Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo

Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 120: Anh Là Bác Sĩ Hay Anh Ấy Là Bác Sĩ



Từ Thiệu Phong vẫn chưa đáp đã nghe thấy có người gọi tên của Ôn Như Ý, Ôn Như Ý quay đầu lại nhìn, thấy Tần Trí Viễn cùng với một bác sĩ mặc áo blouse trắng từ hành lang đi về phía bên này, một tay anh truyền nước, trên mặt có hai vết trầy xước, trên người mặc chiếc áo ba lỗ, chỗ vùng bụng của chiếc áo còn nhuộm không ít máu, mặc dù nhìn trông không nghiêm trọng, nhưng đầu tóc của anh hơi rối, cằm cũng mọc không ít râu, da mặt cũng đen hơn, nhìn trông giống như một thổ phỉ gặp nạn vậy.

Ôn Như Ý vội vàng đi lại, quan sát anh một hồi rồi vội hỏi: “Anh, anh không sao chứ?”

Tần Trí Viễn vẫn chưa đáp lại, bác sĩ đã cười nói: “Yên tâm đi, không có gì nghiêm trọng đâu, mấy ngày nay tạm thời đừng hoạt động mạnh là được, cẩn thận bung chỉ vết khâu.”

Tần Trí Viễn nghe bác sĩ nói không được hoạt động mạnh trong lòng khó chịu, tối anh còn phải động phòng nữa đấy, sao mà có thể không hoạt động mạnh được: “Chỉ chút thương nhỏ này mà cậu cũng kinh hồn bạt vía, vừa khâu lại vừa truyền thuốc tiêu viêm, tôi cũng đâu phải bằng bùn.”

Anh nói xong lời này, Ôn Như Ý hung hãn liếc anh một cái: “Anh là bác sĩ hay anh ấy là bác sĩ?”

Tần Trí Viễn nhìn ánh mắt của cô sắc bén như d.a.o vậy, anh lập tức nín thở, đổi giọng: “Được, anh biết rồi!”

Bác sĩ nhìn người đàn ông mới một giây trước còn cà lơ cà phất, bây giờ trực tiếp bị thu phục rất ngoan ngoãn, bác sĩ lập tức bật cười, xem ra kết hôn thật sự có thể thay đổi con người ta, lúc trước từng là một người kiêu ngạo cỡ nào, bây giờ ở trước mặt vợ lại trở thành chú chó nhỏ nghe lời, chà chà chà, thật sự khiến người ta không thể nhìn tiếp được nữa: “Được, thế lát nữa truyền xong bình nước này là anh có thể về rồi.”

Bác sĩ vừa đi, Ôn Như Ý trực tiếp kéo Tần Trí Viễn lại ngồi xuống ghế ở hành lang, quan sát anh: “Không phải anh nói chắc chắn sẽ an toàn sao, sao lại bị thương rồi?”

Ban đầu quả thực rất an toàn, chỉ là lúc quay về có nổi gió bão, tàu bảo vệ lại là kiểu tàu cũ Xô Viết từ những năm 1960, vấn đề khá là nhiều, bão vừa ập tới, bảng hiệu bằng sắt trên đó bắt đầu rơi xuống, sau đó đập trúng anh, trên tàu vốn dĩ có nhân viên y tế, đã xử lý vết thương cho anh, chỉ là bảng hiệu đã bị gỉ sắt, họ không yên tâm cho nên sau khi về đảo lại đến bệnh viện xử lý lại.

Nhưng mà anh cũng không định nói những điều này, chỉ cười nói: “Chỉ là sự cố nhỏ mà thôi, là họ cứ muốn kéo anh đến bệnh viện cho bằng được.”

Ôn Như Ý hít sâu một hơi: “Thế không còn bị thương chỗ nào khác chứ?”

Tần Trí Viễn ừm một tiếng, nghĩ ra điều gì đó, rất nhanh ghé sát lại cô và nói nhỏ: “Cậu em của anh không bị thương, tối nay nhất định có thể dùng.”

Tự dưng lại nghe thấy lời này, Ôn Như Ý kinh ngạc trực tiếp sặc ho, cô nhìn trái phải một cái, may mà bên cạnh không có ai, ctrừng mắt nhìn người đàn ông: “Anh đừng đắc ý, vừa nãy bác sĩ nói như thế nào anh quên rồi sao?”

Vết thương nhỏ này, Tần Trí Viễn còn lâu mới nghe lời bác sĩ, tối nay bất luận như thế nào, ai cũng không được cản trở anh!

Đương nhiên, bây giờ anh sẽ không ở đây cãi nhau với vợ đâu, chỉ ngoan ngoãn gật đầu: “Anh biết.”

Chỉ truyền một bình nước, thời gian không cần quá lâu, hai người rất nhanh từ bệnh viện quân đội quay về khu ký túc xá gia đình, trước khi đi, Tần Trí Viễn lại lấy trong cái hộp nhỏ ở bệnh viện vài đồ dùng vệ sinh.

Lúc họ về đến khu ký túc xá gia đình là đã hơn 6 giờ, Bao Trung Hoa nhìn thấy họ về, bèn hỏi Tần Trí Viễn: “Hôm nay uống một ly không, tôi gọi các chính ủy đến uống cùng?”

Tần Trí Viễn giật mình, vội vàng nói: “Đừng, tôi bị thương, không thể uống rượu, tối nay tôi phải nghỉ ngơi đàng hoàng mới được.”

Nói xong, anh bổ sung thêm: “Không đúng, có lẽ là mấy ngày nay tôi đều phải nghỉ ngơi đàng hoàng, mấy người gần đây không có việc gì thì đừng làm phiền tôi ha!”

Bao Trung Hoa nghe giọng nói anh tràn đầy năng lượng, đi đứng mạnh mẽ, không nhìn ra được là đang bị thương: “Cậu bị thương sao? Không nhìn ra đấy?”

Tần Trí Viễn gật đầu: “Phần bụng khâu mấy mũi kim.”

Bao Trung Hoa nhíu mày: “Tôi đã gọi chính ủy rồi, hai người lát nữa cũng đến ăn chung đi, cậu không uống rượu là được, chị dâu cậu làm gà, ăn chút canh gà tốt cho vết thương.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 121: Ba Tiếng



Tần Trí Viễn muốn từ chối, nhưng Ôn Như Ý lại cười cười, trực tiếp đồng ý: “Được, lát nữa chúng tôi cất đồ đạc xong sẽ đến ngay.”

Tần Trí Viễn: ...

Anh biết bữa cơm tối nay chắc chắn không dưới 3 tiếng đồng hồ.

Được thôi, anh nhịn thêm 3 tiếng vậy!

Hai người cất đồ đạc xong, Tần Trí Viễn tắm rửa sơ qua và thay đồ, sau đó mới sang nhà kế bên.

Lần này khách đến nhà họ Bao cũng đều là người của đoàn ba, chủ yếu là vì trong đợt tuyển dụng lần này, Kim Quế Hoa được nhận vào làm cho nên vui mừng, muốn mời mọi người ăn bữa cơm.

Giang Vĩnh Quân biết Tần Trí Viễn lần này bị thương, đặc biệt hỏi thăm anh nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng, bày tỏ sự cảm ơn đặc biệt đối với Ôn Như Ý vì lần này có thể kéo được sự đầu tư từ nhà máy Phúc Nhân.

Bộ đội vốn dĩ đã nghèo, phải biết là nếu như họ tự xây dựng nhà máy, thứ nhất chưa nói đến đầu tư thiết bị, còn phải tự đi xử lý vấn đề tiêu thụ, thêm nữa là trả tiền lương cho một lượng lớn công nhân, nghĩ thôi đã đau đầu.

