Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh

Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 80



Ăn cơm xong Ninh Hương dọn dẹp bát đũa, đỡ Vương Lệ Trân đi vệ sinh, xong lại đun nước ấm để bà ấy tắm rửa, còn mình thì thu dọn khung thêu đồ thêu quay về trên thuyền của mình.

Cô không lấy gạo và rau xanh nhà Vương Lệ Trân, bởi vì cô đã quyết định là mấy ngày nay sẽ đến đây ăn cơm, không chỉ không lấy gạo và rau xanh, cô còn phải đem thêm một chút của mình qua đây.

Khi cô đeo giỏ trúc ra khỏi nhà Vương Lệ Trân, đúng lúc bị mấy bà vợ hàng xóm nhìn thấy. Những người đó nhìn thấy cô đầu tiên là sững sờ, tiếp đó là châu đầu nghe tai rì rầm bàn tán.

Còn có thể nói cái gì được, Ninh Hương không cần nghe cũng biết, nói các cô nồi nào úp vung nấy chứ gì.

Ninh Hương không quan tâm những người này dùng ánh mắt như nào nhìn các cô, cô tốt số nhặt được một sư phụ tốt, đang lúc trong lòng vui mừng, đeo giỏ trúc quay về trên thuyền, tắm rửa xong bèn ngồi dưới đèn dầu chăm chỉ luyện tập tách sợi.

Luyện tách sợi được một lúc lại đổi thành đọc sách, đợi đến đêm khuya, thổi tắt đèn lên giường đi ngủ.

* * *

Mấy ngày sau đó, Ninh Hương đều đúng giờ đến nhà Vương Lệ Trân, tự cô đem theo gạo và rau đến đó, không xem mình là người ngoài nấu cơm ở nhà bà ấy, cùng Vương Lệ Trân ăn cơm, cùng nói chuyện, thêu thùa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vương Lệ Trân cũng không nuốt lời, bắt đầu từ ngày thứ hai đáp ứng Ninh Hương dạy cô thêu thùa liền nghiêm túc dạy Ninh Hương các phương pháp thêu tinh xảo. Tay cầm tay dạy cô, lại để cô tự mình thử, vừa để cô dần dần luyện.

Điều khiến Vương Lệ Trân cảm thấy an ủi vô cùng là năng lực học tập của Ninh Hương rất mạnh, có thể nói là ngộ tính rất cao. Có một số cách thêu cô chỉ nhìn bức thêu mèo con bắt hồ điệp thì đã mày mò ra được.

Ninh Hương học nhanh học đến rất vui vẻ, Vương Lệ Trân dạy cũng vui vẻ.

Chắc là tâm trạng tốt có tác dụng giúp hồi phục thân thể, lưng của Vương Lệ Trân sau khi nằm trên giường nghỉ ngơi mấy ngày đã dần hồi phục rất nhiều, đã có thể tự mình xuống giường đi lại làm việc. Chỉ cần không động đến thì sẽ không bị đau.

Bà ấy sau khi có thể tự do hoạt động thì cũng không cần Ninh Hương nấu cơm hầu hạ bà ấy nữa,, hai người cùng nhau góp gạo, rau xanh cùng dưa muối cùng nhau làm cơm. Làm xong thì ngồi xuống bàn cùng nhau ăn.

Sống những tháng ngày tối tăm nhiều năm như vậy, khoảng thời gian có Ninh Hương bầu bạn này, Vương Lệ Trân trải qua vui vẻ nhất. Mỗi ngày đều có người cùng bà ấy nói chuyện, cùng bà ấy ăn cơm, khi bà ấy hành động không thuận tiện còn chăm sóc bà ấy, ần cần hỏi han bà ấy.

Đừng nói mấy kỹ thuật thêu thùa đấy, bà thật sự muốn m.ó.c t.i.m ra đưa cho Ninh Hương luôn.

Đi đâu tìm được cô gái tốt như này chứ, thắp đèn lồng cũng khó tìm, cha mẹ cô vậy mà nỡ lòng đuổi cô ra ngoài như vậy.

Nếu là con cháu bà ấy, cứ như vậy giữ cô ở bên người cả đời cũng vui vẻ.

Mà Ninh Hương cũng không chỉ là vì theo Vương Lệ Trân học thêu thùa mà tận đáy lòng cô cũng cảm thấy ở cùng Vương Lệ Trân rất thoải mái, các mặt tính cách hợp nhau, vừa hay hai người đều có bạn, cho nên cô bằng lòng mỗi ngày đều đến chỗ này của bà ấy.

Vậy là hai người phụ nữ bơ vơ liền như vậy mà kết thành bạn, không có việc gì thì cùng nhau thêu thùa, cùng nhau nấu cơm, đi đến ruộng vườn của nhau xem rau xanh hoa màu. Nhưng có đôi khi Vương Lệ Trân đi chợ mua rau thì Ninh Hương không đi cùng nữa.

Ninh Hương tất nhiên cũng có chuyện của riêng mình, kỹ năng thêu thùa của Ninh Hương trong khoảng thời gian này đã được nâng cao rất nhiều. Chủ yếu nhất là học tập các kỹ năng thêu thùa, từ lúc ban đầu chỉ biết hơn mười cách thêu, đến bây giờ đã biết được hơn hai mươi loại.

Mắt thấy thời tiết ngày càng trở nên lạnh hơn, Ninh Hương càng sống càng có lực, càng sống trong lòng càng nhiệt tình.

* * *

Thời gian một tháng lặng lẽ trôi qua.

Hôm nay là một ngày âm u, thời tiết Huyện Vu lạnh ẩm, bắt đầu lạnh lên là không khí thấm vào trên da, xuyên qua lỗ chân lông đi vào người. Ninh Hương khi ra ngoài mặc một chiếc áo len dày tự đan, khoác một chiếc áo khoác dày.

Giống như lúc thường, cô khóa chặt cửa đeo túi xuống thuyền đi lên bờ, đầu tiên là đến nhà Vương Lệ Trân. Hôm nay cô không cùng Vương Lệ Trân ăn cơm mà là cùng bà ấy chào hỏi xong liền đi ra ngoài.

Trước khi đi cô nói với Vương Lệ Trân: “Bà cứ yên tâm bận việc của bà đi, cháu có thể tự chăm sóc tốt cho mình.”

Vương Lệ Trân mặc dù tuổi tác đã lớn nhưng thắng ở cơ thể xương cốt vẫn còn khỏe, Ninh Hương cũng không quá lo lắng cho bà ấy, vậy là chào hỏi với bà ấy xong liền rời khỏi nhà bà ấy đeo cặp sách màu vàng đến công xã.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 81



Trên đường gió lạnh, Ninh Hương đút tay vào túi, dấu gương mặt nhỏ nhắn vào dưới cổ áo len.

Khi đang đi trên đường, đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến một hồi tiếng đinh đang chạy xe, cô tưởng rằng mình chắn đường người khác, cũng không quay đầu lại nhìn, trực tiếp đi qua bên lề nhường đường.

Kết quả sau khi nhường đường chưa đi được mấy bước, xe lái trực tiếp chạy đến bên cạnh cô, lại còi mấy tiếng đinh đang.

Ninh Hương lúc này mới quay đầu lại nhìn, phát hiện là Lâm Kiến Đông.

Gặp người quen, Ninh Hương kéo cổ áo len xuống cười một cái chào hỏi: “Là anh à?”

Lâm Kiến Đông bóp phanh xe lại, một chân cho xuống đất ổn định, nhìn cô đáp: “Là anh, Bí thư Hứa bảo anh đến công xã giải quyết tí việc, đạp xe của đại đội, em đi đâu vậy, nếu tiện đường anh đưa em một đoạn.”

Xe đạp trong thời đại này là hàng cao cấp, một chiếc hơn trăm đồng không nói, còn phải tự làm phiếu xe. Tài sản chung của đội sản xuất cũng không có thứ đồ này, đại đội ngược lại có một chiếc.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghe Lâm Kiến Đông nói muốn đến công xã, Ninh Hương lại cười một cái, “Trùng hợp em cũng đến công xã, em đến trạm đặt thêu.”

Lâm Kiến Đông dứt khoát đáp: “Lên xe đi.”

