Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 350



Nghe xong mọi chuyện, Cố Quảng Hạ cũng thu hoạch được không ít, nghiêm túc nói với Trương Xảo Muội: “Cảm ơn em dâu nhiều lắm, về nhà anh sẽ ghi chép lại cẩn thận!”

Anh ta không định ra ngoài làm ăn cùng em họ, vì nếu anh ta rời nhà thì chỉ còn lại vợ với con. Với cái tính cách của vợ anh thì không thể gánh vác được gì, anh cũng không yên tâm giao hết con cái cho cô ấy.

Phải biết rằng từ sau khi vợ của em họ thi đỗ đại học, hàng xóm láng giềng bắt đầu có ý định muốn kết thân thông gia với nhà anh.

Tiểu Tây năm nay đã mười bốn tuổi rồi, ở quê thì tuổi này đúng là có nhà đã bắt đầu xem mắt.

Nhưng Cố Quảng Hạ lại muốn con gái và con trai mình tiếp tục học hành, chỉ cần thi đỗ, anh nói gì cũng sẽ cố gắng lo cho đến cùng!

Chỉ có điều, vợ anh thì không chắc như vậy. Nếu anh mà đi khỏi, không chừng cô ta sẽ đem gả con gái cho người ta mất, đừng nghi ngờ gì cả, chỉ cần sính lễ đủ cao, cô ta chắc chắn sẽ gả con đi ngay.

Vì vậy anh quyết định làm cho tốt nghề phụ là nuôi lợn, làm tốt thì cũng chẳng kém gì đi làm ăn xa.

Cố Quảng Hạ cầm lấy trăm đồng rồi về nhà.

Vợ anh ta đang ngóng trong nhà, vừa thấy anh ta về đã vội vàng hỏi: “Anh mượn được chưa?”

Cố Quảng Hạ liếc cô ta một cái, rồi đặt luôn tờ một trăm đồng mượn được lên bàn.

Vợ anh trố mắt: “Không phải mượn năm mươi đồng thôi sao, sao lại thành trăm?”

“Năm mươi đồng kia là em dâu hai bảo để tôi xoay vòng!” Cố Quảng Hạ liếc cô ta lần nữa, lạnh nhạt nói: “Đó là vợ của em trai tôi, đó là thái độ em ấy dành cho anh em chồng. Còn vợ tôi thì sao? Mấy đồng bạc lẻ giấu kỹ như giấu vàng, sợ người ta mượn mất, cô có còn biết xấu hổ không? Tôi còn thay cô thấy nhục!”

“Nói đi cũng phải nói lại, có gia đình mẹ đẻ như vậy, cũng khó trách cô lại trở thành loại phụ nữ tính toán như thế, các người đều cùng một giuộc cả.”

Càng nói càng chán ghét, cuối cùng lại bảo: “Hay là mình ly hôn đi!”

Vợ Cố Quảng Hạ rớt nước mắt: “Anh có thể đừng hở tí là đòi ly hôn được không? Em biết lỗi rồi, sau này đừng hòng ai từ nhà mẹ đẻ lấy được đồng nào, em coi như không còn cái nhà đó nữa!”

“Lúc trước cô về cũng nói vậy đấy. Sau này khi vợ em họ thi đậu thủ khoa toàn tỉnh, mẹ cô tới xin cô tha thứ, cô không phải cũng một tiếng ‘mẹ’ ngọt như mật đấy thôi?”

Sau khi vợ em họ thi đậu đại học, mẹ cô ta quả thật có tới nhà, cũng là tới làm lành với con gái.

Nói đủ điều hay ho, còn bảo hôm đó vì tức quá mới ra tay đánh con…

Vợ Cố Quảng Hạ bỗng nhiên nghĩ ra một cách: “Em làm bộ làm lành với bà ta là để đòi lại số tiền bà ta nuốt của em!”

Cố Quảng Hạ cười lạnh: “Cô là loại người thế nào người khác không biết, chứ tôi lại không rõ chắc? Cô nghĩ nói vậy là tôi tin à?”

Vợ anh khóc lóc: “Thế anh muốn em thế nào? Anh thực sự muốn tìm mẹ kế cho chị em Tiểu Tây à? Em nói cho anh biết, em sống là người nhà họ Cố, c.h.ế.t cũng là ma nhà họ Cố, anh đừng tưởng bố mẹ anh lên thủ đô rồi là có thể bỏ em lấy người khác, nếu anh dám làm vậy, em sẽ treo cổ c.h.ế.t ngay trong nhà!”

“Câm miệng cho tôi!” Cố Quảng Hạ quát: “Nuôi lợn cho đàng hoàng vào, nếu không nuôi được thì đừng ở đây nữa, về lại nhà mẹ đẻ cô đi!”

“Không cần anh nói, em cũng sẽ nuôi cho ra trò!” Vợ anh lau nước mắt, nghiến răng nói.

Cô ta nhất định phải nuôi lợn cho thật tốt, cơn tức này nhất định phải nuốt trôi, đợi đến khi lợn lớn, kiếm được một món tiền to, đến lúc đó có thể ngẩng đầu lên mà sống.

Đến lúc đó, nhà mẹ đẻ có hối hận cũng kệ, dù có quỳ lạy dưới chân cô ta, cô ta cũng sẽ không tha thứ!

Bộ mặt thật của nhà mẹ đẻ, cô ta đã nhìn rõ rồi!

Cố Quảng Hạ sớm đã liên hệ với trại giống, nhưng lợn con đang rất khan hiếm, hiện tại chưa có, phải hơn một tháng nữa mới có hàng.

Vì vậy Cố Quảng Hạ tranh thủ thời gian rảnh sau giờ làm để sửa sang lại nhà cửa.

Mười con lợn thì có chỗ nuôi rồi, vì sân sau rất rộng, sân trước cũng vậy, anh làm hẳn hai cái chuồng lợn.

Trong lúc Cố Quảng Hạ đang bận rộn với việc sửa chuồng, thì Cố Quảng Thu và Lý Thái Sơn đã lại lên tàu đi về phía Nam.

Lần này hai người quay về, lập tức kinh ngạc không thôi.

Lý Thái Sơn không kìm được nói: “Anh Dã à, anh lại mua thêm một chiếc xe tải nữa à?”

Chu Dã cười: “Một chiếc xe tải sao làm xuể!”

Trước đây Quyền ngũ gia có giới thiệu cho anh một con đường làm ăn. Vì Chu Dã cư xử tử tế nên những người đó rất quý mến, liền giao hết đám hàng lậu mang theo cho Chu Dã.

Họ còn giới thiệu thêm nhiều người khác cho anh, Chu Dã đều kết giao cẩn thận, tiêu thụ hết gần hết số hàng lậu mà họ mang theo, chỉ để lại phần nhỏ cho người khác.

Số lượng hàng lậu đó vượt xa dự đoán của Chu Dã.

Cũng vì vậy, Chu Dã mới mua thêm một chiếc xe tải nữa, vì một chiếc đã không kham nổi công việc rồi.

Cố Quảng Thu và Lý Thái Sơn vừa quay lại, Chu Dã với sáu người lính xuất ngũ dưới tay đã bận tới mức quay mòng mòng.

Vừa thấy hai người về, anh chỉ chào hỏi vài câu rồi lập tức đôn đốc đi làm việc, không cho nghỉ ngơi lấy một ngày.

Cố Quảng Thu và Lý Thái Sơn cũng không nói nhiều, xắn tay vào việc ngay.

Ở quê mấy ngày vừa qua quả thực là thong thả thoải mái, nhưng họ cũng nhớ những ngày kiếm tiền ở đây. Nên bây giờ có bận cũng là điều tất nhiên.

Chính nhờ hai người họ quay về, Chu Dã mới rảnh tay để tiếp tục đi mở rộng mối làm ăn.

Việc mở rộng mối làm ăn chính là tìm người để bàn chuyện hợp tác, mời người ta ra ăn uống giải trí.

Chuyện ăn uống thì Chu Dã đích thân đi cùng, nhưng phần “giải trí” thì anh chỉ làm cho có.

Vào phòng, anh đưa một ít tiền boa để cô gái đứng sang một bên, cũng dặn là đừng lắm lời, lần sau đến vẫn sẽ có tiền dễ như vậy.

Mà cô gái ấy thì dĩ nhiên là vui vẻ nhận rồi.

Chu Dã mời đối phương đi ăn chơi mấy lần, mà với cách làm việc khéo léo như anh thì giờ không còn mấy người sánh bằng, thành ra việc hợp tác cũng nhanh chóng vào tay anh.

Đừng nói Chu Dã đang làm mấy chuyện không đàng hoàng, thực ra đây là chuyện bất đắc dĩ thôi.

Ai mà chẳng muốn đàng hoàng ngồi xuống nói chuyện làm ăn, ai lại muốn dây vào mấy chuyện kiểu này?

Nhưng người ta lại cứ thích như vậy, cứ muốn phải có mấy trò mèo mới chịu.

Nghe mấy câu trên bàn tiệc là Chu Dã đã hiểu người ta ám chỉ gì, đành phải chiều ý họ thôi, dù sao cũng đâu phải anh làm gì dơ bẩn.

Chu Dã cũng từng dẫn Lý Thái Sơn cùng hai người lính xuất ngũ khác đi xã giao, chứ một mình anh tiếp rượu thì thật sự không kham nổi.

Vợ anh lúc tiễn anh đi cũng không dặn phải kiếm thật nhiều tiền, chỉ dặn duy nhất một điều: đừng để mệt đến mức đổ bệnh.

Hạt Dẻ Rang Đường

Cô quý anh như vậy, lẽ nào anh lại không biết giữ gìn sức khỏe? Anh còn muốn cùng vợ sống đến đầu bạc răng long cơ mà.

Hai người lính xuất ngũ kia được đưa theo xã giao, Chu Dã không nói nhiều, họ là công nhân dưới quyền anh, tự biết phải cư xử sao cho đúng.

Nhưng Lý Thái Sơn thì khác, anh phải quản.

Chu Dã từng dặn anh ta rằng chỉ cần “diễn cho tròn vai”, bọn họ đến là để tiếp khách, tuyệt đối không được làm điều gì có lỗi với vợ ở nhà.

Lý Thái Sơn cũng suýt bị hoa mắt trước những trò phù phiếm đó, quê mùa, cả đời chưa từng thấy cảnh này.

Nhưng lời dặn của Chu Dã, cậu ta vẫn nhớ rõ.

Anh Dã bảo không được làm bậy, tức là không được làm bậy.

Vì vậy, cậu ta rất đúng mực.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 351



Lần này Chu Dã đã chọn một trong sáu lính xuất ngũ để đề bạt lên làm quản lý, cùng với Lý Thái Sơn phụ trách điều hành các cửa hàng của họ.

Lý do không chọn Cố Quảng Thu là vì Cố Quảng Thu không thể nói, giao tiếp khó khăn.

Phải nói là, mấy người lính xuất ngũ này thực sự rất đáng tin. Chu Dã gần như chẳng phải lo lắng gì nhiều, họ làm việc chăm chỉ, không lười biếng, đầu óc cũng linh hoạt, đi giao hàng bên ngoài thì phản ứng nhanh nhạy. Dù bọn họ ăn khỏe thật, nhưng Chu Dã cũng nuôi nổi.

Chỉ cần làm xong việc thì mấy chuyện lặt vặt khác chẳng thành vấn đề.

Thực ra, những người lính này cũng rất hài lòng khi làm việc cho Chu Dã. Anh không can thiệp lắm chuyện, chỉ cần mỗi ngày hoàn thành đúng công việc thì anh chẳng nói gì thêm, cũng không ra vẻ ông chủ.

Thỉnh thoảng rảnh rỗi, anh còn mời cả nhóm đi ăn uống một bữa cho ra trò để thưởng cho họ.

Lại thêm việc được bao ăn bao ở, tiền lương mỗi tháng đều có thể tiết kiệm gần như toàn bộ.

Phải nói thật, mức đãi ngộ này còn tốt hơn cả hồi còn trong quân đội.

Cho nên ai nấy đều vui vẻ làm việc, vừa làm vừa tích góp, chẳng phải lấy tiền cưới vợ đó sao?

Cả sáu lính xuất ngũ đều là trai độc thân.

Đến khi Chu Dã xử lý xong công việc và rảnh tay được một chút thì đã là giữa tháng Mười Một.

Lúc này thời tiết đã bắt đầu lạnh lắm rồi.

Cũng đúng vào thời điểm này, khắp cả nước bắt đầu rộ lên một cụm từ mới – “hộ vạn phú”.

Nghĩa là trong nhà có một vạn đồng (10.000) – một con số gây chấn động toàn quốc.

Một vạn đồng là gì? Trong thời kỳ mà lương bình quân đầu người chưa đến ba mươi đồng mỗi tháng, thì đó là điều không ai dám mơ đến!

