Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 190



Trung thu năm nay đến sớm hơn mọi năm.

Những năm trước, trung thu thường rơi vào khoảng tháng 10 dương lịch, nhưng năm nay thì lại đến từ đầu tháng 9.

Ba ngày sau trung thu, vụ thu hoạch mùa thu đã bắt đầu.

Không khí vẫn hối hả như mọi năm, ai ai cũng mong sao một lần gom hết thóc lúa về nhà cho xong.

May mắn là năm nay thời tiết tốt, không có mưa gió, vậy nên Bạch Nguyệt Quý cũng… lén lút trốn việc, không ra sân phơi lúa nữa.

Vẫn câu nói đó: việc nông không có cái nào nhẹ cả.

Đừng tưởng chỉ phơi lúa là đơn giản, mỗi công đoạn đều cực nhọc, ai làm rồi mới hiểu.

So ra thì, đúng là đọc sách vẫn tốt hơn, có học vấn thì có nhiều đường thoát thân hơn.

Bạch Nguyệt Quý luôn cảm thấy may mắn vì mình có học. Nếu không thì… giờ chẳng biết xoay xở thế nào.

Không thì cũng phải dùng đến “chiêu” lấy Đâu Đâu và Đô Đô ra làm lá chắn mà tránh nặng tìm nhẹ, nghe chừng cũng là một lựa chọn không tệ.

Làm phụ nữ như cô, có thể tiến cũng có thể lui.

Còn làm đàn ông như Chu Dã, thì chạy đâu cho thoát, nhìn chồng mình cày bừa vất vả, cô cũng thấy xót thay.

Anh thường làm nũng với cô, kêu mệt, muốn được cô ôm ấp để thư giãn một chút…

Nhưng cô biết rõ, nông việc thật sự rất mệt.

Ngày này qua ngày khác, mặt dính đất, lưng dán trời, đến sắt thép cũng chịu không nổi, huống chi con người bằng xương bằng thịt.

Không giúp được gì, cô đành phải bồi bổ cho anh qua bữa ăn.

Mà gà đem tẩm bổ này, không phải là gà nhà.

Ba con gà mái ở nhà đẻ trứng rất siêng, cô tiếc không nỡ thịt, định giữ lại nuôi tiếp.

Gà để ăn là gà mua lại từ nhà khác.

Một con là gà mái lông xám từ nhà chú Đào đổi về, còn một con khác lấy từ tay một bà cụ trong thôn.

Cả hai con được nuôi sẵn, đợi đến vụ thu hoạch bắt đầu là… xử luôn.

Sau khi thịt gà, bữa ăn của Chu Dã được nâng cấp ngay lập tức.

Bạch Nguyệt Quý nấu cho anh cơm ngô trộn gạo trắng, chan nước canh gà nóng hổi, phía trên còn rải thịt gà xé sợi, không xương, ăn rất tiện.

Ngoài ra còn có trứng xào dưa leo, bắp cải xào, cà chua và các loại rau củ khác, món mặn món chay đều đủ cả, đầy đặn và dinh dưỡng.

Ăn xong bữa trưa no nê, nghỉ ngơi hơn chục phút, đội nón rơm lại tiếp tục ra đồng thu hoạch.

Làm việc nguyên ngày, đến khi trở về nhà ai nấy cũng mệt rã rời.

Chu Dã cũng vậy, dù đã quen, nhưng vẫn không thể thích nghi nổi kiểu lao lực này.

Về nhà mà như cà tím héo gặp sương, lê lết ra sau nhà tắm nước lạnh, tỉnh táo một chút rồi mới về ăn tối.

Ngồi trước bát cơm vợ tự tay nấu, anh ăn liền một bát to, rồi húp cạn cả bát canh.

Ăn xong còn đánh răng, rồi chỉ kịp hôn vợ một cái, đã lăn ra giường ngủ như chết.

Bạch Nguyệt Quý giặt quần áo cho anh, mà mùi mồ hôi… nặng đến nỗi phải dùng bao nhiêu xà phòng mới sạch được.

Vì thế, sáng nào cô cũng chuẩn bị nước muối loãng để anh mang theo, bổ sung muối khoáng khi ra đồng làm việc.

Tối mới ngủ bảy giờ, ba giờ sáng đã lại phải dậy đi làm, tính ra thời gian ngủ vẫn ổn, nhưng vì quá mệt nên bị bào sạch sức lực.

Mà không chỉ Bạch Nguyệt Quý bồi bổ cho chồng.

Trương Xảo Muội cũng thịt một con gà trong nhà.

Cố Quảng Thu gần đây cũng mệt nhoài, mà giờ đã là người có vợ, nên Trương Xảo Muội xót lắm, thấy chồng vừa về đến nhà đã lăn ra ngủ, ăn chẳng nổi mấy hạt cơm, cô đau lòng lắm.

Thế là cũng hầm gà cho chồng ăn.

Gần đây Bạch Nguyệt Quý phụ trách đi đưa cơm cho mọi người, cũng nhìn thấy, tình trạng của Cố Quảng Thu khá hơn rõ rệt.

Không biết là nhờ con gà đó, hay là vì có vợ thương?

Cô kể với mợ, mợ chỉ cười:

“Con gà thì phụ thôi, chủ yếu là vì vợ nó thương, chịu cho ăn ngon, lòng người ấm áp rồi, còn hơn mọi thứ bồi bổ.”

Mợ thật lòng nói, con trai có ăn gà hay không, bà không quan trọng lắm.

Thời nay, ai mà dám tùy tiện thịt gà ăn?

Trừ phi là cháu trai, cháu dâu của bà, chứ thường thì chẳng ai nỡ.

Nhưng bà cũng công nhận, bữa ăn của Cố Quảng Thu không tệ chút nào.

Bà từng mang cơm đến xem tận mắt, nói lương tâm thì đúng là không bạc đãi con trai mình.

Trương Xảo Muội là nàng dâu, thấy con trai mình mệt mỏi nên hầm gà bồi bổ, chuyện này khiến mợ cũng thấy vui mừng.

Không có thì bà cũng không trách, có thì càng thêm an lòng, chỉ đơn giản là như thế.

Bạch Nguyệt Quý mỉm cười, cô cũng nghĩ như vậy.

Nhiều khi, đàn ông thật ra rất dễ dỗ.

Chỉ cần để anh ta biết vợ có để tâm đến mình, thì còn hiệu nghiệm hơn cả linh đan diệu dược, tất nhiên, phải là người đàn ông tử tế.

Còn loại đàn ông coi sự chăm sóc của vợ là điều hiển nhiên, thì có tốt mấy cũng chẳng thoát khỏi làm vợ khổ.

Người phụ nữ đối xử tốt với anh ta không đòi báo đáp, nhưng anh ta phải biết trân trọng, đừng có quen rồi cho là bình thường, nếu có cái tâm “đáng ra là thế”, thì sớm muộn gì cũng sẽ có vấn đề.

Mợ gật đầu, cười nói:

“Là tại con với Tiểu Dã tạo gương tốt. Giờ mấy cô gái trong thôn cũng bắt đầu biết thấu hiểu và thương chồng, mà mấy người đàn ông như Thái Sơn cũng ngày càng nhiều người biết yêu chiều vợ, đều là học theo vợ chồng con đấy.”

Bạch Nguyệt Quý cười khẽ:

Hạt Dẻ Rang Đường

“Bọn con không dám nhận công đâu ạ.”

Có lẽ là nhờ có vợ thương, nên năm nay Cố Quảng Thu cũng gặp may, trong lúc gặt lúa còn bắt được một con thỏ rừng.

Nhưng không cần chia phần, vì ngay hôm đó Chu Dã cũng bắt được một con.

Có thịt thỏ béo mập, nên con gà còn lại được “hoãn tử hình”, giữ lại nuôi tiếp.

Ăn thịt thỏ trước đã.

Đến đoạn gặt lúa gần xong, Chu Dã còn bắt được thêm hai con gà rừng, nhưng không giữ lại mà đem tặng cho Lý Thái Sơn, vì vợ cậu ấy sinh rồi.

Giờ không còn rảnh để vào núi nữa, nhưng Chu Dã không keo kiệt.

Hai con gà rừng đó, anh đưa hết cho Lý Thái Sơn, để mang về cho vợ tẩm bổ lúc ở cữ.

Dù không bằng hồi trước khi Trương Xảo Muội sinh, được cho mấy con gà rừng liền, nhưng hoàn cảnh khác rồi, giờ mọi người ai cũng bận đến xỉu mặt ra.

Lý Thái Sơn dĩ nhiên không chê ít, cảm động đến mức suýt rơi nước mắt.

Mà điều đáng nói là, cậu ta thật sự học theo Chu Dã, không hề ăn một miếng thịt hay canh gà nào vợ mình đang dùng để bồi bổ.

Như Chu Dã từng nói:

“Làm đàn ông, mệt một chút khổ một chút chẳng sao, quan trọng là phải có bản lĩnh để vợ con không phải chịu khổ, không phải nhịn đói.”

Đó mới là đàn ông thật sự.

Còn loại đàn ông coi vợ là bao cát, động tí là chửi đánh, thì không đáng để gọi là “đàn ông”.

Lý Thái Sơn nghe xong thấy vô cùng có lý, ghi nhớ trong lòng.

Mà giờ nhìn lại, cái gã trai lêu lổng cách đây một hai năm, giờ cũng ra dáng một người đàn ông đàng hoàng rồi.

Tất cả những thay đổi đó, không thể không kể đến ảnh hưởng của Chu Dã.

Như mợ từng nói, phong trào cưng chiều vợ trong đội sản xuất bây giờ, ít nhiều đều là nhờ Chu Dã dẫn đầu tạo gương.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 191



Mùa thu hoạch năm nay, so với năm ngoái thì cũng không khác mấy, cả đội lại hối hả suốt gần một tháng rưỡi.

Khi lão đội trưởng chính thức tuyên bố thu hoạch mùa thu đã hoàn thành, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.

Bởi vì điều đó có nghĩa là công sức cả năm không uổng phí, lương thực đủ ăn, chỉ còn đợi chia thóc gạo, chuẩn bị qua mùa đông.

Tiếp theo, theo như thông lệ mọi năm: phải nộp công lương.

Hạt Dẻ Rang Đường

Lần này, vẫn là chọn những chàng trai khỏe mạnh đi vác lúa, chở lúa, ai cũng biết công điểm năm nay sẽ tính cao, nên Chu Dã cũng tham gia, dùng xe “Đại Kim Lộc” chở thóc, coi như góp phần tính công điểm!

Sau màn nộp công lương rộn ràng, vẫn chưa chia thóc chia tiền, vì sao?

Còn phải đợi lứa lợn trong đội xuất chuồng.

Lão đội trưởng liền chia người ra làm hai tổ, một tổ lo lùa lợn đi bán, một tổ cày đất trồng lúa mì vụ đông.

Chu Dã dĩ nhiên chọn lùa lợn.

Vẫn là câu cũ: chỉ cần không bắt anh ra đồng nai lưng đổ mồ hôi thì việc gì anh cũng nhận. Dù công điểm của việc lùa lợn thấp hơn cày đất, nhưng sau vụ mùa mệt rã xương, bảo anh ra đồng nữa thì anh thà c.h.ế.t cũng không đi.

Lúc đi lùa lợn, Chu Dã thấy hết lứa lợn to béo trong đội.

Anh trêu:

“Bác đội trưởng, mấy con lợn nhà mình mà dắt lên công xã, chắc làm cả huyện náo loạn mất!”

Lão đội trưởng cười khoái chí, ông cũng cực kỳ hài lòng.

Dù một số nhà vì bận đi làm nên lợn không mập lắm, nhưng nhiều nhà nuôi rất chuẩn.

Ví dụ: Nhà chị dâu Đại Hải, chị dâu Đại Sơn, Thím Trương, đều đạt chuẩn lợn hạng ba, tức là trên 130 cân, đủ điều kiện xuất chuồng.

Đặc biệt là lợn nhà thím Trương, được chị thím và Trương Xảo Muội thay phiên chăm, kỹ lưỡng từng bữa ăn, từng cái chuồng.

Lợn nhà bà nặng đến 160 cân, đạt tiêu chuẩn lợn hạng hai, giá thịt có thể bán tới ba hào một cân!

Tính công điểm cao ngất trời.

Trái lại, lợn nhà chị dâu Lý thì hơi “lẹt đẹt”, mới chừng 90 cân, còn chưa chạm mốc 100.

Trạm thu mua không nhận lợn dưới 100 cân, mà nếu vừa đủ 100 cũng bị chê.

Ít nhất phải đạt chuẩn hạng ba, người ta mới hài lòng.

Nhưng cũng chẳng trách, vợ chồng Lý Phong Thu đều đi làm, hai đứa nhỏ Mãn Thương Mãn Khố phải thay nhau chăm lợn.

