Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 370



Chu Dã tất nhiên không chỉ mang bông tai vàng cho mợ, mà còn mang về cho vợ mình một món quà rất giá trị.

Một đôi vòng ngọc, chất ngọc cực kỳ tốt.

Dù là ở thời điểm này, một đôi vòng như thế cũng phải có giá khoảng một ngàn đồng.

Ngoài ra còn có một sợi dây chuyền vàng, một đôi khuyên tai vàng tinh xảo, và một cây trâm cài tóc bằng vàng cũ kỹ.

Bạch Nguyệt Quý cũng chẳng rõ mấy món này Chu Dã mua từ đâu về, nhưng anh đã đưa thì cô cũng cất đi.

“Những món khác thì thôi, nhưng sao đôi vòng ngọc này em không đeo? Cái này còn đẹp hơn cái mà lão Tam tặng em nhiều.” Chu Dã nói.

Bạch Nguyệt Quý cười: “Em vẫn thích cái mà lão Tam tặng hơn.”

Nghe vậy, Chu Dã cười khẽ: “Em đúng là có con rồi quên cả chồng!”

Hạt Dẻ Rang Đường

“Cũng không quên, vẫn nhớ anh một chút đấy.” Bạch Nguyệt Quý mỉm cười.

Chu Dã liền ôm vợ vào lòng, không hề che giấu nỗi nhớ nhung sau thời gian xa cách, dùng hành động để chứng minh.

Lần này Chu Dã về không đi ngay, mà ở lại tận nửa tháng.

Nhưng nửa tháng đó anh cũng không ngồi không.

Anh lại tìm được một địa điểm rất đẹp, rồi mở thêm một quán bánh chẻo và mì nước.

Đầu bếp là người vừa nghỉ hưu từ quán ăn quốc doanh. Chu Dã đích thân tới mời, hứa trả lương cao, nên người kia rất sẵn lòng.

Tuy vậy, yêu cầu của Chu Dã cũng không ít.

Anh không muốn mang theo lề thói lười nhác quan liêu của quốc doanh vào quán mình, phải làm việc thật sự nghiêm túc, nếu không sẽ bị sa thải ngay.

Trước khi chính thức tuyển dụng, Chu Dã còn đích thân nếm thử tay nghề của đầu bếp.

Nếu thấy ngon mới thuê, không đạt thì khỏi cần.

Đầu bếp có rồi, tiếp theo là nhân viên rửa chén, bưng bê, dọn dẹp…

Chuyện này dễ thôi, chỉ cần treo bảng tuyển dụng là chưa đến một ngày đã đủ người.

Chu Dã đích thân phỏng vấn, công bố mức lương 35 đồng/tháng.

Lương không phải quá cao, nhưng cũng chẳng thấp.

Phải biết là bố của Tiểu Mao Lư, Thẩm Gia Hưng, trước khi nghỉ việc đi làm riêng, lương tháng cũng chỉ 40 đồng, mà anh ta làm công nhân mười mấy năm mới được mức đó.

Riêng đầu bếp được trả cao hơn, 40 đồng/tháng.

Quán này Chu Dã giao cho quản lý Đồng phụ trách.

Yêu cầu vẫn như cũ: không làm tốt thì nghỉ, đầu bếp hay nhân viên đều như nhau, quản lý cũng vậy.

Nhưng quản lý Đồng thì luôn thận trọng từng chút một.

Sau khi được Chu Dã kéo ra khỏi quầy hàng cũ, thu nhập hiện tại gấp đôi trước đây nhờ lương cơ bản + tiền hoa hồng.

Giờ quản lý thêm một cửa hàng nữa, tuy lương cứng không tăng, nhưng vẫn được hưởng hoa hồng bên này.

Nếu làm tốt, gộp cả hai quán lại, lương tháng có thể gấp ba lần lúc trước.

Lương cao thì cuộc sống gia đình cũng khá lên.

Vợ anh ta giờ mỗi lần thấy anh ta về nhà đều tươi cười đón tiếp, không còn càm ràm như trước.

Tết năm nay, Chu Dã còn chuẩn bị quà Tết cho toàn bộ nhân viên.

Một cân thịt lợn, một con cá, hai cân trứng gà, kẹo bánh đầy đủ.

Khi mang về nhà, mấy đứa nhỏ thì khỏi nói, vui mừng không tả nổi.

Vợ anh ta cũng mừng, nói rằng anh ta là ngựa tốt gặp được quý nhân, phải cố gắng làm cho tốt.

Có lẽ vì tâm trạng thoải mái, áp lực ít hơn nên cũng dễ mang thai.

Sau Tết, vợ anh ta mang thai đứa thứ ba, cách đứa trước mấy năm rồi, cứ tưởng không thể sinh nữa, không ngờ vẫn dính bầu.

Nhưng giờ lương cao, sinh đến đứa thứ tư cũng chẳng sao, nuôi nổi hết!

Những chuyện đó tạm thời không nói đến, tóm lại quán bánh chẻo – mì nước mới đã được mở.

Chu Dã cũng không mong lời lãi gì quá nhiều, nhưng rảnh thì cũng không để phí thời gian.

Anh đã chọn được địa điểm đẹp, mua luôn mặt bằng, thuê người thiết kế và sửa sang lại.

Quán ăn trước kia là thuê lại, nhưng lần này Chu Dã mua hẳn.

Chủ nhà ban đầu không định bán, nhưng Chu Dã trả cao hơn giá thị trường nhiều, ai còn từ chối nữa chứ? Bán ngay.

Còn quán mới này, lời lãi vẫn chưa rõ, nhưng quán trước đã mang lại lợi nhuận rất khá, mỗi tháng sau khi trừ chi phí, còn lãi khoảng 300 đồng.

So với những phi vụ kinh doanh lớn của Chu Dã thì số tiền này đúng là chẳng đáng gì.

Nhưng “chân muỗi dù nhỏ cũng là thịt”, anh đâu có chê số tiền đó?

Ở quê, cả năm trời một hộ gia đình chưa chắc kiếm được 200 đồng.

Tất nhiên, đó là trước đây.

Còn từ giờ trở đi, e rằng sẽ phất lên thôi.

Vì trong thư gửi từ quê nhà, cũng đã nói đến chính sách mới.

Cuối năm ngoái, lão đội trưởng đã được lãnh đạo công xã phê duyệt, tiến hành chia lại toàn bộ đất đai của đội sản xuất Ngưu Mông, chia theo hình thức bốc thăm để phân đất cho từng đội viên.

Từ giờ trở đi, các đội viên được tự mình làm chủ,

Lương thực thu hoạch được nhiều hay ít cũng đều là chuyện của từng nhà.

Còn gà, vịt, ngỗng, lợn, ai muốn nuôi thì tự nuôi,

Không liên quan gì đến đội sản xuất nữa, ai nấy tự chịu trách nhiệm.

Đây mới thật sự là trao quyền làm chủ cho người dân.

Chu Dã vừa nhìn đã biết, sau này nhất định sẽ là thời kỳ phát triển bùng nổ, vì giờ ai cũng làm cho nhà mình, chẳng phải càng hăng hái làm việc hơn sao?

Năng suất chắc chắn sẽ tăng gấp nhiều lần.

Tối hôm đó, Chu Dã trở về nhà, trò chuyện cùng vợ:

“Vợ này, em nói xem sau này mấy cái phiếu tem phiếu thịt… có bị bãi bỏ không?”

Bạch Nguyệt Quý nhướng mày nhìn anh:

“Sao lại nghĩ thế?”

“Em xem nhé, bây giờ cho dân tự làm hết rồi,

Ai cũng làm việc cho nhà mình, chắc chắn sẽ chăm chỉ, năng suất sẽ tăng. Cả nước cùng tăng năng suất thì thiếu gì lương thực nữa? Thịt, trứng… cũng thế, sản lượng tăng lên, cung đủ cầu rồi thì còn cần phiếu làm gì? Mấy thứ đó chẳng qua là do vật tư không đủ mới phải dùng thôi.”

Bạch Nguyệt Quý khẽ cười.

Quả nhiên, gã đàn ông này đúng là được “cô em họ đáng yêu” của cô viết ra như một vai phản diện để tô bật cô lên.

Tuy chỉ là một “anh nông dân quê mùa” học chưa đến nơi đến chốn, vậy mà khi chính sách vừa ra, anh đã có thể nhìn xa trông rộng, nhìn thấy được việc phiếu tem sẽ dần bị loại bỏ.

Chu Dã thấy vợ im lặng nhìn mình thì khó hiểu:

“Sao vậy?”

“Không sao cả, chỉ là thấy chồng mình đúng là con vịt tinh thông mùa xuân.”

“Hả?”

“Nước sông ấm, vịt biết trước mà.” Bạch Nguyệt Quý cười tủm tỉm.

Chu Dã lập tức hiểu ra, thì ra là vợ đang khen khéo mình thông minh, liền cười lớn ôm lấy vợ vào lòng:

“Vợ thấy anh nói đúng phải không?”

Bạch Nguyệt Quý tựa vào n.g.ự.c anh:

“Miền Nam bên đó… nên sớm rút chân ra đi. Làm thêm hai ba năm nữa là phải rút.”

Năm nay đã là năm 1980, đến năm 1983 sẽ có chiến dịch “trấn áp tội phạm” toàn quốc, quy mô toàn quốc, quy định nghiêm ngặt.

Đến lúc đó, nơi hỗn tạp như miền Nam sao có thể được buông tha?

Tất nhiên, lửa rụi xong, gió xuân lại mọc mầm,

Tội phạm có thể tiếp tục phát sinh, nhưng không còn cần thiết phải dấn thân vào con đường ấy nữa.

Thập niên 80, làm gì mà không có cách kiếm tiền?

Bày một cái sạp bán hàng thôi cũng có thể phát tài.

Về sau còn có thị trường chứng khoán, rồi đến kỷ nguyên bất động sản, cơ hội làm giàu thì nhiều lắm, không thiếu đường để chọn.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 371



Với những gì Bạch Nguyệt Quý vừa nói, Chu Dã rõ ràng là có chút bất ngờ.

Anh đang ở miền Nam nên biết rất rõ, mấy tên “đầu địa xà” chắc chắn sẽ bị đại thanh trừng.

Hiện tại còn đang thời kỳ phát triển, chưa rảnh tay xử lý, nhưng đợi khi quốc gia ổn định lại, nhất định sẽ không để sót một ai.

Chỉ là anh không ngờ, vợ mình đang ở tận thủ đô mà cũng nhìn ra được điều này.

“Vợ à, sao em đoán được vậy?” Chu Dã quyết định phải nghiêm túc xin “chỉ giáo” từ vợ.

Bạch Nguyệt Quý bật cười khẽ: “Muốn biết à?”

“Muốn!”

Hạt Dẻ Rang Đường

“Không nói cho anh biết.”

Chu Dã lập tức ôm lấy vợ lăn thẳng lên giường,

Dùng “hình phạt thể xác” kiểu tra khảo bằng hành động, xem cô có chịu khai thật không.

Hai vợ chồng đúng là biết đùa giỡn đủ kiểu.

Ở thủ đô sống vui vẻ được nửa tháng, Chu Dã mới lại quay về miền Nam.

Đừng nói anh không có tình nghĩa huynh đệ nha.

Lần này về, mợ có hỏi thăm giúp nhưng vẫn chưa nghe ai có ý định cho thuê nhà.

Vậy mà sau khi Chu Dã quay lại miền Nam chưa được mấy hôm, thì có nhà trống thật.

Chính là nhà ông Hà trong cùng con ngõ nhà họ

.

Gia đình ông Hà đã học theo Thẩm Gia Hưng mở tiệm bánh bao, kết quả làm ăn rất phát đạt.

Cả nhà cùng lao vào “đại quân bánh bao”, không chỉ bán ở tiệm mà còn mang đến cổng các xí nghiệp để bán.

Lợi nhuận bánh bao vốn đã không thấp, cộng thêm bán chạy, thế là kiếm được không ít tiền.

Mà một khi kiếm được tiền rồi thì không còn muốn sống ở cái ngõ này nữa.

Thật sự là sống trong con ngõ này quá mất mặt, bị nhà họ Chu “ngoại lai” này đè bẹp không ngóc đầu lên nổi.

Nhà họ Hà vừa mới mua chiếc tivi trắng đen về để khoe khoang, chẳng được mấy ngày thì nhà họ Chu đã khiêng về hẳn tivi màu.

Nhìn vào chiếc tivi màu ấy, tivi trắng đen của mình liền trở nên nhạt nhẽo vô vị.

