Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh

Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 150: Chương 150



Vào lúc này Trình Ninh cũng đã đi theo vào nhà, nhìn anh cứ thả bao tải xuống như vậy, cô vội vàng tiến đến đỡ lấy bao tải, nói: “Này, Hàn Đông Nguyên, anh nhẹ chút thôi, đập nát thì sao?"

Vì còn giận anh nên dù là anh ba hay anh Đông Nguyên, cô cũng chẳng buồn gọi.

Hàn Đông Nguyên khẽ xùy một tiếng, lười để ý đến cô.

Những thứ đó làm từ đậu hũ chắc?

“Aido, Ninh Ninh à"

Bà nội Hàn nhìn Hàn Đông Nguyên rồi sang Trình Ninh, giọng nói gấp gáp vội đi đến chỗ cửa, vừa nắm c.h.ặ.t t.a.y Trình Ninh vừa nhìn bao tải trên nền đất, nói: “Là Ninh Ninh thật này, Ninh Ninh cũng về rồi, các cháu về làm gì vậy? Trốn về à?"

Trình Ninh bật cười một tiếng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ban đầu cô còn đang tức giận Hàn Đông Nguyên, nhưng thật ra đi dọc đường Trình Ninh cũng thấy vơi bớt cả rồi, nhưng mà cô lười phản ứng lại với anh, vậy nên vẫn còn đang nghiêm mặt.

Nhưng sau khi vừa về đến nhà gặp bà nội Hàn, mặt cô không còn như trước nữa.

Trái tim cũng thấy vui hơn.

Mọi người nhìn hai người bọn họ, rôm rả nói: “Bà nội, bà nói gì vậy?"

Cô vừa nói vừa tiến đến đỡ bà nội Hàn ngồi xuống ghế sofa, vừa giải thích rằng: “Lần trước gọi điện thoại không phải bọn cháu đã nói với bà là bọn cháu xây dựng nhà máy làm mộc rồi sao? Sản phẩm của bọn cháu đã có rồi, giờ bọn cháu mang sản phẩm về để nói với bên thu mua đồ dùng một chút, xem xem có thể mua hàng của bọn cháu không"

“Aido, tốt vậy à, vậy mau mang đến cho bà nội xem một chút nào."

Bên kia anh cả Hàn Đông Chí đã hỏi qua Hàn Đông Nguyên, sau khi được đồng ý đứa con trai Tiểu Vũ ba tuổi mở bao tải ra.

Bên trên là một ít đặc sản vùng núi.

Trình Ninh tiến đến lấy một túi đặc sản ra, giới thiệu từng cái với bà nội Hàn, cô nói: “Bà nội, đây là đồ do bác cả đại đội trưởng tặng cho đấy, cái này là rau củ của thím tư làm, cái này là của nhà thư ký Chu, thỏ rừng của Chu Lương bắt trên núi mang về cho bà và dượng ăn..."

Mỗi một câu Trình Ninh giới thiệu, bà nội Hàn đều “Aido” một tiếng, vừa sờ đồ vừa nói mấy câu với Trình Ninh: “À, cháu có bác cả à? Nghe nói bây giờ nó là đại đội trưởng trong đại đội, bà nói cháu nghe này, khi còn bé nó nghịch ngợm cả ngày, không lên núi bắt chim thì là lội suối bắt cá, lần nào cũng bị thương quay về dọa mẹ nó sợ chết”

Trình Ninh cười híp mắt lắng nghe.

Nói xong mấy chuyện đó, bà lại hỏi trên đường đi Trình Nịnh có thấy khổ cực không, lúc lên đường ra sao, sống ở nông thôn thế nào vân vân, nói không hết lời.

Bên kia Hàn Đông Nguyên đã vào phòng vệ sinh tắm rửa thay quần áo xong rồi mà Trình Ninh vẫn còn nói chuyện với bà nội Hàn.

Trình Ninhngồi bên cạnh lắng nghe, thi thoảng sẽ đáp lại hai câu.

Chị dâu Đổng Nguyệt Trân giúp người giúp việc là A Hương dọn dẹp bàn ăn, sau đó vào nhà bếp chuẩn bị đồ ăn cho hai người lần nữa.

Lúc Hàn Đông Nguyên tắm rửa xong anh như hoàn toàn biến thành một người khác. Lúc anh đi ra, bà nội Hàn mới nhớ ra mình vẫn cứ kéo Trình Ninh lại nói chuyện mãi, không để cho cô chuẩn bị một chút.

Bà bèn gấp gáp bảo Trình Ninh đi tắm rửa: “Aida, bà nội hồ đồ quá, kéo cháu lại hỏi cái này cái kia cả ngày trời, không để cho cháu uống chút nước gì cả, Tố Nhã, mau dẫn Ninh Ninh đi tắm, thay quần áo đi."

Bà lại nhìn Hàn Đông Nguyên, cười nói: “Đen, gầy, nhưng trông chững chạc hơn trước nhiều, tắm một chút trông được hơn. Khi nãy cháu quay về trông cả người đen xì như đất, người hôi hám, còn vác cái bao tải nữa, trông cứ như trốn đi vậy đấy? Bây giờ trông ưa nhìn hơn rồi"

Bà lại tiếp tục giục Trình Ninh đi tắm.

Trình Ninh uống một hớp, cười hì hì nói: “Không sao bà nội ạ, cháu thấy cháu rất sạch sẽ, trông xinh đẹp lắm"

Hàn Nhất Mai bên kia thấy ê răng, trông dáng vẻ của Trình Ninh lại khiến người ta thấy nhức mắt vậy chứ.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 151: Chương 151



Nhóc con này lại còn khiến người ta ngại ngùng vậy nữa đấy?

Vừa luyên thuyên vừa tự luyến... Trước kia cũng tự luyến nhưng trong âm thầm, giờ thì mặt dày thật sự nha!

Cô ấy đưa chân đạp Hàn Đông Nguyên ngồi trên sofa cách đó không xa một cái: “Mặt trời trong núi phơi da được à, sao chị thấy ai cũng mặt dày hơn trước nhiều"

Sắc mặt của Hàn Đông Nguyên không mấy kiên nhẫn, anh rủ mắt nhìn cô ấy, mặt vô cảm nói: “À, chẳng trách không giống chị lúc nhỏ, dù sao cô ấy mới phơi một tháng thôi, còn chị thì phơi mấy năm rồi"

Hàn Nhất Mai sinh ra ở vùng núi, đến khoảng ba tuổi mới đến Bắc Thành cùng mẹ mình và bà nội Hàn.

Trước tiên Hàn Nhất Mai sửng sốt một chút, sau đó lập tức nhảy cẫng lên.

Bà nội Hàn phụt cười, nói: “Đáng đời!"

Trình Ninh cũng không nhịn được mà bật cười, nhất thời cảm thấy không ổn, cô bèn ngừng cười đi theo Tố Nhã để tắm thay quần áo.

