Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh

Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 100: Chương 100



Anh đưa tay cầm lấy một bản vẽ trên bàn, cầm lấy bản vẽ nói: "Chỉ sợ các người không biết, thanh niên tri thức Trình lúc trước đã từng làm việc trong nhà máy sản xuất đồ nội thất của Tập đoàn Kỹ thuật Xây dựng Bắc Thành, cô ấy rất chuyên nghiệp với nghề này, nhà máy chúng ta sở hữu từng sản phẩm chi tiết, đều là tay của cô ấy từng nét từng nét thiết kế ra; tiếp theo là việc liên hệ với giáo viên dạy nghề, cụ thể muốn huấn luyện công nhân của chúng ta như thế nào, những thứ này cũng đều là nhờ cô ấy thảo luận với giáo viên dạy nghề."

Nói xong cười lạnh một cái, nói: "Các người có phải cảm thấy mình giỏi hơn so với cô ấy nhiều, hiểu biết nhiều hơn cô ấy không?"

“Vậy thì tôi còn tuyển các người làm thợ mộc làm gì? Tôi trực tiếp tuyển các thôn dân không phải được rồi. So với trồng trọt, các người chắc phải làm tốt hơn bọn họ, làm lâu hơn bọn họ nhỉ?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Mọi người: “. ..”

Mặt của Tương San San trực tiếp bị nấu chín như tôm luộc.

"Được rồi, mọi chuyện của nhà máy đã bàn xong, sau đó mọi người có chuyện gì thì tìm người phụ trách liên quan để hỏi, đối với việc vào nhà máy làm công nhân hoặc đã có ý định chọn công đoạn xong rồi thì có thể đi rồi, có ý định ứng tuyển trợ lý văn phòng thì ở lại giải đề. Không có ý định vào nhà máy, vẫn cảm thấy mình thích trồng trọt hơn, thích hợp với việc trồng trọt hơn thì có thể đi ra ngoài, về sau vẫn là nên tiếp tục trồng trọt thì tốt hơn"

Trên mặt mọi người đều là ngượng ngùng.

Thanh niên tri thức Hàn, anh có thể đừng độc mồm độc miệng như vậy được không?

Không khí nhất thời xấu hổ lại ngưng trệ.

Một nam thanh niên tri thức nhìn trái nhìn phải, giơ tay lên, có chút cợt nhả nói: "Ha ha, xưởng trưởng, em có một vấn đề muốn hỏi, chức vị trợ lý này, đồng chí nam của chúng ta có thể ứng tuyển không?"

Là bạn cùng phòng của Hàn Đông Nguyên, Chu Tiên Khai.

Hàn Đông Nguyên nhướng mí mắt: “Nam nữ bình đẳng, cậu muốn làm thì để lại đáp án. Nhưng mà, vị trí trợ lý thì chỉ có một, để lại đáp án cũng phải nộp giấy lựa chọn công đoạn”.

“Được, vậy xưởng trưởng, em sẽ ở lại, nếu em trả lời tốt, anh không thể không cần em đó"

Chu Tiên Khai cười nói.

Hàn Đông ngoài cười nhưng trong không cười.

Lúc trước họp trong ký túc xá, Hàn Đông Nguyên đã đề cập qua chuyện chờ nhà máy đi vào quỹ đạo, để Tôn Kiện và Chu Tiên Khai làm nghiệp vụ.

Lúc này Chu Tiên Khai nói lời này thật sự là vì muốn hòa hoãn bầu không khí ở đây một chút.

Có anh ấy vừa mở đầu như vậy, bầu không khí trong phòng cuối cùng cũng thoải mái hơn rất nhiều, mọi người bắt đầu nhỏ giọng nói chuyện với nhau, thương lượng có nên ở lại hay không.

Mặt Tương San San đỏ bừng, cuối cùng bật một cái đứng lên, trên tay còn nắm chặt tờ giấy kia, cũng xoay người muốn đi ra ngoài, bị Lưu Lệ Na bên cạnh cô ta túm lấy một tay, nhỏ giọng khuyên cô ta nói: "Cô không muốn làm chức vị trợ lý này vậy thì không làm nữa, nhưng nếu vào nhà máy làm hẳn là vẫn muốn vào phải không, sao cứ phải gây khó khăn cho mình?"

Không đợi Tương San San mở miệng, cô ấy lại nói tiếp: "Tôi biết cô muốn kết hôn cùng Lý Thắng, khả năng rất nhanh sẽ phải sang công xã bên kia ở, cũng không quan tâm có được vào nhà máy làm việc hay không, nhưng bây giờ không phải còn chưa kết hôn sao? Cô gây náo loạn như vậy, thì chờ mấy ông lớn đều vào nhà máy làm việc, mà một mình cô lại đi theo thôn dân xuống ruộng cày bừa, đây là muốn tất cả mọi người nói cô trở mặt với xưởng trưởng bọn họ sao, nói viện thanh niên tri thức chúng ta không chứa nổi cô nữa khiến cô chỉ có thể gả cho Lý Thắng sao?"

Cô ấy mím môi, nói: "Tôi biết cô là một người kiêu ngạo, thế nhưng dù kiêu ngạo thế nào cũng không thể tự kìm chân chính minh được. Cô có thể nổi giận, có ý kiến gì có thể lập tức nói ra, nhưng không nên chà đạp chính mình, cô cho rằng như vậy người khác sẽ đánh giá cao cô một chút sao?"
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 101: Chương 101



Tương San San cắn chặt môi, cũng không phải xấu hổ mà là tức giận đến đỏ cả mắt. Run rẩy, nhưng cuối cùng vẫn ném tờ giấy chọn công đoạn cho Lưu Lệ Na rồi mới xoay người rời đi.

Tương San San đi rồi, Trầm Thanh "hừ" một tiếng, nói: "Cô cứ để cô ta làm vậy đi.

Lưu Lệ Na lắc đầu, khuyên Trầm Thanh nói: "Tất cả mọi người đều không dễ dàng, cô ta cũng chỉ là trong lòng không thoải mái muốn phát tiết. Chúng ta ở chỗ này tuy rằng khổ, nhưng cha mẹ ít ra còn nhớ thương chúng ta, cô còn có Tôn Kiện và cô giúp đỡ lẫn nhau, hiện tại mọi người lại đều có hi vọng, nhưng hết lần này tới lần khác cô ấy thì..."

Tương San San tràn ngập tự hào những lại bị người nhà bỏ rơi.

Cha mẹ người khác thường xuyên gửi đồ tới, chỉ có cô ta còn bị bắt gửi đồ về để tặng cho em trai em gái tương lai. Mấy người thân và em trai em gái của cô ta thích ăn thực phẩm trên núi nên bắt cô ta phải gửi đồ về.

