Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh

Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 20: 20: Bỏ Nhà Ra Đi 1



Ninh Lan thấy Ninh Hương giống như một con nhím, gặp ai cũng đâm, tiếp đó cũng không ở trong phòng tự tìm buồn bực nữa, đứng dậy lặng lẽ đi ra ngoài.Ninh Hương ngồi ở mép giường thêu thùa một lúc, nhưng vừa thêu được một cánh hoa đã nghe thấy âm thanh hắng giọng của Ninh Kim Sinh vừa vào cửa.

Cô không ngẩng đầu, chỉ nghe Ninh Kim Sinh nói: “Thu dọn một chút đồ đạc tao đưa mày về.”Ninh Hương ngồi im không nói chuyện, tiếp tục thêu cánh hoa thứ hai.

Cô vẫn thêu từ trung tâm đóa hoa ra, trong tay đang cầm là sợi tơ màu đỏ thẫm nhất tối nhất.

từ trung tâm đóa hoa đến viền cánh hoa, đến cuối dùng sợi tơ hồng nhạt.Thấy cô không nói chuyện, Ninh Kim Sinh thực sự cũng không còn kiên nhẫn nữa, trầm giọng hỏi: “Ninh A Hương, mày bị điếc à?”Ninh Hương không có điếc, tiếp đó liền nghe thấy Hồ Tú Liên ở bên ngoài dùng giọng điệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Chắc chắn là uống nhầm thuốc gì rồi, có bao giờ không hiểu chuyện vậy đâu? Kết hôn rồi không yên ổn mà sống, chạy về nhà mẹ đẻ làm xằng làm bậy, làm đến chết đi!”Ninh Hương nhịn không nổi khó chịu một trận, khí huyết lấp đầy lồng ngực đến muốn trào ra ngoài.

Ngón tay cầm kim thêu hoa của cô chặt rồi lại chặt, sau đó vứt khung thêu trong tay một phát, đứng dậy lướt qua Ninh Kim Sinh, đứng ở cửa hét lên với Hồ Tú Liên ở bên ngoài: “Con đã làm cái gì rồi?”Ninh Hương chưa từng to tiếng bao giờ, cho dù là ở nhà hay là ở bên ngoài, cô mãi mãi luôn là sắc mặt dịu dàng, nói chuyện ngữ điệu vẫn luôn mềm mại giống như nước Giang Nam.

Cô đột nhiên gào lên như vậy, làm cho mọi người trong nhà kinh ngạc đến sững sờ.Hồ Tú Liên giật mình chớp mắt mấy cái, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, sầm mặt xuống đáp trả Ninh Hương một câu: “Mày muốn chết à? ! Mày hét cái gì chứ? !”Ninh Hương trợn mắt nhìn chằm chằm bà, cố ép tức giận từ đáy lòng xuống, cô nắm chặt tay, áp chế cảm xúc muốn bùng nổ, hết sức bình tĩnh hỏi Hồ Tú Liên: “Con rốt cuộc có phải là con gái của hai người không? Hai người rốt cuộc có coi con là con gái không vậy?”Hồ Tú Liên tức muốn chết trả lời cô: “Ninh A Hương mày lần này rốt cuộc là phát bệnh thần kinh gì vậy? Không coi mày là con gái thì sẽ khuyên bào mày hết nước hết cái như này sao? Tao với cha mày chắc rảnh lắm à? Không xem mày là con gái, chết cũng không thèm quản mày!”Ninh Hương mím nhẹ môi, móng tay đang nắm chặt không hề buông ra, cả người đều đang dùng sức.

Cô quay đầu nhìn Ninh Kim Sinh trong phòng một cái, lại nhìn Hồ Tú Liên đứng bên ngoài, “Coi con là con gái, không thể tôn trọng ý nghĩ của con? Không thể… …”“Mày đừng nói nữa.” Hồ Tú Liên trực tiếp đánh gãy lời của cô, không khách khí chút nào nhìn cô nói: “Mày muốn ly hôn cửa cũng không có, trừ phi tao cùng cha mày chết! Mày không cần mặt mũi, chúng ta còn cần mặt mũi đó! A Lan cùng Tiểu Ba, Tiểu Dương vẫn cần mặt mũi đó!”Ninh Hương nhìn Hồ Tú Liên, bỗng chốc không muốn cãi nữa.

Không có cảm giác lạnh lòng cùng buồn bã, chắc là vì đời trước đã lĩnh hội quá triệt để loại cảm giác này cho nên đời này trùng sinh quay lại, cơ thể tự có khả năng miễn dịch.Nhưng sự phẫn nộ trong lòng không thể nào tiêu tan, cô nhìn chằm chằm Hồ Tú Liên nói câu cuối cùng: “Vậy mọi người cứ xem là con chết rồi đi.”Nói xong cô cũng không tiếp tục đứng đấy nữa, xoay người ra ngoài thu dọn quần áo đang phơi trên sào bên ngoài, tiếp đó thu hết mấy đồ dùng sinh hoạt lại quay về phòng nhét vào túi màu vàng của cô.

Lúc thu dọn đồ đạc cô không nói thêm câu nào, chỉ lạnh mặt nhanh nhẹn thu dọn.Hồ Tú Liên đi vào phòng nhìn cô thu dọn đồ đạc hỏi: “Mày muốn làm gì?” Ninh Hương nhìn cũng không nhìn bà, đen mặt kéo khóa túi lại, cầm túi lên liền đi ra ngoài.

Hồ Tú Liên cùng Ninh Kim Sinh đi theo cô, khi Ninh Hương đeo túi đi ra cửa, Ninh Lan cũng ra theo.Hồ Tú Liên nhịn không nổi nữa, một phát kéo lại túi của Ninh Hương, nhăn mày trầm giọng hỏi cô: “Ninh A Hương, mày rốt cuộc là muốn làm gì? Không để người ta cười nhà mình thì trong lòng mày không thoải mái à? Không ầm ĩ thì chết phải không? !”Ninh Hương không có chút mềm mỏng muốn thỏa hiệp nào, một tay khác của cô nắm chặt cổ tay Hồ Tú Liên kéo tay bà ra khỏi, nhả từng chữ nặng nề nói, “Cả đời này, chết cũng không cần các người chôn.”“Ba!”Lời này của cô vừa nói xong, mặt bất thình lình bị tát một cái bỗng chốc đau rát.Ninh Kim Sinh tát xong một cái trừng cô, lông mày dựng thẳng trách mắng: “Vô sỉ! Ai dạy mày?”.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 21: 21: Bỏ Nhà Ra Đi 2



Ninh Hương không giơ tay lên ôm mặt, cô nâng mắt nhìn Ninh Kim Sinh, đáy mắt bỗng chốc nổi lên hận thù, giống như ngọn lửa muốn bùng cháy ra từ trong mắt.

Nếu như nói trước đây trong lòng cô còn có một tia ảo tưởng, vậy thì bây giờ cái tát này đã triệt để đánh chết lòng của cô rồi.Ninh Kim Sinh bị ánh mắt của cô nhìn chằm chằm càng tức giận hơn, ngữ khí càng nặng: “Mày nhìn cái gì mà nhìn?”Ninh Hương nhìn chằm chằm ông, đáy mắt hoàn toàn tối xuống, “Ninh Kim Sinh, Hồ Tú Liên, con, hận các người!”Ninh Kim Sinh lại muốn giơ tay tát cô, bị Hồ Tú Liên ngăn lại bảo ông đừng đánh nữa.Ninh Hương đứng im bất động, ngay cả ánh mắt nhìn Ninh Kim Sinh cũng không động đậy chút nào, được một lúc lại mở miệng: “Lúc nhỏ bắt đầu từ khi cầm được cây chổi, con đã giúp các người làm việc, giúp trông nom Ninh Lan.

Bắt đầu từ năm hai khi thôi học, càng là không có một ngày nhàn rỗi nào, kiếm tiền phụ giúp gia đình, nuôi em trai em gái, ban đầu khi kết hôn, sính lễ cũng kiếm cho các người hàng một trăm đồng, cộng thêm cái tát này, cho dù con có nợ các người mấy đời thì cũng đã đủ để trả sạch rồi chứ?”Ninh Kim Sinh muốn nói chuyện, Ninh Hương lập tức đánh gãy ông tiếp tục nói: “Bắt đầu từ bây giờ, mọi người cứ cho là chưa từng nuôi đứa con gái là con này, cứ coi như là con chết rồi đi.

