Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian

Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian
Chương 70: Chương 70



Chín giờ sáng hôm sau, Trịnh Văn Văn đến nhà cô một mình.

Sau một buổi sáng, Phong Ngọc Lan đã có một sự hiểu biết về kiến thức toán học của Trịnh Văn Văn.

"Kiến thức sách giáo khoa của cháu không vững, tốt nhất là làm đủ sách toán từ lớp một đến lớp năm, sắp xếp lại tất cả kiến thức một lần."

Trịnh Văn Văn không ăn cơm trưa ở đây, ông nội cô bé đến đón cô bé.

Trên đường về nhà, ông Trịnh hỏi: "Thế nào rồi?"

Phong Ngọc Lan cũng không phải là người đầu tiên gia sư riêng cho Trịnh Văn Văn, nhưng trước kia mọi người đều không kiên trì nổi bởi vì thành tích Trịnh Văn Văn không lên được, người dạy kèm cũng rất bất lực, càng ngại lấy tiền lấy đồ.

"Cháu rất thích thím Ngọc Lan, thím nói cháu có thể hiểu, hơn nữa thím sẽ không thở dài." Trịnh Văn Văn nói.

Vì thế bắt đầu từ ngày hôm sau, mỗi sáng từ chín giờ đến mười một giờ, từ hai giờ chiều đến năm giờ chiều, Trịnh Văn Văn đều đến nhà ngang tìm Phong Ngọc Lan.

Trong lúc đó chủ nhiệm Lý lại cố ý tới một lần, nói chuyện tiền học thêm với Phong Ngọc Lan, một ngày năm hào, một tháng mười lăm đồng.

Đây là một mức giá khá đáng tiền.

Ngẫm lại tiền lương Triệu Thiên một tháng ba mươi đồng, mười lăm đồng lấy ra cho con gái học thêm là biết chủ nhiệm Lý muốn thành tích toán của Trịnh Văn Văn tăng lên biết bao nhiêu.

Chuyện này cứ quyết định như vậy.

Hôm nay, Phong Ngọc Lan đi chợ nông sản mua đồ ăn, vừa lúc nhìn thấy một người tay bị thương, người bên ngoài hỏi: "Bị thương tay như này, phải bao lâu mới có thể làm việc được?”

Người nọ cười nói: "c*̀ng lắm là mười ngày, tôi sợ không phải là bị thương, sợ là sau khi bị thương xong không có việc làm.”

Phong Ngọc Lan nhớ tới cậu hai bên kia, nghĩ trái nghĩ phải, chờ Đường Minh Sơn trở về thì nói với anh: "Em nhớ chỗ cậu hai vốn là có người, chỉ là bị thương tay, đã qua nhiều ngày như vậy hẳn là tay người ta cũng tốt hơn nhiều rồi. Ngày mai em qua bên cậu hai giải quyết công việc, anh thấy thế nào?”

"c*̃ng được." Đường Minh Sơn gật đầu: "Mời chị dâu Triệu đi cùng em.”

"Em hỏi chị dâu Triệu, chị ấy nói rảnh, vừa lúc cũng muốn đi thăm mẹ cậu hai."

Phong Ngọc Lan gật đầu.

Cậu hai cũng đang khó xử, ông ấy vừa mới nhận được một công việc, mà ông bạn già lúc trước tay cũng tốt nhưng quả thật làm việc không nhanh bằng người trẻ tuổi như Phong Ngọc Lan, kỹ năng sử dụng d.a.o cũng không bằng Phong Ngọc Lan.

"Nếu không thì lấy cả hai người?"

Mẹ cậu hai nảy ra sáng kiến nói.

Cậu hai sắp hói đầu, nghe vậy càng nhíu mày: "Một buổi tiệc thì kiếm được bao nhiêu? Thêm một người là lại chia bớt một phần tiền, không nói con có đồng ý hay không, những người khác cũng có ý kiến.”

Ông ấy tiếc Phong Ngọc Lan tay nghề tốt như vậy, lại không thể vứt bỏ tình nghĩa nhiều năm của ông bạn già.

Khó khăn.

Nhưng không ngờ Phong Ngọc Lan chủ động tới xin nghỉ việc của ông ấy. Sau khi chờ đám người Phong Ngọc Lan đi, nhìn đối phương đưa đồ đạc tới, cậu hai có chút cảm thán.

"Đừng coi người ta là người trẻ tuổi, nhìn người ta làm chuyện này, thật tốt."

Mẹ cậu hai cũng gật đầu: "Lần này con không cần lo lắng nữa.”

Xin nghỉ công việc bên cậu hai, mỗi ngày Phong Ngọc Lan đều vây quanh mấy đứa nhỏ.

Môn toán của Trịnh Văn Văn ngày càng tiến bộ, gia đình chủ nhiệm Lý vô cùng biết ơn. Khi ông Trịnh đến đón cháu, còn thỉnh thoảng đưa một ít đào tới, nói là trên cây sân nhà mình kết, vừa ngọt vừa giòn, cực kỳ ngon.

Trong lúc đó Trịnh Văn Văn muốn đến nhà cậu chúc thọ ông nội, có mấy ngày không thể tới, vì thế Phong Ngọc Lan tự mình đạp xe về quê.

Sau khi thăm mọi người, lại đón Nguyên Khang tới ở nửa tháng.

Mãi cho đến khi chị dâu hai Đường nhớ Nguyên Khang rất nhiều, chạy đến huyện đón đứa nhỏ, Nguyên Khang mới đi theo về.

Chị dâu hai Đường cõng nửa giỏ củi, còn có bí ngô, dưa chuột, đậu cove cùng cà tím, ớt, trứng gà tới đây, đều là những thứ ở nông thôn ăn những ngày này.

Cái giỏ bằng tre to như vậy, thật sự là chất đầy đồ đạc, nhìn mái tóc và lưng bị mồ hôi làm ướt, trong lòng Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn đều không biết là tư vị gì.

Hôm nay Đường Minh Sơn nghỉ phép, vừa hay ở nhà.

"Không sao, sức khỏe chị tốt, ở nhà chị cõng củi cũng không kém so với các ông các chú, mấy cái này tính là cái gì." Chị dâu hai Đường uống xong một chén nước đường lớn, tùy ý dùng khăn mặt Nguyên Khang đưa tới lau mồ hôi.

Tiếp theo ôm lấy Nguyên Khang: "Nhớ bác chưa?”

Nguyên Khang tiến lại gần cọ cọ khuôn mặt ướt át của cô ta: "Nhớ ạ.”

Trái tim chị dâu hai Đường kêu lên, Đường Minh Sơn đạp xe đến huyện mua đồ, Phong Ngọc Lan ở nhà nói chuyện cùng chị dâu hai Đường.

"Trong nhà đều tốt cả, sức khỏe cha mẹ cũng tốt, anh hai em vẫn là bộ dáng quỷ quái kia, nói cái gì quay đầu là quên ngay được." Tuy chị dâu hai Đường nói anh hai Đường như vậy, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười: “Với cả Văn Tuệ còn bảo chị mang đồ cho em.”

Nói xong thì cầm một cái túi ra, đây là Đường Văn Tuệ đích thân thêu. Bà ngoại của Đường Văn Tuệ có tay nghề thêu, năm đó dựa vào tay nghề kia nuôi sống cả gia đình, mà Đường Văn Tuệ là một trong các cháu gái của bà ấy, có tay nghề nhất.

Tuy rằng bà ngoại đã đi vài năm, nhưng Đường Văn Tuệ vẫn học được một chút bản lĩnh.

"Thật đẹp."

Nhìn hoa sen màu hồng nhạt trên cái túi màu xanh nhạt, Phong Ngọc Lan cảm thán nói.

"Con bé rất khéo tay." Chị dâu hai Đường liên tục khen ngợi, túi của cô ta cũng là do Đường Văn Tuệ thêu.

Đường Minh Sơn đi ra ngoài một chuyến, trở về trong tay xách túi lớn túi nhỏ, hơn nữa buổi sáng anh ra ngoài mua cá, buổi trưa liền làm cá kho, thịt nướng cà tím, xào đậu cove và nước canh bí ngô.

Còn cơm trắng.

Đưa cho chị dâu hai Đường một cái chén lớn, lấy đầy đến miệng bát, chị dâu hai Đường cười đến không khép miệng lại được.

"Khi về chị sẽ nói, anh hai các em phải hâm mộ phát khóc."

Lúc này anh hai không tới là bởi vì đội sản xuất thu lương thực, phải lên công.

"Lát nữa em làm chút thịt kho tàu, đóng trong hộp sắt, chị dâu hai mang về cho mọi người nếm thử.”

Phong Ngọc Lan cười nói.

"Được được được."

Chị dâu hai Đường cảm thấy cùng là người nhà không cần khách sáo như vậy, cho nên cũng không nói chuyện gì, cười tủm tỉm ăn cơm, trong chén chất đầy thịt nướng cà tím, nhóc con kia c*̃ng ăn không ngẩng đầu lên được.

Bên trong cá có xương nhỏ, chị dâu hai Đường phát hiện Đường Minh Sơn sẽ nhặt sạch xương, sau đó lại gắp cho Nguyên Khang.

Nguyên Khang cũng không sợ anh như trước kia, mà là lúc Đường Minh Sơn gọi nó thì nó sẽ đưa chén về hướng Đường Minh Sơn, nhận thịt cá.

Sau khi chị dâu hai Đường nhìn thấy thì nháy mắt với Phong Ngọc Lan.

Phong Ngọc Lan cười gật đầu.

Buổi chiều chị dâu hai Đường và Nguyên Khang trở về, là Đường Minh Sơn đưa người đến bên chị dâu Hồng, sọt cũng là anh đeo, bên trong mì trắng, gạo, thịt gì đó đều có.

Phong Ngọc Lan ở nhà dạy toán cho Trịnh Văn Văn.

Thím Năm của đội sản xuất thấy chị dâu hai Đường mang Nguyên Khang về thì quái gở hỏi: "Không phải đón đến huyện sao? Sao lại về rồi? Sao, không được mẹ kế nó tiếp đãi à?”

Chị dâu hai Đường không thể nhìn loại người này, vừa dắt Nguyên Khang đi qua trước mặt đối phương vừa nói.

"Đã hơn nửa tháng rồi, người trong nhà cũng nhớ nên đón về, cháu trai thím Năm c*̃ng ở nhà bà nội hoài mà đúng không? Sao không đón về, chẳng lẽ cô vợ trẻ không cho đón về?”

Không đợi người nọ nói, chị dâu hai Đường lại nói: "Cũng đúng, dù sao lần trước thím không trông chừng, đứa nhỏ kia thiếu chút nữa đã c.h.ế.t đuối, chậc, khó trách không cho thím đưa con đi.”

Thím Năm: ... Giết người c.h.ế.t tâm.

Nguyên Khang nắm tay chị dâu hai Đường nhảy nhót, cũng không bị lời nói của thím Năm ảnh hưởng chút nào.

"Nguyên Khang cũng đừng nghe người ta nói bậy, mẹ cháu đối xử với cháu như thế nào chính cháu rõ ràng nhất, đừng bởi vì người ngoài nói vài câu không vừa đã tùy tiện nghĩ lung tung, có biết không?"

"Biết ạ."

Nguyên Khang gật đầu.

A Tráng biết hôm nay chị dâu hai Đường đi huyện đón Nguyên Khang, cho nên thỉnh thoảng chạy về phía ngã ba, xem có thể nhìn thấy Nguyên Khang trở về hay không.

Lúc này, sau khi nhìn thấy bọn Nguyên Khang, A Tráng giống như một tên lửa nhỏ chạy tới, kéo Nguyên Khang đi về phía sườn núi: "Đi một chút, Nguyên Khang anh cho em xem anh nặn tượng, đẹp cực kỳ!”

Đã qua lâu như vậy, A Tráng còn nghiện nặn tượng đất.

Nguyên Khang vừa nghe cũng chạy lên, nhìn hai đứa nhỏ chạy như bay về phía trước, chị dâu hai Đường cười cười, lại nâng cổ họng quát: "Chậm một chút!”

Chạng vạng, những người khác của nhà họ Đường trở về, thấy trên bàn chính đặt nhiều đồ như vậy thì biết là bọn Phong Ngọc Lan mua.

"Thịt kho tàu này ngon thật." Anh hai Đường gắp một miếng thịt kho tàu lên, trợn tròn mắt.

"Ngon thì ăn nhiều một chút." Mẹ Đường cũng không phân biệt con trai và con dâu ăn không giống nhau: "Trời nóng không thể để qua đêm, cứ ăn đi.”

Phong Ngọc Lan làm nhiều lắm, cả nhà đều ăn uống no say.
 
Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian
Chương 71: Chương 71



Sau khi Đường Văn Tuệ biết Phong Ngọc Lan rất thích cái túi kia, lộ ra một hàng răng trắng: "Vậy là tốt rồi.”

Nguyên Khang ở trong sân tự mình cầm ngựa gỗ nhỏ chạy vòng vòng, anh hai Đường ở một bên nhìn.

Cha Đường ngồi ở cửa nhà chính, đang để ý t.h.u.ố.c lá chị dâu hai Đường mang về.

Trong bếp ba người mẹ Đường nói nói cười cười, cả sân nhỏ đều rất ấm áp.

Mà Kiều Tư Vũ bên này đang khóc.

Bởi vì mẹ cô ta đã đi đến căn nhà tranh này, mắng cô ta: "Con xem cuộc sống của con bây giờ như thế nào!"

"Tên họ Cung kia, con thật sự cho rằng có thể trông cậy vào được ư! Cậu ta là một kẻ nói dối, cậu ta là một tên khốn! Một tên côn đồ như vậy, năm đó con cùng cậu ta làm ra loại chuyện xấu hổ này, còn làm lớn bụng!"

"Cha mẹ vì con mới tính kế Đường Minh Sơn, vốn dĩ ngày đó có thể tiếp tục trôi qua, con nói xem con bỏ đi làm cái gì!"

Mẹ Kiều chỉ vào Kiều Tư Vũ khóc không thành tiếng trước mặt, càng thêm tức giận.

"Nhìn cuộc sống của Đường Minh Sơn và vợ cậu ta bây giờ, ở nhà ngang, đi xe đạp! Còn mua một chiếc đồng hồ! Thậm chí còn để cho con trai con gọi người ta là mẹ!”

“Nếu năm đó con chịu đựng một chút, ngày này chính là của con!”

Kiều Tư Vũ điên cuồng lắc đầu: "Không, mẹ, Đường Minh Sơn, anh ta nhìn thấy con và anh Cung Nguyên gặp riêng, tuy rằng không vạch trần con nhưng mỗi một ánh mắt đều mang theo cảnh cáo, con biết nếu không phải vì sức khỏe c*̉a mẹ anh ta, anh ta đã sớm đuổi con ra ngoài rồi!”

"Cái gì? Cậu ta biết rồi à?!”

Mẹ Kiều nghe vậy thì kinh hoảng một trận, vội vàng kéo Kiều Tư Vũ để truy hỏi, nghe xong chỉ cảm thấy đầu óc rất choáng váng.

"Khó trách, khó trách năm đó khi chúng ta dùng Nguyên Khang uy h.i.ế.p cậu ta, cậu ta thờ ơ, thì ra đã sớm biết Nguyên Khang không phải. Đúng rồi, năm đó mẹ cậu ta suýt nữa không qua khỏi, nếu không phải vì Nguyên Khang sinh ra mới hồi phục hơn một chút, có khi Đường Minh Sơn sẽ không giữ Nguyên Khang.”

Nói xong, mẹ Kiều cũng khóc, còn đánh Kiều Tư Vũ vài cái: "Con nói năm đó sao lại ngốc như vậy! Cung Nguyên không cha không mẹ, chỉ là một tên tạp chủng hoang dã! Sao con lại tin vào những lời quỷ quái của cậu ta!”

Kiều Tư Vũ bị đánh vẫn nói đỡ cho Cung Nguyên: "Anh Cung Nguyên nói sẽ trở về tìm con, anh ấy nhất định sẽ trở về!”

“Mẹ đúng là nên đánh c.h.ế.t con đi!”

Mẹ Kiều càng tức giận: "Con có biết không, bởi vì con quá mất mặt, hiện tại đối tượng kết hôn của em gái con cũng không tốt như vậy! Con hại chính bản thân mình, cũng hại em gái con!”

Kiều Tư Vũ nghe vậy chỉ biết khóc.

Sau khi mẹ Kiều trở về, kéo cha Kiều về phòng nói chuyện Đường Minh Sơn biết thân thế của Nguyên Khang, mấy năm nay sức khỏe của ông Kiều cũng không tốt, nghe vậy ho không chịu nổi.

Bị mẹ Kiều vỗ lưng một hồi lâu mới dừng lại.

“Khụ khụ, báo ứng!”

