Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh

Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 530: Chương 530



Bà nội Hàn lấy lương thực cứu mạng đứa trẻ nhà người ta, người ta trộm nhét cho bà nội Hàn. Còn về mặt dây chuyền ngọc bích của Trình Tố Nhã là do Trình Ninh luôn lải nhải với bà, bà đặc biệt đến cửa hàng ủy thác tìm đồ, có một người bán hàng đã kéo bà lại bán riêng cho bà.

Họ cũng không để ý những thứ đồ này có ý nghĩa kỷ niệm đặc biệt gì, đồ tốt là được.

Trình Ninh đều rất thích.

Cô còn đặc biệt nói với bà nội Hàn: “Cái này tốt, con phải giữ lại, bà nội và cô mọi người có thời gian thì đi cửa hàng ủy thác hoặc là xem riêng, có đồ tốt gì mà giá cao hơn thị trường một chút thì mua về cũng tốt, có thể tương lai kiếm thêm tiền, cũng có một vài thứ đồ rất có giá trị sưu tầm.”

Những người lén lút bán đồ của tổ tiên để lại chắc chắn đang gặp khó khăn.

Còn về nguồn gốc tiền của Hàn Kỳ Sơn cũng rất tốt.

Mặc dù anh ba của cô biết kiếm tiền nhưng hiện tại không phải cũng chỉ là lấy lương cứng sao? Tiền có thể tích góp lại có hạn, cô còn nghĩ đợi cải cách mở cửa, đợi Hàn Đông Nguyên cũng đi đến Quảng Thành liền mua một căn nhà lớn ở Quảng Thành hoặc là mở phòng làm việc hoặc là cho Hàn Đông Nguyên mở công xưởng, có một khởi đầu càng dễ dàng hơn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trình Ninh tươi cười rạng rỡ.

Hàn Nhất Mai nhìn chua xót.

Cô lẩm bẩm chua xót nói một câu: “Cả đời này con chưa từng thấy em ba đối xử với bố và dì Trình trân trọng như vậy!”

Anh cả Hàn Đông Chí bên cạnh cau mày, ánh mắt nghiêm nghị ngăn cản “khịt” một tiếng không định lên tiếng nữa.

Phí Tự ở bên cạnh dỗ dành cô nói: “Đợi chúng ta kết hôn, anh cũng có thể giống vậy, mà có thể càng trân trọng hơn nói nhiều lời hay ý đẹp hơn.”

Làm sao có thể giống. Hàn Đông Nguyên khuôn mặt căng thẳng kia như là tham gia đại hội tuyên thệ hay sao?

Chỉ tiếc là lời này không chỉ không làm Hàn Nhất Mai vui lòng còn khiến cô càng tức giận hơn, cũng không nhìn hắn mà ở dưới bàn đá hắn một cái.

Phí Tự lại cười rất thoải mái.

Tên ngốc này, Hàn Nhất Mai tức giận.

Phí Tự thật sự không phải kẻ ngốc, anh ta cảm thấy người yêu của mình rất ngốc.

Dễ thương nhe nanh múa vuốt.

Nhưng mà anh ta thích cô như vậy, anh cũng tự nguyện dỗ dành.

Sau khi dâng trà mọi người cùng nhau ăn cơm.

Bởi vì Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên quay về lại là lần đầu tiên cùng mọi người ăn cơm sau khi đăng ký kết hôn, sau đó Trình Tố Nhã đặc biệt làm thêm vài món vô cùng phong phú, Hàn Kỳ Sơn hiếm khi khiến Trình Tố Nhã lấy ra một bình rượu quý đã cất từ lâu, cho nên nửa đầu bữa cơm mọi người ăn vô cùng vui vẻ và náo nhiệt.

Nhưng mà ở giữa có người gõ cửa làm gián đoạn bữa cơm này.

Là bà cụ Kỷ, Kỷ Vinh và Lưu Mẫn Phân.

Trong tay Kỷ Vinh xách không ít đồ, mang theo bà cụ Kỷ và Lưu Mẫn Phân mái tóc rối bù và khuôn mặt đầy vết m.á.u đến xin lỗi.

Kỷ Vinh nói với Hàn Kỷ Sơn, Trình Tố Nhã còn có Trình Ninh: “Chuyện lúc trước xảy ra ở trong viện tôi đã biết rồi, bà cụ nhà ta xuất thân nghèo khó chưa từng đi học, nói chuyện thô lỗ không dễ nghe đắc tội Ninh Ninh là do bà không đúng nhưng không phải người xấu, chính là lúc trước đọc báo nghe nói Ninh Ninh xảy ra chuyện trong lòng gấp gáp cho nên vừa nhìn thấy con bé quay lại mới nói chuyện không chừng mực, cho nên chuyện này cho dù bà có sai cũng chỉ là nói sai, thím Hàn đã lấy chổi đánh bà ấy, cũng đánh vợ của tôi… Mọi người xem mẹ và vợu tôi trên mặt đều là vết m.á.u do bị đánh."

“Chuyện này còn mong Ninh Ninh cháu nể mặt bà ấy dù gì cũng nhìn cháu từ bé lớn lên, lúc bé còn từng bế cháu đừng kì kèo với bà nội Kỷ nữa."

Ông ấy dường như nghiến răng nghiến lợi nói càng nói trong lòng càng bực tức sau đó đặt kẹo mạch nha, kẹo sữa thỏ trắng, ... lên trên bàn nói: “Những cái này đều là cho bà nội Hàn và Ninh Ninh ăn để bớt sợ.”

Kỷ Vinh thật sự tức giận.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 531: Chương 531



Mẹ và vợ ông ta chẳng qua chỉ là nói vài lời khó nghe trước mặt Trình Ninh liền bị bà cụ Hàn cầm chổi đánh một trận đến bây giờ những vết m.á.u đó vẫn khiến người tức giận khi nhìn vào.

Khi ông ta vừa tan làm quay về thì liền thấy mẹ hắn đầu tóc bù xù chạy đến “gào khóc” với ông nói là khi bà cụ Hàn đánh bà ta suýt nữa bị ngất hận đến nỗi muốn lập tức đến Hàn gia tìm Hàn Kỳ Sơn lý luận, bà cụ Hàn đó ỷ thế h.i.ế.p người trong mắt không có ai, cậy mình là mẹ của xưởng trưởng liền dám trắng trợn đánh mẹ của người khác thành như thế này!

Cũng quá không xem người nhà của nhân viên công xưởng bình thường là người!