Ninh Hương cũng không khách khí với anh, trèo lên chỗ ngồi sau xe anh, lại kéo cổ áo len lên ngăn chặn gió lạnh bên ngoài phả vào mặt. Trên đỉnh đầu toàn là mây bụi, ngồi trên xe đạp gió càng lạnh hơn.

Lâm Kiến Đông đạp xe tiến lên phía trước, đón gió lạnh cùng cô nói chuyện, “Từ sau khi em lên thuyền ở cũng không hay thấy em ra ngoài, nghe nói bây giờ mỗi ngày em đều đi đến nhà bà Vương Lệ Trân?”

Ninh Hương ngồi phía sau tránh gió lạnh, trả lời nói: “Đúng vậy, trước đây không biết bà ấy thêu thùa giỏi như vậy, bây giờ bà ấy là giáo viên của em, mỗi ngày em đều qua nhà bà ấy học tập nâng cao tay nghề.”

Lâm Kiến Đông đạp bàn đạp, “Anh rất bội phục em đó.”

Ninh Hương không cảm thấy bản thân có gì đáng để người khác bội phục, “Em có gì hay để bội phục đâu, một người bình thường mà thôi.”

Lâm Kiến Đông cười, “Em không bình thường chút nào.”

Thế đạo này, phụ nữ bình thường nào dám ly hôn, càng không dám thân thiết như vậy cùng người như Vương Lệ Trân. Cô đã làm hết tất cả việc không bình thường, bình thường từ này dù thế nào đi nữa cũng sẽ không rơi trên người cô.

Nói chuyện Vương Lệ Trân rồi, Lâm Kiến Đông lại hỏi Ninh Hương: “Gần đây như nào rồi? Tất cả vẫn ổn chứ?”

“Rất tốt, cuộc sống một mình sống rất thư thái.”

Nói rồi nghĩ đến điều gì, Ninh Hương lại dương cao giọng nói: “Đúng rồi, em đã học hết tất cả sách của tiểu học rồi, đến tối quay về em đưa đến phòng nhân giống cho anh, anh cho em mượn sách cấp hai với cấp ba xem đi.”

Lâm Kiến Đông nghe xong lời này quay đầu ra sau, “Không cần phiền phức như vậy, đến tối anh đưa qua cho em, tiện thể lấy sách về là được. Mấy ngày trước anh đến thư viện trên Huyện mượn thêm mấy quyển sách, cũng đưa em xem luôn.”

Ninh Hương lại kéo cổ áo xuống một chút, nâng cao giọng nói đáp: “Vậy thì cảm ơn anh nha!”

Lâm Kiến Đông cũng cao giọng, “Không cần cảm ơn, anh còn đợi em mời anh đi Tô thành nghe Bình Đàn đó. Đời này cũng chưa từng đến lâm viên, nghe nói công viên Chuyết Chính rất là lớn, sông núi vây quanh, đình đài lầu các, vô cùng đẹp.”

Ninh Hương cười đáp: “Rất là lớn, rất là đẹp!”

Lâm Kiến Đông theo bản năng hiếu kỳ, quay đầu nhìn Ninh Hương một cái, “Em đã từng đến à?”

Đời này Ninh Hương cũng chưa từng ra khỏi Huyện Vu, đương nhiên là chưa từng đến đó. Đời trước cô sau khi đã hơi có tuổi, thường thường sẽ đi dạo lâm viên, gì mà Sư Tử Lâm, Thương Lang Đình…của công viên Chuyết Chính, lớn lớn nhỏ nhỏ đều đã đi qua.

Bởi vì cô đi dạo lâm viên, Giang Kiến Hải còn cười nhạo cô, nói cô một chữ cũng không biết, sao mà hiểu được cái gì là lâm viên cổ đại, nếu cô sinh ra ở cổ đại, vậy chính là kẻ bê nước rửa chân cho người khác.

Nghĩ đến những điều này liền không nhịn được căm giận, hối hận bản thân lúc đó sao lại không đi lên cho anh ta một bạt tai. Nhưng mà đây đã là những chuyện của đời trước, bây giờ cô đã đá Giang Kiến Hải đi, không cần phải gia tăng ấm ức cho chính mình nữa.

Ninh Hương lướt qua ký ức trong đầu, trả lời câu của Lâm Kiến Đông, “Em đoán thôi.”

Lâm Kiến Đông cùng Ninh Hương nói đến Lâm viên, theo tự nhiên mà nói đến cái khác. Trên đường tán gẫu mấy chuyện liên quan, đợi đến khi xe đạp dừng lại thì đã đến cửa trạm đặt thêu.

Khi thấy Ninh Hương xuống xe, Lâm Kiến Đông lại hỏi cô: “Em bao giờ thì về, có cần anh đưa không?”

Ninh Hương lắc đầu, “Em đến đào tạo, phải đến chiều tối mới có thể quay về.”

Lâm Kiến Đông đến công xã giải quyết công việc quả thực cũng không thể làm hết cả ngày, không có cách nào thuận tiện để đưa Ninh Hương quay về, anh bèn chào tạm biệt Ninh Hương, đạp xe đi giải quyết công việc của mình.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 82



Ninh Hương không đứng lâu trong gió lạnh, quay người đi vào trạm đặt thêu, dựa theo địa điểm mà trạm trưởng Trần nói, đi tìm chỗ chuẩn bị nghe đào tạo. Nghe nói thợ thêu ở Tô thành đều rất giỏi, cô có cơ hội tận mắt nhìn học, nhất định phải học cho đàng hoàng.

Cô tìm được chỗ rồi thì ngồi xuống yên lặng, đợi sau khi thợ thêu bắt đầu bài giảng thì mắt cũng không chớp nghiêm túc nghe thợ thêu giảng, sau đó lại nhìn bà lấy vật liệu ra đích thân biểu thị đai lưng kimono thêu như nào.

Thêu đai lưng kimono này đương nhiên không phải là đồ trong nước cần mà là quốc gia dùng để xuất khẩu ra nước ngoài, từ mức độ thêu tinh xảo mà nói thì yêu cầu cao hơn không ít.

Ninh Hương cùng với mấy thợ thủ công khác đều học rất nghiêm túc, cũng lấy một ít vật liệu để làm thử. Bởi vì cô đã học rất nhiều thứ có độ khó cao từ Vương Lệ Trân, cho nên khi học thêu đai lưng kimono, thực ra rất đơn giản.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mặc dù học rất đơn giản, Ninh Hương cũng nghiêm túc học, mà khi nghiêm túc học thì thời gian sẽ trôi qua rất nhanh.

Khóa trình một ngày đào tạo rất nhanh đã kết thúc.

Ninh Hương đeo cặp vàng ra khỏi trạm đặt thêu, tự mình quay về đại đội Điềm Thủy. Kết quả khi đến thì gặp phải Lâm Kiến Đông, đến khi về lại gặp phải Ninh Lan đang từ cấp ba Mộc Hồ tan học về nhà.

Hai chị em bây giờ gặp mặt nhau, không quan tâm là trong thôn hay bên ngoài, nhiều nhất cũng chỉ nhìn nhau một cái, ai cũng không mở miệng chào hỏi, giống như hai người xa lạ quen thuộc.

Lần này trước khi gặp mặt, Ninh Lan và bạn cô ấy đi cùng nhau, vốn còn nói nói cười cười, đang thảo luận chuyện liên hoan tốt nghiệp và tặng quà cho nhau của lớp bọn họ, kết quả cô ấy nhìn thấy Ninh Hương khóe miệng liền lạnh xuống.

Ninh hương lại hoàn toàn xem như không nhìn thấy cô ấy, đeo cặp sách tay đút túi, im lặng đi đường của mình.

Đợi sau khi Ninh Lan cùng bạn cô ấy chia đường ra, cô ấy đã cách Ninh Hương một khoảng, cứ không xa không gần làm bạn một đường như vậy. Cả đoạn đường cũng không nói chuyện, khi đến đại đội Điềm Thủy ai đi đường nấy, ai về nhà đó.

Buổi tối thời tiết âm u càng lạnh, Ninh Hương kéo cổ áo lên cao thêm một chút, khi bước đi thì trong lòng nghĩ---------còn hơn một tháng nữa là Ninh Lan tốt nghiệp rồi, không có người chị là cô này, không biết đời này cô ấy sẽ có cuộc đời như nào.

