Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh

Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 180: Chương 180



Anh ấy quả là một nhân viên bán hàng có trình độ.

Mọi người: "? ??"

Mọi người lại bị lời nói của Liêu Thịnh làm cho bối rối, ánh mắt của họ chuyển từ anh và Hàn Đông Nguyên đến tờ rơi quảng cáo, chiếc bát và hai chiếc thìa mà anh ấy đã đặt lên trên bàn.

Một thanh niên mặt tròn mặc áo khoác vải màu đen vươn tay cầm lấy một cái thìa, nghi hoặc hỏi Liêu Thịnh: "Anh Thịnh, đây chính là cái thìa do anh làm sao?"

Mọi người: "......"

"Cốc!" Liêu Thịnh vỗ vào đầu anh ta và tức giận nói: "Nhà cậu dùng muôi canh làm thìa sao, mắt cậu có bị tật không?"

Thanh niên mặt tròn bị vỗ thì cười hắc hắc hai tiếng rồi nói: “Đùa thôi, tôi đùa thôi, anh Thịnh, về quê rồi, không thể nói giỡn một chút sao?"

Nói xong, anh ta lại nhìn chiếc thìa và nói: "Anh Thịnh, anh Nguyên, hai người thật tuyệt vời. Đều mới về quê được nửa năm mà đã có thể tự mình xây dựng nhà máy phải không? Chiều nay tôi nghe mẹ tôi nói còn không thể tin được. Cái thìa và cái bát này đẹp quá. Một bộ bao nhiêu tiền vậy? Để tôi mua một bộ về cho cháu vợ tôi."

Vân Mộng Hạ Vũ

Liêu Thịnh cho biết: "Một bộ gồm hai bát, hai đĩa, hai thìa, hai đôi đũa và một đĩa ăn dành cho trẻ em. Giá bán lẻ là bốn tệ tám, giá cho người thân và bạn bè là ba tệ tám, giá sỉ là hai tệ tám. Nếu tìm được đơn vị tìm đến chúng tôi đặt hàng số lượng lớn, thì sẽ rao giá là hai tệ tám một bộ."

Không có Trình Ninh ở đây, mồm mép vốn lưu loát của Liêu Thịnh hoàn toàn biến thành một mớ hỗn độn, khiến mọi người nghe một lúc mới bắt đầu hiểu ra.

Mọi người cùng xem lại bát và thìa, nhà ai có cháu trai đều nói cháu trai ở nhà chắc sẽ thích có một cái.

Chiếc bát và thìa nhỏ này có hình tròn, hình dáng và hoa văn dễ thương, trẻ em rất thích, họ đều có thể hỗ trợ anh em của mình duy trì nhà máy.

Họ đều đã đi làm, nghiến răng bỏ ra vài tệ để mua một, hai bộ thì không có vấn đề gì.

"Thành giao"

Liêu Thịnh nói, "Nhưng hiện tại ở đây không có hàng sẵn, nếu mọi người muốn mua thì hãy nói với tôi. Tôi sẽ ghi chú lại và yêu cầu nhà máy giao cho mọi người sau. Muộn nhất là vài ngày nữa tôi sẽ giao cho mọi người"

Anh ấy nhận được nhiều đơn đặt hàng cùng một lúc.

Họ cũng thảo luận rằng họ có thể mang nó đến căng tin nơi làm việc và giới thiệu về nó, vân vân.

Bữa tiệc nhỏ liền biến thành hội chợ bán hàng.

Hàn Đông Nguyên vừa uống bia vừa nhìn bọn họ vui vẻ nói chuyện, khóe miệng nhếch lên khi mọi người không còn tọc mạch về chuyện của anh nữa.

Dù vậy thì khi đặt hàng xong hết rồi, sự tập trung của mọi người lại quay trở lại với những câu chuyện phiếm.

Tất nhiên, không có ai nói về Hàn Đông Nguyên và "em gái" của anh.

Chuyện này thì có gì mà bàn tán nữa?

Mặc dù vừa rồi đầu bếp đã nói rõ ràng cô là “đối tượng”, nhưng Hàn Đông Nguyên cũng không phủ nhận, anh chỉ nói với họ rằng cô là “em gái tôi”, do thói quen nên họ không nghĩ đến điều gì khác. Chủ yếu bọn họ chỉ nghĩ "Ồ" trong lòng, anh và em gái mình, mối quan hệ tốt như vậy, có thể kể thêm được được không?

Họ tò mò về cuộc sống ở nông thôn và những gì đang diễn ra trong nhà máy.

Những chuyện vặt vãnh họ không dám trực tiếp hỏi Hàn Đông Nguyên, thì đành hỏi Liêu Thịnh.

Liêu Thịnh cái gì cũng nói ra, chỉ thiếu nước đứng luôn lên trên ghế để phát biểu thôi, anh ấy nói: “Những ngọn núi ở đây của chúng tôi ngày càng có ích hơn, thậm chí còn đẹp hơn những ngọn núi mù sương ở ngoại ô phía đông của chúng ta. Biển thì có màu xanh lục, nhìn sâu thẳm như không đáy. Trên núi có đủ thứ, kể cả nhân sâm, hạt dẻ, sói rừng, thỏ, hổ báo. Sói rừng có thể hú vào ban đêm, nhưng đừng sợ, chúng sẽ không đi vào làng"
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 181: Chương 181



“Nếu nói nơi này nghèo nàn? Lúc đầu tôi cũng tưởng nơi này nghèo khó, cuộc sống khó khăn, nhưng thực ra tôi nói cho các bạn biết, đến đó rồi mọi người sẽ nhận ra rằng, có nguyên một ngọn núi lớn như vậy thì sao có thể khiến bạn c.h.ế.t đói? Nếu có thời gian thì cứ l*n đ*nh núi đào một cây nhân sâm già."

Mọi người đều choáng váng sau khi nghe điều này.

"Thật tốt quá. Tôi còn tự hỏi sao anh Thịnh lại nhất định muốn theo anh Nguyên như vậy? Nghe anh kể như vậy thì tôi cũng muốn đến đó."

Thực sự còn có chút hâm mộ.

Một người khác nói: “Vậy sau này nếu em trai tôi muốn về quê thì tôi sẽ bảo cậu ấy đến chỗ các anh."

Cho dù lời nói của Liêu Thịnh có chút mơ hồ, nhưng sự thật là anh Nguyên đã thành lập ra một nhà máy, nếu bạn về vùng quê này, bạn có thể vào nhà máy làm việc mà không cần phải ra đồng làm ruộng, thỉnh thoảng bạn vẫn có thể quay lại Bắc Thành, thật quá tốt.

“Cũng khó trách”. Có người thấp giọng nói: “Vậy nên ngay cả cô em gái Trình Ninh gì đó kia cũng đi theo họ."

