Ngôn Tình Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo

Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 160: Con Cẩn Thận Chút


Tần Trí Viễn nhìn đứa bé trong vòng tay mẹ vợ, đứa bé khóc đỏ hết cả mặt, hình như cực kỳ khó chịu, anh xót nói: “Mẹ, đưa con bế đi, con sẽ nói chuyện với con bé.”

Triệu Tú Hoa khẽ ngây người, rất nhanh đưa đứa bé cho anh, vừa dạy anh cách bế như thế nào vừa nói: “Con cẩn thận chút, cơ thể con bé mềm lắm, đừng có bế giống như lúc nãy con bế ở trước cửa phòng sinh.”

Tần Trí Viễn hơi đỏ mặt, lần đầu anh làm cha, thật sự không biết bế trẻ con thế nào, nhưng mà trong chuyện này trước lạ sau quen, dưới sự chỉ dẫn của Triệu Tú Hoa, đứa bé rất nhanh nằm vững trong vòng tay của anh.

Bé con vẫn còn đang khóc, lúc này khóc đến nỗi đỏ cả mặt, anh rất xót, hít sâu một hơi, chậm rãi nói với bé con trong lòng: “Con gái à, cha thương lượng với con một chuyện nhé, cha kể chuyện cho con nghe, nói trước rồi đấy, cha kể chuyện thì con đừng khóc nữa nha.”

Quân tẩu đó trực tiếp bật cười lên: “Sao cậu lại thương lượng với đứa bé chứ? Con bé không nghe hiểu cậu nói đâu.”

Triệu Tú Hoa cũng nghĩ vậy, nếu như có thể thương lượng với đứa bé thì tốt rồi, lúc nãy con bé cũng sẽ không khóc lâu như vậy.

Tần Trí Viễn mím môi: “Chỉ thử thôi.”

Triệu Tú Hoa nói: “Hai tay con đưa qua đưa lại, lát nữa con bé dễ chịu rồi có thể sẽ không khóc nữa.”

Tần Trí Viễn lập tức làm theo, vừa đung đưa vừa kể cho bé con cậu chuyện mà lúc bé con còn nằm trong thai đã nghe, khỏi phải nói, chiêu này cũng có tác dụng thật, bé con lúc đầu còn đang khóc thảm thiết, âm thanh giảm dần, một lúc sau thì không khóc nữa.

Triệu Tú Hoa vô cùng kinh ngạc: “Được thật à?”

Quân tẩu đó cũng mở to mắt: “Vừa nãy chúng tôi cũng thử dỗ như vậy, sao lại không được? Xem ra con gái vẫn là gần gũi với cha hơn?”

Tần Trí Viễn cũng ngạc nhiên, nói thật tình, anh không hề biết cách dỗ trẻ con, đứa bé có thể ngừng khóc, anh cũng bất ngờ, nhưng lúc này nghe thấy quân tẩu nói vậy, khuôn mặt không giấu được niềm vui: “Đó là đương nhiên, tôi là cha con bé, lúc con bé còn ở trong bụng mẹ, tôi thường xuyên trò chuyện với con bé đấy, con bé có thể nghe hiểu tiếng của tôi.”

Lúc trước Triệu Tú Hoa thường xuyên nhìn thấy Tần Trí Viễn nói chuyện với cái bụng của Ôn Như Ý, lúc đó bà cảm thấy có chút buồn cười, nhưng không ngờ có hiệu quả, nhưng mà như thế bà cũng yên tâm rồi, đứa bé gần gũi với cha, sau này con gái bà đỡ chịu tội: “Suy cho cùng vẫn là con gái của mình.”

Quân tẩu đó gật đầu: “Hình như mặt mũi trông cũng hơi giống cha.”

Tần Trí Viễn chẳng ừ hử gì cả, con gái anh đương nhiên là giống anh rồi, điều này không cần nghĩ!

Không lâu sau bác sĩ đến, sau khi kiểm tra cho đứa bé, không có phát hiện bất thường gì thì rời đi, hai quân tẩu vốn dĩ còn muốn nói vài lời với Ôn Như ý rồi đi, nhưng bây giờ cô vẫn chưa dậy, nên họ cũng chỉ có thể quay về trước.

Sau khi hai người đó rời đi, Từ Thiệu Phong cũng mang cơm trưa đến cho họ, Triệu Tú Hoa không biết lát nữa liệu đứa bé có dậy không, cho nên vội vàng ăn cơm, còn không quên nói Tần Trí Viễn lát gọi điện thoại về nhà báo cho Khương Nguyệt Anh.

Bây giờ mẹ con bình an, Tần Trí Viễn chắc chắn sẽ báo tin vui về nhà, đợi sau khi Triệu Tú Hoa ẵm em bé, anh cũng nhanh chóng ăn cơm, trước khi đi gọi điện thoại, anh lại nhìn bé con một cái, tay anh khẽ chạm nhẹ vào khuôn mặt nhỏ của con bé, con bé cũng không dậy, rất ngoan, cả mẹ và bé đều đang ngủ, đúng là giống hai con lợn con thật, đột nhiên anh cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Sau đó, Tần Trí Viễn mượn điện thoại của y tá và gọi điện cho Khương Nguyệt Anh, lúc này Khương Nguyệt Anh đang chuẩn bị đi làm, kết quả vừa nghe điện thoại thì nhận được tin bản thân đã lên chức bà nội!

Hạnh phúc đến quá đột ngột, bà ấy trực tiếp ngây người: “Cái gì, như vậy đã sinh rồi, mẹ làm bà nội rồi?”

Tần Trí Viễn đáp một tiếng, cười cười: “Là một bé gái, 6 cân đấy, trông rất xinh đẹp!”

Khương Nguyệt Anh trực tiếp bật cười ha ha: “Tốt quá rồi, em gái con sinh 2 đứa con trai, anh em họ của con bên kia cũng đều là con trai, mẹ đang rầu đấy, lần này thì tốt rồi, nhà chúng ta cũng có công chúa! Đúng rồi, bé con giống ai, giống mẹ không?”

Tần Trí Viễn giật giật khóe môi: “Không giống mẹ, con bé giống con y như đúc.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 161: Mẹ Con Cũng Không Nói Gì


Khương Nguyệt Anh ngừng một lúc, nói: “Giống con thì rầu rồi, ngũ quan của con thô quá, không giống mẹ cũng phải giống mẹ con bé chứ, lông mày như lá liễu, dung nhan như đóa hoa mới nở vậy.”

Tần Trí Viễn hừ trong lòng, anh nhìn qua rồi, con gái anh giống anh, cực kỳ giống, đôi mắt hai mí, cái mũi thẳng, giống anh nhất: “Thế cũng giống con, con gái đa số đều giống cha.”

Khương Nguyệt Anh cười vui tươi hớn hở: “Được được, đều giống con, thế bây giờ mẹ có thể đặt tên cho cháu mẹ được rồi nhỉ?”

Lúc trước vẫn chưa xác định được giới tính của đứa bé, cho nên họ cũng không có gấp như thế, bây giờ đã sinh, nên đặt tên, nhưng mà vẫn phải hỏi ý kiến của Ôn Như Ý, Tần Trí Viễn nghĩ một hồi: “Mấy ngày hôm nay con sẽ thương lượng với Như Ý rồi nói mẹ sau nhé.”

Khương Nguyệt Anh gật đầu: “Bây giờ con đã làm cha rồi, phải vững vàng chút, đừng chuyện gì cũng để mẹ vợ con làm, hai ngày hôm nay mẹ phải qua đó một chuyến, đến xem cháu gái bảo bối của mẹ.”

“Con biết mà, mẹ yên tâm được rồi.” Tần Trí Viễn nói: “Mẹ muốn đến thì tới lúc đó gọi điện nói con một tiếng, dù sao tháng này con đều rảnh.”

Anh nói xong thì cúp điện thoại và trở về phòng bệnh, Triệu Tú Hoa nhìn thấy anh lập tức hỏi: “Sao rồi, con nói với mẹ con rồi nhỉ, mẹ con nói thế nào?”

Tần Trí Viễn mím môi: “Mẹ con cũng không nói gì, chỉ nói là mấy ngày nữa sẽ đến đây.”

Triệu Tú Hoa do dự một hồi rồi lại hỏi: “Thế mẹ con không có không vui chứ?”

Đột nhiên bà hỏi như vậy, Tần Trí Viễn có hơi hoang mang: “Tại sao mẹ con lại không vui? Bà ấy rất vui, nói muốn đặt tên cho cháu, sau đó mấy ngày hôm nay sẽ qua đây.”

Triệu Tú Hoa thở phào một hơi, Ôn Như Ý sinh một cô con gái, thật ra bà lo lắng nhà họ Tần sẽ không vui, nhưng sau một nửa ngày trời, xem ra hình như họ cũng không có không vui, quả nhiên gả cũng nên gả cho một gia đình có tư tưởng văn minh chút, nếu không sinh con gái sẽ đều bị ruồng bỏ.

Tần Trí Viễn quay lại thì Triệu Tú Hoa về nhà nghỉ ngơi, lúc này Ôn Như Ý vẫn còn đang ngủ, cô sinh con xong ngủ đến bây giờ, cô ra bằng cách nào cũng không nhớ nữa, cũng không biết đã ngủ bao lâu, đợi lúc cô mở mắt ra thì nhìn thấy người đàn ông với đôi mắt đỏ ngầu, mắt thâm đen đang đứng trước giường của mình.

Đầu óc cô có chút trống rỗng, nhìn người đàn ông chớp chớp mắt, cô gọi anh một tiếng.

Nhìn thấy cô thức dậy, Tần Trí Viễn nhanh chóng ngồi thẳng người lại, ân cần nhìn cô hỏi han: “Vợ, em dậy rồi, em có thấy khó chịu chỗ nào không?”

Ôn Như Ý nghe vậy chỉ cảm thấy th*n d*** mình đau buốt: “Bây giờ em đang ở đâu thế? Sao người lại đau như vậy?”

Tần Trí Viễn khẽ cười: “Em đang ở trong phòng bệnh đấy, em sinh con xong rồi, ngủ được gần 5 tiếng.”

Nghe anh nói như vậy, Ôn Như Ý nhớ ra, đúng rồi, cô đang sinh con đấy, cô dỡ hàng rồi, chiếc bụng to như quả dưa hấu lớn, bây giờ đã xẹp hẳn xuống, mặc dù cơ thể còn đau, nhưng đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Ôi mẹ ơi, cô làm mẹ thật rồi!

Đúng rồi, cô sinh gì vậy?

Cô nhìn trái nhìn phải, vội vàng hỏi: “Con đâu? Mang đến em xem, là trai hay là gái vậy?”

Tần Trí Viễn thấy cô có chút kích động, vội vàng vừa vỗ về cô vừa kéo giường trẻ sơ sinh ở bên lại, sau đó rất nhanh bế đứa bé đến trước mặt cô: “Em đừng vội, ở đây này, là một bé gái, rất xinh đẹp, không có gầy như lúc trước chúng ta nghĩ, gần 6 cân đấy!”

Ôn Như Ý nhìn thấy đứa bé, cháu nhà họ Tần bây giờ đang nhắm mắt, đôi mắt nhắm nghiền như hai đường dài, nhưng vẫn có thể nhìn ra được là mắt hai mí, đầu tóc con bé cũng không thưa và ít như trẻ sơ sinh mới sinh ra, mà vừa đen vừa dày, khuôn mặt hồng hào không gầy gò như họ tưởng tượng mà trái lại đầy đặn, mềm mại, dễ thương, hồng hào và thơm tho.

Đôi mắt của cô hơi đỏ, đây là đứa con mà cô đau đớn mười mấy tiếng đồng hồ mới có thể sinh ra được, nhìn như thế nào cũng thấy đẹp, cô cũng không kìm được đưa tay lên sờ, khuôn mặt nhỏ này mềm mại mịn màng, mịn màng hơn cả lụa, lại giống như ngọc, có chút mát mát.

Sờ đã tay quá!

Cô ngước mắt nhìn người đàn ông, cười nói: “Thật sự là con gái đấy, lúc trước em mang thai không ói, đã cảm thấy không phải con trai, vẫn là con gái thân thiết hơn chút.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 162: Sao Giống Như Gà Kêu Thế


Tần Trí Viễn sao cũng được, dù sao con trai hay con gái cũng đều là giống của anh mà: “Thế con gái chúng ta nên đặt tên gì thế, hôm nay mẹ anh cũng có nhắc đến.”

Lúc trước những khi rảnh rỗi Ôn Như Ý cũng đặt cho con mấy cái tên, nhưng mà lúc đó không biết là trai hay gái, cho nên vẫn chưa xác định được, bây giờ trong lòng cô đã có đáp án: “Tên ở nhà gọi là Quả Quả, tên khai sinh thì đến lúc đó chúng ta nghĩ thêm.”

