Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian

Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian
Chương 160: Chương 160



Thế nên vẻ mặt của Đường Văn Tuệ liền trở nên nhiệt tình: "Thím tới đưa học phí đúng không? Ôi chao, chị dâu ba của con có nói rồi, nhất định là thím sẽ đến để đưa tiền!"

Vẻ mặt của mẹ Phong đến để đòi tiền trở nên mờ mịt.

Bà ta đâu có điên đâu mà muốn đưa tiền cho nhà họ Đường.

Thế nên bà ta vội vàng phủ nhận: "Không phải, tôi đến là để..."

"Sao lại không phải cơ chứ? Có người làm mẹ nào mà không lo lắng cho con gái mình đâu, đừng nói chi đến một người có triển vọng như chị dâu ba, là sinh viên đó! Hơn nữa còn là học sinh của trường đại học tốt trong tỉnh chúng ta." Giọng nói của Đường Văn Tuệ to miễn bàn: "Thím à, con biết học phí của anh ba và chị dâu ba là bao nhiêu đấy."

Không đợi mẹ Phong nói chuyện, Đường Văn Tuệ đã kéo tay bà ta rồi nói liên miên không ngừng: "... Nói tóm lại, chi phí trợ cấp cho hai người bọn họ chỉ đủ cho anh ba thôi, học phí của chị dâu ba còn chưa mượn được nữa, đợi thím giúp đỡ mãi."

"Không phải." Mẹ Phong buông tay cô ấy ra, chau mày nói: "Sao lại còn cần học phí? Chẳng phải bảo rằng không cần học phí, chỉ cần thi lên đại học thì sẽ trợ cấp hay sao?"

"Anh con không giống vậy, anh ấy học y, dĩ nhiên là phải tốn tiền rồi." Đường Văn Tuệ nghiêm túc nói: "Hơn nữa phải học nhiều hơn chị dâu ba một hai năm mới đi làm được."

"Cái quái gì thế?"

Còn phải học thêm những một hai năm, thế thì chẳng phải đến ba mươi tuổi vẫn phải nuôi nó hay sao?

Mẹ Đường quay đầu đi: "Đừng nói rằng tôi đã tới đây."

Đường Văn Tuệ ở phía sau giả vờ kêu vài tiếng: "Sao thím lại đi thế? Nếu thím đã bận như vậy thì chờ chị dâu ba của con về rồi con bảo chị ấy sang nhà thím lấy tiền nhé?"

Mẹ Phong không nói gì mà bỏ đi vội vàng hơn.

Đường Văn Tuệ thấy vậy bèn nhẹ nhàng thở ra, sau đó nhanh chóng đi viết thư cho Phong Ngọc Lan, buổi chiều phải đến cục bưu chính.

Khi Phong Ngọc Lan nhận được thư đã là vài ngày sau.

Phong Ngọc Lan đọc thư xong thì nhíu mày: "Da mặt dày thật."

Đường Minh Sơn đứng phía sau cũng đọc thư, giờ đang xoa bóp vai cho cô cũng cảm thấy rất bất ngờ: "Bà ta muốn đòi tiền thì có phải tới hơi muộn không?"

"Bởi vì khi trước đến tìm em, ngay có chút tình cảm em cũng không nể mặt bà ta." Phong Ngọc Lan cầm lấy một bàn tay của anh: "Người mẹ này của em nhát gan lắm, sau khi cha ra đi thì bà ta nghe lời của anh cả với chị dâu nhất, em thấy lần này cũng là do chủ ý của họ."

Hơn nữa chắc chắn là do chị dâu, anh cả là đàn ông theo chủ nghĩa mạnh mẽ, thích làm chủ bên ngoài, chuyện trong nhà anh ta cũng không quan tâm.

"Anh thấy chắc phải phiền vài lần nữa đấy."

Đường Minh Sơn nói.

Phong Ngọc Lan suy nghĩ một lúc, quyết định viết một lá thư gửi cho đội trưởng đội sản xuất của nhà mẹ đẻ: "Chú đội trưởng rất tốt với em, hơn nữa chú ấy là một người chính trực, nếu có gì liên quan đến bài tập của em thì chú ấy đều ra mặt giúp đỡ."

Mà anh cả Phong cực kỳ sĩ diện, có đội trưởng trách cứ bọn họ thì anh cả Phong sẽ không để cho mẹ Đường đến tìm người nhà họ Đường nữa.

Đúng như lời Phong Ngọc Lan, lúc đội trưởng nhận được lá thư này thì sắc mặt rất khó coi.

Ông ấy cũng không đến nhà họ Phong ngay lập tức mà chờ sau giờ cơm chiều đem theo bó đuốc đến nhà họ Phong, anh cả Phong đang rửa chân, thấy đội trưởng đến thì vội vàng đi tiếp đón.

"Tôi đến để nói một chuyện, nhà mấy người khó lắm mới có được một người sinh viên, chẳng những là danh dự của nhà họ Phong các người mà là của cả đội sản xuất chúng tôi!"

Giọng nói của đội trưởng không lớn không nhỏ, nhưng những người khác ở nhà trên đều nghe thấy.

"Lúc trước mấy người gả Phong Ngọc Lan ra ngoài đòi bao nhiêu tiền sính lễ thì tôi không nói, bây giờ nó lên đại học rồi, mấy người không góp một xu cũng chẳng sao, vì cớ gì có mặt mũi mà đi đòi tiền người ta hả?"

Thấy mặt mũi của anh cả Phong đen lại, giọng điệu của đội trưởng vẫn như cũ.

"Nếu người ta không đưa tiền cho mấy người thì có phải mấy người quậy đến cả trường học của người ta, dùng hai chữ bất hiếu để ép buộc người ta đúng không? Làm người không thể không biết xấu hổ như vậy! Cha cậu ở dưới suối vàng mà biết là sẽ tìm mấy người tính sổ đấy!"

Mặt của anh cả Phong nóng bừng: "Đội trưởng yên tâm, chuyện này sẽ không xảy ra nữa."

"Tốt nhất là không." Đội trưởng an ủi thêm vài câu nữa, sơ sơ là cho dù Phong Ngọc Lan có là con gái gả ra ngoài nhưng vẫn là niềm kiêu hãnh của nhà họ Phong bọn họ, đừng cắt đứt tình cảm này.

Lúc đội trưởng rời khỏi nhà họ Phong, chưa qua dòng suối đã nghe tiếng cãi nhau của anh cả Phong và vợ, không bao lâu sau lại vang lên tiếng khóc của chị dâu Phong.

Anh cả Phong sĩ diện mắng mẹ Phong và chị dâu Phong một trận, sáng hôm sau chị dâu Phong liền tức giận trở về nhà mẹ đẻ, anh cả Phong cũng đi ra ngoài.

Anh ta cầm tiền lên thị trấn trên mua một miếng thịt về sau đó chạy tới nhà họ Đường, Đường Văn Tuệ vẫn ở nhà như mọi khi, anh cả Phong bỏ miếng thịt xuống, bày tỏ sự quan tâm của nhà bọn họ đối với Phong Ngọc Lan sau đó liền rời đi.

Khi Đường Văn Tuệ đi giao cơm có nhắc tới anh cả Phong, cha Đường nghe xong liền bật cười: "Bọn họ đối xử với chị dâu ba của con tốt như vậy thì xem như những người này cũng không phải là không thể qua lại."

"Con thì lại nghĩ khác, họ không hề có bất kỳ sự quan tâm nào đối với em dâu." Chị dâu hai Đường bĩu môi: "Hèn gì đợt Tết thấy em dâu không về nhà."

Anh hai Đường gắp dưa muối bỏ vào trong bát, trộn lên vài cái mới tới ngồi ăn chung, ăn được hai đũa liền nói: "Vậy nên cha mới nói họ đối xử với em dâu rất tốt, chúng ta vẫn có thể qua lại với nhau mà."

"Ừ ha, em ngốc quá." Chị dâu hai Đường đỏ mặt, Đường Văn Tuệ ở bên cạnh khẽ cười sau đó cô ấy liền đứng dậy cầm bình nước đi qua chỗ khác.

Cha con Chương Nam Tuyền đang ở bên kia.

Cha Đường không cản Đường Văn Tuệ, ông rất hài lòng về Chương Nam Tuyền.

"Văn Tuệ cũng đã mười tám, cha, có phải mình nên tính tới chuyện đó rồi hay không?"

Anh hai Đường hỏi.

Cha Đường gật đầu: "Chuyện này bên phía nhà họ Chương sẽ lo liệu, chúng ta không cần phải vội."

Đúng vậy, người sốt ruột cưới vợ không phải là nhà họ Đường họ mà là nhà họ Chương.

Bên ngoài hẻm Trường Nhai có người bán bánh bỏng gạo, lúc Phong Ngọc Lan đang đi về nhà cùng với Đường Minh Sơn thì vô tình gặp phải.

Vì vậy, cả hai liền mua ít đem về, khi đi ngang qua nhà họ Lâm, thấy Vĩnh Bình nên đưa một cây cho cậu bé, Vĩnh Bình nói cảm ơn rồi chạy về nhà bẻ đi hai phần ba của cây bánh để lại và cầm một phần ba số bánh còn lại lên ăn.

Sau khi ăn xong mới lại chỗ của Phong Ngọc Lan chơi.

Thỉnh thoảng cậu bé còn giúp làm việc nhà.

Tỷ như bây giờ Đường Minh Sơn đi làm cá thì cậu bé sẽ giúp dọn bát từ phòng bếp ra.

Khi Phong Ngọc Lan đến đây liền lấy cái bình đựng đồ chua đã không được cậu Lưu sử dụng nhiều năm đem đi rửa sạch, sau đó ngâm củ cải xanh, lâu rồi chưa ăn cá nên cô muốn làm cá nấu dưa chua.

"Tối nay Vĩnh Bình ở lại đây nếm thử món cá của dì Phong làm nha." Cô nói với Vĩnh Bình.

Vĩnh Bình lắc đầu: "Bà nội bảo hôm nay nhà có khách tới."

"Thế à?"

Phong Ngọc Lan nghe vậy cũng không nói gì thêm, một lát sau chú Lâm và những người khác cũng đã về, còn Vĩnh Bình thì trở về nhà.

Cậu Lưu lau xe đạp qua một lần rồi mới tới dọn cơm ăn.

Nhà bên cạnh có vẻ rất náo nhiệt, xem ra là có không ít người tới.

Nhưng sau khi bọn họ dùng bữa xong xuôi, khi đang ngồi ở nhà trên nói chuyện với cậu Lưu liền nghe thấy ở cách vách hình như đang có tranh cãi.

Sau khi nghe rõ liền biết đó là thím Lâm và chú út Lâm.

Cậu Lưu cầm cốc sứ lên uống một ngụm trà: "Haiz, cậu đã nói làm vậy là không được nhưng họ không thèm nghe, nếu để thằng út tức đến nỗi dọn ra ký túc xá thì họ mới biết hối hận."

Lúc này Phong Ngọc Lan mới biết, hóa ra người khách mà Vĩnh Bình nói lại là cô gái và người nhà của cô ấy mà thím Lâm muốn giới thiệu cho chú út Lâm.

Chú út Lâm đang vui vẻ về nhà ăn cơm, kết quả lại phát hiện trong nhà có khách, hơn nữa cha mẹ đối phương lại nhìn chằm chằm đánh giá anh ấy nên chú út Lâm hiểu ra hết mọi chuyện.

Lúc ăn cơm anh ấy không nói gì, nhưng sau khi cả nhà cô gái kia rời đi rồi thì lập tức cãi nhau kịch liệt với thím Lâm.

Rất nhanh chú út Lâm liền chạy qua đây, cậu Lưu có vẻ đã quá quen với bộ dạng trốn qua nhà mình của anh ấy.

Buổi tối, thay vì trở về nhà thì chú út Lâm lại ngủ ở phòng khách nhà họ Lưu.

Đến lúc vợ chồng Phong Ngọc Lan về nhà nấu cơm trưa liền thấy thím Lâm đang nghẹn ngào tâm sự với mấy thím khác ở trước cửa.

"Không phải vì tôi muốn tốt cho nó hay sao, cuối cùng nó lại trực tiếp dọn đồ ra ký túc xá ở!"

Chú út Lâm đã dọn ra khỏi nhà giống như lời cậu Lưu nói.

Thế nên thím Lâm và chú Lâm tới tìm cậu Lưu kể khổ.

Trên bàn có rất nhiều đậu phộng và vài cốc rượu, Đường Minh Sơn và Phong Ngọc Lan ngồi chung với nhau, bên cạnh là Vĩnh Bình, đối diện là cậu Lưu, ngồi cạnh ông chính là vợ chồng thím Lâm.

Tửu lượng của Phong Ngọc Lan không được tốt, cô chỉ ngồi bóc đậu phộng cho mình và Vĩnh Bình rồi nghe bọn họ nói chuyện.
 
Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian
Chương 161: Chương 161



Đường Minh Sơn cũng uống có một ít, đa số là ngồi rót rượu cho bọn họ.

"Nó đã ngoài hai mươi rồi, những người bằng tuổi nó trong con hẻm nhỏ này không phải là đang đi xin hỏi cưới thì cũng đã làm cha rồi, còn nó thì lại không thèm nghe lời bọn tôi." Thím Lâm uống một ngụm rượu lớn sau đó tặc lưỡi nói: "Tôi biết nó nhớ tới chuyện của thằng cả, nhưng thằng cả không chịu trở về, chỉ biết chạy theo con bé nhà họ Hoa kia thì có được lợi ích gì đâu."

"Chúng ta viết thư cho thằng cả để nó khuyên thằng út thì cũng thế thôi, thằng út đã nói là ngày nào thằng cả còn chưa kết hôn thì ngày đó nó cũng sẽ không lập gia đình, mọi người nghĩ xem chuyện này có nhức đầu không chứ..."

Chú Lâm bỏ một hạt đậu phộng vào trong miệng.

Hôm nay là thứ bảy, hiếm khi chú Lâm và cậu Lưu mới xin nghỉ phép cùng ngày với nhau nên mới sáng sớm đã tụ tập nói chuyện.

Cậu Lưu khẽ hừ một tiếng, cầm cốc rượu lên nói: "Lúc trước tôi đã khuyên hai người đừng có làm như vậy, nó sẽ bỏ chạy cho mà coi nhưng hai người lại không tin, bây giờ thì hay rồi, nó dọn thẳng ra ký túc xá luôn, tôi nghĩ nó không dễ gì mà trở về đâu."

Chú Bồ ở đối diện chắp tay ra sau lưng cười tủm tỉm bước vào trong sân nhà bọn họ: "Ồ, mọi người đều đang ở đây sao? Tôi tới ngồi chơi một chút."

Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn đứng dậy, mời ông ấy ngồi, Đường Minh Sơn đem một cái cốc sạch tới: "Mời chú Bồ ngồi."

"Thôi, cháu cứ kệ chú đi." Chú Bồ định nói mình ngồi ở đâu cũng được.

"Không có gì đâu ạ, chúng cháu cũng đang chuẩn bị đến tiệm sách Phú Cường."

Đường Minh Sơn cười nói.

"Vậy được rồi." Chú Bồ yên tâm ngồi xuống, Vĩnh Bình cũng rời bàn đi ra ngoài với bọn Phong Ngọc Lan.

Thấy ông ấy vui vẻ đi tới đây, chú Lâm hỏi: "Có chuyện vui sao?"

"Con bé lớn của tôi viết thư về nói là chấp nhận xin nghỉ trở về đi xem mắt." Chú Bồ mỉm cười nói.

Con gái lớn của ông ấy từ nhỏ đã thích anh cả Lâm, mấy năm nay ở nông thôn làm thanh niên tri thức ở viện giáo dục thanh niên với anh cả Lâm và những người khác, chắc là cảm thấy mình có đợi nữa thì cũng không có kết quả, vì vậy cô ấy liền gửi thư về bày tỏ mình đồng ý chuyện đi coi mắt.

