Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh

Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 550: Chương 550



“Nếu lần đầu thi rớt, như vậy thì lần thi sau sẽ có thêm kinh nghiệm, nếu hai đứa con có một người thi đậu thì người còn lại có thể ở nhà chăm sóc con. Nếu cả hai đều thi đậu, vậy cũng là chuyện vui lớn, con sẽ đăng ký cùng một trường với San San, xem có thể đăng ký được ký túc xá cho người đã kết hôn được hay không, nếu không được thì mẹ với chị dâu chịu khổ một chút, con với San San mỗi tháng sẽ tiết kiệm ít tiền, phụ cấp cho mọi người chút tiền, mọi người giúp bọn con chăm con mấy tháng, bọn con lại nghĩ cách”

Vợ kế toán Lý cũng đành bất lực.

Đứa con trai này của bà ta sao lại ngốc như vậy chứ.

Bà ta là sợ con dâu thi đậu thì sẽ bỏ chồng con, không cần thằng bé nữa!

Vốn dĩ ban đầu con dâu chọn con trai bọn họ chính là bị ép không còn lựa chọn nào khác, liệu sau này nếu như được nhận vào Đại học thì có còn một lòng sống chung với chồng nữa không chứ?

Không chỉ có vợ của kế toán Lý lo lắng, mà những người cưới được con dâu là thanh niên trí thức muốn đăng ký tham gia kỳ thi Đại học đều lo lắng.

Có gia đình ngang ngược độc ác trực tiếp nhốt con dâu ở nhà không cho đi đăng ký, hoặc chào hỏi một tiếng với Đại đội để họ không cấp chứng nhận đăng ký cho con dâu của mình,

Vì Hàn Đông Nguyên còn kiêm nhiệm chức chủ nhiệm văn phòng thanh niên trí thức của công xã, những tranh chấp như vậy cũng thỉnh thoảng xảy ra ở công xã, anh phải giải quyết.

Hàn Đông Nguyên sắc mặt lạnh lùng cho nên bọn họ không dám trực tiếp khóc lóc làm loạn với Hàn Đông Nguyên, chỉ dám tìm Tiểu Lộ ra mặt, còn có Thẩm Thanh hay Hứa Đông Mai, thậm chí còn có người đến chỗ Trình Ninh khóc lóc.

Bỗng nhiên cả công xã vừa tràn ngập niềm vui, vừa gà bay chó sủa, vô cùng náo nhiệt.

Tin tức truyền đến tai Đại đội Hàn, Chu Hiểu Mỹ còn đặc biệt chạy đến công xã tìm Trình Ninh một chuyến.

Cô ấy là đến tìm Trình Ninh mượn tài liệu tham khảo.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô ấy nói với Trình Ninh: “Kỷ Dương nói với tôi, chỉ cần tôi thi đậu Đại học thì anh ấy sẽ kết hôn với tôi, nếu thi không đậu thì sẽ để tôi tìm một người dưới nông thôn kết hôn”

Trình Ninh: “...”

Trình Ninh có chút ngạc nhiên nhìn Chu Hiểu Mỹ.

Kỷ Dương có thể nói lời này với Chu Hiểu Mỹ? Chu Hiểu Mỹ thế mà không đánh vỡ đầu anh ấy, còn dùng khuôn mặt ngượng ngùng chia sẻ với cô?

Cho nên sắc đẹp của nam giới lợi hại như vậy hả?

Trình Ninh kỳ nghỉ đông hai năm nay đều trở về, một trong hai cuốn album ảnh được xuất bản là về Đại đội Hàn, năm đầu tiên còn trở về ở lại nhiều ngày, mỗi lần trở về Chu hiểu Mỹ đều nói rất nhiều chuyện với cô, cho nên cũng xem như biết khá rõ về chuyện của Chu Hiểu Mỹ và Kỷ Dương.

Chu Hiểu Mỹ nhiệt tình, thuần phác nhưng chưa đến mức đơn thuần.

Có thể lừa được tên tra nam cũ của mình mất việc, mất người yêu, mất hết danh tiếng, trực tiếp tuyên bố rằng bản thân xinh đẹp, có văn hóa, thân thể khỏe mạnh, chà còn không phải là đơn thuần sao?

Về phần Kỷ Dương, không biết bên trong như thế nào, dù sao bề ngoài cũng là một người làm việc chăm chỉ, cần cù, vô cùng có trách nhiệm.

Mới đầu hai người tiếp xúc nhiều khi làm việc.

Sau đó Chu Hiểu Mỹ thổ lộ, Kỷ Dương lập tức bắt đầu giữ khoảng cách với cô ấy, công tư phân minh.

Dù sao thì lần trước Trình Ninh trở về, hai người này còn chưa phát triển thành quan hệ yêu đương.

Cô nói: “Vậy là hai người hẹn hò rồi hả?”

Chu Hiểu Mỹ xua tay, nói: “Hẹn cái gì hò chứ, anh ấy ngoài việc ép tôi học cũng chả có gì khác. Vốn dĩ tháng trước anh ấy nhận được thông báo của đơn vị muốn anh ấy trở về Bắc Thành, vì kỳ thi tuyển sinh Đại học được khôi phục lại, anh ấy nói muốn nhìn thấy tôi thi xong mới đi”
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 551: Chương 551



Nói xong cô ấy có chút oán hận nhìn Trình Ninh: “Cô cũng thích ép tôi học, sao tôi lại bị mê hoặc bởi những người thích ép người khác học hai người chứ? Lẽ nào thiếu cái gì thì mê cái đó?”

Trình Ninh: “.....”

Cô sờ lên cánh tay nổi da gà của mình, hỏi: “Vậy cô nói sao?”

“Tôi nói sao?”

Chu Hiểu Mỹ nhìn vẻ mặt của Trình Ninh, đưa tay véo mặt Trình Ninh, cười nói: “Còn có thể nói gì nữa? Tôi nói với anh ấy, tôi nhất định sẽ đỗ Đại học, nhưng đến lúc đó tôi vào Đại học thì sẽ gặp được càng nhiều người hơn, sẽ có càng nhiều người đẹp trai, có văn hóa, mạnh mẽ, tôi muốn gặp được người tốt hơn, nói không chừng sẽ không thèm anh ấy nữa.”

Trình Ninh: “Vậy anh ấy nói gì?”

“Anh ấy nói gì?”

Chu Hiểu Mỹ cười híp mắt: “Anh ấy thở phào nhẹ nhõm nói được, sau đó nghiêm túc dạy kèm cho tôi.”

Trình Ninh: “...”

Hóa ra đây chính là tình cảm.

