Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh

Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 130: Chương 130



Hai ngày sau, thanh niên trí thức bên này chợt nghe nói, có người đi công xã cử báo, nói một người có quan hệ nam nữ rối loạn như Trương Văn Thuận, sao xứng để làm thầy dạy tiểu học của đại đội?

Còn có, vốn dĩ Trương Văn Thuận cũng chỉ có bằng cấp sơ trung, trong đại đội cũng có không ít thanh niên trí thức tốt nghiệp sơ trung, dựa vào cái gì lại để Trương Văn Thuận làm thầy dạy tiểu học chứ?

Dựa vào việc ba anh ta là kế toán đại đội hay sao?

Được rồi, công việc của Trương Văn Thuận trực tiếp bị tước đi.

Ngay sau đó nữ thanh niên trí thức Lý Hồng Mạn kia liền nhảy ra, nói cô ấy và Trương Văn Thuận căn bản là không có thứ gì gọi là tình đầu ý hợp, cô ấy vẫn luôn có đối tượng ở trong thành, là Trương Văn Thuận vẫn ép buộc cô ấy... Xảy ra chuyện ồn ào như vậy, cô ấy cũng không muốn gả cho Trương Văn Thuận nữa.

Tóm lại quả thực là một màn lại một màn ngoạn mục, người nghe hoa mắt ù tai.

Vừa nhìn một tuồng kịch như vậy nên buổi tối mọi người không thể tránh mà bàn luận việc này.

Vương Hiểu Quyên cảm khái, nói: "Trước kia tôi kính trọng là kính trọng bần nông và trung nông, nhưng luôn không khỏi có chút khinh trí tuệ của người miền núi, luôn cảm thấy bọn họ chất phác nhưng thành thật, luận tâm nhãn và tâm địa gian giảo nhất định sẽ kém người bên ngoài, hiện tại mới phát hiện là do tôi xem nhẹ bọn họ."

Cứ xem chiêu trò của Hiểu Mỹ là biết.

Nếu lúc đầu cô ấy lập tức làm to chuyện ngay khi Trương Văn Thuận nói cái gì mà vì cứu nữ thanh niên trí thức nên phải từ hôn, vậy thì không chừng mọi người sẽ đồng tình với nữ thanh niên trí thức kia, nói cô ấy ỷ thế hϊếp người, hung hăng gây sự, lại cứ quấn lấy Trương Văn Thuận không tha, suy cho cùng vẫn khó coi, cũng không bớt giận bao nhiêu.

Hoặc là cho dù sau khi biết được chân tướng cuộc tư tình của Trương Văn Thuận và nữ thanh niên trí thức kia rồi mới tính sổ, Trương Văn Thuận đuối lý, nhưng loại sự tình này làm lớn chuyện thì người có hại nhất định vẫn là bên nữ, đến lúc đó lớn chuyện rồi thì lời gì cũng có, chắc chắn là đả thương địch thủ một ngàn, tự tổn hại tám trăm, người ta sẽ không khỏi nói cô ấy luyến tiếc mối hôn sự tốt như Trương Văn Thuận, níu kéo không tha, bị Trương Văn Thuận từ bỏ vân vân.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mà bây giờ việc này giải quyết đẹp bao nhiêu.

Trương Văn Thuận tự bạo tình rieng, Hiểu Mỹ dứt khoát lưu loát từ hôn, đồ vật dùng cho kết hôn đã mua cũng ném lại vào mặt bên kia không thiếu một món, trong lúc đó cũng không nhắc một chữ tới nữ thanh niên trí thức kia, không có nửa điểm không tha, xem gã đàn ông kia như rác rưởi, mười dặm tám thôn phàm là người biết việc này ai mà không phun Trương Văn Thuận và nhà họ Trương một ngụm.

Sau đó người ta còn có thể quay đầu lại tước công việc của Trương Văn Thuận.

Thanh danh cũng nát, hôn sự cũng thất bại.

Đương nhiên, cuộc hôn sự kia của anh có thất bại hay không thì chắc chắn Chu Hiểu Mỹ cũng không để ý, không chừng cô ấy còn ước gì hai người kia trói c.h.ế.t với nhau.

Mấu chốt là, xả được giận, tâm tình cũng vui sướng.

Thật tốt.

Hứa Đông Mai nói: "Đúng vậy, trí tuệ của nhân dân quần chúng là vô tận, bất cứ lúc nào chúng ta cũng không thể xem thường người khác, làm những chuyện tự cho mình là thông minh xem người khác là kẻ ngốc"

Ví dụ như Trương Văn Thuận đang yên đang lành không nên nói gì mà lúc cứu người thấy hết thân thể của người ta nên phải chịu trách nhiệm, đây không phải là đang chọc giận người khác hay sao?

Về phần Lý Hồng Mạn, nhất định cũng cảm thấy mình chịu nhận Trương Văn Thuận đã là tự chịu oan ức, về phần trước đó Trương Văn Thuận tự nhiên tẩy trắng mình, nói trắng ra là không đem Chu Hiểu Mỹ để vào mắt.

"Người phải tự khinh mình trước, sau đó mới khinh người khác. Tôn trọng người khác, mới có thể được người khác tôn trọng."
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 131: Chương 131



Trình Ninh bận suốt một ngày, rạng sáng bốn giờ hôm sau phải rời giường đi cùng Hàn Đông Nguyên đến công xã đón thầy dạy nghề mộc, lúc này đang cố ép mình đi vào giấc ngủ, không muốn lại nghe việc này, định nói một câu canh gà tâm hồn để chấm dứt đề tài.

Mấy câu này dùng để thôi miên và đánh mất d*c v*ng bát quái của người khác rất tốt, nghĩ nghĩ lại bồi thêm một đoạn, nói: “Còn có, bất kể lúc nào chúng ta cũng đều phải bình tĩnh một chút, nhân sinh có lúc gặp khó khăn là chuyện bình thường, lúc gặp may thì không cần đắc ý, khi gặp khó cũng không được uể oải tuyệt vọng, lại càng không thể vì giải toả tâm trạng trong lúc uể oải tuyệt vọng, mà làm những chuyện vi phạm nguyên tắc làm người. Các chị em à, vẫn là học tập đáng tin nhất, lúc nào mọi người thấy khó khắn, thì cứ học tập cho tốt, làm phong phú tri thức của mình"

Nói xong liền ngã đầu đắp chăn đi ngủ.

Mọi người: “…”

Rốt cuộc cô có bao nhiêu chấp niệm với học hành vậy?

Vân Mộng Hạ Vũ

Chuyện của Chu Hiểu Mỹ đã tạo thành chấn động không nhỏ với nhóm thanh niên trí thức.

Chủ yếu là một vị diễn viên trong chuyện này cũng là một nữ thanh niên trí thức, rất nhiều thanh niên trí thức trong đại đội đều quen biết.