Thanh niên tri thức một năm được về nhà hai lần, không thể ở lại quá lâu nhưng có rất nhiều thanh niên tri thức bởi vì ở xa nhà nên một năm cũng không về nhà được một lần.

Vừa nghe con gái lớn nhà họ Bồ đồng ý về coi mắt, vợ chồng chú Lâm đều rất vui, trước kia bọn họ xem đối phương như con dâu lớn mà đối đãi, nhưng con trai họ thì lại không như vậy, chỉ thích mỗi con bé nhà họ Hoa kia.

"Vậy thì tốt quá, khi nào con bé về? Để tôi làm vài món, hai cha con nhất định phải tới ăn..."

Họ ở nhà trên tán gẫu, ba người Phong Ngọc Lan đã đi hết con hẻm tới tiệm sách Phú Cường.

Đầu tiên trả lại sách đã mượn hai ngày trước, sau đó chia ra tìm quyển sách nào đó hay hay để đi mượn tiếp.

Dạo gần đây, hai trường có tổ chức cuộc thi học tập, nếu giành được hạng ba thì không chỉ có tiền thưởng mà còn được tăng thêm tín chỉ, vì vậy hôm nay hai người tới mượn sách đều có liên quan đến cuộc thi này.

Mượn sách xong, họ liền đi ra chợ nông sản mua đồ ăn, việc mua đồ ở thành phố lớn này tiện hơn so với ở huyện, dù có đi sớm hay muộn thì vẫn có đầy đủ các loại thịt.

Thấy hôm nay có nhiều người đến nhà như vậy, Phong Ngọc Lan liền quyết định làm món cá nấu dưa chua: "Vĩnh Bình, lần này cháu nhất định phải ăn thử món cá của dì Phong đấy."

Vĩnh Bình vui vẻ gật đầu, lần trước khi hai người Phong Ngọc Lan từ dưới quê lên thì có mang thư của Nguyên Khang viết cho Vĩnh Bình tới, trong thư không có quá nhiều chữ viết xiêu vẹo, hầu hết đều toàn là hình vẽ của Nguyên Khang.

Các bạn nhỏ dễ dàng hiểu được ý nghĩa của bức tranh của nhau nên Vĩnh Bình luôn cố gắng vẽ ra những điều thú vị trong thành phố bằng bút chì sau đó nhờ Phong Ngọc Lan lần kế tiếp có gửi thư về thì cũng gửi về cho Nguyên Khang.

Lúc Mẹ Đường đón Nguyên Khang về nhà ngang, bác Ngô liền nói họ có thư.

Nguyên Khang vô cùng vui vẻ cầm thư trở về nhà với mẹ Đường.

"Cháu đọc ra được bao nhiêu chữ?"

Mẹ Đường thấy cậu nhóc mở thư ra nhìn, bà ấy vừa chọn thức ăn vừa hỏi.

"Cũng được khá nhiều ạ." Nguyên Khang xấu hổ trả lời.

Thật ra cậu nhóc không hiểu rõ những gì Phong Ngọc Lan viết trong thư, nhưng cậu biết ở trên cùng là tên của mình: "Mẹ bảo cháu phải biết nghe lời bà và chăm sóc ông bà nội cho thật tốt."

"Giỏi lắm."

Mẹ Đường mỉm cười trả lời.

Sau khi phát hiện bên trong có thư của Vĩnh Bình, Nguyên Khang càng hớn hở hơn: "Vĩnh Bình nói anh ấy và bạn của mình lăn vòng được hạng nhất, còn nói người nhà gây gổ khiến một người bỏ nhà ra đi rồi nên anh ấy rất buồn."

Mẹ Đường nghe cậu nhóc thuật lại trôi chảy như vậy nên bà cũng tò mò đi tới nhìn xem liền phát hiện trên tờ giấy có rất nhiều hình vẽ to nhỏ, có mấy đứa bé lăn vòng sau đó trên đầu một người trong số đó ghi số "1" và một người bạn nhỏ đứng khóc ở bên cạnh, một người lớn khác bước ra ngoài cửa.

"Thì ra là có ý nghĩa như vậy."

Mẹ Đường gãi đầu: "Vẽ đẹp lắm, rất sinh động, phía dưới có nghĩa là gì?"

Một đám người vây quanh một nồi cá, hai người trong số họ có con số "0" trên đầu.

"Anh Vĩnh Bình nói, mẹ làm cá cho họ ăn, hai người này chính là cha và mẹ."

Nguyên Khang vui vẻ chỉ vào hai người có số trên đầu.

"Vì sao trên đầu lại có cái này?"

"Bởi vì con tên là Nguyên Khang, trên đầu cha mẹ có quả trứng nghĩa là họ là cha mẹ của Nguyên Khang."

Nguyên Khang hiểu rõ nói.

Mẹ Đường: “… Ồ.”

Phong Ngọc Lan cũng phát hiện Vĩnh Bình rất có thiên phú về phương diện này, vì thế cô liền nói với thím Lâm.

Thím Lâm để chuyện này ở trong lòng, bà ấy đến chỗ có điện thoại sau đó gọi đến nơi làm việc của chú út Lâm, đến khi chú út Lâm chạy tới bắt máy liền nghe tiếng của mẹ ở đầu dây bên kia kêu anh ấy xin nghỉ phép trở về một chuyến để bàn bạc về chuyện của Vĩnh Bình.

Chú út Lâm vốn không muốn trở về vì sợ mình sẽ bị lừa, nhưng sau một hồi suy đi tính lại thì vẫn nên trở về thì hơn.

"Đưa Vĩnh Bình đến chỗ thầy Từ học vẽ sao?"

Sau khi nghe cha mẹ nói, chú út Lâm có chút kinh ngạc.

Thầy Từ sống ở ngõ số ba, là một giáo viên dạy vẽ, nhưng chỉ vì một chút "hiểu lầm" trước đây liền bị đưa đến nhà giam cải tạo, trong khoảng thời gian đó, vợ của thầy Từ bị bệnh qua đời, con gái của ông ấy không bỏ cuộc mà bôn ba ở khắp nơi mới giành được cơ hội đón thầy Từ về.

Nhưng kể từ đó, ông ấy không bao giờ đến trường học nữa, chỉ ở nhà chăm cháu trai.

"Đúng vậy, con nhìn thử hình mà Vĩnh Bình vẽ đi, nó không được ai dạy hết, nếu không phải chị dâu Phong của con nhắc nhở mẹ thì mẹ cũng chẳng biết đâu."

Thím Lâm cho anh ấy xem bức tranh.

"Nhưng cha mẹ vẫn còn đang băn khoăn, con nghĩ sao? Nếu được thì chúng ta sẽ đưa thằng bé đến đó, học phí thì cha mẹ sẽ lo, con không cần lo lắng."

Chú út Lâm dĩ nhiên là đồng ý, anh ấy còn bày tỏ rằng mình cũng muốn phụ một ít tiền nhưng bị thím Lâm từ chối.

Lúc Vĩnh Bình nhận được thư vẽ của Nguyên Khang thì cậu bé đã đến chỗ thầy Từ học rồi.

Sau khi thím Lâm nhìn tranh vẽ của Nguyên Khang, bà ấy cảm thấy cậu nhóc cũng rất có thiên phú: "Nếu không thì kỳ nghỉ hè dẫn nó đến đây đi, để nó đến học chỗ thầy Từ một ít có được không?"

Phong Ngọc Lan có chút xao động, vì vậy cô liền bàn bạc với Đường Minh Sơn.

Đường Minh Sơn nói: "Để coi nó có hứng thú hay không đã, lúc trước Vĩnh Bình không vẽ thư thì cũng rất thích vẽ tranh, nhưng thằng bé thích thì không có nghĩa là Nguyên Khang cũng vậy."

"Cũng đúng."

Thời gian tiếp theo, Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn đều cố hết sức trong các cuộc thi, trong đó có một vài thành tích không tệ, có người chỉ được tặng quà vì đã tham gia.

Môn nào dễ hơn thì họ tham gia tranh tài môn đó, cuộc sống từ đó ấm no, hạnh phúc.

Kỳ nghỉ hè đầu tiên ở đại học đã đến, Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn quét dọn nhà họ Lưu từ trong ra ngoài một lần, thậm chí còn lấy quần áo mùa đông ra giặt rồi phơi nắng, cuối cùng xếp chồng từng cái vào trong hòm.

Lúc này, họ mới tạm biệt cậu Lưu quay về huyện.

Khi họ đến nhà ngang, mẹ Đường đã dẫn Nguyên Khang về quê.

Nhưng họ có giữ chìa khóa, hai người về đây chủ yếu là đi thăm vài người bạn cũ, vì vậy cũng không cần quá vội vàng.

Tống Chi mang một cái bụng bự, kéo Phong Ngọc Lan tới nói chuyện: "Em nhớ chị muốn chết! Hai ngày trước em còn định viết thư cho chị, nhưng anh Quân nói có thể mấy ngày nữa hai người sẽ về tới đây nên em mới không viết nữa."

Phong Ngọc Lan mỉm cười: "May là cô không viết chứ nếu không lại lãng phí tem mất rồi."

Thím Điền và những người khác đều kéo tới nhà thăm bọn họ, chị dâu Triệu thì không có ở nhà nhưng vẫn có Triệu Thiên tới đây dùng bữa với họ.

"Cãi nhau nên về nhà cha vợ ở mấy ngày rồi." Triệu Thiên uống một ngụm rượu: "Dạo gần đây cứ gây gổ với nhau mãi, nếu không phải vì Niếp Niếp chưa được nghỉ thì cô ấy đã sớm bỏ đi rồi."
 
Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian
Chương 162: Chương 162



Đường Minh Sơn rót rượu cho anh ta: "Ầm ĩ chuyện gì vậy?"

"Haiz, còn không phải là vì chuyện đi công việc sao." Triệu Thiên có chút ủ rũ: "Dù không muốn thăng tiến nhưng tôi cũng phải ráng bò lên thôi."

Thằng cả và thằng hai đang lớn lên từng ngày nên cái nhà này ngày càng chật, bây giờ trời lại nóng như vậy nên ngủ ở đâu cũng thấy nóng.

Thấy anh cả Vương và chú Điền được lên chức, chị dâu Triệu có thể không tức giận sao?

"Chú Điền và anh cả Vương muốn đến ký túc xá mới ở sao?"

Nhà máy sản xuất giấy vừa xây lại ký túc xá, khác với nhà ngang, mỗi căn nhà ở ký túc xá đều có diện tích khoảng sáu mươi mét vuông, lớn hơn nơi này.

Sinh hoạt cũng thoải mái.

"Ừ, tháng sau sẽ dọn vào."

Triệu Thiên gật đầu: "Nên vợ của tôi rất sốt ruột, cô ấy sợ rằng cả đời tôi chỉ có thể mãi để họ sống ở đây thôi."

Phong Ngọc Lan chỉ im lặng ngồi ở một bên lắng nghe, cô cũng không có nói gì nhiều.

Hôm sau, sau khi ăn trưa ở nhà Tống Chi, hai người liền ngồi trên xe bò của chị dâu Hồng đem đồ về đội sản xuất.

Đã lâu không gặp, nhìn chị dâu Hồng vô cùng phấn khởi, nghe chị ấy nói mới biết, con của chị ấy thi đậu trường trung học phổ thông, một đứa thi đậu trung cấp, đứa út cũng học rất giỏi nên đương nhiên chị ấy rất vui.

"Chúc mừng chị."

Hai người thành tâm chúc mừng.

"Chị cảm ơn." Chị dâu Hồng vui sướng: "Chị cũng không dám hy vọng quá xa vời, trong nhà có một đứa là sinh viên đại học như hai em thì chị đã hài lòng lắm rồi."

"Nhất định sẽ có." Phong Ngọc Lan nói.

Một mình chị dâu Hồng nuôi ba đứa con rất vất vả, nhưng chị ấy vẫn rất lạc quan, không sợ cực khổ hay mệt mỏi, mấy đứa con của chị ấy cũng biết phụ giúp việc nhà, có những đứa con như vậy, cuộc sống về sau của họ sẽ tốt lên.

Nguyên Khang và đám Xuyên Tử chạy khắp nơi ở trong đội, khi thấy vợ chồng Phong Ngọc Lan tới, cậu nhóc còn nghĩ mình đang bị hoa mắt: "Anh Xuyên Tử, hai người kia thật giống cha mẹ em."

Xuyên Tử lập tức đánh lên vai cậu nhóc: "Giống đâu mà giống, chính là họ mà!"

Nguyên Khang gào khóc, giống như một quả pháo nhỏ bay thẳng về phía con đường mòn ở bên kia: "Mẹ! Cha!"

"Ừ!"

Hai người lần lượt trả lời, bên trong khe núi vang lên tiếng của bọn họ.

Nguyên Khang chạy nhanh hơn.

“Chậm một chút!”

Thấy nó không ngừng mà đi về phía bên này, Phong Ngọc Lan lại hô một tiếng.

Vừa dứt lời, chỉ thấy Nguyên Khang té phịch một cái, Đường Minh Sơn rất không khách sáo nở nụ cười.

Phong Ngọc Lan vỗ nhẹ cánh tay anh: “Ngã rồi anh còn cười được.”

“Bản thân nó không nhìn đường.” Mặc dù nói như vậy, nhưng bước chân của hai người vẫn nhanh hơn.

Lúc Nguyên Khang chạy đến trước mặt, có hơi xấu hổ mà xoa xoa mông: “Mẹ, con đã nghe thấy mẹ nói chậm một chút rồi, nhưng con vẫn ngã.”

“Lần sau không được chạy quá nhanh, nếu không ngã thì có thể không phải là m.ô.n.g đau, mà là hàm răng.”

Phong Ngọc Lan nghĩ tới trong ngõ nhỏ có một đứa bé, bởi vì muốn chơi đùa với các anh chị, không ngừng đuổi theo ở phía sau, kết quả chân trái vướng vào chân phải, chiếc răng cửa vừa mới mọc ra không được bao lâu liền bị đập gãy.

Nguyên Khang nghe nói như vậy, lập tức bưng kín miệng của mình, trong mắt mang theo sợ hãi: “Con không muốn bị rụng răng!”

“Vậy thì nhìn đường đi.” Đường Minh Sơn ý bảo nó đi ở đằng trước: “Ai ở trong nhà vậy?”

“Bà nội ạ, ông nội bọn họ đi thu hoạch lúa rồi.” Nguyên Khang lại vui vẻ, vui vui sướng sướng mà đi ở phía trước: “Con lại được một tờ giấy khen! Cha, mẹ, sau khi cha mẹ về phải xem kỹ một chút nhé.”

“Được.”

Hai người bao lớn bao nhỏ phía sau đáp lời, trên đường gặp người khác còn phải dừng lại nói vài câu, sau đó tiếp tục đi về nhà.

Biết họ trở về mấy ngày nay cho nên mẹ Đường vẫn luôn ngóng trông, nghe thấy A Tráng chạy tới nói họ đã trở về, mẹ Đường lộ ra nụ cười thật tươi.

Ngược lại cũng không vội đi ra ngoài đón người, mà là kéo ống tay áo lên rửa tay, vào nhà bếp bắt đầu nấu trứng đường.

Đợi khi Phong Ngọc Lan bọn họ về đến nhà, nghênh đón chính là món trứng đường tình yêu của mẹ già nấu, mỗi người sáu quả trứng gà, quả thật là phong phú.

Một mình Phong Ngọc Lan không ăn hết sáu quả, vì vậy cưỡng ép chia cho mẹ Đường còn có Nguyên Khang mỗi người một cái, Đường Minh Sơn cũng chia cho bọn họ.

Vốn định để cho A Tráng đến đây cùng ăn cơm, kết quả A Tráng đã bỏ chạy.

Có lẽ A Tráng nào biết bọn họ đang ăn gì, cho nên đợi một lát sau, bác cả gái mới cười híp mắt sang đây thăm bọn họ.

Bên cạnh còn mang theo Yêu Muội.