Trong các con hẻm nhỏ, mọi người xôn xao bàn tán về cái từ mới này “hộ vạn phú”.

Mợ còn quay sang hỏi bác gái Thẩm:

“Bố của Tiểu Mao Lư có phải cũng là ‘hộ vạn phú’ rồi không?”

Bác gái Thẩm cười đến không khép được miệng:

“Mà được thế thì tốt quá! Được vậy là lên báo rồi đấy!”

Năm nay con trai bà, Thẩm Gia Hưng, chính thức tự mình ra làm kinh doanh riêng.

Anh ta có biệt danh là “Mao Lư”, còn cậu con trai nhỏ của anh ta chính là “Tiểu Mao Lư” – đứa suýt bị bắt cóc lần trước.

Bác gái Thẩm sinh tới năm đứa con, chỉ có một đứa là con trai, ngày trước bị hàng xóm cười chê không ít.

Đừng nghĩ chỉ ở nông thôn mới trọng nam khinh nữ, hồi ấy thành thị hay nông thôn cũng vậy cả thôi.

Vì thế, bác gái Thẩm cũng không thân thiết với hàng xóm lắm, chỉ từ sau khi mợ chuyển tới thì hai người mới trò chuyện hợp cạ.

Mà thôi, bỏ qua mấy chuyện đó đi, nói về Thẩm Gia Hưng, năm nay anh ta chính thức ra làm riêng, tất nhiên là có xin giấy phép hành nghề đàng hoàng.

Hạt Dẻ Rang Đường

Lúc mới bắt đầu, bác gái Thẩm với lão Thẩm phản đối kịch liệt.

Bác gái Thẩm còn từng than thở với mợ, nhưng mợ chỉ nói: “Người trẻ dám nghĩ dám làm, lại còn đã nghỉ việc rồi, thì còn nói gì nữa? Đành để nó làm thôi.”

Câu nói này quả là chí lý.

Cậu con trai đã quyết chủ ý, làm trước rồi mới báo sau, không thèm hỏi ý kiến bố mẹ, trực tiếp nghỉ việc rồi đi làm kinh doanh.

Hơn nữa cũng không giấu giếm hàng xóm gì cả.

Vì chuyện này mà bác gái Thẩm bị các bà lão khác cười chê một trận, bao nhiêu năm rồi cũng lại phải chịu cảnh như xưa.

Phải biết là thời buổi đó, làm tư nhân vẫn là chuyện rất mới mẻ, xã hội vẫn chưa chấp nhận rộng rãi.

Một công việc ổn định không chịu làm, lại đi làm tư nhân, chẳng phải “ăn no rửng mỡ” sao?

Nhưng Thẩm Gia Hưng chẳng thèm để tâm, anh ta trực tiếp mở một tiệm bánh bao mang tên “Tiệm bánh bao Gia Hưng”.

Không ngờ, buôn bán lại cực kỳ phát đạt.

Vợ chồng anh ta bận tối mắt tối mũi, đến nỗi phải gọi bác gái Thẩm đến giúp một tay. Ban đầu bác không muốn đi, cảm thấy ra mặt ngoài đường làm lộ liễu, mất mặt.

Vẫn là mợ lên tiếng:

“Giờ là thời nào rồi còn câu nệ như vậy? Cả lãnh đạo nhà nước còn nói phụ nữ gánh được nửa bầu trời mà. Con cháu bận quá mới cần bà giúp một tay, có gì mà mất mặt? Không ăn cắp ăn trộm, kiếm tiền bằng chính sức lao động thì mất mặt cái gì?”

Bác gái Thẩm nghe xong mới chịu đi, chủ yếu là giúp thu tiền.

Và đến lúc đó bác mới ngạc nhiên phát hiện, ôi chao, buôn bán tốt thật!

Trước đây lương tháng của con trai bác khoảng bốn chục đồng, đã thuộc dạng cao rồi, nhưng nuôi cả nhà thì vẫn cực kỳ vất vả.

Vì con dâu bác mắn đẻ, sinh tới ba trai ba gái, cộng lại là bao nhiêu miệng ăn? Phải chi li từng chút mới đủ sống.

Bình thường, cũng là nhờ hai bác thi thoảng giúp đỡ con trai một chút, chứ không thì thật sự khó sống qua ngày.

Cũng chính vì vậy mà Thẩm Gia Hưng mới liều mình nghỉ hẳn công việc, mở tiệm bánh bao.

Ai ngờ, vừa mở ra đã trúng mánh.

Trước kia mỗi tháng lương chỉ được khoảng bốn chục đồng, còn bây giờ, một tháng kiếm được phải trên cả trăm!

Tất nhiên con số này là đoán thôi, chứ bác gái Thẩm cũng chẳng rõ ràng lắm, chỉ biết chắc rằng con trai mình bây giờ thật sự đang kiếm ra tiền.

Vì thỉnh thoảng nó còn chịu khó mua cả một con vịt quay đắt xắt ra miếng về ăn!

Đó là chuyện ngày trước đến mơ cũng không dám mơ. Một tháng lương được có bao nhiêu? Mua một con vịt quay đã mất đến một phần tư lương rồi, làm sao dám ăn?

Cho nên mới thấy, giờ thật sự là có tiền rồi.

Nghe mợ chọc đùa, hỏi có phải thành “hộ vạn phú” rồi không, bác gái Thẩm cũng vui vẻ lắm, nhưng trong lòng vẫn hiểu rõ, không dễ đến thế.

Mợ lại nói tiếp:

“Mấy hôm trước tôi nghe có chuyện gì đó, sao rồi, gây gổ với nhà họ Hà hả?”

Nhắc tới đây, bác gái Thẩm liền nổi giận:

“Nhà họ Hà đúng là không biết xấu hổ! Bà biết không, bọn họ cũng mở một tiệm bánh bao ngay cạnh chỗ con trai tôi!”

Hồi con trai bà nghỉ việc để đi làm kinh doanh, nhà họ Hà chính là người chê cười to nhất, bà cụ Hà lại còn giả vờ đến “an ủi” bà ta cơ đấy.

Giờ thì hay rồi, cũng bắt chước mở tiệm, nhưng mở ở đâu không mở, lại mở ngay sát bên cạnh!

Cùng sống trong một con hẻm bao nhiêu năm, vậy mà chẳng có chút tình nghĩa hàng xóm gì cả!

Mợ chau mày:

“Cũng mở tiệm? Vậy là muốn đấu tay đôi rồi hả?”

Bác gái Thẩm hậm hực:

“Hôm qua tôi tức quá, qua hỏi tội con mụ đó. Vậy mà bà ta còn dám trở mặt nói tôi sai, bảo cái phố đó đâu phải nhà tôi mở, người ta muốn mở chỗ nào là quyền của người ta, không liên quan gì tới tôi!”

Mợ thở dài:

“Chuyện này nói đi cũng chẳng trách được gì, đúng là chẳng cấm được họ mở tiệm ở đâu.”

Bác gái Thẩm gật đầu:

“Tôi cũng biết vậy, nhưng trong lòng vẫn thấy uất ức!”

Mợ liền khuyên:

“Bảo thằng Gia Hưng qua bên lò mổ xem có xin được thịt hàng ngày không, về làm thêm bánh bao thịt ấy. Chứ đừng chỉ bán mỗi bánh bao chay với sữa đậu nành.”

Câu này khiến bác gái Thẩm lập tức nở nụ cười:

“Gia Hưng nó lo xong hết rồi, bên đó đồng ý cung cấp mỗi ngày cho nó vài cân thịt, tuy không phải thịt ngon gì, nhưng cũng là thịt.”

Mợ nghe xong vui vẻ nói:

“Vậy là tốt rồi, bảo nó cứ cố mà làm. Tôi thấy nó là người có chí, sau này chắc chắn vợ chồng bà sẽ được hưởng phúc.”

Bác gái Thẩm cười tít mắt:

“Cảm ơn lời chúc tốt lành của bà nhé!”
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 352



Trên chuyến tàu trở về thủ đô, Chu Dã cũng đang cầm một tờ báo trong tay.

Anh đang đọc bài viết liên quan đến chủ đề “hộ vạn phú”, nhưng thật ra đối với anh, cái danh xưng này chẳng có gì đáng để bận tâm, bởi với tài sản hiện tại, “hộ vạn phú” chỉ là chuyện thường.

Điều anh quan tâm hơn chính là thái độ khuyến khích phát triển kinh tế trong bài báo.

Anh cũng nghe Lý Thái Sơn kể lại lúc từ quê trở về rằng: đừng nói đến thành phố, ngay ở quê nhà, đời sống cũng đang thay đổi từng ngày, nhà nhà đều có thể nuôi lợn, gà vịt làm kinh tế phụ.

Chu Dã nghĩ, cứ đà này thì chắc sắp tới đất đai cũng sẽ được chia về từng hộ tự canh tác.

Nếu vậy thật, năng suất chắc chắn sẽ còn tăng vọt.

Sau khi đọc báo, Chu Dã nhắm mắt dưỡng thần, nhưng thực ra là giả vờ thôi, chứ anh đang toàn nghĩ đến vợ.

Trong đầu anh lúc này chỉ toàn là hình ảnh khuôn mặt vợ mình.

Xuống tàu, anh chẳng ghé nơi nào khác, mà đi thẳng đến cổng trường đợi người.

Lúc đó mới khoảng 4 giờ rưỡi, vợ anh sẽ tan học tầm 5 giờ rưỡi.

Chờ mãi không thấy Bạch Nguyệt Quý, nhưng lại thấy Đặng Tường Kiệt và Dương Nhược Tình.

Đặng Tường Kiệt đi cùng bạn gái mới — lại đổi người, không phải cô trước đó, trung bình ba tháng đổi một người là vừa.

Anh ta liếc nhìn Chu Dã một cái, rồi giả vờ không thấy mà đi thẳng.

Còn Dương Nhược Tình thì được Giang Tân khoác vai bước ra.

Cô ta thì lại không nhịn được mà nhìn Chu Dã nhiều hơn vài lần.

Thật sự là vì Chu Dã hôm nay ăn mặc quá thời thượng, một chiếc áo măng-tô, giày da bóng loáng, tóc tai gọn gàng, dáng người lại cao ráo. Mà vốn dĩ anh đã đẹp trai, giờ trắng trẻo ra không ít, khí chất lại nổi bật.

Chỉ đứng đó xách một chiếc cặp thôi mà toát lên khí chất của một người thành đạt, khiến ai cũng phải liếc nhìn.

Ngay cả Giang Tân cũng không nhịn được mà nhìn anh thêm vài lần.

Còn Chu Dã thì chẳng thèm bận tâm tới mấy người này, chỉ siết chặt áo khoác, tiếp tục đợi vợ, muốn cho cô một bất ngờ.

Kết quả đợi mãi vẫn không thấy vợ ra, bỗng nhiên anh mới nhận ra, hôm nay là Chủ nhật.

Theo thói quen của vợ anh, thì cuối tuần cô sẽ không đến trường.

Chu Dã lúc đó vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, nhớ vợ đến mức hóa ngốc, nghĩ vậy liền không nán lại nữa mà xách đồ về nhà.

Nhưng về tới nhà cũng chẳng thấy vợ, cậu mợ hay bọn trẻ đâu.

Chỉ có Lý Đại Ni và Sư Tử đang ở nhà giữ cửa.

Anh hỏi Lý Đại Ni thì mới biết hôm nay là sinh nhật của Ngô Nhị Gia, nên mọi người đều được mời đi ăn tiệc.

Chu Dã hỏi địa chỉ, rồi đi xe đạp tới ngay nhà hàng.

Phòng tiệc lúc đó náo nhiệt vô cùng.

Ngoài Bạch Nguyệt Quý, cậu mợ, mấy đứa nhỏ như Đâu Đâu, Đô Đô, còn có cả Ngô Nhị Gia và Trần Ngọc cùng đến tham dự.

Chu Dã vừa đến, chỉ cần báo tên phòng là được nhân viên dẫn thẳng vào.

Vừa bước vào cửa:

“Bố!”

Lũ trẻ lập tức reo lên vui mừng, lão tứ thì còn nhảy dựng khỏi ghế, lao thẳng vào lòng bố.

Chu Dã cười, đón lấy cậu con trai út, rồi chào Ngô Nhị Gia:

“Chúc mừng sinh nhật anh nhé.”

Ngô Nhị Gia cười ha hả:

“Về kịp lúc đấy chứ nhỉ!”

“Sao có thể không kịp được.” Chu Dã cười đáp, ôm con trai ngồi xuống.

Bên cạnh, Trần Ngọc đã nhanh chóng gọi nhân viên mang thêm ghế và bát đũa ra.

Cậu mợ nhìn thấy cháu trai về nhà, lại còn ăn mặc sang trọng thế này, thì khỏi nói cũng biết là vui mừng đến mức nào.

