Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo

Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 110: Sao Thế, Anh Cũng Muốn Mở Nhà Máy Sao



Anh xông vào phòng bếp, nhìn thấy Ôn Như Ý đang nấu ăn, khóe môi cong lên: “Đúng là hiếm thấy nha, may mà hôm nay anh không mang cơm về, nếu không thì lãng phí rồi.”

Ôn Như Ý liếc nhìn đồng hồ, vẫn chưa đến giờ họ tan làm: “Em thấy dáng vẻ anh cười híp mắt như thế này, có lẽ là tin tốt nhỉ? Bữa cơm này xem như là thưởng cho anh.”

Tần Trí Viễn nói với giọng có chút đắc ý: “Cái đó là đương nhiên rồi, chồng em ra tay, có chuyện gì mà không giải quyết được, buổi chiều em đi với anh đến phòng thông tin gọi điện thoại nhé.”

Ôn Như Ý lườm anh một cái: “Anh mau đi rửa tay ăn cơm đi, tối không có việc gì thì về sớm chút, anh nấu bữa tối.”

Tần Trí Viễn khẽ giật khóe môi, xem ra anh vẫn là đắc ý quá sớm rồi.

Hai người ăn cơm xong cũng đã qua trưa, thời gian này người ở nhà máy có lẽ đều tan làm, cho nên Ôn Như Ý cũng không gấp, sau khi ngủ một giấc dậy cô mới cầm số điện thoại đi theo Tần Trí Viễn đến phòng thông tin.

Nhà máy Phúc Nhân bên kia rất nhanh có người nghe điện thoại, chỉ có điều Hạ Chí Cương không có trong xưởng, khoảng một tiếng sau, cô mới gọi điện thoại lại, lần này bên kia cũng bắt máy rất nhanh.

Hạ Chí Cương vừa nghe giọng thì lập tức biết là Ôn Như Ý, vội vàng hỏi thăm cô, hỏi cô có phải định đến bên này chơi không.

Ôn Như Ý bị sự nhiệt tình của anh ấy làm cho cô sắp không nói gì được, cô cũng không nhiều lời với anh ấy, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính, bày tỏ rõ mục đích lần này tìm anh ấy, muốn tìm hiểu chi phí thiết bị của xưởng gia công, đối phương lập tức nói: “Có phải cô cũng muốn mở nhà máy không?”

Ôn Như Ý vô cùng nhạy cảm nắm bắt được từ ‘cũng’ trong câu nói của anh ấy, cô cũng trực tiếp hỏi: “Sao thế, anh cũng muốn mở nhà máy sao?”

Nếu như là người ngoài khác hỏi câu này, Hạ Chí Cương chắc chắn sẽ không trả lời, nhưng mà mấy ngày trước ở trên tàu hỏa, Ôn Như Ý và Tần Trí Viễn đã cứu mạng sống của con trai nhà anh ấy, đó là ân nhân của họ, cho nên anh ấy lập tức gật đầu, nói: “Phải, chúng tôi muốn mở thêm một chi nhánh khác, mấy ngày trước tôi chính là đi khu vực ven biển để khảo sát, tiện thể về quê đón con trai đến đây.”

Ôn Như Ý nghe thấy lời này thì mừng trong lòng, không phải chứ, có chuyện trùng hợp như vậy sao?

Cô rất nhanh cười nói: “Thế bên anh đã chọn được chỗ chưa?”

Hạ Chí Cương cũng đang sầu đấy, anh ấy chạy mấy nơi rồi, cảm giác đều được nhưng hình như cũng không ra sao cả: “Vẫn chưa, tôi muốn đi xem nhiều hơn để cân nhắc lựa chọn.”

Ôn Như Ý khẽ nín thở, lập tức nói: “Thế anh có muốn cân nhắc đến bộ đội chúng tôi bên này không, chỗ chúng tôi rất nhiều hải sản, công nhân cũng có, chỉ cần thiết bị là có thể sản xuất, hơn nữa mô hình quản lý công nhân có thể sẽ dựa theo mô hình của quân đội để quản lý, anh không cần lo lắng về vấn đề quản lý.”

Hạ Chí Cương ngây người một lát, nói: “Ý của cô là nhà máy chúng tôi hợp tác với căn cứ bộ đội của các cô?”

Ôn Như Ý gật đầu: “Phải, tôi có thể xin bộ đội, để anh đến khảo sát xem thử, cảm thấy được thì chúng ta tiếp tục bàn chi tiết hơn, không được thì xem như đến bên này tham quan một chút cũng không tổn thất gì.”

Đồ hộp Phúc Nhân cũng xem là nhãn hiệu lớn, ở hợp tác xã mua bán lớn, hay trong tòa nhà bách hóa đều có bán, nếu như có thể trực tiếp dùng tên tuổi của họ để thành lập nhà máy thì có thể tiết kiệm được một đống việc cho cô đấy!

Hạ Chí Cương im lặng một lúc, thành thật mà nói, lúc trước anh ấy thật sự chưa nghĩ đến sẽ tới hải đảo bên kia xem thử, anh ấy biết mặc dù hải đảo không phát triển bằng bên này, nhưng hải sản bên kia cũng nhiều giống như bên này, thậm chí các loại hải sản có thể còn đầy đủ hơn họ bên này.

Nếu như thật sự phải đến bên đó mở phân xưởng, hình như cũng có thể, nhưng nhất định phải đến xem trước mới biết được tình hình, sau một lúc im lặng, anh ấy rất nhanh đáp: “Thế cô mau chóng xin đơn, tốt nhất là trong hai ngày này có thể xin xong, nếu không đến lúc đó tôi phải đến nơi khác công tác.”

Ôn Như Ý đương nhiên cũng nghe hiểu ý trong lời nói của anh ấy, nếu như xin trễ, rất có thể người ta đã xác định vị trí phân xưởng, đến lúc đó sẽ không có chuyện gì của họ nữa, cô rất nhanh đồng ý, sau đó lại nói với anh ấy một vài vấn đề về thiết bị rồi mới cúp điện thoại.
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 111: Sao Hai Ngày Nay Em Lại Tốt Vậy



Thiết bị cũng khá giống như những gì cô nghĩ trước đó, thiết bị sấy khô khác thì dễ tìm, chủ yếu là thiết bị đóng hộp hải sản, nếu như họ tự làm dây chuyền sản xuất, nhất định phải đầu tư cái này, nếu như Phúc Nhân đồng ý đến chỗ họ thành lập phân xưởng, họ có thể tiết kiệm được rất nhiều.

Ôn Như Ý có chút hi vọng bọn họ sẽ mở phân xưởng bên này, cho nên sau khi gọi điện xong liền đi tìm Tần Trí Viễn, nhưng mà căn cứ huấn luyện của bộ đội cô không vào được, chỉ có quay trở về khu ký túc xá gia đình trước, đợi tối Tần Trí Viễn về mới nói chuyện này với anh.

Tần Trí Viễn nghe cô nói xong, trực tiếp bật cười: “Thế không phải càng tốt sao? Như thế chúng ta còn đỡ làm rất nhiều việc, sáng sớm ngày mai anh sẽ xin chính ủy.”

Ôn Như Ý suy nghĩ một lát rồi nói: “Thế chúng ta phải chuẩn bị một số hàng mẫu hải sản cho anh ấy xem thử, dẫn anh ấy đi dạo xem đất đai của chúng ta.”

