Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh

Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 190: Chương 190



Anh ấy không thể bày tỏ điều này với Trình Ninh, nhưng Hàn Đông Nguyên biết chuyện, vì vậy trên đường đi anh ấy liền lén lút nói với Hàn Đông Nguyên:

“Em thực sự không biết mẹ và em gái em đang nghĩ gì, quả thật là muốn hại c.h.ế.t em đây mà, nghĩ đến chuyện bố anh, bà nội, còn có dì Trình dùng ánh mắt để đánh giá em, em thậm chí còn không thể đứng thẳng được nữa, anh ơi, em nói này, mặc dù em gái Ninh Ninh là một người vô cùng xinh đẹp, chỗ nào cũng tốt, nhưng anh xem, người nhà của anh ai ai cũng đáng sợ như vậy, ý em không phải là bà nội và dì Trình không tốt, bình thường tất nhiên là chỗ nào cũng tốt, nhưng em luôn cảm thấy nếu như có ai nhìn trúng em gái Ninh Ninh rồi đến nhà anh, cảm giác đó thực sự rất kinh khủng, phải là người có tâm lý tốt và dũng cảm đến thế nào mới có thể xứng với em gái của anh đây.”

Hàn Đông Nguyên liếc nhìn Liêu Thịnh một cái.

Trong lòng thầm "hừ" một tiếng.

Ngày hôm đó, bọn họ dự định đến thăm ba đơn vị.

Trên thực tế, khi đi đến xưởng nội thất thì mọi chuyện đều thuận lợi, nhiệm vụ chính của ba người khi đến Bắc Thành lần này đã hoàn thành.

Thế nhưng cũng không thể chỉ dựa vào xưởng nội thất.

Trước khi đến đây, Hàn Đông Nguyên đã chỉ ra cho Trình Ninh một số đơn vị, cuối cùng Trình Ninh liệt kê ra, hai người sau khi thảo luận đã chọn ra được hai nhà máy để đến thăm, đêm qua Trình Ninh đã cân nhắc kỹ lưỡng và thêm vào một nơi nữa, chính là tiệm cơm của doanh nghiệp nhà nước mà hôm qua bọn họ đã tới ăn, dù sao buổi trưa có thể ăn trưa ở đó, cũng xem như thuận tiện.

Hai đơn vị còn lại cũng không phải là đồng đội cũ gì đó của Hàn Kỳ Sơn mà là một số đơn vị mà Hàn Đông Nguyên đã có giao thiệp qua trong quá trình làm việc.

Một cái là công xưởng bia Bắc Thành số 4 còn một cái là công xưởng sản xuất đồ đóng hộp, đều là những tòa nhà ký túc xá được xây dựng dưới sự giúp đỡ của nhóm kỹ thuật xây dựng của Hàn Đông Nguyên, do Hàn Đông Nguyên phối hợp lắp đặt cơ sở vật chất và nội thất cho ký túc xá.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trước đây bà nội Hàn từng nhắc đến, nói rằng bà đã để xưởng máy móc của chú Hàn thu mua sản phẩm của họ và tặng mỗi nhân viên một bộ trong dịp Tết Nguyên Đán, tuy rằng để tránh hiềm nghi, không thể làm vậy, nhưng nó cũng mở ra một ý tưởng mới, bọn họ đã đi đến thăm công xưởng sản xuất bia và đồ đóng hộp, tiếp cận những lãnh đạo có quen biết và quảng cáo sản phẩm của mình, nói rằng những sản phẩm này có thể dùng để tặng cho nhân viên như một dạng phúc lợi vào các dịp lễ Tết, Tết Đoan Ngọ và Tết Trung Thu vẫn còn xa chứ đừng nói đến Tết Nguyên Đán, nhưng họ có thể đặt trước đơn hàng, còn cụ thể cần loại sản phẩm như thế nào đều có thể điều chỉnh được.

Các vị lãnh đạo của mấy đơn vị bọn họ tiếp xúc đều rất lịch sự, họ lưu lại sản phẩm và nói rằng sẽ tổ chức họp để bàn bạc, đợi đến khi có nhu cầu sẽ liên hệ lại.

Sau khi ra khỏi xưởng đồ đóng hộp, Liêu Thịnh liền nói: “Mọi người nói xem có phải tất cả bọn họ chỉ đang tỏ ra lịch sự với chúng ta hay không?"

Trình Ninh mỉm cười nói: “Chỉ là tranh thủ một chút thôi, xem như là vì nguồn khách hàng trong tương lai, nếu như bọn họ vừa ý thì chúng ta sẽ nhận được một đơn hàng lớn, không vừa ý thì cũng chẳng tổn thất gì, chỉ là một bộ hàng mẫu mà thôi. Dù sao hiện tại thành phẩm của chúng ta không nhiều, chỉ cần bỏ ra chút tâm ý, không cần phải lo lắng sẽ không bán được hàng"

“Thật ra, hai ngày nay em vẫn luôn suy nghĩ về các nguồn tiêu thụ khác, cho dù bên xưởng nội thất tạm thời không nhận cũng không sao, anh Liêu Thịnh ở lại đây, mấy ngày này chúng ta trở về mang số lượng lớn các thành phẩm gửi sang đây, lấy một phần đem đến căng tin của xưởng máy móc để gửi bán, em thấy khi mọi người nhìn thấy bát ăn trẻ em của chúng ta đều yêu thích không thôi, chắc chắn có thể bán rất chạy. Lúc trở về chúng ta hãy cho sản xuất thêm nhiều bát và thìa cho trẻ em một chút."
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 191: Chương 191



Làm như vậy không cần giám đốc công xưởng Hàn Kỳ Sơn phải ra mặt, bọn họ đều lớn lên trong đại viện của xưởng máy móc, làm gì có đầu bếp nào trong nhà ăn của xưởng máy móc mà bọn họ không biết.

Chưa nói đến mẹ của Liêu Thịnh - thím Liêu, vẫn đang làm việc ở căng tin.

Hàn Đông Nguyên liếc xéo Trình Ninh một cái.

Trình Ninh lại nói: “Chúng ta không phải là dựa vào quan hệ của chú, chúng ta chỉ là mượn chỗ trong căng tin mà thôi, chuyện này chỉ cần Liêu Thịnh tự mình đi tìm quản lý căng tin là có thể làm được, chúng ta không cần phải vì lý do này mà cố tình trốn tránh"

Nói xong cô cười một cái rồi lại tiếp lời: “Xem như là do tôi ở trên núi phơi nắng quá nhiều đi, dù sao thì điều đó cũng không quan trọng"

Cái gì mà mặt trời trên núi?

Liêu Thịnh nghi hoặc nhìn cô.

