Dịch Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh

Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 160



Trong hai năm giày vò này, cuối cùng anh ta cũng hiểu rồi. Thì ra phía sau những hài hòa tốt đẹp, ấm áp bình thản và sự trôi chảy cả đời đều là một người phụ nữ tên Ninh Hương vẫn luôn khom người bận trước bận sau lặng lẽ cố gắng.

Cô ở lại nông thôn chăm sóc mẹ già giúp anh ta, chăm sóc đến khi mẹ anh ta nhắm mắt xuôi tay. Cô giúp anh chăm lo ba đứa trẻ, sau này ba đứa trẻ đều là đứa sau càng có tiền đồ hơn đứa trước, thành tích học tập cũng càng ngày càng tốt, hoàn toàn không cần anh ta phải có chút bận tâm nào.

Anh ta không chỉ không cần quan tâm đến bất kỳ sự vụn vặt nào trong nhà, về đến nhà còn có người hỏi anh ta có mệt không, làm cho anh ta một bàn thức ăn thơm phức, ăn táo cũng là táo đã gọt vỏ xong, để mỗi sáng mai anh ta không cần bận tâm xem cần phải mặc gì.

Một người phụ nữ như vậy thế nhưng anh ta lại chê cả đời người.

Là ai cho anh ta sự tự tin này, chê cô cả một đời?

Ăn xong bữa tối đêm trung thu, Giang Kiến Hải không ngủ được, ở bên ngoài ngắm trăng suốt một đêm.

Bởi vì không còn bao nhiêu ngày nữa, anh ta vẫn dẫn theo Lưu Doanh cùng nhau quay về ăn tết. Lúc trở về anh đã nói rõ với Lưu Doanh, bảo cô ta về nhà cố gắng không được nói chuyện, để tránh lại cãi nhau với Lý Quế Mai và ba đứa trẻ, để cho người ta chê cười.

Lưu Doanh không có nói nhiều, đêm nay đúng là bình yên không có chuyện gì.

Có thể Giang Kiến Hải nằm trên giường không ngủ được, thế là anh ta ra ngoài ngắm trăng. Lúc ngắm trăng, trong lòng anh ta nghĩ, hiện tại anh ta tỉnh ngộ lại có còn kịp không? Nếu như anh ta đi sám hối nhận lỗi và xin lỗi Ninh Hương thì cô sẽ tha thứ cho anh ta không?

Anh ta thật sự biết sai rồi, cũng hiểu rõ trước đây là mình có bao nhiêu khốn nạn và quá đáng.

Nếu như anh ta không kết hôn với Lưu Doanh thì tốt biết chừng nào, nếu như Ninh Hương có thể quay lại bên anh ta thì tốt biết bao. Anh ta nhất định sẽ không chê cô nhàm chán như kiếp trước, cũng sẽ không để cô phải khổ cực như kiếp trước. Anh ta sẽ học cách yêu cô, đối xử tốt với cô.

Anh ta sẽ hỏi cô thích cái gì, thích làm gì, sẽ quan tâm cô, sẽ mua quà cho cô, mua quần áo đẹp đẽ, mua mỹ phẩm dưỡng da và đồ trang điểm đắt tiền nhất cho cô, cũng sẽ cổ vũ cô đi làm chuyện cô thích.

Sau khi về nhà anh ta cũng sẽ không giống ông lớn nằm dài ra đó chờ cô hầu hạ nữa, mà sẽ giúp cô cùng nhau làm một ít việc nhà, sẽ cùng cô nhìn đám trẻ làm bài tập, anh ta có thể dạy kèm. Anh ta sẽ giảm bớt xã giao, nhất là ở thời gian cuối tuần, người một nhà có thể cùng nhau ra ngoài chơi.

Cô có tính cách tốt như vậy, là một người dịu dàng và có năng lượng như vậy, tại sao đời trước anh ta lại mù như vậy chứ!

Anh ta mù cả một đời, làm cho bây giờ cô chỉ còn lại nỗi oán hận với anh ta.

Nghĩ đến đây, Giang Kiến Hải cúi đầu bụm mặt, đột nhiên nước mắt không theo khống chế mà trào ra, một lát sau lại có tiếng khóc khe khẽ truyền ra. Anh ta không uống rượu, không có say, không mượn rượu làm bậy, cứ thế thanh tỉnh mà bật khóc.



Bút chì vẽ một vòng tròn trên lịch treo tường, trong thời gian những vòng tròn này xuất hiện, tin tức sắp khôi phục thì thi đại học đã lộ tiếng gió, chỉ là vẫn luôn chưa có tin tức xác thực chính thức.

Những người có khứu giác nhạy bén nhận thấy tin tức này thì tháng tám tháng chín đã bắt đầu tìm tài liệu ôn tập.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau khi biết được tin tức này, Lâm Kiến Đông cũng hưng phấn đến mức cả đêm không ngủ được. Sau đó anh và các bạn học cùng chung chí hướng thi đại học bắt đầu tìm kiếm tài liệu ở khắp nơi, dường như có chút thời gian là lại ra ngoài tìm kiếm.

Sau khi tìm được tài liệu, anh đều lấy ra cho Ninh Hương xem《Bộ đề thi toán, lý, hóa 》kia bọn họ đã học sắp xong rồi, còn lại cũng là gặp nhau, thảo luận và cùng nhau tiếp thu một số kiến thức quá sâu sắc và khó hiểu.

Anh nói với Ninh Hương: “Anh nghe nói lần đầu tuyển sinh sau khi khôi phục thi đại học sẽ có điều kiện rất dễ. Cấp trên họp nói, chủ yếu chọn hai vấn đề, một là bản thân có biểu hiện vô cùng tốt, hai là chọn thành tích ưu tú trúng tuyển, gia đình thành phần không tốt cũng có thể báo danh.”

Ninh Hương đã sớm biết việc này, nhưng khi nghe Lâm Kiến Đông hưng phấn nói ra thì cô vẫn biểu hiện ra sự ngạc nhiên và vui mừng. Sau đó từ trong đáy lòng Ninh Hương hỏi một câu: “Vậy em có thể thi không?”

Lúc đưa tài liệu ôn tập cho cô, Lâm Kiến Đông cũng đã nghĩ đến vấn đề này. Anh thấy Ninh Hương muốn thi, trong lòng vô cùng vui mừng, thế nên anh đã nói lời động viên Ninh Hương: “Lần này điều kiện rộng rãi như vậy, chắc là có thể.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 161



Ngay cả vấn đề quan trọng như thành phần gia đình cũng không hạn chế, vậy thì sao có thể đi hạn chế những vấn đề khác? Hiện tại quốc gia đang gấp rút vực dậy đám đổ nát, cần gấp một lượng lớn người tài năng, có thể có càng nhiều người để chọn lựa thì càng tốt. Dù sao cuối cùng đều là chọn thành tích ưu tú trúng tuyển, chỉ có lợi, không có hại.

Trong lòng Ninh Hương vẫn còn có chút thấp thỏm, mà những người đã lén lút ôn tập kia thấy đến tháng mười mà vẫn chưa có tin tức liên quan truyền đến, trong lòng cũng không phải hoàn toàn yên tâm, sợ hãi cuối cùng việc này sẽ không được chứng thực.

Thời gian từng ngày trôi qua, rất nhiều người đều đang thấp thỏm chờ đợi. Sau đó ngày hai mươi mốt tháng mười này, cuối cùng tin tức khôi phục thi đại học cũng đã được đưa lên các phương tiện truyền thông đại chúng, trở thành tin tức chính xác không thể sai được.

Khi đó Ninh Hương đang làm việc trong phường thêu, chợt nghe thấy loa phát thanh của đại đội sản xuất ở cách đó không xa truyền ra tiếng nói của Hứa Diệu Sơn, nói hai câu: “Xin thông báo một thông tin khẩn cấp, mọi người xin ngừng công việc đang làm một chút. Sau đây công xã xin chuyển phát chỉ thị của cấp trên, trung ương tổ chức cuộc hội đàm công tác khoa học và giáo dục, hội nghị quyết định thay đổi phương thức tuyển sinh hiện tại, bắt đầu từ năm nay, khôi phục thi đại học!”