Mà nhà người ta lại có “bối cảnh” đằng sau,

Họ nào dám nói xấu gì? Đành phải nuốt tức vào bụng.

Vậy nên, khi đã có tiền và cũng vừa mắt được một căn nhà khác, họ quyết định bán căn nhà đang ở, gom tiền đổi nhà mới để chuyển đi.

Căn nhà đó bán với giá 4.000 đồng, rẻ hơn 200 đồng so với căn nhà mà Bạch Nguyệt Quý từng mua.

Tất nhiên, không phải vì ông Hà “bán rẻ”.

Thực chất đây chính là giá thị trường.

Căn nhà Bạch Nguyệt Quý từng mua, ban đầu chủ nhà không hề định bán, nhưng vì cô trả cao hơn 200 đồng, hôm sau chủ nhà mới chủ động tìm cô ký hợp đồng mua bán.

Còn ông Hà là tự nguyện bán, lại còn cần bán gấp, vậy nên giá rẻ hơn một chút cũng là điều bình thường.

So với căn nhà thứ ba của Bạch Nguyệt Quý, nơi hiện Trương Xảo Muội và các con đang ở, căn nhà này còn rẻ hơn 100 đồng, vì về mặt nội thất và thiết kế tổng thể, nó kém hơn.

Nhưng nếu rẻ quá thì nhà họ Hà cũng không chịu bán.

Vậy nên chốt giá: 4.000 đồng, bán đúng theo giá thị trường.

Tiền nào của nấy.

Và căn nhà đó đã được Trương Xảo Muội mua lại.

Thực ra cô muốn mua từ lâu rồi, nhưng không dám, vì không đủ tiền.

Tiền trong nhà hầu hết là do Cố Quảng Thu kiếm được sau khi theo Chu Dã vào Nam, tổng cộng cũng chỉ được hơn 1.000 đến gần 2.000 đồng.

Khi Trương Xảo Muội dẫn các con lên thủ đô,

Bố mẹ cô là ông bà Trương cũng đã bảo cô mang theo toàn bộ số tiền tích góp của cả nhà.

Nhưng cộng lại, số tiền của nhà họ Trương không tới 400 đồng.

Đây là tiền dành dụm chắt chiu suốt mấy năm,

Dự định là để dành thêm 1-2 năm nữa mới mua nhà, chứ không phải bây giờ, vì còn thiếu quá nhiều.

Nhưng đây là trong cùng một con ngõ, lỡ mất thì không có căn thứ hai.

Bạch Nguyệt Quý sao có thể bỏ qua?

Cô liền hỏi Trương Xảo Muội thiếu bao nhiêu, thiếu bao nhiêu, cô bù cho bấy nhiêu.

Cứ mua nhà trước đã, những chuyện khác để sau.

Trong sự ủng hộ của Cậu Cố và mợ, Trương Xảo Muội cắn răng vay của Bạch Nguyệt Quý 1.900 đồng.

Tiền tích góp của nhà họ Trương cộng với số tiền Cố Quảng Thu kiếm được trong gần 1 năm, tổng cộng khoảng 2.100 đồng (không tính lặt vặt).

Còn thiếu 1.900 đồng.

Bạch Nguyệt Quý lập tức đưa đủ số đó, rồi đích thân dẫn Trương Xảo Muội đến Cục Quản lý nhà đất, cùng ông Hà làm thủ tục chuyển nhượng.

Thế là căn nhà này đã chính thức thuộc về Trương Xảo Muội.

Khi cầm trên tay sổ đỏ đứng tên mình, Trương Xảo Muội thật sự không biết nên diễn tả tâm trạng ra sao.

Ngay lập tức, trong lòng cô nảy sinh một cảm giác thuộc về với thủ đô.

Bởi từ giờ trở đi, nhà cô đã có một mái ấm che mưa chắn gió ngay tại thủ đô rồi.

Vui mừng là điều chắc chắn, nhưng kéo theo sau niềm vui ấy, dĩ nhiên là áp lực không nhỏ, vì cô đã vay tới 1.900 đồng, một khoản tiền không hề nhỏ chút nào.

Căn nhà của ông Hà không phải nhà mới tinh, nhưng dọn vào ở ngay cũng không vấn đề gì,

Trương Xảo Muội liền chuyển sang nhà mới,

Còn căn nhà trước đây thì chuyển nhượng lại cho Lý Thái Sơn.

Tiền thuê nhà tất nhiên do Lý Thái Sơn chịu trách nhiệm.

Bạch Nguyệt Quý liền gọi điện cho Chu Dã, kể lại chuyện này, còn oán trách anh một trận trong điện thoại:

“Lúc trước anh cứ nói thẳng là căn nhà đó là của mình thì có phải tốt không? Tiền thuê nhà có cho hay không cũng chẳng quan trọng đến mức phải giấu giếm thế này! Hại em đến giờ còn chưa dám nói với mợ và Cậu rằng căn nhà kia thật ra là em bỏ tiền mua đấy!”

Chu Dã cười: “Được rồi được rồi, đừng giận nữa. Lần sau anh về sẽ nói rõ là anh mua.”

Sau đó còn tán tỉnh sến súa qua điện thoại:

“Vợ à, anh nhớ em quá chừng. Em có nhớ anh không? Tối qua anh mơ thấy em, sáng dậy phải đi giặt… q/u/ầ/n l/ó/t.”

Bạch Nguyệt Quý bật cười mắng:

“Anh mà bị thận yếu, thì mau đi chữa!”

Chu Dã cười cợt: “Anh không phải thận yếu, là tinh quá nhiều thì tràn thôi!”

Bạch Nguyệt Quý không chịu nổi mấy lời mùi mẫn kiểu lưu manh đó, chỉ nói một câu rồi dập máy luôn.

Chu Dã cười hì hì, sau đó mới kể chuyện cho Cố Quảng Thu và Lý Thái Sơn nghe.

Cố Quảng Thu vừa nghe vợ mua nhà ngay trong cùng ngõ với em họ, thì vui ra mặt:

“Hay quá!”

Anh nói câu này cực kỳ rõ ràng, phát âm tuy khàn một chút nhưng không khó nghe chút nào.

Tiến bộ vượt bậc.

Lý Thái Sơn cũng rất vui, tuy không được sống cùng ngõ, nhưng nhà đó cách nhà anh Dã chỉ vài phút đi bộ, liền vui vẻ đồng ý thuê luôn!

Còn nói thêm: cứ để anh Dã trừ tiền thuê nhà từ lương của mình.

Chuyện nhỏ thôi!

Thấy cậu vui như vậy, Chu Dã liền cười bảo:

“Hay là cậu gọi điện về quê một chuyến đi,

Xem ở nhà tình hình thế nào, có định lên thủ đô luôn không? Hỏi cả chú thím Trương nữa.”

Dù sao ở nhà vẫn đang nuôi lợn, nuôi gà, nuôi dê.

Mà giờ lại được chia đất, mọi việc cần hỏi kỹ để còn sắp xếp ổn thỏa.

“Được! Em đi gọi ngay đây!” Lý Thái Sơn lập tức gật đầu.

Vừa hay lúc đó là giữa trưa, Chu Dã cũng bảo đi đi.

Cố Quảng Thu cũng đi cùng, anh muốn hỏi thử bố mẹ vợ có muốn lên thủ đô ở không.

Giờ vợ anh đã mua được nhà, hơn nữa còn có thể bắt đầu buôn bán nhỏ.

Nếu bố mẹ vợ lên đây, cũng sẽ không rảnh rỗi, có thể giúp đỡ rất nhiều.

Nếu ông bà đồng ý lên, lần này đón đi luôn một thể.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 372



Hiện nay trong công xã đã có dịch vụ gọi điện thoại.

Vì lắp điện thoại cố định rất tốn tiền, mà để không cũng phải trả phí hàng tháng, nên công xã phải tìm cách thu tiền, chính là mở dịch vụ gọi điện thuê.

Có thể tới công xã gọi đi, hoặc gọi tới công xã,

Dù ở xa một chút, công xã cũng sẽ đạp xe đi gọi người tới nghe.

Đội sản xuất Ngưu Mông cách công xã cũng không quá xa, đạp xe một lúc là tới.

Vừa nghe có điện thoại gọi tới, mẹ Lý Thái Sơn, Kim Tiểu Linh và thím Trương liền đến, mượn xe lừa nhà họ Đào đến công xã nghe điện.

Cuộc gọi này là do Lý Thái Sơn thực hiện, cậu ấy canh thời gian rất chuẩn, vì là người lớn lên ở nông thôn, nên biết rõ từ nhà ra công xã mất bao lâu, quả nhiên ba người mới tới nơi chưa đến năm phút thì điện thoại đã đổ chuông.

Tiền điện thoại đắt lắm, nên Lý Thái Sơn chỉ nói trọng điểm.

Anh kể sơ qua chuyện mình đã thuê được một căn nhà ở thủ đô, ngay bên cạnh nhà Chu Dã và nhà Cố Quảng Thu.

Mẹ Lý Thái Sơn không nhịn được, nói qua điện thoại:

“Con thuê nhanh thế à? Nhà mình còn chưa thu xếp xong mà!”

Nhà còn bao nhiêu việc, biết bao thứ phải lo.

“Mỗi tháng chỉ ba đồng thôi, không thuê là người khác thuê mất ngay! Nhà cửa bên đó rất khan hiếm, chậm một chút là không còn đâu.” Lý Thái Sơn đáp.

Vì anh nhất định phải ở gần nhà anh Dã, nên phạm vi tìm nhà cũng thu hẹp lại, có được căn hộ nào là phải chốt ngay.

Mẹ Lý Thái Sơn nghe mà chỉ muốn mắng con.

Ra ngoài mới bao lâu mà đã học thói vung tiền như rác, tiền thuê nhà ba đồng một tháng cũng dám thuê?

“Nhưng mà nhà mình còn nuôi hai con lợn, rồi bao nhiêu gà, vịt, ngỗng…” bà lo lắng kể.

Lý Thái Sơn chẳng mảy may bận tâm:

“Bán rẻ cũng được, hoặc giao lại cho anh chị con trông nom!”

Mẹ Lý Thái Sơn và Kim Tiểu Linh: “…”

“Để tôi nói vài câu.” thím Trương vội nói.

Mẹ Lý Thái Sơn liền đưa điện thoại cho bà.

Mợ hỏi:

“Thái Sơn à, có phải Quảng Thu nhờ cháu nói gì với thím không?”

Lý Thái Sơn cười:

“Để con rể của thím tự nói, khỏi cần cháu truyền đạt.”

Ở đầu dây bên kia, Cố Quảng Thu nhận lấy điện thoại, giọng anh có chút khàn, nói từng từ chậm rãi:

“Mẹ, là… con, Quảng… Thu.”

Dù giọng nói chậm và khàn, nhưng nghe rất rõ ràng.

Thím Trương sững người một lúc, rồi vỡ òa xúc động:

“Quảng Thu! Con… con nói được rồi sao?!”

“Vâng.” Cố Quảng Thu đáp ngắn gọn.

Hiện anh vẫn đang trong thời gian phục hồi, chưa thể nói nhiều, nên đưa điện thoại lại cho Lý Thái Sơn.

Lý Thái Sơn cười, nói:

“Thím, bất ngờ lắm phải không? Anh Quảng Thu không còn câm nữa, giờ đã nói chuyện được rồi, tuy chưa lưu loát nhưng chỉ vài tháng nữa là ổn thôi!”

Đừng nói thím Trương, ngay cả Mẹ Lý Thái Sơn và Kim Tiểu Linh cũng xúc động vô cùng.

Không ngờ thật sự có ngày Cố Quảng Thu chữa được giọng nói, có thể mở miệng trò chuyện!

Lý Thái Sơn cũng kể sơ qua về tình hình của Trương Xảo Muội ở thủ đô.

Cuối cùng, anh đề nghị thím Trương suy nghĩ xem có muốn lên thủ đô ở không, nếu đồng ý thì có thể bán bớt dê, lợn, gà…, chuyển nhà là vừa.

Tất nhiên, nếu chưa nỡ, thì cứ từ từ, không vội.

Cuộc điện thoại này tốn gần ba đồng tiền, đúng là đắt thật.Nhưng đáng tiền và đáng vui, nên hai nhà mỗi bên góp một nửa.

Thím Trương sau khi về nhà liền kể với chú Trương về chuyện con rể chữa được giọng.

Chú Trương cũng vô cùng bất ngờ và vui mừng.

“Con bé Xảo Muội giờ ở bên đó làm nghề bán đậu hũ, làm ăn cũng được. Còn mượn tiền của Nguyệt Quý để mua một căn nhà trong ngõ, khá rộng rãi. Nên mới muốn đón vợ chồng mình lên ở chung.” Thím Trương nói.

