Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh

Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 30: 30: Nhà Họ Giang Tìm Tới Cửa 2



Ninh Kim Sinh cầm đũa ăn cơm, “Nó gả cho nhà họ Giang hơn nửa năm, chúng ta không ở bên cạnh, ai biết được là kẻ nào dạy hư nó.

Cứ như thế này mãi cũng không phải là cách, ngày mai bà sắp xếp đi đến nhà họ Giang một chuyến, cứ nói A Hương bị ốm sức khỏe không được tốt, ở lại nhà ngoại nghỉ ngơi vài hôm, khỏi bệnh rồi sẽ quay về.”Hồ Tú Liên gật đầu, cảm thấy đây là một cách tốt, có thể xoa dịu mâu thuẫn hai nhà.

Đợi qua vài ngày Ninh Hương bình tĩnh lại, suy nghĩ thông suốt rồi, bọn họ sẽ đưa Ninh Hương về bên đó, việc này cũng coi như giải quyết xong.Hôm sau, Hồ Tú Liên vẫn chưa kịp sắp xếp thời gian sang đại đội Cam Hà, đang là thời gian nấu cơm trưa, hai đứa trẻ nhà họ Giang đã tìm đến đại đội Điềm Thủy.

Giang Ngạn và Giang Nguyên đều mặc trên người áo sơ mi kẻ sọc thời thượng, đeo cặp sách màu vàng mới toanh.Hồ Tú Liên đang vo gạo, nhìn thấy Giang Ngạn Giang Nguyên chạy đến thì rất bất ngờ, vội vàng đặt nồi cơm xuống nhiệt tình chào hỏi.Giang Ngạn Giang Nguyên vẻ mặt không lạnh không nóng, cũng không gọi bà ngoại, chỉ mở miệng nói: “Chúng tôi đến tìm Ninh A Hương, cô ta bỏ chúng tôi và bà nội ở lại mà trốn đi, đã mấy ngày rồi, cô ta còn muốn quay về nữa không?”Hồ Tú Liên vội vàng câu nệ tiếp lời: “Về chứ về chứ, đấy là nhà nó, sao nó không về được?”Giang Ngạn thấy thái độ này của Hồ Tú Liên lại càng thêm ngạo mạn, liếc một lượt vào trong nhà, nói: “Thế cô ta đâu rồi? Bây giờ về theo chúng tôi đi, về nhà còn phải nấu cơm nữa kìa, chúng tôi đã mấy ngày không được ăn uống cẩn thận rồi.”Nghe vậy, Hồ Tú Liên cho rằng Ninh Hương đúng là kiếm chuyện.

Làm dâu nhà người ta, sao lại nói trốn là trốn, để mẹ chồng và ba đứa con đói liệt ở nhà chứ? Làm dâu không phải là sống theo cách này.Nhưng cho dù muốn Ninh Hương quay về, Ninh Hương cũng không có ở nhà.

Chuyện này không phải là nói một câu là có thể giải quyết được, Hồ Tú Liên có thể cười nói: “Nó tạm thời không ở nhà, hay là các cháu ở lại, ăn cơm trưa ở đây được không?”Giang Ngạn và Giang Nguyên nhìn nhau một cái, sau đó quay đầu nhìn Hồ Tú Liên hỏi: “Cô ta bây giờ đang ở đâu?”Hồ Tú Liên nghĩ một lát, nói dối rằng: “Nó bị ốm rồi, đang ở trạm y tế.”Giang Ngạn và Giang Nguyên không biết lời này là thật hay giả, Giang Nguyên không muốn quay về nhà ăn cơm Lý Quế Mai nấu, lấy tay kéo kéo cánh tay của Giang Ngạn, thì thầm: “Anh ơi, thế thì ăn cơm ở đây đi.”Giang Ngạn đương nhiên cũng đồng ý ý kiến này, bà nội bọn chúng nấu cơm thật đúng là khó nuốt.

Vậy nên chúng cũng không kiên trì nữa, gật đầu với Hồ Tú Liên: “Vậy cũng được.”Giữ Giang Ngạn và Giang Nguyên ở lại ăn cơm, Hồ Tú Liên còn thấy vui vẻ.

Nhưng khi đong gạo lại thấy không còn vui vẻ nữa.

Bởi vì lương thực trong nhà có hạn, ăn nhiều xót biết bao!Nhưng có xót thế nào cũng không được bạc đã hai đứa con nhà con rể, thế nên bà phóng khoáng đong thêm gạo, vui vẻ vo sạch gạo bỏ vào nồi bắt đầu nấu cơm.Trong lúc nấu cơm Ninh Ba Ninh Dương đeo cặp sách quay về rồi, bà gọi hai đứa con trai đến trước mặt, nhỏ giọng nhắc nhở chúng: “Đi tìm chị cả các con về đây, cứ nói người bên nhà chồng đến đón nó rồi, đây là chuyện mặt mũi nhà ta, đừng có cố chấp nữa.”Ninh Ba Ninh Dương nghe tin lập tức bỏ cặp xuống chạy đi, trước tiên là chạy đến phòng nhân giống của đại đội, tiếp đó lại chạy đến trạm thêu, chạy đến trước mặt Ninh Hương, đứa này một câu đứa kia một câu nói: “Chị cả, người bên nhà chồng đến đón chị rồi, mẹ bảo chị về nhanh, đừng cố chấp nữa.”Đây là nguyên văn lời nói của Hồ Tú Liên, lời vừa nói ra đã thu hút sự chú ý của các thợ thêu khác.

Các thợ thêu còn lại đều là không cần về nhà nấu cơm, cũng rất tò mò về chuyện của Ninh Hương, dựng đứng tai lên liếc nhìn nhau.Ninh Hương nghe xong ngẩng đầu nhìn Ninh Ba Ninh Dương một cái, cất tiếng nói: “Thế các em về nói với mẹ các em, bảo bọn họ quay về đi.

Trừ Giang Kiến Hải, chị tuyệt đối không gặp một ai khác, cũng sẽ không quay về đâu.”Ninh Ba Ninh Dương nhìn nhau, bọn chúng cũng không quản được việc này, liền quay người chạy đi.Ninh Ba Ninh Dương vừa đi, hai thợ thêu ở trạm thêu tiếp tục trao đổi ánh mắt, cả mặt đều là biểu cảm không có gì để nói và không thể hiểu nổi, còn lấy tay chỉ chỉ trán mình, biểu thị Ninh Hương đầu óc không được bình thường.Ninh Ba Ninh Dương quay về đem lời chuyển đến Hồ Tú Liên, Hồ Tú Liên cũng mang biểu cảm y hệt.

Đương nhiên cảm xúc của bà còn có vài phần tức giận, không bàn được gì với Ninh Ba Ninh Dương, đợi Ninh Kim Sinh quay về, chỉ kéo Ninh Kim Sinh qua một bên, nói: “Tôi đến điên mất thôi, Giang Ngạn Giang Nguyên đích thân đến đây đón nó về, nó còn làm giá kia kìa! Ông biết nó nói gì không, nó nói trừ Giang Kiến Hải, nó không gặp ai hết, cũng không quay về.

Nó tưởng nó là ai thế, Vương Mẫu Nương Nương đấy à?!”.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 31: 31: Nhà Họ Giang Tìm Tới Cửa 3



Nghe vậy, Ninh Kim Sinh tức đến mức máu dồn lên não, ông nghiến răng nói: “Cái thứ mất dạy, hôm nay tôi có lôi cũng phải lôi được nó về nhà họ Giang! Nếu còn dám tác oai tác quái, tôi sẽ đánh gãy chân nó mới thôi!”Nghiến răng nói xong câu này, ông cũng vung tay rời đi luôn.

Giang Ngạn Giang Nguyên chỉ thấy ông tức giận đùng đùng bước ra khỏi cửa, cũng không biết ông đi làm gì, mà hai anh em chúng nó lúc này chỉ muốn ăn một miếng cơm ngon.Ninh Kim Sinh đi đến trạm thêu trước, thấy trạm thêu trống không không có một ai, ông lại quay lại phòng nhân giống của đội hai.

Khi đến phòng nhân giống, Ninh Hương vừa hay đang nhóm lửa nấu cháo.Ông đanh mặt, không nói lời nào trực tiếp nắm lấy cổ tay Ninh Hương, kéo cô đứng dậy lôi ra ngoài.