Trình Ninh cười nói: “Người ta nói ở trên núi phơi nắng càng nhiều thì da càng dày, anh Liêu Thịnh, sau này làm ăn cần phải có da mặt dày, lúc quay về nhất định anh phải đi phơi nắng nhiều hơn đấy"

Liêu Thịnh: “???"

Hàn Đông Nguyên vậy mà lại cười lên rồi nói: “Cứ làm như vậy đi.

Vừa nói anh vừa đi thẳng đến tiệm cơm nhà nước.

Người đầu bếp nhìn thấy Hàn Đông Nguyên lại tới, liền cười nói: “Cậu nhóc này, chắc là coi chỗ này của chúng tôi như căng tin nhà cậu rồi đấy à?"

Tiệm cơm nhà nước của bọn họ là tiệm cơm của một doanh nghiệp nhà nước lớn, đằng sau còn có một khách sạn lớn, cho nên đồ ăn cũng không hề rẻ.

Nói rồi lại hỏi sang Trình Ninh: “Em có biết thằng nhóc này đêm qua cùng với một đám bạn xấu đến đây, nốc rượu như nước lã không, lúc về đến nhà có dạy dỗ cậu ta một trận không?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Trình Ninh chớp mắt, quay đầu nhìn về phía Hàn Đông Nguyên.

Hàn Đông Nguyên không hề nhìn cô mà nói với người đầu bếp: “Được rồi, chúng tôi chưa ăn cơm bây giờ đâu, gọi chú Lưu giúp tôi, chúng tôi có chuyện muốn tìm chú ấy"

Chú Lưu là quản lý của nhà hàng này.

Trước đây bọn họ đã cung cấp lâm sản trên núi cho tiệm cơm này mấy lần nên cũng đã có giao tiếp qua vài lần rồi.

Người đầu bếp tưởng vẫn là về chuyện thu nhận lâm sản nên cười nói: “Được rồi, các cậu ngồi xuống đợi một lát đi."

Đợi chú Lưu ra đến nơi, Hàn Đông Nguyên nói cho ông biết ý định của mình, Trình Ninh lại mang hàng mẫu ra, đặt lên trên bàn, chú Lưu đưa tay cầm lấy xem kĩ từng món từng món một rồi cười nói:

“Muốn tiệm cơm của chúng tôi đổi sang sử dụng bộ dụng cụ ăn uống của các cậu thì việc này cần phải có sự phê duyệt từ cấp trên, có chút phiền phức, nhưng trái lại, tôi có một ý tưởng, tiệm cơm này và khách sạn có lượng người đến và đi khá nhiều, các cậu mang đến đây hai bộ sản phẩm, chúng ta sẽ đặt một bộ ở quầy trưng bày của tiệm cơm và khách sạn để giúp các cậu bán hàng, đúng vậy, còn có tờ rơi quảng cáo này nữa, về phía khách hàng bên khách sạn, chúng tôi có thể giúp các cậu chào hàng, xem xem có thể nhận được đơn đặt hàng hay không"

Như vậy đã là rất tốt rồi.

Hàn Đông Nguyên cảm ơn chú Lưu, sau đó nói với chú ấy rằng ngày mai sẽ để Liêu Thịnh mang hai bộ sản phẩm đến, đợi bọn họ trở về sẽ gửi một lô khác sang, anh lại nói tiếp: “Quầy hàng của tiệm cơm bên này cũng không rộng lắm, cứ để bộ dụng cụ ăn uống dành cho trẻ em vào thôi."

Ở đây có một quầy hàng chuyên bán các món điểm tâm ngọt.

Hầu hết những người mua món này đều là để con cái họ ăn.

Đặt bộ dụng cụ ăn uống dành cho trẻ em ở đây có lẽ sẽ có được một nguồn tiêu thụ nhất định.

Chú Lưu cầm chiếc bát nhỏ, lật qua lật lại nhìn ngắm rồi cười nói: “Được đó, mấy cậu làm món này tốt thật, giá cả cũng phải chăng, mang thêm sang đây một ít đi, bác mua trước một bộ về cho cháu trai của bác"

Có vẻ như dù đi đến đâu, phản ứng tích cực nhất vẫn là về bộ dụng cụ ăn uống dành cho trẻ em.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 192: Chương 192



Buổi trưa, mấy người bọn họ ở lại tiệm cơm này dùng bữa.

“Không ngờ phản ứng tốt nhất lại là về dụng cụ ăn uống dành cho trẻ em.” Liêu Thịnh cảm khái.

Trình Ninh cười nói: “Có kỳ lạ đâu"

Chiến lược của các thương nhân đời sau thường chỉ ra rằng phụ nữ và trẻ em là hai đối tượng dễ kiếm tiền nhất.

Vì vậy, tại xưởng nội thất, bọn họ chủ yếu quảng cáo các bộ đồ dùng nhà bếp và bộ dụng cụ ăn uống dành cho người lớn, nhưng đối với những doanh nghiệp bán lẻ như thế này, họ chủ yếu quảng cáo bộ dụng cụ ăn uống dành cho trẻ em.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ăn cơm xong, mấy người họ liền trở về nhà.

Năng suất hiện tại của công xưởng còn hạn chế nên chuyến đi này căn bản họ cũng không quá lo đến việc không tìm được chỗ bán sản phẩm.

Phần còn lại ở đây thì để cho Liêu Thịnh ở lại theo dõi một chút là được.

Buổi chiều trở về nhà, Trình Ninh vừa ngủ trưa dậy thì nhận được một tin vui khác, bên xưởng nội thất đã mở cuộc họp, họ nói ban sáng tình cờ có cuộc hội nghị với một công ty nên đã mang sản phẩm ra giới thiệu, công ty đối phương sau khi xem được hàng mẫu thì cảm thấy rất vừa ý, phía nội bộ xưởng nội thất liền mở cuộc họp sau đó yêu cầu trực tiếp gửi sang một trăm bộ cho họ, sau này nếu có nhiều công ty quan tâm đến sản phẩm thì họ sẽ ký đơn đặt hàng dài hạn, buổi chiều có thể đến để ký đơn đặt hàng và nhận khoản thanh toán đầu tiên.

Một trăm bộ dành cho người lớn, mỗi bộ giá tám tệ tám, một trăm bộ là tám trăm tám mươi tệ.

Hai mươi phần trăm của khoản thanh toán đầu tiên là một trăm bảy mươi sáu tệ. Số tiền đầu tiên nhận được tuy không nhiều nhưng nó cũng góp phần thúc đẩy dòng tiền.

Đợi bọn họ quay về đem hàng hóa giao sang bên đó là có thể nhận được toàn bộ số tiền rồi.

Trình Ninh cực kỳ vui mừng.