Không nuôi c.h.ế.t là giỏi rồi, được vậy là rất khá.

Ngược lại, lợn nhà Chu Xuyên và chị dâu Chu năm nay lại rất “ra gì”, nặng trên 150 cân, được tính là lợn hạng hai!

Mà cũng dễ hiểu thôi, Chu Đại Nha và Chu Nhị Nha bị “hạ lệnh”: Chu Đại Nha dù đi làm vẫn phải về đi nhổ cỏ, nấu cám, dọn chuồng, còn Chu Nhị Nha thì mỗi đêm phải thức dậy nấu cám, không làm thì lợn kêu inh ỏi.

Chu Nhị Nha hận con lợn nhà mình đến tận xương, không chỉ mệt mà còn bốc mùi kinh khủng, bạn bè cũng bắt đầu lánh xa.

Nhưng có dám làm gì đâu? Vẫn phải gồng lên chăm cho tốt.

Cũng vì cặp chị em này nuôi lợn quá tốt, nên chị dâu Chu mới chịu dịu giọng đôi chút, vì năm nay con lợn nhà mình có giá.

Không chỉ có phân lợn đổi điểm, mà mỗi con lợn bán đi là thêm biết bao nhiêu tiền và công điểm!

Không chỉ họ, Lý Thái Sơn cũng “ghê gớm”, nhà người ta nuôi 1 con, nhà này nuôi hẳn 2 con, cả hai đều đạt chuẩn 130 cân trở lên, có thể xuất chuồng!

Còn lại như: Nhà chú Đào, Nhà họ Niên, Nhà họ Giang, v.v. đều có lợn đủ chuẩn, chuẩn bị xuất chuồng.

Đúng như Chu Dã dự đoán:

Đội Ngưu Mông lần này mang đi nộp tới… 24 con lợn!

Cả công xã náo động, ai nấy đều chấn động.

Lãnh đạo công xã đích thân đến trạm thu mua kiểm tra, vừa thấy một loạt lợn to mập ú, mặt ai cũng rạng rỡ:

“Được, được lắm! Thành tích này tôi ghi nhận! Lần tới lên huyện họp, tôi nhất định sẽ báo cáo lên trên, có khi lại phải mời cậu lên phát biểu đấy!”

Trước đó lãnh đạo huyện còn chê rằng năm nay bên này nuôi ít lợn, ai ngờ chỉ trong một đợt đã nộp liền 24 con, đúng là cứu cánh kịp thời!

Năm nay sản lượng lương thực của đội sản xuất Ngưu Mông cũng rất dồi dào, không những giao đủ công lương cho nhà nước, mà còn nộp được kha khá lương thực dư thừa nữa.

Trước đợt thu hoạch này, còn có một đợt lương thực cũ được chở tới trạm thu mua, đủ thấy đội Ngưu Mông thật sự đã có tiến bộ rồi!

Năm nay có thể đề xuất cho đội Ngưu Mông danh hiệu “Đội sản xuất tiên tiến” đấy!

Lão đội trưởng cũng phấn khởi lắm, ông ấy đâu có ngốc, nghe là hiểu rõ ẩn ý trong lời của lãnh đạo.

Nhưng điều cần nói vẫn phải nói, ví dụ như số lợn nộp lên nhiều như vậy, ngoài phần nộp cho nhà nước, còn có phần đội nộp lên, thì cũng phải được tính tiền.

Có thể thanh toán tiền cho các xã viên không?

Đây là điểm mấu chốt, về còn phải báo cáo rõ ràng với mọi người, dù sao ai nấy đều trông chờ cả năm, vất vả khổ cực chỉ vì muốn được nhận tiền.

Chu Dã đang đứng bên cạnh nghe cũng thấy câu hỏi này hay, anh cũng nghi ngờ liệu công xã có thực sự thanh toán đầy đủ tiền hay không.

Tuy nói nhà nước không bao giờ nợ tiền dân, nhưng tiền của ai thì trong tay người đó mới là chắc chắn nhất.

“Trước mắt sẽ thanh toán một nửa trước, nửa còn lại sẽ xin cấp vào cuối năm nay, đảm bảo không để sang năm, chuyện này tôi bảo đảm với ông!”Lãnh đạo công xã lên tiếng.

Từ trước đến nay lãnh đạo công xã chưa từng thất hứa, nên lão đội trưởng cũng gật đầu đồng ý, dù sao số lượng lợn lần này cũng không ít, mà công xã thì đâu phải chỉ có mỗi đội họ.

Hiện giờ lại đúng lúc phải nộp lương thực, nhiều đội cũng có lương dư nộp lên, tiền bạc eo hẹp cũng là chuyện dễ hiểu, không có ngay thì cũng không phải bất ngờ.

Chu Dã cũng không nói gì thêm, chỉ nhắc: “Bác đội trưởng, còn hai con dê nữa chưa tính.”

“Đúng rồi. Báo cáo lãnh đạo, đội chúng tôi định mở rộng quy mô đàn dê, nên đã giữ lại những con dê cái khỏe mạnh và hai con dê đực, chỉ nộp hai con dê đực này thôi.” Lão đội trưởng báo cáo với lãnh đạo công xã.

Năm ngoái đội đã mua về mười lăm con dê con, trong đó có bốn con dê đực, còn lại là dê cái.

Nuôi được một năm thì chúng đều lớn hết, có bốn con dê cái còn đang mang thai.

Cũng chính vì thế nên lão đội trưởng muốn phát triển đàn dê, sau này khỏi phải tốn tiền đi mua dê con nữa.

Vì vậy đã giữ lại bốn con dê cái mang thai, hai con dê đực khỏe mạnh, còn những con dê cái chưa mang thai cũng không nộp, chỉ mang hai con dê đực còn lại đi nộp.

Thịt dê rẻ hơn thịt lợn, một con dê cũng không quá hai mươi đồng.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 192



Nhắc đến dê thì không thể không nói đến công điểm của chú Trương.

Ban đầu định tính cho bác ấy mỗi ngày mười công, nhưng sau đó kế toán cũ tính lại một lượt, phát hiện không thể trả cao như vậy được, vì số lượng dê nuôi chưa nhiều, có bán hết cũng không đủ trả mức công đó.

Thế là lão đội trưởng lại đến nói chuyện với chú Trương một lần nữa, mà chú Trương thì cũng thoải mái, không cố chấp đòi công cao, chỉ cần tính năm công một ngày là được.

Tuy nhiên chú Trương cũng có điều kiện, đó là sau này khi đàn dê phát triển hơn thì phải tăng công điểm lên.

Lão đội trưởng đã đồng ý, sau này dê nuôi nhiều rồi thì sẽ điều chỉnh công điểm cho phù hợp.

Có điều chuyện mở rộng đàn dê cũng phải được thông qua cấp lãnh đạo, không thể tự tiện quyết định được.

“Dưới năm mươi con thì tôi có thể quyết định cho các ông, nhưng nếu vượt quá năm mươi con, thì các ông phải báo lại cho tôi, để tôi hỏi lãnh đạo ở huyện trước rồi mới có thể phản hồi lại.”lãnh đạo công xã nói vậy.

Lão đội trưởng cười tươi đồng ý: “Được thôi!”

Chuyện mở rộng đàn dê coi như đã xong, bên kia kế toán đội cũng đã đối chiếu sổ sách với kế toán trạm thu mua và tính toán xong tiền.

Ở những nơi khác thì không rõ, nhưng ở chỗ họ, tất cả vật nuôi nộp lên đều phải chia đôi: một nửa là phần nộp công, còn lại mới là phần được tính cho đội sản xuất.

Ví dụ như hai mươi bốn con lợn thì chỉ có mười hai con được tính tiền, hai con dê thì cũng chỉ có một con được thanh toán.

Tiền thịt dê đã được trả, cộng với tiền của sáu con lợn béo, tổng cộng là hơn hai trăm đồng rồi.

Còn sáu con lợn béo còn lại thì phải đợi tính sau, số tiền cũng là hơn hai trăm đồng.

Chỉ riêng khoản thu nhập này đã gần năm trăm đồng, chưa kể đến khoản thu từ số lương thực cũ năm ngoái còn lại và tiền bán lương thực đặt mua năm nay của đội Ngưu Mông!

Chính vì đội đã nộp cả lợn, dê và nhiều lương thực như vậy nên công điểm năm nay cũng thật sự đáng giá.

Sau khi về lại thôn, lão đội trưởng mới triệu tập mọi người họp mặt.

Ông sai Lý Đại Hải cầm loa đi thông báo, mà thông báo đầu tiên chính là:

“Sáng mai tập trung tại sân phơi lúa của đội để chia lương thực, chia tiền!”

Từ miệng Lý Đại Hải còn biết thêm, công điểm năm nay có giá trị lên tới ba hào (0,3 đồng)!

Cả đội Ngưu Mông đều lập tức phấn khích hẳn lên.

Ngay cả mợ cũng mừng rỡ: “Đội các cháu đúng là giỏi thật, công điểm mà cũng có giá đến vậy, danh hiệu ‘Đội sản xuất tiên tiến’ chắc chắn năm nay sẽ không lọt khỏi tay đâu!”

Lúc dắt lợn đi nộp, bà cũng dắt theo Đâu Đâu và Đô Đô đi xem, trời ơi, bao nhiêu con lợn béo thế kia, thật là kinh người!

Nhìn đội Ngưu Mông rồi lại nhìn đội nhà mình, đúng là không thể so nổi.

Bạch Nguyệt Quý cười nói: “Chắc vẫn chưa xin được danh hiệu ‘tiên tiến’ đâu. Phải thể hiện xuất sắc liên tục vài năm mới được.”

Nhưng mà vẫn câu nói đó thôi, nam nữ chính đều ở đội Ngưu Mông, cái phúc khí trời ban này, không tốt cũng khó, sớm muộn gì cũng tới thôi.

Chu Dã vừa ăn bát bánh chẻo vợ làm cho vừa nói:

“Mợ ơi, đợi khi bọn cháu bớt bận, mợ trông giúp bọn nhỏ, cháu dẫn vợ cháu vào thành phố dạo một chuyến nhé.”

“Mợ đi cùng luôn.” Bạch Nguyệt Quý liếc Chu Dã một cái.

“Đến lúc chia xong lương thực, xe lừa nhà chú Đào sẽ bị giành mất thôi, không mượn được đâu. Không thì anh cũng muốn đưa mợ đi thành phố chơi, với cả hai đứa nhỏ nữa, từ lúc sinh ra đến giờ vẫn chưa được vào thành phố lần nào.” Chu Dã cười nhìn hai đứa con.

Đâu Đâu và Đô Đô ngoan ngoãn ngồi cạnh bố, vì hai đứa cũng được ăn bánh chẻo, miệng dính đầy dầu mỡ, nghe bố nói về mình thì cười toe toét.

“Các cháu đi được rồi, mợ già rồi, đi thành phố cũng chẳng làm gì, đường xá xa xôi nữa.” mợ cũng không quá mong vào thành phố, nếu có xe lừa thì còn được, không có thì thôi.

Bạch Nguyệt Quý thì lại muốn đi thành phố dạo một chút với Chu Dã.

Năm nào Viễn Phương về cũng mượn xe đạp chở Hứa Nhã đi ăn ngon, xem phim, dạo phố.

Không phải muốn so bì với Hứa Nhã, mà là từ lúc về đây đến giờ, Bạch Nguyệt Quý chỉ mới vào thành phố đúng một lần khi sinh con, sau đó thì chưa từng quay lại.

Sao mà được? Hiếm khi mợ trông giúp hai đứa nhỏ, đợi bận rộn xong mà được đi với Chu Dã một chuyến vào thành thì đúng là tuyệt.

Ngày hôm sau chính là ngày chia lương thực.

Mợ dắt theo Đâu Đâu và Đô Đô đi với Chu Dã, còn Bạch Nguyệt Quý thì không đi, ở nhà viết bản thảo.

Năm nay lương thực được mùa nên mỗi hộ gia đình đều được chia nhiều hơn năm ngoái rất nhiều.

Năm ngoái mỗi hộ chỉ được mười cân lúa mì, năm nay lên hẳn hai mươi cân, gấp đôi luôn rồi!

Các loại lương thực khác cũng được chia thêm rất nhiều!

Mỗi năm trước khi vụ thu hoạch mùa thu cho ra lương thực mới, bên công xã cũng sẽ có người đến thu mua lương thực, không chỉ thu mua của đội mà còn thu cả của từng hộ xã viên.

Ví như nhà chú Đào, năm nay bán được mấy chục đồng tiền lương thực cũ, khiến người ta phải ghen tị.