Biết rõ điều kiện nơi này của cô ta gian khổ, nữ thanh niên tri thức xuống ruộng một ngày ngay cả điểm công cũng kiếm không đủ, cơm cũng ăn không đủ no, còn nhận được từng phong thư từng phong thư. Nào là, bảo cô ta tiết kiệm lương thực miền núi gửi về nhà đổi tiền, để cho em trai dùng để kết hôn.

“Vậy là ai làm? Có thể trách được ai đây?"

Trầm Thanh tức giận nói thầm một câu, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa, quay đầu hỏi Triệu Chi: "Đi nộp đơn à? Lát nữa cô sẽ ở lại giải đề chứ? Có thể làm trợ lý văn phòng mà nói cũng đã thực hiện ước mơ của cô rồi, còn có thể làm công tác tuyên truyền nhà máy rồi."

Triệu Chi cúi đầu, giọng như muỗi "Ừ" một tiếng.

Công việc ngồi ở văn phòng không cần xuống ruộng có sức hấp dẫn rất lớn.

Ngoại trừ Tương San San, chỉ có hai nam thanh niên tri thức khác rời đi trước, còn lại bao gồm cả Cố Cạnh Văn đã do dự giãy dụa rất lâu, cuối cùng đều ở lại.

Trình Ninh nhìn căn phòng một lần nữa yên tĩnh lại.

Cô lại nói: "Bây giờ tôi sẽ phát đề cho mọi người, sau khi mọi người lấy được cũng không cần trả lời ngay, có thể lấy về trả lời xong thì tối mai nhét vào trong thùng giấy nhà chính là được, nhớ kỹ tránh hết hạn nộp đề, hạn là mười giờ tối mai"

Cô nói xong từ trên bàn cầm lấy một cái hộp giấy làm thành hộp nhỏ đưa cho mọi người xem.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cái hộp nhỏ được dán kín bằng hồ dán và chỉ để lại một khe dài ở phía trên, nơi có thể nhét phiếu trả lời vào.

Cô làm mẫu cho mọi người một lần rồi đặt lại cái hộp lên bàn, mới tiếp tục thu lại vẻ mặt nghiêm túc nói với mọi người: "Nhưng có một việc muốn mọi người chú ý.

"Chúng tôi đã giữ bí mật đề thi lần này, nội dung đáp án cũng là giữ bí mật, mọi người khi trở về đáp án có vấn đề gì có thể tham khảo ý kiến người khác, nhưng không nên tiết lộ đáp án của mình cho người khác."

“Đây coi như là một hạng mục khảo nghiệm, bởi vì tương lai mọi người vào nhà máy, bất kể là làm ở văn phòng hay là làm ở nhà máy chế phẩm hay nhà máy phân xưởng, làm nội bộ tài vụ, tuyên truyền tư liệu, thiết kế bản vẽ hay sản xuất kỹ thuật đều cần phải giữ bí mật, không thể tiết lộ cho người ngoài. Chúng ta chắc chắn sẽ không khoan nhượng một trường hợp nào bất kể là cố ý hay là vô tình tiết lộ tư liệu nhà máy hoặc là kỹ thuật cho người ngoài.”

Mọi người im lặng một lúc.

“Được rồi, mọi người tiến lên phía trước nhận đề thi rồi có thể trở về."

Mọi người nhận đề thi trong lòng vội vã mở ra rồi chào hỏi đám người Hàn Đông Nguyên một tiếng mới lục tục rời đi.

Chờ chỉ còn lại có mấy người bọn họ, Liêu Thịnh liền cười nói với Trình Ninh: “Em gái Ninh Ninh, không đùa được đâu, cái khí thế này của em đến anh còn kém xa. A, em xem em tuổi vẫn còn nhỏ mà sao cách làm việc hay nói chuyện không ăn khớp với độ tuổi vậy? Trước kia anh thật đúng là không phát hiện ra.”
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 102: Chương 102



Trình Ninh mím môi cười, nói với anh ấy: "Em chỉ mới rút ra hai phần nghiêm túc cẩn thận xử lý loại chuyện này mà thôi. Anh Liêu Thịnh, sau này anh ra ngoài bàn chuyện nghiệp vụ, cũng phải có dáng vẻ của quản lý nghiệp vụ mới được, như vậy mới có thể áp chế được người khác."

Nói xong cô cười nói với Hàn Đông Nguyên: "Đúng không, đồng chí xưởng trưởng?"

Cô cười híp mắt.

Bởi vì đã hoàn thành công việc nên cô rất vui vẻ, cũng bởi vì lúc trước Hàn Đông Nguyên bác bỏ ý tưởng của Tương San San cũng làm cô vui theo.

Cô biết tuy rằng tính tình của anh có chút xấu tính nhưng thật ra là một người rất tốt.

Nhưng cô cười quá rực rỡ khiến Hàn Đông Nguyên bị chói mắt.

Còn có câu "Đồng chí xưởng trưởng" kia nghe thật sự không thuận tai.

Hàn Đông Nguyên hừ lạnh một tiếng, nói: "Giả vờ giả vịt."

Trình Ninh: "!!"

Quả nhiên cô khen anh hơi sớm quá rồi!

Anh vẫn đáng ghét như vậy!

Trình Ninh cũng hừ hừ “Hừ" một tiếng, sau đó nâng cằm lên, xoay người chắp tay sau lưng rời đi.

Liêu Thịnh: “...”

Hai người không thể nói chuyện đàng hoàng sao?

Anh ấy nhìn về phía Trình Ninh rời đi. Bóng lưng thở dài, nói: "Anh Hàn, anh cũng không thể nói em ấy như vậy, theo em thấy em ấy thật sự là được người nhà họ Hàn nuôi lớn nên mới có phong thái của người nhà họ Hàn các anh chứ đâu có thể giả bộ nổi?"

Nói xong anh ấy mới ý thức được mình vừa nói cái gì, chỉ cảm thấy sau lưng anh ấy lạnh lẽo, sởn gai ốc.

Quay đầu thấy Hàn Đông Nguyên đang nhìn mình chằm chằm đáng sợ. Ánh mắt đó khiến anh ấy sợ tới mức "Ôi" một tiếng rồi chạy ra ngoài cửa.

Trình Ninh mới vừa đi tới cửa, chỉ cảm thấy bên người một trận gió lạnh lướt qua, Liêu Thịnh cũng đã chạy lướt qua người cô phóng thẳng ra ngoài.

Cô hoảng sợ, dịch sang bên cạnh vài bước, tức giận nói: "Điên rồi, anh Liêu Thịnh anh bị ma đuổi hả?!"