Ninh Hương vùng vẫy nhưng không rút được tay ra, không nhịn được nặng lời nói: “Ninh Kim Sinh ông định làm gì?”Ninh Kim Sinh cũng tức giận vô cùng, “Tao là cha mày!”Ninh Hương vùng vẫy nhưng không thoát được, liền cúi đầu xuống cắn mạnh tay ông.Ninh Kim Sinh đau đớn liền buông cô ra, giơ tay lên định tát cô một cái.Ninh Hương đứng im tại chỗ không động đậy, trừng mắt nhìn Ninh Kim Sinh.Bàn tay giơ lên cao không rơi xuống, Ninh Kim Sinh và Ninh Hương nhìn nhau, Ninh Hương mở miệng trước: “Đánh đi! Trừ khi hôm nay cha đánh chết con, đem xác đưa về nhà họ Giang, bằng không đừng mong con quay về.”Ninh Kim Sinh suýt nữa bị cô chọc tức điên, Ninh Lan Ninh Ba Ninh Dương có bướng bỉnh cỡ nào cũng chưa làm ông tức đến mức độ này.

Ông nhìn Ninh Hương, không dám tin đây là đứa con gái cả ngoan ngoãn hiền lành ngày trước.Trong lúc vẫn chưa đánh mất lý trí, Ninh Kim Sinh hạ tay xuống, nhìn Ninh Hương hỏi: “Giang Ngạn và Giang Nguyên đích thân đến đón mày về mà còn không chịu về, mình định như thế nào? Cứ phải Giang Kiến Hải đến đón mày đấy à?”Ninh Hương cười lạnh: “ Giang Kiến Hải đến đón con cũng không về, con muốn anh ta đến ly hôn với con.”Ninh Kim Sinh siết chặt ngón tay, thật nhịn không nổi muốn đánh Ninh Hương một cái.

Ông nghiến chặt răng, ánh mắt nhìn Ninh Hương như có ánh lửa, dường như thật sự muốn đánh chết đứa con gái này.Ông tự ép bản thân bình tĩnh lại, nhìn Ninh Hương nói: “Gả cho Giang Kiến Hải, mày còn có điều gì không vừa lòng? Không nói nơi khác, ở đại đội chúng ta, có biết bao nhiêu người ăn không no, mặc quần áo chắp chắp vá vá.

Nếu như gả cho một người nghèo như thế, có phải mày sẽ chết luôn không? Tính toán với một đứa trẻ, làm loạn lên đòi ly hôn, không sợ người ta cười vào mặt!”Ninh Hương vẫn như cũ trừng mắt, “Con không cần biết người đó giàu hay nghèo, con chỉ hi vọng người trong nhà tôn trọng con, coi con như một con người.

Chứ không phải dựa vào tiền bạc quyền thế, cả một cuộc đời không coi con là người!”Ninh Kim Sinh tức giận, “Sao lại không coi mày là người? Đăng ký giấy kết hôn rồi, sính lễ cũng cho rồi, dù là tái hôn nhưng cũng tổ chức hôn lễ đàng hoàng, mày đường đường chính chính gả và nhà họ Giang, là con dâu nhà họ Giang, sao lại không coi mày là người?”Ninh Hương cười khẽ, thật đúng là lười nói lời thừa.Ninh Kim Sinh thấy bộ dạng không chịu nghe lời của cô, tiếp tục nói: “Một tí khổ trước mắt cũng không chịu được, mày còn muốn hưởng phúc? Chẳng qua cũng chỉ là hầu hạ một mẹ chồng khó tính, chăm sóc ba đứa con nhỏ, ba cái việc nhỏ này đã tính là gì? Mẹ chồng mày không đối xử tốt với mày, đồ ngon cũng không để cho mày, mày cũng nên nhìn lại xem có phải là lỗi của bản thân không.

Hơn nữa bà ta cũng sắp 70 rồi, còn sống được vài năm nữa đâu? Đợi bà ta chết rồi, mày đưa ba đứa nhỏ lên thành phố, có ai là không ngưỡng mộ? Đến lúc đó hầu hạ Giang Kiến Hải cho tốt, chăm sóc tốt ba đứa trẻ, còn có cái tốt gì không vào thân mày?”Ninh Hương nhìn Ninh Kim Sinh, nghe những lời sớm đã nghe qua rất nhiều lần rồi.

Cô nghĩ trong lòng, dùng cách nói của người khác, đều là chỉ vì muốn tốt cho cô.

Cho dù cô giải thích thế nào cũng là không biết tốt xấu, đầu óc có vấn đề.Nếu đã nói thế nào cũng là không biết tốt xấu, cũng là làm chuyện ngu dốt, chi bằng trực tiếp hành động.Cô nhìn Ninh Kim Sinh, nói: “Cầu xin cha mẹ tha cho con, từ nhỏ con muốn đi học, cha mẹ bắt con bỏ học kiếm tiền nuôi gia đình, con không muốn gả cho Giang Kiến Hải, cha mẹ anh ta có điều kiện bắt con lấy anh ta, bây giờ con sống không hạnh phúc muốn ly hôn, cha mẹ lại ngăn cấm không cho con ly hôn.

Tại sao cha mẹ phải sinh ra con, sinh con ra để cả nhà hút máu con sao? Con không muốn phải hầu hạ người khác nữa! không muốn sống mà phải nhìn sắc mặt người khác! Con muốn ngẩng cao đầu vui vẻ mà sống, con muốn ly hôn!”.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 32: 32: Nhà Họ Giang Tìm Tới Cửa 4



“Không có lý do gì cả! Chỉ đơn giản muốn ly hôn, không muốn các người ép bức con nữa, có được không?”“Ngày hôm đó bị cha tát một cái, con đã nói rồi, từ nay về sau con sống hay chết đều không liên quan gì đến các người!”“Con hận các người!”Nói đến cuối cùng, Ninh Hương gần như đang hét, cả người đều đang run lên.Ninh Kim Sinh cũng tức run hết cả người, chỉ cảm thấy đứa con gái cả từng hiền lành dễ bảo bây giờ trở nên ích kỷ đến tệ hại, thậm chí trở nên điên rồ.

So với người làm cha làm mẹ như ông, cô đã vì cái nhà này hi sinh được bao nhiêu mà đã oán hận đến vậy? Oán hận đến mức muốn đoạn tuyệt quan hệ?Nếu như vì điều kiện gia đình kém thì đến mức này sao? Chẳng nhẽ cho cô đi học, để Ninh Lan Ninh Ba Ninh Dương ăn sương uống gió à? Hơn nữa, con gái đi học có ích gì, sau này không phải cũng lấy chồng chăm con sao?Cô thân là chị cả, giúp đỡ cha mẹ gánh vác trọng trách trong nhà, nuôi nấng chăm sóc các em, đây không phải là lẽ dĩ nhiên hay sao? Giúp cha mẹ chia sẻ áp lực, nuôi dưỡng các em thành tài, để gia đình càng ngày càng tốt đẹp, để người khác coi trọng, chẳng nhẽ không phải trách nhiệm của cô sao?Sao từ miệng cô nói ra lại thành hút máu rồi?Một người trong tim không có gia đình, không có người thân, không có trách nhiệm, chỉ có sự oán hận của kẻ ích kỷ thì không cần cũng không sao!Ninh Kim Sinh bình ổn hô hấp, ánh mắt căm phẫn, nhìn chằm chằm Ninh Hương, nói: “Thứ không có lương tâm, tao với mẹ mày lo lắng cho mày mấy ngày nay mà mày không biết tốt xấu! Mày nghe rõ đây, từ giờ trở đi, theo ý của mày, mày sống hay chết bọn tao sẽ không bao giờ quản, mày cũng không phải là con gái của Ninh Kim Sinh tao! Tao và mẹ mày coi như chưa từng sinh ra mày, coi như vừa sinh ra đã chết rồi!”Nghe xong những lời này, Ninh Hương ấy thế mà thở hắt một hơi, cảm thấy nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy bớt đi một gánh nặng, nhẹ nhõm vô cùng.

Loại cha mẹ trước giờ không hề đứng về phía cô, suy nghĩ cho cô, loại người chỉ biết hút máu không biết ơn, trừ việc tăng thêm gánh nặng cho cô, đối với cô mà nói căn bản không có chút lợi ích gì.

