Dịch Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh

Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 170



Tới nơi thi, tìm đúng chỗ ngồi trong phòng thi của mình ngồi xuống, rất nhiều người bắt đầu hà hơi xoa tay, không biết là bởi vì căng thẳng hay là do thời tiết lạnh. Hà hơi đến khi trong loa tuyên đọc nội quy nơi thi thì trong lòng lại không khống chế được mà đập loạn.

Ninh Hương ngồi ở hàng phía sau nơi thi, nghe giọng nữ không cảm xúc trong loa, tim cũng đập vô cùng nhanh. Tuy nói hiện tại cô đối với trình độ văn hoá của mình có lòng tin nhất định, nhưng rốt cuộc cô cũng chưa từng chân chính đi thi cho nên rất căng thẳng.

Vào mấy ngày gần ngày thi, Lâm Kiến Đông nghĩ cách tìm cho cô rất nhiều bộ đề thi, còn mượn đồng hồ đeo tay của bạn về, canh thời gian giúp cô mô phỏng theo hiện trường buổi thi vài lần, nếu không hiện tại cô hẳn là càng thêm căng thẳng.

Hai tay nắm vào nhau xoa xoa, ngón tay và mu bàn tay đều bị xoa đỏ. Chờ đến khi giọng giữ trong loa đọc xong nội dung liên quan đến quy định nơi thi, sau đó là giám thị mở đề và phát đề thi, đến giờ thi thì bắt đầu làm bài.

Lúc Ninh Hương mở bút máy ra viết tên lên thẻ dự thi còn rất căng thẳng, nhưng lúc bắt đầu làm bài và từ khi chậm rãi tiến vào trạng thái làm bài, cô dồn toàn lực chú ý vào đề bài nên cũng dần

dần quên đi sự căng thẳng.

Mà khi cô đang tập trung chú ý cao độ mà vùi đầu vào làm bài thi, ở nơi thi có không ít thí sinh đang nhíu mày thở dài, có người lẩm bẩm đọc đề thi thành tiếng, giống như nhỏ giọng đọc ra mới xem như là đọc.

Giám thị đi qua nhắc nhở vài lần thì mới nhịn lại không đọc nữa, sau đó căng thẳng đầu đầy mồ hôi.

Kỳ thi này năm nay tổng cộng thi hai ngày, ngày 11 và 12. Ngày 12 thi xong môn cuối cùng ra khỏi nơi thi, những người quen biết nhau thì tụ lại hỏi nhau thi thế nào, người được hỏi phần lớn đều lắc đầu.

Ninh Hương hỏi Tiểu Yến và Thải Phượng thi thế nào, hai người họ cũng lắc đầu, cả hai đều là biểu cảm một lời khó nói hết.

Hỏi đến Lâm Kiến Đông, Lâm Kiến Đông ngược lại không ủ rũ như vậy, chỉ nói: “Phát huy như bình thường.”

Nói xong anh nhìn Ninh Hương hỏi: “Còn em?”

Ninh Hương mượn lời anh, cũng đáp lại một câu: “Phát huy như bình thường.”

Lúc cô thi không căng thẳng quá mức mà đầu óc trống rỗng, tất cả câu hỏi đều nghiêm túc trả lời, cũng đều kiểm tra lại cẩn thận, không nhiều câu hỏi khó đến mức hoàn toàn không biết làm, tóm lại chính là dốc toàn lực.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hỏi lẫn nhau nhiều hơn nữa cũng không hỏi ra được gì, đây là kỳ thi đầu tiên sau từng ấy năm, không hề có kinh nghiệm gì để bàn, chỉ có thể thi xong về nhà chờ kết quả. Kết quả gì cũng có khả năng, ai cũng không thể cam đoan cho mình.

Hai ngày thi này, Ninh Hương tập trung chú ý cao độ, cũng có thể nói là tinh thần căng thẳng cao độ, hiện tại vất vả thi xong, thần kinh cả người hoàn toàn thả lỏng, liền cảm thấy rất mệt, chỉ muốn về nhà nằm nghỉ ngơi.

Nhưng cô trở về đại đội Điềm Thủy cũng không lập tức về nhà thuyền ngay mà là đi đến nhà Vương Lệ Trân. Cô và Vương Lệ Trân cùng nấu cơm, nói hết chuyện lớn chuyện nhỏ mà cô trải qua trong hơn một tháng và hai ngày thi này cho Vương Lệ Trân nghe.

Vương Lệ Trân vừa nghe vừa cười, nghe xong hỏi Ninh Hương: “Có tự tin mình sẽ thi đậu hay không?”

Ninh Hương nén âm thanh, nhỏ giọng nói: “Kỳ thật cháu cảm thấy là có.”

Vương Lệ Trân nghe xong càng cười: “Nói lớn tiếng cũng có sao đâu.”

Ninh Hương cũng vui vẻ: “Vậy nếu cháu thi không đậu thì càng mất mặt mà.”

Vương Lệ Trân cũng cảm thấy sẽ có chuyện như vậy, lại nói: “Vậy thì chờ có kết quả lại nói.”

Ninh Hương gật đầu với bà ấy: “Ừm.”

Hai người cứ như vậy vừa nấu cơm vừa nói chuyện phiếm, làm cơm xong bày ra, lại ngồi xuống cùng nhau ăn cơm.

Cầm đũa ăn hai ngụm cơm, Ninh Hương nói với Vương Lệ Trân: “Bà, thói đời đang thay đổi, đồng chí D Tiểu Bình hiện đang chủ trương làm khoa học kỹ thuật, làm giáo dục, nói muốn đưa chúng ta đến những ngày tháng sống sung túc, chưa tới hai năm nữa, cái mũ trên đầu bà cũng sẽ được gỡ xuống.”

Vương Lệ Trân đương nhiên có thể cảm giác được, thói đời đang thay đổi, chỉ lấy chuyện khôi phục kỳ thi đại học mà nói, chính là một sự thay đổi vô cùng lớn. Nhưng cái mũ kia đội trên đầu mười mấy năm rồi, bà ấy thật không dám hy vọng xa vời có một ngày có thể gỡ xuống.

Nhưng dù không dám hy vọng xa vời, bà ấy vẫn nhịn không được mà muốn, nếu thực sự có một ngày có thể gỡ mũ xuống, người đàn ông tử quỷ kia không biết có quay về hay không. Sở dĩ bà ấy sống cô đơn lâu như vậy, nguyên nhân chủ yếu chính là muốn biết người đàn ông tử quỷ kia của bà rốt cuộc có còn sống hay không.

Nhưng mà lời này bà ấy sẽ không nói với Ninh Hương, từng ấy năm tới nay, bà ấy cơ bản đến nhắc cũng không nhắc đến người đàn ông tử quỷ kia. Ngoài miệng không thể nói, chỉ đặt ở trong lòng tự mình âm thầm mang tưởng niệm và lý do để sống tiếp mà thôi.

Bà ấy không đề cập với Ninh Hương chuyện người đàn ông của bà ấy, cũng không tiếp tục chủ đề gỡ hay không gỡ nón xuống, chợt nhớ tới một chuyện khác, bà ấy nhìn về phía Ninh Hương trực tiếp đổi chủ đề: “A Hương, cháu biết chưa, Lý Quế Mai c.h.ế.t rồi.”

Nghe thấy câu này, Ninh Hương đang cầm đũa bỗng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía Vương Lệ Trân.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 171



Ninh Hương sững sờ, cũng không phải là vì Lý Quế Mai qua đời ngoài ý muốn. Mà là vì Vương Lệ Trân nhắc đến chuyện này làm cô đột nhiên nhớ đến, theo như tuyến thời gian của mỗi người đời trước mà nói, Lý Quế Mai phải nên sớm qua đời rồi mới phải, bà ta gần như đã sống nhiều thêm một năm rồi.

Đây quả thật là chuyện hiếm lạ, đời này không có người hầu hạ bà ta nữa, bị con dâu chọc tức thì thôi, hơn nữa còn phải tốn tâm tốn sức chăm sóc ba đứa nhỏ, tuổi đã lớn như thế, trong đó có bao nhiêu vất vả chỉ cần nghĩ là biết, vậy mà bà ta còn sống thêm được một năm.

Đời trước sống thoải mái như vậy bà ta lại c.h.ế.t sớm, đời này sống trong vất vả vậy mà lại sống được lâu hơn.

