa đi tắm, ngẩng đầu đón nước nóng dội lên mặt, trong đầu là những cảnh tượng tối nay mà cậu ấy nhìn thấy, còn có câu nói của Ninh Hương - cha mẹ không phải cha mẹ, anh chị em cũng không phải là anh chị em.

***Ninh Ba bị Ninh Hương dằn vặt đến mất hết sức lực, ngồi ở trong ngõ hẻm rất lâu. Đợi khi lấy lại được một chút sức lực, thằng bé dùng hết sức đứng dậy, cũng không nhặt chiếc bát mẻ bị rơi khỏi tay nữa, lê từng bước chậm rãi ra khỏi ngõ.

Bây giờ thằng bé không có cách nào khác, đói đến khó chịu, chỉ muốn nhanh chóng được ăn một bữa thật no. Vừa nãy người đàn ông bên cạnh Ninh Hương đưa cho thằng bé năm xu cùng mấy tờ phiếu lương thực, đủ để thằng bé ăn mấy bữa no nê.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thằng bé không đi đâu xa, trực tiếp tìm một quán mì gần đó. Thằng bé không chỉ gọi mì mà còn xa xỉ gọi một miếng thịt heo kho, sau đó ngồi lên chiếc bàn trong góc quán mì, ngấu nghiến ăn.

Một tô mì to, vài miếng đã thấy đáy. Thằng bé không chỉ ăn thịt ăn mì mà còn uống hết nước canh.

Sau khi ăn no thì cả người cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng cả người trông vẫn gầy gò và yếu ớt không có tinh thần. Thằng bé ra khỏi quán mì tùy tiện dạo phố một hồi, sau khi trời tối thì tùy tiện tìm một chỗ nghỉ ngơi, cứ tạm bợ như vậy qua đêm.

Hôm nay đã đã xảy ra rất nhiều chuyện, ngẩng đầu nhắm mắt cũng không ngủ được. Đặc biệt là nghĩ đến Ninh Hương, nghĩ hiện tại cô sống tốt như vậy, mặc quần áo giày dép tốt như vậy, thời thượng xinh đẹp như người thành phố, Ninh Ba lại càng cảm thấy n.g.ự.c tức đến nghẹt thở.

Hôm nay thằng bé bị tàn nhẫn đánh một trận, bị những lời nói của Ninh Hương dọa sợ, thằng bé thật sự không dám đến trường gây rắc rối cho Ninh Hương nữa, sợ chọc giận Ninh Hương, cô thật sự sẽ làm cho nhà bọn họ không sống nổi.

Ban đầu gia đình bọn họ không phải bởi vì chọc giận nhà họ Triệu cho nên mới rơi vào bước đường như ngày hôm nay sao?

Thằng bé bây giờ tin chắc rằng Ninh Hương nói được thì sẽ làm được, lúc chiều tối đó cô gần như muốn đánh c.h.ế.t thằng bé, hoàn toàn không hề tỏ ra thương xót chút nào. Mặt và đầu của thằng bé bây giờ còn đau vô cùng, vừa chạm vào là đau rát muốn rít lên.

Thằng bé đúng là chưa từng đi xa, chưa từng nhìn thấy thế giới bên ngoài, trong thành phố như rắn mất đầu, khi xảy ra chuyện thì sợ đến mức không biết phải làm sao. Cho nên, thằng bé hoàn toàn không dám gây chuyện, chỉ có thể hết lần này đến lần khác mắng Ninh Hương trong lòng là đồ độc ác, bất nhân.

Bất kể gia đình có thể sống tốt ở thành phố hay không, hay là làm cho gia đình không thể sống tiếp được nữa, sớm muộn gì cũng sẽ bị trừng phạt.

Sau khi mắng Ninh Hương trong lòng xong, thằng bé bắt đầu nghĩ đến vấn đề có về nhà hay không. Trước đây thằng bé thà đi xin ăn cũng không về nhà, thứ nhất là vì thằng bé vẫn muốn đánh cược không muốn về nhà đi làm kiếm công điểm, không muốn nhìn Ninh Dương mỗi ngày đi học làm mình khó chịu, hai là vì trong tay không có tiền không về được.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 302



Bây giờ trong tay thằng bé có một ít tiền, đủ để thằng bé trở về đại đội Điềm Thủy.

Nhưng vừa nghĩ đến việc về nhà, thằng bé hàng ngày vẫn phải thức khuya dậy sớm đi làm, rồi chẳng được ích lợi gì, trong lòng thằng bé lại khó chịu vô cùng. Nhưng nếu không quay về thì ngay cả một miếng cơm nóng cũng không có mà ăn, ngày nào cũng phải chịu đói.

Về đến nhà, cho dù bực bội đi chăng nữa, tốt xấu gì cũng có cái để ăn.

Cứ nghĩ nghĩ, thằng bé tự nhiên cũng nghĩ tới người đàn ông đeo đồng hồ bên cạnh Ninh Hương, nhưng chỉ là trong nháy mắt liền không nhiều tới nữa. Bởi vì thằng bé không biết người đó là ai, không biết quan hệ của cậu ấy với Ninh Hương là gì, thằng bé sợ rằng làm không tốt lại chọc phải Ninh Hương lần nữa, hoặc chọc phải người nào đó càng khó nhằn hơn.

Hơn một năm nay bị người ta bắt nạt đã biết sợ, ở trong thôn vẫn luôn cụp đuôi làm người, hiện tại thằng bé vô cùng nhát gan, sợ nhất chính là chọc phải xui xẻo, nhất là bây giờ thằng bé một mình trong thành phố. Hiện tại thằng bé cũng không dám đi quấy rối Ninh Hương nữa, huống chi là quấy rối người mà thằng bé còn không quen biết.

Tóm lại là một mình ở bên ngoài chẳng dễ dàng gì, nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, gây ra chuyện rồi chẳng ai đoái hoài đến, cuối cùng chỉ có chính mình xui xẻo mà thôi.

Không nghĩ đến chuyện khác nữa, chuyện có về nhà đã quẩn quanh trong đầu Ninh Ba cả đêm, sáng hôm sau tỉnh dậy dưới ánh nắng chói chang, thằng bé dụi mắt rồi trực tiếp tìm một chỗ ăn cơm. Vẫn là ăn một tô mì lớn, ăn xong liền ra bến tàu ngồi thuyền quay về đại đội Điềm Thủy.

Đến chiều thì về đến nhà, không có ai ở nhà nên thằng bé ngồi trước lán đợi. Mãi cho đến khi Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên đi làm về, thằng bé mới loạng choạng đứng dậy, mặc một bộ quần áo rách nát, nhìn Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên không nói chuyện.

Khoảnh khắc Hồ Tú Liên nhìn thấy thằng bé, nước mắt soạt một cái đã lăn dài trên gương mặt bà, trên mặt toàn là nước mắt. Ninh Kim Sinh cũng đau lòng, nhưng tức giận càng nhiều hơn, ông cầm lấy cái xẻng trực tiếp vung mạnh vào m.ô.n.g Ninh Ba hai lần.

Ninh Ba trong thành phố đã chịu tội rất nhiều, Ninh Kim Sinh cũng không nhẹ tay, hai phát liền bị đánh ngã xuống đất.