Từ lúc loa phát thanh vang lên, Ninh Hương lập tức dừng kim thêu hoa trong tay. Lúc nghe Hứa Diệu Sơn nói ra bốn chữ cuối cùng, cho dù đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay, nhưng cô vẫn không kiềm được mà hồi hộp.

Các thợ thêu nghe xong thì lẩm bẩm một câu: “Cái gì? Khôi phục thi đại học?”

Trong loa phát thanh, Hứa Diệu Sơn vẫn còn tiếp tục nói: “Ngày mười hai tháng mười, Quốc Vụ Viện đã thông qua 《Kiến nghị của Bộ Giáo dục về việc tuyển sinh cao đẳng đại học năm 1977》, văn bản quy định tất cả công nhân, nông nhân, thanh niên tri thức lên núi xuống nông thôn hay về thành thị, bộ đội đã xuất ngũ và học sinh tốt nghiệp khóa này, phù hợp điều kiện trên thì đều có thể đăng ký dự thi…”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Không còn căn cứ và biểu hiện chính trị và thành phần gia đình hạn chế tư cách dự thi…”

Sau khi toàn bộ thông báo được đọc xong, toàn bộ làng đều bị chấn động. Đám thợ thêu tụ lại cùng nhau thảo luận, chỉ nói: “Có nghĩa là sau này chỉ cần thành tích học tập tốt là có thể thi lên đại học, có phải là vậy không?”

Trước kia vào đại học đều nhờ vào đề cử, sau đó thông qua các loại kiểm tra chính trị, lên trên cũng đều là đại học công nông binh, không xét thành tích học tập của người ta, tất cả đều xét ở biểu hiện, chỉ có người có biểu hiện tốt, đã lập công mới có tư cách được đề cử.

Nếu như gia đình có thành phần không tốt thì tiểu học, trung học cơ sở còn không được lên chứ đừng nói đến học đại học.

Mười năm gần đây, nền giáo dục của nước nhà chùng xuống cũng không phải nói đùa.

Mà hiện tại lúc các thợ thêu sôi nổi bàn luận, Ninh Hương siết chặt kim thêu hoa, trái tim cô đang đập thình thình thì Lâm Kiến Đông đột nhiên xuất hiện ở ngoài của xưởng thêu. Anh thở hồng hộc, đứng ở cửa nhìn Ninh Hương rồi nói: “Thật sự khôi phục thi đại học!”

Các thợ thêu thấy anh kích động thành dáng vẻ sững sờ như vậy, tất cả đều cười rộ lên, nói với anh: “Có ai không nghe thấy chứ?”

Lâm Kiến Đông ngại ngùng thu lại cảm xúc, bình tỉnh trở lại rồi nhìn Ninh Hương nói: “Anh định đi gặp bí thư Hứa đăng ký, cùng đi đi.”

Nghe được lời này, các thợ thêu khác đồng loại quay đầu nhìn về Ninh Hương, tò mò hỏi một câu: “A Hương cũng đi đăng ký sao?”

Ninh Hương cười khẽ, lấy tấm vải căng trên khung thêu hoa xuống, vừa bỏ vào túi vừa nói: “Thử xem thôi.”

Hồng Đào nhìn cô với vẻ không thể tin được: “Chị nhớ là em chưa đi học mà.”

Ninh Hương vẫn cười nói: “Em tự học hai năm.”

Ninh Hương dọn dẹp vật liệu thêu thùa, cùng Lâm Kiến Đông đi đến đại đội. Hồng Đào các cô cũng rất tò mò, nên trực tiếp bỏ xuống công việc hiện tại, đứng lên khóa cửa rồi đi theo Ninh Hương và Lâm Kiến Đông đến đại đội hóng hớt.

Sau khi đọc thông báo ở phòng phát thanh xong, Hứa Diệu Sơn vừa quay về văn phòng, ngồi xuống uống ngụm trà làm ấm cổ học thì nhìn thấy Lâm Kiến Đông và Ninh Hương, phía sau còn dẫn theo một đám thợ thêu đi về phía phòng làm việc của anh ta.

Không biết là có chuyện gì, sao bỗng nhiên đến nhiều người như cậy.

Anh ta đậy nắp ly trà tráng men lại, nhìn Lâm Kiến Đông và Ninh Hương đi vào cửa, do dự hỏi một câu: “Có chuyện gì vậy?”

Lâm Kiến Đông cười nói: “Không phải anh nói khôi phục thi đại học à, tự nguyện báo danh cho nên chúng tôi đến đây lấy phiếu đăng ký.”

Hứa Diệu Sơn ngơ ngác chỉ vào đám thợ thêu phía sau: “Các người… Đều báo danh?”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 162



Đùa à?

Con cái bọn họ còn sắp có thể thi rồi mà còn chạy đến đây báo danh sao?

Hồng Đào cười khẽ: “Bí thư Hứa, chúng tôi không báo danh, là A Hương định báo danh, chúng tôi chỉ đến xem thôi.”

Nói đến A Hương, Hứa Diệu Sơn lại chuyển mắt lên gương mặt Ninh Hương, nói chuyện còn tính là khách khí, suy nghĩ một lúc rồi nói: “A Hương, tôi nhớ hình như cô chưa đi học, cô không biết chữ thì đến báo danh làm gì?”

Ninh Hương nhìn Hứa Diệu Sơn, giải thích: “Bí thư Hứa, tôi có đi học, học đến năm lớp hai tiểu học. Hơn nữa đầu năm lúc tôi đi Tô Thành cũng đã nói với anh là hiện tại tôi đã biết chữ, tôi còn đọc rất nhiều rất nhiều sách.”

Hứa Diệu Sơn nhớ lại một chút, sau đó cầm cuốn 《 Nhân Dân Nhật Báo 》trong tay, nheo mắt lại nói: “Nhưng điều kiện báo danh lần thi này cũng có yêu cầu về bằng cấp, cô là tự học thì có thể được không?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Ninh Hương còn chưa nói gì, Lâm Kiến Đông ở bên cạnh đã nói: “Bí thư Hứa, anh có thể cho tôi xem tờ báo này một chút không?”

Hứa Diệu Sơn liếc mắt nhìn anh, vươn tay đưa tờ báo cho anh.

Lâm Kiến Đông nhận tờ báo, cẩn thận nhìn kỹ một hồi, sau đó chỉ vào một hàng chữ cho Hứa Diệu Sơn xem, miệng còn nói: “Có thể, nơi này viết vô cùng rõ ràng, thí sinh cần tốt nghiệp trung học phổ thông hoặc có trình độ tương đương, chỉ cần có trình độ tương đương là được, điều kiện vô cùng rộng rãi. Trên báo cũng nói rất rõ ràng, lần này triệu tập dự thi nghiêm ngặt tuân thủ theo mười hai tiêu chuẩn: Tự nguyện báo danh, kiểm tra nghiêm ngặt, chọn thành tích ưu tú trúng tuyển. Mà mặt khác điều kiện báo danh là gì thì không nghiêm khắc như vậy.”

Hứa Diệu Sơn lấy lại tờ báo trong tay Lâm Kiến Đông, lại cúi đầu nhìn kỹ một lúc, sau đó chậm rãi gật đầu nói: “Hình như đúng là ý này, tuổi tác cũng rất rộng rãi…”

Thấy Hứa Diệu Sơn lãng phí thời gian như vậy, Hồng Đào ở bên cạnh không nhịn được, mở miệng nói: “Ôi bí thư Hứa, anh để cho A Hương báo danh đi. Tất cả chúng tôi đều có thể làm chứng, hiện tại cô ấy thật sự đã biết chữ, nói rất nhiều câu chúng tôi nghe không hiểu.”

Các thợ thêu khác cũng sôi nổi nói: “Đúng vậy đúng vậy, A Hương thông minh như vậy, nhất định là trình độ học vấn trung học phổ thông, A Hương có thể mà.”

