Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 170



Chẳng mấy chốc đã đến cuối tháng Ba.

Ngày 27 tháng 3 chính là sinh nhật của Đâu Đâu và Đô Đô.

Thời buổi này vốn chẳng ai chú trọng chuyện sinh nhật, nhưng Bạch Nguyệt Quý làm mẹ, lại không nỡ để sinh nhật đầu tiên của hai đứa con trai trôi qua trong lặng lẽ.

Thế nên cô đã tự tay làm bánh sinh nhật ở nhà.

Dù công đoạn đánh bông lòng trắng trứng vất vả không kể xiết, nhưng may mắn là thành phẩm cuối cùng khiến cô rất hài lòng.

Cô còn mời cả Mãn Thương, Mãn Khố và mấy đứa nhỏ nhà chị dâu Đại Sơn sang ăn bánh.

Tất nhiên, bé Tiểu Niên Sinh mới gần bốn tháng tuổi cũng được gọi tới. Thím Trương bế bé sang, nhưng bé còn nhỏ, chưa thể ăn được.

Thím Trương ăn một miếng bánh, không giấu được kinh ngạc: “Đây là bánh sinh nhật đó hả? Trời ơi, ngon quá chừng!”

Bọn trẻ như Mãn Thương, Mãn Khố cũng đều thấy đây là thứ ngon nhất mà chúng từng được ăn trong đời!

Mãi về sau, mấy chị em Chu Đại Nha, Chu Nhị Nha và Chu Tam Đản mới nghe lũ nhỏ kể lại, ghen tị đỏ cả mắt, nhất là Chu Tam Đản, cậu bé còn mon men ra ngoài cổng nhà đi lòng vòng, nhưng lại chẳng dám vào.

Vẫn là mợ, vừa đi hái rau dại ngoài đồng về, thấy cậu bé thì hỏi có chuyện gì. Chu Tam Đản nghe vậy lập tức chạy mất.

“Ai ở bên ngoài thế mợ?” Bạch Nguyệt Quý vừa nghe thấy tiếng động thì hỏi.

“Là Tam Đản đấy, không biết có chuyện gì mà lén lén lút lút ở ngoài, mợ vừa hỏi thì nó chạy mất rồi.” mợ đáp.

Bạch Nguyệt Quý hiểu ngay tâm lý con nít: “Chắc là nghe Mãn Thương, Mãn Khố nói có ăn bánh sinh nhật, nên cũng muốn ăn.”

Nếu khi ấy Tam Đản có mặt, Bạch Nguyệt Quý sẽ không tiếc cho cậu bé một miếng bánh. Nhưng vì không mời trước, nên sau đó cũng không thể làm riêng thêm một chiếc bánh chỉ vì một đứa trẻ.

Xét cho cùng, quan hệ giữa hai nhà còn chẳng bằng hàng xóm láng giềng thông thường.

Cũng may vợ chồng Bạch Nguyệt Quý và Chu Dã không để bụng với lũ trẻ, họ chỉ không ưa gì vợ chồng nhà Chu Xuyên thôi.

Còn về phần Chu Xuyên và chị dâu Chu, thì lòng dạ hai người đó… chưa chắc đã chịu nổi khi thấy con trai người khác khá hơn con mình đâu!

Nghĩ đến đây, Bạch Nguyệt Quý lại lạnh nhạt.

Mợ cũng không nói gì thêm.

Chuyện này không phải lỗi lũ trẻ, mà là người lớn gieo họa.

Nếu như Chu Xuyên và vợ anh ta biết cư xử một chút, thì quan hệ giữa hai bên đã không đến mức lạnh nhạt như vậy.

Nguyệt Quý còn mời cả con của người ngoài đến ăn bánh, sao lại không mời chị em bọn họ?

Nói thật thì vợ chồng Chu Xuyên cũng thuộc loại thực dụng quá đỗi.

Làm như không thấy chuyện bên này, nhưng lại muốn làm thân với nhà thím Trương – đúng là không hiểu bọn họ nghĩ gì.

Phải thuộc dạng đầu óc kiểu gì mới hành xử được như thế chứ?

Chuyện bánh sinh nhật coi như xong.

Hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô tròn một tuổi phát triển rất nhanh.

Gần đây chỉ bò thôi đã không đủ nữa, hai bé đã bắt đầu có thể vịn vào đồ vật lớn để đứng lên đi, mà còn đi được một đoạn không ngắn.

Thậm chí, dù không cần bám vào gì, hai bé cũng có thể tự mình đứng vững.

Hạt Dẻ Rang Đường

Là Đâu Đâu biết đứng trước.

Có lẽ thấy anh trai đứng được, Đô Đô cũng liền bắt chước học theo, rồi nhanh chóng làm được.

Hôm đó, khi Chu Dã đi làm về, vừa bước vào sân thì thấy hai bé đứng ở cửa đợi mình.

“Ôi trời, con trai ngoan của bố.” Chu Dã cười tươi rồi bế cả hai bé lên.

Đâu Đâu thì còn đỡ, dù không thích mùi mồ hôi trên người bố, cũng chỉ dùng bàn tay mũm mĩm đẩy đẩy tỏ ý phản đối.

Nhưng Đô Đô thì không chịu nổi thật. Bố hôi quá! Không cam chịu, cậu bé lập tức khóc toáng lên.

“Mau đi tắm đi, người toàn mồ hôi thế này, hai đứa nó sạch sẽ thế cơ mà, ai chịu nổi chứ.” mợ lên tiếng.“Hai đứa nhỏ vô lương tâm.” Chu Dã cười khổ, đặt con xuống.

Thoát khỏi vòng tay “nặng mùi” của bố, hai anh em không nói không rằng liền bò thẳng về phía mợ.

Bây giờ gần như biết đi rồi, tốc độ bò của hai đứa phải gọi là nhanh như gió, như dán tường chạy.

Một trước một sau, cả hai bò đến trước mặt mợ, rồi quay đầu lại nhìn bố mình, nở nụ cười đắc ý như muốn nói: Bố hôi quá, bọn con không chịu nổi đâu!

“Còn dám chê bố nữa hả?” Chu Dã bật cười, giả vờ tiến tới muốn ôm tiếp.

Hai đứa nhỏ vừa cười vừa níu chặt lấy mợ không buông.

Bạch Nguyệt Quý lúc này cũng cất xong bản thảo, từ trong nhà bước ra, mỉm cười nói với chồng:

“Anh đi tắm đi, chuẩn bị ăn cơm rồi.”

“Ừ.” Chu Dã gật đầu.

Tối hôm đó, Đâu Đâu và Đô Đô lại “mở khóa” thêm một kỹ năng mới, chính là trong lúc đang chơi đùa với bố trên giường sưởi.

Đâu Đâu đột nhiên gọi: “Bố!”

Chu Dã nghe thấy mà ngây người luôn, chưa kịp phản ứng thì Đâu Đâu lại gọi thêm một tiếng: “Bố!”

Bạch Nguyệt Quý cười nhìn Chu Dã: “Đâu Đâu biết gọi bố rồi đấy.”

Và người đàn ông thô lỗ này lại bất ngờ xúc động đến đỏ cả vành mắt.

Bạch Nguyệt Quý: “…” Thật luôn hả?

Chu Dã hít hít mũi, gật đầu mạnh một cái, đúng là như vậy thật. Anh ôm chặt Đâu Đâu vào lòng, tim mềm nhũn cả ra vì hạnh phúc!

Sau này nhất định phải tìm một dịp, đưa cả hai đứa con trai đến trước mộ bố mẹ lạy một cái.

Còn Đô Đô cũng không kém, lập tức bắt chước gọi theo, rồi cả hai đứa đều bị bố ôm chặt vào lòng mà thương.

Hôm sau, Bạch Nguyệt Quý thì thầm với mợ chuyện này:

“Ngày nào cũng ở cạnh hai đứa nó, dạy chúng gọi ‘mẹ’, gọi ‘bà’… Miệng kín như hến, chẳng hé lấy một lời. Vậy mà mới dạy gọi ‘bố’ được vài lần, đêm qua gặp bố là gọi trơn tru luôn!”

Tính ra đến giờ, hai bé vẫn chưa gọi “mẹ” một tiếng nào, vậy mà lại gọi “bố” trước.

Mợ cười:

“Trẻ con có linh tính lắm. Lúc còn nhỏ thường thân với bố trước, là vì sợ bố không chịu khó đi làm nuôi tụi nó. Vậy nên bản năng là phải lấy lòng bố, để bố có động lực đi làm kiếm ăn về cho. Đến khi lớn rồi, hiểu chuyện rồi, tụi nó sẽ quay sang thân với mẹ thôi.”

Nghe đến đó, Bạch Nguyệt Quý phì cười không nhịn được.

Nhưng nói thật, cô cảm thấy lời mợ nói đúng ghê gớm.

Thời nay biết bao nhiêu bà mẹ trẻ cũng có cảm giác đó —

Ở nhà trông con suốt cả ngày, mà lúc bố nó đi làm về, con lại vui mừng, háo hức như gặp người hùng. Gương mặt rạng rỡ đó đúng là liều thuốc tinh thần cho các ông bố đang vất vả ngoài kia. Dù có mệt mỏi cỡ nào, nghĩ đến ánh mắt con thơ là lại có động lực tiếp tục cố gắng.

Có lẽ, trẻ con thật sự có một loại “thiên phú” nào đó chăng?

May mà sau khi biết gọi “bố”, hai đứa cũng bắt đầu gọi được “mẹ”.

Chỉ có “bà” thì vẫn chưa gọi được.

Dạo gần đây, thím Trương hay ghé sang chơi, hôm nay xong việc cũng không ngoại lệ. Bà đẩy xe đẩy chở bé Tiểu Niên Sinh đến nhà chơi.

Từ sau khi mùa xuân đến, Trương Xảo Muội đã bắt đầu xuống ruộng làm để kiếm công điểm, nên Tiểu Niên Sinh do thím Trương chăm sóc là chính. Dĩ nhiên trong ngày, mẹ bé vẫn tranh thủ về cho b.ú một lần.

Tiểu Niên Sinh giờ đã hơn bốn tháng, đã bắt đầu ăn được bột gạo loãng, nên chăm sóc cũng dễ hơn nhiều.

Thím Trương giờ coi như là “bảo mẫu toàn thời gian”, vừa trông cháu vừa nuôi lợn.

Bà làm việc lanh lẹ, dậy sớm nên tầm hơn chín giờ là làm xong, có thể dắt bé sang chơi.

Đâu Đâu và Đô Đô đang chơi với Sư Tử , thấy em trai đến thì thích lắm, vịn lấy xe đẩy để ngắm em.

Còn Bạch Nguyệt Quý thì sau khi giặt xong quần áo trong nhà, lại vào gianb nhà tây ngồi viết sách.

Thật ra theo ý cô với Chu Dã thì cũng có hơi lười biếng muốn nhờ Lý Đại Ni giặt hộ.

Nhưng mợ lại muốn nhận phần đó, mà người ta còn đang giúp mình chăm con, Bạch Nguyệt Quý thực sự biết ơn.

Trong điều kiện bản thân còn đủ sức, để mợ đi giặt đồ nữa thì… cô không nỡ.

Cô đúng là không làm được chuyện đó.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 171



Bạch Nguyệt Quý rất hiểu tư tưởng tiết kiệm của mợ.

Bởi lẽ, thế hệ trước đều như vậy, nếu mợ đã chủ động sang giúp, mà còn bắt mợ phải bỏ tiền thuê người giặt quần áo, thì đúng là không hợp với tính cách của mợ rồi.

Vì thế, đối với chuyện này, Bạch Nguyệt Quý hoàn toàn thông cảm. Một vài khác biệt trong quan điểm sống không phải vấn đề lớn.

Vả lại, Chu Dã cũng giúp giặt đồ. Tối qua sau khi tắm xong, anh liền tiện tay giặt sạch đồ của mình rồi mang ra phơi, không cần cô động đến.

Quần áo cả nhà cộng lại còn chẳng khó giặt bằng đồ của Chu Dã, không phải giặt đồ cho anh thì mấy thứ còn lại đúng là nhẹ như lông hồng.

Ngoài sân, mợ đang ngồi trên chiếu, vừa trò chuyện với thím Trương vừa trông lũ nhỏ chơi đùa.

Tiếng nói cười rộn rã ngoài kia, tiếng trò chuyện của người lớn, tiếng cười ríu rít của bọn trẻ, truyền vào trong nhà khiến Bạch Nguyệt Quý ngồi bên bàn viết cảm thấy đầu óc như suối nguồn tuôn trào, viết lách trơn tru như có thần trợ lực.

Cô không viết chỉ để làm màu hay khoe mẽ gì, mà là thật sự muốn tranh thủ lúc còn có thể để kiếm thật nhiều tiền, tích lũy thật nhiều tiền.

Có như vậy thì sau này khi cô đi học đại học, mới có thể thuyết phục được mợ đi theo mình.

Nếu không, chỉ cần mợ cảm thấy gia đình không có tiền, đừng nói đưa mợ theo, đến chồng con cô muốn cùng đi học, mợ cũng sẽ phản đối.

Tiền không phải là tất cả, nhưng không có tiền thì đúng là không làm được gì.

Nhất là sau khi đã kết hôn, sinh con, lập nghiệp.

Tiền tuy tục, nhưng càng nhiều càng tốt.

May mắn là mưa xuân năm nay cũng đúng lúc y như năm ngoái.

Sau khi Chu Dã và mọi người làm lụng hơn nửa tháng trời, thì cơn mưa xuân trút xuống.