Bạch Nguyệt Quý thì khỏi bàn, cô vừa quay đầu lại nhìn thấy anh bước vào, trong khoảnh khắc ấy, thật sự không khỏi giật mình.

Tên “trai quê thô kệch” ngày xưa, lúc nào cũng ăn mặc tùy tiện, mùa đông chỉ có độc một chiếc áo bông, hôm nay lại mặc gì cơ chứ?

Một chiếc áo măng-tô dài, bên trong là sơ mi trắng, khoác thêm áo len gile caro, chân đi giày da, tay còn xách theo cặp công tác.

Khoảnh khắc anh bước vào đúng là gây chấn động thị giác thật sự.

Huống chi hai tháng không gặp, Chu Dã đã trắng ra trông thấy.

So với những lần trước anh về nhà, quả thật lần này thay đổi không ít.

Chu Dã thì chẳng nói gì nhiều, chỉ chào hỏi vợ như thường, vì dù sao hôm nay cũng là tiệc sinh nhật của Ngô Nhị Gia.

Ngô Nhị Gia thấy Chu Dã về thì càng vui vẻ, đặc biệt gọi nhà hàng mang thêm lên một đĩa tôm biển hấp, còn có bào ngư với hải sâm – đều là đồ bổ, dặn anh ăn nhiều một chút.

Chu Dã cũng không khách sáo gì.

Những món này bổ dưỡng cực kỳ, nhất là với đàn ông. Mà đêm nay anh còn phải “ra sức” nữa, nên càng chẳng ngại ngùng gì, ăn tới bến.

Ăn xong, lại uống thêm chút trà, thấy cũng không còn sớm nữa, Ngô Nhị Gia mới cho người gọi xe chở cậu mợ và mấy đứa nhỏ về nhà trước.

Còn Chu Dã thì đi xe đạp tới, nên anh lại chở vợ về bằng xe đạp.

Trên đường về, hai vợ chồng chẳng nói câu nào, khiến Bạch Nguyệt Quý khẽ nhíu mày, hôm nay đổi phong cách lạnh lùng à?

Về tới nhà, Chu Dã vẫn không nói nhiều, tiếp tục giữ khí chất “lạnh như tiền”, gọi đám trẻ con cùng đi tắm gội ở nhà tắm công cộng.

Tắm rửa sạch sẽ xong, về nhà liền bảo bọn nhỏ lên giường ngủ vì cũng đã muộn. Dù sao lần này anh về cũng được ở lại nhà nửa tháng, có đủ thời gian để chơi với con.

Biết bố sẽ ở nhà lâu, mấy anh em mới chịu yên tâm mà ngủ, dù sao cả buổi trưa chơi mệt, tới giờ này cũng chẳng chịu nổi nữa rồi.

Sau đó, Chu Dã qua trò chuyện với cậu mợ.

Mợ hỏi: “Hôm nay sao ăn mặc cái kiểu gì thế? Suýt nữa mợ không nhận ra!”

Chu Dã cười: “Giờ cháu cũng coi như là ông chủ rồi mợ ạ, dưới tay có tám nhân viên, ăn mặc chỉn chu tí cũng đâu có gì sai.”

Cậu Cố nói đùa: “Nhìn qua giống y hệt một gã tư bản đấy nhé.”

Chu Dã bật cười, rồi đi lấy một chiếc radio nhỏ mang theo ra:

“Cháu mang cái này về cho cậu mợ nghe chơi, rảnh rỗi nghe cải lương, tin tức cũng đỡ buồn.”

Mợ liền chậc lưỡi:

“Cái này là cháu kiếm được bao nhiêu mà giờ tiêu hoang vậy hả?”

Chu Dã cười hờ hững:

“Hoang gì đâu, tiêu dùng bình thường thôi.”

Nếu không phải sợ hàng xóm xung quanh tụ tập bu vào xem thì anh còn tính nhờ người gửi cả cái ti vi về bằng đường biển cơ.

Thôi ti vi thì tạm hoãn, nhưng tủ lạnh, máy giặt mấy thứ lớn thì phải sắm dần cho nhà rồi, anh đã nhờ người vận chuyển bằng đường biển, vài hôm nữa sẽ đến nơi.

Cậu Cố cầm chiếc radio lên săm soi:

“Cái này nhìn xịn ghê, bao nhiêu tiền một cái?”

Chu Dã đáp: “Loại tốt nhất, nhập sỉ thì tầm hai mươi đồng, ra ngoài bán là năm mươi lăm.”

“Xài sao đấy?” Cậu Cố hỏi, trước giờ toàn thấy mấy ông già ở công viên cầm theo.

Chu Dã liền chỉ từng bước cho cậu Cố cách bật, chỉnh tần số… Hóa ra ông học cũng nhanh, nhưng vẫn tính mai đem qua công viên hỏi thêm mấy cụ khác cách chỉnh kênh cho quen.

Hạt Dẻ Rang Đường

Không phải để khoe đâu, chủ yếu là học hỏi thêm chút mẹo dùng, chứ cháu trai chỉ chỉ sơ sơ thôi.

Nói chuyện rôm rả gần cả tiếng đồng hồ, Chu Dã mới quay lại phòng.

Bạch Nguyệt Quý đã dọn dẹp bản thảo gọn gàng, ngẩng đầu nhìn anh, nửa cười nửa trêu:

“Ồ, ông chủ Chu về rồi đấy à?”

Chu Dã thản nhiên “ừ” một tiếng, giọng lười nhác:

“Giúp anh c** đ* đi.”

Nói xong còn vươn hai tay ra như lão đại chờ phục vụ.

Bạch Nguyệt Quý liếc mắt nhìn anh một cái, rồi vẫn bước tới, bắt đầu giúp anh c** q**n áo.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 353



Bạch Nguyệt Quý lúc này cứ như một nàng dâu nhỏ, hết mực hầu hạ lão gia nhà mình là Chu lão gia.

Cô cũng muốn xem thử xem người này lại định giở trò gì!

Nhưng không ngờ… quả thật cho anh lên mặt được.

Vừa mới giúp anh cởi xong quần áo, người này đã không nhịn nổi, lập tức ôm cô vào lòng, miệng còn định hôn phủ xuống.

Đúng là “soái không quá ba giây”, bản chất bại lộ ngay lập tức.

Có điều, Bạch Nguyệt Quý đã sớm đề phòng, lập tức giơ tay chắn lại:

“Anh làm gì đấy?”

Chu Dã cười cợt cợt:

Hạt Dẻ Rang Đường

“Vợ ngoan, gọi một tiếng ‘chồng yêu’ đi nào~”

Anh vốn định làm bộ giữ hình tượng chút, nhưng thật sự là nhịn không nổi nữa rồi.

Anh thẳng tay bế vợ lên bằng một cái ôm ngang hông, rồi ngả người xuống giường luôn.

Bạch Nguyệt Quý cố gắng vùng vẫy, nhưng hoàn toàn vô hiệu, bị cái thân hình cao to của anh đè xuống, phản kháng căn bản không có tác dụng gì.

Hơn nữa, mùi hương trên người anh thật sự khiến người ta choáng váng, là cái mùi thuộc về riêng anh, mát lạnh mà dễ chịu, lẫn vào từng hơi thở khiến người ta say mê.

Chỉ chốc lát sau, cô cũng chỉ còn biết vòng tay ôm lấy cổ anh, để mặc anh muốn làm gì thì làm.

Một trận mưa rơi trên lá chuối diễn ra trong đêm…

Sau đó, hai người ôm nhau nằm trên giường, Bạch Nguyệt Quý như một chú mèo lười được nuông chiều, cuộn trong vòng tay Chu Dã, hưởng thụ bàn tay to đang nhẹ nhàng xoa lưng cô.

Chu Dã khẽ hỏi:

“Vợ ơi, chồng có đẹp trai không?”

“Thô như gốc cây.”

“Nhớ chồng lắm rồi đúng không?”

“Không có.”

Chu Dã nâng cằm cô lên, hôn lên đôi môi nhỏ luôn miệng nói dối của cô mấy cái:

“Anh thì nhớ em lắm rồi, nhớ muốn phát điên luôn ấy!”

Bạch Nguyệt Quý liếc xéo anh một cái, đúng là mặt dày không biết xấu hổ, nói mấy câu trêu chọc mà miệng lưỡi chẳng ngừng được.

“Lần này về sao đổi phong cách vậy? Đi đường mà như có gió nâng, suýt nữa thì bay luôn. Kiếm được bao nhiêu mà đắc ý thế?”

Chu Dã nghiêm mặt lại:

“Ngay cả vợ cũng nói anh đắc ý, mợ cũng nói thế. Anh đắc ý chỗ nào chứ? Giờ anh cũng là ông chủ rồi đấy, ăn mặc đàng hoàng một tí không được à?”

“Ừ thì, ông chủ to lắm mà.” Bạch Nguyệt Quý cười mỉa, rồi nhìn anh, “Dạo này rảnh à? Trắng ra nhiều đó.”

Thật ra, trắng lên rồi trông càng khác, một chữ thôi — đẹp.

Vẻ đẹp ấy lại còn mang chút ngông cuồng bất kham, xấu xa một cách quyến rũ, cực kỳ đúng gu của cô.

Chu Dã cầm tay cô, hôn lên mu bàn tay, giọng đầy cưng chiều:

“Giờ anh là ông chủ rồi mà, có bận cũng là người ta bận chứ không đến lượt anh.”

Thực tế thì hai tháng gần đây anh chủ yếu đi lo mở rộng đầu mối, cả nhập hàng lẫn ra hàng đều do anh đi đàm phán.

Làm ăn kiểu đó không phải dãi nắng dầm mưa nên đương nhiên da trắng ra.

Nhưng dù vậy, đàm phán cũng chỉ là tạm thời thôi, hiện tại anh đang dẫn Lý Thái Sơn và anh lính xuất ngũ vừa được đề bạt đi học nghề.

Về sau việc chạy đơn và bàn giao đều giao cho họ làm hết, anh muốn rảnh tay một chút,đã có nhân viên rồi, chẳng lẽ cứ phải tự thân xông pha hoài?

Chỉ có vác hàng thì chưa đủ đâu.

Bạch Nguyệt Quý không quan tâm những chuyện đó, cô lật người muốn ngủ rồi.

Kết quả, Chu Dã cũng lật người lên theo.

Ngủ hả? Còn lâu. Còn chưa “thương yêu” vợ đủ đâu. Phải yêu thương thêm một trận nữa mới được.



Sau một hiệp nữa, Bạch Nguyệt Quý hoàn toàn bị rút cạn sức, thiếp đi ngay khi đầu chạm gối.

Chu Dã thực ra vẫn còn hứng, nhưng thấy vợ kiệt sức như vậy thì cũng không nỡ, đành tạm thời lui binh, ôm lấy người vợ mềm mại thơm tho trong lòng, ngủ một giấc ngon lành.

Sáng hôm sau, khi Chu Dã tỉnh dậy thì Bạch Nguyệt Quý đã đi học rồi.

Anh ngủ một mạch tới tận chín giờ, mùa đông trời lạnh, nằm trong chăn ấm thì ngủ mê mệt.

Nhưng lý do chính vẫn là vì đã về đến nhà.

Ở ngoài, anh không bao giờ thật sự ngủ sâu, dù có nằm xuống cũng luôn cảnh giác. Còn ở nhà thì khác, mọi phòng bị đều được tháo bỏ, tinh thần mới có thể thả lỏng trọn vẹn.

Cộng thêm đêm qua được cưng chiều và yêu thương thỏa mãn cả thể xác lẫn tinh thần, đương nhiên giấc ngủ cực kỳ chất lượng.

Lúc này, cậu Cố cũng vừa xách chiếc radio từ công viên về, trông tâm trạng rất phấn chấn.

Mợ thì lại lườm ông:

“Không thấy mệt à? Xách nguyên cái đài đi khoe khắp công viên.”

Cậu Cố cười hì hì:

“Khoe gì đâu, tôi chỉ mang qua nhờ mấy cụ kia chỉ cách dò kênh, cách chỉnh thôi mà.”

Mợ thở dài:

“Bao nhiêu năm làm vợ chồng rồi, ông vừa nhấc m.ô.n.g lên là tôi biết ông định… làm cái gì rồi.”

Chu Dã ngáp dài từ trong phòng bước ra, vừa đánh răng rửa mặt vừa ngáp, mợ cũng mặc kệ cậu Cố, cười nói:

“Vẫn là ở nhà ngủ cho đã giấc phải không?”

“Chứ còn gì nữa.” Chu Dã cười, đánh răng xong thì ngồi xuống ăn sáng, trên bàn là cháo gà thơm lừng và bánh bao trắng mềm nóng hổi.

Mợ ngồi bên cạnh nhìn cháu trai ăn, hỏi:

“Có muốn ăn thêm tí thịt kho không?”

“Thôi mợ ạ, sáng sớm ăn mấy món đó hơi ngấy.” Chu Dã đáp.

