Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh

Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 170: Chương 170



Nhưng đúng là trừ xương mũi suýt gãy, miệng vết thương trông hơi dọa người thì dưỡng bệnh tầm hai tháng là khỏi hẳn rồi.

Trình Ninh lặp lại những gì mình với nói bà nội Hàn một lần nữa.

Trình Tố Nhã cũng không tin là Trình Ninh đá Kỷ Thành Quân.

Nhưng nếu Kỷ Thành Quân sai, Hàn Đông Nguyên cũng vì cháu gái mới đánh Kỷ Thành Quân, thế thì cháu gái nói như vậy quả thật là hợp lý nhất rồi.

Bà an ủi Trình Ninh nói không sao hết, bảo cô nói với bà nội một tiếng, bà sẽ về ngay rồi cúp điện thoại.

Trình Ninh cuối cùng cũng buông tảng đá lớn trong lòng xuống.

Cô vẫn phớt lờ Hàn Đông Nguyên, lập tức vào phòng bà nội Hàn. Bà nội Hàn còn ngủ nên cô không đánh thức bà mà ra khỏi phòng, nhắc A Hương chờ bà nội tỉnh thì phải nói cho bà biết thương thế của Kỷ Thành Quân không có gì nghiêm trọng.

Lúc này Hàn Đông Nguyên đã không còn ở phòng khách.

Cô giận anh, nhưng lúc này vấn đề đã được giải quyết, cả người cô thả lỏng, ngồi trên ghế sô pha một lát, nghĩ đến chuyện Hàn Đông Nguyên đánh Kỷ Thành Quân cũng vì mình.

Nói thật, ngay cả chính cô cũng rất muốn đập Kỷ Thành Quân một trận ra trò.

Kiếp trước đã muốn làm thế rồi.

Nghĩ đến đây cô thở dài, cô hơi do dự nhưng vẫn lên lâu.

Cửa đóng chặt, cô đẩy cửa vào thì thấy Hàn Đông Nguyên nằm trên giường, mắt nhìn trời hoa, không biết đang nghĩ cái gì.

Cô đi qua, ngồi bên giường anh, im lặng một lúc rồi hô một tiếng: “Anh ba."

Hàn Đông Nguyên không để ý tới cô.

Cơn giận trong cô vốn đã vơi bớt đi một tí, nhưng thấy dáng vẻ cứng đầu cứng cổ này của anh thì lại bùng lên, duỗi tay đánh lên đùi anh. Hàn Đông Nguyên bật dậy, mặt mũi phừng phừng nói với cô: “Lá gan của cô bây giờ phì ra rồi hả."

Trợn anh, mắng anh, đánh anh, rồi cắn anh.

Chiều quá sinh hư!

Trình Ninh không quan tâm đến câu nói của anh, chỉ nhìn thẳng vào anh, nói: “Sau này anh đừng đánh người."

Hàn Đông Nguyên:… Đến nỗi thế ư?

Anh tức giận nói: “Tôi biết gã không c.h.ế.t được.”

“Sao anh biết gã không c.h.ế.t được?" Trình Ninh hỏi anh.

Hàn Đông Nguyên: "???"

Cô đang đùa với anh đấy à?

Nhưng đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn anh với một vẻ vô cùng nghiêm túc.

Trong con người long lanh ánh nước còn phản chiếu bóng hình của anh.

Hàn Đông Nguyên chỉ cảm thấy trong lòng lại như bị đập một cái, hơi chật vật dời tầm mắt sang chỗ khác, tay nắm thành quyền, mắt nhắm chặt, vậy mà vẫn giải thích hai câu, nói: “Tôi từng đánh nhiều người như vậy, sao không biết liệu mà tính được? Chỉ chảy tí m.á.u mũi, nhìn thì nghiêm trọng thôi"

Nhưng vẫn chưa gây ra chuyện gì to như lần này, vừa gọi người vừa gọi xe đưa nạn nhân đi bệnh viện.

Từng đánh nhiều người như vậy?

Anh còn có mặt mũi nói ra cơ à.

Còn chỉ chảy tí m.á.u mũi, chảy tí m.á.u mũi mà phải nằm viện hai tháng 4?

Vân Mộng Hạ Vũ

"Quân tử không đứng nơi đầu sóng ngọn gió."

Trình Ninh hít sâu một hơi để mình không nổi đóa với anh, nổi giận với con người có cái đầu như cục đá hoa cương trước mặt cũng bằng không.

Cô nhìn anh, mặt mũi nghiêm nghị, dùng giọng điệu chân thành và nghiêm khắc nói với anh: “Anh đánh gã, đánh đến mức đầu gã đầy máu, thương tích đầy mình, anh nói anh có chừng mực, những vết thương kia sẽ không đẩy gã vào chỗ chết, nhưng đó chỉ đối người bình thường mà thôi, làm sao anh biết bản thân gã không có bệnh kín? Nếu bởi vì anh đánh gã, khiến bệnh kín trong người gã phát tác, c.h.ế.t ngay trong đêm, hoặc vài ngày sau khi anh đánh gã, có kẻ thù đến gϊếŧ c.h.ế.t gã, hay thậm chí là gã c.h.ế.t vì ngoài ý muốn, nhỡ cái c.h.ế.t kia của gã bị cài c*m v** người anh, muốn anh chịu trách nhiệm thì sao? Anh chịu bằng cách nào? Ngồi tù à?"
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 171: Chương 171



Hàn Đông Nguyên: "..."

Đây là rốt cuộc là kiểu tư duy ở vũ trụ nào vậy?

Theo cách nói này thì ăn cũng có thể nghẹn c.h.ế.t à?

"Cho nên, cô gấp gáp đưa gã vài viện như vậy là do sợ gã c.h.ế.t ư? Chết rồi sẽ liên lụy đến chúng ta?"

Hàn Đông Nguyên hơi khó tin nhìn cô.

"Đương nhiên"

Trình Ninh gật đầu cái rụp.

"Không phải là vì lo lắng cho gã?"

Hắn không ngừng cố gắng hỏi cô.

“Đương nhiên”.

Cô nhìn vẻ mặt kỳ lạ của anh, không hiểu mô tê gì, cơn tức xông lên não: “Em lo cho gã làm cái quái gì? Gã có là ai của em đâu, vẽ chuyện à?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Nói xong nghĩ đến sự đáng ghét của Kỷ Thành Quân từ kiếp trước đến tận kiếp này, không khỏi tức giận bổ sung thêm: “Em cũng ước được đập gã lắm chứ, kỳ thật chỉ cần gã không c.h.ế.t thì với dáng vẻ đó của gã em cũng thấy trừng phạt đúng tội! Nhưng ai biết gã có nằm c.h.ế.t cứng ở đấy hay không, vẫn nên đưa đến bệnh viện cho an toàn. Chỉ khi bệnh viện giám định thương tật, sau này gã có xảy ra chuyện gì thì mới không liên lụy tới chúng ta ”

Hàn Đông Nguyên:…….

