Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh

Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 510: Chương 510



Dừng một chút, anh bổ sung thêm: “Nếu em sợ thì đợi một thời gian nữa cũng được"

Trình Ninh rất buồn ngủ, nhưng cô vẫn an ủi anh, nhắm mắt lại, giọng nhỏ như muỗi nói: “Không cần”

Không phải cô không vui, chỉ là lần nào cô cũng sợ hãi, vào thời điểm quan trọng anh lại quá nghe lời cô.

“Anh ba, em ngủ một lát, buổi tối em nhất định để cho anh muốn làm gì cũng được." Cô thì thầm.

Hàn Đông Nguyên cụp mắt nhìn cô, thấy cô nhắm mắt lại, lông mi run rẩy bất an, sắc mặt đỏ bừng, thở dài.

Anh muốn làm cô vui chứ không phải khó chịu.

Anh đưa tay vỗ nhẹ cô, cúi đầu nói vào tai cô: “Ừ, anh biết rồi, em đừng căng thẳng, nếu em sợ chúng ta có thể đợi thêm”

Sau đó anh nói: “Em không thích à? Em không thích khi anh hôn em và trao em...? Ninh Ninh, em lo lắng quá. Đừng lo lắng như vậy. Hãy ở bên anh thì hãy trải nghiệm là được rồi. Anh thích mọi thứ từ mái tóc đến ngón chân của em. Em như thế nào anh cũng thích hết, đặc biệt thích lúc em rên ɾỉ..”

Trình Ninh rất mệt, thực sự mệt mỏi, muốn ngủ. Nhưng lời nói của anh đã k*ch th*ch cô tỉnh lại, dù không nhiều.

Cô yếu ớt nhéo anh một cái, gần như buột miệng nói, lời nói của anh từ đâu đến, tuy cô đã sống mấy đời, làm ma mấy chục năm, xem vô số phim, nhưng cô cũng không giỏi nói những lời như anh...rốt cuộc anh học ở đâu vậy, đời trước anh đã sống khổ hạnh mấy chục năm, thật đáng tiếc.

“Em ngủ đây”

Cô buồn ngủ đến nỗi mọi suy nghĩ đều thể hiện trên mặt, cô lẩm bẩm, nhắm mắt lại, quay người sang một bên, tìm tư thế thoải mái.

Dù anh luôn quấy rối cô nhưng cô vẫn ngủ trong vòng tay anh không để anh rời đi.

Giống như không hề nhận ra, cô đã quen với việc anh lưu manh như vậy, thậm chí còn hơi phụ thuộc vào anh.

“Anh ba.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô lẩm bẩm: “Nếu anh có thể nhanh chóng đến miền Nam thì tốt quá. Chúng ta còn phải đợi hai năm nữa, em chợt cảm thấy chia tay rất không tốt, nhưng hai năm trôi qua rất nhanh, đến lúc đó anh đến miền Nam chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa.”

Hàn Đông Nguyên sửng sốt.

Hai năm.

Anh thường nghe cô nói đến thời gian này.

Cô từng nói rằng sau hai năm cô sẽ rời khỏi quê, trở về thành phố hoặc vào đại học.

Sau đó cô lại nói họ hai năm sau hai người sẽ cùng nhau rời đi.

Bây giờ cô lại nói hai năm nữa anh sẽ đến miền Nam.

Cô rất chắc chắn rằng sau hai năm nữa có thể trở lại thành phố hoặc rời khỏi đây, ngay cả đối với nhiều thanh niên tri thức, họ gần như đã từ bỏ ước mơ trở lại thành phố.

Anh lại nghĩ đến giấc mơ của cô, về trận lũ quét.

Ngoài ra còn có những giấc mơ của Triệu Chi và những lời Triệu Chi đã nói.

Triệu Chi cũng nói về lũ quét, nói rằng anh sẽ bị thương nặng trong lũ quét, và nói rằng anh bị ngồi tù vì gϊế Chu Hùng.

Còn nói rằng trong những giấc mơ đó, không có Trình Ninh, cô chưa bao giờ ở bên cạnh anh.

Triệu Chi nói sau này anh sẽ rất giàu có, Trình Ninh cũng nhất định có khả năng tiên đoán, cô biết sau này anh sẽ rất giàu có nên cố ý tìm đến anh, nên ngay từ đầu đã có ác cảm với cô.

Hàn Đông Nguyên lúc này đã tin một phần lời nói của Triệu Chi. Nhưng đối với Trình Ninh, anh lại cho rằng những gì cô ta nói là nhảm nhí.

Nhưng trong lòng anh dần dần hiện lên một suy đoán khác.

Anh cúi đầu nhìn cô, muốn hỏi cô điều gì đó, nhưng cô đã ngủ say.

Anh đưa tay chạm vào má cô, trong lòng thầm nghĩ, tiền không là gì cả, có thể cho cô tính mạng của anh, nếu cô thích tiền, anh có thể kiếm cho cô bao nhiêu tùy thích.

Khi Trình Ninh tỉnh lại đã là buổi chiều, trong phòng hơi tối.

Cô quay đầu nhìn bên cạnh rồi nhìn quanh phòng, Hàn Đông Nguyên không có ở đây.

Cô giật mình ngồi dậy, sau đó phát hiện trên người không mặc quần áo, kéo chăn mỏng đắp lên người, mơ hồ nghe thấy bên ngoài có tiếng nói.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 511: Chương 511



Cô giật mình, sau khi nghe kỹ, cô nhận ra giọng nói của Hứa Đông Mai và Liêu Thịnh.

Họ đã về.

Cô quay đầu tìm quần áo của mình nhưng không thấy, trong đầu cô hiện lên vài hình ảnh, sau đó cô mới nhớ ra Hàn Đông Nguyên đã mang đi giặt.

Cô thở phào một hơi.

Mặc dù biết mình có thể ngủ thêm một lát, đợi Hàn Đông Nguyên về nhất định sẽ mang quần áo đến cho cô, nằm trên giường như thế này, nghe giọng nói của Hứa Đông Mai và Liêu Thịnh bên ngoài thì không được thoải mái lắm, cho nên cô đơn giản quấn chăn đứng dậy rồi đi đến tủ quần áo của Hàn Đông Nguyên, lục lọi trong đó, tìm một cái áo tay ngắn và quần đùi màu xanh quân đội mặc vào, vuốt lại tóc, nhìn thoáng qua gương rồi đi ra ngoài.

Hứa Đông Mai và Liêu Thịnh vừa về không lâu, họ đang nói chuyện với Hàn Đông Nguyên trong nhà chính, họ vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy có người bước ra khỏi phòng của anh, đặc biệt là Liêu Thịnh như thể vừa nhìn thấy ma.

“Ninh Ninh, em gái Ninh Ninh?”

Liêu Thịnh hét lên.