Còn những nhà khác, ít nhiều cũng còn dư một ít lương thực cũ, vì ai nấy đều tính toán chi tiêu cẩn thận, số lương thực được chia nhiều như vậy mà ăn không hết, năm nay lại có lương thực mới, thì đương nhiên lương thực cũ có thể đem bán rồi.

Chỉ riêng số lương thực được chia trong năm nay, nếu ăn tiết kiệm một chút, đợi đến trước vụ thu hoạch năm sau mà vẫn còn người đến thu mua, thì lại có thể bán được thêm một khoản nữa!

Tất nhiên, những đội sản xuất được chia nhiều lương thực đến mức ăn không hết như đội Ngưu Mông thì không có nhiều.

Chia lương thực là một chuyện, còn chuyện khác là chia tiền.

Ví như nhà chú Trương năm nay chia được hơn bốn mươi đồng.

Vợ chồng chị dâu Lý và Lý Phong Thu cũng được chia hơn ba mươi, gần bốn mươi đồng.

Các hộ khác cũng đều được chia nhiều hơn năm ngoái.

Đợi đến khi tiền về hết, những nhà có giao lợn sẽ còn được thêm một khoản nữa, còn nhà nào không giao thì sẽ không có phần.

Việc này rất công bằng, ai nấy đều vui vẻ hớn hở.

Chỉ riêng nhà họ Trần, năm ngoái từng gây được không ít tiếng vang, thì năm nay lại thất thế.

Vì cả lứa lợn con trong nhà đều bị nuôi c.h.ế.t sạch, nên không những bị trừ một khoản công điểm lớn mà còn chẳng có phân lợn hay lợn để nộp.

Lại thêm việc bác trai bác gái Trần cố chấp không chịu chia nhà, khiến mấy anh em nhà họ Trần đều làm việc uể oải, không hề tích cực.

Cả mấy cô con dâu cũng vậy, ngày nào cũng qua quýt, chẳng chịu làm việc.

Thành ra năm nay nhà họ Trần chỉ được chia có ba mươi đồng, tính ra chỉ bằng một phần sáu so với năm ngoái!

Hạt Dẻ Rang Đường

Phải biết rằng năm ngoái nhà họ được chia tới tận một trăm tám mươi mấy đồng kia mà!

Kết quả năm nay còn sót lại có ba mươi đồng?

Bác trai bác gái Trần năm ngoái còn tươi cười rạng rỡ, thì năm nay mặt mày đen như đ.í.t nồi.

Còn mấy anh em nhà họ Trần thì không nói một câu, ai nấy đều im re.

Rõ ràng là nhà họ Trần bắt buộc phải chia nhà ra, không chia thì họ cũng chẳng buồn làm việc nữa.

Nhưng chuyện nhà họ Trần là việc riêng trong gia đình, lão đội trưởng và kế toán cũng không can dự vào.

Sau khi tất cả các xã viên đã được chia hết lương thực và tiền, có người lại hỏi: “Năm nay không có chia thịt lợn sao?”

Lão đội trưởng liền hào sảng nói: “Có chứ, năm nay vẫn g.i.ế.c lợn chia thịt như mọi năm!”

Đã đặt trước hai con lợn từ nhà xã viên không nộp lợn, dặn họ nuôi cho tốt, đến cuối năm đội sẽ dùng tiền mua lại, rồi tổ chức g.i.ế.c lợn chia thịt!

Chuyện này vốn cũng là điều để đem khoe mẽ, chỉ vì bận rộn với việc gom củi, xay lương thực và muối cải chua nên vẫn chưa có thời gian đi thăm người thân.

Nhưng đợi khi mọi việc xong xuôi rồi, thì chẳng phải là lúc thích hợp để mang chút quà về nhà mẹ đẻ trò chuyện đôi ba câu hay sao?
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 193



Giống như năm ngoái, Cố Quảng Thu và Chu Dã vẫn cùng nhau vào núi nhặt củi.

Hai người còn mang theo cơm trưa vào núi ăn, ăn xong lại tiếp tục làm việc.

Ngay ngày đầu tiên, hai anh em đã gom được đầy một xe củi, toàn là củi cứng, rất lâu tàn khi đốt.

Mùa đông lạnh giá đúng là cần loại củi này, dù đội sản xuất có chia cho các hộ nhiều rơm rạ, nhưng mấy thứ đó không giữ lửa được.

Muốn đốt lò sưởi ấm thì phải dùng củi cứng mới được.

Một xe củi này mà để người khác gánh hoặc vác thì mất ba ngày cũng chưa chắc nhặt được từng đó.

Cũng vì thế nên chỉ cần hai anh em làm cùng nhau năm sáu ngày là có thể chuẩn bị đủ lượng củi dùng cho cả mùa đông của hai nhà.

Toàn bộ đều là củi cứng. Loại nào khô thì bổ ra để dành, loại còn hơi ẩm thì chẻ nhỏ xếp ở sân sau phơi khô, để đó từ từ thu lại cũng không vội.

Sau khi xong việc củi ở bên này, Cố Quảng Thu lại quay về nhà họ Cố. Nhưng anh không ở lại đó, mà sáng sớm qua giúp cậu Cố vào núi nhặt củi, chiều tối thì quay về.

Mợ trách yêu: “Sao không ở luôn bên đó, đi lại vất vả quá!”

Nhưng Cố Quảng Thu vẫn muốn quay lại bên này, vì chú Trương đang ở chỗ chuồng dê, nhà lại có trẻ con và phụ nữ đang mang thai, để mặc tất cả cho mẹ vợ trông thì cũng không yên tâm.

Lần này Cố Quảng Thu còn mang theo cho cậu Cố khá nhiều lương thực và năm đồng tiền mặt.

Cậu Cố cũng không nói gì, nhận tấm lòng hiếu thảo của con trai, chỉ bảo: “Con về bảo mẹ chuẩn bị quay lại đi, bây giờ đang rảnh rỗi, thằng cháu cũng không phải đi làm đồng, có thể trông con, không ảnh hưởng đến vợ nó viết báo đâu. Đừng để nó ở đó ăn chực nữa, dọn đồ rồi quay lại đi!”

Chu Dã nói: “Mợ, mợ cứ về ở vài hôm đi, nhưng vài hôm sau cháu sẽ sang đón mợ về lại bên này đấy nhé.”

Mợ vốn cũng định về lại rồi nên gật đầu nói:

“Cháu không phải lên nông trường nữa à? Vậy cứ trông Đâu Đâu với Đô Đô đi, đợi năm sau cháu quay lại làm rồi hẵng tính.”

“Không lên nông trường, nhưng cháu còn phải vào núi với Quảng Thu xem có săn được gì không, rồi còn phải đưa vợ cháu vào thành phố nữa.”

Mợ liền bảo: “Thế giờ cũng xong việc rồi, vậy mai hai đứa vào thành phố dạo một vòng đi, mốt mợ quay về. Đến lúc cháu vào núi thì quay lại đón mợ cũng được.”

“Mợ ơi, cháu thật sự cần mợ giúp đỡ mà, mợ đừng bỏ đi dễ dàng vậy chứ.” – Chu Dã năn nỉ.

“Cháu không phải lên nông trường, nhưng còn phải học nữa, nếu vừa trông hai đứa nhỏ vừa học thì không còn thời gian đâu.”

“Cháu học à?” – mợ ngạc nhiên nhìn anh.

“Phải học chứ ạ.” – Chu Dã nói: “Vợ cháu học cao hiểu rộng, còn cháu thì quê mùa chữ nghĩa kém, sau này sống với nhau thì biết nói chuyện kiểu gì? Có khi cô ấy nói gì cháu còn chẳng hiểu, vì cháu ít học đấy thôi.”

Mợ nghe vậy thì không bất ngờ. Có lúc thấy vợ thằng cháu nói chuyện với vợ Viễn Phương, bà nghe cũng chẳng hiểu gì mấy.

“Đúng là nên học thật, học được thì là của mình, đi đâu cũng không sợ mất, cũng chẳng ai cướp được.”

Mợ gật gù, thấy lời này có lý.

Vợ thằng cháu vì học giỏi, nên bây giờ một tháng kiếm được ba mươi đồng tiền nhuận bút, ai mà không thèm thuồng cơ chứ?

“Vậy thì được, mợ về ở mười ngày rồi quay lại.”

Bạch Nguyệt Quý liền bảo Chu Dã đưa tiền cho mợ, không chỉ tiền mà cả lương thực cũng chuẩn bị mang về.

Tuy năm nay được chia nhiều lương thực, nhưng Chu Dã vẫn mua thêm khá nhiều nữa.

Hạt Dẻ Rang Đường

Trong đó có một phần là chuẩn bị cho mợ mang về.

Tiền thì vẫn như đã bàn trước – sáu mươi đồng.

Nhưng mợ lập tức mắng:

“Mợ trông cháu mình mà còn lấy tiền? Cháu còn muốn mợ sống được không hả? Cả lương thực cũng không cần mang đâu, cứ để đó mà ăn. Mợ còn quay lại mà!”

Qua bên này, được ăn vải, ăn dưa hấu, nào là gà hầm, thỏ kho, mì, bánh bao, thỉnh thoảng lại có bánh chẻo…

Cuộc sống thế này quá sướng rồi còn gì.

Còn đòi lấy tiền à? Mợ không lấy một đồng, sau này còn quay lại ở tiếp, đưa gì cũng không nhận!

Nhưng Bạch Nguyệt Quý với Chu Dã sao có thể để mợ đi tay không? Cuối cùng bà chỉ chịu nhận mười đồng.

Bạch Nguyệt Quý dở khóc dở cười, Chu Dã cũng chỉ biết cười, bởi mợ thật sự không muốn nhận tiền của họ.

Ngay cả bao ngô 50 cân và bao bột mì chừng 20 cân mà Bạch Nguyệt Quý chuẩn bị riêng cho mợ cũng bị bà từ chối thẳng thừng.

“Để lại bên này đi, mợ còn quay lại nữa mà.”

“Bột mì thì mang về cho cậu ăn đi, bên mình không thiếu.” Bạch Nguyệt Quý nói.

“Không mang. Nếu có làm bánh bao hay bánh chẻo gì thì bảo Tiểu Dã mang cho cậu một phần là được. Chứ đem cả bao bột mì về rồi thì chẳng biết cuối cùng vào bụng ai nữa đâu.” mợ nói.

Làm dâu nhiều năm như vậy rồi, mợ sao lại không hiểu chứ?

Với cái nết của cô con dâu cả nhà ấy, bao bột mì mang về chắc chắn sẽ bị cô ta ăn mất một phần ba.

Lý do cũng dễ nghe thôi “làm bánh cho cháu trai cháu gái ăn.”

Ông già nhà ấy thì kiểu gì cũng đồng ý, nhưng cuối cùng thì đồ cũng chui vào bụng cô ta cả.

Nếu là người tử tế thì ăn cũng chẳng sao, đằng này ăn xong còn trở mặt như không quen biết!

Đúng là kiểu người vong ân bội nghĩa.

Mợ rất bực, chẳng muốn mang gì về cả.

“Thế được, sau này làm bánh bao hay bánh chẻo thì cháu mang phần cho cậu là được.” Chu Dã nghe vậy cũng không nói nhiều.

Anh cũng chẳng muốn để phần cho bà chị dâu kia ăn ké.

Không lấy tiền, cũng không nhận bột mì, nên Bạch Nguyệt Quý mang hai hộp trái cây ngâm đường mà Chu Dã đã mua nhưng chưa ăn tới, để mợ mang về cho cậu ăn.

Cái này thì mợ không từ chối, hôm sau Chu Dã mới đưa mợ về.

Khi cháu trai vừa rời đi, cậu đã làu bàu:

“Tôi cứ tưởng bà quên đường về rồi cơ.”

“Cháu trai với cháu dâu tôi đang cần tôi mà. Tôi cũng chỉ ở lại ít hôm thôi, đợi làm xong mẻ dưa cải muối, chắc phải cuối năm mới quay lại.” mợ đáp.

Cậu ngẩn người:

“Cái gì? Còn quay lại đó ở tới cuối năm à? Giờ là nông nhàn rồi còn gì.”

“Tiểu Dã muốn học hành, nó sợ sau này không nói chuyện được với vợ, không có thời gian trông con.”

Cậu tức tối:

“Bà cũng tin mấy lời vớ vẩn đó hả? Hai vợ chồng ngủ chung một cái giường mà bảo không nói chuyện được? Đúng là vớ vẩn, tôi thấy bà là ở bên đó thoải mái nên mới không muốn về đây!”

“Thì đúng là thoải mái thật mà.” mợ cũng cười nói.

Cậu cạn lời.

“Ở bên này tôi cũng đâu có việc gì, sang bên đó coi sóc giúp thì cũng tốt thôi.” mợ phẩy tay nói.