Mọi người: ".

Triệu Chi trở về ký túc xá lập tức mở đề.

Sau khi mở ra biểu cảm của Triệu Chi đầu tiên là vui vẻ, nhưng khi đọc đến cuối lại ngẩn ra.

Tổng cộng có ba đề.

Đề thứ nhất là giúp nhà máy viết một bản giới thiệu sản phẩm để tuyên truyền quảng bá sản phẩm.

Đề thứ hai là giúp nhà máy vẽ một tấm áp phích tuyên truyền.

Đề thứ ba là, nếu bây giờ là tháng chín năm 1975, giúp nhà máy viết một phần báo cáo tài chính tháng chín đơn giản. Hai đề trước đối với Triệu Chi mà nói không tính là khó.

Cho dù cô ta không biết rõ về sản phẩm nhà máy sản xuất, nhưng trước đó cô ta đã nghe Từ Kiến Quốc đại khái giới thiệu qua với mọi người khi đang thảo luận, không đặc biệt lắm, chỉ là đồ nội thất và đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, ví dụ như thùng gỗ, chậu nước, thớt gỗ thìa gỗ, đũa, bút, ghế nhỏ các loại.

Có quá nhiều sản phẩm nên không thể giới thiệu từng cái một, cô ta định viết một bản lấy bối cảnh thanh niên tri thức làm nông dân, dưới sự giáo dục thì chung tau sáng lập nhà máy xây dựng đại đội.

Chắc chắn sẽ rất hấp dẫn, có đưa lên báo cũng không thành vấn đề.

Vân Mộng Hạ Vũ

Còn đề vẽ một tấm áp phích quảng cáo.

Điều này đối với Triệu Chi mà nói quả thực là như cá gặp nước.

Bởi vì cô ta đã từng học vẽ tranh, ở đây có lẽ không có mấy người được học vẽ như cô ta.

Chỉ bằng cái này, đã có thể giúp cô ta lược bỏ phần lớn những đối thủ thanh niên tri thức khác.

Đề thứ ba thoạt nhìn cũng không khó lắm.

Bây giờ là tháng ba, viết một bản thống kê tài chính hàng tháng ở thời điểm nửa năm sau.

Tuy rằng cô ta chưa từng học qua tài chính, nhưng cô ta tin tưởng hiện tại làm cái này cũng không khó.

Cũng đơn giản thôi mà. Thống kê tài chính tháng chín.

Đã xong phần đề mục. Chi phí và thu nhập.

Chi phí hàng ngày trong nhà máy là gì?

Trước đó Hàn Đông Nguyên đã nói tại sao Trình Ninh có thể làm trưởng phòng.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 103: Chương 103



Lúc đó anh có nhắc tới giai đoạn đầu của nhà máy cần có tiền lương cho công nhân, tiền vật liệu, tiền công cụ, tiền vận chuyển, tiền mời giáo viên dạy nghề đến,... Tổng chi chủ yếu chính là những thứ này, đến tháng chín năm sau chắc cũng không khác nhiều lắm.

Tiền lương cho công nhân tính không khó lắm.

Những điều này cô ta ước chừng là biết, chỉ cần tính toán một chút là được.

Nhưng phí vật liệu, phí vận chuyển công cụ thì sao?

Lông mày cô ta dần dần nhíu lại.

Cô ta vừa không biết làm thợ mộc cụ thể cần bao nhiêu công cụ, cũng không biết mỗi đợt công cụ hoặc là mỗi phần vật liệu là bao nhiêu tiền, chỉ là cũng may tháng chín năm đó nhà máy đã thành lập được nửa năm, chắc cũng không cần mua công cụ gì nữa nhỉ?

Sau đó là mục “Thu nhập tháng chín”.

Đến lúc đó nhà máy của họ có thu nhập không?

Triệu Chi ngẩng đầu nhìn các bạn cùng phòng.

Lập tức phát hiện các cô ấy cũng đều nhíu mày nhìn tờ giấy đối diện.

Chỉ có Tưởng San San để đồ "bịch bịch". Cũng không biết là đang thu dọn đồ đạc hay là đang ném đồ đạc.

Lưu Lệ Na lấy ngón trỏ gõ lên đề thi trên tay, thở dài, nói: "Cái này quá khó, quả thực là khó quá mà. Viết văn bản tuyên truyền, vẽ áp phích, trời ạ, còn có làm thống kê này, thoạt nhìn không khó, nhưng chi tiết thật sự chúng ta căn bản không biết, những nam thanh niên tri thức kia chắc chắn sẽ quen thuộc với những thứ này hơn, sẽ có lợi thế hơn chúng ta.

Cô ấy nói xong quay đầu nhìn thoáng qua Trầm Thanh cùng Triệu Chi, nói: "Quên đi, mặc kệ là viết văn hay là làm dự toán cũng không phải chuyên mục tôi am hiểu, còn có vẽ áp phích này tôi căn bản không biết làm sao. Các cô đều biết vẽ tranh, còn đề thứ ba thì đi tìm đối tượng để hỏi đi, hai người trả lời chắc chắn sẽ tốt hơn mỗi người trả lời riêng, ngược lại về phần nam thanh niên tri thức mà nói, làm kỹ thuật cũng không hơn được làm trợ lý văn phòng đâu.

Trầm Thanh lắc đầu, nói: "Không được, tôi đi tìm người khác hỏi một chút"

Trình Ninh nói qua nhưng cô ấy không hiểu. Có thể xin tư vấn của người khác, nhưng không được tiết lộ thông tin và kỹ thuật nhà máy với người khác.

Nếu cô ấy đi hỏi Tôn Kiện, không phải cô ấy đang tự lấy đá đập chân mình sao?

Cho dù cô ấy chỉ là hỏi giá trị của một ít vật liệu gì đó, nhưng người khác biết được bọn họ nói những gì ché?

Vẫn là nên ngăn chặn ngay từ đầu thì tốt hơn.

Làm sản phẩm phải dùng đến vật liệu gì công cụ gì, lượng dùng là bao nhiêu, giá cả là bao nhiêu, những thứ này cô ấy hoàn toàn có thể đi tìm người ngày thường làm việc ở xưởng gỗ. Đi hỏi thôn dân không được thì đi tìm đại đội trưởng hỏi cũng được.

Trầm Thanh sau khi suy nghĩ cẩn thận thì mới bình tĩnh lại.

Lúc này sắc trời đã tối, chờ ngày mai bắt đầu làm việc. Lúc đó tìm thôn dân hoặc là đại đội trưởng hỏi một chút là được.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô ấy suy nghĩ một chút còn đặc biệt thu thập một ít đường đỏ hạt dưa gì đó. Dự định ngày mai tặng mọi người, sau khi thu dọn xong thì ngồi vào bàn cầm giấy bắt đầu sửa sang lại suy nghĩ.