Cha Kiều chỉ cảm thấy cổ họng nóng rát đau đớn: "Năm đó tôi đã nói không được như vậy, không được như vậy! Bà cứ khăng khăng nói cơ hội tốt như vậy, không nắm lấy thì đáng tiếc. Hiện tại xem ra chúng ta lợi dụng người ta, sao người ta không lợi dụng chúng ta lại được?”

"Kết quả bây giờ là gì? Con được bọn họ nuôi dưỡng hiếu thuận, sức khỏe mẹ cậu ta cũng dần dần tốt lên, giờ lại cưới một người vợ trẻ tuổi xinh đẹp!”

Ông Kiều lại ho khan vài tiếng.

"Còn Tư Vũ nhà chúng ta thì sao? Cũng không gặp may được tí nào, còn dây dưa không rõ với thằng nhóc Cung Nguyên kia! Vì cậu ta mà không lập gia đình, tình nguyện bị đuổi ra khỏi nhà cũng phải thủ tiết cho Cung Nguyên! Cuối cùng, chúng ta chỉ là thúng tre gánh nước vô ích thôi!”

Từ năm đó, sức khỏe ông ta bắt đầu càng ngày càng không tốt, có lẽ là bởi vì làm chuyện trái lương tâm, cha Kiều cảm thấy mình bị báo ứng.

Mẹ Kiều giậm chân: "Cái này, năm đó cũng không có cách nào! Ông có nhìn thấy bụng con gái của ông lớn hơn mỗi ngày không?”

"Sau này tránh gặp người nhà họ Đường, hai khung xương già của chúng ta không có thể diện gì, nhưng chúng ta còn có cháu trai cháu gái, còn có con gái chưa xuất giá! Đường Minh Sơn, chúng ta không đắc tội nổi.”

Ông Kiều nuốt m.á.u tanh trong cổ họng: "Chuyện năm đó nếu bị cậu ta nói ra, cả nhà họ Kiều chúng ta đều sẽ bị chọc vào xương sống!”

"Vậy thì gả Tư Vũ đi." Mẹ Kiều cắn răng nói: "Không cần nó có muốn hay không, chỉ cần nó lập gia đình sống qua ngày, sẽ không nhớ thương họ Cung kia, còn có Nguyên Khang.”

"Gả đi! Phải gả!”

Đầu tháng tám, khi ông Trịnh đưa Trịnh Văn Văn tới đây, ông đã thuận tiện nộp phí dạy kèm tháng trước.

Số ngày cũng vừa khít, Trịnh Văn Văn đến vào cuối tháng sáu, tháng bảy có mấy ngày cô bé không đến, giờ học gộp lại vừa vặn là một tháng.

Tháng bảy có tổng cộng 31 ngày, cộng lại là mười lăm đồng năm xu.

Phong Ngọc Lan nhận tiền, trong lòng rất vui vẻ.

Ông Trịnh cũng vui mừng, bởi vì toán học của Trịnh Văn Văn được nâng lên, không phải là một vài ngày sau quên, mà là ghi nhớ trong tâm trí!

"Tháng này chỉ có thể đến ba mươi ngày, bọn chúng sẽ đến trường vào ngày cuối cùng của tháng."

"Hiểu rồi ạ." Phong Ngọc Lan gật đầu.

Hôm nay Đường Minh Sơn nghỉ phép, ăn sáng rồi ra ngoài tìm thầy Vương.

Lúc trước anh đưa đề thi mà Phong Ngọc Lan làm xong qua, thầy Vương bởi vì quê nhà có việc, cho nên sau khi hẹn thời gian xong, để khi nào họ rảnh rỗi thì đi tìm mình.

Phong Ngọc Lan muốn dạy toán cho Trịnh Văn Văn, đương nhiên Đường Minh Sơn đi.

Thầy Vương nhìn thấy anh cũng không ngoài dự kiến, dù sao lúc trước đưa đề thi tới, Đường Minh Sơn nói Phong Ngọc Lan bận cái gì.

"Em tìm được một người vợ rất tuyệt vời, phía sau này tất cả đều là em ấy tự học?"

"Đúng vậy, sách từ cấp một đến cấp ba, đều là em nhìn cô ấy học mỗi ngày."

Đường Minh Sơn gật đầu.

Thầy Vương liên tục gật đầu: "Hạt giống tốt, giống như em, là hạt giống tốt.”

Anh ta lấy toàn bộ bài thi đã sửa ra trước mặt Đường Minh Sơn: "Đề thi cấp một và cấp hai về cơ bản đều không có vấn đề gì, ba bài cấp ba có một chút vấn đề nhỏ, nhưng cho dù trong kỳ thi lên cấp năm nay, điểm số cũng đứng đầu. Muốn tôi nói, em ấy tham gia kỳ thi nâng cao vào tháng sáu tới hoàn toàn không có vấn đề gì.

"Dù sao còn có một năm, để cho em ấy đọc hiểu kỹ sách giáo khoa cấp ba, đến lúc đó thành tích chỉ có thể tốt hơn so với hiện tại!"

Thấy lại có một học sinh cấp ba, thầy Vương đương nhiên là kích động.

Đường Minh Sơn ở nhà xem đề thi nên đương nhiên biết, nghe vậy cũng rất vui: "Vậy chỉ cần tháng sáu năm sau chúng em đến thi là được?”

"Được chứ." Thầy Vương nâng chén men lên uống một ngụm trà, Phong Ngọc Lan bắt đầu học tương đương với học sinh lớp mười hai: "Kỳ thi giữa kỳ và kỳ thi cuối kỳ không thể thiếu, lại có chứng minh c*̉a thư đồng, đến kỳ thi lên cấp trực tiếp là được.”

Những bài kiểm tra đó, thầy Vương không cho Đường Minh Sơn lấy đi: "Tôi phải ở lại, lúc khai giảng đánh trống cổ vũ cho mấy thằng nhóc lớp mười!”

Sau khi hàn huyên với thầy Vương một hồi, Đường Minh Sơn đi chợ nông sản bên kia mua đồ ăn, thấy có người bán lê thì mua năm cân về nhà.

Trịnh Văn Văn vùi đầu làm bài, Phong Ngọc Lan thấy Đường Minh Sơn mang theo nhiều thứ như vậy trở về thì đứng dậy cầm lấy một ít, phân biệt riêng rồi cất đi.

Đường Minh Sơn đi rửa ba quả lê, chờ Trịnh Văn Văn làm đề xong, Phong Ngọc Lan để cho cô bé nghỉ ngơi một chút, ba người cùng ăn lê.

Quả lê này không thể cắt riêng ra ăn, người xưa nói chia lê có nghĩa là chia lìa, cho nên Phong Ngọc Lan ăn một quả lê lớn, ăn xong thì cảm thấy no.

Trịnh Văn Văn cũng vậy.

Buổi trưa khi cô bé về nhà, Phong Ngọc Lan còn nhét cho cô bé hai cái túi lớn.

Bởi vì nhà họ Trịnh cách nhà ngang có chút khoảng cách, cho nên Trịnh Văn Văn qua lại đều là ông nội cô bé đến đưa đón.

Đi xe đạp thanh đơn lớn.

Đứng ở trên lầu, nhìn Trịnh Văn Văn chạy về phía ông Trịnh chờ ở cửa lớn, Phong Ngọc Lan mới xoay người vào phòng.

"Em no quá."

Phong Ngọc Lan sờ bụng nói.

"Vậy thì ăn trưa muộn một chút."

Đường Minh Sơn cũng không quá đói, lại nói lời thầy Vương cho Phong Ngọc Lan, Phong Ngọc Lan cũng rất mừng.

Lúc cô làm bài, đề lớp mười hai có thêm chút tâm tư, dù sao cũng là ở nhà tự học, không thể làm hoàn mỹ quá như vậy.

Đường Minh Sơn cầm quạt bồ lớn trong tay, nhẹ nhàng quạt gió cho cô.

Hai người nói chuyện, Phong Ngọc Lan nhớ sáng sớm làm bánh lạnh, cô đứng dậy đi tới tủ dài, phía trên đặt một chậu sứ, phủ vải lanh sạch sẽ.

Phong Ngọc Lan bóc vải lanh ra, miếng bánh lạnh màu vàng gạo liền xuất hiện trước mắt cô: "Rất thành công đó!”

Đường Minh Sơn đã cầm lấy d.a.o thái.

Phong Ngọc Lan dùng d.a.o chia bánh lạnh thành miếng nhỏ, sau đó bỏ vào hai cái bát sứ lớn mà Đường Minh Sơn đặt bên cạnh, cuối cùng thêm một chút đường cát do Đường Minh Sơn mài.

Nhẹ nhàng khuấy một chút, múc một thìa gỗ vào miệng, đường cát ngọt ngào với bánh lạnh thanh mát mềm mại, có thể nói là vô cùng ngon miệng.

Phong Ngọc Lan ăn xong là một chút đồ ăn cũng không muốn ăn, ngược lại Đường Minh Sơn không ăn no, chỉ ăn bánh lạnh sẽ đói, vì thế xuống làm một chén mì chay ăn.

Phong Ngọc Lan không vừa mắt, chiên cho anh một quả trứng gà.

"Ngọc Lan, đây là chị mang từ nhà mẹ đẻ về, em nếm thử, cây mận trên sườn sau nhà mình, đừng ngại nó không dễ nhìn, hương vị cũng không tệ."

Chị dâu Triệu vừa từ nhà mẹ đẻ trở về mang theo hơn nửa túi vải mận tới.

Phong Ngọc Lan nói cảm ơn, thấy Niếp Niếp cùng cô ấy đầu đầy mồ hôi nóng liền múc cho họ một chén bánh lạnh.

Sau khi ăn xong không bao lâu thì Niếp Niếp mệt mỏi không chịu được, vào mùa hè đứa nhỏ dễ dàng mệt mỏi, chị dâu Triệu ôm người vào phòng ngủ, lúc đi ra lôi kéo Phong Ngọc Lan hỏi thăm: "Chị nhớ cái túi kia của em là em chồng em làm đúng không?”

"Đúng." Phong Ngọc Lan gật đầu: "Em chồng em rất khéo tay.”

"Là chuyện như vậy." Chị dâu Triệu cười nói: "Em Đường mẹ đẻ chị sắp kết hôn, đối phương cũng không phải người Hán, quy củ là bên nhà gái tự làm áo cưới, bên nhà trai phải tìm một cô gái thêu khăn trùm đầu. Lễ xưa này vẫn phải tôn trọng, nhưng hiện tại người thêu tay quá ít, chị thấy cái túi của em thêu không tệ, nên muốn hỏi thăm.”

"Minh Sơn, lấy túi của em ra, ngay dưới gối đầu."
 
Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian
Chương 72: Chương 72



Đường Minh Sơn cầm túi đi ra, anh đã sớm lấy đồ vật bên trong ra. Phong Ngọc Lan nhận lấy túi, tất nhiên cảm nhận được bên trong cũng không còn, cô cười nhìn qua, Đường Minh Sơn cũng cười cười.

Chị dâu Triệu cũng không có thời gian nhìn hai vợ chồng son trêu nhau, sau khi nhận lấy túi tinh tế đánh giá, vẻ mặt mừng rỡ: "Chị thấy được, nhưng không biết có thể thêu trùm đầu hay không?”

"Buổi chiều em về hỏi em ấy một chút, nói xem khăn trùm đầu phải thêu như thế nào, nếu em ấy nắm chắc thì em sẽ đón em ấy tới, ngày mai cùng chị dâu qua bên kia thương lượng."

Đường Minh Sơn nói.

“Được!”

Vì thế sau khi Trịnh Văn Văn đến nhà thì Đường Minh Sơn chuẩn bị ra ngoài.

Lúc này trời đang nóng, Phong Ngọc Lan thấy anh mang đồ cho người nhà cứ như vậy ra cửa, lập tức gọi người lại, gỡ mũ từ trên tường đưa qua: "Đội mũ rơm.”

"Được."

Đường Minh Sơn khom lưng dựa đầu lại gần, trong nụ cười hề hề lén lút của Trịnh Văn Văn, Phong Ngọc Lan nhịn cười đội mũ rơm cho anh: "Trên đường chậm một chút.”

"Ừm."

Sau khi Đường Minh Sơn đi, Phong Ngọc Lan đi đến bên cạnh bàn xoa xoa đầu Trịnh Văn Văn: "Cháu cười cái gì?”

"Cháu cười chú Đường giống như trẻ con, có điều tình cảm của thím thật tốt, không giống cha mẹ cháu, bọn họ rất hay cãi nhau." Trịnh Văn Văn thở dài như người lớn: "Bà nội cháu ngược lại không cháu cãi nhau với ông nội, thì cãi nhau với mẹ cháu..."

Một lời này của Trịnh Văn Văn làm cho Phong Ngọc Lan có chút cảm khái, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh.

Mặc dù chủ nhiệm Lý được coi là phụ nữ ưu tú ở thời đại này, trong nhà cũng không ra sao.

"Cháu cẩn thận học hành, phải nhớ kỹ, đọc sách không chỉ là để cho người nhà thầy cô vui mừng và đạt kết quả tốt, quan trọng hơn cháu sẽ có rất nhiều kiến thức, thêm màu sắc cho cuộc sống sau này của cháu."

Trịnh Văn Văn như hiểu như không, nhưng vẫn gật đầu: "Cháu sẽ chăm chỉ đọc sách!”

Lúc Đường Minh Sơn trở lại đội sản xuất, Đường Văn Tuệ đang phơi nắng lương thực của đội sản xuất bên bờ đê, Xuyên Tử nói với Đường Văn Tuệ là Đường Minh Sơn đang tìm cô ấy, Đường Văn Tuệ tìm người thay vị trí của mình, vội vàng trở về nhà.

"Anh ba, có chuyện gì vậy?"

Cố ý trở về tìm mình, Đường Văn Tuệ cảm thấy hẳn là chuyện lớn.

Mẹ Đường ở nhà phơi lương thực bọn họ đổi về, Nguyên Khang đứng bên cạnh Đường Minh Sơn, sau khi Đường Minh Sơn uống nước xong, Nguyên Khang nhận chén men trong tay anh cất đi, sau đó lại trở về.

Đường Minh Sơn xoa đầu nó một cái, nói chuyện với Đường Văn Tuệ về việc chị dâu Triệu tìm người thêu khăn trùm đầu.

"Em, em có thể thử xem."

Đường Văn Tuệ kích động không thôi, tim đập rất nhanh.

"Đi huyện với anh, ngày mai cùng chị dâu Triệu qua nghe yêu cầu bên kia, có thể làm được thì làm, không được chúng ta coi như giải sầu."

Đường Minh Sơn nói.

"Đúng, đừng thấy không được còn cứng rắn cố làm cho bằng được, đến lúc đó không làm tốt, vậy thì mất mặt, biết không?"

Mẹ Đường cũng nói trước với cô ấy.

"Con biết."

Đường Văn Tuệ đỏ mặt nói muốn gội đầu thu xếp rồi đi, Đường Minh Sơn gật đầu chờ cô ấy.

"Minh Sơn, con đi hái ít rau về ăn." Lúc này mẹ Đường bận không ngơi tay nên để cho anh tự đi.

"Vâng." Đường Minh Sơn đáp, thấy Nguyên Khang vẫn đi theo phía sau mình, vì thế liền dẫn nó đi hái rau.

Hai cha con cũng không nói gì, nhưng khoảng thời gian Nguyên Khang ở trong huyện đều là Đường Minh Sơn đưa nó xuống lầu một tắm rửa, còn giặt quần áo cho nó vân vân, Nguyên Khang dần dần cũng phát hiện thật ra cha nó cũng không phải rất hung dữ, cũng không sợ lắm.

Ôm mấy quả cà tím, Nguyên Khang vui vẻ mang bỏ vào giỏ.

Sau đó đi hái ớt.

Đừng nhìn nó còn nhỏ, công việc hái rau còn rất thuần thục, là một trợ thủ nhỏ.

"Được rồi." Sau khi thấy hòm hòm rồi, Đường Minh Sơn cõng giỏ trên lưng, lại thấy trong tay Nguyên Khang còn ôm hai trái dưa chuột, vì thế đưa tay qua nhận, trở tay bỏ vào trong giỏ, lại đưa tay qua: "Về nhà.”

Cái miệng nhỏ nhắn Nguyên Khang nhếch lên, đặt bàn tay nhỏ bé mềm mại ở trong bàn tay to kia, đi theo Đường Minh Sơn, nó vẫn thành thành thật thật, nếu bọn Phong Ngọc Lan dắt nó, Nguyên Khang tuyệt đối sẽ nhảy nhót tung tăng.

Sau khi về sân, Đường Minh Sơn lại làm một ít công việc giúp mẹ Đường, ngồi nói chuyện cùng đối phương thật lâu, Đường Văn Tuệ thu dọn xong, hai người mang đồ đạc, đẩy xe đạp rời đi.

Nguyên Khang đưa họ đến ngã ba, chờ họ đi xa, Nguyên Khang mới chuẩn bị về nhà, kết quả bỗng nhiên có người gọi tên nó.

