Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 380



Vào giữa tháng Năm, Chu Dã lại lên đường đi công tác miền Nam.

Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của Bạch Nguyệt Quý và các con, vì bây giờ mỗi lần Chu Dã trở về đều có thể ở nhà đến mười ngày nửa tháng. Mỗi lần đi xa cũng chỉ chừng hai mươi ngày, chưa đến một tháng đã quay lại.

So với năm ngoái khi mới bắt đầu khởi nghiệp, mỗi lần đi là hai ba tháng liền, con cái gần như sắp quên mất mặt bố, mà về nhà cũng chỉ được vài hôm rồi lại đi, thì hiện tại đã khá hơn rất nhiều.

Bây giờ, những ngày xa cách cũng không còn khó khăn, chỉ cần ngồi chờ đến lần về sau là được.

Cuộc sống ở thủ đô vẫn diễn ra như thường lệ.

Chỉ khác là mẹ Lý Thái Sơn cũng bắt đầu làm ăn buôn bán riêng.

Không biết bà lấy cảm hứng từ đâu, lại nảy ra ý tưởng luộc đậu phộng rồi mang đến trước rạp chiếu phim bán. Bà còn dắt theo Tiểu Ngư, chỉ mang một cái giỏ, mỗi ngày bán hết một giỏ đậu phộng, thậm chí còn không đủ bán.

Khu vực quanh đó cũng có vài người bán hàng rong làm cùng mặt hàng, nhưng lượng đậu phộng của họ còn ít hơn, nhìn qua cũng biết nguồn hàng của họ không ổn định.

Mẹ Lý Thái Sơn phát hiện đây là một cơ hội kinh doanh tốt nên dứt khoát tự mình đi lấy hàng từ nguồn.

Nguồn hàng này là do Trương Xảo Muội giới thiệu, chính là người được Chu Dã dẫn đến, rất đáng tin cậy.

Khác với mặt hàng như trứng gà vốn đang thiếu hụt, thì đậu phộng lại là nông sản dồi dào, muốn bao nhiêu cũng có, giống như đậu nành.

Có nguồn hàng ổn định, mẹ Lý Thái Sơn bắt chước Trương Xảo Muội từng làm buôn sỉ trứng trà, nay cũng bắt đầu buôn sỉ đậu phộng luộc.

Bà luộc đậu phộng rồi bán sỉ cho các tiểu thương khác, chỉ kiếm lời một khoản nhỏ, nhưng nhờ số lượng lớn nên lợi nhuận vẫn khá.

Ngoài ra, bà vẫn tự bán lẻ. Kết quả là chỉ trong một tháng mà bà kiếm được gần năm sáu chục đồng!

Bà đem chuyện này kể với mợ, làm mợ cũng động lòng.

Mợ liền tìm đến Trương Xảo Muội – con dâu của mợ – để bàn chuyện, nói rằng mình cũng muốn làm ăn buôn bán gì đó.

Hiện tại mỗi ngày Trương Xảo Muội làm một tấm đậu phụ, lại còn bận rộn với việc luộc trứng trà bán, nên quả thực không xuể.

Mợ lại làm việc rất nhanh nhẹn, buổi sáng có thể giúp con dâu làm hết các việc cần làm, đến trưa là rảnh rỗi.

Thật ra cháu trai, cháu dâu hay con cái đều rất hiếu thuận với mợ.

Nhưng mợ thấy mình vẫn còn trẻ, muốn thử sức mình, không muốn ở không.

Trương Xảo Muội thấy bà hăng hái như thế nên cũng không ngăn cản.

Nhưng mợ không bán đậu phộng luộc mà làm hạt dưa rang ngũ vị, rang lên thơm phức.

Mang mấy hạt dưa rang này theo mẹ Lý Thái Sơn cùng đi bán.

Cũng giống như việc Trương Xảo Muội dẫn Kim Tiểu Linh làm và bán đậu phụ, mẹ Lý Thái Sơn cũng dẫn mợ đi làm quen thị trường ở rạp chiếu phim, còn giới thiệu các tiểu thương cho mợ.

Thế là các tiểu thương vừa có thể lấy sỉ đậu phộng luộc từ mẹ Lý Thái Sơn, vừa có thể lấy sỉ hạt dưa ngũ vị từ mợ.

Còn Tiểu Ngư và Tiểu Kế Kế thì giao cho cậu Cố trông, ông dẫn hai đứa đi chơi trong ngõ.

Tuy không thể đi công viên đánh cờ hay tập thái cực quyền nữa, nhưng ông cũng chẳng để tâm, ông trông cháu, còn bà thì ra ngoài kiếm tiền, vậy cũng tốt.

Khi Bạch Nguyệt Quý nhận ra thì hai bà cụ trong nhà đã vừa trông cháu vừa khởi nghiệp làm ăn rồi.

Cô dở khóc dở cười.

Nhưng thấy mợ sau khi bận rộn lại trở nên khỏe khoắn, tinh thần tốt hơn, nên cô cũng không can thiệp.

Cô hiểu người già, họ không muốn quá rảnh rỗi, rảnh quá dễ mệt mỏi, dễ uể oải, trái lại có việc làm lại thấy khỏe khoắn, tỉnh táo.

Cô chỉ dặn Lý Đại Nhi thỉnh thoảng phụ cậu Cố một tay, làm thêm điểm tâm cho Tiểu Kế Kế và Tiểu Ngư ăn.

Cô còn tăng lương cho Lý Đại Nhi, mỗi tháng trả cô bé mười lăm đồng.

Nhưng Lý Đại Nhi không muốn nhận thêm, cô bé được bao ăn bao ở, ở riêng một phòng rộng rãi, ăn uống thì giống hệt ông bà, từ khi có máy giặt, cô bé chỉ cần giặt đồ lót, quần áo ngoài không cần giặt nữa, rất nhàn.

Có lúc đi mua sắm cùng Bạch Nguyệt Quý và hai bé trai, cô bé còn được Bạch Nguyệt Quý rủ thử đồ, rồi mua luôn cho.

Mẹ Lý Thái Sơn – bà nội của cô bé – nói cô bé như thể rơi vào ổ phúc, theo họ lên thủ đô sống mà trắng trẻo, béo tốt hẳn lên.

Thật sự là như vậy.

Lần trước theo ông bà Cố về quê một chuyến, cả làng đều kinh ngạc, ai nấy kéo tay cô bé nói không nhận ra nữa rồi.

Mới đi thủ đô được bao lâu mà đã thay đổi như một người khác.

Mấy bà mai nổi tiếng trong vùng còn đích thân tới hỏi thăm, muốn giới thiệu cho cô bé mấy chàng trai có điều kiện rất tốt.

Năm ngoái cô bé mới mười tám tuổi, năm nay mười chín, nhưng cô chưa có ý định lấy chồng sớm như vậy.

Mấy chuyện này tạm thời không nói đến, chỉ biết rằng sau khi làm xong việc trong nhà, Lý Đại Nhi còn chủ động giúp trông Tiểu Kế Kế và Tiểu Ngư.

Tiểu Ngư vốn là em họ cô, còn Tiểu Kế Kế nữa, hai đứa nhỏ này dễ dỗ lắm, chỉ cần làm cho chúng ít bánh ngon hoặc nấu món gì đó thật ngon, là ăn xong sẽ vui vẻ chơi với nhau cả ngày.

Những món đồ chơi mà lão Tam và lão Tứ không chơi nữa thực sự là kho báu đối với tụi nhỏ.

Lão Tứ rất quý đồ chơi của mình, không cho ai đụng vào, toàn tự cất đi, nhưng mấy món không dùng nữa thì sẵn sàng cho em trai chơi.

Dù hơi cũ, nhưng đối với Tiểu Kế Kế và Tiểu Ngư thì đều là bảo vật, hai đứa chơi với nhau cả ngày cũng không cãi nhau hay gây chuyện.

Thế nên, thật sự không cần tăng lương thêm cho Lý Đại Nhi làm gì, tăng cô ấy lại cảm thấy áy náy, kiểu gì cũng bị bà nội mắng cho một trận.

Thấy cô ấy thật lòng không muốn nhận thêm, Bạch Nguyệt Quý cũng không ép, để lần tăng lương sau thì tăng cùng một lượt luôn.

Hạt Dẻ Rang Đường

Dù sao, thời kỳ này vật giá tăng cũng nhanh lắm.

Vì mấy đứa cháu đều giao cho cậu Cố trông, lại thêm Lý Đại Nhi phụ một tay, nên mẹ Lý Thái Sơn và mợ thoải mái mà xắn tay áo làm việc.

Hai bà cụ còn trực tiếp hợp tác làm ăn với nhau, bởi vì đậu phộng luộc của mẹ Lý Thái Sơn bán ra không bằng hạt dưa ngũ vị của mợ.

Còn mợ mỗi ngày phải rang từng mẻ hạt dưa ngũ vị, tay rang đến mỏi nhừ.

Thế là hai người ngồi lại tính toán rồi quyết định hợp tác.

Luân phiên nấu đậu phộng, luân phiên rang hạt dưa, vốn chia đôi, lời chia đều, ai cũng là người sảng khoái thì làm ăn cũng sảng khoái.

Sau khi hợp tác, thu nhập của hai người lại tăng thêm, mỗi người một tháng tính ra cũng kiếm được bảy tám chục đồng.

Tuy vẫn thua Trương Xảo Muội chút xíu, nhưng cũng không thua là bao so với việc bán đậu phụ của Kim Tiểu Linh.

Ngày nào cũng bận bịu không ngơi tay.

Nhưng dù gì cũng có tuổi rồi, nên hai người vẫn quyết định mỗi tháng nghỉ ngơi một hai ngày.

Hôm đó, không ra hàng, hai người ngồi ở ghế nhỏ trước hiên nhà trò chuyện, mẹ Lý Thái Sơn nhắc đến vợ chồng chú thím Trương ở quê đang nuôi dê.

“Bọn họ năm nay tiếc mấy con vật trong nhà nên chưa đi được, nhưng sang năm nuôi xong chắc chắn sẽ ra đây, ra ngoài làm gì chẳng kiếm được tiền?”

Chỉ khi ra khỏi quê mới biết bên ngoài dễ kiếm tiền đến mức nào, trước kia mẹ Lý Thái Sơn đâu dám mơ mình cũng có thể kiếm được từng ấy tiền cơ chứ?

Giờ chỉ cần bán đậu phộng luộc với hạt dưa rang là đã kiếm được rồi.

Quả thực đúng như câu nói: “Cây dời thì chết, người dời thì sống!”
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 381



Mợ cũng nói như vậy.

Bà tự nhận đầu óc mình không lanh lẹ bằng mẹ Lý Thái Sơn. Rõ ràng là bà đến thủ đô sớm hơn mẹ Lý Thái Sơn rất nhiều, thế mà lại không nghĩ ra chuyện có thể buôn bán chút gì để kiếm thêm tiền.

Phải biết rằng, trước khi vợ của lão Nhị dẫn mấy đứa nhỏ qua đây, bà và ông nhà rảnh rỗi đến mức còn phải đi kiếm chỉ thừa, đế giày về làm thêm.

“Đâu phải đầu óc không lanh, mà là vì có Chu Dã chăm lo cho hai người già rồi, chẳng cần lo lắng gì, nên đương nhiên là không nghĩ nhiều thế.” Mẹ Lý Thái Sơn nói, “Cũng là do xu thế năm nay khác rồi, hai năm trước có muốn cũng không dễ như vậy đâu.”

Mợ cười, “Cũng đúng, thế này thì tôi thấy Quảng Thu với Thái Sơn chắc cũng chẳng cần xuống phía Nam làm gì nữa, ở lại làm cùng chúng ta là được rồi.”

Mẹ Lý Thái Sơn vội vàng xua tay: “Thế thì không được, chúng ta kiếm chỉ là tiền lẻ thôi, tiền lớn vẫn phải nhờ Chu Dã dẫn theo hai đứa nó đi kiếm. Với lại cái món đậu phộng luộc, hạt dưa rang, ai chẳng làm được? Bên cạnh sạp đậu hũ của Tiểu Linh giờ cũng mọc thêm người bán rồi, việc làm ăn của chúng ta cũng không biết kéo dài được bao lâu nữa. Bà có thấy không, dạo gần đây có bao nhiêu người bắt chước theo chúng ta kìa.”

“Thế thì chắc chắn rồi, vì chẳng cần kỹ thuật gì cả, có nguồn hàng là tự làm được thôi.”

“Nhưng mà trứng trà của Xảo Muội đúng là ngon, tôi làm mãi mà chẳng ra được mùi vị đó.”

Mợ cười cười, “Toàn là Nguyệt Quý dạy cả đấy, có bí quyết riêng mà. Nhưng giờ thì bận tới nỗi chân không chạm đất, nếu ông bà thông gia mà qua đây thì chắc chắn sẽ có việc để làm.”

Tháng Sáu trôi qua trong sự tất bật của mẹ Lý Thái Sơn và mợ.

Trong thời gian đó, Chu Dã cũng có dịp quay về, biết hai bà cụ đang làm ăn vất vả, còn cười nói góp ý thêm món đậu nành chiên giòn.

