Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian

Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian
Chương 60: Chương 60



"Ôi chao, bận quá nên quên mất tiêu." Chị dâu Triệu vội vàng cất đồ may vá vào phòng rồi đeo gùi lên lưng chuẩn bị đi ra ngoài. Phong Ngọc Lan cũng giống vậy.

Mỗi người mua một con cá chép về nhà. Lần này Phong Ngọc Lan không làm cá om dưa chua nữa mà kho lên.

Lúc Đường Minh Sơn trở lại thì cô vừa mới nấu cá xong.

"Đồng chí Lan vất vả ghê."

Anh vừa giúp cô dọn chén bát vừa nói.

Chị dâu Triệu đang chuẩn bị múc cá dưa chua trong nồi nghe thấy vậy bèn quay vào trong phòng nói với Triệu Thiên đang chọc ghẹo Niếp Niếp: "Nghe một chút đi, nghe một chút đi! Hết người này đến người khác đúng thật là khiến người ta tức c.h.ế.t mà!"

Triệu Thiên nhanh chóng chạy ra ngoài: "Sao thế? Sắp đến lúc ăn cơm rồi hả?"

Nghe thấy vậy, Phong Ngọc Lan không nhịn được mà cười rộ lên một tiếng. Chị dâu Trương ở bên cạnh nhà chị dâu Triệu còn cười to mãi không dứt.

"Đúng vậy, ăn cơm thôi!"

Chị dâu Triệu tức giận nói.

Mặt Triệu Thiên đầy vẻ nghi ngờ gãi gãi đầu. Sao lại tức giận chứ?

Chờ đến khi Quân Tử đi rồi, lúc hai người ngâm chân, Đường Minh Sơn nói đến kỳ thi tuyển sinh lên cấp vào tháng sáu: "Buổi tối anh phải giúp họ làm đề, có ảnh hưởng đến việc đọc sách của em không?"

"Ban ngày em đã đọc hòm hòm rồi." Phong Ngọc Lan nói qua loa. Thật ra thì cô đã hoàn toàn nắm giữ được kiến thức tiểu học của thời đại này rồi: "Anh yên tâm đi."

Người ở thời đại này phần lớn là xem lịch âm nhiều hơn. Thật ra thì âm lịch hơi chậm hơn dương lịch một chút. Âm lịch mới sắp đầu tháng năm nhưng dương lịch thì chỉ còn có mười mấy ngày nữa đã là tháng sáu rồi.

Nói cách khác là nửa tháng nữa Phong Ngọc Lan sẽ tham gia thi cử.

Đường Minh Sơn xem mấy đề cô làm, thấy cô ghi chép rõ ràng nên cũng yên tâm.

Ngày hôm đó lúc Đường Minh Sơn quay về, anh đã mang về cho cô hai chiếc váy dài tay, một chiếc màu xanh nhạt và một chiếc màu xanh xám.

Đều là quần áo mùa hè tương đối thời thượng của phái nữ.

"Anh đã nhờ sư nương làm cho."

Đường Minh Sơn đặt váy xuống trước mặt cô rồi nói.

Mặt Phong Ngọc Lan đỏ bừng lên. Thảo nào mấy ngày trước anh lại hỏi số đo ba vòng của cô.

"Tuổi sư nương đã lớn rồi nên sau này anh đừng làm phiền bà ấy phải mệt nhọc nữa. Anh cầm về đây để em tự làm là được rồi."

Đường Minh Sơn cúi đầu nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô sau đó gật đầu theo: "Được."

Trước mắt thì cô nói cái gì cũng đúng hết.

Nhà ngang có sáu đứa trẻ cùng tham gia thi với Phong Ngọc Lan. Mấy đứa trẻ tất nhiên là tham gia kỳ thi tuyển sinh lên cấp bình thường. Ngoài ra còn có hai người lớn nữa.

Hai người lớn kia cũng thuộc nhà ngang.

Một người ở tầng hai tên là Địch Phương Tiên, một người ở tầng bốn tên là Lý Mỹ Phương.

Ba người cùng đi đóng tiền đăng ký, lúc quay về còn hẹn nhau hai ngày sau đi thi sẽ cùng đi với nhau nữa.

Biết Phong Ngọc Lan chuẩn bị tham gia kỳ thi nên buổi tối mấy người chị dâu Vương đều không cho bọn trẻ qua làm phiền cô.

Hơn nữa bởi vì Phong Ngọc Lan dạy kèm bọn họ nên thành tích của sáu đứa trẻ trong học kỳ này đều không tệ. Tất cả đều đứng trong hạng mười của lớp.

Nếu không phải vì Đường Minh Sơn không đồng ý thì chẳng biết sẽ còn bao nhiêu người tới nhà nhờ Phong Ngọc Lan chăm sóc con cái nữa.

Ngày Phong Ngọc Lan đi thi cũng là lần đầu tiên mà Đường Minh Sơn xin nghỉ làm.

Phong Ngọc Lan mặc chiếc váy màu xanh nhạt, trông vừa nền nã vừa xinh đẹp, thu hút không ít ánh mắt của người trong nhà ngang.

Lý Mỹ Phương nhìn chằm chằm chiếc váy trên người cô rồi không ngừng ngưỡng mộ: "Người đàn ông của tôi không cho tôi được mặc váy, đỡ phiền phức!"

"Người đàn ông nhà tôi cũng vậy." Địch Phượng Tiên liếc mắt nhìn sang: "Chỉ là tôi đã tự may cho bản thân một cái rồi, ngày mai tôi sẽ lấy ra mặc!"

Phong Ngọc Lan nghe vậy bèn cười một tiếng.

Chờ đến khi mọi người vào tiểu học huyện rồi, Đường Minh Sơn mới xoay người đi qua bên phía chợ nông sản mua thức ăn.

Về đến nhà, anh dọn dẹp trong ngoài một lần rồi lại nấu nướng xong đồ ăn cho cả nhà. Đến khi cảm thấy đã xong xuôi hết rồi, anh lại đạp xe tới trường học đón vợ về.

Hai người Lý Mỹ Phương thấy anh tới đón vợ thì chọc ghẹo Phong Ngọc Lan một hồi, sau đó cũng thuận theo để cô đi theo Đường Minh Sơn về trước.

Còn hai người bọn họ thì kết bạn đi bộ về.

Phong Ngọc Lan nghiêng người ngồi lên xe, một tay ôm lấy eo Đường Minh Sơn, một tay cầm lấy bó hoa dại đủ mọi màu sắc mà Đường Minh Sơn hái tới.

Mùi hoa dại không hề nồng nàn chút nào nhưng Phong Ngọc Lan lại rất thích.

Tới nhà ngang, Phong Ngọc Lan xuống xe đạp, cầm bó hoa dại trong tay trước ánh mắt của chị dâu Vương và những người khác xung quanh.

Đường Minh Sơn bảo cô ở dưới tầng trò chuyện, còn anh lên tầng nấu cơm.

"Cái váy này của cháu đẹp thật, đường chỉ được may rất khít! Con gái thím muốn có một cái váy liền thân mà thím vừa mới mua vải, chưa có thời gian để may nữa."

Thím ba Lưu vuốt cái váy của cô khen.

"Đẹp quá." Một người chị dâu dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn chằm chằm vào vòng eo thon gọn săn chắc của Phong Ngọc Lan: "Nhìn vòng eo thon gọn này xem, cả cái này nữa."

Ánh mắt cô ấy dừng ở nơi nào đó, vẻ mặt mờ ám nói: "Đồng chí Tiểu Đường thật có phúc."

"Đúng đấy." Chị dâu Vương che miệng cười.

Mấy người chị dâu xung quanh cũng bắt đầu bàn tán chọc ghẹo cô.

Phong Ngọc Lan nghe thấy thì mặt đỏ bừng, để bó hoa dại chắn trước ngực, sau cùng thấy mọi người càng nói càng thái quá nên vội vàng kiếm cớ tháo chạy, đi lên tầng.

Đường Minh Sơn đang làm cá chiên giòn. Tất nhiên anh làm không thể bì với sư nương nhưng mùi vị vẫn rất ngon. Ăn cơm xong, Đường Minh Sơn cũng không để cho Phong Ngọc Lan giúp anh rửa bát.

"Em đi ngủ một lát đi."

Ngày hôm nay càng lúc càng nóng, ăn cơm xong đúng là có đôi chút cảm giác buồn ngủ, vì vậy Phong Ngọc Lan đi súc miệng rồi chợp mắt khoảng nửa tiếng.

Nghỉ ngơi xong rồi thì dậy đọc sách một lát, sau đó dọn dẹp lại tương đối rồi khoá cửa, đi ra ngoài với Đường Minh Sơn.

Họ tình cờ bắt gặp Địch Phượng Tiên đang chờ Lý Mỹ Phương ở tầng hai trong lúc xuống tầng.

Phong Ngọc Lan hơi xấu hổ. Ban đầu cô đã hứa rằng ba người đi cùng đường, về cùng hướng, thế nhưng bây giờ cô lại nuốt lời.

Địch Phượng Tiên cười thâm sâu: "Đồng chí Tiểu Đường thật sự không muốn xa người yêu dù chỉ một khắc."

Đường Minh Sơn khẽ gật đầu, bị Phong Ngọc Lan đỏ mặt kéo đi.

Đến cổng trường tiểu học huyện, Đường Minh Sơn dừng xe, Phong Ngọc Lan xuống xe, nói với anh: "Em thấy hôm nay có thể sẽ có mưa, anh về nhà nhớ cất chăn trên mái nhà đi đấy."

"Ừm."

Đường Minh Sơn gật đầu.

"Em đi đây." Có khá nhiều người đang nhìn họ, Phong Ngọc Lan vội vã vẫy tay, vào trường học.

Hầu hết đều ngắm chiếc váy liền thân của cô. Dù sao ở thời đại này, nơi thị trấn nhỏ, con gái mặc váy cũng không nhiều.

Đợi Phong Ngọc Lan thi xong, Đường Minh Sơn tới đón cô về. Vừa về tới nơi, chị dâu Triệu và chị dâu hai Ngô đã đến gõ cửa.

Thì ra là ngày kia, mẹ chồng của chị dâu hai Ngô sẽ bước sang tuổi thứ sáu mươi, đúng vậy, phải làm một bữa thật hoành tráng ở nhà ngang.

Thiếu người nấu cơm, vẫn phải nhờ một vài người tới giúp, do đó họ tới tìm Phong Ngọc Lan.

Sau khi nghe hết những việc chưa tìm được người, Phong Ngọc Lan chọn thái rau.

Chị dâu hai Ngô vô cùng cảm kích, kéo tay Phong Ngọc Lan bắt đầu kể khổ: "Chị thật sự không biết nên khuyên mẹ chồng chị thế nào, em dâu à, ân tình này của em, chị sẽ nhớ kỹ!"

Hai người họ đi rồi, Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn cùng nhau thảo luận về chuyện quà cáp.

Mẹ Ngô muốn tổ chức một bữa tiệc ở nhà ngang, đơn giản là vì muốn nhận được quà từ các công nhân của anh hai Ngô đi cùng. Và tất nhiên, chi phí của bữa tiệc này sẽ do anh hai Ngô và chị dâu hai Ngô chi trả.

"Em phải đi giúp họ, thế nên mình đi ít hơn một chút." Đường Minh Sơn còn hỏi riêng Triệu Thiên. Sau khi hỏi được bọn họ đi hai hào, anh về nhà dán bao lì xì, ngày hôm sau lúc ra ngoài đi ngang qua nhà anh hai Ngô thì đưa cho anh ấy.

Mẹ Ngô đến tới hôm trước, do đó anh hai Ngô không đón vợ mà đến nhà một công nhân cả đêm.

Sáng sớm hôm sau, Phong Ngọc Lan chuẩn bị chu đáo, ăn sáng rồi đi hỗ trợ.

Đường Minh Sơn nấu bữa sáng, sau đó anh cùng xuống tầng với Phong Ngọc Lan.

"Hôm nay anh đạp xe đi, giữa trưa về nhà ăn cơm." Phong Ngọc Lan nhớ tới lời chị dâu hai Ngô nói riêng tối qua, bèn nhắc Đường Minh Sơn.

"Ừm."

Đường Minh Sơn đạp xe rời nhà ngang, chở Triệu Thiên ngồi phía sau.

Triệu Thiên không cần ôm Đường Minh Sơn cũng có thể ngồi vững, có điều người anh ta cao, chân phải co lên, nếu không sẽ bị kéo lê dưới mặt đất.

"Xe này thấp quá, tôi không duỗi thẳng chân được."

Anh ta coi thường nói.

Đường Minh Sơn nghe thấy cũng không quay đầu lại.

"Tôi chọn chiếc xe này để giúp vợ tôi ngồi thoải mái, không phải vì cậu."

"Đúng đúng đúng." Triệu Thiên cười hì hì: "Lúc tôi thấy chiếc xe này cũng biết cậu nghĩ gì trong đầu rồi."

"Sao vui thế, chuyện trong nhà xong hết cả chưa?"

"Vẫn chưa, có điều ngày mai tôi muốn nghỉ ngơi, tranh thủ về nhà giải quyết công việc. Việc này càng để lâu, trong bụng càng không vững."

Bên này hai người họ vừa bước vào nhà máy sản xuất giấy, nhóm Phong Ngọc Lan bên kia đã chuẩn bị đồ ăn.

Cô đeo tạp dề chị dâu hai Ngô đưa cho, ngồi trong góc của bờ đê, trước mặt đặt một cái thớt to và bốn chậu rau xanh.

Tốc độ thái rau của cô thật sự rất nhanh, chị dâu Triệu thấy vậy thì khen không ngớt lời: "Với tốc độ này, em có thể đi làm đầu bếp nông thôn được rồi đấy."

"Đầu bếp nông thôn?"

Phong Ngọc Lan vừa thái rau vừa thắc mắc: "Bên nhà mẹ đẻ của bọn em có rất ít đầu bếp nông thôn, toàn do bảy cô tám dì xúm vào làm cùng. Ở đây nhiều đầu bếp nông thôn lắm ạ?"

"Thật ra cũng không phải là rất nhiều, nhưng ở các bữa tiệc được xem là quan trọng, không muốn khiến chúng trở nên xấu hổ, khó coi thì mọi người sẽ mời đầu bếp nông thôn về. Dù sao người ta nấu cũng ngon hơn nhà mình."

Nói đến đây, chị dâu Triệu lại nhớ tới cậu hai của cô ấy cũng làm đầu bếp. Lúc gặp cậu hai hai ngày trước, ông ấy nói có đầu bếp bị thương ở tay, phải nghỉ vài ngày, thành ra lại thiếu nhân lực!
 
Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian
Chương 61: Chương 61



Thực ra chị dâu Triệu muốn tự ứng cử, nhưng rốt cuộc cô ấy cũng biết tự lượng sức mình, không dám làm vướng chân cậu hai, nhưng mà Phong Ngọc Lan thì có thể!

Vì thế chị dâu Triệu bèn nhắc tới chuyện này.

"Thiếu người ạ? Thế em làm được! Mấy việc bếp núc này, cái gì em cũng làm được hết!"

Phong Ngọc Lan phá lên cười.

Cơ hội kiếm tiền lại tới nữa rồi.

Dù gì sau kỳ thi tuyển sinh lên cấp cũng là kỳ nghỉ hè, cô không có việc gì làm.

Thấy cô xao động, chị dâu Triệu cười, nói: "Vậy để chiều chị đưa em đi gặp cậu hai của chị. Nếu tìm được người rồi, chị em ta coi như đến thăm cũng được."

"Vâng."

Phong Ngọc Lan không ý kiến gì thêm.

Giữa trưa, Đường Minh Sơn trở về ăn cơm, chị dâu hai Ngô cố ý sắp xếp anh ngồi cạnh Phong Ngọc Lan.

Trong số những người đưa thêm đồ ăn không có Phong Ngọc Lan, do đó anh có thể bình thản mà ăn cơm.

"Món rau này vừa nhìn đã biết là em thái."

Khi đĩa rau được mang lên, Đường Minh Sơn nghiêng người, nhỏ giọng nói.

"Rõ đến vậy à?"

