Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh

Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 140: Chương 140



Sau đó Hứa Đông Mai lại nói: “Kỳ thật chủ yếu là cô dẫn anh ấy đi xem tình trạng địa hình địa thế và địa chất thôi, theo ý tôi, chỉ mình cô, đi đường núi hay sườn núi cũng không thuận tiện, cũng không quen tình huống trong núi, hai người đều không quen thuộc địa phương cứ chạy vào núi mãi cũng không an toàn, không bằng gọi một thôn dân đẫn công trình sư Kỷ đi thì tốt hơn."

Trình Ninh cũng không cảm thấy mình đi đường núi sườn núi thì có gì không thuận tiện, nhưng lời của Hứa Đông Mai cũng có đạo lý nhất định.

Mấy ngày nay cô đi theo Kỷ Dương đi chung quanh thật ra cũng là vì chính cô muốn biết càng nhiều, nhưng mà hiện tại cũng không kém bao nhiêu, tìm một thôn dân quen thuộc địa hình đúng là tốt hơn.

Cô còn nghĩ nên gọi ai đây, Chu Hiểu Mỹ đã tự mình dâng lên.

Chu Hiểu Mỹ dứt khoát lưu loát từ hôn, còn làm cho Trương Văn Thuận kia thất nghiệp, gần đây tâm tình vô cùng tốt, cô ấy tìm Trình Ninh muốn cô sắp xếp cho một việc trong nhà máy.

Được, có sẵn việc đây.

Trình Ninh giao Kỷ Dương cho Chu Hiểu Mỹ, để cô làm trợ thủ cho anh ấy.

Cô còn nương cơ hội này nghiêm khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nói: "Cũng chỉ là làm người dẫn đường thôi, dẫn công trình sư Kỷ đi chơi chung quanh, còn có tranh công trình sư Kỷ lúc sau nữa, có vấn đề gì về thổ nhưỡng hay dòng suối của thôn, cô đều nhớ kỹ cho cậu ấy, ngày thường đi đâu nói gì cũng nhớ kỹ, về sau cô chính là trợ lý vô cùng nghiêm túc của công trình sư Kỷ, tựa như Hứa Đông Mai cùng Trầm Thanh là trợ lý của phòng làm việc của xưởng vậy"

"Tôi nói với cô, nếu không phải tôi muốn tìm một thôn dân quen thuộc địa hình thôn và núi rừng, thì vị trí trợ lý của công trình sư Kỷ này, có khi còn được ưa chuộng hơn chức trợ lý phòng làm việc của Hứa Đông Mai và Trầm Thanh nữa, trong thôn cũng có vài người tốt nghiệp sơ trung, tìm cô, thuần túy là vì tình cảm của chúng ta tốt mà thôi."

Chu Hiểu Mỹ lúc đầu nghe mà áp lực như núi, lúc sau lại bị Trình Ninh lừa đến xúc động trào dâng, trực tiếp giơ tay nhỏ lên nói: "Ninh Ninh cô yên tâm, tôi nhất định sẽ không cô phụ sự tín nhiệm của cô, nhất định sẽ làm tốt công việc này!"

Trình Ninh gật đầu, vỗ vỗ bả vai cô ấy, nói: "Tôi tin tưởng cô. Nhưng mà chỉ có quyết tâm thôi thì vẫn không đủ, cô phải nhớ kỹ, mỗi ngày đều phải đọc một chút sách, một giây cũng không thể lơi lỏng. Nhớ kỹ, nhiều người nhìn chằm chằm vào vị trí này đó!"

Chu Hiểu Mỹ: “…”

Mặc kệ thế nào, Trình Ninh liền đem Kỷ Dương giao cho Chu Hiểu Mỹ như vậy, để Chu Hiểu Mỹ dẫn theo anh ấy đi khắp nơi.

Sắc mặt của Hàn Đông Nguyên cuối cùng cũng bình thường một ít.

Bên kia thì thầy Diêu mang theo mọi người bắt đầu huấn luyện suốt ngày đêm.

Hiệu suất công tác của Kỷ Dương rất cao, sau khi khảo sát xong địa thế địa mạo bên này, liền lại tìm Trình Ninh, cùng cô thảo luận việc chọn đất xây nhà xưởng, nên xây như thế nào.

Hàn Đông Nguyên thấy vậy, nói thẳng: "Đem lên hội nghị đi, mọi người cùng nhau thảo luận một chút"

Tham gia hội nghị có Hàn Đông Nguyên, Trình Ninh, Liêu Thịnh, Từ Kiến Quốc, Trầm Thanh, Hứa Đông Mai, sau đó chính là thầy Diêu cùng Kỷ Dương, thêm một Chu Hiểu Mỹ nữa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc đầu là Từ Kiến Quốc cùng thầy Diêu báo cáo tình huống sản xuất của công nhân.

Định ra số nhân thủ cần cho mỗi bước trình tự, sản phẩm sản xuất chủ yếu của một tháng sau, dự tính số lượng thành phẩm.

Từ Kiến Quốc nói: "Hiện tại công nhân đã sắp thuần thục kỹ thuật cơ bản trụ cột, chất lượng thành phẩm tám phần đều đạt tiêu chuẩn, cuối tháng này ít nhất hẳn là có thể ra năm mươi bộ đồ làm bếp cùng bộ đồ ăn cơ bản. Việc này cũng nghe theo cậu, không theo đuổi tốc độ, chủ yếu là chất lượng, luyện kỹ thuật, đợi công nhân thuần thục rồi, tháng sau hẳn là có thể sản xuất nhanh hơn."
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 141: Chương 141



Một bộ đồ làm bếp cơ bản có một cái thớt gỗ, một cái xẻng gỗ bình thường, một cái xẻng gỗ có lỗ, một cái vá chuỗi dài, một cái kẹp gỗ dài, bộ đồ ăn có bàn ăn hình vuông, bốn cặp bát đĩa, thìa, đũa, đũa đồng.

Bây giờ bọn họ có đại khái xấp xỉ mười người thôn dân làm công việc xử lý gỗ của giai đoạn trước, mỗi ngày chưa chắc, bởi vì sau đầu xuân thôn dân còn phải làm việc nhà nông, giai đoạn trung gian là sản xuất có mười lăm người, xử lý hậu kỳ chủ lực có chín người, mỗi ngày cũng sẽ tìm thôn dân ngẫu nhiên hỗ trợ, Liêu Thịnh, Từ Kiến Quốc, Trầm Thanh, Hứa Đông Mai tạm thời cũng đi theo mọi người làm việc một trận.

Hàn Đông Nguyên tự tay cầm một cái xẻng gỗ nhìn nhìn rồi sờ sờ độ bóng loáng của phầm chạm rỗng ở giữa, nói: "Được rồi, khi về lại chuẩn bị thêm mấy bộ nữa, vài ngày nữa chúng ta quay về Bắc Thành một chuyến."