Trình Ninh cảm thấy Kỷ Dương và Chu Hiểu Mỹ như vậy cũng rất thú vị, kết hôn rồi thì còn có thể có ý nghĩa gì nữa?

Cô bây giờ nghĩ lại cảm thấy mình và Hàn Đông Nguyên ở bên nhau quá nhanh, mà kết hôn cũng quá nhanh.

Nhưng trong hoàn cảnh lúc đó, không kết hôn cũng không được.

Buổi tối cô nói với Hàn Đông Nguyên về suy nghĩ này, Hàn Đông Nguyên liền khịt mũi khinh bỉ.

Anh nói: “Anh muốn em đã nhiều năm như thế, hễ em có chút lơ là, anh còn không thừa cơ lao vào đòi người sao, hơn nữa chờ em lắc lư khắp nơi nhìn người khác, còn đẹp trai, thân thể cường tráng hả?”

Trình Ninh: “…”

Sao anh có thể đường đường chính chính nói những lời không biết xấu hổ như vậy chứ?

Hàn Đông Nguyên đưa tay ôm Trình Ninh vào lòng, nhéo mặt cô nói: “Chỉ cần nhìn Kỷ Dương là anh thấy sầu. Em tự nghĩ xem, nếu anh nói với em một cách thẳng thắn rằng, em học đi, thi đỗ đại học thì chúng ta kết hôn, em thi không đỗ thì tự mình tìm người khác kết hôn...Điều này em có tin không?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Vốn dĩ anh muốn nói, nếu anh nói điều này thì em sẽ phản ứng thế nào, nhưng sau khi nói ra, anh liền cảm thấy mọi chuyện hoàn toàn lộn xộn, sao anh có thể nói những điều điên rồ như vậy? Vì vậy anh đã thay đổi lời nói của mình thành “Em có tin điều này không?”

Trình Ninh bật cười “xì”.

Cô đưa tay đẩy tay anh ra, nắm chặt rồi hôn anh lần nữa nói: “Nếu anh nói như vậy với em, em sẽ rất vui.”

Hàn Đông Nguyên “ha” một tiếng, sau đó anh chuyển tư thế ôm cô từ bị động sang chủ động, hôn đến khi lưỡi cô tê dại, toàn thân trở nên yếu ớt, anh cắn cô nói: “Tư tưởng của bọn họ anh thấy chướng mắt, anh chỉ muốn làm điều này với em, em muốn kiểu nào anh cũng đều giúp em tìm, mấy ngày mấy đêm không ra ngoài đều được.”

Trình Ninh: Đúng là một kẻ thần kinh.

Nhưng cô lại rất thích tên thần kinh này, kể cả mấy kiểu đó của anh... cũng không hẳn là cô không thích.

Ngoài việc quá mệt mỏi ra, thì cũng không có vấn đề gì cả.

Hai người lại giằng co đến nửa đêm.

Cuối cùng, Trình Ninh mệt đến mức ngón chân run rẩy.

Anh vẫn chưa cảm thấy đủ, ôm cô từ phía sau hôn lên tai và cổ cô, Trình Ninh cũng không thèm để ý đến anh, bị anh làm phiền đến giận mới lẩm bẩm một câu: “Vì vậy muốn tìm một người thân thể cường tráng, không phải tự tìm phiền phức sao?”

Hàn Đông Nguyên dừng lại. Anh cũng biết mình hơi quá sức một chút. Anh lẽ nào không biết nên khống chế một chút, không để cô ăn không quá no, và sau đó trở nên mê muội anh sao?

Nhưng bây giờ anh luôn cảm thấy mình mới là người ăn không đủ no, chính anh mới là người mê muội.

Anh cắn vào tai cô nói: “Em không phải cũng rất thích sao? Vừa rồi còn rên lên nghe thật êm tai”

Trình Ninh ngượng ngùng đỏ mặt.

Cô ấy thích. Nhưng dù có thích đến đâu thì cũng phải có chừng mực chứ?

Cô lẩm bẩm, anh cười ủ rũ, Trình Ninh đẩy anh ra nói: "Chỉ hôm nay thôi, như này ngày mai không thể đi ôn bài được. Từ giờ trở đi, chúng ta nên tiết chế hơn, mỗi tuần một lần”
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 552: Chương 552



Hàn Đông Nguyên cười lạnh nói: “Vậy anh mới không thể ôn bài”

Trình Ninh: “Vậy thì một tuần hai lần”

“Một ngày hai lần”. Anh nói: “Không cần phải thương lượng, bằng không anh sẽ không thể tập trung đọc sách được.”

Làm sao anh có thể nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy?

Đối mặt với anh trong một thời gian dài Trình Ninh cảm thấy da mặt của bản thân dày lên gấp 10 lần.

Kỳ thi tuyển sinh đại học năm nay diễn ra vào ngày 7, 8 và 9 tháng 11.

Trình Ninh đăng ký tham gia kỳ thi nghệ thuật tự do, bao gồm ngữ văn, toán học, chính trị, lịch sử và địa lý, trong khi kỳ thi khoa học bao gồm ngữ văn, toán học, chính trị và vật lý.

Hàn Đông Nguyên không quan tâm đ ến nghệ thuật hay khoa học tự nhiên, khi còn đi học, anh ấy giỏi khoa học hơn, nhưng anh đã không học nhiều năm như vậy, trên thực tế, anh gần như đã quên rất nhiều kiến thức môn vật lý và hóa học, còn địa lý thì đọc sách là có thể làm được, hơn nữa anh lớn tuổi hơn, có nhiều kinh nghiệm hơn, hiểu biết sâu sắc hơn nên chắc chắn sẽ dễ dàng thi tuyển môn khoa học tự do hơn.

Trình Ninh cảm thấy chắc chắn có rất nhiều người nghĩ như vậy, cô nên đăng ký theo học khoa học tự nhiên.

Vì nhiều người sau khi tốt nghiệp trung học liền quên hết vật lý và hóa học, khả năng đều sẽ lựa chọn đăng ký văn học.

“Cái đó là sở trường của anh, khẳng định chỉ cần cầm lên xem qua thì sẽ hiểu, với cả sau này cần làm nhiều dự án, cho nên kiến thức càng rộng rãi càng tốt, vẫn nên lựa chọn khoa học thì hơn.”

Hàn Đông Nguyên thực sự không có hứng thú đọc sách mỗi ngày, nhưng anh vẫn thấy hữu ích khi vợ tin tưởng anh đến mức mê mẩn như vậy.

