Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh

Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 120: Chương 120



Thím Liêu tức giận: "Bảo con chăm sóc thì cứ chăm sóc đi, nghe không hiểu tiếng người hay sao? Đông Nguyên là anh con bé, có thể giống nhau sao?"

Có cái gì không giống chứ?

Khí tràng của Hàn Đông Nguyên cao một vạn tám hơn nữa trước kia còn chưa phát hiện, bây giờ phát hiện ra cô nhóc kia quả thực là tinh ranh như quỷ, rất lợi hại, ngoại trừ đi làm c* li, thì còn cần anh ấy chăm sóc cái gì chứ?

Anh ấy chỉ có thể "Dạ dạ" hai tiếng cho có lệ.

Anh ấy nào có biết nỗi khổ tâm của mẹ anh ấy đâu!

Nói chuyện với gia đình xong, vừa mới cúp điện thoại, chủ nhiệm Tiết liền theo chân bọn họ bảo bọn họ khoan hãy đi, thư ký Từ nói muốn mời hai người đến nhà ông ấy ăn cơm trưa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chờ thư ký Từ đi ra, Trình Ninh liền cười tủm tỉm nói: "Cám ơn lời mời của thư ký, nhưng mà chúng tôi đang vội, không đến nhà ngài ăn cơm được, nếu không, sợ là lúc lên núi phải nửa đêm, núi buổi tối đen như mực, lên đường lúc nửa đêm tôi cũng sợ. Hay là, chúng tôi đang định đi căn tin của công xã ăn một bữa, thư ký đi cùng chúng tôi nhé?"

Cuối cùng còn hào khí nói: “Để tôi mời thư ký!"

Trình Ninh đều nói vậy, thư ký Từ tự nhiên sẽ không miễn cưỡng, ông ấy cười ha ha, nói: "Được, nhưng mà mọi người đến công xã, còn bắt mọi người mời tôi, như vậy sao được, đi, tôi mời mọi người!"

Kết quả là Trình Ninh và Liêu Thịnh thành công lừa được một bữa cơm trưa vô cùng phong phú.

Không nói tới bên trong bỏ thêm thịt sợi cải trắng nấm hương, còn cho mỗi người một quả trứng gà thơm ngào ngạt, ngẫm lại lần trước đến đây công xã cung cấp một chén cháo lỏng như canh, lần này quả thực là vừa ăn vừa rơi nước mắt.

"Cảm ơn thư ký Từ!"

Hai người đều ăn rất hài lòng.

Thư ký Từ cười tủm tỉm, hỏi ngày nào thì thợ mộc đến, lại nói: "Đến lúc đó mọi người sang đây đón thầy, tôi lại dẫn mọi người đến đây ăn lần nữa, nếu mọi người đến sớm một chút, tôi sẽ tự mình làm vằn thắn cho mọi người ăn. Mấy đứa nhóc này, c.h.ế.t sống không chịu tới nhà tôi, như là trong nhà tôi có cọp ăn thịt các cậu vậy"

Liêu Thịnh bán thảm: "Không phải do chúng tôi không muốn, thật sự là đại đội quá xa, đường núi quá khó đi."

Thư ký Từ vui tươi hớn hở, cũng không so đo với bọn họ, cơm nước xong thì tiễn bọn họ lên xe bò.

Hoàn thành công tác rồi nên đường về của hai người rất nhẹ nhàng.

Liêu Thịnh nói với Trình Ninh: “Em gái Ninh Ninh, thư ký Từ kia là một người lợi hại, hẳn là đang mưu tính cái gì đó, em không cần phải nói kỹ càng với ông ấy như vậy.”

Trình Ninh cười liếc anh ấy một cái, nói: "Có thể mưu đồ gì chứ? Đại đội của chúng ta nghèo, thì công xã cũng nghèo, người đại đội của chúng ta phải chăm sóc ít, nhưng thư ký Từ phải chăm sóc cho một công xã nhiều nhân khẩu như vậy, ông ấy cũng chỉ nghĩ làm sao để phát triển công xã, để xã viên có thể ăn cơm no thôi. Thật ra thị trường lớn như vậy, công xã xây một cái xưởng cũng không có xung đột gì với việc chúng ta thành lập nhà máy, nếu sản phẩm của bọn họ khác với chúng ta, còn có thể cùng xài chung một con đường tiêu thụ, công xã có giao thông phát đạt, bọn họ bán nội thất lớn, chúng ta liền làm đồ làm bếp nhỏ và đồ dùng hằng ngày nhỏ gọn, không chỉ không có xung đột, mà còn có thể hỗ trợ lẫn nhau."

"Hơn nữa có công xã duy trì, có nhiều chuyện sẽ dễ dàng hơn, như là lần này thầy Diêu đến đây, cũng là thư ký Từ tự mình sắp xếp máy cày của công xã đi giúp chúng ta đón thầy Diêu từ nhà ga, nếu không chúng ta sẽ phí không ít chuyện. Còn có về sau, rốt cuộc thì đại đội của chúng ta ở nơi hẻo lánh, như bình thường đi gửi đồ hay đón người, gọi điện thoại và nhận điện báo, còn có rất nhiều chỗ cần có thư giới thiệu và con dấu, tóm lại những việc phải dựa vào công xã rất nhiều"

Trong khoảng thời gian ngắn Liêu Thịnh vô cùng hổ thẹn.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 121: Chương 121



Vốn dĩ anh ta nghĩ rằng Trình Ninh quá đơn thuần, không biết sự thăm dò và cố ý hỏi thăm của thư ký Từ, chỉ nghĩ cô quá mức đơn thuần lại thiện lương, cho nên thư ký Từ hỏi cái gì cô cũng rất nhiệt tâm giải đáp, thậm chí còn nói nhiều hơn, nhưng lại chưa từng nghĩ rằng, căn bản là cái gì cô cũng biết cả, chẳng qua là muốn chừa mặt mũi, không ngại việc làm của thư ký Từ mà thôi.

Sau khi đến công xã nói chuyện điện thoại xong và còn nhờ được thầy Diêu giúp mời một vị kỹ sư kiến trúc thì tảng đá lớn trong lòng Trình Ninh xem như buông xuống được một nửa.

Thì ra sự tình cũng không khó khăn đến vậy.

Cô rất vui mừng.

Đêm đó ngủ một giấc rất ngon.

Ngày hôm sau bắt đầu xử lý công việc.

Công nhân trong xưởng đã sắp xếp xong, mỗi ngày vẫn là ở kho để gỗ làm việc, thuần thục công việc của thợ mộc, chỉ chờ thầy dạy nghề mộc đến đây rồi lại tiến hành huấn luyện chuyên nghiệp.

