Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh

Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 110: Chương 110



Chu Hùng chỉ coi như không nhìn thấy sắc mặt của Cố Cạnh Văn, tay cầm một cái tẩu thuốc lớn trong tay đi tới, ngồi xuống bên cạnh Cố Cạnh Văn, nói: "Lần trước không phải anh tìm tôi hỏi thăm về thanh niên tri thức Hàn sao?"

Cố Cạnh Văn quan sát anh ta, sắc mặt chậm rãi thả lỏng, nói: "Anh nói đi.

Chu Hùng lập tức cười siết chặt áo bông, cầm tẩu thuốc lớn hút một hơi, lại đưa cho Cố Cạnh Văn, hỏi anh ta: "Muốn hút một chút không? Cơ thể nóng lên nâng cao tinh thần, cực kỳ có tác dụng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Cạnh Văn ghét bỏ nhíu nhíu mày.

Chu Hùng chỉ coi như không nhìn thấy: “Ha ha một tiếng rồi nói: "Ba của thanh niên tri thức Hàn tên là Hàn Kỳ Sơn, tổ tông đời trước nhà anh ta cũng là người ở thôn Thượng Hàn, chỉ có bà nội anh ta là trước kia vì tránh chiến loạn theo người trong nhà chạy trốn tới thôn chúng ta rồi về sau mới gả cho ông nội anh ta"

"Hàn Kỳ Sơn cũng được sinh ra ở thôn Thượng Hàn của chúng ta, tuổi còn trẻ đã bỏ học đi lính, về sau thành lập Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa thì ông ta ở trong thành phố làm xưởng trưởng rồi đón ba mẹ thanh niên tri thức Hàn hay là gia đình con trai của ông ta ra ngoài. Chỉ là chuyện đó đều đã xảy ra trước khi tôi ra đời, anh chị của Hàn Đông Nguyên đều sinh ra ở thôn chúng ta, phải lớn hơn một chút mới được đón đi, Hàn Đông Nguyên thì không phải, anh ta được mẹ sinh ra trong thành phố."

“Đúng rồi, anh biết đại đội trưởng của chúng ta không, ông ấy là anh họ xa của Hàn Kỳ Sơn, coi như là bác của Hàn Đông Nguyên, cho nên có chuyện gì đều sẽ giúp đỡ anh ta.

“Cũng không có cách nào khác, anh ta có thể chuyển biến rất linh hoạt, trong thành cũng có đường cho anh ta đi, nếu anh không thích anh ta, anh ta có thể trở thành đại gia kiếm thật nhiều tiền, rồi ăn sung mặc sướиɠ, vậy anh không thích anh ta thì cũng phải chịu khuất phục trước anh ta không phải sao?"

Cố Cạnh Văn yên lặng lắng nghe.

Lúc trước anh ta lựa chọn rời khỏi nông trường cùng Triệu Chi đến vùng nông thôn này, tất nhiên là vì có Triệu Chi. Nhưng nguyên nhân khác mới chiếm phần lớn. Nguyên nhân là, công xã này ở nơi hẻo lánh, sản vật cũng không tính là cằn cỗi, rất nhiều địa phương quản lý không nghiêm ngặt như nông trường bên kia.

Giống như tuần này đã bắt đầu tồn tại cơ hội để anh ta đầu cơ trục lợi.

Nhưng đại đội vẫn nhắm mắt mở với anh ta.

Vậy nên khi anh ta đến nơi này đã có rất nhiều công việc anh ta có thể làm.

Nhưng anh ta trăm triệu lần không nghĩ tới, nơi này sẽ có một Hàn Đông Nguyên tới trước.

Cha mẹ ra khỏi thôn.

Đại đội trưởng là họ hàng xa của anh.

Khắp nơi đều để cho anh đứng trên cơ anh ta.

Chu Hùng nhìn quai hàm của Cố Cạnh Văn căng cứng căng thẳng.

Ở chung với Cố Cạnh Văn vài lần anh ta đã nhận ra, người này thật sự cực kỳ không cam lòng.

Mà Hàn Đông Nguyên lại là một thanh niên tri thức ưu tú, chuyện anh bị ghen ghét cũng là chuyện thường.

Anh ta lại nghĩ đến hai ngày trước ở cửa viện thanh niên tri thức nhìn thấy cảnh đó.

Anh ta nhìn thấy Triệu Chi đi tới ký túc xá của Hàn Đông Nguyên.

Triệu Chi là ai?

Là người trong lòng của người đàn ông trước mắt anh ta này.

Cũng không biết người này có biết việc này hay không.

Anh ta cũng có chút đồng tình với Cố Cạnh Văn.

Anh ta nói: "Hàn Đông Nguyên người này thật sự có chút bản lĩnh, nhưng thực ra ngọn núi của chúng ta lớn như vậy, anh ta có thể kiếm tiền nhưng anh ta cũng không thể độc chiếm mọi thứ. Cho dù anh ta có độc chiếm đại đội của chúng ta thì sao, không có cái này thì còn có khác, anh ta thích mở nhà máy như vậy thì cứ việc vênh váo mở nhà máy đi, chúng ta có thể làm việc khác mà."

Cố Cạnh Văn lạnh lùng nhìn anh ta.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 111: Chương 111



Chu Hùng cũng không ngại, tự nói tiếp: “Tôi nghe nói trên núi chúng ta có những vật như nấm, dược liệu, trái cây các loại gì gì đó ở nơi này của chúng ta không đáng tiền, cầm lên trấn bán cũng không ai muốn, nhưng vận chuyển tới thành phố lớn, cũng toàn là người hiếm lạ, không giấu diếm gì anh, mấy năm này, tôi đều là dựa vào việc này mà sống qua ngày Cho nên anh ta mới quý thanh niên tri thức đó.”

Anh ta đều là dựa vào việc đổi đồ với thanh niên tri thức để sống.

Lấy lương thực trứng gà đổi với thanh niên tri thức, phiếu lương thực, phiếu vải, phiếu giày dép, các loại vé, thứ tốt cũng đổi tiếp cho thanh niên tri thức. Các loại vé và đồ anh ta tìm dân làng để đổi lương thực trứng gà. Nếu thôn dân nơi này không đổi được thì cầm tới công xã hay thậm chí cả thị trấn bên kia và vào chợ đen để đổi.

Đương nhiên anh ta làm việc này đã lâu rồi, công xã và thị trấn đều quen biết một số người để hợp tác với nhau.

Chỉ là những thứ này đều là kiếm rải rác từng chút một.

Còn khiến người ta chú ý.

Cũng mY nơi này của bọn họ cây cối rậm rạp hiu quạnh, đại đội trưởng đại đội bí thư lại phúc hậu nên mới mắt nhắm mắt mở cho anh ta.