Đúng là ý tưởng vàng.

Hai bà cụ dùng dầu đậu để chiên đậu nành cho giòn tan, mùi vị thơm nức, còn mua thêm giấy dầu về, cắt thành cốc giấy để bán theo cốc. Buôn bán nhờ đó càng thêm khấm khá. Ước chừng tháng này tổng kết lại, chắc còn lời nhiều hơn cả Kim Tiểu Linh bán đậu hũ.

Tuy vậy, Kim Tiểu Linh vẫn không có ý định bỏ sạp đậu hũ, vẫn tiếp tục bán.

Còn mẹ Lý Thái Sơn thì cũng không định để cháu gái mình là Lý Đại Ni cùng làm buôn bán với bà. Giờ đúng là dễ kiếm tiền thật, nhưng theo đà này thì chẳng mấy mà khắp phố sẽ toàn là người bán mấy món này, làm ăn chắc chắn không kéo dài được lâu.

Không làm được lâu là một chuyện, còn một chuyện nữa là công việc của cháu gái bà thật sự rất ổn.

Dù bao ăn bao ở mà lương chỉ mười đồng, nhưng thỉnh thoảng lại được đi cùng Bạch Nguyệt Quý ra ngoài, quần áo Bạch Nguyệt Quý mua cho cháu bà chỉ vài bộ thôi mà đã đáng giá rất nhiều rồi.

Chưa kể ăn uống ở nhà này cũng rất tốt.

Mẹ Lý Thái Sơn nhìn thấy hết cả. Công việc cháu bà làm không bị thiệt thòi gì, nên dù bà kiếm được tiền từ buôn bán, cũng không hề có ý định lôi cháu gái ra làm cùng.

Cháu cứ giúp đỡ trong nhà là được, yên ổn là tốt nhất.

Hơn nữa công việc phải ra mặt ngoài đường như vậy, chung quy lại vẫn không hợp với cô gái trẻ.

Thời gian bước vào tháng Bảy, thời tiết cũng bắt đầu nóng dần lên. Dưa hấu bắt đầu có từ tháng Sáu, là món giải nhiệt rất tốt.

Tháng Sáu còn ăn ít, nhưng sang tháng Bảy, Bạch Nguyệt Quý quả thật gọi mợ mua không ít về.

Giờ đi chợ vẫn là mợ dẫn Lý Đại Ni đi, hai nhà cùng mua một lượt, mua xong thì để Lý Đại Ni mang phần của nhà bên này về.

Năm ngoái chợ cũng có bán dưa hấu, nhưng ít. Năm nay thì khác hẳn, từ tháng Sáu mấy ông chủ bán dưa ở đó đã không thiếu hàng ngày nào.

Dù giống dưa hiện giờ chưa được cải tiến như dưa đời sau, nhưng để giải nhiệt thì vẫn rất ngon.

Trong nhà lại có tủ lạnh, dưa hấu lạnh ăn giữa mùa hè thì đúng là tuyệt vời.

Canh đậu xanh ướp lạnh cũng thế. Đậu xanh nấu mềm, để lạnh một chút, uống vào mát lạnh ngọt thanh, giải nhiệt cực tốt.

Không chỉ có dưa hấu, tháng Bảy này Bạch Nguyệt Quý còn mua về cả vải.

Lại là loại vải ngon nhất, quế vị và nếp cẩm, mùi vị thật sự tuyệt vời.

Tuy vì vấn đề vận chuyển nên không thể quá tươi, nhưng không sao, có thể ăn được vải ngon như vậy đã là hiếm rồi.

Bạch Nguyệt Quý còn gọi lão Tam đem tặng một phần vải nếp cẩm cho bố nuôi của cậu.

Không bao lâu sau, bên Ngô Nhị Gia liền cho người mang đến nửa sọt vải nếp cẩm.

Lại còn rất tươi, rõ ràng là được vận chuyển bảo quản lạnh đến đây.

Kim Tiểu Linh và Trương Xảo Muội cũng biết con cái mình ăn dưa bên này không ít, vải cũng ăn theo luôn. Nhưng bọn họ thì không dám mua, một là vì đắt, hai là vì khó mua.

Ở thủ đô lớn như vậy người có tiền không thiếu, vải – thứ quả hiếm như thế, dù có đắt cũng bị mua sạch rất nhanh. Mà họ còn phải làm ăn, nên khó có cơ hội mua được.

Tuy vậy, không mua được vải thì dưa hấu thỉnh thoảng vẫn mua một quả về ăn.

Tất nhiên, bọn họ là kiểu phụ nữ biết lo toan, chi tiêu cẩn thận, nên bảo mua thường xuyên như Bạch Nguyệt Quý thì chắc chắn không thể.

Nhưng dù sao cũng là có lòng.

Bạch Nguyệt Quý thỉnh thoảng còn mang một hai quả sang ký túc xá chia cho mọi người ăn. Dĩ nhiên cô cũng chẳng để tâm hay tính toán chuyện con nhà người ta ăn một hai cân vải, hay ăn thêm vài miếng dưa nhà mình.

Hạt Dẻ Rang Đường

Tháng Bảy này cũng là tháng sinh nhật của lão Tam và lão Tứ.

Chu Dã cũng đặc biệt từ miền Nam trở về.

Anh mang quà về cho cả hai đứa – một cái máy bay đồ chơi cho lão Tam, một con rô-bốt đồ chơi cho lão Tứ.

Lão Tam thì không nói gì, còn lão Tứ vừa cầm con rô-bốt lên thì thở dài một tiếng. Nó cũng chẳng oán trách gì, chỉ là trực tiếp lấy món quà sinh nhật mà chú Ngô tặng ra chơi.

Đó là một chú thỏ vàng trông vô cùng đáng yêu, có hai chiếc răng cửa to bự, trong lòng ôm một bắp cải vàng.

Chu Dã: “……”

Anh thấy mình thật sự nên đi nói chuyện nghiêm túc với ông anh Ngô Nhị Gia một phen, mấy món quà sinh nhật của bọn trẻ giờ bị đẩy lên mức cạnh tranh khốc liệt quá rồi.

Đồ chơi như máy bay hay rô-bốt mà cũng không làm chúng vui nữa!

Dù vậy, mấy đứa nhỏ vẫn rất vui vì bố về.

Tháng này, tất nhiên phải đi bơi thì mới sướng!

Mấy đứa nhỏ được Chu Dã dẫn đi bơi ở hồ bơi, gần như mỗi ngày đều đi.

Lão Đại, lão Nhị và lão Tam thì thỉnh thoảng mới đi, vì mấy đứa nó không chỉ có mỗi bơi lội để giải trí.

Còn lão Tứ, Niên Sinh, Lý Đa và cả Tiểu Man Lư nhà họ Thẩm thì được Chu Dã dẫn theo, mấy đứa đó là không thể thiếu.

Không phải vì giá vé – chỉ vài xu thôi – mà vì không tiện dẫn con người ta đi.

Nhưng Tiểu Man Lư khóc đến khản cổ, Lão Thẩm cũng nói cho nó đi cùng, vậy thì dẫn thôi.

May mà Tiểu Man Lư cũng khá nghe lời.

Một đám trẻ con chơi đùa trong khu bơi dành cho trẻ em, ăn thêm ít kem, dưa hấu giải nhiệt, thật sự là sảng khoái hết biết.

Chu Dã còn muốn rủ vợ cùng đi, nhưng Bạch Nguyệt Quý không muốn tới bể bơi, đông người quá, mà nơi đó đối với phụ nữ không thân thiện cho lắm, rất dễ mắc mấy bệnh phụ khoa truyền nhiễm.

Cô đến đó cũng chỉ để nhìn tụi nhỏ chơi thôi, chứ bản thân thì không xuống nước.

“Sau này mua căn nhà có sân lớn, làm bể bơi riêng thì còn được.” Bạch Nguyệt Quý nói vậy.

Chu Dã nghe xong thì cười lớn:

“Được, vợ nói là chồng phải làm! Nhất định làm cho em một cái hồ bơi riêng luôn!”
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 382



Lần này Chu Dã trở về cũng không vội đi xuống miền Nam, anh lại mua thêm hai mặt bằng, định mở cửa hàng quần áo.

Nguồn hàng thì có thể trực tiếp qua xưởng của Lý Tiêu Hằng mà lấy.

Lúc Bạch Nguyệt Quý nghe nói, anh đã mua xong mặt bằng, và cũng đã thống nhất chuyện lấy hàng với Lý Tiêu Hằng rồi.

Cô lập tức kiểu: “……”

Cô thật sự không hiểu nổi, sao người này lại có thể nhiều sức lực đến vậy, trên giường thì sung mãn, xuống giường cũng sung mãn, cứ như thể không bao giờ biết mệt là gì.

Còn cô, thật sự chẳng muốn lăn xăn làm gì cả.

Ngay cả chuyện tích trữ tứ hợp viện cũng rất thong thả, tiền chia cổ tức từ Lý Tiêu Hằng đã tích được mấy vạn rồi mà còn chưa tiêu đến.

Có lẽ đây chính là sự “bù trừ” hoàn hảo giữa vợ chồng?

Chu Dã thì cho rằng, tất nhiên là bù trừ rồi, hợp nhau đến mức khỏi phải nói, ban đêm thì càng khỏi nói, đúng là bù trừ một cách viên mãn.

Bạch Nguyệt Quý cũng nhận ra, chỉ cần đừng bắt người này đi làm nông, thì bất kể làm gì anh cũng không thấy mệt.

Nhưng hồi còn ở quê làm đồng áng, Bạch Nguyệt Quý muốn bật cười.

Mỗi lần làm xong việc ngoài đồng trở về, trên mặt anh ta như viết bốn chữ: “Sống chẳng còn gì luyến tiếc.”

Giờ thì đúng là cá về với biển rồi, tinh thần tỏa sáng rực rỡ.

Chu Dã gọi người đến sửa sang lại cửa hàng, một cái làm cửa hàng quần áo nam, một cái chuyên đồ nữ, không chỉ có quần áo mà còn có cả giày dép.

Nhân viên thì trực tiếp tuyển từ bên ngoài.

Chu Dã cảm thấy một mình quản lý Đồng không thể cáng đáng hết mấy cửa hàng, mà cũng không thể để một người thao túng hết mọi thứ, nên nhất định phải bồi dưỡng thêm người mới để tạo áp lực cho anh ta.

Người anh chọn là một thanh niên làm việc trong cửa hàng đồ nam, tên là Trương Thuận.

Chu Dã nghe cậu ta tự giới thiệu: 23 tuổi, trình độ học vấn cấp hai. Chu Dã còn hỏi sao không cố gắng học tiếp, thi lên đại học?

Cậu Trương Thuận chỉ nói là nhà nghèo, bản thân cũng không còn nhỏ nữa, nên không có kế hoạch đó.

Bây giờ Chu Dã đã từng bước đi ra ngoài xã hội, anh cũng coi trọng học vấn, nhưng cũng không quá xem trọng.

Dù sao bản thân anh cũng chỉ học vài năm, chẳng phải cũng tự mở ra được một con đường riêng đó sao?

Cho nên so với học vấn, anh càng coi trọng năng lực của từng người.

Hiện tại thì cứ để cậu ta làm thử đã, làm tốt thì nói sau, giờ vẫn còn sớm, không cần vội.

Nhưng hai cửa hàng này trước mắt cứ giao cho cậu Trương Thuận phụ trách, từ nhập hàng đến quản lý đều giao hết cho cậu ta, dĩ nhiên lương cũng sẽ cao hơn.

Chu Dã cũng tỏ ý là sẽ bồi dưỡng cậu này, còn lại thì tùy vào năng lực của Trương Thuận mà quyết định.

Mở xong hai cửa hàng quần áo, Chu Dã lại quay về làm “ông chủ rảnh tay”, dẫn Trương Thuận đi làm quen một lượt rồi giao cả cho cậu ta.

Lần này Chu Dã ở lại thủ đô khá lâu, đến tận cuối tháng Bảy mới xuống miền Nam.

Sau khi anh đi, chỉ còn Bạch Nguyệt Quý phải đi hai cửa hàng quần áo thu tiền.

Ước mơ của cô là “tiền nhiều, việc ít”, nhưng ai kêu cô lấy phải một người đàn ông thích bày trò như vậy chứ? Lần này lại đẻ hai quả trứng nữa rồi bỏ đi, chẳng lẽ cô không phải canh chừng sao?

Nhưng đúng là phải công nhận, hai cửa hàng quần áo này làm ăn rất tốt, còn hơn cả quán ăn, quán mì trước kia.

Mà lần này Chu Dã xuống miền Nam, lại không về sớm được như trước.

Bởi vì… anh lại bận rồi!

Không phải là bận việc buôn bán cũ ở miền Nam, mà là… lại mua thêm hai chiếc xe tải, cùng với Niên Viễn Phương lập ra một đội xe.

Chu Dã bỏ vốn chính, Niên Viễn Phương cũng góp một phần, không nhiều, vì anh ta không có nhiều vốn, nhưng Niên Viễn Phương có “kênh”.