Sau đó Trương Văn Thuận kia là con trai của kế toán của đại đội cách vách, còn là thầy dạy tiểu học của đại đội.

Vị hôn phu của Tương San San là con trai kế toán của đại đội bọn họ, lại là thầy dạy tiểu học của công xã.

Hai tình huống này rất giống nhau.

Người không biết nghe xong còn dễ bị lộn.

Lúc mọi người nhìn Tương San San thì không khỏi cứ nghĩ đến việc này.

Chuyện này khiến cho Tương San San vô cùng căm tức, nhưng cố tình người ta vẫn chưa nói gì, làm cô ta có tức cũng chỉ có thể tự nghẹn trong lòng.

Thẳng đến một ngày đi công xã mua đồ, có người ở sau lưng chỉ trỏ cô ta.

"Chính là nữ thanh niên trí thức kia, vị hôn phu của cô ta là con trai của kế toán của đại đội bọn họ, làm thầy dạy tiểu học ở công xã."

"Trông thì cũng nhân mô cẩu dạng đấy, đúng là làm mất mặt thanh niên trí thức chúng ta."

"Sao lại không biết xấu hổ như vậy, người ta đều sắp kết hôn, còn dám chen vào."

"Không phải nghe nói là bị gã kia uy hϊếp hay sao? Đều là nữ thanh niên trí thức, chúng ta hẳn là đồng tình cô ấy một chút."

"Cô xem bộ dáng của cô ta nhìn có giống như người bị uy hϊếp hay không? Tôi thấy mắt của cô ta chỉ kém mọc lên trên đầu thôi"

Tương San San trực tiếp bùng nổ, bị Lưu Lệ Na một phen đè lại.

Lưu Lệ Na đi đến trước mặt mấy nữ thanh niên trí thức nói sau lưng người khác kia, nói: “Mấy vị đồng chí này, làm phiền các cô trước khi nói xấu sau lưng người khác thì nhìn cho rõ ràng, chúng tôi là thanh niên trí thức của đại đội Thượng Hàn, còn người mà các cô nói, là thanh niên trí thức của đại đội Liên Trương, nếu các cô cứ chỉ trỏ sau lưng người khác mà không làm rõ sự thật như vậy, chúng tôi có thể tới công xã tố các cô chửi bới người khác.”

Mặt mấy nữ thanh niên trí thức kia đỏ lên, vội nói một tiếng "Thực xin lỗi" liền rời đi.

Tương San San tức giận đến mặt đỏ bừng.

Lựa chọn Lý Thắng là cô ta đã thấy uất ức rồi, hiện tại lại càng uất ức hơn.

Lưu Lệ Na thở dài, khuyên cô ta: "Cô sống trên đời là vì mình. Không cần quá để ý người khác nói cái gì, người mà, mở miệng rồi thôi, kỳ thật thời gian lâu dần, mọi người cũng sẽ quên đi Tương San San hất tay xoay người bước đi.

Lưu Lệ Na nhìn bóng dáng của cô ta cũng thấy có chút khó chịu thay.

Trầm Thanh cũng thản nhiên nói: "Nếu đã chọn, thì phải chịu, già mồm cãi láo"

Lưu Lệ Na: “...”

Đều là oan gia.

Đây đều là nói sau, lại nói tới Trình Ninh.

Ngày hôm đó rạng sáng bốn giờ Trình Ninh đã rời giường, sửa soạn cùng Hàn Đông Nguyên đến công xã đón thầy dạy nghề mộc và thầy Diêu.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 132: Chương 132



Trình Ninh lên xe trước.

Hàn Đông Nguyên đi theo sau, ngồi xuống đất, chân dài trực tiếp đá tới đối diện, lắc lắc cái mặt, cũng không ra tiếng.

Cũng không biết là chuyện gì xảy ra, rõ ràng có đôi khi hai người ở cùng nhau không tệ, nhưng ngay sau đó có khả năng khuôn mặt anh sẽ lập tức lạnh xuống.

Nhưng mà Trình Ninh sớm đã quen tính âm tình bất định của anh, cho nên hoàn toàn không thèm để ý.

Xe bò bắt đầu chuyển động, Trình Ninh lấy ra hai miếng bánh rán hành từ trong túi, đưa một miếng cho anh.

Hàn Đông Nguyên mặt lạnh thì lạnh, nhưng động tác luôn luôn thành thật, cô đưa qua, anh cũng rất thành thục nhận lấy.

Ngày hôm đó ra cửa quá sớm, bánh này vẫn là làm hôm trước, tới buổi sáng cũng không nóng, có hơi lạnh lẽo như băng.

Nhưng mà sức nhai lớn, cho dù lạnh căm căm, cho vào miệng nhai, cũng vô cùng thơm.

Trình Ninh một bên nhai bánh, một bên còn câu có câu không nói chuyện với Hàn Đông Nguyên, nói: "Anh ba, cuộc sống ở đây thật ra cũng không kém, nếu có thể ăn ngon, ở nơi này cũng tốt."

Non xanh nước biếc, không khí tươi mát, các thôn dân cũng chất phác đáng yêu.

Đối xử tốt với bọn họ một chút, bọn họ sẽ đối tốt với bạn từ tận xương tuỷ, làm cho người ta cảm động lại đau lòng.

Lúc có người ngoài, bọn họ đều gọi anh là anh Đông Nguyên, lúc một mình, cô cũng giống lúc ở Bắc Thành, gọi anh là anh ba.

Hàn Đông Nguyên quay đầu liếc cô một cái, không chịu được bộ dáng đắc ý kia của cô, gϊếŧ phong cảnh nói: "Cô ăn ngon, ở nơi tốt? Hay là các thôn dân ăn ngon, ở nơi tốt"

Trình Ninh nghĩ đến kiếp trước, nghĩ đến thôn trang gần như bị phá huỷ vì trận lũ bất ngờ, cùng vô số thôn dân đã chết, im lặng.

Một hồi lâu sau, mới lại nở nụ cười, nói: "Là về sau chúng ta đều có thể ăn ngon, ở nơi tốt, đúng không?"

Sau đó ánh mắt trong sáng nhìn anh, nói: "Anh ba, chờ xưởng của chúng ta bán được lời, ngoại trừ gia cố nhà xưởng, trường học, chúng ta cũng xây một cái ký túc xá thanh niên trí thức tốt một chút, tất cả mọi người dọn qua đó ở, nhé?"

Hàn Đông Nguyên: …. Đây thật sự là còn chưa mọc cánh, đã muốn bay lên trời.

Mỗi lần Hàn Đông Nguyên đối mặt với Trình Ninh trước mặt, thời thời khắc khắc đều có một loại ảo giác, cô là Trình Ninh, nhưng lại không giống với trước kia.

Sao lại không giống nhỉ?

Không chỉ cách đối xử với anh, mà là cả người đều không giống.