Chú Trương lắc đầu:

“Mình cứ làm xong việc năm nay đã, cuối năm hãy tính.”

Năm nay, ông nuôi tận 25 con dê, toàn là dê con mua từ đội sản xuất.

Ngoài ra còn nuôi hơn 50 con gà, 2 con lợn, và trồng mấy mẫu ruộng.

Thực ra nhà họ Trương được chia đất nhiều hơn,

Nhưng hai ông bà già không kham nổi, nên giao lại cho cháu là Trương Đại Căn làm giúp.

Hằng năm chỉ cần đưa cho ông bà ít lương thực là được.

Trương Đại Căn cũng rất sẵn lòng nên đã nhận làm.

Chuyện đó tạm không nói, nhưng với ngần ấy dê, lợn, gà…, nhất là dê và lợn còn chưa lớn, bây giờ bán đi thì chắc chắn lỗ vốn.

Dù biết con gái ở thủ đô buôn bán chắc chắn rất vất vả, nhưng hiện tại có bố mẹ chồng phụ giúp,

Nên cũng chưa cần gấp lắm.

Trước tiên phải kiếm lại được khoản tiền này ở quê, sau đó mang theo lên thủ đô, như vậy còn có thể giúp con gái trả một phần nợ.

Thím Trương đồng ý với cách tính này, sau đó còn đi mua thêm một ít gà con về nuôi, đợi đến cuối năm bán một thể.

Nhưng khác với vợ chồng chú Trương, Mẹ Lý Thái Sơn thì lại vô cùng háo hức muốn lên thủ đô.

Kim Tiểu Linh cũng rất háo hức, dù sao thì chồng cô ấy cũng đã thuê nhà xong xuôi rồi, không đi cũng phải trả tiền thuê, thế sao lại không đi? Với lại còn có Trương Xảo Muội làm bạn nữa.

Chỉ có bố của Thái Sơn là hơi thấy cô đơn, buồn bã.

“Thái Sơn không nhắc gì đến tôi sao?” ông ấy hỏi.

“Nhắc gì mà nhắc? Ở nhà còn bao nhiêu việc kìa, đợi ông làm xong, đến mùa đông nghỉ ngơi thì lúc đó đi cũng không muộn.” Mẹ Lý Thái Sơn phẩy tay nói.

Còn mấy chuyện kiểu vợ chồng chia xa có luyến tiếc gì không, bà ấy chẳng buồn quan tâm, chỉ nói: “Thôi đừng sến súa nữa, làm việc cho tôi mau đi.”

Cha Thái Sơn: “…”

Bà già vô tình này, tấm chân tình của ông đúng là đổ sông đổ biển hết rồi.

“Tôi với Tiểu Linh sẽ đưa Đa Đa và Ngư Ngư đi thủ đô, ông với mẹ thì sang nhà thằng cả mà ăn ở. Gà vịt trong nhà, tôi đem theo hai con ngỗng, còn gà thì để lại cho ông với mẹ ăn trứng. Hai con lợn thì nhờ nhà thằng cả nuôi giùm, không tính toán gì đâu, trả lại tiền giống cho tôi là được rồi.”

Mẹ Lý Thái Sơn là người rất quyết đoán, mọi việc đều sắp xếp ổn thỏa.

Bà đỡ Lý chính là mẹ chồng bà, hiện vẫn đang sống chung với cả nhà.

Giờ bà muốn đưa con dâu lên thủ đô, thì chuyện chăm mẹ chồng đương nhiên phải giao cho con dâu cả.

Nhưng bà cũng không để con dâu cả thiệt thòi.

Mẹ Lý Đại Ni rất vui khi được giao việc này, sảng khoái thanh toán tiền lợn con ngay,

Còn nói với mẹ chồng:

“Mẹ cứ yên tâm, bố ở với chúng con sẽ không thiếu miếng nào đâu ạ!”

Các con dâu khác: “…”

Ai mà chẳng muốn được bố chồng về nhà mình ở?

Bao nhiêu gà vịt, hai con lợn mập mạp như thế…

Thế là cũng không ngại nữa, thi nhau đứng ra xin luân phiên chăm bố mẹ chồng, không để chị dâu cả gánh hết một mình.

Mẹ Đại Ni: “…”

Thế là nhà họ Lý diễn một màn kịch “các con dâu tranh nhau phụng dưỡng bố mẹ chồng”.

Khác hẳn với nhiều gia đình khác còn sợ bị bố mẹ chồng bám riết không buông.

Hạt Dẻ Rang Đường

Người trong làng ai nấy đều phải cảm khái:

Đúng là một gia phong tốt hiếm có!
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 373



Hiện tại đang là giai đoạn không quá bận rộn, nên Chu Dã đã cho Lý Thái Sơn nghỉ phép, bảo cậu về quê đón người nhà lên thủ đô.

Địa chỉ nhà họ ở thủ đô cũng không khó tìm, từ ga tàu chỉ cần bắt xe buýt, phải đổi tuyến một lần, nhưng với Lý Thái Sơn đã từng lăn lộn ở miền Nam thì chuyện này không là vấn đề.

Cậu đã không còn là Thái Sơn ngây ngô ngày xưa nữa rồi.

Chu Dã nói, nếu tìm không ra, thì cứ đến trường Bắc Đại, tìm vợ anh hoặc tìm Đổng Kiến và Sở Sương cũng được.

Nhưng Lý Thái Sơn không cần đến Bắc Đại làm gì, cậu về quê đón mẹ, vợ và hai đứa con trai lên thủ đô, cũng có ghé hỏi lại chú thím Trương, xác nhận hai người chưa muốn lên vội, muốn đợi đến cuối năm, vậy thì để cuối năm hẵng tính.

Cậu hành động rất nhanh, từ khi Trương Xảo Muội mua nhà, chuyển nhà, đến khi Lý Thái Sơn đón mẹ, vợ và hai con đến thủ đô, tất cả chỉ trong nửa tháng!

Mẹ Lý Thái Sơn và Kim Tiểu Linh đều cảm thấy hơi gấp, chỉ có Lý Thái Sơn thì không thấy vội gì cả, chờ bao nhiêu tháng mới có được cái nhà này, không chuyển thì đợi Tết à?!

Sau khi đưa mẹ, vợ và hai con đến thủ đô, Lý Thái Sơn cũng không ở lại lâu, chỉ lưu lại một ngày để giúp mẹ và vợ mua sắm đồ sinh hoạt, sau đó liền bắt tàu quay lại miền Nam.

Cậu rất hài lòng với căn nhà thuê này, cách nhà anh Dã chỉ vài bước chân, cảm giác gần giống như ở quê, sạch sẽ, gọn gàng, thuê mỗi tháng 3 đồng, thật sự không có gì để chê.

Vừa về đến miền Nam, Lý Thái Sơn đã tìm đến Chu Dã:

“Anh Dã, chủ căn nhà đó ở đâu thế? Không biết căn nhà đó có bán không?”

Chu Dã cười: “Cậu muốn mua à?”

“Muốn chứ! Nhà đẹp quá, lại còn được làm hàng xóm với anh Dã nữa, em muốn mua!” Lý Thái Sơn gật đầu không do dự.

“Vậy để lần sau anh về anh hỏi thử.” Chu Dã gật đầu.

Ở thủ đô, vì có thêm Mẹ Lý Thái Sơn, Kim Tiểu Linh và hai cậu con trai, không khí trong nhà càng thêm náo nhiệt.

Trương Xảo Muội còn hỏi Kim Tiểu Linh có muốn làm nghề bán đậu hũ không, nếu muốn thì theo chị đến chợ làm vài hôm để quen thị trường.

Kim Tiểu Linh có ý định đó, nhưng hơi ngại:

“Làm vậy có ảnh hưởng gì đến việc làm ăn của chị không?”

“Làm đậu hũ đâu phải bí quyết gì ghê gớm, chị không bán thì cũng sẽ có người khác bán thôi, ảnh hưởng gì đâu.” Trương Xảo Muội không hề để tâm.

Tất nhiên là sẽ có ảnh hưởng, nhưng không đáng kể.

Dù sao chợ cũng lớn, mỗi ngày chị chỉ làm nhiều nhất hai vỉ đậu hũ, nhất là từ đầu năm nay, chị thường chỉ làm một vỉ rồi đi bán trứng trà.

Tại sao vậy?

Vì chị phải sớm dẹp hàng đậu hũ để đi bán trứng trà.

Năm nay, nguồn cung trứng từ bên đại lý nhiều hơn hẳn so với năm ngoái, giá trứng chị lấy vào là 4 hào 8 một cân, trứng to được 6 quả, nhỏ thì 8 quả, tính trung bình là 7 quả/cân.

Làm thành trứng trà bán 1 hào/quả, 7 quả là 7 hào, Trừ nguyên liệu, mỗi cân trứng trà lãi khoảng 2 hào.

Mỗi ngày chị làm bao nhiêu?

Gần 30 cân trứng trà!

Trong đó, một nửa đem bỏ sỉ cho người khác bán, lãi 1 hào/cân, 15 cân là 1 đồng 5.

15 cân còn lại chị tự bán, lãi 3 đồng. Tổng cộng một ngày lãi khoảng 4 đồng 5 từ trứng trà.

Vì vậy, chị giảm bớt việc làm đậu hũ, mỗi ngày chỉ làm một vỉ rồi đi bán trứng trà.

So với làm đậu hũ, làm trứng trà nhẹ nhàng hơn nhiều.

Mà lý do chị mở rộng sản xuất trứng trà, bỏ sỉ cho người khác, là nhờ gợi ý của Bạch Nguyệt Quý.

Bạch Nguyệt Quý hỏi chị về nguồn cung trứng từ đại lý, sau đó đề xuất chị tăng sản lượng trứng trà, để bán sỉ cho các tiểu thương khác.

Lúc đầu, Trương Xảo Muội chỉ thử xem sao, kết quả khiến chị chuyển hẳn trọng tâm sang trứng trà.

Thật ra, 30 cân trứng mỗi ngày vẫn không đủ bán, tiểu thương còn đòi chị tăng thêm nguồn cung.

Bản thân chị cũng muốn làm nhiều hơn, vì Bạch Nguyệt Quý còn đề xuất mở rộng kênh bán hàng. Ví dụ như mang trứng trà ra ga tàu bán lẻ hoặc bỏ sỉ.

Hạt Dẻ Rang Đường

Trương Xảo Muội cũng động lòng. Ga tàu hỏa mà, trứng trà bán ở đó chắc chắn sẽ rất đắt khách.

Nhưng hiện tại thì bó tay, bên đại lý trứng nói bây giờ chỉ cung được từng ấy thôi.

Tuy nhiên tương lai thì chưa biết, vì họ cũng đang liên hệ các kênh thu mua trứng ở nông thôn.

Nhờ có chính sách mới, sản lượng trứng thật sự tăng lên rất nhiều.

Cũng chính vì chuyển toàn bộ trọng tâm sang trứng trà, cộng thêm thị trường vốn rất lớn, Trương Xảo Muội rất thoải mái nói với Kim Tiểu Linh:

“Nếu muốn làm đậu hũ thì làm đi, sau em cũng sẽ có người khác vào làm thôi, không có gì quan trọng cả.”

Kim Tiểu Linh liền về bàn bạc với mẹ chồng – mẹ Lý Thái Sơn.

Mẹ Lý Thái Sơn tất nhiên không phản đối, còn nói sẽ phụ giúp cô.

Bà cũng từng đi xem cái nhà mà Trương Xảo Muội mua rồi.

Bảo là “rất tốt” thì không đến mức, nhưng cũng là rất ổn, ít nhất cũng là có chỗ đứng ở Bắc Kinh rồi.

Giờ con trai kiếm tiền ở miền Nam, con dâu kiếm tiền ở thủ đô, bà còn có chút tiền để dành, tích cóp thêm nữa, biết đâu sau này có thể mua được một căn viện tử ở thủ đô, để con trai mình cũng thành người có nhà cửa ở Bắc Kinh!

Vì thế bà nói với con dâu: “Cứ yên tâm mà làm!”

Kim Tiểu Linh cũng rất chăm chỉ, ngày hôm sau liền theo Trương Xảo Muội ra chợ, vừa bán đậu hũ, vừa tìm hiểu thị trường.

Và đúng là ngày hôm đó, vỉ đậu hũ của Trương Xảo Muội bán sạch rất nhanh, thậm chí còn có người đến sau hỏi mua mà không còn.

Chuyện này khiến Kim Tiểu Linh vô cùng phấn chấn!