Trình Ninh mặc quần áo của Hàn Đông Nguyên, cũng không thấy xấu hổ, cô nhã nhặn cười với Liêu Thịnh, nói với hai người: “Chào anh Thịnh Tử, chị Đông Mai, hai người về rồi ạ.”

Cô không cần phải xấu hổ, mặc dù đang là ban ngày nhưng cô và Hàn Đông Nguyên đã đăng ký kết hôn, đăng ký kết hôn rồi đó nha, sao lại không được mặc quần áo của anh ấy chứ?

Trình Ninh thoải mái, nhưng Liêu Thịnh và Hứa Đông Mai tỏ ra sợ hãi, vừa ngạc nhiên vừa bối rối.

Hàn Đông Nguyên thấy Trình Ninh mặc quần áo của mình bước ra, ánh mắt nhìn cô trìu mến gần như tràn ra ngoài.

Liêu Thịnh nhanh chóng mở miệng, sau khi ngạc nhiên, anh ta hét lên: “Em gái Ninh Ninh, em doạ c.h.ế.t người rồi đó, lúc nãy em vừa bước ra, anh cứ tưởng phòng anh Nguyên giấu phụ nữ nữa chứ. Anh còn nghĩ rằng tên này dám ăn trong bát nhìn trong nồi phải trị cậu ấy một trận mới được.

Trình Ninh và mọi người: “.."

Hàn Đông Nguyên quay người vỗ trán cậu ấy một cái, mắng: “Đầu cậu chứa phân à?”

Trình Ninh: “…"

Cô ho nhẹ và nói: “À đúng rồi, anh Thịnh Tử, chị Đông Mai, tình hình ở quê thế nào rồi?”

“Còn có thể thế nào nữa, rất thảm”

Liêu Thịnh thu lại vẻ mặt ngạc nhiên và thở dài: “Lũ quét đến không đúng lúc, lúc đó đúng lúc mọi người đã làm xong việc, đang ở bên sông rửa rau, tắm suối chơi đùa, dầm mưa nhiều ngày như vậy cuối cùng cũng được một ngày không mưa”

Vì vậy, các đại đội giáp sông Đông Sơn bị thương vong nặng nề.

Tuy nhiên, Liêu Thịnh nhanh chóng bình tĩnh lại và nói: “Nhờ các cách phòng chống thiên tại sau cơn mưa mà em gái Ninh Ninh đưa ra nên thương vong đã giảm đi rất nhiều. Một số đại đội cũng giống như bọn anh, dầm mưa mấy ngày liền, dân làng ở vùng trũng đã tạm thời được di chuyển lên vùng đất cao hơn, cứu được nhiều người hơn”

Trình Ninh nói mấy câu rồi trở về phòng, nói một lát cô thay quần áo rồi ra ngoài.

Trình Ninh vừa rời đi, Liêu Thịnh đột nhiên quay đầu nhìn Hàn Đông Nguyên nói: “Anh Hàn có phải anh hơi quá đáng rồi không?”

Sắc mặt Hàn Đông Nguyên nhàn nhạt nói, nói: "Cái gì quá đáng?”

Ngay lúc Liêu Thịnh đang muốn mắng anh không phải người tốt thì Hàn Đông Nguyên dừng lại, nói tiếp: “Bọn anh đã đăng ký kết hôn đã có được giấy chứng nhận, là vợ chồng hợp pháp.”

Tuy giọng điệu vẫn bình tĩnh, trên mặt không có biểu cảm gì nhưng vẫn không giấu được vẻ kiêu ngạo và đắc ý.

Liêu Thịnh và Hứa Đông Mai: “!!!”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Đã...đã cái gì cơ?”

Liêu Thịnh gần như nhảy dựng lên.

“Đăng ký kết hôn”

Hàn Đông Nguyên liếc nhìn Liêu Thịnh, tâm trạng đang rất tốt nên cũng không để ý đến sự kinh ngạc của cậu ấy.

Anh nói: “Anh và Ninh Ninh đã kết hôn”

Liêu Thịnh suýt tí nữa bị vẻ kiêu ngạo của Hàn Đông Nguyên làm cho mù mắt.

“Anh Nguyên, anh lừa em gái Ninh Ninh đi đăng ký kết hôn đúng không?”

Liêu Thịnh hét lên: “Anh, anh làm quá rồi đó? Anh không sợ dì Trình sẽ trở mặt với anh à?”
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 512: Chương 512



Nếu người khác không biết hoàn cảnh của nhà họ Hàn, cậu ấy sao có thể không biết chứ?

Cậu ấy không ngờ Hàn Đông Nguyên lại làm ra chuyện như vậy!

Sắc mặt Hàn Đông Nguyên tối sầm: “Lừa Ninh Ninh đi đăng ký kết hôn với anh là có ý gì? Đầu cậu bị úng nước à? Bố anh và dì Trình sáng nay mới về đó.

Liêu Thịnh: “...Dì Trình lại cho phép anh kết hôn ở đây?”

Cậu ấy quả thật không thể tin được.

Hàn Đông Nguyên chỉ muốn thông báo chuyện này với mọi người, anh cũng không có hứng thú giải thích với Liêu Thịnh.

Anh nói: “Anh đi gặp Ninh Ninh, hai người cứ tự nhiên."

Hàn Đông Nguyên nói xong liền đi thẳng đến phòng Trình Ninh, Liêu Thịnh cứ nhìn chằm chằm theo bóng lưng anh cho đến khi bước vào phòng Trình Ninh, khi cửa đóng lại, cậu ấy quay đầu nhìn Hứa Đông Mai bên cạnh, hy vọng tìm được đồng minh.

Hứa Đông Mai cũng rất ngạc nhiên.

Tuy nhiên, cô ấy không biết chuyện của nhà họ Hàn, chứ đừng nói đến việc Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh lúc còn nhỏ đã phớt lờ nhau, nên cô ấy hơi bất ngờ với chuyện này. Nhưng không sao cả quan hệ giữa hai người đã đến mức này, có lẽ người nhà đến thăm thấy chuyện đã như vậy rồi, nên để hai người kết hôn luôn.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Đúng là chuyện tốt.” Hứa Đông Mai cười nói: “Mấy ngày nay, cuối cùng cũng nghe được tin vui. Lát nữa chúng ta vào bếp xem, sau đó đến quầy bán hàng mua một ít thịt và rau, cùng ăn mừng Xưởng trưởng và Ninh Ninh."

Liễu Thịnh: “…“

Cậu ấy luôn cảm thấy chuyện này nhất định anh Nguyên đã làm gì đó nên Trình Ninh mới đi đăng ký kết hôn với anh.

Người đó đúng là độc ác, sao Ninh Ninh đấu lại anh được chứ?

Trong phòng.