Trận mưa này không chỉ giải quyết được tình trạng thiếu nước ở hồ chứa, mà còn giúp ruộng đồng được tưới tiêu đầy đủ.

Mưa xuống rồi, những người đã vất vả làm việc suốt mấy ngày cũng được nghỉ ngơi một chút.

Đợi đến khi trời tạnh, Bạch Nguyệt Quý giao hai bé cho mợ trông, còn mình thì ra ngoài hẹn gặp chị dâu Lý, chị dâu Đại Sơn và chị Vợ Đào Ngõa Phiến để cùng nhau lên núi hái nấm.

Trên đường đi, cô vô tình gặp một người.

Người đó chỉ cần nhìn qua là biết từng đi lính, dáng người rắn rỏi, nhanh nhẹn, khí chất cũng khác biệt hẳn.

Khi lên núi cùng mấy chị em hái nấm, Bạch Nguyệt Quý liền hỏi họ.

Quả nhiên mấy người này nắm tin tức vô cùng nhanh nhạy.

Hạt Dẻ Rang Đường

“Người em thấy chắc là Niên Viễn Phương đó.”

“Là cậu con trai út nhà lão Niên, người đang đi lính đúng không?” Bạch Nguyệt Quý nghe đến đây thì hiểu ngay là ai.

Chuyện này là nhờ năm ngoái lúc thu hoạch ngô, mấy bà cụ buôn chuyện mà cô tình cờ nghe được, nói nhà bà cụ Niên có cậu con út đang đi lính, tên là Niên Viễn Phương.

Mà anh ta được nhắc đến chủ yếu là vì… lớn tuổi rồi mà vẫn chưa lấy vợ.

“Đúng rồi, là cậu ta đấy.”

“Anh ấy về phép à, hay sao?” Bạch Nguyệt Quý có chút ấn tượng, nhưng không nhớ rõ lắm.

“Không phải về phép đâu, là xuất ngũ rồi. Giờ cậu ấy là món hàng hot trong tay các bà mối đó.” vợ Đào Ngõa Phiến tiếp lời.

Chị dâu Lý còn có phần tiếc rẻ: “Tiếc là cháu gái bên ngoại của tôi vừa mới đính hôn năm ngoái, không thì có khi còn có duyên.”

“Cháu gái bên ngoại tôi thì vừa vặn đấy.” chị dâu Đại Sơn cười, “Qua Tết là vừa tròn mười tám.”

“Mới mười tám à? Em nghe nói Niên Viễn Phương cũng lớn rồi mà?” Bạch Nguyệt Quý thắc mắc. Không thì mấy bà cụ đâu lấy ra làm đề tài bàn tán.

“Chắc cỡ hai mươi lăm, hai mươi sáu gì đó. Nhưng đàn ông lớn tuổi tí thì biết thương vợ hơn.” Chị dâu Lý nói.

Chị dâu Đại Sơn thì rất hài lòng với Niên Viễn Phương, không chỉ điều kiện bản thân anh ta tốt, mà điều kiện gia đình nhà bà cụ Niên cũng không chê vào đâu được.

“Đợi làm xong đợt này, tôi sẽ về bàn lại thử xem, chỉ là không biết Niên Viễn Phương có chấm cháu nhà tôi không thôi.”

Mấy chuyện như thế thì Bạch Nguyệt Quý không tiện quan tâm sâu, lần đầu cô lên núi hái nấm, cảm thấy vô cùng thú vị.

Đừng coi thường cô, cô nhận biết được nấm đấy nhé! Loại nào ăn được, loại nào độc hại, cô đều biết.

Thấy cô nhặt nấm đâu ra đó, còn rất thành thạo, mấy chị em mới yên tâm tách ra đi hái nấm riêng.

Thật ra, họ đều rất quan tâm và quý mến Bạch Nguyệt Quý.

Chỉ riêng việc từ năm ngoái đến năm nay, chồng con của họ hai lần theo Chu Dã vào núi, mỗi lần đều mang về một khoản không nhỏ. Cộng lại còn nhiều hơn cả công điểm làm việc quanh năm.

Chưa kể lần đi săn lợn rừng còn rủ thêm Đào Ngõa Phiến, cũng kiếm được kha khá.

Với những người sống chi li tằn tiện như họ, đó đúng là khoản “tài lộc từ trên trời rơi xuống”.

Tuy nhiên, sự quý mến của họ dành cho Bạch Nguyệt Quý cũng không chỉ vì tiền, phần lớn là vì họ sẵn lòng nghĩ về cô theo hướng tích cực và thân thiện.

Bạch Nguyệt Quý nhìn thì yểu điệu, nhưng tuyệt đối không phải kiểu tiểu thư yếu đuối hay làm màu. Cô vừa giỏi giang, vừa thông suốt, có rất nhiều điều khiến chị em trong đội Ngưu Mông phải học hỏi.

Huống hồ gì, cô chính là nàng dâu lợi hại nhất đội này!

Cây bút của cô đúng là “đao thương bất nhập”, giỏi đến mức không ai không thán phục. Dù là phụ nữ chăm chỉ, tháo vát cỡ nào, đứng trước ngòi bút ấy cũng phải lu mờ.

Bạch Nguyệt Quý không biết mấy chị em kia nghĩ gì, cô chỉ chuyên tâm hái nấm.

Nhưng khi đang hái, cô chợt phát hiện ra một cái bọc cũ kỹ nằm bên cạnh cụm nấm.

Cái bọc ấy rõ ràng đã có từ lâu, màu sắc sờn bạc theo năm tháng.

Nếu chỉ là một cái bọc rách bình thường thì chắc không có gì đáng nói. Nhưng vấn đề là, trong lúc nhìn kỹ, Bạch Nguyệt Quý trông thấy thứ gì đó trông rất giống… “lão Viên đầu”.

Cô liếc nhanh sang phía Chị dâu Lý, chị dâu Đại Sơn và chị Vợ Đào Ngõa Phiến, thấy ba người kia vẫn đang mải hái nấm, không ai chú ý đến cô. Thế là cô lặng lẽ dùng một cành cây khều đất ra, cẩn thận kéo cái bọc rách lên.

Lại liếc sang một lần nữa, vẫn chưa có ai phát hiện.

Bạch Nguyệt Quý liền lấy khăn tay ra, nhặt từng đồng “lão Viên đầu” còn lấm đất bỏ vào, tổng cộng phải đến bảy tám đồng.

Sau khi làm xong, cô mở nốt cái hộp mục nát bên trong bọc.

Nhìn thấy những thứ bên trong, dù là người bình tĩnh như cô cũng không nhịn được bật cười khẽ thành tiếng!

Gần đây trời mưa, không uổng công cô bị Chu Dã “lật tới lật lui” ăn sạch sành sanh, chẳng phải là giữ lại được chút vận may đó sao?

Vừa vào núi đã nhặt được báu vật.

Lúc không ai để ý, cô nhanh tay đem mấy con cá vàng nhỏ được đúc bằng vàng thật bên trong hộp, gói cẩn thận trong khăn tay rồi giấu vào túi áo.

Xong xuôi đâu vào đấy, cô lại kiểm tra một lần nữa cho chắc, không để sót gì, sau đó chôn lại cái bọc mục nát xuống đất, còn giả vờ giẫm giẫm cho có vẻ tự nhiên.

Cô không biết mấy thứ này đã được giấu ở đây bao lâu, là ai chôn, nhưng nhìn cái hộp đã mục nát đến thế, chắc cũng phải mấy chục năm là ít.

Vậy thì tính ra, đây chính là vật vô chủ.

Mà đã là vật vô chủ, nhặt được thì đương nhiên là của mình.

Chuyện này, bất kỳ ai gặp cũng sẽ làm như cô, không ai là ngoại lệ cả.

Dù nhặt được của quý, Bạch Nguyệt Quý cũng không lơ là việc hái nấm. Cô tiếp tục chăm chỉ, cuối cùng thu hoạch được một gùi đầy nấm tươi, rồi mới cùng mấy chị em xuống núi.

Trên đường về còn gặp khá nhiều người.

Trong lúc đi, cô còn lờ mờ nghe thấy có người đang bàn chuyện Niên Viễn Phương, xem ra anh bộ đội xuất ngũ này đúng là “miếng bánh ngọt” thật rồi.

Về tới nhà thì cũng đã khoảng hai giờ chiều.

Mợ đang trông Đâu Đâu và Đô Đô ngủ, cả ba đều đang yên giấc.

Chỉ có Sư Tử nằm gác trước cửa, bây giờ nó đã lớn hẳn, đủ sức làm nhiệm vụ canh giữ. Hễ người lạ đến là nó sẽ sủa, còn người nhà thì tuyệt nhiên không.

Bạch Nguyệt Quý xoa đầu nó một cái, rồi đặt nấm và đồ hái được sang một bên.

Trước tiên, cô lấy mấy đồng lão Viên đầu và mấy con cá vàng bằng vàng thật ra, bắt đầu rửa sạch đất cát dính bên ngoài.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 172



Trưa nay mợcho Đâu Đâu và Đô Đô ăn xong, chơi với hai đứa một lúc thì cũng lên giường ngủ chung với chúng.

Bà nghĩ thầm, cuộc sống bây giờ của mình đúng là có chút “tiểu tư sản” rồi.

Ăn uống ở nhà cháu trai thì khỏi phải bàn, tuy không phải bữa nào cũng có gạo trắng bánh bao, nhưng trứng gà thì ngày nào cũng có.

Thịt thì không phải bữa nào cũng ăn, nhưng trong tháng cháu trai luôn tranh thủ ra ngoài mua về được vài lần.

Bà đương nhiên cũng được hưởng phúc lây rồi.

Ngày thường chẳng cần làm gì vất vả, chỉ giúp nấu nướng chút ít, trông cháu, dắt chúng đi dạo. Mà hai thằng cháu ngoại lại ngoan ơi là ngoan, không hề quấy phá, công việc nhẹ nhàng vô cùng!

Ăn xong thì bà cũng cùng tụi nhỏ đánh một giấc ngon lành.

Nghe thấy có tiếng động ngoài sân, bà mới bước ra, thì thấy cháu dâu đang ngồi giặt giũ gì đó trong sân.

“Mợ, mợ vào nghỉ thêm chút nữa đi.” Bạch Nguyệt Quý thấy bà ra thì cười nói.

“Ngủ đủ rồi.” mợ cũng cười, “Có đói không, cần nấu gì ăn không?”

“Không đói đâu ạ, cháu có mang theo bữa trưa rồi.”

Đi hái nấm không thể nhanh được, nên đương nhiên phải mang cơm theo. Sáng mợ làm cho cô mấy cái bánh rau dại, ngon cực kỳ.

Mợ cũng không rõ cô đang giặt gì, liền lại gần định giúp, kết quả vừa nhìn thì ngẩn người:

“Cái này là…?” bà ngạc nhiên, hơi sững lại.

Bạch Nguyệt Quý khẽ cười, nhỏ giọng: “Hôm nay cháu nhặt được trên núi đấy.”

Mợ: “…”

Thật sự là phục sát đất!

Cháu trai và cháu dâu của bà đúng là không sợ đói, ông trời như thể cứ đuổi theo sau để nhét cơm vào miệng vậy!

Vào núi một chuyến mà cũng có thể nhặt được cả một đống lão Viên đầu và cá vàng, ai chơi lại?

“Mợ, mấy thứ này chắc đáng giá lắm nhỉ?” Bạch Nguyệt Quý cầm một đồng lão Viên đầu lên ngắm, hỏi.

Mợ trước tiên bước lại đóng kín cổng, sau đó mới nhận lấy đồng bạc, hạ giọng nói:

“Hồi trước có người ở quê mình cũng nhặt được mấy đồng bạc trong giếng cũ, nghe nói một đồng đổi được mấy chục đồng tiền!”

“Một đồng mà chỉ mấy chục thôi à?” Bạch Nguyệt Quý hơi ngạc nhiên.

“Đấy là loại tốt đấy! Có cái còn rẻ hơn nhiều, chỉ vài đồng bạc cũng có. Cũng tùy theo năm sản xuất nữa.” mợ thật ra khá hiểu biết.

Bạch Nguyệt Quý cẩn thận xem xét lại tất cả số bạc cô nhặt được, đều là loại năm rất cũ, chắc là đáng giá.

Tuy nhiên, dù là đáng giá thì cũng chỉ vài chục đồng. Cô vốn không có ý định đem đi bán, mấy đồng bạc này có giá trị sưu tầm, giữ lại cũng tốt.

Lão Viên đầu thì giữ làm kỷ niệm, chứ vàng thì không cần thiết. Có việc gấp thì có thể bán.

“Mợ, bây giờ ngoài kia vàng bao nhiêu tiền một lượng rồi nhỉ?” cô vừa rửa mấy con cá vàng nhỏ vừa hỏi.

Vàng là thứ có giá trị toàn cầu, chưa bao giờ không đáng giá, chỉ là cụ thể thì cô không nhớ được con số.

Mợ cũng lắc đầu:

“Mợ cũng không rõ nữa, cả đời mợ chưa từng thấy nhiều vàng thế này đâu. Nhưng mợ từng nghe người ta nói, mấy thứ như vầy là của nhà giàu để dành đề phòng bất trắc. Vàng thỏi thế này thì đắt lắm đó.”

“Vậy… so với xe Đại Kim Lộc thì sao ạ?” kiến thức cô thì nhiều, nhưng mấy chuyện định giá vật chất trong thời này lại không có mấy ấn tượng.

Mợ đáp:

“Với chừng này vàng, chắc đủ mua hai chiếc xe Đại Kim Lộc mới toanh cũng được đấy.”