Trương Xảo Muội cũng rất hào sảng, giới thiệu luôn với mấy bà mấy ông quen mặt ở chợ:

“Đây là em dâu tôi, sau này cô ấy cũng sẽ bán đậu hũ. Nếu có gặp thì mua ủng hộ nhé,

Đậu hũ cô ấy làm không kém gì tôi đâu.”

Kim Tiểu Linh nghe vậy trong lòng rất cảm kích.

Đúng là “ở nhà nhờ bố mẹ, ra đường nhờ anh em”,

Có người như Trương Xảo Muội dắt tay chỉ lối, bớt biết bao nhiêu đường vòng.

Không lâu sau, Kim Tiểu Linh cũng dựng được quầy đậu hũ của riêng mình.

Ban đầu hai người cùng nhau đi bán, vì Trương Xảo Muội là “gương mặt thân quen”, nên hàng của chị bán hết trước, sau đó chị còn phải đi bán trứng trà, nên nhắn Kim Tiểu Linh ở lại tiếp tục bán cho hết.

Hôm đó, Kim Tiểu Linh làm hẳn hai vỉ đậu hũ, tuy bán lâu hơn chút, nhưng cuối cùng cũng bán hết sạch.

Toàn bộ là tiền mặt, hai vỉ đậu hũ lãi ròng ba đồng, khiến Kim Tiểu Linh vui sướng không tả nổi, y như cảm giác của Trương Xảo Muội lúc mới kiếm được tiền vậy.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 374



Lý Đa và Niên Sinh vốn quen biết nhau.

Trước đây ở quê, mấy anh em Đô Đô cũng từng chơi cùng Lý Đa, nhưng trẻ con thì mau quên, chơi một hồi là quên ngay, lần trước Chu Dã về nam, nếu không lật lại album thì lão Tứ cũng quên luôn mặt ba mình rồi, huống chi là mấy bạn nhỏ hai năm không gặp?

Nhưng lão Tứ thì lại rất thích kết bạn mới, mời ăn vỏ cam sấy, bỏng ngô hay kem cây đều không tiếc.

Thành ra giờ Lý Đa cứ đuổi theo sau cậu chạy.

Mà thật ra, Lý Đa lớn hơn cả lão Tam lẫn lão Tứ một tuổi.

Thế mà đứng cạnh nhau, lão Tứ không hề thua kém về chiều cao, thêm phần lanh lợi, lại quen thuộc khu phố này, lại còn hào sảng, không chạy theo mới lạ!

Sáng mở mắt ra ăn xong bữa là tự chạy sang nhà này chơi.

Nhìn vậy cũng đủ thấy trẻ quê thật rắn rỏi, khả năng thích nghi rất tốt.

Còn Tiểu Ngư thì vẫn còn nhỏ, ở nhà cùng mẹ.

Ngư Thông Dư, là cái tên “nghiêm túc” mà ông bố “không nghiêm túc” đặt.

Tên gọi ở nhà đơn giản là Tiểu Ngư.

Lúc mẹ Lý Thái Sơn làm xong việc rồi dẫn Tiểu Ngư sang chơi, mợ đang ngồi bóc đậu phộng, liền hỏi:

“Hôm nay Tiểu Linh bán đậu phụ thế nào rồi?”

Mẹ Lý Thái Sơn dỗ cháu nội ra ngoài chơi, rồi ngồi xuống cười đáp:

“Làm hai vỉ là hết sạch!”

Con dâu sáu giờ hơn đã cùng Trương Xảo Muội ra chợ, chưa tới tám rưỡi đã bán xong, về sớm nhẹ nhàng, bà cũng mừng.

Tuy con trai đang kiếm tiền ở miền Nam, thu nhập cao thật đấy, nhưng mẹ con dâu cùng ra thủ đô, có việc để làm, cũng là một sự nương tựa tinh thần.

Huống hồ con trai cũng từng nói: Tiền ở miền Nam không dễ kiếm, lỡ lúc nào đứt gánh thì sao?

Cho nên dù giờ kiếm được nhiều, bà vẫn mong có thể tích cóp đều đều, bền vững.

Làm đậu phụ tuy mệt, nhưng ổn định.

Hai vỉ đậu phụ mỗi ngày lời ba đồng, một tháng cũng gần chín chục đồng, không tính tiền con trai gửi về, chỉ riêng mẹ chồng nàng dâu đã kiếm được không ít.

Về nhà, con dâu còn định đưa tiền, nhưng mẹ Lý Thái Sơn xua tay bảo cứ giữ lấy.

Con dâu giữ thì vui, bà cũng bớt lo, đôi bên đều thoải mái.

Bà còn nói, sau này mua nhà, tiền đang gửi ở bà, bà sẽ trả hết, nếu thiếu, bà sẽ bỏ thêm vào một phần.

Nói thật, Kim Tiểu Linh rất hài lòng với cuộc hôn nhân này.

Từ khi cưới đến giờ, không chịu khổ gì cả: Chồng thì chí tiến thủ, mẹ chồng thì thoáng tính, hay giúp đỡ, chưa từng gây khó dễ.

Vì vậy cô rất tích cực trong việc vun vén cho tổ ấm của mình.

Mợ nghe xong thì gật đầu bảo:

“Cứ chăm chỉ mà làm, không lo gì đâu, chỉ có điều hơi vất vả chút.”

Mẹ Lý Thái Sơn cười:

“Nông dân như chúng ta thì ngại gì vất vả? Làm đậu phụ có mệt thì cũng đâu đến mức như đi cuốc đất?”

Mợ gật đầu đồng tình, rồi hỏi thêm chuyện ở quê:

“Lần trước viết thư bảo là đất đai được chia về cho từng nhà tự canh tác rồi? Trong thư không nói rõ, bà kể tôi nghe đi.”

Mẹ Lý Thái Sơn liền kể hết chuyện phân đất ở quê.

Giờ thì mỗi nhà làm phần của mình, việc chăn nuôi như nuôi lợn, gà… cũng không bị giới hạn gì, thích thì làm thôi.

Bà nói ở quê nhiều nhà giờ đang quật khởi dữ lắm.

“Anh em nhà Đoạn Văn còn mở trại nuôi gà nữa đấy!”

Mợ từng ở đội sản xuất Ngu Mông lâu năm, nên biết rõ chuyện hơn cả Bạch Nguyệt Quý, đương nhiên là biết anh em Đoạn Văn, Đoạn Vũ, Đoạn Sơn, nghe thế mợ ngạc nhiên: “Thật á?”

“Nuôi hơn hai trăm con, từ đầu xuân là bắt đầu rồi.” Mẹ Lý Thái Sơn gật đầu.

“Nói cho cùng thì cũng nhờ vợ Đoạn Văn đảm đang, về nhà là lo toan hết việc trong ngoài.”

Vợ của Đoạn Văn là cháu gái bên ngoại vợ của Ngoã Phiến, năm đó chính vợ Ngoã Phiến làm mối.

Về làm dâu xong, đúng là càng sống càng khấm khá.

Có chị dâu đảm, hai em chồng là Đoạn Vũ và Đoạn Sơn được chăm lo từ ăn mặc đến chỗ ở, thay da đổi thịt hẳn luôn.

Dân quê ai nấy đều cảm khái:

“Trong nhà có phụ nữ giỏi giang, đúng là khác biệt!”

Chuyện nuôi gà cũng do vợ Đoạn Văn khởi xướng, ba anh em lo phần đất đai ngoài ruộng, cô ấy thì lo chuyện trong nhà.

Từ lợn đến gà đều lo hết!

Mợ thật sự bất ngờ, nhưng cũng gật đầu nói:

“Nuôi nhiều gà vậy thì nuôi ở đâu chứ?”

Mẹ Lý Thái Sơn đáp:

“Thì ngay cái khoảng đất sau nhà họ đó, mấy anh em nhà họ tự làm gạch đất, xây tường bao lại, làm luôn một cái trại nuôi gà. Lần trước tôi còn ghé xem qua nữa kìa, còn có hai con lợn, nuôi tốt lắm, béo múp béo mạp.”

Mợ gật đầu:

“Thật đúng là người biết lo toan việc nhà, sau này cuộc sống chắc chắn sẽ không đến nỗi nào.”

Mẹ Lý Thái Sơn lại nói chuyện nhà họ Đoạn, mợ cười:

“Chắc giờ nhà kia hối hận đến xanh ruột rồi ha?”

Mẹ Lý Thái Sơn cười khẩy:

“Chứ còn gì nữa, nhưng giờ cũng mới đầu thôi! Năm đó hại mẹ tụi nó c.h.ế.t rồi, ‘ngày lành’ của Đoạn Lão Đại e là còn dài ở phía sau đó!”

Nhưng dù sao cũng là chuyện nhà người ta, mợ liền chuyển đề tài:

Hạt Dẻ Rang Đường

“Cặp vợ chồng Chu Xuyên dạo này sao rồi?”

Mẹ Lý Thái Sơn nói:

“Không có chuyện gì lớn, chỉ là suốt ngày cãi nhau, ngoài ra cũng tạm yên ổn. Nhưng có điều này tôi phải nói, thằng Tam Đản sau này kiểu gì cũng có tiền đồ!”

Mợ hỏi:

“Tam Đản giờ ra sao rồi?”

Mẹ Lý Thái Sơn đáp:

“Không phải đang đi học tiểu học trên công xã sao, nghe nói thành tích rất tốt.”

Mợ cười, nhưng cũng hơi thở dài:

“Chỉ sợ gặp phải bố mẹ kiểu đó, thằng nhỏ bị chậm bước thì tiếc lắm. Tôi vẫn lo nhất là thằng Tam Đản, cháu ngoại của Tiểu Vân với cậu em rể, lại là đứa biết điều, tôi thương nó lắm.”

Mẹ Lý Thái Sơn an ủi:

“Có chú nhỏ là Chu Dã ở đó mà, chỉ cần nó không đi sai đường thì sau này không lo.”

Mợ mỉm cười gật đầu.

Lúc này mẹ Lý Thái Sơn như nhớ ra điều gì đó:

“Nhưng mà có chuyện này bà chắc không ngờ tới đâu!”

“Chuyện gì?”

Mẹ Lý Thái Sơn nói:

“Mới đầu năm nay thôi, Triệu Mỹ Hương ly hôn với Giang Đại Hổ rồi, trở thành cặp ly hôn đầu tiên của đội sản xuất Ngưu Mông mình đó!”

Mợ kinh ngạc:

“Sao lại ly hôn? Lần trước tôi còn gặp nó, thấy vẫn bình thường mà?”

Mẹ Lý Thái Sơn đáp:

“Lúc đó thì vẫn bình thường, nhưng đầu năm nay mới bể chuyện. Hóa ra Giang Đại Hổ không chỉ lén lút với cô em dâu Lý Tiểu Liên, mà còn qua lại với vợ của Lý Phong Mậu nữa! Bị người ta bắt quả tang luôn!”

Mợ sững sờ:

“Cả vợ của Lý Phong Mậu cũng dính vào? Chuyện với Lý Tiểu Liên còn chưa cắt đứt à?”

Mẹ Lý Thái Sơn bĩu môi:

“Sống cùng một mái nhà, dễ gì cắt đứt! Tôi sớm nói rồi là kiểu gì cũng ‘đứt rồi mà còn vương’! Còn chuyện vợ Lý Phong Mậu cũng vướng vào thì tôi cũng bất ngờ. Thật sự là bẩn thỉu, rối rắm đến mức không chịu nổi. Triệu Mỹ Hương không nhịn nổi nữa, dứt khoát ly hôn, dẫn theo mấy đứa con trai ra ngoài tự lập, tự mình nuôi gà nuôi lợn. Đám con trai cũng khá giỏi giang, nghe nói thằng út còn học hành tốt lắm, sau này biết đâu cũng đỗ đạt nên người.”

Mợ cảm thán:

“Thật không ngờ cái miệng hay chửi bới như Mỹ Hương mà lại có chút khí phách như vậy.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 375



Những chuyện ở quê, mợ cũng đã tám với Bạch Nguyệt Quý một lượt.

Bạch Nguyệt Quý nghe xong chỉ nói:

“Cháu nhớ năm đó chuyện của Giang Đại Hổ với Lý Tiểu Liên bị bại lộ, chính là Triệu Mỹ Hương kéo vợ Lý Phong Mậu với mấy người kia đi bắt gian mà?”

Khi đó chuyện Giang Đại Hổ với Lý Tiểu Liên bị vạch trần, cũng là do Bạch Nguyệt Quý phản đòn lại bọn họ.

