Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 300



Vì được Bạch Nguyệt Quý nhắc nhở, Chu Dã cũng để ý nhiều hơn đến Lão Tam, thường cho cậu bé cưỡi cổ chơi để chọc cười.

Chỉ khi cười lên, lão Tam nhà anh mới giống một đứa trẻ thực sự, khiến Chu Dã vừa buồn cười vừa bất lực.

Nhưng tính cách của con người là trời sinh, thật sự không cần người lớn quá lo lắng.

Người lớn chỉ cần sống tốt, làm gương cho con, thêm vào đó là sự hướng dẫn đúng lúc, như vậy là đủ.

Dù sao thì sau này trẻ con cũng có cuộc sống riêng, sẽ gặp những con người và chuyện khác nhau, không thể bắt buộc chúng phải sống theo tiêu chuẩn của mình.

Vào hai ngày thứ Bảy và Chủ nhật, Bạch Nguyệt Quý cho phép mình nghỉ học, không đến trường.

Cô cũng đã thông báo với giáo viên hướng dẫn từ trước.

Tuy rằng giáo viên không khuyến khích, nói rằng đã khó khăn lắm mới vào được đại học thì nên toàn tâm toàn ý theo học, nhưng trước sự kiên quyết của Bạch Nguyệt Quý, cô cũng không nói thêm nữa.

Dù sao cũng là người trưởng thành, ai cũng có cân nhắc của riêng mình, không cần người khác quá nhiều lời.

Hơn nữa, hoàn toàn có thể hiểu được.

Cô có bốn đứa con nhỏ, đứa lớn nhất mới chỉ vừa tròn bốn tuổi, hai đứa nhỏ nhất mới hơn hai tuổi.

Vào dịp cuối tuần, Bạch Nguyệt Quý và Chu Dã dẫn các con đi chơi ở điểm du lịch.

Mợ và Lý Đại Ni cũng đi cùng.

Hiện tại họ đã quen thuộc với khu xóm này, chỉ cần khóa cửa là được. Dù sao cũng còn có Sư Tử canh nhà.

Được bố mẹ dẫn đi chơi, cả Đâu Đâu, Đô Đô lẫn Lão Tam, Lão Tứ đều rất vui, còn chụp ảnh lưu niệm nữa.

Mợ cảm thấy hơi tốn kém, nhưng thấy bọn nhỏ vui vẻ nên cũng không nói gì.

Hai ngày trôi qua rất nhanh.

Sáng thứ Hai, Bạch Nguyệt Quý ăn sáng xong thì lên lớp.

Từ hôm nay trở đi, cô sẽ nghỉ trưa ở ký túc xá, nhưng buổi chiều tối sẽ về nhà.

Hôm nay về, bọn nhỏ nhìn thấy mẹ liền mừng rỡ.

“Từ giờ mẹ sẽ đi học vào buổi sáng, tối sẽ về nhà, các con không cần nhớ mẹ nhiều đâu nhé.” Bạch Nguyệt Quý cười nói.

Đâu Đâu, Đô Đô gật đầu “ừm ừm”, Lão Tứ thì vui ra mặt, dĩ nhiên là cả Lão Tam cũng vậy.

Nhưng đến năm rưỡi rồi mà vẫn chưa thấy Chu Dã đâu.

Không biết anh đi đâu mà vẫn chưa về.

Mãi đến gần sáu giờ, Chu Dã mới về tới nhà, còn đẩy theo một chiếc xe đạp vừa được lắp ráp xong.

Hạt Dẻ Rang Đường

Vẫn là kiểu “Đại Kim Lộc” như lần trước, anh tự đi tìm linh kiện, thuê một ông thợ già nhận làm ngoài giờ, tuy tốn hơn so với sửa ở huyện mười đồng, nhưng cuối cùng cũng lắp được chiếc xe đạp thứ hai của anh.

Dạo gần đây, anh toàn phải đi bộ hai chân.

Mặc dù bên ngoài có xe buýt, nhưng phải tốn tiền, mà giờ anh chưa có nguồn thu nhập ổn định nên không dám tiêu bậy, toàn tự đi bộ, mệt muốn chết.

Bạch Nguyệt Quý hoàn toàn ủng hộ việc anh mua lại xe đạp.

Mợ cũng không phản đối.

Dù sao cháu bà nếu muốn ra ngoài tìm việc, không thể chỉ dựa vào đôi chân, có xe đạp thì đi đâu cũng tiện. Đây là khoản xứng đáng để chi.

Có xe đạp rồi, Chu Dã thật sự cũng bắt đầu chạy đi khắp nơi.

Buổi sáng ăn xong là ra cửa, thường đến chiều tối mới về.

Khoảng năm ngày thì sẽ mang về ít đồ đạc.

Gạo, mì là thứ phải có. Còn thịt trứng thì… nếu so với thời còn ở quê thì tất nhiên không bằng.

Ở quê còn có núi, Chu Dã rảnh là đi săn gà rừng, thỏ rừng, nhặt trứng gà hoang.

Tháng nào cũng đi một chuyến, mang ít thịt về tích trữ.

Hồi đó ăn uống rất ngon lành.

Nhưng giờ không thể so được nữa.

Giờ có thịt ăn mỗi năm ngày một lần là đã quý lắm rồi.

Còn trứng gà, chẳng biết Chu Dã mua ở đâu mà lần nào cũng mang cả giỏ về, không ít chút nào, đủ cho cả nhà ăn.

Chỉ chớp mắt mà đã ở thủ đô gần ba tháng.

Tối nằm ngủ, Bạch Nguyệt Quý hỏi:

“Dạo này anh đi lại như vậy có mệt không?”

Chu Dã cười: “Mệt gì đâu. Suốt ngày chẳng có việc gì, chỉ đi dạo thôi.”

Biết anh không có việc làm, cô bèn bảo anh đi học lái xe.

Ngoài việc đi khắp nơi làm quen với địa hình thủ đô, phần lớn thời gian Chu Dã dành để học lái xe.

Mấy hôm trước, anh đã lấy được bằng lái rồi.

Có lẽ vì học được thêm kỹ năng, nên dù chưa tìm được việc, Chu Dã vẫn rất tự tin, thần thái không hề giảm sút.

Bạch Nguyệt Quý xoa nhẹ gương mặt người đàn ông này, đúng là một người chồng khiến người ta thương yêu.

“Đừng tự ép mình quá. Ra ngoài cũng đừng có mỗi trưa ăn hai cái bánh bao là xong, lỡ làm cơ thể suy kiệt rồi, có bao nhiêu tiền cũng không bù lại được đâu.”

Chu Dã hôn nhẹ lên má vợ mình:

“Anh biết rồi, mợ cũng đâu có để anh chỉ ăn hai cái bánh bao.”

Bà còn rót cho anh một bình nước quân dụng đầy, lại chuẩn bị cho anh thêm ba cái bánh bao và một quả trứng gà.

Bạch Nguyệt Quý bị mùi hương quen thuộc trên người anh hấp dẫn, liền rướn người tới đặt một nụ hôn lên môi anh.

Đó là một nụ hôn mang tính an ủi, không mang màu sắc t*nh d*c.

Sau nụ hôn, hai người nhìn nhau với ánh mắt vô cùng thân thiết và dịu dàng.

Chu Dã ôm lấy vợ, dịu giọng nói:

“Vợ ơi, em đừng lo cho anh. Anh ra ngoài không sao đâu, anh cũng không vội gì cả, mình cứ từ từ mà đi.”

Bạch Nguyệt Quý gật đầu:

“Ừ. À đúng rồi, mấy hôm nay anh cố gắng về sớm một chút. Em sắp nhận được một khoản tiền nhuận bút từ nhà xuất bản, phải có người ở nhà ký nhận.”

“Tiền xuất bản?” Chu Dã nghe mà chưa hiểu rõ.

“Trước đây em có đăng một truyện tình cảm trên báo, nửa tháng trước đã hoàn thành rồi. Phía nhà xuất bản đã liên hệ, muốn in truyện thành sách phát hành, nên em sẽ có một khoản tiền bản quyền.”

Chính là loạt truyện mà cô từng gửi đăng, nhuận bút là hai đồng một ngàn chữ.

Lần đầu gửi hai vạn chữ, nhận được bốn mươi đồng. Tháng sau gửi thêm ba vạn chữ, được sáu mươi đồng.

Khi đó nhận tiền về, mợ còn ngạc nhiên lắm, vì số tiền lần này nhiều hơn trước đến một nửa.

Nửa tháng trước, cô gửi nốt hai vạn chữ cuối cùng, tổng cộng cuốn truyện tình cảm dài bảy vạn chữ đã hoàn tất.

Cô phát hiện thể loại truyện tình cảm này rất được ưa chuộng, nhuận bút cũng khá cao.

Nhưng nghĩ lại thì cũng dễ hiểu thôi, trước đây vì xã hội còn bảo thủ, đề tài kiểu này bị hạn chế.

Giờ thì không bị cấm nữa, xu hướng đọc truyện tình cảm cũng bắt đầu thịnh hành từ năm nay.

Dù trước đây cũng có người đọc, nhưng toàn là lén lút.

Năm nay thì khác, cả xã hội đều cởi mở hơn.

Ra đường giờ đây, các cô gái mặc váy thời trang phong cách đã đầy rẫy.

Năm ngoái tuy đã có người bắt đầu ăn mặc như vậy, nhưng vẫn còn ít.

Sau một năm lan truyền, giờ thì ai cũng thấy bình thường.

Cho nên, bộ truyện tình cảm đầu tay của Bạch Nguyệt Quý đúng là “đón đầu xu hướng”.

Vừa hay được tổng biên tập của tòa soạn chú ý, sắp xếp cho đăng ở một góc trên trang báo, mỗi ngày đăng 1000 chữ.

Đừng tưởng chỉ 1000 chữ mà không đáng kể, mỗi chương đều có “móc câu”, chỉ cần đọc đoạn mở đầu là độc giả đã không nhịn được phải mua báo hôm sau để xem tiếp.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 301



Nếu hỏi Bạch Nguyệt Quý không đọc tiểu thuyết thì sao lại viết được?

Thì còn chẳng phải là: “Không ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy mà!”

Sau này có một bà cô nổi đình nổi đám, bà ấy chẳng đọc tiểu thuyết mấy, nhưng phim truyền hình thì xem cùng mẹ không thiếu tập nào.

Dĩ nhiên cô không viết loại nhân vật nữ chính kiểu bản sao Dương Nhược Tình:

“Tôi sinh con khổ thế rồi, anh đừng truy cứu bố đứa bé là ai nữa được không? Hai người đừng tranh giành nữa, hãy hóa tình yêu nhỏ thành tình yêu lớn, cùng nhau bảo vệ tôi và đứa nhỏ!”

Có đánh c.h.ế.t cô cũng không viết loại truyện như thế, dễ trở thành “vết đen” trong sự nghiệp lắm!

Cô chọn phong cách khác, nhưng vẫn viết những câu chuyện tình yêu dây dưa sâu sắc, đầy cảm xúc.

Cho đến tận khi truyện kết thúc, vẫn có nhiều độc giả gửi thư đến tòa soạn chia sẻ cảm nhận, thể hiện sự ngưỡng mộ với chuyện tình của nam nữ chính.

Chính vì phản hồi tốt như vậy, lại thêm doanh số bán báo ngày càng ổn định, tòa soạn đã chủ động liên hệ với Bạch Nguyệt Quý.

Hôm đó là thứ Bảy, họ đến tận nhà tìm theo địa chỉ, vừa hay cô ở nhà, liền hẹn nhau ra quán cà phê bên ngoài để bàn chuyện xuất bản.

Hai bên còn ký hợp đồng.

Hợp đồng ban đầu chưa hoàn chỉnh, Bạch Nguyệt Quý xem qua rồi bổ sung vài điều khoản, sau đó mới ký hợp tác xuất bản.

Tiền nhuận bút tính theo số lượng sách xuất bản và số chữ.

Lần in đầu này tính ra, nhuận bút là 1 đồng cho mỗi 1000 chữ.

Tuy không cao, nhưng nếu sách bán chạy, xuất bản thêm lần hai, thì tòa soạn lại phải mua bản quyền lần nữa. Chỉ khi cô đồng ý mới được in tiếp.

Sau khi nói lại với Chu Dã, đến chiều bốn giờ hôm sau, người đưa thư đã mang giấy báo chuyển tiền đến nhà.

Truyện đăng nhiều kỳ trước đó đã đem về 140 đồng.

Lần này xuất bản được 70 đồng.

Hạt Dẻ Rang Đường

Tổng cộng quyển tiểu thuyết tình cảm này đã đem lại 210 đồng.

Với một truyện dài bảy vạn chữ mà kiếm được 210 đồng, trong hoàn cảnh kinh tế hiện tại tuy không tính là cao, nhưng vì cô dùng bút danh hoàn toàn mới, không có cơ sở người đọc, nên không thể đòi giá cao được, phải từ từ xây dựng tên tuổi.

