Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh

Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 60



Giang Kiến Hải lúc này thực sự không thể nhịn nổi nữa, suýt chút nữa là nổ tung, anh ta điều hòa lại cảm xúc, nói: “Tôi đang nói chuyện tử tế với cô, Ninh A Hương cô bệnh nặng rồi phải không? Trước đây tôi cưới cô đúng là do tôi mù mắt! Cái gì mà cô gái dịu dàng nhất vùng, đều là khoác lác! Nhìn dáng vẻ bây giờ của cô, cô đúng là thứ oán phụ độc mồm độc miệng, người đàn ông nào thích cô mới điên đấy!”

Ninh Hương nhìn bộ dạng này của Giang Kiến Hải là không thể bình tĩnh nổi, mọi sự nhẫn nhịn đều dùng hết ở kiếp trước rồi, cô cười khẩy: “Cô gái dịu dàng nhất thôn gả cho anh, hầu hạ anh cả một đời người, anh thấy anh có xứng không? Tôi sống cũng không phải để con trai thích!”

Giang Kiến Hải tức giận đến mức muốn giậm chân, siết c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đ.ấ.m nghiến răng nhẫn nhịn, nhịn một chút rồi nói: “Ninh A Hương, cho dù cô cứng mồm cứng miệng đến đâu, bây giờ tôi cũng không cãi nhau với cô, tôi sẽ đợi xem cô hối hận! Tôi sẽ xem xem cô hối hận thế nào!”

Ninh Hương lúc này vẫn cứng mồm cứng miệng, “Được thôi, vậy chúng ta xem xem ai hối hận trước.”

Giang Kiến Hải cười, anh ta là một người đàn ông có thân phận có địa vị mà đi hối hận vì ly hôn với một cô gái thôn như cô? Trong đầu chứa toàn trấu mới nghĩ rằng anh ta sẽ hối hận, anh ta có như nào đi nữa cũng sẽ không thể không tìm nổi vợ! Đừng nói kết hôn lần ba, lần bốn lần năm anh ta cũng vẫn có thể tìm được!

Anh ta lười cãi nhau với Ninh Hương, nhịn tức quay lưng rời đi.

Cãi nhau thì có gì thú vị, anh ta sẽ đợi xem cô hối hận là xong.

Ninh Hương không hứng thú với việc Giang Kiến Hải có hối hận hay không, đời này của cô không phải dùng để khiến anh ta hối hận. Ly hôn xong, cô với anh ta đã là hai người không có liên quan gì đến nhau. Thời gian của cô sẽ không còn lãng phí một giây một phút nào trên người anh ta nữa.

Ninh Hương quay người đi ra khỏi Ủy ban công xã, cả người nhẹ nhõm hơn lúc khi vừa đến mấy trăm lần, giống như xiềng xích trói buộc cả đời trên tay chân đều đã được cởi bỏ, cuối cùng có được cuộc sống mới và sự tự do.

Trong không khí bay đầy mùi hoa quế, ánh nắng nhảy nhót trên hàng mi, đóa hoa li ti trên làn váy càng thêm tươi sáng.

Ninh Hương chân bước nhẹ nhàng về đến đại đội Điềm Thủy, vẫn chưa đến thời gian tan làm buổi trưa của các xã viên. Trước mắt trong tay cô cũng không có đồ để thêu liền ở lại phòng nhân giống đơn giản thu dọn hành lý một chút, chuẩn bị hôm nay chuyển đến nhà thuyền.

Thu dọn hành lý xong, còn cách thời gian ăn trưa một khoảng. Bây giờ nấu cơm thì có hơi sớm, cô thấy trong phòng nhân giống đúng lúc có một chiếc xe ba bánh đẩy tay, do dự một lúc liền đẩy xe trực tiếp đến đại đội Cam Hà.

Bánh xe lăn đi in vết nhàn nhạt trên con đường đất vàng, lại bị dấu giày giấm lên.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đến đại đội Cam Hà cách nhà họ Giang mấy bước đã có người quen biết Ninh Hương chào hỏi cô bắt đầu hóng chuyện. Một hai đứa trẻ đi theo từ đằng xa, đợi Ninh Hương đi đến trước cửa nhà họ Giang thì mấy cô con dâu nhà hàng xóm cùng mấy bà mẹ chồng cũng ra hóng chuyện.

Giang Ngạn cùng Giang Nguyên đúng lúc tan học về, hai đứa nhỏ đeo cặp sách chạy đến trước mặt Ninh Hương, rất không thân thiện nhìn chằm chằm cô hỏi: “Cô không phải ly hôn cùng cha rồi sao? Còn đến nhà tôi làm gì?”

Ninh Hương lười để ý đến hai đứa nhóc con này, Giang Ngạn vừa nói xong không được bao lâu, Lý Quế Mai cùng Giang Kiến Hải đã từ trong nhà đi ra. Thấy Ninh Hương đứng bên ngoài, Lý Quế Mai liền hung hăng mở miệng nói: “Đồ phụ nữ c.h.ế.t bằm, cô còn đến đây làm gì?”

Ninh Hương không muốn cãi nhau, giọng nói vững vàng: “Đến lấy đồ của tôi.”

Nghe thấy lời này, sắc mặt Lý Quế Mai càng hung hãn cay nghiệt hơn, “Đến lấy đồ của cô? Cô làm rõ cho tôi, đây không phải là nhà của cô, có đồ gì của cô? Từng cây kim sợi chỉ, viên gạch viên gói đều là của nhà họ Giang chúng tôi! Ly hôn rồi còn dám quay lại, không cần mặt mũi phải không?”

Ninh Hương nhìn vào ánh mắt Lý Quế Mai, lười cãi nhau với bà ta, đơn giản nhả chữ : “Đồ cưới của tôi.”

Đồ cưới thì đúng không phải là của nhà họ Giang, đồ cưới của phụ nữ từ trước đến nay có lẽ chính là tài sản duy nhất thuộc về phụ nữ. Chỉ cần là đồ cưới của phụ nữ thì khi ly hôn sẽ có quyền đem theo, cho dù chỉ là một cây kim thêu.

Lý Quế Mai không quan tâm lời này, bà ta cũng không sợ mọi người vây quanh cười nhạo, cười lạnh một cái nói: “Đồ cưới của cô? Cô đề nghị ly hôn mà còn có mặt mũi đến đòi đồ cưới? Sính lễ khi kết hôn nhà tôi cho vừa đủ một trăm đồng cô có trả hay không?”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 61



Ninh Hương tay đỡ xe đẩy, không nhanh không chậm nói đạo lý rõ ràng. Trên đời này có nhiều người như vậy, không phải ai cũng là người hồ đồ không hiểu đạo lý. Chỉ cần là đạo lý vững vàng, luôn sẽ có người nghe hiểu.

Cô mở miệng nói: “Lý Quế Mai, vậy tôi tính nợ rõ ràng với bà một chút. Tôi ở nhà bà làm con dâu hơn nửa năm, tận tâm tận lực hầu hạ bà cùng ba đứa nhỏ hơn nửa năm. Mấy việc trong nhà ngoài nhà đều là tôi làm, chẳng lẽ bà định bóc lột tôi miễn phí? Tất cả những việc mà tôi làm ở nhà họ Giang hơn nửa năm nay có đáng với chút sính lễ đấy hay không, bà tự mình suy tính. Chỉ cần một con heo là đã đủ cho sính lễ của nhà các người. Hơn nữa, nếu không phải hầu hạ bốn người lớn nhỏ các người chiếm hết thời gian thì tôi dựa vào thêu thùa kiếm tiền, cũng không chỉ kiếm được một trăm đó. Tôi thiệt, ai đền cho tôi?”

Lý Quế Mai bỗng nhiên trợn mắt, “Cô dám nói cô thiệt? Cô có thể gả cho Giang Kiến Hải nhà tôi là nhờ cô tu tám đời! Hơn nửa năm nay cô ăn của nhà tôi uống của nhà tôi, cô thua thiệt ở đâu? Lợi lộc đều bị cô chiếm sạch, còn mặt mũi nói cô thiệt!”

