Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 360



Trong lúc Trương Xảo Muội đang tất bật với việc buôn bán đậu phụ thì Chu Dã đã đến miền Nam.

Nhưng lần này anh không kịp nói với Cố Quảng Thu rằng Trương Xảo Muội đã đưa các con lên thủ đô, vì vừa mới đặt chân đến nơi thì liền gặp chuyện ngay.

Hai băng nhóm lớn đang tiến hành một buổi “giao lưu hữu nghị”, mà cảnh tượng hoành tráng đến nỗi ngay cả Chu Dã cũng phải choáng váng.

Hạt Dẻ Rang Đường

Tiếp theo là việc xử lý hậu quả.

Sau đó là hàng loạt tiếng than khóc của các chủ cửa hàng nhỏ xung quanh.

Không có gì khác, là vì họ phải nộp tiền bảo kê, mà mức giá thì cao đến mức như bị lột da.

Cửa hàng của Chu Dã không bị ai đụng tới, nhưng anh lại không lấy đó làm may mắn.

Một năm qua ở miền Nam, anh đã chứng kiến tất cả.

Nơi này thật sự quá loạn.

Nếu không nhờ có Ngô Nhị gia giới thiệu cho mối quan hệ với Quyền Ngũ Gia, thì Chu Dã chắc chắn đã bỏ ngang cửa hàng, quay lại làm nghề buôn hàng lậu rồi.

Thật ra làm dân buôn lậu cũng không phải không tốt, dù phải trốn chui trốn nhủi nhưng lại kiếm được không ít tiền.

Tuy giờ đã có chỗ dựa là Quyền Ngũ Gia nhờ Ngô Nhị gia giúp, nhưng Chu Dã vẫn không kỳ vọng nơi này có thể phát triển lâu dài.

Bởi trong mắt anh, nơi này sớm muộn gì cũng sẽ bị “dọn sạch”!

Đừng nghĩ tình trạng ngang ngược lộng hành này có thể kéo dài mãi. Khi sóng gió đến, chẳng ai thoát được đâu.

Vài ngày sau, tình hình mới tạm lắng xuống.

Chu Dã lúc này mới kể với Cố Quảng Thu chuyện Trương Xảo Muội dẫn các con lên thủ đô.

“Lúc em đi, chị dâu đã chuẩn bị xong sạp bán đậu phụ rồi. Với tính cách đó của chị ấy, chắc giờ đã buôn bán ổn định rồi.”

Cố Quảng Thu nghe vợ đi bán đậu phụ liền cảm thấy xót ruột.

Không cần nhìn cũng biết làm đậu phụ cực khổ thế nào: chọn đậu, ngâm đậu, xay đậu, đun sôi, kết tủa rồi ép khuôn…

Một điều nữa là, để kịp bán buổi sáng, phải dậy từ nửa đêm lo chuẩn bị, có như vậy mới kịp mang đậu phụ nóng hổi ra chợ sớm.

Chu Dã nói:

“Em cũng từng khuyên chị ấy nên bán bánh bao hay màn thầu cho đỡ cực, nhưng chị dâu không tự tin lắm vào tay nghề bánh trái nên chọn đậu phụ. Mà anh cũng hiểu tính chị ấy rồi đấy, dẫn các con lên thủ đô thì chị ấy nhất định không muốn để mọi gánh nặng dồn lên vai anh, chị ấy cũng muốn góp sức vì gia đình.”

Cố Quảng Thu bất đắc dĩ thở dài, tính cách vợ mình, anh hiểu rõ hơn ai hết.

“Nhưng mà có cậu mợ cùng ở chung, họ sẽ không để chị ấy làm một mình đâu, chắc chắn sẽ giúp đỡ. Anh cứ yên tâm.” Chu Dã an ủi.

Cố Quảng Thu gật đầu, nhưng anh thật lòng không muốn vợ phải vất vả đến thế.

Chỉ là, chuyện này người khác nói cũng không ích gì, anh phải tự mình sắp xếp thời gian, về nói chuyện với vợ một tiếng.

Bởi giờ ở miền Nam làm ăn rất tốt, thật sự không cần để Trương Xảo Muội phải khổ cực đi bán đậu phụ nuôi sống gia đình nữa.

Lý Thái Sơn ban đầu không biết chuyện này, nhưng Chu Dã tất nhiên cũng không bỏ sót, liền kể chuyện Trương Xảo Muội đi thủ đô cùng cậu mợ.

Lý Thái Sơn nghe xong liền nói ngay:

“Anh Dã, lần sau anh về thủ đô nhớ giúp em thuê sẵn một căn nhà nhé, để trống cũng được. Chờ em được nghỉ, em sẽ về đón vợ em đưa lên thủ đô luôn!”

Chu Dã đáp:

“Chuyện nhỏ thôi, nhưng mà chỉ vợ cậu lên thì không ổn đâu. Cậu vẫn phải ở lại đây làm việc, để một mình cô ấy dắt hai đứa nhỏ, nơi đất khách quê người, dù có vợ anh và chị dâu giúp thì trong lòng chắc cũng không yên. Nếu thực sự muốn đưa đi, tốt nhất là để mẹ cậu đi cùng cho cô ấy vững tâm.”

Lý Thái Sơn gật đầu lia lịa:

“Nếu vợ em lên, em chắc chắn sẽ dẫn mẹ em theo, không thì em cũng không yên lòng. Mẹ em cũng đang ghen tỵ với mợ anh lắm đó, nhất định sẽ chịu đi!”

Lần trước về quê, mẹ Lý Thái Sơn từng nắm tay con trai nói:

“Thái Sơn à, đời này mẹ chưa từng đặt chân tới thủ đô. Mẹ cũng không trông mong con được giỏi giang như Chu Dã, có thể đưa cả cậu mợ lên đó hưởng phúc. Nhưng mẹ chỉ mong con sẽ thành tài, sau này có thể dẫn mẹ đến thủ đô chụp mấy tấm hình kỷ niệm, như vậy đời mẹ cũng không sống uổng phí.”

Lúc đó, Lý Thái Sơn vỗ n.g.ự.c đảm bảo.

Đời này của cậu chỉ theo mỗi Chu Dã, cả nhà Chu Dã đã lên thủ đô rồi, thì cậu sớm muộn gì cũng phải lên đó.

Nhưng hiện tại vẫn phải cùng Chu Dã bôn ba bên ngoài, còn nếu đã đưa vợ con lên thủ đô thì mẹ cậu nhất định phải theo, để trông nom nhà cửa.

Miễn là mẹ cậu không chê chuyện phải xa bố một thời gian là được!

Mẹ cậu thì mừng lắm, còn bố cậu thì mặt đen như đ.í.t nồi. Bản thân cậu cũng muốn đi chụp vài tấm hình làm kỷ niệm nữa…

Chu Dã nghe vậy thì bật cười:

“Vậy thì không vấn đề gì lớn đâu. Lần sau anh về sẽ giúp cậu tìm một chỗ gần cho tiện…”

Nói xong mấy chuyện đó, Chu Dã để mọi người tiếp tục bận rộn.

Nhưng lúc này có một anh lính xuất ngũ đến xin nghỉ phép.

Lý do là về nhà xem mắt, gia đình đã tìm cho anh một cô gái xinh xắn, mà bản thân anh cũng không còn trẻ nữa, nên rất sốt ruột muốn về gặp mặt.

Nhà ở cũng không xa, chỉ cần đi một ngày tàu hỏa.

Dù ở đây đang vào mùa bận, nhưng Chu Dã không thể trì hoãn chuyện đại sự của người ta, lập tức đồng ý cho nghỉ.

Ban đầu anh nghĩ chuyện này chắc cũng phải mất ít lâu. Ai ngờ chưa đến ba ngày, người lính ấy đã dắt cô gái — không, bây giờ phải gọi là vợ anh ta — quay lại rồi.

Ngày đầu về nhà thì xem mắt, hai bên đều vừa ý.

Ngày thứ hai thu xếp hành lý về nhà chồng.

Ngày thứ ba đã theo chồng đi làm việc luôn.

Dù Chu Dã từng thấy không ít chuyện cưới chớp nhoáng, nhưng kiểu “tốc độ ánh sáng” như thế này vẫn khiến anh phải kinh ngạc.

Mà cô gái ấy trông cũng rất ổn, chỉ nhìn đôi tay là biết không phải người lười nhác.

Vì vậy Chu Dã hỏi thẳng xem cô có muốn phụ bếp cùng với bác gái nấu ăn không.

Bác ấy vốn vừa nấu cơm cho bao nhiêu người, vừa giặt đồ, quét dọn ký túc, mệt đến mức phải tìm Chu Dã than phiền.

Bảo rằng nếu không kiếm thêm người giúp thì dù lương có cao, bà cũng không dám làm nữa, sợ làm không nổi, còn chưa kịp tiêu tiền đã gục mất rồi.

May mà cô gái kia rất vui vẻ nhận lời.

Thế là Chu Dã liền sắp xếp cho cô cùng phụ bếp, mức lương ngang với bác gái kia.

Từ khi có người hỗ trợ, bác gái kia cũng thoải mái hơn hẳn, trên mặt nở nụ cười trở lại, đến mức còn nảy ra ý định làm bà mối, giới thiệu vợ cho mấy anh lính khác…

Nhưng những chuyện đó thì Chu Dã không quản.

Nguyên tắc của anh rất rõ ràng: miễn là làm tốt việc của mình, còn lại muốn yêu đương cưới xin gì cũng kệ.

Cứ thế mà bận rộn cho đến ngày rằm tháng Chạp, chỉ còn nửa tháng nữa là đến Giao thừa, Chu Dã mới có thể tạm gác công việc.

Anh dẫn Cố Quảng Thu về Thủ Đô.

Không chỉ là để đưa Cố Quảng Thu đoàn tụ với Trương Xảo Muội và mấy đứa nhỏ, mà còn vì việc mổ họng sắp tới của Cố Quảng Thu.

Riêng Lý Thái Sơn thì không có ý kiến gì, chỉ nhắn Chu Dã một câu:

“Anh Dã à, nhớ đừng quên tìm cho em một căn nhà nha! Em mơ mãi chuyện dọn nhà về ở sát nhà anh đó!”
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 361



Sau khi ngồi tàu tới Bắc Kinh, Chu Dã dẫn Cố Quảng Thu về nhà mình trước.

Nhưng trong nhà lại chẳng có ai, gọi cửa mãi cũng không ai trả lời.

Không cần đoán cũng biết, chắc chắn đang ở bên nhà anh. Khoảng cách chỉ vài phút đi bộ, nên anh liền dắt Cố Quảng Thu sang đó.

Quả nhiên, ngoài Trương Xảo Muội không có mặt, thì cậu, mợ, Bạch Nguyệt Quý và đám nhỏ đều đang ở nhà, cùng ngồi xem tivi trong phòng.

“Ơ, nhà mình từ bao giờ có tivi màu vậy nhỉ?” Chu Dã vừa bước vào vừa ngạc nhiên hỏi.

“Về rồi à?” Mợ nhìn thấy cháu trai và con trai mình, lập tức mừng rỡ.

Cố Quảng Thu khỏi nói, vừa nhìn thấy bố mẹ và mấy đứa con là mừng rỡ không thôi, còn lễ phép gật đầu chào Bạch Nguyệt Quý.

Tính ra thì cậu và mợ cũng đã lâu lắm rồi không gặp lại Cố Quảng Thu, giờ thấy con trai khỏe mạnh trở về, trong lòng cả hai đều yên tâm.

Sau vài câu hỏi han, Chu Dã chỉ vào cái tivi màu trong nhà rồi hỏi:

“Vợ ơi, cái tivi màu này là em mua đấy à?”

Lúc ấy cậu út đang được bố bế trong lòng, vừa nhìn thấy bố là nhào vào luôn.

Nghe thế cậu liền nói:

“Không phải mẹ mua đâu, là anh ba mua đấy!”

Chu Dã ngạc nhiên: “Anh ba con mua á?”

Rồi quay sang nhìn cậu ba: “Bảo bối của bố làm ăn lớn gì mà giỏi thế, kiếm được cả tivi màu đem về nhà à?”

Lão tam nhìn bố, nhíu mày:

“Bố đừng gọi con là ‘Bảo bối’ nữa, nổi da gà đấy!”

Lão Tứ liền cười hí hửng:

“Anh ba Bảo bối Anh ba Bảo bối~”

Lão Tam mặc kệ thằng em lắm trò.

Lúc này Đâu Đâu liền giải thích: cái tivi màu là Lão Tam tìm được ngọc trong đống đá nguyên, đổi được đấy.

Chu Dã cười cười:

“Vậy là nhà mình được hưởng lộc từ anh ba rồi ha.”

“Bố nói sai rồi, là ‘anh ba bảo bối’ cơ mà!” Lão Tứ sửa lời ngay.

“Lần sau đừng mong theo anh tới nhà bố nuôi nữa nha!” Lão Tam cười lạnh.

Lão Tứ nhanh như chớp tụt khỏi lòng bố:

“Anh ba, em sai rồi, em sai rồi…”

Chơi đùa một lúc, Cố Quảng Thu bắt đầu hỏi vợ mình đâu.

“Xảo Muội ra cổng xưởng bán trứng trà rồi, giờ đúng lúc công nhân tan ca, chắc cũng sắp về.” Mợ trả lời.

Cố Quảng Thu vừa nghe thấy ngoài trời còn đang có tuyết liền cau mày.

