Ngôn Tình Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo

Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 20: Kể Khổ


Mấy người này có phải sốt ruột lắm rồi đúng không, sao giới thiệu con gái mà cũng không tìm hiểu sở thích của anh gì cả, anh kiên quyết từ chối:

“Thế cũng không đi, có xinh đẹp hơn nữa con cũng không cần, hơn nữa, phụ nữ có xinh đẹp đến mấy không phải cũng chỉ có hai con mắt một cái mũi à, chẳng lẽ cô ta còn có thể nở hoa được hay sao?”

Khương Nguyệt Anh trừng mắt nhìn anh:

“Làm sao, con thật sự định ở vậy cả đời sao? Không nói cái khác, sau này đến khi con c.h.ế.t đi, ngay cả trên mộ cũng không có một người để ghi, đáng thương biết bao.”

Tần Trí Viễn cảm thấy bản thân không đáng thương chút nào, độc thân sướng biết bao, không cần xử lý những thứ rắc rối kia của quan hệ nam nữ, cũng không sợ cãi nhau với phụ nữ, càng không cần phải vắt óc suy nghĩ đi dỗ dành vợ.

Anh bất mãn nói:

“Độc thân có gì mà không tốt, luôn luôn độc thân luôn luôn thoải mái, con không gấp.”

Khương Nguyệt Anh biết anh sẽ từ chối, bà ấy thở dài nói: “Con mà không kết hôn, La Văn Văn kia sẽ không từ bỏ, nó có thể dây dưa cả đời với con.”

Tần Trí Viễn cũng nói:

“Kết hôn là chuyện cả đời, con không muốn vì lý do này mà đi kết hôn tạm bợ, con cũng không ngốc.”

Khương Nguyệt Anh hết cách rồi, bà ấy trầm ngâm một lúc, rất nhanh đỏ mắt nói: “Kể từ sau khi cha con hi sinh, một mình mẹ nuôi con với em gái con khôn lớn, con...”

“Mẹ, mẹ lại như vậy rồi!”

Tần Trí Viễn nghiến răng, mỗi lần anh không đi xem mắt, Khương Nguyệt Anh lập tức ca khổ nhục kế, anh đã không muốn bị mắc lừa nữa.

Bị anh vạch trần, Khương Nguyệt Anh cũng không muốn ca nữa:

“Thế con nói phải làm sao, mẹ đã đồng ý với người ta rồi, nếu như con không đi, thế thì người ta nhất định sẽ trách mẹ, con sẽ không tuyệt tình đến mức để người ta mắng chửi sau lưng mẹ chứ?”

Tần Trí Viễn tức cười: “Cho nên, mẹ là tiền trảm hậu tấu, bây giờ con chỉ có thể đi thôi?”

Khương Nguyệt Anh nhếch mày, nói:

“Cũng không thể nói như vậy, không phải bây giờ mẹ đang thương lượng với con sao, nếu con quả thực không muốn đi, thế ngày mai mẹ bảo chính ủy các con gọi điện khuyên bảo con.”

Tần Trí Viễn lại giật khóe môi lần nữa, lại dùng cái chiêu này, lần này lấy chính ủy ra dọa anh, nhưng không thể không nói, chiêu này của mẹ anh rất hiệu quả.

Qua một lúc, anh thỏa hiệp rồi:

“Được, con đi!”

Dù sao thì anh cũng hai lần xin về đội, không lâu nữa chắc có thể về đảo, gặp mặt một cái cũng không tốn bao nhiêu thời gian, nhưng gặp mặt là gặp mặt, dù sao thì anh với nữ đồng chí kia là tuyệt đối không thể nào.

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng ngày hôm sau anh vẫn mặc quân phục theo yêu cầu, lại sửa soạn đơn giản chuẩn bị đến công viên, lúc này Ôn Như Ý bên này đã bắt đầu đi.

Công viên Vinh Hòa ở gần Ủy ban cách mạng, mười giờ Ôn Như Ý bắt đầu đi, đến đó chắc cũng đủ thời gian, nhưng cũng không biết hôm nay bị làm sao, số người ngồi trên xe cực kỳ nhiều, hai chuyến xe trước vậy mà cô không chen lên được, đợi đến chuyến thứ ba cô mới lên xe được, suốt một đường xe đi đi dừng dừng, đến trạm xe gần công viên thì cô xuống xe, cô không có đồng hồ, cũng không biết bản thân có đến trễ hay không, cô chỉ nhanh chóng đi về phía công viên.

Môi trường ở đây cũng không tệ, hai bên con đường bê tông rợp bóng cây xanh.
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 21: Tôi Là Tần Trí Viễn


Có lẽ đã gần trưa, mặt trời chiếu trông cũng rất nắng nóng, trên đường cũng không có bao nhiêu người, khi Ôn Như Ý chuẩn bị đến công viên, cô nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, thẳng tắp mặc quân phục màu xanh lá cây dưới gốc cây đa lớn trước cửa.

Anh quay lưng về phía cô nên cô không thể nhìn rõ diện mạo của anh, nhưng khí chất toát ra từ dáng người cao lớn của anh cũng đủ khiến cô có hứng thú với người đàn ông đó, tâm trạng vốn bình tĩnh vốn có của cô lúc này hơi gợn sóng, cô nhanh chóng bước tới gần anh.

Người đàn ông dường như cũng nghe thấy động tĩnh, sau đó quay đầu lại, Ôn Như Ý có chút cận thị, cô nhìn không được rõ lắm khuôn mặt quay lại đó, nhưng không biết làm sao, cô cứ cảm giác khuôn mặt đó có chút quen thuộc.

Cô càng đi tới trước càng cảm thấy khuôn mặt đó quen thuộc, đợi khi sắp đến trước mặt người đàn ông, cô sửng sốt, người đàn ông cao lớn ngay trước mặt khiến lòng cô gợn sóng, chính là cái tên tra nam mà cô gặp ở Ủy ban cách mạng vài ngày trước!

Bốn mắt nhìn nhau, Tần Trí Viễn cũng ngây người, đợi đến khi nhìn thấy cuốn sổ đỏ nhỏ cầm trong tay người phụ nữ trước mặt, khóe môi anh bất giác giật một cái:

“Cô là đồng chí Ôn Như Ý?”

Anh vừa cất lời thì chút tâm lý may mắn đó của Ôn Như Ý lập tức biến mất, quả nhiên là anh:

“Anh chính là đồng chí Tần Trí Viễn làm phó đoàn trưởng ở bộ đội hải đảo?”

Người đàn ông khẽ chỉnh lại vạt áo của mình, nói:

“Phải, tôi là Tần Trí Viễn.”

Ôn Như Ý thở dài, không dễ gì mới có một người đàn ông trông cũng được để đi xem mắt, kết quả lại là tên tra nam mà cô gặp mấy ngày trước, đây không phải là trêu đùa cô sao?

Trong lòng cô nhụt chí, nhưng cô cũng không biểu hiện rõ ràng như thế, khóe mắt cong lên hiện một nét cười:

“Thì ra là anh à.”

Tần Trí Viễn cũng không ngờ đối tượng xem mắt của mình vậy mà lại là cô gái hung dữ mấy ngày trước, hôm nay cô mặc một chiếc váy hoa màu tím nhạt, dáng người mảnh khảnh, đôi mắt trong veo, một nụ cười nhạt khiến khuôn mặt xinh đẹp vốn có của cô càng thêm xinh tươi.

Giống như mẹ anh nói vậy, rất xinh đẹp, thậm chí đẹp như hoa, vốn dĩ anh còn nghĩ hôm nay cũng đi cho có lệ rồi xong, nhưng bây giờ anh phải từ bỏ ý định này:

“Trùng hợp thật, đồng chí Ôn Như Ý, có thể gặp lại cô với phương thức như thế này.”

Nói xong, anh đi tới trước, đưa tay ra:

“Rất vui khi được làm quen với cô.”

Hai người thu hẹp khoảng cách, Ôn Như Ý cảm thấy anh còn cao hơn chủ nhiệm Tôn nói, cô cũng lịch sự đưa tay ra bắt lấy đầu ngón tay của anh, sau đó thu tay về.

Nhìn động tác của cô, người đàn ông bất giác nhếch mày:

“Hay là chúng ta qua ghế bên kia ngồi nói chuyện?”

Ôn Như Ý liếc nhìn ghế dài bên kia, nhớ lại cảnh tượng mấy ngày trước gặp anh dây dưa cùng với hai người phụ nữ, cô lập tức không có hứng thú, trực tiếp nói:

“Tôi nghĩ không cần nữa rồi nhỉ, lúc trước chúng ta đã gặp nhau, tôi cũng có hiểu biết nhất định về anh rồi, tôi cảm thấy chúng ta có thể không hợp nhau, hôm nay cứ như thế nhé?”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 22: Có Phải Chúng Ta Có Hiểu Lầm Gì Không


Người đàn ông nghe vậy ngây người một lát, sau đó tiến tới một bước che trước mặt cô:

“Đồng chí Ôn, có phải chúng ta có hiểu lầm gì không? Hôm nay chúng ta mới xem như là gần đầu gặp mặt chính thức, sao cô có thể hiểu tôi rồi, sao chúng ta lại không hợp nhau rồi?”

Một người đàn ông cao lớn đứng trước mặt cô, bóng như sắp bao phủ người cô, Ôn Như Ý lập tức nắm chặt cuốn sổ đỏ trong tay, lùi ra sau một bước, ngước mắt nhìn anh, nói:

“Nhanh như vậy phó đoàn trưởng Tần đã quên rồi? Vài ngày trước trong Ủy ban cách mạng, sự dây dưa vướng víu của anh với hai người phụ nữ kia, mọi người chúng tôi đều nhìn thấy cả rồi, anh có người yêu rồi còn đi xem mắt, đối với hành vi không có đạo đức này, cá nhân tôi không thể chấp nhận được.”

Thấy cô trực tiếp gán tội cho mình, Tần Trí Viễn có chút buồn cười, tội danh này to quá, anh cũng không thể chấp nhận:

“Đồng chí Ôn, tận mắt chứng kiến chưa chắc đã là sự thật, sao cô chỉ dựa vào một lần gặp mặt mà đã chụp mũ cho tôi rồi? Cho dù là phạm nhân cũng phải cho người ta cơ hội tự thuật nhỉ?”

Ôn Như Ý bĩu môi: “Tôi cũng muốn cho anh cơ hội, nhưng tôi lo nếu không đi ngay bây giờ, đợi lát nữa cô người yêu đó của anh đến kéo anh, khóc lóc nói anh nhẫn tâm, tôi sẽ rất khó xử đấy.”

Tần Trí Viễn nghe vậy, huyệt trên tai đột nhiên giật giật, chuyện ngày hôm đó cô nhớ rõ như vậy, xem ra không có ấn tượng tốt gì với anh:

“Cô thật sự hiểu lầm rồi, nữ đồng chí đó không phải người yêu của tôi, cô ấy chỉ là em gái trong cùng đại viện với tôi.”