Giải quyết các câu hỏi, liệt kê các câu hỏi sẽ hỏi để ngày mai đến hỏi xong sẽ không bỏ sót câu hỏi nào.

Bên kia Lưu Lệ Na và Triệu Chi cũng ngồi xuống bàn, nhưng chưa đầy nửa phút sau, Cố Cạnh Văn đã gõ ký túc xá của các cô, đứng trước cửa đưa cho Triệu Chi một tờ giấy rồi rời đi.

Triệu Chi cầm tờ giấy nhìn thoáng qua, cơ mặt của cô ta rõ ràng đã giãn ra một chút.

Đó là ngân sách tài chính.

Có cái này, cô ta tin chắc rằng nơi này hẳn là không ai có thể thi tốt hơn coi ta.

Lúc này Lưu Lệ Na đã hoàn toàn buông bỏ, thấy bộ dạng này của Triệu Chi liền nhịn không được cười trêu chọc nói: “Đây là có người không cần đi hỏi đã có người mang đến tận cửa đó sao? Trầm Thanh, trước kia tôi còn cảm thấy Tôn Kiện nhà cô đã tốt lắm rồi, nhưng lúc này phải so sánh lại thôi.”
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 104: Chương 104



Trầm Thanh liếc mắt nhìn Triệu Chi cắn môi, trên mặt có chút đỏ bừng. Bộ dáng muốn nói cái gì lại nhịn xuống.

Triệu Chi đến ký túc xá chưa đầy mười ngày nên cô ta cũng không quen thân với cô ấy lắm, nếu nhiều lời có thể sẽ khiến người ta khó chịu.

Ký túc xá bên này một dạng, ký túc xá bên cạnh lại một dạng khác.

Vương Hiểu Quyên cười hì hì: “Ninh Ninh, trưởng phòng Trình, thật sự là không được trao đổi với nhau hả?"

“Ừ."

Trình Ninh nói: "Cũng đừng hỏi tôi, chúng ta phải cạnh tranh công bằng"

“Đúng rồi đó, chị Hiểu Quyên, chị đừng quấn lấy Trình Ninh nữa, sẽ khiến cô ấy khó xử."

Mẫn Nhiên giúp Trình Ninh nói: "Nếu cô muốn thì tôi nói cho cô nghe, để làm ra một sản phẩm thì phần hậu kỳ xử lý đã rất tốt, điền chữ, in ấn, đánh bóng, cẩn thận nghĩ lại thì tôi thấy việc này có thể so với cả ngày vắt hết óc vẽ thiết kế thì đỡ mệt hơn nhiều... A không, Ninh Ninh, không phải mình không muốn cậu tìm được trợ lý, nhưng ngẫm lại với khả năng của mình vẫn là thích hợp đi làm những thứ kia, không nên phí đầu óc vào thứ này"

Trình Ninh bật cười nói: “Nếu cậu nghĩ theo hướng đó thì hẳn là cậu rất hiểu mọi người. Làm những gì cậu thích và cậu giỏi là quan trọng nhất. Các cậu xem đề tài này xem, vẽ tranh thì chưa tính đến, cũng không phải là cả ngày sẽ chỉ ngồi vẽ, nhưng việc ở văn phòng trợ lý, nhất là giai đoạn đầu của nhà máy chúng ta chắc chắn là sẽ có rất nhiều công việc giấy tờ phải làm, đóng gói giới thiệu sản phẩm nhà máy này, tuyên truyền nữa này, thậm chí ở công xã của chúng ta, ở Ổ Sơn của chúng ta đều cần làm hoạt động tuyên truyền thích hợp, sau đó còn phải làm tuyên truyền giới thiệu nhà máy, giới thiệu nhân viên cơ cấu quản lý,... "

"Rất nhiều thứ chúng ta một chút kinh nghiệm cũng không có, cũng không có khuôn mẫu, đều phải tự mình suy nghĩ ra xây dựng một cơ sở dữ liệu nên để làm thật thì không dễ đâu. Nếu cậu cảm thấy khó khăn khi viết lách một cái gì đó, thì chắc chắn cậu sẽ không phù hợp với công việc này chút nào."

Vân Mộng Hạ Vũ

Những thứ này vẫn là nhờ cô xem từng xấp từng xấp tài liệu trên bàn Hàn Đông Nguyên nên mới biết.

Mọi người nghe xong há hốc miệng, mấy giọng nói đều đồng thời phát ra: “Được, hay là quên đi, thật đáng sợ. Trả lời đề thi đã khó khăn, chớ nói chi là sau này mỗi ngày phải làm cái này”.

Phát hiện trợ lý này cũng không dễ làm như vậy, mọi người cũng không rối rắm, ngược lại buông lỏng rất nhiều, sau đó cũng có tâm tư bát quái.

Mã Đình Đình "Phì" cười một tiếng, nói: "Cái cô Tưởng San San kia như thể mỗi ngày đều có người khác thiếu nợ cô ta mấy trăm đồng vậy; còn nói cái gì mà Trình Ninh dựa vào cái gì làm trưởng phòng, nghe Trình Ninh nói xong thì cái mặt lúc nào cũng vênh váo ngửa lên của cô ta trong phút chốc cúi xuống, nhìn khuôn mặt của cô ta tôi dám chắc cô ta đang nghĩ sao Trình Ninh lại có thể làm trường phòng, đáng ra phải cho cô ta lên làm trưởng phòng chăng?"

Vương Hiểu Quyên cũng nói với Trình Ninh: "Trình Ninh, cô đừng so đo với cô ấy, người cũng không xấu, nhưng chính là cái tính nết đó, suốt ngày đấu đá người khác, không cần phải vì cô ấy mà tức giận."

Trình Ninh lắc đầu, cười nói: "Tôi giận cô ấy cái gì được chứ?"

Trong cuộc sống có nhiều chuyện phải làm như vậy, có nhiều chuyện có thể làm như vậy, cô sao có thể tức giận bận tâm đến một người không quan trọng chứ?

Hơn nữa, không phải nên sửa cách xưng hô sao?

Từ tám đến chín giờ tối hôm sau Trình Ninh để thùng giấy ở nhà chính, còn cô ngồi ở chỗ đó cầm đèn dầu đón mọi người xem giấy đáp án.

Người khác nộp một phần thì cô xem một phần.

Đến chín giờ, căn phòng lập tức hoàn toàn yên tĩnh.

Ngoại trừ đáp án của Cố Cạnh Văn, tất cả đáo án đều đã thu lại.