Kênh gì? Mỏ than!

Đầu năm nay, Niên Viễn Phương nghỉ việc lái xe thuê, ra ngoài tự làm riêng. Anh ta bắt đầu làm ăn ở khu mỏ than, cũng là một cơ hội tình cờ mà tiếp xúc được, lợi nhuận ở đây nghe qua là đã đủ khiến người ta đỏ mắt rồi.

Sau một thời gian tự làm, hiểu được cách vận hành trong đó, anh ta quyết định làm lớn.

Anh ta còn cố ý về quê hỏi xin địa chỉ mà trước đây Cố Quảng Thu và Lý Thái Sơn từng gửi thư từ miền Nam về, rồi lần theo đó tìm đến Chu Dã.

Bởi vì chỉ có Chu Dã mới có vốn để cùng anh ta làm vụ này. Tự mình làm thì cùng lắm cũng chỉ là buôn bán nhỏ, tuyệt đối không thể bung hết sức được.

Chu Dã với tài sản hiện giờ tất nhiên sẽ không vừa nghe đến là mắt sáng như sao, mà việc đầu tiên anh làm là hỏi cho rõ, việc này có chính quy không?

Kết quả là… nói thật thì… cũng không đến mức chính quy lắm.

Lúc này Chu Dã bắt đầu do dự rồi.

Giờ anh cũng là người làm ăn đàng hoàng, tính cả các cô dì làm việc giặt giũ nấu ăn này kia, dưới tay anh cũng đã có cả chục nhân viên lớn nhỏ, thật sự không còn muốn dính vào mấy vụ làm ăn không chính quy nữa.

Chỉ là, cái đường dây buôn than mà Niên Viễn Phương nắm trong tay thật sự khiến Chu Dã động lòng.

Than mà!

Không cần Niên Viễn Phương nói, Chu Dã cũng biết thứ này hái ra tiền cỡ nào. Trước đây khi còn ở “trong đó”, từng có một người cũng dính vào vụ than mà bị bắt.

Người đó quan hệ khá tốt với Chu Dã, từng được anh giúp đỡ mấy lần. Nên trong lúc nói chuyện với nhau, Chu Dã cũng từng được nghe anh ta kể sơ qua về lợi nhuận khủng khiếp của việc buôn bán than.

Đây đúng là một miếng mỡ lớn, mà còn tự dâng đến tận miệng – bảo anh chỉ vì sợ mà từ chối ngay thì quả thực không cam lòng.

Con người anh xưa nay vốn như vậy, trong xương tủy đã mang sẵn tính cách của loài sói.

Cho nên sau một hồi đắn đo, Chu Dã vẫn quyết định bắt tay làm ăn vụ này với Niên Viễn Phương!

Chuyện này, Bạch Nguyệt Quý không hề hay biết. Nếu cô biết, chắc chắn sẽ mắng anh là tham thì thâm.

Hạt Dẻ Rang Đường

Không nhìn lại xem trong tay mình đã có bao nhiêu việc hái ra tiền rồi, mở cả đống cửa hàng, làm ăn ở miền Nam, rồi còn mở cả tuyến buôn bán lên phía Bắc.

Lần về nhà trước, người phụ trách bên bách hoá còn đặc biệt mời Chu Dã đi ăn nữa kia mà.

Lúc trước là anh mời người ta để tạo quan hệ, bây giờ thì người ta mời anh ăn cơm, vì lý do đơn giản – hàng điện máy bán chạy quá trời.

Chu Dã hoàn toàn có thể chuyển sang hợp tác với bách hoá khác, nên họ mới phải tranh thủ nịnh nọt trước.

Tạm không bàn mấy chuyện đó.

Chu Dã là kiểu người như vậy, tham vọng của anh theo từng lần tiếp xúc với thế giới bên ngoài mà âm thầm nảy mầm và phát triển.

Ngựa không ăn cỏ đêm thì không béo, người không trúng quả đậm thì không giàu.

Vụ làm ăn tự đưa tới cửa thế này, vì sao anh lại không làm chứ?!

Hỏi nếu thất bại thì sao à?

Thì thất bại thôi, cùng lắm mất tiền mua hai chiếc xe tải. Nhưng bảo anh buông tay khỏi con đường buôn than này, anh thật sự không làm được!

Cho nên sau khi do dự một lúc, anh liền quyết định bắt tay với Niên Viễn Phương làm vụ than này!

Không chỉ là đường vào hàng, đường ra hàng Niên Viễn Phương cũng có đủ.

Nhưng đã gọi là hợp tác thì không thể để anh ta ôm hết được, Chu Dã cũng đích thân tham gia.

Về phần công việc ở miền Nam, nhờ có quan hệ với Quyền Ngũ Gia nên chỉ cần xuất nhập hàng bình thường là được, không có vấn đề gì lớn.

Một số chuyện giao tế, Chu Dã hiện đã để lại cho Lý Thái Sơn và cựu quân nhân từng là thủ lĩnh nhóm trước kia – hai người này hiện giờ đều đã được anh đưa ra ngoài làm việc cùng.

Còn Cố Quảng Thu đương nhiên cũng là nhân vật chủ chốt, nhưng anh ta không tham gia vào mảng quan hệ vì còn cần dưỡng giọng, không phù hợp với những bàn tiệc rượu xã giao.

Sau khi sắp xếp hết những chuyện đó, Chu Dã mới rút ra và cùng Niên Viễn Phương lên đường.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 383



Thực tế chứng minh, việc Niên Viễn Phương tìm Chu Dã hợp tác đúng là quyết định không thể chính xác hơn.

Hạt Dẻ Rang Đường

Chu Dã không chỉ có vốn dồi dào, mà còn cùng anh ta mua luôn hai chiếc xe tải lớn để vận chuyển than, trong đó đến tám phần tiền là do Chu Dã chi ra.

Niên Viễn Phương chỉ góp hai phần tiền, nhưng đó cũng là toàn bộ số tiền anh có.

Xưởng gạch của nhà anh năm ngoái là do chính Niên Viễn Phương đề xuất nhận thầu vận hành, từ năm ngoái đến năm nay đúng là làm ăn không đồng chút nào.

Nhưng nói về việc trở thành “hộ vạn phú” thì vẫn chưa tới.

Năm ngoái ba anh em nhà họ Niên cộng với người cha, tổng bốn người cùng chia lời – mỗi nhà được khoảng 1.500 đồng.

Đây thật sự là khoản thu nhập rất khá, lợi nhuận rất cao.

Nhưng thời gian làm vẫn còn ngắn, lại thêm năm nay khi Niên Viễn Phương về nhà xin địa chỉ, anh còn ứng trước một khoản chia lời, cộng với số tiền tiết kiệm trong nhà, gom lại vẫn quá ít ỏi.

Vì vậy, anh ta rất cần một người như Chu Dã để cùng hợp tác.

Tất nhiên, bản thân Niên Viễn Phương cũng không chắc mua xe tải về có thể làm ăn được bao lâu, chính vì vậy anh cũng không quay về mượn tiền anh cả hay anh ba, mà chỉ lấy từ bố mình 1.000 đồng làm vốn.

Nhưng xe tải lớn thì quá đắt, nên anh chỉ lo được hai phần tiền, còn lại tám phần là Chu Dã chi.

Tuy nhiên Chu Dã bỏ tiền không phải để làm từ thiện, nên lợi nhuận dĩ nhiên phải chia đôi với Niên Viễn Phương.

Bởi vì tuy vốn là của Chu Dã, nhưng nguồn hàng – chính là “gà đẻ trứng vàng” – lại là do Niên Viễn Phương nắm giữ.

Hai người về bản chất là đóng vai trò khác nhau.

Mà lý do có thể chia đôi lợi nhuận, là vì Chu Dã đích thân hứa sẽ sang đây lo việc đối ngoại và quan hệ làm ăn.

Còn khoản này thì đúng là điểm yếu của Niên Viễn Phương. Nhất là sau khi Chu Dã qua đây, mỗi khi lên bàn tiệc giao tế, đàm phán, mời rượu, ứng đối như rồng bay phượng múa, thì anh ta chỉ có thể ngồi cạnh rót rượu tiếp lời, không chen vào được gì.

Về khoản xã giao, Niên Viễn Phương thật sự chỉ có thể ngước nhìn Chu Dã.

Nhưng Chu Dã cũng không phải trời sinh đã vậy, trước đây tuy cũng là người nói chuyện khéo, gặp ai cũng có thể buôn vài câu, nhưng chính một hai năm lăn lộn ở miền Nam, nơi cá lớn nuốt cá bé, thị phi phức tạp, mới thực sự rèn luyện ra bản lĩnh này.

Giờ lên bàn tiệc, bất kể người ta nói chủ đề gì, từ cổ vật, khảo cổ, đến văn hóa gì cũng đều nói được vài câu, phần này có học lỏm từ Ngô Nhị Gia dạy lão Tam.

Còn nếu người ta chuyển sang kiểu “văn nghệ” như thơ từ ca phú, Chu Dã cũng mở miệng là ra chữ, vì ăn quá nhiều “nước miếng” của cô vợ từng là thủ khoa văn tỉnh, cũng lây được tí hơi văn.

Trước kia, khi chỉ có Niên Viễn Phương mời người ta ăn nhậu, người ta ra một lần rồi là không muốn ra lần thứ hai. Còn giờ, đi ăn với Chu Dã đúng là quá sướng, trò chuyện dí dỏm, biết nói chuyện, biết pha trò, ngồi nghe anh nói chuyện đã thấy thú vị rồi.

Chu Dã có cái bản lĩnh đó.

Nhưng nghĩ chỉ cần ăn nói là đủ ư? Đừng mơ.

Ăn uống, nói chuyện xong, còn phải “chơi cho đã”.

Những chiêu xã hội đen ngoài đời, Chu Dã giờ đã nắm trong lòng bàn tay. Trên bàn rượu chỉ là khởi đầu, sau đó còn phải đi… “gội đầu dưỡng sinh”.

Về sau gọi là “đại bảo kiện”.

Không phải Chu Dã ép ai làm gì, mà chính là mấy người kia đòi như vậy. Mà chỉ cần nhìn thấy đối phương nhấp nhô, ánh mắt lộ vẻ gì, Chu Dã liền hiểu ngay nên chuẩn bị hàng gì để tiếp đãi.

Anh rất rõ ràng trò này.

Với những người đó, không có cái “chốt hạ” này là không xong, đúng là bẩn thật, nhưng họ lại cực kỳ mê.

Niên Viễn Phương chứng kiến toàn bộ quá trình, càng thêm chắc chắn rằng mình chọn đúng người để hợp tác.

Cho dù cho anh ta tu thêm trăm năm nữa, cũng không luyện ra nổi cái thần thái như Chu Dã.

Nhưng có một điểm Niên Viễn Phương rất khâm phục, đó là Chu Dã tuy yêu cầu tìm mấy cô đẹp nhất phục vụ bọn họ, nhưng bản thân anh thì chỉ chọn kỹ thuật viên nam để mát-xa rửa chân.

Phụ nữ? Miễn bàn.

Dù là ruồi cái muỗi cái, cũng đừng mong đụng vào người anh được.

Thân thể sạch sẽ này, ngoài vợ ra, không ai được chạm vào!

Chu Dã chuyên lo việc mở rộng mối quan hệ và đối ngoại, còn Niên Viễn Phương thì phụ trách vận hành đội xe, gọi những người lính xuất ngũ từng cùng anh ta làm việc, nay đều tập hợp lại để chở hàng than.

Hai người phân công rõ ràng, ai làm việc nấy.

Lợi nhuận chia đều là điều đương nhiên.

Sau khi tận mắt chứng kiến năng lực của Chu Dã, Niên Viễn Phương tâm phục khẩu phục, chẳng hề có ý kiến gì.

Nhưng… mọi chuyện không dừng lại ở đó.

Một khi Chu Dã đã đến rồi, thì sao có thể chỉ hài lòng với mỗi một đường dây của Niên Viễn Phương?

Dù sau này có ổn định đi nữa, anh cũng không hề có ý định dừng lại ở đó.

Tất nhiên là phải mở rộng thêm các kênh khác nữa.

Mà việc này thì… cực kỳ gian nan.

Tính ra thì từ lần trước ra ngoài đến giờ cũng gần một tháng rồi, vậy mà Chu Dã vẫn chưa tiếp cận được mấy người kia.

Anh tranh thủ lúc rảnh gọi điện cho Ngô Nhị Gia, nhờ lão Tam chuyển lời về nhà một tiếng: bên ngoài đang bận, tạm thời chưa về được, đợi bận xong sẽ quay lại.

Thực ra Chu Dã cũng có thể nhân lúc gọi điện hỏi xem Ngô Nhị Gia có mối quan hệ gì ở bên này không, nhưng anh chủ động không mở miệng hỏi.

Anh không muốn việc gì cũng phải dựa vào quan hệ của Ngô Nhị Gia, anh cần phải tự mình đi ra một con đường riêng trên lĩnh vực này.

Nói xong chuyện với Ngô Nhị Gia, anh lại gọi về miền Nam.