Tâm trạng của Ôn Như Ý càng không tốt, ban đầu cô chính là tin vào những lời nói tựa như vậy của người yêu cũ nên cuối cùng phát hiện mình bị cắm sừng, kết quả đối phương còn quay ngược lại cắn cô một cái, nói cô mới là kẻ thứ ba.

Trong lòng cô hừ lạnh một tiếng:

“Em gái mưa cũng là em gái, quan hệ thật sự của các người, người ngoài làm sao rõ? Anh có thể bảo đảm lát nữa cô ấy sẽ không từ ở đâu xuất hiện không?”

“Cô...”

Tần Trí Viễn suýt nữa bị lời nói của cô nghẹn chết, nhưng nghĩ kỹ lại, lời này hình như cũng không có gì sai?

Anh hít sau một hơi, khóe môi cố gắng kéo ra một nụ cười, cố gắng để bản thân trông hòa nhã hơn chút:

“Đồng chí Ôn, tôi đúng là không thể cam đoan, nhưng điều tôi nói là sự thật, cô ấy chỉ là em gái của nhà kế bên nhà tôi, hai gia đình chúng tôi quen biết nhau mười mấy năm rồi, quan hệ hai bên rất tốt, thậm chí tôi với anh trai cô ấy còn đi lính với nhau, lúc trước cô ấy có ý với tôi, nhưng đã bị tôi từ chối từ lâu rồi, có thể nhất thời cô ấy chưa thể chấp nhận được, cho nên lúc tôi đi xem mắt người khác mới đột nhiên chạy ra quấy rối, nhưng mà chuyện đó tôi đã giải thích rõ ràng với hai người họ vào ngày hôm đó rồi, chuyện không đến nỗi như cô nghĩ.”

Ôn Như Ý trực tiếp nhíu mày:

“Thế thì càng gay go hơn, người ta có ý với anh, anh lại luôn không xử lý tốt, ngược lại còn khiến cô ấy có cơ hội thừa nước đục thả câu lúc anh xem mắt, đây là do dự không dám quyết, cũng là không tôn trọng đồng chí xem mắt với anh, cho nên lần trước anh xem mắt mới thất bại có phải không?”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 23: Ai Nói, Tôi Có Thể Chứng Minh Bản Thân


Mặc dù lần trước xem mắt thất bại cũng đúng với ý của Tần Trí Viễn, nhưng nghe cô nói lý lẽ hùng hồn như vậy, anh cũng không muốn phản bác nữa:

“Phải, vấn đề này tôi không xử lý tốt, sau này nhất định tôi sẽ chú ý, nhưng nói đi cũng phải nói lại, cô không thể vì hiểu lầm mà trực tiếp phán đoán nhân cách con người tôi, chụp mũ cho tôi, mỗi một việc mà tôi làm đều xứng đáng với với bộ quân phục tôi đang mặc, tôi không phải loại người có đạo đức xấu xa như cô nghĩ.”

Đừng bao giờ sử dụng các bộ lọc nghề nghiệp hoặc học vấn khi tìm kiếm bạn đời. Tính cách của một người không liên quan gì đến sự nghiệp của anh ta, điều này Ôn Như Ý vẫn biết:

“Anh nói không phải thì là không phải thôi, người tốt hay người xấu gì thì trên mặt anh ta đâu có dán chữ, cho dù bây giờ trên mặt anh dán chữ tốt thì có thể chứng minh anh là người tốt sao?”

Tần Trí Viễn vô thức nói: “Ai nói, tôi có thể chứng minh bản thân.”

Đôi mắt đen của Ôn Như Ý nhìn chằm chằm vào anh một lúc, cô hỏi: “Thế bây giờ anh định chứng minh như thế nào?”

Người đàn ông ngây người, anh chỉ buột miệng nói ra, đúng là vẫn chưa nghĩ ra phải chứng minh bản thân là người tốt bằng cách nào, hơn nữa, bây giờ có thể đi đâu để chứng minh?

Ôn Như Ý thấy anh không nói gì, cô cười một tiếng nói:

“Phó đoàn trưởng Tần, tôi là người thấu tình đạt lý, nhưng vẫn nên đợi anh nghĩ ra cách chứng minh như thế nào thì chúng ta nói chuyện tiếp nhỉ.”

Sau khi trải qua hai tên tra nam trước và sau khi xuyên sách, cô đối với chuyện tình cảm vô cùng nhạy cảm, cô thà rằng mất đi cũng không muốn dây dưa với một người có tình cảm không rõ ràng, tránh để đột nhiên có một cô gái nào đó chạy ra chỉ trích cô, cho nên cô nói xong thì bỏ đi.

Mà Tần Trí Viễn lần đầu tiên bị đối tượng xem mắt chỉ trích như vậy, từ trước nay không biết cách giao lưu với đồng chí nữ cho lắm, anh trực tiếp bị lời nói của cô bắt bí, đợi đến khi anh hoàn hồn lại cảm thấy không đúng lắm, người phụ nữ đã đi xa.

Nhìn bóng lưng người phụ nữ càng lúc càng mơ hồ, sắc mặt anh càng khó chịu, không ngờ một cô gái trông dịu dàng yếu đuối như thế, lúc nói chuyện lại miệng mồm lanh lợi đanh thép như vậy, ngay cả cơ hội giới thiệu bản thân cũng không cho anh, hình như khác hoàn toàn với tiểu thư nhà tư bản yếu đuối mà mẹ anh và người giới thiệu nhắc đến.

Bực bội nửa ngày trời, anh cũng chỉ có thể nghiến răng, tự nói với chính mình:

“Ông đây nhất định sẽ chứng minh bản thân là một chính nhân quân tử!”

Những lời này của anh, Ôn Như Ý đương nhiên không nghe được, sau khi cô ra khỏi công viên thì trực tiếp lên xe, bây giờ là thời điểm tan làm, người rất đông, xe cũng chật, đợi cô về đến đại viện thì cũng đã qua thời gian tan làm, sau bữa trưa đại viện cực kỳ náo nhiệt, khi bước vào sân, bên chiếc bàn đá dưới gốc cây hoa hòe, một nhóm người chưa ngủ trưa đang túm tụm lại trò chuyện rôm rả, mấy đứa trẻ thì vây quanh họ chơi đùa, rất lnáo nhiệt.
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 24: Thế Cháu Cảm Thấy Rốt Cuộc Có Thể Thành Hay Không


Ôn Như Ý vừa bước vào cổng thì bị mọi người chú ý rồi, hôm qua mấy người này biết hôm nay cô đi xem mắt, bây giờ thấy cô quay về, cũng hóng hớt hỏi:

“Như Ý, cháu về rồi à, đi xem mắt như thế nào rồi?”

Mặc dù Ôn Như Ý không muốn nói chuyện này với họ, nhưng bây giờ cô cũng chỉ có thể cười đáp lại:

“Không ra sao cả, bọn cháu chỉ gặp nhau một cái, vừa nãy anh ấy có việc, nói chuyện một lúc thì anh ấy đi làm việc rồi.”

Có người vội hỏi: “Thế cháu cảm thấy rốt cuộc có thể thành hay không?”

Vốn dĩ Ôn Như Ý muốn nói thẳng là không, nhưng suy nghĩ lại bèn cười nói: “Thím à, bọn cháu còn chưa tìm hiểu nữa đấy, cái này cháu cũng không trả lời thím được, nếu sau này có tiến triển, nhất định cháu sẽ nói cho mọi người nghe.”

Mọi người nghĩ cũng phải, chỉ là mới gặp mặt một lần, chắc chắn là không thể kết luận được, cho nên họ không hỏi nữa.

Nhưng Trương Thái Lan thì khác, vừa nhìn dáng vẻ của Ôn Như Ý là biết hôm nay cô xem mắt tám mươi phần trăm là không thành, trong lòng bà ta mừng thầm, nhưng mà lần này bà ta không có thể hiện biểu cảm ra ngoài mặt, tránh để mấy người kia nói bà ta đố kỵ với người khác.

Ôn Như Ý chú ý thấy ánh mắt cười trên nỗi đau người khác của Trương Thái Lan, nhưng mà cô cũng lười để ý, chỉ đi thẳng vào trong nhà.

Bởi vì chuyện xem mắt, hôm nay Châu Mỹ Thanh với Ôn Minh Khang tan làm xong thì vội về nhà, lúc Ôn Như Ý về đến nhà, hai người họ đang ở phía ngoài rửa mặt cho con trai, Triệu Tú Hoa ở bên cạnh căn bếp đơn giản, trên tay cầm một cái bát vừa rửa bát vừa trò chuyện với hàng xóm.

Mọi người đều bận rộn, không để ý đến Ôn Như Ý, Ôn Thần An lại nhìn thấy cô ngay, há miệng gọi: “Cô, cô về rồi à.”

Triệu Tú Hoa nghe thấy thì quay đầu qua nhìn, ngây người một lúc rồi nói: “Mau đi rửa tay đi, mẹ để đồ ăn lại cho con đấy.”

Ôn Như Ý đáp lại rồi vào phòng, đặt túi vào tủ sau đó đi đến kệ chậu rửa mặt, múc một muôi nước trong xô bên cạnh rồi rửa tay, sau đó cô lại lấy cơm cho mình, vừa ngồi xuống, Ôn Minh Khang với Châu Mỹ Thanh kéo con vào nhà, Triệu Tú Hoa thì đi theo sau hai người, lau tay xong mở miệng hỏi cô:

“Sao nhanh như vậy con đã về rồi, có gặp được người chưa?”

Ôn Như Ý nhớ lại dáng vẻ của người đàn ông, khẽ bĩu môi nói: “Người trông cũng được, rất cao rất to, những cái khác thì bỏ đi.”

Triệu Tú Hoa vừa nghe thấy lời này thì sốt ruột: “Thế nào gọi là những cái khác thì bỏ đi, xảy ra chuyện gì rồi?”

Ôn Như Ý chỉ về phía cánh cửa, Triệu Tú Hoa lập tức quay người đóng cửa lại: “Con ăn trước đi, ăn xong rồi nói.”

Ôn Như Ý uống một chút nước, trực tiếp kể chuyện mấy ngày hôm trước cô gặp Tần Trí Viễn và tình hình lúc nãy cho họ nghe, cuối cùng nói thêm: “Con cảm thấy con người anh ta có thể không được thành thật, cho nên chào hỏi xong, con về trước rồi.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 25: Chờ


Triệu Tú Hoa nghe xong, ngây người một lúc: “Chuyện ngày hôm đó con không nhìn nhầm chứ? Cậu ta có người yêu rồi còn đi xem mắt?”