Ninh Hương không nhịn được cười lạnh, “Thì ra phúc tám đời tu được là như vậy, mỗi ngày thức khuya dậy sớm làm việc, việc nhà đồng áng tất cả làm hết, nuôi gà nuôi lợn lại còn trông con cái, ăn không ngon ngủ không yên, lúc thường ngay cả quả trứng gà cũng không cho ăn. Thật là, địa chủ ở xã hội cũ cũng không bóc lột như nhà họ Giang các người.”

Lý Quế Mai còn muốn cãi tiếp lại bị Giang Kiến Hải đưa tay ra ngăn lại. Vì thứ đồ cưới tấm chăn rách không đáng tiền đó quả thật không cần cãi nhau như vậy. Giang Kiến Hải anh ta là một người có thân phận mặt mũi, không muốn tiếp tục bị người ta xem là trò cười.

Hơn nữa lời này càng cãi càng nhạy cảm, tiếp theo không biết từ trong miệng Ninh Hương còn nhổ ra cái gì nữa.

Không để Lý Quế Mai nói tiếp, Giang Kiến Hải lạnh mặt ra hiệu Ninh Hương, “Lấy nhanh đi, lấy xong thì đi nhanh.”

Ninh Hương không phí lời với anh ta, đẩy xe đẩy đi vào nhà, đóng gói chăn mền gối đầu khi mình gả đến đem theo lại, xong lại cho quần áo giày dép, khung thêu toàn bộ còn sót lại thu dọn vào vali, xếp ngay ngắn trên xe đẩy.

Váy cưới khi kết hôn cô không lấy, đấy là đồ nhà họ Giang mua, cô không cần.

Thu dọn đồ đạc thuộc về mình xong, cô đẩy xe đẩy thực tiếp đi luôn, ngay cả câu chào cũng không có. Khi ra khỏi đại đội Cam Hà, ven đường đều có người nhìn cô, châu đầu ghé tai xì xầm nói chuyện, cô cũng không quan tâm.

Mà sau khi Ninh Hương thu dọn đồ đạc đi khỏi, gương mặt già của Lý Quế mai triệt để sụp đổ, ở trước cổng nhà gào lên: “Đúng là gia môn bất hạnh mà! Ban đầu đúng là mắt mù mà, cưới một cô con dâu như vậy!”

Mọi người hóng chuyện xì xầm to nhỏ, có người đứng hóng chuyện nói nhà họ Giang là đáng đời, cũng có người nói Ninh Hương không tuân thủ đạo làm vợ không an phận. Giang Kiến Hải nghe không nổi mấy tin đồn linh tinh làm mất mặt anh ta liền kéo mẹ anh ta đi vào nhà.

Giang Ngạn, Giang Nguyên cùng Giang Hân cũng không đứng ngoài cửa nữa, trước khi vào nhà Giang Ngạn còn hung dữ la hét mấy người xem náo nhiệt một câu: “Về nhà các người căn cơm đi, nhìn cái gì mà nhìn? Có gì hay mà nhìn? !”

Người bị nó mắng cũng không vui vẻ gì, không biết ai hét lại một câu: “Nhìn bộ dáng hung dữ của các người, chẳng trách mẹ kế của mày cầm đồ cưới chạy đi, thà rằng không gả đi được nữa cũng không muốn nuôi mày!”

Giang Ngạn nghe được lời này tức khắc giống như con sư tử nhỏ phát cuồng, nó trừng mắt nhìn về phía phát ra tiếng nói, cố ý dùng tông giọng thô nói: “Ai đang nói? Có bản lĩnh thì đứng ra đây cho tôi!”

Hai đứa nhỏ nhà họ Giang này không ai quản, là đứa trẻ nghịch ngợm có tiếng trong thôn, ai không chê phiền đứng ra quan tâm bọn nó chứ. Người nói cũng không thừa nhận, mọi người nhìn nhau một cái liền tản đi về nhà nấu cơm ăn cơm hết.

Giang Ngạn tức muốn chết, nhưng nó chỉ có thể cắn răng quay vào nhà.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vào nhà còn chưa kịp ngồi xuống đã nghe Lý Quế mai lau nước mắt nói: “Tạo nghiệt mà, nhà chúng ta có bao giờ mất mặt như vậy? Gia môn bất hạnh mà, lấy một cô con dâu như vậy, để người ta xem là trò cười!”

Giang Kiến Hải cố gắng ép cảm xúc xuống, “Cô ta như vậy, ly hôn rồi càng tốt.”

Giang Ngạn ở bên cạnh vẫn là vẻ mặt hung hăng, “Đúng vậy! Đợi cha tìm cho chúng ta một mẹ kế trong Tỉnh, tức c.h.ế.t Ninh A Hương! Tức c.h.ế.t cô ta!”

Lý Quế Mai dùng sức lau nước mắt, “Tìm! Lần này nhất định phải tìm người trong Tỉnh!”

Giang Hân giọng nói non nớt bổ sung: “Tìm một người làm cơm ngon hơn cô ta.”

“… …”

Nghĩ đến nấu cơm thì lại nhớ cũng đã đến thời gian ăn cơm rồi.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 62



Lý Quế Mai vừa không cam lòng vừa tức giận, đứng lên cong lưng xới cơm, trong lòng âm thầm nghĩ---------cắn răng cố chịu đựng mấy ngày nữa, đợi con trai bà ta cưới thêm một người vợ nữa thì sẽ có người để sai sử thay cô ta rồi.

Mấy hôm nay ngày nào cũng lo chuyện trong nhà ngoài nhà, nhất là chăm sóc ba đứa nhỏ mèo chê chó ghét, hao tâm tổn trí, một người giúp đỡ cũng không có, thật sự làm người ta mệt đủ.

Cảm thấy mệt thì sẽ tự động viên bản thân---------đợi đến khi lại cưới một cô con dâu mới thì sẽ tốt lên.

Mà Giang Ngạn, Giang Nguyên cùng Giang Hân nhìn đồ ăn trên bàn cũng cắn răng tự cổ vũ bản thân trong lòng-------Giữ vững! Đợi đến khi cha bọn nó lại lấy một người phụ nữ trong Tỉnh về làm mẹ kế cho bọn chúng thì sẽ không cần ăn đồ ăn giống như trước mắt này nữa.

Giang Kiến Hải đời trước sơn hào hải vị đều đã ăn, đặc biệt là đã ăn quen cơm Ninh Hương nấu, cho nên càng khó nuốt cơm Lý Quế Mai làm hơn bọn nhỏ. Nhưng anh ta cũng không bị ảnh hưởng nhiều, bởi vì ngày mai anh ta phải đi rồi, chẳng cần ăn mấy bữa.

Nhưng mấy ngày quay về này gà bay chó sủa chưa ngừng lúc nào, không có chuyện nào làm anh ta vừa lòng, bây giờ tâm trạng của anh ta vẫn khá là bực bội khó chịu. Cầm đôi đũa nuốt miếng cơm nghẹn trong cổ, anh vẫn là gương mặt âm u-------- không tiếc xé rách mặt ly hôn cùng cô, để tất cả mọi người đều cười nhạo nhà bọn họ, anh ta đến cuối cùng muốn xem Ninh Hương đời này có thể sống thành như nào. Thực ra trong lòng anh ta có đáp án, người vợ thứ hai có thể có tiền đồ gì? Anh ta nghĩ cũng không cần nghĩ cũng có thể khẳng định, Ninh A Hương bây giờ nóng nảy bao nhiêu, sau này nhất định sẽ ngã đau bấy nhiêu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nói đến cùng vẫn là câu nói đó----------đời này anh ta sẽ đợi xem, xem cô đến lúc đó hối hận như nào.

Không nhìn thấy cô hối hận xanh ruột thì anh ta không xả được sự khó chịu phải nhận mấy ngày nay ở chỗ cô.

Đời trước trải qua một đời, anh ta có khi nào chịu sự tức giận của Ninh A Hương?

Đời này sẽ có ngày cô phải khóc, cứ đợi mà xem!