Người nghe máy là Cố Quảng Thu, anh ấy báo rằng bên đó vẫn ổn, bảo anh cứ yên tâm làm việc.

Đã vậy thì Chu Dã càng dốc toàn tâm toàn ý vào vụ làm ăn này.

Nhưng muốn ngoạm thêm một miếng lớn từ miếng mỡ béo ngậy này thì đâu có dễ.

Bước ngoặt thực sự lại đến từ một trận va chạm giữa nhóm lính xuất ngũ do Niên Viễn Phương dẫn theo và một thế lực địa phương.

Đám lính xuất ngũ tay nghề không tầm thường, người thì không sao cả, nhưng xe thì bị giữ lại rồi.

Lúc đó Chu Dã còn không biết gì, anh đang nghỉ ngơi, thật sự là mệt muốn c.h.ế.t rồi.

Niên Viễn Phương vội vàng chạy đến báo anh: “Có chuyện rồi!”

Chu Dã dĩ nhiên hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Niên Viễn Phương không giấu giếm, kể lại vụ bị chặn đường gây sự.

Thật ra chuyện như vậy không phải mới xảy ra lần đầu.

Khi Niên Viễn Phương còn tự mình làm ăn nhỏ lẻ trước đây thì không gặp phải tình huống như thế, nhưng giờ thì khác rồi.

Bây giờ họ đang dùng xe tải lớn để chở hàng, lại là hai chiếc một lúc, thử hỏi làm sao không khiến người ta đỏ mắt?

Từ lúc bắt đầu chở hàng đến giờ đã bị gây sự không ít lần, nhưng đối phương chỉ dám nháy qua một cái chứ không dám làm thật.

Bởi vì người ta cũng biết Chu Dã là ai, biết hai chiếc xe đó đứng sau là Chu Dã, mà Chu Dã lại có quan hệ với người này người kia, ai dám đụng thật chứ?

Nên cả tháng qua dù có vài động tĩnh nhỏ, nhưng vẫn chưa xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.

Không ngờ lần này thì to chuyện thật.

Lũ gây chuyện lần này không phải nhóm trước kia, mà là một thế lực khác hẳn.

Dù khó xử lý cỡ nào, thì Chu Dã cũng phải đi tìm người.

Anh dẫn theo Niên Viễn Phương, xách quà trực tiếp đến nhà một người từng cùng anh ăn nhậu trước đó để nhờ giúp đỡ.

Người kia vừa nghe thấy đối phương lần này là ai thì lập tức đau đầu:

“Cậu chọc phải bọn đó à? Phiền to rồi đó…”

Chu Dã lập tức bày tỏ: muốn nhờ anh ta làm cầu nối, để chính Chu Dã đích thân đứng ra xin lỗi, hòa giải.

Người kia nghe xong thì rất hài lòng với cách xử sự của Chu Dã, vì sao à?

Vì lần này Chu Dã mang đến món quà có gì?

Mấy con cá vàng – tức vàng thỏi loại nhỏ!
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 384



Vừa bước vào cửa, Chu Dã đã mở lời nói đây là trà, rồi mở hộp trà ra cho đối phương nhìn thoáng qua, nói rằng mang đến biếu để “lão đại” uống.

Mà trong giang hồ có một quy tắc ngầm: đã nhận quà thì phải ra sức, không nhận thì thôi, nhưng nếu đã nhận rồi thì nhất định phải có qua có lại.

Đây là điều được mặc định công nhận, dù có là kẻ không ra gì, chỉ cần còn muốn lăn lộn ngoài xã hội thì cũng phải theo quy củ.

Chu Dã không sợ người ta nhận lễ, anh chỉ sợ người ta không nhận.

Nhưng anh biếu quà rất quang minh chính đại, lời nói cũng trơn tru, người đàn ông tên Phó Đại Long kia liền nhận quà.

Và ông ta cũng không nhận không – đích thân ra mặt giúp Chu Dã hẹn đối phương ra, làm trung gian đứng giữa.

Đám “khốn kiếp” gây sự lần này do một tên cầm đầu tên là Ngô Phúc.

Trên bàn rượu, Chu Dã và Niên Viễn Phương vừa ngồi xuống đã tự phạt ba chén để mở đầu.

Sự việc thế nào thì ai có mặt ở đây cũng đều biết rõ. Nhưng biết rồi thì sao? Rồng mạnh cũng không đè nổi đầu địa xà, huống hồ bọn họ còn chưa chắc đã là rồng.

Giờ đã ngồi xuống bàn rồi, thì dĩ nhiên phải nói chuyện tử tế. Tự phạt ba chén chính là thể hiện sự nhún nhường.

Phó Đại Long là người trung gian cũng dễ mở lời – dù sao Ngô Phúc cũng phải nể mặt ông ta.

Phó Đại Long không phải người mà Chu Dã kết giao bừa, ông ta có tiếng tăm trong giới giang hồ.

Quả nhiên, thấy Chu Dã và Niên Viễn Phương chủ động cúi đầu uống ba chén, Phó Đại Long liền cười, mời hai người ngồi xuống, rồi bắt đầu gợi chuyện với Ngô Phúc.

Ngô Phúc trước tiên trò chuyện với Phó Đại Long một lúc, sau đó mới liếc mắt nhìn mấy thỏi vàng nhỏ mà Chu Dã mang theo, giọng điệu kiêu ngạo nói:

“Thực ra chuyện cũng chẳng to tát gì, nhưng mấy người dưới trướng của các anh thật sự quá cứng đầu. Có gì không thể nói tử tế mà cứ phải ép chúng tôi ra tay? Nhưng giờ anh Đại Long đã ra mặt rồi, tôi tất nhiên cũng phải nể mặt ông ấy. Chỉ là chuyện như vậy, đừng để xảy ra lần thứ hai nữa!”

Chu Dã lập tức đáp:

“Lần sau nhất định không có đâu, chẳng qua là trước kia tôi chưa biết Anh Ngô, giờ biết rồi, thì còn gì mà va chạm nữa?”

Vừa nói vừa rót rượu cho đối phương.

Ngô Phúc nghe anh nói vậy, rất hài lòng, quay sang cười với Phó Đại Long:

“Anh Đại Long, hôm nay chúng ta phải uống vài chén ra trò mới được, cũng lâu rồi chưa gặp anh.”

Phó Đại Long cười, gật đầu.

Trong lúc ăn uống, Ngô Phúc đi vệ sinh, Chu Dã lập tức đi theo, chủ động đỡ lấy vai đối phương:

“Anh Ngô, anh với Anh Đại Long uống cũng kha khá rồi, để em dìu một chút.”

Nhìn cảnh Chu Dã đỡ Ngô Phúc đi ra ngoài, Phó Đại Long quay sang nhìn Niên Viễn Phương:

“Cậu phải học cậu ta nhiều vào đấy.”

Niên Viễn Phương chỉ biết thở dài.

Anh ta thật sự tâm phục khẩu phục Chu Dã, nhưng anh không làm nổi như thế, sự kiêu hãnh rèn luyện trong quân đội khiến anh ta không thể hạ mình đến mức ấy.

Nhưng điều đó không có nghĩa là anh coi thường Chu Dã, ngược lại, anh hiểu rất rõ:

Một người dám bỏ thể diện để kiếm tiền, là người đã trưởng thành.

Một người biết dùng thể diện để đổi lấy tiền, là người đã thành công.

Chu Dã chưa bao giờ là loại người luồn cúi. Bây giờ anh cúi đầu thấp như thế, chỉ cho thấy anh muốn miếng bánh than đá này đến mức nào.

Lúa chín thì cúi đầu.

Chu Dã cùng Ngô Phúc từ nhà vệ sinh quay lại, mà khi hai người vừa ra khỏi cửa, Ngô Phúc đã cười tươi, chủ động đưa địa chỉ nhà mình cho Chu Dã, bảo lần sau cứ đến nhà chơi là được.

Hai người vừa định quay lại phòng bao thì phía sau bỗng có người gọi lớn:

“Nghĩa đệ?!”

Ngô Phúc liền quay đầu lại, vừa nhìn thấy đã “Ái da” một tiếng, vội chạy lên:

“Cơ Tứ Gia? Sao ngài lại có thời gian đến đây vậy?”

Người đàn ông trung niên được gọi là Cơ Tứ Gia lập tức gạt tay anh ta ra, giọng hất hàm:

“Mày là cái thá gì? Cút qua một bên đứng!”

Chính vì Ngô Phúc không chắn được, nên Chu Dã cũng thấy được người đó, vừa nhìn thấy, anh ngẩn người luôn.

“Tứ ca?”

“Nghĩa đệ! Quả nhiên là cậu, nãy giờ anh còn tưởng nhìn lầm!”

Cơ Tứ Gia kích động bước lên, ôm lấy vai Chu Dã, ngắm nghía từ đầu đến chân:

“Cậu tới vùng này mà không tìm Tứ ca à? Cậu biết Tứ ca nhớ cậu đến cỡ nào không?!”

Chu Dã hoàn toàn choáng váng.

Hạt Dẻ Rang Đường

Trong lòng gào lên: Tôi đâu có biết ông ở vùng này đâu, hơn nữa tôi còn tưởng ông đời này không ra khỏi trại nổi chứ…

Nhưng lời đó dĩ nhiên không thể nói ra.

Anh lập tức kích động ôm lại Tứ gia, cười lớn:

“Tứ ca, em cũng nhớ anh mà! Anh đi đâu thế? Sau khi anh bị chuyển trại em có tìm hỏi khắp nơi, mà chẳng moi được tí tin tức nào luôn!”

Chu Dã không phải kẻ mù, cái bộ dạng nịnh bợ khi nãy của Ngô Phúc lúc gặp “ông chủ” anh nhìn hết cả rồi.

Vị “Tứ ca” này của anh chắc chắn là có bản lĩnh thật đấy.

Đây chính là ông chủ mỏ than mà Chu Dã từng quen hồi còn ở trong trại.

Năm đó, Chu Dã bị đưa tới một trại lao động cải tạo. Khi ấy anh mới bao nhiêu tuổi đâu? Đang độ trai tráng khí huyết bốc cao, thấy người khác bị giật đồ, bị đánh vô cớ, anh cũng là kiểu đầu óc nóng như lửa, liền ra mặt giúp đỡ.

Anh giúp đỡ người kia mấy lần, cũng vì thế mà xung đột đánh nhau mấy trận.

Nhưng thật ra, Chu Dã cố tình kiếm chuyện, bởi vì anh không cam lòng cúi đầu làm thuộc hạ cho đám người trong trại đó, để mặc chúng lộng hành. Nếu không ra tay giúp người khác, sớm muộn gì người bị bắt nạt cũng sẽ là mình. Vì thế, anh chủ động gây chuyện để phản kháng.

Cũng chính vì vậy mà anh quen biết Cơ Tứ Gia.

Một đêm nọ, khoảng canh ba, Tứ ca kéo anh ra ngoài, đứng dưới trăng quỳ lạy kết nghĩa huynh đệ.

Tứ ca bảo mình lớn hơn anh không ít tuổi, nên đương nhiên làm anh, ở nhà xếp thứ tư, cứ gọi là Tứ ca là được.

Chu Dã thấy ông ta thường xuyên được người ngoài gửi đồ, sống trong trại mà vẫn oai phong hơn người, tất nhiên cũng sẵn lòng nhận ông làm nghĩa huynh.

Tất nhiên, cậu mợ của Chu Dã cũng từng gửi đồ cho anh, nhưng gia đình chỉ là người dân thường, sao mà sánh được với mấy bưu kiện to đùng từ bên ngoài mà Tứ ca nhận được.

Tóm lại là trong trại, hai người kết nghĩa thâm tình, nhưng một tháng trước khi Chu Dã được thả, Cơ Tứ Gia lại bị chuyển đi.

Chu Dã không biết chuyển đi đâu, cũng có tìm hỏi, nhưng mấy trại lao động cải tạo gần đó đều không có thông tin.

Không ngờ gốc gác nhà Tứ ca lại chính là vùng này.

“Lúc đó Tứ ca được ‘vớt ra’ đấy.” Cơ Tứ Gia cảm thán, rồi nhìn quanh quán “Nơi này không tiện nói chuyện, đi, theo Tứ ca sang phòng riêng tâm sự đàng hoàng.”

“Dạ được.” Chu Dã gật đầu không chút do dự, rồi quay sang nói với Ngô Phúc “Anh Ngô, làm phiền anh sang nói giúp với người quen bên tôi một tiếng, bảo tôi có Tứ ca đến, tạm thời bận chuyện riêng, bảo họ về trước giùm.”

Ngô Phúc sợ run tim, vội vàng nói:

“Ấy ấy, có gì đâu, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà! Anh Dã yên tâm đi, yên tâm, cứ thoải mái đi với Tứ gia!”

Cơ Tứ Gia nheo mắt lại, nhìn Chu Dã rồi liếc sang Ngô Phúc:

“Nghĩa đệ, thằng ranh này bắt nạt cậu à?”