Lúc Trình Ninh tắm rửa xong đi ra ngoài, trên bàn đã có một mâm sủi cảo nóng hổi, còn có một bát bánh trôi nước chưng cùng rượu hoa quế nữa.

Sủi cảo là món yêu thích của Hàn Đông Nguyên, còn bánh trôi nước chưng với rượu hoa quế là món mà Trình Ninh thích nhất.

Lúc này mọi người đang vây quanh hỏi chuyện Hàn Đông Nguyên.

Đáng tiếc người nọ không nói gì mấy, mọi người hỏi mười câu anh mới bằng lòng đáp lại một câu. Mọi người hỏi một câu thật dài nhưng anh chỉ đáp lại hai chữ, nói chuyện với anh thật sự rất mất hứng.

Đó cũng là lý do tại sao bà nội Hàn có một đứa cháu trai và cháu gái ruột nhưng lại thích Trình Ninh nhất.

Thấy Trình Ninh đi ra, bà nội Hàn gọi cô đến ăn bánh trôi. Trình Ninh ngồi xuống, lúc này Hàn Đông Nguyên mới động đũa ăn sủi cảo.

Trình Ninh uống một ngụm nước rượu bánh trôi ngọt, cảm động đến mức suýt chút nữa rơi lệ, đã vài chục năm rồi cô chưa được ăn.

Thành ma đói mất rồi.

Về nhà mấy ngày cô không có gì làm, chỉ mải mê chuyện ở thôn nên cũng không nhớ ra việc mình muốn ăn.

Ở nông thôn không có mấy món đồ quý hiếm, cũng chẳng có ai chưng cất rượu.

“Ngon lắm ạ, bà nội."

Trình Ninh nói từ tận đáy lòng mình: “Nếu ngày nào cũng được uống rượu chưng bà làm thì đó nhất định là chuyện hạnh phúc nhất trần đời cháu"

“Giả vờ!"

Vân Mộng Hạ Vũ

Hàn Nhất Mai dùng giọng mũi lẩm bẩm.

Cô ấy cũng không quen nhìn Trình Ninh như thế.

Bà nội Hàn hung dữ liếc mắt nhìn Hàn Nhất Mai, bà quay đầu nhìn Trình Ninh với ánh mắt từ ái, lại không nỡ nói: “Aida, lần này các cháu về ở được bao lâu? Ngày nào bà cũng làm cho cháu ăn"

“Ba ngày"

Hàn Đông Nguyên dứt khoát nói ra sự thật tàn khốc.

“Vội vậy à!"

Bà nội Hàn thấy không vui, nhưng lại nhanh chóng bảo: “Không sao, bà làm cho cháu một ít bỏ vào lọ, quay về bảo Nguyên Tử mang về cho cháu"

Hàn Đông Nguyên đang vùi đầu ăn sủi cảo: “…”

Anh ngẩng đầu liếc mắt nhìn Trình Ninh, rồi lại liếc mắt nhìn bát bánh trôi nước chưng rượu hoa quế, anh trầm mặc hai giây rồi tiếp tục ăn sủi cảo.

“Vậy thì nặng quá."

Tuy tâm trạng của Trình Ninh đã khá hơn nhưng cô vẫn còn thấy giận Hàn Đông Nguyên, cũng không muốn để anh phải vác rượu gì cả, bèn nói với bà nội Hàn rằng: “Bà nội, không thì hai buổi tối đến nếu cháu rảnh thì bà dạy cháu làm một chút đi, như vậy thì lúc cháu về sẽ mua chút men rượu theo, khi nào muốn ăn mua gạo nếp làm là được."

“Được, được"

Bà nội Hàn vui tươi hớn hở nói: “Tối đến chúng ta cùng làm"

Hai người trò chuyện với nhau, bên kia Hàn Đông Chí đã cầm bộ dụng cụ làm bếp của Hàn Đông Nguyên về, đang nhìn bộ dụng cụ ấy.

“Làm không tệ nha."

Anh ấy sờ sờ, hỏi: “Một bộ này các em bán thế nào?"

Bộ dụng cụ làm bếp này không làm từ vật liệu gỗ quý lắm, nhưng nếu mua ở cửa hàng bách hóa thì trọn bộ nhiều món như thế này cũng tốn mười mấy đồng.

Dù sao bộ này cũng đầy đủ hết mà.

“Tám đồng tám"

Anh đang ăn sủi cảo, đáp lại ngắn gọn.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 152: Chương 152



Hàn Đông Chí cười nói: “Nhà chúng ta cũng có thể mua lấy một bộ, coi như mở rộng cửa làm ăn cho các em."

“Bán lẻ thì mười sáu đồng"

Anh không ngẩng đầu lên nói.

Hàn Đông Chí: ...

Trình Ninh vội hỏi: “Anh cả, anh ba đùa thôi. Chúng ta là người thân thì có giá cả nội bộ, không nhất thiết phải bán mười sáu đồng. Bán cho các dây chuyền tiêu thụ hàng hóa là tám đồng, còn giá người quen là chín đồng, phải ký tên vào mới được. Lần này tụi em mang về tổng cộng sáu bộ lớn, còn có bốn bộ dụng cụ đồ ăn trẻ em nưa, bán lại cho người nhà với giá nội bộ, dụng cụ ấy có thể cho Tiểu Vũ dùng Bộ dụng cụ lớn là trọn bộ, dụng cụ làm bếp, dụng cụ trẻ em chỉ có hai cái chén nhỏ, hai cái đĩa nhỏ, hai cái muỗng lớn nhỏ, hai đôi đũa và một cái bàn ăn nhỏ cho trẻ em."

Trình Ninh định làm cái kéo gỗ cho trẻ em nữa nhưng mà tạm thời hơi phiền toái một chút nên từ bỏ.

Một bộ dụng cụ đồ ăn trẻ em bán cho bên cung cấp hai đồng tám, giá người quen thì ba đồng tám, giá bán lẻ là bốn đồng tám.

Đương nhiên Trình Ninh cũng không cần trực tiếp nhận tiền, ghi lại ở mục sau này trừ tiền là được.

Hàn Đông Nguyên ứng tiền trước, tiền kia cũng do cô mang đến, còn thiếu nợ bọn họ nhiều lắm.

Hàn Đông Chí nghe Trình Ninh nói vậy, bèn tự tay cầm lấy một bộ dụng cụ nhỏ ra, vừa thấy cái hộp kia đôi mắt Tiểu Vũ sáng lên, vọt tới muốn lấy xem thử.

Trên hộp có in họa tiết hoạt hình, đây là hình vẽ do tự tay Trình Ninh phác họa, hình vẽ ngây thơ đáng yêu, gấu trúc gặm cây trúc, mặt kia còn có hình dạng cụ đồ ăn trẻ em nữa.

Hàn Đông Chí rút bộ đồ dụng cụ ra, bên trong có chén nhỏ, đĩa nhỏ bàn ăn cũng khá tốt, tạo hình trông rất dễ thương, hình vẽ bên ngoài cũng rất xinh xắn, ngay cả tạo hình của cái muỗng cũng cực kỳ ưa nhìn.

