Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh

Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 540: Chương 540



Hai năm qua cô không hề liên lạc với Tiêu Lan Lương Ngộ Nông hay cả Tiêu gia.

Hai năm trước khi cô vừa đến đây, thì Tiêu Lan đã rất kích động khi bà ấy tìm gặp cô.

Người nhà họ Tiêu cũng có tìm gặp cô.

Người nhà họ Tiêu nói với cô rằng nhà họ Tiêu của bọn họ hiện đang gặp khó khăn, ngoài ra Lương Niệm cùng với Tiêu Lan hai người bọn họ cũng có tình cảm mẫu tử sâu đậm, đồng thời còn nói rằng cuộc sống của họ bây giờ không hề dễ dàng, cho nên hiên tại cô có thể xuất hiện, nhưng cô lại không được phép dùng thân phận “con gái ruột” của Tiêu Lan.

Bởi vì vị trí “con gái ruột” của Tiêu Lan và Lương Ngộ Nông chỉ thuộc về Lương Niệm mà thôi, cho nên bọn họ bảo cô cần phải hiểu biết tình hình chung, hơn nữa không được phép phá vỡ cuộc sống yên bình của Tiêu Lan.

Ngoài ra không được làm hại đến Lương Niệm, bởi vì chuyện này sẽ là “nỗi đau” của Tiêu Lan và nó sẽ khiến cho căn bệnh cũ của bà ấy sẽ bị khơi dậy, đương nhiên, bọn họ đưa ra giải pháp là có thể nói bà ấy là dì lớn của cô, hoặc cũng có thể nói mẹ của Lương Niệm nhận cô làm con gái nuôi....

Trong lòng của Trình Ninh rất chán ghét.

Lúc đó khi Trình Ninh nhìn thấy Tiêu Lan, Lương Ngộ Nông, bà cụ Tiêu, và còn có bà cụ Phương đang đứng ở bên cạnh của bà cụ Tiêu, thì gương mặt của bọn họ không khác gì gương mặt trong mơ mà cô đã nhìn thấy, mặc dù cô sớm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vào thời điểm đó thì sự tức giận vẫn là rất lớn.

Cô nhìn thấy gương mặt của bà cụ Tiêu, thì liền trực tiếp bảo bọn họ cút đi, sau đó cô còn nói với bọn họ rằng: “Tôi hy vọng các người sẽ vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện trong cuộc đời của tôi nữa”

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau đó Tiêu Lan lại đến gặp cô, và cô cũng có nói chuyện với Lương Ngộ Nông, cô bảo Lương Ngộ Nông hãy cân nhắc lợi hại, sau đó thì cô phát hiện ra bản thân mình không phải loại có khả năng làm ra chuyện đón ý mà hùa theo Tiêu Lan, hơn nữa cũng không phải là loại “con gái ” có thể khiến cho của sống của Tiêu Lan “càng thêm tốt hơn”, cho nên cả Lương Ngộ Nông và nhà họ Tiêu đã cùng nhau hợp sức lại, với ý định là làm tiêu tan mong muốn duy trì mối quan hệ “con riêng” giữa Trình Ninh và Tiêu Lan.

Điều này vô tình lại khiến cho cuộc sống của Trình Ninh trở nên yên bình trong hai năm qua.

Trong mối quan hệ này, tại sao cô lại phải nói lời từ biệt với Tiêu Lan?

“Em là vì người yêu của em cho nên mới về quê có phải không”

Bởi vì quyết định của Trình Ninh thật sự khiến giáo sư Lương có chút đau lòng, cho nên bà ấy đã nhịn không nỗi nữa mà hỏi thêm một câu.

Ban đầu khi Trình Ninh mới vào trường, thì giáo sư Lương đã nghe tin người yêu của cô là giám đốc của một nhà máy địa phương, ngoài ra còn là chủ nhiệm của văn phòng thanh niên tri thức công xã, điều này đã khiến cho bà ấy cau mày.

Mẹ cô là Tiêu Lan cả đời chỉ biết phụ thuộc vào đàn ông.

Cho nên bà ấy từng có ý kiến cho rằng Trình Ninh cũng có thể là loại người này.

Bà ấy thậm chí còn cảm thấy rằng những thành tích đó của Trình Ninh, bao gồm cả việc trở thành nhà thiết kế cho nhà máy sản xuất đồ nội thất, cùng với việc cô cứu người trong lũ to bất ngờ, tất cả chuyện đó đều là do người đàn ông của cô làm cho cô, hơn nữa người đó còn thuận tiện tiến cử một suất học đại học cho cô nữa.

Vào lúc này khi bà ấy nhìn thấy cô đang bướng bỉnh muốn trở về quê hương, thì lại có cảm giác thật rất phức tạp.

Trình Ninh không quan tâm đến cảm xúc phức tạp đằng sau câu hỏi của giáo sư Lương.

Cô nghiêm túc suy nghĩ rồi nói một cách chắc chắn: “Vâng ạ.”

Cô đương nhiên là vì anh ba của cô cho nên mới quay về.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 541: Chương 541



Nghĩ mà xem nếu Hàn Đông Nguyên không ở công xã Thạch Kiều, thì sau khi hoàn thành việc học ở trường đại học Công nông binh này thì cho dù có đi đâu chăng nữa thì cô cũng sẽ không có ý định đặc biệt mà quay về công xã Thạch Kiều đâu, hơn nửa ở đâu đó chuẩn bị thi không được sao?

Đương nhiên rồi, trở về cũng chỉ có mấy tháng mà thôi.

Giáo sư Lương bị những lời nói không một chút xấu hổ, cùng với thần sắc nghiêm túc không làm quá của cô đã khiến cho bà ấy không nói nên lời.

Bà ấy còn có thể nói gì nữa?

Vân Mộng Hạ Vũ

Bà ấy xua tay, và cuối cùng chỉ có thể nói: “Sau này em đừng hối hận.”

Trình Ninh làm sao có thể hối hận?

Cô mỉm cười và chào tạm biệt giáo sư Lương, sau đó thì quay người mà rời khỏi văn phòng của giáo sư Lương.

Giáo sư Lương: "…” Cảm giác thật rất phức tạp.

Sau khi Trình Ninh rời khỏi văn phòng của giáo sư Lương.

Thì giáo sư Lương liền suy nghĩ một lúc sau đó bà ấy còn gọi điện thoại cho em trai mình là Lương Ngộ Nông.

Khi Lương Ngộ Nông đang nói chuyện điện thoại thì liền nhìn thấy vợ và “con gái” của mình đang ngồi ở trong phòng khách.

Lương Niệm tâm tình không tốt, cho nên hai mắt đã đỏ hoe, bởi vì đội trưởng Thiệu người mà cô ấy để ý đến đã được sắp xếp chuyện hôn nhân ở quê nhà, ban đầu đội trưởng Thiệu đã từ chối cô ấy, nhưng cô ấy luôn cảm thấy vẫn còn hy vọng, thế nhưng bây giờ người nhà đã định sẵn chuyện hôn nhân, thì chuyện này cũng coi như là triệt để cắt đi tia hy vọng của cô ấy rồi.

Lương Ngộ Nông liền đặt điện thoại xuống, còn Tiêu Lan thì quay sang ông ta để hỏi: "Điện thoại của ai thế?”