Tần Trí Viễn gật đầu: “Đất đai thì em yên tâm, ở chỗ chúng ta không có gì khác, chỉ có đất đai rộng lớn, sửa sang lại hai nhà kho lớn bỏ trống lúc trước là được rồi, còn về hàng mẫu hải sản, ngày mai anh sẽ nói với bộ phận hậu cần một tiếng, bảo họ giữ lại một ít là được.”

Ôn Như Ý gật đầu: “Thế trưa mai em nấu cơm cho anh.”

Tần Trí Viễn cười một tiếng: “Sao hai ngày nay em lại tốt vậy, muốn nấu cơm cho anh ăn rồi?”

Ôn Như Ý khẽ mím môi, muốn trâu chạy đương nhiên phải cho nó ăn chút đồ ăn ngon, dĩ nhiên cô sẽ không nói lời này với anh, tránh trâu tạo phản không làm nữa: “Chỉ hỏi anh có ăn hay không, không ăn thì ngày mai anh mua cơm về ăn.”

“Ăn!” Tần Trí Viễn đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này: “Đương nhiên là muốn ăn.”

Bây giờ việc thành lập nhà máy là việc rất quan trọng, cho nên sáng sớm ngày hôm sau, Tần Trí Viễn lại đi tìm Giang Vĩnh Quân, Giang Vĩnh Quân không ngờ sự việc lại có sự biến đổi, nhưng sự biến đổi này đối với họ mà nói là một chuyện tốt, cho nên ông ấy đương nhiên cũng không có lý do để phản đối, lập tức báo cáo với chính ủy cấp trên.

Chẳng qua chỉ là có vài người đến khảo sát mà thôi, có thư giới thiệu là được, chính ủy Cao của lữ bộ đương nhiên cũng không có ý kiến, huống hồ bộ đội của họ cũng từng hợp tác với công xã: “Nếu như chuyện này thật sự đàm phán thành công, chuyện sau này cứ để đồng chí Ôn Như Ý cùng với đồng chí của bộ phận hậu cần cùng nhau giải quyết đi.”

Lời nói của ông ấy đồng nghĩa là chỉ định cho Ôn Như Ý một công việc, Tần Trí Viễn mừng trong lòng: “Vâng, tôi sẽ bảo đồng chí Ôn Như Ý cố gắng đàm phán với họ.”

Giang Vĩnh Quân nghĩ một hồi rồi lại bổ sung thêm: “Nếu như không đàm phán được thì cũng không sao, nhà máy này chúng ta nhất định phải dựng nên.”

Chính ủy Cao cũng gật đầu bày tỏ đồng ý, cho dù Phúc Nhân cuối cùng không đến bên này thành lập phân xưởng, nhà máy hải sản của họ cũng phải chuẩn bị, thứ nhất là hậu cần bọn họ quả thực không theo kịp, bản thân họ cũng muốn nghĩ cách đi kiếm tiền cải thiện cuộc sống của bộ đội, thứ hai là muốn cải thiện vấn đề tùy quân.

Sau khi tan họp, Tần Trí Viễn lập tức đi phản hồi Hạ Chí Cương, bên đó cũng không chậm chạp, trực tiếp nói ngày mai sẽ đến, sau đó anh lại đi tìm bộ phận hậu cần, bảo họ chuẩn bị một ít sản phẩm hải sản, lại cho người dọn dẹp lại nhà kho lúc trước bỏ trống đã lâu, đợi ngày mai người bên Phúc Nhân đến.

Đợi sau khi làm xong mọi việc, cũng gần hết nửa ngày trời, buổi trưa anh về nhà ăn cơm, nói với Ôn Như Ý ngày mai mấy giờ Hạ Chí Cương đến, buổi chiều anh lại dẫn cô đến nhà ăn của ký túc xá gia đình.

Mới có nửa ngày trôi qua mà thôi, nhà ăn đã chuẩn bị một đống sản phẩm hải sản, một số là ra biển mò, một số được đánh bắt ngoài biển mang về, nào là cá sạo, mực, bào ngư, cá chim, cá đù vàng lớn nhỏ, tôm he, cua, hàu sống, vẹm, tôm hùm, tôm tít, bào ngư nhỏ, một đống sản phẩm hải sản, Ôn Như Ý sắp phân biệt không nổi.

Có lẽ vì lý do sản xuất nên Hạ Chí Cương đưa cho cô khá ít loại đồ hộp, những thứ cô nhớ được là có thịt lợn, cá đóng hộp sốt đậu đen, cá ngừ đóng hộp và cá mòi sốt cà chua, hình như không có trái cây đóng hộp. Nếu lần này họ hợp tác, ngoài việc tăng thêm sự đa dạng về hải sản đóng hộp, nhà máy chi nhánh của họ còn có thể sản xuất trái cây đóng hộp và thậm chí cả các loại thực phẩm đóng hộp khác, chẳng hạn như cháo bát bảo.
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 112: Bàn Bạc



Trong ấn tượng của cô, cháo bát bảo rất nổi ở đầu những năm 80, bây giờ họ giành trước một bước, chắc cũng không khác là bao.

Nghĩ đến sự phát triển của nhà máy trong tương lai, Ôn Như Ý có chút kích động, sau đó cô lại đi xem hai nhà kho bỏ trống đó, lúc trước có lẽ là chứa các loại máy móc thiết bị, quả thực là khá cũ nát, nhưng may mà không gian rất rộng lớn, nếu như sửa chữa lại có lẽ rất nhanh có thể dùng được rồi, hơn nữa ở đây các khu ký túc xá gia đình nhìn chung cũng không xa, đi bộ tầm 20 phút là có thể đến nơi, những ai ở khu ký túc xá gia đình đi làm cũng rất tiện.

Bây giờ mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa, ngày hôm sau Hạ Chí Cương cũng rất đúng giờ, 10 giờ đã được Tần Trí Viễn dẫn đến, lần này bọn họ có tổng cộng 4 người đến, Hạ Chí Cương đơn giản hỏi thăm trò chuyện vài câu với Ôn Như Ý, sau đó mọi người trực tiếp đến bến tàu chỗ họ.

Lúc này đã gần trưa, bến tàu mặc dù không nhiều, nhưng cũng có một vài xã viên mới từ biển trở về, trong giỏ của họ đầy hàng hải sản, Ôn Như Ý cũng mới tới đây, chưa quen với khu vực này, cho nên Tần Trí Viễn cùng với đồng chí hậu cần sẽ giới thiệu cho Hạ Chí Cương bọn họ, sau đó cả nhóm đi một vòng dài dọc theo bến tàu trước khi rẽ vào quân đội để xem địa điểm.

Địa điểm cũng cách bến tàu không xa, hơn nữa đường cũng được mở rộng, xe đương nhiên có thể đi vào, nếu như thành lập nhà máy ở vị trí này thì không có vấn đề gì, Hạ Chí Cương tương đối hài lòng với vị trí này, sau đó đến giờ ăn cơm trưa, Ôn Như Ý trực tiếp dẫn họ đến nhà ăn khu ký túc xá gia đình của bộ đội.

Hôm qua cô đặc biệt nói với nhà ăn, làm mấy món hải sản tươi ngon một chút, cho dù họ và Hạ Chí Cương không hợp tác được với nhau, nhưng sau này cô cũng có rất nhiều điểm cần thỉnh giáo Hạ Chí Cương, cho nên nhất định phải duy trì tốt mối quan hệ này.