Từ nay về sau con sống hay chết cũng không có quan hệ gì với mọi người nữa!”Nói xong cô cũng không cho Ninh Kim Sinh cùng Hồ Tú Liên có cơ hội nói chuyện, quay người lớn bước đi khỏi.Hồ Tú Liên phản ứng lại muốn đuổi theo lại bị Ninh Kim Sinh giữ lại.

Ông thực sự tức không nhẹ, nói chuyện vẫn cắn răng tức đùng đùng, “Đuổi theo nó làm gì? Để nó đi!”Hồ Tú Liên vừa vội vừa tức nói Ninh Kim Sinh: “Ông đánh nó làm gì chứ? !”“Tôi không đánh thì nó không biết nặng nhẹ!”Hồ Tú Liên vẫn tức muốn chết, “Ông đánh nó đi rồi thì phải thu dọn như nào đây? !” Ninh Kim Sinh nhìn phương hướng Ninh Hương rời khỏi, “Thu dọn như nào… …nó không về nhà họ Giang thì có thể đi đâu được? Muốn làm thì cứ để cho nó làm cho đủ đi, làm đủ rồi thì tự nó cút về!”Chỉ một lúc như vậy, làng giềng nghe được động tĩnh đều đã đến hóng chuyện.

Ninh Kim Sinh không muốn mất mặt già này, nói xong liền quay vào nhà, ngăn cách những ánh mắt hóng hớt ở bên ngoài.Ninh Kim Sinh vừa đi, có người đàn bà tiến lên hỏi Hồ Tú Liên: “A Hương bị làm sao vậy? “Hồ Tú Liên thở dài, “Đừng nói nữa, thật là phiền lòng chết mà!”Bà cũng cần mặt mũi nên không muốn nói nhiều, nói xong câu này cũng liền quay vào nhà, tán gẫu sau bữa cơm với làng xóm cũng miễn luôn.Ninh Lan vẫn đứng ở chỗ cũ im lặng nhìn phương hướng Ninh Hương đi khỏi, trong lòng nghĩ ----- Chị cô ấy rốt cuộc là bị oan ức gì vậy?Đợi làng xóm hóng chuyện đã tản đi hết, Ninh Lan vẫn đứng ở chỗ cũ thất thần.

Đợi đội trưởng Lâm Kiến Đông ôm một chồng sách đến trước mặt cô chào hỏi cô thì cô mới hồi thần lại, mù mờ hỏi: “Anh ba Lâm, anh nói cái gì?”Lâm Kiến Đông cười cười: “Chị em có nhà không? Anh tìm một bộ sách vở tiểu học cho cô ấy trước.”Ninh Lan cúi mắt nhìn sách cũ trong tay anh một cái, không biết tại sao anh lại đưa sách tiểu học cho Ninh Hương.

Cô ấy cũng không hỏi nhiều, chỉ nâng mắt lên nhìn Lâm Kiến Đông nói: “Chị cãi nhau với cha mẹ, vừa xách túi đi rồi.”Ý cười trên khóe miệng Lâm Kiến Đông dần dần biến mất, bộ dáng có chút không dám tin: “Cãi nhau?”Ninh Lan hít nhẹ một hơi, gật đầu với Lâm Kiến Đông.Nói thật nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cô ấy cũng không tin chị cô ấy sẽ cãi nhau với cha mẹ, hơn nữa còn cãi đến bước đường cha phải động thủ.

Phải biết là bốn đứa con trong nhà, từ trước đến nay Ninh Hương luôn là người không cần bận tâm nhất, trước giờ chưa từng để cha mẹ bận lòng.Lâm Kiến Đông mày hơi nhăn lại thăm dò hỏi: “Tại sao vậy?”Ninh Lan mím môi, biết chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, thế là lắc đầu với anh.Lâm Kiến Đông thấy Ninh Lan không nói, tự nhiên không hỏi thêm nhiều.

Nếu Ninh Hương đã xách túi đi rồi, anh cũng không để sách xuống, chào một tiếng với Ninh Lan cầm sách đi.* * *Ninh Hương đích thực không có chỗ để đi, đây chắc cũng chính là sự bi ai của phần lớn phụ nữ------------ không có gia đình chân chính thuộc về chính mình.

Nhà mẹ đẻ không phải là nhà mình, đấy là nhà của anh trai hoặc em trai, nhà chồng cũng không phải nhà mình, bởi vì không có thứ gì là của mình cả.Cho dù là ở bên nào, chỉ cần bị ức h**p, hoặc là nhịn hoặc là cút.Cô theo bờ sông trong thôn đi một vòng lớn, cuối cùng vẫn là đeo túi đến phường thêu quen thuộc.

Phường thêu giờ này đã đóng cửa, cô liềm thả túi xuống ngồi xuống bậc cửa, dựa vào khung cửa trong màn đêm tĩnh lặng nhắm mắt lại..
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 22: 22: Bỏ Nhà Ra Đi 3



Chuyện trong nhà thực ra chả có gì hay ho để suy nghĩ cả, cô chỉ ở đó suy xét làm sao để tìm một nơi đặt chân trước, không biết Lâm Kiến Đông có thể phân cho cô một chiếc thuyền nhà hay không.

Nếu như thực sự phân không nổi thì cô đi hỏi Thư ký đại đội một chút là được, chắc là có thể thuê được một chiếc.Đang lúc nghĩ như vậy, Ninh Hương đột nhiên nghe thấy có người gọi tên cô.Cô mở mắt ra, mượn ánh trăng mờ ngẩng đầu nhìn lên thì thấy gương mặt Lâm Kiến Đông, trong tay anh còn ôm một chồng sách.Lâm Kiến Đông cúi người đặt sách xuống đất trước mặt cô, trực tiếp uốn gối ngồi trước mặt cô, nhìn cô nói: “Về nhà tìm sách tiểu học cho em, A Lan nói em cãi nhau với người trong nhà rồi ra ngoài, tìm một vòng phát hiện em ở đây.”Ninh Hương lấy lại tinh thần, cười với Lâm Kiến Đông, “Cảm ơn.”Ninh Lan, Ninh Ba cùng Ninh Dương đều đi học, theo lý mà nói thì trong nhà có sách này, nhưng thực sự thì không hề có.

Bởi vì nhà nghèo, hơn nữa thời đại này không ai xem trọng sách vở cho nên Ninh Kim Sinh cùng Hồ Tú Liên đem sách cũ bán phế phẩm hết .Lâm Kiến Đông mượn ánh trăng sáng nhìn cô một lúc, không đứng dậy đi về.

Anh đứng lên dựa vào một đầu bậc cửa khác ngồi xuống, cách một khoảng với Ninh Hương, quay đầu nhìn cô hỏi: “Sao vậy?”Ninh Hương vẫn dựa đầu vào khung cửa, nhìn bóng tối chớp chớp mắt.Cô giống như cần một đối tượng để dốc bầu tâm sự, giống như lại không cần.

Thời đại này, chắc là sẽ không có ai hiểu được ý nghĩ của cô, đều cảm thấy đầu óc cô có bệnh đi.

Bởi vậy một lúc lâu sau cô quay đầu nhìn Lâm Kiến Đông một cái, vẫn mỉm cười nói: “Không sao.”Hai cánh tay Lâm Kiến Đông đặt trên đầu gối, ngón tay đan lại với nhau.Anh nhìn Ninh Hương một lát, lúc này không lựa chọn trầm mặc nữa mà trực tiếp hỏi: “Bọn họ không đồng ý cho em ly hôn?” Ánh mắt Ninh Hương ngừng lại một lúc, rất nhanh lại khôi phục bình thường.

Cô nếu đã quyết định ly hôn, cũng đã làm ầm ĩ lên với người nhà, tất nhiên không sợ người khác nói cô cái gì.