Ninh Hương nghe vậy không nhịn được bật cười, hai bên khóe miệng cong lên, thầm nghĩ ngày thường không uổng công cô đến phường thêu dạy các cô ấy thêu thùa.

Hứa Diệu Sơn liếc nhìn đám thợ thêu mồm năm miệng cười: “À, tôi biết rồi, các cô đến đây là để hỗ trợ chứ gì. Nếu tôi không cho A Hương báo danh thì hôm nay các cô không cho tôi về nhà ăn cơm trưa đúng không?”

Hồng Đào cười khẽ: “Cái này thì chúng tôi không dám.”

Hứa Diệu Sơn cùng lười nói với các cô ấy, một đám người thật sự quá ồn ào. Anh ta trực tiếp rút hai tờ phiếu báo danh trong ngăn kéo ra, đưa đến trước mặt Lâm Kiến Đông và Ninh Hương, nói với bọn họ: “Điền xong thì đưa cho tôi, nếu báo danh cũng đừng đùa chơi với tôi, trở về nhà ôn tập cho tốt vào. Nếu thật sự thi đậu, tôi sẽ cầm theo pháo đến cửa phát thư thông báo.”

Ninh Hương vốn đang vô cùng hồi hộp, thấy Hứa Diệu Sơn lấy phiếu báo danh ra và nói như vậy, trong lòng cô bỗng trở nên nhẹ nhõm, tảng đá trong lòng đã rơi xuống đất, không khống chế được mà mở miệng đáp lời: “Bí thư Hứa, tôi sẽ cố gắng!”

Lâm Kiến Đông ở bên cạnh phụ họa theo: “Tôi cũng vậy!”

Từ đại đội đi ra cũng gần tới thời gian làm cơm trưa của các gia đình. Những thợ thêu khác xem náo nhiệt xong cũng không quay về phường thêu, lên tiếng chào nhau vài câu liền kết bạn cùng nhau, theo phương hướng của mỗi người mà đi về nhà.

Trên đường trở về tự nhiên cũng nói về chuyện thi đại học, rằng thói đời bây giờ đúng là thay đổi. Trong số bọn họ có người từng đi học, có người thì chưa, có người hoàn toàn vô duyên với chuyện thi đại học, có người có thể đi đăng ký thử một lần.

Có hai cô gái tuổi còn khá trẻ, lúc đi trên đường thương lượng rằng —— “Chị A Hương chỉ học hai năm tiểu học cũng dám đăng ký, hay là chúng ta cũng đi đăng ký thi thử xem, cậu cảm thấy thế nào? Giống như chị A Hương nói, thử xem sao, khó có được cơ hội này.”“Cơ hội là rất khó có được, chính là thành tích học tập của tớ không quá ổn, còn chưa tốt nghiệp cấp hai đã muốn đi đăng ký, tám phần là thi không đậu. Cậu nghĩ xem, bao nhiêu người chờ cơ hội này, khẳng định là rất nhiều người đến đăng ký.”

“Mọi người không phải đều giống nhau? Mấy năm nay có người đến trường học tập sao? Hơn nữa rất nhiều người tốt nghiệp đã nhiều năm rồi, kiến thức từng học chưa chắc còn nhớ, phải xem ai ôn tập tốt hơn vậy.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 163



Thế này là rất thiết thực, Ninh Hương gật mạnh đầu đáp lời “Ừm”, “Cảm ơn bí thư Hứa.”

Hứa Diệu Sơn vẫn là câu nói kia: “Đăng ký rồi thì ôn tập cho tốt.”

Ninh Hương lại lần nữa gật đầu: “Được.”

***

Ra khỏi văn phòng Hứa Diệu Sơn, Ninh Hương hít thật sâu rồi chậm rãi thở ra. Trong khoảnh khắc này bỗng cảm thấy không khí bên ngoài mát mẻ hơn vài độ, hít thở đến nỗi phổi cũng có loại cảm giác ngọt ngào.

Sau đó khi cô đi ra cửa lớn của bộ đại đội, trước mắt bỗng xuất hiện hai thợ thêu của phường thêu, đều là 17-18 tuổi. Bởi vì tuổi nhỏ nên tham gia với mọi người chưa lâu, cảm giác tồn tại ở phường thêu rất thấp.

Nhưng một người đại đội lại thường làm việc cùng với người ở phường thêu, nói không quen biết là không có khả năng.

Hai thợ thêu này, một người tên Tiểu Yến, một người tên Thải Phượng.

Ninh Hương chào hỏi hai người họ, bọn họ hỏi Ninh Hương: “Chị A Hương, chị tới nộp đơn đăng ký sao?”

Ninh Hương cười gật gật đầu: “Chị đã nộp rồi, các em cũng tới đăng ký sao?”

Tiểu Yến hơi ngượng ngùng: “Không biết có được không, thấy chị đăng ký nên cũng muốn thử, vì vậy mới tới đây.”

Ninh Hương cổ vũ các cô: “Cơ hội tốt như vậy, cố gắng thi thử xem sao, thi không đậu cũng không có tiếc nuối.”

Thải Phượng ngược lại không hề không tự tin như Tiểu Yến, gật gật đầu nói: “Dù sao cố gắng hết mình là được.”

Nói xong lời này Ninh Hương phải rời đi, bảo bọn họ đi nộp đơn đăng ký đi. Nhưng cô đi chưa được vài bước lại bị Thải Phượng lên tiếng gọi lại.

Cô quay đầu lại, chỉ nghe Thải Phượng nói: “Chị A Hương, về sau chị đều tới phường thêu đi, chúng ta cùng nhau ôn tập. Còn có thể bảo anh ba Lâm sau khi tan làm cùng đến đây, anh ấy là học sinh cấp ba đó.”

Ninh Hương cười một chút, ngẫm lại chính mình đã một mình vùi đầu ôn tập hai năm, hiện tại xác thật cần tìm một người bạn cùng nhau giao lưu học tập. Người nhiều thì ý nghĩ cũng nhiều, mạch suy nghĩ đa dạng, đối với việc hiểu kiến thức cũng càng có sự trợ giúp.

Vì thế cô gật gật đầu: “Được đó.”

Tiểu Yến và Thải Phượng rất vui vẻ, cứ như vậy tay khoác tay tiến vào bộ đại đội.

Thế này là rất thiết thực, Ninh Hương gật mạnh đầu đáp lời “Ừm”, “Cảm ơn bí thư Hứa.”

Hứa Diệu Sơn vẫn là câu nói kia: “Đăng ký rồi thì ôn tập cho tốt.”

Ninh Hương lại lần nữa gật đầu: “Được.”

***

Ra khỏi văn phòng Hứa Diệu Sơn, Ninh Hương hít thật sâu rồi chậm rãi thở ra. Trong khoảnh khắc này bỗng cảm thấy không khí bên ngoài mát mẻ hơn vài độ, hít thở đến nỗi phổi cũng có loại cảm giác ngọt ngào.

Sau đó khi cô đi ra cửa lớn của bộ đại đội, trước mắt bỗng xuất hiện hai thợ thêu của phường thêu, đều là 17-18 tuổi. Bởi vì tuổi nhỏ nên tham gia với mọi người chưa lâu, cảm giác tồn tại ở phường thêu rất thấp.

Nhưng một người đại đội lại thường làm việc cùng với người ở phường thêu, nói không quen biết là không có khả năng.

Hai thợ thêu này, một người tên Tiểu Yến, một người tên Thải Phượng.

Ninh Hương chào hỏi hai người họ, bọn họ hỏi Ninh Hương: “Chị A Hương, chị tới nộp đơn đăng ký sao?”

Ninh Hương cười gật gật đầu: “Chị đã nộp rồi, các em cũng tới đăng ký sao?”

Tiểu Yến hơi ngượng ngùng: “Không biết có được không, thấy chị đăng ký nên cũng muốn thử, vì vậy mới tới đây.”

Ninh Hương cổ vũ các cô: “Cơ hội tốt như vậy, cố gắng thi thử xem sao, thi không đậu cũng không có tiếc nuối.”