Yêu Muội bây giờ đã biết đi rồi, còn biết gọi người.

“Gọi chú ba, thím ba.”

Bác cả gái chỉ chỉ hai người Phong Ngọc Lan, nói với Yêu Muội.

Yêu Muội nhìn chằm chằm vào bọn họ, nhỏ giọng gọi một tiếng, Phong Ngọc Lan lấy bánh táo mua từ thành phố về, chia cho con bé ăn, rất nhanh Yêu Muội liền dính lấy cô không đi nữa.

A Tráng và Nguyên Khang cầm lấy bánh táo của họ đi ra cửa, biết Xuyên Tử còn có hai nhóc con đang ở gần đó, Đường Minh Sơn còn cho Nguyên Khang nhiều hơn vài miếng, để nó chia cho bọn Xuyên Tử ăn.

Xuyên Tử đã hiểu chuyện rồi, biết mẹ của mình không phải mẹ kế, cộng thêm sau này lại có thêm một em gái, ở nhà còn có thể giúp đỡ làm việc một chút.

“Vốn dĩ muốn đưa đi học nhưng ông nội cậu bé không đồng ý, nói thằng nhóc choai choai có thể giúp đỡ kiếm tiền trong nhà rồi, nhất quyết không trả tiền, không cho đi.”

Nói đến việc Xuyên Tử đi học, mẹ Đường liền lắc đầu theo.

“Xuyên Tử lớn hơn một tuổi so với A Tráng đấy.” Bác cả gái cũng lắc đầu theo: “Chỉ có điều ông nội nhà họ quyết định, cũng không còn cách nào khác.”

Gia chủ của cả nhà không đưa tiền, con dâu có thể lấy sao?

Lại nói đến trong đội sản xuất, Nguyên Khang là nhỏ tuổi nhất nhưng lại đến trường sớm nhất, mặc dù là nhà trẻ nhưng nó cũng học không ít.

Nhớ tới chuyện vẽ tranh, Phong Ngọc Lan nói với Đường Minh Sơn một tiếng rồi liền đi ra ngoài.

Vừa ra cửa sân, đã nhìn thấy Nguyên Khang và A Tráng nhảy nhót từ ngã rẽ trở về, Phong Ngọc Lan vẫy tay với Nguyên Khang, Nguyên Khang nói một tiếng với A Tráng rồi chạy về.

“Mẹ.”

Nguyên Khang cọ đến bên cạnh Phong Ngọc Lan, tràn đầy ỷ lại.

“Nguyên Khang, con có muốn học vẽ tranh không?”

“Vẽ tranh?”

“Đúng vậy, không phải con với Vĩnh Bình thích vẽ hình ảnh sao? Có phát hiện ra hai tháng này bức tranh của thằng bé càng ngày càng đẹp không?”

“Có.” Nguyên Khang gật đầu: “Anh Vĩnh Bình rất giỏi.”

“Vậy con có muốn học không?”

Phong Ngọc Lan ngồi xổm xuống, nhìn đứa trẻ ngày càng lớn này hỏi.

Nguyên Khang suy nghĩ cẩn thận một chút, khi A Tráng đi đến trước mặt bọn họ, mới nói với Phong Ngọc Lan: “Con không muốn học vẽ tranh, con thích đếm, sau này con còn muốn làm bác sĩ nữa.”

Phong Ngọc Lan sờ sờ đầu của nó: “Được.”

Tiếp đó lại sờ cái đầu trọc nhỏ của A Tráng một cái: “Sao cháu lại cạo trọc đầu thế?”

Nguyên Khang nhếch miệng cười một tiếng, mặt của A Tráng đỏ lên.

“Anh A Tráng bị ngã sau gáy, đổ máu, ông nội lớn bảo cạo trọc đấy.”

Nghe vậy, Phong Ngọc Lan bảo A Tráng xoay người sang chỗ khác, nhìn nhìn phía sau gáy của thằng bé, thật đúng là phát hiện ra một vết nhỏ màu trắng: "Ôi chao, nhìn hơi nghiêm trọng, sao ngã vậy?"

A Tráng thật thà nói: "Lúc tan học ham chơi, trời sắp tối rồi cũng chưa tới đội sản xuất của chúng ta, cháu sợ cha mẹ bọn họ lo lắng nên cố sức mà chạy, sau đó vấp phải tảng đá, ngã xuống sườn núi, nếu không phải cha cháu tới tìm cháu đúng lúc nhìn thấy, có thể cháu sẽ bị thương nặng hơn.”

“Sau khi đầu của anh A Tráng khỏe lại, còn bị bác cả đánh đấy.” Nguyên Khang chậc một tiếng, khoa tay múa chân một cái: “Cây gậy to như vậy, đánh anh A Tráng đến nỗi ngày hôm sau cũng không thể dậy nổi.”

Lúc A Tráng bị đánh, đúng lúc Nguyên Khang nghỉ định kỳ về nhà, cho nên biết rất rõ.

Mà anh họ cả cũng nghĩ thằng nhóc này nghỉ định kỳ không đến trường học, cho nên mới tính sổ.

“Không nói nữa không nói nữa.” A Tráng cảm thấy mất mặt muốn chết, che miệng Nguyên Khang không cho nó nói, hai người ở cửa sân nhỏ vui đùa ầm ĩ.

Rất nhanh Đường Minh Sơn lại dắt Yêu Muội ra tìm bọn họ: "Thấy em đi rồi, cứ nhìn ra bên ngoài suốt thôi.”

“Đến đây, thím ba ôm một cái.” Phong Ngọc Lan vươn tay về phía Yêu Muội, Yêu Muội buông tay đang dắt Đường Minh Sơn, xiêu xiêu vẹo vẹo vọt tới trước mặt Phong Ngọc Lan, vươn bàn tay nhỏ ngắn ôm lấy Phong Ngọc Lan.

Trên người đứa bé sạch sẽ thơm tho, vừa nhìn đã biết là được chăm sóc rất tốt, trên người còn mang theo một mùi sữa, Phong Ngọc Lan ôm Yêu Muội hít hít em bé: “Thật nghe lời.”

Đường Minh Sơn cười nhìn cô, Phong Ngọc Lan ngẩng đầu lên liền đối mắt với anh: “Nhìn cái gì?”

"Anh đang nghĩ nếu chúng ta có một đứa con gái, vậy sẽ xinh biết bao nhiêu.”

Mặt Phong Ngọc Lan đỏ lên, về chuyện con cái, Đường Minh Sơn và cha mẹ chồng cũng không ép cô, lúc nhận được thư thông báo trúng tuyển, mẹ chồng còn cố ý tìm cô nói chuyện, đại học quan trọng, con cái từ từ sẽ đến không cần sốt ruột.

“Hy vọng lớn lên giống em, chiều cao giống anh.”

Đường Minh Sơn nghe vậy tưởng tượng một chút, con gái có khuôn mặt xinh đẹp của Phong Ngọc Lan, lại có chiều cao như mình...

Thấy anh khẽ nhíu mày, Phong Ngọc Lan liền biết anh đang suy nghĩ cái gì: “Chuyện vẫn chưa có bóng dáng đâu, bây giờ anh nghĩ ngợi lung tung làm gì.”

“Cũng đúng.”

Đường Minh Sơn cười khẽ, cùng cô mang theo Yêu Muội và bọn Nguyên Khang đi lòng vòng ở xung quanh.
 
Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian
Chương 163: Chương 163



Trong phòng bác cả gái cười hỏi mẹ Đường: "Hai vợ chồng thằng ba cũng về rồi, khi nào thì xử lý chuyện của Văn Tuệ đây?"

“Cứ chờ họ về.” Mẹ Đường cười híp mắt gật đầu: “Lại chọn một ngày tốt lành liền quyết định chuyện hôn sự.”

“Được, được.” Bác cả gái cười đến nếp nhăn bên khóe mắt đều tụ lại cùng một chỗ.

Buổi trưa mọi người đều trở về ăn cơm, sợ mẹ Đường một mình bận không chịu nổi, chị dâu hai Đường hoặc Đường Văn Tuệ đều sẽ thay phiên nhau trở về trước giúp đỡ làm bữa trưa.

Bởi vì thu lương thực vừa mệt vừa nóng, cho nên ăn cũng rất nhiều.

Chờ khi chị dâu hai Đường về đến nhà, phát hiện thức ăn đều sắp xong rồi, bánh bao ngô hấp, còn mang cá nuôi được vài ngày ra làm, đó vốn là nhà mẹ đẻ của chị dâu hai Đường đưa tới đấy, ngày hôm đó đã ăn một con.

Còn một con lớn, chị dâu hai Đường nghĩ đến hai vợ chồng thằng ba hai ngày nữa sẽ về, cho nên liền đề nghị muốn nuôi, chờ bọn họ về rồi cùng nhau ăn.

“Chị dâu hai.” Phong Ngọc Lan thấy cô ta về, kéo cô ta vào phòng mình trước: “Nhìn xem có thích không.”

Cô mang về chính là áo ngực, vải có thể làm được hai bộ quần áo mùa thu.

"Ơ kìa, em còn mua thật à.” Sau khi trông thấy áo ngực, mặt của chị dâu hai Đường đỏ bừng lên nhưng cũng thích vô cùng, tiến lên sờ một cái: “Thật mềm mại.”

Cô ta cũng nghe thanh niên trí thức nói phụ nữ thành phố đều mặc áo ngực, cho nên khi Đường Văn Tuệ viết thư cho Phong Ngọc Lan liền hỏi một câu, có phải thật vậy hay không.

Kết quả Phong Ngọc Lan đã mua cho cô ta.

"Em đoán mua cỡ nhỏ, buổi tối chị dâu hai thử xem…”

Trong phòng hai người đóng cửa nói chuyện, Nguyên Khang muốn đi theo sau bị mẹ Đường cười tủm tỉm gọi lại.

“Mẹ cháu cùng bác gái cháu đang nói nhỏ với nhau, cháu không thể đi được.”

“Vì sao không thể đi?”

Nguyên Khang tò mò nói.

“Cháu là người đàn ông nhỏ, không thể nghe mẹ cháu bọn họ nói nhỏ được.”

Mẹ Đường chọc cái đầu nhỏ của nó một cái: "Cháu không tin thì đi hỏi cha cháu đi.”

Đường Minh Sơn bị ép nhận nồi, thấy Nguyên Khang đi về phía mình bên đây, anh vội vàng nói: "Hết củi rồi, Nguyên Khang, con đến sân sau ôm hai cây củi đến đây.”

Kết quả Nguyên Khang không mắc mưu, hai tay chống nạnh, hất cằm nhỏ lên chỉ bếp lò bên kia: "Bánh bao sắp phồng đến cái nồi rồi, còn đốt nhà bếp gì nữa.”

Đường Minh Sơn: ...

Mẹ Đường ở một bên cười không ngừng được: "Đứa nhỏ này thông minh thật, bây giờ không dễ lừa.”

Cũng may lúc này Phong Ngọc Lan đã tới rồi, Đường Minh Sơn thở dài, cầm lấy cặp gắp than lên bỏ thêm một chút củi vụn vào trong bếp lò để giữ ấm trong nồi.

Vài phút sau, chị dâu hai Đường đi ra, mặt của cô ta vẫn còn đỏ, sau khi mẹ Đường nhìn thấy cũng không trêu cô ta: “Nguyên Khang, ra ruộng gọi ông nội cháu về ăn cơm thôi.”

“Được ạ!”

Nguyên Khang giống như là một tướng quân được nhận nhiệm vụ vậy, lập tức liền chạy ra ngoài.

“Chậm một chút, nhìn đường đi.” Phong Ngọc Lan nói sau lưng nó.

“Vâng ạ!”

Tốc độ của Nguyên Khang quả nhiên chậm lại.

Lần này bọn họ trở về mua đồ cho mọi người trong nhà, Phong Ngọc Lan phụ trách phái nữ trong nhà, Đường Minh Sơn phụ trách quà cho phái nam.

Phong Ngọc Lan mua cho ba người mẹ Đường đều giống nhau, vải có thể làm được hai bộ quần áo, áo ngực, còn có bánh táo.

Buổi tối cùng nhau ở bờ sông nghịch nước, Đường Văn Tuệ và chị dâu hai Đường đều theo sát cô, ba người thấp giọng nói chuyện, mặt đỏ rực.

Anh em Đường Minh Sơn thì đưa Nguyên Khang xuống nước hóng mát.

Người đến bờ sông không ít, nhưng đều là người lớn mang theo trẻ con, bảo đảm an toàn của bọn trẻ.

Sau khi thu hoạch vụ thu kết thúc, cả nhà làm một bữa cơm vô cùng phong phú, ăn cơm xong, nhà bếp bên kia cũng thu dọn xong, cha Đường gọi người một nhà vào trong sân một bên hóng mát, một bên mở cuộc họp gia đình.

“Hôm nay chúng ta muốn nói chính là, là chuyện đính hôn của Văn Tuệ và Nam Tuyền, nhà họ Chương bên kia đã mời trưởng bối có đức cao vọng trọng nhất đội sản xuất tới đây để đề cập chuyện đính hôn, chọn ngày là nhà gái chúng ta chọn, nhà trai sẽ tới cửa đưa sính lễ.

Lúc trước Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn cũng biết chuyện này trong thư, cho nên nghe vậy cũng không kinh ngạc, họ nghiêm túc lắng nghe.

Mặt Đường Văn Tuệ đỏ nhất, cây quạt trong tay che đi nửa khuôn mặt của cô ấy cũng có thể nhìn thấy, mẹ Đường cười vỗ vỗ bả vai cô ấy.

"Còn ngượng ngùng, con đã tròn mười tám rồi, đính hôn xong, mẹ và cha con còn có ý định giữ con lại hai năm, Nam Tuyền cũng không có ý kiến, cậu ấy còn nói tranh thủ hai năm này sửa lại nhà."

"May mà là một đội sản xuất, cũng không xa, nếu không, con còn muốn để em gái ở nhà mười mấy năm nữa rồi nói sau.”

Anh hai Đường nói xong vẫn cảm thấy khó chịu: "Cho dù là ở nhà cả đời, chúng ta cũng nuôi nổi.”

Nói xong liền bị mẹ Đường và chị dâu hai Đường mỗi người đánh một cái.

“Con nói gì đấy hả?”

“Anh có thể trông mong em gái mình tốt hơn một chút được không hả?”

Anh hai Đường bị đánh mặt bối rối, anh ấy nói sai cái gì rồi sao?

Phong Ngọc Lan nhịn cười, cha Đường trừng mắt nhìn anh hai Đường một cái rồi nói tiếp chuyện tiệc đính hôn.

Một số gia đình làm, một số gia đình không làm.

Ý của nhà họ Chương bên kia là muốn làm, vì vậy đương nhiên nhà họ Đường bên này cũng muốn.

Tiệc đính hôn này chính là mời thân thích của cả nhà mình đến ăn cơm, hai đứa nhỏ cùng lộ diện, mọi người cũng biết hai nhà bọn họ đã kết thân.

Sau khi Phong Ngọc Lan nghe xong nói: “Cha, mẹ, bữa tiệc để con phụ trách nấu ăn.”

“Chỉ đợi câu nói này của con thôi.” Mẹ Đường cười híp mắt gật đầu: “Tài nấu nướng của con đã nổi tiếng hết đội sản xuất của chúng ta đấy.”

“Vậy con và anh hai sẽ tự tay làm đồ dùng trong nhà, để sau này em gái mang qua.”

Đường Minh Sơn nói.

“Chuyện đồ dùng trong nhà các con đừng quan tâm.” Cha Đường cười nói: “Cha và bác cả các con, chú ba bọn họ sẽ cùng thương lượng, giống như chị họ các con xuất giá vậy, mấy người trưởng bối chúng ta đặt mua.”

Anh hai Đường có chút khó chịu: “Vậy chúng ta cũng không giúp được gì.”

“Sao lại không giúp được chứ, có rất nhiều công việc mà.” Chị dâu hai Đường che miệng cười một tiếng: “Anh đừng có gấp.”

