Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian

Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian
Chương 170: Chương 170



Lưu Phân đi vào sân, phát hiện trong nhà sạch sẽ, được dọn dẹp còn tốt hơn lúc cô ấy còn ở nhà, bên góc tường còn có mấy chậu phong lan.

Trong nhà vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.

Mà càng làm cho Lưu Phân cảm động chính là, mặc dù bọn Phong Ngọc Lan ở đây lâu như vậy, nhưng bọn họ cũng không cho cô ấy một loại cảm giác như mình là khách, mà là rất tôn trọng cô ấy, điều này làm cho cô ấy cảm thấy vô cùng thân thuộc.

Mẹ Đường còn giúp chăm sóc Quải Quải, Nguyên Khang cũng chọc Quải Quải vui vẻ, mặc dù biết con bé không thể nói chuyện, cũng không hỏi quá nhiều, đưa con bé cùng đi chơi.

Liêu Thiên Cường ngồi ở bên cạnh bếp lò, nhìn lướt qua những người đang ngồi nói chuyện xung quanh bếp lò, sờ sờ bụng của mình nói với Đường Minh Sơn ở bên cạnh: “Tài nấu nướng của em dâu thật sự rất tốt, cậu có lộc ăn đó.”

“Đúng vậy.”

Đường Minh Sơn có hơi kiêu ngạo gật đầu: “Cô ấy thật sự rất tốt, hiếm có khó tìm.”

“Đúng đúng đúng, cậu cứ đắc ý đi.” Liêu Thiên Cường sờ cằm: “Cũng không biết khi cậu cả trở về nhìn thấy Phân Tử sẽ có biểu cảm gì.”

Biểu cảm gì?

Cậu Lưu vui vẻ đạp xe vào ngõ nhỏ sau khi tan ca, thấy rất nhiều người cười với ông ấy, bảo ông ấy nhanh chóng về nhà.

Ông ấy còn nghĩ có phải cháu dâu lại nấu món gì ngon hay không, đến cửa nhà, ngửi thấy mùi thịt kho, ông ấy nhếch miệng cười, quả nhiên là chuyện tốt.

Kết quả vừa đẩy cửa viện đi vào, phát hiện Nguyên Khang dẫn theo một cô bé đang lăn vòng sắt ở trong sân, cô bé này nhìn vô cùng lạ mắt nhưng lại làm cho ông ấy cảm thấy khuôn mặt này có chút quen thuộc.

“Búp bê nhỏ này là ai vậy?”

Nguyên Khang không trả lời, chỉ ôm cô bé lên, sau đó cười tủm tỉm đưa đối phương cho cậu Lưu: “Ông cậu, ông bế đi.”

Cậu Lưu rất thích trẻ con, nghe vậy đương nhiên nhận lấy: “Sao lại nhẹ như vậy? Gầy quá, phải ăn nhiều một chút.”

Quải Quải có hơi sợ hãi nhưng cũng không giãy giụa, bởi vì mẹ đã từng nói đây là ông ngoại.

Thấy con bé không nói lời nào, cậu Lưu còn đang nghi hoặc, thấy Nguyên Khang đi vào trong bếp, ông ấy cũng muốn biết đứa nhỏ này là ai, vì thế ôm đứa nhỏ đuổi theo.

“Cậu cả.” Liêu Thiên Cường đi ra từ nhà chính.

Nhưng cậu Lưu lại hết sức kinh ngạc và vui mừng: “Thiên Cường! Đây là của nhà cháu sao?”

Anh ấy nhìn về phía đứa bé trong lòng.

“Xem như là vậy đi.”

Liêu Thiên Cường cười ha ha, lại nhìn thoáng qua người ở phía sau: “Mau ra gặp người đi!”

“Vợ cháu cũng tới à?”

“Không phải vợ cháu, là mẹ của đứa nhỏ trong lòng cậu.”

Cậu Lưu sửng sốt, tiếp theo lại nổi giận, sau khi đặt Quải Quải xuống, tức giận đi thẳng vào phòng bếp lấy một cây gậy, sau đó vừa mắng vừa muốn đánh Liêu Thiên Cường: “Cháu không học cái tốt lại đi học cái xấu! Cháu không sợ vợ cháu thất vọng sao?”

Không thấy Lưu Phân xuất hiện, ngược lại còn bị cậu cả đánh vài cái Liêu Thiên Cường chỉ biết dở khóc dở cười, chỉ có thể vừa chạy trốn ở trong sân, vừa hô to về phía nhà chính: “Em đừng làm con rùa rụt cổ nữa! Đi ra đi!”

“Cha, đừng đánh nữa.”

Giọng nói của Lưu Phân làm cho cậu Lưu sững sờ, ông ấy xoay người lại nhìn, đây không phải là con gái nhà mình sao?

Chỉ thấy Lưu Phân vẫy vẫy tay với cô bé, cô bé liền vui vẻ chạy về phía cô ấy.

Lưu Phân mím môi, nở nụ cười nhìn cậu Lưu: “Đây là cháu ngoại của cha.”

Sau khi buồn đau vui mừng qua đi, trái lại cậu Lưu rất bình tĩnh.

Ông ấy bỏ cây gậy xuống, chắp đôi bàn tay run rẩy ở sau lưng, chậm rãi đi về phía bọn họ, lạnh lùng nói: “Còn biết trở về? Mấy năm trời, chỉ có hai, ba phong thư!”

Đám người mẹ Đường đang ở trong bếp dựng thẳng lỗ tai lên nghe.

“Ôi chao, cũng đừng nói chuyện cứng rắn như vậy làm con gái tức giận bỏ đi!”

Mẹ Đường lo lắng nói.

“Không đâu, cậu cả mềm lòng mà.” Phong Ngọc Lan cười nói.

Đúng là vậy, chỉ thấy Lưu Phân cúi đầu không nói lời nào.

Cậu Lưu hít sâu một hơi, trực tiếp cúi người ôm lấy Quải Quải: “Đi, cùng ông ngoại vào nhà sưởi ấm, mẹ cháu không nghe lời, để cho nó ở ngoài cửa cho gió thổi!”

Liêu Thiên Cường bật cười, Lưu Phân vừa khóc vừa cười, đi theo vào nhà chính.

Bọn Phong Ngọc Lan cũng mỉm cười, tối nay có rất nhiều món, hơn nữa làm muộn, vì vậy phải tiếp tục bận rộn.

Liêu Thiên Cường cũng vào giúp đỡ, nhường lại không gian riêng cho bọn cậu Lưu.

“Về rồi thì ở thêm vài ngày đi, con cũng vài năm không về nhà rồi, có con nhưng cũng không nói với cha một tiếng.”

Cậu Lưu đang ôm lấy Quải Quải, oán trách một câu.

Lưu Phân ngồi đối diện ông ấy, chiếc lò lửa trước mặt đang cháy rất mạnh, trái tim cô ấy cũng đập rất nhanh: “Cha, con ly hôn rồi.”

Tay cậu Lưu đang chơi đùa với Quải Quải bỗng khựng lại, ông ấy chầm chậm đặt đứa nhỏ xuống nhìn chằm chằm Lưu Phân: “Con nói gì?”

Lưu Phân hít sâu một hơi: “Con ly hôn rồi, hơn nữa đã ly hôn rất nhiều năm, bởi vì sợ cha trách mắng, sợ đưa đứa nhỏ về sẽ liên lụy cha nên mấy năm nay con mới không về nhà, cũng không dám viết thư…”

“Sao, sao lại ly hôn? Nó đối xử với con không tốt sao? Cho dù là ly hôn con cũng nên nói với cha, cha sẽ đến đón con về!”

Cậu Lưu chỉ cảm thấy tức giận, nhưng lại nghĩ đến người đó là do con gái mình chọn, nếu như còn nói những lời như tự làm tự chịu thì con bé làm sao chịu được đây.

“Bởi vì cha mẹ chồng luôn cảm thấy con không tốt, thêm vào đó… Quải Quải lại là con gái, còn bị câm không bẩm sinh không nói chuyện được.”

“Cái, cái gì?!”

Cậu Lưu vội vàng nhìn sang Quải Quải, cũng không quan tâm có hù doạ đến đối phương không, ông ấy dùng một tay nhấc Quải Quải lên cao, nhưng con bé lại không hề phát ra câu nói nào, chỉ có nỗi sợ đang lan đầy gương mặt nhỏ bé kia.

Lưu Phân đứng bên cạnh che miệng khóc.

Nguyên Khang bước đến lau bàn, vừa ngồi xuống nhà trên thì nghe thấy cậu Lưu đang mắng cả nhà ông nội bà nội Quải Quải.

Suy nghĩ một lúc, nó quay lại nhà bếp.

“Ông cậu đang mắng người kìa.”

Liêu Thiên Cường cười: “Vậy chú phải đi nghe thử mới được.”

Dứt lời anh ấy nhận lấy chiếc khăn trong tay Nguyên Khang bước đến nhà trên.

Sau đó anh ấy và cậu Lưu mắng nhà bên kia một trận, xong lúc này mới đỡ cậu Lưu đang thở d.ốc ngồi xuống.

“Dù gì bây giờ cô ấy cũng đã quay về rồi, chúng ta vẫn phải tiếp tục sống mà, sau này cứ ở nhà ở cạnh cậu là được.”

Cậu Lưu gật đầu, đưa tay lên huơ một cái: “Cái gì qua rồi thì cứ cho qua đi, dù gì cậu cũng không hài lòng với nó.”

Nói xong lại quay sang Quải Quải, con bé trông rất giống Lưu Phân, ông ấy nhìn thôi cũng thấy thích: “Đã đến bệnh viện khám qua chưa?”

“Khám qua rồi. nói bệnh từ trong bụng mẹ nên tương đối khó chữa.”

Lưu Phân sửa sang lại mũ của Quải Quải.

“Ngày mai chúng ta đến bệnh viện tỉnh xem thử.” Cậu Lưu chau mày: “Chữa được thì chúng ta cứ chữa.”

“Vâng.” Lưu Phân kìm nén nước mắt gật đầu liên tục, sợ mình quá thất lễ nên đã đứng dậy: “Con đi giúp chị họ.”

Cô ấy vừa đi thì Quải Quải cũng lót tót theo phía sau.

Lúc này, cậu Lưu mới đứng dậy đi tới lui vài vòng nhà trên, cuối cùng đá mạnh lên cánh cửa, kết quả khiến mình vô cùng đau đớn.

“Cậu cả…”

Liêu Thiên Cường bất lực la lên.

“Cậu chỉ đang tức thôi. Họ, tại sao họ lại có thể ức h.i.ế.p con gái cưng và cháu ngoại của cậu như thế được chứ!”

Cậu Lưu tức đến mức mắt đỏ hoe.

Liêu Thiên Cường vội vàng an ủi, sau đó cơm nước được dọn lên, cậu Lưu cũng bình tĩnh lại, nay cũng xem như cả nhà đoàn tụ rồi.

Đường Minh Sơn còn mang rượu lên, lò lửa được đặt dưới chân, trên bàn thì đầy ắp thức ăn nóng hôi hổi.

Ăn cơm xong, ai nấy đều phụ một tay dọn dẹp, cả nhà Phong Ngọc Lan họ về căn nhà hướng đông trước.

Cậu Lưu và Liêu Thiên Cường, còn có mẹ con Lưu Phân ngồi đó nói chuyện rất lâu.

“Nếu đã về rồi thì hãy sống thật tốt, đợi khi chuyện này qua đi chúng ta sẽ không nhớ đến nó nữa, sáng ngày mai chúng ta đưa Quải Quải đến bệnh viện.”

Trước khi ngủ, cậu Lưu còn nói với Lưu Phân đang chuẩn bị bế Quải Quải về phòng.

“Vâng.”

Lưu Phân mỉm cười gật đầu.

Liêu Thiên Cường ngủ chung một phòng với cậu Lưu, sau này phòng khách để cho Lưu Phân ở.

Sáng sớm hôm sau, cậu Lưu nói với Đường Minh Sơn một tiếng, sau đó đưa Lưu Phân và Quải Quải đi.

Liêu Thiên Cường ăn xong bữa sáng cũng vội vàng chạy đến trạm xe về nhà, anh ấy vẫn còn công việc đấy.

Mẹ Đường sắp xếp gọn gàng những thứ mấy ngày nay mình mua để chuẩn bị ngày mai về nhà.

“Mẹ, chúng ta ra ngoài đi dạo đi, hiếm có khi đến đây một chuyến không phải sao?”

Phong Ngọc Lan thấy bà chuẩn bị ra khỏi nhà thì bước đến khuyên nhủ.

Mẹ Đường nhìn đống đồ kia: “Không mua đồ nữa, chỉ ra ngoài dạo thôi đấy.”

Nguyên Khang đứng bên cạnh cười, Vĩnh Bình đứng ngay bên cạnh nó.

“Vâng.”

Phong Ngọc Lan đáp lại.

Vì thế họ đã đưa theo Vĩnh Bình ra ngoài chơi.

Đến khu kiến trúc có ý nghĩa nhất, Đường Minh Sơn thấy có người chuyên chụp hình nên đã qua đó nhờ đối phương chụp giúp họ vài tấm.

“Tiêu tiền vào việc này làm gì?”

Mẹ Đường vừa nghe đắt như vậy thì lại đau lòng.

“Có thể làm kỷ niệm mà, hơn nữa cũng có thể mang về cho cha xem nữa.”

Phong Ngọc Lan vừa sửa sang lại quần áo vừa nói.

“Đúng vậy đó bà nội ơi, cháu còn muốn khoe khoang với anh A Tráng họ nữa.”

Nguyên Khang cũng khuyên.
 
Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian
Chương 171: Chương 171



“Được thôi.”

Lúc mẹ Đường chụp ảnh, gương mặt vô cùng nghiêm túc, chụp được vài tấm nhưng bà vẫn không cười, nhưng mẹ Đường lại hài lòng như vậy.

“Rửa hình nhanh nhất cũng phải hai ngày, mẹ, hai ngày nữa rồi đi mẹ nhé.”

Đường Minh Sơn trả tiền để lại địa chỉ rồi quay về nói với mẹ Đường.

Miệng mẹ Đường giật giật: “Còn phải ở thêm hai ngày nữa sao? Chúng ta đã ra ngoài mấy ngày rồi đấy.”

“Thêm hai ngày này cũng có sao đâu, mẹ à, bên kia trông rất náo nhiệt, đi thôi, qua đó xem thử.”

Phong Ngọc Lan kéo bà qua đó chung vui, Đường Minh Sơn thì trông chừng Nguyên Khang và Vĩnh Bình, nơi này nhiều người, anh sợ hai đứa sẽ đi lạc.

Đợi khi họ về đến nhà, ba người cậu Lưu đã về đến, trông sắc mặt thì có lẽ chuyện của Quải Quải không có tiến triển.

Nhưng cho dù là một cô gái câm thì cậu Lưu cũng tình nguyện nuôi, buổi chiều ông ấy lại tiếp tục đi làm.

Buổi chiều, Lưu Phân nhờ họ chăm sóc Quải Quải một chút, còn mình thì đi tìm việc.

Với tốc độ phát triển kinh tế hộ gia đình như thế thì chỉ cần có học vấn thì muốn tìm việc làm là chuyện không hề khó, huống hồ Lưu Phân cũng là một người đã học hết cấp ba.

Lúc về cô ấy nói đã tìm được một công việc ở gần đây, là nhân viên quản lý tiệm sách, ngày mai bắt đầu làm việc.

“Tiệm sách nào thế?”

Phong Ngọc Lan tò mò hỏi.

Cô và Lưu Phân đang gói bánh bao, nghe vậy Lưu Phân cười nói: “Chính là tiệm sách Phú Cường trước con hẻm kia đấy.”

“Tiệm sách đó cũng không tệ, bọn em cũng thường đến đó mượn sách.” Phong Ngọc Lan gật đầu: “Hơn nữa cũng gần nhà.”

“Đúng vậy.” Bây giờ Lưu Phân trông rất nhiệt tình: “Chị đã nói với thím Lâm rồi, sau này sẽ nhờ bà ấy trông chừng Quải Quải, mỗi tháng chị sẽ trả tiền công.”

Đa phần thời gian của Phong Ngọc Lan họ đều là đi làm, chỉ có cuối tuần mới có thể ở nhà giúp trông chừng Quải Quải, cho nên Lưu Phân đã đề xuất với thím Lâm, thím Lâm đồng ý ngay mà không do dự gì, còn không lấy tiền của cô ấy nữa, nhưng Lưu Phân lại không muốn người ta làm không cho mình.

Hai ngày sau, Phong Ngọc Lan họ nhận được hình, sau đó cầm theo đồ đạc, khoá căn nhà phía đông lại rồi về nhà.