“Lần này về, con cũng nên nói với vợ một tiếng. Con ở miền Nam bây giờ cũng đâu phải không kiếm được tiền, thu nhập cũng cao. Chưa kể, chỉ tính riêng cái sạp đậu phụ thôi mà con bé cũng kiếm được tám, chín chục đồng mỗi tháng rồi. Vậy mà còn học thêm làm trứng trà với Nguyệt Quý, rồi cũng đem ra ngoài bán tiếp. Bán xong đậu phụ lại bán trứng trà. Trời lạnh thế này mà vẫn cố đi bán nữa chứ.” Mợ nói, giọng vừa thương vừa xót.

Vợ giỏi thì chồng bớt gánh nặng, đúng là vậy, nhưng nhìn con dâu vất vả, bà thấy thương vô cùng.

Trước kia mới lên thủ đô, bà từng xót cho Nguyệt Quý vì vất vả về tinh thần, giờ thì thương con dâu vì vất vả thể xác.

Cũng vì thấy mỗi ngày phải làm hai mẻ đậu phụ cực quá nên Nguyệt Quý mới chỉ chị cách nấu trứng trà để đổi công việc cho nhẹ nhàng hơn mà thu nhập cũng không kém.

Ai ngờ Trương Xảo Muội hai lại “hai tay bắt hai việc”, bán xong đậu lại bán trứng.

Mà xung quanh có tới mấy nhà máy lớn, mợ cũng không biết hôm nay Trương Xảo Muội ra cổng nhà máy nào, nên Cố Quảng Thu cũng đành ngồi đợi ở nhà.

Quả nhiên chưa đầy một tiếng, Trương Xảo Muội đã về.

Cô ghé nhà mình trước, thấy không ai ở nhà là đoán ngay mọi người đang ở bên kia xem tivi.

Quả nhiên sang đến nơi đã thấy Cố Quảng Thu, trên mặt cô liền nở rộ nụ cười:

“Anh Quảng Thu, anh về khi nào vậy?”

“Mới về được một tiếng thôi, cùng về với Chu Dã đấy.” Bạch Nguyệt Quý cười đáp.

Trương Xảo Muội liền đi rửa tay, chuẩn bị ăn cơm.

Từ khi Trương Xảo Muội dắt mấy đứa nhỏ lên thủ đô, hầu như bữa nào cũng ăn bên này.

Tất nhiên lương thực và rau củ đều mang từ nhà mình sang, cùng nấu, cùng ăn, cùng quây quần.

Ăn tối xong, vợ chồng Cố Quảng Thu dắt con về nhà, cậu mợ cũng về cùng.

Hạt Dẻ Rang Đường

Chu Dã thì gọi lũ nhỏ đi tắm.

Nhưng chẳng đứa nào muốn đi theo.

Ngay cả Lão Tứ cũng lắc đầu:

“Bố đi một mình đi, tụi con mới đi tắm hôm qua mà!”

Chu Dã bèn quay sang vợ, cười híp mắt:

“Vợ ơi, hai đứa mình đi tắm nha~”

Bạch Nguyệt Quý thấy nụ cười của anh thì tự nhiên thấy… đau lưng, nhưng lần này thật sự là trùng hợp, cô mỉm cười ngọt ngào:

“Anh đi đi, em đợi anh ở nhà.”

Chu Dã liền nhanh chóng đi tắm rửa, từ trong ra ngoài kỳ cọ sạch sẽ.

Tắm xong lại chạy đi chơi đùa với bốn “con hổ con” trong nhà, dỗ từng đứa ngủ ngon lành, sau đó… chuẩn bị “ăn thịt” vợ.

Kết quả lại không đúng lúc, vợ anh đã đến kỳ kinh nguyệt được hai ngày rồi.

Chu Dã: “……”

Bạch Nguyệt Quý mỉm cười, xoa xoa mặt anh:

“Ngoan nào, nghỉ ngơi mấy hôm đi nhé.”

Đừng có lần nào về cũng đòi “ăn thịt” ngay thế.

“Em còn dám cười trên nỗi đau của anh nữa chứ.”

Hai vợ chồng cười đùa một lúc, rồi ôm nhau trò chuyện.

Bạch Nguyệt Quý nhắc đến chuyện lão Tam chơi đổ thạch.

Chu Dã biết vợ lo lắng nên nói:

“Anh nhìn thái độ của Ngô Nhị Gia là biết, sau này khi lão tam lớn lên, nhất định sẽ được kế thừa nghiệp anh ấy. Giờ mình cấm, đến lúc nó lớn lên cũng sẽ tự đi tìm cách, mình có cản được đâu.”

Mà nói thật lòng, Chu Dã cũng không nghĩ phải cản làm gì.

Vì con cái lớn rồi, sẽ có con đường riêng của chúng.

Như cậu Cố và mợ, bao năm nay cứ lo anh đi sai đường, suốt ngày dặn dò trăm điều.

Trước mặt họ, anh đương nhiên luôn làm việc đàng hoàng, nhưng thực tế thì sao?

Ở quê, anh đã từng làm cả nghề buôn hàng lậu rồi.

Cản nổi anh sao?

Lẽ đó, Bạch Nguyệt Quý đương nhiên hiểu, chỉ là nhắc tới con trai thì trong lòng vẫn thấy xao xuyến.

Mấy đứa con đều là m.á.u thịt trong bụng cô rơi ra cả.

“Lão Tam nhà mình là đứa ngoan, em đừng lo quá. Biết đâu sau này nó lại là đứa thành đạt nhất thì sao?” Chu Dã an ủi.

“Cũng chưa chắc đâu nha, chưa nói đến lão Tứ, chỉ riêng Đâu Đâu và Đô Đô cũng chưa chắc kém Lão Tam.” Bạch Nguyệt Quý đáp.

Chu Dã bật cười:

“Em mà để lão Tam nghe thấy thì nó sẽ buồn đấy. Giống như trong lòng mẹ, nó không thể hơn được hai anh vậy.”

Bạch Nguyệt Quý sững người, rồi tức thì lườm anh:

“Anh đừng có khiêu khích, em chẳng có ý gì đâu! Mấy đứa đều do em sinh ra, chẳng thiên vị đứa nào. Em chỉ mong mỗi đứa có thể có con đường riêng, đạt được thành tựu riêng!”

Chu Dã cười toe toét:

“Anh chỉ cố ý trêu em thôi. Anh chỉ muốn nói rằng, nhìn thì thấy lão Tam như đang ham chơi, nhưng nếu nó thực sự có thể tìm ra đường đi từ đó, thì cả đời chẳng cần lo gì nữa. Nó muốn đi theo con đường của bố nuôi, em thấy rõ ràng là có rủi ro. Nhưng em nghĩ Đâu Đâu và Đô Đô đi con đường khác thì không có rủi ro à? Ở đâu có người là ở đó có giang hồ, câu này chỗ nào cũng đúng. Cuộc đời sau này của tụi nhỏ, vẫn phải dựa vào chính tụi nó thôi.”

Không nghi ngờ gì, tối hôm đó, Bạch Nguyệt Quý đã bị anh chồng thô ráp của mình “giảng đạo lý” cho một trận.

Cũng chính từ hôm đó, trong lòng cô không còn bài xích chuyện Lão Tam nhận Ngô Nhị Gia làm bố nuôi nữa.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 362



Cố Quảng Thu và Trương Xảo Muội cũng đang ngồi trò chuyện.

Trong phòng bật đèn sáng, Cố Quảng Thu vừa viết, Trương Xảo Muội vừa nói.

Cố Quảng Thu không muốn vợ vất vả.

Hôm nay gió tuyết lớn như vậy, làm gì phải dầm mưa dầm tuyết ra ngoài bán trứng trà?

Thấy lúc cô về, mặt còn bị đông cứng tái xanh lại.

Trương Xảo Muội cười:

“Em biết anh xót em, nhưng mà… anh đừng thấy em vất vả mà tưởng em khổ, chứ thật ra trong lòng em chẳng thấy cực tí nào.”

Buổi sáng bán đậu phụ, đúng là hơi cực.

Cô phải dậy từ ba giờ sáng để bắt đầu công việc.

Mùa hè còn đỡ, chứ mùa đông lạnh thế này, đúng là không dễ chịu gì.

Nhưng Trương Xảo Muội không sợ khổ, nên ngày nào cũng đúng giờ dậy làm và bán đậu phụ.

Hai mẻ đậu phụ mỗi ngày kiếm được ba đồng, dù gió tuyết không ngừng, cô vẫn đều đặn làm.

Sau khi bán xong đậu phụ, cô lại mang trứng trà đã luộc sẵn từ hôm trước, bỏ vào thùng xốp, đẩy ra trước cổng nhà máy gần đó.

Chẳng cần làm gì nhiều, chỉ treo bảng “Bán trứng trà” là xong.

Mới đầu bán bình thường, nhưng do trứng ngon, có nhiều khách quay lại mua.

Bây giờ mỗi ngày chưa đầy một tiếng là bán hết veo.

Từ sáng sớm đến tối mịt, gần như không có thời gian rảnh.

Mà đó còn là trong điều kiện có bố mẹ hỗ trợ.

Bố giúp cô xay đậu, mẹ nhặt đậu, ngâm đậu, chăm mấy đứa nhỏ.

Mấy đồ nồi niêu xoong chảo dùng để làm đậu phụ cũng là mẹ rửa giúp.

Mẹ rất quan tâm cô, trưa nào cũng bắt cô về ngủ một giấc, không để bọn nhỏ làm phiền.

Trương Xảo Muội rất cảm kích, vì thế càng cố gắng kiếm tiền hơn nữa.

Bán đậu phụ và trứng trà, một ngày cũng kiếm được tầm năm đồng!

Nói không cực thì là nói dối, nhưng mệt thân chứ không mệt lòng!

“Anh một tháng kiếm hai trăm, em một tháng một trăm năm mươi, gộp lại là hơn ba trăm. Mình chịu khó tiết kiệm chừng một hai năm, là có thể mua một căn nhà nhỏ rồi. Em cũng hỏi mẹ rồi, mẹ nói nhà Nguyệt Quý mất khoảng bốn nghìn hai trăm đồng. Nghe thì nhiều, nhưng hai người cùng kiếm tiền, chịu cực một chút, là tụi mình cũng mua được nhà, rồi định cư ở thủ đô.”

Đó chính là nguyện vọng lớn nhất hiện giờ của Trương Xảo Muội, mua được nhà riêng, lập nghiệp nơi thủ đô.

Cô còn hỏi cả Bạch Nguyệt Quý, và nhận được lời khuyên: nhà cửa nên mua càng sớm càng tốt.

Cố Quảng Thu liền viết ra:

“Giờ anh kiếm được 250 đồng/tháng, tuy gần cuối năm có thêm nhưng bình thường cũng không ít. Ăn ở bên chỗ em họ chẳng mất đồng nào, vậy là có thể để dành hết. Một năm ít nhất cũng kiếm được hai ba nghìn, mình có sẵn chút vốn nữa, không cần em phải vất vả đến thế đâu. Chỉ cần một năm là đủ tiền mua nhà rồi.”

“Em biết anh thương em, nhưng nếu anh bắt em ở nhà rảnh rang không làm gì, em chịu không nổi đâu. Cứ như bây giờ là ổn rồi, nếu hôm nào em mệt thì em sẽ tự nghỉ.”

Cố Quảng Thu hơi bất lực, không khuyên nổi vợ.

“Thế này đi, sau này lúc trời tuyết em không ra ngoài bán trứng trà nữa, vậy được chưa?”

Trương Xảo Muội cười, thương chồng.

Cố Quảng Thu liền nắm lấy tay cô.

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, anh đã dậy sớm cùng vợ làm đậu phụ.

Trương Xảo Muội nói anh nghỉ đi, nhưng anh vẫn kiên quyết giúp vợ.

Không chỉ vậy, trong lúc vợ ra ngoài bán đậu phụ, anh còn đi mua cho cô hộp kem dưỡng da, thêm một chiếc áo bông dày mới.

“Anh tiêu tiền làm gì? Trong nhà em vẫn còn kem mà.”

Trương Xảo Muội liếc chồng một cái, trách yêu.

Nhưng Cố Quảng Thu chỉ dịu dàng bảo cô dùng đi.

Vợ anh dám móc luôn 100 đồng cho anh trai mượn tiền nuôi lợn, vậy mà lúc tự mình kiếm tiền thì vất vả quá trời.

Lạnh cỡ này rồi còn tiết kiệm kem dưỡng da, chỉ bôi mặt, tay không dám xài.

Áo bông thì mặc mấy năm rồi, chẳng ấm gì, vậy mà vẫn không nỡ mua cái mới.

Anh luôn ghi nhớ trong lòng, hôm nay rảnh liền ra thẳng bách hoá, mua hẳn cho cô một cái áo bông thật dày và ấm.

Tuy tốn kha khá, nhưng đáng.

Tuy miệng thì trách anh tiêu hoang, nhưng trong lòng Trương Xảo Muội lại thấy ấm áp, thấy dễ chịu vô cùng.

Cũng nhờ Cố Quảng Thu về nhà, sáng nay mọi việc sớm hoàn thành.

Cậu và mợ ôm bé Kế Kế, dẫn hai vợ chồng qua bên nhà Chu Dã.

Lúc ấy, Chu Dã đang ngồi ăn bánh hạt dẻ với mấy đứa nhỏ.