Phong Ngọc Lan ngược lại hiểu được, cô em chồng xuất giá, người làm anh, chị dâu như họ sẽ luôn làm đồ cưới là chủ yếu, nhưng mà thêm của hồi môn vẫn là được đấy, phải xem tâm ý của chính mình, tặng cái gì cũng được.

Nguyên Khang ngồi chính giữa Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn, nghe những người lớn nói rất lâu, lúc đang tắm cùng Đường Minh Sơn, nó hỏi: "Dì phải lập gia đình rồi ạ?"

“Còn phải đợi hai năm.” Đường Minh Sơn giội một gáo nước lên người.

Nguyên Khang vừa dùng xà phòng tạo bong bóng, vừa tiếp tục hỏi: “Là chú Chương sao?”

Đường Minh Sơn nhìn nó một cái: “Đúng vậy.”

Nguyên Khang gật đầu: “Chú Chương c*̃ng không tệ, có thể.”

Lời nói lão luyện này, làm cho Đường Minh Sơn xoa đầu nó một cái: “Con cũng hiểu à.”

Nguyên Khang cười hì hì, tắm rửa xong để tóc còn ướt sũng đi ra ngoài.

Phong Ngọc Lan cũng vừa tắm xong đi ra, thấy đầu tóc ướt sũng của nó, liền dùng khăn khô lau cho nó.

"Mới vừa tắm xong, không được nhảy nhót chơi đến người đầy mồ hôi, biết không?"

“Biết rồi ạ.”

Nguyên Khang đi tìm A Tráng chơi một lát.

Trên bầu trời đêm treo một vầng trăng lớn, bên cạnh là vô số ngôi sao sáng, buổi tối như vậy, cho dù là đến đêm khuya, không mang theo đèn dầu cũng có thể nhìn thấy đường.

Cho nên Nguyên Khang chúng nó buổi tối cũng thích cùng nhau chơi đùa, bắt đom đóm gì gì đó.

Ngày được chọn vào mùng ba tháng tám âm lịch, lịch mới là cuối tháng tám, qua vài ngày nữa, bọn Phong Ngọc Lan sẽ về thành phố học.

Mới sáng sớm, trong nhà đã bắt đầu bận rộn.

Bên nhà gái ăn cơm trưa, bên nhà trai ăn cơm tối, cho nên bên này phải bận rộn rất nhiều.

Phong Ngọc Lan là người phụ trách nấu ăn, tất nhiên cũng đi theo chuẩn bị thức ăn gì gì đó.

Nguyên Khang mặc một bộ quần áo mới do Phong Ngọc Lan vừa làm cho nó, ở trong đám người giúp đỡ cầm cái này, đưa cái kia, cũng là một bé bận rộn.

Đường Văn Tuệ mặc một bộ quần áo mới do mình làm, tết hai b.í.m tóc lớn, đang ở trong phòng soi gương lau mặt.

Cô ấy cũng theo Phong Ngọc Lan học một ít kỹ xảo trang điểm, chỉ có điều hôm nay vẫn hơi nóng, Đường Văn Tuệ cũng không có bôi quá nhiều thứ lên mặt, chỉ dùng bút than tô lông mày, lại thoa một chút son môi mà Chương Nam Tuyền đã mua cho cô ấy.

Cô gái mười tám tuổi có chỉnh trang như thế nào c*̃ng đều rất xinh đẹp, cô ấy mở cửa phòng đi ra ngoài liền bị mẹ Đường kéo tay lại.

Đôi mắt mẹ Đường có hơi đỏ, mặc dù biết hôm nay chỉ là đính hôn vẫn cảm thấy không nỡ: “Đảo mắt thôi con đã thành phụ nữ rồi.”

Đường Văn Tuệ nghe vậy trong lòng cũng chua xót, tiến lên ôm lấy cánh tay của bà: “Mẹ, cho dù con bao nhiêu tuổi c*̃ng đều là con gái của mẹ.”
 
Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian
Chương 164: Chương 164



Lúc này cha Đường đang dọn dẹp bàn ghế đi mượn về với anh em Đường Minh Sơn, thấy bọn họ đỏ mắt đứng đó thì vội vàng nháy mắt với Đường Minh Sơn.

Đường Minh Sơn cười tiến lên nói: "Hôm nay là ngày vui của Văn Tuệ. Mẹ à, chỗ phòng bếp có mấy người A Lan rồi, mẹ không cần phải quan tâm nữa đâu. Mẹ ra ngoài chào hỏi cô gì chú bác đi."

"Yên tâm đi." Mẹ Đường tinh thần phấn chấn đáp: "Mẹ sẽ tiếp đón mọi người thật tốt. Văn Tuệ à, hôm nay con đi theo bên cạnh mẹ đi, không chỉ phải biết mặt mũi người thân nhà chúng ta mà còn phải nhận biết người thân bên nhà Nam Tuyền nữa."

"Con biết rồi mẹ."

Đường Văn Tuệ gật đầu liên tục.

Họ hàng bên nhà cô dâu và chú rể đều nhiều nên trong phòng bếp trừ Phong Ngọc Lan và chị dâu hai Đường ra thì còn có chị dâu họ và Xuân Phân, thím ba,.. chỉ là vẫn rất bận rộn.

"Không đủ dưa leo rồi, phải đi hái thêm một ít."

"Đây đây, sáng nay bác của Nguyên Khang đã hái đủ rồi, đang để sau cửa đấy, nãy không nhìn thấy!"

"Chị dâu ba, chừng này tiêu có đủ không?"

Xuân Phân đưa hạt tiêu đã rửa xong tới cho Phong Ngọc Lan xem. Phong Ngọc Lan đang bận cắt thịt, nghe vậy bèn quay sang nhìn: "Đưa lại gần đây một chút."

Bác cả gái vội vàng đi vào, thấy cả hai bếp đều đang bận nấu nên cầm cái phích nước lên: "Để bác về nhà nấu nước rồi lát nữa lại đưa qua!"

"Ấy, bác gái từ từ thôi." Chị dâu hai Đường tranh thủ quay lại.

"Ai trông Yêu Muội rồi?"

Phong Ngọc Lan nhìn quanh phòng bếp một lần, không thấy Yêu Muội đâu thì lập tức hỏi.

"Yên tâm." Chị dâu họ cười híp mắt trả lời: "Ông nội con bé đưa đi rồi."

Trong phòng bếp bận rộn khí thế ngất trời, ngoài sân cũng đang được mọi người trang trí. Chẳng biết chú ba Đường kiếm đâu về không ít lê núi. Lúc này mọi người đang gói lê lại làm quà, chờ đến khi người thân ra về thì tặng bọn họ làm quà đáp lễ.

Bên nhà họ Chương cũng bận rộn không kém. Mặc dù bên nhà bọn họ làm cỗ vào buổi tối nhưng đồ đạc cần chuẩn bị cũng không ít hơn nhà họ Đường chút nào.

Chương Thục Phân chạy qua chạy lại cả hai đầu, thỉnh thoảng còn làm người truyền lời cho cả hai bên. Mấy đứa trẻ cũng chạy theo cô ấy qua qua lại lại.

Yêu Muội còn nhỏ nên bị ông nội giữ lại không theo kịp. Con bé giận đến mức khóc oà lên.

Mãi đến khi vợ chồng chị cả Đường đưa ba đứa bé tới, Yêu Muội có đôi trai gái sinh đôi làm bạn chơi mới từ từ nín khóc.

Nghe tiếng động náo nhiệt bên nhà họ Đường, có người dân vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, mãi đến khi được người khác nhắc nhở mới biết nhà họ Đường và nhà họ Chương kết làm thông gia.

"Chuyện này tốt quá rồi. Con gái gả ở ngay trong đội sản xuất thì ngày nào cũng có thể gặp mặt nhau."

Một người phụ nữ thở dài nói.

"Đúng thế." Một thím khác gật đầu liên tục: "Con gái tôi gả hơi xa chút nhưng mà bên kia bằng phẳng phì nhiêu nên cuộc sống sau này cũng không kém."

"Đội sản xuất chúng ta còn những thanh niên nào chưa bàn chuyện cưới gả nhỉ?"

"Ôi chà, bà muốn xem trước cho con gái mình một người đấy à?"

Thím kia bị cười nhạo nhưng vẫn thoải mái: "Ở cùng một đội sản xuất nên gốc rễ như nào chúng ta đều biết hết, chẳng phải tốt hơn tìm người bên ngoài à?"

Nghe vậy, mấy người trong nhà có con gái sắp đến tuổi lấy chồng cũng có điều suy nghĩ. Mọi người thấy cũng đúng, ha ha nói cười thêm chút nữa rồi ai về nhà nấy.

Điều đáng nói là sau này Phong Ngọc Lan mới biết được có mấy nhà trong đội đã kết thông gia với nhau.

Buổi trưa ăn bên nhà gái còn buổi tối thì ăn bên phía nhà họ Chương. Mặc dù Phong Ngọc Lan cũng đi làm giúp nhưng không làm bếp trưởng nên thoải mái hơn nhiều.

Sau khi ăn cơm trưa xong, nhà chị cả Đường đã về rồi nên buổi tối sang nhà họ Chương đều là người thân bên nhà trai.

Ăn cơm tối xong, Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn ngồi lại nhà họ Chương một hồi rồi về nhà trước.

Bọn họ đun hai nồi nước sôi, múc mấy gáo vào thùng gỗ rồi thêm chút nước lạnh vào để gội đầu tắm rửa.

Đến khi hai người tắm xong, đang giặt quần áo thì mấy người Nguyên Khang quay về.

"Trong nồi có nước nóng đó, mọi người đi tắm đi."

Đường Minh Sơn nói với mấy người anh hai Đường một tiếng.

Anh hai Đường có uống chút rượu nhưng không say, nghe vậy lập tức đi vào phòng bếp múc nước. Sau khi rinh nước vào nhà tắm, anh ấy để chị dâu hai Đường tắm trước, còn mình thì ngồi ngoài sân hóng mát chút.

Chờ đến khi cả nhà đều đã tắm rửa xong xuôi ra sân ngồi thì không khỏi nói tới chuyện hôm nay.

"Chị dâu họ cứ kè kè theo em gặng hỏi nhà anh Nam Tuyền cho nhà chúng ta bao nhiêu sính lễ, còn hỏi em sẽ ở nhà bao lâu nữa chứ. Em phiền c.h.ế.t mất."

Nhắc đến chuyện này là Đường Văn Tuệ lại cụt hứng.

Chị dâu họ thật sự đã thay đổi rất nhiều, nhưng mà cái tật xấu mồm mép tép nhảy thì không phải chỉ ngày một ngày hai là bỏ được.

"Đừng để ý đến chị ta." Chị dâu hai Đường phe phẩy chiếc quạt lá: "Hôm nay có mấy thím còn tới hỏi thăm chị về Thục Phân kia kìa."

Trước kia Chương Thục Phân và em trai bên nhà mẹ đẻ của chị dâu họ có tiếp xúc với nhau rồi, nhưng hình như người ta không có cảm giác gì với Thục Phân nên sau này cũng không tiếp xúc nữa.

Bây giờ Chương Thục Phân vẫn chưa có đối tượng.

Mẹ Đường cũng cười nói: "Bác mấy đứa cũng hỏi thăm mẹ đấy."

Nhà bác có một em trai họ còn chưa lập gia đình.

"Nhưng em họ còn ít tuổi hơn con nữa mà." Đường Văn Tuệ tỏ vẻ hai người bọn họ không xứng đôi. Cô ấy biết Thục Phân thích người trưởng thành một chút.

"Không phải tìm cho em họ con mà là cho người bên nhà mẹ để chị dâu họ hai của các con." Cha Đường biết một chút thông tin: "Chỉ là xa quá, nhà họ Chương sẽ không đồng ý đâu."

"Đúng là hơi xa thật."

Anh hai Đường gật đầu. Anh ấy biết nhà mẹ đẻ của chị dâu họ hai ở đâu. Ở huyện bên cạnh thì không nói, còn ở tít trong núi sâu nữa. Phải đi bộ hơn một ngày mới tới.

Phong Ngọc Lan cũng nghe Đường Minh Sơn nói: "Vào huyện mà ngồi xe bò thì đến được công xã bên kia cũng tốn bốn tiếng đồng hồ rồi. Đoạn đường phía sau xe bò và xe lừa đều không đi được mà phải đi bộ, vượt núi băng đèo thêm ba tiếng nữa."

"Vậy đúng là hơi xa thật. Em đi tới đó mấy lần rồi?"

"Hai lần, một lần là anh họ hai đính hôn, lần thứ hai là đi rước dâu."

Chị dâu hai Đường bên cạnh cũng tiếp lời: "Chị nhớ hôm rước dâu đó trời mưa to. Ôi chao, đúng là chịu tội mà. Lúc đến nhà bác, toàn bộ quần áo của mọi người đều là bùn hết, trông chẳng giống đi rước dâu chút nào, cứ như đi chơi bùn về vậy."

"Lần còn lại thì chị và mẹ ở nhà trông nom Nguyên Khang bị bệnh nên không đi. Nghe mọi người nói một hồi khiến chị cũng tò mò muốn biết rốt cuộc xa nhường nào."

Nghe vậy, Đường Văn Tuệ bật cười.

Nghe thấy tên mình, Nguyên Khang lập tức hỏi ngay: "Cháu bị bệnh á?"

"Đúng vậy, còn là do thằng hai gây hoạ nữa. Thằng bé cho Nguyên Khang ăn nhiều bắp nướng quá nên bị đầy bụng không tiêu hoá được, thành ra khó chịu."

Anh hai Đường bị nhắc tên sờ mũi mình một cái: "Thằng bé khăng khăng đòi ăn. Không cho là nó khóc."

"Vậy cũng không thể cho như thế được." Chị dâu hai Đường nhớ lại chuyện này là lại tức giận: "Nguyên Khang còn bé, ăn nhiều đồ nướng sẽ không thoải mái."

"Ừ, bây giờ anh biết rồi mà." Anh hai Đường cười ha ha.

Thấy Nguyên Khang muốn nghe chuyện "hồi mình còn bé", mẹ Đường và cha Đường bèn chọn ra mấy chuyện thú vị kể cho nó nghe làm Nguyên Khang cười khanh khách.

Ngày hôm sau nó còn đi chia sẻ với đám bạn nhỏ của mình nữa. Kết quả là A Tráng và Xuyên Tử đều quay về quấn lấy người lớn đòi kể chuyện hồi mình còn bé.

"Chưa đến hai ngày nữa là các con phải quay về thành phố rồi phải không? Cũng không biết dưa muối có kịp chín không." Mẹ Đường có muối một vò dưa muối để chuẩn bị cho vợ chồng Phong Ngọc Lan mang về thành phố.

"Không sao đâu ạ. Nếu chưa kịp chín thì quay về thành phố rồi con cũng có thể tự học rồi làm." Phong Ngọc Lan vừa nói vừa sửa lại quần cho Nguyên Khang. Bây giờ con trai lớn rồi, ngày nào cũng chạy nhảy khắp nơi nên cứ cách mấy ngày là quần lại bị nó làm rách.

Chị dâu hai Đường cũng đang dùng vải Phong Ngọc Lan mua về cho mình để may quần áo mùa thu: "Dưa muối mẹ làm ăn ngon lắm. Nếu được thì em đưa đi một ít mà ăn."

Ba người ngồi ở cửa nhà chính nói chuyện. Ngoài sân đang phơi cao lương. Mặt trời quá chói chang nên cực kỳ oi bức.
 
Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian
Chương 165: Chương 165



Anh hai Đường ngồi phịch xuống bất động trên chiếc ghế tre giữa nhà chính. Cha Đường cũng đang ngủ trưa trong phòng ngủ.

Đường Minh Sơn đưa Nguyên Khang và A Tráng ra sông chơi.

"Văn Tuệ đâu rồi?" Mẹ Đường hỏi.