Nghe vậy, Bạch Nguyệt Quý mỉm cười, nhìn bà:

“Mợ, bây giờ nếu cháu nói vợ chồng cháu có thể phụng dưỡng mợ với cậu, mợ tin không?”

“Con bé này, sao lại nói thế, mợ với cậu không cần mấy đứa lo, đã có Quảng Hạ với Quảng Thu rồi.” mợ giả vờ trách yêu.

“Cháu với Chu Dã nói là làm thật đấy. Sau này chuyện dưỡng già, vợ chồng cháu nhất định muốn góp phần.”

Mợ lườm cô một cái, nhưng trong lòng thì khỏi phải nói cũng biết đang vui đến mức nào.

Còn chuyện vàng giá bao nhiêu thì phải để Chu Dã trả lời.

Quả nhiên, Chu Dã vừa nghe vợ kể xong, vừa nhìn thấy số lượng lão Viên đầu và cá vàng nhỏ được cô rửa sạch, lau khô, cẩn thận cất vào hộp, thì trợn mắt há mồm, sững sờ tại chỗ!

“Thế này… đủ bao nuôi anh chưa?” Bạch Nguyệt Quý khẽ cười hỏi.

“Đủ rồi! Đủ quá rồi!” Chu Dã gật đầu như gà mổ thóc, vô cùng thành thật.

Bạch Nguyệt Quý bật cười thành tiếng.

Chu Dã trong lòng cảm thán mãi không thôi.

Anh biết vợ mình là phúc tinh, từ khi cô đồng ý sống cùng anh, mọi chuyện đều suôn sẻ. Làm gì cũng thuận, đi rừng săn mồi cũng nhiều hơn trước rõ rệt.

Lấy được cô ấy đúng là chuyện tốt đẹp nhất đời anh!

Nhưng hôm nay, Chu Dã thực sự bị chiêu này của vợ dọa cho choáng váng.

Những thỏi cá vàng nhỏ kia, mỗi thỏi là đúng một lạng vàng. Một lạng là bao nhiêu? Một gram vàng thời này cũng đã mấy đồng tiền, một thỏi cỡ 30 mấy gram, nghĩa là mỗi thỏi trị giá hơn một trăm đồng, mà tổng cộng có đến năm thỏi!

Đúng như mợ nói, đống vàng này có thể mua được hai chiếc xe đạp Đại Kim Lộc mới toanh.

Chu Dã bao năm nay, đêm hôm như trộm đi buôn ngầm, buôn đồ lậu, tính ra cũng tích cóp được kha khá.

Nhưng tất cả tích góp bấy lâu của anh có là gì đâu?

Vợ anh mới vào núi hai lần thôi:

Hạt Dẻ Rang Đường

Lần đầu nhặt được củ nhân sâm trị giá hơn hai trăm đồng, lần thứ hai mang về mấy thỏi vàng, tổng trị giá hơn sáu trăm đồng!

Chưa kể còn tám đồng bạc lão Viên đầu, chỉ cần nhìn giá cái mà Vương Nhị Anh nhặt được đã biết, cái của người ta cũng đã hơn mười đồng, huống gì mấy đồng của vợ anh, chắc chắn còn đáng giá hơn.

“Anh cất đi đi.” Bạch Nguyệt Quý vừa nói, vừa đẩy đống đồ giá trị cao ngất ấy về phía Chu Dã.

Chu Dã bật cười, nhìn vợ: “Em không tự giữ sao?”

“Anh giữ đi.” cô phất tay, ra dáng “tổng quản lý tài chính”. Cô vốn chỉ hợp làm người “chỉ tay năm ngón”, còn mấy chuyện cất giấu, tính toán cẩn thận thế này, giao cho chồng là đúng bài.

Chu Dã cười đến không ngậm miệng được.

Vợ anh đúng là rộng rãi, thoải mái hết phần người ta. Không những không quản, mà còn hoàn toàn không đề phòng, không hề nghi ngờ gì anh.

Đống đồ quý giá thế này, mà cô giao phó chẳng chút do dự, chẳng thèm nhíu mày một cái.

Chu Dã không phụ lòng vợ, dù vậy, anh cũng không đem chôn đồ ở mộ bố mẹ mình nữa, mà chôn ngay trong vườn sau nhà.

Thậm chí, anh còn mò lại mấy cái vòng vàng và vòng ngọc từng chôn ở mộ bố mẹ, mang về hết.

“Ơ, sao cháu lại có mấy cái đó nữa?” mợ tròn mắt khi thấy.

Chu Dã cúi giọng nói: “Mợ còn nhớ lúc trước cháu kể chuyện ông địa chủ kia cho cháu đồ không?”

Mợ sực nhớ ra: “Là cái ông địa chủ năm xưa hả?”

“Vâng.” Chu Dã gật đầu.

Mợ không nhịn được cười, dí ngón tay vào trán anh: “Cái thằng nhóc ngốc này…”

Hai vợ chồng nhà này đúng là có số hưởng, chẳng cần ai lo thay. Nhưng bà vẫn quyết phải trông chừng một chút, cẩn thận vẫn hơn.

Nhìn Chu Dã đào hố chôn đồ, mợ cứ thúc giục phải đào sâu thêm.

Chu Dã than: “Sâu lắm rồi mà mợ, gần một mét rồi đó.”

“Phải thêm nửa mét nữa mới chắc!” mợ dứt khoát.

Chu Dã cười, nhưng vẫn nghe lời, đào thêm nửa mét.

Sau đó mới lấy hộp gỗ, bỏ vào trong vòng vàng, vòng ngọc, cá vàng nhỏ và lão Viên đầu, rồi mới chôn lại.

Xong xuôi, anh còn đẩy cả cái lu nước lớn đè lên trên chỗ chôn, để tránh ai tò mò.

Không ai thấy tận mắt thì tuyệt đối không thể tưởng tượng được, ngay dưới chân cái lu nước cũ kỹ kia, lại đang cất giữ một gia tài lớn đến thế!

“Thôi, mợ về ngủ đi ạ.” Chu Dã cười nói.

Mợ lại nhìn qua một lần nữa, thấy ổn rồi mới gật đầu hài lòng.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 173



Bạch Nguyệt Quý cùng Chị dâu Lý, chị dâu Đại Sơn và chị Vợ Đào Ngõa Phiến đã hái nấm liên tục ba ngày.

Trên đường về hôm nay, Chị dâu Lý và chị Vợ Đào Ngõa Phiến nói rằng ngày mai họ sẽ quay lại đi làm công điểm.

Cũng đúng thôi, như Trương Xảo Muội chẳng hạn, chị ấy không đi hái nấm mà mấy ngày nay đều ra ruộng kiếm công điểm.

Bạch Nguyệt Quý gật đầu.

Số nấm cô hái cũng đủ ăn một thời gian rồi, giờ cũng nên trở lại bàn viết sách.

Chị dâu Đại Sơn thì tính về nhà mẹ đẻ để bàn chuyện hôn sự của Niên Viễn Phương, đang rì rầm trao đổi với Chị dâu Lý.

Nhưng Chị dâu Lý có vẻ không mấy lạc quan.

Bạch Nguyệt Quý thì không để tâm đến chuyện đó nữa, đeo gùi về nhà.

Hôm nay cô còn hái được một mớ thảo dược có tác dụng dưỡng âm bổ dương, có thể đem nấu nước uống giải nhiệt. Vì hái hơi nhiều, nên lúc về đã gần bốn giờ chiều.

Về đến nhà thì không thấy mợ đâu, bà đã dắt Đâu Đâu và Đô Đô ra ngoài chơi.

Nhưng chưa đầy một lúc sau thì ba bà cháu cũng trở về.

“Mợ.” Bạch Nguyệt Quý gọi.

“Cứ để mợ dọn, cháu đi nghỉ đi.” mợ cười nói.

“Không sao, việc nhẹ ấy mà.” Bạch Nguyệt Quý vừa nói, vừa tiếp tục lau nấm và phơi nấm cho khô.

Hạt Dẻ Rang Đường

Nhưng Đâu Đâu và Đô Đô thì không đồng ý chút nào vừa thấy mẹ về là mừng rỡ khôn cùng.

Hai bé bây giờ đã có thể đi chập chững, dù còn chưa vững, nhưng vẫn từng bước một gọi mẹ bằng giọng ngọng nghịu: “Mẹ~” giọng mềm mại sữa thơm đến mức khiến trái tim Bạch Nguyệt Quý tan chảy luôn tại chỗ.

Cô lập tức ngưng tay, cúi xuống ôm hai bé:

“Có khát không? Có muốn uống nước không?”

“Uống rồi hết rồi.” mợ cười, vừa ngồi xuống lựa nấm, vừa chuyện trò.

“Niên Viễn Phương lại không coi mắt thành công.” Mợ lắc đầu.

“Lại đi xem mắt nữa hả?” Bạch Nguyệt Quý nghe thế thì bật cười.

Mấy hôm nay cô cũng nghe được không ít chuyện vui trong thôn, mà nhân vật trung tâm, phần lớn là anh bộ đội xuất ngũ Niên Viễn Phương.

Mợ gật đầu: “Đúng đấy. Tính ra đây là lần thứ ba rồi. Sao mà kén chọn dữ vậy chứ?”

Bạch Nguyệt Quý cười: “Người ta có điều kiện thì đương nhiên được phép chọn kỹ. Mà thời buổi này cưới nhau xong là xác định sống cả đời, ai chẳng muốn chọn người hợp nhất.”

Thời đại này ly hôn rất hiếm, khác hẳn thời hậu hiện đại.

Thậm chí nói không quá, quanh mười dặm tám thôn, khó mà nghe được một cặp nào ly hôn.

Thế nên trước khi cưới thì có quyền soi kỹ, nhưng sau khi cưới thì phải học cách bao dung, có như vậy hôn nhân mới bền lâu.

“Về đến nhà, bị mẹ chửi từ cổng vào tận cửa đấy.” mợ kể lại, cười khẽ.

Bạch Nguyệt Quý cũng bật cười.

Niên Viễn Phương năm nay hai mươi sáu tuổi, còn lớn hơn Chu Dã hai tuổi.

Chu Dã cưới cô đã bị xem là “muộn” rồi, nhưng bù lại “chạy nước rút” cực nhanh cưới chưa lâu mà đã có hai con trai. Xét ra chẳng thua ai.

Còn Niên Viễn Phương thì đúng là cưới muộn thật đặc biệt là trong hoàn cảnh thời đại này.

Nhưng vì anh ta có thân phận đặc biệt, lại là con nhà có điều kiện, bản thân cũng từng là bộ đội, dáng vẻ rắn rỏi nên dù đã 26 tuổi, vẫn là “miếng bánh ngọt” được nhiều người nhắm đến.

Chị dâu Đại Sơn rất ưng anh ta. Nghe nói hôm nay lại không thành, bèn vội về nhà mẹ đẻ nói chuyện với anh trai. Cháu gái bên ngoại của chị ấy mới vừa gật đầu đồng ý.

Thế là chị liền nhờ Chị dâu Lý làm người trung gian nói chuyện.

Lần trước Chị dâu Lý làm mối cho Trương Xảo Muội với Cố Quảng Thu, còn được biếu hai đồng tiền đỏ nữa kia.

Nhưng lần này, Chị dâu Lý cảm thấy khả năng cao là không có quà gì đâu bởi vì… khó thành lắm.

Tuy vậy, do thân thiết với chị dâu Đại Sơn nên vẫn sẵn lòng giúp một tay.

Về phía Niên Viễn Phương, anh ta cũng không phản đối chuyện xem mắt.

Sau khi gặp mặt, bên nữ khá hài lòng với anh không chỉ có ngoại hình, mà còn có điều kiện ổn. Chỉ tiếc là… anh lại không hài lòng với đối phương.

Nhưng mẹ anh bác gái Niên thì lại khá ưng cô gái kia.

So với mấy người xem mắt trước đó, cô này nhìn “có vẻ chất phác, thật thà” hơn nhiều.

Bà cứ nghĩ con trai sẽ hài lòng lần này, không ngờ vẫn bị từ chối.

Bà tức gần c.h.ế.t luôn!

Vì sao lại sốt ruột thế?

Từ hôm Niên Viễn Phương xuất ngũ trở về, ngày hôm sau là bà đã lập tức đi tìm bà mối rồi.

Lại còn mời tận bà mối lớn ở thôn bên người nổi tiếng trong vùng, nắm rõ tình hình các cô gái trẻ.

Liên tục sắp xếp ba cuộc xem mắt… mà vẫn không thành mối nào!

Mấy cô gái trước đây thật ra bác gái Niên đều hài lòng, bởi vì biết rõ điều kiện nhà mình, mối mai cũng không dám qua loa mà lừa gạt.

Chỉ tiếc là con trai bà lại chẳng ưng ai cả.

Hôm nay, cô cháu gái bên nhà mẹ đẻ của chị dâu Đại Sơn cũng đoan trang, thật sự là một cô gái tốt, thế mà con bà lại vẫn không vừa ý.

“Con nói đi, rốt cuộc tại sao không ưng con bé người ta? Nhà người ta gia thế trong sạch, bản thân điều kiện cũng đâu có tệ, sao con lại không chịu? Mẹ thấy nó rất tốt mà!”

Bác gái Niên cuối cùng cũng không nhịn được, trên đường về lại mắng cho một trận.

Niên Viễn Phương trả lời thẳng thừng: “Cô ấy đen quá, con thích con gái trắng trẻo hơn.”

Bà cụ tức giận nói: “Đen thì sao? Đen chứng tỏ con bé siêng năng, làm việc giỏi!”