Cô ở ký túc xá sửa sang lại tư liệu, chuẩn bị an bài công tác cho Hứa Đông Mai và Trầm Thanh.

Ký túc xá vốn đã nhỏ còn chứa một lần năm người, tư liệu chất đống khắp bàn và ngăn kéo.

Ký túc xá chỉ có hai cái bàn gỗ con, người trong ký túc xá thông cảm cho cô, có một cái bàn thì đều để cô dùng.

Sau khi cô thu thập xong những tư liệu lát nữa sẽ dùng liền thở dài, chỗ cô như thế này, thì bên Hàn Đông Nguyên hẳn là cũng giống nhau.

Cũng may mọi người trong ký túc xá của các cô không tệ, nếu giống như cách vách một Triệu Chi một Tương San San rồi lại thêm một Lưu Lệ Na, thật đúng là làm cho người ta đau đầu.

Tư liệu đặt ở đâu cũng không yên tâm Xây nhà xưởng và văn phòng đúng là vô cùng tất yếu.

Cô sửa sang xong đồ đạc liền nói với Hứa Đông Mai một tiếng, để Hứa Đông Mai gọi Trầm Thanh cùng đi nhà chính họp, an bài công tác của hai người.

Cũng nhờ cô ấy qua ký túc xá nam gọi Hàn Đông Nguyên và Liêu Thịnh một chút, hỏi bọn họ có muốn qua nghe một chút, cho chút ý kiến hay không.

Đoàn người đến đông đủ, cô đem sản phẩm cùng với bản thảo thiết kế cuối cùng mình sửa cho Hứa Đông Mai và Trầm Thanh xem, nói: "Chút nữa hai người về xem xong cái này trước, làm quen với sản phẩm của chúng ta một chút."

"Sau đó Hứa Đông Mai chuẩn bị làm một phần sổ tuyên truyền, chủ yếu giới thiệu về Ổ Sơn, đại đội, xưởng, cùng với sản phẩm của chúng ta, cuốn sổ này rất quan trọng, về sau đi làm nghiệp vụ, hoặc có người đến thăm, đều có thể trực tiếp đem cuốn sổ này ra cho người ta xem, người ta sẽ biết xưởng của chúng ta làm cái gì, bán sản phẩm gì. Trong quá trình làm có vấn đề gì có thể hỏi tôi, cũng có thể nói chuyện nhiều hơn với người dân trong thôn, nói không chừng có thể tìm được một ít linh cảm, chỗ nào cần tranh minh hoạ thì tìm Trầm Thanh, hai người cùng thương lượng với nhau."

“Nhớ kỹ nhóm sản phẩm đầu tiên của xưởng của chúng ta chủ yếu là đồ làm bếp và bộ đồ ăn, bài giới thiệu của hai người chủ yếu là quay chung quanh phương diện này”.

Đây là có nguyên nhân.

Đối tượng tiêu thụ sản phẩm chủ yếu trước mắt của bọn họ là xưởng nội thất phụ thuộc tập đoàn kiến trúc công trình mà Trình Ninh từng công tác.

Ngay từ đầu việc thành lập xưởng nội thất chủ yếu là để phối hợp với tập đoàn công trình, cung cấp các nội thất cơ bản cho các loại kiến trúc và dịch vụ lắp đặt nguyên bộ.

Như là rất nhiều đơn vị có chia phòng ở, không chỉ sẽ chia phòng ở thôi, mà còn cung cấp cả nội thất cơ bản trong phòng, tập đoàn công trình liền xây riêng một xưởng phụ thuộc để cung cấp dịch vụ về phương diện này.

Có vài đơn vị không chỉ cung cấp nguyên bộ nội thất cơ bản, mà còn cung cấp nguyên bộ đồ làm bếp và bộ đồ ăn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bọn họ định làm về mảng này trước.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 122: Chương 122



Cô nói xong đẩy một chồng giấy từ trong hai chồng đến trước mặt mọi người, nói: "Cái này, là bài thi đề thứ nhất và đề thứ hai của mọi người. Chị Đông Mai chị xem phần này, là bài giới thiệu về xưởng và sản phẩm do những người khác viết, mặc kệ viết có được hay không, đều có thể gợi lên một ít linh cảm, dùng làm tham khảo"

Lại cầm hoạ báo nói với Trầm Thanh: “Mấy cái này là áp-phích tuyên truyền mà mọi người vẽ. Trầm Thanh cô có thể nhìn xem, mấy ngày nay cô vừa phối hợp với Hứa Đông Mai làm sổ giới thiệu, vừa vẽ thêm hai bức áp-phích, một bức có thể trực tiếp dán trên tường để tuyên truyền xưởng của chúng ta, bức kia tôi muốn dùng trên hộp sản phẩm của chúng ta."

Trong lúc đang nói chuyện thì không biết từ đâu mà cô lấy ra một cái hộp diêm, nói: “Chờ bộ sản phẩm đầu tiên làm xong, cô thiết kế vài kiểu hộp, hộp lớn chứa trọn bộ cả bộ đồ ăn và đồ làm bếp, hai cái hộp khác chia ra chứa bộ đồ ăn và đồ làm bếp, mặt hộp đều phải có thiết kế riêng"

Nói xong dường như nghĩ đến cái gì cô quay sang Liêu Thịnh, nói: “Anh Liêu Thịnh, anh là người chạy nghiệp vụ, anh hỗ trợ tìm xem quanh đây, không Bắc Thành cũng được, tìm mấy xưởng giấy ở Bắc Thành, nhìn xem có hỗ trợ đặt làm hộp hay không, hỏi giá cả một chút, đúng rồi, còn phải liên hệ xưởng in ấn một chút, chờ chúng ta định ra bản thảo của sổ tuyên truyền rồi, sẽ in ra."

Mọi người nghe mà táp lưỡi.

Nhiều chiêu trò thật đấy.

Liêu Thịnh nói: "Em gái Ninh Ninh, sản phẩm của chúng ta còn chưa làm ra, mà em đã bày ra nhiều mẫu mã thế rồi"

Vân Mộng Hạ Vũ

Dừng một chút, rồi nói: “Chỗ cần tiêu tiền cũng không ít."

“Mấy thứ này đều cần thời gian, chờ sản phẩm làm xong thì đã quá muộn rồi”.

Trình Ninh nghiêm khuôn mặt nhỏ nói: “Cách đóng gói sản phẩm rất quan trọng. Làm sao anh có thể đi chạy nghiệp vụ, tới xưởng người ta giới thiệu của sản phẩm chúng ta, sao có thể mặc một cái áo da rắn cõng một đống nồi xẻng trên lưng? Anh thấy làm như vậy mà được sao? Làm sao có thể mặc cả ra giá tốt? Nếu chủ nhiệm nghiệp vụ là anh không đủ chỉn chu, thì sao đủ khí thế để chống nổi."