Đang yên đang lành không chịu sống tử tế, lại đỏ mắt ghen tị với nhà cô, còn báo cáo lên công xã, thử hỏi sao cô có thể để yên?

Thế là cô tiết lộ chuyện cho Chu Dã, mà anh xử lý vụ đó thì cực kỳ sạch sẽ.

Không rõ anh làm cách nào, nhưng kết quả là anh không dính chút tai tiếng nào, còn chuyện giữa Giang Đại Hổ và Lý Tiểu Liên thì lan truyền khắp nơi, bị bêu riếu đến nỗi cả hai phải cạo đầu, mấy hôm liền không dám ló mặt ra đường.

Mợ nói:

“Đúng đúng, chính là nó! Khi đó còn là người đầu tiên xông vào, miệng mồm thì lanh lảnh, gặp ai cũng kể là nhìn thấy rõ mồn một.”

Nào là m.ô.n.g mông má má gì đó, nói ra nghe mà tổn thương người khác lắm.

Không ngờ sau này chính cô ta cũng qua lại với Giang Đại Hổ.

Bạch Nguyệt Quý nhướng mày nói:

“Giờ xã hội càng lúc càng thoáng, mấy yêu ma quỷ quái bị đè nén trước kia cũng bắt đầu lộ mặt ra cả.”

Ban đầu Giang Đại Hổ vốn thuộc dạng đàn ông được mấy bà góa phụ mê mệt trong làng – theo lời cô em họ miêu tả, hình như là có “năng lực của Lao Ái” (*ý chỉ có sức hấp dẫn x*c th*t đặc biệt).

Vợ Phong Mậu chắc cũng là vì hồi đi bắt gian thấy rồi nên từ đó cứ tương tư mãi cũng nên?

Mợ thở dài:

“Giờ phong khí đúng là loạn lắm, hôm nọ mợ nói chuyện với bà Thẩm còn nghe kể bên nhà mẹ đẻ bà ấy có vụ bị trộm nữa kìa, do chị dâu cả của bà ấy kể lại. Trước kia ai mà dám như vậy?”

“Thì cũng có chứ,” Bạch Nguyệt Quý đáp, “Hồi đó anh hai của Niên Viễn Phương còn bị mất tiền ở quê mình đấy.”

“Cái đó là đáng, làm việc không nghĩ trước nghĩ sau, ích kỷ nhỏ nhen, ba anh em chỉ có cậu ta là bụng dạ hẹp hòi nhất!” mợ phụ họa.

Bạch Nguyệt Quý chuyển đề tài:

“Dì Lý có nhắc gì đến Tam Đản không mợ?”

“Có, nói là Tam Đản giờ học tiểu học trên công xã, thi được 98 điểm đấy.” mợ cười nói.

“Tam Đản mà không bị uốn cong đường, sau này kiểu gì cũng nên người.” Bạch Nguyệt Quý gật đầu.

Chủ đề đó nói được vài câu cũng khép lại.

Hiện tại Bạch Nguyệt Quý khá là nhàn rỗi, tranh thủ thứ Bảy Chủ Nhật đến đi dạo quanh Sở quản lý nhà đất.

Hôm nay đúng là vận may đến, cô vừa hay nhìn thấy một căn nhà đang được rao bán.

Khác với ba căn trước đó, lần này là nhà hai dãy – mà giá lại không quá đắt.

Bình thường một căn nhà nhỏ phải hơn bốn ngàn đồng, mà cái này chỉ rao giá chín ngàn, trong khi giá thị trường của loại này sắp chạm mốc mười ngàn rồi.

Lý do rẻ gần cả ngàn đồng thì đương nhiên là có vấn đề.

Bạch Nguyệt Quý liền hỏi:

“Có phải giấy tờ sở hữu không rõ ràng không?”

Nhân viên sở nhà đất đáp:

“Không phải, giấy tờ rất rõ ràng.”

Giống như căn nhà thứ hai mà cô từng mua, đều là tài sản phân cho người bị đưa xuống nông thôn.

Khác là, căn nhà hai dãy này hiện đang bị mấy người cháu trai cháu dâu của người chủ đó chiếm dụng, không chịu dọn đi.

Hạt Dẻ Rang Đường

Mà những người cháu đó, khi xưa còn chính là người tố cáo ông chú của mình để chiếm nhà.

Bạch Nguyệt Quý nghe vậy liền bảo nhân viên dẫn đi xem thử.

Vừa vào xem nhà, liền bị mấy người phụ nữ bên trong cười nhạo:

“Khuyên cô tốt nhất là đừng mua, kẻo sau này vướng vào rắc rối rồi đừng hòng rút ra!”

“Biết điều thì cút về chỗ cũ đi!”

Bạch Nguyệt Quý chỉ liếc họ một cái.

Vốn dĩ cô cũng hơi do dự, vì nhà hai dãy đúng là hiếm gặp, từ khi tới đây đến giờ chỉ thấy mỗi cái này là rao bán.

Dù biết có rắc rối cô cũng muốn tới xem.

Vừa thấy nhà thì đúng là đông người thật, có mấy hộ cùng ở, còn có con nít… khiến cô lưỡng lự.

Nhưng mà – nghe được mấy lời kia xong, mọi lo lắng trong lòng liền tiêu tan!

Căn nhà này – cô nhất định phải mua!

Rắc rối à? Vậy thì thử xem ai rắc rối với ai!

Bạch Nguyệt Quý lập tức ký giấy sang tên với chủ cũ.

Người chủ cũ thấy cô chỉ là một cô gái mảnh mai, trái lại lại hơi do dự:

“Cô thật sự muốn mua căn nhà này sao? Mấy người kia…”

Nhìn mặt người này cũng biết không phải hạng người xấu, dù bị đưa xuống nông thôn chịu nhiều vất vả, nhưng vẫn không nảy sinh tâm địa độc ác gì.

Chính vì vậy mà mới bị mấy đứa cháu trai cháu dâu kia cưỡi lên đầu ngồi cổ như thế.

“Không sao, tôi tự có cách xử lý bọn họ.” Bạch Nguyệt Quý nói.

Một tay giao tiền, một tay sang tên, căn nhà hai dãy sân này từ nay chính thức là của cô.

Cô liền sang tận nơi tuyên bố trước mặt những người đang chiếm ở: căn nhà này đã sang tên cho cô, họ phải dọn đi.

Kết quả, lập tức bị một đám cháu trai cháu dâu của chủ cũ chế nhạo và mỉa mai:

“Dọn đi? Cô bảo chúng tôi dọn đi đâu? Đây là nơi chúng tôi ở hơn mười năm rồi đấy!”

“Chỗ này chính là nhà của chúng tôi, tôi xem cô dám đụng vào ai!”

“Đã bảo rồi, đừng dính vào cái chỗ lầy lội này, cô tưởng chúng tôi đang đùa chắc?”

“…”

Vài người phụ nữ đứng ra, thi nhau cười nhạo, ánh mắt đầy khinh thường.

Ngay cả mấy gã đàn ông cũng nhìn Bạch Nguyệt Quý bằng ánh mắt dò xét pha lẫn miệt thị.

“Cho các người hai ngày. Hai ngày sau tôi sẽ quay lại kiểm tra nhà, nếu còn chưa dọn, thì đừng trách tôi không khách sáo.” Bạch Nguyệt Quý lạnh nhạt nói.

“Không khách sáo? Cô thử xem, tôi xem cô dám làm gì!” Một gã đàn ông cười khẩy.

“Còn tưởng mình là nhân vật quan trọng lắm cơ!” Một người phụ nữ mỉa mai.

Bạch Nguyệt Quý không buồn đôi co. Hai ngày sau, cô quay lại mang theo vài gã cao to vạm vỡ.

Làm gì ư? Đến “giúp” mấy người kia… chuyển nhà.

“Các người là ai? Các người định làm gì?!” Mấy hộ trong sân sững sờ, nào ngờ Bạch Nguyệt Quý lại kéo cả đội quân như thế đến.

“Vứt hết đồ của bọn họ ra ngoài cho tôi. Nếu ai dám cản, cứ đánh! Chỉ cần đừng đánh c.h.ế.t là được.” Bạch Nguyệt Quý ra lệnh dứt khoát.

Một người ở lại bảo vệ cô, ba người còn lại lập tức “hỗ trợ chuyển nhà”!

Đàn ông dám lao ra cản? Một cú đá bay ra, đạp bay cả người, nằm bẹp một lúc chưa ngóc dậy nổi.

Phụ nữ muốn xông lên cào cấu? Một bạt tai giáng xuống, đầu ong ong, ngã ngửa ra đất.

“Giết người rồi! Có người xông vào g.i.ế.c người đấy!” Mấy bà vợ la hét ầm ĩ.

“Mẹ ơi, con sợ… con sợ quá!” Tiếng con nít khóc nức nở.

Cả căn nhà hai dãy sân ngập trong tiếng khóc chửi của đàn bà và tiếng trẻ con gào khóc.

Nhưng mấy vệ sĩ thì chẳng ai thèm để tâm, cứ thế quẳng hết đồ đạc ra ngoài như rác rưởi.

Vỡ thì mặc vỡ, hỏng thì mặc hỏng, tất cả đều bị vứt ra đường!

Bạch Nguyệt Quý dù cũng là mẹ, lúc đầu nhìn mấy đứa nhỏ còn có chút do dự.

Nhưng cô đã cho họ hai ngày rồi, thời gian đó là quá đủ để dọn đi.

Giờ thì đừng trách cô dựa thế h.i.ế.p người, để lại bóng đen trong ký ức trẻ con.

Muốn trách, thì đi mà trách bố mẹ các người ấy!

Làm chuyện thất đức mà còn dám chiếm nhà người khác?

Kéo nhau đến đồn cảnh sát thì Bạch Nguyệt Quý cũng không sợ!

Còn nếu có người bị thương? Bao nhiêu tiền viện phí, cô trả đủ!

Còn cái tiếng “dựa thế bắt nạt người” ấy ư? Cô thật sự chẳng sợ mang!
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 376



Lượt xem: 181

Cả cái nhà đó đúng là kiểu khó chơi thật.

Nhưng lần này, Bạch Nguyệt Quý đã thật sự cứng rắn đối đầu với họ, mặc cho bọn họ đi báo cảnh sát. Khi cảnh sát tới, cô liền đưa ra giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà.

Đây là nhà của cô, những người này là tự tiện xông vào chiếm nhà người khác. Cô lập tức chất vấn cảnh sát: với loại tội phạm cưỡng chiếm nhà dân như thế này thì xử lý ra sao?

Cảnh sát cũng đau đầu, nhìn một cái là biết Bạch Nguyệt Quý không phải người dễ đối phó, im lặng nửa ngày mới nói:

“Nhưng cũng không thể đánh người thành ra thế này được…”

Bạch Nguyệt Quý đáp:

“Chỉ là hiểu lầm thôi. Lúc đang ‘giúp’ bọn họ chuyển nhà, họ cứ cố sức cản trở nên vô tình va chạm chút xíu.”

Còn vết bạt tai trên mặt mấy người phụ nữ kia? Không phải do vệ sĩ đánh đâu, mà do chồng bọn họ đánh.

Đánh xong rồi còn vu khống là do người của cô đánh – giờ mặt đã sưng vù cả lên, dấu tay cũng chẳng phân biệt nổi.

Bạch Nguyệt Quý thẳng thắn lấy cái thái độ “không sợ phiền phức, không ngại cứng rắn” ra đối phó. Mấy nhà kia mặt dày? Vậy cô còn mặt dày hơn. Lấy ma thuật trị ma thuật, đi con đường cặn bã để diệt cặn bã, khiến bọn họ không còn đường sống.

Mấy người phụ nữ đó kinh ngạc đến ngây người, hoàn toàn không ngờ Bạch Nguyệt Quý lại ra tay như vậy.

Nhìn cô xinh đẹp thế kia, tưởng là quả hồng mềm dễ bóp, ai dè là một cây sắt lạnh toát!

Không chỉ kéo người đến đuổi nhà, còn đánh họ một trận tơi bời, vậy mà ba câu hai lời là xem như xong, tiền thuốc men cũng chẳng thèm trả đủ.

Ngay cả cảnh sát nghe cô nói cũng phải cạn lời.

Nhưng rõ ràng họ cũng chẳng lạ gì đám người này, trước đây chủ nhà cũ từng đến kiện rồi, họ cũng từng đóng vai hòa giải, nhưng vô ích.

Lần này, mấy nhà này xem như gặp phải cây gậy sắt của Tôn Ngộ Không rồi.