Mới đầu toàn thân anh nóng nảy bất an, không biết đang bực chuyện gì. Lúc này như bị người chọc thủng, cảm thấy không hiểu ra sao.

Đâu ai biết đầu óc thần kỳ của cô nghĩ thế nào?

Trí óc của con gái đúng là phát triển theo một cách vô cùng khác biệt.

Dù sao anh cũng chưa từng gần gũi với đứa con gái nào trước đó.

Anh lại nằm xuống giường, nhắm mắt nói: “Được, tôi biết rồi, cô ra ngoài đi."

Trình Ninh nghi hoặc nhìn anh.

Anh biết thật à?

"Biết là có ý gì?"

Cô kiên trì hỏi: "Hứa với em sau này không đánh nhau được không?"

Hàn Đông Nguyên từ từ nhắm hai mắt lại, mặc kệ Cô.

"Này!"

Trình Ninh tức giận nhìn dáng vẻ này của anh, không kiềm được thò tay đánh anh.

Hàn Đông Nguyên rốt cuộc chịu không nổi mà ngồi dậy, tức giận nói: "Cô quen thói đánh tôi rồi hả?"

Nói xong thì vươn tay ra nói: “Còn cắn nữa, thói xấu học đâu đấy, cô tuổi chó chắc?"

Trình Ninh cúi đầu nhìn tay anh, trên dưới kẽ ngón tay là hai hàng dấu răng đo đỏ, đều bị cắn rách da rồi.

Lúc ấy cô cực kỳ tức giận nên cắn rất mạnh.

Nhìn thấy dấu răng kia thì lập tức hoảng sợ: “ôi chao” một tiếng rồi nói: “Có thuốc nước không? Để em thoa cho anh chút thuốc nước."

Hàn Đông Nguyên thu tay lại, nằm xuống rồi: "Không cần"

Trình Ninh nhìn dáng vẻ này của anh thì vừa tức giận vừa đau lòng, giọng nói cũng dịu dàng hơn: “Sau này anh đừng đánh nhau."

Thật là bị cô làm cho đau đầu.

"Đang yên đang lành mắc gì tôi đi đánh nhau? Cô coi tôi là tên ưa bạo lực à?"

"Gặp chuyện cũng không được đánh nhau, không giải quyết vấn đề bằng trí óc được hả? Một hai phải thượng cẳng chân hạ cẳng tay mới được?"

Hàn Đông Nguyên: "???"

Anh nhẫn nại đến mức đau cả tay cả đầu, qua hồi lâu mới thốt ra một câu: "Ra ngoài đi!"

"Anh nói anh có đồng ý không"

Anh kiên quyết kéo chăn trùm kín mít.

Trình Ninh: "..."

Đáng ghét!

Cô bực bội đứng lên, trừng mắt nhìn anh hồi lâu rồi thật sự nhịn không được quan sát xung quanh, vơ lấy áo khoác trên cái ghế bên cạnh ném lên đầu anh rồi mới xoay người hậm hực đi ra ngoài.

Hàn Đông Nguyên: "???"

Anh lôi áo khoác trùm trên đầu ra, cảm giác mình sắp chịu hết nổi rồi.

Bệnh viện.

Trình Tố Nhã cúp điện thoại, đứng đó một lát rồi vào phòng bệnh.

Kỷ Thành Quân nằm trên giường bệnh.

Kỷ Thành Quân thấy Trình Tố Nhã thì toan ngồi dậy, gọi một tiếng: “Dì Trình"

Trình Tố Nhã cười ngăn anh ta lại, nói: “Con ngã bị thương, không cần đứng dậy.

Kỷ Thành Quân sửng sốt.

Từ đầu đến cuối anh ta rất tỉnh táo, đương nhiên nghe thấy Trình Ninh cáo trạng trước nói cô đá anh ta, anh ta bước hụt thang lầu nên mới té dập mặt.

Anh ta đen mặt, nói "Dì Trình, con không ngã, thương tích của con là do Hàn Đông Nguyên đánh"
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 172: Chương 172



Nhớ đến sự thay đổi nghiêng trời lệch đất của Trình Ninh, cảnh tượng cô ủng hộ Hàn Đông Nguyên và dáng vẻ Hàn Đông Nguyên đột ngột xuất hiện với tư thế bảo vệ Trình Ninh sau lưng. Một người đàn ông như anh ta còn có gì không hiểu nữa?

Đau đớn và hận thù trong lòng anh ta lúc này còn nhức nhối hơn cả cơn đau thể xác.

Nếu bây giờ Hàn Đông Nguyên ở quê, Trình Ninh ở thành phố, anh ta còn có thể tranh thủ.

Nhưng Trình Ninh theo Hàn Đông Nguyên xuống quê, với tính tình tàn bạo của Hàn Đông Nguyên, anh ta làm gì còn hy vọng nào.

Anh ta cắn răng, cơn tức trào ngược lên não, bất chấp mọi giá: “Dì Trình, con và Ninh Ninh vốn đang nói chuyện cho rõ ràng, Hàn Đông Nguyên đột ngột xuất hiện, không để ý tới sự ngăn cản của Ninh Ninh, một hai lao vào con đòi đánh nhau, miệng toàn lời th* t*c. Nói gì mà Ninh Ninh là của cậu ta. Dì Trình, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Con nhớ Ninh Ninh từ nhỏ đã vừa sợ vừa ghét cậu ta, vì sao đột nhiên lại xuống quê với cậu ta. Có phải là Hàn Đông Nguyên đã làm gì đó không?"

Sắc mặt Trình Tố Nhã thoáng chốc thay đổi.

Kỷ Thành Quân âm thầm vui sướng.

Dựa vào mối quan hệ kéo dài mấy chục năm của hai nhà, anh ta đương nhiên hiểu rõ sự xa cách giữa Trình Tố Nhã và chị em nhà họ Hàn.

Ba anh chị em nhà họ Hàn kia mấy năm nay thì thôi không nhắc, nhưng vài năm về trước không ít lần tỏ thái độ với Trình Tố Nhã, chèn ép bằng lời nói càng là chuyện thường ngày.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tuy ngoài mặt Trình Tố Nhã không ý kiến gì, nhưng trong lòng thật ra trước giờ đều không thích Hàn Đông Nguyên.