Kim Quế Hoa rất phấn khởi, nâng rượu lên cụng ly với mọi người: “Lần này Như Ý đúng là đã làm cho quân tẩu bọn chị nở mặt nở mày, phó đoàn trưởng Tần, cậu cưới được cô vợ này thật là tốt, quân tẩu bọn tôi đều biết ơn cậu đấy.”

Chương Quốc Hiền cũng gật đầu, nhìn Tần Trí Viễn, giơ ngón tay cái lên: “Những cái khác không nói, cậu đúng là biết chọn vợ.”

Tần Trí Viễn đương nhiên biết vợ mình tốt mà, thế họ có thể ăn bữa cơm này xong sớm một chút được không? Anh đang gấp đấy.

Nhưng hiển nhiên, mọi chuyện không hề như ý anh, trên bàn ăn mọi người càng ăn càng phấn khởi, trò chuyện cũng càng ngày càng rộng, từ chuyện phân xưởng đến chuyện gia đình rồi chuyện con cái, còn hỏi hai người họ định khi nào có con.

Tần Trí Viễn nghe mà sắp thổ huyết, hai người họ còn chưa động phòng nữa đấy, con cái ở đâu ra, anh chỉ vội nói: “Sắp rồi, đợi ăn cơm xong bọn tôi lập tức suy nghĩ.”

Ôn Như Ý nghe đến đây liền biết người đàn ông này đã bồn chồn rạo rực, sắc mặt cô hơi đỏ: “Chuyện này bọn tôi đều thuận theo tự nhiên.”

Mọi người cũng chỉ là trò chuyện vậy thôi, cũng không có ý giục họ sinh con, bữa cơm này bắt đầu từ lúc 6 giờ hơn đến 9 giờ tối, cuối cùng lúc Tần Trí Viễn lên tiếng nói muốn về thì mới kết thúc.

Trước khi đi, Bao Trung Hoa cũng không biết lấy từ đâu ra một túi đồ rồi đưa cho anh: “Đây là lúc trước tôi bị thương chị dâu cậu đến bệnh viện mua về cho tôi bồi bổ sức khỏe, cậu cầm về nấu canh uống.”

Tần Trí Viễn đương nhiên là nhận lấy, cuối cùng, anh lại nhìn Chương Quốc Hiền hỏi: “Chính ủy, lúc trước ông nói với tôi rằng đợi tôi quay về sẽ cho tôi nghỉ phép hai ngày đúng không?”

Chương Quốc Hiền nghĩ một hồi, cũng không nhớ mình có từng nói như thế không: “Tôi có nói vậy sao?”

Tần Trí Viễn vừa nghe ông không muốn thừa nhận, cau mày trực tiếp kháng nghị: “Có nói, ông nói ra biển về sẽ cho tôi nghỉ ngơi hai ngày, bây giờ tôi bị thương, ông không thể nuốt lời chứ.”

Chương Quốc Hiền nghe vậy cũng không kìm được bật cười, thằng nhóc này, lúc trước bị trúng đạn s.ú.n.g cũng không mở lời xin nghỉ phép, bây giờ chẳng qua chỉ là khâu vài mũi kim thôi mà đã chủ động lên ti, ai không biết còn tưởng anh bị thương gì nghiêm trọng đấy, nhưng mà cuối cùng ông ấy vẫn phê duyệt cho anh nghỉ, dù sao thì người ta cũng thật sự bị thương rồi.

Kết thúc bữa cơm tối bên này, hai vợ chồng họ về nhà, Tần Trí Viễn vừa nãy đã tắm rửa, lúc này anh đun nước nóng cho Ôn Như Ý xong lại đi giặt quần áo của mình, đợi anh giặt xong Ôn Như Ý cũng tắm ra.

Ôn Như Ý tưởng anh vẫn chưa giặt đồ, bèn nói: “Anh lấy quần áo ra trước đi, lát nữa em giặt chung luôn.”

Bây giờ toàn thân Tần Trí Viễn đang nóng rang, ngửi mùi hương nhẹ nhàng trên người cô, nhìn đôi chân trắng trẻo của cô, anh làm gì còn tâm tư để cô đi giặt quần áo, anh lập tức đưa tay ra kéo cô lại.

Ôn Như Ý giật mình hét lên một tiếng, cả cơ thể được người đàn ông bên lên không trung và đặt xuống giường: “Anh làm gì thế!”

“Lo quần áo cái gì, bây giờ em lo anh trước đi.” Người đàn ông thở gấp, nhỏ tiếng lẩm bẩm bên tai cô.

Ôn Như Ý bị anh ôm chặt ở dưới, cảm nhận được thân thể rắn chắc của anh, nhìn gân xanh nổi trên trán anh, đôi mắt cười đỏ ngầu, lộ ra vẻ nguy hiểm khó tả.

Cô biết bản thân lần này muốn quản cũng quản không được, chỉ tức mà la lên: “Gấp cái gì mà gấp, cẩn thận vết thương của anh!”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 122: Tần Trí Viễn, Cậu Đang Làm Gì Thế



Tần Trí Viễn đang đợi phóng tên lửa: “Không sao đâu vợ, anh sẽ nhẹ chút.”

Nói xong, đôi môi người đàn ông trực tiếp dán chặt xuống, nuốt chửng hết hơi thở của cô.

Ban đầu, Ôn Như Ý còn lo lần đầu tiên anh có thể không hiểu lắm, nhưng ở phương diện này người đàn ông thật sự rất có thiên phú, hoặc là anh đã nghĩ đến giây phút này quá lâu rồi, trong đầu anh đã luyện tập vô số lần, cho nên anh đã không cần thầy mà tự học được các loại kỹ năng.

Dưới sự tấn công của anh, Ôn Như Ý thua dồn dập, cô chỉ vừa xấu hổ vừa cáu, liên tục xin anh và nhắc nhở anh chú ý đến vết thương đừng để bị bung chỉ.

Nhưng Tần Trí Viễn sao lại nghe lời cô được, anh phải để cho cô biết, đêm kết hôn hôm đó thật sự chỉ là sự cố, lưng của anh từ trước đến nay đều tốt, những ngày đó họ chỉ có thể đơn thuần đắp chăn cũng đều là sự cố, vì để chứng minh bản thân, vết thương của anh có thể không quản, cho nên đối với sự nhắc nhở và xin tha của cô anh phớt lờ.

Bên ngoài ánh trăng chiếu sáng rực rỡ, gió thổi rét mướt, bên trong lại nổi lên giông bão dữ dội, giữa những tiếng nức nở hết lần này đến lần khác, người đàn ông đã thành công chứng tỏ bản thân trong hai giờ, rửa nhục bản thân!

Ôn Như Ý đến đây chưa từng trải qua bão tố, nhưng bây giờ cô đã trải qua cơn sóng lớn cuốn trôi mọi thứ trong nhà, chỉ để lại một đống hỗn độn, cơ thể cô giống như được vớt ra từ hồ nước vậy, vô cùng ướt át, cô muốn đứng dậy đi tắm, nhưng cô mệt mỏi buồn ngủ đến mức không muốn cử động chút nào.

Tần Trí Viễn mới ăn mặn, hoàn toàn chưa ăn no, mặc dù vẫn còn muốn ăn thêm vài miếng, nhưng trông cô như thế này nên anh cũng từ bỏ suy nghĩ, sau đó anh xuống giường, mặc đại chiếc quần vào, đến phòng vệ sinh lấy nước lau người cho cô.