Chỉ khi bút danh có tiếng, có lượng độc giả trung thành, thì mới có giá trị.

Mà cho dù là được trả 2 đồng/1.000 chữ thì cũng là nhờ câu chuyện của cô tuy súc tích nhưng rất có chiều sâu, bút lực chắc tay, hấp dẫn, khiến tổng biên tập tin chắc sẽ gây bão, nên mới chịu chi.

Nhưng hiện giờ tòa soạn đã đồng ý xuất bản, điều đó có nghĩa là: con đường này, cô có thể đi tiếp được rồi.

Chỉ với tiền nhuận bút hiện tại, đã đủ để nuôi sống cả gia đình.

Chu Dã – người đàn ông vẫn đang “ăn cơm mềm” thật sự bội phục vợ đến mức không thốt nên lời, nhưng anh cũng rất lo lắng liệu vợ có quá mệt không.

Học hành thì nặng, lại còn viết tiểu thuyết, thế này chẳng phải rất cực sao?

Đêm hôm đó sau khi ân ái, Bạch Nguyệt Quý nghe anh hỏi thế.

Cô mềm mại đ.ấ.m anh hai cái, làm nũng:

“Anh bớt đòi mấy lần là em đỡ mệt rồi đó~”

Vẻ nũng nịu này khiến Chu Dã lập tức trỗi dậy bản năng sói hoang, mấy chuyện khác thì nghe lời vợ, nhưng chuyện này thì không được!

Anh nhất định phải giúp vợ “xả stress” thật tốt!

Thật ra thì Bạch Nguyệt Quý không hề thấy mệt.

Những thứ cô học bây giờ đều là kiến thức kiếp trước đã học qua.

Thậm chí cô đã học xong toàn bộ nội dung của học kỳ này rồi, tốc độ học tập của cô cực kỳ cao.

Nhưng dù vậy, cô vẫn không vội viết bài, mỗi tháng chỉ viết tầm 2–3 vạn chữ, đăng báo lấy nhuận bút, để dành thời gian chơi với các con.

Hai ngày cuối tuần là thời gian hoàn toàn dành cho bọn nhỏ.

Cô thậm chí không đọc sách, càng không viết lách gì.

Vì thế, số tiền nhuận bút cô kiếm được là rất nhàn nhã.

Và sau này sẽ càng nhàn hơn nữa.

Vì quyển tiểu thuyết đầu tay đạt kết quả rất tốt, bản in đầu tiêu thụ rất nhanh, không lâu sau, tòa soạn lại đến xin mua bản quyền in tiếp bản thứ hai.

Lúc đó, quyển thứ hai cũng đã bắt đầu đăng kỳ.

Tiền bản quyền của bản in thứ hai của truyện đầu, cùng tiền nhuận bút phần đầu của truyện thứ hai, được gửi cùng một lượt, tổng cộng 130 đồng.

Bản in hai của truyện đầu vẫn tính 1 đồng/1.000 chữ, cô lại kiếm được 70 đồng.

Còn 60 đồng là từ 2 vạn chữ đầu của truyện thứ hai, lần này là 3 đồng/1.000 chữ — tức là được tăng giá!

Đến lúc này, mợ bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về một việc mà hai vợ chồng cô từng đề cập.

Việc gì?

Đó là chuyện gọi cậu Cố lên đoàn tụ.

Không phải vì bà quá nhớ ông, dĩ nhiên là có nhớ, nhưng ở cái tuổi này rồi, cũng không còn mấy tình ý trai gái nữa.

Hai tháng một lá thư, biết nhà cửa bình an là được, chẳng có gì đáng lo.

Gần đây, cậu cháu trai của mợ đã tìm được việc làm bên ngoài, làm tài xế xe tải tạm thời cho một nhà máy may mặc lớn.

Phần lớn thời gian anh làm việc trong nội thành thủ đô, nhưng thỉnh thoảng cũng phải chạy đường dài.

Khi phải chạy đường dài thì phải ngủ lại bên ngoài.

Vì vậy, anh rất lo lắng, bởi vì trong nhà toàn là phụ nữ, không có một người đàn ông nào ở nhà để chống đỡ.

Dù trong nhà vẫn còn có Sư Tử trông nhà, nhưng nếu cậu Cố có thể đến ở cùng, thì tình hình sẽ khác hẳn.

Dù sao nhà họ cũng là dân ngoại tỉnh, đến đây chưa có gốc gác gì vững vàng, rất dễ bị trộm nhòm ngó.

Nếu thu nhập của vợ chồng cháu trai không ổn định, mợ nhất quyết sẽ không tính đến chuyện để cậu Cố lên — không muốn để ông ấy lên mà còn tốn thêm tiền.

Nhưng hiện giờ, cháu dâu là Bạch Nguyệt Quý có thu nhập rất ổn định từ việc viết văn, những khoản nhuận bút trước chỉ là khởi đầu, về sau mỗi lần nhiều thì hơn cả trăm đồng.

Nghe cháu dâu nói, thời thế bây giờ đã khác rồi, nhuận bút không còn bị ép giá, nên sẽ cao hơn trước và sẽ duy trì ổn định lâu dài.

Cộng thêm việc cháu trai cũng đã học được kỹ năng lái xe, giờ làm tài xế tạm thời cho xưởng lớn để kiếm tiền.

Anh nói nếu làm tốt thì còn có thể được nhận chính thức.

Nhưng mỗi lần ra ngoài chạy xe, anh lại lo cho gia đình.

Mà lái xe thì không thể phân tâm được, phải tập trung cao độ, không thể lo chuyện nhà.

Chính vì nền tảng cuộc sống của đôi vợ chồng trẻ ngày càng ổn định, nên mợ mới nghiêm túc suy nghĩ về việc để cậu Cố lên thủ đô cùng sống.

Suy nghĩ vài ngày, hôm đó khi Bạch Nguyệt Quý đang viết thư gửi về quê, mợ nói:

“Cuối thư nhớ thêm một câu, hỏi xem ông nhà có muốn lên không. Nếu ông ấy muốn thì cứ lên đi, bên này nuôi nổi.”

Bạch Nguyệt Quý mỉm cười: “Vâng.”

Rồi liền thêm vào cuối thư, báo cho cậu Cố biết là: Thu nhập từ nhuận bút của cháu giờ rất ổn định. Chu Dã sau khi lên thủ đô cũng đã lấy được bằng lái, hiện đang làm tài xế xe tải cho một công ty lớn, rất bận rộn. Có khi đi làm phải mấy ngày mới về. Ở nhà thì toàn là phụ nữ, người già, trẻ nhỏ. Đặc biệt là mợ, lỡ có chuyện gì lớn mà mợ xúc động thì rất khó xử lý. Nên gia đình rất cần cậu lên để làm chỗ dựa, giữ vững tinh thần cho cả nhà.

Bạch Nguyệt Quý viết như vậy dĩ nhiên đã xin phép mợ.

Nghe xong, mợ bĩu môi:

“Lần trước chỉ là một chuyện ngoài ý muốn thôi. Nhưng cứ viết vào đi, để ông ấy biết là mợ không còn được việc nữa, thế nào ông cũng chịu lên.”

Bạch Nguyệt Quý không chịu:

“Mợ tài giỏi thế mà, ai dám nói mợ không còn làm được việc!”

Lời này khiến mợ vui đến nở hết cả mặt.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 302



“Chúng cháu đã đón cậu và mợlên rồi, còn Tiểu Tây, Tiểu Bắc… mấy đứa nhỏ đó trước giờ chưa từng được ông bà nội chăm sóc lấy một ngày.” Bạch Nguyệt Quý nói.

Mợ nghe vậy liền bảo:

“Cháu đừng nghĩ như thế. Mấy đứa kia giờ đâu còn nhỏ nữa? Nếu còn nhỏ thì đã đành, chứ giờ lớn hết rồi, ở quê chưa biết chừng còn phải để tụi nó trông nom lại cậu mợ ấy chứ.”

Còn bên chỗ Cố Quảng Thu, dù Niên Sinh và mấy đứa nhỏ, nhưng thật ra cũng không cần bà lo lắng gì cả, hai vợ chồng lão Trương chăm sóc tụi nhỏ còn kỹ hơn cả bà.

Người thực sự cần bà với ông nhà giúp đỡ bây giờ chính là vợ chồng đứa cháu trai và cháu dâu, đang trong giai đoạn khởi nghiệp gian nan, mà lũ trẻ thì còn quá nhỏ.

Bà định bụng sẽ ở lại giúp hai vợ chồng đứa cháu ổn định cuộc sống, nuôi dạy bọn trẻ đến khi chúng lớn cả rồi, lúc đó mới cùng ông nhà quay về quê.

Dù khi ấy có già yếu không làm gì được nữa, thì nuôi ít gà, trồng chút rau để ăn vẫn không thành vấn đề.

Ngoài mấy chi phí thiết yếu cả năm thì cũng chẳng tốn mấy.

Chỉ là, bà chưa nói điều này ra, vì nếu nói thì Bạch Nguyệt Quý và Chu Dã chắc chắn sẽ không đồng ý.

Lá thư đó khoảng một tháng sau đến tay đội sản xuất Cố Gia.

Đúng lúc đó là giờ trưa, cả nhà đều ở nhà nên bức thư vừa tới liền gây một phen náo động.

Chỉ vì trong thư có nhắc đến chuyện: Chu Dã giờ đã trở thành tài xế xe tải!

“Trời ơi trời ơi! Em họ đi làm tài xế xe tải rồi à?” Vợ Cố Quảng Hạ kêu lên kinh ngạc, “Cậu ấy biết lái xe tải từ bao giờ vậy?”

Cố Quảng Hạ liếc mắt nhìn vợ:

Hạt Dẻ Rang Đường

“Ở quê thì không biết, nhưng lên thủ đô thì không thể học chắc?”

“Trời ơi, đúng là không thể tin nổi! Mới lên có mấy tháng mà giờ biết lái cả xe tải, còn được làm tài xế nữa cơ đấy!” Vợ Cố Quảng Hạ không ngừng trầm trồ.

Hàng xóm nghe thấy thì cũng kéo tới, ai nấy đều ghen tỵ ra mặt, hỏi Cố Quảng Hạ:

“Mẹ cháu có nhắn gì cho chú dì không?”

“Có chứ ạ. Mẹ cháu viết trong thư là gửi lời hỏi thăm cả xóm, nói đi xa nhớ bà con lối xóm quê nhà lắm.” Cố Quảng Hạ đáp với nụ cười.

Mấy người hàng xóm nghe thế thì hài lòng lắm:

“Phải nói là mẹ cháu có phúc thật đấy. Cả đời các còn chưa được lên thành phố bao nhiêu lần, thế mà mẹ cháu giờ ở hẳn thủ đô – nơi mấy ông to bà lớn ở!”

Họ nói chuyện rôm rả một lúc lâu rồi mới tản về.

Lúc này Cố Quảng Hạ quay lại đã không thấy bóng vợ đâu nữa, bèn hỏi:

“Mẹ con lại đi đâu rồi?”

Tiểu Tây đáp:

“Mẹ bảo chuyện chú nhỏ làm tài xế xe tải to thế này, phải sang đội sản xuất Ngưu Mông báo cho chú hai biết, nên đã chạy qua đó rồi.”

Cố Quảng Hạ: “…”

Anh không quan tâm vợ mình nữa, quay sang hỏi cậu Cố:

“Bố, bố có tính đi thủ đô phụ giúp em họ một tay không?”

“Bố qua đó thì làm được gì chứ, chẳng lẽ ngồi ăn không cả ngày?” – Cậu Cố do dự.

“Bố qua đó giúp trông nhà để em họ yên tâm đi làm. Còn nữa, Đâu Đâu và Đô Đô giờ cũng đi mẫu giáo rồi, cần có người đưa đón – tuy việc đó nhỏ thôi. Quan trọng là em họ phải đi chạy xe nhiều ngày, mà ở nhà chỉ còn mẹ và em dâu, con nít thì còn nhỏ, thật sự khiến người ta lo lắng.” Cố Quảng Hạ nói.

“Nhưng nếu bố qua đó, em họ con sẽ phải nuôi thêm bố nữa.” Cậu Cố nói.

Dù trong thư vợ ông cũng có nhắc qua rồi, ông cũng thấy nhớ, vì ông biết tính vợ mình, miệng thì mạnh mẽ vậy chứ xảy ra chuyện gì dễ ngất ra lắm.

Lúc đó không giúp được gì còn làm người khác lo.

Chỉ là ông lo gánh nặng tài chính sẽ đè lên vai đôi vợ chồng trẻ.

Nuôi bốn đứa con, nuôi thêm hai ông bà già, lại còn có một cô gái giúp việc trong nhà, bao nhiêu miệng ăn chứ?

Cố Quảng Hạ hiểu được nỗi lo của bố mình, suy nghĩ một lúc rồi nói:

“Em họ giờ làm tài xế rồi, công việc đã ổn định, dù thư không nói cụ thể, nhưng lương ở thủ đô chắc chắn không thể thấp. Còn em dâu thì vừa học đại học, vừa viết văn – em ấy là nữ trạng nguyên đấy bố, thủ bút của em ấy rất có tiếng!”

