Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 200



Ban đầu Dương Nhược Tình định rủ Đặng Tường Kiệt cùng lên bệnh viện huyện hỏi thử xem có biện pháp nào tránh thai hay không.

Dù cô ta rất thích cảm giác thân mật với Đặng Tường Kiệt, nhưng cô ta thật sự không muốn mang thai vào lúc này. Nghe lời Dương quả phụ nói không an toàn, cô ta cũng thấy lo, nên mới muốn đi hỏi bác sĩ cho chắc chắn.

Chỉ là không còn thời gian nữa. Vì sau khi Đổng Kiến trở về, liền thông báo cho hai người rằng lãnh đạo muốn họ chuẩn bị để ngày mai cùng cán bộ công xã đi làm công tác tuyên truyền.

Về phần công tác tuyên truyền, Dương Nhược Tình rất thích. Không những được tính công điểm, mà công việc lại nhẹ nhàng, còn được nhiều người quý mến.

Từ khi đến vùng này, cô ta mới biết làm nông vất vả thế nào. Cả mùa thu hoạch cô ta gần như không tham gia được bao nhiêu, không phải cố ý trốn tránh, mà là bị say nắng.

Nóng quá, mệt quá, làm sao chịu nổi?

Nên được đi làm tuyên truyền để kiếm công điểm thì còn gì bằng.

Rất nhanh, hôm sau hai người lại cùng nhau lên đường đi tuyên truyền.

Chuyện này lại một lần nữa lan khắp thôn.

Mọi người bàn tán xôn xao, đều cho rằng Dương trí thức này không biết lần này lại gây ra chuyện gì nữa.

Phải biết rằng năm ngoái sau đợt tuyên truyền, không ít thanh niên trai tráng ở các thôn khác chưa lập gia đình đã “trúng tiếng sét ái tình” với cô ta, lấy cô ta làm hình mẫu chọn vợ.

Nếu người nhà nhờ bà mối đi xem mắt, yêu cầu của mấy cậu con trai đều là: phải tìm cô gái giống như Dương thanh niên trí thức, nếu không thì khỏi nói!

Kết quả là khiến các bà mẹ lo phát điên, công việc của bà mối cũng vì thế mà ế ẩm hẳn đi.

Cho nên… có thể dễ dàng bỏ qua cho cô ta sao? Danh tiếng rất không hay, ai cũng nói cô ta quyến rũ ong bướm, không đứng đắn.

Nhưng dù nói gì đi nữa, hiệu quả tuyên truyền của Dương Nhược Tình lại cực kỳ tốt, vì vậy lãnh đạo vẫn cử cô ta đi cùng với Đặng Tường Kiệt.

Điều bất ngờ là lần này Mã Quyên cũng đi theo.

Nhưng Mã Quyên là tự mang theo lương thực, nói trắng ra là đi để phục vụ cho Dương Nhược Tình, đưa trà rót nước, chăm sóc đủ điều.

Hơn nữa, sau lưng mọi người, cô ta còn đóng vai “lá chắn”, giúp Dương Nhược Tình và Đặng Tường Kiệt che giấu, tạo cơ hội cho hai người ở riêng một phòng không bị người khác phát hiện.

Cũng chính vì điều đó, Dương Nhược Tình coi cô ta như chị em ruột, hoàn toàn gỡ bỏ khúc mắc trước kia.

Ngay cả Đặng Tường Kiệt cũng hiếm hoi dành cho Mã Quyên một thái độ dễ chịu.

Mã Quyên ngoài mặt tươi cười, nhưng trong lòng thì oán độc tột cùng, hai người kia ngày nào cũng dính lấy nhau như keo, lại còn nhờ cô ta canh gác, thế này mà không dính bầu mới là lạ!

Chỉ cần mang thai, cô ta nhất định khiến Dương Nhược Tình thân bại danh liệt!

Những chuyện này, người ngoài dĩ nhiên là không biết.

Nhưng Bạch Nguyệt Quý vừa nghe tin Mã Quyên cũng theo đi tuyên truyền, thì lập tức hiểu: Mã Quyên sắp xé toạc quan hệ với Dương Nhược Tình rồi.

Đã là vai nữ phụ độc ác thì làm sao có thể không hãm hại nữ chính?

Chỉ là không biết cô ta sẽ ra tay bằng cách nào mà thôi, nhưng chuyện này thì chẳng liên quan gì đến cô.

Hiện giờ, mỗi ngày cô vẫn kiên trì viết bản thảo. Có mợ giúp việc trông nom mọi việc, thời gian rảnh cũng nhiều hơn.

Năm ngày sau, Chu Dã mới từ chuyến vào rừng trở về. Lúc về đã là nửa đêm.

Mợ định dậy, nhưng Bạch Nguyệt Quý bảo mợ đi nghỉ, để cô nấu bánh bao cho chồng ăn. Trong nhà vừa làm một mẻ bánh bao.

Nhưng trước khi ăn bánh, vẫn phải đun nước cho anh tắm cho sạch sẽ cái đã.

Chu Dã ngồi trong thau gỗ mà Đô Đô và Đâu Đâu vẫn dùng để tắm, Bạch Nguyệt Quý ngồi bên cạnh kỳ lưng cho anh.

“Vợ ơi, sao tay em có ma lực thế nhỉ?” Chu Dã vừa được vợ kỳ lưng vừa cười toe toét.

Bạch Nguyệt Quý cười khẽ, “Ma lực gì chứ?”

Chu Dã xoay người lại cho cô nhìn. Bạch Nguyệt Quý nhìn thấy, mặt liền đỏ bừng, lườm anh một cái.

“Anh không thấy mệt sao?”

“Không mệt.” Chu Dã cười nhỏ giọng nói: “Kỳ cho sạch nhé, lát nữa để chồng thương em thật nhiều.”

Mấy ngày trong rừng, anh đã nhớ vợ đến mức phát điên rồi.

Bạch Nguyệt Quý không buồn để ý đến anh nữa, kỳ gần xong thì để anh tự tắm, còn cô thì thêm mấy gáo nước nóng cho anh.

Sau đó cô mang bánh bao nóng và canh trứng vào cho anh.

Chu Dã tắm xong, đổ nước ra ngoài rồi quay lại ăn đồ nóng.

Ăn mấy cái bánh bao to, uống một bát canh trứng, bụng cũng chỉ mới lưng lửng.

Khuya thế này cũng không nên ăn nhiều quá.

Ăn xong, anh lấy tiền kiếm được lần này ra.

Chuyến đi rừng lần này không kiếm được nhiều lắm, ngoài mấy cân thịt lợn rừng mang về, mỗi người cũng chỉ chia được bảy, tám đồng.

Số tiền này Chu Dã cũng chẳng xem trọng, nhưng ít nhất cũng đủ để bịt miệng thiên hạ, tránh bị nghi ngờ về nguồn thu nhập của nhà anh.

Vợ thì có thu nhập riêng, chồng cũng tự kiếm thêm, vậy trong nhà được ăn ngon mặc đẹp chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?

Chuyện tiền nong, Bạch Nguyệt Quý không để tâm lắm. Đợi chồng cất tiền xong, cô liền bảo anh đi rửa tay đánh răng.

Chu Dã chẳng nói chẳng rằng liền đi ngay, rửa xong thì vội vàng quay lại ôm vợ thân mật.

Kết quả là khiến Bạch Nguyệt Quý mệt rã rời.

Cô thật sự phục anh lắm rồi.

Vào rừng vất vả mấy ngày trời, vậy mà về nhà vẫn còn khỏe đến vậy.

Lúc trước làm ruộng, anh toàn giả bộ yếu ớt nũng nịu với cô, như thể sắp gục đến nơi!

Hạt Dẻ Rang Đường

Bị dày vò cả buổi như thế, sáng hôm sau hai vợ chồng dĩ nhiên dậy muộn.

Phải đến khi Đô Đô và Đâu Đâu thức dậy, Chu Dã mới chịu rời giường theo. Còn Bạch Nguyệt Quý thì tiếp tục ngủ, tối qua bị anh “hành” quá lâu, thể lực của cô sao so được với người đàn ông rắn rỏi như anh chứ?

“Mợ ơi, miếng thịt lợn rừng này mang đi hầm nha? Nấu xong rồi con mang qua biếu cậu một phần.” Chu Dã một tay bế Đô Đô, một tay bế Đâu Đâu, vừa nói.

Mợ liền bảo anh mang tụi nhỏ vào ngồi trước lò sưởi, hỏi: “Muốn vào ngủ thêm chút nữa không?”

“Có chứ ạ.” Chu Dã cười toe toét, quay vào ôm vợ tiếp tục ngủ, sáng sớm đã tràn đầy sức sống rồi.

Bạch Nguyệt Quý bị đánh thức, trong lòng ngượng ngùng vô cùng.

Nếu mợ hoặc tụi nhỏ mà bất ngờ vào thì biết làm sao!

“Yên tâm đi, họ sẽ không vào đâu.” Chu Dã cười nhỏ giọng trấn an cô.

Bạch Nguyệt Quý khẽ đ.ấ.m anh một cái, rồi để mặc cho anh muốn làm gì thì làm.

Đô Đô và Đâu Đâu đúng là không vào phòng thật. Hai đứa rất thích ngồi sưởi, lại còn được cho khoai lang để cho ba con gà mái trong chuồng ăn, rồi còn được chơi với Sư Tử đang cuộn tròn ngủ trong bếp.

Mợ cũng đang bận rộn. Thịt lợn rừng đã được chặt nhỏ, đem trụng sơ qua nước sôi. Sau đó bà bỏ hành, gừng vào nồi rồi cho thịt vào hầm.

Còn phần bánh bao đã hấp và trứng hấp, bà bón cho Đô Đô và Đâu Đâu. Hai đứa ngủ nguyên một đêm, bụng đã sớm đói meo, mỗi đứa ăn hết một cái bánh bao, thêm nửa củ khoai, và chia nhau một bát trứng hấp.

Đợi hai đứa ăn xong, mợ mới ăn khoai lang. Mọi việc chỉ trong vòng một tiếng, thì thấy thằng cháu cũng thức dậy, đang rót nước nóng đánh răng rửa mặt.

“Sao không ngủ thêm chút nữa?” Mợ hỏi.

“Cháu ngủ đủ rồi, bụng đói quá.” Chu Dã vừa nói vừa lau miệng cho hai đứa con.

Mợ liền bảo anh ăn bánh bao trước, “Thịt vẫn đang hầm, ăn bánh bao lót bụng đi.”

Chu Dã cũng không khách sáo, ăn liền hai cái bánh bao, ba củ khoai lang, thêm hai quả trứng gà.

Tối qua và sáng nay tiêu hao hơi bị nhiều, không ăn nhiều lấy sức thì sao mà chịu nổi chứ!
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 201



Chu Dã cùng nhóm người vừa trở về, mùi thịt nướng liền lan khắp cả xóm.

Tự nhiên khiến mọi người trong thôn ghen tị không thôi.

Bởi sau khi trời tạnh mưa, không phải không ai muốn vào rừng kiếm chút thịt rừng đổi khẩu vị, nhưng không phải ai vào núi cũng săn được gì.

Ví dụ như Chu Xuyên cũng vào rừng rồi, mấy ngày nay đi ba chuyến, kết quả đến một quả trứng gà rừng cũng không mang về được.

Chị dâu Chu vừa ngửi thấy mùi vừa nghe được tin, về đến nhà liền cãi nhau to với Chu Xuyên.

Không phải cãi gì to tát, mà là chửi anh ta vô dụng, ăn hại, chẳng làm được việc gì cả ngoài ăn với ngủ!

Chu Xuyên tức điên, dĩ nhiên cũng không dễ dàng để chị ta mắng mà không phản kháng.

Lúc Triệu Mỹ Hương đến, hai người đang cãi nhau ầm ĩ, thấy cô đến, Chu Xuyên mới hậm hực bỏ ra ngoài.

“Làm gì mà lại cãi nhau nữa đấy?” Triệu Mỹ Hương hỏi, rõ là biết còn hỏi.

Chị dâu Chu tức tối nói: “Tại số tôi khổ, lấy phải loại đàn ông như vậy! Chắc kiếp trước tôi g.i.ế.c cả nhà anh ta nên kiếp này mới phải gả cho anh ta, cái gì cũng không làm được, ăn với ngủ là số một!”

Triệu Mỹ Hương nói: “Cô còn đỡ đấy, ít nhất Chu Xuyên cũng chưa từng lăng nhăng. Như tôi đây này, cái lão trời đánh nhà tôi, nếu không vì mấy đứa con thì tôi đã ly hôn từ lâu rồi!”

Chuyện của Giang Đại Hổ và Lý Tiểu Liên tuy bây giờ đã lắng xuống, nhưng ai trong thôn mà chẳng biết?

Từ sau khi bị lộ, hai người chắc chắn không có cơ hội qua lại nữa, không chỉ người ngoài dòm ngó, mà cả Triệu Mỹ Hương và Giang Nhị Hổ cũng đang theo sát.

Nhưng họ đã có một đứa con trai với nhau.