Sau khi ăn uống no say, tâm trạng của anh rất tốt, ôm người phụ nữ ngủ một giấc đến hơn 9 giờ sáng hôm sau.

Ôn hương nhuyễn ngọc còn nằm trong vòng tay, Tần Trí Viễn vốn dĩ không muốn dậy sớm như thế, nhưng nhìn căn phòng hỗn độn, cuối cùng anh phân vân một hồi cũng dậy khỏi giường.

(Ôn hương nhuyễn ngọc (温香软玉): miêu tả người con gái trẻ tuổi th*n th* tr*ng n*n mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp.)

Đầu tiên là anh quét dọn căn phòng lại, sau đó mang quần áo ga giường gì đó đem đi ngâm, sau đó đi mua con gà về hầm canh, đợi gà lên nồi, quần áo cũng đã ngâm kha khá.

Nhưng chuyện đàn ông mà giặt quần áo này nếu như truyền ra ngoài chắc chắn mất mặt, cho nên anh do dự một hồi, anh ở trong nhà giặt quần áo, đợi sau khi giặt xong, anh nhìn trái nhìn phải một cái, phát hiện hai nhà kế bên không có ai, cho nên vội vàng xách đồ ra bên ngoài phơi.

Nhưng thật trùng hợp, phơi được một nửa, cửa nhà họ Bao mở ra, Bao Trung Hoa bế con cùng với Kim Quế Hoa từ trong nhà đi ra.

Nhìn thấy anh đang phơi quần áo, còn có đồ nhỏ màu hồng của phụ nữ, Bao Trung Hoa trợn tròn mắt: “Tần Trí Viễn, cậu đang làm gì thế?”

Tần Trí Viễn vẫn chưa đáp lại, Kim Quế Hoa đã hừ một tiếng: “Đang làm gì, đang phơi quần áo đấy, sao anh lại nhìn không hiểu thế?”

Bao Trung Hoa đánh c.h.ế.t cũng không tin được, bật cười ha ha: “Tiểu Ôn giặt nhỉ, cậu ấy có thể làm cái này à? Lần sau để những tên lính dưới tay nhìn thấy thì không phải sẽ cười cậu ấy sao.”

Tần Trí Viễn nghe thấy lời này không vui: “Sao tôi lại không thể giặt được, tôi nói cho anh biết, số quần áo này, ga giường này đều là do tôi giặt đấy.”

Bao Trung Hoa vẫn chưa phản ứng, Kim Quế Hoa lập tức đập anh ấy một cái, tức giận nói: “Anh xem Tiểu Tần nhà người nhà, kết hôn rồi, ở nhà không phải nấu cơm thì là giặt quần áo, còn cày đất nữa, em sinh cho anh hai đứa con, những cái khác không nói, anh giặt đồ cho em với con được mấy lần rồi?”

Bao Trung Hoa vô thức thu vai lại, lùi sau hai bước: “Anh không có sao? Lúc trước phải có chứ, em nhớ nhầm rồi, anh chắc chắn đã từng giặt.”

Kim Quế Hoa lại đánh anh một cái nữa: “Chúng ta kết hôn sắp mười năm, số lần anh giặt quần áo, một bàn tay có thể đếm hết, thế có tính không?”

Bao Trung Hoa nói với vẻ mặt vô tội: “Không phải, nói thì nói thôi, sao em đánh anh làm gì?”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 123: Tập Thể Giặt Quần Áo



Kim Quế Hoa hừ một tiếng: “Em cảm thấy em cũng phải nghỉ ngơi, vừa hay hôm nay anh cũng không cần đến doanh trại, thế anh giặt số quần áo này đi.”

Nói xong, Kim Quế Hoa đặt thùng đồ trong tay xuống dưới chân Bao Trung Hoa, tiện tay đón con từ vòng tay anh ấy, sau đó quay người vào nhà.

Tâm trạng Tần Trí Viễn rất thoải mái, anh nhìn anh ấy: “Đừng ngây ra đó nữa, mau đi giặt đi, cẩn thận gia đình lục đục, nhớ nha, nhỏ tiếng chút, vợ tôi còn đang ngủ đấy.”

Anh nói xong thì xách thùng vào nhà, lúc này cửa nhà họ Vu cũng mở ra, Vu Vĩ Đào cũng ra ngoài, trong tay cũng cầm một thùng chứa đầy quần áo.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, vô cùng hiểu ý phẫn nộ đối thoại với nhau trong sân nhà: “Hôm nay dở chứng gì thế, Tần Trí Viễn không có chuyện gì làm hay sao mà giặt đồ làm gì thế?”

Hại họ cũng phải giặt!



Ở ngoài sân ồn ào, nhưng không ảnh hưởng gì đến Ôn Như Ý, tối qua cô quá mệt, ngủ một giấc rất sâu, nếu không phải lúc tỉnh dậy người đau đến nỗi hít ngược một hơi, có lẽ quên mất tối hôm qua họ đã làm gì.

Cô lại cử động một chút, cảm giác trên cơ thể giống như trong tiểu thuyết ngôn tình miêu tả nam nữ chính sau khi làm cái đó xong, chỉ một từ, đau! Hai từ, rất đau!

Người đàn ông này giống như chưa ăn gì vậy, hận không thể lấy số lần ăn cơm cả đời để dùng trên người cô trong một buổi tối, thật là tức mà!

“Em dậy rồi à? Muốn uống nước không?”

Cửa phòng truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông, Ôn Như Ý ngước mắt nhìn qua.

Chỉ thấy anh đứng chỗ cửa, ánh sáng rực rỡ trong phòng khẽ ánh lên khuôn mặt anh tuấn của anh, bộ đồ quân nhân trên người anh chỉnh tề ngay ngắn, nhìn trông hăng hái, tinh thần sảng khoái.

Ôn Như Ý nhớ lại một số cảnh tượng tối qua, không kìm được nghiến răng nói: “Muốn.”

Cô nói xong mới nhận thức được giọng nói của mình bị khàn, cô lại hung hãn trừng mắt nhìn người đàn ông: “Đều tại anh, em sắp không nói nổi rồi đây.”

Giọng nói không khàn chút nào, nũng nịu, nghe mà khiến người ta k*ch th*ch, Tần Trí Viễn cười nhẹ, thấy cô gần như không thể che mình bằng một chiếc chăn nhỏ, đôi vai mịn màng lại lộ ra làn da trắng như ngọc, lấm tấm những chấm đỏ tươi, chính là kiệt tác của anh đêm qua.

Yết hầu của anh cũng bất giác mà chuyển động, anh đi đến đưa nước cho cô: “Không sao, em uống chút nước trước đi, anh có hầm canh gà rồi, lát nữa em ăn nhiều chút, bồi bổ sức khỏe, làm ấm họng.”

Ôn Như ý nghe vậy sắc mặt hơi đỏ, tối qua mất quá nhiều sức lực, được anh nhắc nhở như vậy, cô thật sự đói, cô nhận lấy nước từ người đàn ông và uống cạn, sau đó dậy khỏi giường.

Nhưng vừa cử động, chân còn chưa chạm đất, suýt chút nữa đã ngã xuống, may mà Tần Trí Viễn nhanh chân nhanh tay, đỡ lấy cô.

Anh cười cười: “Thôi vậy, em cứ nằm trên giường đi, lát nữa anh mang cơm đến cho em.”

Ôn Như Ý lại không kìm được mắng anh: “Còn không phải tại anh sao, nếu anh tiết chế một chút thì bây giờ em có cần phải nằm trên giường không?”