“Cả hai người họ cộng lại chắc chắn thu nhập không đồng. Nếu bố qua đó thì cũng không thêm gánh nặng đâu.

Mà tính mẹ bố cũng biết rồi đấy, nếu thu nhập em họ không vững, dù hai vợ chồng kia có muốn bố qua, mẹ cũng không cho.

Giờ mà mẹ đã chủ động mời bố qua giúp, chứng tỏ không phải lo chuyện này nữa rồi.”

Lúc này Quảng Hạ vẫn còn đang nói chuyện với bố.

Còn vợ anh ta thì chẳng ngại vất vả, đã hớn hở chạy tới đội sản xuất Ngưu Mông khoe khoang chuyện “em họ làm tài xế xe tải”.

Cố Quảng Thu, Trương Xảo Muội, Lý Thái Sơn… nghe tin thì đều đi tìm, vừa hay thấy chị ta đang ngồi dưới gốc cây đại thụ, hào hứng khoe khoang ầm ĩ.

“Chị dâu này, đi xa thế mà không ghé vào nhà em uống ly nước à?” Trương Xảo Muội lên tiếng.

Dù quan hệ với chị dâu không tốt mấy, nhưng mặt mũi vẫn phải giữ.

Vừa thấy họ đến, Vợ Cố Quảng Hạ liền cười tươi rói:

“Không phải thấy mấy chị em này tò mò chị qua đây làm gì sao, nên chị mới ngồi tám chuyện với họ chút xíu. Đang định đi tìm mọi người đây mà.”

Lý Thái Sơn không kìm được, hỏi ngay:

“Anh Dã của tôi thật sự làm tài xế xe tải ở thủ đô rồi hả?”

“Thật mà! Mới lên có mấy tháng thôi đó, đã thi được cái bằng lái gì đó, rồi xin được công việc này luôn rồi! Mà là việc ở thủ đô cơ đấy! Mọi người không biết cậu ấy giỏi cỡ nào đâu!” Vợ Cố Quảng Hạ kể như khoe.

Lý Thái Sơn nói:

“Anh Dã giỏi, tôi biết bao nhiêu năm nay rồi, anh ấy vốn luôn lợi hại vậy mà!”

“Mẹ thì sao? Còn Nguyệt Quý với mấy đứa nhóc Đâu Đâu, Đô Đô thế nào?” Trương Xảo Muội hỏi.

“Đều tốt cả! Lần này gửi thư là vì em họ nói muốn mời bố qua giúp một tay, vì Chu Dã phải lái xe đi công tác, trong nhà toàn phụ nữ với con nít, lo lắng lắm.” Vợ Cố Quảng Hạ cũng kể luôn việc chính, rồi quay sang hỏi hai vợ chồng Quảng Thu:

“Chị thì thấy để bố đi là nên lắm. Giờ chính là lúc em họ cần bố mẹ giúp đỡ nhất. Hai người nghĩ sao?”

Trương Xảo Muội nhìn chị dâu đang tỏ vẻ “người tốt”, nói:

“Nếu chị với anh không phản đối, thì bọn em đương nhiên cũng không có ý kiến gì, việc này còn cần hỏi à? Chỉ có điều… nếu bố cũng qua đó, thì liệu có áp lực quá không?”

Tính sơ sơ thì biết bao nhiêu miệng ăn?

Chưa kể còn phải trả thêm lương cho Lý Đại Ni nữa.

Vợ Cố Quảng Hạ đáp:

“Cái này thì em không rõ lắm. Nhưng em họ với em dâu bản lĩnh vậy, nếu họ không lo nổi thì đã không đề nghị bố qua rồi, cần gì tụi mình phải lo thay? Chắc chắn họ tính toán kỹ cả rồi. Chị về sẽ nói với bố là mọi người cũng đồng ý nhé. Lát nữa anh Quảng Hạ còn viết thư gửi đi nữa, mọi người có gì muốn nhắn thì bảo chị mang theo luôn?”

Trương Xảo Muội nói:

“Chỉ cần mẹ với Nguyệt Quý, mấy đứa Đâu Đâu, Đô Đô vẫn khỏe mạnh là tốt rồi. Nhớ gửi lời hỏi thăm giùm tụi em.”

Lý Thái Sơn cũng nói:

“Chị mang giúp em lá thư này gửi cho anh Dã nhé. Tôi đã dán sẵn tem rồi, mọi người không cần mua lại đâu.”

Nói rồi cậu lấy bức thư từ trong túi ra, trong đó còn có thư chị dâu gửi cho cô cháu gái Lý Đại Ni nữa.

“Được rồi.” Vợ Cố Quảng Hạ nghe nói đã dán tem sẵn thì càng vui, nhận lấy thư ngay.

Tám chuyện đã đời ở đội sản xuất Ngưu Mông xong, chị ta mới hài lòng quay trở về.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 303



Sau khi Vợ Cố Quảng Hạ trở về, tin tức đương nhiên lan rộng khắp đội sản xuất Ngưu Mông.

Mọi người thi nhau bàn tán về bản lĩnh của Chu Dã.

Ai nấy đều nói, người có năng lực đi đến đâu cũng phát huy được, mới mấy tháng trước còn là một “gã trai quê” ở làng, mà giờ đã là tài xế xe tải ở thủ đô rồi!

Ngay cả lão đội trưởng cũng có cảm giác rằng:

Đội sản xuất Ngưu Mông sau này e là sẽ xuất thân một nhân vật nổi bật.

Ban đầu còn tưởng Chu Dã mãi chỉ là người ở quê, ai ngờ bây giờ lên được tận thủ đô, một nơi lớn như vậy, lại có vợ làm hậu thuẫn, để anh yên tâm lao về phía trước.

Cứ nhìn vào bản tính Chu Dã, sau này thể nào cũng sẽ phất lên như diều gặp gió.

Nghĩ đến đó, lão đội trưởng lại nhớ đến anh cả Chu – Chu Xuyên, rồi khẽ lắc đầu.

Tuy là anh em ruột, nhưng đúng là cháu giống cậu – Chu Xuyên giống hệt hai ông cậu ruột, đều là cùng một cái đức hạnh.

Đem ngọc quý xem như sỏi đá, không coi em trai ra gì.

Trước kia không xem trọng em trai, chỉ sợ bị kéo lùi danh tiếng, nhưng lão đội trưởng là người chứng kiến hai anh em lớn lên, nói một câu công bằng thì: Chu Dã chưa từng lợi dụng anh mình lần nào.

Ngay cả lúc mẹ hấp hối, Chu Xuyên làm anh cả, cũng không chịu bỏ tiền ra cứu, cuối cùng chính Chu Dã phải bán thân lấy 200 đồng để chạy chữa cho mẹ.

Sau đó, khi ra tù, anh còn trắng tay ra khỏi nhà, chẳng hề tranh chấp bất cứ thứ gì với anh trai.

Chuyện sau này thì ai cũng biết, lòng người là thứ thử một lần là rõ ngay.

Giờ hai anh em trở mặt như người xa lạ, gặp mặt còn không buồn chào.

Nhưng người chịu thiệt là ai?

Rõ ràng chính là Chu Xuyên, người chẳng ra dáng làm anh.

Trong lúc cả đội đang bàn tán rôm rả, Chu Xuyên và vợ làm sao mà không biết?

Chu Xuyên mặt mày khó chịu, ăn đại vài miếng rồi vào buồng nằm, bắt đầu nghĩ về cuộc đời mình: Rốt cuộc là mình sai ở đâu? Tại sao bao năm qua cứ như nước tù, mãi không ra khỏi cái làng này? Còn thằng em, dựa vào đâu lại gặp được may mắn thế?

Hạt Dẻ Rang Đường

Nghĩ tới nghĩ lui, Chu Xuyên vẫn đổ lỗi cho… phụ nữ.

Nhìn vợ chồng em trai mà xem – vợ của Chu Dã đúng là vượng phu!

Chu Dã cho dù có là con giun không có chí, cũng được vợ giúp mà hóa rồng.

Còn vợ mình thì sao?

Nếu cô ta có được một phần mười vận may vượng phu như người ta, mình đâu đến nỗi thảm thế này!

Nghĩ vậy, ánh mắt Chu Xuyên nhìn vợ liền đầy chán ghét, soi mói.

Vợ Chu Xuyên thì cũng uất ức không kém, vốn đã oán mình số khổ, nếu không đâu đến nỗi lấy phải một người kém cỏi bị người ta đem ra so sánh đến nát mặt.

Thế mà chị ta còn chưa oán trách Chu Xuyên, Chu Xuyên lại quay ra trách ngược chị ta trước!

Hai người ngay lập tức cãi nhau to trong nhà, suýt nữa còn động tay chân, may mà Chu Tam Đản can thiệp kịp thời.

Nhưng từ đầu đến cuối, cả hai vẫn nhìn nhau chướng mắt vô cùng.

Còn Chu Đại Nha và Chu Nhị Nha thì đã quen với cảnh bố mẹ cãi nhau, chẳng lấy làm lạ.

Bên phía hai nhà bác cả Cố và bác Hai Cố thì trong lòng cũng không yên.

Bởi vì đứa cháu trai trước đây không được xem trọng, giờ đã thật sự trở nên có tiền đồ.

Lấy được một cô vợ “nữ trạng nguyên”, được dắt lên tận thủ đô.

Trước đây, khi họ còn chê cười anh vì “ăn bám vợ”, “vô dụng”, thì giờ sự thật lại như cú tát thẳng mặt.

Chỉ vài tháng thôi mà đã thi lấy bằng lái, làm tài xế rồi, đã vậy còn gửi thư bảo muốn đón cả cậu Cố lên thủ đô để dưỡng già nữa!

“Lúc trước bà mang trứng tới tận cửa nhà mà sao không đưa đi? Còn nghe lời con mụ xui xẻo nhà Chu Xuyên xúi bậy! Không biết nó ghét chúng ta thân thiết với thằng cháu giỏi à!” Bác cả Cố cả tức đến chửi ầm lên.

Bác dâu cả thì sợ ông – hồi trẻ từng bị đánh nhiều, nên giờ chỉ biết cúi đầu nhận lỗi:

“Không phải tôi… Lúc đó tôi định đi rồi mà, chỉ là nhà lão nhị níu kéo mãi không cho. Mà cũng là tôi hồ đồ, lỗi là ở tôi.”

Bà tuyệt đối không dám nhắc đến việc ông cũng trốn tránh trách nhiệm, nhận lỗi nhanh đến mức làm người ta nghẹn họng.

Bác cả Cố nghẹn lời, suýt nữa không thở nổi, định đánh mà chẳng có chỗ xuống tay, cuối cùng chỉ biết chửi:

“Sau này ít qua lại với nhà bên đó thôi! Không biết đám đó là cái loại gì à!”

Chính lão nhị là người không ít lần nói xấu cháu trai giỏi sau lưng ông, khiến ông nghe riết rồi xa cách luôn với thằng cháu.

Nhà Bác hai Cố cũng chẳng khá hơn là bao – nhưng vợ bác Hai thì khác, bà không chịu nhịn.

Bà lập tức bật lại ông:

“Đừng có đổ hết lên đầu tôi! Hồi đó là ai không chịu bỏ tiền cứu mẹ nó? Là ai để nó phải bán thân cứu mẹ rồi ngồi tù? Sau đó nó ra tù, nó không trách móc, còn đến nhà chào hỏi, vậy mà ông không thèm gặp! Giờ quay ra đổ lỗi tôi đem trứng đến tận cửa rồi lại mang về là lỗi của tôi? Thôi đi!”

Vợ của Bác hai Cố thì chẳng chịu nhịn như vợ Bác cả Cố, lập tức cãi tay đôi với chồng.

Hai người lớn tiếng to tiếng nhỏ, rồi còn động tay động chân, một người cầm chổi, một người cầm cây gậy nhóm lửa, sẵn sàng một trận cho rõ ràng.

Tất nhiên là cuối cùng không đánh được, vì các con trai chạy vào can ngăn.

Chỉ tiếc là… quan hệ thân thích với họ hàng ở thủ đô, e là thật sự chẳng còn hy vọng gì nữa rồi.

Chuyện hai nhà gây rùm beng thế này tất nhiên cũng không thoát khỏi ánh mắt hàng xóm láng giềng, ai nấy đều hóng hớt nhiệt tình.

Nhưng thứ mọi người quan tâm nhất, vẫn là chuyện cậu Cố được đón lên thủ đô.

Đã là cháu trai chủ động gửi thư mời, chứng tỏ thật sự cần ông giúp đỡ, vậy thì ông nhất định sẽ đi.

Nhưng cũng không thể tay không lên ăn nhờ ở đậu nhà cháu.

Ông chuẩn bị đầy đủ giấy tờ tùy thân, sau đó gửi điện báo cho cháu trai ở thủ đô, rồi đổi hai bao tải gạo ở đội sản xuất Ngưu Mông, gánh gạo lên tàu hỏa.