Sau khi ăn cơm trưa xong, sắp hai giờ chiều, họ lại đi xem nhà máy thực phẩm và nhà máy trang phục, mặc dù số lượng công nhân trong nhà máy không nhiều, diện tích cũng không lớn, xem như là xưởng nhỏ, nhưng đồ đạc bên trong được làm rất sạch sẽ, rất gọn gàng, thậm chí nhìn trông có vẻ còn gọn gàng ngăn nắp hơn nhà máy lớn Phúc Nhân của họ, vấn đề vệ sinh tương đối tốt.

Là một nhà máy thực phẩm, Hạ Chí Cương luôn rất chú trọng đến vấn đề an toàn vệ sinh thực phẩm, cho nên điểm này anh ấy cũng rất hài lòng, dạo xong một vòng, trong lòng anh ấy đã có quyết định, chỉ có điều chuyện này không phải một mình anh ấy có thể quyết định được, cho nên lúc kết thúc đợt khảo sát lần này, anh ấy cũng có nói rõ ngọn ngành với Ôn Như Ý rồi.

Anh ấy trực tiếp nói: “Chúng tôi cần phải bàn bạc lại rồi mới có thể quyết định, nếu cô tiện thì để lại số điện thoại, đến lúc đó chúng tôi bàn bạc xong sẽ liên hệ với cô.”

Ôn Như Ý cũng biết tình hình này không thể trực tiếp quyết định được, cho nên bảo Tần Trí Viễn đưa số điện thoại cho anh ấy, còn sau này có thể hợp tác thành công hay không, họ cứ thuận theo tự nhiên thôi.

Cả ngày nay bọn họ đi như vậy, cũng không có ý giấu giếm, cho nên rất nhanh tin tức thành lập nhà máy lan truyền ra ngoài, trong phút chốc, người trong khu ký túc xá đại viện bắt đầu bàn tán.

“Chỗ chúng ta thật sự sắp mở nhà máy sao? Thế có liên quan gì đến Ôn Như Ý thế, sao cả ngày nay cô ta đều đi theo những người đó vậy?”

“Tôi nghe nói hình như là Ôn Như Ý gọi người đến đây khảo sát, trông có vẻ là muốn mở phân xưởng của nhà máy lớn, làm gia công thủy sản, ở ngay chỗ chúng ta.”

“Cô ta gọi người đến? Cô ta có được không vậy, đừng để đến lúc đó chỉ là giả vờ tiến công để lui bước mà mừng hụt.”

“Tôi đương nhiên hi vọng có thể thành công, như thế công việc của chúng ta có chỗ dựa, tôi cũng không cần mỗi ngày ở nhà trông chừng mấy con gà này mà sống qua ngày nữa rồi.”

Mọi người đang nói chuyện, vừa hay nhìn thấy Lý Linh đi ngang qua, bèn trực tiếp gọi bà ta lại: “Lý Linh, chỗ chúng ta thành lập nhà máy mới, là Ôn Như Ý làm trung gian, hay là quay về cô hỏi cô ấy thử, nhà máy chỗ chúng ta khi nào có thể thành lập thế?”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 113: Là Cô Ta Làm Trung Gian Thật À



Lý Linh đương nhiên cũng biết chuyện sắp thành lập nhà máy, nhưng mấy ngày trước bà ta vì chuyện của Ôn Như Ý mà bị Vu Vĩ Đào mắng cho một trận, lúc này còn đang sầu đấy, nghe thấy có người hỏi Ôn Như Ý, trong lòng cười chế giễu một tiếng: “Mấy người bớt đánh giá cao cô ta đi, cô ta mới tới đảo này chưa được mấy ngày, làm trung gian cái gì, đều là do đoàn ba làm đấy.”

Mọi người ngây người một lúc, họ cũng không biết rốt cuộc là ai làm trung gian, nhưng lần này Ôn Như Ý đi theo dẫn người cả quá trình, đây là điều mọi người đều nhìn thấy, cho nên cũng không so đo với bà ta vấn đề này, nói tiếp: “Thế chắc chắn cô ấy sẽ biết nhiều hơn chúng ta, cô ở cạnh cô ấy thì về cô đi hỏi thử đi, nhà máy này chỗ chúng ta có phải thật sự sắp thành lập không?”

Trong lòng Lý Linh càng nổi nóng hơn, chẳng phải chỉ là dẫn người dạo vài vòng thôi sao, mấy người này thật sự xem Ôn Như Ý là lãnh đạo sao, cô ta có thể biết được gì chứ, trong đầu mấy người này đều là keo hồ hay sao: “Cô ta có thể biết được gì chứ, còn không bằng bảo lão Vu nhà tôi đi hỏi chính ủy Cao đấy.”

Mọi người nghe bà ta nóng nảy nổi giận, cũng lười hỏi tiếp nữa, đợi lần sau họ tìm thời gian tự đi hỏi Ôn Như Ý. Lý Linh nói xong cũng tức hồng hộc về nhà, nhìn thấy Vu Vĩ Đào ở nhà, bèn hỏi vấn đề lúc nãy, Vu Vĩ Đào cũng trực tiếp nói: “Em muốn biết chuyện này thì phải đi hỏi Ôn Như Ý, lần này thật sự là cô ấy làm trung gian.”

Lý Linh nghe ông ấy nói xong, sắc mặt tái nhợt: “Là cô ta làm trung gian thật à? Cô ta không phải muốn làm gián điệp gì đó chứ?”

Vu Vĩ Đào nghe vậy nhíu mày, lạnh lùng nói: “Ngay cả bộ đội cũng đã đồng ý cho cô ấy làm, sao em lại nghĩ người ta xấu xa như thế?”

Lý Linh hừ một tiếng trong lòng, Ôn Như Ý là người có thành phần gia đình tư bản, lúc này gia đình tư bản không phải loại người tốt gì, ai biết được trong lòng cô sẽ có chủ ý xấu gì, đương nhiên, những suy nghĩ này bà ta sẽ không nói ra trước mặt Vu Vĩ Đào: “Em cũng là vì lo lắng nhà máy có thể được thành lập hay không mà, đoàn 2 của các anh cũng có nhiều người chưa có công việc.”

Điều này là sự thật, Vu Vĩ Đào trực tiếp nói: “Cái này em không cần lo nữa, cho dù phân xưởng của người ta không chọn chỗ chúng ta, chúng ta cũng muốn tự thành lập nhà máy.”

Lý Linh nghe đến đây thì hiểu rồi, phân xưởng của người khác quả thực là Ôn Như Ý làm trung gian, nhưng nếu như người ta không nhìn trúng chỗ của bọn họ, thế thì bộ đội cũng muốn tự thành lập một nhà máy mới!

Thế thì đương nhiên, bà ta hi vọng lần này Ôn Như Ý làm trung gian không thành công, phân xưởng gì đấy cũng đừng mở ở đây, nếu không sau này Ôn Như Ý chắc rất đắc ý trong khu ký túc xá gia đình này mất?

Ở kế bên nhà họ Tần, Kim Quế Hoa cũng đang hỏi Ôn Như Ý vấn đề giống như vậy, Ôn Như Ý vừa mới tiễn Hạ Chí Cương về, cho nên cũng không biết hợp tác có thể thành công hay không, cô chỉ an ủi Kim Quế Hoa: “Chị yên tâm đi, chị Quế Hoa, cho dù người ta không chọn chỗ chúng ta làm phân xưởng, thì chúng ta nhất định cũng có thể tự thành lập nhà máy, chị cứ an tâm đợi tới ngày đi làm đi.”

