Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh

Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 90: Chương 90



Khi anh ấy đến đó, ký túc xá bên kia đang tổ chức một bữa ăn thịnh soạn, trong khi ăn, anh ấy vây quanh Từ Kiến Quốc hỏi chuyện về nhà máy.

Nhưng Từ Kiến Quốc này làm việc rất trung thực, thái độ làm người lại cực kỳ chuẩn chỉnh. Những lời nên nói và những lời không nên nói, một chữ cũng sẽ không bỏ sót.

Liêu Thịnh đi tới, lập tức bị người kéo sang uống canh thuốc bắc.

Liêu Thịnh cũng không vội, Trình Ninh ở bên cạnh Hàn Đông Nguyên, hình như là để lấy sản phẩm và thảo luận bản thảo với Hàn Đông Chí, Hàn Đông Chí nói "một lát", vậy sẽ không đơn giản chỉ là một cuộc thảo luận ngắn.

Anh ấy cũng rất thức thời. Chuẩn bị lề mề một lát rồi trở về.

Bạn cùng phòng Từ Kiến Quốc kéo anh ấy đến ăn, anh ấy cũng ngồi xuống.

Mọi người mồm năm miệng mười hỏi anh ấy, anh ấy vừa ăn vừa đáp lại vài câu.

“Liêu Thịnh, cuối cùng thì công nhân của xưởng chế phẩm tre gỗ được sắp xếp như thế nào?"

“Còn chưa họp xong, nhưng hẳn là sẽ thảo luận việc này, đừng nóng vội, không thể để sót anh đâu"

“Tiền lương trong nhà máy của chúng ta có thể liên kết với nhà máy bên ngoài không?"

"Có cái rắm, cái này một là lương ít hai là trắng tay, cái gì cũng không có, chỉ có thể cứ thế ngoan ngoãn nghe theo, có thể cho anh có đầy công điểm đã là tốt lắm rồi, bên đại đội một chút tiền cũng không có, còn đều là nhờ Đông Nguyên tự điền vào để giúp mọi người có thêm công điểm đó."

Mọi người có chút thất vọng.

Liêu Thịnh xem xét câu hỏi. Người liếc mắt một cái, nói: "Chỉ là đây mới chỉ là ban đầu thôi, hiện tại chúng ta cái gì cũng không có, nhà xưởng không có, kỹ thuật cũng không có, chờ sản xuất làm nhiều lên rồi bán thành phẩm đi thì chắc chắn sẽ khá hơn. Cho nên chúng ta đều phải làm cật lực, làm liên tục, ít nhất vẫn có cơm ăn, có hi vọng, còn nếu không làm thì cái gì cũng không có"

Lời này không sai.

Mọi người lại phấn chấn trở lại.

Tán gẫu một lúc lâu, Liêu Thịnh mới kéo Từ Kiến Quốc về ký túc xá của mình.

Hai người trở về. Lúc đó, bọn Tôn Kiện, Chu Tiên Khai và Dương Hồng Binh còn chưa trở về, chỉ có Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên ở đó.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hàn Đông Nguyên ngồi ở trên ghế mở sách ra, Trình Ninh thì ở dưới đèn dầu viết viết tính toán cái gì đó, thỉnh thoảng quay đầu lại hỏi Hàn Đông Nguyên hai câu, Hàn Đông Nguyên lập tức dừng tay, câu được câu không trả lời được cô hai câu. Khung ảnh đúng là rất thần kỳ, cực kỳ ấm áp hài hòa.

Liêu Thịnh thì thôi không nói, nhưng Từ Kiến Quốc có chút kinh ngạc.

Anh ấy thật không ngờ Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên ở chung với nhau sẽ có một bầu không khí như vậy.

Anh ấy cũng từng nghe người khác bàn tán nói chuyện, nói Trình Ninh cùng Liêu Thịnh và Hàn Đông Nguyên ở chung một đại viện, Trình Ninh đối với Hàn Đông Nguyên cực kỳ si tình, nên mới nhất quyết ở Bắc Thành.

Công việc không cần, thật sự không để ý đến chuyện người nhà phản đối cô theo đuổi Hàn Đông Nguyên xuống nông thôn, mà Hàn Đông Nguyên đối xử với cô mặc dù cũng có chút ghét bỏ không kiên nhẫn, nhưng dù sao cũng là cùng nhau lớn lên trong một đại viên. Coi như là chăm sóc lẫn nhau.

Nhưng hiện tại. Hình ảnh Hàn Đông Nguyên mất kiên nhẫn ghét bỏ cô đâu?

Cho tới bây giờ anh ấy chưa bao giờ nhìn thấy sự kiên nhẫn như vậy với bất kỳ ai trên khuôn mặt của Hàn Đông Nguyên.

Trên mặt tuy rằng vẫn là một bộ dạng đáng đánh.

Biểu tình lười nhác, nhưng lại có chút không giống với lúc đối xử với người khác, thần thái kia, thần thái kia giống như còn mang theo chút kiêu ngạo, mang theo chút cưng chiều.

Mẹ nó. Anh ấy vừa mới nghĩ đến những từ gì vậy! Từ Kiến Quốc sờ sờ áo khoác bông của mình. Trên cánh tay nổi lên một lớp da gà.

Hai người vào cửa. Vào bên trong cúi đầu nói chuyện hai người cũng không bị chia cắt, Hàn Đông Nguyên đang chỉ tay vào cuốn sổ tay của Trình Ninh nói gì đó.

Từ Kiến Quốc có chút không được tự nhiên.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 91: Chương 91



Anh ấy bộp chộp nói: "Anh Nguyên, em Ninh Ninh, hai người còn chưa nói xong sao?"

Hàn Đông Nguyên lúc này mới ngẩng đầu lên, quét mắt nhìn hai người bọn họ một cái, nói: “Nói xong rồi, mọi người lại đây cùng nhau ngồi xuống đi.”

Nói xong rất tự nhiên chống tay đứng lên, nói với Trình Ninh: "Ngồi dịch vào trong một chút"

Trình Ninh biết lúc này là mọi người cùng ngồi xuống họp. Cô biết ý vội vàng xê dịch vào bên trong.

Cô rời khỏi vị trí trống, Hàn Đông Nguyên ngồi xuống bên cạnh cô, ý bảo Liêu Thịnh và Từ Kiến Quốc ngồi đối diện.

Sau đó anh còn thuận tay đẩy đồ của Trình Ninh vào bên trong.