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng đợi đến sau khi vợ ông ta nói lại một lần chuyện bắt đầu xảy ra như thế nào, nhất là chuyện bà cụ nhà mình và Trình Ninh cãi nhau nói ra không thiếu một chữ, Kỷ Vinh cho dù càng tức giận hơn càng muốn lấy cớ làm lớn chuyện gán tội cho Hàn Kỳ Sơn cũng không dám lập tức hành động.

Ông ta cực kỳ tức giận mắng: “Mẹ nói những lời đó ở trước mặt nhiều người như vậy sao lúc đầu mẹ không cẩn thận hơn để bị người bắt thóp?”

Chuyện này không thể làm ra chuyện gì nhưng không nên hùng hổ nói trước mặt người ta.

Vậy chuyện đăng trên báo Thanh niên Bắc Thành còn có thể là giả sao?

Bây giờ nói những lời đó trước mặt người ta ngược lại cho người ta có cơ hội thanh minh, sau này cũng khó có thể tung ra tin đồn ở sau lưng Kỷ Hàn Sơn.

Đợi sau khi chuyện này trôi qua lâu hơn Hàn gia sẽ lấy được không ít chỗ tốt, mọi người đều nhìn trong mắt lúc đó mới là thời cơ tốt nhất bôi đen họ.

Lưu Mẫn Phân vừa kinh sợ vừa ấm ức nói: “Lúc đó tôi còn chưa kịp nói gì, bà cụ Hàn đó liền lấy chổi đánh lung tung một trận. Tôi cũng thật sự không nghĩ đến tiểu nha đầu đó lúc trước chính là một người thành thật không thích nói chuyện, nếu như là lúc trước cho dù bị trước mặt bị nói mấy lời đó cũng chỉ bức giận đỏ mặt bật khóc, tôi còn nghĩ là tính khí Hàn Đông Nguyên lớn nhìn thấy Trình Ninh chịu ấm ức liền chạy ra ... với mẹ. Đương nhiên nhất định sẽ không để hắn đánh mẹ, tôi nhất định chắn trước người mẹ, nếu hắn dám đánh thì Hàn gia là ức h.i.ế.p người quá đáng, không thể thoát khỏi tội danh lách luật tư lợi! Ai nghĩ rằng tiểu nha đầu về quê nửa năm mồm miệng bây giờ thế mà lại lợi hại như vậy, hùng hổ dọa người đến trình độ này!”

“Bố Thành Quânchuyện này chúng ta phải xử lý thật tối cho dù thế nào cũng phải áp chế xuống, sau khi áp c.h.ế.t xuống lại tìm cách. Chúng ta không thể để họ gây rắc rối ở đây được nếu không tôi sợ sẽ ảnh hưởng đến Thành Quân lên đại học!"

"Trước tiên áp chế xuống đợi qua một khoảng thời gian, đợi đến khi người Hàn gia bọn họ lấy được nhiều lợi ích từ đợt lũ bất ngờ này được mọi người biết, mọi người lại nhìn lại chuyện này, thấy lợi ích họ cũng lấy rồi sau đó bà cụ cũng chỉ có lòng tốt khuyên vài câu liền bị người nhà bọn họ lấy chổi đánh, bà cụ nhà chúng ta bị Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên lấy chổi đánh trước mặt nhiều người ở trong sân viện như vậy, Kỷ gia chúng ta còn phải đến cửa tặng quà xin lỗi tiểu bối... xem sau này bọn họ có bị cắn ngược hay không!”

Lưu Mẫn Phân có thể làm bạn với Trình Tố Nhã nhiều năm, đầu óc của người này không tệ ngược lại bà ta là một người vô cùng thức thời cũng vô cùng biết làm người.

Kỷ Vinh được khuyên như vậy mới áp chế lửa giận xách đồ chạy đến Hàn gia xin lỗi.

Thái độ đè xuống mức thấp nhất có thể.

Ông ta nghĩ, ông ta đã đưa bà cụ đầu tóc rối bù trên mặt đầy vết m.á.u đến cửa dựa vào tính cách Hàn Kỳ Sơn “cương trực công chính” đối với người nhà luôn luôn nghiêm khắc hơn người ngoài, chuyện này nhất định sẽ được áp xuống.

Ông ta nghĩ như vậy.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 532: Chương 532



Nhưng Hàn Kỳ Sơn có một nguyên tắc, ông đối với người mình nghiêm khắc hơn người ngoài cho dù là đối với Trình Tố Nhã cũng nghiêm khắc như vậy.

Nhưng đối với Trình Ninh không nghiêm khắc bởi vì Trình Ninh không phải con gái ruột của ông thậm chí không phải con gái của Trình Tố Nhã mà là đứa con mồ côi của chiến hữu.

Con bé sống ở Hàn gia từ nhỏ, tính tình ngoan ngoãn hiểu chuyện con trai con gái ông đối không hề lo lắng và đối xử tệ bạc với con bé cho nên ông ấy đặc biệt khoan dung và thiên vị Trình Ninh.

Bà cụ Kỷ nói những lời như vậy với Trình Ninh, mẹ ông đã nói với ông rồi.

Ông rất tức giận.

Bởi vì lời nói đó quá thâm độc, hoàn toàn là chửi rửa Trình Ninh muốn hủy hoại con bé.

Cho nên vì tức giận, mẹ hắn cầm chổi đánh người ta khắp mặt nở hoa cũng có thể chấp nhận.

Cho nên Kỷ Vinh chạy đến xin lỗi ông trầm mặt không nói một lời.

Ông trước tiên chờ Trình Ninh tự xử lý.

Ông thấy lúc trước ở trong sân viện Trình Ninh có thể nói ra những lời đó muốn xử lý chuyện này ra sao cũng nên tự có chủ ý.

Hàn Kỳ Sơn nhìn Trình Ninh.

Mọi người đều nhìn về phía Trình Ninh.

Trình Ninh cười lạnh nói: “Chú Kỷ, bà Kỷ đã bôi nhọ chửi rủa cháu đến mức độ này rồi, chú đến đây nói là xin lỗi thực tế lại là dùng lời nói áp chế cháu, nói cháu không tôn trọng trưởng bối, kỳ kèo vì vài lời nói của trưởng bối? Hoặc là nói, vì bà nội cháu lấy chổi đánh bọn họ mà đến cửa hỏi tội!”

Cô sẽ không thuận theo lời bọn họ quan tâm bọn họ có xin lỗi hay không, tôi liền nói ông đến cửa áp chế tôi, nói ông đến nhà hỏi tội thì làm sao ?!

Cô lớn tiếng nói: “Ông nói ông có lý, bà nói bà có lý, một sự kiện lớn như lũ quét bất ngờ này, rốt cuộc báo Thanh niên Bắc Thành có viết đúng sự thật hay không, chuyện nghiêm túc như vậy chúng ta đừng có xin lỗi riêng, cháu sẽ viết đúng sự thật gửi cho các cấp chính phủ, bây giờ phải điều tra cẩn thận cũng chuẩn bị cho sau này tránh sau này cháu bị vu khống nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được!”