Giống như miếng bánh từ trên trời rơi xuống, Kim Quế Hoa kêu “ôi chao” mấy tiếng liên tục, phải biết là, cô ấy đến đảo 3 năm rồi, trong một năm rảnh rỗi, quả thực không có chuyện gì làm cô ấy mới sinh đứa thứ hai, nếu như cứ tiếp tục rảnh rỗi như vậy, có thể cô ấy sẽ nghĩ đến sinh đứa thứ ba: “Thế, thế chị đợi tin tốt của các em!”

Ôn Như Ý cũng đang đợi, nhưng mà càng đợi càng không thấy đâu, hai ngày trôi qua, Hạ Chí Cương bên kia chưa có trả lời, cô có chút ngồi không yên, muốn đi gọi điện thoại, nhưng cô lại cảm thấy nếu như bây giờ mà đi gọi điện thoại, thì có vẻ như là đang ép người ta, cho nên cuối cùng cô do dự, không đi gọi điện thoại nữa.

Hai ngày nay Lý Linh cũng luôn quan sát cô, thấy cô vẫn chưa nhận được câu trả lời, trong lòng bà ta cuối cùng cũng thở phào một hơi, còn đặc biệt chạy qua hỏi cô: “Như Ý, chuyện thành lập phân xưởng đó của cô có kết quả chưa thế, đoàn 2 của chúng tôi có rất nhiều người hỏi tôi, tôi không biết phải trả lời họ như thế nào đấy.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 114: Châm Chọc



Đây là lần đầu tiên Lý Linh mở lời nói chuyện với Ôn Như Ý kể từ sau chuyện lần trước, Ôn Như Ý đương nhiên biết bà ta không hề có ý tốt như thế, nên cô chỉ lạnh nhạt đáp: “Nhà máy đương nhiên sẽ thành lập, thím quan sát mấy ngày nay, chẳng lẽ chỉ quan sát tôi, không nhìn thấy nhà kho của chúng ta vẫn đang sửa sang lại sao?”

Mặc dù Hạ Chí Cương vẫn chưa trả lời, nhưng nhà kho của họ vẫn đang được sửa chữa, có lẽ hai ngày nay cũng sửa chữa được kha khá rồi.

Lý Linh vừa nghe thấy lời này liền biết chuyện phân xưởng của cô tám mươi phần trăm là không có hi vọng rồi, cho nên tâm trạng bà ta rất tốt, cũng không để ý đến thái độ thờ ơ của cô vừa nãy: “Haizz, tôi còn tưởng cô có thể tiết kiệm được chút chi phí cho bộ đội nữa đấy, xem ra không có thành công à, là do tôi nghĩ nhiều rồi.”

Hứ, chỉ là người xấu thích ra vẻ ta đây, cái gì cũng làm không thành! Xem cô sau này có còn đắc ý nữa không!

Ôn Như Ý cũng lười nhìn khuôn mặt đó của bà ta, trực tiếp về phòng, buổi tối Tần Trí Viễn quay về, cô nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định để chồng cô ngày mai đi gọi điện thoại cho Hạ Chí Cương.

Hai ngày trước Tần Trí Viễn cũng đi theo Hạ Chí Cương, anh thì cảm thấy chuyện phân xưởng có hi vọng, chỉ có điều chuyện này cần thời gian suy nghĩ lâu một chút mà thôi, anh gật đầu nói: “Được, sáng sớm mai anh sẽ đi gọi điện thoại hỏi.”

Nói xong, anh ôm người phụ nữ, chạm chạm vào cơ thể cô, cẩn thận dè dặt hỏi: “Cái đó của em hết chưa? Tối nay chúng ta có thể làm cái đó chưa?”

Ôn Như Ý nghe thấy anh nói vậy, phụt cười thành tiếng: “Cái gì mà cái đó cái kia, em nghe không hiểu.”

Tần Trí Viễn lại chạm chạm cô: “Chính là cái đó đó, có thể tạo em bé đó, cái chuyện mà em vui anh cũng vui ấy.”

Ôn Như Ý nhìn anh nhịn đỏ cả mặt, dáng vẻ khá là đáng thương, cô cũng không định trêu chọc anh nữa: “Ngày mai đi, hôm nay cơ bản là đã hết rồi, nhưng em sợ không sạch, dễ mắc bệnh.”

Tần Trí Viễn hít sâu một hơi, được, anh nhịn vậy, dù sao cũng đã nhịn lâu như vậy rồi, nhịn thêm một ngày cũng không trở ngại gì! Anh là chiến sĩ có ý chí sắt đá đấy!

Bây giờ lưng của anh khỏe, kỳ kinh nguyệt của cô cũng hết, giường của nhà họ là giường mới, không có bất cứ ai bất cứ chuyện gì có thể ngăn cản anh, cuối cùng tối mai anh cũng sẽ trở thành một người đàn ông thực thụ!

Đương nhiên, tối hôm nay anh nhịn rất cực khổ, cuối cùng vẫn là tự mình đi tắm nước lạnh rồi mới qua được đêm nay.

Mặc dù ngày hôm sau anh thức dậy, quầng thâm ở mắt anh có hơi nghiêm trọng, nhưng vừa nghĩ đến tối nay có thể chào đón thời khắc đỉnh cao của mình thì tâm trạng của anh vẫn rất tốt.

Buổi sáng sau khi tập thể dục xong, anh đi gọi điện thoại cho Hạ Chí Cương, nhưng mà có thể là thời gian vẫn còn hơi sớm, cho nên không có ai bắt máy, sau đó đoàn gọi họ đi họp, đợi đến khi tan họp, anh chuẩn bị lao ra khỏi văn phòng, không ngờ Chương Quốc Hiền gọi anh lại, nói với anh: “Cậu kết hôn cũng được hơn nửa tháng rồi nhỉ?”

Tần Trí Viễn gật đầu: “Tính từ lúc đăng ký kết hôn thì đã hơn nửa tháng rồi.”

Chương Quốc Hiền cười cười: “Tôi thấy vợ của cậu hình như cũng thích ứng với cuộc sống trên đảo rồi, tiếp xúc với các quân tẩu khác cũng khá vui vẻ.”

Tần Trí Viễn gật đầu, không hiểu tại sao ông ấy lại nói những điều này: “Đoàn trưởng, ông có việc gì thì cứ nói thẳng, lát nữa tôi còn có việc phải làm.”

Chương Quốc Hiền nhướng mày, trực tiếp nói thẳng: “Nếu như vợ cậu đã thích ứng cuộc sống ở đây rồi, thế nhiệm vụ ra biển chiều nay, do cậu dẫn đội nhé.”

“Cái gì?” Tần Trí Viễn trực tiếp trợn tròn mắt: “Chiều nay sắp xếp tôi ra biển?”

Chương Quốc Hiền thấy biểu cảm anh như vậy, nhíu mày hỏi: “Làm sao, biểu cảm này của cậu hình như không sẵn lòng phục tùng sự sắp xếp lắm nhỉ?”

Tần Trí Viễn có chút mơ hồ, anh vô thức đáp lại: “Không có, tôi rất vui lòng, tôi đương nhiên là phục tùng sự sắp xếp.”