“Em nói đúng”. Trong đầu Liêu Thịnh hiện lên hai hình ảnh khác nhau, phát hiện đúng là mặc đồ lao động xách theo một cái hộp dễ nhìn sẽ có thể diện hơn nhiều so với việc mặc áo da lưng cõng đồ, thái độ lập tức xoay một trăm tám mươi độ, đồng ý nói: “Vẫn là em gái Ninh Ninh suy nghĩ chu đáo."

Nói xong anh ấy liền nhìn Hàn Đông Nguyên, nói: "Anh Nguyên, vì sao em gái Ninh Ninh không phải em gái em chứ, khi nào mà anh từ bỏ ấy, thì đưa cho em là được."

Dù sao nhiều năm như vậy cũng không có ai coi trọng một em gái có năng lực như vậy, còn che giấu không cho người khác tới gần.

Bằng không mười mấy năm nay, sao anh ấy có thể không biết dù chỉ một chút rằng em gái Ninh Ninh lợi hại như vậy chứ?

Hàn Đông Nguyên vốn đang lười biếng nhìn Trình Ninh an bài công tác của mọi người nghe thấy lời Liêu Thịnh nói thì mặt tối sầm lại, đạp anh ấy một cước, nói: "Không biết nói tiếng người thì đừng có nói."

Liêu Thịnh ăn đau vội cầu xin tha thứ, nhấc tay nói: "Em chỉ muốn biểu đạt sự hâm mộ thôi mà? Anh còn không hiểu em sao, em chỉ có một bà chị hai, nhưng đúng là như muốn lấy mạng người ta ấy."

Thím Liêu thích con gái, nuôi anh cả Liêu và Liêu Thịnh thì qua quýt, nhưng lại vô cùng chiều chuộng chị hai Liêu, chiều đến hư.

Liêu Thịnh tuy rằng nhỏ nhất, lại nếm qua không ít đau khổ vì chị hai anh ấy.

Hàn Đông Nguyên nghe xong lời này mới buông tha anh ấy.

cả Thấy Liêu Thịnh chơi chiêu để thoát nạn, ngay Hứa Đông Mai và Trầm Thanh một người trầm ổn một người trong trẻo nhưng lạnh lùng cũng buồn cười, nhịn cười đáp lại.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 123: Chương 123



Mở hội xong, Trình Ninh chú ý tới Trầm Thanh cầm bài thi của vài người, lật sang một trang, sắc mặt có chút khác thường, như có cái gì muốn nói nhưng lại do dự.

Trình Ninh nhìn thoáng qua, đó là bài thi của Triệu Chi.

Nghĩ tới việc Triệu Chi vì vào phòng làm việc mà còn tranh thủ lúc không có ai đi tìm Hàn Đông Nguyên tự tiến cử, lần hội này không chọn cô ta, nhất định là sẽ bày trò gì sau lưng đây.

Bây giờ xưởng mới ở giai đoạn trước, mọi người cùng nhau chuẩn bị, lòng đoàn kết rất quan trọng.

Cô gọi lại Hàn Đông Nguyên và Liêu Thịnh đang chuẩn bị rời đi, ngữ khí ôn hòa hỏi Trầm Thanh, nói: "Trầm Thanh, cô có chuyện gì muốn nói sao?"

Trầm Thanh cũng là người thẳng tính.

Nhưng việc này cô ấy muốn lén hỏi Trình Ninh một chút.

Trình Ninh liếc tờ họa báo của Triệu Chi trên tay cô ấy một chút, cười nói: "Nếu là chuyện liên quan đến công tác hoặc là tuyển trợ lý, có nghi hoặc gì, có thể nói thẳng ra, thật ra tôi cũng muốn nói với cô và chị Đông Mai, vì sao trong nhiều bài thi như vậy, lại chọn hai người."

“Vì sao?” Trầm Thanh hỏi.

"Vậy cô phải nói cho tôi biết có phải đã có chuyện gì hay không."

Trầm Thanh muốn nói lại thôi.

Trình Ninh lại nói: “Trầm Thanh, cô tận mắt thấy xưởng của chúng ta từ không có gì cả, rồi làm thế nào để đi đến bước thành lập bây giờ, trên thực tế, hiện tại cũng chỉ là đang trên đường thành lập, về sau nếu muốn quản lý xưởng cho tốt, không chỉ cần năng lực lãnh đạo và nhìn ra trông rộng của xưởng trưởng, mà đồng thời cũng cần tất cả mọi người cùng nhau cố gắng cùng phát triển, nếu nội bộ chúng ta không đồng tâm ngay từ đầu, cho dù xưởng này có xây thành công, thì trong tương lai bên trong cũng sẽ tràn ngập tai hoạ ngầm, gặp được khó khăn gì, hay bị bên ngoài nghi ngờ tính kế, cũng rất dễ dàng sụp. Ngược lại, nếu chúng ta buộc chặt thành một sợi dây thừng, cùng nhau tiến lùi, như vậy mới có thể mang theo xưởng của chúng ta càng chạy càng xa, càng chạy càng tốt.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Nói đến mức mắt Trầm Thanh đỏ lên.

Sắc mặt cô ấy trở nên kiên định, lấy hoạ bảo mà Triệu Chi vẽ ra, nói với Trình Ninh: "Vâng, chủ nhiệm Trình, có một số việc tôi muốn phản ánh với cô."

"Thật ra tôi tin tưởng năng lực của mình, chị Đông Mai đến còn sớm hơn vài năm so với tôi, thuộc nhóm thanh niên trí thức sớm nhất ở nơi này, thái độ làm việc của cô ấy vẫn luôn cẩn thận kiên định ổn trọng, tôi cũng hiểu cô ấy vô cùng thích hợp vị trí trợ lý văn phòng"

"Nhưng nếu chỉ xét theo cuộc thi mà nói, Triệu Chi từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng từ gia đình cô ta, am hiểu công tác viết tuyên truyền, cô ta cũng vẽ tranh từ nhỏ, vẽ áp-phích rất đẹp. Bọn họ lén nói, chủ nhiệm Trình lựa chọn Hứa Đông Mai cùng tôi, là vì có địch ý với cô ta, tôi cũng không tin tưởng lời này, sau khi tiếp xúc hai ngày này, lại càng không tin nổi. Nhưng chỉ mình tôi có tin hay không cũng vô ích, Triệu Chi và Cố Cạnh Văn có thể lén nói lời này trước mặt tôi, thì chắc chắn cũng sẽ nói với người khác, tôi nghĩ liệu chủ nhiệm Trình có thể nói với chúng tôi hay không, từ những bài thi này, tiêu chuẩn chân chính để chọn tôi và Hứa Đông Mai, như vậy về sau bọn họ có nói những lời chửi bới gì đi nữa, tôi cũng có thể trực tiếp bác bỏ ngược lại"

Quả nhiên là Triệu Chi và Cố Cạnh Văn.