Ôn Như Ý gật đầu: “Không nhầm được đâu, đều cãi nhau cả rồi, rất nhiều người đều nhìn thấy đấy, nữ đồng chí xem mắt với anh ta còn trực tiếp mắng anh ta có người yêu rồi còn đến xem mắt.”

Châu Mỹ Thanh vội nói:

“Cái này sợ là hiểu lầm, không phải người ta đã giải thích với em đó là em gái trong cùng đại viện sao, em cũng không cho người ta cơ hội nói chuyện thêm?”

Ôn Minh Khang cảm thấy cô có chút l* m*ng:

“Phải đấy, nên ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng mới biết được nhân phẩm như thế nào, hơn nữa, nếu như nhân phẩm của người đàn ông này thật sự có vấn đề, thế thì chủ nhiệm Tôn có lẽ cũng sẽ không giới thiệu cho chúng ta.”

Ôn Như Ý ngẫm nghĩ một lát rồi nói:

“Chủ nhiệm Tôn chưa chắc hiểu hết toàn bộ về anh ta, lúc đó anh ta đã giải thích với em rồi, nhưng anh ta không xử lý tốt quan hệ với cô em gái đó cũng là sự thật, chuyện này mà không xử lý tốt thì rất phiền phức, đợi anh ta thật sự giải quyết ổn thỏa rồi nói tiếp.”

Mặc dù Triệu Tú Hoa rất trông chờ vào Tần Trí Viễn này, nhưng điều mà con gái nhà mình nói, bà cũng để tâm:

“Mặc dù người ta giải thích rồi, chúng ta cũng phải quan sát chân tướng sự việc, nếu như hai người họ thật sự dây dưa mập mờ, thế thì sau này phiền phức rồi.”

Bà nói xong thì nhìn Ôn Minh Khang và nói:

“Lần sau con thuận tiện hỏi chủ nhiệm Tôn về cô em gái Tần Trí Viễn đó là như thế nào, cũng không thể trách oan cậu ta được.”

Người cũng đã về rồi, bây giờ cũng chỉ có như thế thôi, Ôn Minh Khang gật đầu: “Buổi sáng chủ nhiệm Tôn đi thành phố họp, không biết hôm nay có quay về xưởng không, đợi chủ nhiệm Tôn về, con sẽ hỏi thử.”

Ôn Như Ý đương nhiên cũng không có ý kiến, lần này xem mắt không thành, cô đã quyết định xuống nông thôn, đến lúc đó xin đến nông trường của cha nguyên chủ, như thế cũng có thể nương tựa lẫn nhau.

Hôm nay dậy quá sớm, sau khi ăn xong, cô cùng với Triệu Tú Hoa làm xong công việc thủ công đó mới chợp mắt một lúc, cô ngủ một giấc hơn một tiếng đồng hồ, đợi đến khi cô thức dậy, Triệu Tú Hoa xách một túi đồ thủ công đưa cho cô, bảo cô đến trạm thêu giao hàng.

Ôn Như Ý rửa mặt rồi xách đồ ra ngoài, trạm thêu cũng khá gần đây, đi bộ tầm hai mươi phút là tới nơi, cô giao hàng xong cầm tiền về nhà, nhưng lại không ngờ, ở cổng đại viện bên này, cô lại nhìn thấy bóng dáng màu xanh lục mà cô vừa nhìn thấy lúc sáng.

Người đàn ông đưa lưng về phía cô, dáng người thẳng tắp, hình như trong tay có cầm đồ, ánh mắt cũng luôn nhìn vào trong đại viện, dường như đang nghĩ có nên vào hay không.

Ôn Như Ý không ngờ anh lại xuất hiện ở đây, để vào cổng đại viện phải đi qua chỗ anh, trong lúc cô đang do dự có cần đợi một lát hãy vào hay không, đối phương lại xoay người qua.
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 26: Tôi Đến Chứng Minh Cho Cô Xem


Tần Trí Viễn vừa nhìn đã thấy người phụ nữ trước mặt, anh ngây người một lát, ngay sau đó bước nhanh tới trước mặt cô: “Chào cô, đồng chí Ôn Như Ý, tôi đang nghĩ làm sao để tìm cô đấy.”

Ôn Như Ý nhướng mày, hỏi: “Sao anh tìm được đến đây?”

Tần Trí Viễn cười nói: “Lúc trước người giới thiệu có nói qua địa chỉ của cô.”

Ôn Như Ý à một tiếng: “Anh tìm tôi làm gì?”

Tần Trí Viễn đưa túi tài liệu trong tay ra: “Tôi đến chứng minh cho cô xem.”

Ôn Như Ý ngây người, nhớ đến chuyện tranh chấp của họ lúc sáng: “Chứng minh cái gì? Chứng minh người tốt?”

“Đúng.”

Tần Trí Viễn vừa nói vừa mở túi tài liệu ra, sau đó lấy một xấp giấy từ trong đó ra đưa cho cô: “Đây đều là tài liệu chứng minh mà chiều nay tôi đã soạn ra, mời ngài xem qua.”

Nghe thấy từ “ngài”, khóe môi Ôn Như Ý giật một cái, ngay sau đó cô cầm lấy mở ra xem, đều là một vài giấy khen ưu tú, cái gì mà học sinh ba tốt, đội viên ưu tú, đoàn thanh niên cộng sản ưu tú, trong số đó thậm chí còn có giấy chứng nhận không có tiền án tiền sự do Ủy ban Cách mạng cấp!

Cô nhìn những giấy tờ này, có chút buồn cười, cười người đàn ông này có chút khờ, người đàn ông đưa cho cô thêm vài huân chương bằng khen bọc trong nilon: “Nếu như không đủ, tôi còn có cái này, đây đều là những gì tôi liều mạng sống c.h.ế.t ở trên chiến trường đổi lại được, là sự khẳng định của bộ đội dành cho tôi.”

Ôn Như Ý không kiềm được nữa mà cười phụt thành tiếng, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông nói: “Phó đoàn trưởng Tần, những thứ này tính là chứng minh gì?”

Tần Trí Viễn nhướng mày: “Những thứ này sao không thể chứng minh?”

Ôn Như Ý thôi không cười nữa, sau đó cô chỉ vào huân chương trong tay anh nói: “Huân chương này chỉ có thể chứng minh biểu hiện công việc của anh trong bộ đội rất tốt, những bằng khen xuất sắc này cũng như vậy, chỉ có thể chứng minh lúc trước anh đã thể hiện tốt trong cuộc sống thường ngày, có thành tích công việc xuất sắc.”

“Còn nữa...”

Ôn Như Ý rút tờ chứng minh Ủy ban cách mạng cấp cho anh ra, nói: “Giấy chứng nhận không có tiền án tiền sự này của anh chỉ có thể chứng minh cá nhân anh không có ghi chép phạm tội gì trong một thời gian nhất định, nhưng nó không thể chứng minh nhân phẩm cá nhân và đạo đức tố chất của anh, càng không thể chứng minh tình cảm của anh như thế nào, anh nói có phải không?”

Buổi sáng Tần Trí Viễn đã được lĩnh giáo mồm miệng lanh lợi của cô rồi, cho nên cũng nghĩ trước được điều này, anh cất huân chương vào, nhìn cô cười nói: “Biết ngay cô sẽ nói như vậy, nhưng mà không sao, vừa nãy tôi đã nói trước với gia đình của nữ đồng chí kia, nếu như cô đồng ý, chúng ta có thể hẹn thời gian, tôi bảo nhà họ đích thân đến cửa chứng minh rằng tôi với nữ đồng chí kia chỉ đơn thuần là quan hệ bạn bè hàng xóm, nếu như cô còn cảm thấy cái này không đủ, tôi có thể bảo chính ủy bọn tôi...”

Ôn Như Ý nghe thấy anh muốn dẫn người đến nhà giải thích, cô suýt chút nữa ho sặc thành tiếng, vội vàng nói: “Đợi đã, anh còn muốn dẫn người đến nhà chúng tôi?”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 27: Không Cần Nữa


Tần Trí Viễn nói: “Đúng đấy, không phải cô không tin sao, đương sự đích thân lên tiếng giải thích, thế nào cũng có thể chứng minh được sự trong sạch của tôi nhỉ?”

Ôn Như Ý thử nghĩ đến cảnh tượng đó, cảm thấy đau đầu: “Đừng, anh tuyệt đối đừng dẫn người đến nhà tôi, không cần thiết.”

Bị cô từ chối, trong lòng Tần Trí Viễn có chút sốt ruột: “Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, thế thì cô thấy phải làm sao? Cô nói muốn cái gì tôi cũng sẽ tìm đến cho cô!”

Thấy anh thành tâm thành ý như vậy, trong lòng Ôn Như Ý cũng không có kháng cự giống như lúc sáng nữa, nhưng trước khi chủ nhiệm Tôn trả lời, trong lòng cô vẫn giữ một chút hoài nghi.

Rất nhanh sắp đến giờ đi chợ nấu ăn, lát nữa ở đây sẽ có nhiều người ra vào, cô cũng không muốn để người trong đại viện nhìn thấy hai người họ tranh chấp ở đây, nếu không lại bàn tán xôn xao.

Cô trả đồ trong tay cho người đàn ông: “Không cần chứng minh nữa, phó đoàn trưởng Tần, bây giờ tôi đã cảm nhận được sự chân thành của anh rồi, tôi đồng ý tin anh là một người tốt.”

Người đàn ông không ngờ cô lại tin nhanh như vậy: “Không cần nữa?”

Sợ anh thật sự sẽ đưa người đến nhà, Ôn Như Ý vội vàng nói: “Phải, không cần nữa, lúc sáng là do tôi hơi kích động, không nên mới gặp đã phán xét anh như thế, tôi xin lỗi anh.”

Tần Trí Viễn nghe giọng điệu của cô không giống là qua loa, anh lập tức nở nụ cười, dáng vẻ như thở phào nhẹ nhõm: “Quả nhiên đồng chí Ôn Như Ý là người thấu tình đạt lý, nói tin là tin, tôi chấp nhận lời xin lỗi của cô, thế bây giờ chúng ta có thể tìm một chỗ để ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng được chưa?”

Ôn Như Ý vốn dĩ nghĩ bản thân nói như thế, mọi chuyện chắc sẽ kết thúc, nhưng người đàn ông này đột nhiên đưa ra yêu cầu, khiến cô nhất thời có chút không theo kịp tư duy của anh.

Thấy cô vẫn chưa trả lời, Tần Trí Viễn lại nói: “Đồng chí Ôn Như Ý, cô không biết lúc trước những đồ này rất khó tìm đâu, tôi bỏ ra rất nhiều thời gian và công sức mới tìm ra được, giấy chứng minh này là do tôi cầm tài liệu đến Ủy ban cách mạng chặn chủ nhiệm bọn họ lại, nói rát cổ họng mới cấp cho tôi đấy, nể tình tôi vất vả cực khổ như vậy, tôi đưa ra yêu cầu này không quá đáng nhỉ?”