Cô vừa đặt điện thoại xuống liền quay sang chia sẻ tin này với Hàn Đông Nguyên, người đang dựa vào ghế sô pha lật sách bên cạnh mình: “Xưởng nội thất đã đặt hàng rồi, họ còn nói sẽ ký hợp đồng dài hạn với chúng ta trong tương lai nữa"

Điều này xảy ra sớm hơn so với dự kiến của Hàn Đông Nguyên.

Trước đó Phó giám đốc Lưu đã từng nói với anh nên quan tâm nhiều đến vấn đề chất lượng, chỉ cần chất lượng không thua kém những nơi khác thì với số lượng hàng hóa này, xưởng nội thất chỉ cần một đơn đặt hàng là có thể mua hết.

Thế nhưng Trình Ninh đang rất cao hứng, anh cũng muốn cho cô chút mặt mũi, dỗ cô vui vẻ một chút liền nói: “Tốt rồi, hiện tại có tiền rồi, cô cũng không cần phải sợ bóng sợ gió lo lắng nhà xưởng không thể hoạt động hay phòng ốc không thể xây dựng nữa, chiều nay và ngày mai chúng ta đều rảnh rỗi, có muốn tôi cùng cô đi mua sắm không?"

Trình Ninh nghi hoặc nhìn anh nói: “Không dễ dàng gì mới có thể quay lại một chuyến, anh không có kế hoạch gì với bạn bè sao"

Cô nhớ rằng trước đây anh không thích đọc sách.

Sau khi ra tù, anh mới bắt đầu có thói quen đọc sách mỗi ngày.

Cô nói rồi tiến tới nhìn xuống cuốn sách trên tay anh, là sách về lĩnh vực kỹ thuật xây dựng.

Cô hỏi anh: “Anh ba, nếu có cơ hội tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, anh có tham gia không?"

Đây là câu hỏi chợt nảy ra trong đầu cô khi nhìn thấy anh đọc sách.

Ở kiếp trước, khi kỳ thi tuyển sinh đại học được tổ chức lại, hầu như tất cả các thanh niên trí thức đều đăng ký tham gia dự thi, nhưng anh lại đang phải ngồi tù.

Thi tuyển sinh đại học...

Hàn Đông Nguyên nhìn đầu cô đang nghiêng về phía mình, anh cố nhịn lắm mới không đưa tay đẩy đầu cô ra chỗ khác.

Anh vẫn còn nhớ cô đã khó chịu với bản thân mình bao lâu chỉ vì ngày hôm đó anh chạm vào cô hơi mạnh một chút.

Thật ra anh vẫn cảm thấy tính cách của cô đã thay đổi khá nhiều, tuy thực ra bản chất vẫn như cũ, chỉ cần đụng vào một chút là nhảy dựng lên, có thể vì những chuyện nhỏ nhặt mà tức giận rất lâu.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 193: Chương 193



Nhưng cô cứ ghé đầu sang như vậy, thực sự làm cho người ta phiền não.

Ngứa tay quá đi mất.

Vốn dĩ Hàn Đông Nguyên đang ngồi dựa vào ghế sô pha.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cuốn sách nằm trên đầu gối của anh.

Trình Ninh cúi đầu, chống tay lên thành ghế sô pha, vẫn đang nhìn vào quyển sách của anh, sau đó cô cảm thấy còn chưa đủ nên vươn bàn tay thon dài trắng nõn gần như trong suốt của mình ra, lật lật cuốn sách của anh, có lẽ là vì muốn xem xem nội dung cụ thể của cuốn sách liên quan đến chủ đề gì, trong lúc cô di chuyển, mấy sợi tóc gần như đã quét qua trên người anh.

Anh hạ mắt xuống nhìn cô.

Nhưng không thể nhìn thấy được đôi mắt của cô, chỉ có thể nhìn thấy hàng mi dài cong vυ"t lấp loáng, mái tóc bồng bềnh trên đỉnh đầu và vài sợi tóc con lựa thưa trên trán, cùng với khuôn mặt xinh đẹp và làn da mềm mại.

Ngoài ra còn có một mùi hương thoang thoảng nhàn nhạt, gần như vô hình nhưng lại khiến người ta không thể bỏ qua, giống như tầng tầng lớp lớp những tấm lưới mỏng manh vô hình, lại như một cái móc, câu dẫn người ta trầm mê vào trong.

Anh đột nhiên nghĩ đến những giấc mơ vào đêm qua, nhất thời có chút mất tập trung.

“Này, em đang nói chuyện với anh đấy!"

Trình Ninh hỏi anh, lật lật cuốn sách của anh xem một hồi, lúc sau mới phát hiện ra anh không hề để ý đến mình, cô còn tưởng anh lại làm gì sai liền không vui ngẩng đầu lên nhìn anh nói: “Em đang nói chuyện với anh đó, sao không để ý tới em gì hết vậy?"

Cô đột nhiên ngẩng đầu lên dọa cho Hàn Đông Nguyên sợ hết hồn.

Đôi mắt xinh đẹp lấp lánh đang ở ngay trước mặt anh, tim anh liền nảy lên một cái, lúc này anh dường như không còn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, anh đưa tay ra, dùng hai ngón tay ấn vào trán cô, đẩy cô ra phía sau.

Nhưng ít ra lần này anh đã biết kiềm chế sức lực, sau khi đẩy cô ra liền nói thẳng: “Không có hứng thú"

Trình Ninh "bốp" một cái, đẩy tay anh ra.

Hàn Đông Nguyên liền nhớ lại hôm qua khi cùng cô ăn cơm ở tiệm cơm của doanh nghiệp nhà nước kia, cô có nói rằng hai năm nữa muốn đi học đại học. Anh nheo mắt lại.

Hai năm nữa sao?

“Có muốn đi học đại học không, ở công xã thỉnh thoảng cũng có một suất, nếu không có thì chúng ta cũng có thể nộp đơn ở đó, chỉ cần thực sự có đóng góp cho công xã, nhận được sự ủng hộ của lãnh đạo, đợi một thời gian, qua hai năm nữa thì chuyện lấy được một suất chắc không khó khăn gì đâu"

Anh lại nói: “Công xã không phải đang muốn xây công xưởng sao, chúng ta giúp họ xây xong công xưởng thì thư ký Từ sẽ giúp chúng ta thôi.”

“Không cần đâu"

Trình Ninh sờ sờ trán mình, chạm vào nơi anh vừa chọc vào cô lúc nãy rồi từ chối.

Qua hai năm nữa cô có thể tự mình đi thi, tại sao lại phải đưa điểm yếu của mình ra cho người khác nắm lấy, nếu vậy thì thế chủ động của họ sẽ không còn nữa.