Thải Phượng ngược lại không hề không tự tin như Tiểu Yến, gật gật đầu nói: “Dù sao cố gắng hết mình là được.”

Nói xong lời này Ninh Hương phải rời đi, bảo bọn họ đi nộp đơn đăng ký đi. Nhưng cô đi chưa được vài bước lại bị Thải Phượng lên tiếng gọi lại.

Cô quay đầu lại, chỉ nghe Thải Phượng nói: “Chị A Hương, về sau chị đều tới phường thêu đi, chúng ta cùng nhau ôn tập. Còn có thể bảo anh ba Lâm sau khi tan làm cùng đến đây, anh ấy là học sinh cấp ba đó.”

Ninh Hương cười một chút, ngẫm lại chính mình đã một mình vùi đầu ôn tập hai năm, hiện tại xác thật cần tìm một người bạn cùng nhau giao lưu học tập. Người nhiều thì ý nghĩ cũng nhiều, mạch suy nghĩ đa dạng, đối với việc hiểu kiến thức cũng càng có sự trợ giúp.

Vì thế cô gật gật đầu: “Được đó.”

Tiểu Yến và Thải Phượng rất vui vẻ, cứ như vậy tay khoác tay tiến vào bộ đại đội.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 164



Bởi vì xác định thông báo khôi phục kỳ thi đại học phát ra muộn, mà kỳ thi năm 1977 này vào tháng 12 cho nên thời gian cho mọi người ôn tập vô cùng ít, tính toán đâu ra đấy cũng chỉ hơn một tháng.

Thời gian ôn tập ngắn, số người đăng ký thi lại rất nhiều, như này thì có ý nghĩa, độ khó khi tham gia lần thi này vô cùng lớn, có thể nói về mặt ý nghĩa thì quả thật như thiên quân vạn mã cùng qua một cây cầu gỗ.

Tiểu Yến và Thải Phượng cầm đơn đăng ký từ vừa từ văn phòng của Hứa Diệu Sơn đi ra lại đụng phải mặt mấy người khác tới lấy đơn đăng ký. Trong số mấy người đó gặp phải đó có một người là em của Ninh Hương —— Ninh Lan.

Ninh Lan dĩ nhiên cũng là buổi sáng nghe được tin tức, buổi chiều tới bộ đại đội lấy đơn đăng ký. Những người chỉ có trình độ cấp hai đều tới đăng ký, cô ta đường đường là một người tốt nghiệp cấp ba đương nhiên càng muốn tới đăng ký.

Ai cũng đều biết, đây là một cơ hội thay đổi vận mệnh của mọi người, một cơ hội thật sự công bằng cho tất cả mọi người. Nó không xem gia đình, không xem hộ khẩu, không xem giới tính, không xem quá khứ, chỉ xem thành tích thi cử lần này.

Nếu cô ta có thể thi đậu đại học, cô ta có thể hoàn toàn thoát khỏi cái gia đình cô ta chán ghét này.

Cho nên lúc ăn cơm buổi tối, cô ta liền nhắc đến chuyện này với Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên, chỉ nói: “Mẹ, bắt đầu từ ngày mai con không muốn đi làm công nữa, con muốn ở nhà đọc sách ôn tập.



Nghe được lời này, trong nháy mắt Hồ Tú Liên theo bản năng chỉ có phiền, bà tức giận hỏi: “Mày lại muốn làm gì?”

Ninh Lan nâng mắt lên liếc bà một cái, rất nhanh lại hạ xuống: “Con đăng ký thi đại học rồi, con muốn chuyên tâm ôn tập chuẩn bị thi.”

Ninh Kim Sinh nhìn cô ta chằm chằm, mở miệng chính là: “Ai nói cho mày thi?”

Ninh Lan còn chưa kịp nói, Hồ Tú Liên lại nói: “Mày còn muốn học hả? Tao khuyên mày nhân lúc còn sớm thì bỏ ý định này đi, nhanh tìm một người rồi gả đi mới đúng. Mày học từ tiểu học đến cấp ba, tốn biết bao nhiêu tiền lãng phí biết bao nhiêu thời gian, có ích lợi gì hả? Tình trạng nhà chúng ta mày biết chứ, không có dư tiền cung cấp cho này đi học, mày thành thành thật thật tìm một người mà gả, đừng nghĩ đông nghĩ tây.”

Ninh Lan bình ổn hơi thở, âm thanh nói chuyện không dám lớn tiếng, ngẩng đầu lên nhìn Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên: “Con đã hỏi rồi đều, vào đại học căn bản không cần tốn tiền, học phí thì không cần, mỗi tháng còn trợ cấp mười mấy tệ tiền phí sinh hoạt phí. Sau khi tốt nghiệp thì trăm phần trăm được phân công, đều là bát sắt.”

Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên nhai cơm nghe cô ta nói thì bán tín bán nghi.

Ninh Lan thấy bọn họ không nói lời nào, lại tiếp tục nói: “Nếu con thi đậu, mỗi tháng con tiết kiệm ăn cơm một chút, vốn dĩ sức ăn của con rất ít, một tháng thì có thể ăn hết bao nhiêu tiền, tiền sinh hoạt trợ cấp tiết kiệm được thì con gửi về nhà. Chờ đến khi tốt nghiệp phân công công việc, có việc làm ổn định, đem thể hiện cho nhà mình không nói, tiền lương mỗi tháng cũng nhiều, trong nhà cũng có thể sống tốt một chút.”

Lời này khiến Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên động tâm, nghĩ thầm thiên hạ còn có loại chuyện tốt này? Đi học không tốn tiền, mỗi tháng còn có thể gửi tiền về nhà, chờ sau khi tốt nghiệp có thể an ổn được phân công công việc, tay cầm bát sắt?

Mười mấy năm rồi, toàn xã hội đều nói đi học vô dụng, thế nào mà một sớm biến thiên, người đi học lại được coi trọng như vậy?

Những việc này đều là thật sao?

Vân Mộng Hạ Vũ

Ninh Lan thấy Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên vẫn không nói lời nào, cũng không biết hai người bọn họ đang suy nghĩ gì, tự mình cúi đầu lại nói thầm một câu: “Ninh A Hương cũng đăng ký, vì sao con không thể thi? Con tốt nghiệp cấp ba đàng hoàng mà.”

Ninh Hương cũng đăng ký? Hồ Tú Liên cau chặt mày: “Ninh A Hương? Nó đến cả lớp 2 tiểu học cũng chưa học xong, việc thi đại học này hồi phục hay không thì có liên quan gì với nó? Nó lại muốn làm trò cười gì cho thiên hạ vậy?”

Ly hôn ầm ĩ đến long trời lở đất còn chưa đủ, ở chung làm loạn với Vương Lệ Trân còn chưa đủ, vậy mà cũng học theo người ta đi thi đại học?

Người chưa học hết lớp hai lại tham gia thi đại học, cũng không sợ bị người cười rớt cái răng hàm, tự nó không thấy mất mặt nhưng làm cha mẹ như bọn họ cảm thấy đỏ mặt. Thật là nuôi thành một đứa con gái ngoan, làm trò cười cho thiên hạ hết lần này đến lần khác.

Ninh Lan trả lời: “Cô ta đăng ký rồi, bên phía bí thư Hứa cũng thông qua rồi.”

Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên đồng thời cạn lời, Hồ Tú Liên huơ đũa trong tay: “Hồ Tú Liên tôi chưa từng nuôi đứa con gái như vậy, thật là trò cười gì cũng làm ra được, một ngày không bị người khác bàn tán chê cười sau lưng thì trong lòng nó không thoải mái.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 165



Ninh Lan dĩ nhiên cũng cảm thấy rất khôi hài, không biết vì sao Ninh Hương lại đi đăng ký. Cô không đăng ký sẽ không ai xem cô và thi đại học có quan hệ gì, cô vừa tự mình đi đăng ký như vậy liền thành đưa chuyện cười đến cho người ta nói.

Lớp 2 tiểu học còn chưa học xong lại tham gia thi, muốn đậu được đại học? Có khả năng sao?