Ngô Phúc suýt nữa quỳ sụp xuống, mặt tái xanh, Chu Dã chỉ cười nói:

“Không có gì đâu, chỉ là chuyện nhỏ xíu thôi. Tứ ca, đi đi đi, chúng ta sang kia ngồi xuống nói chuyện cho thoải mái.”

Cơ Tứ Gia liếc Ngô Phúc lần nữa, rồi mới nói:

“Đi, theo Tứ ca. Cậu xem hôm nào rảnh thì gặp mặt cả mấy ông anh khác của cậu luôn. Bọn họ nghe anh kể về cậu, ai cũng muốn gặp, mà Tứ ca trí nhớ kém, quên mất địa chỉ nhà cậu, nếu không là cho người tới tìm từ lâu rồi…”
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 385



Nhìn hai người càng lúc càng đi xa, và những câu nói truyền lại kia, Ngô Phúc quả thực chân mềm nhũn cả ra.

Lưng hắn đổ một lớp mồ hôi lạnh, đợi đến khi không còn nhìn thấy Chu Dã và Cơ Tứ Gia đâu nữa, hắn không dám chậm trễ dù chỉ một giây, vội vã chạy về lại phòng riêng.

“Chu Dã đâu?” Phó Đại Long thấy chỉ có hắn quay về thì sững người hỏi.

Ngô Phúc trực tiếp làm lơ ông ta, cúi người xin lỗi Niên Viễn Phương vừa định mở miệng:

“Thật sự là nước lũ tràn miếu long vương, người nhà lại không nhận ra người nhà! Tất cả chỉ là hiểu lầm! Chuyện lần này là do đám súc sinh bên dưới túng thiếu quá mới gây ra chuyện ngu xuẩn này. Yên tâm, về tôi nhất định sẽ lột da bọn chúng! Còn xe và hàng, đảm bảo nguyên vẹn! Người của anh có ai bị thương không? Yên tâm, tiền thuốc men tôi sẽ bồi thường gấp mười!”

Nếu lúc này Chu Dã mà có mặt, thấy cái bộ dạng “rùa rút cổ” của tên khốn này chắc đã cười khẩy.

Dân xã hội ai cũng thích mở miệng là câu “nước lũ tràn miếu long vương”, nhưng ai là người nhà với hắn chứ?!

Ngay cả Niên Viễn Phương cũng bị cái dáng điệu khúm núm, luồn cúi này của Ngô Phúc làm cho sững sờ, đừng nói là anh, ngay cả Phó Đại Long là người trung gian cũng sững mặt luôn.

Nhưng đã là dân giang hồ, thấy bộ dạng này là biết có biến, Phó Đại Long không nhịn được hỏi:

“Gì vậy? Chuyện gì thế này?”

Hỏi chưa dứt câu, Ngô Phúc như chợt nhớ ra sự tồn tại của ông ta, lập tức ném trách nhiệm:

“Chuyện này nói ra cũng là lỗi của ông đấy, Phó Đại Long!”

Phó Đại Long nghe xong thấy tình hình không ổn, chưa kịp nói gì, Ngô Phúc đã nổi đóa:

“Ông biết rõ Anh Dã là nghĩa đệ của Cơ Tứ Gia, vậy mà vẫn làm ăn kiểu này, ông không muốn sống nữa à?! Đáng lẽ chỉ cần nói một câu là xong chuyện, vậy mà bị ông làm rối tinh lên, mất mặt hết cả! Ông đúng là giỏi thật đấy!”

Phó Đại Long nghe đến đây thì chân cũng mềm nhũn.

Hạt Dẻ Rang Đường

Cơ Tứ Gia? Chu Dã lại là nghĩa đệ của Cơ Tứ Gia sao?!

Niên Viễn Phương lúc này có lẽ là người duy nhất còn đang lú lẫn, nhưng không ngu, anh nhận ra chắc chắn Chu Dã lại có ‘thân phận đặc biệt’ nào đó.

Phó Đại Long không chấp mấy lời vớ vẩn kia, kéo Ngô Phúc sang một bên thì thào:

“Nói rõ xem nào, Chu Dã sao lại là nghĩa đệ của Cơ Tứ Gia?”

Dĩ nhiên ông ta biết thân phận của Chu Dã, tuy chưa từng nghĩ anh đã là nhân vật gì ghê gớm, nhưng qua cách làm việc, ông ta đánh giá Chu Dã rất có tiềm năng.

Cũng chính vì vậy nên lần này mới sẵn sàng giúp làm trung gian, tuy có nhận chút “trà nước”, nhưng là nhìn vào tương lai của Chu Dã mà ra tay.

Kết quả lại không ngờ, Chu Dã lại là nghĩa đệ của Cơ Tứ Gia?!

Cơ Tứ Gia là ai chứ?!

Là một trong những người đang nắm thực quyền của nhà họ Cơ – một đại gia tộc quyền thế.

So với ông ta hay Ngô Phúc, bọn họ cùng lắm cũng chỉ là tép riu, thậm chí không đủ tư cách làm nhân vật phụ trên sân khấu.

Ngô Phúc chỉ vì có cơ hội đi theo đại lão đi chúc thọ, nên mới có được một lần duy nhất lộ mặt trước Tứ gia mà thôi.

Giờ biết Chu Dã có chỗ dựa thế này, trong lòng hai người còn cần phải nói gì nữa không?

Chỉ biết âm thầm mắng Chu Dã: “Giả heo ăn thịt hổ mà cũng không cần làm tới vậy chứ? Anh muốn dọa c.h.ế.t chúng tôi à?!”

Có quan hệ như vậy mà còn đến kết giao với bọn họ làm gì?!

Phải là bọn họ kết giao được với anh mới đúng!

Vì vậy, mấy thỏi vàng nhỏ mà Phó Đại Long từng nhận từ Chu Dã, giờ phút này tựa như ăn phải thuốc tăng trưởng, nở to thành mấy thỏi vàng lớn, còn đẻ thêm vài thỏi nhỏ nữa, tất cả đều được trả lại sạch sẽ.

Không chỉ quà của Phó Đại Long, Ngô Phúc cũng y như vậy, ngoài ra xe bị giữ, hàng bị tịch thu, toàn bộ cũng được trả lại nguyên vẹn.

Chu Dã quay về là vào chiều hôm sau.

Niên Viễn Phương đã đợi sẵn từ sớm.

Sáng nay anh ta đã cho người tiếp tục khai thác trở lại, bởi anh nhìn ra được là chuyện đã ổn, nhưng vẫn không hiểu rõ đã xảy ra điều gì, nên phải đợi Chu Dã về mới hỏi.

Tối qua Chu Dã ngủ lại nhà Cơ Tứ Gia, hai người “đàm đạo dưới ánh nến” tới tận khuya.

Sáng dậy trễ, ăn trưa xong mới trở về.

Thật ra Tứ ca còn muốn dẫn anh đi gặp mấy người khác, nhưng Chu Dã nói phải về trước sắp xếp bên này đã.

Tứ ca mới đồng ý để anh quay lại, còn cho người lái xe riêng đưa về, tối nay sẽ cho người đến đón anh đi ăn tối và gặp mặt các anh em khác.

Vừa thấy Chu Dã trở lại, Niên Viễn Phương đang ôm cả bụng thắc mắc lập tức hỏi chuyện.

Chu Dã không giấu giếm, nhưng chỉ kể sơ qua.

Chỉ có một điều có thể khẳng định: từ nay về sau, ở vùng này, Chu Dã sẽ như cá gặp nước.

Chu Dã cũng nhìn thấy “bồi thường” mà Phó Đại Long và Ngô Phúc mang đến.

Anh không khách sáo gì, nhận luôn. Dĩ nhiên là nhận, nếu từ chối mới khiến hai tên kia cuống lên, còn nếu nhận lấy thì đồng nghĩa với việc anh đã bỏ qua chuyện cũ, mọi người trong lòng cũng yên tâm.

Sau cuộc trò chuyện đêm qua dưới ánh nến, Chu Dã cũng hiểu rõ địa vị của người anh kết nghĩa kia trong vùng này, mạnh tới mức nào.

Hai người kia so ra chỉ là tép riu.

Nghĩ lại thì cũng đúng là phí công vô ích, trước giờ anh đâu có biết Cơ Tứ Gia lại “khủng” như vậy, tuy từng nghe ông ấy nói qua về chuyện buôn bán than, nhưng chưa bao giờ nhắc đến gia tộc lại là bá chủ vùng này.

Mà có sẵn tình nghĩa từ trước, Chu Dã tất nhiên sẽ không bỏ phí – phải tận dụng triệt để.

Số vàng nhỏ này là anh mang từ miền Nam ra, vốn là loại được “chuộng” trong giao tế, anh giữ lại chỉ để phòng khi cần đến, lúc xin việc hoặc cần nhờ vả.

Giờ thì khỏi cần nhờ vả nữa rồi, cả mấy thỏi vàng lớn cũng có thể mang ra bán sạch.

“Hai chiếc xe không đủ dùng đâu,” Chu Dã nói,

“Anh xem gọi thêm vài người qua, mình phải mua thêm hai xe nữa.”

Niên Viễn Phương trầm mặc một lúc, nhìn anh rồi đáp:

“Chuyện đó để tôi lo, nhưng hợp đồng hợp tác của chúng ta, phải sửa lại rồi.”

“Hử?” Chu Dã quay sang nhìn anh.

“Trước kia chia năm năm,” Niên Viễn Phương nói thẳng, “giờ đổi thành một chín, tôi một cậu chín.”

Khi bắt đầu sang đây làm ăn với Chu Dã, Niên Viễn Phương từng nghĩ có thể đối phó được với những rắc rối kiểu này, nhưng sau khi đích thân trải nghiệm thực tế, anh mới nhận ra, cái vũng nước này sâu hơn anh tưởng.

Muốn thật sự đứng vững ở nơi này, anh còn cách xa lắm.

Đặc biệt là qua chuyện lần này, anh mới thật sự nhìn ra rõ ràng khoảng cách giữa mình và Chu Dã.

Còn Chu Dã, thật ra trước khi Niên Viễn Phương lên tiếng, anh cũng đã có kế hoạch riêng.

Anh định tiếp tục hợp tác với Niên Viễn Phương thêm một năm, mở rộng quy mô đội xe, và vẫn chia lợi nhuận 50–50.

Anh tin lợi nhuận trong một năm này đã đủ để đáp lại cái “ân tình giới thiệu” mà Niên Viễn Phương dành cho anh.

Nhưng sau một năm, anh sẽ tách riêng, không tiếp tục hợp tác nữa.

Điều đó là chắc chắn. Chu Dã không thể mãi chia đều lợi nhuận cho người khác như thế.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 386



Hợp tác mà thực lực không cân bằng thì chắc chắn không thể kéo dài.

Niên Viễn Phương vốn chỉ có một con đường buôn hàng, mà còn chưa kịp kiếm được bao nhiêu đã bị người khác để ý, muốn cắn một miếng.

Tên Ngô Phúc đó, rõ ràng là có ý hút máu.

Ngay trên bàn rượu, gã nhìn thấy Chu Dã mang theo vàng thỏi loại nhỏ, lại nghe Chu Dã nói sau này sẽ đến thăm, mà thăm hỏi thì chẳng lẽ tay không?

Thấy Chu Dã quá biết điều, sắc mặt hắn mới tốt lên.

Lợi nhuận từ hai chiếc xe tải bị đầu địa xà ăn chặn hết lượt, cuối cùng chia lại cho họ được bao nhiêu?

Riêng Niên Viễn Phương thì gần như đừng mơ kiếm được đồng nào.

Nhưng giờ có Chu Dã đứng sau, có bối cảnh, có quan hệ, chỉ cần có xe là có thể chạy hàng, không còn ai dám gây sự.

Chu Dã dự định mua thêm hai chiếc xe tải lớn nữa, cộng với hai chiếc đang có là tổng cộng bốn xe.

Anh vẫn nhớ là do Niên Viễn Phương gọi mình tới hợp tác, nên lợi nhuận từ bốn chiếc xe sẽ chia cho Niên Viễn Phương một nửa, thời hạn là một năm.

Nhưng đừng coi thường một năm, trong một năm này, số tiền kiếm được đủ để bù cho cả mấy năm Niên Viễn Phương tự buôn bán bằng một con đường cũ.

Chu Dã tự thấy mình xử lý rất có tình nghĩa, hoàn toàn không phải loại người “qua cầu rút ván”.

Nhưng… cũng chỉ đến đó là hết.

Sau một năm, anh sẽ tiếp tục mở rộng đội xe, và sẽ tách ra không hợp tác với Niên Viễn Phương nữa.

Đó là kế hoạch ban đầu của Chu Dã, trước khi Niên Viễn Phương chủ động đề nghị thay đổi tỉ lệ chia lợi nhuận.

Nhưng sau khi nghe xong, suy nghĩ của Chu Dã liền thay đổi.

Bởi vì Chu Dã không thể dồn toàn lực ở đây, vợ con anh ở thủ đô, còn sự nghiệp chính nằm ở miền Nam.

Bên này cần có một người đáng tin, giỏi giang để trông coi.