Vừa nghe nói quay về Bắc Thành, ánh mắt của mọi người đều lập tức sáng lên.

Vân Mộng Hạ Vũ

Người đang ngồi trừ bỏ Hứa Đông Mai, sáu thanh niên trí thức khác có năm người đều từ Bắc Thành đến.

Hàn Đông Nguyên ngẩng đầu liếc mọi người một cái, nói: "Lần này tôi mang chủ nhiệm Liêu và chủ nhiệm Trình cùng trở về, bàn nghiệp vụ với xưởng nội thất bên kia, nhìn xem có thể tìm được con đường tiêu thụ khác hay không, những người còn lại sẽ không đi, nhưng chờ nghiệp vụ của xưởng bắt đầu hoạt động, sẽ có cơ hội trở về nhanh thôi."

Hàn Đông Nguyên là xưởng trưởng.

Hàn Đông Nguyên cùng Trình Ninh quen thuộc xưởng nội thất, Liêu Thịnh là người làm nghiệp vụ, Trình Ninh là người thiết kế sản phẩm, nếu phải về Bắc Thành bàn nghiệp vụ thì nhất định là phải mang Liêu Thịnh và Trình Ninh, cho nên mọi người cũng không kỳ quái hay thất vọng gì, ngược lại trong lòng đều có một loại phấn chấn vì một tương lai đáng kỳ vọng, cười nói: "Vậy nhóm mọi người tự mình trở về, đừng nói với người khác, nếu không khi trở về phải khiêng không biết bao nhiêu bao tải đồ đạc"

Bên bọn họ có rất nhiều thanh niên trí thức đều đến từ Bắc Thành.

Nếu nghe nói nhóm Hàn Đông Nguyên trở về, nhất định sẽ nhờ bọn họ mang đồ vật này kia.

Hàn Đông Nguyên nâng nâng mí mắt, nói: "Bọn họ thử xem?"

Chuyện này cũng đúng.

Mọi người im như thóc, ai dám làm xưởng trưởng Hàn khiêng bao tải chứ? Ngoại trừ...

Theo bản năng lại nhìn thoáng qua Trình Ninh.

Trình Ninh cũng hồn nhiên không phát hiện, chỉ là vô cùng vui vẻ.

Cô sống lại trở về cũng muốn ở bên cô và bà nội Hàn thêm một ít, nhưng khi đó trong lòng vướng bận chuyện bên Hàn Đông Nguyên, vội vã báo danh về thôn, mấy ngày ở nhà cũng chỉ vội vã chuẩn bị cho việc xuống nông thôn, tra tư liệu, học đồ vật này kia, chỉ hận không thể kéo dài một giờ thành một ngày mà dùng.

Bây giờ về thôn rồi, mọi chuyện đều đi lên quỹ đạo.

Kỷ Dương cũng đến đây, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, nhà phòng chống lũ bất ngờ chắc chắn sẽ xây xong trước khi lũ bất ngờ đến, tim Trình Ninh cũng thả xuống dưới.

Lúc sau có thể trở về Bắc Thành một chuyến, chẳng sợ chỉ là ngắn ngủn vài ngày, cũng cũng đủ để cô vui vẻ rồi.

Phía sau thảo luận điểm yếu trong kỹ thuật của công nhân rồi chế định kế hoạch sản xuất sau này một lát, thì đến lượt Kỷ Dương.

Bây giờ mọi người đang tạm thời mượn mấy gian phòng cỏ tranh bên kho để gỗ cùng phía trước quảng trường, nhưng nếu phải phát triển trường kỳ, xác thực không phải phương án lâu dài.

Nhất là tới mùa mưa rồi, chẳng sợ ngày mưa ở đây không tính nhiều, nhưng mà vẫn phiền toái.

Cho nên chỉ cần nhà máy đi lên quỹ đạo, có thể kiếm tiền, xây nhà xưởng, vẫn là vô cùng quan trọng.

Hàn Đông Nguyên nhìn về phía Kỳ Dương.

Kỷ Dương liền đưa bản vẽ thiết kế ra.

Địa điểm ngay tại miếng đất sườn núi mà Trình Ninh đề nghị với anh ấy.

Địa thế cao, tránh đi đường dốc, mặt sau là đất trũng bằng phẳng, mặc kệ là hồng thủy, lũ bất ngờ, hay là đất lở đều là một địa điểm tương đối an toàn.

Thậm chí là cháy rừng, cũng là một nơi giảm xóc, sẽ không lập tức gặp tai hoạ.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 142: Chương 142



Nhị hợp viện hình chữ L, tám gian nhà xưởng lớn nhỏ không đồng nhất, mang theo sân từ tường vây vây khởi.

Mặt phải ba gian, từ trong ra ngoài phân biệt là phòng xử lý hậu kỳ, kho hàng lớn nhất ở giữa, cùng với văn phòng lãnh đạo xưởng ở bên phải nhất.

Mặt chính diện năm gian, theo trái sang phải, phòng nghỉ công nhân, chứa vật liệu gỗ cùng phòng xử lý tài liệu giai đoạn trước, ở giữa là hai gian phân xưởng sản xuất, ở bên phải nhất và tương liên với phòng xử lý hậu kỳ là phòng tài liệu và công cụ.

Trên sườn núi bên phải nhà xưởng lại vẽ hai cái tiểu viện, ngoài ra còn khoanh ra một mảnh đất.

Hai cái viện một cái chỉ có ba phòng, một cái là nhị hợp viện rất giống với cái bọn họ đang ở, nhưng tổng cộng có tám phòng.

Kỷ Dương giới thiệu thiết kế của nhà xưởng, phía viện là do Trình Ninh giới thiệu.

Cô nói: "Nhị hợp viện này cũng giống với viện hiện tại của chúng ta, cũng là ký túc xá của thanh niên trí thức chúng ta, ban đầu rất chật chội, tôi nghĩ nếu có người kết hôn, có thể xin một gian phòng làm phòng cưới của bọn họ, mấy gian còn lại có thể xem nhân số để chia."

"Ba phòng này có thể dùng để làm trường học, lúc trước Đại đội của chúng ta không có tiểu học, người đi ra ngoài học cũng ít, xây tiểu học tạm thời hẳn là không cần nhiều lớp như vậy, có hai lớp hẳn là đủ rồi, một gian phòng nhỏ khác có thể dùng để làm văn phòng giáo viên"

Cô lại chỉ vào phần đất bên phải được khoanh lại, nói: “Nơi này, là dự định để lại cho mọi người tự mình xin, nếu mọi người muốn, có thể tự mình xin phê đất xây nhà ở, chỉ cần hợp lý, chúng tôi sẽ hỗ trợ mọi người xin với đại đội, nhưng mà chuyện này không giống trước kia, trước kia đều là nhà xưởng ra tiền hỗ trợ xây, mà nơi này ngoại trừ là trong Đại đội, tiền xây nhà, xây như thế nào đều do bản thân tự lo."