Thậm chí rất lâu về trước Triệu Chi nói với anh “Cô ấy chỉ thích tiền của anh”, anh không tin lời nói xằng bậy của Triệu Chi, anh càng mong đợi Trình Ninh có thể thích mình nhiều hơn chút. Cho dù cô thích cái gì ở anh cũng được, càng thích thì càng tốt.

Không phải chỉ là tiền sao? Lúc có thể kiếm tiền, cô ấy muốn bao nhiêu anh sẽ kiếm cho cô ấy bấy nhiêu, cô ấy không muốn anh vẫn muốn vì cô mà kiếm tiền.

“Được rồi, vậy thì đăng ký học khoa học đi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Anh rất sảng khoái điền vào đơn đăng ký.

Để kỳ thi đại học suôn sẻ anh đã có sự chuẩn bị từ sớm.

Cho nên cách đây một thời gian anh đã sắp xếp xong mọi việc, không chỉ riêng mình anh, mà cả những thanh niên trí thức khác cũng đăng ký tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, nếu đột nhiên tập thể xin nghỉ phép, thì anh cũng đã đã sắp xếp ổn thỏa, công xưởng sẽ không vì lý do này mà dừng sản xuất.

Hàn Đông Nguyên báo cáo tình hình công xưởng cho thư ký Từ, đồng thời thảo luận về việc bàn giao và phát triển công xưởng trong tương lai.

Thư ký Từ ban đầu lo lắng xưởng nội thất sẽ gặp vấn đề nếu không có thanh niên trí thức vận hành, nhưng không ngờ rằng tất cả thanh niên trí thức đăng ký thi đại học đều xin nghỉ để ôn thi, công xưởng vậy mà vẫn có thể hoạt động đâu vào đấy, lúc này ông ấy thật không nỡ để Hàn Đông Nguyên đi nói rằng: “Đợi cậu tốt nghiệp Đại học, muốn quay về, vẫn có thể quay về.”

Ý ông nói quay về không chỉ là quay về công xã Thạch Kiều.

Những thành tựu của thư ký Từ ở xã Thạch Kiều những năm gần đây ai cũng thấy rõ, không ngoài dự kiến, ông có thể sẽ được chuyển đến huyện trong năm nay.

Hàn Đông Nguyên rất có năng lực, với sự giúp đỡ của anh ông làm việc gì cũng như hổ mọc thêm cánh, ông thực sự hy vọng sau này anh có thể giúp đỡ ông trong tương lai.

Đáng tiếc Hàn Đông Nguyên không có hứng thú theo đuổi sự nghiệp làm quan.

Anh mỉm cười và nói: “Vợ tôi đi đâu tôi cũng sẽ đó”.

Thư ký Từ: “...”

Thôi vậy, hai năm trước người này cũng giống như vậy, chưa đến mức gọi là thất vọng.

Mọi người cùng nhau xin nghỉ để ôn tập ở trong sân viện của bọn họ.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 553: Chương 553



Lại nói Mã Đình Đình, cô đã ở bên Liêu Thịnh được hai năm và họ đã xác nhận mối quan hệ của mình cách đây nửa năm.

Mẹ của Thẩm Thanh mấy năm nay giao công việc cho con trai, ở nhà nghỉ ngơi và chăm sóc con cháu, giờ biết con gái sắp thi đại học, đặc biệt từ Bắc Thành đến chăm sóc đứa nhỏ cho Thẩm Thanh.

Anh trai cả, anh hai và hai chị dâu của Thẩm Thanh đều đi làm, trong nhà có mấy đứa con, đứa nhỏ nhất là con của anh hai mới một tuổi rưỡi, lúc này vẫn cần có người chăm sóc.

Cho nên mẹ Thẩm đến giúp Thẩm Thanh trông con, chị dâu cả thật thà tốt bụng thì thôi, còn chị dâu thứ hai có chút ý kiến, lẩm bẩm mấy câu nói: “Mẹ, mẹ qua bên đó, một khi đi sẽ đi vài tháng, thế tiểu Tứ con của con nó làm thế nào?”

Không chỉ là vấn đề trông con, mà là việc nhà còn rất nhiều, với một gia đình mười người ngay cả việc giặt giũ, nấu nướng, rửa bát, lau bàn, lau nhà hàng ngày cũng đã rất nặng nề rồi, chỉ riêng nghĩ về nó đã thấy khó khăn..

Mẹ Thẩm sau khi nghe cô ta lẩm bẩm thì cũng không nói gì với cô ta, chỉ nói với anh trai thứ hai của Thẩm Thanh: “Lão nhị, nhà chúng ta bởi vì con và đại ca đều là con trai, còn Thanh Thanh là con gái. Con gái về quê sống so với con trai sẽ càng nguy hiểm và đáng sợ hơn nên gia đình chúng ta ban đầu đồng ý giao công việc của mẹ cho Thanh Thanh, nhưng sau này khi chuẩn bị về quê, vợ con lại muốn chia tay, Thanh Thanh thấy con buồn, không nhẫn tâm nên đã chủ động xin về quê, những năm này Thanh Thanh ở quê đã phải chịu đựng rất nhiều gian khổ, nhưng nó một câu phàn nàn cũng không có. Đợi cuộc sống của nó khá hơn một chút, liền gửi cho con cái này cái kia, chẳng nhẽ trong lòng con còn không rõ? Không cảm thấy hổ thẹn chút nào sao?”

“Còn nữa, vợ con đã sinh con hai lần và đều được mẹ chăm sóc trong thời gian ở cữ. Hai đứa con của con đã lớn như vậy rồi, đều là mẹ trông chúng nó, nhưng lúc Thanh Thanh sinh con mẹ chỉ sang thăm một chút, hai đứa liền gọi điện thoại cho mẹ nói Tiểu Tứ xảy ra chuyện rồi, gọi mẹ quay lại...”

Nói đến đây, mắt mẹ Thẩm liền đỏ lên.

Đối với con gái bà cảm thấy vô cùng áy náy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Anh hai cũng mặt đỏ khi nghe những lời này.

Anh nói: “Mẹ đi đi, là con có lỗi với Thanh Thanh”.

Mẹ Thẩm lắc đầu, sau đó đưa tay vỗ vỗ vai con trai nói: “Dỗ dành vợ một chút, nó cũng không dễ dàng gì, nhưng dù khó khăn đến mấy trong mắt cũng không thể chỉ có con của mình, như vậy sớm muộn gì tất cả mọi người sẽ lục đục mất đoàn kết, người một nhà phải hỗ trợ lẫn nhau, khi con khó khăn các thành viên khác trong gia đình cũng sẽ không đứng nhìn.