Vì lương thực gì cũng đã xay xong cả rồi nên mợ bắt đầu chuẩn bị muối dưa cải, cũng sang giúp mấy bà cụ hàng xóm muối dưa, tiện thể tám chuyện cho vui.

Mợ ở đội sản xuất nhà họ Cố được mười ngày thì được Chu Dã dùng chiếc xe đạp “Đại Kim Lộc” đón trở lạ.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 194



Lúc đầu vợ Quảng Hạ rất bất mãn chuyện mẹ chồng trở về mà lại tay không.

Chị ta còn tưởng kiểu gì thì cũng phải mang chút lương thực từ bên đó về chứ, ít nhiều gì cũng có phần chứ nhỉ? Dù sao cũng qua đó trông cháu giúp bao lâu cơ mà!

Kết quả chẳng mang gì, chỉ có hai hộp trái cây ngâm đường.

Năm nay mẹ chồng không được chia một hạt lương thực nào, vậy thì sau này ăn cái gì? Bố chồng thì có phần lương thực riêng.

Dù trong nhà còn dư chút đỉnh, nhưng đội sản xuất bên nhà họ Cố đâu có bằng đội Ngưu Mông, công điểm năm nay của họ còn bị giảm mất hai phân, nghèo lắm.

Thế thì cuối cùng ai phải nuôi bà ấy? Chẳng phải là rơi vào nhà mình sao?

Vợ Quảng Hạ tức đến mức về nhà mẹ đẻ khóc một trận ra trò.

Cảm thấy cực kỳ uất ức.

Bên nhà mẹ đẻ cũng muốn đứng ra bênh con gái, nhưng bây giờ con rể còn chẳng về nhà ăn Tết nữa, thì có muốn ra mặt cũng chẳng có cơ hội.

Còn chuyện ly hôn gì đó thì đúng là chuyện trên trời, thời buổi này ai mà nhắc tới hai chữ “ly hôn” thì người đó chắc chắn không bình thường.

Nói thật thì trận đòn mà Cố Quảng Hạ đánh vợ dạo trước cũng có tác dụng, nếu không thì giờ chẳng biết chị ta còn gây ra chuyện gì.

Dù vậy anh ta vẫn biết rõ trong lòng vợ nghĩ gì, chỉ là lười không muốn để tâm.

Lương thực trong nhà là anh đi xay, củi lửa cũng là anh đi nhặt, bận rộn vô cùng.

Chỉ là hôm ấy, sau khi anh từ ngoài vác một đống củi về thì thấy vợ mình sắc mặt đã dịu đi hẳn.

“Anh nhìn xem, đây là do Tiểu Dã mang đến cho bố đấy.”Vợ Quảng Hạ chỉ vào hai con gà rừng đã được phơi khô, ướp muối nói.

Hai con gà này chẳng lẽ bố lại ăn một mình?

Quảng Hạ bước ra hỏi bố mình: “Bố, em họ đón mẹ đi rồi à?”

“Ừ.” – Cậu Cố vừa hút thuốc lào vừa gật đầu.

Vợ Cố Quảng Hạ cũng đi ra nghe thấy câu này, mặt lập tức biến sắc liên tục, nhịn đi nhịn lại, cuối cùng về phòng vẫn không nhịn được mà chất vấn chồng:

“Anh biết trước là mẹ còn định quay lại đó ăn ở nữa à?”

Cố Quảng Hạ nhìn chị ta, “Biết chứ, sao thế?”

Vợ anh tức đến phát khóc: “Biết sao anh không nói cho tôi biết trước?”

Hại cô ta mấy ngày nay cứ tưởng mẹ chồng về rồi sẽ phải để nhà mình nuôi tiếp, khiến cô ta trằn trọc buồn bực không yên.

Kết quả thằng cha c.h.ế.t tiệt này lại biết rõ, vậy mà chẳng thèm nói gì!

“Cô có hỏi đâu.” Cố Quảng Hạ uống ngụm nước, điềm nhiên đáp.

Vợ anh tức đến nghiến răng ken két, biết ngay là hắn cố tình, cố tình không nói để chị ta khó chịu trong lòng.

Sao mình lại đi lấy phải cái đồ đàn ông vô tâm thất đức như vậy chứ?

Trước kia nhìn còn đàng hoàng, sao giờ lại thành ra thế này?

Còn bên này, Chu Dã thì không quan tâm mấy chuyện đó.

Anh đưa mợ về nhà trấn giữ rồi hôm sau liền hớn hở đạp xe “Đại Kim Lộc” chở vợ vào thành phố chơi.

Bạch Nguyệt Quý ôm eo chồng, dọc đường nhìn lá khô bị gió thu cuốn bay, mỉm cười: “Lần đầu tiên được đi chơi với anh đấy nhỉ?”

“Em yên tâm đi vợ yêu, sau này anh sẽ thường xuyên dẫn em đi chơi.” Chu Dã vội vàng hứa.

Thật ra anh đã sớm muốn đưa vợ đi chơi rồi.

Lúc cô mang thai anh cũng định dẫn cô đi, nhưng khi ấy chưa có xe, còn con lừa đen nhà chú Đào thì bận kéo cối xay lúa nên mượn cũng không được.

Sau đó sinh con, con còn nhỏ phải cho bú, không thể rời con được.

Thế là cứ lần lữa mãi đến tận bây giờ.

May mà giờ có mợ trông con giúp, anh có thể dẫn vợ vào thành phố dạo chơi thường xuyên rồi.

Nhưng Bạch Nguyệt Quý cũng không muốn đi thành phố thường xuyên lắm.

Thỉnh thoảng đi một chuyến thì được, chứ đi suốt làm gì, đường thì xa, nếu có xe hơi thì còn đỡ, chứ đạp xe thì thôi đi.

Hơn nữa thành phố cũng chẳng có gì đáng xem.

Lần này vào thành phố, Bạch Nguyệt Quý thấy cũng chẳng khác gì nhiều so với trong ký ức.

Dọc đường gặp người nào mặt mũi cũng vàng vọt, tìm được mấy ai có sắc mặt tươi tắn như hai vợ chồng cô đúng là khó.

Nhưng cũng chẳng lạ gì.

Người thành phố lương chỉ hai ba chục đồng, tuy có đều đều hàng tháng, nhưng lương thực lại thiếu, mỗi tháng đều bị giới hạn lượng phân phối.

Không như dân quê, tự cung tự cấp, chỉ cần biết tính toán là nhà nào cũng có dư lương thực.

Như năm nay lương thực được chia nhiều thật sự, đến khi vụ mới năm sau thu hoạch, lương cũ chưa chừng còn bán được khối tiền.

Ăn không hết còn có thể để dành.

Vì vậy nói thật thì ở quê cũng chẳng kém gì thành phố là bao.

Tất nhiên, đó là nói với điều kiện của đội sản xuất Ngưu Mông – khá giả.

Còn lý do khiến người thành phố hay coi thường dân quê, chính là vì phần lớn nông thôn vẫn còn nghèo.

Nhưng nếu là đội sản xuất giàu có, thì người thành phố cũng không bì kịp.

Lần này Bạch Nguyệt Quý vào thành phố là có một việc quan trọng: dẫn Chu Dã đến khu thương mại mua “túi sưởi bằng đồng”.

“Túi sưởi ấy à? Chúng tôi không bán thứ đó.” nhân viên bán hàng trả lời.

Bạch Nguyệt Quý không ngờ lại không có bán, đành cùng Chu Dã đi ra ngoài.

Chu Dã hỏi: “Vợ ơi, em mua túi sưởi làm gì thế? Có anh ôm em ngủ rồi, không sợ lạnh đâu. Lạnh quá thì mình cứ đốt lò sưởi là xong mà.”

“Là mua cho mợ dùng chứ.” Bạch Nguyệt Quý liếc anh một cái rồi cười.

Bây giờ thời tiết bắt đầu lạnh rồi, dù mợ có chăn ấm nệm dày nhưng ngủ một mình thì ban đêm vẫn dễ bị lạnh.

Hạt Dẻ Rang Đường

Tất nhiên, đến khi tuyết rơi chắc sẽ lại qua ngủ cùng nhau sưởi ấm.

Chu Dã nghe vậy thì bật cười, đúng là vợ mình hiếu thảo thật.

Anh bèn nói: “Vậy thì đi với anh đến trạm thu mua phế liệu một chuyến.”

Bạch Nguyệt Quý hỏi: “Đến trạm phế liệu làm gì thế?”

“Xem có túi sưởi cũ nào không, nếu có thì đổi lấy hai cái mang về.” Chu Dã nói.

Những đồ như túi sưởi mà khó mua, thì phải tới mấy chỗ như trạm phế liệu may ra còn.

Tuy nhiên, trước tiên Chu Dã mang hai hộp trái cây ngâm đường đến biếu ông lão gác cổng ở trạm phế liệu, là người anh đã quen từ lần trước.

Ông lão vẫn còn nhớ Chu Dã – chàng thanh niên khôi ngô tuấn tú, lần trước một mình tới đây tìm đủ loại phụ tùng xe đạp.

“Xe đạp của cậu sửa xong chưa?” – ông lão cười hỏi.

Lần trước Chu Dã tới đây là để tìm linh kiện sửa xe chứ không phải chỉ nhặt nhạnh vặt.

“Sửa xong rồi ạ, nhờ có bác giúp đỡ, không thì cháu cũng chẳng biết xoay sao cho kịp.” Chu Dã cười đáp, rồi giới thiệu: “Đây là vợ cháu, hôm nay đặc biệt tới thăm bác.”

Ông lão cười tít mắt, liên tục gật đầu.

Bạch Nguyệt Quý đứng một bên nhìn chồng mình vui vẻ trò chuyện với ông lão gác trạm phế liệu, sau một hồi tán gẫu mới bắt đầu nói vào chuyện chính: túi sưởi.

“Vợ chồng cháu đều phải đi làm, mợ cháu đến giúp trông con. Bà ấy ngủ một mình, thời tiết thì lạnh mà chăn cũng không được ấm lắm, nên cháu muốn tìm một cái túi sưởi để bỏ vào chăn cho ấm. Không biết bác có còn cái nào không ạ?”

Bên ngoài người ta cứ thích khoe khoang mình là dân thành phố, có việc làm ổn định nhà nước.

Nhưng nhìn khí sắc của hai vợ chồng họ thì bit ngay là điều kiện trong nhà không tệ, vừa nói ra là người ta tin ngay.

“Túi sưởi thì có đấy.” ông lão vừa nghe đã đáp.

“Có hai cái không ạ?” Bạch Nguyệt Quý hỏi.

“Có ba cái, nhưng hai cái bị móp hỏng rồi, chỉ còn một cái còn tốt thôi. ông lão nói rồi đi lấy cái còn dùng được đưa cho họ.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 195



Chiếc túi sưởi bằng đồng trông rất cũ kỹ và xưa cũ.

“Ui chà, cái túi sưởi này nhìn cũng có tuổi rồi ha?” Chu Dã cầm lên nhìn một cái rồi nói.

Bạch Nguyệt Quý cũng thấy cái túi sưởi này có vẻ cổ lỗ, không biết còn dùng được không?

“Đúng thế, là đồ cũ đấy, trước đây là đồ nhà giàu dùng, thu mua về cũng được một thời gian rồi. Nếu cô cậu muốn thì tôi đổ nước nóng vào thử cho xem nhé?” ông lão nói.

“Được ạ, làm phiền bác.” Chu Dã gật đầu.

Ông lão liền lấy ấm nước nóng đổ vào, thử xong phát hiện cái túi sưởi tuy cũ nhưng dùng rất tốt, chắc chắn và giữ nhiệt khá ổn.

Bạch Nguyệt Quý cầm lên cảm thấy rất hài lòng.

Nếu còn nhiều cô cũng muốn lấy hai cái, nhưng giờ chỉ còn một cái lành lặn thì thôi vậy.

Hai vợ chồng trả tiền phế liệu cho ông lão, vì dù sao đây cũng là hàng trong bãi phế liệu, giá chẳng đáng bao nhiêu.

Mỗi giao dịch, ông lão đều ghi lại cẩn thận, “tiền trao cháo múc”.

“Cái trái cây ngâm đường kia thì thôi không lấy đâu.” ông lão vừa ghi chép xong vừa cười nói.

“Bọn cháu mua cho bác đấy, mang về cho cháu bác ăn.” Chu Dã cười, rồi cùng vợ vẫy tay chào tạm biệt.

Bạch Nguyệt Quý cũng vẫy tay chào lại, đi một đoạn rồi mới cười hỏi Chu Dã:

“Sao anh biết ở trạm phế liệu lại có thứ này vậy?”

“Thì bởi vì chồng em thông minh mà!” Chu Dã cười hề hề.

“Có khác gì bà Vương bán dưa khen dưa ngọt đâu.” Bạch Nguyệt Quý bật cười, chọc vào eo anh một cái.