Thời bà, nhìn nhận con dâu tương lai đâu phải chỉ nhìn nhan sắc, mà phải coi con bé đó có biết quán xuyến gia đình hay không.

Bà cũng đã xem qua rồi, cô gái đó thật sự rất được, chỉ cần nhìn đôi bàn tay là biết không phải người lười biếng, cưới về nhất định có thể lo liệu gia đình tốt.

Chỉ tiếc là Niên Viễn Phương không thích kiểu như vậy.

Anh ta nói: “Vợ con không cần phải ra đồng làm việc, chỉ cần biết chăm lo việc nhà là được rồi.”

Tại sao lại nói như vậy?

Vì sau khi xuất ngũ, anh ta có công việc sẽ lên thành phố làm tài xế vận chuyển.

Nhưng trước đó phải lo chuyện đại sự trước đã, vì bản thân cũng biết năm nay đã hai mươi sáu tuổi rồi, không còn trẻ gì nữa, không thể trì hoãn thêm.

Sao lại nói Niên Viễn Phương là “miếng bánh ngọt”?

Là vì sắp được lên thành phố làm việc!

Có điều, vợ thì vẫn phải ở lại quê, vì chuyện hộ khẩu là vấn đề lớn, hiện tại chưa thể chuyển theo được.

Bác gái Niên nghe vậy thì biết lần này thật sự là không có cửa nữa rồi.

Nhưng mà, đối tượng để xem mắt của Niên Viễn Phương thì không chỉ có mỗi cô kia, vẫn còn nửa tháng mới phải lên thành phố nhận việc, nên vẫn còn thời gian.

Vì thế, lại tiếp tục đi xem mắt, chỉ là vẫn chẳng có ai lọt vào mắt cậu ta cả.

Ngay cả Triệu Mỹ Hương cũng bắt đầu có ý định “vớt vát”, do dự mãi rồi cuối cùng cũng đến tìm bác gái Niên nói chuyện.

Con trai bà đã xem mắt mấy cô liền mà chẳng cô nào thành, đến ngay cả bà mối giàu kinh nghiệm cũng phải than thở chưa từng thấy người đàn ông nào kén chọn như thế!

Cuối cùng là muốn cưới vợ hay là cưới tiên nữ? Tiên nữ thì phải lên trời tìm, chứ dưới trần gian này thì chịu thôi!

Bác gái Niên còn biết làm sao?

Đành phải nói lời hay với bà mối, nhờ người ta bao dung hơn, và tìm kiếm thêm vài đối tượng nữa.

Bà cũng đã tức đến nỗi mắng con trai mình không ít lần.

Chưa kể trong thôn cũng có người ganh tị, nói toạc ra: cái này gọi là kén vợ hay là tuyển phi?

Lấy vợ mà sỉ nhục con gái nhà người ta thế à?

Những lời đó nghe rất khó chịu, mà còn ảnh hưởng không nhỏ đến danh tiếng.

Nhưng Niên Viễn Phương chẳng thèm bận tâm đến mấy chuyện đó.

Anh ta nói: lấy vợ là để sống cả đời, sao có thể qua loa?

Nếu không tìm được người hợp mắt, thì đợi sau khi đi làm, có thời gian rảnh rồi lại quay về xem tiếp.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 174



Cũng có người hỏi anh ta sao không cân nhắc đến các cô gái thành phố?

Một phần là vì không có người quen giới thiệu, một phần nữa là gái thành phố cũng đâu dễ cưới.

Hơn nữa ai nói gái thành phố nhất định hợp mắt anh ta?

Chính vì con trai kén chọn như vậy, nên bác gái Niên cũng chẳng còn tâm trí quan tâm cháu gái của Triệu Mỹ Hương có phải dạng như cô ta hay không, mà gật đầu luôn!

Cứ dây dưa thế này, con bà còn cưới được vợ nữa sao?

Hai mươi sáu tuổi rồi mà còn kén cá chọn canh!

Giờ có người chịu gả cho là tốt lắm rồi ấy chứ!

Triệu Mỹ Hương cũng vội chạy về nhà mẹ đẻ để khoe khoang:

“Hai mươi sáu tuổi, bộ đội xuất ngũ, có việc làm ở thành phố, điều kiện gia đình thì tốt, gả qua là được hưởng phúc luôn!”

Với lời giới thiệu đó, nhà họ Triệu còn gì để chê?

Sáng hôm sau đã sắp xếp cho hai bên gặp mặt.

Phải nói, cô cháu gái bên nhà mẹ đẻ của Triệu Mỹ Hương cũng có chút nhan sắc, nhưng tiếc là… Niên Viễn Phương vẫn không ưng.

Anh ta cảm thấy ánh mắt của cô ta không ổn, vừa mới ngồi xuống đã bắt đầu lườm nguýt, liếc mắt đưa tình hành vi cực kỳ không lễ phép!

“Cái này cũng không vừa lòng? Vậy rốt cuộc con thích kiểu gì? Thật sự muốn cưới tiên nữ về nhà chắc?”

Bác gái Niên tức đến sắp ngất, vừa về đến nhà đã nổi cơn thịnh nộ.

Niên Viễn Phương không nói một lời.

Chị dâu cả của anh lên tiếng:

“Mẹ đừng tức nữa, từ xưa đến giờ mắt nhìn người của Viễn Phương vẫn cao mà, không thì sao lại chần chừ đến tận bây giờ?”

“Ngày trước cao thì cũng được, nhưng mẹ xem giờ nó bao nhiêu tuổi rồi!”

Bác gái Niên giận dữ nói: “Giờ có người chịu gả cho nó là quý lắm rồi, nó còn muốn cưới tiên nữ chắc?”

Không thể không nói, bà cụ thật sự đã bị chọc tức đến không chịu nổi.

Chị dâu cả cũng nói:

“Cũng không thể nói vậy được, như Chu Dã còn cưới được cô gái xinh đẹp giỏi giang như Bạch trí thức, thì Viễn Phương là trai tốt thế này, sao lại không được?”

“Phải có cái vận như người ta thì mới cưới được chứ! Còn nó thì già rồi, mặt mũi lại thô kệch như vậy, cô trí thức kia mà chưa gả thì cũng chẳng nhìn nó đâu!”

Trước kia thì cưng chiều con trai này nhất, giờ thì lại càng ngày càng chán ghét!

Cũng không biết nó muốn tìm kiểu vợ như thế nào, cái này chê cái kia chê, thật đúng là muốn lên trời tìm tiên nữ!

Còn Niên Viễn Phương thì từ đầu đến cuối vẫn im lặng không nói gì.

Anh ta không thuộc dạng đẹp trai, nhưng là kiểu đàn ông rắn rỏi, không ưa thì thấy thô ráp, nhưng ai hợp gu thì sẽ thấy rất nam tính, mạnh mẽ, khí chất đàn ông đích thực.

Anh ta cũng là người cố chấp, nếu không thì sao lại lỡ dở đến tận giờ?

Hồi còn đi lính, cũng có nữ văn công để ý, nhưng anh ta cũng không có tình cảm.

Thế là chuyện xem mắt vẫn tiếp tục, cho đến khi bà mối không chịu nổi nữa.

“Thôi thôi, tiền bà mối này tôi không kiếm nổi, bà đi tìm người khác đi.”

Bà mối chạy đến gầy cả người, kết quả vẫn không mai mối thành, đành phải đau lòng bỏ cuộc.

Bác gái Niên từng hứa nếu thành đôi sẽ tặng phong bao tám đồng.

Thông thường mai mối thành công thì chỉ được một hai đồng, nhiều lắm là ba bốn đồng, nên phong bao tám đồng là cực kỳ hấp dẫn.

Cũng vì vậy bà mối mới chạy đôn đáo bao nhiêu ngày, ai mà ngờ Niên Viễn Phương lại kén đến thế chứ!

Nhưng thật sự là không kiếm nổi số tiền đó rồi, trong tay bà còn mấy người đang chờ nữa, phải đi lo chuyện khác thôi!

Bác gái Niên không giữ được bà mối, trong lòng lạnh tanh, nhưng giờ cũng tức đến mức muốn mặc kệ cho con trai ế luôn!

Thế nhưng, đúng hôm đó, Niên Viễn Phương đi chạy bộ về mà người ướt sũng.

Toàn thân đều ướt nhẹp.

“Con làm gì mà ướt vậy? Té xuống sông à?”

Bác gái Niên mặt mày biến sắc, vội vàng hỏi.

Niên Viễn Phương không nói lời nào, chỉ vào phòng thay bộ quần áo khô, sau đó bắt đầu lục lọi tìm sổ tiết kiệm riêng và một chiếc khăn lụa đã chuẩn bị để tặng vợ tương lai, cùng một hộp kem tuyết hoa.

Phải hỏi sao một người đàn ông như anh lại biết chuẩn bị những thứ này?

Là do nghe đồng đội nói.

Nhưng anh không biết cô ấy có chịu gả cho anh hay không.

Bên khu của thanh niên trí thức.

Sắc mặt Từ Nhã trắng bệch, Sở Sương đang lau tóc cho Từ Nhã người đang ngồi thẫn thờ, gương mặt đờ đẫn.

“Cô điên rồi à? Nếu không phải có người vừa lúc đi ngang qua, cô đã mất mạng rồi biết không?”

“Vì một thằng đàn ông vô tình như thế mà cô lại nghĩ không thông, cô ngốc thật rồi hả?!”

Chuyện gì đã xảy ra với Từ Nhã, người ngoài không biết, nhưng Sở Sương – người sống chung phòng với cô – thì rất rõ.

Vài ngày trước, gia đình Từ Nhã gửi thư lên báo tin:

Vị hôn phu của cô… đã cưới người khác rồi!

Tết vừa rồi Từ Nhã có xin được suất về quê, lúc đó mọi chuyện vẫn còn yên ổn, không có dấu hiệu gì bất thường.

Nào ngờ sau Tết không bao lâu, vị hôn phu kia lại bất ngờ quay ngoắt sang cưới người khác!

Trong thư, gia đình nói rõ: hóa ra nhiều năm nay, anh ta vẫn âm thầm qua lại với một cô gái khác, mà bố của cô gái đó giờ đã làm giám đốc nhà máy vì vậy anh ta cuối cùng cũng theo đuổi thành công và kết hôn với cô gái đó.

Thế thì, những năm tháng qua của cô tính là gì?

Anh ta xem cô là cái gì?

Nếu ngay từ đầu anh ta nói rõ với cô, cô cũng không oán trách gì, vì cô phải đi xuống nông thôn, ngày về cũng không chắc chắn, cô hoàn toàn có thể chủ động hủy hôn, để anh ta tự do đi tìm hạnh phúc khác.

Kết quả thì sao?

Anh ta không nói gì cả, thậm chí vẫn tiếp tục viết thư qua lại với cô suốt bao năm nay.

Gia đình cô cũng bị giấu giếm hoàn toàn.

Chỉ đến khi đám cưới diễn ra, mọi chuyện mới vỡ lở.

Cô mới biết, người mà mình tin tưởng vẫn chờ đợi mình kia, thực ra đã sớm cưới người khác rồi.

Cú sốc này, sao cô có thể chịu nổi?

Suốt những năm tháng sống ở vùng quê gian khổ, thứ duy nhất giúp cô gắng gượng chính là tình cảm này.

Cô không từ bỏ, chỉ vì tin rằng vẫn còn một người đang đợi cô trở về.

Mà bây giờ, mọi thứ sụp đổ như trời long đất lở.

Hạt Dẻ Rang Đường

“Loại người như vậy không đáng để cậu phải uổng phí cả mạng sống. Cô không biết làm vậy là rất ngốc sao?” Sở Sương vừa nói, vừa giúp cô lau tóc.

Từ Nhã cuối cùng cũng không thể gồng lên nữa, gục đầu vào vai Sở Sương mà òa khóc nức nở.

“Tại sao không nói sớm cho tôi biết… Tôi không phải loại người cứ bám riết không buông. Nếu anh ta nói sớm, tôi có chậm trễ anh ta sao? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tôi rốt cuộc đã làm gì sai với anh ta chứ?”

Từ Nhã khóc đến đứt ruột đứt gan.

Sở Sương đau lòng ôm lấy cô, dỗ dành:

“Cô là người thế nào chẳng lẽ tôi không biết sao? Tôi nói thật, thế này lại hay! Người như vậy chính là cái hố lửa, may mà chưa gả cho anh ta, nếu không nhất định cả đời chỉ toàn nước mắt!”

Từ Nhã khóc cực kỳ thương tâm.

Chuyện cô như vậy, Mã Quyên và Dương Nhược Tình cũng biết.

Mã Quyên thì nhiều chuyện, tất nhiên phải hóng hớt cho bằng được.

Dương Nhược Tình cũng có tò mò, nhưng thái độ của Từ Nhã với họ rất lạnh nhạt, chẳng chịu nói một lời.

Và đúng lúc này, Niên Viễn Phương lại đến tìm lần nữa.

Đến khi Bạch Nguyệt Quý biết chuyện, hôn sự của Niên Viễn Phương với Từ Nhã… đã được định xong rồi.

Mợ về nhà liền kể:

“Chê trái chê phải cả buổi, cuối cùng lại vừa mắt một cô thanh niên trí thức. Nhưng mà cũng đúng, cơm ngon chẳng sợ muộn, nghe nói cô gái tên Từ Nhã đó rất khá đấy.”

Nghe được tin ấy, Bạch Nguyệt Quý sững người.