Cô liền nói: “Em không nói về việc tiến cử, em đang nói về việc tự tham gia thi cơ, thôi chúng ta đừng nói về chuyện đó nữa, dù sao thì hiện tại chúng ta như thế này cũng khá tốt rồi, trước tiên cứ sống ở vùng núi này trong vòng hai năm, chuyện sau này cứ để sau này rồi tính"

Nói xong cô lại xoa xoa trán, bất mãn nói: “Anh có biết mình ra tay rất nặng không, anh không thể nhẹ nhàng một chút sao, suốt ngày chỉ biết động tay động chân, rất đáng ghét đó anh có biết không?"

Sau đó liền nhớ lại lần trước anh dùng tay ấn vào mặt cô trên xe bò, thậm chí vẫn còn một vài chuyện đã trôi qua rất lâu từ thuở nhỏ, ví dụ như việc cô đang vui vẻ ngồi chơi mấy lá bài, anh liền dùng chân đạp qua, thực sự là thù mới hận cũ chồng chất, cô lại nói tiếp: “Hàn Đông Nguyên, em là con gái, làm ơn đừng dùng cái cách anh đối xử với Liêu Thịnh và những người khác lên người em.”

Hàn Đông Nguyên:“???"

Như vậy mà vẫn còn nặng sao?
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 194: Chương 194



Anh cảm thấy ban nãy mình đã rất nương tay rồi!

Cách anh đối xử với Liêu Thịnh và những người khác, đối với bọn họ, anh có cần nhẹ nhàng như vậy không.

Nếu Liêu Thịnh dám thò đầu sang đây, anh đã sớm cho cậu ta một cái tát rồi! Anh kiên nhẫn quan sát cô.

Sau khi cô bỏ tay ra khỏi trán, anh liền nhìn thấy...

Mẹ nó, cái trán cô vậy mà lại thật sự đỏ lên rồi...đây, đây thực sự là được làm từ đậu phụ sao?

Anh cảm thấy có chút không tự nhiên.

Sau đó liền đặt cuốn sách xuống, đứng dậy hỏi: “Rốt cuộc cô có muốn ra ngoài không?"

Trình Ninh nghi hoặc nhìn anh.

Cô vừa định nói gì đó thì có tiếng gõ cửa, Trình Tổ Nhã dắt theo Liêu Thịnh cùng một chàng trai trẻ khác bước vào.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trình Tố Nhã mỉm cười với Hàn Đông Nguyên và nói: “Vừa rồi dì mới gặp được hai đứa nó ngoài cửa, chắc là đến để tìm con nên dì liền gọi cả hai vào.”

Hàn Đông Nguyên nhìn hai người bọn họ.

Liêu Thịnh liền gãi gãi đầu.

Anh ấy đúng là đến để gặp Hàn Đông Nguyên, vốn dĩ không muốn vào mà muốn xúi giục Nhị Cường bên cạnh đi vào gọi Hàn Đông Nguyên ra ngoài, ai ngờ lại bị Trình Tố Nhã bắt gặp, lần này có muốn trốn cũng trốn không được.

“Anh à, mấy ngày nữa Đại Chí sẽ kết hôn, nghe nói mấy người chúng ta đã quay lại, nhưng đến mấy ngày nữa chắc sẽ đi tiếp nên muốn mời chúng ta đến nhà anh ấy ăn một bữa cơm.”

Đại Chí họ Tôn, là bạn cùng lớp thời cấp ba của bọn họ, ngày trước cũng thường hay chơi cùng nhau.

Hàn Đông Nguyên nhìn sang Trình Ninh.

Ban nãy anh vừa nói sẽ đưa cô đi mua sắm.

Trình Tố Nhã ở bên kia đã cười nói: “Kết hôn là chuyện lớn, con không dễ gì mới có thể trở về, nên sang bên đó ăn một bữa cơm đi. Ninh Ninh, chiều nay cô đã xin nghỉ phép, dẫn con đi cửa hàng bách hóa dạo xem có thứ gì cần mua hay không"

Hàn Đông Nguyên: .....

Nhiệm vụ khi đến Bắc Thành về cơ bản đã hoàn thành.

Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh cũng không có lý do gì tiếp tục ở lại Bắc Thành nữa.

Hai người đã đặt vé xe lửa vào buổi sáng ngày thứ tư.

Về phần Liêu Thịnh, ở Bắc Thành vẫn còn rất nhiều việc cần theo dõi, bao gồm nhận hàng, giao hàng, thu tiền hàng, dịch vụ chăm sóc khách hàng... nên Hàn Đông Nguyên tạm thời để anh ấy ở lại Bắc Thành, chỉ đưa Trình Ninh về đại đội.

Bà nội Hàn rất luyến tiếc.

Tối hôm đó, bà nắm lấy tay của Trình Ninh nói với Hàn Đông Nguyên: “Nguyên Tử, Ninh Ninh là con gái, nếu như Thịnh Tử nhà họ Liêu có thể ở lại thành phố làm việc, sao lại không để Ninh Ninh ở lại thêm mấy ngày nữa? Cùng Liêu Thịnh về sau cũng được mà?"

“Không được"

Hàn Đông Nguyên lời ít mà ý nhiều.

Trình Ninh lườm anh một cái, sau đó lại giải thích với bà nội Hàn: “Bà ơi, anh Liêu Thịnh đang làm nhiệm vụ của mình, những việc đó vốn dĩ là việc anh ấy phải làm, còn có vận chuyển hàng, giao hàng gì đó, những việc đó cháu cũng không làm được đúng không ạ? Chức vụ của cháu trong nhà máy là chủ nhiệm văn phòng, công xưởng của chúng cháu mới bắt đầu hoạt động, không có đủ nhân viên. Với tư cách là chủ nhiệm văn phòng, cháu phải đảm nhiệm các công việc hành chính, tài vụ, tuyên truyền, còn có thiết kế sản phẩm, hơn nữa công xưởng hiện tại đang xây thêm phòng, cháu cũng cần phải theo dõi, có nhiều việc cần phải làm lắm ạ."

“Bà ơi, cháu nói bà nghe, trong công xưởng của chúng cháu, anh Liêu Thịnh đi vắng một tháng cũng không sao, nhưng nếu cháu đi vắng một tuần, nhà máy không biết sẽ rối loạn đến thế nào nữa."

Trình Ninh đương nhiên là cố ý nói như vậy.

Mọi chuyện đã được giải thích rồi, còn có lý do gì để giữ cô ở lại nữa.