Anh ta tiếp tục nói: "Dì Trình, Ninh Ninh từ nhỏ đã rất ngoan, sợ gây thêm phiền phức cho dì, cho dù Hàn Nhất Mai Hàn Đông Nguyên bắt nạt cô ấy thế nào, cô ấy đều im lặng chịu đựng. Nhưng lần này có phải là Hàn Đông Nguyên đã làm gì khiến cô ấy thầm sợ hãi trong lòng, hoặc là cam chịu, không muốn nói với dì?"

Sắc mặt của Trình Tố Nhã càng ngày càng lạnh.

Có điều, lúc này Kỷ Thành Quân ngược lại đoán sai tâm tình của Trình Tố Nhã.

Quan hệ giữa bà và con trai con gái riêng xa cách là thật, nhưng cũng không phải là loại dễ bị người ngoài tùy ý kích động.

Huống chi những lời này trông thì hợp lý nhưng câu nào cũng có chỗ phi logic.

Hơn nữa, Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên có làm sao thì đều là chuyện của nhà họ Hàn.

Liên quan gì đến Kỷ Thành Quân?

Còn không phải do cậu ta bôi nhọ danh dự của cháu gái mình ư!

“Kỷ Thành Quân”. Bà nhìn anh ta, nói bằng giọng lạnh tanh: “Dưới tình thế cấp bách, Ninh Ninh vì tự vệ mới đẩy con, khiến con ngã bị thương, con cứ phải dùng ngôn luận ác độc đối với một cô gái như thế để chửi bới hãm hại nó sao? Bảy tám tháng trước Hàn Đông Nguyên đã xuống quê rồi, hơn nửa năm trước cũng vùi mình ở quê, nó có thể làm gì với Ninh Ninh?! Vì sao Ninh Ninh phải xuống nông thôn, dì là người rõ ràng nhất, mấy tháng nay con chưa từng gặp mặt nó đúng không? Thế thì con biết cái gì? Cũng chỉ vì nó từ chối con, con liền nảy sinh ác ý, không tiếc đặt điều bội nhọ hãm hại nó?"

Lúc này đổi thành Kỷ Thành Quân thay đổi sắc mặt.

"Dì Trình!"

Anh ta muốn phủ nhận.

Nhưng Trình Tố Nhã vốn không cho anh ta cơ hội được nói, trực tiếp ngắt lời anh ta: "Con bị thương, rõ ràng là con nói năng không phải phép với Ninh Ninh, còn động tay động chân, Ninh Ninh vì tự vệ mới ra tay đẩy con! Việc này tất cả mọi người đều tận mắt nhìn thấy, dì nghe nói ba con vẫn đang trong quá trình tìm một suất đề cử vào đại học cho con đúng không? Đang thời điểm mấu chốt như bây giờ, chẳng lẽ con muốn làm lớn chuyện, muốn đội cái tội lưu manh trên đầu ư?!"

Kỷ Thành Quân ngẩn ngơ, m.á.u trong người lập tức dồn l*n đ*nh đầu.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 173: Chương 173



Vừa sợ vừa tức lại vừa vội, duỗi tay như muốn bắt cái gì, nhưng cơ thể đau nhức điếng người, cái gì cũng không bắt được.

Trình Tố Nhã nhìn anh ta, thản nhiên nói: "Kỷ Thành Quân, con cũng là đứa mà dì nhìn từ bé đến lớn, dì hy vọng con có được một tương lai tươi sáng. Chuyện này tự con ngã xuống cầu thang, đối với ai cũng tốt, một khi làm lớn chuyện thì dù bên ngoài chỉ có tiếng gió đi chẳng nữa, hình tượng của con cũng có tì vết, suất đại học của con khó mà bảo toàn. Con là người thông minh, tự con nghĩ đi."

Kỷ Thành Quân thở hổn hển.

Trên người trên mặt thoắt nóng thoắt lạnh và cơn đau nhức khó nén.

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Trình Tố Nhã nói xong, không định để ý tới anh ta, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc này cửa lại “rầm” một tiếng mở ra, một người phụ nữ trung niên vội vàng đi vào. Đó là Lưu Mẫn Phân.

"Chuyện gì xảy ra? Tố Nhã, Thành Quân đang đi đường tại sao tự dưng lại ngã?"

Lưu Mẫn Phân vọt vào phòng bệnh, thấy con trai mình mặt quấn vải thưa thì cũng cảm thấy là lạ.

Ngã?

Còn có kiểu ngã ra mặt mũi bầm dập thế à?

Bà ta nhào qua, cầm lấy tay con trai mình, nói: “Thành Quân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Con bị thương thành như thế, sao mà tự ngã được? Là ai, ai đánh con ra như vậy? Con đừng lo, mẹ nhất định sẽ ra mặt cho con!"

Bà ta nói xong rồi quay đầu hỏi Trình Tố Nhã: "Tố Nhã, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thành Quân nó đi tìm Ninh Ninh, sao lại bị người ta đánh thành như vậy?"

Nói tới đây bà ta đột ngột nghĩ đến điều gì, hoài nghi nhìn Trình Tố Nhã chằm chằm, sau đó quay đầu hỏi Kỷ Thành Quân: "Hàn Đông Nguyên đánh nó, Hàn Đông Nguyên đánh nó đúng không?!"

Tính nết Hàn Đông Nguyên từ nhỏ đã khó ưa, thích đánh nhau, cả đại viện ai mà không biết?

Chưa nói tới người khác, Thành Quân nhà họ lúc đi học cũng rất hay bị anh đánh.

Nghĩ đến đây, đúng là thù mới hận cũ, mắt cũng long sòng sọc.

Kỷ Thành Quân run run môi, mắt nhìn Trình Tố Nhã.

Anh ta mới nãy còn tức giận khó nén, nhưng mẹ mình vừa xông tới quậy một trận như vậy, anh ta như thể rớt vào hầm băng, lạnh đến mức đau rét toàn thân. May là tốt xấu gì cũng bình tĩnh trở lại.

Trình Tố Nhã lại không thèm nhìn Kỷ Thành Quân, chỉ nhíu mày, sau đó lạnh lùng nói: "Mẫn Phân, bà đừng ăn nói bậy bạ. Đông Nguyên của chúng tôi tính tuy hơi cộc, nhưng chưa bao giờ vô duyên vô cớ đánh người. Sau khi lao đầu vào làm việc, lại càng ít khi gây hấn với người ta. Hơn nữa, nó tuân theo chính sách nhà nước, cố ý chuyển công tác xuống nông thôn, cùng nhau làm việc với trung nông và bần nông trong núi sâu rừng già, cùng nhau xây dựng nông thôn. Hôm qua mới về nhà một chuyến, trừ công việc ra thì đều làm tổ ở nhà, đang êm đẹp chạy đến đánh Thành Quân nhà bà làm gì? Đúng là ngồi yên trong nhà, tai hoạ ập đến! Bà nói đúng không?"

