Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo

Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 10: Xin Lỗi, Tôi Không Nói Chuyện Với Anh



Cô vừa dứt lời, người đàn ông như ý thức được điều gì đó mà khóe miệng co rút: “Vị đồng chí này, tôi cũng không phải rắn độc mãnh thú, làm sao có thể…”

“Xin lỗi, tôi không nói chuyện với anh.” Ôn Như Ý ngắt lời anh và nhìn về phía cô gái: “Tôi đang hỏi vị đồng chí nữ phia sau anh kia.”

Lời nói vừa đến cổ họng của người đàn ông chợt kẹt lại, anh ho vài tiếng lúng túng, khóe mắt liếc qua cô gái vài lần, thầm nghĩ, cô gái này lớn lên cũng xinh đẹp đấy, nhưng mà có hơi hung dữ.

Mà cô gái phía sau anh thì lại sững sờ, cô ta nhanh chóng lau nước mắt, cười bảo: “Không cần đâu, cảm ơn, chúng tôi quen nhau, anh ấy sẽ không làm gì tôi đâu.”

Nếu đối phương đã không cần giúp đỡ vậy Ôn Như Ý cũng không phải loại người thích xen vào chuyện của người khác kia, cô liếc mắt nhìn người đàn ông một cái rồi quay người rời đi.

Cũng không biết có phải hành động vừa rồi của cô đã chấn nhiếp người đàn ông hay không mà sau lưng cô nhanh chóng yên tĩnh hẳn, đợi khi cô đi nhà vệ sinh xong mới phát hiện ra hai người ở trong phòng kia cũng đã rời đi rồi.

Không biết Triệu Tú Hoa đến nhà họ Dương nói chuyện thế nào rồi, cô ở chỗ này cũng không có chuyện gì khác nên trực tiếp ra khỏi ủy ban cách mạng, ngồi xe về nhà.

Khi cô về đến nhà thì Triệu Tú Hoa cũng đã về, bà vừa trông thấy cô bước vào đã hỏi: “Công việc thế nào rồi con?”

Ôn Như Ý cũng thành thật đáp lời, Triệu Tú Hoa thở dài: “Tiểu Lâm ở đại viện chúng ta cũng tốt nghiệp cùng con đã tìm được công việc rồi mà bây giờ con vẫn chưa có, mẹ thấy mấy người bên phố kia đang nhắm vào chúng ta thì có.”

Thành phần như vậy bị nhắm vào ít nhiều gì cũng có, nhưng Ôn Như Ý cũng không có cách nào khác, chỉ đành chuyển đề tài: “Không nói chuyện này nữa, vụ từ hôn, Dương Quốc Bình nói thế nào ạ.”

Nhắc đến chuyện này là Triệu Tú Hoa lại bắt đầu hăng hái: “Con không biết buổi sáng lúc mẹ xách đồ đến nhà họ Lưu, sắc mặt của Lưu Thiểu Mai xanh lè xanh lét thế nào đâu, chắc chắn bà ta không ngờ chúng ta nói từ hôn là sẽ từ hôn thật.

Nhưng Dương Quốc Bình đã ra ngoài đào tạo rồi, nói là ngày mai mới về đây, tóm lại là hai vợ chồng già nhà họ Dương kia đã nhận đồ cả rồi, vụ từ hôn này mẹ sẽ coi như bọn họ đã đồng ý.

Ôn Như Ý hơi nhíu mày, vốn Dương Quốc Bình đi annủi bạch nguyệt quang vẫn chưa về đây nhưng đồ đều đã trả cả rồi, sau này nợ cũng đã hết, đến khi ấy cho dù tên đàn ông kia muốn gây sức ép cũng không có lý do.

Đến buổi tối, Ôn Minh Khang tan làm về nhà, Triệu Tú Hoa trực tiếp hỏi anh ấy: “Thế nào rồi, con đã nói chuyện này với chủ nhiệm Tôn chưa?”

Ôn Minh Khang gật đầu: “Đã nói rồi ạ, nhưng loại chuyện này không phải ngày một ngày hai là có thể có kết quả, cô ấy kêu chúng ta cứ đợi trước đã.”

Hiển nhiên Triệu Tú Hoa hiểu rõ đạo lý này rồi, nếu như ngày mai chủ nhiệm Tôn tìm được một người tới giới thiệu cho bọn họ vậy bà thật sự còn cảm thấy người ta đang đối phó qua loa với mình.

Bà nhìn Ôn Như Ý: “Vậy hai hôm nay con cứ ở nhà trước đi, không vội.”

Bây giờ Ôn Như Ý vội cũng không có tác dụng gì, công việc đã xác định là không có rồi, chuyện về quê cứ đợi sau khi chủ nhiệm Tôn trả lời rồi cô sẽ từ từ bàn với Triệu Tú Hoa sau.
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 11: Cô Làm Sao Vậy



Vẫn là ăn cơm tối xong, đi tắm rồi đi ngủ, không biết có phải vì tố chất cơ thể của nguyên chủ quá kém hay là vì vừa mới vào cơ thể này vẫn còn chưa thích ứng được mà Ôn Như Ý vừa mới nằm xuống gối đã ngủ ngay, ngày hôm sau tỉnh lại đã hơn chín giờ sáng.