Làm Chu Dã suýt chút nữa không giữ nổi tay lái:

“Vợ ơi, chỗ này không được chọc đâu nha, tối về chọc tiếp cũng được.”

Bạch Nguyệt Quý đỏ mặt, cái đồ không biết xấu hổ!

Mua được túi sưởi là đã hoàn thành mục tiêu chuyến vào thành phố lần này.

Sau đó hai người rảnh rỗi dạo phố, đi bộ trong công viên thành phố, hóng gió thu, ngắm hồ nước.

Ban đầu cũng chỉ định thư giãn, ai ngờ vừa bước vào công viên lại thấy một người quen.

“Ơ, kia chẳng phải là chồng của Lý Phong Mai sao?” Chu Dã hạ giọng nói.

Bạch Nguyệt Quý nhìn theo: “Em rể của Lý Phong Thu?”

Cô không quen người đó, chưa từng gặp, nhưng Chu Dã thì biết.

Chồng của Lý Phong Mai không nhận ra Chu Dã, tất nhiên cũng chẳng để ý đến anh.

Giờ phút này, hắn ta đang đi dạo cùng một cô gái, mà cô này rõ ràng không phải là Lý Phong Mai.

Vậy thì còn phải nói gì nữa?

“Bố của Lý Phong Thu năm nào cũng mua một đống lương thực để gửi lên cho ‘con rể vàng’ này ăn, nghe chị dâu Lý nói còn chưa đòi được tiền nữa.” Bạch Nguyệt Quý nói.

“Sao không đòi tiền?” Chu Dã cau mày.

“Lý Phong Mai bị cho nghỉ việc, giờ chỉ ở nhà ăn bám thôi. Cô ấy lại là gái quê gả vào thành phố, sống thế nào cũng biết rồi đó.”

Bạch Nguyệt Quý vốn nghe mấy chuyện kiểu này nhiều, nói chuyện với chị dâu Lý và mấy người khác cũng dễ hoà đồng.

“Chuyện này kiểu gì cũng có ngày bung bét ra, nhưng mà chẳng liên quan gì tới mình.” Chu Dã nói, đến cả Lý Phong Thu anh cũng lười đề cập đến.

Dù sao Lý Phong Thu với em gái cũng chẳng thân thiết gì, có nói cũng vô ích.

Thế là hai vợ chồng không thèm quan tâm đến chuyện đó nữa.

Chu Dã dẫn vợ đi ăn ở một nhà hàng quốc doanh chuyên món canh thịt dê, gọi hai bát mì thịt dê.

Bạch Nguyệt Quý biết một bát mì ăn không đủ, nên gọi thêm ba cái bánh bao nhân thịt dê.

Cô ăn hết một bát mì là no rồi, ba cái bánh bao kia là gọi cho Chu Dã.

Chu Dã đút cho vợ ăn thử hai miếng, thấy cô thật sự không muốn ăn nữa mới ăn nốt phần còn lại.

Ra khỏi quán ăn, anh vừa đi vừa nói:

“Năm nay phải xem có bán thịt dê không, có thì mua về tự nấu ăn ở nhà. Chứ thịt dê ở đây già quá, ăn chẳng ra gì. Nhân bánh bao cũng tệ, mặn muốn chết. Không phải vì chỉ có mỗi chỗ này thì lần sau anh chẳng buồn tới đâu!”

Rõ ràng là rất không hài lòng.

Bạch Nguyệt Quý cũng gật đầu đồng ý: “Ừ, anh cứ xem thử đi, nếu có thì mua về. Em làm cho anh ăn. Bò cũng được, có gì mua nấy.”

Chu Dã cười híp mắt gật đầu.

Sau vụ thu hoạch vừa rồi anh đã đi giao dịch một lần, lần tới là nửa tháng nữa, anh sẽ lại ra ngoài thêm chuyến nữa.

Nói thật, giờ kênh buôn bán bên anh cũng rất vững, sau mỗi vụ thu hoạch, cứ cách nửa tháng lại có một đợt giao dịch, chỉ tính riêng một mùa đông thôi mà cũng kiếm được không ít tiền.

Ra khỏi quán ăn, Chu Dã dẫn vợ đến rạp chiếu phim xem phim.

Chiếu là một bộ phim cũ.

Bạch Nguyệt Quý chưa từng xem trực tiếp, tuy trong ký ức có nhớ nhưng xem thật thì vẫn thấy thú vị.

Tên phim là Hồng Đăng Ký,kể về ba thế hệ trong một gia đình dũng cảm hy sinh, đấu tranh không khuất phục với kẻ thù, đồng lòng vì sự nghiệp xây dựng đất nước.

Bộ phim quay rất hay, cũng khá cảm động, Bạch Nguyệt Quý bị cuốn vào đến mức say mê.

Chu Dã cũng nhận ra vợ mình rất thích xem phim, nên vừa ra khỏi rạp đã nói:

“Vài hôm nữa mình lại đi xem nữa nhé.”

Hạt Dẻ Rang Đường

Vợ có sở thích nhỏ như vậy, thì làm chồng sao có thể không chiều?

“Để rồi tính.”

Tuy phim thật sự rất hay, nhưng Bạch Nguyệt Quý cũng không còn hứng vào thành phố nữa.

Túi sưởi đã mua được rồi, những thứ khác thì chẳng có nhu cầu gì.

Trời lại ngày càng lạnh, cô không muốn đi lại vất vả, vẫn nên ở nhà viết bản thảo kiếm tiền thì hơn.

Vả lại đã cả ngày chưa gặp các con, cô nhớ lắm rồi.

Dạo gần đây Chu Dã cũng vừa đi giao dịch một chuyến, trong nhà cái gì cũng có: táo, lê… không thiếu gì, nên cũng chẳng cần phải mua thêm.

Trên đường về, họ tình cờ gặp một người quen, Niên Viễn Phương đang vác ba lô trên đường trở về nhà.

Hôm nay được phân công lái xe về huyện, Niên Viễn Phương tiện thể đổi được ít tem phiếu với đồng nghiệp rồi về luôn.

Đi xa nhà một tháng, giờ được quay về, ngay cả gió trên đường cũng thấy ngọt ngào.

“Trùng hợp ghê.” Chu Dã dừng xe lại, Bạch Nguyệt Quý cũng xuống xe trước.

Vừa thấy là hai vợ chồng họ, Niên Viễn Phương liền cười nói:

“Vào thành phố à?”

“Ừ, lần này nghỉ được mấy ngày?” Chu Dã hỏi.

“Còn được mấy ngày đâu, tính cả hôm nay là được bốn ngày thôi.” Niên Viễn Phương lắc đầu bất lực.

Anh cũng muốn ở nhà với vợ nhiều hơn, vợ anh còn đang mang thai cơ mà, nhưng công việc thế này, đến Tết còn không được nghỉ, bận tối mắt.

“Chị dâu anh với mấy nhà bên đó không gây khó dễ gì cho vợ anh chứ?” Niên Viễn Phương lại quay sang hỏi Bạch Nguyệt Quý.

“Không có đâu, Hứa Nhã rất ổn, tâm trạng cũng tốt lắm.” Bạch Nguyệt Quý trả lời, chỉ là… cô ấy rất nhớ anh.

Nhưng lời này thì để hai vợ chồng họ về rồi tự thủ thỉ với nhau sẽ tốt hơn.

Ba người vừa nói chuyện vừa đi bộ về phía trước.

Trò chuyện một lúc, Chu Dã mới dẫn Bạch Nguyệt Quý rời đi trước.

“Anh nghe người ta nói, làm ngành vận tải có nhiều cách kiếm thêm lắm, nhiều tài xế còn nhận chở hàng lậu, thu nhập còn cao hơn cả lương, kiếm tiền như nước ấy.”

Lúc đã đi xa khỏi Niên Viễn Phương, Chu Dã mới nói, giọng có chút ghen tị.

Bạch Nguyệt Quý đáp:

“Anh thấy Niên Viễn Phương có dính vào mấy chuyện đó à?”

“Giờ thì chắc chưa đâu, mới đi làm được bao lâu chứ. Chắc còn chưa rõ mánh khóe trong đơn vị, chưa dám hành động bừa đâu.” Chu Dã lắc đầu.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 196



Suy bụng ta ra bụng người, nếu là anh, chắc chắn cũng không manh động như vậy.

Năm nay Niên Viễn Phương mới vào đơn vị vận tải, không chỉ anh ấy còn chưa quen thuộc người khác, mà người ta cũng chưa biết rõ anh ấy là người thế nào, giữa hai bên vẫn còn đang trong giai đoạn tìm hiểu — làm sao dám buôn bán gì?

Đơn vị vận tải là công việc kỹ thuật, lại là công việc ổn định nhà nước, trước tiên phải giữ cho chắc cái bát này đã, còn chuyện khác để sau.

Bạch Nguyệt Quý hỏi:

“Anh lại đang tính chuyện gì đấy?”

“Ấy ôi, vợ yêu hiểu lầm anh rồi, anh thì tính chuyện gì được chứ?” Chu Dã cười toe toét, trong lòng thì vui râm ran: Vợ mình đúng là người cùng giường, quá hiểu mình đi thôi.

Đúng là trong lòng anh có mấy ý đồ khó nói.

Nhưng nhất thời thì chưa thực hiện được, bây giờ cũng không phải thời cơ tốt. Đợi đến lúc có cơ hội thích hợp rồi, mới xem có nên hợp tác với Niên Viễn Phương hay không.

Mấy chuyện này tạm thời không cần nói với vợ, khỏi làm cô ấy lo lắng.

Nhưng anh không nói thì Bạch Nguyệt Quý chẳng lẽ không đoán ra?

Cái người này đúng là chẳng phải loại thật thà gì cho cam.

Đơn vị như của Niên Viễn Phương, đúng là dễ thuận tay dắt dê, tranh thủ mang hàng hóa từ ngoài về.

Nhưng chuyện này Bạch Nguyệt Quý cũng không muốn can thiệp quá sâu, Chu Dã là người biết suy tính, anh tự có chừng mực.

Hai vợ chồng vừa về tới thôn, thì gặp ngay Hứa Nhã và bà mẹ chồng đang đi dạo.

Hứa Nhã cầm theo củ khoai lang, vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ với mẹ chồng, nhìn qua thì mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu khá hòa thuận.

“Các cháu từ thành phố về đấy à?”

“Vâng, còn thím với chị ra ngoài dạo mát hả?” Bạch Nguyệt Quý và Chu Dã cười chào hỏi.

Nói mấy câu rồi họ cũng nhắc luôn là đã gặp Niên Viễn Phương trên đường về.

Nghe xong, cả bà mẹ chồng lẫn Hứa Nhã đều rất vui, đặc biệt là Hứa Nhã, vẻ mặt rõ ràng rạng rỡ hẳn lên.

Bạch Nguyệt Quý nói: “Bọn cháu về trước nhé.”

Hai mẹ con cười gật đầu, rồi cũng chẳng đi dạo nữa mà đứng luôn ở đầu làng chờ Niên Viễn Phương.

Niên Viễn Phương đi bộ nhanh thật, Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý gặp anh ở nửa đường, thế mà về đến thôn chưa đến một tiếng, anh đã tới rồi.

Từ xa đã nhìn thấy vợ và mẹ đứng ở đầu thôn, gương mặt Niên Viễn Phương bất giác nở nụ cười vui vẻ, anh chạy vội lại.

“Có phải gặp Chu Dã với vợ cậu ấy, nghe nói con sắp về rồi phải không?”

“Đúng vậy, biết con đi nhanh, mẹ với con dâu liền ra đây chờ.” mẹ anh cười, nhìn kỹ con trai từ đầu đến chân, thấy không thiếu tay thiếu chân thì yên tâm.

Niên Viễn Phương lập tức tiến lên, nắm lấy tay vợ.

Hứa Nhã nhìn người đàn ông khiến tim cô đập thình thịch trước mắt, nở nụ cười:

“Nắm tay làm gì? Em còn chưa đến lúc bụng to đi không nổi đâu.”

“Không sao, anh cứ nắm vậy thôi.” Niên Viễn Phương cười.

Chừng này ngày không gặp vợ, anh nhớ cô muốn c.h.ế.t rồi, chỉ muốn thân mật một chút.

Tháng trước anh có về nhà đúng dịp thu hoạch, lúc ấy còn thay vợ đi làm ruộng, công điểm tính cho vợ, nhưng lại chẳng có thời gian nói chuyện tử tế với cô.

Lúc đó bận túi bụi vài ngày rồi lại đi, đến khi về đơn vị mới chợt nhớ ra: chẳng có dịp nào yên tĩnh ở bên vợ cả.

Hứa Nhã để mặc anh nắm tay, không biết sao, chỉ cần nhìn thấy anh, tâm trạng cô lại tốt lên lạ thường, trong lòng cũng thấy rất yên ổn.