Nhìn thấy thằng bé như vậy, Hồ Tú Liên đau lòng muốn chết, bà kéo Ninh Kim Sinh lại để ông ngừng đánh nữa, lại vội vàng đi tới và kéo Ninh Ba dậy. Đưa tay ra sờ, thấy Ninh Ba gầy như que củi, bà đau lòng quệt nước mắt, chỉ nói: “Đã bảo không được đi ra ngoài rồi còn cứ đi!”

Ban đầu khi biết được tin Ninh Ba ra ngoài, Ninh Kim Sinh cùng Hồ Tú Liên đã lo lắng đến mức muốn đến thành phố để tìm thằng bé ngay lập tức. Nhưng vì trong tay thiếu tiền, không thể lại dùng học phí của Ninh Dương ra tiêu nữa nên đành chịu đựng, không ra ngoài tìm ngay lập tức.

Họ dự định dành tiền một thời gian đợi trong tay có đủ tiền rồi lại đi tìm Ninh Ba. Không ngờ, còn chưa dành được tiền thì thằng bé đã về trước, coi như kịp thời bớt lo cho họ.

Ninh Ba không muốn nói chuyện, sau khi Hồ Tú Liên khóc xong nói xong, thằng bé liền xoay người tìm một chỗ ngồi xuống.

Hồ Tú Liên lau nước mắt trên mặt, bĩnh tĩnh lại đi nấu cơm, một lúc sau Ninh Dương cũng đi học về. Thằng bé thấy Ninh Ba đã trở về nhà, còn chưa đặt cặp sách xuống liền vội vàng tiến lên hỏi: “Anh, anh quay về rồi sao?”

Ninh Ba không hề quan tâm đến thằng bé, vẫn cúi đầu không nói chuyện.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ninh Dương nghĩ cũng chán nên ngậm miệng, xoay người tìm một chỗ làm bài tập.

Bầu không khí giữa gia đình bốn người tiếp tục kéo dài trên bàn ăn. Ninh Ba từ đầu đến cuối không nói một lời, giống như là bởi vì ra ngoài một chuyến chuyện gì cũng làm không xong xám xịt quay về cảm thấy mất mặt, lại giống như vẫn oán hận Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên trong lòng.

Hồ Tú Liên vốn muốn nói chuyện với thằng bé, đầu tiên nhìn thấy vết thương trên mặt thằng bé, đặc biệt là khóe miệng sưng tím, bà liền hỏi: “A Ba, mặt con bị làm sao vậy, có phải bị người ta đánh không, là bị côn đồ ở thành phố đánh sao? “ Nói đến vết thương trên mặt, Ninh Ba không còn im lặng nữa. Thằng bé liếc nhìn Ninh Kim Sinh cùng Hồ Tú Liên một cái, nói một câu, “Là Ninh A Hương đánh.”

Ninh Kim Sinh cùng Hồ Tú Liên đều sững sờ, không biết là chuyện gì xảy ra, cùng nhau ăn ý nhíu mày.

Ninh Ba không muốn một mình nhịn cục tức này, nói tiếp: “Con gặp chị ấy trên phố, hiện tại chị ấy sống rất tốt. Con xin tiền chị ấy nhưng chị ấy không cho, thậm chí còn lôi con vào ngõ đánh cho một trận. Chị ấy còn nói sau này dù ai trong nhà chúng ta chọc tức chị ấy, hay ai làm khó chị ấy thì chị ấy cũng sẽ dùng tiền khiến cho nhà chúng ta sống không một ngày yên ổn, khiến chúng ta có khổ mà không thể nói. “
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 303



Hồ Tú Liên nghe xong liền trừng lớn mắt,”

Nó nói như vậy sao? “

Ninh Ba im lặng trả lời, tỏ vẻ thừa nhận.

Hồ Tú Liên tức đến nghiến răng, muốn đập phá đồ đạc, bà chịu đựng một lúc rồi nguyền rủa, “Nó thật sự không sợ bị sấm sét đánh cho gặp báo ứng à?!”

Ninh Kim Sinh cũng tức muốn chết, không hiểu được bằng cách nào mà ông lại nuôi ra một đứa con gái như vậy. Trước đây chỉ là không nhận ra gia đình của mình, bây giờ nổi tiếng rồi kiếm được tiền rồi có bản lĩnh rồi, vậy mà dám trực tiếp nói ra những lời như vậy, vậy mà dám khiến chính gia đình của mình sống không nổi?

Nó không giúp đỡ gia đình đã coi là lương tâm bị chó ăn rồi, bây giờ còn muốn gây khó dễ cho gia đình? ?

Ông cũng nghiến răng nghiến lợi mắng một câu: “Súc sinh!”

Hồ Tú Liên tức muốn chết, “Súc sinh còn có linh tính hơn so với nó!”

Ninh Kim Sinh tiếp tục tiếp lời, “Hoa cũng sẽ có lúc tàn, người cũng sẽ có lúc dở, tôi sẽ coi như chưa bao giờ sinh ra cô con gái này, nó có bản lĩnh có khả năng gây khó khăn cho nhà chúng ta, tôi ngược lại muốn xem xem, liệu nó có thể luôn được như vậy không! Luôn cứng rắn như vậy hay không! “

Hồ Tú Liên tin chắc rằng, “Nó nhất định sẽ gặp báo ứng!”

Bọn họ không chọc được cô, tự sẽ có ông trời thu phục cô!

Vân Mộng Hạ Vũ

***

Ninh Hương không vì chuyện tình cờ gặp Ninh Ba ở bên ngoài, bị Ninh Ba dùng lời nói uy h.i.ế.p mà mang tâm trạng bất an sợ này sợ kia. Đời này cô chính là thái độ như vậy, chuyện cô không muốn làm, mặc kệ ai dùng biện pháp thế nào để ràng buộc uy h.i.ế.p cô, cô cũng sẽ không làm.

Đương nhiên cô cũng không vì bị Sở Chính Vũ thấy được mặt khác của mình mà cảm thấy mất mặt, cho tới bây giờ cô cũng không cảm thấy những chuyện xảy ra trên người cô là chuyện không dám gặp người hay không dám để cho người khác biết, chỉ là không cần thiết kể khổ với người không liên quan mà thôi.

Nhưng thật ra là trong lòng cô mang một lớp áo giáp, cũng bởi vì trải qua quá nhiều, rất khó lại tùy tiện cởi mở với người khác. Cho dù chung sống vui vẻ tốt đẹp với nhau nhưng cũng sẽ không dễ dàng để lộ mặt yếu ớt của mình, càng không tuỳ tiện để người khác chân chính đi vào thế giới và cuộc sống của cô.

Cho nên dù biết Sở Chính Vũ có bao nhiêu tò mò với chuyện gia đình cô nhưng cô cũng không nói.

Nói rồi thì có thể thế nào, người khác không trải qua chuyện mà cô từng trải nên sẽ không hiểu một chút đau khổ nào của cô, hơn nữa trong mắt rất nhiều người, ân tình cha mẹ đối với con cái mà nói là vĩnh viễn không trả hết. Trước mắt quả thật là cô sống tốt, nhà cô sống rất thảm, người khác nghe nói không chừng còn cảm thấy đồng tình với cha mẹ và em trai, cảm thấy cô quá mức ác độc, thở dài khuyên cô rộng lượng một chút.