Chỉ tốn chút thời gian nói vài câu, Hàn Đông Nguyên đi vào phòng, Trình Ninh vẫn đang tìm quần áo phù hợp, cô đang định thử váy hoa Bragi, nhưng cô lại phát hiện ra bắp chân của mình có dấu vết. Da cô trăng nên rất dễ thấy nên cô hơi do dự. Tuy nhiên, mùa hè cô không muốn mặc quần dài, nóng c.h.ế.t mất.

Đang lúc do dự thì Hàn Đông Nguyên đã bước vào.

Anh bước tới ôm cô từ phía sau, cúi đầu hôn lên một bên mặt cô rồi nói: “Em mặc chiếc áo sơ mi ngắn tay này trông rất đẹp”

Trên thực tế, cô mặc gì cũng đẹp, nhưng khi cô mặc quần áo của anh, chúng hơi rộng và có hương vị khác, điều này khiến anh hơi kích động.

Trình Ninh quay mặt tránh nụ hôn của anh, nói: “Anh thử mặc quần áo của em đi ra ngoài xem?”

Hàn Đông Nguyên cười nhẹ, sau đó hỏi cô: “Trong người có khó chịu gì không?”

Anh đến gần tai cô khi nói, luồng khí nóng phả vào cổ cô.

Trình Ninh cảm thấy Hàn Đông Nguyên bây giờ thực sự hoàn toàn khác trước đây, bây giờ anh gần như thích ôm hôn cô, không còn dáng vẻ hung dữ lạnh lùng như trước nữa? Ngay cả vài ngày trước có cô và dượng ở đây, trước mặt người khác anh vẫn nhìn cô với vẻ mặt lạnh lùng và cấm dục, nhưng thỉnh thoảng ánh mắt anh nhìn cô khiến cô cảm thấy vô cùng nóng bỏng.

Cô không muốn nói chuyện cơ thể cô có khỏe hay không, kẻo một lát nữa lại mất kiểm soát.

Cô đẩy anh nói: “Anh ra ngoài trước đi, em đi thay quần áo. Anh Thịnh Tử và chị Đông Mai đã về rồi, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm đi, mấy ngày nay ở đại đội bọn họ chắc đã làm việc rất vất vả, em thấy bọn họ đã gầy đi rất nhiều”

Hàn Đông Nguyên đưa tay xoa xoa tai của cô, nói: “Anh chỉ có một ngày nghỉ.”

Trình Ninh cười lớn, đẩy anh nói: “Cái này anh cũng muốn tính toán à”

Buổi tối mọi người cùng nhau ăn cơm. Bởi vì lũ bất ngờ nên mua rau ở quầy bán hàng rất hạn chế nhưng lục tung kho đồ ở nhà vẫn làm được một bữa tối thịnh soạn gồm thịt xông khói hầm khoai tây, bún dưa chua, thịt ba rọi khô xào nấm và rau rừng xào thịt ba chỉ.

Đương nhiên thịt xông khói và thịt ba chỉ không nhiều phải dùng tiết kiệm, nên mỗi món chỉ cho một ít nhưng ăn ngon hơn nhiều.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 513: Chương 513



Còn có rau rừng hiện tại không mua được, là Hứa Đông Mai đã lấy phiếu lương thực của mình từ dưới đại đội mua lương thực phụ để đổi lấy từ dân làng, như vậy cũng có thể giúp đỡ dân làng, dù sao thì lương thực phụ cũng đủ để thỏa mãn cơn đói, nhưng rau rừng thì không.

Trong bữa ăn, Hàn Đông Nguyên cẩn thận chăm sóc cho Trình Ninh, thậm chí còn lựa hành tây trong bún rồi mới cho vào bát của cô.

Liêu Thịnh choáng váng.

Nhìn hồi lâu, rốt cuộc cậu ấy không nhịn được, buông đũa xuống, không khỏi mỉa mai nói: “Anh Nguyên, cho nên lúc trước anh tỏ ra ghét em gái Ninh Ninh trước mặt bọn em, tất cả đều là giả vờ à? Mất công anh mười mấy năm như một ngày, giả vờ giỏi đấy?”

Hàn Đông Nguyên nhướng mi liếc mắt nhìn Liêu Thịnh, nhưng cũng không thèm để ý tới cậu ấy.

Trình Ninh và Hứa Đông Mai đều rất quan tâm chuyện này.

Trình Ninh hỏi Liêu Thịnh: “Anh Thịnh Tử, trước đây anh ba nói là ghét em trước mặt các anh à?”

“À cái này thì không có nói, sao cậu ấy lại nói thẳng được chứ?”

Liêu Thịnh hừ lạnh nói: “Nhưng dáng vẻ cậu ấy lúc đó ai mà không biết chứ? Ai nhắc đến em gái Ninh Ninh trước mặt cậu ấy thì đen mặt. Nếu có người thích em gái Ninh Ninh thì chỉ cậu ấy lên đá cho người ta một...”

Cậu ấy đột nhiên dừng lại nhìn Hàn Đông Nguyên một cách kỳ lạ.

Hứa Đông Mai liếc nhìn Hàn Đông Nguyên thậm chí còn không nhấc mí lên sau khi nghe những lời của Liêu Thịnh, mỉm cười nhìn Trình Ninh và nói: “Thì ra xưởng trưởng của bọn chị đã thích em sớm như vậy, thật đáng ghen tị.”

“Không có gì đáng ghen tị cả.”

Trình Ninh nhìn Hàn Đông Nguyên một cái, cũng không nói ra những chuyện xấu anh đã làm với cô lúc nhỏ, cô vẫn nên cho anh chút thể diện vậy.

Cô mỉm cười nói: “Đúng rồi, em đã nhận được giấy báo trúng tuyển của Học viện Mỹ thuật Quảng Thành rồi tháng chín sẽ nhập học, em có thể ở đây thêm hai tuần nữa rồi sẽ về Bắc Thành.”

Liêu Thịnh và Hứa Đông Mai đều sửng sốt.

Trong thời gian này bọn họ đều dưới đại đội, mặc dù hôm đó Liêu Thịnh cùng Hàn Kỳ Sơn và Trình Tố Nhã lên núi, nhưng Trình Tố Nhã hoàn toàn không nhắc tới, buổi chiều cậu ấy lại bị thư ký dẫn đến một đại đội khác.Vì vậy hai người vừa mới biết chuyện này.

Nhưng đó là một điều tuyệt vời, ai lại không muốn rời khỏi đây đi học đại học chứ?

Biểu cảm của Liêu Thịnh vô cùng phong phú.

Cậu ấy sửng sốt, sau đó dùng vẻ mặt một lời khó nói hết nói với Hàn Đông Nguyên: “Anh Nguyên, anh thật vô nhân đạo, cho nên chỉ vì em gái Ninh Ninh đi học ở Quảng Thành mà anh lại dụ dỗ em gái Ninh Ninh đi đăng ký kết hôn với anh? Có đáng không?!”