Giang Đại Bảo giờ đang do ông bà nội nuôi, nhưng mỗi lần nhìn thấy thằng bé, Triệu Mỹ Hương như nghẹn một cục m.á.u trong lòng.

Tất nhiên là nghẹn đấy, nhưng ly hôn thì chỉ là miệng nói thôi, thật sự thì không thể ly hôn được.

Ly hôn rồi chị ta đi đâu? Lại đi lấy chồng khác, sinh con cho người ta hoặc làm mẹ kế sao? Chị ta không ngốc đến thế.

Giang Nhị Hổ còn uất ức hơn chị ta, vì đến giờ anh ta vẫn chưa có đứa con trai nào. Đứa con mà anh ta tưởng là của mình thì hóa ra lại là của anh trai!

Nói cách khác, hiện tại Giang Nhị Hổ không có con trai.

Cũng vì thế mà năm nay Giang Nhị Hổ buông xuôi, không làm gì nữa, chỉ chờ Lý Tiểu Liên đi làm kiếm điểm nuôi anh ta, cũng chờ Giang Đại Hổ phải chu cấp cho mình.

Triệu Mỹ Hương kể chuyện nhà mình, thật sự là đau lòng.

“Cô nói coi, sao lại có loại khốn nạn như vậy? Đó là vợ của em trai anh ta mà, vậy mà anh ta dám qua lại mấy năm trời, còn sinh ra cả con nữa! Bây giờ thì hay rồi, em của anh ta không làm gì nữa, bắt cả nhà phải nuôi. Năm nay nhà tôi chia được có ba mươi đồng, trong nhà mà ai bị đau đầu cảm cúm, rồi còn bao nhiêu chi tiêu sinh hoạt khác, có đủ đâu? Giang Đại Hổ đúng là đồ trời đánh!”

Nói đến đây, nước mắt Triệu Mỹ Hương suýt nữa rơi xuống.

Nghe đến đó, chị dâu Chu cảm thấy được an ủi phần nào, so ra thì dù không có thịt ăn, ít ra cũng không phải chịu mấy chuyện đau đầu thế này.

“Sao cô chưa tách hộ khẩu ra riêng?” chị ta hỏi.

“Cô nghĩ tôi không muốn à?” Triệu Mỹ Hương gần như bật khóc: “Nhưng bố mẹ chồng tôi sống c.h.ế.t không đồng ý. Họ còn muốn nuôi cái thằng nghiệt chủng đó nữa kìa! Với điểm công của hai ông bà thì nuôi được bao lâu? Cuối cùng vẫn là bắt nhà tôi gánh hết!”

Hai người đang nói chuyện thì chị dâu Đại Căn cũng đến, thấy Triệu Mỹ Hương đang khóc liền hỏi: “Chuyện gì vậy? Sao lại khóc thế?”

“Còn gì nữa, chẳng phải là chuyện nhà họ Giang đấy à, Giang Nhị Hổ bây giờ sống bám cả nhà, bảo Mỹ Hương sống sao nổi?” chị dâu Chu nói.

Chị dâu Đại Căn ngồi xuống, nói: “Đàn ông không có con trai thì dễ buông xuôi, nhưng nếu có con trai thì khác. Như anh hai tôi ở nhà mẹ đẻ ấy, hồi trước cũng chẳng ra gì, toàn sinh con gái nên chẳng chịu làm ăn. Về sau chị dâu tôi sinh được đứa con trai, thế là anh ấy hớn hở vác cuốc ra đồng làm việc nghiêm túc luôn.”

“Đám đàn ông ấy mà, toàn coi trọng việc có con trai. Không có con trai là chẳng muốn làm gì.” Chị dâu Chu cũng góp lời: “Nhưng giờ cuộc sống đã thế rồi, biết làm sao hơn?”

Chị dâu Đại Căn nói: “Thật ra cũng không phải là không có cách.”

“Cách gì?” Chị dâu Chu nhìn cô ấy.

“Để Giang Nhị Hổ có một đứa con trai là được, có con trai rồi thì tự nhiên có động lực đi làm chứ sao.” Chị dâu Đại Căn nói.

“Cách thì vậy, nhưng cậu ta biết đẻ với ai? Lý Tiểu Liên giờ sinh không được nữa rồi.” Chị dâu Chu nói.

Chị dâu Đại Căn cười cười, nhìn sang Triệu Mỹ Hương: “Cho Mỹ Hương sinh đi chứ sao. Chẳng lẽ chỉ cho Lý Tiểu Liên sinh con cho Giang Đại Hổ, còn Mỹ Hương thì không thể sinh cho Giang Nhị Hổ một đứa à?”

Hạt Dẻ Rang Đường

Nghe câu này, chị dâu Chu còn c.h.ế.t lặng.

Triệu Mỹ Hương thì giận dữ mắng: “Cô đi c.h.ế.t đi! Cái loại lời như vậy mà cô cũng nói ra được à?!”

Chủ đề câu chuyện lúc này cũng chuyển sang chuyện nhà mấy người như Lý Đại Sơn, nhà nào cũng thơm nức mùi thịt.

“Nghe nói mang về một khối thịt lợn rừng to lắm, chẳng biết mỗi nhà được chia bao nhiêu tiền nữa?” Chị dâu Đại Căn ghen tị nói.

Triệu Mỹ Hương nói: “Dù sao thì tôi cũng ngửi thấy mùi rồi, mùi thịt hầm thơm nức từ sáng sớm đã bay qua bên đó! Tiền chắc chắn cũng không ít đâu!” Nói rồi chị ta nhìn sang chị dâu Chu: “Hai người cãi nhau có phải vì chuyện này không?”

Chị dâu Chu đáp: “Chẳng lẽ tôi không nên cãi à? Chu Xuyên đúng là đồ vô dụng, lại còn là anh cả đấy! Mà so với em trai thì chẳng ra cái gì! Nhìn nhà người ta mà xem, quanh năm suốt tháng vợ con được ăn thịt, còn tôi thì sao? Đến trứng gà cũng không dám ăn, còn phải tiết kiệm để đổi củi, đổi muối!”

“Ôi, sống như vậy đâu chỉ có mình cô, nhà ai chả thế. Trong cả làng này, sống khá nhất chắc cũng chỉ có nhà đứa em thứ hai của cô thôi.” Chị dâu Đại Căn nói với vẻ ghen tị.

Triệu Mỹ Hương hỏi: “Nói mới nhớ, chẳng phải mợ bên chồng cô đến giúp trông con sao? Sao không trông được Chu Dã vậy? Từ khi bà ấy đến, tôi cũng chẳng thấy tiết kiệm được chút nào cả?”

“Vợ Chu Dã một tháng kiếm được ba mươi đồng, ai mà quản nổi? Mà họ cũng có điều kiện ăn uống mà.” Chị dâu Đại Căn vừa nói vừa không giấu nổi sự ghen tị.

Chị dâu Chu không nói gì, chị ta biết cái người em dâu viết văn kiếm tiền của mình là đối tượng ghen tị của hầu hết phụ nữ trong thôn.

“Trong nhà có mợ chồng giúp việc nhà, lại giúp trông con, còn bản thân thì chỉ việc viết lách vài chữ mỗi ngày là có thể kiếm ba mươi đồng một tháng, chẳng sợ mưa gió. Nói thật chứ tôi ghen đến mỏi cả miệng rồi.” Triệu Mỹ Hương lại cảm thán.

“Chỉ là không tiết kiệm được thôi, sống kiểu đó, tôi không tin nhà còn dư dả được gì.” Chị dâu Đại Căn chen vào.

Triệu Mỹ Hương cũng cho là vậy.

“Nói đi cũng phải nói lại, cô cứ sợ bị nhà đó dựa dẫm, có phải nghĩ quá rồi không? Tôi thấy nhà người ta đâu có thiếu tiền. Hay hai vợ chồng cô tính hòa giải đi?” Chị dâu Đại Căn nhìn sang chị dâu Chu nói.

“Ai thèm hòa giải với họ! Bọn tôi là họ hàng nghèo, người ta có thèm quan tâm đâu!” Chị dâu Chu hừ lạnh.

Chị ta mãi mãi không quên cái lần mình nổi hứng muốn chào hỏi Bạch Nguyệt Quý, thế mà cô em dâu thanh niên trí thức kia vừa thấy mặt đã quay lưng dắt hai đứa nhỏ bỏ đi luôn!

Còn nhận họ hàng gì nữa? Lại còn tự bám lấy để bị người ta khinh rẻ sao?!
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 202



Tuy miệng thì chị dâu Chu nói vậy, nhưng chị dâu Đại Căn và Triệu Mỹ Hương đã quen biết chị bao nhiêu năm, sao lại không hiểu trong bụng chị ta nghĩ gì chứ?

Chắc chắn là muốn làm lành rồi, chỉ là phía người ta không chịu thôi.

Còn chuyện mấy người ngồi buôn dưa lê thì tạm không nhắc đến nữa.

Hạt Dẻ Rang Đường

Bên trong thôn lúc này cũng đang xôn xao.

Trong năm, cả thôn chẳng mấy khi được ăn thịt, vậy mà giờ có mấy nhà cùng lúc thơm phức mùi thịt lan ra, ai mà không đỏ mắt ghen tỵ cho được?

Nhưng có ghen cũng chẳng ích gì. Bởi vì ở vùng này, từ mấy năm trước đã quy định rõ: ai vào núi săn được gì thì đó là của người đó.

Ai có bản lĩnh thì vào mà kiếm.

Có điều săn được hay không thì vẫn phải xem khả năng, không phải ai cũng làm được.

Mấy chuyện rối ren bên ngoài Bạch Nguyệt Quý cũng không quá để tâm, vì lúc này cô đang có chuyện để lo.

Tối qua đã quên không bảo Chu Dã dùng biện pháp tránh thai, sáng nay cũng không dùng nốt, lỡ mà dính thai thì biết làm sao?

Hai đứa con trai đã có rồi, cô thật sự không muốn sinh nữa.

Còn chuyện có tiếc nuối vì không có con gái không? Không hề.

Lúc mang thai Đô Đô và Đâu Đâu, cô chỉ muốn có một đứa, trai hay gái là do số trời.

Vì vậy sau đó luôn dùng biện pháp tránh thai. Dù đôi khi có vài lần quên, nhưng may mắn là chưa bị dính bầu.

Chỉ có điều, tối hôm qua và sáng nay đều không dùng, mà tính ra mấy hôm nay lại đúng là thời kỳ rụng trứng, nguy cơ cao nhất.

Mà thời này thì làm gì có thuốc tránh thai khẩn cấp đâu.

Thế nên Bạch Nguyệt Quý không nhịn được mà thở dài một tiếng.

Đúng là mỹ sắc hại người, lúc đó bị quyến rũ rồi, không nghĩ ra chuyện đó nữa. Nhưng nếu thật sự mang thai, thì cô vẫn sẽ sinh thôi.

Chỉ mong không “trúng thưởng” là được.

Hôm nay cô ngủ hơi muộn, đến khi tỉnh đã là chín giờ sáng. Ăn sáng xong thì ngồi viết bản thảo.

Đô Đô và Đâu Đâu được mợ dẫn ra ngoài chơi. Giờ hai đứa ở nhà là không chịu ngồi yên, mỗi ngày bắt buộc phải ra ngoài “giải phóng năng lượng”, không thì đến nóc nhà cũng bị lật tung.

Còn Chu Dã thì không có ở nhà, anh đi mang thịt lợn rừng hầm sang cho cậu.

Chỉ còn Sư Tử ở nhà làm bạn với cô.

Khoảng mười giờ, Chu Dã mang thịt về, còn Bạch Nguyệt Quý cũng đã viết được một đoạn.

“Vợ ơi, em ăn sáng chưa đó?” Chu Dã cười hí hửng ôm eo cô, cúi đầu hôn một cái.

Bạch Nguyệt Quý lườm anh một cái, hừ nhẹ: “Anh không dùng biện pháp tránh thai.”

Chu Dã cũng nhớ ra rồi, “Tối qua anh chỉ lo nhớ vợ, quên béng mất.”

“Cả sáng nay cũng quên.” Bạch Nguyệt Quý nhắc.

Chu Dã gãi đầu, “Lại quên thật rồi.”

Tuy nói thật ra thì không dùng với có dùng cảm giác khác nhau, nhưng anh thật sự không cố ý, chỉ là thật sự không nhớ ra.

“Lần sau anh nhất định nhớ!” Gã đàn ông thô kệch này vội vàng hứa hẹn.

Bạch Nguyệt Quý nhìn anh nói: “Tìm lúc nào đó đi triệt sản đi?”

Cô suy đi nghĩ lại, cảm thấy vẫn nên để anh đi triệt sản cho dứt điểm, vì dùng biện pháp tránh thai mãi cũng không phải cách lâu dài, mà hiệu quả cũng không hoàn toàn tuyệt đối.

Nếu triệt sản rồi thì sẽ yên tâm hơn.

Chỉ là, hai chữ “triệt sản” ở thời đại này hiếm gặp lắm, còn ít xuất hiện hơn cả chuyện ly hôn.