Nhưng rất nhanh sau đó, những tình tiết về mối duyên giữa Từ Nhã và Niên Viễn Phương đã hiện rõ trong đầu cô như một cuốn phim quen thuộc…
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 175



Để thể hiện sức hút của Dương Nhược Tình với tư cách là nữ chính, thì sao em họ cô lại chỉ viết mỗi đàn ông quỳ rạp dưới gấu váy của cô ta chứ?

Bạn thân tốt cũng không thể thiếu.

Theo kịch bản gốc thì sau khi Dương Nhược Tình đến đây, Sở Sương và Từ Nhã đều trở thành bạn thân của cô ta.

Chỉ là giờ đã có “hiệu ứng bươm bướm” như cô xuất hiện, cho dù chẳng làm gì, chỉ cần nhẹ nhàng vỗ cánh một cái thôi, thì mọi thứ xung quanh cũng có thể thay đổi đến mơ hồ.

Lúc trước, dù cô cảm thấy cái tên Niên Viễn Phương nghe hơi quen, nhưng cũng không nhớ ra nổi chi tiết gì trong kịch bản, vì mục đích khi đọc truyện của cô là xem em họ cô đã viết về mình thế nào, còn các tình tiết khác thì chỉ lướt qua đại khái.

Thế nên đối với chuyện của Niên Viễn Phương và Từ Nhã, cô không có ấn tượng sâu đậm.

Mãi cho đến khi biết hai người kia đã đính hôn, trong đầu cô mới mơ hồ hiện ra vài chi tiết có liên quan.

Về hai người này, em họ cô cũng không viết nhiều, chỉ nhớ rằng trong quá trình có vài trắc trở, nhưng kết cục cuối cùng là hạnh phúc.

Khi Sở Sương đến tìm cô nói chuyện này, Bạch Nguyệt Quý cũng không nói nhiều, chỉ khuyên một câu:

“Chuyện đã đến nước này rồi, nghĩ nhiều cũng vô ích.”

Hôn sự đã định, mấy ngày nữa là tổ chức lễ cưới.

Đúng vậy, tiến độ nhanh đến không tưởng.

“Tôi biết… nhưng cô ấy thật sự quá vội vàng.” Sở Sương tỏ rõ vẻ bất lực.

Bạch Nguyệt Quý biết tình cảm giữa Sở Sương và Từ Nhã rất sâu đậm, suy nghĩ một chút rồi nói:

“Chuyện Từ Nhã thì tôi không tiện nói nhiều. Nhưng Niên Viễn Phương là người khá tốt. Tôi cũng từng hỏi Chu Dã rồi, anh ấy bảo Niên Viễn Phương không phải loại người xấu. Về phía nhà họ Niên, ít nhất trong đội cũng chưa từng gây ra chuyện gì khó coi, danh tiếng cũng được xem là ổn.”

Nếu không phải vậy, mấy người như chị dâu Lý chị dâu Đại Sơn cũng đã chẳng sốt sắng giới thiệu cháu gái cho anh ta rồi.

Họ đâu chỉ nhìn vào công việc ở thành phố, mà còn nhìn cả nề nếp gia phong của nhà chồng tương lai nữa.

“Tôi biết, anh ta xem mắt biết bao người.”

Bạch Nguyệt Quý mỉm cười:

“Đúng vậy, xem mắt không biết bao lần, ai cũng không ưng, cuối cùng lại chọn Từ Nhã. Đó là người đầu tiên khiến anh ấy động lòng, chắc chắn anh ấy sẽ trân trọng cô ấy.”

Sở Sương thở dài.

Thực ra, cô không quá lo lắng về việc Niên Viễn Phương có đối xử tốt với Từ Nhã hay không, mà cô lo Từ Nhã có thể vượt qua cú sốc và sống tốt được hay không.

Không ai hiểu rõ cú sốc mà Từ Nhã phải chịu hơn cô cả.

“Chỉ cần gia đình bên chồng tốt, bản thân chồng cũng tốt, thì hoàn toàn có thể gả. Còn chuyện sống thế nào sau khi cưới, là do chính mình vun đắp thôi, đúng không?”

Bạch Nguyệt Quý không rõ nội tình, nhưng chỉ nói ra sự thật khách quan.

“Cô nói đúng… chỉ là… haiz!”

Thấy Sở Sương ngập ngừng không nói, Bạch Nguyệt Quý cũng không gặng hỏi, nhưng trong lòng cũng lờ mờ đoán được phần nào:

“Tuy tôi không rõ tại sao cô ấy lại đồng ý lấy Niên Viễn Phương, nhưng đoán chắc là chịu cú sốc quá lớn. Tôicũng có nghe nói vụ cô ấy rơi xuống sông được anh ấy vớt lên nếu tôi đoán không nhầm, chắc là cô ấy muốn tìm đến cái chết, nhưng lại bị anh ấy cứu lên chứ gì?”

Đây chính là tình tiết trong truyện em họ cô đã viết, đúng là ngập tràn m.á.u chó.

Sở Sương nhìn cô, trong lòng khâm phục không hề biết chuyện, vậy mà có thể đoán ra gần như hết.

“Từ Nhã cũng đến tuổi lấy chồng rồi, cô ấy đã muốn thế thì cô ngăn cũng chẳng đẹp mặt gì, chi bằng cứ chúc phúc cho cô ấy.”

Bạch Nguyệt Quý nói xong, cũng xem như khuyên nhủ tròn vai.

Nghe đến đây, cuối cùng Sở Sương cũng thông suốt, nhìn cô cười nói:

“Cô bây giờ khác hẳn cô trước kia.”

Bạch Nguyệt Quý chỉ cười, bởi vì “cô trước kia” chỉ là phần tăm tối bị phóng đại, còn “cô bây giờ” mới là con người thật sự.

Vì được Bạch Nguyệt Quý khuyên nhủ, Sở Sương cũng đã nghĩ thông suốt.

Khi quay về khu tập thể, cô đã mang theo lời chúc phúc gửi đến Từ Nhã, và cũng kể lại lời Bạch Nguyệt Quý từng nói:

“Bạch trí thức là người rất thông suốt. Nhưng dù thông minh như cô ấy, trước đây cũng từng bị Đặng Tường Kiệt làm mờ mắt. Nhưng cô ấy nói, đời người ai chẳng từng gặp một vài kẻ cặn bã. Vạch mặt rồi bắt đầu lại là được. Cô xem cô ấy bây giờ đấy, chẳng phải như được tái sinh sao? Cô cũng sẽ như vậy, nhất định sẽ sống tốt cuộc sống mới.”

Từ Nhã mắt đỏ hoe ôm lấy cô, khẽ nói:

“Sau khi tôi kết hôn, cô cũng phải luôn bên tôi đấy nhé. Đừng vì tôi lấy chồng rồi mà xa cách tôi.”

“Sao lại thế được?”

Sở Sương cười, “Nhà họ Niên với nhà họ Chu gần nhau, sau này cô cứ sang nhà Bạch trí thức chơi nhiều, cô ấy không còn như trước kia nữa đâu, hai người chắc chắn sẽ trở thành bạn tâm giao đấy.”

“Ừ.”

Và rồi, trước khi Niên Viễn Phương lên thành phố nhận công việc tại đơn vị vận tải, Từ Nhã đã chính thức gả cho anh.

Hạt Dẻ Rang Đường

Niên Viễn Phương xem trọng cuộc hôn nhân này, còn mở tiệc đãi hai bàn, và cũng cùng Từ Nhã đi đăng ký kết hôn.

Chuyện này không giống như kiểu cưới xin cho có lệ ở quê.

Ngay cả Chu Dã cũng đến dự tiệc cưới là do chính Niên Viễn Phương đích thân đến mời, còn nhờ Chu Dã về sau nhờ vợ khuyên nhủ thêm cho vợ mình nữa.

Dù sao thì đều là nữ trí thức, chắc chắn dễ nói chuyện với nhau hơn.

Chu Dã cũng vui vẻ nhận lời.

Ba ngày sau khi kết hôn, Niên Viễn Phương chính thức lên thành phố, đến đơn vị vận chuyển báo danh.

Còn Từ Nhã thì trở thành cô dâu mới của đại đội Ngưu Mông là nữ trí thức thứ hai gả cho thanh niên quê.

Ngay trong ngày Niên Viễn Phương lên thành phố, cô ấy đã đến thăm Bạch Nguyệt Quý.

Bạch Nguyệt Quý mời cô vào nhà ngồi, pha một ly nước mật ong, cười nói:

“Cô chọn vậy đúng là khiến người khác bất ngờ, nhưng đã đến rồi thì cứ an tâm mà sống. Phải tin rằng tất cả những gì xảy ra đều là sự sắp đặt tốt nhất.”

Đó là triết lý sống của cô.

Dù có chuyện lớn đến đâu, cũng phải học cách chấp nhận.

Có thể đau buồn, có thể tổn thương, nhưng tuyệt đối đừng mãi sống trong quá khứ.

Hãy chấp nhận hiện tại, sống tốt hiện tại, còn lại cứ để thời gian chữa lành.

“‘Đã đến thì ở yên, mọi sự đều là sắp đặt tốt nhất’…”

Từ Nhã lặp lại câu nói, không nhịn được mà thấy câu ấy thật hay.

“Cho nên sau này hãy lên kế hoạch và vun đắp cuộc sống của mình thật tốt. Ở quê này có khối người ghen tị với cô đó.”

Bạch Nguyệt Quý bật cười.

Gả được cho một người như Niên Viễn Phương, dù là dân quê nhưng có việc ở thành phố chỉ cần sống tử tế, cuộc đời sau này còn sợ gì không tốt?

Từ Nhã bật cười:

“Giờ tôi còn được cô truyền bí kíp sống đời cơ à.”

“Cô hơn tuổi tôi một chút, nhưng tôi thật sự có kinh nghiệm sống để chia sẻ đấy.”

Bạch Nguyệt Quý cười đáp.

Từ Nhã cũng cười, trong lòng trào dâng cảm xúc.

Tựa như chớp mắt một cái, mọi chuyện đã thay đổi hoàn toàn.

Dù quyết định khi ấy là vì bồng bột, nhưng bây giờ cô ấy đã là vợ người ta rồi tất nhiên phải sống cho ra sống.

Hơn nữa… có lẽ cô ấy không chọn sai người vì bốc đồng.

Cái anh chồng quê thô kệch ấy tuy trên giường đúng là chẳng biết nể nang gì, miệng thì bảo thương cô lần đầu, nhưng chuyện gì cần làm vẫn làm đủ cả suốt ba ngày đầu gần như đều ở trên giường, nếu cô không ngăn, có khi anh ấy còn định bưng cơm vào phòng cho cô ăn luôn ấy, xấu hổ muốn chết.

Nhưng tối qua, anh ấy đưa cho cô chiếc khăn lụa mua ở ngoài, một hộp kem tuyết hoa, còn cả sổ tiết kiệm có cất riêng không ít tiền riêng đưa hết cho cô.

Muốn ăn gì thì có thể tự đi lên công xã hay lên phố mà mua…

Con người tuy thô ráp, nhưng tấm lòng thì lại rất tinh tế.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 176



Chuyện Niên Viễn Phương cưới nữ trí thức Từ Nhã, tất nhiên đã trở thành chuyện náo nhiệt nhất đội sản xuất Ngưu Mông trong thời gian này.

Vì thật sự không ai ngờ, cái anh chàng kén cá chọn canh như thế, cuối cùng lại cưới được một cô trí thức vừa có học thức vừa xinh xắn.

Tuy Từ Nhã không nổi bật rực rỡ như Bạch Nguyệt Quý hay Dương Nhược Tình, nhưng cô ấy là một cô gái dịu dàng, duyên dáng, nhìn rất vừa mắt.

Hơn nữa, nếu nói cho công bằng thì danh tiếng của Từ Nhã còn tốt hơn cả Bạch Nguyệt Quý trước kia và Dương Nhược Tình bây giờ.

Vì cô ấy không phải kiểu thích tranh giành nổi bật, cũng không phải kiểu hay thả thính ong bướm.

Từ khi cô ấy và Sở Sương đến đội Ngưu Mông, cả hai đều luôn nghiêm túc làm việc, chăm chỉ tự nuôi sống bản thân, không bao giờ dính vào mấy chuyện phù phiếm.

Danh tiếng tốt không có gì phải bàn cãi.

Bác gái Niên thật sự không nghĩ nổi, thằng con quê mùa, đầu đất của mình lại có thể cưới được một cô trí thức như vậy.

Tuy bà không kỳ vọng Từ Nhã có thể kiếm được mỗi tháng ba mươi đồng tiền nhuận bút như Bạch Nguyệt Quý, nhưng nghĩ kỹ thì từ xưa đến giờ bà cũng chỉ thấy có một người lợi hại như thế mà thôi.

Ngay cả Đặng Tường Kiệt người có danh là “tài tử cầm bút” cũng chẳng viết lách giỏi bằng Bạch Nguyệt Quý.

Bao nhiêu đội sản xuất quanh vùng có gửi về nữ trí thức, cũng chẳng thấy ai như Bạch Nguyệt Quý.

Cho nên bác gái Niên không đặt nặng chuyện đó.

Việc lớn nhất là con bà rốt cuộc đã cưới vợ chuyện thứ hai là còn cưới được một cô vợ trí thức có nhan sắc, thật sự khiến bà vô cùng mãn nguyện.

Những ngày này bác gái Niên đi đâu cũng cười tươi roi rói, không hề che giấu niềm vui sướng, hiếm hoi có dịp được lên mặt như thế.

Nhưng mà, đời nào thiếu kẻ ganh ghét.