Niên Sinh và Lâm Lâm cũng ăn sáng sớm xong là chạy qua bên này chơi.

Ở nhà chán quá, tụi nhỏ đều chạy hết qua nhà này.

Lúc đó cũng mới hơn 9 giờ sáng, nên Bạch Nguyệt Quý vẫn còn đang ngủ trong phòng.

Bình thường cô rất ít khi ngủ nướng như vậy, nhưng mỗi năm đến mùa đông, buổi sáng là cô cứ phải ngủ cho đến khi tự tỉnh giấc, ai cũng đừng hòng đánh thức.

Cô dặn đám trẻ tiếp tục xem tivi, còn cậu, mợ, Chu Dã, Cố Quảng Thu và Trương Xảo Muội thì cùng nhau vào phòng nói chuyện về chuyện khám họng ở bệnh viện.

Chu Dã hỏi:

“Bây giờ đi khám luôn à? Không đợi ra Tết rồi tính sao?”

“Mợ cũng bảo nó thế,” mợ nói, “nhưng thằng Quảng Thu nó muốn đi khám ngay, vì sau Tết còn định quay lại miền Nam làm việc.”

Chu Dã quay sang nhìn Cố Quảng Thu:

“Anh Quảng Thu, anh không cần vội thế đâu. Sau Tết mình cũng đợi anh xử lý xong chuyện này rồi hẵng quay lại miền Nam.”

Cố Quảng Thu lắc đầu.

Dù chữa khỏi hay không, anh vẫn muốn tranh thủ thời gian nghỉ ngơi hiện tại để giải quyết chuyện cái họng trước.

Còn sau Tết, anh muốn đi kiếm tiền.

Lương bên đó cao như vậy, không thể để thời gian trôi qua vô ích.

Anh kiếm được nhiều tiền hơn thì vợ sẽ yên tâm hơn, cũng đỡ vất vả hơn.

Anh biết, vợ anh sở dĩ cố gắng đến thế, phần lớn là vì điều kiện trong nhà vẫn chưa khấm khá hẳn.

Dĩ nhiên, nếu so với ở quê thì nhà anh đã thuộc dạng “top đầu”, nhưng đây là thủ đô, không phải thôn quê.

Thấy Cố Quảng Thu đã quyết tâm, Chu Dã nói:

“Vậy chiều nay mình đi khám luôn nhé?”

Cố Quảng Thu gật đầu.

Mợ lại hỏi:

“Vậy chuyện này hai đứa đã bàn kỹ chưa? Nếu bác sĩ bảo phải mổ thì có mổ không?”

Trương Xảo Muội trả lời:

“Còn phải xem bác sĩ nói thế nào, nếu rủi ro lớn thì thôi không mạo hiểm. Nhưng nếu chỉ là rủi ro thông thường thì Quảng Thu muốn thử.”

Thật ra, theo ý của Trương Xảo Muội, dù chồng cô không nói được cũng không sao.

Cô lấy anh lúc anh đã không nói được rồi, lúc đó còn chẳng hề chê bai.

Bao nhiêu năm sống chung, cô lại càng thương anh hơn.

Anh không nói được cũng không sao cả, cô vẫn quý anh như thế, chẳng có gì quan trọng bằng cả.

Nhưng Cố Quảng Thu nói, nếu rủi ro thấp thì anh thật sự muốn thử.

Vì ở miền Nam, chuyện buôn bán vốn dĩ anh rất có thể làm tốt, nhưng vì không nói được nên em họ không thể để anh làm quản lý, đó là chuyện rất bình thường.

Anh không trách, chỉ thấy bản thân bất tiện.

Nhưng nếu chữa được, sau này mọi thứ sẽ dễ dàng hơn.

Thấy hai vợ chồng đã bàn bạc kỹ càng, mợ cũng không nói gì thêm.

Hạt Dẻ Rang Đường

Nhưng Chu Dã vẫn không yên tâm, nên đã chạy một chuyến đến Đại học Bắc Kinh, gọi cả Sở Sương đi cùng.

Chiều hai giờ rưỡi, mọi người cùng đến một bệnh viện công lớn trong thủ đô.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 363



Dưới thời buổi này, bác sĩ cũng chẳng có mấy kỳ nghỉ, ai nấy đều rất bận rộn. Phải đợi bác sĩ khám cho mấy bệnh nhân trước rồi mới đến lượt Cố Quảng Thu.

Bác sĩ này tuổi còn khá trẻ, khoảng hơn ba mươi, chưa đến bốn mươi, nhưng tay nghề thì khỏi phải bàn, rất giỏi. Bác sĩ tiến hành một loạt kiểm tra cho Cố Quảng Thu, sau đó mới nói rằng có thể phẫu thuật để phục hồi.

Trương Xảo Muội liền hỏi: “Có rủi ro gì không?”

Vị bác sĩ cũng rất thật thà: mỗi ca phẫu thuật đều có rủi ro, dù là lớn hay nhỏ. Nhưng tình trạng của Cố Quảng Thu thì mức độ khó cũng không quá cao. Bác sĩ khuyên cả nhà nên về bàn bạc kỹ càng, sau khi quyết định rồi thì báo lại, để bệnh viện còn sắp xếp lịch mổ.

Chuyện này thì Chu Dã cũng không can thiệp nhiều, ngay cả cậu mợ cũng không xen vào. Tuy là người thân nhưng đây là chuyện lớn, toàn bộ quyền quyết định đều thuộc về vợ chồng Cố Quảng Thu và Trương Xảo Muội.

Thật ra Trương Xảo Muội vẫn hơi do dự, cô sợ có biến cố. Nhưng Cố Quảng Thu thì rất kiên định, anh muốn mổ, muốn thử xem có phục hồi được không.

Cuối cùng, họ quyết định phẫu thuật.

Vì thời đó chưa có nhiều người làm phẫu thuật nên lịch mổ được sắp xếp sau ba ngày. Trong ba ngày chờ đợi này, Cố Quảng Thu được yêu cầu nghỉ ngơi tuyệt đối.

Liên quan đến phẫu thuật, bản thân Cố Quảng Thu cũng rất cẩn trọng. Trương Xảo Muội thì sợ anh lén giúp cô làm đậu phụ nên dứt khoát mấy hôm đó ngừng bán hàng, không bán trứng trà nữa, tạm nghỉ hoàn toàn. Dù việc buôn bán quan trọng đến đâu cũng không bằng chồng mình.

Ba ngày trôi qua rất nhanh. Đến hôm đó, Cố Quảng Thu được đưa vào phòng mổ.

Chu Dã, cậu mợ và Trương Xảo Muội đều chờ ngoài. Sở Sương cũng có mặt.

Ca mổ kéo dài khoảng một tiếng rưỡi và được xem là vô cùng thành công.

Khi Cố Quảng Thu được đẩy ra ngoài, anh vẫn còn tỉnh táo khiến ai nấy đều nhẹ nhõm thở phào.

Sau hai ngày nằm viện, sức khỏe của anh đã rất ổn định nên được cho về nhà dưỡng thương.

Sở Sương cẩn thận dặn dò mọi điều cần chú ý. Cô học ngành y nên rất hiểu rõ.

Cố Quảng Thu và Trương Xảo Muội đều nghiêm túc ghi nhớ.

Những ngày sau đó, Trương Xảo Muội không ra chợ bán hàng nữa, ở nhà toàn tâm toàn ý chăm sóc chồng.

Cô còn có đường mua được gà thịt, thịt heo các loại nên cũng không tiếc tiền mua về nấu cho anh tẩm bổ.

Dù Cố Quảng Thu mới mổ xong chưa ăn được gì nhiều, nhưng các món súp, cháo vẫn uống được.

Chỉ trong vài ngày, anh đã được tẩm bổ đến mức da dẻ bóng bẩy, sắc mặt rạng rỡ.

Chu Dã đến thăm, vừa nhìn đã cười:

“Anh Quảng Thu à, ở cạnh chị dâu vẫn là tốt nhất!”

Cố Quảng Thu chỉ cười không thành tiếng.

Cậu mợ cũng hài lòng:

“Đúng là mấy món canh này bồi bổ thật.”

Chu Dã nói ngay:

“Canh thì cũng chỉ là nước thôi, uống rồi lại ra ngoài hết. Quan trọng là trong canh này đầy ắp tình yêu thương, đấy mới là thứ bổ nhất.”

Cố Quảng Thu đã quen với cái miệng tếu táo của em họ. Trương Xảo Muội thì hơi ngượng, vì chưa từng nghe mấy câu như thế.

Cậu Cố đang mải nghịch cái radio nên không nghe được, nhưng mợ thì bật cười:

“Hôm trước còn bảo mình là ông chủ mà, sao giờ vẫn không đứng đắn thế?”

Chu Dã cười:

“Thì cháu nói thật mà.”

Bạch Nguyệt Quý liền ngắt nhẹ một cái cho anh bớt bốc đồng.

Chu Dã “hít” một tiếng rồi im lặng.

Bạch Nguyệt Quý quay sang hỏi:

“Chị dâu, khi nào anh Quảng Thu mới nói lại được?”

Trương Xảo Muội đáp:

“Còn chưa nhanh vậy được đâu. Bác sĩ nói phẫu thuật thì thành công, nhưng vẫn phải từ từ hồi phục, đợi vết thương lành rồi mới tập nói lại, mất khá nhiều thời gian.”

Bạch Nguyệt Quý nói:

“Miễn là hồi phục được là tốt rồi, lâu mấy cũng không sao. Với lại, ở quê mình còn chưa ai biết là anh Quảng Thu có thể nói được đâu. Sau này anh hồi phục rồi, để anh đưa chị về quê, đưa cả chú thím Trương lên chơi, cho dân làng một phen bất ngờ!”

Trương Xảo Muội nghe xong bật cười, còn Cố Quảng Thu thì trong lòng cũng tràn đầy kỳ vọng. Anh thật sự mong mình sớm hồi phục, để một ngày trở lại quê nhà với một diện mạo hoàn toàn mới, làm mọi người ngỡ ngàng.

Khi nhắc đến chuyện về quê, Chu Dã liền kể chuyện Lý Thái Sơn cũng muốn thuê nhà ở khu này. Anh đã đi tìm xung quanh nhưng gần đây không có căn nào cho thuê.

Thế là Chu Dã quay sang nói với mợ:

“Mợ ơi, nếu mợ có nghe ai ở gần đây muốn cho thuê nhà thì nhớ giúp thuê luôn nha. Thái Sơn muốn đưa mẹ, vợ với con lên đây định cư.”

Mợ nghe vậy liền đáp:

“Không thành vấn đề, nếu mợ nghe được thì mợ giúp liền!”

Bà với mẹ Lý Thái Sơn cũng rất thân thiết. Hồi còn ở quê, năm nào mẹ Lý Thái Sơn cũng đem một rổ táo đỏ nhà trồng sang biếu. Lúc làm đậu phụ, còn nhờ Kim Tiểu Linh mang qua cho mấy miếng.

Dĩ nhiên, không phải cứ lấy của người ta mà không đáp lễ. Hồi Kim Tiểu Linh ở cữ, Chu Dã không ít lần gửi gà rừng và trứng rừng sang bồi bổ.

Nhưng trong lòng chẳng ai tính toán ai cho nhiều hay ít, bởi Chu Dã với Thái Sơn là bạn thân chí cốt. Có chuyện gì, Thái Sơn cũng đều có mặt đầu tiên.

Khi vợ Chu Dã sinh mấy đứa nhỏ, Đâu Đâu, Đô Đô, rồi cả Lão Tam với Lão Tứ, Lý Thái Sơn đều bỏ hết việc chạy tới giúp. Dù không giúp được gì to tát, nhưng tấm lòng là quý nhất.

Ngay cả bà đỡ Lý cũng thế, chính bà là người đỡ đẻ cho Đâu Đâu với Đô Đô, rồi đến Lão Tam lão Tứ. Sau khi sinh xong, bà còn thỉnh thoảng ghé kiểm tra sức khỏe sản phụ, xem hồi phục thế nào. Đó là cái tình của dân quê dành cho nhau.

Chu Dã cũng dặn thêm:

“Nhà mà xa quá thì thôi nha mợ, Thái Sơn muốn sống ngay gần nhà mình cơ.”

Mợ cười:

“Biết rồi, xa làm gì, thuê thì cũng phải làm hàng xóm chứ.”

Chuyện đã giao cho mợ thì Chu Dã cũng yên tâm, không cần lo nữa.

Vì Cố Quảng Thu đang dưỡng bệnh, Bạch Nguyệt Quý cũng bảo Chu Dã đi mua ít trái cây về. Mùa đông tuyết rơi thế này, ăn trái cây bổ sung vitamin sẽ giúp vết thương lành nhanh hơn.

Chu Dã mua về táo, lê trắng, quýt và bưởi. Ngoài phần để nhà ăn, còn dặn vợ mang thêm lên ký túc xá chia cho bạn cùng phòng.

Dĩ nhiên, cũng không quên gửi phần qua cho Cố Quảng Thu.

Còn Đổng Kiến và Sở Sương thì được tặng nguyên một thùng táo Quốc Quang. Nhân tiện qua nhà Ngô Nhị gia uống trà, Chu Dã còn mang theo hai hũ trà mật ong bưởi do vợ mình làm, món này cực kỳ ngon.

Uống trà, mọi người liền trò chuyện về tiệc tất niên. Chu Dã đã đặt sẵn nhà hàng, đến hôm đó cả nhà cùng tới ăn.