Tần Trí Viễn đọc cái tên lặp đi lặp lại mấy lần: “Sao giống như gà kêu thế?”

Ôn Như Ý nghe vậy tức suýt nữa muốn đánh người, nếu như không phải anh đang bế con trong tay, cô nhất định sẽ cho anh chút màu sắc, cái tên hay biết bao, qua miệng anh cái biến chất rồi!

Cô nghiến răng: “Anh mới gà kêu ấy, nhà anh toàn gà kêu.”

Tần Trí Viễn ngây người một lúc: “Thế toàn nhà anh không phải là toàn nhà em sao?”

Ôn Như Ý bị anh nhắc nhở mới ý thức được mình nói sai, cô lập tức nghẹn họng, nhìn xem cô nói cái gì kìa, xem ra con người ta sinh con xong đều trở nên ngốc nghếch, cô mới sinh con được có vài tiếng đã tự mắng mình một trận rồi.

Tần Trí Viễn nhìn thấy mắt cô cứ trơ mắt nhìn mình chằm chằm, anh lập tức phản ứng lại, vội vàng đưa con đến trước mặt cô: “Tên thì vài ngày nữa tính tiếp, em nhìn xem con bé đi, có phải giống anh không, anh cảm thấy con bé rất giống anh!”

Ôn Như Ý bị anh di chuyển sự chú ý, cô nhìn đứa bé một lúc, rồi nhìn người đàn ông: “Con bé không giống anh, giống em.”

Tần Trí Viễn khẽ thu nụ cười: “Nhưng lúc nãy mẹ nói bé con giống anh đấy.”

Ôn Như Ý nhìn anh, cũng không biết đêm qua anh đã trải qua những gì, bây giờ cằm anh, tóc của anh giống như mọc cỏ vậy, trở nên xù xì, trở nên xấu hơn nhiều, cô cười một tiếng nói: “Anh xem anh bây giờ xấu như vậy, làm gì giống anh, rõ ràng là giống em.”

Mặc dù bị hai người phủ nhận rồi, nhưng Tần Trí Viễn vẫn cảm thấy đứa bé giống anh, chỉ là bây giờ anh cũng không muốn tranh với cô nữa, dẫu sao đứa bé cũng là do cô sinh mà, công lao của cô lớn nhất: “Được được, con giống em, giống em nhất.”

Ôn Như Ý hừ một tiếng: “Anh mau bỏ con bé về lại đi, đừng để lát nữa nó khóc lên chúng ta không có cách dỗ đâu.”

Nói xong, cô ngừng một lát, hỏi: “Mẹ em đâu, đi đâu rồi?”

“Mẹ về nghỉ ngơi rồi, chắc lát nữa sẽ quay lại.” Tần Trí Viễn cẩn thận dè dặt đặt đứa bé về lại giường, sau đó quay đầu nhìn cô: “Em đói rồi nhỉ, anh pha chút nước mạch nha cho em lót bụng trước nhé.”

Giày vò cả một đêm, lại ngủ lâu như vậy, Ôn Như Ý quả thực là đói, cô uống nước mà Tần Trí Viễn pha xong, Triệu Tú Hoa cũng mang cơm đến, bữa tối hôm nay tương đối phong phú, có canh cá diếc đậu phụ, có gà luộc, giò heo đậu phộng gì đấy, đều là những món cô thích ăn.

Bây giờ Ôn Như Ý cực kỳ đói, cô ăn một bữa suýt nữa ăn hết đồ ăn, có lẽ là mẹ ăn quá ngon, bé con nhỏ bé đang ngủ ngon bên cạnh cũng lập tức cử động dậy theo, không lâu sau thì òa khóc.

Triệu Tú Hoa vội vàng bế đứa bé cho Ôn Như Ý, để con cho b.ú sữa, Ôn Như Ý chưa từng làm mẹ, bây giờ vừa nghe nói mình phải cho bú, cảm giác có chút kỳ lạ: “Bây giờ cho b.ú sao?”

Triệu Tú Hoa cười nói:”Đương nhiên là bây giờ phải cho b.ú rồi, nếu không lát nữa con bé khóc ầm lên thì khó chịu rồi.”

Tần Trí Viễn đỡ cô ngồi dậy, kê một cái gối sau lưng cô, Ôn Như Ý đấu tranh tâm lý một hồi, cuối cùng cũng cho con bú, đương nhiên, quá trình gì đấy cũng đều rất k*ch th*ch.

Chỗ bọn họ cách bệnh viện rất gần, Ôn Như Ý ở bệnh viện quan sát một ngày một đêm, bác sĩ không phát hiện cô có vấn đề gì thì cho cô xuất viện.

Lúc xuất viện, rõ ràng là trời tháng Tám, nhưng người cô vẫn được trùm kín mít, vốn dĩ cô muốn từ chối, nhưng Triệu Tú Hoa nói đây là ở cữ: “Con đừng thấy thời tiết rất nóng, nhưng gió hải đảo lớn, con đi đường mà để trúng gió thì về nhà phải chịu tội .”

Ôn Như Ý méo miệng nhìn Tần Trí Viễn, hi vọng anh có thể nói vài lời, không ngờ người đàn ông ho một tiếng, nói: “Mẹ nói phải, em nhịn chút đi, đến nhà thì có thể cởi bỏ bớt quần áo là được.”

Thiểu số phục tùng đa số, Ôn Như ý cũng chỉ có thể nghe theo, cô từ bệnh viện về đến nhà chưa được một lúc, trợ lý Quách Ngọc Liên đã đến rồi.
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 163: Vẫn Muốn Giống Như Lúc Trước Sao


Hai ngày hôm nay không đi làm, cô trực tiếp hỏi: “Trong xưởng không có xảy ra chuyện gì chứ?”

Vốn dĩ hôm qua Quách Ngọc Liên đã muốn đến bệnh viện, nhưng bây giờ việc ở xưởng quả thực rất là bận, cho nên chỉ có thể dời sang hôm nay, vừa nghe trong lời nói của Ôn Như Ý có chút lo lắng, cô ấy vội vàng nói: “Ở xưởng không có chuyện gì cả, tôi chỉ là muốn đến thăm cô, tiện thể nói cho cô nghe chuyện hôm qua phó xưởng trưởng Hạ gọi điện thoại đến tìm cô.”

Ôn Như Ý ngây người: “Anh ấy tìm tôi có phải có chuyện không?”

Quách Ngọc Liên cười một tiếng, nói: “Thật ra cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là muốn thảo luận với cô về chuyện Hội chợ Canton vào tháng 10, tôi đã nói với anh ấy gần đây cô vào viện.”

Ôn Như Ý ngây người một lát, quả nhiên, rất nhanh lại đến Hội chợ Canton: “Anh ấy nói như thế nào? Vẫn muốn giống như lúc trước sao?”

Quách Ngọc Liên đáp: “Anh ấy hỏi cô sắp xếp như thế nào, ý của anh ấy là tốt nhất lần này chúng ta có thể sắp xếp sớm, đến lúc đó cố gắng làm giống như đợt tháng 4, hoặc là làm tốt hơn đợt tháng 4.”

Tháng 4 năm nay cuối cùng họ lấy được đơn hàng hai trăm hai mươi sáu vạn, muốn duy trì số tiền giao dịch này chắc cũng không phải là vấn đề lớn, nếu như muốn làm tốt hơn tháng 4 quả thực cần phải sớm chuẩn bị một vài kế hoạch.

Ôn Như Ý suy nghĩ một lát rồi nói: “Thế lần này chọn người, cô sắp xếp thêm 2 người ở nhà máy chi nhánh, sau khi chọn người xong, từ tháng 9 sẽ bắt đầu đào tạo dần dần, cũng đừng đợi đến 3 ngày cuối cùng mới bắt đầu đào tạo như bên xưởng chính, về ngoại ngữ thì đừng chỉ giới hạn ở tiếng Anh, có thể chọn thêm một vài ngoại ngữ như tiếng Nhật, tiếng Tây Ban Nha, tiếng Ả Rập, về sản phẩm cô xem xưởng chính bên kia sắp xếp như thế nào, hoặc là đến lúc đó cô bàn bạc thêm với Ngọc Phân.”

Quách Ngọc Liên đã tham gia 3 lần Hội chợ Canton, 2 lần trước trong xưởng không đạt được mục tiêu, nhưng kể từ sau tháng 4 năm nay, cô ấy bắt đầu hiểu ra tại sao lúc trước họ không hoàn thành được nhiệm vụ, cho nên bây giờ cô ấy cũng có suy nghĩ giống như Ôn Như Ý: “Được, đến lúc đó tôi sẽ nói với bên xưởng chính, sau khi sắp xếp người xong sẽ báo cho cô.”

Nói xong, cô đưa cái thùng nhỏ mà mình mang đến cho Ôn Như Ý: “Đây là đồ mà phó xưởng trưởng Hạ bên kia gửi đến, nói là quà cho em bé.”

Ôn Như Ý kinh ngạc, không ngờ Hạ Chí Cương lại chuẩn bị quà cho em bé: “Thế đến lúc đó cô giúp tôi báo với anh ấy là tôi đã nhận được quà, đầy tháng mời anh ấy đến uống rượu.”

Quách Ngọc Liên cười cười, sau đó cũng đưa quà của mình và những người hậu cần cho cô rồi mới quay về.

Triệu Tú Hoa nghe thấy nội dung bàn bạc của họ, có chút lo lắng nói: “Đến tháng 10, con con còn chưa được 2 tháng, con bé cần b.ú sữa, con đi bằng cách nào?”

Ôn Như Ý tính một hồi, Hội chợ Canton lần tới có lẽ là vào tầm ngày 20 tháng 10, con cô cũng tầm 2 tháng, có thể ra ngoài, đến lúc đó mang con bé theo chắc không phải vấn đề: “Thế thì dẫn con bé đi cùng vậy.”

Triệu Tú Hoa sững người: “Cháu nó còn quá nhỏ?”

Ôn Như Ý cũng hết cách, cô phải đi 10 ngày đấy, không mang theo con cũng không được, con không b.ú được sữa, cô cũng sẽ căng tức sữa, cô không đi lại càng không được: “Đến lúc đó con con được 2 tháng rồi, ra ngoài cùng tụi con chắc không vấn đề gì.”

Triệu Tú Hoa còn định nói gì đó, Tần Trí Viễn đã mở miệng nói: “Mẹ, đến lúc đó con sẽ nghỉ phép để đi cùng với Như Ý, con sẽ chăm con bé.”

Triệu Tú Hoa khẽ ngây người, nếu như Tần Trí Viễn đi cùng cũng không phải là không có thể suy xét: “Thế đến lúc đó xem tình hình rồi tính.”

Bây giờ nói quả thực cũng còn hơi sớm, Ôn Như Ý cũng không tiếp lời nữa, cô về phòng ngủ một lúc, đến giờ tan tầm, cô thức dậy, cô cho con b.ú sữa xong thì bế con đến phòng khách cùng hít thở không khí trong lành, đứa bé này cũng rất ngoan, ăn xong thì ngủ, ngủ dậy thì ăn, cũng không quấy người, cho dù quấy một chút, cũng có Tần Trí Viễn dỗ, vô cùng dễ chăm.

Đúng là công chúa bé bỏng của cô.
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 164: Đặt Tên


Đến giờ tan làm buổi tối, Giang Vĩnh Quân cùng Thẩm Quyên và Bao Trung Hoa, Kim Quế Hoa bọn họ xách túi to túi nhỏ đi đến, lúc này Ôn Như Ý đang ngồi bên giường trẻ con trông em bé, ánh hoàng hôn chiếu vào cơ thể cô qua cửa sổ, Kim Quế Hoa dường như cảm thấy ánh sáng này bao phủ cơ thể cô bằng ánh sáng vàng của tình mẫu tử.

Còn đứa bé nằm trong nôi ngủ cực kỳ ngoan, khuôn mặt thanh tú, lông mày thon, lông mi hơi nhướng lên, miệng ẩm ướt, khuôn mặt mũm mĩm, mặc quần áo màu hồng, xinh đẹp giống như búp bê Tây!

Mặc dù trưa ngày hôm qua Kim Quế Hoa có nhìn thấy đứa bé rồi, nhưng trẻ sơ sinh mỗi ngày mỗi khác, cô ấy cảm giác đứa bé này không giống hôm qua, lớn hơn hôm qua, cô ấy không kìm được cảm thán: “Con bé thật xinh đẹp.”

Thẩm Quyên hỏi: “Đã đặt tên cho đứa bé chưa? Tên gì thế?”

Tần Trí Viễn nói: “Vẫn chưa đặt tên.”

Thẩm Quyên lại hỏi: “Thế tên ở nhà thì sao.”