Chuyện này giấu không được, cô cũng không thể bịt miệng người khác lại.Cô cúi mắt xuống thấp giọng nói một câu: “Đây là chuyện của em, không đồng ý em cũng có thể làm chủ.”Lâm Kiến Đông còn định hỏi thêm điều gì nữa, lại cảm thấy hỏi cái gì cũng không thích hợp.

Có thể thấy rõ ràng, hơn nửa năm này cô ở nhà chồng khẳng định sống không dễ dàng gì, không thì với tính cách của cô sẽ không kiên quyết muốn ly hôn như vậy, kiên quyết đến nỗi không quan tâm đến bất cứ điều gì.Anh hít sâu một hơi, không tiếp tục hỏi nữa, bỗng nhiên đỡ chân đứng dậy nói: “Đi thôi, đưa em đến phòng nhân giống của đội sản xuất chúng ta.”Ánh mắt Ninh Hương nâng lên theo anh, trong mắt có chút ghi hoặc.

Còn tưởng rằng anh sẽ lấy thân phận đội trưởng khuyên cô không cần làm loạn giày vò vô ích, giảng một đống đạo lý xiêu vẹo phụ nữ nên có bộ dáng của phụ nữ cho cô, đê cô quay về yên ổn mà sống chứ.Lâm Kiến Đông nhìn ra nghi hoặc của cô, chỉ cười một cái nói: “Đưa em đến phòng nhân giống ở tạm, em cũng không thể ở đây ngủ một đêm, làm thức ăn cho muỗi chứ?”Nói đến thì cũng không gì là không thể, Ninh Hương cũng đã nghĩ ngủ hầm cầu rồi.

Nhưng mà Lâm Kiến Đông chủ động giúp cô giải quyết vấn đề ăn ở, cô tất nhiên là vui vẻ tiếp nhận, vậy là cầm túi xách đứng lên, “Vậy thì cảm ơn đội trưởng rồi.”Lâm Kiến Đông ngữ khí nhẹ nhàng, cúi người ôm chồng sách trên đất lên nói: “Khách sáo cái gì, vì nhân dân phục vụ, là điều nên làm.

Anh là đội trưởng, nói thế nào thì cũng không thể nhìn xã viên của đội sản xuất mình ở bên ngoài không quản không hỏi thăm chứ?”Ninh Hương từ đáy lòng cảm ơn vị đội trưởng coi lời của Chủ tịch làm tín ngưỡng này, cầm túi xách lên cùng anh đến phòng nhân giống của đội sản xuất thứ hai ở đại đội Điềm Thủy.

Phòng nhân giống cũng chỉ là hai phòng đổ nát, trong phòng ngoài phòng đều chất đầy thiết bị nông cụ, đều là tài sản của tập thể trong đội, nhìn rất là loạn.Lâm Kiến Đông đặt sách xuống cái bàn nhỏ trong phòng, thắp một ngọn đèn dầu lên, đứng trong ánh sáng lại lấy một cây cỏ nến đưa đến trước mặt cô, nói với cô: “Xông muỗi, ngủ sớm đi, chuyện nhà thuyền anh sẽ nhanh chóng giúp em giải quyết.”Cảm ơn cũng đã nói đến mệt, Ninh Hương hơi mím mím môi, lúc sau hỏi: “Sao anh lại không khuyên em quay về nhà họ Giang yên ổn mà sống?”Lâm Kiến Đông nhìn cô, “Em cần sao?”Ninh Hương im lặng, lắc đầu với anh..
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 23: 23: Không Chung Lý Tưởng 1



Lâm Kiến Đông đưa Ninh Hương đến phòng nhân giống xong liền đi.Ninh Hương mượn ánh đèn dầu nhìn bày trí sơ sài của phòng nhân giống, ngoài mấy đồ nông cụ ra, còn lại chính là mấy đồ thường dùng thiết yếu, một chiếc giường cũ không tính là lớn, chiếc ghế nhỏ cùng lu nước nhỏ và bếp đất.Lướt mắt qua mấy thứ bài trí trong phòng, Ninh Hương cũng không kén chọn nhiều, đốt cỏ nến trong tay lên đuổi muỗi, tiếp đó cầm chậu đến lu nước múc nước, đổ vào nồi sắt trên bếp, đơn giản đun một chậu nước ấm để tắm.Tắm xong thì lấy nước ra ngoài đổ, vào phòng cài then cửa lại liền thổi tắt đèn đi ngủ.Giường được làm từ mấy tấm gỗ cũ ghép lại, mặt gỗ không được bằng phẳng cho nên bên trên có phủ rơm rạ và chiếu rơm.

Mùa này ngủ cũng không cần đến chăn, dùng một tấm thảm cũ trên giường đắp lên bụng một chút là đủ.Ninh Hương nằm trên giường kéo một góc thảm, ngoài cửa sổ có gió mát nhẹ thổi vào làm lay động tóc mái trên trán cô.

Tóc mái lướt nhẹ qua gò má, giống như đang nhẹ nhàng v**t v* vết thương do bị tát.Mặt đã không còn đau nữa, trong lòng cũng không có cảm giác quay cuồng.Vốn cũng không có hy vọng gì nhiều nên cũng không cho là thất vọng.Nhưng oán cùng hận, không ngừng sinh sôi.Ninh Hương hít sâu một hơi, nhắm mắt lại nghiêng người đi ngủ.* * *Khi Lâm Kiến Đông về đến nhà sắc trời đã không còn sớm, đặc biệt là thời đại này mọi người đều đi ngủ sớm, vậy nên người trong nhà cũng đã lần lượt lên giường đi ngủ.

Anh trực tiếp tắm nước lạnh, xong đến phòng em trai Lâm Kiến Bình chuẩn bị đi ngủ.Lâm Kiến Bình vẫn chưa ngủ, ở trên giường dịch dịch cơ thể dành chỗ cho anh, hỏi anh: “Anh ba, sao tối nay anh lại về ngủ vậy?”Từ sau khi được đề cử là đội trưởng đội sản xuất, Lâm Kiến Đông phần lớn đều ở phòng nhân giống.

Người khác tan làm anh không tan làm, buổi tối ăn cơm xong còn phải ở phòng nhân giống sửa cái này sửa cái kia, cho lừa ăn cho trâu ăn, canh giữ tài sản tập thể cho đội sản xuất.Tất nhiên anh không quay về ở cũng có nguyên nhân khác, đó chính là vì trong nhà thật sự quá nhiều người.

Đặc biệt anh cả, anh hai đã lấy vợ sinh con, trong nhà cũng chỉ có mấy căn phòng rách này, muốn chật bao nhiêu thì chật bấy nhiêu, ngay cả không gian nói chuyện riêng cũng không có.Muốn dành chút không gian cho người trong nhà, anh liền làm một chiếc giường cho anh ở phòng nhân giống, tìm tấm gỗ làm một cái bàn nhỏ, còn xây một cái bếp đất, anh mỗi ngày liền ở phòng nhân giống làm bạn với nông cụ máy móc.Lâm Kiến Đông lên giường nằm xuống, bỏ xuống mệt mỏi cả ngày, giọng nói rời rạc: “Phòng nhân giống cho người khác mượn ở rồi.”Lâm Kiếm Bình giống như không có hứng thú với việc ai đã mượn phòng nhân giống, cậu lại nhỏ giọng nói: “Mẹ tìm bà mai tìm đối tượng cho anh, nghe nói là Trấn Trạch bên cạnh, lớn lên vô cùng đẹp, muốn gọi anh mấy ngày nữa đi qua xem.”Lâm Kiến Đông nằm thẳng người, âm thanh vẫn rời rạc như cũ, “Tạm thời không muốn kết hôn.”Lâm Kiến Bình nằm nghiêng sang, mượn ánh trăng tràn vào nhìn anh, “Anh ba, anh cũng đã có tuổi không nhỏ nữa, còn không muốn kết hôn? Anh không vội, cha cùng mẹ thì vội muốn chết rồi.

Anh muốn học vấn có học vấn, muốn diện mạo có diện mạo, còn là đội trưởng đội sản xuất, đối tượng còn khó tìm?”Trong nhà không có tiền, tất nhiên là khó tìm.