Anh tức giận nói: "Xưởng còn chưa thấy cái bóng nữa kìa, cái gì cũng không có, cô đã nghĩ tới việc xây cái này xây cái kia, nói không chừng cái gì chưa có, tiền của cô đã bị tiêu hết."

Trình Ninh cười, nói: "Không phải có anh rồi sao? Anh ba, cho dù em không tin người khác thế nào, nhưng mà anh nhất định có thể kiếm tiền"

Ngữ khí chắc chắn không mang theo chút ậm ờ.

Không có nửa điểm nịnh hót, mà là thật sự nghĩ như vậy.

Trình Ninh đương nhiên là chắc chắn.

Đây là Hàn Đông Nguyên đó.

Mất một cánh tay, bị bỏ tù mười năm, ngăn cách với xã hội mười năm, nhưng sau khi ra tù, vẫn không có nửa điểm nản lòng, chỉ sau nửa năm đã bắt đầu sự nghiệp của mình.

Lúc đó Cố Cạnh Văn gia đại nghiệp đại, siêu thị đồ gia dụng của anh ta đã là siêu thị đồ gia dụng tư doanh lớn nhất Bắc Thành.

Mà Hàn Đông Nguyên vừa mới khởi bước, Cố Cạnh Văn không từ thủ đoạn tính kế chèn ép anh, nhưng cuối cùng anh vẫn đi lên, còn trở tay làm Cố Cạnh Văn hai bàn tay trắng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cho nên, sao cô có thể không tin anh được?

Nhưng mà, siêu thị đồ gia dụng, siêu thị đồ gia dụng lớn nhất Bắc Thành, trong lòng Trình Ninh đột nhiên giật mình.

Cố Cạnh Văn là từ đâu, và lại làm giàu khi nào? Siêu thị đồ gia dụng của anh ta, nguồn cung cấp lại ở đâu?
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 133: Chương 133



Khó trách vì sao lúc trước khi Hàn Đông Nguyên nói thành lập xưởng sản xuất đồ tre gỗ, cô cứ cảm thấy có chút quái dị, lúc này rốt cục cũng tóm được điểm kia.

Cô hỏi Hàn Đông Nguyên: "Anh Đông Nguyên, lần trước nghe thanh niên trí thức Từ nói Cố Cạnh Văn kia muốn làm nghiệp vụ, sau đó anh ta có tới tìm anh nữa không, anh có sắp xếp gì không?"

Hàn Đông Nguyên nhìn cô, nói: "Làm sao, cô muốn nói gì?"

Dừng một chút, lười biếng nói: “À, đúng rồi, hai người cùng một đội xuống nông thôn nhỉ, trên đường trải qua hai ngày một đêm, có phải đã có chút giao tình hay không?"

"Ai cùng cái thứ kia có giao tình chứ?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Trình Ninh không ngại mang theo ác ý kiếp trước: “Anh đã quên lần trước chỉ vì em không chọn Triệu Chi, anh ta liền cùng Triệu Chi nói bậy sau lưng em hay sao? Không chỉ như vậy đâu, anh ta còn là một kẻ ích kỷ chỉ vì tư lợi"

Hàn Đông Nguyên quay đầu nhìn cô, nhíu mi, nói: "Anh ta đã làm gì cô?"

Anh rất hiểu biết Trình Ninh.

Thật ra cô là một người mềm lòng không mang thù, trước kia nh đối xử với cô như vậy, cô thường xuyên tức giận đến giơ chân, nhưng quay người lại, tuy lúc nhìn thấy anh ánh mắt mang theo sự phòng bị, nhưng cũng vẫn mềm mại.

Cố Cạnh Văn và Triệu Chi kia rốt cuộc đã làm cái gì, mới làm cô ghét bọn họ như vậy?

"Hừ “ Trình Ninh lập tức cáo trạng, nói: “Khi đó em đi theo hai người bọn họ, chính là anh ta và Triệu Chi, bọn họ là người yêu, chúng em xuống xe lửa cùng nhau ngồi xe kéo, trên đường gió lớn, quét trên mặt như d.a.o cạo vậy, em lên xe sớm nhất, ngồi ở bên trong, gió thổi ít hơn chút, anh ta liền ra lệnh cho em, người yêu Triệu Chi của anh ta bị gió thổi lạnh, bảo em đổi vị trí với cô ta... Một kẻ thấy em là con gái nên bắt nạt em, đổi lấy lợi ích cho anh ta và người yêu của anh ta, người như vậy nhất định phải phòng bị một chút, không biết khi nào sẽ cắn anh một ngụm".

Khi Hàn Đông Nguyên nghe thấy đoạn trước sắc mặt càng ngày càng âm trầm.

Nhưng nghe tới rồi câu cuối cùng kia, sắc mặt lại trở lại bình thường.

Anh lại dựa về, nói: "Nửa năm không gặp, cô cuối cùng cũng có chút tâm nhãn rồi."

Anh nói gì vậy?

Trình Ninh không để ý tới câu âm dương quái khí của anh, nói: "Còn có Triệu Chi kia, rõ ràng cô ta là người yêu với Cố Cạnh Văn, còn cố ý chạy tới ký túc xá tìm anh, ai biết cô ta có tâm tư gì, nói không chừng cảm thấy anh đẹp trai hơn Cố Cạnh Văn, cũng lợi hại hơn anh ta, nên muốn quyến rũ anh, anh không nên quan tâm đến cô ta!"

Hàn Đông Nguyên: "???"

Ánh mắt anh mang theo sự tìm tòi nghiên cứu nhìn cô.

Trình Ninh cũng vô cùng thản nhiên để mặc anh đánh giá, con ngươi đen thui mang theo vết bóng loáng xinh đẹp, ánh mắt vô cùng tinh thuần.

Cuối cùng vẫn là Hàn Đông Nguyên thu hồi ánh mắt, nhắm hai mắt lại, không quan tâm đến cô.

Trình Ninh nhìn thấy Hàn Đông Nguyên vậy mà nhắm hai mắt lại không để ý tới cô, có chút tim gan cồn cào.

Cái này không giống với người khác.

Kiếp trước sau khi cô c.h.ế.t vài chục năm cũng không nói chuyện với người khác, đại khái là quá buồn chán, có đôi khi đúng là có chút nói nhiều.

Nhưng mà không có việc gì thì không nói nhiều, là tính cách nguyên bản của cô.

Nhưng có đôi khi chạm vào một phát là sẽ nói một chuỗi, cái này có lẽ là vì nghẹn quá lâu.

Nhưng khi cô nói với người khác, thật ra người ta có trả lời lại hay không cũng không quan trọng.

Tỷ như cô nói mấy câu canh gà tâm hồn cho nhóm bạn ký túc xá, đó đơn giản chỉ là giải ngứa miệng một chút, nói xong là được.