Chẳng lẽ là vì đời này sống quá uất ức, không có ngày nào là vui vẻ, trong lòng không yên tâm cho con cháu, sợ cháu trai cháu gái bị mẹ kế trên thành phố ngược đãi, cho nên cứng rắn chống đỡ thêm được một năm?

Vương Lệ Trân không biết cô đang nghĩ gì, lại tiếp tục nói: “Nghe nói là nửa đêm tỉnh dậy không cẩn thận vấp vào ghế nhỏ trước giường, đầu đập vào trên hòm, không đứng dậy được, không biết là qua đời từ bao giờ. Sáng hôm sau khi cháu bà ta nhìn thấy thì bà ta vẫn đang quỳ trên đất, mắt cũng không nhắm, nghe nói có chút dọa người.”

Ninh Hương tiếp tục ăn cơm, nghe xong cũng không phải là không có sao động trong lòng. Lý Quế Mai đã c.h.ế.t một lần trong đời trước của cô, hơn nữa đời trước lúc bà ta c.h.ế.t cô còn là con dâu bà ta, bây giờ thì cái gì cũng không phải.

Đời trước vì có Ninh Hương ở lại nông thôn vội trước vội sau hầu hạ, Lý Quế Mai trải qua quả thật chính là cuộc sống hạnh phúc như lão tổ tông, tuổi già không phải chịu bất cứ dày vò đau khổ nào cả, ra đi cũng rất nhẹ nhàng yên ổn.

Chỉ là khi ăn cơm trưa bà ta nói trong người không khỏe, ăn cơm xong thì đi ngủ trưa, sau đó thì qua đời.

So với đời trước, đời này bà ta dùng một chữ “Thảm” cũng không thể hình dung nổi. Cong lưng khổ nhọc đến giây phút cuối đời không nói, ngay cả ra đi cũng không được yên ổn, cái c.h.ế.t dọa người như vậy, thảm như vậy.

Ninh Hương chưa từng nghĩ sẽ báo thù Lý Quế Mai báo thù bất cứ người nào của nhà họ Giang, sau khi cô trọng sinh chỉ có một ý nghĩ--------rời xa nhà họ Giang sống tốt cuộc sống của mình. Thời gian quý báu như vậy, không thể tiếp tục lãng phí trên người không quan trọng.

Nhưng mà cô cũng chỉ là một người bình thường, giây phút ấm ức cho đến c.h.ế.t khi ở nhà họ Giang đời trước, sau khi c.h.ế.t tích một bụng oán khí, đời này thấy nhà bọn họ gà bay chó sủa không ai được sống yên, suy nghĩ đầu tiên của cô vẫn là cảm thấy hả giận.

Lý Quế Mai c.h.ế.t như vậy, Giang Kiến Hải sẽ bị người ta mắng cả đời, mà anh ta thì chính là người cần thể diện nhất.

Anh ta quả thực cũng là một người yêu thương mẹ già, nếu không khi mẹ và vợ cãi nhau cũng sẽ không luôn luôn đứng về phía mẹ, vô điều kiện bảo vệ mẹ anh ta, thậm chí vứt bỏ người vợ mới ở nông thôn, cho nên anh ta khẳng định sẽ cảm thấy vô cùng áy này cùng bứt rứt.

Đặc biệt là có đời trước sống thọ c.h.ế.t tại nhà để so sánh, đời này tử trạng Lý Quế Mai thảm như vậy, quỳ trên đất ngay cả mắt cũng không nhắm, nếu trong lòng anh ta mà cảm thấy yên lòng thì mới là lạ.

Trung Quốc có một câu thành ngữ--------Chết không nhắm mắt.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vừa nghe đã biết không phải là từ gì tốt đẹp, người ta sẽ chỉ nói đưa con trai Giang Kiến Hải này bất hiếu, làm Xưởng trưởng ở Thành Phố nhưng lại không cho mẹ mình sống một ngày tốt đẹp nào cả, lấy vợ rồi còn để con cái ở nông thôn cho mẹ già chăm nom.

Cuộc sống của người mẹ thì cũng không tốt đẹp gì, mỗi ngày mệt đến lưng đau chân đau, ngay cả c.h.ế.t cũng thảm như vậy, sau khi c.h.ế.t bà ta sao có thể nhắm mắt?

Mà bà ta rốt cuộc là bị đập đầu c.h.ế.t hay là mệt nhọc mà chết, hay là đau khổ mà c.h.ế.t thì cũng sẽ có chuyện để nói. Tóm lại bà ta không c.h.ế.t bình thường, cái c.h.ế.t này của bà ta chính là làm cho người ta có chuyên để nói.

Ngoài việc bị người trong ngoài thôn bàn tán, quan hệ của Giang Kiến Hải cùng ba đứa con của anh ta chỉ sợ cũng sẽ đi đến nước không cứu vãn được nữa. Giang Ngạn, Giang Nguyên là người đầu tiên nhìn thấy tử trạng của Lý Quế Mai, lại nghe được những tin đồn này, lại nghĩ đến cha cùng mẹ kế sống tốt đẹp trên thành phố, khẳng định sẽ hận cha ruột của bọn nó.

Nghĩ xong điều này, trong lòng cũng không gợn sóng như cũ, Ninh Hương cúi đầu ăn cơm, giọng điệu vô cùng bình thản nói một câu: “Cũng nên c.h.ế.t rồi.” Cuộc sống như vậy đối với Lý Quế Mai mà nói, cho dù là sống thêm bao nhiêu năm cũng là bất hạnh. Càng sống thọ càng bất hạnh.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 172



Vương Lệ Trân lại nói: “Thẳng con trai này của bà ta đúng là nuôi uổng mà, dưỡng lão, lo ma chay, không cái nào làm được.”

Ninh Hương cười một cái nói: “Con trai anh ta cũng sẽ nhìn theo học theo thôi, bản thân anh ta cuối cùng sẽ có kết cục gì? Loại chuyện này, gần như đều là đời này học đời kia, cũng có thể nói là đời này báo ứng đời kia.”

Vương Lệ Trân nghĩ nghĩ rồi nói: “Con trai anh ta là người đầu tiên nhìn thấy Lý Quế Mai chết, cháu đừng nói, cũng thật sự sẽ có khả năng như vậy… …”

Mà gần đây hay mấy ngày tiếp đó của nhà họ Giang sẽ có bộ dạng gà bay chó sủa như nào, mâu thuẫn sẽ bùng nổ như nào, không cần đi xem cũng chẳng cần nghe ngóng cũng có thể tưởng tượng được. Người lớn sẽ không làm loạn ở tang lễ, nhưng Giang Ngạn ba đứa nhỏ đó sẽ không quan tâm.

Ninh Hương cũng không hỏi thăm chuyện này nhiều, ở nhà Vương Lệ Trân ăn cơm xong lại tán gẫu mấy chuyện thư giãn liền quay về thuyền của mình. Tắm rửa một cái cả thân thể thoải mái lên, sau đó chốt cửa đóng cửa sổ, chùm chăn vùi đầu đi ngủ.

Bầu trời mùa đông treo mấy ngôi sao sáng, điểm xuyến lên ngôi làng nhỏ bên sông.

Ninh Kim Sing cùng Hồ Tú Liên hôm nay quay về hơi muộn nên bữa tối nhà họ Ninh cũng sẽ muộn hơn. Ngồi xuống ăn cơm đầu tiên không tám chuyện nhà người ta, Hồ Tú Liên nhìn Ninh Lan hỏi: “Thi xong rồi, thi được như nào?”

Ninh Lan trong lòng không có chuẩn bị, cầm đũa bới cơm, một lúc lâu sau mới nói: “Nói không rõ được.”

Ninh Kim Sinh giơ đũa gắp rau, “A Lan tốt nghiệp cấp ba, hơn nữa vừa tốt nghiệp được hai năm, trong thôn nhiều học sinh cấp hai đi thi như vậy, còn có người đã tốt nghiệp được mười năm tám năm, A Lan nếu như còn không đỗ, vậy thì người khác cũng chỉ là phí công.



Hồ Tú Liên nghe lời này cũng gật gật đầu, “Cũng phải, nếu đại đội chúng ta có người thi đỗ, nếu không phải là A Lan thì cũng là Kiến Đông, những người khác chỉ là tham gia cho vui, có chữ còn không biết hết, có khi đều nộp giấy trắng ấy chứ.”

Ninh Ba ngẩng đầu nói theo: “Chị cả chính là chữ cũng không nhận ra được hết.”