Ngay cả việc ở nhà chồng chịu ức h**p, quay về nhà mẹ đẻ cũng không nhận được ủng hộ chứ đừng nói là giúp đỡ.Ràng buộc về tình thân từ trước đến giờ chỉ có một mình cô.Cô cười lạnh, nhìn Ninh Kim Sinh nói: “Hy vọng cha nhớ kỹ những lời vừa nói.”Trong mắt Ninh Kim Sinh, Ninh Hương đã vô phương cứu chữa rồi, ông lại không thể đánh chết cô.

Ông khuyên bảo hết mực, cô đến một câu cũng không vào đầu, vì vậy ông không nói gì nữa, biểu cảm tức giận treo trên mặt, quay lưng rời đi.Ninh Hương đứng lặng tại chỗ một lúc, cho đến khi bóng dáng của Ninh Kim Sinh biến mất, cô quay người đi về phòng nhân giống tiếp tục ngồi nhóm lửa nấu cháo.

Lúc cô cầm củi nhét vào lò, cô nhỏ giọng cổ vũ bản thân: “A Hương, cố lên, mày đã giành được một nửa tự do rồi!” Không tự do chi bằng chết đi!Ninh Kim Sinh tức giận đùng đùng từ phòng nhân giống quay về nhà, còn chưa đến nhà đã gặp được Hồ Tú Liên ra ngoài đón ông.

Hồ Tú Liên ngó đầu nhìn đằng sau ông, đến trước mặt ông nói: “Vẫn không đưa về được?”Ninh Kim Sinh một bộ dáng tực giận muốn nổ, “Hôm nay tôi tuyên bố, cứ coi như là nó chết rồi chôn rồi, nhà họ Ninh chúng ta xem như từng sinh ra nó nuôi dưỡng nó.

Đừng nói nó muốn ly hôn, cho dù nó muốn nhảy sông cũng không được quản nó nữa!”Hồ Tú Liên nhìn sắc mặt Ninh Kim Sinh, không đoán cũng biết, “Lại ầm ĩ một trận?”Ninh Kim Sinh hít sâu một hơi, càng nghĩ trong lòng càng hốt hoảng, nói với Hồ Tú Liên: “Nó nói chúng ta ép nó từ nhỏ đã kiếm tiền nuôi gia đình, ép nó gả cho Giang Kiến Hải, cả nhà hút máu của nó, nói nó muốn đoạn tuyệt quan hệ.”Hồ Tú Liên nghe nói như vậy mắt dần mở lớn lên, “Nó nói như vậy? Tôi mang thai mười tháng khổ sở sinh ra nó, đến cuối cùng bị nó oán hận như vậy? Chúng ta vì cái nhà này chịu bao nhiêu vất vả, nó không nhìn thấy?”Ninh Kim Sinh căn răng, “Nó chính là bạch nhãn lang! Không biết sự vất vả làm cha mẹ của chúng ta, càng không biết thương yêu em trai em gái nó.

Trong lòng nó chỉ có bản thân nó, thứ đồ ích kỷ tư lợi không có lương tâm!”Hồ Tú Liên cũng nghe đến nỗi khó chịu trong lòng, nhưng bà cũng không mắng Ninh Hương theo ông, lúc sau nhìn Ninh Kim Sinh nói: “Giang Ngạn, Giang Nguyên còn đang trong nhà đó, đều đã đói rồi, tôi để chúng nó cùng Ninh Ba, Ninh Dương ăn cơm trước rồi, thế này thì giải thích như nào?”.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 33: 33: Tang Môn Tinh 1



Ninh Kim Sinh nhịn tức, “Khi chúng nó đến thì bà nói thế nào với chúng nó?”“Tôi nói A Hương bị bệnh, đi phòng khám rồi.”Ninh Kim Sinh lại nhịn tức một lúc lâu, sau đó nói: “Đừng che dấu cho nó nữa, nói thật đi.

Đây là chuyện giữa nó và nhà họ Giang, chúng ta quản không nổi, cũng không quản nữa.

Bọn họ muốn tìm người thì bảo bọn họ đến phòng nhân giống mà tìm.”Nghe nói như vậy, trong lòng Hồ Tú Liên đập “Bùm bùm bùm bùm”, tự nhiên là sợ nói thật, nảy ra mâu thuẫn, làm lớn chuyện rồi không dọn dẹp được.

Có nhà ai muốn náo loạn như vậy làm trò cười cho hàng xóm láng giềng đâu?Sống không phải là để ngày càng tốt hơn, sao mà sống càng tức hơn hàng xóm láng giềng vậy ?Bà quả thực nghĩ không thông, Ninh Hương đây là trúng tà gì không biết, đột nhiên làm loạn lên như vậy.

Đứng nói Lý Quế Mai chưa đánh cô, chỉ là Giang Ngạn nghịch ngợm đẩy cô một cái, mà cho dù là Lý Quế Mai đánh cô, người già lực tay lại không mạnh, nhịn một chút cho qua là được rồi.Nhịn một chút là ngày tháng tươi đẹp, làm một người vợ ai ai cũng khen không tốt sao?Bây giờ cô thật sự quá khác thường, không tuân thủ đạo làm vợ không làm một người vợ tốt, không nghe khuyên bảo thì cũng thôi, còn muốn đoạn tuyệt quan hệ với người nhà.

Đắc tội cả nhà chồng với nhà mẹ đẻ, đối với cô thì có gì tốt?Một người phụ nữ sống trên đời, không cần cha mẹ anh em, không cần trượng phu con cái, sống cô độc một mình, đi đến đâu cũng bị người ta nhổ nước bọt mắng, vậy thì còn sống cái gì? Không bằng chết đi cho rồi.Ninh Kim Sing thấy Hồ Tú Liên nhăn mày phát ngốc ở đó, trong lòng ông cũng bực bội, không đứng nhiều cùng bà nữa mà bước chân đi về nhà.

Kết quả vừa bước vào cửa nhà, chỉ thấy Giang Ngạn, Giang Nguyên cùng Ninh Ba, Ninh Dương cầm đũa đang sắp đánh nhau đến nơi.Ninh Kim Sinh vội trách mắng Ninh Ba, Ninh Dương, “Làm cái gì vậy? !”Ninh Ba, Ninh Dương thở phì phì hét lên: “Bọn nó không cho chúng con ăn rau, đổ hết rau vào bát bọn nó, chúng con đi gắp trong bát bọn nó, bọn nó liền đánh chúng con! Đây là rau nhà chúng ta, dựa vào cái gì không cho ăn? !”Hồ Tú Liên đi theo đằng sau vào nhà, ánh mắt rơi xuống bàn cơm, chỉ thấy hai đĩa rau đều đã trống trơn.

Còn thừa một chút rau, tất cả đều ở trong bát Giang Ngạn cùng Giang Nguyên, chồng lên trên cơm.Hai đứa nhỏ này giống như quỷ đói vậy, cơm xúc cũng nhiều, bát cơm còn chất đầy lên rất cao.Thời đại này nhà ai cũng đều nghèo cả, lương thực là đội sản xuất phân phát dựa theo đầu người, mà rau xanh là nhà tự trồng trên đất nhà mình, nhiều nhất cũng chỉ xào hai đĩa rau bữa trưa, dầu muối đường giấm vân vân đều tiết kiệm cho vào, thịt lại càng ít ăn.Ninh Kim Sinh nhìn vào cái đĩa trống trơn, trong lòng càng khó chịu hơn nhưng cũng không mở miệng nói Giang Ngạn Giang Nguyên cái gì, chỉ trách mắng Ninh Ba, Ninh Dương nhà mình, “Đứng ầm ĩ nữa, không phải còn có củ cải dưa chua sao?”Ninh Ba, Ninh Dương không chịu thua, “Dựa vào cái gì cho bọn nó ăn rau? !”Ninh Kim Sinh mất kiên nhẫn, trừng Ninh Ba, Ninh Dương, “Đây là cháu của bọn mày, là khách, tất nhiên phải ăn rau!”Ninh Ba, Ninh Dương tức sắp chết, nhưng e ngại áp lực từ Ninh Kim Sinh, hai đứa không còn thở phì phì nữa.