Ngữ điệu của anh có vài phần oán giận, dường như chịu ấm ức rất lớn vậy, Ôn Như Ý nghe cũng có chút chột dạ, cô ho nhẹ một tiếng để che giấu cảm xúc, nói: “Đúng là không quá đáng, nhưng trời sắp tối, để hôm khác đi.”

Thật ra Tần Trí Viễn cũng không muốn gấp rút như vậy, nhưng anh cảm thấy nếu như hẹn thời gian khác thì rất có khả năng sẽ mất cơ hội này, anh nhìn đồng hồ đeo trên tay, nói: “Bây giờ mới bốn giờ, vẫn còn thời gian, không làm lỡ bao nhiêu thời gian của cô đâu.”

Ánh mắt của anh cứ nhìn cô chằm chằm, dáng vẻ không hề muốn nhượng bộ, khiến Ôn Như ý có chút đau đầu, sau khi do dự, cô lên tiếng: “Thế anh muốn đi đâu?”

Khóe môi Tần Trí Viễn cong lên một nụ cười hiếm thấy: “Lúc nãy khi tôi đến đây có thấy con đường này của nhà cô hình như có biển hiệu quán cơm, chúng ta có thể đến đó ngồi xuống vừa ăn vừa nói chuyện.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 28: Xe Công Vụ Mà Dùng Tư


Ôn Như Ý ngước mắt nhìn người đàn ông này, đôi mắt đen của anh sáng lên nụ cười, trong nụ cười có chút xảo quyệt, cô mới nhận ra hình như mình đồng ý quá nhanh rồi, cảm thấy có chút bị lừa, nhưng mà nếu như đã đồng ý với anh rồi, cô cũng sẽ không ưỡn ẹo, dù sao thì thời gian vẫn còn sớm, quán cơm ở gần khu chợ, ngồi xe hai trạm là đến nơi, cho dù là đi bộ, thời gian đi về với thời gian ăn cơm cũng hơn một tiếng là xong, về đến nhà vẫn còn kịp.

“Được, thế anh muốn ngồi xe buýt hay là đi bộ?” Cô hỏi người đàn ông.

Tần Trí Viễn chỉ về phía sau trạm xe buýt nói: “Tôi có lái xe đến.”

Ôn Như Ý nhìn theo hướng tay của anh chỉ, quả nhiên phía sau trạm xe buýt có một chiếc xe con màu đen đậu ở đó, cô hơi líu lưỡi: “Xe anh lấy đâu ra vậy?”

Tần Trí Viễn ho nhẹ một tiếng: “Của lãnh đạo đại viện chúng tôi, tôi nói có việc gấp nên lãnh đạo đồng ý cho mượn rồi.”

Khóe môi Ôn Như Ý giật giật: “Xe công vụ mà dùng tư?”

Tần Trí Viễn nhướng mày: “Không sao, đều phù hợp quy trình, cô yên tâm ngồi đi.”

Tần Trí Viễn là chức phó đoàn, Ôn Như Ý cảm thấy anh có thể mượn được xe cũng bình thường, lúc này đa số phương tiện giao thông là xe buýt và xe đạp, mấy ngày cô xuyên sách cũng gặp khá ít xe con, chứ đừng nói là ngồi xe con, bây giờ có cơ hội ngồi lên, đương nhiên cô sẽ không từ chối, nên cô nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Hai người đi đến trước xe, hình như là hiệu Hồng Kỳ, cảm giác niên đại rất mạnh, bánh xe có thể nhìn ra được sự mài mòn, nhưng thân xe được chà rửa rất sạch sẽ, giống như xe mới vậy, thậm chí còn có thể soi gương được.

Lần đầu tiên Ôn Như Ý ngồi trên chiếc xe của thập niên 70, sau khi lên xe, cô vẫn có chút hiếu kỳ về mọi thứ bên trong xe, nhưng mà cô không giống như mấy đứa con nít nhìn đông nhìn tây, cô chỉ liếc nhẹ vài cái quan sát ghế lái bên kia.

Người đàn ông đang ngồi ở ghế lái, đôi tay thon dài đặt trên vô lăng, thản nhiên nhìn về phía trước. Ánh nắng phía tây dịu dần, một tia sáng vàng từ kính trước chiếu vào, chiếu ánh sáng dịu nhẹ lên khuôn mặt anh, chiếc mũi cao và anh khí đó giống như một đỉnh núi dưới ánh mặt trời lặn, đường quai hàm sắc bén cũng khiến cho khuôn mặt nhìn nghiêng của anh trông kiên quyết và lạnh lùng.

Cảm nhận được ánh mắt của cô, người đàn ông quay đầu, hỏi: “Sao thế?”

Ôn Như Ý lập tức thu ánh nhìn lại, giả vờ như không có gì và nói: “Không có gì, chỉ là muốn xem thử anh lái xe này như thế nào.”

Tần Trí Viễn không nhạy bén, dường như không nhận ra chút bất thường lúc nãy, anh rất nghiêm túc chỉ xuống chân nói cho cô nghe: “Rất đơn giản, như thế này, nhấn ly hợp và đạp chân ga là xe chạy.”

Ôn Như Ý đương nhiên là biết lái xe như thế nào, nhưng lúc này cô cũng theo chiến thuật à một tiếng: “Đơn giản như vậy sao?”

Người đàn ông cười to: “Rất đơn giản, sau này có cơ hội tôi sẽ dạy cô.”

Không biết có phải câu nói của anh có hàm ý khác không, đột nhiên Ôn Như Ý cảm thấy mặt mình hơi nóng, qua một lúc sau, cô mím môi nói: “Đi thôi, nếu không lát nữa trời tối mất.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 29: Đúng Là Oan Gia Ngõ Hẹp!


Tần Trí Viễn không có nghĩ nhiều, chỉ nhìn cô dặn: “Mặt đường này không dễ đi, lát nữa chạy xe sẽ có chút loạng choạng, cô giữ vững chút.”

Nói xong anh đợi người phụ nữ đưa tay nắm vững, anh mới đạp chân ga lái xe ra ngoài.

Mặt đường của lúc này quả thực không có tốt như đời sau, nhưng kỹ thuật lái xe của người đàn ông hình như không tồi, cho dù lái xe có hơi nhanh, nhưng xe vẫn xem là ổn định, không có cảm giác lắc lư như lúc Ôn Như Ý ngồi xe buýt.

Quán ăn nhỏ cách nơi này không xa, chạy xe con nên tốc độ cũng nhanh, hai người đi chưa đầy mười phút đã đến nơi, chỉ là đường vào chợ quá nhỏ, xe không thể vào được, Tần Trí Viễn để Ôn Như Ý xuống ở ngã tư nhỏ, sau đó tự mình lái xe đi tìm chỗ đậu xe.

Ôn Như Ý rất quen thuộc với ngã tư này, có rất đông người qua lại để mua đồ nấu ăn, cô chưa định đi vào quán, sợ lát nữa Tần Trí Viễn sẽ không tìm được cô.

Cô đứng yên tại chỗ đợi một lúc, nghe thấy phía sau có người gọi tên mình, vốn dĩ cô tưởng là Tần Trí Viễn, nhưng không ngờ quay đầu lại nhìn, vậy mà lại là Dương Quốc Bình.

Đúng là oan gia ngõ hẹp!

Ôn Như ý nhìn thấy anh ta, trong lòng bỗng chốc thấy phản cảm, cô xem như không nhìn thấy người này, quay người đi.

Dương Quốc Bình thấy vậy lập tức đuổi theo, chặn trước mặt người phụ nữ: “Tôi gọi cô đấy, cô không nghe thấy sao?”

Câu hỏi chất vấn tự cao tự đại này khiến Ôn Như Ý không kiềm được có chút bực bội, nhưng ở đây là nơi công cộng, cô khẽ đè nén lại, lạnh nhạt nhìn anh ta nói: “Chuyện gì?”

Hai ngày trước, kể từ sau khi rời khỏi nhà họ Ôn, Dương Quốc Bình càng nghĩ càng thấy khó chịu, mấy ngày hôm trước anh ta vội về chịu tang gặp Tử Du, nhưng như thế thì có làm sao, một người đàn ông có điều kiện không tồi như anh ta, trước khi kết hôn có hồng nhan tri kỷ thì có gì mà không được, hơn nữa thành phần nhà họ Ôn như thế nào họ không rõ sao, Ôn Như Ý vậy mà lại dám từ hôn, còn uy h.i.ế.p anh ta.

Anh ta muốn lập tức quên đi người phụ nữ đó, quên càng nhanh càng tốt, nhưng cũng không biết làm sao, hai đêm hôm nay anh ta cứ mơ thấy khuôn mặt như bức tranh của cô, trải qua hai ngày, anh ta không thể chịu được nữa, sáng hôm nay sau khi đi làm được một lúc lại chạy đến đại viện nhà họ, ai ngờ vậy mà lại nghe người trong đại viện nói Ôn Như Ý đi xem mắt, đến trưa cũng không quay về.

Mặc dù Dương Quốc Bình có nghĩ đến tình huống này, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy, bỗng chốc anh ta cảm thấy không đúng, cho nên làm việc xong bèn đợi ở khu vực gần đây, dự định tối ăn cơm xong sẽ đến nhà họ Ôn một chuyến nữa để tìm người, không ngờ đã gặp cô ở đây trước: “Buổi trưa cô đã đi đâu?”

Ôn Như Ý lạnh lùng nhìn anh ta: “Tôi đi đâu có liên quan gì đến anh?”

Thái độ của cô khiến Dương Quốc Bình rất không vui, anh ta cũng lạnh mặt hỏi: “Cô đi xem mắt rồi đúng không?”

Ôn Như Ý thật sự không muốn để ý đến anh ta, cô đi thẳng về phía trước, người đàn ông lại đi theo cô: “Cô không nói tôi cũng biết, cô đi xem mắt, tôi nghe người ở đại viện nói rồi!”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 30: Anh Làm Gì Đấy


Ôn Như Ý dừng bước, khẽ híp mắt nhìn anh ta: “Đúng, tôi đi xem mắt, làm sao? Không lẽ còn cần anh cho phép sao?”

Dương Quốc Bình th.ở d.ốc, họ mới từ hôn được mấy ngày chứ, người phụ nữ này đã nghĩ đến gia đình khác rồi, điều này bảo anh ta làm sao có thể chịu được: “Tôi có thể làm sao, tôi còn đang khó chịu thắc mắc tại sao với tình hình nhà các người như vậy mà lại dám nói từ hôn là từ hôn ngay, thì ra là đã tìm được gia đình khác, Ôn Như Ý, bản lĩnh cô cũng lớn đấy, nói cho tôi biết, cái thằng cha mà cô xem mắt là ai?”