Có kẻ đứng ngoài rêu rao:

“Trước kia nữ trí thức Từ Nhã chẳng phải ngã xuống sông sao? Ai biết trong nước bị Niên Viễn Phương làm gì rồi, nên mới phải gả cho anh ta?”

Người nói ra câu đó không ai khác ngoài Trần Lão Tứ.

Chính là cái gã từng ghen tức Chu Dã cưới được Bạch Nguyệt Quý, rồi nói xấu lung tung, bị Chu Dã đánh cho một trận trong lúc chia lương.

Giờ thì ghen với Niên Viễn Phương, tiếp tục khẩu nghiệp.

Không phải vì thích Từ Nhã, mà là vì từng theo đuổi Dương Nhược Tình không được, giờ nhìn người khác hạnh phúc thì hắn tức.

Nếu Niên Viễn Phương có mặt ở nhà, hắn mà dám nói mấy lời đó thì chắc chắn đã bị đạp mặt xuống đất.

Chỉ vì Viễn Phương không có ở nhà, hắn mới dám mở miệng.

Nhưng nhà họ Niên đâu phải không có người!

Niên Viễn Phương là út, trước còn ba ông anh.

Giờ em út đi vắng, tất nhiên mấy ông anh phải ra mặt.

Nhà họ Trần cũng có ba anh em, nhưng mấy ông anh của Trần Lão Tứ thì bị thằng em này làm cho tức muốn chết.

Tự dưng lôi cả nhà đi gây thù chuốc oán, không đánh nhau thì cũng rắc rối.

Hơn nữa, sau khi thất tình với Dương Nhược Tình, Trần Lão Tứ càng ngày càng buông xuôi, sống kiểu mặc kệ đời.

Chị dâu Trần nào chịu nổi chuyện đó?

Tay chân đầy đủ, mà lại bắt người khác nuôi, còn suốt ngày ra ngoài gây chuyện để cả nhà gánh hậu quả đừng nói các chị dâu bức xúc, mấy anh em ruột còn chướng mắt nữa là!

Vậy là sau khi anh em nhà họ Niên tới tận nơi chất vấn, nhà họ Trần bắt đầu lục đục, nhao nhao đòi chia nhà!

Bác trai Trần và bác gái Trần thì không muốn chia, thế là chuyện cứ bị treo lơ lửng.

Từ đó nhà họ Trần chẳng được yên ngày nào, mấy nàng dâu vốn đã chịu đựng lâu nay giờ thì không nhịn nổi nữa.

Tự nhiên, nhà họ Trần cũng trở thành đề tài nóng hổi ở đội sản xuất Ngưu Mông.

Nói đi cũng phải nói lại ai mà không có chuyện nhà? Không nên cười người làm gì, nhà ai mà chẳng có chuyện rối ren.

Tất nhiên, những chuyện này thì không liên quan đến người ngoài.

Chu Dã thì cảm thấy bản thân sắp mệt đến mức gục luôn rồi.

Anh than phiền: mình cần tình yêu của vợ để sống tiếp, chứ không thì không chống đỡ nổi nữa.

Từ sau mấy ngày mưa xuân vừa rồi, anh đã cày đồng làm việc suốt bao nhiêu ngày.

Thật sự, nếu không vì còn có vợ con cần lo, thì anh cũng muốn buông hết cho rồi.

Suốt ngày nghĩ đến chuyện đình công, mà tháng nào cũng đủ công điểm đúng kiểu muốn bỏ mà không bỏ được, nhìn vừa tội mà cũng vừa buồn cười.

Nhưng biết sao được, vẫn phải tiếp tục gồng lên mà làm.

Thoắt cái đã sang tháng Năm.

Chu Dã cuối cùng cũng tìm được cái cớ để “xả hơi” một chút không phải đi chơi đâu, mà là… năm nay đội sản xuất nộp đơn xin được phân bón hóa học, anh đi cùng Lý Đại Hải đi “chạy” phân!

Mà xin phân bón không hề dễ.

Phải đi năn nỉ, phải thuyết phục người ta cấp cho đội sản xuất chuyện này nói thì đơn giản chứ không hề dễ chút nào.

Ít nhất thì theo lời Lý Đại Hải, bao năm nay đội chưa xin được lần nào, nên cũng chưa từng dùng phân bón hóa học bao giờ.

Trước đây Lão đội trưởng từng đến xem mấy cánh đồng của người ta đã dùng phân hóa học, Lý Đại Hải cũng từng đi xem ruộng nhà người ta đúng là xanh tốt đến phát ghen tị.

Thế nhưng cái mà họ thấy là “khó”, với Chu Dã lại chẳng là gì.

Trong mắt Chu Dã, chỉ cần không bắt anh ra đồng kéo cày vác đất thì chuyện gì cũng gọi là việc nhẹ.

Cho nên cái việc đi làm quen, chạy chọt xin phân hóa học thế này, đương nhiên là giao cho Chu Dã làm.

Mà sự thật chứng minh: anh đúng là làm được thật!

Cứng rắn xin về được một ít phân hóa học dù không nhiều, chỉ đủ dùng cho mười mẫu ruộng nhưng với đội sản xuất thì đây đã là bước đột phá lớn rồi!

Mấy năm trước có mơ cũng không mơ nổi có phân hóa học mà bón ruộng, giờ xin được chừng ấy cũng là điều đáng mừng.

Lão đội trưởng đương nhiên hài lòng, chỉ là trong lòng vẫn có chút tiếc nuối về lý lịch chính trị của Chu Dã.

Nếu mà từ đầu đến đuôi đều “trong sạch như nước suối” thì tốt biết bao. Khi đó có thể để anh đi theo con trai mình làm việc, chuyện gì cũng lo được chu toàn.

Còn chuyện liệu Chu Dã có quá nổi bật, bị cấp trên chú ý rồi đưa đi bồi dưỡng, thăng chức ông đội trưởng lại chẳng lo.

Vì nếu vậy thì lại càng tốt!

Đội Ngưu Mông có được một người “nói có người nghe”, sau này đi đâu cũng có tiếng nói.

Chỉ là đáng tiếc quá thôi.

Lão đội trưởng nghĩ, sau này nếu đội sản xuất phát triển tốt hơn nữa, có thể lên báo cáo với lãnh đạo cấp trên, xin xem xét trường hợp đặc biệt nếu được, ông thật sự muốn để Chu Dã cùng con trai mình ra ngoài làm việc lớn.

Mà những chuyện này, Chu Dã thì không hề hay biết.

Để xin được phân bón hóa học, anh chạy đi chạy lại mấy hôm liền, cũng coi như có mấy ngày được “nghỉ phép thở một hơi”.

Nhưng đã quay về rồi thì đương nhiên vẫn phải tiếp tục làm việc.

Hôm đó làm xong đồng, một nhóm trai tráng đang ngâm mình trong sông thì Lý Thái Sơn, vừa lén dùng xà phòng của Chu Dã, vừa hỏi:

“Anh Dã này, năm nay đội mình chắc lại được mùa to hả?”

Chu Dã đáp: “Xà phòng thì tự mua đi, suốt ngày dùng đồ của tôi làm gì?”

“Dùng tí thôi mà.”

“Cầm luôn đi.”

Chu Dã thấy hắn chà xong nách rồi lại muốn trả lại, liền tỏ vẻ ghét bỏ.

Hạt Dẻ Rang Đường

Lý Thái Sơn cười hề hề: “Vậy em không khách sáo nữa nhé.”

Nghe vậy, Đào Ngoã Phiến ở bên cạnh vừa thoải mái ngâm nước sông, vừa quay sang nói với Lý Đại Hải:

“Năm nay đội mình phân bón nhiều thế này, thật ra có xin được phân hóa học hay không cũng chẳng sao, vẫn được mùa như thường, cần gì phải mất công như vậy.”

Năm nay trong đội nuôi không ít heo với dê, đâu phải để chơi.

Phân heo thì khỏi phải nói ăn khỏe, thải cũng khỏe.

Dê cũng vậy, mấy đứa nhỏ suốt ngày đi lượm phân dê về ủ thành phân xanh, ủ xong chở lên giao cho đội cũng được tính điểm công.

Cho nên cho dù không có phân hóa học, cũng không thiếu phân bón.

Miễn là năm nay ông trời không làm khó, thì chắc chắn thu hoạch sẽ chẳng kém bao nhiêu.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 177



Lý Đại Hải bật cười: “Năm nay đội mình đúng là phân chuồng nhiều thật, nhưng mà bao năm nay đâu có được dùng phân hóa học. Cứ nghe người ta nói nào là phân hóa học tốt lắm, hiệu quả cao lắm, thì mình cũng phải tự thử qua một lần mới biết thực hư ra sao chứ?”

Lý Phong Thu cũng nói: “Đội mình sắp được công nhận là đội tiên tiến rồi, mà nếu đến phân hóa học còn chưa từng dùng qua, nói ra ngoài chẳng phải bị cười vào mặt à?”

Mấy người khác cũng gật đầu đồng tình.

Chuyện đội có đủ phân chuồng hay không là một chuyện, còn chuyện đã từng dùng phân hóa học hay chưa lại là chuyện khác.

Người ta mà hỏi: “Đội tiên tiến mà phân hóa học chưa từng dùng?” thì biết trả lời sao?

Cho nên, đội sản xuất buộc phải cố gắng xin cho được ít phân hóa học về dùng thử. Còn hiệu quả thế nào thì tính sau.

Lúc này, Trương Đại Căn lên tiếng:

“Mà nói mới nhớ, năm nay sao trơn tru thế? Mới mấy hôm mà xin được rồi. Tôi nhớ năm ngoái cậu loay hoay cả nửa tháng, cuối cùng cũng tay không trở về mà?”

Tuy vợ của Lý Đại Hải và vợ của Trương Đại Căn không hợp nhau, nhưng Lý Phong Thu và Trương Đại Căn là bạn lớn lên cùng nhau, quan hệ rất thân thiết, vẫn thường tụ tập.

Lý Đại Hải chỉ tay về phía Chu Dã: “Hỏi cậu ấy đi, lần này toàn do cậu ấy đi lo liệu.”

Thế là mọi người cùng nhìn về phía Chu Dã.

“Anh Dã, kể cho tụi em nghe đi, làm sao xin được phân về vậy?” Lý Thái Sơn nhanh miệng hỏi.

Chu Dã đang gội đầu, tay còn dính đầy xà phòng, đáp:

“Cậu hỏi làm sao à? Đương nhiên là nhờ có bác đội trưởng nhà mình chứ sao. Bác ấy lãnh đạo đội mình ăn nên làm ra, tạo được nền tảng đội tiên tiến, lại còn được lên sân khấu phát biểu trước lãnh đạo huyện, được lãnh đạo khen ngợi công khai. Nếu không có danh tiếng đó, tôi lấy gì làm chỗ dựa để đi đòi phân hóa học? Công lao không phải của tôi, là của bác đội trưởng.”

Cũng bởi vậy mà từ trước đến giờ, lão đội trưởng luôn dành cho Chu Dã một phần quan tâm đặc biệt.

Sau đó, câu nói đó của Chu Dã được Lý Đại Hải kể lại cho lão đội trưởng nghe.

Tuy ông biết phân nửa công lớn là nhờ Chu Dã, nhưng nghe Chu Dã nói vậy thì lòng vẫn ấm áp không thôi.

Lão đội trưởng tuổi cũng đã cao, là người ngay thẳng, từ lúc làm đội trưởng đội Ngưu Mông đến giờ, luôn chỉ mong đội viên không bị đói bụng.

Tham vọng duy nhất của ông chính là muốn đội nhà trở thành “đội tiên tiến”.

Mà một câu nói của Chu Dã khiến ông cảm thấy bao nhiêu năm vất vả đều không uổng công, vì ít ra đội viên hiểu được công sức của ông.

Dù cuối cùng đội không được công nhận là đội tiên tiến thật, thì ông cũng chẳng còn gì phải tiếc nuối.

Mọi người đều khen Chu Dã là người biết nói chuyện. Nhưng Chu Dã thì nghĩ, miệng vợ mình còn ngọt hơn.

Tháng Năm thoắt cái đã trôi qua, gần đến tháng Sáu rồi.

Chu Dã đang cân nhắc tìm cách để đến tháng Sáu – Bảy có thể kiếm được ít vải thiều về cho vợ nếm thử.

Vải thiều ngọt lắm, anh muốn vợ mình cũng được thưởng thức một lần.

Nhưng vợ anh nói sao?

“Có gì mà phải thử, vải thiều dù ngọt mấy cũng không ngọt bằng anh.”

Nghe xong câu đó, Chu Dã sững người, ngơ ngác nhìn vợ.

Bạch Nguyệt Quý cũng nhìn anh, khẽ mỉm cười.

Trái tim Chu Dã như con nai con nhảy loạn trong lồng ngực, anh không nói không rằng bế luôn Đâu Đâu và Đô Đô sang cho mợ:

“Mợ, tối nay Đâu Đâu với Đô Đô ngủ với mợ nha.”

Hai nhóc này ngủ như heo con, từ sau khi tròn một tuổi thì bắt đầu chán sữa, Bạch Nguyệt Quý cũng không tốn sức gì đã cai sữa thành công.

Giờ tụi nó ngủ một mạch từ tối tới sáng, đúng là vừa dễ chăm lại vừa ngoan.

Mợ là người từng trải, cười bảo:

“Cứ lo sinh thêm đi, tụi nhỏ để mợ lo cho.”

“Được ạ.” tên mặt dày kia còn gật đầu cái rụp.