"Đi ra ngoài với Thục Phân rồi ạ." Chị dâu hai Đường trả lời.

Lại một tiếng đồng hồ trôi qua, Phong Ngọc Lan ngáp một cái rồi quay về phòng ngủ một lúc.

Chờ đến khi cô thức giấc thì đã thấy Nguyên Khang và A Tráng đang đứng bên thùng gỗ rửa cua đỏ rồi. Đường Minh Sơn ngồi bên cạnh, cầm một quyển sách trong tay nhưng vẫn luôn để ý đến hai đứa trẻ.

Không thấy anh hai Đường nằm trên ghế tre nữa. Phong Ngọc Lan đi tới bên cạnh Đường Minh Sơn, liếc nhìn thùng gỗ một cái rồi ngạc nhiên hỏi: "Nhiều vậy sao?"

"Bắt hơn hai tiếng lận." Đường Minh Sơn dịch qua một bên dành chỗ cho cô ngồi xuống cạnh mình: "Buổi tối hấp lên nếm thử xem sao."

Phong Ngọc Lan gật đầu rồi ngồi đó nhìn hai đứa trẻ bận rộn. Gió mang theo hơi nóng phất qua mặt cô nóng nực.

"Em đi tắm đây."

Cô đứng dậy đi vào bếp, không nấu nước mà múc luôn nước trong chậu ra tắm. Giữa ngày nắng oi ả nên ngay cả nước cũng bị hun cho nóng lên, không cần nấu nước nóng cũng tắm được.

Chớp mắt một cái đã đến ngày bọn họ quay lại với cuộc sống trong thành phố. Nguyên Khang vẫn vẫy tay với hai người mãi.

Anh hai Đường đưa bọn họ đến nhà ga xong cũng quay về.

Lúc quay lại con hẻm nhỏ, bọn họ phát hiện hôm nay cậu Lưu đang ở nhà, hơn nữa cũng đã nấu xong bữa rồi.

"Cậu tính ngày tháng đoán được là có thể hôm nay hai cháu sẽ lên đây." Cậu Lưu sung sướng vì trí thông minh của mình: "Hai cháu nếm thử món nộm này đi. Ngày nóng nên cậu không nấu món khác."

"Ăn ngon quá." Phong Ngọc Lan gắp một đũa lên nếm thử rồi khen.

"Ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút."

Nghe vậy, cậu Lưu rất vui mừng.

Nghe cách vách có tiếng của chú nhỏ Lâm, Đường Minh Sơn hỏi: "Bọn họ về rồi ạ?"

"Về rồi." Cậu Lưu vừa gặm bánh bao vừa gật đầu: "Mấy ngày trước, thím Lâm các cháu bị bệnh nghiêm trọng nên phải vào viện cả mấy hôm."

Nghe vậy, hai người lập tức bàn bạc với nhau lát nữa sẽ qua thăm thím Lâm một chút.

Lúc nhìn thấy thím Lâm, cả hai vợ chồng đều hơi giật mình vì bà ấy thật sự quá gầy gò.

Trông cũng chẳng có tinh thần gì cả.

"Hôm qua Vĩnh Bình còn hỏi bao giờ hai người quay lại đấy." Sau khi gặp họ, thím Lâm có tinh thần hơn chút.

Nhìn ra được trạng thái của bà ấy không tốt nên hai người cũng không ở lại làm phiền lâu, mà đi ra sân sau nói với chú Lâm vài câu.

"Vốn là bác sĩ bảo ở viện thêm mấy ngày nữa nhưng bà ấy không muốn, cứ đòi xuất viện cho bằng được."

Mấy hôm nay chú Lâm cũng hơi tiều tuỵ vì rất lo lắng cho thím Lâm.

"Là bệnh gì vậy ạ?"

Phong Ngọc Lan hỏi.

"Bệnh dạ dày." Chú Lâm nói qua loa.

Vĩnh Bình đi theo vợ chồng Phong Ngọc Lan về nhà bọn họ chơi một hồi rồi về. Cậu bé cũng rất lo cho bà nội.

Cậu Lưu từ nhà họ Bồ về nghe bọn họ lo lắng cho bệnh của thím Lưu thì thấp giọng nói: "Yên tâm đi, thật ra thì vấn đề cũng không lớn lắm. Bà ấy cũng ăn được uống được."

"Nhưng chúng cháu nghe chú của Vĩnh Bình nói thím Lâm ngồi một hồi mới ăn được nửa cái bánh bao."

Cậu Lưu bật cười: "Đó là ăn cho chú út Lâm nhìn thôi. Nó cũng đâu có mặt ở nhà cả ngày lẫn đêm đâu. Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu."

Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn hai mắt nhìn nhau một cái như hiểu ra ý của thím Lâm.

Quả nhiên không lâu sau khi tựu trường, bọn họ hay tin chú út Lâm ngoan ngoãn đi xem mắt.

Mà sau khi chú út Lâm và một cô gái xác định quan hệ thì thím Lâm lại nhanh chóng ăn ngon ngủ yên, mập lên trông thấy, cực kỳ có tinh thần.

Lúc này chú út Lâm cũng không tiện so đo việc bà ấy dùng sức khoẻ để "ép buộc" mình nữa, bởi vì đúng là anh ấy và cô gái kia có tình cảm với nhau thật.

Một cuối tuần sau khi vào học, Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn vừa mở cửa nhà ra đã thấy nhà họ Bồ ở phía đối diện cũng đang mở cửa. Có một cô gái chừng hai mươi xuất hiện trước nhà, trông rất lạ nhưng mặt mũi lại cực kỳ giống thím Bồ.

Đây là con gái lớn nhà họ Bồ, năm nay thi đậu một trường đại học trên tỉnh nên đi học giờ mới quay về thành phố.

Cuối tuần con gái về thăm cha mẹ, tình cờ gặp được vợ chồng Phong Ngọc Lan.

Con gái lớn nhà họ Bồ chào hỏi bọn họ: "Em đã nghe mẹ nhắc về anh chị."

"Em muốn vào nhà ngồi chút không?"

Phong Ngọc Lan cũng cười đáp.

"Vâng."

Đối phương gật đầu.

Thế là chiều hôm đó, cô gái dắt em mình qua chơi thật.

Cô ấy là Bồ Vũ, em gái là Bồ Hà.

Trông Bồ Vũ gầy hơn Bồ Hà rất nhiều, tay cũng thô ráp. Dù sao thì cô ấy cũng đã xuống quê nhiều năm.

Trước khi quay về đây, cô ấy đã đi xem mắt thành công một lần, cũng muốn sớm lập gia đình với người ta nên năm nay cố gắng hết sức thi vào đại học.

"Lần trước em quay về thì hai người đang đi tham gia thi đấu nên không gặp được. Cuối cùng giờ cũng được gặp hai người rồi."

Bồ Vũ cười nói.

"Khoảng thời gian đó, anh chị bận thi nên muốn ôn nhiều một chút." Phong Ngọc Lan trò chuyện rôm rả với đối phương.

Chuyện giữa Bồ Vũ và anh cả Lâm là do Bồ Vũ tự buông tay. Một mình cô ấy kiên trì suốt nhiều năm nhưng cuối cùng vẫn thua dưới sự lạnh lùng của anh cả Lâm.

Sau này cô ấy sẽ sống vì mình.

Không còn là cô gái suốt ngày lẽo đẽo theo sau lưng anh cả Lâm nữa.

Thím Lâm vẫn rất thích Bồ Vũ như cũ nên cũng vui vẻ vì cô ấy có đối tượng: "Thằng nhóc thối tha kia không có phúc, một cô gái tốt như vậy mà cứ làm như mắt mù không nhìn thấy. Sau này sẽ hối hận cho mà xem."

Cuộc sống cứ ngày ngày trôi qua. Chớp mắt một cái đã đến năm 1980.

Nguyên Khang và Vĩnh Bình đã vào học lớp hai tiểu học rồi. Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn cũng học lên năm ba.

Đối với Phong Ngọc Lan thì chỉ còn nửa năm nữa là tốt nghiệp nhưng Đường Minh Sơn thì còn hơn một năm.

Phong Ngọc Lan đang dọn dẹp phòng sách nhỏ phía Đông. Vừa đến kỳ nghỉ đông nên hai vợ chồng đã bàn bạc với nhau muốn đón Nguyên Khang và mẹ Đường lên đây chơi mấy ngày rồi cùng nhau về nhà ăn Tết.

Đường Minh Sơn ra nhà ga đón người rồi. Phong Ngọc Lan dọn dẹp giường chiếu trong phòng sách nhỏ cho gọn gàng rồi lại chuyển bếp lò vào hong khô quần áo.

Cậu Lưu biết hôm nay mẹ Đường và Nguyên Khang tới nên đã cố ý đi mua thức ăn. Lúc ông ấy quay về cũng là lúc Phong Ngọc Lan vừa hong khô hết quần áo, đang nhồi mì.

"Cậu, sao cậu mua nhiều đồ ăn vậy?"

Ở đây hơn ba năm rồi nên Phong Ngọc Lan và cậu Lưu đã rất thân với nhau.

Mấy năm nay con gái cậu Lưu cũng chẳng về lần nào, thư từ cũng rất ít. Cứ đến tết là bọn họ lại về quê nên khoảng thời gian nghỉ tết cậu Lưu đã được đứa cháu ngoại Liêu Thiên Cường đón qua bên kia.

"Chút này có là gì đâu. Cậu còn sợ không đủ đây này."

Cậu Lưu lấy thịt cá và trứng gà trong giỏ ra: "Để cậu đi mua thêm một ít bột mì nữa."

"Không cần đâu cậu. Minh Sơn mới mua thêm mười cân, còn chưa kịp dùng nữa ạ. Nếu cậu đang rảnh thì giúp cháu nổi lửa bếp lớn bên ngoài với. Lát nữa cháu muốn hầm xương."

Phong Ngọc Lan kiếm chuyện cho ông ấy làm.

Cậu Lâm lập tức vui vẻ đi làm việc.

Sau khi xuống xe, mẹ Đường và Nguyên Khang đứng chờ ngay trước cửa. Đây là lần đầu tiên bà ấy và Nguyên Khang đi xa nên tối qua cả hai đều ngủ không yên giấc.

Năm nay Nguyên Khang tám tuổi rồi, đã cao đến vai mẹ Đường, tính cách cũng càng ngày càng chững chạc. Nó nhìn xung quanh một lần rồi dặn mẹ Đường ở yên đây chờ, còn mình thì đi ra xe bán hàng rong bên cạnh mua một bát canh thịt dê nóng hổi, bưng tới cho mẹ Đường uống làm ấm người.

Bây giờ việc kinh doanh bán lẻ đã dần dần phát triển rồi nên ở đâu cũng thấy mấy nhà buôn bán lẻ thức ăn.

Mẹ Đường húp nửa bát canh rồi còn lại cho Nguyên Khang húp. Nguyên Khang cười nói: "Bà cứ ăn đi ạ. Sau khi về cháu lại mua nữa."

"Thật à?"

"Thật mà bà."

Vậy nên mẹ Đường bèn húp hết bát canh.

Nguyên Khang cầm bát đi trả rồi không quay lại ngay mà đứng trong tiệm một hồi rồi mới chạy về bên người mẹ Đường. Vừa lúc này Đường Minh Sơn cũng tìm được bọn họ.

"Cha!"

Nguyên Khang vẫy vẫy anh.

Đường Minh Sơn tiến lên nhận đồ đạc trong tay bọn họ rồi đưa cả hai lên ngồi xe buýt. Thấy mẹ Đường ủ rũ ỉu xìu, anh biết ngay mẹ mình say xe.

"Trên đường đi không xảy ra chuyện gì chứ?"

Anh hỏi.

Nguyên Khang nhỏ giọng trả lời: "Gặp móc túi một lần vào lúc xuống tàu ạ. Chỉ là người bị móc không phải bọn con mà là người khác. Bà nội bị dọa cho hoảng lên."

Đường Minh Sơn gật đầu, thấy nó lại cao hơn một chút bèn xoa xoa cái đầu nhỏ kia: "Cao hơn rồi.”

Nguyên Khang toét miệng cười một cái: "Con đã cao hơn anh A Tráng nửa cái đầu rồi đấy."

Đúng là vóc dáng A Tráng không được cao như Nguyên Khang. Chỉ là con trai mà, trước mười tám tuổi vẫn còn cao được.
 
Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian
Chương 166: Chương 166



Vì trên xe nhiều người, mẹ Đường ngồi còn cha con hai người thì đứng trước mặt bà thì thầm nói chuyện.

Nhà lầu và ô tô lướt qua rất nhanh ngoài cửa sổ xe, mẹ Đường nhìn mãi, cuối cùng càng xem càng chóng mặt, bà cảm thấy khó chịu, một người đàn bà trung niên ngồi cạnh bà lập tức nói.

"Em gái, có phải em bị say xe không? Đừng nhìn ngoài cửa sổ nữa là hết ngay thôi."

Nghe được lời bà ấy nói, hai người Đường Minh Sơn vội nhìn sang mẹ Đường: "Mẹ, nghe thím ấy đi."

"Bà nội, có ổn không ạ?"

"Không sao hết không sao hết." Mẹ Đường vội vàng phất tay rồi nói cảm ơn với người bên cạnh: "Chị, đúng là em hơi say xe thật, nhưng tỉnh thành này phồn hoa quá nên em không kìm lòng được muốn xem."

"Em gái là người ở đâu thế? Nghe khẩu âm của em thì chắc là người ở thành phố Bắc bên kia."

Người đàn bà trung niên kia cũng là người thích nói chuyện nên hàn huyên với mẹ Đường.

"Đúng vậy, em là người ở thành phố Bắc bên kia, nhưng không ở trong thành phố, chỗ bọn em cách nội thành khá xa."

"Chị vừa nghe là biết ngay mà, không giấu gì em." Người đàn bà trung niên kia tặc lưỡi một cái: "Con dâu hai nhà chị là người ở chỗ các em."

Thấy hai người tán gẫu rất hăng say, hai người Đường Minh Sơn cũng không làm phiền.

Dù sao Nguyên Khang cũng chỉ là con nít, lần đầu vào thành phố lớn nên tất nhiên sẽ thấy tò mò với mọi thứ.

"Cha, nhiều ô tô quá, trong huyện chúng ta chỉ có mấy chiếc như thế thôi, còn cũ mèm nữa chứ."

"Qua mấy năm nữa là trong huyện chúng ta cũng có rất nhiều ô tô thôi." Đường Minh Sơn cười nói.

Trong huyện đã có điện rồi, các trấn trên cũng bắt đầu lần lượt nối dây điện, trong đội của họ cũng tích cực tham dự, nghĩ lại thì sau khi trấn trên có điện, chắc đội sản xuất cũng sẽ có điện sớm thôi.

Đường Minh Sơn hỏi một chút về chuyện nối dây điện, dựng cột điện, Nguyên Khang biết cái gì thì trả lời cái đó.

"Mẹ, chúng ta sẽ xuống ở trạm tiếp theo, mẹ chuẩn bị nhé."

Thấy sắp tới hẻm Trường Nhai, Đường Minh Sơn nhắc nhở mẹ Đường.

Mẹ Đường lập tức đứng dậy, nắm tay vịn để đi tới cửa sau, Đường Minh Sơn và Nguyên Khang xách đồ đi theo, sau đó khi xe dừng lại thì họ bước xuống cùng nhau.

Còn người đàn bà trung niên nói chuyện vui vẻ với mẹ Đường ban nãy đã xuống trạm từ lâu.

"Phía trước là trường mà con và A Lan học, chờ mẹ nghỉ ngơi cho khỏe rồi chúng ta đi dạo."

Đường Minh Sơn chỉ về hướng trường học và nói.

"Được, Nguyên Khang cũng phải đi xem, xem nhiều một chút." Mẹ Đường cười tủm tỉm xoa đầu Nguyên Khang: "Không phải cháu muốn làm bác sĩ sao? Trường đại học mà cha cháu học dạy người ta làm bác sĩ đấy!"