Cố Cạnh Văn không nộp bài, nhưng cố ý giải thích: "Công việc này có thể thích hợp với con gái hơn, tôi sẽ không cạnh tranh với họ nữa, trước tiên hãy cứ làm tốt mảng kỹ thuật trước, nếu trong nghiệp vụ cần tôi giúp đỡ, có thể nói với tôi"
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 105: Chương 105



Trình Ninh lãnh đạm "Ừ" một tiếng, vội vàng qua loa. Cũng lười nói lời khách sáo nữa, trực tiếp gật gật đầu để anh ấy đi ra ngoài, còn mình thì tiếp tục xem đáp án.

Chín giờ Hàn Đông Nguyên tới nhìn cô, hỏi: "Chọn được chưa?"

Trình Ninh cầm ba tờ giấy đáp án đưa cho anh xem, nói: "Ba người này đều có sở trường riêng, cũng không tệ."

Hàn Đông Nguyên mở ra xem.

Một bài là của Hứa Đông Mai, một bài của Trầm Thanh, bài còn lại của Tôn Kiện.

Anh biết Trầm Thanh và Tôn Kiện đang trong mối quan hệ tìm hiểu nhau.

Nhưng đáp án của hai người hoàn toàn mang hai phong cách bất đồng, chi tiết cũng không giống nhau, không giống như là trước đó đã cùng nhau thương lượng thảo luận.

Trình Ninh nói: "Ba người bọn họ, chỉ có Trầm Thanh có cơ sở hội họa, cho nên phần thi vẽ áp phích tuyên truyền này thì chắc chắn là Trầm Thanh thắng. Nhưng trợ lý chúng ta muốn thật sự cũng không cần quá giỏi vẽ tranh, chỉ cần hiểu rõ một chút là được, chủ yếu nhất vẫn là hai bài thi còn lại"

"Nhìn hai đáp án bọn họ xem, Hứa Đông Mai giản dị ổn trọng, cân nhắc chi tiết, chu đáo cẩn thận giới thiệu sản phẩm, văn phong giản dị tự nhiên, nhưng thắng ở phương diện ngắn gọn thực tế, cô ấy còn có ngân sách báo cáo làm tài liệu, các mặt đều đã đề cập đến, các loại chi phí cũng đều biết rất rõ ràng, cái này không chỉ cần toán học tốt logic mạnh, còn cần phải có kinh nghiệm cuộc sống mới có thể làm được."

"Còn bên bài của Trầm Thanh, cách hành văn của cô ấy không tệ, chữ cũng viết đẹp, phần giới thiệu sản phẩm nói rất có hồn, vẽ cũng đẹp mắt, về phần dự toán, tuy rằng không bằng Hứa Đông Mai chu đáo cẩn thận, nhưng cô ấy cũng có cố gắng điều tra, ngày hôm qua em thấy cô ấy đi tìm đại đội trưởng và vài thôn dân hỏi vấn đề, phần xuất sắc nhất cô ấy làm rất giỏi là phần tổng kết, thống kê dự toán cũng dùng bảng liệt kê ra, giúp người khác vừa xem hiểu ngay, đó là một nhân tài"

"Về phần Tôn Kiện, chính là nam đồng chí am hiểu nhất, anh ấy là người quen thuộc nhất với quá trình sản xuất gỗ và biết phải sử dụng công cụ gì, chạy nghiệp vụ chạy vận chuyển những phương diện này cũng rất quen thuộc với anh ấy"

Hàn Đông Nguyên cười nói: "Vốn nói là để Tôn Kiện làm nghiệp vụ, vậy mà cũng chạy đi làm đề thi. Trợ lý của cô thì chọn cả Hứa Đông Mai và cả Trầm Thanh đi, hai người đều muốn làm cũng không sao cả, dù sao cũng là chính cô trả tiền và vé thực phẩm mà."

Vân Mộng Hạ Vũ

Trình Ninh: "…,"

Cô trừng mắt nhìn anh, nói: "Em thấy nhà máy của anh chưa mở, gian hàng cũng không nhỏ."

Cũng không phải để hiện tại cho các cô ấy nhậm chức sao.

Hàn Đông Nguyên cười nói: “Bây giờ để các cô ấy theo mọi người cùng nhau học kỹ thuật, nếu cô cần người hỗ trợ thì trực tiếp cho gọi các cô ấy là được.”

Như vậy cũng được.

Cô không phải là người tập trung vào chi tiết hành chính, sau này nhà máy phát triển hơn thì văn phòng chắc chắn cũng cần nhiều người hỗ trợ.

Trình Ninh gật gật đầu, thế nhưng giống như là nhớ tới cái gì nhìn Hàn Đông Nguyên một cái, ngay khi Hàn Đông Nguyên bị nhìn không hiểu ra sao, Trình Ninh nói: "Anh cười rất đẹp, sau này cười nhiều hơn đi."

Là sự thật. Anh cười lên nhìn rất đẹp.

Nhan sắc của anh vốn đã tốt, đường nét góc cạnh rõ ràng như đao gọt, khí chất lạnh thấu xương lại đường hoàng, lúc cười rộ lên như lúc nãy thì cái lạnh thấu xương sẽ hòa tan rất nhiều, lại có chút ấm áp.

Cô nói xong liền nhịn không được có chút thương cảm.

Cô lại nhớ anh của kiếp trước.

Cô theo dõi anh trong đại viện kiếp trước của mình mấy chục năm, khi đó anh có rất nhiều thứ xa hoa. Anh có nhà, có đồ dùng đắt tiền, thậm chí còn có máy bay tư nhân, còn có vô số người dõi theo. Người khác vì để gặp anh một lần sẽ chuẩn bị rất nhiều rất nhiều, chuẩn bị tài liệu cũng sợ nói sai một câu với anh.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 106: Chương 106



Dường như anh cái gì cũng có, nhưng Trình Ninh nhìn thấy một khoảng trống trải lạnh lẽo. Lúc nào anh cũng giống như người cô độc.

Mấy chục năm như một ngày, cô dường như chưa bao giờ nhìn thấy anh chân thành cười một cái.

Hàn Đông Nguyên cũng không cách nào hiểu được Trình Ninh đột nhiên xuất hiện sự thương cảm trong mắt.

Anh nhìn cô chằm chằm, lỗ tai có chút không khống chế được mà nóng lên, miệng mấp máy lại mở ra, nhìn cô một hồi lâu, mới trào phúng nói: "Trình Ninh, có phải cô thích tôi rồi không?"

Trình Ninh: “….”

Thương cảm lúc nãy toàn bộ đã cuốn đi hết.