Lương Ngộ Nông im lặng một lúc, rồi nói: "Là một đồng chí cũ mà tôi đã lâu không gặp.”

Tiêu Lan lại nói: “Ngộ Nông, tháng sau ông sẽ được điều động đến Quân khu Quảng Thành phải không? Nếu được như vậy thì tốt lắm, vậy thì ông cũng nên giúp Niệm Niệm nộp đơn vào Đoàn văn công quân khu ở đó có được không? Còn mẹ tôi và anh cả thì đợi sau khi quay về em sẽ hỏi bọn họ, đợi chúng ta chuyển đến rồi, thì bọn họ cũng không cần phải đi cùng phải không.”

"Đúng rồi, ngoài ra còn có chị lớn của tôi và anh rể nữa, nghe nói hiện tại có rất nhiều người đã lần lượt được sửa lại án xử sai, Ngộ Nông, ông có thể nghĩ ra biện pháp để xem liệu chị cả tôi và anh rể ở bên đó có thể sửa lại án xử sai được hay không?”

Nam Thành là quê hương của nhà họ Tiêu.

Nhưng hóa ra nhà họ Tiêu và nhà họ Lương lại đều sống ở Quảng Thành.

Sau này Lương Ngộ Nông mới được chuyển đến Nam Thành, thế nhưng hoàn cảnh của nhà họ Tiêu ở Quảng Thành không mấy khả quan, cho nên Lương Ngộ Nông đã tìm cách thu xếp chuyển họ đến Nam Thành, có như vậy thì thường ngày vẫn có thể chăm sóc tốt cho bọn họ.

Khi Tiêu Lan nói điều này, thì Lương Ngộ Nông người luôn yêu thương vợ mình tự nhiên đáp lại.

Tiêu Lam vỗ vỗ Lương Niệm, sau đó còn nhẹ nhàng khuyên nhủ cô ấy: “Niên Niệm, nếu đội trưởng Thiệu đã được định chuyện hôn nhân rồi, vậy thì tức là anh ta không có ý với con. Người đàn ông không có ý gì với con thì có gì xứng đáng để con lưu giữ tình cảm này nữa không, sau này đợi đến lúc con đến chỗ của đoàn văn công quân khu Quảng Thành rồi, thì ở chỗ đó sẽ có rất nhiều quân nhân ưu tú hơn, đến lúc đó con thích người nào thì có thể chọn một trong số những người đó.”

Lương Niệm gật đầu, tuy vẫn còn khó chịu, nhưng cô ấy cũng biết có gây thêm phiền toái thì cũng vô ích, cho nên chỉ có thể chịu đựng sự khó chịu và suy nghĩ một cách tích cực hơn, đúng vậy, đến Quảng Thành rồi, thì lại có thể chọn được thứ gì đó tốt hơn mà.

Buổi tối Tiêu Lan liền nói chuyện của Trình Ninh cho Lương Ngộ Nông nghe.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 542: Chương 542



Bà ấy vừa dùng lược chải tóc, và vừa nhẹ nhàng nói: “Tôi nói rồi đó, Ninh Ninh bây giờ cũng sắp tốt nghiệp rồi, đợi khi nào đến Quảng Thành rồi, thì chúng ta có thể đến thăm con bé thường xuyên hơn."

Lần trước lúc bà ấy gọi điện cho chị cả Lương cũng chính là giáo sư Lương để hỏi chuyện, thì giáo sư Lương cũng từng nói rằng kết quả học tập của Trình Ninh rất xuất sắc, cho nên có thể ở lại trường, vì vậy mà cô luôn cho rằng cô có thể ở lại trường được.

Hai năm qua Trình Ninh đối với bà ấy rất lạnh nhạt, thậm chí còn không chịu gặp mặt bà ấy nữa, cho nên bà ấy cũng không quan tâm đến cô nữa, nhưng trong lén lút cũng vẫn trực tiếp quan tâm đến cô.

Nói đến đây bà ấy lại thở dài, rồi nói: "Ngộ Nông, ông nói xem ông có thể nghĩ ra cách nào để chuyển Hàn Đông Nguyên cùng về Quảng Thành được không? Nếu không thì bọn họ sẽ trực tiếp sống riêng ở nơi đất khách, như thế thì cũng không phải là cách”

Lương Ngộ Đông cũng không biết nên làm sao để mở miệng nói về chuyện của Trình Ninh đã quay về Phương Bắc, hơn nữa lại còn đi đến làm việc ở chỗ công xã Thạch Kiều nữa.

Nhưng sớm hay muộn thì bà ấy cũng sẽ biết chuyện này.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cho nên sau khi suy nghĩ một lúc, thì cuối cùng ông ta cũng nói: "Con bé đã từ chối lời đề nghị ở lại của trường, ngoài ra còn viết đơn xin về quê rồi”

Dừng một chút, thì ông ta lại nói thêm: “Đó chính là công xã nơi làm việc ban đầu của con bé lúc ở quê.”

Tay của Tiêu Lan liền cứng đờ, "Bụp" một tiếng, chiếc lược trong tay trực tiếp lăn xuống đất, sau đó thì bà ấy quay đầu lại mà nhìn về phía của Lương Ngộ Nông, lúc này miệng của bà ấy hơi há ra và nhất thời không nói nên lời.

Lương Ngộ Nông thở dài, và nói: "A Lan, bà nghĩ thế này nhé, nếu tôi bị chuyển đến một nơi nào đó xa xôi, vậy thì bà có nguyện ý sống ở thành phố một mình hay không, hay là cùng tôi hành quân đi đến chỗ đó?”

Tiêu Lan đã kịp phản ứng lại, nhưng bà ấy lại thở dài, sau đó còn thấp giọng mà nói: "Cái này có thể so sánh được hay sao?”

"Tại sao lại không thể so sánh?”

Ông ta đưa tay rà mà vỗ vỗ vai của bà ấy, rồi nói: “A Lan, tôi đã điều tra kỹ lưỡng Hàn Đông Nguyên rồi, cậu ấy là một thanh niên rất có năng lực và xuất chúng, ngoài ra cậu ấy lại lớn lên cùng với Ninh Ninh, hơn nữa đối với con bé cũng không phải là loại tốt bụng gì, thế nhưng khi Ninh Ninh ở cùng với cậu ấy, thì cho dù là có ở quê đi chăng nữa, thì cũng sẽ không chịu cực khổ gì đâu.”

Tiêu Lan rốt cuộc trong lòng cảm thấy có chút khó chịu.

Bà ấy nhặt chiếc lược trên sàn lên, sau đó thì dùng chiếc khăn trên bàn mà lau nó, một lúc sau mới "Ừm" một tiếng, rồi nói: "Chỉ cần con bé sống tốt là được rồi. Tố Nhã dạy con bé rất tốt, hoàn toàn khác với tôi, như thế thì được rồi”

"A Lan!”

Lương Ngộ Nông đặt cánh tay nặng nề lên vai bà ấy, rồi nói: “Ở trong mắt tôi, bà tốt hơn nhiều so với bà ấy, bà chính là người có trái tim quá lương thiện, hơn nữa còn luôn suy nghĩ cho người khác."