* * *Ninh Hương đẩy xe đẩy nhỏ từ đại đội Cam Hà về đến đại đội Điềm Thủy, trong lòng giống như có muôn vàn tia sáng chiếu tan hết tất cả sương mù xám xịt. Giống như cứ mỗi thêm một bước chân, con đường phía trước càng sáng ngời hơn một phần.

Cô đẩy xe quay về đến phòng nhân giống, lau mồ hôi trên trán, rót bát nước sôi để nguội ngồi xuống. Uống một hớp lớn giải nước giải khát, khi quay đầu nhìn ra bên ngoài chỉ cảm thấy mặt đất vàng cũng đang phát sáng.

Ngay khi trong lòng đang cảm thấy thoải mái hài lòng nhất, ngoài cửa xuất hiện một bóng người quen thuộc.

Ninh Hương nhìn thấy người thì vội vàng đặt bát trên tay xuống, không chút che dấu ý cười nơi chân mày khóe miệng, đi ra ngoài chào hỏi người vừa đến: “Đội trưởng, ăn cơm chưa?”

Lâm Kiến Đông lần này không đơn thuần là đến phòng nhân giống chăn gia súc, anh lấy từ trong túi ra một chiếc chìa khóa, nói với Ninh Hương: “Vừa ăn xong, bây giờ em có thời gian không, anh đưa em đến xem nhà thuyền, tiện thể giúp em chuyển đồ qua luôn.”

Ninh Hương nhìn chìa khóa trong tay Lâm Kiến Đông nhiều hơn một cái, nghĩ đến chuyện nhà thuyền anh nói vào hôm qua, ánh mắt càng sáng ngời hơn, sau đó ngẩng đầu nhìn Lâm Kiến Hải, không chút do dự nói: “Được, vậy thì cảm ơn đội trưởng, bây giờ em sẽ chuyển qua đấy.”

Nói xong cô lập tức quay vào nhà thu dọn hành lý, Lâm Kiến Đông đi vào giúp cô cầm lương thực, sau khi ra ngoài thì đặt lương thực lên xe đẩy, lại giúp cô đẩy chiếc xe chất đầy chăn mền quần áo này.

Ninh Hương xách theo túi đi bên cạnh anh, từ khi bắt đầu ra cửa liền không ngừng nói cảm ơn với anh. Lâm Kiến Đông mỉm cười nghe, sau đó dẫn đề tài đến trên người cô, hỏi cô: “Làm xong thủ tục rồi?”

Kết hôn với ly hôn không phải chuyện trẻ con, nói ra cũng không phải là chuyện dễ dàng. Nhưng nếu như lòng hai người đều ở trên cùng một hướng, vậy thì sẽ là một chuyện cực kỳ dễ dàng, ví dụ như chuyện ly hôn của Ninh Hương và Giang Kiến Hải.

Hai người đều không hài lòng với cuộc hôn nhân này, gặp mặt liền cắn xé nhau, xé rách mặt cãi nhau xong trực tiếp đi đóng dấu. Đóng dấu xong lại đến Ủy ban công xã, tính cách người này cứng hơn người kia, ai cũng không chịu thua, chẳng qua náo loạn một ngày liền thẳng thừng ly hôn luôn.

Ninh Hương gật đầu với Giang Kiến Hải, “Đến đó đã làm xong, chuyện mà đại đội hai bên đã đồng ý, nhân viên bên Ủy ban công xã sẽ không quản, chỉ giúp làm thủ tục, rất nhanh sẽ giải quyết xong.”

Lâm Kiến Đông thật ra rất muốn giơ ngón tay cái với Ninh Hương, không vì cái khác, chỉ vì cô không màng ánh mắt và áp lực thế tục, kiên cường ly hôn với Giang Kiến Hải. Dám thách thức định kiến thế tục, xứng đáng giơ ngón tay cái.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 63



Có thể là vì chuyện đã định ra kết cục, Ninh Hương bây giờ trở thành người tự do, thái độ mà Lâm Kiến Đông đối với cô không bảo thủ như trước đây nữa, vậy là tiếp tục hỏi: “Anh ta cứ như vậy đồng ý?”

Ninh Hương cười cười, giọng điệu thoải mái, “Em không có học vấn, từ tận đáy lòng anh ta vẫn luôn coi thường em, cảm thấy em vừa quê mùa vừa th* t*c, không xứng với anh ta. Hôm qua em náo loạn như vậy, ưu điểm “hiền huệ” cũng không còn nữa, còn để anh ta mất mặt lớn như vậy, sao anh ta không đồng ý cho được? Anh ta vẫn luôn muốn tìm một cô gái có học vấn trong Tỉnh, ly hôn rồi, anh ta cũng dễ tìm hơn không phải sao?”

Chiếc xe đẩy vừa thô vừa nặng trong tay Ninh Hương, trong tay Lâm Kiến Đông lại hiện lên nhỏ bé hơn rất nhiều, anh đẩy xe tiến về phía trước, quay đầu nhìn Ninh Hương một cái, “Nếu anh ta dễ dàng tìm được cô gái trong Tỉnh như vậy, ban đầu tại sao lại còn cùng em kết… …”

Lời nói đến đây, anh lập tức ý thức được lời này sẽ làm tổn thương lòng tự tôn của Ninh Hương, vậy là kẹt ở đây không nói tiếp.

Ninh Hương không nhạy cảm mấy thứ này, Lâm Kiến Đông nói không sai, đây đều là sự thật. Chỉ cần là sự thật thì có gì không thể đối mặt. Giang Kiến Hải ban đầu cưới cô, chẳng qua chỉ là lấy lui làm tiến.

Cô vẫn cười không để ý, nhìn Lâm Kiến Đông một cái nói: “Người ta cuối năm liền có thể thuận lời làm một Xưởng trưởng rồi, người ta có vốn liếng mà. Dùng lời nói của anh ta, chỉ cần có tiền có địa vị, muốn phụ nữ như nào mà không có?”

Lời vừa nói xong, trong lòng Ninh Hương --------nôn… …

Lâm Kiến Đông nghe xong thì cười nhẹ một cái, nín hơi lắc đầu hai cái, không cho ý kiến.

* * *

Vân Mộng Hạ Vũ

Lâm Kiến Đồng không có hứng thú đối với Giang Kiến Hải, cùng Ninh Hương nói vài câu liền không nói nữa. Anh đẩy xe đi về phía trước, lại hỏi mấy vấn đề khá thực tế, “Ly hôn rồi, sau này có dự định gì?”

Dự định ban đầu của Ninh Hương là, lợi dụng hai năm trước khi cải cách mở cửa này an tâm lắng đọng bản thân. Trước tiên bổ sung kiến thức văn hóa mà đời trước thiếu sót trước, mùa đông năm sau tranh thủ tham gia thi đại học.

Ngoài việc học tập kiến thức văn hóa, thêu thùa tự nhiên cũng không thể mất được. Không những không mất, cô còn phải dựa vào thêu thùa để tích góp chút tiền trong tay. Con người nếu muốn độc lập, cái cơ bản nhất không thể thiếu chính là sự độc lập kinh tế.

Đương nhiên, thêu thùa đối với Ninh Hương mà nói cũng không đơn giản chỉ là tay nghề kiếm sống.

Đời này cô muốn nghiêm túc đi trên con đường này, muốn làm ra một chút thành tựu thêu thùa, nói rộng hơn chính là cố gắng góp một chút sức lực non nớt vào việc truyền thừa và phát triển hạng mục di sản văn hóa phi vật thể cấp quốc qua này.

Cô không phải là một người tự tin đầy mình, không dám nói bản thân sau khi cố gắng có thể trở thành người thuyền thừa văn hóa phi vật thể quốc gia xuất sắc, nhà nghệ thuật dân gian xuất sắc, có thể để thêu thùa bước ra cánh cửa trong nước, vươn ra quốc tế, vươn ra thế giới, nhưng… …
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 64



Lâm Kiến Đông bây giờ ở trước mặt Ninh Hương càng thoải mái hơn trước đây rất nhiều, mỉm cười đáp: “Vì nhân dân phục vụ.”

