Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian

Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian
Chương 190: Chương 190



Nét cười trên mặt Tống Chi phai nhạt đi: "Mặc kệ họ, mẹ cũng nghĩ sẽ là em gái."

Tiểu Diệp Tử mạnh mẽ gật đầu, kéo Nguyên Khang nói: "Anh Nguyên Khang, khi nào thì anh mới có em gái vậy?"

Nguyên Khang vò đầu, nhìn về phía Phong Ngọc Lan đang đỏ mặt cùng với Tống Chi và mẹ Đường đang cười không ngừng được: "Anh cũng không biết."

Nhưng mà đúng là nó rất muốn có em trai và em gái, nhưng cha nói đừng vội.

Lúc ăn cơm, mẹ Hồng không ngừng gắp đồ ăn cho Tống Chi, cha Hồng gọi mấy người Phong Ngọc Lan ăn cơm, c*̃ng rất nhiệt tình.

Đợi sau khi mấy người Phong Ngọc Lan rời đi, mẹ Hồng đưa đồ đến cho Tống Chi xem, tất cả đều là quần áo nhỏ bà làm trước đây, vốn là để cho Tiểu Diệp Tử, nhưng trước đây quan hệ mẹ chồng nàng dâu căng thẳng nên mẹ Hồng không đưa hết toàn bộ, bây giờ con dâu lại có thai, những thứ này cũng đã có chỗ để cho.

"Con chăm sóc cho tốt." Mẹ Hồng cười híp mắt nhìn bụng của Tống Chi: "Sau mấy tháng nữa, mẹ lại sắp làm bà nội nữa rồi, cháu trai nhỏ của bà."

Tống Chi căng mặt, nhìn về phía Hồng Kiến Quân, Hồng Kiến Quân đã cầm lấy đèn pin: "Cha, mẹ, không còn sớm nữa, con đưa hai người về nhà trước, sang ngày mai con còn phải lên tỉnh thành."

"Cha mẹ tự về, con ở nhà chăm sóc mẹ Diệp Tử đi." Cha Hồng trực tiếp lấy từ trong túi quần của mình ra một chiếc đèn pin, ý bảo bọn họ tự đi.

Mặc dù trong thành phố có đèn đường, nhưng bên nhà của bọn họ thì không có, phải dùng đèn pin mới được.

Thế là Hồng Kiến Quân tiễn bọn họ xuống tầng dưới xong liền quay trở lại.

"Đừng tức nữa, anh làm cơm chiên trứng cho em."

Vừa nãy Tống Chi vốn không ăn được bao nhiêu.

Nghe vậy, Tống Chi mỉm cười: "Em không muốn ăn cơm chiên trứng, em muốn ăn cơm chiên dầu."

"Được thôi."

Hồng Kiến Quân vén tay áo lên đi vào nấu, Tiểu Diệp Tử đã ngủ rồi, nằm ở bên cạnh Tống Chi, bụng nhỏ phập phồng lên xuống, Tống Chi nhìn thấy không nhịn được mà vươn tay chọc chọc mấy lần.

Trêu đến mức Tiểu Diệp Tử ban đầu ngủ rất say phải trở mình.

Lại qua mấy ngày, trường học nghỉ lễ.

Mẹ Đường đưa Nguyên Khang về quê trước, Phong Ngọc Lan đã biết thời gian Đường Minh Sơn trở về, cho nên chờ ở ký túc xá.

Trừ mua đồ ăn, giặt quần áo ra, thì cô không bao giờ đi ra khỏi cửa nhà, làm cho mấy người chị dâu Trần tò mò cực kỳ, cái người này mỗi ngày đều ở nhà để làm gì chứ?

Thế là vào một buổi chiều, chị dâu Trần và chị dâu La đến trước cửa.

Lúc này Phong Ngọc Lan đang ngủ ngon trong phòng, làm một giáo viên, đi sớm về tối, thời gian ngủ nướng thật sự rất ít, khó khăn lắm mới được nghỉ, vậy tại sao lại không hưởng thụ chứ?

Ngoài trời càng ngày càng lạnh, Phong Ngọc Lan chỉ thích cuộn người trong chăn.

Khi nghe thấy tiếng gõ cửa, Phong Ngọc Lan cũng sững sờ, nghĩ rằng không phải đến ngày mai Minh Sơn mới trở về sao? Chẳng lẽ được về sớm?

Phong Ngọc Lan mặc quần áo xong liền đi ra mở cửa, kết quả là nhìn thấy hai người chị dâu Trần đứng ngoài cửa.

"Chị dâu Trần, chị dâu La."

Phong Ngọc Lan khô khan chào hỏi một câu.

Hai người c*̃ng không ngờ là đối phương đang ngủ, nhìn lướt qua đầu tóc có chút rối bời của Phong Ngọc Lan, chị dâu La phản ứng trước tiên: "Không có gì, chỉ là thấy em mấy ngày rồi không đi ra ngoài nên có chút lo lắng, em ngủ tiếp đi."

Nói xong liền kéo chị dâu Trần rời đi.

Phong Ngọc Lan mơ màng đứng ở cửa, bị gió lạnh thổi qua, cả người run lên một cái, sau đó đóng cửa lại rồi đi ngủ tiếp.

Chị dâu Trần đến nhà của chị dâu La nhà, thoáng nhìn thấy con gái của chị dâu La đang đọc sách, nói với chị dâu La: "Không ngờ lúc mẹ chồng không ở nhà thì nó lại lười như thế."

"Đúng vậy đó." Chị dâu La gật đầu: "Giữa ban ngày rồi thế mà vẫn còn ngủ."

Nhất thời hai người đột nhiên cảm thấy được cân bằng hơn rất nhiều, hoá ra Phong Ngọc Lan c*̃ng có khuyết điểm, mà khuyết điểm này các cô ấy lại không có.

Thế là hai người liền bắt đầu chỉ trỏ Phong Ngọc Lan, em gái bên cạnh nghe thấy khóe miệng liền co giật.

Trời lạnh như vậy, lại không có chuyện gì để làm, ngủ một chút thì làm sao?

Buổi chiều ngày hôm sau Đường Minh Sơn đến, anh xách theo túi lớn túi nhỏ lên lầu, đúng lúc gặp phải chị dâu La.

Chị dâu La cười chào hỏi anh, sau đó bỗng nhiên nói sau mẹ Đường của họ về nhà, Phong Ngọc Lan không đi ra ngoài, vẫn luôn ở nhà ngủ.

"Đã mấy ngày không ra ngoài rồi, bọn chị còn lo lắng không biết có bị bệnh gì hay không."

Đường Minh Sơn hiểu rõ Phong Ngọc Lan, biết vào mùa đông cô sợ lạnh, thích cuộn người trong chăn, cho nên nói: "Không có đâu, vợ em sợ lạnh, hơn nữa thời tiết thế này cũng không có việc gì để làm, đi ngủ mới thoải mái mà."

Chị dâu La:...

Phong Ngọc Lan biết hôm nay anh về nên sáng sớm đã đi mua đồ ăn, đoán là buổi chiều anh mới đến nơi, cho nên c*̃ng làm bữa trưa muộn, lúc này vẫn còn đang nấu canh.

Thấy anh về, Phong Ngọc Lan còn có chút đắc ý: "Em đã canh thời gian nấu cơm, anh trở về đúng lúc đồ ăn nóng hổi."

Đường Minh Sơn cười híp mắt để đồ xuống, tiến đến ôm lấy cô: "Vất vả rồi, đồng chí A Lan."

"Không vất vả."

Phong Ngọc Lan trở tay ôm lấy đối phương, cảm nhận được nhiệt độ của đối phương: "Em rất nhớ anh."

Sau khi Đường Minh Sơn nghe xong, chỉ cảm thấy trái tim mềm nhũn.

Tiểu biệt thắng tân hôn, cặp vợ chồng không lập tức về nhà mà ở trong huyện thêm vài ngày, sau mấy ngày không biết thẹn không biết ngượng, mới ngồi xe bò của chị dâu Hồng về đội sản xuất.

"Thấy sắc mặt của em có vẻ hồng hào, mấy ngày qua không tệ nhỉ?"

Bên cạnh đống lửa, Phong Ngọc Lan ngồi cùng mấy người trẻ cùng tuổi, chị dâu họ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Phong Ngọc Lan, lén lút hỏi thăm.

Mặt của Phong Ngọc Lan như thế vốn là bởi vì ngồi bên cạnh đống lửa, nghe vậy thì mặt lại càng đỏ hơn.

"Đừng chọc em ấy nữa, nếu nó mà xấu hổ không dám đi ra ngoài thì chắc chắn chú ba sẽ tìm chồng của chị làm phiền đó."

Chị dâu hai Đường cắn hạt dưa, cười ha ha ha.

"Chuyện này thật sự rất có khả năng." Chị dâu họ c*̃ng ha ha cười lớn.

Khi Xuân Phân vác mấy quả quýt tới, chỉ nghe thấy trận cười này.

Cô ấy cười đi vào nhà bếp, Phong Ngọc Lan đang không biết phải làm sao, trông thấy Xuân Phân liền nhanh chóng xông tới chặn cô ấy lại chào hỏi: "Xuân Phân qua đây ngồi đi."

Xuân Phân buông cái gùi xuống để cho Phong Ngọc Lan nhìn quýt bên trong: "Năm nay c*̃ng rất ngọt, tặng cho mọi người vài quả nếm thử."

Còn nhà của bác cả thì chú ba Đường sẽ đi tặng.

"Chị lột thử một quả."

Chị dâu hai Đường cắn hạt dưa mãi cũng có hơi ngán, rửa tay xong liền cầm d.a.o tới bắt đầu lột vỏ quýt, Xuân Phân c*̃ng ngồi xuống nói chuyện với mấy người Phong Ngọc Lan.

"Vừa mới bước vào sân đã nghe thấy nhà của mọi người rất náo nhiệt, đang nói chuyện gì thế?"

Xuân Phân tò mò hỏi.

Khuôn mặt của Phong Ngọc Lan lại hơi đỏ lên, chị dâu họ bật cười: "Đang nói tình cảm của hai vợ chồng em ba rất tốt."

"Tình cảm giữa anh ba và chị ba đúng là rất tốt." Xuân Phân gật đầu, mấy năm được gả tới đây, cô ấy c*̃ng biết rõ tình cảm của đôi vợ chồng Phong Ngọc Lan tốt bao nhiêu.

"Nghe xem, cũng không phải chỉ một mình chị nói như vậy." Chị dâu họ lại cười.

"Đừng chỉ nói em, tình cảm của mọi người cũng không tệ mà." Phong Ngọc Lan đỏ bừng mặt nói.

Tình cảm vợ chồng của người nhà họ Đường bọn họ cũng đều rất tốt, nghe vậy, khuôn mặt của mấy người chị dâu họ cũng hơi ửng đỏ.

Nói đến anh cả họ của bọn họ, chị dâu họ liền có chút nhớ nhung: "Em ba nói khoảng mười mấy tháng chạp thì họ mới trở về được, nhưng rốt cuộc là ngày mười mấy thì cũng chưa biết chắc, cũng sắp qua tết rồi mà vẫn không thấy được cái bóng, trong lòng chị rất lo lắng."

Xuân Phân gật đầu: "Còn không phải à, cha mẹ chồng của em cũng nhắc tới mãi."

"Mấy người Văn Tuệ c*̃ng chưa về, thím Chương c*̃ng nhắc tới nữa." Chị dâu hai Đường lột quýt xong liền chia cho mọi người cùng ăn.

Phong Ngọc Lan nếm thử một miếng, đúng là rất ngọt.

"Em đến đây nhiều năm như thế rồi, quýt năm nay là ngọt nhất."

"Đúng đó, mấy năm trước không có ngọt như vậy."

"Nói tới thì cũng lạ, mấy cây quýt sau sân nhà của các em, mỗi năm quýt kết quả đều ra hương vị không giống nhau, chị nhớ vào năm chị có mang A Tráng, nó là quýt chua, có điều lúc đó chị thích ăn chua, gần như cách mấy ngày là mấy người chú ba sẽ hái mấy quả đến đưa cho chị."

Chị dâu họ nhớ tới khoảng thời gian ăn quýt chua năm đó, liền không nhịn được mà bật cười.

"Em biết." Chị dâu hai Đường làm ra vẻ mặt chua đến mức không chịu nổi, nói với Phong Ngọc Lan và Xuân Phân: "Chị ấy ăn trông rất ngon miệng, mấy người bọn chị chỉ nhìn thôi đã cảm thấy ê răng."

Xuân Phân cũng không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt, giống như có thể cảm nhận được vị chua này.

"Mẹ! Mẹ! Vợ chồng cô út đã về rồi!"

Giọng nói phấn khích của Nguyên Khang truyền đến từ ngoài sân, mọi người sững sờ, nhanh chóng đứng dậy đi ra khỏi nhà bếp, Nguyên Khang c*̃ng chạy tới trước mặt.

Trên trán của nó còn lấm tấm mồ hôi, nhìn có vẻ như đã chạy về, vốn đang ở chỗ sân phơi chơi cùng với nhóm A Tráng, kết quả nhìn thấy hai người Chương Nam Tuyền đang xách túi lớn túi nhỏ, còn kêu Nguyên Khang.

Nguyên Khang và A Tráng chạy tới xem thử, mới phát hiện thật sự là vợ chồng Đường Văn Tuệ.

"Họ còn nói cha và chú Văn Cường vì chưa mua được vé xe nên đến ngày mai mới trở về được!"

A Tráng chạy theo tới c*̃ng lớn tiếng nói.

Phía sau là Yêu Muội đang cố gắng đuổi theo các anh trai.

"Mẹ, ngày mai cha với những người khác mới về." Yêu Muội còn lặp lại một lần.

Chị dâu họ và mấy người Xuân Phân đều rất vui mừng.

"Vậy chị phải về dọn dẹp một chút, cha của A Tráng thích ăn món kho, chị phải về nhà kho đây!"

"Em c*̃ng phải về dọn dẹp một chút." Xuân Phân đỏ mặt vác cái gùi lên lưng rồi đi về nhà mình.

A Tráng và Yêu Muội nhảy nhót đi theo sát chị dâu họ, Phong Ngọc Lan trông nhà, để chị dâu hai Đường đến thăm nhà họ Chương.

Nguyên Khang c*̃ng đi theo.
 
Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian
Chương 191: Chương 191



Ngọn lửa trong nhà rất sáng, lúc này rời đi hoặc trực tiếp tắt thì cũng không tốt, còn không bằng để một người ở lại trông coi.

Cha Đường và mẹ Đường đi mừng thọ, đến ngày mai mới trở về, Đường Minh Sơn đi cắt cỏ cho bò, anh hai Đường thì bắt lợn cỏ, vẫn chưa trở về.

Chị dâu hai Đường và Nguyên Khang đi không bao lâu đã trở về.

"Trông họ có vẻ rất mệt mỏi, bọn chị chưa đợi được bao lâu thì em gái đã nói họ sẽ qua."

"Cũng đúng." Phong Ngọc Lan gật đầu: "Năm này rất nhiều người về quê ăn tết, đi đường thôi c*̃ng đủ rắc rối."

"Đúng đó, em nghe em gái nói, chỉ là mua vé xe thôi mà xếp hàng cũng không thể cướp được, hôm nay ba giờ là họ đã đến trạm xe, đợi đến rạng sáng thì phía sau đã xếp thành một hàng dài, trong đó người xếp ở đuôi chính là cha của A Tráng và cha của Lỗi Tử."

Lỗi Tử là biệt danh của con trai của Xuân Phân và Đường Văn Cường, trước đó sức khoẻ Lỗi Tử không tốt, nhà mẹ đẻ của Xuân Phân liền mời một trưởng bối giúp tính toán một chút, nói đứa nhỏ này thiếu kẽm cho nên mới có biệt danh như thế.

Khi mấy người Đường Minh Sơn trở về, thu hoạch được rất nhiều, Nguyên Khang nhanh chóng đi cho con bò lớn ăn.

Biết mấy người Đường Văn Tuệ trở về, hai người c*̃ng vui mừng, nghe lời của chị dâu hai Đường, không đến quấy rầy, nghĩ ngày mai họ tới đây thì sẽ trò chuyện thật vui.

Sáng sớm hôm sau, anh hai Đường đánh xe bò đi đến thị trấn trên, anh ấy mua thịt và cá về, trùng hợp là ở giữa đường còn gặp được cha Đường và mẹ Đường đang về nhà, thế là ba người liền cùng nhau trở về.

Trên đường nghe anh hai Đường nói là vợ chồng Đường Văn Tuệ đã về, tâm trạng của cha Đường và mẹ Đường đều rất tốt.

Lúc về đến nhà, nghe thấy trong nhà đang rất náo nhiệt, họ cũng không đợi xe bò tiến vào sân đã bước xuống xe trước, vừa đi vào sân đã thấy trong nhà trên có đầy người ngồi, ngoại trừ cả nhà bác cả Đường và chú ba Đường, thì còn có cả vợ chồng Đường Văn Tuệ và vợ chồng Chương Thục Phân.

"Thím về rồi!"