Nguyên Khang vừa quay đầu, thấy một người phụ nữ xa lạ trốn trong bụi cỏ cao nửa người, vẫy tay với nó một hồi. Thấy nó không tiến lên, Kiều Tư Vũ lại lấy ra một viên kẹo: "Cho con ăn kẹo, lại đây.”

Kết quả Nguyên Khang giậm chân chạy, vừa chạy vừa hô.

"Bà ơi! Bà ơi! Có bắt cóc!”

Nó hô như vậy, chị dâu họ và A Tráng cũng nghe thấy, chị ấy vội vàng cầm lấy cuốc dựa vào tường xông ra, thấy Nguyên Khang chạy suýt thì ngã, vội vàng bảo nó đừng sợ: "Chạy chậm một chút! Có thím đây kẻ trộm không dám đến!”

Mà Kiều Tư Vũ đã sợ tới mức không biết trốn ở đâu.

Mẹ Đường ở trong phòng bếp, nghe thấy động thì tĩnh buông muôi xuống, liền chạy ra ngoài sân: "Nguyên Khang! Làm sao vậy, làm sao vậy!”

"Bà nội, bà nội!"

Nguyên Khang lắc lắc chạy đến trước mặt bà, ôm lấy chân bà, ngẩng đầu lên nước mắt lưng tròng chỉ vào ngã rẽ nhỏ bên kia đường: "Có một thím không quen biết cho cháu kẹo ăn! Chắc là bắt cóc trẻ con!”

Nói xong, còn học theo dáng vẻ Kiều Tư Vũ vẫy tay với nó: "Cứ như vậy, để cho cháu đi qua, cháu quay đầu bỏ chạy, thím ấy cũng không dám đi ra!"

"Thật sự là bắt cóc trẻ con?"

A Tráng hỏi.

Nguyên Khang rơi nước mắt gật đầu.

Mẹ Đường thấy vậy vội vàng ngồi xổm xuống ôm lấy nó: "Không khóc không khóc, Nguyên Khang giỏi quá, người không quen biết cho cháu kẹo ăn thì phải chạy, A Tráng cũng nhớ kỹ.”

A Tráng gật đầu.

Chị dâu họ đã đến bên kia kiểm tra một phen, trở về nói với mẹ Đường: "Chỉ thấy dấu chân, không thấy người, dấu chân kia không dài, là phụ nữ.”

"Nguyên Khang nói là một thím không quen biết, phải nói với đội trưởng một tiếng." Mẹ Đường nghiêm túc nói.

"Cháu đi nói, A Tráng, con ở nhà bà nội hai không được chạy loạn có biết không?"

“Vâng ạ!”

Anh Tráng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Nguyên Khang lớn tiếng trả lời.

Sau khi mẹ thằng bé xoay người rời đi, A Tráng kéo Nguyên Khang đi vào cổng sân: "Đừng sợ, anh bảo vệ em."

Nguyên Khang nặng nề gật đầu, bàn tay nhỏ bé khác lau nước mắt: "Thím ấy thật đáng sợ.”

Mẹ Đường nhìn thoáng qua ngã rẽ nhỏ bên đường, Nguyên Khang không biết, nhưng đối phương có thể gọi ra tên Nguyên Khang, có phải là Kiều Tư Vũ hay không?

Nhưng nghĩ lại, đối phương nhiều năm như vậy một lần cũng không đến thăm Nguyên Khang, hẳn là không phải.

Có lẽ đó là bắt cóc trẻ con, biết tên của đứa trẻ, vì vậy cố tình gọi tên nó và cho Nguyên Khang kẹo đã chuẩn bị.

Kiều Tư Vũ bị chị dâu họ rống một tiếng, sợ tới mức lăn lộn bò rạp, đi sâu hơn vào rừng.

Nhà họ Kiều muốn gả cô ta đi, sau khi Kiều Tư Vũ nhận được tin nhắn của Kiều Tư Văn, lấy được tất cả gia sản, suốt đêm chạy ra khỏi đội bốn Hà Loan, cô ta không có chỗ nào để đi, một lòng muốn đi tìm Cung Nguyên.

Cô ta nhớ rõ lúc Cung Nguyên đi, anh ta c*̃ng nói sẽ đi đâu, cho nên chuẩn bị một đường tìm qua. Trước khi đi, cô ta vẫn muốn gặp Nguyên Khang.

Kết quả Nguyên Khang lầm tưởng cô ta là bắt cóc.

Kiều Tư Vũ lúng túng không thôi.

Bên này, Đường Minh Sơn đưa Đường Văn Tuệ trở về nhà ngang.

Đường Văn Tuệ trò chuyện cùng chị dâu Triệu một hồi lâu, rồi chuẩn bị ngày mai cùng chị dâu Triệu về nhà mẹ đẻ cô ấy xem một chút.

Phong Ngọc Lan có chút lo lắng, dù sao Đường Văn Tuệ xa lạ với bên kia, chị dâu Triệu là người không tệ nhưng chỉ sợ xảy ra chuyện.

Vì thế khi cùng Đường Minh Sơn rửa rau thì nói: "Ngày mai em đi cùng Văn Tuệ.”

"Không cần, anh xin nghỉ nửa ngày là được rồi."

Đường Minh Sơn trấn an.

Lúc ngủ, Đường Minh Sơn ngủ ở bên ngoài ván gỗ dựng giường, Đường Văn Tuệ cùng Phong Ngọc Lan ngủ trong phòng.

Đường Văn Tuệ có chút hưng phấn ngủ không được.

Phong Ngọc Lan nói chuyện phiếm cùng cô ấy, nghe tiếng cười nói vui vẻ truyền đến trong phòng, Đường Minh Sơn gối hai tay sau đầu, mỉm cười.

Sáng sớm hôm sau, Đường Văn Tuệ, Đường Minh Sơn, còn có chị dâu Triệu xuất phát, Niếp Niếp được giao phó cho Phong Ngọc Lan chăm sóc.

Phong Ngọc Lan bện tóc cho con bé, con bé cũng rất phối hợp, hai b.í.m tóc nhỏ ở phía sau đầu cô bé vung một cái, chọc cho Yến Tử tới tìm cô bé chơi vô cùng ngưỡng mộ, vì thế Phong Ngọc Lan lại tết cho Yến Tử hai b.í.m tóc.

Chị dâu Trương nhìn thấy hai đứa nhỏ đang chơi đùa trên hành lang, lúc này mới phát hiện đầu bé con nhà mình đã biến hóa, lại nhìn Niếp Niếp thì hiểu rõ chuyện gì xảy ra.

"Tóc Yến Tử vừa mỏng vừa ít, mẹ chị cắt hết đi, mọc lại mới tốt."

Thứ này Phong Ngọc Lan không có kinh nghiệm, không tiện đưa ra lời khuyên.

Vừa lúc Trịnh Văn Văn đến, chị dâu Trương liền đứng dậy rời đi.

Lúc bọn Đường Minh Sơn trở về, Trịnh Văn Văn còn chưa đi, thấy vẻ mặt Đường Văn Tuệ là ý cười thì biết chuyện đã thành.

Chờ sau khi Trịnh Văn Văn đi, Đường Văn Tuệ kéo Phong Ngọc Lan cho cô xem vải.

“Mẫu đã xác định xong, vải cũng lấy về, thêu sơn điểu hí thủy, sáu đồng tám!"

Phong Ngọc Lan cầm lấy tấm vải kia sờ sờ, kết cấu cũng rất tốt: "Phải thêu bao lâu?”

"Không làm công việc khác thì nhiều nhất là năm ngày." Đường Văn Tuệ vươn một tay ra.

"Vậy không tồi." Phong Ngọc Lan cười gật đầu: "Sau này có loại công việc này, chị sẽ kéo em theo.”

“Được ạ!”

Đường Văn Tuệ cười hì hì.

Đường Minh Sơn ở bên ngoài nấu cơm, Đường Văn Tuệ cùng Phong Ngọc Lan nói chuyện rồi đi hỗ trợ, Phong Ngọc Lan dọn nhà một phen, vừa vặn ăn cơm trưa.

Vốn là bọn Đường Minh Sơn để Đường Văn Tuệ tiếp tục ở đây, chờ thêu đồ xong rồi về nhưng Đường Văn Tuệ nhớ nhà: "Em quay về làm chút cơm cũng được.”

Cô gái này cũng cứng đầu, vì thế sau khi ăn cơm xong, Đường Minh Sơn đưa người đến chỗ chị dâu Hồng, sau đó đến xưởng giấy làm việc.

Hơn nữa, Kiều Tư Vũ trốn trong rừng một đêm, vừa kinh hãi vừa sợ, bởi vì đội trưởng nghe chị dâu họ nói có người xa lạ lấy kẹo trêu chọc đứa nhỏ. Hơn nữa nhìn thấy cô ta đi qua thì chạy, cũng nhận định là bắt cóc trẻ con. Vì thế tìm mười mấy đàn ông vạm vỡ trong đội đi tới đi lui trong đội sản xuất. Đi từ nhà này sang nhà khác để nói chuyện với người lớn để chăm sóc trẻ em.
 
Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian
Chương 73: Chương 73



Kiều Tư Vũ sao còn dám đi ra ngoài, cứ như vậy ở trong rừng cả đêm, còn thiếu chút nữa bị rắn cắn. Cho nên khi mẹ Đường cõng sọt dắt Nguyên Khang chuẩn bị đi nhặt nấm, nhìn Kiều Tư Vũ xuất hiện trước mặt, cùng với Nguyên Khang hô to bắt cóc, nhất thời hiểu được ngày hôm qua người nọ chính là cô ta.

Kiều Tư Vũ rơi nước mắt nhìn bà: "Tôi, tôi chỉ đến xem Nguyên Khang.”

Hai b.í.m tóc rối bời không nói, trên người còn dính bùn, nhìn vô cùng chật vật.

"Trước tiên theo tôi về sửa soạn lại đi."

Mẹ Đường suy nghĩ một chút nói.

Nguyên Khang được bà dắt đi ở phía trước, Kiều Tư Vũ vâng dạ đuổi theo.

Chờ Đường Văn Tuệ vui vẻ phấn chấn trở về thì thấy Kiều Tư Vũ ngồi trong nhà mình, ăn từng miếng mì.

"Là cô?! Sao cô lại ở đây?”

Đường Văn Tuệ lạnh lùng nói.

Kiều Tư Vũ đang vui vẻ ăn mì, sợ tới mức thiếu chút nữa nghẹn lại.

"Được rồi, đừng kêu to." Mẹ Đường nhẹ giọng nói: "Cô ấy đến thăm Nguyên Khang, nói muốn rời viện, cũng không biết khi nào trở về.”

"Sớm không đến thăm, muộn không đến thăm, hiện tại Nguyên Khang đã gần bốn tuổi mới đến."

Đường Văn Tuệ vừa tức giận buông sọt xuống, vừa trừng mắt nhìn Kiều Tư Vũ đang cúi đầu nói.

"Được rồi." Mẹ Đường bảo cô ấy đừng nói nữa, ý bảo Nguyên Khang vẫn còn ở bên kia.

Đường Văn Tuệ lập tức ngậm miệng lại: "Vậy con đi có việc.”

Nói xong thì lấy thứ gì đó từ trong sọt rồi đi vào phòng, không bao lâu lại đi ra rửa tay rồi lại đi vào.

Thấy vậy mẹ Đường cũng mừng, biết là nhận được công việc.

"Ăn đi."

Thấy Kiều Tư Vũ không dám ăn nữa, mẹ Đường lại nói.

Nghe bà nói như vậy, Kiều Tư Vũ mới bắt đầu ăn mì.

"Bà nội, thím ấy là mẹ ruột của cháu sao?"

Nguyên Khang nhỏ giọng hỏi.

"Đúng vậy." Mẹ Đường gật đầu: "Trước kia cô ấy bận rộn không được rảnh cho nên không đến thăm Nguyên Khang. Có điều hiện tại Nguyên Khang c*̉a chúng ta có một người mẹ yêu thương cháu, cho nên chúng ta sẽ không so đo.”

"Cháu không so đo."

Nguyên Khang gật đầu, lại tò mò quay đầu nhìn cô ta vài lần, phát hiện cô ta vẫn ăn mì, không nhìn mình, lại nhỏ giọng nói.

"Thím ấy nói đến thăm cháu, nhưng thím ấy toàn ăn thôi."

Mẹ Đường khẽ nhíu mày, ôm Nguyên Khang vào trong ngực: "Chờ cô ấy ăn xong là được rồi.”

Kiều Tư Vũ ăn mì còn rất tự giác rửa bát đũa, nồi cũng rửa.

Sau đó, ngồi xổm trước mặt Nguyên Khang, vừa khóc vừa nói có lỗi với nó, rất nhớ nó.

Nguyên Khang lại hỏi: "Vậy tại sao thím không đến gặp con?”

Cha mẹ cũng bận rộn, nhưng họ còn đón mình qua ở lâu như vậy.

Kiều Tư Vũ chỉ cảm thấy khổ sở trong lòng, hiện tại đứa nhỏ còn nhỏ, còn không rõ tình cảnh của cô ta, cô ta không trách đứa bé.

Sờ sờ đầu Nguyên Khang, cô ta đứng dậy nhìn về phía mẹ Đường: "Mẹ… Thím, tôi muốn biết hiện tại mẹ của Nguyên Khang đối với nó có tốt không?”

"Mẹ con đối với con rất tốt! Mẹ may quần áo cho con, gội đầu cho con và dạy con tập đếm, nấu ăn ngon cho con.” Nguyên Khang lớn tiếng nói.

Mẹ Đường nghe vậy cười cười: "Tốt không thì cô nghe Nguyên Khang nói.”

Kiều Tư Vũ mím môi, ngồi xổm xuống ôm lấy Nguyên Khang, Nguyên Khang giãy giụa hai cái, sau khi nghe thấy tiếng khóc của cô ta thì không dám động đậy, luống cuống ngẩng đầu nhìn về phía mẹ Đường.

Mẹ Đường vội vàng kéo Kiều Tư Vũ ra: "Cô dọa đứa bé rồi!”

Đường Văn Tuệ trong phòng vẫn nghe động tĩnh bên ngoài cũng vọt ra: "Cô làm gì vậy?”

"Tôi, tôi chỉ ôm thằng bé." Kiều Tư Vũ vội vàng lui về phía sau, thật ra quan hệ giữa cô ta và Đường Văn Tuệ cũng không tốt lắm: "Tôi đi đây.”

Nói xong thì thật sự bỏ chạy.

"Rốt cuộc cô ta đến đây để làm gì?"

Đường Văn Tuệ nghi hoặc nói.

"Thăm Nguyên Khang." Mẹ Đường trừng mắt nhìn cô ấy một cái.

Đường Văn Tuệ nhẹ nhàng vỗ vỗ miệng, cười nói với Nguyên Khang: "Đến xem trong sọt có cái gì ngon, tất cả đều là cha mẹ cháu mua.”

“Được ạ.”

Nguyên Khang rất xa lạ đối với Kiều Tư Vũ, cho nên khi cô ta đi, Nguyên Khang cũng không có bao nhiêu cảm xúc, từ nhỏ ông nội đã nói với nó, chỉ có đối tốt với nó mới là người nhà chân chính của nó.

Sau khi Kiều Tư Vũ đi ra cũng không dám đi đường lớn, chỉ là từ con đường ban đầu rời khỏi đội sản xuất.

Cô ta sẽ đi tìm Cung Nguyên.

Bên này sau khi thím ba Đường trở về đội sản xuất, trực tiếp đi tới chỗ mẹ Đường: "Kẻ bắt cóc kia, có phải là Kiều Tư Vũ không?”

"Sao em lại hỏi như vậy?"

Mẹ Đường vô cùng kinh ngạc.

Vừa nhìn bộ dáng này của mẹ Đường, thím ba Đường biết thật sự là đối phương.

"Cô ta đâu?"

"Đi rồi, nhìn rất chật vật, ăn hai chén mì, nhìn Nguyên Khang rồi rời đi."

Mẹ Đường nói.

"Cô ta không phải đến thăm Nguyên Khang đâu." Thím ba Đường tỉ mỉ nói tin tức mình nhận được với mẹ Đường: "Nhà họ Kiều muốn gả cô ta đi, lần này là cứng rắn ép lấy chồng! Tiền lễ vật đã được nhận, kết quả buổi tối không nhìn thấy người đâu, cô ta tự chạy rồi!”

"Đây không phải là cưỡng ép người ta sao?"

Mẹ Đường nhíu mày: "Khó trách cô ta nói muốn đi xa, đây là muốn chạy trốn! Thư giới thiệu trên người cô ta cũng không có, sao lại đi ra ngoài?”

"Không đi đường lớn thì vấn đề không lớn, em chỉ sợ cô ta chạy trốn đến chỗ chúng ta." Thím ba Đường thấy bà không nghĩ tới trọng điểm, lại càng sốt ruột: "Chị để cho Ngọc Lan nghĩ như thế nào! Để Minh Sơn sống như thế nào!”