Chỉ cần mua được vé tàu, ông có thể tự mình đi được. Hồi trẻ ông từng đi tàu hỏa với em rể Chu Tuấn Sinh một lần rồi.

Tuy đã nhiều năm, nhưng không đến mức không biết gì cả.

Từ thành phố của ông đến ga tàu thủ đô chỉ mất một ngày, rất nhanh.

Chu Dã lái xe tải của đơn vị đến tận nhà ga đón ông.

Không ngờ lại thấy cậu Cố gánh hai bao tải gạo to tướng từ tàu đi ra.

“Trời ơi, cậu ơi! Cậu sợ cháu không nuôi nổi cậu sao mà còn phải mang cả gạo lên thế này, không thấy mệt à?” Chu Dã vội vàng chạy tới đỡ lấy.

Thấy cháu trai, lòng cậu Cố lập tức yên tâm hẳn.

Ông cười vui vẻ:

“Gạo này là cậu mua ở đội Ngưu Mông các cháu, không cần tem phiếu, giá lại rẻ. Quảng Hạ với Quảng Thu còn đưa cậu ra ga nữa kìa. Trên đường cậu không gánh đâu, nên không mệt.”

Đã mang theo rồi, Chu Dã còn biết nói gì nữa, đành gánh gạo lên xe, rồi đỡ cậu Cố leo lên thùng xe luôn.

Đây là lần đầu tiên cậu Cố được ngồi xe tải như vậy, ngồi bên cạnh nhìn cháu trai vừa lái xe vừa trò chuyện, ông cười suốt cả đường.

Cháu trai sống ở đây rõ ràng là rất ổn, nhìn sắc mặt còn có vẻ hồng hào hơn trước, thân thể không hề gầy đi.

Mà quan trọng nhất, một chiếc xe tải to như vậy, cháu trai lại lái vững vàng vô cùng!

Cái dáng vẻ đầy phong độ ấy, nhìn mà thấy mừng trong lòng.

Không bao lâu đã về đến nhà.

Chu Dã đỡ cậu Cố xuống xe, rồi gánh hai bao gạo về tận nhà.

Mợ Cố đứng ngay ở cổng chờ, vừa thấy hai cậu cháu về thì mừng rỡ ra mặt:

“Ông nó! Ông đến rồi à?”
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 304



“Mợ, mợ dẫn cậu vào làm quen dần với chỗ mới nha, cháu còn phải đến xưởng chở chuyến hàng nữa.” Chu Dã nói khi gánh hai bao gạo vào kho, xong xuôi rồi quay ra.

Mợ pha cho anh một bát nước mật ong rồi nói:

“Được rồi, cháu cứ lo việc đi, nhớ cẩn thận trên đường.”

Uống xong, Chu Dã cũng chào cậu Cố một tiếng rồi vội vã rời đi.

Lúc này cậu Cố mới có thời gian quan sát kỹ dáng vẻ của vợ mình.

Người bạn đời bao năm – từ lúc lên thủ đô, diện mạo và tinh thần thay đổi hẳn.

Trông tươi tắn, sáng sủa hơn mấy tuổi, giống như một bà cụ thành thị thực thụ.

“Nhìn cái gì thế?” mợ hỏi.

“Cuộc sống ở đây tốt đấy.” cậu Cố đáp.

“Chứ còn gì nữa!” bà cười tươi, ngoài việc thi thoảng nhớ quê, thì chẳng còn gì phải bận tâm.

Cậu Cố cũng mỉm cười, rồi nhìn quanh sân nhà.

Tuy không rộng như nhà ở quê, nhưng cũng không hề nhỏ, liền hỏi:

“Thuê cái sân thế này mỗi tháng hết bao nhiêu?”

“Tiền thuê mỗi tháng 5 đồng.” mợ vừa nói, vừa rót cho ông một ly nước mật ong – là mật ong mà cháu trai mang từ ngoài về.

Nghe vậy, cậu Cố liền há hốc mồm, “Năm đồng một tháng? Vậy chi tiêu mỗi tháng hết bao nhiêu chứ?”

Tiền thuê sân nhà đã năm đồng, thuê cô bégiúp việc cũng tốn 10 đồng/tháng, còn bao nhiêu chi phí ăn uống sinh hoạt nữa chứ?

“Cả tiền ăn uống sinh hoạt, cộng lương trả cho Đại Ni, rồi tiền học của Đâu Đâu với Đô Đô nữa, tính ra mỗi tháng khoảng 60 đồng.”

Thật ra nếu chi tiêu theo mức tiết kiệm của bà, thì chỉ cần khoảng 25 đồng một tháng là đủ sống.

Nhưng như vậy thì chắc chắn ăn uống sẽ thiếu chất, vì nhà này đông người, riêng tiền gạo mỗi tháng cũng không nhỏ.

Nhưng cháu trai và cháu dâu đều không muốn bà phải quá tiết kiệm.

Vậy nên gạo, thịt, trứng đều do Chu Dã tự lo từ nguồn riêng; bà chỉ cần ra chợ mua rau, cá.

Bà cũng từng hỏi giá cả để tính toán, nên tổng cộng một tháng chi phí ăn uống tầm 40 đồng.

Cộng thêm lương cho Đại Ni, và tiền học cho tụi nhỏ, tổng lại cũng ngót nghét 60 đồng.

Nghe đến đây, cậu Cố hít vào một hơi lạnh:

“Chi tiêu 60 đồng một tháng? Mức lương bình thường có đủ ăn không?”

Mợ xua tay bảo ông đừng lo:

“Nguyệt Quý giờ mỗi tháng nhuận bút cũng được 40–50 đồng, lúc nhiều còn được hơn 100 đồng. Bình quân trên 60 đồng, đủ nuôi cả nhà rồi, còn chưa tính lương của A Dã – dù chỉ là công nhân thời vụ cũng được 30 đồng/tháng.”

“Bà đúng là bị ‘bay’ mất rồi!” cậu Cố sốt ruột “Dù bọn trẻ có kiếm được tiền đi nữa, cũng không thể tiêu thoải mái thế được. Chi tiêu 60 đồng một tháng là quá nhiều! Bà không biết tiết kiệm cho chúng à?”

“Có tiết kiệm đấy chứ!” bà đáp “Nhưng mà cũng tiết kiệm hết mức rồi. Đâu Đâu, Đô Đô còn nhỏ, chẳng lẽ không cho tụi nó ăn trứng, ăn thịt để lớn? A Dã làm lái xe, cần thể lực, chẳng lẽ không bồi bổ? Nguyệt Quý đi học vất vả, còn viết văn, không lẽ để ăn uống qua loa? Còn chuyện tụi nhỏ đi mẫu giáo cũng là cần thiết, con cái người ta ở thủ đô đều đi học, không thể để tụi nó thua ngay từ vạch xuất phát. Sau này còn phải vào đại học nữa kia!”

Không thể không nói, cậu Cố bị mấy câu này làm lung lay mạnh.

“Tôi biết là ông thương lũ nhỏ, nhưng cũng đừng có lắm lời quá. Trẻ con thời nay có suy nghĩ riêng của tụi nó, mình bớt can thiệp đi.” bà nói thêm.

Bà còn chưa kể cho ông nghe chuyện cháu dâu mỗi cuối tuần đều dẫn tụi nhỏ ra ngoài chơi, rồi ăn hàng ăn quán nữa kia!

“Tôi không càm ràm đâu… nhưng mà, tiêu 60 đồng một tháng, vẫn là hơi choáng đấy.” cậu Cố vẫn chưa hết sợ.

Nhà nông một năm trời mới được chia bao nhiêu tiền đâu, thế mà cháu trai chỉ mới lên thủ đô chưa bao lâu, một tháng đã tiêu sạch 60 đồng.

Ở quê mà ông biết sớm như thế, chắc chắn sẽ không dám đi.

“Thật ra, lên thủ đô xong chất lượng cuộc sống còn giảm ấy chứ. Ở quê trước kia sống sung túc hơn nhiều.”

Ở quê, thịt thà đầy đủ, không ăn hết còn phải để tủ lạnh, muốn ăn lúc nào cũng có.

Còn giờ, tụi nhỏ năm ngày mới được ăn một bữa thịt, mà cũng chỉ đủ nấu một nồi.

Chỉ có trứng là vẫn ăn đều mỗi ngày.

Cậu Cố: “…”

“Trước kia ở quê ăn uống vậy cũng không thấy nghèo đi, nên giờ cũng khỏi lo lắng nhiều, ổn lắm rồi. Không thì tôi đâu dám gọi ông lên, thêm một người ăn cơm nữa.” mợ nói.

Ông chỉ biết cười khổ, bà thì chẳng buồn để tâm vì đã sống cùng vợ chồng cháu trai nhiều năm, hồi mới lên thủ đô bà cũng chưa quen, nhưng con người dễ thích nghi lắm, giờ thì mọi chuyện đã thành thói quen rồi.

Hơn nữa, bao nhiêu năm nay, cháu trai và cháu dâu có khiến bà phải lo lắng thật sự chút nào không?

Hoàn toàn không nhé! Tất cả chỉ là bà lo thừa thôi.

Bà còn không biết là ở quê, hai vợ chồng nhỏ ấy đã dành dụm được từng ấy tiền rồi cơ đấy!

Lên thủ đô này làm ăn, không chỉ không phải tiêu đến tiền cũ, mà thỉnh thoảng còn gửi tiết kiệm thêm được nữa!

Vậy thì còn lo gì nữa?

Chỉ cần giúp trông nom cho cái gia đình nhỏ ấy ổn thỏa, để hai vợ chồng có thể chuyên tâm đi làm, đi học, vậy là đã không uổng công hai ông bà lên đây rồi.

Còn cậu Cố thì chỉ than phiền đôi câu với vợ cho có, chứ với đời sống vợ chồng cháu trai thì ông chẳng bao giờ can thiệp, với hai đứa con trai ruột ông còn không quản nhiều là khác.

Mợ liền đi múc nước cho ông rửa mặt, tắm gội.

Cậu Cố vừa mới tắm xong, bên ngoài Lý Đại Ni đã dắt Lão Tam và Lão Tứ về nhà.

Tất nhiên Sư Tử cũng về cùng.

Giờ đây, Sư Tử đã quen thuộc hết khu vực quanh đây, mà tụi trẻ cũng rất thân với nó, ai cũng biết đó là “vệ sĩ riêng” của Lão Tam và Lão Tứ, đứa nào mà chẳng ghen tị muốn chết!

Hạt Dẻ Rang Đường

Do hai nhóc còn nhỏ nên không nhớ nổi cậu Cố, nhưng có bà giới thiệu, hai cậu bé cũng nhanh chóng quen lại, vì dù gì cậu Cố không có mặt, nhưng cái tên “cậu” thì suốt ngày được Chu Dã, Bạch Nguyệt Quý và mợ nhắc đến.

Đặc biệt là Lão Tứ, ôm lấy chân ông mà ngọt xớt gọi từng tiếng “ông ngoại ơi”, làm cậu Cố rung rinh hết cả tâm hồn.

Còn Lão Tam thì lạnh lùng hơn hẳn, vì không quen lạ ai là không than, tính cách thằng bé xưa giờ vẫn vậy, không dễ gần.

Đến chiều, Lý Đại Ni lại đi đón Đâu Đâu và Đô Đô về.

Vì trước đó đã nói với hai đứa rằng cậu Cố đến, nên chưa kịp vào cửa, tiếng gọi “Ông ngoại ơi” đã vang khắp sân.

Hai anh em chạy về nhà, vô cùng hào hứng.

Lão Tam và Lão Tứ không nhớ gì, nhưng hai anh lớn vẫn còn nhớ, nên rất nhiệt tình.

Cậu Cố nhìn hai đứa bé đeo cặp sách nhỏ trên lưng, từ sau khi lên thủ đô thì cao lớn hơn hẳn, lại mặc đồ đẹp, ăn mặc chỉnh tề, trông chẳng khác gì trẻ con thủ đô, hoạt bát khỏe mạnh, nhìn là thấy thích.

Lòng cậu Cố như nở hoa, sung sướng không nói nên lời.

Sau đó, Bạch Nguyệt Quý cũng về tới nhà, mà hôm nay Chu Dã cũng tranh thủ về sớm, mới sáu giờ đã có mặt.

Đã vậy còn mua mang về một con vịt quay nữa!

Hôm nay là ngày cậu Cố đến nhà, dĩ nhiên phải ăn một bữa cơm đoàn viên thật đàng hoàng, ấm cúng!
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 305



Sau khi cậu Cố lên ở cùng, Chu Dã thật sự yên tâm hơn rất nhiều, vì thời gian tới anh sẽ phải chạy đường dài thường xuyên.

Bởi vì nhà máy nơi anh làm việc vừa ký hợp đồng với phía miền Nam, cho nên mới tuyển thêm tài xế tạm thời để vận chuyển hàng hóa.