Phương diện này có tư tâm của cô.

Tuy rằng tương lai tất cả mọi người đều phải trở về thành.

Nhưng hiện tại cách lúc khôi phục thi vào trường cao đẳng còn hơn ba năm nữa, nếu có điều kiện, cô đương nhiên hy vọng ở một nơi tốt một chút, tự mình xây nhà cũng không sao.

Mọi người thấy bản vẽ của Kỷ Dương cùng phần giới thiệu của Trình Ninh xong ánh mắt đều sáng lên.

Cảm giác như cuộc sống như đã có động lực.

Nhất là Trầm Thanh, cô ấy và Tôn Kiện còn đang phát sầu vì phòng cưới đây.

Hàn Đông Nguyên nhìn mọi người một vòng, nói: "Được rồi, nhà xưởng liền xây theo kế hoạch này, Kỷ Dương cậu tìm thôn dân cùng nhau làm một bảng dự toán tỉ mỉ và bảng kỳ hạn công trình, kể cả ký túc xá này và trường tiểu học, làm xong thì đưa cho tôi xem. Ngoài ra sao lại một bản vẽ cho tôi, tôi đi tìm đại đội và công xã xin phê đất"

Kỷ Dương đáp ứng.

Trình Ninh liền vội lại nói: "Tới cuối tháng năm mọi người sẽ bận việc thu hoạch lúa mì, ngay sau đó chính là trồng bắp, tôi thấy sắp không kịp rồi, công trình sư Kỷ hai ngày nay cậu liền làm cho xong một bảng dự toán tỉ mỉ và bảng kỳ hạn công trình, chúng ta nhanh chóng khởi công, cố gắng xây xong nhà xưởng trước khi tháng năm tới vào mùa thu lúa mì, cũng hoàn thành một chuyện lớn của chúng ta, bằng không nếu cứ kéo dài, thì không biết sẽ phải kéo tới lúc nào, tới tháng bảy mùa mưa mà xưởng vẫn chưa xây xong, thì xưởng của chúng ta có khả năng sẽ gặp phải khó khăn lớn"

Vân Mộng Hạ Vũ

Đại đội Thượng Hàn luân canh vụ đông lúa mì vụ hè trồng bắp, lúc này đất đang trồng lúa mì mùa đông, phải đợi đến cuối tháng năm đầu tháng sáu mới thu gặt, ngay sau đó liền trồng bắp, khi đó là lúc Đại đội bận việc nhà nông nhất, làm sao còn nhân thủ để đi xây nhà xưởng?

Lúc này đã là đầu tháng tư, thời gian còn lại cũng không nhiều.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 143: Chương 143



Nghe thật gấp rút, nhưng nói đến cùng cũng là tình hình thực tế.

Nhà máy đã sắp thành lập, nhà xưởng đúng là không thể kéo dài.

Hàn Đông Nguyên là một người sấm rền gió cuốn mà còn rất quyết đoán.

Anh trực tiếp nói với Kỷ Dương: “Cứ an bài theo bảng lúc nãy đi, càng nhanh càng tốt, cậu và người trong thôn tính toán một chút, hiện tại thôn dân cũng không rảnh nhiều, xem cần sắp xếp bao nhiêu sức lao động vào xây nhà ở, công điểm do nhà máy chúng ta cung cấp, sau khi cậu dự toán xong, tôi đi tìm Đại đội trưởng và thư ký Chu thương lượng Xây nhà ở trong thôn thật ra cũng không tốn quá nhiều tiền.”

Gạch vuông thì tự mình làm, gỗ thì lên núi chặt, thợ bọn họ cũng có, đến lúc đó chỉ cần đưa công điểm cho các thôn dân là được.

Dù sao hiện tại cũng cho không ít.

Trình Ninh không nghĩ tới Hàn Đông Nguyên sẽ tiếp nhận toàn bộ kế hoạch này, vui mừng cười đến ánh mắt đều híp lại.

Hàn Đông Nguyên đồng ý với tất cả các đề nghị xây nhà của Kỷ Dương, Trình Ninh rất vui mừng.

Lúc chiều còn đặc biệt đi tìm Hứa Đông Mai để cùng nhau làm một túi sủi cảo nhân dưa chua và nấm, dưa chua được chiên với dầu và ớt cay, rất k*ch th*ch vị giác, quả thực là ngon đến mức không thể ngừng ăn.

Trình Ninh bưng một bát tô đầy cho Hàn Đông Nguyên. Liêu Thịnh nhìn thấy lập tức đi đến, Trình Ninh cũng không để ý, nhưng Hàn Đông Nguyên lại đẩy ông ấy ra, trước khi Liêu Thịnh nổi giận mới miễn cưỡng đưa cho ông ấy một cái bát nhỏ.

Liêu Thịnh mắng: "Không có tình người."

Hàn Đông Nguyên thẳng tay muốn lấy lại cái bát kia về, nhưng Liêu Thịnh vội vàng bưng bát sang một bên ăn.

Trình Ninh cười híp mắt nhìn bọn họ đùa giỡn.

Lúc vui vẻ như này lại hết lần này đến lần khác nghĩ tới kiếp trước.

Nghĩ tới Hàn Đông Nguyên kiếp trước mất đi một cánh tay, Liêu Thịnh vĩnh viễn không quay về, Hàn Đông Nguyên đã mất đi người bạn thân nhất của anh. Mắt mũi cô lại lập tức cay cay, quay đầu lại bình tĩnh một lúc lâu mới khiến mình không bị thất thế.

Cô hít mũi một cái, lại cong môi cười, nói với hai người đang ăn sủi cảo: “Anh Đông Nguyên, anh Liêu Thịnh, đợi khi nhà máy xây xong, chúng ta sẽ xây thêm một căn nhà nhỏ được khôn, 4 căn phòng nhỏ, 1 phòng ăn, 4 phòng nhỏ thì 2 người mỗi người 1 phòng, em sẽ đi tìm thêm 1 bạn nữ nữa rồi mỗi người 1 phòng, chúng ta tự bỏ tiền ra, nhưng cũng phải xem người ta có bằng lòng không nữa"

Dù sao cũng là mình chi tiền.

Nghe rất ổn.

Liêu Thịnh: "Em gái Ninh Ninh, em đúng thật là biết cách sống, thế nhưng rất phí tiền đấy"

Trình Ninh bật cười.

Xây nhà ở đây mà gọi là phí tiền?

Gạch vuông do tự mình phơi nắng, gỗ xẻ ở trên núi, dân làng chỉ cần trả công là được.