Người lên tiếng liếc nhìn Hàn Đông Nguyên, thấy anh ấy không có phản ứng gì, nghĩ đến trước đó anh đã nói "em gái tôi", bọn họ đều cùng nhau thành lập nhà máy, quan hệ hẳn là rất tốt nên anh ta mạnh dạn nói tiếp: "Anh Thịnh, anh Nguyên, em gái Trình Ninh cùng ở đấy, đã quen chưa?

Người nói là một thanh niên cao ráo, đẹp trai.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trình Ninh cũng rất đẹp.

Là vẻ đẹp mà ai nhìn thấy cũng phải giật mình trong giây lát, nhìn một cái thôi cũng muốn nhìn lại vài lần, nhìn mấy lần rồi vẫn nán lại không thôi, không muốn rời mắt khỏi cô.

Một cô gái như vậy sẽ được nhiều người yêu thích.

Chỉ là Hàn Đông Nguyên vẫn đang trấn giữ người ta ở trong viện.

Khi còn đang đi học, bên ngoài có người muốn làm quen với Trình Ninh, thậm chí còn đến nhà hỏi thăm, cho rằng nhà họ Hàn vốn không thích cô, Hàn Đông Nguyên lại càng ghét cô hơn nên có người bắt đầu khinh thường cô, còn có ý đồ quấy rối cô. Cuối cùng bị Hàn Đông Nguyên bắt được, đánh cho kẻ đó nửa sống nửa chết.

Bình thường nếu có người trêu chọc Trình Ninh, chỉ nói một hai câu gì đó thôi cũng sẽ bị Hàn Đông Nguyên lườm cho một cái, khiến người ta sợ c.h.ế.t khϊếp.

Dù sao mọi người đều biết Hàn Đông Nguyên không thích Trình Ninh.

Nhưng dù sao thì cô cũng là người nhà họ Hàn, không ai có thể bắt nạt hay coi thường họ.

Đại khái chính là có ý như vậy.

Hàn Đông Nguyên đang uống bia, nghe được lời này, liền ngước mắt nhìn sang, thực ra lúc này ánh mắt Hàn Đông Nguyên khá bình tĩnh, nhưng người thanh niên cao gầy vẫn không hiểu sao mà rùng mình.

May mắn thay, Liêu Thịnh trả lời thay câu hỏi và nói: “Đã sớm quen rồi. Không ai ở đây quen nhanh hơn cô ấy. Để tôi nói cho anh biết, trước đây chúng tôi và em gái Ninh Ninh rất ít khi liên lạc, chỉ sau lần này chúng tôi đi đến ở vùng nông thôn, chúng tôi mới phát hiện ra cô ấy lợi hại như thế nào. Lúc vừa đến đây, cô ấy đã xảy ra một cuộc chiến khốc liệt với dân làng. Có những nữ thanh niên có học vấn khác đã tới gây rắc rối cho cô ấy. . . nhưng đối với cô ấy mà nói, chỉ cần vài câu nói là có thể khiến người ta đỏ bừng mặt, tức giận đến mức gần như ngất đi.....”

“Anh Thịnh”. Có người ngắt lời: "Ai gây rắc rối cho cô ấy? Sao lại gây chuyện? Làm sao cô ấy lại chọc giận người ta?"

Liêu Thịnh quay lại và liếc nhìn Hàn Đông Nguyên.

Lúc đầu Tưởng San San còn trêu chọc là Trình Ninh theo chân Hàn Đông Nguyên về quê, nhưng Hàn Đông Nguyên vẫn không muốn nhìn thấy cô... Chuyện này không dễ nói ra.

Anh nhìn một chút rồi luống cuống nói: “Không có gì, chỉ là cãi vã giữa những người đồng chí nữ thôi. Nhân tiện, sau đó chúng ta đã khai trương nhà máy. Mặc dù bát đĩa nhà máy đều do anh Nguyên tự mình chế tạo ra, nhưng mọi người không biết em gái Ninh Ninh có bao nhiêu công lao đâu”
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 182: Chương 182



Anh bắt đầu miêu tả “những thành tựu to lớn” của Trình Ninh một cách sống động như thật.

Tất cả mọi người nghe được lời này đều thực sự kinh ngạc rồi lại thở dài, bọn họ thực sự không thể tin được, Trình Ninh trông thanh tú như vậy, không phải, phải nói là một bộ dáng mềm mại nhu nhược, lại có thể làm tốt ở vùng rừng núi sâu thẳm này, thậm chí còn dễ dàng mở được nhà máy lớn như thế. ..... .Điều này thực sự đã phá vỡ nhận thức của họ.

Bọn họ vừa nghe Liêu Thịnh nói, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn Hàn Đông Nguyên.

Trước đây Hàn Đông Nguyên là người kiêng kỵ nhất việc người khác nhắc đến Trình Ninh trước mặt mình, nhưng lần này anh vẫn im lặng, một mình từ từ uống bia, để họ nói chuyện.

Quả nhiên là như vậy, một khi bọn họ cùng nhau về quê, mối quan hệ của họ sẽ khác đi.

Buổi tối Hàn Đông Nguyên đi ra ngoài ăn cơm cùng bạn bè nên không trở về.

Sau bữa tối, Trình Ninh đi theo chị dâu ở phòng bếp làm món tráng miệng, Hàn Kỳ Sơn hỏi Trình Tố Nhã: “Nghe nói Kỷ Thành Quân nhà họ Kỷ đã ngã ở cửa nhà chúng ta, có chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Sợ trong lời nói có chỗ nào làm cho Trình Ninh xấu hổ, ông cố ý đợi cô đi vào bếp rồi mới hỏi.

Vẻ mặt Trình Tố Nhã thản nhiên, bình tĩnh nói: “Cậu ta có chút tâm tư với Ninh Ninh, khi Ninh Ninh từ chối cậu ta, cậu ta liền bắt đầu động thủ. Anh biết đấy, tuy Đông Nguyên và Ninh Ninh từ nhỏ không hề quan tâm đến nhau, nhưng bọn nó cũng vẫn luôn luôn hết sức bảo che cho người nhà. Nhìn thấy Kỷ Thành Quân dám chạy tới cửa nhà mình rồi đυ.ng chạm vào Ninh Ninh, thằng bé trực tiếp đá cho cậu ta một cước, ngã xuống bậc thang, Ninh Ninh cảm thấy việc này không nên để thành ra rắc rối hơn, nên nói rằng chính con bé đã đá cậu ta."