Sau khi Chương Thục Phân nhìn thấy họ, lập tức lớn tiếng chào hỏi, Đường Văn Tuệ lao ra ngoài, mỗi tay kéo một người, vẻ mặt cực kỳ hạnh phúc mỉm cười: "Cha, mẹ, hai người về rồi."

"Mập rồi mập rồi."

Mẹ Đường kéo Đường Văn Tuệ đến nhìn, thấy khuôn mặt nhỏ của cô ấy tròn hơn một chút, lập tức vui mừng cực kỳ.

Lại thấy vợ chồng Chương Thục Phân và Chương Nam Tuyền dường như không có gì thay đổi, lập tức lại đau lòng: "Sao mấy đứa vẫn còn gầy như thế?"

Chương Thục Phân bật cười, kéo Đường Văn Tuệ tới giải thích với họ: "Bọn cháu đều làm việc cực khổ mà, Văn Tuệ thì làm nữ đầu bếp, cậu ấy làm việc ở sau bếp đó."

Đường Văn Tuệ cười ha ha, hai tay chống nạnh nói: "Các bác các thím ở sau bếp rất quan tâm đến con, cũng không đến nỗi mập lên mà?"

Nhất thời người trong nhà trên liền cười không ngừng, Phong Ngọc Lan và chị dâu hai Đường thêm cả Đường Minh Sơn đều bận rộn ở nhà bếp, đổ đầy nước sôi xong, thấy thịt đã được mua về, vậy là lại bắt đầu g.i.ế.c cá và cắt thịt.

Người của hai nhà bác cả Đường và chú ba Đường không ở lại ăn trưa, họ đến chỉ là để thăm bọn Đường Văn Tuệ.

Hôm nay mấy người anh cả họ cũng sẽ trở về, cho nên hai nhà vẫn muốn trở về để làm đồ ăn, chờ họ trở về là có thể ăn ngay.

"Lúc ở ngoài em nhớ nhất chính là món cá nấu dưa chua của chị dâu ba."

Đường Văn Tuệ ngồi vào bàn, nhìn món cá nấu dưa chua nóng hổi trước mặt, thỏa mãn hít một hơi rồi nói.

"Vậy thì ăn nhiều một chút." Phong Ngọc Lan cầm đôi gắp cá đũa cho cô ấy, còn không quên gắp cho Chương Thục Phân ở bên cạnh.

Anh hai Đường lấy rượu ra, rót đầy cho Chương Nam Tuyền với cả Dương Thân Lâm.

Nửa năm nay, Dương Thân Lâm đều ở quê nhà trồng trọt không ra ngoài, nhưng không có hai người chị gái đến nhà làm phiền, cuộc sống trôi qua rất tốt, thỉnh thoảng sẽ gửi một ít đồ từ nhà đến cho Chương Thục Phân ăn.

Cho nên tình cảm giữa hai người cũng không bị ảnh hưởng gì.

Nhưng bởi vì hiện tại Chương Thục Phân kiếm được nhiều tiền nên địa vị trong nhà chồng c*̃ng được tăng lên không ít, đặc biệt là ở trước mặt cô cả và cô hai, trước mắt thì hai người họ đều không còn nói chuyện lớn lối như vậy nữa.

Lúc giúp dọn dẹp bát đũa, Chương Thục Phân nói đến chuyện vui của mình.

"Lúc tớ về, buổi chiều hôm đó họ lại tới, vốn vẫn còn bằng mặt không bằng lòng, nhưng sau khi tớ cho cha mẹ chồng mỗi người năm mươi đồng, dáng vẻ của họ lúc đó mọi người chưa nhìn thấy đâu." Chương Thục Phân tặc lưỡi một cái: "Hoá ra họ cũng sẽ rất dễ nói chuyện đó."

Đường Văn Tuệ ở bên cạnh cười: "Lúc lên đường cậu còn lo lắng họ sẽ vay tiền, vậy họ có vay không?"

"Vay tiền thì không có, còn khuyên cha mẹ chồng của tớ, sang năm để Thân Lâm ra ngoài kiếm tiền với tớ, đúng rồi, tiện thể dẫn theo hai anh rể."

Phong Ngọc Lan và chị dâu hai Đường nghe vậy liền cười.

Vợ chồng Chương Thục Phân cũng không phải đến tay không, họ đến nhà họ Chương trước, sau đó đi đến nhà họ Đường cùng với vợ chồng Đường Văn Tuệ, còn tặng quà cảm ơn.

Nếu không phải lúc trước Phong Ngọc Lan kêu họ, thì họ sẽ không quyết định đi ra ngoài, lần này thì không, buông túi lớn túi nhỏ xuống, sau khi ăn trưa xong liền đi về nhà mẹ.

Vợ chồng Đường Văn Tuệ c*̃ng trở về nhà.

Nhìn những thứ kia, Phong Ngọc Lan và chị dâu hai Đường để đồ ăn sang một bên, để đồ dùng sang một bên, sau đó để mẹ Đường chọn trước, chọn được thứ gì thì cất đi, đợi sang năm lúc đi thăm người thân thì gom lại tặng cho nhà khác.

Còn lại thì để cho mọi người ăn.

Khoảng hơn bốn giờ chiều, anh họ cả và Đường Văn Cường xách túi lớn túi nhỏ về.

Phong Ngọc Lan và mấy người Đường Minh Sơn đến nhà chú ba Đường ngồi trước, sau đó đi thăm nhà bác cả.

Chờ đến khi về nhà thì đã sắp bảy giờ, ban đêm ăn mì, rất nhanh liền dọn lên bàn, mẹ Đường vẫn còn cảm khái: "Không ngờ bên ngoài thiếu người như vậy, tiền công cũng không tệ, còn nhiều tiền hơn ở trong nhà máy."

"Còn không phải à." Anh hai Đường gật đầu: "Con nghe anh cả họ nói, ở ngoài có rất nhiều nhà máy nếu không chịu cấp nhà thì người ta đã sớm rời đi rồi."

Dù sao thì bây giờ tiền trong nhà mát còn không nhiều bằng những người khuân vác ở bên ngoài.

"Đúng là nhà máy mới trả tiền công nhiều hơn, nhưng bởi vì phúc lợi của nhà máy trước tốt, cho nên rất nhiều người sẽ không từ chức."

Dù sao thì có một số nhà máy lớn giống như một cái thị trấn, ở trong có trường học còn có cả bệnh viện.

Có lẽ là bởi vì người công nhân làm việc ở ngoài trở về có vẻ đều kiếm được tiền, cho nên rất nhiều người trẻ tuổi cũng có chút động lòng, muốn đi ra ngoài tìm việc làm.

Mà vào ngày hai mươi sáu tháng chạp, đội trưởng triệu tập mọi người dự họp, nói về hợp đồng nhận thầu đất đai, nhà mấy người Phong Ngọc Lan tất nhiên sẽ ký tên.

Được chia đất đai và núi rừng mà nhà họ nên có.

Đêm nay, rất nhiều nhà đều ngủ không ngon giấc, bởi vì sau này việc mà họ làm đều là làm vì bản thân, lương thực thu hoạch được cũng là cho bản thân, đương nhiên, cũng phải nộp một phần thuế, nhưng như vậy cũng vẫn dễ chịu hơn làm việc cho nhà nước!

*

Mà bởi vì sau khi có ruộng, những người lớn tuổi lại càng không muốn dùng sức lao động của mình ra ngoài làm việc. Nên họ thu dọn ruộng đất của nhà mình trước, đến lúc nông nhàn lại đi ra ngoài cũng chưa muộn.

Anh họ cả và Đường Văn Cường cũng không có ý định đi chơi sau đầu xuân. Bọn họ cày bừa vụ xuân trước, sau đó mới nói đến công việc.

Chương Nam Tuyền thì ngược lại, cậu ấy định ở nhà một mình. Đường Văn Tuệ là nữ đầu bếp, nếu sau năm mới mà cô ấy không đi thì bên kia chắc chắn sẽ tìm người khác. Nếu công việc này bị mất, vậy là mất nhiều hơn được.

Cha Chương và mọi người không có ý kiến đối với việc này. Chương Thục Phân thì muốn cùng với Dương Thân Lâm sau khi cày bừa xong vụ xuân, hai vợ chồng sẽ cùng ra ngoài làm việc.

Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn nghe tai này ra tai kia. Khi về đến nhà, hai người nói với cha Đường và những người khác rằng họ cảm thấy việc cày bừa vụ xuân trước, sau đó mới ra ngoài tìm việc là đúng đắn.

Người nông dân đương nhiên quan tâm đến đồng ruộng và lương thực, như người xưa nói, có lương thực trong nhà không lo bị đói.

Năm mới trôi qua rất vui vẻ, Đường Minh Sơn đi mua pháo treo. Trước bữa tối giao thừa, những chiếc pháo treo do ba gia đình mua lần lượt đặt bên nhau. Tiếng của pháo treo vang vọng trong khe núi khiến người ta đau tai.

Yêu Muội nhát gan cùng với Lỗi Tử không hiểu chuyện khóc lớn.

Xuân Phân và A Tráng đưa bọn chúng đến phòng bếp, bịt lỗ tai lại dỗ dành, cho đến khi đốt xong pháo mới buông tay ra.

Sau khi pháo được đốt xong, thứ rơi trên mặt đất ngoài mấy mảnh giấy còn có pháo điếc rơi dưới đất. Bọn trẻ con rất thích nhặt lên, sau đó lại lấy que diêm đốt lên, chạy thật xa chờ chờ pháo phát nổ ra tiếng.

Tuy nhiên, từ trước đến nay bác cả Đường vẫn luôn cẩn thận, gọi mấy đứa trẻ đến và căn dặn chúng tuyệt đối không chơi trò này. Lỡ bất thình lình nổ lên, coi như là xong đời.

Kết quả quay đầu lại liền thấy cha của A Tráng cùng với Đường Văn Cường, còn có anh hai Đường đang ở nơi đốt pháo tìm pháo điếc bốn phía. Bác cả Đường tức giận lấy cây gậy dựa ở tường lao tới.

Cho mỗi người một gậy, đánh làm cho bọn họ hét lên.

Phong Ngọc Lan bật cười, còn Đường Minh Sơn ở bên cạnh lớn tiếng nói: “Bác cả, anh hai vẫn còn một cây pháo điếc trong túi!”

“Đường Minh Sơn!”

Anh hai Đường hốt hoảng ném vật kia đi. Sau đó đứng từ xa chỉ vào Đường Minh Sơn mắng mỏ.

Chọc đến cha Đường cũng cầm lấy chổi xông tới.
 
Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian
Chương 192: Chương 192



Xuân Phân ôm lấy đứa trẻ mắng Đường Văn Cường vài câu. Chú ba Đường thấy vậy cũng tức giận, liền cầm kẹp gắp than đuổi theo.

Hiếm khi thấy cảnh ba người cha đánh ba người con trai. Bác cả gái cùng Phong Ngọc Lan bọn họ ở một bên vừa ăn hạt dưa vừa cười xem.

Nếu không phải sợ thức ăn nguội, bác cả gái cũng không muốn gọi ngừng.

Vẫn là phong tục cũ, trước tiên dâng hương kính rượu tổ tiên, sau đó mới phân phát đồ ăn cho con cháu trong nhà, cầu mong tổ tiên phù hộ cho họ khỏe mạnh.

Nguyên Khang đang ngồi bên cạnh Phong Ngọc Lan, cậu nhóc đã không còn là một đứa trẻ cần được đút ăn nữa. Yêu Muội đang ngồi cạnh cậu nhóc, Nguyên Khang không chỉ tự ăn mà còn gắp thức ăn cho Yêu Muội nữa, thỉnh thoảng còn lau miệng cho cô bé.

A Tráng ngồi một bên thấy Yêu Muội được Nguyên Khang chăm sóc, đương nhiên không muốn quấy rầy.

Sau khi ăn cơm xong, bọn trẻ chơi ngoài sân, người lớn thì ngồi nói cười rôm rả.

Năm nay, Phong Ngọc Lan đi theo những trưởng bối, nghe lão nhân nói thật nhiều chuyện đã xảy ra trong quá khứ, trong đó có cả chuyện của bà tổ.

Hôm sau, vợ chồng Phong Ngọc Lan mang đồ ăn và rượu đến nhà bà tổ để cúng bái.

Sau khi quét dọn tuyết xong, nhang nến cũng đã đốt hết, hai người Phong Ngọc Lan khóa cửa và rời khỏi nhà bà tổ.

Lúc họ về đến nhà thấy chị cả Đường và anh rể cả đã đưa ba đứa con của họ đến chúc Tết.

Ba đứa trẻ này đều rất xinh, lần lượt đến trước mặt Phong Ngọc Lan gọi mợ ba làm cho Phong Ngọc Lan thích đến ứ chịu được rồi, xoa đầu từng đứa một.

Sau đó mới để bọn chúng đi theo Nguyên Khang và A Tráng ra ngoài chơi.

Chị cả Đường nhìn khuôn mặt hồng hào của cô, vừa nhìn liền biết cuộc sống tốt đẹp. Cô ấy nắm lấy tay Phong Ngọc Lan kể nhiều điều thú vị đã xảy ra với cô ấy.

Hôm nay chị dâu hai và anh hai Đường về nhà mẹ đẻ ăn Tết nên không có ở nhà.

Biết chị cả Đường bọn họ đến, vợ chồng Đường Văn Tuệ cũng đến chúc mừng năm mới, khiến không khí trở nên náo nhiệt hơn.

Ăn cơm xong, cả nhóm ngồi bên đống lửa, chị cả Đường nhỏ giọng nhắc đến con gái lớn nhà chú ba Đường, Đường Văn Lan.

Nói về Đường Văn Lan, cô ấy và Đường Văn Cường có tính cách hoàn toàn khác nhau. Đường Văn Lan rất trầm tính, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ, nhưng làm việc lại nhanh nhẹn giống thím ba Đường.

Nhà chồng cô ấy cách công xã không xa, họ Lữ, chồng cô ấy tên Lữ Thành Văn. Hai vợ chồng sinh được một trai một gái, cuộc sống trôi qua khá tốt.

Nhưng năm ngoái, Lữ Thành Văn không cẩn thận bị thương ở chân, thành người què, tính tình cũng thay đổi, trở nên cáu gắt.

Không ít lần cãi vã với Đường Văn Lan, thậm chí đánh nhau.

Đường Văn Lan vẫn còn có thể chịu đựng được, cô ấy không quay về nhà mẹ đẻ để tố cáo mà một lòng một dạ dạy dỗ con cái và làm công việc của mình.

“Khi nãy lúc chị đến nhà thím ba để chúc tết, chị nghe thím ba nói năm nay Văn Lan mang theo con của em ấy đến chúc tết một mình sao?”

“Vâng, chị ấy còn chưa đi, lúc chị đi thì chị ấy vừa dẫn bọn trẻ đi dạo.”

Phong Ngọc Lan trả lời.

Chị cả Đường tặc lưỡi: “Những năm trước đều là cả hai vợ chồng cùng về, năm nay xảy ra chuyện gì?”

“Còn không phải bởi vì bị thương ở chân, nó thậm chí còn không muốn ra ngoài.” Cha Đường nói.

“Vì chuyện này mà anh ấy không muốn ra ngoài?”

Anh rể cả ngạc nhiên.

“Một người đang yên đang lành tự nhiên bị thương ở chân, trở thành người què, nhất định sẽ không chấp nhận được ngay.”

Mẹ Đường nói.

“Cũng đúng, nhưng nói cho cùng muốn tiếp tục sống thì vẫn phải vượt qua ngày hôm nay, không thể chỉ vì chuyện này mà…”

Anh rể cả lắc đầu.

“Chị cũng nghe nói tính tình Văn Lan thay đổi rất nhiều, thường xuyên mắng chửi người khác, lần này không phải cũng cãi nhau sao?”

Chị cả Đường nhíu mày.

“Chị cũng đã hỏi qua thím ba của các em, thím ấy nói con rể không muốn ra ngoài ăn tết, đến tháng chạp cũng không ra ngoài sân.”

Lời này khiến cho tất cả mọi người thở dài, dù sao năm ngoái lúc đến chúc tết, đi đứng vẫn ổn, năm nay…

Cũng không có gì lạ khi bên kia không muốn ra ngoài.

Đang nói, Đường Văn Lan cùng Xuân Phân đã đưa bọn trẻ đến thăm.

Đường Minh Sơn đi chuyển mấy cái ghế tới, lúc này xung quanh đống lửa đã chật cứng người.

Cũng càng náo nhiệt.

Đường Văn Lan nói chuyện nhẹ nhàng khiến cho người ta thấy rất có cảm tình.

Sau khi các trưởng bối rời đi, trong phòng đều là những người cùng trang lứa, chị cả Đường lo lắng nhìn Đường Văn Lan: “Văn Lan, em nói thật đi, gần đây em thế nào?”

Đường Văn Lan nghe vậy im lặng một chút.

“Cũng ổn, bởi vì chân của anh ấy nên tính tình trở nên cáu kỉnh chút, gần đây anh ấy không thích nói chuyện, cũng không thích ra ngoài. Lúc đầu nói chúng em cùng về chúc tết, nhưng hôm sau anh ấy đã đổi ý, cho dù là nhà cô ruột của anh ấy mà anh ấy cũng không muốn đi.”