Năm nay cậu Lưu ăn tết ở nhà, có con gái, có cháu ngoại, đây được xem là năm vui vẻ nhất trong những năm qua rồi.

Kể từ khi mẹ Đường vào thành phố, một ngày cha Đường chạy ra đầu thôn hai, ba lần, lần này cũng trông ngóng họ sớm về nhà, năm nay nhà họ nuôi được một con heo rất mập mạp, muốn nhân lúc cả nhà đều ở đây sẽ làm thịt nó.

“Cha, lại ra đầu thôn à?”

Cha Đường chắp tay ra sau về nhà, Đường Văn Tuệ đang cắt cà rốt thành sợi để phơi, ngẩng đầu lên cười hỏi.

“Ra ngoài đi dạo một chút.” Cha Đường vẫn còn cứng miệng.

“Chắc chắn cha lại đến đó rồi.” Anh hai Đường vừa rửa cà rốt vừa lớn tiếng nói: “Còn không chịu thừa nhận.”

Chị dâu hai Đường mang lá cà rốt đi cho bò ăn, lúc về thì nghe thấy anh ấy đang không khách sáo vạch trần bộ mặt của cha chồng mình.

“Nói không chừng hôm nay sẽ về đấy, không phải mẹ đã nói rồi sao? Đi vài ngày sẽ về mà.”

Nghe cô ấy nói thế, cha Đường gật đầu: “Cha không phải lo họ vui chơi quá lâu mà là lo heo bị đói gầy đi.”

Bắt đầu từ năm ngoái đã không còn hạn chế quá nhiều về mặt nuôi gia cầm nữa, cho nên hai năm nay gia đình họ đều nuôi heo.

Trời đã vào đông, gia đình không chỉ phải cắt cỏ cho bò mà còn phải cho heo ăn nữa, không nói đến việc tay lạnh đến đỏ ửng, chỉ cần trời lạnh là heo cũng không muốn ăn gì, nên dẫn đến ốm đi theo từng ngày, như thế làm sao không sốt ruột được cơ chứ?

“Về rồi về rồi, ngày mai sẽ mổ heo ngay!”

Cửa sân vọng lại giọng nói của mẹ Đường.

Cha Đường họ qua đó xem, đúng là về thật rồi!

“Cha cũng thật là cũng không quay đầu nhìn bọn con, bọn con đi theo cha lâu như thế cơ mà.” Đường Minh Sơn cầm theo túi lớn túi nhỏ, bất lực nói.

“Các con ở phía sau cha sao?”

Cha Đường sững sờ.

“Đùng vậy.” Nguyên Khang gật đầu: “Vốn cháu còn muốn gọi ông nữa kìa, nhưng cha muốn xem thử khi nào thì ông phát hiện ra bọn cháu, kết quả ông lại không phát hiện ra gì cả.”

“Ông già rồi, tai không nghe, mắt cũng không còn nhìn rõ nữa.” Lúc mẹ Đường bước đến bên cạnh cha Đường còn nhẹ nhàng đưa tay đánh ông một cái, cha Đường cũng thấy hơi ngại.

“Tôi đang nghĩ một số chuyện nên không nhìn ra sau thật.”

Phong Ngọc Lan đang phân chia quà, đưa chị dâu hai Đường và Đường Văn Tuệ trước.

Đường Văn Tuệ đã là một cô gái đôi mươi, nếu không có thay đổi gì thì mùa xuân năm sau sẽ tổ chức hôn lễ.

Gia đình Chương Nam Tuyền đã xây xong nhà vào tháng mười năm nay, chỉ còn đợi cưới vợ về thôi.

Phong Ngọc Lan mua cho cô ấy một bộ đồ mặc trong mùa xuân, màu sắc và chất liệu đều không tệ, Đường Văn Tuệ vừa thấy thì thích lắm, cũng hiểu rõ bộ quần áo này thích hợp mặc vào lúc nào, cô ấy đỏ mặt ôm lấy bộ quần áo cảm ơn.

“Xấu hổ gì chứ, cất cho thật kỹ để hôm đó mặc.” Chị dâu hai Đường cười hi hi.

“Chị dâu!”

Mặt Đường Văn Tuệ càng đỏ hơn.

Cả gia đình đều đông đủ cả rồi, vì thế quyết định ngày mai g.i.ế.c heo ăn mừng.

Có chú ba Đường, Đường Văn Cường, cha con Chương Nam Tuyền, anh họ cả và anh em anh hai Đường qua giúp đỡ, việc mổ heo hoàn toàn không vấn đề gì.

Trong nhà bếp cũng có đám người Xuân Phân, có thể nói cả gia hoàn thành hết được tất cả công việc.

Bây giờ Xuân Phân đang mang thai hơn tám tháng, có lẽ tháng sau sẽ sinh.

Nhưng cô ấy mang thai lại rất thoải mái, không hề nôn mửa ốm nghén hay phù nề, ăn cũng rất ngon miệng, có thể nói trừ bụng to hơn bình thường thì không có cảm giác gì cả.

Không cần nói cũng biết chị dâu họ ngưỡng mộ đến nhường nào.

“Năm đó lúc chị mang thai Yêu Muội nôn mửa đến mức trời đất tối mịt đấy, cảm giác đó à…” Cô ấy lắc đầu, nhớ đến thôi là thấy sợ.

Xuân Phân gãi đầu: “Vậy đứa con này của em cũng xem là nghe lời.”

“Nó quá nghe lời ấy chứ!”

Chị dâu hai Đường vội vàng rửa rau, không gia nhập vào cuộc nói chuyện nhưng cô ta cũng nghe được vài câu bên tai, nói không ngưỡng mộ là giả, nhưng cô ta cũng biết tình hình của chồng mình, không vội được.

Nếu như nói gia đình nào trong đội sống tốt nhất, vậy thì chắc chắn đại gia đình nhà họ Đường sẽ được xếp ngay đầu, cho nên gia đình họ cũng có không ít lời ra tiếng vào.

Trong đó có rất nhiều người thích lấy chuyện con nối dõi ra để nói, ví dụ như Phong Ngọc Lan và chị dâu hai Đường, một người không có con, hai người không có con, người thì nói bận rộn việc học nên không sinh, người còn lại thì chồng của họ nhảy ra nói mình không sinh được.

Vì thế so sánh ra, sau khi phát hiện nhà mình đông con cái, cuộc sống tốt đẹp thì sao chứ, con cháu cũng không đầy đàn.

Nhưng những lời này cũng không dám nói trước mặt người nhà họ Đường, chỉ có thể rủ rỉ vài câu sau lưng họ thôi.

Phong Ngọc Lan múc nước đang sôi sùng sục vào trong thùng gỗ to, rất nhanh Đường Minh Sơn và cha Đường đã lần lượt bước vào xách thùng nước ra ngoài.

Đây là nước dùng để cạo lông heo.

A Tráng đưa em gái và em trai đứng trước cửa nhà trên, thấy con heo kia sau khi bị cắt tiết, bốn chân bị cột đưa lên trời, nằm dài trên bàn mổ heo, những người đeo tạp dề đứng xung quanh bắt đầu dùng d.a.o bào để cạo lông heo.

“Nguyên Khang, cầm cái ki hốt rác đến đây!”

Anh hai Đường kêu lên một tiếng.

“Dạ!”

Nguyên Khang đáp lại, rất nhanh nó đã lấy ki hốt rác ra, anh hai Đường gom hết tất cả lông heo vừa cạo bỏ vào ki, đống đồ này xử lý sạch sẽ có thể bán được tiền đấy.

“Mang đến phòng chứa củi phơi đi, cẩn thận đừng đặt nó ra phía trước quá.”

“Biết rồi mà.”

Một ki lông heo cũng không nặng lắm, Nguyên Khang hoàn toàn có thể khiêng lên được, Yêu Muội nhìn thấy cũng muốn khiêng nên con bé cũng lấy một cái ki đặt trước mặt anh hai Đường.

Anh hai Đường đang xử lý đống lông trên chân heo, thấy con bé xách đồ đến thì hiểu ngay con bé muốn làm gì, anh ấy cũng không để đứa nhỏ thất vọng, lấy một ít lông có thể dùng được trên bụng heo bỏ vào ki.

“Đi đi.”

Yêu Muội hài lòng khiêng ki đi.

Anh họ cả thấy vậy thì lắc đầu: “Con nhóc này gần đây bắt đầu thích giúp đỡ người khác rồi.”

Không cho giúp sẽ làm ầm ĩ lên.

“Người ta chịu khó như thế cũng không cho?”

Chú ba Đường cười nói.

“Sáng hôm qua cháu đi đập than, con bé cứ liên tục bưng lên dọa cháu một phen, cái này nếu không cẩn thận đập phải thì vợ cháu và mẹ cháu chắc chắn sẽ đánh c.h.ế.t cháu!”

Anh cả họ vẫn còn sợ hãi khi nhắc lại, vỗ lên n.g.ự.c mình.

“Vậy phải cẩn thận đấy.” Đường Văn Cường nói.

“Không đủ nước nóng, cháu đi lấy thêm hai thùng qua.”

Chỉ thấy bốn cái móng heo vẫn chưa được làm sạch hoàn toàn, Đường Minh Sơn lại cầm thùng gỗ vào nhà bếp: “A Lan, còn nhiều nước nóng không?”

Phong Ngọc Lan đang cắt hành lập tức trả lời: “Còn nửa nồi, nửa nồi còn lại nấu để pha trà.”

Hai nồi nước đều đang dùng.

“Anh múc xong nồi này thì không cần đun thêm nước nữa đâu.”

“Được.”

Lúc m.ổ b.ụ.n.g heo treo nó lên giá, Yêu Muội trốn trong nhà bếp.

“Sao lại vào đây rồi?”

Chị dâu họ đang bóc tỏi cười hỏi.

Yêu Muội vẫn dựa vào vai chị ấy: “Họ đang cắt thịt.”
 
Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian
Chương 172: Chương 172



“Đó không phải là cắt thịt, mà là xẻ.” Chị dâu họ hôn lên mũi con bé: “Trông mũi con lạnh kìa, đi tìm các anh chơi đi, vận động nhiều vào.”

Rất nhanh Yêu Muội đã chạy ra ngoài.

Chương Nam Tuyền mang huyết heo đã đông vào, phía sau là cha Đường hai tay bưng thịt và xương heo.

Đây đều là những món hôm nay cần nấu.

Lập tức nhà bếp trở nên bận rộn.

Sau khi phân chia con heo xong, Đường Minh Sơn và anh hai Đường gánh nước lạnh rửa sạch sân, rồi dựng bàn mổ heo lúc nãy phơi bên cạnh phòng chứa củi, kệ gỗ cũng bị tháo ra, mảnh sân trông rất sạch sẽ, chỉ còn vương lại ít mùi m.á.u tươi.

Hai chiếc bếp lò đặt ở nhà trên cháy sáng rực cả gian nhà, mọi người thức dậy mổ heo từ năm giờ sáng, bây giờ cuối cùng cũng có thể ngồi xuống sưởi ấm rồi.

Mẹ Đường bưng đậu phộng và hạt dưa ra, đặt lên chiếc bàn bên cạnh để họ tự đến lấy ăn.

Lúc này, những tách trà bằng sứ đang bốc lên làn khói nghi ngút.

“Đều là người một nhà cả, khát thì tự uống trà, đói thì ăn trước một ít đồ vặt để lót dạ trước đi.”

Mẹ Đường nói xong thì đi ra nhà bếp xem thử có giúp được gì không.

Bà vào để thay cho Xuân Phân ra ngoài.

Xuân Phân vác bụng đi ra ngoài, Đường Văn Cường thấy cô ấy thì lập tức bước tới đó: “Đi đâu đấy?”

“Hái vài quả quýt mang sang cho họ ăn.”

Xuân Phân nắm lấy cánh tay đang đưa ra của anh ta nói.

“Để anh đi.” Đường Văn Cường nói.

“Cùng đi đi, em nhìn anh hái.”

Xuân Phân mỉm cười đáp lại.

Gả cho Đường văn Cường là lựa chọn khiến cô hạnh phúc nhất, cha mẹ chồng đối xử với cô ấy rất tốt, cả đại gia đình cũng hòa thuận vui vẻ, tất cả đều rất dễ chịu.

Nhớ lại mấy hôm trước, lúc chị dâu cô ấy đến thăm có nhắc đến Trương Đại Lực, vừa mới ly hôn vợ trước thì lập tức cưới ngay một cô vợ khác, hai người họ cứ dăm ba hôm lại cãi nhau, đánh nhau, lần này còn phải nhập viện, nghe nói nhà máy sản xuất giấy không cần Trương Đại Lực nữa…

“Nghĩ gì đấy?”

Thấy cô ấy không nói gì, Đường Văn Cường tiện miệng hỏi một câu.

“Nghĩ đến Trương Đại Lực, nghe chị dâu em nói tay của cậu ta bị gãy rồi, đang nằm trong bệnh viện.”

Xuân Phân không hề trốn tránh khi nhắc đến người đó trước mặt anh ta, Đường Văn Cường cũng không để ý, anh ta vừa nghe thấy thế thì ngạc nhiên: “Anh nghe nói năm ngoái thì bị ở vai, năm nay đến tay rồi à?”

“Chắc là rất nghiêm trọng, nếu không thì sao phải nhập viện chứ? Đáng đời.”

Xuân Phân mắng: “Con người này không yên phận sống qua ngày, sẽ có lúc gặp báo ứng thôi.”

Cô ấy không nói đến việc Trương Đại Lực cưới lần hai mà đang nói cậu ta đã có gia đình rồi cũng không biết sống cho tử tế, đáng đời.

“Đúng vậy.” Đường Văn Cường cũng thấy đúng, ra đến sân sâu, anh ta đặt cái gùi sau lưng xuống đất rồi trèo lên cây hái quýt, Xuân Phân cười híp mắt đứng dưới cây chỉ huy.

“Mấy trái bên trái trông ngon đấy.”

Họ ở bên này hái quýt, Đường Minh Sơn lại nghỉ ngơi một lúc, sau đó lấy thêm ít nước nóng rửa sạch ruột non và ruột già của heo, năm nay chuẩn bị thêm một ít lạp xưởng ăn nên phải rửa sạch ruột non mới được.

“Để anh làm.”

Anh hai Đường bước ra giúp một tay.

“Sắp xong rồi, anh hai vào nhà bếp xem có cần dùng củi không.”

Đường Minh Sơn nói.

“Được.” Anh hai Đường vào đó xem thấy không còn bao nhiêu nữa nên đã vào phòng chứa củi lấy thêm một đống vào: “Nếu không đủ thì gọi anh.”

“Biết rồi.” Chị dâu hai Đường đáp lại.

Bận rộn cả một buổi trưa, cuối cùng cơm nước đã được dọn lên bàn, hai chiếc bàn tròn to cũng không đủ đựng, còn phải thêm một cái bàn nhỏ nữa mới đủ.

Huyết kho tàu, thịt băm xào hành tây, sườn heo hầm củ cải, đọt tỏi non hầm thịt, còn thêm hai món rau, món nào cũng được dùng chiếc đĩa rất to để đựng đặt lên bàn.

“Nào nào nào, đây là rượu sake, mọi người uống đi, bên nay chúng tôi uống rượu trắng.”

Anh hai Đường cầm vài bình rượu, bước ra đặt lên ba chiếc bàn.

“Chúng con cũng có sao?’

Nguyên Khang ngồi bên bàn nhỏ ngạc nhiên lên tiếng.

Vài đứa nhỏ ngồi bên bàn nhỏ hơi buồn, nên Phong Ngọc Lan và Xuân Phân đã qua ngồi với chúng, mặc dù bàn nhỏ thật nhưng thức ăn đều như hai bàn kia, chỉ cần vươn tay ra là gắp được, thoải mái hơn bàn tròn lớn nhiều.

“Mơ đi, không phải để cho mấy đứa con nít như các con uống đâu.”

Nguyên Khang chậc một tiếng nhưng vẫn tiếp lời: “Đợi con lớn rồi…”

A Tráng ngồi bên cạnh cũng gật đầu: “Đợi bọn con lớn rồi bọn con cũng uống rượu trắng!”

Câu nói này khiến Phong Ngọc Lan và Xuân Phân bật cười.

Đường Minh Sơn mang chén đũa chen vào, Yêu Muội tò mò nhìn anh: “Chú ba không uống rượu sao?”

“Không uống đâu, chú muốn cảm rồi.” Đường Minh Sơn cười nói.

Đường Văn Cường thấy anh chen vào bàn nhỏ nên cũng cầm lấy chén đũa cười híp mắt xông qua đó: “Xuân Phân, anh ngồi cạnh em.”

“Được thôi.”

Xuân Phân cười ngọt ngào.

