Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh

Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 70



Vừa vào phòng lập tức mở cửa sổ cho thoáng khí, ngồi lên chiếc giường chiếm cả nửa căn phòng, bắt đầu thêu thùa. Hai gian lều trên thuyền thực sự rất nhỏ hẹp, tất cả đồ đạc của cô đều nhét trong đấy, không gian có thể sinh hoạt chỉ còn lại một khoảng nhỏ, khung thêu cỡ lớn không thể bày ra được, không thể thêu được sản phẩm có kích thước lớn, chỉ có thể làm các sản phẩm nhỏ.

Trưa hôm qua vừa đến công xã làm thủ tục ly hôn, chuyện của cô ở trong thôn đang là lúc bàn luận sôi nổi nhất, thế nên mấy ngày này Ninh Hương không dự tính đến phòng thêu, đợi lời bàn tán giảm bớt rồi tính tiếp.

Thế giới có thay đổi như thế nào thì quy luật vẫn như vậy. Cho dù là trong một thôn hay là cả cộng đồng mạng, toàn bộ tin tức nóng hổi đều được tin mới xuất hiện chèn xuống, độ hot qua rồi thì sẽ không ai nhắc đến nữa.

Ai cũng có một cuộc sống riêng, hóng hớt chẳng qua cũng chỉ là trong chốc lát, mở mồm, gõ chữ nói vài câu, không có ai rảnh rỗi đi theo dõi cuộc sống người khác mãi. Cuộc sống của riêng mình còn có biết bao chuyện phải suy nghĩ.

Đương nhiên nếu như có thù oán thì sẽ ghim mãi trong lòng. Ví dụ như nhà họ Giang và nhà họ Ninh không coi cô là người tốt, mãi mãi là người hủy hoại cuộc sống an nhàn của bọn họ, cô sẽ không yên ổn được đâu.

Ninh Hương biết, bọn họ sẽ luôn nhìn vào cô, đợi cho đến hết đời cũng phải đợi đến ngày cô hối hận mới thôi.

Nhưng thật ngại quá, cô sẽ không để bọn họ vừa ý đâu.

***

Ninh Ln không phải là do hôm nay đi học bắt gặp Ninh Hương bị cô giễu cợt mới tức, mà là từ tối hôm trung thu bị Ninh Hương nói vài câu, lại bị tát một bạt tai nên trong lòng nảy lên sự căm ghét và tức giận.

Cô ấy ở trường một ngày, trong tiết học buổi sáng hoàn toàn không tập trung, buổi chiều cùng cả lớp đi lao động, làm việc cũng mơ mơ màng màng, cầm cuốc suýt nữa đập lên bàn chân của bạn cùng lớp.

Chiều tối tan học về nhà, lưng đeo cặp sách cúi đầu xuống. Vừa đến lãnh thổ của đại đội Điềm Thủy, cô ấy lại càng cúi đầu thấp xuống thêm mấy phần, bước chân cũng bước đi rất nhanh, gần như chạy bộ về nhà.

Bây giờ danh tiếng của nhà họ Ninh không được tốt, Ninh Lan thật sự không bằng lòng bị người khác bàn tán xôn xao. Bất kể bọn họ nói cha mẹ cô không dạy dỗ nổi con gái, hay là nói chị cả cô không biết điều, hay là nói cô và Ninh Ba Ninh Dương, cô đều không muốn nghe.

Về đến nhà giúp Hồ Tú Liên chăn heo nấu cơm, mặt Hồ Tú Liên cũng lạnh tanh không nói gì. Trước đây Hồ Tú Liên vẫn sẽ lèm bèm mắng chửi Ninh Hương, bây giờ gỗ đã đóng thành thuyền, bà đến cả mắng cũng không thèm mắng, chỉ đem sự tức giận kìm nén trong tim.

Hồ Tú Liên mệnh khổ, sinh ra đứa con gái như vậy, khiến cả nhà mất hết mặt mũi. Gả cho một người đàn ông có điều kiện tốt như thế mà không an phận thủ thường, cứ phải ly hôn, khiến cho thể hiện của nhà bà mất sạch sành sanh!

Vốn dĩ thấy điều kiện gia đình càng ngày càng tốt hơn, Ninh Lan chỉ còn ba tháng nữa là tốt nghiệp, đến lúc đó nhờ vả Giang Kiến Hải kéo quan hệ, tìm một công việc ổn định ở trên huyện, biết bao nhiêu người phải ngưỡng mộ.

Đứa con gái cả gả được cho người tốt, con rể là xưởng trưởng, con gái thứ hai có văn hóa có công việc ổn định, sau này cũng không sợ không gả được đi. Cả nhà lại cùng nhau đồng tâm hiệp lực nuôi Ninh Ba Ninh Dương đi học, để chúng nó học hết cấp ba, tốt nghiệp xong là sẽ có tương lai, một cuộc sống tốt đẹp biết bao.

Đến lúc đó, cả cái đại đội Điềm Thủy, cũng không có nhà nào có cuộc sống tốt hơn nhà bà rồi.

Một cuộc sống khiến người ta phải ngưỡng mộ như thế.

Hồ Tú Liên và Ninh Kim Sinh có thể ngẩng cao đầu mà sống rồi.

Sống cuộc sống nghèo túng nửa đời người, bị người ta coi thường, nhìn thấy cuộc sống tốt đẹp ngay trước mắt,vốn dĩ chỉ cần giơ tay ra là chạm tới, vậy mà, Ninh Hương lại không biết tốt xấu nằng nặc đòi ly hôn.

Ly hôn đối với cô rốt cuộc có lợi ích gì chứ?

Liên lụy đến cả nhà, ngày nào cũng sống trong cái miệng của người khác, bây giờ cô đã vui chưa?

Có tiếng xấu rồi sau này không gả được đi, không có đàn ông nào giúp cô che mưa chắn gió, không có gia đình không có chỗ dựa, c.h.ế.t rồi cũng không ai chôn!

Nghĩ đến đây, Hồ Tú Liên tức giận đến ngứa răng ngứa lợi, hận không thể lấy gậy chà quần áo đập c.h.ế.t con nha đầu không có lương tâm ấy!

Vừa hay khi bà tức nghiến răng nghiến lợi thì Ninh Ba Ninh Dương đeo cặp sách về nhà rồi. Chúng nó tan học không về nhà ngay, cũng không biết làm đi đâu làm gì mà trông như hai con heo đất, cả người toàn là bùn đất, trên mặt thì có vết xước.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 71



Nhìn thấy Ninh Ba Ninh Dương đ.â.m vào mấy đứa nhóc đánh nhau, cả lũ ôm lấy nhựa cuộn tròn trên đất, tao cưỡi lên mày đ.ấ.m hai cái, mày cưỡi lên người tao tát hai phát, cô cũng không bước lên phía trước bước nào nữa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhìn một lúc, cô liền coi như chưa có chuyện gì xảy ra, quay người rời đi.

Đi dọc theo bờ đường nhặt thêm một chút củi nữa, trong miệng lẩm nhẩm đọc bài văn, quay về thuyền nhỏ của mình.

Đi đến thuyền thì chậm rãi thổi lửa nấu cơm tối, miệng vẫn bận bịu giống như tay, đem cả một bài thơ đọc thuộc lòng răm rắp.

Nấu cơm xong vẫn để cơm ủ trong nồi, quay người đi đến mui thuyền hóng gió, nhưng cô vừa mới từ trong lều bước ra đã nhìn thấy Lâm Kiến Đông. Lâm Kiến đông cũng vừa đến bờ sông, nhìn thấy Ninh Hương bước ra, bất ngờ khẽ cười một cái.

Ninh Hương lần này không cần gọi anh nữa, trực tiếp xuống thuyền đi lên bờ.

Lâm Kiến Đông đến tìm cô, tự nhiên sẽ có chuyện cần nói.

Anh đưa Ninh Hương đến bên cạnh một mảnh đất nhỏ, đứng trên một góc đất nhỏ hình tam giác, nói với Ninh Hương: “Anh nói chuyện với bí thư Hứa rồi, mảnh đất dưới chân này chia cho em. Anh lấy vôi rải để phân ranh giới rồi, mảnh đất hình tam giác này em thấy có ổn không?”

Mảnh đất này thì có gì là không ổn chứ, người trong nhà đã không nhận cô rồi, Lâm Kiến Đông còn có thể chia cho cô mảnh đất như thế, tuy rằng hình dáng không đẹp, diện tích cũng không lớn, nhưng cũng xem như đã chăm sóc cho cô rất tốt rồi.