Nhưng Hàn Đông Nguyên không giống, cô hy vọng anh có thể nghe cô nói chuyện.

Không phải nghe xong liền lạnh lùng nghiêm mặt nhắm mắt lại... Cũng không biết là ý gì.

"Này."

Cô đưa tay kéo kéo anh.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 134: Chương 134



Hàn Đông Nguyên giật mình, mở to mắt hạ mắt nhìn thoáng qua bàn tay nhỏ đang nắm quần áo anh, lại giương mắt nhíu mi nhìn cô.

Lá gan thật lớn, dám kéo anh.

"Em đang nói chuyện với anh đó"

Trình Ninh cũng không sợ anh.

Hàn Đông Nguyên: “... Vậy nên?"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Anh không được quan tâm Triệu Chi"

"Còn cả Cố Cạnh Văn, anh ta vô cùng âm hiểm, ai biết sẽ làm cái gì sau lưng"

Hàn Đông Nguyên: "... Được"

Anh nhẫn nại nhắm mắt.

“Này…”

Nhưng mà Trình Ninh vẫn không buông tay đang túm áo anh, tiếp tục kéo kéo.

Hàn Đông Nguyên: "... Còn cái gì nữa?"

Trình Ninh đưa cho anh một cái ấm nước quân dụng màu xanh biếc, một bộ đã được thỏa mãn, cười tủm tỉm, ánh mắt sáng trong suốt nhìn anh: "Uống nước không?"

Hàn Đông Nguyên sắp không nhịn nổi nữa…

Lấy ấm nước sang hung hăng nốc một ngụm, thiếu chút nữa đã sặc.

Anh cảm thấy có phải anh quá dung túng cô rồi hay không, đã sắp leo lên đầu anh rồi.

Hàn Đông Nguyên hung tợn uống nước.

Nhưng mà Trình Ninh nửa điểm cũng không sợ anh giống như trước kia.

Chỉ cần anh nghe lọt được, cô cũng mặc kệ mặt anh đen bao nhiêu.

Suốt quãng đường sau Hàn Đông Nguyên đều ngủ, cô cũng không để ý đến anh nữa, còn sung sung sướng sướng mà hát.

"Ngọt ngào, nụ cười của anh thật ngọt ngào, thật giống như bông hoa đang nở trong gió xuân, nở trong gió xuân, đã gặp anh ở đâu ở đâu, nụ cười của anh thật quen thuộc, em nhất thời không nhớ nổi, à ở trong mộng, gặp qua anh ở trong mộng trong mộng..."

“Thanh niên trí thức Trình, cô hát bài này thật hay”. Chú Hai Khánh lúc đầu vội vàng lái xe, nghe Trình Ninh hát một lúc, đột nhiên mở miệng nói.

Trình Ninh hoảng sợ.

Chú Hai Khánh trầm mặc ít lời, lúc trước lái xe bò rất ít khi đáp lời bọn họ, vừa rồi cô nằm không có việc gì làm, sáng sớm gió mát thổi mang theo mùi vị ngọt ngào, quá mức thả lỏng, liền không nhịn được ngâm nga.

Đây cũng không phải bài hát của thời này.

Bài hát này phải chờ đến khi mở cải cách mới truyền ra.

Cô trước tiên nhìn trộm Hàn Đông Nguyên.

Nhìn thấy anh còn nhắm hai mắt hẳn là vẫn đang ngủ, lúc nãy cô cũng nhỏ giọng hát, chắc là anh cũng không có nghe thấy.

Chỉ là một giai điệu, qua vài năm nữa chắc chắn đã quên rồi.

Cô nhẹ nhàng thở ra, nở nụ cười với chú Hai Khánh, nói: "Dạ, chỉ là hát lung tung thôi, tâm tình tốt, liền không nhịn được hát vài câu."

Có thể sống lại, sáng sớm nhàn nhã ngồi trong xe bò nhìn phong cảnh trên núi lớn, còn có bánh ăn, còn có nước uống, bên cạnh còn có Hàn Đông Nguyên lúc trẻ, thật sự rất tốt đẹp.

Chú Hai Khánh cười ha hả, nói: "Thanh niên trí thức Trình thật đúng là một đứa trẻ tốt, những năm gần đây nhiều thanh niên trí thức đến như vậy, nhưng người chân chính thích nơi này, cũng chỉ có mình cô."

Có phải hay thích thật tình hay không, có phải vui vẻ phát ra từ nội tâm hay không, một ông già hàng năm đi qua đi lại trong núi lớn như ông, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.

Lại nói: “Liền người bên cạnh cô, trước kia cũng rất khô khan, nhưng mà tôi thấy, từ lúc cô đến đây, cậu ấy đã tốt hơn nhiều."

Trình Ninh nghe ông ấy nói tới Hàn Đông Nguyên, quay đầu định nhìn anh.

Hàn Đông Nguyên ngủ không nổi nữa.

Anh ngồi ngay ngắn, nói: "Xe bò của chú Hai Khánh đi thật êm."

Chú Hai Khánh cười, quang một roi cho con bò phía trước, không nặng, giống như là vỗ nhẹ con bò một chút để chào hỏi người đồng nghiệp này, cười nói: "Bò nuôi vài chục năm đấy, có thể không ổn sao?"

Bò trong đội đều do ông ấy nuôi, cần đánh xe bò liền giúp đánh xe bò, mấy con bò đều nghe lời ông ấy nhất, để ai khác đánh xe cũng không như ông ấy.

Có lẽ chú Hai Khánh nói chuyện vui vẻ, thế nhưng còn thét to hai câu sơn ca, sau đó chỉ chốc lát sau lại nghe thấy phía trước cũng truyền đến một trận tiếng thét to, là xe bò đi qua địa bàn của thôn khác, có mấy người thôn dân không quen biết đang dùng đầu gỗ đóng cọc, hát đáp lại.

Trình Ninh xem mê mẩn.

Hàn Đông Nguyên nhìn cô, lúc này đã có chút nắng sớm hiện ra, chiếu vào khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ tươi tắn của cô, đẹp như cảnh không có thật.

Ca từ của một câu kia, Trình Ninh không biết, kỳ thật mỗi một câu đều lọt vào tai anh.

Hoặc là như đập vào trong lòng anh.

Nổi lên một trận lại một trận cảm xúc khác thường không chỗ phát tiết.

Hai người đi sớm, lúc tới công xã thầy Diêu vẫn chưa tới.

Hai người bị thư ký Từ kêu cùng đến căn tin của công xã làm vằn thắn, nhân cải trắng thịt heo, tuy rằng nhân thịt không nhiều lắm, nhưng cải trắng bọc vị thịt, vẫn là khiến người ta thèm đến ch** n**c miếng.

Mấy người đang ở căn tin làm vằn thắn đến khí thế ngất trời, chủ nhiệm Tiết liền dẫn người tới.