Lúc này bà mới nhìn Kỷ Thành Quân, ánh mắt đầy vẻ bức bách, nói: “Con nói xem có đúng không, Thành Quân? Nó tại sao phải ra tay đánh người?"

Đôi chị em trẻ tuổi này cuối cùng vẫn nảy sinh hiềm khích vì đứa nhỏ nhà mình.

Môi Kỷ Thành Quân run rẩy, cuối cùng khuất nhục nhắm chặt mắt, lời nói gần như rít ra từ kẽ răng: “Mẹ, không phải Hàn Đông Nguyên đánh, là do con sơ ý trượt chân ngã."

Lưu Mẫn Phân đương nhiên không tin.

Bà ta nhìn con trai mình rồi lại quay đầu nhìn Trình Tố Nhã.

Trình Tố Nhã mặt vô biểu tình, nói: "Thành Quân, con là đứa biết trái biết phải, tiền đồ về sau ắt sẽ thênh thang. Nhưng chuyện tình cảm lâu nay không thể ép uổng, chúc con sau này bay xa vạn dặm, lên thẳng mây xanh, cống hiến nhiều hơn cho xã hội"

Nói xong liền xoay người ra cửa.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 174: Chương 174



Sáng nay, Lưu Thịnh vừa về nhà liền lấy hai hộp dụng cụ nấu ăn và đồ ăn còn lại trong nhà rồi buộc chúng vào yên xe đạp. Anh ấy đạp như bay đến xưởng nội thất để đưa cho chủ nhiệm Trần.

Chủ nhiệm mời anh ấy ăn trưa nhưng anh ấy không ăn, dẫm mạnh lên bàn đạp, chào hỏi ông Diệp rồi phóng nhanh về nhà.

Về nhà vừa kịp giờ cơm, mới vào cửa đã ngửi được mùi đồ ăn thơm nức mũi.

Thầy Liêu là thợ nguội cấp sáu, thím Liêu làm việc tại căn tin. Ba đứa con nhà họ Liêu, anh cả Liêu cũng là thợ nguội cấp ba của xưởng máy móc, vợ anh cả Liêu và cô hai nhà họ Liêu cùng làm việc tại xưởng dệt, cô hai nhà họ Liêu cũng đã kết hôn, cả gia đình toàn là công nhân viên chức nên điều kiện sống coi như ổn định.

Liêu Thịnh trở về, hôm nay thím Liêu cố ý gói thịt kho tàu từ căn tin về.

Mới đầu cũng không biết anh ấy có về ăn cơm trưa không nên không hâm nóng, còn đặt trong tủ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thấy anh ấy chạy về nhà ăn cơm trưa thì vội vàng bưng bát thịt kho tàu trong tủ ra hâm nóng rồi múc ra đặt lên bàn.

Cô hai nhà họ Liêu tuy rằng đã kết hôn, nhưng vì xưởng dệt cách nhà mẹ đẻ gần, hơn nữa đồ ăn nhà mẹ đẻ chất lượng hơn nhà chồng nhiều, nên trưa nào cô ta cũng về nhà mẹ đẻ ăn cơm. Bây giờ nhìn thấy mẹ mình gói thịt kho tàu về giấu trong tủ bát, chờ em ba về tới nhà mới bưng ra thì cũng hơi bất mãn, nói: “Mẹ thiên vị quá rồi đó, tháng nào con cũng giao tiền ga tiền đồ ăn, mà một chén thịt kho tàu mẹ cũng giấu con, em ba về nhà mới bằng lòng bung ra."

Vừa nói vừa thò đũa kẹp một miếng lên ăn, nước sốt đẫm vị thịt, ngon đến mức ước gì được ngấu nghiến hết sạch nhưng lại không nỡ.

Cho dù mẹ mình làm việc tại căn tin thì cũng không dễ gì mà ăn được thịt kho tàu.

Bình thường nhiều nhất là múc được tí nước canh, nấu được một nồi miến.

Tuy rằng chỉ vậy thôi cũng là ngon hết sẩy.

Thím Liêu trừng mắt nhìn cô ta một cái, tức giận nói: "Tiền ga tiền ăn? 5 đồng một tháng mà mày cũng không biết xấu hổ đem ra khoe. Mày có biết đến tiệm cơm của doanh nghiệp nhà nước mua một dĩa thịt kho tàu này tốn bao nhiêu không? Em trai mày xuống nông thôn, một năm hiếm lắm mới về một lần, chuyến này được về, mẹ bưng thịt kho tàu cho nó ăn mày cũng nói mẹ bất công, bình thường bộ mày bê đi ít đồ trong nhà lắm hả? Còn nữa, mày nghĩ đi cũng phải nghĩ lại chứ, tại sao em mày phải xuống nông thôn?"

Nói tới đây thím Liêu lại tức.

Cô hai nhà họ Liêu nghe mẹ mình lỗi chuyện này ra thì thái độ lập tức mềm nhũn, kẹp một miếng thịt kho tàu cho Liêu Thịnh, nói: "Thịnh Tử, chị hai đùa với em thôi, em ăn đi. Đúng rồi, hơn nửa năm rồi em gặp cháu ngoại trai của em đó. Bây giờ nó biết đi rồi, còn bập bẹ được mấy từ nữa, ngày mai chị bế nó sang đây chơi với em"

Liêu Thịnh và hai miếng cơm với nước thịt, nói: “Được ạ, chuyến này về gấp, mấy ngày nữa em làm ngựa gỗ cho nó"

Thật ra không phải là về gấp mà do anh ấy quên mất.

Cô hai nhà họ Liêu nghe vậy thì mắt sáng rỡ, nói: “Uầy, đúng đó, bây giờ tụi em mở xưởng sản xuất sản phẩm từ tre và gỗ, ngoài ngựa gỗ, em có thể làm thêm vài món khác cho nó, chén nhỏ thìa nhỏ nó có hết rồi. Nó cũng lớn rồi, em hãy làm cho nó cái xe nhỏ làm bằng gỗ, giường nữa... Lát nữa chị liệt kê danh sách ra cho em."

"À, đúng rồi, bộ dụng cụ nấu ăn hôm qua em cầm về đâu? Em nói xưởng có quy định nên chị không cần nhiều như vậy, em đưa chị bộ dụng cụ ăn dành cho trẻ em kia đi, cho cháu ngoại trai của em"

Hôm qua cô ta tìm Liêu Thịnh đòi bộ lớn, kết quả Liêu Thịnh nói không có, nếu muốn một bộ thì lấy giá quen biết là 9 đồng 8, cô ta tức đến sắp ngất.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 175: Chương 175



Hôm nay cô ta dứt khoát không đòi bộ lớn nữa, chỉ muốn bộ trẻ em mang về cho con, chẳng lẽ thằng em còn không cho?