Tuy anh chỉ là tài xế tạm thời, nên không cần đi xa đến miền Nam, mà chủ yếu phụ trách các chuyến đường dài quanh khu vực thủ đô.

Nhưng điều đó lại đúng là điều anh mong muốn nhất, vì anh muốn đi nhiều nơi, mở mang kiến thức.

Đừng tưởng kiến thức là thứ vô dụng, chỉ khi hiểu biết rộng, biết cách ứng xử, thì giao tiếp với người khác mới không đến nỗi lúng túng, bị hỏi gì cũng ú ớ.

Chu Dã khi đến thủ đô, theo lời Bạch Nguyệt Quý, chẳng khác nào miếng bọt biển đang ra sức hút nước, đặc biệt chăm chỉ và ham học hỏi.

Bạch Nguyệt Quý chỉ bảo anh đi học lái xe lấy bằng, mà anh không chỉ học xong, còn tranh thủ học thêm vài chiêu sửa xe khẩn cấp từ thầy dạy.

Chỉ để phòng khi cần dùng.

Bạch Nguyệt Quý thật sự là bội phục chồng mình sát đất, không có việc gì là anh không làm được, chỉ có việc anh chưa nghĩ đến mà thôi.

Chỉ cần anh muốn, việc gì cũng có thể hoàn thành, đó chính là người đàn ông của cô.

Đàn ông cầu tiến thật sự rất có sức hút. Bao năm qua, đã là mẹ của bốn đứa con, nhưng Bạch Nguyệt Quý vẫn có thể mê mệt chồng mình như gái mới yêu.

Ví dụ như hôm ấy, Chu Dã hiếm khi tan ca sớm, liền dắt cậu Cố cùng lũ nhỏ đi tắm công cộng.

Về đến nhà rồi, người anh thơm mùi xà phòng, lại còn thêm mùi hương đặc trưng trên người anh nữa.

Muốn “nếm thử”.

Bạch Nguyệt Quý không hề khách sáo, chồng mình cơ mà, muốn thì cứ thử.

Chờ tụi nhỏ ngủ say xong, cô nếm thật.

Kết quả là như mọi lần, đã chạm là nghiện, không buông nổi.

Còn Chu Dã thì khỏi nói, quý vợ như châu báu.

“Vợ ơi, dạo này ở trường thế nào rồi?”

Chu Dã vừa xoa lưng cho vợ, vừa hỏi.

Bạch Nguyệt Quý cũng vui vẻ trò chuyện với anh.

Gần đây anh bận lắm, hết đi học, đi làm, lại còn phải vừa học nghề vừa thích nghi với thủ đô, cho nên hai vợ chồng cũng ít có thời gian trò chuyện nghiêm túc.

Có những hôm anh về trễ, cô đã đưa hai đứa nhỏ ngủ rồi, còn Đâu Đâu và Đô Đô từ tháng Tư đã chuyển sang ngủ riêng ở phòng bên, tuy ban đầu có hơi lạ lẫm, giờ đã quen hẳn và rất thích không gian riêng.

Lão Tam thỉnh thoảng còn sang ngủ với hai anh, chỉ có Lão Tứ là nhất quyết đòi ngủ chung với bố mẹ.

Tạm không nhắc đến chuyện lũ nhỏ, chỉ riêng hai vợ chồng thôi, đúng là vì bận rộn nên cũng ít khi trò chuyện, tâm tình.

Tối nay trăng thanh gió mát, vợ chồng lại thủ thỉ chuyện trò.

Mà cuộc sống gần đây của Bạch Nguyệt Quý cũng khá nhẹ nhàng, không có nhiều biến động, lại đang có tin tức vui nhộn để hóng, quả thật rất thoải mái.

Nói dăm ba câu, Chu Dã lại muốn “đấu hiệp thứ hai”.

Nếu không phải vì thể lực Bạch Nguyệt Quý không cho phép, thì anh còn muốn “hiệp ba” nữa cơ.

Chắc do có anh chồng vạm vỡ giúp điều tiết nội tiết, nên hôm sau Bạch Nguyệt Quý đi học mà khí sắc rạng ngời.

Trong lớp, một bạn cùng phòng đã có chồng còn cố tình trêu chọc:

“Bạch Nguyệt Quý à, cô ăn gì mà hôm nay khí sắc tốt thế? Bổ yến hay bổ gì vậy?”

Bạch Nguyệt Quý bật cười, cô không còn là cô vợ trẻ e thẹn năm nào, giờ đây đã có thể bình tĩnh mà đối đáp.

Ngược lại, hai bạn cùng phòng chưa lấy chồng thì đỏ mặt, ngượng ngùng, ban đầu còn tưởng cô uống canh bổ gì đó thật, ai dè là các chị gái “từng trải” nói chuyện không hề kiêng kỵ gì cả.

Mọi người vừa cười nói, vừa học nhóm, rồi cùng nhau ăn trưa.

Không ngờ trong lúc ăn, phía bên kia nhà ăn lại ồn ào cả lên.

Bạch Nguyệt Quý ở trường thì tận dụng từng phút từng giây, vì buổi tối về nhà là không còn thời gian để học nữa.

Cô dành toàn bộ thời gian học tập, ôn luyện và viết bài ở trường, buổi tối về là để kèm học cho Đâu Đâu và Đô Đô, còn Lão Tam – Lão Tứ cũng bắt đầu học đếm và nhận mặt chữ.

Rất bận.

Nên ăn trưa xong, xúc miệng một cái là về ký túc xá đọc sách nghỉ ngơi, còn mấy chuyện náo nhiệt gì đó… cô không mấy hứng thú.

Nhưng lần này lại là ký túc xá bên cạnh gây chuyện, gần quá rồi, dù không hóng thì cũng không được.

Một bạn cùng phòng sau khi đi hóng về thì háo hức báo tin:

“Ký túc xá bên cạnh, con nhỏ Lý Phượng Thúy ấy, chẳng phải đang quen bạn trai sao? Mấy cậu biết không, cô ta có bầu rồi đó!”

Câu này vừa thốt ra, mọi người trong phòng đều sững sờ.

“Cái gì? Có bầu á? Mới chỉ đang quen nhau thôi mà, sao lại có thai rồi?”

“Ừ đó, quen nhau chưa được bao lâu đâu, tôi nhớ chưa tới một tháng mà? Tôi từng thấy mặt thằng đó rồi, nhìn là biết không đáng tin!”

“Đúng đúng, ánh mắt lấm la lấm lét, nhìn đã thấy không phải người đứng đắn!”

“…”

Mấy chị em rôm rả bàn tán, nhất là những người đã kết hôn, con mắt nhìn đàn ông chuẩn không cần chỉnh, ai cũng khẳng định: “Thằng đó không ổn!”

Quả đúng là không ổn thật, mới đang yêu mà đã để người ta dính bầu, thời gian quen nhau thì ngắn ngủi, giờ lại đang lúc học hành nước rút, mà còn xảy ra chuyện như thế, không phải tự hủy cuộc đời thì là gì?

Nghe tới đây, không cần nói, con gái không biết suy nghĩ, thì thằng kia chắc chắn là loại ích kỷ nhỏ nhen, tìm trúng loại đàn ông như thế, chẳng khác nào tự đ.â.m đầu vào chỗ chết.

Bạch Nguyệt Quý thì không nói gì, chỉ lặng lẽ lắng nghe các bạn cùng phòng bàn tán.

Vì chuyện này nằm trong dự đoán của cô, hơn nữa, chuyện cũng là do một tiểu thư nhà giàu mắc bệnh công chúa cố tình “phanh phui” ra.

Đừng tưởng ký túc xá sáu người bên cạnh thì yên bình, thật ra chia bè kết phái không ít.

Nói trắng ra, hai người đứng đầu “chiến tuyến” là Dương Nhược Tình và tiểu thư nhà giàu kia – hai người này đúng kiểu nước với lửa, hễ gặp là b.ắ.n tia lửa điện.

Chẳng vì điều gì to tát, chỉ vì tiểu thư kia vừa gặp là “trúng tiếng sét ái tình” với Đặng Tường Kiệt!

Mà cô ta lại không hề biết Dương Nhược Tình chính là vợ của Đặng Tường Kiệt!

Nói đến chuyện này, có một chi tiết đáng nói: Đặng Tường Kiệt và Dương Nhược Tình không hiểu kiểu gì lại không công khai chuyện hai người đã kết hôn.

Thế là trong trường mới có vô số nữ sinh thầm thương Đặng Tường Kiệt, còn nam sinh thì lại thi nhau viết thư tình cho Dương Nhược Tình.

Nhan sắc của Dương Nhược Tình hiện giờ càng ngày càng nổi bật, ăn mặc sành điệu, tính cách cởi mở rạng rỡ, khuôn mặt thì yêu kiều diễm lệ, khiến người ta vừa nhìn đã khó quên.

Hạt Dẻ Rang Đường

Còn Đặng Tường Kiệt cũng không hề kém cạnh, vừa nhập học đã nổi danh với một bài thơ, khiến không ít nữ sinh si mê, trong đó có cả tiểu thư nhà giàu kia.

Từ đó, cuộc chiến ngầm giữa tiểu thư ấy và Dương Nhược Tình chính thức bắt đầu, mấy hôm nay, ký túc xá bên cạnh đã trở thành điểm nóng để hóng drama rồi.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 306



Nhưng mấy chuyện trước đây sao bì được với quả dưa hôm nay chứ.

Bởi vì người mang thai – bạn học tên là Lý Phượng Thúy – chính là người thân thiết với Dương Nhược Tình, cũng là người đứng về phía cô ta.

Tự nhiên mà nói, cô ta bị thiên kim tiểu thư nhà giàu xem như cái gai trong mắt, cái đinh trong thịt.

Cô ta không có cơ hội ra tay với Dương Nhược Tình, nhưng chẳng lẽ không có cơ hội xử lý Lý Phượng Thúy?

Nhờ có người trong ký túc xá cố tình nhắc nhở, cô ta biết Lý Phượng Thúy đang mang thai, thế là hôm nay đặc biệt mời cả ký túc xá đi ăn ở căng tin, lại còn cố tình gọi món cá.

Quả nhiên, đừng nói đến ăn, chỉ cần ngửi thấy mùi tanh của cá là Lý Phượng Thúy đã không chịu nổi, lập tức nôn mửa.

Thiên kim tiểu thư nhà giàu liền thừa cơ, ngay trước mặt bao nhiêu người trong căng tin, chỉ tay vào Lý Phượng Thúy mà hét toáng lên: “Cô mang thai rồi à?!”

Mặt mũi Lý Phượng Thúy trắng bệch.

Dương Nhược Tình lúc đó mới hiểu, cái gọi là mời ăn để giảng hòa gì chứ, rõ ràng là Hồng Môn yến!

Hạt Dẻ Rang Đường

Nhưng giữa bao nhiêu người, Lý Phượng Thúy lại nôn đến mức không nói được câu nào, thật sự có miệng cũng không thể thanh minh.

Huống chi chuyện cô ta bị bạn trai làm cho có thai là thật, có biện bạch thế nào cũng vô ích.

Danh tiếng vì thế mà bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Bạch Nguyệt Quý nghe các bạn cùng phòng kể chuyện, trong lòng nghĩ: mới có thế này thôi sao, ký túc xá bên cạnh còn chưa bắt đầu náo loạn đâu.

Quả nhiên, chưa mấy ngày sau, lại có tin đồn Lý Phượng Thúy bị sảy thai.

Ngay cả Dương Nhược Tình cũng không biết chuyện gì xảy ra. Lý Phượng Thúy đau khổ kể cho cô ta biết, là do bạn trai bắt Lý Phượng Thúy đi phá thai.

Dương Nhược Tình tức giận vô cùng, đến đối chất với người đàn ông kia, kết quả lại bị hắn nói một câu: “Người tôi thích là cô, tôi quen cô ấy chỉ để tiếp cận cô thôi!”

Một câu nói khiến Dương Nhược Tình tức đến giậm chân, sau đó lại về ký túc xá an ủi Lý Phượng Thúy, còn ân cần nấu canh gà ác cho Lý Phượng Thúy uống, dặn rằng đây là “ở cữ”, nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt, sau này cách xa tên đàn ông đó ra.

Lý Phượng Thúy cảm động vô cùng, cũng đồng ý sẽ tránh xa tên đó.

Nhưng chẳng bao lâu sau, hai người họ lại quay về bên nhau.

Mọi người biết chuyện đều sững sờ. Sao mà ngu đến vậy? Mới vừa rộ lên chuyện anh ta khiến Lý Phượng Thúy mang thai rồi lại ép phá thai, ai có đầu óc thì cũng biết đó là loại đàn ông thế nào, ích kỷ đến tột cùng, ai vướng vào là xui xẻo.

Tưởng rằng sau cú vấp đó Lý Phượng Thúy sẽ tỉnh ra, ai ngờ lại còn quay lại.

Lúc này, sáu người trong ký túc xá của Bạch Nguyệt Quý đều thống nhất một thái độ: tránh xa Lý Phượng Thúy, tuyệt đối không được thân thiết với Lý Phượng Thúy, nếu không sẽ bị lây xui xẻo!