Phong Ngọc Lan có đôi chút kinh ngạc.

Đường Minh Sơn gật đầu: "Kỹ thuật thái rau của em rất tốt."

Chính cô còn không nhận ra vì tất cả đã được xào chín. Phong Ngọc Lan khều nhẹ cánh tay anh: "Ăn nghiêm túc đi."

Không cần phải tâng bốc cô mọi lúc mọi nơi như vậy, cô sẽ trở nên kiêu căng mất.

Chiều nay phải đến gặp cậu hai của chị dâu Triệu, chuyện này chắc chắn phải báo với Đường Minh Sơn một tiếng. Đường Minh Sơn biết cậu hai của chị dâu Triệu ở đâu. Ông ấy ở cách thị trấn không xa. Hơn nữa cậu hai rất thường xuyên giúp người ta làm bếp, do đó Đường Minh Sơn cũng gặp qua vài lần.

Anh nghe hai người bọn họ nói là đi bằng xe bò, bèn dặn dò Phong Ngọc Lan vài câu rồi đến nhà máy sản xuất giấy.

"Chị khá thân với gia đình đó. Mỗi lần về nhà mẹ đẻ hoặc đi thăm người thân, chị đều ngồi xe bò nhà bọn họ."

Chị dâu Triệu vừa nắm tay Niếp Niếp, vừa đưa Phong Ngọc Lan đi mượn xe bò của người ta.

"Thì ra là vậy." Phong Ngọc Lan gật đầu.

Tới nhà người ta, chị dâu Triệu đứng ngoài sân gọi chị dâu thật to.

Chẳng mấy chốc, một người chị dâu cao gần một mét bảy đi ra. Chị ấy rất cao, giọng nói cũng lớn. Sau khi biết hai người họ muốn đi đâu, chị ấy chuẩn bị xe bò, bảo con mình trông nom em trai và em gái, rồi đi cùng Phong Ngọc Lan và chị dâu Triệu.

"Đây là chị cả Hồng. Chị ấy giỏi lắm. Vì gặp chuyện không may mà không có đàn ông bên cạnh, một mình chị ấy tự nuôi bốn đứa con." Trên xe bò, chị dâu Triệu nói thầm với Phong Ngọc Lan.

Chiếc xe bò này là do chồng của chị ấy để lại, bảo đảm cho cuộc sống của họ sau này.

Mấy năm nay chị cả Hồng dựa vào chiếc xe bò này chở người, chở hàng mà làm lại cuộc đời một lần nữa, trong thôn ai ai cũng biết đến chị ấy.

Tới nhà cậu hai, chị cả Hồng biết hai người họ còn muốn về nên đứng ở đường cái chờ hai người họ.

Phong Ngọc Lan mang một ít đồ từ nhà theo. Đó là bánh do bạn bè người thân tặng lúc kết hôn.

Cậu hai và mẹ cậu hai đều ở nhà. Chị dâu Triệu giới thiệu Phong Ngọc Lan, cậu hai thật sự không thể nhắm mắt mà tìm người, thấy Phong Ngọc Lan còn trẻ, lại do cháu gái ngoại giới thiệu nên thẳng thừng từ chối cũng không hợp lẽ.

Phong Ngọc Lan nhìn thấy được sự khó xử của ông ấy, cười nói: "Cháu xin phép gọi cậu bằng cậu hai theo chị dâu Triệu. Cậu hai, cháu rất thành thạo việc trang trí, chạm khắc rau, hoa quả. Cậu cứ việc kiểm tra cháu, không phù hợp cũng không sao."

Mẹ cậu hai nghe cô nói chuyện rất lọt tai, vì thế dùng chân đá nhẹ vào gót chân cậu hai một cái.

Cậu hai cũng hiểu được Phong Ngọc Lan là một người rộng rãi thoải mái, nói chuyện cũng không cần cố kỵ nhiều như vậy.

"Thật ra không cần phải chạm khắc. Chúng ta làm đầu bếp nông thôn thôi, không cần cầu kỳ như vậy. Quan trọng nhất vẫn là kỹ năng dùng dao, đặc biệt là thái thịt, phải thật mỏng để trông đầy đặn hơn. Gia chủ cũng có mặt mũi, vậy đi, cháu dùng con d.a.o này thái cho cậu xem."

Trong nhà vừa lúc có miếng đậu phụ đã được làm sẵn. Cậu hai rửa sạch tay, đặt một miếng đậu phụ hơi dày lên thớt.

Phong Ngọc Lan cũng rửa sạch tay, cầm d.a.o thái một chút, sau đó lấy bát múc một bát nước từ trong chậu nước, dùng d.a.o thả miếng đậu phụ vào trong bát. Những cánh hoa tơ của đậu phủ toả ra trong làn nước trong vắt khiến cho mắt của những người đứng xem bên cạnh sáng ngời.

"Được, tốt! Kỹ thuật dùng d.a.o của cháu rất tuyệt!"

Cậu hai vỗ tay.

Nói đến món hoa đậu phụ này thì phải cảm ơn công sức dạy dỗ của sư phụ trong một kỳ nghỉ hè. Người kia coi thường cô, ra cho cô đề khó hay chính là hoa đậu phụ này. Khi nào hoa đậu phụ có thể tỏa ra trong nước không bay tán loạn sẽ cho cô được nhận lương của công nhân chính thức.

Thời điểm đó, Phong Ngọc Lan đang lo lắng trang trải học phí đại học nên nghe vậy không nói hai lời, cắn răng mà luyện tập.

Cô luyện tập ở quán ăn, về cô nhi viện lại mua đậu phụ về tập. Khoảng thời gian đó, trẻ em trong cô nhi viện ngày nào cũng ăn đậu phụ.

"Sáng mai, cháu chờ cậu ở nhà ngang của nhà máy sản xuất giấy, vừa lúc bên công xã Hạnh Phúc có gia chủ muốn bàn chuyện cưới xin.”

"Vâng."

Phong Ngọc Lan đồng ý.

Khi Đường Minh Sơn trở lại nhà ngang, Phong Ngọc Lan đang nướng bánh bột ngô. Thấy tâm trạng cô có vẻ tốt, anh lập tức hiểu ra sự tình.

"Chúc mừng, đồng chí A Lan."

“Chung vui nhé, đồng chí Minh Sơn."

Phong Ngọc Lan cười nói.

Nhóm của Quân Tử đã thi cuối kỳ xong rồi nên tạm thời sẽ không đến tìm Phong Ngọc Lan vào buổi tối nữa. Nếu gặp câu hỏi không hiểu, bọn chúng sẽ viết ra trước, chờ đến ban ngày lúc Phong Ngọc Lan ở nhà thì lại đến hỏi.

Do đó sau bữa cơm, vừa nghe Triệu Thiên muốn lập đội chơi bóng rổ, Phong Ngọc Lan lập tức xuống tầng với Đường Minh Sơn.

"Triệu Thiên, cậu và Minh Sơn phải tách nhau ra. Nếu không hai cậu cùng một đội, chúng tôi không đánh lại được."

Vừa đến bờ đê, anh cả Vương đang treo đèn dầu đã lớn tiếng nói.

Mấy thanh niên đều đồng ý với lời này của anh ta, hợp nhau lại kéo Đường Minh Sơn và Triệu Thiên đi.

"Bên này, bên này!"

Chị dâu Vương ra sức vỗ cái ghế bên cạnh mình, chào Phong Ngọc Lan.

Phong Ngọc Lan mang ghế sang, ngồi phía bên kia cô ta. Niếp Niếp cũng tới, Phong Ngọc Lan ôm cô bé vào lòng.

Cuối cùng cô bé không đợi được, chẳng được bao lâu đã tụt xuống đi tìm Yến Tử chơi.

Chị dâu Triệu vừa cười, mắng cô bé chạy chậm lại nhỡ ngã ra nhà ngang, vừa ngồi xuống bên cạnh Phong Ngọc Lan.

"Chị nghe nói tối hôm nay treo giải thưởng đấy."

Phong Ngọc Lan nghe vậy hỏi: "Giải thưởng gì ạ?"

"Bánh mì thịt với cải khô ngâm chua." Chị dâu Vương bên cạnh nói tiếp: "Bác Khâu sống ở tầng hai làm bánh mì thịt với cải khô ngâm chua ngon cực!"

"Thật sự rất ngon!" Địch Phượng Tiên sống cùng tầng hai gật đầu lia lịa: "Bác Khâu cũng không giấu một mình, dạy tôi vài lần nhưng tôi không thể làm ra mùi vị kia được."

Vậy là trong lúc nhất thời mọi người bàn luận về bánh mì thịt với cải khô ngâm chua.

Mãi cho đến khi tiếng còi tre vang lên, mọi người mới đưa mắt nhìn về phía bờ đê.

Một tiếng trôi qua, đội của Đường Minh Sơn giành chiến thắng. Đội của Triệu Thiên phải mời đội của Đường Minh Sơn ăn bánh mì thịt với cải khô ngâm chua do bác Khâu làm.

Bác Khâu và chồng bác ấy vừa mang bánh bột ngô đến. Đường Minh Sơn nhận chiếc cốc tráng men mà Phong Ngọc Lan đưa cho để uống nước, tiện thể đưa cho cô cái bánh mì thịt với cải khô ngâm chua.

Những người khác trêu qua trêu lại một hồi, Triệu Thiên thấy vậy bèn vội vàng mua cho chị dâu Triệu và Niếp Niếp một cái khác.

Chị dâu Triệu tức giận liếc anh ta một cái, nhưng tay vẫn nhận.

Phong Ngọc Lan không ăn ngay lập tức mà lên tầng rồi ra ao rửa tay thật sạch, xong xuôi rồi mới cùng Đường Minh Sơn cũng đi rửa tay về nhà ăn.

Bánh bột ngô rất to, hai người chia nhau ăn, trên bếp đun nước tắm. Sau khi ăn xong, hai người xách nước sôi đi tắm rửa.

Phơi quần áo xong, hai người xuống tầng thượng.

Lúc này, chị dâu Triệu và những người khác vẫn chưa ngủ. Hôm nay càng ngày càng nóng, trời cũng đã tối rồi.

Mọi người không ngồi ở trên bờ đê để hóng mát thì cũng ngồi trước cửa nhà mình.

Phong Ngọc Lan ngồi trước cửa nhà, tay phe phẩy một cái quạt hương bồ lớn mang từ quê lên. Đường Minh Sơn lấy khăn lau tóc cho cô.

"Nhìn vợ chồng son nhà người ta kìa."

"Tuổi trẻ nhiệt huyết thật."

Tất cả mọi người ngồi trên hành lang đều nhìn thấy rồi cảm khái trêu chọc một phen.

Chị dâu Triệu quay sang nhìn Triệu Thiên khiến anh ta lập tức lảng sang chuyện khác: "Ngày mai về quê, em có về không?"

"Về chứ, chuyện cần làm không thể trì hoãn nữa."

Chị dâu Triệu lập tức trả lời.

"Đưa Niếp Niếp về luôn à?"

"Chị dâu Trương nói sẽ giúp em trông con một ngày." Chị dâu Triệu vừa dứt lời, chị dâu Trương ngồi trước cửa bên cạnh cũng gật đầu.

"Cứ yên tâm về quê đi, để tôi trông Niếp Niếp cho. Con bé vốn là một đứa trẻ ngoan, không cần lo lắng."

Phong Ngọc Lan nghe các chị nói chuyện phiếm. Trời ngày càng tối hơn, tóc của cô cũng khô, mà cô cũng buồn ngủ rồi.

Vì thế hai người đóng cửa lại, quay về buồng trong ngủ.

Bây giờ là ban đêm mà lúc ngủ vẫn còn hơi oi bức. Chiếc chăn đặt trước giường đã giặt xong, phơi khô, gập vào trong hòm. Dù bây giờ đang đắp một tấm chăn rất mỏng nhưng cửa sổ trong buồng bọn họ vẫn mở ra.

Thuốc mỡ chống muỗi đặt trên bệ cửa sổ vẫn có chút tác dụng.

Phong Ngọc Lan nằm dựa vào tường, Đường Minh Sơn ngồi bên cạnh, cầm quạt hương bồ lớn quạt cho cô.

Trong buồng không thắp đèn dầu, chỉ nương theo ánh trăng rọi vào từ ngoài cửa sổ để nhìn rõ.

"Nói cách khác, em có thể viết một cái giấy chứng thực là bạn đồng hành, học phí mỗi học kỳ vẫn nộp như bình thường. Sau đó tới lúc thi chỉ cần trực tiếp đi thi, nếu đỗ có thể lên cấp, nếu không sẽ tiếp tục thi lần nữa?"

"Đúng vậy, cấp ba anh cũng làm như vậy."

Nghe Đường Minh Sơn nói vậy, Phong Ngọc Lan mới biết được rằng tuy anh bỏ học từ năm lớp mười một, nhưng lúc sau cũng có điều kiện hoàn thành kỳ thi lớp mười hai. Thế nhưng bây giờ anh không thi vào trường cao đẳng, cũng chưa có ý định đi học đại học theo lời giới thiệu nào.

"Em có thể thi lại lúc khai giảng, thi thẳng lên lớp tám, sang mùa hè thi trung học được không?"

"Được." Đường Minh Sơn gật đầu, nghĩ đến việc chỉ còn hai tháng trước khi rời trường, thi lên cấp trực tiếp nhưng thế này sẽ có đôi chút khó khăn: "Em đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"

"Anh đã dạy em hết nội dung lớp bảy rồi. Lớp tám em tiếp tục cố gắng, em nghĩ rằng mình sẽ nắm vững được kiến thức trong vòng hai tháng thôi."

Phong Ngọc Lan cũng ngồi dậy theo anh.
 
Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian
Chương 62: Chương 62



Tay đang quạt của Đường Minh Sơn khựng lại, nhìn Phong Ngọc Lan tóc tai rối bời. Dưới ánh trăng, dường như cô càng xinh đẹp hơn.

Thấy anh nhìn mình chằm chằm, Phong Ngọc Lan cũng có chút ngượng ngùng: "Em, em đang nói chuyện đấy."

"Ừ, anh đang nghe đây."

Nghe cái đầu anh.

Phong Ngọc Lan kéo chăn đắp đến vai. Thật ra cô cũng mặc quần áo, thế nhưng ánh mắt của Đường Minh Sơn khiến cô ngượng vô cùng.

Thấy hành động của cô, Đường Minh Sơn quay đầu ra chỗ khác: "Xin lỗi, anh không nhịn được."

Không nói thì không sao, nhưng càng nói bầu không khí càng có cảm giác mập mờ.

Phong Ngọc Lan cụp mắt xuống, vành tai ửng hồng: "Em, em vẫn chưa chuẩn bị xong."

Mặt Đường Minh Sơn cũng nóng hầm hập: "Anh chưa muốn... Từ từ rồi sẽ đến."

"Vâng."

"Ngủ đi."

"Vâng."

Hai người nằm xuống, hai bàn tay rất tự nhiên nắm chặt lấy nhau, không ai nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đi vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Phong Ngọc Lan vẫn để Đường Minh Sơn gọi dậy, anh đã nấu xong bữa sáng: "Em không đi công xã Hạnh Phúc à?"

Phong Ngọc Lan ngay lập tức bừng tỉnh.

Cô vội vàng rửa mặt, ăn ba phút hết hai cái bánh bao, húp xong một bát cháo, sau đó nhanh chóng đứng ngoài nhà ngang chờ cậu hai.

Chưa đến vài phút sau, xe bò của cậu hai đã vội vàng chạy đến. Trên xe bò còn có hai thím và một chú. Phong Ngọc Lan lên xe bò, đoàn người lại chạy tới công xã Hạnh Phúc.

Hai thím đều là những người thích buôn chuyện, chú còn lại là một người đàn ông nghiêm túc, không nói một lời. Phong Ngọc Lan hàn huyên với họ một đường, phần lớn đều là về việc sau khi tới thì phải phối hợp làm việc với họ như thế nào.

Tới nhà gia chủ, họ cũng không nói chuyện nhiều nữa, xắn ống tay lên bắt đầu làm việc theo sự phân công của cậu hai.

Nguyên liệu gia chủ đã mua đầy đủ, phần còn lại giao hết cho họ.