"Vâng ạ!"

Nguyên Khang gật mạnh đầu.

Lúc bọn họ về đến nhà thì cậu Lưu và Phong Ngọc Lan còn bận việc trong bếp.

"Ngọc Lan ơi." Mẹ Đường vừa vào sân đã kêu Phong Ngọc Lan.

"Con đây ạ." Phong Ngọc Lan đáp lời, đi cùng cậu Lưu ra ngoài để đón bọn họ.

Sau khi Nguyên Khang đi theo Đường Minh Sơn đặt đồ lên bàn trong nhà chính thì chạy về phía Phong Ngọc Lan bọn họ: "Mẹ! Thưa ông cậu ạ."

Cậu Lưu đang nói chuyện với mẹ Đường nghe thấy tiếng gọi ông cậu này, lập tức hớn hở ra mặt: "Nguyên Khang đấy sao? Lớn lên tuấn tú thật đó!"

Sau khi đồ ăn được dọn lên bàn, mọi người dùng bữa vô cùng náo nhiệt.

Từ lúc Nguyên Khang học lớp một thì không còn ngủ chung với mẹ Đường nữa, nó ngủ buồng ngoài còn mẹ Đường ngủ buồng trong.

Sau khi tới đây, Phong Ngọc Lan và mẹ Đường ngủ trong phòng lớn, còn Đường Minh Sơn thì dẫn Nguyên Khang tới thư phòng để ngủ.

Sau khi cất đồ đạc xong, Phong Ngọc Lan dẫn Nguyên Khang đi tìm Vĩnh Bình.

"Con có mang chim gỗ cho Vĩnh Bình." Nguyên Khang lấy quà mà mình chuẩn bị ra.

"Tầm này Vĩnh Bình sắp về rồi, chúng ta qua kia chờ đi."

Vĩnh Bình đi học vẽ tranh.

"Vâng ạ."

Còn mẹ Đường thì vẫn đang nói chuyện với cậu Lưu, Đường Minh Sơn cũng ở đó.

Thím Lâm đang phơi củ cải sợi trong nhà, thấy cô dẫn một đứa bé đi vào thì biết ngay đây là ai.

"Đây là Nguyên Khang đúng không? Phải một lát nữa Vĩnh Bình mới về, vào đi, ăn chút bánh táo này." Thím Lâm chiêu đãi nhiệt tình.

Nguyên Khang kêu một tiếng bà Lâm khiến thím Lâm vô cùng vui vẻ.

Chú út Lâm xem mắt thành công nhưng tìm hiểu hai năm rồi vẫn chưa kết hôn, một là vì công việc của hai người đều bận rộn, hai là vì họ cảm thấy không cần vội làm gì.

Thím Lâm chỉ cần anh ấy có đối tượng, chuyện khác không ép anh ấy.

Chờ ở nhà họ Lâm khoảng nửa tiếng thì Vĩnh Bình xách túi vải bố về tới, thằng bé chạy thẳng vào sân, hô to: "Bà nội, nghe thím Lý nói Nguyên Khang bọn họ đến rồi ạ?"

"Đến rồi đến rồi, đang ở đây chờ cháu này."

Thím Lâm cười tủm tỉm nói.

Nguyên Khang ngồi bên cạnh Phong Ngọc Lan đứng lên, Phong Ngọc Lan cười nhìn Vĩnh Bình đang đứng sững sờ đằng kia, nói với Nguyên Khang: "Đây là anh Vĩnh Bình của con."

"Anh Vĩnh Bình."

Nguyên Khang hơi ngại ngùng.

"Em Nguyên Khang."

Vĩnh Bình cũng rất ngượng.

"Vĩnh Bình, để túi xuống rồi dẫn em Nguyên Khang đi dạo xung quanh hẻm đi, nhưng nhớ là không được ra khỏi hẻm, thằng bé mới tới nên còn chưa quen với nơi này."

"Vâng!"

Vĩnh Bình nhanh chóng để túi xuống, kéo Nguyên Khang đi ra ngoài: "Anh dẫn em đi xem quầy bán quà vặt mới mở trong hẻm chúng ta!"

"Là cái nhắc tới trong thư ạ?"

"Đúng vậy."

Hai đứa ríu rít, thoáng cái đã chạy xa.

"Tụi con nít chơi thân nhanh mà, cháu yên tâm đi."

Thím Lâm cười.

Phong Ngọc Lan gật đầu.

Cô ngồi thêm một lát rồi mới về thăm mẹ Đường.

Bây giờ mẹ Đường đã khỏe hơn một chút, không còn thấy say xe nữa, nói chuyện với cậu Lưu suốt cả buổi trưa.

Trong lúc đó Nguyên Khang có quay về một lần, Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn dẫn nó tới tiệm sách, mẹ Đường nói bà sẽ ở lại nhà.

Thấy bọn họ đi rồi, cậu Lưu nói với vẻ hâm mộ: "Chị gái à, chị có phước thật đấy, con trai con dâu đều hiếu thảo và giỏi giang."

Mẹ Đường cũng biết một chút về chuyện con gái của cậu Lưu, nghe thế thì nói: "Sao con gái nhà cậu không muốn về thăm cậu?"

Nghe hỏi như thế, đôi mắt cậu Lưu đỏ lên.

"Không giấu gì chị, em biết lý do tại sao lại thế, mẹ con bé mất sớm, em vừa làm cha vừa làm mẹ nuôi con bé lớn khôn, ai ngờ con bé..."

"Cậu cả tụi nhỏ, chuyện này tốt nhất là nên nói chuyện thẳng thắn, vốn đã chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, giờ mà còn không nói chuyện rõ ràng thì hiểu lầm sẽ lớn hơn nữa đấy."

Cậu Lưu lại thở dài: "Em, em thật sự không biết nên mở miệng hỏi thế nào."

Mẹ Đường nghe thế cũng không biết phải làm sao.

Chỉ có thể khuyên bảo ông ấy vài câu nhưng mãi đến giờ cơm chiều, cậu Lưu vẫn không khá hơn là bao.

Đến lúc ngủ buổi tối, mẹ Đường trở mình, nhắc tới chuyện này với Phong Ngọc Lan: "Con nói xem, người gửi thư về đây mấy năm qua có thật là con gái cậu ấy không?"

Phong Ngọc Lan giật mình: "Mẹ, sao mẹ lại nghĩ thế?"

Mẹ Đường hơi ngượng ngùng nhưng vẫn nói: "Con không biết chứ mẹ có một người chị em tốt ở quê mẹ đẻ, cũng gả xa, ban đầu chỉ ít liên lạc với nhà mẹ đẻ bên này hơn nhưng mấy năm sau đó chỉ có một hai lá thư, trong thư cũng không trả lời cha mẹ mình tại sao những năm qua không về thăm nhà, chỉ hỏi thăm cha mẹ và anh trai mình thôi, bảo bọn họ giữ gìn sức khỏe."

Phong Ngọc Lan nghe thế thì ngồi dậy.

Mẹ Đường cũng ngồi dậy theo: "Sau đó anh trai cô ấy không yên tâm nên mới tự tới nhà chồng của em gái, cuối cùng biết được cô ấy đã qua đời từ hai năm trước rồi, vì không muốn khiến cha vợ bọn họ đau khổ nên chồng cô ấy mới giả mạo vợ mình, gửi thư về."

"Không nhận ra nét chữ ạ?"

"Ngọc Lan à, rất ít người thuộc thế hệ của mẹ biết chữ, đa số là nhờ người viết thư hộ."

Phong Ngọc Lan cũng cảm thấy mình vừa hỏi một câu ngớ ngẩn, bây giờ cô cũng thấp thỏm theo: "Đừng nói là xảy ra chuyện thật rồi nhé?"

"Mẹ chỉ lo là vậy thôi, con nghĩ thử xem, mấy năm qua con bé không về thăm cha, dù sao cũng phải có lý do chứ?"

Mẹ Đường nói ngập ngừng.

Phong Ngọc Lan gật đầu: "Đúng thế."

Có lẽ vì những lời mẹ Đường nói trước khi ngủ nên ban đêm Phong Ngọc Lan nằm mơ, toàn mơ thấy Lưu Phân gặp chuyện rồi.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, tinh thần không được tốt lắm, Đường Minh Sơn cho rằng cô bị cảm lạnh, còn tính đi mua thuốc cho cô, ai ngờ lại bị cô giữ lại: "Minh Sơn, anh nói xem... Lưu Phân còn sống không?"
 
Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian
Chương 167: Chương 167



Đường Minh Sơn giật mình: "Sao lại hỏi thế?"

Phong Ngọc Lan nhanh chóng kéo anh vào một góc sân, nhỏ giọng kể về người chị em của mẹ Đường, vừa mới nhắc tới người này, Đường Minh Sơn đã đè tay cô lại.

"Anh biết chuyện này, khoảng thời gian chị cả ở nhà bàn chuyện cưới hỏi, mẹ cứ nhắc mãi là không được để chị cả gả xa nhà, vậy nên cũng từng nhắc tới dì kia."

Lúc này Phong Ngọc Lan thấy sốt ruột, tay không tự giác siết lại với nhau: "Còn nhớ lần trước cậu cả đi thăm Lưu Phân, cứ tưởng qua mấy ngày ông ấy mới về, ai ngờ mới đi hai hôm đã quay lại mà vẻ mặt cũng khó coi, lại càng không nhắc tới chuyện có gặp được Lưu Phân không, anh nói xem..."

Trời đông giá rét gió lạnh thấu xương, hai người đứng trong sân, chỉ cảm thấy cả người đang rét run.

Đường Minh Sơn ôm bả vai cô, kéo người đi về hướng nhà bếp: "Cứ giao chuyện này cho anh, em và mẹ yên tâm đi."

"Được." Phong Ngọc Lan dùng sức nắm tay anh: "Em đi nấu cơm, anh đi nhóm hai cái bếp lò đi."

Vợ chồng hai người chia ra làm việc.

Trong lúc Đường Minh Sơn nhóm hết bếp lò rồi bưng lên cửa nhà chính để nó tản nhiệt, chuẩn bị tới phòng bếp để phụ một tay thì Nguyên Khang thức dậy, nó đội cái mũ mà Phong Ngọc Lan dệt cho nó, chạy tung tăng từ nhà phía đông lại đây.

"Cha, không phải hôm qua đã bảo sáng thức dậy sẽ gọi con sao?"

Nguyên Khang xốc khăn lông phủ trên thùng gỗ lên, thoáng cái hơi nóng đã bốc lên, nó đặt khăn lông mình mang tới xuống, sau đó nhanh chóng rửa mặt.

"Hôm qua con cũng mệt rồi, hơn nữa bây giờ trời lạnh, dậy sớm như thế làm gì."

Đường Minh Sơn vừa đặt củi vào trong cửa phòng bếp vừa trả lời.

Nguyên Khang treo khăn lau mặt của mình lên gọn gàng, sau đó úp khăn lông phủ trên thùng gỗ lại như cũ, tránh để lát nữa mẹ Đường bọn họ rửa mặt thì nước lại không đủ nóng.

"Cha mẹ có thể dậy sớm thì con cũng có thể, cũng tại con không lên kế hoạch tốt, trong thành phố có điện nên đọc sách sướng miễn bàn, cũng vì vậy mà tối hôm qua đọc quá khuya, không biết ngủ từ lúc nào."

Nói xong, Nguyên Khang cũng thấy hơi ngượng ngùng.

Phong Ngọc Lan đang nấu trứng gà đường đỏ, nghe thấy thế thì nhìn sang Đường Minh Sơn: "Bộ anh không ngăn à?"

"Nó thích đọc sách, chẳng lẽ anh còn cản sao?" Đường Minh Sơn nén cười: "Không bằng để nó đọc cho đã."

"Nhưng dù thế nào thì cũng không thể đọc tới mức ngủ quên lúc nào không hay chứ." Phong Ngọc Lan nói xong, cho Nguyên Khang đang chờ để giúp đỡ cầm giẻ lau bàn đi lên nhà chính.

Lúc Nguyên Khang lau bàn thì cậu Lưu thức dậy, mẹ Đường cũng vừa rửa mặt xong.

Sau khi ăn xong bữa sáng, cậu Lưu chuẩn bị đi làm, Phong Ngọc Lan thấy vậy thì nhìn sang Đường Minh Sơn, Đường Minh Sơn quay về nhà phía đông để lấy mũ rồi ra ngoài theo đối phương.

Mẹ Đường thấy vậy thì nhìn sang Phong Ngọc Lan, Phong Ngọc Lan nói: "Minh Sơn nói anh ấy biết phải làm thế nào."

"Vậy là tốt rồi, cũng có thể là mẹ nghĩ nhiều thôi."

Nào có chuyện khéo tới mức để bà gặp lại chuyện như thế lần nữa chứ?

Hy vọng đứa bé kia không gặp chuyện gì.

Vừa ra đầu hẻm, cơn gió lạnh buốt kia lướt qua, mặc dù cả hai đều đội mũ chụp tai nhưng đều cảm thấy hơi lạnh.

"Cậu cả, lần trước cậu sang chỗ em gái cũng không ở lại bao lâu, dù sao mấy năm nay cậu cũng tích góp được khoảng một tháng ngày nghỉ, hay là tới đó thăm em gái xem sao?"

Cậu Lưu lấy làm lạ khi hôm nay thằng nhóc này cùng ra đây, nghe vậy thì lập tức sửng sốt, sau đó thấy hơi cảm động.

"Cậu biết cháu muốn tốt cho quan hệ của cha con nhà cậu, nhưng cậu... cậu cũng không giấu gì cháu, lần trước cậu qua nhưng chưa gặp được Lưu Phân lần nào! Mẹ chồng con bé nói chuyện chua ngoa đanh đá với cậu, bảo là Lưu Phân không muốn gặp cậu."

Cậu Lưu thở dài: "Cậu không còn thể diện để ở lại, mà muốn về cũng không có xe, vậy nên đã tìm một nhà khách để ở một đêm."

Đường Minh Sơn nghe thế thì cau mày: "Mẹ chồng em ấy nói cái gì thì sự thật là như thế sao? Còn chưa gặp được người thì chưa chắc đó là suy nghĩ của em ấy."

"Cháu không hiểu, con bé còn đang trách cậu."

Cậu Lưu lắc đầu, phất tay với anh rồi tự lái xe đạp đi.

Sau khi bóng ông ấy và xe đạp đi xa, Đường Minh Sơn xoay người tìm một bốt điện thoại để gọi điện đến đơn vị của Liêu Thiên Cường.

May mà mấy ngày nay Liêu Thiên Cường tăng ca nên đang ở tại đơn vị, nếu không sáng sớm thế này đúng là không tìm được người.

"Địa chỉ nhà chồng Lưu Phân? Sao thế, xảy ra chuyện gì sao?"

Liêu Thiên Cường sợ tới mức cả người tỉnh táo lại.

Đường Minh Sơn cũng không giấu anh ấy, nhỏ giọng kể lại một lượt chuyện này qua điện thoại, kể về chuyện lần trước cậu Lưu đi tìm Lưu Phân nhưng không gặp được người.

Nghe xong, Liêu Thiên Cường cũng cảm thấy không thích hợp: "Cậu cả không nói với tôi chuyện ông ấy đi tìm Lưu Phân."

"Thì không gặp được người, còn bị bà thông gia mắng, cậu bảo ông ấy không cần thể diện kể chuyện này với ai chứ?"

Cậu Lưu là người rất sĩ diện.

"Thế thì cậu đi một mình không ổn đâu, chờ tôi, nhiều lắm là giữa trưa tôi sẽ đến."

"Hay là chúng ta hẹn gặp ở nhà ga thành phố P luôn đi."

Thành phố P chính là chỗ của Lưu Phân.

"Được!" Nói xong, Liêu Thiên Cường cúp máy, sau đó vô cùng lo lắng đi tới văn phòng của cấp trên để xin phép.