Thấy anh ta ăn không nói có, Ôn Như Ý trực tiếp sầm mặt, nói: “Dương Quốc Bình, tôi khuyên anh để cái miệng sạch một chút, chúng tôi quen biết do hội liên hiệp phụ nữ giới thiệu sau khi tôi từ hôn với anh, đừng nghĩ rằng ai cũng như anh, nay thế này mai thế khác, đã ăn trong bát lại trông trong nồi.”

Cô vừa tức giận, Dương Quốc Bình lập tức cảm thấy điều mình nói là đúng: “Nếu đã như thế, cô tức giận cái gì? Bớt lấy tôi ra nói chuyện, cô chính là đã sớm dụ dỗ người khác từ lâu rồi cho nên mới gấp rút muốn từ hôn, không ngờ bình thường cô giả vờ dịu dàng đằm thắm, nhưng thực chất bên trong lại lẳng lơ như vậy.”

Anh ta vừa nói xong, Ôn Như Ý giương tay tát một bạt tai lên mặt anh ta: “Miệng dùng để ăn cơm, không phải để anh dùng đánh rắm.”

Ở chợ nhỏ kiểu này, ngày nào người ta cũng cãi nhau vì những vấn đề tầm thường như hạt vừng, cho nên những người qua đường vốn dĩ không quan tâm họ đang nói gì, nhìn thấy cái tát này, tính hiếu kỳ bàn tán của mọi người bỗng dâng lên, tất cả đều quay đầu lại, dán mắt vào hai người này.

Dương Quốc Bình cũng đẹp trai, ngày thường rất được lòng phụ nữ, anh ta cũng là phó chủ nhiệm trẻ nhất trong phân xưởng nhà máy, người khác nhìn thấy anh ta sẽ khen anh ta một câu tuổi trẻ tài cao, anh ta chưa bao giờ bị phụ nữ tát vào mặt, ngay cả mẹ anh ta cũng chưa từng động tay động chân với anh ta, anh ta đứng đó một lúc mới lấy lại tinh thần, nhìn Ôn Như Ý với vẻ khó tin: “Cô điên rồi sao, cô dám đánh tôi?”

Ôn Như Ý bỏ tay xuống, nghiến răng lạnh lùng nói: “Đánh anh thì làm sao, loại người như anh miệng chó không thể khạc ra ngà voi, đánh anh còn phải chọn ngày à?”

Dương Quốc Bình làm sao có thể chịu được ấm ức này, lại thấy thái độ kiêu ngạo của cô, anh ta tức muốn nổ phổi, bất giác giơ tay lên định trả một cái tát, nhưng một giây sau, một bàn tay giữ c.h.ặ.t t.a.y anh ta lại, giọng quát mắng của một người đàn ông truyền đến.

“Anh làm gì đấy?”

Dương Quốc Bình hổn hển giật tay ra, quay đầu lại nhìn người đàn ông không biết từ đâu ra, trực tiếp quát mắng: “Anh là ai thế? Mau buông tôi ra!”

Tần Trí Viễn không những không buông tay, ngược lại còn ra sức đưa tay anh ta để ra sau lưng, sau đó nhanh chóng ấn anh ta vào cột điện bên cạnh, anh giễu cợt nói: “Một người đàn ông mà còn muốn động tay với phụ nữ? Anh có còn thể diện không vậy?”

Lần này khiến Dương Quốc Bình đau đến suýt chút nữa la lên, nhưng lúc này trước mặt mọi người, lòng tự trọng và mặt mũi của anh ta không cho phép anh ta làm điều đấy, anh ta quay lại nhìn người đàn ông đang áp chế mình, anh cao hơn anh ta, ngũ quan sắc bén, lông mày sắc như kiếm ra khỏi vỏ, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 31: Bỏ Chạy


Nhưng dù có sợ hãi, bây giờ anh ta cũng phải hòa nhã thương lượng với người đàn ông này: “Đồng chí này, tôi đùa với người yêu tôi đấy, anh hiểu lầm rồi, mau buông tay đi.”

Tần Trí Viễn đưa tay người đàn ông lên cao hơn, nghiến răng cười lạnh nói: “Sao tôi không biết bạn tôi là người yêu anh, quấy rối phụ nữ ở ngoài đường, anh còn nói lý à?”

Ôn Như Ý cũng tiến tới đá anh ta một cái: “Tôi không phải người yêu của anh, anh hãy chú ý lời nói, anh muốn giở thói lưu manh, tôi có thể cho anh đến đồn công an mà giở trò!”

Mặc dù mọi người ở bên không biết lúc bắt đầu hai người xảy ra chuyện gì, nhưng lúc này nghe được người trong cuộc nói có kẻ đùa nghịch lưu manh, bọn họ đã tưởng tượng ra tình huống một cô gái xinh đẹp bị quấy rối, cảm giác chính nghĩa chợt dâng lên trong lòng của họ, những ánh mắt khiển trách đó cũng nhìn về phía Dương Quốc Bình.

“Đúng, đưa đến đồn công an, xem sau này anh ta có còn dám nói bậy ở ngoài đường không.”

“Đúng vậy, ban ngày ban mặt, ở trước mặt đồng chí quân nhân, vậy mà anh ta dám nói bậy, kiêu ngạo quá rồi.”

Những người đứng xem chỉ chỉ trỏ trỏ, Dương Quốc Bình nghe mà sắc mặt tái xanh, lúc này anh ta mới nhận ra người đàn ông đang áp chế mình quả thực đang mặc quân phục màu xanh lá cây.

Mặc dù lúc này mặc quân phục màu xanh lá cây chưa chắc là quân nhân, nhưng nhìn thể trạng này, người đàn ông rất có thể là người trong bộ đội, cũng rất có thể chính là đối tượng xem mắt của Ôn Như Ý, anh ta không dám đụng vào: “Không có, tôi không giở trò lưu manh, lúc nãy chỉ là kích động nói nhầm thôi, cô ta không phải người yêu của tôi, chúng tôi chỉ quen biết thôi.”

Nói xong anh ta còn nói với Ôn Như Ý: “Đồng chí Ôn Như Ý, cô mau giải thích với họ đi, tôi không có giở trò lưu manh với cô, cô bảo anh ta buông tôi ra trước đi, có gì chúng ta từ từ nói.”

Tần Trí Viễn không quan tâm đến anh ta, chỉ nhìn Ôn Như Ý nói: “Có cần đưa đến đồn công an không? Tôi nghe theo cô.”

Ôn Như Ý muốn đưa Dương Quốc Bình đến đồn công an, nhưng nếu thật sự đến đồn công an, có lẽ cũng chỉ giáo dục răn đe bằng miệng, hơn nữa lúc nãy cô đã cho người đàn ông một bạt tai, còn đá anh ta một cái, bây giờ nhìn vào những đường nét trên khuôn mặt anh ta đang vặn vẹo vì đau đớn, cô đã hả giận, bèn quyết định không lãng phí thời gian.

Cô nhìn dáng vẻ hèn nhát của Dương Quốc Bình, cười lạnh nói: “Không đưa đến đồn công an cũng được, nhưng món nợ này tôi ghi lại cho anh, sau này anh hãy giữ cái miệng của mình cho sạch, đừng để tôi nghe thấy anh ăn nói bậy bạ ở bên ngoài nữa.”

Dương Quốc Bình chưa bao giờ xấu mặt trước mọi người như vậy, nhưng quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, hảo hán phải biết tránh đi cái hại trước mắt, anh ta biết nên làm gì: “Tôi biết, tôi nhất định im mồm.”

Lúc này Tần Trí Viễn mới buông anh ta ra: “Đi đi, lần sau đừng để tôi gặp được.”

Dương Quốc Bình loạng choạng lùi về sau như con gà nhỏ bị ném đi, anh ta vững vàng đứng vững, khóe mắt nhìn Ôn Như Ý mỉm cười, nghiến răng nghiến lợi xoay người biến mất khỏi đám người.
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 32: Cô Không Sao Chứ


Đợi anh ta vừa đi, mọi người cũng không có gì để xem nữa nên giải tán, lúc này Tần Trí Viễn mới đi đến bên cạnh Ôn Như Ý, quan sát cô rồi hỏi: “Cô không sao chứ, lúc nãy anh ta có đánh trúng cô không?”

Ôn Như Ý phải thừa nhận, nếu như lúc nãy không phải người đàn ông này đến kịp lúc, cái tát đó của Dương Quốc Bình chắc sẽ rơi xuống người cô: “Không có, anh đến rất kịp lúc.”

Tần Trí Viễn cũng không ngờ bản thân chỉ đi đậu xe một lúc mà bên này đã xảy ra chuyện như vậy, nhưng lúc nãy anh cũng không chứng kiến toàn bộ quá trình, không biết người đàn ông này xuất hiện từ đâu ra: “Anh ta là ai thế? Người cô quen à? Tình huống vừa nãy là sao thế?”

Vốn dĩ Ôn Như Ý không muốn để Tần Trí Viễn biết mối quan hệ của mình với Dương Quốc Bình, nhưng bây giờ gặp phải rồi, cũng không cần thiết phải giấu, nên cô chỉ nói đại khái: “Là đối tượng xem mắt trước kia của tôi, bởi vì sính lễ và quan hệ nam nữ mập mờ của anh ta, cho nên chúng tôi dừng lại.”

Tần Trí Viễn nghe vậy thì ngây người một lúc, đột nhiên hiểu ra lúc xem mắt vào buổi sáng, tại sao cô lại có định kiến với mình như vậy, thì ra là vì từng bị tổn thương.

Anh ho nhẹ một tiếng: “Sao lại có người giới thiệu người như vậy cho cô chứ?”

Ôn Như Ý khẽ nhíu mày: “Trời đất rộng lớn, chuyện kỳ lạ gì cũng có thể xảy ra, người giới thiệu chắc cũng không rõ anh ta như thế này, tôi cũng không ngờ hôm nay anh ta lại tìm tới.”

Đột nhiên Tần Trí Viễn cảm thấy có chút may mắn: “Đừng sợ, có tôi đây, may mà cô đá anh ta ra, loại đàn ông này không thể cần, sớm biết anh ta có oán thù với cô, lúc nãy nên đá anh ta thêm vài đá rồi đưa đến đồn cảnh sát.”

Nói xong, anh nghĩ đến điều gì đó, lập tức nói: “Cô yên tâm, tôi không giống như anh ta, tôi không đánh phụ nữ, càng không giở trò lưu manh, chuyện cô em gái lúc trước cũng chỉ là quan hệ bạn bè hàng xóm, đợi sau khi tôi về đảo cũng sẽ không có giao thiệp gì với cô ta nữa.”

Nhìn anh căng thẳng như vậy, Ôn Như Ý cười nhẹ một tiếng, người đàn ông lại nhíu mày: “Cô cười cái gì? Tôi nói rất nghiêm túc đấy.”