Mợ cười khúc khích:

“Miệng thì nói ngấy, chứ có bao giờ chê ăn thịt đâu.”

Chu Dã cũng cười:

“Bánh bao trắng với cháo gà thế này ăn vừa miệng rồi, nhẹ bụng.”

Mợ liền nhắc đến chuyện trước đây Sở Sương có nói.

Sở Sương học ngành y, mà thầy hướng dẫn của cô ấy lại có quan hệ rất rộng. Có một lần tình cờ cô nhắc đến tình trạng của Cố Quảng Thu, thầy cô liền giới thiệu một bác sĩ nổi tiếng từng du học nước ngoài, hiện đang công tác trong bệnh viện lớn, còn cho luôn địa chỉ cụ thể, bảo nếu có thời gian thì nên đến khám.

Nghe xong, Chu Dã liền nói:

“Chuyện tốt thế này sao mợ không gọi cho cháu một cú, để cháu dẫn anh Quảng Thu đi khám luôn?”

Mợ đáp: “Cũng không cần vội. Vị bác sĩ đó hiện đang làm việc ở bệnh viện, không chạy đi đâu được. Chỉ là… mợ hơi do dự.”

“Do dự gì chứ? Nếu anh Quảng Thu có thể nói chuyện lại được thì tiện bao nhiêu, giao tiếp cũng dễ hơn.” Chu Dã nói thẳng.

Mợ liền kể lại lời Sở Sương nói, vì khả năng rất lớn là phải phẫu thuật, mà đã phẫu thuật thì đương nhiên có rủi ro.

Điều khiến mợ do dự chính là vì: Cố Quảng Thu hiện giờ cũng đã có vợ, có con, sống ổn định rồi. Không nói chuyện được cũng đã sống như vậy bao nhiêu năm, liệu có cần thiết phải mạo hiểm không?

Chu Dã trầm ngâm rồi nói:

“Cháu thấy cứ gọi anh ấy đến khám một lần cho chắc. Việc phẫu thuật có nguy hiểm hay không phải để bác sĩ chuyên môn đánh giá. Quan trọng là cũng phải hỏi ý anh ấy chứ. Phải xem anh ấy nghĩ sao nữa.”

Mợ gật đầu.

Chu Dã ăn xong bữa sáng liền ra ngoài gọi điện thoại ở bốt điện thoại công cộng.

Anh gọi đến cửa hàng bên cạnh ở phía Nam, nhờ họ gọi Cố Quảng Thu và Lý Thái Sơn ra nghe máy. Vì Cố Quảng Thu không nói được, nên Lý Thái Sơn giúp phiên dịch.

Cố Quảng Thu muốn đến lắm chứ, nhưng dạo này bận rộn quá. Cuối năm rồi, nhà nào cũng muốn sắm sửa thêm đồ điện gia dụng, không rảnh để đi. Anh bảo để sau Tết, rảnh hơn rồi hãy tính.

Chu Dã quay về kể lại cho mợ nghe.

Mợ cũng không gấp, nếu gấp thì đã gọi điện từ trước rồi. Huống chi vị bác sĩ kia vẫn đang làm việc ở bệnh viện, lúc nào cũng có thể tìm đến.

Cậu Cố nói thêm:

“Lúc đó cũng nên báo với vợ thằng Quảng Thu một tiếng, chuyện lớn như thế không thể giấu được.”

“Tôi biết rồi.” Mợ gật đầu.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 354



Chu Dã vừa nhắc đến Trương Xảo Muội, liền hỏi:

“Đúng rồi, chị dâu Xảo Muội có từng nghĩ đến việc đưa mấy đứa nhỏ lên thủ đô sống không? Cậu mợ có từng bàn chuyện này chưa?”

Câu này khiến cậu mợ đều sững người một chút.

Mợ ngẫm nghĩ rồi nói:

“Chuyện này thì chưa từng nhắc tới… Hay là hỏi thử xem, nếu Xảo Muội muốn đưa con lên thủ đô sống?”

Nếu không kiếm được tiền thì thôi, nhưng giờ lương của Quảng Thu cao như vậy, dù vợ anh ấy có đưa mấy đứa nhỏ lên đây cũng nuôi nổi, không cần lo chuyện mưu sinh.

Cậu Cố thì bảo:

“Nhưng nếu con dâu hai mang con cái lên đây, thì bên nhà họ Trương chỉ còn lại hai ông bà già thôi.”

“Thì mình hỏi xem hai ông bà có muốn lên đây luôn không, muốn thì cùng nhau lên cũng được.” Mợ nói.

Càng nói càng thấy cũng là một ý hay.

Nếu hai ông bà bên nhà họ Trương cũng muốn lên thủ đô, thì đúng là không phải lo gì cả. Nói lại vẫn là câu đó: lương con trai đủ nuôi cả nhà.

Vả lại, giờ không còn thiếu đường sống nữa rồi, giờ ai cũng có thể làm kinh doanh tư nhân.

Mặc dù nghề “tư nhân” này nghe có vẻ không mấy hay ho, nhưng… quan trọng là gì? Là kiếm được tiền. Cả xóm đã có hai người làm rồi, nhất là Thẩm Gia Hưng, người ta còn nghỉ làm để theo đuổi luôn.

Mới đầu năm nay, bên ngoài chưa thấy mấy ai làm, thế mà tới cuối năm đã tăng gấp mấy lần.

Thế nên sau này chắc chắn sẽ có thêm nhiều người làm nghề này, mà nhiều thì không còn là chuyện lạ nữa.

Quan trọng là kiếm được tiền, nuôi được gia đình.

Không phải đi ăn trộm ăn cắp, thì danh tiếng tốt xấu thật ra cũng chẳng còn quan trọng như trước kia.

Mợ nghĩ vậy rồi cũng hỏi lại cháu trai.

Chu Dã cười nói:

“Nếu chị dâu Xảo Muội muốn lên đây làm ăn, thì cháu có thể giúp lo đầu mối hàng hóa, chị ấy chỉ cần lo mở cửa tiệm là được, mấy chuyện khác không cần bận tâm.”

Mợ nghe vậy vui lắm, lập tức gọi dượng mang giấy viết ra, bảo cháu viết thư về quê.

Chu Dã thấy hai ông bà hào hứng như vậy thì đoán chắc là nhớ nhà, bèn hỏi:

“Mợ, cậu… hay là cậu mợ về quê chơi mấy ngày nhé?”

Cả hai nghe vậy thì lập tức động lòng.

Mợ hỏi: “Lần này cháu về nhà được ở bao lâu?”

“Nửa tháng.”

Nghe cháu trai có thể ở nhà tới nửa tháng, hai ông bà liền không do dự nữa:

“Vậy thì chúng ta về quê mấy ngày đi?”

Xa quê lâu như vậy, cũng thật sự thấy nhớ nhà, nhớ mấy đứa cháu nội, cháu ngoại lắm rồi.

Chu Dã cười: “Được thôi.”

Dượng bèn bảo mợ đi thu xếp đồ đạc, định đi ngay hôm đó.

Chu Dã buồn cười:

“Cậu à, đừng gấp thế. Về quê thì cũng phải chuẩn bị chút quà cáp chứ, sao mà nói đi là đi ngay được?”

Mợ vội nói:

“Đừng chuẩn bị gì nhiều cho cậu mợ mang theo, nặng nề mệt xác lắm.”

Chu Dã cũng không chuẩn bị gì cầu kỳ, chỉ đặt mấy con vịt quay, bảo nhà hàng đóng gói cẩn thận mang đi.

Trời đang lạnh, mang theo không lo bị hỏng, dù sao cũng không thể ngon bằng ăn tại chỗ nhưng vẫn dùng được.

Ngoài ra còn có vài món đặc sản của thủ đô.

Ban đầu còn tính mua quần áo mới cho hai ông bà, nhưng thật sự không cần thiết, quần áo trên người đều còn mới tinh.

Sáng hôm sau, Chu Dã tiễn hai ông bà ra ga tàu. Cùng về quê lần này còn có cả Lý Đại Ni.

Cô bé theo gia đình Chu Dã ra thủ đô đã hơn một năm, gần hai năm rồi chưa về quê, thời buổi này gọi điện còn khó, toàn liên lạc bằng thư từ. Nhân dịp hai ông bà về quê, liền để cô bé theo về một chuyến.

Ba người đến thành phố thì trời đã tối, nên thuê một phòng trọ nghỉ lại một đêm, hôm sau mới bắt xe về huyện.

May mắn thay, khi tới huyện thì gặp được một chiếc máy cày đang quay về xã, thế là cả ba ngồi máy cày về thẳng.

Lý Đại Ni xuống ở đội sản xuất Ngưu Mông, còn cậu mợ thì về thẳng đội sản xuất Cố gia.

Mới vào tới đầu thôn thì đụng ngay… Triệu Mỹ Hương.

“Ơ kìa! Đây chẳng phải là bác ba Cố với bác gái Cố sao?”

Nhà mẹ đẻ của Triệu Mỹ Hương cũng ở đội sản xuất Cố gia, theo vai vế thì chị ta phải gọi họ là “bác ba”.

Mợ vui vẻ chào lại:

“Là Mỹ Hương à, sao cháu cũng về đây?”

“Ối giời ơi, thật là bác gái hả? Bác với bác trai đi thủ đô có ăn tiên đan gì không thế? Sao mà trẻ ra vậy, suýt nữa cháu không nhận ra luôn đó!” Mỹ Hương ngạc nhiên reo lên.

“Cái miệng con bé này, sao bỗng dưng ngọt thế hả?” Mợ cười tít mắt.

“Thật sự là nói thật đấy chứ, ai nhìn thấy hai bác cũng đều phải giật mình đấy. Ở thủ đô sống sung sướng đến vậy sao?” Triệu Mỹ Hương cảm thán.

Mợ cười hỏi lại:

“Sao cháu rảnh mà về quê thế? Dạo này không phải bận rộn lắm à?”

Quê nhà đang bước vào thời điểm sau thu hoạch, chặt củi, xay thóc, muối dưa cải, chưa đến lúc rảnh rỗi “ngủ đông” hẳn đâu.

Mỹ Hương cười:

“Mẹ cháu trượt chân ngã một cái, tuy không nghiêm trọng, nhưng dù gì cũng là mẹ ruột. Giờ không phải thiếu thốn nữa, năm nay cháu còn tự nuôi hơn ba chục con gà, chẳng lẽ lại không mang được ít trứng gà về cho mẹ à?”

Mợ gật gù:

“Tốt tốt, từ nhỏ bác đã thấy cháu là đứa có hiếu mà.”

Mỹ Hương tò mò hỏi tiếp:

“Hai bác về quê một mình à, hay là cả nhà Chu Dã về luôn?”

Mợ cười đáp:

“Cháu dâu của bác còn phải đi học, trường chưa cho nghỉ. Cháu trai cũng bận lắm, lần này may mà rảnh chút, biết hai ông bà nhớ nhà nên mới bảo hai bác về ở vài hôm. Sau đó vẫn phải quay lại thủ đô.”

Lâu rồi không tán gẫu với hàng xóm, mợ nói chuyện cũng thấy hứng khởi hơn nhiều.

Lúc này, cậu Cố đứng cạnh bắt đầu thấy phiền, liền chen lời:

“Hai người cứ nói chuyện tiếp đi, tôi về trước đây.”

Mợ cũng đứng dậy theo, chào hỏi:

“Mỹ Hương này, hai bác về trước đây nhé. Ngày mai bác còn tính qua nhà họ Trương, nếu cháu rảnh thì ghé qua uống chén nước nha.”

Mỹ Hương vội gật đầu:

“Được ạ, mai cháu qua. Cháu còn phải qua báo tin vui với nhà họ Trương nữa.”

Mợ xua tay:

“Không cần đâu, lần này Đại Ni về cùng hai bác, bên ấy biết rồi.”

“Ui chao, cả Đại Ni cũng về nữa à? Vậy thì cháu phải về nhà trang điểm tí, rồi ghé sang thăm con bé mới được…”



Tạm biệt Triệu Mỹ Hương, nổi tiếng “nhiều chuyện nhất thôn”, cậu mợ mới chính thức bước chân vào thôn.

Tin cậu mợ Cố trở về từ thủ đô, đương nhiên khiến cả đội sản xuất Cố gia náo động.

Chẳng mấy chốc, dân trong thôn túa ra như ong vỡ tổ, kéo đến đầy sân nhà ông bà.

Cố Quảng Hạ và vợ bị chen ra một bên.

Vợ anh bực quá không nhịn được, kêu lên:

“Đây là bố mẹ tôi mà tôi còn chưa kịp nói chuyện mấy câu, các người kéo nhau đến làm gì vậy!”

Nhưng chẳng ai buồn để tâm đến lời cô ta nói, ai cũng đang háo hức hỏi han ông bà Cố về cuộc sống trên thủ đô.