Mẹ Đường sợ tới mức cả người mồ hôi lạnh: "Sao chị không nghĩ tới cái này chứ!”

"Vì vậy đó! Đừng để nó ở lại!”

Bác cả Đường và bác gái cả cũng thở d.ốc chạy tới.

"Vừa rồi tôi nhặt củi trên núi gặp Kiều Tư Vũ, không xảy ra chuyện gì chứ?"

"Không có việc gì, đã đi rồi." Mẹ Đường vội vàng nâng chén men lên uống vài ngụm nước đè nén kinh hãi: "Đã đi rồi.”

"Nguyên Khang đâu?"

Bác gái cả lo lắng lời họ nói sẽ bị Nguyên Khang nghe thấy, mặc dù thằng bé tuổi còn nhỏ nhưng lại rất lanh lợi, cũng rất đa nghi nữa.

"Đi cùng Văn Tuệ ra vườn rau rồi."

Vừa dứt lời, mọi người liền nghe thấy tiếng nói của Đường Văn Tuệ và Nguyên Khang truyền đến từ ngoài sân, cho nên họ cũng không tiếp tục nhắc đến Kiều Tư Vũ nữa, ngược lại nói đến lương thuế năm nay.

Đường Văn Tuệ vừa bước vào sân nhìn thấy họ đều ở đây liền biết đã xảy ra chuyện gì, có điều nghe họ không nhắc đến Kiều Tư Vũ cũng liền làm như không biết.

Sau khi chị dâu hai Đường biết Kiều Tư Vũ đã đến, lập tức cảnh giác, ban đêm đi ngủ cũng phải để cho Nguyên Khang ngủ sát bên cô ta.

Anh hai Đường thì ngược lại, vui tươi hớn hở chơi đùa với Nguyên Khang, chờ sau khi Nguyên Khang ngủ rồi mới nói với chị dâu hai Đường: "Sợ cái gì, cô ta mà có cái lá gan đó thì cũng sẽ không đến ăn xong là rời đi."

"Hơn nữa, bây giờ ngay cả bản thân cô ta cũng không nuôi nổi, mang theo một Nguyên Khang, cô ta lại càng không nuôi nổi."

Mấy lời này là thật, trong lòng chị dâu hai Đường an tâm hơn rất nhiều: "Có điều nhà họ Kiều cũng làm thật, quả thực đã ép gả cô ta, anh nói xem vì sao cô ta không chịu gả chứ? Em nghe thím ba nói gia đình đó cũng không tệ lắm, người đàn ông kia cũng không phải là hết ăn rồi lại nằm."

"Anh cũng không biết nữa, dù sao thì chúng ta không thẹn với lương tâm, năm đó là cô ta không cần Nguyên Khang, phía nhà họ Kiều lại tuyên bố Nguyên Khang không phải cháu ngoại của bọn họ, bây giờ muốn nhận lại? Xem anh giống kẻ chịu đ.ấ.m ăn xôi ư?"

Anh hai Đường huơ nắm đ.ấ.m trước mắt chị dâu hai Đường, nghiêm nghị nói.

Kết quả bị chị dâu hai Đường đẩy ra: "Anh biết là tốt, đi ngủ!"

Sau đó, nằm xuống ôm chặt lấy Nguyên Khang, anh hai Đường còn phải dùng quạt hương bồ lớn quạt gió cho bọn họ, mãi đến sau khi chị dâu hai Đường ngủ, anh hai Đường mới dừng động tác.

Bên này, Đường Minh Sơn và Phong Ngọc Lan vẫn chưa ngủ, Phong Ngọc Lan đang kêu Đường Minh Sơn ra đề cho cô.

"Xong rồi."

Cô làm xong liền đưa cho Đường Minh Sơn xem, bản thân thì đi đến bên bồn nước rửa mặt.

Đợi đến lúc cô trở về, Đường Minh Sơn cười nói: "Ngày mai chúng ta bắt đầu học sách giáo khoa lớp mười."

"Được thôi!"

Phong Ngọc Lan gật đầu liên tục.

Ngày hôm sau, Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn cùng thức dậy, cùng nhau đi ra ngoài, cô đi mua vải, chuẩn bị làm cho Đường Minh Sơn và mình áo ngắn tay và quần đùi để mặc.

Cô không mặc ra ngoài, dù sao thì thời đại này vẫn khá bảo thủ, có điều có thể làm đồ ngủ lúc ngủ.

Còn Đường Minh Sơn, mặc ở nhà ngang cũng không có vấn đề gì lớn, bởi vì trời này người để m*nh tr*n cũng không ít.

Khi Trịnh Văn Văn làm bài, Phong Ngọc Lan liền làm quần áo, ba ngày sau Đường Minh Sơn mặc một bộ đồ áo ngắn tay và quần đùi màu xanh, làm nhà ngang xôn xao.

Trong lúc nhất thời, đàn ông có vợ trẻ đều năn nỉ vợ của mình.

"Anh muốn một bộ quần áo giống như đồng chí Tiểu Đường, mát mẻ biết bao nhiêu!"

Trước mắt, quần áo mọi người mặc phần lớn là áo cộc tay hoặc là áo sơ mi gì đó, khi thấy Đường Minh Sơn ăn mặc mát mẻ như thế, tất nhiên bọn họ sẽ thích.

Áo cộc tay thì mát mẻ, nhưng mà quần vẫn dài, vẫn nóng.

"Minh Sơn, xin vợ cậu làm cho tôi một bộ đi, tôi đưa vải đưa tiền công."

"Đúng vậy đó đúng vậy đó, thương cho mấy người chưa có vợ chúng tôi đi!"

Đường Minh Sơn xuống lầu chơi bóng với những người khác người, liền bị mấy người này vây quanh.

Anh nhướng mày: "Chị dâu Triệu cũng làm được, tôi hỏi thử thay mọi người."

Tất nhiên là chị dâu Triệu bằng lòng làm, thậm chí còn kêu Triệu Thiên chủ động đi tìm bọn họ, không ngờ thím Trần cũng đến cửa hỏi, kết quả là đụng phải Triệu Thiên.

Hai bên đều có chút xấu hổ.

Mời người làm quần áo cũng không biết lựa chọn thế nào.

Triệu Thiên lanh lợi nói: "Thím Trần à, chúng cháu làm ba nhà ở lầu ba này, ba nhà còn lại thím làm?"

"Được."

Thím Trần cười híp mắt rời đi.
 
Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian
Chương 74: Chương 74



Sau khi Trịnh Văn Văn nhìn thấy Phong Ngọc Lan làm quần áo màu xanh nhạt liền biết là của cô, cô bé đã từng nhìn thấy bộ đồ đó của Đường Minh Sơn, cảm thấy rất đẹp c*̃ng rất mát mẻ, lại thấy Phong Ngọc Lan cũng muốn làm giống vậy, thế là về nhà năn nỉ chủ nhiệm Lý cũng làm cho mình.

Chủ nhiệm Lý liền đến cửa chào hỏi, Phong Ngọc Lan rất hào phóng bày bộ "đồ ngủ" kia của mình ra.

"Thật ra phía trên này ngắn tay, lúc ra ngoài cũng có thể mặc, nửa người dưới là váy dài hoặc là quần dài."

Quần đùi, vẫn không dám ra ngoài lắm.

Chủ nhiệm Lý cảm thấy đẹp, thế là liền làm cho Trịnh Văn Văn và anh trai con bé một bộ.

Qua vài ngày nữa, Đường Văn Tuệ mang đồ đi vào nhà ngang, giao cho chị dâu Triệu. Sau khi chị dâu Triệu xem xong liền tán thưởng không thôi: "Tay nghề tốt thật đó!"

Cô ấy trực tiếp trả tiền công cho Đường Văn Tuệ trước thay cho em trai họ, ăn cơm trưa xong liền mang khăn trùm đầu đã thêu xong trở về nhà mẹ đẻ.

Đường Văn Tuệ cầm lấy sáu đồng tám, trong lòng nóng hổi: "Đây là lần đầu tiên em kiếm tiền."

"Em giỏi thêu thùa như vậy, trước kia không ai tìm em sao?"

Phong Ngọc Lan hỏi.

"Không có." Đường Văn Tuệ lắc đầu: "Em học cái này từ bà ngoại, không có nhiều người biết, hơn nữa loại việc thêu khăn trùm đầu này rất ít khi có."

Phong Ngọc Lan gật đầu: "Cũng đúng."

Hơn nữa, phương diện này cũng không thể tuyên dương om sòm, phải biết rằng vào thời đại của bà ngoại Đường Văn Tuệ, trước kia chỉ nhà có gia cảnh tốt mới có thể đưa con gái đi học nghề này.

Mà những người có gia cảnh tốt, đa số đều là gia đình địa chủ...

Không có suy nghĩ tiếp, Phong Ngọc Lan còn đưa cho Đường Văn Tuệ chiếc áo ngắn tay do mình làm ra, lại đưa chiếc áo ngắn tay nhỏ và quần đùi nhỏ của Nguyên Khang để cô ấy mang về.

"Vải này ba đồng, giao cho mẹ, mẹ sẽ biết chia thế nào."

"Dạ."

Đường Văn Tuệ cẩn thận cầm lấy, nhớ tới chuyện xảy ra ở nhà cũ, lúc cô ấy ra ngoài thì mẹ đã nói chuyện này không thể giấu giếm chị ba, phải nói cho chị.

Thế là liền nói chuyện Kiều Tư Vũ tìm tới cửa rồi lại rời đi cho Phong Ngọc Lan biết.

Sau khi Phong Ngọc Lan nghe xong, sắc mặt cũng không có gì thay đổi, cô đã sớm cảm thấy Kiều Tư Vũ là người trong đầu chỉ toàn yêu đương, bây giờ đào hôn bỏ trốn, không cần nghĩ cũng biết là đi tìm cha ruột của Nguyên Khang.

Chỉ là không biết đối tượng kia của cô ta, rốt cuộc là tên đàn ông cặn bã như thế nào, nhưng tóm lại vẫn là gã đàn ông cặn bã không sai.

"Chị biết rồi, chờ anh ba của em về chị sẽ nói với anh ấy."

"Mẹ nói Kiều Tư Vũ không dám tới tìm anh ba, chỉ là sợ cô ta sẽ đột nhiên đưa Nguyên Khang đi, nhưng mà cha nói cô ta không đưa đi bởi vì Nguyên Khang sẽ không đi theo cô ta."

Sau khi tiễn Đường Văn Tuệ, lúc Phong Ngọc Lan về nhà ngang liền gặp ông Trịnh và Trịnh Văn Văn, thế là cùng nhau lên lầu.

Chạng vạng tối, Đường Minh Sơn về, Phong Ngọc Lan đề cập đến chuyện này với anh, Đường Minh Sơn lạnh nhạt nói: "Người đó tên là Cung Nguyên, là trẻ mồ côi, ăn cơm trăm nhà mà lớn lên, bốn phía là nhà, nếu muốn đi tìm anh ta thì không dễ đâu."

Khóe miệng Phong Ngọc Lan giật một cái, nghĩ mãi mà không rõ vì sao Kiều Tư Vũ lại thích một người như vậy.

Khiến cô ta chưa kết hôn mà đã có con rồi c*̃ng không chịu trách nhiệm, tại sao lại vẫn còn nhớ thương đến như thế?

Hai người không tiếp tục thảo luận vấn đề này, ăn cơm xong vẫn đi ra ngoài tản bộ, Đường Minh Sơn đặc biệt thích bộ quần áo Phong Ngọc Lan làm cho anh này, mỗi sáng sớm đều giặt sạch sẽ, sau đó phơi trên mái nhà, ban đêm khi tắm rửa thì quần áo c*̃ng khô rồi, liền mặc đi ngủ.

Phong Ngọc Lan cũng thế.

"Cuối tháng này là sinh nhật bảy mươi bảy tuổi của bà tổ, chúng ta phải về chúc thọ, cho nên gần đây em đã không được nghỉ ngơi, chờ đến cuối tháng là có thể nghỉ nhiều thêm hai ngày."

Đường Minh Sơn nói.

"Được, cũng vừa đúng ba mươi mốt ngày Văn Văn không đến."

Phong Ngọc Lan gật đầu.

Vừa tản bộ xong về đến nhà ngang liền thấy có người đang cầm bánh gạo nổ màu vàng ăn.

Đường Minh Sơn thấy cái này thì hơi nhướng mày, để Phong Ngọc Lan đi về trước, anh đi ra ngoài một chút.

Phong Ngọc Lan về không bao lâu, Đường Minh Sơn liền mang theo một cây bánh gạo nổ vàng dài khoảng chừng một mét trở về.

"Anh đi mua cái này?"

Phong Ngọc Lan buồn cười nói.

"Ừm, ăn rất ngon."

Thứ đồ chơi này rất giòn, nhẹ nhàng bẻ một đã tách ra thành từng đoạn rồi, trong tay Đường Minh Sơn có cầm giấy, cho nên cũng không sợ bẩn.

Bẻ thành tám khúc, đặt ở bên trong cái mẹt tre, ngồi ăn cùng Phong Ngọc Lan.

Hơi ngọt, rất thơm giòn.

Nhưng mà ăn không được bao nhiêu đã muốn uống nước, cũng may họ có trà thảo mộc.

Phong Ngọc Lan ăn không vô nữa, phần còn lại do Đường Minh Sơn giải quyết, bởi vì thứ này để qua đêm sẽ không giòn nữa, ăn không ngon.

Bên nhà họ Kiều không tìm thấy Kiều Tư Vũ, cũng biết cô ta đã đi tìm Cung Nguyên.

Mẹ Kiều tức đến mức toàn thân phát run: "Nó, nó như vậy là muốn chọc chúng ta tức c.h.ế.t mà!"

"Trong tay không có thư giới thiệu thì ngay cả làm khách cũng không thể, nó ở đâu được đây?"

Em gái bà ta cau mày nói.

"Quan tâm nó làm cái gì?" Cha Kiều ho khan: "Chỉ cần nó về thì đưa đến bên kia đi! Nhận tiền của người ta thì nó chính là người của người ta!"

"Nếu không về thì sao?"

"Không về, vậy thì trả lại tiền."

Rất nhanh liền đến cuối tháng, đây là ngày cuối cùng Trịnh Văn Văn tới đây, lúc rời đi, cô bé có chút không nỡ: "Lần sau khi cháu được nghỉ, còn có thể đến đây không?"

"Thím hy vọng cháu sẽ không đến." Phong Ngọc Lan cúi người cười nói: "Môn toán của cháu đã được bổ sung vào rồi, sách giáo khoa năm lớp sáu, chúng ta c*̃ng đã chuẩn bị bài lâu như vậy rồi, cháu lên lớp phải chú ý nghe giảng, chỗ nào không hiểu thì cứ đặt câu hỏi với thầy cô, thành tích sẽ càng ngày càng tốt."

Ông Trịnh nghe thấy lời này liền rất vui: "Chính là đạo lý này, Văn Văn à, cháu phải nhớ kỹ lời thím Phong của cháu nói nha."

Trịnh Văn Văn gật đầu.

Sau khi họ đi, Phong Ngọc Lan trở về cất kỹ tiền ông Trịnh đưa, tháng này được mười lăm đồng.

Hôm nay Đường Minh Sơn về sớm, họ dọn dẹp xong liền ra ngoài.

Mùa hè trong đêm muộn, lúc này cưỡi xe về nhà c*̃ng nhìn thấy.

Chị dâu Triệu nói bọn họ cứ yên tâm mà về, cô ấy sẽ tưới nước rau trên hành lang cho.

Lúc đến đội sản xuất sao đã đầy trời, còn nhìn thấy anh hai Đường chờ ở bên kia, bên cạnh anh ấy là Nguyên Khang.

"Biết ngay là tối hôm nay hai đứa sẽ về mà."Anh hai Đường cầm lấy đồ, cười híp mắt nói.

"Mẹ!"

Nguyên Khang ôm lấy chân của Phong Ngọc Lan, nó mặc áo ngắn tay nhỏ mà Phong Ngọc Lan làm cho, để lộ ra cánh tay nhỏ mập mạp, đáng yêu giống hệt củ sen.

"Đẹp quá đi thôi."

Phong Ngọc Lan tán dương.

Nguyên Khang cười ha ha, lại kêu một tiếng cha.

Đường Minh Sơn dắt xe đạp gật đầu: "Trở về nào."

Anh hai Đường c*̃ng mặc áo ngắn tay, là vải mà trước đó Phong Ngọc Lan đã kêu Đường Văn Tuệ cầm về nhà, nghĩ cũng biết là mẹ Đường chia cho chị dâu hai Đường, là do đối phương làm.

Trong nhà đã chuẩn bị đồ ăn kỹ càng, chỉ đợi bọn họ thôi.

Phong Ngọc Lan hỏi Đường Văn Tuệ: "Sao lại chắc chắn là tối nay bọn chị sẽ trở về vậy?"

"Sang ngày mai là sinh nhật của bà tổ, trước kia anh ba đều sẽ trở về vào lúc này, vừa đến rạng sáng ngày hôm sau sẽ qua hỗ trợ."