Cô làm việc thêu quả thật là không tồi, nhưng thi đại học không phải là thi thêu.

Cô cho rằng bát sắt dễ lấy như vậy sao?

Thật là, sau khi cô và Giang Kiến Hải ầm ĩ ly hôn, lại ở ở chung với loại phần tử xấu như Vương Lệ Trân thì cảm giác đầu óc vẫn luôn không bình thường, luôn làm một số chuyện kỳ kỳ quái quái khiến người khác không hiểu nổi.

Hoả lực của Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên bị Ninh Hương hấp dẫn rồi, cũng không nói gì thêm với Ninh Lan.

Ăn cơm xong, hai vợ chồng mỗi người ra cửa đi dạo, đều là có mục đích mà tìm người cùng nhau tán gẫu xấu, thuận tiện thám thính tình huống cụ thể của lần khôi phục thi đại học này. Thám thính một đêm trở về, hai vợ chồng ở trên giường lại trao đổi một phen.

Ninh Kim Sinh nói: “A Lan nói không dối, đúng là như nó nói. Nếu thi đậu, không cần đóng học phí, mỗi tháng đều có một ít trợ cấp sinh hoạt. Chờ sau khi tốt nghiệp, nhà nước ắt phân công, chuyện công việc căn bản không cần lo.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Hồ Tú Liên đi ra ngoài hỏi thăm một vòng cũng không hỏi thăm rõ ràng, hiện tại nghe Ninh Kim Sinh nói xong, bà khiếp sợ đến nỗi hơi mở to mắt, nhìn Ninh Kim Sinh nói: “Thật có chuyện tốt như vậy sao? Sao đột nhiên đi học lại hữu dụng vậy?”

Ninh Kim Sinh nói: “Trung Quốc mười năm nay bị bè lũ bốn tên làm tổn hại đến không nhẹ, đồng chí nọ nói, so với nước ngoài, khoa học kỹ thuật và giáo dục của chúng ta lạc hậu hơn hai mươi năm. Quốc gia muốn phát triển mạnh khoa học kỹ thuật thì cần lượng lớn nhân tài. Cho nên hướng gió này biến đổi, phần tử trí thức lại có giá.”

Hồ Tú Liên nghe xong gật gật đầu, đối với chính sách quốc gia không có gì nhiều để nói, bà cũng không có hứng thú, chỉ nghiêm túc hỏi Ninh Kim Sinh: “A Lan làm sao bây giờ? Vậy chúng ta có để nó thi không?”

Ninh Kim Sinh không hề do dự nói: “Đi học không cần tiền, tiết kiệm tiền cơm còn có thể gửi tiền về nhà, sao lại không cho nó thi? Còn có hơn một tháng thì thi rồi, để nó ở nhà ôn tập một tháng cũng không làm chậm trễ việc gì. Trong thôn rất nhiều học sinh cấp hai đều đăng ký, A Lan đường đường tốt nghiệp cấp ba thì sao lại không thi? Nếu có thể thi đậu, nhà họ Ninh chúng ta ở đại đội có thể hoàn toàn nở mày nở mặt! A Lan thi đậu lại giúp A Ba A Dương, vậy tháng ngày sau không phải sẽ sống tốt rồi sao?”

Vừa nói như vậy, quả thực một khung cảnh tươi sáng ngay trước mắt.

Hồ Tú Liên nghe thế thì trong lòng đặc biệt thoải mái, đáp lời: “Vậy cứ để nó ôn tập một tháng là được, dù sao nó đi làm công cũng không kiếm được bao nhiêu công điểm. Để nó ở nhà nuôi gà, cho heo ăn, nấu cơm, cũng đỡ cho tôi về nhà khỏi làm việc.”

Vì thế việc này cứ như vậy mà định, sáng hôm sau lúc thức dậy ăn cơm sáng, Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên nói, bảo Ninh Lan không cần theo họ đi làm công nữa, ở nhà cố gắng ôn tập là được, thuận tiện chăm sóc súc vật trong nhà.

Thấy Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên cổ vũ cô ta thi đại học, Ninh Lan đương nhiên rất vui mừng. Sau khi ăn cơm rửa chén xong, cô ta lại thảnh thơi nấu cám cho heo ăn no, sau đó lấy cám và rau dại băm cho gà ăn.

Lúc làm xong chuẩn bị đi ôn tập, nhớ tới sách giáo khoa của mình lúc trước đều đều bị bán phế liệu hết rồi. Đặc biệt thời điểm trước tốt nghiệp cô ta lấy trứng gà và lương thực trong nhà, sau đó toàn bộ sách bài tập đều bị Ninh Kim Sinh đem bán.

Không có sách giáo khoa cũng không có tài liệu ôn tập, dựa vào ý niệm thì không thể ôn tập được. Vì thế Ninh Lan ngồi suy nghĩ một hồi, chạy nhanh ra cửa đi đến công xã một chuyến để tìm bạn học cấp ba của mình hỏi mượn sách giáo khoa.

Thời gian bọn họ tốt nghiệp cũng không lâu lắm, sách của bạn học cô vẫn còn nhưng không đầy đủ. Vì thế vài người gom lại mới đủ một bộ sách, sau đó chia ra mỗi người vài cuốn, nói rằng xem xong thì trao đổi cho nhau.

Ôn thi đại học chỉ xem sách giáo khoa khẳng định là không đủ, sách giáo khoa chỉ là cơ bản. Mấy người bạn học lại cùng thương lượng, nói mỗi người đều nghĩ cách đi tìm tài liệu. Từ sớm khoảng tháng 8 - 9 đã có người bắt đầu tìm tài liệu ôn tập, bọn họ cũng không đuổi kịp tiết tấu của người kia.

Ninh Lan có thể đi đâu tìm tài liệu chứ, thứ nhất là cô ta không có tiền, Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên có thể đồng ý cho cô ở nhà ôn tập là không tồi rồi, bảo bọn họ bỏ tiền ra là không thể nào, thứ hai là người mà cô ta quen biết cũng không nhiều lắm.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 166



Nghĩ tới nghĩ lui, cô ta liền nghĩ tới Lâm Kiến Đông.

Ở trong thôn bọn họ, Lâm Kiến Đông là người có khả năng lấy ra tài liệu ôn tập nhất.

Sau khi nghĩ đến Lâm Kiến Đông, trong lòng liền kiên định hơn rất nhiều, Ninh Lan cũng không sốt ruột, trước tiên đi mượn sách giáo khoa đem về nhà, ngồi xuống chuẩn bị ôn tập kiến thức cơ bản trước.

Kết quả sau khi cô ta mở sách giáo khoa ra, thấy những câu hình học và số học các kiểu ở trước mắt thì liền trở nên ngây ngốc.

Cô ta vẫn nghĩ mình đường đường là học sinh tốt nghiệp cấp ba, nhưng dường như đã quên rằng, trong chín năm đến trường học, căn bản cô ta chưa từng nghiêm túc học hành. Mà những kiến thức cơ bản trước mắt này càng chưa hề có quá nhiều vết tích tồn tại trong đầu cô ta.

Cô ta từ năm 1967 bắt đầu học lớp một, khi đó là năm đại cách mạng văn hóa bắt đầu, trong trường, tất cả nghỉ học làm loạn cách mạng. Đeo cặp sách đi học căn bản đều không học tập, không phải tranh đấu với thầy cô thì là tổ chức đi biểu tình.

Năm 75 cô ta tốt nghiệp cấp ba, năm 76 đại cách mạng chính thức kết thúc. Cô ta học tiểu học năm năm, cấp hai cấp ba mỗi cấp hai năm, suốt chín năm trong thời kỳ đặc biệt như vậy, trong trường căn bản không ai học tập đàng hoàng, dạy về văn hoá đàng hoàng thì có nhưng không được xem là nội dung quan trọng.

Cô ta nhìn kiến thức trong sách giáo khoa, trong lòng chợt lạnh tới tận cùng.