Bà nội Hàn nghe cô nói xong, sự chú ý quả nhiên liền chuyển hướng, bà "ôi chao" một tiếng nói: “Ninh Ninh nhà chúng ta thực sự ngày càng lợi hại hơn rồi, đúng vậy, cháu còn phải quản lý toàn bộ tiền bạc của công xưởng nha. Có điều tài chính, tài vụ...gì gì đó, cháu đảm đương nhiều việc như vậy nhưng cũng đừng để bản thân mệt mỏi quá nhé.”
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 195: Chương 195



Nói xong bà liền quay sang nhìn cháu trai một cái rồi nói: “Cháu cũng phải để ý đó, đừng để cho Ninh Ninh mệt mỏi quá."

Trình Ninh ôm cánh tay bà nội Hàn, cười híp mắt nói: “Không có đâu ạ, bà ơi, cháu lợi hại lắm nha"

Hàn Nhất Mai đứng bên cạnh nghe được những lời này cảm thấy răng mình chua như sắp rụng đến nơi.

Trời ạ, cứu mạng, sao đức hạnh của con bé này bây giờ lại trở nên như vậy chứ?

Tự khen mình giỏi mà đến mặt cũng không đỏ lên chút nào.

Cô ấy liền quay đầu sang nhìn em trai của mình, thấy anh không mảy may quan tâm, như thể không nghe thấy gì, lông mày còn không nhướng lên chút nào.

Đây, đây rốt cuộc là chuyện gì thế này?

Cô ấy lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.

Đôi mắt như đèn thám hiểm bắt đầu quét từ trên người Trình Ninh sang người của Hàn Đông Nguyên, rồi lại từ trên người Hàn Đông Nguyên quét sang bên người của Trình Ninh.

Cô ấy nhớ rất rõ, trước đây Hàn Đông Nguyên rất ghét Trình Ninh.

Nhưng bây giờ, thái độ của anh đối với Trình Ninh đã tốt hơn không ít.

Đúng là vẻ mặt của anh vẫn là sự thiếu kiên nhẫn, đôi khi còn tỏ ra khá chán ghét, tuy nhiên bề ngoài thì chán ghét nhưng trong cách cư xử... lại rất khoan dung.

Nếu là trước đây thì điều này là không thể nào.

Loại ảm giác này, loại ảm giác này....

Cô ấy đang muốn nói gì đó, không nghĩ tới Hàn Đông Nguyên lại đột nhiên ngước mắt lên liếc nhìn mình.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tim vô thức hẫng đi một nhịp, sau đó cô ấy liền im lặng.

Nói gì bây giờ?

Nói rằng Hàn Đông Nguyên đối xử với Trình Ninh quá tốt sao?

Mọi người sẽ chỉ cảm thấy vui mừng mà thôi, thậm chí cho rằng đến chuyện em trai mình đối xử tốt hơn với Trình Ninh mà cô ấy cũng có thể ghen tỵ được.

Sáng sớm ngày hôm sau, Hàn Đông Nguyên cùng Trình Ninh rời đi.

Hàn Nhất Mai nhìn Hàn Đông Nguyên vác một bao hành lý khổng lồ, Trình Ninh đi bên cạnh anh, một thân quần áo nhẹ nhàng, hai người họ lên xe, Trình Ninh thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lên nói chuyện với anh, còn anh sẽ dừng bước lại, hơi cúi đầu nghe cô nói chuyện, dường như có một sự ăn ý vô hình đang thầm lặng len lỏi giữa hai người, cảnh tượng đó trực tiếp chọc vào mắt Hàn Nhất Mai.

Đêm đến cô ấy nằm trên giường, càng ngày càng cảm thấy buồn bực nên liền dò dẫm trong bóng tối để sang phòng bà nội ở bên cạnh.

“Sao vậy?"

Bà nội Hàn nhìn thấy cô chạy vào phòng mình, cười hỏi: “Lúc người ta còn ở đây thì chán ghét, bây giờ người ta đi rồi liền cảm thấy không quen sao?"

Hàn Nhất Mai mím môi.

Sau đó liền nói: “Bà nội, bà không thấy bây giờ Đông Nguyên đối với Trình Ninh quá tốt rồi sao?"

Quá tốt?

Bà nội Hàn híp híp mắt nghĩ thầm, chỉ là ăn một bữa cơm không thoải mái mà thôi, sao lại ghét người ta đến như vậy?"

Chính là như vậy, ngay cả cháu gái của bà cũng không vừa ý chuyện em trai mình đối với Ninh Ninh quá tốt, nhìn không quen sao?

Bà liếc nhìn cháu gái một cái rồi hỏi: “Sao vậy?"

“Bà nội, bà xem"

Hàn Nhất Mai cắn răng nói: “Bà xem, hiện tại Trình Ninh cùng với Đông Nguyên về quê, trai đơn gái chiếc, Trình Ninh lại lớn lên xinh đẹp như vậy, bà nói xem, Đông Nguyên em ấy có khi nào sẽ thích Trình Ninh không?"

Bà Hàn đang gấp quần áo, nghe thấy lời cháu gái nói, tay bà liền run lên, quần áo rơi xuống giường, sau đó bà trừng mắt nhìn cháu gái nói: “Bà nói này, cháu suốt ngày sợ hãi chuyện gì vậy chứ? Với tính cách của thằng ba, cháu không hiểu tính nó cũng thôi đi, nếu biết rõ nó, đặc biệt là Ninh Ninh, con bé từ nhỏ đã bị nó bắt nạt cho đến lớn, sẽ có thể thích nó sao? Chao ôi, Nhất Mai à, bà biết là cháu không thích Ninh Ninh nhưng cũng không cần phải kích động như vậy, không có chuyện gì cũng cố gắng tìm chuyện để bắt bẻ! Bà nói cho cháu biết, nhanh chóng đem những lời cháu nói với bà hôm nay nuốt lại vào trong bụng đi, nếu để dì Trình của cháu nghe được, không biết sẽ lại lo lắng đến thế nào!"
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 196: Chương 196



Sợ là sẽ bất chấp mọi thứ, tìm mọi cách để mang Ninh Ninh trở về.

“Bà nói cho cháu biết, tính tình của chị em cháu như vậy, chỉ có dì Trình là có thể nhẫn nhịn hơn mười năm chứ chắc chắn không đồng ý để Ninh Ninh sau này tiếp tục chịu đựng chị em cháu đâu, cháu an phận chút đi!"

Hàn Nhất Mai sắc mặt không vui nói: “Bà nội, bà nói như vậy là có ý gì? Lẽ nào Đông Nguyên nhà chúng ta còn không xứng với con bé kia sao? Bà đừng quên ai mới là cháu nội ruột của bà!"

Bà nội Hàn: “…."

“Chuyện này thì có liên quan gì đến cháu nội ruột?"