Thấy bố mẹ vừa trò chuyện rôm rả với hàng xóm, vừa tràn đầy tinh thần như vậy, Cố Quảng Hạ cũng phải khâm phục em họ mình.

Một năm mấy không gặp, mà trông bố mẹ như trẻ ra cả chục tuổi, khí sắc sáng láng, tinh thần sảng khoái.

Cái trạng thái ấy, ở quê chắc chắn là không dưỡng ra được.

Hạt Dẻ Rang Đường

Mấy ông bác bà bác khác trong thôn, vừa nghe tin hai người từ thủ đô về lại khỏe mạnh trẻ trung như vậy, trong lòng sao mà không ngứa ngáy?

Người thì ghen tị, người thì tủi thân, người thì ngấm ngầm chua xót, đủ mọi hương vị cảm xúc.

Nhưng ngoài mặt, ai cũng vờ như không có gì, cố làm ra vẻ dửng dưng.

Đắc ý cái gì chứ? Oai cái gì chứ?

Cuối cùng cũng chỉ là… họ có một đứa cháu nên người hơn mình mà thôi!
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 355



Hôm đầu tiên về quê, cậu mợ nghỉ ngơi một ngày, rồi chia mấy con vịt quay mang từ thủ đô về cho họ hàng thân thiết.

Mợ còn đặc biệt dặn Cố Quảng Hạ mang một con sang nhà họ Trương — bên nhà thông gia.

Hôm sau, ông bà đích thân đến nhà họ Trương thăm bé Niên Sinh, bé Lâm Lâm, cũng như nói chuyện với Trương Xảo Muội về việc ở Bắc Kinh hiện có bác sĩ có thể khám chữa cho giọng nói của Cố Quảng Thu.

Nhưng khả năng cao phải phẫu thuật, mà phẫu thuật thì luôn có rủi ro, đây là điều khiến cả nhà còn chút lăn tăn.

Trương Xảo Muội nghe xong thì nói sẽ bàn bạc kỹ với chồng sau.

Sau đó, mợ cũng kể thêm chuyện khác: muốn hỏi xem Trương Xảo Muội có muốn đưa con cái lên thủ đô sống không, nếu thuận tiện, bố mẹ cô cũng có thể đi cùng.

Việc mợ vừa nghe Chu Dã đề xuất là đã động lòng ngay, cũng là vì cô con dâu thứ hai này — Trương Xảo Muội — quá mức tốt tính, khéo léo.

Chứ với vợ chồng anh cả thì mợ không hề đả động, vì cô con dâu cả thực sự không biết cư xử, không đáng để mang theo hưởng phúc. Ở quê nuôi lợn là được rồi.

Nhưng với Trương Xảo Muội, mợ thật lòng muốn cô ấy đưa các con lên thủ đô.

Bố mẹ Trương Xảo Muội — chú thím Trương — nghe xong thì vội nói:

“Nếu đi, để Xảo Muội đưa các cháu đi là được rồi. Vợ chồng già như chúng tôi ở lại quê sống, còn làm được việc. Chứ lên đó có khi lại vướng víu.”

Mợ đáp ngay:

“Lên đó cũng không phải sợ. Thứ nhất là lương của Quảng Thu đủ lo hết. Thứ hai là bây giờ có thể tự mình làm ăn, làm hộ kinh doanh cũng được, không mất mặt đâu.”

“Hộ kinh doanh á?” Trương Xảo Muội lập tức hứng thú.

Mợ gật đầu, kể:

“Đúng đấy, hàng xóm nhà mẹ bên thủ đô có người tên Thẩm Gia Hưng, nghỉ luôn cái công việc lương bốn chục đồng/tháng để đi làm hộ kinh doanh. Chỉ bán bánh bao thôi mà bán chạy lắm. Mẹ còn tính sổ giùm, một tháng ít nhất kiếm được trăm đồng!”

“Có thể kiếm được nhiều như vậy thật sao?”

“Thế còn ít đấy! Người trong ngõ thấy vậy cũng học theo mở quán, ai cũng lời to. Còn Nguyệt Quý, lúc biết bố mẹ về quê, còn dặn mẹ nhớ nói với con rằng con làm bánh bao, làm đậu hũ đều giỏi, sang bên đó đừng sợ không có việc. A Dã nói rồi, chỉ cần con muốn buôn bán, mọi đầu mối hàng hóa nó sẽ lo hết.”

Mợ thật lòng muốn con dâu thứ hai đưa các cháu lên thủ đô. Không chỉ vì thương cháu, mà vì thủ đô thật sự tốt hơn nhiều.

Tốt cho tương lai của các cháu.

Niên Sinh bằng tuổi với Đâu Đâu và Đô Đô, chỉ khác đầu năm với cuối năm.

Mà hai anh em Đâu Đâu – Đô Đô hiện đã học lớp hai, lại học rất nhanh, đề kiểm tra mẹ ra còn làm đúng hết. Cuối kỳ này còn được thi vượt cấp với học sinh lớp ba, nếu qua thì năm tới sẽ vào thẳng lớp 3 học kỳ hai.

Trong khi đó, Niên Sinh vẫn đang ở quê nghịch bùn với lũ trẻ con, đến trường tiểu học còn chưa vào.

Đây chính là sự khác biệt giữa thành thị và nông thôn.

Nếu không có cơ hội thì thôi, ở quê cũng sống được. Nhưng đã có cơ hội, thì bỏ qua thật là đáng tiếc.

Được ra khỏi thôn, lên thành phố sống, đó là giấc mơ của không biết bao nhiêu người.

Thực ra chuyện này cũng không đột ngột lắm. Lần trước Cố Quảng Thu về đã viết cho Trương Xảo Muội một mảnh giấy hỏi: “Em có muốn đưa con lên thủ đô sống không?”

Anh cũng nói rõ: “Lên đó không phải lo lắng, vì có bố mẹ anh và cả em họ lo cho.”

Nên chuyện này, Trương Xảo Muội đã nghĩ đến từ lâu rồi.

Cô muốn đi.

Nhưng thành phố lớn thì chi phí cao, mà cả nhà chỉ có chồng là lao động chính. Dù hiện tại tiết kiệm được kha khá, cô vẫn muốn tích lũy thêm.

Nhưng nay nghe mẹ chồng bảo làm hộ kinh doanh cũng có thể kiếm ra tiền, nhất là lời từ chính miệng Bạch Nguyệt Quý, thì Trương Xảo Muội yên tâm hơn nhiều.

Nếu lên thủ đô có thể tự kiếm tiền, thì không còn lo gì nữa.

Vợ chồng cô chỉ cần chăm chỉ cố gắng, ổn định được cuộc sống ở thủ đô, thì tương lai đời con cháu, biết đâu có thể thực sự an cư nơi đất lớn.

Mợ liền chốt luôn:

“Các con cứ bàn kỹ lại. Nếu muốn đi, thì đi luôn chuyến này với bố mẹ.”

Cậu Cố liền chen vào:

“Bà làm gì mà hấp tấp vậy? Nói đi là đi được chắc? Cũng phải suy tính kỹ chứ.”

“Ừ thì, vậy cứ suy nghĩ đi.” Mợ gật đầu.

Dù miệng nói vậy, nhưng trong lòng biết rõ: không có gì phải lo lắng cả, chỉ là chuyện không nhỏ, cần suy xét cẩn thận một chút.

Hai ông bà ở lại ăn trưa, thím Trương còn g.i.ế.c gà tiếp đãi, rồi mới ra về.

Chú thím Trương sau khi trở về nhà liền ngồi lại cùng Trương Xảo Muội bàn chuyện.

Ông bà biết rõ con rể đang làm ăn ở miền Nam kiếm được tiền, chỉ trong chưa đến nửa năm mà mang về hơn một nghìn đồng. Nếu cả hai ông bà cùng đi, thì cũng không lo sống không nổi, con rể hoàn toàn lo nổi.

Nhưng ông bà Trương tạm thời vẫn không muốn rời quê. Họ muốn ở lại trông nom nhà cửa, giữ lại một đường lui cho con gái và con rể.

Nói trắng ra là: “Lỡ như ở ngoài thành không sống nổi, thì còn có thể quay về, nhà đây vẫn sẵn cơm, chẳng lo c.h.ế.t đói.”

Trương Xảo Muội hiểu rõ lòng bố mẹ, cũng nói thẳng ra suy nghĩ của mình:

“Con sẽ đưa các con đi trước. Nếu ổn định được cuộc sống, tụi con sẽ đón bố mẹ lên sau.”

Ông bà Trương nghe thế cũng gật đầu. Nếu con gái sống được, họ cũng muốn đi, lên phụ giúp cũng được mà. Nhưng hiện tại thì thôi đã.

Gặp chuyện gì gấp, cứ nhờ ông bà Cố hỗ trợ trước.

Vậy là chuyện nhanh chóng được quyết định:

Trương Xảo Muội sẽ đưa các con theo bố mẹ chồng lên thủ đô!

Sau khi cô nói rõ ý định, mợ Cố liền đi mượn chiếc xe đạp của lão đội trưởng, nhờ Cố Quảng Hạ chở mình tới công xã để gọi điện thoại.

Ở công xã có điện thoại, mợ muốn gọi về nhà Ngô Nhị Gia, nhờ anh ta gọi người đi tìm cháu trai Chu Dã, hỏi xem gần đó có căn nhà nào cho thuê không, nếu có thì đặt thuê trước.

Kết quả là chưa kịp nhờ, Ngô Nhị Gia đã ngắt lời, vì Chu Dã đang có mặt ở nhà anh ta, thế là trực tiếp gọi anh ra nghe máy.

“Mợ gọi điện từ công xã luôn à?” Chu Dã nhận điện thoại, cười nói.

“Cháu ở đó à?” Mợ Cố cũng bật cười, “Vậy thì tiện rồi. Xảo Muội sẽ đưa Niên Sinh và các cháu theo cậu mợ lên thủ đô đợt này. Cháu giúp mợ thuê sẵn một căn nhà nhé.”

Hạt Dẻ Rang Đường

Chu Dã lập tức đồng ý.

Vì chi phí gọi điện quá đắt đỏ, nên nói xong việc chính thì dập máy ngay, không tán gẫu thêm.

Trên đường quay về, mợ Cố cũng kể chuyện cho Cố Quảng Hạ nghe. Anh vừa nghe xong thì dở khóc dở cười:

“Con biết rồi, mẹ không cần nhấn mạnh đâu. Con còn phải nuôi lợn đấy.”

Mợ Cố lúc này mới hài lòng:

“Ở quê làm tốt cũng chẳng kém ai đâu. Nhưng tiền kiếm được, con phải tự cất giữ đấy, đừng để người khác cầm giùm.”

“Con biết mà.” Cố Quảng Hạ cười đáp.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 356



Trương Xảo Muội sẽ đưa con cái cùng cậu mợ Cố lên thủ đô thuê nhà — vừa nghe Chu Dã kể lại chuyện này, Bạch Nguyệt Quý liền nói thẳng:

“Thuê gì nữa, để họ ở ngay căn nhà bên ngõ cạnh nhà mình luôn đi.”

Chu Dã ngớ người:

“Hả? Em nói cái gì?”

Bạch Nguyệt Quý bình thản đáp:

“Em mua thêm một căn nhà trong ngõ ấy rồi, cấu trúc giống y hệt nhà mình.”

Đó chính là căn nhà thứ ba cô mua, sau căn đầu tiên là nhà đang ở, căn thứ hai có cả sân trước sân sau, và đến tháng 10 thì cô mua tiếp căn này.

Căn nhà này còn rẻ hơn nhà hiện tại tới 100 đồng. Chủ cũ dọn đi nơi khác nên muốn bán nhanh, mà vị trí lại cực kỳ đẹp, nhà cũng mới, vì mấy năm trước còn được sửa sang lại một lượt.

Giá chỉ 4100 đồng, Bạch Nguyệt Quý liền dứt khoát sang tên.

Chu Dã đi theo vợ qua xem nhà xong liền cười ha hả:

“Vợ ơi, mắt nhìn của em không đồng chút nào! Vậy để mọi người ở đây nhé?”

“Ở luôn đi, cũng gần, tiện ông bà trông cháu.” Bạch Nguyệt Quý đáp.

Chu Dã hỏi:

“Một tháng thu bao nhiêu?”

“Thu gì?”

“Cũng phải thu chút chứ, nhà mình thế này mà.” Chu Dã cười, “Nhưng tạm thời đừng nói là nhà mình. Cứ bảo thuê nhà ngoài, một tháng lấy ba đồng là được, coi như ký hợp đồng thuê nhà một năm.”

“Tùy anh sắp xếp.” Bạch Nguyệt Quý gật đầu.

Lúc chủ nhà cũ dọn đi đã lau dọn nhà cửa rất gọn gàng, dù sao cũng muốn bán được giá, không thể để bẩn thỉu. Nhưng dù vậy, Chu Dã vẫn gọi người tới dọn lại một lần cho sạch sẽ, khiến căn nhà trở nên chỉn chu hơn hẳn.