Trình Ninh cũng không để ý, chỉ nói thầm một câu gì đó, đại khái là khó chịu anh quá thô lỗ, lại vô cùng tự nhiên mà thu dọn đồ đạc của mình, đối với việc Hàn Đông Nguyên ngồi bên cạnh cô vừa không biểu hiện ra chút vui vẻ nào, cũng không thấy dường như có dấu hiệu nhăn nhó, chính là cực kỳ tự nhiên. Giống như vốn như thế nào thì sẽ như vậy.

Từ Kiến Quốc nhìn thấy ánh mắt như muốn bật ra.

Đây là ghét bỏ đến mức không kiên nhẫn rồi sao?

Hàn Đông Nguyên từ khi nào lại đối xử với một cô gái như vậy chứ?

Từ khi nào mà anh đã để cho một cô gái ngồi bên cạnh ghế anh, mà còn là ngồi ở bên trong...

Liêu Thịnh đến gặp anh.

Nhưng Liêu Thịnh cũng giống như một người mù. Làm như không thấy, trực tiếp cởi giày đi vào bên trong ngồi cạnh Trình Ninh. Ngồi xuống đối diện còn thuận tay lấy bánh ngọt ăn.

Đúng rồi, ba người này cùng nhau lớn lên, e rằng là ba người bọn họ lúc ở bên nhau vẫn luôn như vậy, cho nên Liêu Thịnh mới thấy cũng không ngạc nhiên.

Liêu Thịnh: Không có gì đáng ngạc nhiên.

Hàn Đông Nguyên đang ngồi ở đó. Thân là em gái dù không muốn gặp nhưng sao có thể phủi sạch quan hệ chứ?

Chẳng lẽ anh sẽ để anh ấy ngồi bên cạnh anh, rồi để cho Từ Kiến Quốc ngồi bên cạnh em gái anh sao?

Nhớ lại trước kia anh còn không cho người khác nhắc đến em gái cưng của anh, có ai dám cọ xát bên cạnh cô chứ?

Cho nên anh ấy vẫn luôn nhường nhịn. Để một đàn ông ngồi bên cạnh cô, quả thực ai dùng đầu ngón chân nghĩ cũng không thể nào xảy ra.

Mấy người ngồi xuống.

Hàn Đông Nguyên đưa bản thảo của Trình Ninh cho Từ Kiến Quốc, Từ Kiến Quốc nhận lấy lật xem, sau đó trên mặt càng lúc càng kinh ngạc.

Còn có một chút xấu hổ.

Ban ngày hôm nay anh ấy ở bên công xã nghe Liêu Thịnh nói Trình Ninh đang giúp nhà máy vẽ bản thiết kế.

Cái này có cái gì để thiết kế chứ?

Anh ấy nghĩ rằng Trình Ninh đang học vẽ tranh nên đã chuẩn bị tinh thần làm hết thảy bọn họ. Vẽ cái đĩa, cái bát, cái thìa rồi đánh dấu kích thước, để công nhân sản xuất thống nhất thôi mà.

Hoàn toàn không nghĩ tới bản thiết kế của cô sẽ có cái gì đặc biệt. Kiểu dáng, không phải là mẫu ngày thường luôn thấy sao. Chỉ là đĩa và thìa thôi mà?

Nhưng lúc này anh ấy nhìn bản thiết kế của Trình Ninh lập tức phát hiện, cái này cho dù chỉ là những món đồ bình thường. Chỉ là cái thìa và cái thớt gỗ, sao cô vẽ ra nó lại đặc biệt như vậy? Thật sự rất sáng tạo.

“Những thứ này, thanh niên tri thức Trình” Anh ấy nhìn về phía Trình Ninh, nói: "Những thứ này đều là do thanh niên tri thức Trình tự nghĩ ra sao?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Anh ấy cũng đến Bắc Thành vì Hàn Đông Nguyên bảo anh ấy quản lý tổng hợp những thanh niên tri thức. Tài liệu cá nhân anh ấy cũng đều đã xem qua. Trên thị trường bên ngoài, cái thìa gỗ, thớt gỗ, bát đũa có hình dáng gì anh ấy cũng biết rất rõ. Nhưng những món Trình Ninh vẽ, nói cách khác nếu để bán lên thị trường cũng không thể thành công, dù gì cũng chỉ là cái thìa và thớt gỗ thôi, nhưng thứ cô vẽ thật sự đẹp hơn rất nhiều mẫu trên thị trường.

“Vâng"

Trình Ninh cười.

Thật ra đây đều là góp nhặt từ những mẫu cô thấy trong tương lai, ảnh hưởng rất nhiều đến kiểu dáng dụng cụ làm bếp.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 92: Chương 92



Cô nói: "Bên ngoài có rất nhiều nhà máy sản xuất gỗ, chúng ta muốn bán tốt thì phải có chút khác biệt."

Từ Kiến Quốc xấu hổ, nói: "Ha ha, thật ra nói tôi làm quản lý sản xuất vậy thôi, tôi cũng không nhớ tới phải làm những thứ này... Ha ha, ngay cả tôi cũng không vẽ ra được mấy thứ này"

Hàn Đông Nguyên cười rộ lên, có chút đắc ý. Bộ dáng gần như không che giấu chút nào, tuy rằng anh đã nhanh chóng thu lại nụ cười kia, nhưng Từ Kiến Quốc chắc chắn anh ấy không bị hoa mắt, thật đó. Trong nụ cười của Hàn Đông Nguyên anh ấy thấy được cái gọi là cảm xúc đắc ý.

Sau đó anh ấy nghe thấy Hàn Đông Nguyên nói: "Anh quản lý, sản xuất kia thì anh quản lý công nhân làm việc và giám sát chất lượng sản phẩm là được rồi, không cần quản lý hành chính và thiết kế sản phẩm nữa đâu, sau này để thanh niên tri thức Trình phụ trách"

Hàn Đông Nguyên nói xong lại quay đầu hỏi Trình Ninh: "Cô làm được không?"

“Được!"

Trình Ninh lập tức ngồi nghiêm chỉnh, nói như đang tuyên thệ.

Khóe miệng Hàn Đông Nguyên hơi co rút, trong lòng lại thốt lên một câu "Ngốc quá".

Trong lòng anh mắng thầm nhưng trên mặt cũng không có biểu cảm gì nói: "Còn có phần kế toán, phần này cô cũng quản lý đi"

Quản lý tiền!

Đây thật sự là kế hoạch không thể có lợi hơn đối với cô, tất nhiên là cô muốn làm rồi!

Khóe miệng cô thiếu chút nữa muốn nứt ra, nhưng cũng biết kiềm chế lại, lập tức vội vàng gật gật đầu, nói: "Có thể, em là người tính toán giỏi nhất, vừa rồi anh cũng thấy rồi đó!"