Đời trước dựa vào quan hệ của Giang Kiến Hải, Ninh Lan sau khi tốt nghiệp rất thuận lợi làm giáo viên một trường tiểu học trên Huyện thành. Trong thời đại này, đây là công việc không biết bao nhiêu người ngưỡng mộ, vừa có thể diện lương vừa cao, hơn nữa đi đến đâu cũng được người tôn trọng.

Đời này, còn có thể vẻ vang như vậy không?

Vẻ vang đến nỗi cao hơn một người bậc trước mặt người chị này.

Bởi vì buổi sáng Ninh Hương đã báo cho Vương Lệ Trân, Ninh Hương cũng không đến nhà bà ấy nữa.

Cô ray đút túi quay về thuyền nhỏ cũng mình, còn chưa đi đến bến thuyền đã nhìn thấy Lâm Kiến Đông trong lúc hoàng hôn buông xuống. Không biết anh đến đây từ bao giờ, lúc này đang dựa vào cây liễu, cúi đầu đọc sách.

Mặt trời đã xuống núi được một lúc, lúc này tia sáng đang dần thu hết lại, ánh sáng mờ giữa cành liễu càng tối thêm, cũng không biết anh có thấy rõ chữ hay không.

Thấy anh cúi đầu chăm chú xem sách, Ninh Hương cố ý không gọi anh mà là trực tiếp đi đến đằng sau, giơ tay vỗ lên vai anh một cái. Đột nhiên như vậy, dọa Lâm Kiến Đông giật nảy mình, vội gấp sách lại quay đầu nhìn.

Thấy là Ninh Hương, anh sợ bóng sợ gió thờ phào một hơi, bật cười nói: “Quay về rồi?”

Ninh Hương nhìn sách trong tay anh, trên bìa viết -------Sắt thép luyện thành như nào, đoán được từ trước Lâm Kiến Đông đến làm gì, cho nên cô trực tiếp nói: “Em đi lấy sách tiểu học đưa cho anh.”

Mấy quyển sách đó cô đều đã xem hết, đặc biệt là những bài thơ cổ cần học thuộc thì cô đã rõ nằm lòng. Bởi vì khi hồn phách du đãng lớp nào cũng đều đã học qua, Ninh Hương bây giờ gần như chính là trình độ học vấn tốt nghiệp cấp ba.

Bây giờ cô đọc sách thực ra chủ yếu là ôn tập và củng cố, để những thứ bản thân đã học khi hồn phách du đãng tất cả được bám rễ, đều được học lại qua câu nói và dưới ngòi bút, thuận tiện luyện chữ.

Lâm Kiến Đông cong người buông sách trong tay xuống chồng sách trên đất, tiếp đó bọc lại toàn bộ đưa đến trước mặt Ninh Hương, “Sách cấp hai cấp ba đều ở đây, trước đây anh đã đọc qua một lần, ghi chú không ít vào kiến thức trọng điểm, nếu như còn có chỗ không hiểu, em đến hỏi anh. Còn có mấy quyển sách trước đây mượn ở thư viện trên Huyện, em cũng xem xem.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 83



Ninh Lan ngập ngừng một lúc, nhìn Hồ Tú Liên, lại nhìn Ninh Kim Sinh, mím môi nói: “Còn hơn một tháng nữa là con tốt nghiệp rồi, các bạn trong lớp chuẩn bị đi nhà hàng thuộc quản lý nhà nước trên Huyện thành ăn bữa tiệc chia tay, còn tặng quà cho nhau… …”

Vân Mộng Hạ Vũ

Hồ Tú Liên không nghĩ nhiều, đợi cô ấy nói tiếp. Ninh Kim Sinh ngược lại phản ứng nhanh, thấy cô ấy không nói tiếp nữa, trực tiếp nhìn cô ấy hỏi: “Cần tiền?”

Ninh Lan gắp một ít cơm cho vào mồm chậm rãi nhai, cúi xuống im lặng gật đầu.

Cô ấy vừa gật đầu xong, còn chưa kịp thấp thỏm thì đã nghe Hồ Tú Liên nói: “Tiền ở đâu ra? Tình cảnh trong nhà như nào con không biết à? Còn muốn lấy tiền đến nhà hàng ăn cơm, một lớp hai ba chục người, ai con cũng muốn tặng quà à?”

Ninh Lan nhìn Hồ Tú Liên mím môi, một lúc lâu sau mới nói: “Người khác đều tặng… …”

Hồ Tú Liên nói chuyện không khách khí, “Người khác là người khác, mày là mày, nhà chúng ta không có nhiều tiền như vậy để mày đi ăn cơm nhà hàng, còn tặng quà cho hai ba chục người. Khi chị mày lớn bằng mày đã kiếm cho nhà mình biết bao nhiêu tiền rồi? Còn mày, ngày ngày chỉ biết giơ tay xin tiền, làm như tiền trong nhà đều từ trên trời rơi xuống ấy.”

Ninh Lan bị nói đến tức giận, nhìn Hồ Tú Liên hỏi một câu: “Chị con ly hôn làm cho nhà chúng ta không ngẩng đầu nổi ở đại đội, mỗi ngày ra ngoài đều bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, sao mẹ không nói?”

Hồ Tú Liên tức đến trừng mắt, “Làm sao nhà chúng ta không ngẩng đầu nổi ở đại đội, mày còn vui mừng à? ! Muốn tiền thì tự đi mà kiếm! Mười bảy mười tám tuổi rồi, cả ngày chỉ biết giơ tay xin tiền!”

Thường thì mấy chuyện làm người xấu này, Ninh Kim Sinh chỉ im lặng ở bên cạnh. Đương nhiên ông cũng không trộm cho Ninh Lan tiền, nhà bọn họ cộng lại cũng chỉ có chút này, không thể không dành để Ninh Ba, Ninh Dương đi học lấy vợ?

Ninh Lan bị mắng đến đỏ cả mắt, giận dỗi không nói chuyện.

Trong lòng cô ấy tất nhiên là vô cùng ấm ức, trong lớp hai bà chục người, ai cũng đến nhà hàng liên hoan, chẳng lẽ chỉ có cô ấy không đi sao? Người ta ai cũng tặng quà tốt nghiệp, chẳng lẽ chỉ cô ấy không tặng?

Cô ấy cần còn mặt mũi, không muốn mất mặt trước nhiều bạn cùng lớp như vậy, để người ta cười nhạo cô ấy.

Buổi tối cho đến khi nằm lên giường đi ngủ, trong lòng cô ấy vẫn còn giận, càng nghĩ càng ấm ức, thậm chí khóe mắt còn ươn ướt. Nhưng cô ấy không khóc, chỉ cắn răng nghĩ-------gia đình nghèo nàn gì vậy, muốn cái gì cũng không có.

Ninh Lan ngập ngừng một lúc, nhìn Hồ Tú Liên, lại nhìn Ninh Kim Sinh, mím môi nói: “Còn hơn một tháng nữa là con tốt nghiệp rồi, các bạn trong lớp chuẩn bị đi nhà hàng thuộc quản lý nhà nước trên Huyện thành ăn bữa tiệc chia tay, còn tặng quà cho nhau… …”

Vân Mộng Hạ Vũ

Hồ Tú Liên không nghĩ nhiều, đợi cô ấy nói tiếp. Ninh Kim Sinh ngược lại phản ứng nhanh, thấy cô ấy không nói tiếp nữa, trực tiếp nhìn cô ấy hỏi: “Cần tiền?”

Ninh Lan gắp một ít cơm cho vào mồm chậm rãi nhai, cúi xuống im lặng gật đầu.

Cô ấy vừa gật đầu xong, còn chưa kịp thấp thỏm thì đã nghe Hồ Tú Liên nói: “Tiền ở đâu ra? Tình cảnh trong nhà như nào con không biết à? Còn muốn lấy tiền đến nhà hàng ăn cơm, một lớp hai ba chục người, ai con cũng muốn tặng quà à?”

Ninh Lan nhìn Hồ Tú Liên mím môi, một lúc lâu sau mới nói: “Người khác đều tặng… …”

Hồ Tú Liên nói chuyện không khách khí, “Người khác là người khác, mày là mày, nhà chúng ta không có nhiều tiền như vậy để mày đi ăn cơm nhà hàng, còn tặng quà cho hai ba chục người. Khi chị mày lớn bằng mày đã kiếm cho nhà mình biết bao nhiêu tiền rồi? Còn mày, ngày ngày chỉ biết giơ tay xin tiền, làm như tiền trong nhà đều từ trên trời rơi xuống ấy.”