Nhưng dưa này vừa ăn xong, dưa khác lại tiếp tục.

Bởi vì cô gái nghèo thân thiết với thiên kim tiểu thư nhà giàu, gần như bị cô ta sai khiến như người hầu, thì người nhà cô ta đã tới trường.

Mẹ cô gái nghèo đến cầu xin, nói bố cô ta mắc bệnh nặng, cần một khoản tiền lớn để chữa trị. Đúng lúc đó có một mối hôn nhân tốt, bên nhà trai hứa sẽ cho một ngàn đồng tiền cưới, chỉ cần cô ta chịu gả đi là được!

Cô gái nghèo đương nhiên không chịu, thế là mẹ cô ta làm ầm lên trong trường. Cuối cùng thiên kim tiểu thư mới ra mặt, thẳng thắn đưa cho một trăm đồng mang về chữa bệnh, mới coi như dập được chuyện.

Nhưng danh tiếng cô gái nghèo cũng tiêu tan theo đó. Một nam sinh từng có cảm tình với cô ta, sau sự việc này cũng tránh xa cô ta như người xa lạ.

Mà người đưa mẹ cô ta vào trường, chính là Dương Nhược Tình.

Đó là hành động trả đũa của Dương Nhược Tình dành cho thiên kim tiểu thư nhà giàu. Chỉ là, thiên kim tiểu thư thì chẳng bị tổn hại mảy may, ngay cả da cũng không trầy một vết.

Ngược lại, cô gái nghèo hoàn toàn quy phục dưới chân thiên kim tiểu thư. Dù sao số tiền một trăm đồng kia là cho vay, phải trả, mà trả kiểu gì đây? Đành làm tay sai, nô tì thôi.

Lúc đầu Bạch Nguyệt Quý gặp cô gái nghèo ấy, thực ra thấy cũng ổn, còn thấy được nét mong đợi và hy vọng trong mắt cô ta.

Nhưng sau màn làm ầm của mẹ cô ta ở trường, lần nữa gặp lại, trên mặt cô gái chỉ còn lại vẻ tê liệt.

Tuy thấy thương hại, nhưng Bạch Nguyệt Quý cũng lực bất tòng tâm. Bởi vì từ đầu đã định sẵn rồi: có một gia đình như vậy, lại rơi vào phòng ký túc như thế, chút nhiệt huyết vì đỗ đại học sớm muộn gì cũng bị thiêu rụi sạch sẽ.

Sớm muộn gì cũng sẽ hắc hóa.

Dù sao thì, kịch bản của em họ cô cũng cần những vai phụ như thế này để thúc đẩy.

Về sau, còn có cả người bị bóc mẽ chuyện chiếm suất vào đại học của người khác, Lý Phượng Thúy vì yêu mù quáng mà tiếp tục phá thai cho gã tra nam kia, cho đến khi thân thể bị tổn thương không thể phục hồi.

Cho dù Bạch Nguyệt Quý âm thầm truyền tin rằng gã đàn ông đó đã sớm kết hôn và có con ở quê, thì cũng không ngăn nổi cô ta tự hủy hoại bản thân.

Nhưng cũng chẳng có chút tác dụng nào.

Bạch Nguyệt Quý cảm thấy mình đúng là lo chuyện bao đồng.

Cho nên, cô tự nhủ chỉ cần chăm lo học hành cho tốt là được, những chuyện đó không liên quan gì đến cô. Ký túc xá của cô và bên cạnh vốn dĩ nước giếng không phạm nước sông, chẳng qua lại gì với nhau.

Chớp mắt đã bước vào tháng Bảy, cũng là cuối học kỳ. Sau khi thi xong kỳ thi cuối kỳ thì bắt đầu được nghỉ hè.

Phải đến ngày 31 tháng Tám mới khai giảng lại.

Tất nhiên, lúc này vẫn chưa thực sự gọi là “nghỉ hè”, vì học sinh vẫn có thể ở lại trường để tiếp tục học tập chăm chỉ, các thầy cô vẫn ở lại giảng dạy, nhà ăn và thư viện trường vẫn mở cửa như thường lệ, thậm chí còn rất đông người.

Nhân dịp nghỉ ngơi, vợ chồng cô mời Đổng Kiến và Sở Sương đến nhà ăn một bữa. Điều đáng mừng là hai người này đã xác định quan hệ yêu đương, còn dự định trong kỳ nghỉ hè sẽ về ra mắt hai bên gia đình, ước chừng đến cuối năm là tổ chức đám cưới.

Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý tất nhiên là chúc mừng họ.

“Vậy sau này con phải đổi cách xưng hô, gọi dì Sở là mẹ nuôi rồi đúng không?” Đâu Đâu hỏi.

“Nói rất đúng, sau này phải gọi là mẹ nuôi rồi.” – mợ cười nói.

“Hì hì, dì Sở làm mẹ nuôi của con thì tốt quá rồi!” – Đâu Đâu cười hớn hở.

“Trai tài gái sắc!” Đô Đô còn hét to thêm câu đó.

Sở Sương ngạc nhiên: “Còn biết cả ‘trai tài gái sắc’ cơ à?”

“Đì xem thường bọn con rồi! Mẹ dạy bọn con nhiều thành ngữ lắm đó.” Đô Đô nói.

Đâu Đâu tiếp lời: “Lúc mẹ dạy bọn con, còn lấy bố nuôi và mẹ nuôi làm ví dụ, nói hai người chính là ‘trai tài gái sắc’ đấy.”

“Cô cũng dạy cả chuyện đó cho con nít à?” Sở Sương cười liếc Bạch Nguyệt Quý một cái.

“Vì thật sự là như vậy mà, hai người rất xứng đôi.” Bạch Nguyệt Quý mỉm cười nói.

Chu Dã quay sang nói với Sở Sương: “Thực ra thì anh Đổng nhà cô chậm chạp quá trời, cứ đòi phải chờ có điều kiện, có tương lai rõ ràng rồi mới dám theo đuổi chị. Nếu mà theo từ sớm thì giờ này tụi nhỏ nhà cô cũng bằng tụi nhóc này rồi đó!”

Trước khi Đổng Kiến và Sở Sương xác định quan hệ, mọi người chưa bao giờ nhắc đến chủ đề này, ngay cả đùa cợt cũng không. Nhưng giờ hai người đã là một đôi rồi, thì cũng chẳng ngại gì mà không nói.

Đổng Kiến chỉ cười cười, Bạch Nguyệt Quý liền tiếp lời: “Tương lai chưa rõ, sao dám phụ người đẹp? Hiện tại mới là sự an bài tốt nhất của số mệnh.”

Câu nói ấy làm Sở Sương xúc động.

Đúng vậy, hiện giờ cả Sở Sương và Đổng Kiến đều đã có năng lực và điều kiện để xây dựng một gia đình. Đây chính là sự sắp đặt tốt nhất của số mệnh.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 307



Đổng Kiến và Sở Sương về quê ra mắt bố mẹ hai bên, còn Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý thì tiếp tục cuộc sống ở thủ đô.

Phải nói rằng mùa hè ba tháng nóng đỉnh điểm ở thủ đô này đúng là nóng đến phát điên.

So với quê nhà thì cũng chẳng kém là bao. Quê nhà đất rộng người thưa, chỉ cần ngồi trước cửa nhà dưới bóng râm, có gió thổi qua là mát rượi. Nhưng ở đây vì sống trong khu ngõ nhỏ, xung quanh toàn là nhà cửa san sát, nên gió gần như không vào được.

Thi thoảng mới có một luồng gió thổi qua, mà đến cũng rất nhanh rồi tắt.

Nói thật là nóng đến ngột ngạt.

May mà có đá để hạ nhiệt. Buổi tối đặt sẵn đá vào phòng, mỗi phòng một thau, đặt vào từ trước, đến lúc đi ngủ là trong phòng mát lạnh dễ chịu.

Thêm nữa là bình thường có nấu chè đậu xanh để trong tủ lạnh, mua thêm dưa hấu với trái cây từ bên ngoài về giải nhiệt, sống như vậy cũng tạm ổn.

Dĩ nhiên đó là theo đánh giá của Bạch Nguyệt Quý.

Nhưng cậu Cố và mợ thì lại không thấy vậy. Họ chẳng cảm thấy thời tiết này có gì là khó chịu cả, giờ không cần đi làm đồng nữa, thế thì có gì mà than khổ? Cầm quạt mo, ngồi trước cửa hóng gió, không phải là đang hưởng phúc đó sao?

Dù vậy, sợ cậu Cố cảm thấy buồn chán, Chu Dã còn lấy mấy việc từ xưởng giày về cho ông làm, dán đế giày thuê, giá rất thấp, một ngày chỉ kiếm được ba bốn hào.

Bạch Nguyệt Quý cảm thấy như vậy là cực thân, nhưng người hiểu cậu Cố nhất lại là cháu trai Chu Dã.

Sau khi nhận được mấy mẻ đế giày từ xưởng mang về, cậu Cố làm rất hăng say. Lại có thêm mợ Cố phụ một tay, một ngày cũng kiếm được năm sáu hào.

Có việc làm, tinh thần mợ Cố phấn chấn hẳn lên.

Trước đây, ông chỉ phụ đưa đón Đâu Đâu, Đô Đô, rồi trông thêm lão tam với lão tứ. Bạch Nguyệt Quý cũng thường mang báo về cho ông đọc, còn gợi ý ông ra công viên đi dạo, vậy mà ông vẫn thấy thiếu thiếu điều gì đó.

Chủ yếu là vì suốt ngày chỉ ăn mà không kiếm được đồng nào.

Giờ có việc tay chân, dù tiền công không cao, nhưng ít ra có chút thu nhập, ông thấy vui vẻ hẳn, cũng thấy có sức sống hơn.

Mà Chu Dã mang về cho ông làm không chỉ có đế giày, còn có một số vải vụn, cần cắt chỉ thừa, cũng được tính tiền công.

Chu Dã dặn cậu Cố và mợ không được nói ra ngoài, vì trong xưởng không có nhiều việc dạng này, mà người ta chịu giao cho làm là bởi vì anh là tài xế trong xưởng.

Đúng vậy, tài xế Chu đã chính thức được biên chế. Mới có hơn hai tháng mà anh đã chuyển từ tài xế tạm thời thành tài xế chính thức thuộc biên chế nhà máy.

Tuy còn chưa quá rành rẽ với công việc vận chuyển, nhưng Chu Dã dự định sẽ tiếp tục làm thêm một thời gian nữa, rồi sau đó tính tiếp.

Anh không định làm tài xế mãi, một phần vì quá bận, phần quan trọng hơn là đồng lương cố định kia thực sự quá bèo bọt, không đủ tiêu xài.

Chuyện này, anh cũng đã nói với vợ rồi.

Bạch Nguyệt Quý tất nhiên là ủng hộ vô điều kiện: “Anh tự quyết định là được.”

Nếu làm tài xế chỉ là tạm thời, thì chuyện mang việc về nhà cho cậu Cố làm, lại khiến Bạch Nguyệt Quý thấy nghi ngờ.

Thời buổi này, đã có kiểu khoán ngoài như thế sao?

Cô cũng không giấu giếm nghi ngờ, quay sang đánh giá Chu Dã một hồi.

Chu Dã cắn răng không nói ra, cuối cùng vẫn phì cười.

Anh ôm vợ ngả xuống giường.

Bây giờ lão tam và lão tứ cũng đã chuyển sang ngủ chung phòng với Đâu Đâu và Đô Đô, trong phòng chỉ còn hai vợ chồng, muốn “lăn lộn” thế nào cũng được.

Sau khi xong chuyện, Bạch Nguyệt Quý mềm nhũn hỏi anh có phải đang làm gì lén cô không?

Chu Dã lúc đó mới nhỏ giọng kể chuyện.

Trong xưởng có mấy cái máy may cũ bị trả về, anh đã dùng giá phế liệu để mua lại bốn cái từ xưởng.

Sau đó anh gom luôn số vải bị loại của nhà máy, chuyện này phải mất khá nhiều công sức, kết thân với người ta lâu lắm, còn mời ăn uống, quà cáp đủ kiểu mới lấy được.

Không chỉ có vải, cả mấy đế giày bị loại cũng được anh lấy hết về.

Mấy thứ này được anh chở đến một căn phòng nhỏ mà anh thuê riêng. Hiện tại, anh mới chỉ thuê hai công nhân lớn tuổi đã nghỉ hưu đến làm, may quần áo, làm giày dép.

Chỉ là thấy cậu Cố rảnh rỗi quá, nên mới mang về một ít cho ông làm thêm thôi.

Cũng không ngờ, chỉ vì vậy mà bị vợ phát hiện ra manh mối.

Chu Dã vui vẻ không thôi, cảm thấy vợ mình đúng là quá lợi hại, anh vừa động ý là cô đã nhìn ra ngay anh muốn làm gì rồi.