Dù sao cũng vì lý do nhân đạo, cảnh sát vẫn nói:

“Dù là vô tình va chạm, nhưng vì cô dẫn người đến đuổi nhà nên xảy ra va chạm, vẫn phải trả chút tiền thuốc men.”

“Đây là nhà tôi, tôi đến xử lý nhà mình, họ cố tình nhào lên thì hậu quả họ phải chịu!” Bạch Nguyệt Quý nói trước.

Nhưng rồi cô chuyển giọng, nhìn thẳng cảnh sát:

“Nhưng tôi là công dân tuân thủ pháp luật, nếu các anh đã nói vậy thì tôi cũng sẽ bồi thường một chút. Nhưng tôi nói rõ: nhà này bây giờ là của tôi, tôi không cho phép bất kỳ kẻ nào không liên quan tự tiện xâm nhập. Dù là mèo hay chó, tôi cũng sẽ đuổi hết. Nếu ai cố tình bám lại, tôi sẽ báo cảnh sát là có người đột nhập. Lúc đó mong các anh xử lý nghiêm, nếu không thì tôi sẽ tự xử lý. Mà nếu tôi ra tay quá mạnh, thì đừng trách tôi không nói trước!”

Cảnh sát lập tức quay sang mấy nhà kia:

“Nghe rõ chưa? Lần sau mà còn tự tiện vào nhà người khác, đừng trách cảnh sát không khách sáo!”

Đám người đó cũng nhìn ra rồi, người phụ nữ này không phải hạng thường.

Dám ngang nhiên tuyên bố trước cả cảnh sát, đã thế còn xuống tay đánh không kiêng nể, bất kể là đàn ông hay phụ nữ đều đối xử như nhau.

Chỉ có người m.á.u mặt mới dám mua cái nhà phiền phức như vậy!

Bạch Nguyệt Quý có bồi thường, nhưng chỉ những ai bị thương mới được.

Hai người đàn ông bị đá mỗi người được 5 đồng, một người phụ nữ bị tát cũng 5 đồng.

Tổng cộng ba người, bồi thường 15 đồng, ai không dám nhào lên thì không có tiền!

Căn nhà hai dãy sân này cuối cùng đã thuộc về Bạch Nguyệt Quý.

Sau khi mấy vệ sĩ về báo cáo lại với Ngô Nhị Gia, anh ta chỉ cười:

“Một người phụ nữ mà có thể nuôi dạy ra thằng con như thằng nhỏ đó, sao có thể là người bình thường.”

Nhưng cách cô xử lý vụ này cũng khiến anh ta hơi bất ngờ, đúng là văn võ song toàn.

“Đi xem xét mấy nhà đó đi, canh chừng kỹ. Nếu còn dám giở trò, để cho bọn họ không còn chỗ dung thân ở Bắc Kinh này nữa.” Ngô Nhị Gia nhàn nhạt nói.

Trên thực tế, vì Bạch Nguyệt Quý xử lý chuyện này quá dứt khoát, quá mạnh tay, mấy nhà đó thật sự cũng không dám gây chuyện nữa.

Cô xuống tay không hề chớp mắt, lại còn có tiền, bị đánh xong cô chỉ bồi thường chút tiền, còn bản thân thì không mất gì cả.

Nhưng mà cái cú đá kia, suýt tí nữa là tắt thở tại chỗ.

Còn cái tát của bàn tay to như cái quạt mo ấy, đầu óc xoay mòng mòng như gió lốc, trời đất quay cuồng, uỳnh một cái là không biết gì luôn!

Đừng nói là bồi thường năm đồng một người, cho dù có bồi đến năm mươi đồng cũng chẳng ai muốn bị đánh như thế đâu, sợ là cầm được tiền rồi cũng chẳng còn mạng mà tiêu!

Huống chi… đám người này đâu phải không có nhà để ở, nhà cửa tử tế vẫn còn đó.

Chẳng qua là cố tình chiếm căn nhà của ông chú họ mà thôi!

Ông chú này hồi xưa chỉ có một người con gái, sau này con gái ông ấy lấy chồng Tây rồi xuất ngoại, thế là bọn họ lấy lý do đó đi tố cáo ông, nói ông có tư tưởng ngoại lai, rồi tiện thể chiếm luôn căn nhà.

Hạt Dẻ Rang Đường

Giờ ông chú trở về, muốn đòi lại căn nhà, bọn họ làm sao chịu?

Ông ấy không có con trai, duy nhất một đứa con gái lại ở tận nước ngoài, thân cô thế cô, sợ gì chứ?

Cho dù ông ấy có liên hệ được với con gái bên đó, bảo ông bán nhà rồi sang nước ngoài sống, thì cũng phải hỏi xem bọn họ có đồng ý không đã!

Không ngờ lại đụng phải người cứng tay như Bạch Nguyệt Quý, bị đuổi ra khỏi nhà trong cảnh chật vật, xấu hổ ê chề.

Thế nên còn dám hó hé gì nữa? Đành ngậm ngùi quay về cuộc sống cũ nghèo túng trước kia.

Sự việc lần này hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến Bạch Nguyệt Quý cả.

Lúc này, cô đang xem sổ sách của quán ăn và tiệm mì.

Tuy cô không quá đam mê mấy chuyện kinh doanh này, nhưng với tư cách là bà chủ, cũng không thể cứ mãi phó mặc cho người khác lo liệu được.

Điều đó sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển lâu dài của cửa hàng, nên sổ sách cô vẫn sẽ trực tiếp kiểm tra, để nhân viên trong tiệm biết điều mà làm việc cho tốt.

Còn về căn nhà hai dãy sân mới sang tên kia, tuy rất rộng và đẹp, nhưng vì vị trí khá xa nhà hiện tại, Bạch Nguyệt Quý chưa có ý định dọn đến sống.

Chỗ ở bây giờ thật sự đã rất ổn, không cần thiết phải chuyển đi làm gì.

Duy chỉ có điều là cô hơi chướng mắt vì trước đây đám cặn bã từng ở đó, nên quyết định thuê người sửa sang lại toàn bộ trong ngoài.

Dẫu sao thì hai dãy sân vẫn là hai dãy sân, không chỉ rộng rãi mà còn cực kỳ thoải mái, đợi thời cơ thích hợp rồi tính chuyện dọn đi cũng chưa muộn.

Còn về chuyện cho thuê nhà thì cô hoàn toàn không nghĩ đến.

Chút tiền thuê đó chẳng đáng gì với cô cả.

Việc mua được căn nhà hai dãy sân đó ngoài Ngô Nhị Gia ra thì không ai khác biết, và cô cũng không định khoe khoang.

Hiện giờ căn nhà mà Mẹ Lý Thái Sơn và gia đình đang ở cũng là nhà của cô, chuyện này, Bạch Nguyệt Quý định để cho Chu Dã tự xử lý khi quay về, xem anh ta sẽ giải thích ra sao, chứ cô lười can thiệp.

Cũng may là không cần đợi lâu, vì chỉ sau gần hai mươi ngày rời thủ đô, Chu Dã đã quay về rồi.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 377



Lần trước Chu Dã trở về để mừng sinh nhật cho Đâu Đâu và Đô Đô, đến cuối tháng tư đầu tháng ba âm lịch mới lại xuống phương Nam. Giờ mới đầu tháng năm, anh đã lại trở về rồi.

Lần này Cố Quảng Thu cũng đi cùng anh trở về.

Lần trở về này của Cố Quảng Thu khiến cậu mợ Cố, Trương Xảo Muội và cả nhà đều vô cùng kinh ngạc và mừng rỡ, bởi vì anh đã có thể giao tiếp bình thường rồi.

“Bố không còn là người câm nữa đúng không ạ?” Niên Sinh xúc động hỏi.

“Bố không còn câm nữa rồi.” Cố Quảng Thu áy náy xoa đầu con trai.

Niên Sinh vui mừng ra mặt, lập tức nói:

“Để xem sau này ai còn dám nói con là con trai của người câm nữa!”

Khi lên thủ đô thì không ai nói gì, vì người ta chưa quen, cũng không biết chuyện bố cậu từng không thể nói được.

Nhưng ở quê, từ đội sản xuất Cố Gia đến đội sản xuất Ngưu Mông, có không ít bậc phụ huynh xấu miệng cứ hay thì thầm chuyện đó trước mặt trẻ con.

Tụi nhỏ đương nhiên bắt chước theo, gọi anh em Niên Sinh là “lũ con nhà câm”.

Vì chuyện đó mà Niên Sinh từng không ít lần đánh nhau với bọn trẻ khác ở quê.

Thím Trương cũng từng cãi nhau với người ta mấy lần vì đám người độc miệng ấy.

Cậu mợ Cố nước mắt rưng rưng, bởi người họ thấy có lỗi nhất trong đời chính là cậu con trai thứ hai này.

Khi còn nhỏ, vì bị sốt mà không được chữa trị kịp thời nên mới dẫn đến việc mất tiếng.

Vậy mà con trai chưa từng trách họ, luôn hiếu thuận từ nhỏ đến lớn.

Giờ con trai chữa khỏi bệnh, sao họ có thể không vui mừng được?

So với mọi người, Trương Xảo Muội lại vô cùng bình thản, tuy rất vui nhưng không đến mức quá kích động.

Vì trong lòng cô, dù Cố Quảng Thu có nói được hay không, anh vẫn là người chồng mà cô muốn cùng chung sống cả đời, là người mà dù ra sao, cô cũng sẽ không bỏ rơi.

Dù anh có trở thành người thế nào, cô cũng sẽ không rời không bỏ.

Tuy vậy, sau khi hồi phục, Cố Quảng Thu cũng hơi “lộ bản chất” một chút, rất thích gọi vợ là “bà xã”, mỗi lần hai vợ chồng thân mật là lại một tiếng “bà xã”, gọi khiến Trương Xảo Muội đỏ bừng cả mặt.

Tuy đã là vợ chồng lâu năm, mà cứ như đang tán tỉnh nhau vậy.

Anh trở nên hơi “không đàng hoàng” sau khi khỏi bệnh, mà cô lại rất thích điều đó.

Lần này Cố Quảng Thu trở về chủ yếu là để tái khám.

Từ cuối năm ngoái phẫu thuật đến nay đã vài tháng, lần này phải đến bệnh viện kiểm tra lại xem thế nào.

Bác sĩ nói hồi phục rất tốt, nhưng vẫn cần bảo vệ dây thanh quản, không nên la hét lớn tiếng, phải uống nhiều nước, giữ ẩm cổ họng…

Chuyện này Cố Quảng Thu tự mình lo liệu, không cần Chu Dã theo, vì Chu Dã cũng đang bận rộn.

Lần này anh vẫn là mang theo hàng hóa cung cấp cho bách hóa, đồng hồ trẻ em vẫn là mặt hàng không thể thiếu!

Nhưng hai đứa lão Tam và lão Tứ trong nhà thì chưa có đồng hồ, vì còn nhỏ quá, chưa cần dùng.

Nhà có quy định: chỉ khi nào lên lớp ba mới được đeo đồng hồ trẻ em.

Năm nay hai lão Tam và lão Tứ, cùng với Niên Sinh sẽ vào lớp một.

Riêng Lâm Lâm thì vẫn ở nhà chơi với bé Kế Kế, Trương Xảo Muội không có ý định cho con đi mẫu giáo.

Tuy thu nhập không tệ, nhưng cô vẫn có nguyên tắc tiết kiệm, có ông bà trông con thì cần gì tốn tiền gửi nhà trẻ, đợi đủ tuổi rồi học tiểu học cũng được.

Huống hồ trong nhà vẫn còn nợ 1900 đồng tiền lớn.

Dù Bạch Nguyệt Quý đã nói là không cần vội trả, nhưng Trương Xảo Muội tự biết lòng mình, nợ là phải trả.

Còn về phần Chu Dã:

Thu nhập từ đồng hồ trẻ em và đồ điện gia dụng đều rất khá, nên lần này về anh cũng không vội vàng trở lại phương Nam.

Từ đầu xuân năm nay, anh đã tuyển thêm hai cựu quân nhân, vẫn theo thông lệ cũ, do người cũ giới thiệu.

Ngoài ra, có hai người lính xuất ngũ khác sau khi về quê cưới vợ cũng dẫn vợ lên cùng làm việc.

Vợ của người lính xuất ngữ cưới vội năm ngoái hiện giờ đã có thai, nghén nặng, nôn liên tục, nên Chu Dã cho phép cô ấy tạm nghỉ ngơi dưỡng thai, hai người vợ khác thay vào làm.

Hiện tại, nhân lực bên kia đã đủ, Chu Dã với tư cách ông chủ coi như đang “bán về hưu”, tất nhiên có thể ở nhà nhiều hơn để chăm sóc vợ con.