Kỷ Vinh: “ ….“

Vân Mộng Hạ Vũ

Ông ta cũng không nghĩ đến tiểu nha đầu này vậy mà thật sự khó đối phó!

Còn vô sỉ hơn cả một chính trị gia lão luyện!

Mặt ông giật giật, trong chốc lát không biết chống đỡ như thế nào.

May có vợ ông cứu đúng lúc.

Lưu Mẫn Phân cũng liều mạng vì con trai mình.

Bà ta lau nước mặt trực tiếp quỳ xuống trước mặt Trình Ninh khóc nói: “Ninh Ninh, Ninh Ninh chú Kỷ của cháu quả thực không phải đến nhà áp chế hỏi tội cháu, ông ấy thực sự biết cháu bị lời nói của bà nội Kỷ làm tổn thương rồi mới mang quà đến an ủi cháu, Ninh Ninh dì quỳ xuống xin cháu bỏ qua chuyện này, cháu làm loạn như vậy là muốn hủy hoại Thành Quân sao?"

"Ninh Ninh chuyện này làm lớn lên thật sự điều tra xuống đừng nói là dì và chú Kỷ của cháu lớn tuổi như vậy có chịu ảnh hưởng gì không thì cũng thôi đi, nhưng Thành Quân còn trẻ, Ninh Ninh cho dù cháu không thích nó, nhưng xem các cháu từ nhỏ lớn lên cùng nhau nó một lòng si mê cháu đến bây giờ vẫn chưa thoát ra được liền bỏ qua chuyện này đi”

Nói xong lại nhìn qua Trình Tố Nhã nói: “Tố Nhã, bà biết mẹ chồng tôi vẫn luôn như vậy sau này tôi nhất định chú ý nhất quyết không để bà ấy lại những lời hồ đồ như vậy nữa.”

Vừa nói vừa “oa oa oa” khóc nấc lên, gọi là đau lòng tuyệt vọng.

Sắc mặt Hàn Đông Nguyên lúc này vô cùng khó chịu.

Trình Ninh cười lạnh nói: “Dì Lưu, dì cũng không cần vì chút chuyện này mà vừa khóc vừa quỳ vừa chơi bài tình cảm, cháu không nhận được. Mọi người thật sự sợ bị điều tra ảnh hưởng đến tiền đồ của mình và Kỷ Thành Quân….. "

Cô ấy vừa nói vừa quay người đi lấy từ trong tủ âm tường ra vài tờ giấy đã viết trước đó nói: “Cái này là thư xin lỗi, mọi người ký tên giúp cháu”
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 533: Chương 533



Cô ấy vừa nói vừa đặt mấy tờ thư xin lỗi lên bàn nói: “Chỉ mang quà đến xin lỗi có tác dùng gì? Nhiều năm như vậy rồi tôi còn không hiểu Kỷ gia của mọi người sao? Trước mặt mọi người luôn bày ra một bộ mặt hiền lành, lời nói tốt đẹp vừa quay người đi liền có thể dùng những lời nói xấu xa, xuyên tạc để chửi rủa bôi nhọ tôi, cho nên nói thật là nói chuyện với các người vài câu tôi còn thấy sợ hãi chỉ sợ vừa ra khỏi ngưỡng cửa này lại không biết bị mọi người xuyên tạc thành lời đồn gì, cho nên…”

Cô ấy vỗ vỗ vài tờ “thư xin lỗi” trên mặt bàn nói: “Không cần nói lời vô nghĩa, giấy trắng mực đen các người ký tên đi, việc này đến đây liền kết thúc, hoặc là nói ít nhất đến đây là chấm dứt với Kỷ gia các người, cho dù tôi viết thư đến Văn phòng thanh niên tri thức hoặc là các cấp chính phủ cũng là vì lưu lại, sẽ không ghi tên mọi người."

Nhưng mọi người lại dám sau lưng làm chuyện xấu, thư xin lỗi này và báo cáo xin cấp giấy chứng nhận đánh giá này, cô có thể nộp lên bất cứ lúc nào.

Sắc mặt người Kỷ gia thay đổi vừa kinh ngạc vừa không dám tin.

Họ thật không ngờ rằng Trình Ninh nói chuyện làm việc đơn giản là không cần mặt mũi hoàn toàn lật mặt Kỷ Vinh kinh ngạc nghiên nghi ngờ bất định đi đến trước bàn cầm vài tờ thư xin lỗi lên xem xét.

Hai người Lưu Mẫn Phân và bà cụ Kỷ không để ý khóc, một người không để ý đen mặt chạy đến trước bàn cầm lấy một tờ để xem.

Kỷ Vinh vừa nhìn thì thấy viết: “Bà cụ Kỷ mẹ của Kỷ Vinh Giám đốc Ủy ban Cách mạng Nhà máy Cơ khí Số 1 Bắc Thành, tung tin đồn phỉ báng Trình Ninh một nữ thanh niên có học thức thuộc đại đội Thượng Hàn, công xã Thạch Kiều, huyện Hợp, thành phố Văn Hồ, khi báo Thanh niên Bắc Thành ca ngợi thời gian cô ở dưới quê tích cực giúp đỡ người dân bản địa, giúp đỡ công xã và đại đội vượt qua trận lũ bất ngờ này và tích cực cứu nạn thiên tai cho dù đang bị bệnh, không chỉ vu khống thanh niên tri thức họ Trình không làm những việc này mà còn vu khống nhật báo Thanh niên Bắc Thành đưa tin sai sự thật, chửi rủa thanh niên tri thức họ Trình mượn chuyện lũ lụt bất ngờ để tư lợi, muốn bôi đen chú của thanh niên tri thức họ Trình là Hàn Kỳ Sơn. Ngoài ra, bà cụ Kỷ vu khống phỉ báng đã có tiền lệ, tháng 6 năm 1975 con trai của Kỷ Vinh là Kỷ Thành Quân bị thanh niên tri thức họ Trình từ hôn mà làm ra điều phù phiếm bị người nhà của thanh niên tri thức họ trình đả thương, vì chuyện này mà người Kỷ gia ôm hận trong lòng đối với người Hàn gia, cho nên bà cụ Kỷ năm lần bảy lượt ở bên ngoài chửi rủa thanh niên tri thức họ Trình ‘bẩm sinh bị bệnh thần kinh khắc mẹ khắc bố khắc cô, gả cho ai người đó xui xẻo, dùng những lời lẽ độc ác nguyền rủa bôi nhọ thanh niên tri thức họ Trình.”