Trong nhà vẫn yên tĩnh vô cùng, Triệu Tú Hoa không có công việc nên bình thường vào giờ này, trên cơ bản đều sẽ ở nhà làm ít công việc thủ công để trợ cấp cho gia đình. Tay nghề của bà khéo léo, thu nhập của một tháng nhận việc riêng cũng có thể ngang với làm công thời vụ, bây giờ bà ấy không ở nhà vậy hơn phân nửa là ra ngoài tìm việc rồi.

Sau khi ăn sáng xong, kim đồng hồ trên bàn cũng chỉ về phía mười giờ, Ôn Như Ý không có việc gì để làm nên muốn ra ngoài đi chợ sớm một chút rồi về nấu cơm trưa, nhưng đợi khi cô thay xong quần áo định đi ra ngoài, thì lại có một người đàn ông tới cửa trước.

Ôn Như Ý nhìn người đàn ông trước mặt rồi nghĩ ngợi một lúc, vốn ấn tượng về người này trong đầu cô rất mơ hồ, nhưng lúc này nhìn chằm chằm một lúc lâu rồi, ấn tượng về anh ta cũng trở nên rõ ràng và lập thể hơn.

Người tới đây cũng không phải ai khác mà chính là vị hôn phu cặn bã kia của cô – Dương Quốc Bình.

Chỉ có thể nói ánh mắt của nguyên chủ không tồi, là một người coi trọng nhan sắc, tuy rằng người đàn ông này không đẹp trai đến mức khiến người và thần đều giận sôi, nhưng dựa theo thẩm mỹ của nữ giới trẻ tuổi thì anh ta quả thật lớn lên cũng không tồi.

Chiều cao khoảng một mét bảy mươi sáu, mặc áo sơ mi trắng cùng quần đen, dáng người thẳng tắp, kiểu mặt trứng ngỗng, nét mặt thanh tú, có một đôi mắt sáng ngời hữu thần. Nhìn tổng thể thì anh ta còn lộ ra khí chất thư hương, nho nhã, điềm tĩnh và đáng tin.

Nhưng Ôn Như Ý đã từng đọc cốt truyện nguyên tác nên biết vô cùng rõ bên trong Dương Quốc Bình này là cái thứ gì, bây giờ nhìn thấy anh ta đứng trước mặt mình, trong lòng cô không nhịn được mà chửi một tiếng xui xẻo.



Ôn Như Ý khó chịu nói: “Sao anh lại đến đây?”

Dương Quốc Bình về từ lúc sáng sớm hôm nay, vừa về đã nghe nói chuyện nhà họ Ôn từ hôn, anh ta bỏ đồ đạc xuống, ăn ít cơm rồi trực tiếp đến: “Cô đã từ hôn rồi mà tôi có thể không đến sao?”

Lúc này mặc dù là thời gian đi làm, nhưng vào trong viện vẫn còn vài bà già dẫn con nít chơi đùa, Ôn Như Ý cũng không muốn để mọi người xem náo nhiệt, nên gọi anh ta vào nhà: “Anh đã biết rồi thế còn đến tìm tôi làm gì?”

Dương Quốc Bình cũng không muốn nói vòng vo, chỉ muốn hỏi cô lấy gan đâu ra mà đề nghị từ hôn: “Cô làm sao vậy? Đang yên đang lành tại sao đột nhiên lại từ hôn?”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 12: Ngụy Biện



Ôn Như Ý hiếu kỳ nhìn anh ta, nói:

“Không phải anh đã biết cả rồi sao? Sao còn hỏi tôi, mẹ anh không nói cho anh biết lý do sao?”

Dương Quốc Bình đương nhiên biết lý do từ hôn của nhà họ Ôn, nhưng mà anh ta hoàn toàn không ngờ được, Ôn Như Ý từ trước nay luôn dịu dàng không có chủ kiến, vậy mà lại vì một chiếc giường và một cái tủ quần áo mà lựa chọn từ hôn, đặc biệt là trong tình hình xuống nông thôn như bây giờ.

Mặc dù bị cô từ hôn, trong lòng anh ta cực kỳ khó chịu nóng nảy, thậm chí một lần nghĩ từ hôn thì từ hôn thôi, dù sao thì anh ta muốn kết hôn thì bất cứ lúc nào cũng có phụ nữ, nhưng người phụ nữ này quả thực cũng xinh đẹp, khiến anh ta có thể diện, hơn nữa tính cách của cô mềm yếu, yếu đuối, lại rất dễ khống chế, thật sự phải từ hôn thì anh ta vẫn có chút tiếc.

Cho nên, anh ta nén sự khó chịu trong lòng xuống, nhíu mày nói:

“Đúng, mẹ tôi đã nói chuyện giường và tủ quần áo cho tôi nghe rồi, nhưng không phải chỉ có chút chuyện này sao, mẹ tôi cũng không phải là nói không mua, chỉ là tạm thời để sau mà thôi, cô có cần phát cáu như vậy đòi từ hôn không?”

Ôn Như Ý không hề muốn nói tới nói lui với anh ta về cùng một vấn đề, cô cũng không muốn gánh tội, cười mỉa hỏi anh ta:

“Chuyện giường với tủ là chuyện nhỏ, thế thì chuyện gì mới là chuyện lớn? Là không ngại nói dối để xin nghỉ phép chạy đến an ủi nữ đồng chí vừa mất chồng ở thành phố kế bên sao, chuyện này mới lớn?”

Lời này vừa dứt, sắc mặt Dương Quốc Bình lập tức thay đổi, chuyện anh ta đến thành phố kế bên chịu tang bí mật như vậy, ngay cả mẹ ruột anh ta cũng không biết, sao Ôn Như Ý lại biết được?