Chuyện Ninh Hương đăng ký tham gia thi đại học theo người nhà họ Ninh thấy thì chính là Ninh Hương đầu óc không bình thường làm chuyện cười cho người ta xem, sau lưng bị không ít người chê cười. Hồ Tú Liên cũng không muốn nhắc đến chuyện này, chỉ nói: “Đừng nhắc đến nó nữa.”

Vậy là Ninh BA cũng không nói thêm cái gì, Ninh Kim Sinh lúc này lại nói Ninh Lan: “Kỳ thi cũng kết thúc rồi, đừng ở nhà không nữa, ngày mai tiếp tục đi làm công đi. Toàn dựa vào tao với mẹ mày đi làm thì trong nhà sống như nào, có thể kiếm thêm một chút thì kiếm.”

Ninh Lan cúi đầu ăn cơm, hít sâu một hơi không nói chuyện.

Ăn cơm xong tắm rửa đi ngủ, cô ta nằm trên giường tay đan chặt vào nhau, im lặng khấn vái tất cả các loại thần một lần, không cầu xin cái gì khác, chỉ cầu cô ta lần này thuận lợi thi đỗ đại học. Chỉ cần thi đỗ đại học thì cả đời ăn chay cũng được.

Mà Hồ Tú Liên cùng Ninh Kim Sinh sau khi quay về phòng lên giường lại nói tán gẫu về chuyện nhà họ Giang, không có chuyện gì khác, tất nhiên là nói về Lý Quế Mai “Chết không nhắm mắt”.

Chuyện hai năm nay của nhà họ Giang bọn họ cũng đều biết hết, Hồ Tú Liên vô cùng tiếc nuối, chỉ nói: “Nhà có điều kiện tốt như nhà họ Giang, cái đồ mắt trắng Lưu Doanh không phải là người yên lành gì cho cam, hai năm đã hại nhà họ Giang thành như vậy.”

Ninh Kim Sinh tiếp lời: “Còn không phải chính là phụ nữ phá hoại à.”

Hồ Tú Liên nghĩ nghĩ vẫn không hả giận, “Nếu không phải Ninh Hương lúc đó ầm ĩ đòi ly hôn, nhà họ Giang cũng sẽ không biến thành như vậy, nhà thông gia tốt biết mấy chứ, cùng nhà chúng ta giúp đỡ lẫn nhau thì nhà chúng ta cũng sẽ không biến thành như bây giờ.”

Hai năm nay không có cảm giác gì khác, chính là càng ngày càng nghèo, thu nhập chủ yếu là từ công điểm của bà cùng Ninh Kim Sinh. Ninh Lan cũng đi làm công, nhưng cô ta căn bản không kiếm được bao nhiêu công điểm, có thể nuôi một mình cô ta đã không tệ, hoàn toàn không giúp đỡ được gì cho gia đình.

Ninh Kim Sinh thở phảo một hơi, “A Lan thi đỗ đại học là được.”

* * *

Vân Mộng Hạ Vũ

Từ sau khi trọng sinh quay về vẫn luôn bận rộn đủ mọi loại chuyện, Ninh Hương ngay cả một ngày ngủ nướng cũng chưa có. Bây giờ cuối cùng đã vượt qua thi đại học, sau khi cả người thả lỏng thì giấc ngủ này cô ngủ dài hơn bình thường nhiều, ngủ mãi đến trưa ngày hôm sau.

Sau khi tỉnh dậy rời giường kéo rèm cửa sổ nhìn ánh sáng, chỉ cảm thấy bên ngoài ánh nắng tươi đẹp.

Bởi vì là mùa đông, Dương liễu bên hồ sớm đã trụi hết, chỉ còn sót lại cành cây trơ trọi. Ninh Hương đẩy cửa sổ hít một hơi không khí ướt lạnh trên mặt sông, quay người vào trong cột tóc lên, bắt đầu nhàn nhã nấu cơm.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 173



Ngủ đến trưa rồi bữa sáng cũng không cần thiết nữa, trực tiếp nấu cơm trưa ăn là được.

Nấu cơm xong tự mình ngồi xuống bên bàn nhỏ, một đĩa rau cải trắng xào, công thêm một đĩa nhỏ dưa muối, còn có một bát súp trứng đánh rau xanh, bữa cơm này cũng đã đầy đủ.

Buổi chiều Ninh Hương không ngồi ngốc ở nhà mà là đến trạm thêu của công xã lấy nguyên liệu. Cho dù là lúc nào, kiếm tiền dành tiền luôn không sai, khi trong tay không có tiền làm khó là buồn nhất. Hơn nữa thêu thùa thêm nhiều đối với cô mà nói cũng là tích lũy kinh nghiệm thêu thùa.

Không cần ra ngoài nghe ngóng cũng biết, bây giờ trong thôn ngoài thôn trong miệng mọi người đều đang thảo luận chuyện gì. Cho nên Ninh Hương sau khi lấy được nguyên liệu cũng không có đến phường thêu đông người, tạm thời không muốn nghe mấy chuyện đó của nhà họ Giang cho lắm.

Cô đến nhà Vương Lệ Trân, cùng Vương Lệ Trân ngồi ngoài cửa phơi nắng, vừa nói chuyện vừa thêu thùa.

Vương Lệ Trân ngồi không nhàn rỗi giúp cô tách sợi chỉ, hỏi cô: “Kết quả thi đại học khi nào có vậy?”

Ninh Hương cũng không biết cái này, nghĩ nghĩ nói: “Chắc là phải một tháng.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Vương Lệ Trân bấm ngón tay tính một chút, “Vậy thì phải qua tết à.”

Ninh Hương gật đầu, “Chắc là phải qua giao thừa.”

Tóm lại chuyện này không vội được, chỉ có thể yên tâm đợi, có thể thi đỗ hay không đều là ẩn số.

Ninh Hương thêu thùa ngồi cùng Vương Lệ Trân đến tối, cùng bà ấy ăn xong cơm tối thì cũng cầm vật liệu quay về nhà thuyền của mình. Mùa đông ngày ngắn đêm dài, khi cô quay về đến nhà thuyền thì sắc trời cũng đã tối.

Trong đêm tối tĩnh lặng, khi cô sắp đi đến bờ hồ bỗng nhiên nhìn thấy một người ngồi ở bến sông chỗ cô dừng thuyền. Nhìn bóng lưng thì giống một người đàn ông, một đống đen ngồi ở đó.

Ninh Hương nhìn vậy không nhận ra là ai, đi hai bước đến gần bờ, cố ý hắng giọng một cái.

Người ngồi nghe thấy tiếng của cô thì đứng dậy quay người lại, cô tức khắc nhận ra, là chồng trước Giang Kiến Hải Xưởng trưởng Giang đã nửa năm không gặp. Lần trước gặp mặt là ở trong lâm viên lúc đầu xuân.

Trong bóng tối nhìn không rõ vẻ mặt của nhau, Ninh Hương nhìn Giang Kiến Hải không nói chuyện.

Giang Kiến Hải thông qua bóng đêm nhìn cô một lúc, câu đầu tiên khi mở miệng nói không phải là chào hỏi một tiếng, cũng không phải là hàn huyên mà là: “A Hương, mẹ anh bà… …mẹ anh c.h.ế.t rồi.”

Ninh Hương không chút cảm xúc “Ừ” một tiếng, “Tôi biết.”

Đời trước đã c.h.ế.t một lần rồi.

Là cô dưỡng lão, là cô đưa tiễn.

Giang Kiến Hải thoạt nhìn vô cùng đau buồn, chỉ nói: “Bà ấy không nên c.h.ế.t như vậy.”

Ninh Hương nhịn không được có hơi muốn cười, trong lòng nghĩ bà ta nên c.h.ế.t như nào? Chắc là giống như đời trước, được hầu hạ thoải mái dễ chịu, không chút vướng bận không chút ấm ức nào, lúc ngủ không đau không ngứa mà chết?

Bây giờ cảm xúc của Giang Kiến Hải rõ ràng rất âm u không ổn định, Ninh Hương cũng không muốn nói chuyện gay gắt với anh ta, bọn họ sớm đã xé rách mặt nhau đời này làm người xa lạ sẽ không hòa bình nói chuyện, không liên quan đến nhau.

Cô hắng giọng một cái nói: “Bớt đau buồn.”

Nói xong cô vòng qua Giang Kiến Hải muốn đi lên phía trước, đương nhiên là không muốn để ý đến anh ta.