Tiêu Lan cười một cách đau khổ.

Trong lòng bà ấy tự nhủ, thực ra cái cũng phải là như vậy.

Nhưng bà ấy lại không nói gì thêm.

Trình Ninh không biết chuyện của Lương gia và Tiêu gia.

Cô hoàn toàn không quan tâm đến họ chút nào.

Ngày này là ngày 15 tháng 7.

Vào ngày đầu tiên thì cô đã đặt vé tàu về lại huyện vào chiều ngày 16/7.

Cô cũng không báo cho người trong nhà và Hàn Đông Nguyên biết, bởi vì cô biết nếu làm vậy, thì họ nhất định sẽ không để cô trở về một mình.

Thực ra cô không hề đi một mình, bởi vì còn có hai người bạn cùng trường đi cùng với cô, một người xuống sớm, còn người kia thì sau hai trạm nữa ở Hợp huyện thì sẽ xuống.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 543: Chương 543



Cho nên trong hơn hai ngày đi tàu hỏa, thì trên suốt chặng đường cô không hề nhàm chán, và cũng không có vấn đề gì liên quan đến sự an toàn cả.

Sáng sớm khi xuống tàu hỏa thì cô liền tìm một chiếc xe ba bánh để đi đến công xã Thạch Kiều, mãi đến hơn mười giờ sáng thì cô mới xuống xe được, giữa mùa hè nóng nực, sau hơn hai ngày ba đêm đi tàu hỏa, thì cuối cùng Trình Ninh đã quyết định trở về căn nhà của mình trước.

Trong nhà hiện tại vẫn còn người ở, có lẽ là một nhà ba người Hứa Đông Mai- Từ Kiến Quốc, hơn nữa còn có Liêu Thịnh, nhà Thẩm Thanh - Tôn Kiện. Mặc dù ký túc xá của nhà máy cũng đã được xây dựng rồi, nhưng ngôi nhà này bọn họ tạm thời vẫn có ở được, ngoài ra mọi người cũng đã quen sống ở đây rồi, cho nên bọn họ vẫn muốn tiếp tục sống cùng nhau ở đây.

Khi Trình Ninh bước vào sân thì mọi thứ vẫn còn đang yên tĩnh, chỉ có tiếng ve sầu trên cây đang “ríu rít” kêu lên.

Nhưng cũng không phải là không có ai ở đó.

Cửa lớn đang mở, còn Thẩm Thanh thì đang ngồi trong phòng chính mà vùi đầu viết cái gì đó.

Khi Trình Ninh bước vào cửa, thì Thẩm Thanh liền nghe thấy động tĩnh, sau đó cô ấy ngẩng đầu lên mà nhìn về phía cửa, thế là cô ấy đã giật mình khi nhìn thấy Trình Ninh vừa bước vào, hơn nữa cô ấy còn há miệng một lúc lâu mà không khép lại được, tiếp theo đó cô mới mở miệng mà hét lên "Ninh Ninh".

Trình Ninh: "…“

"Trước đây cô là người bình tĩnh nhất, vậy tại sao khi lên chức mẹ rồi thì cô lại trở nên mất bình tĩnh như vậy kia chứ.”

Trình Ninh đang cười nhạo cô ấy.

Sau đó lại hỏi: "Tiểu Oản Đậu đâu? Đang ngủ à?”

Thẩm Thanh mới sinh con gái Tiểu Oản Đậu được mấy tháng, cho nên cô ấy vẫn đang nghỉ ngơi ở nhà mà không đi làm.

Trình Ninh mấy tháng nay vẫn chưa về, cho nên cô cũng chưa từng gặp qua Tiểu Oản Đậu.

"Ừ,”

Thẩm Thanh cười rồi nói: “Con bé vẫn còn nhỏ, ngoài trừ ăn thì chính là ngũ, trái lại thì sẽ đỡ lo lắng hơn, đúng rồi, sao cô lại đột nhiên quay trở lại rồi, cũng không nghe thấy xưởng trưởng nói gì hết cả.”

"Tôi không nói cho anh ấy biết, như thế này không phải tôi đang tạo bất ngờ cho anh ấy sao?”

"Bất ngờ sao? Tôi nghĩ nó gần như là một cú sốc!”

Thẩm Thanh vừa nói vừa rót cho Trình Ninh một ly nước, rồi nói: “Cô uống nước trước đi, rồi hãy đi thu dọn, tôi đi lấy nước, sau đó cô hãy đi tắm đi rồi hãy đi tìm xưởng trưởng nhé, bây giờ cô đã tự mình quay lại rồi, vậy thì vẫn nên trang điểm và ăn mặc chỉnh tề rồi hãy đi tìm anh ấy”

Trình Ninh mỉm cười, sau đó thì từ trong túi xách lấy ra một con búp bê cao su nhỏ rồi đưa nó cho Thẩm Thanh, mà nói: “Cái này cho đậu Tiểu Oản Đậu, cô lau nó một chút nhé, bởi vì tôi đã ngồi tàu mấy ngày rồi, bây giờ tôi đi tắm trước cho nên không thể đi gặp con bé được, vậy đợi tôi quay lại thì sẽ đi gặp con bé vậy”

Thẩm Thanh nhận lấy, rồi cười và nói: “Được rồi, được rồi, cô trước tiên hãy lo liệu cho mình đi”

Có Thẩm Thanh ở bên cũng tiện, sau đó Trình Ninh đi tắm nước bằng nóng, kế tiếp cô liền mặc lên người một chiếc váy hoa, để chuẩn bị đến nhà máy tìm Hàn Đông Nguyên.

Thẩm Thanh nhìn ánh nắng chói chang bên ngoài rồi nói: “Đã mười một giờ rồi, sắp đến giờ ăn trưa rồi, vậy không ấy cô hãy ở nhà đợi nhé? Đi tàu hai ba ngày rồi, cô không thấy mệt sao?”

"Không sao”

Trình Ninh cầm một cây dù lớn, rồi nói: “Tôi đi xem đi, lỡ như anh ấy không về ăn trưa rồi sao”

Xưởng sản xuất đồ nội thất cách nhà không xa, nhưng lại gần một khu rừng.

Trình Ninh cầm dù mà thướt tha đi tới, khi nhìn thấy thanh niên gác cửa là người mới, cho nên anh ta sẽ không quen biết cô, thế là khi anh ta nhìn thẳng vào cô, thì đã không trực tiếp cho cô đi vào, ngược lại còn lắp bắp nói: "Này, Này, vị đồng chí này, cô tìm ai vậy?”
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 544: Chương 544



Trình Ninh rất lễ phép: “Tôi đang tìm xưởng trưởng của các anh”

"Xưởng trưởng?”

Chàng trai trẻ có chút choáng váng, thậm chí khi anh ta đối mặt với Trình Ninh, thì còn choáng váng hơn, thế là anh ta liền lẩm bẩm: "Cô tìm xưởng trưởng của chúng tôi à? Nhưng xưởng trưởng của chúng tôi đã kết hôn rồi”

Trình Ninh: "...”

"Không sao đâu, kết hôn rồi cũng có thể tìm được.”

“Vậy cô có thư giới thiệu không?”