Hàn Đông Nguyên: ……

Anh rời ngay tầm mắt như vừa thấy một con ma. Anh quay mặt đi, nghiêm mặt nói:

"Được, vậy nhà máy của chúng ta tạm để Từ Kiến Quốc làm trưởng sản xuất kiêm quản lý sản xuất nhà máy, trường phòng Liêu Thịnh quản lý hành chính và làm ăn qua lại, còn thanh niên tri thức Trình cô làm trợ lý xưởng trưởng kiêm quản lý tài chính và trường thiết kế sản phẩm."

Vừa mới vào cửa Chu Tiên Khai đã nghe thấy anh nói: "Tiên Khai và Tôn Kiện, các cậu trước hết đi theo mọi người cùng nhau học kỹ thuật, sau đó khi triển khai nghiệp vụ lại chạy sang làm tiếp nghiệp vụ, có thể không? Bởi vì chạy nghiệp vụ phải có kỹ thuật và chu kỳ sản xuất những thứ này cực kỳ thành thạo, như vậy mới có thể làm được nghiệp vụ tốt. Hồng Binh cậu cũng đi theo mọi người làm sản xuất trước, chờ sau khi làm sản xuất quen rồi thì sẽ xem thế mạnh của cậu rồi điều chỉnh vị trí sau"

Tất cả mọi người đều không có ý kiến gì ngoài Trình Ninh.

Trình Ninh nói: "Một mình em làm một chuỗi lớn chức danh như vậy cũng hơi kỳ quái phải không?"

Trợ lý xưởng trưởng kiêm quản lý tài chính, còn có trưởng thiết kế sản phẩm, nào có một người kiêm nhiều chức như vậy chứ?

“Vậy cô muốn thế nào?"

Trình Ninh nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: "Nếu không thì để anh Liêu Thịnh chuyển sang làm xưởng trưởng nghiệp vụ, quản lý mua sắm chi tiêu tất cả những thứ xưởng nghiệp vụ cần, rồi đổi chức trưởng phòng cho em, thế nào?"

“Cũng được."

Hàn Đông Nguyễn cảm thấy không sao cả: "Cứ như vậy đi."

Tiếp theo mọi người thảo luận về chuyện phân công sản xuất cụ thể.

Thiết kế bên kia giao cho Trình Ninh, còn các bản vẽ thiết kế hoàn thiện xong sẽ giao cho Từ Kiến Quốc duyệt lại rồi đưa vào sản xuất, sản xuất chia làm nhiều bước, đốn gỗ, nguyên liệu sơ gia công, sản xuất, cuối cùng mài sau đó bôi dầu nước để lên màu, vân vân.

Hàn Đông Nguyên nói với Từ Kiến Quốc: "Nhóm thanh niên tri thức bên kia để cho bọn họ tự đăng ký lựa chọn công đoạn, để nhiều người đăng ký rồi chọn lựa người thích hợp chịu khó để trúng tuyển.

Nói tới đây Từ Kiến Quốc nghĩ tới chuyện buổi sáng Cố Cạnh Văn nói với mình. Cố Cạnh Văn nói hắn có chút quan hệ ở Bắc Thành, có thể giúp bọn họ tìm kênh tiêu thụ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lần này Hàn Đông Nguyên còn chưa tỏ vẻ gì, Trình Ninh đã dựng thẳng radar cảnh giác lên trước.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 93: Chương 93



Cố Cạnh Văn và Triệu Chi đúng là cặp đôi trời sinh một cặp!

Đây là ở trước mặt rất nhiều người, nếu chỉ có cô và Hàn Đông Nguyên, cô sẽ không nề hà gì mà nói xấu Cố Cạnh Văn!

Nói hết tất cả những chuyện xấu anh ta từng làm ở kiếp trước một lượt!

Hàn Đông Nguyên ngồi bên cạnh Trình Ninh.

Anh cau mày nhìn cô. Bộ dáng này rất quen thuộc.

Anh nhìn Trình Ninh một cái rồi nói với Từ Kiến Quốc: "Tôi biết rồi, việc này trong lòng tôi hiểu rõ, sau này hãy nói."

Từ Kiến Quốc là người làm việc không thích tồn đọng chuyện quá lâu, nếu Hàn Đông Nguyên đã nói như vậy, anh ấy gật gật đầu, chuyện này đối với anh ấy chấm dứt tại đây.

Nói xong những lời này Hàn Đông Nguyên giao việc cho từng người một.

Cuối cùng anh nói với Trình Ninh: "Bản thảo và bản vẽ này để lại đây trước, tôi sẽ xem lại, sáng mai phê duyệt cho cô, cô sửa lại bản thảo cho tôi, tối nay trở về thảo luận trước cuộc họp hôm nay của chúng ta để sắp xếp công việc một chút, còn phải soạn thảo các hạng mục điều lệ của nhà máy của chúng ta một chút."

Thật ra lúc mọi người nói chuyện thì Trình Ninh ở bên cạnh đã nghe và ghi nhớ.

Cô đơn giản chỉ liệt kê một chút việc sau đó mình phải làm, rồi phát hiện công việc thật là có chút nhiều.

Giảm bớt tên chức vụ, cũng không giảm bớt được lượng công việc.

Vân Mộng Hạ Vũ

Làm trưởng phòng cho một cái nhà máy mới mở, còn phải kiêm chức trong nhà máy, quản lý tài chính, tuyên truyền và thiết kế, à, và làm cả trợ lý xưởng trưởng... Một mình cô sao có thể kiêm hết từng này chức chứ, không lẽ c.h.é.m cô ra thành ba người?

Đương nhiên, nếu không phải cô đã dồn hết sức lực vào việc ứng phó cơn lũ bất ngờ vào tháng bảy này, thì để mình cô những chuyện này cũng không sao cả.

Nhưng nếu cô muốn nghĩ biện pháp ứng phó với cơn lũ quét, thì không thể dồn tất cả sức lực tiêu tốn vào những việc vặt vãnh này.

Cô đang nghĩ việc này phải giải quyết như thế nào, Hàn Đông Nguyên nhìn vẻ mặt đau khổ của cô, nói: “Việc nhiều như vậy thì tìm người giúp cô làm đi rồi tôi sẽ tích điểm cho cô. Nơi này không phải còn có cô đang làm cộng tác viên giới thiệu việc làm sao? Tiền hả? Dù sao tôi cũng có nhiều tiền, đủ xài"

Trình Ninh: …… Người này thể nói chuyện đàng hoàng được sao?