Vân Mộng Hạ Vũ

"Lần này, bà cụ Kỷ chửi rủa trước mặt thanh niên trí thức họ Trình, thanh niên tri thức họ Trình không muốn ảnh hưởng đến người khác càng không muốn ảnh hưởng đến báo Thanh niên Bắc Thành, Văn phòng thanh niên trí thức Bắc Thành và các cấp chính phủ đều bị bà cụ Kỷ bịa đặt bôi nhọ, muốn điều tra rõ ràng, trong lòng bà cụ Kỷ sợ hãi lo lắng bị chính quyền trừng phạt vì tội phỉ báng, càng sợ ảnh hưởng đến tiền đồ của con cháu, đặc biệt đến nhà xin lỗi, ký tên vào thư xin lỗi này”

Bên dưới là ký tên và ngày tháng, không chỉ có bà cụ Kỷ ký tên, còn có Kỷ Vinh, Lưu Mẫn Phân...

Sắc mặt Kỷ Vinh tối sầm như bầu trời đen kịt trước cơn mưa sắp nổ tung, anh nắm chặt thư xin lỗi trong tay, nhìn như muốn xé nó ra thành từng mảnh.

Ngược lại Trình Ninh không sợ ông ta xé nát dù gì họ cũng chép nhiều bản.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 534: Chương 534



Bà cụ Kỷ không biết chữ ngược lại là không nhìn ra gì, hỏi Kỷ Vinh và Lưu Mẫn Phân bên trên viết gì.

Mà Lưu Mẫn Phân nhìn thư xin lỗi thật sự muốn trực tiếp ngất đi.

Không chỉ có người Kỷ gia nhìn, lúc trước người Hàn gia cũng chưa từng xem qua cũng ngó đầu nhìn sang cũng may Trình Ninh chuẩn bị nhiều, đưa một bản cho Hàn Kỳ Sơn, một bản khác cho Trình Tố Nhã và bà nội Hàn, những người khác chỉ có thể ló đầu nhìn bản Trình Ninh để trên bàn.

Vẻ mặt của mọi người vô cùng đặc sắc.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bà nội Hàn cũng không biết quá nhiều chữ, vì vậy Trình Ninh lấy một bản cất cao giọng đọc thêm một lần nữa.

Rất nhiều từ văn nhã trong đó bà cụ Kỷ nghe không hiểu, nhưng đại khái vẫn hiểu được ý nghĩa, dù sao cũng không từ tốt đẹp gì, nói bà ta bịa đặt bôi nhọ con khốn nhà họ Trình này!

Còn muốn khiến bà ta giấy trắng mực đen đồng ý để con khốn này bắt được nhược điểm, hừ, nghĩ quá đẹp rồi!

Bà ta rất tức giận, lập tức đứng lên, nói: "Xưởng trưởng Hàn, xưởng trưởng Hàn, ông không thể bởi vì mình là xưởng trưởng mà cháu gái nhà ông có thể bắt nạt người khác như vậy! Tôi chỉ thấy vui mừng rong lòng khi cô ấy an toàn trở về mới tiến lên ân cần hỏi han cô ấy vài câu mà thôi, thế mà cũng không cho người ta nói, chủ nghĩa phát xít à?”

Vừa gào to vừa ngồi xuống đất vỗ đùi, nước mắt nước mũi trào ra.

Bà ta cũng coi như hiểu rõ xưởng trưởng Hàn.

Nhớ tới năm đó Anh ba Hàn đánh cháu trai nhà bà ta, bà ta càng ngày càng gào to, vẻ mặt của xưởng trưởng Hàn tức giận đến xanh mét, lập tức ép Anh ba Hàn giải thích, Anh ba Hàn không ngờ bị khiển trách, trực tiếp mượn roi đánh.

Cho nên lúc này lặp lại chiêu trò cũ, cũng không tin Hàn Kỳ Sơn không thỏa hiệp.

Đáng tiếc lúc này mặc kệ bà ta vừa khóc vừa ầm ĩ, Hàn Kỳ Sơn vẫn nghiêm mặt, đứng ở nơi đó không động đậy chút nào.

Hàn Kỳ Sơn không động đậy, nhưng Trình Ninh lại nói chuyện.

"Nhìn đi, nhìn đi”

Trình Ninh nở nụ cười nhợt nhạt, nói, "Lúc trước tôi nói có đúng hay không? Nói là đến xin lỗi, thực tế vẫn ỷ vào mình lớn tuổi, qua đây khóc lóc om sòm uy hϊếp tôi, tới cửa muốn ép tôi? Nếu tôi tỏ ra yếu đuối một chút, phải bị các người n*n b*p chà đạp, để các người chỉ vào mũi tôi tưởng muốn chửi bới như thế nào thì chửi bới như thế đó, không cho phép tôi nói bất kỳ câu nào, ỷ vào lợi thế gì ức hϊếp người khác? Thật ra tôi vẫn luôn muốn hỏi một chút, tôi có ưu thế gì? Chẳng lẽ không phải người một nhà các người thay nhau ra trận bắt nạt một cô nhi không cha không mẹ như tôi hay sao?”

"Bà Kỷ này, bà cũng không có chuyện gì chạy đến nhà của tôi gây chuyện, bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho đồn công an. Dù sao bây giờ bà không ký thư xin lỗi, vậy cứ tiếp tục gây chuyện lớn hơn nữa đi! Đã giáp mặt chỉ thẳng vào mũi của tôi, mắng chửi vu khống tôi, nói tôi giẫm lên xác của những nạn dân lũ bất ngờ để đòi lợi, ta còn không thể nói chuyện, vừa nói thì chạy đến nhà của tôi làm ầm ĩ, nếu mọi người đã dút khoát xé rách mặt, tôi chống mắt lên xem cuối cùng các người muốn làm gì?”

Cô nói xong rồi quay người đi đến bàn pha trà chân cao cầm điện thoại chuẩn bị gọi.

Lúc này không chỉ có Lưu Mẫn Phân choáng váng, mà cả Kỷ Vinh đều chóng mặt.

Kỷ Vinh quát bảo mẹ ngừng ôm chính mình, Lưu Mẫn Phân tiến lên muốn ngăn cản Trình Ninh, nhưng nhà họ Hàn vẫn còn nhiều người ở đây, làm sao có thể để cho bà ta đến gần Trình Ninh?

Chị dâu cả Đổng Nguyệt Trân kéo Lưu Mẫn Phân lại.