Đặc biệt anh cả, anh hai bọn họ kết hôn, đã sớm móc hết tất cả trong nhà.

Sau khi kết hôn cuộc sống cũng không dễ dàng gì, bình thường vì mấy chuyện lặt vặt lông gà vỏ tỏi tranh cãi ầm ĩ mãi không ngừng.Không phải chị dâu cả và chị dâu hai có mâu thuẫn thì chính là hai người chị dâu cùng mẹ có mâu thuẫn, nếu không thì chính là giữa anh và chị dâu có mâu thuẫn, lại cộng thêm con cái, quả thật chính là ồn ào mãi không hết.

Nói đến cùng, nguyên nhân cũng rất đơn giản, trong nhà nghèo, cho nên một cọng lông gà cũng phải tính toán.Lâm Kiến Đông nhìn trong nhà mỗi ngày gà bay chó sủa, nhất là mẹ Trần Xuân Hoa chưa từng sống hạnh phúc ngày nào, hai người chị dâu gả qua đây cuộc sống cũng không cho là tốt, oán giận không thôi.

Nếu anh lấy vợ, cũng dẫn theo người ta sống như vậy, vậy chi bằng không kết hôn.Theo anh thấy, kết hôn như vậy chính là tăng thêm gánh nặng cho gia đình vốn đã không khá giả, sẽ làm mâu thuẫn trong nhà càng nhiều hơn, cuộc sống càng khó khăn hơn.

Đương nhiên, cũng là sự về trách nhiệm đối với cô nương nhà người ta, lấy người ta về chịu khổ than phiền thì tính là bản lĩnh gì?Anh nhìn cha mẹ cùng hai người anh trai chị dâu sống đã nhìn đủ lắm rồi, đối với cuộc sống hôn nhân không hề có hi vọng gì..
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 24: 24: Không Chung Lý Tưởng 2



Anh không muốn nói mấy thứ xa vời này, người bên cạnh không có ai nghe hiểu, nghe rồi cũng sẽ nói đầu óc anh ấy có vấn đề, vậy nên anh đơn giản trả lời Lâm Kiến Bình, “Ừ, vẫn chưa muốn.”Lâm Kiến Bình cứ muốn bát quái, càng là đè thấp giọng nói hỏi anh: “Có phải trong lòng anh có người mình thích rồi không?”Lâm Kiến Đông trả lời quả quyết dứt khoát, “Không có.”Lâm Kiến Bình vùi cái đầu đang ngẩng lên vào gối rơm, “Anh thật kỳ lạ.”Lâm Kiến Đông âm thanh lạnh nhạt, “Anh chỉ nghĩ, làm sao mới có thể dẫn dắt xã viên của chúng ta tất cả mọi người đều có cuộc sống tốt đẹp.”Lâm Kiến Bình không có hứng thú với điều này, cậu không có suy nghĩ và lòng dạ như vậy, xoay người ngáp một cái, “Vậy anh từ từ nghĩ đi.”* * *Giấc ngủ này Ninh Hương ngủ vô cùng an ổn, buổi sáng vẫn dậy sớm như cũ.Mà cô dậy sớm, Lâm Kiến Đông dậy còn sớm hơn.

Cô thức dậy thu dọn giường gọn gàng, rửa mặt rồi vừa buộc tóc xong, Lâm Kiến Đông đã đến phòng nhân giống.

Anh đến sớm để kịp cho gia súc trong đội ăn, thuận tiện đưa một chút gạo cho Ninh Hương.Anh đặt gạo xuống trên bàn nhỏ nói: “Tính là đội sản xuất phân theo đầu người đưa cho em, anh không thể tự làm chủ cho, cho nên em xem xem hay là cùng mọi người đi làm kiếm chút điểm công, hoặc là thêu thùa kiếm tiền, đến cuối năm lấy tiền đến trả.”Ninh Hương cảm ơn anh ấy chu đáo như vậy, vội vàng gật đầu nói: “Được, vậy cuối năm em lấy tiền đến trả.”Vốn dĩ đến đội sản xuất làm công việc tập thể kiếm công điểm, thứ kiếm được cũng là tiền.

Một năm trong nhà ăn bao nhiêu lương thực, đến cuối năm trừ vào điểm công.

Nếu như trong nhà ít người ăn ít, còn thừa lại công điểm, vậy thì có thể nhận được chút tiền.

Nếu như trong nhà nhiều người ăn nhiều, điểm công kiếm được không đủ trừ, vậy thì phải lấy tiền trong nhà bổ sung cho đội sản xuất.Lâm Kiến Đông đưa lương thực cho Ninh Hương, lại đi chăn gia súc, xong liền về nhà.Ninh Hương ước lượng gạo trong tay cảm thấy không nhiều, liền nắm một vốc nhỏ, vò sạch rồi cho vào nồi nấu một ít cháo trắng.

Ăn cháo rửa bát xong xuôi, không có chuyện gì làm tự nhiên lấy nguyên liệu thêu của cô ra, đến phường thêu làm việc.Tự cô cũng có khung thêu, lúc đó khi kết hôn đồ cưới có cái này, nhưng mà tạm thời cô không muốn đến nhà họ Giang lấy.

Nghĩ vẫn là đợi Giang Kiến Hải quay về, chính thức ly hôn xong, cô lại đến nhà họ Giang lấy đồ cưới.Đồ cưới cũng không nhiều, chỉ là hai cái rương, mấy cái chăn cùng một ít quần áo.

Qua một đoạn thời gian nữa là trời trở lạnh, những đồ này cô nhất định phải lấy về, nếu không mùa đông sẽ khó mà trải qua.Khi Ninh Hương cầm theo nguyên liệu đến phường thêu, đúng lúc Hồng Đào đến mở cửa.Hồng Đào không chỉ quản chìa khóa của phường thêu đại đội Điềm Thủy mà còn là Hội trưởng hội liên hiệp phụ nữ của đại đội Điềm Thủy, mỗi ngày ngoài việc thêu thùa kiếm tiền phụ giúp trong nhà, làm việc nhà nuôi dưỡng con cái, còn phải quản mấy chuyện giữa vợ chồng, mẹ chồng nàng dâu đánh nhau cãi nhau.Thấy Ninh Hương đến mắt chị ấy sáng lên, mở miệng liền hỏi: “Em không quay về nhà chồng à?”Chuyện tối hôm qua cô cãi nhau cùng cha mẹ bị tát một cái rất nhanh đã truyền đi trong thôn.

Ninh Hương vừa xách túi đi, mọi người đều thỏa luận sau lưng, nghĩ chắc là về nhà chồng rồi.

Kết quả ai biết qua một đêm, cô lại đến phường thêu.Ninh Hương không hề trốn tránh ánh mắt bát quái tìm tòi nghiên cứu của Hồng Đào, bước qua ngưỡng cửa đi vào phòng thêu: “Không quay về.”Hồng Đào nhấc tay vén tóc ra sau tai, vào theo Ninh Hương hỏi: “Ai ôi, vậy em ở đâu ?”Ninh Hương đến trước khung thêu ngồi xuống, theo thứ tự lấy nguyên liệu và công cụ thêu thùa ra, “Ở tạm ở phòng nhân giống của đội sản xuất.”Ngủ ở đâu thì không có gì hay để bát quái cả, Hồng Đào sáp đến bên cạnh Ninh Hương lại hỏi: “Em đây là… …không định về nhà chồng?”Ninh Hương chọn tơ cúi đầu tách sợi, “Ừ, không định quay về nữa.”Ninh Hương không hề do dự nói như vậy, trong mắt Hồng Đào chính là đang giận dỗi.

Chị ấy không nhịn được lo lắng chuyện này, vậy là nói lời thấm thía: “A Hương, nghe chị khuyên một câu, làm như này là được rồi đấy, em cứ tiếp tục náo loạn nữa, nhà chồng nhà mẹ đẻ hai bên đều khó coi, người chịu thiệt không phải là em sao? Làm vợ người khác, ở đâu không chịu uất ức? Vả lại chỗ em còn có 3 đứa nhỏ, khẳng định càng khó hơn chút.