Mọi người: “…“

Hàn Đông Nguyên “ha” một tiếng, nhưng không nói gì, giống như ngầm thừa nhận.

Hứa Đông Mai cười nói: “Chúc mừng, chuyện này thật sự rất tuyệt vời. Chẳng lẽ vì thế mà hai người vội vàng đi đăng ký kết hôn đúng không?”

Cô nhớ lần trước nói chuyện với Trình Ninh, cô không hề có ý định kết hôn.

“Không phải.”

Trình Ninh cười nói: “Thật ra trước đó em đã có ý định này rồi, sau trận lũ bất ngờ đã có ý định này, nếu không tin chị có thể hỏi Thẩm Thanh. Chuyện này không liên quan gì đến việc đi học đại học."

Thấy hai người nói đến chuyện đi học đại học rất háo hức, nên đổi chủ đề, cười nói: “Anh Thịnh Tử, chị Đông Mai, hai năm này hai anh chị hãy cố gắng học tập, sau này nhất định có thể vào đại học."

Luôn có những cơ hội cho những người có chuẩn bị. nhng mà Liêu Thịnh xua tay và nói: “Anh không có hứng thú”

Vân Mộng Hạ Vũ

Cậu ấy không có thích học, ở quê cậu ấy cũng không thấy khổ mấy, vốn dĩ bản thân cậu ấy tự xuống đây.

Hứa Đông Mai cũng lắc đầu cười nói: “Đã nhiều năm như vậy, chị đã sớm từ bỏ ý định này, cuộc sống hiện tại đối với chị mà nói cũng tốt."

Cô ấy thực sự hài lòng.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 514: Chương 514



Ở lại công xã, chờ Từ Kiến Quốc thăng chức, hai người sẽ kết hôn và sinh con, cuộc sống này trước đây ở trên núi cô ấy không dám nghĩ đến.

Hứa Đông Mai và Liêu Thịnh không coi trọng lời nói của Trình Ninh, nhưng Hàn Đông Nguyên lại chú ý.

Lại là hai năm nữa.

Ăn tối xong, Liêu Thịnh và Hàn Đông Nguyên vào bếp rửa nồi và bát đĩa, Hứa Đông Mai dọn bàn, Trình Ninh bước tới giúp đỡ, Hứa Đông Mai mỉm cười nói: “Hãy để đó chị làm được rồi, hai ngày nay chắc em thấy trong người không khỏe đúng không, em ngồi xuống nghỉ ngơi đi.”

Hai người quen nhau, cô ấy liếc nhìn có thể biết được trạng thái của Trình Ninh.

Trên cổ và bắp chân của Trình Ninh còn có những dấu đỏ, làn da của Trình Ninh trắng nên rất dễ thấy, làm cho người khác khó có thể bỏ qua.

Những lời cô ấy nói làm Trình Ninh đỏ mặt.

Cô mở miệng định giải thích nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

Tuy nhiên, dáng vẻ này của Trình Ninh lại khiến Hứa Đông Mai hơi tiếc nuối.

Nghĩ đến cô còn nhỏ lại là con liệt sĩ, nghe nói mẹ cô từ nhỏ đã tái hôn, cô chưa từng gặp mặt, có lẽ sẽ không có người dạy cô về quan hệ nam nữ.

Lại nghĩ đến Hàn Đông Nguyên cao lớn vừa nhìn đã biết không phải bình thường, vẻ ngoài và sự nhiệt tình của anh đối với Trình Ninh thật sự khiến người ta lo lắng...

Hứa Đông Mai nhịn không được nói: “Ninh Ninh, em và xưởng trưởng vừa mới kết hôn, chuyện đó đàn ông cường tráng cũng không tiết chế được, em không thể cứ chiều anh ấy được, nếu không thân thể em sẽ không chịu nổi”

Dừng một chút, cô ấy nói thêm: "Còn nữa, em sắp phải đi học rồi, em đừng để bị mang thai, nếu không em mang thai.khi đi học sẽ rất khổ.”

Trình Ninh: “…“

Trình Ninh thực sự không nói nên lời.

Nhưng cô không hề nhút nhát như vậy, lập tức nghĩ đến một chuyện Cô nhìn Hứa Đông Mai nói: “Chị Đông Mai, sao chị biết nhiều như vậy? Chị có kinh nghiệm gì không chỉ em với?”

Hứa Đông Mai đỏ mặt.

Cô ấy và Từ Kiến Quốc đều không còn trẻ nữa, hai người đã quyết định kết hôn, chuyện như vậy xảy ra là điều đương nhiên.

Trình Ninh thấy Hứa Đông Mai hơi xấu hổ, liền bước tới nắm tay cô ấy, thì thầm vào tai cô ấy vài câu, trên mặt Hứa Đông Mai lộ ra vẻ kinh ngạc và ngạc nhiên, sau đó khi Hàn Đông Nguyên và Liêu Thịnh bước ra, đã không thấy ai ở nhà chính nữa, không biết Hứa Đông Mai và Trình Ninh đã đi đâu rồi.

Liêu Thịnh và Hàn Đông Nguyên: “…“

Liêu Thịnh hơi khinh thường liếc nhìn Hàn Đông Nguyên, nhưng Hàn Đông Nguyên cũng không thèm để ý tới cậu ấy.

Hàn Đông Nguyên đi vào bếp nấu nước lê núi, Liễu Thịnh cũng đi theo anh vào bếp, mí mắt giật giật, cậu ấy cầm một miếng lê núi nhai hai miếng, Hàn Đông Nguyên quay đầu nhìn cậu ấy, không thèm để ý đến cậu ấy, nên làm gì thì làm đó. Liêu Thịnh đang ăn lê nhìn dáng vẻ của Hàn Đông Nguyên, đột nhiên cảm thấy hơi đáng thương.

Liêu Thịnh vô tư, nhưng khi phát hiện ra Hàn Đông Nguyên trăm phương ngàn kế thích Trình Ninh, khi cậu ấy nghĩ lại nhiều chuyện trước kia, chúng lại mang có một ý nghĩa khác.

Cậu ấy nói: “Anh Hàn, khi em gái Ninh Ninh đến Quảng Thành, anh có dự định gì không?”

Hàn Đông Nguyên nhìn cậu ấy một cái, anh có gì để dự định chứ?

Liêu Thịnh thở dài và nói: “Chuyện này thực sự rắc rối, em gái Ninh Ninh đẹp thế kia, tính tình lại tốt, từ khi còn nhỏ đã có nhiều người thích cô ấy, sau này bị anh đè lại nếu không không biết có bao nhiêu người quây quanh cô ấy rồi. Anh nói xem nếu đi học ở Quảng Thành, ở đó hai năm, anh lại không có ở đó, thật khiến người ta lo lắng đó.”

Hàn Đông Nguyên: “Cậu rảnh quá thì về ngủ đi.”