Ngẫm lại căn nhà lớn mà ở kiếp trước Hàn Đông Nguyên đã ở một mình, trống trải khiến người ta phát sợ.

Nhưng mà dù bỏ ra bao nhiêu tiền cũng không thể mở rộng sạp hàng, chỗ nào cần tiêu nhiều tiền, việc tính toán tỉ mỉ vẫn rất quan trọng, còn có việc mau chóng bán được hàng lại càng quan trọng hơn.

Hiệu suất công việc của Kỷ Dương rất cao.

Chưa đầy hai ngày, bản thiết kế, ngân sách còn có cả thời gian xây dựng và cần bao nhiêu người làm đều đã được tính toán xong vào buổi chiều ngày thứ hai.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hàn Đông Nguyên gọi Trình Ninh và Từ Kiến Quốc đến nhà chính để họp.

Nhân viên chuyên nghiệp đúng là không giống nhau.

Bản vẽ, ngân sách và thời gian xây dựng của Kỷ Dương rất rõ ràng đầy đủ.

Về cơ bản bản vẽ không có thay đổi gì, nhưng một sân nhỏ với bốn phòng ngủ được xây dựng bên cạnh ký túc xá theo ý định của Hàn Đông Nguyên.

Đó là do chính Hàn Đông Nguyên tự mình chi trả.

Ba mươi dân làng theo kế hoạch đến giúp đỡ, thời gian xây dựng sẽ chỉ mất nửa tháng từ lúc làm gạch vuông đến xây dầm và mái ở trên.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 144: Chương 144



Mấy tháng trước bên xưởng kia còn dư rất nhiều vật liệu gỗ thanh lý, đủ để duy trì nửa tháng, như vậy thì không cần bộ phận sản xuất chính và xử lý hậu kỳ của bên xưởng cử người đến giúp đỡ nữa. Giai đoạn đầu người dân và những người rảnh rỗi trong đại đội làm cùng nhau là được rồi.

Ba mươi người dân làm nửa tháng, nếu tính đủ công lương thì một người dân nhận được ba mươi cân lương thực phụ một tháng, ba mươi người dân thì tổng là một nghìn bốn trăm năm mươi cân lương thực.

Anh mua phiếu lương thực ở bên ngoài cũng tốn khoảng một trăm ba mươi đồng, hơn nữa cộng thêm chi phí vật liệu và một vài thứ khác, còn một ít lương thực bù thêm cho người dân nữa, thế nhưng nhiều nhất cũng chỉ tốn không quá hai trăm đồng mà thôi.

Tất cả là do công lương của người dân khá rẻ.

Hàn Đông Nguyên bèn mang bản vẽ và kế hoạch thời gian xây dựng đi tìm đại đội trưởng và bí thư đại đội.

Đại đội trưởng Hàn Hữu Phúc và bí thư đại đội Chu Phác Hòe sáng mắt lên ngay khi nhìn thấy bản vẽ.

“Đông Nguyên, đại đội chúng tôi cũng không có tiền."

Hàn Hữu Phúc xoa tay.

“Tôi biết"

Hàn Đông Nguyên nói: “Đây là nhà ở tập thể và xưởng công nhân do chúng tôi xây dựng nên sẽ được xưởng chi tiền ra"

Chu Phác Hòe không khỏi nói: “Nhưng mà Đông Nguyễn à, hai tháng này ngoại trừ bán một ít thớt gỗ và ghế đẩu vuông nhỏ ra thì các cậu chỉ có tiền ra mà không có tiền vào, cái này, chi tiền ra nhiều như thể có ổn không vậy?

Hàn Đông Nguyên nhìn Chu Phác Hòe một cái, nói: “Tôi có mang mấy cái radio từ thành phố lúc trước đến, ngoài ra còn có tiền và phiếu lương thực mà gia đình cô ấy cho lúc thanh niên tri thức Trình đến nữa, có tất trong đó. Nhưng mà trong xưởng đã sản xuất một nhóm hàng, sau khi sắp xếp chuyện xây xưởng và nhà ở tập thể xong, hai ngày sau tôi sẽ về Bắc Thành một chuyến, xem xem có xưởng nào nhận mua hàng của chúng tôi không. Vậy nên bên xưởng sẽ xây dựng ổn thỏa thôi, vận hành cũng ổn, chúng tôi sẽ chống đỡ nổi, nhưng mà vẫn cần đại đội phê duyệt mảnh đất này cho chúng tôi."

Đương nhiên đại đội không có ý kiến gì.

Thật ra ban đầu đây chỉ là mảnh đất hoang, cũng không cần xã đóng dấu, đại đội đồng ý là dùng được rồi.

Nhưng mà Hàn Đông Nguyên muốn cẩn thận nên vẫn mang giấy tờ đến chỗ đại đội, rồi đi tìm thư ký Từ để đóng con dấu.

Trừ giấy tờ ra, anh còn mang một dụng cụ nhà bếp mới ra lò nữa.

Trước đây khi ghé qua xã anh đã đồng ý mang đến cho thư ký Từ.

Thư ký Từ thấy anh mang giấy tờ đến, bèn nhìn kỹ bản vẽ của xưởng chứ vẫn chưa trực tiếp đóng dấu xuống mà nhìn bộ dụng cụ nhà bếp anh mang đến, nhìn kỹ từng món một, xem xong thì thở dài nói: “Ban đầu tôi nghĩ đồ các cậu làm ra cũng không khác bên hợp tác xã cung cấp lắm, nào ngờ rằng, kỹ thuật này của các cậu"

Ông ấy lắc đầu một cái.

Không thể nào không kinh ngạc được.

Ông ấy đảm nhiệm chức trách thư ký hợp tác xã nên cũng khá rõ tình hình của đại đội bên dưới, người dân của đại đội Thượng Hàn vốn không có ai thông thạo nghề mộc cả.

Thầy thợ mộc mới được mời đến đây một tháng thôi mà lại có thể làm ra sản phẩm như thế này, thật sự khiến người ta không khỏi bất ngờ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ông ấy cẩn thận hỏi tình hình hiện tại của xưởng Hàn Đông Nguyên, rồi đột nhiên nói như thể đang cân nhắc: “Đông Nguyên, cậu có nghĩ đến chuyện chuyển xưởng sang bên hợp tác xã không"

Hàn Đông Nguyên không mấy kinh ngạc khi nghe thư ký Từ nói vậy.

Từ lúc anh ghé qua hợp tác xã, hoặc cần xã đóng dấu gì đó, hay mượn điện thoại gọi điện về Bắc Thành, thư ký Từ luôn nhiệt tình tìm anh nói chuyện, luôn tạo điều kiện thuận lợi cho anh.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 145: Chương 145



Thư ký Từ nói: “Đông Nguyên, tôi biết đại đội Thượng Hàn là quê quán của cậu, cậu với ba cậu có cảm tình với nơi đó, muốn làm ra chút gì đó để người dân được sống tốt hơn. Nhưng mà nói thật, đứng từ góc độ xây dựng nông thôn mà nói, mở xưởng bên hợp tác xã chắc chắn sẽ thuận tiện hơn việc mở xưởng ở nơi rừng sâu núi thẳm như vậy nhiều. Dù là về phương tiện giao thông hay là thuận tiện tin tức mà nói thì đại đội Thượng Hàn kém hơn."