Sao mà anh không mê nổi cơ chứ?

Bạch Nguyệt Quý đẩy anh ra, nóng c.h.ế.t đi được mà còn cứ ôm lấy người ta, mau tránh ra một chút!

Chu Dã bật cười, nhưng thấy vợ thật sự nóng không chịu nổi, anh cũng đành tạm thời buông tay để cô nghỉ ngơi.

Bạch Nguyệt Quý mới nói:

“Giờ không cho phép làm mấy chuyện thế này đâu, nếu để người ta biết được, e rằng anh sẽ mất việc đấy.”

“Anh biết chứ, nên mới chọn hai công nhân nghỉ hưu nhưng tay nghề giỏi, trong nhà lại có cháu nhỏ cần nuôi, nên họ rất trân trọng công việc này, làm việc cũng rất chăm chỉ.” Chu Dã đáp.

Anh đâu có ngu mà tự rước họa vào thân, nên khi tuyển người đã sàng lọc rất kỹ càng.

Anh đã đi qua khu công nhân mấy lần, hỏi thăm dò xét đủ kiểu, cuối cùng mới chốt được hai người này.

Quả nhiên không uổng công anh tốn hai lon trái cây đóng hộp để lấy được thông tin, hai bác công nhân này đúng là lựa chọn sáng suốt. Một tháng trả họ ba mươi đồng, làm từ sáng đến chiều.

Dù vậy vì họ đã lớn tuổi, Chu Dã cũng có lương tâm. Anh chỉ yêu cầu làm việc theo khung giờ hành chính như trước kia là được, buổi trưa cho về nghỉ, buổi tối cũng không cần làm thêm. Chỉ cần ban ngày hoàn thành phần việc là đủ.

Bạch Nguyệt Quý lại hỏi:

“Anh làm việc này được bao lâu rồi?”

“Không lâu lắm, chắc khoảng một tháng.”

“Thế hàng hóa anh bán đi đâu?”

Chu Dã đáp:

“Các cửa hàng, giao cho mấy cô bán hàng – họ bán thì được ăn phần trăm.”

Bạch Nguyệt Quý cười, đúng là tên đàn ông này vừa thông minh vừa ranh mãnh, đến cả cách này mà cũng nghĩ ra được.

“Làm sao sao biết người ta chịu giúp anh bán hàng chứ?”

“Quầy hàng chỉ nhận được chút lương c.h.ế.t đói, ai mà không muốn kiếm thêm đồng nào hay đồng nấy? Hàng của anh không cần tem phiếu, chất lượng thì hơi thô chút nhưng giá rẻ, dễ bán. Một đôi giày họ được chia năm hào, một bộ quần áo thì được một đồng. Mỗi ngày chỉ cần bán cho anh một hai đôi giày hoặc một hai cái áo, cuối tháng thu nhập còn chẳng thua gì lương chính. Họ không ngốc đến mức từ chối đâu.”

Đúng là nhìn thấu lòng người, thiên hạ xôn xao vì lợi mà đến, hỗn loạn vì lợi mà đi.

Bạch Nguyệt Quý hỏi tiếp:

“Thế anh đã chạy bao nhiêu cửa hàng rồi?”

Chu Dã cười toe toét:

“Chuyện gì cũng không giấu nổi vợ anh được. Cũng không nhiều lắm đâu, tầm hơn mười chỗ thôi.”

Hơn mười cửa hàng, nhân viên quầy hàng giúp anh bán hàng, vậy thì một tháng lời lãi được bao nhiêu đây?

“Anh chưa tính toán nữa, hay là… vợ tính giùm anh đi?” Chu Dã liền lấy cuốn sổ ghi chép sổ sách ra, đưa cho vợ.

Bạch Nguyệt Quý còn không biết rõ à? Tên này rõ ràng là đang muốn khoe của đây mà!

Nhưng cô vẫn phối hợp rất vui vẻ, nhận lấy cuốn sổ:

Hạt Dẻ Rang Đường

“Được, để em tính cho anh.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 308



Nhà họ có thói quen ghi sổ chi tiêu, có một cuốn sổ riêng để ghi chép thu nhập và chi tiêu trong gia đình.

Thu nhập là nhuận bút của Bạch Nguyệt Quý và tiền lương của Chu Dã. Còn phần chi tiêu thì không phải kiểu mua gì cũng ghi rõ từng món, mà là ghi tổng số tiền chi ra trong tháng, đến cuối tháng còn lại bao nhiêu hoặc vượt bao nhiêu thì ghi lại như vậy thôi.

Còn cuốn sổ nhỏ của Chu Dã thì không nằm trong sổ chung của gia đình, mà là sổ riêng anh dùng để ghi chép các khoản thu chi từ công việc riêng của mình.

Tuy chữ viết của anh vẫn khá ngoáy, nhưng khoản ghi chép sổ sách thì lại rất rõ ràng.

Ví dụ: mua máy may hết bao nhiêu tiền, thuê người sửa, thay linh kiện mất bao nhiêu nữa, rồi đến chi phí thuê nhân công v.v… Đó là phần chi tiêu. Phần thu nhập thì ghi cụ thể ở cửa hàng bán được bao nhiêu đôi giày, bao nhiêu bộ quần áo. Từng cửa hàng không ghi tên mà đánh số: trung tâm số 1, trung tâm số 2…

Sau mỗi cửa hàng là khoản thu nhập tương ứng từ đó.

Phải nói là ghi chép rất rõ ràng, rất có đầu óc làm ăn.

Bạch Nguyệt Quý xem hết một lượt, đến cuối cùng thì thấy dòng tổng kết thu nhập cho tới thời điểm hiện tại,tổng cộng là 230 đồng, chưa tính lẻ.

“Đây là thu nhập của khoảng hai mươi ngày.” Chu Dã liếc nhìn vợ rồi nói. Mà thu nhập vẫn đang tăng đều. Anh còn tính nhờ hai bác công nhân kia giới thiệu thêm vài người đáng tin, chứ hiện tại làm không kịp bán rồi.

Bạch Nguyệt Quý trước tiên là gật đầu tán thưởng:

Hạt Dẻ Rang Đường

“Rất giỏi, đầu óc linh hoạt, đi trước cả khối người rồi đó.”

Chu Dã được vợ khen là cười toe toét như trẻ con được kẹo. Nhưng vừa cười xong đã nghe vợ hỏi tiếp:

“Nếu em không phát hiện, có phải anh định giấu số tiền này làm quỹ riêng không?”

Chu Dã sững người trong chốc lát, sau đó lập tức giơ tay thề thốt:

“Nếu anh – Chu Dã – mà dám giấu vợ làm quỹ đen, thì anh sẽ…”

“Thôi thôi được rồi.” Bạch Nguyệt Quý vội ngắt lời anh. Cô chỉ định chọc anh chút thôi, ai ngờ anh lại nghiêm túc đến mức định thề độc.

“Vợ à, mấy chuyện khác em có thể nghi ngờ, nhưng lòng anh đối với em là trời đất chứng giám, nhật nguyệt soi rọi. Em không được nghi ngờ anh nha!” Chu Dã nói xong thì giải thích tiếp:

“Sở dĩ chưa nói là vì anh nghĩ tạm thời cũng chưa kiếm được bao nhiêu, mới có hơn hai trăm đồng, em còn chẳng buồn ngó. Anh tính âm thầm tích góp đến lúc đủ một vạn đồng rồi mới nói với em, cho em một bất ngờ lớn cơ mà.”

Bạch Nguyệt Quý nghe vậy liền dịu giọng, mỉm cười nói một câu:

“Gặp được anh đã là bất ngờ lớn nhất trong đời em rồi. So với điều đó, những bất ngờ khác đều chẳng thể khiến em cảm động nổi nữa.”

Muốn lay động trái tim của một người đàn ông, đôi khi chỉ cần một câu nói.

Chu Dã lập tức vứt sổ sách gì đó sang một bên, kéo vợ lên giường, bắt đầu cho cô biết “bất ngờ lớn” mà anh nói… là lớn cỡ nào.

Đêm đó đúng là “trêu chồng một lúc sướng, trêu mãi sướng mãi”.

Nhưng sáng hôm sau thì hậu quả đến liền, Bạch Nguyệt Quý ngủ liền một mạch đến tận trưa.

Lúc đó, lão tứ đã ăn sáng xong, còn ra ngoài chơi một vòng rồi quay về uống nước, mà mẹ vẫn chưa dậy.

“Mẹ cháu có bị ốm không vậy ạ?” lão tứ hỏi mợ. Vì hôm qua mẹ còn hứa hôm nay sẽ đưa đi chơi cơ mà.

Mợ vừa dán đế giày vừa đáp:

“Không ốm, là do hôm qua đọc sách viết bài nhiều quá nên mệt, giờ cần nghỉ ngơi thôi.”

“Vậy chờ mẹ khỏe lại rồi đi cũng được ạ.” Lão tứ nói xong lại chạy ra ngoài chơi tiếp.

Lời giải thích của mợ làm lão tứ tin ngay, nhưng lão tam thì không tin.

“Bà đang dỗ lão tứ thôi.” Lão tam nói.

Mợ bật cười:

“Dỗ gì cơ?”

“Mẹ đang cố gắng sinh em bé, nên mới mệt.” Lão tam nói tỉnh bơ.

Mợ suýt phì cười:

“Ai nói với cháu thế?”

“Anh cả bảo vậy.” Lão tam đáp “Em tư cứ đòi qua ngủ với bố mẹ, anh cả liền nói nếu mà đi qua ngủ, thì bố mẹ không có thời gian sinh em bé cho em nữa, thế là em tư mãi mãi phải làm em út.”

Chuyện mình là con út trong nhà, chẳng ai gọi là “anh” khiến lão tứ luôn ấm ức.

Cậu có một trái tim “anh cả”, nhưng tiếc thay trong bốn anh em thì cậu lại là bé nhất.

Anh cả Đâu Đâu chính là dùng chiêu đó để “giữ chân” lão tứ ở lại ngủ cùng với mấy anh em.

Mợ dở khóc dở cười, chỉ đành nói:

“Thôi đi chơi đi, đợi mẹ các cháu dậy rồi sẽ đưa đi chơi.”

Lão tam nghe xong thì dẫn “Sư tử” ra ngoài chơi tiếp.

Lúc đó, cậu Cố cũng từ công viên về – đã hơn 8 giờ rưỡi.

Buổi sáng ông ra công viên học thái cực quyền. Ở đó có một ông lão nói chuyện rất hợp với ông, lại giỏi thái cực, nên dạo gần đây sáng nào ông cũng đi học theo.

Tầm chiều tối, cậu Cố còn hay đi xem người ta đánh cờ. Thấy ông thích, Bạch Nguyệt Quý liền mua hẳn một bộ cờ tướng mang về, dạy cho Đâu Đâu và mấy đứa em trai chơi. Sau đó, để mấy anh em lần lượt ra so chiêu với cậu Cố.

Hai bên đều là lính mới, nhưng không thể phủ nhận, đây đúng là một thú vui không nhỏ. Cậu Cố rất thích trò rèn luyện trí óc này.

Bạch Nguyệt Quý ngủ một giấc tới tận trưa mới dậy, bữa sáng đã được để sẵn trong nồi giữ ấm.

Cháo gà ăn cùng bánh bao bột tạp, thêm một quả trứng vịt muối, nhẹ nhàng mà đưa cơm.

Không chỉ có vậy, Lý Đại Ni còn nấu sẵn nồi chè đậu xanh, để trong nồi đất. Tầm trưa ăn cơm xong là có thể cho vào tủ lạnh, đợi ngủ trưa dậy là có món chè đậu xanh mát lạnh, ngọt ngào giải nhiệt, thật sự tuyệt vời.

Mợ cười nói:

“Nghe lão tứ bảo, cháu hứa đưa chúng nó đi chơi?”

“Vâng, hôm qua cháu đã hứa với tụi nhỏ rồi.” Bạch Nguyệt Quý cười đáp.

“Chúng nó chạy tới chạy lui cả buổi đấy.” Mợ cười “Nhà cũng chẳng có chuyện gì, cháu cứ đưa chúng nó đi dạo. Nhưng đừng mua gì cho mợ với ông nhà mợ nha, cần gì thì đã mua hết rồi, chẳng thiếu thứ gì đâu.”

Bạch Nguyệt Quý gật đầu, dặn mợ trưa không về ăn cơm, rồi rủ Lý Đại Ni đi cùng, ra ngoài tìm hai lão tam lão tứ, cho rửa mặt rửa tay xong mới đưa ra cửa hàng, đi xe buýt đến đó.

Cô mua cho mỗi bé một cây bút chì và một cục tẩy.

Nhưng tất nhiên không chỉ đến để mua mấy món lặt vặt này. Cô còn mua cho Chu Dã hai chiếc quần l.ó.t – cái tên đàn ông thô kệch kia, hôm qua đúng là giày vò người ta không chút nể tình!