Ninh Lan bị nói đến tức giận, nhìn Hồ Tú Liên hỏi một câu: “Chị con ly hôn làm cho nhà chúng ta không ngẩng đầu nổi ở đại đội, mỗi ngày ra ngoài đều bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, sao mẹ không nói?”

Hồ Tú Liên tức đến trừng mắt, “Làm sao nhà chúng ta không ngẩng đầu nổi ở đại đội, mày còn vui mừng à? ! Muốn tiền thì tự đi mà kiếm! Mười bảy mười tám tuổi rồi, cả ngày chỉ biết giơ tay xin tiền!”

Thường thì mấy chuyện làm người xấu này, Ninh Kim Sinh chỉ im lặng ở bên cạnh. Đương nhiên ông cũng không trộm cho Ninh Lan tiền, nhà bọn họ cộng lại cũng chỉ có chút này, không thể không dành để Ninh Ba, Ninh Dương đi học lấy vợ?

Ninh Lan bị mắng đến đỏ cả mắt, giận dỗi không nói chuyện.

Trong lòng cô ấy tất nhiên là vô cùng ấm ức, trong lớp hai bà chục người, ai cũng đến nhà hàng liên hoan, chẳng lẽ chỉ có cô ấy không đi sao? Người ta ai cũng tặng quà tốt nghiệp, chẳng lẽ chỉ cô ấy không tặng?

Cô ấy cần còn mặt mũi, không muốn mất mặt trước nhiều bạn cùng lớp như vậy, để người ta cười nhạo cô ấy.

Buổi tối cho đến khi nằm lên giường đi ngủ, trong lòng cô ấy vẫn còn giận, càng nghĩ càng ấm ức, thậm chí khóe mắt còn ươn ướt. Nhưng cô ấy không khóc, chỉ cắn răng nghĩ-------gia đình nghèo nàn gì vậy, muốn cái gì cũng không có.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 84



Cứ nghĩ cứ nghĩ tự nhiên nghĩ đến chị của cô ấy Ninh Hương, nghĩ nếu như chị cô ấy không đoạn tuyệt với gia đình, khẳng định sẽ giúp cô ấy giải quyết vấn đề. Bây giờ nghĩ lại, trong cái nhà này, hình như chỉ có chị cô ấy bằng lòng giúp cô ấy giải quyết vấn đề, trước đây cô ấy không để ý nhiều, chỉ cảm thấy đấy là chị cả như cô nên làm. Con cả nhà ai chẳng thế? Đều phải giúp đỡ cha mẹ gánh vác trách nhiệm.

Sau đó cô ấy lại nghĩ đến, buổi tối hôm tết trung thu, cô ấy bị thái độ của Ninh Hương k*ch th*ch, cùng cô cãi nhau, trong lúc tức giận nói ra những lời không hay. Cô ấy nói cô có bệnh, nói cô ích kỷ tư lợi không quan tâm danh tiếng và sống c.h.ế.t của người trong nhà, còn nói cô không tuân thủ đạo làm vợ khiến cho ai cũng ghét cô. Quan trọng nhất là, cô ấy nói từ nhỏ đến lớn tiền cô ấy tiêu đều là của trong nhà, trước giờ không dùng đồng nào của cô.

Khi đó Ninh Hương khẳng định rất tức giận, cho nên nới ra tay đánh cô ấy.

Bây giờ cô ấy đột nhiên rất hối hận, khi đó tại sao lại xúc động đắc tội Ninh Hương, cãi nhau hơn thua với cô làm gì? Cãi thắng thì có tác dụng hơn có màn thầu ăn sao?

Cô ấy nên nhịn xuống tất cả giận giữ và khó chịu, làm một người tốt, làm một người hiểu chuyện, nếu như vậy, bây giờ Ninh Hương cũng sẽ không không nói chuyện cùng cô ấy.

Càng nghĩ càng bực bội ngủ không nổi, Ninh Lan nằm trên giường xoay người, hít thở không thông bèn hít một hơi thật sâu.

Vẫn không thoải mái, cô bèn dùng sức duỗi chân hai cái, kéo chăn lên trùm đầu.

* * *

Cùng với lúc đó, Ninh Hương đang ngồi dưới ánh đèn trước cửa sổ xem sách cấp hai, không biết do nguyên do gì hắt hơi liền mấy cái. Cô dùng khăn tay thêu hoa mai bịt mũi lại, một lúc lâu mới bình phục.

Hết hắt xì rồi, cô gấp khăn tay lại để một bên, tiếp tục xem sách của cô.

Khi tóm lược kiến thức trọng điểm cấp ba một cách có hệ thống cô nghĩ, xâu chuỗi tất cả kiến thức trọng điểm thành hệ thống rồi học hiểu hết, lại nắm rõ tất cả nội dung trong , thi đỗ đại học chắc không phải vấn đề lớn.

Nhưng bản thân cô còn có một vấn đề chính là trước đây đi học chỉ học đến lớp hai, đến lúc đó báo danh không biết có bị loại hay không. Nhưng không quan tâm có bị loại hay không, cô đều quyết định chuẩn bị đầy đủ, có thể tranh thủ thì cố gắng tranh thủ.

Dù sao hai kỳ thi đại học đầu tiên sau khi khôi phục kỳ thi có chút đặc biệt, người tham gia thi độ tuổi từ mười ba đến ba mươi tuổi…, thân phận càng là từ nông dân, công nhân đến thanh niên tri thức, quân nhân, gần như thân phận gì cũng có.

Đời trước cô vì không biết chữ mà bị người ta kỳ thị, đời này bởi những thứ khi hồn phách du đãng đã học, mặc dù đã biết chữ, cũng có trình độ văn hóa khá cao, nhưng cô vẫn muốn chứng minh với tất cả mọi người một chút.

Nếu không chứng minh, người ta vẫn sẽ cảm thấy cô là kẻ mù chữ.

* * *

Học tập cùng thêu đai lưng kimono không phải là chuyện ngày một ngày hai, cho nên hôm sau, Ninh Hương vẫn dậy sớm tranh thủ đến công xã đào tạo.

Cơ hội như cùng thợ thêu Tô thành học tập này rất khó có được, mặc dù cô cảm thấy thêu đai lưng kimono không có độ khó gì nhiều, nhưng cô vẫn là quyết định kiên trì theo hết quá trình đào tạo.

Chỉ cần chăm chỉ học thì luôn sẽ có thành tựu.

Kết thúc một ngày đào tạo, Ninh Hương vẫn là đeo túi của mình từ Trạm đặt thêu quay về nhà thuyền của cô. Bởi vì gần đây dùng hơi nhiều đèn dầu, trước khi qua về cô đến Cung tiêu xã mua thêm chút dầu hỏa.

Khi về đến nhà sắc trời cũng đã tối, cô lại nhìn thấy một bóng người ở bên bờ đậu bến sông nhà thuyền của cô.

Bóng hình này rô cũng rất quen thuộc, không cần nhìn kỹ mặt cũng biết là ai.

Ninh Lan tối vừa tan học đã đến đây, không về thẳng nhà, cuối cùng đợi được Ninh Hương về, cô ấy vốn ngồi xổm trên mặt đất, bây giờ vội vàng đứng dậy, nhìn thấy Ninh Hương thì mở miệng chào hỏi một câu: “Chị, chị quay về rồi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Ninh Hương đứng tại chỗ không động đậy nhìn Ninh Lan trong đêm tối, cũng không phát ra tiếng trả lời cô ấy. Cô không biết Ninh Lan tại sao đột nhiên đến tìm cô, nhưng trong lòng rất rõ ràng-------cô ấy tìm cô nhất định là không có chuyện gì tốt.