Mà Niên Viễn Phương là người phù hợp, lại còn rất biết điều, chủ động nhường phần lợi, Chu Dã đương nhiên sẵn sàng tiếp tục hợp tác.

Thế nên, nghe xong lời đề nghị, Chu Dã cười:

“Anh nói vậy thì khách sáo quá rồi. Lẽ nào em vì chuyện này mà quay ngoắt bỏ mặc anh à? Anh là người đưa em đến đây, lại là người cùng thôn với em.”

Nếu Bạch Nguyệt Quý ở đây, chắc chắn đã mắng anh là đồ giả dối, nói chuyện lúc nào cũng vòng vo, chẳng bao giờ chịu nói thẳng.

Còn Niên Viễn Phương thì không phải dạng người như thế.

Anh ta lắc đầu nói:

“Tôi nhìn rõ tình hình bên này rồi. Sau này đều nhờ cậu kiếm tiền cả, nói cho đúng thì tôi được chia một phần thôi cũng là nhiều rồi.”

Nghe ý của Chu Dã, đội xe sẽ tiếp tục mở rộng, mà nguồn hàng thì vận chuyển thoải mái, anh có lấy một phần nhỏ, lợi nhuận thực tế có khi còn nhiều hơn chia đôi lúc trước.

Vì chỗ này lãi lớn, rất lớn.

Lấy xưởng gạch nhà anh làm ví dụ, xưởng đó khiến cả thôn phải ghen tị, nhưng doanh thu cả năm cũng không bằng một tháng bên này.

Mà đó mới chỉ là hai chiếc xe tải.

Nếu thành bốn chiếc, mà hàng còn vận chuyển thoải mái, lợi nhuận sẽ khủng khiếp cỡ nào?

Cho dù sau này chỉ lấy một phần, cũng vượt xa 50% trước kia.

“Không giấu gì anh, hôm qua nghĩa huynh của em nghe em nói đang làm ăn với anh, liền bảo em tách riêng ra, còn định sắp xếp cho em một tuyến đường, nhân sự cũng lo sẵn hết, em không cần đụng tay đụng chân gì.”

“Nhưng em không phải loại người qua cầu rút ván, nhất là với người trong thôn. Chuyện đó em thật sự không làm được.”

Niên Viễn Phương nhẹ nhàng thở ra.

Đúng vậy, Chu Dã giờ muốn tự làm cũng hoàn toàn không có gì cản trở.

“Em cũng muốn hỏi lại anh một câu: anh có định tự làm không? Nếu có, em cũng sẽ không ngăn cản, có em ở đây, không ai dám nhòm ngó anh đâu.”

“Tôi không có ý định đó.” Niên Viễn Phương lắc đầu.

Ở nơi này mà bảo anh tách ra làm riêng là điều không thể.

Dù có quan hệ của Chu Dã, cũng không thể dựa dẫm mãi, còn phải tự xoay xở.

Mà những chuyện đó anh ta không làm nổi.

Thế nên, anh ta vẫn muốn hợp tác, cho dù phần chia ít hơn cũng chấp nhận.

“Em tin anh là người tử tế, tin vào năng lực của anh, càng tin vào nhân phẩm của anh. Cho nên nếu anh đồng ý, chúng ta vẫn là đối tác.”

Niên Viễn Phương nhìn anh, chờ anh nói tiếp.

Chu Dã gật đầu, tiếp lời:

“Em tin anh. Đội xe để anh phụ trách quản lý, người bên dưới cũng giao cho anh, dù sao anh thân với họ, đều là anh em cả. Còn mối quan hệ xã giao, những chuyện qua lại, em biết anh không giỏi khoản đó, cũng không thích, thì để em lo.

Em mở đường, anh lái xe. Chúng ta vẫn chia việc như cũ.”

“Những việc khác nếu phát sinh thì sau tính tiếp. Anh thấy thế nào?”

Nói xong, Chu Dã chờ câu trả lời của Niên Viễn Phương.

Hạt Dẻ Rang Đường

Niên Viễn Phương nói:

“Những chuyện khác đều không thành vấn đề. Còn về phần chia lợi nhuận, cậu cũng nói rõ luôn đi, chúng ta thỏa thuận trước, sau này mới không rối.”

Chu Dã cười khẽ.

Trong lòng nghĩ, đúng là lính xuất ngũ, đầu óc có phần thẳng thắn thật.

Cũng may Niên Viễn Phương gặp phải là mình – một người “từ bi hiền hậu” – chứ nếu là người khác, gặp một đối tác kiểu như Niên Viễn Phương, chắc đã bị ăn sạch đến chẳng còn xương.

Nhưng Chu Dã lại rất hài lòng với kiểu đối tác như thế này.

Anh mở lời:

“Chuyện một chín như anh nói hồi nãy, không được.”

Niên Viễn Phương mím môi.

Chu Dã trực tiếp bỏ qua vẻ mặt đó, nói tiếp:

“Một chín thì không được đâu. Ban đầu hai ta chia năm năm, giờ anh không muốn năm năm nữa, em cũng không muốn ép. Nhưng trên cơ sở đó, em chia cho anh một nửa phần anh bỏ ra, anh lấy 25%. Một phần thì thiệt cho anh quá.

Là đồng hương, em không thể bạc đãi anh được.”

Tâm trạng của Niên Viễn Phương lúc này đúng là như đi tàu lượn.

Anh còn tưởng Chu Dã nói “một chín không được” là vì thấy chia như vậy là quá nhiều.

Không ngờ… Chu Dã lại chủ động chia cho anh thêm 15%, thành 25%.

Thực ra, cho dù Chu Dã có mạnh tay, chỉ chia cho anh 5%, anh cũng bằng lòng đi theo.

Nhưng nói không có chút hụt hẫng thì là nói dối.

Mà giờ Chu Dã lại hành xử như vậy, Niên Viễn Phương trong lòng chỉ có bốn chữ: “Tâm phục khẩu phục!”

Đây là lần đầu tiên anh thực sự cảm nhận được một loại khí chất khác biệt từ Chu Dã.

Một loại khí chất anh từng thấy ở các lãnh đạo trong quân đội, đội trưởng của anh từng nói, đó gọi là “sức hút nhân cách”.

Một kiểu sức hút khiến người ta tự nguyện tin tưởng và đi theo.

Tự dưng anh nhớ đến một người: Lý Thái Sơn.

Lý Thái Sơn thật ra không phải người có năng lực gì ghê gớm, nhưng cậu ta có một điều duy nhất đủ để làm nên tất cả, biết chọn người mà theo.

Lý Thái Sơn một lòng một dạ đi theo Chu Dã, Chu Dã làm gì, cậu ta liền theo làm nấy.

Năm ngoái Niên Viễn Phương về quê, tình cờ gặp Lý Thái Sơn và Cố Quảng Thu cũng về, thấy trạng thái của Lý Thái Sơn thay đổi hoàn toàn, như biến thành người khác.

Đó là sự thay đổi khi đi theo Chu Dã.

Rõ ràng Chu Dã không hề bạc đãi người anh em thuở nhỏ ấy.

Bây giờ, Chu Dã cũng không bạc đãi mình, thậm chí sẵn sàng chia cho anh 25% lợi nhuận.

Với mức chia này, anh chắc chắn sẽ kiếm được đầy túi đầy tay, hơn xa những gì anh từng tưởng tượng trước khi rủ Chu Dã đến đây hợp tác.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 387



Chu Dã lại lưu lại khu vực Tây Bắc thêm nửa tháng nữa.

Trong nửa tháng này, anh không chỉ mạnh tay chi tiền cho Niên Viễn Phương mua thêm hai chiếc xe tải lớn, mà còn đưa anh ta đi làm quen với môi trường ở đây.

Thật ra còn có không ít chuyện giao tế và xã giao.

Chỉ là Niên Viễn Phương không khéo mồm miệng, đám lính xuất ngũ kia cũng vậy, khiến Chu Dã không khỏi có chút nhớ Lý Thái Sơn.

Lý Thái Sơn rất nhanh nhạy trong mấy chuyện này, ban đầu đưa đi còn hơi lóng ngóng, nhưng dẫn vài lần là cứng tay ngay.

Đâu như Niên Viễn Phương, đầu óc cứng như khúc gỗ, theo anh ra ngoài bao nhiêu lần rồi mà vẫn không học nổi.

Dù vậy, Chu Dã cũng chẳng để tâm lắm, con người mà, ai cũng có sở trường riêng.

Tuy không giỏi giao tiếp trên bàn rượu, nhưng Niên Viễn Phương lại điều hành đội xe rất xuất sắc, vậy là đủ rồi.

Xử lý xong xuôi mọi chuyện ở đây, anh định quay về bù đắp cho vợ, thăm nom tụi nhỏ một chút!

Trước khi rời đi, Chu Dã cũng để lại cho Niên Viễn Phương hai số điện thoại, có chuyện gì thì cứ gọi anh.

Một số là ở phía Nam, một số là ở nhà của Ngô Nhị gia.

Nếu anh không có mặt ở Tây Bắc, thì cũng chỉ có thể tìm được ở hai nơi đó.

Mà thực ra cũng hiếm khi có chuyện gì, nhà họ Cơ thị vốn là hào môn địa phương, giờ đứng sau chống lưng cho đội xe của anh, còn có chuyện gì xảy ra được nữa chứ?

Trong nửa tháng này, Chu Dã đã đến nhà họ Cơ không ít lần ăn cơm.

Ban đầu là do Cơ Tứ gia dẫn anh đi gặp mấy ông anh lớn của nhà họ Cơ.

Bên ngoài người ta gọi là “gia”, nhưng khi giới thiệu, Cơ Tứ gia bảo anh cứ gọi là đại ca, nhị ca, tam ca.

Cơ Tứ gia không hề tâng bốc anh, sau khi được cứu ra khỏi trại cải tạo, ông ta thực sự có kể với ba người kia về việc Chu Dã từng liều mình bảo vệ ông trong trại.

Thậm chí lúc điều kiện cho phép, họ còn cử người đi dò hỏi tin tức về Chu Dã, định cứu anh ra cùng luôn.

Chỉ là sau đó nghe tin anh đã được thả, mà tên đại đội cũ anh ở thì lại không nhớ rõ, chỉ nhớ có chữ “Ngưu” gì đó, còn lại quên mất, chẳng khác gì mò kim đáy bể, đành bỏ cuộc.

Giờ tình cờ gặp lại, tất nhiên là phải chăm sóc anh tử tế rồi.

Cho người khi sung túc thì dễ kết giao, còn lúc khó khăn mà có người chìa tay giúp, mới là hiếm có.

Lúc ở trại cải tạo, nếu không có Chu Dã bên cạnh, ông ta đã sớm bị đám khốn đó đánh c.h.ế.t rồi.

Ân tình ấy, cả đời Cơ Tứ gia e là chẳng gặp lần thứ hai.

Hạt Dẻ Rang Đường

Huống hồ, cách xử sự của Chu Dã sau khi rèn luyện ở miền Nam rất đúng mực, lúc được dẫn đến gặp ba vị đại gia ở nhà họ Cơ, cũng không làm Cơ Tứ gia mất mặt chút nào.

Khiến ba người kia đều gật đầu hài lòng, còn đích thân dặn dò: “Cứ yên tâm làm việc, không cần lo gì hết.”

Giao thiệp với những nhân vật này đâu phải chuyện dễ dàng, nhưng vẫn là câu nói ấy, mỗi người có một sở trường riêng.

Bảo anh đi cày ruộng thì chắc gì bằng được Lý Phong Thu hay Lý Đại Sơn.

Cho anh đi bốc vác ở bến tàu thì đám lính xuất ngũ cũng kém xa.

Nhưng nói đến giao tiếp, ngoại giao, thì mấy người đó không ai bằng anh.

Giờ mấy chuyện lớn đã lo xong, Chu Dã tất nhiên phải về nhà rồi.

Tính ra thì đã ở đây bao lâu rồi? Gần hai tháng không về nhà!

Từ đầu năm đến giờ chưa từng rời nhà lâu như vậy, mà lần này lại như thế, nhưng biết làm sao, tất cả cũng là vì cho vợ con có cuộc sống tốt hơn thôi.

Thu dọn xong hành lý, xách theo chiếc túi da cá sấu của mình, Chu Dã lên tàu lửa về Bắc Kinh.

Lần trước rời Bắc Kinh là cuối tháng Bảy, lần này quay về là cuối tháng Chín, đúng tròn hai tháng.

Trong hai tháng này, Chu Dã trải qua đủ chuyện, tuy gian nan, vất vả, nhưng kết quả đạt được thì lại rất đáng giá, mọi hy sinh đều xứng đáng.

Lúc anh về đến thì vừa vặn là hoàng hôn.

Trong ngõ, Lão Tứ vừa tan học, đang chơi trò “bịt mắt bắt dê” với đám bạn nhỏ.

Trò này là lấy cây củi vẽ một vòng tròn, bịt mắt lại rồi bắt người trong vòng, Lão Tứ là người bịt mắt.

“Bắt được rồi nha!” Lão Tứ nhanh tay tóm lấy một người, nhưng cảm giác lại không giống bình thường, tháo khăn ra mới thấy là một người lớn.