Kết quả Giang Kiến Hải lại giơ tay nắm lấy cổ tay cô, giữ lại cô nói: “A Hương, anh sai rồi, anh sai hoàn toàn, em có thể tha thứ cho anh không? Mẹ anh c.h.ế.t rồi, Giang Ngạn Giang Nguyên cùng Giang Hân bây giờ đều hận anh, anh thật sự không còn cách nào nữa.”

Bị Giang Kiến Hải giữa chặt cổ tay, mặc dù cách lớp áo len và áo bông dày thì Ninh Hương vẫn ngay lập tức dựng lông tơ. Cô hất mạnh cánh tay Giang Kiến Hải ra, giữ vững hơi thở theo bản năng nói: “Anh đừng đụng vào tôi!”

Giang Kiến Hải bị trạng thái giận giữ của Ninh Hương dọa cho sững người, tiếp đó im lặng thu tay lại.

Ninh Hương điều chỉnh lại hô hấp, sắc mặt cùng giọng điệu khôi phục lại bình thường, “Chúng ta đã ly hôn được hai năm rồi, những chuyện này không liên quan đến tôi. Những lời này anh nên nói với vợ của anh mà không phải là chạy đến đây nói với tôi.”

Quả thực là vô liêm sỉ hơi quá phận.

Nhưng nếu không phải là không có ai để nói, Giang Kiến Hải sao có thể ti tiện đến nỗi chạy đến nói với cô. Anh ta thực sự sắp bị cuộc sống dồn ép đến mức sắp ngừng thở sắp phát điên rồi, áp lực trong công việc, áp lực từ trong gia đình, ép đến anh ta sắp thở không nổi nữa.

Không có ai giúp anh ta gánh vác dù chỉ một chút, tất cả mọi người đều gây thêm phiền phức cho anh ta. Lưu Doanh thì không nói làm gì, ngoài việc ăn no chờ c.h.ế.t thì cái gì cũng không muốn làm, công việc không làm, thi đại học không đi, một lòng chỉ muốn bóc lột anh ta chọc tức anh ta dày vò anh ta.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 174



Mà mẹ anh ta, ngay cả c.h.ế.t cũng không buông tha cho anh ta, làm anh ta gánh vác áy náy cùng bất an , cõng bêu danh, thậm chí làm bà đứa nhỏ vốn không nghe lời anh ta, bây giờ trực tiếp hận anh ta.

Hôm mà anh ta được tin Lý Quế Mai c.h.ế.t vội vàng quay về đó, Giang Ngạn, Giang Nguyên nhìn thấy anh ta liền xông qua cắn anh ta, đôi mắt đỏ ngầu hét lên với anh ta: “Ông còn quay về làm gì? Ông cút đi! Đi mà sống tốt đẹp với vợ của ông!”

Lúc này, Giang Kiến Hải buông thõng hai cánh tay đứng trước mặt Ninh Hương, trên mặt là sự suy sụp trước nay chưa từng có.

Trong hốc mắt anh ta có ánh nước, giọng nói cũng run rẩy, “A Hương, chuyện đời này anh hối hận nhất chính là ly hôn với em. Hối hận nhất nhất là anh có nhiều thời gian để đối xử tốt với em như vậy, mà anh lại… …”

Chán ghét tôi cả một đời.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ninh Hương cười lên, nhìn anh ta, “Không phải là anh ly hôn tôi, là tôi ly hôn anh.”

Đời này đời sau đời sau nữa, cho dù là trọng sinh một trăm đời, cô cũng sẽ ly hôn với người này. Quan tâm anh ta có thật sự tỉnh ngộ hay không, thật sự có biết sai hay không, có phải là sau này sẽ trở thành một người đàn ông tốt chăm lo cho gia đình hay không.

Không muốn tiếp tục lãng phí thời gian với anh ta nữa, Ninh Hương nói xong lời này liền lập tức quay người, về đến thuyền của mình thì quả quyết khóa cửa lại, không cho thêm Giang Kiến Hải một ánh mắt dư thừa nào, cũng không nói thêm một lời thừa với anh ta, hoàn toàn coi anh ta là không khí.

Giang Kiến Hải ở bên ngoài lại thất thần đứng một lúc, nhìn ngọn đèn sáng lên bên trong thuyền của Ninh Hương, lại nhìn chằm chằm ngọn lửa đèn dầu một lúc, sau đó anh ta loạng choạng quay người, từng bước từng bước dần dần đi xa giống như mất hồn.

Có những thứ có những người, lúc nên trân trọng thì không trân trọng, làm mất rồi thì sẽ không tìm lại được nữa.

* * *Ninh Hương không để Giang Kiến Hải làm rối đến của mình một chút nào, bởi vì cô hoàn toàn không xem anh ta và chuyện nhà anh ta để trong lòng dù chỉ một chút, càng sẽ không thăm hỏi một tí ti, ở bên ngoài ngay cả tán gẫu cũng không nói.

Có một số đàn ông chính là đồ đê tiện, khi đối tốt với anh ta anh ta cho là điều tất nhiên, thâm chí là ghét bỏ, ăn đau chỗ người khác, hiểu rõ ai mới là người tốt thật sự, lại không cần mặt mũi ti tiện quay đầu cầu xin tha thứ.

Giống như anh ta chỉ phạm vào một lỗi nhỏ không đáng kể, nhất thời hồ đồ ma quỷ mê hoặc, anh ta tỉnh ngộ hối hận quay đầu, đơn giản nói một câu “Anh sai rồi”, phụ nữ sẽ tha thứ tất cả cho anh ra, mà anh ta tiến lùi cũng có người đợi.

Ninh Hương không phải là khúc xương mềm như vậy, Giang Kiến Hải cũng không quay nổi đầu như vậy. Tất cả sự không như ý đời này anh ta trải qua đều là đáng đời anh ta tự tìm, tự anh sẽ sẽ gánh vác tất cả!

Sau khi dùng hai ba câu nói đuổi Giang Kiến Hải đi, Ninh Hương cũng không quan tâm đến chuyện của nhà họ Giang nữa, chỉ một lòng đợi kết quả thi đại học. Lần đợi này đợi đến sau tết, tháng một nghe thấy loa phát, Hứa Diệu Sơn để tất cả mọi người rút thời gian đến đại đội tự mình nhận kết quả thi đại học.

Mặc dù trong lòng gấp không chờ được nhưng Ninh Hương sau khi nghe thông báo cũng không lập tức đi qua. Cô đợi đến buổi chiều ít người rồi mới đi đến đại đội, sau đó cùng Lâm Kiến Đông cùng nhau đi, hai người đúng lúc gặp nhau ở ngoài cửa lớn.

Chào hỏi một tiếng, Ninh Hương hít một hơi: “Anh hồi hộp không?”

Lâm Kiến Đông thẳng thắn cười gật đầu, cùng cô đi vào cửa lớn đại đội, sau đó đi về phía phòng làm việc của Hứa Diệu Sơn.

Vừa vào cửa phòng làm việc, trên mặt Hứa Diệu Sơn đã cười tươi như hoa, mở miệng chính là: “Nhanh vào nhanh vào.”

Ninh Hương sau khi đi vào liền nói: “Bí thư Hứa, chúng tôi đến lấy phiếu điểm.”

Hứa Diệu Sơn tất nhiên biết bọn cô đến lấy phiếu điểm, anh ta đã chuẩn bị xong từ sớm, quả quyết lấy hai phiếu điểm từ trong ngăn kéo ra đưa đến trước mặt Ninh Hương cùng Lâm Kiến Đông, hắng giọng một cái nói: “Hai người thi đỗ rồi!”

Nghe thấy lời này, Ninh Hương cùng Lâm Kiến Đông lại nhìn kết quả thi trên bảng điểm của mình, phút chốc vui mừng, gương mặt đầy ý cười, ánh mắt càng là phát sáng lấp lánh, trái tim giống như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

Hứa Diệu Sơn đã sớm vui mừng xong từ lâu, giờ đây khá là bình thản, lại nói: “Chuẩn bị chuẩn bị, ngày kia đi Huyện tham gia thể nghiệm. Chuyện thi đỗ chúng ta cứ giữ bí mật đã, đợi trường học chính thức nhận vào, chúng ta thông báo cho toàn thôn qua loa!”