Vốn dĩ cô đã ly hôn rồi thì không còn là người của đại đội Cam Hà nữa, theo hộ khẩu thì chỉ có thể đến đại đội Điềm Thủy. Dựa theo quy định, quay về thì sẽ là về nhà. Nhưng cô bây giờ không có nhà để về, chỉ có thể mặt dày đi ỷ lại tổ chức thôi.

Sau khi giúp cô giải quyết từ việc này đến việc khác, Ninh Hương bây giờ cũng không chỉ cảm ơn suông với Lâm Kiến Đông nữa, mà coi anh là bạn bè. Cô đứng trên mảnh đất hình tam giác suy nghĩ một hồi, ngoảnh đầu nói với Lâm Kiến Đông: “Khi nào rảnh, em mời anh đi đến Tô Thành ăn bánh bao chiên, thăm quan lâm viên, nghe bình đàn.”

Lâm Kiến Đông trước giờ chưa nghe qua lời nói nào hào sảng như thế, anh ngay lập tức cười: “Thật hay giả thế?”

Chèo thuyền đến Tô Thành phải tốn nửa ngày trời, anh lớn ngần này rồi còn chưa đi đến Tô Thành lần nào.

“Tất nhiên là thật rồi.”

Ninh Hương không hề do dự mà đáp, nhưng nghĩ đến điều gì đó, lập tức đổi giọng nói: “Nhưng bây giờ em là đối tượng bị nhắm đến bàn tán trong thôn, anh qua lại với em khó tránh khỏi bị người khác nói ra nói vào, đợi sau này có cơ hội thích hợp vậy.”

Nhìn thấy Ninh Ba Ninh Dương đ.â.m vào mấy đứa nhóc đánh nhau, cả lũ ôm lấy nhựa cuộn tròn trên đất, tao cưỡi lên mày đ.ấ.m hai cái, mày cưỡi lên người tao tát hai phát, cô cũng không bước lên phía trước bước nào nữa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhìn một lúc, cô liền coi như chưa có chuyện gì xảy ra, quay người rời đi.

Đi dọc theo bờ đường nhặt thêm một chút củi nữa, trong miệng lẩm nhẩm đọc bài văn, quay về thuyền nhỏ của mình.

Đi đến thuyền thì chậm rãi thổi lửa nấu cơm tối, miệng vẫn bận bịu giống như tay, đem cả một bài thơ đọc thuộc lòng răm rắp.

Nấu cơm xong vẫn để cơm ủ trong nồi, quay người đi đến mui thuyền hóng gió, nhưng cô vừa mới từ trong lều bước ra đã nhìn thấy Lâm Kiến Đông. Lâm Kiến đông cũng vừa đến bờ sông, nhìn thấy Ninh Hương bước ra, bất ngờ khẽ cười một cái.

Ninh Hương lần này không cần gọi anh nữa, trực tiếp xuống thuyền đi lên bờ.

Lâm Kiến Đông đến tìm cô, tự nhiên sẽ có chuyện cần nói.

Anh đưa Ninh Hương đến bên cạnh một mảnh đất nhỏ, đứng trên một góc đất nhỏ hình tam giác, nói với Ninh Hương: “Anh nói chuyện với bí thư Hứa rồi, mảnh đất dưới chân này chia cho em. Anh lấy vôi rải để phân ranh giới rồi, mảnh đất hình tam giác này em thấy có ổn không?”

Mảnh đất này thì có gì là không ổn chứ, người trong nhà đã không nhận cô rồi, Lâm Kiến Đông còn có thể chia cho cô mảnh đất như thế, tuy rằng hình dáng không đẹp, diện tích cũng không lớn, nhưng cũng xem như đã chăm sóc cho cô rất tốt rồi.

Vốn dĩ cô đã ly hôn rồi thì không còn là người của đại đội Cam Hà nữa, theo hộ khẩu thì chỉ có thể đến đại đội Điềm Thủy. Dựa theo quy định, quay về thì sẽ là về nhà. Nhưng cô bây giờ không có nhà để về, chỉ có thể mặt dày đi ỷ lại tổ chức thôi.

Sau khi giúp cô giải quyết từ việc này đến việc khác, Ninh Hương bây giờ cũng không chỉ cảm ơn suông với Lâm Kiến Đông nữa, mà coi anh là bạn bè. Cô đứng trên mảnh đất hình tam giác suy nghĩ một hồi, ngoảnh đầu nói với Lâm Kiến Đông: “Khi nào rảnh, em mời anh đi đến Tô Thành ăn bánh bao chiên, thăm quan lâm viên, nghe bình đàn.”

Lâm Kiến Đông trước giờ chưa nghe qua lời nói nào hào sảng như thế, anh ngay lập tức cười: “Thật hay giả thế?”

Chèo thuyền đến Tô Thành phải tốn nửa ngày trời, anh lớn ngần này rồi còn chưa đi đến Tô Thành lần nào.

“Tất nhiên là thật rồi.”

Ninh Hương không hề do dự mà đáp, nhưng nghĩ đến điều gì đó, lập tức đổi giọng nói: “Nhưng bây giờ em là đối tượng bị nhắm đến bàn tán trong thôn, anh qua lại với em khó tránh khỏi bị người khác nói ra nói vào, đợi sau này có cơ hội thích hợp vậy.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 72



Lâm Kiến Đông cũng khá bướng bỉnh: “Nếu em nói vậy thì anh cứ phải đi bằng được.”

Ninh Hương bật cười, “Vậy đợi đến khi em kiếm đủ tiền vậy.”

***

Kiếm tiền thế nào đây?

Cứ dùng từng đường kim mũi chỉ mà kiếm.

Thế nên cũng không phải việc chỉ cần ngày một ngày hai là kiếm được đủ.

Lâm Kiến Đông giúp Ninh Hương sắp xếp xong chỗ ở, lại chia một mảnh đất phần trăm cho cô thì không còn chuyện gì nữa, sau này cũng không đến tìm cô nữa. Mà cuốn sách tiểu học trong tay Ninh Hương vẫn chưa đọc xong nên cũng không mấy khi đi tìm anh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vì có một mảnh đất của riêng mình, tuy rằng không lớn, nhưng Ninh Hương mỗi ngày vẫn nhiều thêm một công việc. Cô đi đến phòng nhân giống của đại đội mượn một chiếc giỏ đan bằng cây mận gai và một chiếc xẻng, mỗi ngày đều dậy rất sớm, đi ra ngoài nhặt phân.

Vì để bảo vệ bàn tay, Ninh Hương tự may cho mình một chiếc găng tay bằng vải, phần ngón tay và lòng bàn tay được gập vải rất dày.

Mỗi ngày đeo găng tay đi nhặt phân, nhặt đến khi trời sáng hẳn thì đi đến mảnh vườn, đem phân đổ lên mặt đất, trộn đều với đất làm tăng độ phì nhiêu.

Ban ngày không có chuyện gì khác, nên chỉ ngồi trên thuyền thêu thùa, đến khi mệt rồi thì nghỉ ngơi đọc sách.

Cứ làm như vậy vài ngày để đất đai thêm màu mỡ, lấy bừa cào xới tơi đất, lại lấy giống bắp cải và cải thìa mua ở hợp tác xã mua bán về trồng.

Bây giờ đang là mùa thu, vậy nên chia đất thành hai phần, rau bắp cải và cải thìa mỗi loại trồng một phần.

Sau khi trồng rau xong, vì để phòng tránh gia cầm gia súc vào vườn phá hoại, Ninh Hương đi nhặt những cành cây khá to, làm hàng rào cao đến đầu gối rào một vòng quanh vườn.

Buổi chiều tối hôm nay cô ra vườn rào kín nốt hàng rào đang dang dở, vừa đi đến bờ vườn thì nhìn thấy một bà lão đang đuổi theo con gà đnag chạy. Không cần đoán cũng biết, không biết là gà nhà ai vào vườn cô ăn mất rau vừa mới mọc mầm.

Ninh Hương không để ý nhiều về chuyện này, thả đống cành cây ôm trên tay xuống, ngồi xổm xuống tiếp tục làm hàng rào.

Trong lúc cô đang rào kín hàng rào đang dang dở ấy, đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu “Ối”. Cô nghe xong lập tức ngoảnh đầu lại nhìn, chỉ đấy bà lão ban nãy bị ngã ngửa nằm trên đất.

Xung quanh không có bất kỳ ai khác, bà lão ấy sau khi ngã xuống thì không có âm thanh nào phát ra nữa.