Hai người sắc mặt tức giận, ngồi xuống dùng đũa và cơm vào miệng ăn cùng với dưa muối, mắt trừng trừng nhìn Giang Ngạn, Giang Nguyên.Ninh Ba, Ninh Dương bị giáo huấn, Giang Ngạn, Giang Nguyên vô cùng hả hê ngạo mạn.

Cố ý dùng ánh mắt khiêu khích Ninh Ba Ninh Dương, Giang Ngạn lại quay đầu nhìn Ninh Kim Sinh, không khách sáo chút nào nói: “Ninh A Hương đâu? Cô ta còn ở phòng khám à?”Hồ Tú Liên ở bên cạnh ngồi cúi đầu ăn cơm, không muốn mở miệng trả lời.Ninh Kim Sinh nhìn vẫn bình thản, thanh giọng mở miệng nói: “Không ở, nó quay lại đây mấy ngày, chúng ta khuyên nó thì cũng đã khuyên rồi, mắng thì cũng mắng rồi.

Nó không muốn quay về, đã đoạn tuyệt quan hệ với chúng ta, nhà cũng không về nữa.”Nghe thấy lời này, Giang Ngạn, Giang Nguyên đều sững sờ, một lúc lâu sau mới hỏi: “Vậy bây giờ cô ta ở đâu?”Ninh Kim Sinh vẫn là bộ dáng trầm tĩnh thản nhiên, giống như người nổi điên bên ngoài vừa nãy không phải là ông, “Ban ngày ở phường thêu đại đội làm việc, buổi tối ngủ ở phòng nhân giống của đại đội.”Giang Ngạn, Giang Nguyên nhìn nhau một cái, không quên cúi đầu ăn miếng cơm với rau.

Nhét cơm rau vào mồm, nuốt xuống mới lại hỏi: “Vậy ý cô ta là gì?”Ninh Ba cũng không yếu thế, ngẩng cổ giọng nói càng lớn hơn: “Nói bọn mày đáng ghét đó! Hai thằng oắt con! Cha bọn mày có tiền như vậy, bọn mày chạy đến nhà chúng tao ăn cơm làm gì? Tổng cộng chỉ có hai món rau, đều bị bọn mày ăn hết rồi!”.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 34: 34: Tang Môn Tinh 2



Náo loạn lên như vậy, 4 đứa nhỏ lại sắp đánh nhau.

Ninh Kim Sinh cùng Hồ Tú Liên vội vàng đứng dậy tách ra, chủ yếu là kéo đứa con của mình Ninh Ba, Ninh Dương, để bọn nhỏ không ầm ĩ nữa.Không dễ gì mới kéo ra được, Giang Ngạn, Giang Nguyên đứng dậy muốn đi, nhưng lại tiếc bữa cơm, do dự một lúc lại ngồi xuống bàn, cầm đũa lên tiếp tục ăn cơm, ngốn nga ngốn nghiến ăn hết cơm còn thừa.Ăn xong Giang Ngạn, Giang Nguyên ngồi bên bàn ăn chùi miệng, Giang Ngạn lại nói: “Chúng ta không quan tâm, các người nhanh chóng gọi Ninh A Hương quay về, trong nhà đã mấy ngày không ăn cơm ngon rồi.

Cha tốn tiền lấy cô ta về, cô ta dựa vào cái gì mà chạy?”Ninh Kim Sinh nén giận, đến cuối không có lời gì để nói.Giang Ngạn Giang Nguyên đeo cặp sách lên muốn đi ông mới đứng lên chèo thuyền đưa bọn nó về.

Giang Ngạn, Giang Nguyên lại không cần, chỉ nhấn mạnh nhanh chóng đưa Ninh Hương về liền đeo cắp sách đi luôn.Ninh Kim Sinh ngồi xuống bàn ăn, càng là tức một bụng, vô cùng bất lực.

Càng nghĩ càng thấy là Ninh Hương sai, nghĩ nếu không phải cô làm ra như vậy, sao ông phải xem sắc mặt của mấy đứa nhỏ tám, mười tuổi?Ninh Kim Sinh nhai củ cải kêu cọt cọt kẹt kẹt, trước sau không nói chuyện.Hồ Tú Liên cũng im lặng ăn cơm, thực sự không nhịn được nữa, mở miệng mắng một câu: “Tang môn tinh!” (Ý nói đồ xui xẻo, sao chổi)* * *Thời gian ăn trưa vừa qua, phương thêu vừa an tĩnh được một lúc lại dần bắt đầu ồn ào.Hồng Đào cùng mấy người đàn bà cùng nhau đến, vừa vào cửa phường thêu liền nghe được mấy tú nương đến trước đang tám chuyện của Ninh Hương.

Sáp lại gần nghe hai câu liền hiểu rõ, thì ra là người nhà họ Giang đến đón cô, cô lại nói chỉ gặp Giang Kiến Hải.Sau khi nghe rõ, Hồng Đào trợn tròn mắt hỏi: “Thật hay giả vậy? Còn thật để em ấy làm được rồi? Người nhà họ Giang đến đón em ấy rồi?”Nói thật đúng là vả mặt, trước đây bọn họ âm thầm mỉa mai, chắc chắn người nhà họ Giang sẽ không đến đón Ninh Hương về, cuối cùng khẳng định là Ninh Hương tự mình mất mặt quay về.

Thật sự không ngờ đến, người nhà họ Giang còn đến thật.Tú nương nhỏ lúc đó ở lại không quay về nói với cô ấy: “Thật đó, hai đứa em của cô ấy chạy đến đây gọi cô ấy về, nói là người nhà họ Giang đến đón cô ấy, cô ấy cứ ngồi đấy không động đậy, nói ngoại trừ Giang Kiến Hải, cô ấy không gặp ai hết.”Một người đàn bà khác tiếp lời, “Cô ta đúng là làm giá thật đó, Giang Kiến Hải còn đang ở tỉnh khác, sao có thể quay về đón cô ta? Cách làm này của cô ta, thật sự không sợ sau này không được sống tốt ở nhà họ Giang à?”“Ai ôi, chắc là làm dáng thôi, bây giờ tám phần là cùng người ta về rồi.

Sao lại có người không biết tốt xấu như vậy, người ta đã đến cửa đón rồi, còn chưa thấy được tốt mà cùng người ta về đi, còn muốn làm cái gì?”Kết quả lời này vừa nói xong, Ninh Hương từ bên ngoài bước vào.Tức khắc, sắc mặt các tú nương khác trong phường thêu đồng loạt : ⊙_⊙ Ninh Hương không quan tâm sắc mặt người khác, sau khi vào phường thêu thì đến trước khung thêu của cô ngồi xuống, cúi đầu chỉnh lý vải thêu và chỉ thêu của mình, giống như một người hoàn toàn không có chuyện bận lòng, một lòng chỉ có thêu thùa.Các tú nương khác trong phường thêu đều sững sờ một lúc, vẫn là Hồng Đào mở miệng trước, nhìn Ninh Hương cười hỏi: “A Hương, em không quay về đại đội Cam Hà à? Nghe nói nhà chồng em có người đến đón em rồi, chúng ta còn cho rằng em quay về rồi chứ.”Ninh Hương ngẩng đầu nhìn cô ấy, bình đạm nói: “Em đã nói rồi, sẽ không quay về nữa.”Sắc mặt những người khác lại sững sờ, trao đổi ánh mắt cho nhau, quả thực không hiểu Ninh Hương đây là đang hát tuồng gì.

Gả cho một người đàn ông có địa vị như vậy, không yên ổn mà sống đi, sao lại tự tìm khổ như vậy làm gì.Hồng Đào cười khan một tiếng, “Cha mẹ em cũng sẽ không cho em ở lại nhà mẹ đẻ phải không?”Ninh Hương cầm kim thêu hoa, “Đã đoạn tuyệt quan hệ với người trong nhà rồi.”Hồng Đào & Tú nương khác: ? ? ?Trong phường thêu yên tĩnh lột lúc, tất cả tú nương đều nhìn chằm chằm Ninh Hương, giống như đang nhìn một loài sinh vật thần kỳ.

Chỉ có duy nhất một tú nương đang mang thai ngồi ở trong góc có ánh mắt bất đồng.Bầu không khí gượng gạo, Hồng Đào lại miễn cưỡng cười khan một tiếng, nhìn Ninh Hương hỏi: “A Hương, em như vậy… …là muốn là gì?”Ninh Hương cúi đầu, tỉ mỉ thêu ngọn một chiếc lá, “Ly hôn.”Mà ngữ khí của cô lạnh nhạt bao nhiêu, sự kinh ngạc trong lòng trong mắt của các tú nương càng nồng đậm bấy nhiêu.