“Cha mẹ chồng của em cũng rất tức giận, mắng anh ấy một trận. Kết quả là anh ấy vào nhà không ra ngoài nữa. Em thấy cũng không còn sớm nên không dây dưa cùng với anh ấy nữa, đưa bọn nhỏ về chúc tết trước.”

Mọi người sau khi nghe xong lại là thở dài.

Sau khi nghĩ một hồi, Đường Minh Sơn nói với Đường Văn Lan: “Em biết một nhà máy sản xuất đồ chơi, họ có nhận công nhân khuyết tật, đãi ngộ cũng không tệ, nếu được năm sau anh rể đi cùng em đến nhà máy sản xuất đồ chơi đó xem? Nếu có thể ở lại làm việc thì có thể nuôi gia đình, nói không chừng tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.”

Đường Văn Lan kích động nói: “Anh ấy cũng là vì thấy mình tàn tật, không làm được cái gì để sống cho nên mới chán nản. Nếu thật sự có thể ở lại làm việc, anh ấy nhất định sẽ rất vui!”

“Thì ra là như vậy,” Anh rể cả gật đầu: “Anh còn tưởng là vì em ấy cảm thấy chân xảy ra vấn đề, ngại ánh mắt mọi người nhìn mình cho nên mới thay đổi tính tình, không đi ra ngoài nữa, hóa ra là…”

“Thực ra có hai lý do.” Đường Văn Lan lau nước mắt: “Anh ấy còn nói liên lụy em, muốn em và anh ấy ly hôn, em đã tát anh ấy ngay tại chỗ.”

Chị cả Đường và Xuân Phân hỏi.

“Em ấy nói thế nào?”

“Anh ấy có khóc không?”

Những lời này của Xuân Phân khiến mọi người bật cười, Đường Văn Lan cũng cười theo, cô ấy mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Khóc thì không khóc, chỉ là im lặng không nói lời nào, đến cơm tối cũng không ăn.”

Nhưng mà cuối cùng cũng không có đề cập đến vấn đề đó lần nào nữa.

Đường Văn Lan đến cơm tối cũng chưa ăn, đưa bọn nhỏ về nhà liền kể cho Lữ Thành Văn nghe về nhà máy sản xuất đồ chơi. Không nói đến phản ứng của anh ấy, cha mẹ chồng cũng vừa mừng vừa lo.

“Minh Sơn nhà con là người làm việc lớn, lời nói của nó nhất định là thật! Thành Văn à, con đi thử xem?”

“Đúng vậy, người ta là sinh viên đại học, cho nên nhìn xa hơn chúng ta.”

Đôi mắt Lữ Thành Văn cũng hơi sáng lên: “Con đi!”

Có lẽ cảm thấy hôm trước mình cấp bậc lễ nghĩa chưa chu toàn, nên hôm sau cùng Đường Văn Lan đến nhà họ Đường. Bởi vì hôm qua Đường Văn Lan đã tặng quà cho ba nhà, nên lần này đến họ mang theo quýt.

Đường Minh Sơn trò chuyện với Lữ Thành Văn nửa tiếng, bọn người Phong Ngọc Lan còn giữ hai vợ chồng họ lại ăn cơm trưa.

Lúc Lữ Thành Văn rời đi cũng không còn sa sút tinh thần nữa, trông có sức sống hơn nhiều.

Sau đó, chú ba Đường cùng thím ba Đường đã rưng rưng nước mắt đến cửa nói lời cảm ơn, làm Đường Minh Sơn bị dọa sợ, cố gắng an ủi.

Thím ba Đường đến còn nói một việc là Kiều Tư Vũ cũng đã trở về ăn tết rồi, nhưng cũng không ở được mấy ngày liền đi.

Nguyên Khang đang ôm cam chuẩn bị đi vào nhà bếp, ai biết vừa tới cửa đã nghe lời của thím ba Đường nói. Nó khựng lại, sau đó xoay người đi vào nhà bếp, gọt cam xong, lúc chuẩn bị mang lên nhà bếp, nó nhìn thấy cha Đường đang đứng phía sau mỉm cười.

Cũng không biết đứng đó bao lâu.

Nguyên Khang giật mình: “Ông nội, ông đến đây lúc nào thế?”

“Lúc cháu đang gọt vỏ cam.”

Cha Đường ngồi xuống: “Cháu có nghe thấy bà ba nói gì không?”

Nguyên Khang ném tất cả vỏ cam vào sọt rác, gật đầu nói: “Cháu có nghe thấy, nói mẹ cháu có quay về ăn tết, nhưng mà lại đi rồi.”

“Trong lòng khó chịu?”

“Cũng không phải không vui, cháu chỉ cảm thấy người kia thật sự kỳ quái.” Nguyên Khang quay đầu nói với cha Đường: “Bà ấy nói yêu cháu, nhưng tại sao những gì bà ấy làm lại không có liên quan gì đến cháu?”

Quay trở về cũng không đến gặp nó.

Cha Đường sờ sờ của nó: “Vậy cháu giận không?”

“Không giận.” Nguyên Khang ngượng ngùng gãi đầu: “Ông nội, cháu đối với bà ấy… hình như không có tình cảm gì, chỉ là cảm thấy hơi bối rối mà thôi.”

Cha Đường cười nói: “Chờ cháu lớn lên sẽ hiểu, hiện tại đừng nghĩ nhiều như vậy, chăm chỉ đọc sách, sau này trở thành bác sĩ.”

“Dạ.”

Nguyên Khang gật đầu thật mạnh.

Khi nó mang những quả cam đã lột vỏ đến nhà bếp, hai người nhà chú ba Đường đã rời đi, Phong Ngọc Lan vẫy tay với Nguyên Khang, nó ngồi xuống.

“Tại sao vừa rồi không vào?”

Cô cũng nhìn thấy quần áo của Nguyên Khang thoáng qua ở cửa ra vào.

Nguyên Khang đỏ mặt nói: “Con vào cũng không biết nói cái gì.”

“Đây là sao?” Đường Minh Sơn đem khoai tây nướng ra: “Thoải mái đối mặt, cũng không phải việc gì không thể lộ ra ngoài. Cô ta không đến thăm con thì không đến, cuộc sống của chúng ta không phải cũng vẫn vậy sao?”

“Dạ vâng.” Nguyên Khang gật đầu, sau đó lấy cam chia cho mọi người ăn.

Sau ngày mười lăm, Đường Minh Sơn đưa Đường Văn Tuệ và Lữ Thành Văn đến thành phố.

Còn Phong Ngọc Lan cùng với Nguyên Khang và mẹ Đường trở về ký túc xá. Ngày hôm sau trường học sẽ khai giảng, cô hôm nay có một cuộc họp ở trường.

Một kỳ nghỉ đông đã trôi qua, ngày đầu tiên học sinh đến trường, việc thứ nhất cần làm là điểm danh, việc thứ hai phải làm là quét dọn vệ sinh, lau bàn, nhổ cỏ, có thể nói là cực kỳ bận rộn.
 
Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian
Chương 193: Chương 193



Phong Ngọc Lan cũng không nhàn rỗi, cô cùng giúp đỡ dọn dẹp, cô vẫn khá ổn, dù sao cũng là học sinh trung học, đều là những đứa trẻ gần như đã trưởng thành, bọn chúng rất tự lập cũng như chú ý an toàn. Trường tiểu học bên kia mới là thê thảm.

Lúc ăn trưa, hai người Phong Ngọc Lan vô cùng sửng sốt khi nghe Nguyên Khang nói về tình hình quét dọn vệ sinh của lớp nó.

“Mã Đại Tài được phân công nhổ cỏ phía sau, nhưng cậu ấy lại dò dẫm sang lớp bên cạnh để giúp anh trai của mình. Khi tổ trưởng đi kiểm tra phát hiện ra cỏ dại vẫn chưa được nhổ, thật là đáng giận mà.”

Nguyên Khang là lớp phó học tập, cậu nhóc thấy tổ trưởng tức giận đến phát khóc liền tổ chức huy động mọi người đi dọn dẹp cỏ dại.

“Bà nhớ bạn tổ trưởng kia là một cô gái nhỏ phải không?”

Mẹ Đường đột nhiên hỏi.

Nguyên Khang đang uống một ngụm canh trứng gà, nghe vậy gật đầu: “Đúng vậy, con thấy bạn ấy khóc, sợ không thu dọn xong cậu ấy lại khóc nữa cho nên vội vàng tìm người đến dọn phụ.”

Nghe vậy, mẹ Đường nhìn Phong Ngọc Lan mỉm cười: “Mẹ nghe cô giáo của Nguyên Khang nói đứa trẻ này rất có duyên với bạn khác giới.”

Phong Ngọc Lan mỉm cười nhìn Nguyên Khang, đứa nhỏ này đã giảm béo rất nhiều, chính là một cậu bé đẹp trai.

Nguyên Khang bị hai người nhìn đến mặt đỏ lên, vội vàng đặt bát canh xuống: “Con, con chỉ sợ con gái khóc, hai người không biết, trong lớp chúng con có bạn học nữ kia khóc đến ba tiết học mà còn chưa ngừng, rất đáng sợ.”

“Mẹ biết, ngồi cùng bàn với con mà, cô giáo con còn kêu con an ủi nữ sinh đó, cuối cùng con càng an ủi, cô bé càng khóc dữ hơn.”

Phong Ngọc Lan nói khiến khuôn mặt của Nguyên Khang càng đỏ hơn.

Nguyên nhân là do cô bé kia cãi nhau với người khác, người đó đã tấn công mái tóc xoăn tự nhiên của cô bé. Lúc Nguyên Khang an ủi đối phương, miệng không ngừng nhắc tới mái tóc xoăn nhỏ của người ta khiến cho cô bé càng khóc dữ dội hơn.

“Mẹ!”

Nguyên Khang nũng nịu hét lên.

Mẹ Đường sau khi trêu chọc không được, bà lấy cho nó đôi đũa: “Mau ăn cơm đi, không phải nói buổi chiều còn phải nhổ cỏ ở sân chơi sao?”

Nguyên Khang lẩm bẩm một tiếng, thành thật ăn cơm.

Sân chơi của trường rất lớn, không nói đến sân chơi mà khu đất ở phía sau trường cũng rất rộng. Vì mục đích mở rộng trường sau này nên không có công trình kiến trúc nào trên khu đất đó.

Những học sinh cần phải dọn cỏ, nhưng nhiệm vụ này giao cho học sinh trung học phổ thông. Dù sao học sinh tiểu học và trung học cơ sở không dùng cuốc nhanh nhẹn bằng.

Vào tuần khai giảng đầu tiên của năm học, Phong Ngọc Lan không về quê với mẹ Đường, do vào buổi sáng cuối tuần còn có cuộc họp. Sau khi họp xong, Tống Chi đến tìm Phong Ngọc Lan ra ngoài dạo phố.

Thế là hai người ra ngoài ăn một tô mì, sau đó bắt đầu đi dạo xung quanh.

Hiện tại ở huyện cũng không còn đìu hiu như mấy năm trước, bán rất nhiều quần áo và giày dép, những ngôi nhà được xây dựng khắp nơi, đường phố cũng được sửa sang khang trang, thỉnh thoảng có một chiếc ô tô nhỏ lướt qua trên đường.

Cũng có nhiều người đi xe đạp nhưng càng nhiều hơn là người đi bộ.

Tống Chi ra ngoài vì muốn mua vài bộ quần áo rộng hơn, do bụng bầu đã lộ ra ngoài, hơn nữa quần áo cô ấy từng mặc khi mang thai Tiểu Diệp Tử đã được cô ấy thay cho đứa trẻ từ lâu.

Tiểu Diệp Tử hiện đang ở trường mẫu giáo trong đội vận chuyển cho nên Tống Chi cũng rất thoải mái.

Hai người nhìn chỗ này đi dạo chỗ kia, mặc dù không mua nhiều đồ nhưng tâm tình vẫn rất tốt.

“Chị Phong, chị xem đôi giày nhỏ này, làm rất đẹp.” Tống Chi cầm lấy một đôi giày trẻ em, hai mắt sáng lấp lánh kêu Phong Ngọc Lan qua nhìn.

Phong Ngọc Lan đang xem giày Nguyên Khang có thể đi, nghe vậy liền cầm lấy đôi giày nhìn thử, đúng là cảm thấy không tệ.

“Bà chủ, cái này bán thế nào?” Cô hỏi.

Bà chủ là một phụ nữ trung niên, đối phương mỉm cười đi tới: “Không đắt, hai đồng một đôi.”

Thực sự không đắt, Tống Chi sờ vào đôi giày nhỏ, lại chọn một đôi khác cho Tiểu Diệp Tử mang.

“Hai đôi có thể rẻ hơn không?”

“Không rẻ hơn được đâu, tôi đây là buôn bán nhỏ, đều không kiếm tiền lời nhiều từ chỗ các cô.”

Bà chủ tỏ vẻ khó xử.

Phong Ngọc Lan đưa đôi giày đã chọn ra: “Hai người chúng tôi không chỉ mua ba đôi đâu, sau này chúng tôi muốn mua giày sẽ lại đến chỗ bà chủ.”

“Đúng vậy, để rẻ hơn một chút đi!” Tống Chi cũng nói theo.

Bà chủ “ây da” một tiếng, giống như là bà ấy thua thiệt lớn: “Được rồi, được rồi, xem thành ý của hai người, sau này nhớ thường xuyên đến đây.”

Vừa nói chuyện, bà chủ vừa nhanh chóng xếp gọn đôi giày mà hai người muốn mua đưa cho bọn họ, lúc trả tiền thì trực tiếp bớt số tiền lẻ cho các cô, cũng không tệ.

Chị dâu Triệu cũng đang xem giày ở đây, nhưng cô ấy đứng ở hàng trưng bày ngoài cửa, không đi vào, càng vào trong thì giày càng đắt.

Cô ấy nghe thấy giọng của Phong Ngọc Lan còn cảm thấy có chút xấu hổ, sợ đối phương trông thấy cô ấy mua hàng rẻ tiền, đang định đi vào bên trong thì nghe thấy Phong Ngọc Lan và Tống Chi đang cò kè mặc cả.

Trong lúc nhất thời, chị dâu Triệu dừng chân lại.

Nhìn người ta có tiền như vậy mà còn mặc cả thì cô ấy có gì mà xấu hổ.

Nghĩ đến những lời Triệu Thiên trách mắng mình, chị dâu Triệu đỏ mặt lên, lập tức chọn hai đôi giày cho Niếp Niếp mang, sau đó đi vào tính tiền.

Sau khi Tống Chi nhìn thấy cô ấy, nhỏ giọng nói với Phong Ngọc Lan: “Nhìn này, người quen.”

Phong Ngọc Lan quay đầu lại nhìn, tình cờ bắt gặp ánh mắt của chị dâu Triệu, cô cười chào hỏi: “Chị dâu Triệu.”

“À, thật là trùng hợp.”

Chị dâu Triệu cũng mỉm cười.

Tống Chi kéo Phong Ngọc Lan chuẩn bị rời đi: “Chị dâu Triệu cứ từ từ lựa, chúng em đi trước.”

“Được.”

Chị dâu Triệu nghe vậy gật đầu.

Tống Chi cùng Phong Ngọc Lan rời khỏi cửa hàng giày lại đi vào một cửa hàng bán quần áo trẻ con. Tống Chi nhỏ giọng nói: “Em còn nhớ đôi mắt đỏ hoe của chị ấy lúc trước, ít tiếp xúc với chị ấy.”

“Tôi biết rồi, nhìn xem bộ quần áo này thế nào?”

Phong Ngọc Lan sờ vào quần áo của trẻ em, chỉ cảm thấy những bộ quần áo nhỏ này thật tinh tế và đẹp mắt.

Cả hai vui vẻ tiếp tục dạo phố.

Lúc chị dâu Triệu về nhà sau khi mua đồ xong, có người đang rửa rau ở bồn nước, nhìn thấy cô ấy trở về cũng nhiệt tình chào hỏi.

Nhưng những người này không phải là những hộ gia đình mà lúc Phong Ngọc Lan ở đó nữa.

Trên tầng năm, chỉ có gia đình chị dâu Triệu là hộ gia đình cũ, còn lại là những gia đình sau này mới chuyển đến.

Chị dâu Triệu cất đồ đạc đi, nghe thấy sát vách chính là nhà của Phong Ngọc Lan lúc trước ở truyền đến tiếng cãi nhau của hai đứa bé.

Sau khi mẹ Đường chuyển đi liền có người khác chuyển đến, hai đứa trẻ quậy phá ầm ĩ. Không chỉ có nhà của chị dâu Triệu cảm thấy bực bội mà cả gia đình sống ở tầng dưới cũng thường xuyên lên cãi nhau với cha mẹ của hai đứa trẻ.

Thậm chí có lúc còn nhắc đến lúc mẹ Đường bọn họ sống ở đây với Nguyên Khang nhưng không hề có tiếng ồn ào nào.

Triệu Thiên trở về cùng với Niếp Niếp và con trai nhỏ Nữu Nữu, thấy chị dâu Triệu ngồi ở cửa ra vào thất thần.