Dù vậy Trình Ninh luôn nghĩ đến sự cô đơn, đau khổ và ẩn nhẫn mà kiếp trước sau khi ra tù Hàn Đông Nguyên phải chịu kia. Lại nghĩ đến Hàn Đông Nguyên hiện tại, tính tình có chút khó chịu, nhưng cô sống lại càng lâu, số lần ở chung và anh cũng càng nhiều, kiếp trước của cô Hàn Đông Nguyên lại càng mờ nhạt, tính tình khó chịu trước mặt này đối với Hàn Đông Nguyên mà nói là biểu cảm rất sống động, thật sự không thể xem nhẹ.

Chỉ là, tìm người giúp cô làm việc thật sự rất quan trọng, cô coi như không nhìn thấy thái độ hiện tại của anh, nghiêm túc nói: "Đồng chí xưởng trưởng, em cần một trợ lý"

Từ "anh Đông Nguyên” biến thành “đồng chí xưởng trưởng", Hàn Đông Nguyên: “…..”

“Được rồi, cô tự chọn một người rồi nói với tôi một tiếng"

Dừng một chút, như là nghĩ đến cái gì, mắt từ trên xuống dưới quét quanh người cô một vòng, nguyên bản muốn nói "chọn đồng chí nữ", nhưng lời ra khỏi miệng lại thành: “Chọn thêm vài người dự bị nữa rồi đưa danh sách để mọi người cùng nhau thảo luận một chút, cô vừa tới vẫn chưa quen biết gì với mọi người, không nên bị những lời mê hoặc của người ta đánh lừa, cứ dựa vào sở thích của cô mà quyết định."

Trình Ninh oán thầm, anh mới bị những lời mê hoặc của người ta đánh lừa thì có!

Nhưng cô nghĩ sau này sẽ biến thành quan hệ công việc, chờ nhà máy kiếm tiền, cô sẽ chỉ cho anh vì anh đã bỏ tiền và công sức để xây dựng các khu tránh lũ quét và chỉ anh thúc đẩy các biện pháp khác nhau.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 94: Chương 94



Vậy nên để ở chung với anh thật lâu nên cô tiếp tục bày ra mặt mũi làm việc, bằng phong thái nghiêm túc đến mức không thể nghiêm túc hơn nói với anh: "Anh nói đúng, ban đầu em muốn chọn một trong những người bạn cùng phòng của mình, nhưng nghĩ lại thì thôi. Làm như thế có thể khiến người khác cảm thấy không công bằng, không tốt cho tinh thần đoàn kết của mọi người, cho nên vẫn là nên làm một đề khảo sát để cho mọi người cạnh tranh công bằng, đồng chí xưởng trưởng, anh cảm thấy thế nào?"

Không phải cô là trợ lý sao?

Hàn Đông nhìn cô, cũng không biết cô nói cái gì "Đồng chí xưởng trưởng" là châm chọc hay là cô ngốc thật.

Quên chuyện đó đi.

Anh nói: "Được, coi muốn làm gì thì làm, dù sao tiền công đều là tôi đưa cho cổ"

Trình Ninh:….. Cô nghiến chặt răng.

Sự việc cứ như vậy được quyết định.

Họp xong Hàn Đông Nguyên cầm bản thảo của Trình Ninh thảo luận cùng Từ Kiến Quốc và mấy người khác trong ký túc xá một chút, làm quá trình sửa đổi cuối cùng.

Sáng sớm hôm sau anh lập tức ném cho Trình Ninh, cho cô trong vòng một ngày phải hoàn thành bản thảo.

Cho nên theo lịch trình hôm nay ban ngày cô không tới xưởng gỗ làm việc nữa.

Trên thực tế Hàn Đông Nguyên đã thay cô nói chuyện với đại đội trưởng bên kia, về sau cô cũng không cần tới xưởng gỗ làm việc nữa.

Ở xưởng gỗ.

Triệu Chi quay đầu nhìn vị trí bên cạnh thím Tư vẫn đang trống trơn Vị trí đó là của Trình Ninh.

Sáng sớm cô ta đã quay đầu nhìn sang bên đó rất nhiều lần.

Trình Ninh vẫn không xuất hiện.

Cô ta cắn cắn môi, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi Thím La bên cạnh đang dẫn cô đi: "Thím, sao hôm nay thanh niên tri thức Trình không đi làm?"

Sợ những lời này hỏi có hơi đột ngột nên cô ta chêm thêm một câu: "Không khoẻ nên xin nghỉ sao?"

“Muốn xin nghỉ à?” Thím La nhìn Triệu Chi một cái.

Bà ấy là vợ của đại đội trưởng Hàn Hữu Phúc nên bà ấy hiểu rõ vì sao Trình Ninh không đi làm.

Bà ấy nói: “Nếu cơ thể thật sự không thoải mái đương nhiên có thể xin nghỉ, nhưng thanh niên tri thức Trình cũng không phải không khoẻ, mà cô ấy về sau cũng không cần đến bên này làm việc nữa, về sau cô ấy sẽ giúp đỡ thanh niên tri thức Hàn làm trong nhà máy”.

Lúc đó bà ấy cũng từ chỗ ông xã bà ấy là Hàn Hữu Phúc biết được mối quan hệ giữa Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên.

Thím La và mẹ ruột của Hàn Đông Nguyên đều là người thôn họ La.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hai người lớn lên từ nhỏ như chị em.

Bởi vì mối quan hệ này nên ban đầu bà ấy thấy Trình Ninh có chút không vừa mắt.

Đương nhiên, năm đó Hàn Kỳ Sơn tham gia quân ngũ làm cách mạng, mẹ ruột của Hàn Đông Nguyên ở quê nhà một bên chăm sóc người già, một bên nuôi con, trải qua bao nhiêu gian nan, sức khoẻ trong cơ thể cũng chính vid nguyên do đó mạc không chịu nổi. Sau đó vào thành phố không được mấy ngày thì bà ấy mất.

Cho nên trong mắt bọn họ, người vợ sau gả cho Hàn Kỳ Sơn không khác gì tiểu tam.

Trình Ninh được vợ hai của Hàn Kỳ Sơn đưa vào nhà họ Hàn.

Nhà Hàn Kỳ Sơn chỉ có mấy đứa trẻ, Hàn Đông Chí và Hàn Nhất Mai đều được sinh ra trên núi. Đợi lớn lên mới đi vào thành phố, cũng phải chịu khổ nhiều.

Hàn Đông Nguyên hiện tại dứt khoát xuống xã.