Ly hôn từ này bọn họ đương nhiên hiểu, nhưng gần như chưa bao giờ nghe từ này từ miệng phụ nữ nói ra, đặc biệt là còn nói với ngữ điệu bình thản như vậy..
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 35: 35: Xin Lỗi 1



Tất cả mọi người đều kinh ngạc một lúc lâu, vẫn là Hồng Đào phản ứng lại trước.

Lần này cô ấy không miễn cưỡng cười nữa, đi qua kéo ghế ngồi bên cạnh khung thêu của Ninh Hương, sắc mặt căng thẳng nói: “A Hương, lời này không thể nói linh tinh đâu!”Ninh Hương dừng động tác trong tay ngẩng đầu nhìn Hồng Đào, “Em không có nói linh tinh.”Sắc mặt Hồng Đào càng căng hơn, “Đây còn không phải nói linh tinh? Em có biết ly hôn đồng nghĩa với gì không? Đối với phụ nữ chúng ta mà nói, chỉ cần ly hôn, cả đời này sẽ bị hủy hết!”Sắc mặt Ninh Hương bình thản, nhìn Hồng Đào, “Chỉ là ly hôn mà thôi, sao cả đời lại bị hủy được?”Cô đương nhiên biết ý của Hồng Đào, cũng biết Hồng Đào thật lòng là vì tốt cho cô.

Nhưng loại tốt này không phải là điều cô muốn, những áp lực thế tục làm cô phản cảm và bài xích này đều là người đời thông qua tẩy não áp đặt cho nữ giới.Hồng Đào sắc mặt nghiêm túc nói: “Em một người phụ nữ đã ly hôn, điều kiện hơi ổn một chút, ai bằng lòng lấy em? Quá kém em nhất định không xem trọng, một phụ nữ như em, sao mà sống? Ly hôn rồi không ai cần, ai tôn trọng em?”Ninh Hương mắt cũng không chớp một cái, “Ai nói phụ nữ không dựa vào đàn ông thì sống không nổi? Ai nói toàn bộ ý nghĩa sống của phụ nữ chỉ để gả cho người ta? Ai nói phụ nữ không lấy chồng cả đời sẽ bị hủy? Tạo sao lại phải lấy chồng mới không bị người khác xem thường? Phụ nữ có được người khác xem trọng hay không, không do đàn ông thích hay không thích, có bằng lòng lấy hay không để đánh giá.”Hồng Đào thật muốn bổ đầu Ninh Hương ra, xem xem cô đang nghĩ gì, cô ấy tận tình khuyên bảo nói: “A Hương à, sao em lại dầu muối không ăn vậy chứ! Em đừng tranh luận với bọn chị nữa, tranh luận với bọn chị chẳng có ảnh hưởng gì cả, em phải tự phụ trách với chính bản thân mình.”Ninh Hương cúi đầu tiếp tục thêu thùa, “Cảm ơn chị Hồng Đào, em không có tranh luận với ai cả, chỉ là muốn ra nói suy nghĩ em cho là đúng, làm chuyện mà bản thân em cảm thấy đúng mà thôi.

Em muốn ly hôn với Giang Kiến Hải, chính là có trách nhiệm nhất với bản thân mình.”Hồng Đào mím môi, nhưng vẫn không ngăn được trái tim lo chuyện bao đồng đang bốn bề dậy sóng của mình, kiên nhẫn nói: “A Hương, cứ cho là em không quan tâm mấy thứ này, thế em không nghĩ cho cha mẹ, em trai em gái sao? Để họ lo lắng cho em nhiều như vậy, bởi vì em mà người trong thôn chỉ chỉ trỏ trỏ không ngẩng nổi đầu, em nhẫn tâm sao?”Ninh Hương cúi đầu cười xùy một cái, “Muốn em nghĩ cho họ, ai từng nghĩ cho em?”“Ai ôi, A Hương, em không phải chị cả sao?”“Chị cả đáng chết hả?”Ninh Hương ngẩng đầu lên một phát, sắc mặt và giọng điều đều tràn đầy cảm xúc.Hồng Đào bị cô dọa sững người, mở miệng lại muốn nói gì đó, những tú nương khác vội vàng khoát tay với cô ấy, ý bảo cô ấy đừng nói nữa.

Hồng Đào nhận được ám thị liền ngậm miệng lại, tự tìm buồn bực nói một câu: “Cứ cho là chị lo chuyện bao đồng đi?”Nói xong đứng dậy đi đến khung thêu của mình ngồi xuống, cùng mấy tú nương khác làm việc của mình.

Ban đầu bầu không khí trong phường thêu còn hơi kỳ quái, nhưng được một lúc sau liền trở lại thanh thản như bình thường.Ninh Hương vẫn như cũ không tham gia tán gẫu trong phòng thêu, vùi đầu làm việc của mình.Còn hai ngày nữa là đến Trung thu rồi, cô dự định trước trung thu hoàn thành xong phần thêu, giao đến trạm đặt thêu đổi một ít tiền.Hi vọng Giang Kiến Hải sau khi nhận được điện báo Trung thu có thể quay về, triệt để trả lại tự do cho cô.Bị Ninh Hương khó chịu mắng một câu, Hồng Đào lần này triệt để từ bỏ con người muốn đi trên con đường tà đạo này rồi.

Lúc ra ngoài đi vệ sinh, cô ấy nói với những tú nương khác: “Tôi ở đây thề, còn quản cô ấy nữa tôi chính là heo!”Những tú nương khác cũng nói: “Các cô nói cô ta… …” chỉ vào đầu mình, “Đầu óc có vấn đề rồi?”“Tôi cảm thấy cũng đúng, không biết hơn nửa năm nay sống ở nhà họ Giang như thế nào mà biến thành thần kinh có vấn đề như vậy.

Cô ta không biết tốt xấu như vậy, chúng ta đừng quản cô ta nữa, cứ xem cô ta làm như nào là được.”“Có thể làm ra được cái gì tốt chứ? Hậu quả bày rõ ở kia kìa.”… …* * *Giang Ngạn cùng Giang Nguyên buổi trưa ăn cơm ở nhà họ Ninh xong cũng không lập tức quay về nhà.

Hai đứa nhỏ đeo cặp sách ở bên ngoài lượn một vòng, ăn no rồi chơi cũng tận hứng, sau đó mới vội vàng đi học cho kịp giờ.Chiều tối tan học mới về nhà, về đến nhà thì đến vườn rau nhà mình mỗi người bẻ một củ dưa chuột gặm trước.

Gặm dưa chuột đi vào nhà bỏ cặp sách xuống, Lý Quế Mai đi qua hỏi hai đứa nhỏ, “Người đâu? Sao còn chưa về?”.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 36: 36: Xin Lỗi 2



Giang Ngạn cùng Giang Nguyên đến nhà họ Ninh, tự nhiên là do Lý Quế Mai bảo bọn nhỏ đi.

Nguyên nhân cũng rất đơn giản, mấy ngày Ninh Hương bỏ đi này, bà ta một mình bao hết toàn bộ việc nhà, còn chăm sóc ba đứa nhỏ, bộ xương cốt già hoàn toàn làm không nổi, đã sắp mệt đến chết!Tối qua đến bờ sông giặt quần áo, còn lỡ chân rơi vào nước bị uống một bụng nước!Đương nhiên rồi, hai người Giang Ngạn cùng Giang Nguyên cũng bằng lòng đi tìm Ninh Hương về, bởi vì mấy ngày nay quả thực không được ăn ngon nên rất khó chịu, không có ngày nào là không nhớ đồ ăn Ninh Hương xào, ngay cả nằm mơ cũng ch** n**c miếng.Tay nghề làm cơm của Ninh Hương vô cùng tốt, mỗi lần nấu cơm đều không cứng cũng không nhão, cơm cháy nấu vừa giòn vừa thơm, còn không bị khét một chỗ nào.

Rau xào cũng rất hợp khẩu vị, không thấy cô lãng phí gia vị gì hết, nhưng cô xào lại rất ngon.Ngoài việc tay nghề nấu cơm tốt, trong ngoài nhà cũng dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ.