Bà tức giận nói: “Cháu và thằng ba là cháu trai, cháu gái ruột của bà, chẳng lẽ vì thế mà bà phải mù quáng xem như không biết cái tính khí quái gở đáng ghét của hai đứa sao? Bà nói cho cháu biết, với cái cách nói chuyện của hai đứa, lại còn có tính cách quái gở của cháu cùng cái tính không coi ai ra gì của thằng ba, cho dù nó có tốt đến thế nào đi chăng nữa, nếu nhà người ta thật lòng yêu thương con gái thì họ đều không thèm, đặc biệt là dì Trình của cháu, mười mấy năm qua đã chịu đựng biết bao nhiêu rồi? Tính tình Ninh Ninh ngoan ngoãn như vậy, từ nhỏ đã bị các cháu ăn hϊếp bao nhiêu lần? Có tình cảm với thằng ba? Cháu cho rằng bản thân nó được yêu thích lắm sao?"

Hàn Nhất Mai: “ ...”

Cô ấy muốn phản bác, nhưng chợt nhận ra không có cách nào để bác bỏ.

“Nếu ngộ nhỡ, ngộ nhỡ xảy ra chuyện đó thì sao?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Hàn Nhất Mai vẫn cố gắng đấu tranh.

Bà nội Hàn: “Vậy là do phúc đức mà thằng ba đã tích lũy được từ kiếp trước, trời đổ mưa m.á.u rồi!"

“Chuyện này, chuyện này làm sao có thể xảy ra được?" Hàn Nhất Mai giật mình.

Bà nội Hàn trợn mắt nhìn cô ấy, nhưng rốt cuộc vẫn sợ với tính cách bốc đồng này, cô ấy sẽ gây ra chuyện gì đó, bèn nói: “Sao lại không? Chỉ có điều..."

Bà đưa tay vỗ vỗ vào tay cô ấy, nghiêm túc nói: “Nhất Mai à, cháu đã lớn rồi, cũng đã có đối tượng, sắp làm dâu nhà người ta rồi, có một vài đạo lý cũng nên hiểu rõ. Cháu và em trai, thậm chí cả bố cháu, thật ra mỗi người đều có cuộc sống riêng, không nên vươn tay quá dài, can thiệp quá sâu vào cuộc sống của người khác, những người như vậy luôn khiến cho người ta chán ghét.”

“Cháu nói xem, cháu suốt ngày cứ làm ra vẻ như thế người khác thiếu nợ mình vậy, chuyện gì cũng muốn quản, lúc trước quản chuyện bố cháu lấy vợ, suốt ngày không hài lòng với dì Trình hết việc này đến việc khác, bây giờ lại còn muốn quản đến chuyện hôn nhân của em trai cháu, cháu đó, sao không quản chuyện cưới vợ của ông trời luôn đi?"

Hàn Nhất Mai: “….” Cô ấy suýt chút nữa bất tỉnh nhân sự vì bị bà nội ruột thịt chọc cho tức giận đến không thở được.

Lại nói về Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên.

Hai người lên đường trở về trên núi trong sự lưu luyến không nỡ của cả gia đình.

Lần này trở về, để thuận tiện hơn cho chuyến đi nên người nhà không để họ mang theo quá nhiều đồ đạc, chủ yếu chỉ mang một ít quà tặng để đáp lễ bà con đồng hương cùng đồ ăn cho hai người họ ăn dọc đường đi.

Trình Ninh lần lượt ôm Trình Tố Nhã và bà nội Hàn rồi bước vào nhà ga.

Chốc chốc cô lại quay đầu nhìn lại, suýt chút nữa bị người ta va phải nhưng Hàn Đông Nguyên đã kịp tóm lấy cô, sau đó anh liền hung hăng trừng mắt nhìn người ta một cái, người va phải cô lúng túng, vội vàng nói xin lỗi sau đó lẩn vào đám người chuồn đi mất.

Hàn Đông Nguyên buông cô ra, tức giận nói: “Đi đứng phải cẩn thận nhìn đường chứ."

Trình Ninh bĩu môi, nhưng nghĩ rằng anh làm vậy là vì mình nên cô cũng không muốn tính toán với anh, chỉ thấp giọng lẩm bẩm một câu: “Vậy cũng đâu cần hung dữ đến thế."

Hàn Đông Nguyên hừm nhẹ một tiếng.

Lúc họ đến đã không còn chỗ ngồi, Hàn Đông Nguyên liền đổi sang vé giường nằm.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 197: Chương 197



Giá vé ghế cứng là bảy tệ còn giá vé giường nằm là hai mươi bảy tệ, bằng một tháng lương của công nhân bình thường rồi, thời điểm họ trở lại là tại ga khởi hành, có thể mua vé ghế ngồi, nghĩ đến mọi người trên núi thậm chí đến ngô khoai còn không đủ ăn, Trình Ninh không cho Hàn Đông Nguyên mua vé giường nằm nữa mà mua vé ghế ngồi.

Mỗi hàng có ba chỗ ngồi, đối diện cũng có ba chỗ tổng cộng có sáu người dùng chung một chiếc bàn nhỏ.

Mấy người liền ngồi xuống, người đàn ông ngồi đối diện nhìn Trình Ninh đến ngây ngẩn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc đầu nhìn thấy dáng vẻ hung dữ của Hàn Đông Nguyên còn không dám bắt chuyện, sau khi xe chạy được một đoạn, anh ta nhận ra Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên không giống như người yêu liền đặt hạt dưa lên trên bàn mời mọi người cùng cắn hạt dưa, nói chuyện qua lại vài câu rồi mới hỏi Trình Ninh: “Đồng chí này, các đồng chí đang đi công tác sao? Đến từ đơn vị nào vậy?"

Đi công tác? Lời này hình như cũng không sai.

Trình Ninh liền cười nói: “Đúng vậy, chúng tôi đến từ một xưởng sản xuất đồ nội thất.

Người đàn ông đó khi nhìn thấy Trình Ninh cười thì ngẩn ra một chút, sau đó thấy cô khá ôn hòa, lòng can đảm lập tức cũng tăng lên, hỏi tiếp: “Xưởng nội thất à? Vậy cũng khá là có duyên với chúng tôi rồi, chúng tôi đến từ công xưởng thiết bị điện số 1 ở Sơn Thành, lần này đến Bắc Thành là để tham gia đại hội triển lãm thiết bị điện toàn quốc, tôi họ Ngô, tên là Ngô Đại Khải, tôi phải xưng hô với đồng chí như thế nào đây?"

Công xưởng sản xuất thiết bị điện?

Chính xác là đồ gia dụng.