Tần Trí Viễn rất chột dạ, sờ sờ mũi nói: “Thế ai bảo em giống như nước vậy, khiến anh càng làm càng hăng say.”

Lời này vừa dứt, Ôn Như Ý trực tiếp ném cái gối về phía anh: “Anh đúng là đồ lưu manh.”

Tần Trí Viễn bắt cái gối một cách dễ dàng, khóe môi cong lên cười nói: “Anh biết rồi, lát nữa ăn cơm xong tên lưu manh này bôi thuốc cho em, thuốc ở bộ đội rất tốt, chuyên trị trầy xước sưng đỏ, đảm bảo bôi lên là hết.”

Ôn Như Ý nghe thấy lời này, lại ném tiếp cái gối còn lại, kết quả người đàn ông đã chuồn trước một bước rồi.

Đến giờ cơm, Ôn Như Ý trực tiếp giải quyết bữa trưa trên giường, nhưng không thể không nhắc đến một chút, tay nghề nấu nướng của Tần Trí Viễn thật sự bình thường, đúng là anh chỉ biết nấu ăn, nếu như không phải nhờ mùi vị của nguyên liệu ngon sẵn có lẽ bữa cơm này cô ăn nuốt không nổi.

Sau khi ăn xong, Tần Trí Viễn cũng mang thuốc mỡ đến, ban đầu anh thật sự chỉ là muốn bôi thuốc cho Ôn Như Ý, dẫu sao cô cũng bị sưng thật, anh cũng biết thương hoa tiếc ngọc mà, nhưng càng bôi thuốc chuyện sau đó càng khó kiểm soát, cuối cùng hai người lại bắt đầu quấn vào nhau.

Có thể là cơ thể đã được nghỉ ngơi thời gian ngắn, hoặc là uy lực của thuốc mỡ thật sự không tồi, cho nên lần này cảm nhận của Ôn Như Ý tốt hơn tối hôm qua một chút, phản ứng của cô cũng nhiệt tình hơn.
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 124: Lỡ Việc



Nhà máy mới vẫn đang chuẩn bị tuyển công nhân, Ôn Như Ý vẫn chưa đi làm, còn Tần Trí Viễn lại nghỉ phép, thấy cô nhiệt tình như vậy, anh giống như người nông dân có được mảnh đất tốt, luôn luôn chăm chỉ cày bừa trên mảnh đất này, liên tục hai ngày hôm nay, anh không phải cày đất thì chính là nấu cơm.

Còn Ôn Như Ý mặc dù khá có ý kiến gì về việc này, nhưng cô đã tìm được thú vui hưởng thụ, dù sao trên đời này không có mảnh đất bị cày hư, chỉ có trâu mệt chết, nhưng thoải mái thì thoải mái, mệt cũng mệt thật, người đàn ông đi lính ngày ngày tập luyện, sau khi kết thúc còn có thể chạy bộ giống như người không có chuyện gì, nhưng cô thì không được, sau khi xong việc, cô trực tiếp nằm bẹp trên giường, chuyện gì cũng cần người phục vụ, giống như phế nhân vậy.

Hai người cứ ph*ng đ*ng như vậy, hai ngày trôi qua, đến chiều ngày thứ 3, Ôn Như Ý quả thực không muốn ăn cơm Tần Trí Viễn nấu nữa, bảo anh đến nhà ăn lấy cơm, lúc này Kim Quế Hoa đến gõ cửa.

Lúc nhìn thấy Ôn Như Ý xuất hiện, Kim Quế Hoa liền nói: “Thì ra em ở nhà à, sao hai ngày nay chị không nhìn thấy em thế?”

Ôn Như Ý làm gì có thể nói sự thật cho cô ấy nghe: “Hai ngày nay em hơi bị cảm, cho nên không ra ngoài.”

Vốn dĩ là Kim Quế Hoa muốn tin lời cô nói, nhưng những vết đỏ trên cổ cô quả thực quá bắt mắt, cô ấy kìm không được chỉ vào hỏi: “Chắc không phải là phó đoàn trưởng Tần làm đấy nhỉ?”

Ôn Như Ý đỏ mặt, cô vẫn chưa đáp lại, Kim Quế Hoa đã cười nói tiếp: “Chị nói em nghe, em phải tiết chế chút, lần trước làm giường sập, lần này làm đến bị cảm luôn, lỡ như lần sau làm ra đứa bé, phải làm sao đây nhỉ?”

Ôn Như Ý nghĩ một hồi, mặc dù lần này họ mãnh liệt, nhưng đều dùng biện pháp an toàn, sẽ không trúng nhanh như vậy, Tần Trí Viễn cũng không mạnh như thế.

Cô ho nhẹ một tiếng, không muốn tiếp tục thảo luận với cô ấy vấn đề này nữa, vội đổi chủ đề: “Em biết, bọn em đều lưu ý cả, chị tìm em có chuyện gì không?”

Lúc này Kim Quế Hoa mới nhớ ra mình đến để hỏi cái gì, bèn nói: “Cũng không có gì, chỉ là ngày mai đi làm rồi, thế bọn chị có cần chuẩn bị trước cái gì không em?”

Nghe cô ấy nói như vậy, Ôn Như Ý mới nhớ ra, ngày mai chính là lúc nhà máy mới chính thức đi vào sản xuất rồi, chuyện lúc trước Phùng Ngọc Phân hỏi cô còn chưa làm nữa đấy!

Ôi chao, người đàn ông thối tha này, đúng là cả ngày từ sáng đến tối chỉ nghĩ đến làm cái đó, lỡ việc kiếm tiền của cô rồi!

Lúc này Tần Trí Viễn vẫn chưa biết bản thân đã nâng cấp lên thành người đàn ông thối tha rồi, anh mang cơm từ nhà ăn về, chuẩn bị rẽ đến bệnh viện lấy ít bao, hai ngày gần đây anh thường xuyên cày đất, bao sắp hết, vừa hay lúc này là giờ cơm trưa, bệnh viện cũng tan làm, có lẽ người cũng đã về hết, nếu như anh lấy ít bao cũng không có người nhìn thấy.

Anh lén lén lút lút đến bệnh viện, đúng như những gì anh nghĩ, đại sảnh trong bệnh viện không có ai cả, anh mừng thầm trong lòng, chạy nhanh đến phòng y tế tìm hộp nhỏ, kết quả phòng y tế không có ai, nhưng bao cũng hết.

Tần Trí Viễn uổng công đi một chuyến, anh không nghĩ đến bao ở nơi đóng quân cũng dùng nhanh như vậy?

Anh đang định nhanh chóng rút lui tự dưng một giọng nói từ phía sau anh vang lên: “Anh ở đây làm gì?”

Tần Trí Viễn giật mình, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy bác sĩ lúc trước khâu vết thương cho anh đang nhìn anh với vẻ mặt kỳ quặc, hai người biết nhau cũng từ lâu, cũng xem như là rất thân, anh vội vàng ho nhẹ nói: “Tôi đến phòng y tế thì có thể làm gì, đương nhiên là lấy ít đồ dùng vệ sinh rồi.”

Bác sĩ nghe vậy, vẻ mặt bỗng nhiên giác ngộ bật cười: “Muốn lấy bao đúng không? Có phải hết rồi không?”

Tần Trí Viễn lườm anh ấy một cái: “Khi nào có hàng lại?”

Bác sĩ nhướng mày: “Thế thì anh phải đợi mấy ngày, họ vừa mới làm đơn xin, có thể chưa giao đến nhanh như thế được.”