Đối mặt Ninh Lan, Ninh Hương không có tâm trạng gì tốt cả, luôn nhớ đến những khoảnh khắc bị cô ấy dùng các loại khinh thường như có như không của đời trước, có khi là nói đùa, có khi là nóng vội không kiên nhẫn, nói chuyện không lưu tình.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 85



Đúng vậy, đời trước cả đời cô cũng không đọc bao nhiêu sách, mỗi ngày bị vây khốn trong nhà làm mụ già, hầu hạ cái này xong lại hầu hạ cái kia, có hiểu biết gì hơn người ta? Trước mắt những người ăn học đọc sách có tiền đồ còn không phải bị ghét bỏ?

Nhưng bọn họ sao lại không thử nghĩ xem, bọn họ có thể đọc sách có thể có thể có triển vọng là dựa vào ai? Không phải là dựa vào cô —người chị cả này đã hi sinh cả cuộc đời, đến cuối cùng trở thành mụ già ai cũng xem thường sao?

Dựa vào cái gì mà xem thường mụ già, dựa vào cái gì mà xem thường sự hi sinh của cô cho gia đình, nếu như không có sự hi sinh của cô thì có thể có tương lai tươi đẹp của Ninh Lan cô ấy cùng Ninh Ba, Ninh Dương sao?

Hút khô m.á.u của cô, nhưng lại xem thường cô.

Sự dịu dàng dưới đáy mắt cô từng chút từng chút lạnh xuống, nhìn Ninh Lan đơ người không tiếp tục nói chuyện, cô bèn mở miệng nói một câu: “Tôi còn chưa hối hận đâu, sao cô lại qua đây thăm rồi?”

Ninh Lan cố gắng giương khóe miệng, một bộ dáng nịnh nọt người, tự cho là rất chân thành nói: “Chị, xin lỗi, trước đây em tức giận… …không nên nói chị như vậy… …”

Ninh Hương cười, “Vậy mày nên nói tao như nào?”

Ninh Lan đột nhiên bị nghẹn, miệng hé mở nửa ngày cũng không nói ra được câu nào.

Ninh Hương cũng không muốn nghe cô ấy nói lời thừa, trực tiếp đi vòng qua cô ấy: “Không cần biết cô tìm tôi có chuyện gì, tôi không có thời gian quan tâm cô, về đi, đừng ở đây làm người ta chán ghét, tôi không muốn nhìn thấy cô, xúi quẩy cả người.”

Nghe được lời cuối cùng của Ninh Hương, Ninh Lan không nhịn nổi, một ngụm khí bỗng chốc lại nghẹn ở lồng ngực. Cô ấy không biết Ninh Hương bây giờ tại sao lại hà khắc như vậy, từng câu từng chữ đều không để người ta có chỗ trốn, mỗi lần đều đ.â.m cho người ta không nhịn được muốn nổi giận.

Bây giờ cô ấy có chuyện muốn nhờ vả Ninh Hương cho nên cô ấy không phóng thích cảm xúc ra như trước đây mà cam tâm tình nguyện nhịn xuống.

Cô ấy bày ra một bộ dáng đáng thương hề hề theo sau Ninh Hương nói: “Chị, Em thật sự biết sai rồi. Em không nên nói chị khó nghe như vậy, em thật sự là đến để xin lỗi chị mà, chị tha thứ cho em lần này được không, chị.”

Ninh Hương thật sự không muốn để ý đến cô ấy, trong lòng cảm thấy bực bội, bước một bước dài dừng lại quay người, nhìn chằm chằm Ninh Lan nói: “Cô là người thế nào trước đây tôi không biết, bây giờ tôi biết rõ ràng! Cô tìm tôi có thể có chuyện gì? Muốn tiền có phải không?”

Bị Ninh Hương đoán trúng, sắc mặt Ninh Lan bỗng chốc đỏ hồng một mảng, nhưng sắc tối đã giúp cô ấy che lấp. Cô ấy vốn định đánh bài tình cảm trước, đợi Ninh Hương tha thứ cho cô ấy, cô ấy lại nói đến mục đích chân chính đến đây.

Bị vạch trần mục đích thực sự cũng không sao, cô ấy lợi dụng sự tiện lợi của đêm tối cũng không cảm thấy ngượng ngùng, chuẩn bị một lúc, trực tiếp thuận nước đẩy thuyền nói: “Không phải là đến lấy tiền, là mượn, chị cho em mượn một ít tiền có được không?”

Ninh Hương cười mỉa một cái, “Không phải từ nhỏ đến lớn đều không tiêu một đồng tiền nào của tôi sao, đến tìm tôi mượn tiền làm gì? Tiền cô tiêu không phải đều là cha mẹ cho cô sao, bọn họ có tiền như vậy, đến tìm tôi làm cái gì?”

Ninh Lan ngay cả mặt cũng không đỏ, cũng không có nửa điểm khí phách như đêm trung thu, vội vàng nhỏ nhẹ giải thích: “Chị, hôm đó đầu óc em bị hỏng, đều là lời nói khi tức giận, thật sự đều là lời nói khi tức giận, không phải là lời thật lòng. Chị vẫn luôn là người dễ nói chuyện nhất rộng lượng nhất nhà chúng ta, chị tha thứ cho em được không? Sau này em sẽ không nói lời tức giận làm chị đau lòng như vậy nữa.”

Ninh Hương cười lạnh, “Đừng chụp mũ cao cho tôi, ai thích rộng lượng thì đi mà rộng lượng, đời này tôi sẽ không làm người như vậy nữa. Những lời đó là lời khi tức giận hay là lời thật lòng, cô rõ hơn tôi. Tôi cũng không đau lòng, cô căn bản không xứng. Ninh A Lan, cô nghe rõ cho tôi, đời này, tôi cho dù nhiều tiền tiêu không hết lấy đi đốt thì cũng sẽ không cho cô một đồng một cắt nào!”

Ninh Lan nhìn mặt Ninh Hương không từ bỏ, vẫn nói như trước: “Không phải em nói rồi sao, em là mượn, em sẽ trả cho chị. Em sắp tốt nghiệp rồi, lớp bọn em muốn đến nhà hàng liên hoan, còn phải tặng quà cho bạn học. Cha mẹ nói đã sắp đến cuối năm rồi trong nhà không có tiền, chị chị giúp em với không được sao? Trong lớp nhiều người như vậy, không thể chỉ có mình em không có tiền ăn cơm không có tiền mua quà chứ, chị thương em một chút có được không?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Thương cô ấy?

Ninh Hương bật cười, cũng thật sự không muốn để ý cô ấy nữa.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 86



Cô không thừa lời với Ninh Hương, trực tiếp quay người đến bờ sông chuẩn bị đi lên thuyền. Kết quả Ninh Lan không từ bỏ đi theo cô, thây cô muốn lên thuyền, cô ấy giữ chặt cánh tay Ninh Hương lại, cầu xin nói: “Chị, em xin chị đó được không?”

Trong lớp có nhiều người như vậy, chỉ có cô ấy không ra tiền được, cô ấy thật sự không thể mất mặt như vậy được.

Ninh Hương thực sự phiền, hất tay cô ấy ra muốn đi lên thuyền. Kết quả Ninh Lan giống như mè xửng vậy, lại vội vàng cầm lấy cổ tay Ninh Hương, vẫn là câu nói đó: “Chị, Em thật lòng cầu xin chị! Chị giúp em có được không?”

Ninh Hương sắp bị cô ấy phiền chết, hít sâu một hơi quay đầu qua, nhìn cô ấy trầm giọng nói: “Đừng có nằm mơ nữa, cô hôm nay dù có ở đây ăn vạ một đêm, thậm chí là quỳ một đêm, tôi cũng sẽ không cho cô một phân tiền! Cô thả tay ra cho tôi!”

Ninh Lan chính là không buông, trong miệng còn nhắc đi nhắc lại, “Chị, chị là tốt nhất, cầu xin chị đó.”

Ninh Hương thực sự chịu không được nữa, cố gắng hất cô ấy muốn rút tay ra ngoài. Nhưng bởi vì lần này Ninh Hương nắm rất chặt, hai người liền ở bờ sông kéo qua kéo lại. Sau đó chỉ nghe “Bùm” một tiếng, Ninh Lan đứng không vững bị hất xuống sông.

Cùng với một tiếng “A” hét lên, mặt sông bỗng chốc b.ắ.n tung tóe tạo nên từng đợt gợn sóng.

Nước ở bờ sông không sâu, Ninh Lan bị dọa đến hét lên không ngừng, một lúc sau cũng tự mình đứng lên từ trong nước.