Nhưng mà em nghĩ xem, xưởng trưởng Giang công việc tốt, mạnh hơn những cái khác nhiều.”.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 25: 25: Không Chung Lý Tưởng 3



Bây giờ lại nghe được những lời này, trong lòng Ninh Hương luôn không tự giác cảm thấy khó chịu.

Cô dùng sợi tơ đã tách xong xuyên qua kim, giọng điệu nói chuyện vẫn lạnh nhạt, “Phụ nữ kết hôn nhất định phải chịu uất ức, đàn ông chỉ cần công việc tốt là được sao?”Hồng Đào mắt hơi trừng lên, “Đấy là tất nhiên! Đàn ông cần nuôi gia đình, phụ nữ chúng ta có thể làm cái gì?”Ninh Hương cúi đầu thêu thùa, tiếp tục trả lời Hồng Đào, “Chuyện đàn ông có thể làm, phần lớn phụ nữ cũng có thể làm, chẳng qua là từ xưa đến nay phụ nữ có ít cơ hội thôi.

Tài sản trong nhà cũng không truyền cho phụ nữ, hạn chế sự phát triển của phụ nữ ở các mặt, ép phụ nữ ở trong nhà sinh con dưỡng cái phục vụ mọi người.

Mà chuyện phụ nữ có thể làm được, đàn ông lại làm không nổi.

Ví dụ như mang thai mười tháng sinh con, đàn ông có thể sao?” Hồng Đào bị cô nói cho sững sờ, lúc sau nói: “Đây là lời gì vậy? Đàn ông sao mà sinh con? Thể trạng đàn ông sức lớn có đầu óc lại tốt, sinh ra chính là người làm việc lớn, việc có thể làm khẳng định nhiều hơn chúng ta.

Phụ nữ chúng ta chẳng qua chỉ sinh con dưỡng cái làm việc nhà, chuyện này thì tính là gì? Không đáng nhắc đến chút nào, trong nhà không phải dựa vào đàn ông nuôi sao?”Ninh Hương xùy cười một cái, “Sinh con chăm con làm việc nhà đều không coi là việc gì? Không đáng nhắc đến? Tiền mà vú em người ta kiếm được ở trên Tỉnh còn nhiều hơn một số đàn ông dựa vào sức lực không biết bao nhiêu.

Thật sự không cần đề cao nam nhân như vậy, đồng thời đạp nữ nhân xuống thấp như vậy đâu.

Chị Hồng Đào chị cũng là phụ nữ, lại vui vẻ hạ thấp bản thân mình như vậy?” Hồng Đào nghe xong lời Ninh Hương nói, trong lòng bỗng có chút không vui, sắc mặt chị ấy nghiêm túc lên, lấy khí thế nói: “A Hương, không đến lượt em chê, phụ nữ chúng ta trời sinh đã thấp hơn đàn ông.

Từ xưa đến nay chính là đạo lý này, đàn ông là trời, phụ nữ là đất.

Đàn ông ở bên ngoài đỉnh thiên lập địa kiếm tiền nuôi gia đình, phụ nữ ở nhà sinh con dưỡng cái.

Phụ nữ chỉ cần hầu hạ nam nhân thoải mái, cuộc sống mới có thể trôi qua tốt đẹp được.

Phụ nữ không hiền huệ thì nhà sẽ loạn.”Ninh Hương cũng bắt đầu nghiêm túc lên, cô ngẩng đầu nhìn Hồng Đào, “Ồ, cuộc sống trong nhà trải qua tốt đẹp, là bản lĩnh của đàn ông là công lao của đàn ông.

Cuộc sống trong nhà nếu như trôi qua không tốt, là do phụ nữ không hiền huệ là do sự thất bại của phụ nữ, đúng thật là thú vị.

Từ xưa đến nay mỗi triều đại bị diệt vong cũng tìm phụ nữ đến làm quỷ chết thay, bị trăm ngàn người đời sau chửa rủa.

Truyền thống này thật tốt, đến bây giờ còn chưa mất.”Hồng Đào không đi học bao nhiêu, nghe không hiểu cô nói cái gì.

Chị ấy mở mở miệng, lâu sau nói: “Chị nghe không hiểu em nói gì cả, cũng không biết là ai dạy em.

Chị lớn hơn em bảy, tám tuổi, chắc chắn hiểu biết hơn em nhiều, em nghe chị không sai đâu, đều là vì tốt cho em.”Ninh Hương nhìn vào mắt Hồng Đào, trong lòng tức giận, lại nói: “Nói đơn giản chút là, nếu như phụ nữ không sinh con không chăm con không làm việc nhà, giống như đàn ông ra ngoài chỉ lo kiếm tiền, giống như chúng ta một lòng thêu thùa, tiền kiến được không nhất định ít hơn đàn ông đi làm kiếm tiền.

Nếu phụ nữ đã dành thời gian và tinh lực kiếm tiền dùng cho gia đình, vậy thì nên phải nhận được sự chấp nhận và tôn trọng.

giá trị ở nhà chăm sóc con cái làm việc nhà không hề thấp hơn giá trị đàn ông ở bên ngoài kiếm tiền, không đáng bị coi thường.”Hồng Đào “Ai yô” một tiếng, chọn câu mà chị ấy nghe hiểu để trả lời: “A Hương em ơi, phụ nữ không sinh con thì còn gọi gì là phụ nữ? Phụ nữ sinh con làm việc nhà, hầu hạ đàn ông hầu hạ cha mẹ chồng, đấy là chuyện thiên kinh địa nghĩa không phải sao?”Ninh Hương nghe lời này mày nhăn lại, “Không sinh con sao không được gọi là phụ nữ rồi? Cái gì gọi là thiên kinh địa nghĩa?”Hồng Đào trầm giọng nói: “Phụ nữ không sinh con chính là quái vật!” Ninh Hương nghe vậy lại một cục tức nghẹn ở lồng ngực, quả thật sắp bùng nổ luôn rồi.

Chị nhìn Hồng Đào một lúc, cười lạnh một cái cúi đầu tiếp tục làm việc không nói thêm gì nữa.Cô không muốn mắng Hồng Đào chút nào, tiếp tục tranh cãi càng không cần thiết, dù có nói thêm trăm ngàn câu thì cũng là ông nói gà bà nói vịt.

Cô chỉ cảm thấy thật đáng buồn, huống hồ người đáng buồn không chỉ riêng Hồng Đào, thậm chí không chỉ riêng phụ nữ cả cả đại đội Điềm Thủy..
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 26: 26: Không Chung Lý Tưởng 4



Thấy Ninh Hương không nói chuyện nữa, Hồng Đào cảm thấy chị ấy đang đứng phía có lý, lại nói: “A Hương, em đừng để người ta dạy hư nữa, phụ nữ chúng ta thành thực ở nhà chăm sóc con cái, hầu hạ người già, sống yên ổn là được, đừng gây chuyện.”Ninh Hướng lại ngẩng đầu nhìn chị ấy, “Những lời này là Chủ tịch nói, ông ấy nói phụ nữ có thể chống nửa bầu trời.”Hồng Đào còn muốn nói gì đó, mở mồm đóng lại mấy lần hồi lâu không nói cái gì.

Nói ai nói linh tinh cũng không thể nói Chủ tịch dạy xấu người, nói rồi không sợ bị bắt đi ngồi tù à.Hồng Đào nghẹn lại cười khan hai tiếng, trong lòng nghĩ Ninh Hương đúng là hết cứu rồi, thật là lãng phí miệng lưỡi của chị ấy.

Chị ấy tận tình khuyên bảo nói nhiều như vậy còn không phải vì tốt cho cô? Ai biết cô lại tranh luận với chị ấy, còn đem Chủ tịch ra nữa.Hồng Đào không còn ý muốn khuyên người nữa, từ bên cạnh Ninh Hương đứng dậy, cười khan nói: “Vậy em bận đi.”Tư tưởng không trên một con đường, ai cũng không thuyết phục được ai, quả thực không nhất thiết phải tiếp tục tranh luận.

Ninh Hương thuận tức trong lòng, cúi đầu tiếp tục chuyên tâm thêu thùa, tiếp sau đó cũng không nói chuyện với người khác, tú nương tán gẫu cũng không tham gia vào.Bầu không khí ở phường thêu không quá khác với chiều hôm qua, thêm mấy người cho nên càng náo nhiệt hơn một chút.