Những giọng điệu đó nghĩ cũng có thể nghĩ ra được, cái gì cha mẹ làm mọi thứ đều vì con cái, người sống một đời ai có thể không mắc chút sai lầm, cô bây giờ cũng sống tốt như vậy, thật sự có thể trơ mắt nhìn cha mẹ anh em mình sống khổ như vậy sao?

Cô xem bọn họ trở nên thảm thành như thế, trong lòng thật sự không cảm thấy không đành lòng sao?

Nếu bây giờ đã có năng lực, có khả năng giúp đỡ thì giúp một tay thôi.

Cho bọn họ chút tha thứ và bao dung, người thân vĩnh viễn là người thân thiết nhất trên thế giới, đánh gãy xương cốt thì liền bắp thịt.

Gia hòa thì vạn sự mới có thể hưng a.

Ninh Hương không muốn nghe những giọng điệu này, nghe xong sẽ chỉ muốn đánh người, cho nên cũng không nói với nhiều người, để người khác có cơ hội bàn tán. Trong lòng cô có ý nghĩ và chủ ý của mình, không cần sự lý giải và cho phép của bất kỳ ai, đời này cô chỉ làm vừa ý mình.

Không quan tâm người khác nghĩ như thế nào, chính mình không thẹn với lương tâm là được.

***Trước khi Ninh Ba không tới trường học tìm cô, Ninh Hương ôm một loại tâm lý chuẩn bị chiến đấu bất kỳ lúc nào, tiếp tục sinh hoạt hàng ngày. Vẫn là học tập và thêu thùa, trong sự chuyển dời im hơi lặng tiếng của thời gian dời, dùng tri thức và các tác phẩm càng ngày càng nhiều để nâng cao bản thân.

Ngày đó cô xuống tay độc ác với Ninh Ba, cũng dùng lời cay độc nói đến tận cùng, kỳ thật ý định đa phần là muốn để Ninh Ba về nhà kể lại những lời kia. Cô muốn để tất cả mọi người nhà họ Ninh biết, Ninh A Hương bây giờ không phải là dễ trêu, khuyên bọn họ từ đây chấm dứt ý nghĩ hãm hại cô.

Nếu như Ninh Ba không đến tìm cô nữa, người nhà họ Ninh gần đây cũng không tới tìm cô làm ầm ĩ, vậy thì căn bản cô có thể xác định được, sau này người nhà họ Ninh cũng sẽ không đến quấy rối cô, xem như việc cô dùng bạo lực và lời cay độc đã chặt đứt được chút ý niệm sau cùng của họ.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 304



Lần sau coi như có gặp lại, bọn họ hẳn là cũng sẽ có cố kỵ, sẽ không tiếp tục lẽ thẳng khí hùng mà mở miệng đòi tiền đòi phiếu.

Mấy ngày kế tiếp, chuyện gì cũng không hề xảy ra, Ninh Hương trực tiếp xem như bọn họ sợ, hiển nhiên cũng thu hồi trạng thái bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị chiến đấu.

Thu tâm, cô vẫn như cũ chuyên chú vào sự nghiệp thêu thùa của mình, cầm tài liệu được thu thập ổn thoả đi tìm Lâm Kiến Đông, tìm một chỗ an tĩnh cùng anh thảo luận đổi mới bản gốc. Có đôi khi là ở trường học, có đôi khi sẽ ra ngoài tìm quán trà vừa uống trà vừa trò chuyện.

Bởi vì nghỉ thời gian dài không gặp, lần này Ninh Hương liền mời Lâm Kiến Đông ra ngoài uống trà. Hai người ngồi xuống quán trà, vừa uống trà vừa thảo luận nội dung sáng tác lần này, lúc thảo luận, Lâm Kiến Đông sẽ trực tiếp cầm bút vẽ bản thảo thô trên giấy.

Hiện giờ tay nghề vẽ của Lâm Kiến Đông được nâng cao rất nhiều, chí ít đường nét nhìn rất chuyên nghiệp.

Hai người thảo luận xong chuyện bản gốc, vẽ được đại khái bản thảo thô, sau đó thu dọn tài liệu và bức hoạ, trầm tĩnh uống thêm chút trà, lại hàn huyên chút chuyện nhà, Ninh Hương cười hỏi Lâm Kiến Đông: “Sau khi về nhà, việc làm ăn thế nào rồi?”

Nhắc đến chuyện này, Lâm Kiến Đông rất vui vẻ, bởi vì anh dẫn theo ba anh em đi kiếm tiền, ước tính tiếp theo trong nhà sẽ không sống quá khó khăn. Vấn đề lớn nhất của nhà anh chính là nghèo, bởi vì nghèo mà nhân khẩu lại nhiều cho nên sống không dễ dàng, mâu thuẫn cũng nhiều.

Anh cười trả lời Ninh Hương: “Rất tốt, người nhà của anh đều vui không chịu được, nói không nghĩ rằng tiền còn có thể kiếm như thế, hơn nữa có thể nhẹ nhàng kiếm nhiều như vậy. Nhất là mỗi lúc trời tối về nhà ngồi dưới ánh đèn đếm tiền, cười đến mức miệng không khép lại được.”

Ninh Hương có thể tưởng tượng cảnh tượng như vậy, một ngọn đèn dầu ánh lửa dập dờn, soi sáng mỗi một đường nét trên mặt bọn họ, nhất là ý cười trên đuôi mày khóe miệng. Loại vui sướng này giống như niềm vui khi thấy hạt lúa vàng rực đầy đất lúc thu hoạch vụ thu được mùa.

Tràn ngập hi vọng đối với tương lai, tràn ngập nhiệt tình đối với cuộc sống.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chỉ là ngẫm lại, bèn cảm thấy rất vui vẻ.

Nếu như Ninh Hương cũng có người nhà như thế này, mặc dù trong nhà nghèo, bình thường sẽ có vô số mâu thuẫn và xung đột nhưng trong lòng là thương xót nhớ nhung lẫn nhau, cô cũng sẽ dẫn theo người nhà cùng nhau kiếm tiền, để niềm vui của một mình mình, gấp đôi thành niềm vui của cả nhà.

Đương nhiên cô không có người nhà như thế, cho nên cũng không cần phí loại tâm này.

Việc này cũng không có gì để xúc động, Ninh Hương chỉ lại nhìn Lâm Kiến Đông hỏi: “Bà Lệ Trân có tìm anh không?”

Lâm Kiến Đông gật gật đầu: “Bà ấy nói bà ấy cũng muốn bày quầy làm ăn, anh đoán khẳng định là ý của em. Tuổi bà ấy hơi lớn, anh sợ bà ấy mệt nhọc, nhập cho bà ấy toàn là những thứ mấy đứa trẻ thích như dây thun, kẹp tóc, viên bi, còn có một ít đồ ăn vặt như kẹo, mức vỏ hồng, bột ô mai này kia, bày ở bên cạnh trường học ở trấn, trẻ con đi ra có thể chen thành một đám.”