Ôn Như Ý nhớ đến hôm qua lúc nói tên với Tần Trí Viễn, cô vẫn còn tức, nói: “Hôm qua tôi có đặt tên ở nhà, tên là Quả Quả, nhưng Tần Trí Viễn nói tên này giống như gà kêu, mọi người nói thử xem, cái tên này giống gà kêu chỗ nào?”

Kim Quế Hoa vô cùng tán thành: “Quả thực là khá giống gà kêu.”

Thẩm Quyên cũng cảm thấy giống: “Tên này không hay, chúng ta đổi tên khác.”

Ôn Như Ý: ...

Cô muốn họ đến chống lưng giúp cô, không phải đến phản bội đâu.

Tần Trí Viễn khẽ cong khóe môi, anh chính là cảm thấy giống gà kêu mà, nhìn xem đi, ngay cả họ cũng cảm thấy giống, cái này không thể trách anh rồi, nhưng mà sắc mặt vợ anh hình như không được tốt, cho nên anh vội vàng nói: “Tôi đã nghĩ ra vài cái tên rồi, đến tối chúng tôi sẽ bàn bạc lại.”

Kim Quế Hoa không biết tại sao tên này còn phải bàn bạc lại, tùy tiện lấy một cái tên không được rồi sao: “Tôi thấy tên Xuân Hoa cũng khá hay, xinh đẹp giống như hoa mùa Xuân vậy.”

Ôn Như Ý nghe vậy bỗng chốc nổi da gà, cái tên này đúng là tên điển hình của thập niên 70 đấy, Xuân Hoa, Xuân Hà, đủ các loại Xuân, còn có đủ loại Quế, đủ loại Lan, quá điển hình rồi, cô không muốn, lập tức nói: “Cái tên này nhiều người dùng quá, khắp nơi đều có, sau này đi học giáo viên gọi tên, mấy bạn học cùng nhau đứng dậy, thế có được không?”

Kim Quế Hoa nghĩ lại cũng phải, quả thực là khắp nơi nhiều người đặt tên này: “Không được thì Ái Quyên, Ái Trân, Ái Tâm cũng được đấy, cái tên hay biết bao, nghe rất êm tai.”

Ôn Như Ý bỗng chốc không muốn nói chuyện nữa, bây giờ cuối cùng cô cũng biết tại sao Kim Quế Hoa đặt tên ở nhà cho con trai nhà mình là Trứng Sắt rồi, dám cá là cô ấy tùy tiện đặt đại cái tên này.

Nhìn thấy biểu cảm một lời khó nói hết được của cô, Thẩm Quyên cười một tiếng, nhìn Kim Quế Hoa và nói: “Được rồi, cô đừng đề xuất nữa, chuyện đặt tên để hai vợ chồng họ tự bàn bạc với nhau đi, cô muốn có con gái thì tự sinh đi.”

Kim Quế Hoa đã sinh hai đứa con trai, đứa nào đứa nấy cũng nghịch ngợm, mỗi ngày cô ấy đều hận không thể lấy roi đánh, nhưng mang thai sinh con lại quá khó, cô ấy cũng sợ, hơn nữa lần này Ôn Như Ý mất mười mấy tiếng mới sinh được đấy: “Nhưng bây giờ tôi không muốn sinh nữa.”

Nói xong, đầu óc cô ấy khẽ chuyển động, nhìn Ôn Như Ý và nói: “Như Ý à, hay là em xem thử hai gia đình chúng ta đính ước cho hai đứa con chúng ta được rồi, dù sao thì Trứng Sắt nhà chị mới 2 tuổi.”

Bao Trung Hoa vừa nghe thấy lời này cảm thấy không tồi, lập tức nhìn Tần Trí Viễn: “Cậu thấy thế nào?”

Tần Trí Viễn mở to mắt, trừng anh ấy: “Anh cảm thấy được không?”

Chương Quốc Hiền lập tức nói: “Không được, tuyệt đối không được, muốn đính ước cũng phải đính ước với nhà chúng tôi, Tiểu Siêu nhà chúng tôi thật thà hơn hai đứa con nhà họ nhiều.”

Tần Trí Viễn bề ngoài thì cười mỉm, trong lòng thì mắng chửi, hai con người này nghĩ gì thế nhỉ, con gái anh sẽ không gả cho ai hết, nhưng mà anh nói chuyện vẫn giữ chút thể diện: “Cũng không phải không được, nhưng mà chuyện hôn nhân đại sự này, làm cha làm mẹ như chúng ta cũng không thể hoàn toàn quyết định được, hay là bây giờ hai người hỏi ý kiến của bé cưng thử đi, nếu như con bé đồng ý thì tôi đồng ý.”

Bao Trung Hoa và Chương Quốc Hiền: ...

Còn không bằng anh trực tiếp nói từ chối đấy.
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 165: Lỡ Như Bốc Trúng Nựu Nựu Với Nha Nha Thì Sao


Vốn dĩ Tần Trí Viễn mời họ ở lại ăn cơm, nhưng đứa bé vẫn còn đang ngủ, sợ ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của đứa bé, cho nên họ cũng ngại làm phiền, thăm đứa bé một lúc thì họ rời đi.

Họ vừa đi, Ôn Như Ý nhớ ra gì đó, hỏi Triệu Tú Hoa: “Chuyện con sinh con mẹ đã viết thư cho cha chưa?”

Triệu Tú Hoa cười cười: “Ngày mai mẹ viết, nhất định sẽ không quên nói chuyện này cho ông ấy biết, lát nữa mẹ cũng viết một bức thư cho anh trai với chị dâu con.”

Sau khi ăn cơm tối xong, Ôn Như Ý với Tần Trí Viễn cũng bắt đầu nghiêm túc nghĩ tên, cũng không thể cứ gọi là “bé cưng” mãi được, hôm qua Tần Trí Viễn đã nghĩ ra vài cái tên khai sinh, nào là Tần Thư Nha, Tần Thư Dao, Tần Thư Ninh, Tần Lạc Chi, Tần Tri Ngữ, Tần Vọng Thư, Tần Ngữ Vi…, vừa nhìn vào là biết cái tên vô cùng thục nữ, nhưng mà những cái tên này họ phải bỏ phiếu, lần sau còn phải hỏi ý kiến của Ôn Vệ Quốc và Khương Nguyệt Anh, cho nên bây giờ họ sẽ thảo luận tên ở nhà trước.

Tên ở nhà, Tần Trí Viễn cũng chọn vài cái rồi, nào là Tiếu Tiếu, Đô Đô, Nựu Nựu, Nha Nha, Đậu Đậu, Bối Bối, Đóa Đóa, Điềm Điềm, Quai Quai, Sa Sa, Văn Văn, Miêu Miêu, vừa nhìn vào cũng đều là những cái tên vô cùng dịu dàng.

Ôn Như Ý nhìn sơ qua, trực tiếp gạch bỏ tên Nựu Nựu, Nha Nha và cả Tiếu Tiếu, ba cái tên này ở khu ký túc xá bọn họ đều có thể gọi ra hai, ba đứa trẻ.

Tần Trí Viễn cảm thấy tên Đô Đô khá hay, khuôn mặt con gái nhà họ có chút mũm mĩm và mềm mại, đáng yêu, dễ nghe, Ôn Như Ý cảm thấy cái tên này gọi có hơi không thuận miệng, hơn nữa có hơi giống tên con trai, cô cảm thấy Bối Bối hoặc là Văn Văn cũng không tệ, nhưng Tần Trí Viễn cảm thấy Bối Bối cũng khá giống tên con trai, cái tên Văn Văn này cũng không tệ, nhưng cơ quan đại viện bọn họ đã có một người tên giống vậy rồi, không được.

Hai người anh phản bác em, em phản bác anh, nói qua nói lại nửa tiếng đồng hồ cũng chưa chọn được cái tên nào, Triệu Tú Hoa quả thực không nhìn tiếp được nữa, trực tiếp nói: “Hai đứa đừng cãi nhau nữa, nếu như đã khó chọn như vậy thì bốc thăm đi, bốc được tên nào thì lấy tên đó.”

Ôn Như Ý và Tần Trí Viễn: “Như vậy cũng qua loa quá? Sau này mà bé cưng biết được có lẽ sẽ không vui đâu.”

Ôn Như Ý càng lo lắng hơn: “Lỡ như bốc trúng Nựu Nựu với Nha Nha thì sao?”

Triệu Tú Hoa hừ một tiếng: “Có gì mà qua loa, hai đứa lấy những cái tên mà mình không thích nhất ra rồi bốc là được, mau lên, đừng có lề mề, cứ tiếp tục như thế còn không bằng gọi bé cưng.”

Hai vợ chồng kia nghĩ cũng phải, đứa bé đã được sinh ra rồi, họ còn đắn đo vì cái tên ở nhà, dài dòng thật, vì thế hai người đá những cái tên mà mình không thích ra, thêm 2 cái tên mà họ cảm thấy cũng không tệ vào, sau đó viết tất cả tên lên giấy rồi bốc thăm.

Đương nhiên, lúc Triệu Tú Hoa nhìn thấy hai người họ lại đang đắn đo nên để ai bốc bà thật sự không chịu nổi nữa, trực tiếp đưa tay bốc một cái tên, sau đó mở ra xem, là “Đóa Đóa”.

Bà nhìn hai người, cười vui tươi hớn hở nói: “Nhìn đi, cái tên ở nhà này rất hay, khu ký túc xá chúng ta cũng không có ai tên này, vừa nghe là biết tên của con gái, xinh đẹp giống như đóa hoa, cái tên này rất tốt! Nếu như hai đứa còn không chịu thì gọi Hoa Hoa cũng được.”

Ôn Như Ý và Tần Trí Viễn: ...

Thôi vậy, thế thì gọi Đóa Đóa vẫn hay hơn.

Vì thế, bạn nhỏ nhà họ Tần mới sinh được 2 ngày đã bắt đầu có tên ở nhà thuộc về mình, bạn nhỏ Đóa Đóa.

Bạn nhỏ Đóa Đóa lớn lên từng ngày, nửa tháng đã trôi qua, đường nét trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé càng ngày càng rõ ràng hơn, đôi mắt hai mí cũng càng ngày càng sâu, thỉnh thoảng cũng biết chớp chớp mắt, tính cách cô bé rất ngoan, ngoại trừ lúc đói hoặc đi tiểu mới quấy khóc, những thời gian còn lại đều ngủ rất ngoan, là một người rất yêu thương mẹ, Kim Quế Hoa nhìn mà ngưỡng mộ, hận không thể lập tức sinh ra đứa con gái.

Lúc Ôn Như Ý ở cữ, cô không cảm thấy mệt chút nào, lúc con quấy khóc có Tần Trí Viễn và Triệu Tú Hoa giúp, thật ra cô ngoại trừ cho b.ú sữa thì là cho bú, làm đến nỗi một ngày từ sáng đến tối cô có hơi nhàn rỗi.
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 166: Đầy Tháng


Nhưng mà sau khi cô nhàn rỗi được vài ngày, Quách Ngọc Liên đã đến, mang theo một vài cuốn sách ngoại ngữ và băng từ, còn dẫn hai nhân viên nghiệp vụ mới đến, thảo luận với cô về nội dung đào tạo lần này.

Ôn Như Ý cũng không phải hiểu hết tất cả ngoại ngữ, sau vài ngày thảo luận với họ, xác định xong phần nội dung thì để Quách Ngọc Liên đi liên hệ với xưởng chính rồi chỉnh lý lại một lần nữa, đến lúc đó trực tiếp công tác đào tạo, không cần phải đợi cô.

Chuyện bên này đã xử lý kha khá, Ôn Như Ý nhân cơ hội bàn chuyện chính với Tần Trí Viễn: “Chuyện đầy tháng của con, anh nói xem chúng ta có cần tổ chức không?”

Mấy ngày hôm nay Kim Quế Hoa ở kế bên cứ luôn hỏi cô chuyện này, cô có hơi đắn đo, chủ yếu là con còn nhỏ, sợ ảnh hưởng đến con, cho nên cô vẫn chưa quyết định là có tổ chức hay không.

Tần Trí Viễn nghĩ một hồi, gật đầu nói: “Đương nhiên phải tổ chức rồi, ngày này rất có ý nghĩa, đến lúc đó mẹ anh cũng đến, cha em cũng đến, đầy đủ cả gia đình, vừa hay có thể chụp bức ảnh gia đình.”

Anh nói xong, Triệu Tú Hoa cũng hỏi: “Thế tổ chức như nào? Ăn ở trong nhà sao?”

Tần Trí Viễn cảm thấy trong nhà thì tốt hơn, nhưng chỉ sợ ồn ào quá, ảnh hưởng đến con: “Con còn nhỏ, chi bằng chúng ta tổ chức ở nhà ăn của bộ đội đi? Đến lúc đó nhờ đầu bếp ở nhà ăn giúp chúng ta nấu nướng cũng được.”