Đường Văn Tuệ và thím ba Đường giúp thêm đồ ăn lên bàn, đợi Đường Minh Sơn ăn xong thì anh sẽ nhận công việc này, để Đường Văn Tuệ họ có thể yên tâm ăn cơm.

Chương Nam Tuyền cũng muốn giúp đỡ nhưng bị cha Đường và bác cả Đường họ kéo lấy tâm sự nên chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo.

Đã sắp đến ngày kết hôn của Đường Văn Tuệ và cậu ấy, nên người lớn hai bên đều đang bàn về chuyện này.

Buổi chiều trong nhà bắt đầu bận rộn chuyện làm lạp xưởng và thịt hun khói, anh hai Đường cố ý đi lấy cành cây bách về để hun thịt, lúc mới bắt đầu nhà bếp ngập trong khói mù, đợi khi tản đi bớt mới khiến người ta nhẹ nhàng được phần nào, không còn cay mắt nữa.

“Heo năm nay cũng không tệ, năm sau nhất định tôi sẽ nuôi nó mập hơn!”

Cha Đường nhìn số thịt đang được treo lên thì lập ra mục tiêu cho năm sau.

“Đừng khoác lác chuyện năm sau nữa, nhanh qua đây mang những miếng thịt này ra ngoài đi.”

Mẹ Đường chọn vài miếng thịt, muốn chia nó cho gia đình cô và cậu của Đường Minh Sơn, còn có chị cả Đường và nhà mẹ đẻ của chị dâu hai Đường nữa.

Sau khi nhà có xe bò thì tiện hơn hẳn, muốn đi đâu thì đi đó.

“Bảo thằng hai đưa đi đi, không phải ngày mai nhà thông gia cũng mổ heo sao? Dù gì cũng phải về đó mà.

Bên nhà chị dâu hai Đường sớm đã gửi thư đến thông báo rằng ngày mai mổ heo.

“Cũng được, thằng hai à!”

Mẹ Đường gọi anh hai Đường, anh ấy đang cắn hạt dưa, nghe vậy thì vội vàng chạy ra, sau khi biết mình phải mang thịt về thì anh hai Đường lập tức gọi chị dâu hai Đường về phòng thay quần áo, đợi đến khi ra khỏi cửa, Đường Minh Sơn đã chuẩn bị xong xe bò cho họ rồi.

“Anh hai, chị hai, đi đường cẩn thận.”

“Biết rồi, mọi người về đi, hôm nay lạnh lắm.”

Anh hai Đường cười híp mắt cưỡi xe bò đi, lúc đi ngang qua nhà chú ba Đường, chú ba Đường nói phải lên công xã giải quyết một số chuyện nên anh hai Đường bảo ông ấy lên xe đi cùng luôn.

Bên nhà họ Chương và anh em nhà mình đều tặng thịt, nên anh hai Đường vừa đi thì mẹ Đường họ lại trở nên nhàn rỗi, Đường Minh Sơn mang hai chiếc lò lửa ở nhà trên vào nhà bếp.

Thấy lò lửa cháy mạnh như thế, đốt không như vậy cũng phí, nên Phong Ngọc Lan đã để món sườn heo hầm củ cải làm lúc trưa lên hâm nóng lại.

Cha Đường họ già đi theo từng năm, răng cũng không còn tốt như lúc còn trẻ nữa, hôm nay Phong Ngọc Lan để ý thấy họ không đụng đến món sườn heo, có lẽ là sợ không nhai nổi.

Heo nhà mình nuôi nên cho dù có hầm vài tiếng thì sườn heo cũng không vấn đề gì, buổi sáng hơi vội, chiều có thời gian hơn một tí nên hầm thêm chút cũng không tệ.

“Huyết kho tàu hôm nay rất ngon, non lắm, thím ba con còn nói đợi khi nhà họ mổ heo thì nhất định phải nhờ con qua làm món đó giúp họ.”

Mẹ Đường cười nói với Phong Ngọc Lan.

“Được thôi, dù gì Xuân Phân đi lại cũng khó khăn, con qua đó giúp một tay.”

Nhắc đến Xuân Phân thì nhớ đến tháng sau cô ấy sinh rồi, nên Phong Ngọc Lan đã hỏi thêm vài câu.

Mẹ Đường nói chuyện với cô, còn cha Đường thì nói với Đường Minh Sơn, Nguyên Khang sắp không trụ nổi nữa nên đã đi tìm A Tráng chơi chung.

A Tráng đang bị Yêu Muội quấn lấy để được bế lên cao, thằng bé bất lực nhìn lên trời: “Em tưởng em còn là đứa bé sao, anh không bế nổi nữa rồi.”

Chỉ bế thôi còn được, đằng này còn phải bế đưa lên cao thì tay rất mỏi, chỉ sợ khiến Yêu Muội ngã thôi.

“Anh Xuyên Tử bế em lên được mà.”

Yêu Muội giậm chân.

“Xuyên Tử đó cao to khỏe hơn anh, làm sao anh so được?

“Vậy anh Nguyên Khang thì sao?”

Yêu Muội nhìn Nguyên Khang đang bước đến cửa sân, Nguyên Khang bước lên trước bế con bé lên, Yêu Muội vô cùng vui vẻ, phấn khởi reo hò, bác cả gái nghe thấy tiếng động thì thò đầu ra khỏi nhà bếp, thấy anh em họ đang chơi với nhau thì không quấy rầy bọn nhỏ.

“Sao em lại hay đến thế vậy!”

Yêu Muội được bế lên cao nên rất hài lòng, sau đó đi tìm mẹ con bé, A Tráng giơ ngón tay cái lên khen Nguyên Khang một câu.

Nguyên Khang xoa xoa vai mình, thật ra tay nó cũng rất mỏi: “Với tính tình của Yêu Muội nếu không bế con bé lên một lần thì chắc chắn sẽ không cam tâm bỏ qua đâu, đi thôi, chúng ta đi tìm Xuyên Tử chơi!”

“Chơi cái gì?”

“Năm nay không phải cây điều ngay ngã rẽ đã có trái rồi sao? Đi nhặt thử đi.”
 
Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian
Chương 173: Chương 173



Nói là làm, Nguyên Khang chạy về nhà lấy giỏ tre, mang theo cái kẹp gỗ mà trước đây anh hai Đường làm cho nó, nói với Phong Ngọc Lan họ một tiếng rồi chạy đi.

Phong Ngọc Lan dặn dò một câu bảo bọn nhỏ đừng chơi đến muộn quá, trời đang lạnh, ở bên ngoài quá lâu dễ bị cảm lạnh lắm.

“Vâng biết rồi ạ.”

Nguyên Khang đáp lại, A Tráng mang những thứ y hệt Nguyên Khang, cả hai cùng rời khỏi khe núi, chỉ sợ Yêu Muội đòi đi theo.

Con bé đó nhỏ xíu mà thích chơi lớn, đi theo còn phải cẩn thận trông con bé, sợ bị gai hạt điều đ.â.m phải.

Anh hai Đường cho chú ba Đường xuống ở công xã trước rồi mới mang thịt đến nhà cô, sau đó mới đến nhà cậu.

Nhà chị cả Đường là xa nhất, cho nên anh ấy định đến đó cuối cùng, sau khi mang đến đó xong thì đúng lúc về nhà mẹ đẻ của chị dâu hai Đường.

Lúc đến nhà cậu thì cả gia đình đều đang ở nhà hết, thấy hai người họ mang thịt đến thì cậu cả mà mợ cả đều rất vui mừng.

“Thằng hai, em dâu, vào đây sưởi ấm đi.”

Anh cả họ nhiệt tình mời họ vào.

“Không thể ở lại lâu được, còn phải đến nhà chị cả nữa.” Anh hai Đường chỉ nhận lấy điếu thuốc của anh cả họ nhưng không vào nhà, vẫy tay với mọi người rồi cưỡi xe bò đi.

Điếu thuốc đó anh ấy cũng không hút, lát nữa sẽ đưa nó cho cậu cả.

Chị dâu họ đợi họ đi mới đến nhà bếp cắt thịt, thật ra cũng không ít, tận ba cân hơn, nạc mỡ đan xen lẫn nhau.

Cũng xem là thịt ngon.

“Lúc nãy em thấy trong gùi của họ vẫn còn hai miếng thịt nữa, trông có lẽ có mỡ hơn, cũng nặng hơn miếng thịt đưa chúng ta.”

Chị dâu họ lẩm bẩm.

Mặt mợ cả biến sắc, trợn mắt nhìn cô ta: “Nói lung tung gì thế! Mang thịt đến cho chúng ta đã là rất tốt rồi, tại sao còn phải so sánh làm gì?”

“Nhà mẹ đẻ con mang được mấy miếng thịt sang đây? Không phải lần này cũng là miếng thịt nạc nhất kém nhất sao?”

Anh cả họ bước vào thì nghe hai người nói thế, lập tức quở trách chị dâu họ một trận: “Tôi thấy cô muốn về nhà mẹ đẻ ở rồi đúng không!”

“Em chỉ lẩm bẩm vài câu thôi mà, có nói gì đâu chứ.” Chị dâu họ bị dọa một phen vội vàng lên tiếng.

Kể từ lúc cô ta không còn quán xuyến cái nhà này nữa thì thái độ của cha mẹ chồng dành cho cô ta cũng không còn tốt như xưa, tức c.h.ế.t đi được.

“Cô vẫn chưa nói gì sao?”

Anh cả họ cười lạnh lùng, rồi nhìn sang miếng thịt: “Chỉ cần ngày mai thức dậy tôi thấy miếng thịt ít đi chút nào thì cô cút về nhà mẹ cô đi! Thích bù đắp cho nhà mẹ đến vậy thì ở chỗ tôi làm gì nữa.”

“Em không làm vậy đâu!”

Mặt chị dâu họ đỏ ửng lên, cách đây không lâu, em trai cô ta mới trả hết số tiền nợ lúc trước, cô ta thấy miếng thịt này đúng là muốn lấy một ít về nhà mình, nhưng bây giờ bị chồng mình vạch trần như thế thì cho dù cô ta muốn lấy cũng không dám nữa.

Cậu cả đứng bên cạnh lấy ra vại muối, không nói gì cả, chuẩn bị đem thịt đi ướp, như vậy thịt sẽ lâu hư, nhà họ dự định hai mươi tám tháng chạp mới mổ heo, còn tận vài ngày.

Màn đêm buông xuống, Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn cũng bắt đầu nhóm lửa nấu cơm, đồ ăn buổi trưa còn khá nhiều nên cơm tối rất đơn giản, hâm nóng lên lại là ăn được.

Sườn heo được hầm lại cho nên ăn mềm hơn lúc trưa, thậm chí có một số phần lúc gắp lên thì xương và thịt tự tách nhau ra.

Phong Ngọc Lan còn làm món nước chấm ớt, nếu như thấy không đủ cay thì có thể chấm thêm.

Nguyên Khang và cha Đường rất thích, bốn người Đường Minh Sơn c*̃ng rất thích ăn như thế này.

“Cũng không biết họ tặng thịt xong hết chưa nữa.”

“Có xe bò nên nhanh lắm, có lẽ đã đến nhà mẹ đẻ của chị dâu rồi.” Đường Minh Sơn nói.

Nói mãi nói mãi lại nói đến chuyện ngày kia nhà họ Chương mổ heo, đương nhiên Đường Văn Tuệ phải qua đó giúp một tay.

Ăn cơm tối xong, Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn đến thăm nhà chú ba Đường, Đường Văn Tuệ và mẹ Đường đến nhà bác cả Đường, Nguyên Khang và cha Đường ở nhà, ngồi trong bếp trông chừng miếng thịt đang hun khô.

Thị trấn đã có điện nhưng trong đội vẫn chưa được lắp điện hết, ví dụ như đội của họ muốn lắp được điện thì sợ là phải đợi đến mùa hè năm sau.

“Lúc chưa có điện thì mọi người đều muốn lắp, bây giờ nó gần ngay trước mắt như thế thì lại có một số người không muốn lắp nữa.”

Nhắc đến chuyện lắp điện là thím ba Đường lại cảm thấy ngứa ngáy.

Lắp dây điện lên thì phải xây cột điện, vậy chắc chắn phải chiếm một phần đất nào đó, thậm chí còn có nơi sẽ chiếm phần đất riêng của mình nữa, cho dù đã chia bù lại phần đất khác nhưng có một số người vẫn không đồng ý, cho nên chuyện lắp điện cũng bị trì trệ.

“Dù gì lắp điện cũng là chuyện sớm muộn, bây giờ họ có phản kháng cũng không tác dụng gì.”

Xuân Phân vừa lột khoai tây nướng vừa nói.

“Vậy à.” Phong Ngọc Lan gật đầu, cô ăn số quýt mà Đường Minh Sơn vừa lột: “Chị nghe bác cả nói có một số nơi khuyên mãi nói mãi, còn bồi thường cho điểm làm việc, chị thấy những người khác cũng muốn như vậy, nếu không thì sẽ thấy mình chịu thiệt.”

“Còn không phải sao.” Thím ba Đường đáp lại: “Vẫn còn chưa đến lượt đội sản xuất của chúng ta nữa nhưng thím đã nghe các bà thím nói không được chiếm chỗ này, không được chiếm chỗ kia, nếu như lỡ chiếm phải để sử dụng thì phải bồi thường bằng điểm làm việc, chuyện còn chưa xảy ra mà người ra đã suy tính xem nên phải làm gì rồi!”

Chú ba Đường ngồi bên cạnh, đôi mắt m.ô.n.g lùng nhìn theo làn khói thuốc lá, sau khi con dâu mang thai thì ông ấy chưa từng hút thuốc, nhưng nhớ đến vài ngày nữa nhà mình phải mổ heo nên đã lấy t.h.u.ố.c lá ra để mời khách.

Nghe thấy họ đang nói chuyện lắp điện nên ông ấy cũng tham gia vào: “Mấy người đúng là thiển cận, chuyện chiếm đất không phải là chuyện quan trọng gì, dù gì nó cũng là đất của nhà nước, mỗi nhà mỗi hộ cũng chỉ có một miếng đất riêng như vậy thôi.”

“Ý của chú ba chủ yếu là tiền điện đúng không?”

Đường Minh Sơn nói tiếp.

Đường Văn Cường gật đầu: “Con cũng nghe bác cả nhắc đến, nói lắp điện không vấn đề gì cả, nhưng quá trình dùng điện sau đó thì tính phí thế nào đây, thêm vào đó cấp như thế nào mới là thứ khiến một số người suy nghĩ.”

“Các ông cho rằng chúng tôi không biết sao? Chúng tôi nói là một chuyện, các ông nói lại là một chuyện khác.” Thím ba Đường lập tức trả lại hai chữ “thiển cận”.

Chú ba đường xin tha xong thì bật cười, Phong Ngọc Lan và Xuân Phân nghe hai người họ cãi nhau cũng không nhịn được bật cười.

Ngồi chơi nhà chú ba được khoảng một tiếng thì Nguyên Khang đến bảo họ về nhà rửa chân.

Đợi khi về đến nhà phát hiện Đường Văn Tuệ họ đã về đến cũng đang rửa chân.

“Ba người chúng ta cùng rửa.” Đường Minh Sơn gánh một thùng nước qua, đợi Đường Văn Tuệ họ rửa xong, anh rửa sạch chậu rửa chân rồi đổ nước nóng vào.

Nguyên Khang đi lấy giày mà ba người họ mang ban tối sang, ba người ngồi ba góc vây quanh chậu rửa chân.

“Hơi nóng, thêm ít nước lạnh vào đi.”

Phong Ngọc Lan bỏ tay vào trong nước, cảm thấy nước hơi nóng.

Đường Minh Sơn bèn thêm nước lạnh vào.

“Được rồi.”

Mặc dù vẫn còn nóng nhưng trời lạnh thế này nước nguội rất nhanh, lại phải ngâm chân một lúc nên nước như vậy là vừa đủ.

Nguyên Khang liếc mắt sang nhìn ngọn đèn dầu bên cạnh, lên tiếng cảm khái: “Sau khi dùng đèn điện thì không quen dùng đèn dầu nữa, nó không sáng như đèn điện.”

“Chắc chắn rồi.” Phong Ngọc Lan gật đầu, rồi lại nhớ đến chuyện lắp điện của huyện, nhưng nhà ngang vẫn chưa có: “Sớm muộn gì nhà ngang cũng sẽ lắp điện thôi.”

“Anh nghe dì Tống nói bây giờ nhà máy sản xuất giấy lấy cơ sở thiết bị của bên ký túc xá là chính, thủy điện cũng đều tập trung hết cho bên đó, bây giờ nhà ngang không còn nhiều người như trước, sau này mọi người cũng sẽ dần dần dọn qua đó thôi.”