Chu Dã quay đầu trêu vợ:

“Sao vợ anh lại mê mua nhà thế? Nhà mình đang ở là một, nhà kia có sân vườn là hai, giờ căn này là thứ ba rồi đó.”

Bạch Nguyệt Quý nhàn nhạt nói:

“Nhà mình có bốn đứa con trai, chẳng lẽ sau này không mỗi đứa một căn?”

Chu Dã cười khà khà:

“Anh cứ tưởng em là nhắm đến tiềm năng đất đai ở Bắc Kinh chứ.”

Bạch Nguyệt Quý lật tờ báo trong tay:

“Anh nói cũng đúng, đúng là em có nhìn trúng tiềm năng nhà đất thủ đô.”

“Vợ anh có mắt nhìn xa trông rộng, đầu tư thế mới chuẩn. Mua tiếp đi, cứ mua, mua bao nhiêu cũng được!” Chu Dã phất tay hào sảng.

“Nói trước nhé, những căn nhà này là tiền em tự kiếm mua, chẳng liên quan gì đến anh đâu.” Bạch Nguyệt Quý liếc anh.

Chu Dã sững người, rồi vội vã cười xòa:

“Ôi vợ ơi, sao em nói thế? Của anh là của em, của em cũng là của anh mà, sao lại tính toán thế?”

“Để em sửa lại cho rõ nhé: của anh là của em, nhưng của em… vẫn là của em.” Bạch Nguyệt Quý mỉm cười đầy ẩn ý.

Chu Dã không nói nữa, nhào tới hôn vợ ngây ngất, rồi trong lúc “chinh phục núi lớn”, anh áp sát tai cô thủ thỉ:

“Vợ ơi, em muốn gì anh cũng cho em, kể cả… cái mạng này!”

Sáng hôm sau, đợt hàng đồ gia dụng mà Chu Dã gửi từ miền Nam về bằng đường biển đã tới nơi.

Anh cho người giao thẳng đến nhà:

Một chiếc tủ lạnh, một chiếc máy giặt, mấy cây quạt bàn, mỗi phòng một cái.

Những món đồ gia dụng này khiến hàng xóm náo loạn, ai cũng háo hức tới nhà ngắm nghía “đồ Tây”, vừa xem vừa hỏi giá cả.

Chu Dã cũng chẳng giấu giếm, nói luôn: giá tủ lạnh bao nhiêu, máy giặt bao nhiêu, mỗi cây quạt giá thế nào.

Hàng xóm xung quanh nghe xong đều há hốc mồm kinh ngạc, không ngờ lại đắt đến vậy!

Cũng không ngờ rằng nhà này, cái gia đình “ngoại lai” này lại giàu đến thế!

Có bà lão hỏi:

“Hôm trước tôi gặp bà Tiền, nghe nói bà ấy đã bán căn nhà cho hai người rồi, thật không vậy?”

Chính là bác gái Hà, người có quan hệ không mấy tốt với bác gái Thẩm.

Chu Dã cười nhã nhặn đáp:

“Thì thấy hàng xóm ai cũng tốt, nên tôi gom góp rồi mua lại cái nhà này. Sau này mình có thể làm hàng xóm lâu dài.”

Câu nói rất tử tế, nhưng bác gái Hà lập tức chen lời:

“Cậu mua máy giặt rồi, từ nay chúng tôi khỏi giặt giũ, mang qua đây giặt chung là được!”

Bác gái Thẩm đứng bên cạnh lập tức trợn mắt.

Bác gái Hoàng khác thì chỉ đảo mắt, không lên tiếng.

Chu Dã vẫn tươi cười:

“Được thôi bà ơi, cứ mang sang. Tôi không tính nhiều đâu, giặt mỗi lần thu bác một đồng là được!”

Bác gái Hà lập tức nghẹn họng:

“Cậu làm gì keo kiệt thế, hàng xóm với nhau mà…”

“Vậy tôi ưu đãi cho bác tám hào một lần, xem như giảm giá tám mươi phần trăm.” Chu Dã cười như không cười.

Chu Dã vừa dứt lời, sắc mặt bác gái Hà lập tức chuyển thành gan heo — tím bầm vì tức.

Bác gái Thẩm đứng bên thì vui như trúng số, cảm thấy Chu Dã đã giúp bà “xả giận”, cười hả hê nói:

“Máy giặt đắt đỏ thế này, tất nhiên phải để nhà mình dùng rồi! Dù sao thì tôi cũng chẳng dám xài ké đâu, mặt tôi chưa dày đến mức đó!”

Bác gái Hà trừng mắt:

“Ý bà là gì đấy? Bà đang nói tôi mặt dày chứ gì?”

“Mặt dày hay không bà tự biết, cần tôi phải nói sao?” Bác gái Thẩm không chút khách khí đáp trả.

“Bà…”

“Thôi đủ rồi.” Bác trai Hà phải lên tiếng ngắt lời vợ, trong lòng thì hiểu rõ: Nhà họ Chu tuy là dân từ nơi khác đến, nhưng đâu phải loại dễ bắt nạt. Đừng có gây chuyện để bị người ta “phản đòn”, lúc đó thiệt thân lại còn ê mặt.

Lúc này, cậu con trai út nhà họ Hà, nhìn Chu Dã, giọng tò mò:

“Ở miền Nam kiếm tiền dễ vậy à? Mới làm có mấy tháng mà đã mua được nhà rồi cả mớ đồ gia dụng thế kia!”

Lời cậu ta vừa dứt, cả đám người xung quanh đều dồn mắt nhìn về phía Chu Dã.

Chu Dã nhướn mày, cười như không cười:

“Thì đúng vậy đó. Mang bao tải đi, tới nơi là có thể… lượm tiền đầy đất! Cậu cũng có thể mang bao tải tới đó thử xem!”

Cậu út nhà họ Hà nghe mà lòng rạo rực:

“Thật à? Vậy năm sau tôi phải đi thử xem mới được!”

Chưa kịp phấn khích thêm, bác gái Hà đã vội chen vào:

“Không được đi! Miền Nam loạn lắm! Anh họ con đi từ giữa năm tới giờ còn nằm bẹp trên giường kìa, suýt nữa bị người ta đánh c.h.ế.t đấy!”

“Hả? Không phải mẹ nói anh ấy bị trượt chân tự ngã sao? Sao giờ thành bị đánh?” cậu con hỏi ngược lại.

Hạt Dẻ Rang Đường

“Lúc đó mẹ con không nói rõ thôi. Nghe bố, đừng mơ mộng nữa!” Bác trai Hà cũng nói chen vào, giọng nặng trịch.

Cái cậu anh họkia thật sự suýt nữa bị đánh chết, đến giờ nằm liệt gần nửa năm, vẫn chưa thấy ngóc đầu lên được!

“Miền Nam loạn vậy sao?” cậu con út nhìn sang Chu Dã.

Chu Dã nhàn nhạt đáp:

“Loạn hay không phải xem người. Có bản lĩnh thì ăn được cơm, không có bản lĩnh thì chỉ có ăn đòn. Cái này… khó nói lắm.”

Nói rồi còn cười lạnh đầy ẩn ý.

Cậu út nhà họ Hà nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh lạnh lùng này thì không dám mở miệng thêm câu nào.

Nhà họ Chu dù là dân mới tới, nhưng trong mắt người cả xóm thì đã không phải “hạng xoàng”. Người ta làm ăn đàng hoàng, tiền kiếm như nước, lại còn dám buôn bán dưới miền Nam, đúng là có năng lực thật.

Chẳng qua cái xóm này cũng không phải tầm thường đâu, rồng rắn ẩn mình.

Quả nhiên, chưa tới hôm sau, nhà họ Hoàng trong ngõ cũng lập tức “chơi lớn”, vác về nguyên một chiếc ti-vi mới toanh!

Việc này lập tức khiến cả khu náo loạn. Đừng nói chỉ cái ngõ này, mà cả ngõ bên cạnh, thậm chí ngõ kế tiếp cũng nghe tin chạy sang hóng hớt như đi xem hội!
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 357



So với tủ lạnh, máy giặt hay quạt bàn, thì rõ ràng tivi có sức hút mạnh mẽ hơn nhiều.

Cho nên khi nhà họ Hoàng rinh về một chiếc tivi, quả thật đã khiến cả xóm phải trầm trồ.

Người dân xung quanh kéo nhau đến xem, có người không nhịn được liền hỏi:

“Bên bách hoá giờ có tivi bán rồi à? Mấy hôm trước tôi mới đi hỏi, người ta còn bảo phải sang tháng mới có mà? Sao tự dưng bây giờ lại có rồi?”

“Chuyện này thì tôi không rõ đâu, chỉ biết là nghe đồng nghiệp nói, nhà tôi tích điểm mua tivi lâu lắm rồi mà chưa được, lần này coi như may mắn mua được đấy!” Anh cả Hoàng cười ha hả đáp.

Đừng tưởng có nhiều người đến xem sẽ cảm thấy phiền, ngược lại, anh ta còn đắc ý lắm, đây là chuyện nở mày nở mặt mà.

Trong nhà có một chiếc tivi mới, đừng nói người lớn, ngay cả trẻ con đi đường cũng có cảm giác hãnh diện, y như đi trên gió.

Anh cả Hoàng nhìn thấy Chu Dã cũng đến hóng chuyện, liền nói:

“Cậu có tiền sao không mua tivi đi? Mua tủ lạnh với máy giặt làm gì? Mấy thứ đó dùng làm gì đâu?”

“Thời buổi này ai mà để đồ ăn thừa trong tủ lạnh chứ? Giặt quần áo thì giặt tay là được rồi!”

Mấy chuyện nhỏ nhặt kiểu này Chu Dã vốn chẳng hay so đo, chỉ cười cười nói:

“Thì còn cách nào nữa đâu, tivi là hàng hiếm, phải nhà họ Hoàng có đường dây mới mua được đó chứ!”

Cả nhà họ Hoàng được khen nức nở, mặt ai nấy cũng tươi rói, còn nói lần sau nếu có vé mua tivi dư ra sẽ để ý giúp một vé.

Chu Dã thì nói không cần, anh đã nhờ người khác để ý hộ rồi.

Thật ra Chu Dã chẳng hứng thú gì với tivi trắng đen cả. Không chỉ anh, mà Đâu Đâu với Đô Đô, còn cả ba đứa em nữa, sau khi theo mấy đứa nhỏ khác đến nhà họ Hoàng xem một lần là không đi nữa.

Tại sao à?

Vì tụi nhỏ đều đã xem tivi màu ở nhà Ngô Nhị gia rồi.

Đã xem qua tivi màu rồi thì quay lại xem trắng đen thấy vô vị lắm.

Chiếc tivi nhà họ Hoàng gần như được cung phụng, hiếm khi bật lên xem.

Hạt Dẻ Rang Đường

Nhà họ Thẩm thì không phản ứng gì, nhưng hàng xóm bên cạnh – nhà họ Hà – thì lại cảm thấy như bị nhà họ Hoàng vượt mặt.

Cái nhà ngoài tỉnh mới dọn về này thì thôi không nói, năng lực tài chính đã mạnh sẵn rồi, giờ đến nhà họ Hoàng cũng mua được tivi, sao có thể để yên chứ?

Thế là nhà họ Hà không biết nhờ vả đường nào, hôm sau cũng mua về được một chiếc tivi.

Cả ngõ chỉ có mấy nhà, vậy mà giờ có hai nhà có tivi, thật sự là chuyện lớn!

Nhà họ Hoàng bắt đầu khó chịu, cảm thấy nhà họ Hà thật không có phong độ!

Lúc trước không mua thì thôi, giờ thấy nhà họ Hoàng vừa nổi bật được một hôm, nhà họ Hà cũng vội vàng mua theo.

Cứ như vụ trước thấy nhà họ Thẩm mở tiệm bánh bao liền bắt chước mở theo, thấy gì tốt là mắt đỏ ngay!

Không bàn đến mấy chuyện nhỏ nhặt giữa hàng xóm với nhau, Chu Dã chỉ cười tủm tỉm…

Vì anh đang đếm tiền.

Không cần biết là tivi nhà họ Hoàng hay nhà họ Hà, đều là hàng trong chuyến vận chuyển đường biển vừa rồi của anh.

Lô hàng đó là hàng lậu được người khác gửi ké về.

Trước khi hàng đến, Chu Dã đã gọi điện trước cho Ngô Nhị gia, anh ta chỉ nói anh cứ việc chuyển về là được.

Ngô Nhị gia còn cho người ra mời lãnh đạo quản lý điện máy ở bách hoá đi ăn một bữa, thế là mọi việc được sắp xếp ổn thỏa.