Phong Ngọc Lan được phân công đi thái rau. Người nhà này sống khá xa xỉ, không chỉ có thịt khô mà còn có cả thịt tươi.

Cậu hai còn đặc biệt dặn dò: "Thái mỏng một chút, mỏng hết cỡ có thể."

"Vâng."

Trong quá trình nấu, phần lớn thịt đều được hầm hoặc đun cùng canh rau, rất ít thịt xào hoặc thịt phải hầm lại.

Nguyên nhân là do cô sợ thịt quá mỏng, khi xào lên sẽ bị ngấy.

Phong Ngọc Lan có thể thái mỏng đến đâu thì thái mỏng đến đấy. Trong lúc làm, thím trong nhà còn tới ngó qua vài lần, sau khi thấy cô thái thịt hết sức mỏng thì rất hài lòng.

Cậu hai thấy vậy cũng yên tâm.

Cậu hai phụ trách việc nấu ăn, người chú còn lại lo việc vặt, hai người thím một người rửa bát và dọn bàn ăn, người còn lại rửa rau.

Mọi người không nói quá nhiều trong thời gian làm việc, sau khi chuẩn bị xong tất cả món ăn rồi thì có nửa tiếng để nghỉ ngơi tạm thời.

Người đàn ông chủ nhà cho bọn họ mỗi người một bao thuốc lá, khá hào phóng.

Phong Ngọc Lan nghĩ cô và Đường Minh Sơn không hút thuốc, vốn định không nhận, nhưng thím lại nói: "Không hút thì để trong nhà tiếp khách cũng được."

Vì thế nên khi bao t.h.u.ố.c lá được đưa tới trước mặt cô, Phong Ngọc Lan nói cảm ơn và nhận lấy.

Nửa tiếng rất nhanh trôi qua, Phong Ngọc Lan và những người khác lại tiếp tục bận rộn, lúc chờ khách tới cũng là lúc bắt đầu đưa món ăn lên.

Hôm nay làm tiệc cưới, bánh kẹo cưới là thứ không thể thiếu, nhóm Phong Ngọc Lan cũng làm một ít bánh kẹo cưới, mà chuyện làm cho Phong Ngọc Lan không ngờ đến là cô còn thấy cả Tống Chi.

Là người cùng làm việc với cô sau phòng bếp của đội vận tải.

Tống Chi và mẹ chồng đến ăn cưới, thấy Phong Ngọc Lan hỗ trợ cũng hơi giật mình. Đợi lúc Phong Ngọc Lan rỗi việc, cô ấy đi tới.

"Chị Ngọc Lan, chị đây là?"

"Giúp việc bếp núc." Phong Ngọc Lan cười nói: "Không ngờ lại nhìn thấy cô ở đây, dạo này thế nào rồi?"

Tống Chi sờ bụng, hơi ngập ngừng nói: "Rất tốt, em mang thai đã được hơn hai tháng rồi."

"Chúc mừng chúc mừng!"

Nụ cười trên mặt Phong Ngọc Lan càng rạng rỡ hơn.

Tống Chi che miệng cười, nói chuyện với cô một chốc thì nghe tiếng mẹ chồng gọi cô ấy, vì thế cô ấy bèn đi qua chỗ mẹ chồng.

Vốn tưởng rằng còn cơ hội để nói chuyện, cuối cùng mẹ chồng nói đưa cô ấy đi, chỗ này đông người, hai người cùng nhau đi. Do đó Tống Chi chỉ có thể vẫy tay với Phong Ngọc Lan từ xe rồi đi theo mẹ chồng.

Nhà gái chỉ ăn trưa ở đây, buổi tối là mọi người trong nhà cùng ngồi quây quần ăn với nhau, vì vậy chắc chắn sẽ không cần sự hỗ trợ của cậu hai và bọn họ.

Tổng kết tiền, cậu hai phát tiền cho Phong Ngọc Lan và mọi người ngay tại chỗ.

Phong Ngọc Lan nhận được một đồng.

Cũng khá nhiều.

Lúc này trời mới vừa trưa, cô đã kiếm được một đồng tiền.

Lúc trở về, cô vẫn ngồi xe bò của cậu hai. Khi tới nhà ngang, cô xuống xe, cậu hai nói: "Có việc cậu cần mời người thì cậu sẽ nhắn cho cháu một câu."

"Vâng."

Phong Ngọc Lan đáp, vẫy tay với bọn họ.

Chị dâu Triệu và những người khác vẫn chưa về, Phong Ngọc Lan cất tiền đi, đun ít nước sôi uống. Lúc Lý Mỹ Phương lên tìm cô, cô đang chuẩn bị về buồng ngủ một lát.

"Trong lòng tôi không thoải mái, cảm thấy rằng không ổn lắm."

Lý Mỹ Phương tham gia kỳ thi tuyển sinh lên cấp vì chồng cô ấy nói cô tiến bộ, nhà máy sản xuất giấy cần người và cô có thể được tuyển vào. Từ đó cô mới hạ quyết tâm đi thi.

"Không sao, cô đã chuẩn bị hai năm trời rồi."

Lý Mỹ Phương không giống Phong Ngọc Lan vốn có cái đầu thông minh hiểu biết, cô ấy thực sự không cả tốt nghiệp tiểu học, dành hết hai năm để chuẩn bị cho kỳ thi, muốn không lo lắng hồi hộp cũng khó.

"Tối qua tôi nằm mơ toàn thấy cảnh mình thi trượt." Lý Mỹ Phương có áp lực rất lớn: "Mẹ chồng tôi vốn đã không vui vì tôi muốn đi thi. Nếu tôi thi trượt, không biết sẽ còn chê cười tôi như thế nào nữa."

Lý Mỹ Phương giống chị dâu Triệu, không cần Phong Ngọc Lan trả lời cô ấy. Cô ấy tự nói tự thông suốt, cuối cùng cảm thấy hài lòng rời đi.

Phong Ngọc Lan đã rất buồn ngủ. Cô đóng cửa lại, quay về buồng ngủ thiếp đi.

Hôm nay Đường Minh Sơn tan làm sớm. Lúc về đến nhà Phong Ngọc Lan vẫn chưa dậy, cửa buồng lại bị khoá từ bên trong.

Cũng may đồ ăn đặt trên cái giá bên ngoài. Đường Minh Sơn đơn giản chuẩn bị một số món ăn, Phong Ngọc Lan đang mơ màng ngủ thì cảm nhận được bên ngoài có động tĩnh, vội vàng dậy mở cửa, vừa mở ra thì đập vào mắt là Đường Minh Sơn.

"Sao hôm nay anh về sớm thế?"

Cô nhìn lại sắc trời, quả thật trông như bốn giờ chiều.

"Buổi chiều anh có một cuộc họp ngắn, xem như được nghỉ nửa ngày." Đường Minh Sơn treo túi xách lên móc.

Phong Ngọc Lan xấu hổ vô cùng: "Sao anh không gõ cửa?"

"Anh biết em đang nghỉ ngơi ở bên trong." Đường Minh Sơn bưng cốc nước tráng men lên uống một ngụm, nhìn Phong Ngọc Lan cười: "Không làm phiền em."

Phong Ngọc Lan trừng mắt, liếc anh một cái, sau đó quay người lấy kẹo và t.h.u.ố.c lá sáng nay đặt trước mặt anh: "Sáng nay em đi phụ được người ta cho. Đám cưới khá sôi nổi, nhưng lúc cô dâu ra khỏi cửa em vẫn ở phòng bếp, không nhìn được."

Đường Minh Sơn bóc một cái kẹo ra ăn, sau đó lấy kẹo gạo mua về ra: "Anh cho em cái này."

Phong Ngọc Lan khá thích ăn kẹo này, vì thế Đường Minh Sơn thường mua một ít về cho cô ăn vặt.

"Thuốc lá cứ để đấy, lần sau về quê đưa cho anh hai hút."

Anh hai Đường thích thuốc lá, cha Đường cũng thích hút thuốc lá, loại mạnh đến nỗi người trẻ không thể chịu nổi.

"Được."

Phong Ngọc Lan cắt một miếng kẹo gạo ra, Đường Minh Sơn không ăn nên cô ăn cắt từng miếng một ra ăn.

Cô vừa ăn, vừa kể buổi sáng phân công công việc như thế nào, mọi người làm việc chung ra làm sao. Đường Minh Sơn chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng uống một ngụm nước ấm.

"Mọi việc rất tốt. Anh biết cậu hai của chị dâu Triệu. Nhà ngang thỉnh thoảng tổ chức tiệc cũng mời họ, nhân cách rất tốt, hơn nữa là người yêu sạch sẽ."

"Quả thật là người tốt, cũng sẽ không lợi dụng người khác. Khi làm việc cũng yêu cầu bọn em bắt buộc phải cắt móng tay, rửa tay sạch, có trách nhiệm với món ăn trên bàn."

Phong Ngọc Lan gật đầu.

Không lâu sau, hai người nhà Triệu Thiên đã quay trở lại.

Khuôn mặt của chị dâu Triệu vui mừng không thôi, vội vã muốn tìm người chia sẻ "chiến tích huy hoàng" của mình ở quê.

Thế nào thím Điền và chị dâu Trương lại không có nhà, vì thế cô ấy bèn kéo Phong Ngọc Lan đi kể chuyện.

"Lúc mới đầu vẫn nói không ngừng, khăng khăng bắt bọn chị phải đóng hai mươi đồng mỗi tháng và mười cân phiếu thực phẩm, năm cân phiếu dầu về nhà!"

"Chị không đồng ý, thẳng thắn nói chuyện riêng với họ! Hơn nữa, đội trưởng và trưởng bối đều khuyên, đừng làm sự tình trở nên cứng nhắc như vậy, đều là người một nhà, không cần phải nghiêm khắc đến thế. Anh Thiên nói về những thứ mà bọn chị mang về cho gia đình những năm qua, đáp lại tình cảm năm đó."

Chị dâu Triệu nói không ngừng, Triệu Thiên còn phải bưng nước mát trong nhà ra cho cô ấy uống vài ngụm để cổ họng bớt khô, sau đó ngồi bên cạnh nói chuyện với Đường Minh Sơn.

"Lúc chị mở miệng, cha mẹ chồng làm như không nghe thấy. Mỗi ngày chị đều nói như vậy, hơn nữa sau khi nghe chị nói muốn ra ở riêng thì luống cuống. Nếu chia ra, đến năm đồng bọn họ cũng không lấy được chứ đừng nói đến hai mươi đồng."

Chị dâu Triệu hừ nhẹ một tiếng, nhướng mày nói với Phong Ngọc Lan: "Sau đó, mấy anh trai, chị dâu giả c.h.ế.t cũng đi ra khuyên bảo, đừng làm mất hòa khí, chuyện tiền nong phải để từ từ nói."

"Cuối cùng thương lượng được một tháng bao nhiêu?"

Phong Ngọc Lan hỏi.

Chị dâu Triệu đắc ý xoè bàn tay ra: "Mỗi tháng chu cấp cho cha mẹ chồng tổng cộng năm đồng, thêm mười cân lương thực. Đây là thành tích sau khi bọn chị nói đến khàn cả giọng mới đạt được!"

"Có ký giấy không?"

Đường Minh Sơn hỏi.

"Ký chứ, đội trưởng chứng kiến, có cả dấu tay của những thế hệ trước." Triệu Thiên trả lời: "Lần sau nếu mẹ tôi lại đến đòi tiền sẽ mang cái giấy kia ra, bà sẽ không chống chế được nữa."

Anh ta sẵn sàng nuôi cha mẹ mình, nhưng anh ta thực sự không muốn nuôi cháu trai mình.

Chị dâu Triệu vỗ n.g.ự.c nhè nhẹ, vẻ mặt thoải mái: "Chuyện này cuối cùng cũng được giải quyết xong. Đúng rồi, hôm nay em thế nào? Có thích nghi được không?"

"Rất tốt." Phong Ngọc Lan gật đầu: "Tối nay chúng ta sẽ cùng ăn ở đây, cùng vui vẻ với nhau."

"Vậy là thành công." Biết cô muốn cảm ơn mình đã giới thiệu, chị dâu Triệu cũng không từ chối. Ngày nào cũng cúi đầu xuống ngẩng đầu lên lại thấy nhau, không cần giả tạo như vậy làm gì, thân thiết gần gũi hơn một chút là chuyện tốt.
 
Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian
Chương 63: Chương 63



Niếp Niếp bị Triệu Thiên gọi về ăn cơm, phát hiện sau khi ăn cơm ở nhà Phong Ngọc Lan xong thì thứ xuất hiện đầu tiên trong đầu chính là món cá lần trước.

Con bé dựa vào người chị dâu Triệu nhỏ giọng nói: “Ăn cá sao?”

Chị dâu Triệu bật cười, thấy Phong Ngọc Lan nhìn sang thì cười nói: “Con bé này nhớ món cá mà lần trước em nấu, còn hỏi chị hôm nay có ăn cá không nữa.”

“Hôm nay không có cá, lần sau thím làm cho nhé.”

Phong Ngọc Lan cúi người véo nhẹ lên mũi con bé, mặt Niếp Niếp ửng đỏ, nghe thấy thế thì rất mong chờ.

“Cá của thím làm ngon lắm đấy!”

“Vậy mẹ con làm thì không ngon sao?”

Triệu Thiên trêu con bé.

“Mẹ làm cũng rất ngon, nhưng thím làm ngon hơn.” Niếp Niếp khen cả hai bên, cố gắng cân bằng giữa hai người.

Lời chọc ghẹo này khiến Đường Minh Sơn bật cười.

Sau khi ăn cơm, chị dâu Triệu giúp dọn dẹp một tay xong thì ngồi giữa hành lang buôn chuyện với đám người chị dâu Trương. Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn thì khóa cửa lại, mỗi người cầm một cây quạt lớn, đi ra ngoài nhà ngang hóng gió đi dạo.

Không có quạt máy và điều hòa, chỉ dựa vào gió tự nhiên để xua đi cái nóng.

“Qua bờ sông đi dạo không?”

Đường Minh Sơn đề nghị.

“Được.”

Phong Ngọc Lan gật đầu, hai người họ chầm chậm đi đến bên bờ sông, vào giờ này có rất nhiều người chơi đùa ở đây, Phong Ngọc Lan đã thấy đám nhóc Quân Tử đang chơi đùa ở khu không sâu lắm phía xa, còn có gia đình bọn nhóc bên cạnh trông chừng.

Trừ đám trẻ con tr.ần tr.uồng ra thì bọn đàn ông xuống sông đều mặc áo và quần ngắn, còn phụ nữ thì ngồi trên các tảng đá, ngâm chân trong nước chứ không xuống đó.

Cho dù là vậy nhưng cũng rất mát.

Hai người vừa qua đó đã được không ít người chào hỏi, cuối cùng Phong Ngọc Lan vẫn đi theo Đường Minh Sơn tìm một nơi ít người, họ ngồi trên trên một tảng đá lớn, chân ngâm trong nước, nhẹ nhàng hất nước lên.

Gió sông thổi vào mặt, lúc này không cần dùng đến chiếc quạt kia cũng cảm thấy mát rượi.

Yến Tử đến cùng cha mình, thấy hai người Phong Ngọc Lan đến thì muốn nhào sang đó nhưng bị anh cả Trương bắt lại: “Đừng làm phiền hai người chú Văn, đi thôi, cha đưa con đi bắt cá.”

“Không có cá mà.” Yến Tử dẩu miệng lên nói.

“Nói bậy, hôm nay cha sẽ bắt cho con một con!” Anh cả Trương bế cô bé lên rồi đi về hướng ngược lại.

Đường Minh Sơn và Phong Ngọc Lan thấy vậy bật cười.

Tĩnh tâm lại để nghe, âm thanh trò chuyện của người lớn, tiếng vọc nước của đám trẻ, còn có tiếng khích lệ con trai tập bò của các ông cha, tất cả đều trở nên sinh động.

Đường Minh Sơn thấy tóc của cô rơi xuống má nên đã đưa tay vén chúng ra sau tai của Phong Ngọc Lan.

Phong Ngọc Lan nghiêng đầu nhìn anh: “Minh Sơn, anh có từng nghĩ đến những ngày tháng sau này không?”