Ninh Hương vẫn ngồi trên đất không động đậy, ngẩng đầu nhìn bà lão đó một hồi. Đợi một lát sau, bà lão ấy vẫn không nói gì cả, lúc này cô với cảm thấy có gì đó không đúng, vội vàng đứng dậy chạy về phía bà lão ấy.

Chạy đến nơi, người quả nhiên là bị ngã ngất lịm đi rồi, hai mắt híp lại tạo thành một khe nhỏ bằng hạt gạo, con ngươi không hề động đậy.

Là người cùng một thôn, bà lão này Ninh Hương cũng quen biết, tên của bà là Vương Lệ Trân, thành phần trong nhà rất tệ, là người mà trong thôn ai ai cũng biết, ai ai cũng né bà như né ôn thần.

Gia đình bà cũng không phải là địa chủ tài chủ hay ngư dân giàu có, mà là bởi vì quá khứ của chồng bà.

Trước thời kiến quốc, chồng bà bị quân Tưởng Giới Thạch kéo đi đánh trận, sau khi quân Tưởng Giới Thạch trốn về Đài Loan, chồng bà cũng mất tích. Không biết sống chết, không rõ tăm hơi, đến bây giờ vẫn không biết người đang ở đâu.

Nói đến đây, bà ấy cũng được xem là người phụ nữ mệnh khổ nhất trong thôn. Chồng mất tích rồi đã đành, lại bởi vì chuyện của chồng, năm 1966 bà và con trai đã chịu không ít tội. Sau đó con trai bà không chịu nổi dày vò, đã tự tử lìa đời, để lại một mình bà trên cõi đời này, quanh năm không ai hỏi thăm, sống như cô hồn dã quỷ.Ở thời đại này, đại khái mỗi thôn đều sẽ có vài hộ gia đình có thành phần xấu, bình thường ở trong thôn sẽ giấu đuôi làm người, sống khép nép sợ hãi. Tất cả mọi người đều hắt hủi họ, coi đó là cách thể hiện lập trường giai cấp của mình.

Vương Lệ Trân bình thường cũng đơn bóng một mình, người giao lưu qua lại với bà ở trong thôn không nhiều, bà thường ngày đều ngồi một mình trước của nhà, ánh mắt nhìn về phương xa thất thần, cứ ngồi là ngồi cả nửa ngày.

Bà không nói, người ta cũng đều biết rõ, bà đang đợi người đàn ông của bà quay về.

Ninh Hương trước kia cũng không tiếp xúc nhiều với Vương Lệ Trân, không tính là người quen, nhưng chuyện của bà cô đều biết rõ. Thật ra so với Vương Lệ Trân, Ninh Hương cảm thấy bản thân chịu những lời xì xào bàn tán kia không tính là cái gì.

Ninh Hương mặc kệ thành phần tốt hay xấu, nhìn thấy Vương Lệ Trân ngã ngất lịm đi, vội vàng ngồi xuống gọi bà vài tiếng: “Bà ơi.” Thấy bà không có phản ứng gì, cô vội đưa tay ôm lấy vai và eo bà, từ từ đỡ bà dậy, sau đó dùng ngón tay ấn nhân trung.

Sau một hồi Vương lệ Trân mới có phản ứng, hít thở khó khăn.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 73



Cô đứng tại chỗ nhìn Vương Lệ Trân một hồi, vẫn không yên tâm hỏi: “Bà không sao thật chứ ạ?”

Vương Lệ Trân cười một cái, ánh mắt nhìn Ninh Hương trong phút chốc dịu đi vài phần, “Không sao, không c.h.ế.t được.”

Không biết đã bao lâu rồi không được người khác quan tâm như vậy, trong phút chốc cảm thấy ấm áp trong tim, còn có một chút chua xót. Bà nhìn Ninh Hương một lúc, dường như sực nhớ ra cái gì, lại mở miệng hỏi: “Cháu là... con gái lớn nhà họ Ninh đúng không?”

Thấy bà nhận ra mình, Ninh Hương cũng khẽ cười, giọng điệu bình thản đáp: “Vâng, là người mào dạo này các bác các cô trong thôn nói đến, người mà vài ngày trước vừa mới ly hôn chồng ạ.”

Vương Lệ Trân nghe xong những lời này, lại cười, nói: “Cháu lạc quan quá.”

Tuy rằng nói bà và người trong thôn không giao lưu nhiều, nhưng chuyện gì trong thôn bà cũng đều nghe thấy. Đúng như lời Ninh Hương nói, cô là “người nổi tiếng” trong miệng các bác các cô trong thôn thời gian gần đây.

Ninh Hương quả thật rất lạc quan, tiếp tục cười nói: “Mặc kệ người khác nói gì, bản thân vui vẻ là được.”

Vương Lệ Trân ngồi nói với cô vài câu, cũng coi như hoàn toàn bình phục trở lại rồi. Bình thường ít người nói chuyện cùng, hiếm khi có người quan tâm, bà cũng rất muốn nói thêm vài câu với Ninh Hương. Nhưng bà bởi vì vấn đề thành phần của bản thân, không muốn giữ người lại quá lâu.

Thế là bà cũng không nói chuyện khác nữa, chỉ nói với Ninh Hương: “Cô gái, ban nãy cảm ơn cháu nhé!”

Ninh Hương trạng thái của bà hồi phục tốt rồi, cũng đã yên tâm hơn, nói với bà một câu không phiền, lại căn dặn bà cẩn thận hơn, chú ý sức khỏe, càng không làm phiền gì nhiều, quay người rời khỏi nhà bà.

Rất đột nhiên, cô nhớ đến bà nội mình.

Buổi tối, Ninh Hương không có chút buồn ngủ nào liền dải tấm chiếu cói lên sàn thuyền, tự mình nằm trên đó hóng gió sông. Cứ cho là đang giữa mùa hè, buổi tối nằm trên sàn thuyền ngủ cũng có thể được gió thổi mát mẻ, thời tiết này thì càng mát.

Ninh Hương quấn một chiếc thảm nằm xuống ngắm ngôi sao trên bầu trời. Lúc này ô nhiễm môi trường vẫn chưa nghiêm trọng như vậy, không có khói bụi, đặc biệt là dưới nông thôn, vừa đến buổi tối, cả bầu trời tràn đầy ánh sao sáng.

Ngoài sao sáng, ở không xa còn có những con thuyền khác phát ra ánh sáng khác, lâu lâu còn nghe tiếng nhà ai cãi nhau, hoặc là trẻ con nhà ai chơi đùa ầm ĩ, hoặc là còn có tiếng chó kêu uang uang, ồn ào nhưng tràn đầy thanh âm cuộc sống.

Cô đứng tại chỗ nhìn Vương Lệ Trân một hồi, vẫn không yên tâm hỏi: “Bà không sao thật chứ ạ?”

Vương Lệ Trân cười một cái, ánh mắt nhìn Ninh Hương trong phút chốc dịu đi vài phần, “Không sao, không c.h.ế.t được.”

Không biết đã bao lâu rồi không được người khác quan tâm như vậy, trong phút chốc cảm thấy ấm áp trong tim, còn có một chút chua xót. Bà nhìn Ninh Hương một lúc, dường như sực nhớ ra cái gì, lại mở miệng hỏi: “Cháu là... con gái lớn nhà họ Ninh đúng không?”

Thấy bà nhận ra mình, Ninh Hương cũng khẽ cười, giọng điệu bình thản đáp: “Vâng, là người mào dạo này các bác các cô trong thôn nói đến, người mà vài ngày trước vừa mới ly hôn chồng ạ.”

Vương Lệ Trân nghe xong những lời này, lại cười, nói: “Cháu lạc quan quá.”

Tuy rằng nói bà và người trong thôn không giao lưu nhiều, nhưng chuyện gì trong thôn bà cũng đều nghe thấy. Đúng như lời Ninh Hương nói, cô là “người nổi tiếng” trong miệng các bác các cô trong thôn thời gian gần đây.

Ninh Hương quả thật rất lạc quan, tiếp tục cười nói: “Mặc kệ người khác nói gì, bản thân vui vẻ là được.”

Vương Lệ Trân ngồi nói với cô vài câu, cũng coi như hoàn toàn bình phục trở lại rồi. Bình thường ít người nói chuyện cùng, hiếm khi có người quan tâm, bà cũng rất muốn nói thêm vài câu với Ninh Hương. Nhưng bà bởi vì vấn đề thành phần của bản thân, không muốn giữ người lại quá lâu.

Thế là bà cũng không nói chuyện khác nữa, chỉ nói với Ninh Hương: “Cô gái, ban nãy cảm ơn cháu nhé!”