Nhìn thấy sắc mặt của Hàn Kỳ Sơn không tốt, giọng nói của bà cũng trở nên ôn hòa hơn nói: “Việc này anh cũng đừng trách cứ Đông Nguyên, anh biết không, khi Ninh Ninh xuống nông thôn, lòng em vẫn luôn khó chịu, nhưng bây giờ em thấy Đông Nguyên đã sẵn sàng bảo vệ con bé, em mới yên tâm. Nghe Ninh Ninh nói hiện tại Đông Nguyên ở nông thôn mở nhà máy, tính cách đã ổn định hơn rất nhiều. Lần này là do Kỷ Thành Quân hành động quá ngạo mạn nên thằng bé mới ra tay"

Bà nhất định phải giải thích rõ ràng chuyện này, tất cả đều là lỗi của Kỷ Thành Quân.

Nếu không, với tính tình của Hàn Kỳ Sơn, có thể ông sẽ ép Hàn Đông Nguyên đến xin lỗi lần nữa, nhưng tất nhiên Hàn Đông Nguyên sẽ từ chối, một cuộc chiến khác giữa hai cha con khác sẽ lại bắt đầu.

Vẻ mặt của Hàn Kỳ Sơn thực sự đã dịu đi sau khi nghe những lời của bà.

Nếu là Kỷ Thành Quân dám chạm vào Ninh Ninh thì con trai của ông thì xứng đáng bị đánh gãy tay, nên đương nhiên cũng không nhắc đến việc đến xin lỗi nữa.

Hàn Nhất Mai khịt mũi, lẩm bẩm: “Lớn lên thành bộ dáng như thế, con đã bảo nó đừng nên về nông thôn làm gì, vậy mà vẫn còn cố chấp. Hiện giờ người ta có thể gây rắc rối ngay trước cửa nhà mình, chứ nếu gặp chuyện trên núi sẽ có nhiều rắc rối, vậy phải làm thế nào. Họ còn nói rằng tính tình Đông Nguyên thất thường và thích gây hoạ. Con nghĩ nó mới là nguồn gốc của rắc rối"

Lời nói của cô ấy như vậy đã là có chút khách khí rồi.

Nếu là trước đây thì cô ấy sẽ nói “Lớn lên thành bộ dáng như thế, đúng là nguồn gốc tai hoạ”, nhưng sau khi bọn họ ở chung với nhau hơn mười mấy năm, cô ấy cũng biết điểm mấu chốt của Trình Tố Nhã nên đã hạ lập trường xuống một chút.

Nhưng Trình Tố Nhã vẫn lập tức đen mặt.

Một tiếng "ầm" vang lên, Hàn Kỳ Sơn đập tay xuống bàn mắng Hàn Nhất Mai: "Sao con lại nói chuyện kiểu đấy?"

Nhưng Hàn Nhất Mai đâu có sợ ông.

Nói thì cũng thật lạ, tuy sắc mặt của Hàn Kỳ Sơn luôn lạnh lùng nghiêm túc, nhưng ba đứa con của ông lại chẳng có đứa nào sợ.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 183: Chương 183



Đặc biệt là Hàn Nhất Mai, cô và anh cả Hàn Đông Chí đều sinh ra trên núi, khi Hàn Kỳ Sơn bận rộn ở ngoài chiến đấu, từ khi sinh ra cho đến khi Hàn Kỳ Sơn xuất ngũ sau khi thành lập nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.

Cha con bọn họ chưa từng gặp mặt một lần, đều là mẹ ruột nuôi nấng cô. Sau khi Hàn Kỳ Sơn xuất ngũ, ông mang bọn họ lên thành phố, mấy năm sau mẹ ruột qua đời, Hàn Kỳ Sơn đặc biệt cảm thấy khó chịu.

Ông luôn thấy có lỗi với cô con gái này, nên ông không kỷ luật cô như Hàn Đông Nguyên, nếu nói sẽ dùng roi đánh cô, thì chỉ toàn là lớn tiếng dọa nạt chứ không làm thật.

Điều này khiến cho Hàn Nhất Mai nói chuyện có chút không kiêng nể gì cả.

Ở bên kia, bà nội Hàn đang đeo kính lão, xem đi xem lại cuộn băng hí khúc mà Trình Tố Nhã mới đưa cho bà hai ngày trước, sau khi nghe lời của Trình Tố Nhã, bà còn đang muốn nói những điều tốt đẹp về cháu trai nhỏ của mình. Vậy mà chuyện “tốt” lại đến, cháu gái mình lại tuôn ra một tràng dài như vậy.

Thắc tại sao mà đứa trẻ này cứ mồm một cái, là cả ngày đều thốt ra những lời làm người khác khó chịu vậy?

Bà chỉ biết nhìn cô ấy, tiếc rèn sắt không thành thép, không biết nói gì cho phải bây giờ.

Mẹ ruột của bà là người hiền lành đức độ như vậy, nhưng tại sao cháu gái bà lại có tính khí nóng nảy như thế này, khiến bà sầu cả người.

Với tính tình của con bé, sau gả vào nhà họ Lưu, nhà họ Lưu có một đám mẹ chồng chị dâu, ngày nào con bé cũng sẽ phải tranh đấu, nếu sau này có chuyện gì thì bà cũng đã già rồi không giúp được con bé.

Nó lại không có mẹ ruột hay cha bên cạnh, có nhiều điều bất lợi. Sao lại còn phải gây sự với chính mẹ kế của mình nữa?

May mắn thay, con dâu bà không phải là người quá khó tính.

Nhưng dù có là người không so đo, thì con bé cũng không thể ngày nào cũng gây sự, khiến mọi người đều ghét như thế này được!

Bà nội hàn bất lực nói với Hàn Nhất Mai: "Cháu không thể nói chuyện tử tế một chút được à? Bà biết cháu cũng là quan tâm đến em gái mình, nhưng tại sao cháu lại nói bộ dạng của em gái như vậy? Nếu người khác gọi cháu là người da đen mặt vuông, cháu có bằng lòng không, nói về người khác thì đừng..."

"Bà nói gì cơ!"

Hàn Nhất Mai đột nhiên đứng dậy, tức giận đến tím cả mặt, đá văng chiếc ghế đi, nhưng người đang nói là bà ngoại, cô còn có thể làm gì khác?

Cô ấy tức giận đến mức lập tức cầm áo khoác rồi lao ra ngoài như một cơn lốc.

Trình Tố Nhã gần như không nhịn được cười.

Hóa ra khi Hàn Nhất Mai nói như vậy, tuy bà thực sự không vui, nhưng chồng bà đã mất bình tĩnh, và cơn tức giận của bà nội Hàn cũng tan biến sau lần cắt ngang này.

Chẳng lẽ bà còn không biết tính tình của đứa con gái riêng này sao?

Con bé thực sự không có ý xấu, nhưng không biết là sinh ra đã có cái miệng xấu xa như vậy hay là học ở đâu đó mà ra.

Bà nói: "Nhất Mai là con gái, mẹ đừng nói vậy với con bé."