Giờ cô đã dần hòa nhập với cuộc sống nhà họ Niên, nhưng vẫn thường xuyên nhớ anh. Chỉ cần nghĩ tới anh, cô liền thấy yên lòng.

Cô từng hỏi Bạch Nguyệt Quý, và được trả lời rằng đó là biểu hiện của việc bắt đầu “cắm rễ” ở đội sản xuất Ngưu Mông này.

Từ sâu trong lòng cô đã chấp nhận Niên Viễn Phương, xem anh là chồng, là cha của đứa con sắp chào đời — vì vậy, nỗi nhớ và nỗi mong ấy là rất tự nhiên.

Hạt Dẻ Rang Đường

Hai vợ chồng họ đoàn tụ, còn bên này, Bạch Nguyệt Quý và Chu Dã cũng mang đồ đạc vừa mua về đến nhà.

Mợ vừa nấu cơm xong, còn Đâu Đâu và Đô Đô thì đang chơi ngoài sân.

Hai anh em đang chơi với Sư Tử rất vui vẻ, nghe thấy tiếng động bèn ngoái đầu nhìn về phía cổng, vừa hay thấy bố mẹ về.

Đâu Đâu thì bình tĩnh, chẳng phản ứng gì nhiều.

Đô Đô thì không kiềm được cảm xúc, giống như bị uất ức lắm, lập tức ‘oa’ một tiếng khóc òa lên.

Đâu Đâu chỉ liếc mắt nhìn em một cái.

Đô Đô chắc cũng cảm thấy chỉ khóc thì thiệt, bèn vừa khóc vừa chạy nhào vào lòng mẹ.

Được mẹ ôm lên rồi mà vẫn tiếp tục khóc, cực kỳ tủi thân.

Sáng dậy đã không thấy bóng dáng bố mẹ đâu, mợ dỗ dành nói rằng bố mẹ sẽ sớm về, hai anh em tin thật.

Kết quả ăn xong cơm trưa, ngủ trưa xong dậy vẫn chưa thấy về!

Mãi đến giờ này hai anh em mới thấy bố mẹ về.

Thế là tính bỏ rơi tụi con rồi à? Sao lại không khóc cho được?

Phải khóc, khóc to vào, để xem lần sau bố mẹ còn dám không dẫn theo nữa không!

Bạch Nguyệt Quý còn có thể làm gì? Tất nhiên là nhẹ nhàng dỗ dành rồi.

Nhưng không chỉ Đô Đô mà Đâu Đâu cũng có ý kiến chuyện bị bỏ lại.

Chẳng qua cậu anh trai này không cáu gắt gào khóc như em, mà bày tỏ sự bất mãn và “phản đối” bằng cách không cho bế.

Chu Dã cả ngày chưa gặp con, vừa đưa tay ra định bế Đâu Đâu thì bị cậu bé đẩy tay ra, ánh mắt nhìn bố cũng đầy trách móc.

Nó đang giận!

Ra ngoài chơi mà không dẫn theo chúng con?!

Không chỉ nhìn bố bằng ánh mắt khiển trách, mà còn quay sang nhìn mẹ với ánh mắt y chang.

Bị con trai nhìn như thế, Bạch Nguyệt Quý vừa buồn cười vừa thấy thương.

Chu Dã thì phá lên cười: “Chắc là đang trách chúng ta ra ngoài mà không dẫn chúng theo rồi.”

“Hôm nay hỏi mợ không biết bao nhiêu lần, cứ tìm bố với mẹ suốt, bình thường trong nhà chỉ cần có một người là chẳng thấy tụi nó tìm ai.” mợ cười nói.

“Phải có một người ở nhà, không thì tụi nhỏ liền giở chứng tìm cho bằng được.” Bạch Nguyệt Quý lắc đầu cười.

Đúng là nhỏ nhưng khôn ranh, tuy chưa biết nói nhưng hiểu hết, biết bố mẹ ra ngoài chơi mà không dẫn theo nên giận dỗi.

“Mẹ chỉ ra ngoài mua đồ một chút thôi, nên về trễ. Lần sau nếu mẹ lại ra ngoài, nhất định sẽ dẫn hai con theo, được không?” Bạch Nguyệt Quý ngồi xuống dỗ Đô Đô, cũng dỗ luôn cả Đâu Đâu.

Đâu Đâu liếc mẹ một cái rồi cúi đầu chơi đồ chơi, chẳng thèm để ý tới.

Còn Đô Đô, sau khi khóc đã đời trong vòng tay mẹ, lại giãy đòi xuống đất, chạy sang chơi đồ chơi, cũng lơ luôn bố mẹ, rõ ràng là đang “biểu tình giận dỗi”.

Thái độ này khiến cả nhà, từ Chu Dã đến Bạch Nguyệt Quý và mợ đều vừa buồn cười vừa bất lực.

Nhưng Chu Dã cũng có cách dỗ con riêng.

Anh lấy cam, lấy táo, vừa dụ dỗ vừa hứa lần sau nhất định sẽ dẫn tụi nhỏ theo, dỗ mãi một lúc lâu, hai anh em mới chịu tha thứ cho bố mẹ.

“Đến giờ ăn rồi nào!” Chu Dã ôm lấy hai anh em trong lòng, cười hô lên.

Bạch Nguyệt Quý vào bếp bưng cơm canh, mợ đã hấp bánh ngô với trứng hấp, ngoài ra còn nấu một nồi canh gà rừng nấu với nấm.

Gà rừng là do Chu Dã vào núi bắt lúc đưa mợ về nhà họ Cố, bắt được mấy con, một số thì đang được ướp muối phơi khô ngoài sân sau.

Năm nay trời trở lạnh rất nhanh, giờ ban ngày chỉ còn mười bốn, mười lăm độ, ban đêm thì chỉ còn tám, chín độ thôi, lành lạnh.

Thời tiết này rất hợp để làm thịt khô, phơi gió không sợ hỏng.

Dĩ nhiên cũng để lại một phần gà tươi giữ trong nước lạnh, hôm nay đem ra nấu nửa con, canh rất ngọt và thơm.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 197



Sau khi ăn cơm xong, Chu Dã lấy cái túi sưởi ra.

“Mợ à, mợ xem chúng cháu mang gì về cho mợ này.”

“Đây là túi sưởi hả?” Mợ cậu vừa nhìn thấy món này liền nhận ra.

Chu Dã cũng ngạc nhiên: “Mợ làm sao mà biết được?”

Mợ cười: “Trước kia mợ từng thấy rồi, thứ này xưa lắm rồi đó.”

Chu Dã gật đầu: “Cháu cũng không biết có thứ này đâu, là vợ cháu đòi mua đấy. Vừa vào thành phố, việc đầu tiên là mua cho bằng được cái này.”

“Áo bông của mợ là bông mới năm nay, chăn đệm cũng rất ấm, làm gì đến nỗi lạnh tới mức cần tới thứ này nữa chứ?” Mợ nhìn cháu dâu, nói với vẻ nửa trách yêu.

Bạch Nguyệt Quý đã thay lớp bông mới cho áo bông của mợ. Cái áo bông trước đó của mợ đã dùng nhiều năm, toàn là bông cũ, rất kém giữ ấm.

Dù đã tháo ra đánh lại nhưng cũng chẳng ăn thua, vì vậy cô dùng một mảnh vải cũ may vá lại, biến nó thành áo bông cho Sư Tử mặc.

Khi còn nhỏ, Sư Tử còn được vào nhà ngủ trên giường đất, giờ nó lớn rồi, cái ổ ở ngoài cửa mà Chu Dã sửa cho mới là chỗ ngủ chính thức của nó.

Còn cái áo bông được thay bằng bông mới của mợ thì không cần phải mua cái khác nữa, cũng đủ ấm rồi.

“Không lạnh cũng phải đề phòng một chút.” Bạch Nguyệt Quý cười, “Có cái này thì ban đêm chắc chắn sẽ ấm, tối nay thử xem sao.”

“Loại đồ cũ kỹ thế này chắc không rẻ đâu, mua hết bao nhiêu tiền thế?” Mợ hỏi.

“Không nhiều đâu, ban đầu con còn định mua cho cậu một cái nữa, nhưng hai cái còn lại đều bị hỏng, chỉ có cái này là còn dùng được.” Chu Dã nói.

“Cậu cháu không cần đâu.” Mợ lắc đầu, “Ở bên đó có giường đất, không sợ lạnh đâu.”

Lúc này, chị dâu Đại Sơn mang mũ lông thỏ và đồ bảo vệ đầu gối đến.

“Vừa hay mọi người về rồi, xem thử mũ và đồ bảo vệ đầu gối chị làm thế nào.” Chị dâu cười nói.

Hạt Dẻ Rang Đường

Bạch Nguyệt Quý đã mang mấy tấm da thỏ tích góp được đưa cho chị, nhờ may mũ và đồ giữ ấm đầu gối.

Mợ, cậu, và hai bé Đô Đô, Đâu Đâu mỗi người một chiếc mũ, còn đồ giữ ấm đầu gối thì chỉ có cho mợ và cậu.

Cô và Chu Dã thì không có, vì không đủ da.

“Chị dâu khéo tay thật đấy.” Bạch Nguyệt Quý không nhịn được khen ngợi khi cầm lên xem.

Chị dâu cười: “Chị cũng là lần đầu làm mấy cái này, làm theo bản vẽ em đưa đó. Đừng nói, cũng mới mẻ lắm, chỗ còn lại chị còn may thêm một cái cho mẹ chị, chắc chắn là ấm.”

Nói chuyện thêm một lát, chị dâu Đại Sơn mới ra về.

“Sao lại làm cả mấy thứ này nữa vậy?” Mợ cười hỏi.

“Mấy tấm da để dành ở nhà từ trước, cháu xử lý xong từ sớm rồi, chỉ chờ làm thôi. Năm ngoái không nhớ ra, chứ không thì đã làm rồi. Để cháu đội thử mũ lên cho mợ xem vừa không.” Bạch Nguyệt Quý cười nói.

Mợ liền để cô đội lên giúp, kích thước vừa vặn, không khỏi cảm thán: “Thật sự là rất ấm!”

“Tối nay cứ đội cái này mà ngủ đi.” Bạch Nguyệt Quý cũng đưa đồ bảo vệ đầu gối cho mợ, “Trời lạnh rồi, phải chú ý bảo vệ đầu gối, đeo cái này vào là không sợ lạnh nữa.”

Mợ vừa sờ vừa nói: “Mấy thứ này, hồi đó mợ chỉ thấy ở mấy nhà giàu có thôi.”

Khi còn nhỏ, mợ từng làm thuê ở nhà người ta, mấy bà cụ giàu có thì đúng là có dùng loại này.

Bạch Nguyệt Quý đưa chiếc mũ còn lại cùng một đôi đồ bảo vệ đầu gối cho Chu Dã: “Tranh thủ trời chưa tối, mang qua cho cậu đi.”

Chu Dã liền mang mũ lông thỏ và đồ bảo vệ đầu gối đến cho cậu.

Cậu Cố nói: “Đưa cho cậu làm gì, cậu đâu có lạnh.”

“Cậu à, mình phải biết nhận tuổi tác rồi, trước kia không lạnh không có nghĩa là bây giờ cũng không lạnh. Đội mũ vào vừa giữ ấm đầu lại giữ ấm tai.” Chu Dã vừa nói vừa giúp cậu đội mũ lên.

Cậu để yên cho cậu cháu làm, rồi hỏi: “Tốn bao nhiêu tiền đấy?”

“Không tốn tiền đâu, vợ cháu lấy da thỏ mang về xử lý rồi nhờ chị dâu hàng xóm làm giúp, cái đồ bảo vệ đầu gối cũng thế, chỉ đưa cho chị ấy ít da, không mất tiền gì cả.” Chu Dã đáp.

Sau khi chỉ cho cậu cách đeo đồ giữ ấm đầu gối, Chu Dã quay về.

Cố Quảng Hạ cảm khái: “Sao con thấy em họ còn giống con ruột hơn con với Quảng Thu nhỉ?”

Cậu rít một hơi thuốc lào, liếc nhìn anh ta một cái rồi nói: “Em họ con nói sau này nuôi cũng muốn góp phần.”

“Sao được chứ, còn có con với Quảng Thu mà.” Cố Quảng Hạ vội nói.

Vợ Cố Quảng Hạ đang giả vờ bận rộn ngoài sân nghe được liền lập tức chen vào: “Sao mà không được? Bây giờ mẹ còn sang nhà họ trông con giúp, đúng chuẩn mẹ chồng đấy, mẹ ruột chưa chắc đã làm vậy đâu. Mẹ tôi thì khỏi nói, chưa bao giờ trông cháu cho chị dâu với em dâu cả. Sau này hai vợ chồng nó phụng dưỡng mẹ, lo tuổi già cho mẹ chẳng phải hợp lý sao?”