Cày bừa vụ xuân ở quê rất là bận rộn, mẹ Đường suy nghĩ kỹ quyết định ở lại quê một thời gian giúp nấu cơm đưa cơm.

Cho nên chạng vạng tối anh hai Đường không chỉ đưa Nguyên Khang đến mà còn đem một chút rau cải và trứng gà qua.

“… Mẹ kêu anh nói với em như vậy.”

Anh hai Đường nói lại lời của mẹ Đường với Phong Ngọc Lan.

Phong Ngọc Lan cười gật đầu: “Trong nhà bận bịu, em cũng không giúp được gì, anh hai mang những thứ này về đi.”

Lúc dạo phố cùng với Tống Chi, Phong Ngọc Lan nhớ lại trong nhà bận rộn những ngày này, cho nên đã mua rất nhiều bột mì và bột ngô.

Cô không thể tự mang về, vẫn là nhờ người vận chuyển giúp đỡ đưa tới.

“Nhiều như vậy?”

Anh hai Đường đi vào nhà chính nhìn thử, người thật khỏe, cũng khoảng hai trăm cân nhỉ?

“Mua càng nhiều giá càng rẻ, em để lại mấy chục cân, còn lại anh hai mang về nhà cho người trong nhà bồi bổ sức khỏe.”

Phong Ngọc Lan đặt đồ đạc lên xe bò giúp anh hai Đường. Anh hai Đường sờ lên đầu Nguyên Khang, vẫy tay với Phong Ngọc Lan , đánh xe bò trở về đội sản xuất.

“Nguyên Khang, thử đôi giày này xem.”

Trở lại ký túc xá, Phong Ngọc Lan lấy đôi giày đã mua cho Nguyên Khang thử.

Sau khi mang giày vào, Nguyên Khang đi trong hành lang nhảy nhót hai lần, quay lại vui vẻ nói: “Vừa vặn, khác với đôi cha mua cho con, to đến mức hiện tại con đi còn không vừa chân.”

Phong Ngọc Lan bật cười: “Thật ra mẹ cũng mua lớn hơn một số, nhưng mà bên dưới có lớp lót, con lại mang tất cho nên mới vừa chân.”

“Vậy cũng tốt.”

Sau khi Nguyên Khang cởi ra, nó xem như là báu vật mà sờ lên, rồi đặt nó vào tủ giày.

Thật ra Nguyên Khang có rất nhiều giày và quần áo trong lớp, người nhà yêu thương nó, Nguyên Khang luôn ghi nhớ trong lòng.

Mẹ Đường không ở nhà, vì vậy Phong Ngọc Lan phải nấu cơm. Cũng may là chỉ có hai người ăn, lại thêm anh hai Đường đưa tới rất nhiều đồ ăn nên Phong Ngọc Lan cũng không cần đi mua đồ ăn. Nếu muốn ăn thịt, buổi sáng thì không có thịt ngon, nhưng có một người bán cá đối diện trường học, có thể mua cá về nấu ăn.

Thế nhưng trong mấy ngày nay, bỗng nhiên có giáo viên đề xuất thành lập nhà ăn trong trường học.
 
Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian
Chương 194: Chương 194



Nguyên do là có một số phụ huynh bận rộn không kịp nấu cơm, học sinh về nhà cũng không có cơm ăn. Cái này không tính là gì, có mấy giáo viên khi phát hiện học sinh mang theo lương khô khô cằn làm cơm trưa sẽ khó tránh khỏi khó chịu, cho nên mới nhớ tới nhà ăn.

Vốn dĩ trước đây trong trường có một nhà ăn, nhưng mà người làm kia già rồi nên thôi làm, khi đó học sinh cũng không nhiều nên không tiếp tục mở nhà ăn, mọi người về nhà ăn cơm.

Tất cả các giáo viên từ tiểu học, trung học cơ sở và trung học phổ thông tập trung trong một lớp học, thầy Vương đếm từng phiếu bầu trước bảng đen, Phong Ngọc Lan bỏ phiếu tán thành.

Như nói đến các em học sinh học lớp mười hai học tập căng thẳng, lúc ăn cơm buổi trưa có em nhà gần thì còn đỡ, còn nhà xa cũng chỉ mang theo bánh bao hoặc bánh gạo ngọt, đến văn phòng giáo viên rót nước từ phích nước nóng, cứ như vậy mà ăn. Không có một chút dinh dưỡng gì cả.

Cuối cùng với nhiều phiếu bầu, nhà ăn đã được mở cửa trở lại.

Khi mẹ Đường từ quê về đã là nửa tháng sau.

Trong khoảng thời gian này, anh hai Đường có đến đưa đồ ăn một lần, nói là trong nhà bận rộn, trước hết không cần về nhà.

Phong Ngọc Lan biết là họ không muốn để cô về phụ giúp, luôn cảm thấy tay của cô nên để viết chữ chứ không phải trở về làm việc cực nhọc.

Nhưng Phong Ngọc Lan vẫn đưa theo Nguyên Khang ngồi xe của chị dâu Hồng trở về hai lần, giúp đỡ nấu cơm cũng tốt.

Cô cũng tự biết mình làm công việc đồng áng không nhanh nhẹn, còn có thể cản trở cho nên cô chọn giúp nấu cơm.

“Nhà ăn đã mở chưa? Mùi vị thế nào?”

Khi mẹ Đường trở về vào buổi chiều, đã nấu mấy món ăn mà Phong Ngọc Lan yêu thích và đợi họ về nhà ăn cơm tối.

Cũng may giữa trưa Phong Ngọc Lan đã ăn tại nhà ăn, tự nấu ăn vào buổi tối, nếu không mẹ Đường đã làm không công.

Dù sao học sinh lớp mười hai có buổi tự học buổi tối nên tất nhiên nhà ăn có cơm tối.

Nguyên Khang suy nghĩ một chút nói: “Nói như thế nào nhỉ, giống như nhà thím họ ăn tiệc mừng năm mới, mùi vị có chút dầu mỡ, lại không nhìn thấy thịt. Lúc có thịt thì lại hầm trong thức ăn, khi ăn thì không giống như là ăn thịt.”

Thật ra đó chính là mùi vị của cơm tập thể.

Phong Ngọc Lan nghe thấy bật cười: “Con nói vậy thím họ con nếu nghe được sẽ không vui đâu.”

Nguyên Khang nói thím họ, chính là chị dâu họ nhà cậu cả.

“Miêu tả này rất là chính xác.” Mẹ Đường cũng cười: “Sau này bà ở nhà, về nhà ăn cơm, đừng đi nhà ăn, bà nhìn mấy đứa gầy quá.”

“Có sao?”

Nguyên Khang sờ lên mặt mình, Phong Ngọc Lan cũng sờ lên eo của mình.

Họ luôn cảm thấy rằng mình có vẻ béo.

Đồ ăn trong nhà ăn tuy không ngon lắm nhưng có ưu điểm là đông người, ăn cơm rất náo nhiệt, trong lúc không hay không biết sẽ ăn nhiều thêm một bát cơm.

Nhưng mẹ Đường lại không nghĩ như vậy, sau khi Nguyên Khang so sánh cơm ở nhà ăn với hương vị đồ ăn của đứa cháu dâu kia, mẹ Đường liền nghĩ sao có thể bồi bổ sức khỏe cho người nhà?

Vẫn là về nhà ăn món ăn yêu thích mà bà nấu mới tốt.

Để bù đắp cho những ngày bà không có ở đây, sau khi mẹ Đường trở về là thay đổi phương pháp nấu món ăn ngon. Thế là đồng nghiệp của Phong Ngọc Lan nhìn thấy cô mập lên một chút.

Sau khi thầy Thượng Quan nói Phong Ngọc Lan hơi tăng cân, Phong Ngọc Lan sờ lên mặt mình, về nhà tắm rửa phát hiện quần có hơi chật, Phong Ngọc Lan mới biết mình béo thật rồi.

Thế là đêm đó cô chỉ ăn một bát cơm khiến mẹ Đường và Nguyên Khang đều lo lắng.

“Mẹ có chỗ nào không khỏe sao?”

Nguyên Khang lo lắng nhìn cô hỏi.

“Không có.”

Phong Ngọc Lan cố gắng ăn thêm đồ ăn, không ăn thêm cơm, nghe vậy còn ăn rau diếp trộn.

“Thêm một bát cơm nữa?”

Mẹ Đường đang muốn thêm cơm cho cô, Phong Ngọc Lan vội vàng ôm bát vào trong n.g.ự.c mình: “Không ăn, không ăn, con ăn nhiều thức ăn một chút là được.”

Nguyên Khang tỏ vẻ khó hiểu, ngược lại mẹ Đường thường xuyên ở cùng một chỗ với người nhà của giáo viên, hiểu ra: “Con gầy như vậy, cũng đừng học người ta giảm béo.”

“Con không học theo, ăn một bát cơm lớn như vậy, con vẫn còn đang ăn.” Phong Ngọc Lan hơi đỏ mặt.

“Vậy con ăn nhiều thức ăn một chút.” Biết các cô gái tuổi này đều thích chưng diện nhưng mẹ Đường cảm thấy càng béo mới càng đẹp.

Nhưng bà cũng không cấm cản con dâu, dù sao người trẻ tuổi cũng suy nghĩ khác với người già, bà cũng không phải là một bà mẹ chồng thích kiểm soát con dâu.

Kết quả là Phong Ngọc Lan phát hiện mẹ Đường không ép cô ăn cơm, nhưng lượng thức ăn so với lúc trước lại nhiều hơn, mà bởi vì cô ăn ít hơn một bát cơm liền bị mẹ Đường giao cho trách nhiệm: ăn hết thức ăn.

Thế là cũng không có bởi vì ăn ít một bát cơm mà gầy, ngược lại Phong Ngọc Lan lại béo lên, véo thịt trên cánh tay, vẫn quyết định ăn thêm một bát cơm.

Sau khi Tống Chi biết được việc này, cười một cách khoa trương, Tiểu Diệp Tử bên cạnh cũng bắt chước mẹ cậu bé cười khiến Phong Ngọc Lan không nhịn được cũng cười theo.

Hồng Kiến Quân đang bận rộn trong bếp, nghe thấy tiếng cười trong phòng chính cũng không nhịn được cong môi cười.

Hôm nay Nguyên Khang hẹn mấy bạn học chơi bóng rổ, lúc này đang ở sân trường chơi vui vẻ, cho nên không qua đây cùng cô.

Mà mẹ Đường hẹn đi dạo phố cùng với thím Trương, vì vậy chỉ có một mình Phong Ngọc Lan đến thăm.

“Em thấy chị không cần phải giảm cân, chị vẫn thuộc về hơi gầy.” Tống Chi liếc nhìn vòng eo thon thả của Phong Ngọc Lan cùng nơi nào đó phồng lên.

Phong Ngọc Lan chú ý đến ánh mắt của cô ấy, nhanh chóng lườm cô ấy một cái: “Cô nhìn ở đâu!”

“Hì, hì.” Tống Chi không có chút ngượng ngùng nào, ngược lại còn lại gần nhỏ giọng hỏi: “Em nhớ lúc mới quen chị không có như thế… Chị ăn cái gì đó?”

Sau khi sinh Tiểu Diệp Tử, cô ấy mới có chút biến đổi, nhưng Phong Ngọc Lan còn chưa sinh con.

“Tôi chỉ ăn ngũ cốc hoa màu.” Phong Ngọc Lan đỏ mặt đẩy cô ấy ra.

Tống Chi sờ sờ cằm: “Gần đây khẩu vị c*̉a chị thế nào?”

“Rất tốt.”

Phong Ngọc Lan trả lời.

“Vậy chị có thích ăn chua? Hoặc là cay, hương vị nặng một chút?”

Phong Ngọc Lan nghe ra là lạ: “Cô không phải nói tôi có đấy chứ?”

Tống Chi gật đầu, bộ dạng người từng trải: “Chị không thể do ăn một chút đồ ăn ở nhà ăn mà tăng cân được.”

“Không có, tôi đã đi kiểm tra sức khỏe.” Phong Ngọc Lan lại đỏ mặt: “Bác sĩ nói tôi chỉ mập thôi.”

Hơn nữa, Đường Minh Sơn đã đi được mấy tháng, nếu cô đột nhiên có thì đầu của Đường Minh Sơn sẽ xanh um.

Tống Chi nghe vậy tỏ ra tiếc nuối, thấy vậy khóe miệng Phong Ngọc Lan giật giật, dứt khoát ôm Tiểu Diệp Tử vào lòng hôn một cái.

Tiểu Diệp Tử lấy tay ôm lấy mặt của cô, mím môi cúi xuống hôn lên mặt cô mấy cái.

Chọc cho Phong Ngọc Lan ôm đứa trẻ chặt hơn: “Thật đáng yêu.”

Khi cô đang bị bé con hấp dẫn, Đường Minh Sơn đang ở trong phòng phẫu thuật thực hiện nối xương người. Nửa học kỳ này, anh được phân công đến một bệnh viện để thực tập, nếu gặp chuyện nhỏ, bác sĩ hướng dẫn sẽ không ngần ngại để anh làm. Đây là do vận may của Đường Minh Sơn tốt, gặp một người thầy tốt bụng.

Các bạn của anh thì không được may mắn như vậy, sau khi tan sở, bọn họ tìm một chỗ để ăn tối. Đường Minh Sơn nghe một số bạn học nói về thầy hướng dẫn của mình, thật là giày vò người khác.

“Tôi chỉ được phân loại tài liệu, còn những cái khác không được đụng vào, thật là nghẹn c.h.ế.t mà!”

“Còn tôi thì sao? Sắp xếp tôi và y tá thực tập cùng phát tài liệu và biểu mẫu khắp nơi. Nhìn xem hai cái chân của tôi đều sưng lên rồi đó?”

Một người bạn học duỗi đôi chân dài của mình ra cho bọn người Đường Minh Sơn nhìn.

“Tôi thì giống như người trong suốt.” Bạn học ngồi kế bên Đường Minh Sơn yếu ớt nói: “Thầy hướng dẫn của tôi thà sai chị y tá chứ không thèm để ý đến tôi.”

“Thật khó quá.”

Mấy người trăm miệng một lời, Đường Minh Sơn thì ngược lại có chút lúng túng, do anh không gặp những phiền phức đó, hơn nữa anh càng ngày càng thành thạo tiểu phẫu.

Đúng lúc này phục vụ mang thức ăn lên, Đường Minh Sơn an ủi mọi người nói: “Bữa ăn này để tôi mời các cậu.”

“Anh em tốt.”

“Tôi bỗng nhiên cảm thấy chân của mình đã hoạt động trở lại.”

“Ngày mai tôi sẽ chủ động xin thầy hướng dẫn việc để làm!”

Trong lúc nhất thời mấy người lưng hết đau, chân hết mỏi, ăn cơm khí thế.

Đường Minh Sơn thấy vậy bật cười, bỗng nhiên nhớ đến Phong Ngọc Lan bọn họ, còn hơn hai tháng nữa anh có thể trở về huyện.

Nghĩ đến đây, Đường Minh Sơn cũng có tinh thần hơn.

Bởi vì sau này sẽ có ít cơ hội đến thành phố hơn, cho nên khi rảnh rỗi Đường Minh Sơn sẽ đến thăm cậu Lưu.

Mà cuối cùng chú út Lâm cũng muốn tổ chức đám cưới, Đường Minh Sơn đã viết một bức thư cho Phong Ngọc Lan. Phong Ngọc Lan nhanh chóng hồi âm, bên trong còn có một bức thư Nguyên Khang gửi cho Vĩnh Bình.

Chú út Lâm trông vô cùng rạng rỡ, Đường Minh Sơn còn nhìn thấy anh cả Lâm, hai người trạc tuổi nhau nhưng anh cả Lâm hơn tháng, cho nên Đường Minh Sơn theo chú út Lâm gọi cậu ấy một tiếng anh.

Vài năm trở lại đây, thanh niên trí thức có thể trở lại thành phố vì nhiều lý do, cũng không phải chỉ có một con đường thi đại học.

Hầu hết các thanh niên trí thức không lập gia đình ở nông thôn đều lựa chọn trở lại thành phố.

Anh cả Lâm chính là một trong số đó, cậu ấy cũng là một người lập dị, cậu ấy đã thi vào đại học nhiều lần và lần nào cũng đậu, chỉ là không đi học, làm cho thím Lâm rất là tức giận.

Hết lần này đến lần khác người này cứng đầu giống như trâu, không thể khuyên được.

Mắt thấy đã gần đến tháng sáu, anh cả Lâm lại chuẩn bị thi đại học, lần này cậu ấy thi đậu sẽ thật sự đi học.
 
Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian
Chương 195: Chương 195



Đường Minh Sơn ngồi vào một chiếc bàn tròn lớn cùng với cậu Lưu và gia đình Bồ Vũ, chồng của Bồ Vũ ngồi bên cạnh Đường Minh Sơn, ôm một đứa trẻ trong ngực.

Lúc này, Bồ Vũ và em gái đang ngồi bên cạnh vừa nói cười vừa dịu dàng đút cơm cho đứa bé.

Đường Minh Sơn phát hiện anh cả Lâm ngồi ở bàn đối diện với họ, mà ở vị trí của cậu ấy vừa vặn có thể thấy Bồ Vũ trực diện.