Còn Cố Quảng Thu thì lại không muốn ở lại quá lâu.

Tuy rất muốn bên vợ con nhiều hơn, nhưng ở thủ đô được vài ngày là lại vội vã trở lại phương Nam kiếm tiền rồi.

Giờ mỗi tháng kiếm được gần ba trăm đồng, sao mà dừng lại được? Không cần nghỉ ngơi, cứ làm tới thôi.

Tuy nhiên Chu Dã cũng nhắn lời cho Lý Thái Sơn, rằng căn nhà nơi mẹ Lý Thái Sơn và Kim Tiểu Linh đang ở, lần này anh đã mua lại từ chủ nhà với giá bốn nghìn một trăm đồng, tuy có hơi đắt, nhưng nếu sau này Thái Sơn muốn mua lại thì cứ tích tiền đủ rồi trả đúng giá là được.

Hạt Dẻ Rang Đường

Việc có bán căn nhà đó cho Lý Thái Sơn hay không, đương nhiên là Chu Dã đã hỏi qua Bạch Nguyệt Quý.

Bạch Nguyệt Quý không có ý kiến, nếu Lý Thái Sơn muốn mua thì cứ bán, giá nào mua thì giá đó, không tính thêm tiền.

Không phải vì cô không biết căn nhà ấy có tiềm năng tăng giá trong tương lai, cũng không phải vì cô “thánh mẫu” hay hào phóng gì, mà là bởi người muốn mua chính là Lý Thái Sơn.

Lý Thái Sơn hoàn toàn không biết sau này giá nhà sẽ tăng mạnh thế nào, nhưng dù có cho cậu một căn nhà xa hơn, giá tương đương mà lại là nhà hai dãy, cajau cũng sẽ không lấy.

Cậu không cần nhà vàng nhà bạc, chỉ cần ở gần “Anh Dã” của cậu, dù có cũ kỹ một chút cũng không sao.

Hồi thuê nhà cũng vậy, ở ngoài kia không thiếu chỗ lớn hơn, Chu Dã từng hỏi, nhưng cậu đều không chịu, chỉ vì quá xa.

Ngay khi biết Trương Xảo Muội chuyển đi, cậu lập tức dẫn mẹ, vợ và con cái dọn về gần “Anh Dã”.

Nhà thì có nhiều, nhưng người như Lý Thái Sơn lại không có mấy ai quanh Chu Dã.

Còn về chuyện nhà cửa, Bạch Nguyệt Quý vốn rất “buông bỏ”, không sốt sắng gì cả, thời gian còn dài, cô không lo không gom được thêm nhà đẹp.

Chẳng phải mới đây cô vừa mua một căn nhà hai dãy đó sao?

Chu Dã thì biết rõ vợ mình đặc biệt thích “gom” tứ hợp viện, nên lần này anh về, liền mua ngay một căn hai dãy khác để bù đắp cho cô.

Căn này nằm ở quận khác, cách nơi họ đang sống khá xa.

Khi Chu Dã dẫn Bạch Nguyệt Quý đến xem, cô lập tức nhận ra nơi này không hề tầm thường, chỉ cần nhìn mấy chiếc ô tô đỗ bên ngoài là đủ biết, toàn là nhà giàu cả.

“Sao anh biết chỗ này có căn nhà hai dãy thế?” Bạch Nguyệt Quý thắc mắc.

Chu Dã cười, “Là Ngô nhị gia nói đó, nhà anh ấy ở sát bên.”

Nói chưa dứt lời, thì bảo tiêu của Ngô nhị gia đã đến mời hai người sang uống trà.

Ngô nhị gia giới thiệu rằng căn mà Chu Dã mua là hai dãy, còn viện tử ba dãy bên cạnh là nơi anh ta đang ở.

Mà cũng như căn hai dãy trong khu phố đồ cổ, đây chỉ là một trong rất nhiều bất động sản của anh ta.

Hai vợ chồng vừa bước vào thì đã thấy Ngô nhị gia đang dạy lão Tam của họ xem đồ cổ, là một chiếc bình hoa lớn.

“Bố, mẹ!” Thằng bé thấy bố mẹ thì gọi một tiếng, rồi lại tiếp tục chăm chú nghiên cứu bình hoa.

Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý đều bất đắc dĩ, con trai ba ngày chẳng thấy ở nhà, cũng chẳng thích chơi với Niên Sinh hay mấy đứa em, tưởng là nó ở trong khu phố đồ cổ, ai ngờ lại bị bố nuôi dắt sang đây.

Họ không biết rằng lão Tam này đã sớm dạo chơi qua biệt viện năm dãy và gác lầu riêng của bố nuôi rồi, bởi vì bên đó nhiều món đồ cổ quý giá hơn, toàn là bộ sưu tập của Ngô nhị gia, và anh ta đích thân giảng dạy.

Quả thật, nói về sự “ngầu”, phải nhìn vào lão Tam này mới đúng chuẩn!
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 378



Hiện tại Bạch Nguyệt Quý đã không còn bài xích chuyện này nữa, tất nhiên cũng không nói thêm lời nào.

Hai vợ chồng cũng không hiểu gì về khảo cổ, nên cũng không bàn nhiều, chỉ cùng Ngô nhị gia uống trà, thưởng trà, nhìn ông dạy lão Tam, rất ung dung và kiên nhẫn.

Lão Tam cũng học rất nghiêm túc, nó quả thật có thiên phú vượt trội trong phương diện này, khiến Ngô nhị gia không thể không yêu thích.

Ngô Nhị gia tin rằng, chỉ cần thêm thời gian, đứa con nuôi này nhất định sẽ trở thành niềm kiêu hãnh của anh ta.

Khi Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý về đến nhà, lão Tam cũng không về theo.

Nó bận lắm, giờ không rảnh về.

“Thằng nhóc này chẳng nhớ nhà gì cả.” Chu Dã lầm bầm.

Bạch Nguyệt Quý thì bình tĩnh hơn hẳn, con trai là cô sinh ra, tính cách ra sao cô hiểu rõ.

Tuy rất hiếu thảo với mẹ, nhưng không phải kiểu lụy tình hay bịn rịn gì cả.

Nhìn thấy con trai chuyên tâm như vậy, Bạch Nguyệt Quý cũng có phần cảm khái, vì từ khi sinh ra đến nay, đây là lần đầu tiên lão Tam thể hiện rõ sở thích của mình.

Trước đó chẳng có việc gì làm, cả ngày như ông cụ non, cầm miếng bánh ngồi ăn, nhìn mấy đứa khác chơi, dù có gọi cũng không buồn nhập hội.

Trừ khi lão tứ đến năn nỉ, thiếu người chơi, nó mới miễn cưỡng tham gia, còn không thì hoàn toàn không hứng thú.

Giờ thì đúng là dồn hết tâm huyết vào rồi.

Tuy là vậy, nhưng chỉ vài ngày sau, lão Tam lại về nhà, còn mang về một chiếc vòng tay bằng ngọc cho mẹ.

Chiếc vòng ngọc này là loại tốt nhất mà Bạch Nguyệt Quý từng thấy từ trước đến nay, là ngọc trắng mỡ cừu thượng hạng trong số ngọc hòa điền – hàng cực phẩm.

Không cần nhìn cũng biết là đồ của ai.

“Đây là đồ của bố nuôi con, sao lại mang về cho mẹ? Mẹ không thể nhận đâu, mang về trả lại bố nuôi đi.”

“Bố nuôi còn mấy chiếc giống vậy nữa cơ. Con chỉ lấy một cái vòng tay thôi, chứ con còn chưa mang cái ngọc kỳ lân hay cá chép ngọc về đâu. Mẹ đeo đi, mẹ đeo mới đẹp.”

Bạch Nguyệt Quý bật cười, “Trên tay mẹ cái này cũng đẹp, mẹ cũng thích mà.”

“Xấu quá, cái này mới đẹp.” lão Tam lắc đầu.

Bạch Nguyệt Quý buồn cười, nhưng vòng ngọc trắng mỡ cừu này tạm thời cô giữ, chờ lúc lánh mặt lão Tam, sẽ bảo Chu Dã đem trả lại cho Ngô nhị gia.

Chu Dã cầm hộp mang sang trả lại cho Ngô nhị gia, “Ngô nhị gia, anh cũng quá xem nhẹ mấy món bảo vật này rồi, lão Tam còn nhỏ mà anh đưa hết cho nó, trong tủ nó toàn ngọc đá quý không đấy. Bây giờ lại thêm chiếc vòng ngọc này nữa.”

Anh từng xem tủ đồ của lão Tam rồi.

Trong đó có nhiều khối ngọc lớn bằng nắm tay, đều là ngọc thượng hạng, giá trị không nhỏ chút nào.

Còn có cả đá quý, dù chưa khai thác hoàn chỉnh, nhưng chỉ cần lộ ra một phần nhỏ cũng biết là đá thật, mà lại có đến mấy viên.

Một khi khai thác hết, chắc chắn trị giá cả ngàn vàng.

Nhưng với lão Tam, đó chỉ là đồ chơi, rảnh rỗi thì lôi ra nghịch.

Ban đầu tủ của lão Tam không khóa, nhưng lão Tứ hay dẫn bạn về chơi, nên Bạch Nguyệt Quý liền gắn khóa lại, đưa chìa khóa cho lão Tam tự quản.

Hạt Dẻ Rang Đường

Cô cũng dặn lão Tứ, đừng dẫn bạn vào phòng, chơi ngoài sân là được, nhưng trẻ con mau quên, vẫn thỉnh thoảng chạy vào nhà.

Ngô nhị gia nói, “Tiểu Bác muốn hiếu kính mẹ. Tôi cho nó xem nhiều món quý như vậy, nó lại chỉ xin một cái vòng ngọc, không phải cho bản thân, mà là muốn tặng mẹ. Nó còn hứa với tôi sau này sẽ trả, bảo tôi cứ ghi nợ.”

Chu Dã nghe xong khẽ giật khóe miệng, “Khẩu khí thằng nhóc cũng to đấy.”

“Con nuôi của tôi mà, khẩu khí đó là xứng đáng. Sau này lớn lên, nó có bản lĩnh để trả mà.” Ngô nhị gia cười nói.

“Nhưng mà cũng không thể nhận món quý như vậy chứ.”

Ngô nhị gia ra hiệu mời uống trà, “Cho vợ cậu đeo đi, vòng như này tôi còn mấy cái nữa.”

Đồ tôi đã tặng đi thì không thu lại.

Không còn cách nào, Chu Dã lại đem vòng về đưa cho vợ.

Bạch Nguyệt Quý: “…… Không phải bảo anh mang trả sao? Giờ lại mang về?”

Chu Dã ho nhẹ một tiếng, “Anh thật lòng mang đi trả mà, nhưng người ta không nhận. Anh đâu thể vứt vòng lại đó chứ? Như vậy mất mặt lắm. Mà anh cũng nhìn ra rồi, Ngô nhị gia thật sự không coi trọng mấy món này, em cứ đeo đi, anh thấy hợp với em lắm.”

Vừa nói vừa đích thân giúp cô đeo vòng lên tay.

Bạch Nguyệt Quý nhìn chiếc vòng, làm từ ngọc trắng mỡ cừu, không cần nói cũng biết là hàng cực phẩm.

Da cô trắng, đeo vòng này càng tôn thêm vẻ dịu dàng, sang trọng, thật sự rất hợp với cô.

Ngay cả Bạch Nguyệt Quý cũng cảm khái, chiếc vòng ngọc này đúng là cực phẩm hiếm thấy.

Chu Dã thì khỏi phải nói, vô cùng hài lòng, “Lão Tam đúng là có mắt nhìn, bố nuôi nó nói vừa nhìn thấy là nó chọn ngay cái vòng này, muốn đem về cho em đeo.”

“Em có bao nhiêu vòng ngọc rồi hả?” Bạch Nguyệt Quý bất đắc dĩ nói.

Chu Dã đã tặng cô một chiếc từ thời còn ở quê, năm nay lại mang về thêm một cặp, cộng với cái lão Tam tặng năm ngoái, là đã bốn cái.

Nhưng dù có bốn cái, thì cũng không cái nào bằng chiếc vòng bằng ngọc trắng mỡ cừu này – một trong những loại thượng phẩm trong ngọc Hòa Điền.

Bảo cô không thích thì đúng là nói dối, nhưng dù sao cũng là đồ của người khác, không thể cứ thản nhiên mà nhận của tốt thế được.