“Cô…”

“Muốn cãi nhau thì vào trong nhà mà cãi.” Cậu Cố không chịu nổi tiếng ồn, liền thẳng thừng nói.



Chiếc mũ và đôi bảo vệ đầu gối này quả là mang đến rất đúng lúc, vì chưa được hai ngày thì trận mưa thu đầu tiên trong năm đã trút xuống.

Mùa thu ở chỗ họ mưa rất lạnh lẽo và âm u. Sau cơn mưa này, nhiệt độ giảm hẳn đi một nửa, và ngày càng lạnh hơn từng ngày.

“Mợ à, tối nay có muốn qua bên cháu ngủ cùng cho ấm không?” Chu Dã sang tìm mợ.

“Có cái túi sưởi này rồi, đừng nói là mưa, tuyết rơi mợ cũng chẳng cần qua đó.” Mợ cười nói.

Cái túi sưởi bằng đồng này được đổ đầy nước nóng, quấn trong khăn rồi đặt sẵn trong chăn. Hai hôm nay lúc lên giường đi ngủ, cả cái chăn đều ấm áp, phải nói là thoải mái vô cùng.

“Cháu xem thử nào.” Chu Dã thò tay vào chăn.

“Ấm chứ gì.” Mợ cười.

“Quả thật rất tốt.” Chu Dã gật đầu.

“Cái mũ này cũng ấm lắm, vợ thằng Đại Sơn đúng là có tay nghề, nhìn là biết làm rất có tâm.” Mợ vừa sờ chiếc mũ vừa nói.

“Mũ lông thỏ thì chắc chắn là ấm rồi. Sau này mỗi năm mình làm một cái mũ mới để đội.” Chu Dã giúp mợ đội lại chiếc mũ lông thỏ.

“Cần gì đâu, cái này đội được cả mấy năm rồi.” Mợ trừng mắt nhìn anh, thằng cháu này lúc nào cũng thích c.h.é.m gió.

“Muộn rồi, mợ ngủ sớm đi nhé.”

Sắp xếp xong cho mợ, Chu Dã cũng quay về phòng ôm vợ ngủ.

Hai bé Đô Đô và Đâu Đâu đã ngủ say từ lâu, giờ chính là thời gian riêng của hai vợ chồng.

Bạch Nguyệt Quý bị anh hôn đến chóng cả mặt, sau đó thì bị “xử lý” sạch sẽ. Hai người cũng mới đi mua khá nhiều biện pháp tránh thai về.

Lần này dùng luôn ba cái liền.

Bạch Nguyệt Quý bị anh dày vò đến mức mệt lả, ngón tay cũng chẳng buồn động đậy nữa.

Còn mợ ở phòng bên cạnh thì đang mong mỏi cháu trai và cháu dâu sớm sinh thêm đứa nữa, nên dứt khoát không qua ngủ ở phòng phía đông nữa.

Đội chiếc mũ lông thỏ đi ngủ, trong chăn lại có túi sưởi, ấm hơn cả giường đất có bếp lò bên dưới.

Thế nên, dù bên ngoài rét mướt, nhưng mợ ngủ một mạch tới sáng.

Sáng dậy, túi sưởi vẫn còn ấm, đủ thấy hiệu quả giữ nhiệt tuyệt vời cỡ nào.

Mợ bắt đầu bận rộn, nấu xong bữa sáng thì ăn trước, phần còn lại để trong nồi giữ ấm.

Sau đó bắt đầu nhào bột hấp bánh bao.

Trời mà mưa thu thế này thì lạnh thật rồi, nên làm nhiều bánh bao một chút để sẵn, lúc nào thèm chỉ cần hấp lại là có ăn ngay, đỡ phải tốn công.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 198



Trận mưa thu này kéo dài suốt bốn, năm ngày liền, ban ngày cũng đã lạnh không chịu nổi, huống gì là ban đêm.

Nhiệt độ hạ thẳng xuống âm độ, dù trời có hửng nắng thì hơi lạnh bên ngoài vẫn như đóng băng, chẳng tan đi được.

Mùa đông đến rồi.

Sau mưa, đường toàn bùn lầy, Bạch Nguyệt Quý không thích ra ngoài, nhưng Đô Đô và Đâu Đâu thì ở nhà không yên, mấy ngày mưa vừa rồi khiến hai anh em bị “nhốt” đến ngứa ngáy cả người.

Thế là vừa dứt mưa, hai đứa đã nhao nhao đòi ra ngoài.

Mợ và Chu Dã liền đưa chúng đi chơi, tránh làm ảnh hưởng đến việc viết lách của cô.

Trong nhà được ăn ngon mặc ấm, tất cả đều dựa vào tiền nhuận bút của cô cả. Còn tiền anh kiếm được, toàn là thứ không thể đem ra ánh sáng.

Mà năm nay Bạch Nguyệt Quý cũng thực sự rất nỗ lực, từ khoản nhuận bút đầu tiên ba mươi đồng, sau đó mỗi lần đều đều như thế, không phải chuyện nhỏ, khiến cả thôn đều phải ngưỡng mộ.

Thêm nữa, sau khi kết hôn cô sống cũng rất đoan trang, ngoài cái danh “vợ chồng hoang phí, không biết tiết kiệm” thì những tiếng xấu khác đều được rửa sạch.

Lúc Bạch Nguyệt Quý đang viết bản thảo ở nhà, mợ và Chu Dã đưa Đô Đô và Đâu Đâu sang nhà thím Trương chơi.

Hai anh em được ở với mợ nói chuyện vui vẻ, còn Chu Dã thì ghé sang nhà Lý Thái Sơn xem con cậu ấy.

Kim Tiểu Linh sinh được một cậu con trai, điều này khiến Lý Thái Sơn hơi tiếc: “Em mong lần này là con gái lắm.”

“Tại sao?” Chu Dã hỏi.

“Nếu là con gái thì sau này lớn lên có thể gả cho Đô Đô hoặc Đâu Đâu làm vợ chứ sao.” Lý Thái Sơn trả lời.

Chu Dã liếc nhìn đứa bé, gương mặt đúng là bản sao y chang của Lý Thái Sơn. Gương mặt này mà là con trai thì còn ổn, chứ nếu là con gái thì…

“Thời đại nào rồi mà còn nghĩ đến chuyện nuôi vợ từ bé, phong kiến quá đấy.” Chu Dã nói thẳng thừng.

Mẹ Thái Sơn cũng phụ họa: “Phải đấy, trẻ con thế mà đã nghĩ đến chuyện tương lai xa như vậy.”

Nói rồi bà bê một bát trà gừng táo đỏ vừa nấu xong đưa cho Chu Dã.

“Thím đừng khách sáo vậy, cho cháu uống nước trắng là được rồi.”

“Toàn là đồ nhà trồng được cả, cứ tự nhiên mà uống.” Mẹ Thái Sơn cười nói.

Chu Dã uống thử trà gừng táo đỏ, thấy ngon lạ miệng, liền hỏi mợ cách làm để về bảo mợ nấu theo.

Mẹ Thái Sơn không giấu nghề, kể lại cặn kẽ một lượt. Lý Thái Sơn thì nhắc: “Anh Dã, đừng uống nhiều quá, dễ bị nóng người lắm.”

Chu Dã đáp: “Vài hôm nữa bọn mình lại vào núi, lần này chắc phải ở lại mấy ngày.”

Lý Thái Sơn dĩ nhiên là đồng ý ngay.

Mẹ Thái Sơn hỏi: “Lần này vẫn đi đông người à?”

“Đi đông thì mới an toàn.” Chu Dã gật đầu.

Nếu được, Chu Dã cũng muốn tự mình vào rừng, nhưng vào rừng sâu đâu phải chuyện đùa. Trong rừng không chỉ có dã thú to lớn mà còn có đủ loại độc vật. Nếu thật sự xảy ra chuyện thì có kêu trời cũng chẳng ai cứu được. Đi đông người tuy phải chia bớt lợi nhuận, nhưng bù lại an toàn.

Bây giờ đã vào mùa đông, Chu Dã muốn kiếm thêm thu nhập phụ để người ta thấy nhà anh không chỉ dựa vào ruộng đất và tiền vợ kiếm được, mà còn có phần đóng góp của anh từ việc đi rừng.

Như vậy, người ngoài nhìn vào thấy cuộc sống nhà anh tốt đẹp cũng không đặt nhiều nghi vấn.

Tiền kiếm được từ săn bắn, giờ Chu Dã cũng chẳng còn coi trọng nữa.

“Việc của đàn ông, mẹ đừng xen vào.” Lý Thái Sơn không nhịn được nói với mẹ.

Mẹ cậu bèn véo cậu một cái: ai mà không thích con trai kiếm được nhiều tiền chứ? Nhưng bà cũng không nói thêm gì nữa, vì an toàn vẫn là quan trọng nhất.

Vài ngày sau, Chu Dã, Cố Quảng Thu, Lý Thái Sơn, Lý Phong Thu, Lý Đại Sơn và Đào Ngoã Phiến lại cùng nhau vào rừng.

Khi nghe tin này, Dương quả phụ không nhịn được mà nói với Vương Nhị Anh: “Không cậu phải thân với Chu Dã và Lý Thái Sơn sao? Sao không đi rừng cùng bọn họ?”

Vương Nhị Anh đáp: “Tôi đi làm gì, tôi đâu có đói ăn, khổ sở vậy cũng chẳng kiếm được bao nhiêu.”

Dương quả phụ thấy thái độ hắn như vậy thì tức muốn chết.

Chị ta bắt đầu hối hận rồi!

Cứ tưởng sau khi sống với Vương Nhị Anh, hắn sẽ học theo gương Chu Dã và Lý Thái Sơn mà tu chí làm ăn.

Trước kia chẳng phải Chu Dã và Lý Thái Sơn cũng là mấy gã lêu lổng, chẳng chịu làm việc nghiêm túc sao?

Vậy mà sau khi kết hôn, cả hai đều đổi tính, chăm chỉ lao động, lên công trường làm việc đàng hoàng.

Thế nên lúc chị ta dan díu với Vương Nhị Anh, cũng nghĩ hắn sẽ biết thay đổi, để sau này mình có chỗ dựa.

Kết quả thì hoàn toàn trái ngược với những gì chị ta hy vọng.

Sau khi kết hôn, Vương Nhị Anh vẫn ở lì trong nhà không chịu làm việc, bắt chị ta phải đi làm nuôi hắn, chuyện đó thì cũng đành nhịn, nhưng hắn còn kéo người tới cho chị ta nữa.

Bề ngoài là tới nói chuyện phiếm, thực ra là hắn đứng ngoài canh chừng, giúp chị ta tiếp khách!

Xong việc rồi thì hắn nói với chị ta, có hắn ở đây thì đừng sợ bị tố cáo hay kiểm tra gì hết, vì đã có “chồng” đứng ra làm chứng cho chị ta rồi.

Dương quả phụ chưa từng nghĩ tới là còn có thể chơi trò như vậy.

Giờ không phải làm việc đồng áng nữa, chị ta lại quay về làm nghề cũ. Nhưng nghĩ tới Vương Nhị Anh, chị ta lại cảm thấy gã này vô dụng vô cùng.

Ban đầu chị ta định dựa vào hắn, kết quả lại thành hắn ăn bám chị ta, ăn trắng mặc trơn, nhưng cũng hết cách, vì giờ hai người đã cùng ngồi chung một con thuyền.

Chỉ cần chia tay với Vương Nhị Anh, với cái bản chất của gã đó, không sớm thì muộn cũng quay lại tố cáo chị ta.

Mà chuyện của chị ta là sợ nhất bị người khác tố cáo.

Thế nên chỉ còn cách tiếp tục sống thế này.

“Cô dọn dẹp lại người ngợm cho sạch sẽ đi, lần trước có người phàn nàn là cô có mùi đấy.” Vương Nhị Anh còn quay ngược lại chỉ trích chị ta.

“Thế chê tôi có mùi sao lúc làm lại chẳng nhẹ tay cái nào!” Dương quả phụ tức tối nói.

Vương Nhị Anh lại nói: “Mình làm ăn lâu dài, muốn người ta quay lại thì cô cũng phải giữ gìn bản thân một chút.”

Dương quả phụ nuốt cục tức vào lòng, không thèm để ý tới hắn nữa, trực tiếp đi đến khu nhà nữ thanh niên trí thức tìm Dương Nhược Tình.

Gần đây, trạng thái của Dương Nhược Tình cực kỳ tốt, trông xinh đẹp như hoa đào nở rộ.