Anh hí hửng quay về nhà, còn Bạch Nguyệt Quý thì chưa hiểu gì, nhỏ giọng hỏi:

“Sao tự dưng lại bế Đâu Đâu với Đô Đô qua bên đó ngủ?”

“Vợ à, em nói lại câu ban nãy cho anh nghe đi.”

Chu Dã ngồi xuống, vừa xoa đôi bàn tay trắng nõn của vợ, vừa dịu dàng nói.

Bạch Nguyệt Quý thấy dáng vẻ anh như vậy mới chợt hiểu ra, hờn dỗi lườm anh một cái:

“Anh muốn nghe cái gì? Em ăn cả hai rồi, thật sự thấy… anh còn ngọt hơn vải thiều.”

“Thật không đó?” người đàn ông thô ráp ấy xúc động không thôi.

“Thật mà, rất ngọt.”

Bạch Nguyệt Quý nhẹ nhàng vuốt mặt anh một người đàn ông trời sinh đã đẹp, dẫu sương gió vất vả bao nhiêu, làn da vẫn cứ khỏe khoắn rạng rỡ.

Đã bị vợ trêu chọc đến thế, nếu còn có thể nhịn được thì anh không phải đàn ông rồi.

Mà rõ ràng Chu Dã là đàn ông còn là đàn ông trong những người đàn ông.

Tối hôm đó, Bạch Nguyệt Quý rốt cuộc cũng hiểu được, thế nào là “trêu chọc chồng thì phải gánh hậu quả”.

Hạt Dẻ Rang Đường

Cô thậm chí không biết mình thiếp đi lúc nào, chỉ nhớ là thật sự mệt đến mức ngón tay cũng không muốn động đậy nữa.

Sáng hôm sau tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao, Chu Dã sớm đã tinh thần phơi phới đi làm đồng, còn Đâu Đâu và Đô Đô cũng không có nhà đã ăn sáng xong và được mợ dẫn đi dạo.

Chính vì trong nhà không có ai, nên Bạch Nguyệt Quý vội vàng lấy khăn trải giường ra giặt!

Đừng hỏi tại sao, hỏi tức là… xấu hổ muốn chết!

Ban đầu cũng chỉ tiện miệng nói với anh mấy câu tình tứ thôi dù gì thì anh cũng thật không dễ dàng gì, làm bao nhiêu việc nặng nhọc mà không bỏ một ngày công nào, vẫn cứ gắng gượng làm tới.

Cô chỉ là muốn nói đôi câu ngọt ngào để “bồi bổ tim gan” cho anh thôi.

Ai mà ngờ đâu… cái gã đàn ông thô kệch này lại không chịu nổi bị trêu chọc, bị cô nói một câu đã xúc động đến phát cuồng.

Bạch Nguyệt Quý ra tay nhanh như chớp, đến khi mợ dắt Đâu Đâu với Đô Đô về thì cô đã “hủy thi diệt tích” xong xuôi rồi.

“Thời tiết hôm nay tốt quá, cháu đem ga trải giường ra giặt với phơi nắng một chút, diệt khuẩn.”

Bạch Nguyệt Quý mặt không đổi sắc, miệng nói như chẳng có gì đúng kiểu “giấu đầu lòi đuôi”.

Mợ chỉ cười mỉm đầy ẩn ý: “Tốt lắm.”

Bạch Nguyệt Quý mặt mỏng, trong lòng âm thầm nghĩ mợ chắc chắn biết cả rồi.

Tất cả đều tại Chu Dã! Đợi anh về nhất định phải “tính sổ”!

Mợ đổi đề tài, nhắc đến chuyện nhà họ Trần lại làm ầm lên.

“Gây chuyện thì gây chuyện đi, thế mà đến lũ lợn con cũng nuôi c.h.ế.t hết, tức c.h.ế.t người!”

Bạch Nguyệt Quý lúc này mới vừa ăn sáng mợ chu đáo dậy sớm nấu cháo ngũ cốc, hầm kỹ đến mềm nhừ, mùi thơm ngào ngạt.

Vừa ăn vừa ngạc nhiên:

“Lợn con mà cũng bị nuôi chết? Vụ này không nhỏ đâu mợ!”

Mợ gật đầu:

“Không phải là chuyện nhỏ. Lão đội trưởng tức điên lên rồi, đã hạ lệnh, hôm nay sau khi làm việc xong, toàn đội phải tập hợp họp, chỉ trích nhà họ Trần, còn trừ cả điểm công nữa đấy!”

Nhà họ Trần hôm nay coi như mất mặt lớn.

Cả đội kéo nhau tới xem cảnh bị phê bình, đúng là chuyện mất mặt đến cực điểm!

Chu Dã cũng đến hóng hớt.

Lý Thái Sơn nói:

“Đáng đời, sau lưng không ít lần nói xấu anh Dã, giờ gặp báo ứng rồi ha!”

Bác gái Giang và Giang Đại Hổ cũng đứng không xa.

Tuy Bác gái Giang và Bác gái Trần là bạn già thân thiết, nhưng vẫn không cản được việc đứng hóng chuyện nhà bạn.

Cũng nghe được câu nói kia của Lý Thái Sơn.

Giang Đại Hổ vừa bị “quả báo” không lâu trước mặt giật giật.

Bác gái Giang cũng chân tay mềm nhũn.

Không ai hiểu rõ bằng bà, bác gái Trần ngày xưa đã rủa Chu Dã bao nhiêu lần!

Nên cái gọi là “nghiệp” ấy, không phải không báo, chỉ là… chưa đến lúc thôi!

Chu Dã quả nhiên vẫn là kiểu người “thần thần bí bí”, không thể chọc vào được!

Cả hai mẹ con nhà họ Giang đồng loạt nở nụ cười lấy lòng nhìn anh.

Chu Dã: “……”
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 178



Chuyện nhà họ Trần chỉ là một đoạn nhạc đệm nhỏ trong thôn.

Chớp mắt đã bước sang tháng Sáu.

Người ta thường nói “thời tiết tháng Sáu như gương mặt con trẻ, nói đổi là đổi”, câu này quả không sai chút nào.

Sáng còn mồ hôi nhễ nhại làm đồng, chiều mưa lớn đã ào ào đổ xuống rồi.

Cơn mưa này khiến ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm đặc biệt là Chu Dã, anh mong mưa đã lâu, cuối cùng cũng được như ý.

Bao ngày qua vất vả làm ruộng sắp rã cả người ra rồi.

Nghĩ tới đó, đêm hôm ấy anh liền “canh tác” thửa ruộng ba sào của vợ mình làm việc rất nhiệt tình, cần mẫn, chẳng biết mệt là gì, đúng kiểu vừa mưa xuống đã cày bừa ngay!

Ai nấy đều đang mừng vì có mưa nên có thể nghỉ ngơi đôi chút, ai ngờ mưa này lại như bị rò rỉ rơi mãi mà không dứt.

Liên tục năm sáu ngày trời vẫn chưa ngớt.

Mà mưa cứ kéo dài thế này thì thật sự không hay, đặc biệt là với những loại hoa màu như lúa mì, kiều mạch đang gần đến kỳ thu hoạch.

Một khi đến thời điểm thu hoạch, cây lương thực thường rất kỵ nước mưa quá nhiều.

Mấy hôm nay Lão đội trưởng lo đến bạc tóc.

Năm nay phân chuồng dồi dào, ruộng lúa mì xanh mướt tốt tươi mới tháng trước vừa được bón thêm đợt phân hóa học.

Cánh đồng lúa mì năm nay, lão đội trưởng nhìn thấy mà lòng như nở hoa ông từng đi xem tận mắt, bông nào bông nấy căng đầy, chắc hạt.

Ông ước lượng, sản lượng vụ này có khi đạt tới năm trăm cân một mẫu, mà đấy còn là tính khiêm tốn.

Năm nay chắc chắn là vụ mùa bội thu.

Nhưng có bội thu thế nào cũng phải thu hoạch được thì mới gọi là lương thực, nếu không thì tất cả cũng chỉ đổ xuống sông xuống biển mà thôi.

May thay, ông trời không quá làm khó lão đội trưởng.

Mưa rả rích suốt bảy tám ngày cuối cùng cũng dứt vừa dứt là chuyển ngay sang nắng gắt, mặt trời chói chang không một chút nể nang.

Trong mấy ngày mưa dầm ấy, cỏ dại ngoài ruộng cũng mọc như điên.

Vậy nên việc đầu tiên phải làm sau mưa chính là nhổ cỏ.

Phụ nữ thì đi nhổ cỏ, đàn ông thì đi gánh phân tiếp tục bón đợt nữa.

Có câu: “Lương thực như hoa, phân bón là chủ”, cái gì có thể thiếu chứ phân thì nhất định không thể thiếu, nếu không thì cây chẳng thể lớn nổi!

Chính vì thế mà Chu Dã tan ca cũng chẳng dám về nhà ngay, bảo mợ mang quần áo và xà phòng ra bờ sông cho anh, để tắm luôn ngoài đó.

Lúc tới nơi, thấy Lý Thái Sơn, Lý Phong Thu và mấy người đang vây quanh nghe Vương Nhị Anh khoác lác.

“Anh Dã!” Lý Thái Sơn thấy anh đến thì vẫy tay gọi ngay.

Chu Dã vừa c** đ* xuống nước vừa quay sang hỏi Vương Nhị Anh:

“Dạo này cậu đi đâu tận hưởng sung sướng thế? Cả bao ngày không thấy mặt đâu.”

Vương Nhị Anh cười toe toét:

“Anh Dã nói vậy oan quá, nếu thật sự đi hưởng phúc chẳng lẽ không dẫn theo mọi người? Vẫn sống như trước thôi.”

Nói xong còn ra vẻ mặt mày hớn hở.

Lý Thái Sơn bĩu môi chuẩn bị châm chọc thì đã nghe hắn tuyên bố:

“Tôi sắp cưới Dương quả phụ về sống chung đấy!”

Chu Dã và mấy người đều sững người, nghiêng đầu nhìn, không biết hắn có đùa hay không.

Còn Trương Ma Tử thì khỏi nói, lập tức cười phá lên:

“Vương Nhị Anh, cậu đùa hả? Cậu mà định lấy Dương quả phụ sống đời thật đó hả?”

“Đùa gì mà đùa, tôi nói nghiêm túc!” Vương Nhị Anh không vui.

Trương Ma Tử cười nham nhở:

Hạt Dẻ Rang Đường

“Vậy cậu tính sao với quan hệ của bọn mình? Nói thật nhé, tôi cũng từng ‘ghé thăm’ cái giường đó rồi đấy, hì hì hì…”

Chu Dã thấy tai mình muốn mọc mụn nước, không muốn nghe nữa, lặn một cái bơi thẳng ra xa.

Cố Quảng Thu cũng ngán ngẩm, bơi theo anh rời khỏi đám đông.

Chỉ còn lại Lý Thái Sơn, Trương Đại Căn và mấy người tò mò ở lại nghe tiếp.

Chu Dã không nghe hết câu chuyện, nhưng trên đường về sau khi tắm xong, Lý Thái Sơn kể:

“Cậu ta thật sự định sống với Dương quả phụ luôn đấy. Thế chẳng phải tự biến mình thành đồ bị cắm sừng rồi còn gì? Chứ mấy người như Trần Lão Tứ, Trương Ma Tử, ai mà chưa từng ‘gác đũa’ trên cái giường ấy?”

Chu Dã điềm tĩnh đáp:

“Chuyện của người ta, người ta thấy vui là được rồi. Mà nói đi nói lại, với cái hạng như Vương Nhị Anh, ngoài Dương quả phụ ra, còn ai chịu gả cho hắn nữa? Nồi nào úp vung nấy thôi.”

Lý Thái Sơn bật cười hề hề, rồi không khỏi cảm thán:

“Phải nói, trước kia em cũng chẳng hơn gì cậu ta là bao. Cũng may em tỉnh ngộ sớm, theo anh Dã làm ăn đàng hoàng.”

Tuy nói rằng cuộc sống hiện tại ngày nào cũng mệt mỏi, cũng thật sự khó khăn, nhưng vẫn có những điều khiến cậu cảm thấy được an ủi.

Ví như vợ cậu đúng là rất tốt.

Đừng nhìn cô ấy bây giờ đang mang thai, cái bụng cũng dần dần lộ rõ, không còn ra đồng làm việc nữa, nhưng việc nhà thì một tay lo liệu hết cả.

Hai con lợn trong nhà cũng đều do cô chăm nom đúng là một người vợ đảm đang, chịu thương chịu khó.

Vợ anh còn cùng anh tính kế hoạch sau này muốn sinh mấy đứa con, tiền bạc trong tay cũng chẳng tiêu bậy bạ, từng đồng từng hào đều tích góp lại.

Hơn nữa, vì sau này hai vợ chồng họ sẽ sống chung với bố mẹ chồng, đảm nhận việc phụng dưỡng nên bố mẹ cũng đặc biệt quan tâm tới hai người, mấy anh em khác cũng không nói gì được.

Cuộc sống như vậy, rất có hy vọng.

Việc Vương Nhị Anh cưới Dương quả phụ cũng được coi là đã định rồi.

Nhưng nhà họ Vương thì cực kỳ phản đối, có điều không đồng ý cũng chẳng làm gì được, bởi vì Vương Nhị Anh cứ nhất quyết, thậm chí còn trực tiếp dọn đến ở chung với Dương quả phụ.

Thế là cuối cùng cũng phải chấp nhận.

Như Chu Dã đã nói Vương Nhị Anh không phải chưa từng được mối lái, nhưng nhà nào khá một chút thì chẳng ai chịu gả con gái cho người có tiếng xấu như hắn.