Ngô Nhị Gia đồng ý, còn hỏi có bao nhiêu đứa nhỏ, để anh ta chuẩn bị lì xì.

Chu Dã cười nói anh ta khỏi tốn kém, nhưng sau bị ép mãi cũng khai thật là nhà anh họ có ba đứa con.

Ngô Nhị Gia lại hỏi thêm:

“Có khuyên vợ cậu chuyện kia chưa?”

Hạt Dẻ Rang Đường

Chu Dã nghe là biết anh ta nhắc chuyện vợ mình chưa hài lòng việc lão Tam đam mê chơi đổ thạch. Chuyện này vốn không qua nổi con mắt của “con cáo già” như Nhị gia.

Nhưng cũng chẳng cần giấu làm gì, Chu Dã thẳng thắn nói thật.

Ngô Nhị Gia rất hiểu, nhưng nghe xong chuyện Bạch Nguyệt Quý giờ đã suy nghĩ thoáng hơn thì anh ta gật đầu hài lòng.

Chuyện còn dài, sau này lão Tam còn phải va vấp nhiều, làm mẹ thì cũng phải học cách thích nghi dần dần.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 364



Chẳng bao lâu nữa là đến Tết.

Cái Tết năm nay chắc chắn rất rôm rả, vì có thêm cả nhà Cố Quảng Thu, lại còn thêm Ngô Nhị Gia.

Cậu và mợ của Chu Dã đều rất vui.

Tuy Chu Dã đã đặt sẵn nhà hàng cho bữa cơm tất niên, nhưng Ngô Nhị Gia vẫn hỏi lại cho chắc, đồng thời còn sai người mang sẵn một ít nguyên liệu ngon tới, để nhà hàng cùng chuẩn bị.

Chuyện này Chu Dã không ý kiến gì, vì những món như cá to, tôm hùm, hải sâm, bào ngư… mà Ngô Nhị Gia cho người đưa tới đều là thứ không thể mua được ngoài chợ.

Muốn mua cũng phải lái xe ra tận nơi, không phải muốn là có.

Tết nhất mà, ăn ngon một chút cũng là lẽ thường.

Trong bữa cơm tất niên, vợ chồng Đổng Kiến và Sở Sương cũng được mời tới. Từ khi lên thủ đô, năm nào Tết đến Chu Dã cũng gọi họ cùng ăn tất niên cho đông đủ, vui vẻ.

Mọi người thì đã quen với sự hào phóng của Ngô Nhị Gia từ lễ nhận thân trước đó, nên giờ thấy các món ăn ngon ngập tràn cũng không ngạc nhiên mấy.

Nhưng Cố Quảng Thu và Trương Xảo Muội thì đúng là há hốc mồm kinh ngạc.

Thật ra Cố Quảng Thu thì còn đỡ, vì sống ở miền Nam, gần bến tàu, nên hải sản cũng không quá xa lạ.

Chu Dã từng dẫn anh đi ăn vài bữa lớn, từng thấy tôm hùm, cua to, nhưng chưa từng ăn qua hải sâm hay bào ngư.

Những thứ này, trong trí tưởng tượng của họ chỉ xuất hiện trong truyện hoặc là thứ mà quan chức ngày xưa mới được ăn.

Thế mà hôm nay lại bày đầy trên bàn.

Bạch Nguyệt Quý còn dùng đũa gắp cho Trương Xảo Muội một miếng bào ngư và một miếng hải sâm để nếm thử.

Ban đầu Trương Xảo Muội không dám ăn, nhưng thấy bố mẹ chồng ăn rất tự nhiên, nên cô cũng mạnh dạn nếm một chút.

Mùi vị khó mà diễn tả, nhưng nói chung là ngon, có lẽ đây chính là “vị của tiền bạc”?

Còn mấy đứa nhỏ thì chẳng ngại ngần gì, thích gì ăn nấy.

Riêng Niên Sinh với Lâm Lâm thì có chút ngại ngùng vì đây là lần đầu được ra ngoài ăn như thế.

Lúc này mấy anh em Đâu Đâu, Đô Đô rất biết chăm sóc, nên người lớn cũng chẳng cần lo lắng gì.

Ăn xong, Ngô Nhị Gia phát lì xì cho bọn trẻ, mỗi đứa 10 đồng, còn lì xì cho cả cậu mợ Cố.

Lì xì cho trẻ lấy may, cho người lớn lấy lộc.

Cậu mợ đầu tiên còn ngại không dám nhận, nhưng Chu Dã khuyên mãi mới chịu cầm lấy.

Ngô Nhị Gia không nán lại lâu, phát xong lì xì liền đưa lão Tam theo mình đi chúc Tết bạn bè, đêm nay cũng ngủ lại chỗ anh ta.

Chính khi Ngô Nhị Gia dẫn bé đi rồi, Trương Xảo Muội mới phát hiện lì xì là 10 đồng, ba đứa nhỏ nhà cô mỗi đứa một cái là 30 đồng rồi.

“Bố nuôi của Tiểu Bác hào phóng quá rồi!” Trương Xảo Muội nói.

“Không sao, lấy may đầu năm thôi mà.” Bạch Nguyệt Quý cười.

Lì xì 10 đồng là rất lớn trong thời buổi này.

Nhưng nghĩ tới thân phận của Ngô Nhị Gia, ai nấy cũng hiểu được và không nói gì thêm.

Người như Ngô Nhị Gia, thật sự rất khó tưởng tượng là sẽ lì xì vài hào hay một đồng. Ở anh ta, điều đó là không thể xảy ra.

Không vội về ngay, Ngô Nhị Gia còn gọi phục vụ dọn dẹp rồi thay nước trà.

Chu Dã ngồi tán chuyện với Đổng Kiến và cậu Cố, còn Bạch Nguyệt Quý thì trò chuyện với Trương Xảo Muội và mợ.

Bọn trẻ thì ở trong phòng riêng, hí hửng ngồi đếm tiền lì xì.

Khi thấy thời gian vừa đủ, cả nhóm mới cùng nhau về nhà.

Mà Tết đến, hàng xóm láng giềng tất nhiên cũng lì xì qua lại cho con nít.

Đâu Đâu và Đô Đô thì nhận được không ít, lão Tứ cũng vậy.

Tối về nhà đếm phong bao, lão Tứ còn không nhịn được phàn nàn:

“Nhà họ Hà đúng là keo kiệt, không đưa lì xì cho anh ba!”

Nhà họ Hoàng, nhà họ Thẩm đều biết nhà này có bốn đứa con, nên lì xì đủ bốn cái.

Còn nhà họ Hà thì phát theo kiểu “gặp thì cho”, không gặp thì thôi.

Mà bố mẹ cậu ấy rõ ràng phát cho đủ hết mấy đứa nhà họ kia!

Đâu Đâu không nói gì, cẩn thận mở từng bao lì xì, gom tiền lại. Sau Tết còn phải đi mua sách, sách ở nhà đọc hết rồi.

Đô Đô cũng cất kỹ tiền mừng tuổi của mình, mỗi bé một cái ống tiết kiệm riêng.

Nghe lão Tứ càm ràm, Đô Đô bĩu môi:

“Chỉ có hai xu thôi mà, ai thèm. Lão Tam đi với chú Ngô, kiểu gì cũng được nhận mấy bao lì xì to đùng.”

“Thật hả?” mắt Lão Tứ sáng lên hỏi.

“Tất nhiên rồi! Chú Ngô toàn quen mấy người như chú ấy, bao lì xì chắc chắn to lắm.” Đô Đô nói chắc nịch.

Quả nhiên, mùng Một Tết vừa về đến nhà, lão Tam đã mang theo cả túi lì xì quay lại.

Lì xì quá nhiều, không thể cầm tay được nữa, đành phải dùng hẳn một cái túi để đựng.

Nhưng điều khiến cả nhà kinh ngạc không phải số lượng, mà là mệnh giá bên trong, thấp nhất cũng là một phong bao chứa một tờ “Đại đoàn kết”.

Đó là loại “ít” nhất rồi đấy.

Còn phần lớn phong bao đều chứa năm tờ Đại đoàn kết, một số thì hai đến ba tờ.

Đừng nói là lão Tứ, đến cả hai Đâu Đâu là người đang giúp mở bao lì xì cũng phải ghen tỵ rõ mặt.

Lão Tứ nhìn mà mắt sáng như đèn, hét lên phấn khích:

“Trời ơi nhiều thế! Nhiều quá đi mất!”

Cộng tất cả bao lì xì từ hàng xóm, bố mẹ, ông bà, bác trai, bác gái, bác Đổng… gộp lại cũng không bằng một phong bao lì xì của lão Tam.

Phong bao nào phong bao nấy đều to, nặng trịch!

Phong bao của chú Ngô thì khỏi phải nói, mỗi đứa một cái, đều là một tờ Đại đoàn kết.

Nhưng chỉ thế thôi thì chưa đủ, mẹ đã nói rồi: từ giờ không còn tiền tiêu vặt nữa, tiền mừng tuổi năm nay ai nấy được giữ lại làm tiền tiêu vặt, xài hết thì thôi, không xin thêm được đâu!

Vừa nghe đến đó, lão Tứ lập tức xăng xái đi rót một ly trà hoa cúc thơm lừng dâng lên tận tay anh ba:

“Anh ba ơi, anh ba ơi, khát rồi phải không, uống trà cho mát cổ nhé?”

Lão Tam liếc cậu em một cái, bình thản nói:

“Đặt đó đi, anh mới uống một bát nước lê trước khi về rồi.”

Lão Tứ nhanh chóng đặt trà xuống, rướn người lại gần nịnh nọt:

“Anh ba ơi, anh ba ơi, cho em hai tờ Đại đoàn kết đi mà? Không cần nhiều đâu, chỉ hai tờ là được rồi! Anh nhiều thế này, chắc cũng phải mấy trăm đồng rồi đó?”

Lão Tam nhướng mày, lườm nhẹ một cái:

“Trước tiên, nói nghe coi, ai là tiểu bảo bối đáng yêu nào?”

Hạt Dẻ Rang Đường

“Là em! Là em! Em là tiểu bảo bối đáng yêu nhất, còn ba thì đẹp trai đến mức núi lở đất rung, trời long đất lở!” mấy câu này là học từ chương trình truyền hình mới xem.

Hai ông anh lớn bên cạnh: “……” Cạn lời, không nỡ nhìn.

Sau một màn “vỗ m.ô.n.g ngựa” ròng rã, cuối cùng lão Tứ cũng chỉ được anh ba cho một tờ Đại đoàn kết.

Trong khi hai anh lớn chỉ đơn giản chìa tay ra xin, lão Tam lại hào phóng hẳn:

Đâu Đâu xin tiền mua sách, tiền của Đâu Đâu hầu như đều dành để mua sách. Cậu mợ còn đóng hẳn cho cậu bé một cái tủ sách riêng, giờ đầy kín sách mua về đã đọc qua hết.

Đô Đô thì xin tiền mua vợt bóng bàn, tiền riêng cũng chưa đủ.

Với hai người anh lớn, lão Tam chẳng do dự, mỗi người cho hẳn năm tờ Đại đoàn kết!

Lão Tứ thấy thế thì cái tờ của mình lập tức hết ngọt, bĩu môi:

“Anh ba à, anh thiên vị nha!”

Lão Tam thản nhiên nhìn sang:

“Anh cả mua sách, anh hai mua vợt, mấy thứ đó cả nhà đều dùng chung được.”

Lão Tứ bị chặn họng, đuối lý hoàn toàn, đành ôm một tờ duy nhất mà buồn bã nhìn đống lì xì đồ sộ của anh ba.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 365



Việc lão Tam mang về nhiều tiền lì xì như vậy, đương nhiên Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý đều biết.

Hạt Dẻ Rang Đường

Dù gì thì cũng là Ngô Nhị Gia đích thân dắt đi nhận lì xì. Anh ấy sống đến từng này tuổi, bao năm qua lì xì phát ra không biết bao nhiêu mà kể, giờ có con nuôi rồi, chẳng lẽ không nhận lại? Nếu không thì thiệt quá rồi còn gì?

Quả thật là không ít, tổng cộng lên đến cả ngàn đồng.

Nhưng Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý cũng không can thiệp. Tiền lì xì của lão Tam, cậu bé tự giữ và tự quản.

Dù sao thì thứ mà lão Tam muốn chơi đâu phải đồ rẻ tiền, từ cổ vật cho đến đổ thạch, toàn thứ “đốt tiền”. Có thể nói là tiêu tiền như nước cũng chẳng ngoa.

Nhưng không chỉ riêng lão Tam, mà cả bốn đứa con, vợ chồng họ xưa nay đều không can thiệp vào việc quản lý tài chính của con. Để tụi nhỏ tự học cách tiêu xài, tự học cách tính toán.

Tối mùng Một Tết, sau khi vợ chồng bận rộn “hết công suất” một trận, hai người nằm ôm nhau thủ thỉ tâm tình.

Bạch Nguyệt Quý có chút cảm khái về dòng chảy thời gian.

Kiếp trước, đến tuổi này cô vẫn còn độc thân. Vậy mà đời này, con đã đủ bốn đứa, mà hai đứa lớn sang năm đã lên bảy rồi.

Bạch Nguyệt Quý thầm tính toán: Chờ cả bốn đứa đủ lớn, không cần trông chừng sát sao nữa, lúc đó chắc mình tầm khoảng bốn mươi.

Nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy cũng khá ổn.