Cấp trên vừa mới cầm bánh bao lên vừa ăn ngon lành vừa ngồi xuống, đã nghẹn họng vì bị vẻ mặt sốt ruột chạy vào của Liêu Thiên Cường dọa hết hồn...

"Mẹ, con và Thiên Cường đi ra ngoài vài ngày, mẹ cứ yên tâm ở đây với A Lan." Trước khi lên đường, Đường Minh Sơn còn dặn dò mẹ Đường một phen.

"Biết rồi, các con làm chuyện gì cũng phải cẩn thận đấy."

Mẹ Đường dặn dò.

Nguyên Khang được Vĩnh Bình dắt ra ngoài chơi nên bây giờ không có ở nhà.

Phong Ngọc Lan lo lắng nên cũng nói: "Đầu tiên đừng tìm thẳng tới nhà đó, tránh rút dây động rừng, chúng ta có thể hỏi thăm tình huống từ những hàng xóm trong phố trước."

"Biết rồi." Đường Minh Sơn gật đầu: "Yên tâm đi, anh biết chừng mực mà."

Chờ lúc anh tới nhà ga thành phố P thì Liêu Thiên Cường còn chưa tới, vì thế Đường Minh Sơn đi ăn một bát mì, uống một bát canh nóng hôi hổi vào khiến cả người ấm áp hơn.

Lúc Liêu Thiên Cường đến thì nhà ga vẫn chưa đông người, thấy Đường Minh Sơn ngồi một mình ở kia chờ mình, anh ấy vô cùng cảm động, lại thấy rất xấu hổ.

"Minh Sơn à, là do tôi tới muộn, tôi chưa từng tới bên này, lúc trước nghe cha tôi nhắc qua một lần, tôi có ghi lại địa chỉ, chạy về nhà lục tung một hồi mới tìm được." Nói xong, anh ấy lấy tờ giấy bị xé xuống rồi nói tiếp: "Bên chỗ bọn tôi không có xe đi thẳng tới chỗ này nên chỉ có thể đổi xe, ai ngờ trên đường còn trì hoãn một lúc."

"Đừng nói nhảm nữa, đi, đi ăn trước cái gì đó, sau đó chúng ta lại đi tìm."

May mà nhà chồng Lưu Phân ở ngay bên cạnh nội thành, nhưng cho dù là vậy thì bọn họ cũng phải đi vài chuyến xe buýt mới đến con hẻm mà đối phương ở.

Mà lúc này trời đã sắp tối rồi.

"Ở số sáu trong con hẻm này?"

"Đúng."

Liêu Thiên Cường đưa giấy cho anh xem, chính là chỗ này.

"Đi, chúng ta sang hẻm bên cạnh để hỏi thăm."

Liêu Thiên Cường gật đầu không nói thêm gì, từ lúc còn đi học anh ấy đã là người theo đuôi Đường Minh Sơn, thích nghe theo anh.

Theo sau Đường Minh Sơn đi loanh quanh mấy vòng, cuối cùng dừng lại trước nhà có một bà cụ ngồi ở trước cổng.

"Bà ơi, xin hỏi ở đây có nhà nào họ Tả không ạ? Tên là Tả Náo Tâm."

Mặc dù bà cụ kia đã lớn tuổi nhưng đầu óc còn chưa lẩm cẩm, nghe vậy lắc đầu: "Họ Tả? Tên còn kỳ cục như thế, trong hẻm của chúng tôi không có, mà cả vùng này cũng không có ai họ Tả, các cậu đang làm gì?"

"Không có?"

Đường Minh Sơn sửng sốt, sau đó nhìn sang Liêu Thiên Cường bên cạnh: "Chẳng lẽ người chú bà con xa kia của cậu lừa cậu à? Ông ấy không ở chỗ này?"

Liêu Thiên Cường chớp mắt, phản ứng nhanh véo lên đùi mình một cái, đôi mắt lập tức đỏ lên, sau đó khóc không ngừng được trước mặt bà cụ.

"Chắc chắn là sợ tôi tìm được ông ấy rồi, vậy nên mới lừa tôi bằng một chỗ lung tung thế này! Còn không phải năm xưa ông cả không cho ông ấy và cô gái đó kết hôn thôi sao? Bỏ đi nhiều năm như thế, thấy trong nhà xảy ra chuyện lớn mà sao ông ấy còn lừa tôi nữa!"

Không có ai là không thích nhiều chuyện, có một cặp vợ chồng trung niên ra khỏi nhà, còn có hai đứa bé khoảng mười mấy tuổi.

"Sao thế? Chuyện này là sao?"

Người đàn ông trung niên hỏi.

Bà cụ cũng là người nhiệt tình, thấy anh ấy khóc lóc nói những lời này, cũng cảm thấy người chú kia quá nhẫn tâm, vội vàng nói với con trai: "Tới chỗ chúng ta tìm người thân! Kết quả người thân đó lừa cậu ấy, vốn không ở vùng của chúng ta!"

"Ôi chao, sao có thể làm thế được nhỉ?"

Con dâu cau mày lại.

Trong lúc người đàn ông trung niên an ủi Liêu Thiên Cường thì Đường Minh Sơn cũng ủ rũ đứng bên cạnh, anh ngẩng đầu nhìn trời vài lần, cuối cùng hơi ngượng ngùng đi tới trước mặt bà cụ kia và con dâu của bà ấy, nói: "Bác gái, chị gái, còn có anh đây nữa, hôm nay cũng muộn rồi, chúng tôi không có chỗ để ở, chúng tôi có thể mặt dày xin ở nhờ nhà mọi người một đêm được không? Chúng tôi sẽ không ở miễn phí."

Nói xong thì móc ra hai đồng, muốn đưa cho bà cụ.
 
Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian
Chương 168: Chương 168



Bà cụ lập tức đẩy ra: "Làm gì thế, chỉ ở nhờ một đêm thôi mà, đưa tiền gì chứ! Thằng cả, mau mời hai cậu này vào nhà, vợ thằng cả, nấu thêm chút thức ăn để mời bọn họ nhé."

Vợ thằng cả không nói nhiều, đã dẫn bọn nhỏ vào nhà bếp.

"Mẹ, mẹ không sợ họ là người xấu sao?"

Con gái lớn của cô ấy đi vào cùng thì thầm hỏi.

"Ở đâu ra nhiều người xấu như vậy? Con xem chú kia khóc thấy thương vậy mà, hơn nữa." Cô ấy xắn ống tay áo lên, nhắc tới chuyện năm ngoái cha bọn nhỏ ra ngoài tìm việc làm, ai ngờ bị người ta trộm mất tiền trong người: "Không phải cuối cùng nhờ có mấy chú tốt bụng, góp chút tiền cho cha con để ông ấy sống đến lúc phát lương."

Một trai một gái nghe vậy cũng thấy có lý.

Thật ra ở thời đại này còn rất nhiều người chất phác và lương thiện, nếu bọn họ có thể giúp thì bọn họ sẽ giúp một phen.

Còn rất nhiều người tốt bụng.

Trong nhà chính, Liêu Thiên Cường đã bình tĩnh lại, chủ yếu là vì đùi hết đau rồi.

Anh ấy có một tật xấu, đó là chỉ cần véo nhẹ lên đùi cũng thấy đau c.h.ế.t đi được, rất dễ để khóc, lúc còn nhỏ anh ấy dùng chiêu này rất nhiều lần với cha mẹ.

Nên bây giờ dùng vô cùng thuần thục.

"Anh trai họ gì thế?"

Đường Minh Sơn lấy một gói t.h.u.ố.c lá rồi kiên quyết nhét cho anh kia.

"Tôi họ Diệp, cậu khách sáo quá rồi."

Anh cả Diệp bị ép nhận gói thuốc là, nhưng thiện cảm về họ lại càng tăng cao.

Đúng lúc này con trai út của anh ấy đi vào, Liêu Thiên Cường cũng lấy một mớ kẹo từ trong túi ra: "Đến đây."

"Chú cho thì nhận đi." Bà cụ cười tủm tỉm gật đầu với cháu trai, lúc này cậu bé mới nhận lấy, bẽn lẽn nói cảm ơn.

"Đứa bé ngoan." Liêu Thiên Cường khen.

Anh cả Diệp cũng không ở lâu với bọn họ tại đây mà xuống bếp phụ vợ nấu cơm.

Bà nội Diệp thì ngồi nói chuyện với bọn họ, biết được đối phương đã bảy mươi hai tuổi, hai người Đường Minh Sơn đều khen sức khỏe bà ấy tốt.

"Tôi ấy hả." Bà nội Diệp hơi kiêu ngạo mà ưỡn thẳng sống lưng: "Ghét nhất là nhọc lòng mấy chuyện không nên xen vào, vậy nên mới sống thoải mái như thế, không phải tôi lừa mấy cậu đâu, tính ở vùng này của tôi thì tôi là bà cụ uống thuốc ít nhất đấy!"

"Lợi hại." Liêu Thiên Cường giơ ngón tay cái lên: "Hiếm thấy người lớn tuổi nào suy nghĩ thấu đáo như thế."

Nói xong, cũng không biết làm sao, Liêu Thiên Cường phát hiện Đường Minh Sơn đã dẫn dắt đề tài tới chuyện nhà chồng của Lưu Phân.

Hơn nữa, bà cụ còn không cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Bởi vì Đường Minh Sơn nói thế này: "Hầy, người chú kia nói rất chi tiết, trong thư ông ấy nói mình sống ở khu này, còn nói ở vùng quê ở đây có một cô gái gả tới từ thành phố, xem như gả xa, rời xa quê nhà giống như ông ấy và thím, cuộc sống hằng ngày không tệ chút nào."

Bà nội Diệp nghe thế thì lập tức nhớ tới một nhà ở hẻm bên cạnh: "Đúng là chỗ chúng tôi có một cô gái gả xa tới, nhà mẹ đẻ của con bé ở trên thành phố, vẻ ngoài ưa nhìn, đối xử với mọi người cũng không tồi, nhưng tiếc là gả vào nhầm nơi rồi, mấy năm trước đã ly hôn, một mình dẫn một đứa con ra sống riêng."

"Sao, sao lại thế ạ?" Liêu Thiên Cường nói xong thì thấy Đường Minh Sơn nhìn sang, vì thế đành nén sự sốt ruột xuống: "Thật sự trùng hợp với lời chú của cháu nói, có người gả xa tới đây thật sao?"

"Đúng là trùng hợp, nhưng con bé ấy không sống sung sướng như người mà chú của cậu nói, cha mẹ chồng con bé ấy à, vốn không thích con bé, người ta đã tìm được một cô gái tốt trong vùng này của bọn tôi cho con trai từ trước, nhưng đột nhiên con trai lại dẫn một người khác về nên nhìn kiểu gì cũng không thấy hài lòng, nhưng nhà mẹ đẻ của con bé ấy đã đưa một phần của hồi môn tới, cũng nhờ phần của hồi môn đó mà chuyện này mới thành công được."

Liêu Thiên Cường mím môi không nói chuyện, năm đó Lưu Phân lập gia đình, bạn bè thân thích không ai tới, bởi vì hoàn toàn không biết về chuyện này, về sau đến lúc bọn họ tới chúc Tết thì cậu Lưu mới nói cho biết.

Thấy anh ấy không nói lời nào, Đường Minh Sơn tỏ vẻ tò mò truy hỏi: "Nếu là người một nhà, người ta còn là con gái tới từ thành phố lớn, sao sau đó lại ly hôn chứ?"

"Từ lúc gả vào thì bụng không thấy động tĩnh gì, không biết làm việc mà dáng người cũng mảnh mai hơn con gái nông thôn ở vùng này của bọn tôi, nên cha mẹ chồng con bé nhìn kiểu gì cũng thấy con bé chướng mắt, khiến hai vợ chồng son cứ ba ngày cãi nhau hai lần, cũng vì cãi nhau như thế mà tình cảm vợ chồng mai một hết."

Bà nội Diệp buông tay: "Sau đó khó lắm mới mang thai được, ai ngờ sinh xong thì phát hiện đứa bé không biết nói, lại còn là con gái, chẳng phải thế càng khiến họ chán ghét sao? Còn tại sao lại ly hôn thì tôi cũng không rõ lắm, nhưng đó là đôi đầu tiên ly hôn ở chỗ bọn tôi nên lúc đó ầm ĩ ghê lắm."

"Hồi nãy có nghe bà nói, một mình cô ấy dẫn con ra sống riêng, sao lại không trở về nhà mẹ đẻ nhỉ?"

Đường Minh Sơn lại hỏi.

Bà nội Diệp nheo mắt lại, nhìn chằm chằm bọn họ: "Rốt cuộc các cậu tìm ai?"

"Bà nội Diệp, cháu cũng không giấu gì bà, cháu là anh em bà con của Lưu Phân, mấy năm rồi em ấy không về nhà, cũng không gửi được mấy lá thư, cậu của cháu lo lắm, sợ xảy ra chuyện, vậy nên bọn cháu mới tới bên này hỏi thăm xem sao."

Liêu Thiên Cường lau mặt: "Không ngờ em ấy lại giấu chuyện lớn như thế! Ráng sĩ diện chi cho khổ thân! Thật ra cháu cũng hiểu tại sao em ấy không trở về nhà, người mà năm đó em ấy kiên quyết muốn đi theo cho dù có trở mặt với cha mình, cuối cùng lại là một kẻ không đáng tin, rơi vào kết cục không tốt đẹp, sợ quay về không còn mặt mũi nào gặp người chứ gì!"

Cái tật sĩ diện!

Thật ra bà nội Diệp cũng không trách chuyện bọn họ lừa mình khi trước, thậm chí còn thông cảm một chút, dù sao cũng vì sợ con bé thật sự xảy ra chuyện, nghe vậy thở dài: "Bà già này cũng muốn nói đỡ cho con bé hai câu, tôi từng nghe nói về người cậu kia của cậu, là một người đàn ông độc thân, sau khi con gái gả chồng sớm muộn gì cậu ấy cũng tới tìm người thôi, nhưng bây giờ cuộc sống của Lưu Phân không chỉ khó khăn, còn dắt theo một đứa bé không biết nói chuyện, nếu như quay về thì vợ kế của cậu ấy sẽ nghĩ thế nào? Cuộc sống phải trải qua làm sao?"

"Cậu của cháu vẫn còn độc thân, ông ấy kính yêu mợ của cháu lắm, cả đời sẽ không tái hôn." Liêu Thiên Cường vỗ n.g.ự.c nói.

Đường Minh Sơn biết người không sao thì thở phào nhẹ nhõm, vì thế cắt ngang lời của Liêu Thiên Cường, hỏi bà nội Diệp về chỗ ở của Lưu Phân.

Bà nội Diệp kêu cháu trai út cầm đuốc dẫn bọn họ đi, cũng không xa, năm đó Lưu Phân ly hôn cũng được chia cho chút tiền, hơn nữa hai năm nay nhận nhiều việc ở địa phương nên cô ấy dẫn con thuê một phòng ở.

Sở dĩ không rời khỏi vùng này là vì cô ấy quen nhiều chị em ở đây, có thể chăm con gái giúp cô ấy một chút vào lúc bận rộn.

Lưu Phân đang nấu bữa tối, con gái nhỏ đã hơn ba tuổi, đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế nhỏ bên cạnh cô ấy.

Nghe thấy có con nít kêu mình, Lưu Phân lau tay, bảo con gái ngồi ngoan ngoãn, cô ấy lần mò ra ngoài mở cổng sân, ai ngờ lại thấy gương mặt âm u của Liêu Thiên Cường dưới ánh đuốc.

"Em giỏi nhỉ."

Anh ấy nghiến răng nói.

Lưu Phân mở miệng thở d.ốc nhưng lại không nói ra lời, trong thoáng chốc vừa luống cuống vừa hoảng loạn, cảm thấy đúng là đời này mình không biết nhìn người thật, thoáng cái nước mắt đã rơi xuống.

*

Liêu Thiên Cường bước vào cửa viện, Đường Minh Sơn và mấy đứa nhỏ nhà họ Diệp cầm đuốc trở về nhà họ Diệp.