Chỉ có Trình Ninh vừa nhìn dáng vẻ của anh như vậy đã c.h.ế.t mê c.h.ế.t mệt.

Nhìn mà so với những tiểu thư giàu có của xã hội cũ còn cai quý hơn một chút.

Cũng may thím La mặc dù có chút thành kiến với cô, nhưng cũng không phải là người sẽ bị thành kiến che mờ mắt.

Mấy ngày nay bà ấy nhìn cơ thể Trình Ninh yếu ớt nhưng làm việc lại hết sức tháo vác, đối với người hòa khí, làm việc cẩn thận, làm cái gì cũng nghiêm túc không than một tiếng khổ, cũng không cần bận tâm quá nhiều như vậy, so với thanh niên tri thức Triệu bên cạnh này khỏi phải nói cũng biết cô làm được việc hơn gấp mấy lần, chỉ nhìn cô cũng có thể biết phẩm cách của cô tốt đến nhường nào.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 95: Chương 95



Lại nhìn sang, lúc nào sắc mặt của Hàn Đông Nguyên đối mặt với Trình Ninh cũng là mày nhăn mặt nhó, sắc mặt không có gì tốt, nhưng thực tế lại chăm sóc cô khắp nơi, trong lòng bà ấy thở dài một tiếng, chút vướng mắc kia cũng lập tức buông xuống.

Thím La mỉm cười nói vậy.

Nghe đến đây, sắc mặt của Triệu Chi đột nhiên biến đổi, trong lòng lập tức dâng lên gợn sóng.

Buổi trưa lúc đang ăn cơm cùng bạn cùng phòng, cô ta hỏi Trầm Thanh: "Chị Thẩm Thanh, đối tượng của chị ở chung ký túc xá với thanh niên trí thức Hàn, chị có biết chuyện gì về nhà máy của bọn họ bên kia không?"

“Chuyện gì?"

Trầm Thanh hỏi.

“Nhà máy làm xong chắc chắn không chỉ có cần công nhân, còn phải có bộ phận hành chính, tuyên truyền và những cái khác nữa, và cả sản phẩm, ngoại trừ sản xuất cũng còn có chuyên mục chạm khắc hoa văn, chị nói xem, những chức vị này có thể để thanh niên tri thức chúng ta ứng tuyển không?” Triệu Chi hỏi.

“Có chứ."

Trầm Thanh nhún nhún vai, nói: “Chỉ là về cụ thể, chị cũng không rõ ràng lắm, nghe nói là phải phân ra mấy công đoạn, đến lúc đó để cho chúng ta tự đến đăng ký.”

Đối tượng của cô ta là Hàn Đông Nguyên, còn của bạn cùng phòng cô ta là Tôn Kiện, cho nên cô ấy cũng biết chút tin tức.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô ấy nhìn thoáng qua Triệu Chi, hỏi: "Em muốn làm những công việc này sao?"

Triệu Chi gật đầu, nói: "Em thích làm công việc ngồi bàn giấy, nghĩ đến thật sự nếu có thể hỗ trợ công tác tuyên truyền cho nhà máy chúng ta thì tốt rồi."

Dừng một chút lại nói: "Mẹ em làm việc ở tòa soạn báo thanh niên Bắc Thành, em nghĩ sẽ thật tuyệt nếu như có thể đăng thông tin tuyên truyền của nhà máy lên trang báo của báo thanh niên Bắc Thành, cũng đồng thời cổ vũ thanh niên tri thức xuống nông thôn, ví dụ như in tài liệu không chỉ có lợi cho nhà máy sản phẩm của chúng ta mở ra nguồn tiêu thụ, mà sẽ còn càng nhiều thanh niên tri thức tranh thủ đăng ký giành giật cơ hội, giống như được lọt vào danh sách đề cử học đại học."

Được đề cử trong danh sách đi học đại học là điều mà đối với bất kỳ một thanh niên tri thức xuống nông thôn nào mà nói, đều không thể chối từ, quá hấp dẫn.

Ánh mắt mấy người quanh đó đều sáng lên.

Thế nhưng ánh sáng trong mắt rất nhanh lại dần dần nhạt đi.

Tương San San cười nhạo một tiếng, nói: "Cho dù nhà máy tuyên truyền tốt thế nào, nhiều thế nào hơn nữa; cơ hội còn có thể đến phiên chúng ta giật được sao?"

“Không thể nói như vậy."

Lưu Lệ Na không đồng ý nhìn thoáng qua Tương San San nói: "San San, nhà máy làm xong rồi, cho dù chúng ta không thể học đại học nhưng cuộc sống cũng có thể dễ chịu hơn rất nhiều"

“Đúng vậy"

Trầm Thanh cũng nhịn không được chen vào nói: "Tư tưởng của cô sao có thể hẹp hòi như vậy? Phải, cô sẽ lập tức phải gả đến công xã, sẽ không được Ở lại đây, nhưng cuộc sống của chúng ta vẫn phải trôi qua. Nhà máy phát triển tốt, mặc kệ là cuộc sống của chúng ta hay là cuộc sống của những thôn dân trong đại đội đều có thể dễ chịu hơn rất nhiều. Còn có, trước đây cô không phải còn một lòng muốn làm giáo viên sao? Đại đội bên kia là muốn chờ nhà máy làm xong để kiếm được tiền, chờ nhà máy bên kia xây trường tiểu học cho đại đội đó."

Tương San San vừa nghe sắc mặt lập tức thay đổi.

Trước kia cô ta nghĩ đại đội có thể mở trường tiểu học, vậy nên một lòng muốn trở thành giáo viên trong danh sách đại đội.

Nhưng việc này nếu trì hoãn thêm hai năm nữa thì chắc trường tiểu học cũng không thấy bóng dáng đâu.

Lý Thắng cũng làm giáo viên tiểu học ở công xã.

Cô ta sẽ gả cho Lý Thắng, có thể cũng sẽ dọn đến công xã bên kia ở, vậy cho dù đại đội bên này xây trường tiểu học, cô ta cũng sẽ không muốn vào danh sách đội ngũ giáo viên nữa.

Trong lòng cô ta khó chịu.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 96: Chương 96



Trầm Thanh nói xong cũng là không hề để ý tới cô ta, quay đầu lập tức nghiêm túc nói với Triệu Chi: "Thanh niên tri thức Hàn bọn họ hiện tại chắc chắn là dùng hết sức lực xem xem phải làm sao để triển khai sản xuất bên đó, chỉ sợ còn chưa có nghĩ xa như vậy, nhưng những điều em nói thật sự rất tốt, chờ về sau có cơ hội có thể nói ra."