Đối phương cứ không ngừng nhìn qua bàn của bọn họ, chính xác mà nói là nhìn Bồ Vũ.

Đường Minh Sơn còn nhìn ra, chồng của Bồ Vũ cũng không phải bị mù, đương nhiên cũng thấy cảnh này.

Anh ấy ngược lại khá rộng lượng, còn giơ tay của đứa trẻ lên chào hỏi đối phương, anh cả Lâm chột dạ nhìn sang chỗ khác.

Sau khi Bồ Vũ phát hiện động tác của chồng mình, trừng mắt liếc anh ấy một cái: “Anh đang làm gì vậy?”

“Không có gì, chỉ cho con giãn gân cốt thôi.” Anh ấy cười tủm tỉm lắc lắc tay đứa nhỏ.

Thấy vậy, cậu Lưu khẽ lắc đầu. Khi Đường Minh Sơn đến nhà ông ấy nghỉ ngơi, cậu Lưu trò chuyện với anh trong phòng chính. Quải Quải đang chơi ở trong sân cùng với Vĩnh Bình. Lưu Phân đang phụ giúp nhà bên cạnh còn chưa có về.

“Cậu không biết người trẻ tuổi các cháu đang nghĩ gì nữa, lúc người ta theo đuổi nó, nó giống như là người mù. Bây giờ người ta đã lập gia đình, cuộc sống cũng ngày càng tốt, ngược lại nó nhớ thương người ta, chậc chậc.”

Đường Minh Sơn cũng không biết nói gì cho phải, mà người tức giận nhất chính là thím Lâm. Anh cả đến bây giờ mới nhận ra điều đó, nhưng người ta đã kết hôn và sinh con rồi.

“Cháu sắp tốt nghiệp, cậu nghe thằng nhỏ nhà họ Lâm nói cháu muốn xin về huyện phải không?”

“Cũng không phải cháu xin, trong huyện của chúng cháu vốn thiếu bác sĩ, cháu trở về đúng lúc.”

Đường Minh Sơn nói.

“Mặc dù khá đáng tiếc nhưng cháu trở về cũng là chuyện tốt, hiện tại huyện đang phát triển, cháu cứ ở bệnh viện huyện sau này cũng coi như là nhân viên kỳ cựu, đãi ngộ sẽ không ít.”

Hơn nữa còn gần nhà.

Buổi tối Đường Minh Sơn ở lại nhà cậu Lưu. Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn sáng cùng với cậu Lưu xong, ra đến đầu ngõ ai đi làm đường nấy.

Nguyên Khang nhận được thư hồi âm của Vĩnh Bình. Sau khi nhận được thư từ ngoài cửa, cậu nhóc vừa cười vừa nói cùng với Phong Ngọc Lan về nhà.

Vừa về đến nhà, Nguyên Khang lập tức mở thư ra xem. Sau khi đọc xong, cậu nhóc nói với Phong Ngọc Lan và mẹ Đường: “Anh Vĩnh Bình nói anh ấy tham gia cuộc thi vẽ tranh của trường học, giành được hạng nhất.”

“Thằng bé rất có khiếu vẽ tranh, năm đó mẹ còn hỏi con có muốn học vẽ tranh hay không, hiện tại con lớn như vậy rồi, con thấy thế nào?”

Phong Ngọc Lan giúp dọn chén đũa bưng đặt lên bàn, hỏi lần nữa.

“Con vẫn muốn là học tâp cho tốt.” Nguyên Khang suy nghĩ một chút lại nói: “Con thỉnh thoảng chơi bóng rổ một chút cho cao thêm.”

Mẹ Đường bật cười: “Gần đây con nghiện chơi bóng rổ rồi.”

Nguyên Khang vò đầu, có chút ngượng ngùng cười, sau đó cất thư của Vĩnh Bình vào trong một chiếc hộp, trong đó chứa đầy thư hồi âm của đối phương.

Sau khi Đường Minh Sơn biết Nguyên Khang thích chơi bóng rổ, thế mà thực sự gửi một quả bóng rổ về.

Lúc mẹ Đường mang đồ về nhà, bà vẫn thắc mắc tại sao phải đóng gói một cái thùng giấy vuông vức to như vậy, cũng không phải rất nặng.

Bà không lập tức mở ra mà chờ Phong Ngọc Lan về lúc ăn cơm trưa, chỉ vào cái thùng giấy trong nhà chính: “Thằng ba gửi về, cũng không biết là cái gì.”

Phong Ngọc Lan kêu Nguyên Khang mở ra.

Nguyên Khang kêu lên một tiếng kỳ lạ sau khi mở nó ra, dọa cho mẹ Đường và Phong Ngọc Lan chạy tới xem. Kết quả là thấy cậu nhóc đang cầm một quả bóng rổ từ trong thùng giấy ra với vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.

Nhìn chất lượng của nó cũng không phải là trong huyện có thể mua được.

*

“Cha cháu hiểu cháu quá nhỉ.” Mẹ Đường híp mắt cười nói.

Nguyên Khang ôm quả bóng rổ không chịu rời tay, nghe bà nói thế thì gật đầu: “Đúng rồi ạ!”

“Cất cái bơm hơi đi, sau này có việc thì mang ra dùng.” Thấy trong hộp vẫn còn ít đồ, Phong Ngọc Lan lấy nó ra rồi dặn dò Nguyên Khang.

Nguyên Khang đặt đồ vào trong phòng của mẹ Đường một cách vui vẻ, nó dùng chung tủ quần áo với mẹ Đường, vì quần áo của mẹ Đường khá ít, bà thường mặc quần áo theo mùa hoặc mang giày về quê cất nên tủ quần áo còn nhiều chỗ trống.

Đến thứ bảy, Nguyên Khang hẹn mấy đứa bạn đi chơi bóng rổ, trước kia chúng toàn phải mượn bóng của những bạn khác nên không thể chơi quá lâu, làm hỏng một cái thì vừa phải đền vừa bị mắng.

Bây giờ Nguyên Khang đã có một quả bóng rổ cho riêng mình, nhiều bạn sẵn lòng chơi cùng nó.

Phong Ngọc Lan và mẹ Đường không gò bó nó quá, dù sao kí túc xá cũng gần trường học, có thể nhìn thấy nó.

Hôm nay mẹ Đường ra ngoài đi dạo với thím Trương, Phong Ngọc Lan ngồi với Tống Chi cười nói trên nhà chính.

Ai ngờ, lúc này Nguyên Khang đầu đầy mồ hôi ôm quả bóng rổ trong tay trở về, theo sau là Tiểu Diệp Tử hoạt bát.

Khi Tống Chi và Tiểu Diệp Tử đến, Tiểu Diệp Tử không nhìn thấy Nguyên Khang, biết được Nguyên Khang đang chơi ở sân thể thao của trường, thằng bé muốn đi cổ vũ hô hào cho anh Nguyên Khang của nó, đi gần hai tiếng cuối cùng cũng về.

Nguyên Khang lau mồ hôi, uống một cốc nước ấm, mới trở lại bình thường, nhưng lúc này, Tiểu Diệp Tử đang nhìn nó với ánh mắt mong chờ ở bên cạnh.

“Cho này.” Nguyên Khang liền đưa cho cậu bé một cốc nước nguội.

Tiểu Diệp Tử bắt chước nó và uống từng ngụm to.

“Dạo gần đây thằng bé này rất thích học theo người khác.” Tống Chi nhớ đến lúc cậu bé mặc áo khoác của Hồng Kiến Quân ở nhà, bắt chước cách cha cậu bé đi, cô ấy nói điều này với Phong Ngọc Lan.

Phong Ngọc Lan nghe xong cứ cười mãi, nhìn Tiểu Diệp Tử bắt chước cách uống nước của Nguyên Khang, cô cảm thấy đứa trẻ này thật đáng yêu.

Uống nước xong, Nguyên Khang thấy tay mình hơi bẩn, thế là rủ Tiểu Diệp Tử xuống tầng dưới rửa tay, tiện thể rửa mặt luôn.

Đến khi chúng quay về, phía sau lại có thêm một cô bé, mà cô bé ấy chính là Niếp Niếp.

Niếp Niếp không có ấn tượng gì mấy đối với Phong Ngọc Lan, nhưng con bé vẫn nhớ Nguyên Khang, dù sao Nguyên Khang đã ở nhà ngang nhiều năm rồi mà.

“Niếp Niếp?” Phong Ngọc Lan và Tống Chi hơi bất ngờ khi nhìn thấy con bé.

Con bé ngại ngùng gọi: “Dì Phong, dì Tống.”

Hai người đáp lại, đi theo sau Nguyên Khang là chú Triệu.

Thế là Phong Ngọc Lan ra ngoài xem, quả nhiên cô nhìn thấy Triệu Thiên đang mang theo túi lớn túi nhỏ, hì hục đi lên tầng.

“Em dâu.” Triệu Thiên lộ ra hàm răng trắng tinh: "Làm phiền em rồi.”

“Anh nói gì thế?” Phong Ngọc Lan chào hỏi hai vợ chồng nhiệt tình, mời họ lên nhà chính ngồi, Tống Chi tinh ý đã đi rửa một ít hoa quả rồi đặt lên bàn.

Triệu Thiên xúc động khi thấy cảnh tượng này, quan hệ giữa hai người tốt thật.

Lại nhớ đến mối quan hệ giữa vợ mình và Phong Ngọc Lan trước kia khá tốt, nhưng miệng của cô ấy đã làm hỏng nó...

Triệu Thiên đến đây không có việc gì khác, chỉ đến chào hỏi, đưa theo cô con gái là Niếp Niếp đi cùng vì muốn giảm bớt sự xấu hổ, dù gì thì Nguyên Khang và Niếp Niếp vẫn còn chuyện để nói mà.

Sau khi mẹ Đường về, Phong Ngọc Lan chuẩn bị bữa tối cùng bà, Hồng Kiến Quân đến đây sau giờ tan làm, đúng lúc ăn cơm tối, Tống Chi đưa tay ra và vỗ nhẹ vào vai anh ấy.

“Sao anh biết em ở đây?”

“Không phải sáng nay em nói rằng sẽ đến chỗ của Phong Ngọc Lan sao? Với tính cách của mấy chị em thì nói cả ngày cũng không hết chuyện, chắc chắn sẽ ngồi ở đây cho đến giờ cơm.”

Hồng Kiến Quân kiêu ngạo nói những lời phỏng đoán của mình với Tống Chi.

“Anh cũng kinh quá nhỉ?” Tống Chi hừ nhẹ, định dùng tay chọc lét anh ấy, kết quả là bị một bàn tay to lớn nắm lấy, cô ấy nhìn sang, chỉ thấy trong mắt Hồng Kiến Quân ngập tràn sự bao dung.

Tống Chi đỏ mặt ngay lập tức, không nói được câu nào.

Triệu Thiên nhìn hình ảnh này, lại nhớ đến những ngày tháng trước kia của mình với mẹ Niếp Niếp, họ sống một cách vô tri thoải mái, lâu lắm rồi không mặn nồng như vậy.

Ăn cơm xong, Triệu Thiên đưa Niếp Niếp về nhà trước.

Vợ chồng Tống Chi ở lại thêm một lúc, vì Tiểu Diệp Tử đang học Nguyên Khang đếm số.

Chị dâu Triệu đã ăn tối, thấy cha con Triệu Thiên về, cô ấy hỏi: “Thế nào rồi?”

“Vẫn như trước kia.” Triệu Thiên nói.

Chị dâu Triệu dựa vào cửa, nhìn qua nhà bên cạnh, thở dài thườn thượt: “Người thay đổi chỉ có mình em.”

Đối với việc Triệu Thiên đến chơi nhà, Phong Ngọc Lan và mẹ Đường cảm thấy hơi nghi ngờ.

Mặc dù Đường Minh Sơn và Triệu Thiên đều gặp nhau hằng năm, nhưng khi Đường Minh Sơn không ở nhà, Triệu Thiên sẽ không đến.

Suy cho cùng thì quan hệ giữa Phong Ngọc Lan và chị dâu Triệu chỉ ở mức bình thường, một người đàn ông như Triệu Thiên cũng sẽ không thường xuyên đến thăm em dâu và thím.

Nếu không phải tính nhiều chuyện, không biết sẽ nói ra những chuyện tầm phào gì.

“Có phải cậu ta gặp khó khăn gì không, không nghĩ rằng Tiểu Diệp Tử ở đây nên không tiện nói ra?” Mẹ Đường đoán.

“Anh ấy thì gặp khó khăn gì được cơ chứ?” Phong Ngọc Lan nghĩ, khó khăn lớn nhất của nhà họ Triệu là chị dâu Triệu cũng muốn Triệu Thiên chuyển đến kí túc xá của nhà máy sản xuất giấy, nhưng hết lần này đến lần khác, Triệu Thiên không được thăng chức nên không đi được.

Cô là giáo viên, Đường Minh Sơn vẫn chưa tốt nghiệp, có nhiều mối quan hệ ở nhà máy sản xuất giấy nhất, ngoại trừ sư phụ của Đường Minh Sơn ra thì chỉ còn hai nhà là Dương Bảo Quốc và Triệu Thiên.

Không ai là ông to bà lớn cả nên chẳng giúp được gì.

Mà khoảng thời gian tiếp theo, Triệu Thiên cũng không đến đây, giống như ngày hôm ấy chỉ đơn giản là đến thăm nhà.

Mẹ Đường nghĩ, sau khi bàn bạc với Phong Ngọc Lan, có một hôm bà mang đồ đạc và đưa Nguyên Khang lên nhà ngang vào lúc năm giờ hơn.

Chị dâu Triệu đang chuẩn bị bữa tối, lúc này Triệu Thiên vừa về, đang tắm ở tầng một.

Đến khi anh ta quay lại tầng năm, thấy Nguyên Khang và Niếp Niếp đang chơi gì đó ở trên hành lang với thằng hai, tiếng mẹ Đường vọng ra từ trong nhà.

Triệu Thiên vội đi vào nhà, thấy chị dâu Triệu đang nói chuyện với mẹ Đường vui vẻ, anh ta cũng vào góp vui.
 
Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian
Chương 196: Chương 196



Tối nay Phong Ngọc Lan ăn tối ở nhà thầy Thượng Quan, thầy Thượng Quan sắp nghỉ hưu, với tư cách là giáo viên luôn dẫn dắt Phong Ngọc Lan, dĩ nhiên mối quan hệ của họ tốt hơn so với những người khác ở trong văn phòng.

Lúc cô trở lại ký túc xá, mẹ Đường đã về rồi.

“Không nói không rằng gì, cứ kéo mẹ đi thôi.” Mẹ Đường nghĩ một lúc rồi nói: "Có vẻ như không có chuyện gì thật.”

“Không có chuyện gì thì tốt rồi.” Phong Ngọc Lan gật đầu.

Hơn một tháng nữa là học sinh lớp mười hai chuẩn bị thi đại học, Phong Ngọc Lan và thầy Thượng Quan bận bù đầu tối mặt.

Có những hôm Phong Ngọc Lan không về nhà ăn trưa, Nguyên Khang về nhà ăn cơm xong thì mang cơm qua cho cô.

Dù như thế thì họ vẫn cảm thấy không đủ thời gian.

Sau khi có kết quả của kì thi khảo sát, hiệu trưởng Lý nở nụ cười mãn nguyện: "Lần khảo sát này tốt hơn lần trước rồi, chắc chắn kết quả thi đại học của chúng ta sẽ rất tốt!”

“Vẫn phải duy trì tính ổn định.” Thầy Thượng Quan cũng vui theo, nhưng dù sao, ông ấy cũng đã già và tâm trạng ổn định: "Càng tiến bộ thì chúng ta càng phải làm cẩn thận, tôi nghĩ mình nên tổ chức một buổi truyền cảm hứng cho các em khối mười hai.”

Phong Ngọc Lan đang chấm bài bên cạnh, nghe thế thì gật đầu đồng tình: "Đúng là nên tổ chức thật để các em không cảm thấy bị lo lắng quá mức.”

“Được rồi, vậy tổ chức vào chiều thứ bảy nhé.” Hiệu trưởng Lý gật đầu.

Mẹ Đường biết học sinh lớp mười hai học hành vất vả nên thời gian này không về quê, bằng một cách khác, bà đã làm đồ ăn bồi bổ sức khỏe cho Phong Ngọc Lan.

Chớp mắt là đến ngày thi đại học.

Phong Ngọc Lan và thầy Thượng Quan dặn dò học sinh mình năm lần bảy lượt, được mang gì, không được mang gì, phải nhớ hết.

Khi kì thi đại học diễn ra, Phong Ngọc Lan và thầy Thượng Quan không tham gia, có thể nói giám thị trong huyện của họ không làm giám thị của kì thi đại học, thành phố đã cử giáo viên đến.

Sau khi kết thúc kỳ thi đại học, Phong Ngọc Lan và thầy Thượng Quan còn bận bịu thêm vài ngày, viết đáp án đúng cho học sinh, bảo các em tự tính điểm của mình, sau đó dựa vào điểm xét tuyển của từng trường trong đợt trước, bắt đầu chọn trường mình thích và chắc chắn rằng mình sẽ đỗ đại học.