"Có”

Trình Ninh lấy ra lá thư giới thiệu mà nhà trường đưa cho cô, sau đó còn cười và nói: “Tôi là nhà thiết kế mới đến nhà máy”

Chàng trai trẻ nhận lấy và xem xét một cách cẩn thận, sau đó đôi mắt anh ta đột nhiên mở to với vẻ ngạc nhiên.

Sinh viên đại học Học viện Mỹ thuật Quảng Thành!

Đến nhà máy của họ để trở thành nhà thiết kế!

Nhưng khi đến đây cô lại không đến văn phòng nhà máy, mà lại đến gặp trực tiếp xưởng trưởng sao?

Chàng trai cảm thấy điều này hơi kỳ lạ, nhưng anh ta không hề có ác cảm gì với người trước mặt, tuy nhiên anh ta vẫn tận tình chỉ đường cho cô đến văn phòng nhà máy, và nói: “Đồng chí Trình, nêu cô đến đây để xin việc, thì cô nên đi đến văn phòng nhà máy để gặp chủ nhiệm Hứa, bởi vì xưởng trưởng không quản chuyện này.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trình Ninh: "Được rồi! Cảm ơn đồng chí nhỏ!”

Nhà máy sản xuất đồ nội thất rất lớn, nhưng nhà máy lại có hành lang và đại lộ rợp bóng cây, cho nên Trình Ninh ô đã không cầm ô nữa, cô băng qua đại lộ, mà đi dọc theo hành lang nhà máy để đi về phía văn phòng nhà máy.

Trình Ninh đi đến nhà máy, còn người nhân viên phục vụ trẻ tuổi kia thì vẫn đang nhìn theo bóng lưng cô, sau đó anh ta liền nhìn thấy cô vừa đi qua, kế tiếp thì có người bước ra khỏi cửa...

Người đó nhìn về phía trước, luôn lạnh lùng và có đôi mắt trên đầu là xưởng trưởng của bọn họ, người không thích nói chuyện với người khác. Nhưng sau đó anh ta còn nhìn thấy xưởng trưởng của họ trực tiếp nắm lấy tay cô gái xinh đẹp, và nhìn từ xa, thì có vẻ như anh đang nắm rất chặt.

!!! Đôi mắt của chàng trai trẻ liền rơi xuống đất.

Trình Ninh ngồi trong phòng làm việc của Hàn Đông Nguyên, vừa hưởng gió quạt vừa uống nước, nhấp từng ngụm nhỏ trông khá nhàn nhã.

Hàn Đông Nguyên “phạch” một tiếng kéo rèm cửa lại, Trình Ninh nghe thấy tiếng động thì quay lại nhìn anh, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại lay động mê người nhìn Hàn Đông Nguyên, rõ ràng là có ý trêu chọc.

Vừa nãy trên đường cô đến văn phòng nhà máy đã bị Hàn Đông Nguyên nhìn thấy, sau đó còn chưa kịp nói lời nào đã bị kéo đến văn phòng của anh.

Rõ ràng là vô cùng tức giận.

Nhưng mà Trình Ninh không sợ anh tức giận.

Lúc nhỏ cô còn sợ anh, hiện tại thì....

Hàn Đông Nguyên hít một hơi thật sâu, nói: “Có chuyện gì vậy? Sao lại đột ngột trở về? Không phải đã nói anh đi đón em sao?”

Trên xe lửa rất hỗn loạn, hai ngày ba đêm ở trên đó, nếu như gặp phải kẻ không có ý tốt, anh nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Cô lại mang vẻ ngoài này, người bình thường nhất định sẽ bị thu hút.

“Muốn cho anh một bất ngờ.”

Trình Ninh nhẹ nhàng nói, “Em đã nói với anh là đi cùng hai người bạn học rồi mà, không có gì không an toàn cả.”

Thật ra, bản thân cô cũng không có vấn đề gì.

Nhưng những người khác dường như đã quên rằng sức lực của cô cũng không nhỏ, đã tập Sanda chăm chỉ hơn mười năm rồi.

Nhưng lúc này cô hoàn toàn không có ý định tranh luận với Hàn Đông Nguyên.

Nói cũng không được gì.

Cô mở to mắt nhìn anh, còn có chút ủy khuất.

Nhưng lần này Hàn Đông Nguyên rõ ràng thật sự rất tức giận, dù cô đã như vậy rồi nhưng ánh mắt của anh vẫn có thể giận.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 545: Chương 545



Âm thầm làm nũng không được, Trình Ninh dứt khoát đặt ly nước lên bàn, vươn tay nắm lấy cánh tay của anh rồi nhón chân lên hôn anh, nhưng cũng chỉ chạm vào môi anh rồi rời đi, nói: “Anh ba, anh nhìn thấy em không vui sao? Chúng ta đã lâu không gặp, vừa gặp đã hung dữ như vậy.... Em thấy anh càng ngày càng nghiêm túc, nếu còn tiếp tục như vậy người khác sẽ nghĩ rằng em đã tìm được một..."

Hàn Đông Nguyên: “! ! !”

Hàn Đông Nguyên rất tức giận.

Anh đè cô xuống, cúi đầu xuống cắn vào đôi môi đỏ mọng của cô, chiếc lưỡi càn quét đi vào quấn quanh đầu lưỡi cô, hận không thể nuốt lấy chiếc lưỡi nhỏ thích nói bậy của cô.

Lần này cô cuối cùng cũng không nói được gì nữa, bên tai hai người chỉ còn sót lại âm thanh môi lưỡi chạm nhau và tiếng rêи ɾỉ phát ra từ cổ họng.

Anh hôn một cách mãnh liệt, đâu còn dáng vẻ dịu dàng như lần đầu hai người ở bên nhau.

Mà Trình Ninh lúc này cũng không còn là cô của lúc đó nữa.

Anh lúc đó mới dùng chút lực là cô đã hoảng loạn muốn anh dịu dàng một chút.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng lúc này anh cứng rắn, lại mạnh mẽ, mà cô cũng chỉ càng mềm mại hơn, khóe mắt và lông mày ngày càng đỏ, thậm chí còn rêи ɾỉ hai tiếng, khiến cho anh càng hưng phấn không thể dừng lại.

Hai năm nay hai người một Nam một Bắc, một người ở Quảng Thành, một người ở trong núi, mặc dù thỉnh thoảng gặp nhau, nhưng thời gian ở bên nhau lại ít mà xa nhau thì nhiều, mỗi lần ở cùng nhau cũng chỉ được mấy ngày.

Trình Ninh cũng đành chịu, cô rất yêu anh, mỗi lần rảnh rỗi đều rất nhớ anh, nhưng cơ bản mà nói thì cuộc sống của cô rất phong phú, ở chung với người ở ký túc xá và người trên lớp khá tốt, bình thường có rất nhiều hoạt động, có thời gian rảnh thì sẽ đi khắp nơi tìm cảm hứng vẽ tranh, thật sự rất bận, cho nên nhớ anh cũng là chuyện rất ngọt ngào và vui vẻ, không đau khổ.

Dù sao cô cũng là người đã trải qua mười mấy năm khổ cực, cuộc sống hiện tại không cần quá tốt đẹp.

Hàn Đông Nguyên thì lại khác.