Chương Quốc Hiền thấy anh đồng ý nhanh như vậy, cũng không có nhìn ra sự bất thường của anh: “Đó là điều nên làm, lúc trước cậu nghỉ phép nửa tháng, sau đó lại nghỉ phép kết hôn, sau khi về đảo lại sắp xếp cho cậu thời gian nửa tháng ở bên vợ, tôi cũng đủ chu đáo rồi đúng không? Cậu mà còn không thực hiện nhiệm vụ, tôi sợ những người khác có ý kiến đấy.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 115: Chuẩn Bị



Lúc này Tần Trí Viễn thật sự muốn thổ huyết, anh ở bên vợ, nhưng mà đến bây giờ anh còn chưa động phòng đấy, anh vẫn là con chim non đấy, anh nóng lòng muốn trao thân đấy!

Tại sao! Rốt cuộc là tại sao? Anh chỉ muốn động phòng với vợ thôi mà! Sao lại gian nan như vậy chứ?

Buồn bực thì buồn bực, nhưng lúc nãy anh đã nói rồi, anh cũng không thể lật lọng được, chỉ có thể cố nở một nụ cười nơi khóe môi: “Vâng, tôi biết, bộ đội đã rất chu đáo tâm lý rồi.”

Chương Quốc Hiền đưa tay ra vỗ vỗ vào vai anh: “Đi chuẩn bị đi, đợi cậu thuận lợi quay về, cho cậu thêm hai ngày nghỉ phép.”

Tần Trí Viễn là quân nhân, thiên tính của quân nhân chính là phục tùng, nếu như đã nhận nhiệm vụ, nhất định phải đi thực hiện thôi, anh hít một hơi, sau khi điều chỉnh lại tâm trạng rồi bước ra khỏi phòng họp đi gọi điện thoại cho Hạ Chí Cương.

Lúc sáng Hạ Chí Cương nghe nói bên bộ đội gọi điện thoại đến, anh ấy đang định gọi lại không ngờ đối phương lại gọi đến, sau khi anh ấy bắt máy cũng không lề mề, trực tiếp nói: “Vừa nãy chúng tôi họp cũng thảo luận về chuyện hợp tác, nếu như có thể, tôi muốn nói chuyện trực tiếp với lãnh đạo của các anh, xác nhận một vài nghiệp vụ mà hai bên phụ trách về nhà máy mới, sau này chúng ta cũng tiện đưa ra nội dung trong hợp đồng.”

Tần Trí Viễn vừa nghe thấy lời này thì thấy mừng trong lòng, mặc dù lúc trước chính ủy Cao có nói để Ôn Như Ý theo dõi tiến độ chuyện sau đó của nhà máy, nhưng mà hai bên cần phụ trách nghiệp vụ gì về nhà máy thì nhất định do bộ đội và Phúc Nhân bên kia xác định, cho nên anh trực tiếp để Giang Vĩnh Quân nghe điện thoại.

Giang Vĩnh Quân nói chuyện một lúc với bên kia, sau khi cúp điện thoại thì nhìn Tần Trí Viễn nói: “Nghe nói chiều nay cậu sắp ra biển?”

Tần Trí Viễn còn tưởng rằng ông ấy còn có sự sắp xếp nào khác, vội vàng gật đầu: “Phải, chiều nay tôi ra biển.”

Kết quả Giang Vĩnh Quân chỉ là gật đầu, cười một tiếng: “Được, thế thì đi đi, lát nữa về báo vợ cậu lập tức đến họp, chiều ngày mai Hạ Chí Cương bọn họ đến bàn chi tiết hợp đồng, chúng ta phải trao đổi tin tức trước.”

Tần Trí Viễn: ...

Uổng công kỳ vọng.

Rất nhanh anh đã về đến nhà, nói chuyện ngày mai Hạ Chí Cương đến họp cho Ôn Như Ý nghe, Ôn Như Ý nhìn khuôn mặt anh như bị táo bón vậy, cô cười hỏi: “Sao thế, chúng ta hợp tác với Phúc Nhân, anh không vui sao?”

Tần Trí Viễn hít một hơi thật sâu rồi nói: “Có thể hợp tác đương nhiên là anh vui, sau này mọi người trong khu ký túc xá gia đình chúng ta có công việc, em cũng không cần rảnh rỗi ở nhà nổi mốc nữa.”

Ôn Như Ý khẽ nhướng mày: “Thế anh còn xụ mặt như vậy, xảy ra chuyện gì sao?”

Tần Trí Viễn khẽ mím môi, nói: “Không sao, anh có thể có chuyện gì được, nhiều nhất là lát nữa sắp ra biển, có thể mười ngày nửa tháng mới về mà thôi!”

Ôn Như Ý nghe vậy trực tiếp ho sặc lên: “Anh, anh sắp ra biển?”

Tần Trí Viễn nghe thấy lời này, lặng lẽ gật đầu: “Còn không phải sao, lát nữa anh phải ra biển, em nói xem ngày kết hôn của chúng ta có phải chọn sai ngày rồi không, sao cứ xảy ra vấn đề hoài vậy?”

Giọng nói và vẻ mặt của anh đều rất ấm ức, giống như đứa trẻ vậy, lần này Ôn Như Ý không kiềm được, trực tiếp bật cười ha ha: “Thật hay giả vậy, anh sắp ra biển? Nửa tháng mới về lại?”

Tần Trí Viễn thấy cô vui mừng như vậy, thật sự muốn đè cô xuống giường trực tiếp làm một cái, nhưng nếu bây giờ thật sự đè cô xuống làm một cái thì thời gian của anh cũng không đủ, anh chỉ trừng mắt nhìn cô: “Em cười cái gì? Rất nhanh anh sẽ về thôi, hoàn toàn không cần nửa tháng, có tin đến lúc đó anh quay về anh sẽ xử lý em không!”

Lần này Ôn Như Ý thu nụ cười lại, vòng tay ôm chặt lấy anh: “Đương nhiên tin rồi, vậy em đợi anh về xử lý em nha.”

Nhìn khuôn mặt nhỏ hồng hào mịn màng, lông mi chớp chớp, giống như đang quyến rũ người ta, Tần Trí Viễn bỗng chốc lại cảm thấy bản thân sắp sung huyết, anh trực tiếp đẩy người phụ nữ ra, nghiến răng nói: “Em đợi đấy, đợi anh quay về sẽ cho em biết tại sao hoa lại đỏ như vậy, hi vọng đến lúc đó em đừng xin tha thứ!”

Nói xong, anh ưỡn n.g.ự.c khí phách hiên ngang vòng qua người phụ nữ và đi vào phòng thu dọn đồ đạc.
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 116: Họp



Ôn Như Ý cũng không trêu anh nữa, vội vàng đi nấu món cuối, đợi họ ăn cơm trưa xong, thời gian cũng kha khá, Ôn Như Ý kiểm tra hành lý lại một lượt cho anh, sau đó đưa toàn bộ đồ hộp mà lúc trước Hạ Chí Cương cho họ để anh mang theo.

“Anh xem có những đồ hộp này, các anh ra biển ăn uống cũng tiện lợi hơn nhiều.” Cô vừa nhét vừa nói: “Nếu như bàn bạc thành công chuyện làm ăn với bộ đội anh cũng là một chuyện tốt.”

Tần Trí Viễn cũng tán thành với câu nói của cô, bọn họ ở trên biển còn đỡ hơn chút, ít nhất còn có thể đánh bắt ít cá ăn, như bộ đội Tây Bắc, vừa bước vào mùa đông, thảm hơn họ nhiều, lúc này nếu như họ có thể có chút đồ hộp hải sản để ăn, thế thì quá tốt rồi, chỉ là không biết Giang Vĩnh Quân bên kia nói chuyện như thế nào.