Ninh Hương trạng thái của bà hồi phục tốt rồi, cũng đã yên tâm hơn, nói với bà một câu không phiền, lại căn dặn bà cẩn thận hơn, chú ý sức khỏe, càng không làm phiền gì nhiều, quay người rời khỏi nhà bà.

Rất đột nhiên, cô nhớ đến bà nội mình.

Buổi tối, Ninh Hương không có chút buồn ngủ nào liền dải tấm chiếu cói lên sàn thuyền, tự mình nằm trên đó hóng gió sông. Cứ cho là đang giữa mùa hè, buổi tối nằm trên sàn thuyền ngủ cũng có thể được gió thổi mát mẻ, thời tiết này thì càng mát.

Ninh Hương quấn một chiếc thảm nằm xuống ngắm ngôi sao trên bầu trời. Lúc này ô nhiễm môi trường vẫn chưa nghiêm trọng như vậy, không có khói bụi, đặc biệt là dưới nông thôn, vừa đến buổi tối, cả bầu trời tràn đầy ánh sao sáng.

Ngoài sao sáng, ở không xa còn có những con thuyền khác phát ra ánh sáng khác, lâu lâu còn nghe tiếng nhà ai cãi nhau, hoặc là trẻ con nhà ai chơi đùa ầm ĩ, hoặc là còn có tiếng chó kêu uang uang, ồn ào nhưng tràn đầy thanh âm cuộc sống.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 74



Ninh Hương nhìn thì giống như đang ngắm sao, thực ra trong đầu toàn là một số cảnh tượng lúc nhỏ sống cùng bà nội cô------bà nội dạy cô thêu thùa mặt giày, dạy cô thêu hà bao, dạy cô thêu mũ đầu hổ… …

Thực ra đã là những ký ức rất xa rất xa, nhưng bây giờ nghĩ lại, từng chi tiết nhỏ vẫn nhớ rất rõ ràng. Chỉ là gương mặt đó đã mơ hồ rồi, ngay cả đường nếp nhăn cũng không còn nhớ rõ nữa.

Cả người được gió sông thổi qua, mắt thấy trời đã khuya, tránh cho bị gió lạnh cảm mạo, Ninh Hương bèn thu tấm thảm và chiếu lại, đi vào phòng đóng cửa đi ngủ.

Ngày nghĩ gì đêm mơ đấy, đêm nay trong giấc mơ của cô toàn bộ đều là gương mặt của bà nội. Mãi đến khi trời sáng thức dậy, gương mặt mơ hồ tràn đầy từ ái đó vẫn nằm trong đầu mãi không tiêu tan.

Cho đến khi đánh răng rửa mặt xong, cảnh tượng lúc nhỏ trong mơ mới nhạt đi.

Trên đất đã trồng rau, hôm nay Ninh Hương không cần đi ra ngoài nhặt phân bón nữa, sáng sớm thức dậy ăn sáng xong bèn thêu thùa luôn. Sản phẩm khổ nhỏ lấy từ trạm đặt thêu về đã sắp thêu xong rồi, qua hai ngày nữa cô dự tính vẫn là đến phường thêu làm việc.

Vân Mộng Hạ Vũ

Phường thêu là tài sản tập thể của thôn, không phải phòng riêng của nhà nào cả, chỉ cần là tú nương trong thôn đều có thể đến dùng đồ đạc trong đó. Ninh Hương là người của đại đội Điềm Thủy, đương nhiên cũng có thể đến đó làm việc.

Còn về mấy lời ong tiếng ve bên ngoài, cô hoàn toàn không để trong lòng, chỉ cần trong lòng không để ý, những lời đó sẽ không thể làm tổn thương đến cô. Hơn nữa chỉ cần là người bình thường thì cũng sẽ không bàn tán trước mặt người, đều là ở sau lưng chỉ chỉ trỏ trỏ.

Da mặt mỏng một chút à, bị người ta dùng ánh mắt ác ý một chút quét qua thì đã giống như là bị cắt vào tận xương, tự mình sẽ cúi đầu cảm thấy không có mặt mũi gặp người, không dám đi ra ngoài, lời này chính là nói mấy người Hồ Tú Liên và Ninh Lan.

Ninh Hương không cảm thấy bản thân cô có gì không thể gặp người, cô không trộm không cướp, đi thẳng ngồi ngay, tất cả những việc cô làm đều là quang minh chính đại không có lỗi với trời đất lương tâm, cô mới sẽ không từ đó mà trốn trong nhà, không dám lộ diện gặp người.

Cô không dám ra ngoài, không dám đi trong đám đông, hoặc là dứt khoát trốn ra xa, giống như cô thật sự chột dạ, giống như thật sự cảm thấy và thừa nhận bản thân đã làm chuyện gì sai lầm làm mất mặt người vậy.

Cô không làm điều gì sai cả, cô muốn dùng hành động thực tế nói cho những người đó------Phụ nữ không dựa vào đàn ông cũng có thể sống rất tốt, phụ nữ không bị nhốt ở trong nhà cũng có thể làm nên việc, đàn ông có thể có mới nới cũ vứt bỏ phụ nữ, phụ nữ sống không hạnh phúc cũng có thể vứt bỏ đàn ông như vậy, có thể theo đuổi bất cứ cuộc sống nào mà bản thân mình mong muốn.

Phụ đạo và nữ đức, là áp đặt lên người phụ nữ, là xiềng xích trơ tráo nhất.

* * *

Thêu thùa cho đến khi mặt trời đứng bóng, Ninh Hương buông khung thêu trong tay xuống, xoa xoa cổ đứng dậy, vẫn vo gạo nấu cơm như thường. Cô bây giờ ở một mình cũng không qua loa, mỗi bữa cơm đều nghiêm túc mà làm, vừa hay coi như thả lỏng.

Cô quen với việc mỗi chuyện đều phải làm tốt nhất trong năng lực của mình, bình thường cuộc sống mỗi ngày cũng đều vô cùng tinh tế tỉ mỉ. Thích sạch sẽ thích dọn dẹp, thích nghiêm túc làm mỗi một việc.

Bởi vì trên thuyền chỉ có một bếp cỏ với một chiếc nồi sắt cho nên Ninh Hương mỗi lần đều là xào rau trước rồi mới hấp cơm. Rau đã xào xong để ở một bên đậy nắp lại, cơm đã hấp xong mỗi lần đều để trong nồi hâm một lúc.

Kiên nhẫn hấp cơm xong, cô dập tắt lửa trong bếp, quay người ngồi trở lại giường, tiện tay cầm quyển sách lên mở ra. Vừa lật được hai trang, mũi gửi thấy mùi thơm của cơm trắng, cô bỗng chốc dừng tay lật sách, cúi đầu nghĩ đến điều gì.

Cúi đầu ngẩn người một lúc lâu, Ninh Hương ngẩng đầu lên hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn ánh mặt trời phản chiếu sóng lấp lánh trên mặt sông ngoài cửa sổ, vừa hay có mấy con vịt đạp chân bơi qua, nhưng cô không có lòng dạ nào xem phong cảnh, lại ngồi thất thần một lúc.

Cô đột nhiên lại nhớ đến Vương Lệ Trân, theo bản năng nhớ lại một chút, bà lão bị tất cả mọi người trong thôn này coi như ôn thần, đời trước là khi nào qua đời.

Hình như… …chính là trong hai năm cô còn chưa lên Tỉnh này?

Còn về cụ thể là khi nào, vậy thì thật sự không nhớ được, dù sao cô đời trước gần như phần lớn thời gian đều là ở đại đội Cam Hà, sau khi Lý Quế Mai qua đời thì phần lớn thời gian của cô đều sống ở Tô thành, hơn nữa cô cùng Vương Lệ Trân tiếp xúc không nhiều.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 75



Ninh Hương hít một hơi, nhìn bà ấy nói: “Phô trương gì chứ?”

Vương Lệ Trân nhịn không được cười khổ, bà ấy chính là mạng tiện, không ai quan tâm không ai hỏi han, không phô trương thì còn có thể làm gì, chẳng lẽ còn hy vọng trên đời này có người đến quan tâm bà ấy hầu hạ bà ấy chắc?

Cha mẹ mất sớm, đàn ông không rõ tăm hơi, con trai cũng c.h.ế.t rồi, cũng không để lại một đứa đứa con nào, nhà mẹ chồng bên này không ai quan tâm bà ấy, nhà mẹ đẻ bên đó cũng đã sớm vạch rõ giới hạn với bà ấy, trên đời này không còn ai quan tâm sống c.h.ế.t của bà.