Anh ta cũng rất thỏa mãn với chuyện này.

Nhưng cho đến khi anh ta nhìn thấy xe bò đầy ắp đồ đạc chuyển ra ngoài của Hàn Đông Nguyên thì lòng tham không đáy lại trỗi dậy.

Thế nhưng việc này cũng không gấp.

Quá vội vàng thì mình sẽ không thu được nhiều tiền.

Cho nên nói tới đây anh ta lập tức dừng lại không nói nữa, rồi cầm lấy bao t.h.u.ố.c lá hút hai hơi.

Cố Cạnh Văn vốn đang chờ anh ta nói tiếp, nhưng thấy anh ta như vậy lại không nhịn được nhíu mày.

Chu Hùng lại "Ha ha" nở nụ cười, cười nói: "Tôi biết, thanh danh của tôi ở chỗ thanh niên tri thức các anh cũng không tốt lắm, ở trong thôn thanh danh của tôi cũng không tốt lắm. Thế nhưng có sao đâu, rõ ràng đều là anh tình tôi nguyện ý cùng nhau giao dịch. A, đúng rồi, anh nghe nói qua chuyện của thanh niên tri thức Lý chưa? Nói cách khác bởi vì tôi khiến cô ấy thắt cổ vì tinh thần xảy ra vấn đề, sau đó trở về thành phố. Nhưng những chuyện kia thật sự bên ngoài đồn đại đều không đúng sự thật, là do cô ấy rất muốn trở về thành phố nên tôi mới nghĩ cách giúp cô ấy"

Cố Cạnh Văn hoài nghi nhìn anh ta.

Anh ta không tin.

"Tôi biết anh không tin mà, hừ."

Chu Hùng cười nói: “Tôi đây có cái gì mà phải nói dối chứ? Anh muốn hỏi tôi vì sao làm như vậy chứ gì, tôi là đồ ngốc sao? Nhưng cũng không phải, anh nghĩ xem, cô gái kia một lòng một dạ đều chỉ muốn trở về thành phố, làm sao có thể thật sự muốn gả cho tôi, tôi cưới một người con gái không muốn sống cùng tôi làm cái gì? Còn không bằng đáp lại mong muốn của cô ấy, còn được không ít chỗ tốt. Về phần những thứ mọi người đồn ra bên ngoài kia. Tôi vốn không phải là người tốt gì, rận nhiều cũng không ngứa, có truyền thì truyền đi.”

Cố Cạnh Văn: Anh ta cảm thấy người này đầu óc tư duy không giống người thường có thể hiểu được. Có thể là da mặt dày đi.

“Thế nào, hợp tác không?"

Chu Hùng hỏi anh ta, nói: “Với tôi thì ai hợp tác với tôi cũng luôn có lợi, tuyệt đối sẽ không để anh chịu thiệt.

“Hợp tác như thế nào?” Cố Cạnh Văn hỏi.

“Tôi phụ trách thu hoạch lương thực trên núi, anh phụ trách đem đi bán, anh cũng không cần chia đều tiền công cho tôi. Còn về tiền phiếu thì để tôi tới chợ đen bên kia đem bán hết đi rồi đưa tiền cho anh để anh chuyển đến Bắc Thành. Nhưng có thể giao dịch được mấy lần thì đó đều là nhờ bản lĩnh của anh rồi”. Chu Hùng nói.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cũng mặc kệ có vài người đang mang tâm tư bất chính, Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên bọn họ đều đang rất bận rộn.

Công tác chuẩn bị nhà máy khua chiêng gõ trống đang được đẩy mạnh.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 112: Chương 112



Thôn dân, thanh niên tri thức bên này Trình Ninh cũng đã phân công sắp xếp vị trí xong. Bản thiết kế cũng đã làm xong bản thảo, Hàn Đông Nguyên còn định tới công xã gọi điện thoại tới Bắc Thành, hẹn thầy dạy thợ mộc Diêu tới.

Trước khi xuống nông thôn Hàn Đông Nguyên từng làm việc tại Tập đoàn công trình xây dựng Bắc Thành - nơi phối hợp lắp đặt đồ nội thất với nhà máy đồ nội thất trực thuộc. Vị thầy dạy thợ mộc họ Diêu này đã từng làm trong nhà máy đồ nội thất, nhờ khi đó mà hai người chính thức có quen biết.

Chờ Hàn Đông Nguyên xuống nông thôn, giao công việc lại cho Trình Ninh, đơn vị cảm thấy trước đây anh làm công việc mà Trình Ninh sẽ không làm được, vừa lúc nhà máy đồ gia dụng có một vị trí thì lập tức sắp xếp cho Trình Ninh qua.

Cho nên thầy Diệu này Trình Ninh cũng biết.

Trình Ninh nghe nói Hàn Đông Nguyên muốn đến công xã gọi điện thoại cho thầy Diêu thì tâm trạng có chút xao động.

Cô nói: “Anh Đông Nguyên, lần trước không phải lúc anh đang nói chuyện với thanh niên tri thức trong hội nghị có nói, để em theo thầy Diêu huấn luyện công nhân. Nhưng giờ có chuyện gì sao? Thời gian của anh rất quý giá, không bằng để em đến công xã gọi điện thoại cho thầy Diêu cũng được.”

Hàn Đông Nguyên nhìn cô.

Cô đang cười rất... Ân cần.

Bình thường cô cười nói với anh chuyện gì thì lúc đó, thông thường đều là có mong muốn muốn anh thực hiền.

“Muốn gọi điện về nhà không?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Hàn Đông Nguyên nhìn cô. Khuôn mặt tươi cười... Dường như so với lúc nãy cô vừa cười còn cười tươi sáng hơn một chút.

Thật ra cô cũng mới vừa tới chưa được vài ngày, nhưng với anh mà nói, lại giống như cô đã có một đoạn thời gian rất lâu ở đây rồi vậy.

Anh nhớ rõ lần đầu tiên anh nhìn thấy cô anh đã rất sốc.

Cô nói lo lắng cho anh nên mới tới đây.

Lúc đó anh nghĩ là bởi vì cô quá ngu ngốc nên mới cảm thấy áy náy.

Thế nhưng bộ dáng như thể chỉ có gió thổi mạnh một cái đã lập tức ngã kia của cô thì sợ là qua không được vài ngày sẽ chịu không nổi.

Vẫn muốn anh đến dọn dẹp cục diện rối rắm.

Kết quả cũng không có ai đến cả.

Hàn Đông Nguyên cúi đầu tiếp tục làm việc, nói: "Muốn đi thì đi đi."