Sau thời gian ngỡ ngàng ngắn ngủi, anh ta lấy lại tinh thần, nói:

“Cô nói bậy cái gì vậy, đồng chí nào có liên quan gì đến tôi? Tôi chỉ là ra ngoài đào tạo, là đơn vị cử tôi đi, không tin cô có thể đi hỏi lãnh đạo của tôi.”

Vốn dĩ Ôn Như Ý không biết Dương Quốc Bình với bạch nguyệt quang kia đã tiến đến bước nào rồi, nhưng bây giờ nhìn thấy biểu cảm đặc sắc trên mặt anh ta, cô biết mối quan hệ của hai người họ không bình thường, cô nói:

“Không cần phiền phức như thế, nữ đồng chí đó tên là gì? Là Tiểu Du sao? Hai người quen nhau từ khi nào vậy? Từ lâu trước khi anh đến nhà chúng tôi hỏi cưới nhỉ?”

Đột nhiên Dương Quốc Bình có chút hoảng loạn, anh ta hoàn toàn không thể ngờ Ôn Như Ý lại biết đến cả tên của đối phương rồi?

Ai nói cho cô biết vậy? Cô còn biết bao nhiêu nữa?

Anh ta lập tức nói:

“Không phải, tôi không biết cô đang nói cái gì, chuyện bây giờ tôi đang nói với cô là chuyện cô từ hôn, cô đừng có nói đông nói tây với tôi, tóm lại, cô muốn từ hôn, tôi không đồng ý!”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 13: Con Bé Sẽ Không Hối Hận Đâu



Nhìn bộ dạng thần sắc hoảng loạn của anh ta, khóe mắt Ôn Như Ý hơi nhếch lên, giọng điệu có chút ý cười:

“Chuyện đó không do anh quyết định được, chúng tôi từ hôn rồi, đồ đạc cũng trả lại cho nhà anh, hôn sự này chính là hủy bỏ rồi, sau này mong anh đừng đến làm phiền tôi nữa, nếu không tôi không quản nổi cái miệng của mình đâu.”

“Cô...”

Dương Quốc Bình không ngờ cô vậy mà dám uy h.i.ế.p anh ta, một ngọn lửa bùng lên trực tiếp từ trong lòng, nhưng bây giờ đang ở đại viện, anh ta không thể không hạ hỏa xuống:

“Chuyện này về sau tôi sẽ giải thích lại với cô, bây giờ tôi chỉ muốn hỏi cô, cô có chắc muốn từ hôn không?”

Ôn Như Ý nhìn anh ta chằm chằm, giọng điệu vô cùng thành khẩn:

“Chắc, tôi chắc chắn muốn từ hôn, cho nên anh hãy quay về đi.”

Vốn dĩ Dương Quốc Bình còn muốn thăm dò cô còn biết bao nhiêu về chuyện của Tiểu Du, nhưng vừa nghĩ đến lời cô nói lúc nãy, bỗng chốc từ bỏ ngay ý định.

Anh ta chuẩn bị tham gia bình chọn chủ nhiệm phân xưởng, nếu như lúc này mà cô đột nhiên phát điên, viết về chuyện Tiểu Du này, sẽ ảnh hưởng đến bình chọn và cuộc sống sau này của mình, thế thì thiệt lớn rồi, một đứa con của gia đình tư bản mà thôi, anh ta không cần phải ăn nói khép nép trước mặt cô.

Nhưng mà anh ta vẫn không chịu được khi bị một người phụ nữ yếu đuối như thế này uy h**p, nên hung hãn nói:

“Ôn Như Ý, chính là cô muốn từ hôn, tốt nhất là cô đừng hối hận!”

“Con bé sẽ không hối hận đâu!”

Một giọng nói phát ra, Ôn Như Ý ngẩng đầu thì thấy Triệu Tú Hoa không biết đã đứng ở cửa từ lúc nào rồi, Triệu Tú Hoa xách túi đi vào, lạnh nhạt nhìn Dương Quốc Bình:

“Hôm qua đã nói rõ với cha mẹ cậu rồi, đồ đạc cũng đã trả hết, nếu như bây giờ cậu với con gái tôi đã nói chuyện xong, vậy thì dễ hợp dễ tan, tôi không tiễn cậu nữa.”

Vốn dĩ Dương Quốc Bình còn muốn chào hỏi Triệu Tú Hoa, nhưng bây giờ nghe đối phương trực tiếp đuổi khách, trong lòng anh ta càng thêm phẫn nộ, anh ta trực tiếp hất mặt, đầu cũng không quay lại mà đi ra khỏi nhà.

Động tĩnh này, mặc dù không quá ồn ào, nhưng đại viện chỉ có chút xíu, bọn họ cũng không có đóng cửa, mấy bà già dẫn mấy đứa trẻ chơi đùa lúc nãy nghe được hóng hớt, toàn bộ tiến tới hỏi:

“Tú Hoa à, Như Ý với Dương Quốc Bình là như thế nào vậy, đang yên đang lành sao đột nhiên lại cãi nhau? Còn nói muốn từ hôn?”