Anh vốn dĩ có h*m m**n rất cao với vợ, nhưng trước khi kết hôn phải kiềm chế bản thân, sau khi kết hôn lại sợ cô còn nhỏ không thích ứng được cho nên vẫn vô cùng kiềm chế, sau đó mới từ từ buông tay ra, càng ngày càng cảm nhận được mùi vị, đương nhiên muốn ngừng cũng ngừng không được, nhưng mỗi lần gặp nhau chỉ được mấy ngày, mùi vị nếm còn chưa đủ đã phải chia tay, hai năm vừa qua thật sự rất đau khổ, đặc biệt là ở công xã này, công xưởng ngày càng tốt hơn, anh lại càng rảnh rỗi.

Anh ôm cô ngồi lên bàn.

Cô mặc một chiếc đầm hoa nhí rộng rãi thoải mái, một lúc sau những bông hoa nhí đã được trải khắp bàn.

Thời tiết oi bức, ngoài trời có tiếng ve kêu.

Mà anh lại càng nóng hơn, không khí có vẻ loãng ra.

Hôn xong, cuối cùng anh thở hổn hển giúp cô chỉnh lại đầm, chậm rãi kéo cổ áo trên cánh tay cô trở lại, trên trán đẫm mồ hôi.

Mặt cô đỏ bừng, xinh đẹp như một cánh hoa đào vừa được ép thành nước, lại cười với anh, vươn tay chạm vào mặt anh còn chưa đủ, lại đi khiêu khích anh.

Hàn Đông Nguyên cả thể xác và tinh thần đều rất tức giận.

Anh cắn mạnh cô một cái, nói: “Ngày càng liều lĩnh”

Nói là mạnh, nhưng cuối cùng lại rất nhẹ nhàng, chỉ là mυ"ŧ chút thôi, phát ra âm thanh khiến người khác hoảng loạn.

Nhưng cô liều lĩnh thì anh lại càng thích, càng bị mê hoặc.

Cuối cùng cũng không quan tâm mồ hôi trên người, ôm chặt cô vào lòng, hỏi cô: “Sao không ở nhà đợi anh?”

Anh không thể nào nghiêm túc với cô ở văn phòng được, đặc biệt chạy đến văn phòng tìm anh chỉ thêm tra tấn anh mà thôi.

“Muốn gặp anh sớm hơn mà, ai mà biết mới đến anh đã hung dữ với em, em còn không phải là muốn trở về gặp anh sớm hơn sao?"

Cô chạm vào anh, ngọt ngào hỏi: “Có vui không? Sau này chúng có thể luôn ở bên nhau, không rời xa nữa."

Mắt của anh chợt đỏ hoe.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 546: Chương 546



Hít một hơi, cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà phát tiết một hồi, may mà mùa hè nóng bức cho nên anh cũng có hai bộ quần áo để thay trong văn phòng.

Hai người đùa giỡn hồi lâu, mọi đều biết Trình Ninh đến đây, cũng không có ai không biết điều mà đến làm phiền họ.

Buổi trưa Hàn Đông Nguyên cũng không đưa cô đi nhà ăn ăn cơm, mà trực tiếp đưa cô về nhà.

Lúc đó Đậu nhỏ vừa mới tỉnh dậy, Hàn Đông Nguyên đi nấu ăn, Trình Ninh chơi với Đậu nhỏ.

Cô bé mới hơn ba tháng tuổi, nhưng mỗi khi bị trêu chọc đều cười, cái miệng nhỏ hé ra, mắt cong cong, đừng nói có bao nhiêu đáng yêu.

Trình Ninh cũng không thích búp bê lắm, nhưng cũng hiếm khi không thích.

Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh trở về muộn, Thẩm Thanh đã ăn xong, nên Hàn Đông Nguyên nấu hai bát mì rồi dọn ra.

Sau đó nghe thấy Thẩm Thanh mỉm cười nói với Trình Ninh: “Nếu thích như vậy thì cô với xưởng trưởng cũng sinh một đứa đi, nhắc mới nhớ hai người đã kết hôn được một thời gian rồi, cô nhìn tiểu Oản Đậu nhà chúng tôi đã hơn ba tháng tuổi, vẫn còn khá nhỏ, Tiểu Vượng của nhà Đông Mai đã được một tuổi rồi, còn có Tưởng San San, con của cô ta với thầy Lý cũng đã được một tuổi rưỡi rồi, bây giờ còn đang mang thai được năm tháng rồi."

"Trước đây cô ở Quảng Thành học, không ở cùng xưởng trưởng, muốn có con cũng không được, bây giờ cô trở về rồi cũng đến lúc nên sinh rồi”

Vân Mộng Hạ Vũ

Trình Ninh: “...”

Trình Ninh nghe thấy thế thì da đầu có chút tê dại.

Cô nhìn Hàn Đông Nguyên, bắt gặp ánh mắt của anh, sau đó có chút mất tự nhiên quay đi, nói: “Vẫn chưa được, tốt nhất là đợi vài năm nữa lại nói.”

Thẩm Thanh lắc đầu, nhưng cô không phải là người nhiều chuyện, nên chỉ mỉm cười cùng Trình Ninh chơi với bé Đậu.

Buổi tối Hứa Đông Mai trở về, cũng đón con trai gửi ở nhà người khác về.

Mọi người đã biết Trình Ninh trở về, nên đi đến nhà ăn mua rất nhiều thức ăn, buổi tối cùng nhau ăn cơm, khỏi phải nói có bao nhiêu náo nhiệt.

Tiểu Vượng được một tuổi, chính là độ tuổi đáng yêu, mới tập đi lắc lư đẩy chiếc xe gỗ, thỉnh thoảng ngã xuống đất phát ra tiếng “bang”.

Mọi người ở đây đều là nuôi thả, nếu đứa bé ngã thì người đứng gần đó kéo dậy là được, thấy không có chuyện gì thì để đứa bé tiếp tục lắc lư.

Trình Ninh thích thú nhìn theo.

Hứa Đông Mai cũng hỏi Trình Ninh có dự định sinh con hay không.

Trình Ninh xua tay, nói: “Được rồi, ba tháng nữa mọi người lại nói chuyện này với tôi đi, tốt xấu gì mọi người cũng phải để tôi và xưởng trưởng ở bên nhau một thời gian chứ.”

Đợi qua ba tháng nữa thông báo khôi phục kỳ thi Đại học sẽ đến, xem mọi người còn khuyên mình sinh còn nữa hay không.

Mọi người đều cười.

Thẩm Thanh thở dài, nói: “Nói vậy cũng phải, vẫn nên đợi thêm mấy năm nữa, làm mẹ rồi so với lúc trước đúng là một trời một vực."

Làm mẹ rất hạnh phúc, nhưng không có ai giúp đỡ thì rất vất vả, Tôn Kiện đã xem là không tồi rồi, nhưng cô ấy mấy tháng nay cũng không ngủ được đêm nào trọn vẹn cả.