Hai người cứ nói chuyện như vậy, Lâm Kiến Đông đẩy xe đẩy đưa Ninh Hương đến bên bờ sông, dừng lại trước bờ có một chiếc nhà thuyền đậu ở đó.

Đặt xe đẩy xong, anh ấy nói với Ninh Hương: “Đây chính là nhà thuyền, em xem có được không.”

Ninh Hương thả túi xách trong tay xuống bên bờ sông cùng anh đi lên thuyền. Chiếc thuyền này rất cũ, rất rõ ràng gần đây mới bị làm lại mới. Thân thuyền quả thực không lớn, không gian hai gian lều trong thuyền cũng nhỏ hẹp, nhưng giường chiếu bếp lò bên trong cần có đều có.

Chiếc thuyền này một người ở là hoàn toàn đủ. Ninh Hương vốn không có ý định soi mói, cô cũng không có vốn liếng để mà soi mói, có một nơi nương thân là đã đủ rồi, cho nên xem xong cô lập tức nói với Lâm Kiến Đông, “Rất hài lòng, cảm ơn đội trưởng.”

Lâm Kiến Đông thấy cô hài lòng bèn giúp cô chuyển hành lý lên thuyền nhà. Khi giúp cô sắp xếp hành lý lại nói với cô: “Đây là thuyền của đội sản xuất, em cứ yên tâm mà ở, muốn ở bao lâu cũng được.”

Mặc dù là đồ của tập thể nhưng Ninh Hương cũng không muốn chiếm hời, vậy nên cô vẫn là sau khi đặt hành lý xong, đi lên bờ hỏi Lâm Kiến Đông: “Em giao tiền thuê cho đội sản xuất, đội trưởng, anh xem một tháng bao nhiêu tiền?”

Cuộc ly hôn này của Ninh Hương gần như đã đắc tội cả thế giới của cô, rơi vào tình cảnh cô độc một mình không chỗ để đi. Lâm Kiến Đông có thể tưởng tượng được cô có bao nhiêu khó khăn, còn phải chịu áp lực lớn như nào, cho nên anh nghĩ một lúc rồi nói: “Đều là hàng xóm láng giềng, em cứ yên tâm ở đây trước, đợi sau này khá giả hơn rồi nói sau.”

Không giao tiền, Ninh Hương hoàn toàn không yên tâm được. Cô đứng ở trên bờ, nghiêm túc nhìn Lâm Kiến Đông, ngữ khí cũng vô cùng nghiêm túc: “Đội trưởng, nếu như anh không nhận, em cũng không yên tâm ở lại được. Em giao tiền thuê nơi này mới cảm thấy đây là nơi thuộc về em. Hơn nữa nếu như em không giao tiền thuê, bị người ta biết được, chỉ sợ lời ong tiếng ve.”

Cô chỉ ở phòng nhân giống mấy ngày, trong thôn đã có lời ra tiếng vào rồi. Nhưng do nhân phẩm Lâm Kiến Đông đáng tin cho nên không có lời nói quá phận hay khó nghe, người nói cũng không cho là nhiều.

Nếu như không phải Lâm Kiến Đông làm người ngay thẳng nhân phẩm đảm bảo, bây giờ chỉ sợ lời ong tiếng ve đều đã truyền ra ngoài. Không hề khoa trương mà nói, đoán chừng đã có người nói cô cùng Lâm Kiến Đông đến với nhau, mới ly hôn cùng Giang Kiến Hải.

Lâm Kiến Đông không quan tâm về mặt này lắm, anh nhìn Ninh Hương hồi lâu, chỉ cảm thấy rằng cô nếu như không đưa tiền thì thật sự ở không yên tâm, vậy là gật đầu nói: “Được, vậy thì mỗi tháng cứ giao hai đồng đi.”

Ninh Hương không có ý kiến với giá tiền này, Lâm Kiến Đông nói bao nhiêu thì chính là bấy nhiêu. Cô không do dự chút nào, trực tiếp quay người đi lên thuyền lấy tiền. Quay lại bờ, trên tay cô có thêm một tờ nhân dân tệ, đây cũng là tờ nhân dân tệ duy nhất mà cô có.

Cô đưa tiền đến trước mặt Lâm Kiến Đông, “Đây là tiền em giao năm tháng, có thể đủ cho đến tết.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lâm Kiến Đông thấy cô một lần liền lấy ra nhiều tiền như vậy, tự nhiên không đưa tay ra nhận, chỉ nói: “Một lần đưa nhiều như vậy, em không ăn cơm à? Đến cuối năm còn phải giao tiền lương thực, bình thường em không mua đèn dầu sáp lửa?”

Ninh Hương trong lòng tự có tính toán, vẫn đưa tiền đến trước mặt Lâm Kiến Đông, “Anh cứ cầm là được, em bây giờ một người no không sợ cả nhà đói, bình thường cũng không dùng hết nhiều tiền như vậy, em còn làm việc kiếm tiền mà.”

Lâm Kiến Đông lại do dự một lúc lâu, vặn không lại cô chỉ đành đưa tay ra nhận tiền cô đưa, trong miệng nói: “Tóm lại em nhớ kỹ là được, có khó khăn tìm tổ chức, đừng có chuyện gì cũng tự mình gánh vác.”

Ninh Hương gật đầu, lặp lại lời của anh, “Có khó khăn tìm tổ chức!”

Chuyện nhà thuyền đến đây coi như xong, Lâm Kiến Đông cất 10 đồng vào túi quần. Tiền trong túi quần này không phải là của mình anh, là tiền lời tài sản tập thể sản sinh, đương nhiên là dùng cho đội sản xuất.

Cũng chính là, lấy vì dân, dùng vì dân.

Nhận xong 10 đồng này, Lâm Kiến Đông lại dặn dò Ninh Hương mấy chuyện lặt vặt, chủ yếu là mấy chuyện tự chăm sóc bản thân. Nói xong mấy chuyện lặt vặt này anh cũng không đứng thêm nữa, quay người về phòng nhân giống đội sản xuất.

Ninh Hương nhìn theo Lâm Kiến Đông mấy bước, tiếp sau đó liền quay người đi về thuyền.

Lên thuyền quét mắt nhìn hai căn lều nhỏ hẹp, trong lòng Ninh Hương đập thình thịch không ngừng, chủ yếu là phấn khởi. Phấn khởi vì cô có một nơi thuộc về riêng mình, một nơi làm cô cảm thấy yên tâm thiết thực, đóng cửa lại chính là thế giới của riêng mình.

Bởi vì phấn khởi, dày vò cả ngày cũng không cảm thấy mệt chút nào, sau khi lên thuyền Ninh Hương lập tức lại dọn dẹp hai căn lều. Sắp xếp quần áo và chăn mền của mình ngăn nắp lại, đồ đạc cũng sắp vào gọn gàng.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 65



Sắp xếp gian lều xong, Ninh Hương đóng cửa lại đi ra ngoài loanh quanh một vòng gần đó. Cô nhặt ở trong thôn một chút cành cây khô về làm củi, còn hái mấy cành hoa quế đang lúc nở rộ.

Quay về đến thuyền nhà cô không vội vàng nấu cơm mà là đặt củi khô hoa quế xuống, trước tiên tìm một chút vật liệu thừa ra dùng sợi tơ tích góp lại của sản phẩm thêu, nghiêm túc cắt rồi lại thêu, làm một cái túi hương.

Hai bên túi hương thêu hai đóa hoa quế, Ninh Hương cho hoa quế đã hái xuống vào túi hương, treo lên trước cửa gian lều. Một cơn gió thổi qua mặt hồ, túi hương hơi d.a.o động liền tản ra mùi hương nhẹ nhàng.

Ninh Hương nhìn nhìn túi hương được treo lên mỉm cười, hít sâu một hơi---------cô gái, cô bây giờ chỉ mới 19 tuổi, cuộc đời này còn rất dài, sau này hãy học cách yêu thương bản thân đi, hãy sống một cuộc sống mà cô muốn đi.

Gửi hương hoa, cô đi ra đầu thuyền hóng gió, khi ngồi xuống thì cởi giày ra, kéo làn váy một chút, thả chân vào dòng sông, mắt cá chân trắng ngần lướt qua dòng nước tạo nên từng gợn sóng, tâm hồn dường như đang nhảy theo làm gió mát trên mặt sông.