Vốn dĩ Triệu Tú Hoa muốn giấu chuyện này, nhưng bây giờ cũng không muốn giấu nữa:

“Phải, ban đầu gia đình họ nói muốn thành tâm thành ý cưới Như Ý nhà chúng tôi, nhưng bây giờ không chỉ chê thành phần nhà họ Ôn chúng tôi, ngay cả sính lễ đã nói trước, bây giờ lại không muốn cho cái này, không muốn cho cái kia, nói thế nào cũng không xong, cho nên chúng tôi từ hôn.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 14: Quá Xấu Xa



Mọi người nghe xong thì đều ngạc nhiên, lúc trước nhìn thấy nhà họ Dương bắt đầu mang sính lễ đến, bọn họ cảm thấy hôn sự này chắc chắn thành, nhưng không ngờ đột nhiên lại có biến cố, nhà họ Dương này không có phúc hậu gì cả, bèn dồn dập nói.

“Người nhà họ Dương sao lại như thế này? Bọn họ cố tình đúng không? Chính là muốn để các cô chủ động từ hôn?”

“Chắc chắn là cố tình rồi, đây là xem thường người khác đấy? Ban đầu tôi đã nói nhà họ Dương không được, quá xấu xa.”

Mọi người năm mồm mười miệng, Triệu Tú Hoa càng nghe càng thất vọng hối hận ban đầu mình vậy mà lại đồng ý gả con gái cho một người đàn ông như vậy, bà đang định đáp lại thì nghe thấy một giọng nói quái gở chen vào:

“Lời không thể nói như vậy, cách làm của nhà họ Dương mặc dù không được phúc hậu, nhưng điều người ta nói cũng là sự thật mà, thành phần nhà họ Ôn rành rành ra đó, người ta nuốt lời cũng bình thường.”

Lời này ít nhiều có ý châm biếm, mọi người đều ngây người, người phụ nữ đó nhìn Triệu Tú Hoa, rồi lại tiếp lời:

“Theo tôi thấy ấy, điều kiện nhà người ta tốt như vậy, các người cứ theo cậu ta nhận ít sính lễ lại, rồi lại nói chuyện đàng hoàng với người ta, nếu không thật sự bỏ lỡ rồi thì sau này không biết còn có thể tìm được người tốt như cậu ta không đấy.”

Triệu Tú Hoa nhìn thấy Dương Quốc Bình đã khó chịu rồi, bây giờ lại nghe lời này của bà ta, bỗng chốc liền tức giận:

“Sao nào, bà thích con rể như Dương Quốc Bình? Thế thì tôi nhường cậu ta cho Tiểu Phụng nhà các người, sau này chính là mẹ vợ của chủ nhiệm phân xưởng rồi.”

Trương Thái Lan nghe vậy, mặt hơi biến sắc, Tiểu Phụng nhà bà ta mới mười sáu tuổi, sao có thể gả cho một người đàn ông có một đời vợ rồi:

“Là Như Ý muốn kết hôn, bà kéo Tiểu Phụng nhà tôi vào làm gì, tôi có ý tốt nhắc nhở bà, với thành phần gia đình các người như vậy thì đừng kén chọn khắp nơi nữa, đến cuối cùng cũng không lựa được gì cả, Như Ý chỉ có thể xuống nông thôn, đến nơi nghèo khổ mà khóc thôi.”

Ôn Như Ý biết, mọi người đều sống cùng trong một đại viện, cuộc sống thường ngày khó tránh có chút cọ xát, người giữa người với nhau tự nhiên sẽ có mâu thuẫn, còn mâu thuẫn lớn nhất của Triệu Tú Hoa chính là Trương Thái Lan ở trước mặt, hai người bình thường cũng cãi nhau không ít.

Cô cười như không cười nhìn qua, nói:

“Thím Trương, thím nói câu này đúng là phản động thật, nếu như tôi xuống nông thôn, thì đó cũng là vì hưởng ứng quốc gia kêu gọi đi xây dựng nông thôn mới, sao thím nói xuống nông thôn giống như đi chịu khổ chịu nạn vậy, thím còn nói như vậy nữa thì tôi đi tố cáo thím đấy.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 15: Lo Lắng



Chiếc mũ lớn như vậy chụp xuống, Trương Thái Lan bỗng chốc rút lại lời, nhanh chóng phủi bỏ trách nhiệm:

“Tôi không hề có ý đó, cô đừng chụp mũ bậy lên đầu tôi, các người thích hành hạ như thế nào thì cứ hành hạ như thế đấy đi, để tôi xem thử đến lúc đó mẹ cô tìm cho cô một gia đình tốt như thế nào!”

Bà ta nói xong thì quay người về nhà của mình, Ôn Như Ý nhướn mày nhìn bóng lưng của bà ta, đánh rắn phải đánh ngay đầu, nếu không thì màn kịch này không biết kéo dài bao lâu.

Bà ta vừa đi, người ở bên này cũng rất nhanh đã giải tán, Ôn Như Ý với Triệu Tú Hoa vào nhà, hai người đều rất biết điều, không nhắc đến người tên Dương Quốc Bình đó nữa.

Hôm nay Triệu Tú Hoa ra ngoài tìm công việc về, buổi chiều Ôn Như Ý cũng đi theo nhà cùng làm công việc may vá thêu thùa, đến tối, Ôn Minh Khang với Châu Mỹ Thanh về, nói chủ nhiệm Tôn bên kia vẫn chưa trả lời.

Mới một ngày trôi qua, Triệu Tú Hoa cũng không gấp, nhưng hai đêm tiếp theo Ôn Minh Khang quay về đều nói chủ nhiệm Tôn bên kia vẫn chưa trả lời, nên bà có chút sốt ruột rồi, đặc biệt là sau khi biết Trương Thái Lan âm thầm nghe ngóng tin tức họ có tìm được đối tượng kết thông gia hay không.