Đúng thật người bên nhà ngang đã dọn gần hết về bên ký túc xá, chủ yếu là không gian bên đó lớn, còn một căn nhà của nhà ngang chỉ được mười mấy mét vuông, mấy người chen chúc trong một căn nhà như vậy đúng thật rất vất vả.

“Chú Triệu con họ đã dọn qua đó chưa?”

Đường Minh Sơn hỏi.

Nguyên Khang lắc đầu: “Chưa, ngày nào cũng cãi nhau, vốn chú Triệu muốn thuê lại chỗ mà chị Yến Tử họ ở trước đây, nhưng thím Triệu lại cảm thấy rất phí tiền, có thời gian ra ngoài thuê nhà chi bằng cố gắng hơn, như vậy có thể dọn sang ký túc xá rồi.”

Phong Ngọc Lan nhớ đến vợ chồng Triệu Thiên, con của hai người họ cũng lớn rồi, một nhà bốn người chen chúc trong căn nhà đó đúng là rất chật chội.

Không nói họ, ngay cả mẹ Đường ở trong căn nhà đó chăm sóc một đứa nhỏ như Nguyên Khang, cho dù đã chia thành hai phòng nhưng vẫn cảm thấy hơi chật.

“Năm sau con tốt nghiệp rồi.” Lúc ba người Phong Ngọc Lan đã lau sạch chân, vào nhà bếp sưởi ấm thì cô nói lên dự định của mình: “Huyện chúng ta thiếu người dạy học, trước đây con cũng đã trao đổi thư với thầy Vương, ý của anh ta là con có thể xin trường học quay về nơi sinh sống để làm việc.”

“Tốt thì tốt thật, nhưng con học một trường đại học tốt như thế, nếu như có thể được chuyển đến những nơi tốt hơn trong thành phố thì cũng tốt hơn dạy trong huyện chúng ta mà.”

Cha Đường nhìn xa xăm hơn.

“Con muốn ở gần nhà chút, thêm vào đó sau này huyện của chúng ta sẽ phát triển hơn như vậy mà.” Phong Ngọc Lan cũng không phải nhất thời bồng bột, chuyện này cô đã bàn bạc với Đường Minh Sơn xong mới viết thư cho thầy Vương.

“Con cũng dự định về huyện.” Đường Minh Sơn cũng nhắc đến công việc của mình.” Gần nhà là một chuyện, thứ hai là huyện chúng ta chỉ có một bác sĩ khoa chỉnh hình, đồng thời vài năm nữa cũng sẽ nghỉ hưu, đúng lúc con quay về để thay thế vị trí ấy.”
 
Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian
Chương 174: Chương 174



thành tích của Đường Minh Sơn vô cùng xuất sắc, khi còn học đoạt được không ít giải thưởng, còn vị bác sĩ khoa chỉnh hình của huyện họ chỉ học đến hết cấp ba, rồi đi theo một thầy chuyên về chỉnh hình, sau đó từ từ tìm tòi thôi.

Đường Minh Sơn muốn chuyển chính thức cũng không dễ gì, thực tập ít nhất cũng phải một năm, đợi khi hoàn toàn có thể đảm đương một mình thì bệnh viện mới cân nhắc để anh trở thành bác sĩ chỉnh hình chính thức.

Những điều này thầy Vương sớm đã tìm hiểu hết rồi viết thư cho anh nói cho anh biết.

Mẹ Đường nghe họ nói như vậy thì cũng muốn về huyện, như vậy thì lúc nào cũng có thể nhìn thấy họ, trong lòng bà rất vui, nhưng cha Đường nói cũng không sai, không dễ gì mới học được đến mức này nhưng lại phải quay về một nơi nghèo khó như chỗ của họ, đúng thật là không đáng cho lắm.

“Dù gì hai đứa cũng không còn là trẻ con nữa.” Cha Đường suy nghĩ một lúc rồi nhìn họ: “Cho dù có làm gì cũng đều suy nghĩ cho thật kỹ càng, cha và mẹ các con rất vui khi các con ở gần chúng ta.”

“Bọn con biết rồi.”

Đường Văn Tuệ yên lặng nghe họ nói chuyện, cô ấy cảm thấy anh hai và chị dâu về đây cũng là về quê hương.

Những ngày sau đó, gia đình họ không phải đến nhà này để giúp mổ heo thì là đến nhà kia giúp nấu cơm, mãi cho đến ngày mùng tám tháng chạp, cuối cùng cả nhà họ cũng được ở nhà rồi.

Ngày hôm đó phải nấu cháo mùng tám tháng chạp, mới sáng sớm, mẹ Đường rửa sạch số đậu ngâm vào tối qua, sau đó dùng một chiếc nồi khác nấu lên, chiếc nồi bên cạnh thì được dùng để nấu bữa sáng.

Bởi vì hôm qua chị dâu hai Đường nói muốn ăn bánh, nên hôm nay Phong Ngọc Lan chuẩn bị làm món bánh trứng gà.

Chị dâu hai Đường mỉm cười giúp đỡ nhóm lửa, Đường Văn Tuệ thì giúp rửa rau.

Bánh trứng gà được ăn kèm với rau kẹp bên trong, không ngấy nhưng cũng rất ngon miệng, cả nhà đều thích ăn món này.

Nguyên Khang lại mang hết số hạt dẻ hôm trước mình nhặt được ra lột, chuẩn bị để hôm ba mươi bỏ vào hầm chung với gà.

Đợi đến trưa cháo mùng tám tháng chạp đã được nấu xong, Nguyên Khang đeo giỏ mang cháo đi tặng với bác cả Đường và chú ba Đường, lúc quay về, giỏ của nó có thêm hai chén cháo mùng tám tháng chạp lớn, đây là cháo của hai nhà khác tự nấu.

Mẹ Đường lấy ra xem thử: “Năm nay cháo của nhà bác cả và chú ba cũng không khác mọi năm cho lắm.”

“Con thử của nhà của chú ba xem sao.”

Anh hai Đường bưng chén của mình qua đó.

“Con thử của nhà bác cả.” Đường Minh Sơn bưng chén của mình và Phong Ngọc Lan sang.

Đường Văn Tuệ nhìn một lúc vẫn cảm thấy cháo nhà mình nấu ngon hơn, đang chuẩn bị múc thêm một chén nữa thì Nguyên Khang đã chạy vào nói chú Chương đến rồi.

“Sao anh lại đến đây?”

Đường Văn Tuệ chạy ra ngoài, thấy Chương Nam Tuyền đang đứng trước cửa sân nên bước đến hỏi.

“Đưa cháo đến cho mọi người này.”

Chương Nam Tuyền đặt cái gùi xuống, lấy số lá chuối bên trên ra, để cô ấy nhìn vào nửa thùng cháo đang nóng hừng hực.

“... Nhiều vậy sao.”

Miệng Đường Văn Tuệ giật giật.

“Thục Phân với anh nấu đấy, cho chút mặt mũi nếm thử đi.”

Chương Năm Tuyền cười.

“Cùng vào nhà đi.”

“Chỉ đợi câu này của em thôi.”

Vì thế bàn ăn trong nhà lại có thêm một người, cháo mùng tám tháng chạp của đại gia đình nhà họ Đường đều có vị ngọt, chỉ có cháo Chương Nam Tuyền mang đến là mặn, bên trong còn có rất nhiều thịt hun khói nữa.

Phong Ngọc Lan ăn hết một chén, cảm thấy mùi vị không tệ.

Nguyên Khang và chị dâu Đường cũng rất thích.

Những người còn lại thì thích ăn cháo ngọt hơn.

Cho dù là vậy nhưng Chương Nam Tuyền vẫn rất vui, quay đầu nói với Đường Văn Tuệ: “Vậy năm sau anh sẽ nấu hai loại cả mặn và ngọt.”

Đường Văn Tuệ đỏ mặt: “Ai quan tâm anh nấu vị gì, ăn được là được rồi.”

Cha Đường và mẹ Đường vừa cười vừa nhìn hai người bọn họ trò chuyện, cũng không làm phiền họ. Sau khi ăn cháo mùng tám tháng chạp xong, Chương Nam Tuyền phải quay về.

Đường Văn Tuệ tiễn cậu ấy ra sân.

“Hai ngày nữa, anh sẽ đưa cha mẹ và người trưởng bối lúc trước tới đây bàn chuyện kết hôn của chúng ta.”

Chương Nam Tuyền đeo sọt, nói với Đường Văn Tuệ ở ngã rẽ.

“Nhanh thế à?”

Đường Văn Tuệ đỏ mặt.

“Đương nhiên, anh còn mong chúng ta kết hôn ngay ngày mai luôn.” Chương Nam Tuyền cười khẽ, vươn tay v.uốt ve b.í.m tóc dài của cô ấy: “Mong ngóng nhiều năm như vậy, cuối cùng em cũng gả cho anh.”

Mặt Đường Văn Tuệ càng đỏ hơn.

Hai người anh nhìn em, em nhìn anh một lúc lúc, sau đó Chương Nam Tuyền lại nói: “Anh đi nhé.”

“Vâng.”

Đường Văn Tuệ gật đầu.

Chương Nam Tuyền lại chỉnh tóc cho cô ấy một lần nữa rồi mới xoay người rời đi.

“Nhìn một cái mà dính nhau cả đời.” Chị dâu hai Đường và Phong Ngọc Lan đứng ở cửa sân, chị dâu hai Đường che miệng mỉm cười nhìn hai người đang nói chuyện đã ngã rẽ.

“Đúng là tuổi trẻ.”

Phong Ngọc Lan suýt xoa một câu.

Chị dâu hai Đường lên tiếng: “Từ lúc chị và anh hai em thành đôi, cứ cách ngày là anh ấy lại đến tìm chị, nói mãi mà không hết chuyện để nói. Thỉnh thoảng thấy nhau từ đằng xa cũng có thể vui vẻ cả ngày.”

“Hai nhà cách nhau xa như vậy mà anh ấy đến cách ngày à?”

Mặt chị dâu hai Đường đỏ lên: “Không phải, anh ấy bị cha mẹ chị nhắc nhở mãi. Lần nào đi qua cũng giúp làm việc nhà, chuẩn bị đầy đủ củi lửa dùng năm sau cho nhà chị luôn.”

Phong Ngọc Lan nghe vậy, bật cười nói: “Đúng là anh hai có thể làm được chuyện này.”

“Không phải.” Mặt chị dâu hai Đường lại đỏ lên: “Anh ấy ngốc lắm, lúc ấy chị em của chị còn nói tại sao chị lại thích một tên ngốc như vậy.”

Nhưng vẫn rất hạnh phúc.

Chị dâu hai Đường không hối hận vì đã gả cho anh hai Đường.

Ngày mười hai tháng chạp, cha mẹ nhà họ Chương dẫn theo một người trưởng bối đi tới nhà họ Đường với Chương Nam Tuyền.

Hôm nay cả nhà họ Đường đều ở nhà, ba anh em bác cả Đường dẫn người tới, ngồi ở nhà trên.

Chương Nam Tuyền cầm một tấm thiếp màu đỏ, tiến lên đưa cho cha Đường và mẹ Đường.

Sau khi cha Đường xem xong, ông mỉm cười đưa cho mẹ Đường, mẹ Đường cầm lên, nhẹ nhàng v.uốt ve những cái tên trên đó.

“Đứa nhỏ Văn Tuệ này, từ nay nhờ con chăm sóc.”

Chương Nam Tuyền nghiêm túc khom lưng: “Chắc chắn cháu sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.”

Đường Văn Tuệ lau nước mắt, nhìn các trưởng bối, bắt đầu bàn chuyện kết hôn của họ.

Cuối cùng, họ chọn ngày ba tháng hai.

Tất nhiên, giữa trưa sẽ có một bữa chiêu đãi thật ngon.

Từ đó về sau, nhóm người Phong Ngọc Lan cũng bắt đầu chuẩn bị cho đám cưới của Đường Văn Tuệ.

Phần hồi môn chính đã được nhóm cha Đường chuẩn bị sẵn sàng, phần tiếp theo là của hồi môn của anh chị em thêm vào.

Sau khi Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn thương lượng với nhau, họ chuẩn bị mấy cuộn vải tốt, sáu chiếc chăn bông, hai bộ chăn ga gối và một bao lì xì thật dày ở đáy hộp.

Đây đã được xem là một phần quà lớn.

Khi chị cả Đường đến chúc tết cũng đã bàn bạc với họ, cuối cùng cô ấy và anh rể cả chuẩn bị thêm mấy món đồ dùng như ấm nước nóng.

Còn vợ chồng anh hai Đường tặng vỏ gối và các món đồ nhỏ khác, nhưng tất cả đều được chị dâu hai Đường chăm chút từng đường kim mũi chỉ và chính tay anh hai Đường chạm khắc.

Khả năng đến đâu thì làm đến đó, anh chị em họ sẽ không cười nhạo lẫn nhau.

Tất cả đều dành cho cô em gái yêu quý.

Có lẽ là vì mấy năm trước nhà họ đã đến nhà cậu chúc tết khá nhiều, nên năm nay anh cả họ và chị dâu họ tới nhà từ sớm.

Họ chỉ dẫn theo một đứa con, là bé ba.

Cô bé rất dễ ngại ngùng, lúc cười rộ lên còn có lúm đồng tiền, giọng nói cũng trong trẻo.

Phong Ngọc Lan rất thích cô bé, còn nhét đầy kẹo vào hai túi của cô bé.

Chị dâu họ thấy vậy, nụ cười trên gương mặt càng rõ hơn, ló đầu qua nói: “Thích con nít thế à?”

“Đúng vậy.”

Phong Ngọc Lan gật đầu: “Con bé xinh xắn quá, còn ngoan ngoãn nữa.”

“Thằng sáu mới ngoan.” Chị dâu họ thích thằng sáu nhất, nhà họ đông con, đứa nhỏ nhất là thằng sáu.

Phong Ngọc Lan cười cười, tuy đã quen biết mấy năm nhưng Phong Ngọc Lan vẫn không phân biệt được con cái của họ. Nhà họ có một đôi song sinh, một đôi song sinh trai gái, cuối cùng lại có thêm một trai một gái.

Hơn nữa, tuổi cũng không hơn kém nhau là bao.

Thấy Phong Ngọc Lan không đáp lời, chị dâu họ cũng không giận, cô ta quay đầu đi tìm chị dâu hai Đường đang cắn hạt dưa.

“Em đã gả tới đây nhiều năm rồi, sao bụng không có tin vui gì hết vậy?” Chị dâu họ ra vẻ sầu não thay cho chị dâu hai Đường, chị dâu hai Đường nhìn mà khoé miệng giật giật.

“Chị có chuyện gì thì cứ nói, đừng nhắc tới chuyện này, em không thích.”

Chị dâu hai Đường nói.
 
Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian
Chương 175: Chương 175



“Vậy chị nói thẳng vấn đề luôn.” Chị dâu họ ho nhẹ một tiếng, sau đó nói với chị dâu hai Đường: “Nói thật, sáu đứa con nhà chị khó nuôi quá, rất tốn kém. Nếu em thích đứa nào nhà chị thì đưa về mà nuôi, dù sao chúng ta cũng là người một nhà mà.”

Chị dâu hai Đường nheo mắt lại, quan sát chị dâu họ: “Đưa con của chị cho em?”

“Đúng vậy, em chọn một, hai đứa gì cũng được. Chị sẽ không nuốt lời!”

Chị dâu họ thành khẩn nói.

“Ý của chị cũng là ý của cậu cả à?”

Chị dâu hai Đường lại hỏi, sau đó lại bắt đầu cắn hạt dưa.

Thấy dáng vẻ không mấy quan tâm của cô ta, chị dâu họ cũng không dám chắc: “Không gạt em làm gì, cha mẹ chồng của chị cũng lo lắng cho duyên con cháu của em, nhưng họ không dám nói thẳng ra. Chỉ cần các em đồng ý rồi nói chuyện này với họ, thế là nước chảy thành sông rồi phải không?”

Nói xong, cô ta chờ đợi phản ứng của chị dâu hai Đường.

Nhưng chị dâu hai Đường còn cắn hạt dưa mạnh hơn, không cho cô ta một câu trả lời chắc chắn, cô ta chỉ có thể nói: “Em cứ từ từ suy nghĩ, chị cũng chỉ muốn tốt cho em thôi.”

Ở đằng sau cô ta, chị dâu hai Đường trợn trắng mắt, sau đó đứng dậy đi tìm cha Đường ngay.

“Cha ơi.”

“Gì vậy?”

Cha Đường đang phân loại những vị khách có thể sẽ tham dự đám cưới của con gái.

“Chị dâu họ nói con chọn mấy đứa trong mấy đứa con của chị ta để mang về nuôi.”

“Cái gì?”

Cha Đường không thể tin vào những gì mình nghe được: “Con nói lại xem?”