“Nói lời giữ lời đó, nếu thật sự được nhận vào, đến lúc đó nhất định phải đem theo pháo đến cửa nhà hai người phát giấy nhập học!”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 175



Ninh Hương và Lâm Kiến Đông không nhịn nổi ý cười nơi khoé môi, cùng nhau gật đầu với Hứa Diệu Sơn.

Hứa Diệu Sơn cũng cười không khép được miệng, anh ta thật sự không thể ngờ được rằng, đại đội của bọn họ thế mà có người thi đỗ, đã thế lại đỗ cả hai người. Khi anh ta lên huyện họp, nghe nói đại đội Cam Hà không có đến một người đỗ.

Nếu như Ninh Hương không ly hôn với Giang Kiến Hải thì bây giờ người thi được đại học cũng là người của đại đội Cam Hà rồi.

Nói thật thì cô gái này là người mà anh ta không ngờ được nhất, chỉ học đến lớp hai mà có thể dựa vào việc tự học vượt mặt biết bao nhiêu người học vấn cao hơn, thi đỗ đại học.

Tiếp đến là kiểm tra sức khoẻ và kiểm tra chính trị, nếu như hai hạng mục này đều không có vấn đề gì, vậy thì không lâu nữa cô có thể học đại học rồi. Bước trở mình này khiến cô không còn giống như những người thanh niên khác nữa, mà có một tương lai xán lạn.

Sau khi Ninh Hương và Lâm Kiến Đông vui mừng cầm lấy giấy báo điểm, vẫn còn có vài người lần lượt đến lấy. Hôm nay Hứa Diệu Sơn chỉ ngồi ở phòng làm việc đợi người, đợi đến người cuối cùng là Ninh Lan.

Ninh Lan thật sự không nhịn nổi, mãi đến khi làm công xong mới đến. Trong lòng cô ta căng thẳng không thôi, sau khi bước vào phòng làm việc cứ không ngừng xoa tay.

Hứa Diệu Sơn đưa giấy báo điểm cho cô ta, mỉm cười nói: “A Lan thi cũng không tệ, chỉ có đại đội chúng ta là có vài người thi tốt hơn một chút, đạt được mười mấy hai mươi điểm, còn có nhiều người thi toán được không điểm, không biết là thi thố kiểu gì, thành tích này của em là khá tốt rồi.”

Ninh Lan nhận lấy giấy báo điểm nhìn một lúc, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Hứa Diệu Sơn:

“Bí thư Hứa, vậy thành tích này của em… có đủ đỗ không ạ?”

Hứa Diệu Sơn mỉm cười, không muốn làm đứa trẻ này nản lòng, chỉ nói: “Vẫn còn kém điểm chuẩn một chút, nhưng em thi được như vậy đã là rất tốt rồi. Tiếp tục cố gắng xem năm sau có cơ hội không.”

Thật ra khi xem điểm trong lòng Ninh Hương đã lạnh đi vài phần. Bây giờ lại nghe thấy Hứa Diệu Sơn nói vậy, trong lòng cô phút chốc trở nên lạnh băng, giống như rơi vào trong hồ băng, còn lạnh hơn gió mưa tháng chạp.

Ninh Lan không nói nên lời, chỉ cảm thấy gió lạnh trong tim nổi lên, đến cả đầu ngón tay cũng trở nên lạnh giá. Cô ta bước ra khỏi phòng làm việc của Hứa Diệu Sơn, nhét giấy báo điểm vào túi áo, cúi thấp đầu bước chầm chậm về nhà.

Về đến nhà Hồ Tú Liên đang nấu cơm tối, nhìn thấy cô ta về liền hỏi: “Thi thế nào rồi?”

Ninh Lan không mở miệng nổi, ngồi xuống mép bàn cúi đầu.

Hồ Tú Liên thấy dáng vẻ cô ta như vậy trong lòng cảm thấy không đúng, nặng giọng hỏi lại: “Hỏi con đấy, thi thế nào rồi, con nói đi chứ, nhăn mặt vào cho ai xem?”

Ninh Lan vẫn không nói gì, cô ta cắn môi lấy giấy báo điểm từ trong túi ra. Vừa lấy ra đã bị Ninh Dương bước đến giành lấy.

Ninh Dương mở tờ giấy báo điểm ra, đọc to: “Ngữ Văn 61, đạt, Toán 42, không đạt…”

Hồ Tú Liên nghe xong trừng mắt: “Không đạt?”

Ninh Ba cũng đứng sau Ninh Dương đọc điểm, nói: “Đúng rồi, 60 điểm mới đạt, cộng mấy môn này của chị hai lại tính trung bình cộng vẫn chưa qua 60 điểm, điểm thi toán cũng không đạt.”

Hồ Tú Liên chau mày lại, nhìn Ninh Lan:” Thế điểm như này có đỗ đại học không?”

Ninh Lan xoa hai bàn tay vào nhau, lâu sau mới nhìn Hồ Tú Liên lắc đầu. Thấy sắc mặt Hồ Tú Liên xấu đi, cô ta vội nói: “Chỉ ôn hơn một tháng, con thi được như vậy đã là tốt lắm rồi, bí thư Hứa nói đại đội chúng ta có đến mấy người thi toán 0 điểm.”

Nghe cô ta nói vậy, Hồ Tú Liên nuốt cơn giận xuống một chút, “Mặc kệ người ta thi được bao nhiêu điểm, dù sao thì con cũng thi trượt. Hơn một tháng trời coi như bỏ, lãng phí bao nhiêu thời gian!”

Ninh Lan vì mặt mũi nên vẫn nói: “Con thi được như vậy đã là tốt lắm rồi.”

Ninh Ba ở bên cạnh đột nhiên nói một câu: “Chị cả thi được bao nhiêu? Điểm toán của chị ấy cũng được 0 điểm à?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc lấy giấy báo điểm Ninh Lan vì quá buồn, căn bản không hỏi thêm Hứa Diệu Sơn cái gì, đương nhiên cũng không hỏi Ninh Hương thi được bao nhiêu. Thật ra cũng chả có gì đáng hỏi cả, với trình độ học vấn của cô có thể thi được bao nhiêu điểm chứ?

Hồ Tú Liên cũng tiếp lời: “Nó thi toán được 0 điểm lạ lắm à?”

Vừa nói xong Ninh Kim Sinh bước vào cửa, ông vừa vào nhà nghe thấy những lời này, hỏi một câu: “Ai thi toán được 0 điểm? A Lan đi lấy giấy báo điểm chưa, thế nào rồi, đỗ rồi phải không?

Hồ Tú Liên lại bắt đầu: “Đỗ cái con khỉ! tốn một tháng thời gian!”

Câu nói của bà vừa dứt, Ninh Dương cũng nhét giấy báo điểm vào tay Ninh Kim Sinh.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 176



Ninh Kim Sinh cầm lên xem, lẩm bẩm tính toán một hồi, sau đó vuốt thẳng tờ giấy, ngẩng đầu nhìn Ninh Lan: “Mày ôn hơn một tháng mà thi có được từng này điểm? Điểm trung bình cộng còn không đạt điểm sàn, mày ôn tập kiểu gì đây?”

Ninh Lan không muốn bị chửi, bản thân cô ta thi không đỗ đã rất khó chịu rồi, thế là cô ta lại lôi chuyện người khác thi được 0 điểm, 19, 20 điểm thuật lại một lần nữa, nói mình ôn hơn một tháng mà thi được từng này đã là giỏi lắm rồi.

Ninh Kim Sinh trợn mắt nhìn cô ta, tức giận ném giấy báo điểm lên bàn, lười nói thêm gì.

Thi trượt là thi trượt, có nói nhiều nữa cũng không có tác dụng gì.

Ông quay người đi múc nước nóng rửa tay chân, vừa xắn tay áo lên vừa hỏi: “Trong những người tham gia thi đại học của đại đội chúng ta có ai đỗ không?”

Ninh Lan lắc đầu: “Con không hỏi, đạt điểm rồi vẫn còn phải kiểm tra sức khoẻ kiểm tra chính trị, qua hết rồi mới được tuyển. Nghe bí thư Hứa nói, đại đội chúng ta thi chả ra sao cả, con đã là thi khá tốt rồi.”

Thi tốt hay không thì cô ta cũng vẫn là thi không đỗ, kiểm tra sức khoẻ và kiểm tra chính trị cũng không liên quan gì đến cô ta nữa. Ninh Kim Sinh hít sâu một ehơi quay đầu đi rửa tay, rửa xong thì ngồi xuống bên bàn, cũng không nói chuyện thi thố nữa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Kết quả Ninh Lan vẫn không nản lòng, vừa xoa tay vừa nói: “Con muốn sang năm lại thi lần nữa.”