Ngoài ý muốn là, trừ thầy Diêu, còn có một người trẻ tuổi cao lớn tuấn tú.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 135: Chương 135



Hàn Đông Nguyên nhìn thấy người này còn chưa có biểu tình gì, Trình Ninh vừa nhìn ánh mắt đã sáng lên, lộ ra một nụ cười vô cùng kinh hỉ, sau đó đưa ra sự hoan nghênh nhiệt tình.

Cái dạng nhiệt tình mà, có khi sẽ đi lên ôm lấy một c** **.

"Kỷ Dương?"

Sau khi Trình Ninh chào thầy Diệu xong liền hướng về phía người trẻ tuổi kia cười nói: “Sao cậu lại đến đây? A, công trình sư mà thầy Trần đề cử là cậu sao? Thật sự là quá tốt!"

Duyên phận này thật đúng là trời định.

Kiếp trước Kỷ Dương sau này liền theo Hàn Đông Nguyên, cùng anh gây dựng sự nghiệp, gọi là phụ tá đắc lực của anh cũng không đủ.

Không nghĩ tới ở đời này duyên phận lại tới sớm như vậy.

Kỷ Dương nhìn thấy nụ cười của Trình Ninh thì sợ run một chút, lập tức cũng cười theo.

Nhờ vẻ kinh hỉ và sự nhiệt tình hoan nghênh của cô, những lo lắng trong thời gian qua giống như cũng trở thành hư không.

“Mọi người không chê tôi học sơ tài cạn là được”. Anh ấy nói.

Trước kia anh ấy làm công trình sư ở tập đoàn kiến trúc công trình, Trình Ninh đi làm ở xưởng nội thất, hai người cũng chỉ gặp mặt vài lần, không có giao tình gì, Trình Ninh hoan nghênh anh ấy như vậy, hiển nhiên thực sự cần một công trình sư đắc lực.

Nhưng mà Trình Ninh có điểm kỳ quái, hỏi anh ấy: "Cậu đi xin đơn vị hay sao? Có thể nhanh vậy sao?"

Lúc này cũng không phải kỳ nghỉ đông, có chuyện gì muốn xin nghỉ vài ngày đều cần phải xin phép, chờ lãnh đạo phê duyệt.

Nhưng từ ngày cô gọi điện thoại cho thầy Diêu, đến hôm bọn họ xuất phát, trung gian cũng chỉ có một ngày nửa, anh ấy đang ở đơn vị, sao có thể chạy tới đây?

“Lần này tôi không phải chỉ lại đây vài ngày“. Kỷ Dương nói: “Xưởng trưởng phê tôi xuống nông thôn cải tạo, về sau đều sẽ ở bên này lâu dài”.

Mẹ anh ấy là đại tiểu thư của gia đình tư bản lâu đời, nhưng bà ấy năm đó không bao lâu cũng đã qua đời, vậy nên lúc trước cũng không có ảnh hưởng đến anh ấy, gần đây vì vấn đề xuất thân bị người đào ra, anh ấy không muốn đi cắt đứt quan hệ với mẹ mình, không muốn "Vạch trần" mẹ, gần đây tình cảnh vô cùng gian nan.

Thầy Trần có chút quan hệ với nhà anh ấy coi như là một nửa thầy của anh ấy, cho nên khi thầy Diêu tìm đến thầy Trần nói chuyện này, ông ấy đã lập tức nghĩ đến Kỷ Dương, sau đó tìm xưởng trưởng nói chuyện một phen, xưởng trưởng liền phê một phong thư xuống nông thôn cải tạo, để anh trực tiếp đi theo thầy Diêu đến đây.

Trình Ninh: Chuyện này, chuyện này, chuyện này đối với Trình Ninh mà nói quả thực chính là kinh hỉ!

Cảm động càng thêm cảm động.

Quả thực là buồn ngủ gặp gối đầu.

“Thật tốt quá”. Cô cầm tay Kỷ Dương, nhiệt tình nói: “Công trình sư Kỷ, chúng tôi rất cần cậu!"

“Cảm ơn”. Kỷ Dương bị cảm xúc của Trình Ninh cuốn hút, cười nói: “Tôi nghe thầy Diêu nói qua ý tưởng của mọi người, trước khi đến tôi chạy đến các thư viện lớn, tìm hết những tư liệu liên quan đến bên này, sao chép mang lại đây"

Nói xong liền chào hỏi với Hàn Đông Nguyên, nói: “Đông Nguyên”.

Anh ấy không thân với Trình Ninh, nhưng lại rất thân quen với Hàn Đông Nguyên.

Trước kia lúc ở công trình tập đoàn, anh ấy làm thiết kế, Hàn Đông Nguyên phụ trách trù tính chung phương tiện trang bị hậu kỳ, hai người có rất nhiều cơ hội giao tiếp.

Nhưng mà khác với sự nhiệt tình của Trình Ninh, Hàn Đông Nguyên thân là người quen biết cũ lại sắc mặt thản nhiên, nắm tay một chút, nói: "Ăn bánh đi"

Kỷ Dương cũng không để ý.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bởi vì tính tình Hàn Đông Nguyên vốn như vậy.

Trình Ninh lại càng không để ý tới sự lãnh đạm Hàn Đông Nguyên.

Dù sao đây là bạn của anh, cũng không phải của cô.

Lúc ăn cơm lại tiếp tục tán gẫu.

Đương nhiên là tán gẫu về phương diện lũ bất ngờ.

Kỷ Dương nói trước khi đến anh ấy đã tra xét về phương diện hồng thuỷ ở bên này một chút.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 136: Chương 136



Trình Ninh không ngại phiền hỏi, Kỷ Dương lúc nói tới chuyện công tác cũng là người có tính cách nghiêm túc đến không thể nghiêm túc hơn, cô hỏi cái gì, anh ấy sẽ phải bằng chứng trái dẫn thuyết nói hơn mười câu.

Rõ ràng là món bánh chẻo thơm vô cùng, Trình Ninh và Kỷ Dương lại không chú ý đến việc ăn, Hàn Đông Nguyên thì như đang nhai kẻ thù vậy, thư ký Từ nhìn bên này, lại nhìn bên kia, trong lòng thấy buồn cười.

Cuối cùng ông ấy cũng phát hiện điểm yếu của tên nhóc Hàn Đông Nguyên này.

Thư ký Từ gắp một cái bánh chẻo đặt vào trong bát của Kỷ Dương, cười nói: "Tiểu Trình, Tiểu Kỷ, chuyện công tác có thể từ từ nói, chúng ta ăn cơm trước, thầy Diêu và thầy Kỷ đã chạy suốt một ngày đường, sợ là một chút cơm nóng cũng chưa ăn, Tiểu Trình cô có muốn áp bức người ta thì cũng phải để người ta ăn cơm trước đã chứ?"