“Chị ta nói.” Chị dâu hai Đường chỉ vào bụng của mình: “Nói con không biết cố gắng, nên muốn tốt cho con, để con mang mấy đứa về nuôi.”

“Làm càn!”

Cha Đường đập tay lên bàn, cất giọng gọi tên anh họ cả. Anh họ cả đang vui vẻ cắn đậu phộng với anh hai Đường, nghe dượng tức giận gọi tên mình thì rất ngạc nhiên.

Phong Ngọc Lan nhìn lên: “Chắc là nói chuyện con cái đấy, vừa rồi em nghe chị dâu họ nói cho nhà em mấy đứa con để nuôi.”

Mặt anh họ cả sầm lại, nhìn trái nhìn phải nhưng không thấy bóng dáng của chị dâu họ đâu, không còn cách nào khác, chỉ có thể đến chỗ cha Đường trước.

Anh ấy đi rồi, anh hai Đường không hiểu chuyện gì: “Cho nhà chúng ta mấy đứa con để nuôi? Cho nhà nào?”

Đường Minh Sơn nhìn qua: “Chị ta dám tìm em và A Lan chắc? Chắc chắn là tìm chị dâu hai dễ bắt nạt rồi.”

“Gì!”

Anh hai Đường tức lộn ruột, cũng đi theo tới chỗ cha Đường.

Khi chị dâu họ đi từ ngoài về với mẹ Đường, cô ta còn đang nghĩ có nên nói thêm mấy câu với mẹ Đường hay không thì đã thấy anh cả họ nắm tay con gái, nổi giận đùng đùng đi ra từ nhà trên, sau đó túm cô ta lại nói: “Đi thôi!”

“Đi, đi đâu?”

“Đưa cô về nhà mẹ đẻ!”

Anh họ cả dùng sức túm cô ta lại.

“Em có làm gì đâu!”

Chị dâu họ không chịu đi, ôm lấy cửa nhà họ Đường.

Cuối cùng anh cả họ tát cô ta hai cái, làm cô ta choáng váng cả đầu óc, sau đó lôi người đi.

Mẹ Đường không hiểu đầu đuôi, bà nhìn nhóm người cha Đường cùng nhau đi ra, chỉ ra ngoài sân, hỏi: “Lại quậy cái gì vậy?”

“Quậy chuyện con cái.”

Đến khi mẹ Đường biết chuyện đã xảy ra, bà cũng tức giận vô cùng.

“Mẹ biết nó đang nghĩ cái gì mà!”

“Mẹ, mẹ đừng vì chuyện này mà tức giận. Sức khoẻ của chúng ta chỉ vừa mới tốt hơn một chút, không nên tức giận không nên tức giận.”

Chị dâu hai Đường vội vàng trấn an.

“Đúng vậy, mẹ nghe lời chị dâu đi.” Phong Ngọc Lan cũng đi tới đ.ấ.m lưng cho bà: “Chuyện con cái là do chị dâu họ tự quyết định, nhà cậu không có ý đó đâu.”

“Chỉ có nó mới làm ra được loại chuyện ngu xuẩn này thôi.”

Cha Đường nói thêm vào.

“Không nuôi được thì đừng đẻ nhiều như vậy.” Đường Văn Tuệ mắng: “Tưởng chúng ta coi tiền như rác à, nuôi con cho chị ta, người nhà họ Đường chúng ta trông ngốc lắm chắc?”

“Hay là trông con ngốc quá nhỉ?”

Chị dâu hai Đường chỉ vào chính mình.

“Hừ! Nói bậy cái gì đó, con là đứa lanh lợi nhất.” Mẹ Đường lập tức che chở cho cô ta: “Mẹ còn đang nghĩ tại sao nó liên tục nhắc đến chuyện con cái với mẹ, thì ra là muốn…”

Bà không nói tiếp được nữa.

Một ngày trước khi Đường Văn Tuệ xuất giá, gia đình cậu và bác đều tới, đại diện nhà cậu là anh cả họ và cậu.

Cậu tự mình đứng ra xin lỗi cha Đường và gia đình.

“Nhà anh không hề có suy nghĩ này, cũng không biết nó lại nghĩ như thế, thật là…”

Còn nói cô ta đã bị đưa về nhà mẹ đẻ, dù bên kia làm loạn muốn đưa cô ta trở về nhưng bọn họ vẫn không mở cổng.

Ngoại trừ thằng sáu, không đứa con nào thân thiết với cô ta, nên dù chị dâu họ có tỏ ra đáng thương như thế nào thì cũng không có ai quan tâm.

Sau khi chị cả Đường nghe kể mới biết đã có chuyện gì xảy ra, cô ấy nhếch miệng, nói nhỏ với Phong Ngọc Lan: “Lần trước phải lãnh hậu quả nặng như vậy mà chị ta còn chưa thấy đủ à?”

“Bản tính khó dời mà.” Phong Ngọc Lan cũng nhỏ giọng đáp lại.

“Họ sẽ không ly hôn đâu, dù sao thì chị ta cũng đã sinh nhiều con cho nhà cậu thế mà. Nhưng nếu cứ như vậy, bây giờ anh cả họ còn chịu được, sau này già rồi thì không chắc.”

“Già rồi vẫn còn bọn nhỏ, em thấy mấy đứa nhỏ được dạy dỗ khá tốt.” Trừ thằng sáu được chị dâu họ cưng chiều thì mấy đứa còn lại đều khá ngoan ngoãn.

Chị cả Đường lắc đầu: “Em nghĩ tích cực quá.”

Ngày mai, Nguyên Khang và A Tráng sẽ là phù dâu nhí, bây giờ đang thử đồ do chị hai Đường may.

“Đẹp quá.”

Chị dâu Đường cười tủm tỉm nhìn hai đứa nhỏ: “Ngày mai phải nói gì, nói như thế nào, đã nhớ rõ chưa?”

A Tráng gật đầu: “Cháu nhớ rồi, đêm nào cháu cũng học thuộc lòng.”

“Cháu cũng vậy.”

Nguyên Khang gật đầu, v.uốt ve quần áo trên người: “Thím ơi, bộ đồ này có màu mè quá không?”

“Màu mè gì chứ, đây là đám cưới đó có biết không? Phải rực rỡ như vậy.”

Phong Ngọc Lan và chị cả Đường đi vào nhà, đúng lúc nghe thấy lời này, chị cả Đường ngắm nghía bộ quần áo của hai đứa nhỏ, cảm thấy rất đẹp: “Đúng là phải rực rỡ, ngày mai hai đứa phải giữ vững tinh thần đấy, đừng để dì nhỏ của các cháu phải mất mặt.”

“Dạ!”

Hai đứa đồng thanh nói.

Khi trời tối, có rất nhiều người tập trung trong phòng của Đường Văn Tuệ.

Đầu tiên là chị cả Đường đặt quà cưới của mình ở bên cạnh ngăn tủ, sau đó là chị dâu hai Đường, cuối cùng là vợ chồng Đường Minh Sơn.

Đường Văn Tuệ nhìn mấy món đồ, trong lòng cảm thấy rất hạnh phúc: “Nhiều quá.”

“Nhiều gì chứ, đều là những thứ có thể sử dụng được đấy.” Chị cả Đường xoa đầu cô ấy: “Đảo qua đảo lại, cuối cùng em gái của chúng ta cũng xuất giá rồi.”

“Đúng vậy, lúc em mới về nhà họ Đường, em ấy mới chỉ là một cô bé mà thôi.” Chị dâu hai Đường cũng suýt xoa.

Sau khi Đường Minh Sơn đặt đồ xuống, anh yên lặng đi ra ngoài, còn đóng cửa phòng lại.

Trong ba người, chỉ có Phong Ngọc Lan và Đường Văn Tuệ biết nhau khá trễ, nhưng tình cảm giữa hai người khá tốt. Mấy người họ nói chuyện với Đường Văn Tuệ ở trong phòng hồi lâu, mãi đến khi mẹ Đường tới mới rời đi.

Mẹ Đường tới cũng không nói gì khác, chỉ lặp đi lặp lại mấy câu: “Từ nay con đã là con dâu nhà người khác, làm dâu không giống với làm con, đừng nói chúng ta phải ở xa nhau, cho dù có ở gần, nếu có chuyện, cha mẹ cũng không giúp được. Con phải dựa vào chính bản thân mình.”

Đường Văn Tuệ nghiêm túc lắng nghe, cô ấy quý trọng từng giây phút được ở nhà vô cùng.

Năm giờ sáng ngày hôm sau, Phong Ngọc Lan rửa mặt sạch sẽ rồi đi tới phòng Đường Văn Tuệ để trang điểm cho cô dâu.

Đường Văn Tuệ ngáp ngắn ngáp dài, nhìn là biết tối hôm qua ngủ không được ngon.

Phong Ngọc Lan nói cô ấy nhắm mắt lại, không cần phải lo gì cả. Sau khi cô trang điểm xong, lại nói Đường Văn Tuệ nằm ngủ tiếp.

“Cẩn thận, đừng xoay người đấy.” Phong Ngọc Lan dặn dò.

Đường Văn Tuệ đáp lời: “Vâng.”

Giọng nói cũng khá yếu ớt.

Phong Ngọc Lan thấy mà buồn cười, vươn tay gõ lên mũi cô ấy: “Tối hôm qua mấy giờ em mới ngủ vậy?”

“Không biết, chỉ biết là khuya lắm.” Đường Văn Tuệ định dụi mắt nhưng chợt nhớ mình đã trang điểm nên đành đặt tay xuống: “Mẹ đã dậy chưa?”

“Dậy rồi, đang bận bịu trong bếp đấy.” Phong Ngọc Lan nói.

Đường Văn Tuệ giơ ngón tay cái lên: “Giỏi quá, hôm qua em với mẹ ngủ gần như cùng lúc mà.”

“Chị nghĩ cả đêm qua mẹ không ngủ luôn đấy.” Phong Ngọc Lan nhớ tới quầng thâm ở mắt của mẹ Đường.

Đường Văn Tuệ ngồi bật dậy: “Không ngủ à?”

“Ừm.”

Đường Văn Tuệ cũng không ngủ nữa, cô ấy sắp xếp lại các món đồ trong phòng, lát nữa chờ nhà trai qua sẽ đưa đi.

“Dì nhỏ, dì ăn bánh trôi đi.”

Nguyên Khang bưng một chén bánh trôi lớn vào.

“Sao nhiều quá vậy?”

“Không nhiều, chỉ có mười hai cái thôi.”

Đường Văn Tuệ:...

“Bà nội nói đây là trăng đỏ, cuộc đời của dì về sau sẽ thật rực rỡ. Dì phải ăn hết đấy, ông nội nói không được bỏ dở, bác gái sợ dì ăn không hết nên nặn nhỏ lắm rồi đấy.”

Nguyên Khang chỉ vào cái chén.

Đường Văn Tuệ nhìn qua, đúng là bánh trôi nhỏ, cô ấy vỗ ngực: “May mà chị dâu nghĩ cho dì, nếu không dì không nuốt nổi đâu.”

Nguyên Khang cười toe toét, sau khi Đường Văn Tuệ ăn xong, nó lại cầm chén đũa đi.

Ở nông thôn có một quy tắc bất thành văn, nếu con gái xuất giá hôm nay, trước khi nhà trai tới đón người thì không được ra khỏi phòng, nếu không cả đời sẽ rất vất vả.

Thế nên Đường Văn Tuệ mới có thể ăn cơm trong phòng.
 
Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian
Chương 176: Chương 176



Hơn tám giờ, sân nhà họ Đường đã có không ít người tập trung, bà tổ của bọn nhỏ, nhóm người đội trưởng cũng đến, họ vui vẻ giúp đỡ nhau trang trí cho chiếc xe bò. Khoảng mười một giờ, Chương Nam Tuyền mặc quần áo mới, trước n.g.ự.c đeo một đoá hoa lớn màu đỏ đi tới trong sự vây quanh của đám thanh niên.

Nguyên Khang và A Tráng mặc quần áo của phù dâu nhí, đứng trước cửa phòng Đường Văn Tuệ, vừa cười hì hì vừa đưa ra “câu đố” cho Chương Nam Tuyền.

Chương Nam Tuyền đã chuẩn bị sẵn sàng nên không sợ hãi gì cả.

Cuối cùng, Đường Minh Sơn, anh rể cả và nhóm anh em họ mới là “câu đố” thật sự.

Đặc biệt là Đường Minh Sơn, anh đưa ra một đề toán là đám người Chương Nam Tuyền phải đứng ngoài cửa, cầm bút chì cố gắng giải đề, không ai phát ra tiếng động nào.

Đội trưởng nhìn cảnh tượng này, quay đầu nói với chú ba Đường: “Thằng nhóc này thật là, một đề toán cũng có thể làm khó đám thanh niên này.”

“Thật ra là không khó đâu, thật đấy.” Chú ba Đường cao giọng nói, để đám người Chương Nam Tuyền nghe thấy: “Thằng nhóc nhà tôi ngốc như vậy mà cũng tính ra được trong nửa tiếng đấy!”

Phù rể của Chương Nam Tuyền nghiến răng nghiến lợi: “Tôi tự biết khả năng của mình mà, tính toán trong phạm vi mười tôi còn làm được, chứ như này thì biết làm sao đây?”

“Thôi đi, ném một rổ tiền trước mặt cậu, nói cậu đếm số tiền cậu lấy đi, cậu chỉ đếm được đến mười thôi chắc?”

Người khác cười nói.

Phù rể nghe vậy lập tức xốc lại tinh thần: “Chắc chắn tôi đây có thể đếm hết luôn!”

Câu nói này làm tất cả người trong sân phải bật cười.

Đường Văn Tuệ đang dán tai lên cửa để nghe ngóng cũng bật cười.

Chương Văn Tuyền không để âm thanh lọt vào tai, rất nhanh đã tìm ra điểm then chốt, cậu ấy đọc to đáp án. Đường Minh Sơn và những người khác cũng không làm khó bọn họ, ra hiệu cho Nguyên Khang và A Tráng mở cửa ra.

Hai phù dâu nhí mở cửa, bên trong là Đường Văn Tuệ đang đứng nghiêm chỉnh, hai bên trái phải là Thục Phân và Thuý Thuý, con gái nhỏ nhà đội trưởng.

Hôm nay Đường Văn Tuệ rất xinh đẹp, cả cách ăn mặc lẫn vẻ ngoài.

Đám người Chương Nam Tuyền nhìn không chớp mắt.

“Nhìn mà ngu người luôn à?”

Đường Văn Cường nói to.

Chương Nam Tuyền xốc lại tinh thần, sửa sang lại quần áo rồi mới đi tới Đường Văn Tuệ còn đang cảm thấy rất bối rối.

Nhà trên đã được trang hoàng xong xuôi, chú rể và cô dâu phải chào tạm biệt cha mẹ, sau đó đi mời rượu từng vị khách. Sau khi ăn vội mấy miếng thức ăn, hai người lên xe bò, đằng sau là đội ngũ đưa dâu đi thẳng tới nhà họ Chương.

Mẹ Đường và những người khác đứng ở cổng sân, nhìn đám người Đường Văn Tuệ đang đi xa dần, mẹ Đường cứ khóc mãi, mắt của chị dâu hai Đường và Phong Ngọc Lan cũng đỏ theo.

“Gả cho người cùng đội mà, đừng khóc nữa, ngày nào cũng được gặp.”

Cha Đường an ủi họ.

Chị cả Đường cũng gật đầu: “Đúng vậy, mẹ đừng khóc nữa.”

Lại nhớ tới năm cô ấy xuất giá, lúc đó sức khoẻ của mẹ Đường không tốt lắm, khóc đến ngất xỉu tận hai lần. Trên đường đi, cô ấy rất lo lắng cho mẹ Đường, chờ mãi mới đến ngày về nhà, chỉ mong có thể bay về thăm cha mẹ.

“Mẹ, còn phải chiêu đãi khách khứa nữa đấy.” Chị dâu hai Đường nhắc nhở.

“Cũng phải.” Mẹ Đường quay lưng lại với khách, vội vàng lau nước mắt: “Ngày vui mà, không được khóc, mau, mau đi tiếp khách.”

Ban ngày quá bận rộn nên không cảm thấy gì, buổi tối khi người đã đi hết rồi, Phong Ngọc Lan mới cảm thấy thiếu thiếu gì đó.

Đường Minh Sơn và anh hai Đường đang ngồi chơi cờ, ai cũng mất tập trung. Trên bàn cờ, họ dùng con tốt để làm pháo, thế mà chẳng ai thấy có vấn đề gì.

Phong Ngọc Lan:...

Chị dâu hai Đường và Nguyên Khang ngồi bên đống lửa, chỉ nhìn chằm chằm ngọn lửa chứ không nói gì. Cha Đường và mẹ Đường đã về phòng nghỉ ngơi.