Ninh Hương nhìn vẻ mặt bà ấy, lại hỏi bà: “Tối qua cùng sáng nay bà đều không ăn cơm phải không ạ?”

Vương Lệ Trân đưa tay lau nước mắt, hít mũi, “Bà không đói.”

Ninh Hương còn có thể nói gì, cô không nói gì hết, quay người cầm giỏ trúc nhà Vương Lệ Trân, đeo giỏ trúc rỗng quay người đi ra ngoài, khi đi cô còn hơi mở cửa ra một chút, để ánh nắng rọi vào phòng nhiều hơn.

Vương Lệ Trân không biết cô muốn đi đâu, cũng không hỏi. Hơn mười phút sau, Ninh Hương đeo giỏ trúc quay về, hơn nữa trong giỏ trúc còn tỏa ra hương vị thức ăn nóng hổi.

Ninh Hương sau khi vào nhà thì thả giỏ trúc xuống trên bàn, lấy thức ăn trong giỏ trúc ra đặt lên trên. Tiếp đó cô cầm đũa gắp rau vào bát cơm, đưa bát cơm cùng đũa đặt vào trong tay Vương Lệ Trân.

Vương Lệ Trân thật sự vô cùng ngạc nhiên, sao dám đưa tay nhận, chỉ nhìn Ninh Hương nói: “Cô nhóc, cháu đây là làm gì? Bà không ăn cơm của cháu, cháu mau lấy về nhà đi. Nơi này của bà cháu cũng ít đến thôi, không tốt đối với cháu.”

Ninh Hương trực tiếp nhét bát đũa vào trong tay bà ấy, “Đã tốn công lấy đến đây cho bà rồi, bà mau chóng ăn đi. Nơi này của bà thì làm sao? Bên ngoài đều được dọn dẹp ngăn nắp sạch sẽ, không phải rất tốt sao?”

Bát đũa không nhận cũng đã nhận rồi, Vương Lệ Trân nhìn cơm nước trong tay, lại nhìn Ninh hương, “Cô nhóc, cháu biết bà nói không phải ý này. Bà là thành phần không tốt, cháu thân thiết với bà sẽ bị người ta bàn tán.”

Ninh Hương cười một cái, “Cái cháu không sợ nhất chính là lời bàn tán của người ta, có rơi miếng thịt nào sao? Những năm nay bà lại không phạm lỗi gì, vẫn luôn thành thật sống qua ngày, ngay cả một câu nói sai cũng chưa từng nói, cháu đây là học Lôi Phong làm việc tốt, không làm chuyện phản động cũng không nói lời phản động, có gì phải sợ?”

Đạo lý thì là như vậy, nhưng Vương Lệ Trân ở trong thôn bị áp bức nhiều năm như vậy, , ai cũng vì thành phần không tốt coi thường bà ấy, nhìn bà ấy bằng nửa con mắt nói xấu bà ấy, sự tự ti của bà ấy từ sớm đã thâm nhập vào tận xương, khống chế không được sợ này sợ kia.

Ninh Hương hít một hơi, nhìn bà ấy nói: “Phô trương gì chứ?”

Vương Lệ Trân nhịn không được cười khổ, bà ấy chính là mạng tiện, không ai quan tâm không ai hỏi han, không phô trương thì còn có thể làm gì, chẳng lẽ còn hy vọng trên đời này có người đến quan tâm bà ấy hầu hạ bà ấy chắc?

Cha mẹ mất sớm, đàn ông không rõ tăm hơi, con trai cũng c.h.ế.t rồi, cũng không để lại một đứa đứa con nào, nhà mẹ chồng bên này không ai quan tâm bà ấy, nhà mẹ đẻ bên đó cũng đã sớm vạch rõ giới hạn với bà ấy, trên đời này không còn ai quan tâm sống c.h.ế.t của bà.

Ninh Hương nhìn vẻ mặt bà ấy, lại hỏi bà: “Tối qua cùng sáng nay bà đều không ăn cơm phải không ạ?”

Vương Lệ Trân đưa tay lau nước mắt, hít mũi, “Bà không đói.”

Ninh Hương còn có thể nói gì, cô không nói gì hết, quay người cầm giỏ trúc nhà Vương Lệ Trân, đeo giỏ trúc rỗng quay người đi ra ngoài, khi đi cô còn hơi mở cửa ra một chút, để ánh nắng rọi vào phòng nhiều hơn.

Vương Lệ Trân không biết cô muốn đi đâu, cũng không hỏi. Hơn mười phút sau, Ninh Hương đeo giỏ trúc quay về, hơn nữa trong giỏ trúc còn tỏa ra hương vị thức ăn nóng hổi.

Ninh Hương sau khi vào nhà thì thả giỏ trúc xuống trên bàn, lấy thức ăn trong giỏ trúc ra đặt lên trên. Tiếp đó cô cầm đũa gắp rau vào bát cơm, đưa bát cơm cùng đũa đặt vào trong tay Vương Lệ Trân.

Vương Lệ Trân thật sự vô cùng ngạc nhiên, sao dám đưa tay nhận, chỉ nhìn Ninh Hương nói: “Cô nhóc, cháu đây là làm gì? Bà không ăn cơm của cháu, cháu mau lấy về nhà đi. Nơi này của bà cháu cũng ít đến thôi, không tốt đối với cháu.”

Ninh Hương trực tiếp nhét bát đũa vào trong tay bà ấy, “Đã tốn công lấy đến đây cho bà rồi, bà mau chóng ăn đi. Nơi này của bà thì làm sao? Bên ngoài đều được dọn dẹp ngăn nắp sạch sẽ, không phải rất tốt sao?”

Bát đũa không nhận cũng đã nhận rồi, Vương Lệ Trân nhìn cơm nước trong tay, lại nhìn Ninh hương, “Cô nhóc, cháu biết bà nói không phải ý này. Bà là thành phần không tốt, cháu thân thiết với bà sẽ bị người ta bàn tán.”

Ninh Hương cười một cái, “Cái cháu không sợ nhất chính là lời bàn tán của người ta, có rơi miếng thịt nào sao? Những năm nay bà lại không phạm lỗi gì, vẫn luôn thành thật sống qua ngày, ngay cả một câu nói sai cũng chưa từng nói, cháu đây là học Lôi Phong làm việc tốt, không làm chuyện phản động cũng không nói lời phản động, có gì phải sợ?”

Đạo lý thì là như vậy, nhưng Vương Lệ Trân ở trong thôn bị áp bức nhiều năm như vậy, , ai cũng vì thành phần không tốt coi thường bà ấy, nhìn bà ấy bằng nửa con mắt nói xấu bà ấy, sự tự ti của bà ấy từ sớm đã thâm nhập vào tận xương, khống chế không được sợ này sợ kia.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 76



Thấy bà ấy ngẩn người không nói chuyện, Ninh Hương lại nói: “Ba bữa không ăn rồi, mau ăn đi, ăn xong quan trọng là nằm xuống dưỡng thương.”

Vương Lệ Trân thấy Ninh Hương nhiệt tình như vậy cũng không từ chối nữa, cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm. Cơm Ninh Hương làm rất thơm rất hợp khẩu vị, bà ấy ăn một miếng liền không dừng lại được, từng miếng to nhét vào miệng.

Bản thân Ninh Hương cũng chưa ăn cơm, bèn ngồi xuống bên bàn, cầm đũa lên cũng bắt đầu ăn.

Cô nghĩ nghĩ, bản thân mình vì sao lại giúp Vương Lệ Trân. Chắc là vì cô nhìn thấy hình ảnh bà nội từ trên người bà ấy, hoặc là vì nhìn thấy bóng hình cô độc khi về già của chính bản thân mình, trong lòng không nhẫn tâm, cho nên đã đến.

Vương Lệ Trân hiển nhiên đã rất đói, một bát cơm rất nhanh đã bị ăn hết sạch sẽ, trong bát ngay cả một hạt cơm cũng không thừa lại. Ăn cơm xong bà ấy định xuống giường đặt bát, Ninh Hương vội vàng đứng dậy đi qua nhận bát, để bà ấy nằm yên.

Vương Lệ Trân dựa người vào tường nhìn Ninh Hương nói: “Cô nhóc, con có lòng tốt, sau này nhất định sẽ có hồi báo.”

Ninh Hương cười cười, nuốt cơm trong miệng xuống, quay đầu nhìn bà ấy nói: “Học tập tấm gương Lôi Phong.”