Tần Trí Viễn nhíu mày, trong tay anh bây giờ chỉ còn có hai bao, đợi thêm mấy ngày nữa, thế không phải mấy ngày đó anh đều phải làm hòa thượng sao?

“Có cần lâu như vậy không?”

Bác sĩ cười tươi: “Người trẻ tuổi đừng có gấp gáp như vậy chứ, nếu như anh quả thực cần dùng gấp, chỗ tôi có lén giữ vài cái, đưa cho anh trước đấy.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 125: So



Tần Trí Viễn không thể nhìn anh ấy cười dung tục như vậy được: “Cậu dùng cỡ bao nhiêu?”

Bác sĩ ngay lập tức nói: “Cỡ L.”

Tần Trí Viễn chậc một tiếng, bật cười nói: “Thật là tiếc, tôi là XXL, của c** nh* quá, tôi dùng không được!”

Bác sĩ nghe vậy tức đến đen mặt: “Cái gì?? Anh đang nói tôi nhỏ? Có gan thì bây giờ chúng ta c** q**n ra so thử.”

Tần Trí Viễn còn lâu mới ấu trĩ như thế: “Không c** q**n ông đây cũng to hơn cậu.”

Nói xong, anh vội vàng rời đi, chỉ để lại bác sĩ đang chửi rủa ở đằng sau.

Trong tay không còn hàng dự trữ nữa, sau khi về đến nhà, Tần Trí Viễn từ bỏ suy nghĩ hôm nay làm nốt hai cái bao cuối cùng, Ôn Như Ý vốn dĩ đã nghĩ sẵn cách để từ chối anh, kết quả anh về đến nhà cũng không quấn lấy cô, chỉ ở nhà dọn dẹp vệ sinh, còn sửa tường nhà lại.

Mặc dù cô cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng lười hỏi, hiếm khi cô thanh tịnh, chỉnh lý và viết suy nghĩ của cô thành bản thảo, đến tối, cuối cùng cũng làm xong.

Ngày hôm sau nhà máy mới chính thức khởi công, bộ đội cũng rất nể mặt, phối hợp với Phúc Nhân treo hồng hoa làm nghi thức, lại đốt pháo và phát biểu, làm náo nhiệt như kết hôn vậy.

Sau khi nghi lễ kết thúc thì chính thức khởi công, lần này ngoại trừ đơn hàng của Phúc Nhân ra, bộ đội cũng lấy được một lô hàng hải sản khô từ bộ đội anh em khác, bây giờ gấp nhất là đơn hàng này, cho nên sau khi khởi công, nhà máy ưu tiên sắp xếp sấy khô lô hàng này trước.

Trong xưởng, mặc dù các công nhân đều là lính mới, nhưng ai nấy cũng đều bận tối mày tối mặt, ai cần lựa hàng thì lựa hàng, ai cần rửa hàng thì rửa hàng, ai cần cắt hàng thì cắt hàng, những chiếc thùng gỗ và khung cá được sắp xếp ngay ngắn. Nhìn vào bên trong, có một số máy móc được sắp xếp theo thứ tự quy trình, chúng đang phát ra những âm thanh ầm ầm, trông giống như một dây chuyền sản xuất rất thành thạo.

Ôn Như Ý không cần làm công việc tay chân, cô chỉ phụ trách giám sát tình hình làm việc của công nhân, trừ đi những người đánh bắt cá bên ngoài, hơn nửa công nhân ở đây đều là nữ, còn đều là quân tẩu ở khu ký túc xá gia đình, mọi người đều quen biết nhau, nhìn thấy cô đến giám sát cũng cười cười chào cô.

Sau đó bộ phận hậu cần thống nhất mở một cuộc họp, trong cuộc họp mọi người đều tự giới thiệu bản thân, những nhân viên quản lý này một nửa là người của Phúc Nhân đến, nửa còn lại chính là nhân viên quản lý của bộ đội vừa mới chọn ra.

Sau khi họp xong, cuối cùng Ôn Như Ý cũng có cơ hội tìm Phùng Ngọc Phân, nộp báo cáo của cô cho cô ấy.

Phùng Ngọc Phân đang nói chuyện với xưởng trưởng mới nhậm chức Trần Kim, nhìn thấy Ôn Như Ý đi đến, cô ấy dừng lại, vốn dĩ cô ấy cũng không có quá nhiều hi vọng đối với Ôn Như Ý, dẫu sao lúc trước cô cũng chưa thật sự tiếp xúc với những thứ đồ trong phương diện này, nhưng sau khi xem xong, cô ấy cảm thấy hình như bản thân có hơi đánh giá thấp nữ đồng chí này rồi.

Trong bản thảo mà Ôn Như Ý đưa, nhắc đến thực phẩm đồ biển có rất nhiều loại, có sản phẩm đông lạnh, thực phẩm rong biển, thực phẩm hải sản đóng hộp, chế phẩm sinh vật biển, thủy sản khô và ngâm chua, gia vị hải sản. Cô kiến nghị phân xưởng sau này cũng có thể sản xuất theo các loại này, đặc biệt là loại đóng hộp, như thế cũng sẽ mang đến cho người tiêu dùng nhiều sự lựa chọn hơn, đến lúc đó sẽ xem lại nào bán chạy rồi mới tập trung vào sản phẩm đó.

Ngoài ra cô nhắc đến đồ hộp trái cây cũng có rất nhiều loại, nào là sơn tra, xoài, lê, đào, dứa, quýt, còn đề xuất ngoại trừ làm đồ hộp ra, họ còn có thể làm một ít trái cây sấy khô, thậm chí còn đề xuất làm cháo bát bảo.

Những đề xuất này không giống như là một người lính mới đề xuất ra, giống như là công nhân lâu năm của Phúc Nhân bọn họ, sau khi Phùng Ngọc Phân xem xong, cười hỏi cô: “Đây đều là một mình cô làm sao?”

Ôn Như Ý gật đầu, nếu như cô ở công ty học lâu thêm chút nữa, có thể cô sẽ viết nhiều hơn, nhưng những điều này bây giờ chắc cũng đủ dùng rồi: “Phải, những gì tôi có thể nghĩ ra được đều ghi ra hết rồi.”

Trần Kim khẽ nhíu mày: “Những loại phía trước cô nói, chúng tôi đều hiểu, nhưng cháo bát bảo mà cô nói có phải là cháo lạp bát mà tôi nghĩ tới không?”

Ôn Như Ý gật đầu: “Chính là cái mà anh nghĩ đến.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 126: Vẫn Còn Chưa Thử Thì Làm Sao Biết Nó Không Được



Trần Kim cười một tiếng: “Thế không phải ai ai cũng biết làm món đó sao? Cô làm rồi bán cho ai? Còn nữa, xưởng chúng ta chủ yếu tập trung vào hải sản, cháo bát bảo này căn bản là không liên quan đến xưởng chúng ta, tôi thấy cái này hay là thôi đi?”

Thấy giọng điệu anh ta có chút bốc đồng, Phùng Ngọc Phân vội nói: “Ý của anh ấy là, Phúc Nhân chúng tôi chủ yếu làm sản phẩm gia công hải sản, nếu thật sự làm cháo bát bảo gì đó, kỹ thuật của xưởng chúng ta có thể không ổn.”