Cô lườm anh một cái, giật mấy tờ giấy đáp án khỏi tay anh, sau đó cầm lấy những tài liệu khác trên bàn, sắp xếp chúng ra rồi rời đi không quay đầu lại.

Tối hôm sau Trình Ninh tuyên bố kết quả với mọi người.

Vẫn là tuyên bố ở nhà chính.

Cô nhìn xung quanh có nhiều sắc mặt khác nhau nhưng đều nhìn chằm chằm vào cô. Cô nhìn mọi người, nói: "Lần này đề thi có rất nhiều đồng chí đều trả lời được cực kỳ tốt, đáng tiếc vị trí trong văn phòng chúng ta tạm thời có hạn, cho nên ai trúng tuyển hay không trúng tuyển, cuối cùng vẫn là chọn lựa trước mắt tôi cho rằng thích hợp nhất cho vị trí trợ lý này. Có hai vị đồng chí"

Vân Mộng Hạ Vũ

Dừng một chút cô mới thả chậm tốc độ tuyên bố: "Hai vị đồng chí này, một vị là đồng chí Hứa Đông Mai, một vị khác là đồng chí Trầm Thanh. Hai đáp án của hai đồng chí này đều có sở trường riêng, đều cực kỳ ưu tú, có thể nói là sàn sàn như nhau, cho nên tôi vốn nói chọn một vị trợ lý nhưng cuối cùng vẫn quyết định phá lệ chọn hai người."

Cô nói xong rồi nhìn xuống phía dưới nhìn hai vị đương sự kia, cười gật đầu về phía các cô ấy rồi nói: “Hoan nghênh hai người gia nhập văn phòng nhà máy sản xuất đồ gỗ của chúng ta, về sau chúng ta cùng nhau cố gắng, cùng nhau tiến bộ, dẫn dắt nhà máy của chúng ta đi ra khỏi ngọn núi lớn này, cố gắng mang sản phẩm của chúng ta đi ra toàn quốc”.

Hứa Đông Mai cùng Thẩm Thanh vốn khi nghe xong kết quả này vẫn chỉ là có chút phấn khích và vui vẻ.

Chờ lúc nghe xong Trình Ninh nói xong thì hai cô xuất hiện cảm xúc mãnh liệt dâng trào, đồng loạt giơ tay lên hướng về phía Trình Ninh nói: "Thanh niên tri thức Trình, chúng tôi chắc chắn sẽ cố gắng, vì nhà máy của chúng ta mà làm việc cống hiến, để cho nhà máy của chúng ta sớm thoát ra khỏi ngọn núi lớn này, trở thành nhà máy sản xuất gỗ tre tốt nhất."

Trình Ninh cười, gật gật đầu, lại nhìn về phía mọi người, nói: "Đúng, nhưng muốn để nhà máy của chúng ta trở thành nhà máy sản xuất gỗ tre tốt nhất thì mỗi một công nhân hãy cố gắng gắn bó với nhà máy thật lâu. Đồng chí Hứa Đông Mai và đồng chí Trầm Thanh cùng nhau gia nhập văn phòng, là bởi vì các cô ấy thích hợp với công việc trợ lý"

"Thật ra mỗi một vị trí trong nhà máy của chúng ta đều cực kỳ quan trọng. Một sản phẩm được sản xuất nên ban đầu phải lựa chọn gỗ, đến giai đoạn đầu xử lý, đến chế tác mài, lại đến khắc tên khắc hoa văn rồi sơn lớp bóng, đến cuối cùng thì đóng gói xuất hàng, mỗi một bước này đều cần mỗi người chúng ta tay qua tay dùng chính cái tâm của mình và nỗ lực, chỉ khi chúng ta đặt cái tâm vào, sản phẩm mới có thể được rót vào tâm huyết, mới có thể trở thành sản phẩm tốt nhất, mới có thể trở thành sản phẩm được người khác yêu thích, chỉ cần kiên trì điều này, tôi tin tưởng một ngày nào đó, sản phẩm của chúng ta chắc chắn sẽ trở thành sản phẩm yêu thích của từng nhà. Nhà máy sản xuất sản phẩm tre gỗ của chúng ta cũng chắc chắn sẽ trở thành nhà máy sản xuất đồ trẻ và gỗ tốt nhất."
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 107: Chương 107



“Mặt khác lần này làm khảo sát, chúng ta còn phát hiện rất nhiều đồng chí ưu tú. Mặc dù bọn họ không quá thích hợp với công việc trợ lý, nhưng ở phương diện khác mỗi người còn có sở trường riêng, nếu để những người này đến văn phòng làm trợ lý ngược lại sẽ phí mất tài năng của người ta, cho nên tôi cũng giữ lại bọn họ, chờ nhà máy phát triển hơn lại phát huy tài năng bọn họ. Đặc biệt trưởng là xưởng sẽ phát triển nghiệp vụ nhà máy của chúng ta. Chỉ là nhà máy của chúng ta bây giờ vẫn đang ở giai đoạn ban đầu.”

"Lúc này, mọi người chúng ta, bao gồm cả đồng chí Hứa Đông Mai và đồng chí Trầm Thanh, chờ giáo viên dạy nghề thợ mộc đến đây thì trước tiên vẫn là phải tĩnh tâm lại, cũng phải đi theo giáo viên học kỹ thuật cho tốt, học cho thật vững chắc. Có cơ sở thì tương lai mới có thể làm việc tốt hơn, cũng làm chính mình tốt hơn"

Ngay từ đầu lúc Trình Ninh tuyên bố trúng tuyển Hứa Đông Mai và Trầm Thanh, phía dưới không ít người còn có chút mất mát và thất bại. Nhưng khi nghe cô nói xong, mọi người như vừa uống m.á.u gà, lời nói mất mát cùng thất bại lập tức bay hơn phân nửa, không khí lập tức nhiệt liệt trở lại, bọn họ tiến lên chúc mừng Hứa Đông Mai cùng Trầm Thanh, còn nghĩ mình thật sự am hiểu cái gì nhất.

Đương nhiên những sự hưng phấn này trong số mọi người tuyệt đối không bao gồm Triệu Chi và Cố Cạnh Văn.

Triệu Chi từ khi nghe được kết quả này lập tức giống như bị giáng một đòn nặng, hốc mắt lập tức ướt, cố nén nước mắt mới không rơi xuống, làm sao còn nghe được về sau Trình Ninh nói cái gì nữa?

Cô ta tự nhận mình trả lời rất tốt, nhưng không thể trúng tuyển, là bởi vì trước đó cô ta đã lo lắng Trình Ninh có thành kiến với cô ta nên mới không chịu nhận cô ta vào làm.