Những tú nương khác đang nói chuyện lặt vặt trong nhà, nói đến chuyện buồn cười, hoặc có người chém gió, mọi người đều phát ra một trận cười haha.Cô gái tuổi còn nhỏ chưa lấy chồng nghe không hiểu sẽ mở to mắt hỏi: “Nghĩa là gì vậy?”Phụ nữ cũng không đỏ mặt nói với cô gái: “Cô gái, cái không nên hỏi thì đừng hỏi.”Cười cười nói nơi như vậy đến khi mặt trời lên cao, Hồng Đào mấy tú nương tuổi lớn thấy đã đến giờ, cùng đi về nhà nấu cơm trước.

Còn lại mấy người tuổi còn nhờ không cần làm cơm thì ở lại phường thêu làm thêm chút nữa, đợi đến giờ cơm lại quay về.Ninh Hương trước khi chưa kết hôn cũng như vậy, bởi vì thêu thùa thứ càng có kỹ thuật cao thì tiền sẽ được nhiều hơn một chút, mà tay nghề cô tốt thêu thùa cũng tốt cho nên Hồ Tú Liên liền không để cô làm mấy việc nặng nhọc trong nhà, để cô dưỡng tay chỉ cần kiếm tiền.

Tất nhiên, giúp đỡ chăm em trai em gái không ảnh hưởng.Tú nương không phải là ai cũng làm được, bởi vì đây là công việc cần kỹ thuật, tay nghề không được thì ăn không nổi bát cơm này.

Mà trong mấy tú nương của đại đội Điềm Thủy, người có thể làm công việc có kỹ thuật cao này cũng không nhiều, vậy nên họ đều làm công việc thêu thô, việc vặt trong nhà cũng phải làm hết.Phụ nữ ngay cả việc thêu thùa cũng không làm được giống như Hồ Tú Liên, vậy thì có thời gian là sẽ đến đội sản xuất làm việc kiếm điểm công, điểm công không nhiều bằng đàn ông làm việc nặng nhọc, cũng không nhiều bằng tú nương thêu thùa kiếm tiền, nhưng dù sao có cũng hơn không.Mấy tú nương Hồng Đào ra khỏi phường thêu đi trên đường liền bàn tán về chuyện của Ninh Hương.

Hồng Đào không hiểu nổi ý nghĩa trong lời nói của Ninh Hương, vậy nên chị ấy dùng ý hiểu và kiến giải của mình mang theo chút phê phán nói cho mấy tú nương khác nghe.Mấy tú nương khác nghe xong rồi nói: “Cô ấy hơn nửa năm nay ở nhà chồng rốt cuộc đã chịu bao nhiêu uất ức vậy? Sao đầu óc cũng có vấn đề rồi?”Hồng Đào nói: “Còn không phải sao, còn rất cứng đầu, khuyên cũng khuyên không nổi.”Một tú nương khác nói: “Vậy thì đừng khuyên nữa, nói đến cũng cũng là chuyện của người ta, chúng ta quản không nổi.”Hồng Đào gật gật đầu nói: “Cô ấy cũng đã gả ra ngoài, nói đến cũng không phải là người của đại đội Điềm Thủy chúng ta nữa, tôi cũng không quản nữa.”Tú nương đó lại nghĩ một chút rồi nói: “Các cô nói xem cô ấy làm như vậy, rốt cuộc là mưu đồ cái gì?”Hai tú nương khác cười một cái, “Còn có thể là vì cái gì? Để người nhà chồng đến mời cô ta thôi.

Các người nghĩ xem, là cô ta tự xách túi chạy về, lại tự mình quay về thì còn mặt mũi gì nữa? Cứ xem đi, cuối cùng náo loạn một hồi vẫn là tự mình xách túi mất mặt quay về nhà họ Giang.”“Tôi cũng cảm thấy như vậy… …”.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 27: 27: Cái Thứ Cặn Bã Ấy 1



Cả ngày nay Ninh Hương ngoài việc cặm cụi thêu thùa, các chuyện khác không quản gì.

Người khác ở sau lưng nghị luận cô, cha mẹ đẻ có tìm cô không, mẹ chồng và ba đứa con hai ngày nay sống thế nào, cô hoàn toàn không để ý không quan tâm.Đến trưa, khi các thợ thêu khác rời khỏi trạm thêu về nhà ăn cơm, cô một mình trở về phòng nhân giống, như thường lệ nấu một chút cháo lấp đầy bụng, sau đó lấy quyển sách giáo khoa mà Lâm Kiến Đông cho mượn đem ra đọc.

Không có giấy bút, cô đành cầm cành cây viết chữ lên nền đất.Cho dù như thế nào, ở kiếp này cô không thể làm một người mù chữ không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc.

Cô không chỉ muốn học viết được toàn bộ nét chữ, còn phải dành thời gian đọc sách, đem tất cả những gì cô học được vận dụng vào trong đời sống, trau dồi bản thân.Chiều tối quay về phòng nhân giống từ trạm thêu, cô vẫn nhân lúc trời chưa tối hẳn, mượn ánh sáng lờ mờ của hoàng hôn để học chữ, giải thêm một vài đề bài.***Thời gian ăn tối, bàn ăn của nhà họ Ninh.Sắc mặt của Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên đều không tốt đẹp gì, dáng vẻ như đang nhẫn nhịn cơn tức giận.

Ninh Ba Ninh Dương ngơ ngác, giống như biết được điều gì, lại giống như cái gì cũng không hiểu, nhìn Hồ Tú Liên, hỏi: “Mẹ, chị cả không về nữa ạ?”Ninh Lan nhớ lại tối qua Ninh Kim Sinh tát Ninh Ba một bạt tai, lập tức nhìn về phía Ninh Kim Sinh một cái.

Toàn bộ cảm xúc của Ninh Kim Sinh đều treo trên mặt, mở miệng nói: “Không về thì thôi! Càng lớn lại càng trẻ con, trưởng thành rồi mà lại không hiểu chuyện.”Hồ Tú Liên gắp miếng dưa muối nhét vào miệng nhai, càng nhai càng thấy mặn, càng mặn càng thấy tức, một lát sau nói: “Ông nói xem, Kiến Đông cũng thế, nó ở đây lo chuyện bao đồng làm gì? Nhường phòng nhân giống cho A Hương ở, nó cố tình chứ gì?”Ninh Lan lúc này lại nhìn về phía Hồ Tú Liên, nhỏ giọng nói: “Thật sự để chị lang thang bên ngoài ạ?”Biểu cảm của Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên sau khi nghe Ninh Lan nói xong dần dần c**ng c*ng lại, trong lòng lập tức tán đồng suy nghĩ của cô.

Ninh Hương đúng thật là kiểu hoặc là nói gì cũng đáp ứng, hoặc là một khi đã hạ quyết tâm thì sẽ không chịu quay đầu.Ninh Kim Sinh hít một hơi, “Nếu nó mà dám ly hôn, thì tôi cũng dám từ quan hệ với nó, Ninh Kim Sinh tôi coi như chưa từng nuôi đứa con gái này.

Nó làm mất mặt nó cũng đừng dây lên người tôi, người ta lại nói tôi không biết dạy con gái.”Hồ Tú Liên vốn dĩ không muốn đem chuyện làm đến mức này, miệng nhai nốt miếng cơm, nói: “Để xem đã, nếu không ổn chúng ta đi đến nhà họ Giang xin lỗi trước, sau đó lại dần dần khuyên A Hương quay về.”Ninh Kim Sinh vừa tức vừa phiền: “Ôm rơm nặng bụng!”***Nhà họ Giang, đại đội Cam Hà.Lý Quế Mai khom lưng bưng cơm lên bàn, Giang Hân vừa hay tìm được Giang Ngạn Giang Nguyên về nhà ăn cơm.