Trần Kim là xưởng trưởng mới của phân xưởng, được điều lên từ phân xưởng bên kia, ít nhiều có chút kiêu ngạo, có chút không hài lòng đối với việc Phúc Nhân hợp tác với bộ đội, cho nên Ôn Như Ý biết anh ta cũng có hiềm khích với mình, nhưng mà không sao, dù sao cô cũng chỉ là đề xuất: “Tôi biết, cháo bát bảo có thể làm thành loại đồ hộp, nếu như nhà máy mới quyết định làm những loại đồ hộp khác, thế thì tại sao làm cháo bát bảo lại không được? Hơn nữa cách làm của nó cũng không phức tạp, càng không cần kỹ thuật gì, xưởng chúng ta có thiết bị diệt vi khuẩn và đóng hộp, còn có không gian, tôi cảm thấy có thể làm thử.”

Trần Kim bỗng chốc ngây người, mặc dù rất muốn phản bác lời của cô, nhưng nghĩ lại thật ra cô nói cũng không sai, cháo lạp bát cũng có thể làm thành đồ hộp, chỉ là anh ta có chút khó chịu: “Ý của tôi là, thứ mà ai cũng biết làm, nó không có sức cạnh tranh, không đáng để chúng ta làm.”

Ôn Như Ý cười: “Vẫn còn chưa thử thì làm sao biết nó không được? Bây giờ hình như cũng còn hơn một tháng nữa là đến Tết Lạp Bát rồi, đến lúc đó lại là lúc gần kết thúc một năm và bước sang năm mới, nếu như chúng ta có thể làm ra và bán cùng với sản phẩm vốn có của chúng ta, đến lúc đó ai biết nó không được chứ?”

Phùng Ngọc Phân khẽ ngây người, quả thực hình như sắp cuối năm, nếu như thật sự sản xuất, đến lúc đó bán ra cũng vừa hay, nếu như đến lúc đó không bán được, nhất định cũng sẽ được xưởng tiêu thụ, đúng là có thể làm thử.

Cô ấy vẫn chưa đáp lại Trần Kim đã nói trước: “Nếu chuyện này đã do cô đề xuất, cô phụ trách là được, cô cũng cho chúng tôi xem thực lực của bộ đội đi.”

Phùng Ngọc Phân lại vội giải thích: “Ý của anh ấy là chúng ta cố gắng đừng xáo trộn sản phẩm, cho nên hai loại sản phẩm khác nhau này chúng tôi cũng chuẩn bị tách riêng ra, đến lúc đó cô có thể phải phụ trách ở phương diện này.”

Nói rồi, cô ấy lại bổ sung thêm: “Nhưng mà cô yên tâm, nếu xưởng chính chúng ta nói làm, tôi cũng sẽ cùng phụ trách với cô.”

Ôn Như Ý nghĩ thấy cũng được, dẫu sao đồ hộp hải sản ở đây Phúc Nhân đã quá thành thạo r, bản thân cô chen một tay vào nữa cũng không cần thiết, nếu như có thể làm được đồ hộp trái cây và cháo bát bảo cũng là thành tựu mà.

Đừng thấy kỹ thuật của hai thứ này hình như rất đơn giản, Ôn Như Ý cũng biết nấu ăn, nhưng cô chưa làm qua thứ này bao giờ, cho nên cô cùng với Phùng Ngọc Phân bắt đầu nghiên cứu hai thứ này nên làm như thế nào.

Trên thị trường có bán trái cây đóng hộp, chỉ là bán không nhiều, cái này dễ nghiên cứu, tìm người nghe ngóng một chút là được rồi, đem bình đi tiệt trùng, sau đó cho trái cây cắt miếng và đường phèn vào nồi hấp vài phút rồi lấy ra, đậy kín nắp và để nguội, sau đó cơ bản là đã xong, còn cháo lạp bát cũng dễ làm, giống như nấu cơm vậy, ngâm nguyên liệu, rồi hầm từ từ, hầm đến khi cháo chín rồi thêm đường vào, những món này ở nhà ăn cũng biết làm, chủ yếu vẫn là nguyên vật liệu.

Nhưng giống như những thứ đồ cần đưa vào thị trường này, họ phải làm đến mức tốt nhất, nếu không sẽ không có cách nào thuyết phục người tiêu dùng, cho nên mấy ngày hôm nay Ôn Như Ý với Phùng Ngọc Phân vẫn luôn ở phòng nghiên cứu và phát triển làm việc, sau nhiều ngày thử nghiệm hết lần này đến lần khác, cuối cùng mới làm ra trái cây đóng hộp và cháo lạp bát mà toàn xưởng đều công nhận.

Nhưng mà Trần Kim không hề nhận thành quả của họ, cảm thấy không hài lòng với mùi vị này, cho nên không vui khi để họ sản xuất dây chuyền, họ lại làm đi làm lại hàng mẫu, mới đó mà đã nửa tháng trôi qua rồi, lô hàng đầu tiên của bộ đội anh em đã có rồi, bọn họ đã bắt đầu nhận đơn hàng thứ hai, bên này Trần Kim vẫn không hé răng.
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 127: Liệu Mẹ Có Đồng Ý Không



Ôn Như Ý biết Trần Kim cố ý, Phùng Ngọc Phân chỉ làm bên nghiên cứu và phát triển, cô ấy cũng không muốn đắc tội Trần Kim, nên cô chỉ có thể qua mặt anh ta để gửi sản phẩm đến tổng công ty trước.

Nhưng mà bên đó tạm thời cũng không có trả lời nhanh như thế, thậm chí Ôn Như Ý có chút muốn gọi điện thoại cho Hạ Chí Cương, nhưng cô lại cảm thấy cách mà bản thân tìm người cáo trạng thế này không có sức thuyết phục, cho nên tạm thời từ bỏ ý định này.

Tối ngày hôm nay khi về đến nhà, cô hỏi Trần Trí Viễn: “Anh nói xem em có cần gửi một số sản phẩm trong xưởng cho mẹ chúng ta không, dù sao mẹ quen biết nhiều người, em muốn nhờ mẹ mở rộng tiêu thụ giúp mình, sau đó cố gắng kiếm đơn hàng từ phía mẹ, anh cảm thấy thế nào?”

Kể từ sau lần trước bao ở bệnh viện đã có hàng, mấy ngày gần đây cuộc sống của Tần Trí Viễn quá đỗi phóng khoáng, ban ngày luyện tập ở doanh trại, ban đêm luyện tập trên giường, mỗi ngày sớm tối cày đất hai lần, cả người tràn đầy sức sống, lần đầu tiên anh cảm giác kết hôn thật sự rất tốt, nếu như quen biết Ôn Như Ý sớm hơn, anh cũng có thể sớm hưởng thụ được cuộc sống thần tiên của anh rồi.

Cho nên ý kiến của vợ, anh đương nhiên sẽ không phản đối rồi: “Được, ở Ủy ban cách mạng mỗi lần đến dịp lễ, đặc biệt là Tết nguyên đán, cũng sẽ thống nhất mua một số đồ hộp hoặc là bột mì để phát phúc lợi cho nhân viên, lần sau em có thể hỏi mẹ chúng ta thử, Ủy ban cách mạng có cần mua không?”

Ôn Như Ý nghe vậy mắt sáng lên: “Thật hay giả vậy? Liệu mẹ có đồng ý không?”

Tần Trí Viễn ôm cô, vừa động tay động chân vừa nói: “Đương nhiên là thật, nếu như em không chắc đến lúc đó anh lại gọi điện thoại.”

Ôn Như Ý thấy anh lại bắt đầu động tay động chân, trong lòng cạn lời, người đàn ông này kể từ khi ăn mặn, thật sự là mỗi ngày trong đầu ngoại trừ cày đất thì chính là cày đất, mỗi tối khi lên giường cứ đến giờ là muốn, buổi sáng thức dậy cũng muốn, cô thật sự sắp chịu không nổi.