“Không phải là muốn gọi điện thoại về nhà sao?"

“Cái kia..."

Hàn Đông Nguyên ngẩng đầu nhìn cô.

“Đạt được mong muốn vậy mà còn không đi sao?"

“Cô muốn nói cái gì?"

Trình Ninh hít một hơi, lại nở nụ cười, nói: "Anh Đông Nguyên, thật ra còn có một việc"

Hàn Đông Nguyên nhìn cô không lên tiếng.

Trình Ninh nghiêm mặt nói: "Là thế này, em nghĩ, chờ chúng ta làm nhà máy thì chắc chắn cũng cần một cái nhà xưởng, cũng không thể cứ để cái xưởng gỗ trở thành nhà xưởng của nhà máy được. Nhà xưởng của nhà máy cần chất vài kiện tranh vẽ, chờ đến lúc nhà máy của chúng ta thật sự bắt đầu đưa vào sản xuất, căn bản là không có khả năng dùng chung xưởng nữa. Hơn nữa cho tới nay nơi đó còn đều là có các thôn dân dùng chung, cũng không thể nói, chúng ta muốn ở nơi đó mở nhà máy nên mới không cho những thôn dân khác tới nơi đó làm việc, vậy lúc bọn họ muốn chẻ củi thì đi đâu để làm đây?"

"Cho nên em đã nghĩ, lúc này mời thầy Diêu lại đây thì không bằng tiện thể cũng mời luôn một kiến trúc sư lại đây, giúp chúng ta nhìn xem để chọn địa phương thích hợp để xây một cái nhà xưởng, tiện thể cũng làm một bản thống kê dự toán, mặt khác anh không phải nói chờ nhà xưởng đạt hiệu quả tốt sẽ cho đại đội xây một cái trường tiểu học sao?"

Việc này Hàn Đông Nguyên đương nhiên đã suy nghĩ qua.

Đây là ngay sau đó nhất định phải giải quyết chuyện này.

Thế nhưng ban đầu anh nghĩ. Đúng là dựng một cái sân bên cạnh xưởng gỗ, xây mấy gian phòng cũng được.

Việc này cũng không khó, có thể kêu các thôn dân hỗ trợ xây, nhiều người tới thì chưa đến một tháng cũng đã hoàn thành.

Anh cũng không muốn gọi kỹ sư xây dựng đến đó.

“Không cần đâu."
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 113: Chương 113



Anh ấy nói: “Ở đây xây nhà đều đơn giản; tường gạch thô hoặc nhà ván gỗ, dân làng có kinh nghiệm, trong đơn vị, kỹ sư xây dựng, họ lát mái nhà đều là bằng gạch ngói, không hợp với ở đây”.

Trình Ninh nói: "Chúng ta có thể nói rõ tình huống bên này. Thầy giáo đã nói qua một chút, bọn họ có kinh nghiệm, tự nhiên biết như thế nào mà điều chỉnh"

“Thật ra em muốn mời một kỹ sư lại đây, trọng điểm không phải làm thống kê dự toán hay gì, mà trọng điểm là chúng ta là ở vùng núi, có thể sẽ có rất nhiều thiên tai, rừng rậm hỏa hoạn, động đất, lũ quét hay cái gì đó, còn có đất lở, nên em mới muốn mời một kỹ sư lại đây, đang cân nhắc địa điểm nhà xưởng, và cách thiết kế nhà xưởng; thời điểm hoạt động đem những thứ này đều cân nhắc đi vào. Phân xưởng sản xuất cần chú ý, còn có văn phòng, những thứ này chúng ta đều phải suy nghĩ."

Hàn Đông Nguyên: “...”

Anh chính là loại người lười xuống ruộng làm ruộng nên chỉ nghĩ mở nhà máy mà thôi. Mục tiêu cũng chỉ là xây hai gian nhà bằng gạch thô. Nhưng sao nó lại biến thành phức tạp đến thế này?

“Cô thật sự cho rằng nơi này là Bắc Thành, tôi đang mở một nhà máy sản xuất sản phẩm tre gỗ số một Bắc Thành sao?"

Anh lại nhớ tới lần trước cô đang thần thần bí cằn nhằn nói cái mà "Tuyệt đối đến mức hai người không được lại gần nữa, thì mình đã một cước đá c.h.ế.t anh ta, làm sao bây giờ?... Nhỡ đâu buổi sáng mình nói những lời này, buổi tối anh ấy rơi xuống sông ngã c.h.ế.t thì người khác lại nói là mình gϊết anh ta thì làm sao bây giờ?"

Anh nhìn cô, trong đầu sinh ra một câu hỏi vớ vẩn.

Người trước mặt anh thực sự là người mà trong nhà anh đã vô tình đá sách của cô xuống đất, người khiến miệng anh có thể cong lên cả một ngày.?

Vân Mộng Hạ Vũ

Trình Ninh nhìn thấy Hàn Đông Nguyên nhìn mình giống như nhìn bệnh nhân thần kinh.

Cô vẫn không nản lòng.

Cô cũng biết rằng yêu cầu này hơi kỳ quặc, nhưng vì nó quá quan trọng đối với cô nên chắc chắn cô sẽ kiên trì.

Cô nói: “Em biết nếu em nói cái này sẽ giống như em đã cân nhắc quá nhiều, nhưng tổn thất của cái này cũng không quá lớn, vẫn là nên mời một kỹ sư đến xem thôi, để nghe người ta nhận xét. Chúng ta nên lập kế hoạch xây dựng một tòa nhà nhà máy theo chiều hướng tốt là để tham khảo cùng thầy Diêu đi, rồi để ông ấy hỗ trợ mời, hơn nữa kỹ sư cũng sẽ có nhiều suy nghĩ khác với thầy Diêu rất nhiều, chỉ cần tới ở hai ngày hẳn là không tốn đâu”

“Nói cách khác, Tiền trợ cấp mỗi ngày chắc chắn sẽ không tốn bao nhiêu. Hay là để em trả tiền, có được không?"

Hàn Đông Nguyên hoài nghi nhìn cô.

Trình Ninh không hề nhúc nhích.

“Em chính là cảm thấy như vậy rất tốt, anh còn có thể tìm thấy một kế hoạch nào hơn thế này ư?"

Hàn Đông Nguyên biết Trình Ninh là một người bướng bỉnh.

Từ nhỏ đã vậy.

Nhìn thì tưởng mềm mỏng, nhưng thật ra lại vô cùng cố chấp.

Anh nhớ đến những chuyện trước đây.

Có một lần, đúng vậy, anh nhớ rất rõ.