Tiểu Vũ nhìn thấy vậy bèn đưa tay cầm lấy cái đó.

“Cái này tốt."

Chị dâu Đổng Nguyệt Trân cười nói: “Bộ này bao tiền vậy?"

Trình Ninh cười nói: “Bán cho bên cung cấp hàng hóa là hai đồng tám, giá người quen là ba đồng tám giá bán lẻ là bốn đồng tám, nhưng mà bộ này em tặng cho Tiểu Vũ."

Đổng Nguyệt Trân cười nói: “Bọn chị đây sẽ không khách khí với em đâu, nhưng mà chị thấy cái này trông dễ thương thật đấy, ba đồng tám cũng không đắt, chị đang nghĩ có nên mua cho con cháu bên nhà mẹ đẻ một bộ không. Chị nói trước với em, em đừng tặng nữa đấy, nhà máy của các em mới vừa mở thôi, vẫn chưa kiếm ra tiền đâu, đừng phung phí"

“Cảm ơn chị dâu"

Trình Ninh vui vẻ đồng ý.

Thật ra ban đầu cô cũng không có ý định tặng người khác.

Trình Ninh cười nói với Đổng Nguyệt Trân, bầu không khí hòa hợp, nụ cười ngọt ngào.

Hàn Nhất Mai không quen nhìn nụ cười ngọt ngào ấy của Trình Ninh, thấy cô như vậy, cô ấy không khỏi đ.â.m chọt hai câu: “Chậc, có tiền thật, chín đồng tám, ba đồng tám, nói mua là mua, nói tặng là tặng, mới về quê vài ngày mà đã có tiền vậy rồi sao?"

Trước khi Trình Ninh xuống nông thôn, cô ấy đã cho cô ba mươi đồng!

Ba mươi đồng đấy, một tháng tiền lương của cô ấy cũng chỉ có ba lăm đồng thôi!

Sau khi giao cho người nhà, trừ đi chi phí tiêu dùng hằng tháng thì chỉ còn lại năm sáu đồng, ba mươi đồng à, cô ấy phải dành dụm hơn nửa năm đấy!

Kết quả con nhóc kia thì ngược lại, về quê nhưng lại hào phóng hơn, vung tay là có thể tặng bộ dụng cụ mười mấy đồng này.

Chính cô có được bao nhiêu tiền chứ?

Vân Mộng Hạ Vũ

Trước đây tiền lương một tháng của cô chỉ có chưa đến hai mươi đồng, chỉ làm việc mấy tháng thôi mà, còn có tiền nữa sao?

Còn cầm tiền của người khác cho cô nữa.

Hừ, Hàn Nhất Mai thấy hối hận vì đã cho cô tiền
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 153: Chương 153



Đổng Nguyệt Trân há miệng, em chồng không dễ chọc vào, cô ấy không nên tiếp lời thì hơn.

Vừa hay bà nội Hàn lên tiếng.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Con nhóc cháu nhiều chuyện quá"

Bà nội Hàn trừng Hàn Nhất Mai, nói: “Em gái cháu xuống nông thôn hơn mấy tháng, khuôn mặt nhỏ nhắn này gầy đi trông thấy rồi này, ôi, tay thô ráp cả rồi. Cháu không đau lòng yêu thương con bé, vừa về mà đã dùng đủ cớ để nói con bé rồi. Con bé không có tiền nhưng về nhà vẫn mang món đồ tốt nhất về tâm ý này mấy ai có được. Cháu không yên lặng, đối xử tốt với con bé một chút được hả?"

Hàn Nhất Mai tức giận!

Cô ấy trợn tròn mắt liếc nhìn Trình Ninh, con nhóc đó gầy chỗ nào, thô ráp chỗ nào chứ?

Rõ ràng còn mập hơn một chút, đúng vậy, nhìn sang bên cạnh, như Hàn Đông Nguyên mới gọi là đen đi. Bà nhìn xem một chút đi, rõ ràng cô trắng mịn như vậy, xuống nông thôn cũng một hai tháng thôi mà sao da lại trắng như tỏa ra ánh nắng vậy chứ?

Bên kia vẫn vùi đầu ăn sủi cảo, Hàn Đông Nguyên nghe bà nội Hàn nói xong cũng nhìn sang phía Trình Ninh một chút.

Gầy à? Thô ráp à?

Cô xuống nông thôn hai tháng, ngoại trừ vài ngày anh không ở đó, sau này anh không để cho cô chịu khổ chút nào. Mặc dù giấc ngủ hơi kém một chút, ăn không ngon một chút nhưng ngày nào cô cũng ngồi viết viết vẽ vẽ gì đó, có chạy ra ngoài cũng là do con nhóc đó tự đòi chạy ra ngoài, anh không để cô phải làm bất cứ thứ gì cả...

Trong lòng Hàn Đông Nguyên thấy khó hiểu.

Trình Ninh bèn nở nụ cười, đưa tay kéo bà nội Hàn nói: “Bà nội à, cháu xuống nông thôn sống vẫn khỏe lắm, chưa chịu khổ chút nào cả. Chị hai cũng chỉ quan tâm cháu thôi, sợ cháu phung phí, nhưng mà chị hai không cần lo lắng đâu, bộ dụng cụ làm bếp này do nhà máy chúng em tự sản xuất. Tuy em cũng muốn lấy tiền nhưng giờ cứ ghi vào mục trừ lương là xong, không cần đưa lúc này đâu".

Hàn Nhất Mai “hừ” một tiếng rồi quay đầu, liếc nhìn một cái.

Ai quan tâm em chứ?

“Ôi, bà thích tính tình này của Ninh Ninh nhất đấy"

Bà nội Hàn vỗ vai Trình Ninh, nói xong vẫn không quên trừng mắt nhìn cháu gái ruột của mình một cái, rồi bà lại quay đầu từ ái sờ tóc Trình Ninh: “Hai ngày nay ở nhà bồi bổ nhé."

Trong nhà này ai cũng thấy cháu trai cháu gái ruột mặt đen như bao công vậy, không cho người ta sống một chút à?

Bà không hiểu nổi, trước đây tính tình của con trai với con dâu cũng không như thế, sao tính khí của mấy đứa cháu trai cháu gái lại như thế chứ?

Ngay từ đầu người nhà họ Hàn nghe nói Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh muốn mở xưởng trong núi, bọn họ cũng không quá để tâm, chỉ cảm thấy làm chút đồ gỗ thôi mà, có thể bán được ít tiền, sống khá giả trồng trọt khai hoang trong núi là được.

Không ngờ đồ họ mang về lại tốt đến thế.

Kỹ năng thủ công khá thuần thục, nhưng vẫn nhìn ra họ đã rất chăm chỉ cố gắng, trông tạo hình tinh xảo đẹp hơn những món bán ngoài thị trường.