Sợi tóc nhỏ vụn bay lên, lông mi chậm rãi chớp động, ánh nắng mặt trời vỡ trên mặt hồ thành những miếng vảy lấp lánh.

Chiều tối, tịch dương cắt ngang đường chân trời, Ninh Hương mở cửa sổ trên thuyền ra, dùng củi khô buổi chiều nhặt được nhóm bếp nấu cơm tối.

Khói bếp cuồn cuộn bay ra ngoài cửa sổ, tan đi theo cơn gió trên sông.

Một hương vị khói lửa nhân gian.

Xào xong một đĩa rau xanh, cơm hấp xong cho vào nồi hâm, Ninh Hương nhân cơ hội cầm sách ra ngồi đầu thuyền hóng cơn gió chiều tối xem sách. Vừa xem được hai trang bỗng nghe được trên bờ có người đang gọi cô.

Cô quay đầu nhìn, không ai khác cả, vẫn là Lâm Kiến Đông.

Lâm Kiến Đông đứng ở cạnh đám cỏ dại bên bờ sông, trong tay cầm một hũ thủy tinh miệng tròn.

Ninh Hương nhìn thấy anh đến, đương nhiên không thờ ơ anh, vội vàng thả sách trong tay xuống, đứng dậy đi lên bờ, đứng trước mặt anh chào hỏi: “Đội trưởng, anh đến tìm em có chuyện gì vậy?”

Lâm Kiến Đông cười cười, đưa hũ thủy tinh đến trước mặt cô, “Tối qua em đưa một đĩa xôi hoa quế đến nhà anh, mọi người đều ăn rất vui vẻ, mẹ anh nói không thể ăn không của em, bảo anh đưa một chút dưa muối qua đây.”

Ninh Hương vội vàng vẫy tay nói không cần khách sáo, “Đây đều là điều nên làm.”

Lâm Kiến Đông không quan tâm nhiều như vậy, trực tiếp đưa hũ vào tay cô, “Hàng xóm láng giềng có qua có lại, em khách sáo như vậy làm gì? Dưa muối cũng là nhà tự ướp, không phải mua về, nhanh cầm đi.”

Ninh Hương vẫn do dự một lúc, sau đó mới thả lỏng ngón tay nhận. Sau khi nhận xong cũng không nghĩ nhiều nữa, mỉm cười nhẹ nhàng đón nhận ý tốt của Lâm Kiến Đông, nhìn anh ấy nói: “Thay em cảm ơn bác gái.”

Chuyện có bao lớn chứ, người nông thôn không phải đều vậy sao, hôm nay nhà anh tặng nhà tôi dưa muối, ngày mai nhà tôi tặng nhà anh củ cải khô, những việc này đều là chuyện rất bình thường, không cần cảm ơn đi cảm ơn lại.

Lâm Kiến Đông cũng không còn chuyện khác, chỉ là đến đưa dưa muối cho Ninh Hương. Dưa muối đã đưa đến tay Ninh Hương rồi, theo lý thì nên đi nhưng anh vẫn nói vài câu với Ninh Hương, hỏi cô: “Vừa nãy lại đang đọc sách à?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Ninh Hương gật đầu, cũng không khách sáo nhiều với anh, “Qua một thời gian nữa em học xong sách tiểu học, anh cũng cho em mượn sách cấp hai với cấp ba xem đi. Lúc nhỏ không thể đến trường đi học vẫn luôn là nuối tiếc trong lòng em.”

Việc này sớm đã nói từ trước, Lâm Kiến Đông đương nhiên vẫn gật đầu, “Xem xong thì em đến tìm anh nói một tiếng, anh đưa cho em. Kiến thức tiểu học khá đơn giản, học đến cấp hai cấp ba có thể sẽ khó một chút, có câu hỏi có thể đến hỏi tôi.”

Nói đến có câu hỏi có thể hỏi anh, Ninh Hương nhìn vào mắt Lâm Kiến Đông, theo bản năng nghĩ nhiều một chút.

Cô là trọng sinh quay về, mặc dù không có được năng lực đặc biệt như bàn tay vàng, nhưng cô có năng lực mà người bên cạnh không có, đó chính là biết trước tương lai.

Những việc nhỏ nhặt xung quanh tất nhiên không có cách nào biết trước được, bởi vì bắt đầu từ khoảnh khắc khi cô trọng sinh quyết định ly hôn, tất cả đã xảy ra hiệu ứng cánh bướm.

Đời này, sẽ có cuộc đời của không ít người khác biệt so với đời trước.

Tương lai bị hiệu ứng cánh bướm của việc cô trọng sinh tác động đến không thể đoán trước được, nhưng thay đổi thời đại to lớn, nút thời gian thay đổi lịch sử sẽ không vì một nhân vật nhỏ bé như cô mà xảy ra thay đổi.

Tháng mười năm sau, thập kỷ hỗn loạn sẽ kết thúc, tháng mười của năm sau nữa, chế độ cuộc thi đại học bị gián đoạn mười năm sẽ khôi phục. Đến mùa đông năm 78, cải cách mở cửa sẽ vén bức màn lên, xã hội Trung Quốc sẽ tiến vào một giai đoạn phát triển khác.

Nghĩ đến đây, khóe miệng Ninh Hương hơi hơi cong lên, nói với Lâm Kiến Đông: “Được.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 66



Chữ được này không phải chỉ nói qua loa mà là cô đã quyết định, cô quyết định giúp Lâm Kiến Đông một tay. Trong ký ức kiếp trước, sau khi kỳ thi đại học khôi phục lại, đại đội Điềm Thủy cùng đại đội Cam Hà đều không có ai thi đỗ đại học.

Đời trước cô cùng Lâm Kiến Đông gần như không có bất kỳ giao thiệp nào, không biết anh sống như nào. Đời này anh là người duy nhất giúp đỡ cô, là người vô hình trung đã ủng hộ cô, cô bằng lòng dùng năng lực này của bản thân giúp anh một tay.

Lời tà môn không thể nói, nói ra cũng sẽ không có người tin, cho nên biện pháp của Ninh Hương là--------dùng phương pháp hỏi câu hỏi xin chỉ dạy, để Lâm Kiến Đông theo đó ôn tập. Ôn tập xong kiến thức của cấp hai, lại ôn tập tài liệu.

Về lịch sử mấy chục năm cô đã trải qua này, cô cũng coi như là vô cùng nắm rõ, rõ đến nỗi mỗi nút thời gian đều nhớ vô cùng rõ ràng. Không phải là đời trước cô cố ý nhớ mấy thứ này, mà là khi hồn phách du đãng luôn vô ý thức quan tâm lịch sử của mấy chục năm này, bất tri bất giác đều đã nhớ hết, chuyện lớn chuyện nhỏ đều nằm trong đầu.

Chuyện lớn thì có đến Bè lũ bốn tên rớt đài kết thúc hỗn loạn mười năm, nhỏ thì có đến năm đầu thi đại học, mọi người giống như điên ôn tập tài liệu, gọi . Cũng chính là bộ tài liệu ôn tập này đã giúp cho rất nhiều người có giấc mộng đại học.

Qua một thời gian nữa đợi tiền trong tay dư dả, cô dự định đi lên Tỉnh dạo tiệm sách Tân Hóa mua đầy đủ bộ tài liệu ôn tập này. Đợi sau khi thả tin tức khôi phục kỳ thi đại học, bộ tài liệu này sẽ rất khó để mua đủ.

Đến lúc đó, sẽ có rất nhiều người điên cuồng cướp bộ tài liệu này, phải đến tiệm sách Tân Hóa xếp hàng dài không nói, có thể mua được quyển nào hay không còn chưa biết, đều là tùy cơ hội.

Bộ tài liệu này tổng cộng có 17 quyển, tất cả đều do giáo sư có kinh nghiệm dạy trung học phong phú thảo luận viết ra, nội dung bên trong thâm sâu hơn rất nhiều so với kiến thức sách vở cấp ba, cho nên chỉ cần hiểu hết toàn bộ nội dung trong bộ tài liệu này, thi đại học hoàn toàn không thành vấn đề.