Liêu Thịnh ăn thịt kho tàu, không thèm ngẩng đầu mà nói: “Đưa đến xưởng nội thất rồi, danh sách cái gì mà danh sách? Chị tưởng em rảnh lắm à? Ngày nào cũng đầu tắt mặt tối mà làm việc, chị lập danh sách xong rồi thì cứ theo đó mà đến cửa hàng bách hoá mua cho lẹ."

Cô hai nhà họ Liêu: “…"

Cô quay đầu nói với thím Liêu: "Mẹ nghe kìa, nó đang nói tiếng người hả? Chúng nó mở xưởng sản xuất đồ gỗ, xưởng của mình, thằng ba nhà họ Hàn còn làm xưởng trưởng, con bảo nó làm ít đồ thì sao? Không phải chỉ là nói vài câu với thợ thôi à?"

Thím Liêu thích con gái, trước đây bà ấy rất chiều đứa con gái duy nhất trong nhà này, nếu không thì làm gì có chuyện tính tình của hai đứa con trai đều rất tốt, riêng cô con gái này lại tệ như vậy.

Nhưng từ lần nhà chồng của con gái ầm ĩ đòi đưa con trai út của mình xuống nông thôn nhưng con gái lại không hề áy náy, ngược lại sau đó vì thái độ của mẹ chồng, em chồng đối với cô ta thay đổi 180 độ mà đắc ý vênh váo, điều này khiến bà ấy lạnh lòng.

Bà lạnh mặt, nói: "Hàn Đông Nguyên là xưởng trưởng chứ không phải Thịnh Tử là xưởng trưởng, cho dù Thịnh Tử là xưởng trưởng thì cũng không được chỉ tay năm ngón với thợ làm, mày ngược lại còn có tên trong bảng của xưởng dệt đấy, mẹ có thể liệt kê danh sách để mày lấy cái này bê cái kia trong xưởng về được không?"

Cô hai nhà họ Liêu méo mặt.

Nhưng cô ta chỉ giỏi ức hϊếp người nhà, thấy mẹ mình nổi bực thì cũng không dám lên tiếng nữa.

Thím Liêu mỉa con gái một trận rồi như chợt nhớ ra gì đó, hỏi con trai: “Thịnh Tử, xế chiều hôm nay con bận gì không?"

"Không, xưởng trưởng nói nghỉ một buổi chiều, mai lại chạy sang nơi khác"

Thím Liêu vui vẻ, nói: "Vậy Ninh Ninh cũng ở nhà? Thịnh Tử, hay là chiều nay con nghỉ một lát rồi đến nhà họ Hàn đi, tối nay gọi em gái Ninh Ninh của con đến ăn cơm? Mẹ sẽ nấu một bàn thật ngon.

Do dự một lát, cuối cùng không nói mời luôn Hàn Đông Nguyên sang.

Thật sự là ai trong đại viện cũng biết Hàn Đông Nguyên không thân với mẹ kế và em gái kế, thôi vẫn đừng gọi anh sang khiến bữa ăn lại không yên bình nổi.

"Làm gì?"

Liêu Thịnh không biết suy nghĩ của mẹ mình, nói: “Mẹ gọi Đông Nguyên cũng liền thôi, gọi Ninh Ninh làm gì? Nó khó khăn lắm mới được về nhà, mẹ còn sợ cô và bà nội của nó không cho nó ăn à? Thức ăn nhà nó chẳng lẽ lại không ngon bằng nhà mình?"

Thím Liêu vả cái bốp lên đầu anh ấy, mắng: “Thằng nhóc này sao cứ không tinh tế thế hả? Mẹ kêu mày gọi thì mày gọi đi!"

Liêu Thịnh đang ăn ngon lành, bị mẹ mình vỗ bôm bốp thì giật nảy, ráng nuốt miếng cơm xuống họng, uống ngụm nước rồi nói: “Mẹ nói thì cứ nói đi, đánh con làm gì, ngại con trai của mẹ sống dai quá à? Tinh tế với chả không tinh tế, mời Ninh Ninh ăn cơm thì có cái gì đặc biệt đâu?"

“Mẹ, nó là đầu gỗ, mẹ muốn gì cứ nói thẳng với nó, để tự nó hiểu thà nhét vào bụng đẻ lại may ra mới được.”

Liêu Thịnh trừng cô ta.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nói cái quỷ gì vậy hả?!

Cô hai nhà họ liêu lại cười, nói: “Ý mẹ là bảo em theo đuổi Ninh Ninh nhiệt tình vào, muốn em cướp cô bé về làm con dâu của bà đó"

Cô ta thấy rất ổn đấy chứ.

Cô ta cũng rất thích con bé Ninh Ninh kia, nói: “Chị thấy đây là chuyện tốt mà, lát nữa chị chuẩn bị cho em hai cái vé xem phim, em đi mới Ninh Ninh xem phim đi. Đương lúc cả rạp tối om om, em cầm lấy tay nhỏ của con bé, việc này không phải xong rồi sao."

Cô ta có một người bạn là nhân viên bán vé của rạp chiếu phim, cô ta có thể lấy được vé xem phim với giá khuyến mãi.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 176: Chương 176



Liêu Thịnh bị nghẹn dẫn đến sặc cơm, phát ra tiếng họ kinh thiên động địa, cơm trong miệng còn phun đầy mặt cô hai Liêu.

Cô hai Liêu bị phun khắp mặt, bắt đầu phát cáu.

Tệ nhất là anh ấy không chỉ phun vào mặt cô ta mà còn phun vào chén thịt kho tàu trước mặt.

Có để cho người khác ăn không đấy?!

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô ta lau mặt rồi bưng chén thịt kho tàu ra một bên, quát Liêu Thịnh: “Mày bị điên hả?"

Nổi khùng lên thật rồi.

Liêu Thịnh trở lại bình thường, liếc cô ta một cái rồi phớt lờ bà chị này, mắng một câu: “Chị mới điên ấy"

Trời đánh còn tránh bữa ăn mà.

Trình Tố Nhã trở về từ bệnh viện, bà nội Hàn đã tỉnh, đang nói chuyện với Trình Ninh ở phòng khách.

Bà vừa về, hai bà cháu đều nhìn bà.

Trình Tố Nhã thả lỏng mặt này, cười với hai người rồi đi qua ngồi xuống. Trình Ninh bưng nước cho bà, nói: “Cô có mệt không, nghỉ một lát đã, đều tại con."

Biểu cảm của Trình Tố Nhã càng dịu dàng hơn, nói: "Không mệt, không sao, hai bà cháu đừng lo lắng"

Rồi bà ngẩng đầu liếc mắt nhìn trên lầu, sau đó chăm chú nhìn Trình Ninh nói: “Đúng rồi, Đông Nguyên đâu? Đang nghỉ ngơi trên lầu à? Cái tính kia của nó sao có thể ở lì trong nhà được chứ."