Ninh Kim Sinh bây giờ không còn tin tưởng cô ta, “Với cái thành tích này của mày có thi 10 lần cũng không đỗ được, từ bỏ ngay cái ý định đó đi, tìm nhà nào đó mà gả đi. Cha mẹ cũng không thể nuôi mày cả đời được, qua mấy năm nữa thì đừng có nghĩ lấy được chồng nữa.”

Ninh Lan cắn môi, không nói thêm gì.

***

Sau khi Ninh Hương lấy được giấy báo điểm liền quay về nhà chuẩn bị mọi thứ. Qua ngày mai, cô sẽ cùng Lâm Kiến Đông lên huyện kiểm tra sức khỏe theo thời gian mà bí thư Hứa dặn, đo chiều cao cân nặng, đo thị lực, xét nghiệm máu.

Kiểm tra sức khỏe xong thì cũng không còn chuyện gì nữa, chỉ cần chờ đợi thôi.

Kiểm tra sức khỏe có vấn đề gì không cô không dám chắc chắn, nhưng kiểm tra chính trị thì cô không lo lắm. Lập trường giai cấp của cô không vấn đề gì, trước giờ chưa từng nói nửa câu phản động, lại càng không làm những chuyện phản động.

Thành phần gia đình của cô là nông dân, tra về mấy đời trước vẫn là nông dân, không có ai là nhân vật đặc biệt, hơn nữa khi tổ chức thi đại học đã nói rất rõ, sẽ không còn căn cứ theo biểu hiện chính trị và thành phần gia đình để hạn chế thí sinh nữa, mà tiêu chuẩn lớn nhất là tuyển chọn theo điểm số từ cao xuống thấp.

Chuyện duy nhất có thể nói đến của cô chính là ly hôn và cãi nhau với gia đình. Nhưng chuyện tự do ly hôn trước mắt phù hợp với tiêu chí phụ nữ có quyền hôn nhân tự do, ai mà đem chuyện này ra chèn ép, hoặc xâu xé chuyện cô cãi nhau với gia đình, vậy thì cô sẽ nói dựa theo chuyện chống phong kiến, chống hôn nhân sắp đặt.

Tóm lại nếu như có người nào khi kiểm tra chính trị dùng nguyên nhân lạ lùng nào chèn ép cô thì cô chắc chắn sẽ không nhận, cho dù tìm ở đâu, cô cũng phải nghe lý lẽ đàng hoàng. Dựa theo thông báo truyền xuống của Trung Y không hề có nhiều điều kiện xét tuyển như thế.

Không có quá nhiều lo lắng, trong quá trình chờ đợi kết quả, cô vẫn như cũ ngày ngày cặm cụi thêu thùa, làm những sản phẩm trang trí kích thước nhỏ, cũng sẽ làm những sản phẩm có kích thước khá lớn như bình phong, sản phẩm nhỏ cần thời gian ngắn, sản phẩm lớn thì phải thức khuya.

Thời gian chờ đợi lần này không hề lâu, cuối cùng thì kết quả cũng có rất nhanh rất thuận lợi rồi, hoàn toàn không có chút khó khăn gì.

Khi thông báo được truyền ra từ loa của đại đội, Ninh Hương đang ở trạm thêu. Lúc đó cô vừa ăn trưa xong chưa được bao lâu, toàn bộ thợ thêu vừa đến ngồi xuống, vừa hay đang nói chuyện phiếm, chuẩn bị bắt đầu làm việc.

Ninh Hương cũng vừa tách tơ xong xỏ qua kim, khi đầu kim chạm đến mặt vải, nghe thấy từ loa truyền đến âm thanh của Hứa Diệu Sơn, vẫn là “a lô” hai lần, sau đó nói:” Chào các vị xã viên các vị đồng chí, bây giờ thông báo một thông tin quan trọng! Thông báo một thông tin quan trọng!”

Nghe thấy vậy, Ninh Hương dừng lại động tác trên tay.

Cả trạm thêu im lặng, Hứa Diệu Sơn tiếp tục nói:” Lần đầu tuyển sinh sau khi thi đại học được phục hồi, bây giờ đã hoàn toàn kết thúc rồi. Trải qua sự chọn lọc điểm thi từ cao xuống thấp, cùng với kiểm tra sức khoẻ và chính trị, đại đội Điềm Thủy chúng ta có hai đồng chí trúng tuyển. Đồng chí Lâm Kiến Đông và Ninh Hương đều được đại học Đông Vu tuyển sinh! Mời hai đồng chí đúng 3 giờ chiều nay đến đại đội, tôi sẽ phát giấy thông báo cho hai người.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 177



Lời trong loa vừa dứt, trạm thêu trong chốc lát ồn ào lên, tất cả mọi người đều nhìn về phía Ninh Hương, rầm rầm hỏi: “A Hương, người được nói đến là cô à?”

“Hai người, một người là Lâm Kiến Đông, một người là cô, phải không?”

“Ôi trời ạ, cô thi đỗ thật à?”

“Sinh viên đại học, tương lai không bình thường đâu.”

“Sau này là sinh viên ưu tú rồi, ăn cơm nhà nước lo chuyện nhà dân rồi.”

“Chúng tôi phục cô quá, khéo tay lại thông minh, làm gì chúng thành công!”

……

Những thợ thêu này rì rầm nói chuyện, khi nhìn Ninh Hương chỉ cảm thấy cả người cô như có ánh hào quang. Cô và Lâm Kiến Đông đều là người của đại đội Điềm Thuỷ, lứa sinh viên đại học đầu tiên.

Đây là sinh viên đại học, không phải là học sinh tiểu học học sinh trung học, tốt nghiệp xong là người tài của quốc gia rồi!

Giấy thông báo đã gửi xuống thì như đinh đã đóng cột, Ninh Hương cũng sớm đã vui trong lòng, lại nghe mọi người khen ngợi, khoé môi lại càng không hạ xuống được, thậm chí còn có cảm giác lâng lâng.

Hơn nữa lúc này trừ trạm thêu, ở mọi ngóc ngách của cả cái đại đội Điềm Thủy đều sôi sục lên. Trừ những người ngưỡng mộ hóng hớt ra, những người nhà họ Lâm cũng vui đến điên lên rồi.

Cậu tư Lâm Kiến Bình đang ở bên ngoài, nghe thấy thông báo lập tức vội vàng chạy về nhà nói với cha mẹ: “Cha! Mẹ! Tổ tiên nhà ta được nở mày nở mặt rồi! Anh ba thi đỗ đại học rồi! Anh ba thi đỗ đại học rồi!”

Cả cái loa to như thế, có ai mà không nghe thấy chứ. Ông Lâm và bà Lâm là Trần Xuân Hoa đều cười không khép được miệng, sau đó trong nhà đến rất nhiều người, toàn bộ đều là hàng xóm láng giềng đến chúc mừng.

Mà trái ngược với bầu không khí náo nhiệt này là nhà họ Ninh.

Bởi vì vừa ăn xong bữa trưa không được bao lâu, vẫn chưa đến thời gian làm công buổi chiều, thế nên tất cả mọi người vẫn còn ở nhà chưa ra ngoài, hoặc là chuẩn bị ngủ trưa, hoặc là ngồi với nhau tám chuyện, đến giờ thì cùng nhau đi làm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ninh Ba Ninh Dương buồn ngủ quá chạy đi chơi, Hồ Tú Liên và Ninh Lan gấp chiếc áo len cũ, Ninh Kim sinh nằm trên giường vừa mới chợp mắt một lát đã nghe thấy từ loa truyền ra cái tin tức khiến cả đại đội sôi sục này.

Mà không khoảnh khắc nghe xong, sắc mặt Hồ Tú Liên và Ninh Lan đơ lại. Nhất là khi nghe thấy tên Ninh Hương, Hồ Tú Liên thậm chí còn đưa tay lên ngoáy ngoáy tai.

Ai cơ? Ai đỗ cơ?

Ninh A Hương? Cái đứa mà còn chưa học hết lớp hai ấy á?

Sau khi kết thúc thông báo, Ninh Lan và Hồ Tú Liên sững người không nói gì, Ninh Kim Sinh đi dép bước vội từ trong phòng ra, mở miệng nói: “Tôi có nghe nhầm không? Lâm Kiến Đông và Ninh Hương?”