Cô đưa chân lên đạp anh, hung hãn nghiến răng nói: “Anh không thể tạm dừng nghỉ ngơi một lát sao? Ngày nào cũng làm như vậy, cẩn thận dính chưởng đấy!”

Người đàn ông một tay tóm lấy cái chân của cô, kéo người cô lại gần anh, nói một cách đáng thương: “Qua mấy ngày nữa là em lại đến tháng rồi, đến lúc đó anh phải làm hòa thượng bảy ngày đó, anh phải nhân lúc bây giờ có thể ăn no thì ăn no, có mang bao, sẽ không dính nhanh như thế đâu.”

Ôn Như Ý tức cười: “Cái bao tránh thai đó cũng không phải có thể tránh thai tuyệt đối một trăm phần trăm, không lẽ anh không có lòng tin vào bản thân?”

Tần Trí Viễn xí một tiếng: “Đừng nói bậy, không thể dính nhanh như thế được, anh không tin bản thân có thể lợi hại như thế, anh cũng không muốn làm hòa thượng mười tháng đâu, lấy mạng anh đi.”

Nói xong, anh lại kéo người cô xuống, lúc Ôn Như Ý vẫn chưa phản ứng lại thì anh đã như con cá chạch lao thẳng vào bụi sen.

Ôn Như Ý muốn từ chối cũng không từ chối được, nếu như không từ chối được cứ nằm và hưởng thụ thôi.

Ngày hôm sau đi làm, Ôn Như Ý dùng điện thoại ở văn phòng để gọi cho Khương Nguyệt Anh, sau khi hai người hàn huyên vài câu, cô vẫn chưa mở lời Khương Nguyệt Anh đã hỏi cô trước: “Lúc trước trong thư con có nói xưởng bọn con làm cháo bát bảo với trái cây đóng hộp, bây giờ đã làm chưa?”

Ôn Như Ý dạ một tiếng: “Con đang định nói chuyện này với mẹ đấy, con định gửi một số hàng mẫu cho mẹ, nhờ mẹ quảng cáo giúp con, có được không mẹ?”

Khương Nguyệt làm gì mà không đồng ý được: “Cái này có gì mà không được, mẹ còn nghĩ lễ Tết gần đây chính là Lạp Bát, mẹ nghĩ có nên đặt hàng từ chỗ con không đấy?”

Ôn Như Ý ngây người, cô vừa muốn ngủ đã có người kê gối, điều này cũng tốt quá: “Mẹ, mẹ nghiêm túc đấy chứ? Ủy ban cách mạng muốn đặt hàng sao?”

Lúc Khương Nguyệt Anh nhận được thư đã biết chuyện phân xưởng bên kia, nhà máy của con dâu, đương nhiên là bà ấy muốn ủng hộ, dù sao dịp lễ Tết nào Ủy ban cách mạng bọn họ cũng cần mua một ít phúc lợi cho nhân viên, mua của người khác không bằng mua của người nhà, nói không chừng còn có thể được giảm giá!
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 128: Bị Ốm



Bà ấy bật cười nói: “Phải đấy, nhưng mà đơn của bên mẹ có thể không nhiều, mỗi thứ chỉ đặt hai trăm hộp, bọn con có nhận không? Nếu như nhận thì có thể bán rẻ một chút không?”

Ôn Như Ý vừa nghe thấy lời này thì nín thở, mỗi thứ hai trăm hoàn toàn không tính là ít, phải biết là đây có thể là số lượng tiêu thụ trong ba tháng của hợp tác xã trên đảo bọn họ đấy: “Đương nhiên được ạ, nhất định sẽ bán rẻ cho mẹ, mẹ, mẹ thật sự tốt quá, con phải cảm ơn mẹ thế nào mới được ạ.”

Khương Nguyệt Anh cười, nghĩ trong lòng, muốn cảm ơn mẹ thì đơn giản thôi, hai đưa mau chóng sinh đứa con đi, bà ấy ở nhà sắp bị người ta hỏi đến phát phiền, nhưng mà những lời này bà ấy cũng chỉ là nghĩ trong lòng thôi, bà ấy không phải kiểu mẹ chồng giục con cái sinh con liền: “Không cần cảm ơn, chúng ta phải một tay giao hàng một tay giao tiền, sản phẩm của bọn họ cũng không được để mẹ thất vọng mới được.”

Ôn Như Ý dạ một tiếng, sau khi cúp điện thoại liền đi tìm Trần Kim, Trần Kim có chút ngạc nhiên khi cô có đơn hàng nhanh như vậy, thậm chí còn là đơn của Ủy ban cách mạng, anh ta nhạy bén nắm bắt được, người phụ nữ này hình như có chút không tầm thường.

Nhưng mà lấy được đơn hàng chính là chuyện tốt, hơn nữa số lượng cũng không phải rất ít, anh ta không có lý do không mở dây chuyền sản xuất, huống hồ hôm nay xưởng chinh đã gọi điện thoại cho anh ta r, nói đã nhận được hàng mẫu mà Phùng Ngọc Phân gửi đến, cảm thấy được, muốn nhân lúc Tết Lạp Bát làm thử để xem phản ứng của thị trường.

Bây giờ xưởng chính đã nhìn trúng thị trường trái cây đóng hộp, một phân xưởng trưởng mới như anh ta có phản đối cũng vô dụng, chỉ nhìn cô cười nói: “Ôn Như Ý, cô cũng khá lợi hại đấy, đơn hàng như thế này cũng có thể lấy được.”

Ôn Như Ý cong môi cười, cô có lợi hại hay không thì khó nói, nhưng cô quả thực có một mẹ chồng lợi hại, người ta là lãnh đạo của bộ phận sản xuất đấy, cô cũng được thơm lây chút.

Vì thế những dây chuyền sản xuất đồ hộp khác cứ như vậy mà được mở ra, sau vài ngày, hàng mẫu của Ôn Như Ý cũng gửi đến Giang Thành, rất nhanh, trong xưởng cũng nhận được đơn hàng chính thức của Ủy ban cách mạng Giang Thành, chuyện xuất hàng sau đó thuận lợi hơn nhiều.

Chớp mắt đã đến cuối tháng 12 rồi, mặc dù thời tiết trên đảo vẫn hơn 20 độ, nhưng thời tiết trở nên mát hơn trước nhiều, có lẽ là do thời tiết thay đổi hơi nhanh, cho nên gần đây người ở nơi đóng quân hình như cũng bệnh khá nhiều.

Ôn Như Ý bình thường cơ thể đã gầy yếu, lúc trước thường xuyên là người khác bị bệnh cô sẽ dễ bị lây nhiễm, nhưng lần này cô không dính, tinh thần hăng hái, ăn cái gì cũng thấy ngon.

Mặt khác, Tần Trí Viễn, người thường khỏe mạnh như trâu, lại hơi uể oải, biểu hiện là hơi kém ăn, có cảm giác buồn nôn, ngán dầu mỡ và các triệu chứng khác.

Ôn Như Ý thấy tình hình anh như vậy, trực tiếp nói: “Anh có cần đến bệnh viện khám thử không, dù sao bệnh viện cách chỗ chúng ta cũng gần.”

Lúc trước Tần Trí Viễn đánh trận bị thương, anh cũng vượt qua được, bây giờ chẳng qua chỉ là có chút không thoải mái, cũng không phải bệnh nặng gì, anh chịu đựng vài ngày là qua thôi, làm gì cần phải đến bệnh viện, cho nên anh không cần nghĩ mà nói luôn: “Chút bệnh vặt này đi bệnh viện làm gì, anh không đi.”