Bà nội Hàn yêu thích không chịu buông tay, nhắc lại chuyện con trai mình Hàn Kỳ Sơn là xưởng trưởng: “Kỳ Sơn, nhà máy của các con lớn như thế, nhiều công nhân như vậy, sắp tới Tiết đoan ngọ rồi mua cho mỗi người một bộ, làm quà tặng cho bọn họ đi. Còn có căn tin nữa, có thể nhập vào chừng một trăm bộ trước để tự dùng, để ở căn tin bán, Đông Nguyên và Ninh Ninh cũng sẽ không cần chạy ra ngoài xin người ta mua giúp"

Bà cầm một cái bát nhỏ, nói: “Mẹ thấy cái này, nhà ai mà không có trẻ con chứ? Cái bát nhỏ làm bằng gỗ với cái muôi gỗ này, thực sự rất dễ dùng, lại còn đẹp mắt, trẻ con cũng thích nữa."

Lần trước Trình Ninh nói chuyện điện thoại với bà nội Hàn vẫn còn cười ha ha khi nhắc đến chuyện này, cô quay sang nhìn bà nội Hàn đang thổi phồng chuyện lên, lúc này mặt của dượng Hàn đã đỏ lên.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 154: Chương 154



Thái độ muốn rút lui, cô vội vàng xua tay nói: “Bà nội, không cần, không cần, anh ba đã nói rồi, xưởng tụi cháu tự tìm nguồn tiêu thụ, tuyệt đối không dùng quan hệ trong nhà, phải nghiêm túc sản xuất, đảm bảo chất lượng sản phẩm. Chỉ cần bọn cháu làm ra sản phẩm tốt thì không lo không có người mua."

Đương nhiên Hàn Đông Nguyên không nói thẳng như vậy.

Anh chỉ trực tiếp hành động mà thôi.

Trình Ninh nhớ tới kiếp trước.

Từ nhỏ tính tình của Hàn Đông Nguyên đã khó chịu.

Còn tính tình của Hàn Kỳ Sơn thật ra cũng không có gì đặc biệt.

Giữa hai người không có hòa hoãn xung đột gì, có thể tưởng tượng ra mối quan hệ bố con của bọn họ ra sao.

Sau này khi Hàn Đông Nguyên bị bỏ tù, trong một đêm Hàn Kỳ Sơn gần như già đi hai mươi tuổi, một người vốn thẳng thắn cương nghị, dáng người thẳng tắp lập tức còng lưng xuống.

Trình Ninh nghĩ đến những chuyện này, không khỏi nhớ đến những câu nói của Hàn Đông Nguyên.

Thật ra không phải anh không tốt, chỉ là do anh mạnh miệng mà thôi.

Tuy nhớ đến lúc trên máy kéo anh đè mặt cô khiến mặt cô rất đau Trình Ninh vẫn còn thấy giận.

Trình Ninh nhắc đến tên Hàn Đông Nguyên.

Nhưng người nọ lại không thèm để tâm: “Xùy” một tiếng cũng chẳng ngẩng đầu lên.

Hàn Kỳ Sơn nghe xong lời nói của bà nội Hàn, ban đầu ông ấy cứng đờ cả mặt, nghe Trình Ninh nói vậy sắc mặt ông ấy hòa hoãn hơn một chút, gật đầu nói: “Các con nghĩ vậy cũng tốt, làm sản phẩm chất lượng mới là đạo lý đúng đắn, dựa vào quan hệ không phải con đường lâu dài."

Bà nội Hàn cũng lẩm bẩm câu “Suy nghĩ rất đúng”.

Đó gọi là gì, tôn vinh những người không dựa dẫm quan hệ.

Bố con nhà này biết suy nghĩ lắm.

Mặc dù cô đến từ vùng núi nhưng cũng có đi học, bây giờ ngày nào nghe thấy Bình thư (*) cũng thấy mê li.

(*) Bình thư: Một hình thức văn nghệ dân gian của Trung Quốc, khi kể một câu chuyện dài dùng quạt, khăn làm đạo cụ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trình Ninh rút tay khỏi cánh tay của bà nội Hàn, cười nói: “Bà nội, bà không cần lo lắng cho bọn cháu. Bà xem, bà đã nói tất cả những món đồ tụi cháu làm tốt lắm mà, chắc chắn không lo việc không bán được. Hơn nữa bọn cháu có mấy chục công nhân, đảm bảo cam đoan chất lượng, mỗi tháng chỉ cần bán hơn 100 bộ là đủ nuôi sống cả xưởng bọn cháu rồi"

Một bộ tám đồng tám, 100 bộ là tám trăm.

Nhà máy của bọn họ từ xưởng trưởng đến công nhân, tổng cộng cũng chừng bốn mươi người, tạm thời mà nói vậy cũng đủ rồi.

Trình Ninh cũng không muốn làm lớn cho lắm.

Gây sự chú ý quá.

Hoàn thành kỹ thuật, giữ vững trụ cột, trước mắt đây mới là điều quan trọng nhất.

Cô cũng luôn truyền bá đạo lý này cho Hàn Đông Nguyên.

Tuy luôn bị anh cười nhạt.

Nhưng anh cười nhạt thì cười nhạt thôi, trên thực tế chuyện cô muốn làm hoàn toàn hợp lý.

Bà nội Hàn yêu thương Trình Ninh, cảm thấy điều cô nói cái gì cũng đúng.

Cô gật đầu, vỗ vai Trình Ninh nói: “Đúng, cháu nói đúng, không sai, nhưng đừng vì muốn làm tốt mà quá cực khổ nhé, như vậy ổn thỏa rồi. Xem dượng của cháu đi, quản nhiều người đàn ông cao to như vậy, một tuần chỉ có thể về nhà ăn cơm đúng giờ một bữa là tốt lắm rồi, xuống nông thôn cực khổ quá, đừng gánh vác thêm chuyện cho mình làm gì"

Cuối cùng lúc này Hàn Đông Nguyên đã ăn xong sủi cảo, anh đang uống trà, bà nói: “Ninh Ninh đi giúp đỡ cháu, cháu phải chăm sóc con bé thật tốt vào, đừng để con bé chịu khổ.

Hàn Đông Nguyên chưa từng đưa mắt nhìn một cái, nói: “Bà nói xem cô ấy có chịu khổ không?"

Trình Ninh ôm bà nội Hàn, ra sức quên đi chuyện anh dùng sức đè mặt mình, tự lừa dối lương tâm nói: “Bà nội, anh ba đối xử với cháu tốt lắm, bây giờ tiền của anh ấy đều do cháu quản lý cả."

Thật ra ý của cô là tiền của nhà máy.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 155: Chương 155



Cô quản lý tiền của nhà máy nha, sau này nhà máy không có tiền nên hiện tại tiền được trích từ chỗ của anh. Nói ngắn gọn thì không phải tiền của anh do cô quản lý sao?

Mọi người: “!!!"

Tất cả đều đưa mắt sang nhìn Hàn Đông Nguyên.