“Có chứ.” Đường Minh Sơn thuận thế nắm bàn tay đang đặt lên đùi của cô, mười ngón tay đan vào nhau, Đường Minh Sơn nói tiếp.

“Việc tổ chức lại kỳ thi đại học chỉ là vấn đề thời gian, trước đây anh đã từng nghĩ đến, nếu như năm anh hai mươi lăm tuổi mà kỳ thi vẫn chưa được tổ chức lại thì anh sẽ tiến cử đại học,còn nếu trước lúc đó kỳ thi được tổ chức lại thì anh sẽ tham gia thi đại học, như vậy sẽ có nhiều lựa chọn hơn, nhưng bây giờ…”

Đường Minh Sơn quay đầu nhìn sang Phong Ngọc Lan: “Anh có suy nghĩ giống em vậy, anh hy vọng được tham gia kỳ thi đại học với em.”

Phong Ngọc Lan bật cười: “Vậy thì em không thể để anh đợi lâu được, em nghĩ nhiều nhất là hai năm nữa thì kỳ thi đại học sẽ được tổ chức lại.”

“Hy vọng là vậy.”

Đường Minh Sơn cũng cười.

Hai ngày sau, thành tích thi chuyển cấp tiểu học được công bố.

Phong Ngọc Lan không chỉ có tên trên bảng mà còn đứng nhất nữa.

Đương nhiên thành tích này không tính bọn trẻ vào, dù gì cô cũng lớn ngần này rồi.

Còn Lý Mỹ Phương và Địch Phượng Tiên cũng thi đậu, nằm trong những người vừa đủ điểm.

Cho dù là vậy nhưng mọi người cũng đều vui mừng, Phong Ngọc Lan lấy giấy chứng nhận bên tiểu học rồi cùng Đường Minh Sơn đến trường cấp hai ở huyện.

Nói là cấp hai của huyện nhưng thật ra trong đó vẫn có dạy cấp ba, dạy từ lớp sáu đến lớp mười hai.

Sáu căn nhà trệt, cứ một căn là một khối, tổng cộng có sáu khối, bên cạnh chính là ký túc xá của giáo viên.

“Thầy Vương dạy anh cũng phụ trách lần tuyển sinh này.” Sau khi họ làm thủ tục đăng ký ở chỗ bảo vệ xong thì Đường Minh Sơn đưa cô vào trong.

Thầy Vương là một người hơn bốn mươi tuổi, để tóc húi cua, giữa đầu hơi hói, khóe mắt có rất nhiều nếp nhăn, khi nghe cô muốn lấy giấy chứng nhận thư đồng, còn muốn tham gia kỳ thi chuyển cấp, thầy Vương nhìn Phong Ngọc Lan rồi khuyên: “Em vẫn chưa tiếp xúc với chương trình cấp hai hoàn toàn, hay là học trước một năm rồi tính tiếp được không?”

“Thầy Vương thầy yên tâm, ngày nào bọn em cũng ôn bài ở nhà cả, chúng em đã chuẩn bị đầy đủ để tham gia kỳ thi chuyển cấp này rồi.”

Đường Minh Sơn cười đáp lại.

“Đúng vậy thầy Vương, bọn em không dám lấy chuyện này ra làm trò đùa đâu.”

Phong Ngọc Lan cũng nói.

Thầy Vương vừa nghe Phong Ngọc Lan luôn tự học, hơn nữa chồng cô còn là học sinh trước đây mình ưng ý nhất, sau khi suy nghĩ một lúc thì lấy ra một quyển đề thi thử cuối kỳ năm nay của lớp sáu, bảy, tám đưa cho Phong Ngọc Lan.

“Em cầm về tự làm đi. Sau khi làm xong thì đưa cho tôi, nhất định phải tự làm, không được tham khảo sách.”

Đương nhiên hai người họ hiểu được tấm lòng của thầy Vương.

Anh ta ở ngay trong ký túc xá, nói với bác bảo vệ một tiếng là có thể tìm được thầy Vương.

Phong Ngọc Lan cẩn thận cất quyển đề vào, sau đó ngồi lên xe đạp chuẩn bị về nhà với Đường Minh Sơn.

Nhưng Đường Minh Sơn lại không đi về phía nhà ngang mà đi tìm Dương Bảo Quốc, người cho họ mượn xe trước đây.

Hôm nay Dương Bảo Quốc được nghỉ nên ở nhà, thấy anh và Phong Ngọc Lan đến thì vô cùng vui mừng, gọi vợ pha trà cho hai người họ.

Đường Minh Sơn đặt hoàng chỉ đường mình mới mua lên bàn, nói thẳng vào chủ đề chính: “Tôi muốn mua một cái đồng hồ đeo tay.”

Phong Ngọc Lan đang nói chuyện nói chị dâu Dương, nghe thế thì quay đầu nhìn sang.

Dương Bảo Quốc khẽ nhướng mày, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu với chị dâu Dương, chị dâu Dương cười quay về phòng, lúc quay ra thì mang theo ba chiếc đồng hồ.

Có mới cũng có cũ.

“Đến đây xem đi.”

Đường Minh Sơn vẫy tay với Phong Ngọc Lan, Phong Ngọc Lan bước đến ngồi xuống cạnh anh, chị dâu Dương đi pha trà, Dương Bảo Quốc giới thiệu về ba chiếc đồng hồ đó.

“Cái này hôm trước mới đến tay thì hôm sau đã cầm đến đây bán rồi, là một chiếc đồng hồ hoàn toàn mới, còn hai cái này thì đã đeo một khoảng thời gian rồi.”

Đường Minh Sơn cầm chiếc đồng hồ mới lên, sau đó cầm tay Phong Ngọc Lan đeo chiếc đồng hồ lên cánh tay cô, tay Phong Ngọc Lan rất nhỏ, đeo chặt chút mới đẹp.

“Không tệ.”

Anh nhìn chăm chú chiếc đồng hồ trên tay Phong Ngọc Lan khẽ gật đầu: “Anh có một khoản thưởng cuối năm, giờ lấy tiền mua cái này trước, cuối năm lấy tiền đó bù vào.”

Đối với một Phong Ngọc Lan đến từ thế giới luôn có điện thoại trong túi, phòng học và phòng làm việc chưa bao giờ thiếu đồng hồ mà nói thì sau khi đến đây, không có thứ có thể quan sát thời gian đúng thật rất bất tiện, nhưng cô cũng chưa từng nghĩ đến việc mua đồng hồ đeo tay.

Bởi thứ này giống hệt với xe đạp, đều phải dùng phiếu để mua, Dương Bảo Quốc mua đi bán lại như vậy cũng không lời bao nhiêu.

Cô nhích lại bên tai Đường Minh Sơn nói nhỏ: “Rất đắt đấy.”

“Không sao.” Đường Minh Sơn cũng nhỏ giọng đáp lại: “Anh cố gắng hơn một chút thì tiền thưởng cuối năm có thể tăng lên thêm.”

Cô đang nói đến vấn đề này sao?

Phong Ngọc Lan không kìm lòng được đánh lên tay anh một cái, Dương Bảo Quốc xem như không thấy gì, niềm vui của vợ chồng son với nhau, lúc còn trẻ anh ta cũng từng như vậy.

“Giá chiếc đồng hồ này lúc mua vào là sáu mươi đồng, anh là bạn bè lâu năm của tôi nên tôi không lấy tiền lời, xem như anh nợ tôi một ân tình, sáu mươi đồng, cầm lấy đi.”

Dương Bảo Quốc là một người rất rộng rãi, muốn nói gì thì sẽ nói rõ ngay lúc ấy.

Năm mười tám tuổi, Đường Minh Sơn đã quen biết Dương Bảo Quốc, sau này lại là đồng nghiệp trong nhà máy sản xuất giấy nên đương nhiên biết anh ấy đang nói thật hay giả: “Được.”
 
Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian
Chương 64: Chương 64



Cái gật đầu này phải trả giá bằng tiền.

Phong Ngọc Lan chỉ mang theo năm hào, bên trong còn có phí báo danh các thứ nữa.

Đang nghĩ xem nên làm thế nào thì đã thấy Đường Minh Sơn lấy một xấp tiền từ trong túi ra, đếm sáu xâu tiền đưa cho Dương Bảo Quốc.

Cứ như vậy chiếc đồng hồ kia được đeo trên tay Phong Ngọc Lan, cho đến lúc ra khỏi nhà Dương Bảo Quốc, ngồi lên xe rồi cô mới phản ứng lại.

“Anh đã có ý định mua từ sớm rồi đúng chứ!”

“Cũng không sớm vậy đâu.” Đường Minh Sơn vừa đạp xe vừa nói: “Lúc ra khỏi nhà thì bỗng nhiên nghĩ tới nên đã len lén mở rương lấy ít tiền.”

“Cái gì gọi là len lén.” Phong Ngọc Lan ôm chặt lấy eo anh, dựa đầu vào lưng anh: “Mới có tí tiền thôi mà vừa ra khỏi cửa đã dùng hết sáu xâu tiền rồi.”

“Vậy anh sẽ cố gắng, để tiền nhiều hơn chút nữa, cũng khiến em yên tâm hơn, không đến nỗi chỉ dùng có tí tiền như thế đã đau lòng.”

Đường Minh Sơn khẽ cười.

Phong Ngọc Lan bật cười theo, ôm anh càng chặt hơn.

Vừa về đến nhà ngang, các bà thím tinh mắt đã phát hiện tay cô có thêm một món đồ, Phong Ngọc Lan mặc bộ váy màu xanh lam nhạt, đương nhiên khiến cánh tay trông nổi bật hơn, cho dù cô đang cầm túi muốn che đi nhưng rất nhanh đã bị phát hiện.

“Nhìn đi, đồng chí Tiểu Đường đúng là thương vợ mình mà.”

“Đó là đồng hồ của nhãn hàng Mẫu Đơn, trong thị trấn này phải có phiếu mới mua được đấy!”

“Đúng là có phúc mà.” Một người trong số họ thở dài một tiếng: “Trước đây còn nói đồng chí Tiểu Đường cưới vợ hai, chê người ta không được cái này không được cái nọ, nhìn thử cuộc sống của đồng chí Phong đi, ai mà không ngưỡng mộ cơ chứ.”

“Nói thì nói vậy thôi.” Có người kỳ quái nói: “Tôi nghe nói anh ta đối xử với người trước không tốt đến vậy đâu.”

Chị dâu Vương quay đầu lại nhìn, người đó lập tức im miệng ngay, sau đó quay người rời đi.

Hay thật, vừa nhìn đã phát hiện thấy không đúng: “Cô là ai vậy?”

Không phải là người của nhà ngang!

Người đó nghe thế thì chạy nhanh hơn, chớp mắt đã chạy ra khỏi cửa nhà ngang.

Mặt đám người chị dâu Vương biến sắc, người này chạy nhanh đến thế, có khi nào là chột dạ không?

“Mọi người nhanh chóng quay về kiểm tra xem nhà mình có mất thứ gì không? Cho dù là quần áo đang phơi hay là đồ đạc trong nhà đều phải cẩn thận kiểm tra hết!”

Giọng nói của chị dâu Vương vừa cất lên thì người trong nhà ngang lập tức căng thẳng, nhanh chóng nghe theo.

Phong Ngọc Lan họ vừa đến lầu năm thì nghe thấy tiếng la hét của chị dâu Vương, hai người ngờ vực nhìn nhau nhưng vẫn nhanh chóng về nhà.

Phong Ngọc Lan vừa bước vào cửa thì vào phòng, mở rương ra kiểm tra tiền trong nhà, Đường Minh Sơn thì đặt hết số tiền còn lại trên người vào đó.

Phong Ngọc Lan nghiêm túc đếm đi đếm lại hai lần mới thở phào nhẹ nhõm: “Không thiếu đồng nào, kiểm tra những thứ khác xem.”

Đường Minh Sơn nhìn một lượt hết căn nhà: “Không có ai vào đây cả, đồ đạc đều ở vị trí cũ.”

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế?”

Phong Ngọc Lan sang bên cạnh hỏi chị dâu Triệu đang kiểm tra đồ đạc.

Chị dâu Triệu cũng sững sờ.

“Chị cũng không biết nữa, lúc nãy đang giặt đồ cho Niếp Niếp bên hồ thì nghe nhà họ Vương dưới lầu hét lên, chị bị dọa đến mức phải quay về xem thử.”

“Không thiếu thứ gì chứ?”

“Không thiếu, tiền chị đều để hết trong này.” Chị dâu Triệu nhìn xuống eo mình: “Còn nhà em thì sao?”

“Không thấy thiếu thứ gì cả nên mới không biết đã xảy ra chuyện gì.”

“Đi thôi, chúng ta xuống lầu hỏi thử, không hỏi cho rõ chuyện này thì không yên tâm được.”

Chị dâu Triệu kéo lấy tay của Phong Ngọc Lan, kết quả đã chạm ngay vào chiếc đồng hồ, cô ấy sững người một lúc rồi nở nụ cười đen tối: “Ây dô, ra ngoài xử lý công việc là xử lý cái này à?”

Mặt Phong Ngọc Lan đỏ lên, lật tay lại bắt lấy tay cô ấy: “Chúng ta xuống dưới xem thử đi, Minh Sơn anh trông nhà nhé.”

Đường Minh Sơn đang ngồi trước cửa gật đầu: “Được.”

“Đồng chí Tiểu Đường cũng giúp chị trông nhà nhé!”

Tiền đều ở trên người cả nên chị dâu Triệu cũng lười khóa cửa, dù gì cũng chỉ xuống lầu chứ đâu đi xa.

Nhiều người cùng lên lầu tìm chị dâu Vương, khi đi xuống cầu thang, Phong Ngọc Lan vẫn nghe mọi người bàn tán về việc liệu nhà họ có bị trộm đột nhập hay không.

"Kể từ ngày bác Ngô nghỉ việc, bác ấy luôn trông chừng cái cổng nhà, bác ấy thường không cho bất cứ người nào lạ vào nhà, trừ khi người đó nói cho bác ấy tìm người nào ở tầng nào."

"Đúng vậy, bác Ngô là người rất cẩn thận nên không thể phạm phải sai lầm như thế, chúng ta chỉ cần đi hỏi bác ấy chuyện này là được, chắc hẳn chúng ta có thể tìm được tên đó!"

"Được đấy."

Bác Ngô là một công nhân lớn tuổi trong nhà máy sản xuất giấy, bác ấy chỉ mới năm mươi tuổi, còn chưa đến tuổi nghỉ hưu, nhưng lại vô tình bị thương khi đang ở ngoài, vì thế bác ấy đành về hưu sớm hơn dự kiến, bác cũng chỉ có một người con gái, thế nên con rể thay thế vị trí của bác trong nhà máy sản xuất giấy.

Bác Ngô và vợ của bác ấy sống ở nhà ngang, vì không ai gác cổng nên bác Ngô đã tình nguyện đi gác cổng, cạnh cổng có một gian phòng để ở, trong đó có một chiếc giường nhỏ để bác ấy có thể đi ngủ vào buổi tối.

Lúc này, chị dâu Vương và những người khác đang hỏi bác Ngô.

"Bác nhớ rất rõ hôm nay có tất cả ba người đến đây!" Bác Ngô lấy ra một quyển sổ dùng để ghi chép những việc cần nhớ, bác ấy chỉ vào hàng chữ ghi thời gian vào hôm nay cho mọi người cùng xem.

"Một người tìm nhà của thằng hai Ngô ở tầng năm, người đo còn nói là người thân của vợ thằng hai."

Chị dâu hai Ngô đang đứng bên cạnh Phong Ngọc Lan giơ tay lên nói: "Là chị dâu ruột của cháu! Chị ấy đến đây lúc sáng sớm, cháu và chị ấy còn lên huyện để mua bột mì."

"Không phải chị dâu của chị đâu, em biết chị dâu của chị là ai mà, bác Ngô, hay để cháu kể với bác dáng vẻ của tên đó."

Chị dâu Vương đã gặp trực tiếp người đó nên cũng có chút ấn tượng: "Nhìn thì là một người phụ nữ, tóc cắt ngắn như Mỹ Phương vậy đó, mắt to miệng nhỏ, người thì gầy."