Hai ngày không có người mẹ kế đáng ghét ấy quản, ba đứa trẻ bụi bám đầy người, nhất là Giang Hân, hai bím tóc cứ như bị chó gặm vậy.Giang Ngạn Giang Nguyên đến cả tay cũng không chịu rửa, trực tiếp ngồi xuống bàn, cầm bát đũa lên bắt đầu ăn cơm.Đi học một buổi, lại lêu lổng ở bên ngoài một vòng, quả thật đói đến mức hoa cả mắt, nhưng khi cơm nhét vào miệng, sắc mặt hai anh em chúng nó đều đồng bộ đổi màu.

Giang Nguyên trong miệng ngậm cơm, cau mặt nói: “Bà ơi, cơm lại không chín rồi.”Lý Quế Mai ngồi xuống ăn một miếng, nồi cơm này đúng là lại sống rồi.

Bà nuốt miếng cơm sống trong miệng xuống, nói với Giang Ngạn Giang Nguyên và Giang Hân, nói: “Không chín cũng ăn được, mau ăn đi.”Giang Hân ăn một miếng cơm sống, lại ăn một miếng rau không có vị gì, nhìn về phía Lý Quế Mai nhỏ giọng nói: “Vẫn là người đàn bà xấu xa đó nấu cơm ngon hơn, cô ta chừng nào mới quay về chứ?”Nhắc đến người đàn bà xấu xa, Giang Ngạn Giang Nguyên cũng trở nên phấn chấn: “Đúng rồi đấy, cha cưới cô ta về không phải là để nấu cơm giặt giũ sao? Cô ta dựa vào đâu nói chạy là chạy? Quay về đánh gãy chân cô ta!”Lý Quế Lâm cũng không muốn bát cơm nửa sống nửa chín của mình nấu nữa, vốn dĩ bà nấu ăn không ngon, từ khi có con dâu hầu hạ, lại càng không động đến bếp núc.Vừa phí sức lại nấu không ngon, bà tức giận nói: “Thế mới nói mẹ kế độc ác, nếu như mẹ ruột các cháu còn sống, nó nỡ bỏ các cháu ở nhà không quản, tự mình chạy về nhà mẹ đẻ hai ngày không chịu về sao?”Giang Hân đáp lại lời của Lý Quế Mai: “Mẹ kế là mụ đàn bà độc ác!”Lý Quế Mai nói: “Quay về cô ta không xong đâu.” ***Tối nay Ninh Hương đương nhiên không quay về, Lý Quế Mai tắm cho ba đứa trẻ rồi đi ngủ, sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, lại nấu bữa sáng, cho Giang Ngạn Giang Nguyên đi học, Giang Hân thì ở bên cạnh để tiện trông nom.Sau khi Giang Ngạn và Giang Nguyên đi học, bà đưa Giang Hân đến bờ sông giặt quần áo..
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 28: 28: Cái Thứ Cặn Bã Ấy 2



Ở bãi sông không an toàn, bà để Giang Hân ở trên bờ chơi, một mình nhấc chậu gỗ xuống sông giặt quần áo, vừa giặt vừa lẩm bẩm mắng Ninh Hương, mở miệng lại một câu thứ cặn bã.Mắng tới mắng lui đến khi giặt xong quần áo, trong lúc bê chậu chuẩn bị lên bờ lại trượt chân một cái, cả người và chậu rơi tõm xuống sông.Nghe thấy tiếng, Giang Hân chạy đến xem, chỉ nhìn thấy bà đang vùng vẫy dưới sông, đứa trẻ còn nhỏ không dám xuống dưới, vội vàng hét lên: “Có ai không, bà con rơi xuống sông rồi!”Tiếng hét của nó quả thật gọi đến được ba người phụ nữ, đều là người trong thôn, họ vội vàng chạy đến bờ sông kéo người lên, ai nấy cũng đều bị dọa đến tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.Lý Quế Mai ngồi trên bờ ho sặc sụa, rất lâu sau mới bình thường trở lại.

Chậu quần áo của bà cũng được người ta vớt lên giúp, giữa sông vẫn còn có chiếc thuyền đang giúp bà vớt nốt quần áo.Người phụ nữ giúp vớt chậu đến vỗ vỗ lưng cho bà, thấy bà không ho nữa, chỉ coi như lo bò trắng răng, nói: “Ôi chao, bà cũng lớn tuổi rồi, sao còn tự mình ra sông giặt quần áo thế? Con dâu nhà bà đâu rồi?”Vừa mới mắng con dâu suýt chút nữa bị chết chìm, uống không ít nước sông, bây giờ lại nhắc đến con dâu, Lý Quế Mai tức đến muốn nôn, thở gấp nói: “Cái thứ cặn bã ấy...!cái thứ cặn bã ấy...!về nhà mẹ đẻ rồi.”Người ta biết Ninh Hương về nhà mẹ đẻ rồi, lại càng tò mò: “hai ba ngày rồi mà vẫn chưa về à?”Lý Quế Mai đưa tay vuốt đi nước đọng trên mặt, “Chả thế thì sao? Nóng tính thật nhỉ, còn muốn tôi đây đến tận nơi mời cô ta về đấy à?”Ba người phụ nữ thấy Lý Quế Mai ướt sũng cả người, vội vàng đỡ bà dậy, để bà về nhà thay quần áo khô.

Trên đường về còn nghe bà lẩm bẩm chửi Ninh Hương không thôi.Lý Quế Mai về đến nhà lau khô tóc, thay bộ quần áo, tức giận trong lòng mới vơi đi vài phần.

Người ta thấy bà bớt giận rồi, nhân cơ hội nói với bà: “Bà một người trông ba đứa trẻ có dễ dàng không? Chi bằng đi về bên đó dỗ dành một chút cho nó quay về, tức giận mãi thế làm gì? Bà nói xem có đúng không?”Lý Quế Mai nghe xong câu này lập tức giận đến trợn tròn mắt: “Bảo tôi đi dỗ nó về, nằm mơ đấy à? Nó là thứ gì chứ, Giang Ngạn không cẩn thận đẩy một cái đã giận dỗi như thế rồi.

Tôi mà đi đón nó về, sau này có không chừng còn trèo lên đầu tôi ngồi.

Nó có thể làm con dâu nhà họ Giang đã là may mắn tám kiếp nhà nó rồi!”Người ta khuyên nhủ bà: “Ôi chao, không phải là vì có người giúp bà làm việc sao? Từ trong nhà từ trong ra ngoài nhiều việc như thế, còn có ba đứa trẻ Giang Ngạn cần chăm sóc, một mình bà có xoay sở được không?”Lý Quế Mai nhẫn nhịn suy nghĩ một hồi, hai ngày nay đúng thật bận bịu không ít.

Ninh Hương vừa đi, toàn bộ mọi việc đều rơi vào tay bà.

Nếu không phải không có ai giặt quần áo, hôm nay bà cũng không bị trượt chân xuống sông, uống cả một bụng nước rồi. Giang Hân dường như nghe hiểu lời người lớn nói, đứa trẻ ôm lấy chân Lý Quế Mai nhẹ giọng nói: “Bà ơi, hay là đi gọi cô ta về đi.

Gọi về thì có người nấu cơm giặt giũ cho chúng ta rồi.” Thật ra làm gì chỉ có giặt giũ nấu cơm, còn cả trồng rau, còn cả chăn nuôi gia súc, có chuyện gì là không cần sức người? Hai ngày nay Ninh Hương không ở nhà, đừng nói đến người, ngay cả đàn lợn và con gà mái đang đẻ trứng trong chuồng của nhà họ Giang cũng không được ăn ngon.Hồ Tú Liên ăn một miếng cơm, “Nó không có nơi ở, tự nhiên sẽ quay về thôi.

Bây giờ nó có phòng chăn nuôi để ở, không biết còn lì được đến lúc nào.

Nếu còn không về nhà họ Giang, nhà chúng ta ở đại đội Điềm Thủy sắp sửa biến thành trò cười rồi biết không?”Ninh Lan vẫn nhỏ giọng đáp: “Nhưng nếu chị ấy cứ ở phòng nhân giống không chịu về thì sao ạ?”Hồ Tú Liên nghe xong liền bị sặc cơm, trừng mắt nhìn Ninh Lan: “Con cũng chọc tức mẹ đúng không? Nếu nó không về thì muốn như thế nào? Nếu ly hôn với Giang Kiến Hải thật, sau này nó còn gả được cho ai nữa? Mặt mũi nhà chúng ta còn bày biện được ở đâu? Phu nhân xưởng trưởng không muốn làm, tái hôn thì muốn gả cho loại người gì?”Ninh Lan cũng không hiểu được suy nghĩ của Ninh Hương, cô cảm thấy với điều kiện của Ninh Hương, quả thực là thiệt thòi cho Giang Kiến Hải.