Cô ấy nói xong thì chọt vào mặt của Tiểu Oản Đậu trong lòng mình, nói: “Đừng nghe dì Bảy dì Tám gì đó, vừa nghe cô kết hôn đã nhìn chằm chằm vào bụng cô, nếu chậm hơn một chút thì lại lải nhải rằng cô không thể sinh, đợi cô sinh được con gái, còn chưa đầy tháng thì đã bắt đầu thúc giục sinh đứa thứ hai, Còn sinh con hay chăm con đều là bản thân chúng ta phải làm, dựa vào cái gì mà thúc giục người khác chứ? Dù sao thì tôi chỉ cần một mình Tiểu Oản Đậu, ai giục thì người ấy tự đi mà sinh, tôi nhất định không sinh."

Cô ấy nói xong thì trừng mắt nhìn Tôn Kiện.

Tôn Kiện gãi đầu, hơi nịnh hót mà gắp cho cô ấy một đũa thức ăn, nói: “Không sinh thì không sinh, chúng ta có Tiểu Oản Đậu là đủ rồi, em xem xưởng trưởng còn lớn hơn anh, anh ấy một đứa cũng không có”
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 547: Chương 547



Hàn Đông Nguyên trừng mắt nhìn anh ấy.

Tôn Kiện lại dùng tay ra hiệu xin tha thứ với anh trong âm thầm.

Trình Ninh thấy thế thì buồn cười.

Nhìn dáng vẻ của bọn họ, Thẩm Thanh cũng không phải là loại người thích phàn nàn, khiến cô ấy đột nhiên nói ra những lời như vậy, rõ ràng là mấy tháng nay bị người khác cằn nhằn.

Trình Ninh vươn tay đón lấy Tiểu Oản Đậu, nhìn cô bé cong mắt cười toe toét với mình thì trái tim liền tan chảy.

Đứa bé này thừa hưởng những đức tính tốt của Thẩm Thanh và Tôn Kiện.

Cô mỉm cười nói: “Đúng vậy, tôi thích Tiểu Oản Đậu, xinh đẹp làm sao, ai da, nếu tôi sinh con cũng muốn sinh con gái, tôi vừa nghĩ đến việc nếu sinh con trai thì từ nay về sau sẽ không có ai kế thừa sắc đẹp của mình, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu”

Mọi người: “....."

Buổi tối Trình Ninh ngồi trên giường nhìn Hàn Đông Nguyên.

Hàn Đông Nguyên hỏi cô: “Sao vậy?”

Trình Ninh hỏi anh: “Anh Ba, anh muốn có con không?”

Bọn họ từ sau khi kết hôn, hai năm nay dường như chưa từng thảo luận về vấn đề con cái.

Dù sao thì hai người ở hai nơi khác nhau, muốn có con chắc chắn là không thực tế.

“Em muốn không?”

Hàn Đông Nguyên ngồi ở bên giường, hỏi cô.

Trình Ninh lắc đầu, nói: “Sau này sẽ muốn, nhưng bây giờ thì không. Chúng ta còn có nhiều chuyện phải làm, em không phải không thích trẻ con, nhưng cảm thấy nên đợi đến khi chúng ta đã ổn định, có thời gian dành cho đứa nhỏ, yêu thương nó, chăm sóc thật tốt cho nó, đây mới là thái độ có trách nhiệm”

“Vậy thì để sau tính”

Hàn Đông Nguyên đưa tay sờ lên mặt cô, nói: “Để thêm mấy năm nữa đi, em không phải nói chúng ta cùng đi Quảng Thành sao? Chờ mọi thứ ổn định thì sinh con."

Vân Mộng Hạ Vũ

Nói xong thì nghiêng người tới hôn lên mặt cô, nói: “Tạm thời anh thật sự chỉ muốn ở bên em”

Anh sợ điều kiện không đủ tốt khiến cô cực khổ.

Anh sống trong đại viện với Hứa Đông Mai, Từ Kiến Quốc, Thẩm Thanh, Tôn Kiên, từ khi Hứa Đông Mai và Thẩm Thanh mang thai đến khi bọn họ sinh con, ở cữ chăm sóc con, lúc mang thai thân thể khó chịu, lúc sinh thì nguy hiểm, những tháng đầu nuôi con mỗi đêm đều không ngủ được, những điều này anh xem như chưa tự mình trải qua nhưng cũng đã nhìn thấy cả.

Anh không ở cạnh cô, trước khi có sắp xếp hợp lý, chắc chắn sẽ không để cô phải chịu khổ như vậy.

Anh hôn cô, khi mồ hôi quyện vào nhau, cô vô lực cuộn tròn vào trong lòng anh, anh cẩn thận hôn lên tai cô rồi nói: “Anh bây giờ chỉ muốn nuôi em”

Rất nhiều người trong công xã rất ngạc nhiên khi Trình Ninh trở về.

Trước đó, trên dưới công xã và dân làng không phải chưa từng nhắc tới, Trình Ninh xinh đẹp như vậy, lại còn học Đại học, cũng không biết đến thành phố lớn rồi sau này có trở về nữa hay không.

Hàn xưởng trưởng rất có năng lực, nhưng dù có năng lực đến đâu cũng không thể địch lại vì vợ quá xinh đẹp, ở xa như vậy, may mà Hàn xưởng trưởng hình như quá cuồng vợ mình, cho nên cứ dăm ba bữa lại chạy đến Quảng Thành.

Sau đó Trình Ninh đã trở về.

Bà con đều có cảm tình với Trình Ninh.

Họ thấy Trình Ninh trở về chính là con gái của công xã họ cũng trở về, đứa trẻ này có tiềm năng, vẫn chưa quên cội nguồn của mình.

Sự chất phác mộc mạc này khiến cho Trình Ninh thấy chột dạ.

Cô cảm thấy cchột dạ, bởi vì mấy tháng nữa sẽ thi Đại học, cô trở về cũng chỉ ở vài tháng, sau đó lại tham gia kỳ thi Đại học, còn muốn dẫn Hàn Đông Nguyên đi cùng.

Nhưng mà chuyện Trình Ninh trở về công xã, người nhà họ Hàn lại phản đối kịch liệt.

Trình Ninh trước tiên ở công xã hai tháng, cuối tháng 9 thì trở về Bắc Thành cùng Hàn Đông Nguyên.

Mọi người nhìn thấy Trình Ninh thì đương nhiên rất vui mừng, nhưng vừa nhắc đến việc cô quyết định chuyển hộ khẩu về công xã Thạch Kiều mà không hề bàn bạc với gia đình thì rất tức giận.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 548: Chương 548



Đăng ký hộ khẩu là một việc lớn, đã đăng ký ở đâu thì đến khi muốn dời đi lại vô cùng khó khăn.

Bà nội Hàn thở dài.

Còn Trình Tố Nhã nói với cô: “Ninh Ninh, sao con lại tự ý quyết định như vậy? Chúng ta không nói sẽ không cho con và Đông Nguyên ở cùng nhau, bây giờ có càng nhiều thanh niên trí thức trở về thành phố, Đông Nguyên muốn trở về cũng không còn quá khó khăn, chỉ cần bên này có đơn vị tiếp nhận thì có thể sắp xếp cho thằng bé trở về, nhưng con bây giờ thì hay rồi, tùy tiện chuyển hộ khẩu sang bên kia, hơn nữa con còn là thanh niên trí thức nữa, đơn vị làm việc cũng chuyển về nông thôn, nếu muốn chuyển trở về có thể sẽ khó khăn hơn nhiều”

Trình Ninh ôm lấy cánh tay Trình Tố Nhã nũng nịu nói: “Không đến mức đó chứ, đợi khi nào anh Ba trở về, con nhất định sẽ cùng anh ấy trở về.”