Triệu Tú Hoa làm gì mà không biết tâm tư của Trương Thái Lan là gì, rõ ràng chính là muốn đợi xem trò cười của nhà họ Ôn, lần này bà không ngồi yên nổi, cũng bắt đầu chạy đôn chạy đáo bên ngoài.

Ôn Như Ý biết Triệu Tú Hoa nhất định lại đi tìm đối tượng cho cô, cô không cản nổi, chỉ âm thầm liệt kê những đồ dùng cần dùng khi xuống nông thôn, nghĩ tối nay nếu như Tôn Minh Khang vẫn chưa mang tin tức của chủ nhiệm Tôn về thì cô cũng không cần giày vò nữa, trực tiếp nói với họ chuyện xuống nông thôn.

Trong lòng dự tính như vậy, kết quả là đến tối, nhìn thấy Triệu Tú Hoa cùng với hai vợ chồng Ôn Minh Khang trực tiếp dẫn chủ nhiệm Tôn về nhà.

Ôn Như Ý tự nhiên hào phóng chào hỏi chủ nhiệm Tôn, sau đó rót trà cho bà ấy.

Lúc trước Tôn Mỹ Lệ từng gặp Ôn Như Ý khi cô đến tìm Ôn Minh Khang, nhưng mà đó là chuyện của hai, ba năm trước rồi, người ta nói con gái mười tám tuổi trở đi càng ngày càng xinh đẹp, lời này đặt lên người cô quả thực là không sai.

Bà ấy quan sát cô gái xinh đẹp như hoa trước mặt, không kiềm được mà khen ngợi:

“Đây là Như Ý nhỉ? Đúng là càng lớn càng xinh đẹp, tôi sắp không nhận ra rồi.”

Con gái được người khác khen ngợi, trong lòng Triệu Tú Hoa rất vui, nhưng bề ngoài vẫn nói rất khiêm tốn:

“Làm gì có, con bé chỉ là trắng hơn chút mà thôi.”

Tôn Mỹ Lệ vốn còn lo lắng đối phương sẽ không thích Ôn Như Ý, nhưng nghĩ anh hùng khó qua ải mỹ nhân, lúc này cũng vui vẻ nhìn Triệu Tú Hoa nói:

“Đủ xinh đẹp rồi, tôi cảm thấy lần xem mắt này nói không chừng có thể thành.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 16: Đi, Nhất Định Đi



Ôn Như Ý đoán vừa rồi chắc hẳn chủ nhiệm Tôn có nhắc đến đối tượng xem mắt kia với Triệu Tú Hoa, vốn dĩ cô nghĩ, hoàn cảnh bây giờ của nhà họ Ôn rất xấu hổ, cho dù chủ nhiệm Tôn có tốt bụng hơn đi nữa, người được giới thiệu cũng chưa chắc tốt đến mức nào, nhưng cô không ngờ chủ nhiệm Tôn vậy mà lại giới thiệu cho cô một quân quan hải quân!

Chủ nhiệm Tôn cười giới thiệu với cô:

“Người tên là Tần Trí Viễn, hai mươi tám tuổi, cao một mét tám, mười sáu tuổi cậu ấy đã đi bộ đội, bình thường biểu hiện trong bộ đội vô cùng tốt, cũng từng lập công trên chiến trường biên giới, sau đó từ lục quân chuyển qua hải quân, bây giờ đang làm việc trong bộ đội hải đảo, còn là cấp phó đoàn, cậu ấy không thiếu tay không thiếu chân, chưa từng có vợ, càng không có con riêng, trong nhà chỉ có một người mẹ và cô em gái, lần này cậu ấy về là nghỉ phép thăm gia đình.”

Tôn Mỹ Lệ cũng có chút lo lắng chuyện không thành, cho nên cũng không có giới thiệu chi tiết về hoàn cảnh gia thế của Tần Trí Viễn, Ôn Như Ý nghe bà ấy nói xong thì đầu óc chuyển động, nhưng trí nhớ của cô khống tốt, hoặc là Tần Trí Viễn vốn dĩ chỉ là một nhân vật phụ, cho nên trong nguyên tác hình như không có miêu tả gì về anh, ít nhất là lúc cô đọc truyện, cô không có ấn tượng gì về cái tên này.

Nhưng không biết làm sao, đột nhiên cô lại nhớ đến tên tra nam mà cô gặp ở Ủy ban cách mạng vào vài ngày trước, anh trông cũng được, cũng khá đẹp trai, nhìn dường như cũng có chút khí chất quân nhân, hình như cũng họ... Tần?

Cái người Tần Trí Viễn mà chủ nhiệm Tôn nói đến không phải là tên tra nam đó chứ?

Cô đang nghĩ thì nghe thấy chủ nhiệm Tôn hỏi cô: “Như Ý thấy thế nào, có muốn đi gặp không?”

Cô vẫn chưa trả lời thì Triệu Tú Hoa lập tức nói: “Đi, nhất định đi.”

Đối phương là quân nhân, sức khỏe và tố chất đều tốt, thành phần tốt, có lương, quan hệ gia đình cũng đơn giản, thế thì nhất định phải đi gặp.

Nhưng Ôn Như Ý không nghĩ như vậy, một người có điều kiện tốt như Tần Trí Viễn vậy mà đến bây giờ vẫn chưa kết hôn, điều này khiến người ta không thể không thắc mắc, cho nên cô cười hỏi:

“Chủ nhiệm Tôn, điều kiện của anh ta tốt như vậy, đến độ tuổi này rồi tại sao vẫn chưa kết hôn thế? Có phải có bệnh không tiện nói ra?”