Mẹ Thẩm đến công xã chăm sóc tiểu Oản Đậu, thuận tiện chăm sóc cả đứa nhỏ Tráng Tráng của nhà Hứa Đông Mai.

Hứa Đông Mai muốn đưa tiền cho mẹ Thẩm, nhưng mẹ Thẩm đã giận với cô ấy và nói: “Thanh Thanh nói với dì rằng lần trước cháu đã chăm sóc nó trong thời gian ở cữ. Chúng ta cảm ơn cháu còn không đủ. Bây giờ cũng chỉ là ban ngày giúp đỡ cháu trông con một lúc thôi, căn bản cũng không tính là gì. Nếu cháu muốn nói chuyện tiền bạc với dì, thế thì lại quá xa lạ rồi.”

Sau khi nói chuyện với Hứa Đông Mai xong lại quay ra cảm ơn Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh, bà nói: “Thanh Thanh đều là may mắn nhờ vào các cháu, mới không phải làm việc trên núi từ sáng đến tối dưới ánh nắng chói chang, cuộc sống dần ổn định mà có cả tiền lương, sinh con xong còn tham gia thi đại học, muốn nghỉ liền có thể xin nghỉ”
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 554: Chương 554



Bà kéo tay của Trình Ninh, nói: “Dì từ trước đã luôn nghe Thanh Thanh nói, nói nếu không có cháu, nó cũng không biết làm ruộng đột nhiên lại biến thành ngồi làm việc ở văn phòng rồi, sau đó lại cùng tiểu Tôn cùng nhau về công xã, nó đã kể cho dì nghe, cháu không những giúp nó vào làm việc ở văn phòng mà còn học từ cháu được rất nhiều thứ.”

“Lần đầu tiên nghe nó kể về cháu, dì đã nghĩ, ai da, thật là một cô bé mạnh mẽ và có năng lực, vừa xinh đẹp, vừa giỏi giang, lại tốt bụng như vậy, thực sự không biết trông là người như thế nào. Thật trùng hợp, A Tự nhà chúng ta lại cưới chị hai của cháu, nó rất tự hào về em gái mình và lúc nào cũng hết lời khen ngợi cháu, dì thật sự càng ngày càng tò mò... “

“Bây giờ gặp cháu rồi, ôi, thật sự không ngờ rằng, cháu lại nhỏ nhắn, trẻ trung và xinh đẹp như vậy thật khiến người ta không thể rời mắt được.”

Thẩm Thanh với Phí Tự là anh em họ. Mẹ Thẩm là dì của Phí Tự.

Thẩm Thanh tính tình lạnh lùng, ít nói, Trình Ninh rất ngạc nhiên khi cô có thể khen ngợi Trình Ninh trước mặt mẹ, không ngờ Hàn Nhất Mai cũng khen mình trước mặt mẹ Thẩm, lại còn hết lời khen ngợi.

Trình Ninh có chút bối rối.

Vân Mộng Hạ Vũ

Phải biết rằng, từ nhỏ đến lớn, Hàn Nhất Mai luôn thích thú khi làm hại cô.

Trình Ninh rất ngạc nhiên và xấu hổ trước lời khen bất ngờ của mẹ Thẩm, cô nói: “Dì, xin đừng khách sáo như vậy. Thẩm Thanh vào văn phòng công xưởng làm việc đều vì năng lực của cô ấy. Ngoài ra, cháu còn nghe chị hai nói, ở nhà họ Phí, dì đối xử tốt với chị ấy rất tốt, chúng cháu còn chưa cảm ơn dì.”

Cuộc sống của Hàn Nhất Mai ở nhà họ Phí rất tốt. Ngoại trừ việc nhà họ Phí là người tốt, biết điều, hào phóng và dễ gần thì việc này thực ra có chút liên quan đến Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh.

Bởi vì Thẩm Thanh là cháu gái của nhà họ Phí, Thẩm Thanh và Tôn Kiện đều là cấp dưới của Hàn Đông Nguyên, Thẩm Thanh rất biết ơn, thậm chí còn kính trọng Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh, mẹ Thẩm trước đây không liên lạc được với Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh, tự nhiên đáp lại lòng biết ơn, cảm kích của mình lên người Hàn Nhất Mai, vợ chồng ông Phí cũng vì mối quan hệ này mà nhìn Hàn Nhất Mai bằng con mắt khác, họ đặc biệt yêu thương và khoan dung.

Sau khi mẹ Thẩm đến, mọi người đều cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Bà là người có kinh nghiệm chăm trẻ, thậm chí còn cung cấp bữa ăn hàng ngày cho mọi người, nhưng mọi người vẫn có tính tự giác, mỗi ngày đều thay nhau giúp mẹ Thẩm cùng nhau nấu cơm, làm việc nhà. Mọi người cùng nhau ôn tập, cùng nhau mua đồ nấu cơm, cùng nhau dỗ dành trêu chọc bọn trẻ vui mừng náo nhiệt, vui vẻ hơn so với những ngày bình thường rất nhiều.

Một tháng ôn thi trôi qua nhanh như chớp mắt.

Ngày 6 tháng 11, mọi người cùng nhau lên thị trấn, và tìm một nhà khách có điều kiện tốt gần đó để ở.

Năm nay thời tiết có vẻ lạnh sớm hơn, và thực sự có tuyết rơi vào ngày ngày thi đại học.

Những người trẻ tuổi đều thích tuyết, trận tuyết rơi dày đặc bất ngờ này càng làm tâm trạng của mọi người thêm hưng phấn và vui vẻ hơn.

Khi bước ra khỏi phòng thi sau bài thi cuối cùng, toàn bộ mặt đất đã được bao phủ một màu trắng xóa.

Trình Ninh hưng phấn chạy ra sân phía ngoài phòng thi,dẫm lên những dấu chân in trên tuyết, mỗi một bước chân đều được in dấu lại trên tuyết.

Cô quay đầu nhìn Hàn Đông Nguyên ở bên cạnh, liền thấy anh đang đứng đó nhìn cô.

Khoảnh khắc đó, cô chợt nhớ về ngày mình về quê cách đây những năm trước. Nói chính xác, đó là ngày cô gặp anh sau khi về quê.

Anh đang đứng trong sân trắng xóa, khoác lên mình áo khoác quân đội nặng nề, đầu đội mũ, cả người đều được bao phủ bằng những bông tuyết trắng, khi nhìn thấy cô anh cảm thấy như mình nhìn thấy ma vậy, với vẻ mặt kinh hãi và nghi ngờ...Đó là lần đầu tiên hai người gặp nhau sau khi cô trọng sinh.