Khi còn bé, sức khỏe của Đường Minh Sơn không tốt, là bà tổ chăm sóc anh một khoảng thời gian, thời gian dần trôi, anh liền trở nên cường tráng, cho nên cho dù là Đường Minh Sơn hay là người nhà họ Đường cũng đều rất tôn kính đối phương.

Hiểu ra rồi, Phong Ngọc Lan gật đầu.

Sau khi ăn cơm xong, cả nhà ngồi liền ngồi trong sân hóng mát, nói chuyện phiếm.

Nguyên Khang và A Tráng ngẩng đầu đếm sao.

Nguyên Khang có thể đếm tới hai mươi, nhưng A Tráng chỉ có thể đến tám.

Chị dâu họ đến trước cửa kinh ngạc vô cùng: "Nguyên Khang giỏi quá!"

"Mẹ dạy cháu đó."Nguyên Khang lấy hai tay chống nạnh, cái cằm hơi hếch lên, có một chút đắc ý nho nhỏ.
 
Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian
Chương 75: Chương 75



Dáng vẻ kiêu ngạo này quả nhiên rất hiếm thấy, chị dâu hai Đường liền đưa tay ôm nó vào lòng: "Nhìn cái dáng vẻ kiêu ngạo này xem."

Chị dâu họ c*̃ng sờ lên đầu Nguyên Khang, thấy A Tráng mím môi không nói lời nào, lại sờ lên đầu của thằng bé: "Đi chơi đi."

Mặc dù A Tráng bị so sánh với em trai thì có chút khó chịu, nhưng nghe thấy lời này thì vẫn ở bên cạnh Nguyên Khang cùng tiếp tục chơi.

Sau khi sắp trễ, chị dâu họ liền đưa A Tráng về nhà.

Các anh họ cả c*̃ng ở trong sân hóng mát.

Chị dâu họ cầm lấy cây quạt hương bồ lớn trong tay anh, thấy bác cả Đường đưa A Tráng đi tắm rửa, quay đầu nói với bác gái cả còn có anh họ cả chuyện Nguyên Khang đếm số.

"Nguyên Khang nhỏ hơn A Tráng hai tuổi, hơn một tháng nữa thì A Tráng đã bảy tuổi rồi, có muốn đưa đi học hay không?"

"Vẫn còn quá nhỏ, mấy đứa nhỏ trong đội đều là hơn tám tuổi mới đưa đi." Anh họ cả lắc đầu, con quá nhỏ vừa đi vừa về đường xa như vậy, không yên lòng.

"Đúng vậy đó." Chị dâu họ gật đầu: "Có điều có thể để thằng bé đến chỗ thanh niên trí thức nhiều hơn, chí ít cũng có thể dính chút mùi sách."

Bác gái cả nghe vậy cười nói: "Chuyện này thì dễ thôi, cứ nói cháu trai của đội trưởng, chẳng phải chỗ thanh niên trí thức đang học một giáo viên sao? Chúng ta tặng chút đồ qua mời đối phương để ý đến A Tráng một chút, cũng không cần phải dạy quá nhiều."

"Cũng được."

Anh họ cả gật đầu.

Bên này, Nguyên Khang c*̃ng đi theo Đường Minh Sơn tắm rửa, Phong Ngọc Lan thì sau khi ăn cơm không bao lâu cũng đi tắm.

Nguyên Khang ngủ sát bên bọn họ, ban đêm ở nông thôn tràn đầy tiếng ếch kêu, Phong Ngọc Lan nằm ở trên giường, bên trái là Nguyên Khang, bên phải là Đường Minh Sơn.

Cô nghe tiếng ếch kêu ngoài phòng, siết chặt bàn tay bị Đường Minh Sơn nắm lấy, Đường Minh Sơn lập tức nói: "Làm sao vậy?"

"Chỉ là cảm thấy cuộc sống như vậy rất tốt."

Phong Ngọc Lan nói.

Đường Minh Sơn khẽ cười một tiếng, lại kéo người vào trong n.g.ự.c thêm một chút, một bàn tay khác tiếp tục phất cây quạt hương bồ: "Từ khi gặp em, anh cảm thấy mỗi một ngày cuộc sống của anh đều rất tốt."

Phong Ngọc Lan nghe thấy thì mặt nóng bừng bừng: "Ban đêm anh đã ăn kẹo sao?"

"Không có."

Đường Minh Sơn không hiểu trò đùa này, có điều suy nghĩ lại thì c*̃ng hiểu ra, anh buồn cười dụi đầu vào giữa cổ của cô, Phong Ngọc Lan bị anh cọ phát ngứa, c*̃ng cười theo.

Nguyên Khang mơ mơ màng màng khẽ dựa lên cánh tay của cô: "Mẹ... tỉnh giấc ư."

"Ngủ rồi ngủ rồi." Phong Ngọc Lan nhanh chóng sờ lên cái đầu nhỏ của Nguyên Khang, lại nói với Đường Minh Sơn: "Sáng mai gọi em dậy sớm."

"Em yên tâm ngủ, sáng sớm anh và anh hai đi qua trước, em và các em gái cứ đi muộn một chút."

Đường Minh Sơn khẽ nói.

Phong Ngọc Lan đã có chút buồn ngủ, nghĩ đến thời đại này chúc thọ cũng thường diễn ra vào buổi tối nhiều hơn, thế là ừm một tiếng rồi nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Buổi sáng, Phong Ngọc Lan bị tiếng lẩm bẩm của Nguyên Khang làm bừng tỉnh, cô mở mắt ra, liền thấy Nguyên Khang cong người trong lồng n.g.ự.c mình, tự chơi với bàn chân nhỏ của nó.

Thấy cô tỉnh, Nguyên Khang nở một nụ cười thật to: "Mẹ."

"Dậy bao lâu rồi?"

Nguyên Khang mở tay ra một chút xíu: "Mới một lúc thôi."

Thật đáng yêu.

Phong Ngọc Lan hôn một cái lên khuôn mặt của nó, Nguyên Khang xấu hổ đến mức hai gò má đỏ rực.

Khi ra ngoài bị chị dâu hai Đường trêu chọc: "Ồ, Nguyên Khang có chuyện gì thế?"

"Nguyên Khang xí hổ."

Nguyên Khang dựa vào cửa nhà chính, che đi khuôn mặt nhỏ của mình rồi thấp giọng nói.

Đường Văn Tuệ lập tức bế nó lên: "Nguyên Khang xí hổ muốn ăn bánh ngọt không? Rất ngon đó nha."

"Ăn!"

Ngày cuối cùng của tháng tám trời bắt đầu mưa.

Sau khi ăn xong bữa sáng, Phong Ngọc Lan đứng tại cổng chính của nhà nhìn mưa bên ngoài: "Đã mấy ngày không mưa rồi."

"Đúng vậy đó, hôm qua cha còn đang sầu nói sao trời lại không mưa, mấy thứ mới trồng xuống cũng không sống nổi."

Chị dâu hai Đường nói thế.

Sáng sớm, anh em Đường Minh Sơn đã đi đến chỗ bà tổ, bà tổ chỉ có bốn cô con gái, không có con trai, thời gian trước vốn định chuẩn bị để cô con gái nhỏ nhà bà kén rể.

Sau này khi tìm thấy đối tượng, bà tổ thấy gia đình nhà trai không tệ, người c*̃ng tốt, liền dứt khoát không cho con gái nhỏ ở nhà nữa, trực tiếp gả đi.

Bốn đứa con gái và con rể đều rất hiếu thảo, tuổi của bà tổ càng lúc càng lớn, ở nhà một mình bọn họ c*̃ng không yên tâm, nghĩ đến chuyện đón người về nhà mình chăm sóc, nhưng bà tổ không nỡ rời khỏi căn nhà này, chỉ muốn sống ở chỗ này.

Cho nên mỗi cô con gái sẽ thay phiên nhau đến trông nom bà, ba tháng thay phiên một lần.

Bà tổ đuổi cũng không chịu đi.

Bọn họ đến nhà của bà tổ vào buổi xế chiều, lúc này mưa đã tạnh.

Khi nhìn thấy Phong Ngọc Lan, bà tổ cười híp mắt kéo tay của cô nói: "Con gái ngoan, sống cho thật tốt, Minh Sơn cũng là thằng bé ngoan, sẽ không ức h.i.ế.p con."

Đường Minh Sơn liền đứng ở bên cạnh.

"Con biết ạ, bà tổ."

Phong Ngọc Lan mỉm cười gật đầu.

Bà tổ nói chuyện rất dịu dàng, ánh mắt hiền từ, lúc còn trẻ bà còn là người làm việc thực tế trong đội, làm việc công bằng chính trực, đối xử ôn hòa với mọi người mà lại không trọng nam khinh nữ, rất nhiều người của đội sản xuất đều rất kính trọng bà.

Tiệc mừng thọ tổ chức rất náo nhiệt, Phong Ngọc Lan và chị dâu hai Đường còn có Nguyên Khang cùng nhau ngồi dùng bữa, ăn cơm xong, lại ngồi trong sân, nghe người trong đội nói vài chuyện linh tinh.

Thấy trời không còn sớm nữa, Đường Minh Sơn cũng vội vàng hoàn thành, mọi người đi chào tạm biệt bà tổ.

Bà tổ kéo Đường Minh Sơn và Phong Ngọc Lan lại nói chuyện một hồi, sau đó mới thả cho hai người đi.

"Bà tổ rất thích anh."

Trên đường, hai người đi ở cuối cùng, Phong Ngọc Lan thấp giọng nói.

"Ừm, năm đó ngoại trừ anh ra, được bà nuôi dưỡng còn có hai người anh, nhưng họ không thể sống qua mười tuổi."

Đường Minh Sơn nói lại chuyện cũ.

Hai người anh kia nói là đưa đến nhà của bà tổ, chứ thật ra là bị người nhà bỏ rơi, anh còn nhớ rõ họ gầy đến mức trơ xương, cho dù như thế thì bà tổ vẫn thu nhận và giúp đỡ.

Nhưng họ đã mang bệnh là từ trong bụng mẹ, cho dù bà tổ có chăm sóc cẩn thận thì vẫn không thể nào lớn được.

"Lúc đó còn cảm thấy người già chăm sóc đứa trẻ càng lâu thì đứa trẻ sẽ càng cường tráng, ngoại trừ ba người bọn anh, sau này bà tổ còn nuôi mấy đứa em gái, chính là người vừa nãy ngồi tại trên bàn ở đối diện em, tất cả đều là do bà nuôi lớn."

Sau khi đứa trẻ khỏe mạnh, cha mẹ sẽ đến đưa đi, bà tổ cũng không cần thứ gì khác, chỉ hi vọng bọn họ nuôi đứa trẻ thật tốt.

"Anh đã ở chỗ của bà tổ bao lâu rồi?"

"Hai năm, nhưng anh là người trong thôn, ban ngày anh thường chạy về nhà, chị cả và anh hai c*̃ng thích đến nhà của bà tổ đưa anh đi chơi."

Cho nên so với đứa nhỏ từ ngoài thôn đưa tới thì xem như anh đã rất hạnh phúc.

Nguyên Khang thấy họ đi chậm như vậy, thế là lập tức dừng bước, chờ họ tiến lên.

Phong Ngọc Lan nắm tay phải của nó, Đường Minh Sơn thấy vậy, liền nắm tay trái của Nguyên Khang.

Tay trái tay phải đều được nắm, Nguyên Khang liền dùng sức nắm lại họ, sau đó làm ra động tác "cùng hướng về phía trước", cứ như vậy chơi suốt một đường, về đến nhà lại bị Đường Minh Sơn đưa đi tắm rửa.

Phong Ngọc Lan thì ngồi trong sân nói chuyện với nhóm Đường Văn Tuệ một lúc lâu rồi mới đi tắm rửa.

Sau đó lại đến nhà của chú ba Đường ngồi một hồi.

Trên người chú ba Đường nồng nặc mùi rượu, bị thím ba Đường ghét bỏ nói: "Cả người toàn mùi rượu, còn không mau đi tắm đi!"

"Lập tức đi ngay." Chú ba Đường cười ha ha trả lời: "Đừng nóng nảy như thế mà, nói chuyện cùng với cháu trai cháu dâu đi."

Nói xong, liền nhắc đến chị cả của Đường Minh Sơn - Đường Văn Phân.

Theo lý thì sinh nhật của bà tổ, Đường Văn Phân cũng sẽ về, nhưng mà lần này lại không.

Đường Minh Sơn c*̃ng nghi ngờ, rồi thấy thím ba Đường che miệng cười một tiếng: "Thằng bé ngốc, chị cả của cháu lại có tin vui rồi!"

"Vẫn chưa nói với bọn nó đâu, mới vừa phát hiện mà, phải qua ba tháng mới dễ nói." Mẹ Đường c*̃ng cười.

Phong Ngọc Lan cũng chỉ từng gặp Đường Văn Phân vào ngày kết hôn, lúc đi ngủ, Phong Ngọc Lan liền hỏi: "Muốn đi thăm chị cả một chút không?"

"Được, ngày mai đi, buổi chiều về lại huyện."

Đường Minh Sơn gật đầu.

Đường Văn Phân gả đến nhà họ Vương trên thị trấn bên cạnh, có một cháu gái nhỏ lớn hơn Nguyên Khang một tuổi, bây giờ đã năm tuổi, tên là Vương Đình Đình.

Đạp xe đạp từ nhà họ Đường đến nhà họ Vương, đại khái phải mất hơn hai tiếng.

Nguyên Khang c*̃ng đi theo họ.

Vương Kiến Quốc là đầu bếp tiệm cơm quốc doanh trên thị trấn của họ, sáng sớm đã phải đến làm màn thầu bánh bao rồi cháo gì đó, giữa trưa có người đến ăn cơm liền làm đồ ăn, ba giờ chiều dọn dẹp một chút liền về nhà.

Một tháng hai mươi đồng, tóm lại là công việc nhẹ nhàng, còn có chút béo bở.

Mà mẹ anh ấy đi làm ở Cung tiêu xã trên thị trấn, một tháng cũng có hơn hai mươi đồng, cha anh ấy là bác sĩ ở trạm xá trên thị trấn, hơn ba mươi đồng một tháng, còn có phụ cấp, cho nên cuộc sống trong gia đình rất tốt.

Sau khi Đường Văn Phân gả đến, cha mẹ chồng đều đối xử với cô ấy rất tốt, có con rồi, liền ở nhà chăm sóc cô ấy.
 
Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian
Chương 76: Chương 76



Lúc nhóm Phong Ngọc Lan mang theo túi lớn túi nhỏ đi vào nhà họ Vương thì Đường Văn Phân vừa gội đầu cho Đình Đình xong.

"Cậu ba! Nguyên Khang! Còn có, còn có mợ ba! Mẹ ơi!"

Sau khi Đình Đình mở cửa trông thấy họ liền nhanh chóng chạy vào trong phòng.

Đường Văn Phân bước nhanh ra, vừa mừng vừa sợ, đầu tiên là ôm lấy Nguyên Khang hôn một cái, sau đó mời họ vào nhà ngồi: "Đã lâu không gặp mấy đứa rồi, Đình Đình, mau đi lấy bánh kẹo ra đây."

Đình Đình cười híp mắt đi lấy bánh kẹo, lúc Đường Minh Sơn và Đường Văn Phân nói chuyện thì Phong Ngọc Lan bị hai đứa nhỏ vây quanh nói chuyện.

Thấy Phong Ngọc Lan và Nguyên Khang ở chung hòa hợp như vậy, Đường Văn Phân nói với Đường Minh Sơn: "Xem như thật sự có thể yên ổn rồi."

Chuyện của Kiều Tư Vũ trước kia, chỉ có Đường Văn Phân là kiên trì đứng về phía Đường Minh Sơn, xem như nhìn cơ thể rồi thì thế nào? Rõ ràng chính là âm mưu của nhà họ Kiều, cho dù Kiều Tư Vũ nói bản thân rất thích Đường Minh Sơn nên mới hồ đồ, nhưng chuyện này đối với em trai cô ấy chính là vu khống!

Cho nên Đường Văn Phân chưa từng cho Kiều Tư Vũ sắc mặt tốt, nhất là khi đối phương đủ tháng là chạy, c*̃ng không để lại bất cứ lời giải thích nào, Đường Văn Phân lại càng thêm chán ghét đối phương.

Nhưng mà đối với Nguyên Khang, Đường Văn Phân không ghét nổi.

Đường Minh Sơn cười cười, lại hỏi Đường Văn Phân mấy ngày này sống thế nào, Đường Văn Phân nói tốt, đều rất tốt.

"Mấy ngày trước bà nội của Đình Đình bị bệnh, cho nên chị mới không rảnh để về nhà, vốn nghĩ đến tiệc mừng thọ của bà tổ là có thể về, kết quả…" Mặt Đường Văn Phân đỏ lên: "Cha chồng của chị nói cái thai này của chị có chút bất ổn, trước mắt đừng nên đi lung tung, cho nên nhờ người nhắn lại với cha mẹ, nhờ họ đưa một bao lì xì cho bà tổ giúp chị và anh chồng của em."