Lưu Mẫn Phân bị kéo, vội vàng với Trình Ninh: “Ninh Ninh, có chuyện gì thì từ từ nói, có chuyện thì từ từ nói,cháu, bà cụ Kỷ hồ đồ, hồ đồ, cháu đừng lo lắng.”

Nhưng Trình Ninh đã gọi điện thoại rồi.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 535: Chương 535



"Alo xin chào, xin hỏi đây là báo thanh niên Bắc Thành sao?”

"Phóng viên Lưu Vệ Quốc có ở đó hay không?”

"À, anh ấy không ở đây, cô là biên tập Ngụy? Biên tập Ngụy, tôi là Trình Ninh, thanh niên trí thức Trình, là nữ thanh niên trí thức mà phóng viên Lưu Vệ Quốc đã phỏng vấn ở công xã Thạch Kiều huyện Hợp khi đưa tin lũ bất ngờ hồi trước, đúng, sau đó chúng tôi còn có một chuyện, tôi muốn mời phóng viên Lưu Vệ Quốc...

"Chúng tôi ký! Chúng tôi ký!”

Đến cuối cùng Lưu Mẫn Phân cũng không chịu nổi, thét to, "Chúng tôi ký!”

"Mẫn Phân!”

Kỷ Vinh hét lớn một tiếng.

Ông ta nhìn người vợ của mình, mặt tối sầm giống như hiện tại muốn đánh một trận.

Ông ta biết rõ một khi ký vào tờ giấy này, sẽ bị người khác nắm nhược điểm ở trong tay.

Huống chi, ông ta đã sớm làm giao dịch với phó xưởng trưởng Vương, muốn kéo Hàn Kỳ Sơn xuống, để phó xưởng trưởng Vương thăng chức xưởng trưởng, ông ta có thể ngồi vào vị trí của phó xưởng trưởng Vương.

Mà nếu thật sự ký vào tờ giấy này, cũng đồng nghĩa với việc chặt đứt con đường thăng tiến của ông ta.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Tốt nhất các người nên ký.”

Những người này vô cùng kích động, Trình Ninh lại rất bình tĩnh, cô thản nhiên nói, “Chuyện này tôi không có khả năng dễ dàng bỏ qua như thế, kể cả các người đến nhà của tôi khóc lóc om sòm lăn lộn một trận như vậy, sau đó bị các người chửi bới bôi nhọ. Con người của tôi thực sự chăm chỉ, nghe thấy cuộc điện thoại vừa mới gọi không?"

" Các người có thể tiếp tục ăn vạ khóc lóc om sòm tiếp, tôi không quan tâm, tôi đã thông báo với biên tập của báo thanh niên Bắc Thành, để bọn họ lần theo dấu vết sau đó, theo dõi lũ bất ngờ qua đi, các nạn dân vẫn còn trong sự mất mát do mất đi người thân và nhà cửa, nhưng trong thành phố này cũng đã ánh mắt lấy máu, muốn từ giữa giành được lợi ích cho bản thân, nói tôi là thanh niên trí thức đã trải qua lũ bất ngờ mà không chết, thế mà còn có thể đạt được vinh dự trong đó...…”

"Vậy thì không biết Kỷ Thành Quân nhà các người ngay cả núi cũng chưa leo lần nào, cũng chưa xuống thôn quê bao giờ, lại dựa vào cái gì lấy được giấy giới thiệu đại học? Tôi không biết.”

"Dĩ nhiên các người có thể nghi ngờ tôi, vậy để cho phóng viên báo thanh niên Bắc Thành theo dõi một chút, lại viết cuộc sống này muôn hình vạn trạng của các người. Nói vậy bọn họ hết sức vui mừng theo dõi những chuyện sau đó.”

Kỷ Vinh và Lưu Mẫn Phân: “.....”

Ánh mắt Kỷ Vinh trở nên hung dữ, trừng mắt nhìn Trình Ninh, tựa như muốn c.h.é.m cô nát nhừ.

Hàn Đông Nguyên tiến lên, kéo Trình Ninh về bên cạnh chính mình, giọng nói lộ vẻ hung ác, nói: “Thu lại ánh mắt của ông, còn tiếp tục dùng ánh mắt như vậy nhìn em ấy nữa, tôi cho ông về sau không nhìn thấy mặt trời ngày mai!”

"Bởi vì lúc trước Ninh Ninh nhân từ nương tay, các người mới dám ở sau lưng làm nhiều thủ đoạn âm độc như vậy, nếu rơi vào trong tay tôi, mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy. Ký, một tờ này liền bỏ qua, không ký, vậy đã đến lúc lôi toàn bộ mọi chuyện ra ngoài ánh sáng.”

Kỷ Vinh tức giận đến gân xanh nổi lên.

Ông ta quay đầu nhìn Hàn Kỳ Sơn, lại nhìn thấy đích ánh mắt Hàn Kỳ Sơn tối đen như mực, tràn đầy tàn khốc, đó là đôi mắt của người từng đi qua chiến trường tàn khốc nhuốm đầy m.á.u tươi.

Kỷ Vinh nhất thời cảm thấy lo sợ.

Nhưng dù sợ hãi, ông ta cũng biết không thể ký vào đây được.

Ông ta kiên trì nói: "Xưởng trưởng, việc này đúng là mẹ tôi sai, nhưng người già cũng chỉ nói nhảm ngoài miệng, thím Hàn đã khuyên bảo bà ấy rồi......”

Nhưng ông ta còn chưa nói dứt lời đã bị Hàn Kỳ Sơn cắt ngang.

Hàn Kỳ Sơn nói: "Chuyện này liên quan danh dự của cháu gái tôi, việc này, theo ý kiến của tôi, nên trực tiếp mời văn phòng thanh niên trí thức và chính phủ kiểm chứng”
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 536: Chương 536



Trên mặt Kỷ Vinh lập tức không còn chút hồng hào nào.

Ông ta biết Hàn Kỳ Sơn đã nói ra loại những lời này, thì toàn bộ mọi chuyện hết đường cứu chữa.

Ông ta nhắm chặt đôi mắt, nhìn Trình Ninh, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: "Ký, các người có thể đảm bảo không để lộ chuyện này ra không?”

"Trên người các người có đồ vật gì đáng để chúng tôi lãng phí thời gian tốt đẹp của mình để làm chuyện này?”