Vương Lệ Trân thở phào một hơi, chậm rãi nói: “Đồng chí Lôi Phong quả thực là người tốt… …”

Sau đó bà ấy liền lẩm bẩm, kể lại những chuyện tốt của đồng chí Lôi Phong. Gì mà giúp đỡ người già, giúp đỡ chiến hữu, làm việc tốt không lưu danh, là người phục vụ nhân dân.

Ninh Hương vừa ăn vừa nghe, cũng không đánh gãy bà ấy. Nghe giọng điệu bà ấy kể chuyện lại nhớ đến lúc lúc nhỏ, buổi tối nằm trong lòng bà nội ngắm sao, nghe bà nội kể những câu chuyện dân gian.

Cô nghe vừa nghe kể chuyện Lôi Phong vừa ăn cơm, ánh mắt không tự giác lướt đến bức tranh mèo con bắt hồ điệp trên đầu giường, liền dừng ánh mắt ở đó lâu một chút. Hôm qua cô đưa Vương Lệ Trân về, chỉ liếc sơ qua bức tranh một cái , không chú ý nhiều.

Bây giờ nhìn kỹ lại, chỉ cảm thấy con mèo trên bức tranh thật đáng yêu, toàn thân xông xù xù, vẻ mặt nhìn hồ điệp giơ móng vuốt, đáng yêu đến nỗi làm người ta không nhịn được cong môi cười, trong lòng cũng vui vẻ theo, muốn đưa tay vuốt một cái.

Vương Lệ Trân chú ý đến Ninh Hương chăm chú nhìn đỉnh đầu bà ấy, liền dừng lại theo ánh mắt của cô quay người nhìn về phía bức tường phía sau mình. Nhìn thấy bức tranh trên đầu, bà ấy lại quay lại nhìn Ninh Hương: “Cháu thích à?”

Ninh Hương hồi thần, ý thức được bà ấy hỏi cái gì liền vội vàng đáp: “Con mèo rất đáng yêu.”

Vương Lệ Trân nói: “Rảnh rỗi thêu chơi, treo trong nhà giải buồn.”

Ninh Hương nghe vậy sững sờ, nhìn Vương Lệ Trân, “Thêu ra?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Đúng vậy.” Vương Lệ Trân lại dịch cơ thể một chút, không để chỗ lưng bị thương chịu lực ép, nhìn Ninh Hương chậm rãi nói: “Nếu cháu thích thì bà tặng, rảnh rỗi bà lại thêu một bức nữa, trước đây gom góp được không ít sợi tơ.”

Ninh Hương trước giờ chưa từng thấy Vương Lệ Trân ở phường thêu đại đội, thật sự không biết tay nghề thêu của bà ấy như nào. Cô nhìn Vương Lệ Trân sững sờ một lúc, sau đó vội cúi đầu ăn hết cơm còn lại trong bát.

Ăn xong cô liền đi đến bên giường Vương Lệ Trân, đứng lại gần nhìn bức “tranh” đầu giường.

Vương Lệ Trân thấy Ninh Hương thật lòng thích, bèn đưa tay gỡ bức tranh xuống. Gỡ xuống đưa xong đưa đến trước mặt Ninh Hương, vô cùng sảng khoái nói:

“Thích thì tặng cho cháu, cháu cầm đi.”

Ninh Hương không nói cần cũng không nói không cần, giơ tay nhận bức tranh, sau đó chầm chậm ngồi đến bên giường, nâng tranh thêu trên tay, nhìn kỹ từng đường kim mũi chỉ một. Nhìn được một lúc liền phát hiện, có cách thêu cô chưa từng thấy qua.

Xem xong, ánh mắt ngẩng lên từ đôi mắt chú mèo, Ninh Hương nhìn Vương Lệ Trân, sắc mặt cùng âm thanh vội vã hỏi: “Bà ơi, đây là bà tự mình thêu sao?”

Vương Lệ Trân cười nói: “Đúng vậy, không làm nổi việc thêu trong công xã nữa, có lúc ngứa tay liền lấy ra thêu một chút.”

Ninh Hương nhìn con mèo trong tay lại nhìn bà ấy, “Bà là… …đặc biệt tìm thợ thêu để học sao?”

Tú nương trong thôn bọn họ, theo lý mà nói đều là học thêu với người trong nhà, đợi đến khi nghiêm túc theo nghề thêu, có lúc sẽ vì có sản phẩm thêu mới, sẽ theo thợ thêu học thêu cái mới, nhưng cũng không hiếm lạ.

Trước mắt mà nói, Ninh Hương là là người thêu giỏi nhất trong những tú nương ở đại đội Điềm Thủy, nhưng cô hoàn toàn chưa từng thấy phương pháp thêu mà Vương Lệ Trân dùng trên bức thêu này. Hơn nữa Vương Lệ Trân thêu thật sự rất tốt, tốt đến nỗi không chỉ hai chữ kỹ thuật là có thể nói lên hết được. Đặc biệt là ánh mắt và vẻ mặt của con mèo, linh động giống như chụp lại vậy.

Thêu thủ công trước giờ không phải là sản phẩm công nghệ sản xuất theo dây chuyền, nó là sản phẩm nghệ thuật. Cho dù là bản gốc giống nhau, đến tay nhưng tú nương khác nhau thì đồ mỗi tú nương làm ra đều sẽ khác nhau.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 77



Nếu thêu thùa trong một thời gian dài, mỗi thợ thêu đều sẽ tự hình thành cho mình một phong cách thêu riêng, đường kim mũi chỉ đều có đặc trưng riêng của mình, ai cũng không thay thế được.

Kỹ xảo cách thêu còn có thể học có thể luyện, nếu đủ cố gắng thì có thể nâng cao kỹ thuật, nhưng đối với màu sắc hình thái, đặc biệt là độ nắm bắt các phương diện thần thái động vật, có lúc nỗ lực cũng không thay đổi được bao nhiêu, bởi vì điều này cần sự thẩm mỹ và thiên phú của mỗi người.

Ví dụ như thêu hồ điệp và mèo, ánh mắt và dáng điệu của mèo chính là phần khó nắm bắt nhất.

Có người thêu con mèo giống như một nút gỗ không có sinh mệnh, có người thêu mèo làm người ta nhịn không được muốn tiến lên vuốt một cái, ôm trọng lòng v**t v*, giống như có thể nghe được tiếng mèo kêu như sáp.

Mà Vương Lệ Trân thêu mèo, đương nhiên chính là cái sau.

Bà ấy không những kỹ thuật rất tốt, độ nắm bắt các phương diện màu sắc hình thái cũng làm cho người ta kinh ngạc.

Vương Lệ Trân nhìn vẻ mặt Ninh Hương, không nhịn được bật cười, “Tìm thợ học cái gì chứ, toàn là học theo mẹ từ nhỏ, nhưng cũng nghe mẹ bà nói qua, tổ tiên trong nhà từng có người làm viên quan nhỏ trong cung, có truyền lại mấy phương pháp thêu thùa.”

Vậy thì khó trách, đều là những thứ mà những tú nương nông thôn bọn cô không được tiếp xúc. Ninh Hương cũng là học cùng bà nội, sau này cũng học cùng người khác một ít, nhưng đến bây giờ cũng chỉ là biết tầm mười cách thêu bình thường mà thôi.

Vương Lệ Trân thấy cô không nói chuyện bèn lại hỏi cô: “Cháu cũng thêu thùa à?”

Ninh Hương hồi thần, nhìn Vương Lệ Trân cười nhẹ một cái, “Làm ạ, tay nhỏ chân nhỏ như cháu so với ra đồng kiếm điểm công thì kiếm được nhiều tiền hơn một chút.” Tiền trước đây kiếm được toàn bộ đều giao cho gia đình phụ giúp trong nhà, bây giờ thì tự mình dùng.

Vương Lệ Trân thở dài một hơi, “Trước đây bà cũng thêu thùa kiếm chút tiền, bây giờ già rồi, thị lực tốc độ tay đều theo không kịp rồi nên không còn làm nữa. Lúc thường trồng ít rau quả đưa lên chợ đổi hai ba quả dưa quả táo. Hôm qua nhìn thấy gà mổ rau bà làm bà giận quá, không ngờ lại tự làm mình ngã.”

Chủ đề bị Vương Lệ Trân nói đến, Ninh Hương cũng không nói chuyện thêu thùa nữa, nhìn bà ấy tiếp lời: “Bà nghỉ ngơi hai ngày, đợi lưng không đau nữa rồi lại nói. Sau này cẩn thận một chút, có tuổi rồi đều như vậy.