Trình Tố Nhã thật sự bất lực.

Không phải, là không có cách gì với con bé.

Lại không có cách nào nói Hàn Đông Nguyên, nhìn làn da ẩm mịn, trắng trẻo và sáng bóng của Trình Ninh là biết cô được chăm sóc rất tốt.

Hơn nữa lúc Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên mới kết hôn, Trình Tố Nhã còn có chút lo lắng, nhưng sau hai năm này, cho dù Trình Ninh ở Quảng Thành, Hàn Đông Nguyên ở dưới nông thôn thì bà ấy cũng có mắt nhìn ra được Hàn đối với Trình Ninh tốt như thế nào.

Chỉ có thể thở dài trong lòng, chỉ là có chút hụt hẫng, thử nói xem bà ấy nuôi dạy đứa nhỏ này nhiều năm như vậy, luôn dạy rằng không thể tình cảm ảnh hưởng đến cuộc sống và quyết định của bản thân, đến cuối cùng hình như cũng vô dụng?

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng dường như như vậy cũng tốt đúng không?

Còn về việc giục sinh mà Thẩm Thanh nói, đều không tồn tại.

Cả nhà họ Hàn không có ai thúc giục Trình Ninh sinh con gì đó.

Bọn họ hoàn toàn không nghĩ theo hướng này.

Nhưng mà chắc chắn sẽ vẫn có người ở frong đại viện xưởng máy móc đố kỵ nói rằng Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh dù cho có năng lực đến đâu, cũng không có tác dụng gì, cả đời phải sống trong một hẻm núi nghèo khổ, lại còn bị hạn chế.

Đặc biệt là Kỳ Thành Quân nhà họ Kỷ.

Hai năm trước Trình Ninh dùng thư xin lỗi để nắm thóp Kỹ Vinh, danh tiếng của người nhà họ Kỷ ở trong đại viện bị mất sạch, cả nhà này hai năm nay đều phải cụp đuôi mà sống.

Nhưng mà Trình Ninh không truy đến cùng, vì Kỷ Thành Quân còn phải theo học tại Đại học công nông binh ở Bắc Thành.

Trường anh ta theo là hệ ba năm, bây giờ vẫn chưa tốt nghiệp, nhưng lại đang hẹn hò với một đối tượng không tồi ở trong trường, là con gái của lãnh đạo cục công nông thành phố. Lúc này nhà họ Kỷ rốt cuộc mới được xem là nở mày nở mặt, nghe thấy Trình Ninh tốt nghiệp đại học công nông binh thế mà lại theo Hàn Đông Nguyên đi lên núi, trong lòng vô cùng đắc ý.

Bà cụ Kỳ ở nhà bĩu môi, Lưu Mẫn Phân còn nói: “Người ta là trình độ tinh thần cao, có tinh thần cống hiến, là muốn cả đời cống hiến cho núi, tỏa sáng ở trong núi sâu đó nha”

Kết quả nhà họ Kỷ còn chưa đắc ý được mấy này thì một tin tức chấn động đến.

Ban đầu vẫn chỉ là tin đồn nhỏ, sau đó được phát trên đài truyền hình, chờ đến ngày 21 tháng 10 thì các phương tiện lớn đã trực tiếp đưa tin về việc khôi phục lại kỳ thi tuyển sinh Đại học, mọi người đều bị chấn động, hễ trong nhà có trí thức, có thanh niên đã học cấp 3 thậm chí là cấp 2, có ai mà không hào hứng.

Sau đó nhà họ Hàn truyền đến tin tức, Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên cũng sắp tham gia kỳ thi tuyển sinh Đại học.

Trình Ninh lên núi, vừa hay chuẩn bị cho kỳ thi Đại học với Hàn Đông Nguyên, hai người sẽ cùng nhau đi thi.

Ôi chao.

Có người hỏi: “Ninh Ninh nhà mấy người không phải đã học ở Đại học công nông binh rồi sao?”

Trình Tố Nhã cười: “Kiến thức thì sao mà học hết được? Đại học công nông binh mà Ninh Ninh theo học chỉ học vẽ, lấy nền tảng, đứa nhỏ này thích thiết kế, lần thi Đại học này là để tìm một ngôi trường có chuyên môn mạnh về ngành này để tiếp tục học chuyên sâu”

Đang nói thì dừng lại, nói: “Hơn nữa, lúc trước là được đề cử, luôn có người nói này nói kia, lần này là chính thức thi, mọi người muốn đều có thể thi, muốn thi Đại học gì thì thi Đại học đó, công bằng hơn, Ninh Ninh của chúng tôi sẽ cùng tham gia, xem xem thi như thế nào, hơn nữa, đứa nhỏ này đã kết hôn với Đông Nguyên, hai đứa nó nhất định là muốn ở cùng nhau, nên mới cùng nhau thi”

Mọi người bừng tỉnh, lần lượt nói toàn những lời tốt đẹp, khen Trình Ninh khen Hàn Đông Nguyên, cuối cùng còn khen Trình Tố Nhã có phúc.

Ai không biết anh em nhà họ Hàn không thích người mẹ kế này chứ?

Lúc đó mọi người đều âm thầm tranh luận nói rằng Trình Tố Nhã tuy gả cho xưởng trưởng, nhưng cũng không tốt đẹp mấy.

Bản thân không thể sinh con, con riêng lại không thích bà ấy, bên cạnh còn có một đứa cháu gái nhà mẹ đẻ, về sau già rồi cuộc sống có thể tốt được sao?

Kết quả thì hay rồi, Hàn Đông Nguyên cái thứ từ nhỏ tính tình không biết có bao nhiêu xấu, quỷ gặp cũng sầu, vậy mà bị Trình Ninh thu phục nghe lời răm rắp, nhà họ Hàn thế mà thân thiết với nhau, điều này thật sự khiến người khác không thể tin được.

Chỉ có nhà họ Kỷ là tức giận.

Bọn họ quả thật không hy vọng kỳ thi tuyển sinh Đại học gì đó được khôi phục, vì như vậy Kỷ Thành Quân nhà bọn họ so với người khác còn gì để tự hào nữa?

Nhà họ Hàn không chỉ Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên tham gia thi Đại học, còn có Hàn Nhất Mai cũng đăng ký thi.

Nhưng mà cô ấy lần này đăng ký, mọi người đều rất lo lång.

Vì cô ấy bây giờ không còn một mình nữa, một năm trước cô ấy đã kết hôn với Phí Tự, lúc cô ấy đăng ký, đứa nhỏ trong bụng đã hơn tám tháng, chờ một tháng sau đi thi đã sắp được mười tháng, có thể sẽ phải sinh con tại điểm thi bất cứ lúc nào.

Mọi người đều không đồng ý.