Trình Ninh cười lạnh, nói, "Từ đầu đến cuối, tôi đều lười phản ứng các người, chỉ có một nhà các người nhất quyết nói xấu sau lưng chúng tôi mà thôi, đến tột cùng là vì nguyên nhân gì e rằng chỉ có bản thân các người rõ ràng nhất, tóm lại, các người ký, tôi coi như chấp nhận lời xin lỗi của các người, chuyện này, do nhà các người đứng ra chửi bới tôi trước, tôi cũng chỉ đính chính cho bản thân. Chỉ cần về sau các người đừng ngầm thao tác sau lưng, tôi cũng sẽ không nhắc lại nữa. Nếu không ký”

Khuôn mặt Trình Ninh trở nên lạnh lùng, ngang nhiên nói, "Không ký, vậy chúng tôi sẽ lôi tất cả mọi chuyện ra ngoài ánh sáng, tôi gọi phóng viên, sau đó để báo thanh niên Bắc Thành từ từ đưa tin, để cho đám phóng viên, cho văn phòng thanh niên trí thức, cho cục cảnh sát đi thăm dò kiểm chứng độ thật giả của sự việc, đến lúc đó vì danh dự, tôi sẽ đăng kết quả điều tra của tòa soạn báo, văn phòng thanh niên trí thức và cục cảnh sát, lôi cả tên lẫn họ dán lên bảng thông cáo của khu nhà, tôi xem về sau các người còn hắt bát nước bẩn cho tôi như thế nào nữa!”

Kỷ Vinh tức giận đến gân xanh nổi lên.

Nhưng đến tận bây giờ, ông ta còn có thể không ký được hay sao?

Kỷ Vinh: "Ký thì có thể, nhưng chúng ta cần sửa lại nội dung một lần nữa”

"Không có quyền thương lượng”

Trình Ninh trực tiếp từ chối, nói, "Chuyện này đối với tôi mà nói, chuyện bảo vệ danh dự của tôi còn quan trọng hơn cả mạng sống, không có con đường nào để thương lượng nữa”

Kỷ Vinh: "......”

Kỷ Vinh tức giận đến cả gương mặt đều vặn vẹo.

Nhưng kể cả có giằng co tiếp cũng vô dụng.

Cuối cùng Kỷ Vinh, Lưu Mẫn Phân còn có Kỷ Lão Đại đành ký tên mình lên, đóng dấu vân tay, chẳng qua có bảy tờ cần ký, nhưng bọn họ cũng chỉ ký ba tờ.

Trình Ninh cất giữ ba tờ "thư xin lỗi" có chữ ký thật cẩn thận, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm thư xin lỗi trên tay cô, như là hận không thể phải dùng ánh mắt ném ra bó đuốc đốt "thư xin lỗi" trên tay cô thành cái lỗ.

Trình Ninh nhìn ngắm văn kiện trong tay mình, lại liếc nhìn Kỷ Vinh một cái, sau đó cầm mấy tờ còn chưa được ký tên trên bàn đưa đến trước mặt Kỷ Vinh, nói: "Đây, tôi muốn dán thư xin lỗi này ở các nơi khác nhau, vốn định để cho các người một phần, nhưng các người không chịu ký nhiều, nếu các người muốn thì làm một cái bản ghi chép tay, lấy một phần không có chữ ký h đi, dù sao cũng là bản thân các người ký, nếu muốn ký, thì về nhà mình tự ký lên là được”

Kỷ Vinh: “.....”

Kỷ Vinh tức giận đến thiếu chút nữa đầu óc muốn nổ tung.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau đó Hàn Đông Nguyên còn kéo Trình Ninh qua bên cạnh anh, lạnh lùng nhìn Kỷ Vinh, tư thế bảo vệ người kia tựa như nếu dám có động tác gì khác, anh có thể một đạp đá c.h.ế.t ông ta.

Kỷ Vinh cho dù sắp tức giận đến ngất xỉu còn có thể làm sao bây giờ chứ?

Cuối cùng vẫn ôm đống "thư giải thích" còn chưa ký tên ở trên bàn lên, xoay người rồi bước ra khỏi cửa, ngay cả mẹ già và vợ mình cũng không gọi một tiếng.

Lưu Mẫn Phân cùng bà cụ Kỷ thấy chồng/ con trai mình đi rồi, cũng không cố gắng ở đây nữa, dẫn theo cái đuôi vội vã theo sát, cùng nhau rời đi.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 537: Chương 537



Chờ người nhà họ Kỷ đi hết rồi, đóng chặt cửa lớn, bà nội Hàn nói xui xèo rồi "A di đà phật", nhờ chị dâu cả Đổng Nguyệt Trân nhanh chóng đun nước lá ngải vẩy vào những chỗ mà người nhà họ Kỷ đã đứng lúc nãy, đến cái bàn bị dùng qua cũng phải lau một lượt, còn nói với Trình Ninh: "Trong chốc lát cháu cũng dùng lá ngải tắm rửa ngay đi, đuổi xui xẻo”

Trình Ninh cười, tự nhiên dịu dàng đồng ý.

Mọi người đi rồi, Trình Ninh vẫn thấy hơi ngại ngùng.

Hàn Nhất Mai cũng phá lệ khen ngợi Trình Ninh một câu, nói: "Ôi, ở nông thôn nửa năm, thật đúng là có triển vọng đó!”

Cô ấy thật sự khen ngợi Trình Ninh.

Chỉ có điều do giọng điệu kỳ quái, nghe như đang cười nhạo người khác.

Trình Ninh không để bụng, Hàn Đông Nguyên lại chán ghét giọng điệu cô ấy nói chuyện với vợ mình, nhướng mày, nói: "Đúng thật mạnh hơn so với chị.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Hàn Nhất Mai thiếu chút nữa liền bùng nổ.

Phí Tự nắm tay cô ấy, nói: "Cô ấy không phải học theo em hay sao? Có thể mạnh hơn so với em à? Chẳng qua trong mắt người yêu hóa Tây Thi mà thôi, cho dù em gái không biết làm gì, làm điều gì không đúng đi chăng nữa, ở trong mắt em ba cũng nhất định là tốt nhất không phải sao?”

Hàn Nhất Mai "Hừ" một tiếng, cơn tức đến nhanh mà đi cũng nhanh, cuối cùng cũng không còn.

Bà nội Hàn lắc đầu, cười nói với Trình Ninh: "Ninh Ninh à, cháu làm tốt lắm, tuy rằng châm ngôn nói ‘tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, nhưng với điều kiện tiên quyết là phải có năng lực có thể trấn ép người khác, để cho người khác không dám hãm hại chúng ta, lúc nãy cháu làm rất đúng, rất tốt.”

Trình Ninh cười, nói: "Cháu chỉ học chị hai mà thôi”

Hàn Nhất Mai nhướng mày, phổng mũi hết giận.

Tất nhiên Trình Ninh cầm thư xin lỗi của nhà họ Kỷ cũng không phải thật sự bỏ qua dễ dàng như vậy, việc này còn phải làm rất nhiều công đoạn mới kết thúc.