Trình Tố Nhã mang thai mà lại không có ai bên cạnh, bà nội ở lại bệnh viện chăm sóc cho Trình Tố Nhã.

Hàn Đông Chí và Hàn Nhất Mai thì ở ký túc xá của trường.

Anh đi đánh một trận ở ngoài, đánh người ta đến nỗi mặt mũi bầm dập, ba anh vừa từ bệnh viện trở về còn chưa kịp ngồi xuống đã có người tới cửa cáo trạng, mà anh cũng không phải là người sẽ cúi đầu, tính ba anh vốn cũng nóng nảy, trực tiếp lấy roi đánh anh một trận.

Khuya khoắt, cô cầm bình thuốc thoa cho anh.

Anh bảo cô cút đi.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 114: Chương 114



Trước kia anh bắt nạt cô rất nhiều lần, cho tới bây giờ cô vẫn chưa khóc một lần.

Nhưng hôm đó anh mắng cô, cô lại khóc.

Cô nói: "Em cũng không thèm thoa thuốc cho anh đâu, anh có rất nhiều người thoa thuốc cho, có bà nội có anh cả có chị hai, nhưng mà em ngay cả cô cũng không có, cái gì cũng không có, cho nên em không muốn thấy anh chết, anh chảy m.á.u nhiều như vậy, nếu c.h.ế.t rồi, thì làm sao bây giờ?"

Anh không hiểu nổi logic của cô.

Nhưng mà trong mắt cô ánh nước mắt, cắn chặt môi, lại cứ cố chấp đưa thuốc tới trước mặt anh.

Khi đó thật ra anh định đưa tay đánh đổ bình thuốc trên tay cô, nhưng cuối cùng lại vươn tay lấy bình thuốc qua.

Vân Mộng Hạ Vũ

Không hiểu sao Hàn Đông Nguyên lại đột nhiên nhớ tới sự kiện kia.

Nghĩ lại thì, lúc ở nhà khi cô đột nhiên cố chấp yêu cầu muốn về nông thôn hẳn cũng mang biểu tình như vậy.

Khi đó trong nhà chắc đã hỗn loạn lắm.

Cô ruột của cô yêu quý cô như vậy, thế mà cũng không lay chuyển được cô, phải để cô về quê.

"Thôi được rồi:“ Hàn Đông Nguyên nghĩ tới chuyện trước đây, cũng dễ dàng thỏa hiệp hơn.

Cũng không phải chuyện gì khó, chính anh là người từ công ty công trình kiến trúc ra, đương nhiên biết là tìm người có chuyên môn thiết kế nhà xưởng sẽ chu toàn hơn, tuy rằng chỉ là một cái nhà máy nhỏ nát, tự anh cũng có thể thiết kế, nhưng nếu cô muốn mời người thì cứ mời vậy.

Anh nhả ra nói: “Cô muốn mời thì cứ mời, không cần phải cường điệu để cô trả tiền, lúc trước tiền cũng là do cô trả mà, không nhớ sao?"

Trình Ninh nghe thấy anh đồng ý, sao còn tâm trí để ý đến mấy câu nói âm dương quái khí của anh, ngay lập tức nở nụ cười, ánh mắt cong cong, lập tức cười đến thiếu chút nữa loé mù mắt Hàn Đông Nguyên.

Đáng để vui mức đó sao?

Anh tức giận nghĩ.

Sáng sớm hôm sau Trình Ninh mượn đại đội một bức thư giới thiệu ngồi xe bò đi công xã.

Hàn Đông Nguyên có chút đăm chiêu nhìn theo bóng xe bò càng ngày càng nhỏ.

Chu Tiên Khai nhìn thấy, nói: "Anh Nguyên, nếu lo lắng thì sao anh không tiễn cô ấy đi? Hoặc là để chúng tôi cũng được mà? Thanh niên trí thức Trình đẹp như một tiên nữ ấy, lỡ như lên núi bị kẻ nào thấy sắc nảy lòng tham, cướp về núi làm vợ thì trách ai bây giờ?"

Sắc mặt Hàn Đông Nguyên lập tức thay đổi.

Liêu Thịnh một cước đá văng anh ta ra, mắng: "Miệng chó trong phun không ra ngà voi, nói bậy bạ cái gì, chú Hai Khánh lái xe bò c.h.ế.t rồi hay sao? Người dân suốt mười dặm tám thôn này ai mà không quen biết nhau? Sao có thể gặp chuyện không may được."

Sắc mặt Hàn Đông Nguyên âm trầm, không để ý tới mấy câu ba hoa của Liêu Thịnh, cũng trực tiếp nói với anh ấy: "Cậu, đuổi theo đi, cùng đi với cô ấy"

Liêu Thịnh: "Á???"

Hàn Đông Nguyên đá anh ấy một cước, nói: "Nơi núi sâu này xảy ra chuyện gì thì rất khó nói, cậu theo sau, có chuyện gì thì xử lý linh hoạt một chút"

Liêu Thịnh: “...”

Nhưng anh ấy nhìn ra Hàn Đông Nguyên đang nói thật.

Bèn không nói gì nữa, quay đầu trực tiếp chạy theo xe bò.

Chu Tiên Khai: “…”

Anh ta, lúc nãy anh ta chỉ nói giỡn thôi!

Tốc độ xe bò nhanh hơn người chạy.

Liêu Thịnh chạy nửa giờ ra một thân mồ hôi mới đuổi kịp.

Trình Ninh vốn đang thưởng thức phong cảnh trên núi, sau đó liền nhìn thấy Liêu Thịnh thở hồng hộc chạy theo phía sau xe bò, cô vội kêu xe bò ngừng lại, để Liêu Thịnh lên xe, nói giỡn hỏi anh ấy: "Anh Liêu Thịnh, anh làm gì vậy? Chạy bộ buổi sáng hả? Hay là anh Đông Nguyên có chuyện gì nhờ anh nói với em?"

Liêu Thịnh khoát tay, thở hổn hển vài hơi, mới nói: "Anh Nguyên cậu ấy lo cho em, bảo anh cùng đi công xã với em"

Lo cho em?

Cô cũng không để ý việc Hàn Đông Nguyên không tin tưởng mình, chỉ cười nói: "Lo lắng cái gì ạ? Không phải chỉ là đi hẹn thời gian qua đại đội với thợ mộc thôi sao? Không lẽ anh ấy còn sợ em làm mất lòng thợ mộc, không mời được người à?"
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 115: Chương 115



Liêu Thịnh lại xua tay, nói: “Cậu ấy sợ trong núi có kẻ thấy sắc nảy lòng tham, cướp em về chốn rừng sâu núi thẳm làm vợ."