“Thảo nào thím cứ thấy không yên lòng.”

Chị dâu hai Đường bỗng nói.

Nguyên Khang nghe vậy bèn nhìn qua: “Sao thế? Thím bị bệnh à?”

Chị dâu hai Đường trừng mắt nhìn nó: “Phải phải phải, bị bệnh bị bệnh.”

“Không được rồi.” Anh hai Đường ném quân cờ xuống, đi tới ngồi bên cạnh chị dâu hai Đường: “Không biết em út có quen không.”

Sáng hôm sau, Đường Minh Sơn lôi kéo Phong Ngọc Lan ra ngoài đi dạo, đi tới đi lui cũng tới gần nhà họ Chương.

Phong Ngọc Lan chắp tay sau lưng, nhón chân nhìn vào sân nhà họ Chương, nhưng tường quá cao, cô không thấy được gì ở bên trong cả.

“Hay là chúng ta vào đi?”

Cô hỏi.

Đường Minh Sơn họ nhẹ một tiếng: “Hay là thôi đi.”

Bọn họ vừa rời đi không lâu, vợ chồng anh hai Đường đã đi tới.

“Sao ban ngày ban mặt mà không mở cổng ra nhỉ?”

Anh hai Đường sầu não.

“Có mở, nhưng chỉ mở một chút thôi.”

Mắt chị dâu hai Đường rất tốt, liếc một cái đã phát hiện ra gì đó.

“Đi thôi, chúng ta qua bên kia đi dạo.”

Anh hai Đường chỉ chỉ mảnh đất trồng rau nhà họ Chương.

Chị dâu hai Đường vui vẻ gật đầu: “Chúng ta đâu có đi thăm em gái, chúng ta chỉ đi xem đồ ăn của nhà họ có tốt hay không thôi.”

“Phải phải.”

Vì thế bọn họ cùng đi tới mảnh đất trồng rau của nhà họ Chương.

Chương Thục Phân mở cửa ra, cầm theo cái rổ định tới mảnh đất trồng rau để hái cải trắng, kết quả là thấy hai vợ chồng chị dâu hai Đường.

Chương Thục Phân còn chưa kịp chào hỏi thì hai người họ đã quay đầu chạy mất, rất nhanh đã biến mất tăm.

“Này này…”

Cô ấy vội vàng trở về nói với cha mẹ.

Chương Nam Tuyền nén cười nhìn Đường Văn Tuệ.

“Chắc là lo cho em đấy.”

Đường Văn Tuệ cũng dở khóc dở cười.

Mẹ Chương nói: “Vậy thì về thăm đi, dù sao chúng ta cũng ở chung một đội, cũng không quan trọng việc ba ngày mới được về nhà. Nam Tuyền, con cầm mấy món đồ đã chuẩn bị trước rồi về nhà với Văn Tuệ đi.”

“Đúng vậy, về thăm nhà đi. Cha vừa mới phát hiện có hai người đang đứng ở sườn núi đối diện, bây giờ nghĩ lại, có lẽ là hai vợ chồng Minh Sơn đấy.”

Cha Chương nén cười nói.

Vì thế hai vợ chồng sắp xếp một lúc rồi về nhà họ Đường.

Anh hai Đường và Đường Minh Sơn đang đứng ở cửa nhà trên nói về Đường Văn Tuệ, trông thấy hai vợ chồng son đi vào cổng, hai người đứng sững tại chỗ.

Cho đến khi Đường Văn Tuệ gọi: “Anh hai, anh ba.”

“Ây da! Văn Tuệ về rồi!”

Anh hai Đường nói, sau đó gọi tất cả mọi người ra. Mẹ Đường nắm lấy tay Đường Văn Tuệ kéo vào bên trong, chị dâu hai Đường và Phong Ngọc Lan đứng hai bên trái phải đi theo sau Đường Văn Tuệ.

“Nam Tuyền, ngồi đi.”

Cha Đường, Đường Minh Sơn và những người còn lại cười tủm tỉm đón tiếp Chương Nam Tuyền.

Sau khi thím ba Đường và bác cả gái được Nguyên Khang chạy tới thông báo, họ cũng tới thăm Đường Văn Tuệ.

Mặc dù gả đi không xa, nhưng họ vẫn muốn xem khí sắc của Đường Văn Tuệ.

Đường Văn Tuệ được vây xung quanh, phải liên tục nói rằng mình rất ổn, nhưng dường như mọi người nghe không chán, vẫn hỏi thăm dồn dập.

Giữa trưa, cả gia đình cũng ở lại ăn cơm. Phong Ngọc Lan đứng bếp, chị dâu hai Đường và những người khác làm trợ lý, rất nhanh đồ ăn đã được đưa lên bàn.

Chương Nam Tuyền bị rót rượu, buổi chiều được anh hai Đường đưa về nhà họ Chương.

Chương Thục Phân chờ người nhà họ Đường đi cả rồi mới nói với Đường Văn Tuệ: “Lần này họ yên tâm rồi phải không?”

Đường Văn Tuệ nhoẻn miệng cười: “Đúng vậy.”

Nguyên Khang thấy không thoải mái khi trong nhà không còn Đường Văn Tuệ nên chạy tới nhà họ Chương. Người nhà họ Chương rất tốt với nó, còn thu dọn một căn phòng để nó có thể ở đó vào buổi tối.

Cũng may là Nguyên Khang sợ về nhà sẽ bị đánh nên cứ chạng vạng mỗi ngày là sẽ về nhà, cứ liên tục vài ngày như vậy.

Cha Đường chắp tay sau lưng đứng ở cổng, thấy nó xuất hiện từ chỗ ngã rẽ, ông lớn tiếng: “Còn không nhanh lên!”

Nguyên Khang vội bước nhanh hơn.

Đi tới trước mặt cha Đường.

Chị dâu hai Đường vừa cho bò ăn xong đã nhìn Nguyên Khang đang ngoan ngoãn đi theo sau cha Đường về nhà.

“Mấy ngày nay con cứ tới đó làm gì?”

Đường Minh Sơn cũng bước ra.

Nguyên Khang cảm thấy không ổn nên thành thật nói: “Con, con đi thăm dì nhỏ.”

“Một ngày thăm ba lần à? Sáng sớm đã không thấy đâu, mãi tới lúc trời tối rồi mới chịu về nhà phải không?”

Đường Minh Sơn lạnh lùng mắng.

Phong Ngọc Lan và mẹ Đường đang ở trong bếp, nghe vậy thì đưa mắt nhìn nhau.

Trẻ con ăn uống rất tốn kém, bây giờ lượng cơm mà Nguyên Khang ăn đã nhiều hơn lúc trước. Tuy nhà họ Chương thân thiết với nhà họ nhưng thức ăn ở nhà người ta cũng chỉ có nhiêu đó. Nguyên Khang nhớ dì nhỏ, tới đó chơi hai ngày, người lớn thấy không có vấn đề gì, nhưng Nguyên Khang lại thường xuyên qua đó, thế nên cha Đường và Đường Minh Sơn rất tức giận.

Buổi chiều, hai cha con đã nghĩ khi nào Nguyên Khang trở về, họ phải dạy dỗ nó một trận mới được.

Thế nên mới có tình huống như bây giờ.

Hai vợ chồng anh hai Đường vốn mềm lòng nên Đường Minh Sơn và cha Đường đã nói họ đừng xen vào chuyện này.

Thấy Nguyên Khang tội nghiệp đứng trong sân, bị hai người họ la mắng liên tục, anh hai Đường và chị dâu hai Đường rất đau lòng.

Khi Nguyên Khang sắp rơi nước mắt, chị dâu hai Đường nhịn không được mà nói: “Nguyên Khang đã biết sai rồi, hơn nữa đâu phải nó chỉ ăn không đâu. Hôm trước con còn thấy nó phụ giúp chuyện củi lửa nữa đấy.”

“Đúng vậy đúng vậy, lần sau chúng ta qua đó mà không ăn cơm là được.” Anh hai Đường cũng khuyên nhủ.

Nguyên Khang sụt sịt nói: “Bác trai, thím gái, cháu sai rồi.”

Cha Đường chắp tay sau lưng không nói câu nào.

Đường Minh Sơn cũng chắp tay sau lưng, nhìn Nguyên Khang chằm chằm: “Đồ ăn ở nhà dượng ngon lắm à?”

“... Cũng được, không ngon bằng mẹ làm.”

“Vậy tại sao lúc nào con cũng qua đó vậy?”

Đường Minh Sơn lại hỏi.

Nguyên Khang gục đầu xuống: “Con muốn thăm dì.”

“Thăm dì thì được. Nguyên Khang, con không phải là con nít mấy tuổi đầu, phải biết chừng mực. Được rồi, con phải ghi nhớ những lời cha và ông nội dậy hôm nay. Từ nay về sau, qua đó thì được nhưng phải nhìn trời, đừng có đợi tới tối mới về, nhớ chưa?”

“Dạ nhớ.”

Nguyên Khang vội vàng gật đầu.
 
Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian
Chương 177: Chương 177



Lúc ăn cơm, Phong Ngọc Lan và chị dâu hai Đường liên tục gắp đồ ăn cho Nguyên Khang, để nó ăn nhiều hơn.

Nguyên Khang vùi đầu lùa cơm, nghe Đường Minh Sơn nói ngày mốt họ sẽ quay lại thành phố để đi học, trong lòng nó cảm thấy rất khó chịu.

Dì nhỏ ở cùng một đội, ngày nào cũng có thể gặp, nhưng nếu cha mẹ ra ngoài đi học thì sẽ không được gặp mấy tháng trời.

Còn nó thì sao, lúc nào cũng chạy sang chỗ dì nhỏ mà không lo chăm sóc cha mẹ.

Sau khi ăn cơm xong, Nguyên Khang giúp Phong Ngọc Lan rửa chén.

“Mẹ, lần này con không biết nghe lời, đáng lẽ con nên ở nhà với cha mẹ nhiều hơn.”

“Con vẫn là một đứa trẻ, có đứa trẻ nào lúc nào cũng nghe lời đâu chứ? Còn nữa, con cũng đâu cố ý.” Phong Ngọc Lan xoa tóc nó: “Chờ tới hè, mẹ sẽ trở về. Đến lúc đó ngày nào chúng ta cũng có thể gặp nhau.”

Nguyên Khang nghe vậy là vui vẻ ngay: “Chúng ta vẫn ở nhà ngang à?”

“Đến lúc đó phải xem thế nào. Dù sao thì nhà ngang cũng hơi nhỏ, nếu có chỗ ở tốt hơn, có thể chúng ta sẽ chuyển nhà.”

Phong Ngọc Lan nói với Nguyên Khang về những có thể sẽ xảy ra, Nguyên Khang nghiêm túc lắng nghe, lúc rửa chân còn hỏi thêm rất nhiều câu hỏi.

Con trẻ đã lớn nên có phòng riêng, không còn ngủ với họ nữa. Lúc Phong Ngọc Lan nằm trên giường còn cảm thấy thời gian trôi quá nhanh.

“Đảo qua đảo lại, Nguyên Khang đã lớn vậy rồi.”

“Đúng vậy, càng lớn càng không nghe lời.” Đường Minh Sơn cởi áo ngoài nằm xuống: “Còn nữa, lòng tự trọng lại rất cao, nói với nó mấy câu cũng sợ nó tổn thương.”

“Hôm nay anh nói chuyện vẫn có chừng mực.” Phong Ngọc Lan vẫn khen anh mấy câu: “Đã nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên em thấy anh mắng nó, cũng là lần đầu tiên nó khóc trước mặt chúng ta.”

“Do thiếu dạy dỗ đấy.” Đường Minh Sơn lật người nắm lấy tay cô rồi nói tiếp: “Nó đâu có sợ anh. Lúc nó còn nhỏ, anh chỉ cần trừng mắt một cái là nó biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm. Bây giờ anh có trừng lòi cả mắt thì nó cũng làm như không thấy.”

“Được rồi, anh cũng nói là con lớn rồi mà, lòng tự trọng cao…”

Không chỉ bọn họ, mà mẹ Đường cũng đang nói với cha Đường.

“Tôi còn tưởng hôm nay Nguyên Khang bị đánh rồi chứ.”

“Đánh gì chứ? Nếu con nít đã không nghe lời, dù có đánh nó nó cũng không nghe. Thằng nhóc Nguyên Khang này, có một việc số việc chỉ cần nói một lần, nó sẽ ghi nhớ kỹ càng.”

Cha Đường rất hiểu đứa trẻ đã lớn lên ngay trong tầm mắt mình.

“Ngày mai bà dẫn nó tới thị trấn trên để cạo đầu phải không? Nhớ mua đồ ăn ngon cho nó đấy.”

Mẹ Đường bật cười: “Biết rồi.”

Biết mình sắp đi cạo đầu, Nguyên Khang nhìn Đường Minh Sơn.

Đường Minh Sơn nhìn thấy sự chờ mong trong mắt nó, anh nghĩ ngợi một lúc rồi đứng dậy: “Để con đưa Nguyên Khang đi.”

“Mua bột ngô với bột mì nhé, nhiều một chút.”

Phong Ngọc Lan dặn dò.

“Vậy để anh đi xe bò.” Đường Minh Sơn nghĩ họ sắp phải đi, nên định mua vài món đồ cho gia đình.

Xe bò vẫn chưa rời khỏi đội sản xuất mà trên đó đã có vài người ngồi, đều là những người lớn tuổi trong đội đi họp chợ. Đường Minh Sơn thấy họ đang run rẩy đi cùng nhau, thế là anh bèn đỡ họ lên xe.

Dù sao cũng thương Đại Ngưu, có nhiều người cũng muốn lên xe, nhưng Đường Minh Sơn không thể chở hết. May là đội trưởng cũng phải đi công xã, bò nhà ông ấy to khỏe hơn nên có thể chở hết những người còn lại.

Tới thị trấn trên, Đường Minh Sơn gửi xe bò ở nhà người quen rồi dẫn Nguyên Khang đi cạo đầu trước.

Bọn họ đi sớm, tiệm cắt tóc mới có một khách là một ông chú, sau khi ông chú đó cạo đầu xong là đến Nguyên Khang.

Bây giờ Nguyên Khang đã không còn là đứa trẻ bị ép tới phát khóc nữa. Nó ngoan ngoãn để thợ cắt tóc cạo đầu mình. Rất nhanh, cái đầu nhỏ của nó đã trọc lóc.

Đường Minh Sơn trả tiền, anh giơ tay xoa xoa cái đầu trọc nhỏ: “Cũng khá đấy.”

Nguyên Khang gãi cái đầu trọc của mình, cảm thấy không thoải mái lắm.

Đường Minh Sơn đội chiếc mũ mà anh đội khi ra ngoài cho nó: “Trời hơi lạnh, đừng để bị cóng.”

Nguyên Khang cười hì hì, tiến lại gần anh, nắm lấy tay anh như đang ỷ lại.

Bàn tay nhỏ của nó hơi lạnh, Đường Minh Sơn túm lấy, Nguyên Khang lập tức cười ha ha. Đường Minh Sơn nghe vậy, cũng nhếch miệng cười. Đúng lúc có người quen bước tới bắt chuyện, Đường Minh Sơn vẫn không buông tay ra mà đẩy Nguyên Khang về phía trước: “Gọi chú đi.”

“Chú.”

Nguyên Khang nghiêm túc gọi một tiếng.

Người quen mỉm cười xoa cái đầu trọc nhỏ của nó: “Đã lớn thế này rồi.”

“Đúng vậy, chẳng mấy chốc mà trưởng thành.”

Đường Minh Sơn trò chuyện mấy câu với người nọ, sau đó dẫn Nguyên Khang đi mua đồ.

“Mẹ dặn mình mua bột ngô và bột mì, còn phải mua nhiều một chút.”

Sợ anh quên, Nguyên Khang còn nhắc.

“Được rồi.”

Đường Minh Sơn nhìn trái nhìn phải, rồi đưa Nguyên Khang đi mua một đôi giày giải phóng trước. Nếu là mấy năm trước, rất khó để mua những đôi giày giải phóng, phải có phiếu mới mua được. Nhưng bây giờ nguồn hàng đã nhiều hơn, để mua những thứ này chỉ cần có tiền chứ không cần phiếu nữa.

Mua giày cho con nít là phải mua lớn hơn một cỡ. Đây là lần đầu tiên Đường Minh Sơn mua giày cho Nguyên Khang, trước đây đều do người trong nhà tự làm.

“Có vừa không?”

“Không vừa lắm.”

Nguyên Khang thành thật trả lời.

“Phải mua lớn hơn một cỡ. Trẻ con lớn nhanh, năm nay mang vừa, nhưng năm sau thì không mang được nữa.” Người bán giày nói vậy.