Không tin nổi.

Không thể nào?

Mọi người không dám tin.

Hàn Nhất Mai lại càng khó tin.

Cô ấy chuyển ánh mắt nghi ngờ từ người Hàn Đông Nguyên sang Trình Ninh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hàn Đông Nguyên đẩy chén trà rồi đứng dậy, nói: “Em mệt rồi, em đi ngủ trước. Sau đó lập tức quay về phòng.

“Thằng nhóc này!"

Từ nhỏ tình tình anh đã như thế, khiến người ta muốn thương cũng chẳng thương nổi.

Bà nội Hàn lại hỏi Trình Ninh: “Cũng đều do bà suy nghĩ không chu toàn, các cháu cúng đi tận mấy chục tiếng đồng hồ mới đến được đây, Ninh Ninh cũng mệt rồi, cháu đi ngủ đi."

Trình Ninh vẫn còn đang nhâm nhi rượu hoa quế.

Cô cười nói: “Bà nội, cháu không sao. Lúc ở trên xe, anh ba đã mua ghế giường nằm, nên trên đường đến đây cháu ngủ một mạch. Chỉ có anh ba và anh Liêu Thịnh vất cả, họ đã xách đồ cả chặng đường"

“Nếu đã biết thế sao cô còn không xách hộ?"

Hàn Nhất Mai lại chọc ngoáy.

Cô ấy nhớ rõ lúc vừa mở cửa, khi thấy Hàn Đông Nguyên, cô ấy đã vô cùng ngạc nhiên và hoảng sợ.

Gương mặt đó gần như giống hệt gương mặt mềm mại trắng nõn của Trình Ninh.

Khi nghe Hàn Nhất Mai nói vậy, trong lòng bà nội Hàn cũng cảm thấy rất mệt mỏi.

Lườm bà cũng lườm chán rồi.

Bà tạm thời không quan tâm đến cô ấy, nói: “Họ khỏe hơn nên đương nhiên phải xách đồ rồi. Có điều, kể cả nói thế đi chăng nữa nhưng đi quãng đường tận hai ngày một đêm chẳng lẽ lại không vất vả? Tố Nhã, con đưa con nhóc đi nghỉ ngơi trước đi."

Trình Tố Nhã đồng ý.

Bà có mấy lời muốn nói riêng với Trình Ninh, nên đã kéo Trình Ninh vào phòng.

Đợi hai người đi rồi, bà nội Hàn mới răn dạy Hàn Nhất Mai: “Mai Tử, cháu nói gì thì phải biết suy nghĩ một tí, dù sao đó cũng là em gái lớn lên cùng cháu."

“Con nhóc đã chịu về nông thôn với Đông Nguyên, nếu con nhóc không chịu khổ, sao nó có thể nói những điều tốt đẹp như vậy. Bà đã sống ở nông thôn tận nửa đời người, sao bà không biết đi lại ở đó khó khăn thế nào? Kể cả đó có là nhà máy mà không phải xuống ruộng, tuy nhiên cái nhà máy đó cũng vừa khởi công, nào có nhẹ nhàng như thế? Cháu cứ mỉa mai chọc ngoáy con nhóc như vậy làm gì? Câu nào cũng đều chướng tai gai mắt, may mà con nhóc tốt bụng không so đo với cháu... ”

"Còn cháu, cháu lớn hơn con bé nhiều như vậy mà vẫn còn tị nạnh với em gái, tuổi của cháu ném hết cho chó ăn rồi sao?” Bà nội Hàn rất tức giận.

Bà không chỉ tức giận vì Hàn Nhất Mai đối xử như vậy với Trình Ninh, mà chủ yếu bà tức giận vì tính cách này của cô ấy, đúng là hận sắt không thành thép.

Mặt Hàn Nhất Mai đỏ bừng.

Cô ấy muốn nói, em gái, em gái gì cơ?

Mười mấy năm trước cô ấy còn có thể gọi thuận miệng, thế nhưng thật sự đã mười mấy năm rồi, cô ấy chẳng thể nói ra thành lời.

Cô ấy chẳng qua không ưa con nhóc kia.

Từ nhỏ cô ấy đã quen miệng móc mỉa con nhóc đó.

Cuối cùng cô ấy chỉ có thể rặn ra một câu: “Cháu mới nói có một tí, sao bà chỉ mắng cháu, miệng thằng ba còn độc hơn cháu nữa kìa."

“Thằng ba làm gì có chuyện miệng độc vô cớ.” Bà nội Hàn mắng cô ấy: “Chỉ với cái mồm này của cháu thôi, sau này nếu có kết hôn, trong nhà con yên ổn mới là lạ. Tất cả đều do người nhà nhường nhịn cháu, nên mới khiến cháu bị chiều hư."

Người mà Hàn Nhất Mai mới nói chuyện cũng khá tốt, tuy nhiên trong nhà người này còn có một bà mẹ chồng và hai bà cô, chẳng người nào tốt tính. Hơn nữa người ta cũng chẳng có nghĩa vụ phải nhường nhịn cái miệng này của cô ấy?

“Nhường cháu?” Hàn Nhất Mai không đồng ý chuyện này: “Ai nhường cháu? Ai nhịn cháu cơ? Bà nội, ban nãy bà không nghe thấy thằng ba nói cháu thế nào sao? Có phải bà toàn mắng cháu thôi đúng không?"

Nhường ấy hả, chẳng lẽ cô ấy còn không biết, người nhà này có ai là quả hồng mềm dễ bắt nạt đâu?
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 156: Chương 156



Nhịn thì càng chẳng đáng tin, bố mẹ anh em trai chẳng có ai nhịn cô ấy. Nhớ lại những gương mặt khó chịu và lạnh lùng kia, khiến cô ấy cảm thấy bực mình.

Nếu nói đến nhường nhịn, người cả nhà nhường nhịn chẳng lẽ không phải là Trình Ninh?

Họ quả thật cưng cô như cưng trứng, hứng như hứng hoa, từ bé đến giờ chẳng ai nói nặng lời.

Có cô bé nào được chiều chuộng như cô?

Thể nhưng kể cả khi cô đã ra ngoài, ai cũng vẫn thương yêu cô.

Cứ như người nhà họ Hàn của cô ấy đã hành hạ cô vậy.

Đúng là chẳng nói lý.

Cũng may tâm lý cô ấy vững vàng, chính là nói xong rồi thôi, nếu không chắc cũng bị tức chết.

Nói xong, cô ấy chẳng thèm nghe bà nội lẩm bẩm đã đi ra khỏi phòng bếp, nói: “Cháu đi giúp chị dâu"

Sau đó chuồn luôn.

Bà nội Hàn buồn rầu khi thấy cô ấy chẳng nghe lọt tai lời nào.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bên kia, Trình Tố Nhã đã đưa Trình Ninh về phòng.

Trước kia Trình Ninh và Hàn Nhất Mai ở cùng một phòng, bây giờ có một tấm ván ngăn ở giữa tạo thành hai phòng.