Rõ ràng không ngờ cô sẽ hỏi như vậy, Tôn Mỹ Lệ ngây người một lúc, Tần Trí Viễn có bệnh gì không tiện nói ra hay không thì bà ấy thật sự không biết, bởi vì không nghe nói, nhưng mà đối phương là quân nhân, cơ thể chắc là rất khỏe khoắn nhỉ?

Còn về vấn đề tại sao đến bây giờ anh vẫn chưa kết hôn thì có cái để nói rồi.

Số lần Tần Trí Viễn xem mắt không hề ít, nhưng anh cứ thích lạnh mặt nhìn nữ đồng chí nhà người ta, mọi người đều cảm thấy anh khó gần, những nữ đồng chí đó cũng không có ai thích anh, hỏi anh nguyên nhân, hoặc là nói không có ấn tượng, không thích, hoặc là nói biên giới quốc gia bên kia vẫn chưa ổn định, anh không có tâm trạng nghĩ đến tình yêu nam nữ.

Vừa nghe là biết chỉ là cái cớ, thấy anh càng ngày càng lớn tuổi, thấy những người cùng tuổi với anh đều đã có con, con của người ta đi mua nước tương được rồi, lãnh đạo bộ đội với người trong nhà anh đều sốt ruột, nên nghĩ đừng có kén chọn nữa, chỉ cần là nữ đồng chí xinh đẹp chưa có chồng thì đều kéo đến xem mắt với anh, nói không chừng ngày nào đó anh thông suốt nhìn trúng ai cũng không hay.
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 17: Cô Đừng Giả Vờ Nữa



Tôn Mỹ Lệ cũng nghe nữ đồng chí trong hội phụ nữ khu phố nói chuyện này, do dự hai ngày mới đến tìm nhà họ Ôn, nhưng mà cái này cũng khó nói với người nhà họ Ôn, tránh làm người ta sợ.

Bà ấy rất nhanh đáp:

“Điều mà cô nói thì tôi thật sự không biết, nhưng cũng không nghe nói sức khỏe cậu ấy có vấn đề gì, mọi phương diện của cậu ấy đều vô cùng xuất sắc, sở dĩ lớn như vậy rồi vẫn chưa kết hôn, chủ yếu là người ta rất ưu tú, tìm đối tượng cũng rất kén chọn, cho nên mới muộn như vậy.”

Vốn dĩ Triệu Tú Hoa vẫn rất vui mừng, nhưng vừa nghe thấy điều này thì có chút lo lắng:

“Thế cậu ấy rốt cuộc muốn tìm đối tượng như thế nào, thành phần nhà chúng tôi như vậy, cậu ấy sẽ không chê chứ?”

Ôn Như Ý cũng có ý này, bây giờ kết hôn đều xem thành phần, với thành phần của nhà họ Ôn, người ta nhất định sẽ loại đầu tiên, nếu như cô đi xem mắt, có phải cũng làm việc vô ích không?

Tôn Mỹ Lệ đáp: “Đàn ông mà, cậu ấy chính là muốn người xinh đẹp, người dịu dàng, còn phải vừa nhìn đã có thiện cảm, tôi thấy Như Ý cũng khá xinh đẹp, rất hợp với đồng chí Tần tuấn tú lịch sự, còn về tình hình gia đình các người, người ta cũng không nói là không được, cứ để Như Ý đi gặp mặt cậu ấy thử đi, dù sao cũng không thiệt hại cái gì.”

Châu Mỹ Thanh cảm thấy vấn đề xuống nông thôn đang cấp bách, họ không cần thiết từ chối nữa:

“Mẹ, con cảm thấy những điều này đều là thứ yếu, cho dù tình hình như thế nào, chúng ta cứ đi gặp mặt thử rồi tính.”

Ôn Minh Khang cũng cảm thấy như vậy: “Phải, dù sao gặp mặt rồi cũng sẽ do hai bên lựa chọn.”

Ôn Như Ý nghĩ cũng phải, so với những người mà bà mối giới thiệu lúc trước, đồng chí mà chủ nhiệm Tôn giới thiệu lần này đáng tin cậy hơn nhiều, bây giờ là một thời đại sùng bái anh hùng, mấy anh lính đều rất được hoan nghênh, ưa chuộng, hơn nữa đối phương đã là phó đoàn rồi, chứng tỏ năng lực làm việc của người ta rất tốt, cho nên cô nên đi xem thử, không thể làm vợ chồng thì làm bạn bè cũng được, huống hồ bây giờ chuyện của cô với Dương Quốc Bình cũng đã được giải quyết rồi.

Cô gật đầu: “Được, thế thì con đi gặp mặt thử.”

Thấy họ đều không có vấn đề gì, Tôn Mỹ Lệ cũng không nhiều lời nữa:

“Như vậy là đúng rồi, lúc trước tôi đã hỏi thời gian, hẹn 11 giờ ngày mai gặp nhau ở cổng công viên Vinh Hòa, đến lúc đó cậu ấy mặc trang phục lục quân, Như Ý cũng mặc đồ đẹp một chút, lấy được cuốn sổ đỏ là được.”

Ôn Như Ý vẫn chưa đáp lại thì Triệu Tú Hoa đã gật đầu nói trước:

“Được, ngày mai chúng tôi nhất định sẽ đến đúng giờ.”