Chuyện này không thể nói với Đường Minh Sơn, thế là Đường Văn Phân liền nói chuyện của mình với Phong Ngọc Lan, Đường Minh Sơn thì đưa hai đứa nhỏ vào trong sân chơi.

Nhà họ Vương là một căn nhà lớn cộng thêm một cái sân rộng, xung quanh là tường, trong sân có một cây lựu, là do ông tổ của Đình Đình gieo xuống khi còn trẻ.

Lúc này trên cây vẫn còn rất nhiều trái lựu.

Đường Văn Phân để Đường Minh Sơn hái mấy trái nếm thử hương vị: "Chắc đã chín rồi."

Đường Minh Sơn chỉ hái một trái rồi tách ra nhìn thử: "Vẫn phải chín thêm một chút nữa thì ăn mới ngon."

Nhưng bọn nhỏ không chê nó chưa chín mọng, ăn một cách say sưa ngon lành.

*

"Chờ chín rồi nhờ em đưa đến cho mọi người ở nhà ngang nhé." Đường Văn Phân cười nói.

"Chị cả đừng vội quá, chúng em chỉ ngồi một chút rồi đi ngay thôi."

Thấy Đường Văn Phân chuẩn bị nấu thịt, Phong Ngọc Lan vội vàng ngăn cản.

"Em nói gì thế?" Đường Văn Phân mắng: "Vất vả lắm các em mới tới nhà chị một lần mà không ở lại ăn cơm là chị sẽ không vui đâu!"

"Đúng thế đúng thế." Đình Đình đang bóc lựu ăn ở bên cạnh nghe thấy lời này thì gật đầu.

"Còn đúng thế nữa chứ. Cháu nghe có hiểu gì không?"

Đường Minh Sơn ngồi xổm xuống xoa đầu cô bé rồi cười hỏi.

Đình Đình toét miệng cười một tiếng: "Cha bảo không cần biết mẹ nói gì, cháu cứ gật theo là được rồi."

Nghe vậy, Phong Ngọc Lan cũng cười theo. Mặt Đường Văn Phân đỏ bừng lên: "Nào có nói như vậy bao giờ đâu. Nói gì đi chăng nữa thì hôm nay các em cũng phải ăn cơm trưa cái đã rồi mới được đi."

Buổi trưa, cha mẹ chồng của Đường Văn Phân cũng về nhà dùng cơm. Nếu bận rộn quá, đến giờ cơm rồi mà họ chưa về thì Đường Văn Phân sẽ đi đưa cơm cho họ.

Hôm nay họ vừa mới đi tới cửa nhà đã nghe thấy tiếng ầm ĩ của tụi nhỏ từ trong sân truyền ra.

Mẹ Vương nghi ngờ hỏi: "Chẳng phải con nhà cách vách đã về quê rồi sao?"

"Nghe giọng giống như là của Nguyên Khang ấy." Trí nhớ của cha Vương khá hơn một chút."

Nghe vậy, nụ cười của mẹ Vương càng rạng rỡ hơn: "Vậy để tôi đi xem một chút xem có phải cậu nhóc kia tới không."

Cửa nhà không khoá nên đẩy một cái là mở ra ngay. Sau khi thấy đứa trẻ đang chơi đùa với Đình Đình thật sự là Nguyên Khang, mẹ Vương và cha Vương chọc ghẹo nó một hồi.

Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn đang phụ giúp Đường Văn Phân làm cơm trưa, nghe thấy tiếng động trong sân nên cũng đi ra chào hỏi.

"Minh Sơn đấy à, đã lâu rồi không gặp hai cháu." Mẹ Vương cười híp mắt kéo tay Phong Ngọc Lan: "Ngọc Lan phải không? Trông xinh đẹp ghê. Cháu đừng làm nữa, để đó bác làm cho."

Nói xong, bà ấy không thèm để ý đến sự phản đối của Phong Ngọc Lan mà cởi cái tạp dề làm bếp của cô xuống rồi đi vào bếp giúp nấu cơm.

Chẳng bao lâu sau, Đường Văn Phân cũng đi ra ngoài.

"Mẹ bảo để chị ra nói chuyện với các em."

Mà cha Vương ngồi nói chuyện với Đường Minh Sơn một lát rồi cũng đứng dậy đi vào phòng bếp.

Hành động này không phải là giả vờ mà là nhà họ đối xử với cô con dâu này tốt thật.

Trước đó vốn cũng đã nấu gần xong rồi nên không bao lâu sau mọi người đã ngồi ngăn ngắn trên bàn ăn.

Nguyên Khang ngồi giữa Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn. Đồ ăn mà nó không gắp được đã có Phong Ngọc Lan hoặc Đường Minh Sơn gắp giúp. Nhìn thấy cảnh tượng này, Đường Văn Phân mỉm cười.

Sau khi ăn cơm xong, cha mẹ Vương đi làm trước, Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn giúp đỡ dọn dẹp bát đũa. Sau đó Đường Văn Phân đưa cả nhà ba người họ ra ngoài, lên trấn trên dạo một vòng.

Hôm nay không phải phiên chợ nên cũng không đông người lắm. Ở vòng ngoài của trấn trên đều là nhà gỗ cả, chỉ có quán cơm và trạm xá là được lát gạch thôi.

Lúc đi ngang qua quán cơm, thấy người bên trong đang ngủ gà ngủ gật, Đường Văn Phân bảo Đình Đình đi vào tìm Vương Kiến Quốc. Chẳng bao lâu sau, một người đàn ông hơi mập mạp dắt tay Đình Đình đi từ bên trong ra.

"Minh Sơn à! Em dâu! Sao hai người tới mà không nói với anh rồi tới đây ăn!"

Giọng của Vương Kiến Quốc rất lớn, cũng là một người cực kỳ nhiệt tình.

Phong Ngọc Lan cười rộ lên rồi gọi một tiếng anh rể.

Đường Minh Sơn nói chuyện với Vương Kiến Quốc một hồi sau đó tỏ ý là bọn họ có chuyện cần vào huyện.

Trước đó lúc ra ngoài, Đường Văn Phân đã đóng gói một ít thứ rồi cột vào xà ngang xe đạp của bọn họ. Nguyên Khang ngồi phía trên nên không lấy ra được.

Lúc bọn họ quay về nhà ngang thì đã sắp năm giờ rồi.

Phong Ngọc Lan đun nước. Đường Minh Sơn một tay dắt Nguyên Khang, một tay nhấc thùng gỗ xuống.

Chốc lát sau, anh lại đi ra giúp Phong Ngọc Lan rót nước tắm ra.

"Nguyên Khang đâu rồi?"

"Anh cả Trương đang tắm bên dưới nên anh nhờ anh ấy trông nó giúp rồi."

Đường Minh Sơn đáp.

Sau khi gánh nước lên tầng ba, Đường Minh Sơn mới xuống tầng một. Anh tắm nước lạnh được nhưng Nguyên Khang thì không. Thế nên sau khi pha nước nóng và nước lạnh cho thành nước ấm, anh mới để Nguyên Khang vào tắm.

Nguyên Khang c.ởi sạch trơn đứng đó xoa xoa cánh tay mình. Bên cạnh nó có mấy người khác cũng trần như nhộng. Không lâu sau, Quân Tử cũng tiến vào. Cậu bé nhanh nhẹn lột hết quần áo trên người ra.

"Hôm nay cháu không tới trường à?"

Đường Minh Sơn nghi ngờ hỏi.

Quân Tử cười hê hê: "Hôm nay chủ yếu là nhổ cỏ nên tan học sớm ạ."

Nguyên Khang gọi một tiếng anh Quân Tử.

Quân Tử đi tới chà lưng cho nó.

Hai thằng nhóc con tụm lại một chỗ. Thời tiết lúc này cũng không quá lạnh nên Đường Minh Sơn không bắt Nguyên Khang tắm xong phải mặc quần áo đi về nhà ngay. Chờ anh tắm xong mới đưa Nguyên Khang lên tầng.

"Tóc hơi dài rồi này."

Lúc dùng khăn lông khô lau tóc cho Nguyên Khang, Phong Ngọc Lan nói.

"Ngày mai đưa nó đi cạo đầu. Anh cũng cắt tóc luôn một thể." Ngày mai Đường Minh Sơn cũng được nghỉ.

"Đừng cạo sát da đầu quá." Phong Ngọc Lan vội vàng lên tiếng: "Cứ như lúc trước là được rồi. Cạo thành kiểu húi cua như thế là đẹp nhất."

"Được."

Đường Minh Sơn gật đầu.

Hình dáng khuôn mặt anh rất đẹp nên mặc dù có cạo trọc thì cũng không xấu, nhưng mà Phong Ngọc Lan không thích.

Tóc húi cua là đẹp trai nhất.

Niếp Niếp cách vách đến tìm Nguyên Khang chơi. Nguyên Khang mang đồ chơi ngựa gỗ nhỏ từ quê lên ra khoe khoang với cô bạn nhỏ.

Làm cho Yến Tử chạy về nhà năn nỉ cha cũng làm cho mình một cái. Anh cả Trương chỉ đành phải chạy qua chỗ bác Ngô xem có chút gỗ nào không. Thấy vậy, chị dâu Trương nói:

"Nhà nhiều củi thế kia mà, cứ chọn đại một khúc thử xem sao."

Thế là anh cả Trương bèn ngồi ngay trước cửa nhà mình dùng dụng cụ đẽo gọt ngựa gỗ, làm mấy đứa trẻ của mấy nhà ở tầng năm xúm lại xem.

Điền Lan về nhà thăm cha mẹ thấy một đám con nít vây quanh anh cả Trương nên cũng tò mò đi tới: "Làm cái gì thế?"

"Ngựa gỗ nhỏ!"

Yến Tử lớn giọng nói.

"Con chim nhỏ!"

Niếp Niếp lại nói.

"Rõ ràng là con ch.ó lớn mà!"

"Là con gà con!"

Nguyên Khang cũng nói: "Chú Trương nói cái gì chú ấy cũng làm được hết!"

Đây quả thật là lời mà anh cả Trương phóng đại để bản thân mình trở nên trâu bò hơn.

Bị bọn nhỏ nhớ kỹ còn nói ra, mặt anh cả Trương hơi đỏ lên: "Hôm nay làm ngựa gỗ nhỏ trước nhé, hôm khác làm cái khác tiếp."

"Hôm nay anh mà không làm được thì mất mặt c.h.ế.t luôn."

Anh hai Ngô cũng đang đứng xem cười híp mắt nói.
 
Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian
Chương 77: Chương 77



Thím Điền chắp hai tay sau lưng đứng phía sau Điền Lan: "Cha con cũng biết làm đấy. Hồi con còn bé rất thích ôm chim gỗ nhỏ mà ông ấy làm chạy khắp nơi."

Điền Lan quay đầu lại nhìn, thấy chú Điền đang khom lưng nhìn vào trong nồi xương sườn hầm. Chỉ mới chớp mắt mà cô ấy đã lớn nhường này, cha mẹ cũng già rồi.

"Mẹ, chúng ta về nấu cơm đi, chắc chắn là cha cũng đói rồi."

Mẹ con hai người không xem tiếp nữa mà quay về nhà.

Bên này Đường Minh Sơn làm cơm xong cũng gọi Nguyên Khang một tiếng: "Về ăn cơm."

Nguyên Khang chạy bình bịch về nhà. Bữa cơm tối rất đơn giản, mỗi người một bát mì trứng chiên.

Trong món ăn có cho thêm mỡ heo và một chút cải xanh, nước tương. Trên bát mì của Phong Ngọc Lan có thêm mấy giọt giấm, còn của Nguyên Khang và Đường Minh Sơn thì không có.

Hai cha con nhà bọn họ đều không thích ăn chua. Đặc biệt là Nguyên Khang, cứ ngửi thấy mùi giấm là lại nhăn mặt bịt cái mũi nhỏ lại.

Ăn xong mì, Nguyên Khang được đưa tới bờ sông nghịch nước, gặp Dương Bảo Quốc và vợ anh ta.

Con gái nhà Dương Bảo Quốc năm nay đã hơn năm tuổi rồi, hay xấu hổ nên cứ núp sau lưng mẹ mình nhìn lén Nguyên Khang mấy lần, cũng không dám đi tới chơi cùng nó.

"Tính cách vẫn như thế." Chị dâu Dương khẽ gật đầu một cái: "Để xem sau này đến trường rồi con bé làm thế nào."

Phong Ngọc Lan nói với chị ta vài câu, thấy con gái nhà bên đó cứ luôn lén lút kéo vạt áo chị ta thì tìm đại cái cớ rồi đưa Nguyên Khang sang bên kia.

Thấy vậy, Đường Minh Sơn cũng kết thúc cuộc đối thoại với Dương Bảo Quốc rồi đi theo.

"Ở đây có tôm nhỏ này." Nguyên Khang chỉ chỉ vào dòng nước bên cạnh.

Trong suốt, nhỏ xíu xìu xiu, là thứ mà con nít thích đi bắt nhất.

Nhưng loại tôm này chạy rất nhanh, bắt được nó không dễ.

Phong Ngọc Lan xắn ống tay áo lên cho Nguyên Khang rồi để mặc nó đi chơi. Đến khi trời không còn sớm nữa, cô mới dẫn Nguyên Khang ngồi cả buổi chẳng bắt được con tôm nào nhưng vẫn vui vẻ về nhà.

"Đang có cuộc thi đấu."

Vừa mới vào đến cửa nhà ngang, cả nhà ba người đã nhìn thấy bên trong rất náo nhiệt. Hoá ra là đang có cuộc đấu bóng rổ.

Nguyên Khang nhìn về phía bên kia với đôi mắt lấp lánh. Thấy vậy, Phong Ngọc Lan nói: "Minh Sơn, anh đưa Nguyên Khang đi xem đi. Em về nhà trước."

Cô cảm thấy eo mình hơi mỏi mỏi, có thể là sắp đến kỳ sinh lý.

"Được."

Đường Minh Sơn dắt tay Nguyên Khang đi vào trong đám người. Phong Ngọc Lan lên tầng trước.

Đến nửa đêm, Phong Ngọc Lan cảm thấy hơi khó chịu. Cũng may mà trước khi ngủ cô đã có sự chuẩn bị rồi nên mới không bị dính lên giường.

"Em sao thế?"

Nghe thấy tiếng hít đau đớn của cô, Đường Minh Sơn lập tức cầm tay cô hỏi.

"Hơi đau bụng."

Nghe vậy, Đường Minh Sơn hiểu ngay. Anh đứng dậy đi ra khỏi phòng rót chút nước ấm trong bình giữ nhiệt ra rồi bưng vào cho Phong Ngọc Lan uống, lúc nằm xuống lại đặt tay lên bụng cô.

Phong Ngọc Lan cọ cọ cái trán lên bả vai anh. Đường Minh Sơn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn một cái lên trán cô.

Cô chỉ cảm thấy tai mình cũng trở nên nóng bỏng, thế là chui tọt vào lòng anh như con đà điểu vậy.

Cũng may mà tiếp theo Đường Minh Sơn không làm gì nữa nên Phong Ngọc Lan cũng vô thức ngủ thiếp đi.

"Em ở nhà nghỉ ngơi đi cho khoẻ, anh đưa Nguyên Khang đi cắt tóc, tiện thể mua ít thức ăn luôn."

Buổi sáng lúc ra cửa, Đường Minh Sơn dắt tay Nguyên Khang nói với Phong Ngọc Lan.

"Vâng."

Phong Ngọc Lan cũng không cậy thế. Thời đại này không dễ mua được thuốc giảm đau. Cơn đau bụng kỳ sinh lý thật sự rất khó chịu.

Thấy vẻ mặt cô vẫn rất khó coi, Đường Minh Sơn cũng không yên tâm lắm, bèn nhờ chị dâu Triệu tới ở cùng cô.

Chị dâu Triệu thấy dáng vẻ như vậy là biết ngay có chuyện gì đang xảy ra với Phong Ngọc Lan. Vừa lúc ở nhà cô ấy có đường đỏ và gừng nên đã nấu một nồi.

Mùi của thứ này không được dễ ngửi cho lắm nhưng đúng là rất có tác dụng. Ít nhất thì Phong Ngọc Lan cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Bụng dưới của cô cũng ấm lên.

"Thật muốn mạng người ta mà."

Sau khi tỉnh táo lại, cô nói.

Chị dâu Triệu gật đầu: "Đúng thế, làm phụ nữ rất khổ. Em cũng vậy, đừng có cố chịu đựng, khó chịu thì bảo đồng chí Tiểu Đường đi mua chút đồ giảm đau đi, có tác dụng đấy."

"Trước kia em cũng đau bụng nhưng không bị đau như thế này."

Phong Ngọc Lan hơi nhíu mày.

"Hôm qua em tới bờ sông phải không?"