Triệu Chi miễn cưỡng nở nụ cười.

Cơ hội đang đến rất nhanh.

Đêm nay mọi người tan làm ăn xong bữa tối trở về, Từ Kiến Quốc liền lần lượt gọi mọi người đến nhà chính họp.

Từ Kiến Quốc lấy trình tự sản xuất cụ thể của nhà máy ra, nói với mọi người: "Xưởng trưởng ở đại đội bên kia đã chọn ra năm thôn dân đi theo thợ mộc học kỹ thuật, còn thanh niên tri thức bên này, xưởng trưởng nói mọi người nếu có ý muốn vào nhà máy làm việc có thể tự đến đăng ký."

“Chúng tôi sản xuất chủ yếu chia làm ba quy trình, trước khi xử lý gỗ, đó là khai thác gỗ, cắt tấm, sản phẩm trung gian sẽ được xử lý ngay từ ban đầu ở bảng sản xuất sản phẩm, cuối cùng có hậu kỳ xử lý sản phẩm, bao gồm đánh bóng, sơn dầu, khắc chữ,... ”

"Những việc này, mọi người tự đăng ký chọn vị trí trong quy trình muốn tham gia. Tuy nhiên, nhắc nhở mọi người một chút, mỗi vị trí trong quy trình đều có hạn, nếu đăng ký thì trong nhiều người sẽ chỉ chọn đỉ số lượng để trúng tuyển. Đối với người nhận vị trí không đúng theo nguyện vọng trong nhà máy có thể tiếp tục để đại đội trưởng từ từ sắp xếp vị trí"

"Được rồi, mọi người có cái gì không rõ ràng có thể hỏi tôi, hỏi rõ ràng xong thì trên bàn có giấy bút, viết tên mình xuống rồi khi vị trí mình muốn là được rồi. Nếu có điểm mạnh gì giống như vẽ tranh, viết thư pháp hay điêu khắc, những thứ này đều có thể viết xuống, chúng ta sẽ đặc biệt sắp xếp. Còn những ai không có hứng thú với những thứ này thì có thể rời đi."

Trong nhà chính mọi người ai ai cũng phấn khích.

Không ai rời đi.

Vào nhà máy làm việc đương nhiên tốt hơn xuống đồng ruộng làm rồi.

"Đội trưởng, nhà máy mở rồi chờ kiếm được tiền, chúng ta có được nhận tiền lương không?"

Phía dưới có người hỏi.

Ở đây công điểm thu được thật sự quá ít, một ngày đầy công điểm mới đổi được một cân lương khôn lại không có dầu mặn, nói thật, cũng không đủ một người dân lao động cường tráng lao động ăn trong ngày.

Cho nên vấn đề này cũng rất trọng yếu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vấn đề vừa ra, ban đầu vẫn đang chụm đầu ghé tai, sau đó tiếng thảo luận lập tức biến mất, toàn bộ nhìn về phía trên.

Từ Kiến Quốc quay đầu nhìn Hàn Đông Nguyên, nói: “Xưởng trưởng, việc này anh nói với mọi người đi.”

Nói xong ngay thẳng nở nụ cười, nói: "Thật ra tôi cũng rất quan tâm"

Mọi người lập tức bật cười.

Không khí vui vẻ không ít.

Hàn Đông Nguyên chờ hiện trường yên tĩnh một chút rồi cười nói: "Có phát tiền lương, chờ hiệu quả và lợi ích đi lên, chúng ta cũng có thể phát tiền lương giống những nhà máy khác, hơn nữa, nếu như kiếm được nhiều, chúng ta còn phát tiền thưởng, cho nên mọi người phải làm việc thật tốt, mọi người biết đấy, loại việc này của chúng ta là việc làm thủ công, nên làm đồ vật càng đẹp, giá tiền cũng có thể được định giá càng cao."

"Vậy mấy công việc khác, quy trình nhận tiền lương có khác không?"

Lại có người hỏi.

“Không, tiền lương không liên quan đến công đoạn, nhưng liên quan đến tay nghề và sự cống hiến của mọi người cho nhà máy"

Mọi người hói không ngừng về những vấn đề khác nhau, bầu không khí rất sôi động, thỉnh thoảng có người tiến lên cầm giấy bút chuẩn bị điền vào chỗ mình muốn chọn vị trí trong công đoạn.

Cố Cạnh Văn cũng cầm lấy bút.

Anh ta nắm c.h.ặ.t t.a.y cầm bút.

Anh ta cũng không có hứng thú với việc lựa chọn bất kỳ một bộ phận của công đoạn nào.

Thứ anh ta muốn làm là chức vụ quản lý và người chịu trách nhiệm.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 97: Chương 97



Anh ta cũng biết mình mới vừa xuống nông thôn, chưa từng nói chuyện hai câu với Hàn Đông Nguyên, đương nhiên không thể trực tiếp làm đến tầng quản lý, cho nên ngày hôm qua đi công xã, trên đường anh ta đã đề xuất với Từ Kiến Quốc là anh ta muốn chạy nghiệp vụ.

Đây là phương pháp tiến vào trung tâm nhà máy nhanh nhất.

Hơn nữa anh ta nghĩ, nếu anh ta có thể tìm ra con đường tiêu thụ, Hàn Đông Nguyên bọn họ chắc chắn sẽ không từ chối anh ta.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lại không nghĩ tới không đợi anh ta hỏi Từ Kiến Quốc bên nhà máy đã để cho bọn họ xin làm công nhân.

Anh ta cầm bút, nhìn tờ giấy trên bàn cân nhắc nhiều lần, cuối cùng vẫn lựa chọn công đoạn thứ hai là sản xuất sản phẩm.

Trong mắt anh ta, công đoạn này mới là quan trọng nhất bởi nó là công đoạn cần nhiều kỹ thuật nhất.

Học kỹ thuật trước cũng được.

Anh ta thầm nghĩ.

Âm thanh nói chuyện trong phòng càng ngày càng ít đi, mà thay vào đó là bút viết trên giấy vang lên tiếng xoạt xoạt.

Nhưng vẫn còn có người cầm giấy bút không điền mà cứ ngó trái ngó phải.

Triệu Chi vô cùng thất vọng.

Cô ta cầm giấy bút quay đầu khổ tâm nhìn thoáng qua Trầm Thanh.

Trầm Thanh đã điền xong.

Cô ấy chọn công đoạn thứ ba.

Công đoạn này tương đối dễ dàng, hơn nữa cô ấy viết thư pháp rất tốt, còn có thể vẽ được chút phong cảnh, đến lúc đó có thể làm việc hậu kỳ trang trí sản phẩm.