Vân Mộng Hạ Vũ

Trên thực tế, Hàn Nhất Mai có ngoại hình của người Hàn gia, lông mày rậm, mắt to, môi mỏng, mũi thẳng, dáng người cao ráo, cần khí chất có khí chất, trông rất xinh đẹp và mạnh mẽ.

Chỉ là da có chút sẫm màu hơn so với tông màu da bình thường.

Làm sao có thể cường điệu như lời bà nội Hàn nói?

Bà nội Hàn hừ một tiếng nói: “Đây gọi là lấy độc trị độc, đối với con bé phải hành xử như vậy."

Bà còn có thể nói ra điều khó nghe hơn nữa cơ.

Người lớn còn đang nói chuyện, chị dâu cùng Trình Ninh đã bưng mâm ra tới.

Trong tay chị dâu quả nhiên là bánh trôi nhân mè, đây là lúc Trình Ninh ở đại đội Thượng Hàn đã đi theo thím Tư học cách làm.

Chính là cục bột nếp trong có nhân mè đen, ăn với nước đường chưng, cắn một ngụm, vừa ngọt vừa thơm, cái này ở đại đội Thượng Hàn, cũng chỉ có tết mới ăn.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 184: Chương 184



Trong nhà còn có thừa bột nếp, dùng mạch nha thay đường, nên cô có thể làm ra bánh này, bằng không lại phí bột lại phí đường, bình thường cũng không ai ăn.

Bà nội Hàn “Ai da” một tiếng, dùng chiếc đũa gắp một cái ăn thử, nói: “Chính là cái hương vị này, ôi, trước kia ấy, chúng ta ăn món này vào ngày tết, còn có trung thu nữa, đều sẽ làm bánh trôi nhân mè, Đông Chí với Nhất Mai đều thích ăn"

Bà nói xong liền có chút thương cảm, nhưng Bà nội Hàn là một người tính tình lạc quan rộng rãi, rất nhanh liền thu lại sự thương cảm, cười cười nói, “Không nghĩ tới bây giờ, lại là do Ninh Ninh làm cho người lớn chúng ta ăn.”

Nói xong cũng đưa cho Hàn Kỳ Sơn ăn một miếng bánh.

Hàn Kỳ Sơn cùng Hàn Đông Nguyên giống nhau, không thích ăn ngọt lắm, nhưng vẫn dùng chiếc đũa gắp một miếng bánh nếm thử.

Tiểu Vũ ngồi ở trước bàn ăn đến mức phồng cả hai má, bà nội Hàn nhìn trong miệng cậu rõ ràng đã không còn chỗ nhét thêm nữa, lại vẫn còn duỗi thân ra tay nhỏ ra lấy thêm.

Bà vội ngăn lại cậu bé lại, nói: “Ôi trời, cháu đã ăn mấy cái rồi? Gạo nếp này không dễ tiêu hóa, trẻ con không thể ăn quá nhiều, bằng không buổi tối sẽ đầy bụng, khó chịu ngủ không được."

Vừa nói vừa cầm khăn lông ướt lau tay cho cậu nhóc.

Tiểu Vũ lẩm bẩm hơi nghiêng người đi kháng nghị.

Hàn Đông Chí nói: “Ăn thêm một cái thì chúng ta đi ra ngoài sân thể dục chạy thêm một vòng”.

Tiểu Vũ lập tức đã bị đánh bại, ngẩng đầu lên trừng ba mình một cái, lại nhìn liếc mắt nhìn cục bột nếp một cái rồi chẹp miệng, giãy giụa một hồi lâu, cuối cùng vẫn là bất mãn nhịn đau rút tay về.

Bộ dáng trẻ nhỏ quá khôi hài, mọi người đều là cười ha ha.

Bọn họ cứ cười nói như vậy, đã sớm quên đi chuyện Hàn Đông Nguyên đánh người, không ai nhắc lại nữa.

Buổi tối bà nội Hàn nghỉ ngơi sớm, Hàn Nhất Mai chắc là vẫn ở trong đại viện còn chưa có trở về, Trình Tố Nhã liền đi tới phòng của Trình Ninh cùng cô nói chuyện.

Tuy rằng nhìn vẻ mặt Trình Ninh lúc nói chuyện hôm nay, chắc là cô cùng con riêng của mình không có chuyện gì, nhưng nếu Trình Tố Nhã không xác nhận lại một chút thì bà vẫn không yên tâm.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Ninh Ninh"

Trình Tố Nhã cầm một bộ áo khác lông tới cho Trình Ninh mặc thử.

Sắp đến tháng ba rồi, mỗi ngày đều bớt lạnh đi một chút, không cần mặc áo bông nữa, có áo lông mới thì rất thích hợp.

Bà nhìn Trình Ninh mặc xong áo khoác lông, liền nói, “Tuy rằng hiện tại con ở trong núi vẫn tốt, nhưng trong lòng cô vẫn có chút bất an, con có thể nói cho cô biết, con đang có tính toán gì gì trong lòng không?"

Trình Ninh ngẩng đầu, nhìn Tố Nhã cười một chút, nói: “Cô à, cô đừng lo lắng, con hứa với cô rồi, chắc chắn sau hai năm sẽ trở về. Thực ra bây giờ con vẫn còn nhỏ, ở bên kia rèn luyện một chút cũng khá tốt. Cô nghĩ xem, cũng chính là ở trong núi, con mới có cơ hội đến giúp đỡ anh ba thành lập nên một nhà máy. Việc này trước kia còn không dám nghĩ tới, vậy mà bắt tay vào làm thì lại thật sự thành công. Rèn luyện xong trong hai năm, con vẫn còn trẻ, đến lúc đó lại tìm cơ hội trở về thành phố."

Hình như là cuối năm sẽ khôi phục kỳ thi đại học, nhưng hiện tại giữa năm quốc gia đã triệu hồi các chuyên gia để thảo luận, hẳn là sẽ có tiếng gió để lộ tin ra.

Cô không có mong ước gì đối với việc thi đại học, nhưng nhờ lý do này để trở về thành phố cũng khá tốt.

Đến lúc đó lại có nhiều việc phải làm.

Trình Tố Nhã gật đầu, bật cười.

Bà cũng vui mừng thay cho cô.

Trình Ninh cùng mẹ đẻ cô là Tiêu Lan có vẻ ngoài giống nhau như đúc.

Đặc biệt là lúc cười rộ lên, toát ra một loại cảm giác đẹp để mong manh.

Mà tính cách Tiêu Lan dịu dàng yếu đuối, lúc không gặp chuyện thì thôi, chứ một khi gặp phải thì cả người liền suy sụp.Báo cáo nội dung vi phạm
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 185: Chương 185



Điều này đã mơ hồ hình thành bóng ma tâm lý cho Trình Tố Nhã, cho nên bà vẫn luôn hy vọng cháu gái mình sẽ có tâm tính kiên cường, có thể đứng vững trước khó khăn, mà không phải cứ tới tuổi trưởng thành thì phải đi tìm một người đàn ông có gia thế gả đi, rồi mọi chuyện đều dựa vào người đàn ông đó.