Chu Dã cười nói: “Có phải lấy không đâu, là lão Tam xin ứng trước với bố nuôi, nói cứ ghi nợ, sau này sẽ trả.”

Bạch Nguyệt Quý dở khóc dở cười: “Thằng bé cũng to gan thật.”

Loại vòng ngọc trắng mỡ cừu như thế này gần như vô giá trên thị trường, không phải cứ có tiền là mua được, hầu hết đều là đồ sưu tầm, mà những người sưu tầm loại này cũng chẳng thiếu tiền.

“Lão Tam trả không nổi thì anh trả, chẳng lẽ anh không trả nổi à? Em đeo đi, đeo rất hợp luôn.”

Cha con cùng một giọng điệu.

Bạch Nguyệt Quý bật cười: “Anh cũng to miệng không kém nó.”

Nhưng cuối cùng chiếc vòng vẫn được giữ lại, dù sao cũng đã mang trả rồi mà Ngô Nhị gia không nhận, nếu cứ tiếp tục từ chối thì lại thành ra khách sáo quá.

Thôi thì đeo một cách dứt khoát, thoải mái.

Lão Tam nhìn thấy thì rất hài lòng, cứ tưởng mẹ nó sẽ không đeo.

Khi qua chỗ bố nuôi, Ngô Nhị gia liền hỏi, lão Tam liền đáp:

“Mẹ con đang đeo ạ, mẹ con rất thích cái vòng đó.” Quả nhiên là lựa chọn đúng.

Ngô Nhị gia mỉm cười.

Lão Tam tiếp tục học cùng bố nuôi. Bây giờ cách vài hôm là lại đến học, mà Ngô Nhị gia cũng cực kỳ kiên nhẫn chỉ dạy.

Từ sau khi nhận người bố nuôi này, tầm mắt của lão Tam cũng dần được mở rộng.

Rất nhiều sự kiện lớn, Ngô Nhị gia đều dẫn theo thằng bé tham dự, để nó học hỏi nghi thức và quy tắc bên trong, dạy rất nhiều điều.

Chỉ là hiện giờ còn nhỏ, nên dạy cũng chỉ ở mức cơ bản, chờ lớn thêm chút nữa sẽ dạy sâu hơn.

Gần như là dạy kèm sát bên, từng chút từng chút truyền lại.

Không trách được mấy ông bạn già của Ngô Nhị gia từng âm thầm nghi ngờ, không chừng lão Tam là “con riêng” của anh ta, chứ ngay cả con ruột cũng chưa chắc được đối xử như vậy.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 379



Chủ nhật tuần này, Đâu Đâu đã đeo cặp sách nhỏ của mình đến Thư viện Bắc Đại, do bố nuôi là Đổng Kiến đích thân đến đón đi.

Có Đổng Kiến dẫn dắt, vốn kiến thức của Đâu Đâu thật sự rất rộng.

Đừng thấy chỉ mới học lớp ba, nhưng 98% chữ trong sách cậu bé đều nhận ra và hiểu được, chỉ có một số chữ hiếm là chưa biết, việc đọc hoàn toàn không thành vấn đề.

Tất nhiên là câu hỏi thì nhiều, nhưng Đổng Kiến cực kỳ coi trọng việc bồi dưỡng đứa con nuôi này, chủ nhật đưa đến thư viện đọc sách, chính là để trả lời từng thắc mắc của cậu bé.

Hai bố con đến Thư viện Bắc Đại.

Thư viện rất đông người, nhưng không sao, Sở Sương đã giữ chỗ sẵn chờ hai người, vừa thấy họ đến liền vẫy tay gọi.

Ba người cùng tụ lại tìm sách, đọc sách.

Vì khí chất của Đâu Đâu rất giống Đổng Kiến, nên từng có nữ sinh hỏi Sở Sương rằng:

“Đây là con hai người à?”

Làm Sở Sương cười ngặt nghẽo, liền nhận luôn:

“Đúng vậy đó, con chúng tôi.”

Hai người họ cũng từng có dự định sinh con, đặc biệt khi thấy một đứa bé ngoan như vậy, Sở Sương càng thêm yêu thích, và cô có thể thấy được sự điềm tĩnh và bao dung của một người cha từ Đổng Kiến, khiến cô rất mong chờ.

Chỉ là hiện tại vẫn chưa phải lúc, nên tạm thời chưa tính đến chuyện sinh con.

Đâu Đâu vừa đến đã mang theo một túi xách đưa cho mẹ nuôi là Sở Sương.

Bên trong là một đôi giày rất đẹp, chất lượng cũng tốt, thuộc loại đang được bày bán trên thị trường với giá không rẻ, nhưng kiểu dáng này còn đẹp hơn hẳn.

Sở Sương khẽ hỏi nhỏ:

“Sao lại tặng giày cho mẹ nuôi?” giọng phải hạ thấp vì đang trong thư viện.

“Mẹ con nhờ con mang đến cho mẹ nuôi.”

“Bảo mẹ con giữ lại mà đi, đôi này đẹp thế cơ mà.”

“Mẹ con được người ta đưa cho mấy đôi, đi không hết.”

Giày là do Lý Tiêu Hằng mang đến, làm đúng theo bản thiết kế, đã bắt đầu phân phối ra thị trường.

Không chỉ giày, trang phục trước đó cũng vậy, Lý Tiêu Hằng đều mang một phần mẫu thành phẩm đến cho Bạch Nguyệt Quý.

Chính vì vậy mà Bạch Nguyệt Quý rất hài lòng với người cộng sự này, không bao giờ làm phiền cô chuyện bên ngoài, thanh toán đúng hạn, lại còn chu đáo trong những việc nhỏ.

Lần này, anh ta mang đến vài đôi giày, đều là cỡ của Bạch Nguyệt Quý.

Mà cô vốn dĩ đã có ba bốn đôi thay phiên nhau đi, nay lại thêm mấy đôi nữa thì dư thừa.

Cô định tặng lại cho Kim Tiểu Linh và Trương Xảo Muội, nhưng hai người đó chân to hơn, lại còn phải làm ăn buôn bán, không tiện đi giày kiểu này.

Nhớ ra Sở Sương có cỡ chân gần giống mình, hồi còn ở quê từng cùng Hứa Nhã làm đồ thủ công cho Đâu Đâu Đô Đô, lúc đó còn trò chuyện về giày dép, cỡ chân.

Bạch Nguyệt Quý vẫn nhớ, nên đưa cho con trai mang tặng mẹ nuôi một đôi.

Hạt Dẻ Rang Đường

Sở Sương mỉm cười nhận lấy, “Thay mẹ cảm ơn mẹ xinh đẹp của con nhé, mẹ rất thích đôi này.”

Đâu Đâu gật đầu.

“Bắt đầu đọc sách.” Đổng Kiến gõ nhẹ lên mặt bàn.

Sở Sương và Đâu Đâu lập tức bắt đầu buổi học của ngày hôm nay.

Nhưng không chỉ có Đâu Đâu có lịch trình riêng, mà Đô Đô, lão Tam và lão Tứ cũng bận không kém.

Chẳng hạn như Đô Đô, sáng sớm phải đi học võ cùng huấn luyện viên, 8:30 bắt đầu, đến khoảng 11 giờ mới về.

Sau đó tắm rửa, ăn cơm trưa, rồi nghỉ trưa một lát, buổi chiều bạn học đến nhà rủ đi đánh bóng bàn.

Bóng rổ cũng chơi, mỗi ngày tan học đều tụ họp với bạn đánh bóng rổ, còn có cả cầu lông, rất đa năng, là người vận động nhiều nhất trong nhà.

Còn lão Tam và lão Tứ, sáng sớm ăn xong thì được xe hơi của Ngô Nhị gia đến đón.

Đi đâu thì không ai rõ, chỉ biết lão Tứ vui mừng hết cỡ.

Cả bốn đứa trẻ đều không ở nhà, còn bận rộn hơn cả hai vợ chồng.

Sáng hơn tám giờ, khi Bạch Nguyệt Quý tỉnh dậy thì đã không thấy đứa nào ở nhà.

Chu Dã thì cười tủm tỉm, đỡ vợ ra ăn sáng, còn lên lịch trình cho cả hai.

Bọn trẻ đã bay khỏi tổ, thì vợ chồng họ tất nhiên phải tận hưởng thế giới của hai người rồi.

Bạch Nguyệt Quý thì mỏi chân đau lưng, liếc con sói đang cười ngốc nghếch một cái thật bén.

Cô cũng có chút không hiểu nổi, rõ ràng đã là vợ chồng già, con cái cũng bốn đứa rồi, vậy mà anh ấy đối với chuyện đó vẫn còn nhiệt tình đến thế?

Trước đây cô từng nghe nhiều phụ nữ đã kết hôn than thở chuyện trong hôn nhân: Sinh xong con thì vợ chồng mỗi người một phòng, thậm chí còn bảo, mối quan hệ trong sáng nhất trên đời này chính là vợ chồng trung niên, hôn nhau một cái cũng đủ mơ thấy ác mộng mấy ngày.

Còn nếu mà đỡ hơn chút, mỗi tháng có được một hai lần sinh hoạt vợ chồng cũng đã là tốt lắm rồi, nhiều người nửa năm còn chưa nổi một lần, hòa bình đến mức như đồng chí cách mạng sống chung.

Thời trẻ thì một hộp mười cái dùng vài bữa là hết, giờ đầu năm mua hộp tới cuối năm vẫn còn thừa mấy cái.

Tuy rằng chồng cô hiện giờ còn chưa đến tuổi trung niên, nhưng cũng không còn trẻ nữa, con cái cũng đầy đàn rồi, vậy mà chuyện này anh vẫn cứ như thời trai tráng.

Thật là khiến cô vừa đau… mà vừa thấy vui~

Thôi thì, gặp được người đàn ông như vậy, làm phụ nữ một lần coi như cũng đáng.

Chu Dã thì đâu có biết những suy nghĩ miên man trong đầu vợ, bị cô liếc cho một cái mà vẫn không biết ngượng, còn cười hì hì áp lại gần hôn thêm cái nữa.

Sau khi được chồng hầu hạ ăn sáng xong, Bạch Nguyệt Quý cũng bắt đầu dọn dẹp một chút.

Bởi vì cô cũng muốn tận hưởng thế giới hai người với chồng mà~

Hai vợ chồng sửa soạn đâu ra đó, rồi giao nhà lại cho Lý Đại Ni trông coi, cả hai dắt nhau ra ngoài ăn uống vui chơi, rồi cùng đi xem phim.

Thế giới hai người kiểu này quả thật là vừa dễ chịu vừa tự tại.

“Vợ ơi, anh phát hiện ra là trước đây mình chẳng mấy khi trải qua kiểu ngày tháng như thế này.” Chu Dã nói.

Bạch Nguyệt Quý khẽ cười, “Sao, anh thấy chịu thiệt à?”

Hôm nay chẳng khác gì một buổi hẹn hò của các cặp đang yêu nhau, chỉ khác là họ đi ngược trình tự, kết hôn trước rồi mới yêu sau.

Trước là cưới, rồi sinh con, nuôi con, đến giờ mới tay trong tay dạo phố như cặp tình nhân.

“Anh là thấy em mới là người chịu thiệt.” Chu Dã nói, vì anh đã thấy không ít bạn trẻ đều được sống như vậy.

Còn vợ anh thì trước đây sống ở quê, chưa từng được hưởng những điều này.

Nhưng Bạch Nguyệt Quý chưa từng cảm thấy mình thiếu thốn gì, cái nên có thì cô đều có rồi.

Tất nhiên, cũng có những thứ chưa có, nhưng đời người đâu thể có tất cả mọi thứ?

Cô chưa bao giờ tham lam, cái có thì trân trọng, cái chưa có thì không đặt nặng.

Chu Dã cũng nhận ra vợ rất thích kiểu hẹn hò thế này, bản thân anh cũng cực kỳ thích.

Nên anh quyết định, sau này mỗi lần về nhà, nhất định phải đưa vợ ra ngoài tận hưởng thế giới hai người, vì hẹn hò với vợ thực sự quá tuyệt vời, vui đến mức bay lên được.

Hai vợ chồng ra ngoài từ sáng, gần tối mới về nhà.

Lúc này lũ nhỏ đã về đông đủ, cả ngày không gặp nhau, dù bọn trẻ có hơi nghịch một chút, nhưng hai vợ chồng cũng rất bao dung.

Nghe thằng út líu lo kể lại hôm nay được đi chơi với chú Ngô, gặp gỡ người này người kia, ăn được bao nhiêu món ngon, nói chuyện mà cái miệng nhỏ nhắn cứ lắp bắp không ngừng.
 
Back
Top Bottom