“Anh”

Cô gọi anh một tiếng, sau đó tiến tới và làm khẩu hình miệng.

“Anh” cô nói “Em thích anh”
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 555: Chương 555



Vẻ mặt Hàn Đông Nguyên đột nhiên thay đổi.

Chính xác là, cách anh nhìn cô đột nhiên thay đổi.

Anh sải bước tới, mặc dù cả dãy phòng học chật cứng người với tiếng nói cười ríu rít, mặc dù trong sân thỉnh thoảng có người chạy qua chạy lại chơi đùa với tuyết một cách hào hứng, mặc dù Liêu Thịnh, Chu Tiên Khai bọn họ đang gọi “Anh Nguyên” ở phía sau anh, nhưng anh nhất thời không thể nghe thấy bất cứ điều gì hoặc nhìn thấy bất cứ điều gì ngay bây giờ, trong mắt anh giờ chỉ có một người con gái đang đứng ở trong tuyết, người đó nhìn anh với đôi mắt sáng như vì sao và nói với anh: “Anh ba, em thích anh.”

Vừa rồi anh đứng đó, nhìn cô lao vào trong tuyết, nhìn chân cô chơi trò giẫm lên dấu chân in lên tuyết.

Cô ấy từ nhỏ đã thích chơi trò này.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trình Ninh nghĩ đến lần đầu tiên họ gặp nhau trên núi ba năm trước, nhưng Hàn Đông Nguyên lại nghĩ đến một điều gì đó còn xa vời hơn.

Anh nhớ lại rất nhiều mảnh ký ức.

Lúc cô còn rất nhỏ, trên người mặc một chiếc áo khoác dày hình bông hoa, quấn mình như một chú gấu nhỏ, ngắn và lùn, đầu cúi xuống chơi trò in dấu chân trên tuyết, sau đó không cẩn thận bị ngã vùi đầu vào tuyết.

Lúc đó anh nghĩ, sao cô lại có thể ngớ ngẩn đến thế.

Anh thậm chí không cần nhấc ngón tay, cô đã tự mình rơi vào tuyết.

Sau này, khi lớn lên, cô trầm tính hơn rất nhiều, nhưng sở thích vẫn như cũ, mỗi khi tuyết rơi cô rất hưng phấn, khi đi trong tuyết, cô thích giẫm lên từng dấu chân, thỉnh thoảng lại nhìn về phía trước, đôi khi còn quay đầu lại ngắm nhìn kiệt tác của cô. Có một lần khi nhìn thấy, anh liền cố tình giẫm loạn lên dấu chân của cô, cô bé đứng sang một bên, bĩu môi tức giận nhưng không dám lên tiếng.

Cô của lúc đó sẽ không mỉm cười với anh.

Mỗi khi nhìn thấy anh, cô sẽ quay mặt đi, hoặc nếu anh chọc tức cô, cô sẽ tức giận trừng mắt nhìn anh.

Cô sẽ mỉm cười với nhiều người, nhưng trước giờ không bao giờ cười với anh.

Cho đến một ngày, anh đi ra ngoài vài ngày, sau đó đi bộ trong vùng hoang dã suốt một ngày trong tuyết rơi dày đặc và khi trở về núi, anh nhìn thấy cô đang đứng trong sân, khi cô quay lại và nhìn thấy anh, trong mắt cô chợt lóe lên một tia sáng kỳ lạ, cô mỉm cười gọi anh là “Anh ba”. Anh thật sự cho rằng đó là ảo giác của mình.

Trước đây anh từng có rất nhiều giấc mơ.

Trong giấc mơ, anh luôn bắt nạt cô, làm cô khóc, nhưng anh chưa bao giờ dám mơ như vậy, cô đột nhiên xuất hiện trên núi, xuất hiện trước mặt anh, mỉm cười với anh, nhìn vào mắt anh với ánh mắt đầy sao, gọi anh là “Anh ba”, giọng nói ngọt ngào êm ái, đi vào lòng người.

Cô ấy còn nói với anh rằng “cô thích anh”

Cô đúng là đồ ngốc, tưởng rằng cô không nói ra thì anh sẽ không biết, nhưng anh chỉ cần nhìn liền biết.

Anh sải bước to tới.

Trình Ninh thấy anh bước tới tập tức hiểu ra anh vừa rồi nên “nghe” hoặc “nhìn” mới hiểu rõ những lời cô vừa nói.

Cô có chút ngượng ngùng nhưng cũng không quá nhiều nên mỉm cười nhìn anh, sau đó anh đưa tay ra nắm lấy tay cô trước mặt mọi người, rất chặt, ôm lấy hết bàn tay nhỏ bé của cô. Rõ ràng là trời rất lạnh nhưng lòng bàn tay anh lại nóng.

“Anh ba”

Cô nhẹ nhàng gọi anh, sau đó nhìn Liêu Thịnh và Chu Tiên Khai đang đuổi theo anh với vẻ mặt rất kỳ lạ, cũng như rất nhiều ánh mắt xung quanh họ.

Thanh niên trí thức mà, đối tượng yêu đương rất nhiều nhưng thật sự không có ai dám nắm tay và làm những hành động thân mật ở nơi công cộng như vậy, hơn nữa Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên cũng không phải là những thanh niên trí thức bình thường.

Trình Ninh quá xinh đẹp, khí chất của Hàn Đông Nguyên cũng không kém. Cái này ở huyện Hợp, có mấy ai không biết Hàn Đông Nguyên?
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 556: Chương 556



Về quê chỉ một năm, anh đã trở thành chủ nhiệm văn phòng thanh niên trí thức của công xã và xưởng trưởng xưởng sản xuất đồ nội thất của xã, đồ nội thất do anh làm ra được bán cho Bắc Thành ở phía bắc, và Quảng Thành ở phía nam. Toàn bộ thanh niên trí thức công xã huyện Hợp ai cũng biết.

Được rồi.

Vợ của anh thật sự rất đẹp.

“Anh ba”

Trình Ninh cũng không thu tay về, trách anh : “Nơi này nhiều người như vậy.”

Cũng không hỏi anh làm bài thi như thế nào, đây đã là bài thi cuối cùng, hai ngày trước những gì nên hỏi đều đã hỏi hết.

Dù sao Trình Ninh kỳ thực cũng không có chấp niệm anh đi học đại học, ở kiếp trước, anh đã phải ngồi tù mười năm nhưng điều đó không ngăn cản anh đạt được trình độ mà người khác phải ngưỡng mộ trong sự nghiệp.