Ôn Như Ý không muốn lát nữa anh lại nói đến vấn đề của Dương Quốc Bình: “Tôi biết rồi, không phải anh nói muốn vừa ăn vừa nói chuyện sao? Có ăn cơm nữa không?”

Người đàn ông à một tiếng, sau đó đi theo cô, hai người cùng nhau đi trên con đường nhỏ, Ôn Như Ý hơi liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, anh mặc quân phục màu xanh lá cây, giống như một tướng quân trên chiến trường, với khí chất bất khả xâm phạm trên người, nhìn vào khiến người ta cảm thấy rất an toàn.

Nhớ lại dáng vẻ anh bắt Dương Quốc Bình lúc nãy, cộng thêm thân hình cao lớn thẳng tắp của anh, Ôn Như Ý không có cách nào phủ nhận, cô có chút cảm động, sự kháng cự trong lòng lúc đầu cũng dần dần biến mất.

Rất nhanh đã đến quán cơm, đất ở đây nhỏ, quán cơm cũng nhỏ, chỉ chứa được sáu bàn nhỏ, lúc này là thời điểm gần đến giờ ăn cơm tối, trong quán đúng là rất đông khách, không còn một bàn riêng nào cả, hai người chỉ có thể lựa chọn ghép bàn với người khác.
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 33: Cùng Ăn Cơm


Nhìn bàn ăn đầy người, ý tưởng vừa ăn vừa nói chuyện của Tần Thí Viễn hoàn toàn tan vỡ. Anh thật sự ngu ngốc, nên tìm phòng riêng trong một nhà hàng lớn để ăn cùng một cô gái.

Ôn Như Ý cũng không ngờ hôm nay lại đông khách như vậy, nhìn dáng vẻ người đàn ông như bị táo bón vậy, cô nói: “Phó đoàn trưởng, chỗ chúng tôi là chỗ nhỏ, mong anh thông cảm, hôm nay tôi mời anh bữa cơm này, cảm ơn anh vừa nãy đã giải vây giúp tôi.”

Tần Trí Viễn lập tức từ chối: “Như vậy không được, sao có thể để cô mời được, không thể tiêu tiền của cô, nói ra người ta nghe được lại cười tôi đấy.”

Có ông cụ ngồi bên cạnh vừa ăn mì xong, ngẩng đầu lên nhìn họ phụ họa: “Đúng thế, không thể tiêu tiền của phụ nữ, không thể chấp nhận được đàn ông ăn bám phụ nữ, cô gái, người yêu của cô tư tưởng giác ngộ cũng cao đấy.”

Vốn dĩ Tần Trí Viễn có chút khó chịu, nhưng nghe ông cụ nói “người yêu”, trong lòng anh lập tức thấy thoải mái, nhưng một giây sau, anh lại nghe thấy giọng nói mềm mại của người phụ nữ giải thích: “Ông cụ, anh ấy không phải người yêu của cháu đâu.”

Ông cụ nhìn Tần Trí Viễn: “Chàng trai, thế cậu phải nỗ lực rồi.”

Tần Trí Viễn nghe thấy lời này thì nhìn chằm chằm Ôn Như Ý, nói lý: “Vậy cô phải cho tôi cơ hội.”

Ôn Như Ý bị anh nhìn như vậy, đột nhiên có chút không tự tại, cô vội vàng chỉ vào thực đơn trên tường: “Ở đây không bán nhiều đồ ăn, anh muốn ăn cái gì thì mau chóng gọi đi, nếu không lát nữa là hết đấy.”

Tần Trí Viễn cũng biết điều không truy hỏi nữa, chỉ hỏi cô: “Cô muốn ăn gì?”

Ôn Như Ý mới ăn cơm trưa lúc một giờ chiều, bây giờ cô cũng chưa đói: “Tôi ăn gì cũng được.”

Quán cơm này nhỏ, bán đồ ăn cũng không được nhiều, họ cũng đến hơi muộn một chút, hai người đều gọi sủi cảo thịt, kết thúc bữa ăn giữa tiếng ồn ào của mọi người.

Sau khi ăn cơm xong, trời cũng đã mờ tối, Ôn Như Ý phải mau chóng về nhà, hai người cũng từ quán ăn đi lại ngã tư lúc nãy, lần này Tần Trí Viễn rất nhanh đã lái xe lại, sau khi lên xe, chưa đến mười phút, chiếc xe lại dừng bên cạnh trạm xe buýt.

“Dừng ở đây, tôi tự đi về là được rồi.”

Ôn Như Ý nói rồi định đẩy cửa xuống xe, nhưng cửa vẫn chưa được mở, người đàn ông phía sau lại gọi cô.

Cô quay đầu lại, người đàn ông ngồi ở ghế lái xoa vô lăng bằng đôi bàn tay thon thả: “Vừa nãy không phải cô nói muốn mời tôi ăn cơm sao?”

Ôn Như Ý ngây người, trừng mắt nhìn anh: “Không phải anh không cần?”

Tần Trí Viễn ừm một tiếng: “Thế hay là ngày mai cô mời tôi đi xem phim đi?”

Lời vừa dứt, Ôn Như Ý quan sát nhìn anh mấy lần, nhớ lại lời anh nói lúc nãy trong quán ăn, cô cười, trong giọng nói lại mang vài phần cười nhạo: “Lúc nãy anh còn nói, không thể để tôi mời, tiêu tiền của tôi sao?”

Đúng là Tần Trí Viễn có nói như vậy, nhưng ngay cả một ông cụ lạ mặt cũng muốn anh nỗ lực, thế thì anh đương nhiên phải nỗ lực.

Anh mím môi, một lúc sau mới nhỏ nhẹ nói: “Không sao, cô mời, tôi trả tiền.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 34: Không Dậy Nổi


Ôn Như Ý biết người đàn ông có ý khác, nhưng cho dù là nói từ phương diện nào, cô cũng không có cách nào từ chối: “Được thôi, ngày mai mấy giờ?”

Tần Trí Viễn nghe thấy cô đồng ý, trong lòng rất vui sướng, anh đang định nói tám giờ sáng mai đến đón người, lại nghe cô nói: “Sớm quá chắc rạp chiếu phim vẫn chưa chiếu nhỉ?”

Lời đến cổ họng, Tần Trí Viễn lại nuốt xuống, đổi thành: “Sớm nhất là chín giờ.”

“Chín giờ vẫn còn sớm, tôi dậy không nổi.” Ôn Như Ý nói, lúc trước khi đi học cô dạy lúc bảy giờ, nhưng gần đây nghỉ học, cô có chút lười, cũng không muốn chỉ vì xem phim mà phải dậy sớm.

Cô đồng ý đến là được, Tần Trí Viễn cũng không kén chọn thời gian: “Thế sau chín giờ tôi đến đón cô, chúng ta có thể xem phim sau mười giờ.”

Vừa dứt lời, Ôn Như Ý đã từ chối: “Không cần, ở chỗ chúng tôi có trạm xe buýt đi thẳng đến rạp chiếu phim, tôi có thể tự đi.”

Giờ đó người trong đại viện rảnh rỗi nhất, nếu như để họ nhìn thấy Tần Trí Viễn lái xe đến đón cô, sẽ không tránh được bàn tán, nếu như đến cuối cùng hai người họ không thành, đến lúc đó lại có vài người ăn nói quái gở.

Nghĩ như vậy, cô lại nói thêm một câu: “Nếu không mấy bà thím ở đại viện chúng tôi nhìn thấy anh, kéo anh lại nói chuyện liên miên không cho anh đi, chúng ta không đi xem phim được đâu.”

Khóe môi Tần Trí Viễn giật giật, cuối cùng chỉ có thể nghe theo cô: “Được, thế mười giờ tôi đợi cô ở rạp chiếu phim.”

Ôn Như Ý gật đầu, sau đó xuống xe đi về phía cổng đại viện, khi đến cổng, cảm giác có ánh nhìn phía sau, cô quay đầu lại, phát hiện người đàn ông cũng đi theo, đứng ngay ở trạm xe buýt nhìn theo, cô do dự một lúc, vẫy vẫy tay với anh, sau đó mới bước vào đại viện.

Lúc này trời đã tối rồi, mọi người đều đang ăn cơm, trong sân cũng không có ai, lúc cô đến nhà, Triệu Tú Hoa với Ôn Minh Khang bọn họ cũng đang ăn cơm.

Nhìn thấy cô, Triệu Tú Hoa lập tức hỏi: “Sao muộn như vậy con mới về, không xảy ra chuyện gì chứ?”

Ôn Như Ý chớp mắt nhìn bà: “Không sao, chỉ là trên đường con gặp một người bạn, nên cùng ăn một bữa cơm với anh ấy.”

Triệu Tú Hoa biết cô có ít bạn, lại hỏi: “Bạn nào thế, lần sau không được muộn như vậy nữa.”

Dù sao ngày mai còn phải ra ngoài, Ôn Như Ý cũng không định giấu Triệu Tú Hoa bọn họ, cô kể chuyện buổi chiều Tần Trí Viễn đến tìm, sau đó cùng nhau đi ăn cơm và gặp phải Dương Quốc Bình, vốn dĩ cô không muốn nhắc đến Dương Quốc Bình, nhưng để cho Triệu Tú Hoa bọn đề phòng nhà họ Dương một chút cũng tốt.

Triệu Tú Hoa vừa nghe trong chuyện có Dương Quốc Bình, bỗng chốc nổi cơn giận: “Là do nhà họ Dương bọn họ gây chuyện trước, sao Dương Quốc Bình còn không biết ngại mà nói con?”

Châu Mỹ Thanh cũng lập tức nói: “Mẹ, mẹ đừng tức giận, không phải vẫn có đồng chí Tần sao, may mà đồng chí Tần cũng ở đó, nếu không cô út bị ức h.i.ế.p rồi.”

Ôn Như Ý cũng gật đầu: “Mẹ, con không sao, sau này chúng ta đề phòng anh ta một chút là được rồi.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 35: Chủ Nhiệm Tôn Bên Kia Nói Như Thế Nào


Nhắc đến hành động của Tần Trí Viễn vào buổi chiều, Triệu Tú Hoa lập tức có ấn tượng tốt với anh, nhưng nhớ lại lúc trước Ôn Như Ý hiểu lầm anh, bà bèn trừng nhẹ cô một cái, nói: “Con thấy đấy, người ta cũng không có tệ như con nghĩ, bị con nói như thế rồi, còn bảo vệ cho con.”

Châu Mỹ Thanh quay đầu, cũng nhìn Ôn Như Ý nói: “Buổi chiều anh trai em cũng đã hỏi chủ nhiệm Tôn rồi, bọn chị đang đợi em về để nói với em chuyện của cậu ấy đấy.”