"Hơn nữa, cái gì mà hồng thuỷ ở núi này rồi xây phòng ở cũng không phải chuyện nhất thời, hơn nữa, Ổ Sơn này của chúng ta, lại nói tiếp, mùa mưa thì nước nhiều một chút, nhưng lúc xảy ra lũ lụt rất ít, những tỉnh khác dưới hạ du thì đúng thật là thường có lũ."

Đúng vậy, chính là bởi vì ít khi có lũ, cho nên mới sẽ mất cảnh giác, cũng không có phương pháp ứng phó gì.

Nhưng mà mọi người đến đây, đúng thật là không vội với nhất thời.

Trình Ninh liền cười tủm tỉm nói: "Thư ký Từ ngài nói đúng, ăn cơm trước, thầy Diêu, thầy Kỷ, hai người ăn nhiều một chút, đây chính là bánh chẻo thịt heo mà thư ký Từ tự tay làm, đặc biệt để chiêu đãi hai người đó. Hai người không biết, lần trước chúng tôi xuống nông thôn, chạy suốt một ngày một đêm, tới nơi này, liền uống một chén cháo có thể soi gương được, ngay cả cái bánh bao thô đều phải tự mình mua"

Ban đầu Trình Ninh còn gọi Kỷ Dương là công trình sư Kỷ, nghe thư ký Từ gọi "Thầy bé Kỷ" cảm thấy chữ "Thầy" có khí thế hơn, liền cũng đổi giọng gọi "thầy Kỷ" .

Thư ký Từ nghe Trình Ninh nói như vậy cũng không quẫn, mà là "Ha ha" cười to, nói: "Thanh niên trí thức Trình, đây chính là chuyện không có biện pháp, công xã chúng tôi nghèo mà xã viên đều ăn không đủ no, làm sao có lương thực nào để chiêu đãi mọi người chứ? Nhưng mà bây giờ thì khác, bây giờ mọi người cống hiến cho đại đội, người làm thư ký như tôi cảm kích mọi người, tự nhiên là dù có thắt chặt lưng quần cũng phải mời mọi người ăn ngon một chút"

Vân Mộng Hạ Vũ

Trước khi đến Kỷ Dương còn có chút buồn bực, nhờ Trình Ninh hoan nghênh, lại thảo luận công tác một chút, lúc này lại nghe thư ký Từ nói chuyện với Trình Ninh, tâm tình tích tụ liền để lại Bắc Thành, tâm trạng lại tốt lên.

Một bữa cơm cả khách và chủ đều vui.

Lần này đến công xã lúc sớm, cơm nước xong cũng mới hơn mười giờ, Trình Ninh hỏi qua đồ mà thầy Diêu và Kỷ Dương mang, liền lôi kéo Hàn Đông Nguyên mang theo hai người đến hợp tác xã mua bán mua đồ, hai người muốn ở lâu dài, nhất là Kỷ Dương, cho nên chăn thảm, bát bồn chiếc đũa vân vân mua một đống, cũng may có xe bò, trực tiếp đặt lên xe bò là được.

Trên đường về có thầy Diêu cùng Kỷ Dương nên náo nhiệt hơn hẳn lúc đi.

Lúc này Trình Ninh không nhiều lời với Kỷ Dương nữa.

Sau khi kích động và vui vẻ qua đi, liền khôi phục trình tự công tác bình thường.

Trên đường về Trình Ninh liền chủ yếu giới thiệu cho thầy Diêu sản phẩm mà xưởng bọn họ định làm, cô mang theo bản vẽ, giới thiệu từng cái cho ông ấy nghe, lý niệm đặc sắc của mỗi loại sản phẩm, công nghệ kỹ thuật cần dùng đều thảo luận với thầy Diệu một phen, Kỷ Dương cũng vẫn bàng thính.

Giới thiệu xong, lại giới thiệu tình huống của công nhân.

Đem những kỹ thuật mà trước mắt bọn họ đã nắm giữ, bọn họ phân phối công tác cho công nhân như thế nào, đều giải thích cho thầy Diêu nghe, nói: "Thầy Diêu, chúng cháu tạm thời là sắp xếp như vậy, còn phiền ông giúp chúng cháu làm một bản kế hoạch huấn luyện, nếu ông cảm thấy phương diện phân công công nhân cần điều chỉnh, cứ việc nói với chúng cháu, chúng cháu nhất định phối hợp với sắp xếp của ông."
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 137: Chương 137



Thầy Diêu vẫn nghiêm túc nghe Trình Ninh nói chuyện, trung gian ngẫu nhiên còn hỏi thêm vài câu, về phương diện sản xuất có vài chỗ Trình Ninh không đáp được, Hàn Đông Nguyên sẽ xen vào vài câu.

Chờ nghe xong tất cả giới thiệu, đối với tình huống bên phía bọn họ thầy Diêu không nói hiểu rõ mười phần mười, nhưng cũng biết đại khái.

Ông ấy cười nói: "Sắp xếp như vậy đã vô cùng hợp lý, kỳ thật ông cũng chỉ là biết kỹ thuật, nhắc tới phương diện trù tính chung, nhất định Đông Nguyên giỏi hơn nhiều so với ông. Tiểu Trình này, cháu không biết đâu, trước kia mặc kệ bọn ông có nhiều hạng mục đến mấy, việc lắp đặt các loại phương tiện nội thất trong tất cả ký túc xá một đơn vị, toàn bộ đều do xưởng trưởng của mấy đứa trù tính chung rồi an bài, nó nói không nhiều lắm, nhưng làm việc lại lão luyện kín đáo hơn nhiều so với vài người đã làm mười mấy năm, gặp chuyện cũng có thể chịu được. Nghe nói nó đi rồi, bên bộ công trình còn rối loạn một trận đấy"

Trình Ninh cười, biểu tình có chút giống như cùng chung vinh quang, nói: "Đó là điều chắc chắn rồi, anh ba của cháu lợi hại nhất."

Nếu có thể khắc chế một chút ở hiện tại và nửa câu sau thì tốt hơn.

Bởi vì quá mức kiêu ngạo, cả "anh ba" cũng quên sửa lại.

"Ha hả", thầy Diêu cười.

Vốn dĩ Hàn Đông Nguyên đang nói chuyện câu được câu không với Kỳ Dương.

Nghe thấy lời này của Trình Ninh cũng quay đầu nhìn thoáng qua cô.

Cô hiện tại thật đúng là…..

Hàn Đông Nguyên "Xuy" một tiếng.

Nhưng mà khinh thường thì khinh thường, anh cũng biết rõ, anh thế nhưng lại rất thích chiêu này của cô.

Muốn chết.