Cô ta không biết vì sao Trình Ninh lại cứ nhắm vào cô ta.

Từ lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, cô đã nhắm vào cô ta.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lắng nghe những người xung quanh cười vui và lớn tiếng thảo luận, cô ta dường như không có cách nào tiếp tục ở lại nhà chính nữa, cô ta sợ mình khóc lên sẽ bị người ta chê cười.

Cô ta xoay người rời đi.

Vừa tuyên bố kết quả, Cố Cạnh Văn lập tức nhìn về phía Triệu Chi.

Dĩ nhiên anh ta thấy cô ta có chút khác thường.

Anh ta cũng cảm thấy với ba đề bài này Triệu Chi không thể thua người khác được.

Hai đề đầu tiên là phần Triệu Chi am hiểu nhất, còn đề cùng là anh ta trả lời giúp cô.

Câu trả lời của cô ta không thể thua người khác được.

Đó là cố ý.

Anh ta cũng là người rõ ràng nhất. Lúc xuất phát từ Bắc Thành, ngày đầu tiên anh ta đã nhìn ra, Trình Ninh luôn cố ý nhằm vào Triệu Chi, có địch ý với bọn họ.

Tại sao chứ?

Vốn dĩ anh ta còn muốn trực tiếp đưa ra nghi vấn.

Để Trình Ninh đưa đáp án của Hứa Đông Mai và Trầm Thanh ra, vừa có thể làm cho mọi người thua tâm phục khẩu phục, cũng có thể làm cho mọi người cùng học tập: “cùng nhau tiến bộ".

Nhưng những lời sau đó của Trình Ninh, toàn bộ thanh niên tri thức đều như uống phải m.á.u gà, anh ta còn nghi ngờ thế nào được chứ?

"Chi Chi."

Cố Cạnh Văn theo đuôi Triệu Chi ra ngoài, gọi cô ta.

Triệu Chi lúc này rất yếu ớt, giống như không có nơi nương tựa.

Cô ta quay đầu nhìn Cố Cạnh Văn, gương mặt đã tràn ngập nước mắt.

Cô ta không muốn có tình huống khó xử ở hành lang nên che miệng vội vàng trở về ký túc xá.

Cố Cạnh Văn đi theo.

Ký túc xá không có ai, Lưu Lệ Na và Trầm Thanh vẫn còn ở nhà chính.

Tương San San tâm trạng không tốt nên đã đến nhà vị hôn phu của cô ta ăn cơm.

Cố Cạnh Văn ôm Triệu Chi.

Triệu Chi nằm ở trong lòng anh ta khóc rống.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 108: Chương 108



Cố Cạnh Văn đau lòng không thôi, vỗ tay an ủi cô ta: "Chi Chi, đừng lo lắng, chức vị trợ lý kia chẳng qua chỉ là trợ lý cho Trình Ninh thôi. Cô ta có địch ý với em, cho dù em trúng tuyển thì làm việc cho cô ta cũng rất vất vả, không bằng ở nhà máy làm việc xử lý hậu kỳ sản phẩm, em biết vẽ, có thể vẽ tranh trang trí cho sản phẩm, những thứ này thực ra thoải mái hơn chức vị trợ lý kia nhiều"

Trong lòng Triệu Chi lại càng nghẹn ngào.

Cô ta chỉ không hiểu tại sao Trình Ninh lại nhắm vào cô ta.

Còn nữa, nhà máy đó cũng không phải của Trình Ninh, tại sao Hàn Đông Nguyên căn bản không thích cô, lại mắt nhắm mắt mở cho cô như vậy, cái gì cũng do cô quyết định.

Cố Cạnh Văn biết cô ta tủi thân.

Anh ta chậm rãi nói: "Thế nhưng em yên tâm, đây cũng là tạm thời thôi, anh sẽ không để em bị tủi thân đâu."

Tuy rằng hiện tại anh ta cũng không có đầu mối.

Hai người ôm nhau một hồi lâu, Triệu Chi khóc xong cũng chậm rãi bình tĩnh lại, sau đó người cũng tỉnh táo lại.

Cô ta nghĩ gì đó, vội đẩy Cố Cạnh Văn ra, nói: "Anh Cố, lát nữa bạn cùng phòng của em sẽ về, anh về trước đi, em không sao"

Cố Cạnh Văn cúi đầu nhìn cô ta một cái, cũng biết lúc này bị người ta bắt gặp bộ dạng này cũng không ổn, anh ta xoa xoa đầu cô ta, nói một tiếng: “Vậy em nghỉ ngơi cho tốt, đừng nóng vội, em nhớ kỹ, ít ra em còn có anh”, nói xong rồi xoay người rời đi.

Cũng may anh ta đi đúng lúc, hành lang lập tức vang lên tiếng vừa nói vừa cười đi về ký túc xá. Là Lưu Lệ Na và Trầm Thanh.

Hai người nhìn thấy Cố Cạnh Văn từ ký túc xá của mình đi ra đầu tiên là có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng lại.

Các cô ấy đều biết Triệu Chi rất muốn vào văn phòng làm công tác tuyên truyền.

Hai đề trước cô ta vốn rất am hiểu, đề sau là nhờ Cố Cạnh Văn làm cho cô ta.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ngay từ đầu các cô cũng cho rằng Triệu Chi rất có thể sẽ thi đậu.

Lại không nghĩ tới cuối cùng trúng tuyển hai người, nhưng lại không có Triệu Chi.

Điều này đối với cô ta hẳn là một cú đánh rất lớn.

Cố Cạnh Văn hẳn đã an ủi cô ta rồi.

Họ thu lại nụ cười, chào hỏi Cố Cạnh Văn.

Cố Cạnh Văn dừng bước, rồi lúc sắp vượt qua Lưu Lệ Na và Trầm Thanh thì anh ta đột nhiên nói: "Chi Chi không phải là người keo kiệt, cô ấy rất khổ sở, chủ yếu không phải bởi vì không trúng tuyển làm trợ lý này, mà là bởi vì, nàng không biết vì cái gì mà thanh niên tri thức Trình vẫn luôn nhắm vào cô ấy, từ lúc trước trên đường xuống nông thôn, thanh niên tri thức Trình đã tràn ngập địch ý đối với cô ấy, cho nên hiện tại cô ấy vừa khổ sở vừa sợ hãi, mong các cô không cần để ý."

Anh ta là một người có mưu tính.

Nói những lời này đương nhiên là anh ta nói với Lưu Lệ Na và Trầm Thanh. Những lời này dựa trên tiền đề là có sự hiểu biết nhất định về tính cách của Lưu Lệ Na và Trầm Thanh.

Trầm Thanh nhíu nhíu mày.