Trình Ninh chủ động xuống nông thôn, thật ra bà vừa lo lắng cũng vừa vui mừng tự hào.

Nhìn cô ở nông thôn càng làm càng tốt, liền bớt đi lo lắng, càng có thêm vui mừng cùng tự hào.

Bà gật gật đầu, nói: “Vậy anh ba của con đâu? Con có biết anh con tính toán sau này như thế nào không?"

Lúc nói chuyện bà vẫn luôn nhìn vào đôi mắt cô, chú ý vẻ mặt của cô, dừng một chút, nói, “Mặc kệ thế nào, thằng bé lúc trước xuống nông thôn, đi cùng con cũng có lý do riêng của nó"

Vẻ mặt của Trình Ninh vẫn bình tĩnh, có vẻ như chuyện này chẳng có gì để làm cô bối rối.

Đương nhiên sẽ không bối rối rồi.

Chỉ cần trận lũ quét bất ngờ cùng vụ ngộ sát sau đó được giải quyết, sau hai năm nữa, Hàn Đông Nguyên muốn đi chỗ nào còn chẳng phải do anh tự quyết định.

Cô nhọc lòng quản nhiều chuyện như vậy làm gì?

Cô cười nói: “Cô lo lắng nhiều như vậy làm gì? Anh ấy tự có tính toán của riêng mình trong lòng, khẳng định có chủ ý riêng. Dù sao con về nông thôn, sau hai năm, liền hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi, không cần lo thêm nữa"

Cô nói xong liền duỗi tay ôm cánh tay Trình Tố Nhã, cười nói, “Cô cũng đừng thay bọn con lo lắng làm gì, chỉ cần chú ý giữ gìn sức khỏe bản thân thật tốt, chờ hết hai năm, sau hai năm con khẳng định sẽ quay về Bắc Thành với cô"

Trình Tố Nhã bật cười.

Bà duỗi tay xoa xoa tóc Trình Ninh, vỗ về một chút, vẫn tiếp tục ôn nhu hỏi: “Con có đối tượng chưa, Ninh Ninh, con đã đến tuổi trưởng thành rồi. Tuổi này, cũng có rất nhiều người đã có đối tượng, con đã từng nghĩ đến chưa, xem mình thích người như thế nào?"

“Đối tượng?"

Lúc Trình Tố Nhã hỏi tỏ vẻ cẩn thận, nhưng đối với Trình Ninh đã mười mấy tuổi, vấn đề này cần gì phải kiêng kị?

Cô thuận miệng nói, “Chưa nghĩ tới ạ, cũng không cần nghĩ. Cô à, con còn nhỏ tuổi mà, chưa nghĩ đến chuyện lớn như thế, gấp gáp tìm đối tượng làm gì đâu"

Là thật sự nhỏ, hiện tại cô mới mười tám tuổi thôi.

Tất nhiên thời đại bây giờ cùng sau này khác nhau, nhưng nói đến đối tượng kia chắc đều là bàn chuyện kết hôn đi.

Hơn nữa lúc này kết hôn chính là chính thức về cùng một nhà, lo việc cơm ăn áo mặc, kết hôn xong không tới mấy tháng là bụng có thể to lên rồi. Lúc này trong đầu cô còn bao nhiêu việc phải giải quyết, thời gian đâu để kết hôn?

Cô nhớ rõ đời sau lúc nói đến chuyện kết hôn, phần lớn cũng là chờ lớn tuổi hơn mới kết hôn.

Vậy nên việc này để về sau rồi suy xét lại.

Cô càng nghĩ càng thấy kiên quyết, lắc đầu nói: “Tạm thời không suy xét ạ."

Vân Mộng Hạ Vũ

Trình Tố Nhã nghe cô nói như vậy, tâm sự lo lắng cuối cùng cũng hoàn toàn thả lỏng.

Mấy năm nay tính chuyện đó tất nhiên không tốt.

Nếu là tìm được đối tượng ở nông thôn, người ta có tốt thì cũng là ở nông thôn, vạn nhất còn không tốt, thì làm sao bây giờ?

Trình Tố Nhã liền cười nói: “Được, con vẫn còn nhỏ, vậy chúng ta chờ về sau trở về thành phố lại nói”.

Bà nói thêm mấy câu nữa rồi trở về, để cho Trình Ninh nghỉ ngơi.

Lúc bà quay trở lại phòng khách thì Hàn Đông Nguyên vẫn chưa trở về.

Bà có chuyện muốn nói với anh, liền cùng chồng nói mấy câu, rồi cầm len sợi ra dệt, ngồi đợi ở phòng khách.

Mãi cho đến chín giờ tối Hàn Đông Nguyên mới trở về.

Quanh thân mang theo khí lạnh bên ngoài tiến vào, trên người còn có mùi rượu nhàn nhạt, nhưng sắc mặt vẫn là lãnh đạm như thường ngày.

Phòng khách chỉ có Trình Tố Nhã ngồi dệt áo lông, thấy anh trở về liền buông áo lông trong tay xuống, Hàn Đông Nguyên hướng phía bà gật đầu nói một tiếng “dì Trình”, sau đó lập tức đi về phía cầu thang.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 186: Chương 186



Trình Tố Nhã gọi anh một tiếng, cười nói, “Có thể nói chuyện với dì mấy câu không?"

Hàn Đông Nguyên đứng yên, như là bất động một lát, lại xoay người quay lại, tới ngồi trên ghế sô pha đối diện Trình Tố Nhã, cách nhau một bàn trà lớn.

Con riêng với mẹ kế quan hệ xa cách.

Ngần ấy năm đều chỉ là Trình Tố Nhã tỏ ra khách sáo, Hàn Đông Nguyên khi còn nhỏ thì đến việc khách sáo cơ bản cũng không có, rất nhiều thời điểm nhìn thấy rồi cũng quay đi như không thấy nhau. Sau này đi làm rồi thì thái độ mới tốt hơn một chút, nhưng cũng chỉ là tốt hơn một chút mà thôi.

Giống hôm nay như vậy kêu một tiếng “dì Trình” đã là rất khó.

Trình Tố Nhã cười ôn hòa.

Thân hình Hàn Đông Nguyên cao lớn ngồi ở ghế sô pha, lúc này không có gác một chân lên ghế như mọi khi, chỉ là tay chống bàn trà, trên mặt không có biểu tình gì. Dù anh đã uống rất nhiều rượu thì trên mặt cũng không biến sắc, chỉ là đuôi mắt có hơi hơi mang theo chút hồng, mang theo chút mùi rượu, cả người đều tỏa ra sự thanh lãnh.