Trình Ninh cũng mặc kệ Hàn Đông Nguyên có phản ứng gì, cô nói xong liền tiếp tục nói với thầy Diêu: "Nhưng mà anh ấy rốt cuộc không phải người làm kỹ thuật cụ thể, khẳng định là vẫn có sơ hở, đến lúc đó ông xem xem có chi tiết gì cần điều chỉnh thì cứ buông tay đi làm, còn cả việc phân công công nhân, giống sản xuất và xử lý hậu kỳ, chúng cháu cũng là chia theo theo mục đích của bọn họ, nếu ông có nhìn thấy gì cần điều chỉnh, ông cứ nói với chúng cháu, chúng cháu tìm công nhân nói chuyện."

“Được, không thành vấn đề.” Thầy Diêu nói.

Hàn Đông Nguyên đưa một cái ấm nước cho thầy Diêu, thầy Diêu uống một ngụm, sau đó liền cười cảm khái với Hàn Đông Nguyên: "Đông Nguyên, lần này Tiểu Trình xuống đây, cháu thật đúng là tìm được một giúp đỡ tốt cho mình"

Vân Mộng Hạ Vũ

Hàn Đông Nguyên từ chối cho ý kiến.

Anh hỏi Kỷ Dương, nói: "Người chỗ chúng tôi không chuyên, xếp gạch xây tường, biết không?"

Kỷ Dương lúc trước vẫn đều nghiêm túc nghe Trình Ninh nói chuyện với thầy Diêu, nghe thấy Hàn Đông Nguyên hỏi như vậy, chỉ cười, nói: "Biết, xếp gạch xây tường, xúc đất trát gạch cũng được, ở nông thôn đều là nhà gạch vuông, là kiến thức cơ bản của nghề xây nahf chúng tôi."

Hàn Đông Nguyên"Ồ" một tiếng.

Mà Trình Ninh nghe anh ấy nói như vậy, cũng thật vui vẻ, lực chú ý rốt cục lại từ trên người thầy Diệu chuyển qua trên người anh ấy, lấy bản đồ vẽ của mình lật sang trang sau, đúng là một trang lại một trang ký hoạ các góc độ của đại đội Thượng Hàn.

Cô cầm bản vẽ bắt đầu giới thiệu tình huống của đại đội Thượng Hàn với Kỷ Dương theo góc độ của người, rồi tới tình huống trong thôn, sau đó ngón tay chỉ dòng suối kia nói:

“Thôn dân thích xây nhà dọc theo dòng suối, chắc là vì là phương tiện, nhưng trước khi tôi xuống nông thôn đã tra qua tư liệu, nghe nói hơn hai mươi năm trước ở đây từng xảy ra lũ bất ngờ, một ít thôn có thương vong nghiêm trọng, hẳn là có quan hệ với thói quen xây nhà này, lần này chúng tôi xây nhà xưởng, trường học, còn có ký túc xá thanh niên trí thức, muốn khởi nền tại một mảnh đất trên sườn núi có địa thế góc cao, nhưng đây chỉ là ý tưởng thô của tôi, cụ thể có được hay không đi còn cần cậu hỗ trợ nhìn xem.”

Kỷ Dương vốn chính là một tên cuồng công tác.

Nghe thấy Trình Ninh nói vậy, liền nhận bản vẽ, hai người bắt đầu thảo luận, rất nhanh cơ hồ đã quên bên cạnh còn có hai người khác.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 138: Chương 138



Thầy Diêu vui tươi hớn hở nhìn hai người, cười nói với Hàn Đông Nguyên: "Trước kia chỉ biết Tiểu Kỷ là một đứa cuồng công tác, rất được xưởng trưởng coi trọng, nhưng lại không thấy được, Tiểu Trình của chúng ta thế nhưng cũng tài giỏi như vậy. Trước kia lúc ở nhà máy, chỉ thấy một một cô gái nhã nhặn nhu thuận, không thích nói chuyện, thì ra đều nhìn nhầm"

Hàn Đông Nguyên ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ngài đúng là nhìn nhầm, rất có khả năng, xưởng chúng tôi một đồng tiền cũng chưa kiếm ra, công nhân ngay cả cắt một tấm ván gỗ cũng chưa xong, cũng đã nghĩ đến việc nên đốt tiền như thế nào."

Thầy Diêu là một người kỹ thuật viên thẳng tính, không nghe ra cảm xúc trong lời nói của Hàn Đông Nguyên, chỉ là vô cùng thẳng thắn nói với anh:

“Không thể nói như vậy, nếu thật sự muốn mở xưởng, nhà xưởng này vẫn là rất quan trọng, kho hàng hay phân xưởng hay phòng xử lý hậu kỳ đều phải rành mạch, bằng không cứ lung tung rối loạn, không thể làm ra sản phẩm tốt được, đợi đến lúc giao hàng cũng rất dễ gặp lỗi.”

"Còn nữa, Tiểu Trình chu đáo bao nhiêu, nếu phải xây nhà xưởng, đương nhiên phải lo đến vấn đề thiên tai, cháu nghĩ xem nếu núi này gặp hồng thuỷ, cho dù không phải hàng năm đều có, nhưng chỉ cần gặp phải một lần như vậy, cả nhà máy liền đều bị hủy, tâm huyết của mọi người đổ sông đổ bể thì không nói, còn có mạng người nữa."

Hàn Đông Nguyên giương mắt liếc mắt Kỷ Dương cùng Trình Ninh vẫn đang nghiêm túc thảo luận một cái, dựa vào lan can xe.

Mắt không thấy tâm không phiền.

Nhóm người Hàn Đông Nguyên và thầy Diệu cùng Kỷ Dương rời đi, thư ký Từ dẫn theo chủ nhiệm Tiết tiễn người lên xe bò, xe bò đi xa vẫn đứng ở chỗ cũ nhìn.

Chủ nhiệm Tiết nói: "Thư ký, nếu ngài coi trọng thanh niên trí thức Hàn, muốn cậu ấy xây xưởng ở bên công xã, vậy trực tiếp điều cậu ấy lên đây là được."

Sự nhiệt tình nửa năm qua của thư ký Từ đối với Hàn Đông Nguyên, ông ấy đều xem ở trong mắt.

Ban đầu ông ấy tưởng là vì ba của Hàn Đông Nguyên là Hàn Kỳ Sơn, nhưng mà hai tháng này ông ấy thấy thư ký Từ không chỉ nhiệt tình với Hàn Đông Nguyên, mà ngay cả với Liêu Thịnh và Trình Ninh, ông ấy cũng vô cùng nhiệt tình, mỗi lần đều hỏi thăm chuyện xưởng sản xuất đồ tre gỗ, nếu ông ấy còn không hiểu được ý của thư ký Từ, thì ông ấy cũng không xứng làm chủ nhiệm phòng làm việc của công xã nữa.

Thư ký Từ nở nụ cười một chút, nói: “Tôi đúng là có ý này, nhưng mà tôi thấy cậu ấy chưa chắc đã chịu.”

"Sao lại không chịu chứ?"