Lại còn có đại hội triển lãm thiết bị điện toàn quốc đó, tuy rằng là đại hội triển lãm về các thiết bị điện, nhưng có khi nào còn có các đại hội triển lãm khác về đồ nội thất, đồ dùng nhà bếp, dụng cụ ăn uống gì đó nữa không?

Cô còn nghĩ rằng hiện tại vẫn chưa cải cách và mở cửa nên không có những sự kiện như vậy.

Trình Ninh cười nói: “Tôi họ Trình, anh gọi tôi đồng chí Trình là được rồi. Đúng rồi, đại hội triển lãm thiết bị điện toàn quốc đó của các anh có tư liệu không? Nếu không ngại có thể cho chúng tôi mượn xem được không?"

Tất nhiên là Ngô Đại Khải không ngại rồi.

Anh ta còn đang lo không tìm được chủ đề gì để nói chuyện thêm với Trình Ninh đây.

Trình Ninh cầm tờ giới thiệu về hội nghị triển lãm xem một hồi, lại hỏi thêm một vài vấn đề, trò chuyện được một lúc, Ngô Đại Khải liền hỏi: “Đồng chí Tiểu Trình, xưởng nội thất của hai người ở đâu, hiện tại đến Bắc Thành công tác xong quay về hay hai người là người Bắc Thành, bây giờ đi công tác đến nơi nào khác?"

“Chúng tôi đến Bắc Thành để công tác, đang trên đường trở về."

“Ồ, hai người đến Bắc Thành công tác cụ thể là làm những công việc gì? Cùng với đồng nghiệp đi tham gia tập huấn hay tham dự hội nghị gì đó?"

“Chúng tôi không phải là đồng nghiệp, chúng tôi là mối quan hệ yêu đương"

Lần này Trình Ninh chưa kịp trả lời, Hàn Đông Nguyên đã đột ngột cắt ngang. Trình Ninh đang uống nước, nghe được câu nói này ngay lập tức liền bị sặc. Mặc dù người khác nói cô cùng Hàn Đông Nguyên có quan hệ yêu đương, chuyện này cô đã nghe nhiều đến nỗi mất cảm giác luôn rồi, bình thường khi Hàn Đông Nguyên nghe được cũng không giải thích, nhưng sự không buồn giải thích đó của anh, Trình Ninh có thể hiểu được là do anh lười.

Dù sao anh cũng không hề có hứng thú với các mối quan hệ nam nữ... kiếp trước không phải là cả đời anh cũng không có nổi một cô bạn gái sao?

Nhưng khi nghe những lời anh nói, trong thoáng chốc vẫn làm cho cô bị sặc.

Cô ho một lúc lâu rồi quay đầu sang nhìn Hàn Đông Nguyên, thấy anh đang lạnh lùng nhìn mình, cô ho nhẹ rồi lau miệng, quay lại nặn ra một nụ cười với Ngô Đại Khải, người rõ ràng đang bị sốc lặng trước tin tức này, cô nói: “Đúng vậy, đây là người yêu tôi, cũng là giám đốc công xưởng của chúng tôi."

Bị sặc là một chuyện ngoài ý muốn.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 198: Chương 198



Nhưng khi cô phản ứng lại được thì liền hiểu vì sao Hàn Đông Nguyên lại nói như vậy.

Ánh mắt của người đối diện cũng quá mãnh liệt và thẳng thắn rồi.

“À, cái đó"

Ngô Đại Khải đỏ mặt tía tai, "Ồ, là người yêu của cô à, giám đốc nhà máy trẻ tuổi như vậy, quả thực là tuổi trẻ tài cao nha”. Anh ta nói một cách rất lúng túng.

“Anh ấy cũng rất đẹp trai.”

Lúc này, một nữ đồng nghiệp trung niên đang ngồi bên cạnh Ngô Đại Khải, có lẽ là để giải vây cho tình huống ngại ngùng lúc này, đưa cho anh ta một ly nước và nói: “Đại Khải, cậu ăn nhiều hạt dưa như vậy, uống chút nước đi"

Sau đó lại bắt chuyện với Trình Ninh: “Công xưởng của hai người ở đâu? Có thể giới thiệu cho chúng tôi biết được không, công xưởng sản xuất thiết bị điện của chúng tôi có rất nhiều khách hàng, nói không chừng chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác"

Trình Ninh đưa cho chị ta một tờ rơi quảng cáo, người phụ nữ trung niên đó lại hỏi thêm vài câu, nghe nói bọn họ là một công xưởng do nhóm thanh niên tri thức lập ra giúp công xã, chị ta cảm thấy rất khâm phục, một mực muốn Trình Ninh để lại thông tin liên lạc, nói rằng con trai chị ta hè năm nay sẽ tốt nghiệp trung học cũng muốn về quê, làm chị ta rất lo lắng, nếu chỗ của Trình Ninh có nhận những thanh niên tri thức vào làm việc trong công xưởng sản xuất các sản phẩm tre và gỗ, vậy thì tốt quá, có thể gửi con trai mình đến đó....

Trình Ninh: “…..”

Lần này hai người họ trở về Bắc Thành, không ít người đã bày tỏ mong muốn được gửi con cái hoặc em trai em gái của mình về quê, đến chỗ hai người họ làm việc.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đây là thu hoạch được một đợt công nhân cho tương lai sao?

Tối đến, toa xe bắt đầu trở lạnh, Trình Ninh cảm thấy buồn ngủ nên dựa vào phía trong ngủ thϊếp đi, thi thoảng khi xe rung lắc, đầu cô lại đập vào bên canh chỗ ngồi, cô cũng chỉ nhăn nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, sau đó điều chỉnh lại tư thế và tiếp tục ngủ, Hàn Đông Nguyên nhìn thấy mấy lần, không chịu nổi nữa liền cởϊ áσ khoác quân đội của mình ra, kéo cô vào trong lòng mình rồi đắp áo khoác lên cho cô, Trình Ninh không hề tỉnh dậy, tuy không tỉnh dậy nhưng cô vẫn lẩm bẩm một câu gì đó, nắm lấy áo len của anh cọ xát một hồi, sau một hồi tìm được một vị trí thích hợp liền ngủ thϊếp đi.

Hàn Đông Nguyên: “…..”

Anh ôm lấy cô, cam chịu mà thở dài một tiếng, lấy áo khoác quân đội quấn chặt cô lại, sau đó ôm lấy người cô để cô không bị trượt xuống, sau đó dựa vào lưng ghế nhắm mắt lại.

Tim đập có chút lộn xộn, cơ thể cũng khó chịu, tay dùng sức ôm chặt cô, cố gắng kiềm chế, hít mấy hơi thật sâu rồi mới từ từ bình tĩnh lại một chút.