Không thể phủ nhận, mặc kệ người con riêng này có làm người ta không ưa như thế nào, thì khi anh lạnh lùng ngồi ở chỗ kia như vậy, không nói gì, thì xét cả về tướng mạo lẫn khí chất đều là dạng đỉnh cấp. Chỉ có thể nói là anh toát ra một loại sức hấp dẫn không thể kháng cự với mấy cô gái nhỏ tuổi.

Cũng may cháu gái mình cùng thằng bé từ nhỏ đã không hợp nhau.

Tất nhiên cũng sẽ không thích đối phương.

Trình Tố Nhã ngửi thấy được mùi rượu.

Nhưng dù sao thì bà cũng không ngại có cuộc thoại này cùng anh, kể cả trong tình huống anh vừa uống xong rượu.

Bà hiểu rõ về người con riêng này.

Nhìn thì giống như anh có tính tình hung bạo, nhưng thực tế tâm tư bên trong lại rất sâu sắc.

Không nói đến Hàn Nhất Mai l* m*ng kia, ngay cả anh cả Đông Chí cũng còn lâu mới bằng được Đông Nguyên.

Uống rượu xong, mới có thể dễ dàng thấy được một ít cảm xúc chân thật của anh.

Trình Tố Nhã bắt chuyện trước, nói: “Hôm nay sự rất cảm ơn con"

“Không cần"

Hàn Đông Nguyên nói đúng hai chữ.

Sắc mặt anh vẫn lãnh đạm.

Sau khi Trình Tố Nhã từ bệnh viện trở về, sâu trong lòng vẫn luôn có chút ẩn ẩn khó chịu, giờ thấy anh như vậy lại thả lỏng hơn một chút.

Nét cười cũng rõ ràng hơn rất nhiều, bà nói: “Còn có chuyện ở trong núi, cũng muốn cảm ơn con đã chiếu cố con bé. Ninh Ninh mới tới công tác được mấy tháng, trước kia làm tại xưởng gia cụ cũng đều là những việc lặt vặt thôi, hiện tại con bé có thể trưởng thành nhanh như vậy, khẳng định cũng là do con dạy cho nó rất nhiều.”

Anh đã từng dạy cô cái gì sao?

Vân Mộng Hạ Vũ

Hình như là chẳng có gì đi?

Ngược lại là cô, cả ngày ở bên tai anh “lải nhải lẩm bẩm” muốn như thế này, muốn như thế kia, không thể như này, không thể như kia gì đó.

Anh hơi hơi nhíu mày lại suy nghĩ, nhưng vẫn không nói tiếng nào.

Trình Tố Nhã xem thái độ này của anh, vậy mà lại hiểu lầm là anh đang mất kiên nhẫn.

Bà càng yên tâm, chân thành nói: “Đúng rồi, còn có một việc, khả năng làm khó con một chút.

“Chính là Ninh Ninh tuổi còn nhỏ, hiện tại con bé đối với chuyện tình cảm còn rất ngây thơ, cũng chưa có đối tượng nào. Nhưng dù nó không có tâm tư này, lại rất khó chắc chắn sẽ không có ai thích con bé, thậm chí còn có suy nghĩ bất lương, chính là dạng như Kỷ Thành Quân.”

“Vậy mà cậu ta còn dám đến nhà lớn này làm ra hành động đó, thật là rất khó khiến người nhà yên tâm. Cho nên Đông Nguyên à, con ở bên con bé, dì còn phải nhờ con chịu phiền toái giúp dì quan sát một chút, đừng để cho con bé bị người ta lừa hay khi dễ.”

“Xem như là dì cầu xin con, mà tốt xấu gì hai đứa cũng ở cùng nhau ngần ấy năm, từ lúc mới đi học tới lúc ở Hàn gia, cũng coi như là bọn con đã từng ngày nhìn nhau lớn lên, mong con để ý con bé một chút."
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 187: Chương 187



Bà tiến vào Hàn gia Hàn Đông Nguyên mới sáu tuổi, mặc kệ anh bài xích người mẹ kế này như thế nào, thì bà cũng vẫn là mẹ kế của anh, sống cùng anh từ sáu tuổi đến bây giờ.

Bà không dám nói mình hiểu hết mười phần đối với tính cách và thủ đoạn của anh, nhưng ít nhất cũng được năm sáu phần.

Mặc kệ anh không kiên nhẫn như thế nào, nhưng chỉ cần anh đồng ý chiếu cố cháu gái mình, bà tin tưởng anh nhất định sẽ làm được.

Bất cứ tên con trai nào muốn ở dưới mắt anh, muốn giở trò lừa gạt hay đến khi dễ cháu gái bà, cũng tuyệt không dễ dàng hành sự.

Đông Nguyên khi ấy......

Lúc Kỷ Thành Quân có tâm tư xấu với Ninh Ninh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thì Đông Nguyên rõ ràng vẫn không có nhiều kiên nhẫn với cô.

Ngẫm lại mấy chuyện anh đã làm từ nhỏ đến lớn, nếu là nói có người nào miễn dịch đối với vẻ ngoài xinh đẹp của cháu gái mình, thì cũng chính là người con riêng này đây.

Lúc này Hàn Đông Nguyên đã có cảm giác say, theo thói quen nhiều năm, cùng với cảm xúc âm ỉ trong lòng, thiếu chút nữa liền thốt ra một câu “Tôi sẽ quản cô ấy”.

Chính là rốt cuộc cũng kịp nhịn lại, nói: “Xem tình huống"

Trình Tố Nhã mỉm cười.

Bà không ngại thái độ này của anh một chút nào.

Ở cùng nhau đã mười mấy năm, nếu để ý như vậy thì đã tức c.h.ế.t từ sớm rồi.

Mà ngược lại, anh không kiên nhẫn, nhưng vẫn nói ra câu “Xem tình huống”, đó chính là đã đồng ý.

Nếu không thì theo tính tình của anh, đã sớm trực tiếp đứng lên chạy lấy người.

Bà gật gật đầu, cười nói: “Vậy dì liền cảm ơn con trước, hôm nay con đi lại nhiều cũng đã mệt rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi"

Chờ bà trở về phòng, Hàn Kỳ Sơn hỏi bà xem con trai mình có đáp ứng bà không.