Phiền quá.

Liêu Thịnh cảm thấy anh Nguyên của mình đang chán nản, sờ mũi một cái cũng không chọc anh ấy nữa nên quay người đi về..

Hàn Đông Nguyên đổ đầy nước lê núi vào ấm rồi trở về phòng.

Trình Ninh cũng ở đó.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 515: Chương 515



Trên bàn thắp một ngọn đèn dầu, còn đặt hai chân nến có hai cây nến lớn màu đỏ.

Trình Ninh đang ngồi trước bàn cầm que diêm châm đèn dầu, nghe thấy tiếng cửa mở, cô quay đầu nhìn về phía cửa.

Hàn Đông Nguyên đặt ấm nước xuống, rót một cốc nước đưa cho cô.

Trình Ninh nhấp một ngụm, hỏi anh: “Sao anh mua được nhiều lê núi thế?”

Lê này là lê dại mọc ở vùng núi vùng này, trước đây rất dễ mua, chỉ cần dùng lương khô phụ đổi với một số người dân miền núi để lấy là được, nhưng bây giờ lũ quét vừa đi qua không dễ đổi được.

“Tìm một đại đội đổi." Hàn Đông Nguyên nói.

Anh không nói cụ thể, cẩn thận nhìn Trình Ninh, cảm thấy dường như cô đã thay đổi một chút, nhưng không rõ là thay đổi thế nào, có lẽ cô đã bớt căng thẳng và thoải mái hơn chăng? Chắc chắn có thể cô và Hứa Đông Mai đã nói gì đó.

Anh đợi cô đặt cốc nước xuống, đẩy ngọn nến đỏ ra, đưa tay bế cô đến bàn rồi hỏi: “Em sẵn sàng chưa?”

Bầu không khí lập tức trở nên ngột ngạt.

Nhịp tim của Trình Ninh đập nhanh hơn, nhưng khi nghĩ đến lời nói của Hứa Đông Mai, cô cảm thấy mình không thể nhút nhát như vậy, cô dựa vào cánh tay anh ôm lấy mình, sau đó quay đầu nhìn ngọn nến đỏ anh đẩy vào bên trong, nói: “Chúng ta thắp nến lên trước đã.”

Cô vươn tay lấy que diêm, một tay anh buông cô ra, cầm lấy que diêm đặt trước ngọn đèn dầu, một tiếng “cạch” que diêm cháy, anh nắm tay cô hai người cùng đốt nến, dập tắt quẹt diêm rồi anh lại vươn tay dập tắt ngọn đèn dầu bằng ngón tay.

Tim Trình Ninh thấy anh làm vậy đã đạp lỡ mất một nhịp, cô đưa tay ra nhìn ngón tay anh, tức giận nói: “Không đau à?”

Anh nhìn cô, mỉm cười và nói: “Không đau."

Giọng anh khàn và trầm, giọng nói đã thay đổi.

Tay anh cũng xoa xoa tay cô.

Cái con người này thật biết tán tỉnh.

Hứa Đông Mai nói với cô không cần phải sợ, lần đầu tiên sẽ hơi đau, nhưng chỉ là khoảnh khắc đó thôi, nếu cô thật sự sợ hãi, nếu cô nắm quyền chủ động và tiết tấu sẽ tốt hơn nhiều. Hàn Đông Nguyên rất yêu cô nên nhất định sẽ chiều theo cô.

Nhưng anh thực sự rất giỏi về việc đó.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô thậm chí còn không biết anh chưa từng hẹn hò với ai trước đây chưa, sao anh có thể có nhiều thủ đoạn như vậy?

Cô hít một hơi rồi nói: “Chúng ta nói chuyện đi. Em cảm thấy anh có chuyện muốn nói với em, nhưng anh lại nhịn không nói.”

Hàn Đông Nguyên sửng sốt: “Có chuyện gì muốn nói với em, nhưng anh lại im lặng?”

“Đúng, hình như có tâm sự gì đó. Không phải vợ chồng không thể có bí mật, nhưng nếu có thắc mắc gì thì em vẫn muốn biết, trước ngày hôm nay”

Cô đỡ anh, nghiêng người về phía trước, hôn anh và nói vào tai anh: “Tim ở gần cơ thể hơn mới tốt."

Những lời này thật sự muốn đòi mạng, anh đè cô vào người mình...

Tim Trình Ninh đập “thình thịch” loạn xạ, phải một lúc lâu cô mới nghe thấy anh nói: “Ừ, anh vừa nghĩ ra vài chuyện, Ninh Ninh em luôn nói hai năm, hai năm sau chúng ta sẽ trở lại thành phố, rồi nói với đám Liêu Thịnh rằng hai năm nữa bọn họ có thể vào đại học, lần trước em đã nói với anh rằng lũ quét chính là điều em đã mơ thấy. Hai năm này có phải em cũng mơ thấy gì không, nên mới nói như vậy?”

Trình Ninh sửng sốt.

Hóa ra là vì chuyện này à?

Đúng vậy, cô thực ra đã bỏ sót rất nhiều sai sót, lớn nhất là sự cố lũ quét.

Vì cô có thể mơ về lũ quét nên cô cũng có thể mơ về những thứ khác.

Đối với một người nhạy bén như anh, có thể mình nói chuyện không chú ý bị anh nắm được.

Cô thực sự nên nói chuyện này với anh.

Cô cẩn thận suy nghĩ, sau đó nằm trong n.g.ự.c anh chậm rãi nói: “Em đã mơ thấy, em mơ thấy hai năm sau, mọi người sẽ từ từ quay trở lại thành phố. Em cũng nằm mơ thấy mình có thể thi đỗ đại học, nhưng đó chỉ một vài mảnh vỡ. Các chi tiết cụ thể anh có hỏi em cũng không biết gì cả. Giống như trận lũ quét, em cũng mơ về một số cảnh và mảnh vỡ. Em mơ về một trận lũ quét và sẽ có người chết. Em mơ thấy anh bị thương, nhưng không biết thời gian và địa điểm cụ thể của trận lũ quét, nếu không, lần này sẽ không có nhiều người phải chết.”
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 516: Chương 516



“Chuyện này không liên quan đến em”

Anh đẩy cô ra, dùng hai tay giữ vai cô, nhìn cô, nghiêm túc nói: “Ninh Ninh, em đã cố gắng hết sức để giúp đỡ người khác. Em đã cố gắng hết sức rồi, vậy nên đừng đặt thêm gánh nặng tâm lý cho bản thân. Ngoài ra, cho dù ước mơ của em trong tương lai là gì, dù em làm gì, dù em nói gì cũng được, nhưng đừng nói hay làm bất cứ chuyện gì khiến người khác nghi ngờ em."

Trình Ninh: “Chuyện này trừ anh ra, em sẽ không nói cho người khác”

“Ngoan.”