Thật sự là mười phần bỉ ổi.

Nghĩ đến kiếp trước rất có thể Hàn Đông Nguyên đã bị hai kẻ bỉ ổi này tính kế, sự chán ghét trong lòng Trình Ninh đối với bọn họ quả thực đã tăng tới mức lớn nhất.

Bên kia mặt của Hàn Đông Nguyên cũng trầm xuống.

Mây mù u ám.

Liêu Thịnh cũng tức giận.

Vậy mà có người chửi bới em gái Ninh Ninh, ai nhịn được chứ anh ấy thì không.

Anh ấy nhảy dựng lên vừa định nói chuyện, lại bị Hàn Đông Nguyên một phen đè lại.

Hàn Đông Nguyên nhìn Trình Ninh, chờ cô nói chuyện.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 124: Chương 124



Trình Ninh chán ghét thì chán ghét, nhưng việc nên làm cũng không bị cảm xúc ảnh hưởng.

Cô rút ra ba tờ giấy từ trong chồng bài thi.

Đó là ba bài thi của Triệu Chi.

"Mọi người nhìn trước đi"

Mấy người truyền nhau đọc một chút, sắc mặt không đồng nhất.

Trên mặt Hàn Đông Nguyên đầy trào phúng, Liêu Thịnh"chậc chậc", Hứa Đông Mai và Trầm Thanh trầm mặc.

Trình Ninh nói: "Mọi người nhìn này, đầu tiên là giới thiệu xưởng và giới thiệu sản phẩm, cô ta viết lưu loát một đoạn dài, toàn là viết những thanh niên trí thức xuống nông thôn đã nhận tái cải tạo bần nông và trung nông thế nào, tinh thần diện mạo thay đổi, dắt tay nông dân cùng nhau thành lập xưởng... Xin hỏi, nếu bây giờ mọi người đi tìm xưởng hay công xã nào đó, muốn thuyết phục bọn họ thu mua sản phẩm của chúng ta, cầm một bài viết mà như chơi như vậy có tác dụng gì không? Xem xong rồi cũng không biết rốt cuộc xưởng của mọi người làm cái gì, sản phẩm có đặc tính gì, có ưu điểm gì so với các sản phẩm gỗ khác, ai sẽ đồng ý làm ăn mọi người chứ?"

"Giờ nói tới áp-phích phía sau, vẽ đúng là coi như đẹp, tình cảm mãnh liệt bùng nổ, nhưng mà xưởng của chúng ta là xưởng sản xuất đồ tre gỗ, vẫn là câu nói kia, trọng điểm là sản phẩm chứ không phải người, cô ta vẽ mấy thanh niên trí thức cùng nông dân giơ nắm tay lên để làm gì? Định đi đánh nhau với người ta à?"

Mọi người: ".."

"Cho nên mặc kệ cô ta viết hay bao nhiêu, tranh vẽ đẹp thế nào, nhưng mà đã đi sai hướng, vậy không đúng“

Ngữ khí Trình Ninh nghiêm túc, nói: “Không phải chỉ một bài văn tuyên truyền hay một bức áp-phích của cô ta có vấn đề, mà cả lối tư duy suy nghĩ của cô ta có vấn đề, xưởng của chúng ta còn đang ở giai đoạn trước đầy gian nan, cần một người kiên định có năng lực có tâm với sản phẩm, một người muốn phát triển xưởng thật tốt từ tận đáy lòng, sản xuất ra sản phẩm tốt, bán đi, để mọi người ăn no cơm, sống thật tốt, mà không phải một người không để tâm đến công việc, chỉ nghĩ lấy việc tuyên truyền thu hút ánh mắt, hy vọng có thể được xét tiên tiến sau đó lấy được đề cử trở về thành, lại càng không cần một người chỉ cần có người có chút ý kiến nhỏ với cô ta, thấy người khác không vây quanh cô ta, liền cảm thấy người ta có lỗi với cô ta, thấy người khác có địch ý với cô ta, thì nghĩ là người đó có vấn đề, nhận một người như vậy vào, chỉ có thể làm cục cứt chuột làm hỏng nồi nước"

Mọi người nghe cô nói, lúc nghe phần trước thì vẻ mặt ai nấy đều ngày càng nghiêm túc, đây đúng là một vấn đề nguyên tắc lớn, cả sự kiện như đã được nâng lên độ cao mới, nhưng mà chờ cô thốt ra câu cuối: “Bịch" một tiếng, sự tình lại ngã xuống nhân gian.

Vân Mộng Hạ Vũ

Liêu Thịnh"Phụt" một tiếng cười ra tiếng.

Trình Ninh quay đầu nhìn anh ấy, sắc mặt thật sự vô cùng nghiêm túc.

Liêu Thịnh gãi gãi đầu, thu lại vẻ mặt, nghiêm túc nói: "Đúng, em gái Ninh Ninh nói đúng, đúng là không thể nhìn ra, Cố Cạnh Văn kia nhìn thì nhân mô cẩu dạng, không nghĩ tới sau lưng lại là một kẻ không lên được mặt bàn như thế."

Có người mắng Cố Cạnh Văn, Trình Ninh cũng rất vui vẻ mà cười.

Trầm Thanh ho nhẹ một tiếng, cũng lâm vào cảm giác xấu hổ khi mình trước đây không nhìn ra được mặt này của vấn đề.

Sương mù trong lòng cô ấy bị đẩy ra, bây giờ nhìn lại toàn bộ sự tình chỉ cảm thấy rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn, nói: “Chủ nhiệm Trình, cô nói đúng, là do tôi trước đây nhìn vấn đề quá nông cạn.”

Đặt quyết tâm, nếu sau này Triệu Chi và Cố Cạnh Văn lại tác oai tác quái, cô ấy nhất định sẽ trực tiếp ném những lời này vào mặt họ.

Mọi chuyện đã an bài xong, mọi người đi trước ai làm việc nấy, Trình Ninh gọi lại Hàn Đông Nguyên để thảo luận nội quy xưởng và điều lệ xưởng.

Những thứ này vẫn nên lập ra sớm một chút.