Ninh Hương chưa từng được đàng hoàng đi học làm bài tập thi cử, trước mắt viết chữ còn chưa thuận tay, nói đến cô cảm thấy bản thân quả thực cũng cần một người cùng nhau ôn tập. Lâm Kiến Đông nếu thật sự bằng lòng dạy cô, cô liền thuận nước đẩy thuyền âm thầm giúp anh một tay.

Tất nhiên rồi, sau khi giúp một tay thì có thể thi đỗ hay không, vậy còn phải xem anh.

Lâm Kiến Đông tất nhiên không biết Ninh Hương đang nghĩ gì, vậy nên không nói tiếp chuyện đọc sách học tập nữa, chỉ hỏi Ninh Hương: “Em có cần trồng chút gì không? Nếu cần, anh đi xin cho em một mảnh đất nhỏ riêng, có thể trồng chút hoa quả rau xanh.”

Cái này đương nhiên là cần, vòng một vườn rau nhỏ trồng chút rau xanh, bình thường khi ăn cũng thuận tiện, không cần tốn tiền đi mua rau.

Có nơi ở lại có một vườn rau nhỏ, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy cuộc sống thật tươi đẹp.

Ninh Hương không chút do dự, lập tức gật đầu với Lâm Kiến Đông, “Muốn muốn.”

Thấy cô như vậy, Lâm Kiến Đông cười rộ lên, “Vậy anh đi nói với bí thư Hứa một tiếng, chia cho em một mảnh đất nhỏ.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lần này cũng không còn chuyện gì nữa, nói xong chuyện chia đất riêng, Lâm Kiến Đông cùng Ninh Hương chào nhau một tiếng cũng liền đi.

Ninh Hương đứng chỗ cũ đưa mắt tiễn anh một lúc, sau đó ôm hũ đi lên thuyền, tiện tay cầm quyển sách vừa nãy đặt trên sàn thuyền lên, tâm trạng tốt đi vào lều chuẩn bị nấu cơm.

Rau mua ở công xã trước hôm Trung Thu vẫn chưa ăn hết, cô xào một đĩa ngó sen chua ngọt nhỏ, xới một bát cơm trắng đã hâm xong, lại mở nắp hũ thủy tinh ra, lấy một ít dưa chua cho vào bát nhỏ, bữa cơm này cũng coi như đầy đủ.

Ăn cơm xong sắc trời bên ngoài cũng đã tối xuống, Ninh Hương thu dọn nồi bát đũa, thắp đèn dầu trong ngăn lều lên, cả buổi tối đều yên lặng đọc sách dưới cửa sổ.

Bóng đèn lay động, ảnh người mờ ảo, túi thơm trên cạnh cửa đung đưa theo gió.* * *

Sáng sớm, thế giới thức dậy trong tiếng gà gáy đầu tiên.

Giang Kiến Hải thức dậy từ trên giường, ngồi ở mép giường tay đặt lên trán thanh tỉnh một lúc. Sau khi thức dậy được bảy tám phút, mò kính đặt trên bàn làm việc đeo vào, đi ra ngoài đến bên lu nước múc nước rửa mặt.

Người già giấc ngủ ít, Lý Quế Mai gà còn chưa gáy đã dậy.

Bà ta lúc này đang ở sau bếp làm bữa sáng, tay chân già cỗi cong lưng, sau khi tốn sức loay hoay quanh bếp, làm một chút liền đã th* d*c hai cái. Không còn con dâu nữa, bà ta không làm không được, con trai cùng cháu bà ta cần ăn cơm mà.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 67



Nghe thấy tiếng Giang Kiến Hải thức dậy đánh răng rửa mặt, bà ta ở sau bếp mở miệng nói: “Còn sớm mà, sao không ngủ thêm một lát?”

Giang Kiến Hải đánh răng xong múc nước rửa mặt, mang theo chút giọng mũi đáp: “Công việc trong tay quá nhiều, làm lỡ nhiều ngày như vậy, con phải nhanh chóng quay lại. Lần này vừa đi vừa về mất sáu bảy ngày, quay lại còn có việc phải làm.”

Giang Kiến Hải trong lòng Lý Quế Mai chính là một đại nhân vật. Anh ta là người sinh ra là Xưởng trưởng làm lãnh đạo, những việc làm ở bên ngoài đều là việc lớn, người làm vợ người ta như bọn họ không hiểu. Vốn không nên quay về làm lỡ nhiều ngày như vậy, đều tại Ninh Hương người phụ nữ c.h.ế.t tiệt đó.

Lý Quế Mai mặc dù đau lòng Giang Kiến Hải, không nỡ nhìn anh ta bôn ba mệt nhọc như vậy, muốn bảo anh nghỉ ngơi thêm mấy ngày. Nhưng chuyện công việc của anh ta càng quan trọng hơn, cho nên bà ta nghe vậy chỉ đành nói: “Cơm sắp xong rồi.”

Đến nhà hai ngày hai đêm, Giang Kiến Hải thật sự không muốn ăn cơm Lý Quế Mai nấu nữa. Khẩu vị bây giờ của anh ta đã bị Ninh Hương và sơn hào hải vị của các nhà hàng lớn đời trước nuôi dưỡng, hoàn toàn không có cách nào tiếp nhận cơm Lý Quế Mai nấu.

Đương nhiên anh ta không thể làm mất mặt mẹ già, cho nên khi vắt khăn mặt lên nói: “Muộn nữa thì không kịp xe, phải ngồi thuyền sớm một chút đến Huyện thành, bữa sáng không ăn nữa. Trên đường nếu như có, con tùy tiện mua một chút lấp bụng là được.”

Nói rồi anh ta liền quay người vào phòng xách hành lý tối qua đã thu dọn sẵn đi ra ngoài.

Lý Quế Mai thấy anh ta vội muốn đi, vội vàng đứng lên từ sau bếp lò, vén tạp dề lên lau tay một cái nói: “Vội thế sao? Vậy con trên đường mua ít đồ ăn, nhất định đừng để bụng đói, ăn no mới có sức đi làm.”

Giang Kiến Hải ừ một tiếng, “Cũng chỉ còn 4 tháng nữa là đón năm mới, năm sau sẽ ở lại Tô Thành, đến lúc đó quay về sẽ thuận tiện hơn, con sẽ thường xuyên về thăm mẹ. Mẹ ở nhà chăm sóc tốt cho bản thân, làm ít một chút, mỗi tháng con sẽ gửi tiền về.”

Lý Quế Mai rất biết thông cảm cho con trai ruột, “Con đừng lo lắng cho mẹ, yên tâm ra ngoài làm việc, làm tốt công việc mới là chuyện quan trọng. Đừng thấy mẹ tuổi không còn trẻ nữa, nhưng thân thể xương cốt vẫn còn cứng lắm, trong nhà con cứ yên tâm.”

Lý Quế Mai vừa nói lời này xong, Giang Ngạn và Giang Nguyên đúng lúc thức dậy. Hai đứa nhỏ trước sau đi ra ngoài, một đứa ngáp dài một cái, một đứa xoa đôi mắt vẫn chưa mở ra nổi.

Thấy Giang Kiến Hải xách hành lý, Giang Ngạn dừng tiếng ngáp lại, nhìn Giang Kiến Hải hỏi: “Cha, cha phải đi rồi à?”

Giang Kiến Hải nhìn nó ừ một tiếng, “Lần này đi, phải đến năm mới mới quay về, con cũng là một đứa trẻ lớn rồi, nói đến cũng đã là một nam tử hán rồi, cha không ở, con phải chăm sóc tốt cho bà nội, chăm sóc em trai em gái, có biết chưa?”

Giang Ngạn hít hít mũi, nhìn rất là có trách nhiệm, mang giọng mũi tiếp lời: “Cha yên tâm đi.”

Giang Kiến Hải cũng không có gì là không yên tâm cả, không phải anh ta tin tưởng Giang Ngạn mà là những điều này vốn không phải là việc anh nên ta lo lắng. Thân là một người đàn ông, việc anh ta phải làm chính là ra ngoài làm tốt công việc, kiếm tiền nuôi già trẻ trong nhà là được .