Anh sờ lên mặt cô, đột nhiên hỏi: “Ngoài những thứ này ra, em còn mơ thấy điều gì khác không? Ví dụ như anh và em, mối quan hệ giữa anh và em?”

Chuyện gì đã xảy ra giữa cô và anh?

Trong mắt Trình Ninh hiện lên vẻ buồn bã.

Cô do dự một lúc, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt anh đang chăm chú nhìn cô, lo lắng, sắc bén và không đáy, cô biết mình phải nói điều gì đó.

Cô thì thầm: “Có, em nằm mơ thấy anh bị thương, mơ thấy chúng ta ở bên nhau, nhưng không được bao lâu em đã qua đời sớm, anh cũng không kết hôn với người khác... Vốn dĩ em không biết, trước khi về quê em không hề mơ thấy những chuyện này, nên lúc đó em cũng không nghĩ đến việc ở bên anh, trận lũ quét lần đó, chẳng phải lần đó em đã ngất xỉu mấy ngày hay sao, em đã mơ thấy chuyện của chúng ta."

Chẳng trách lần đó sau khi tỉnh dậy cô lại đặc biệt bám lấy anh, thậm chí còn ôm tay anh ngủ.

Hơn nữa, vốn dĩ cô rất phản đối việc kết hôn nhưng lần này cô lại chủ động đi đăng ký kết hôn.

Lúc đầu anh nghĩ là do lũ quét nhưng hóa ra là do cô đã mơ thấy điều gì đó.

Sắc mặt Hàn Đông Nguyên rất xấu.

Bởi vì cô nói cô đã c.h.ế.t và anh không cưới ai nữa.

Thông tin này đúng như những gì Triệu Chi đã nói.

Nhưng điều họ mơ là một trận lũ quét cũng đã xảy ra và chuyện xảy ra với Chu Hùng cũng gần giống như trong mơ.

Vậy cái c.h.ế.t của cô là sao?

Trình Ninh nhìn thấy vẻ mặt khó coi của anh, đưa tay xoa xoa mặt anh, nhẹ giọng nói: “Nhưng không sao đâu, anh ba, đó chỉ là mơ thôi, mọi chuyện đều khác, em sẽ không sao, chúng ta sẽ ổn thôi”

“Em đã chết”. Thân thể anh hơi căng thẳng, giống như đang gắn từng chữ một, nói: “Là thế nào vậy?”

Trình Ninh biết nếu chuyện này không nói rõ ràng với anh, nhất định anh sẽ không yên tâm.

Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có vẻ như sau khi anh bị thương trong trận lũ quét, em đã đến gặp anh và khi từ bệnh viện trở về lại bị tai nạn xe hơi. Lúc đó em không chết, nhưng sức khỏe của em rất tệ còn bị chấn động não, không lâu sau em đã chết.....Cho nên mọi chuyện đã khác rồi, chúng ta không phải lo lắng quá nhiều về điều đó, anh ba, sau này chúng ta sẽ ổn thôi”

Vân Mộng Hạ Vũ

Bàn tay anh im lặng v**t v* cô.

Ngay cả khi cô nói rằng mọi chuyện đã khác và không sao cả, thì sự việc này rõ ràng vẫn khiến anh hơi khó chịu.

Trình Ninh ôm lấy vai anh, cúi người hôn anh.

Tay anh chậm rãi nắm lấy cánh tay cô, còn chưa kịp chiếm ưu thế, Trình Ninh đã rút ra, nói với anh: “Anh ba, chị Đông Mai nói đây là lần đầu tiên để em khống chế tiết tấu, anh khống chế chính mình, có lẽ em sẽ không đau đến thế.”

Hàn Đông Nguyên: ???”

“Anh có thể không phản ứng lại cứ kệ em được không ạ?”

Anh thì thầm: “Không đời nào anh sẽ không phản ứng khi em hôn anh”

Trình Ninh cười lớn, ôm lấy anh nói: “Anh có thể phản ứng, nhưng cũng đừng mạnh quá.”

Khi cô nói, một số cảnh tượng mà cô đã thấy ở đời sau hiện lên trong đầu cô, sau đó cô cúi đầu thấp giọng nói vào tai anh vài câu, nói: “Hãy tưởng tượng, tưởng tượng bây giờ tay chân của anh đều bị trói, đương nhiên anh có phản ứng, nhưng anh lại không thể.”

Hàn Đông Nguyên: “…”

Một số hình ảnh lướt qua tâm trí anh, và anh th* d*c.

Anh nói: “Không phải là không được."

"Dạ?”

Trình Ninh hoàn toàn không hiểu ý của anh.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 517: Chương 517



Sau đó anh cười và nói: “Được rồi, hãy để anh kiềm chế bản thân. Em biết đấy, mặc dù anh không thể kiểm soát được phản ứng của mình với em, nhưng nếu em yêu cầu anh phải chịu đựng, thì anh sẽ nhịn. Anh có thể chịu đựng bất cứ điều gì”

Lời nào cũng bị anh nói thành bất cứ điều gì đầy h*m m**n và tình yêu.

Sắc mặt Trình Ninh nóng bừng, nhưng hiện tại cô không muốn tranh cãi với anh, thật ra cô không thể tranh cãi với anh, cô nắm lấy cánh tay anh, ngập ngừng hôn anh, quả nhiên anh không hề cử động mà lại lén lút siết chặt. Tay anh đặt trên eo cô, khi lưỡi cô ngập ngừng di chuyển vụng về, hơi thở của anh trở nên nặng nề hơn, kiểu tra tấn này khó chịu đến mức anh không thể không hướng dẫn cô và xoa dịu h*m m**n của chính mình.

Cô thực sự quá chậm, nhưng sự chậm rãi như vậy dường như kéo căng và khuếch đại mọi giác quan, mỗi khoảnh khắc đều là hạnh phúc tột cùng nhưng lại không thỏa mãn, anh muốn nhiều hơn nữa, mồ hôi túa ra trên trán và giọng nói cũng ướt át.

Cuối cùng, anh không nhịn được nữa, ôm cô đi đến chỗ màn chống muỗi đằng kia.

Khi họ bước đi, nụ hôn vẫn tiếp tục.

Đặt cô xuống, anh hỏi cô: “Em còn muốn tự làm nữa không?”

Giọng anh vô cùng khàn khàn.

Mặt Trình Ninh nóng đến mức như muốn bốc cháy.

Toàn thân cô như bốc cháy, cô ôm cổ anh nói: “Nhẹ nhàng một chút.”

Tất nhiên là anh sẽ nhẹ nhàng rồi.

Vì cô là báu vật trong lòng anh.

Nhưng dù có dịu dàng thì cũng giống như sự dịu dàng dưới cơn giông bão dữ dội.

Màn chống muỗi buông xuống.

Sau đó, Trình Ninh lại nhớ tới ngày lũ quét xảy ra.