Thật sự là vội đến không ngừng được một giây.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 125: Chương 125



Cô đã căn cứ vào cuộc thảo luận lúc trước của mọi người, phác thảo ra một bản, sau đó lấy ra lần lượt thảo luận từng cái với Hàn Đông Nguyên.

Hàn Đông Nguyên nói một chút cô lại nghiêm túc ghi vào trên giấy.

Cô vùi đầu lên trên bàn viết chữ, một sợi tóc rơi xuống.

Hàn Đông Nguyên nhìn cô, ma xui quỷ khiến thế nào, lại tự tay vén lên cho cô, Trình Ninh ngẩng đầu, không hiểu ra sao nhìn anh, Hàn Đông Nguyên làm như không có gì xảy ra cầm chén nước uống.

Trình Ninh cũng tưởng là ảo giác của mình, liền cúi đầu tiếp tục làm việc.

Anh lại quay đầu nhìn cô, đột nhiên nói: "Mấy thứ này, ai dạy cô?"

Giống như là cái gì cũng biết, mọi việc đều có trật tự rõ ràng, cũng không biết sao trong đầu lại nghĩ ra nhiều thứ như vậy.

Anh có chút nghi hoặc, cô của trước kia là như thế này sao?

Vấn đề này gần như là thường thường lại đột nhiên hiện lên.

Trình Ninh lại ngẩng đầu, vì vấn đề này mà lúc nhìn anh lại có hơi hoảng hốt.

Ai dạy cô?

Đương nhiên là anh dạy cô.

Cô của trước kia đương nhiên sẽ không biết những thứ này.

Nhưng mà mấy chục năm kia quá nhàm chán, anh đi họp, gọi điện thoại, dùng miệng lưỡi sắc bén nói chuyện với những người khác, răn dạy quản lý cấp dưới, cô nghe thấy nhìn thấy, những lời này lặp lại rất nhiều lần trong đầu, cứ thế dần dần, dường như cứ thế mà làm được thôi.

Nhưng mà những việc đó có lẽ cả đời này anh cũng không biết.

Thật ra đời trước anh cũng không biết.

Anh không biết kia mấy chục năm kia, cô vẫn luôn ở đó.

Cô nhắm mắt, nói: "Học ở xưởng nội thất. Lúc trước làm trợ thủ ở phòng làm việc của xưởng nội thất, tiếp xúc được nhiều thứ, các thầy cũng dạy rất có tâm, cho nên học được rất nhiều thứ. Còn có lúc ở nhà, cũng thường thường nghe bà nội và cô lải nhải, nói chuyện về xưởng máy móc"

Nói đến việc này cô lại cười ra tiếng, kể lại chuyện bà nội nói muốn đem sản phẩm của bọn họ thành phúc lợi của đơn vị, chia cho mấy ngàn công nhân của xưởng máy móc.

"Chúng ta có thể bán mấy ngàn bộ ngay lập tức, hai năm này cũng không cần sầu vì không bán được sản phẩm"

Đương nhiên là cô không xem là thật, chỉ là để nói sang chuyện khác mà thôi.

Hàn Đông Nguyên cười nhạt, nhưng mà thấy cô cười đến mặt mày cong cong, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng.

Mỗi ngày Trình Ninh đều bận rộn chạy quanh, chỉ hận đèn dầu không tốt, không dám thức đêm, sợ thức hư mắt, vô cùng tưởng niệm cái loại đèn điện vừa đẹp lại còn sáng của đời sau.

Nhưng trong thành còn có thể có đèn điện để dùng, nơi sơn thôn này, không biết khi nào mới mở điện được.

Bận như vậy nên tất nhiên là cô không có thời gian quan tâm diễn biến tiếp theo của chuyện của Chu Hiểu Mỹ.

Chủ yếu là dù cô có ngủ, thì cái tính tình kia của Hiểu Mỹ, cũng chịu không nổi.

Huống chi còn có thư ký Chu, có thể lên làm thư ký của đại đội, cho dù có cứng nhắc thế nào, cũng phải có chút tâm nhãn chứ?

Không đáng để một người mới đến như cô lo.

Nhưng mà cô mặc kệ, lại không cản được việc Hiểu Mỹ cứ chạy đến chỗ cô.

Đêm nay cô đang chong đèn dầu trên bàn tính sổ sách, thì Hiểu Mỹ qua đây.

Cô ấy mang cho mọi người bánh rau dại nóng hầm hập, mặt trên thế mà còn tráng một lớp trứng gà mỏng.

Rau dại tươi mới của mùa xuân, cộng thêm trứng gà vàng óng ánh, vẻ ngoài hấp dẫn người khác, mùi lại càng mê người.

Bây giờ cô ấy thường đến ký túc xá của nhóm Trình Ninh chơi, thường xuyên mang mấy món ăn sang.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhóm Trình Ninh đều biết lương thực trong nhà thôn dân rất quý, cho dù là nhà thư ký, thật ra cũng chỉ là đủ ấm no mà thôi, lương thực cũng không dư dả, cho nên thấy Hiểu Mỹ mang đồ qua đây, liền cũng sẽ cho vài thứ để cô mang về, thường xuyên qua lại, đồ Hiểu Mỹ mang sang vậy mà còn thăng cấp
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 126: Chương 126



Mọi người ăn bánh rau dại trứng chim, Hiểu Mỹ lại nói: “Sáng mai nhà họ Trương sẽ đến nhà chúng tôi từ hôn, mọi người cũng qua xem đi”.

Mọi người nhìn cô ấy.

Cô ấy cười khanh khách, có vẻ như tâm trạng rất tốt.

"Cô lại làm gì vậy?"

Vương Hiểu Quyên nhịn không được tò mò hỏi.

Phải nhịn không được hỏi có phải cô ấy đã lột đồ anh ta hay không.

"Không, đã mạo phạm rồi"

Chu Hiểu Mỹ cười: “Hai ngày trước tôi tìm Trương Văn Thuận, nói với anh ta, muốn từ hôn thì được thôi, nhưng đừng có nói gì mà vì cứu người mà thay quần áo cho người ta, đã nhìn thấy thân thể rồi nên phải chịu trách nhiệm, nếu mà anh muốn người ta, vậy thì quang minh chính đại đến nhà tôi, cứ nói lấy tôi là ép duyên, bây giờ là xã hội mới, không có chuyện ép duyên nữa, phải chú ý tình nghĩa cách mạng cùng nhau tiến bộ, tôi và anh ta không hợp nhau, nên từ hôn, cái này thì được"

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

Hứa Đông Mai nhíu nhíu mày, hỏi: "Anh ta đồng ý ư?"

Mấy câu này nói thì dễ nghe, nhưng nói trắng thì chính là có một chân với nữ thanh niên trí thức kia, cho nên mới phải từ hôn.