Mình vẫn còn trẻ, mà con cái đã bắt đầu biết tự lo.

Hóa ra kết hôn sớm cũng có cái hay, một khi vượt qua giai đoạn khó khăn, tương lai sẽ có nhiều thời gian tự do hơn.

Khi mấy đứa đều trưởng thành và “tốt nghiệp chuồng gà”, cô với Chu Dã cũng có thể bắt đầu cuộc sống nghỉ hưu sớm.

Nhưng Chu Dã thì không nghĩ vậy.

Sang năm mới, anh đã chính thức bước sang tuổi ba mươi, nhưng một chút cũng không thấy mình già.

Anh nói:

“Anh mới ba mươi thôi mà, còn em… em ra đường người ta bảo em mới hai mươi cũng chẳng ai nghi ngờ đâu. Tuổi trẻ của mình mới bắt đầu thôi đó!”

Bạch Nguyệt Quý phì cười:

“Ba mươi mà còn gọi là tuổi trẻ?”

“Đúng vậy chứ!” Chu Dã cúi đầu thơm vợ một cái, cười nói, “Trong mắt anh, kể cả sau này vợ anh tám mươi tuổi rồi, thì cũng vẫn là cô gái mười tám xuân thì xinh đẹp.”

“Đến lúc đó, anh sẽ không còn nói kiểu này đâu.”

“Anh sẽ nói chứ. Trong lòng anh, vợ anh mãi mãi đẹp như xưa, không thay đổi gì cả.”

Cái miệng ngọt như quét mật ấy khiến Bạch Nguyệt Quý không nhịn được cười khẽ, rồi lại thảnh thơi, yên tâm dựa vào lòng chồng, hít lấy mùi hương mát lạnh quen thuộc trên người anh.

Thời ở quê, họ sinh liền tù tì bốn đứa con trai. Dù mấy đứa lớn rất hiểu chuyện, nhưng ở cái tuổi đó, hiểu chuyện cũng chỉ là hiểu phần nào, chứ quậy phá thì chẳng thiếu chút nào.

Lúc ấy, chính Chu Dã đã mời mợ lên ở cùng để giúp trông nom, khiến cho Bạch Nguyệt Quý có thời gian thở, cũng đỡ vất vả biết bao.

Có người từng nói, nếu được chọn giữa trông con và đi làm, đa phần sẽ chọn đi làm, bởi vì đi làm còn nhàn hơn chăm con nhiều.

Thật đấy, ai từng chăm con rồi mới hiểu câu này đúng đến mức nào.

Giờ thì cuối cùng cũng qua được giai đoạn “bỉm sữa”.

Nhưng vẫn chưa thật sự yên thân.

Ngay hôm qua, giao thừa, lão Tứ nhà họ vẫn còn gây chuyện, choảng nhau với Tiểu Man Lư nhà họ Thẩm.

Thật ra là lão Tứ đánh tiểu Man Lư.

Chỉ vì tiểu Man Lư ăn nhiều hơn một miếng bánh quả sơn do cậu mua về mời bạn. Đã chia đều mỗi đứa một phần, mà tiểu Man Lư kia lại không biết điều, thế là bị lão Tứ đánh cho một trận.

Nhưng nhà họ Thẩm không để tâm, bên này cũng vậy, vì chỉ mới cách một ngày, hôm nay hai đứa lại chơi với nhau như chưa hề có cuộc ẩu đả nào, thậm chí còn thân thiết hơn.

Ngay cả hai anh lớn, hồi còn nhỏ ở quê, cũng từng không ít lần đánh nhau với đám con nít hàng xóm.

Người lớn ở quê chẳng bao giờ để ý mấy chuyện này.

Con nít mà không đánh nhau thì không phải con nít.

Người lớn chỉ có một yêu cầu duy nhất:

“Đừng có đánh thua là được.”

Chu Dã vừa nghịch ngợm nắm tay vợ, vừa hôn nhẹ lên từng ngón, cười hỏi:

“Sao hôm nay vợ anh lại nhiều tâm sự vậy?”

Bạch Nguyệt Quý bâng quơ đáp:

“Thì thấy anh sang ba mươi rồi, nghe nói đàn ông qua ba mươi là năng lực các mặt đều bắt đầu xuống dốc mà.”

Chính câu nói ấy khiến cô hiểu được thế nào là “chọc vào râu hùm”.

Cô đã phải trả giá rất đắt cho một câu đùa…

Dù sau đó ôm anh thủ thỉ cả rổ lời ngon tiếng ngọt như “anh vẫn phong độ lắm”, “anh là bảo kiếm không bao giờ cùn”…

Nhưng đều vô ích.

Chu Dã nhân cơ hội ra sức thể hiện bản lĩnh “mãnh thú”, khiến Bạch Nguyệt Quý cuối cùng chỉ có thể như trong tiểu thuyết mô tả, cảm giác như bị xe cán qua, đến ngón tay cũng không nhúc nhích nổi, ngủ thiếp đi trong trạng thái kiệt sức hoàn toàn.

….

Tuy rằng đã bước vào thập niên 80, nhưng mới chỉ là những năm đầu, nên nhiều chỗ vui chơi giải trí vẫn chưa xây dựng xong. Vì thế Tết nhất cũng chẳng có hoạt động gì đặc biệt, chỉ là đi chúc Tết, sang nhà nhau trò chuyện là chính.

Nhưng vì ở thủ đô, họ hàng không nhiều, nên cũng nhanh chóng trở nên nhàn rỗi.

Đến mùng 5 Tết thì lại đổ một trận tuyết lớn, tuyết rơi như lông ngỗng trắng xóa cả trời, nên ai nấy cũng chỉ quanh quẩn trong nhà.

Chu Dã từ ngoài về mang theo không ít thịt, thịt lợn, thịt cừu, thịt bò, đủ cả, nên khỏi phải nói, mấy ngày đó đồ ăn trong nhà đều rất đầy đủ, phong phú.

Bọn trẻ con ăn đến miệng bóng nhẫy, mà Chu Dã cũng được tẩm bổ no nê, nhưng khổ cái là, Chu Dã bồi bổ thì người chịu trận lại là Bạch Nguyệt Quý.

Có thể nói là… đêm nào cũng “ca hát tưng bừng”, anh nhất quyết phải chứng minh cho vợ thấy: đàn ông dù có bước qua tuổi ba mươi, cũng vẫn đủ sức khiến vợ hài lòng như thường.

Bạch Nguyệt Quý đúng là hài lòng… đến mức sợ hãi.

Chớp mắt đã đến rằm tháng Giêng, Tết Nguyên Tiêu. Hai nhà cùng quây quần ăn một bữa bánh chẻo, xem như kết thúc kỳ nghỉ Tết.

Ngay sáng hôm sau, Chu Dã và Cố Quảng Thu thu dọn hành lý, cùng nhau xuôi Nam làm ăn tiếp.

Hôm đó, Bạch Nguyệt Quý ngủ luôn một mạch đến tận mười hai giờ trưa.

Lý do thì… khỏi nói, chính là vì “con trâu già nhà cô” tối qua lại cày bừa không biết mệt.

Còn Trương Xảo Muội thì lại quay về với công việc bán đậu phụ và trứng trà như thường lệ.

Lúc Cố Quảng Thu còn ở nhà, cô toàn tâm toàn ý chăm sóc anh, chẳng tiếc gì – gà, vịt, cá, thịt, trứng… thứ gì tốt là cô mua về bồi bổ.

Thành ra, da dẻ Cố Quảng Thu sáng bóng, đỏ hồng như được thoa dầu.

Tình cảm của hai vợ chồng cũng rất tốt, thậm chí còn chẳng thua gì Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý.

Thấy thế, mợ cũng có lời dặn dò riêng với Trương Xảo Muội.

Dặn gì? Tất nhiên là: đừng làm việc quá sức, lại phải chú ý an toàn giữa mùa đông đầy tuyết, còn ám chỉ thêm một câu, “không biết có bầu chưa?”

Biết mẹ chồng là lo lắng thật lòng, Trương Xảo Muội liền nói thẳng: hai vợ chồng cô đã quyết định không sinh thêm nữa.

Hai người đã có hai con trai, một con gái:

Niên Sinh và Lâm Lâm thì theo họ nhà chồng, cậu con út, gọi là Trương Kế, theo họ mẹ.

Ba đứa là vừa đẹp. Nên Trương Xảo Muội muốn toàn tâm toàn ý tập trung làm ăn kiếm tiền.

Cô cũng đã nói rõ điều đó với Cố Quảng Thu, mà anh hoàn toàn đồng tình.

Nghe hai vợ chồng đã quyết định không sinh thêm, mợ cũng không nói gì.

Hồi trước, con dâu lớn chỉ sinh một trai một gái, bà cũng không ý kiến gì. Với cô con dâu thứ hai – Trương Xảo Muội – từ trước đến nay đã luôn khiến bà hài lòng, lại càng không lắm lời.

Dù vậy, bà vẫn dặn thêm: ra ngoài bán hàng phải cẩn thận, tuyết ở Bắc Kinh còn dày và trơn hơn ở quê, dễ ngã lắm.

Nhưng việc này cũng chẳng lo quá, bởi vì trong dịp nghỉ Tết vừa rồi, Cố Quảng Thu đã tận dụng thời gian tìm nguyên liệu, cùng cậu Cố chế tạo cho cô một chiếc xe đẩy gỗ.

Có xe đẩy rồi, việc bán đậu phụ quả thật còn dễ dàng hơn cả trước kia.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 366



Trương Xảo Muội bắt đầu quay lại việc buôn bán đậu phụ và trứng trà, còn Bạch Nguyệt Quý thì trở về với nhịp sống học đường quen thuộc của mình.

Vẫn như cũ: sáng đến trường, chiều tan học về nhà.

Mấy đứa nhỏ còn chưa nhập học, nhưng cũng chẳng phải lo lắng nhiều, vì cậu và mợ sẽ dẫn Niên Sinh cùng các bé qua nhà chơi mỗi ngày.

Thế nhưng, chưa mở trường được bao lâu thì đã xảy ra một chuyện lớn, đúng vậy, lại là chuyện do ký túc xá nữ gây ra.

Lần này người “ra mặt” lại là một cô gái bình thường, ít ai chú ý — Đỗ Vân, một sinh viên nữ trước giờ luôn tỏ ra ngoan ngoãn, chưa từng dính vào rắc rối gì.

So với bốn người kia: Dương Nhược Tình, Tiểu thư nhà giàu, Lý Phượng Thúy (cô gái nhà nghèo từng phá thai nhiều lần vì một tên tra nam), Vương Lệ (người từng bị bóc chuyện giả mạo vào đại học), thì Đỗ Vân luôn được xem là “trong sạch”.

Thế nhưng chuyện lần này lại do chính Đỗ Vân gây ra.

Cô ta luôn tự xưng là độc thân, lại còn đang yêu đương công khai với một bạn nam sinh viên khác, hai người quen nhau đã hơn hai năm, được xem là một cặp đôi gương mẫu của trường.

Cả hai đều đã trưởng thành, sớm trải qua quan hệ tình cảm, nhưng vì ký túc xá từng có chuyện phá thai nên Đỗ Vân cực kỳ cẩn thận, chưa từng xảy ra sơ suất gì.

Mọi người đều thấy rõ hai người yêu nhau thật lòng, cùng nhau học tập, cùng nhau nỗ lực.

Ai ngờ…

Mới đầu học kỳ, một người đàn ông dắt theo hai đứa trẻ đến tận trường tìm người, chính là tìm Đỗ Vân, vì cô ta là vợ của người đàn ông, là mẹ của hai đứa con!

Người đàn ông kia nói rằng: từ ngày cô ta đi học đại học thì cắt đứt liên lạc, dù đã để lại địa chỉ, số điện thoại ủy ban xã trước khi đi, nhưng một cuộc gọi, một bức thư cũng không thấy, khiến cả nhà đứng ngồi không yên.

Anh ta đành mang con lên tận nơi tìm.

Việc này lập tức gây chấn động khắp trường. Ai nấy đều biết Đỗ Vân đã có người yêu trên trường, giờ lại lòi ra chuyện đã có chồng con ở quê?

Nam sinh viên đang yêu với Đỗ Vân cũng hoàn toàn không biết chuyện, đương nhiên sau khi biết thì tức giận chất vấn cô ta.

Đỗ Vân vốn dĩ không ngờ rằng chồng mình lại tìm đến tận nơi, đến mức không còn đường chối cãi.

Cuối cùng, bạn trai hiện tại lập tức chia tay.

Nhưng Đỗ Vân cũng không phải tay vừa, chẳng biết cô ta đã nói gì mà dỗ được chồng quê không làm lớn chuyện.

Người chồng cũng không ngốc, lần này anh ta mang theo giấy tờ đầy đủ, thậm chí còn thuê nhà ở gần trường, trú lại lâu dài.

Chuyện xem như tạm thời lắng xuống.

Nhưng trong ký túc xá, Đỗ Vân bị một trận châm chọc mỉa mai dữ dội.

Tiểu thư nhà giàu lạnh lùng nói:

“Tôi cứ tưởng trong phòng ký túc này còn có vài ‘đóa sen trắng không vấy bùn’, ai ngờ lại thất vọng thế này. Có chồng có con rồi mà vẫn lên đại học cặp bồ. Cũng chẳng trách được sao lại thân thiết với ‘ai đó’, đúng là hôi tanh thì tụ cùng một chỗ, chẳng khác gì nhau!”