Mấy hôm nay cô không ở, trong nhà đã bừa bộn không nỡ nhìn.

Không nói quá, ngay cả chỗ đặt chân cũng sắp không có rồi.Cô không đi thì cũng không phát hiện được cô có nhiều ưu điểm như vậy.Giang Ngạn gặm dưa chuột, nói chuyện mơ hồ không rõ, “Ninh Ba, Ninh Dương nói, cô ta muốn ly hôn với cha.

Cha mẹ cô ta cũng đã đánh đã mắng cô ta rồi, còn đuổi cô ta ra ngoài, bây giờ cô ta sống ở phòng nhân giống của đại đội.”Lý Quế Mai hoàn toàn không coi chuyện ly hôn Giang Ngạn nói là thật, chỉ nói: “Ly hôn? Đây là dọa ai hả? Cô ta có thể gả đến nhà chúng ta, là phúc tám đơi cô ta tu được, cô ta nỡ ly hôn mới có quỷ!”Giang Nguyên gặm dưa chuột nhìn Lý Quế Mai, “Vậy sao cô ta không quay lại?”Lý Quế Mai “Hừ” một tiếng, “Làm giá chứ gì nữa, cứ để cho nó làm đủ! Cha mẹ cô ta cũng không cầm cô ta về nhà nữa, xem cô ta còn cứng đầu được đến khi nào.

Đấu với tao, cô ta còn kém bảy tám cái chân nữa!”Trong tay Giang Hân cũng đang cầm nửa củ dưa chuột, hai bím tóc bù xù, chớp chớp mắt nói: “Bà ơi, cháu muốn ăn cơm cô ta nấu, còn bao lâu nữa cô ta mới quay lại nấu cơm giặt quần áo cho chúng ta vậy?”Nói đến ăn cơm, trong lòng Lý Quế Mai bỗng chốc bực tức, quay người đi ra ngoài, “Quản cô ta, thứ đồ cho mặt mũi còn không muốn.

Lần này không trị được cô ta, lần sau chắc còn làm giá hơn nữa.

Muốn ăn cơm, được bà làm cho các con ăn!”Nghe Lý Quế Mai nói muốn làm cơm, sắc mặt Giang Ngạn, Giang Nguyên cùng Giang Hân cùng lúc sụp đổ, bỗng chốc cảm thấy dưa chuột trong miệng cũng không còn mùi vị nữa, trong mồm đắng chát.Ông trời ơi! Cuộc sống như này rốt cuộc còn phải trải qua bao nhiêu ngày nữa!* * *Không ngoài ý muốn, cơm tối Lý Quế Mai làm so với thức ăn cho heo cũng chả kém bao nhiêu, tóm lại có thể ăn no không chết chính là tiêu chuẩn.Ban đêm sao sáng đầy trời, Giang Ngạn cùng Giang Nguyên ở nhà tắm rửa xong, cầm theo một cái chiếu đến bên sông hóng gió.

Giang Ngạn mười tuổi, Giang Nguyên tám tuổi, hai đứa nhóc choai choai rất chán nản, nằm trên chiếu ngắm sao, tay đặt trên bụng.Im lặng hồi lâu, Giang Nguyên đột nhiên quay đầu nhìn về Giang Ngạn, khuyên nó: “Anh, là anh đẩy cô ta, không thì cô ta cũng sẽ không tức giận bỏ lại chúng ta quay về nhà cha mẹ cô ta.

Hay là anh đi xin lỗi cô ta đi, cô ta hết giận rồi khẳng định sẽ quay về.”Giang Ngạn nghe xong lời này lông mày dựng lên, “Cô ta là cái thá gì, chỉ là người cha lấy về chăm sóc chúng ta, tao đẩy nó một cái thì có làm sao? Là tự cô ta không đứng vững được chứ? Muốn tao xin lỗi cô ta, cô ta xứng sao? Ăn của nhà chúng ta uống của nhà chúng ta, còn dám nổi giận chạy đi, đơn thuần là thiếu giáo huấn!”Giang Nguyên giống như bị muỗi bay ong ong đầy đầu, “Nhưng mà, cơm bà nội làm thật sự rất là khó ăn… …”Giang Ngạn nghiêng đầu nhìn Giang Nguyên một lúc, tằng hắng giọng, nhìn lên bầu trời không nói gì nữa.Thực ra trước khi Ninh Hương gả đến nhà họ Giang, bọn nó cũng không cảm thấy Lý Quế Mai làm cơm khó ăn cho lắm.

Khi mẹ bọn nó còn sống, tay nghề làm cơm cũng chỉ bình thường, tốt hơn Lý Quế Mai một chút, nhưng khác biệt không quá rõ.Cũng chính thời gian Ninh Hương gả đến nhà họ Giang hơn nửa năm, bọn nó đã quen ăn cơm do Ninh Hương nấu, bây giờ mỗi ngày lại ăn cơm do Lý Quế Mai nấu, khác biệt quá rõ ràng, vậy nên mỗi lần ăn cơm liền trở thành một việc đau khổ.Giang Ngạn nhìn sao sáng trên bầu trời đêm hít sâu một hơi, vô cùng nhớ nhung cơm Ninh Hương nấu, cơm ra khỏi nồi từng hạt rõ ràng, hạt cơm trắng bóng, cắn xuống không quá mềm cũng không cứng, thơm đến nỗi không cần rau cũng có thể ăn không một bát cơm..
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 37: 37: Xin Lỗi 3



Giang Ngạn không nói chuyện, Giang Nguyên lâu sau lại nói: “Cô ta sẽ không thật sự ly hôn với cha chứ? Nếu như cha biết là chúng ta chọc tức cô ta bỏ đi, quay về có đánh chúng ta không?”Giang Ngạn bình thản nói: “Khẳng định sẽ không đâu, mày không nghe bà nội nói à, cô ta chỉ muốn dọa chúng ta thôi, cô ta phải tu tám kiếp mới gả được đến nhà chúng ta, sao có thể ly hôn thật? Còn có, cha mới không vì cô ta mà đánh chúng ta đâu.

Chúng ta là con ruột của cha đó, cha cưới cô ta chính là để chăm sóc chúng ta.”Nghe Giang Ngạn nói như vậy, Giang Nguyên cũng không lo lắng nữa.

Nhưng thằng bé vẫn muốn ăn cơm trắng thơm phưng phức, vậy là lại lẩm bẩm một câu: “Nhưng mà bao giờ cô ta mới quay về chứ… …”Giang Ngạn hắng giọng, không nói chuyện.* * *Bắt đầu từ khoảnh khắc xách túi đi ra khỏi nhà họ Giang, Ninh Hương đã đoán trước được bản thân ở trong thời đại đặc biệt lấy tông xám làm chủ này sẽ là một người độc hành.

Đối với tình huống trước mắt này cô đã sớm có chuẩn bị, cũng không có gì bất mãn.Cô thích ứng vô cùng nhanh, hơn nữa phát hiện loại độc hành này là một chuyện vô cùng kỳ diệu.

Cô không cần đi ứng phó các quan hệ đời thường, có thể dùng tất cả thời gian để học tập hoàn thiện bản thân, thêu thùa cũng là một việc trong đó.Trong thời đại nặng nề này, cô có thể thong dong điềm tĩnh yên lặng lắng đọng bản thân, để bản thân có sức mạnh và năng lực ứng phó với sự thay đổi to lớn của thời đại sau này, và trong làn sóng lớn thay đổi thời đại, đứng vững gót chân của mình.Viết chính tả chữ Hán cô vẫn luôn viết rất thuận lợi, bởi vì phần lớn chữ Hán cô đều biết cho nên cũng không cần người khác dạy cô.

Điều cô cần làm chỉ là biến những thứ đã học được khi hồn phách du đãng trở thành kiến thức của chính mình.Đợi sau khi đã viết hết những chữ Hán thường dùng, cô cần tiêu tiền mua một ít giấy với bút, nghiêm túc luyện chữ.Nhiều người vì chuyện cô làm ra mà cuộc sống loạn thành một đoàn, vừa buồn phiền vừa bực bội, mà bản thân cô lại hoàn toàn không để trong lòng, tự sống một mình, sống còn ung dung thoải mái hơn thần tiên.Buổi tối đọc sách xong học tập xong yên lòng đi ngủ, ngày hôm sau nghe thấy gà gọi sáng sớm thì đến phường thêu làm việc như thường.Hôm qua Giang Ngạn cùng Giang Nguyên đến đại đội Điềm Thủy không có tìm cô, cô cũng không để hai đứa nhỏ này trong lòng.