Những việc lông gà vỏ tỏi không liên quan đến anh ta, nếu như phải nói có liên quan, vậy đó chính là anh ta phải tìm thêm một người vợ.

Mà người quan tâm đến việc anh ta tìm vợ hiển nhiên không chỉ mình anh ta. Giang Nguyên xoa mắt xong thì nhìn anh ta hỏi một câu: “Vậy cha đến tết quay về có dẫn theo mẹ kế ở Tỉnh về không?”

Giang Kiến Hải suy nghĩ một lát, “ Sẽ cố gắng.”

Lý Quế Mai là người muốn lập tức có con dâu nhất, những chuyện trong nhà cũng có người làm thay bà ta, nhưng tìm con dâu không phải là mua heo con, đến chuồng heo chọn một hai con, trả tiền xong thì có thể mang về.

Bà ta nhịn một hơi, một lòng lo nghĩ cho con trai nói: “Không vội, lần này chúng ta không tạm bợ, nhất định phải chọn thật tốt, chọn một người mặt nào cũng tốt. Với điều kiện của chúng ta, đến đâu chẳng tìm được vợ tốt?”

Giang Kiến Hải cũng cho là vậy, gật đầu nói: “Mẹ cứ yên tâm.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Một nhà ba thế hệ bốn người nói chuyện này xong, Giang Kiến hải cũng đã đến lúc phải đi. Lý Quế Mai cùng Giang Ngạn Giang Nguyên tiễn anh ta ra ngoài, bảo anh ta trên đường cẩn thận, lại dông dài dặn dò anh ta ở bên ngoài phải chăm sóc tốt cho bản thân.

Giang Kiến Hải đều đáp ứng hết, sau đó xách vali lên thuyền rời khỏi đại đội Cam Hà.

Bởi vì hai hôm nay không ăn cơm đàng hoàng , anh ta vẫn luôn trong tình trạng đói bụng cho nên cũng không đến huyện thành ngồi xe ngay. Nói không kịp xe là giả, anh ta chính là không muốn ở lại nhà ăn cơm Lý Quế Mai nấu mà thôi.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 68



Anh ta ngồi thuyền đến công xã trước, đi tiệm cơm quốc doanh ăn bữa sáng trước.

Một bát mỳ bếp thêm một suất thịt kho, mấy miếng liền nuốt hết xuống bụng, lấp đầy chiếc bụng rỗng.

Ăn no xong tâm trạng cũng theo đó tốt hơn một chút, nhưng vừa

vừa ra khỏi cửa tiệm cơm quốc doanh, quay đầu liền đụng phải người làm tâm trạng anh ta tồi tệ---------Ninh A Hương!

Khoảnh khắc nhìn thấy Ninh Hương, trong lòng anh ta tức khắc nghẹn một bụng khí, sắc mặt cùng bước chân cùng lúc đình trệ lại.

Trực tiếp gặp phải, Ninh Hương tự nhiên cũng nhìn thấy anh ta. Nhưng Ninh Hương ngay cả mắt cũng không chớp trực tiếp coi anh ta thành không khí, đi thẳng qua bên người anh ta, nửa ánh mắt cùng cảm xúc cũng không cho anh ta.

Bị Ninh Hương xem nhẹ như vậy, Giang Kiến Hải bỗng chốc lửa giận bốc cao ba thước.

Một người đời trước nâng anh ra lên tân trời, coi anh ta giống như hoàng đế mà hầu hạ, đời này sau khi làm loạn ly hôn với anh ta, bây giờ ngay cả ánh mắt cũng không nhìn anh ta một cái, loại cảm giác trái ngược như vậy, đủ làm cho anh ta tức đến bùng nổ!

Nhưng mà bây giờ hai người đã ly hôn, Giang Kiến Hải cũng không thể ở giữa đường nói cái gì. Anh ta nếu quay người đuổi theo Ninh Hương hỏi cô rốt cuộc là có ý gì, vậy anh ta càng mất mặt hơn.

Vậy nên anh ta cái gì cũng không làm, đứng ở chỗ cũ che n.g.ự.c hít sâu một hơi, ép lửa giận xuống.

Sau đó anh ta cứ bình tĩnh lạnh mặt như vậy, nhịn một bụng tức lên thuyền đến huyện thành, lại mua vé xe, ngồi xe rời khỏi Huyện Vu đến nơi anh ta đang làm việc trước mắt.

* * *

Ninh Hương sáng nay dậy rất sớm, ăn sáng xong bèn vội vàng đến công xã. Gặp phải Giang Kiến Hải ở tiệm cơm quốc doanh đơn thuần là ngoài ý muốn và ngẫu nhiên. Nơi mà cô thật sự muốn đến là Trạm đặt thêu.

Ba chuyện lớn của đời người của cô bây giờ là--------Kiếm tiền, học tập, nghiên cứu thêu thùa.

Nhưng hình như hôm nay cô không được may mắn cho lắm, sau khi gặp phải Giang Kiến Hải không bao lâu, khi cô đi đến ngoài cổng trường cấp ba Mộc Hồ lại gặp phải Ninh Lan đang sách cặp đến trường đi học.

Ninh Lan khi nhìn thấy cô cũng sững sờ một lúc, đừng bước đứng tại chỗ nhưng lại không chào hỏi cô.

Ninh Hương vẫn chưa nhìn thấy cô ấy, trực tiếp đi qua bên người cô ấy. Nhưng cô đi ngang qua không được bao lâu, Ninh Lan bỗng nhiên quay người nhìn bóng lưng cô, lớn tiếng hỏi cô một câu: “Chị thật sự không hối hận sao? !”

Nghe thấy giọng nói của Ninh Lan, Ninh Hương lúc này mới dừng bước.

Giây phút quay người, cô nhìn Ninh Lan nói: “Đều muốn nhìn chị hối hận đúng không? Vậy các người cứ đợi đi.”

Ninh Lan siết chặt dây đeo cặp, cố cứng nói một câu: “Ninh A Hương, không nghe lời người già, ăn thiệt ngay trước mắt!”

Ninh Hương không nhịn được cười lên.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ai là người già?

Ninh Kim Sinh hay là Hồ Tú Liên?

Hay là cha cô?

Hoặc là chú bác mẹ gì?

Ngại quá, chính cô mới là người già!

Cô không quan tâm Ninh Lan nữa, lười phí miệng lưỡi tranh cãi với cô ấy, cười mỉa xong quay người liền đi.

Ninh Lan đứng tại chỗ bất động, vò dây đeo cặp nhìn Ninh Hương đi xa, cô ấy mím chặt môi, cố gắng áp chế cảm xúc đáy, lửa giận trong lòng mắt xuống.

* * *

Ninh Hương không bị Giang Kiến Hải cùng Ninh Lan ảnh hưởng tâm trạng, cô bây giờ mới không cần mấy người không quan trọng này làm ảnh hưởng tâm trạng. Cô đeo túi nhanh chóng đi đến trạm đặt thêu, đứng cùng một nhóm tú nương còn đến sớm hơn cô đợi nhận nguyên liệu thêu.

Trạm trưởng Trần sau tết vừa đi lên Tỉnh lấy nguyên liệu thêu, rất nhiều tú nương nông thôn đều nhân lúc này nhanh chóng đến đây, cho nên người ở trạm đặt thêu có hơi nhiều. Đều là muốn lấy nguyên liệu về sớm một chút, tranh thủ làm nhiều thêm mấy sản phẩm thêu.

Ninh Hương chen trong đám người đợi một hơi cũng đợi đến lượt bản thân, người ở trạm đặt thêu đều biết cô tay nhanh, cho nên mỗi lần đều cho cô nhiều nguyên liệu hơn người khác. Chất lượng sản phẩm thêu của cô cũng rất tốt, người ở trạm đặt thêu đều thích cô đến lấy nguyên liệu.

Ninh Hương lấy nguyên liệu xong liền chuẩn bị đi về, nhưng quay người còn chưa đi được mấy bước lại bị trạm trưởng Trần gọi lại.