Không giống bản cứu người, đó là vì cứu người, là không có biện pháp, là vì chịu trách nhiệm.

Nếu Trương Văn Thuận dám tới Chu gia nói như vậy, người có tính nóng nảy nói không chừng sẽ trực tiếp lấy gậy đánh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mà suốt mười dặm tám thôn quanh đây, thanh danh của anh ta cũng sẽ không được tốt.

"Đương nhiên là anh ta không chịu, nhưng mà anh ta có lựa chọn nào khác hay sao?"

Chu Hiểu Mỹ cười, nói: “Anh hai tôi cũng đi cùng tôi, anh ấy trực tiếp l*t s*ch quần áo của anh ta chỉ để lại khố, nói với anh ta, nếu anh ta không chịu, liền lột cả khố ra, trực tiếp ném tới chỗ kho để gỗ của bọn họ, để các thím các bà đều nhìn xem, anh ta tình đầu ý hợp với nữ thanh niên trí thức khác như thế nào, mà còn muốn lừa tôi, nói gì mà thay quần áo cho người ta, thì phải phụ trách với người ta, cứ hỏi nhóm các thím các bà một chút, xem ai muốn phụ trách cho anh ta?"

Mọi người: “…”

Cô ấy, cô ấy làm thật đấy à?

Nói thật, lần trước các cô cứ nghĩ rằng cô ấy chỉ nói thế vì đang tức giận mà thôi.

Còn nữa, các cô có cần phải khen cô ấy một tiếng phúc hậu, không xả giận lên người nữ thanh niên trí thức kia hay không?

"Anh ta không phản kháng, cứ để anh hai cô lột quần áo như thế ư?"

Vấn đề của Mẫn Nhiên có chút thanh kỳ.

"Dựa vào cái dáng người ốm yếu như gà con kia của anh ta, có thể phản kháng được anh hai tôi sao?"

Chu Hiểu Mỹ hừ một tiếng, nói: “Anh hai tôi xách anh ta bằng một tay còn được, vừa l*t s*ch quần áo, bảo anh ta làm gì anh ta chỉ dám làm thể đó, sợ c.h.ế.t đi được ấy chứ... Lúc trước mắt tôi đúng là mù mà về sau cho dù tôi tìm người đẹp trai, có học, cũng phải tìm người có thân thể khoẻ mạnh, không thể tim người nhìn được mà không dùng được được."

Sắc mặt mọi người xấu hổ.

Một cô gái chưa lập gia đình như cô, đỉnh đạc nói như vậy, xem có được không?

Còn nữa, hình như đề tài này bị trật rồi?

Chu Hiểu Mỹ thấy vẻ mặt khác thường của mọi người, mặt Mã Đình Đình thế nhưng còn đỏ lên, liền cảm thấy có chút không biết nói gì.

"Da mặt người thành phố các cô thật mỏng “

Cô nghiêm túc nói: “Tôi nói thật, không thể tìm một người đàn ông nhìn được nhưng không dùng được, đây là chuyện cả đời đó"

Người dân trên núi dân phong bưu hãn, nói chuyện cũng thẳng thắn, các cô cũng không thấy mấy lời này có gì không đúng.

Chu Hiểu Mỹ nói xong còn không quên đẩy mạnh tiêu thụ cho anh hai cô một chút, nói: “Thật ra nếu các cô không có đối tượng thì cũng có thể suy xét anh hai tôi một chút nè, anh hai tôi rất tốt đó, thân thể vô cùng khoe mạnh, tuyệt đối không thành vấn đề, bộ dạng cũng được, đầu óc lại linh hoạt, làm việc cũng không tệ, hơn nữa, cũng không học kém hơn thanh niên trí thức các cô bao nhiêu, anh ấy cũng tốt nghiệp sơ trung rồi"

Mọi người: “…”

Cám ơn, không cần
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 127: Chương 127



Trình Ninh"khúc khích" một tiếng cười ra tiếng, nói: “Nghe cũng không tệ lắm, nhưng mà dưa hái xanh không ngọt, Hiểu Mỹ, không phải lần trước tôi đã nói với cô, học tập vẫn tốt hơn sao? Mọi người vẫn nên chăm chỉ học tập sẽ tốt hơn.”

Cuối cùng vẫn bẻ đề tài quay về.

Chu Hiểu Mỹ nhìn Trình Ninh, nhất thời có chút chột dạ.

Sách lần trước Trình Ninh cho cô ấy, cô ấy còn chưa xem một chữ đó!

Cũng không phải, cô có lật vài trang, mấy câu chuyện trong sách Ngữ Văn thì cũng nhìn được hai trang, còn mấy cuốn như Toán thì thật sự đọc không nổi.

Cô ấy lẩm bẩm: "Ninh Ninh cô thì không cần, anh Đông Nguyên nhà cô nhất định là vừa nhìn được vừa dùng được, thân thể có khi còn khoẻ mạnh hơn anh hai tôi."

Mọi người: "???!!!"

Đây là từ ngữ hổ báo gì vậy?!

Tuy rằng tất cả mọi người đều cảm thấy giữa Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên có loại quan hệ kia.

Không phải em thích anh, thì là anh thích em, chẳng qua miệng hai người này đều cứng như nhau, không chịu vạch tầng cửa sổ giấy này thôi.

Nếu chính bọn họ mạnh miệng không chịu nhận, thì mọi người cũng không nhiều lời.

Nào biết giờ lại bị Chu Hiểu Mỹ lớn tiếng liến thoắng nói ra, mà còn dùng từ ngữ hổ báo như vậy.

Mọi người vô cùng kinh sợ rồi không khỏi đều dời ánh mắt về phía Trình Ninh.

Trình Ninh đầu tiên là sợ run một chút, lập tức nhún vai, nói: "Ừ, đúng là thân thể anh ấy rất tốt"

Nhưng mà tính tình không tốt.

Tính tình không tốt mà thân thể tốt thì lại càng đáng sợ, nếu không cũng sẽ không đánh nhau mãi.

Cô nghĩ trật hướng, tự động xem nhẹ câu phía trước của Chu Hiểu Mỹ.

Mọi người: "???!!!"

Các cô nhìn Trình Ninh, nhưng ánh mắt Trình Ninh vừa trong trẻo lại thản nhiên.

Trong trẻo xinh đẹp như lá thu lấp lánh như sao trời, thản nhiên như người vụиɠ ŧяộʍ là đám nhìn trộm các cô vậy.

Được rồi, đương sự cũng không để ý, thì các cô để ý cái gì chứ.

Lại nói Trương Văn Thuận kia.