Ôn Như Ý nhíu mày: “Đi khám thử đi, lúc trước không phải anh đi biển về sao, cũng không kiểm tra đàng hoàng, lỡ như mang vi khuẩn gì về, thế phải làm sao?”

“Cái này sao mà có thể được?” Tần Trí Viễn không cho rằng như vậy, sức khỏe anh tốt như vậy, những vi khuẩn vi rút gì đó nhìn thấy anh sẽ đều tự động bỏ đi: “Đi biển về đến nay cũng hơn một tháng, nếu như thật sự có bệnh thì đã bệnh từ lâu, anh cảm thấy khó chịu này nhiều nhất là dạ dày khó chịu.”

Ôn Như Ý lập tức trừng mắt nhìn anh: “Lỡ như là vi rút có thời gian ủ bệnh thì sao?”

Tần Trí Viễn vừa nhìn thấy ánh mắt này của cô thì cảm thấy sợ sệt, vội nói: “Không đâu, sức khỏe của anh anh biết mà, qua vài ngày nữa nếu như anh vẫn thấy khó chịu, anh sẽ đi khám thử.”

Ôn Như Ý thấy anh nói như vậy, cũng không ép anh nữa, dù sao nếu thật sự là vi rút gì đó, cũng đã lây truyền từ lâu, những người khác cũng không giống bị truyền nhiễm, hơn nữa triệu chứng của anh bây giờ cũng không nghiêm trọng, chịu thêm vài ngày nữa chắc không vấn đề gì.
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 129: Mẹ Lừa Con Làm Gì



Rất nhanh, những ngày cuối cùng của năm 1974 đã trôi qua, trong tiếng pháo nổ, chào đón một năm mới, năm mới tình cảnh mới, những lá cờ tổ quốc nhỏ được treo khắp nơi xung quanh bộ đội, một đường ăn mừng đỏ rực.

Vừa hay hôm nay Khương Nguyệt Anh bên kia cũng đã nhận được hàng, bà ấy gọi điện thoại đến, có chút phấn khởi khi trò chuyện với Ôn Như Ý về lô hàng lần này: “Hôm qua mẹ đã nhận được hàng mà tụi con gửi cho mẹ, cũng đã ăn rồi, trái cây đóng hộp của tụi con có màu sắc sáng bóng, ăn vào cảm giác rất chắc, sao mẹ cảm giác còn ngọt hơn trái cây đóng hộp bán ngoài thị trường, tụi con cũng đúng là không tiếc đường nhỉ.”

Ôn Như Ý cười cười, họ chính là lấy trái cây đóng hộp trên thị trường để so sánh, cho nên cho lượng đường nhiều hơn một chút, không đến nỗi ngọt gắt nhưng cũng ngọt hơn trên thị trường một chút, lúc này đường là đồ tốt, chi phí trái cây của họ có lẽ rẻ hơn đối phương, như thế mới có sức cạnh tranh.

Khương Nguyệt Anh lại tiếp tục nói: “Cháo bát bảo này khỏi phải nói, làm thành đồ hộp cũng rất ngon, tay nghề nấu cháo của bọn con không tệ, độ mềm vừa phải, ăn vào cảm giác mềm dẻo, mẹ cũng thích.”

Nghe được lời khen ngợi, Ôn Như Ý đương nhiên vui: “Mẹ, mẹ đừng chỉ khen con thôi, mẹ cũng nên cho tụi con ý kiến, như thế tụi con mới cải tiến tốt hơn nữa.”

Khương Nguyệt Anh cười ha ha nói: “Mẹ lừa con làm gì, mấy người trong văn phòng mẹ đều nói như vậy, mẹ con bây giờ cũng đang ở chỗ mẹ, bà ấy cũng nói ngon, không tin con hỏi bà ấy thử đi.”

Bà ấy nói xong trực tiếp đưa điện thoại cho Triệu Tú Hoa, để hai mẹ con họ trò chuyện, bà ấy đi tìm người kiểm hàng và nhập vào kho trước.

Khương Nguyệt Anh đến tìm Triệu Tú Hoa nên Triệu Tú Hoa mới biết Ôn Như Ý gửi hàng đến, trong số hàng này cũng có một phần của nhà họ Ôn, nhưng bà hiếm khi có thể nói chuyện điện thoại với Ôn Như Ý, sao có thể nói chuyện hàng hóa gì với Ôn Như Ý chứ, sau khi cầm điện thoại, bà trực tiếp hỏi Ôn Như Ý: “Con với Trí Viễn dạo này thế nào, không có cãi nhau chứ?”

Ôn Như Ý cười hì hì đáp bà: “Mẹ, bọn con vẫn tốt cả, không cãi nhau.”

Triệu Tú Hoa khẽ thở phào một hơi: “Thế con có chưa?”

Ôn Như Ý nhất thời chưa phản ứng lại: “Có gì ạ?”

Triệu Tú Hoa nhíu mày: “Chính là em bé đó, con có thai chưa?”

Ôn Như Ý hít sâu một hơi, thì ra là giục sinh à, cô nghĩ một hồi, hai ngày gần đây n.g.ự.c của cô hình như hơi căng, có lẽ sắp đến tháng, cô vội nói: “Mẹ, bọn con mới kết hôn chưa được bốn tháng, sao có thể có thai nhanh như vậy được?”

Triệu Tú Hoa thở dài, biết ngay là cô không gấp: “Lúc trước khi mẹ kết hôn với cha con, tháng thứ hai là mang thai anh con, đa số mọi người sau khi kết hôn đều có thai ngay, sao con lại không thể có?”

“Qua hai tháng nữa là Trí Viễn 29 tuổi, người ta bằng tuổi Trí Viễn đã là cha của ba đứa con rồi, hai đứa cũng tranh thủ chút đi.”

Ôn Như Ý nghe vậy ho nhẹ một tiếng, ở thời đại này hình như những người kết hôn đa số đều như thế này, kết hôn chưa bao lâu thì có thai, nhưng cô không gấp, cũng không muốn tranh luận chủ đề này với Triệu Tú Hoa, nên cô chỉ gật đầu nói: “Con biết rồi, quay về con sẽ nói chuyện đàng hoàng với anh ấy về chuyện này.”

Lần này Triệu Tú Hoa yên tâm, sau đó bà mới cười nói: “Trái cây đóng hộp của tụi con không tệ, quay về mẹ sẽ cho anh trai con ăn thử, bảo anh con hỏi chủ nhiệm Tôn thử trong xưởng họ có cần đặt hàng làm phúc lợi trong dịp Tết không.”

Ôn Như Ý cũng không hi vọng Ôn Minh Khang có thể lấy được đơn hàng gì, nhưng cô cũng vui vẻ cảm ơn một tiếng, phí điện thoại khá đắt, Triệu Tú Hoa cũng không muốn nói nhiều lời, trò chuyện một lúc, bên kia cúp điện thoại.

Sau đó, cô lập tức nói với Phùng Ngọc Phân và Trần Kim về phản hồi của người dùng, Phùng Ngọc Phân khá kích động, dẫu sao đây là lô hàng đầu tiên của họ, có được sự công nhận, trong lòng cô ấy có chút tự tin rồi.

Nhưng phản ứng của Trần Kim rất bình thản, chỉ nhìn hai người họ lạnh nhạt nói: “Còn vài ngày nữa là Tết Lạp Bát, sản phẩm của chúng ta cần đưa vào tòa nhà bách hóa, đến lúc đó bán được hãy kích động.”
 
Back
Top Bottom