Triệu Tú Hoa cảm thấy tổ chức ở nhà tốt hơn, bà chỉ nhìn Ôn Như Ý: “Thế ý của con thì sao?”

Ôn Như Ý nghĩ một hồi, thật ra tổ chức ở nhà là tốt nhất, có ý nghĩa, nếu thật sự đến nhà ăn của bộ, còn phải mang con ra ngoài: “Cứ tổ chức ở nhà đi, cũng đừng mời quá nhiều, làm hai đến ba bàn là được rồi, nếu như quả thực quá ồn, chúng ta sẽ bày bàn ghế ở sân nhà họ Bao.”

Ba người đồng nhất ý kiến, chuyện này cứ như vậy mà được quyết định, chớp mắt đã đến ngày đầy tháng, trong nhà rất nhanh trở nên náo nhiệt.

Người đầu tiên được giải phóng đương nhiên là Ôn Như Ý, trong một tháng này cô ăn ngon, ngủ ngon, cái gì cũng tốt, Triệu Tú Hoa và Tần Trí Viễn cái gì cũng chiều cô, duy chỉ không thể cho cô tắm gội, mặc dù Tần Trí Viễn thỉnh thoảng có lau người cho cô, nhưng điều đó không thoải mái chút nào, bây giờ cô sắp ra tháng, Triệu Tú Hoa cũng không câu nệ thời gian 2 ngày này, đồng ý cho cô tắm rửa.

Cô dùng nước lá ngải cứu mà Triệu Tú Hoa đã đun cho mình, tắm rửa kỹ càng, sau khi tắm xong, cô cảm thấy cả tâm hồn mình như được thăng hoa!

Tần Trí Viễn cũng không rảnh rỗi, hai hôm nay mẹ vợ chăm cháu, anh đi chuẩn bị nguyên liệu thực phẩm cho bữa tiệc đầy tháng, đi thông báo thời gian tổ chức tiệc cho những người khác, sau khi làm xong còn phải đi đón mẹ anh và gia đình nhà cha vợ.

Đợi sau khi Ôn Như Ý ở bên này tắm xong, Tần Trí Viễn cũng đón người từ cảng khẩu về, lần này ngoại trừ Khương Nguyệt Anh và Ôn Vệ Quốc đến, còn cả gia đình 3 người Châu Mỹ Thanh và Ôn Minh Khang.

Ôn Như Ý có chút ngạc nhiên, nhìn Ôn Minh Khang: “Anh, sao mọi người cũng đến rồi? Xin nghỉ phép sao?”

Ôn Minh Khang gật đầu, Ôn Như Ý kết hôn gần một năm, người anh trai như anh ấy còn không biết cô ở đâu, cho nên lần này cô sinh con, như thế nào anh trai cũng phải đến thăm: “Anh với chị dâu đều xin nghỉ một tuần, Thần An cũng xin nghỉ.”

Sống mũi Ôn Như Ý có hơi cay cay, ôi chao, vẫn là cả nhà cùng đến thì tốt hơn, vì thế cô lại nhìn Ôn Vệ Quốc, hỏi: “Cha, lần này cha lại xin nghỉ bao lâu vậy?”

Ôn Vệ Quốc ho nhẹ một tiếng: “Lần này cha không nghỉ phép.”

Ôn Như Ý nghe vậy mở to mắt: “Không xin phép cũng có thể đến?”

Mặt Triệu Tú Hoa hơi biến sắc: “Không lẽ anh chạy từ nông trường ra đây? Không phải là anh chạy trốn đó chứ?”

Ôn Vệ Quốc nghe thấy lời này thì phụt cười thành tiếng: “Sao có thể được, anh là loại người như thế sao? Mấy năm gần đây anh cải tạo đều được sự công nhận của lãnh đạo nông trường, sẽ không làm những chuyện như vậy.”

Ôn Như Ý khẽ nhíu mày, giây phút sau, đột nhiên cô nghĩ đến điều gì đó, không xin nghỉ phép mà có thể đến đây, chẳng lẽ là...

“Thế cha đã được sửa án xử sai?”

Ôn Vệ Quốc vẫn chưa đáp, Tần Trí Viễn đã cười gật đầu: “Phải đấy, lần này cha không có xin nghỉ phép, bởi vì mấy ngày trước cha đã được sửa án xử sai rồi!”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 167: Sửa Án Sai


Ôn Như Ý ngây người một lát, nhìn Tần Trí Viễn, có chút quở trách: “Thật hay giả vậy? Chuyện tốt như vậy mà anh lại không nói với em? Lại muốn cho em một bất ngờ nữa có phải không?”

Triệu Tú Hoa cũng ngây người: “Ông ấy thật sự được sửa án xử sai rồi?”

Tần Trí Viễn cười nhìn Ôn Như Ý: “Chuyện lớn như vậy anh có thể nói ra thì đương nhiên là thật rồi, nhưng mà lần này không nói với em không phải muốn cho em bất ngờ, mà là cho mẹ chúng ta một bất ngờ.”

Triệu Tú Hoa nghe thấy lời này trong lòng khựng lại, nhìn Ôn Vệ Quốc, đột nhiên nhớ ra: “Sao bây giờ anh mới nói, nếu như anh nói sớm với em, em có thể vui được thêm vài ngày rồi.”

Nói xong, bà quay đầu lại nhìn Ôn Minh Khang và Châu Mỹ Thanh: “Có phải hai đứa đã biết từ lâu rồi đúng không?”

Ôn Minh Khang lắc đầu: “Lúc trước cha liên hệ với bọn con cần cung cấp tư liệu, lúc đó bọn con đúng là không biết thật, tưởng rằng cha cần làm chuyện khác, mãi cho đến khi cha về nhà, nói cho con biết đã được sửa án xử sai, bọn con mới biết.”

Châu Mỹ Thanh nhướng mày: “Đúng thế, lúc cha quay về, bọn con cũng giật mình, bây giờ người ở đại viện đều biết cha chúng ta đã được sửa án xử sai, sau này sẽ không còn ai đem chuyện này ra nói nữa.”

Lời cô ấy vừa dứt, Ôn Vệ Quốc cũng thở phào một hơi: “Lần này có thể được sửa án xử sai cũng nhờ Trí Viễn và bộ trưởng Khương, nếu như không phải hai người họ giao thiệp trong đó, đơn xin của cha nói không chừng lại bị bãi bỏ.”

Nói xong, ông nhìn Khương Nguyệt Anh một cái, cười nói: “Bộ trưởng Khương, thật sự cảm ơn chị, có thể quen biết được mọi người, kết thành thông gia, Ôn Vệ Quốc tôi cũng xem như là tích đức từ đời trước.”

Khương Nguyệt Anh cười nói: “Xem anh nói gì kìa, chúng ta là người một nhà, cũng là nhờ anh biểu hiện tốt, nếu không tôi có nói nhiều hơn nữa cũng vô ích, hơn nữa, gia đình anh đã nuôi cho tôi một đứa con dâu tốt như vậy, bây giờ lại sinh cho nhà chúng tôi một cô cháu gái, tôi cảm ơn anh chị còn không kịp đấy.”

Nói xong, bà ấy ý thức được gì đó, lập tức hỏi: “À, cháu gái bảo bối của tôi đâu!”

Triệu Tú Hoa vội vàng nói: “Đang ngủ ở trong phòng đấy, tôi đoán là cũng sắp dậy uống sữa rồi, để tôi vào ẵm con bé ra.”

Bà nói xong trực tiếp vào phòng ngủ chính, Khương Nguyệt Anh cũng vội vàng đi theo vào, Châu Mỹ Thanh quan sát căn nhà này của họ, mặc dù chỉ là hai phòng ngủ một phòng khách, nhưng trong nhà trang trí vô cùng tốt, lúc trước họ còn lo lắng Ôn Như Ý tùy quân có thể ở trên núi, cuộc sống sẽ rất khổ, nhưng bây giờ xem ra họ cũng là lo nhiều rồi.

Cô ấy cười cười: “Chỗ này của các em thật tốt, mặc dù thời tiết có hơi nóng, nhưng phong cảnh khiến người ta vui tươi thanh thản, đường xá bên ngoài cũng rất tốt, điều kiện cũng không có khó khăn như chị tưởng tượng, hơn nữa hình như còn có công xưởng thì phải? Còn có một công xưởng là do em mở?”

Trên đường họ đến đây, Tần Trí Viễn đã nói sơ qua chuyện Ôn Như Ý mở xưởng cho họ nghe, Châu Mỹ Thanh thật sự ngạc nhiên đến sững sờ, không ngờ mới một năm không gặp, cô là cô gái dịu dàng quá mức không có chủ kiến gì, bây giờ bỗng chốc trở thành phó xưởng trưởng, còn tham gia Hội chợ gì đó, lấy được đơn hàng lớn, đây quả thực là chuyện rất khó tưởng tượng được.

Nhưng mà em chồng sống tốt đối với họ mà nói là chuyện tốt, cho nên ngoại trừ kinh ngạc thì cô ấy cũng rất vui mừng.

Ôn Như Ý cũng không phủ nhận: “Cũng không xem là em mở, chỉ là em tìm người hợp tác, để họ với bộ đội cùng nhau mở nhà máy, bây giờ tạm thời do em đảm nhiệm chức phó xưởng trưởng mà thôi.”

Cô thay đổi quá lớn, Châu Mỹ Thanh cũng không thể không nhìn kĩ lại cô, ngoại trừ việc mở nhà máy, người cô dường như cũng thay đổi không ít, có lẽ là do sinh con rồi, khuôn mặt của cô có da có thịt hơn lúc trước, cả người cũng nở nang hơn, bây giờ cô mặc một bộ đồ ở nhà thoải mái, lại trông tròn trịa hơn, thậm chí nhìn thần sắc cũng tốt hơn lúc trước ở nhà.

“Thế cũng là do em lợi hại, người khác đâu có làm được như thế.” Cô ấy cười nói: “Chị thấy em cũng tròn trịa hơn, lần này mang thai tăng bao nhiêu thế?”

Ôn Như Ý cười nói: “Tầm 20 cân thì phải?”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 168: Con Gái Phải Tròn Tròn


Châu Mỹ Thanh khẽ mở to mắt: “Thế cũng đâu có nhiều, có phải bây giờ em đã gầy lại rồi không?”

Trước khi Ôn Như Ý sinh con là 88 cân, sau đó sắp sinh thể trọng cuối cùng là 110 cân, vừa sinh con xong vẫn còn 103 cân, tháng này cô ở cữ cũng khỏe, đủ các kiểu bồi bổ, lại không mệt gì, dẫn đến cân nặng của cô bây giờ vẫn loanh quanh ở tầm 98 cân: “Cũng đâu có gầy bao nhiêu, em định đợi sau 2 tháng sẽ giảm cân dần dần.”

Cô vừa nói xong, Ôn Thần An ở bên lập tức nói: “Cô út đừng giảm cân, múp múp như vậy mới đẹp!”

Ôn Như Ý nghe vậy lập tức bật cười ha ha: “Thật hay giả vậy, cháu cảm thấy cô mập như vậy đẹp sao?”

Ôn Thần An gật đầu thật mạnh: “Con gái phải tròn tròn, giống như bà nội nói ấy, có phúc khí.”

Ôn Như Ý đưa tay lên xoa xoa cái mũi: “Vẫn là An An nhà chúng ta tốt nha, cô út mập lên cũng đẹp đúng không?”

Ôn Thần An vâng một tiếng, Ôn Như Ý vội vàng ngẩng đầu lên nhìn Châu Mỹ Thanh: “Thấy chưa, con trai chị vẫn tốt với em.”

Châu Mỹ Thanh từ lâu đã quen với việc quan hệ của hai người tốt, lần này nghe nói Ôn Như Ý sinh con, Ôn Thần An đòi đến đến đấy.

Không lâu sau, Triệu Tú Hoa và Khương Nguyệt Anh đẩy đứa bé ra, Châu Mỹ Thanh nhìn thấy hai người họ đẩy chiếc nôi trẻ con ra, ngạc nhiên hỏi: “Cái này hai đứa mua ở đâu vậy? Làm rất đẹp, rất tiện lợi.”

Triệu Tú Hoa cười rạng ngời: “Cái này không mua được đâu, là Trí Viễn tìm thợ cùng nhau làm đấy, mất mấy tháng trời, còn làm một chiếc xe đẩy, nhưng mà bây giờ cháu còn nhỏ, chưa dùng tới.”

Châu Mỹ Thanh nghe vậy lập tức quay đầu nhìn Ôn Minh Khang: “Lần sau anh học tập em rể, sau này nói không chừng chúng ta cũng cần dùng tới.”