"Bác biết là ai rồi!"

Bác Ngô vội vào chỉ vào vị trí được viết ở hàng thứ ba: "Người đó tìm vợ của Đường Minh Sơn ở căn số sáu trên tầng ba."

"Thím Trần! Thím có ở đó không?"

Thím Trần vừa xuống lầu liền nghe thấy có người gọi tên, bà ấy vội chạy đến: "Thím tới liền, tới liền đây, tên trộm đó rốt cuộc là ai thế?"

Chị dâu Vương vừa thấy bà ấy đến liền hỏi: "Hôm nay có người đến nhà thím đúng không? Suýt chút nữa là cháu bắt được tên trộm đó rồi, cô ta cũng thật là, mới nói được hai câu, cháu hỏi lại liền ba chân bốn cẳng bỏ chạy!"

Thím Trần vừa nghe thấy tên trộm là người nhà của bà ấy, khóe miệng thím run rẩy: "Trò hài gì thế này?"

Phong Ngọc Lan và chị dâu Triệu nhìn nhau, chị dâu Triệu cũng hơi ngạc nhiên: "Hóa ra là hiểu lầm."

Một người ở bên cạnh đang giải thích rõ mọi chuyện cho thím Trần biết, thím Trần vô cùng xấu hổ.

"Đó là một đứa cháu gái họ hàng xa của thím, mẹ của nó nhờ nó đem đưa thím một ít mề gà, thứ đó không phải nói là một vị thuốc rất tốt cho đường tiêu hóa à? Mấy ngày nay chồng thím ăn không ngon nên thím nhờ một vài người tìm loại mề gà được nuôi mấy năm, không ngờ lại gây ra hiểu lầm như thế."

Bà cũng đang thắc mắc tạo sao con bé lại chạy đi chứ, bà vốn muốn tiễn con bé ra đến cổng nhưng con bé lại muốn bà xay mề gà thành bột trước, vì thế bà ấy không có tiễn người ra cổng mà để con bé tự đi xuống lầu.

Ai mà có ngờ lại xảy ra chuyện như thế!

"Là tôi hiểu lầm." Chị dâu Vương lớn tiếng xin lỗi mọi người: "Làm mọi người hoảng sợ rồi."

"Không có gì đâu, chị cũng là thấy cô ta bỏ trốn nên mới cảm thấy như thế thôi."

"Đúng vậy, nói như này nè, chuyện này như hồi chuông cảnh tỉnh để mọi người đề phòng hơn! Bác Ngô, sau này có ai đến nhà ngang thì bác hãy ghi chú như bây giờ là tốt nhất, vậy mới có cái để đối chiếu."

Bác Ngô cũng hơi lo sợ: "Đừng lo lắng, có bác Ngô ở đây sẽ không có tên trộm nào đến nhà ngang đâu!"
 
Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian
Chương 65: Chương 65



Đám đông dần giải tán, chị dâu Vương nhớ đến lời Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn đã nói, vì thế cô ta liền đến nắm tay thím Trần, sau khi một hồi xin lỗi rối rít, cô ta liền hỏi.

"Cháu cảm thấy cô gái đó cũng nhanh nhẹn, con cái nhà ai vậy thím? Thím ơi, cháu cũng có mấy đứa em họ bên nhà mẹ ruột của cháu chưa có bạn gái."

Thím Trần nghe thấy thế, cục tức trong lòng cũng nhanh chóng biến đi mất, nhiệt tình đáp: "Con bé là người bên công xã Hà Loan, nhà ở đội bốn Hà Loan, năm nay mới có mười bảy tuổi, trong nhà còn có hai người anh trai."

"Cháu cũng có một người họ hàng xa ở bên kia. Cô ta họ gì vậy thím? Cháu muốn hỏi thăm một chút."

Chị dâu Vương cười đáp.

"Họ Kiều, cha của con bé là Kiều Đại Ngưu, nếu hỏi người thân của cháu bên kia thì sẽ biết người đó."

Thím Trần đáp.

Vừa nghe nói cô gái kia họ Kiều, chị dâu Vương đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, sau đó lại nghĩ đến những lời kì lạ mà cô gái đó nói trước kia, sau khi tạm biệt thím Trần, cô ta vội chạy lên tầng năm tìm Phong Ngọc Lan và những người khác.

Khi ở ngoài cửa, cô ta lớn tiếng gọi: "Tối nay nhà tôi muốn hỏi một chút chuyện."

Phong Ngọc Lan vừa bước ra đến cửa liền bị chị dâu Vương kéo vào phòng, Đường Minh Sơn đang cầm cây lăn bột ở trên bàn cũng sửng sốt không kém.

"Đồng chí Tiểu Đường, Ngọc Lan ơi, cô gái đến đây hôm nay có lai lịch rất lớn đó! Chị biết hai người các em sống rộng rãi, thế nên muốn nói gì cũng được."

"Chị dâu chị nói cho tụi em biết đi."

Đường Minh Sơn bỏ cây lăn bột xuống, Phong Ngọc Lan bưng đến một chén nước sôi để nguội.

"Cô gái đó đến từ đội hai Hà Loan, cha của cô ta là Kiều Đại Ngưu! Lúc đó bọn chị đang nói đến cái đồng hồ của Ngọc Lan rất đẹp, bỗng nhiên cô ta liền nói mấy lời khó nghe."

Chị dâu Vương cũng nhắc nhở bọn họ, dù sao cô ta cũng nghe chồng mình nói hôn sự giữa gia đình họ Kiều và đồng chí Tiểu Đường xảy ra vấn đề, cô ta chỉ sợ họ lại đến quấy rầy đôi vợ chồng.

"Chị Vương đi thong thả." Sau khi tiễn chị dâu Vương, Đường Minh Sơn quay lại tiếp tục cán bột, Phong Ngọc Lan cầm cái chén tráng men lên, tò mò hỏi.

"Là Kiều Tư Vũ sao?"

"Không phải." Đường Minh Sơn lắc đầu: "Kiều Đại Ngưu là bác cả của Kiều Tư Vũ, cô gái đó chắc là em họ của cô ta."

Sở dĩ quen biết nhà họ Kiều vì năm đó hai nhà cãi nhau một trận, thím ba Đường nhờ người hỏi thăm nhà bên kia, vừa tới cửa liền nhắc.

"Em nhớ khi Kiều Tư Vũ ở đây, cô ta vẫn sống ở nhà, còn anh sống ở ký túc xá của nhà máy giấy đúng không?"

"Đúng vậy, sau khi sửa chữa phòng ốc thì anh cũng chuyển đến nhà ngang."

Phong Ngọc Lan gật đầu: "Chuyện này cũng không có gì lạ khi cô ta lại nghĩ rằng anh đối xử với người ta không tốt, cô ta cũng đang bênh vực cho kẻ yếu là Kiều Tư Vũ, có lẽ cô ta không biết gì về chuyện năm đó."

"Ngoại trừ nhà ngoại của Kiều Tư Vũ, không một ai biết cả."

Chuyện như này cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của hai người.

Sau khi Kiều Tư Văn chạy ra khỏi nhà ngang, cô ta vô cùng kích động, sao cô ta lại không nhịn được mà nói cơ chứ?

Ánh mắt của chị dâu đó thật đáng sợ.

"Mình chạy làm gì thế?"

Mặc dù Kiều Tư Văn nói như thế nhưng đôi chân của cô ta lại không nghe lời, sau khi nhìn thấy chiếc xe bò đang đợi cô ta cách đó không xe, cô ta nhanh chóng lên xe rồi giục đối phương đi đến đội sản xuất Hà Loan bên kia.

Sau khi trở lại đội sản xuất, Kiều Tư Văn không về nhà mà đi đến thôn Đông cách thôn Hà không xa, Kiều Tư Vũ vừa mang củi vào phòng liền thấy cô ta thở hổn hển chạy tới, cô ta nghi ngờ hỏi.

"Ai chọc giận em vậy?"

"Còn ai vào đây nữa?"

Kiều Tư Văn nhìn hai gian phòng trong ngôi nhà tranh phía sau Kiều Tư Vũ, các anh trai đã giúp xây dựng ngôi nhà này, vì chị họ đã ly hôn, chị họ không muốn tái hôn nên bị chú hai và những người khác đuổi ra khỏi nhà.

Cuộc sống của chị họ khổ vô cùng, chị ấy không muốn tái hôn, cũng không muốn liên quan gì đến Đường Minh Sơn.

Kiều Tư Văn nói cho cô ta chuyện đi đến nhà ngang ngày hôm nay.

"Khi em đi xuống lầu, đúng lúc nhìn thấy Đường Minh Sơn đang đạp xe đi vào, còn chở một cô gái ở phía sau, dáng vẻ cô gái đó..."

Cô ta nhìn thoáng qua Kiều Tư Vũ, làn da ngăm đen, vì đang vác củi nên mái tóc rối bù, Kiều Tư Văn cũng có chút lương tâm của người làm em nên cô ta nói tiếp: "Trông không xinh đẹp chút nào! Dáng người không đẹp, nhưng Đường Minh Sơn lại đối xử với cô gái đó rất tốt, lại còn sắm cho cô gái đó một chiếc đồng hồ!"

Đã rất lâu rồi Kiều Tư Vũ chưa từng nghe được tin gì của Đường Minh Sơn, khi nghe thấy thế người thứ nhất cô ta nghĩ đến chính là Nguyên Khang.

Sao cô ta lại luôn nghĩ đến đứa con ấy?

Khi cô ta rời khỏi nhà họ Đường, không chỉ bị Đường Minh Sơn bắt gặp cảnh đó, vì để Đường Minh Sơn nuôi dưỡng Nguyên Khang thật tốt, cô ta đã đổ nước bẩn lên người Đường Minh Sơn, cô ta thật sự không dám quay về gặp Nguyên Khang!

"Anh ta đã kết hôn?"

"Kết hôn rồi, chị Tư Vũ." Kiều Tư Văn vẫn không nhịn được hỏi: "Cho dù chị không trở về nhà họ Đường, sao chị lại không tiến thêm bước nữa với người mà thím hai tìm cho chị thế?"

"Sao em cũng hỏi chuyện này thế." Kiều Tư Vũ mím môi: "Chị đã nói rồi, chị nhìn thấu lòng dạ đàn ông nên không muốn lập gia đình thêm một lần nào nữa."

Năm ấy cô ta chưa kết hôn mà đã mang thai, vì muốn tìm cha cho đứa bé nên mới làm chuyện đó, sau đó người yêu của cô ta trở về, cô ta tưởng rằng rời nhà họ Đường thì có thể sống cuộc đời cô ta hằng mong ước, thế nhưng đối phương lại rời đi, hứa hẹn năm năm sau trở về, nhưng giờ đã ba năm rồi.

"Đều là lỗi của Đường Minh Sơn! Năm đó chị gả cho anh ta, không được cái gì cả, còn bây giờ thì sao, vợ anh ta ở nhà mới ở quê, thậm chí còn sống trong nhà ngang, lại còn đeo đồng hồ!"

Còn có xe đạp mới.

Kiều Tư Văn càng cảm thấy Kiều Tư Vũ khổ vô cùng.

"Tư Văn, chị đã nói với em bao nhiêu lần rồi, chuyện này không thể trách anh ta, bây giờ chúng ta về nhà, đừng nhắc tới quá khứ nữa."

Vừa nhắc đến, cô ta liền chột dạ.

"Em cảm thấy chuyện đó không xứng đáng với chị."

Kiều Tư Văn giậm chân.

Kiều Tư Vũ nghe vậy liền cúi đầu, càng cảm thấy chột dạ: "Đừng nói chuyện này nữa, em mau về nhà đi, không thôi cha mẹ lại đi tìm em."

Mẹ của Kiều Tư Văn và mẹ của Kiều Tư Vũ không hợp nhau, mẹ của Kiều Tư Văn không thích Kiều Tư Vũ một chút nào.

Sau khi Kiều Tư Văn rời đi, Kiều Tư Vũ mở cửa nhà và lấy ra một đồng xu trong chiếc ngăn tủ đã hỏng, đây là kỷ vật mà người yêu của cô ta đưa cho trước khi người đó rời đi, anh ta nói rằng chờ anh ta quay trở về, một đồng xu này có thể đổi hết tiền bạc trên người anh ta.

Cho cô ta tất cả mọi thứ.

Vẻ mặt Kiều Tư Vũ vô cùng hạnh phúc, cô ta cầm đồng xu dán vào lòng, lại nhớ đến Nguyên Khang có mẹ kế, không biết người đó có đối xử tốt với nó hay không, nhưng cô ta nghĩ đến người nhà họ Đường và mẹ Đường tốt như thế, chắc hẳn sẽ che chở cho Nguyên Khang, Kiều Tư Vũ cảm thấy an tâm phần nào.

Chờ đến khi cha Nguyên Khang trở về, cô ta sẽ đưa Nguyên Khang đi theo, cũng đưa cho nhà họ Đường một ít tiền.

Mẹ Đường cũng không biết tính toán nhỏ nhặt của cô ta, bà ấy đang rửa đôi tay nhỏ đầy bùn của Nguyên Khang.

"Mới có nửa ngày không thấy mà cháu đã đi ra ngoài nghịch một đống bùn rồi, còn không ngại nắng nóng bên ngoài."

Nguyên Khang cười toe toét, tấm thân bé bỏng mềm nhũn ngã vào lòng mẹ Đường: "Không nóng ạ, cháu làm mấy con búp bê bằng đất sét, bao gồm ông nội, bà nội và bác hai, còn có cha và mẹ nữa ạ."

"Ôi, vậy còn dì nhỏ thì sao?"

Đường Văn Tuệ đang gánh củi trên lưng, nghe thấy thế liền hỏi.

"Cháu còn chưa có nặn, nhưng ai cũng có cả." Nguyên Khang đáp một cách dõng dạc.

"Hai hôm nay có thể đi đổi bắp non, sáng mai con đi đổi rồi đem cho chị ba dâu của con."

Nhớ tới bắp non, mẹ Đường nói với Đường Văn Tuệ.

"Nào, Nguyên Khang có muốn đi không cháu?"

"Đi ạ!"

Nguyên Khang nhảy cẫng lên, vô cùng vui mừng.
 
Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian
Chương 66: Chương 66



Vừa nghĩ đến chuyện ngày mai sẽ được đi đến huyện thăm cha mẹ, Nguyên Khang chỉ hận không thể nặn cho xong tượng đất thật nhanh chóng.

Sau khi mẹ Đường bị thím ba Đường kéo ra ngoài, Nguyên Khang sống c.h.ế.t cũng không muốn cùng đi theo họ: "Bà nội ơi bà yên tâm đi, cháu chỉ ở nhà thôi, đợi một lúc nữa cháu sẽ đi tìm anh A Tráng cùng chơi."

Vì vậy nên lúc mẹ Đường đi qua nhà của bác cả Đường, cũng đã gọi A Tráng một tiếng: "A Tráng à, chỉ có một mình Nguyên Khang ở nhà, tí nữa khi cháu sang chơi cùng nó thì không được đi ra khe núi đâu nhé."

"Cháu biết rồi ạ."

A Tráng cứ như vậy mà chạy tới, đáp lại một tiếng thật to, chị dâu họ không khỏe trong người, cho nên hôm nay không đi làm, nghe thấy vậy cũng đi ra ngoài.

"Thím hai cứ yên tâm, có con trông chừng chúng nó đây."

Thím ba Đường nhìn thấy sắc mặt của chị dâu họ không được tốt, lại biết được hôm nay chị ấy không đi làm, liền quan tâm hỏi: "Có phải con bị sốt rồi không?"

Chị dâu họ bèn đỏ mặt: "Không phải ạ, có thể là con... vẫn chưa rõ lắm."

Lời này vừa nói ra, mẹ Đường và thím ba sao có thể không hiểu được, mặt mày lập tức vui vẻ hớn hở, kéo chị dâu họ ra nói chuyện một lúc lâu, sau đó mới bắt đầu làm việc của họ.

Trên đường đi thím ba Đường có nhắc đến chuyện của Phong Ngọc Lan: "Cũng đã đến đây được mấy tháng rồi, sao vẫn chưa có động tĩnh gì nhỉ?"