Thế nên, Chu Dã chưa học cao, vừa nghe đã run lẩy bẩy: “V…vợ ơi, anh… anh không muốn làm thái giám đâu… Anh… anh sẽ cẩn thận mà, em đừng biến anh thành như thế…”

Bạch Nguyệt Quý ngẩn ra, thấy anh sợ đến thế thì mới chợt hiểu anh đang nghĩ gì, “Anh nghĩ đi đâu vậy, triệt sản chứ có bắt anh làm thái giám đâu?”

“Triệt sản không phải là… thiến anh sao?” Chu Dã run rẩy nói: “Vợ ơi, nếu anh thành thái giám thì sau này em chẳng khác nào sống góa vậy… Anh như thế này biết bao người còn ghen tị đấy, em… em đừng vì bốc đồng mà làm hỏng cuộc sống t.ì.n.h d.ụ.c nửa đời sau của mình nha…”

Bạch Nguyệt Quý thấy anh thật sự tưởng “triệt sản” là “thiến”, không nhịn được mà buồn cười.

Cô cố tình trêu, “Em không cần cuộc sống t.ì.n.h d.ụ.c gì hết, anh cứ đi thiến đi cho em!”

Chu Dã bắt gặp ánh mắt trêu ghẹo của vợ thì mới thở phào nhẹ nhõm, cười rồi rướn người hôn một cái, “Vợ ơi, đừng đùa mấy chuyện này nha, anh bị em hù c.h.ế.t rồi đó!”

“Anh à, em đâu có đùa với anh đâu. Vẫn phải đi triệt sản đấy, nhưng chỉ là triệt sản, không phải thiến. Hai chuyện đó khác nhau.” Bạch Nguyệt Quý vừa hừ nhẹ vừa cười.

Chu Dã nói: “Đợi khi nào anh vào thành phố, đến lúc đó sẽ đi hỏi bác sĩ xem sao.”

“Ừ, cứ hỏi đi, để bác sĩ giải thích rõ ràng cho anh.”

Việc bắt một người đàn ông sinh vào những năm 50 phải đi triệt sản thật sự quá tiên phong, bởi thời ấy gần như không ai có khái niệm đó, nên thấy khó tiếp nhận cũng là điều bình thường.

Cho anh ấy chút thời gian để chuẩn bị tâm lý cũng được.

“Vợ ơi, sao em đột nhiên lại muốn anh đi… thiến vậy?”

“Không phải thiến, là triệt sản.” Bạch Nguyệt Quý nghiêm mặt sửa lời.

“Ừ ừ, thế sao em lại nghĩ đến việc để anh đi triệt sản?”

Bạch Nguyệt Quý vuốt nhẹ gò má anh: “Vì em cảm thấy có Đô Đô với Đâu Đâu là đủ rồi. Em không muốn sinh nữa. Anh đi triệt sản là giải pháp dứt điểm, khỏi phải lo về sau.”

Chu Dã hỏi: “Không muốn sinh thêm một bé gái nữa à?”

“Không muốn.” Bạch Nguyệt Quý thẳng thắn trả lời. Quả thật là cô không muốn.

Chu Dã thở dài, thật ra anh vẫn rất thích con gái. Nếu có một cô con gái mềm mại đáng yêu thì tốt biết mấy.

Nhưng cơ thể là của vợ, nếu cô không muốn thì thôi vậy. “Thế thì để anh tìm lúc đến bệnh viện hỏi thử.”

“Anh có thấy buồn không?” Bạch Nguyệt Quý nhìn anh.

“Một chút.” Chu Dã cũng không giấu, đúng là có chút buồn.

Nhưng buồn thì cũng chẳng biết làm sao, chuyện này, Bạch Nguyệt Quý không thể thay anh gánh được.

Có người sẽ nói cô ích kỷ, nhưng thật lòng mà nói, với hai đứa con trai, cô cảm thấy như vậy là đủ, là đã xứng đáng với nhà họ Chu rồi.

Phải biết rằng Chu Xuyên và chị dâu chỉ sinh được mỗi cậu bé Chu Tam Đản mà thôi.

Chu Dã tuy tôn trọng vợ, nhưng đến tối vẫn cầm ít tiền vàng mã ra thăm mộ bố mẹ.

“Trời bây giờ lạnh quá, nếu không thì con đã dẫn Đô Đô và Đâu Đâu đến đây để bái lạy bố mẹ rồi. Hai đứa nó kháu khỉnh lắm, mợ nói là trông giống hệt con hồi nhỏ. Con tin là nếu bố mẹ còn sống, chắc chắn sẽ thích hai đứa lắm.”

“Chỉ là giờ lớn rồi, nghịch lắm, ngày nào cũng đòi ra ngoài chơi. Chuyện này thì đúng là giống con thật, hồi trước ở nhà cũng chẳng yên nổi.”

“…”

Sau một hồi lải nhải trò chuyện với bố mẹ, anh mới nhớ ra chuyện quan trọng nhất:

“À đúng rồi, bố mẹ, hai người nhất định phải phù hộ cho lần gieo hạt tối qua thành công đấy nhé. Nhất định phải để vợ con mang thai, tốt nhất là một bé gái. Bây giờ con chỉ mong có một cô con gái nữa thôi. Nếu bố mẹ đồng ý, chờ đến khi con làm ăn khấm khá, con nhất định sẽ chuyển mộ bố mẹ đến nơi phong thủy tốt nhất, để thầy phong thủy xem cho kỹ càng rồi an táng tử tế.”

Ngay lúc đó, tờ tiền vàng trên mộ gần như bị gió thổi tắt.

Chu Dã vội vàng dùng tay che lại, chắn gió không để lửa tắt. Nhìn thấy tiền vàng cháy gần hết, anh mới nghiêm túc dặn dò:

“Nhớ đấy nhé, đừng nhầm lẫn gì cả, nhất định phải là con gái thì mới chuyển mộ!” =))
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 203



Thịt lợn rừng hầm lần này không ít, ngoài phần mang sang cho cậu Cố, Chu Dã còn mang một phần sang cho cha đỡ đầu của Đâu Đâu — Đổng Kiến.

Trong tô thịt còn kèm cả khoai tây hầm, đầy ắp một tô lớn, phần thịt mềm nát nhiều vô kể.

Đổng Kiến cũng không giữ lại ăn một mình, mà còn chia cho Sở Sương một phần.

Đừng nói Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý đối tốt với Đổng Kiến, vì thật ra Đổng Kiến cũng rất hào phóng.

Anh thường xuyên phải đến công xã, mỗi lần về đều hay mang chút đồ ngon về cho Đâu Đâu, mà còn có phần của cả Đô Đô.

Chẳng hạn như lần trước, không biết anh kiếm đâu được phiếu mua thịt, cắt một miếng thịt về, sau khi tự gói bánh bao thịt cải thảo thì còn mang hẳn một bát sang cho Đâu Đâu và Đô Đô cùng ăn.

Ngay cả mợ cũng thật lòng công nhận mối quan hệ cha đỡ đầu này.

Bà còn quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của Đổng Kiến, từng khuyên anh nên để mắt đến Sở Sương, cô gái vừa dịu dàng, khí chất lại nhã nhặn, có học thức, là một cô gái rất tốt.

Chỉ là hiện giờ Đổng Kiến không mấy bận tâm đến chuyện yêu đương nên cũng chẳng nói nhiều.

“Mợ à, tối nay cháu phải ra ngoài một chuyến.” Chu Dã vừa ăn tối vừa nói với mợ.

Mợ hơi ngạc nhiên: “Trong nhà vẫn còn nhiều thịt mà, đâu cần đi nữa?”

Phần mang cho cậu Cố là khoảng một cân, phần mang cho Đổng Kiến cũng gần một cân, trong khi miếng thịt mang về tận năm cân lận.

Hơn nữa, thím Trương cũng gửi cho Chu Dã một phần để tiện tay mang sang, còn định chia thêm cho mợ một miếng nữa, nhưng bị Bạch Nguyệt Quý và Chu Dã từ chối.

Cho anh thì được, chứ cần gì phải đưa thêm cho mợ đâu?

Những chuyện này cũng không cần nói quá nhiều, quan trọng là nhà giờ còn nhiều thịt, trứng gà cũng dư.

Có hẳn một rổ đầy, khoảng năm, sáu cân, do mợ đổi với mấy bà cụ khác trong thôn, để dành ăn dần.

Mùa đông đến, gà mái ít đẻ trứng, nên phải trữ sẵn trứng để dùng dần.

Ngoài ra còn có một hũ trứng muối do mợ dùng trứng đổi được rồi tự ủ bằng phương pháp dân gian, mấy hôm nữa là ăn được rồi.

“Trời sắp chuyển xấu rồi, có khi sắp có tuyết, cháu đi thêm một chuyến kiếm thêm ít đồ ăn về trữ cũng chẳng sao.”

“Thế cháu nhớ cẩn thận nhé.” Mợ cũng không ngăn nhiều, chỉ dặn dò.

Chu Dã gật đầu đồng ý.

Đến gần mười một giờ đêm, anh mới lặng lẽ ra khỏi nhà.

Bận rộn suốt cả đêm, khi trở về đã hơn bốn giờ sáng. Lúc này trời lạnh tê tái, chắc phải âm ba, bốn độ.

Chở cả xe hàng trở về, Chu Dã thuận lợi vào nhà.

Hạt Dẻ Rang Đường

Mợ cố ý để cửa, nghe thấy tiếng động liền ngồi dậy khỏi chăn, thấy cháu mình lạnh đến nỗi mặt mũi tím tái, vừa cởi mũ xuống, hơi nước trên đầu còn bốc lên.

“Mau vào uống nước ấm cho đỡ lạnh đi.” Mợ vội vàng nói, rồi cùng anh bê đồ vào nhà.

Chu Dã khẽ nói: “Cháu không sao đâu, mợ mau về nằm nghỉ đi, kẻo cảm lạnh.”

“Không lạnh đâu.” Mợ vẫn giúp bê đồ vào nhà, sau đó rót nước nóng cho anh thổi nguội rồi uống.

Cũng nhờ vậy, mợ sống ở đây đúng là được hưởng phúc, cái gì cũng có phần, bình nước nóng cũng có riêng, ban đêm muốn uống nước không cần phải qua phòng cháu.

Chu Dã cầm ly nước uống xong, đúng là ấm dần lên thật.

“Cháu không sao nữa rồi, mợ về ngủ tiếp đi. Mấy món này để mai dậy sắp xếp sau.”

“Cháu cũng mau đi ngủ đi.” Mợ gật đầu.

Bây giờ bà cũng quen với chuyện cháu trai thường xuyên mang cả đống đồ về, dù tốn tiền, nhưng là chuyện riêng của vợ chồng nó, bà cũng không can thiệp nhiều nữa.

Dù gì bà cũng từng khuyên nhủ riêng rồi, nhưng không ăn thua, thôi thì khỏi nói, giúp đỡ che giấu là được.

Chu Dã quay lại phòng, cởi áo khoác rồi lên giường.

Bạch Nguyệt Quý đang ngủ ấm áp trong chăn, nhưng giờ lại bị một anh chồng lực lưỡng chui vào làm cô bắt đầu “có cảm xúc”.

Thật sự là dạo này cô cũng “ăn thịt” hơi nhiều, nên người có chút “nóng”.

Chu Dã cảm nhận được lời mời ngầm của vợ, làm gì có chuyện từ chối? Nhưng lần này anh nhớ bài học, cẩn thận đi lấy biện pháp tránh thai trước.

Hai vợ chồng ân ái xong thì ôm nhau ngủ ngon lành.

Sáng hôm sau, Bạch Nguyệt Quý là người dậy trước.

Chu Dã về nhà muộn như thế, lại còn bị Bạch Nguyệt Quý “hút dương bổ âm” một trận, dù cô có cứng rắn đến đâu cũng không nỡ bắt anh dậy trông Đâu Đâu và Đô Đô được.

Sau khi dậy, cô mặc quần áo chỉnh tề cho hai đứa nhỏ rồi dẫn cả hai ra ngoài.

“Bà ơi, ăn cơm.” Đâu Đâu ngoan ngoãn nói với mợ.

“Ăn cơm.” Đô Đô cũng gật đầu, còn xoa bụng biểu thị rằng mình cũng đang đói.

Mợ cười dắt hai đứa nhỏ lại ngồi bên bếp lửa, vừa sưởi vừa mang trứng hấp và bánh hấp từ xửng xuống.

Nhưng trước khi ăn sáng, Bạch Nguyệt Quý vẫn dùng nước ấm đánh răng cho hai anh em.

Đâu Đâu rất hợp tác vì đã quen rồi, còn Đô Đô thì vẫn hơi kháng cự, Bạch Nguyệt Quý liền dỗ: “Phải đánh răng trước mới được ăn, không thì con chỉ được nhìn anh ăn thôi.”

Mợ đã đút cho Đâu Đâu một thìa trứng hấp, cậu bé ăn rất ngon lành.

Đô Đô nhìn thấy vậy thì đành ngoan ngoãn há miệng để mẹ đánh răng, xong xuôi liền há miệng đòi mợ đút cho ăn, gấp đến mức không chờ nổi.