Trình Ninh nghe cô hỏi đến Hàn Đông Nguyên thì bĩu môi nói: "Không biết, có lẽ là đi gặp bạn bè rồi."

Hàn Đông Nguyên tính cách táo bạo nhưng có rất nhiều bạn bè.

Sau 10 năm anh ngồi tù rồi ra tù, những người bạn đó vẫn giữ mối quan hệ rất tốt với anh, vài người trong số họ còn theo anh xuôi nam gây dựng sự nghiệp, trở thành nền tảng vững vàng trong bản đồ thương nghiệp khổng lồ sau này của anh.

Cô đáp lời, vẻ mặt rất ung dung, tất nhiên là không quá quan tâm đến hành tung của Hàn Đông Nguyên.

Cũng không quá để tâm đến cái tên Hàn Đông Nguyên này.

Nhưng có thể nhìn ra, cô không oán hận hay bất mãn gì anh.

Mà ngược lại trong giọng nói còn có vẻ thân thiết hơn trước đây.

Bây giờ họ cùng sống ở nông thôn, cùng nhau mở xưởng, tính tình của Hàn Đông Nguyên tệ thì tệ thật, nhưng cũng xem như chăm sóc cho cô.

Thân thiết hơn cũng là chuyện bình thường.

Trình Tố Nhã thở phào một hơi.

Cho dù lời nói của Kỷ Thành Quân tràn đầy lỗ hổng nhưng một khi chưa xác nhận thì lòng bà không yên ổn nổi.

Bây giờ thấy cháu gái không có gì lạ thường, mới xem như yên tâm một nửa.

Lúc này bà mới hỏi Trình Ninh: "Ninh Ninh, vết thương của Kỷ Thành Quân rốt cuộc là do đâu mà ra?"

Trước khi Trình Ninh kịp bĩu môi thì bà đã lên tiếng trước, thoáng trầm mặt nói: “Đừng viện lý do lý trấu để qua mặt cô. Cô nói cho con biết, cô đã chặn lời ra tiếng vào bên phía Kỷ Thành Quân và nhà họ Lưu rồi, ra ngoài cứ nói là tự nó ngã. Nhưng cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, con nhất định phải nói với bà nội và cô một tiếng mới được chứ, tính coi cô và bà nội như người ngoài mà lừa gạt ư?"

Trình Ninh cắn môi, thở dài, nói: "Chuyện này đúng là không trách anh ba được. Do Kỷ Thành Quân kia nói muốn kết hôn gì gì đó, con không thích anh ta nên dứt khoát từ chối, ai ngờ anh ta vậy mà động tay động chân với con ngay ở cửa nhà mình. Cô và bà biết tính của anh ba mà, cộc lắm, cho dù không thích con cũng không cho phép thằng đàn ông khác đυ.ng tới con nên anh ấy đ.ấ.m thẳng vào mặt Kỷ Thành Quân... là vậy đó."

Trình Tố Nhã & Hàn nãi nãi: “...”

Tuy đã sớm đoán được, nhưng nghe xong vẫn tức giận khó nén.

Lúc này trừ bản thân Trình Ninh, bà nội Hàn và cô Trình vậy mà đều vỗ bàn khen Hàn Đông Nguyên đánh hay lắm.

“Đấm mạnh tay vào."

Bà nội Hàn gõ quải trượng trút giận, mắng: “Đúng là nhìn không ra, bình thường trông thì mặt người dạ thú, không ngờ lại là cái thứ như này! Khốn nạn như thế đáng lẽ phải đánh cho thoi thóp mới đúng. Nếu ở quê chúng ta đã bị mỗi người cầm một gậy thọc c.h.ế.t rồi"

Trình Ninh: "..."
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 177: Chương 177



Cô không khỏi nhớ tới Hiểu Mỹ.

Bà cụ thật là dũng mãnh...

Nhớ lại bộ mặt của Kỷ Thành Quân và người nhà họ Kỷ kiếp trước rồi nghĩ đến dáng vẻ chật vật của Kỷ Thành Quân, trong lòng Trình Ninh thật ra cũng hả hê sung sướng.

Nhưng ngoài miệng thì vẫn phải ý tứ chút.

Cô ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nhưng đánh người vẫn là không nên. Bà nội, lát nữa anh ba về bà đừng nói với anh ấy như vậy, nếu không sau này anh ấy vừa gặp chuyện lại đánh bậy đánh bạ nữa thì nguy, lỡ xảy ra chuyện làm sao bây giờ... Mà nghĩ lại, con thấy tính tình anh ba dễ chịu hơn trước kia nhiều."

Cũng không phải dễ chịu hơn bao nhiêu.

Trước kia anh rất không kiên nhẫn với cô, bây giờ vẫn thế, nhưng thỉnh thoảng cũng coi như nhịn được.

Nếu là anh trước đây...

Trước đây, Trình Ninh suy nghĩ kỹ càng, dù sao cũng là chuyện của vài chục năm trước, rất nhiều việc đã trở nên mờ nhạt. Nhưng trong ấn tượng của mình, anh đối xử với cô đúng là rất hà khắc, hình như hai người chẳng mấy khi nói được vài câu đàng hoàng với nhau.

“Chuyện này đâu gọi là đánh bậy đánh bạ?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Bà nội Hàn không đồng ý, nói: "Ninh Ninh, nếu có người muốn quấy rối con thì phải đè nó ra đánh, đánh cho nó sợ, không dám tới làm phiền con nữa. Con nghĩ đi, nếu lúc đó đang ở bên ngoài, Đông Nguyên không xuất hiện, con còn gặp phải người như vậy thì nguy lắm!"

Trình Tố Nhã cũng nói: "Cũng do cô sơ sót, Ninh Ninh, sau này gặp gã đàn ông có ý đồ xấu với con, con đừng quá lịch sự. Con ở nông thôn, tối lửa tắt đèn đừng ra ngoài, cũng đừng đi lạc, có chuyện gì cứ tìm anh ba của con."

Đây cũng là nguyên nhân mà Trình Tố Nhã không muốn cháu gái xuống nông thôn.

Không phải sợ cô không chịu nổi cái bần cùng ở quê, mà chỉ sợ bề ngoài của cô quá thu hút, xảy ra chuyện.

May mà bản tính con riêng dù hơi hung hăng, bình thường rất hay tỏ thái độ coi khinh cháu gái, phớt lờ cô nhưng ở thời điểm quan trọng vẫn rất đáng tin.

Cho nên lúc này bà làm gì còn bực Hàn Đông Nguyên nữa?