Quả nhiên Lưu Lệ Na chần chừ hỏi anh ta: "Cái này, anh ta nói là thật sao?"

“Phải"

Cố Cạnh Văn nói: "Chúng tôi không biết tại sao. Các cô nên biết, Chi Chi là con gái đơcj mẹ cô ấy nuôi dưỡng ở tòa soạn báo từ nhỏ. Có thể viết có thể vẽ, vô cùng giỏi viết lách, thanh niên tri thức Trầm thì không tính, nhưng tôi nghe nói Hứa Đông Mai ngay cả vẽ cũng không biết vẽ, cô ta mới tốt nghiệp trung học cơ sở, ba đề kia làm sao có thể thắng Chi Chi được?"

“Tôi nghe nói cô ta cũng nhằm vào thanh niên tri thức Tương"

Anh ta nói xong nhìn lướt qua Trầm Thanh, nói: "Có một câu có thể sẽ hơi thô lỗ nếu nói với thanh niên tri thức Trầm, nhưng tôi nghĩ thanh niên tri thức Trình đều có địch ý đối với tất cả nữ đồng chí có ngoại hình không tệ. Chẳng qua là do thanh niên tri thức Trầm đã có đối tượng, tính cách lại trong trẻo nhưng lạnh lùng, không nằm trong phạm vi địch ý của cô ta thôi."
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 109: Chương 109



“Tôi nói những lời này cũng không có ý gì, chỉ hy vọng các cô có thể thông cảm cho Chi Chi một chút, tâm trạng cô ấy đang d.a.o động, nên đừng hiểu lầm cô ấy."

Anh ta nói xong rồi rời đi.

Trầm Thanh vẫn còn lạnh mặt cau mày.

Lưu Lệ Na há miệng một hồi lâu mới đưa tay kéo Trầm Thanh một chút, nói: "Chúng ta về ký túc xá đi, việc này quả thực có chút kỳ quặc, theo lý thuyết Chi Chi không thể thua Hứa Đông Mai được.

Lúc hai người trở về ký túc xá Triệu Chi đã nằm xuống.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghe các cô ấy trở về thì cô ta lập tức ngồi dậy lên giường, đôi mắt có chút sưng đỏ, nhưng vẫn miễn cưỡng nở nụ cười với Trầm Thanh, nói: “Chúc mừng chị Trầm Thanh”.

Trầm Thanh cảm thấy không thoải mái.

Trong lòng ban đầu có vui vẻ nhưng cũng bởi vì những lời nói của Cố Cạnh Văn mà vui vẻ đã bị bay đi không ít.

Cô ấy cũng không hoàn toàn tin tưởng Cố Cạnh Văn, nhất là lúc cô ấy còn chưa hiểu tính cách của Trình Ninh.

Nhưng trực giác của cô ấy cảm thấy Trình Chanh không phải là loại người như vậy.

So với Cố Cạnh Văn và Triệu Chi, cho dù Triệu Chi là bạn cùng phòng của cô ấy, cô ấy cũng cảm thấy bọn họ giống loại người chuyên lén lút trong bóng tối hơn. Còn Trình Ninh lại là một người đứng dướ ánh mặt trời nhiệt liệt có sức cuốn hút kỳ lạ.

Cố Cạnh Văn còn nhắc tới Tương San San.

Trầm Thanh nhớ trước kia tính tình Tương San San không tốt, nhưng cũng không đến mức cực đoan như bây giờ.

Lúc trước cô ấy chỉ cho rằng cô ta là bởi vì gia đình và do cuộc hôn nhân với Lý Thắng nên tâm trạng cô ta mới có chút thất thường, hiện tại cô ấy nhìn Triệu Chi, nỗi bất đắc dĩ kia càng thêm mãnh liệt.

Những lời Tương San San nói với Trình Ninh chỉ sợ địch ý của cô ta không phải là chậm rãi chồng lên nhau trong vô số k*ch th*ch nhỏ như của Triệu Chi.

Trầm Thanh là người rất tỉ mỉ.

Ngày thường cô ấy không để ý tới việc này thì thôi, nhưng nếu để nghiêm túc so sánh, sẽ lập tức lật tất cả mọi chuyện ra, kéo tơ lột kén, nắm bắt trọng điểm.

Cô ấy vốn muốn nói "Có thể cho tôi xem bài thi không", nhưng đáp án của bọn họ đều đã nộp lên hết rồi nên lời đến bên miệng lại nuốt trở về.

Lưu Lệ Na nhìn bộ dạng Triệu Chi lại nghĩ đến lời nói của Cố Cạnh Văn, trong đầu cũng hiện lên bộ dạng của Tương San San gần đây.

Nhưng cô ấy không nghĩ giống Trầm Thanh, đồng cảm của cô ấy đối với Triệu Chi nổi lên không ít, nói: "Chi Chi, cô đói không? Có muốn tôi làm chút gì cho cô ăn không?"

Triệu Chi nghe cô ấy nói như vậy trong lòng rất cảm kích, nói: “Không đói bụng, cảm ơn chị Lệ Na.”

Rồi quay đầu nói với Trầm Thanh: "Chị Trầm Thanh, chị đừng để ý, em chỉ là có chút khổ sở. Về sau nếu chị có chuyện gì em có thể giúp thù hãy, nói với em, em nhất định giúp chị."

Trầm Thanh gật gật đầu, nói: "Được. Coi nghỉ ngơi cho tốt đi"

Trong lòng cô ấy cũng đã định điều tra chuyện này.

Cố Cạnh Văn rời khỏi chỗ Triệu Chi quay lại túc xá.

Trong lòng anh ta vẫn buồn bực, thật sự không muốn trở về ký túc xá đối mặt với đám người Từ Kiến Quốc.

Nên đơn giản anh ta ra khỏi viện đi ra ngoài một chút.

“Thanh niên tri thức Cố".

Cố Cạnh Văn đi đến một chỗ tránh gió bên dòng suối vừa ngồi xuống, ngoài ý muốn bị người ta gọi một tiếng.

Anh ta quay đầu lại thì nhìn thấy Chu Hùng, nhíu nhíu mày.

Anh ta muốn yên tĩnh một chút nhưng không nghĩ tới lại gặp được Chu Hùng.

Hai người đương nhiên không phải ngẫu nhiên gặp nhau.

Trên thực tế là Chu Hùng nghe nói hôm nay viện thanh niên tri thức tổ chức cuộc họp rồi mới thò đầu tìm hiểu, không nghĩ tới lại thấy Cố Cạnh Văn vẻ mặt âm trầm một mình đi ra nên lập tức đi theo.

“Thanh niên tri thức Cố".
 
Back
Top Bottom