Chở hàng bằng máy cày cũng không vào núi được, phải nhờ đẩy xe bò.

Có chuyện gì cần gọi điện cũng báo không liên lạc được.

Những việc này đều là khuyết điểm thật.

Hàn Đông Nguyên cười một chút, nói: “Thư ký, chúng ta cũng quen biết như vậy nên tôi cũng xin nói thẳng. Bên hợp tác xã muốn mở xưởng thì e là có tôi hay không có tôi cũng chẳng khác biệt gì lắm. Tôi cũng biết vài người thầy, trước kia từng làm ở nhà máy dụng cụ, quen biết vài người, có thể thử bán đồ nhưng việc này thật ra không có tôi thì bên hợp tác xã mình cũng làm được."

Đây cũng là lý do tại sao thư ký Từ nhiệt tình với anh như vậy, nhưng đó cũng là nguyên nhân tại sao ủng hộ anh lâu vậy rồi mà thư ký Từ cũng chưa thật sự mở lời mời anh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng mà thư ký Từ cũng đang cân nhắc mà thôi.

Thư ký Từ đưa tay vỗ vai Hàn Đông Nguyên, cười nói: “Cậu đang tự xem thường bản thân mình hay đang xem nhẹ tôi vậy?"

Hàn Đông Nguyên cười không thành tiếng.

Thư ký Từ bèn mắng một câu “Tên nhóc này”, sau đó nói: “Tôi muốn điều động người của cậu là thật, nhưng mà nếu cậu không chịu thì tôi nghĩ là chi bằng cậu làm cố vấn cho hợp tác xã chúng tôi đi. Dù sao theo tôi quan sát thì bên xưởng các cậu cũng làm đủ thứ rồi, đào tạo người làm cũng xong xuôi cả, cậu cứ tới đây giúp tôi một tay, giúp chúng tôi làm cho xưởng"

“Nhưng mà tôi không giống bên đại đội các cậu, tôi định trực tiếp làm đồ xài trong nhà máy, chỗ tôi cũng có thể mời một vài thợ mộc đến"

Ông ấy vừa nói vừa lấy cái muỗng trên bàn sờ một cái, cười nói: “Nhưng mà dù là kỹ thuật hay hình dạng, cái này nhất định kém xa đồ của cậu. Vậy nên tôi nghĩ nếu cậu không chịu đến hợp tác xã thì chờ bọn tôi mở xưởng xong, cậu có thể cho chúng tôi mượn thầy Diêu một chút để dạy cho công nhân không"

Thầy Diêu dạy kỹ thuật cơ bản, nhưng hình dạng của những dụng cụ làm bếp này đều do Trình Nịnh vẽ ra từng cái một.

Hàn Đông Nguyên thì không muốn thư ký Từ để mắt tới Trình Nịnh.

Anh nói: “Không thành vấn đề. Nhưng tiền lương của thầy Diêu được phát theo công lương của thợ mộc ở Bắc Thành, đến lúc đó bên thư ký mượn dùng thầy Diêu thì bên hợp tác xã phải phát tiền lương cho thầy ấy Thư ký Từ vỗ vai Hàn Đông Nguyên, cười nói: “Tên nhóc cậu, chẳng lẽ tôi lại để cho các cậu trả lương cho ông ấy sao? Hợp tác xã của bọn tôi nghèo nhưng không bao giờ làm ra chuyện không có mặt mũi thế này, đến lúc đó có phải cậu thấy tôi sẽ đi đường vòng không hả?"

Hàn Đông Nguyên cười một chút.

Anh thầm nghĩ, nếu không nói rõ ràng thì sau này rất khó bàn.

Anh lại nói: “Còn về việc tạo kiểu, thật ra thầy Diệu chỉ phụ trách việc dạy kỹ thuật, dụng cụ làm bếp của chúng tôi được chúng tôi tích góp ý tưởng từ những sản phẩm dụng cụ của các nhà máy trên cả nước rồi tiến hành thiết kế. Nếu các anh muốn làm ra dụng cụ tốt thì e là phải bỏ thời gian ra mới được."

Mắt thư ký Từ sáng rực lên.

Ông ấy nói: “Sản phẩm của các cậu chủ yếu do thanh niên tri thức Trình thiết kế sao?"

Lần trước Trình Ninh đến, thư ký Từ có nghe nói rằng cô là chủ nhiệm phòng làm việc, kế toán của xưởng và là người thiết kế sản phẩm. Mấy ngày qua bí thư của đại đội Thượng Hàn bọn họ là Chu Phác Hòe cũng có ghé qua hợp tác xã của bọn họ nên bọn họ cũng đã nói chuyện một hồi.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 146: Chương 146



Hàn Đông Nguyên không ngờ rằng thư ký Từ lại lập tức đoán ra ngay như thế.

Anh không chối cũng chẳng thừa nhận, đáp: “Chúng tôi cùng nhau thiết kế nhưng mà tôi là người hướng dẫn cho thanh niên tri thức Trình, tôi đi đâu thì cô ấy cũng phải theo đó, anh muốn điều một mình cô ấy đến hợp tác xã thì e là không thể rồi"

Sao anh có thể để một mình Trình Nịnh được điều tới hợp tác xã chứ, chẳng khác nào để dê rơi vào ổ sói đâu?

Cô vẫn chỉ là một con dê ngốc nghếch không chút phòng bị với con người mà thôi.

Thư ký Từ chua xót.

“Được rồi."

Thư ký Từ xua tay, nói: “Nếu cậu muốn tới thì sẽ mời cả hai người, không thì thanh niên tri thức của đại đội các cậu nếu làm lên tay, cậu muốn dẫn bọn họ cùng đến cũng được."

Nói xong ông ấy không gây khó dễ cho Hàn Đông Nguyên nữa. Ông ấy cầm con dấu lớn đóng vài dấu đỏ lớn xuống giấy tờ xin cấp đất và bản vẽ của Hàn Đông Nguyên đưa sang.

Trước khi anh rời đi, thư ký Từ bảo Hàn Đông Nguyên để lại bộ dụng cụ làm bếp kia, nói:

“Để bộ sản phẩm này ở lại đây đi, sau này mang thêm nhiều bộ nữa đến nhé, một bộ để trong hợp tác xã để bán cho nhà bếp bên cung cấp, một bộ trưng bày ở hợp tác xã, lúc có người tới họp tôi sẽ giới thiệu một chút, xem xem có bán được những thứ khác trong hợp tác xã hay trong huyện không. Tuy cậu có đường dây ở Bắc Thành nhưng có thêm nhiều nguồn mua khác vẫn tốt hơn đúng không?"