Cô nhìn thấy lũ lụt hoành hành, trút xuống từ chân trời, mạng sống con người thật yếu đuối biết bao trước Sức mạnh đó, chỉ trong chốc lát, một cơn sóng có thể cuốn trôi con người, và họ sẽ biến mất theo làn sóng.

Họ đã trải qua rất nhiều, những số phận lặp đi lặp lại, rất nhiều nỗi buồn, rất nhiều sự bất lực, và dường như cuối cùng họ cũng đã viên mãn vào lúc này.

Cô nghĩ rằng họ sẽ không bao giờ bị chia cắt nữa.

Anh yêu cô rất nhiều và cô cũng yêu anh rất nhiều.

Cuộc sống này cuối cùng sẽ được trọn vẹn.

Sau đó Trình Ninh ngủ say, trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, anh vẫn hôn cô, hôn tóc cô và má cô, như thể hôn chưa đủ.

Cô tự hỏi làm sao anh có thể biết nhiều như vậy.

Anh ba của cô.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô đã ở bên anh mấy chục năm, vốn tưởng rằng mình rất quen thuộc với anh, nhưng mỗi lần tiến lại gần một bước, lại lộ ra một mặt ngày càng bạo lực và cuồng nhiệt, mới nhận ra rằng sự hiểu biết ban đầu của cô thực sự rất nông cạn.

Trình Ninh có một giấc ngủ không trọn vẹn cho lắm.

Có rất nhiều lần cô bị hôn tỉnh, anh ấy không biết mệt mỏi giống như là đang mắc hội chứng đói khát nụ hôn.

May mắn là ngoài hôn ra thì anh cũng không làm gì thêm, cô đã quá mệt rồi, sau khi càu nhàu vài tiếng và đẩy anh ra lại tiếp tục ngủ.

Ngày thứ hai cô thức dậy trong nụ hôn tê dại và ngứa ngáy.

Cô ngây ngốc đưa tay ra chạm vào tóc anh, anh lại ngẩng đầu nhìn cô, nhìn vào đôi mắt đen vô hạn nhưng dường như ẩn chứa sự yêu thương chiều chuộng vô hạn, bắt gặp ánh mắt như vậy phần lớn cơn tức giận của Trình Ninh dường như đã tan biến.

“Đánh thức em dậy rồi?” Anh hỏi.

Trình Ninh sờ lên mặt anh, lại giơ tay kéo tóc anh, tức giận nói: “Anh cả đêm không ngủ à?”

Vừa nói xong liền phát hiện giọng mình rất khàn và cổ họng có chút đau rát.

Cô lập tức nhớ tới những hình ảnh đêm qua và cảm thấy có chút xấu hổ.

Hàn Đông Nguyên bị cô chọc cười, lại cúi đầu hôn cô, anh đỡ cô dậy trong vòng tay, mở màn, xoay người lấy cốc nước trên bàn cho cô uống, đợi Trình Ninh uống mấy ngụm rồi đặt xuống, anh mới hỏi cô: “Em có phải trên người có chỗ nào không thoải mái?”
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 518: Chương 518



Vừa lúc nãy đỡ cô dậy thấy cô khẽ chau mày.

Trình Ninh thấy rất khó chịu.

Toàn thân đau nhức, đặc biệt là chỗ đó.

Nhưng cô cũng biết, nếu cô nói mình không thoải mái, tiếp theo anh nhất định sẽ làm gì đó, nên cô không muốn nói ra chút nào, chỉ nói: “Không sao đâu”

Và cô cũng biết đêm qua anh rất kiềm chế, sau lần đó anh cũng không chạm vào cô nữa, nụ hôn như vậy rõ ràng là chưa đủ.

Cô quay đầu nhìn ra ngoài, màn chống muỗi đã được mở ra, ánh nắng chiếu xuyên qua rèm cửa, hai ngọn nến đỏ vẫn đang cháy, sáp nến dày đặc rủ xuống giá đỡ.

Ánh mắt cô rơi vào chiếc đồng hồ báo thức bên bàn, bảy giờ ba mươi lăm phút.

Cũng không phải quá muộn. Cô quay sang hỏi: “Anh không đi chạy bộ à?”

Anh từ trước tới giờ vẫn luôn có thói quen dậy sớm tập thể dục.

“Anh sợ em tỉnh dậy sẽ không nhìn thấy anh đâu”

Anh xoa xoa mặt cô nói: “Anh muốn lúc em tỉnh dậy liền có thể nhìn thấy anh".

Người này thật là. Anh trước đây rõ ràng có tình tình nóng nảy xấu tính, nói chyện rất khó nghe, nhưng giờ đây khi nói về tình yêu lại đi vào lòng người như vậy.

“Anh ba”

Cô nhịn không được hỏi anh: “Anh bây giờ dỗ dành em như vậy, tại sao trước đây lại có ác ý với em?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Dừng một chút, cô không khỏi tức giận nói: “Vậy nên, ngủ cùng nhau rồi liền không giống nhau sao?”

Hàn Đông Nguyên sửng sốt một chút, anh ôm cô vào lòng rồi cười khàn khàn sau đầu cô, sau đó thấp giọng nói: “Thật xin lỗi, về sau anh sẽ luôn đối xử tốt với em, nếu có kiếp sau, anh vẫn sẽ như vậy. Anh sẽ đối xử tốt với em coi em như tâm can bảo bối ngay từ đầu, anh sẽ cho em tất cả những gì em muốn, giúp đỡ em bất kì điều gì, chỉ cần em muốn là được, có được không?”

Trình Ninh sửng sốt. Kiếp sau, bọn họ đã có kiếp trước, liệu còn có kiếp sau không?

Trong đầu cô hiện lên rất nhiều hình ảnh,trong đó có hình ảnh bọn họ lúc nhỏ, tưởng tượng anh nuông chiều cô giống hiện tại, trong lòng cô vừa đau xót vừa cay đắng, cô thì thầm “Ừ” rồi nói: “Vậy thì anh nhớ mang theo đến kiếp sau”

Hàn Đông Nguyên cười nói: “Đúng vậy, anh nhất định sẽ nhớ kỹ.” Kiếp sau, kiếp sau sau nữa. Anh lần nữa hôn cô.

Trình Ninh vẫn cảm thấy không khỏe, thực sự không muốn phải làm việc đó vào sáng sớm nên cô đẩy anh ra hỏi: “Vậy anh thức dậy từ sớm đều luôn ở đây à? Đã ăn sáng chưa?”

“Đã luộc trứng". Anh nói: “Những thứ khác anh bảo Liên Thịnh đi mua rồi, em muốn ăn không?”

Trình Ninh lắc đầu, cô quả thật có chút đói bụng, nhưng lại không có cảm giác thèm ăn.