Nói lời này xong, cô đặt sản phẩm thêu trên tay xuống, đứng dậy đến bên bàn dọn dẹp bát đũa. Dọn dẹp xong bưng tất cả lên tay, cô lại nói với Vương Lệ Trân: “Bà nghỉ ngơi đi, cháu đem bát đũa đi rửa trước.”

Vương Lệ Trân thấy cô muốn đi, vội vàng gọi cô lại, nói với cô: “Cô bé, đừng đi vội, trên bếp có một túi gạo có thấy không, bên trong còn có một chút gạo, cháu cầm chút mang về. Rau dưới chân tường bên đó, cháu cũng lấy một ít về mà ăn.”

Ninh Hương dừng bước chân, nhìn túi gạo mà Vương Lệ Trân nói, lại nhìn rau xanh dưới chân tường, nhưng không đi qua lấy. Cô đưa bữa cơm này cho bà ấy, đơn thuần là lòng tốt, không trông ngóng đồ của bà ấy.

Nhưng Vương Lệ Trân kiên trì muốn cho cô, tiếp tục nói: “Cô bé, cầm đi, bà không thể ăn không của cháu.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Trong lòng bà ấy nghĩ là, thời đại này nhà ai cũng ít lương thực, đều là đội sản xuất phân theo đầu người, cho người ta một miếng thì trong nhà mình sẽ ít đi một miếng. Bà ấy ăn cơm của Ninh Hương, tất nhiên phải trải.

Hơn nữa thời đại này không có gì đáng giá hơn cái ăn, bức thêu này Ninh Hương có muốn hay không không quan trọng, bà ấy cũng không hy vọng lấy thứ không đáng giá như vậy, nhưng mà gạo với rau xanh, bà ấy nhất quyết bảo Ninh Hương mang về.

Ninh Hương nhìn gương mặt Vương Lệ Trân suy nghĩ một lúc, sau đó gật đầu đáp một tiếng: “Được, cháu đem bát đũa về rửa sạch trước, đợi lát nữa cháu quay lại lấy gạo với rau xanh.”

Vương Lệ Trân thấy cô đáp ứng thì cũng không giục cô nữa, để cô lấy bát đũa về rửa trước.

Mà Ninh Hương cầm bát đũa một đường đi về, thứ cô nghĩ trong đầu không phải là gạo và rau của Vương Lệ Trân. Cô về đến thuyền mở cửa đi vào, rửa xong bát đũa cất đi, ngồi trên thuyền yên lặng suy nghĩ một lúc lâu.

Ngưng thần nghĩ ngợi bốn năm phút, Ninh Hương đứng dậy đeo giỏ trúc lên, cho khung thêu cùng sản phẩm chưa thêu xong đều bỏ vào đó, lại ra ngoài đi đến nhà Vương Lệ Trân.

Người cùng thôn vốn biết tường tận hoàn cảnh gia đình của nhau, hai ngày tiếp xúc hai lần, lại vừa ăn một bữa cơm cùng nhau, cùng nói mấy chuyện thêu thùa, giờ đây Ninh Hương đã trực tiếp xem Vương Lệ Trân thành người quen.

Đeo giỏ trúc quay lại nhà bà ấy, Ninh Hương cũng không trực tiếp đi lấy gạo cùng rau xanh mà là ngồi xuống bên giường, lấy khung thêu của mình ra cầm kim thêu hoa nói: “Dù sao cháu cũng không có việc gì, ở đây cùng bà vậy. Lưng bà phải nghỉ ngơi mấy ngày với khỏe lại được, nếu bà muốn đi vệ sinh thì cứ nói với cháu, cháu dìu bà đi.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 78



Vương Lệ Trân không ngờ đến Ninh Hương thật sự không chê chỗ này của bà. Nói chuyện rồi cầm kim thêu trong tay cúi đầu thêu thùa, thoạt nhìn giống như không còn coi mình là người ngoài.

Bà ấy nghĩ bây giờ trong thôn Ninh Hương cũng bị người khác coi thường, đi đến đâu cũng bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, sống cũng không dễ dàng, vậy là bà ấy cũng không nói máy lời tự ti đuổi khách đi nữa, được một lúc lâu thở phào nói: “Vậy hai chúng ta cùng làm bạn vậy.”

Ánh mắt Ninh Hương đặt trên vải thêu trong tay, khóe miệng cười hơi hơi nhếch lên, “Gọi là, cùng là người lưu lạc chân trời.”

Vương Lệ Trân không đọc bao nhiêu sách, nghe không hiểu lời Ninh Hương nói, hỏi cô: “Câu này có ý là gì?”

Ninh Hương không thiếu được giải thích với bà ấy, nói đến cái này thì lại dẫn liên quan cái khác, vậy là dông dài một lúc lâu. Ninh Hương cũng không thật sự chỉ mới 19 tuổi, nên nói chuyện còn thật sự hợp cạ với Vương Lệ Trân, vừa nói liền nói cho đến chiều tối.

Mắt thấy mặt trời lưng chừng đã xuống phía tây, chuyện quanh quẩn trong đầu Ninh Hương cả buổi chiều cuối cùng cũng ngừng lại. Cô nhìn Vương Lệ Trân lại do dự một lúc lâu, cuối cùng dò xét mở miệng hỏi: “Bà ơi… …Cháu muốn học thêu thùa cùng bà, bà có bằng lòng dạy cho cháu không?”

Vương Lệ Trân nghe thấy như vậy đầu tiên là sững sờ, sau đó cười rộ lên nói: “Bà thấy cháu thêu cũng rất đẹp mà, đại đội chúng ta cũng chẳng có mấy tú nương có thể thêu được chất lượng như cháu đúng không, như vậy thì còn cần học gì nữa, hoàn toàn đủ dùng rồi.”

Nói mấy sản phẩm thêu dùng hàng ngày đơn giản này, hoàn toàn không cần đến kỹ thuật thêu cao siêu gì. Nếu như cả đời chỉ dựa vào thêu cái này để sống, quả thực không cần học tiếp nữa, nhưng Ninh Hưng hiển nhiên không muốn sống một cuộc đời như vậy.

Người khác không biết thời đại sẽ thay đổi nhưng cô biết.

Cô đặt khung thêu trên gối, nhìn Vương Lệ Trân nghiêm túc nói: “Làm mấy đồ dùng hàng ngày này là đủ, nhưng cháu muốn làm ra thứ đẹp đẽ cao cấp hơn một chút. Nếu như trong nhà bà có quy tắc gì, kỹ nghệ châm pháp không thể truyền ra ngoài, vậy thì thôi ạ.



Vương Lệ Trân nghe lời này lại cười lên, “Không có chuyện không thể truyền ra ngoài này, sợ cháu chê mệt chê phiền không muốn học, học mỗi loại châm pháp đều tốn thời gian sức lực, lúc thường chỗ cần dùng đến cũng không nhiều. Nếu cháu thật sự muốn học thì bà dạy cho cháu là được.”

Ninh Hương nghe được lời này ánh mắt sáng lên, “Có mệt có phiền hơn cũng không sợ, nếu bà bằng lòng dạy cho cháu, cháu nhất định sẽ chăm sóc bà như sư phụ. Nếu bà muốn thu học phí, cháu cũng sẽ đưa.”

Vương Lệ Trân xua tay với cô, “Không làm sư phụ không thu học phí, dạy cháu chơi thôi. Người trong cả đại đội đều xem thường bà, khó có được cháu lại quan tâm bà già này, bà cũng vừa hay giải buồn.”

Ninh Hương cười nói: “Vậy mỗi ngày cháu nấu cơm cho bà ăn được không?”

Vương Lệ Trân không quan trọng mấy cái này, thời gian cô độc của bà ấy đã quá lâu, đặc biệt là sau khi có tuổi, mỗi ngày đều cảm thấy vô cùng khó khăn, có lúc nghĩ đ.â.m đầu xuống sông c.h.ế.t đi cho rồi. Khó có được nha đầu này không chê bà ấy, bằng lòng để ý bà ấy.

Bà ấy vờ không muốn nói cái này liền cùng Ninh Hương nói đến chuyện thêu thùa, hỏi cô: “Cháu bây giờ biết bao nhiêu cách thêu?”

Ninh Hương đếm từng cái một nói cho bà, “Thêu phẳng, thêu xoắn, thêu ngược… … tổng cộng gần mười cách, đều là những cách thêu cơ bản, học cùng với bà nội cháu và mấy tú nương khác.”

Vương Lệ Trân cười cười, lại hỏi cô: “Vậy bây giờ cháu có thể tách sợi chỉ thành bao nhiêu sợi tơ?”