Liêu Thịnh nhìn hai người dính chặt lấy nhau mắt cảm thấy giật giật, nhưng anh không thể quay lưng và rời đi luôn, Anh và Hàn Đông Nguyên cùng nhau lớn lên, không có thói quen quay đầu rời đi khi Hàn Đông Nguyên xảy ra chuyện gì, cho dù phía trước có xảy ra chuyện gì thì anh cũng phải đi.

Anh ta bước tới và gọi: "Đi thôi anh Nguyên, chị dâu, chúng ta quay về ăn cơm”

Lúc trước Liêu Thịnh luôn gọi Ninh Ninh là “Em gái Ninh Ninh”, Hàn Đông Nguyên luôn có ý kiến, nhưng mà có ý kiến cũng không có tác dụng, tận tới lúc hai người đăng ký kết hôn, Liêu Thịnh gọi là “Em gái Ninh Ninh” Hàn Đông Nguyên liền trực tiếp nói “gọi chị dâu”, lúc đó Liêu Thịnh vẫn cho rằng mình nghe nhầm, nhưng Hàn Đông Nguyên nghiêm túc đến mức không thể nghiêm túc hơn được nữa, lúc đó Liêu Thịnh làm sao có thể gọi thế được?

Nhưng mà do không thể chịu đựng được Hàn Đông Nguyên liên tục chỉnh đốn, anh kiên trì được một năm vẫn là thỏa hiệp gọi một tiếng “chị dâu”, lúc mới đầu gọi cũng cảm thấy hơi kỳ cục khó xử, nhưng đến bây giờ đã cảm thấy quen dần.

Hàn Đông Nguyên nắm tay vợ không buông, liếc nhìn Liêu Thịnh nói: “Bọn tôi tự đi ăn”.

Trình Ninh tức giận nói với anh: “Bây giờ mọi người vừa thi xong, cùng nhau ăn mừng sẽ náo nhiệt hơn.”

Dừng một chút dùng tay cọ cọ vào lòng bàn tay anh, nhẹ nhàng nói: “Chỉ có vài ngày này thôi, trong tháng này mọi người sẽ đều nhận được thông báo trúng tuyển, sau này cả đời có khi sẽ không còn cơ hội gặp nhau, sẽ không có ngày mọi người ở cạnh nhau vui vẻ náo nhiệt như vậy, cho dù sau này chúng ta có cố tình ở bên nhau thì cũng sẽ không có cảm giác như bây giờ. Hôm nay là một ngày rất đặc biệt.”

Hàn Đông Nguyên cúi đầu nhìn cô.

Giây phút này anh là muốn ở cùng một chỗ với cô.

Từ nhỏ anh đã được rất nhiều bạn bè vây quanh, việc anh đi chơi và gặp gỡ nhau là chuyện bình thường, nhưng vì cô đã nói như vậy mà còn cọ vào tay anh, vậy nên liền chiều theo ý cô, cô vui vẻ là được.

Mọi người vui vẻ quây quần bên nhau cùng ăn lẩu tại nhà khách. Với cả uống thêm vài chai rượu trắng.

Mọi người đang bàn tán về đề thi, hoặc hào hứng hoặc buồn bã, nhưng dù có buồn bã thì họ vẫn vui vẻ trong bầu không khí như vậy.

Bởi vì cho dù có làm bài thi tốt hay không, thì đều vẫn còn hi vọng.

Cuộc sống hiện tại của bọn họ đã không còn tệ nữa, và sau này nhất định sẽ càng ngày càng tốt hơn.

Mọi người cũng nói về chí hướng và nguyện vọng của mình.

Hứa Đông Mai, Thẩm Thanh, Từ Kiến Quốc, Tôn Kiện không ngoài dự kiến đều mong được nhận vào trường học ở Bắc Thành.

Mọi người đều hỏi Trình Ninh. Trình Ninh cười nói: “Đại học Quảng Thành, chúng tôi chọn là Đại học Quảng Thành.”

Mọi người đang nói chuyện, uống rượu và ăn đồ ăn, lời nói của Trình Ninh rõ ràng không lớn, nhưng tất cả mọi người đều nhìn về phía cô. Nhìn xong mọi người vô thức cùng nhìn về phía Hàn Đông Nguyên.

Hàn Đông Nguyên trước giờ đều không nói chuyện, anh đang ngồi cạnh Trình Ninh một bên uống rượu một bên chăm sóc cô, khi mọi người nhìn qua, anh chỉ hơi nhướng mí mắt lên, sau đó một tay cầm lấy ly rượu, một tay rót nước nóng cho Trình Ninh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mọi người: “…”
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 557: Chương 557



Trình Ninh đầu tiên mỉm cười với Hàn Đông Nguyên, sau đó nói với mọi người: “Tôi và anh ba đã cùng nhau đi xem trường này, cũng khá thích”

“Tại sao không điền vào các trường học ở Bắc Thành?”

Tôn Kiện là người đầu tiên không kiềm chế được lên tiếng hỏi.

Tại sao không chọn Bắc Thành?

Thật ra Trình Ninh không nghĩ nhiều như vậy.

Chính là ở kiếp trước, sự nghiệp của Hàn Đông Nguyên trọng tâm vẫn luôn là ở phía nam, đầu tiên là ở Quảng Thành, sau đó là Thâm Quyến, bọn họ khẳng định sẽ vẫn luôn sống ở phía nam. Biết đâu anh ấy sẽ đến đó để phát triển ở kiếp này, dứt khoát học đại học ở đó để tránh tương lai sau này hai người bọn họ lại phải xa nhau.

Cô cũng khá là thích Quảng Thành.

Nhưng thật khó để giải thích điều này cho mọi người, nên cô chỉ nói đơn giản: “Tôi đã ở đó được hai năm và tôi khá thích khí hậu ở đó. Tình cờ là Đại học Quảng Thành có ngành mà tôi thích. Tôi đã đi giao lưu ở bên đó một thời gian, hơn nữa tôi cũng quen nhiều thầy cô, nên đã dứt khoát điền vào đơn.”

Nói như vậy mọi người đều có thể hiểu.

Liêu Thịnh rất ngạc nhiên khi biết rằng cả Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên đều nộp đơn vào Đại học Quảng Thành, nhưng anh cũng không do dự lâu, khi về công xã điền nguyện vọng, anh lướt qua tờ thông tin tuyển sinh đại học và đã chọn Học viện Công nghệ Quảng Thành.

Đại học Quảng Thành đứng đầu cả nước và là một trong những trường đại học tốt nhất miền Nam, Liêu Thịnh tự mình nộp bài thi chẳng nhẽ lại không rõ? Cuối cùng anh đã tự biết lượng sức mình chọn một trường cao đẳng.