Hồ Tú Liên chớp chớp mắt, sau đó mới bắt đầu phản ứng được, “Có phải là… nói sai không?” Chuyện vô lý như vậy sao có thể xảy ra chứ?

Ninh Kim Sinh vẫn chưa kịp nói thêm gì, hàng xóm láng giềng đã đến nhà rồi, bước vào nhà họ Ninh, ngạc nhiên nói: “Ban nãy bí thư Hứa thông báo tin tức anh chị đã nghe thấy chưa? A Hương đỗ đại học rồi! Lại còn là đại học Đông Vu!”

Khóe miệng Hồ Tú Liên không tự giác mà giật hai cái, nói:” Các người… không nghe nhầm chứ?”

Người nọ đáp:” Chắc chắn không nghe nhầm, đại đội chúng ta thi đỗ hai người, một người là Lâm Kiến Đông một người là Ninh Hương, bí thư Hứa lúc ấy còn đọc rất rõ rất chậm, làm sao nghe nhầm được?”

Hồ Tú Liên vẫn chau mày nghi ngờ: “Thế liệu có phải bí thư Hứa đọc sai không?

A Hương chưa học hết lớp hai, còn chưa nhận hết mặt chữ, làm sao có thể đỗ đại học? Nếu như nhà chúng tôi có người đỗ đại học thì cũng phải là A Lan chứ.”

Người ta nghe xong lời bà nói, nghĩ nghĩ một hồi thấy cũng có lý, thế là vội vàng kiến nghị: “Hay là chúng ta đi hỏi thử, có khi là nhầm thật. Đây cũng không phải chuyện nhỏ, nếu sai thật còn làm lỡ cả tương lai của A Lan.”

Nghe vậy, Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên cũng lập tức đưa Ninh Lan đến đại đội. Tìm đến phòng làm việc của Hứa Diệu Sơn, đúng lúc Hứa Diệu Sơn chuẩn bị về nhà, bọn họ chặn Hứa Diệu Sơn lại hỏi: “Bí thư Hứa, cậu không nhầm chứ?”

Hứa Diệu Sơn không hiểu, nhìn ba người Ninh Kim Sinh, Hồ Tú Liên và Ninh Lan, đằng sau còn có vài người đến hóng hớt, Hứa Diệu Sơn hỏi: “Nhầm gì cơ?”

Ninh Kim Sinh đáp: “Sinh viên đại học ấy, cậu thông báo nói Ninh Hương thi đỗ đại học, không thể nào. A Hương còn chưa học hết lớp 2, làm sao có thể thi đỗ đại học? Ninh Lan nhà chúng tôi cũng thi, có phải là nhầm lẫn ở đâu rồi, các người ghi nhầm tên chị em chúng nó rồi?”

Nghe xong những lời này, Hứa Diệu Sơn cười, nhìn Ninh Kim Sinh hỏi ngược lại: “Chuyện lớn như thế, bác nói xem tôi có làm sai được không? Ninh Hương hay Ninh Lan thì tôi đều quen biết, ai thi tốt ai không thi tốt, tôi đây cũng biết rõ.”

Ninh Kim Sinh vẫn kiên trì nói: “A Hương ngay cả lớp 2 còn chưa học hết, sao mà thi đỗ đại học được?”

Hứa Diệu Sơn kiên nhẫn nói: “Không có chuyện sai thành tích sai tên đâu, kể cả tên giống hệt nhau thì số báo danh vẫn khác nhau. Điểm trung bình cộng của Ninh Lan còn chưa đạt thì sao mà thi đỗ được? Cả đại đội chúng ta chỉ có Lâm Kiến Đông và Ninh Hương là đạt điểm cao nhất.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 178



Ninh Kim Sinh nhịn cơn tức trong lòng, nhìn Ninh Lan, lại nhìn Hứa Diệu Sơn, rõ ràng vẫn còn tâm trạng khó chấp nhận nổi sự thật này. Ninh Hương không học hết lớp 2 thi đỗ, Ninh Lan tốt nghiệp cấp ba lại trượt, không thể nào!

Chắc chắn là nhầm lẫn rồi!

Hứa Diệu Sơn thấy ông như vậy, tiếp tục nói: “10 năm trước đây sách mà nhà trường dạy là sách giả, các người cũng không phải là không biết tình cảnh lúc đó. Lần này có thể thi đỗ đại học không không liên quan gì đến học vấn, đều là dựa vào nền móng của bản thân có dày hay không, bình thường có chăm chỉ ôn tập không, nếu như chỉ dựa vào hơn một tháng ôn tập này thì không đỗ được đâu. Lúc tôi lên huyện họp, cũng nghe thấy có người trình độ tiểu học vẫn thi đỗ, chuyện này không lạ chút nào. Kỳ thi tuyển sinh đại học nước ta năm nay không phải tuyển người có học vấn cao, cũng không phải mấy thứ linh tinh khác, mà là người thật sự có tri thức có văn hoá, việc này tôi bắt buộc phải làm tốt.”

Thấy Hứa Diệu Sơn nói có lý lại hào sảng, Ninh Kim Sinh Hồ Tú Liên và Ninh Lan không nói được lời nào, sắc mặt cả ba cũng tái mét.

Nhìn sắc mặt của bọn họ, lại nhớ đến chuyện gia đình họ, Hứa Diệu Sơn cũng không nói nhiều về chuyện nhà người khác, chỉ nói: “Năm xưa A Hương muốn ly hôn với Giang Kiến Hải, tôi cũng không tán thành, cảm thấy cô ấy làm loạn không chịu trách nhiệm. Hơn nữa sau khi ly hôn, cuộc sống của phụ nữ sẽ khó khăn hơn đàn ông. Nhưng bây giờ chúng ta cũng thấy đấy, A Hương là một cô gái rất có suy nghĩ riêng, cũng không chịu thua kém. Cô ấy cũng không hề để ý người khác nhìn mình bằng con mắt gì, người khác càng coi thường, cô ấy càng cố gắng.”

“Hai bác là bậc cha mẹ, hai bác nghĩ cô ấy tại sao lại đỗ đại học? Hai năm nay, ở đại đội không hé nửa lời, âm thầm học hành, không phải là chờ đến ngày hôm nay sao? Người khác đều nói cô ấy không có văn hoá, thấy cô ấy ly hôn rồi thì xem thường, miệt thị. Cô ấy cặm cụi thêu thùa kiếm tiền, cố gắng đọc sách học tập, còn đi tận Tô Thành mua sách về đọc, đây không phải do may mắn vừa đúng lúc kỳ thi đại học phục hồi sao?”

Những lời này đều là do sau khi Ninh Hương thi xong, Hứa Diệu Sơn vừa kinh ngạc vừa suy nghĩ được thông suốt mà nói ra.

Mà Hứa Diệu Sơn nói xong những lời này, Ninh Kim Sinh hoàn toàn không nói được gì cả, Hồ Tú Kiên lại càng im lặng. Ninh Lan đứng ở đằng sau cúi đầu cắn chặt môi, khoé mắt ươn ướt đỏ lên, hít nhẹ mũi.

Thấy Ninh Kim Sinh không nói gì nữa, Hứa Diệu Sơn lại nhìn Ninh Lan, trực tiếp hỏi thẳng cô ta: “A Lan, lần này trước mặt mọi người, em tự nói xem, dựa vào trình độ của em, dựa vào thành tích của em, có đỗ đại học được không? Anh trước giờ làm việc đều công bằng văn minh, tuyệt đối không thiên vị bất cứ ai. Ở đại đội chúng ta, ai có thành tích tốt hơn thì người đó xứng đáng đỗ đại học.”

Ninh Lan cắn chặt môi, đừng nói đến nói chuyện, đến cả nhìn cũng không dám nhìn Hứa Diệu Sơn, khuôn mặt và vành tai đều đỏ ửng lên.

Ở trong những người đứng hóng hớt phía sau không biết là ai nói thêm một câu: “Cũng đúng, A Hương thông minh từ nhỏ, lúc đi học thành tích rất tốt, tiếc là điều kiện gia đình không tốt, không học tiếp được. Sau đấy làm nghề thêu cũng rất giỏi, tuổi còn nhỏ mà kiếm tiền không kém bất kỳ thợ thêu nào, lớn lên kiếm tiền cũng nhiều hơn, em gái em trai trong nhà cũng chăm sóc rất tốt, khắp thôn trên xóm dưới có ai là không khen nó đâu?”