Cô ấy biết ánh mắt của Triệu Chi đang nhìn cô ấy, suy nghĩ một chút cuối cùng cô ấy vẫn giúp đỡ cô ta giơ tay hỏi: "Thanh niên tri thức Hàn, thanh niên tri thức Từ, tôi có một vấn đề muốn hỏi một chút, ngoại trừ làm công nhân của ba công đoạn này, nhà máy của chúng ta còn cần nhân viên làm việc ở những vị trí khác không? Như là làm việc bên bộ phận thiết kế, kế toán,.v.v.

Trong nhà chính lập tức yên tĩnh lại.

Thanh niên tri thức nào đang điền tên lúc này cũng dừng tay lại, ngẩng đầu nhìn về phía mấy người Hàn Đông Nguyên và Từ Kiến Quốc đang ngồi ở bên trong.

Từ Kiến Quốc quay đầu nhìn về phía Hàn Đông Nguyên.

Hàn Đông Nguyên nói: “Phương diện này chúng tôi đã có sắp xếp, thế này đi, thanh niên tri thức Trình, cô tới đây giới thiệu với mọi người về quản lý cơ cấu của nhà máy chúng ta một chút, tương lai mọi người đều sẽ muốn vào nhà máy làm việc nên với phương diện này cũng cần hiểu sâu một chút. Còn nữa, thanh niên tri thức Trình, không phải cô muốn tuyển một trợ lý sao? Tiện đây cô cũng nói cho mọi người cần làm thế nào để trúng tuyển đi”.

Trình Ninh lập tức gật đầu, đứng lên hướng về phía Trầm Thanh vuốt vuốt cằm, rồi hướng về mọi người nói: “Các vị đồng chí thanh niên tri thức, nhà máy sản xuất sản phẩm gỗ của chúng ta đã tạm thời định ra một sơ đồ chức vị rồi, hiện tại tôi sẽ giới thiệu cho mọi người một chút. Đầu tiên là đồng chí xưởng trưởng, tất cả mọi người đã rõ ràng, chính là thanh niên tri thức Hàn, đồng chí Hàn Đông Nguyên”.

“Ngoại trừ xưởng trưởng Hàn, chúng ta tạm thời còn đề ra luôn trưởng quản lý sản xuất là đồng chí Từ Kiến Quốc. Và người phụ trách nhà máy, quản lý sản xuất và quản lý nghiệp vụ là đồng chí Liêu Thịnh chủ yếu phụ trách nhà máy và xưởng nghiệp vụ, cuối cùng còn tôi đang tạm nhậm chức trưởng phòng, phụ trách nhà máy bên mảng tài chính, truyền thông và thiết kế sản phẩm.”

“Về sau mọi người có vấn đề và kiến nghị gì, đều có thể tìm mấy người chúng tôi. Mặt khác hôm nay còn có một việc, chính là văn phòng nhà máy của chúng tôi còn cần một vị trợ lý, chủ yếu hỗ trợ nhà máy về văn kiện hành chính và có một số công việc, ví dụ như hỗ trợ viết bản thảo tuyên truyền, làm thu phát, sắp xếp tài liệu vân vân. Trợ lý này sẽ làm việc cùng xưởng trưởng, chúng tôi dự định tổ chức thi cử để chọn lựa, để lựa một đồng chí thích hợp nhất với vị trí này”.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 98: Chương 98



Cô nói xong rồi giơ tập giấy trong tay lên, nói: “Đề thi tôi đã chuẩn bị xong rồi, nếu có ý định ứng tuyển vị trí này, mọi người có thể đăng ký ngay bây giờ, nhận đề thi tham gia thi tuyển”.

Không gian lặng ngắt như tờ.

Một lúc lâu sau có người giơ tay, nói: "Trợ lý thanh niên tri thức Trình, cô là trưởng phòng nhà máy, vậy vị trợ lý mới tuyển này sẽ làm việc cho cô sao? Hay là làm việc trợ lý của cả những bộ phận khác nữa?"

Mọi người đương nhiên muốn ngồi văn phòng, nhưng lại phải làm trợ lý cho Trình Ninh sao?

Người này mới vừa tới vài ngày, còn chưa trải qua gió thổi phơi nắng giống như những thanh niên tri thức khác, mặt còn non nớt như hoa, không phải tuổi của cô cũng gần như là nhỏ nhất trong tất cả các thanh niên tri thức sao?

Cái này...

Trình Ninh cười một chút, cũng không có gì chột dạ khϊếp sợ, thản nhiên đứng ở nơi đó, đón nhận ánh nhìn của mọi người: “Phải, chủ yếu là làm trợ lý cho tôi. Những lãnh đạo khác nếu muốn người này làm việc cho họ thì phải tìm tôi mượn người trước.

Phải ra vẻ với người kia trước đã.

Ngay từ đầu đã nói rõ ràng.

Mọi người:...

“Dựa vào cái gì chứ?"

Tương San San nhảy ra.

Vừa rồi cô ta cũng cầm tờ giấy chọn công đoạn thứ ba.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng thật ra hôn lễ của cô ta và Lý Thắng đã được định ra, mùng ba tháng ba âm lịch, cũng chỉ còn lại một tháng. Có lẽ sau khi kết hôn cô ta sẽ lập tức dọn đến công xã bên kia để ở.

Lý Thắng cũng đang giúp cô ta tìm người, xem có thể sắp xếp cho cô ta đến trường tiểu học công xã làm giáo viên dân lập hay không.

Cho nên cô ta không sợ đắc tội với người khác, nếu cô ta nhìn không vừa mắt, muốn nói gì thì lập tức nói.

Tương San San nhìn về phía Hàn Đông Nguyên, trong mắt như là có lửa, nói: “Thanh niên tri thức Hàn, nhà máy này là do một tay anh làm nên, anh là xưởng trưởng chúng tôi không có gì dị nghị, còn thanh niên tri thức Từ vẫn là đội trưởng đội thanh niên tri thức chúng tôi, phụ trách quản lý chúng tôi ngay từ khi bắt đầu công việc, còn có thanh niên tri thức Liêu, chúng tôi cũng biết anh ấy vẫn theo anh chạy tới nhà máy học hỏi, bọn họ một người làm quản lý sản xuất một người làm quản lý nghiệp vụ, những thứ này chúng ta đều không có ý kiến gì, nhưng chức vị này của thanh niên tri thức Trình thì khác.”