Ban đầu Trình Ninh còn cho rằng, Hàn Nhất Mai sẽ gỡ tấm ván này rồi gói đồ của cô vứt sang một bên, dù sao trước kia Hàn Nhất Mai vẫn luôn ngứa mắt tấm ván này, cô ấy chê không gian quá nhỏ. Tuy nhiên khi về phòng cô lại thấy cách sắp xếp mọi thứ giống hệt lúc ban đầu.

Cô cũng biết chị hai này khá cay nghiệt, khi còn nhỏ cô còn tức giận tủi thân, thế nhưng bây giờ không còn để ý như xưa.

Trình Ninh nói là không mệt, tuy nhiên đi hai ngày đường sao có thể không mệt.

Cô nằm xuống nói chuyện với Trình Tố Nhã nhưng chưa nói được mấy câu đã ngủ mất.

Trình Tố Nhã sờ mặt cháu gái, quả thật vừa đau lòng vừa vui mừng.

Sáng sớm hôm sau Liêu Thịnh đến.

Sau khi chào hỏi mỗi người ở nhà họ Hàn, anh ấy mang theo hai bộ quần áo và hai bộ bát đũa rồi ra ngoài cùng Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh.

Trên đường, Liêu Thịnh nói: “Em gái Ninh Ninh, em suy nghĩ thật chu đáo, dù bất kể công nhân nào, nếu muốn cho người nhà hay bất cứ ai, dùng sản phẩm của chúng ta thì đều phải mua với giá dành cho người thân, nếu không họ sẽ gặp rắc rối lớn. Hôm qua, chị hai của anh vừa thấy đã muốn mang một bộ về nhà chồng, anh lập tức nói đây là thứ của xưởng trưởng để anh mang về nhà, ứng trước vào tiền lương. Chị hai anh nghe xong thì mắng to, bảo anh mới về nông thôn mấy hôm mà đã keo kiệt, uổng công lúc trước chuẩn bị về nông thôn, chị ấy còn cho anh mười lăm đồng tiền."

“Cô ấy đúng là không biết xấu hổ, sao anh phải về nông thôn? Công việc kia, ít nhất người khác cũng có khoảng một nghìn đồng? Còn anh thì có gì?"

Trình Ninh bật cười.

Sau đó nghiêm túc giải thích: “Nhất định phải thiết lập quy định này ngay lúc mới bắt đầu thành lập nhà máy, nếu không kể cả công nhân hay người dân trong thôn đều muốn lấy một bộ mang về, sau này còn cả bảy cô tám dì nữa thì nhà máy của chúng ta cũng khỏi làm ăn gì. Lập quy định này, không chỉ tốt cho nhà máy, mà còn tốt cho mọi người."

Khi cô ra quy định này, ban đầu thật ra có vài công nhân và người trong thôn cảm thấy khó chịu.

Vì họ nghĩ, sản phẩm do nhà máy của mình sản xuất mà chẳng được lấy bộ nào, đúng là không có tình người, nên họ không vui. Khi Hàn Đông Nguyên nói sẽ áp dụng quy định này, cuối cùng chẳng ai nói gì nữa người.

Nhưng thật ra, họ sẽ nhanh chóng nhận ra chỗ tốt của quy định này.

Mấy người nói chuyện mãi cho đến khi đến xưởng nội thất.

Họ cầm thư giới thiệu của công xã.

Thật ra chẳng cần thư giới thiệu, Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh vừa đến cửa phòng thu nhận, đã thấy ông Diệp cười tủm tìm đi ra khỏi phòng thu nhận.

“Ấy, kỹ sư Hàn, nửa năm không gặp." Ông Diệp chào Hàn Đông Nguyên.

Sau đó ông ấy lại chào Trình Ninh: “Tiểu Trình đấy à, chẳng phải cháu xuống nông thôn rồi sao? Lần này về thăm người nhà nên cố ý đến thăm cấp trên, hay bị gọi về?”
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 157: Chương 157



Hàn Đông Nguyên châm thuốc cho ông Diệp.

Trình Ninh nói tên đại đội rồi đưa thư giới thiệu đã được công xã đóng dấu cho ông Diệp xem, sau đó cười nói: “Ông Diệp, bọn cháu vẫn đang ở nông thôn, tuy nhiên lần này bọn cháu về xem nhà máy, sau đó về xưởng nội thất nói chuyện với xưởng trưởng Lưu và chủ nhiệm Trần Xưởng trưởng Lưu là phó xưởng trưởng chủ yếu quản lý mảng kinh doanh sản phẩm của xưởng nội thất, còn chủ nhiệm Trần là giám đốc thứ ba phụ trách quản lý sản phẩm."

“Ồ, hóa ra là vậy". Ông Diệp đọc kỹ thư giới thiệu, sau đó thốt lên “Ấy”, ông ấy nói: “Kỹ sư Hàn đã làm xưởng trưởng dưới nông thôn rồi, còn cả Tiểu Trình, cũng đã là chủ nhiệm văn phòng. Hai đứa giỏi đấy"

Trình Ninh cười tủm tỉm, nói: “Nhà máy nhỏ ở nông thôn thôi ạ, không thể bằng Bắc Thành đâu."

Vừa nói chuyện, ông Diệp vừa gọi điện cho phó xưởng trưởng Lưu và bí thư Tiểu Dương.

Phó xưởng trưởng Lưu không nghe máy.

Tuy nhiên lúc trước Tiểu Dương báo rằng, phó xưởng trưởng Lưu bảo nếu ông ấy không có nhà thì cứ đến bộ phận sản phẩm tìm chủ nhiệm Trần.

Tiểu Dương giúp họ gọi điện cho Chủ nhiệm Trần, Chủ nhiệm Trần lập tức gọi một nhân viên đưa họ đến xưởng.

Sau đó dẫn họ đến văn phòng của Chủ nhiệm Trần.

Xưởng nội thất là nhà máy thuộc một nhóm kỹ thuật, ban đầu họ chủ yếu hợp tác với nhóm kỹ thuật này để cung cấp các dịch vụ hỗ trợ, lắp đặt nội thất cơ bản cho các công trình.

Ví dụ như các căn phòng được đơn vị phân chia, họ sẽ lắp đặt nội thất cơ bản. Vì vậy nên những kỹ sư còn thành lập riêng một nhà máy để cung cấp dịch vụ này.

Sau này nhà máy mở rộng kinh doanh, họ bắt đầu nhận các công việc riêng và lắp đặt trực tiếp cho một vài đơn vị.

Vậy nên họ không tự sản xuất hay buôn bán nội thất.

Mà họ sẽ nhận các dự án và đơn hàng, sau đó mua bán nội thất từ một vài nhà máy rồi lắp đặt cho các công trình và đơn vị khác.

Chủ nhiệm Trần là giám đốc bộ phận quan lý sản phẩm, phụ trách thu mua và cung cấp các thiết bị đồ gia dụng.