Nếu người đã không sao, vậy Đường Minh Sơn sẽ không nhúng tay vào quá nhiều, dù sao thì bọn họ cũng là người ngoài.

“Cháu tên là gì?”

Trên đường, Đường Minh Sơn hỏi đứa nhỏ ở bên cạnh.

“Cháu tên là Diệp Tòng Khang, nhũ danh là A Khang.”

A Khang gãi đầu nói.

“Tên hay lắm.” Đường Minh Sơn gật đầu.

Hai người cứ lôi kéo nhau nói chuyện phiếm như vậy, rất nhanh đã về đến nhà họ Diệp, bà nội Diệp đang định đi tìm bọn họ trở về ăn cơm.

Thấy hai người trở về, Liêu Thiên Cường không có ở đó thì đã biết chuyện gì xảy ra.

“Đi hấp thức ăn đi.” Bà nội Diệp dặn dò con dâu một câu.

“Vâng.”

Những ngày này được ăn nhiều nhất chính là củ cải trắng, vì tiện làm cũng tiện hâm nóng, rất nhiều người đều thích hầm cách thủy trong một nồi lớn, mà hôm nay nhân lúc trong nhà có khách tới, chị dâu Diệp cho rất nhiều miến vào bên trong.

Món hầm này có vị rất ngon.

Sau khi Đường Minh Sơn ăn cơm xong, giúp dọn dẹp, sau đó dùng đồ mình mang đi để rửa mặt, rồi theo A Khang vào phòng của cậu bé.

“Chú Đường, ở tỉnh như thế nào?”

A Khang nằm bên cạnh, nghĩ đến việc trên bàn ăn người lớn liên tục hỏi ở tỉnh có việc gì, không nhịn được tò mò hỏi.

“Không khác thành phố là mấy, nhưng nó lớn hơn, cũng có nhiều người hơn.” Đường Minh Sơn cười nói.

“Đợi cháu lớn hơn, nhất định phải đến tỉnh thăm thú.”

“Có chí lớn, nhưng đối với cháu bây giờ quan trọng nhất vẫn là học tập, nghe cha cháu nói thành tích của cháu không tệ, phải giữ ổn định.”

“Vâng.”

Anh cả Diệp vốn định vào xem có cần mua thêm cái gì hay không, không ngờ lại nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ, anh ấy mỉm cười, xem ra là không cần gì cả, sau đó xoay người rời đi.

Không biết đã qua bao lâu, Đường Minh Sơn bị tiếng mở cửa đánh thức, ngồi dậy nhìn về phía cửa phòng, là Liêu Thiên Cường bưng một ngọn đèn dầu rón rén đi vào.

“Đánh thức cậu rồi.”

Nghe giọng nói như kẻ trộm của anh ấy, Đường Minh Sơn không nhịn được cười: “Nói xong chưa?”

“Nói xong rồi, tôi bảo ngày mai cô ấy dẫn theo đứa nhỏ theo chúng ta trở về.”

Mặc dù nhà cậu Lưu cho thuê phòng rất đông, nhưng vẫn có phòng cho khách, phòng cho khách kia cũng rất lớn, bọn họ về nhà hoàn toàn có chỗ ở.
 
Thập Niên 70: Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian
Chương 169: Chương 169



Lúc đến, Đường Minh Sơn đã chuẩn bị xong, nếu không có người thì báo cảnh sát, nếu còn ở đây thì đón cô ấy về nhà.

Sau khi hợp lại với Liêu Thiên Cường, đối phương cũng nghĩ như vậy.

“Đồng ý rồi sao?”

Đường Minh Sơn hỏi.

Liêu Thiên Cường cởi áo khoác, cẩn thận nằm xuống một bên khác, chỉ sợ đánh thức đứa trẻ, dù sao lúc anh ấy đi vào, anh cả Diệp đã nói trong phòng này có một đứa trẻ.

“Lúc đầu chưa đồng ý, nói trước đây khi bỏ nhà đi theo người đàn ông vô tâm đó, làm ầm ĩ đến mức trong ngõ nhỏ ai cũng biết, làm cậu mất mặt một lần, bây giờ đã ly hôn rồi, không muốn dẫn đứa nhỏ trở về làm mất mặt cậu thêm lần nữa, tôi mắng cô ấy một trận!”

“Tôi mắng em ấy xối xả đến nỗi em ấy khóc nấc lên.” Liêu Thiên Cường nói xong hừ lạnh một tiếng: “Ngày mai về nhà, tôi còn muốn mắng em ấy một trận trước mặt cậu cả!”

“Được rồi, mau ngủ đi, sáng mai chúng ta sẽ đi.”

Đường Minh Sơn đẩy cái chân thối của anh ấy sang bên cạnh, sau đó kéo chăn cao xoay người tiếp tục ngủ.

Liêu Thiên Cường trừng mắt nhìn trần nhà tối đen, khỏi phải nói là trong lòng anh ấy biết ơn Đường Minh Sơn biết bao nhiêu, nếu như không phải đối phương cảm thấy bất thường, không biết em gái ngốc kia của anh ấy còn phải chịu bao nhiêu đau khổ.

Về phần cậu cả và mợ cả của anh ấy, vốn dĩ muộn vài năm mới có con gái, cho nên anh ấy mới thành anh trai, nhưng bởi vì mẹ anh ấy cũng xem như là đi lấy chồng xa, hai đứa nhỏ cũng chỉ gặp nhau vào dịp tết, hơn nữa sau khi Lưu Phân kết hôn lại càng nhiều năm rồi không gặp nhau.

Vừa rồi anh ấy thật sự sợ lời nói của mình sẽ không có tác dụng, mồm mép cũng vụng về, thấy Lưu Phân còn do dự, lửa giận nổi lên liền mắng người ta một trận, đứa nhỏ ở bên cạnh cũng lo lắng đến mức rơi lệ, nhưng lại không phát ra âm thanh nào.

Nghĩ vậy, Liêu Thiên Cường lại thở dài.

Sáng sớm hôm sau, bọn họ khéo léo từ chối bữa sáng của nhà họ Diệp, rửa mặt xong liền đi tìm mẹ con Lưu Phân.

Từ tối hôm qua khi Lưu Phân quyết định về nhà, đã phân phát toàn bộ đồ đạc không thể mang theo ở trong nhà cho các chị em tốt, bọn họ đã nói chuyện thâu đêm.

Lúc này xách theo mấy cái túi vải, lưng cõng con gái nhỏ, đang chờ bọn họ ở đầu ngõ.

Đường Minh Sơn và Liêu Thiên Cường nhận lấy túi vải trong tay cô ấy, để cô ấy chăm sóc đứa trẻ là được.

Lưu Phân nhìn ngõ nhỏ ở bên cạnh lần cuối cùng, rồi xoay người đi cùng bọn họ.

Vốn dĩ bọn Đường Minh Sơn còn muốn lấy của hồi môn lúc trước về rồi đánh cho người ta một trận, kết quả Lưu Phân nói lúc trước cậu Lưu cho đều là tiền, đã tiêu hết từ lâu, còn người thì cô ấy không muốn nhìn thêm một lần nào nữa.

Ngồi lên xe quay về trên tỉnh, Lưu Phân ôm chặt đứa bé trong lòng: “Quải Quải, mẹ đưa con về nhà.”

Quải Quải bị câm nhưng cũng biết người lớn có vui hay không, con bé im lặng vòng tay qua cổ Lưu Phân.

“Cha! Mẹ! Mọi người xem!”

Mà lúc này, Diệp Tòng Khang cầm mấy tờ tiền chạy ra từ phòng mình.

Anh cả Diệp nhận lấy nhìn, hay thật, tổng cộng năm đồng.

“Phát hiện dưới gối của chú Liêu kia.”

“Chẳng trách lúc cậu ấy đi, có nói cậu ấy làm bẩn gối, nhờ em mang đi giặt.”

Chị dâu Diệp vỗ đầu, đây chính là đang nhắc nhở cô ấy.

“Sao lại cho nhiều như vậy chứ.” Anh cả Diệp cầm tiền mà không biết phải làm thế nào, nhìn về phía bà nội Diệp.

“Nhận đi, tấm lòng của người ta, đến Tết mua thêm thịt bồi bổ cho bọn trẻ.” Bà nội Diệp cười nói.

Còn tại sao Liêu Thiên Cường lại để lại tiền là bởi vì khi Lưu Phân biết được họ ở lại nhà họ Diệp, có nhắc tới chỉ có Diệp Tòng Khang không chê Quải Quải nhà cô ấy, thường đến chơi cùng với con bé.

Trên người Liêu Thiên Cường chỉ có chút tiền lẻ như vậy, toàn bộ đều đặt ở dưới gối.

Trên xe khách, đứa nhỏ đã ngủ thiếp đi trong lòng Lưu Phân, một lớp sương mỏng phủ trên cửa sổ xe, thấy sắp đến tỉnh thành, trong lòng Lưu Phân cũng càng ngày càng hồi hộp.

Bọn Liêu Thiên Cường ngồi ở phía sau hai mẹ con, đương nhiên anh ấy nhìn ra được sự bất an trong mắt Lưu Phân, không nhịn được đi về phía trước nói: “Em sợ cái gì? Đó là cha em! Ông ấy yêu thương em như thế nào em không biết sao?”

“Em biết, cho nên mới càng không có mặt mũi gặp ông ấy.”

Lưu Phân nhỏ giọng trả lời.

Đường Minh Sơn dựa vào đệm ngủ ở bên cạnh, không tham gia vào cuộc đối thoại.

Mà lúc này, Phong Ngọc Lan đang dọn dẹp phòng cho khách, mẹ Đường và thím Lâm đưa Vĩnh Bình và Nguyên Khang đi dạo công viên, cô ở nhà dọn dẹp từ trong ra ngoài.

Tiếp theo mang thịt mới mua về đi kho, còn hấp bánh bao, vừa mới chuẩn bị đi xem thịt kho thế nào, mẹ Đường và Nguyên Khang tay cầm đồ cười tủm tỉm trở về.

“Mẹ ơi, bọn con mua cá hố.”

Lần trước Phong Ngọc Lan gửi về một ít, họ rất thích ăn, hôm nay ra ngoài đi dạo, phát hiện có đồ rẻ mà chất lượng tốt, cho nên mẹ Đường và thím Lâm đều mua một ít.

Mẹ Đường mua hơi nhiều, đang tính lúc đó mang về nhà cho bọn họ nếm thử.

“Vậy mẹ sẽ nướng thêm một con cá hố.”

“Tối nay nướng, đợi cả cậu cả cùng ăn.”

Phong Ngọc Lan nghe vậy cười nói: “Không sao, để tối nướng cũng được.”

Nguyên Khang ở bên cạnh gật đầu: “Nhiều như vậy ăn không hết.”

“Được.” Mẹ Đường cảm thấy cũng đúng, vén ống tay áo lên muốn giúp đỡ.

Lúc Vĩnh Bình chạy vào sân của bọn họ, ba người đều đang bận rộn trong bếp: “Dì Phong! Chú bảo cháu nói cho dì biết, chú Đường và dì Lưu Phân đã trở về, ở ngay phía sau!”

“Đã về rồi?!”

Phong Ngọc Lan và mẹ Đường đang nói chuyện đều lộ vẻ ngạc nhiên và vui mừng.

“Mau mau mau, con đi ra ngoài nhìn xem, ở đây có mẹ trông!”

Mẹ Đường bảo Phong Ngọc Lan nhanh chóng ra ngoài xem.

Phong Ngọc Lan cũng không khách sáo, cởi tạp dề ra, chạy ra ngoài.

“Nguyên Khang, con có đi không?”

Vĩnh Bình biết mấy năm nay Lưu Phân không trở về, người trong ngõ nhỏ cũng biết, lúc này đều vây quanh hỏi han cô ấy, nên giờ mới không vội vàng trở về.

“Con không đi.” Nguyên Khang chỉ bếp lửa: “Con ở đây trông lửa.”

“Vậy anh đi xem, lát nữa sẽ nói với em.” Vĩnh Bình cũng chạy ra ngoài.

Mẹ Đường lúc này tràn đầy năng lượng, không ngừng ở đó nói: “Người không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.”

Lúc này, Lưu Phân nửa bước cũng khó đi, cô ấy lớn lên ở đây từ nhỏ, các chú các thím đều yêu thương cô ấy, thấy cô ấy bỗng nhiên trở về, còn cõng một đứa nhỏ ở trên lưng, lại nhớ tới mấy năm nay cô ấy không trở về thăm cậu Lưu, trong lúc nhất thời các trưởng bối đều có chút tức giận.

Cũng không đến mức trách mắng, chỉ là không hiểu sao cô ấy lại nhẫn tâm như vậy.

Liêu Thiên Cường vui vẻ đứng nhìn ở bên cạnh, thấy Phong Ngọc Lan tới, vội vàng nói với Đường Minh Sơn: “Mọi người về trước đi, lát nữa tôi đưa đứa nhỏ về, để nó bị trách mắng.”

Đường Minh Sơn xách túi lớn túi nhỏ đi về phía Phong Ngọc Lan, Phong Ngọc Lan nhìn thoáng qua cô gái đang bị vây quanh liền biết đó chính là Lưu Phân.

“Không sao là tốt rồi.”

Cô nở một nụ cười thật tươi: “Có con rồi sao? Cậu cả mà thấy nhất định sẽ rất vui mừng.”

Đường Minh Sơn gật đầu: “Hai ngày nay đều ổn chứ?”

“Ổn mà.”

Phong Ngọc Lan cười gật đầu, không về nhà cùng anh mà chen vào đám người, hai mắt đỏ bừng, không biết nên đối mặt với Lưu Phân của mọi người như thế nào.

“Em là Phong Ngọc Lan, thuê nhà ở phía đông của nhà bọn chị.” Phong Ngọc Lan nói bên tai cô ấy.

“Chị biết.” Lưu Phân nở nụ cười, cô ấy đã nghe chuyện trong nhà mấy năm nay từ Liêu Thiên Cường, nắm chặt lấy tay cô: “Mấy năm nay nhờ có các em chăm sóc cha chị.”

Thím Lâm nghe thấy vậy, lập tức nói: “Đúng rồi, nói đến mùa thu năm ngoái, cha cháu bị bệnh nặng, vợ chồng Tiểu Đường người ta xin nghỉ phép để chăm sóc ông ấy một tuần!”

“Đúng vậy, sau này cháu không được đối xử với cha cháu như vậy nữa.”

Thím Bồ cũng hơi giận việc mấy năm nay cô ấy không trở về nhà.

“Các thím, các chú, chắc đứa bé đã đói bụng rồi, chúng ta về nhà trước, lát nữa lại đến thăm.”

Phong Ngọc Lan nhìn thoáng qua đứa nhỏ trên lưng Lưu Phân, lớn tiếng nói.

“Được, mau về nhà đi.”

Liêu Thiên Cường đứng ở bên cạnh nhìn cặp mắt đỏ hoe của Lưu Phân rồi mỉm cười, đợi sau khi họ đi ở phía trước, anh ấy mới theo sau.

“Đứa nhỏ trên lưng Phân Tử sao vẫn chưa lên tiếng?”

Thím Bồ giữ thím Lâm đang muốn về nhà lại, thấp giọng nói.

Thím Lâm sửng sốt, cũng cảm thấy không bình thường, bọn họ chăm trẻ nhiều như vậy, đương nhiên biết một đứa trẻ dù ngoan đến đâu cũng sẽ phát ra tiếng động.

Chưa kể vừa rồi Lưu Phân còn suýt bị bọn họ nói đến phát khóc, đứa nhỏ cũng chỉ lo lắng sợ hãi ngả lên lưng cô ấy.

“Không thể nào…”

“Lát nữa chúng ta qua đó xem một chút.”

“Được.”

Nói cho cùng thì vẫn là đứa trẻ bọn họ nhìn lớn lên, trong lòng cũng lo lắng.
 
Back
Top Bottom