Mã Đình Đình rất tức giận khi thấy Liêu Thịnh không hề thương lượng với cô mà đã tự mình chọn trường ở Quảng Thành.

Liêu Thịnh thở dài nói: “Nếu em muốn hàng ngày được ở bên anh thì cùng chọn Quảng Thành đi, hoàn cảnh gia đình bọn anh cho dù em không đi qua đó thì chỉ cần nghe cũng biết rồi, nhà 3 gian, bố anh mẹ anh, anh cả và chị dâu còn có ba người con, chị hai cũng 3 ngày một lần mang theo đứa con 3 tuổi chạy về nhà, mẹ anh con người rất tốt nhưng lại hay thiên vị chị hai, em cho rằng lúc đầu tại sao anh lại lựa chọn về thôn quê, cho dù có mệt mỏi thế nào đi nữa cũng chỉ có một mình, ít nhất không có ai phàn nàn khi anh nằm, cũng cần thiết phải ngủ trong căn phòng cửa gỗ ngăn cách với phòng khách và còn có hai đứa trẻ chen chúc bên cạnh.”

Mã Đình Đình: “....”

Cô muốn nói nếu sau này họ kết hôn và có con thì sao?

Ai có thể giúp họ trông con?

Nhưng nghĩ đến những ngày đó, cô dựng tóc gáy... Thật ra mà nói, những năm đầu mới về quê thực sự vất vả, nhưng hai năm trở lại đây này cũng không quá tự tại.

Nghĩ đến Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh đều sống ở Quảng Thành, rồi lại so sánh với những ngày tháng ở Bắc Thành, bỏ đi, vẫn là chọn Quảng Thành vậy.

Chuyện hai người kết hôn rồi sinh con dù gì cũng phải đợi sau khi tốt nghiệp đại học rồi tính.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cứ như vậy, Mã Đình Đình cũng đã nộp đơn vào một trường đại học ở Quảng Thành, nhưng cô lại nộp đơn vào Đại học Sư phạm Quảng Thành.

Liêu Thịnh thấy cô thật sự đã nộp đơn vào trường đại học Quảng Thành, gãi đầu lưỡng lự không nói nên lời, Mã Đình Đình nhìn thấy vậy liền hỏi anh: "Sao vậy?”

Liêu Thịnh cứng ngắc xoa mặt nói: “Thật ra lúc anh làm bài thi, thật sự làm không được tốt lắm, gần giống như việc nộp giấy trắng vậy, em điền nguyện vọng theo anh, anh cũng thấy không vững tâm”

Mã Đình Đình: “...”

Mã Đình Đình cảm thấy rất tức giận.

Bên này mọi người vừa điền xong nguyện vọng, Bắc Thành bên kia đã gọi điện thoại đến công xã.

Trình Tố Nhã hỏi Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên làm bài thi ra sao.

Trình Ninh chuẩn bị rất tốt, đương nhiên làm bài thi tốt, Hàn Đông Nguyên luôn không làm gì nếu anh ấy không muốn làm, đã làm rồi thì đều sẽ không phải việc khó gì.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 558: Chương 558



Hơn nữa anh còn muốn đi học cùng trường với Trình Ninh, nên đương nhiên anh cũng sẽ bỏ ra chút tâm tư, cũng làm rất tốt trong kỳ thi.

Trình Tố Nhã lúc này mới yên tâm và hỏi: “Thế bọn con chọn trường nào?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Trình Ninh: “Cháu và anh ba đều chọn trường Đại học Quảng Thành.”

Trình Tố Nhã sửng sốt một lúc mới hỏi lại: “Trường nào?”

Trình Ninh lặp lại câu trả lời: “Đại học Quảng Thành”

Trái tim Trình Tố Nhã cảm giác như bị cái gì đó chặn lại.

Lúc đầu khi Trình Ninh đến Học viện Mỹ thuật Quảng Thành, khi ấy không còn lựa chọn nào khác, nào có ai lựa chọn vào Đại học Công, Nông và Binh không? Thật không muốn chọn.

Nhưng bây giờ là tự mình đi thi, đương nhiên phải thi về Bắc Thành!

Trình Tố Nhã hít sâu vài hơi, vẫn ôn nhu bình tĩnh nói: “Cháu đã làm bài tốt, tại sao không chọn Đại học Bắc Thành? Dì nhớ không phải cháu luôn thích trường Đại học Bắc Thành sao?”

Trong ký ức của bà, Trình Ninh luôn muốn vào Đại học Bắc Thành. Lúc đầu cô đến Quảng Thành có chút không tự nguyện, hai năm nay có thời gian rảnh liền quay về, sau khi tốt nghiệp hộ khẩu của cô đã được chuyển đến công xã Thạch Kiều, vì vậy bà hoàn toàn nghĩ là lần này cô sẽ điền quay về Quảng Thành, và kéo theo cả Hàn Đông Nguyên cùng nhau chọn Bắc Thành.

Trình Tố Nhã không thể hít thở dễ dàng.

Trình Ninh dùng những gì cô đã nói với mọi người trước đó để dỗ dành Trình Tố Nhã một hồi, nói rằng cô rất thích chuyên ngành ở Đại học Quảng Thành và đã gặp rất nhiều giáo viên ở đó, họ đều là giáo viên rất tốt, chỉ như vậy mới dỗ dành được Trình Tố Nhã.

Sau khi về đến công xã, mọi người lại quay lại công xưởng làm việc.

Một bên làm việc một bên đang chờ kết quả thi và thông báo nhập học.

Kết quả kỳ thi tuyển sinh đại học một tháng đã có, và mọi người lần lượt nhận được thông báo nhập học.

Bởi vì thanh niên trí thức trong công xưởng đã chuẩn bị rất tốt, Trình Ninh chia sẻ rất nhiều thông tin kể cả sách tham khảo khó mua ở bên ngoài nên tỷ lệ trúng tuyển rất cao, trong sân nhà họ có mấy người lần lượt nhận được giấy báo nhập học, Liêu Thịnh nói rằng anh ấy thi không tốt lắm nhưng cuối cùng vẫn nhận được giấy báo nhập học, Liêu Thịnh gãi đầu và không cảm thấy gì, nhưng Mã Đình Đình lại bật khóc, có trời mới biết những ngày này cô lo lắng đến mức nào.

Mẹ Thẩm vẫn trực tiếp ở lại công xã.