Đỗ Vân không lên tiếng, nhưng tiểu thư nhà giàu nói vậy khiến Dương Nhược Tình tưởng bị ám chỉ, liền phản ứng lại:

“Cô nói bóng nói gió ai thế? Tôi đây cũng là bị hại, tôi đâu có biết cô ấy nhân phẩm kém, nếu biết sớm tôi đã tránh xa rồi!”

Đúng vậy, Dương Nhược Tình từng là bạn thân của Đỗ Vân, thật lòng không biết cô ta đã kết hôn.

Nghe thế, Đỗ Vân liền đổi sắc mặt, nhìn thẳng Dương Nhược Tình nói:

“Tôi nhân phẩm kém? Còn cô thì tốt đẹp chắc? Cô với Đặng Tường Kiệt đã kết hôn từ khi còn ở quê, chẳng phải cũng giấu diếm mọi người sao?”

Câu nói này như một quả b.o.m nổ giữa phòng.

“Cái gì? Cô từng kết hôn với Đặng Tường Kiệt?” Tiểu thư nhà giàu sững sờ, không tin nổi nhìn Dương Nhược Tình.

Mọi người ai cũng biết cô ta và Đặng Tường Kiệt từng có quan hệ yêu đương ở trường, và chắc chắn đã “thân mật”.

Thậm chí còn từng bị đồn là “quan hệ vượt mức bình thường”.

Nhưng không ngờ, hai người ấy… từng là vợ chồng?!

Mặt Dương Nhược Tình tái mét, cô ta hoàn toàn không ngờ Đỗ Vân sẽ lôi chuyện này ra!

Còn Đỗ Vân biết chuyện kia là vì chính Dương Nhược Tình từng nói với cô ta, lúc đó hai người thân thiết như chị em.

Trước khi bị bóc trần, Đỗ Vân chính là bạn tốt nhất của Dương Nhược Tình.

Bởi vì nhìn khắp cả ký túc xá, thật sự không có mấy người nói chuyện hợp với cô ta.

Lúc đầu quan hệ với Lý Phượng Thuý rất tốt, nhưng sau này Lý Phượng Thuý phát hiện bạn trai mình cũng thích Dương Nhược Tình, thế là liền trở mặt với cô ta.

Vì vậy Dương Nhược Tình mới trở thành bạn thân với Đỗ Vân, hai người cùng đi ăn ở căn tin, cùng về ký túc xá, cùng học tập, còn cùng nhau tâm sự chuyện tình cảm.

Có một lần Dương Nhược Tình nhìn thấy Đặng Tường Kiệt đang hôn cô bạn gái mới ở góc tường, lúc đó không kìm được, nước mắt liền tuôn trào.

Đỗ Vân hỏi mới biết chuyện, liền an ủi cô rằng mọi chuyện đã qua rồi, nên bắt đầu một cuộc sống mới thì hơn.

Dương Nhược Tình cũng mở lòng, kể cho Đỗ Vân nghe chuyện cô ta và Đặng Tường Kiệt từng kết hôn ở quê.

Hạt Dẻ Rang Đường

Những nỗi niềm không có ai để tâm sự, thật sự là rất đau khổ.

Nhưng Đỗ Vân từng hứa sẽ giữ bí mật cho cô ta, không ngờ cuối cùng lại bị Đỗ Vân tiết lộ ra ngoài!

Dương Nhược Tình trừng mắt nhìn Đỗ Vân, giận dữ hét lên: “Cô là con đàn bà đê tiện, cô nói mà không giữ lời!”

Đỗ Vân lúc này đã mặt dày không sợ gì nữa, hơn nữa hiện tại cô ta cũng rất cần ai đó để chuyển hướng mũi nhọn, vừa hay Dương Nhược Tình đã trở mặt tuyệt tình với cô ta, vậy thì đừng trách cô ta không khách sáo!

Cô ta cười lạnh: “Ai mới là đê tiện? Rõ ràng là đã là vợ chồng với Đặng Tường Kiệt, vậy mà sau khi lên đại học lại không hề thừa nhận, còn lén lút tán tỉnh các nam sinh khác! Sau đó còn để cho Giang Tân kia chở đi rồi bị hắn chiếm được, đừng nói là do bị chuốc say, nếu không phải tự cô tự rước họa vào thân mà theo người ta đi uống rượu, thì hắn có cơ hội sao?”

“Lúc đó cô với Đặng Tường Kiệt vẫn là vợ chồng đấy nhé! Chính vì không chịu nổi cái tính lăng nhăng, gặp ai cũng đong đưa của cô nên anh ta mới ly hôn! Nhưng sau khi ly hôn rồi, cô rõ ràng đã cặp với tên Giang Tân đó, vậy mà vẫn không quên được Đặng Tường Kiệt, rốt cuộc ai mới là đê tiện hả?!”

Phải nói rằng, tin sốc này vừa bị tiết lộ ra, đến cả tiểu thư nhà giàu cũng phải sững sờ.

Lý Phượng Thuý – người từng phá thai vì gã đàn ông tồi – cũng cười lạnh: “Tôi đã nói cô ta là đồ đê tiện rồi mà, thấy đàn ông là đong đưa, không chừa một ai!”

Bạn trai cô ta cũng từng thích Dương Nhược Tình, chính vì thế mà cô ta mới tuyệt giao với Dương Nhược Tình.

Tiểu thư nhà giàu từ lúc mới vào ký túc xá đã không ưa Dương Nhược Tình, giờ có được tin nóng thế này sao có thể bỏ qua?

Quay người liền sai người lan truyền, dán thông báo ở bảng tin trường, tiết lộ chuyện Dương Nhược Tình và Đặng Tường Kiệt đã kết hôn từ khi còn ở quê!

Cả trường lập tức lại một phen chấn động.

Chuyện cũ của Đỗ Vân lập tức bị che lấp hoàn toàn.

Không vì gì khác, chỉ vì cả Đặng Tường Kiệt và Dương Nhược Tình đều là nhân vật nổi bật trong trường.

Một người tài hoa xuất chúng, một người xinh đẹp nổi bật, giữ vững danh hiệu hoa khôi.

Không ngờ hai người ấy lại từng kết hôn!
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 367



Sau khi tin tức chấn động kia bị tung ra, cả ngôi trường lập tức bị hai người họ “chiếm sóng” toàn bộ.

Bạch Nguyệt Quý đương nhiên cũng nghe được loáng thoáng, nhưng những chuyện này cô đã biết từ sớm rồi, đối với cô thì chẳng phải tin tức gì ghê gớm.

Chỉ là đám người trong ký túc thì lại hóng hớt ăn dưa no nê.

Thật sự bị mấy chuyện ầm ĩ trong ký túc xá làm cho ngạc nhiên không nói nên lời, sao mà náo loạn giỏi đến thế chứ?

Lý Tiêu Tiêu và mấy người khác đều đang bàn tán rôm rả, ai nấy đều sững sờ.

Nhưng Bạch Nguyệt Quý không tham gia vào, cô đã bắt đầu vẽ bản thiết kế cho bộ sưu tập thời trang xuân năm nay rồi.

Theo đà việc làm ăn của Lý Tiêu Hằng ngày càng phát đạt, năm nay anh ta còn nhận thêm hợp đồng quản lý một xưởng giày da nữa, vì vậy dịp Tết vừa rồi, anh ta có đặc biệt đến nhà thăm cô và hỏi: “Cô có biết thiết kế giày không?”

Bạch Nguyệt Quý trả lời là có, khiến Lý Tiêu Hằng rất vui, vậy nên bản thiết kế mẫu giày của xưởng cũng được giao cho cô.

Thỏa thuận cũng như với xưởng may mặc: chia lợi nhuận theo quý.

Vì thế hiện tại, Bạch Nguyệt Quý không chỉ phải vẽ bản thiết kế quần áo, mà còn cả mẫu giày.

Thế nhưng công việc nhàn mà tiền lại nhiều thế này, cô rất hài lòng. Hợp tác với Lý Tiêu Hằng từ trước đến nay, anh ta cũng chưa từng làm phiền gì cô.

Trong khi Bạch Nguyệt Quý đang bận rộn kiếm tiền để tích góp mua tứ hợp viện, thì bên cạnh, Dương Nhược Tình lại bận rộn lo giải thích cho danh tiếng của mình.

Vì chuyện này, cô ta còn muốn kéo Đặng Tường Kiệt ra làm sáng tỏ, nhưng Đặng Tường Kiệt lại không phối hợp, thậm chí còn nhìn cô ta rồi nói:

“Chúng ta vốn đã từng kết hôn, sao phải phủ nhận? Bây giờ người khác biết thì biết thôi. Hay là… em thấy từng là vợ anh là điều đáng xấu hổ lắm sao?”

Dương Nhược Tình không ngờ anh ta lại nói vậy, nhưng trong lời nói của anh ta, Dương Nhược Tình lại nghe ra một thứ tình cảm khó nói nên lời…

Đặng Tường Kiệt muốn để người ta biết – cô ta từng là vợ anh ta, đúng không?

Chính vì thế, Dương Nhược Tình cũng không phủ nhận nữa. Cô ta chỉ nhẹ giọng hỏi Đặng Tường Kiệt: “Anh… dạo này sống tốt không?”

“Rất tốt!” Đặng Tường Kiệt đáp ngay, giọng lạnh lùng.

Dương Nhược Tình nghe vậy thì trong lòng vui vẻ, cô ta biết Đặng Tường Kiệt đang giận dỗi.

Thấy Đặng Tường Kiệt định quay lưng rời đi, cô ta liền nhào tới ôm chặt lấy từ phía sau:

“Tường Kiệt, để em ôm anh một lát… chỉ một lát thôi, được không?”

Nghe đến đây, Đặng Tường Kiệt vốn định gỡ tay cô ta ra thì hơi khựng lại.

Nhưng Dương Nhược Tình cũng không ôm lâu, chỉ một lát rồi buông ra.

Hai người nhìn nhau vài giây, rồi cô ta đỏ mặt quay người muốn chạy.

Nào ngờ lại bị Đặng Tường Kiệt nắm lấy tay kéo trở lại, ôm chặt vào lòng, nâng mặt cô ta lên và đặt lên môi cô ta một nụ hôn sâu.

Dương Nhược Tình như bị sét đánh, hoảng hốt vùng vẫy, nhưng lại bị Đặng Tường Kiệt ôm càng chặt hơn, hôn càng sâu hơn.

Cuối cùng, cô ta cũng không vùng vẫy nữa, mà vòng tay ôm cổ Đặng Tường Kiệt, đắm chìm trong nụ hôn ấy.

Thế nhưng rất nhanh, Đặng Tường Kiệt lại mạnh tay đẩy cô ra, quay người rời đi không một lần ngoái đầu.

Dương Nhược Tình đứng c.h.ế.t trân tại chỗ, nước mắt giàn giụa, hoàn toàn không biết bản thân làm sao mà quay về được đến khu ký túc xá.

Trong đầu cô ta chỉ toàn là hình ảnh của Đặng Tường Kiệt, cùng với nụ hôn nồng cháy đó.

“Dương Nhược Tình, có người tìm cô ở dưới kia!” có bạn học đi ngang qua hô lên.

Dương Nhược Tình cứ ngỡ là Đặng Tường Kiệt quay lại tìm mình, liền hấp tấp chạy xuống cầu thang, ai ngờ lại là Giang Tân.

Giang Tân nhìn thấy rõ vẻ thất vọng và mất mát lộ rõ trên khuôn mặt cô ta, biết cô ta đang nghĩ gì, trong lòng không khỏi nghẹn lại.

Anh ta biết hết chuyện đang ầm ĩ trong trường, nên đặc biệt đến tìm Dương Nhược Tình, định đưa Dương Nhược Tình đi ăn cho khuây khỏa.

Kết quả là Dương Nhược Tình thấy anh ta lại lộ ra biểu cảm như vậy?

Chẳng lẽ cô ta còn đang hy vọng Đặng Tường Kiệt đến an ủi cô ta sao?

Tuy Giang Tân giận thật, nhưng nhìn thấy cô ta tiều tụy đến vậy thì vẫn xót.

Sau khi đưa cô ta đến nhà hàng sang trọng ăn uống, Giang Tân cũng an ủi cô ta rằng đừng để ý đến lời đồn đại trong trường.

Tối hôm đó anh ta cũng không để Dương Nhược Tình quay về ký túc, mà Dương Nhược Tình cũng chẳng muốn về, muốn ở ngoài tránh bão dư luận.

Thế là tạm thời ở lại chỗ của Giang Tân.

Giang Tân đương nhiên phải “vỗ về” cô ta thật tốt.

Sau khi xong chuyện, anh ta ôm lấy Dương Nhược Tình rồi nói về chuyện anh ta đã mời một ông lang y giỏi:

“Ngày mai theo anh đi khám sức khỏe một chút nhé?”

Dương Nhược Tình đang nằm trong lòng anh ta, nhưng trong đầu lại toàn là hình ảnh của Đặng Tường Kiệt lúc làm “chuyện ấy”.

Cả người vẫn còn lâng lâng, cho đến khi nghe anh ta nói vậy, mới lơ đãng đáp:

“Em đang khỏe mà, khám gì chứ?”

“Trước đây em đi lao động ở vùng quê, chắc chắn sức khỏe bị ảnh hưởng rồi, để thầy thuốc bắt mạch điều dưỡng một chút.” Giang Tân nói.