"Chưa đâu, nhưng mà cũng không cần gấp gáp." Mẹ Đường cười đáp: "Con bé có thể chấp nhận Nguyên Khang, chị đã rất cảm kích rồi, hơn nữa chị cũng luôn để mắt tới cuộc sống của vợ chồng son này, thằng ba đã thực sự động lòng rồi, ngày tháng sau này chắc chắn sẽ tốt đẹp thôi!"

Thím ba Đường nghe vậy không khỏi nghĩ đến Đường Minh Sơn và Kiều Tư Vũ, năm đó Đường Minh Sơn từng thề rằng anh chưa từng chạm vào Kiều Tư Vũ, nhưng nhà họ Kiều lại khăng khăng khẳng định, chính là vì đã nghe thấy tiếng kêu la của Kiều Tư Vũ nên mới đẩy cửa bước vào.

Năm đó người nhà họ Đường cũng rất tin tưởng Đường Minh Sơn, nhưng hai người họ lại cùng nằm trên một chiếc giường, cho dù đó là kế hoạch của nhà họ Kiều, nói đi nói lại thì Đường Minh Sơn lúc đó vẫn rất nể mặt con gái nhà họ Kiều, cộng thêm Kiều Tư Vũ quyết không lấy ai khác ngoài anh, còn tuyên bố nếu không lấy anh thì sẽ tự tử ngay trước cửa nhà anh.

Cuối cùng vẫn là để Kiều Tư Vũ được gả vào.

Kiều Tư Vũ cũng không cần mở tiệc rượu, dường như chỉ cần bước qua được cửa của nhà họ Đường thì tất cả những thứ khác đều không còn quan trọng nữa.

Đường Minh Sơn cũng khăng khăng không muốn tổ chức tiệc cưới.

Những ngày đó họ cũng chỉ cư xử với nhau như hai người xa lạ.

Vốn dĩ mẹ Đường cũng đã nói với thím ba Đường rằng, Kiều Tư Vũ này vô cùng thích thằng ba, cho nên mới gây nên một trận sóng gió như vậy.

Lúc ấy thím ba Đường cũng chỉ miễn cưỡng tin một phần, nhưng sau khi Kiều Tư Vũ sinh hạ Nguyên Khang và ở cữ xong thì liền rời khỏi nhà họ Đường, khiến cho người vốn nhạy cảm như thím ba Đường cũng cảm thấy có chuyện gì đó không đúng lắm.

Năm đó khi hai nhà Kiều - Đường cùng qua lại với nhau, bà ấy cũng chính là người đi dò la tình hình nhà họ Kiều, cho nên sau này dù Kiều Tư Vũ đã rời khỏi nhà họ Đường rồi, bà ấy vẫn luôn chú ý tới tình hình nhà bên đó.

"Chị dâu hai, chị có biết hiện giờ Kiều Tư Vũ như thế nào không?"

"Không biết được, cô ta cũng không hề đến thăm Nguyên Khang, mấy năm nay cũng không biết là đã tái giá hay chưa nữa."

Từ nhà họ Kiều đến nhà họ Đường cách nhau khá xa, cộng thêm việc cả hai nhà vì chuyện năm đó mà đã chấm dứt quan hệ với nhau, sức khỏe của mẹ Đường không được tốt lắm, cũng không thường xuyên đi tới đội sản xuất, làm sao có thể biết được tình hình của Kiều Tư Vũ chứ.

"Không có đâu." Thím ba Đường suy nghĩ một lát rồi nói: "Năm đó sau khi cô ta rời khỏi nhà họ Đường rồi mất tích, sau đó lại quay về đội bốn Hà Loan, nhà họ Kiều cũng vì cô ta mà lo liệu vài mối hôn sự, nhưng hình như cô ta đều không đồng ý, cuối cùng bị nhà họ Kiều đuổi đi, hiện tại vẫn đang ở đội sản xuất, chỉ là không còn qua lại với nhà mẹ đẻ nữa thôi."

"Thật hay giả vậy? Đứa trẻ này đang nghĩ cái gì vậy chứ?"

Mẹ Đường tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc.

"Em cũng cảm thấy kỳ lạ, năm đó cô ta nói với chị rằng đã chịu đựng đủ những tháng ngày không được Minh Sơn để ý tới rồi, không thể tiếp tục sống vậy nữa, cộng thêm sức khỏe của Minh Sơn... Vì vậy nên muốn rời đi, nhưng tại sao khi nhà họ Kiều giúp cô ta tìm vài người mới, cô ta lại không đồng ý chứ?"

Chuyện thím ba Đường để ý nhất vẫn là, khi Kiều Tư Vũ rời khỏi nhà họ Đường rồi mất tích, rốt cuộc đã đi những đâu, đã đi cùng với ai.

Nhưng bà ấy cũng biết chị dâu hai không phải là người sẽ để ý quá nhiều vào chuyện này, nếu như lo nghĩ đến mức thành bệnh, vậy thì lại trở thành tội lỗi lớn rồi.

"Chị dâu hai, hiện tại chúng ta và nhà họ Kiều cũng không còn quan hệ gì nữa rồi, thằng ba và A Lan cũng đang rất tốt, A Lan đối xử với Nguyên Khang cũng vô cùng tốt, nếu như Kiều Tư Vũ còn tìm đến cửa nữa chị cũng đừng mềm lòng, chúng ta phải xem xem Minh Sơn thích ai, không thể lại giống như năm đó, lại bắt ép nó như vậy được."

Nghĩ đến những chuyện năm đó, mẹ Đường cũng rất đau lòng: "Chị biết rồi."

Năm đó bà tưởng rằng mình đã sắp không chống đỡ nổi nữa rồi, liền nghĩ nếu có thể tìm cho Minh Sơn một người vợ thì bản thân cũng có thể thanh thản ra đi, kết quả lại làm hại rất nhiều người.

Đợi đến lúc bà xong hết công việc rồi trở về nhà, nhìn thấy Nguyên Khang và A Tráng đang rửa tay bên cạnh thùng nước, mà nơi vốn được dùng để nặn tượng đất đã có thêm bốn bức tượng.

Mẹ Đường khom người xuống nhìn, Nguyên Khang cũng nhanh chóng rửa tay rồi chạy sang: "Bà nội ơi."

"Con không đi cùng bà nội ra ngoài chính là vì để làm những thứ này sao?"

Mẹ Đường cười hỏi.

Nguyên Khang nhăn nhó nói: "Con muốn đợi đến khi chúng khô xong, ngày mai sẽ mang chúng đi gặp cha mẹ."

A Tráng cũng tới gần nói: "Em ấy nặn đẹp lắm, vốn dĩ con cũng muốn nặn một tượng cho bà nội, nhưng con lại nặn hỏng mất phần đầu của tượng đất rồi."

"Được được được, đều là những đứa bé ngoan, các con đói chưa? Cùng bà vào trong nhà ăn kẹo giấy đường thôi nào."

Nguyên Khang và A Tráng lập tức chạy nhảy tung tăng theo bà vào nhà.

Phong Ngọc Lan có đồng hồ, sau khi ăn cơm xong thì bắt đầu làm bài thi, Đường Minh Sơn giúp cô để ý thời gian.

"Được rồi."

Đường Minh Sơn vừa dứt lời, Phong Ngọc Lan lập tức dừng bút.

Đường Minh Sơn thấy vậy bèn đưa cốc trà hoa cúc vốn đã nguội sang cho cô: "Uống chút nước đi."

Phong Ngọc Lan cầm lấy cốc sứ uống từng ngụm nước nhỏ, nhìn Đường Minh Sơn đang giúp mình xem lại bài thi, cũng không hỏi xem mình đúng được bao nhiêu câu.

Nhưng Đường Minh Sơn càng xem lại càng hài lòng: "Những phần kiến thức thường ngày nói với em, em đều ghi nhớ rất tốt."

"Đương nhiên rồi, em rất chú tâm đấy nhé." Phong Ngọc Lan có chút tự hào.

"Chiều hôm nay làm được ba đề, nên nghỉ ngơi rồi."

Đường Minh Sơn vừa thu lại ba tờ giấy bài làm của cô vừa nói.

"Được." Phong Ngọc Lan gật đầu, rồi lại uống một ngụm trà hoa cúc, hoa cúc này là do chị dâu Vương tặng cho, nói rằng đây là do người chị dâu bên ngoại của chị ấy tự tay phơi khô mà thành, hương vị rất ngon, Phong Ngọc Lan uống trà hoa cúc không thích bỏ thêm đường, chỉ thích hương vị thanh mát vốn có của hoa cúc.

Yến Tử ở ngoài cửa ló đầu vào nhìn, sau khi bị Đường Minh Sơn phát hiện, Yến Tử cười hì hì gọi một tiếng chú Minh Sơn và thím Ngọc Lan.

"Sao vậy?"

Phong Ngọc Lan vẫy tay với cô bé.

Yến Tử chạy ùa tới nhào vào trong lòng cô, b.í.m tóc nhỏ cọ vào gò má của Phong Ngọc Lan, khiến cô có chút ngứa.

"Anh Quân Tử muốn hỏi bài thím, nhưng mẹ cháu nói thím đang làm bài, cho nên anh vẫn luôn đứng đợi ở nhà chúng cháu."

"Thím làm xong rồi, cháu gọi anh Quân Tử vào đây giúp thím nhé."

Phong Ngọc Lan nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng của cô bé rồi nói.

"Vâng ạ!"

Yến Tử chạy ra ngoài, rất nhanh đã dắt theo Quân Tử đang ôm quyển sách tới.

Mắt của Quân Tử hồng hồng, nhìn như vừa mới khóc.

"Cháu vừa bị mắng sao?"

Đường Minh Sơn vừa ngồi xuống liền hỏi.

Quân Tử thở phì phì rồi đặt quyển sách lên trên bàn, vừa tha thiết vừa tủi thân mà mở trang bài tập ra: "Câu này đáp án rõ ràng là hai mươi, nhưng A Vĩ lại cứ nói là mười chín! Cháu tranh luận với cậu ấy một hồi lâu, tức đến mức sắp khóc mất thôi!"

Đây làm gì giống như sắp tức phát khóc chứ, rõ ràng là đã khóc qua rồi.

Vì để không phá vỡ lớp ngụy trang của cậu nhóc, Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn đều rất tò mò mà ngó qua nhìn câu hỏi đó, phát hiện đáp án của Quân Tử không hề có vấn đề gì.

Vì thế Phong Ngọc Lan liền viết hướng giải đề vào trong quyển sổ của mình, sau đó lại sẽ tờ giấy ra rồi đưa cho Quân Tử.

"Cháu lại đi thảo luận cùng cậu ấy đi nhé."

"Vâng ạ!"
 
Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian
Chương 67: Chương 67



Quân Tử sau khi lấy lại được sức lực thì rất hùng dũng oai vệ mà bước ra ngoài đi tìm A Vĩ ở tầng hai.

A Vĩ là một nhóc mọt sách nhỏ, thành tích học tập rất tốt, là thành phần rất hiếm có trong tòa nhà, là một đứa trẻ không bị cha mẹ quản thúc quá nghiêm khắc, học cùng lớp với Quân Tử.

"Hai đứa trẻ này, còn cùng nhau ganh đua nữa chứ."

Phong Ngọc Lan cười nói.

"Có người cùng học mới tốt chứ." Đường Minh Sơn cầm lấy quạt hương bồ, nhẹ nhàng quạt cho Phong Ngọc Lan.

Thời tiết hôm nay nắng khá gắt, đặc biệt là vào buổi chiều, Phong Ngọc Lan lại làm liên tiếp ba tờ đề liền, khoảng thời gian còn lại khó tránh khỏi sẽ có chút mệt mỏi.

"Vào trong ngủ một chút đi."

"Vâng ạ."

Cô thật sự không thể cố gắng lâu hơn một chút nào nữa.

Phong Ngọc Lan vừa ngáp vừa đi vào trong phòng ngủ, còn Đường Minh Sơn thì kéo lại rèm cửa, sau khi xuống tầng, đạp xe đạp đi tới nhà của một người cách đó năm kilomet.

"Đến đây."

Người mở cửa là một ông lão, mắt trái khi còn trẻ đã bị người ta đánh hỏng mất, chỉ còn lại một con mắt để nhìn đời, ông ấy đã có tuổi rồi, khi đi lại cũng đã phải dùng đến gậy chống: "Tôi vốn cũng đã phơi gần xong rồi, đang nghĩ xem khi nào thì cậu sẽ đến lấy đồ đây."

Đường Minh Sơn đến để lấy chiếu ngủ mùa hè.

Ông lão bị mù một mắt cả đời chưa từng lập gia đình, không con không cái, nhưng ông ấy có một tay nghề làm chiếu rất tốt, người đến tìm ông để mua chiếu cũng không hề ít.

Nhưng chính vì hàng làm được rất chất lượng, dùng mười năm cũng không có vấn đề gì, vậy nên việc kinh doanh cũng cứ nhàng nhàng như vậy.

Đường Minh Sơn được người khác giới thiệu tới đây, nên mới đến để nhờ ông ấy làm cho một chiếc.

"Vốn dĩ cháu cũng muốn đến từ hôm qua rồi, nhưng hôm nay lại đúng vào ngày nghỉ phép nên cháu mới đến vào hôm nay."

"Được được được, cậu cứ xem đi, có hài lòng hay không?"

Nói về tấm chiếu này, thực ra cha Đường sống cả đời người cũng biết cách làm, nhưng chỉ là để dùng trong gia đình, chiếu làm ra có phần thô ráp, trông giống như mấy đồ dùng để hót rác ở nhà vậy, đều là do ông ấy làm, có xấu xí một chút cũng không sao.

Tấm chiếu mà ông lão hỏng một mắt làm ra, vừa đẹp mắt vừa phẳng phiu, cầm trên tay cũng không có cảm giác thô ráp.

Cực kỳ tốt.

Một tấm chiếu to như vậy, cũng chỉ có năm hào.

Đường Minh Sơn thanh toán xong bèn buộc gọn chiếu, rồi cột lại ở phía yên sau, lái xe quay về nhà.

Lúc về đến dưới tầng, anh mượn thùng nước của nhà chị dâu Vương, cọ rửa sạch sẽ mặt ngoài mặt trong của chiếu, rồi đem phơi trên bờ đê, bởi vì nắng to, nên chưa đầy bao lâu sau thì tấm chiếu cũng đã được phơi khô.

Anh lại cuộn nó lại rồi vác lên tầng năm.

Phong Ngọc Lan vẫn đang mơ màng ngủ, vừa nghe thấy có tiếng người bước vào liền ngồi dậy: "Minh Sơn?"

"Là anh." Đường Minh Sơn nghe thấy tiếng gọi của cô, bèn dứt khoát tiến vào phòng ngủ: "Tấm chiếu anh nói trước kia đã được làm xong rồi, anh vừa mới đi lấy về, cũng đã cọ sạch rồi phơi khô, bây giờ anh trải lên giường nhé?"

Não của Phong Ngọc Lan vẫn còn hơi mơ màng, sau khi ngồi ngây ngốc một lúc trên giường xong, mới chịu đứng thẳng dậy, Đường Minh Sơn cũng không cần cô hỗ trợ, rất nhanh đã có thể trải chiếu lên trên giường.

"Em thử xem."

Đường Minh Sơn cười nói.

Phong Ngọc Lan tỉnh táo lại rồi nằm thử lên trên đó: "Mát quá! Hơn nữa cũng không có dằm đ.â.m vào người!"

"Tay nghề của ông lão bị hỏng một mắt vẫn luôn được mọi người tán thưởng, anh đặt làm từ nửa tháng trước, mỗi ngày sau khi bện xong ông ấy đều đem đi phơi nắng, làm như vậy sẽ dùng được rất lâu."

"Một tấm chiếu tốt như vậy mà chỉ có năm hào," Phong Ngọc Lan cảm thán một câu: "Em nghe chị dâu Triệu nói, tấm chiếu của nhà bọn họ, từ lúc chuyển đến nhà ngang vẫn luôn được dùng, vậy mà cũng không hỏng chút gì hết."