Rất nhanh anh đáp lại: “Thế ngày mai đi họp em phải thúc giục chính ủy Giang, chúng ta cũng nhanh chóng lấy đơn hàng cho bộ đội, có đơn hàng rồi lúc bàn điều kiện với Phúc Nhân bên kia mới có thể lấy được chút lợi nhuận.”

Ôn Như Ý gật đầu, đưa tay ra ôm anh: “Thế anh phải về sớm nhé, một mình em ở nhà cũng sẽ sợ đấy.”

Tần Trí Viễn xoa xoa đầu cô, biết cô đang lo lắng điều gì, chỉ ừm một tiếng: “Yên tâm, bọn anh an toàn cả đấy.”

Lúc hai người đang ôm nhau không nỡ rời xa, nhân viên liên lạc Từ Thiệu Phong không biết điều mà đi vào: “Phó đoàn trưởng Tần...”

Chàng trai mới hai mươi tuổi đầu, nhìn thấy khung cảnh trước mặt lập tức đỏ mặt, để lại một câu “Mọi người đang đợi anh” rồi vội vàng chạy đi mất.

Lúc này Ôn Như Ý mới buông anh ra, cùng anh ra khỏi nhà, đến nơi đóng quân, Tần Trí Viễn đến bộ đội chuẩn bị ra biển, Ôn Như Ý trực tiếp rẽ đến văn phòng.

Giờ này dường như cô đã đến muộn, lúc bước vào phòng họp, Giang Vĩnh Quân bọn họ đã đến, mấy người cũng không biết đang nói cái gì mà trông tinh thần có vẻ rất vui mừng, cô hỏi ra mới biết, vừa nãy bộ đội anh em mà lúc trước họ liên hệ đã trả lời thư, bên kia cũng đang sầu vì nhóm thanh niên tri thức và tân binh trong binh đoàn mắc bệnh, đồng ý đặt một số hàng hải sản khô và rong biển tảo tía từ họ, không chỉ như vậy, công xã bên đó cũng đặt một lô hàng, mặc dù số lượng không nhiều, nhưng đây là một khởi đầu rất tốt!

Một nhóm người rất nhanh bắt đầu cuộc họp về việc hợp tác với Phúc Nhân, cuộc họp lần này chủ yếu là bàn về lợi ích và trách nhiệm của hai bên khi hợp tác với nhau, cuộc họp diễn ra rất nhanh, bởi vì lúc trước mọi người đã thảo luận qua một vài công việc, bọn họ bên này cảm thấy việc sản xuất và tiêu thụ của nhà máy mới chủ yếu do Phúc Nhân quản lý, nhưng phương diện công nhân vẫn phải để họ quản, dù sao nói đến cùng cũng là cùng nhau quản lý, còn về lợi ích, do họ không phải là bên bỏ vốn chủ yếu, lấy ít một chút cũng có thể chấp nhận được.

Sau khi bàn xong, ngày hôm sau đợi Hạ Chí Cương vừa đến, mọi người cũng trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, Hạ Chí Cương cũng có suy nghĩ của riêng mình, nhưng sau khi biết được bộ đội mới bắt đầu hợp tác đã lấy được một lô đơn hàng từ những bộ đội khác, cuộc họp dễ nói hơn một chút, đặc biệt là sau khi nghe Ôn Như Ý nhắc đến đồ hộp trái cây và cháo bát bảo, cảm thấy đây là một dây chuyền sản xuất mới có khả thi, cho nên mọi việc rất nhanh đã được sắp xếp ổn thỏa.

Nói đến cuối, Hạ Chí Cương cũng trực tiếp nói: “Chúng tôi sẽ lập tức sắp xếp thiết bị và nhân viên kỹ thuật vào nhà máy, nhưng hy vọng nhân viên quản lý đầu nối bên bộ đội và công xưởng do đồng chí Ôn Như Ý đảm nhận.”

Vốn dĩ nhà máy của họ chính là do Ôn Như Ý tìm mối quan hệ, Giang Vĩnh Quân làm sao mà không đồng ý được, lập tức đáp: “Được, sẽ do đồng chí Ôn Như Ý làm đầu nối với bên cậu, nhà máy chỗ chúng tôi cũng đã dọn dẹp kha khá, các cậu muốn đưa thiết bị đến thì gọi điện thoại trước một tiếng là được.”

Sự việc đã bàn bạc xong một cách thuận lợi như vậy, Ôn Như Ý và Giang Vĩnh Quân tiễn người đi, trước khi đi, Ôn Như Ý cũng hỏi đùa Hạ Chí Cương lần này có phải là gạt bỏ mọi khó khăn mới thành lập phân xưởng mới ở bên này hay không.
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 117: Thế Bọn Tôi Không Cần Giành Nữa



Lần này để thuyết phục người trong xưởng quả thực Hạ Chí Cương nỗ lực không ít, họ chủ yếu vẫn là nhìn trúng mảnh đất của bộ đội và sự quản lý của bộ đội, phải biết là để mở một phân xưởng mới, điều khó nhất là khởi đầu, ngoài việc nguồn hàng khó tìm, công nhân cũng không dễ quản lý, bây giờ vị trí nhà máy ở gần bến tàu, còn có bộ đội quản lý công nhân, bọn họ đương nhiên là yên tâm rồi, đương nhiên ở đây cũng gần xưởng chính, nếu như có chuyện đi đi lại lại gì đấy cũng tiện.

Sau hai ngày từ khi diễn ra cuộc họp giữa hai bên, Phúc Nhân bên kia cũng lần lượt đưa thiết bị đến, mặc dù thiết bị hơi cũ, nhưng vận hành không có vấn đề, Ôn Như Ý cùng với bộ phận hậu cần bọn họ cùng nhau bận rộn mấy ngày trời, cuối cùng cũng xem như là bố trí xong số thiết bị này, chỉ thiếu tuyển công nhân và đợi công nhân quản lý của Phúc Nhân vào nhà máy thôi.

Mà mọi người trên đảo nhìn thấy tình hình này, cuối cùng cũng tin bộ đội bắt đầu thành lập nhà máy mới, những quân tẩu gấp gáp tìm công việc đó biết tin lập tức ứng tuyển, mấy ngày liền chạy đến chỗ Ôn Như Ý đăng ký.

Lúc trước Ôn Như Ý đã nghĩ đến chuyện này, công việc tuyển công nhân này thật sự không dễ làm, lỡ như nhận người này mà không nhận người kia rất dễ đắc tội với người ta, cho nên trước đó cô đã nói với bộ phận hậu cần, cô chỉ phụ trách công việc trong sản xuất và ngoại giao, những chuyện khác để bộ đội quyết định.

Khi những quân tẩu này tìm đến cô, cô cũng có gì nói nấy: “Mọi người tìm tôi không có ích gì, tôi không phụ trách mảng này, mọi người phải đi tìm hậu cần, nhưng mà bây giờ cũng không cần gấp gáp, đợi người quản lý bên kia đến, bộ đội nhất định sẽ thông báo tin tuyển dụng thôi.”

Mấy người quân tẩu vừa nghe còn phải đợi thì tâm lý hoảng loạn, phải biết là bây giờ ở trên đảo muốn tìm một công việc cũng không dễ dàng gì, nếu như muộn rồi không còn gì hết, cho nên bọn họ vẫn là muốn đi cửa sau từ chỗ Ôn Như Ý, thậm chí họ còn mang đồ ngon đến, muốn “hối lộ” cô, ngay cả Kim Quế Hoa cũng tham gia vào: “Thế lỡ như đến lúc đó tuyển đủ số lượng rồi, mà không có bọn chị thì phải làm sao?”