Cô liếc nhìn cốc nước trên bàn, anh đưa tay ra cầm lấy rồi đút cho cô uống lần nữa, lần này Trình Ninh tỉnh lại, uống hết nửa cốc nước lê còn lại, sau khi uống xong cốc nước lê chua ngọt, cả người cô cuối cùng cũng tính là đã hồi phục được không ít tinh thần.

Anh đưa ngón tay cái lau vết nước trên khóe miệng cô, nói: "Hôm qua thì sao? Hôm qua thấy thoải mái không?”

Trình Ninh sửng sốt, cái gì mà thoải mái hay không? Ngay lập tức mặt cô nóng bừng lên. Anh, sao anh có thể nói những lời như vậy với giọng điệu tự nhiên như thế?

Còn muốn cô trả lời như thế nào?

Nhưng anh không cảm thấy mình vừa hỏi một lời kinh thiên động địa nào cả, anh nhéo nhẹ môi cô, ánh mắt thay đổi, không nhịn được tiến tới hôn cô lần nữa, nói: “Hôm qua là lần đầu tiên của em, anh có quá thô lỗ không? Em có khó chịu không? Em đã khóc thật là lợi hại, nếu sâu quá lần sau anh sẽ cẩn thận hơn. Anh biết em thích anh dịu dàng hơn chút, nhưng mà về sau anh không thể kiềm chế được.”

Trình Ninh: “Thật, thật ra cũng không tệ”

Cô sợ anh sẽ nhắc đến vấn đề này nên dù khó nói ra nhưng cô vẫn lắp bắp nói: “Thật ra thì không sao, lúc đầu chỉ hơi đau một chút thôi, nhưng về sau, về sau thì cũng ổn.”

“Cũng ổn?”

Anh hỏi: “Là có thích hay không?”
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 519: Chương 519



Lời anh vừa nói thực sự không có vấn đề gì nhưng lại thập phần gợϊ tình, Trình Ninh cuối cùng không chịu được nữa, thò đầu chặn miệng anh lại, lúc này cuối cùng anh cũng không thể nói ra những lời đó nữa, thay vào đó là những âm thanh khác của anh.

Sáng sớm không biết bọn họ lại quậy phá bao lâu, lần này anh lại cho cô uống chút nước, cô không thích nó lắm, đến mức anh ôm cô vào lòng cười ủ rũ rồi bưng cốc cho cô tự uống.

Vân Mộng Hạ Vũ

Khi Trình Ninh lần nữa nhìn đồng hồ báo thức trên bàn phía xa, thì đã là chín giờ rưỡi.

Cô hỏi anh: “Hôm nay anh không đi làm à?”

Anh ôm cô, có chút vừa lòng vừa lười biếng nói: “Việc của thanh niên tri thức đã được xử lý trước đó hai ngày, cứ để Lộ cán sự đi theo là được rồi, chiều anh đi xem". Anh quay lại nhìn cô lần nữa nói: “Chiều anh lên công xã, em ở nhà một mình có được không?”

Trình Ninh: “…“

Cô ấy bị thiểu năng trí tuệ hay hạn chế về khả năng vận động, cô ấy không thể ở nhà một mình được sao?

Nghĩ như vậy liền trực tiếp lẩm bẩm.

Anh mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Là anh không muốn rời xa em một giây phút nào”

Anh nói như vậy khiến cho Trình Ninh cảm thấy có chút buồn bã.

Cô cũng tính là biết rằng bản thân lựa chọn đi học không có gì không đúng, cũng biết rằng anh rất không vui khi phải rời xa cô.

Cô đưa tay chạm vào trái tim anh, nhẹ giọng dỗ dành: “Nếu em làm như vậy, sớm muộn gì anh cũng khó chịu, trong lòng anh nhớ đến em là được rồi."

Anh cười khúc khích, xoay người hôn cô nói: “Em thử sẽ biết.”

Hai người họ dự định trở lại Bắc Thành vào giữa tháng 8, và họ chỉ còn chưa đầy hai tuần ở xã này.

Hàn Đông Nguyên muốn nghỉ phép dài ngày để đưa Trình Ninh về Bắc Thành, sau đó đưa cô về Quảng Thành, cho nên hai tuần này anh rất bận, khi không có việc gì làm Trình Ninh sẽ cùng anh làm việc. Bằng cách này, về cơ bản hai người bọn họ có thể ở bên nhau không chỉ vào ban đêm mà còn cả ban ngày cũng có thể ở bên nhau.

Sự mãnh liệt giữa hai người họ thật chói mắt, ai có thể ngờ rằng Hàn Đông Nguyên này khi yêu đương, không đúng, chiều chuộng vợ mình lại sẽ như thế này?

Trình Ninh đặt vé tàu về Bắc Thành vào ngày 17 tháng 8.

Hàn Đông Nguyên vào ngày 16 tháng 8 liền gõ cửa văn phòng thư ký Từ để xin nghỉ phép.

Thư ký Từ từ lúc nhìn thấy Hàn Đông Nguyên xin nghỉ cơn buồn ngủ buổi trưa liền bay mất.

“Hai tháng, hai tháng?”

Thư ký Từ gõ gõ bút lên bàn chửi: “Thằng nhãi này, sao cậu không nghỉ một năm, không, hai năm cũng được, xin nghỉ hai năm cùng vợ đi học, đợi vợ học xong thì quay lại!”

Hàn Đông Nguyên cười nói: “Đây là một ý kiến hay, nếu như thư ký Từ đồng ý, tôi đương nhiên rất thích, yên tâm là tiền lương tôi sẽ không lấy, công việc bên này không phải tôi không thể giúp ngài làm việc." Anh còn nghiêm túc đưa ra ý kiến.

Thư ký Từ gần như mất bình tĩnh và đau thắt ngực.

Lại nhìn nụ cười của anh thật chói mắt, nghĩ lại tiểu tử từ khi về công xã một năm nay, đã bao nhiêu lần ông tìm hắn, và bao nhiêu lần hắn nở nụ cười rạng rỡ với ông như vậy?

Đây là người có vợ quả nhiên là khác a!

Thấy Thư ký Từ thực sự tức đến nỗi lưu thông khí không thuận, anh bèn khuyên nhủ: “Thư ký Từ, những công việc cần làm sau thảm họa tôi đều sắp xếp lại hết rồi, công việc tiếp theo được giao cho Liêu Thịnh với Tiểu Lộ cộng sự, sẽ không có vấn đề gì. Lịch trình xưởng nội thất bên kia cũng đã lên kế hoạch xong, Từ Kiến Quốc và một vài công nhân cũ xưởng sản xuất đồ tre gỗ cũng đã được điều sang, hai tháng này chủ yếu là sắp xếp công nhân nhận chức và đào tạo cơ bản cho công nhân, và việc mua máy móc thiết bị, những thứ này tôi đều đã sắp xếp xong rồi."
 
Back
Top Bottom