Thi Đại học là chuyện quan trọng, nhưng cũng không quan trọng bằng sức khỏe, tháng cuối chuyển dạ vốn dĩ đã cực khổ rồi, ngồi không thoải mái, nằm cũng không thoải mái, thậm chí cả hít thở thôi cũng thấy khó chịu, còn phải chuẩn bị cho kỳ thi, còn phải tham gia thi cả ba ngày liền, ai chịu cho được?

Kỳ thi Đại học nếu đã khôi phục thì sau này vẫn sẽ có, lần tiếp theo là nửa năm sau, lần này không thi thì lần sau thi cũng được.

Bố chồng mẹ chồng đều không đồng ý, Phí Tự nhìn dáng vẻ của vợ mình rõ ràng là đã quyết tâm, không cho cô ấy thi không phải là khiến cô ấy bất an mà sinh sao?

Mặc dù lo lắng, nhưng vẫn đứng về phía vợ mình.

Anh ấy nói: “Không sao đâu, chỉ là thi Đại học mà thôi, nhớ hồi đó tôi còn là trạng nguyên của kỳ thi Đại học nữa đấy, tôi sẽ dạy cô ấy, cô ấy cũng không cần phải chuẩn bị cho kỳ thi, không cần phải động tay, tôi sẽ làm, tôi đọc sách cho cô ấy, giảng giải cho cô ấy, mọi người cứ yên tâm đi, lần này thi không được thì lần sau lại thi, lần này cứ xem như gϊếŧ thời gian, cũng chuyển hướng sự chú ý đi, đỡ phải cực khổ.”

Phí Tự là thí sinh của kỳ thi tuyển sinh Đại học cuối cùng trước khi kỳ thi Đại học bị hủy bỏ, lúc đó còn là trạng nguyên của kỳ thi Đại học chính cống ở Bắc Thành.

Mọi người suy nghĩ một chút, lúc này mới đồng ý.

Nhà họ Hàn đều vô cùng hài lòng về Phí Tự.

Bà nội Hàn càng hết lời khen ngợi anh ta.

Hàn Đông Nguyên lười đọc sách.

Trình Ninh bảo anh đọc cho cô nghe, nhưng anh từ chối, cô ủy khuất nói: “Anh xem chồng chị Hai đều đọc sách cho chị Hai đấy”
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 549: Chương 549



Hàn Đông Nguyên dám nói “Hàn Nhất Mai đang mang thai, em cũng mang thai thai sao?” không chứ?

Chắc chắn là không dám nói rồi, cho nên chỉ có thể thành thật đọc sách cho Trình Ninh nghe.

Nhưng mà hộ khẩu của hai người đều ở công xã Thạch Kiều bên kia, nên phải quay về bên kia đăng ký tham gia thi, lúc thi cũng phải ở lại huyện Hợp bên kia để thi.

Cho nên, chỉ vài ngày sau khi có thông báo chính thức về việc khôi phục kỳ thi Đại học thì hai người họ đã phải quay về công xã Thạch Kiều rồi.

Lúc ở Quảng Thành, Trình Ninh đã thu thập không ít tài liệu tham khảo và trực tiếp chuyển thẳng về công xã bên kia, chờ đến khi có thông báo khôi phục kỳ thi Đại học, thì cô đã nhanh chóng mua những cuốn sách ôn tập phổ biến ở nhà sách Tân Hoa Xã ở Bắc Thành rồi, đều cùng mang theo về công xã.

Lúc này, công xã đã bùng nổ.

Vì Trình Ninh luôn nhấn mạnh tầm quan trọng của việc học, mà trong công xưởng có rất nhiều thanh niên trí thức đều có nền tảng tốt.

Chỉ là rất nhiều nữ thanh niên trí thức gặp vấn đề, chính là đã kết hôn và có con.

Thanh niên trí thức kết hôn với thanh niên trí thức còn tốt, con đã sinh ra thì cố gắng tìm người chăm sóc trước, sau này làm thế nào thì đợi thi xong lại tính tiếp, cắn răng chịu đựng cũng sẽ có cách giải quyết.

Giống như Thẩm Thanh và Hứa Đông Mai, đều đăng ký không chút do dự.

Nhưng đối với những thanh niên trí thức kết hôn với nông dân ở địa phương, hoặc là đang mang thai thì có chút khó khăn.

Chính là Tưởng San San.

Cô ta hai năm nay kết hôn với Lý Thắng sống không tồi, lúc trước sinh được một đứa con trai đã một tuổi, bây giờ lại đang có thai, giống như Hàn Nhất Mai cũng đã hơn tám tháng rồi.

Nhà họ Lý xem như là có tư tưởng cởi mở, nhưng trong hoàn cảnh này cũng khó mà ủng hộ Tưởng San San tham gia kỳ thi Đại học.

Chưa nhắc tới việc cơ thể của cô ta có chịu được không, dù có chịu đựng được thì nếu cô ta tham gia thi, có trượt cũng chả sao, còn nếu thi đậu rồi, chờ đến khi cô ta đi học thì hai đứa nhỏ, một đứa chưa đầy hai tuổi, một đứa mới được ba tháng tuổi thì ai sẽ chăm sóc?

Lý Thắng sao?

Nhưng Lý Thắng cũng muốn tham gia kỳ thi Đại học.

Nhà mẹ đẻ của Tưởng San San lại không thể giúp đỡ được, nhà kế toán Lý còn có mấy đứa nhỏ của con trai lớn....

Vân Mộng Hạ Vũ

Vợ của kế toán Lý khuyên Tưởng San San: “San San, nhà chúng ta cũng không phải loại cưới được vợ là thanh niên trí thức thì muốn trói buộc, cản trở tiền đồ của con, nhưng nếu bây giờ con chỉ có một đứa thì còn tạm, chúng ta đành cắn răng đưa nó cho hai đứa chăm sóc, nhưng bây giờ con dưới dất có một đứa, trong bụng cũng có một đứa, hai đứa nếu thật sự đều thi Đại học, vậy thì đứa nhỏ tương lai cũng mới được ba tháng tuổi, con tàn nhẫn đến mức mặc kệ nó để cho người khác chăm sóc sao?”

“Mẹ nói với con San San à, không bằng lần này chăm sóc tốt cho con cái, ủng hộ A Thắng đi thi, chờ đến năm sau đứa nhỏ lớn rồi thì con lại đi thi, đến lúc đó con lại để đứa nhỏ đấy cho chúng ta chăm sóc, con cũng có thể yên tâm không phải sao?”

Tưởng San San mím môi.

Cô ta vốn đã kiêu ngạo cũng chỉ vì cô ta và Lý Thắng hai năm nay sống rất tốt, tâm tình mới bình tĩnh lại không ít, nhưng nếu có cơ hội thi Đại học, cô ta cũng không cam lòng mà từ bỏ.

Lý Thắng rất hiểu Tưởng San San, anh ta nhìn dáng vẻ của cô ta, cuối cùng đành chọn cách ủng hộ cô ta, nói với bố mẹ mình: “Cứ để San San thi đi ạ, chuyện ai sẽ chăm con thì đợi sau khi bọn con thi xong lại nói, đây là lần thi Đại học đầu tiên, tất cả người đi học trong mười năm qua đều muốn đăng ký, muốn thi đậu chắc chắn cũng không dễ, chắc gì con với San San đều có thể thi đậu được?”
 
Back
Top Bottom