Sau khi về lại từ miền Nam, Chu Dã lại tự mình mời lãnh đạo kia ăn thêm một bữa nữa, coi như chính thức thiết lập tuyến vận chuyển hàng hóa đường biển này.

Còn những hiềm khích giữa nhà họ Hoàng với nhà họ Hà thì cứ để đó, tiền anh đã kiếm được rồi.

Chu Dã cũng định chia đôi lợi nhuận với Ngô Nhị gia, nhưng Ngô Nhị gia không lấy, chỉ phẩy tay bảo anh cứ giữ lấy mà làm ăn.

Thấy Ngô Nhị gia thật sự không cần, Chu Dã cũng không khách sáo nữa.

Số tiền này, Chu Dã giữ lại một phần để dùng, còn lại gửi hết vào sổ tiết kiệm.

Cộng với tiền trước đó, giờ sổ tiết kiệm cũng đã có gần mười nghìn đồng, mà đó là còn trong điều kiện anh đã đầu tư rất nhiều vốn liếng, lại mua tới hai chiếc xe tải lớn để vận chuyển hàng hóa ở miền Nam.

Cuốn sổ tiết kiệm giao luôn cho Bạch Nguyệt Quý cất giữ, hỏi kỹ lại là không cần dùng đến thì cô mới nhận.

Nhưng cô cũng không dùng đến.

Vì sắp sang tháng Chạp, khoản chia lợi nhuận quý ba từ Lý Tiêu Hằng cũng sắp đến rồi, tiền bạc không thành vấn đề.

Hiện tại cô cũng chẳng thiếu tiền, dù đã mua ba khu nhà, trong tay vẫn còn dư khá nhiều.

Tuy trong nhà chi tiêu cũng kha khá, nhưng một tháng tiêu tốn hơn trăm đồng là đủ rồi, mấy khoản tiền lẻ trong nhà cũng dư sức dùng được một hai năm.

Tuy vậy, Bạch Nguyệt Quý vẫn phát hiện ra mấy hôm nay Chu Dã ở nhà cũng bận rộn lắm.

“Mấy ngày nay anh đang bận cái gì thế?” Tối hôm đó, Bạch Nguyệt Quý liền hỏi anh.

Chu Dã đáp: “Cũng không bận gì to tát, chỉ là đang sửa sang lại một mặt bằng thôi.”

Bạch Nguyệt Quý nghe mà chẳng hiểu gì: “Mặt bằng gì cơ?”

“Anh thuê một chỗ, mời hai đầu bếp kỳ cựu từng làm ở nhà hàng quốc doanh về làm bếp chính, rồi lại lôi một người từng làm ở quầy thu ngân, người đó họ Đồng, năng lực rất tốt, về làm quản lý quán ăn. Sau đó còn tìm thêm một đôi nam nữ trẻ phục vụ bàn, với một mợ phụ trách rửa bát dọn dẹp. Việc cũng không ít đâu.” Chu Dã nhắm mắt, ngáp một cái rồi nói.

Bạch Nguyệt Quý nghẹn lời: “…Anh định mở quán ăn à?”

“Mở một cái thôi, mốt khai trương rồi, đến lúc đó anh dắt em và mấy đứa nhỏ đi ăn một bữa.” Chu Dã nói.

“Anh đi miền Nam rồi thì tính để ai trông coi quán ăn?” Bạch Nguyệt Quý thật sự không hiểu nổi, sao người này có thể nhiều sức lực đến thế, không nói không rằng mà cũng mở được quán ăn nữa.

Chu Dã cười: “Có gì to tát đâu em? Nếu em rảnh thì phụ anh trông sổ sách, không thì cũng không sao, anh đã giao hết cho quản lý Đồng rồi. Hơn nữa bây giờ dù anh có đi miền Nam thì cũng không phải ở lâu như trước nữa, cùng lắm mười ngày nửa tháng là về rồi.”

“Nhưng sao tự dưng lại muốn mở quán ăn?”

“Đâu phải anh hứng lên là làm đâu. Mình phải phát triển đa hướng, nếu một ngành có vấn đề thì còn ngành khác đỡ, không đến nỗi khốn đốn.”

“Ý là không để tất cả trứng vào cùng một giỏ?” Bạch Nguyệt Quý nhìn anh.

Chu Dã cười: “Đúng lý đấy!”

Bạch Nguyệt Quý dở khóc dở cười, tuy thấy cũng hơi rắc rối, nhưng thôi, anh đã làm thì để anh làm.

Chỉ là nếu anh không có nhà, có khi cô cũng phải thi thoảng qua bên quán ăn coi ngó một chút.

Hai ngày sau, quán ăn của Chu Dã chính thức khai trương.

Bạch Nguyệt Quý dắt theo Đâu Đâu và mấy đứa nhỏ cùng nhau đến ủng hộ.

Vị trí quán được chọn rất tốt, diện tích cũng không nhỏ. Đặc biệt là phần trang trí, thật sự được làm rất chỉn chu.

Hôm khai trương còn đốt pháo trước cửa, rất gây chú ý.

Hơn nữa, toàn bộ món ăn đều giảm giá 30%, còn tặng nước uống.

Thế là đúng thật, có không ít người tò mò ghé vào ăn thử.

Tuy đi theo hướng bình dân, nhưng hoàn toàn khác hẳn chỗ mà Ngô Nhị gia thường mời khách.

Bạch Nguyệt Quý dẫn tụi nhỏ vào thử món, không ngờ rằng tuy quán không lớn nhưng hai ông đầu bếp nấu ra món nào món nấy thật sự không chê vào đâu được!
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 358



Đợi đến khi cậu Cố, mợ và Lý Đại Ni dẫn theo Trương Xảo Muội cùng ba đứa nhỏ ngồi tàu hỏa đến Bắc Kinh, thì quán ăn nhỏ của Chu Dã đã buôn bán rôm rả lắm rồi.

Chu Dã mượn xe hơi nhỏ của Ngô Nhị gia đến đón cả đoàn.

Nghe anh nhắc đến việc mở quán, cậu Cố ngẩn người:

“Mới về quê mấy hôm thôi mà cháu đã mở hẳn một quán ăn rồi sao?”

“Thì rảnh cũng là rảnh thôi mà.” Chu Dã cười.

Anh cũng nhận ra một điều: từ sau khi có tiền, đúng là tiền lại đẻ ra tiền, làm gì cũng có lãi.

Hồi không có tiền thì vắt óc nghĩ cách kiếm, vậy mà chẳng ăn thua.

Thật đúng là… không biết nên nói sao cho phải.

Cậu Cố lại lo lắng: “Cháu còn phải đi miền Nam, vợ cháu thì phải đi học, cậu với mợ thì chẳng biết gì về chuyện làm ăn…”

“Cậu yên tâm, cháu đã thuê người quản lý rồi. Cậu mợ nếu rảnh thì chỉ cần ghé qua nhìn một chút là được, không cần làm gì đâu. Sau này cháu đi miền Nam cũng chỉ đi mười ngày nửa tháng là quay về, không có chuyện gì to tát đâu.”

Nghe vậy, cậu Cố mới yên tâm hơn không nói gì thêm.

Còn mợ thì hoàn toàn không lo gì, chỉ hỏi một câu:

“Sao tự nhiên lại mở quán ăn vậy?”

“Không phải tự nhiên, cháu nghĩ từ lâu rồi, giờ thấy địa điểm phù hợp nên làm thôi.” Chu Dã nói rồi chuyển đề tài sang Trương Xảo Muội, người đang ngồi xe với dáng vẻ khá ngượng ngùng:

“Chị dâu à, chị đến thủ đô là đúng rồi đấy. Với nỗ lực của chị với anh Quảng Thu, chuyện mua nhà ở đây chỉ là chuyện sớm muộn thôi, sau đó chuyển hộ khẩu về đây, sau này sẽ là người thủ đô chính hiệu.”

Trương Xảo Muội cười: “Cứ ổn định đã rồi tính tiếp.”

“Không cần lo đâu, sẽ ổn định thôi.”

Hạt Dẻ Rang Đường

Mợ lại hỏi chuyện thuê nhà, Chu Dã nói quanh một lúc rồi tiếp lời:

“Ngay sát ngõ nhà mình, cái sân nhà đó còn mới hơn nhà mình một chút, một tháng ba đồng, trả luôn cả năm một lần. Qua đó xem là sẽ hài lòng ngay.”

Không lâu sau, cả đoàn đến nơi. Cậu Cố với mợ nhìn thấy căn nhà thì rất ưng ý.

“Căn nhà thế này mà một tháng chỉ ba đồng? Rẻ hơn nhà mình hai đồng à?” Mợ nhìn cháu trai đầy nghi ngờ. “Cháu có phải bỏ tiền ra bù vào không đấy?”

Dù gì thì bà cũng sống ở thủ đô được hơn một năm, ít nhiều cũng hiểu giá nhà.

Căn nhà này cũng gần bằng nhà họ đang ở, mà nội thất còn đẹp hơn, vậy mà giá lại rẻ hơn thì thật vô lý.

Chu Dã liền nói: “Giờ anh Quảng Thu kiếm tiền giỏi như vậy, sao còn phải để cháu bù hai đồng tiền thuê nhà? Chỉ là chủ nhà yêu cầu trả luôn một năm nên mới được giá tốt thế.”

Nghe vậy mợ mới không nghi ngờ nữa.

Phải nói là căn nhà này thật sự rất ổn, Trương Xảo Muội ngoài dự đoán mà thấy hài lòng.

Lúc đến đây, cô chỉ mong có nơi che mưa che nắng là tốt rồi, ai ngờ điều kiện lại tốt thế này.

Ba anh em Niên Sinh cũng rất thích, chạy nhảy khắp nhà.

Chạy chán rồi còn hỏi: “Chú Chu ơi, anh Đâu Đâu với anh Đô Đô đâu rồi ạ?”

“Hai đứa nó vẫn chưa tan học, chiều học xong sẽ về.”

Mợ và cậu Cố thì phụ giúp Trương Xảo Muội sắp xếp chỗ ở, xong xuôi rồi mới dẫn nhau sang nhà Chu Dã chơi.

Vừa vào đến nhà, mợ đã thấy mấy món đồ điện mới tinh.

Máy giặt, tủ lạnh, với cả quạt bàn!

Quạt bàn thì còn biết là để làm gì, nhưng máy giặt với tủ lạnh là khái niệm hoàn toàn mới.

Chu Dã phải giải thích cho ậu mợhiểu, Trương Xảo Muội cũng nhân tiện mở mang tầm mắt, chỉ có Lý Đại Ni là hơi hoang mang.

“Chú hai, sao chú lại mua máy giặt? Có cháu giặt quần áo cho rồi mà.” Cô bé cảm giác như mình sắp… thất nghiệp.

Chu Dã xua tay: “Cái gì cần giặt tay thì cứ giặt tay, cái gì để máy giặt lo thì để máy giặt lo.”

Cậu mợ thì thấy mua mấy món này cũng hơi hoang phí, nhưng giờ cũng chẳng quản cháu nữa.

Tuy không hỏi, nhưng họ cũng đoán là cháu mình chắc chắn đã là người có mấy vạn trong tay, mấy món đồ gia dụng này mua được là chuyện dễ hiểu.

Một bên, Trương Xảo Muội nghe giá mấy món điện tử đó mà chỉ biết tròn mắt lắc đầu cảm thán.

Trong lòng cô cũng bắt đầu có chút mong chờ.

Không biết sau này nhà mình có thể sống được như vậy không?

Ừm… nhưng mà, trước hết vẫn là phải cố gắng đứng vững đã rồi tính tiếp.

Thấy cũng gần đến giờ rồi, Chu Dã lái xe đi trả lại Ngô Nhị gia.

Rồi tiện đường ghé qua quán ăn gói hai con vịt quay đem về, nhà đông người nên mua hẳn hai con.

Lúc này trong nhà đã vô cùng náo nhiệt.

Đám trẻ đều tan học và được đón về, đang chơi đùa cùng ba anh em Niên Sinh.

Nhưng Đâu Đâu và Đô Đô thì rất nghiêm túc, sửa ngay một lỗi nhỏ của Niên Sinh:

“Sau này không được gọi tên cúng cơm của bọn anh trước mặt người khác nữa, bọn anh đi học rồi, phải gọi tên thật.”

“Vậy phải gọi thế nào?” Niên Sinh tò mò hỏi.

“Gọi anh là anh cả là được.” Anh cả nói.

“Gọi anh là anh hai.” Anh hai cũng nghiêm trang nói theo.

Niên Sinh cười toe toét: “Được thôi.”

“Gọi anh là anh ba.” Anh ba lập tức nói.

“Nhưng em nhỏ hơn anh nha.” Niên Sinh liền sửa lại. “Em phải gọi anh là anh Niên Sinh chứ.”

Lão Tam mặt không biểu cảm, liếc cậu một cái.