Vừa dứt câu, tất cả mọi người đều nhớ lại, trước khi Ninh Hương ly hôn, cô là người con gái mà đi đến đâu cũng được khen hết lời. Hai năm trước vì ly hôn mà bị người khác coi thường, người ai cũng không nhắc đến điểm tốt của cô nữa.

Bây giờ hai năm qua đi nhìn lại, hoá ra cô gái này chưa từng kém đi, cô vẫn yên yên ổn ổn chưa từng sa đọa.

Hứa Diệu Sơn lại nhìn Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên, mở miệng hỏi một câu: “Thế nào rồi? Còn có thắc mắc gì nữa không?”

Ninh Kim Sinh như có thứ gì nghẹn trong họng, nửa ngày trời mới nói được vài chữ:

“Không có, làm phiền bí thư Hứa rồi.”

Nếu đã không có rồi, Hứa Diệu Sơn cũng phải rời đi, anh ta đứng dậy chuẩn bị bước ra khỏi cửa, những người khác cũng lùi lại, Ninh Kim Sinh Hồ Tú Liên và Ninh Lan cũng theo chân người khác quay về.

Hứa Diệu Sơn khoá cửa phòng làm việc, tâm trạng hoàn toàn không chịu ảnh hưởng gì, sắc mặt và ánh mắt sáng lên, nói: “Chiều nay ở đại đội phát giấy thông báo cho Kiến Đông và Ninh Hương, mọi người rảnh rỗi thì cứ đến nhé! Hôm nay náo nhiệt như vậy, không vui bằng chuyện xem các nhà đánh nhau cãi nhau sao? Bọn họ còn là lứa sinh viên đại học đầu tiên của đại đội chúng ta, đem vinh quang về cho đại đội chúng ta, ở huyện cũng đã tuyên dương rồi. “

Vân Mộng Hạ Vũ

Đông người bầu không khí càng dễ điều khiển, mọi người ai cũng đều bị lời của Hứa Diệu Sơn làm cho hưng phấn, đồng thanh đáp: “Được!”

Hứa Diệu Sơn vẫn mỉm cười, “Bây giờ cứ giải tán trước đã, bảo mua pháo mà vẫn chưa mua đây này, tôi phải đi đến công xã mua pháo đã!”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 179



Ninh Kim Sinh Hồ Tú Liên và Ninh Lan đi theo phía sau, sắc mặt cả ba người một người tệ hơn một người, một người khó coi hơn một người.

Đặc biệt là Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên, Ninh Hương là con gái ruột của họ, theo lý mà nói họ mới chính là người được hưởng phần vinh quang và hào quang hơn ai hết, nào ngờ bây giờ kết quả lại trở nên khó coi như thế này.

Hai người tối sầm mặt lại và cùng quay đầu qua nhìn Ninh Lan một cái, họ tức giận đến mức nghiến chặt răng.

Khi trở về nhà, cái tâm trạng buồn bực trong lòng vẫn chưa hết, họ chỉ cảm thấy mình đã trở thành trò cười lớn nhất trong đại đội, cô con gái ruột thi lên đại học, có rất nhiều người không chút liên quan cũng cảm thấy vui mừng lây, kết quả người làm cha mẹ như họ lại tạo ra một trò cười hết sức khó coi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Không khí nhà họ Ninh bỗng chốc trở nên tồi tệ, đặc biệt là ‘kẻ chủ mưu' Ninh Lan không thể thi lên đại học càng không dám nói thêm một câu nào nữa, khi đi làm cùng với Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên cũng chỉ vùi đầu vào công việc thôi.

Thân là đội trưởng đội sản xuất, tất nhiên Lâm Kiến Đông cũng ở công trường, bây giờ các xã viên khi nhìn thấy anh càng khách sáo và tôn trọng hơn nữa, ai nấy đều nở nụ cười chào hỏi anh, còn nói sau này anh sẽ là sinh viên đại học nữa, sau đó còn tỏ ra tiếc nuối, sau này không có ai dẫn dắt đội sản xuất tiến lên nữa.

Cũng có người đi lên nói chuyện với Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên, khi biết mối quan hệ giữa họ và Ninh Hương vẫn rất căng thẳng, vả lại hồi trưa còn bày ra chuyện khó coi như thế, người ta liền ‘nghiêm túc giải bày' nói: “Thật ra lúc bắt đầu hai người đã làm sai rồi, khi đó A Hương và Giang Kiến Hải ly hôn chắc chắn là thật sự không thể sống nổi nữa, nếu không với tính cách của cô ấy sao lại thành ra như thế chứ? Cô ấy là con gái ruột của hai người, hai người không thương thì ai thương chứ? Sau khi ly hôn, hai người còn đuổi cô ấy ra khỏi nhà nữa, không hỏi thăm không màng đến, hai năm qua đã chịu đựng bao nhiêu uất ức bao nhiêu cực khổ chứ, bây giờ đã thấy hối hận chưa?”

Lẽ ra Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên đã buồn bực đến c.h.ế.t rồi, khi nghe thấy những lời này càng tức giận hơn, Ninh Kim Sinh trừng mắt nhìn người đang nói chuyện và phản bác lại: “Ông đúng là kim không đ.â.m vào người không biết đau, đạo lý ai mà không biết nói chứ, nếu con gái ông thật sự ly hôn thì để xem ông còn có thể nghĩ thông thoáng như thế hay không! Nó khó khăn, chẳng lẽ hai năm qua chúng tôi không khó khăn sao?”

Người ta cũng tiếp tục tranh luận: “Cả gia đình hai người ở cùng nhau thì có gì mà khó khăn chứ, chẳng qua chỉ là nghe những lời nói phong phanh, cũng không bị mất miếng thịt nào cả, còn A Hương, khi xưa một mình cô ấy chống chọi với nhà chồng, đến người đứng sau chống lưng cũng không có, sau khi ly hôn không chỉ nghe những lời đồn đại bêu xấu, còn bị người nhà thân thiết nhất bỏ rơi, bị đuổi ra ngoài sống cuộc sống cô đơn.”

Ninh Kim Sinh ngay lập tức nói: “Đó cũng là do nó tự chuốc lấy thôi!”

Đã nói vậy thì cũng không còn lời nào để nói tiếp nữa, người ta thấy Ninh Kim Sinh quá cố chấp, không thể để người ta nói ra điểm sai, người ta nói ra cũng không phải vì muốn đắc tội với ông, vì thế đã vội vàng đi làm việc mà không nói thêm câu nào nữa.

Ninh Kim Sinh cảm thấy tức giận vô cùng, cả người như muốn nổ tung đến nơi, ông liền cắm mạnh cái cuốc bằng sắt trong tay xuống đất.

Buổi chiều khoảng tầm ba giờ chiều, Lâm Kiến Đông nói với mọi người một tiếng rằng anh phải đến đại đội lấy giấy thông báo trúng tuyển, tạm thời sẽ rời khỏi một lúc, mọi người có thể ngồi nghỉ ngơi một chút.

Có một vài người cũng muốn xem náo nhiệt nên khi thấy anh đi cũng vội vàng đi theo sau lưng anh. Lúc trưa Hứa Diệu Sơn đã nói rồi, đi xem những thứ náo nhiệt này còn có ý nghĩa hơn việc xem người ta xé áo đánh nhau nữa!

Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên đứng bên cạnh khẽ nheo mắt nhìn đám người kia theo Lâm Kiến Đông đến đại đội, bỗng dưng Hồ Tú Liên hỏi Ninh Kim Sinh: “Có muốn đến xem không? Nói thế nào đi chăng nữa thì đó cũng là con gái của chúng ta.”

Ninh Kim Sinh bực mình nói: “Bà nghĩ nó có nhận bà không?”

Hồ Tú Liên cố nén cơn giận, trong lòng cảm thấy khó chịu vô cùng, giống như sắp bùng nổ vậy, đây là đứa con gái bà cực khổ mang thai mười tháng sinh ra đấy, cô thi lên đại học nhưng bà lại làm loạn không hưởng được chút lợi lộc nào, đúng là khó chịu c.h.ế.t đi được!

Trong lúc Hồ Tú Liên đang khó chịu đến mức muốn nổ tung thì Ninh Kim Sinh đột nhiên ném cái cuốc trong tay và quả quyết đi theo đám người đến đại đội xem náo nhiệt.

Hồ Tú Liên nheo mắt lại: “...”
 
Back
Top