Giây phút bị ngã xuống vẫn bị uống mấy ngụm nước, sau khi đứng lên nước sâu đến eo, nhiệt độ nước trong thời tiết này cũng đã lạnh buốt tận xương, Ninh Lan cuối cùng sụp đổ, hứng một đầu nước lạnh hét lên với Ninh Hương: “Ninh A Hương! Chị làm cái gì vậy?!”

Ninh Hương đứng trên bờ từ đầu đến cuối không động đậy, ngay cả tay cũng không giơ.

Cô không chỉ không muốn giơ tay kéo cô ấy, còn muốn dùng chân đạp xuống đầu cô ấy một cái nữa.

Làm gì?

Muốn để cô ấy hoàn toàn biến mất trước mắt cô.

Mặc dù Ninh Hương không phải cố ý nhưng cô cũng không cảm thấy có gì đáng phải xin lỗi cả. Cô mặc kệ Ninh Lan tự mình vật lộn trong nước trèo lên bờ, còn cô thì bước lên thuyền của mình, khi mở khóa cửa chuẩn bị đi vào thì vứt lại một câu: “Cút xa một chút!”

Vân Mộng Hạ Vũ

Ninh Lan không dễ gì mới trèo được lên bờ, quần áo cả người đều ướt hết, toàn thân rét lạnh thấu xương, cả người run rẩy. Đầu tóc cô ấy cũng ướt hết, nhỏ xuống từng giọt nước, muốn nhếch nhác bao nhiêu thì nhếch nhác bấy nhiêu.

Sự ấm ức trong lòng cô ấy bỗng chốc bùng nổ, tiếp đó ngồi xổm trên mặt đất ôm gối khóc đến phải gọi là kinh thiên động địa.

* * *

Nhà họ Ninh, Ninh Kim Sinh, Hồ Tú Liên thêm cả Ninh Ba, Ninh Dương đều đã ngồi xuống ăn cơm.

Hồ Tú Liên trong miệng lẩm bẩm, nói Ninh Lan: “Cũng không biết c.h.ế.t đâu rồi, muộn như vậy còn chưa quay về.”

Tiếp đó lời vừa nói xong, Ninh Lan mang theo toàn thân ướt nhẹp từ ngoài cửa đi vào, ngoại trừ cả người ướt đẫm, trên mặt cô ấy cũng có không ít nước mắt, sau khi vào cửa còn đang hít mũi khóc.

Bốn người trong nhà nhìn thấy cô ấy như vậy, bỗng chốc ai nấy sững sờ.

Ninh Ba phản ứng lại trước, nhìn cô ấy mở miệng hỏi: “Chị hai, trời lạnh như vậy, chị còn xuống sông đi bơi à?”

Ninh Lan: “… …”

Bơi cái ông nội mày!

Ninh Dương lại nói: “Sẽ bị ốm đó.”

Ninh Kim Sinh cùng Hồ Tú Liên nhăn mày nhìn cô ấy, trăm miệng một lời: “Bị thành bộ dạng như vậy, làm cái gì vậy?”

Ninh Lan không nói chuyện, hít hít mũi kéo một thân đẫm nước vào phòng, cả người run cầm cập. Tay cô ấy run rẩy c** q**n áo ướt ra từng chút một, lau hết nước trên người, thay quần áo khô sạch sẽ vào.

Thay quần áo xong cô ấy lau khô đầu tóc liền trèo lên giường chùm chăn sưởi ấm.

Hồ Tú Liên thấy cô ấy vào phòng nửa ngày không ra ngoài, trực tiếp gọi cô ấy một câu: “Làm gì vậy? Ăn cơm còn phải mời mày phải không?”

Ninh Lan trùm chăn phát run, giọng nói cũng run rẩy không kém, “Con không ăn nữa.”

Hồ Tú Liên lại ở bên ngoài lẩm bẩm một câu, “Không ngày nào bớt lo cả.”

Âm thanh mặc dù nhỏ, Ninh Lan đang vùi đầu cũng nghe thấy, sau đó cô ấy hít hít mũi, nước mắt không nhịn được nhỏ từng giọt từng giọt. Trong lòng càng ngày càng ấm ức, nước mắt càng rơi càng nhiều, cô bèn vùi mặt vào gối.

* * *

Tâm trạng tốt đẹp cả ngày của Ninh Hương bị Ninh Lan hủy mất không còn, đợi cô ăn cơm xong ngồi dưới ánh đèn mở sách ra đọc, tâm trạng xấu đó cũng qua. Một lòng chuyên tâm đọc sách, học mệt rồi thì ngủ cũng an ổn.

Mấy ngày sau đó, Ninh Hương đều đến Công xã học thêu đai lưng kimono. Khi thợ thêu đến từ Tô thành đó dạy thêu cũng sẽ nói một chút những thứ khác trên lý thuyết, người khác không thích nghe cái này nhưng Ninh Hương thích nghe.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 87



Nghe thợ thêu giảng những điều này, Ninh Hương mới sâu sắc hiểu rõ, thêu thùa tại sao lại là một môn nghệ thuật. Bởi vì điều nó cần không chỉ mỗi kỹ thuật là đủ mà còn cần đọc nhiều sách để gia tăng kiến thức, nâng cao năng lực lĩnh ngộ và năng lực sáng tạo nghệ thuật của bản thân.

Chỉ cần là nghệ thuật thì đều sẽ cần người sáng tạo có năng lực tưởng tượng, năng lực tưởng tượng không phải là khâu vá cứng nhắc là có thể có. Cho nên nếu thật sự muốn có được trình độ cao trong thêu thùa thì phải đi sâu nghiên cứu, hiểu rõ lịch sử Trung Quốc, hiểu rõ văn hóa dân tộc.

Rất nhiều điển cố lịch sử và danh họa cần phải nghiên cứu đi sâu.

Ngoài năng lực tưởng tượng và năng lực sáng tạo, tất nhiên kết hợp màu sắc, nhạy cảm với ánh sáng, những điều này cũng cần phải tốn rất nhiều thời gian và tâm tư đi mày mò.

Học xong hoàn chỉnh khóa trình đào tạo mấy hôm, Ninh Hương cũng coi như là được lợi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Những thứ mà học được cùng thợ thêu so với thợ thủ công nông thôn dạy hoặc là những tú nương khác đều là điều không học được. Bọn họ mỗi lần đến dạy đều là những cách thêu cứng ngắc, để các tú nương học theo, làm kịp số lượng hàng là được.

Cho nên sau khi học xong, Ninh Hương đi nói một tiếng cảm ơn với trạm trưởng Trần.

Trạm trưởng Trần chỉ cười nói: “Nói miệng không thì miễn đi, đặt lên hành động thực tế được không? Qua năm sẽ phát vật liệu đai lưng kimono, cô tay nhanh, nhất định phải làm nhiều cho tôi một chút, để người bên trên biết được bản lĩnh của tú nương Mộc Hồ chúng ta.”

Ninh Hương cười, “Đó là nhất định mà.”

* * *

Sau khi vào Đông, vật liệu mà trạm đặt thêu phát dần cũng không nhiều nữa, Ninh Hương tay lại nhanh cho nên thời gian rảnh rỗi tự nhiên cũng sẽ nhiều hơn. Cô dùng thời gian này gần như đều dùng cho đọc sách ôn tập, thời gian còn lại vẫn là học thêu thùa cùng Vương Lệ Trân.

Thời gian hai người ở cùng nhau lâu, thực ra Vương Lệ Trân cũng đã không còn gì để dạy Ninh Hưởng rồi. Bà ấy không hiểu cái gì mà nghệ thuật với không nghệ thuật, thêu thùa hoàn toàn là dựa vào phương pháp thêu gia truyền cùng thiên phú, dạy xong cách thêu và kỹ thuật thì cũng không còn gì để dạy nữa.

Tự mình Ninh Hương bắt đầu mày mò sáng tạo, móc hết tâm tư thêu những đồ khác nhau, không chỉ giới hạn trong hoa hoa cỏ cỏ. Việc thêu mà trước đây cô làm ở trạm đặt thêu phần lớn đều là hoa hoa cỏ cỏ.