Đương nhiên là tốt rồi.

Hàn Đông Nguyên cảm ơn thư ký Từ rồi để lại bộ dụng cụ làm bếp kia, sau đó rời đi.

Sau khi Hàn Đông Nguyên rời đi, thư ký Từ gọi chủ nhiệm Tiết vào phòng làm việc của mình, bảo ông ấy xem dụng cụ làm bếp trên bàn một chút.

Ánh mắt của chủ nhiệm Tiết sáng lên khi nhìn thấy đồ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ông ấy đưa tay lên sờ, sờ đi sờ lại rồi nói: “Cái này, đây là sản phẩm mà xưởng làm mộc của Hàn Đông Nguyên bọn họ làm ra sao? Không ngờ tới, thật sự không ngờ tới đấy"

Bọn họ vốn chỉ muốn dùng chút gỗ để làm chén gỗ thôi, cái này thì có gì khác với đồ trong thôn chứ?

Nhưng thật không ngờ rằng bọn họ mời thầy một tháng trời lại có thể làm ra món đồ đẹp mắt như vậy.

“Thất sách rồi."

Ông ấy lẩm bẩm nói: “Đúng là thất sách mà, sớm biết như thế thì chúng ta phải trịnh trọng mời cậu ấy về hợp tác xã rồi.

Ông ấy hiểu thư ký Từ.

Mặc dù ông ấy vẫn luôn thể hiện sự hứng thú với Hàn Đông Nguyên nhưng vẫn không thật sự mời anh đến hợp tác xã.

Nếu như thư ký Từ thật sự có lòng thì sao lại không mời được một thanh niên tri thức ở vùng núi sâm thẳm đến hợp tác xã chứ?

“Bây giờ vẫn chưa muộn"

Thư ký Từ cười xua tay một cái, nói: “Nhưng mà tôi tìm ông không chỉ để cho ông xem cái này, tôi muốn ông xuống đại đội bọn họ xem tình hình giúp tôi một chút."

Ông ấy vừa nói vừa đưa mắt nhìn dụng cụ làm bếp trên bàn, cất lời: “Trước kia tôi thấy tên nhóc Hàn Đông Nguyên ấy là một nhân tài, bây giờ thấy bọn họ làm ra được sản phẩm như thế này mới phát hiện ra, chỗ bọn họ e là không chỉ có một nhân tài Hàn Đông Nguyên. Này, ông xem."

Ông ấy đưa tay sờ một cái chén, nói: “Chỉ là một cái chén gỗ thôi mà bọn họ có thể làm ra cái chén trông rất tròn trịa đẹp mắt, nhìn đâu cũng thấy đẹp, cái này không chỉ nhờ kỹ thuật không đâu."

"Tôi nghe Hàn Đông Nguyên nói bọn họ làm tất cả mọi thứ là nhờ cô gái nhỏ tri thức họ Tri kia làm cả đấy. Bọn họ mở xưởng, sản phẩm cũng làm tốt, hợp tác xã của chúng ta cũng nên biết ý một chút, chuẩn bị vài món đồ đi, đi chúc mừng bọn họ, thuận tiện ông giúp tôi hỏi thăm xưởng bọn họ xem cụ thể bọn họ phân chia công việc vận hành thế nào, nhất là việc thiết kế sản phẩm, có phải thật sự do cô gái nhỏ tri thức họ Trình kia làm không.

"Lúc ông hỏi mấy chuyện này cũng không cần phải lén lén lút lút đâu, cứ thoải mái hỏi là được, tên nhóc Hàn Đông Nguyên sẽ không dè chừng gì ý định của hợp tác xã đâu, về mặt này cậu ấy hoàn toàn không có suy nghĩ gì cả."

Chủ nhiệm Tiết đồng ý, quay về chuẩn bị một vài món quà.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 147: Chương 147



Lại nói đến Hàn Đông Nguyên.

Anh làm việc rất dứt khoát, lúc cầm giấy xin cấp đất và bản vẽ thiết kế xưởng về đại đội, anh bèn gọi mấy người thầy Diêu và Kỷ Dương đến họp.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau khi sắp xếp mọi chuyện cụ thể xong xuôi, anh lại dẫn Kỷ Dương đi tìm đại đội trưởng, sắp xếp cho người dân làm việc đào đất để ép gạch không nung và lót nền móng vào ngày hôm sau.

Hai ngày sau anh lại mang theo mấy bộ sản phẩm, dẫn Liêu Thịnh và Trình Ninh cùng về Bắc Thành.

Đoạn đường từ hợp tác xã đến trạm xe lửa kia bọn họ ngồi xe máy cày của hợp tác xã.

Ông tài xế là người đã chở Trình Ninh và một nhóm thanh niên tri thức xuống thôn vào tháng trước.

Ông tài xế thấy Trình Ninh bèn vui tươi hớn hở nói: “Vị đồng chí thanh niên tri thức này, tôi nhớ cô, cô mới đi cùng một nhóm thanh niên tri thức đến đây mà."

Khó mà không ấn tượng với cô được, ban đầu Trình Ninh khoác chiếc áo choàng quân đội và đi ủng màu trắng tuyết, trông rất chói mắt.

“Bây giờ cô ăn mặc gọn gàng hơn rồi nhỉ."

Không che không giấu, dù chỉ là lao động bình thường nhưng đôi ủng trắng kia trông cực kỳ hút mắt người khác.

Vài năm qua không biết có bao nhiêu đoàn thanh niên tri thức trong thành phố đến, trông dáng dấp ưa nhìn thì có nhiều người lắm, nhưng người đẹp mắt như vậy thì ít thấy.

Nhất là Hàn Đông Nguyên và Liêu Thịnh đi cùng mang theo bao tải lớn, hơn nửa năm làm ruộng dưới ánh nắng, mặc dù bọn họ trông đẹp trai nhưng so với Trình Ninh trắng như tuyết thì trông cô đẹp như tranh vẽ vậy.

Trình Nịnh cười nói: “Tiết trời ấm hơn rồi mà. Không cần ăn mặc nhiều lớp."

Ông tài xế bèn cười, ông ấy không còn nhớ rõ dáng vẻ của nhóm thanh niên tri thức ngồi xe máy cày bị đông cứng, nhưng chỉ có dáng vẻ cô gái trước mặt này nhảy xuống xe là còn nhớ rõ.

Ông ấy lại cười nói: “Cô mới tới đây một tháng thôi mà đã về thành phố rồi sao?"

Bên kia Hàn Đông Nguyên và Liêu Thịnh cũng đã lên xe.