Đường Minh Sơn ngồi ở một bên giường, cầm lấy quạt hương bồ khẽ quạt cho cô: "Đúng rồi."

"Minh Sơn! Minh Sơn! Buổi tối chiếu phim điện ảnh nhớ xuống nhà xem nhé!"

Giọng nói của Triệu Thiên từ bên ngoài truyền tới, Đường Minh Sơn đứng dậy đi ra ngoài, Phong Ngọc Lan vừa nghe đến chuyện sẽ chiếu phim điện ảnh, cũng theo đó mà đi ra ngoài.

"Bình thường nếu như chiếu phim thì không phải là sẽ được thông báo trước vào buổi sáng sao?"

Đường Minh Sơn nghi hoặc hỏi.

Khi nhà ngang chiếu phim điện ảnh, phần nhiều sẽ là những nhân viên chiếu phim được lãnh đạo của nhà máy sản xuất giấy mời về, từ sáng sớm đã cho người đến thông báo với bác Ngô gác cổng, bác Ngô gác cổng chỉ cần nói vài câu, thông báo chẳng mấy chốc sẽ được truyền đi.

Lời vừa được nói ra, dưới tầng đã truyền đến tiếng nói vô cùng lớn của bác Ngô: "Buổi tối sẽ chiếu phim! Mọi người nhớ sau khi ăn cơm tối xong thì xuống đây xem phim nhé!"

Bọn trẻ con vô cùng kích động, cả tòa nhà đều vang lên tiếng nói cười vô cùng vui vẻ của bọn chúng.

Triệu Thiên bế Niếp Niếp đang vui mừng phấn khởi lên, rồi quay sang nói với hai người Phong Ngọc Lan: "Lúc tôi tan làm thì cũng mới biết được tin tức, nhưng mà tôi chạy nhanh nhất nên khi vừa về đến nhà ngang đã nói với bác Ngô rồi."

"Chiếu phim gì vậy?"

Phong Ngọc Lan tò mò hỏi.

Đối với nội dung của những bộ phim được chiếu ngoài trời vào thời đại này, cô cũng rất tò mò về chúng.

"Tôi không biết." Triệu Thiên lắc đầu: "Phải đợi đến khi nhân viên chiếu phim đến đây thì mới biết được, hy vọng là tối nay sẽ chiếu thêm vài bộ nữa!"

"Mơ thì đẹp lắm." chị dâu Triệu mang rau đã được rửa sạch sẽ để vào trong bồn, nghe thấy vậy thì lườm về phía này một cái: "Có lần nào mà không phải là vừa mới chiếu phim đã kết thúc rồi đâu?"

"Thì không phải là anh đang hy vọng có thể chiếu thêm mấy bộ nữa hay sao?"

Triệu Thiên bế Niếp Niếp đi qua đó, Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn cũng chuẩn bị làm cơm tối.

Bởi vì buổi tối sẽ chiếu phim, vậy nên nhà ngang cũng náo nhiệt lên hẳn, mọi người ai cũng tươi cười rạng rỡ.

Buổi tối, hai người ăn bí đỏ bào sợi xào, và đậu cô-ve xào thịt, cùng với canh dưa chuột.

Sau khi ăn cơm và dọn dẹp xong, hai người cầm theo ghế đi xuống dưới tầng.

Bởi vì khoảng sân đủ rộng, vậy nên cũng không cần phải tranh giành nhau, bác Ngô cũng rất thuần thục mà sắp xếp chỗ ngồi cho mọi người.

"Vẫn giống như lần trước, những người dáng cao thì lùi về phía sau, những người mắt kém và dáng thấp thì tiến về đằng trước, nếu không muốn phải ngồi sau, thì cũng có thể ngồi trên chiếu ở hàng trước này."

Chiều cao của Phong Ngọc Lan so với những phụ nữ khác trong nhà ngang thì cũng được coi như ở mức trung bình trở lên, Đường Minh Sơn đổi vị trí cùng người khác một chút, dù anh có ngồi ở hàng chiếu phía trước thì cũng muốn ngồi gần với Phong Ngọc Lan.

Chị dâu Triệu thấy vậy thì che miệng cười, quay sang nói với Triệu Thiên ở bên cạnh rằng: "Nhìn bọn họ kìa, đúng là không thể rời khỏi đối phương nửa bước."

"Anh cũng thế mà" Triệu Thiên vốn đang ngồi trên chiếu trước cũng rất nỗ lực để bản thân được khen thưởng: "Anh cũng không thể rời khỏi em được."

Còn Niếp Niếp, đã sớm đi cùng bọn Yến Tử đi xem nhân viên chiếu phim rồi.

Mỗi lần nhân viên chiếu phim đến, trẻ con đều sẽ vây quanh người đó, còn luôn luôn nói rằng sau này mình lớn lên sẽ đi làm nhân viên chiếu phim.

"Trật tự nào! Trật tự nào!"

Nhân viên chiếu phim lớn tiếng nói.

Bọn trẻ con cũng đã tìm được vị trí ngồi xuống, toàn tâm toàn lực hướng sự chú ý về màn hình trước mặt.

"Này."

Đường Minh Sơn lén đưa cho Phong Ngọc Lan một nắm hạt dưa, Phong Ngọc Lan sửng sốt, quay đầu nhỏ giọng nói: "Ở đâu ra vậy ạ?"

"Thím Trần bán đấy, mau ăn đi, anh có mang theo bình nước nữa."

Đường Minh Sơn cười.

Phong Ngọc Lan nhìn lướt qua bình nước lớn anh đang cầm trong tay, bắt đầu cắn hạt dưa, chị gái hàng xóm liếc thấy mà nóng mắt, lập tức nhìn về phía người đàn ông của mình.

Người đàn ông cũng rất thông minh, nhanh chóng chạy ra ngoài đi tìm thím Trần, lúc trở về lại đưa cho chị gái đó một nắm hạt dưa rất lớn.

Mắt nhìn thấy những người đứng dậy chạy đi tìm thím Trần càng ngày càng nhiều, làm ảnh hưởng đến tầm nhìn của người ngồi phía sau, bác Ngô lo lắng nói: "Được rồi được rồi, mọi người đừng đứng dậy nữa, ai muốn ăn hạt dưa thì để tôi sai cháu trai tôi chạy tới đưa cho!"

Đầu của trẻ con nhỏ hơn người lớn, cũng không che khuất được cái gì.

Vì vậy mà những người muốn ăn hạt dưa cũng đã yên lặng trở lại.
 
Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian
Chương 68: Chương 68



Xem xong một bộ phim, Phong Ngọc Lan cũng đã ăn xong một nắm hạt dưa, giống như chị dâu Triệu đã nghĩ, lần này cũng chỉ chiếu một bộ phim, nhân viên chiếu phim đã thu lại màn chiếu.

Vẫn còn rất nhiều người chưa chịu rời đi, vì Phong Ngọc Lan đã uống quá nhiều nước nên chỉ muốn đi lên tầng ba để giải quyết vấn đề cá nhân, cho nên đã cùng Đường Minh Sơn rời đi từ trước.

Về đến nhà, Đường Minh Sơn đun nước tắm rửa, hai người lần lượt đi tắm, sau khi đã giặt và phơi quần áo đâu vào đấy xong, lại cùng nhau ngồi trước cửa nhà hóng gió.

Bởi vì tối nay đã có chiếu ngủ, cả hai người đều ngủ rất ngon.

Ngày hôm sau đều cảm thấy vô cùng thoải mái.

Sau khi ăn sáng xong, Đường Minh Sơn liền ra ngoài, Phong Ngọc Lan tự mình tính toán thời gian, vẫn ở nhà làm bài thi.

Khi cô đang chuẩn bị làm đề trung học thứ nhất, Đường Văn Tuệ dắt Nguyên Khang tiến vào.

"Mẹ ơi!"

Nguyên Khang nhào vào lòng cô, hai cánh tay nhỏ bé ôm cô thật chặt.

"Nguyên Khang ngoan." Phong Ngọc Lan sờ sờ cái ót nhỏ của cậu bé, bàn tay chạm phải tầng mồ hôi nóng hổi, cô nhanh chóng đi lấy nước ấm lau đầu và lưng cho cậu, rồi lại đắp thêm một tấm khăn mỏng mà Đường Văn Tuệ vừa đưa cho vào trong áo.

Đường Văn Tuệ bỏ chiếc gùi sau lưng xuống, nhận lấy cốc sứ tráng men mà Phong Ngọc Lan đưa cho rồi tự rót cho mình một ly nước lọc, ngồi ở một bên nhìn Phong Ngọc Lan chăm sóc cho Nguyên Khang.

"Hôm nay quá nóng rồi, không có xe bò đi thẳng lên huyện, bọn em mới đi được nửa đường đã phải xuống xe, đi bộ đến đây đấy."

Khó trách vì sao hai người đều đổ mồ hôi nhiều như vậy.

Sau khi đã thu xếp cho Nguyên Khang xong, Phong Ngọc Lan cũng chuẩn bị để lau nước cho Đường Văn Tuệ, kết quả Đường Văn Tuệ lại xua tay: "Em ngồi tí nữa rồi sẽ ra ao bên kia dùng nước lạnh sau."

"Không phải là ngô vừa mới chín đây sao? Sáng em đi đến chỗ người tính điểm trao đổi xong thì đi hái luôn, vẫn còn tươi đấy."

"Nhiều như vậy sao."

Phong Ngọc Lan nhìn thấy bên trong gùi có hơn nửa là ngô, đều được bọc lại một lớp, có thể giữ lâu hơn một chút.

"Từng này mà chị dâu hai còn bảo là ít đấy, em chỉ sợ hai người ăn không hết thì lại hỏng mất, cho nên cũng chỉ mang nửa gùi thôi."

Đường Văn Tuệ cười nói.

"Còn đây là gì vậy?"

Nhìn thấy bên trong còn có một thứ gì đó được bọc lại bằng vải đen, Phong Ngọc Lan tò mò hỏi.

Nguyên Khang vốn đang cầm chén nhỏ uống nước, nghe thấy vậy thì lập tức chạy tới: "Đây là tượng đất mà con nặn đấy ạ."

"Vậy thì mẹ phải xem thật kỹ mới được."

Phong Ngọc Lan cẩn thận lấy bọc đen đó ra ngoài, Đường Văn Tuệ ở bên cạnh bèn nói: "Thằng bé cẩn thận lắm đấy, lúc đi xe bò, hai tay vẫn luôn ôm lấy mấy thứ này, nó chỉ sợ va đập vào đâu lại hỏng mất tượng đất."

Nguyên Khang cười ha ha, cả người dựa lại gần phía cánh tay của Phong Ngọc Lan.

Giống như cả người mềm mại không xương.

Phong Ngọc Lan thuận thế ôm cậu bé vào lòng, lúc này cả hai người đều không ngại nóng, sau khi mở lớp vải đen ra, cô thấy có ba tượng người đất nhỏ, một người rất cao, một người có hai b.í.m tóc, còn có một em bé nhỏ.

"Đây là cha, đây là mẹ, đây là Nguyên Khang của chúng ta."

Phong Ngọc Lan chỉ vào mấy tượng đất mà nói.

Nguyên Khang liên tục gật đầu: "Đúng rồi ạ!"

"Đẹp thật đấy, mẹ sẽ tìm chỗ để chúng cẩn thận." Phong Ngọc Lan rất xem trọng Nguyên Khang, bèn đặt ba con tượng đất ở nơi cao nhất của giá sách, phía trên đó vẫn chưa hề có thứ gì.

Nguyên Khang cầm lấy chén trà nhỏ mà thỏa mãn nhìn về phía ba người tượng đất kia, phụ họa theo lời của Phong Ngọc Lan: "Đẹp thật đấy."

Nguyên Khang và Đường Văn Tuệ đến, Phong Ngọc Lan đương nhiên sẽ làm vài món ngon, cô đưa hai người cùng đi vào huyện mua năm hào thịt, quay về lại luộc ba bắp ngô, làm thịt kho tàu, còn có cả canh trứng nữa.

Món thịt kho tàu khiến cho Đường Văn Tuệ và Nguyên Khang cực kỳ vừa ý, Phong Ngọc Lan không ngừng dùng đũa gắp thịt cho bọn họ: "Ăn nhiều một chút."

"Ngon quá ngon quá." Nguyên Khang liên tục gật đầu.

"Lần sau sẽ làm thịt sốt cà chua cho con nhé." Phong Ngọc Lan nhớ rõ Nguyên Khang thích ăn món này.

"Được ạ."

Nguyên Khang húp một ngụm canh trứng, hai chân không ngừng đung đưa dưới ghế, thích ý vô cùng.

Đường Văn Tuệ thấy vậy liền bật cười: "Con học theo ai vậy chứ?"

"Anh A Tráng ạ."

Nguyên Khang nhoẻn miệng cười.

Cậu vừa cười, Phong Ngọc Lan liền phát hiện ra cậu nhóc thiếu mất một chiếc răng: "Răng của con đâu rồi?"

"Nó chơi đấu vật cùng với Xuyên Tử, kết quả cái răng vốn đã lung lay đó biến mất rồi."

Đường Văn Tuệ cắn một miếng ngô, kể lại đầy trêu chọc.

Nguyên Khang đỏ mặt nhưng lại không phản bác lại.

Ăn cơm xong, Đường Văn Tuệ liền chuẩn bị đưa Nguyên Khang về nhà.

"Lúc này trời vẫn còn nắng lắm, đợi một chút." Phong Ngọc Lan cản hai người lại, vừa đúng lúc Yến Tử và Niếp Niếp đến tìm Nguyên Khang cùng chơi, Phong Ngọc Lan để cho cậu bé cùng chúng đi chơi: "Nhớ đừng đi ra chỗ nắng to quá nhé."

Lúc này ánh nắng vẫn còn rất độc.

"Vâng ạ!"

Nguyên Khang lớn tiếng đáp lời, sau đó liền chạy đi cùng với đám Yến Tử.

Đường Văn Tuệ và Phong Ngọc Lan ngồi ở trước cửa nói chuyện, được một lúc thì chị dâu Triệu cũng đến.

Chị dâu Triệu nói đủ chuyện linh tinh ở nhà ngang, Đường Văn Tuệ nghe mà ngạc nhiên, đặc biệt là sau khi nghe những việc làm của thím Lý thì cảm thấy rất kỳ lạ.

Lại nghe nói chuyện hôm qua hiểu lầm là có trộm, không nhịn được mà che miệng cười.

Chờ chị dâu Triệu đi rồi, Đường Văn Tuệ và Phong Ngọc Lan cùng quay vào trong phòng, nhìn thấy đồng hồ trên tay của Phong Ngọc Lan, Đường Văn Tuệ nói: "Đẹp thật đấy."

Phong Ngọc Lan nâng tay lên cười nói: "Đúng thật, anh ba của em có lòng rồi."

Biết rằng kỳ thi tuyển sinh lên cấp của Phong Ngọc Lan đã qua rồi, Đường Văn Tuệ cảm thấy chiếc đồng hồ này được mua là rất đúng đắn, đi học thì càng cần phải để ý thời gian hơn.

Cô ấy cũng kể lại những chuyện xảy ra ở quê trong những ngày qua: "Chị dâu họ có hỷ sự, có điều bây giờ vẫn chưa đi đến trạm xá khám, nói là để thêm một thời gian nữa rồi mới đi."

"Bác gái cả ngày nào cũng uống thuốc, sắc mặt cũng ngày càng tốt hơn rồi, n.g.ự.c cũng không còn đau nữa."

"Anh hai ngày nào cũng bị mắng, mỗi lần bị mắng xong cũng không nhớ được mà sửa sai, làm cho chị dâu hai tức c.h.ế.t mất..."

Mắt thấy mặt trời đã sắp xuống núi rồi, Đường Văn Tuệ gọi Nguyên Khang trở về, sửa soạn cho cậu nhóc một lát rồi chuẩn bị về nhà.

Cô ấy còn phải về nhà nấu cơm tối nữa.

Phong Ngọc Lan đưa bọn họ đến chỗ của chị dâu Hồng, đưa tiền xe xong lại bỏ hết những thứ đã mua được vào gùi sau lưng của Đường Văn Tuệ: "Chú ý đường đi nhé."