Ôn Minh Khang liếc nhìn chiếc nôi trẻ con đó, làm thủ công rất tinh xảo, anh ấy nghĩ, nếu như anh ấy có tay nghề này gia đình họ đã phát đạt từ sớm rồi, làm gì còn phải đi làm thuê ở công xưởng, nhưng mà lời này anh ấy cũng ngại nói ra ở đây, chỉ quay đầu nhìn Tần Trí Viễn: “Lần sau anh sẽ học theo em.”

Tần Trí Viễn đương nhiên là đồng ý dạy: “Thế đến lúc đó em đưa cho anh một bản vẽ.”

Ôn Vệ Quốc bên cạnh làm gì quan tâm nôi trẻ con gì, lúc này đã dẫn Ôn Thần An trực tiếp đến bên cạnh nôi nhìn cháu gái bảo bối của ông.

Đứa bé sắp đầy tháng, đường nét trên khuôn mặt cũng ngày càng tinh xảo, khuôn mặt hồng hào, giống như quả đào mật, tựa như cắn một miếng là nước chảy ra, mái tóc đen ban đầu bây giờ đã mọc dài thêm một khúc, toàn bộ khuôn mặt được thừa hưởng hoàn toàn từ gen tốt của cha mẹ.

Ôn Thần An miệng kêu “oa oa”: “Em gái đáng yêu quá đi, em ấy tên là gì thế ạ.”

Khương Nguyệt Anh cũng yêu c.h.ế.t đi được, nếu như không phải đứa bé đang ngủ, bà ấy hận không thể bế lên cắn vài cái: “Tên Đóa Đóa, mọi người xem, con bé ngủ ngon như vậy, hình như còn đang cười nữa đấy.”

Ôn Vệ Quốc nhướng mày: “Đây là tên ở nhà nhỉ, tên khai sinh thì sao.”

Triệu Tú Hoa vội vàng nói: “Tên khai sinh vẫn chưa đặt, bọn em đã lựa vài cái tên, lát nữa mọi người ăn cơm xong thì cùng nhau tham khảo.”

Khương Nguyệt Anh cũng gật đầu, lại ngẩng đầu lên nhìn Ôn Như Ý và Tần Trí Viễn một lúc rồi nói: “Khỏi phải nói, đứa bé này hình như là giống cha hơn chút.”

Ôn Vệ Quốc nhìn tiểu bảo bối nằm ngủ ngon trong nôi, dường như nhìn thấy Ôn Như Ý lúc nhỏ: “Tôi cảm thấy giống Như Ý hơn chút, trông xinh xắn.”

Triệu Tú Hoa cười cười: “Ngoại hình này khó nói, bây giờ đứa bé còn chưa lớn đấy, nhưng mà tính cách hơi giống Như Ý, lúc nhỏ Như Ý sinh non nên sức khỏe yếu, rất nhiều lúc ăn xong thì ngủ, rất dễ chăm.”

Ôn Thần An rất nhanh liền nói: “Cháu cảm thấy em gái không giống ai cả.”

Triệu Tú Hoa xoa đầu cậu bé: “Cháu cảm thấy em gái đều không giống hai người họ à?”

Ôn Thần An hùng hồn nói: “Vâng ạ, em gái giống cháu, em gái đương nhiên phải giống anh trai rồi.”

Lời này trực tiếp khiến mọi người bật cười ha ha, Triệu Tú Hoa nói: “Phải, giống cháu nhất, hai đứa là anh em tốt.”

Đối với vấn đề đứa bé giống ai, Tần Trí Viễn cảm thấy chuyện này không cần phải tranh cãi nữa, không cần thiết mà, dù sao cũng đều là người một nhà.

Hôm nay hiếm khi cả gia đình đoàn viên, cho nên bữa trưa cực kỳ phong phú, có món ăn do Tần Trí Viễn mang từ nhà ăn về, cũng có những món ăn do Triệu Tú Hoa và Khương Nguyệt Anh cùng làm, một bàn đầy đồ ăn, đủ màu sắc hương vị.
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 169: Tần Ngữ Vi


Sau khi ăn cơm xong, 8 người bắt đầu tiến hành bỏ phiếu chọn tên khai sinh cho bạn nhỏ Đóa Đóa, Ôn Vệ Quốc cảm thấy những cái tên mà Tần Trí Viễn chọn này đều được, mỗi cái tên đều có một chút hàm ý, nhưng ý kiến của mọi người đều không giống nhau, Triệu Tú Hoa lại bắt đầu đau đầu rồi, bà đề nghị dứt khoát gọi Tần Đóa Đóa được rồi, nhưng Khương Nguyệt Anh cảm thấy như thế qua loa quá, cuối cùng hết tranh chấp này đến tranh chấp khác, hết bỏ phiếu này đến bỏ phiếu kia, cuối cùng cái tên “Tần Ngữ Vi” đã bộc lộ hết ưu điểm từ trong rất nhiều cái tên.

Hai chữ “Ngữ Vi” này, được lấy từ câu thơ của Thích Văn Hướng “Ngữ tử dĩ huyền vi, nhất nhất năng lĩnh hội”, dùng làm tên riêng là chỉ tính cách cô bé hoạt bát cởi mở, giỏi nói năng tranh luận, nhanh nhẹn nhạy bén, có tài văn chương, mọi người đều cảm thấy được, cho nên cuối cùng đã đồng ý với cái tên đó, vì thế tên khai sinh của bạn nhỏ Đóa Đóa đã ra đời bằng cách đó.

Ngày mai chính là ngày đầy tháng của đứa bé, vẫn còn rất nhiều việc phải làm, cho nên buổi tối mọi người cũng đi ngủ sớm, ngày hôm sau trời vừa sáng đã thức dậy bắt đầu bận rộn làm việc, giống như quá trình tổ chức hỉ sự vậy, người nào đi mua rau thì đi mua rau, người nào cần dọn dẹp thì dọn dẹp, ngay cả Kim Quế Hoa kế bên cũng dẫn con và hai quân tẩu đến phụ giúp, họ còn mang cả bàn ghế nhà mình đến.

Ôn Như Ý nhìn ba người họ không đi làm thì có chút ngạc nhiên: “Hôm nay ba người không đi làm sao? Xưởng chúng ta có nghỉ rồi?”

Kim Quế Hoa cười cười: “Đương nhiên phải đi làm rồi, bây giờ trong xưởng rất bận rộn, chỉ là chị đổi ca mà thôi, còn hai người họ hôm nay nghỉ phép.”

Hai quân tẩu đó gật đầu, kể từ sau khi thành lập nhà máy hải sản, bọn họ đã rảnh rỗi 2 năm, cuối cùng cũng có công việc, sau Hội chợ Caton từ tháng 5, đơn hàng trong xưởng cũng trở nên nhiều hơn, không lâu sau nhà máy lại tuyển thêm một đợt công nhân, yêu cầu tuyển công nhân chỉ cần khỏe mạnh, chịu khó, cũng không có hạn chế gì, hai người họ rất nhanh cũng dẫn em gái đã ly hôn nhà mình vào xưởng làm.

Tất cả những điều này đều nhờ công lao của Ôn Như Ý, tận sâu đáy lòng họ rất cảm kích Ôn Như Ý, cho nên khi nghe Kim Quế Hoa nói hôm nay nhà họ Ôn tổ chức tiệc đầy tháng có thể cần người giúp đỡ, bọn họ chủ động đến phụ giúp.

Người nhiều thì làm việc cũng nhanh, người nào cần rửa rau thì rửa rau, người nào cần nấu cơm thì nấu cơm, còn người nào cần bơm bong bóng thì bơm bong bóng, Ôn Thần An vốn dĩ còn muốn cùng với con trai lớn của Kim Quế Hoa đi xem cá, nhưng bây giờ sau khi nhìn thấy bong bóng cũng không đi nữa, lập tức bơm bong bóng cùng với bọn họ.

Đến hơn 10 giờ, trong sân tràn ngập bong bóng và ruy băng nhiều màu sắc, họ còn dùng một mảnh vải lớn màu đỏ làm nền ở dưới, bên trên dán dòng chữ “Chúc mừng đầy tháng đồng chí Tần Ngữ Vi”, trang trí đa dạng màu sắc, khiến khung cảnh mùa thu có thêm một số màu sắc lộng lẫy, làm cho tâm trạng của mọi người cũng trở nên tốt theo.

Đến 11 giờ, đồ ăn đã được chuẩn bị kha khá, dự đoán một lát nữa người trong bộ đội sẽ đến, Ôn Như Ý bên này cũng nhanh chóng thay quần áo cho Đóa Đóa.

Bây giờ đứa bé vẫn còn nhỏ, quần áo cũng không cần phức tạp như thế, quần áo sợi bông đơn giản là được, sau khi thay đồ cho con xong, cô cũng tìm quần áo và thay vào.

Bây giờ cô sắp 50 kg, rất nhiều đồ lúc trước bây giờ tạm thời không mặc được, mấy ngày trước Triệu Tú Hoa có đo kích cỡ lại cho cô, may cho cô một chiếc váy đỏ, lúc trước chưa chính thức mặc qua bao giờ, hôm nay có dịp thì mặc vậy.

Khi cô mặc chiếc váy đỏ bước ra, đám người bên ngoài ngây người, lúc trước Ôn Như Ý gầy quá, cho dù mặc váy gì cũng đều trông có hơi mỏng manh, cảm giác n.g.ự.c không nhô lên được, bây giờ người cô nở nang hơn, mặc váy vào nhìn trông đầy đặn hơn, cả người cũng ngày càng trông tròn trịa mượt mà hơn, điện nước đầy đủ, còn thấp thoáng một cảm giác quyến rũ không diễn tả được.

Mà cô vốn dĩ đã rất trắng, dưới sự phản chiếu của chiếc váy đỏ này, làn da của cô càng trở nên trắng nõn nà, xinh đẹp động lòng người, dịu dàng và thanh lịch.

Mắt Tần Trí Viễn sáng lên, không kìm được mà khen ngợi: “Vợ ơi, hôm nay em thật xinh đẹp.”

Triệu Tú Hoa cũng cười cười: “Quả nhiên con gái vẫn nên có da có thịt chút mới đẹp.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 170: Chụp Ảnh


Châu Mỹ Thanh: “Tối qua con đã nói rồi, phụ nữ vẫn nên có thịt chút mới đẹp, con thấy sau này em ấy không cần giảm cân nữa.”

Khương Nguyệt Anh vừa nghe Ôn Như Ý nói muốn giảm cân thì khẽ nhíu mày: “Thật sự không cần phải giảm cân làm gì, đợi qua vài ngày nữa sẽ gầy chút, không thể gầy hơn được nữa, cả người toàn xương cũng không đẹp đâu.”

Kim Quế Hoa cảm thấy điều này hoàn toàn không phải vấn đề ở gầy hay béo, người đã xinh đẹp khoác bao gai cũng thấy đẹp, người đã xấu thì có mặc đẹp cỡ nào thì cũng vô dụng, mà Ôn Như Ý chính là kiểu vốn đã xinh đẹp rồi.

Được mọi người khen ngợi, Ôn Như Ý cũng có chút ngại, cô nghĩ ngợi rồi nói: “Hay là con vẫn nên thay bộ khác, chiếc váy này bắt mắt quá, giành mất sân khấu của bé con rồi.”

Yết hầu Tần Trí Viễn chuyển động: “Không cần thay, trẻ con cần gì sân khấu, sân khấu của em chính là sân khấu của con bé!”

Bên này vừa nói xong, bên ngoài sân có người gọi Tần Trí Viễn, là Giang Vĩnh Quân dẫn người của bộ đội xách túi to túi nhỏ đi đến, một nhóm người đông đen, chắc tầm khoảng 20 đồng chí, có một nửa là ở đoàn ba, nửa còn lại là những đồng chí ở đoàn khác có mối quan hệ thân thiết với Tần Trí Viễn, đương nhiên không ít người cũng dẫn người nhà đến cùng.

Giang Vĩnh Quân vừa vào nhà thì vội vàng lấy máy ảnh ra đưa cho Tần Trí Viễn: “Máy ảnh hiệu Hải Âu, trân quý lắm đấy, mượn của bộ đội, tôi đã bảo thợ thay cuộn phim mới cho cậu rồi, hôm nay cậu có thể chụp thoải mái.”

Tần Trí Viễn cầm máy ảnh, nhìn đi nhìn lại, lúc này rất ít người chụp hình, để mượn được máy ảnh càng không dễ dàng, cho nên vào những dịp như thế này, anh nhất định phải giữ một kỷ niệm đẹp cho con, cho gia đình của họ.