Mợ cười đút một thìa, vừa đút vừa nói: “Đánh răng rồi nhìn khác hẳn, răng trắng sáng quá.”

“Giờ tuy chỉ mới là răng sữa, nhưng vẫn phải giữ gìn cẩn thận, không thì chưa kịp thay răng đã sâu hết cả rồi.” Bạch Nguyệt Quý nói.

Mợ thì không rành mấy chuyện này, vì trẻ con ở quê thường không có ai bắt đánh răng, lớn lên mới biết đánh.

Trước đây mợ chỉ đánh răng một lần mỗi ngày, nhưng từ khi sang đây sống, bà cũng quen dần với việc đánh răng thêm một lần trước khi ngủ, mà đúng là có hiệu quả thật, sáng dậy miệng không còn mùi khó chịu nữa.

Có lẽ vì đã quen với sự sạch sẽ bên này, lần trước về quê ở vài hôm, cậu Cố tối không đánh răng, sáng hôm sau vừa mở miệng nói chuyện, mùi hôi suýt khiến mợ nôn ra bữa tối hôm trước.

Từ đó bà bắt cậu Cố cũng phải đánh răng buổi tối, khiến ông lẩm bẩm: “Học đâu ra cái thói kỳ quặc này chứ?”

Cậu Cố nói mình mỗi sáng đều đánh răng là đã hơn 90% người cùng lứa tuổi rồi, còn bắt đánh thêm buổi tối?

Nhưng do mợ kiên quyết, cậu cũng phải làm theo, chỉ là cứ than phiền tốn kem đánh răng…

“Tiểu Dã mang về nhiều đồ lắm, trứng gà các thứ mợ đã sắp xếp lại hết rồi, còn đường với mấy món khác nữa, chút nữa cháu mang vào trong phòng cất đi.” Mợ quay sang dặn.

Bạch Nguyệt Quý gật đầu, đợi ăn sáng xong sẽ sang xem mấy món Chu Dã mang về.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 204



Vật tư mà Chu Dã mang về lần này cũng không khác mấy so với mọi lần.

Thời buổi này, ngoài mấy thứ như vậy thì muốn có được món gì khác cũng khó lắm.

Bạch Nguyệt Quý đem mấy gói đường cất kỹ, còn mấy thứ đồ dùng sinh hoạt như diêm, xà phòng, xà bông mà Chu Dã mang về cũng không ít, cô gom lại cất chung luôn.

Phần còn lại như gạo, bột, trứng, thịt các thứ thì mợ đã thu xếp đâu ra đấy rồi.

Đến đêm hôm sau, sau khi Chu Dã mang vật tư về thì trời bắt đầu đổ tuyết.

“Năm nay tuyết rơi sớm hơn năm ngoái nửa tháng đó.” Mợ nói.

Năm ngoái mãi đến tháng Chạp mới có tuyết, vậy mà năm nay mới giữa tháng Mười Một đã rơi rồi.

“Năm nay xem ra lạnh hơn năm ngoái rồi.” Chu Dã cũng nói, “Chúng ta nấu thịt dê đi, rồi cháu mang một phần sang cho cậu.”

“Thịt lợn rừng còn chưa ăn hết đâu, đợi mấy hôm nữa rồi nấu.” Mợ đáp.

Thịt lợn rừng tuy ăn thoải mái không tiết kiệm gì, nhưng vẫn còn dư một ít.

Thế là cả nhà ăn hết sạch thịt lợn rừng, nhịn hai ngày “tẩy dầu mỡ” xong, mới nấu món canh thịt dê hầm kỷ tử.

Hầm xong, Chu Dã múc một phần cho cậu, đựng trong lon đựng trái cây hộp.

Cố Quảng Hạ thấy vậy thì hơi ngượng, vì trước giờ anh ta không gửi biếu lại được gì nhiều, ngoài chút gạo sau mùa thu hoạch, và một ít tiền.

Chứ thịt thì đúng là chẳng có để biếu, ngược lại, em họ và Quảng Thu lại liên tục mang đồ ăn ngon đến: trước thì thịt lợn rừng, nay thì canh thịt dê.

So với em họ, anh làm anh cả mà thấy xấu hổ thật.

“Anh Quảng Hạ, mỗi nhà hiếu thảo theo cách riêng mà.” Chu Dã cười nói.

Cố Quảng Hạ cũng cười bất đắc dĩ: “Chẳng lẽ anh còn cấm cậu hiếu thảo sao?”

“Nhà mình ăn là được rồi, cứ mang đồ đến làm gì hoài vậy.” Cậu Cố nói.

Chu Dã liền bảo Cố Quảng Hạ ra bếp lấy chén đũa, đổ canh ra: “Mang ra ăn đi cậu, nghĩ chi cho mệt. Cậu ăn ngon, dưỡng khỏe thân thể, sau này còn sống lâu thêm mấy chục năm nữa mà hưởng phúc.”

Cậu Cố nghe vậy cũng cười: “Hay để mợ cháu quay về luôn đi, ở bên kia làm gì nữa?”

“Cậu là nhớ mợ rồi phải không? Hay là cậu theo cháu sang nhà cháu ở vài hôm?” Chu Dã chớp thời cơ trêu.

Cậu Cố trừng mắt: “Đợi sang năm cháu đi làm lại rồi tính, lúc đó sang cũng chưa muộn.”

“Không được đâu, cháu còn phải học nữa, cần mợ trông Đâu Đâu với Đô Đô giúp, chứ hai đứa nó hiếu động lắm, ngoài giờ ngủ trưa ra là nghịch suốt ngày.” Chu Dã nói.

“Cháu còn học cái gì? Bằng tuổi này rồi, vợ con có rồi, còn lo gì chuyện nói chuyện không hợp?” Cậu Cố vừa ăn thịt dê - chẳng hiểu cháu dâu nấu kiểu gì mà không hề có mùi hôi, ngon thật - vừa nói.

Chu Dã cười: “Lo chứ, vợ cháu học cao quá, có mấy câu nói mà cháu nghe chẳng hiểu gì, sao được? Cháu cũng phải tiến bộ lên mới được.”

“Rõ là rảnh chuyện.”

“Cậu là nhớ mợ rồi đúng không? Qua nhà cháu vài bữa nha? Sau cháu đưa cậu về.”

Cậu Cố khoát tay: “Thôi khỏi. Nhưng đến Tết thì phải để mợ cháu về ăn Tết.”

“Chuyện đó là đương nhiên.” Chu Dã cười tươi.

Lúc này, hai chị em Cố Tiểu Tây và Cố Tiểu Bắc từ ngoài chạy vào.

Thấy là chú họ của mình, hai đứa reo lên: “Chú nhỏ, hôm nay không mang Đâu Đâu với Đô Đô đến à?”

“Không mang, nhưng hai đứa có nhớ Đâu Đâu với Đô Đô không? Nếu nhớ thì theo chú về nhà chơi mấy hôm, xong chú lại đưa về.” Chu Dã nói.

Hạt Dẻ Rang Đường

Mắt hai chị em sáng rực, lập tức quay sang nhìn bố.

Cố Quảng Hạ hơi do dự: “Có phiền quá không?”

“Phiền gì đâu mà phiền.” Chu Dã khoát tay, “Mợ cũng nhớ tụi nhỏ, để tụi nó theo con về chơi vài hôm cũng không sao. Nếu anh không ý kiến, em dẫn đi luôn.”

“Bố, con muốn đến thăm bà nội.” Cố Tiểu Tây lập tức nói.

“Con cũng nhớ Đâu Đâu với Đô Đô.” Cố Tiểu Bắc gật đầu.

“Vậy đi lấy khẩu phần, để hai đứa sang ở mấy hôm.” Cậu Cố nói.

Nghe vậy, Cố Quảng Hạ không chần chừ nữa, đi xúc một ít khẩu phần gạo. Vợ anh ta ở trong phòng nghe thấy, hỏi ngay làm gì.

Nghe nói là để con gái con trai sang nhà Chu Dã ở vài hôm, chị dâu này cũng không phản đối.

Bên đó có thịt ăn, con trai con gái sang đó, thể nào cũng “được ăn ké” tí đỉnh!

“Lấy nhiều gạo vậy làm gì, hai đứa nhỏ ăn bao nhiêu chứ.” Nhưng rồi chị ta cũng không quên lẩm bẩm.

Cố Quảng Hạ không thèm để ý đến vợ mình, múc một ít gạo khá đầy. Chu Dã nhìn thấy thì cười: “Anh Quảng Hạ sợ hai đứa nhỏ qua nhà em lại bị đói à?”

“Cứ mang theo đi.” Cố Quảng Hạ rất kiên quyết.

Chu Dã cũng không khách sáo, cười cười rồi mang gạo theo về nhà.

Lần đầu tiên được ngồi xe đạp, Cố Tiểu Tây và Cố Tiểu Bắc vui khỏi phải nói.

“Hai đứa ngồi cho chắc vào nha, ngã rồi là chú không đỡ đâu đấy.” Chu Dã cười nói.

“Chúng cháu ngồi chắc rồi!” Cả hai chị em đồng thanh đáp.

Chu Dã liền chở cả hai bình an về đến nhà.

Lúc đó mợ đang trông Đâu Đâu và Đô Đô ở nhà. Hai cậu bé được mặc đồ ấm áp, tay đeo găng, đầu đội mũ, đang ngồi xổm chơi tuyết trong chậu, Sư Tử cũng đang chơi cùng.

Mợ thì ngồi dưới hiên nhà trên chiếc ghế dựa cũ, ôm bình chườm nước nóng trong lòng, vừa sưởi vừa trông tụi nhỏ.

“Bà ơi, bọn cháu đến rồi!” Cố Tiểu Tây và Cố Tiểu Bắc chạy vào nhà, vui vẻ gọi to.

“Sao các cháu lại đến đây?” Mợ ngạc nhiên.

“Chú đón bọn cháu qua.” Hai đứa đồng thanh đáp.

Chu Dã cười nói: “Cho bọn nhỏ qua chơi vài hôm, sau cháu đưa về. Anh Quảng Hạ còn mang theo bao nhiêu gạo thế này.”

Mợ thấy có mang theo gạo thì mới yên tâm, có mang khẩu phần thì ở lại vài hôm cũng không sao.

Cố Tiểu Tây và Cố Tiểu Bắc lập tức hoà nhập chơi cùng Đâu Đâu và Đô Đô.

Hai đứa nhỏ nhà Chu Dã tất nhiên là rất vui khi có thêm bạn mới, nhất là khi chị và anh họ còn mang theo đồ chơi bằng nan tre do ông ngoại đan cho, Đâu Đâu và Đô Đô đều thích lắm.

Bạch Nguyệt Quý cũng không có ý kiến gì với chuyện Cố Tiểu Tây và Cố Tiểu Bắc đến chơi.

Dù cô không có ấn tượng tốt với vợ Cố Quảng Hạ, nhưng đây là cháu ruột của nhà họ Cố, cô không bao giờ trút giận lên trẻ con chỉ vì không ưa người lớn.

Hai chị em ở lại thì ngủ cùng mợ ở gian phòng phía tây nhà. Có bình chườm nóng, dù ngoài trời đang tuyết rơi, trong chăn vẫn ấm áp vô cùng.

Biết hai đứa nhỏ nhà anh cả đến chơi, Cố Quảng Thu cũng dẫn con trai là Niên Sinh đến chơi cùng.

Nhưng nhà họ Chu không rộng lắm, nên Cố Tiểu Tây và Cố Tiểu Bắc liền dẫn Đâu Đâu và Đô Đô sang nhà thím Trương để chơi cùng Niên Sinh.

Cả con ch.ó Sư Tử cũng đi theo.

Nó không chỉ hộ tống Đâu Đâu và Đô Đô sang nhà thím Trương, mà còn sẽ đi cùng hai đứa về nhà.

Sư Tử từ bé đã rất thông minh, lớn lên lại càng biết trông chừng Đâu Đâu và Đô Đô, mỗi khi chơi cùng tụi nhỏ, nó luôn rất nhẹ nhàng, nhường nhịn.

Lúc chưa có tuyết, hai đứa nhỏ chơi trước cổng, nó đều đi theo. Với trẻ con thì không sao, nhưng nếu là người lớn lại gần tụi nhỏ, Sư Tử sẽ lập tức nhe răng gầm gừ cảnh cáo.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 205



Có Sư Tử đi theo, mà Cố Tiểu Tây đã chín tuổi, Cố Tiểu Bắc cũng bảy tuổi rồi, bọn trẻ dẫn Đâu Đâu và Đô Đô sang nhà chú Trương cách đó trăm mét, người lớn thật sự không cần phải lo lắng gì nhiều.

Anh em Mãn Thương và Mãn Khố cũng đến nhà chú Trương chơi với Đâu Đâu và Đô Đô, còn có mấy đứa trẻ khác nữa, khiến nhà chú Trương náo nhiệt hẳn lên.