Bà hạ quyết tâm ở lại đây chăm sóc Thẩm Thanh, giúp Thẩm Thanh chăm sóc bọn trẻ, mặc dù Bắc Thành bên kia đã gọi điện cho bà mấy lần, Thẩm Thanh khuyên bà quay về, bà chỉ lắc đầu nói: “Chúng nó không thể sống nếu thiếu mẹ sao, dù sao cũng chỉ là cực khổ hơn một mỏi hơn một chút thôi, không sao, mẹ ở đây trông con một thời gian giúp con, đợi con thi đỗ đại học chúng ta cùng nhau quay về.”

Thẩm Thanh và Tôn Kiện cũng không thua kém, vào cuối tháng 12 cả hai đều lần lượt nhận được thông báo nhập học của Đại học Nhân dân và Đại học Công nghệ Bắc Thành.

Tin vui lần lượt đến, mọi người ôm nhau từng người, hai hoặc ba cùng nhau rời công xã.

Đến cuối tháng Giêng, trong sân viện chỉ còn lại Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh.

Khắp sân được bao trùm bởi lớp tuyết dày đặc ngập đến cả đầu gối.

Họ cũng đã nhận được thông báo nhập học từ Đại học Quảng Thành. Tuy nhiên, Hàn Đông Nguyên vẫn là chủ nhiệm văn phòng thanh niên trí thức công xã và là xưởng trưởng xưởng nội thất, những thanh niên trí thức lần lượt rời đi, chủ nhiệm văn phòng thanh niên trí thức có rất nhiều việc phải làm, xưởng nội thất cuối năm cũng bận rộn, nên Hàn Đông Nguyên hứa với Thư ký Từ, làm đến cuối năm mọi việc thu xếp ổn thỏa, bàn giao xong mới rời đi.

Hiện tại đã là 23 tháng 12 âm lịch, tết ông Công ông Táo, và cũng được coi như là hết năm.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 559: Chương 559



Hàn Đông Nguyên cũng đã chính thức đưa ra lá đơn từ chức.

Thư ký Từ thở dài hỏi Hàn Đông Nguyên: “Cậu thật sự không muốn giúp đỡ và giữ chức phó xưởng trưởng sao? Cậu có ý nghĩa đặc biệt với công xưởng của chúng tôi. Tôi sẽ viết đơn xin báo cáo và sẽ được sự phê duyệt của cấp trên.”

Thư ký Từ biết rất rõ xưởng nội thất công xã của họ lãi như vậy, sản phẩm của họ đều đặn được bán cho Bắc Thành và Quảng Thành, đơn hàng từ hai bên này đã chiếm 90% lượng hàng của công xưởng, trước hết là chất lượng sản phẩm của họ tốt, nhưng trong đó các mối quan hệ của Hàn Đông Nguyên mới là quan trọng nhất.

Huống chi, sau khi Hàn Đông Nguyên rời đi, ông thậm chí không thể đảm bảo chất lượng và kiểu dáng của sản phẩm sau này sẽ luôn đáp ứng được yêu cầu của đối phương.

“Vậy làm sao mà được? không phù hợp quy định”

Hàn Đông Nguyên cười nói: “ Khoảng cách quá xa, không quản lý được nhà máy, đừng chiếm chỗ nữa, người khác chỉ coi cháu như kiểu không thể buông bỏ.”

Thư ký Từ ở đây thì cũng thôi đi, thư ký Từ không ở, người khác chỉ coi anh là người ở xa vạn dặm, vẫn bất đắc dĩ phải từ bỏ địa điểm đặt nhà máy, không nỡ từ bỏ mức lương này, lúc trước anh không muốn dính vào nhà máy, bây giờ người đều đi rồi, càng không cần thiết.

Đương nhiên rồi, anh thật ra vẫn còn kế hoạch khác.

Thư ký Từ thở dài.

Ông ấy là người nào, tại sao lại biết được nỗi lo lắng của Hàn Đông Nguyên?

Ông ấy cũng không thể dùng đạo lý lớn lao nào đó để gài bẫy Hàn Đông Nguyên nói: “ Có thời gian rảnh thường xuyên đến thăm”

Nói như vậy, nhưng biết rằng sau khi bọn họ rời đi như thế này, cơ hội quay lại gần như rất mong manh.

Ông ấy thở dài và đưa cho Hàn Đông Nguyên hai chiếc phong bì, đó là hai lá thư giới thiệu do ông ấy đích thân viết, phân biệt giới thiệu những cống hiến và thành tích của Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh ở công xã, cuối cùng đóng dấu của công xã còn có chữ ký của thư ký Từ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thư ký Từ nói: “Những thứ này thực chất không cần thiết với các cậu, chẳng qua đây chính là điều mà tôi, với tư cách là một thư ký, muốn làm để đóng góp cho công xã của chúng ta, các cậu giữ lấy, làm một cái kỷ niệm tốt.”

Hàn Đông Nguyên không quan tâm những cái này, nhưng vẫn là tôn trọng nhận lấy.

Đây là sự ghi nhận và tôn trọng đối với bọn họ trong ba năm qua.

Đêm trước khi đi, thư ký Từ mời Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh đến nhà ông ấy ăn tối.

Vợ của thư ký Từ nấu một bàn ăn thịnh soạn, bà ấy rất hào phóng, không miễn cưỡng với Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh, nhưng mà chỗ hào phóng đó lại có chút kỳ lạ.

Bà ấy cảm thán nói: “ Bởi vậy tôi thích làm mối cho các cháu những đứa trẻ xinh đẹp lại có năng lực, các cháu đó, nếu như lấy một cô nương người bản địa chúng tôi hoặc là gả cho một chàng trai ở công xã, làm gì có chuyện lo lắng sau này các cháu cùng nhau đi sẽ không gặp lại nữa. Hãy nhìn kỹ sư tiểu Kỷ đó, người đi rồi, Hiểu Mỹ thi đại học, sau này rồi, trở thành con rể của đại đội Thượng Hàn, chắc chắn sẽ thường xuyên quay trở lại, làm gì giống các cháu, đi rồi, sau này đến cả cái bóng chắc cũng không nhìn thấy.”

Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh: “...”

Thư ký Từ nghe được cũng cười hề hề.

Lời này nếu như bình thường Trình Ninh chắc chắn chỉ biết cười híp mắt nghe, không biết nói gì, nhưng cô bây giờ chỉ ở đây một ngày cuối cùng thôi, hơn nữa đã quen biết nhiều năm, cô cũng biết vợ của thư ký Kỳ có tấm lòng nhân hậu, người cũng vui vẻ cởi mở, sẽ không vì một hai lời nói của người khác mà lẩm bẩm tính toán trong lòng,

Bà ấy mang rượu gạo ra uống một ngụm, ngọt lịm ấm nồng, uống rất ngon.
 
Back
Top Bottom