Khu cửa hàng này cách trường cũng khá xa, ai ngờ lại tình cờ gặp phải người quen, chính là thiên kim tiểu thư cùng phòng với Dương Nhược Tình, cô ta cũng dắt theo cô bạn nghèo hay bị sai vặt như người hầu đi dạo phố.

“Bạn học Bạch cũng đến à?” Thiên kim tiểu thư lên tiếng khi thấy Bạch Nguyệt Quý dắt theo mấy đứa nhỏ.

“Bạn học Lý.” – Bạch Nguyệt Quý gật đầu chào khách sáo.

“Cháu chào hai dì xinh đẹp!” lão tứ chủ động chào hỏi.

“Miệng ngọt thật đấy.” Thiên kim tiểu thư cười “Thích món đồ chơi nào thì cứ nói, dì mua cho nhé.”

“Cảm ơn cô, nhưng các bé vừa mới mua đồ dung học tập rồi.” Bạch Nguyệt Quý nói “Các cô cứ tiếp tục đi dạo, tôi đưa mấy đứa nhỏ đi bên kia xem thêm chút.”

Vốn cũng chẳng thân thiết gì, nên đối phương cũng không níu kéo, chỉ gật đầu rồi thôi.

Nhìn Bạch Nguyệt Quý dẫn hai cậu bé với Lý Đại Ni rời đi, thiên kim tiểu thư mới bĩu môi, chậc một tiếng rồi nói:

“Thật tiếc cho gương mặt kia, kết hôn sớm thế này, không thì làm gì còn chuyện cho con tiện nhân Dương Nhược Tình kia lộng hành!”
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 309



Về ngoại hình, Bạch Nguyệt Quý thật ra cũng thuộc cùng một kiểu với Dương Nhược Tình, đều là dạng đẹp quyến rũ nổi bật.

Hạt Dẻ Rang Đường

Thế nhưng vì khí chất khác biệt, vẻ đẹp của Bạch Nguyệt Quý lại không khiến người ta chói mắt hay khó chịu, ngược lại còn có một nét ấm áp và dịu dàng, hoặc có thể nói là thong dong và bao dung.

Cô không tranh danh đoạt lợi với ai, cũng không cố tình quyến rũ đàn ông. Chỉ lặng lẽ đọc sách, trò chuyện cùng các bạn cùng phòng, bình thản mà sống.

Ngay cả thiên kim tiểu thư ban đầu có chút ghen tị với nhan sắc của cô, nhưng sau một thời gian tiếp xúc, cảm giác ấy cũng dần nhạt đi.

Bởi vì với kiểu phụ nữ như thế này, dù là cô ta cũng chẳng thể nào sinh nổi ác cảm.

Vậy nên mỗi lần chạm mặt bên ngoài, ít nhất vẫn sẽ chủ động chào hỏi một câu.

Đâu có giống như cái con tiện nhân Dương Nhược Tình kia, lẳng lơ không có giới hạn!

Chỉ riêng chuyện Dương Nhược Tình khiến mấy nam sinh vì cô ta mà đánh nhau, thiên kim tiểu thư đã tận mắt chứng kiến không dưới ba đến năm lần rồi. Mỗi lần như vậy, cô ta lại đứng bên giả bộ ch** n**c mắt, miệng thì khóc lóc: “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa…”

Cô ta hoàn toàn có thể từ chối người khác, nhưng chẳng bao giờ chịu nói thẳng một câu từ chối. Mỗi lần bị tỏ tình lại chỉ giậm chân, chạy đi mất, khiến người ta tức điên.

Đã thấy ngứa mắt đến thế, vậy mà con tiện nhân đó còn dám cặp kè với Đặng Tường Kiệt!

Lại còn làm ra cái dáng vẻ “ta mới là người chiến thắng”, đứng trước mặt mình!

Đúng là không thể nhịn nổi!

Dù sau này thiên kim tiểu thư có nghĩ thông suốt, nhận ra bản thân thật ra cũng không thích Đặng Tường Kiệt đến thế, nhưng cơn tức đó thì cô ta vẫn nuốt không trôi!

Nghe thiên kim tiểu thư nói vậy, cô bạn nghèo đứng cạnh nhỏ giọng tiếp lời:

“Cô ấy là người đã kết hôn, lại còn sinh con nữa, đương nhiên không được nhiều người yêu thích bằng Dương Nhược Tình.”

“Cũng không hẳn là không được yêu thích, vẫn có nhiều người có thiện cảm với cô ấy. Như tôi, tôi thấy cô ấy cũng rất tốt. Chỉ là Dương Nhược Tình biết phóng điện giỏi hơn thôi!” thiên kim tiểu thư cười lạnh.

Cô bạn nghèo không nói gì thêm.

“Thôi, đi mua mấy bộ đồ đi. Mấy bộ này mặc cũng gần một tháng rồi, nên thay cái khác. Đồ cũ thì để cho cậu vậy.”

Cô bạn nghèo cúi đầu, lặng lẽ đi sau lưng cô ta.

Còn bên phía Bạch Nguyệt Quý, cô đang dắt hai cậu con trai đến khu đồ chơi trẻ em.

Thời buổi này, đồ chơi trẻ em vẫn còn rất đơn giản. Tuy cũng có hàng nhập khẩu, nhưng giá đắt vô cùng. Mặc dù lão tứ năn nỉ đòi mua, nhưng Bạch Nguyệt Quý vẫn không có ý định mua.

Một món đồ chơi mà giá đến mấy chục đồng, đủ để một gia đình lớn sống trong cả tháng. Dù cô có khả năng chi trả thì cũng không nên tiêu tiền như vậy. Sau này Chu Dã còn định khởi nghiệp, chắc chắn sẽ cần rất nhiều vốn.

Lão tứ buồn bực, nhưng một que kem đã cứu vớt tâm hồn bé nhỏ của cậu.

Tuy không mua được đồ chơi, nhưng có kem ăn thì cũng là chuyện đáng vui rồi.

Cô mua cho mỗi bé một cây kem, năm hào một cây, vậy là hai anh em lại líu lo vui vẻ mà ăn kem.

Buổi sáng trôi qua nhẹ nhàng trong tiếng cười.

Đến trưa thì ra ngoài ăn cơm tiệm, rồi tìm một công viên gần đó, trải mảnh vải mang theo ra bãi cỏ, để hai cậu nhóc nằm ngủ trưa.

“Đại Ni, cháu cũng nghỉ ngơi chút đi, để thím trông cho.” Bạch Nguyệt Quý nói với Lý Đại Ni.

Lý Đại Ni cười cười:

“Cháu không cần nghỉ đâu ạ, không mệt chút nào.”

“Qua đây rồi, thấy quen chưa?” Bạch Nguyệt Quý hỏi.

“Cũng quen rồi, chỉ là cảm giác giống như đang mơ vậy.” Lý Đại Ni mím môi cười ngượng.

Ở quê, cô bé là con cả trong nhà, từ nhỏ đã phải chăm em, làm việc nhà, trong ngoài đều do một tay gánh vác.

Nhưng con gái như cô bé ở quê chẳng thiếu gì, nhà nào có con gái cũng vậy, không có ngoại lệ.

Cho nên với công việc hiện tại, cô bé không hề cảm thấy khổ.

Mà trước đây, cô bé chưa từng dám nghĩ mình sẽ có ngày được lên thủ đô. Lúc mới đến, cô bé hồi hộp lắm, vừa vui mừng, vừa lo lắng. Dù bây giờ đã ổn định rồi, trong lòng vẫn thấy như đang nằm mơ.

Nhưng cô bé cũng yên tâm, vì ở đây có Chu Dã, Bạch Nguyệt Quý, có ông bà – toàn là người quen, không sợ.

Bạch Nguyệt Quý mỉm cười nói:

“Giờ thì đúng là hơi vất vả, tụi nhỏ còn nhỏ quá, nhưng đợi chúng lớn hơn chút, mọi việc sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.”

“Tiểu Bác Tiểu Viên cũng không khó chăm đâu ạ.” Lý Đại Ni lắc đầu “Tụi nhỏ tự chơi với nhau, cháu ngồi bên cạnh học chữ đọc sách, thỉnh thoảng liếc qua trông thôi, không phải làm gì cả.”

Sau khi làm xong việc nhà, cô bé sẽ đi tìm lão tam lão tứ. Dù có “Sư Tử” trông tụi nhỏ, cô bé vẫn đi theo.

Nhưng cô bé không làm phiền tụi nhỏ chơi, chỉ ngồi cạnh, đọc sách học chữ thôi. Là mợ bảo cô bé học, nói rằng học chữ sẽ có ích cho tương lai.

Mợ là người tốt, bà nói gì, cô bé đều nghe.

Bạch Nguyệt Quý cười, cũng để cô bé thảnh thơi hóng gió. Bản thân thì lấy quyển sách mang theo ra đọc g.i.ế.c thời gian.

Trong công viên còn có không ít người dắt con ra chơi, ai nấy đều đang tranh thủ tận hưởng chút thời gian rảnh rỗi hiếm hoi này.

Lão tam và lão tứ sau một giấc ngủ trưa tỉnh dậy, Bạch Nguyệt Quý liền lấy táo trong túi đeo ra, đều là táo đã rửa sạch từ nhà, mang theo để ăn trực tiếp.

Đợi hai đứa ăn xong táo, cô mới dắt chúng đến khu bể bơi mua vé vào tắm.

Bể bơi này là chỗ mới khai trương năm nay, lại đang giữa mùa hè oi bức, nên đông đúc nhộn nhịp khỏi phải nói.

Lão tứ thì vui hết biết, còn lão tam thì quẫy đạp dưới nước cũng không kém phần hào hứng.

Lúc về nhà, hai anh em đã thấm mệt, nên Bạch Nguyệt Quý và Lý Đại Ni mỗi người bế một đứa.

Cũng đã đoán trước sẽ xảy ra tình huống này, nên Bạch Nguyệt Quý mới rủ Lý Đại Ni đi cùng.

Chỉ là, vừa về đến đầu ngõ thì đã thấy mấy đồng chí cảnh sát đứng đó, xung quanh còn tụ tập không ít người.

Bạch Nguyệt Quý liền hỏi một chị hàng xóm quen mặt:

“Chị dâu ơi, có chuyện gì mà ồn ào thế ạ?”

“Có đứa nhỏ bị bắt cóc đấy!” Chị dâu hàng xóm vội đáp.

Sắc mặt Bạch Nguyệt Quý lập tức thay đổi:

“Là… nhà ai bị mất con vậy ạ?”

“Yên tâm yên tâm, không phải Đâu Đâu hay Đô Đô nhà cô đâu. Là thằng nhóc ‘Tiểu Mao Lư’ nhà lão Thẩm, nhưng tìm lại được rồi. Mới vừa nãy đồng chí cảnh sát vừa đưa nó về. Cả nhà họ Thẩm đang trong nhà cô để cảm ơn kìa.” Chị dâu nói tiếp.

Câu nói nghe thì như rõ ràng, mà lại chả rõ ràng gì cả. Con người ta tìm được rồi thì liên quan gì đến nhà mình mà lại chạy qua cảm ơn?

Bạch Nguyệt Quý dắt lão tam lão tứ vào trong nhà, lúc này mới hiểu ra mọi chuyện.

Thằng nhóc nhà lão Thẩm - “Tiểu Mao Lư” - bị bắt cóc hôm nay.

“Tiểu Mao Lư” là biệt danh, vì bố nó có tính tình cố chấp, mọi người hay gọi ông là “Lão Lư”, nên nó cũng bị gọi là “Tiểu Mao Lư” luôn.

Trước đây nó từng chơi chung với lão tam lão tứ, cũng từng đánh nhau, nhưng hôm sau lại chơi cùng nhau như không có gì, từng qua nhà ăn bánh uống nước mấy lần.

Hôm nay nó bị kẻ buôn người dụ dỗ bắt đi. Cả nhà gọi mãi không thấy đâu, mới phát hiện mất tích.

Vì khu này từng có trường hợp mất trẻ, nên nhà họ Thẩm vô cùng cảnh giác. Vừa phát hiện không thấy con là lập tức hoảng loạn đi tìm, không lâu sau thì báo cảnh sát.

Mà lý do nhà họ Thẩm qua cảm ơn lại là nhờ… Sư Tử.

Sư Tử dĩ nhiên là nhận ra mùi của “Tiểu Mao Lư”. Những đứa trẻ hay chơi với Đâu Đâu, Đô Đô, lão tam, lão tứ – Sư Tử đều nhớ mùi từng đứa.

Thế là mợ bảo đem Sư Tử đi hỗ trợ tìm kiếm. Cảnh sát cũng đồng ý để nhà họ Thẩm mang gối ngủ của Tiểu Mao Lư ra cho Sư Tử đánh hơi. Nó ngửi một cái là hiểu chuyện, lập tức bắt đầu lần theo dấu vết.

Không phải còn ở khu dân cư này nữa, Tiểu Mao Lư đã bị đưa sang khu khác.

Cuối cùng, tìm thấy trong một căn nhà trong ở một khu dân cư khác.
 
Back
Top Bottom