Trước kia, lúc Trình Ninh đi làm một bộ nội thất đã quen biết Chủ nhiệm Trần tuy nhiên họ không thân.

Hàn Đông Nguyên cũng hay sửa chữa nội thất, tuy nhiên anh chỉ mới gặp chủ nhiệm Trần vài lần.

Khi chủ nhiệm Trần thấy họ, hầu như họ đều đến tìm phó xưởng Lưu.

Ông ấy nghe Tiểu Dương nói, Hàn Đông Nguyên là con trai của xưởng trưởng xưởng cơ khí lớn nhất Bắc Thành.

Vị xưởng trưởng Hàn đó là chiến hữu cũ của phó xưởng Lưu.

Từ nửa năm trước, Hàn Đông Nguyên đã về nông thôn, trước khi đi anh đã mang sản phẩm làm từ trúc và gỗ đến hỏi xem của họ có nhận hay không.

Trong lòng chủ nhiệm Trần thầm coi thường sản phẩm của nhà máy bé tẹo ở nơi khỉ ho cò gáy đó.

Ông ấy đã tiếp xúc với đồ gia dụng mấy chục năm, ông ấy biết đồ gia dụng trông thì có vẻ đơn giản nhưng lại cần rất nhiều kỹ thuật và kinh nghiệm, một người trẻ tuổi chạy đến nơi khỉ ho cò gáy mở nhà máy thì sao có thể làm được thứ gì ra hồn?

Tuy nhiên vì quan hệ của phó xưởng trưởng Lưu, nên ông ta không thể không cho họ chút mặt mũi. Xem thì xem, ông ta định đi xem sản phẩm, nếu chất lượng sản phẩm quá tệ, chắc chắn ông ấy sẽ không đồng ý thu mua. Cùng lắm ông ấy sẽ bày hai món làm hàng mẫu, nếu có đơn vị muốn mua bán thành phẩm với giá thấp hơn, ông ta sẽ liên lạc lại với họ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau khi trợ lý dẫn họ vào văn phòng của Chủ nhiệm Trần, người này mang trà rồi đẩy cửa đi ra ngoài.

Trước kia Hàn Đông Nguyên cũng biết một chút về vị Chủ nhiệm Trần này.

Anh biết ông ta là người bên ngoài thì khéo léo đưa đẩy nhưng thật ra lại rất có nguyên tắc.

Vậy nên anh cũng không nói nhiều lời vô nghĩa, sau khi chào hỏi, anh giới thiệu Liêu Thịnh, rồi bảo Liêu Thịnh để dụng cụ làm bếp và hộp thức ăn lên bàn làm việc của Chủ nhiệm Trần.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 158: Chương 158



Chiếc hộp kia do Trình Ninh bảo Trầm Thanh thiết kế, sau đó bảo Liêu Thịnh tìm người đặt làm hộp giấy.

Hoa văn trên là poster cũng do chính tay Trầm Thanh vẽ tuyên truyền.

Một cái hộp như vậy có giá hai đồng tiền, vừa thấy mấy người Liêu Thịnh đã bảo cô phá của, tuy nhiên không thể không nói, sau khi trang trí xong, sản phẩm trông giá trị hơn rất nhiều.

Thấy chiếc hộp được đóng gói cẩn thận và đẹp để này, Chủ nhiệm Trần nhíu mày.

Ông ấy nói: “Tiểu Hàn và Tiểu Trần à, nếu các cháu muốn để nhà máy chú mua sản phẩm của các cháu, vậy cứ lấy sản phẩm ra cho chú xem. Những thứ khác không cần đâu"

Trình Ninh kéo Hàn Đông Nguyên, rồi cười với Chủ nhiệm Trần: “Chủ nhiệm Trần, chú hiểu nhầm rồi. Chúng cháu biết chú là cấp trên trong sạch liêm kiết, sao chúng cháu dám lấy mấy thứ khác. Đây chúng là sản phẩm của bọn cháu. Chú xem, hình vẽ trên hộp chính là sản phẩm của bọn cháu"

Chủ nhiệm Trần: “…."

Khi ông ấy nhìn kỹ, ấy, trên mặt hộp chẳng phải vẽ hình dụng cụ làm bếp đó sao?

Có điều xung quanh lại là rừng trúc, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không nhận ra.

Chủ yếu do ông ấy nghe nói, Hàn Đông Nguyên mới mở nhà máy này được khoảng một tháng, ai ngờ anh lại trang trí sản phẩm lòe loẹt như thế này?

Ông ấy còn tưởng, sản phẩm họ mang đến là túi xách hay thắt lưng da rắn gì đó...

Khi Chủ nhiệm Trần đang lúng túng, Trình Ninh đã bước lên mở hộp.

Cô cẩn thận bỏ dây buộc, sau đó rút bìa cứng lót bên trong, để lộ tất cả bộ đồ bếp và bộ đồ ăn, rồi lấy một cái muôi thủng ở giữa, cần thận gạt hết hoa và giấy vụn trang trí bên trên, tiếp theo đó mới đưa cho Chủ nhiệm Trần, cô cười nói:

Vân Mộng Hạ Vũ

“Chủ nhiệm Trần cái này là muôi thủng, chú xem, dùng cái này có thể vớt thức ăn bên trong nồi nước hầm, rất tiện. Có cái này, chúng ta không cần đổ canh ra hay lấy đũa gắp mãi không được một miếng"

Chủ nhiệm Trần cầm chiếc muôi, sau đó sờ và quan sát cẩn thận, ông ấy không nói gì mà chỉ nhìn tấm bìa cứng và các món đồ khác, vẻ mặt càng lúc càng thay đổi, gương mặt dần thả lỏng, đôi mắt càng lúc càng sáng bừng.

“Tiểu Trình, Tiểu Hàn, hai đứa giỏi đấy."

Ông ấy đặt chiếc muôi xuống rồi lại cầm lấy một chiếc thìa khác. Sau khi sờ và quan sát, ông ấy cười nói: “Những món đồ này rất tốt, có vẻ thầy Diêu đã dạy dỗ hai cháu vô cùng cẩn thận."

Thầy Diêu là sư phụ làm nghề mộc ở xưởng nội thất, giờ đã về hưu. Chủ nhiệm Trần biết chuyện Hàn Đông Nguyên đã mời ông ấy đến dạy người trong nhà máy của anh.

Nhưng các kỹ thuật nghề mộc đó cũng không thể học xong trong thời gian ngắn.

Hàn Đông Nguyên cười, nói: “Thầy Diêu đúng là rất có lòng"

Chủ nhiệm Trần nói: “Một bộ đồ bếp này của các cháu tốn bao nhiêu tiền?"