Chú Trương ở chuồng dê, nhưng thím Trương thì không ngại bọn trẻ đến chơi. Vì ngày xưa nhà chỉ có một cô con gái là Trương Xảo Muội nên lúc nào cũng vắng vẻ buồn tẻ, giờ lại thích sự đông vui.

Dù là đàn ông hay phụ nữ, chỉ cần đến nhà tụ họp thì thím Trương đều chào đón. Trẻ con cũng vậy.

Cũng vì lớn lên trong môi trường như thế nên Niên Sinh tuy còn nhỏ nhưng gan dạ, không nhút nhát hay sợ người lạ gì cả.

Cố Quảng Thu đang sửa lưới đánh cá ở sân sau, còn Trương Xảo Muội thì đang may quần áo cho Niên Sinh mặc vào năm sau. Bên cạnh là thím Trương và chị dâu Lý sang chơi, hai người đang chuyện trò rôm rả.

Ban đầu còn định gọi Bạch Nguyệt Quý sang, nhưng vì cô bận viết bản thảo mỗi ngày nên đành đợi khi nào cô rảnh sẽ tự sang.

Không thấy Bạch Nguyệt Quý đến, mợ cũng đã xong việc trong nhà nên sang chơi. Còn mang theo một đĩa bánh do Bạch Nguyệt Quý làm, cô nhờ mang đến để chia cho lũ trẻ ăn.

“Mẹ Đâu Đâu đâu, sao không đến?” thím Trương hỏi.

Hạt Dẻ Rang Đường

“Ban đầu định đến đấy, nhưng sau buồn ngủ quá nên tôi bảo nó đi ngủ một giấc.” mợ nói.

“Giờ này đã buồn ngủ rồi à, chẳng lẽ có thai rồi?” – chị dâu Lý hỏi.

Mợ cười cười, “Chắc là chưa biết đâu, nhưng tôi đoán là có rồi.”

Mấy ngày nay, cháu dâu ngủ rất nhiều, một ngày ngủ mấy lần. Sáng ngủ đến tám chín giờ mới dậy ăn sáng, ăn xong lại ngồi viết bản thảo. Nhưng chưa được bao lâu thì lại ngáp ngắn ngáp dài rồi đi ngủ tiếp.

Trước đây thì không vậy, có thể ngồi viết cả buổi dài. Giờ lại còn không thích ăn cá, ngửi thấy mùi là sợ, thịt cũng không muốn ăn, chỉ ăn được chút xíu, ăn trứng là chính.

Mợ nhìn thấy hết, không nói với Bạch Nguyệt Quý, nhưng có nói với cháu trai là Chu Dã.

Chủ yếu là sợ lúc này rảnh rỗi, sức trẻ không có chỗ phát tiết lại làm khổ vợ, giờ có khả năng mang thai thì càng phải cẩn thận hơn chứ.

Về chuyện này, Chu Dã đúng là rất để tâm, hơn nữa còn vui mừng nữa, nên càng chăm sóc vợ mình chu đáo hơn.

Lúc Bạch Nguyệt Quý viết bản thảo, anh cũng không đi đâu cả. Khi vợ ngủ, anh cũng nằm ngủ cùng vợ.

Giấc ngủ đó, Bạch Nguyệt Quý ngủ hơn một tiếng đồng hồ, sau khi tỉnh dậy thì lười biếng rã rời, thấy Chu Dã vẫn còn đó.

“Chồng ơi, rót cho em cốc nước đi.” Bạch Nguyệt Quý lười biếng như một con mèo nhỏ nói.

Chu Dã mỉm cười rót cho vợ cốc nước ấm, “Muốn uống thêm cốc nữa không?”

“Không cần đâu.” Bạch Nguyệt Quý lắc đầu.

Lẽ ra nên dậy viết bản thảo rồi, nhưng thật sự quá lười, chẳng muốn nhúc nhích. Được Chu Dã ôm trong lòng cũng dễ chịu, thế là cô không viết nữa, cứ thế để anh ôm, trò chuyện một chút thôi mà đã thấy dễ chịu vô cùng.

Chu Dã còn đi rửa một quả táo cho vợ ăn, quả táo này ăn rất ngon.

“Táo trong nhà sắp hết rồi, anh rảnh thì qua công xã xem có không nhé.” Bạch Nguyệt Quý vừa ăn táo vừa đút cho anh một miếng, vừa nói.

“Ừ.” Chu Dã gật đầu.

Ăn xong táo, hai vợ chồng ôm nhau trò chuyện về tương lai.

Trò chuyện một hồi lại nói đến chuyện học hành, Bạch Nguyệt Quý nhìn anh, “Em thấy dạo này anh không đọc sách gì cả?”

Chu Dã ho nhẹ, “Anh sẽ chăm đọc hơn.”

“Phải đọc thêm sách vào đấy.”

Tuy biết khả năng đậu đại học của anh là rất thấp, nhưng cô vẫn muốn anh đọc nhiều hơn, sau này bước ra ngoài xã hội cũng đỡ bị thiệt thòi.Trình độ văn hóa của Chu Dã đúng là đã tiến bộ rõ rệt. Trước đây nhiều chữ không biết, giờ thì hầu hết đều nhận ra, còn biết viết nữa.

Vì mỗi lần Bạch Nguyệt Quý viết xong bản thảo đều cho anh đọc, bảo anh xem có sai sót gì không, nếu tìm được lỗi sai thì sẽ có bất ngờ cho anh.

Bất ngờ gì?

Bất ngờ trên giường.

Có lần Bạch Nguyệt Quý cố tình viết sai một chữ để anh phát hiện, nên hôm đó cô đã cho anh một trải nghiệm hoàn toàn khác.

Từ đó Chu Dã mê luôn trò tìm lỗi.

Chỉ tiếc là vợ anh quá lợi hại, lỗi sai rất ít, khó tìm lắm.

Nhưng cũng chính vì vậy mà khả năng nhận mặt chữ của Chu Dã ngày càng tiến bộ, Bạch Nguyệt Quý còn để anh chép lại theo để ghi nhớ sâu hơn.

Tất nhiên việc này chỉ diễn ra khi rảnh rỗi, còn khi bận rộn thì Bạch Nguyệt Quý cũng không bắt buộc anh phải làm.

Nói đi cũng phải nói lại, giờ đã cuối năm 1974 rồi, sắp sang năm 1975. Mà năm 1977 chính là năm khôi phục kỳ thi đại học, tính ra thì cũng chẳng còn xa nữa. Dù ngày mai có thi lại đi chăng nữa, Bạch Nguyệt Quý cũng chẳng hề thấy lo.

Bởi vì cô đã chuẩn bị quá đầy đủ, từ sách cấp hai đến cấp ba, cô đều đọc đi đọc lại rất nhiều lần.

Tất nhiên, có một số sách cô không có, phải mượn từ Sở Sương, Hứa Nhã và Đổng Kiến. Những quyển mình không có, cô đều ghi chép lại những điểm trọng yếu sau khi đọc xong, coi như là viết sẵn sổ tay học tập cho mình.

Chu Dã lần mò nắm lấy tay vợ, đột nhiên hỏi:

“Vợ này, em có phải vẫn luôn nghĩ đến chuyện thi đại học đúng không?”

Bạch Nguyệt Quý nhướng mày nhìn anh một cái:

“Sao anh lại nói vậy?”

“Anh thấy em luôn học hành suốt.”

Vợ anh ngoài thời gian viết bản thảo thì luôn cặm cụi đọc sách, mấy quyển sách giáo khoa cấp hai cấp ba gì đó bị cô lật tới lật lui mãi không thôi.

Không chỉ có cô, anh còn thấy cả Đổng Kiến cũng vậy, rồi cả Sở Sương với Hứa Nhã, mỗi khi đến chơi, thỉnh thoảng cũng hay bàn bạc mấy câu hỏi khó trong sách giáo khoa.

Mấy thứ đó anh nghe không hiểu, nhưng anh không ngu. Nhìn qua cũng biết là bọn họ vẫn chưa hề từ bỏ giấc mơ thi đại học.

Đã nói tới mức này rồi, Bạch Nguyệt Quý cũng thẳng thắn, nhìn anh nói:

“Em nói thật nhé, nhỡ đâu, em nói là nhỡ đâu, nhỡ đâu thi đại học được khôi phục, em chắc chắn sẽ đi thi. Nếu thi đậu rồi phải đi học, vậy anh có định dẫn Đâu Đâu và Đô Đô cùng đi với em không?”

“Còn phải hỏi nữa à? Tất nhiên là cùng đi rồi!” Chu Dã đáp không chút do dự.

Nếu thật sự có một ngày như vậy, Chu Dã nhất định sẽ dắt các con đi cùng vợ. Làm sao có thể để vợ một mình lên thành phố học đại học được?

Vợ anh vừa xinh đẹp, lại có học thức, lại còn dịu dàng, đúng kiểu tốt toàn diện, không theo sát bên cạnh thì sao mà yên tâm cho được?

Tất nhiên không phải là không tin vợ, anh biết rõ vợ mình là người thế nào, chỉ là không yên tâm với đám “sói” ngoài kia mà thôi!

“Nếu thực sự đến ngày đó, anh nhớ giữ lời nhé.”

Bạch Nguyệt Quý mỉm cười hôn anh một cái.

Chu Dã cũng hôn lại cô: “Nhất định sẽ nhớ!”

Có lẽ cuộc trò chuyện hôm nay đã mang đến cho tên đàn ông thô kệch này chút cảm giác nguy cơ, nên thật sự bắt đầu học hành chăm chỉ.

Vì nếu thật sự đến ngày ấy, để người ngoài biết anh chỉ học được vài năm lớp vỡ lòng, thì ai cũng sẽ nói anh không xứng với vợ mình.

Chuyện đó thì không được phép xảy ra!

Anh cũng phải nỗ lực trở thành một người có học thức!
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 206



Chu Dã thật sự đã cố gắng rồi.

Ngay cả khi Lý Thái Sơn rủ anh ra ngoài đi dạo, anh cũng không đi.

Phải học bài chứ, ra ngoài có gì mà ngắm?

Khiến Lý Thái Sơn kinh ngạc c.h.ế.t đi được, nhưng nghĩ kỹ thì cũng chẳng lạ lắm, anh Dã suốt ngày ăn “nước miếng” của chị dâu, bị lây nhiễm cũng là chuyện dễ hiểu.

Chỉ là mấy hôm nay Chu Dã học đến chóng mặt, anh phát hiện mình thật sự không hợp với việc học hành, càng ngày càng phục vợ mình sát đất.

Thật sự đó, cái chuyện viết bản thảo kiếm tiền này đâu phải ai đọc sách cũng làm được, phải là người học sâu hiểu rộng, “ăn sạch” đống sách ấy mới kiếm nổi chén cơm đó!

Vợ yêu của anh đúng là đầu óc quá tuyệt vời.

Chuyện cháu dâu thông minh, mợ cũng rất đồng tình. Mợ còn đang mong không biết Đâu Đâu và Đô Đô có được di truyền từ mẹ chúng không nữa? Nếu được thì sau này biết đâu cũng đỗ đại học?

Nếu nhà họ Chu mà có người thi đỗ đại học, thì đúng là mồ mả tổ tiên bốc khói luôn rồi.

Nhưng chỉ ngay hôm sau thôi, Lý Thái Sơn lại chạy tới, lần này còn mang theo một tin nóng!

Vương Nhị Anh bị bắt rồi!

“Bị bắt á? Sao mà bị bắt?” Chu Dã vốn đang chán nản, nghe vậy liền nhướn mày.

“Đánh bạc! Bị người ta tố cáo, rồi bị bắt vào đồn luôn!”

Chu Dã không bất ngờ, “Đáng đời! Cái thứ không biết xấu hổ đó, anh còn thấy nhục khi từng coi cậu ta là bạn.”

Trong cái thôn này, ai mà không biết chuyện giữa Vương Nhị Anh với Dương quả phụ? Tưởng đâu sống tử tế rồi, ai dè sau lưng lại làm cái chuyện đáng khinh như vậy.

Vương Nhị Anh canh gác, Dương quả phụ tiếp khách!

Toàn người một thôn, mấy chuyện kiểu đó sớm bị đám đàn ông bàn tán ầm ĩ khi tắm sông.

Người ta còn nói Vương Nhị Anh cam tâm làm “rùa đen”, còn rủ người lần sau quay lại, lại còn hỏi sau khi “xong việc” có gì không hài lòng để lần sau rút kinh nghiệm.

Biến thành cái thể thống gì nữa? Đúng là thứ khiến người ta buồn nôn.

Thế nên giờ nghe hắn bị bắt, Chu Dã là người đầu tiên vỗ tay tán thưởng.

Lý Thái Sơn nói: “Anh Dã, anh biết ai tố giác không?”

“Ai?”

“Anh hai của Niên Viễn Phương đó!”

Chu Dã bật cười, “Là đang trả thù Vương Nhị Anh à?”

Lý Thái Sơn cũng nghĩ như vậy.