"Con biết rồi"

Trình Ninh luôn nghe lời bà nội Hàn và cô, nói mấy câu trấn an hai người: “Cô và bà yên tâm đi, ngày nào con cũng ở rịt trong ký túc xá của thanh niên trí thức, không bước ra cửa, bây giờ mở xưởng cũng không cần đi làm luôn, có chuyện gì thì anh ba sẽ tự đi giải quyết hoặc gọi người theo hỗ trợ con."

“Hai người nhớ cuộc gọi mời thợ lần trước không, thật ra là có chú Hai Khánh trong đại đội cưỡi xe bò tiễn con. Vốn là không cần ai hỗ trợ hết, nhưng anh ba vẫn bảo anh Liêu Thịnh đi chung với con, nói là sợ trên đường xảy ra sự cố. Vậy nên bà nội, cô, hai người đừng quá lo lắng, hai người quên là con họ Tán Đả và quyền anh quân đội từ nhỏ à, người bình thường ai đọ nổi con chứ. Hôm nay cho dù anh ba không xuất hiện, Kỷ Thành Quân cũng có làm gì được con đâu..."

Thấy bà nội Hàn và cô vừa nghe đến Kỷ Thành Quân thì toan muốn nói gì, cô vội chen lời: “Hai người yên tâm, trải qua việc này, con sẽ cẩn thận hơn, ngày nào cũng tập Tán Đả và quyền anh quân đội, nhờ anh ba luyện chung với con, để không ai địch nổi con."

"Ai Yo, vậy thì tốt"

Bà nội Hàn cười, nói: "Đúng, bảo Đông Nguyên thường xuyên luyện chung với con. Tố Nhã, con đừng lo lắng quá, mẹ thấy chuyến này Đông Nguyên về tuy vẫn y kiểu mặt cau mày có như cũ, nhưng hành sự hình như ổn trọng thỏa đáng hơn nhiều, cũng biết quan tâm đến Ninh Ninh nữa"

Bà nội Hàn nói như vậy cũng mang ý đồ riêng.

Con dâu và ba đứa cháu trai cháu gái nhiều năm xa cách, quan hệ như người dưng, sao bà không biết chứ?
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 178: Chương 178



Gia đình hòa thuận vạn sự hưng, lúc này có thể thay cháu trai của mình nói vài lời hay, bà đương nhiên là cố gắng hết sức.

Trình Tố Nhã cười.

Trong nụ cười lại hơi mang nét lo lắng.

Bà nói ra điều trái với lương tâm: “Dù sao cũng lớn rồi, kỳ thực tính nết của Đông Nguyên hồi nhỏ không cần phải nói lại nữa, chỉ hơi bướng bỉnh một chút thôi, lớn lên thì tự nhiên sẽ trưởng thành hơn."

Vừa nói vừa liếc nhìn cháu gái.

Thấy cô không có vẻ gì là để tâm tới lời nói của mình thì bà càng yên tâm.

Đúng là thấp thỏm trong lòng.

Kỳ thật nếu không có chuyện của Kỷ Thành Quân, khiến bà nhận ra một vấn đề khác thì bây giờ bà cũng rất hài lòng với đứa con riêng này.

Nhất là chuyện mở xưởng, cháu gái xuống nông thôn không cần phải chịu khổ càng khiến bà thêm hài lòng.

Hài lòng thì hài lòng, nhưng nếu nó nảy sinh ý đồ khác với cháu gái mình, hoặc cháu gái có tình cảm gì với nó, vậy cấm tiệt.

Hàn Đông Nguyên lúc này được bà nội Hàn và cô Trình khen hành sự thận trọng, đáng tin cậy hơn nhiều nhưng tâm trạng của anh lại không tốt như vậy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cực kỳ buồn bực nhưng không biết nên giải quyết thế nào.

Liêu Thịnh gọi anh ra ngoài, hẹn một đám bạn chơi từ bé đến lớn trong đại viện đi ăn cơm.

Anh thấy bình thường nhưng tâm trạng của Liêu Thịnh lại rất tốt.

Dù sao lâu rồi anh ấy không về Bắc Thành.

Chuyến này không những ăn thịt kho tàu còn gặp cả đám bạn, sao mà không vui cho được?

Đang hứng nên không kiềm được cằn nhằn: “Anh Nguyên, anh nghe có buồn cười không này, mẹ em vậy mà có ý đồ với Ninh Ninh, muốn để Ninh Ninh làm vợ em. Chậc, họ gan ghê đó chứ."

Bước chân của Hàn Đông Nguyên khựng lại, lạnh lùng nhìn anh ấy chằm chằm, Liêu Thịnh sợ tới mức run b.ắ.n người.

Liêu Thịnh nhấc tay cho thấy sự trung thành của mình, nói: “Anh Nguyên, anh đừng nhìn em kiểu đó. Em chỉ một lòng tôn sùng và kính trọng Ninh Ninh, tuyệt đối không dám suy nghĩ bậy bạ."

Ai dám hả, cái miệng không ngán ai, trợn mắt nhìn người, như giống y như đúc Sát Thần trước mặt. Hơn nữa còn có Sát Thần này đứng canh cửa, anh ấy rốt cuộc phải tuyệt vọng đến đâu mới có suy nghĩ không an phận đó chứ?

Đẹp mấy cũng xin kiếu.

Hàn Đông Nguyên "hừ" một tiếng xoay người.

Sau đó, Liêu Thịnh lại tiếp tục nói: "Nhưng mà anh Nguyên, em không có ý với em gái Ninh Ninh đâu. Chịu đó, trông em ấy từ bé đến lớn, dù bây giờ em ấy có đẹp đến đâu, anh đã đứng đó thì tụi em không dám liếc mắt nhìn luôn ấy. Nhưng vẫn có người không biết đấy"

“Em nói anh biết, hôm nay chị gái em thế mà nói với em là sẽ cho em hai tấm vé xem phim, giục em mời Ninh Ninh đi xem, đến lúc cả rạp tắt đèn tối thui thì bảo em nắm lấy tay của em ấy, chuyện này coi như ổn thỏa rồi... Tuy Ninh Ninh nhất định không giống với chị em, nhưng cũng chưa chắc. Họ đều là phụ nữ, nên anh phải chú ý một chút, tuyệt đối đừng để thằng nhóc nào lòng mang ý đồ với em ấy... anh, sao vậy?"

Liêu Thịnh giờ mới nhận ra Hàn Đông Nguyên vậy mà đứng đực ở đó, không đi nữa.

Anh ấy nhìn anh, cả bộ mặt giăng kín mây đen luôn.

Ôi?

Sực nhớ lại những lời mình vừa nói...

Trời ạ.

Mấy ngày nay anh ấy sống quá yên bình rồi hả?