Ngay cả những nhà điều kiện không tốt lắm, cũng không ai muốn gả con cho một kẻ ham ăn biếng làm như thế.

Mà mấy ông anh của Vương Nhị Anh thì quá chán ngán, vợ của họ cũng không đời nào chịu làm chị em dâu với Dương quả phụ, ai nấy đều đòi chia nhà.

Cuối cùng thì không chia, nhưng bác trai Vương và bác gái Vương cũng buộc phải tách riêng Vương Nhị Anh đứa con trai không ra gì cho ra riêng, mà cậu ta thì cũng vừa khéo dọn qua ở hẳn bên nhà Dương quả phụ luôn.

Về phần chia tài sản, thật sự chẳng có bao nhiêu.

Chút gạo, chút tiền mà đó còn là chia “nhiều” rồi đấy.

Với lượng công điểm ít ỏi của Vương Nhị Anh, đến bản thân còn nuôi không nổi, thì chia được cái gì nữa?

Sau khi cưới, hắn vẫn chẳng chăm chỉ làm việc là mấy.

Trái lại, chính Dương quả phụ lại bắt đầu đi làm kiếm công điểm dần dần có dáng vẻ của một người vợ chính chuyên.

Chỉ là chẳng ai trong thôn muốn qua lại thân thiết với cô ta cả.

Ngoại trừ một người chính là Dương Nhược Tình.

Lúc mọi người cùng ra đồng nhổ cỏ, Dương Nhược Tình nhìn thấy Dương quả phụ bị người ta cô lập.

Dương Nhược Tình cũng là kiểu người hay bị cô lập đi đến đâu cũng bị phụ nữ xa lánh.

Cô ta hiểu cảm giác đó, và cũng đã quen với nó.

Hơn nữa, hai người đều họ Dương, thế là Dương Nhược Tình chủ động bước đến bắt chuyện với Dương quả phụ.

Dương quả phụ ngắm nghía cô nữ trí thức xinh đẹp này, mỉm cười thân thiện rồi trò chuyện, làm quen.

Cuối cùng, Dương quả phụ cười nói:

“Giờ thì tôi hiểu vì sao Đặng trí thức không thích ai cả, từ Bạch trí thức, Mã trí thức, đến Sở trí thức đều không lọt vào mắt anh ta. Chỉ khi cô đến, anh ta mới mất kiểm soát như vậy. Cô thật sự rất đặc biệt.”

Mặt Dương Nhược Tình đỏ lên, nhưng ánh mắt lại hơi ảm đạm:

“Chị đừng nói nữa… em với anh ấy đã định chia tay rồi.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 179



Nghe Dương Nhược Tình nói vậy, Dương quả phụ cũng sững người.

“Sao lại thế được?” cô ta nhìn cô gái trước mặt, ngạc nhiên hỏi: “Cô với Đặng trí thức chẳng phải rất xứng đôi sao? Trước giờ vẫn luôn bên nhau rất tốt mà, sao tự dưng lại đòi chia tay? Không phải tôi nhiều lời, nhưng nếu bỏ lỡ một người đàn ông tốt như Đặng trí thức, sau này muốn tìm lại người như vậy thật sự rất khó đấy!”

Dương quả phụ này từng có lần lén nhìn Đặng Tường Kiệt tắm sông.

Trời ơi, không dám nhắc lại nữa, chảy cả nước miếng kiểu đàn ông như thế mà chịu lên giường nhà cô ta, cô ta chẳng cần tiền cũng cam tâm tình nguyện.

Cô ta cũng từng có ý gợi mở, nhưng người ta chẳng thèm để mắt đến cô ta.

Dương Nhược Tình thì không biết những chuyện đó, cô ta chỉ hít hít mũi, ấm ức nói:

“Chị không biết đâu, ở ngoài kia, có biết bao nhiêu cô gái thích anh ấy… Lúc chúng em đi tuyên truyền, em đã thấy không chỉ một lần rồi. Lần gần nhất, em tận mắt thấy có một cô gái nhào vào lòng anh ấy!”

Có câu “giao tình còn nông, không nên nói chuyện sâu”,

Hôm nay là lần đầu tiên kết thân với Dương quả phụ, theo lý thì không nên kể chuyện mâu thuẫn với người yêu.

Nhưng Dương Nhược Tình thực sự không kìm nổi, cô ta cần tìm người trút bầu tâm sự.

Dương Nhược Tình tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đó cô gái kia ôm chặt lấy eo Đặng Tường Kiệt, mà anh ta lại không hề đẩy ra.

Ngay lúc đó, cô ta không chịu nổi nữa, bật khóc rồi bỏ chạy, sau đó hai người cãi nhau một trận lớn.

Đến giờ đã nửa tháng trôi qua, ngoài lần đầu chủ động đến tìm cô ta, sau đó Đặng Tường Kiệt lại tỏ ra xa cách như thể thật sự muốn chia tay.

Tim Dương Nhược Tình gần như tan nát.

Dương Nhược Tình cảm thấy Đặng Tường Kiệt không còn yêu mình nữa.

Nhưng sao anh ta có thể không yêu Dương Nhược Tình chứ?

Ngoài việc chưa cùng anh ta vượt qua bước cuối cùng, Dương Nhược Tình đã dâng hết mọi thứ từ cảm xúc đến lòng tin.

Hôm đó, nếu không phải vào phút chót Dương Nhược Tình kịp dừng lại, thì có lẽ tất cả những gì Dương Nhược Tình giữ gìn cũng đã trao cho anh ta rồi.

Thế mà đổi lại là anh ta quay sang ôm người con gái khác.

Những ngày này, Dương Nhược Tình như bông hoa héo úa, lúc nào cũng ngồi nhớ về những tháng ngày hạnh phúc từng có, lại tự ép mình đừng nghĩ tới nữa.

Cô ta dùng công việc để làm mình bận rộn, cố tê liệt bản thân.

Khổ thân có, khổ tâm cũng có.

Dĩ nhiên cô ta cũng kể với Mã Quyên rồi, nhưng chỉ chia sẻ với Mã Quyên thì đâu có đủ?

Nay đã nói chuyện thân thiết với Dương quả phụ, cô ta cũng muốn tâm sự thêm chút nữa.

Dương quả phụ nghe xong thì bật cười:

“Cô đừng chỉ nói mỗi Đặng trí thức, thử nhìn lại mình xem.”

“Em làm sao cơ?” Dương Nhược Tình ngẩn người.

Dương quả phụ cười tủm tỉm:

“Cô còn hỏi tôi nữa à? Cô xinh đẹp thế, trong thôn bao nhiêu đàn ông say như điếu đổ vì cô. Chẳng phải vì mấy người đàn ông cứ nhìn cô suốt, mà đám đàn bà trong thôn mới tỏ ra lạnh nhạt, không muốn lại gần sao?”

Mặt Dương Nhược Tình đỏ ửng: “Em có làm gì đâu mà…”

“Tôi biết, cô là cô gái đoan chính, không làm gì sai hết. Nhưng vì cô quá xuất sắc, lại đẹp đến thế, thử hỏi đàn ông nào không liếc nhìn cô vài lần? Còn mấy cậu trai trẻ thì sao? Đứa nào cũng lượn quanh cô chỉ mong được cô để mắt, nhìn như mấy thằng ngốc ấy!”

Những lời Dương quả phụ nói quả thực khiến lòng người được an ủi Dương Nhược Tình nghe vậy cũng thấy nhẹ lòng hơn nhiều.

Thấy cô ta có vẻ khá hơn, Dương quả phụ lại nói tiếp:

“Con người mà, bất kể là đàn ông hay đàn bà, chỉ cần ưu tú thì xung quanh sẽ không thiếu người theo đuổi. Cô là thế, mà Đặng trí thức cũng vậy. Không chỉ riêng thôn mình, vài thôn bên còn ai chẳng biết danh tiếng của ‘Đặng tài tử.’

Nhưng cô nghĩ mà xem, Đặng trí thức đến vùng quê đã lâu như vậy, ngoài cô ra, đã bao giờ anh ta chính miệng thừa nhận ai là người yêu chưa?”

Câu nói này quả thực là cú đỡ mạnh nhất vào trái tim mong manh của Dương Nhược Tình.

Thật ra Dương Nhược Tình cũng biết, Đặng Tường Kiệt có tình cảm với cô ta, cô ta đâu ngốc mà không cảm nhận được?

Chỉ là… khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng kia người con gái ấy ôm lấy eo Đặng Tường Kiệt, mà Đặng Tường Kiệt lại không đẩy ra, cô ta không chịu đựng nổi.

Thật ra suốt mấy ngày sau đó, cô ta vẫn luôn đợi Đặng Tường Kiệt đến tìm mình, đến giải thích.

Nhưng Đặng Tường Kiệt lại chẳng hề xuất hiện, như thể đã thật sự quyết định buông tay.

Vì vậy, những ngày qua cô ta mới không ăn không ngủ nổi, lòng như bị xé nát.

Dương quả phụ vỗ nhẹ vai cô, cười nói:

“Nghe lời tôi đi, cô chủ động đến tìm anh ấy một lần, đàn ông dễ dỗ lắm nhất là với một người xinh đẹp như cô, chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?”

“Em mới không thèm dỗ anh ấy đâu! Lỗi không phải tại em!” Dương Nhược Tình hừ một tiếng.

Mặc dù miệng nói thế, nhưng trong lòng cô ta đã bắt đầu d.a.o động.

Cô ta thật sự không chịu nổi những ngày lạnh nhạt như vậy.

Thế nào gọi là “sống một ngày dài như cả năm”? Bây giờ cô ta hiểu rồi.

Dương quả phụ lại chêm thêm một câu:

“Nghe tôi không sai đâu, tôi có kinh nghiệm. Cô đừng cứ cứng đầu với anh ấy, ngoài việc tự dằn vặt bản thân thì chẳng được gì. Cô cứ mềm mỏng trước, rồi sau này bắt anh ấy phải hầu hạ cô rửa chân, bưng nước chẳng phải càng sướng à?”

Nghe đến đó, Dương Nhược Tình chẳng hiểu nghĩ tới cái gì, mà mặt đỏ bừng…

Dương quả phụ là người thế nào chứ? Lăn lộn nhiều năm, từng trải không ít, chỉ liếc mắt nhìn dáng vẻ e thẹn đầy u oán kia của Dương Nhược Tình, cô ta liền sững người một chút, rồi hạ giọng hỏi nhỏ:

“Đặng trí thức từng rửa chân cho cô rồi hả?”

Mặt Dương Nhược Tình càng đỏ hơn.

Phải rồi, chẳng phải đã rửa qua rồi sao?

Chuyện đó là vào đêm Giao thừa năm ngoái cô ta qua phòng Đặng Tường Kiệt cùng đọc sách.

Đọc đến khá khuya, đến khi Đặng Tường Kiệt chuẩn bị rửa chân, cô ta bèn trêu Đặng Tường Kiệt, bảo Đặng Tường Kiệt lấy thêm một thau nước cho cô.

Kết quả, Đặng Tường Kiệt không chỉ đi lấy nước rửa chân cho cô ta, mà còn đích thân cởi giày, tháo tất, rồi cúi xuống rửa chân cho cô ta.

Rửa một lúc… thì Đặng Tường Kiệt nâng chân cô ta lên, đặt sát bên miệng hôn xuống, rồi đè cô ta lên giường.

Nếu không phải khi đó Mã Quyên đột nhiên gọi ngoài cửa, có lẽ lúc ấy cô ta thật sự đã giao cả bản thân cho Đặng Tường Kiệt rồi dù gì thì quần áo cũng đã bị anh ta cởi gần hết…

Trong lòng Dương quả phụ thầm “ấy da” một tiếng chưa cưới mà đã tới mức ấy rồi hả?

Dương trí thức này nhìn thì ra dáng đàng hoàng, không ngờ cũng là người dễ dãi thế này.

Hạt Dẻ Rang Đường

Trái lại, Bạch trí thức kia, trước đây nhìn thì có vẻ không đứng đắn mấy, vậy mà sau khi cưới chồng lại sống nề nếp, ngoan hiền, suốt ngày quanh quẩn trong nhà, lo việc chồng con.

Quả nhiên, đúng là “đừng nhìn mặt mà bắt hình dong”.

Tuy nghĩ vậy trong lòng nhưng miệng Dương quả phụ không nói gì, hiếm lắm mới tìm được người tâm đầu ý hợp để kết bạn cơ mà.

“Cô nghĩ xem, Đặng trí thức vì cô mà làm tới mức đó rồi, còn cô thì sao? Chẳng lẽ thật sự muốn chia tay để anh ta đi với người khác? Cô chắc mình chịu được cảnh đó không?” Dương quả phụ khuyên nhủ.

Dương Nhược Tình đúng thật là không thể chịu nổi cảnh Đặng Tường Kiệt sánh vai cùng người khác.

Chứ đừng nói đến chịu đựng chỉ cần tưởng tượng đến chuyện người ở bên cạnh anh ta không phải là mình, cô đã cảm thấy như tim bị bóp chặt, đến mức nước mắt cũng không kìm nổi mà trào ra.

Vừa rơi nước mắt, Dương quả phụ đã sững người.

Trời ạ! Không trách được đám đàn ông trong thôn bị Dương trí thức mê mệt, thật sự đẹp đến nao lòng!

Nước mắt rơi như chuỗi ngọc đứt dây, từng giọt từng giọt rơi xuống, long lanh như ngọc trai thật.

Dáng vẻ này, đừng nói đàn ông, đến cả cô ta là phụ nữ cũng thấy xót xa!
 
Back
Top Bottom