Lão Tứ thì chen vào nói:

“Anh Niên Sinh à, anh đừng mong anh ba gọi anh là anh. Anh ấy ăn bánh sinh nhật bốn tuổi xong là bắt đầu gọi anh cả, anh hai thành lão đại với lão nhị luôn rồi, chẳng phân lớn bé gì cả!”

Đúng lúc Chu Dã xách hai con vịt quay về, cũng là lúc đám trẻ đang nói chuyện rôm rả nhất.

Lý Đại Ni thì đang nấu cơm trong bếp, Trương Xảo Muội cũng ở đó giúp một tay.

Cậu Cố với mợ thì ngồi một bên nhìn cả nhà vui vẻ, cười mãi không thôi.

Vừa thấy Chu Dã xách vịt quay về, đám trẻ lập tức bị thu hút.

Niên Sinh nói:

“Hôm ông nội bà nội về quê cũng có mang vịt quay về đấy, ngon lắm. Chỉ tiếc là bị ông bà ngoại chia đi kha khá, tụi cháu chưa ăn đã hết.”

“Lần này ăn cho đã luôn, muốn ăn bao nhiêu thì ăn, ăn to miếng luôn. Chị Lâm Lâm, chị cũng ăn nhiều vào nha.” Lão Tứ hào sảng nói, còn đặc biệt quan tâm đến chị họ Lâm Lâm.

Lâm Lâm chỉ là cô bé nhỏ, cười e thẹn. Trước kia cô bé từng chơi với lão tam, lão tứ, nhưng giờ chắc chắn là không còn nhớ nữa.

Còn em bé Kế Kế thì nhỏ quá, đang cầm miếng bánh ăn ngon lành. Bánh là do lão tứ đưa cho, cậu bé vừa ăn vừa nhìn mấy anh cười ngây ngô.

Bạch Nguyệt Quý thì biết hôm nay mợ với mọi người sẽ đến, nên không nán lại trường mà tranh thủ về sớm.

Chưa vào tới cửa, cô đã nghe tiếng rôm rả trong nhà truyền ra.

“Cậu, mợ!” Vừa thấy cậu mợ, Bạch Nguyệt Quý liền cười tươi gọi.

“Về rồi à? Vào uống chén nước đi cháu.” Mợ cười hiền từ.

Cậu Cố thấy cháu dâu về cũng gật đầu chào.

Trương Xảo Muội nghe tiếng liền từ trong bếp đi ra, nhìn thấy Bạch Nguyệt Quý thì cười nói:

“Trạng nguyên trở về rồi đấy à!”

“Chị dâu, lâu quá không gặp!” Bạch Nguyệt Quý cười rồi ôm chị một cái.

“Lâu thật rồi, mà từ giờ chắc là làm phiền em nhiều đấy nhé.” Trương Xảo Muội cười đáp.

“Phiền gì đâu mà phiền, càng đông càng vui chứ sao. Em còn đang mong chị với anh Quảng Thu dắt mấy đứa nhỏ đến ở cùng đây này.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 359



Trong nhà lúc này vô cùng náo nhiệt.

Bàn ăn khá to, chỉ cần thêm vài băng ghế dài là đủ chỗ ngồi.

Có nhiều trẻ con vây quanh cùng ăn, bữa cơm tối hôm ấy không cần nói cũng biết là náo nhiệt thế nào.

Ăn xong, Chu Dã và cậu Cố liền dẫn đám con trai đi tắm, ngay cả bé Kế Kế cũng được Chu Dã bế theo.

Còn Bạch Nguyệt Quý, mợ, Trương Xảo Muội và Lý Đại Ni thì đưa bé Lâm Lâm đi nhà tắm công cộng.

Tắm rửa xong sạch sẽ rồi mới về nhà uống trà tán gẫu.

Trương Xảo Muội bắt đầu hỏi Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý về chuyện làm tiểu thương, buôn bán.

Chu Dã là người lên tiếng trả lời. Anh hỏi Trương Xảo Muội muốn làm đậu phụ để bán hay làm bánh bao, bánh màn thầu để bán.

Nếu chưa yên tâm thì có thể tiết kiệm chi phí, chỉ cần dựng một cái sạp nhỏ là mở hàng được rồi, chờ khi buôn bán thuận lợi, có tự tin thì mở cửa hàng cũng chưa muộn.

Nhưng dù là làm đậu phụ hay bánh bao, Trương Xảo Muội một mình chắc chắn không xoay sở nổi, vì còn phải chăm mấy đứa nhỏ.

Bạch Nguyệt Quý liền lên tiếng trấn an, bảo chị không cần lo quá, để mợ và cậu Cố dọn sang ở cùng, chị cứ yên tâm buôn bán, chuyện con cái không cần bận tâm.

Mợ nói chỉ để cậu Cố qua đó ở là được, còn bà thì vẫn ngủ bên này, sáng sớm lại qua giúp nấu nướng.

Nhưng thật ra Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý đã bàn bạc xong từ trước, Trương Xảo Muội là phụ nữ, dắt con lên thủ đô sinh sống, tất nhiên cậu mợ phải ở cùng để hỗ trợ, chuyện đó là lẽ đương nhiên.

Còn chuyện bên nhà này, so với hai năm trước thì Đâu Đâu và Đô Đô đã lớn, hiểu chuyện hơn nhiều, lão tam với lão tứ tuy nhỏ nhưng cũng không cần lo nhiều.

Chưa kể hàng xóm láng giềng xung quanh đều quen biết, còn có Lý Đại Ni và Sư Tử trông nhà. Cho dù Chu Dã không ở nhà cũng chẳng phải lo lắng.

Dù sao cả khu này ai chẳng biết nhà anh có thế lực, ai mà dám gây chuyện?

Tuy vậy, Chu Dã vẫn mang về hai chú chó con để nuôi, chờ lớn có thể làm chó giữ nhà.

Anh còn nói chuyện với Ngô Nhị gia, anh ta chỉ cười bảo:

Hạt Dẻ Rang Đường

“Còn chưa nhận Tiểu Bác làm con nuôi thì tôi đã dặn người trong giới rồi. Giờ thì con nuôi duy nhất của tôi sống ở đó, sao để mấy chuyện bậy bạ làm phiền nó được?”

Nơi khác có thể có trộm vặt, nhưng khu nhà của Chu Dã thì là khu an toàn nhất!

Chu Dã nghe thế thì yên tâm hẳn.

Trước khi đi miền Nam, anh còn dẫn cậu mợ và mọi người qua quán ăn của mình một chuyến. Đúng giờ cơm, khách ngồi chật kín quán.

Cậu mợ thật sự khâm phục, một quán ăn mở “cho có” mà cũng đông nghịt thế này cơ mà!

Nhưng vậy vẫn chưa là gì. Lần sau quay lại, Chu Dã còn định lấy tiền lời mở thêm quán thứ hai. Dù sao cũng chỉ cần chọn mặt bằng và chi tiền là được.

Trương Xảo Muội cũng được tiếp thêm động lực, quyết định sẽ bán đậu phụ.

Vì đây là món cô giỏi nhất, trước kia Bạch Nguyệt Quý ăn cũng đã khen ngon không ngớt.

Chu Dã cũng đồng tình, giờ làm gì cũng có khách, tiệm bánh bao dở ẹc của nhà họ Thẩm còn sống được, thì đậu phụ ngon không lý gì không bán được.

Chỉ cần chăm chỉ, không lười, ở nhà làm ra gì mang đi bán cũng có người mua.

Anh cũng chủ động giúp đỡ.

Gửi cho Trương Xảo Muội một cối đá xay khá lớn, giới thiệu nguồn hàng, còn dắt Trương Xảo Muội đi lấy hàng từ chỗ mối.

Trong nhà còn có một chiếc xe đạp lâu rồi không dùng, anh cũng đưa luôn cho Trương Xảo Muội để chở hàng đi bán.

Chiếc xe này bình thường ít ai dùng, chỉ có Chu Dã mỗi lần từ miền Nam về mới lấy ra chạy, còn lại không ai đụng tới.

Vậy nên đưa cho Trương Xảo Muội dùng là hợp lý.

Trương Xảo Muội không khách sáo, nhưng trong lòng luôn ghi nhớ sự giúp đỡ của vợ chồng Chu Dã đối với mẹ con cô.

Tốc độ của cô cũng rất nhanh, Chu Dã vừa xuống miền Nam thì cô đã bắt đầu chuẩn bị.

Từ công cụ làm đậu, nguyên liệu, cô đều lo liệu đầy đủ.

Đến khi Bạch Nguyệt Quý nghe tin từ mợ thì quầy đậu phụ đã được dựng xong.

“Hôm nay bán đậu rồi á? Nhanh dữ vậy?” Bạch Nguyệt Quý nghe xong mà kinh ngạc.

Mợ cười nói:

“Chứ còn gì nữa, muốn kiếm tiền lắm rồi mà.”

Điều này cho thấy Trương Xảo Muội là người tháo vát, có năng lực thật sự.

Đừng quên, trước kia cô ấy từng có thể làm ra công điểm bằng đàn ông, bản lĩnh đương nhiên không phải dạng vừa!

“Hôm nay chị dâu buôn bán thế nào rồi ạ?”

“Không làm nhiều, nhưng bán hết sạch rồi.” Mợ vừa ngâm chỗ đậu phụ mang về vào nước vừa cười nói.

Sáng sớm hôm nay, Trương Xảo Muội đã chở đậu phụ ra bán.

Vì là ngày đầu tiên, cô chỉ làm một mẻ, không dám làm nhiều sợ không bán hết.

Dù sao thì cô vẫn chưa rõ thị trường, cũng không biết đậu phụ của mình có được khách hàng ưa chuộng không.

Giá đậu nành hiện tại là 1 hào 5 một cân, thời buổi này, giá cả trong cả nước gần như đồng đều, ở quê thế nào thì trên này cũng vậy.

Còn đậu phụ thì bán 8 xu một cân, giá này còn cao hơn một xu so với ở thị trấn quê nhà.

Sáu cân đậu nành sẽ làm ra được một mẻ đậu phụ, mỗi mẻ khoảng 30 cân.

Vậy chi phí nguyên liệu là 9 xu, mà 30 cân đậu phụ sẽ bán được 2 đồng 4 xu.

Tính ra, mỗi mẻ đậu phụ lời khoảng 1 đồng 5 xu.

Hôm nay Trương Xảo Muội chỉ mất chưa đầy một tiếng đã bán hết sạch mẻ đậu phụ đó.

Thậm chí sau đó còn có khách đến mua nhưng cô đã bán hết mất rồi.

Điều đó khiến cô an tâm hơn nhiều.

Dù tính cách khá khiêm tốn, không biểu lộ quá rõ niềm vui, nhưng trong lòng thì đã chắc chắn hơn phần nào.

Dẫu vậy, cô vẫn dè dặt, phải xem mấy hôm tới có khách quay lại hay không, có ai tiếp tục mua đậu phụ nhà cô nữa không?

Vài ngày sau, gương mặt Trương Xảo Muội cuối cùng cũng nở nụ cười thật sự.

Vì lượng khách quay lại khá nhiều, ai cũng khen đậu phụ cô làm thơm ngon, tay nghề rất tốt.

Vậy nên lượng đậu phụ cô làm mấy ngày này cũng tăng lên đều đặn.

Ngày đầu làm một mẻ, ngày thứ hai cô thử làm hai mẻ, kết quả vẫn bán hết nhanh chóng.

Tuy vậy, cô không làm tới mẻ thứ ba, vì thực sự mỗi ngày làm hai mẻ đã là cực hạn rồi.

Làm đậu phụ vốn là một trong “ba nghề cực nhọc” nổi tiếng, ngang hàng với rèn sắt và chèo thuyền, đâu phải chuyện chơi.

Những ngày tiếp theo, việc buôn bán đậu phụ của cô cũng duy trì ở mức hai mẻ mỗi ngày.

Chỉ sau ít ngày, việc kinh doanh đậu phụ của Trương Xảo Muội thực sự đã đi vào quỹ đạo.

Bạch Nguyệt Quý cũng chúc mừng chị.

Cô hiểu rõ chị dâu họ của mình, có lẽ vì nhà họ Trương không có con trai, nên Trương Xảo Muội từ nhỏ đã coi bản thân như đàn ông mà sống.

Tính tình thẳng thắn, làm việc dứt khoát, nếu có thể, chắc chắn chị không bao giờ muốn để gánh nặng mưu sinh dồn hết lên vai chồng.

Vì vậy mà chị đặc biệt coi trọng chuyện buôn bán đậu phụ.

Một mẻ đậu phụ lời 1 đồng 5 xu, hai mẻ là 3 đồng, nếu tính 30 ngày thì được bao nhiêu? 90 đồng!

Mà lương nhà nước của người ta một tháng chỉ có 40–50 đồng đã là cao lắm rồi, đủ thấy làm tiểu thương lời lãi thế nào rồi.
 
Back
Top Bottom