Đường Văn Tuệ gật đầu: "Em biết rồi, chị dâu cứ về đi ạ."

Nguyên Khang đi tới, cọ tới cọ lui trên má của Phong Ngọc Lan: "Mẹ ơi, con phải về nhà mò cá với anh Xuyên Tử, con không ở cạnh mẹ nữa nhé."

Nghe thật giống như đang nói về một chuyện hệ trọng nào vậy.

"Được rồi." Phong Ngọc Lan vừa nói vừa sờ cái đầu nhỏ của cậu bé: "Đợi lúc cha mẹ rảnh rỗi thì sẽ về nhà thăm con nhé."

"Nếu không rảnh thì ngắm tượng đất Nguyên Khang nhé."

Nguyên Khang khua tay múa chân nói.

"Được rồi."

Phong Ngọc Lan để cậu bé ngồi ngay ngắn lại: "Nhớ đi theo cô nhỏ nhé, nếu không cẩn thận thì sẽ mất luôn cả chiếc răng bên kia đấy."

Nguyên Khang vội vàng ôm lấy cánh tay của Đường Văn Tuệ.

Đường Văn Tuệ bị chọc cười: "Được rồi, chị dâu chị mau trở về đi ạ."

"Được." Phong Ngọc Lan lại nhìn về phía chị dâu Hồng: "Vậy đành nhờ chị rồi!"

"Khách sáo thế làm gì chứ, đi thôi!" Chị dâu Hồng vừa quất roi lên, con bò đã nhanh chóng chạy từng bước lớn.

Nguyên Khang vẫn luôn ngoảnh đầu lại nhìn Phong Ngọc Lan, Phong Ngọc Lan cũng luôn vẫy tay với cậu bé.

Nguyên Khang lộ ra một nụ cười rất tươi, cứ như vậy cho đến khi không còn nhìn thấy Phong Ngọc Lan nữa mới chịu quay đầu vùi vào trong lòng Đường Văn Tuệ.

Một tay Đường Văn Tuệ giữ lầy chiếc gùi ở sau lưng, một tay ôm lấy Nguyên Khang, trên đầu cô ấy có một cái dây buộc tóc mới, trong túi vẫn còn hai cái khác, lần lượt để dành cho mẹ và chị dâu hai.

Ngoài ra còn có thêm hai bao thuốc lá, là để dành cho cha và anh hai.

Trong gùi còn có đường, thịt và bỏng ngô, hơn nửa gùi ngô mới đổi được thành từng này bỏng ngô, về nhà chắc chắn sẽ lại bị cha mẹ mắng cho mất, nhưng Đường Văn Tuệ vẫn cảm thấy rất ấm áp.

Chị dâu ba đối xử với họ thật tốt.

Lại nhớ tới ngày hôm qua, mẹ đột nhiên nhắc đến Kiều Tư Vũ, Đường Văn Tuệ tựa cằm lên trên đầu của Nguyên Khang, chỉ sinh con chứ không hề nuôi nấng, nếu như Kiều Tư Vũ muốn quay về đưa Nguyên Khang đi, cô ấy sẽ là người đầu tiên đứng ra phản đối!

Ngô vẫn còn rất nhiều, Phong Ngọc Lan chuẩn bị hấp bánh ngô mới lên ăn, muốn làm vậy thì phải dùng cối đá để bỏ bớt nước ngô ra ngoài.

Phong Ngọc Lan bóc tầm mười bắp ngô, sau đó lại ôm một hũ ngô đã được tách hạt xuống dưới tầng tìm bác Ngô.
 
Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian
Chương 69: Chương 69



Nhà ngang cũng có cối đá, đó là bác Ngô mang từ quê nhà lên, mọi người muốn dùng thì nói với bác ấy một tiếng là được.

Phong Ngọc Lan rửa sạch cối đá, sau khi xay bột ngô xong, lại rửa sạch cối đá rồi nói cảm ơn bác Ngô, sau đó bưng một chậu bột ngô trở lại lầu năm.

Khỏi nói, nó rất khó khăn.

"Ô, hôm nay hấp ngô để ăn à?"

Lúc đi ngang qua cửa nhà chị dâu Trương, chị dâu Trương nhìn lướt qua thứ trong chậu sứ, cười hỏi.

"Đúng vậy, ngô non quê đưa tới ạ."

Phong Ngọc Lan gật đầu.

Về đến nhà, cô thêm một ít đường vào bên trong và sử dụng vỏ ngô sạch để bọc bột ngô.

Để chóng chín, Phong Ngọc Lan bọc không lớn, dài rộng bằng bàn tay, vì nồi này không lớn, một lần chỉ có thể hấp mười hai cái, cái này cũng hấp không hết.

Phong Ngọc Lan chỉ có thể chia làm hai lần, hấp khoảng hai mươi phút thì nhặt nồi ngô đầu tiên vào trong giá tre để ráo, sau đó lại hấp nồi thứ hai.

Bánh ngô mới ra lò tỏa ra mùi thơm ngát, Phong Ngọc Lan rửa tay cầm một cái bóc ra, nóng hổi, có chút bỏng tay, lột hai ba lần cô đã lột vỏ ngô bị hấp đến hơi vàng, cẩn thận cắn một miếng.

Hương vị thanh thanh, mềm mại và ngọt ngào với hương thơm của ngô.

Nó rất ngon.

Cô gói sáu cái rồi đưa sang nhà bên cạnh.

Chị dâu Triệu biết cô đang làm gì, chỉ sợ Niếp Niếp tham ăn không nhịn được đi qua xem, cho nên giữ con bé ở trong phòng.

Không ngờ Phong Ngọc Lan bưng một bát tới, sau khi chị dâu Triệu đưa bát ra cho cô, lại bảo Niếp Niếp đang giữ bánh ngô nói với Phong Ngọc Lan một tiếng cảm ơn.

Lúc Đường Minh Sơn về, Phong Ngọc Lan đã hấp hết bánh ngô để lên trên giá tre.

"Mau nếm thử đi, còn nóng hổi đó."

Phong Ngọc Lan làm nóng thịt kho tàu buổi trưa chưa ăn hết.

Đường Minh Sơn rửa tay, trước tiên giúp cô làm xong rồi mới cùng nhau ngồi xuống ăn cơm.

Phong Ngọc Lan nói hôm nay Đường Văn Tuệ và Nguyên Khang đến đưa ngô, sau đó lại chỉ chỉ ba cái tượng đất nhỏ đặt trên giá gỗ.

Tiếp theo lại nói đưa cho chị dâu Triệu bọn họ một bát ngô: "Cũng tặng bác Ngô chút đi, em dùng cối đá của bác ấy.”

"Lát nữa anh đi xuống tắm rửa thuận tiện đưa cho."

Đường Minh Sơn gật đầu.

"Ăn nhiều một chút, trời nóng để qua đêm nhất định sẽ hỏng."

Phong Ngọc Lan thấy anh ăn xong, lại đưa cho anh một cái.

Đường Minh Sơn cười gật đầu: "Rất ngon, lần sau anh cũng hấp cho em ăn.”

"Được, ăn thêm chút thịt kho tàu, cũng không thể để qua đêm. Trời càng ngày càng nóng, chúng ta nấu đến đâu ăn đến đó, cố gắng không ăn thức ăn thừa."

Ngay cả Đường Minh Sơn hiện tại buổi trưa cũng không mang theo cơm, chính là sợ để cả sáng làm cơm bị thiu, ăn vào thì không tốt đối với thân thể.

"Được."

Sau khi ăn cơm xong, Đường Minh Sơn bảo Phong Ngọc Lan không cần làm, để anh thu dọn, sau đó đun nước cho Phong Ngọc Lan. Chính anh xách thùng gỗ, cầm bốn cái bánh ngô đi xuống lầu một.

Trời nóng, anh thích tắm rửa bằng nước lạnh.

Phong Ngọc Lan tắm rửa thu dọn xong, lại làm một đề thi. Lúc mấy bọn Quân Tử đến, cô vừa kịp làm xong.

"Thím, đề toán này bọn cháu thảo luận cả buổi chiều, vẫn không có cách giải."

Quân Tử có chút ngượng ngùng chỉ đề bài kia cho Phong Ngọc Lan xem, Phong Ngọc Lan thấy mấy đôi mắt đều nhìn mình thì để cho bọn chúng ngồi cùng nhau, cô đứng ở phía trước, tỉ mỉ phân tích đề bài này một lần cùng bọn chúng.

"Hiểu không?"

“Hiểu rồi ạ!”

Phong Ngọc Lan gật đầu: "Vậy quay về ngồi, tự làm trước một lần, thím sẽ lần lượt kiểm tra.”

Chờ chúng làm xong kiểm tra, Phong Ngọc Lan lại ra đề tương tự cho bọn chúng, khi bọn chúng nắm chắc, lúc này mới thả bọn chúng rời đi.

Lúc Quân Tử về đến nhà, đối mặt chính là cha của cậu bé vừa mới vắt óc suy nghĩ vấn đề mà Quân Tử vừa nãy không làm được.

"Chỉ hiểu câu hỏi thôi thì chưa đủ, phải thay đổi tư duy rồi làm cách khác thì mới có thể hiểu rõ được, đến đây, làm câu hỏi này, cha nghĩ ra rồi.”

Anh cả Vương đắc ý đặt tờ giấy kia ở trước mặt Quân Tử.

Quân Tử im lặng nhìn thoáng qua cha mình, im lặng cầm bút chì làm xong đề, anh cả Vương nhìn chằm chặp thằng bé, thấy nó làm lưu loát thì thôi, đáp án cũng chính xác, có chút kinh ngạc.

“Đồng chí Phong người ta cũng không phải là nhỏ, trong bụng người ta có học vấn!”

Thấy bộ dạng kinh ngạc của anh ta, chị dâu Vương đắc ý nói.

"Thím đã sớm cho chúng con đề mới, hơn nữa còn khó hơn một chút so với của cha." Quân Tử cũng có chút đắc ý, anh cả Vương thì sờ cằm suy tư cái gì đó.

"Đã đến lúc đi tắm rửa rồi." Chị dâu Vương thúc giục anh ta.

"À."

Anh cả Vương xách thùng đi về phía bên kia, kết quả gặp được Đường Minh Sơn đang giặt quần áo trong bồn rửa nước.

Lúc Đường Minh Sơn đưa bánh ngô cho bác Ngô, bị bác Ngô lôi kéo tán gẫu một hồi lâu, lúc này mới đi ra tắm rửa.

"Minh Sơn à." Hai mắt anh cả Vương sáng lên, tiến lên chào hỏi: "Cậu còn nhớ con gái rượu đang học lớp năm kia của chủ nhiệm Lý trong phòng kế hoạch không?”

"Nhớ chứ, làm sao vậy?"

Đường Minh Sơn nghi hoặc nói.

Anh cả Vương vỗ tay một cái: "Hôm nay lúc xuống công việc, chủ nhiệm Lý tới tìm chủ nhiệm của chúng ta nói chuyện, vừa lúc nói đến vấn đề học tập của con gái nhà bà ấy, rất đau đầu. Vợ cậu chính là cao thủ dạy trẻ con, tôi bội phục rất nhiều.”

Anh ta giơ ngón tay cái lên.

Đường Minh Sơn hơi nhướng mày, gật đầu.

Anh cả Vương điểm đáo vi chỉ (*), thấy anh hiểu rõ thì xách xô nước lạnh đi vào tắm rửa.

(*) Điểm đáo vi chỉ: lúc nói chuyện sẽ chỉ nhẹ nhàng chạm đến ranh giới c*̉a chủ đề mà không đi sâu vào đàm luận, có thể khiến cho đối phương hiểu ý là đủ rồi.

"Con gái của chủ nhiệm Lý?"

Phong Ngọc Lan nghe anh trở về nhắc tới như vậy, cũng có chút động lòng: "Em thì không thành vấn đề.”

Đường Minh Sơn cũng thấy Phong Ngọc Lan không có vấn đề gì, dù sao nhà ngang cũng có một cô bé năm tuổi, gặp đề không biết ngẫu nhiên sẽ đến nhờ Phong Ngọc Lan, Phong Ngọc Lan cũng sẽ không phiền.

"Ngày mai anh đi hỏi thăm chủ nhiệm Lý." Đường Minh Sơn cầm lược, chải mái tóc hơi khô của Phong Ngọc Lan: “Có điều cho dù được cũng phải xem thời điểm, phía cậu hai, còn có bọn Quân Tử đều cần thời gian, em còn phải tự đọc sách học tập, phải cân bằng tốt, đừng để quá mệt mỏi.”

"Yên tâm, trong lòng em biết rõ."

Phong Ngọc Lan cười gật đầu.

Ngày hôm sau khi Đường Minh Sơn đi làm về, không chỉ có một mình anh, còn có chủ nhiệm Lý và một cô bé.

"Thím, cháu là Trịnh Văn Văn."

Trịnh Văn Văn trông rất giống chủ nhiệm Lý.

Phong Ngọc Lan cười gật đầu: "Thím nghe nói cháu không hiểu nhiều ở phương diện toán học này?”

“Đâu chỉ là không hiểu, quả thực muốn mạng người!” Chủ nhiệm Lý vô cùng đau đầu nói: "Một năm học toán có thể đạt yêu cầu được năm lần là tôi đã cảm tạ trời đất. Thấy nửa năm sau khai giảng vào lớp sáu, trong lòng tôi thật sự rất sốt ruột..."

Cho nên khi Đường Minh Sơn tìm tới bà ấy, bà ấy ôm tâm tính thử mang con gái đến.

Sau khi tìm hiểu một chút, Phong Ngọc Lan đề nghị Trịnh Văn Văn học thử ở chỗ cô hai ngày trước, như vậy hai bên đều yên tâm.

Sau khi hẹn thời gian với Phong Ngọc Lan, chủ nhiệm Lý khéo léo từ chối cơm tối, dẫn con gái rời đi.

Lúc này Chị dâu Triệu mới tiến lại gần: "Được đó, con gái chủ nhiệm Lý cũng muốn đến chỗ em học?”

"Là em muốn." Phong Ngọc Lan cười nói: "Chị biết mà, em là em không rảnh rỗi được.”

Sau khi chị dâu Trương và chị dâu hai Ngô nhìn chủ nhiệm Lý đi, cũng khen Phong Ngọc Lan có tài, thím Lý đi ngang qua, trong lòng có chút không chịu nổi.

Sau khi nấu mì chay xong bưng vào phòng, nói với người chồng đang làm đồ hốt rác bằng tre ở một bên: "Phong Ngọc Lan có thể móc nối với chủ nhiệm Lý, dựa vào ai? Còn không phải đồng chí Tiểu Đường, nhìn những người đó thổi tất cả cô ta lên trời kìa!”

Chú Lý nghi hoặc nhìn qua: "Chủ nhiệm Lý cái gì?”

Chú ta bắt chuyện, thím Lý lập tức có tinh thần.

"Vừa rồi chủ nhiệm Lý mang theo con gái của bà ấy đến nhà đồng chí Tiểu Đường! Hình như là vì để cho vợ Tiểu Đường dạy con bé học, tôi nói quả thực là hại con bé. Phong Ngọc Lan này có văn hóa gì, dạy Quân Tử lớp một còn được, con gái chủ nhiệm Lý này lại học lớp năm.”

"Bớt nói chua chát." Chú Lý giữ chặt bà ta: "Người ta có bản lĩnh hay không trong lòng tôi và bà đều rõ, sống cuộc sống của mình là được, đừng (ghen tị) đỏ mắt với cuộc sống nhà khác.”

"Tôi đây là đang đỏ mắt à?"

Thím Lý lẩm bẩm.

"Không đỏ mắt thì bớt nói lại."

Nói xong, chú Lý tập trung ăn mì, làm thím Lý suýt nghẹn chết.

Không quan tâm người khác nói như thế nào, Phong Ngọc Lan cũng không bị ảnh hưởng, cô và Đường Minh Sơn ăn cơm xong thì đi dạo, trở về lấy nước tắm rửa, sau đó chơi một hồi cùng Niếp Niếp rồi trở về phòng ngủ.
 
Back
Top Bottom