Trước đó không phải chính Trần Lão Tứ với Vương Nhị Anh đi lên công xã tố cáo nhà họ Niên à? Ghen tị vì sau khi tách hộ, nhà họ Niên lộ ra giàu có. Giờ thì Niên lão nhị tố lại vụ đánh bạc, khiến Vương Nhị Anh bị bắt, rõ ràng là đang trả đũa rồi.

“Niên lão nhị sống cũng phô trương quá mức.” Chu Dã nói.

Trước tiên là xây một căn nhà gạch, trong khi cả thôn hầu hết đều vẫn ở nhà đất, ngay cả Chu Dã, dù sống có vẻ khá giả, cũng chỉ ở nhà đất.

Mấy người có tiền khác cũng chẳng ai muốn tiêu phí như vậy. Ấy thế mà Niên lão nhị lại chơi nổi.

Không những xây nhà gạch sáng choang, còn khuân về một cái nồi gang to đùng.

Nghe nói còn nhờ Niên Viễn Phương đi đổi phiếu công nghiệp mới có thể mang về được, trước sau tốn mấy chục đồng bạc.

Thật đúng là quá chịu chơi rồi.

“Phô trương thế cơ mà, lần này không chỉ có mỗi Vương Nhị Anh bị bắt, còn liên lụy người khác nữa. Nếu chỉ nhằm vào Vương Nhị Anh thì thôi đi, giờ kéo cả người khác vào, thì sau này sống cũng phải cẩn thận rồi.” Lý Thái Sơn nói.

Lúc này, Bạch Nguyệt Quý đem đến một đĩa hạt dẻ rang đường: “Ăn chút hạt dẻ đi.”

“Chị dâu khách sáo quá, em nào phải người ngoài đâu.” Lý Thái Sơn vội nói.

“Biết là không phải người ngoài mà, vừa ăn vừa nói chuyện đi.” Bạch Nguyệt Quý cười đáp.

Lý Thái Sơn cũng cười, “Vậy cảm ơn chị dâu nhé.”

Vừa rồi Bạch Nguyệt Quý nghe thấy hai người họ trò chuyện, biết Vương Nhị Anh đã vào trại, nghĩ lại thì đúng là vận mệnh của Lý Thái Sơn đã thay đổi rồi.

Bởi vì theo như số phận ban đầu, Lý Thái Sơn cũng sẽ bị bắt, cùng kết cục với Vương Nhị Anh, một đi không trở lại.

Giờ thì Lý Thái Sơn theo học hỏi Chu Dã, tự nhiên sẽ không đi lại con đường cũ.

“Anh Dã, anh cố học như vậy là sợ bị người ta nói là ‘thằng cù lần’ à?” Bạch Nguyệt Quý quay vào nhà viết tiếp, còn Lý Thái Sơn vừa bóc hạt dẻ vừa thấy thơm quá, hỏi.

Chu Dã thở dài: “Anh chỉ học có vài năm, còn vợ anh thì học vấn cao như vậy, nếu không cố mà học, người ta sẽ nói là vợ anh mắt mù mới lấy anh đấy.”

“Sao lại thế được?” Lý Thái Sơn không đồng ý, còn bóc sẵn một hạt dẻ đưa cho anh Dã.

“Sao mà không?” Chu Dã nhận lấy rồi ăn luôn.

Lý Thái Sơn nói:

“Dù anh Dã không học nhiều, nhưng có câu này nói rất đúng, mình không nên lấy sở đoản của mình để so với sở trường của người khác, đúng không? Mà anh Dã này, anh thương vợ kiểu đó, có ai so được đâu? Rồi nhìn lại dáng dấp của anh xem, em đoán xưa có ông Phan An gì đó chắc cũng cỡ vậy là cùng, đẹp trai hết chỗ nói! Lại còn là con cưng của ông Trời, đi núi cũng lụm được nhân sâm, linh chi dễ như ăn kẹo. Tuy chị dâu thì đúng là khỏi chê rồi, nhưng anh Dã cũng chẳng thua kém gì đâu nha.”

Chu Dã bật cười: “Anh đâu phải con cưng của ông Trời.”

Vợ anh mới là con gái cưng của ông Trời, anh có giỏi lắm cũng chỉ là con rể cưng thôi.

Lý Thái Sơn nói tiếp bằng giọng chân thành:

“Dù sao thì trong mắt em, anh Dã là người đàn ông tốt toàn diện. Anh đừng bao giờ cảm thấy mình không xứng với chị dâu. Hai người chính là trời sinh một cặp, tuyệt phối luôn!”

Nếu đổi thành cô gái nào khác đứng cạnh anh Dã, Lý Thái Sơn đều thấy không xứng. Nhưng chị dâu thì không, thật sự là quá hợp.

Chu Dã nghe thấy vui lắm, liền nói:

“Lát nữa chỗ hạt dẻ rang đường này mang về cho vợ cậu ăn nhé.”

Lý Thái Sơn cười hì hì:

“Vậy em không khách sáo đâu nha, cảm ơn anh Dã!”

Ngồi thêm một lúc nữa, Lý Thái Sơn mới chuẩn bị về. Chu Dã còn gói phần hạt dẻ ấy bằng giấy dầu cho cậu ta mang theo. Đây là loại hạt dẻ nhặt được từ núi, còn tới hai bao tải lớn cơ đấy.

Sau đó, Chu Dã đến tìm vợ. Bạch Nguyệt Quý vừa mới viết xong một bài, thấy anh quay lại mà tâm trạng vui vẻ, liền hỏi:

“Có chuyện gì vậy?”

“Không có gì đâu, chỉ là tự nhiên thấy mình cũng không đến nỗi nào.” Chu Dã cười đáp.

Bạch Nguyệt Quý nghe vậy thì biết ngay lý do.

Cái anh này, không học được nhiều chữ, nhưng nghĩ thì không ít đấy!

Cô cũng không nói gì thêm, chỉ là đến tối, lúc hai vợ chồng nằm trong chăn, cô ôm mặt anh hôn một cái, rồi nhẹ nhàng nói:

“Trong lòng em, chồng em là người rất giỏi. Không chỉ đẹp trai mà còn có thể chống đỡ cho cả gia đình, bảo vệ vợ con, có trách nhiệm, không gây chuyện mà cũng không sợ chuyện, rất đàn ông, rất mạnh mẽ. Nhiều khi chỉ cần nhìn thôi cũng thấy may mắn, người tốt như vậy lại là chồng của em. Chắc kiếp trước em tích đức dữ lắm mới được lấy một người đàn ông như anh.”

Một tràng lời ngọt ngào trút xuống khiến Chu Dã choáng váng như bị rơi vào nồi nước ấm, cả người nóng hừng hực đầy ấm áp.

Hạt Dẻ Rang Đường

Phản ứng lại được thì anh không kiềm được nữa, cúi xuống hôn cô thật nhẹ nhàng.

Khi hai người “thân thiết” cũng rất dịu dàng, khiến Bạch Nguyệt Quý cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Chu Dã hôn lên trán cô, nhỏ giọng dỗ dành:

“Vợ yêu, ngủ sớm nhé.”

Bạch Nguyệt Quý đúng là đang buồn ngủ, vốn thể lực cũng không tốt, dạo này lại hay mệt, giờ thì gần như cạn sạch sức lực, vừa nhắm mắt đã chìm vào giấc ngủ.

Chu Dã cảm thấy yêu thương không để đâu cho hết.

Không phải vợ anh kiếp trước tích phúc mới lấy được anh, mà là anh, kiếp trước, kiếp trước nữa, kiếp trước nữa nữa, đều tích đức cả đời mới có thể cưới được cô ấy!
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 207



Cuộc sống của Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý thì vẫn êm đềm và ấm áp.

Nhưng ở trong thôn thì không được như vậy.

Ví dụ như giữa nhà họ Niên và nhà họ Vương, lần này thật sự đã trở mặt thành thù.

Vương Nhị Anh tuy không ra gì, nhưng dẫu sao cũng là con ruột của bác trai bác gái Vương, giờ bị nhốt vào tù, mà nơi đó đâu phải nơi dành cho người sống?

Vương Nhị Anh lần này vào trại, chẳng biết đến khi nào mới được thả ra, mà ở trong đó chắc chắn cũng bị đánh đập chẳng ra gì.

Lúc trước Trần Lão Tứ từng vào rồi, thảm hại đến mức nào còn gì?

Việc Niên lão nhị tố cáo khiến Vương Nhị Anh bị bắt, mối thù này chẳng phải quá lớn rồi sao?

Ngay cả bác trai Niên và Niên lão đại cũng phải nhíu mày.

Dù nói là Vương Nhị Anh đáng tội, nhưng lần này đắc tội đâu chỉ có nhà họ Vương, mà còn dính tới mấy nhà khác trong thôn nữa.

Những người bị bắt vào lần này, ai cũng đều bị túm bất ngờ, chẳng ai kịp trở tay.

Từng người một, tất cả đều bị bắt hết!

Mà tất cả là vì Niên lão nhị đứng ra tố giác, chẳng khác nào tự đi gây thù chuốc oán khắp nơi.

Niên lão đại từng sang nhắc khéo em trai, nhưng Niên lão nhị chỉ xua tay bảo “biết rồi”, rõ ràng là chẳng xem trọng chuyện đó.

Nhưng chuyện như vậy, chắc chắn người ta sẽ ghi lòng tạc dạ.

Chỉ là ngoài mặt ai cũng vờ như chẳng có gì xảy ra.

Sau khi mợ đi nói chuyện ngoài đường về, cũng kể đến chuyện này.

“Niên lão nhị làm kiểu này, sớm muộn gì cũng gặp quả báo thôi.”

Chu Dã nói: “Chắc chắn là gặp rồi.”

Anh đã thấy mình đủ phô trương rồi, thế mà sau khi tách hộ, Niên lão nhị còn khoa trương hơn cả anh.

Quả nhiên sự trả đũa đến rất nhanh.

Vì sáng sớm hôm sau, trước cửa nhà gạch ngói của Niên lão nhị bị treo lủng lẳng mấy con chuột chết, bị m.ổ b.ụ.n.g phơi gan!

Chị dâu hai nhà họ Niên mở cửa ra nhìn thấy, sợ quá hét lên một tiếng chói tai!

Tiếng la khiến cả xóm kéo nhau chạy tới xem.

Dĩ nhiên cũng bắt đầu có người đứng trước cửa mà chửi bới om sòm, khiến càng đông người xúm lại coi.

Chị dâu Lý và chị dâu Đại Sơn tới tìm Bạch Nguyệt Quý trò chuyện, cũng nhắc đến chuyện này.

Sau đó hai người về rồi, thì Cố Quảng Hạ đánh xe lừa tới đón Cố Tiểu Tây và Cố Tiểu Bắc.

“Mấy đứa sang đây ở mấy hôm là được rồi, định ở luôn không về nữa hả?” Cố Quảng Hạ mắng.

Cố Tiểu Tây và Cố Tiểu Bắc liếc nhau một cái, thật ra đúng là không muốn về thật.

Nhà cậu thoải mái quá trời.

Ngày nào cũng có thể ăn vài miếng thịt gà rừng, thỏ rừng, còn được uống sữa đậu nành, lúc thì đậu nành vàng, lúc thì đậu đen.

Chưa kể còn có cả điểm tâm, là thím làm, ngon cực kỳ.

Bảo sao họ không muốn đi?

“Anh Quảng Hạ còn đích thân tới đón bọn nhỏ, làm gì phải thế chứ?” Chu Dã cười.

“Ở đây lâu vậy rồi, không thể để chúng nó quen thói được.” Cố Quảng Hạ nói.

Hạt Dẻ Rang Đường

Mợ bèn nói: “Thôi được, con cứ đưa bọn nhỏ về đi.”

Mấy ngày trước bà đã bảo cháu mình đưa hai đứa nhỏ về, nhưng cháu trai không chịu, cứ giữ lại ở thêm ít hôm.

Giờ thì thằng con cũng coi như biết điều, tự mình đến đón rồi.

Cố Tiểu Tây và Cố Tiểu Bắc thật sự lưu luyến không nỡ rời.

“Lần sau anh chị lại qua chơi với mọi người, đừng quên anh chị nha.” Cố Tiểu Tây và Cố Tiểu Bắc rưng rưng mũi, nói với hai em họ.

“Ừ.” Đâu Đâu gật đầu.

Đô Đô cũng gật đầu theo. Mấy ngày qua, hai anh em này cũng không còn quấn lấy mợ nữa, mà đi theo anh chị ra nhà chú Trương chơi với Niên Sinh, vui phải biết.

Trước khi Cố Quảng Hạ tới đón hai đứa nhỏ, anh đã ghé qua nhà chú Trương xem Cố Quảng Thu và Niên Sinh. Không có gì mang theo, nên anh mang đến một túi giá đỗ đã làm sẵn.

Một nửa cho nhà chú Trương, nửa còn lại cho nhà Chu Dã.

Sau khi đưa hai đứa nhỏ đi, Chu Dã nói:

“Anh Quảng Hạ khách sáo quá, còn mang giá đỗ qua nữa.”

“Nó không hồ đồ, biết rõ Tiểu Tây và Tiểu Bắc sang đây đã ăn không ít thịt rồi.” Mợ cũng khá hài lòng.