Cô ta vẫn nghĩ người khác trình độ cấp hai cũng đi thi, cô ta trình độ cấp ba đương nhiên không thành vấn đề. Nhưng lúc này mở sách giáo khoa ra mới thật sự ý thức được, đây là ôn tập gì chứ, đây rõ ràng là bắt đầu từ con số không mà!

Đương nhiên nói từ số không thì có hơi khoa trương, đối với một vài câu hỏi đơn giản cô ta vẫn không vấn đề gì, chỉ cần không phải chữ Hán lạ thì phần lớn đều biết, viết chút bài văn ngắn cũng có thể, nhưng đó đều là những thứ cơ bản nhất.

Nhìn mấy hình học trước mắt, nghĩ đến thời gian ôn tập chỉ có hơn một tháng, ánh mắt cô ta bắt đầu thiếu tự tin, trong đầu vang lên ong ong, quả thực muốn đập đầu. Rất nhiều thứ chỉ dễ dàng khi tưởng tượng, khi thật sự bắt tay vào làm mới phát hiện có bao nhiêu khó khăn.

Nhưng cô ta không đập đầu, cô ta hít mạnh một hơi để mình bình tĩnh, không thể chưa bắt đầu đã nửa đường bỏ cuộc.

Phải biết rằng người khác cũng không tốt hơn gì cô ta, phần lớn đều là không đến trường học, hoặc là bỏ học sớm, còn có những lão tam giới đó(1), đều tốt nghiệp mười năm không đến trường rồi, còn không phải là trong một tháng này ôn tập lại từ đầu sao.

(1) Học sinh tốt nghiệp phổ thông trung học những năm 1966, 1967, 1968

Mọi người đều giống nhau, tất cả đều là ôn tập từ đầu, cô ta cũng không kém chỗ nào, cô ta có thể.

Cứ vậy mà cổ vũ chính mình, Ninh Lan lại hít một hơi sâu, tay siết chặt bút chì, cắn răng, bắt đầu buộc chính mình đọc sách.

***

Từ sau khi hết năm, Ninh Hương bắt đầu làm các tác phẩm nghệ thuật cao cấp, ngày thường lại chú ý đọc sách ôn tập cho nên đến bây giờ cũng chỉ làm ra có hai bức sản phẩm thêu. Sau hôm đăng ký, cô giao sản phẩm mình làm xong cho phường thêu lấy tiền, cũng không lấy thêm vật liệu.

Tác phẩm nghệ thuật cao cấp tuy rằng làm rất chậm nhưng phải tỉ mỉ mới làm được tác phẩm tinh tế, mỗi sản phẩm thêu tinh xảo được làm ra, cảm giác thành tựu không giống với trước kia. Hơn nữa, tuy rằng vài tháng mới có thể làm ra một bức, nhưng tổng thể tiền công so với những món trước đó thì nhiều hơn không ít.

Tạm thời không làm sản phẩm thêu, Ninh Hương định dùng một tháng tiếp theo để ôn tập, với tâm thái chạy nước rút mà củng cố tóm lược lại tất cả kiến thức, cũng nghiên cứu sâu hơn một chút, bảo đảm lúc thi sẽ không có sai sót.

Tiểu Yến và Thải Phượng cũng không ngừng việc thêu, bọn họ vừa làm việc thêu kiếm tiền vừa ôn tập. Đương nhiên lúc này có rất nhiều người vừa đi làm vừa ôn tập, bởi vì còn muốn ăn cơm, thi đại học không nhất định có thể thi đậu, nhưng bụng nhất định không thể bị đói.

Ninh Hương theo như đã đồng ý với Tiểu Yến và Thải Phượng, ban ngày đến phường thêu ôn tập với bọn họ. Bọn họ đọc sách của bọn họ, cùng nhau thảo luận đề bài của bọn họ, mặt khác các thợ thêu vẫn cứ tán gẫu thêu hoa.

Đại khái cảm thấy sẽ làm ồn đến ba người ôn tập, cũng đại khái lúc tán gẫu có chút không tự nhiên, chạng vạng lúc các thợ thêu đang thu dọn đồ về nhà, Hồng Đào giao chìa khoá phường thêu cho Ninh Hương, nói với cô và Tiểu Yến, Thải Phượng: “Ngày mai bọn chị không tới nữa, dù sao gần đây thời tiết lạnh, nguyên liệu được phát cũng không nhiều nên ở nhà làm, phường thêu này bèn nhường cho các em ôn tập vậy.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 167



Ninh Hương, Tiểu Yến và Thải Phượng rất ngượng ngùng, nhưng thấy Hồng Đào là thật sự muốn để bọn họ ôn tập cho tốt, cuối cùng ba người đành lôi kéo mấy người thợ thêu và Hồng Đào nói cảm ơn, nói chị ấy là người chị cả thân thiết.

Hồng Đào chỉ cười nói: “Đăng ký thì phải ôn tập cho tốt, nói không chừng may mắn thi đậu đó.”

Thải Phượng cười rộ lên: “Đúng vậy, em cũng nghĩ vậy.”

Chờ Hồng Đào các chị đều đi rồi, Ninh Hương, Tiểu Yến và Thải Phượng đều nói về nhà ăn cơm trước. Ăn xong đem đèn dầu đến đây, các cô muốn cùng nhau làm việc vào ban đêm, nắm bắt hết mọi lúc có thể.

Ninh Hương rời phường thêu trở về nhà thuyền trước, lại đi một chuyến đến phòng nhân giống của đội hai. Cô là do Tiểu Yến và Thải Phượng nhờ nên đến hỏi Lâm Kiến Đông mỗi ngày sau khi tan làm có muốn đến phường thêu ôn tập cùng các cô hay không.

Lâm Kiến Đông nghe Ninh Hương nói xong, cười một cái liền đáp ứng: “Được, đợi lát nữa anh liền đến.”

Lời này đơn giản hai câu liền nói xong, Ninh Hương về nhà thuyền làm cơm tối ăn, làm xong thì cầm đèn dầu chạy đến phường thêu, vừa lúc Tiểu Yến và Thải Phượng cũng đến đây, ba người đi vào phường thêu rồi thắp đèn, ngồi xuống tiếp tục cùng đọc sách.

Lật sang trang tiếp theo, Thải Phượng nhớ tới gì đó, hỏi Ninh Hương: “Anh ba Lâm không đến sao?”

Ninh Hương cũng nhớ tới việc này, sau đó vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Lâm Kiến Đông ôm một chồng lớn tài liệu ôn tập đi đến. Trong tiếng chào hỏi của Tiểu Yến và Thải Phượng, anh mặt đầy ý cười mà ngồi xuống bên cạnh bàn.

Ngồi xuống, câu đầu tiên hỏi chính là: “Hai em ôn tập đến đâu rồi?”

Ninh Hương thì anh không cần hỏi, mấy năm nay cô cơ hồ đều đang học tập, anh cũng thật sự không nghĩ tới, Ninh Hương đột nhiên cố gắng tự học, cũng tốn nhiều tiền mua sách như vậy, kết quả vậy mà toàn bộ lại gặp phải kỳ thi đại học.

Nếu không phải Ninh Hương, chính anh hiện tại cũng sẽ không ung dung như vậy. Vì giúp Ninh Hương học tập, anh ôn tập chỉnh lý toàn bộ kiến thức cấp ba trước một lần, còn đánh dấu các loại giải thích và cách dùng cho Ninh Hương, đồng thời hướng dẫn cô những câu khó.

Sau đó Ninh Hương lại mua bộ 《 Bộ sách tự học Toán Lý Hoá 》, anh cơ hồ toàn bộ đều ôn xong rồi, tuy rằng còn có không ít chỗ cần trao đổi học tập nhưng tiến độ ôn tập của anh, có thể nói cơ bản không ai có thể so sánh.

Thời gian hơn một tháng tiếp theo, anh chỉ cần lại lần nữa ôn tập toàn bộ kiến thức một cách có hệ thống, đọc thuộc các bài khoá và các sự kiện chính trị nên học thuộc, lại tập trung giải quyết một ít câu hỏi khó thì cơ bản không có vấn đề gì quá lớn.