Ngước lên nhìn, cậu bé lập tức vừa mừng vừa kinh ngạc, nhảy cẫng lên:

“Bố!”

Chu Dã vừa cười vừa đỡ lấy m.ô.n.g nhỏ của cậu con trai út, hôn hai cái lên má thằng bé:

“Bố nhớ con muốn c.h.ế.t luôn đấy!”

Đừng tưởng là con trai thì không hôn nhé, vẫn hôn đấy.

Chỉ là, người được hưởng đặc quyền này thì chỉ có mỗi Lão Tứ thôi. Không phải ba đứa lớn không được hôn, lúc còn nhỏ thì cũng đều được hết.

Nhưng hễ ăn qua chiếc bánh sinh nhật hai tuổi, là chỉ cần anh vừa định lại gần là tụi nó đã cau mày như muốn kẹp c.h.ế.t con muỗi.

Mẹ tụi nhỏ thì có thể hôn, còn anh thì không được.

Tới khi ăn bánh sinh nhật ba tuổi, ba đứa lớn đều tự động từ chối, ôm cũng không cần bố ôm nữa.

Vậy nên không phải Chu Dã thiên vị, mà là đứa út này biết nũng nịu nhất thôi.

Ừm, cái khoản này thì giống hệt anh, hồi nhỏ anh cũng vậy.

“Chú ơi!”

“Chú Dã ạ!”

Niên Sinh với Lý Đa cũng chào hỏi, mấy đứa nhỏ như Tiểu Man Lư cũng đồng thanh gọi.

Chu Dã mỉm cười gật đầu.

Lão Tứ đưa khăn bịt mắt cho Niên Sinh:

“Các cậu chơi tiếp đi nhé.”

Bọn nhỏ lại tiếp tục chơi trò đen trắng đổi vai để tìm “người mù” mới đi mò cá, trò còn chưa đến đoạn gay cấn mà.

Chu Dã thì bế Lão Tứ về nhà.

Trong nhà, Đâu Đâu và Đô Đô đang ngồi làm bài tập.

Vì kỳ học mới này, hai anh em đã lên lớp Bốn rồi.

Bài vở đương nhiên cũng nặng hơn trước, làm bài xong mới được làm việc khác.

Lão Tam và Lão Tứ thì năm nay mới vào lớp Một, bài ít hơn, làm xong từ sớm rồi, giờ đang nghiên cứu một cục đá nguyên thạch.

Đó là đá mà bố nuôi cho người mang tới nhờ thằng bé quan sát, yêu cầu tìm ra mười điểm có giá trị trên đó.

Hiện tại Lão Tam đã tìm ra sáu chỗ, còn bốn chỗ nữa.

Nhưng khi thấy bố bế Lão Tứ về, bọn nhỏ tất nhiên là rất vui.

Dù tình cảm giữa mấy anh em không ồn ào, nhưng đối với việc bố bình an trở về, thì ai cũng thấy mừng cả.

Ba tiếng “Bố!” vang lên, ba đứa nhào tới bên Chu Dã.

“Ừm.” Chu Dã tâm trạng rất vui, khẽ đáp một tiếng.

Còn gì khiến một người đàn ông cảm thấy tự hào và hạnh phúc hơn cảnh tượng này chứ?

“Bố, lần này bố đi lâu thế, bận gì mà dữ vậy?” Đô Đô vừa rót nước vừa hỏi.

“Lần này việc nhiều quá nên mới bận lâu vậy, nhưng sau này sẽ không nữa đâu.” Chu Dã đặt Lão Tứ xuống, mỉm cười nhận ly nước.

“Chị Đại Ni ơi, thêm món nhé!” Đâu Đâu gọi với vào bếp.

Lý Đại Ni đang bận trong bếp liền lên tiếng đáp lời.

Thật ra hôm nay cô chuẩn bị sẵn bốn món một canh: bò kho cà chua, khoai tây chua cay, một con cá kho, xương ống hầm đậu đũa, cuối cùng là canh rong biển.

Nhưng nay Chu Dã về nhà, Lý Đại Ni bèn làm thêm món gà xào dưa cải chua.

Số gà này là phần thừa lại nửa con hôm trước, vì làm cả con thì quá nhiều nên thường chỉ xào nửa con, phần còn lại bỏ tủ đông.

Giờ lấy ra chặt sẵn, xắt dưa cải, là có thể bắc chảo xào ngay.

Bạch Nguyệt Quý thì vẫn chưa về, bây giờ mới 5 giờ, cô thường sẽ về vào khoảng 5 rưỡi hoặc trước 6 giờ.

Vì thế Lý Đại Ni chuẩn bị sẵn các món hầm trước, còn những món xào đơn giản thì sẽ đợi khoảng 5 rưỡi mới bắt đầu nấu, để khi Bạch Nguyệt Quý về là có thể rửa tay ăn cơm nóng sốt liền.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 388



Chu Dã nhìn đồng hồ thấy còn kịp, liền gọi mấy đứa con trai lớn đi tắm ở nhà tắm công cộng.

Chờ anh dẫn tụi nhỏ tắm xong quay về thì Bạch Nguyệt Quý đã có mặt ở nhà, Cậu Cố cũng đến rồi.

Còn mợ thì chưa về, bà còn bận một lúc nữa mới về được, vì giờ này là lúc buôn bán trước rạp chiếu phim đang vào cao điểm, nhiều người trẻ sau giờ tan làm hẹn nhau đi xem phim.

Cùng với mẹ Lý Thái Sơn, hai người bận rộn không ngớt.

“Dạo này mày đi đâu mà đen thế hả?” Cậu Cố hỏi, vừa mới đưa Tiểu Kế Kế và Tiểu Ngư đi chơi về, giao lại cho mẹ của từng đứa xong là đến ngay khi nghe tin cháu trai đã về.

Quả là đen đi thấy rõ thật.

Bạch Nguyệt Quý tất nhiên cũng nhận ra, anh mới trắng ra được không bao lâu, giờ không biết lại chạy đi đâu mà đen thui như cục than vậy.

“Thì bận quá mà.” Chu Dã cười nói, “Lúc rảnh thì trắng, nhưng lúc bận bịu suốt ngày nắng mưa sương gió thế này, làm sao không đen được chứ.”

“Cũng phải biết giữ sức, tiền kiếm từ từ, đừng vội.”

Chu Dã cười, “Cậu nói câu này phải nói với mợ ấy chứ, mợ còn chưa về ạ?”

Bạch Nguyệt Quý bật cười: “Cậu quan tâm anh mà anh còn dám chọc cậu.”

“Anh nào dám chọc cậu, cậu mà giận là cầm gậy đuổi anh luôn đấy.” Chu Dã vừa cười vừa nói.

Cậu Cố cười nói: “Thôi, tụi bây ăn cơm đi, ăn xong thì nghỉ ngơi cho ngon.”

“Cậu không ăn chung à? Ở lại ăn đi mà.”

“Con dâu cậu nấu xong hết rồi.” Cậu Cố xua tay.

Dù thức ăn nhà con dâu thứ hai không thể so với bên nhà cháu trai, nhưng có gì đâu mà phải câu nệ, được ăn no là hạnh phúc rồi, còn đòi hỏi gì hơn nữa.

Hai ông bà cũng không phải kiểu ở nhà cháu lâu ngày ăn uống ngon lành rồi quên mất những ngày xưa cực khổ.

Ăn ngon tất nhiên là tốt, nhưng cơm rau giản dị, ăn no bụng cũng chẳng có gì không hay.

Đến khoảng 7 giờ rưỡi tối, mợ và mẹ Lý Thái Sơn mới tất bật về đến nhà.

Nghe tin cháu trai về rồi, mợ liền sang sau khi ăn xong.

“Ối giời, sao cháu đen thui thế này?” Mợ vừa nhìn thấy cháu là thốt lên.

“Thật đen đến mức đó sao?” Chu Dã sờ mặt, rồi thở dài, “Cũng hết cách, bên đó nắng gắt lắm.”

“Không mang dù, không đội mũ gì à? Phơi nắng cỡ đó, lỡ cảm nắng thì sao.”

“Cảm nắng chắc không đến mức, lúc còn ở quê cực hơn mà có sao đâu.” Chu Dã cười, rồi hỏi chuyện buôn bán của mợ, “Giờ mợ làm ăn lớn rồi à, bận rộn tới tận giờ mới về?”

Mợ liếc mắt, “Có bằng cháu làm ông chủ được không?”

Bà với mẹ Lý Thái Sơn sáng sớm chuẩn bị hàng, trưa ngủ một giấc, khoảng hai giờ chiều bắt đầu ra rạp chiếu phim bán hàng.

Tới tầm bảy giờ mới dọn hàng, đi bộ về tới nhà thì đúng khoảng bảy giờ rưỡi.

Một ngày bận thật đấy, nhưng hai bà rất vui vẻ, không hề thấy cực khổ mà còn tràn đầy tinh thần.

Vì lời lãi thật sự khá tốt.

Chỉ là không thể kéo dài mãi, gần đây rạp chiếu phim xuất hiện nhiều người bán hàng vặt hơn, mẫu mã cũng phong phú hơn nhiều.

Nếu không nhờ hai bà còn kiêm cả buôn sỉ, thì e là chẳng cạnh tranh nổi với mấy người bán rong khác.

Chu Dã cười, biết mợ cũng mệt rồi, thấy thời gian cũng muộn, anh liền khuyên bà về nghỉ ngơi.

Sau đó, anh lại cùng mấy đứa con lớn ngồi xem tivi, nói chuyện một lúc rồi bảo tụi nhỏ đi ngủ.

Đợi tắt đèn xong anh mới về phòng.

Bạch Nguyệt Quý đang giả vờ ngủ, nhưng Chu Dã chẳng lẽ lại không hiểu vợ mình?

Trời cuối tháng Chín đã bắt đầu se lạnh, đương nhiên phải đắp chăn mỏng, anh liền chui vào nằm cùng, khiến cô không thể giả vờ được nữa.

“Anh đừng làm loạn, mai em còn có tiết học đấy.”

“Vợ ơi, để anh thương một chút thôi, anh không quậy nhiều đâu, mai nhất định cho em đi học.” Con sói đầu đàn lên tiếng đầy dụ dỗ.

Kết quả là sáng hôm sau, Bạch Nguyệt Quý không thể đến lớp. Phải đến chiều mới xuất hiện ở trường.

Bạn cùng phòng là Lý Tiêu Tiêu thắc mắc: “Nguyệt Quý, sao đang yên đang lành lại nghỉ học thế?”

Hai người bạn cùng phòng đã có gia đình thì liếc cô rồi trêu: “Còn hỏi gì nữa, chắc chắn là bố tụi nhỏ về rồi.”

Lý Tiêu Tiêu và mấy cô bạn chưa chồng: Thề là chẳng muốn hiểu ra vấn đề nhanh vậy đâu!

Bạch Nguyệt Quý đỏ mặt, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản chuyển chủ đề.

Tối hôm đó về nhà, cô liền “xử lý” Chu Dã một trận ra trò.

Hạt Dẻ Rang Đường

Chu Dã thật sự bị đánh mà không dám đánh lại, bị mắng cũng không cãi, bị vợ đập rồi còn hỏi:

“Em có đau tay không? Đưa anh thổi cho?”

Khiến Bạch Nguyệt Quý ngoài việc đ.ấ.m nhẹ anh hai cái thì chẳng làm gì được hơn.

“Còn không mau khai ra, suốt hai tháng qua anh đi với Niên Viễn Phương làm cái gì, mà phơi nắng thành ra như vậy?”

Tối hôm qua cô không hỏi là vì cô hiểu con người này, sau từng ấy ngày không gặp, nếu không cho anh “ăn” cô vài lượt cho đã ghiền thì đừng hòng anh mở miệng nói chuyện nghiêm túc.

Cái người này mà gặp lại cô sau thời gian xa cách là trong đầu chỉ còn đúng một việc:

“Ăn vợ đã, trời có sập cũng tính sau.”

Còn việc Bạch Nguyệt Quý biết anh đi cùng Niên Viễn Phương là do trước đó nghe từ Cố Quảng Thu.

Chẳng phải lần trước anh có gọi điện cho Ngô Nhị Gia, rồi nhờ Lão Tam của họ mang lời nhắn về sao?

Tình hình ở phía Nam, dù Bạch Nguyệt Quý không đích thân tới, nhưng cũng nắm rõ.

Một chuyến đi mà kéo dài tận hai tháng, chẳng phải quá bất thường sao?

Vì thế, cô chọn thời điểm, lén ra ngoài gọi điện tới phía Nam, nhờ Cố Quảng Thu ra tiếp máy.

Cố Quảng Thu cũng không giấu giếm, bảo rằng Chu Dã đã đi cùng Niên Viễn Phương, không rõ đang bận chuyện buôn bán gì.

Thế là cô biết rõ đầu đuôi rồi.

Chu Dã tất nhiên chẳng hề có ý định giấu vợ, bèn kể hết mọi chuyện về việc đi Tây Bắc làm ăn than đá với Niên Viễn Phương, trong đó có nhắc đến nhân vật tên là Cơ Tứ gia.