Trình Ninh: “…”

Sắc mặt cô cứng đờ, thiếu chút nữa đã sặc nước miếng, lập tức tức giận nói: "Đầu óc anh ấy có vấn đề hay sao!"

Cô ngồi xe bò của chú Hai Khánh đi, chứ đâu phải một mình đi đường núi.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Không, người có vấn đề là Chu Tiên Khai”.

Liêu Thịnh lúc này ngồi trên xe thở hổn hển mấy hơi thở đã muốn hoãn lại đây, vui vẻ ra mặt nói: “Nhưng mà cũng phải cảm ơn cậu ta, em gái Ninh Ninh à, lát nữa em gọi điện thoại về nhà, nhờ người nhà em gọi mẹ anh một chút, anh cũng nói vài câu với mẹ anh, không thì bà ấy cứ viết thư cằn nhằn mãi, anh phải chính miệng nói cho bà ấy, anh sống rất tốt."

Trình Ninh vẫn chưa nhảy số kịp.

Cô nói muốn gọi điện thoại về nhà khi nào?

Nhưng rất nhanh liền phản ứng lại.

Đúng rồi nhỉ, có thể thuận tiện gọi một cú điện thoại về nhà, cô và bà nội Hàn không biết phải lo cho mình đến thế nào.

Liêu Thịnh lại hỏi cô : "Em gái Ninh Ninh, em có mang tiền không? Anh vừa mới đánh răng xong, còn chưa ăn sáng nữa, đã bị Đông Nguyên đá đến đây rồi, trên người không có đồng nào luôn"

Trình Ninh lúc này đã nhận ra việc Liêu Thịnh đuổi theo có thể không có quan hệ gì với Hàn Đông Nguyên cả.

Hẳn là do Liêu Thịnh muốn gọi điện thoại về nhà nên mới khích Hàn Đông Nguyên sai anh ấy chạy tới đây.

Thật sự là có chút ngây thơ.

Nhưng mà nhớ tới kiếp trước anh ấy đã c.h.ế.t trong tràng lũ bất ngờ kia, từ lúc xuống nông thôn đến trước khi c.h.ế.t đừng nói tới chuyện gặp lại ba mẹ anh ấy một lần, sợ là ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi được, trong lòng Trình Ninh lập tức cảm thấy chua xót.

Cô lấy ra một cái bánh rán hành từ trong cái giỏ mang theo bên người, đưa cho anh ấy, nói: "Anh còn chưa ăn sáng nữa, muốn đến công xã cũng phải mấy giờ nữa, ăn tạm cái này trước đi"

Liêu Thịnh nhận bánh rán hành, vẫn còn nóng hầm hập.

Anh ấy cắn một ngụm, xốp mềm thơm nức, còn mang theo mùi thịt, ăn ngon đến mức thiếu chút nữa anh ấy đã cắn phải đầu lưỡi.

"Em gái Ninh Ninh, cái bánh này do em tự làm hả? Nhưng mà tối qua đâu thấy em nấu cơm đâu"

Căn tin của đại đội không nỡ bỏ thịt vào bánh rán hành đâu.

Phòng bếp cũng chỉ có một cái, ở ngay cạnh ký túc xá của Liêu Thịnh, ai nấu cơm, làm gì, liếc mắt một cái là thấy ngay.

"Không, hai ngày này đang vội việc nhà máy, làm sao có thời giờ xếp hàng nhóm lửa nấu cơm. Cái này là tối qua em qua nhà thím Tư xin tí lửa làm đó, buổi sáng có lấy một ít cho anh Đông Nguyên, do anh cùng đến đây, nếu không chắc chắn anh Đông Nguyên sẽ chia cho các anh"

Nhóm thanh niên trí thức bình thường phần lớn đều ăn ở nhà ăn, rất ít dùng phòng bếp, củi lửa có sẵn cũng không có, mà cô vừa tới, vừa không mua dầu muối nước tương giấm chua, mà lại không có nguyên liệu gì, bây giờ quan hệ giữa cô và thím Tư thân thiết, mà người nhà thím ấy cũng đều rất thật thà chất phác, Trình Ninh liền mua bột mì trong căn tin, qua nhà bà ấy xin tí lửa, nói muốn nguyên liệu nào, dưa muối hành băm gì, cô bé nhà thím Tư có thể ngay lập tức tìm ra từ trong hầm hoặc hậu viện.

Ban đầu Trình Ninh định đưa phiếu đổi lương thực cho thím Tư.

Nhưng thím Tư lại xua tay, cười nói: "Cần gì tới phiếu đổi lương thực, chỉ mà mượn tí lửa thôi mà không phải sao? Không cần như vậy, có lần nào cháu đến tay không chưa? Cần gì khách sáo với thím như vậy"

Mỗi lần Trình Ninh qua đây không phải đem nước cho đứa nhỏ nhà bà ấy thì cũng là đem bánh bao không nhân cho bà nội Chu, làm cái gì cũng đều dành một phần cho nhà bà ấy.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 116: Chương 116



Quá nhiều lần nên thím Tư thấy ngượng ngùng, cảm thấy mình chiếm hời của Trình Ninh, bắt nạt cô gái nhỏ rời xa quê hương, đơn thuần dễ bị lừa, cho nên mỗi lần Trình Ninh sang nấu cơm bọn họ nhất quyết phải lấy ra một quả trứng gà mà cả nhà vẫn luôn không nỡ ăn cho Trình Ninh dùng...

Liêu Thịnh vừa ăn bánh vừa cảm thán, từ lúc Trình Ninh lại đây, thức ăn ngày thường được cải thiện không chỉ một ít.

Tên nhóc Hàn Đông Nguyên kia, rốt cuộc là trúng vận cứt chó gì vậy chứ?

Hai người một đường ăn một đường tán gẫu, thời gian lên đường dài lâu thế mà đã trôi qua rất nhanh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tới công xã rồi hai người đi thẳng đến văn phòng công xã.

Trong công xã cũng chỉ có một đài điện thoại trong văn phòng lớn.

Hai người đưa chứng minh đại đội cho chủ nhiệm Tiết của phòng làm việc của công xã, chủ nhiệm Tiết lại không để bọn họ trực tiếp dùng điện thoại, mà dẫn bọn họ đến văn phòng thư ký công xã, nói: “Thư ký Từ đặc biệt dặn dò, nói nếu thanh niên trí thức Hàn hoặc là thanh niên trí thức Hàn phái người nào đến đây, thì mời mọi người qua văn phòng của ông ấy uống chén trà nóng”.

Uống chén trà nóng?

Đãi ngộ này!