Sau khi người trong bộ đội đến, mọi người bắt đầu bày trí bàn ghế, trong nhà bày 2 bàn, bên ngoài sân bày thêm 4 bàn, vì để bày bàn ghế ngoài sân, cho nên lúc trước họ đã dọn dẹp ngoài sân sẵn rồi, lúc này đặt 4 bàn vừa đủ, vừa mới sắp xếp bàn ghế xong, mấy đồng chí quản lý của xưởng hải sản cũng đến, ngay cả Hạ Chí Cương và Phương Tiền Tiến cũng đến cùng.

Hạ Chí Cương nhìn thấy tinh thần của Ôn Như Ý vô cùng tốt, trong lòng anh ấy cũng nhẹ nhõm, bèn tìm cơ hội hỏi cô: “Hội chợ Canton vào tháng 10 cô chắc không vấn đề gì chứ?”

Ôn Như Ý cười nói: “Anh yên tâm, phó xưởng trưởng Hạ, bây giờ tôi là nhân viên quản lý chủ chốt của nhà máy chi nhánh chúng ta, Hội chợ Canton quan trọng như vậy, tôi đương nhiên sẽ tận tâm tận lực, nhưng mà tôi có một chuyện có thể phải bàn bạc với anh trước.”

Hạ Chí Cương chính là có chút lo lắng cô phải chăm con đi không được, vừa nghe cô nói đến đây thì lại căng thẳng rồi: “Chuyện gì thế?”

Ôn Như Ý nhướng mày: “Lúc đó con tôi vẫn chưa đầy 2 tháng, tôi nhất định phải mang con bé theo, chồng tôi nhất định phải đi theo, có thể cha mẹ tôi cũng sẽ muốn đi cùng, cho nên đến lúc đó tôi dẫn thêm vài người không sao chứ? Xưởng sẽ thanh toán giúp tôi nhỉ?”

Hạ Chí Cương thở phào một hơi, còn tưởng rằng cô có chuyện gì nữa đấy, thì ra chỉ là cái này: “Đương nhiên không thành vấn đề, đến lúc đó cô cần dẫn thêm bao nhiêu người thì nói trước một tiếng là được.”

Rất nhanh đã đến giờ ăn cơm, hôm nay là một ngày tốt, người nhiều đồ ăn cũng rất nhiều, trên mỗi bàn ăn đều có các bản địa thường ăn như là gà Văn Xương, cá kho, xương sườn và những món mặn khác, món chay rau trộn thì khỏi phải nói nữa.

Mặc dù ở hải đảo sản vật đa dạng phong phú, nhưng tay nghề nấu nướng của mỗi người khác nhau, những món ăn được làm ra cũng khác mùi vị, hôm nay đều là Triệu Tú Hoa và Khương Nguyệt Anh đầu bếp chính, hai người này đều là người có tay nghề lâu năm, mùi vị những món ăn họ làm đương nhiên không cần nói, mọi người ăn bữa cơm này rất ngon miệng và vui vẻ.

Ôn Vệ Quốc nhìn trong sân rất náo nhiệt, đôi mắt cũng không kìm được mà đỏ lên, nhớ lại lúc đầu khi bị đẩy xuống nông thôn, ông chưa bao giờ nghĩ đến nhà họ Ôn sẽ còn có một ngày như vậy, không ngờ vài năm trôi qua lại có thể nhìn thấy khung cảnh này, cảm giác giống như nằm mơ vậy, cảm giác không chân thực.

Ông đang nghĩ ngợi, Tần Trí Viễn chạy đến trước mặt ông hỏi: “Cha, cha ăn xong chưa, gia đình chúng ta cùng nhau chụp hình, đợi lát nữa chúng ta chụp xong, họ cũng muốn chụp.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 171: Bức Hình Gia Đình Đầu Tiên


Ôn Vệ Quốc vội vàng chớp chớp mắt, không để nước mắt rơi ra: “Cha không ăn nữa, chụp hình thôi!”

Ông nói xong để bát đũa xuống, chạy đến bên cạnh Triệu Tú Hoa, Triệu Tú Hoa chỉnh quần áo lại cho ông, Giang Vĩnh Quân sẽ chụp hình cho họ, ông ấy nói: “Hai người đứng gần nhau chút, nếu không sẽ không chụp được, Như Ý ngồi vào giữa một chút, bế con lên trên một chút.”

Ôn Như Ý nghe vậy, khẽ bế con lên một chút, Giang Vĩnh Quân lại hỏi: “Tất cả chuẩn bị xong chưa, chuẩn bị xong rồi thì chụp nhé!”

Mọi người đều thẳng người, đồng thanh nói: “Xong rồi.”

Giang Vĩnh Quân bắt đầu hô:

“Một, hai, ba!”

“Tách tách!”

Bức hình gia đình đầu tiên của nhà họ Ôn và họ Tần đã được ra đời.

Lúc này máy ảnh rất hiếm có, bây giờ không dễ gì mới mượn được máy ảnh của bộ đội, những người khác cũng muốn giữ lại một bức ảnh thuộc về riêng mình, cho nên sau khi gia đình nhà họ Ôn chụp hình xong, mọi người cũng tranh nhau tiến tới chụp, trong nhất thời, có người thì ăn cơm, có người thì chụp hình, làm khoảng sân này trở nên vô cùng náo nhiệt, sự náo nhiệt này kéo dài mãi đến ba giờ chiều mới tan.

Kim Quế Hoa và vài quân tẩu ở lại phụ giúp dọn dẹp đồ đạc, sau khi dọn dẹp xong, họ cũng mang bàn ghế và bát đũa của mình về, trước khi họ đi, Triệu Tú Hoa có gói ít rau củ chưa nấu cho họ mang về, cũng tránh để họ nhất thời ăn không hết, để đó cũng hư.

Xong tất cả mọi việc thì cũng đến gần tối, buổi trưa ăn nhiều quá nên bây giờ mọi người cũng không có khẩu vị gì, chỉ tùy tiện ăn ít trái cây và húp cháo là xong bữa tối.

Sau khi ăn tối xong, Ôn Như Ý nhớ đến chuyện mà lúc trưa cô nói với Hạ Chí Cương, mặc dù cô có nói muốn dẫn Ôn Vệ Quốc và Triệu Tú Hoa cùng đến Dương Thành, nhưng cô cũng chưa nhắc với họ về chuyện này, cho nên cô hỏi Ôn Vệ Quốc: “Cha, lần này sau khi trở về, cha có dự định gì không? Đi làm hay là?”

Ôn Vệ Quốc nghe vậy thì ngây người, nói thật lòng, ông được sửa án xử sai chưa được bao lâu, lúc đó ông chỉ muốn quay về, cũng chưa có kế hoạch sau khi về, cho nên nhất thời cũng không có cách nào trả lời được câu hỏi này của cô: “Cha chưa nghĩ xong, đợi qua vài ngày nữa cha về nhà rồi tính tiếp.”

Ôn Như Ý vẫn chưa đáp lại, Khương Nguyệt Anh đã trực tiếp nói: “Anh còn dự định quay về? Tôi còn tưởng cháu với bà ngoại đều ở đây, anh cũng không cần về nữa chứ.”

Ôn Vệ Quốc lại ngây người, mặc dù nguyên nhân lúc trước ông chia ly với Triệu Tú Hoa là do bất đắc dĩ, nhưng họ đã đăng báo cắt đứt quan hệ, bây giờ họ xem như là độc thân, cũng không thể cứ ở với nhau mãi được, nếu không có thể sẽ truyền ra những lời đồn nhảm.

Ông nhìn Triệu Tú Hoa một cái, thấy sắc mặt bà không gợn sóng, ông nói với vẻ mặt hơi ngượng: “Chuyện đó... vẫn là phải quay về, có Tú Hoa ở bên này giúp đỡ, tôi ở đây hình như cũng không có chuyện gì có thể làm, còn không bằng quay về xem thử có thể làm được gì không.”

Ôn Như Ý do dự một lát rồi nói: “Cha, nếu như cha muốn tìm chuyện làm thì con có thể giúp cha, xưởng bọn con bây giờ đang tuyển người, cha lại có kinh nghiệm làm việc nhiều năm như thế, muốn vào làm thì không có vấn đề gì.”

Nói thế nào thì lúc trước nhà họ Ôn cũng là gia đình tư bản, Ôn Vệ Quốc cũng luôn là chủ tịch hội đồng quản trị làm quản lý công xưởng của nhà họ Ôn, mặc dù sau đó doanh nghiệp tư nhân đổi thành doanh nghiệp quốc gia, nhưng kinh nghiệm làm việc mười mấy năm, đó là điều chắc chắn, nếu như ông vào xưởng làm, cho dù là Hạ Chí Cương biết cũng sẽ không phản đối.

Tần Trí Viễn cũng nói: “Phải đấy, cha, tháng 5 vừa rồi Như Ý lấy được rất nhiều đơn hàng, bây giờ trong xưởng rất bận, muốn thêm một người vào làm thì chuyện rất dễ dàng, chỉ xem cha có thể chấp nhận hay không thôi.”

Lúc trước Ôn Vệ Quốc ở công xưởng chính là lãnh đạo ở vị trí cao nhất, nếu như vào xưởng làm lại, ban đầu vào làm nhất định sẽ không được làm nhân viên quản lý cấp cao, cho nên xem ông có thể chấp nhận sự khác biệt này không thôi.

Châu Mỹ Thanh cũng cười nói: “Đúng đấy, cha, cha đừng quên, Như Ý của chúng ta bây giờ là phó xưởng trưởng đấy, nếu như cha muốn đi làm, em ấy nhất định có thể sắp xếp vị trí công việc cho cha, cha không cần phải tự đi tìm việc làm.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 172: Chuyện Này Không Gấp


Ôn Vệ Quốc hiểu ý của mọi người nói, nhưng không có công việc nào mà cực khổ hơn ở nông trường, cho nên ông đương nhiên có thể chấp nhận, chỉ là một khi ông ở đây làm việc trong xưởng, thế nhất định sẽ tiếp tục ở khu ký túc xá gia đình này, đến lúc đó mối quan hệ giữa ông và Triệu Tú Hoa sẽ càng trở nên ngượng ngùng hơn.

Cho nên ông chưa có trả lời ngay: “Chuyện này không gấp, để cha nghĩ kỹ rồi nói sau vậy.”

Lúc họ thảo luận vấn đề này Triệu Tú Hoa không nói gì, Ôn Như Ý cũng không muốn nói quá nhiều, nếu không sợ ông sẽ ngại: “Vậy được, đợi cha nghĩ xong rồi con sẽ sắp xếp sau, nhưng mà cha cố gắng đừng nghĩ quá lâu, trong tháng sau con với Tần Trí Viễn phải dẫn Đóa Đóa đến Dương Thành tham gia Hội chợ Canton, đến lúc đó sẽ có nửa tháng không ở đây.”

Ôn Vệ Quốc có biết đến Hội chợ Canton, chỉ là lúc trước công xưởng của họ không làm xuất khẩu, cho nên ông chưa tham gia bao giờ, ông cũng không ngờ cô con gái mấy năm không gặp mà bây giờ không những trổ mã xinh đẹp duyên dáng, mà còn làm việc thành công như vậy, lợi hại hơn cả người làm cha như ông rồi.

Xem ra ông cũng không thể chỉ câu nệ những khó khăn trong quá khứ, mà nên nhìn về phía trước, tốt nhất có thể lấy lại thời kỳ đỉnh cao của nhà họ Ôn: “Được, cha sẽ sớm cho con đáp án.”

Thời gian nghỉ phép của Châu Mỹ Thanh và Ôn Minh Khang với cả Khương Nguyệt Anh đều không có nhiều, thời gian đi đường đi đi về về cũng mất 2 ngày, cho nên sau hai ngày dạo chơi ở hải đảo, bốn người họ chuẩn bị lên đường quay về.

Ôn Thần An mấy ngày hôm nay không cần phải đi học thì rất vui, mỗi ngày có anh trai nhà kế bên dẫn cậu bé ra ngoài chơi, ra bờ biển bắt cá, bắt tôm, còn có thể ngồi thuyền ra biển, cuộc sống này rất là thú vị thoải mái, cho nên bây giờ lập tức phải đi, cậu bé ôm Ôn Như Ý khóc thút thít: “Cô ơi, cháu làm con trai cô, cháu muốn ở đây với em gái, cháu không muốn rời xa em gái, cháu không muốn đi.”

Châu Mỹ Thanh và Ôn Minh Khang: ...

Ôn Như Ý cười một tiếng: “Được thôi, cháu hỏi mẹ cháu thử, có đồng ý để cháu ở lại không.”

Ôn Thần An lúc này khóc càng lớn hơn, nếu như mẹ đồng ý, bây giờ cậu bé cũng không cần khóc, Ôn Như Ý xoa đầu cậu bé: “Được rồi, không khóc nữa, đợi thời gian nữa đến lúc đó cháu cùng với cha mẹ lại đến đây là được rồi.”