Hai người bỏ bao tải vào sát bên trong.

Hàn Đông Nguyên báo cho Trình Ninh biết một chút, cô vịn khung sắt rồi leo lên, cũng không ngại đất bẩn, ngồi ngay cạnh bao tải. Liêu Thịnh ngồi đối diện cô, Hàn Đông Nguyên và cô ngồi ở ngoài cùng.

Trình Ninh cười một chút với Hàn Đông Nguyên rồi quay đầu nói với ông tài xế: “Ừ, về thăm người nhà với anh ấy"

“Aida, thanh niên tri thức Hàn là anh của cô à? Thảo nào tình cảm tốt vậy."

Ông tài xế cười nói: “Vậy đứa bé như cô có phúc thật đấy, chẳng trách vừa tới một tháng mà lại cười tươi như thế, trông như chưa từng nếm mùi khổ vậy, không giống người ta mới tới ba ngày đã xìu mặt rồi. Còn trông cô cứ như mới rời khỏi thành phố vậy, hóa ra là có anh trai chăm sóc cho".

Hàn Đông Nguyên thường xuyên ra vào hợp tác xã nên cũng thường ngồi xe máy cày đi vào huyện, có quen biết từ lâu với ông tài xế.

Đương nhiên ông ấy biết tên nhóc này rất có bản lĩnh.

Trình Ninh cười “ha ha”.

Cô quay đầu liếc mắt nhìn Hàn Đông Nguyên, dáng vẻ có chút đắc ý. Hàn Đông Nguyên nhẫn nại quay mặt sang chỗ khác, sau đó anh chê cô làm loạn, đầu không nhúc nhích, đưa tay đè mặt cô rồi nói: “Còn ồn ào nữa sẽ ném em xuống đấy"

Động tác cũng thô lỗ thật.

Không chỉ có động tác thô lỗ, mà tay anh lớn hơn khuôn mặt nhỏ nhắn của Trình Ninh, sống nửa năm ở thôn quê nên bàn tay đầy vết chai, vừa nãy mới vác bao tải xong vẫn chưa rửa tay. Trình Ninh bị anh dùng lực mạnh đè sang, mặt với lỗ mũi còn có sau ót thấy hơi đau, vậy là cô tức giận, đẩy anh ra, xoay người tựa vào bao tải, không để ý đến anh nữa.

Trái tim Hàn Đông Nguyên đập hơi nhanh, nhưng mà cuối cùng cũng đã bình tĩnh lại.

Trình Ninh tức giận rồi.

Sao lại thô lỗ thế chứ, người gì mà.

Sau đó những thù mới hận cũ cách nhau mấy thập niên, việc anh đã từng bắt nạt cô cùng nhiều ký ức xuất hiện.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 148: Chương 148



Cái người đối diện này anh không chỉ độc miệng mà tính tình cũng tệ lắm, anh ấy à, cứ làm nhiều hành động như thế đấy, tuổi thơ bị ám ảnh à.

Bởi vì anh xảy ra chuyện, anh ở tù, cô qua đời, rồi sau đó xa cách nhau mười năm, mấy thập niên nữa.

Cô đã phải một mình đối mặt với mười mấy cái mười năm kia, thật ra đã hoàn toàn khác trước rồi. Hàn Đông Nguyên cực kỳ biết kiềm chế nhẫn nhịn, nên dù tính khí có ra sao thì từ trong ra ngoài trông anh rất trầm ổn.

Anh mang theo sự tang thương tịch mịch đó sống lại, còn cô thì mang theo nỗi lòng đầy ắp.

Vậy nên cô đã quên đi việc anh từng tồi tệ thế nào, đáng ghét ra sao.

Trình Ninh nhắm mắt lại tức giận.

Hàn Đông Nguyên chờ cô nhắm mắt bình tĩnh lại, thế giới yên lặng, anh nghỉ ngơi một lát nhưng lại thấy không đúng lắm.

Anh quay đầu nhìn cô.

Hai người cách nhau rất gần, cô trắng như ngọc, khuôn mặt nhỏ nhắn, lông mi cong cong. Vừa nãy quả thật anh dùng lực mạnh quá rồi... Thật ra thì anh đã khống chế sức lực của mình rồi, chỉ chầm chậm đè cô, lực như vậy sẽ không khiến cô bị thương. Nhưng mà da cô trắng nõn nên trên gương mặt nhỏ nhắn ấy đỏ lên một mảng, còn dính chút nhọ đen nữa khiến người ta thấy đau lòng.

Có lẽ cô giận rồi, cái miệng nhỏ hơi bặm lại, cong lên. Vì cô thở mạnh trong tức tối nên hàng lông mi hơi run lên.

Hàn Đông Nguyên dường như nín thở lại, sau đó anh chợt quay mặt đi chỗ khác rồi nhắm mắt lại, hít thở thật sâu.

Sau đó, cả một quãng đường dài Trình Ninh không hề để ý đến Hàn Đông Nguyên.

Liêu Thịnh không phải người quá tinh tế cũng nhận ra Trình Ninh giận Hàn Đông Nguyên, anh ấy đưa mắt nhìn.

Hợp Huyền là nhà ga trung chuyển, ba người đã mua nó, đó là vé trạm xe, đằng sau còn có trạm xe lớn nữa. Hàn Đông Nguyên tìm tiếp viên bù cho ba vé nằm khi lên xe.

Nhân dịp tối đến Trình Ninh đã ngủ, Liêu Thịnh hỏi Hàn Đông Nguyên: “Anh Nguyên, anh làm gì thế? Ninh Ninh tốt tính vậy mà bị anh chọc tức rồi kìa?"

Ban đầu sự việc xảy ra trên xe máy cày diễn ra quá nhanh, đầu óc anh quá ngốc vốn chẳng nhận thức được đang xảy ra chuyện gì.

Hàn Đông Nguyên: “???"

Anh lười để ý đến anh ấy.

Liêu Thịnh bèn lải nhải: “Anh Hàn, thật ra thì em biết anh không thích Ninh Ninh, nhưng mà anh không biết có biết bao nhiêu người ngưỡng mộ anh vì có một người em gái như vậy đâu. Cô ấy tốt tính biết bao, dù không phải em gái ruột nhưng lại tốt hơn em gái ruột biết bao. Anh nhìn chị hai của em một chút đi, thật đúng là…"

“Im miệng"

Hàn Đông Nguyên bị anh ấy làm phiền không thôi, bèn cầm một cái bánh bột ngô nhét vào miệng anh ấy.