Nghe lời này, Ninh Hương tưởng tượng Vương Lệ Trân bị một đám trẻ con vây vào giữa, trong tay tất cả trẻ con đều cầm một xu hai xu hô lên với bà ấy: “Bà, cháu muốn dây thun này, bà, cháu muốn kẹo bong bóng này, bà, một xu mấy viên bi vậy…”

Nghĩ đi nghĩ lại bèn cười, vẫn cảm thấy vô cùng vui vẻ, lòng tràn đầy ấm áp.

Đồ vật bán cho trẻ con thì dĩ nhiên tiền vốn rất thấp, đương nhiên lợi nhuận cũng rất thấp. Nhưng chỉ cần Vương Lệ Trân cảm thấy thích, đem đến cho những đứa trẻ này hồi ức và niềm vui tuổi thơ, chính mình cũng cảm thấy vui vẻ thỏa mãn không cô độc thì cũng rất tốt.

Ninh Hương cười nói: “Không phải ý của em đâu, ý của em là bà ấy lớn tuổi rồi, ở nhà nghỉ ngơi là được. Bà ấy nói bà ấy ở nhà buồn bực đến mức sợ, muốn tìm chút chuyện để làm, em mới cho bà ấy tiền vốn. Bây giờ nghe anh nói như vậy, em cũng yên tâm.”

Lâm Kiến Đông tiếp lời cô: “Yên tâm đi, rất tốt, người già đều thích trẻ con. Mặc dù anh đến đây học nhưng cũng đã dặn thằng tư rồi, bảo cậu ở nhà giúp đỡ bà Lệ Trân, đi thăm bà ấy nhiều hơn, không có hàng thì đi lấy giúp bà ấy.”

Nghe Lâm Kiến Đông nói xong những chuyện này, trong lòng Ninh Hương chỉ còn lại bốn chữ “yên tâm” và “vui vẻ”.

Hai ngày sau khi Lâm Kiến Đông kể những chuyện này, Vương Lệ Trân gửi thư tới cho Ninh Hương, chính là nói chuyện hiện tại bà ấy đến cổng trường bày quầy nhỏ bán đồ chơi và đồ ăn vặt. Nói bà ấy tích tiểu thành đại đã kiếm lời được không ít, muốn tích lũy mua nhà cho Ninh Hương, còn nói mỗi ngày bị nhiều trẻ con vây quanh như vậy nhưng lại rất vui, mỗi ngày đều có rất nhiều đứa giành nhau hô “bà”.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 305



Ninh Hương đọc thư đến bật cười, chỉ cảm thấy cuộc sống đã từng lờ mờ không ánh sáng bắt đầu chậm rãi trở nên đầy ánh mặt trời rồi.

Người bên cạnh đều đang hướng về phía trước, đều đang cố gắng sinh sống, đều đang dùng năng lực của mình để cho mình càng ngày càng tốt, nội tâm Ninh Hương tự nhiên cũng tràn đầy sức mạnh, đối với cuộc sống và tương lai càng thêm tràn ngập đam mê và lòng tin.

***

Mỗi một đường may dần trải rộng ra trên vải thêu, trên mũi kim nở ra hoa.

Bởi vì có danh tiếng, hiện tại Ninh Hương lại làm tác phẩm, đã không lo không ra tay được, càng không lo giá tiền. Nhưng cô cũng không đùa giỡn chuyện tâm tư về việc làm ăn với những thương nhân kia, hao tâm tổn trí đạt lợi ích từ trong miệng bọn họ.

Đa phần cô vẫn là bán tác phẩm cho một vài đơn vị nhà nước có quan hệ với nước ngoài, ví như đại thương thành quốc doanh lớn nhất nước, bộ phục vụ thủ công mỹ nghệ, khách sạn quốc tế dùng để tiếp đãi khách nước ngoài... Còn có trạm thêu nho nhỏ ở Mộc Hồ kia.

Cô là người sinh năm 1956, trải qua hai mươi năm mà quốc gia có hai lần nghèo khổ, đối với quốc gia có loại tình cảm đặc biệt sâu sắc. Chỉ cần cô có sức mạnh liền muốn vì tổ quốc yêu quý của mình, có thể chi ra một phần lực thì chi ra một phần lực, có thể biểu đạt một chút nhiệt tình thì liền biểu đạt một chút nhiệt tình.

Cô cứ như vậy dựa vào một cây kim một sợi chỉ trên tay, dựa vào sự tĩnh tâm lắng đọng của mình trước khung thêu, dựa mỗi phút mỗi giây trôi đi, để cho từng món từng món tác phẩm của mình phân bố khắp trong ngoài nước, để cho tên mình trở thành đại danh từ thêu thùa của năm này.

Vân Mộng Hạ Vũ

Một năm này chỉ cần nhắc đến thêu thùa, người trong nghề không ai không biết Mộc Hồ, không ai không biết Ninh Hương.

Tác phẩm cô thêu cảnh tượng đẹp đẽ vượt trội hẳn, như thể trong mỗi sợi chỉ đều mạnh mẽ và tràn đầy sức sống. Trong tác phẩm của cô có sự lắng đọng của cuộc đời cô, có thể trầm tĩnh dịu dàng đến cực hạn, cũng có thể hào hùng khí thế đến cực hạn.

Hơn nữa rất nhiều tác phẩm cô thêu đều là bức tranh tất cả mọi người chưa từng thấy, mặc kệ là hình thức, tay nghề thêu hay là nội dung đều đem đến cho người ta một loại cảm giác vô cùng kinh diễm. Cô không chỉ dùng loại hình thức thêu thùa để truyền bá văn hoá Trung Quốc, còn dùng nội dung được nghiên cứu ra để truyền bá văn hoá Trung Quốc.

Tác phẩm của cô không chỉ là kinh diễm về mặt thị giác, mà còn chăm chút và dụng tâm vào mặt nội dung.

Đương nhiên cùng với danh tiếng càng lúc càng lớn của Ninh Hương, quy cách xuất hiện tác phẩm càng ngày càng cao, một người vẫn luôn âm thầm nhấc bút vẽ tranh ở phía sau, Lâm Kiến Đông vì sáng tạo nội dung cho cô mà cống hiến rất nhiều, thù lao nhận được cũng càng ngày càng nhiều.

Lần nhận thù lao gần đây nhất, Lâm Kiến Đông cười nói với Ninh Hương: “Có một loại cảm giác bị mạnh mẽ nhét tiền vào miệng.”

Nghe anh nói như vậy, Ninh Hương cũng nhịn không được mà bật cười: “Vậy cảm giác bị mạnh mẽ nhét tiền vào miệng thế nào?”

Lâm Kiến Đông không cần suy nghĩ: “Đương nhiên là cảm giác hạnh phúc.”

Không nói những chuyện lớn kia, dù sao kiếm tiền chính là vui vẻ mà. Hai người bọn họ ở chung lâu như vậy, lại cùng nhau hợp tác nhiều tác phẩm như vậy, mặc kệ là mức độ ăn ý hay là điểm chung về mặt tình cảm, tất cả đều không phải đẳng cấp bình thường, cho nên cái gì cũng trò chuyện được.