Mà Đường Minh Sơn cũng chuẩn bị tốt nghiệp.

Sau khi Phong Ngọc Lan giải quyết xong công việc ở trường, Nguyên Khang đang trong kỳ nghỉ nên cô đưa nó đến tỉnh lị tìm Đường Minh Sơn.

Phong Ngọc Lan tốt nghiệp sớm hơn Đường Minh Sơn, không biết có phải vì việc học của Đại học Y khoa nặng hơn hay không, gần cuối tháng sáu, Đường Minh Sơn mới bận rộn vì chuẩn bị tốt nghiệp.

“Mẹ ơi, chúng ta không đến nhà khách sao?” Sau khi Nguyên Khang xuống xe với Phong Ngọc Lan thì thấy mẹ không để ý đến nhà khách và dẫn nó đi về phía trước.

“Chúng ta sẽ ở trong khách sạn bình dân, nghe nói lúc nào cũng có nước nóng, tiện hơn nhiều so với nhà khách.”

Phong Ngọc Lan cười híp mắt, dẫn nó đến khách sạn, trẻ con luôn tò mò với những thứ mới lạ nên nghe vậy nó không phản đối gì cả, vui vẻ đi theo Phong Ngọc Lan.

Sau khi mở cửa phòng, Phong Ngọc Lan và Nguyên Khang nghỉ ngơi hơn một tiếng trước khi đến Đại học Y khoa tìm Đường Minh Sơn.

Họ đi thẳng đến kí túc xá dành cho sinh viên nam, nói với dì quản lí kí túc xá là mình muốn tìm một người, dì ấy bảo họ đợi ở ngoài cửa để lên tầng tìm, ngay sau đó Đường Minh Sơn chạy xuống.

Anh vô cùng ngạc nhiên, tiến lên phía trước nắm tay Phong Ngọc Lan: "Anh đến rồi đây.”

“Ừm.” Phong Ngọc Lan gật đầu: "Không lẽ anh tốt nghiệp, bọn em không được tới đây hỗ trợ hay sao?”

Nguyên Khang cũng đi lên nắm lấy tay Đường Minh Sơn, nói tới bóng rổ, nó vô cùng thích thú.

Đường Minh Sơn xoa đầu nó mấy cái.

Bây giờ anh đang rảnh nên đi cùng Phong Ngọc Lan và Nguyên Khang ra khỏi trường, đi ăn trước, ăn xong thì đến thăm nhà cậu Lưu.

Lưu Phân không ở nhà nhưng cậu Lưu thì có, không những ông ấy ở nhà mà còn đang bị thương.

Nhìn sắc mặt hơi tái của cậu Lưu với vải trắng quấn trên cánh tay móc lên cổ, Phong Ngọc Lan hít sâu: “Cậu Lưu, cậu bị sao thế ạ?”

Đường Minh Sơn nhíu mày: "Tai nạn lao động ạ?”

Cậu Lưu lắc đầu, thấy họ đến thì vui lắm, bảo họ vào trong nhà ngồi, ông ấy còn muốn đi rót nước cho họ, Đường Minh Sơn ngăn ông ấy lại, khéo léo lấy ấm đun nước ra rót nước cho ba người.

Nguyên Khang không ở đây, khi họ đang đi vào ngõ thì gặp Vĩnh Bình nên hai cậu nhóc kéo nhau ra ngoài chơi rồi.

“Không phải tai nạn lao động, tối hôm ấy cậu tan làm gặp phải một tên trộm, cậu đánh nhau với hắn nhưng hắn có d.a.o nên đã c.h.é.m cậu.”

Lúc đó cậu Lưu lấy tay chắn bụng theo bản năng, nhưng d.a.o lại đ.â.m vào cánh tay, vết thương khá nặng, nếu như không có mấy đồng nghiệp đạp xe ở đằng sau đến kịp, có lẽ cậu Lưu đã không qua khỏi.

“Thế có bắt được tên trộm không ạ?”

“Lúc đấy hắn đã bị đồng nghiệp của cậu tóm lên đồn cảnh sát rồi, sau đó cảnh sát tìm ra người nhà của hắn, họ cũng bồi thường cho cậu tiền thuốc men và tiền để bồi bổ, cả phí tinh thần gì đó, cậu cũng không hiểu, là chú út của Vĩnh Bình giúp cậu.”

Cậu Lưu nói rất bình tĩnh, khiến người nghe phải kinh ngạc, nếu ông ấy không được may mắn, đằng sau không có ai nhìn thấy cảnh tượng ấy thì họ sẽ không thể ngồi đây uống nước với cậu Lưu được nữa.

Thay vào đó sẽ được xếp vào bàn của người lớn, vừa uống rượu vừa buồn tủi.

"Không có việc gì đâu, đừng xụ mặt nữa.” Cậu Lưu thấy mọi người dùng ánh mắt như thế nhìn mình thì cảm thấy vui vẻ: "Cậu rất nổi tiếng ở trong đơn vị, các lãnh đạo đều đến gặp cậu, còn bảo cậu phải dưỡng thương cho tốt, cũng không trừ tiền lương của cậu, vẫn trả lương cho cậu giống như lúc trước."

"Quá nguy hiểm." Trong lòng Phong Ngọc Lan vẫn còn sợ hãi: "Cậu cả, sau này lúc tan tầm cậu vẫn nên đi chung với đồng nghiệp, nhiều người sẽ an toàn hơn."

"Trong ngõ nhỏ này cũng có sáu người nữa cùng đơn vị với cậu cả, mặc dù khác phòng ban nhưng ít nhất cũng sẽ có một hai người gì đó tan tầm cùng lúc chứ?"

Đường Minh Sơn cũng nói.

Cậu Lưu cười gật đầu: "Chính vì việc của cậu nên giờ mọi người đều cố gắng đi chung, mọi người đều chờ nhau cả, sau khi vết thương của cậu lành thì cậu cũng sẽ cùng đi làm và tan việc chung với mọi người, mấy đứa cứ yên tâm."

Ông ấy còn phải chăm sóc cho Quải Quải, còn phải quan tâm chuyện của con gái nên rất luyến tiếc cái mạng này.

Bởi vì không biết cậu Lưu bị thương cho nên hai người chỉ mua một chút nước hoa quả, thật sự rất xấu hổ, vì vậy, lúc cậu Lưu bảo bọn họ ở lại ăn cơm tối, Phong Ngọc Lan xắn tay áo đi vào bếp nấu cơm, cậu Lưu chỉ cho cô vị trí của nhà bếp.

Đường Minh Sơn đi ra ngoài, đến khi quay lại trên tay đã xách theo rất nhiều thuốc bổ máu, cậu Lưu liên tục dạy dỗ anh nhưng Đường Minh Sơn chỉ xem như không nghe thấy gì.

Hai đứa nhỏ Nguyên Khang và Vĩnh Bình mặc dù không ở chung với nhau thường xuyên nhưng cũng hay viết thư cho nhau, giờ gặp mặt, cả hai đều cảm thấy rất thân thiết.

Buổi tối Vĩnh Bình dẫn Nguyên Khang về nhà họ Lâm ăn cơm, may mà mấy người Phong Ngọc Lan cũng đã thăm hỏi nhà họ Lâm, còn biếu một ít quà, nếu không chuyện này thật sự là quá ngượng ngùng.

Ăn cơm chiều xong, mấy người Phong Ngọc Lan ngồi nói chuyện thêm một lúc rồi từ chối lời mời qua đêm của cậu Lưu và Lưu Phân, sau đó chuẩn bị quay về khách sạn.

Kết quả là Vĩnh Bình lôi kéo Nguyên Khang từ từ đi đến trước mặt hai người: "Dì Phong, chú Đường, không thể cho Nguyên Khang ngủ ở nhà cháu một đêm ạ?"

Nguyên Khang cũng dùng ánh mắt mong chờ nhìn bọn họ.

Phong Ngọc Lan nhấc mi, Đường Minh Sơn ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Nguyên Khang lúc ngủ không nằm yên đâu."

"Làm gì có! Con ngủ rất ngoan!"

Nguyên Khang nói ngay lập tức.

Vĩnh Bình cũng đảm bảo sẽ không để cho Nguyên Khang bị lạnh.

Hiện tại là mùa hè cho nên sẽ không bị lạnh, chỉ sợ bị nóng thôi, nhưng Vĩnh Bình nói trong nhà có quạt, cam đoan sẽ làm cho Nguyên Khang ngủ thật thoải mái.

Thấy hai đứa nhỏ đều dùng đôi mắt mong chờ nhìn hai người, thím Lâm che miệng cười: "Còn không đồng ý mau đi, hai đứa sắp khóc rồi kìa."

Chú Lâm cũng cười tủm tỉm gật đầu.

Cậu Lưu cũng muốn để mọi người ở lại nhà mình. Thấy vậy, hai người Phong Ngọc Lan gật đầu đồng ý, Vĩnh Bình đương nhiên sẽ không kéo Nguyên Khang đến ở nhà cậu Lưu mà kéo nó chạy vào trong phòng của mình.

"Vậy cháu nhờ thím Lâm và chú Lâm chăm sóc giùm đứa nhỏ này."

"Hai đứa nói gì vậy, hay là cả hai cũng đừng có về, ở lại đây luôn đi."

Thím Lâm giữ hai người lại.

"Bọn cháu đã thuê phòng khách sạn rồi ạ, nếu mà không đi ở thì lãng phí lắm."

Phong Ngọc Lan cười nói.

Thím Lâm nghe cũng đúng: "Vậy hai đứa nhớ đến đây ăn cơm trưa, nói rồi đó, nếu không đến là thím giận đó."

"Đúng rồi." Chú Lâm lại gật đầu lần nữa.

Vì thế mọi người hẹn nhau cùng ăn bữa trưa ngày mai, lúc này hai người Phong Ngọc Lan mới rời khỏi.

Lúc sắp đi ra khỏi ngõ, Phong Ngọc Lan nhìn thấy một người rất quen mắt, Đường Minh Sơn kéo cô đến chào hỏi với người đó, Phong Ngọc Lan giờ mới biết được đây là con cả của nhà họ Lâm.

"Nghe cậu Lưu nói năm nay cậu ấy sẽ tham gia kỳ thi đại học, hình như trình độ cũng không tệ, hy vọng lúc này có thể thi đậu đại học tiếp tục học tập."

Đường Minh Sơn nói.

"Còn cô gái kia?"

Phong Ngọc Lan đang hỏi về cô gái mà anh cả Lâm thích, sống ở hẻm bên cạnh.

"Cưới chồng rồi." Đường Minh Sơn lắc đầu: "Vốn dĩ người ta cũng không thích anh cả Lâm, chỉ là cậu ấy tự theo đuổi, lúc sau người ta không chỉ cưới chồng mà hai vợ chồng còn nhận anh cả Lâm làm anh trai, em thấy có giỏi không?"

"Quá giỏi." Phong Ngọc Lan không nhịn được cười thành tiếng: "Tiếc là năm đó nếu anh cả Lâm có thể nhìn Bồ Vũ vài lần thì cũng không cần phải hối hận như lúc này."

"Nhưng mà thế này cũng khá tốt, mọi người đều có cuộc sống của mình."

Đường Minh Sơn cũng cười theo.
 
Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian
Chương 197: Chương 197



Phong Ngọc Lan ngẩng đầu nhìn anh, hai người nhìn nhau cười rồi đi về phía khách sạn.

Phong Ngọc Lan đã đặt trước một phòng có hai giường, cô định để cho hai cha con ngủ chung một giường còn cô ngủ giường còn lại, kết quả Nguyên Khang ngủ ở nhà của Vĩnh Bình.

Nhờ vậy mà hai vợ chồng có thể ở chung với nhau sau một thời gian dài xa cách.

Một đêm ngủ yên.

Khách sạn có quạt trần nên hai người ngủ rất thoải mái, nếu không phải Đường Minh Sơn cần tới trường học thì không biết hai người còn ngủ tới khi nào.

Bọn họ đi đón Nguyên Khang trước, Vĩnh Bình cũng đi theo hai người đến Đại học Y khoa, mọi người tìm thợ chụp ảnh để chụp ảnh chung như hôm tốt nghiệp của Phong Ngọc Lan, có ảnh một người cũng có ảnh hai người.

Sau khi cảnh tượng náo nhiệt kết thúc, Đường Minh Sơn lại dẫn theo mọi người đến nhà họ Lâm ăn trưa, buổi tối lại đi ăn với bạn bè cùng phòng, ngày hôm sau bắt đầu thu dọn đồ đạc, những thứ quá nặng đều đóng gói gửi qua bưu điện, còn lại thì xếp vào túi lớn.

Sau khi sắp xếp xong, mọi người lại dành một ngày để đi dạo những địa điểm ngắm cảnh nổi tiếng ở tỉnh thành, đến chạng vạng mới đến gặp mấy người Đường Văn Tuệ để ăn tối.

Sáng sớm hôm sau, ba người ra bến xe đi về thị trấn, lúc tới nơi Đường Minh Sơn cầm theo đơn đến nhận chức làm việc tại bệnh viện huyện, đến khi những túi đồ gửi qua bưu điện về tới thị trấn thì cũng đã có thông báo kết quả thi đại học.

Phong Ngọc Lan dạy học sinh cấp ba, hai mươi hai người đậu trường đại học, hai mươi sáu người đậu trường dạy nghề.

Một lớp có bốn mươi tám người, thành tích như thế đã là cực kỳ xuất sắc đối với một thị trấn nhỏ không có nguồn tài nguyên dạy học tốt.

Thầy Thượng Quan về hưu với một nụ cười thỏa mãn, Phong Ngọc Lan cũng trở thành giáo viên chính thức của trường trung học phổ thông của thị trấn, tiền lương mỗi tháng sau khi trừ đi tiền đóng bảo hiểm cơ bản cũng có thể nhận được ba mươi lăm đồng.

Mà Đường Minh Sơn không có kỳ nghỉ hè, anh vừa đến báo tên ở bệnh viện huyện xong thì đã bắt đầu đi làm vào ngày hôm sau, bắt đầu đi theo vị bác sĩ lớn tuổi ở khoa chỉnh hình để thực tập, một tháng cũng nhận được hai mươi lăm đồng tiền.

Tiền lương của hai người cộng lại cũng được sáu mươi đồng mỗi tháng, chưa thể nói là cao nhưng cũng coi như là gia đình trung lưu bình thường.

Bởi vì nhà cũ phải thu hoạch vụ thu nên Phong Ngọc Lan dẫn Nguyên Khang về giúp đỡ ông bà, Đường Minh Sơn ăn cơm tại căng-tin bệnh viện, ngủ tại ký túc xá của trường học.

Đương nhiên anh có thể xin ngủ lại ở ký túc xá của bệnh viện, nhưng mà hiện tại anh vẫn ăn "cơm mềm" của Phong Ngọc Lan chứ chưa xin.

Vị bác sĩ lớn tuổi họ Bạch, những người bệnh đều gọi ông là bác sĩ Bạch.

Bác sĩ Bạch là một vị bác sĩ rộng lượng, ông ấy thật sự nghiêm túc hướng dẫn cho Đường Minh Sơn, dạy hết toàn bộ những gì mình có thể dạy cho anh, Đường Minh Sơn cũng không phụ sự kỳ vọng của ông ấy, càng ngày anh càng... tiến bộ hơn, trở thành trợ thủ có tay nghề giỏi của ông ấy.

"Hiện tại cậu ở chỗ ký túc xá của vợ cũng không sao, đợi hai năm nữa bệnh viện của chúng ta xây xong khu nhà nhân viên thì xin cấp phòng."

Lúc ăn cơm trưa, bác sĩ Bạch cười tủm tỉm nói với Đường Minh Sơn: "Tin tức ngầm đó."

Đường Minh Sơn cũng cười tủm tỉm lắng nghe: "Vậy em sẽ ăn cơm mềm thêm hai năm nữa."

Bác sĩ Bạch nghe vậy thì cười ha ha, mấy vị bác sĩ khoa nội khác cũng múc cơm tới bên này.

Trong đó có một vị bác sĩ già cực kỳ nhiệt tình với Đường Minh Sơn, toàn hỏi anh những câu về tình hình gia đình.

Bác sĩ Bạch hơi nhếch mi, nhìn thoáng qua hai vị bác sĩ khác mới hiểu được vị bác sĩ già kia muốn hỏi thăm cái gì.

"Tôi nói nè lão Lý." Bác sĩ Bạch nhìn thấy bộ dạng vội vàng của bác sĩ Lý thì không nhịn được gọi một tiếng: "Tiểu Đường người ta đã có vợ, ông hỏi thăm như thế, ai không biết chuyện còn tưởng ông định cướp người đó."

Bác sĩ Lý sửng sốt nhìn về phía Đường Minh Sơn, anh gật đầu nói tiếp: "Cháu đã cưới vợ nhiều năm rồi, tình cảm vợ chồng cháu rất tốt."

"À vậy à, tôi chỉ muốn quan tâm cậu một chút thôi chứ không có ý gì khác, lão Bạch, ông thiệt là, nói bậy bạ gì không à."

Mặc dù nói thế nhưng sau đó, bác sĩ Lý không hỏi thêm bất kỳ vấn đề gì của Đường Minh Sơn nữa.