Tôn Mỹ Lệ nói xong thì định về nhà, Triệu Tú Hoa giữ bà ấy ở lại ăn cơm, nhưng bà ấy còn phải về nấu cơm cho con, cho nên trực tiếp từ chối, Triệu Tú Hoa lại nhanh chóng cầm cái túi lưới bỏ đồ ngon trong nhà vào đầy túi rồi mới đưa cho bà ấy và tiễn người ta đi về.

Đúng lúc giờ cơm tối, một đám người trong đại viện nhìn thấy Triệu Tú Hoa mặt mày rạng rỡ từ bên ngoài về, lập tức có người kéo bà lại hỏi:

“Người lúc nãy có phải đến giới thiệu đối tượng cho Như Ý không?”

Bây giờ chuyện xem mắt vẫn chưa đâu vào đâu, Triệu Tú Hoa cũng không muốn nói nhiều với những người đó, tránh nếu như xem mắt không thành công, sẽ lại có người nói quái gở với gia đình họ:

“Không phải, chỉ là đồng nghiệp trong xưởng của Minh Khang đến nói chút chuyện mà thôi.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 18: Nhất Định Có Thể Vừa Mắt



Người đó cười bà: “Cô đừng giả vờ nữa, vừa nãy bọn tôi nghe thấy rồi, mấy người bảo Như Ý đi xem mắt.”

Đại viện chỉ có một điểm này không tốt, quá nhiều hộ gia đình ở, đất quá chật chội, muốn nói chút chuyện riêng thì phải đóng kín cửa nói nhỏ lại, nếu không thì không có bí mật nào cả:

“Chỉ là bảo chúng tôi đi gặp một người mà thôi, không tính là xem mắt chính thức.”

Nghe bà nói như vậy, mọi người trong lòng đã rõ, lại có người hỏi:

“Đi gặp người như thế nào vậy? Điều kiện ra sao?”

Triệu Tú Hoa cũng không muốn nói quá nhiều: “Ở gần khu vực của chúng ta, cụ thể thì tôi cũng không hỏi chi tiết như thế, còn không biết có được hay không đấy, nếu như có tin tốt rồi thì nhất định sẽ nói cho mọi người biết.”

Bà nói xong thì nhanh chóng kiếm cớ về nhà, tránh lại bị mọi người kéo lại hóng chuyện, mấy ngày trước Trương Thái Lan bị hai mẹ con nhà họ Ôn mắng chửi, trong lòng rất khó chịu, bây giờ vừa thấy bà đi thì lập tức quay đầu nói với người bên cạnh: “Với thành phần đó của gia đình họ, còn có thể có người có điều kiện như thế nào mà giới thiệu cho, nói không chừng lần này là một người què vừa nghèo vừa hèn, nên bọn họ mới ngại không dám nói.”

Những người khác cũng biết bà ta và Triệu Tú Hoa có chút lục đục, khuyên nhủ:

“Tú Hoa người ta cũng chỉ muốn tìm một đối tượng tốt cho con gái của mình, cô hà tất phải hơn thua với cô ấy, mọi người đều sống cùng một đại viện, hữu nghị một chút không được sao?”

Không nhận được phản hồi như mong đợi, Trương Thái Lan hừ hừ, nghĩ trong lòng, hai mẹ con nhà họ Ôn này đều có khuôn mặt dụ dỗ người khác, kể từ khi nhà họ Ôn bọn họ dọn đến đại viện này, cậy thế mình xinh đẹp, bình thường không có chuyện gì là cứ cười với người khác, chồng của bà ta cũng lén lút nhìn Triệu Tú Hoa mấy lần.

Tôi khinh, đều là những chiêu dụ dỗ quyến rũ người khác, không ra gì cả, bà ta không nhìn nhà họ Ôn sống tốt đẹp yên ổn được.

Sự oán thầm đê hèn của bà ta, Triệu Tú Hoa không biết, tìm được cho con gái một đối tượng xem mắt không tồi, bây giờ tâm trạng của bà rất tốt, cơm tối cũng ăn nhanh hơn bình thường, sau khi ăn xong, bà kéo Ôn Như Ý đi rửa mặt, muốn tỉa lông mày cho cô.

Châu Mỹ Thanh cảm thấy lần xem mắt này có thể thành, bọn họ cũng được thơm lây, cho nên cũng rất vui vẻ lấy son môi cất giấu kỹ của nhà mình ra:

“Em thử cây son môi này xem, tô lên cảm giác sẽ càng đẹp hơn.”

Nhìn hai người rất hào hứng, Ôn Như Ý có chút muốn cười:

“Mẹ, chị dâu, không cần làm long trọng vậy đâu, lỡ như người ta không nhìn trúng thì không phải chúng ta chuẩn bị vô ích rồi sao?”

Triệu Tú Hoa trừng cô một cái: “Nhất định có thể vừa mắt, nếu như cậu ta không nhìn trúng con, đó là do cậu ta mù.”

Ôn Như Ý nghe vậy thì dứt khoát không nói gì nữa, những người mẹ trên thế giới này đều như nhau, cho dù như thế nào cũng đều cảm thấy con cái của mình là đẹp nhất tốt nhất thiên hạ, đây là chuyện thường tình của con người, cô cũng không phản kháng nữa, ngoan ngoãn ngồi yên để cho bà làm.