Cô thêu xong thì sẽ đưa cho Vương Lệ Trân xem, để Vương Lệ Trân tìm ra chỗ sai. Mặc dù Vương Lệ Trân đã không còn gì để dạy nữa nhưng mỗi lần đều có thể tìm ra vấn đề, cho nên Ninh Hương vẫn coi bà ấy như giáo viên mà tôn kính.

Đương nhiên cho dù có một ngày Vương Lệ Trân ngay cả đồ Ninh Hương làm cũng xem không hiểu thì cô cũng sẽ tiếp tục coi bà ấy là giáo viên.

Một ngày làm thầy.

Cả đời làm thầy.

* * *

Qua Nguyên Tiêu, thời tiết Huyện Vu ngày càng lạnh hơn.

Cũng chính trong tháng ngày lạnh giá này, Thủ Tướng Châu qua đời, cả nước chia buồn.

Năm này là năm kết thúc một thập kỷ hỗn loạn, gần như cũng là năm tối tăm nhất trong mười năm gần đây.

Ninh Hương lần thứ hai trải qua sự việc này, trong lòng vẫn cảm thấy đau buồn vô cùng. Người không sống trong thời đại này thì có lẽ sẽ không cảm nhận được, không biết được tình cảm mà bọn họ dành cho những vĩ nhân này có bao nhiêu sâu sắc.

Sau khi bọn họ ra đi, thứ còn lại chỉ còn là hoài niệm.

Tháng giêng năm nay, việc hệ trọng này đã làm cho tất cả mọi người quên đi những chuyện nhỏ khác, nhưng những chuyện nhỏ cũng vẫn sẽ xảy ra như cũ, giống như bánh xe thời gian sẽ không vì một ai mà dừng lại nửa phút nửa giây.

Ninh Hương gần đây sống vô cùng thoải mái yên tĩnh, không còn ai đến làm phiền cô.

Mỗi ngày cô không phải là ở trên thuyền nhỏ của mình thì chính là ở nhà Vương Lệ Trân. Mùa này đất đai cũng không có thứ gì phải chăm sóc, hai người cũng không cần đến ruộng của mình làm việc, lâu lâu buồn chán quá thì đi xem rau cải một chút.

Hôm nay đường trắng trong nhà đã ăn hết, Ninh Hương cầm phiếu cùng tiền đi Cung tiêu xã của đại đội mua đường. Cung tiêu xã của đại đội trùng hợp không còn đường trắng, cô liền đi thẳng đến Cung tiêu xã của công xã.

Sau đó cô đến Cung tiêu xã của công xã mua đường trắng quay người muốn đi về, đón mặt lại gặp phải Ninh Lan đã hơn nửa tháng không gặp mặt này. Trong tay Ninh Lan cầm một giỏ trúc nhỏ, bên trong xếp ngay ngắn nửa giỏ trứng gà.

Thấy bộ dáng lén lén lút lút của Ninh Lan, Ninh Hương nhấc mắt lên từ giỏ trúc nhìn cô ấy nhiều thêm một cái. Nhưng cô không nói chuyện, cũng không xen vào chuyện bao đồng, đi thẳng lướt qua vai Ninh Lan rời khỏi Cung tiêu xã.

Ninh Lan đứng tại chỗ nửa ngày không động đậy, quay đầu nhìn Ninh Hương đã đi xa cô ấy mới mím mím môi, coi như chưa thấy Ninh Hương, đi vào tìm nhân viên bán hàng của Cung tiêu xã nói: “Xin chào, tôi lấy trứng gà đổi một ít tiền.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 88



Ninh Lan không chỉ cầm trứng gà đến Cung tiêu xã đổi tiền mà trước đó còn đem lương thực đến trạm lương thực đổi một ít phiếu lương thực. Sau khi ra khỏi xã mua bán, cô ấy móc tiền và phiếu lương thực trong cặp ra đếm, tâm tình khó chịu hơn một tháng cuối cùng cũng vui vẻ.

Đếm xong cô ấy cất phiếu lương thực vào, cầm tiền đi vào cửa hàng quốc doanh mua quà tốt nghiệp phát cho các bạn học khác. Ước lượng tất cả bạn học trong lớp xong, nam sinh thì tặng một cây bút, nữ sinh thì tặng khăn tay.

Mua quà xong cất gọn gàng vào trong cặp, cô ấy đến nhà bạn học trả giỏ rồi lại cùng bạn học cùng đến trường. Sau khi tới trường tìm cơ hội chia quà cho bạn bè đồng thời cũng nhận được quà người khác tặng, hết sức vui vẻ.

Liên hoan của lớp đương nhiên cô ấy cũng đi, tiền và phiếu lương thực trên người đều đủ, tụ họp xong còn thừa tiền thì dùng để nộp tiền chụp ảnh tốt nghiệp, sau đó mua thêm mấy viên kẹo sữa đem theo, trên đường về nhà không có việc gì liền bỏ một viên vào miệng.

Ba ngày sau trường học chính thức nghỉ, Ninh Lan thu thập sách giáo khoa và văn phòng phẩm còn lại, nói tạm biệt với bạn học, chính thức tạm biệt thời cấp ba của mình, trở thành một học sinh tốt nghiệp cấp ba vào những năm 1970.

***

Tết mồng tám tháng chạp thoáng qua, cách giao thừa còn hơn hai mươi ngày nữa.

Tết là ngày lễ lớn mỗi năm một lần cho nên thôn phát cho mỗi nhà các loại phiếu, nhất là phiếu vải. Truyền thống ăn tết từ xưa là mặc quần áo mới, không có phiếu vải thì không mua được vải, cũng sẽ không mặc được quần áo mới.

Ninh Hương và Vương Lệ Trân dĩ nhiên cũng đều nhận được phiếu, nhất là bọn họ một người ăn no cả nhà không đói, lấy được phiếu vải thì đủ làm một bộ quần áo mới. Nhưng với nhà có nhiều người sẽ rất khó để mỗi người trong nhà đều có quần áo mới để mặc.

Kỳ thật xem như đội sản xuất phát đủ phiếu cũng không hẳn có nhiều tiền như vậy để mua.

Ninh Hương và Vương Lệ Trân cầm phiếu đến cửa hàng quốc danh mua vải mới trở về, nhưng không tìm thợ may để may đồ. Hai người đều là người rành về vải vóc kim khâu nhất, may quần áo là thêu hoa bên ngoài, là kỹ năng tự nhiên liền học được.

Không chỉ may quần áo, may giày mũ toàn bộ đều là sở trường.

Năm nay Ninh Hương và Vương Lệ Trân cứ như thế mà thỏa thuận, không làm y phục của mình mà là lấy kích thước cho nhau để may quần áo. May kiểu dáng gì thêu hoa gì đều do đối phương quyết định.

Thế là những ngày trước giao thừa này, hai người ngoại trừ đi ra ngoài mua một vài món đồ tết cần thiết, nhặt chút củi cắt một chút rau cỏ dại, thời gian còn lại đều ở trong nhà thêu hoa may quần áo, tranh thủ may xong trước tết.

Ăn xong cơm trưa nay, hai người ngồi ngoài nhà tranh phơi nắng và may vá. Ánh nắng buổi chiều hôm nay đặc biệt tốt, chiếu lên trên người ấm áp dễ chịu, đến cả tay cũng không thấy có chút hơi lạnh nào.

May vá một hồi, Vương Lệ Trân xoa xoa lưng eo và cổ đứng lên, nói muốn đi nhà vệ sinh, hỏi Ninh Hương có đi hay không.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ninh Hương không muốn đi nhà vệ sinh mà cô cũng đang say mê làm việc trong tay nên liền lắc đầu không đi.

Vương Lệ Trân bèn một mình đến nhà vệ sinh, nhưng trong nhà vệ sinh còn có người khác cùng đội đang tụm thành nhóm cùng nhau tán gẫu. Các cô nhìn Vương Lệ Trân một cái liền lập tức dời mắt, giống như nhìn bà ấy lâu thêm chút sẽ bị đau mắt vậy.

Vương Lệ Trân cũng mặc kệ bọn họ, dự định đi vệ sinh xong liền về nhà.

Kết quả bà còn chưa đi xong, bỗng có một phụ nữ chạy vào nhà vệ sinh, giận dữ nói: “Ai da, này, đánh nhau rồi đánh nhau rồi, Hồ Tú Liên và Triệu Thái Tú đang đánh nhau trước cửa nhà họ!”