Trình Ninh cảm thán, nói: “Công xã của chúng ta thật đúng là một công xã tốt vì dân phục vụ, thư ký Từ cũng là một thư ký bình dị dễ gần, chẳng những cho phép chúng tôi gọi điện thoại, còn lo chúng tôi hứng mấy giờ gió lạnh giữa mùa đông, đặc biệt mời chúng tôi uống chén trà nóng, khó trách vừa đến cuối tuần tất cả mọi người đều chạy tới công xã”.

Chủ nhiệm Tiết giẫm một bước lên ngạch cửa thiếu chút nữa đã sảy chân.

Liêu Thịnh cười hì hì.

Hai người đi đến văn phòng thư ký.

Thư ký Từ thấy bọn họ liền đứng dậy đón bọn họ vào, mời bọn họ ngồi xuống.

Ông ấy chào Liêu Thịnh một tiếng trước, sau đó liền nhìn Trình Ninh cười tủm tỉm nói: "Thanh niên trí thức Trình, đúng không? Tôi nhớ rõ cô, ấn tượng rất sâu, mặc một cái áo quân ba-đờ-xuy rất rộng rất dày, vừa nhìn đã thấy giống anh họ của cô, vô cùng thông minh"

Trình Ninh: “…”

Anh họ... Mất một lúc lâu cô mới nhận ra là đang nói về Hàn Đông Nguyên.

Đúng rồi, ba của Hàn Đông Nguyên là dượng của cô, từ góc độ của người ngoài, không phải Hàn Đông Nguyên chính là anh họ của cô sao?

Chủ nhiệm Tiết đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau liền bưng hai chén trà nóng tiến vào, đưa cho Liêu Thịnh và Trình Ninh, sau đó cũng không đi, ngồi trên ghế bên kia.

Tư thế này?

Không chỉ là uống một chén trà nóng thôi đâu nhỉ?

Trong lúc Trình Ninh đang nghi hoặc, liền nhìn thấy thư ký Từ cầm chứng minh đại đội của bọn họ nhìn, lại thả lại trên bàn, sau đó liền nhìn bọn họ vui tươi hớn hở mở miệng, nói: "Tiểu Liêu, lần này mọi người qua đây, là vì việc gì vậy?"

Liêu Thịnh nói: "Cũng không phải chuyện gì lớn, không phải chúng tôi định thành lập một xưởng sản xuất đồ tre gỗ hay sao? Đông Nguyên định mời một vị thợ mộc đã về hưu, muốn dạy mọi người nghề mộc, như vậy mọi người cũng yên tâm khởi công, nếu không mặc kệ là thôn dân vẫn là thanh niên trí thức, đều không có cơm mà ăn"

Việc này không có gì khó nói.

Đại đội thành lập một cái xưởng sản xuất đồ tre gỗ, không phải muốn lập là có thể lập, mà cần phải báo cáo với công xã.

Cho nên việc này bên công xã đã sớm biết.

"Còn đặc biệt mời thầy ở Bắc Thành nữa à?"

Thư ký Từ tò mò, hỏi: “Xưởng sản xuất đồ tre gỗ này của mọi người, chủ yếu là làm sản phẩm gì, về sau bán đi nơi nào, những thứ này đã định ra chưa?"

Mở một cái xưởng gỗ xưởng dụng cụ thì không có gì ngạc nhiên.

Ổ Dân chúng vùng Ô Sơn này dựa núi ăn núi, không ít công xã quanh đây cũng mở loại xưởng gỗ xưởng dụng cụ này, thật ra công xã bọn họ cũng có ý này.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 117: Chương 117



Nhưng khó khăn của nó cũng không ít, không có tiền, không có kỹ thuật, thời gian huấn luyện nghề mộc của giai đoạn trước lại dài, sản phẩm làm ra cũng bán không được mấy đồng, mà cây lấy gỗ còn phát triển chậm, còn không bằng trồng cây lương thực nữa, ít nhất có thu hoạch còn có thứ để ăn.

Nhưng Hàn Đông Nguyên có năng lực, có thể làm lại nhiều lần, thư ký Từ lại nhịn không được muốn nghe.

"Việc này thì hôm nay ngài hỏi đúng người rồi“.

Liêu Thịnh cười nhìn về phía Trình Ninh, nói: “Nếu hỏi tôi tôi chỉ có thể nói đại khái, cụ thể thì không rõ lắm, nhưng thanh niên trí thức Trình lại biết rõ nhất, em ấy là chủ nhiệm phòng làm việc của nhà máy của chúng tôi, thiết kế sản phẩm đều là do em ấy làm"

Trình Ninh lúc này đã đại để nhìn ra ý của thư ký Từ.

Nhưng chuyện nhà máy của bọn họ cũng không có gì cần phải gạt công xã.

Nói đến cùng, thành lập xưởng vào lúc này, mặc kệ là ở đại đội, hay là ở công xã, thì cũng đều không phải xưởng của mình.

Trong đầu cô thậm chí nghĩ rằng, nếu bởi vì công xã có hứng thú với việc thành lập xưởng, mà điều cả Hàn Đông Nguyên và Liêu Thịnh tới công xã, vậy tất nhiên sẽ giải được kiếp nạn ở trận lũ kia của bọn họ, Hàn Đông Nguyên hẳn là cũng có thể tránh chuyện đi tù phía sau.

Cô nghiêm túc nói: "Đại đội Thượng Hàn của chúng tôi ở nơi hẻo lánh, giao thông không tiện, ngồi xe bò phải mất ba bốn giờ mới tới được công xã, cho nên chúng tôi chắc chắn là không thể làm gia cụ lớn, vậy nên chúng tôi định bắt đầu từ vật dụng ở nhà, như là muỗng đũa thớt gỗ ống đựng bút trúc thước gỗ thước đo vân vân, như vậy vận chuyển sẽ thuận tiện, cũng không lãng phí vật liệu gỗ."

Ông ấy nói: "Được, đến lúc đó mọi người mời thầy Diêu đến đây, cũng mời ông ấy đến công xã của chúng tôi ngồi một lát, chúng tôi cũng xin ông ấy chỉ bảo cho một chút, khi nào rảnh thì gọi Đông Nguyên sang đây tâm sự."

Đại đội Thượng Hàn nghèo.

Tương tụ công xã Thạch Kiều cũng nghèo.

Thư ký Từ thấy đầu óc Hàn Đông Nguyên linh hoạt, thật sự động tâm.

Nhưng mở xưởng không phải chuyện đơn giản, cái gì cũng cần tiền, mà công xã thật sự không có tiền, cho nên ông ấy đứng quan sát, xem Hàn Đông Nguyên có thể làm ra được thành quả hay không.