Đây đều là những kỹ năng thông thường, chuyện đầu tiên trước khi thêu thùa chính là tách sợi tơ. Thêu thùa bình thường, phải tách chỉ màu thành tám sợi hoặc mười sợi, nhưng khi thêu hoa văn cực nhỏ, một sợi chỉ thậm chí phải tách đến mấy chục sợi tơ. Giống như thêu đuôi cá vàng, có lúc cần phải tách thành ba mươi sợi.

Ninh Hương không cần nghĩ nhiều, trực tiếp trả lời Vương Lệ Trân: “Cháu nhiều nhất có thể tách ra ba mươi hai sợi.”

Vương Lệ Trân cười rồi cười, đưa tay muốn một sợi chỉ màu của Ninh Hương. Ninh Hương đưa sợi chỉ màu vào trong tay bà ấy, chỉ thấy hai tay giữ chặt sợi tơ, ngón tay móc tách sợi, chưa được một lát đã tách chỉ màu thành rất nhiều sợi tơ.

Bà ấy đặt sợi tơ đã tách xong vào trong tay Ninh Hương, bảo cô: “Đếm xem.”

Ninh Hương chưa từng thấy ai tách sợi nhanh như vậy, hơn nữa còn tách thành nhiều như vậy. Cô nín thở, nhận sợi tơ rồi đếm từng sợi từng sợi, đếm đến cuối cùng không tự giác trợn tròn mắt nhìn Vương Lệ Trân: “Sáu mươi mốt… …sợi?”

Trong thời gian ngắn hai ba phút, tách thành sáu mươi mốt sợi ? ?

Vân Mộng Hạ Vũ

Vương Lệ Trân cười cười nói: “Thị lực không còn tốt, nếu không còn có thể tách ra thêm mấy sợi nữa.”

Ninh Hương: ! ! !

Thị lực không tốt tách được sáu mươi mốt sợi, vậy thị lực tốt chẳng lẽ tách được bảy tám mươi sợi? ?

Sư phụ này, dù thế nào đi nữa cô cũng phải nhận mới được!
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 79



Ninh Hương không tiêu tốn nhiều thời gian cho việc chuyên môn luyện tập tách sợi, một là thêu đồ mà công xã phát xuống thì không cần sợi tơ mảnh như vậy, cô có thể tách ra ba mươi hai sợi hoàn toàn là đã đủ dùng. Hai là các tú nương cũng không rảnh rỗi đến nỗi không có gì làm thi nhau tách sợi, có thời gian này không bằng thêu thêm vài cái kiếm thêm chút tiền còn thiết thực hơn.

Bản thân Ninh Hương đã là người thêu giỏi nhất trong các tú nương ở đại đội Điềm Thủy, cũng là người tách được nhiều sợi tơ nhất, tú nương thêu thùa giỏi xếp thứ hai nhiều nhất cũng chỉ có thể tách được hơn hai mươi sợi.

Mà những tú nương chỉ thêu đồ dùng sinh hoạt hàng ngày như mấy người Hồng Đào, cũng chỉ có thể tách được mười mấy sợi.

Ninh Hương hoàn toàn bị kỹ thuật của Vương Lệ Trân chinh phục, giống như sợ bà ấy chạy mất, giơ tay giữ c.h.ặ.t t.a.y bà ấy nói: “Bà ơi, vậy chúng ta đã nói rồi đó, bà dạy cháu thêu thùa, mỗi ngày cháu nấu cơm cho bà ăn.”

Vương Lệ Trân cười vô cùng hiền từ, mặc tay Ninh Hương giữ c.h.ặ.t t.a.y bà ấy bất động, bàn tay mềm mại non nớt của cô gái nhỏ đặt lên mu bàn tay bà ấy là một cảm giác tiếp xúc cơ thể mà rất lâu rồi bà ấy không còn cảm nhận được, một cảm giác ấm áp kỳ diệu.

Cười một lúc, bà ấy nói: “Không cần cháu làm cơm cho bà ăn, có thể cùng bà nói chuyện là tốt rồi.”

Cùng nói chuyện là có thể học được cung đình bí kỹ từ trong tay? Vậy thì đúng là tốt không gì bằng. Thấy Vương Lệ Trân đã đồng ý, Ninh Hương cũng hoàn toàn không khách khí với bà , trực tiếp đứng dậy đến bên bếp lấy gạo ra nấu cơm.

Vương Lệ Trân bây giờ lưng đau không tiện, muốn ngăn cũng ngăn không được, chỉ có thể tùy ý để cô đi. Vậy nên khi bà ấy nằm trên giường liền nghĩ, vậy thì cứ truyền hết kỹ thuật cho nha đầu này vậy, thấy cô cũng thật lòng thích việc thêu thùa này.

Tiếp theo đó Ninh Hương bèn vừa ở bên bếp nấu cơm vừa cùng Vương Lệ Trân nói chuyện. Sẽ nói những đề tài mà người có tuổi thích, cũng sẽ nói những chuyện về thêu thùa, tóm lại hai người cũng rất hợp nhau.

Vương Lệ Trân thấy Ninh Hương cũng đã hoàn toàn thân thuộc với bà ấy, bản thân bà ấy cũng dần mở cánh cửa lòng, gỡ bỏ phòng bị và thận trọng, thăm dò hỏi Ninh Hương một câu: “Cô bé… …con đang yên lành tại sao lại ly hôn vậy?”

Trên người có chủ đề lớn như vậy, người ta không hỏi là không có khả năng. Ninh Hương bị hỏi cũng không trốn tránh, ngồi bên bếp nhóm lửa, thẳng thắn đáp: “Bà ơi, cháu ở nhà họ sống không nổi nữa, gả qua hơn nửa năm, chồng thì căn bản không quay về nhà, vậy thì có gì là cuộc sống hôn nhân, cháu chính là đi làm nha hoàn cho người ta thì có. Mẹ chồng thì sao, một người hầu hạ vô cùng khó khăn, hai thằng con trai một đứa con gái riêng ở cái tuổi chó chê mèo ghét vốn đã không dễ dạy, còn có ác ý rất lớn với người mẹ kế là cháu này, một nhà hợp là ức h.i.ế.p một mình cháu. Đều nói chồng trước của cháu công việc tốt, nhà họ không lo ăn mặc cuộc sống dễ dàng. Nhưng chỉ có người qua sống thử ở đó mới biết, cuộc sống không được người khác xem là người mới là khó sống nhất.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Vương Lệ Trân nghe xong lời này thở dài một hơi, nhìn nửa đầu Ninh Hương ló ra sau bếp, “Nhưng mà cô bé, cháu có từng nghĩ phụ nữ ly hôn sẽ sống rất khó khăn, cháu xem bà là biết. Trước đây khi chưa định ra thành phần, bà mẹ góa con côi bị người ta xem thường, làm việc gì cũng bị người ta ức h**p. Người ta thấy cháu không có chồng, biết đằng sau cháu không ai chống lưng cho, không có chuyện cũng sẽ ức h.i.ế.p cháu.”

Ninh Hương nhìn Vương Lệ Trân một cái, “Bà ơi, cháu biết cảm nhận của bà, cũng biết ý của bà. Cháu nghĩ kỹ rồi mới ly hôn, không phải là nhất thời xúc động, cho dù tiếp sau đó có gian nan hơn nữa, cháu cũng hoàn toàn không sợ đâu. Cháu chính là muốn chứng minh cho những người đó thấy, lời nói của Chủ tịch là đúng, phụ nữ chính là có thể chống nửa bầu trời.

Vương Lệ Trân thấy Ninh Hương nói kiên định như vậy cũng không nói chuyện mất chí khí với cô nữa. Nghe thấy cô nói xong đoạn này, trong lòng bà ấy cũng rất tin tưởng cô bé này, cảm thấy cô là một người có chủ kiến, không phải là một cô gái nhỏ hồ đồ.

Không nói lời xát muối lên vết thương nữa, hai người đổi đề tài vừa nói chuyện, trong nồi dần tỏa ra mùi cơm chín. Cũng không biết từ đầu chui ra một con mèo hoa ở ngoài cửa kêu meo meo hai tiếng, rồi lại cong lưng chạy mất.

Ninh Hương hấp cơm xong xào một bó rau cần tây, vẫn là bưng đến trên tay Vương Lệ Trân để bà ấy ăn. Tự cô ngồi bên bàn nhỏ ăn cơm, cùng Vương Lệ Trân nói mấy chuyện trời nam đất bắc lặt vặt trong nhà.
 
Back
Top Bottom