Chị dâu Triệu cười khẽ nói: "Đừng thấy bây giờ ngày nắng nóng, em mà đụng nước là vẫn bị khó chịu như thường."

Cũng đúng.

Phong Ngọc Lan gật đầu ghi nhớ.

Lúc Đường Minh Sơn về nhà thì đã biến thành một anh đẹp trai với mái đầu húi cua rồi. Còn Nguyên Khang thì trở thành một nhóc trọc.

Anh không chỉ mua mỗi thức ăn về mà còn mua cả đường đỏ, gừng và một ít thuốc tây nữa.

"Anh sợ không có hiệu quả nên đã tới bệnh viện huyện mua thứ này."

"Thứ này một mình anh sao mà mua được?"

Phong Ngọc Lan ngạc nhiên hỏi.

"Anh đưa cả giấy chứng nhận kết hôn đi chứng minh."

Đường Minh Sơn lấy quyển sổ ra. Đây là thứ bọn họ nhận được sau khi cưới, phía trên có ảnh đơn màu trắng đen của hai người.

Có thể thấy được rằng lúc ra ngoài anh đã có ý định tới bệnh viện huyện lấy thuốc rồi.

"Em uống canh gừng đường đỏ chị dâu Triệu nấu cho nên bây giờ đã đỡ hơn nhiều rồi. Vẫn còn dư lại nhiều nên lát nữa hâm lại một chút là có thể uống tiếp."

Phong Ngọc Lan chỉ chỉ cái bát lớn trên bàn rồi nói.

"Mẹ bị bệnh ạ?"

Nguyên Khang tới gần, giơ bàn tay nhỏ bé lên sờ sờ trán cô: "Hơi lạnh lạnh."

Nghe vậy, Đường Minh Sơn cũng giơ tay tới thử sờ một cái, là mồ hôi lạnh túa ra sau khi cô bị đau lạnh cả người: "Em về phòng nằm đi, nghỉ ngơi cho khoẻ."

Phong Ngọc Lan đáp lại một tiếng rồi đi vào nhà.

Nguyên Khang cũng cởi giày rồi đi theo cô vào ngồi bên mép giường. Nó còn chưa rửa chân nên không được lên giường, thế nhưng nó lại muốn chăm sóc Phong Ngọc Lan.

Nguyên Khang học theo cách mà hồi trước mẹ Đường chăm sóc mình, giơ bàn tay nhỏ bé ra nhẹ nhàng vỗ lên vai Phong Ngọc Lan: "Đi ngủ đi ngủ."

Được con nít chăm sóc, Phong Ngọc Lan có một cảm giác rất kỳ quái. Cô cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Nguyên Khang rồi nhéo một cái: "Nguyên Khang à."

"Vâng?"

Nguyên Khang còn thân thiết đưa lỗ tai lại gần bên miệng Phong Ngọc Lan xem cô nói gì, kết quả là bị Phong Ngọc Lan hôn cái chóc vào tai.

"Á!"

Nguyên Khang lập tức che lỗ tai lại, mặt đỏ bừng kêu lên.

Nghe thấy tiếng kêu, Đường Minh Sơn vội vàng bước đôi chân dài vào nhìn một cái. Sau khi hiểu chuyện gì xảy ra, anh ôm Nguyên Khang lên: "Anh đưa nó ra ngoài, em nghỉ ngơi đi cho khoẻ."

Lúc đi ra anh còn không quên xách theo cả giày của Nguyên Khang.

Nguyên Khang nằm bò trên vai Đường Minh Sơn nhìn Phong Ngọc Lan. Phong Ngọc Lan bèn phất phất tay với nó.

Nguyên Khang lập tức vùi đầu sâu vào trong cổ Đường Minh Sơn.

"Mẹ hôn tai con."

Lời nói của nó mang theo ý khoe khoang.

Kết quả là bị Đường Minh Sơn đặt ra ngoài hành lang: "Đi chơi đi."

Thậm chí anh còn phất phất tay với nó nữa, rất mang lại cho người ta cảm giác đi nhanh lên đi còn chờ gì đó nữa.

Nguyên Khang cười hì hì xách giày của mình lên rồi chạy chầm chậm qua cách vách tìm Niếp Niếp chơi.

Phong Ngọc Lan vốn tưởng rằng mình không ngủ được, ai ngờ rất nhanh sau đó cô đã cảm nhận được cơn buồn ngủ. Chờ đến khi cô tỉnh lại lần nữa thì đầu đã choáng váng rồi.

Ngủ lâu quá.

Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, thấy mặt trời đang chiếu gay gắt. Cô bèn cầm cái đồng hồ đeo tay bên gối lên nhìn một cái, đã hơn mười một giờ rồi.

Bên ngoài có tiếng nấu ăn truyền tới.

Cô sửa soạn lại bản thân một chút rồi đi ra ngoài. Nguyên Khang đang ngồi trên cái ghế nhỏ bóc đậu cô-ve. Đậu này là do lúc cha con bọn họ quay về được chị dâu Vương lén lút dúi cho Đường Minh Sơn mang về.

Trông bên ngoài có vẻ đã già vì đậu đã vàng rồi, nhưng bóc ra mới thấy đây mới là lúc đậu cô-ve ăn ngon nhất.

Phong Ngọc Lan cũng không hù nó từ phía sau mà chỉ nhẹ nhàng ho một tiếng. Nguyên Khang nghiêng đầu qua thấy cô đi ra thì lập tức chỉ ngay vào canh gừng đường đỏ trên bàn rồi nói: "Cha vừa mới nấu xong đó ạ."

Là bát lớn lúc sáng chị dâu Triệu đưa tới. Nguyên Khang đi qua ngẩng đầu lên nói: "Cha có bỏ thêm một chút gừng nữa."

Đường Minh Sơn đi từ ngoài vào: "Còn thêm chút đường đỏ nữa nên mùi vị sẽ hơi nặng chút. Nếu em uống không quen thì chúng ta sẽ uống thuốc tây."

"Vâng."

Phong Ngọc Lan ngồi xuống. Nguyên Khang chạy ra ngoài lấy một cái muỗng gỗ vào, rửa sạch rồi mới đưa cho cô dùng.

"Cảm ơn Nguyên Khang."

"Không có gì ạ." Nguyên Khang uốn éo cái thân nhỏ bé rồi chuyển cái ghế gỗ nhỏ qua bên cạnh cô ngồi, tiếp tục bóc đậu cô-ve.

Đường Minh Sơn đang ở bên ngoài liếc vào trong nhà một cái, thấy nó đã bắt đầu nghiêm túc ngồi bóc đồ ăn mới không nói gì nữa.

Phong Ngọc Lan thấy vậy bèn nhỏ giọng hỏi Nguyên Khang: "Có chuyện gì thế?"

Nguyên Khang cũng đè thấp giọng xuống trả lời cô: "Chú hai Ngô hỏi con là lúc con với cha đi tắm có chơi đùa không, còn hỏi con có so sánh to nhỏ với cha không. Con nói thật cho chú ấy nghe, sau đó cha đỏ mặt nói sau này sẽ không để con chạy lung tung nữa."
 
Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian
Chương 78: Chương 78



Thật ra thì lúc đó cũng có nhiều thím đỏ mặt cười nữa, nhưng mà Nguyên Khang không cảm thấy mình nói gì sai. Hồi còn ở quê, lúc bác hai đưa nó ra sống rửa chân, anh Xuyên tử còn thường xuyên so đo với cha mình xem ai đi tiểu xa hơn kìa.

Phong Ngọc Lan suýt nữa thì bị sặc. Đường Minh Sơn ở bên ngoài nhạy cảm quay lại nhìn vào nhà một cái, thấy mặt Phong Ngọc Lan đỏ bừng, Nguyên Khang vẫn còn đang nhỏ giọng nói cái gì đó. Anh biết ngay là thằng nhóc mất nết này đã kể chuyện kia ra rồi!

"Nguyên Khang!"

Cơ thể Nguyên Khang run lên một cái, quay đầu đã thấy mặt cha mình vừa đỏ vừa khó coi: "Đi ra đây trông lửa!"

Giữa trưa mà đi ra trông lò thì nóng phải biết.

Nguyên Khang lập tức giơ tay lên bóc đậu: "Con bận bóc đậu mà!"

"Minh Sơn, thôi bỏ đi, đừng nhắc tới nữa." Phong Ngọc Lan nín cười nói.

Nghe ra sự chọc ghẹo trong lời cô, mặt Đường Minh Sơn càng đỏ hơn: "Thằng nhóc con này cái gì cũng nói với người ngoài."

Hôm nay Triệu Thiên cũng được nghỉ, nghe vậy bèn cười ha hả: "Cái này có là gì đâu. Quân Tử còn nói trên m.ô.n.g cha nó có hai vết sẹo đỏ kia kìa!"

Giọng anh ta rất lớn. Vừa nghe thấy lời này, nhóm chị dâu đang nấu cơm ngoài cửa cũng biết tại sao Đường Minh Sơn lại tức giận với Nguyên Khang.

Thím Điền cất giọng nói: "Đồng chí Tiểu Đường à, không phải cháu so sánh với Nguyên Khang mà, không có gì phải xấu hổ hết!"

"Đúng vậy, Nguyên Khang nói cơ thể cậu rất tốt mà, cậu nên kiêu ngạo mới đúng." Triệu Thiên vỗ vỗ bả vai Đường Minh Sơn rồi cười lớn, lại bị Đường Minh Sơn gạt tay xuống, phải luôn miệng cầu xin tha thứ mới được thả ra.

Lời này còn nói khá là dịu nhẹ rồi, bởi vì nguyên văn lời của Nguyên Khang là cha nó rất lớn, còn bự hơn nó mấy lần liền.

Cũng không thể trách được Đường Minh Sơn ngượng muốn độn thổ.

Vốn dĩ Phong Ngọc Lan còn trêu chọc anh, ai ngờ đến lúc cô ra ngoài lại bị nhóm chị dâu nhìn bằng ánh mắt hài hước. Đừng xem thường bọn họ, đó không phải là điều mà người bình thường có thể chịu đựng được đâu.

"Ngọc Lan có phúc ghê nha. Đồng chí Tiểu Đường vừa nhiều tiền công, vừa có vẻ ngoài đẹp trai, vốn liếng trên phương diện kia cũng đầy đủ nữa."

"Đúng vậy, trước kia cứ nói người ta không được. Nguyên Khang là trẻ con không biết nói dối đâu."

"Nhìn dáng vẻ ngọt ngào của đôi trẻ là biết ngay đồng chí Tiểu Đường nhà người ta không thành vấn đề rồi. Ngọc Lan à, nhà em một đêm mấy lần? Chị nói nhà chị trước nhá, hồi vừa mới cưới nhau ấy chả đêm nào muốn ngủ hết."

Chị dâu kia chậc một tiếng: "Bây giờ chị vừa mới làm đồ bổ thận tráng dương cho anh ấy là anh ấy lập tức đổi ca với mấy công nhân khác, buổi tối đi mất tăm không về nhà!"

Phong Ngọc Lan nghe mà mặt đỏ bừng. Đặc biệt là sau khi mặt tối của chồng chị dâu này xuất hiện trong đầu cô, cô lại càng cảm thấy mình không thể nghe nổi nữa.

Kết quả là chị dâu Triệu cứ kéo lấy cô tiếp tục ngồi nghe người ta trò chuyện.

Nói một hồi lại tới lượt thím Trần bóc phốt người đàn ông của mình trước: "Không được, chẳng khác gì con heo vừa ngả đầu xuống gối là ngủ, chẳng có chút tinh thần gì cả, có quyến rũ kiểu gì cũng không dậy nổi."

"Heo là sao ạ?"

Nguyên Khang lại gần tò mò hỏi.

"Con nít không thể nghe những lời này được, mau đi chơi với chị Yến Tử của cháu đi." Mặt chị dâu Trương cũng đỏ bừng nhưng mà là hưng phấn đến đỏ bừng. Đây chính là chuyện hiếm khi nghe được đó nha.

Phong Ngọc Lan cũng vội vàng khua tay đuổi Nguyên Khang đi.

Nguyên Khang gãi đầu một cái, liếc mắt nhìn khuôn mặt đỏ như m.á.u của Phong Ngọc Lan rồi mới chui vào trong đám trẻ con tiếp tục chơi.

"Có ai trong số mọi người biết thầy thuốc nào không? Cái eo nát của nhà tôi không dùng được. Tôi mới hơn ba mươi chứ mấy, cũng không thể nào cứ luôn tiếp tục như thế được. Tôi vẫn còn muốn có thêm con gái!"

Một chị dâu thấp giọng hỏi.

Nhắc tới đây thì phải nói rằng trong số những người đang ngồi đây, trừ Phong Ngọc Lan vừa mới kết hôn không lâu ra thì còn có Địch Phượng Tiên và Lý Mỹ Phương nữa.

Nghe vậy, ba người lại càng không dám hó hé gì.

Trái lại thím Khưu lại cười đáp: "Này thì đơn giản, cứ bỏ đói nửa năm đi xem có thèm ăn không."

Chị dâu kia che miệng cười một tiếng: "Em không nhịn được đấy chứ."

Phong Ngọc Lan chịu hết nổi vội vàng kiếm đại một cái cớ chuồn đi. Địch Phượng Tiên và Lý Mỹ Phương lại vẫn thích ngồi đó xấu hổ nghe nhóm chị dâu nói nhỏ, mặc dù rất ngượng nhưng cũng vui.

Đường Minh Sơn cố gắng làm như không có chuyện gì xảy ra. Thế nhưng chẳng hiểu sao mà lại bị cái tên Triệu Thiên miệng rộng kia truyền ra khắp nhà máy. Thế là giờ nghỉ ngơi, sư phụ Dương gọi Đường Minh Sơn tới.

"Trước kia tôi còn lo lắng cho cơ thể của trò cơ. Bây giờ nhìn lại mới thấy thật sự là chẳng có vấn đề gì cả."

Đường Minh Sơn thấp giọng kêu lên một tiếng: "Sư phụ! Thầy cũng cười nhạo em!"

"Có phải tôi đang cười nhạo trò đâu." Sư phụ Dương cười ha ha một tiếng: "Tôi đang vui vẻ đấy chứ."

Chẳng ai ngờ được rằng cái chuyện Đường Minh Sơn "có được hay không" này lại bị Nguyên Khang phá vỡ.

Tất nhiên Phong Ngọc Lan cũng biết anh không hề bị bệnh khó nói gì cả. Dù sao thì sáng sớm nào cô cũng có thể cảm nhận được.

Tạm thời không nói đến chuyện này nữa. Nói đến chuyện sau khi Trịnh Văn Văn không tới học thêm nữa, Phong Ngọc Lan lại nhàn rỗi.

Ở thời đại này, nếu không có chút quan hệ hoặc không có người nào chống lưng phía sau thì muốn làm ăn buôn bán nhỏ là chuyện không thể nào.

Việc này không chỉ sẽ tra ra bản thân người đó mà còn sẽ tra ra tình hình người trong nhà người đó nữa. Không làm được còn sẽ liên lụy đến Đường Minh Sơn.

Đây là những gì chị dâu Triệu nói với Phong Ngọc Lan.

"Mấy cái chuyện đầu cơ trục lợi này em đừng thấy người khác làm được mà nghĩ sẽ lượt chúng ta. Nhất định sẽ có chuyện đấy. Cũng không phải là người ta không đút lót ai mà làm được đâu. Cho nên mấy chuyện như thế này tốt nhất là chúng ta đừng nên có suy nghĩ lung tung."

Phong Ngọc Lan gật đầu liên tục, tim đập như sắp vọt ra khỏi lồng ngực. Buổi tối lúc ăn cơm, cô vẫn còn cảm thấy nghĩ mà sợ, bèn kể với Đường Minh Sơn về chuyện này.

Đường Minh Sơn cười nói: "Thật ra mà nói thì nếu số tiền kia không đạt tới mức nhất định thì cũng không coi như là có chuyện đâu."

"Vậy bao nhiêu thì coi là có chuyện?"

Phong Ngọc Lan tò mò hỏi.

Trên mặt Đường Minh Sơn treo một nụ cười nhạt: "Nếu nhìn em ngứa mắt quá thì em sẽ không thể kiếm được một chút tiền nào. Đó cũng là chuyện."

"Năm đó anh hai vì muốn chữa bệnh cho mẹ mà đào thổ sản trên núi xuống lén bán đi rồi bị người khác bóc trần. Sau đó thổ sản thì bị lấy đi, còn suýt nữa bị cạo nửa đầu nữa. Lý do chỉ là vì cái người đi điều tra kia không hợp với nhà anh."

Phong Ngọc Lan sững người một chút: "... Thế bây giờ người kia có còn tại vị nữa không?"

Đường Minh Sơn cầm lấy tay cô rồi cười khẽ: "Anh bò lên thì tất nhiên kẻ đó phải ngã xuống rồi. Đường Minh Sơn anh từ trước đến nay luôn là người có thù tất báo. Chỉ có một việc là đến bây giờ anh vẫn chưa trả thù được thôi."