Cười nói xong chuyện nhét tiền vào miệng, Lâm Kiến Đông lại nói chút chuyện đại đội Điềm Thủy với Ninh Hương: “Hai ngày trước anh cả anh viết thư cho anh, nói là đại đội đã nhận được thông báo của huyện, quyết định chia đất cho từng hộ. Cụ thể lúc nào chia thì còn chưa định, nhưng khẳng định trước cuối năm sẽ chia xong. Đồ của đội sản xuất khẳng định cũng phải chia, cái thuyền kia của em, còn cần nữa hay không?”

Hai gian nhà thuyền kia của Ninh Hương là của đội sản xuất, thuộc về tài sản tập thể. Nếu như chia tài sản của đội sản xuất, chiếc thuyền nhỏ kia quả thực cũng phải nhập vào để cùng chia, cái này và trâu hay lừa của đội sản xuất đều giống nhau, không thuộc về cá nhân nào.

Ninh Hương còn chưa lên tiếng, Lâm Kiến Đông lại tiếp tục nói: “Nếu như không muốn, em đưa chìa khoá cho anh, anh đi thu dọn đồ của em đến đặt trong nhà anh. Nếu như còn muốn, một người khẳng định không được chia một chiếc thuyền, có lẽ phải bỏ ra chút tiền.”

Bỏ tiền ra, lại chia cho các xã viên khác, như thế người khác mới có thể không có ý kiến.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 306



Ngôi nhà thuyền hai phòng chính là nơi Ninh Hương bắt đầu cuộc sống.

Cô suy nghĩ một lúc, nhìn Lâm Kiến Đông nói: “Em muốn nó.”

....

Tháng mười năm 1979, cánh đồng lúa của thôn Tiểu Cương đã chín vàng cả một vùng, tính toán tổng sản lượng lương thực năm đó được sáu mươi sáu tấn, tương đương với tổng sản lượng lương thực của cả đội từ năm 1966 đến tháng năm năm 1970. (1)Cải cách nông thôn, bắt đầu mùa đông dài năm nay.

Sau khi đại đội Điềm Thủy hoàn thành việc phân chia lương thực của vụ thu hoạch mùa thu, nhận được thông báo của Huyện ủy gửi xuống, khoán sản lượng đến các hộ gia đình trước cuối năm nay, khoán toàn bộ ruộng đất, lấy mỗi hộ gia đình làm đơn vị, phân chia ruộng đất theo đầu người mỗi hộ .

Từ giờ về sau tạm biệt thời kỳ của những tập thể lớn, không cần phải làm việc cùng nhau nữa, các hộ gia đình tự trồng trọt trên diện tích đất, lời lãi tự chịu.

Sau khi đại đội Điềm Thủy hoàn thành phân chia ruộng đất xong, từng đội sản xuất lại bắt đầu phân chia toàn bộ tài sản xuống tập thể, gồm các loại dụng cụ nông nghiệp cùng với gia súc, đội trưởng từ các đội sản xuất chủ trì phân phát, phân chia hết tất cả, không để lại dù chỉ một thứ.

Nhưng cho tới bây giờ việc phân chia tài sản cũng không phải chuyện dễ, cho dù anh em trong nhà đã ra ở riêng, cũng vì một cái muôi sắt, một cái chảo sắt mà đánh nhau đến đầu rơi m.á.u chảy, chưa nói đến chuyện cả đội sản xuất cùng phân chia cho rất nhiều hộ gia đình.

Các đội trưởng đều cảm thấy nhức đầu về việc này, căn bản không thể nào bắt tay làm được, nghĩ muốn mặc kệ nhưng lại không thể mặc kệ được, chỉ có thể cố gắng mà làm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau khi chuẩn bị tâm lý thật tốt, đội trưởng đội hai gọi toàn bộ xã viên của mình đến phòng chăn nuôi.

Lúc đến nơi, anh ta nói cái gì cũng không ai thèm nghe, tất cả mọi người chỉ quan tâm gia đình mình sẽ được chia cái gì, có được chia nhiều đồ hay ít đồ. Vì thế sau khi nghe anh ta nói mấy lời vô nghĩa, có người không kiên nhẫn nữa mà lên tiếng nói: “Đừng nói nữa, nói như thế thì khi nào mới chia được?”

Vừa nói xong lời này, người đó ngay lập tức nói tiếp một câu: “Đội sản xuất chúng ta chỉ có một con trâu, trâu giao cho ai bây giờ?”

Ngoại trừ con trâu là độc nhất vô nhị, còn có rất nhiều thứ khác cũng chỉ có một món.

Một lúc sao, mọi người lại bắt đầu cãi nhau.

Vào một mùa đông lớn như vậy, đội trưởng đội hai thấy mọi người như thế, sốt ruột đến mức trán đổ đầy mồ hôi. Bây giờ còn chưa bắt đầu chia, mà một đám người đã nhìn anh ta tròng trọc như vậy, giống như muốn ăn tươi nuốt sống anh ta, nếu như bắt đầu chia, không biết anh ta sẽ bị xé ra làm mấy mảnh nữa?

Nhưng kéo dài mãi cũng chẳng được, không chia được thì cũng phải chia, vì thế anh ta cao giọng nói: “Đầu tiên chúng ta sẽ chia từ những dụng cụ nhỏ trước.”

Bắt đầu phân chia từ những dụng cụ nhỏ, ban đầu lúc chia tất cả mọi người đều không có ý kiến gì, các gia đình nhận lấy đồ của gia đình mình, sau đó ý kiến về việc chia chác càng nhiều, một lúc lại có người cấu eo, cãi nhau ầm ĩ lên. Có rất nhiều dụng cụ cũng không còn nhiều trong sổ, nhiều gia đình như vậy biết phân chia thế nào?

Đội trưởng nói cũng không ai nghe, kêu cũng không kêu được. Tranh cãi cũng không có ích gì, mọi người đều bắt đầu tranh nhau giành giật đồ đạc. Nhà ai cũng không muốn cho người nhà khác chiếm được lợi thế, giật đại được cái gì đó, có vứt đi cũng không muốn để người khác mang về nhà, vì thế hiện trường lập tức gà bay chó sủa.

Đội trưởng bảo dừng lại cũng không được, có người thậm chí còn giật lại đồ đạc của người khác dẫn đến đánh nhau, anh đẩy tôi tôi đẩy anh, đều mang những đồ vật mà mình cướp được để lên bàn của mình. Đội trưởng sốt ruột đến mức không còn cách nào khác, chợt nhớ tới Lâm Kiến Đông, liền xoay người chạy tới nhà họ Lâm.

Bây giờ đang là thời gian nghỉ đông, Lâm Kiến Đông biết hôm nay đội sản xuất chia đồ đạc, cho nên không cùng ba anh em đi thị trấn mở quán. Không phải anh sợ nhà mình không được chia nhiều đồ đạc này kia, chẳng qua là phải giúp Ninh Hương lấy được cái thuyền kia.

Anh định đợi đội trưởng chia các đồ khác xong, rồi tiếp theo là chia đến con thuyền. Ai ngờ còn chưa phân đến con thuyền, đám người của cả một đội sản xuất ở trong phòng chăn nuôi bởi vì mấy món đồ mà không cần biết gì nữa trực tiếp lao vào đánh nhau.