Nếu không phải cơ thể có vấn đề, thì sao đến giờ Dương Nhược Tình vẫn chưa mang thai?

Dù gia đình đã cho anh ta tiền để sang đây mở xưởng, anh ta cũng bận rộn, nhưng chỉ cần có thời gian là anh ta đến tìm Dương Nhược Tình, cũng không ít lần “cố gắng” rồi…

Nhưng suốt thời gian qua, Dương Nhược Tình vẫn chưa từng mang thai, chưa từng có con với anh ta, điều đó khiến anh ta không thể không lo lắng.

Anh ta chỉ muốn Dương Nhược Tình mang thai con của mình, như vậy thì mới có thể hoàn toàn cắt đứt mối luyến tiếc của Dương Nhược Tình với Đặng Tường Kiệt.

Thế nhưng từ đầu đến cuối, mong muốn ấy vẫn chưa bao giờ thành hiện thực.

Anh ta nghĩ, nhất định là do lúc còn ở quê, cơ thể Dương Nhược Tình đã bị tổn hại, nếu không thì sao mãi không có thai?

Vì bản thân anh ta đã đi khám rồi, cả bệnh viện lẫn Đông y đều nói sức khỏe anh ta hoàn toàn bình thường, không có vấn đề gì.

Vậy thì vấn đề chắc chắn là nằm ở Dương Nhược Tình.

Dương Nhược Tình vốn tưởng rằng tình hình ở trường đã là đủ tồi tệ lắm rồi,

Nhưng nào ngờ, đến hôm sau bị Giang Tân dẫn đi gặp một ông lão trung y để bắt mạch,

Dương Nhược Tình mới hiểu thế nào là “sét đánh giữa trời quang”.

Hạt Dẻ Rang Đường

“Thể trạng cô như vậy, sau này muốn mang thai thì e là rất khó.” vị lão trung y sau khi bắt mạch, chậm rãi nói.

Lời này có nghĩa là: cô ta không thể sinh con nữa.

Cả Dương Nhược Tình và Giang Tân đều sững sờ đến choáng váng.

Giang Tân phản ứng lại đầu tiên, hoàn toàn không thể tin nổi, lập tức nổi giận quát lên:

“Ông đang nói nhăng nói cuội gì đấy? Cô ấy hoàn toàn bình thường, sao lại không thể sinh con?!”

Lão trung y vẫn điềm tĩnh, thong thả trả lời:

“Xem qua mạch tượng thì cô ấy từng mang thai rồi, nhưng không biết vì lý do gì mà lại dùng cách sai lầm để phá thai, dẫn đến tổn thương nghiêm trọng và không thể phục hồi. Cơ thể như vậy rất khó mang thai lại, mà dù có mang thì cũng khó giữ được.”

Giang Tân cuống lên:

“Không được! Ông nhất định phải nghĩ cách, ông nhất định phải có cách! Tổ tiên ông chẳng phải từng là ngự y trong cung sao?!”

“Đúng là tổ tiên tôi từng làm ngự y trong cung thật,” lão trung y vẫn điềm nhiên “nhưng dù có vậy thì cũng không chữa được bệnh của cô ấy đâu. Hai người nên tìm người cao tay hơn đi.”

Giang Tân tức đến mức muốn đập cả tiệm thuốc, nhưng vừa thấy Dương Nhược Tình đứng bật dậy lao ra khỏi cửa, anh ta cũng không kịp nghĩ gì, chỉ vội vã đuổi theo.

“Nhược Tình! Nhược Tình, em đừng lo, chúng ta đi chỗ khác xem thử, tìm chỗ khác xem thử mà!”

Anh ta ôm Dương Nhược Tình vào lòng, cố gắng an ủi.

Dương Nhược Tình vừa khóc vừa nói trong tuyệt vọng:

“Giang Tân… anh đừng tốt với em nữa… em không xứng đâu… em thật sự không xứng…”

Giang Tân ôm lấy khuôn mặt Dương Nhược Tình, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô ta, vừa lau vừa nói:

“Nhược Tình, em phải tin anh… anh nhất định sẽ tìm được bác sĩ giỏi cho em, nhất định sẽ chữa khỏi cho em… chúng ta nhất định sẽ có con của riêng mình… Lão già kia chỉ là thầy lang dở hơi thôi, đừng nghe lời ông ta!”

Dương Nhược Tình nước mắt giàn giụa, nhưng trong lòng cô ta lại hiểu rõ, vị lão trung y đó y thuật rất cao.

Ông ta không hỏi một câu, chỉ cần bắt mạch là biết cô ta từng mang thai, còn biết rõ cô ta đã phá thai sai cách.

Hồi đó chẳng phải chính là do con tiện nhân Mã Quyên xúi giục cô ta, bảo cô ta leo lên núi để cố tình làm sảy thai đó sao?

Khi ấy cô ta đã có linh cảm, dường như một thứ quan trọng nào đó đã rời khỏi mình mãi mãi.

Chỉ là không ngờ… thứ mất đi ấy… lại chính là khả năng sinh con của cô ta!
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 368



Bạch Nguyệt Quý lần nữa gặp lại Dương Nhược Tình là vào tháng Ba.

Ban đầu đáng lẽ sẽ không gặp lại đâu, vì Bạch Nguyệt Quý quá bận, hơn nữa cô cũng không quan tâm đến mấy chuyện tám nhảm đó, nên thật sự rất hiếm khi đụng mặt.

Nhưng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với Dương Nhược Tình, lần nữa gặp lại thì cả người cô ta trông héo hon như cây sắp tàn.

Nếu nói là vì chuyện kết hôn với Đặng Tường Kiệt bị bại lộ thì cũng không đến mức này, vì chuyện đó cũng đã qua gần một tháng rồi mà.

Bầu không khí học tập ở Bắc Đại thì khỏi phải nói, ai cũng học đến phát điên.

Có bạn học điều kiện gia đình tốt còn đang chuẩn bị đi du học, ví dụ như Lý Tiêu Tiêu, cô ấy sắp đi rồi.

Bạch Nguyệt Quý cũng có nhắc đến chuyện đó khi trò chuyện đôi ba câu với cô ấy.

Mọi người ai nấy đều rất bận.

Không ai rảnh đến mức cứ bám lấy chuyện người khác mà không buông, chuyện đã qua thì nên để nó qua đi.

Người xem náo nhiệt thì đã quên lâu rồi, còn chính mình lại không vượt qua được, cứ nghĩ mình là trung tâm chú ý, ai cũng dõi theo mình sao?

Tất nhiên Bạch Nguyệt Quý chỉ nghĩ như vậy, chứ cô không hề biết những chuyện đã xảy ra với Dương Nhược Tình.

Lần này gặp mặt, là vì chính Dương Nhược Tình chủ động đến tìm cô.

“Bạn học Bạch, có thể cho mình nói chuyện riêng một lát được không?” – Dương Nhược Tình bước tới hỏi.

Bạch Nguyệt Quý vốn chẳng muốn dính dáng gì đến cô ta, nên cũng đáp thẳng:

“Có gì thì cứ nói ở đây luôn.”

Dương Nhược Tình nhìn hai bạn cùng phòng đang đứng bên cạnh cô, rồi nói:

“Tôi thực sự có chuyện muốn nói riêng với Bạn học Bạch, hai cô có thể tránh đi một lát không?”

Hai bạn cùng phòng quay sang nhìn Bạch Nguyệt Quý, thấy vẻ mặt Dương Nhược Tình như vậy, Bạch Nguyệt Quý cũng khẽ gật đầu.

Hai người kia tạm tránh sang chỗ khác, Dương Nhược Tình lúc này mới nhìn Bạch Nguyệt Quý cười khổ:

“Hình như cô rất đề phòng tôi?”

“Bạn học Dương nghĩ nhiều rồi, chỉ là chúng ta không thân, nên mình thấy cũng chẳng cần tránh người khác làm gì. Có chuyện gì cứ nói thẳng ra là được.” Bạch Nguyệt Quý nhàn nhạt đáp.

Dương Nhược Tình khẽ nói:

“Tôi muốn nhờ cô một việc.”

Bạch Nguyệt Quý liếc cô ta một cái, không nói gì.

Dương Nhược Tình nhìn cô ta, rồi nói tiếp:

Hạt Dẻ Rang Đường

“Tôi từng nghe người ta nói, cô có bí quyết sinh con, chính vì vậy mới sinh được hai cặp sinh đôi. Tôi muốn hỏi… bạn có thể bán công thức đó cho tôi không?”

Dương Nhược Tình không ngờ có ngày cô ta lại phải đi cầu xin người khác bí quyết sinh con.

Nhưng cô ta thật sự hết cách rồi.

Suốt tháng qua, Giang Tân đã dẫn cô đi khám rất nhiều thầy thuốc Đông y nổi tiếng, cũng từng đến bệnh viện kiểm tra.

Đã khám rất nhiều, nhưng dù là Đông y hay Tây y, kết quả đều giống nhau: cơ thể cô ta bị tổn thương nghiêm trọng.

Muốn mang thai lại thật sự rất khó!

Các thầy thuốc Đông y cũng kê đơn thuốc cho cô ta về điều dưỡng, hy vọng có thể cứu vãn.

Nhưng Dương Nhược Tình cảm thấy hiệu quả không đáng tin.

Hôm qua bất chợt nhớ ra, Bạch Nguyệt Quý đã từng sinh hai cặp song sinh!

Vậy nên hôm nay cô ta mới mặt dày đến tìm.

Bạch Nguyệt Quý lúc này chỉ thấy người nữ chính kia đúng là điên rồi,lại đi cầu xin bí quyết sinh con từ cô?

Phải biết rằng, trong nguyên tác, dù quan hệ giữa Dương Nhược Tình và Đặng Tường Kiệt có bao trắc trở thế nào, cuối cùng cũng là một cái kết viên mãn.

Trong phần ngoại truyện mà em họ cô viết, Dương Nhược Tình sinh một lần hai đứa – sinh đôi trai gái – đúng chuẩn “cuộc đời nở hoa”.

Bây giờ lại đến tìm cô là sao?

Bạch Nguyệt Quý nhìn cô ta rồi hỏi thẳng:

“Cô nghe ai nói vậy? Chính tôi còn chưa từng nghe đến chuyện có bí quyết sinh con.”

“Ở quê ai cũng nói cả, còn bảo tã lót của con cô cũng linh nghiệm vô cùng.” Dương Nhược Tình đáp.

Hồi còn ở quê, cho dù không cố ý hỏi thăm gì, nhưng tin tức về Bạch Nguyệt Quý vẫn bay đầy trời.

Đặc biệt là chuyện sinh con, trong đội sản xuất Ngưu Mông từ trước đến nay chưa từng có ai “mắn đẻ” như Bạch Nguyệt Quý cả.

Hai lần sinh, mỗi lần đều sinh đôi, bốn đứa con trai.

Lãnh đạo bên công xã nghe tin còn ký giấy cho lão đội trưởng đem đồ bổ về tẩm bổ cho cô.

Dương Nhược Tình cảm thấy, chuyện sinh con của mình nhất định phải dựa vào Bạch Nguyệt Quý, nên đành đến cầu xin.

Bạch Nguyệt Quý nghe xong thì ánh mắt hiện rõ sự kinh ngạc và khó hiểu:

“…Mấy lời đồn ở quê mà cô cũng tin được sao?”

Cuối cùng, Dương Nhược Tình chỉ còn biết xấu hổ bỏ đi.

Cô ta cũng biết là mình như bị ma ám rồi, nhưng thật sự không muốn trở thành một người phụ nữ ngay cả con cũng không thể sinh.

Cho nên dù hiện giờ cô ta đang ở bên Giang Tân, nhưng vẫn muốn đến “hưởng ké” vận may sinh nở của Bạch Nguyệt Quý.

Dù có sinh con cho Giang Tân cũng không sao cả.

Cô ta chỉ cần chứng minh, bản thân là một người phụ nữ bình thường, cũng có thể sinh con, thế là đủ rồi!

Hai bạn cùng phòng có hỏi Bạch Nguyệt Quý rằng Dương Nhược Tình tìm cô làm gì, Bạch Nguyệt Quý cũng chẳng nói nhiều, chỉ bảo là không có chuyện gì đáng kể.

Hai người kia thấy cô rõ ràng không muốn nhắc đến Dương Nhược Tình, thì cũng không hỏi thêm nữa.

Dù sao thì họ cũng chẳng muốn dính dáng gì đến cô ta – quá giỏi gây chuyện rồi.

Bạch Nguyệt Quý cũng không biết Dương Nhược Tình có tin lời cô hay không, dù sao thì từ sau lần đó cũng không thấy tìm đến nữa.

Thế cũng tốt, đỡ phải lo nghĩ. Cô thật sự không muốn thấy Dương Nhược Tình cứ lượn lờ trước mặt mình.

Tháng ba ở Bắc Kinh vẫn rất lạnh, đặc biệt gần đây còn gặp một đợt rét mùa xuân bất thường,

Nhiệt độ còn thấp hơn cả thời điểm Tết nữa, lạnh đến thấu xương.

Nhưng nhà cô thì đầy đủ lương thực vật tư.

Trước khi đi về phía Nam, Chu Dã còn đích thân ra ngoài một chuyến, thuê người vận chuyển về rất nhiều than củi, gạo, bột và các loại nhu yếu phẩm.

Thịt gà vịt cá trứng thì để Bạch Nguyệt Quý phân thời gian tự đi mua.