Thằng con này biết suy nghĩ.

Hai đứa cháu nội tới chơi mấy ngày, ăn bao nhiêu thịt gà rừng, thịt thỏ rừng chứ?

Ngay cả trứng gà, cháu dâu cũng muốn hai đứa ăn chung với Đâu Đâu và Đô Đô, tính làm thêm phần cho chúng.

Nhưng bà thì không đồng ý.

Gà rừng với thỏ rừng thì là săn từ trên núi về, không mất tiền, chuyện đó bỏ qua đi. Nhưng trứng gà là phải mang đồ đi đổi, đâu có rẻ gì cho cam.

Cho dù là cháu ruột, bà cũng không thể để chúng ăn hết thịt rồi lại ăn luôn cả trứng, như vậy là chiếm lợi cháu trai quá rồi.

Còn giá đỗ thì không phải thứ gì đắt đỏ, nhưng việc con trai mang sang cũng chứng tỏ nó hiểu chuyện, như vậy là tốt rồi.

“Giá đỗ xào thịt nhé?” Chu Dã cười hỏi.

“Được.” Mợ gật đầu.

Nói về Cố Quảng Hạ, sau khi đưa hai đứa con về nhà rồi, anh mới đem xe lừa trả lại.

Vợ Cố Quảng Hạ cũng đã hỏi con trai con gái về chuyện bên nhà chú. Biết bên đó ngày nào cũng được ăn thịt, còn ăn đủ ba bữa, đến chị ta cũng phát thèm lắm rồi.

Nghĩ tới chuyện bọn trẻ chẳng mang được gì ngon về cho bố chồng, trong lòng chị ta lại càng tức.

Bà mẹ chồng này đúng là ích kỷ, ở bên đó ăn ngon uống tốt, thế mà chẳng thèm nghĩ đến chuyện mang gì về cho bố chồng!

Nếu bố chồng được ăn ngon, thì chẳng phải chị ta cũng có phần sao?

Vậy mà tay trắng trở về, tức không chịu nổi.

“Mẹ, năm sau con muốn đi học.” Cố Tiểu Tây nhìn sắc mặt mẹ mình, nhẹ nhàng nói.

Vợ Cố Quảng Hạ lập tức trợn tròn mắt:

“Con gái mà học cái gì chứ?”

Năm nay, con bé đã làm hết mọi việc trong nhà. Một đứa con gái chín tuổi ở nông thôn đã được xem là một lao động không nhỏ rồi.

Qua năm là lên mười, vài năm nữa cũng có thể gả đi được rồi, còn học hành cái gì?

Đi học là phải tốn mấy đồng bạc đấy!

Vợ Cố Quảng Hạ đương nhiên không muốn tốn khoản tiền “vô ích” này.

“Mẹ ơi, con hỏi thím rồi. Thím nói con gái phải học mới tiến bộ, mới thay đổi được số phận. Thím còn nói nếu con chịu học, học giỏi, thím sẽ dạy con viết bài kiếm tiền. Sau này con mà kiếm được tiền từ viết bài, con sẽ đưa hết cho mẹ giữ.” Cố Tiểu Tây nhìn mẹ mình, nói rõ ràng từng lời.

Những lời này khiến Vợ Cố Quảng Hạ động lòng thật sự, lập tức hỏi:

“Con nói thật à? Thím thật sự chịu dạy con?”

Chị ta vẫn luôn thèm thuồng khoản nhuận bút ba mươi đồng mỗi tháng của Bạch Nguyệt Quý.

Phải, sau khi Triệu Mỹ Hương về kể lại, chị ta đã biết rằng giờ Bạch Nguyệt Quý không còn nhận hai mươi đồng một tháng như trước nữa, mà đã tăng lên ba mươi đồng!

Ba mươi đồng một tháng đó!

Nếu con gái chị ta cũng có thể kiếm được từng đó tiền mỗi tháng, thì sau này chị ta còn phải lo gì chuyện tiêu xài?

“Thím chịu dạy, nhưng mà con không biết chữ, nên thím cũng không dạy nổi. Mẹ có chịu để con đi học không?”

Vợ Cố Quảng Hạ nhìn con gái:

“Con chắc mình có thể giỏi được như người ta không?”

“Con không dám chắc, chuyện này chắc chắn không dễ, nhưng con muốn cố gắng thử xem. Nếu con làm được, mẹ sẽ không phải lo không có tiền tiêu nữa.” Cố Tiểu Tây nói.

Vợ Cố Quảng Hạ cắn răng, rồi nói:

“Được rồi, sang năm mẹ cho con đi học. Nhưng việc nhà thì không được lười, còn nữa, phải học cho giỏi vào, nếu không thì mẹ lột da con ra!”

“Con sẽ cố gắng.” Cố Tiểu Tây chỉ nói vậy.

Nhưng trong lòng cô bé thì nhẹ nhõm hẳn.

Quả nhiên, chỉ cần làm theo lời thím dạy, bé đã có thể được đi học rồi!
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 208



Cố Tiểu Tây giờ cũng không còn nhỏ nữa, không còn chỉ biết đến chuyện chơi đùa như trước. Bé cũng muốn đi học, muốn biết đọc biết viết.

Ví như con gái của đội trưởng đội sản xuất, giờ đã được cho đi học rồi. Ngoài ra còn có hai gia đình khác cũng cho con gái đi học nữa.

Bé thấy rất ngưỡng mộ.

Nhưng bé không dám mở miệng xin bố mẹ, bởi vì bé biết nhà nghèo, bình thường vốn không muốn để bé đi học.

Lần này được sang ở nhà cậu, bé thấy thím đang viết bản thảo.

Bé không biết chữ, cũng không hiểu được thím đang viết gì, nhưng bé biết chữ thím rất đẹp, dáng vẻ thím ngồi viết bản thảo cũng vô cùng thanh nhã và thu hút.

Bé nghĩ, nếu sau này mình lớn lên mà cũng có thể được như thím thì tốt biết bao.

Thím thấy bé, gọi bé lại, hỏi đã đi học chưa.

Nghe bé nói chưa được đi học, thím liền nhíu mày, hỏi nguyên nhân, bé cũng không giấu giếm gì cả.

Sau đó thím hỏi bé có muốn đi học không, rồi kể cho bé nghe rất nhiều lợi ích của việc học, nói rằng học hành là chuyện “trăm lợi mà không một hại”.

Muốn thay đổi vận mệnh, thì phải học, phải cố gắng học.

Hạt Dẻ Rang Đường

Đặc biệt là với những đứa trẻ sống ở vùng này, học không phải con đường duy nhất, nhưng chắc chắn là con đường tốt nhất.

Cố Tiểu Tây rất muốn đi học.

Chính vì bé muốn học, nên thím đã dạy bé cách về nhà nói chuyện với mẹ.

Quả nhiên, mẹ bé bị thuyết phục, đồng ý cho bé đi học.

Còn chuyện sau này thì thím cũng nói rõ: chuyện sau này để sau này tính, giờ cứ lo học trước đã.

Cố Tiểu Tây thật sự biết ơn thím từ tận đáy lòng.

Chuyến đi này đối với bé mà nói, là một chuyến đi thu hoạch rất lớn.

Việc Bạch Nguyệt Quý dạy dỗ Cố Tiểu Tây, mợ đều thấy hết cả trong mắt, đúng là ứng với câu:

“Một nàng dâu tốt có thể vượng cả ba đời.”

Đời trước như mợ đây thì được hưởng phúc, đời sau như Tiểu Tây, cũng được thơm lây.

Mà cái “hưởng phúc” này không phải là nói Bạch Nguyệt Quý làm hết cho hay cho gì vật chất, mà là chỉ lối cho thế hệ sau biết con đường nào nên đi, thế nào là đúng đắn.

Chuyện này có thể giúp con cháu sau này bớt đi bao nhiêu ngã rẽ? Có thể thay đổi cả vận mệnh của một người, giúp con cháu sau này có tương lai rạng rỡ.

So với cho núi vàng núi bạc, còn quý giá hơn nhiều.

Mợ cũng sẵn sàng cho cháu gái đi học.

Ngày xưa nhà nào có tiền, có học thức, đều cho con đi học, con trai hay con gái đều như nhau.

Mà con người sau khi học hành rồi, chắc chắn sẽ khác biệt.

Sau này nhất định sẽ có tương lai.

Bạch Nguyệt Quý nói chuyện với mợ về việc này, thấy mợ rất ủng hộ thì cô mỉm cười:

“Chỉ cần Tiểu Tây chăm chỉ học hành, sau này nhất định sẽ thành đạt.”

Cô thấy cả Cố Tiểu Tây và Cố Tiểu Bắc đều giống Cố Quảng Hạ, không giống mẹ chúng.

Tại sao ư?

Bởi vì bánh kẹo, điểm tâm để trên bàn, dù có thèm đến mấy, hai đứa cũng không tự tiện lấy.

Có người cho thì chúng còn phải quay sang hỏi bà nội, được gật đầu mới dám nhận.

Từ khi đến đây, cả hai đều rất biết chăm sóc cho Đâu Đâu và Đô Đô, nên Bạch Nguyệt Quý cũng rất sẵn lòng chỉ bảo thêm.

Cố Tiểu Tây sang năm là lên mười tuổi, nhưng giờ đi học vẫn chưa muộn.

Thời buổi này, mấy ai được đi học đâu?

Con trai còn không được học, huống hồ là con gái. Gia đình chịu cho con gái đi học thật sự rất hiếm.

Nếu tiếp tục học, sau này có thể thi chứng chỉ kế toán làm kế toán, hoặc thi bằng sư phạm làm giáo viên, hoặc làm gì khác cũng được.

Chỉ cần học hành đàng hoàng, sau này Cố Tiểu Tây sẽ có nhiều lựa chọn hơn, và cuộc đời bé cũng sẽ khác rất nhiều.

Mợ hoàn toàn ủng hộ chuyện này.

Có lẽ cũng là vì có “tấm gương sống” như Bạch Nguyệt Quý nên mọi người đều thấy rõ, học không phải vô dụng gì cả, nhuận bút mỗi tháng mấy chục đồng, ai mà không thèm?

Thế nên thực sự đã có không ít người tính chuyện cho con đi học.

Ví như chị dâu Lý và chị dâu Đại Sơn, hai người cũng tính cho mấy đứa lớn đi học.

Nhưng cho đi học thì cho, chớ tưởng thế là hết trách nhiệm, việc nhà vẫn phải làm, nuôi lợn, dọn dẹp, cơm nước… chẳng cái nào được bỏ.

Chính vì trong thôn có nhiều đứa đã đến tuổi đi học, nên gần đây lão đội trưởng đang suy nghĩ một chuyện, chính là muốn xây một ngôi trường ngay trong đội sản xuất Ngưu Mông này.

Trường học thời này tất nhiên chẳng thể so với đời sau, nói cho đúng thì là sửa lại cái sân nhà cũ của địa chủ trước kia gần chuồng dê, biến nó thành lớp học.

Ở khu nhà đó còn nhiều phòng trống, sửa sang lại hai phòng làm lớp học thì có thể để bọn trẻ vào học rồi.

Việc nghĩ đến chuyện mở trường cũng là vì đội sản xuất Ngưu Mông hiện có tiềm lực kinh tế nhất định.

Năm nay, mỗi công điểm được tính ba hào (0.3 đồng), mức này đã vượt xa tất cả các đội sản xuất lân cận rồi.

Chỉ tiếc là năm nay vẫn chưa được công nhận danh hiệu “Đội sản xuất tiên tiến”, mới chỉ được đánh giá là một “mô hình đội sản xuất tiên tiến”.

Tại sao vậy?

Vì muốn được công nhận là đội sản xuất tiên tiến thì không hề dễ dàng hay đơn giản.

Dù mấy năm gần đây, đội sản xuất Ngưu Mông làm ăn rất ổn định, từng bước vững chắc, nhưng thời gian chưa đủ dài.

Phải ít nhất ba năm liên tục đạt thành tích nổi bật mới đủ điều kiện xét danh hiệu này.

Vài hôm trước, lãnh đạo công xã cũng gọi lão đội trưởng lên nói chuyện, thanh toán nốt tiền còn lại, đồng thời cũng nhắc đến chuyện danh hiệu đội sản xuất tiên tiến.

Họ nói: nếu sang năm vẫn giữ được thành tích như hiện tại, thì danh hiệu đội sản xuất tiên tiến chắc chắn không chạy đi đâu được.

Về việc này, lão đội trưởng không có ý kiến gì.

Bởi vì đâu chỉ riêng Ngưu Mông, những đội sản xuất đã được công nhận tiên tiến trước giờ, đúng là đều làm ăn xuất sắc, không ai có thể phủ nhận.

Năm nay đội sản xuất còn mua thêm lứa lợn con, dê con, sang năm nhất định sẽ không kém gì năm nay.

Nhưng trước mắt, việc cần làm là bàn chuyện xây trường.

Trong thôn, có người đồng ý, cũng có người không mấy hứng thú, nhưng cũng không ai phản đối gay gắt cả.