Cô ta cười lạnh một chút, nhìn về phía Trình Ninh, châm chọc nói: "Vị thanh niên tri thức Trình này, cô ta chẳng qua chỉ là một người mới tới nhóm thanh niên tri thức, tới chỗ chúng tôi xuống nông thôn chẳng qua mới được gần hai tuần, đừng nói đến chuyện không quen thuộc với nơi này, thậm chí ngay cả tên của từng người có khi cô ta cũng chẳng biết hết. Tôi muốn hỏi một chút, cô ta có tư cách gì làm trưởng phòng nhà máy, rồi anh còn muốn đặc biệt tuyển trợ lý cho cô ta?"

Nói xong cô ta dừng một chút, nói: "Hiện tại chính là thời đại xã hội mới, cũng không phải là xã hội cũ, tuy là xây dựng nhà máy nhưng đó cũng là việc chỉ có người có tiền mới làm được, không phải ai cũng làm được. Tôi cảm thấy cách làm này không ổn, chắc chắn không phải mỗi mình tôi nghĩ vậy. Mọi người nói xem, có phải hay không?"

Trong phòng yên tĩnh đến mức kim rơi có thể nghe thấy.

Trong lòng mọi người cảm xúc cũng không kịch liệt như vậy, nhưng lúc cô ta nói ra cũng đã nói thay tiếng lòng của không ít người.

Trình Ninh muốn nói, một bàn tay vươn tới đè cô lại.

Hàn Đông Nguyên nhướn mí mắt, nhìn thoáng qua toàn phòng, thản nhiên nói: "Mọi người nói xem có phải hay không?"

Không ai lên tiếng.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 99: Chương 99



Anh lập tức cười nhạt. Cười một cái, một ngón tay gõ gõ mặt bàn, nói: “Vậy làm sao bây giờ, trong đại đội cũng không có tiền, mấy năm trước cô đã tới đại đội chúng ta nên hẳn là rất rõ ràng, tình cảnh của đại đội chúng ta năm ngoái mọi người mùa đông đi trên núi đốn củi săn thú cũng tốt lắm rồi, lúc đó còn có thể chia chắt con mồi làm lương thực, bình thường cũng chỉ nhận được hai đến năm điểm công, hiện tại mọi người ở xưởng gỗ làm việc, trong đại đội một điểm công cũng không cho được, tất cả đều là tiền dự chi nhà máy của chúng ta. Tất cả tiền lương cho công nhân, tiền vật liệu, tiền công cụ, tiền vận chuyển, tiền thuê giáo viên dạy nghề, những thứ này, đều là tiền nhà máy chúng ta lót ra trước, nhưng nhà máy của chúng ta lấy đâu ra tiền các người biết không?"

Mọi người: “…”

Hàn Đông nói: "Những thứ này, đều là do thanh niên tri thức Trình lót tiền túi của mình trước.

Mọi người: ???

Lúc này chính Trình Ninh cũng kinh ngạc nhìn thoáng qua Hàn Đông Nguyên.

Bất quá Hàn Đông Nguyên cũng không nhìn lại cô.

Tương San San mặt đỏ bừng, nghẹn một hồi lâu mới thốt ra một câu: "Ai chi tiền cho nhà máy thì đó không phải là nhà đầu tư sao?"

“Sai rồi!"

Hàn Đông Nguyên lạnh lùng nói: "Không phải ai bỏ tiền ra cho nhà máy là chuyện cần chú tâm ở đây. Nhà máy là của công xã, của quốc gia, chỉ là có rất ít người nguyện ý không vì một phần lợi ích mà tận tâm tận lực hi sinh cho quốc gia, có nhiều người vì lo bữa đói bữa no nên mới đến làm việc để phát triển nhà máy mà thôi. Nếu ai chịu bỏ ra mấy trăm đồng mấy trăm cân phiếu thịt phiếu lương thực, có thể viết có thể vẽ cái gì đều có thể làm, chúng tôi cũng không phản đối người ta vào nhà máy làm việc, cống hiến hết mình cho nhà máy"

Người bên dưới:...

Cái này, cái này?

Tất cả mọi người đều câm nín.

Mấy trăm đồng mấy trăm cân phiếu thịt phiếu lương thực, nói đùa đó hả?!

Người bên dưới không lên tiếng, Hàn Đông Nguyên lại hừ lạnh một tiếng, nói: "Thế nhưng, nhà máy chúng ta hiện tại cũng không thiếu tiền."

"Các ngươi nếu có tiền có phiếu lương thực, muốn cống hiến vì đại đội, cũng có thể tự mở ra cái nhà máy, nhà máy dược liệu, nhà máy gạch lò nung cũng đều rất thiết thực, đến lúc đó, các người muốn làm xưởng trưởng hay là làm trưởng phòng thì không phải do chính các người quyết định sao?"

“A, đúng rồi, mọi người đều biết ở đại đội chúng ta còn không có trường tiểu học, bọn nhỏ muốn đi học phải đi tận mấy tiếng qua đường núi tới trường học ở đại đội khác hoặc là công xã khác để học tiểu học, các người không phải rất nhiều người có hứng thú với danh sách giáo viên tiểu học của đại đội sao? Nếu các người có tiền và lương thực thì có thể dùng tiền và lương thực để mở một trường tiểu học cho đại đội, trả lương cho bản thân để làm giáo viên tiểu học, tôi tin rằng những người trong đại đội sẽ không chỉ ủng hộ bạn mà còn đưa cho các người một bông hoa màu đỏ để đánh giá sự tiến bộ của các người.”

Anh, anh đang nói đùa gì vậy chứ?

Vân Mộng Hạ Vũ

Sắc mặt mọi người bên dưới thay đổi, mắt xủa Tương San San hoàn toàn đỏ lên.

“Đương nhiên rồi."

Lời của Hàn Đông Nguyên còn chưa nói hết, đây dường như là lần đầu tiên anh nói với mọi người câu dài như vậy.

Anh lấy tay gõ gõ bàn, nói: "Làm giáo viên, cũng không phải chỉ cần chịu bỏ tiền là được, tôi vừa mới nói rồi, điều kiện tiên quyết là, các người đều là người có tri thức có văn hoá, còn có một giáo viên vì sự nghiệp giáo dục mà dâng hiến hết mình, một giáo viên dạy dỗ trẻ con bằng cái tâm, lúc này mới có thể có đủ tư cách làm giáo viên tiểu học. Nhà máy chúng ta cũng vậy, mỗi người, cho dù là người có tâm vì nhà máy mà cống hiến, chúng tôi cũng sẽ cân nhắc kỹ năng lực và phẩm chất của người đó, xem họ thích hợp làm cái gì. Giống như thanh niên tri thức Trình"
 
Back
Top Bottom