Hạt Dẻ Rang Đường

Với kinh nghiệm nhìn người phong phú, Dương quả phụ vừa nhìn đã sững lại, rồi hạ giọng hỏi: “Em gái, nói thật với chị đi, em đã trao thân cho Đặng trí thức rồi phải không?”

Câu này làm mặt Dương Nhược Tình đỏ bừng, nhưng quan hệ giữa cô ta và Dương quả phụ rất tốt, vừa gặp đã thân, như tri kỷ lâu năm.

Lần trước suýt chia tay với Đặng Tường Kiệt, chính là Dương quả phụ khuyên giải cô ta, giúp hai người hòa giải, nối lại tình cảm.

Sau đó, Dương quả phụ còn dạy cho cô ta không ít bí quyết để giữ chân đàn ông, nhờ vậy mà tình cảm của cô ta và Đặng Tường Kiệt ngày một thắm thiết, ngọt ngào vô cùng.

Cũng vì lý do đó mà giờ đây, dưới ánh mắt dò xét của Dương quả phụ, cô ta chậm rãi gật đầu.

Thấy biểu cảm kinh ngạc của Dương quả phụ, cô ta vội giải thích: “Ban đầu em cũng không muốn… nhưng mà… anh ấy thật quá đáng… em… em…”

Trong phòng của Đặng Tường Kiệt, cô ta bị Đặng Tường Kiệt hôn đến trời đất quay cuồng, đến khi cô ta hoàn hồn lại thì mọi chuyện đã xong cả rồi.

Tuy có chút hối hận, nhưng đã trao rồi thì cũng chẳng thấy tiếc gì.

Vả lại, mấy ngày gần đây cô ta bắt đầu cảm nhận được thú vui giữa nam và nữ, cuộc sống ngọt ngào không thể tả.

Chỉ cần có cơ hội là cô ta sẽ qua chỗ Đặng Tường Kiệt, mà Đặng Tường Kiệt thì tất nhiên cũng yêu cô ta vô cùng, lần nào cũng quấn quít không dứt.

Tất nhiên, mọi chuyện giữa hai người đều được giữ kín, luôn tránh mặt người khác. Ngoài Dương quả phụ ra, không ai biết gì cả.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 199



Dương quả phụ thật sự bị dọa cho ngây người.

Chị ta không ngờ Dương Nhược Tình lại không kiềm chế nổi mà dâng mình cho Đặng Tường Kiệt sớm đến thế.

Hai người còn chưa có danh phận gì mà đã dám làm ra chuyện ấy? Thật là… quá liều!

Phải biết rằng ngày xưa lúc chị ta chưa lấy chồng, cũng không dám dính dáng gì đến đàn ông. Vậy mà con bé này lại dễ dàng dâng hiến như vậy…

Cái thân thể trong trắng thế kia mà!

Dù trong lòng vừa sốc vừa kinh ngạc, nhưng bề ngoài, Dương quả phụ vẫn quan tâm mà nói: “Em gái à, em mau chóng định chuyện với Đặng trí thức đi thôi!”

Dương Nhược Tình bật cười: “Tường Kiệt cũng muốn định rồi, nhưng em vẫn còn hơi do dự.”

Dương quả phụ tròn mắt: “Còn do dự gì nữa chứ?”

Trước khi trao thân thì do dự thế nào cũng được, nhưng giờ thân thể đã trao đi rồi mà còn không vội lấy chồng thì đợi gì nữa?

Dương Nhược Tình khẽ cười lạnh: “Dĩ nhiên là em phải do dự rồi. Đến giờ em còn chưa biết rõ gia cảnh nhà anh ấy ra sao. Nhưng dịp Tết năm nay, em sẽ cùng anh ấy về nhà một chuyến, để xem xét rõ ràng.”

Dương quả phụ giật giật khóe miệng: “Nhưng mà hai người đã thế rồi… Lỡ em không ưng nhà anh ta thì không cưới nữa sao?”

“Không cưới chứ sao. Em đã thế thì sao nào? Cùng lắm là từng qua lại với nhau thôi, có gì to tát đâu.”

Dương quả phụ: “…”

Chị ta từng nghĩ mình đã là dạng “không có gì không dám”, ai ngờ còn có người gan dạ hơn.

Cái này mà còn gọi là “không có gì to tát” thì trên đời này còn chuyện gì là không thể chứ?

“Em không sợ mang thai à?” Dương quả phụ liếc mắt nhìn xuống bụng cô ta.

Dương Nhược Tình đỏ mặt, ghé sát tai thì thầm vài câu.

Dương quả phụ lập tức lắc đầu: “Em gái, đừng ngốc! Đừng nghĩ làm vậy thì không có thai, kiểu đó vẫn có thể dính đấy!”

Hạt Dẻ Rang Đường

Dương Nhược Tình ngẩn ra: “Sao có thể chứ? Trừ ngày đầu tiên ra thì mấy hôm sau bọn em đâu có… để ở trong nữa.”

Cô ta vừa mới tới kỳ kinh vài ngày trước, nên chắc chắn mình không mang thai.

Dương quả phụ nói: “Nghe lời chị không sai đâu. Mấy chuyện này dễ có rủi ro lắm, tốt nhất là nên đến bệnh viện hỏi cho chắc.”

Dương Nhược Tình biết chị ta quan tâm thật lòng nên cũng gật đầu ghi nhớ.

Đúng lúc này, Sở Sương từ bên ngoài trở về, Dương quả phụ cũng không nán lại nữa mà ra về. Trên đường, chị ta còn chạm mặt Đặng Tường Kiệt.

Anh ta trông vẫn chỉnh tề đàng hoàng như cây tùng cây bách, vẻ ngoài đĩnh đạc, nhưng đàn ông thì vẫn là đàn ông thôi, chuyện với phụ nữ, thì có gì khác đâu?

“Đặng trí thức.” Dương quả phụ tiến lại, mỉm cười chào hỏi.

Đặng Tường Kiệt nhìn người phụ nữ nông thôn vẫn luôn ngưỡng mộ mình, khẽ hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Không có gì đâu, tôi chỉ nghĩ Nhược Tình thật có phúc, tìm được một người như Đặng trí thức. Tôi biết mình không thể so với con bé, nhưng thấy nó hạnh phúc là tôi cũng vui lắm rồi.” Dương quả phụ cười nhẹ, rồi khẽ bước thêm một bước.

Đặng Tường Kiệt ngửi thấy mùi dầu ngao quen thuộc trên người chị ta, giống hệt mùi hương trên người Dương Nhược Tình, khiến anh ta bất giác hơi thất thần.

“Đặng trí thức, tôi về trước đây.” Dương quả phụ mỉm cười vẫy tay chào rồi rời đi.

Đặng Tường Kiệt liếc nhìn m.ô.n.g chị ta đong đưa, rồi thu lại tâm trí, quay người đi tìm Dương Nhược Tình, không biết kinh nguyệt của Dương Nhược Tình đã hết chưa?

Bên khu nhà nữ thanh niên trí thức, vừa nghe thấy tiếng anh gọi ngoài cửa, Dương Nhược Tình liền đi ra. Nhìn thấy ánh mắt anh ám chỉ điều gì, mặt cô ta đỏ bừng, nhưng cũng hiểu ý mà gật đầu nhẹ.

Vì kinh nguyệt của cô ta đã hết từ sáng hôm qua rồi.

Hôm nay hiếm lắm trời mới nắng ráo, bên khu nam thanh niên trí thức lại chẳng có ai.

Đổng Kiến lên công xã, lãnh đạo có việc nhờ anh ấy xử lý.

Giang Tân thì vào thành phố, Trần Tùng chẳng biết đi đâu, tóm lại là đều không có mặt.

Vậy nên, nơi này hôm nay rất thuận tiện cho hai người.

Họ không biết rằng, Mã Quyên đang đứng ngay ngoài cửa, lặng lẽ nghe tiếng phát ra từ trong phòng, những âm thanh mờ ám và nghẹn ngào ấy khiến cả gương mặt cô ta trở nên méo mó, dữ tợn.

Người khác có thể không biết, nhưng Mã Quyên thì làm sao không biết?

Từ lần đầu tiên Dương Nhược Tình và Đặng Tường Kiệt vụng trộm với nhau, cô ta đã biết rồi.

Lần nào hai người họ lén lút ở trong phòng, cô ta cũng đứng bên ngoài nghe trộm.

Lần nào cũng vậy.

Trời mới biết cô ta căm ghét Dương Nhược Tình đến mức nào, hận không thể kéo người tới bắt tại trận, khiến Dương Nhược Tình thân bại danh liệt!

Nhưng cô ta không thể làm thế, bởi trong phòng ấy còn có người đàn ông mà cô ta yêu tha thiết. Nếu làm vậy… sẽ kéo anh ta xuống hố luôn.

Vì vậy cô ta không thể gọi người đến bắt quả tang, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, nhưng ngọn lửa ghen tuông trong lòng thật sự sắp thiêu rụi cô ta đến nơi rồi!

Rõ ràng Dương Nhược Tình là loại đàn bà đê tiện như vậy, cớ sao Đặng Tường Kiệt lại cứ thích Dương Nhược Tình? Còn cô ta một lòng si tình không oán không hối, sao anh ta lại không thể nhìn thấy?

Nỗi đau trong lòng như xé nát tim gan.

Đặc biệt là khi nghe thấy âm thanh r*n r* đầy kìm nén của Dương Nhược Tình vang lên từ trong phòng, cùng với giọng trầm thấp thi thoảng của Đặng Tường Kiệt, thật khiến cô ta muốn phát điên!

Nhưng Mã Quyên không dám đứng ngoài quá lâu, vì cô ta không muốn bị phát hiện.

Cô ta đã nghĩ ra cách rồi, cô ta muốn đẩy Dương Nhược Tình vào đường cùng. Mà cách tốt nhất để khiến Dương Nhược Tình rơi xuống vực thẳm, chính là: để cô ta mang thai với Đặng Tường Kiệt trước khi cưới!

Đúng vậy, khiến Dương Nhược Tình lặp lại vết xe đổ của Bạch Nguyệt Quý trước kia. Để rồi sau đó tìm cách phá thai, khiến thân thể Dương Nhược Tình bị tổn thương nghiêm trọng, cả đời không thể mang thai được nữa!

Dương Nhược Tình trở về sau khoảng một tiếng, cả khuôn mặt đều ánh lên sắc hồng rạng rỡ sau khi “mây mưa”.

“Nhược Tình.” Mã Quyên mím môi gọi.

“Cô làm gì vậy?” Dương Nhược Tình bị cô ta dọa cho giật mình, vừa bước vào đã thấy cô ta đứng đó.

Mã Quyên hạ giọng nói: “Tôi đợi cô. Tôi biết cô vừa đến chỗ Đặng trí thức.”

Sắc mặt Dương Nhược Tình lập tức thay đổi, nhìn cô ta nói: “Cô đi tìm tôi à?”

“Tôi có đến.” Mã Quyên gật đầu, rồi vội vàng nhỏ giọng: “Nhưng cô yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nói ra đâu, nếu không thì đâu cần tìm cô làm gì?”

Dương Nhược Tình tuy hơi giận nhưng vẫn hỏi: “Rốt cuộc cô muốn nói gì?”

“Nhược Tình, lần trước thật sự tôi không cố ý, cô tha lỗi cho tôi được không? Tôi chỉ có mình cô là bạn, nếu cô không chịu tha thứ thì tôi cũng không biết phải làm sao nữa.” Mã Quyên vừa nói vừa lau nước mắt, “Đúng là… tôi thừa nhận, lúc đầu tôi có chút thích Đặng trí thức. Nhưng sau đó tôi đã từ bỏ rồi. Tôi biết tôi không xứng. Anh ấy xuất sắc như vậy, chỉ có người xuất sắc như cô mới xứng đôi thôi. Huống chi… hai người cũng đã là như thế rồi… Tôi thực sự không còn hi vọng gì nữa.”

Nghe đến đây, Dương Nhược Tình mới nhìn cô ta nói: “Chuyện lần trước, thật sự không liên quan đến cô?”

“Nếu có liên quan, trời đánh tôi c.h.ế.t không toàn thây!” Mã Quyên lập tức thề độc.

Lời thề này khiến Dương Nhược Tình cuối cùng cũng yên tâm, “Nếu vậy… tôi tin cô.”

Ở nơi này, cô cũng khá cô đơn. Vì Sở Sương đúng kiểu mọt sách, ngoài giờ làm chỉ biết cắm đầu đọc sách, hầu như không nói chuyện với cô ta.

Gần đây Mã Quyên cũng không ít lần lấy lòng cô ta.

Giờ đây, quan hệ cả hai đã hòa hoãn trở lại, Dương Nhược Tình tự nhiên lại dọn về ở cùng.

Về phần Sở Sương, từ đầu đến cuối, chưa từng nói gì cả.
 
Back
Top Bottom