Nghe thấy lời này, Ôn Thần An lập tức ngẩng đầu lên: “Có thật không ạ?”

Châu Mỹ Thanh vội vàng nói: “Đương nhiên là thật rồi, sau này cha mẹ có thời gian chúng ta lại đến, đến lúc đó cô út cũng sẽ về nhà, chúng ta rất nhanh lại có thể gặp mặt rồi.”

Trẻ con chính là dễ dỗ, dăm ba lời là dỗ được cậu bé rồi, Ôn Thần An không khóc nữa: “Thế cha mẹ không được lừa người đâu đấy.”

Khương Nguyệt Anh cũng không muốn về như Ôn Như Thần An, nhưng bây giờ bà ấy vẫn chưa nghỉ hưu, lần này quay về có lẽ phải một năm sau mới có thể gặp mặt lại, sẽ bỏ lỡ khoảnh khắc Đóa Đóa lớn lên từng chút một, bà ấy đưa tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé: “Đóa Đóa, bà nội phải về đây, sau này cháu phải ngoan ngoãn nghe lời mẹ và bà ngoại, đợi bà nội nghỉ hưu rồi sẽ đến ở cùng với cháu nhé.”

Đóa Đóa dường như nghe hiểu bà ấy nói vậy, rất nhanh cử động cơ thể, sau đó khóe môi cong lên cười, mặc dù chỉ là một chút, nhưng tất cả mọi người có mặt ở đó đều nhìn thấy, Khương Nguyệt Anh kích động nhìn mọi người: “Con xem, con bé đáp lại mẹ rồi, đứa bé này, thật là thông minh, không hổ là con cháu nhà họ Tần chúng ta!”

Ôn Thần An nhìn thấy vậy, lập tức cũng chạy lại nhìn em gái, giao hẹn với cô bé: “Em gái, anh trai phải về rồi, sau này sẽ lại đến tìm em chơi, nếu như em đồng ý thì cười một cái đi.”

Lần này Đóa Đóa không cười nữa, chỉ chu miệng một chút, sau đó trong miệng nổi ít bọt lên, Ôn Thần An xem như là cô bé đồng ý rồi: “Thế anh trai đi đây.”

Khương Nguyệt Anh lại ngước mắt lên nhìn Triệu Tú Hoa một cái: “Thời gian này vất vả cho chị rồi, sau này nhờ chị phụ giúp con cháu thêm.”

Triệu Tú Hoa chỉ cười cười nói: “Chị cứ yên tâm đi, có tôi ở đây, ba đứa trẻ này nhất định sẽ yên ổn.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 173: Băn Khoăn


Khương Nguyệt Anh yên tâm mà quay về, họ vừa đi, căn nhà vốn dĩ náo nhiệt, rất nhanh cũng trở nên yên tĩnh, vài ngày nữa Tần Trí Viễn sẽ phải xin nghỉ phép dài ngày, cho nên sau khi tổ chức tiệc đầy tháng xong, anh cũng lập tức đi làm, mặc dù Ôn Như Ý đã hết ở cữ, nhưng phép thai sản của cô là hơn 50 ngày, cho nên cô cũng không gấp phải đi làm, mỗi ngày nên làm gì thì làm cái đó.

Nhưng mà mấy ngày gần đây cô phát hiện Triệu Tú Hoa và Ôn Vệ Quốc có chút bất thường, hai người cũng ít khi nói chuyện với nhau, trong cùng một không gian, khi nhìn thấy đối phương cũng rất nhanh né tránh nhau, dường như đã xảy ra mâu thuẫn gì đó.

Gần đây Ôn Như Ý cũng không thấy họ cãi nhau, cho nên có hơi kỳ lạ, buổi tối cô liền nhắc đến chuyện này với Tần Trí Viễn, Tần Trí Viễn nghe xong thì cười, nói: “Anh biết chuyện gì rồi.”

Ôn Như Ý mở to mắt, hỏi: “Anh biết, sao anh lại biết được?”

Vốn dĩ Tần Trí Viễn cũng không biết, anh chỉ là vô tình bắt gặp Ôn Vệ Quốc và Triệu Tú nói đến chuyện tình cảm, đại khái là Triệu Tú Hoa có chút muốn phục hôn, nhưng hình như Ôn Vệ Quốc không phải rất muốn đồng ý, cho nên mấy ngày hôm nay quan hệ của hai người đi xuống.

Ôn Như Ý nghe mà có chút sửng sốt, vốn dĩ cô tưởng rằng Ôn Vệ Quốc sẽ là người đề nghị phục hôn, không ngờ là do Triệu Tú Hoa đưa ra đề nghị, hơn nữa ông ấy còn không muốn: “Tại sao cha em không đồng ý?”

Tần Trí Viễn đương nhiên biết: “Em nghĩ thử đi, cha chúng ta ở nông trường nhiều năm như vậy rồi, vật vẫn như cũ mà người không giống như xưa, phong thái của cha cũng không được như năm đó nữa, dựa vào ý của cha chắc chắn sẽ cảm thấy không xứng với mẹ chúng ta nữa.”

Ôn Như Ý nghĩ kỹ lại hình như cũng đúng là như vậy, lúc trước Ôn Vệ Quốc là chủ tịch hội đồng quản trị của công xưởng, thân hình cao ráo, tướng mạo khí phách, khí chất nổi bật, nhưng Ôn Vệ Quốc bây giờ, thân hình ốm yếu, tóc mai hai bên đã bạc, chính là một ông già không có công việc, còn Triệu Tú Hoa mặc dù cũng lớn tuổi, nhưng phong thái vẫn còn, khí chất cũng còn, nếu bà thật sự muốn tìm người kết hôn nhất định cũng rất dễ dàng.

Cô khẽ than thở: “Nhưng mẹ em đơn thân nhiều năm như vậy, không phải là vì đợi cha sao? Không lẽ cha không nhìn ra được?”

Tần Trí Viễn nhướng mày: “Cho dù có nhìn ra, cha cũng chưa chắc có hành động gì, có lẽ là cha không muốn liên lụy mẹ.”

Lần này Ôn Như Ý không còn gì để nói nữa, chuyện của hai người lớn, phận con cháu như họ cũng không dám chen tay vào, nhưng mà cô lại không muốn để hai người cứ như vậy, nên cô muốn thử một phen, nếu như sau khi nói chuyện với Ôn Vệ Quốc mà họ vẫn không quay lại với nhau thì thôi vậy.

Cho nên ngày hôm sau, nhân lúc Triệu Tú Hoa bế Đóa Đóa sang nhà kế bên chơi Ôn Như Ý hỏi Ôn Vệ Quốc: “Cha, con chuẩn bị phải đi làm rồi, cha đã nghĩ xong chưa vậy? Cha có muốn đến nhà máy hải sản làm việc không?”

Ôn Vệ Quốc có hơi ngạc nhiên: “Con còn phép nghỉ thai sản mà đã đi làm rồi sao?”

Ôn Như Ý gật đầu: “Bây giờ không phải sắp đến Hội chợ Canton rồi sao, con cũng phải đi đào tạo, nếu không đến lúc đó sẽ không theo kịp đội ngũ, cho nên nếu cha nghĩ xong rồi thì nói với con, bên con sắp xếp cũng cần nói trước.”

Mấy ngày hôm nay Ôn Vệ Quốc đã nghĩ rất nhiều, ông rất muốn ở lại, nhưng mà ông biết nếu ở lại, sau này ngày nào cũng phải chạm mặt với Triệu Tú Hoa, quan hệ của hai người sẽ trở nên mơ hồ không nói rõ được, cho nên sau khi suy nghĩ một lát, ông nói: “Có lẽ cha vẫn phải đi.”

Ôn Như Ý nhíu mày: “Ở chỗ con, rất nhiều người không hề biết cha, không ai để ý đến quá khứ của cha, trong công việc con cũng có thể giúp cha được, tại sao cha lại muốn quay về? Là vì mẹ con sao?”

Ôn Vệ Quốc cũng không phủ nhận nguyên nhân vì Triệu Tú Hoa: “Phải, cha với mẹ con đã ly hôn nhiều năm như vậy rồi, bây giờ mẹ con sống tốt như vậy, cha cứ loanh quanh bên cạnh mẹ con như vậy thì tính như thế nào được?”

Ôn Như Ý cũng trực tiếp nói: “Nhưng trong lòng mẹ con có cha, nếu không mấy năm nay mẹ con cũng sẽ không đơn thân như vậy mãi, bây giờ cha về rồi lại giả vờ như không nhìn thấy mẹ con, không phải khiến mẹ càng đau buồn hơn sao?”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 174: Đại Kết Cục 1


Ôn Vệ Quốc biết Triệu Tú Hoa từ trước giờ vẫn không thay lòng, nhưng bây giờ ông đã không còn là Ôn Vệ Quốc của trước kia nữa, ông không muốn liên lụy bà: “Phải, là cha có lỗi với mẹ con, nhưng bây giờ các con đều đã lập gia đình, mẹ con cực khổ nhiều năm như vậy, cũng nên hưởng phúc, con cũng nhìn thấy dáng vẻ cha bây giờ rồi đấy, muốn cái gì không có cái đó, cha không đảm bảo được cuộc sống của mẹ con sau này sẽ tốt hơn bây giờ.”

Ôn Như Ý biết ngay ông sẽ nói như thế, cô hít sâu một hơi và nói: “Sao cha biết được cuộc sống của mình sau này sẽ không tốt hơn? Bây giờ quốc gia thay đổi nhiều như vậy, cha cũng được sửa án xử sai, con tin một thời gian nữa vận động sẽ kết thúc, đến lúc đó chúng ta có thể tự do mậu dịch, nhà họ Ôn chúng ta có thể một lần nữa đứng dậy như ngày xưa.”

Ôn Vệ Quốc nghe thấy lời này thì cười một tiếng: “Con bé này, nhìn thoáng thì là chuyện tốt, nhưng cũng không thể tùy tiện phát ngôn lung tung được, bây giờ con đã kết hôn với Trí Viễn, mấy lời nói như nhà họ Ôn đứng dậy như ngày xưa không nên nói, nếu không bị người xấu nghe được sẽ nói con làm chủ nghĩa tư bản, thế thì không hay.”

Ôn Như Ý biết bây giờ ông có thể không tin lời mình nói, nhưng cô cũng không thể trực tiếp nói mình là người của tương lai đến, cũng không thể nói cho ông biết sang năm mười năm cách mạng sẽ kết thúc, qua hai năm nữa cũng được cải cách, cuối cùng cô chỉ có thể nhỏ tiếng nói: “Con nói những lời này cũng không phải nói lung tung đâu, cha đừng quên Trí Viễn ở bộ đội, rất nhiều tin tức anh ấy còn hiểu rõ hơn chúng ta.”

Ôn Vệ Quốc nghe thấy lời này bỗng chốc ngây người, có chút không dám tin và nhìn cô: “Ý con là những lời lúc nãy con nói là Trí Viễn nói với con sao?”

Ôn Như Ý vội suỵt một tiếng, qua một lúc sau mới từ từ nói: “Cũng không hoàn toàn là Trí Viễn nói, chủ yếu là bây giờ rất nhiều người cũng được sửa án xử sai, hướng đi đại thế đó không phải rất rõ ràng sao? Còn về vấn đề mậu dịch này, là con tự nghĩ ra, bây giờ tình hình phát triển kinh tế trong nước chúng ta vì cách mạng mà đình trệ lâu như vậy, nhà nước muốn tiếp tục phát triển kinh tế, thế thì nhất định sẽ nghĩ cách để cải cách, con cảm thấy chúng ta có thể đợi được.”

Ôn Vệ Quốc nghe vậy thì chìm vào dòng suy nghĩ, phải đấy, nhà nước thay đổi rõ ràng như vậy sao ông lại không nhìn ra được chứ, chỉ là ông có chút lo lắng mà thôi, sợ rằng làm sai gì đó thì sẽ lại bị điều xuống nông thôn một lần nữa, đến lúc đó lại liên lụy bọn họ, đó mới là sai lầm.

Ông đang nghĩ ngợi, Ôn Như Ý lại cười nói: “Con biết cha đang lo lắng điều gì, nhưng con người mà, thế nào cũng phải tin tưởng bản thân một lần, huống hồ lúc trước cha còn là chủ tịch hội đồng quản trị cơ đấy, nhà họ Ôn chúng ta một lần nữa đứng dậy như ngày xưa thì có gì mà không thể? Đến lúc đó cha dẫn mẹ con cùng nhau ăn ngon uống đã, bù đắp lại những tiếc nuối của mấy năm nay!”