Giờ nhà có tủ lạnh rồi, tiện hơn hẳn so với dùng thùng đá, mua nhiều một chút rồi trữ sẵn trong tủ là xong.

Tuy vậy, vì trong nhà có bốn “con hổ con”, nên cứ năm ngày là Bạch Nguyệt Quý phải đi chợ một lần.

Nuôi mấy đứa nhóc này thực sự không hề dễ dàng.

Chu Dã rời nhà vào ngày mùng hai Tết Nguyên Tiêu, cùng đi với Cố Quảng Thu.

Nhưng anh lại canh rất đúng thời điểm, về nhà đúng ngày 27 tháng Ba, là sinh nhật của Đâu Đâu và Đô Đô.

Ngày 26 tháng Ba anh đã có mặt ở nhà rồi, đặc biệt quay về kịp để mừng sinh nhật cho hai đứa lớn.

Và còn tặng quà sinh nhật cho mỗi đứa một chiếc đồng hồ trẻ em.

Đây là mẫu đồng hồ trẻ em hàng mới từ miền Nam chuyển lên, đang cực kỳ được yêu thích.

Chu Dã liền mua hai cái cho hai anh em lớn.

Hai nhóc này rõ ràng rất hài lòng với món quà sinh nhật đó.

Sáng hôm sau liền đeo đồng hồ đến trường.

Hiện giờ hai bé đang học kỳ hai lớp Ba.

Vì kỳ thi cuối kỳ năm ngoái, cả hai đã tham gia thi cùng học sinh lớp Ba, kết quả thành tích đều ngang ngửa với học sinh giỏi nhất lớp, nhà trường không có lý do gì để không cho các em học tiếp lớp Ba, thậm chí còn mong hai bé học vượt thêm nữa, như vậy có thể quảng bá rằng trường có đến hai “thần đồng”, chẳng phải là thương hiệu tuyển sinh sống sao?

Trời thì lạnh, cả lớp vẫn còn mặc áo bông dày cộp, nhưng cũng không cản được hai anh em khoe đồng hồ.

Thỉnh thoảng lại kéo tay áo lên xem giờ:

“Giờ ra chơi 10 phút qua chưa? Đến giờ vào học chưa?”

Bạn bè thấy vậy thì sao có thể không tò mò vây lại xem chứ?

Chỉ được nhìn thôi, không được chạm vào nhé!

Hai anh em sinh đôi thật sự đã tạo nên một cơn sốt nho nhỏ trong trường.

Chính vì vậy mà đồng hồ trẻ em cũng nhanh chóng lan truyền trong trường học, ai nấy đều làm ầm lên đòi bố mẹ mua cho bằng được.

Phụ huynh ban đầu còn tưởng bọn trẻ nói xạo, nghĩ làm gì có cái gì gọi là đồng hồ trẻ em?

Ai ngờ đến bách hoá hỏi thử thì đúng là có thật, mẫu mã cũng gần giống nhau nữa.

Không còn cách nào khác, đành phải mua thôi!
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 369



Trước đó trong bách hoá gần như không hề có đồng hồ trẻ em, đây là mẫu sản phẩm mới ra năm nay.

Mà loại đồng hồ này cũng chẳng rẻ chút nào, một chiếc giá tới ba mươi tám đồng, gần bằng tiền lương cả tháng của một người công nhân bình thường.

Thật sự không phải gia đình nào cũng có khả năng chi trả.

Tất nhiên, so với đồng hồ người lớn thì đồng hồ trẻ em thế này đúng là rẻ thật.

Bởi vì đồng hồ người lớn, loại rẻ nhất cũng phải gần một trăm đồng, chưa kể những cái đắt hơn, hai ba trăm, thậm chí ba bốn trăm đồng, hoặc còn cao hơn nữa cũng có.

Vậy nên nói đồng hồ trẻ em giá vài chục đồng là đắt cũng đúng, mà không đắt cũng không sai.

Nhưng nếu không mua nhanh thì không kịp, số lượng có hạn, ai đến trước thì được mua trước, cả lô hàng chỉ có đúng 50 chiếc, bán hết là hết!

Còn kẻ “đầu sỏ” khơi mào cho tất cả chuyện này, đương nhiên là Chu Dã, tay gian thương chính hiệu.

Anh dùng hai đứa con lớn làm “người mẫu miễn phí”, một mạch đẩy hết lô hàng đồng hồ trẻ em mà mình chở về.

Cũng phải nói, chất lượng của lô hàng này đúng là khá tốt, chỉ là…

Ba mươi tám đồng một chiếc thì thật sự hơi đắt.

Dĩ nhiên, mức giá này không phải Chu Dã tự định.

Giá nhập của anh là năm đồng một chiếc, bán buôn cho bách hoá với giá hai mươi đồng.

Còn giá bán lẻ treo trên kệ là ba mươi tám đồng, do bách hoá tự quyết.

Thật ra giá đó cũng gần giống với các đại lý bán lẻ ở miền Nam, trước khi quyết định, quản lý bách hoá có hỏi ý kiến Chu Dã, anh đề nghị bán giá ba mươi lăm đồng…

Hạt Dẻ Rang Đường

Dĩ nhiên, lần này Chu Dã về thủ đô, mang theo không chỉ có đồng hồ trẻ em.

Anh còn chở về nhiều loại hàng hóa lớn hơn cả lần trước: Tivi, máy giặt, tủ lạnh, quạt bàn, radio, máy ghi âm… đủ cả.

Đây toàn là đồ điện tử cao cấp, giá cả thật sự không rẻ chút nào.

Có thể nói là “rẻ” thì chỉ có mấy món như radio với quạt bàn.

Radio bán với giá năm mươi lăm đồng, quạt bàn là tám mươi lăm đồng một cái.

Còn lại toàn đồ “đắt đỏ”!

Thế mà ngay khi vừa được trưng bày, liền có người xếp hàng dài mua sắm.

Ai cũng đem theo tiền và phiếu mua hàng đến mua bằng được.

Vậy nên chỉ vài ngày thôi, Chu Dã đã nhận được khoản thanh toán cuối từ bách hoá.

Cách thức hợp tác là: Chu Dã cung cấp hàng hóa, bách hoá sẽ thanh toán một phần tiền trước, phần còn lại sẽ thanh toán sau khi bán hết.

Không tính đến lợi nhuận từ các giao dịch ở miền Nam, chỉ riêng chuyến hàng lần này, Chu Dã đã kiếm được khoản lãi tương đương hai phần ba của một vạn đồng.

Khả năng “hốt vàng” của anh thật đúng là khiến người ta nể phục.

Và về sau, mỗi lần anh quay lại, gần như đều có thể chở một thuyền hàng về.

Tất cả đều là khoản thu nhập “ngoài lề”, chưa kể đến công việc làm ăn chính ở miền Nam, mà những món đó mới là “thu nhập lớn” thật sự.

Lần này trở về, Chu Dã còn đặc biệt mang về một món quà tặng cho mợ.

Một đôi bông tai vàng nhỏ xinh.

Ban đầu mợ không chịu nhận món quà đắt đỏ này, nhưng Bạch Nguyệt Quý cũng khuyên nên nhận, cuối cùng bà mới miễn cưỡng cầm lấy.

Nhưng bà không đeo, chỉ cất kỹ lại thôi.

Tối đó, bà ngồi bên cậu, cảm thán:

“Cả đời này tôi cũng khổ quen rồi. Từ nhỏ đã bị bố mẹ bán làm người ở cho nhà người ta, bảo quỳ là phải quỳ, không cho ăn là không được ăn, mắt không tinh là ăn roi như chơi. May mà gặp được thời giải phóng mới được làm người tự do. Nửa đời trước còn khổ hơn cả nước khổ hoàng liên, nhưng nửa đời sau, đến cuối đời lại được hưởng cái phúc vốn nên là của Tiểu Vân.”

Đúng vậy, nếu em chồng còn sống, thì tất cả những điều này đáng lẽ là phúc phần em chồng được hưởng.

Nhưng giờ đây, lại là bà được hưởng.

Cậu Cố an ủi:

“Vợ chồng A Dã nhớ hồi ở quê khó khăn, bà qua giúp một tay đấy.”

Mợ nhắc đến chuyện xưa, giọng có phần nghẹn ngào:

“Nhắc lại làm gì, chuyện nên làm thôi mà. Hồi xưa em rể đối xử với mình tốt thế nào? Tiểu Vân cũng quý tôi, còn A Dã, nó từng bán thân vì gia đình, khó khăn lắm mới thoát ra được, giờ cưới được vợ tốt, lại làm bố rồi, tôi qua giúp một tay chẳng phải chuyện nên làm sao? Mà nói thật, từ lúc tôi đến, hai đứa có cái gì tốt cũng không giấu tôi, thứ gì ngon cũng cho tôi ăn, cho tôi dùng,

Nói đi chăm cháu, nhưng thật ra là đi hưởng phúc.”

Cậu Cố cười cười:

“Thì là đi hưởng phúc chứ gì nữa. Rượu sâm đắt đỏ như thế mà bà còn có phần, một ngụm sống thêm ba năm, bà uống mấy ngụm rồi, chắc sống thêm mấy chục năm đấy!”

Mợ bật cười, mắng yêu:

“Ông già c.h.ế.t tiệt, còn trêu chọc tôi nữa!”

Cậu Cố lại an ủi:

“Giờ vợ chồng nó khấm khá rồi, muốn báo hiếu thì cứ nhận đi. Bọn nó vui là được, bà đừng từ chối.”

Mợ cười nói:

“Sau này khi mấy đứa nhỏ lớn lên lấy vợ, tôi sẽ gom góp ít vàng, Làm cho mỗi cô cháu dâu một cái nhẫn, gọi là có quà cưới.”

Cậu Cố cười nói: “Vậy thì bà phải giữ gìn sức khỏe, cố sống đến lúc đó đấy.”

“Nhất định tôi sống thọ hơn ông.” Mợ hừ nhẹ một tiếng.

Hai ông bà già đấu võ mồm một lúc, thấy cũng đã khuya, mới chịu đi ngủ.

Chu Dã lần này trở về không chỉ là để mang hàng về, mà còn mang theo tin tức về tình hình hồi phục của Cố Quảng Thu.

Hiện tại anh ấy vẫn chưa thể nói được thành câu dài, nhưng đã có thể phát ra âm thanh, có thể bật ra từng từ đơn như “nước”, “uống”, “ăn”, “nhanh”, “chậm”… những từ ngắn và cơ bản như thế.

Giống hệt như một đứa trẻ một tuổi đang tập nói bập bẹ vậy.

Điều này vốn dĩ đã nằm trong dự đoán của bác sĩ, chỉ cần kiên trì luyện tập từ từ sẽ hồi phục, không được hét to, không được nôn nóng, tránh làm tổn thương lại dây thanh và cổ họng.

Cố Quảng Thu cũng rất nỗ lực. Hễ có thời gian rảnh là anh lại tập phát âm từng chút một.

Lần đầu tiên tập nói trước mặt Lý Thái Sơn, cậu ta còn sững sờ, chỉ tay vào Cố Quảng Thu hồi lâu không nói nên lời, mãi mới thốt ra được một câu:

“Không phải anh bị câm rồi à?”

Kết quả bị Chu Dã vả cho một trận.

Biết được tình hình của Cố Quảng Thu, Cậu Cố, mợ và cả Trương Xảo Muội đều rất vui mừng.

Chu Dã còn mang cả tiền lương và tiền thưởng của Cố Quảng Thu về giao lại cho Trương Xảo Muội, rất nhiều, tổng cộng một tháng là 280 đồng.

Số tiền này nhiều như vậy đương nhiên là nhờ lợi nhuận cao từ việc buôn bán ở miền Nam.

Hai chiếc xe tải luân phiên chở hàng, lại thuê thêm mấy cậu lính xuất ngũ trẻ tuổi, làm việc từ sáng đến tối, không phải chuyện chơi đâu!

Trương Xảo Muội cũng có biếu tiền tiêu vặt cho bố mẹ chồng, mỗi người 5 đồng, không tính vào chi phí sinh hoạt, chỉ đơn giản là tiền tiêu riêng cho hai ông bà, muốn tiêu gì thì tiêu.

Dù Cậu Cố và mợ không thiếu tiền, vì cứ mỗi lần Chu Dã về, đều cho mỗi người hai tờ “đại đoàn kết” để làm tiền tiêu vặt, muốn mua gì thì mua, muốn ăn gì thì ăn, không cần phải dè sẻn.

Nhưng con dâu thứ đã có lòng hiếu thảo thì họ cũng không từ chối.

Cậu Cố giữ lại khoảng một hai đồng bên mình là đủ, phần còn lại mợ giữ.

Tuy nhiên, bà tuyệt đối không lấy tiền đó để trợ cấp cho Cố Quảng Hạ đang nuôi lợn ở quê.

Bởi vì bây giờ xã hội đã khá hơn nhiều so với thời của họ rồi.

Hồi đó họ còn có thể tự mình nuôi lớn con cái, thì xã hội hiện tại, chỉ cần không lười đến mức không thể tả, thì không đến nỗi không có cơm ăn.

Cần gì đến họ — hai ông bà già — phải quay ngược lại đi trợ cấp?

Tiền mà con trai con dâu, cháu trai cháu dâu hiếu kính, họ phải giữ kỹ.

Vì sau này cần dùng đến rất nhiều, lũ cháu chắt còn phải cưới vợ gả chồng cơ mà!
 
Back
Top Bottom