Những thanh niên trí thức khác xuống dưới đây, ai không muốn được điều đến công xã?

Thư ký Từ lắc lắc đầu.

Thanh niên trí thức khác là thanh niên trí thức khác, những thanh niên trí thức khác xuống nông thôn vừa xuống xe bò đều phải đi bộ ba bốn giờ trong núi sâu rừng già, người nào mà không mặt mày như đưa đám? Có ai còn có thể nghĩ đến các biện pháp kiếm tiền, lại có ai mới hơn nửa năm chưa đến một năm, không cần tài chính duy trì từ công xã và đại đội, liền sắp xây được một cái xưởng không?

Đại đội Thượng Hàn kia nghèo thì nghèo thật, hẻo lánh thì đúng là hẻo lánh, nhưng mà đó là quê của Hàn Đông Nguyên.

Có tình quê hương, Hàn Kỳ Sơn lại có uy tín trong thôn, anh xây xưởng ở đó, sự tín nhiệm và duy trì có được không phải là thứ mà một hai đồng tiền có thể đổi được.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ông ấy đã sớm nhìn ra, tên nhóc kia là một đứa thích tự do không thích bị gò bó.

Hơn nữa, người ta có thể kiếm tiền, cũng đâu phải thiếu tiền.

Không phải không có tài chính duy trì, mà nhà xưởng vẫn xây lên đấy thôi?

Thầy Diêu cùng Kỷ Dương tới Đại đội rồi đương nhiên đã được thư ký Đại đội và Đại đội trưởng còn có nhóm các thôn dân nhiệt liệt hoan nghênh.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 139: Chương 139



Thư ký Đại đội Chu Phác Hoè cùng Đại đội trưởng Hàn Hữu Phúc đều nhiệt tình mời thầy Diêu và Kỷ Dương, nhất là thầy Diêu đến nhà mình ở.

Đây chính là thợ mộc cấp bảy từ thành đến, ở trong mắt bọn họ quả thực giống như tổ sư thợ mộc đang được bày đồ cúng trên xà ngang vậy.

Nhưng mà hai người đều cự tuyệt, trực tiếp đi chen chúc trên giường đất của nhóm Hàn Đông Nguyên.

Thầy Diêu là một đồng chí rất nghiêm túc phụ trách.

Ông ấy cầm bản vẽ của Trình Ninh ở trên xe, lại cùng Trình Ninh thảo luận một đường, tới buổi tối gặp qua mọi người, ngày hôm sau cũng đã bắt đầu công tác.

Việc thủ công, cũng không cần dạy kiến thức lý thuyết, tự mình làm mẫu một lần, bảo mọi người tự tay thao tác, sau đó sửa đúng lại cho mọi người.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ba bước trình tự làm việc dạy thay phiên, bước thứ nhất và bước thứ ba giai đoạn là trước cùng với xử lý hậu kỳ tương đối dễ, đơn giản chỉ cần dạy mấy lần, chủ yếu vẫn là dựa vào mọi người không ngừng tự luyện tập, bước trình tự làm việc thứ hai là phần sản xuất kia, tuy rằng cũng là quen tay hay làm, nhưng có rất nhiều kỹ xảo cơ bản phải dạy.

Thầy Diêu về hưu rồi, cũng không vội quay về, lúc đầu nói là đến đây dạy một tháng, nhưng dạy một đoạn thời gian, Hàn Đông Nguyên liền nói với ông ấy, nếu ông ấy nguyện ý, vẫn có thể ở lại, làm giám sát chất lượng và quản lý của xưởng, tất cả sản phẩm đều trải qua tay ông ấy rồi mới đi ra ngoài.

Thầy Diêu vừa nghe đã động tâm.

Ông ấy đã về hưu, việc vặt cũng không tiện nhận, nhiều nhất là lén làm vài món đồ này nọ thu chút lễ vật.

Đến đây Hàn Đông Nguyên đáp ứng ông ấy một tháng ba mươi đồng, phiếu đổi lương thực có thể đổi ba mươi cân lương thực phụ, phiếu đổi mười cân bánh bao không nhân, chờ hiệu ích của xưởng tốt rồi, còn có thể tăng thêm, tuy rằng thấp hơn so với khi ông ấy còn ở nhà xưởng, nhưng là một phần thu vào ổn định.

Con cháu trong nhà ông ấy nhiều, nhà lại nhỏ, bạn già lại đã qua đời, ở chỗ này có năng lực dựa vào nghề mộc mà mình vẫn lấy làm kiêu ngạo để sống, được người tôn kính, còn có thể có thu thập ổn định, với ông ấy mà nói, là chuyện không thể tốt hơn.

Về phần Kỷ Dương, sau khi đã quen thuộc tình huống của kho để gỗ, trình tự sản xuất cụ thể, Trình Ninh liền đi dạo cùng anh ấy khắp núi đồi, nói là đi thăm dò địa hình.

Hàn Đông Nguyên thấy vậy tức gần chết, đã vậy dù có chia thêm việc cho cô cũng vô dụng, bởi vì quay đầu lại là cô có thể đem việc giao cho Hứa Đông Mai hoặc là Trầm Thanh, đó là trợ lý của cô, Hàn Đông Nguyên cũng không thể nói không.

Nhưng mà việc này không chỉ Hàn Đông Nguyên không nhìn được, mọi người trong ký túc xá cũng có chút ngồi không yên.

Cuối cùng lúc Hàn Đông Nguyên lại giao một mớ việc cho Trình Ninh, Trình Ninh lại xoay người giao cho Hứa Đông Mai, Hứa Đông Mai nhịn không được khuyên hai câu, nói: "Ninh Ninh, tôi biết cô một lòng công tác, nhưng mà dù có vì công tác, cũng không cần phải mỗi ngày chạy khắp núi cùng công trình sư Kỷ chứ, cô không biết, lúc này mọi người đều đoán có phải cô và công trình sư kỷ là quan hệ yêu đương hay không, công trình sư Kỷ xuống nông thôn có phải là vì cô hay không."

Thật ra chuyện này có hơi nói quá.

Có Hàn Đông Nguyên ở đây, xác định là để xây nhà xưởng, ai dám nói lung tung?

Nhưng không khuyên như vậy không được.

Cho dù Hứa Đông Mai có làm việc tốt đến mấy, cũng có chút không chịu nổi công việc mỗi ngày không dứt thế này.

Trình Ninh nghe được lời này của Hứa Đông Mai lại ngẩn ra.

Lời này nếu là từ miệng Vương Hiểu Quyên, cô còn có thể cắt bớt vài phần, nhưng mà nếu do Hứa Đông Mai ngày thường vẫn luôn là người ổn trọng lão thành nhất nói, Trình Ninh sẽ không hoài nghi liệu có sự thổi phồng nào trong đó hay không.
 
Back
Top Bottom