Ngày hôm sau, khi trời vừa hửng sáng, Trình Ninh liền tỉnh dậy, phát hiện ra bản thân mình thế mà đang ngủ trong lòng của Hàn Đông Nguyên, cô c.h.ế.t lặng, ngay lập tức vùng vẫy thoát ra, nhìn anh một cái, trong ánh sáng mờ nhạt, cô nhìn thấy anh cũng đã mở mắt, đưa tay lấy đi chiếc áo khoác quân đội, cô có chút căng thẳng, nhỏ giọng hỏi: “Hôm qua em ngủ quên mất...anh ba, em không cố ý đâu.”

Cô nghĩ rằng để ngủ cho thoải mái hơn mà bản thân mình đã dựa vào người anh.

Hàn Đông Nguyên vận động tay phải một lúc, lựa chọn phớt lờ cô.

Trình Ninh nghĩ đến chuyện bị bản thân mình dựa vào cả đêm mà anh cũng không hề đẩy cô ra, lại còn tốt bụng để cô ngủ như vậy cả một đêm, thật sự là cá sấu lâu lâu cũng có lòng tốt nha, cô bèn mặt dày cảm ơn anh: “Anh ba, cảm ơn anh nhé, ôi, tay anh tê cứng rồi phải không? Có cần em giúp anh xoa bóp không?"

Hàn Đông Nguyên đẩy cô ra, đứng dậy cầm bàn chải đánh răng và cốc uống nước đi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.

Trình Ninh cười “hehe” mấy tiếng.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 199: Chương 199



Người phụ nữ trung niên ngồi đối diện bọn họ cũng đã tỉnh dậy, ban đầu nhìn thấy đôi bạn trẻ sến súa với nhau nên chị ta vẫn giả vờ ngủ, lúc này nhìn thấy Hàn Đông Nguyên đã đi vệ sinh mới ngồi thẳng dậy, mỉm cười nói với Trình Ninh: “Cô gái à, bạn trai của em đối xử với em rất tốt nha, dáng vẻ thì hung dữ lạnh lùng, nhưng trong những thời điểm quan trọng thì vẫn rất chu đáo.”

Trình Ninh sau khi nghe được những lời nói của chị gái này thì xoa xoa má bên phải.

Nghe xong lời nói của chị ta, cô không hề cảm thấy xấu hổ, chỉ cảm thấy lời này không đúng, nhưng trong chốc lát lại không có cách nào phản bác.

Chỉ là, đôi khi cứ giống như bây giờ thì có vẻ ổn hơn.

Thế là họ đi thẳng về công xã.

Sau khi về đến công xã, việc đầu tiên của họ là đến gặp thư ký Từ.

Bởi trước đó họ đã hứa với Thư ký Từ sau khi từ Bắc Thành trở lại sẽ cùng đến nhà ông ấy ăn tối.

Thư ký Từ trước đó đã từng mời rất nhiều lần, họ vẫn chưa đến bao giờ, nhưng lần này công xưởng đã gần hoàn thành, nhà xưởng cũng đã sắp xây xong, thư ký Từ dù sao cũng là thư ký của công xã, Trình Ninh thuyết phục Hàn Đông Nguyên mấy lần, cuối cùng quyết định cả hai người cùng nhau đến đó.

Vợ của thư ký Từ đã tự tay nấu ra một bàn đồ ăn.

Hấp bánh bao bột ngô, làm bánh nướng hành lá, tương ớt, còn có thịt kho đậu phụ, bắp cải xào giấm, thịt ba chỉ măng khô, canh nấm thập cẩm.

Công xã còn nghèo, vật tư cũng thiếu thốn, bữa cơm này tuy chỉ là những món ăn thông thường ở miền núi nhưng cũng đủ để thấy được tấm lòng của họ.

Mấy người vừa ăn vừa nói chuyện.

Hàn Đông Nguyên không nói nhiều, đa số là thư ký Từ nói chuyện, vợ của thư ký Từ đang trò chuyện với Trình Ninh.

Vợ của thư ký Từ hỏi Trình Ninh về chuyện gia đình và một số chuyện cá nhân.

Đến độ tuổi này, điều mà vợ của các lãnh đạo yêu thích nhất chính là mai mối cho người khác.

Vợ của thư ký Từ cũng không ngoại lệ.

Bà ấy hỏi Trình Ninh: “Tiểu Trình à, ở Bắc Thành cháu đã có bạn trai chưa?"

Bà ấy cũng đã nghe chồng mình kể qua, bố của Hàn Đông Nguyên là chú của Trình Ninh, chỉ có điều cô của Trình Ninh lại là mẹ kế của Hàn Đông Nguyên chứ không phải là mẹ ruột.

Vì vậy bà ấy sẽ không nghi ngờ mối quan hệ giữa hai người họ giống như những người khác.

Khi được hỏi đến vấn đề này, những người khác có thể sẽ cảm thấy ngại ngùng nhưng người đã c.h.ế.t mấy chục năm như Trình Ninh lại không hề ngại ngùng chút nào.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô lắc đầu, cười híp mắt nói: “Không có ạ, thím à, cháu còn trẻ, còn rất nhiều việc phải làm, tạm thời chưa có ý định yêu đương"

“Còn trẻ gì chứ!"

Vợ của thư ký Từ không đồng tình, lắc đầu nói: “Đối với người ở đây, tuổi này của cháu cũng đến lúc tìm đối tượng rồi, yêu nhau hai năm, cảm thấy thích hợp thì kết hôn là vừa đẹp.

Đó là lý do tại sao không thể có người yêu đấy!

Vất vả lắm mới sống lại được, còn chưa có tận hưởng cuộc sống được mấy bữa, sao có thể không hiểu sao tự nhiên yêu đương kết hôn rồi sinh con đẻ cái được?

Không thể nào đâu.

Cô ra sức xua tay.

Vợ thư ký Từ đành phải hỏi lại: "Cháu nói có rất nhiều việc phải làm, đó là việc gì?

Là chuyện xây nhà máy của các cháu à?"

Trình Ninh gật đầu.

Việc xây dựng nhà máy rất quan trọng, không có tiền và không có lý do chính đáng thì làm sao có thể xây nhiều phòng ở như vậy được.

Nếu không có sự tin tưởng của mọi người, đến lúc đó làm sao có thể khiến mọi người trốn tránh tại nhà máy hoặc trường học bên kia?

Vợ thư ký Từ cười lớn, bà ấy nhìn Hàn Đông Nguyên nói: “Thanh niên trí thức Hàn, xây nhà máy thì cứ xây thôi, nhưng chắc anh không quản chuyện công nhân viên chức có đối tượng đâu nhỉ?"

Hàn Đông Nguyên bình tĩnh nói: “Tôi mặc kệ."
 
Back
Top Bottom