Đương nhiên, tiến độ của Ninh Hương không giống với anh.

Mà Tiểu Yến và Thải Phượng bị anh hỏi đến tiến độ, chỉ ngượng ngùng mà gãi gãi đầu, nói với anh: “Hôm qua mới tuyên bố thông báo, tối hôm qua chúng em về nhà tìm ra mấy quyển sách, hôm nay mới vừa bắt đầu đọc…”

Lâm Kiến Đông không gây áp lực cho các cô, chỉ nói: “Vậy trước tiên ôn tập kiến thức cơ bản trong sách giáo khoa một lần, chờ các em ôn xong, anh lại đưa sách cấp ba cho các em. Hôm nay người tìm sách nhiều, sách của anh đều bị mượn rồi.”

Bởi vì trải qua những năm đọc sách vô dụng cho nên đa số mọi người sẽ không giữ lại sách giáo khoa, không phải lúc đi học xé để gấp máy bay gấp thuyền hoặc gấp thành túi giấy thì chính là đem đi bán phế liệu.

Vừa khôi phục thi đại học như này, rất nhiều người ở khắp nơi đi tìm sách giáo khoa.

Tiểu Yến và Thải Phượng cũng chỉ chắp vá lung tung, gom được vài cuốn sách cấp hai. Các cô gật đầu với Lâm Kiến Đông, liền tiếp tục ôn tập mấy quyển sách mình hiện có trong tay.

Mà Lâm Kiến Đông và Ninh Hương đã không cần ôn sách giáo khoa, hai người cùng nhau trao đổi thảo luận kiến thức và vài câu hỏi khó nhằn trong 《 Bộ sách tự học Toán Lý Hoá 》, giải quyết hết toàn bộ vấn đề khó hiểu được đánh dấu.

Trao đổi toán lý hóa một hồi, cũng lấy ra tài liệu của các môn khác rồi ôn tập kĩ càng.

Ôn tập đến chín mười giờ tối, lúc mà mỗi người phải về nhà, Lâm Kiến Đông nói với Ninh Hương: “Ngày mai anh đến chỗ bạn học lấy hai bộ đề thi về, chúng ta cùng nhau làm thử xem, cậu ấy nói đó là bộ đề cậu mà cậu ấy không dễ gì làm được, anh liền nhờ cậu ấy in giúp một bộ.”

Ninh Hương nghe xong cười, gật đầu với anh: “Được.”

Vì thế ngày hôm sau Lâm Kiến Đông ăn xong cơm tối lại đến phường thêu, nhiều mang theo hai bộ bài thi đến. Chính anh giữ một bộ, một bộ thì đưa cho Ninh Hương, sau đó ngồi xuống điều chỉnh hơi thở và tâm tình cho tốt, yên ổn mà trải nghiệm cảm giác thi cử.

Lâm Kiến Đông và Ninh Hương làm bài thi, Tiểu Yến và Thải Phượng tiếp tục đọc sách giáo khoa.

Sau đó Ninh Hương mới đặt đề thi lên bàn, làm được vài câu ngữ văn thì chợt nghe thấy bên ngoài phường thêu truyền đến tiếng gõ cửa. Cô và Lâm Kiến Đông, Tiểu Yến, Thải Phượng cùng nhau ngẩng đầu nhìn, thấy là Ninh Lan.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 168



Khoảnh khắc nhìn thấy Ninh Lan, Ninh Hương lập tức thu hồi ánh mắt, tiếp tục làm bài thi của mình.

Ninh Lan cũng không phải tới tìm cô, đứng ở cửa phường thêu chỉ nhìn Lâm Kiến Đông nói: “Anh ba Lâm, em có thể mượn anh một ít tài liệu ôn tập không? Xem xong em liền đem đến trả anh.”

Lâm Kiến Đông hiện tại gặp lại Ninh Lan cũng không còn cảm giác anh trai yêu quý em gái nhỏ cùng thôn như trước kia nữa. Trên mặt không có ý cười hiền hoà gì, nhưng cũng không keo kiệt, chỉ mở miệng hỏi: “Em muốn môn nào?”

Ninh Lan đứng ở ngoài cửa nói: “Mỗi môn đều cần, chỗ anh bây giờ đều có sao?”

Lâm Kiến Đông quả thật hiện tại tài liệu ôn tập các môn đều có, anh vào tháng tám chín đã bắt đầu đi tìm tài liệu, sau đó buổi tối đều đốt đèn thức đêm chép tài liệu. Toàn bộ tài liệu ôn tập mượn từ bạn học đều chép lại một bản, tự mình xem xong liền đưa cho Ninh Hương.

Nghe Ninh Lan nói xong, anh xoay tìm kiếm trong đống tài liệu của mình, tìm thấy tài liệu ôn ngữ văn, lịch sử và sự kiện chính trị rồi chỉnh đốn lại một chút, chuẩn bị đứng dậy đưa cho Ninh Lan.

Nhưng Ninh Lan đã tiến vào, vì thế anh quay người lại, bước chưa được mấy bước đã đưa đến trước mặt Ninh Lan, lại nói với cô ta: “Tạm thời chỉ có ngữ văn, lịch sử và chính trị thôi, em xem xong thì đem trả lại, anh lại đổi môn khác cho em, Tiểu Yến và Thải Phượng ôn tập xong sách giáo khoa còn cần xem mấy môn này.”

Ninh Lan nhận tài liệu, ánh mắt thoáng nhìn, lại nhìn thấy một chồng sách toán học bày trên bàn, là đại số và hình học mặt phẳng gì đó, vì thế cô ta nhìn về phía Lâm Kiến Đông, lại hỏi anh thêm một câu: “Mấy tài liệu toán học đó cũng có thể cho em mượn xem không?”

Nói ra thì toán học là trọng điểm và là môn chính để ôn thi đại học, cũng là môn nỗ lực lấy điểm nhất khi ôn tập, môn học có hiệu quả rõ ràng nhất. Chỉ cần ôn nhuần nhuyễn toán học, có thể nói thi đại học gần như thành công một nửa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mà Lâm Kiến Đông còn chưa lên tiếng, Ninh Hương liền trực tiếp đưa tay đặt lên mấy quyển sách toán kia, dịch chuyển đến trước mặt mình, cũng không ngẩng đầu lên mà lạnh lùng nói: “Đây là sách tôi bỏ tiền ra mua, tôi còn chưa đọc xong.”

Ninh Lan nào có nhìn không ra nghe không hiểu, cô chính là có ý kiến với cô ta, không muốn cho cô ta đọc chứ gì. Cô ta rũ mi nhìn Ninh Hương chằm chằm, hai hốc mắt trở nên đỏ, gắt gao cắn khoé môi, không lên tiếng nói chuyện.

Một lát sau cô ta thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng khịt khịt mũi, nói với Lâm Kiến Đông một tiếng “cảm ơn” rồi rời đi.

Sau đó trên đường đi về nhà, cô ta lẩm bẩm cả một đường: “Lớp hai cũng chưa học xong, cô có thể xem hiểu đại số được bao nhiêu? Xem cũng uổng công…”

“Học người ta tham gia thi đại học gì chứ, thi cũng uổng công…”

“Còn bỏ tiền mua sách, mua cũng uổng công…”

Sau khi Ninh Lan đi, Lâm Kiến Đông ngồi xuống thu hồi tâm tư, tĩnh tâm cùng Ninh Hương làm bài thi như cũ. Phớt lờ việc xen ngang giữa chừng này, Ninh Hương cũng không phân tâm mà nghĩ đến chuyện khác, tập trung tinh thần làm xong bài ngữ văn, sau đó cùng Lâm Kiến Đông trao đổi đánh giá lẫn nhau.

Tìm ra chỗ làm sai, giải quyết vấn đề một cách đơn giản, hai người lại trao đổi thảo luận một hồi, tìm ra nguyên nhân làm sai.