Trước đây Bạch Nguyệt Quý vẫn luôn băn khoăn một chuyện.

Trong nguyên tác, quá trình Chu Dã làm giàu thật sự không được viết nhiều, chỉ có một đoạn vài năm sau đó: anh đã trở thành đại phú hào, được lên truyền hình phỏng vấn.

Nhưng sau khi đến Bắc Kinh, mọi việc Chu Dã làm đều là buôn bán nhỏ.

Phía Nam thì nhờ quan hệ của Ngô Nhị Gia, chứ nếu không có, thì cùng lắm anh cũng chỉ là con buôn trung bình khá.

Nếu như không phải cô thi đậu vào thủ đô, nếu như không phải cô sinh cho anh Lão Tam để cậu bé được Ngô Nhị Gia nhận làm con nuôi, thì Ngô Nhị Gia liệu có quen biết gì đến Chu Dã?

Vậy thì, rốt cuộc ban đầu anh làm giàu bằng cách nào?

Cô từng suy đoán: chẳng lẽ là do bố chồng còn có người thân để lại thế lực gì đó, nên Chu Dã mới dựa vào đó mà vươn lên?

Cho đến hôm nay, cuối cùng cô mới chạm được đến sự thật.

Trong nguyên tác, tuyến phát tài của Chu Dã và Niên Viễn Phương hoàn toàn không được miêu tả rõ, đó mới chính là điểm khởi đầu cho con đường trở thành đại phú ông sau này của anh.

Vì trong nguyên tác, Hứa Nhã và Sở Sương đều có mối quan hệ khá tốt với Dương Nhược Tình,

Còn Hứa Nhã với Niên Viễn Phương là cặp đôi phụ chính diện, có được miêu tả ít nhiều.

Và đúng là trong nguyên tác có nói đến việc Niên Viễn Phương sau này có liên quan tới việc kinh doanh than đá.

Mà chỉ dựa vào một mình Niên Viễn Phương, làm sao đứng vững được ở vùng Tây Bắc khắc nghiệt đó?

Phải là nhờ vào vận may của Chu Dã, cái “phúc duyên” khi ở trại lao động cải tạo nhận một người anh kết nghĩa.

Cùng nằm trên một chiếc giường, Chu Dã là người thế nào, Bạch Nguyệt Quý hiểu rõ vô cùng.

Có được một mối quan hệ như vậy ở vùng đó, anh nhất định sẽ như cá gặp nước, vẫy vùng thẳng tiến lên trời.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 389



Thật ra suy đoán của Bạch Nguyệt Quý gần như chính xác đến tám, chín phần.

Trong nguyên tác – tức khi không có cô – đúng là Chu Dã từng làm con buôn hàng lậu, cũng kiếm được chút vốn liếng.

Cũng chính vì biết anh có vốn này, nên Niên Viễn Phương mới tìm đến hợp tác, chia lợi nhuận năm năm.

Từ đó mới thật sự bắt đầu hành trình khởi nghiệp trở thành đại phú hào.

Dùng một câu để tóm gọn thì nghe dễ, nhưng quá trình lại cực kỳ gian truân, còn khổ hơn kiếp này của anh gấp bội.

Nhưng ở kiếp này, nhờ có cô mà trước khi lên Tây Bắc, Chu Dã đã có sẵn một nền tảng tài chính vững chắc.

Mời khách ăn uống, anh chưa từng keo kiệt, chỗ nào đắt là đến chỗ đó.

Cũng vì vậy nên lần trước nhờ Phó Đại Long đến nhờ vả Ngô Phúc làm người trung gian, anh mới có cơ hội gặp được Cơ Tứ gia ở tửu lâu hôm đó.

Nơi đó cực kỳ xa hoa, tiêu xài dưới trăm đồng thì đừng mong ngồi xuống nổi.

Nhưng Chu Dã thì sẵn sàng vung tiền. Nhờ đó, tình tiết trong nguyên tác vốn là phải hai năm sau mới vô tình gặp lại Cơ Tứ gia, thì nay được đẩy sớm lên trước.

Dù rằng hai tháng ở bên kia cũng phải cúi đầu khom lưng, không dễ chịu gì, nhưng thực ra anh chẳng khổ sở mấy, cùng lắm là nói lời hay, nịnh nọt, chiều chuộng người ta. Gọi là chịu thiệt cũng chẳng đúng.

Muốn làm nên đại sự, đến chừng đó còn không chịu nổi thì nói gì?

Mấy cậu thiếu gia nhà giàu thì có thể kiêu ngạo, chẳng cần phải nhún nhường, vì họ là người được người khác nịnh nọt.

Nhưng Chu Dã không phải như thế.

Anh đang phấn đấu để trở thành người giàu đời đầu – phú nhất đại.

Mặt mũi là thứ gì? Ăn được không?

Tuyệt đối đừng áp cái kiểu sĩ diện của Niên Viễn Phương lên người anh.

Mà kiếp này thì đã khác rồi.

Sự xuất hiện của Bạch Nguyệt Quý thay đổi rất nhiều điều.

Người đàn ông cục mịch ấy sớm đã có bốn đứa con trai, gia đình hạnh phúc mỹ mãn.

Dù có ra ngoài bươn chải, trong nhà không giúp được việc gì lớn, nhưng về tinh thần, vẫn luôn là chốn hậu phương ấm áp tiếp thêm sức mạnh cho anh.

Huống hồ, nhà cũng không phải không giúp gì, bố nuôi của Đâu Đâu là Đổng Kiến mở rộng tư duy và tầm nhìn cho Chu Dã.

Bố nuôi của Lão Tam – Ngô Nhị gia – đem lại cho Chu Dã nhân mạch và thế lực.

Còn Bạch Nguyệt Quý thì khỏi phải nói, sự hỗ trợ của cô là vô hình, nhưng lại quan trọng nhất.

Cô không nói cho anh biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, vì Chu Dã không cần điều đó.

Chỉ cần vợ anh ở nhà yên ổn, đó chính là sự ủng hộ lớn nhất đối với anh rồi.

Tuy kịch bản gốc rất mạnh mẽ, nhưng dù cô đã làm nó lệch khỏi quỹ đạo, thì cuối cùng vẫn đẩy Chu Dã về đúng hành trình thuộc về anh.

Chu Dã nhìn người vợ đang đăm chiêu trầm tư, liền bắt đầu cởi nút áo của cô.

Bạch Nguyệt Quý một lúc sau mới hoàn hồn, thấy anh như vậy thì lập tức:

“… Anh không thể đàng hoàng nói chuyện với em được à?”

Chu Dã vừa hôn vừa nói:

“Đây chẳng phải là đang nói chuyện đàng hoàng sao? Là em đang nói chuyện thì tự lạc thần đấy chứ, còn trách anh không nghiêm túc.”

“…”

Cuối cùng Bạch Nguyệt Quý mệt đến thiếp đi, trước khi ngủ chỉ còn lại một suy nghĩ:

Ai là người chịu không nổi cơ chứ? Phải là em mới đúng!

Cái này là định bù hết hai tháng xa cách à?!

Chu Dã thì rất tự nhiên mà cho là đương nhiên phải bù!

Vợ anh đâu phải quả phụ, có chồng sờ sờ ra đấy, chẳng lẽ để vợ chịu cảnh phòng không gối chiếc?

Phải hạnh phúc! Phải đầy đủ cả “tình lẫn dục”!

Chuyện nợ trước đó? Không sao, lần này về nhà anh sẽ ở lại khoảng nửa tháng, nửa tháng là đủ để “trả hết nợ”.

Chu Dã ngâm mình trong “hương thơm ôn nhu” của vợ ba ngày trời, đến ngày thứ tư mới đi tìm Ngô Nhị gia.

Mang theo hai món quà, một là ly rượu, một là bình rượu.

Một bộ trọn gói, cả hai đều là đồ cổ, là lễ vật mà người ta biếu khi anh còn ở Tây Bắc.

Anh không rành mấy thứ này, chỉ cảm thấy có vẻ đáng giá, nên mang về.

Quả nhiên là đáng giá thật.

Ngô Nhị gia vừa nhìn đã nhận ra ngay:

“Đây là đồ từ thời Tiên Tần đấy.”

“Tiên Tần à? Thế thì lâu đời lắm rồi.” Chu Dã cảm khái.

Ngô Nhị gia gật đầu, “Cậu lấy từ đâu ra?”

Chu Dã bèn kể lại chuyện anh sang Tây Bắc một lượt, Ngô Nhị gia nghe xong thì nói:

“Lần trước sao cậu không gọi báo tôi một tiếng? Tôi cũng có quen biết vài người ở bên đó.”

Anh ta làm trong lĩnh vực này, thật sự là đi đâu cũng có quan hệ khắp nơi.

Chu Dã cười nói:

“Em biết chắc là anh có người quen ở đó, nhưng chẳng phải lần này không cần đến sao? Nếu thực sự cần, em còn khách sáo với anh được à?”

“Làm ăn than đá ở bên đó không dễ đâu, chẳng thua kém gì phía Nam cả.” Ngô Nhị gia nhìn anh.

Chu Dã gật đầu:

“Em biết. Nhưng anh kết nghĩa của em là người bản địa, giờ cơ bản chẳng cần lo gì nhiều nữa.”

“Nhà nào vậy?”

“Nhà họ Cơ.”

Nghe đến đây, Ngô Nhị gia nhướn mày:

“Họ Cơ à? Vậy thì đúng là không tồi. Tôi có nghe nói nhà họ Cơ có ‘bốn con rồng’.”

Chu Dã cười:

“Anh Ngô cũng biết rồi cơ à.”

Anh em nhà Cơ Tứ gia ra ngoài thường được gọi là “Tứ long nhà họ Cơ”, thế lực ở địa phương thuộc dạng không cần bàn cãi.

Ngô Nhị gia gật đầu, chỉ bình thản nói một câu:

“Cậu có số hưởng đấy.”

Không nói thêm gì nữa.

Bộ ly và bình rượu kia Chu Dã cố tình mang về biếu anh ta, Ngô Nhị gia cũng không khách sáo mà nhận.

Vì trong bộ sưu tập của anh ta, hiện vẫn thiếu các món đồ từ thời Tiên Tần, anh ta chỉ có vài đồng tiền đồng, một cây đại đao và một cây thiết chùy.

Ngô Nhị gia không mê nhiều thứ, nhưng với đồ cổ loại này thì đúng gu, Chu Dã lần này tặng quà rất đúng ý anh ta.

Huống hồ, với tình cảm hiện tại anh ta dành cho đứa con nuôi, thì quà của bố ruột cậu bé gửi tới, anh ta tất nhiên sẽ vui vẻ nhận.

Về phần Chu Dã, anh cũng biết những món đồ cổ kiểu này có thể rất đáng giá sau này, nhưng đối với anh, tặng quà là lễ nghĩa, là qua lại.

Đâu thể mãi để người ta cho không nhà mình được, thỉnh thoảng cũng phải có chút quà đáp lễ.

Không cần phải cân đo đúng bằng nhau với những gì Ngô Nhị gia từng tặng, miễn là có tấm lòng là đủ rồi.

Hạt Dẻ Rang Đường

Rời khỏi nhà Ngô Nhị gia, Chu Dã đi vòng ra ngoài, đến xem các cửa hàng của mình. Hai cửa tiệm do quản lý Đồng phụ trách hoạt động khá tốt, buôn bán còn nhỉnh hơn trước một chút.

Còn hai cửa hàng thời trang thì đã có sự thay đổi.

Ban đầu là bán cả quần áo nam và nữ, nhưng về sau quần áo nam bán kém hơn nên Bạch Nguyệt Quý đã đổi cả hai sang bán toàn đồ nữ, vẫn để Trương Thuận quản lý.

Mà đúng là kinh doanh thời trang nữ ăn nên làm ra hơn hẳn các tiệm ăn.

Lần này Chu Dã về, bèn chính thức đề bạt Trương Thuận lên làm quản lý, phụ trách cả hai cửa hàng thời trang.

Đồng thời, anh còn bắt đầu tìm thêm các mặt bằng mới, dự định mở thêm vài cửa hàng nữa.

Về phần thiết kế và trang trí thì cứ theo mẫu hai tiệm trước đó là được, đều có thể giao cho quản lý Trương xử lý.

Đến khi Bạch Nguyệt Quý nghe tin thì Chu Dã đã xem được ba mặt bằng, chuẩn bị làm tới rồi.

“… Hết mặt bằng này tới mặt bằng khác, anh không biết mệt à?” Cô nói.

Chu Dã kéo vợ vào lòng cười:

“Mệt gì chứ, có phải anh tự chạy đâu. Có người lo việc rồi, anh chỉ cần ngồi thu tiền thôi mà.”

Nói thì… cũng không sai.

Chu Dã cảm khái:

“Tranh thủ lúc còn trẻ kiếm thật nhiều, kiếm trăm vạn gì đó, sau này cả đời chẳng cần lo nghĩ nữa.”
 
Back
Top Bottom