Trong lúc ký túc xá của nữ thanh niên trí thức đang thảo luận vui vẻ về đề tài mang chút cấm kỵ này, thì lúc này Trương Văn Thuận vô cùng khổ bức.

Anh ta không có lựa chọn.

Bị anh em Chu Hiểu Mỹ uy hϊếp, anh ta chỉ có thể quỳ gối trước mặt ba anh ta nói anh ta đã bên nhau với Lý Hồng Mạn.

Kiên trì nói với ba anh ta: "Ba, con đã đi tìm Chu Hiểu Mỹ, cô ấy đã đồng ý từ hôn, con và cô ấy chắc chắn là không có khả năng kết hôn, ba cho con ở bên Hồng Mạn đi"

Lại khuyên ba anh ta: “Ba, việc này cũng chỉ nhục nhã nhất thời khi đến nhà họ Chu từ hôn thôi, nhưng quan hệ giữa bác Chu và chúng ta tốt, đám nhỏ bên đại đội của họ còn phải đến tiểu học của đại đội chúng ta mà, nên sẽ không làm gì chúng ta đâu, bản thân Hiểu Mỹ cũng đã đồng ý rồi"

Không đi từ hôn thì còn có thể làm gì bây giờ?

Cứ mỗi khi anh ta nhớ tới lúc mình bị l*t s*ch kia là da đầu lại run lên.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mất công lúc ấy anh ta còn nghĩ có phải anh em Chu gia định lột đồ anh ta, muốn gạo nấu thành cơm với anh ta hay không!

Kết quả là bọn họ lại định l*t s*ch đồ ném anh ta đến kho để gỗ Anh ta biết, cặp anh em kia thật sự có thể làm ra loại sự tình này!

Anh ta chính là thầy dạy tiểu học của đại đội, nếu như bị cặp anh em kia l*t s*ch đồ ném tới kho để gỗ để mấy bà mấy thím kia nhìn, thì mặt mũi anh ta để đâu cho hết? Về sau làm sao mà dạy học sinh?

Nếu lại bị hai người kia rêu rao một trận, nói anh ta và Hồng Mạn dan díu với nhau, nói không chừng bọn họ còn có thể bị ném trứng gà vào người!

Trong lòng anh ta vừa giận vừa hận, cắn răng một cái, tiếp tục khuyên ba anh ta, nói: "Ba, tuy nói Hiểu Mỹ là con gái của thư ký, nhưng thật ra cũng chỉ là có cái danh dễ nghe mà thôi. Bác ấy là thư ký của đại đội Thượng Hàn, chúng ta thì ở đại đội Liên Trương, mà ba đã là kế toán của đại đội chúng ta, còn con là thầy dạy tiểu học của đại đội, cái danh con gái thư ký của cô ấy, có tác dụng gì đâu chứ."
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 128: Chương 128



"Nếu muốn kết hôn, chắc chắn vẫn là Hồng Mạn tốt hơn. Cô ấy là học sinh cao trung, sau khi kết hôn chúng ta có thể sắp xếp cho cô ấy tới trường tiểu học của đại đội chúng ta, sau này nhà chúng ta sẽ có ba phần lương, không giống Hiểu Mỹ, cô ấy đúng là con gái thư ký, nhưng mà việc đó có ích gì cho chúng ta không? Cô ấy là học sinh trung học, mà học sinh trung học trong thôn chúng ta nhiều vô số, chúng ta cũng không thể nhét cô ấy vào trường tiểu học làm giáo viên được"

"Hơn nữa Hồng Mạn còn xinh đẹp, ba mẹ, hai người đừng coi thường chuyện này, chuyện này rất quan trọng, sau này con có con với Hồng Mạn, thì nó nhất định sẽ đẹp hơn so với con của con và Hiểu Mỹ, sau đó nuôi dạy thật tốt, nhờ nhà mẹ đẻ của Hồng Mạn hỗ trợ, con gái thì có thể lên thành sống, mà con trai nói không chừng cũng có thể tìm được một công việc trong thành"

"Hơn nữa, tính tình của Hiểu Mỹ thật sự quá nóng nảy, một người vợ, chắc chắn vẫn là một người ôn nhu hiền lành như Hồng Mạn tốt hơn"

Quả nhiên không hổ là người làm thầy, Trương Văn Thuận kể hết cái này tới cái khác, không nói tới mẹ Trương sớm đã đứng về phía anh ta, ngay cả tâm trạng tức giận của ba kế toán Trương của anh ta cũng bị nói đến động tâm, cuối cùng thở dài, thật ra chuyện đã như vậy, ngoại trừ từ hôn còn có thể làm gì nữa?

Cho dù bây giờ bọn họ không muốn từ hôn, nhà họ Chu cũng chưa chắc đã muốn gả nữa.

Ngày hôm sau gia đình nhà họ Trương liền đến cửa nhà thư ký Chu ở đại đội Thượng Hàn.

Lúc đó nhóm Trình Ninh đã đến nhà họ Trương.

Ngoại trừ các cô, người trong thôn sớm đã nghe được tiếng gió nhà họ Chu thả ra, vừa thấy người nhà họ Trương tới cửa, lập tức vây quanh nhà họ Trương trong ba vòng ngoài ba vòng chật như nêm cối.

Người nhà họ Trương có chút bị điệu bộ này doạ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng mà đ.â.m lao thì phải theo lao, làm gì còn đường nào để mà lui?

Vẻ mặt của kế toán Trương và mẹ Trương đều vô cùng hổ thẹn.

Thư ký Chu gõ gõ cái bàn, nhìn về phía Trương Văn Thuận, nói: "Có chuyện gì, cứ việc nói thẳng đi, nhà chúng tôi cũng không phải người không biết đạo lý."

Trương Văn Thuận liền nói lại lý do thoái thác mà Chu Hiểu Mỹ đã nói với anh ta một lần, nói: "Thật sự thực xin lỗi, nhưng cháu và Hồng Mạn có cùng chí hướng với nhau, theo đuổi việc bầu bạn cùng nhau tiến bộ, bây giờ là xã hội mới, không thịnh hành chuyện ép duyên, nếu cháu thỏa hiệp với loại dư độc phong kiến này, mới là có lỗi với Hiểu Mỹ..."

Trương Văn Thuận blablabla, ngay cả thư ký Chu và mẹ Chu đã sớm nghe con gái mình nói việc này, cũng bị Trương Văn Thuận làm nhức nhối không chịu nổi, cố nén lắm mới không tiến lên tát một cái vào bản mặt heo của anh ta, cắt ngang lời nói khiến người ta nhức tới tận xương của anh ta.