Đương nhiên cô không nghĩ rằng làm mẹ kế người ta là điều tốt, nhưng Ninh Hương quả thật tìm không được ai điều kiện tốt hơn Giang Kiến Hải nữa đâu.Nếu như Ninh Hương ly hôn rồi, với thân phận một người đã từng kết hôn đi tìm đối tượng thì lại càng khó tìm, dù gì người phụ nữ tái hôn không đáng tiền.Nhưng thấy thái độ kiên quyết của Ninh Hương, Ninh Lan vẫn nhẹ giọng nói: “Con cũng không biết chị ấy nghĩ thế nào, nhưng con cảm giác tính cách của chị ấy là kiểu, bình thường tính tình dịu dàng dễ nói chuyện, nhưng một khi thật sự quyết định một việc gì rồi, mười con trâu mộng cũng không kéo chị quay về được.”.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 29: 29: Nhà Họ Giang Tìm Tới Cửa 1



Ồn ào với nhà mẹ đẻ chuyển ra ở phòng nhân giống hai ngày nay, Ninh Hương cảm thấy vô cùng thoải mái.

Ban ngày cô luôn ở trạm thêu thêu thùa, đến tối thì quay về phòng nhân giống, nấu một chút cháo lót dạ, sau đó đọc sách một lát rồi tắm rửa đi ngủ.Nhà mẹ đẻ và nhà mẹ chồng nghĩ như thế nào cô cũng không để tâm nhiều, nhưng vẫn tính xem còn bao nhiêu ngày nữa là đến Tết Trung Thu.

Cô không biết Giang Kiến Hải sau khi nhận được điện báo có trở về không, dù gì bôn ba đất khách nửa năm trời anh ta cũng không hay về.Giữa anh ta và Ninh Hương không có tình cảm, hơn nữa anh ta không mấy hài lòng về Ninh Hương, vì vậy kết hôn nửa năm trời, anh ta hoàn toàn lạnh nhạt với cô.

Ở kiếp trước, sau này anh ta đã dần dần chấp nhận Ninh Hương, hoàn toàn cảm nhận được điểm tốt đẹp của cô.Điểm tốt đẹp chẳng qua chỉ là dịu dàng hiền thục, giúp anh ta phụng dưỡng mẹ già chăm sóc con thơ, khiến anh ta hoàn toàn không cần lo lắng gì về gia đình, có thể yên tâm ở bên ngoài làm việc.

Kỳ thực cho dù đã chấp nhận rồi, nhưng trong lòng anh ta vẫn ôm tiếc nuối.Ở kiếp trước khi hai người họ đã kết hôn nửa đời người, anh ta vẫn cho rằng Ninh Hương không xứng làm vợ anh ta, chê bai cô đủ điều.

Chê bai cô không biết chữ, chê bai cô không biết ăn nói, chê bai cô thô lỗ, chê bai cô lôi thôi lếch thếch. Anh ta vẫn luôn cho rằng Ninh Hương làm mất mặt anh ta, vì vậy trước giờ chưa từng đưa cô đi ra ngoài.

Trong thời gian sống chung, sự chê bai dè bỉu của anh ta thể hiện rõ mồn một trên khuôn mặt và lời nói, đôi lúc sẽ chèn thêm một câu: “Cô thì biết cái gì? Cả ngày rì rì rầm rầm với mấy bà hàng xóm, còn không biết đi rửa nồi nấu cơm.”Nhưng điều nực cười nhất là, trong mắt người ngoài, Ninh Hương là người may mắn.

Tất cả mọi người đều cho rằng cô số tốt mới gả được cho Giang Kiến Hải, con riêng ai cũng có tài có đức, cả đời này cô không cần làm gì, được người khác nuôi, không cần lo ăn lo mặc, cuộc sống an nhàn.

Ấy thế mà Giang Kiến Hải không hề vứt bỏ cô, quả thật là một người đàn ông tốt.Bây giờ mỗi khi nhớ lại những chuyện trước đây, Ninh Hương đều cảm thấy nực cười vô cùng.Nực cười ở chỗ, đàn ông chỉ cần không vứt bỏ vợ là có thể trở thành người đàn ông tốt, nhưng phụ nữ hi sinh tất cả, cũng chỉ là ký sinh trùng khiến người ta khinh bỉ, không còn chút tôn nghiêm.

Bọn họ cổ vũ đàn ông đi chinh phục thế giới, để phụ nữ đi chinh phục đàn ông.Nực cười, phụ nữ tại sao phải dựa vào việc chinh phục đàn ông để sống chứ?Bởi vì những chuyện đáng cười này, vậy nên mặc kệ Tết Trung Thu Giang Kiến Hải có về hay không, Ninh Hương cũng sẽ không quay về nhà họ Giang.

Cô chỉ là đi đăng ký giấy kết hôn, không phải giấy bán thân, mà ngay cả nửa chữ tự do cũng không có, phải làm nô lệ phục vụ cho bốn người nhà họ Giang.Cuộc ly hôn này không biết có phải là một trận chiến trường kỳ hay không, nhưng cho dù có bao nhiêu vật cản, cô cũng sẽ không thỏa hiệp nhận thua.

Cho dù phải đối đầu với thế giới, cô cũng phải kiên cường bước tiếp!Đọc sách tiếp thu kiến thức, chăm chỉ làm nghề thêu, Ninh Hương tiêu tốn cả đời này để bước đến thế giới, đồng thời chinh phục thế giới, cũng sẽ không tiêu thêm một phút nào cho cái nhà họ Giang ấy, bọn họ không xứng. ***Chiều tối, ánh hoàng hôn chiếu xuống ao lục bình, phản xạ ánh sáng lấp lánh.Dưới ruộng đồng, các xã viên thu gọn dụng cụ quay về nhà, trên đường đi bắt gặp cô gái trẻ xách giỏ trúc nhặt cỏ cho lợn, các bác các cô các chú chào hỏi trêu đùa vài câu.Ninh Kim Sinh về đến nhà rửa tay thay quần áo, móc ra hai hạt năng lùn từ trong túi, đưa cho Ninh Ba Ninh Dương mỗi đứa một hạt, nói với Hồ Tú Liên: “năm nay hạt khiếm thảo của đại đội chúng ta được mùa, có lẽ mỗi nhà được chia nhiều thêm một chút.”Khiếm thảo là họ Súng, năng lùn là họ Cói, là hai loại hạt trong Thủy Bát Tiên.

Hồ Tú Liên cầm dao giúp Ninh Ba Ninh Dương gọt vỏ năng lùn, tỉ mỉ gọt xong xuôi, đưa hai miếng năng trắng tinh cho hai đứa nhỏ, “Kiến Đông rất được đấy, từ khi nó làm đội trưởng, thu hoạch của đại đội chúng ta lúc nào cũng được mùa.”Lâm Kiến Đông cho dù là năng lực hay nhân phẩm cũng đều được các xã viên của đội hai coi trọng.

Nhắc đến người này đều không nhịn được mà khen vài câu.Nhắc đến đội trưởng Lâm Kiến Đông, Ninh Kim Sinh lại hỏi Hồ Tú Liên: “Hôm nay bà có đi tìm A Hương không?”Ninh Hương xới cơm xong, chia xong đũa, Hồ Tú Liên ngồi xuống cạnh Ninh Kim Sinh, “Tôi đi một chuyến rồi, nhưng không cho nó biết.

Hồng Đào trước giờ mồm mép nhanh nhạy, tôi nhờ nó đi khuyên nhủ A Hương, ai ngờ nó bảo nó khuyên không nổi.

Nó nói A Hương đầu óc không được bình thường, nói năng linh tinh.”.
 
Back
Top Bottom