Ôn Như Ý nhìn Ôn Minh Khang hỏi: “Chủ nhiệm Tôn bên kia nói như thế nào?”

Ôn Minh Khang ho nhẹ một tiếng, đáp: “Cậu ta chắc không lừa người, nữ đồng chí đó tên La Văn Văn, chủ nhiệm Tôn nói có lẽ cô ta yêu đơn phương Tần Trí Viễn, mấy người trong đại viện bọn họ đều biết chuyện này.”

Quan hệ giữa nhà họ Tần và nhà họ La quả thực rất tốt, con gái nhà họ La đúng là thích Tần Trí Viễn, nhưng mười sáu tuổi Tần Trí Viễn đã đi lính rồi, mấy năm cũng không về nhà một lần, hai người không có giao thiệp gì nhiều, ban đầu nhà họ La còn muốn kết thông gia với nhà họ Tần, nhưng từ sau khi con trai lớn nhà họ La bị thương trên chiến trường xuất ngũ, nhà họ La đã từ bỏ ý định này, chỉ là con gái nhà họ La không hài lòng, lần này Tần Trí Viễn nghỉ phép về nhà thì bám lấy anh, chỉ có như vậy mà thôi.

Ôn Minh Khang lại nói: “Chủ nhiệm Tôn còn nói, gần đây nhà họ La cũng đang tìm đối tượng cho con gái, đợi sau khi Tần Trí Viễn về bộ đội, hai người chắc cũng không có giao thiệp gì nữa.”

Triệu Tú Hoa cười nói: “Mẹ nói mà, chủ nhiệm Tôn không thể nào mà không đáng tin như vậy, tìm cho chúng ta một người mập mờ, xem ra con người ưu tú quá cũng không được, nếu không sẽ luôn bị người khác nhớ nhung.”

Châu Mỹ Thanh lại nhìn Ôn Như Ý: “Chị thấy con người cậu ấy cũng rất đáng tin, hôm nay cậu ấy đã giúp em, còn mời em ăn cơm, thế lần sau có phải em cũng chủ động một chút không?”

Ôn Như Ý là kiểu một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, vốn dĩ nghĩ mình cảnh giác một chút có gì mà không đúng, nhưng bị họ nói như vậy, trong lòng cô ít nhiều cũng có chút ngại, cô ho nhẹ một tiếng, nói: “Ngày mai anh ấy còn nói muốn mời con đi xem phim.”

Triệu Tú Hoa vốn dĩ còn lo lắng họ ăn cơm xong không có sau đó nữa, nhưng bây giờ vừa nghe thấy lời này, trong lòng bà vui như hoa, làm gì có đạo lý không cho cô đi, bà lập tức móc tiền và một ít phiếu ra đưa cho cô, còn đặc biệt phê chuẩn cho cô tối mai có thể về nhà muộn nửa tiếng.

Ôn Như Ý vốn nghĩ không cần như vậy, nhưng nghĩ đến túi tiền đáng thương của mình, cuối cùng cô vui vẻ nhận lấy.

Mặc dù trước đó cô nói với Tần Trí Viễn là chín giờ sớm quá, nhưng sáng hôm sau cô đã thức dậy từ rất sớm, vì để tránh không đợi được xe như lúc trước mà lỡ thời gian, cho nên sau khi ăn sáng xong cô thay đồ ra ngoài.

Hôm nay là thứ bảy, người đi xe vẫn rất đông, nhưng mà hôm nay cô ra ngoài sớm hơn hôm trước, cho nên bắt xe rất thuận lợi, đợi xe đến trạm rạp chiếu phim, vẫn chưa xuống xe cô đã nhìn thấy Tần Trí Viễn đứng bên kia đường rồi.
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 36: Hẹn Hò


Nguyên nhân không còn gì khác chính là do anh rất cao, đứng ở đó nổi bật như hạc giữa đàn gà, hôm nay anh mặc một chiếc quần đen và một chiếc áo sơ mi màu trắng, áo bỏ vào quần, nổi bật được bờ vai rộng, eo thon và đôi chân dài của anh.

Anh đứng quay lưng về phía ánh sáng, ánh nắng chiếu vào mặt khiến đường nét khuôn mặt trở nên lập thể hơn. Khuôn mặt đẹp trai góc cạnh kém sắc bén hơn ngày hôm qua, trông dễ gần hơn ngày hôm qua, giống như một cán bộ trẻ hiền lành.

“Sao anh lại đợi tôi ở đây?” Sau khi xuống xe, Ôn Như Ý ngạc nhiên hỏi.

Tối qua sau khi trở về từ chỗ của Ôn Như Ý, Tần Trí Viễn bắt đầu suy nghĩ hôm nay lịch trình như thế nào, anh còn hỏi ý kiến nữ sĩ Khương Nguyệt Anh, hỏi mẹ anh nên mặc quần áo gì, mang giày gì, nên chuẩn bị cái gì…, cho nên anh không ngủ được, đến mức hôm nay dậy từ sớm, đến rạp chiếu phim anh mới phát hiện cũng không có gì để làm, lại sợ cô không tìm được anh, cho nên dứt khoát đến đợi ở đây.

Anh nói thẳng: “Không phải là tôi sợ cô không tìm được rạp chiếu phim sao, cho nên đến đây đợi.”

Ôn Như Ý có chút buồn cười, mặc dù nguyên chủ không thường xuyên đến đây xem phim, nhưng cô nhất định cũng sẽ tìm được thôi: “Anh đợi bao lâu rồi?”

Tần Trí Viễn khẽ mím môi, không thể nói cho cô biết anh đã đợi nửa tiếng: “Cũng không lâu, mới vài phút thôi.”

Nói xong, anh đưa nước ngọt trong tay cho cô, hỏi: “Cô có muốn đi ăn trước rồi chúng ta xem phim sau không?”

Ôn Như Ý nhận lấy chai nước ngọt: “Tôi mới vừa ăn sáng, bây giờ vẫn còn no, anh đừng nói với tôi là vẫn chưa ăn đấy.”

Tần Trí Viễn đương nhiên là ăn rồi, chỉ là lo cô chưa ăn sáng nên mới hỏi: “Tôi ăn rồi, lát nữa mười giờ ba mươi sẽ có phim, nếu như cô không ăn, chúng ta đi vào trước đi.”

Hai người đi vào rạp chiếu phim, hôm nay là thứ bảy, có vài công xưởng và đơn vị né ngày chủ nhật, chọn hôm nay là ngày nghỉ, cho nên lượng người trong rạp chiếu phim cũng không ít, rất nhiều người xếp hàng, thời điểm này chiếu rất ít phim, chỉ có một bộ phim, không có tính lựa chọn, nhưng mà là đề tài chiến tranh mà Ôn Như Ý thích, hai người tìm đến quầy bán vé để xếp hàng.

Nhìn bên này còn xếp hàng rất dài, Tần Trí Viễn đi mua bỏng ngô với hạt dưa trước, đợi đến khi anh mua về, Ôn Như Ý xếp hàng bên này cũng đã xong, anh trả tiền với phiếu, chọn vị trí cực kỳ tốt.

Sau khi mua vé xong, cách giờ chiếu phim vẫn còn chút thời gian, hai người ngồi xuống chỗ ghế trống trong phòng bán vé, vừa ngồi như thế, hai người đã gần nhau hơn, hương thơm nhẹ nhàng từ trên người phụ nữ bay tới, Tần Thí Viễn thở d.ốc, toàn thân căng thẳng, tim đập thình thịch.

Anh khẽ liếc nhìn người bên cạnh, hôm nay cô thay bộ đồ khác, bên trên mặc áo trắng, bên dưới là váy xếp ly màu xanh nhạt, dáng người mảnh khảnh, mái tóc dài được tết thành hai b.í.m bồng bềnh, xõa xuống đến n.g.ự.c cô, vừa sẫm màu vừa sáng bóng, dù cô có đội một chiếc mũ che nắng, nhưng nó quá nhỏ để che đi khuôn mặt thanh tú của cô.

Lúc này cô đang cầm chai nước ngọt trên tay, ngậm ống hút trên đôi môi đỏ mọng, uống từng ngụm nhỏ, đôi mắt đen hơi nheo lại, từ trong con ngươi dường như có ánh sáng chiếu xuống, giống như một con mèo con ngoan ngoãn.
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 37: Không Tính


Cô rất xinh đẹp, thậm chí còn xinh đẹp hơn người giới thiệu nói. Anh đã sống độc thân gần ba mươi năm, không phải anh chưa từng ngồi cùng một nữ đồng chí, nhưng lần này là lần đầu tiên anh trải nghiệm cảm giác tim đập thình thịch như này.

Cảm giác này không hề dễ chịu, anh hít sâu một hơi, đột nhiên nhấp một ngụm nước ngọt, mới cảm thấy hơi nóng trong lòng được nén xuống.

Ôn Như Ý nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại nhìn người đàn ông, nhìn thấy anh cầm bỏng ngô, hạt dưa và nước ngọt trong tay, đột nhiên cảm thấy anh đối với việc “hẹn hò” cũng rất am hiểu, cô không kìm được mà hỏi: “Anh xem phim với mấy đồng chí nữ rồi?”

Tần Trí Viễn nghe vậy nghiêng đầu nhìn cô: “Cùng xem phim trong bộ đội có tính không?”

Ôn Như Ý nghe vậy thì cười, nói: “Không tính, tôi nói là kiểu đi xem riêng.”

Tần Trí Viễn nghĩ một lúc, nói rất thành thật: “Có, lúc trước tôi đều đi xem riêng với em gái tôi và cả mẹ tôi nữa.”

Nói xong, nhận thức được điều gì đó, anh lại nói thêm: “Không phải em gái mà cô nghĩ, là em gái cùng cha cùng mẹ với tôi.”

Ôn Như Ý nghe thấy lời này lại cười phụt một tiếng, xem ra cuộc hiểu lầm hôm qua chắc có ấn tượng rất sâu sắc với anh: “Tôi nói giống như chúng ta bây giờ, bởi vì xem mắt, sau đó cùng nhau đi xem phim ấy.”

Tần Trí Viễn cảm thấy chỉ có thể có thiện cảm rồi mới có thể đi xem phim, nếu không hai người đều rất ngượng: “Không có, lúc trước họ sắp xếp đều trong bộ đội hoặc là Ủy ban cách mạng, tôi chưa từng xem mắt ở rạp chiếu phim.”

Ôn Như Ý: ...

Thôi vậy, cô không hỏi nữa, người đàn ông này có lẽ vẫn là người đàn ông chưa yêu bao giờ!

Cô không hỏi nữa, nhưng Tần Trí Viễn lại hỏi ngược lại: “Thế còn cô? Có từng xem phim với đối tượng xem mắt chưa?”

Ôn Như Ý vô thức nói: “Không có.”