Triệu Thái Tú là hàng xóm của Hồ Tú Liên, hai người làm hàng xóm nhiều năm như vậy, quan hệ không tốt cũng không xấu, từng vì chuyện lông gà vỏ tỏi mà cãi nhau, cũng có lúc cùng nhau nói chuyện vui vẻ, nhưng động thủ đánh nhau thì là lần đầu tiên.

Mọi người vừa nghe đến đánh nhau, tinh thần xem náo nhiệt trong đầu trong nháy mắt liền dựng dậy, tất cả đều hưng phấn, ồn ào ra khỏi nhà vệ sinh cùng đi xem náo nhiệt, vừa đi vừa còn nghe ngóng: “Sao lại đánh nhau vậy?”

Vương Lệ Trân không nghe thấy câu nói phía sau, bà ấy ra khỏi nhà vệ sinh nhìn mấy người phụ nữ kia nhanh chân chạy đi xem náo nhiệt, chính mình do dự một chút, cũng lặng lẽ đi theo phía sau.

Thời gian hơn mười năm qua, bà ấy một mực độc lai độc vãng, nhưng trong làng nếu có náo nhiệt gì thì bà ấy cũng sẽ đi xem. Bình thường một mình cũng đủ buồn bực, xem chút náo nhiệt còn có thể điều hoà một chút.

Nhưng mỗi lần bà ấy đi xem náo nhiệt đều là đứng ở bên cạnh, không nói một câu. Bà ấy là người không được ưa thích nhất trong thôn, nhà khác có làm trò cười thế nào cũng không tới lượt bà ấy chế nhạo, cho nên bà ấy đều là nghiêm mặt.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 89



Lúc này đi theo tới hiện trường náo nhiệt, bà ấy cũng là trạng thái này. Dù là bên cạnh có người vì Hồ Tú Liên và Triệu Thái Tú đá chân túm tóc nhau mà vụng trộm cười, bà ấy đều là mặt không biểu tình, giống như thân gỗ mục hình người vậy.

Đương nhiên người đến xem náo nhiệt cũng không hoàn toàn là vây xem, ở bên cạnh đều đi đến khuyên can, nói bà con hàng xóm đừng đến nỗi này, về sau cúi đầu không gặp ngẩng đầu thấy, cần phải giúp đỡ lẫn nhau sống qua ngày chứ.

Kết quả càng khuyên Hồ Tú Liên và Triệu Thái Tú đánh càng hăng, tát một cái đ.ấ.m một cái, toàn bộ đều phát huy hết sức lực mà chào hỏi vào mặt vào đầu đối phương, miệng thì mắng chửi bậy bạ, không phải “đồ hôi thối” thì chính là “mẹ kiếp”, hoặc là “tao c.h.é.m mày hàng ngàn đao”, “người đàn bà trứng vịt muối xanh này cút đi giùm cái”.

Vương Lệ Trân đứng ở bên cạnh người xem náo nhiệt, nghe một hồi cũng rõ nguyên do. Hoá ra là Hồ Tú Liên nói là một tháng qua, mỗi ngày nhà bà đều ít đi mấy quả trứng gà. Lúc đầu bà còn tưởng rằng gà đẻ ít trứng đi, gần đây phát hiện lại bình thường.

Như vậy rõ ràng không phải có người trộm sao?

Bà tức lên ở trong nhà mắng, mắng người đáng bị c.h.é.m ngàn đao nào đến nhà bà ăn trộm trứng gà, nói cái gì mà trong nhà nghèo đến điên rồi, đến cả trứng gà cũng muốn trộm của nhà người khác, trộm về ăn bị nghẹn chết, kiếp sau đầu thai vào chuồng heo!

Lúc đầu mắng còn bình thường, về sau có thể do mắng hăng say nên liền nói gần nói xa nói là người ở nhà bên cạnh trộm, chính là chỉ Triệu Thái Tú. Triệu Thái Tú nghe được, làm sao nhịn được cơn tức này, thế là chống nạnh mắng nhau với Hồ Tú Liên.

Sau đó mắng một hồi, ai cũng mắng không phục ai, cơn tức càng mắng càng lớn liền trực tiếp động tay.

Hiện tại đánh đến mức gọi là một trận túi bụi, sau đó chợt nghe Hồ Tú Liên hét thảm một tiếng, Triệu Thái Tú thế mà lại túm tóc bà kéo mạnh. Người bên cạnh thật sự bị hù dọa, mấy người khác lại vội vàng đi đến giữ hai người lại.

Thế này nếu lại không giữ chặt, chưa biết chừng thật sự c.h.ế.t người đó!

Vương Lệ Trân thì dù thế nào cũng không xen vào, tất cả chuyện trong thôn bà ấy đều không tham gia vào. Nhìn người bên cạnh cũng không xem náo nhiệt mà đi đến khuyên can đi, bà ấy yên lặng quay người rời đi, trực tiếp đi về nhà.

Ninh Hương vẫn ngồi dưới ánh mặt trời may vá, nhìn thấy Vương Lệ Trân trở về, thuận miệng hỏi một câu: “Đi lâu như vậy sao?”

Vương Lệ Trân nhìn Ninh Hương nhiều hơn chút: “Đi xem náo nhiệt.”

Ninh Hương vẫn thuận miệng hỏi: “Lại là nhà ai làm gì vậy?”

Vương Lệ Trân hắng giọng một cái: “Mẹ cháu đánh nhau với Triệu Thái Tú, mặt hai người bị cào xước, tóc mẹ cháu còn bị Triệu Thái Tú túm mạnh, lúc này đang ngồi trên mặt đất khóc thét, trông vô cùng thê thảm.”

Ninh Hương ngẩng đầu lên, nắm sợi chỉ kéo thẳng, không nói chuyện.

Vương Lệ Trân nhìn cô, lại nói: “Nói là Triệu Thái Tú trộm trứng gà của nhà cháu, trộm gần một tháng rồi.”

Trộm trứng gà?

Ấn đường Ninh Hương nhăn lại, cầm sợi chỉ trong tay nhớ lại —— Mấy ngày trước ở cung tiêu xã cô có gặp Ninh Lan đem trứng gà đi đổi tiền, chẳng lẽ là trứng gà kia?

Nhưng mà Hồ Tú Liên hoài nghi Triệu Thái Tú cũng là hợp tình lý, bởi vì tiếng tăm của Triệu Thái Tú vốn cũng không quá tốt, có đôi khi thích đến nhà người ta trộm đồ, tay chân không quá sạch sẽ, nhưng ngược lại là không bị bắt tại trận, người ta cũng không dám vu oan linh tinh.

Với lại, Ninh Lan học hành biết chữ, phẩm hạnh bình thường cũng không có vấn đề gì.

Ninh Hương cũng không biết là Triệu Thái Tú trộm hay là Ninh Lan trộm, cô cũng lười quản việc này. Hiện tại cô đã không còn là người nhà họ Ninh, đừng nói nhà họ Ninh mất trứng gà, dù là mất con lợn lớn đi nữa cô cũng sẽ không quản.

Cô cúi đầu xuống tiếp tục việc may vá của mình, chỉ nói: “Mất nhiều trứng gà như vậy, khẳng định là tức điên lên rồi.”

Vương Lệ Trân lấy kim chỉ của mình từ trong khay đan, nhìn Ninh Hương lại thăm dò một câu: “Cháu không đi xem xem sao?”

Ninh Hương dứt khoát nói: “Không đi, hai người phụ nữ khua môi múa mép đánh nhau, có gì đáng xem?”

Vương Lệ Trân biết cô biết ý bà ấy không phải như vậy, bà ấy nói chính là Hồ Tú Liên bị mất trứng gà, còn bị đánh cho thê thảm, cô không tới xem mẹ ruột của cô sao, nhưng Ninh Hương giả bộ nghe không hiểu nên bà ta cũng không làm rõ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ngẫm lại cũng phải, cũng bị đuổi ra ngoài rồi, lẻ loi hiu quạnh một mình ở trên thuyền, còn đi xem người mẹ ruột này làm gì?

Không đến xem náo nhiệt, nhìn bà bị đánh cho thê thảm đã là nhớ đến tình cảm mẹ con rồi.
 
Back
Top Bottom