Đó chính là nhà họ Kiều.

Tất nhiên là Phong Ngọc Lan nghe hiểu ý anh. Cô nghiêng đầu sang nhìn Nguyên Khang đang vui vẻ gặm bánh bao một cái rồi lật tay lại cầm tay anh: "Em hiểu."

Ngay trước mặt Nguyên Khang, Đường Minh Sơn hôn lên gò má Phong Ngọc Lan một cái khiến cái miệng nhỏ nhắn của Nguyên Khang há ra tròn vo.

Phong Ngọc Lan đá anh một cái: "Ăn cơm đi!"

"Anh lau miệng mà." Đường Minh Sơn nói.

"Không phải chuyện này." Phong Ngọc Lan đỏ mặt lại đá anh thêm cái nữa.

Sau khi lấy lại tinh thần Nguyên Khang lắc đầu một cái: "Bà nội bảo rằng nếu nhìn thấy cha hôn mẹ thì con không được dòm, nếu không mắt sẽ mọc lỗ kim mất."

Vậy nên nó đã nghiêng cái thân nhỏ bé qua một bên, cắn một miếng bánh bao rồi quay đầu húp một miếng canh trứng gà, sau đó lại quay qua một bên, lại lộn về húp canh.

Hành động này chọc cho hai người bật cười.

"Được rồi, ăn cơm đi."

Đường Minh Sơn gõ nhẹ lên mặt bàn một cái để Nguyên Khang ngồi ăn đàng hoàng.

"Ngọc Lan ơi." Giọng của chị dâu Triệu truyền từ ngoài vào. Phong Ngọc Lan đáp một tiếng rồi đứng dậy đi ra ngoài.

"Chị dâu gọi em ạ?"

Chị dâu Triệu đang bưng chén bát, thấy cô đi ra bèn nói ngay: "Nhà Tăng Bộ Thắng ở tầng ba mấy ngày nữa là cưới vợ về đấy. Mới vừa rồi anh ấy có lên đây tìm hai người mà hai người không có nhà. Nghe bảo là muốn mời em qua làm bếp trưởng."

"Em làm bếp trưởng á?"

Phong Ngọc Lan sững người một lúc.

"Chị giới thiệu cho đấy." Chị dâu Triệu nháy mắt với cô một cái: "Chỉ với món cá dưa chua kia là em đã rất được rồi. Nếu không được thì em cứ nói mình hơi mệt mỏi nên không gánh nổi, đổi cho người khác làm là được."

Nghe vậy, Phong Ngọc Lan vừa buồn cười vừa cảm động: "Được, em sẽ nhớ kỹ chuyện này. Nếu lần sau còn ai tới tìm em nữa thì chị cứ bơm mạnh vào. Em có thể làm được hết!"

Dù sao thì người làm bếp trưởng cũng có bao lì xì.

Nhà cô mới vừa ăn cơm xong không bao lâu đã thấy Tăng Bộ Thắng xách đồ cầm bao lì xì tới cửa rồi.
 
Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian
Chương 79: Chương 79



Tăng Bộ Thắng là người của phòng kế toán. Lúc Phong Ngọc Lan làm việc thời vụ cũng từng gặp mặt nói với nhau vài lời rồi.

"Ý này là của cha vợ của tôi. Bên phía chúng tôi sẽ tổ chức ngay ở nhà ngang, không làm ở quê nên cần phải làm bàn tiệc tốt một chút."

Phong Ngọc Lan tỏ vẻ mình đã hiểu, lại hỏi Tăng Bộ Thắng muốn nấu những món nào. Tăng Bộ Thắng vội đáp: "Về phương diện thức ăn thì trước ngày cưới một ngày tôi sẽ đưa cha mẹ vợ tôi tới đây xác nhận lại với đồng chí Phong. Sáng sớm ngày hôm sau cha mẹ vợ tôi sẽ nhờ người đi mua về, những chuyện còn lại đành phải làm phiền đồng chí Phong rồi."

"Được." Phong Ngọc Lan gật đầu. Sau khi biết được các thím và các chị dâu tới hỗ trợ là ai thì trong lòng cô cũng sáng tỏ.

Chờ Tăng Bộ Thắng đi rồi, Đường Minh Sơn lại nói với Phong Ngọc Lan: "Cha anh ấy mất sớm, sau đó mẹ cũng lấy chồng mới nên tình cảm bên phía quê nhà không sâu đậm mấy. Anh ấy có thể vào làm việc ở nhà máy sản xuất giấy cũng là nhờ bản lĩnh của mình. Hồi vừa mới bắt đầu làm việc, bên quê anh ấy còn có ý định dùng tiền mua lại công việc của anh ấy nữa kìa."

Sau đó chuyện này ầm ĩ cực kỳ khó coi nên cuối cùng đã kết thúc bằng việc cắt đứt quan hệ.

"Thảo nào lại không làm tiệc cưới ở quê." Phong Ngọc Lan hiểu ra: "Anh ấy cũng giỏi thật đấy, cái gì cũng dựa vào bản thân."

Nửa đêm Nguyên Khang mà muốn đi tiểu thì sẽ bò dậy đẩy đẩy Đường Minh Sơn để anh bế lên. Sau đó hai cha con sẽ rón rén rời khỏi phòng. Đường Minh Sơn ôm Nguyên Khang đi thẳng xuống tầng một.

Như vậy sẽ không đánh thức Phong Ngọc Lan.

Bởi vì buổi tối được ngủ ngon nên sáng hôm sau thức dậy Phong Ngọc Lan rất có tinh thần. Nghĩ đến trước đó chị dâu Triệu đã bận rộn giúp mình một lần, lại đúng lúc tới dịp bán cá nên Phong Ngọc Lan đã mua hai con cá chép. Con lớn hơn một chút để lại buổi trưa làm cá nấu dưa chua mời mẹ con chị dâu Triệu qua ăn chung.

Có hai đứa bé ở đây nên việc lọc xương cá ra của hai người cũng chậm hơn một chút. Chờ con cái ăn xong rồi hai người mới nhanh chóng dùng cho xong bữa.

Con cá còn lại thì để buổi tối làm cá kho.

Trước mặt Nguyên Khang có thêm một bát canh trứng vàng óng, phía trên cho thêm chút dầu mè và hành lá xắt nhỏ.

Nó dùng muỗng gỗ nhỏ múc cho Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn mỗi người một muỗng đầy trước sau đó mới tự mình ăn từ từ.

"Tự ăn đi." Đường Minh Sơn sờ cái đầu nhỏ đã cạo tóc của nó: "Ăn cá không?"

"Không ăn đâu." Nguyên Khang chỉ chỉ miếng cá lớn trong bát mình rồi lắc đầu một cái.

Nó mà nói không ăn thì sẽ không ăn nên hai người cũng không khuyên nhiều. Đường Minh Sơn nhắc tới chủ nhiệm Lý: "Mới vừa rồi anh gặp chủ nhiệm Lý, nghe nói sau khi Văn Văn tựu trường vẫn luôn được giáo viên dạy Toán khen ngợi, rất cảm ơn em."

"Cũng là do bản thân Văn Văn chịu cố gắng. Việc mà em giúp được cô bé cũng chỉ là giảng giải một số bài trước đó mà thôi. Nếu cô bé muốn tiến bộ mãi thì phải càng cố gắng hơn."

Phong Ngọc Lan cười đáp.

Hành tây dại đã ngâm cho mềm trước đó nên bây giờ ăn cực kỳ thấm vị, rất ngon miệng.

Đường Minh Sơn cũng rất thích.

Lại thêm một buổi chiều nữa trôi qua, Tăng Bộ Thắng đưa một thím ăn mặc cực kỳ sạch sẽ, đang cười híp mắt tới.

Đây chính là mẹ vợ anh ấy.

Lúc đó Phong Ngọc Lan và chị dâu Triệu đang ngồi trước cửa nói chuyện. Thấy có người tới nên bọn họ lấy thêm hai cái ghế nữa ra đây ngồi luôn. Dù sao thì ngày mai chị dâu Triệu cũng sẽ giúp làm cơm.

Chờ họ đi rồi, chị dâu Triệu mới chậc một tiếng: "Chị nghe chị dâu hai Ngô bảo cha mẹ vợ của Tăng Bộ Thắng là cán bộ trong công xã bọn họ đấy. Phòng của nhà kia thật sự rất không tệ, hơn nữa nghe mấy lời vừa rồi người ta nói cũng thấy rất êm tai, làm người cũng không nhỏ mọn gì, không tệ chút nào."

"Đúng là không tệ."

Từ đầu đến cuối đều cười híp mắt, nói chuyện rõ ràng mạch lạc, hơn nữa cũng đã sắp xếp xong mọi chuyện rồi.

Đang lúc bọn họ nói chuyện thì thím Lý đi tới, nghe vậy cũng chậc chậc hai tiếng rồi nháy mắt ra hiệu: "Hai người không biết à? Nhà cha vợ của Tăng Bộ Thắng chỉ có một cô con gái thôi. Tăng Bộ Thắng là trèo cao đấy nhé! Sau này cả nhà cha vợ đều là của cậu ấy cả. Nhìn số của người ta kìa, tốt biết nhường nào."

Lời này nghe kiểu gì cũng không lọt tai chút nào khiến Phong Ngọc Lan và chị dâu Triệu đều nhíu mày.

Mặc dù điều kiện bên nhà vợ của Tăng Bộ Thắng đúng là không tệ nhưng vừa rồi từ cách hai người ở chung bọn họ cũng nhận ra Tăng Bộ Thắng không phải là đang mặt dày nịnh nọt đối phương. Người nhà bên đó cũng không phải loại người vênh váo hống hách gì.

Lời này của thím Lý có phần vơ đũa cả nắm quá.

Hai người bèn tìm đại cái cớ quay về phòng mình.

Không còn ai tiếp tục nghe mình nói nữa nên thím Lý lại đi qua nhà khác tám chuyện, những lời nói ra đều cực kỳ chướng tai.

Sáng hôm sau lúc làm việc, từ miệng thím Điền, Phong Ngọc Lan mới biết nguyên nhân tại sao.

"Chuyện là thế này, đồng chí Tăng là người mà thím Lý của cháu vừa mắt, muốn người ta làm con rể mình. Nếu được thì sau này con gái bà ta sẽ được gả ở nhà ngang, nở mày nở mặt biết bao nhiêu. Nhưng mà con gái bà ta lại không bằng lòng. Đồng chí Tăng cũng nói rằng mình có người yêu rồi, hai năm nữa sẽ cưới về nhà. Cô gái đó chính là người bây giờ đồng chí Tăng muốn cưới đấy."

"Có chuyện như vậy nữa ạ?" Phong Ngọc Lan vẫn không ngơi tay: "Cháu còn nói sao bà ta lại xỉa xói như thế, hoá ra còn nguyên nhân này nữa."

Thím Điền lắc đầu: "Trước kia lúc chưa ở nhà ngang, mọi người chỉ có thể ăn tết ở nhà máy sản xuất giấy. Lúc đó cho phép công nhân đưa người thân vào cho náo nhiệt nên thím có nói với bà ta mấy lời, cảm thấy con người bà ta cũng không tệ lắm. Thế nhưng bây giờ ở gần, lại là hàng xóm với nhau nên người ta thế nào nhìn cái là biết hết."

Xa thơm gần thối, dù là người thân hay bạn bè thì cũng như vậy cả.

Đây là lần đầu tiên Phong Ngọc Lan được chọn đứng bếp chính nên cô làm việc cực kỳ chăm chỉ, tất nhiên sản phẩm làm ra cũng rất đẹp. Dù là Tăng Bộ Thắng hay người thân bên nhà vợ anh ấy cũng đều rất hài lòng.

"Mùi vị thức ăn quá ngon, làm cũng rất sạch sẽ. Cô gái kia tóc tai chải chuốt gọn gàng, tay vừa bẩn cái là đi rửa ngay, nhìn là biết một người nhanh nhẹn."

Cha mẹ vợ của Tăng Bộ Thắng cười nói.

Vợ anh ấy là Liêu Quế Phương cũng gật đầu: "Con đã gặp chị dâu này hai lần rồi, không chỉ nấu nướng tốt mà kiến thức còn không tệ nữa. Chị ấy dạy cho mấy đứa trẻ ở nhà ngang làm bài tập đấy. Ngay cả chủ nhiệm Lý chỗ phòng kế hoạch cũng đưa con gái tới chỗ chị ấy học hai tháng, thành tích cũng tốt lên."

Tăng Bộ Thắng gật đầu liên tục: "Đồng chí Phong giống như kỹ thuật viên Đường vậy, đều là người tốt cả."

"Con cho người ta bao lì xì bao nhiêu thế? Quá ít là không được đâu. Sau này lỡ may có tiệc mừng con cái đầy tháng gì đó có khi còn phải làm phiền người ta nữa."

Cha mẹ vợ Tăng Bộ Thắng lại hỏi.

Mặt của đôi vợ chồng son đỏ bừng lên. Liêu Quế Phương nhỏ giọng đáp: "Chúng con đã bàn bạc với nhau rồi mới bỏ bao lì xì, là ba đồng sáu ạ."

Số tiền này cũng coi như là khá cao với một bếp trưởng rồi.

"Vậy cũng được đấy." Mẹ cô ấy tỏ vẻ rất hài lòng.

Bên kia, Phong Ngọc Lan về nhà tắm rửa rồi mới lên giường. Đường Minh Sơn cầm lọ dầu hoa hồng ra xoa bóp cánh tay cho cô: "Đồng chí A Lan vất vả rồi."

Phong Ngọc Lan vừa mở bao lì xì đỏ ra vừa cười khanh khách: "Không vất vả chút nào."

Nguyên Khang đã nằm xuống giường rồi, đang lật qua lật lại chơi.

Đường Minh Sơn xoa bóp cho Phong Ngọc Lan chừng nửa tiếng đồng hồ, đến khi cô cảm thấy thoải mái ra hiệu cho anh đừng bóp nữa anh mới dừng lại. Sau đó cô cất tiền vào trong rương.

"Con nhớ nhà bà nội quá."

Nguyên Khang gạt tay Phong Ngọc Lan ra rồi nói.

Nghe vậy, Đường Minh Sơn nghiêng đầu qua nói: "Chờ mấy ngày nữa cha được nghỉ rồi sẽ đưa con về."

"Vâng!"

Nguyên Khang toét miệng cười một cái. Phong Ngọc Lan xoa xoa mái đầu trọc lóc của nó. Tóc trẻ con dài nhanh thật đấy, mới cắt được mấy ngày mà đã sờ đ.â.m tay rồi.

Còn chưa đợi được đến khi Đường Minh Sơn nghỉ đưa con về thì anh hai Đường đã tới đón người rồi.

Nguyên Khang ngồi trong khuỷu tay anh ấy, ôm lấy đầu người ta cọ tới cọ lui, không ngừng kêu bác hai.

"Ừ ừ ừ." Anh hai Đường xoa xoa đầu nó một lúc rồi nói với Phong Ngọc Lan đang giữ mình ở lại ăn cơm trưa: "Anh ngồi xe bò trong đội tới đây. Đội trưởng có việc cần làm nên làm xong phải về ngay. Anh thuận đường đi theo."

Vậy nên Phong Ngọc Lan đã đóng gói một ít đồ ăn để anh ấy mang về.

"Mẹ, lần sau con lại về thăm mẹ."

Nguyên Khang dắt tay anh hai Đường quay lại nói với Phong Ngọc Lan.

"Được, về quê rồi nhớ nghe lời ông bà nội, các bác các và cô út nhé." Phong Ngọc Lan cúi người xuống cười nói.

"Vâng vâng." Nguyên Khang gật gật cái đầu nhỏ rồi đi theo anh hai Đường.

Chị dâu Triệu cùng đứng trên ban công nhìn xuống dưới với cô. Anh hai Đường không cho Phong Ngọc Lan xuống tiễn. Dù sao thì cũng không phải là người ngoài nên cứ tuỳ tiện là được.

Lần này anh ấy còn vác tới đây không ít củi đốt và đồ ăn.

"Nguyên Khang được ông bà nội nuôi lớn từ nhỏ, nhớ họ cũng là điều không thể tránh khỏi." Chị dâu Triệu cảm thán.

"Đúng vậy, chỉ cần nó được sống vui vẻ là được. Biết hiếu thảo với người già và các bác của mình là chuyện tốt vô cùng."

Phong Ngọc Lan gật đầu.

Anh hai Đường còn đem một ít nấm đã được phơi khô dưới quê lên. Thứ này mà nấu canh ăn thì ngon thật sự.

Trong đầu Phong Ngọc Lan không khỏi xuất hiện hình ảnh món gà hầm nấm.

Cô bèn chạy tới chợ nông sản lượn một vòng, lại thấy ở đây không bán gà.

Vậy nên cô đã hỏi thăm một thím làm trong hàng bán vải.
 
Back
Top Bottom