Chờ mọi người quay về văn phòng khoa nội, bác sĩ Lý mới chậc một tiếng: "Tôi còn tưởng cậu ta độc thân chứ."

Đồng nghiệp nghe thế cười cười nói: "Tôi có quen biết cậu ta, Tiểu Đường ban đầu là kỹ thuật viên ở nhà máy sản xuất giấy của huyện chúng ta, vốn tiền đồ cũng khá tốt, sau này thi đậu đại học, cả hai vợ chồng đều đi báo danh, mấy người đoán xem kết quả thế nào?"

Thấy ánh mắt của mọi người đều bị hấp dẫn tới chỗ này, âm thanh của vị đồng nghiệp kia càng to hơn.

"Một người trở thành giáo viên nhân dân, một người đến bệnh viện của chúng ta, với thành tích của bọn họ lẽ ra trường học sẽ không phân phối đến chỗ của chúng ta, nhưng mà hai vợ chồng đều tự nguyện xin quay về làm việc theo hộ tịch, nếu không thì bệnh viện nhỏ như của chúng ta không thể giữ người ta lại được đâu."

"Hóa ra là tự xin về đây." Khuôn mặt của bác sĩ Lý lộ vẻ kinh ngạc và tán thưởng: "Nếu là tôi thì chưa chắc tôi đã quay về."

"Ai mà chẳng thế."

Lúc này mọi người bắt đầu nói chuyện ồn ào.

"Bác sĩ Lý, người bệnh ở giường số sáu nói vẫn còn đau bụng."

Một hộ sĩ bước vào tìm bác sĩ Lý.

"Để tôi xem thử."

Bác sĩ Lý thả chiếc chén tráng men xuống rồi đứng dậy đi theo.

Trong đất vườn của nhà họ Đường có vài người đang đứng, Phong Ngọc Lan cũng có ở trong đó, cô đang cúi người nhìn những cành lúa nặng trĩu trước mặt, bên tai nghe cha mẹ chồng và hai vợ chồng anh hai đang nói chuyện thu hoạch lúa ngày mai.

Phong Ngọc Lan đứng thẳng dậy, cô nhìn sang ruộng lúa của nhà chú ba Đường và bác cả Đường, lúa trên ruộng đã được gặt xong, hiện giờ chỉ còn lại mấy bó rơm rạ.

"Nguyên Khang đâu?"

"Vừa nãy còn đứng đây mà?"

"Đi chơi với Xuyên Tử ở bên kia kìa, thấy không?"

Trên sườn núi xa xa, Nguyên Khang và A Tráng đang leo lên cùng Xuyên Tử.

Chị dâu hai Đường bật người hét to: "Nguyên Khang, mấy đứa đi đâu vậy?"

"Tụi con đi lên núi tìm quả lê!"

Giọng của Nguyên Khang cũng truyền tới.

"Cẩn thận có rắn đó!"

Phong Ngọc Lan cũng gọi với theo.

"Con biết rồi!"

Đến lúc chạng vạng vẫn không thấy A Tráng và Nguyên Khang về nhà, anh hai Đường và bác cả Đường một người cầm một cây gậy tức giận chạy đi tìm mấy đứa nhỏ.

Phong Ngọc Lan cũng lo lắng, lúc nấu cơm đều đang suy nghĩ mấy đứa nhỏ có phải là bị té lúc leo cây hay không.

Đừng nói cô, ngay cả chị dâu hai Đường và mẹ Đường đều đang nhắc tới chuyện này.

"Mấy cái đứa này, chơi thì chơi, đến giờ cũng không biết về nhà nữa?"

"Kiểu này chắc là phải bị đánh rồi."

Nửa giờ sau, anh hai Đường và Nguyên Khang quay về, Nguyên Khang để trần nửa thân trên, áo cởi ra dùng để bọc mấy quả lê núi, nó đổ tất cả quả lê vào trong cái ky, mấy đứa nhóc cũng giỏi thật, mấy quả lê đều rất to, nhìn nhìn chắc cũng được mười ký.

"Nhiều vậy à?"

Cha Đường kinh ngạc cầm một quả lên: "Nhìn to như thế này, không giống quả dại chút nào."

"Đúng là quả dại ạ." Nguyên Khang rất kiêu ngạo ưỡn bộ n.g.ự.c đã bị nhơ của mình: "Chúng cháu tìm trong rừng rất lâu mới gặp được cây lê núi lớn như vậy đó ạ."

"Sao mấy đứa biết được trong núi có cây này?"

"Anh Xuyên Tử nói ạ, anh ấy nói cha của anh ấy chỉ chỗ cho ảnh."

Nguyên Khang bưng cái chén tráng men lên rót nửa chén trà thảo mộc rồi trả lời.

"Chỗ xa như thế mà mấy đứa tụi con dám đi, không sợ gặp được chuyện gì không may nhỉ!"

Mẹ Đường mắng.

"Không sợ, cháu là một người đàn ông nhỏ rồi."

Nguyên Khang ngẩng cao đầu trả lời.

Anh hai Đường không muốn tốn hơi nên cầm cây gậy nhìn Nguyên Khang chăm chú: "Giỏi lắm, bác mời cháu ăn món gậy xào thịt nha."

Chị dâu hai Đường ngồi cười ở một bên: "Ăn, ăn một chậu luôn!"

Nguyên Khang nhanh chân bỏ chạy nhưng kết quả vẫn bị anh hai Đường nhanh tay tóm được, dùng gậy quất nhẹ hai phát vào mông: "Sau này còn dám đi xa như thế thì bác đánh thật luôn!"

"Mẹ sẽ nói với cha của con." Phong Ngọc Lan ngồi bên cạnh bồi thêm một câu.

Nguyên Khang nghe thế thì nhảy dựng lên nhận sai: "Không có lần sau đâu ạ!"

Vừa nói xong, mọi người đã nghe thấy tiếng khóc lớn hu hu của A Tráng vì bị đánh truyền đến từ nhà bên cạnh, xen giữa tiếng khóc là tiếng mắng của bác cả Đường và chị dâu họ, bác gái cả đang cố gắng bảo vệ thằng bé, còn có tiếng khóc theo của Yêu Muội.
 
Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian
Chương 198: Chương 198



Sáng ngày hôm sau, trừ mẹ Đường và Nguyên Khang ra, những người còn lại đều ra đồng gặt lúa.

Với thời tiết nắng nóng này, để tránh phải phơi nắng, trời chỉ mới tờ mờ sáng mọi người đã vác những thùng đựng lúa ra đồng.

Chú ba Đường và bác cả Đường cũng đến giúp đỡ.

Có khá nhiều người làm công việc này như bọn họ, cách mấy sào ruộng, Phong Ngọc Lan vẫn trò chuyện mấy câu với chị dâu của gia đình kia.

Cô không quá khỏe, hơn nữa cũng không thường xuyên làm việc nặng, cho nên cô được sắp xếp ôm những cây lúa đã được gặt, mang đến cho anh hai Đường và chị dâu hai Đường đang đứng đập cây lúa vào chậu đựng lúa.

Nếu đã có người giúp đỡ thu hoạch lương thực vậy thì nhất định phải chuẩn bị một bữa ăn ngon để chiêu đãi, mẹ Đường khẳng định là không thể làm một mình được, cho nên Xuân Phân và chị dâu họ đã đến giúp nấu nướng.

Nguyên Khang ôm củi từ sân sau tới đặt vào đống củi thì nghe thấy mẹ Đường và chị dâu họ nói về chuyện hôm qua A Tráng bị đánh.

“Thằng nhóc này mấy ngày không bị đánh là thấy cả người ngứa ngáy mà.”

Chị dâu họ vừa nghe nhắc đến liền cảm thấy tức giận, Nguyên Khang ở bên cạnh cũng bị chị ấy nói mấy câu: “Một nơi sâu như vậy, sao ba đứa con nít như các cháu lại dám đến đó!”

“Bọn cháu không còn là con nít nữa.”

Nguyên Khang thì thầm.

Chị dâu họ không nghe thấy nên tiếp tục nói: “Còn nữa, bọn cháu có biết ở đó có gì không?”

“Có gì ở đó?”

Xuân Phân bên cạnh tò mò hỏi, một bên thì kéo bàn tay nhỏ của Lỗi Tử xuống, ngăn không cho nó giúp bóc tỏi, tên nhóc này cứ bóc xong là lại nhét tỏi vào miệng, có giúp cũng vô ích.

Nguyên Khang cũng ngẩng đầu lên.

Chị dâu họ vừa nói xong liền cảm thấy hối hận, sợ sẽ dọa mấy đứa nhỏ.

“Nó giờ cũng đã là một chàng trai nhỏ rồi, không thể bị dọa sợ được.”

Mẹ Đường cũng muốn để cho Nguyên Khang nghe được chút chuyện đáng sợ.

Thấy bà nói như vậy, chị dâu họ không bận tâm thêm nữa: “Cháu đi gọi anh A Tráng lại đây rồi cùng nghe.”

Nguyên Khang đáp lại một tiếng, vội vàng chạy sang bên cạnh tìm A Tráng, bác gái cả đang phơi lúa trong sân, lúa sau khi thu hoạch phải phơi khô mấy ngày mới cất vào kho, nếu không sẽ bị móc.

“Cháu tìm A Tráng hả?”

Bác gái cả híp mắt cười nhìn về phía Nguyên Khang đang có chút chột dạ.

“Dạ.” Nguyên Khang nhớ tới âm thanh mà hôm qua nghe được, cảm thấy A Tráng quá thảm rồi.

“Nó đang nằm trong nhà đấy.”

Bác gái cả xua tay, ý bảo nó đi vào nhà tìm, Yêu Muội đang ngồi bóc ngô ở một bên, thấy vậy thì thả ngô xuống chạy theo Nguyên Khang vào trong nhà.

“Yêu Muội không giúp nữa sao?”

“Em nghỉ một lát.”

Con bé cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng.

“A, anh A Tráng…”

Thấy A Tráng nằm úp sấp trên giường với cái m.ô.n.g sưng vù, Nguyên Khang lắp ba lắp bắp gọi đối phương.

A Tráng mệt mỏi quay đầu lại, vừa nhìn thấy nó, đôi mắt lập tức ngấn nước: “Nguyên Khang… Em có bị đánh không?”

Nguyên Khang muốn nói không có, nhưng sợ cậu bạn nhỏ này sẽ cảm thấy bất công, lại nghĩ đến hình như mình cũng bị đánh hai cái nên nó nói chắc nịch: “Em cũng bị đánh rồi.”

Quả nhiên, A Tráng rơi nước mắt: “Em bị đánh chỗ nào?”

Nguyên Khang đi tới bên giường rồi ngồi xuống, Yêu Muội ở bên cạnh cũng theo sát.

“Ở mông, nhưng mà không bị nặng như anh.”

“Anh thật thảm mà.” A Tráng hít hít mũi: “Ông nội đánh anh xong, mẹ anh lại đánh nữa, m.ô.n.g anh đau quá.”

“Vậy anh có đi được không?”

“Đi đâu chơi?”

A Tráng cứ nghĩ là nó muốn ra ngoài chơi, lập tức chống thẳng người dậy leo xuống giường, dáng đi của cậu rất kỳ lạ, nhưng vẫn nhích từng bước một tiến về phía trước, thấy Nguyên Khang ngơ ngác ngồi bất động ở trên giường, cậu còn thúc giục.

“Sao chưa đi nữa?”

Nguyên Khang thu cằm lại, dẫn Yêu Muội đuổi theo A Tráng đang di chuyển với tốc độ như rùa bò.

“Cháu đi đâu vậy? Mông của cháu vẫn chưa hết sưng đâu đấy.”

Bác gái cả buồn cười nhìn đứa cháu trai lớn.

“Cháu, cháu chỉ ra ngoài phơi nắng chút thôi, đúng không Nguyên Khang?”

A Tráng vội vàng nói.

“Vâng, vâng, vâng, hôm nay nhà cháu làm đồ ăn rất ngon, bà nội bảo cháu đến gọi anh A Tráng sang chơi.”

“Em cũng đi! Em cũng đi!”

Yêu Muội sợ các anh sẽ bỏ mình lại, nó vội vàng ôm lấy chân của Nguyên Khang nhảy nhảy lên.

“Được, được, được, chúng ta cùng đi.” Nguyên Khang rất cưng chiều cô em gái này: “Bà cả, lát nữa bà cũng nhớ phải tới đấy nhé.”

“Biết rồi.” Bác gái cả cười gật đầu, sau khi nhìn ba đứa nhỏ chạy ra khỏi sân, bà ấy nhặt trái ngô mà Yêu Muội vừa bóc được một nửa lên, tiếp tục tróc hạt.

Bắp ngô nhà họ đầu tiên là phơi khô, đến khi phơi khô sau đó sẽ tách hết hạt ngô ra và đóng gói.

A Tráng vốn cho rằng những gì mà Nguyên Khang vừa nói chỉ là “lời xã giao”, kết quả cậu lại thấy Nguyên Khang thực sự dẫn Yêu Muội đi về nhà, A Tráng hơi do dự.

“Anh A Tráng, sao vậy?”

“Mẹ anh đang ở nhà của em.”

“Vậy thì sao, thím ấy bảo em gọi anh đến mà.”

Nguyên Khang nói.

“Thật à?”

“Thật, đi thôi.”

Nguyên Khang rất tò mò về câu chuyện mà bác gái Đường vẫn chưa nói xong.

Nhưng nó cũng biết bây giờ m.ô.n.g của A Tráng rất đau, nên nó đã đi chậm lại một chút.

Khi mà bọn nó đến nhà bếp, chị dâu họ liếc nhìn A Tráng đang căng thẳng một cái, sau đó bảo bọn nó ngồi xuống.

A Tráng không ngồi, m.ô.n.g của cậu vẫn còn đau, đứng như vậy vẫn tốt hơn.

Tiểu Lỗi Tử thấy anh chị của mình tới, lập tức thả tỏi xuống, chạy đến nắm lấy tay của Yêu Muội, nhe răng cười, Yêu Muội bày ra dáng vẻ của một chị lớn, lấy chiếc khăn tay từ trong túi của mình ra, lau nước bọt cho Lỗi Tử, sau đó lại nhét khăn tay vào trong túi của Tiểu Lỗi Tử.

“Vậy thì thím sẽ nói tiếp, cánh rừng mà hôm qua bọn cháu đi vào trước đây được gọi là núi Tiểu Nhi, có rất nhiều đứa trẻ không thể lớn lên đều được chôn ở nơi đó.”

Đối với bọn Nguyên Khang, những lời này vừa cảm thấy đáng sợ lại vừa cảm thấy mới lạ.

Bởi vì hôm qua lúc mà bọn nó hái lê ở trong núi, bọn nó cũng không cảm thấy có cái gì đáng sợ cả.

“Không nhìn thấy mấy phần mộ mà.”

A Tráng nhỏ giọng nói.

“Chuyện cũng xong rồi.” Mẹ Đường thở dài: “Dù sao thì sau này các cháu hạn chế đi vào rừng một mình lại, nếu muốn đi thì phải có người lớn đi theo, biết chưa?”

“Đứng vậy, nếu con cảm thấy m.ô.n.g mình vẫn chưa đủ đau, vậy thì mẹ không ngại cho con ăn một trận nữa đâu!”

Chị dâu họ hừ một tiếng, lời nói ra lại khiến cho A Tráng run lẩy bẩy.

“Nguyên Khang, mang trà thảo mộc ra đồng đi!”

Khoảng mười giờ, Xuân Phân thấy trà trong ấm đã nguội, vội vàng đổ vào bình trà lớn, lấy thêm vài cái bát, bỏ những thứ này vào một cái giỏ nhỏ ở phía sau, sau đó gọi Nguyên Khang không biết đang nói chuyện gì với A Tráng ở gian nhà chính một tiếng.

“Đây ạ!”

Nguyên Khang chạy đến, đeo cái giỏ lên lưng rồi đi ra ngoài, A Tráng ban đầu cũng muốn đi theo, nhưng vừa bước đi, cái m.ô.n.g liền bị kéo lại, cậu chỉ đành bất lực đứng nhìn Nguyên Khang và Yêu Muội rời đi.

“Anh.”

Tiểu Lỗi Tử ôm lấy chân cậu, bàn tay nhỏ bé của nó vô tình chạm vào m.ô.n.g cậu, A Tráng đột nhiên kêu lên một tiếng.

Mấy người ngồi trong bếp nghe thấy thì ha ha cười to.

Phong Ngọc Lan ngồi trên bãi cỏ uống trà thảo mộc, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, ngồi bên cạnh cô là chị dâu hai Đường, hai người nhỏ giọng nói chuyện, cảm nhận từng làn gió nhẹ.

“Bác gái, chỗ đó thật sự gọi là núi Tiểu Nhi sao?”

Nguyên Khang chỉ về phía ngọn núi mà hôm qua bọn nó vào hái lê.

“Đúng vậy, lá gan của bọn cháu cũng lớn thật đấy.” Chị dâu hai Đường gật đầu.

Phong Ngọc Lan không biết chuyện này, vì vậy cô cũng giống như Xuân Phân vây hỏi mấy câu, sau khi nghe những gì mà chị dâu hai Đường nói cũng khá giống những gì mà chị dâu họ nói, Nguyên Khang mím mím môi.