Đội trưởng sốt ruột muốn chết, dẫn theo Lâm Kiến Đông đi đến phòng chăn nuôi, miệng nói: “Kiến Đông à, tôi thật sự không còn cách nào khác, cậu mau đến giúp tôi đi. Nếu cứ để cướp giật như vậy nữa, không nói gì đến đồ vật, mà ngay cả người cũng bị mất mạng nữa, bí thư Hứa chắc chắn sẽ phạt tôi.”

Lâm Kiến Đông đi cùng anh ta mấy bước, bỗng nghĩ ra cái gì đó, vội dừng bước xoay người quay về nhà. Đội trưởng không biết anh đột ngột quay về có chuyện gì, vội vội vàng vàng đi theo đằng sau anh nói: “Làm sao thế? Chúng ta đi nhanh đi, để lâu tôi sợ xảy ra chuyện lớn mất.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 307



Lâm Kiến Đông chạy chậm lại nói: “Không sao đâu, tôi quay về lấy ít đồ.”

Đội trưởng đội hai dừng lại đứng tại chỗ chờ anh, mặt mày nhăn nhó, giống như củ tỏi khô.

Lâm Kiến Đông chạy về nhà mình một lúc, tìm được một cái chiêng đồng và một cái búa nhỏ. Sau đó anh cầm cái chiêng đồng và cái búa chạy đến trước mặt đội trưởng, ý bảo anh ta:

“Nhanh đi thôi.”

Đội trưởng có lẽ hiểu được ý của anh, vội cùng anh đi đến phòng chăn nuôi.

Lâm Kiến Đồng vừa cầm chiêng đến phòng chăn nuôi thì thấy, tình hình không có lấy nửa điểm thái bình. Chỉ vì một cái cuốc, một cái xẻng, thậm chí là một cái rổ trúc cũng có thể giành giật nhau cho đến chết, không giật được thì đánh nhau, căn bản là loạn hết cả lên, có rất nhiều món đồ đã bị cướp đi.

Cướp giật như vậy, thì còn phân phát cái gì nữa, hỏng hết tất cả rồi.

Nhìn thấy một màn gà bay chó nhảy này, Lâm Kiến Đông không chút do dự, nắm chặt cây búa đập thật mạnh lên mặt chiêng đồng. Một tiếng kêu vang tận trời vang lên, tất cả mọi người ở đây đều bị dọa sợ, dừng dáng vẻ giật đồ lại, quay đầu nhìn về hướng Lâm Kiến Đông.

Lâm Kiến Đông bình tĩnh đứng im tại chỗ, nhìn chằm chằm những người có tuổi tác, vai vế lớn hơn anh rất nhiều, trong đó còn có cả cha và mẹ anh. Trước đó anh đã làm đội trưởng vài năm, quản lý những xã viên đó rất nghe lời, cho nên bây giờ đội trưởng mới đi tìm anh.

Bây giờ đội trưởng này làm việc dựa trên khuôn mẫu cứng ngắc, người có khả năng thì lại không làm, lúc ấy xã viên đội hai bình bầu, chẳng qua là thấy anh ta có chút khả năng, muốn anh ta dẫn dắt mọi người cùng nhau làm việc, thu hoạch thêm được nhiều lương thực hơn mỗi năm.

Quả thật anh ta làm việc rất tốt, nhưng cách xử lý tình hình, quả thật anh ta kém hơn so với Lâm Kiến Đông.

Ở trong lòng xã viên đội hai, bây giờ lời nói của Lâm Kiến Đông- vẫn có trọng lượng hơn, cho nên nhìn thấy Lâm Kiến Đông đến, cũng không tiếp tục giành giật nhau trong phòng chăn nuôi nữa. Lâm Kiến Đông cũng không có nói những lời vô nghĩa để dạy dỗ bọn họ, chỉ hỏi: “Rốt cuộc những đồ này đã chia chưa?”

Nhóm xã viên anh nhìn tôi tôi nhìn anh, cuối cùng có một người lên tiếng hỏi anh: “Vậy anh nói xem định phân chia như thế nào đây.”

Vẻ mặt Lâm Kiến Đông vẫn bình tĩnh nói: “Nghe tôi nói đây, bây giờ lập tức bỏ hết toàn bộ đồ đạc trong tay xuống. Còn có một ít đã bị cướp mang về nhà kia, bây giờ lập tức mang đến đây cho tôi, một món cũng không được thiếu, bao gồm cả những thứ đã bị hỏng trong lúc cướp giật.”

Mọi người lại tôi nhìn anh anh nhìn tôi, cuối cùng cũng không còn ai lên tiếng nói chuyện nữa. Sau đó cha Lâm và Trần Xuân Hoa dẫn đầu, cho con trai mình mặt mũi, bỏ hết những đồ đang cầm trong tay xuống, cúi đầu nói một câu: “Chưa kịp mang về nhà đâu...”

Thấy cha Lâm và Trần Xuân Hoa bỏ đồ đạc trong tay xuống, các xã viên thấy vậy cũng đồng loạt bỏ hết đồ trong tay xuống, lần lượt cùng nhau đặt xuống, cuối cùng tất cả được chất thành một đống lộn xộn. Có những món đồ đã bị mang về nhà, cũng đều phải về nhà lấy để cầm lại đây.

Sau khi mọi người mang trả lại toàn bộ số đồ đạc dụng cụ, Lâm Kiến Đông gọi đội trưởng: “Đội trưởng, anh kiểm tra lại chút xem, xem chỗ đồ đạc, dụng cụ này còn thiếu cái gì không, không cần biết ai là người chiếm lấy làm của riêng, phải nêu tên trước mặt mọi người, tất cả sẽ được phân chia đến cho gia đình nhà xã viên, sau khi phân chia xong không được ai hối hận.”

Bây giờ đội trưởng giống như người hầu chạy chân, anh ta nhìn Lâm Kiến Đông đứng ra giải vây giúp mình, trên đầu anh ta cũng không còn đổ mồ hôi nữa, vội vàng kiểm tra sổ sách xem còn thiếu cái gì không. Sau khi cẩn thận tra sổ xong, ngoài những thứ bị hỏng do cướp giật ra, anh ta phát hiện còn thiếu một cái cày bằng sắt.

Đội trưởng nói với Lâm Kiến Đông, Lâm Kiến Đông quay đầu nhìn về phía tất cả xã viên, mặt vẫn bình tình như cũ nói: “Ai là người đã mang cái cày sắt về nhà, có phải là quên không mang đến đây không? Suy nghĩ nhanh đi, bây giờ nhớ ra thì về nhà lấy mang nhanh đến đây.”

Đợi một lúc, không ai ở đây mở miệng nói chuyện, cũng không có người nào về nhà lấy đồ.

Đối mặt với nhóm người này, Lâm Kiến Đông rất là có kiên nhẫn, trực tiếp nhìn về phía đội trưởng nói:

“Nếu còn không chịu về, vậy soát, lục soát từng nhà một, nếu soát thấy ở trong nhà ai, lập tức bảo bí thư Hứa hủy bỏ tư cách được nhận đồ phân chia, một đồ cũng không được phát.”