Bởi vì gần đây, ngày nào Trình Ninh cũng làm việc cùng họ, cười đùa vui vẻ, anh ấy vậy mà hoàn toàn quên mất những ngày ở Thành Bắc. Lúc ấy, anh Hàn ghét nhất là có ai nhắc tới Trình Ninh trước mặt anh ấy, cũng ghét người khác lôi cô ra nói ẩu nói tả, ai không muốn sống nữa, dám động đến cô chứ?

"Anh, em, em chỉ nhắc, nhắc anh thôi..."

Anh ấy lắp bắp nói.

Mặt Hàn Đông Nguyên càng đen xì xì, Liêu Thịnh nhanh chóng nghĩ xem mình đã nói sai điều gì khiến biểu tình của anh xấu đến vậy, nghĩ ra điều gì thì nói ngay: “Nắm tay các thứ, chiêu này làm sao có tác dụng với Ninh Ninh được? Cũng chỉ có chị hai ngốc của em mới thế thôi, cho dù Ninh Ninh bị người ta nắm tay mười lần..."
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 179: Chương 179



Hàn Đông Nguyên đá vào bắp chân của anh, Liêu Thịnh bị đau thì nhảy cẫng lên, hét to: "Anh đừng thượng cẳng chân hạ cẳng tay, ai làm thế cho được, có phải là em nói đâu, đều là chị hai em nói. Đâu phải là anh không biết chị ấy bị khùng đâu."

Mất một buổi trưa Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên mới tới tiệm cơm của doanh nghiệp nhà nước.

Cả đám bạn từ thời cởi truồng tắm mưa đã chờ ở đó.

Lúc đầu bếp bưng thức ăn lên còn thầm thì hỏi mãi: “Anh Nguyên, bạn gái của anh đâu? Chuyến này anh về đúng là bận thật đấy, trưa ở cùng bạn gái, tối thì tụ tập với cả đám bạn bè, không dẫn cô ấy đến chơi à?"

Nói xong liếc mắt nhìn thùng bia lớn trên bàn, cười nói: “Sợ uống rượu bị cằn nhằn hả?"

Thằng nhóc cậu cũng ngày bị người quản.

Vừa nghĩ đã thấy hả hể.

Cả đám bạn nghe thấy vậy thì không chỉ dựng lỗ tại lên, mà tóc cũng dựng ngược.

Bạn gái?

Bạn gái của anh Nguyên?

Tóc dựng lên, vài ánh mắt cũng đều như ra đa b.ắ.n về phía Hàn Đông Nguyên.

Vân Mộng Hạ Vũ

Không chỉ mấy đứa bạn mà chính Liêu Thịnh cũng không phản ứng kịp, khϊếp sợ nhìn Hàn Đông Nguyên.

Cái gì? Bạn gái của anh Nguyên? Sao anh ấy không biết tí gì vậy?

Hàn Đông Nguyên bị nhiều người vây nhưng cũng không lúng túng, vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ, gợi đòn đó.

Anh với tay lấy cái thùng lớn, đổ một cốc bia to, không ngẩng đầu nói: "Ở nhà"

Anh uống một hớp, hơi đắng hơi chát còn hơi ngọt, nuốt xuống rồi ngẩng đầu nhìn một vòng. Đầu bếp đi rồi, cả đám bạn từ bé còn mở to hai mắt không biết bị sang chấn tâm lý hay uống nhầm thuốc mà nhìn mình lom lom, đầu lưỡi đặt sau hàm răng, nói: “Em gái tôi, làm sao?"

Cái gì cơ, anh nói cái gì cơ?

Mọi người đều trừng mắt nhìn anh ấy, nhất thời đều có chút ngơ ngẩn.

Em gái của anh?

Cái gì mà em gái của anh?

Cho nên anh Nguyên lạnh lùng và kiêu ngạo của bọn họ vậy mà cũng học được cách giữ bí mật về đối tượng của mình, che che giấu giấu, còn nói cái gì mà em gái?

Đều biết nhau từ thời tóc còn để chỏm, ai ở đây chẳng biết rõ về hoàn cảnh gia đình của nhau... Từ từ.....

Khi họ nghĩ đến điều gì đó, tim đều đập thình thịch, tất cả đều đột nhiên hướng sự chú ý về phía Liêu Thịnh, cậu ấy đã về quê cùng anh Nguyên, chính là kiểu kề vai sát cánh mỗi ngày.

Liêu Thịnh lúc đầu cũng bối rối và chưa ý thức được tình hình hiện tại.

Nhưng khi nghe Hàn Đông Nguyên nói mấy từ "em gái của tôi", anh lập tức hiểu ra. Không phải buổi sáng anh ấy đã về trước sao? Không phải lúc đó chỉ có anh Nguyên và em gái Ninh Ninh là những người duy nhất còn lại sao. Anh Nguyên chắc chắn đã đưa em gái Ninh Ninh đến đây ăn trưa, rồi bị đầu bếp nhà hàng hiểu lầm.

Liêu Thịnh không hề có phản ứng bất ngờ nào khi thấy người khác nói rằng Trình Ninh là đối tượng của Hàn Đông Nguyên.

Ai mà lại không hiểu lầm như vậy khi thấy họ ở cùng nhau?

Anh đã quen với điều đó từ lâu rồi.

Cũng đã c.h.ế.t lặng, đối với loại việc này thần kinh đã trở nên thô hơn rồi.

Anh ấy tỏ vẻ bừng tỉnh nhận ra: "Ồ, là em gái Ninh Ninh hả? Anh à, hai người cũng qua đây ăn trưa à?"

Liêu Thịnh nói xong còn cảm thấy có chút đắc ý khi gọi "em gái Ninh Ninh", trong số tất cả mọi người ở đây, không ai khác có quyền gọi em gái của anh Nguyên là "em gái Ninh Ninh" cả.

“Biết không? Em gái Ninh Ninh cũng cùng đi theo về nông thôn để thành lập nhà máy với chúng tôi. Đúng rồi!"

Vừa nói, anh ấy vừa đập tờ rơi quảng cáo của nhà máy lên bàn, lấy từ trong túi vải ra một cái bát và hai cái thìa rồi nói: “Nhìn xem, mọi người đều nhìn xem có mấy phương hướng tiêu thụ này, để tôi giới thiệu luôn tại đây. Mọi người thường ăn uống ngon lành ở trong thành phố mỗi ngày. Bây giờ chúng ta ở trong núi sâu rừng già có dễ dàng đâu cơ chứ? Nhìn xem, tôi còn có thể làm một cái bát và thìa, thế mà cả ngày mọi người vẫn cứ đi truy hỏi đối tượng của anh Nguyên."
 
Back
Top Bottom