Cả đêm làm một tờ bài thi lại trao đổi một lần, thời gian cũng không còn sớm lắm. Tiểu Yến và Thải Phượng ở bên cạnh đọc sách đến mức ngáp dài, lúc gần đến giờ rời đi, Lâm Kiến Đông cười nói với Tiểu Yến và Thải Phượng: “Lúc này mới mấy giờ chứ, đã chịu đựng không nổi rồi?”

Thải Phượng ngáp xong cố gắng chớp chớp mắt: “Ngày thường ngủ rất sớm, đột nhiên thức đêm nên không quen.”

Thời buổi này không có hoạt động giải trí gì, không có TV không có di động, niềm vui duy nhất là hàng xóm láng giềng tụ lại nói chuyện phiếm sau bữa cơm. Nhưng nói chuyện phiếm cũng không nói tới nửa đêm, cho nên thời gian mọi người đi ngủ đều tương đối sớm.

Đương nhiên bọn họ cũng không thức quá khuya, ôn tập đến chín mười giờ liền tan, nhà ai nấy về. Mỗi đêm Ninh Hương vào giờ này trở lại nhà thuyền, nếu cảm thấy chưa buồn ngủ thì sẽ ngồi đọc sách một lát, hoặc là xem lại câu hỏi làm sai.

Đêm nay cô làm cả một tờ đề thi nên có chút mệt, sau khi trở về cũng không tiếp tục thức đêm đọc sách nữa. Rửa mặt một phen, khóa cửa sổ kỹ rồi lên giường nằm xuống, hít một hơi sâu, thả lỏng thần kinh cả người nhắm mắt chuẩn bị ngủ.

Trước khi đi vào giấc ngủ, trong não lung tung nhớ lại chút chuyện, tự nhiên nhớ tới Ninh Lan chạy đến phường thêu mượn tài liệu ôn tập lúc tối. Cô không cho Ninh Lan mượn sách, ngược lại không phải sợ Ninh Lan sẽ thi đậu đại học hay gì, chỉ là không muốn cô ta đụng vào đồ của mình.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 169



Trình độ của Ninh Lan, Ninh Hương biết, đời trước cô ta cũng tham gia kỳ thi đại học năm 77, không hề bất ngờ gì mà thi không đậu. Lúc cô ta tốt nghiệp là trình độ cấp ba, cũng đủ để cô ta dạy tiểu học, cao hơn nữa thì không được.

Đời này cô ta không có công việc trong thành, bị buộc ở nhà ra đồng kiếm công điểm cho nên khẳng định càng muốn thi đậu đại học, đọc sách thì nhẹ nhàng hơn nhiều so với làm ruộng. Nhưng không biết việc cấp bách này của cô ta có thể chống đỡ cho cô ta dùng thời gian một tháng để hoàn thành ôn tập, thuận lợi thi đậu hay không.

Theo hiểu biết của Ninh Hương, đương nhiên không dễ dàng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Kiếp trước dù là Lâm Kiến Đông, trong tình huống anh nhận được tin thì vội vàng bắt đầu ôn tập mà cũng không thi đậu đại học. Kỳ thật so ra, bọn họ thân là người đi học trong thời kỳ Đại Cách mạng Văn hoá này, căn bản không có hiểu biết sẵn như lão tam giới.

Nhưng phàm là học sinh ở thời kỳ này, ít nhiều đều bị bầu không khí trường học ảnh hưởng, lúc đi học đa số thời gian đều không đặt vào chuyện học. Lâm Kiến Đông xem như là tự mình thích học nên thành thích học tập của anh tương đối tốt một chút.

Mà như học sinh tốt nghiệp năm 66, 67, 68, bởi vì tốt nghiệp trước thời kỳ cách mạng văn hoá cho nên nền tảng học tập của họ tương đối vững chắc, cơ hồ đều là học xong kiến thức, tốt nghiệp đàng hoàng.

Cho nên thành tích học tập của lão tam giới đều tốt, trải qua hơn một tháng ôn tập nghiêm túc này, thi đậu đại học tương đối dễ dàng hơn chút.

Bằng đầu óc và nền tảng học tập của Ninh Lan, muốn ôn tập trong hơn một tháng mà thi đậu đại học, chỉ có một chữ —— khó.

***

Ninh Lan dĩ nhiên cũng phát hiện con đường ôn tập của mình rất khó, cho nên cô ta không phút giây nào không tự cổ vũ mình. Đọc sách đến mức hít thở không thông nhìn không nổi nữa, cô ta liền cầm bút chép lại tài liệu ôn tập mượn của Lâm Kiến Đông.

Không sợ lãng phí thời gian, cô ta chép một bản rồi hai bản, chính mình giữ một bản, một bản khác cầm đưa cho bạn học, đồng thời lại mượn bạn học tài liệu khác đem về. Sau đó trùng hợp thay, bạn học kia của cô ta lấy ra mấy quyển sách tự học đại số và hình học.

Ninh Lan nhớ rõ mấy trang bìa sách nhìn thấy ở phường thêu kia, giống như đúc với mấy cuốn sách của bạn cô ta.

Người bạn học kia đưa mấy quyển sách này ra, chỉ nói: “Không dễ gì mới giành được, vô cùng vô cùng khó giành, có mấy quyển là mượn, bộ tài liệu này nghe nói là rất lợi hại, nhưng hiện tại tớ đọc thì có chút khó, các cậu ai muốn đọc trước thì nhanh đọc xong rồi trả lại, đến lúc đó mọi người cùng nhau trao đổi.”

Ninh Lan bởi vì muốn mấy quyển sách này mà lúc ở phường thêu bị Ninh Hương bày vẻ mặt, cho nên giờ gặp lại mấy quyển sách này, cô ta không hề nghĩ ngợi, do dự cũng không do dự chút nào mà trực tiếp nhận lấy mấy quyển sách này, nói cô ta lấy về nhà xem trước.

Người kia cũng đưa sách cho cô ta, bảo cô ta cố gắng suy nghĩ, suy nghĩ hiểu hết thì đến lúc đó đem trả rồi giảng lại cho bọn họ.

Lúc Ninh Lan cầm này mấy quyển sách này về nhà, trong lòng nghĩ, mấy quyển tài liệu ôn tập thôi mà, không mượn thì thôi đi, còn dùng sắc mặt đó với cô ta, có gì tài ba đâu, khắp thiên hạ cũng không phải chỉ mình cô có, muốn có thì ở đâu mà tìm không được.

Chẳng qua có cũng có rồi, nhưng sau khi cô ta về đến nhà, đem ra bày trên bàn tiện tay lật sang hai trang, đầu óc cô ta như bị kéo chặt thần kinh mà đau đớn.

Kiến thức trong mấy quyển sách này càng khó hơn sách giáo khoa, đến cả kiến thức cơ bản trong sách giáo khoa cô ta còn chưa hiểu rõ hết thì sao lại có thể xem hiểu loại tài liệu ôn tập có độ khó cao như này, quả thực chính là đang làm khó mình.

Sau khi liên tục lật thêm vài trang, Ninh Lan liền nghẹn tức, cảm giác càng hít thở không thông so với khi đọc sách giáo khoa.

***Mỗi ngày đều vùi đầu học tập, ôn tập lại một lượt các kiến thức và sửa những câu sai, vì thế thời gian một tháng tiếp theo này trôi qua vô cùng nhanh. Bởi vì không có tâm tư để lo chuyện khác, có cũng chỉ để ý mặt trời mọc và lặn mà thôi.

Đến tháng 12, trong không khí ẩm ướt bám vào da, cơn lạnh bắt đầu luồn vào lỗ chân lông. Ngày thi đại học, những người tham gia thi của đại đội Điềm Thủy đều nghe chỉ huy của Lâm Kiến Đông, tập trung ở bên bờ sông, cùng nhau chèo thuyền vào thị trấn tham dự kỳ thi.

Mọi người phân thành từng đội, ba hay năm người một thuyền, dọc theo đường đi thay phiên chèo thuyền, tới thị trấn thì đến thẳng nơi thi. Thẻ dự thi sớm đã được phát ra, tất cả những dụng cụ khác cho kỳ thi cũng đều được chuẩn bị đầy đủ trong cặp sách mỗi người.
 
Back
Top