Thật ra lời này cũng chỉ là dọa người, nhưng Ninh Kim Sinh quả thật là bị dọa sợ. Vẻ mặt ông không nhịn được mà để lộ sự căng thẳng, vội vã quay người về nhà, giả vờ như vừa rồi quên không nhớ ra, mở miệng nói: “Tôi nhớ ra rồi, hình như là tôi cướp được.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Các xã viên khác đều nhìn ông, có mấy ánh mắt đồng cảm, dù sao mấy thứ này bây giờ đều thuộc về mọi người. Mỗi gia đình bây giờ cũng không phải giàu có gì, một cái xẻng, một cái cuốc có cái nào mà không phải là tiền, huống chi lại còn là một cái cày sắt to có thể cày đất.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 308



Ninh Kim Sinh mang theo cái đuôi rời đi, tất cả mọi người đứng một chỗ chờ ông, có người không ngồi yên mà mở miệng nói mấy lời phàn nàn. Mấy lời phàn nàn bay đến tai Hồ Tú Liên, Hồ Tú Liên nghe được thì mặt đỏ đến tận mang tai, nhưng chỉ có thể giả vờ như không nghe thấy gì.

Vừa rồi mọi người kéo bè kéo cánh đánh nhau, nếu bây giờ bà mở miệng gây sự, chỉ sợ cũng bị người nhà người đó đánh. Với tình hình gia đình bà bây giờ, gặp phải mấy chuyện này thì tốt nhất giả vờ không nghe không thấy im lặng là được, bằng không chắc chắn sẽ không được lợi gì.

Những người khác không có việc gì đứng một đống tại chỗ bắt đầu đi nói xấu, Lâm Kiến Đông lại không nhàn rỗi, anh vội kéo đội trưởng cùng mấy người lớn tuổi trong đội sản xuất cùng nhau bàn bạc về số lượng người, lại bàn bạc xem phải phân chia những thứ này thế nào cho hợp lý.

Chắc chắn sẽ không thể nào công bằng được, dù sao không phải đồ nào cũng có đầy đủ, cho nên chỉ có thể căn cứ vào tình hình gia đình mà phân chia. Có nhà người này cần cái này, có nhà người kia lại càng cần cái kia hơn, chỉ cần phân chia hợp lý, để cho tất cả mọi người đều không bị chịu thiệt.

Lâm Kiến Đông cùng mọi người thảo luận không lâu thì Ninh Kim Sinh cũng mang cái cày sắt đến. Trên đoạn đường về ông đều chửi rủa, bây giờ mang cái cày đến lại là vẻ mặt không dám gây chuyện, nhanh chân chạy về chỗ đám người.

Lâm Kiến Đông cũng không quan tâm nhiều đến ông, cũng không nói những lời làm ông mất mặt, chỉ cần ông mang trả cái cày lại là được. Lúc này sợ nhất là có người đục nước béo cò, chiếm đoạt đồ đạc dụng cụ xong không định trả lại, cảm thấy cướp được nhiều đồ thì gia đình có lợi hơn.

Đã có phương án về việc phân chia đồ dùng dụng cụ, tiếp theo Lâm Kiến Đông bắt đầu chủ trì việc phân chia đồ dùng dụng cụ. Nhưng anh cũng không dựa hết vào những gì đã thảo luận, trực tiếp phát đồ cho người mà anh cảm thấy cần thiết, mà trước khi đưa ra quyết định đều hỏi mọi người có đồng ý hay không.

Anh nói: “Giơ tay biểu quyết, thiểu số phải nghe theo đa số, nếu đại đa số mọi người không đồng ý, vậy thì để lại phòng chăn nuôi, tìm đội trưởng bán lấy tiền, lúc về sẽ phát tiền cho mọi người. Nếu đại đa số mọi người đồng ý, vậy thì cứ phân chia như bình thường, sau này không ai được nhắc lại nữa.”

Cách này rất hay, mọi người đối với cách làm này không có ý kiến gì cả, vì thế Lâm Kiến Đông bắt đầu phân chia từng món đồ một. Đội trưởng đứng bên cạnh anh nhìn vấn đề đã được giải quyết, cười nói một câu: “Cậu được lắm, đầu óc sinh viên có khác.”

Lâm Kiến Đông nhìn anh ta cười một cái: “Trước kia tôi làm đội trưởng cũng rất tốt.”

Đội trưởng liếc mắt nhìn anh: “Cậu béo, cậu vẫn thở.”

Lâm Kiến Đông cười cười một chút, đùa xong lại quay đầu tiếp tục phân chia đồ đạc dụng cụ.

Bởi vì phân chia đồ đạc của đội sản xuất cuối cùng lại rơi lên người Lâm Kiến Đông, cho nên chuyện cái thuyền kia của Ninh Hương anh cũng thoải mái mà xử lý, không còn tranh cãi nữa, mang số tiền Ninh Hương đưa ra đổi lấy những thứ khác trong đội sản xuất, chia cho các gia đình.

Sau khi giữ lại thuyền cho Ninh Hương, Lâm Kiến Đông thức suốt đêm viết một bức thư cho Ninh Hương, nói cho cô biết anh đã giải quyết ổn thỏa cái thuyền giúp cô, sau này cái thuyền đấy chính là tài sản cá nhân của cô, muốn mang đi đâu thì mang, cả đời không quay về cũng được.

Ngoại trừ việc này, anh còn viết trong thư về trận đánh nhau ầm ĩ của các gia đình lúc đội sản xuất phân chia đồ đạc dụng cụ. Đương nhiên là dùng cách khoa trương và cường điệu để nói, nói cái gì mà lông gà trống cũng bị vặt, ngay cả lông gà cũng phải chia đều, từ đầu người đánh nhau thành đầu chó.

Nói về việc tập thể phân chia đồ rầm rộ thế nào xong, anh lại hỏi Ninh Hương: “Em có về đón Tết Nguyên Đán không?”

Ngày nghỉ Ninh Hương vẫn ở lại trường chứ không có về đại đội Điềm Thủy, ở trường học để thêu, làm xong cô giao thành phẩm thêu cho chỗ cần. Trước giao thừa hai ngày cô nhận được thư của Lâm Kiến Đông, cầm ra ban công ký túc xá mở ra, xoa hai tay vào nhau mở bức thư được viết bằng giấy caro đỏ.

Cô mặc một cái áo lông cao cổ cùng với một cái áo bông, khuôn mặt chôn vào giữa cổ áo lông xù, đứng ở ban công trong buổi hoàng hôn, bị màu đỏ của ánh chiều tà chiếu lên mặt, nhìn thấy chữ viết trên bức thư, tưởng tượng đến cuộc đại chiến rầm rộ của tập thể, một bên xem thư một bên không nhịn được cười ra tiếng.

Rõ ràng là chuyện đánh nhau của dân nhà quê, lại bị anh nói giống như chuyện gì đó rất buồn cười.

Cuối cùng là câu Lâm Kiến Đông hỏi cô: “Em có về đón Tết Nguyên Đán không?”

Ánh mắt cô dừng lại ở tám chữ này, Ninh Hương còn chưa kịp hoàn hồn, chợt nghe thấy dưới lầu có người gọi tên cô: “Ninh Hương.”