Ôn Như Ý dở khóc dở cười: “Mọi người yên tâm, lần này nhà máy mới muốn gia công hàng khô, lại muốn làm đồ hộp hải sản và trái cây, có thể còn làm những loại khác nữa, số lượng tuyển dụng chỉ nhiều chứ không ít, nhất định đều có thể chiếu cố đến mọi người.”

“Thật không? Thế bọn tôi không cần giành nữa?”

“Thật sự không cần, bộ đội sẽ không bỏ sót bất cứ một ai.”

Cuối cùng Ôn Như Ý nói hết lời mới tiễn được những người này ra khỏi sân nhà mình, đợi mọi người vừa rời đi, cảm giác cả thế giới đều yên tĩnh ư, cô nhìn giá đỗ xanh đã mọc trong sân vườn, không biết làm sao, đột nhiên cô nhớ đến dáng vẻ Tần Trí Viễn liều mạng cày đất để vì một lần được thỏa mãn, rất ngây ngô và cũng rất buồn cười.

Nghĩ như vậy, cô cảm thấy sân nhà này thật vắng vẻ, sau đó mới nhớ đến Tần Trí Viễn đi cũng được mấy ngày rồi, còn không biết trôi đến đâu?

Hình như cô có một chút nhớ anh, có lẽ anh cũng sắp về rồi nhỉ?

Đang nghĩ ngợi, cô nhìn thấy Lý Linh với Lý Đông Ny bước vào sân nhà kế bên, vốn dĩ cô không muốn để ý đến hai người này, nhưng đột nhiên nhớ đến lời của Lý Linh nói mấy ngày trước, cô lại dừng bước chân, gọi Lý Linh một tiếng.

Mấy ngày trước Lý Linh còn đang mừng thầm chuyện Ôn Như Ý sẽ không đàm phán thành công chuyện nhà máy mới, nhưng hoàn toàn không ngờ được mới mấy ngày trôi qua, bà ta trực tiếp bị vả mặt, Ôn Như Ý không những đàm phán thành công, mà còn trở thành đối tượng để cho những quân tẩu trong khu ký túc xá gia đình nịnh nọt lấy lòng, sân nhà họ Tần gần đây có rất nhiều người ra ra vào vào, trông rất là náo nhiệt, bà ta nhìn mà thấy tức.

Cho nên bây giờ bà ta hoàn toàn không để tâm đến người phụ nữ này, nhưng lại muốn biết cô tìm mình làm gì, cho nên nhìn qua phía cô một cách không tình nguyện: “Sao đấy?”

Ôn Như Ý nhìn bà ta cười nói: “Mấy ngày trước thím không có nghĩ nhiều, tôi quả thực có thể tiết kiệm được chút chi phí cho bộ đội, tôi đàm phán thành công chuyện nhà máy mới rồi, thế nào, thím có bất ngờ không, có ngạc nhiên vui mừng không?”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 118: Cảm Ơn Đã Nhắc Nhở



Ánh mắt đầy châm biếm của cô, nhìn bà ta giống như đang xem vai hề nhảy nhót vậy, Lý Linh tức muốn chết, nhưng lại không biết nên phản bác như thế nào.

Thật ra mấy ngày hôm nay đoàn hai cũng có rất nhiều người đến tìm bà ta, muốn bà ta nhờ vả kết thân với Ôn Như Ý, nhưng sau khi biết quan hệ giữa bà ta với Ôn Như Ý không tốt nên không còn đến tìm bà ta nữa, thậm chí sau lưng còn bàn tán nói may mà lúc đầu Tần Trí Viễn không kết hôn với Lý Đông Ny, nếu không thì tiếc cho Tần Trí Viễn rồi, ngay cả Vu Vĩ Đào cũng đang nói, Tần Trí Viễn số tốt, cưới được một người vợ xinh đẹp như thế, còn làm cho anh hãnh diện.

Nghe thử xem toàn là những lời gì vậy chứ!

Bà ta hít sâu một hơi, vẫn chưa đáp lại Lý Đông Ny đã nói: “Ôn Như Ý, đời người sẽ không thuận lợi như thế, tốt nhất cô đừng đắc ý vênh váo, cẩn thận vui quá hóa buồn.”

Ôn Như Ý nhướng mày: “Cảm ơn đã nhắc nhở, tôi nhất định sẽ không kiêu ngạo cũng không tự ti, làm tốt mỗi một việc, sẽ không để các người xem trò cười đâu.”

Lúc này Lý Linh cũng chỉ có thể nghiến chặt răng, nói: “Bọn tôi đợi xem!”

Nói xong, bà ta trực tiếp giậm chân kéo Lý Đông Ny vào nhà.

Ôn Như Ý nhìn bóng lưng tức hồng hộc của hai người, trong lòng cô cũng dễ chịu hơn, sau này ai làm cô khó chịu, cô sẽ làm người đó khó chịu, ai cũng không tha.

Mặc dù ở nhà trống vắng, nhưng sau khi thiết bị được đưa vào nhà máy mới, người bên Phúc Nhân cũng rất nhanh đến, bọn họ tổng cộng có 8 người đến, một phân xưởng trưởng và trợ lý anh ta, hai nhân viên kỹ thuật, hai nhân viên kiểm tra chất lượng và hai nhân viên nghiên cứu phát triển, bởi vì có nữ đồng chí, Ôn Như Ý lại bắt đầu bận rộn, cô dẫn đến phòng ở cho khách mà bộ đội đã sắp xếp, có rất nhiều phòng ở dành cho khách, lúc trước cũng ít khi có người ở, cho nên điều này đối với bộ đội cũng không có ảnh hưởng gì.

Vấn đề gia công, kỹ thuật công nghệ của Phúc Nhân đã rất thành thục, lần này trọng điểm nghiên cứu phát triển chủ yếu của họ nằm ở những loại đồ hộp khác, chủ quản nghiên cứu phát triển Phùng Ngọc Phân nghe Hạ Chí Cương nói đề nghị này do Ôn Như Ý đưa ra, cho nên nhân lúc bây giờ cô ở đây, bèn hỏi cô có suy nghĩ gì về phương diện này.

Ôn Như Ý kính phục thái độ làm việc của cô ấy, nhưng bây giờ cô vẫn chưa chính thức đi làm nữa đấy, cho nên không muốn thảo luận vấn đề này lắm, chỉ cười nói: “Cái này nhất thời tôi cũng không biết nói với cô như thế nào, hay là đợi sau khi tôi chỉnh lý lại lối suy nghĩ, đến khi đi làm sẽ nói rõ với cô?”

Phùng Ngọc Phân nghĩ lại cũng đúng, là bản thân nóng vội quá, làm gì có chuyện nhà máy chưa hoạt động đã bắt người ta đi làm chứ: “Vậy được, đợi đi làm rồi chúng ta bàn kỹ hơn.”

Sau khi nhân viên của Phúc Nhân sắp xếp xong, công việc tuyển dụng của nhà máy cũng rất nhanh được tiến hành, nhà máy mới lần này chủ yếu chia thành các khu vực, một là khu vực hàng hải sản khô, hai là khu vực đồ hộp hải sản, khu vực còn lại chính là khu đồ hộp loại khác mà Ôn Như Ý đề xuất, chủ yếu là lấy đồ hộp trái cây và đồ hộp rau củ làm chính.