Kết quả chiều nay vừa đến thời gian làm cơm, Giang Ngạn, Giang Nguyên lại đeo cặp đến đại đội Điềm Thủy, còn xuất hiện ở phường thêu.Những tú nương khác không quen biết Giang Ngạn, Giang Nguyên, có người còn nhiệt tình hỏi một câu: “Hai đứa tìm ai vậy?”Kết quả Giang Ngạn và Giang Nguyên không thèm quan tâm người ta, trực tiếp đi đến trước mặt Ninh Hương, cao giọng mở miệng nói: “Này!”Ninh Hương nghe thấy âm thanh mới ngẩng đầu lên, phát hiện vậy mà là hai đứa nhỏ.

Vẻ mặt của cô cũng không biến đổi nhiều, trực tiếp coi hai đứa nhỏ như không khí, ngay cả ánh mắt dư thừa cũng không cho, cúi đầu tiếp tục thêu của cô.Mà Giang Nguyên Giang Ngạn đứng trước mặt Ninh Hương kêu này một tiếng, mọi người cũng đã đoán được hai đứa nhỏ này là ai.

So sánh tuổi tác với ngoại hình một chút, không phải hai đứa con chồng của Ninh Hương thì là ai?Hôm qua Hồng Đào sau khi tự tìm buồn bực, bây giờ trong phường thêu cũng không có ai xen vào chuyện của Ninh Hương nữa, đều coi là xem chuyện vui.Giang Ngạn cùng Giang Nguyên bị những tú nương này nhìn làm cho rất không tự do, vậy nên Giang Ngạn bực bội nhìn Ninh Hương lại nói một câu: “Gọi cô đó, không nghe thấy sao? Tôi có chuyện muốn nói với cô, cô ra đây với tôi một lúc.”Ninh Hương ngồi yên bất động, động tác kim trên tay rất nhanh, đầu cũng không ngẩng nói: “Nói chuyện với tôi ngữ khí khách sáo một chút, tôi đang bận, không có thời gian nghe nhóc nói chuyện.”Giang Ngạn mặc dù nhỏ nhưng cũng cần mặt mũi, hơn nữa đây là lần đầu tiên nó bị Ninh Hương lạnh lùng không nể mặt như vậy.Phải biết hơn nửa năm trước, nó ở trước mặt Ninh Hương diễu võ giương oai, cho dù thái độ có ác liệt như nào, người phụ nữ ngu xuẩn này cũng không dám lạnh mặt với nó, mỗi lần cô đều nhỏ giọng dỗ dành nó, lải nhải giảng đạo lý cho nó.Đột nhiên bị chửi như vậy, gương mặt nó bỗng chốc nghẹn đỏ bừng lên, nắm chặt tay muốn mở miệng mắng cô hai câu.

Nhưng vừa nghĩ đến cơm trắng thơm phưng phức, còn có những món rau, món thịt, nó nhịn xuống.Nó đứng trước khung thêu của Ninh Hương, nghẹn nửa ngày lại mở miệng nói: “Xin lỗi, tôi đến xin lỗi với cô, tôi không cẩn thận đẩy cô một cái, làm cô bị đụng vỡ đầu, là lỗi của tôi, xin cô bớt giận.”.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 38: 38: Xin Lỗi 4



Nói thật, Ninh Hương đúng là có chút kinh ngạc.

Cô không ngờ trong thời điểm này Giang Ngạn cùng Giang Nguyên vậy mà lại đến xin lỗi cô.

Cô còn tưởng rằng bọn nhỏ lại đến mắng cô, giương nanh múa vuốt giống như hai ác ma chứ .Nhưng mà Ninh Hương không hề lộ vẻ cảm động, tay đang thêu của cô cũng chỉ dừng lại hai giây, ngay sau đó lại nhanh chóng thêu lại, nhanh đến nỗi làm người ta nhìn không rõ cô đâm kim như nào.Cô phản ứng bình đạm, nhưng các tú nương trong phường thêu lại không bình đạm được như vậy.

Bọn họ xem kịch càng sôi nổi hơn, cũng đều ăn ý trao đổi ánh mắt---------trẻ con người ta cũng đã đến xin lỗi rồi, cô ấy nên thấy được mà quay về chứ?Kết quả vừa trao đổi ánh mắt xong đã nghe Ninh Hương nói: “Không cần xin lỗi, không nhất thiết.

Mấy đứa đến xin lỗi tôi là vì thật sự cảm thấy mình có lỗi hay là muốn lừa tôi quay về tiếp tục hầu hạ mấy người, trong lòng mấy người rõ hơn tôi.”Lời này vừa nói ra, sắc mặt Giang Ngạn càng đỏ hơn, giống như hai đám mây vậy.

Rốt cuộc vẫn là trẻ con, dù có hư hỏng nghịch ngợm đến mấy thì tâm tư cũng không trầm tĩnh được như vậy, vậy nên sắc mặt Giang Nguyên cũng theo đó đỏ hồng một mảng.Bọn nó luôn cho rằng Ninh Hương ngu ngốc, mỗi ngày ngoài làm việc cái gì cũng không nói, bị ức h**p cũng không nói gì.

Thì ra cô không ngu ngốc chút nào, chỉ là trước đây lười so đo mà thôi.

Thật sự tính toán lên, không một câu lưu tình.Các tú nương thấy Ninh Hương lại nói một câu cắt đứt câu chuyện đều nhao nhao lắc đầu--------con người đúng quá không thể sống quá thông minh quá thanh tỉnh, có những chuyện hàm hồ một chút, nhắm một mắt mở một mắt, cuộc sống mới dễ dàng hơn.Cuối cùng vẫn là còn trẻ, tính tình lớn.Mà suy nghĩ thật sự trong lòng Giang Ngạn, Giang Nguyên bị Ninh Hương nói toạc ra như vậy, hai đứa nhỏ cũng diễn không nổi nữa, lại càng không tìm được lời gì để nói.

Bọn nó vốn nghĩ, xin lỗi xong Ninh Hương khẳng định sẽ hết giận, ai biết cô lại như vậy.Thấy hai đứa nhỏ không nói chuyện nữa, Ninh Hương ngẩng đầu lên nói một câu: “Nhanh đi về đi, tôi sẽ không quay về cùng mấy người.

Đợi cha mấy đứa về, tôi sẽ ly hôn với anh ta, mãi mãi rời khỏi nhà các người.”Giang Ngạn cùng Giang Nguyên mím chặt môi, nói không ra lời nhưng cũng không quay người ra về.Ninh Hương không biết bọn nó có ý gì, chắc không phải bời vì cô bỏ đi, bọ họ đột nhiên phát hiện có tình cảm thật lòng với cô không nỡ rời xa? Nếu là vậy thật, thì đúng thật sự là chuyện cười thiên hạ.Thấy bọn nó vẫn đứng đấy không đi, lười dây dưa với bọn nó, Ninh Hương quả quyết thu kim cùng vải thêu lại, cầm túi của mình lên vòng qua bọn nó đi ra khỏi phường thêu, vẻ mặt không có chút do dự, bóng lưng đầy ý tứ từ chối không muốn gặp.Mà Ninh Hương vừa đi, trong phường thêu tức khắc như muốn bùng nổ--------“Thật sự đi rồi?”“Đủ nhẫn tâm mà.”“Hai đứa nhỏ này đáng thương biết bao.”“Cô biết mà, đâu phải con đẻ… …”… …Nghe đến câu không phải con đẻ này, Giang Ngạn cũng hồi thần lại.

Nó đương nhiên không muốn bị trở thành trò cười cho người ta nhìn, quyết đoán giơ tay kéo cặp sách Giang Nguyên một cái, dẫn theo Giang Nguyên đi ra khỏi phường thêu.Sau khi ra ngoài sắc mặt cùng ánh mắt đều lạnh xuống, tuổi còn nhỏ mà vẻ mặt tàn ác nói: “Bà nội nói đúng, mẹ kế chính là mẹ kế, mẹ kế không phải là thứ tốt đẹp! Đều tại mày, bảo tao đến xin lỗi, bây giờ mày vừa lòng rồi chứ?”Giang Nguyên chạy theo sau nó, “Anh, sao anh lại trách em? Cô ta nói cũng đâu có sai, chúng ta chính là muốn lừa cô ta quay về nấu cơm cho chúng ta nên mới đến xin lỗi.