Liêu Thịnh lấy bánh ra, không ngừng lải nhải: “Em nói thật đấy, anh cũng đừng trưng cái vẻ mặt lạnh lùng, hung dữ nhẫn tâm ấy ra. Anh nhìn xem, cô ấy làm giúp cho chúng ta biết bao nhiêu là chuyện đáy, còn trả tiền cho anh nhiều như vậy. Đúng, tiền kia vốn cũng là của anh, cô ấy không đưa cho anh cũng không sao. Giống như công việc của em vậy, em đưa tiền cho anh rể và chị của em... Em nói anh nghe, bây giờ anh hung dữ với cô ấy như thế, chờ đến lúc cô ấy có người yêu, gả cho người ta rồi thì anh có muốn đối xử tốt với cô ấy cũng không được nữa đâu."

Liêu Thịnh vốn cũng không cần về quê.

Anh ấy và Hàn Đông Nguyên đã tốt nghiệp cấp ba và đi làm từ lâu rồi. Nhưng chị hai của anh ấy, rồi nhà chồng họ Vương, chồng của chị hai anh ấy cũng như em gái nhỏ học xong không có công ăn việc làm, theo chính sách thì nhất định bọn họ phải về quê. Mẹ chồng đã khóc lóc đòi thắt cổ hai ba lần, nói với anh rể rằng đòi anh ấy phải nhường việc cho, không thì chị hai anh ấy phải nhường, dù gì đi nữa em gái nhỏ nhà họ Vương cũng tuyệt đối không được về quê.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 149: Chương 149



Khoảng thời gian đó là lúc nhà họ Vương xích mích nhau, chị hai anh ấy vừa sinh được nửa năm, mẹ chồng cũng không giúp sinh con mà chỉ làm ầm ĩ ở nhà. Anh rể suýt chút nữa thì thỏa hiệp, nhường công việc của mình cho em gái.

Cuối cùng Liêu Thịnh không nhịn được nữa, trùng hợp Hàn Đông Nguyên tìm việc cho Trình Ninh, ghi danh về quê nên anh ấy cũng dứt khoát ghi danh, nhường công việc của mình cho em gái nhà họ Vương.

Đương nhiên, anh ấy cũng không phải người tốt gì. Mẹ chồng họ Vương có gửi một khoản tiền nhưng kết quả bà ấy lại đưa tiền cho chị hai, sau đó chị hai lại đưa tiền về tay mẹ anh ấy. Mẹ anh ấy tức giận bốc hỏa vì chuyện anh ấy ghi danh về quê làm việc, tiền kia nào có rơi được một đồng nào vào tay anh ấy đâu...

Dù gì anh ấy cũng bị c.h.ế.t oan mà.

Liêu Thịnh lẩm bẩm, Hàn Đông Nguyên nghe mà phát bực. Anh lấy chăn trùm đầu, lười để ý đến anh ấy.

Nếu ngủ được trên xe lửa thì thời gian sẽ trôi qua rất nhanh.

Một ngày một đêm trôi qua rất nhanh, ba người đi đến đại viện, xe lửa chạy thẳng đến chỗ xe buýt công cộng, bọn họ lên một chiếc xe buýt công cộng để đi về đại viện.

Đến đại viện thì Liêu Thịnh bọn họ mỗi người một ngả, ai về nhà nấy.

Lúc tới nơi, Hàn Đông Nguyên và Liêu Thịnh hai người đã chia ra mỗi người vác một bao tải, bên trong có mấy bộ dụng cụ nhà bếp, ngoài ra còn có ít đặc sản vùng núi nữa.

Chỉ có Trình Ninh mang theo đồ dùng thường ngày mấy ngày, mang theo đồ tùy thân.

Hàn Đông Nguyên vác bao tải, Trình Ninh tiến đến gõ cửa.

Lúc này đã hơn bảy giờ tối, đúng vào lúc mọi người đã ăn cơm tối xong.

Hàn Nhất Mai mở cửa.

Cô ấy nhìn thấy Trình Ninh, phản ứng đầu tiên là ngẩn người ra, sau đó vô thức nghĩ đến điều gì đó rồi lại cất lời: “Em, sao em lại quay về rồi?"

Trình Ninh: “…."

"Chị nói rồi, em không chịu khổ nổi đâu, ban đầu nếu em không làm ầm ĩ thì..."

“Hàn Nhất Mai!"

Hàn Nhất Mai quở trách Trình Ninh liên hồi, cô thì không lên tiếng gì, định chờ chị ấy nói xong.

Sau đó Hàn Đông Nguyên ngại ầm ĩ nên đã cất lời cắt ngang lời cô ấy.

Hai người chỉ cách nhau ba tuổi, từ nhỏ đến lớn Hàn Đông Nguyên không gọi là chị mà chỉ toàn gọi họ kêu tên.

Hàn Nhất Mai bị dọa giật mình.

Ngoài trời tối đen, lúc này bên ngoài đã tối om rồi.

Cô ấy mở cửa ra, sự chú ý đã dồn lên Trình Nịnh cả rồi, nào có để tâm đến việc dưới bậc thang còn có một người nữa chứ?

Hơn nữa còn là một người vác bao tải.

Trước kia, Hàn Đông Nguyên rất rắn rỏi, lại cao lớn khỏe mạnh, dù anh có mặc đồ gì đi nữa thì chỉ cần đứng đó thôi cũng đủ đẹp trai rồi.

Nhưng bây giờ người đứng dưới bậc thang kia... Tóc hơi dài, cao lớn nhưng mặc bộ đồ tối màu bạc bạc, còn vác trên lưng một bao tải lớn nữa chứ. Mặt vừa đen vừa gầy, trông đen hơn lúc trước, trông đen hệt như bóng đêm vậy.

Nhưng mà anh vẫn đẹp trai, nhìn kỹ thì thấy cũng được, so với trước kia Hàn Đông Nguyên khác đi rất nhiều.

“Đông, Đông Nguyên?"

Cô ấy chần chừ gọi một tiếng, rồi nhanh chóng trở lại như bình thường, lớn tiếng nói: “Hàn Đông Nguyên, em, sao các em lại đột nhiên quay về vậy?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Hàn Đông Nguyên lười để ý đến Hàn Nhất Mai đang kinh ngạc hốt hoảng kia, anh vác bao tải tự ý đi lên bậc cầu thang, sắc mặt không chút thay đổi nói: “Nhường đường một chút."

Hàn Nhất Mai tránh ra theo bản năng, Hàn Đông Nguyên bèn đi thẳng vào trong.

Giọng nói khi nãy của Hàn Nhất Mai hơi lớn một chút nên người nhà họ Hàn trong phòng khách đã nghe thấy động tĩnh, tất cả nhìn về phía cảnh cửa.

Người vào trước là Hàn Đông Nguyên.

Bà nội Hàn “Aido” một tiếng rồi đứng dậy, nói: “Nguyên Tử, aido, bà không bị hoa mắt đúng không, Nguyên Tử về thật rồi à?"

Hàn Đông Nguyên ném bao tải trên lưng xuống đất, gọi một tiếng “Bà nội”.
 
Back
Top Bottom