Không thể không nói, câu cuối cùng của cô đã làm Ôn Vệ Quốc lay động rồi, nếu như thật sự có thể trở lại như ngày xưa, thế thì ông mới có thể bù đắp được cực khổ mấy năm nay cho Triệu Tú Hoa, nhưng mà ông vẫn chưa tùy tiện quyết định được: “Cha biết, cha sẽ suy nghĩ thật kĩ.”

Ôn Như Ý cũng không ép ông, dù sao những gì cần nói cô cũng đã nói rồi, chuyện sau đó chỉ xem bản thân ông chọn như thế nào thôi.

Vốn dĩ cô còn tưởng rằng Ôn Vệ Quốc phải đắn đo rất lâu mới có thể quyết định được, nhưng không ngờ sau hai ngày, lúc ăn cơm tối, ông trực tiếp nói với Ôn Như Ý là ông muốn đến công xưởng làm việc.

Ôn Như Ý nghe xong cười hỏi: “Cha đã nghĩ kĩ rồi à?”

Ôn Vệ Quốc gật đầu: “Phải, cha nghĩ kĩ rồi, nhưng mà cha phải về Giang Thành trước một chuyến, đợi sau khi Hội chợ Canton kết thúc cha sẽ đi làm, con thấy vậy được không?”

Ôn Như Ý chớp mắt một cái: “Cha muốn quay về làm gì thế, bên đó cũng đâu có đồ của cha, cần gì thì ở đây nói con một tiếng, con mua là được rồi.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 175: Đại Kết Cục 2


Ôn Vệ Quốc cong khóe môi: “Vậy không được, cha nhất định phải quay về, nếu không thì làm sao phục hôn với mẹ con được?”

Lời ông vừa dứt, Ôn Như Ý lập tức ngước mắt nhìn Triệu Tú Hoa: “Mẹ, cha mẹ quyết định phục hôn rồi sao?”

Triệu Tú Hoa khẽ rũ mắt: “Thật ra cũng không tính là phục hôn, lúc trước cha mẹ cắt đứt quan hệ là có lên báo, lúc đó cha con bị bắt đi, cho nên cũng không có cách nào làm thủ tục nhận đơn ly hôn, nói một cách nghiêm khắc thì nên nói là đi làm lại giấy chứng nhận kết hôn.”

Tần Trí Viễn cũng cười nói: “Như thế cũng vừa hay, cha mẹ về sớm chút, cũng có thể nghỉ ngơi thêm vài ngày.”

Mặc dù Tần Trí Viễn bảo họ về Giang Thành trước, nhưng Ôn Như Ý mới ra tháng, cô vẫn chưa nghỉ ngơi đủ, cho nên Triệu Tú Hoa cũng không bằng lòng lắm, quyết định đợi đến khi Hội chợ Canton diễn ra sẽ cùng với họ ra hải đảo.

Thời gian dần dần bước vào tháng 10, thời tiết bắt đầu mát mẻ hơn chút, mặc dù vẫn chưa đến lúc Ôn Như Ý đi làm, nhưng Hội chợ Canton đang đến gần, cô cũng bắt đầu đi làm, bận rộn đào tạo và chuẩn bị những thứ mà Hội chợ cần, có được kinh nghiệm tham gia lần trước, lần này sự chuẩn bị của họ càng thuận lợi hơn rồi.

Đến ngày xuất phát, Ôn Như Ý không ngồi xe của xưởng chính đến thành phố Thanh, mà là Tần Trí Viễn mượn xe của bộ đội, chở cô cùng với Triệu Tú Hoa và Ôn Vệ Quốc cùng nhau đến xưởng chính Phúc Nhân, sau đó họ đi theo xe của xưởng chính để cùng nhau xuất phát đến Dương Thành, còn Ôn Vệ Quốc và Triệu Tú Hoa thì từ thành phố Thanh đi tàu hỏa về Giang Thành.

Hành trình lần này thuận lợi hơn lần trước rất nhiều, có lẽ là do xe khá tốt, kỹ thuật lái xe của Tần Trí Viễn cũng khá vững, trên đường đi Ôn Như Ý cũng không ói nữa, đến Dương Thành, họ lại đổi một khách sạn mới, điều kiện chỗ ở sạch sẽ và tiện lợi hơn nhà nghỉ lần trước, và lần này họ đã tiến hành đào tạo trước một thời gian dài, ở Hội chợ giao dịch, Ôn Như Ý không bận rộn như lúc trước, mọi người cũng không sợ trước sợ sau, chỉ đợi khách hàng đến tìm như lúc trước nữa, thậm chí có vài nhân viên nghiệp vụ còn chủ động đi tìm khách hàng để chào hàng.

Ngày đầu tiên, tổng cộng họ giao dịch được tổng số tiền đơn hàng là hơn 50 vạn, nhiều hơn lần trước 10 vạn, ngày thứ hai họ cũng giao dịch được 50 vạn, chỉ với hai ngày mà thôi, họ đã hoàn thành được mục tiêu sơ cấp của xưởng rồi, mọi người đều rất vui mừng, nhưng cũng không thể sơ suất được, mỗi tối sau khi quay về, họ đều phân tích nguyên nhân chủ yếu những đơn hàng đàm phán không thành công, và ngày hôm sau nên chú ý những điều gì.

Lần này mặc dù Tần Trí Viễn không thể vào Hội chợ Canton, nhưng mà nhìn dáng vẻ ăn nói đĩnh đạc của Ôn Như Ý khi họ phân tích nguyên nhân, anh biết người phụ nữ này thật sự có thực lực, may mà ban đầu anh kiên trì mặt dày đi tìm cô để chứng minh mình là người tốt, nếu không cô vợ tốt như vậy sẽ bay mất.

Hội chợ diễn ra 10 ngày liên tục, công việc của Ôn Như Ý tiến triển thuận lợi hơn trong tưởng tượng, sau khi ngày cuối cùng của Hội chợ giao dịch kết thúc, họ tính sơ qua tổng số tiền giao dịch có được, Hội chợ giao dịch lần này tổng cộng họ lấy được tổng số tiền đơn hàng là 309 vạn, nhiều hơn lần trước hẳn 80 vạn!

Ban đầu mục tiêu của mọi người đối với Hội chợ giao dịch lần này là không được kém hơn lần trước là được rồi, nhưng không ngờ lại nhiều hơn nhiều như vậy, mọi người đều rất vui mừng, không kìm được sự kích động mà ôm nhau hoan hô.

Theo như thường lệ, buổi tối nay mọi người tụ tập lại với nhau cùng đến nhà hàng quốc doanh ăn cơm, trên bàn ăn, Phương Tiền Tiến hỏi Ôn Như Ý: “Ngày mai cô có muốn ra ngoài đi dạo chơi cùng với chúng tôi không?”

Lần này trạng thái của Ôn Như Ý tốt hơn lần trước, lần trước đến mà cô cũng không thể ra ngoài chơi, cho nên lần này dù như thế nào cũng phải dẫn chồng và con ra ngoài chơi một chuyến mới được: “Đương nhiên là muốn đi, hiếm khi xưởng thanh toán, tôi không đi cũng uổng phí!”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 176: Đại Kết Cục 3


Vì thế tối hôm đó họ đã chuẩn bị một số lịch trình đi chơi, kế hoạch là đến công viên và sở thú gần đó trước, sau đó đi xem tháp, cuối cùng đi dạo trong tòa nhà bách hóa, mua ít quà rồi quay về.

Nhưng mà về đến khách sạn hỏi vị trí của những địa điểm này mới biết những chỗ này đều cách họ khá xa, Ôn Như Ý dẫn theo con cũng không tiện đi xa như thế, cho nên ngày hôm sau cô không đi cùng với mọi người, chỉ đi với Tần Trí Viễn đến tòa nhà bách hóa gần đó, mua ít sữa bột cho con và ít quà rồi kết thúc chuyến du lịch lần này.

Cũng giống như lần trước, sau khi họ về đến xưởng chính, xưởng chính mở một cuộc họp tổng kết, cuộc họp lần này xưởng ủy và đảng ủy xưởng cũng đến, xét đến việc lần này mọi người đều biểu hiện vô cùng tốt khiến họ ngạc nhiên vui mừng, cho nên mỗi người đều nhận được phần thưởng tương ứng của mình, chẳng hạn như nhận được tiền thưởng, có người thì nhận được nhà ở của xưởng trước, có người thì được tăng lương.

Ôn Như Ý bây giờ đã là phó xưởng trưởng, tiền lương một tháng của cô bây giờ là gần 100 tệ, tăng lương đối với cô cũng không ảnh hưởng nhiều, cô cũng không cần nhà ở trong xưởng, cho nên đối với những phần thưởng này, thật ra nội tâm cô cũng không có lay động gì, nhưng khi đảng ủy xưởng chính thức tuyên bố xét duyệt đơn xin nhập đảng của cô và bổ nhiệm cho cô làm xưởng trưởng của xưởng chi nhánh cô cũng có chút kích động mà run rẩy.

Trời ơi, xem ra ban đầu Hạ Chí Cương thật sự không có vẽ bánh, cũng may mà lúc đó cô kiên trì muốn tham gia Hội chợ Canton, nếu không thì sẽ không có mọi thứ của ngày hôm nay!

Sau khi tan họp, Hạ Chí Cương đi đến chúc mừng cô: “Sau này xưởng chi nhánh của chúng ta, tôi giao cho cô đấy, cũng mong cô hãy đối xử với nó giống như với con mình vậy.”

Ôn Như ý cũng có hơi ngại mà cười nói: “Cảm ơn phó xưởng trưởng Hạ đã tin tưởng, tôi sẽ cố gắng hết sức để dẫn dắt xưởng chi nhánh của chúng ta ngày càng phát triển hơn! Thế chuyện cha tôi vào xưởng...”

Hạ Chí Cương cảm thấy Ôn Như ý làm việc rất đáng tin cậy, cho dù chỉ là một công nhân, cho dù là cô muốn tuyển vào, cũng sẽ hỏi ý kiến của họ: “Chuyện của xưởng chi nhánh cô cứ làm chủ đi, sau này chỉ cần không ảnh hưởng đến lợi ích của xưởng chúng ta, cô cứ việc quyết định mà làm.”

Chuyện nhỏ như thế này thật ra Ôn Như Ý cũng không muốn hỏi Hạ Chí Cương, nhưng bây giờ dẫu sao vẫn còn trong thời kỳ mười năm cách mạng, có vài chuyện vẫn cần phải cẩn thận chút.

Sau khi họp xong, họ trở về hải đảo, vốn tưởng rằng Triệu Tú Hoa và Ôn Vệ Quốc sẽ không trở lại nhanh như thế, nhưng khi họ đến nơi, hai người họ đã ở trong nhà rồi.

Ôn Như Ý bước vào nhà thì hỏi họ đã làm lại giấy chứng nhận kết hôn chưa, Triệu Tú Hoa cũng không nhiều lời, trực tiếp lấy chứng nhận ra cho cô xem.

Ôn Vệ Quốc trực tiếp hỏi cô tổng số tiền giao dịch lần này ở Hội chợ Canton, nhưng khi biết được giao dịch được hơn 300 vạn thì ông có hơi sửng sốt: “Xưởng chi nhánh bây giờ đã lợi hại như vậy rồi sao?”

Ôn Như Ý gật đầu, cười mỉm nói: “Phải đấy, cha, đều là nền tảng do nhà nước cung cấp, cho nên xưởng chi nhánh mới càng ngày càng phát triển, sau này cuộc sống cũng sẽ càng ngày càng tốt hơn.”

Lần này Ôn Vệ Quốc không có phản bác cô giống như lúc trước, lần này ông quay về ngoại trừ làm lại giấy chứng nhận kết hôn, ông còn dạo rất nhiều nơi ở Giang Thành, mới vài năm không gặp mà thôi, Giang Thành đã hoàn toàn khác lúc trước rồi, nhiều nhà cao tầng hơn, mặt đường cũng sạch sẽ hơn rất nhiều, mặc dù cách mạng ở đường lớn vẫn còn đang tiếp tục, nhưng bầu không khí dường như cũng nhẹ nhàng hơn chút, cũng không giống như lúc trước, người dân đổ ra đường bắt người, chỉ làm cách mạng không làm sản xuất, mỗi sáng bước ra đường cũng đều có thể nhìn thấy mọi người bận rộn đi làm.

Bây giờ ông cũng tin rằng, đất nước sẽ càng ngày càng tốt hơn, cho dù ông không có trở lại như ngày xưa, không thể khiến cho nhà hộ Ôn quay trở lại thời kỳ huy hoàng của quá khứ, nhưng cuộc sống sau này nhất định sẽ tốt hơn bây giờ.

Ông không kìm được mà cảm thán: “Phải đấy, xưởng sẽ càng ngày càng phát triển, cuộc sống của chúng ta cũng sẽ càng ngày càng tốt hơn.”
 
Back
Top Bottom