Mặc dù lúc trước Triệu Tú Hoa là đại tiểu thư của nhà địa chủ, nhưng những việc tinh tế này đều không thành vấn đề với bà, bà làm xong thì cẩn thận quan sát Ôn Như Ý một lượt, cười híp mắt nói:

“Con gái mẹ thật là xinh đẹp, nếu không phải thành phần nhà chúng ta như vậy thì số người đến xem mắt có thể đạp giẫm nát cửa rồi.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 19: Chuẩn Bị



Ôn Như Ý cũng ngước mắt lên nhìn kỹ mình trong gương, người trong gương đã được sửa lông mày, lông mày dài cong như trăng, đôi môi đỏ hồng, đôi mắt đen sáng trong, dáng vẻ đằm thắm tình tứ, đúng là vừa nhìn là muốn yêu thương, cô là con gái mà nhìn cũng muốn yêu bản thân mình c.h.ế.t đi được.

Sau đó Triệu Tú Hoa lại sang nhà kế bên mượn bàn ủi, ủi quần áo mà ngày mai cô mặc để đi, trước đây nhà họ Ôn có điều kiện rất tốt, nuôi dưỡng dáng người nguyên chủ rất khá, mặc một chiếc váy dài màu sáng vừa vặn, khiến làn da của cô trông như ngưng chi bạch ngọc, vòng eo thon gọn.

Vốn dĩ Triệu Tú Hoa muốn ngày mai đi cùng với Ôn Như Ý, nhưng lại lo lắng sự xuất hiện của bản thân sẽ ảnh hưởng đến phát huy của hai người trẻ, cho nên bà kiềm chế, chỉ dặn dò cô một vài chú ý khi đi xem mắt, xong rồi lại nói thêm:

“Con cũng đừng thận trọng quá, được thì được, không được thì chúng ta về nhà, không cần xem sắc mặt của người khác.”

Mặc dù Ôn Như Ý hiện thực chưa từng xem mắt, nhưng cũng biết xem mắt chính là như thế, thấy hợp thì tiếp tục nói, không hợp thì ai về nhà người đấy tìm mẹ của mình: “Con biết rồi mẹ, con hiểu.”

Lúc này, ở đại viện cơ quan khác, người đàn ông mà Ôn Như Ý sẽ gặp vào ngày mai vừa mới ăn tiệc rượu ở ngoài việc, anh vừa vào nhà định về phòng của mình nghỉ ngơi, nhưng vẫn chưa đợi anh đóng cửa thì đã bị mẹ anh, là bà Khương gọi lại:

“Con khoan hãy vào phòng, mẹ có chuyện muốn nói với con.”

Tần Trí Viễn nghỉ phép nửa tháng, dường như là thời gian của hỉ sự, anh đã chạy liên tiếp bốn, năm tiệc rượu, người đều cảm thấy tê dại, vừa nghe thấy mẹ anh gọi thì lập tức nhìn mẹ anh, nói:

“Nếu như còn bảo con đi ăn tiệc rượu thì mẹ đừng nói nữa, con không muốn đi.”

Khương Nguyệt Anh cười cười, nói:

“Không phải tiệc rượu, là chuyện khác.”

Tần Trí Viễn thở phào một hơi, nhưng một giây sau, anh lập tức phản ứng lại: “Không phải là mẹ lại muốn bảo con đi xem mắt đấy chứ?”

Khương Nguyệt Anh uống một ngụm nước ấm, cười nói: “Không hổ là con trai của mẹ, đúng là thông minh, mẹ vẫn chưa nói mà con đã đoán ra được rồi.”

Nói xong, bà ấy kể đơn giản về tình hình của phía nhà gái, nhưng Tần Trí Viễn càng nghe sắc mặt càng đen: “Khoan đã, không phải mấy ngày trước con mới đi xem mắt sao? Sao lại sắp xếp nữa rồi?”

Khương Nguyệt Anh cười nói: “Đúng là con đi xem mắt rồi, nhưng không phải có người quấy rối, không xem mắt thành công à? Cho nên mẹ lại nhờ chủ tịch Dương của hội liên hiệp phụ nữ tìm cho con đối tượng xem mắt mới, con không được phụ lòng tốt của mọi người đâu.”

Khóe môi Tần Trí Viễn giật một cái, mấy đồng chí lớn tuổi này suốt ngày như không có việc gì làm vậy, cứ muốn nghĩ cách đi giới thiệu đối tượng xem mắt cho người khác, trong nửa tháng nghỉ phép, anh đã đi xem mắt ba lần rồi, ngay cả con lừa phối giống trong đội sản xuất cũng không nhiều như anh đi xem mắt nữa.

Anh không cần nghĩ mà nói thẳng: “Con không đi.”

Nghe anh từ chối, lông mày Khương Nguyệt Anh chau lại:

“Con khoan hãy từ chối chứ, mẹ nghe nói cô gái này không tồi, người rất xinh đẹp, mặc dù thành phần gia đình cô ấy không tốt, nhưng tính tình vô cùng hiền dịu, nói chuyện cũng rất dễ nghe, con gặp cô ấy rồi nhất định sẽ thích cho mà xem.”

Tần Trí Viễn vừa nghe thấy lời này thì cảm thấy càng không thể đi rồi, bình thường anh cũng không thích mấy cô gái õng ẹo yểu điệu kia, cảm giác anh mà nói chuyện lớn một chút là có thể làm người ta sợ phát khóc, một khi đã khóc thì giống như lũ lụt vậy, dỗ như thế nào cũng không được, đáng sợ quá rồi!
 
Back
Top Bottom