Chờ đến khi Phong Ngọc Lan và những người khác uống trà xong, Nguyên Khang đeo cái giỏ lên lưng đi đến nhà Xuyên Tử, Xuyên Tử đã ra dáng của một thiếu niên, thấy nó đến còn tưởng là nó muốn đi chơi, kết quả lại thấy Nguyên Khang nghiêm túc nói.

“Anh Xuyên Tử, sau này chúng ta đừng tới ngọn núi kia nữa, nơi đó có rất nhiều đứa trẻ chưa kịp lớn lên, đừng quấy rầy sự yên tĩnh của bọn họ.”

Xuyên Tử biết ngọn núi đó tên là núi Tiểu Nhi, nhưng cậu và cha cậu cũng không quan tâm lắm, không cảm thấy nơi đó có gì không ổn, chỉ là hơi xa một chút thôi.

Nhưng hôm qua lúc về nhà, cậu vẫn bị mẹ mắng cho một trận, bảo không nên mang hai đứa em trai đi chơi ở chỗ xa như vậy, cho nên sau khi cậu nghe vậy thì lập tức vỗ n.g.ự.c đảm bảo lần sau sẽ không đi nữa.

Mấy ngày sau, tất cả lương thực trong nhà đều đã được phơi khô và cất giữ cẩn thận, Phong Ngọc Lan bảo anh hai Đường đưa mình về trong huyện, còn Nguyên Khang ở nhà chơi.

Sau khi vào huyện, anh hai Đường đầu tiên là đưa đến ký túc xá, sau đó đến chợ nông sản mua thịt, Phong Ngọc Lan về nhà tắm rửa gội đầu, thư thả ngồi trên ban công nhỏ phơi nắng, chờ đến khi tóc khô cô mới đi ra ngoài mua thịt.

Ở nhà vẫn còn thức ăn, nào là bí ngô, cà tím, ớt, đậu xanh và dưa leo vừa mới mang từ quê lên.

Phong Ngọc Lan đã mua hơn một cân thịt, về nhà sẽ nấu nó trước…

“Tiểu Đường, ngày mai nhờ cậu chăm sóc bệnh nhân ở phòng số ba giường số hai kỹ một chút, cậu ấy là em trai của tôi.” Chuẩn bị tan ca thì Đường Minh Sơn bị một bác sĩ khoa mắt kéo lại nói chuyện.

Đương nhiên là Đường Minh Sơn đồng ý ngay lập tức, cũng không phải là chăm sóc đặc biệt gì, chẳng qua là đến nhìn thử một chút, anh đối với mỗi bệnh nhân đều rất săn sóc.

Mặc dù chỉ mới đến đây hơn mười ngày nhưng Đường Minh Sơn đã hoàn toàn hòa nhập với những người trong bệnh viện.

“Tiểu Đường, đi uống một ly không?”

Bác sĩ Lý cùng mấy đồng nghiệp đang đẩy xe đạp ra ngoài, thấy Đường Minh Sơn từ trên lầu đi xuống liền chào hỏi anh.

“Mọi người đi đi, hôm nay cháu có chút việc.”

Anh muốn về gội đầu tắm rửa, trời nắng nóng như thế này, sau khi tan làm anh không muốn tham gia các hoạt động xã giao một chút nào.

“Ừm, vậy hẹn cậu lần sau.”
 
Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian
Chương 199: Chương 199



Đừng thấy bác sĩ Lý đã lớn tuổi, thực ra ông ta vẫn là một ông già nhỏ bé rất khỏe mạnh.

Thỉnh thoảng lại thích đi uống một ly.

Đường Minh Sơn không có xe đạp nên đi bộ về nhà, từ bệnh viện huyện đến trường học cũng không xa, đi bộ đến mất khoảng mười lăm phút.

Vừa đến tầng một, anh đi rửa tay thì thấy thầy Trương từ nhà vệ sinh đi ra, mỉm cười chào hỏi với Đường Minh Sơn.

Nhân tiện nói về chuyện Phong Ngọc Lan đã quay lại.

Đường Minh Sơn vô cùng vui mừng, vội vàng đi về nhà.

Vừa mới về tới nhà đã thấy cửa mở toang, có mùi thức ăn từ trong nhà bay ra.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Nước tắm đã chuẩn bị xong rồi, anh đi tắm trước đi, xong thì ra ăn cơm.”

Phong Ngọc Lan cười nói.

“À.” Đường Minh Sơn đặt túi xuống, sau đó lấy quần áo để thay, xách một cái xô, híp mắt cười đi xuống lầu, sau đó lại gặp được thầy Trần ở dưới lầu.

Hai người chào hỏi nhau xong, thầy Trần đi lên lầu, sau khi về đến nhà, anh ta đầu tiên là nhìn vào bếp, chị dâu Trần đang nấu cơm, thấy anh ta đứng đó nhìn trái ngó phải, khó hiểu hỏi: “Tìm cái gì đấy?”

“Nước tắm.”

Nghĩ đến Đường Minh Sơn cứ mỗi lần về nhà là sẽ có nước tắm ngay, anh ta tự nhiên cũng sẽ ôm một chút hy vọng.

“Làm gì có thời gian nấu nước, em nấu cơm còn không kịp đây này.” Chị dâu Trần liếc mắt nhìn: “Khi ăn cơm sẽ còn nóng, ăn cơm tối xong rồi hãy tắm.”

Thầy Trần: …Thực sự so sánh sẽ khiến người ta tức c.h.ế.t mà.

Buổi tối ăn thịt luộc với dưa leo cắt lát, cà tím kho tộ, ớt da hổ với tiêu, canh bí đỏ thịt thăn.

“Ăn nhiều một chút, ngày mai em sẽ làm món gan heo trộn rau cho anh.” Biết Đường Minh Sơn thích ăn, Phong Ngọc Lan vừa gắp thức ăn cho anh vừa nói.

“Đồng chí A Lan vất vả rồi.”

Bởi vì phải ở bệnh viện, anh không thể về quê giúp đỡ được, mà Phong Ngọc Lan đã bận rộn ở quê nhiều ngày như vậy, quay về còn nấu cơm cho anh, Đường Minh Sơn tự nhiên cảm thấy cô rất vất vả.

“Nếu biết em vất vả vậy thì ăn nhiều một chút, chờ khi nào anh được nghỉ phép thì làm món da cá chiên giòn và đậu hũ ma bà* cho em ăn.”

*麻婆豆腐: Đậu hũ ma bà hay còn có tên gọi khác là đậu hũ Tứ Xuyên, là một trong những món ăn nổi tiếng của tỉnh Tứ Xuyên.

“Được.”

Ăn tối xong, Đường Minh Sơn không cho Phong Ngọc Lan thu dọn, sau khi dọn dẹp bát đũa và phòng bếp sạch sẽ, anh lại đi lau nhà, gom rác rồi hai người cùng nhau ra ngoài đi dạo.

Hai người vừa tản bộ vừa nghe Đường Minh Sơn kể về những chuyện thú vị đã xảy ra với anh ở bệnh viện.

Bọn họ đi dạo khoảng một tiếng, về đến nhà lại tắm rửa sạch sẽ lần nữa, đọc sách một lát rồi mới đi ngủ.

Có vợ ở nhà, buổi trưa Đường Minh Sơn cũng đi bộ về, bác sĩ Bạch không nhịn được cười, nhưng cũng yên tâm là tình cảm vợ chồng của hai người rất tốt.

Biết bác sĩ Bạch đối xử rất tốt với Đường Minh Sơn, vì vậy khi Đường Minh Sơn được nghỉ phép, hai người đã mang quà đến thăm nhà bác sĩ Bạch.

Hôm nay bác sĩ Bạch không trực đêm, tan làm thì về nhà thăm cháu cho nên cả gia đình đều ở đó.

Mà điều khiến cho Phong Ngọc Lan kinh ngạc chính là người hàng xóm ở đối diện với bác sĩ Bạch lại là người quen của bọn họ.

Đường Minh Sơn cũng cảm thấy người phụ nữ kia có chút quen mắt, nhưng không thể nhớ ra được, mãi đến khi Phong Ngọc Lan trò chuyện với đối phương, Đường Minh Sơn mới nhớ ra.

Là con gái của chủ nhiệm Vương của nhà máy sản xuất giấy, Vương Yến Yến, hồi đó Trương Đại Lực bị đuổi ra khỏi phòng gia công, sau đó Vương Yến Yến vào phòng gia công, cũng coi như là có chút quen biết Phong Ngọc Lan.

Vương Yến Yến vừa thấy bọn họ đi ra từ nhà họ Bạch thì lập tức kéo Phong Ngọc Lan vào nhà mình ngồi một lát, cô ấy đã lập gia đình, hôm nay cha mẹ chồng dẫn đứa trẻ đi ăn cưới vẫn chưa về, mà chồng của cô ấy lại làm ca tối, cũng không có nhà.

“Cô còn nhớ chị dâu Tiêu không?”

Vương Yến Yến rót nước chanh cho hai người, cười hỏi.

“Tôi nhớ.”

Phong Ngọc Lan gật đầu, vợ chồng chị dâu Tiêu đã nhiều năm không có con, nhà chồng đã tìm nấu nhiều bài thuốc dân gian cho chị ấy, khổ không biết phải nói sao cho hết, sau đó dưới sự thuyết phục của Phong Ngọc Lan, cô ấy cùng với chồng đi kiểm tra, hóa ra vấn đề là ở chồng của cô ấy.

Đường Minh Sơn cũng nhớ ra, sau đó chị dâu Tiêu còn đến nhà để cảm ơn A Lan.

“Chị ấy đã có hai đứa con rồi.” Vương Yến Yến che miệng cười: “Đứa lớn đang học mẫu giáo.”

“Thật sao? Quá tốt rồi!”

Phong Ngọc Lan cảm thấy mừng cho chị dâu Tiêu.

Vương Yến Yến gật đầu: “Bây giờ cha mẹ chồng của chị ấy cũng tập trung giúp đỡ chăm sóc con cái, cũng không còn phàn nàn như trước nữa.”

Ngồi ở nhà Vương Yến Yến khoảng nửa tiếng, Phong Ngọc Lan tạm biệt ra về.

Sau đó nhà họ Bạch mới biết hai nhà vậy mà lại có quen biết, bọn họ cũng biết thêm về chuyện của vợ chồng Phong Ngọc Lan từ Vương Yến Yến.

Ngày tháng trôi qua, khi Đường Minh Sơn lại được nghỉ phép, hơn nữa còn nghỉ được ba ngày, hai người dứt khoát trở về quê.

Sau khi Đường Minh Sơn tan làm, hai người liền đi mua chút gì đó rồi đi tìm chị dâu Hồng, mặc dù vậy, hai người về gần đến nhà thì trời cũng đã tối, xách túi lớn túi nhỏ vào nhà, kết quả là không có ai ở nhà.

Không chỉ nhà bọn họ không có ai, mà ngay cả hai nhà bên cạnh cũng vậy.

Phong Ngọc Lan vội vàng ra chuồng bò xem thử: “Bò vẫn còn ở đây.”

“Vậy thì đi đâu cả rồi?”

Đường Minh Sơn gãi đầu, cũng cảm thấy kỳ lạ.

Vậy nên hai người khóa cửa lại, đạp lên ánh trắng đi ra ngoài.

Trước tiên là đến nhà họ Chương, kết quả không có ai, sau đó lại đến mấy gia đình quen biết, nhưng vẫn không thấy đâu.

Ánh trăng vừa đủ sáng, bọn họ không cần dùng đèn pin vẫn có thể nhìn thấy đường, nhưng Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn cảm thấy gió vào ban đêm có hơi lạnh lẽo.

“Không, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu đúng không?”

Trong đầu Phong Ngọc Lan tràn ngập chuyện ma quỷ, dù sao đây cũng là thế giới của một quyển sách, lỡ như tác giả vẽ thêm chút màu sắc huyền huyễn cho nó thì sao?

Dù sao đây cũng là tiểu thuyết gốc, nên không phải là không thể có loại khả năng này.

Cũng may khi bọn họ đi ngang qua một gia đình khác thì thấy trong nhà này có người, hoặc có thể vì bà lão này đi lại không tốt nên bà ấy mới không đi theo ra ngoài.

“Nhà đội trưởng mua tivi, hay lắm, có mấy kẻ xấu ở trong đó, vừa nói vừa cười, rất thú vị, đến buổi tối, rất nhiều người kéo đến đó để xem!”

Được rồi, phá án thành công.

Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn quay về nhà nấu mì ăn, sau đó lại đun nước gội đầu tắm rửa, rồi ngồi trong sân, vừa phe phẩy quạt hương bồ đuổi muỗi vừa hóng mát.

“Nhắc mới nhớ, hôm đó ở nhà bác sĩ Bạch cũng thấy có tivi.”

Phong Ngọc Lan – người đã nhiều năm không xem tivi lên tiếng nói.

Nhưng vì vừa xảy ra chút vấn đề, vẫn chưa tìm người đến sửa nên tivi không mở được.

“Chúng ta cũng mua một cái nhé?”

“Không rẻ đâu.” Phong Ngọc Lan bất đắc dĩ nói, chủ yếu là chỉ mấy năm nữa thôi sẽ có tivi bản nâng cấp, cái này cũng giống với điện thoại di động vậy, đổi mới rất nhanh.

Đang nói chuyện thì bên ngoài truyền đến âm thanh náo nhiệt.

“Thật đáng ghét! Tên kia rõ ràng là ăn trộm, đã trộm tiền của người ta lại còn gọi người khác là ăn trộm, tức c.h.ế.t đi được!”

Đây là giọng của chị dâu hai Đường.

“Ai bảo người kia bị câm cơ chứ, còn là một người câm mù chữ, dù có lý, có oan khuất cũng không tìm được bất cứ ai để giãi bày.”

Còn đây là giọng của anh hai Đường.

“Thật đáng thương.” Nguyên Khang than thở.

“Đúng vậy, đồng tiền kia chính là đồng tiền cứu mạng, bà của anh ta vẫn đang còn nằm trên giường chờ anh ta mang tiền về mua thuốc, vậy mà lại gặp tên táng tận lương tâm kia ăn trộm…”

Mẹ Đường cũng khóc.

“Nhất định sẽ gặp quả báo!”

Cha Đường cũng rất tức giận.

“A, cha, mẹ, cửa bị mở kìa!”

Anh hai Đường đang chuẩn bị mở cửa sân thì phát hiện ổ khóa đã mở!

Vì để dọa bọn họ, hai người Phong Ngọc Lan đã không bật đèn.

Nguyên Khang lập tức đứng chắn trước mặt ông nội, bài nội: “Bác cẩn thận một chút.”

“Có phải là quên khóa cửa không?”

Chị dâu hai Đường lại cảm thấy không phải là có ăn trộm.

“Anh quên hả?”

Anh hai Đường không tự tin lắm, anh ấy đẩy cửa sân ra, thấy hai người đang ngồi ở trong sân.

“Thằng ba? Em dâu?”

“Là chúng em.”

Lúc này ai cũng không thấy sợ nữa, vội vàng đi vào sân, Nguyên Khang chạy đến bên cạnh hai người, nũng nịu nói: “Hai người quay về lúc nào vậy?”

“Hơn tám giờ.” Phong Ngọc Lan sờ lên cái đầu nhỏ hơi nóng của nó: “Trong chậu vẫn còn nước ấm đấy, nhanh đi tắm đi.”

“Vâng.” Nguyên Khang vội vàng chạy đi.

Chị dâu hai Đường bật đèn trong gian nhà chính lên, sau đó mở cả đèn dưới mái hiên, cả sân sáng rực lên.

Mắt của mẹ Đường vẫn còn đỏ hoe, Phong Ngọc Lan hỏi bà đã xem phim gì, mẹ Đường lập tức xoa xoa khóe mắt, tiếp tục nói về bộ phim trên tivi kia.

Mấy người anh hai Đường cũng nói chuyện với Đường Minh Sơn.

Hai vợ chồng đối mắt nhìn nhau, sau đó thương lượng với cha Đường về việc mua một chiếc tivi.

Kết quả là cha Đường lại xua tay: “Mua cái gì? Chúng ta đến nhà đội trưởng xem cũng rất vui vẻ, nhiều người xem như vậy còn rất náo nhiệt.”

“Đúng vậy, không mua, đừng mua.”

“Đắt lắm, anh nghe vợ con của Đội trưởng nói rồi, chiếc tivi mà nhà bọn họ đang xài kia hơn tám trăm đồng đấy!”

Quả thực là có hơi đắt, cũng là vì vấn đề về năng lực sản xuất.

Tóm lại, bọn họ không đồng ý chuyện mua tivi.

Họ ở nhà ba ngày, cả ba buổi tối đều đi theo người nhà đến nhà Đội trưởng để xem tivi, trên đường đi, Đường Minh Sơn vẫn nói về chuyện tivi: “Anh đã viết thư để hỏi thăm lão Liêu, nếu như cậu ấy có thì để lại cho chúng ta một chiếc.”

“Vậy cũng được.”

Phong Ngọc Lan cũng cảm thấy khá hứng thú.
 
Back
Top Bottom