Dù sao nếu có trường, trẻ con muốn đi học cũng đỡ phải đi xa, mà số tiền xây trường cũng là tiền của tập thể, chứ không chia cho từng hộ.

Khoản tiền này vốn để lại dùng xây dựng cho đội sản xuất Ngưu Mông, ví dụ như mua lợn giống, dê giống đều từ đây mà ra.

Giờ tu sửa lại nhà của địa chủ cũ để làm lớp học cũng là từ khoản này.

Việc biểu quyết dựa theo nguyên tắc thiểu số phục tùng đa số.

Vì đa số đội viên đều muốn đội sản xuất lập trường học, nên chuyện này được quyết định ngay.

Nếu xây trường Tiểu học Ngưu Mông, thì đương nhiên phải có giáo viên.

Thế là tổ chức cho các xã viên bầu giáo viên, cần hai người.

Nếu chọn được thanh niên tri thức dạy học thì càng tốt.

Mức công điểm được tính trung bình, không cao cũng không thấp.

Một ngày dạy học được tính năm công điểm, không dạy thì không tính.

Vào mùa vụ bận rộn, trường cũng sẽ tạm nghỉ để giáo viên đi lao động tập thể gặt hái.

Tất cả những điều này đều phải nói rõ ngay từ đầu.

Mặc dù là vậy, nhưng số người tranh nhau muốn làm giáo viên lại không ít.

Bên nam thanh niên tri thức thì Trần Tùng đã tỏ ý muốn dạy.

Bên nữ thanh niên tri thức thì càng náo nhiệt hơn, nào là Sở Sương, Mã Quyên, Dương Nhược Tình đều muốn xin làm giáo viên.

Đừng nói đến họ, ngay cả Hứa Nhã, dù đang mang thai không làm được việc đồng áng cũng thấy hứng thú.

Dạy học nhàn nhã, không tốn sức, nếu được đi dạy thì quả thực là lựa chọn rất tốt với cô ấy lúc này.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 209



Tuy rằng có rất nhiều thanh niên trí thức muốn dạy học, nhưng trường chỉ cần hai giáo viên, mỗi người phụ trách một lớp.

Hơn nữa, người dạy là dạy con em trong đội, nên ai được chọn làm giáo viên cũng phải do các xã viên bỏ phiếu quyết định.

Các chị em phụ nữ thì sợ con mình bị dạy hư, nên người đầu tiên bị gạch tên chính là Dương Nhược Tình.

Danh tiếng của cô ta trong thôn vốn đã chẳng tốt lành gì, lại còn thân thiết với Dương quả phụ, khiến ai nấy càng không có thiện cảm.

Kết quả là số phiếu của Dương Nhược Tình còn thấp hơn cả Mã Quyên.

Ban đầu rất tự tin đi tranh cử, vậy mà cuối cùng Dương Nhược Tình không nhịn được mà rơi nước mắt.

Cô ta chạy đến tìm Đặng Tường Kiệt khóc một trận, Đặng Tường Kiệt ôm cô ta dỗ dành, dỗ một hồi… dỗ thẳng lên giường.

Chuyện sau đó thì không nói làm gì.

Nói về chuyện bỏ phiếu chọn giáo viên, còn có một chuyện khá thú vị, đó là rất nhiều chị em phụ nữ đều muốn Bạch Nguyệt Quý đi dạy.

Lý do thì quá rõ ràng rồi – ai cũng biết cô là người có trình độ cao nhất, nếu để cô dạy con em thì yên tâm tuyệt đối.

Nhưng Bạch Nguyệt Quý không tham gia ứng tuyển giáo viên.

Cô hoàn toàn không có hứng thú dạy một đám “tiểu quỷ”, sợ bị chúng chọc cho tức chết.

Vậy nên khi các chị em đến năn nỉ cô ra tranh cử, Bạch Nguyệt Quý chỉ mỉm cười từ chối, nói là mình bận viết bản thảo, không có thời gian, nên nhường cơ hội cho người khác.

Mọi người tiếc lắm, nhưng cũng hiểu, ai lại bỏ việc viết bản thảo kiếm mấy chục đồng để đi dạy học lấy có năm công điểm chứ?

Cuối cùng, Sở Sương và Hứa Nhã được chọn.

Mã Quyên tuy có phiếu nhiều hơn Dương Nhược Tình, nhưng vẫn bị loại.

Vì trước kia có dính dáng đến vụ của Vương Nhị Anh, nhiều người cảm thấy phẩm hạnh cô ta không tốt, người như vậy thì sao có thể dạy trẻ?

Bình thường mọi người không nói ra, nhưng trong lòng đều có thước đo.

Đến khi thật sự cần thể hiện thì mọi thứ đều rõ ràng cả.

Sở Sương và Hứa Nhã thì vui mừng khôn xiết.

Đặc biệt là Hứa Nhã, bởi vì từ khi mang thai, cô ấy không làm được việc nặng, lúc nào cũng cảm thấy bất an.

Tuy khi chia nhà đã được chia nhiều tiền, Niên Viễn Phương cũng có kha khá tiền riêng, nếu để người ta biết được khoản tiền tích lũy của hai vợ chồng họ, kiểu gì cũng bị ghen ghét.

Nhưng bấy lâu nay cô đều dựa vào chính mình, giờ phải sống nhờ người khác, dù người đó là chồng mình, là bố đứa bé trong bụng, cô vẫn chưa quen.

Cô là người có tính độc lập, không muốn chỉ ở nhà ăn cơm trắng, dựa dẫm vào đàn ông nuôi.

Vì vậy được chọn làm giáo viên khiến cô vui vô cùng.

Niên Viễn Phương khi về phép nghe tin này cũng không phản đối gì, có việc làm thì tốt, đỡ suy nghĩ linh tinh.

Còn cảm giác bất an của vợ, thì chỉ có thể để thời gian chứng minh, thời gian sẽ nói với cô rằng, anh sẽ không bao giờ làm chuyện có lỗi với cô.

Bây giờ mới cưới chưa lâu, cứ tạm như vậy đã.

Mẹ chồng thì lại vô cùng tự hào, con dâu út khiến nhà họ Niên nở mày nở mặt.

Còn hứa với con dâu là sau này sinh con, bà sẽ giúp chăm cháu.

Chị dâu cả và chị dâu ba của nhà họ Niên cũng không ý kiến gì, vì trước kia con của họ cũng do mẹ chồng phụ chăm nom cả.

Sau khi chuyện này được quyết định, lão đội trưởng liền cho người đặt mua gạch.

Hai gian nhà cách xa chuồng dê một chút thì bị hư nhiều, cần sửa lại bằng khá nhiều gạch.

Chi phí không nhỏ, nhưng đội sản xuất Ngưu Mông hoàn toàn có thể chi trả.

Ngoài ra còn cử người đến sửa thêm nhà vệ sinh, chia làm khu nam và khu nữ rõ ràng.

Trong khi thôn xóm đang rộn ràng với đủ loại việc lớn nhỏ như thế, thì Chu Dã lại gần như đóng cửa không ra ngoài.

Không chỉ vì phải học hành, mà còn vì triệu chứng mang thai của vợ quá rõ ràng rồi.

Bạch Nguyệt Quý cũng bắt đầu thấy hơi chột dạ, “Dạo này có phải em ngủ hơi nhiều không nhỉ?”

Sáng ngủ đến tận hơn chín giờ mới dậy ăn sáng, viết bản thảo chưa được một tiếng đã ngáp ngắn ngáp dài.

Quan trọng nhất là, cứ nằm xuống nhắm mắt định nghỉ một chút là… ngủ luôn.

Ngủ đến tầm hơn một giờ thì dậy ăn trưa, ăn xong lại buồn ngủ, có thể tiếp tục ngủ trưa nữa…

Cứ như vậy suốt cả ngày, cảm giác bản thân chỉ toàn ngủ là ngủ.

Hôm đó, cô cuối cùng cũng để ý tới, liền hỏi Chu Dã.

Chu Dã mỉm cười nói:

“Anh nhớ là cuối tháng Mười em có kinh đúng không?”

Đối với chuyện kinh nguyệt của vợ, anh còn nhớ rõ hơn bất cứ chuyện gì.

Anh vừa nói xong, Bạch Nguyệt Quý cũng sực nhớ ra, quả thật, hình như… tháng này chưa thấy đâu cả.

Lần cuối cùng có kinh là ngày 26 tháng Mười âm lịch, mà kinh nguyệt của cô xưa nay vẫn luôn đều đặn. Thế nhưng hôm nay đã là mùng 5 tháng Chạp rồi.

Tức là đã hơn một tháng không thấy kinh, gần bốn mươi ngày rồi.

Hạt Dẻ Rang Đường

“Vậy nên… dạo này em hay buồn ngủ, ăn uống cũng không ngon miệng… là vì em mang thai rồi à?” Cô hơi sững người, hỏi.

“Chắc chắn rồi.” Chu Dã cười nói.

Anh còn đặc biệt đi viếng mộ bố mẹ, chắc chắn họ đã phù hộ rồi. Mong rằng lần này sẽ là một cô công chúa.

Hai cậu con trai thì đã có rồi, chỉ thiếu một cô con gái nữa là đủ nếp đủ tẻ.

Bạch Nguyệt Quý liền nghĩ lại đêm hôm đó anh đi săn về.

Tối hôm đó cái tên đàn ông thô kệch này làm quá trời, sáng hôm sau dậy còn tiếp tục, mà cả hai lần đều không có biện pháp phòng tránh gì cả.

Hơn nữa, lúc ấy lại đúng vào khoảng thời gian nguy hiểm, vậy chẳng phải là mang thai luôn vào lúc đó sao?

Dù chưa đi khám, nhưng chắc chắn là không nhầm được.

Bởi vì kinh nguyệt luôn đúng giờ mà giờ đã trễ gần 40 ngày, lại còn có nhiều dấu hiệu rõ ràng của thai kỳ như vậy.

Bạch Nguyệt Quý thở dài bất lực.

Không hề có ý định sinh thêm con, nhưng không ngờ lại “dính” nhanh như thế. Nhưng mà đã có rồi thì chắc chắn phải giữ.

Đây chính là bài học lớn trong đời, nếu chưa có kế hoạch sinh con thì thật sự không thể lơ là chút nào, đừng nghĩ “một hai lần chắc không sao”, bởi vì… đôi khi “lại chính là lần đó”!

Biết bao nhiêu đứa trẻ cũng chính là “vô tình mà đến” như vậy.

Chu Dã liền nói:

“Vợ ơi, lần này sinh đứa này nữa là đủ rồi nhé. Dù là trai hay gái, anh cũng bằng lòng cả.”

Đây là lần đầu tiên anh không nghe theo ý vợ.

Mà thật ra cũng không phải là không nghe, bởi trước đó anh đã nghĩ đến chuyện đi triệt sản, dù có mang thai hay không anh cũng tính làm, nhưng lần này may mắn, bố mẹ phù hộ, đứa con đã đến rồi.

Bạch Nguyệt Quý cũng không trách anh.

Chuyện này không thể trách một người được, một bàn tay thì làm sao vỗ thành tiếng?

Cô nói:

“Anh qua công xã xem có mua được trái cây không nhé.”

Cô bắt đầu lên thực đơn dưỡng thai.

Giờ là giai đoạn đầu thai kỳ, cần bổ sung thêm trái cây để tăng cường acid folic.

Lúc trước mang thai Đâu Đâu và Đô Đô, cô chẳng bổ sung gì mấy, nhưng sau đó thì rất chăm ăn hạt và nhiều loại thực phẩm khác để bù đắp.

Kết quả hai cậu con sinh ra đều khỏe mạnh.

Giờ có thai đứa thứ ba, tuy là “ngoài kế hoạch”, nhưng Bạch Nguyệt Quý không hề phân biệt, đương nhiên phải chăm sóc cẩn thận.

Chu Dã biết vợ mình thích ăn trái cây, chỉ tiếc là ở quê rất hiếm trái cây, đến bữa cơm còn không đủ ăn thì đào đâu ra trái cây?

Thế là anh đạp xe lên tận huyện mua, ở chợ đen trên huyện có bán trái cây.

Anh mua hẳn một thùng táo, một thùng lê trắng, bốn quả bưởi to, rồi thêm cả một túi cam.

Chu Dã mang hết những thứ đó về nhà.

Bạch Nguyệt Quý rất hài lòng với số trái cây đó. Mỗi ngày cô đều ăn một ít, kết hợp với mớ củ cải, cải thảo mà nhà đang trữ.

Còn thịt thì cô gần như không ăn mấy, vì ăn không vào, rất dễ buồn nôn, có khi chỉ ăn được một hai miếng là hết.

Nhưng trứng gà thì vẫn ăn, mỗi ngày ăn khoảng hai quả.

Còn lại là sữa đậu nành vàng, đậu đen, rồi các món như bánh mè đen, bánh hạt dẻ mà cô đã đưa vào thực đơn của mình.

Mỗi thứ một ít, đủ chất, mới đảm bảo dinh dưỡng cho mẹ và giúp thai nhi phát triển thật tốt trong bụng.
 
Back
Top Bottom