Trạm trưởng Trần gọi cô đến văn phòng làm việc, sau khi đóng cửa yên tĩnh lại nói với cô: “Hôm qua tôi đến Trang thêu lấy nguyên liệu, bọn họ nói năm sau sẽ có sản phẩm thêu mới phát xuống cho chúng ta làm. Qua một thời gian nữa sẽ có thợ thêu đến công xã chúng ta đào tạo thợ thủ công, chuyên môn dạy thêu sản phẩm mới này như nào, hình như là thắt lưng kimono của Nhật Bản, cô có muốn làm không?”

Ninh Hương nhìn trạm trưởng Trần sững sờ một cái, phút chốc hồi thần hỏi một câu: “Tôi có thể không?”

Cô sững người không phải vì không ngờ trạm trưởng Trần sẽ tìm cô hỏi cái này, mà là vì cô bỗng nhiên nhớ lại mấy ký ức có liên quan. Chuyện này đời trước cũng có, nhưng mà cô vì phải hầu hạ bốn người già trẻ nhà họ Giang thực sự không phân thân được nên không đến.

Trạm trưởng Trần chỉ cho là cô ngạc nhiên, cười nói: “Cô tay nghề tốt ngộ tính cao học được nhanh, tôi giới thiệu cô qua bên đó là được. Đợi học được rồi có thể giúp đỡ dạy những tú nương khác. Chỉ là tôi cảm thấy cô sau khi kết hôn rất bận rộn, không biết cô có thời gian không.”

Ninh Hương cong khóe miệng lên, “Trạm trưởng, tôi ly hôn rồi, bây giờ có nhiều nhất chính là thời gian, tôi làm.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 69



Trạm trưởng Trần nghe xong những lời này thì sững sờ, chớp chớp mắt, một hồi lâu sau dùng giọng điệu không thể tin nổi hỏi: “Cô... ly hôn rồi đấy à?”

Đây là chuyện lớn đời người, thế mà cô lại có thể nói ra một cách thản nhiên như thế? Lại còn nói như thể hôm nay đi trên đường nhặt được viên kẹo vậy, khiến trạm trưởng Trần trong phút chốc cảm thấy rối rắm.

Ninh Hương gật đầu, vẫn trả lời rất dứt khoát: “Hôm qua vừa làm xong thủ tục.”

Cô không cảm thấy đây là một việc mất mặt không dám nhìn người ta, thế nên không hề coi chuyện này là một vết nhơ hay một nỗi nhục, càng không giấu kín đi không dám để người ta biết.

Cho dù cả thế giới đều dùng ánh mắt kì thị nhìn cô, cô cũng sẽ ngẩng cao đầu lên.

Trạm trưởng Trần nhìn Ninh Hương rồi thở dài, tối qua anh ta về đến nhà quả thật nghe thấy người nhà nói chuyện phiếm, nói có một đôi vợ chồng đến ủy ban cách mạng làm thủ tục ly hôn. Chuyện này xôn xao khắp công xã, đây cũng được coi là chuyện hiếm lạ có thể khiến cả nhà anh ta kinh ngạc.

(Trước đó ngôi ba của Trạm trưởng Trần tác giả để là nàng nên nhóm dịch là bà ấy nhưng sang chương này tác giả lại để là hắn nên nhóm xin phép chuyển là anh ta nha.)

Nhưng anh ta không ngờ rằng, người được nhắc đến trong câu chuyện ấy lại là Ninh Hương. Anh nhớ điều kiện của người đàn ông mà Ninh Hương gả cho cũng khá tốt, là phó xưởng trưởng của một xưởng tơ lớn trong thành phố, còn chuẩn bị thăng chức làm xưởng trưởng, duy nhất một khuyết điểm là ba đứa con mà vợ trước để lại.

Hít xong một ngụm khí, trạm trưởng Trần lại hỏi: “Tại sao tự nhiên lại ly hôn?”

Ninh Hương khẽ hít một hơi, sau đó nhẹ nhàng nói: “Không phải tự nhiên, vốn dĩ ngay từ lúc bắt đầu đã nên từ chối rồi, nhưng lúc đó lập trường không kiên định, lại lo lắng nhiều điều, qua nửa năm, bây giờ cũng nghĩ thông rồi.”

Bản thân nghĩ thông rồi là được, trạm trưởng Trần cũng không phải là người thích lo chuyện bao đồng. Công việc của anh ta là dẫn dắt các thợ thêu thêu thùa, hoàn thành nghiệm vụ mà cấp trên giao cho, chuyện riêng của thợ thêu cũng không cần anh ta phải quản.

Ly hôn là một vết sẹo lớn trong đời, đoán rằng Ninh Hương bây giờ đang cố tỏ ra vui vẻ, nên anh ta cũng không hỏi thêm gì, chỉ chuyển sang chủ đề chính: “Có thời gian là được, vậy đến lúc ấy cô qua đây học hỏi cẩn thận.”

Ninh Hương gật đầu đồng ý, sau đó xác nhận thời gian địa điểm tập huấn với trạm trưởng Trần, rồi cầm nguyên liệu may quay về nhà.

Bây giờ nhà của cô chính là chiếc thuyền nhỏ bên sông, chiếc thuyền nhỏ dọc theo bờ sông đỗ bên cạnh một gốc cây liễu, nhìn từ xa sẽ thấy cây liễu mờ ảo như sương mù phủ lên mui thuyền, nếu chuyển thành màu đen sẽ giống như một bức tranh pháo hoa mang đậm ý thơ.

Giao thông của huyện Vu đều dựa vào sông nước, rất nhiều người sinh hoạt đều ở trên sông, vậy nên trên sông thứ không thiếu nhất là thuyền bè. Thuyền vận chuyển, nhà bè, thuyền đánh cá, loại thuyền gì cũng có thể nhìn thấy trên sông, vậy nên chiếc thuyền này của Ninh Hương không hề đơn độc một mình.

Chỉ là Lâm Kiến Đông có lẽ đoán được cô không thích tụ tập cùng người khác, nên bến đỗ của chiếc thuyền này so với bến đỗ của những người khác còn cách một đoạn khá xa, khó tránh khỏi có một không gian yên tĩnh đến lạ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Người khác thích náo nhiệt, các con thuyền khác đều là đỗ sát cạnh nhau, có không ít người sở hữu một vùng nước của riêng mình, giống như vùng đất riêng trên đất liền vậy, quanh năm đều cho thuyền đỗ ở đó.

Ninh Hương dọc theo sông đi đến, ánh mắt không nhìn xung quanh, cô biết xung quanh cô có rất nhiều lời bàn tán, ở trong thôn không được người khác tôn trọng, vậy nên cô cũng sẽ không mặt dày đi chào hỏi người khác, toàn là chuyện không có ý nghĩa gì.

Nhưng cô đơn thân độc mã không tiếp xúc với người khác, mà vẫn có người từ trong thuyền đi ra nhìn thấy cô, nhiệt tình chào hỏi: “A Hương đến công xã lấy đồ thêu à?”

Nghe người khác bắt chuyện như vậy, Ninh Hương quả thật có chút bất ngờ. Nhưng cô cũng không phải là loại người kiêu ngạo không biết điều, tốt xấu gì cô cũng phân biệt được rõ ràng, vội cười đáp lại: “Vâng ạ.”

Đáp lời xong rời đi, trong lòng cũng hiểu ra. Đều là hàng xóm thân thiết trong thôn, từ nhỏ đã quen biết, nếu như không ảnh hưởng đến lợi ích cá nhân của mọi người, họ hóng hớt thì hóng hớt chứ sẽ không xúc phạm người ta.

Người ở quê đều như vậy cả, hóng hớt nói chuyện phiếm, nói xấu bàn tán sau lưng không nể một ai. Nhưng bàn tán là thế , nếu như không có thù oán gì với nhau, lúc gặp mặt vẫn rất khách sáo, những người tốt bụng chất phác quả thật không ít.

Ninh Hương lấy nguyên liệu về thuyền của mình, lấy chìa khóa mở cửa vào phòng.
 
Back
Top Bottom