Tần Trí Viễn nghe thấy lời này khóe môi cong lên, xem ra cô chưa từng xem phim với đồng chí nam đáng ghét mà anh gặp hôm qua.

Vừa hay lúc này có người hô phim sắp chiếu, hai người cũng nhanh chóng đứng dậy, vào trong rạp phim tìm chỗ ngồi rồi ngồi xuống.

Các rạp chiếu phim những năm 1970 khá khác so với các thế hệ sau. Màn hình phía trước chỉ là một khung hình vuông, giờ đã hiển thị được một chút quảng cáo, chỉ có hai màu đen trắng.

Vừa tắt đèn, bộ phim đã bắt đầu. Đó là một bộ phim chiến tranh đỏ. Mặc dù điều kiện quay lúc này còn hạn chế nhưng mọi thứ từ cốt truyện đến lồng tiếng đều được thiết kế rất tốt, các diễn viên cũng đóng rất nhập tâm, kiếm được rất nhiều nước mắt từ khán giả.

Ôn Như Ý biết đất nước Trung Hoa lúc đó khó khăn như thế nào, bản thân cô là người dễ khóc, chỉ cần một chút cảm động, nước mắt không ngừng chảy, đặc biệt là tình tiết trong phim có lúc bị thương nặng hoặc là hi sinh, cô không cầm được nước mắt, ngay cả hạt dưa với bỏng ngô cô cũng không ăn bao nhiêu.

Sau đó người đàn ông bên cạnh lặng lẽ đưa khăn tay cho cô: “Không đủ thì lát nữa tôi có thể ra ngoài mua.”

Ôn Như Ý cầm lấy khăn tay, lúc này mới bắt đầu nén lại cảm xúc, chỉ là bộ phim để lại đả kích cho người ta quá lớn, mãi cho đến khi ra khỏi rạp phim, cô vẫn còn chưa trở lại bình thường, nhưng người đàn ông bên cạnh thì rất bình tĩnh, thấy vậy cô không kìm được mà hỏi: “Lúc trước anh có lên chiến trường bao giờ chưa?”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 38: Cảm Động


Tần Trí Viễn cũng không phải người m.á.u lạnh, chỉ là anh từng đánh trận, chiến trường còn tàn nhẫn hơn trong phim nhiều, đó là m.á.u me thật sự, anh không cần nghĩ mà trả lời ngay: “Có, rất nhiều lần.”

Ôn Như Ý quan sát anh: “Thế anh từng bị thương?”

Tần Trí Viễn không ngờ cô lại quan tâm hỏi anh vào lúc này: “Cũng không phải bị thương gì nặng, phẫu thuật một cái là khỏe.”

Ôn Như Ý nghe anh nói nhẹ như lông tơ, nhưng nhớ đến sự tàn khốc trong phim lúc nãy, cô cũng không kiềm được nói: “Người từng lên chiến trường, đều là anh hùng.”

Tần Trí Viễn ngây người một lát, nhìn đôi mắt đỏ hoe đẫm nước của cô, chiếc mũi thẳng tắp cũng đỏ bừng, giống như đang bị bắt nạt vậy, thật đáng thương, anh đột nhiên cảm thấy bồn chồn, cúi đầu nhìn người phụ nữ trước mặt: “Thế em có muốn làm người yêu của anh hùng không?”

Lúc này Ôn Như Ý đang uống nước ngọt, bỗng dưng nghe thấy mấy lời đó, ho sặc sụa.

Tần Trí Viễn thấy cô sặc đến đỏ mặt tía tai, trong lòng lo lắng, tiến tới bên cạnh cô, có chút bối rối nhìn cô: “Em không sao chứ? Tôi nói sai gì à?”

Ôn Như Ý nuốt xuống mấy cái, đè nén cơn ho, cô nhìn người đàn ông, khóe mắt cong lên: “Vừa nãy anh mới nói gì?”

Đôi mắt hơi đỏ ngấn nước đó nhìn chằm chằm qua, đột nhiên Tần Trí Viễn có chút căng thẳng, yết hầu anh khẽ chuyển động, qua một lúc sau lại hỏi: “Em có đồng ý làm người yêu của anh hùng là tôi không?”

Vẻ mặt người đàn ông rất nghiêm túc, đôi mắt đen sâu thẳm mỗi khi nói chuyện luôn nhìn Ôn Như Ý, thái độ rất chân thành.

Họ mới quen biết nhau chưa đầy hai mươi bốn tiếng, Ôn Như Ý không ngờ người đàn ông này lại trực tiếp như vậy, đương nhiên rồi, bây giờ không giống như đời sau, trước khi chính thức quen nhau còn cần phải tiếp xúc dần dần, mới xác định quan hệ nam nữ, tình yêu ở thời đại này đều hướng đến hôn nhân, đầu tiên là xác nhận danh phận trước, sau đó mới tiếp xúc, nếu không ở trong mắt người khác đó chính là giở trò lưu manh.

Anh làm như vậy rất hợp lý, cũng rất có trách nhiệm, hơn nữa anh mày kiếm mắt sáng, eo hẹp, chân dài, mặc bộ quân phục trên người, cảm giác cấm dục lại cao lãnh, Ôn Như Ý là một người hiện đại, không hề bảo thủ, hơn nữa cô cũng có thiện cảm với anh, đương nhiên không có gì mà không thể đồng ý.

Chỉ là đàn ông mà, có vài chuyện không cần phải đồng ý anh ngay, cô quay người vừa đi về phía trước vừa cười nói: “Muốn làm người yêu của tôi, không có đơn giản như thế đâu, tôi có yêu cầu rất cao đối với người yêu của tôi.”

Người đàn ông lập tức đi theo: “Thế em nói thử xem?”

Ôn Như Ý cong khóe môi: “Người yêu của tôi phải biết giặt đồ nấu cơm, anh biết làm không?”

Tần Trí Viễn cười, nói: “Cái này không phải đơn giản sao? Đương nhiên là biết.”

Mặc dù làm cũng bình thường, nhưng quả thực là anh biết làm đấy.

Ôn Như Ý lại hỏi: “Làm người yêu của tôi, anh ấy không được đánh tôi mắng tôi lừa tôi, lương phải đưa cho tôi, anh có thể làm được không?”

Sắc mặt Tần Trí Viễn sầm xuống: “Em nhìn dáng vẻ của tôi giống sẽ đánh người lắm sao?”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 39: Quả Thực Có Hơi Giống


Ôn Như Ý nghe vậy cũng nhìn anh, áo sơ mi của anh lúc này đã được xắn lên, lộ ra cánh tay cường tráng với những đường gân nhô ra, tràn đầy vẻ đẹp của sức mạnh, có lẽ bởi vì anh là một người lính nên khi không cười, trên người anh mơ hồ có một luồng lệ khí, giống như khí tỏa ra từ chiến hỏa c.h.é.m g.i.ế.c đi ra, khiến người ta có chút sợ hãi.

Ôn Như Ý gật đầu: “Quả thực có hơi giống.”

Tần Trí Viễn vừa nghe thấy lời này, sắc mặt càng tối hơn, anh nhìn cô vài cái, không phục nói: “Tôi làm gì giống như kiểu đánh người? Chỉ có súc sinh mới đánh phụ nữ, tôi sẽ không đánh phụ nữ, không động tay với phụ nữ! Nếu như hai chúng ta kết hôn rồi, em đánh tôi mỗi ngày đều được.”

Ôn Như Ý nhìn anh: “Tôi đánh anh làm gì?”

Tần Trí Viễn nhướng mày: “Em đánh là hôn, mắng là yêu, tôi hiểu mà.”

Ôn Như Ý cười, đôi mắt đen tuyền khẽ trừng anh một cái, ánh mắt này của cô trong mắt người đàn ông lại thấy rất hờn dỗi, Tần Trí Viễn chuyển động yết hầu, nói: “Tôi là phó đoàn, trợ cấp mỗi tháng là một trăm linh tám tệ, ngoài ra còn có một số trợ cấp khác, tiền lương mỗi tháng cộng lại tầm khoảng một trăm ba mươi tệ, đều có thể đưa cho em.”

Nghe anh nói đưa tiền cho mình một cách nhẹ nhàng như vậy, trong ngữ điệu của Ôn Như Ý có mang vài phần trêu chọc, cô nói: “Thế ngoại trừ những điều này, người yêu của tôi bắt buộc phải giữ mình trong sạch, còn phải giữ nam đức!”

Tần Trí Viễn hiếu kỳ nhìn cô: “Giữ mình trong sạch thì tôi hiểu, nhưng nam đức mà em nói cụ thể có nghĩa là gì vậy?”

Ôn Như Ý chớp mắt: “Chính là nghĩa trên mặt chữ, một người đàn ông phải giữ đạo đức của đàn ông, chịu được sự cô đơn, tránh được sự mê hoặc, vượt qua được sự thử thách.”

Tần Trí Viễn đột nhiên cảm thấy câu nói này có chút thú vị: “Những điều này đương nhiên là tôi có thể chịu được rồi, nếu không thì tôi đã kết hôn từ lâu rồi.”

Ôn Như Ý hứ một tiếng: “Ai mà biết được chứ, tôi không muốn sau này bên cạnh người yêu của tôi đột nhiên xuất hiện ở đâu ra một cô em gái đại viện.”

Nghe thấy cô nói như vậy, bây giờ Tần Trí Viễn có chút muốn đánh c.h.ế.t bản thân, nếu không phải do anh không xử lý tốt chuyện của La Văn Văn, bây giờ cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Anh nhìn người phụ nữ, trịnh trọng nói: “Được, tôi đều nghe theo em, sau này ngoại trừ công việc ra thì sẽ cách xa nữ đồng chí ba mét, gặp muỗi cái đều đập chết.”

Ôn Như Ý phụt cười thành tiếng: “Tôi không có nói anh phải cách xa nữ đồng chí đâu đấy, hơn nữa, muỗi mà làm sao anh phân biệt được đực hay cái?”

Cô cười như vậy, đôi mắt cũng cong lên theo, trên khuôn mặt trắng trẻo tràn đầy sự vui vẻ rạng ngời, Tần Trí Viễn nhìn mà tim đập loạn xạ, anh mím môi nói: “Thật ra điều này em không cần lo lắng, em không nói thì những điều này trong bộ đội cũng có yêu cầu với bọn tôi, tôi khẳng định giữ mình trong sạch, làm người trong sạch.”

Ôn Như Ý nghĩ lại cũng phải, niên đại bây giờ đối với quan hệ nam nữ đã nghiêm khắc như vậy rồi, thế thì yêu cầu của bộ đội nhất định sẽ càng nghiêm khắc hơn, đặc biệt là đối với những quan quân cấp cao: “Anh biết là được.”

Tần Trí Viễn lại hỏi: “Còn gì nữa không?”
 
Back
Top Bottom