Đêm đó cô liền phác thảo hai phong thư chia cho công xã Thạch Kiều và báo thanh niên Bắc Thành.

Thư gửi cho thư ký Từ ở công xã Thạch Kiều có chữ ký, mời ông ấy hỗ trợ đứng ra làm chứng chuyện nói xấu cô một cách rõ ràng, tốt nhất nên lựa chọn thời điểm họp huyện nói rõ chuyện này, bức thư gửi cho báo thanh niên Bắc Thành thì không cần kí, ngày hôm sau cô gọi điện thoại cho phóng viên cũng được, sau đó đích thân đến tòa soạn báo một chuyến, trò chuyện đôi chút với biên tập phóng viên, không quá hai ngày cô mới nhận được cuộc điện thoại của tòa soạn báo bên kia, bên kia không chỉ có quyết định lại đưa tin rõ ràng hơn về chuyện thanh niên trí thức công xã Thạch Kiều, điều này cũng tương đương với làm sáng tỏ cho Trình Ninh, mặt khác biên tập tòa soạn báo còn muốn mở một chuyên mục, chuyên môn viết một ít chuyện thường ngày của đại đội Thượng Hàn và công xã Thạch Kiều, hy vọng Trình Ninh có thể hỗ trợ soạn thảo.

Trình Ninh: "???”

Trình Ninh cảm thấy khá hứng thú đối với việc này, chẳng qua cô sắp đi Quảng Thành, nên giới thiệu Thẩm Thanh cho bọn họ, ở phương diện chữ viết, Thẩm Thanh có kiên nhẫn hơn so với cô.

Về phần khu xưởng máy móc bên này, thật ra cũng không có gì đặc biệt, nhưng mỗi lần có người đến đến cửa, bà nội Hàn đều tiện tay cầm “thư xin lỗi” có chữ ký và dấu vân tay của người nhà họ Kỷ ra khoe một hồi, rồi mắng một trận, tiếp đó lấy bức tranh Trình Ninh phát họa đại đội Thượng Hàn ra nói với người khác, ai nghe được đều vô cùng ngỡ ngàng, thuận tiện khinh thường người nhà họ Kỷ?

Sau khi người nhà họ Kỷ biết được việc này đương nhiên tức giận đến hộc máu.

Không phải nói bọn họ ký xong đống giấy đó là xong chuyện rồi sao? Không cần nhục nhã người khác như vậy!

Lưu Mẫn Phân nhẫn nhịn cơn tức giận chạy đi tìm Trình Tố Nhã, Trình Tố Nhã nói: "Đúng vậy, Ninh Ninh đã nói không tiếp tục tra xét chuyện này với nhà các em, nếu con bé tra xét, các em còn có thể bình yên ngồi ở trong nhà hay sao?”
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 538: Chương 538



“Thành Quân còn có thể vững vàng lấy được danh ngạch tiến vào đại học hay sao? Về phần các ông bà già nói chuyện phiếm với nhau, em còn trông chờ các ông các bà không kể chuyện này ra sao? Ngay cả mẹ của em cũng có thể bịa đặt chuyện không có thật, mẹ chị chỉ làm sáng tỏ chuyện Ninh Ninh mà thôi, các em còn không vui? Làm sao, thực sự nghĩ chỉ người nhà các người có miệng thôi à!”

Lưu Mẫn Phân: “.....”

Bà ta và Trình Tố Nhã quen biết nhiều năm, lại không biết hóa ra Trình Tố Nhã cũng biết cách ăn nói như vậy.

Nhưng mặc kệ người nhà họ Kỷ tức như thế nào, cũng chỉ có thể chịu đựng việc này lắng xuống, để mọi chuyện lãng quên theo thời gian, chậm rãi bình ổn.

Ngày hai tám tháng tám, Hàn Đông Nguyên đưa Trình Ninh đi đến trường học.

Vốn dĩ Trình Tố Nhã muốn tự mình đưa Trình Ninh đi đến trường học.

Hàn Kỳ Sơn khuyên bà, nói: “Đường đi đến Quảng Thành phải ngồi xe lửa mất năm mươi mấy giờ, hành trình mất hơn hai ngày, một chuyến đi lại mất ít nhất phải mất năm sáu ngày, lúc bà đi còn ổn, có Đông Nguyên với Ninh Ninh ở đó, nhưng khung thời gian trở về của Đông Nguyên và bà không giống nhau, cho dù thời gian giống nhau cũng trực tiếp đi huyện Hợp, không cùng đường với bà, đến lúc đó một mình bà trở về, sao tôi có thể yên tâm chứ? Nhưng tôi thật sự không có thời gian để đi cùng với bà.”

Trình Tố Nhã hừ lạnh.

Bà biết Hàn Kỳ Sơn rất bận, nhưng không đến mức thực sự không rút ra được khoảng năm sáu ngày ra ngoài, chẳng qua muốn để cho con trai mình và Ninh Nhin thêm chút thời gian ở chung một mình mà thôi.

Trình Tố Nhã đến hỏi Trình Ninh, cần bà đưa cô đi hay không.

Trình Ninh lập tức nói: "Cô à, này một đường đi lại cũng quá vất vả, lần trước cô và dượng đi lên núi gặp cháu đã phải xin nghỉ phép lâu như vậy, lúc này mới một tháng, lại nộp đơn xin phép đưa cháu đến trường, người khác thấy, dù trên mặt không nói nhưng trong lòng nhất định suy nghĩ, cô với dượng đi theo không với cháu và anh ba, dù sao ở vị trí kia cũng phải suy xét ảnh hưởng, cô cứ yên tâm, có anh ba ở đây, dọc theo đường đi cháu nhất định sẽ ổn thỏa”

Trong lòng Trình Tố Nhã hụt hẫng, nhưng bà biết cô đang nói tình hình thực tế.

Bà quay đầu liếc nhìn Hàn Đông Nguyên ngồi yên tựa vào ghế sô pha lật sách...... Khó có được, bây giờ người này còn biết tựa vào nhà sô pha nhà chính đọc sách.

Bà hỏi anh: "Đông Nguyên, cậu được nghỉ phép bao nhiều ngày?”

"Một tháng”

Hàn Đông Nguyên nói, "Thư ký Từ ký đã ký duyệt cho con, thuận tiện cũng đi xem thị trường phía Nam”

Trình Tố Nhã: “…"

Được thôi.

Cho dù bà nhìn đưa con riêng này không thuận mắt lắm, nhưng lúc này không thể không thừa nhận anh đối xử rất tốt với cháu gái mình, năng lực cũng thật sự mạnh.

Nhưng nhìn khuôn mặt đắc chí như được 258 vạn khiến người thấy ghét.