Trình Tố Nhã liền cười nói: “Thằng bé đồng ý. Lại nói tiếp anh lúc nào cũng nói tính tình Đông Nguyên kém, thật ra từ sau khi đi công tác thì nó cũng đã ổn trọng hơn nhiều rồi. Không chỉ có năng lực xuất chúng, còn dám đảm đương. Nếu không do anh cùng em nói câu nhờ thằng bé chiếu cố Ninh Ninh, thế chẳng lẽ khi Ninh Ninh xuống nông thôn thì Đông Nguyên sẽ chủ động nói ra, tự mình báo danh làm anh trai tốt sao? Anh xem nó ở vùng núi sâu rừng già kia, cũng có lăn lộn mở ra được một cái nhà máy, thật là không đơn giản"

Xác định con riêng cùng cháu gái mình, hai đứa đều không có tâm ý đối với đối phương, Trình Tổ Nhã liền không tiếc nói ra lời hay ý đẹp cho Đông Nguyên.

Hàn Kỳ Sơn gật đầu, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều.

Đối với tính tình của thằng con trai này, ông chính là luôn luôn tức giận, đến mức hận không thể lấy đạn b.ắ.n vào cái đầu gỗ của nó.

Tửu lượng của Hàn Đông Nguyên rất tốt.

Nhưng mà đêm nay uống quá nhiều bia, đối với người uống rượu tốt như anh thì khi say sẽ càng thêm thanh tỉnh, nhưng lúc đi vào trong phòng nằm xuống thì vẫn có chút lảo đảo không rõ ràng.

Lúc anh nằm xuống trong đầu còn ở vang lên tiếng Trình Tố Nhã nói, “... dù con bé không có tâm tư này, lại rất khó chắc chắn sẽ không có ai thích con bé, thậm chí còn có suy nghĩ bất lương... Cho nên Đông Nguyên à, con ở bên con bé, đừng để cho con bé bị người ta lừa hay khi dễ."

Anh một bên thầm nghĩ, ai có thể lừa con bé kia đây, nó giống như tiểu yêu tinh...... Lúc nào cũng muốn ngồi lên đầu lên cổ mình.

Một bên khác lại cảm thấy cô gái này thực sự ngu ngốc......

Sau đó anh lại nghĩ đến lời Liêu Thịnh nói “Chờ tối rồi, chỉ cần lôi kéo tay nhỏ của cô ấy một chút, việc này liền thành công”........

Trong đầu lung tung rối loạn, mơ mơ màng màng cũng không biết là ngủ lúc nào. Anh giống như đang nhìn thấy cô tức giận bắt lấy tay mình, cúi đầu cắn xuống một cái.

Tay anh co rút một chút, dọc theo chỗ bị cô cắn kia, nổi lên một trận ngứa cùng đau nhức từ da thịt truyền tới trong xương cốt, sau đó dọc theo xương cốt truyền tới toàn bộ cánh tay, toàn bộ thân thể, thậm chí còn cảm thấy chỗ nào đó đang trướng đến nỗi phát đau.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 188: Chương 188



Hàn Đông Nguyên cả đêm đều mơ thấy vô số giấc mộng lộn xộn, khiến giấc ngủ cũng rối loạn không yên.

Tuy nhiên anh vẫn thức dậy đúng giờ theo thói quen.

Tỉnh dậy rồi vẫn còn có chút chưa kịp hồi phục.

Quần áo bị bẩn, vẫn may là thời gian còn sớm, anh thay đồ lót ra, lại mặc quần áo mới vào rồi đi sang nhà vệ sinh giặt đồ, sau đó mang phơi rồi ra ngoài chạy bộ.

Sắc trời vừa chuyển sang màu trắng bạc, những cơn gió đầu xuân nhẹ nhàng thổi qua khiến con người ta dần dần trở nên tỉnh táo.

Sau khi chạy xong mười vòng, bầu trời đã sáng hẳn ra, anh về nhà tắm rửa, lúc xuống lầu thì thấy trong nhà đã tràn ngập tiếng cười nói, cực kỳ náo nhiệt.

Bố anh đã đi đến công xưởng.

Cả đại gia đình quây quần ăn sáng bên bàn ăn.

Bà nội Hàn đang vừa ăn cháo vừa trò chuyện với Trình Tố Nhã ngồi bên cạnh mình.

Chị dâu cả Đổng Nguyệt Trân đang đút cho Tiểu Vũ ăn trứng luộc, Tiểu Vũ không thích ăn lòng đỏ trứng, cô ấy liền nói với cậu bé: “Con có biết trân trọng thức ăn không? Con có biết mấy đứa nhỏ ở gia đình khác có thể đánh nhau chỉ vì giành giật một quả trứng luộc không?"

Mọi người trên bàn ăn đều đồng tình với câu nói này.

Bà nội Hàn quay đầu lại cười nói: “Còn không phải sao, lúc đó nhà chúng ta nuôi được mấy con gà, nhưng khi chúng nó đẻ trứng ra rồi cũng không nỡ ăn, mang tất cả giấu trong một cái sọt có lót rơm rồi cất vào một nơi thật sâu trong tủ đồ, sau đó khóa lại, chỉ thỉnh thoảng mới nỡ mang ra một cái, rắc lên trên một ít nấm cắt nhỏ rồi chưng lên, bỏ thêm một muỗng xì dầu, lại nhỏ lên một giọt dầu mè, thực sự thơm đến mức làm người ta thèm đến rơi mất lưỡi ra ngoài.”

Nói đến đây, bà lại nhìn về phía cháu trai cả Hàn Đông Chí và hỏi: “Có đúng không anh cả, cháu còn nhớ chuyện xảy ra lúc đó không?"

Trong số các cháu trai cháu gái, Hàn Đông Chí là lớn tuổi nhất, lúc rời núi anh ấy đã được tám tuổi rồi.

Cũng được xem là đứa trẻ có một nửa thời gian lớn lên ở vùng núi.

Hàn Đông Chí vốn là đang sa sầm mặt vì con trai làm ầm ĩ, nghe được lời nói của bà nội liền dịu lại, trên mặt lộ ra vẻ hồi tưởng, mỉm cười nói với bà: “Nhớ ạ, mẹ của cháu..."

Nói xong câu này anh ấy đột nhiên ngừng lại, nụ cười nhanh chóng biến mất nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ bình tĩnh, tiếp tục nói: “Lúc đó gia đình ta rất khó khăn, trứng gà đều phải giữ lại để bán lấy tiền, chỉ khi nào ốm đau mới có thể ăn được một quả trứng chưng, khi còn nhỏ cháu không hiểu chuyện, thậm chí còn tự làm mình bị ốm chỉ để ăn được một miếng trứng chưng"

Không hề quan tâm đến việc điều đó sẽ khiến cho mẹ lo lắng và đau lòng như thế nào.

Nói xong câu này, đôi mắt anh ấy hạ xuống.