Trò chuyện trong chốc lát thư ký Từ để hai người đi gọi điện thoại, còn tri kỷ nói: "Tiểu Trình cô rời nhà đến đây, trong nhà nhất định rất nhớ mong, cũng gọi một cuộc điện thoại về nhà báo bình an đi"

Qua cuộc nói chuyện vừa rồi, ấn tượng của ông ấy với Trình Ninh rất tốt,cảm thấy cô gái nhỏ này rất trung thực, làm việc cũng nghiêm túc.

Trình Ninh cười tủm tỉm đáp lại.

Hai người đi văn phòng lớn gọi điện thoại.

Nhà thầy Diêu không có điện thoại.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trước đó Hàn Đông Nguyên đã hẹn với ông ấy hôm nay đến phòng thu phát của xưởng nội thất nhận điện thoại.

Vừa nghe thấy tiếng Trình Ninh, thầy Diêu rất vui vẻ, nói: "Tiểu Trình à, nghe nói cháu cũng xuống nông thôn, nơi đó hoàn cảnh gian khổ, có quen không?"

“Vẫn ổn ạ”. Trình Ninh cười nói: “Nơi này non xanh nước biếc, phong cảnh rất đẹp, đồng hương cũng rất thuần phác thiện lương, lúc đầu còn lo lắng xuống nông thôn trồng trọt vất vả, kết quả vừa mới đến anh ba của cháu liền mở nhà máy, thầy xem, hiện tại đất cũng không dùng hết, thầy Diêu, thầy qua đây nhìn là biết, không khó khăn như vậy đâu"

Thầy Diêu nghe xong cũng vui thay cho cô.

Trình Ninh khen nơi này như vậy đương nhiên là sẽ có phần sau.

Sau khi hẹn thầy Diêu ngày mốt khởi hành đến đây, cô lại nói: "Thầy Diêu, còn một chuyện còn muốn mời thầy hỗ trợ."

"Có chuyện gì, cứ việc nói."

"Là như thế này, không phải chúng cháu định xây xưởng sao ạ? Cho nên cháu nghĩ lần này mời thầy lại đây, thuận tiện cũng mời một thầy làm công trình kiến trúc sang đây, giúp chúng cháu nhìn xem nhà xưởng phải xây như thế nào, dự toán nhiều ít"
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 118: Chương 118



“Cháu biết bên thầy Diêu là xưởng nội thất, không quen thuộc bên kiến trúc, thầy có thể giúp cháu hỏi một chút thầy Trần bên bộ kiến trúc, xem xem ông ấy có thể đề cử một vị thợ già đã về hưu qua đây giúp chúng cháu nhìn xem hay không?"

Thầy Trần từng có mối giao hảo với nhà họ Trình.

Trước khi Trình Ninh xuống nông thôn còn qua thăm ông ấy, hỏi ông ấy rất nhiều vấn đề về phương diện lũ bất ngờ.

Xưởng nội thất là xưởng cấp dưới của tập đoàn kiến trúc, hai bên liên hệ nhiều, đại bộ phận còn đều ở cùng một tòa ký túc công nhân, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, cho dù không quen thân, cũng đều biết mặt nhau.

Đây là chuyện công việc, thầy Diêu tự nhiên đồng ý.

Chuyện công việc xong rồi Trình Ninh liền đánh một cuộc điện thoại về Hàn gia.

Người nhận điện thoại là Hàn Nhất Mai, vừa nghe thấy tiếng Trình Ninh liền"A" một tiếng, nói: "Sao nào, mới chỉ qua vài ngày, liền gọi điện thoại về nhà? Chịu không nổi, định khóc lóc đòi về nhà đấy à?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Hàn Đông Nguyên xuống nông thôn đã bảy tám tháng, cũng không thấy anh gọi điện thoại trở về, mà Trình Ninh mới xuống nông thôn được bao nhiêu ngày?

Trình Ninh cười tủm tỉm: "Chị hai, em sống rất tốt, em nhân lúc có việc gọi điện thoại về Bắc Thành, liền thuận tiện gọi một cuộc điện thoại về nhà."

"Nhân lúc có việc?"

"Đúng vậy, bà nội hoặc là cô có ở nhà không? Em muốn nói chuyện với bà nội và cô"

Hàn Nhất Mai muốn hỏi cô là công việc gì mà có thể gọi điện thoại, Hàn Đông Nguyên ở bên kia như thế nào, nhưng trước kia cô ấy luôn có thái độ ác liệt với Trình Ninh, nhất thời cũng không có cách nào nói chuyện đàng hoàng với cô.

Trình Tố Nhã và bà nội Hàn đều ở phòng khách, cô ấy đành phải ném điện thoại lên bàn, nói: "Điện thoại của Trình Ninh ạ."

Từ lúc cô ấy nói "Mới chỉ qua vài ngày, liền gọi điện thoại về nhà? Chịu không nổi, định khóc lóc đòi về nhà đấy à" tâm trạng Trình Tố Nhã cũng đã như treo trên dây, quay đầu nhìn lại đây.

Thấy thế cũng không so đo thái độ của cô ấy mà vội vã cầm điện thoại, sốt ruột nói với đầu bên kia: "Ninh Ninh, là cô đây, xảy ra chuyện gì sao?"

"Không có ạ: “ Trình Ninh ôn nhu nói: “Cô, con chỉ là nhân lúc đi làm vài việc, thuận tiện gọi điện thoại cho cô và bà nội thôi"

Lúc này tâm trạng căng thẳng của Trình Tố Nhã mới thả lỏng, hỏi tình hình bên kia của cô.

Trình Ninh nói: "Cô ơi, bà nội có đó không ạ? Cô gọi bà nội qua đi, con cùng nói với mọi người."

Lúc này bà nội Hàn cũng đã ngồi xuống bên cạnh, Trình Tố Nhã liền ấn nút hands-free.

Bên kia điện thoại truyền đến thanh âm thanh thúy của Trình Ninh, nói: "Cô, bà nội, con ở đây rất tốt, anh ba cũng rất tốt, anh ba chuẩn bị thành lập xưởng trong đại đội, anh ba là xưởng trưởng, con là chủ nhiệm phòng làm việc, cho nên con không cần làm chút việc nhà nông nào cả, còn có anh Liêu Thịnh, anh ấy là chủ nhiệm nghiệp vụ đấy ạ, chuyên môn chạy nghiệp vụ... Anh Liêu Thịnh đang ở ngay cạnh con đây, anh Liêu Thịnh, anh chào hỏi cô bà nội em một tiếng đi"

Liêu Thịnh liền dò đầu hô một tiếng với bên kia: "Chào dì, chào bà nội Đông Nguyên ạ" .