( 258 vạn*: bắt nguồn từ chơi mạt chược Bắc Kinh, nghĩa là nhìn vào thấy sướng)

Thời gian thấm thoát thoi đưa. Thế mà đã đến tháng 7 năm 1977.

Trình Ninh thu dọn đồ đạc ở ký túc xá.

"Trình Ninh, cậu thật sự phải về nông thôn à?” Bạn cùng phòng Tưởng Mai hỏi Trình Ninh.

Sinh viên tốt nghiệp trường Công nông binh dựa theo nguyên tắc "quay về đơn vị cũ, công tác tại chỗ, đặc thù cần quốc gia thống nhất phân phối", vào mùa sắp xếp tốt nghiệp Trình Ninh đã nộp đơn xin trường học làm việc ở xưởng nội thất dưới danh nghĩa Hàn Đông Nguyên ở công xã Thạch Kiều, sau đó cô bị phân phối tới xưởng nội thất làm nhà thiết kế nội thất.

Trình Ninh cười nói: "Ừ, tớ cần phải về.”

Tưởng Mai cảm thấy tiếc nuối.

Tuy rằng nói "quay về đơn vị cũ, công tác tại chỗ", nhưng sau bọn họ tốt nghiệp, cho dù về quê nhà, cũng nên là về quê nhà ở thành phố, toàn bộ đều tìm được công việc không tệ, tòa soạn báo, làm thầy giáo chuyên ngành ở trường học địa phương, hoặc là làm nhà thiết kế cho công xưởng đều có, nhưng trực tiếp trở về công xưởng nhỏ ở công xã thì không có.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 539: Chương 539



Hơn nữa Trình Ninh không phải không được ở lại thành phố. Tưởng Mai còn biết, có rất nhiều đơn vị mà người khác muốn tiến vào còn không được đã biểu đạt ý đồ với Trình Ninh, lại bị cô từ chối hết.

Không chỉ Tưởng Mai cảm thấy đáng tiếc, cả mấy giáo viên chuyên ngành mỹ thuật cũng cảm thấy đáng tiếc.

Bởi vì nền tảng của học viên công nông binh tốt xấu lẫn lộn, kỹ năng chuyên môn của Trình Ninh có thể nói là tốt nhất trong lứa học sinh lần này.

Thậm chí trong hai năm học, đã xuất bản một số tập tranh vẽ.

Tuy rằng đối với một số họa sĩ nổi danh mà nói, tập tranh mà Trình Ninh vẽ theo phong cách chuyện xưa, có giá trị, nhưng xét về trình độ chuyên nghiệp còn hạn chế, nhưng điều này cũng không cản trở việc cô là một học sinh xuất sắc nhất trong số những học viên công nông binh khóa này của bọn họ.

"Quay về công xưởng ở công xã, đó là em tự hủy con đường tương lai của mình”

Trình Ninh đến văn phòng khoa chào tạm biệt các giáo sư, lúc đến văn phòng giáo sư Lương Học Mẫn, giáo sư Lương không nể mặt chút nào nói thẳng.

Hơn nữa giáo sư Lương và Trình Ninh có quan hệ sâu xa.

Bà ấy là chị cả của bố dượng Lương Ngộ Nông của Trình Ninh.

Khi Trình Ninh vừa tới trường học, mẹ đẻ Tiêu Lan và bố dượng Lương Ngộ Nông của cô đã đưa cô đi tìm vị giáo sư Lương này đi ăn một bữa cơm.

Lúc đó giáo sư Lương còn hơi coi thường cô.

Bà ấy gặp Trình Ninh, phát hiện cô còn xinh đẹp so với mẹ mình, trong lòng bắt đầu nảy sinh thành kiến với cô.

Bà ấy luôn luôn mạnh mẽ hơn, không quá để ý Tiêu Lan nhỏ bé và yếu ớt, mẫn cảm, cũng không thích việc em trai của mình bảo vệ Tiêu Lan, chẳng qua bà ấy thanh cao kiêu ngạo, thật sự cũng không muốn nói những điều nhỏ nhặt.

Biết Trình Ninh là con gái ruột của em dâu mình để lại ở Bắc Thành, bà ấy đặc biệt xem qua tư liệu nhập học của cô.

Lên được báo chí, xuống nông thôn giúp thôn dân địa phương xây dựng công xưởng, làm thiết kế, thi hành "chương trình phòng chống thiên tại sau cơn mưa" từ đó gián tiếp cứu sống được tính mạng của vô số thôn dân.

Vân Mộng Hạ Vũ

Khi bà ấy xem tư liệu liền cảm thấy là lạ.

Chờ sau đó nhìn thấy cô, nhìn cô trưởng thành như vậy, mới mười tám chín tuổi đã lấy chồng kết hôn, người chồng kia vẫn là xưởng trưởng của xưởng sản xuất đồ tre gỗ địa phương đồng thời còn là chủ nhiệm văn phòng thanh niên trí thức, bà ấy cảm thấy bản thân cần thiết phải hiểu rõ mọi chuyện.

Chẳng qua về sau bà ấy mới phát hiện tính cách của Trình Ninh hoàn toàn khác với mẹ đẻ Tiêu Lan của mình, cô cũng có kỹ năng chuyên môn vững vàng, lại luôn lạnh nhạt với mẹ đẻ Tiêu Lan và bố dượng, ngoại trừ bữa cơm hôm ấy, thì từ đó cũng không nghe nói lại tiếp tục qua lại gì, hoàn toàn không có suy nghĩ muốn quen biết hoặc leo lên, ấn tượng với cô mới chậm rãi đổi mới rất nhiều.

Giáo sư Lương nghe nói Trình Ninh muốn về quê, thì liền kịch liệt phản đối.

Bà ấy nói: “Sở đã đồng ý, em có thể ở lại trường, chuyện này đối với sự phát triển chuyên môn của em mà nói, thì đây mới là điều tốt nhất.”

Trình Ninh không quan tâm.

Cô mỉm cười mà nói: “Trong thực hành mới có thể tạo ra chân lý, cho nên em muốn quay về, cái này là chuyên môn của chúng ta, điều quan trọng nhất không phải là năng lực phân tích và cũng không phải là tay nghề thủ công phải không ạ? Em chỉ là muốn có thể mài giũa tay nghề thủ công của mình, nhưng ở đây lại không có được điều đó”

Giáo sư Lương: “Nếu em rời đi, vậy thì em có muốn nói lời từ biệt với mẹ của em hay không?”

Giáo sư Lương chỉ có thể nhẫn nhịn mà hỏi lại.

Trình Ninh cười rồi nói: “Em không có ý định này”
 
Back
Top Bottom