Ba khu hoạt động cùng lúc, cần không ít công nhân, bảng thông báo tuyển dụng vừa được dán lên, nhà máy mới trở nên náo nhiệt, vốn dĩ bộ đội chỉ muốn tuyển quân tẩu, nhưng mà nghĩ đến tập thể quân dân, bộ đội muốn hòa nhập với địa phương, phải giao thiệp tốt với người dân, cho nên thông báo tuyển dụng lần này ngoại trừ tuyển quân tẩu ra còn tuyển người dân ở trên đảo.

Vấn đề này Ôn Như Ý không phụ trách, cô có được thời gian rảnh, vốn dĩ cô định ở nhà viết những ý tưởng trong công việc thành bản thảo để nộp, dẫu sao lần này họ hợp tác là Phúc Nhân bên kia chủ đạo, bộ đội bọn họ cũng phải kiếm chút thành tích mới được, nếu không đến lúc đó nhà máy này thật sự đều do Phúc Nhân quản tất cả.

Nhưng một khi yên tĩnh, nghĩ đến Tần Trí Viễn bây giờ vẫn chưa quay về, cô không thể nào tập trung được, tính thời gian Tần Trí Viễn ra biển cũng phải mười hai ngày rồi, vì thế cô đi tìm Giang Vĩnh Quân hỏi tình hình.
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 119: Các Anh Về Rồi Sao



Giang Vĩnh Quân thấy cô lâu như vậy mới tới hỏi tình hình thì có chút bất ngờ, chỉ cười nói: “Mấy ngày hôm trước bọn họ có gọi điện thoại báo an toàn, nhưng mấy ngày gần đây không có, trên biển liên lạc không tiện, chúng tôi cũng không có liên hệ với cậu ấy.”

Ôn Như Ý mím môi: “Thế lần này anh ấy có về đúng ngày không?”

Cái này Giang Vĩnh Quân cũng không bảo đảm được, có lúc họ sẽ hoàn thành nhiệm vụ trước và về sớm, có lúc cũng sẽ về trễ một hai ngày, không nói chính xác được: “Cái này khó nói, nhưng mà cô yên tâm, gần đây không có gió bão gì, có lẽ họ có thể về đúng ngày dự kiến, cô đừng lo lắng quá, có thông tin gì chúng tôi sẽ thông báo cho cô.”

Nói xong, ông ấy đưa cho cô đồ đạc mà gần đây bên ngoài gửi cho Tần Trí Viễn: “Đây có lẽ là đồ từ nhà hai người gửi đến, cậu ấy không có nhà thì cô cầm về đi.”

Câu trả lời rất chung chung, Ôn Như Ý cũng không biết phải hỏi như thế nào nữa, chỉ có thể nhận đồ rồi về khu ký túc xá gia đình, lần này người đàn ông nhận được một kiện hàng, địa chỉ ghi trong đó là Khương Nguyệt Anh gửi đến, cô mở ra xem, bên trong ngoài đồ ăn ra, còn có vài tấm ảnh kết hôn của họ và bức thư.

Bức ảnh có thêm khung, thư có hai bức, một bức là Khương Nguyệt Anh viết, nội dung đều là dặn dò họ chú ý giữ gìn sức khỏe các kiểu, bức thư còn lại là Triệu Tú Hoa viết, nội dung phía trước cũng na ná như Khương Nguyệt Anh viết, chỉ có điều nhiều hơn Khương Nguyệt Anh một chút là có nhắc đến chuyện của Dương Quốc Bình và Ôn Vệ Quốc.

Sự việc xảy ra lần trước đến nay cũng đã sắp một tháng, vụ án của Dương Quốc Bình cũng đã xét xử, anh ta bởi vì phản động ngôn luận mà trực tiếp bị xưởng Nhật Hóa đuổi việc, còn bị phán một năm lao động cải tạo, người cậu kia của anh ta, Lưu Thiểu Hải vì vấn đề ăn hối lộ, cũng trực tiếp bị Ủy ban cách mạng đuổi việc, chỉ là bởi vì liên quan đến số tiền khá lớn, cho nên bây giờ vẫn chưa xét xử, nhưng có thể chắc chắn sau này ông ta cũng phải đi lao động cải tạo.

Ôn Như Ý yên tâm, nhà họ Lưu bọn họ sụp đổ, cô sẽ không còn lo lắng nhà họ Lưu sẽ đi tìm nhà họ Ôn gây phiền phức nữa, chỉ tiếc một điều, mặc dù Triệu Tú Hoa đã gửi hình kết hôn của họ cho Ôn Vệ Quốc rồi, nhưng bên đó vẫn chưa phản hồi thư.

Ôn Như Ý biết nguyên nhân Ôn Vệ Quốc không trả lời thư có lẽ là vì không muốn gây rắc rối cho nhà họ Ôn, cho nên cũng có thể hiểu được, sau khi cô treo ảnh kết hôn lên, bèn viết thư trả lời Khương Nguyệt Anh và Triệu Tú Hoa.

Thư từ ra vào ở đây đều do bộ đội kiểm tra xong rồi mới có thể gửi đi, cho nên họ không cần đích thân chạy đến bưu điện, trừ khi bản thân rất gấp, sau khi cô viết thư xong, định mang đến phòng văn thư bộ đội, không ngờ vừa ra khỏi cửa nhà thì nhìn thấy Từ Thiệu Phong xách đồ đạc từ cổng khu ký túc xá đi đến.

Nhìn thấy anh ấy, Ôn Như Ý ngây người, sau đó lập tức vui mừng, vội vàng hỏi: “Các anh về rồi sao?”

Từ Thiệu Phong vừa đi tới vừa nói: “Phải, chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, phó đoàn trưởng Tần bị thương nhẹ, bây giờ đang xử lý vết thương, bảo tôi đến nói với cô trước một tiếng.”

Ôn Như Ý nghe vậy trong đầu lập tức ù một tiếng: “Anh ấy bị thương sao?”

Từ Thiệu Phong gật đầu: “Phần bụng có thể phải khâu vài mũi, cũng có thể phải truyền ít thuốc tiêu viêm, anh ấy bảo tôi...”

Ôn Như Ý chỉ nghe thấy anh ấy nói bị thương, làm gì còn tâm tư nghĩ gì khác nữa: “Anh dẫn tôi đến bệnh viện xem thử, đi ngay bây giờ.”

Khi đó Từ Thiệu Phong đã nói, không nên nói chuyện anh bị thương cho Ôn Như Ý biết, cho dù là bị thương nhỏ cũng khoan hãy nói, Tần Trí Viễn không hài lòng, nói gì mà có chuyện đừng giấu vợ, cẩn thận cãi nhau đầu giường, bây giờ xem sắc mặt của cô thay đổi, còn không bằng không nói đấy.

Sau khi Từ Thiệu Phong cất đồ xong thì dẫn Ôn Như Ý đến bệnh viện quân đội, vừa bước vào cổng phòng khám bệnh, cô đã nghe thấy tiếng la hét phát ra từ phòng điều trị phẫu thuật đối diện, Ôn Như Ý tim đập thình thịch, chân cũng hơi mềm nhũn, nhìn Từ Thiệu Phong: “Anh chắc chắn là người anh ấy không sao chứ?”
 
Back
Top Bottom