Trình Ninh vừa nói, Trình Tố Nhã vẫn còn ổn, bà nội Hàn thì "Ôi" từng tiếng, nghe thấy tiếng Liêu Thịnh, vội quay đầu hướng nói với bảo mẫu nhỏ trong nhà: "A Hương, mau chạy qua nhà thầy Liêu đầu viện, nói là Thịnh Tử nhà họ gọi điện thoại qua, gọi mẹ Thịnh Tử lại đây nói mấy câu với Thịnh Tử."

Bảo mẫu nhỏ A Hương vội đi đến đại viện nhà họ Liêu gọi người.

Bên này điện thoại vẫn đang tiếp tục.

Hàn Nhất Mai dựng thẳng lỗ tai, nghe nói Hàn Đông Nguyên thành lập xưởng, Trình Ninh làm chủ nhiệm phòng làm việc, quả thực không dám tin.

Đông Nguyên thành lập xưởng thì không nói gì, nhưng sao lại để Trình Ninh làm chủ nhiệm phòng làm việc chứ?

Nó ư, một con nhóc như nó?

Đông Nguyên đang làm cái gì vậy!

Trình Tố Nhã cũng có chút ngoài ý muốn.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 119: Chương 119



Chỉ có bà nội Hàn vô cùng vui vẻ, nói: "Ôi, vậy thì quá tốt rồi, mấy đứa muốn xây xưởng gì vậy?"

"Xưởng nội thất nhỏ ạ: "

Trình Ninh lập tức giải thích, liến thoắng nói với bọn họ rằng xưởng của bọn cô định làm cái gì, chuẩn bị làm như thế nào, lần này cô đến công xã gọi điện thoại là vì chuyện công việc, gọi điện mời thợ mộc của xưởng nội thất ban đầu đến huấn luyện mọi người, miệng nhỏ nói liên tục lưu loát lại rõ ràng, lúc này không chỉ bà nội Hàn nghe mà tươi cười đầy mặt, thỉnh thoảng nói chêm một câu cổ vũ:

"Ôi, vậy không tệ"

"Được, vậy thì được"

“Như vậy rất tốt”

Cả trên mặt Trình Tố Nhã cũng lộ ra vui mừng, nụ cười như trút được gánh nặng.

Từ lúc Trình Ninh xuống nông thôn, mấy ngày nay tâm trạng của Trình Tố Nhã vẫn luôn căng thẳng.

Lúc này nhận được điện thoại của cô, không cần biết chuyện cô nói có thể tin được bao nhiêu, nhưng nghe tiếng cô là biết cô sống không kém, hơn nữa, tinh thần còn phấn chấn hơn so với trước kia, trong giọng nói tràn đầy niềm vui và sức sống.

Hơn nữa trọng điểm là, mặc kệ mặt ngoài có thái độ gì với con riêng, thì trên thực tế hẳn là rất quan tâm cô, như vậy thì tốt, trái tim cuối cùng cũng có thể buông hơn phân nửa.

Chỉ có Hàn Nhất Mai thỉnh thoảng bĩu môi.

Nhưng mà cô ấy luôn luôn như vậy, bà nội Hàn và Trình Tố Nhã chỉ xem như không thấy.

Bà nội Hàn nghe Trình Ninh nói tỉ mỉ bọn họ định xây xưởng thế nào, còn vỗ bàn, nói: "Làm đi, làm cho tốt, chỉ cần sản phẩm của mấy đứa tốt, bà liền nói với dượng cháu, nhà máy lớn mấy ngàn người kia của bọn họ, ngày lễ rồi năm mới ăn tết, liền mua cho mỗi người một bộ làm phúc lợi đơn vị, còn có đơn vị căn tin, cũng có thể đặt trước trăm bộ đồ dùng, một phần thì tự mình dùng, còn đâu đấy thì đặt ở căn tin bán, không phải là xong rồi sao?"

Trình Tố Nhã và Hàn Nhất Mai: “. …”

Hàn Nhất Mai lại "A" một tiếng.

Với cái tính thiết diện vô tư kia của ba, sao có thể chứ?

Tính cách của dượng Trình Ninh đương nhiên cũng biết.

Nhưng cô cũng không dội nước lạnh bà nội, chỉ cười "Hì hì", nói: "Bà nội thật lợi hại, cháu đã thấy kỳ quái mà, tính tình anh ba như vậy, bình thường cũng không thích quan tâm tới người khác, sao tự dưng lại đi thành lập xưởng, chủ kiến cũng nhiều, thì ra đều được di truyền từ bà nội ạ, nếu bà nội đi thành lập xưởng, nói không chừng còn lợi hại hơn dượng và anh ba nữa"

Vân Mộng Hạ Vũ

Bà nội Hàn nghe vậy thì vô cùng vui vẻ.

Hàn Nhất Mai ở một bên liếc mắt xem thường, nói thầm một câu: "Đồ nịnh nọt" .

Bà nội Hàn nghe thấy, trừng mắt liếc cô ấy một cái, vừa quay đầu với điện thoại là lại vui vẻ ra mặt.

Nếu không nói bà có ba đứa cháu trai cháu gái ruột, nhưng đứa hiểu rõ bà nhất và cũng thân với bà nhất là Trình Ninh, con bé khiến người ta thấy thương.

Không bao lâu thì mẹ của Liêu Thịnh là thím Liêu liền vội vã chạy đến, vừa vào cửa đã nói: "Ôi, nghe nói Thịnh Tử nhà tôi gọi điện tới, có thật không vậy?"

"Thật, thật đấy“ Bà nội Hàn vui tươi hớn hở, nói với đầu kia điện thoại: “Ninh Ninh, để Thịnh Tử nói vài câu với thím Liêu đi."

Không khí nhất thời vô cùng vui vẻ hòa thuận.

Cuối cùng lúc thím Liêu ngắt điện thoại nói với Liêu Thịnh: "Thịnh Tử, Ninh Ninh là con gái, tuổi lại nhỏ, ở bên kia, con nhất định phải chăm sóc con bé cho tốt, có biết không?"

Liêu Thịnh tuỳ tiện, nói: "Đã biết, đã biết, mẹ, em gái Ninh Ninh còn cần con chăm sóc nữa hay sao? Không phải có Đông Nguyên rồi à? Có Đông Nguyên ở, em ấy còn chịu khổ gì đâu, ai dám bắt nạt em ấy? Chỉ có phần em ấy bắt nạt người khác thôi."

Như Tương San San kia, trước kia không phải cũng là một cái pháo đốt, bây giờ nhìn thấy Trình Ninh, quả thực mà vừa thấy đã bỏ chạy.

Sợ cô muốn chết.
 
Back
Top Bottom