Trình Ninh cười nói: “Toàn bộ chỗ này là tám khối tám, tuy nhiên bọn cháu cũng bán lẻ cả đồ bếp và dụng cụ ăn uống. Nếu chỉ mua bộ đồ làm bếp thì sẽ bao gồm ba cái xẻng, một cái kẹp, hai cái thìa lớn, một tấm thớt gỗ, có giá bốn khối tám. Còn nếu mua một bộ dụng cụ ăn uống thì sẽ bao gồm: Hai chiếc bát con, bốn bát ô tô, hai chiếc đĩa, một mâm đựng đồ ăn, bốn đôi đũa, bốn chiếc thìa nhỏ. Tổng cộng là năm khối tám. Ngoài ra còn cả giá bán buôn."

“Chủ nhiệm Trần, chú xem, cháu có một danh sách liệt kê tất cả các loại sản phẩm, cả giá bán buôn và giá bán lẻ. Chú có thể đọc thử, hơn nữa nếu xưởng của chú có yêu cầu gì, như là sản xuất thêm món đồ này hay bỏ bớt thứ kia, hoặc gộp tất vào một bộ thì có thể nói với bọn cháu. Chắc chắn chúng cháu sẽ phối hợp."

Trình Ninh vừa nói liến thoắng, vừa đưa quyển quảng bá sản phẩm và danh sách giá cả cho Chủ nhiệm Trần, trên đó có giá bán buôn và bán lẻ của tất cả các mặt hàng.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 159: Chương 159



Chủ nhiệm Trần cầm lấy, ông ấy lật xem rồi cười nói: “Tiểu Trình, cháu đúng là rất giỏi, chẳng trách lúc cháu đi rồi chủ nhiệm Tạ lại nói đáng tiếc, vốn dĩ ông ấy định cất nhắc cháu, cuối cùng cháu lại khăng khăng chạy về nông thôn."

Chủ nhiệm Tạ là chủ nhiệm văn phòng bộ phận gia dụng ở xưởng nội thất, lúc Trình Ninh làm ở xưởng nội thất thì ông ấy là lãnh đạo.

Vì hài lòng với sản phẩm, nên khi nói chuyện với mấy người Trình Ninh, giọng điệu của Chủ nhiệm Trần thân thiết hơn nhiều.

Trình Ninh cười nói: “Bọn cháu về nông thôn là để chấp nhận và giúp đỡ cho những người nông dân nghèo. Chủ nhiệm Trần, chú thấy đấy, nhà máy này của bọn cháu sản xuất sản phẩm từ hai bàn tay trắng, nên đã học hỏi được rất nhiều điều. Tuy nhiên tất cả cũng nhờ trước kia chúng cháu đi làm ở xưởng nội thất, học hỏi rất nhiều điều tử chủ nhiệm Tạ và mọi người, nếu không cứ mù quáng thì chắc chắn sẽ không thể thành công"

Chủ nhiệm Trần cười to “Ha ha."

Ông ấy nói: “Được rồi, mấy người các cháu cứ để bộ sản phẩm này ở đây, hơn nữa nếu còn thì gửi đến đây mấy bộ. Để chú mở cuộc họp nội bộ xem nên đặt bao nhiêu của các cháu"

Họ phải mở cuộc họp bàn xem nên mua trước một ít, đợi khi có đơn sẽ chuyển đi luôn, hay chờ khi đơn vị nào cần, họ sẽ đặt hàng với Hàn Đông Nguyên sau.

“Vâng”. Hàn Đông Nguyên nói: “Vậy chiều cháu bảo Liêu Thịnh mang thêm hai bộ sản phẩm nữa đến đây"

Sau đó anh lại giới thiệu Liêu Thịnh cho Chủ nhiệm Trần: “Chủ nhiệm Trần, mấy hôn nữa chúng cháu phải đi rồi, tuy nhiên Liêu Thịnh sẽ ở lại đây. Anh ấy là người của nhà máy bọn cháu, phụ trách chức vụ chủ nhiệm nghiệp vụ. Sau này anh ấy sẽ chịu trách nhiệm phân phối sản phẩm, nếu có vấn đề gì chú cứ liên lạc trực tiếp với anh ấy"

Nói rồi anh đưa số điện thoại của nhà họ Hàn và điện tín của công xã cho Chủ nhiệm Trần rồi mới chào tạm biệt ông ấy.

Họ đến đây từ sớm, nên khi xong việc mới có hơn 10 giờ, còn lâu mới đến giờ ăn cơm trưa, Chủ nhiệm Trần cũng không giữ họ lại, ông ấy chỉ bảo chiều Liêu Thịnh đến tìm ông ấy là được, có thông tin gì ông ấy sẽ gọi cho nhà họ Hàn.

Lúc rời khỏi xưởng nội thất, Trình Ninh cố ý tặng một túi nấm khô cho ông Diệp, nói: “Ông ơi, đây là nấm bọn cháu tự tay hái trong núi rồi phơi khô, ông hãy cầm về để bà nấu canh, tươi lắm ạ."

Ông Diệp vui mừng hớn hở cảm ơn Trình Ninh: “Con nhóc này có lòng, nếu có rảnh thì đến nhà ông chơi, bà nhà ông cứ nhắc cháu mãi đấy”

Vân Mộng Hạ Vũ

Trình Ninh xong việc mới tặng đồ cho ông ấy.

Đây là tình cảm.

Khác với chuyện tặng đồ để nhờ người khác làm gì đấy.

Trình Ninh cười tủm tỉm chào ông Diệp.

Liêu Thịnh cảm thán: “Em gái Ninh Ninh, anh nghĩ em còn làm nghiệp vụ giỏi hơn anh"

Cái miệng nhỏ nhắn này đúng là biết cách nói chuyện.

Sao trước kia anh ấy còn nghĩ cô giống hệt cái hũ nút cơ chứ.

Trình Ninh cười: “Vậy sao, tuy nhiên anh Liêu Thịnh cũng có điểm mạnh mà em còn kém xa.

“Điểm mạnh nào cơ?"

Liêu Thịnh duỗi đầu chờ Trình Ninh khen hắn.

Trình Ninh cười nói: “Chúng ta quảng cáo sản phẩm cho xưởng nên hôm nào cũng phải xách mấy bộ sản phẩm chạy khắp nơi. Em không xách nổi, toàn phải nhờ anh Liêu Thịnh"

Nói xong cô vung tay đi thẳng.

Liêu Thịnh: “…”

Hoá ra anh ấy chỉ là c* li mà thôi!

Hàn Đông Nguyên nhếch miệng, không quan tâm đến dáng vẻ khoa trương của Liêu Thịnh, mà theo Trình Ninh đi đằng trước.

Đến xưởng nội thất cũng có thể coi như đã hoàn thành nhiệm vụ quan trọng nhất cho lần trở về Bắc Thành này.

Lát nữa Liêu Thịnh còn phải đưa thêm hai bộ sản phẩm cho Chủ nhiệm Trần, nên Hàn Đông Nguyên đuổi anh ấy về nhà trước, còn mình thì dẫn Trình Ninh đi dạo ở chỗ khác.

Hai người đến cửa hàng bách hóa lớn nhất ở Bắc Thành.
 
Back
Top Bottom