Ninh Hương lấy lại tinh thần cúi đầu nhìn xuống dưới ban công, chỉ thấy Sở Chính Vũ đứng dưới lầu. Cả người cậu ấy ăn mặc theo phong cách phương Tây cuối thập niên 1970 đầu 1980, giống như những người bước ra từ tạp chí của thập niên này.

Không ngờ thập niên bảy mươi đã qua.

Vân Mộng Hạ Vũ

Một thập niên mới lại bắt đầu.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 309



Ninh Hương gấp thư lại cất vào phong thư, không đứng trên ban công cách không gian để gọi Sở Chính Vũ. Cô quay người về ký túc xá cất thư vào ngăn tủ, khóa kỹ ngăn tủ rồi đi ra ngoài, lúc đến dưới lầu thì Sở Chính Vũ đã đến ngoài cổng.

Ninh Hương ra ngoài đi đến trước mặt cậu ấy: “Sao vậy?”

Sở Chính Vũ cười nói: “Đột nhiên muốn ăn cơm ở căn tin trường cho nên ngồi xe đến đây. Hiện tại vừa hay sắp đến giờ cơm, cô ăn chưa?”

Lúc Ninh Hương xuống quả thật có mang theo phiếu cơm, chuẩn bị sau khi nói chuyện với cậu ấy xong thì trực tiếp đến căn tin ăn cơm, nghe cậu ấy nói như vậy, thế là rất dứt khoát đáp: “Đi thôi.”

Từ sau khi ngẫu nhiên gặp Ninh Ba ăn xin ở chợ nhỏ lần trước, quan hệ và trạng thái khi ở cùng nhau giữa Ninh Hương và Sở Chính Vũ cũng không xảy ra thay đổi quá lớn, vẫn giống như trước đó, duy trì khoảng cách giữa bạn bè.

Mỗi ngày Ninh Hương đều bộn bề nhiều việc, nhất là nửa năm này có tương đối nhiều nơi cần tác phẩm của cô, cho nên càng không dư thời gian để nghĩ chuyện khác, cũng không có nhiều thời gian ở cùng bạn bè, dĩ nhiên cũng không đi tìm Sở Chính Vũ.

Nhưng Sở Chính Vũ sẽ thỉnh thoảng tạo ra cơ hội như hôm nay, xuất hiện ở các loại thời gian phù hợp, cùng cô cùng đi một đoạn đường, cùng cô ăn một bữa cơm, còn có tình cờ gặp cô trên xe buýt.

Trước đó, lúc Ninh Hương bận rộn thì không tâm tư suy nghĩ nhiều, hiện tại thoát khỏi trạng thái bận rộn mới suy nghĩ lại một chút, liền phát hiện loại chuyện này hình như rất nhiều lần, một khi nhiều thì xem ra không giống như trùng hợp.

Cô và Sở Chính Vũ đến căn tin gọi cơm xong rồi ngồi xuống, hiện tại vẫn troong kỳ nghỉ, người ở lại trường cũng không nhiều cho nên dù là giờ cơm cũng không thấy có bao nhiêu người cùng đi ăn cơm.

Lúc ngồi ăn cơm, Sở Chính Vũ tìm lời để trò chuyện cùng Ninh Hương, hỏi cô: “Về nhà ăn tết chứ?”

Ninh Hương khẽ cười với cậu ấy một chút: “Đang chuẩn bị về.”

Câu này của Sở Chính Vũ là thuận miệng hỏi, dù sao hai ngày nữa chính là giao thừa. Nhưng sau khi nghe Ninh Hương trả lời xong, cậu ấy bỗng dưng nhớ tới lời Ninh Hương nói ngày đó —— Cha mẹ không phải cha mẹ, anh chị em không phải anh chị em.

Cậu ấy còn nhớ rõ người em xin ăn kia của Ninh Hương mặc một thân quần áo bẩn thỉu rách nát, vô cùng gầy rộc, ngày đó sau khi bị Ninh Hương bỏ lại cũng không biết tiếp tục ở lại thành xin ăn hay là đã đi về nhà.

Chuyện mà chị ruột cũng mặc kệ, cậu ấy đương nhiên càng không thể nhúng tay vào quản linh tinh. Nhưng cậu ấy vẫn không buông xuống sự tò mò trong lòng, cho nên mỗi lần tiếp lời trò chuyện với Ninh Hương chuyện liên quan đến chuyện này thì cậu ấy đều sẽ nhịn không được nghĩ một hồi.

Ninh Hương thấy cậu ấy xuất thần, đại khái biết cậu ấy đang suy nghĩ gì nhưng cũng không chủ động lên tiếng nói gì.

Sở Chính Vũ lấy lại tinh thần rồi lại nói vài chủ đề khác, lần nữa bỏ qua chủ đề này.

Ăn cơm xong Ninh Hương về ký túc xá, Sở Chính Vũ đưa cô trở về. Hai người đi đến dưới lầu ký túc xá thì dừng bước chân, Ninh Hương quay người lại nhìn Sở Chính Vũ nghĩ nghĩ, không cất bước tiến vào ký túc, ngược lại nói một câu: “Đi dạo đi.”

Sở Chính Vũ có chút bất ngờ, nhìn Ninh Hương gật đầu: “Được.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Thế là hai người sánh vai đi dạo trong sân trường trống trải do kỳ nghỉ. Từ ký túc xá đi đến Hồng lâu, từ Hồng lâu đi đến bên hồ Hiên Đình, rồi lại bước chậm quanh sân vận động.

Sở Chính Vũ thấy Ninh Hương chủ động nhắc đến chuyện cùng cậu ấy đi dạo, trong lòng cậu ấy có chút phấn khích, vì thế liền biểu hiện trong hành vi và lời nói, lúc nói chuyện thì sắc mặt tỏa sáng, nói tới nói lui thao thao bất tuyệt.

Ninh Hương trước hết để cho cậu ấy nói thỏa thích một hồi, sau đó lúc đi trên sân vận động, cô không mang trạng thái bị động tiếp lời nữa mà là nhìn về phía Sở Chính Vũ chủ động nói một câu: “Chúng ta không thích hợp.”

Nghe nói như thế, Sở Chính Vũ bỗng dưng sững sờ, đến cả nụ cười trên mặt cũng chầm chậm giữ không nổi. Cậu ấy miễn cưỡng lại nhếch khóe miệng lên, nhìn Ninh Hương giả bộ thoải mái nói: “Haiz, cái gì mà thích hợp hay không thích hợp, bạn bè mà.”

Ninh Hương thu hồi ánh mắt, nói tiếp: “Anh nên tìm một cô gái có gia cảnh tương thích, hoàn cảnh sống của các người từ nhỏ đến lớn cũng không khác nhau mấy thì sẽ càng có chủ đề chung, ở cùng nhau sẽ càng thoải mái, càng vui vẻ hơn.”

Sở Chính Vũ rốt cục không làm bộ thoải mái, cũng không che giấu tâm tư mình nữa.

Cậu ấy thu nụ cười trên mặt: “Không thích thì làm sao vui vẻ?”

Ninh Hương quay đầu nhìn cậu ấy: “Anh thích tôi chỗ nào?”

Sở Chính Vũ bị cô hỏi mà sững sờ, trong lúc nhất thời không nghĩ ra trả lời thế nào.
 
Back
Top Bottom