“Đi mấy bước để cha nhìn xem.”

Đường Minh Sơn nói Nguyên Khang đi thử mấy bước, Nguyên Khang không chỉ đi mà còn nhảy mấy cái.

“Cũng được, cột dây giày chặt một chút là có thể vừa đi vừa nhảy luôn.” Đường Minh Sơn mua, Nguyên Khang tiếc không muốn mang ngay nên ôm về nhà.

Dáng vẻ ngây ngốc làm Đường Minh Sơn cũng phải bật cười.

Vì sắp phải đi nên Đường Minh Sơn mua khá nhiều bột ngô và bột mì, mỗi loại một trăm cân, cộng thêm những thứ khác nữa thì rất nặng. Lúc trở về, anh không thể chở thêm người khác, chỉ đánh xe bò về nhà.

Thấy anh mua nhiều đồ như vậy, mẹ Đường và cha Đường lần lượt mắng anh một trận.

Thậm chí còn muốn chia ra một nửa để họ mang vào thành phố.

Đương nhiên là Phong Ngọc Lan và anh không cần, họ cất vào tủ thực phẩm rồi khóa lại.

Sáng hôm sau, nhóm người Phong Ngọc Lan mang túi vải vào trong huyện để mua vé tàu. Lần nào họ đi cũng không mang theo nhiều đồ, chỉ mang ít lạp xưởng xông khói cho cậu Lưu và những người khác là được, còn lại thì mang càng ít càng tốt.

Dù sao qua mấy tháng nữa, Phong Ngọc Lan sẽ không sống trong nhà họ Lưu, cô không ở đó, Đường Minh Sơn cũng chuẩn bị ở trọ tại trường.

Lúc đến nhà họ Lưu, cậu Lưu cũng giống năm vừa rồi, không đi làm mà ở nhà chờ bọn họ.

Còn Lưu Phân thì đi làm ở hiệu sách.

Hai người rất vui khi thấy cậu Lưu đã lên cân.

Tới tối, Phong Ngọc Lan làm một bàn đồ ăn, chờ Lưu Phân về thì bắt đầu ăn.

“Không phải cha lải nhải với con đâu, nhưng mà nhân lúc còn trẻ thì tìm một người khác đi.” Lúc ăn cơm, cậu Lưu nói như vậy với Lưu Phân.

Lưu Phân thở dài: “Cha à, bây giờ con không nghĩ nhiều được như vậy, chỉ nghĩ phải chăm sóc cho cha rồi nuôi Quải Quải khôn lớn, những việc khác thì cứ để tự nhiên.”

Cậu Lưu nhìn sang Phong Ngọc Lan, muốn để Phong Ngọc Lan khuyên nhủ giúp mình, cùng lúc đó cô cũng nhận được ánh mắt cầu cứu của Lưu Phân. Hai người đều đang nhìn cô, cô nhìn sang Đường Minh Sơn một cách khó khăn.

Đường Minh Sơn ho nhẹ một tiếng: “Chuyện này không thể gấp được, cậu, chúng ta cứ từ từ thôi. Con người mà, duyên phận là điều quan trọng nhất, sau đó mới là tính cách.”

“Phải phải.” Lưu Phân gật đầu liên tục, sau đó lại gắp đồ ăn cho cậu Lưu: “Cha, cha yên tâm đi. Con sẽ lập gia đình mà, nhưng sẽ hơi trễ một chút, cha đừng gấp gáp như vậy.”

“Vậy đi.” Cậu Lưu cũng đau lòng con gái, nghe vậy thì gật đầu.

Lúc rửa chén, Lưu Phân và Phong Ngọc Lan cùng nói với những chuyện đã xảy ra trong con ngõ nhỏ vào dịp Tết: “Bồ Vũ đã kết hôn, đúng lúc anh cả Lâm trở về thăm người nhà, còn uống một ly rượu mừng nữa đấy.”

“Em nhớ Bồ Vũ thích anh cả Lâm nhiều năm rồi cơ mà?”

Phong Ngọc Lan hỏi.

Lưu Phân gật đầu: “Nhưng không thành, cô ấy theo đuổi anh ấy mười mấy năm rồi, còn theo về quê nữa. Nhưng trong mắt anh cả Lâm lại có một người khác, nghĩ lại cũng thương cho Bồ Vũ. Nhưng bây giờ tốt rồi, cô ấy gả cho người có điều kiện khá tốt, đối xử với cô ấy cũng tốt. Hôm cô ấy kết hôn, chị thấy cô ấy cười rất nhiều.”

Nói xong, cô ấy lại tặc lưỡi, nói nhỏ với Phong Ngọc Lan: “Nhưng nhìn sắc mặt anh cả Lâm cũng không tốt lắm đâu. Thật là! Mặt của anh ấy rất khó chịu! Chị còn nghe thím Lâm mắng anh ấy mấy ngày trời, sau đó anh ấy về quê luôn, còn không chào hỏi người nhà.”

“Chắc là thấy Bồ Vũ tốt quá nên hối hận rồi nhỉ?”

“Chắc cũng hối hận một chút, nhưng nhiều hơn là thấy sau lưng mình ít đi một cô gái đấy.”

“Cũng phải.” Phong Ngọc Lan thở dài: “Lúc trước em từng nghe một câu nói thế này, người đang ngồi bên cạnh một bếp lửa nóng hầm hập không thể không cảm nhận được sự nồng nhiệt đó, chỉ là người đó có muốn tiếp nhận hay không mà thôi.”

Lưu Phân giơ ngón cái lên: “Câu này có lý quá.”
 
Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian
Chương 178: Chương 178



Mấy người Phong Ngọc Lan bận rộn ở dưới bếp, cậu Lưu dẫn Quải Quải đi rửa mặt, còn Đường Minh Sơn thì đi đốt lò làm ấm nhà phía đông, tiện thể dọn dẹp giường chiếu, đi hơn một tháng, nhà phía đông có chút ẩm ướt, xua đi mùi hương khó chịu rồi lại ủ ấm nhà.

Tới khi Phong Ngọc Lan gọi Đường Minh Sơn ra rửa mặt, nhà đã ấm áp dễ chịu hơn nhiều.

Khai giảng qua được mấy ngày, bọn họ nhận được tin từ quê quán xa xôi, nói giữa trưa hôm bọn họ đi, Xuân Phân sinh được một đứa con trai, nặng ba cân tư đấy!

Bọn người Phong Ngọc Lan cũng vui mừng, nhân lúc không có lớp, đi mua một vài thứ gửi chung với thư về nhà.

Trong thư bọn họ chúc mừng Xuân Phân, tiện thể mong cha Đường tự chăm sóc cuộc sống của mình cho tốt.

Thời gian cứ thế dần dần trôi qua, gần đây việc học của Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn đều bề bộn nhiều việc, đặc biệt là Phong Ngọc Lan, tháng sáu này cô sẽ tốt nghiệp.

Bây giờ trường học đang muốn phân công công tác, vào hồi tháng năm, thầy hướng dẫn đặc biệt dành ra một tiết hỏi về dự tính công việc của mọi người. Có người muốn ở lại trường tiếp tục học thêm hai năm, sau đó ở lại trường dạy học luôn; có người kiểu mặc kệ đi chỗ nào cũng được, nghe theo sự sắp xếp của nhà trường; cũng có mấy người, ví dụ như Phong Ngọc Lan và La Thanh Hồng, muốn về làm việc ở địa phương mình đang có hộ tịch.

Có điều hai người họ còn chưa kịp nói tới vấn đề này thì thầy hướng dẫn, ở cuối tiết đã nói một nhắc nhở lớn.

“Thầy biết các em học tập vất vả cũng là vì để sau này có một chỗ đến tốt đẹp, có thể vì tổ quốc chúng ta mà giáo dục ra càng nhiều nhân tài. Có điều ở đây thầy phải nhắc nhở một chút, các em đều thi tới từ những địa phương khác nhau, thật ra chỗ hộ tịch của các em đều rất thiếu giáo viên giảng dạy…”

Mấy câu đơn giản đã nhắc nhở các bạn học những địa phương nào bọn họ có thể đi.

Thế là sau mấy ngày lắng đọng, người lựa chọn ở lại trường tiếp tục học càng nhiều thêm, bọn họ tình nguyện cố gắng để có thể ở lại tỉnh.

Nhưng cũng có rất nhiều bạn học lựa chọn chủ động đưa ra yêu cầu với nhà trường, sau khi tốt nghiệp sẽ về làm việc tại địa phương bọn họ có hộ tịch.

Phong Ngọc Lan và La Thanh Hồng chính là nhóm đầu tiên xin trường học cho về quê hương.

Họ được phê chuẩn rất nhanh, thậm chí còn được cho lời bình vô cùng tốt, điều này cũng thuận tiện cho bọn họ, sau khi về quê có thể nhanh chóng được phân ký túc xá.

Ngày mười tháng sáu, khóa học của Phong Ngọc Lan kết thúc, họ còn chụp ảnh tập thể cả lớp.

Đường Minh Sơn tới tìm cô, hai người họ đơn độc mời người chụp cho bọn họ mấy tấm ảnh.

Kỳ nghỉ của Đường Minh Sơn còn mấy ngày, Phong Ngọc Lan cũng không vội, trước tiên thu dọn đồ đạc ở nhà, cái nào nên gửi về thì gửi về, những đồ khác thì đóng gói tốt để ở nhà cậu Lưu, chờ tháng chín khai giảng thì Đường Minh Sơn sẽ cầm tới ký túc xá.

Bắt đầu từ tháng sáu cuối năm, anh đã không ở lại nhà cậu Lưu nữa.

Một là Phong Ngọc Lan không ở đây, anh cũng không cần thuê nhà lớn như thế, hai là mẹ con Lưu Phân về, không thể nào cứ để người ta ở phòng cho khách được, còn phải tránh hiềm nghi nữa.

Cậu Lưu cũng rõ ràng điểm này, ông ấy không nỡ cũng chẳng còn cách nào, cũng là vì tốt cho người trong nhà.

Ông ấy chỉ có thể vào lúc Đường Minh Sơn được nghỉ, hai người chuẩn bị về nhà, kéo tay Đường Minh Sơn, căn dặn lại một lần nữa: “Khai giảng nhất định phải tới nhà cậu ở một đêm có biết không?”

“Cậu cả an tâm, cháu sẽ tới.”

Đường Minh Sơn nắm lấy bàn tay đầy những vết chai sần của ông ấy: “Cậu tự chăm sóc mình cho tốt nhé.”

“Được, được.” Cậu Lưu gật đầu.

Ông ấy tiễn bọn họ tới bến xe, nhìn tới khi bọn họ lên xe mới lưu luyến không rời mà về nhà.

Phong Ngọc Lan về tới huyện, trước tiên cô không về nhà mà là đến nhà ngang trước, ở lại đó một đêm, sáng hôm sau tới trường mà Nguyên Khang đang học.

Nguyên Khang còn chưa được nghỉ.

Trường tiểu học, trường trung học cơ sở, trường trung học phổ thông của huyện đều ở chung một chỗ, cho nên hai người cũng đúng lúc tiện đường. Đường Minh Sơn đi mua đồ ăn, chuẩn bị trưa nay làm một bữa ăn ngon.

Mẹ Đường ở nhà hân hoan hớn hở dọn dẹp phòng.

Chị dâu Triệu ở sát vách cũng dọn dẹp, đứa nhỏ càng lớn, đồ đạc trong nhà cũng càng ngày càng lộn xộn. Hôm qua bọn người Phong Ngọc Lan về, vừa vặn nhìn thấy căn nhà lộn xộn của bọn họ, ánh mắt kia khiến chị dâu Triệu thẹn c.h.ế.t mất.

Cho nên hôm nay cô ấy lên tinh thần dọn dẹp nhà cửa, kết quả càng dọn càng thấy dơ dáy bẩn thỉu, rồi lại nghĩ tới bây giờ Phong Ngọc Lan đã học xong đại học, muốn đi làm lại, chênh lệch giữa hai người họ càng lúc càng lớn, thế là trong lòng cô ấy càng khó chịu hơn.

Trước hết, Phong Ngọc Lan để Nguyên Khang đi học, cô lại đi theo thầy Vương vào văn phòng giáo viên của trường cấp ba, cầm thư phân công công tác của đại học, giao cho hiệu trưởng của trường trung học phổ thông - hiệu trưởng Lý.

Thầy Vương không ở thêm nữa, anh ta vốn là thầy giáo bên trung học cơ sở, dẫn đường cho Phong Ngọc Lan cũng là vì quan hệ giữa hai người họ không tệ.

Ngược lại, hiệu trưởng Lý vô cùng vui mừng, mời Phong Ngọc Lan ngồi xuống. Ông ấy có ấn tượng rất sâu sắc với cô, lúc trước khi cô còn là học sinh đã tự học thành tài, còn ở phòng học giảng bài cho các bạn mấy tiết, chia sẻ một chút phương pháp học tập của mình.

Lúc đó ông ấy đã nghĩ, hạt giống tốt như thế này nhất định phải giữ lại, kết quả người ta thi lên đại học. Vừa rồi thầy Vương nói đối phương chuẩn bị trở về quê giảng dạy, hiệu trưởng Lý cũng đang nghĩ có nên xin cho trường học của họ một chút không, để Phong Ngọc Lan về trường này, không ngờ Phong Ngọc Lan đã tự mình tới đây.

“Tốt, cô có thể về huyện chúng ta giảng dạy, tôi thật sự rất vui mừng.”

Hiệu trưởng Lý cầm cốc sứ lớn của mình, ngồi xuống, mặt đối mặt với Phong Ngọc Lan, trước tiên ông ấy nhìn hồ sơ cô mang tới, càng xem càng cảm thấy hài lòng.

“Trường trung học phổ thông chúng ta có ba khối, vốn dĩ mỗi khối có một lớp nhưng sau này kỳ thi đại học được khôi phục, học sinh từ trung học cơ sở lên cũng nhiều, bây giờ khối mười khối mười một có hai lớp, khối mười hai có một lớp, chủ yếu là vì có những học sinh không kiên trì nổi, học lớp mười hai không được bao lâu thì chuyển qua trường dạy nghề.”

Phong Ngọc Lan gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Hiệu trưởng Lý lại nói tiếp: “Giáo viên trung học phổ thông chúng ta, tính cả tôi, có tất cả sáu người. Chủ nhiệm lớp 10-1 là thầy Lâm, chủ nhiệm lớp 10-2 là thầy Trương, chủ nhiệm lớp 11-1 là thầy Thượng Quan, ông ấy là họ kép, cũng là thầy giáo giảng dạy lâu năm nhất ở trường trung học phổ thông chúng ta, chủ nhiệm lớp 11-2 là thầy Bồ, chủ nhiệm lớp mười hai là tôi.”

“Trước tiên cô đi theo học tập từ thầy Thượng Quan, chia sẻ chương trình giảng dạy với ông ấy, sau này cũng sẽ nhận lớp của ông ấy luôn.”

Còn hơn một năm nữa là thầy Thượng Quan về hưu, Phong Ngọc Lan tới vừa vặn thay thế vị trí của ông ấy.

“Vâng ạ.”

Phong Ngọc Lan gật đầu, rồi nhìn thời khóa biểu mà hiệu trưởng Lý đưa qua, chương trình học chủ yếu có Ngữ văn, Toán học, Vật lý, Hóa học, Lịch sử và cả Chính trị nữa.

“Không có Anh văn và Sinh học sao?”

Hiệu trưởng Lý uống một ngụm trà rồi nói tiếp: “Nhược điểm của trường chúng ta là Anh văn, sách giáo khoa môn Sinh học phải tới sáu tháng cuối năm mới có được.”

Mặc dù bây giờ thầy Thượng Quan dạy chủ yếu là khối mười một, nhưng hiện tại khối mười hai đã tốt nghiệp, hiệu trưởng Lý vốn là chủ nhiệm khối mười hai, sau khi khai giảng ông ấy sẽ là chủ nhiệm khối mười.

Cho nên, vừa khai giảng Phong Ngọc Lan sẽ dạy khối mười hai.

“Tôi thấy Anh văn sớm muộn gì cũng sẽ là môn thi đại học, mặc dù bây giờ nó chỉ là một môn phụ, nhưng sau này chắc chắn sẽ nằm trong các môn thi đại học.”

“Hiệu trưởng Lý nói đúng.”

Sau khi hai người hàn huyên vài câu, hiệu trưởng Lý bắt đầu nói tới chuyện quyền lợi.