Bà nội Hàn nghe thấy những lời anh ấy nói liền thở dài một hơi, nhưng bà rất nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, mỉm cười nói: “Lúc đó cháu cũng chỉ mới có ba bốn tuổi thôi, cũng bằng tuổi Tiểu Vũ hiện tại, Nhất Mai vẫn còn chưa sinh ra đời, sau đó cháu lớn hơn một tý, khi Nhất Mai được sinh ra, cháu lúc ấy chẳng qua cũng chỉ mới mấy tuổi đầu, có cái gì ngon cũng vội vàng mang về cho em gái, rõ ràng bản thân cũng rất thèm ăn, nhưng cũng chỉ giương mắt tha thiết nhìn thôi"

“Bà nội, bà lại kể những chuyện đã qua đó làm gì?"

Hàn Nhất Mai vốn đang ăn bánh bột ngô, nghe đến đó không chịu nổi nữa liền ngắt lời.

Bà nội Hàn nhìn thấy dáng vẻ cô ấy như vậy liền lắc lắc đầu, nhưng cũng không tiếp tục nói nữa mà quay sang hỏi Trình Ninh: “Ninh Ninh, bây giờ các cháu đang ở trong thôn, cháu thấy cuộc sống của dân làng đã tốt hơn trước đây chút nào chưa?"

Vân Mộng Hạ Vũ

“Tốt hơn rồi ạ!"

Thực ra là không, nhưng Trình Ninh vẫn muốn an ủi bà nội Hàn bằng những lời tốt đẹp.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 189: Chương 189



Hơn nữa cô tin rằng, cuộc sống của mọi người rất nhanh sẽ ngày càng tốt hơn. Cô kể: “Mọi người ai cũng có cơm ăn, thỉnh thoảng còn có thể ăn chút bánh trứng, có lúc bọn trẻ con lên núi đào trứng chim tìm nấm, còn có thể kiếm được một bữa ăn ngon lành, mỗi ngày trôi qua đều rất thú vị và vui vẻ, hơn nữa chúng cháu cũng đang xây dựng công xưởng, cuộc sống của dân làng sau này nhất định sẽ ngày càng tốt hơn, đại đội cũng dự định xây trường tiểu học, mấy đứa trẻ cũng không cần phải vượt qua mười mấy dặm đường núi để đi học nữa.

“Chao ôi, vậy thì tốt quá!"

Bà nội Hàn cười híp mắt nói: “Các cháu thật sự đã làm được một điều rất có ý nghĩa nha.”

Nói rồi bà ngước mắt lên nhìn Hàn Đông Nguyên đang từ trên lầu đi xuống, dùng tay ra hiệu với anh, để anh ngồi xuống bên cạnh Trình Ninh, sau đó tiếp tục nói chuyện với Trình Ninh: “Mấy đứa không biết đâu, chú của mấy đứa ấy à, nhìn thì có vẻ nghiêm túc, thái độ cũng không để lộ ra ngoài, nhưng nghe nói các cháu vào trong núi xây dựng công xưởng, đồ đạc làm ra vừa tốt lại có thể bán lấy tiền, dân làng còn học được nghề, sau này có thể ăn uống no đủ, trong lòng nó không biết vui đến thế nào rồi, còn cảm thấy tự hào thay các cháu nữa.”

Trình Ninh gắp lấy một khúc bánh quẩy vàng giòn nhúng vào chén cháo nóng hôi hổi, dùng đũa gắp lên cắn một miếng, vừa xốp vừa giòn lại còn không bị béo ngậy, ngon đến ch** n**c miếng.

Cô cắn một miếng, sau đó nhìn sang Hàn Đông Nguyên vừa đi tới ngồi cạnh mình, mắt liếc qua liền nhìn thấy trên mặt Hàn Đông Nguyên lộ ra dáng vẻ như thể ai nợ mình mấy trăm tệ chưa trả, cô liền cười híp mắt nói với bà nội Hàn: “Chủ yếu là do anh Ba quá lợi hại ạ, tất cả đều do anh ba tự mình lo liệu, cháu chỉ giúp anh ấy một số việc tay chân lặt vặt thôi, bà nội, trước mặt của chú, bà có khen anh ấy như thế nào cũng không quá đáng đâu ạ."

Hàn Đông Nguyên sáng sớm sau khi chạy bộ và tắm rửa xong, tâm trạng nóng nảy cũng đã giảm đi một chút.

Nhưng cô gái này lại không để anh yên ổn một giây một phút nào.

Anh xé một miếng bánh bột ngô, không thèm nhìn cô và nói: “Tám giờ ra khỏi cửa, cô vẫn còn mười lăm phút nữa"

Bà nội Hàn không vừa mắt bộ dạng này của anh, liền cằn nhằn: “Không phải chỉ là đến công xưởng của người khác thôi sao, hơn nữa chúng ta cũng không hẹn trước, đến sớm hay muộn thì có gì khác nhau, Ninh Ninh không dễ dàng gì mới có thể trở về một lần, cháu đến một bữa cơm còn không để cho con bé ăn đàng hoàng, cháu là Hoàng Thế Nhân hả?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Hàn Đông Nguyên mắt điếc tai ngơ, không thèm để ý.

Anh ăn uống rất gọn gàng, trông không có vẻ gì là nhanh nhưng đồ ăn cứ như có gió cuốn, rất nhanh liền bị anh ăn sạch, ăn xong liền lau tay rồi đứng dậy, thu dọn bát đĩa xong xuôi rồi đứng ở cửa chờ Trình Ninh.

Bà nội Han tức giận đến mức mắng anh là "đồ cứng đầu", nhưng Trình Tố Nhã lại mỉm cười nói: “Trong công việc thì phải có tác phong làm việc, nên làm như vậy.”

Sau đó, bà còn thúc giục Trình Ninh nhanh lên kẻo muộn.

Cứ như vậy, Trình Ninh theo lời thúc giục của bà mà cùng Hàn Đông Nguyên ra ngoài.

Liêu Thịnh đã sớm đứng đợi ở ngoài cửa rồi.

Trình Ninh hỏi: “Sao anh không vào trong mà đợi?"

“Không phải chúng ta đã hẹn trước rồi sao?"

Liêu Thịnh gãi đầu cười nói: “Cũng gần đến lúc mọi người ra ngoài rồi nên anh không vào nữa, đỡ phải vào chào hỏi một lúc lãng phí thời gian, lại bị anh Nguyên mắng"

Hàn Đông Nguyên thực sự là một người vô lý.

Nhưng kỳ thực Liêu Thịnh còn có một nguyên nhân quan trọng hơn, đó là từ khi anh ấy biết mẹ ruột của mình có ý định muốn Trình Ninh làm con dâu, hơn nữa bà đã bày tỏ ý muốn này với nhà họ Hàn, đặc biệt là trước mặt dì Trình, mỗi lần Liêu Thịnh đi đến trước cửa nhà họ Hàn đều run cầm cập, làm sao dám bước chân vào nhà họ Hàn nữa.
 
Back
Top Bottom