Hai người anh trai của nhà họ Chu tức giận đến thiếu chút nữa bùng nổ, nắm tay kia siết đến vang rắc rắc, vẫn là bị Chu Hiểu Mỹ kéo một cái, mới không xông lên đập cho Trương Văn Thuận kia một trận.

Thư ký Chu nghiêm mặt lạnh lùng, cắn răng mới nói: "Được, cậu đã cùng cái cô nữ thanh niên trí thức Lý gì đó kia, à đã tình đầu ý hợp với Lý Hồng Mạn kia, củi đốt gặp lửa cháy, không đốt không được, vậy thì nhà chúng tôi cũng sẽ không trèo cao nhà các người, hôn sự này, huỷ bỏ."

Nói xong liền kêu hai con trai Chu Lương Tùng và Chu Lương Sơn đem sính lễ lúc trước nhà họ Trương đưa tới ném tới trước mặt người nhà họ Trương không sót một món.

Người nhà họ Trương vừa thẹn vừa mắc cỡ cũng nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng những đồ bị ném ra, cái gì mà xe đạp máy may một bộ áo bông ba bộ áo khoác, còn có hai đôi giày mấy bộ quần áo len, ôi trời ơi, mấy món đó là lễ cho vợ của Trương Văn Thuận mà nhà bọn họ đã trữ rất nhiều năm... Hơn trăm đồng tiền đó!
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 129: Chương 129



Trương Văn Thuận xem xét đồ bị ném ra, ôi, tuy xe đạp và máy may đều đã dùng rồi, nhưng nhìn vẫn còn mới, nhưng mấy cái áo bông áo khoác và giày này, đều mua theo dáng người của Chu Hiểu Mỹ, dáng người cao gầy nhỏ nhắn của Hồng Mạn mặc không hợp, hơn nữa những kiểu dáng này cũng là kiểu mà các cô gái ở nông thôn thích, Hồng Mạn chắc chắn không thích...

Thật nhiều tiền, một thầy dạy tiểu học tư thục của đại đội như anh ta, tiền lương một tháng cũng chỉ mười đồng tám mao.

Anh ta mở miệng, không dám đối mặt với thư ký Chu luôn luôn nghiêm túc, liền hướng về phía mẹ Chu vẫn luôn thích anh ta nói: "Cô ơi, lúc trước, lúc trước cháu đưa tiền cho Hiểu Mỹ là tiền sính lễ, tận ba trăm tám mươi đồng, chúng cháu không cần mấy thứ này, có thể trả lại tiền cho nhà cháu không ạ?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Một mẹ Chu luôn có vẻ mặt hiền lành với Trương Văn Thuận, luôn vô cùng vừa lòng lúc này cũng"Hừ" một tiếng nhổ vào mặt Trương Văn Thuận, mắng: "Thứ đồ lòng dạ hiểm độc, còn mặt mũi nhắc tới tiền, nhìn cái xe đạp Phượng Hoàng này đi, rồi cái máy may Con Bướm này, chỉ tính hai món này, dựa vào chút tiền con của cậu, không có phiếu, làm sao mua được?"

"Đây đều là đồ nhà chúng tôi ra tiền ra phiếu làm ra, nếu không phải vừa nhìn đã thấy ghê tởm, có thể để nhà các người được lợi như vậy sao? Đừng có mà được tiện nghi ngoác mồm sư tử với tôi, còn muốn đòi chúng tôi lại tiền sính lễ à, tiền đã sớm dùng để mua mấy món đồ này rồi, tôi nói cho cậu biết, Trương Văn Thuận, cậu tùy tiện tìm một người nhìn xem, mấy thứ này cũng không chỉ có chừng ấy tiền thôi đâu, thế nào, các người từ hôn còn chưa tính, còn muốn nhà chúng tôi trả tiền còn chưa tính, giờ còn đòi chúng tôi tự gánh hết tiền mua mấy món đồ này à, nhà các người không biết xấu hổ hay sao? Nếu không chúng ta trực tiếp lỗi mấy thứ này đi công xã tìm thư ký của công xã nhờ phân xử đi?"

Mẹ Chu vừa mắng, bà con trong cửa ngoài cửa lập tức chỉ trỏ, mắng Trương Văn Thuận và người nhà họ Trương m.á.u chó đầy đầu.

Kế toán Trương vội gõ ót con trai mình một cái, một phen giữ chặt anh ta, sau đó giải thích với thư ký Chu, cuối cùng người một nhà hợp sức, kéo đống đồ ra khỏi Chu gia.

Trước khi đến người nhà họ Trương phỏng chừng đã định sẽ lấy lại sính lễ, người một nhà còn đặc biệt ngồi xe bò đến, sau khi kéo đồ ra khỏi sân nhà họ Chu, liền chất lên xe bò, trong tiếng mắng của mọi người, vội vàng leo lên xe bò chạy đi như bị lửa đốt mông.

Thấy bộ dáng kia của bọn họ, thôn dân Thượng Hàn vô cùng tức giận, bọn đều nhặt cành cây tảng đá trên mặt đất ném về phía xe bò, cho dù xe bò chạy nhanh, mỗi người trong nhà họ Trương đều bị ném trúng vài lần, nhất là Trương Văn Thuận, trên trán bị đập u một cục lớn.

Cuối cùng vẫn là thư ký Chu đi ra khuyên thôn dân, lớn giọng nói: "Các bà con, quên đi, bọn họ bất nhân nhưng chúng ta cũng không thể bất nghĩa, nếu bên kia tình đầu ý hợp củi khô lửa bốc, chúng ta sẽ không chậm trễ người ta, cứ để bọn họ củi khô lửa bốc đi"

Thôn dân nhóm liền tranh nhau an ủi thư ký Chu, dùng phong cách cổ xưa lại thông tục ngôn ngữ tặng cho Trương Văn Thuận và nhân tiện cho cả nữ thanh niên trí thức kia. thêm một lần ân cần hỏi thăm.

Vương Hiểu Quyên xem thế là đủ rồi.

Cô ấy thấp giọng nói: "Hiểu Mỹ, tôi cuối cùng cũng hiểu vì sao cô lại bắt Trương Văn Thuận kia nói như vậy rồi."

Vốn đang nghĩ để Trương Văn Thuận nói mấy lời kia thật sự là đang ghê tởm chính mình.

Chu Hiểu Mỹ "Hì hì" một tiếng, nói: "Chờ xem."

Việc này còn chưa xong đâu.

Lại nói: “Mọi người giúp tôi tuyên dương tình yêu đích thực của bọn họ đi, tốt nhất là để nhóm thanh niên trí thức suốt mười dặm tám thôn này đều biết"

Từ "Tình yêu đích thực" này, vẫn là do Trình Ninh dạy cô ấy.
 
Back
Top Bottom