“Cô cũng biết mặc dù trường chúng ta chỉ lớn có nhiêu đây, nhưng quyền lợi Bộ Giáo dục cấp xuống không tệ, cô là giáo viên mới, trước tiên cần phải rèn luyện một khoảng thời gian đã, trong khoảng thời gian này, tiền lương mỗi tháng của cô là hai mươi lăm đồng, còn lại tiền phụ cấp vào khoảng tám đồng, nhưng mà mỗi tháng cần phải nộp lên một khoảng tiền bảo hiểm các loại, tổng cộng khoảng chừng mười đồng.”

Nói cách khác, mỗi tháng phần tiền nhận được là hai mươi ba đồng.

Là một thực tập sinh, phần lương này đã tốt rồi, Phong Ngọc Lan vẫn hỏi một chút về chuyện chỗ ở.

“Chuyện này cô yên tâm, ký túc xá dành cho giáo viên của trường chúng ta quả thật có mấy căn không có người ở, rất nhiều giáo viên sau khi có gia đình đã mua nhà lớn, dọn ra ngoài ở. Nào, cô giáo Phong, trước tiên tôi dẫn cô đi xem ký túc xá trước, cô chọn một căn trong số đó.”

“Cô tới sớm, sau ba năm nữa khi ổn định rồi, cô có thể xin qua ở ký túc xá lớn hơn, tới lúc đó cũng không cần ở chỗ này nữa.”

Hiệu trưởng Lý biết Phong Ngọc Lan là người đã có gia đình, tất nhiên sẽ vẽ ra trước cho cô món đồ mà tương lai cô sẽ có.

Hơn nữa, cái bánh nướng này ăn còn rất ngon.

Phong Ngọc Lan đi theo hiệu trưởng Lý tới ký túc xá. Chỗ này có tất cả hai tầng, tầng một đã ở đầy, tầng hai còn có ba căn không có người ở.

Ba căn này liền nhau, hiệu trưởng Lý theo thứ tự mở cửa cả ba căn để Phong Ngọc Lan tự chọn, cô muốn ở căn nào, ông ấy sẽ đưa chìa khóa căn đó cho cô.
 
Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian
Chương 179: Chương 179



Cô vốn cho rằng nó là nhà ngang, dạng nhà chỉ có một phòng, hóa ra không phải, nó là kiểu có hai phòng nhỏ. Từ cửa đi vào, ngay cửa sổ gần cửa ra vào là chỗ nấu cơm, đi vào trong nữa là một phòng khách nhỏ, bên ngoài phòng khách còn có một ban công, đi vào bên trái là một căn phòng lớn, bên phải là phòng nhỏ, sạch sẽ, có điều bên trong không có gì cả, cần mua thêm đồ.

Ba căn nhà đều có bố cục không khác nhau là mấy, có điều căn nhà sát bên cạnh dựa vào tường, ban công nhà đó hình như lớn hơn một chút, Phong Ngọc Lan lựa chọn căn phòng này.

Hiệu trưởng Lý đưa chìa khóa cho cô.

“Chỉ có một mình tôi có thể ở thôi sao? Tôi có thể để người nhà tới ở cùng không?”

“Đương nhiên là được.” Hiệu trưởng Lý cười, chỉ vào một người đúng lúc mới đi mua đồ ăn về: “Vị kia chính là cô vợ trẻ của thầy Trương bên trung học cơ sở.”

Phong Ngọc Lan nhẹ nhàng thở ra, sau đó hiệu trưởng Lý đưa cô đi gặp thầy Thượng Quan.

Cô nói chuyện với thầy Thượng Quan một lúc rồi mới rời khỏi trường học.

Đường Minh Sơn vẫn đang chờ ở bên ngoài, thấy cô đi ra, trên mặt còn ý cười, anh liền biết chuyện hôm nay không tệ.

“Thế nào rồi?”

“Chưa chuyển qua chính thức, tiền lương vào tay một tháng hai mươi ba đồng, ký túc xá không tệ, là dạng hai phòng ngủ một phòng khách, còn có ban công nhỏ, không cần tốn phí ăn ở, có điều tiền điện nước phải tự trả. Trong nhà cái gì cũng không có, đồ dùng cần phải mua thêm, nhà vệ sinh và nhà tắm đều ở tầng một…”

Hai người vừa nói vừa cười quay về nhà ngang.

Tống Chi thấy hai người bọn họ mua đồ ăn về thì giậm chân nói: “Không phải đã nói trưa nay anh chị qua nhà em ăn cơm sao?”

“Ui cha, tôi bận bịu nên quên mất.” Phong Ngọc Lan gõ gõ đầu mình: “Hay là thế này, trưa nay chúng ta cùng nấu ăn rồi ăn chung, nếu không đồ ăn để tới tối sẽ hư mất.”

“Chỉ đành như vậy.” Tống Chi lại trừng mắt nhìn cô một cái: “Chị đừng cố tình đấy.”

“Không có đâu.” Phong Ngọc Lan cúi đầu, sờ sờ gương mặt của con trai Tống Chi - Tiểu Diệp Tử: “Về nhà với dì Phong nhé.”

Tiểu Diệp Tử ôm lấy chân mẹ mình, không động đậy.

Đứa nhỏ này cũng thông minh thật.

“Sao thế, còn sợ dì Phong bán con đi sao?”

Tống Chi cười không ngừng được.

Mặt Tiểu Diệp Tử đỏ ửng, trốn đằng sau mẹ: “Con không có sợ đâu, con là đàn ông!”

“Vậy đàn ông mau buông mẹ ra.”

Tống Chi và Phong Ngọc Lan cùng trêu đùa Tiểu Diệp Tử một lúc, sau đó cô ấy về khóa cửa nhà lại, qua bên chỗ Phong Ngọc Lan giúp cô làm cơm.

Họ cũng gọi chị dâu Triệu lát nữa cùng qua ăn cơm, chị dâu Triệu lấy lý do mình phải về nhà mẹ đẻ mà uyển chuyển từ chối, tới khi họ bắt đầu ăn cơm, quả thật chị dâu Triệu cùng với thằng hai khóa cửa nhà đi ra ngoài.

Bọn người Tống Chi cũng không để ý, Đường Minh Sơn mua nước ngọt về, là món đồ uống bọn nhỏ thích nhất. Vừa đúng lúc hôm nay Hồng Kiến Quân không đi làm, cũng cùng họ ăn cơm.

Khi Nguyên Khang về nhà thì thấy một bàn đồ ăn ngon, mừng rỡ vô cùng, mặt mày hớn hở, Tiểu Diệp Tử và Nguyên Khang có quan hệ tốt nên cậu nhóc muốn ngồi với cậu bé, thỉnh thoảng còn gắp thức ăn cho cậu bé. Tiểu Diệp Tử cứ gọi anh Nguyên Khang, vô cùng yêu thích cậu nhóc.

Ăn cơm trưa xong không bao lâu thì Nguyên Khang phải đi học.

Đứa nhỏ bằng tuổi cậu nhóc ở nhà ngang cũng có mấy người, bây giờ không cần mẹ Đường đưa đi học mà cậu nhóc tự đi.

Sau khi bọn Tống Chi rời đi, Phong Ngọc Lan nói với mẹ Đường chuyện dọn nhà.

“Mẹ, mặc dù con về rồi, nhưng vẫn phải làm phiền mẹ dọn qua ở với con.”

“Cái này mẹ biết, con làm giáo viên cũng rất bận rộn, mẹ nấu cơm giúp con, dọn dẹp nhà cửa một chút, con cũng có thể yên tâm dạy học.”

Đường Minh Sơn thuyết phục mẹ Đường về công việc của bà.

Ký túc xá mới rất lớn, bốn người ở thì không quá rộng, nhưng phòng khách thật sự rất lớn, cho nên Phong Ngọc Lan dẫn theo mẹ Đường, còn có Đường Minh Sơn, sau khi xem xét hết cả nhà, thì chuẩn bị gắn thêm một cái giường ở phòng khách.

Sau khi Nguyên Khang tan học tới xem nhà, cậu nhóc giơ tay lên nói: “Con ở phòng khách, bà nội ở phòng nhỏ, cha mẹ ở phòng lớn.”

“Cũng chỉ đành như thế.”

Đường Minh Sơn gật đầu, lại đo đạc kích thước cho tốt: “Hoàn toàn đủ, cho dù là ở phòng khách, cha cũng sẽ để con ở thoải mái, ban công thì để làm phòng sách nhỏ cho con, mùa đông để bếp lò ở trong đó cũng sẽ rất ấm áp.”

“Vâng.”

Nguyên Khang vô cùng hưng phấn gật dầu, sau này cậu nhóc đi học cũng thuận tiện, đi xuống dưới lầu là trường học rồi.

Tốn khoảng mười ngày, bọn họ không chỉ chuyển đồ đạc từ nhà ngang qua ký túc xá, còn mua thêm mấy bộ đồ dùng trong nhà, thậm chí Đường Minh Sơn còn quét vôi cho nhà mới, mẹ Đường thì choàng rèm cửa mà bà tự làm lên cho mấy cái cửa sổ, chỉ có cửa sổ chỗ nấu cơm là không có rèm.

Sau khi về quê, Phong Ngọc Lan còn để một ít chậu cây ở trong góc, lúc này cô mới khóa cửa nhà, dẫn theo Nguyên Khang được nghỉ học và mẹ Đường cùng về nhà.

Tống Chi rất không muốn bọn họ dọn nhà đi, ngược lại chị dâu Triệu cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều, bây giờ quan hệ giữa cô ấy và cô không được như lúc trước, nếu Phong Ngọc Lan vẫn cứ ở nhà ngang, cô ấy cũng không biết làm sao có thể ở chung với đối phương.

Phong Ngọc Lan cũng không quan tâm chị dâu Triệu nghĩ như thế nào, cô chỉ một lòng nghĩ cách bài trí căn nhà nhỏ của mình, sau đó cùng Đường Minh Sơn trải qua mùa hè nóng bức lại vui vẻ.

Mùa hè năm nay vô cùng nóng bức, có điều đội sản xuất đã thông điện, Đường Minh Sơn cố ý đi mua mấy cái bóng đèn về gắn, ban đêm lúc rửa chân dưới mái hiên chỉ cần mở đèn lên là cả sân đều trở nên sáng sủa.

Đường Minh Sơn còn cầm đèn pin anh mua ở trên tỉnh về cho cha Đường và anh hai Đường: “Loại trước kia sử dụng pin, em cảm thấy không tốt như loại này, cái này dùng điện, sử dụng hết rồi thì nạp điện dùng tiếp, vừa thuận tiện lại vừa có thể dùng lâu dài.”

“Cái này tốt, cái này tốt.”

Anh hai Đường rất thích.

Buổi tối lúc đi tiểu đêm, cầm đèn pin là có thể đi ra ngoài.

Xuân Phân bế đứa nhỏ tới nhà chơi, bị Phong Ngọc Lan ôm lấy, hôn mấy lần: “Búp bê nhỏ này, ái chà, bị rôm sảy rồi?”

Cô phát hiện trên n.g.ự.c đứa nhỏ bị rôm sảy liền vội vàng rón rén dời đi, không đụng tới chỗ đó.

“Chà xát phấn rôm rồi.” Xuân Phân bất đắc dĩ nói: “Mấy ngày nay nóng quá, cũng chẳng có cách nào.”

“Đúng vậy.” Mẹ Đường gật đầu: “Mặc quần áo lên một lúc, cử động hai cái là ướt liền.”

Cũng may Nguyên Khang không bị nổi rôm sảy, có điều cả người cậu nhóc vì phơi nắng mà đỏ ửng lên.

Cậu nhóc này rất nghịch ngợm, thích đi ra ngoài cùng với mấy bạn nhỏ lên cây bắt chim, xuống sông mò cá.

Mấy con cá bị cậu nhóc bắt về được anh hai Đường dùng lá cuối tay bọc lấy rồi đốt lên, sau khi nướng giòn thơm rồi, bỏ một ít muối vào trong chén nhỏ, quấy lên, đưa cho Nguyên Khang, để cậu nhóc chia cho A Tráng và Yêu Muội làm đồ ăn vặt.

Vì thế nên cả mùa hè này, Nguyên Khang đều rất nhiệt tình.

Đầu tháng tám, Chương Thục Phân đính hôn, gả cho một người đàn ông của đội sản xuất kế bên, hôm đính hôn, đám người Phong Ngọc Lan còn đi qua hỗ trợ.

Bây giờ việc trong hay ngoài nhà Đường Văn Tuệ đều giỏi cả, không cần bọn người mẹ Đường quan tâm, nếu cô ấy nhớ người nhà thì sẽ về thăm nhà một chút, giúp đỡ thu dọn nhà cửa, nấu một bữa cơm.

Lúc đầu mẹ Chương cũng muốn để Chương Thục Phân gả cho người trong thôn, nếu không phải không có ai thích hợp thì là Chương Thục Phân không ưng người ta, tìm tới tìm lui, cuối cùng rơi vào đội sản xuất kế bên, cũng may hai đội gần nhau, đi đường chỉ hơn bốn mươi phút là tới, cũng coi như gả gần.

“Chị dâu ba.” Hôm đó, Phong Ngọc Lan đang ở trong nhà đem đống quần áo và chăn màn mùa đông ra ngoài phơi, Đường Văn Tuệ và Chương Nam Tuyền cùng đi tới: “Cha có ở nhà không?”

“Có.” Phong Ngọc Lan đáp lời, vừa thu hoạch hoa màu chưa bao lâu, đây chính là thời gian nhàn rỗi: “Có chuyện gì sao?”

Hai người cùng đi tới cửa.

“Có, hai mươi hai tháng này Thục Phân gả chồng.”

“Hả?”

Chị dâu hai Đường từ trong chuồng bò đi ra, nghe vậy kinh ngạc hô lên: “Không phải mới đính hôn có mấy ngày sao?”

Thế nào cũng phải nửa năm nửa chứ.

Đường Văn Tuệ bưng cốc sứ lên, hớp một ngụm trà lạnh: “Nhà trai bên kia cho người tới nói, ông cụ nhà bọn họ có chút không khỏe, cần nhanh chóng tiến hành lễ cưới, vui mừng hớn hở.”

“Đúng vậy.” Chương Nam Tuyền gật đầu, nhìn cha mẹ Đường: “Cho nên mời cha mẹ, anh, chị dâu vào ngày hai mươi hai tới giúp một tay.”

“Được.” Cha Đường không hỏi gì thêm lập tức gật đầu: “Hôm cưới dùng xe bò không?”

“Có dùng.” Chương Nam Tuyền gật đầu.

Bọn họ đang thương lượng ngày Chương Thục Phân gả chồng xem nên chuẩn bị những đồ vật gì, bên này chị dâu hai Đường nắm lấy tay Đường Văn Tuệ mà truy hỏi tới cùng.

“Không phải cha mẹ chồng em ấy đấy chứ?”

“Không phải, là ông nội của nhà trai.” Đường Văn Tuệ nhỏ giọng nói: “Tuổi cũng lớn lắm rồi, vốn cũng còn khỏe, ai ngờ mấy ngày trước đi ra ngoài bị té ngã, bây giờ trông không ổn lắm, không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, cho nên trưởng bối hai nhà thương lượng, quyết định cuối tháng tiến hành chuyện tốt này luôn.”

“Cũng được.” Phong Ngọc Lan gật đầu: “Phải chuẩn bị kỹ càng mới được.”

“Nói tới lại sầu cả người.” Đường Văn Tuệ thở dài: “Mấy thứ như chăn bông thì có thể lập tức đặt mua, nhưng của hồi môn có tủ quần áo và rương không thể làm được trong thời gian ngắn như thế này, chỉ có thể tìm mua ở mấy chỗ thợ mộc đã làm sẵn thôi.”

Có điều đại đa số đều là hàng đặt trước, một chốc một lát đúng thật khó tìm, nếu ra cửa hàng tìm mua thì cũng sẽ tốn một số tiền không nhỏ, mấu chốt là nó không lớn, những cửa hàng đó chủ yếu đều bán cho người trong thành phố, nho nhỏ tinh xảo, không thích hợp với nông thôn.

“Đúng vậy.” Chị dâu hai Đường gật đầu: “Lúc trước khi chị và anh hai em đính hôn, cha mẹ chị đã bắt đầu mời người làm tủ quần áo và rương, thế mà còn tốn tới hơn ba tháng đấy.”

“Thì thế, bây giờ trong nhà cũng đang đau đầu chuyện này.” Đường Văn Tuệ lại uống một hớp trà: “Thục Phân còn nói không cần đồ cưới, đây không phải đang nói nhảm sao?”

“Chuyện này gấp gáp quá, tất cả mọi người đều không kịp chuẩn bị, chắc là trong lòng cô ấy cũng bị ngột ngạt tới hoảng.” Vốn dĩ mọi thứ đều có thể từ từ làm, bây giờ bỗng nhiên gả gấp, chuyện này đổi lại là ai cũng sẽ sốt ruột cả.
 
Back
Top Bottom