Muốn trách thì trách cô ta quá thông minh.”Giang Ngạn sắc mặt âm u dừng lại, giơ ngón trỏ chỉ thẳng vào Giang Nguyên, hung tợn nói: “Mày nghe rõ cho tao, sau này cho dù tao có đói chết cũng sẽ không đến tìm cô ta! Cô ta không phải chỉ biết nấu cơm thôi sao, có gì tài giỏi chứ!”Giang Nguyên không giận như Giang Ngạn, thằng bé nhìn Giang Ngạn lí nhí nói: “Thực ra cô ta cũng rất tốt… …nấu cơm ngon, biết dọn dẹp nhà cửa, tính cách cũng rất tốt, trước giờ chưa từng mắng chúng ta, trước đây nói chuyện cũng rất dễ nghe… …”Giang Ngạn cắn chặt răng không cho chính mình dao động, dùng ngón trỏ chỉ chỉ Giang Nguyên, “Nếu mày còn nói thay cho cô ta thì mày chính là phản đồ!”Thời đại này, làm gì thì cũng không được làm phản đồ, Giang Nguyên lập tức đính chính, “Em không bao giờ nói chuyện thay cô ta nữa!”Giang Ngạn thu ngón tay lại, cuộn chặt nắm đấm khí thế đầy người tiến về phía trước, Giang Nguyên đi đằng sau đuổi theo, hô hấp dồn dập nói với nó: “Em thật sự không muốn ăn cơm bà nội nấu nữa, hay là chúng ta đến nhà bà cụ đi? “Tức no rồi, ăn cái rắm!”“Nhưng em không có bị tức no a… …”“Vậy mày đi tìm Ninh A Hương để cô ta mắng mày thêm hai câu nữa.”“… …”.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 39: 39: Tết Trung Thu 1



Hôm nay Ninh Hương quay về phòng nhân giống khá sớm, cô vò gạo nấu cơm, khi cho cơm vào nồi để nấu lại cầm sách ra để trên bàn xem một lúc, học thuộc bài văn, chuyên tâm làm mấy đề toán.Vừa đọc thầm xong một bài văn, đội sản xuất đúng lúc đến giờ tan làm.

Lâm Kiến Đông một mình kéo theo đàn gia súc của đội sản xuất quay về, cho vào nhà tranh cột dây lại, xong lại cho ăn lương thực.Trước đây thời gian Ninh Hương từ phường thêu về đều đã muộn, ăn cơm xong đi càng sớm hơn cho nên Lâm Kiến Đông tan làm về đều không gặp phải Ninh Hương.

Khó có được hôm nay gặp được, hơn nữa anh đúng lúc có chuyện muốn tìm Ninh Hương, cũng coi như khéo.Cho gia súc ăn xong, Lâm Kiến Đông đi đến cửa phòng.Ninh Hương thấy anh qua đây liền vội vàng gấp sách lại đứng dậy đi ra khỏi phòng, khách sáo chào hỏi anh.Trong thời đại trước mắt này, người duy nhất ủng hộ và giúp đỡ Ninh Hương chính là vị đội trưởng đội sản xuất Lâm Kiến Đông này.

Ninh Hương không phải là người không biết tốt xấu vong ân phụ nghĩa, người khác đối tốt với cô, cô đều nhớ kỹ từng chút một trong lòng.Hàn huyên hai câu, Lâm Kiến Đông thò tay vào túi áo lấy đồ, cười hỏi Ninh Hương: “Đang xem sách à?”Ninh Hương gật đầu với anh, cười nhẹ đáp: “Không biết chữ không được mà, nhưng vẫn phải học nhiều.”Sau khi lớn lên thì cũng không tiếp xúc nhiều, Lâm Kiến Đông không quá hiểu về Ninh Hương, nhưng thấy thái độ kiên quyết muốn ly hôn của cô như vậy, còn mượn sách tự mình học tập, trong lòng anh rất là bội phục.Anh chắc là người duy nhất có thể nhìn ra, Ninh Hương không phải là đang giận dỗi làm loạn, mà là trong lòng biết rõ ràng bản thân mình muốn cái gì, cho dù cả thế giới không hiểu cô, cô cũng kiên định không từ bỏ bước tiếp.Nói thật lòng, mặc dù hiểu rõ nhưng anh cũng không ôm tâm thái lạc quan đối với tương lai của Ninh Hương cho lắm.

Con người chỉ có thuận theo hoàn cảnh xã hội mới có thể sống nhẹ nhõm, mà cô lựa chọn cắt đứt với tất cả mọi người, mức độ gian nan của con đường này chỉ cần nghĩ là biết, chỉ sợ cô kiên trì không nổi, cuối cùng sẽ càng đau khổ hơn.Nhưng mà hiếm thấy được một người con gái khác với mọi người như vậy, Lâm Kiến Đông liền nghĩ, có thể giúp thì giúp một chút.

Thế giới này quả thực đã quá ngột ngạt vô vị, hầu hết mọi người đều sống cẩn thận áp lực không có sinh khí, có thể nhìn thấy người có đôi mắt sáng ngời thì thật là tốt biết bao.Anh lấy tay từ trong túi ra, cười nói với Ninh Hương: “Anh tốt xấu gì cũng là tốt nghiệp cấp ba, lúc đi học thành tích rất tốt đó, nếu em có chỗ nào xem không hiểu có thể đến tìm anh, có thể giải đáp thì anh sẽ giải đáp giúp em.”Ninh Hương khóe môi mang nụ cười, “Cảm ơn đội trưởng, sau này có lẽ còn phải mượn sách cấp hai với sách cấp ba của anh xem một chút.

Còn có, mấy quyển sách mà anh mượn từ thư viện trên trấn có thể cho em mượn xem một chút không?”Những việc này đều là chuyện nhỏ, Lâm Kiến Đông sảng khoái đáp: “Có thể, anh rút thời gian cho em mượn.”Anh đưa đồ móc từ trong túi ra đưa đến trước mặt Ninh Hương, lại nói: “Đây là mấy tấm phiếu, không có phiếu lương thực với phiếu vải, chỉ là mấy phiếu mua dầu mua muối mua gia vị, mỗi loại đều rất ít, em cầm lấy mà dùng.

Không phải là của riêng anh, là đồ của tập thể, nếu em đã quyết định quay lại, vậy thì vẫn là xã viên của đội chúng ta, anh phải phụ trách.”Thời đại này Quốc Gia tiến hành kế hoạch kinh tế, mua cái ăn, cái uống, cái dùng gần như đều cần phiếu.

Mà phiếu của các nhà trong thôn tự nhiên đều là đội sản xuất phát cho, muốn để ai ai cũng có phần, vậy thì mỗi người có được cũng sẽ rất ít.Ninh Hương cúi đầu nhìn phiếu trong tay Lâm Kiến Đông, một lúc sau giơ tay nhận lấy, sau đó ngẩng đầu lên nhìn anh ấy, ánh mắt tràn đầy thành ý nói: “Cảm ơn đội trưởng, sau này trong đội có gì cần đến em thì cứ đến tìm là được.”Lâm Kiến Đông không khách sáo với cô, “Đấy là nhất định, nếu như có gì cần anh nhất định sẽ tìm em.”Nói lời này xong, Lâm Kiến Đông cũng không đứng lâu nữa.Ninh Hương vẫn nhớ nhung chuyện làm nhà thuyền liền theo đó hỏi thêm một câu: “Đội trưởng, trong đội vẫn không có thuyền dư để mượn sao? Nếu như thực sự không có thì không làm phiền anh nữa, em đến chỗ khác hỏi xem sao.”Phòng nhân giống cũng tính là địa điểm hội nghị cố định của mỗi đội sản xuất, ngoài việc để nông cụ gia súc, bình thường nếu như có nhiệm vụ cần tuyên bố hay muốn mở họp đều gọi xã viên đến tập trung ở đây.Lâm Kiến Đông thân là đội trưởng sống ở đây là vì công việc, mà Ninh Hương cứ ở đây như vậy hiển nhiên không thích hợp..
 
Back
Top Bottom