Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 140



Chu Dã cũng không muốn nuôi lợn.

Lý Thái Sơn nói:

“Anh Dã, sao anh lại không nuôi? Chị dâu đâu có đi làm đồng.”

Nhà cậu ta còn định nuôi hai con, mẹ cậu sẽ cùng vợ lo liệu. Sang năm vợ cậu đi làm thì giao lại cho mẹ chăm.

Chu Dã đáp:

Hạt Dẻ Rang Đường

“Anh còn phải đi làm, chị dâu cậu phải chăm Đâu Đâu với Đô Đô, còn phải viết bài, lấy đâu ra thời gian? Nuôi lợn đâu phải việc nhẹ nhàng gì.”

Điều quan trọng nhất là, nuôi lợn thì muỗi mòng trong nhà nhiều kinh khủng, mùi thì nồng nặc, ngửi thôi cũng muốn lộn ruột.

Trước kia lúc mẹ anh còn sống từng nuôi, mùi đó đến giờ anh vẫn nhớ như in.

Thế nên lần này, Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý lại tiếp tục đồng lòng, không nuôi lợn!

Khi danh sách những người đăng ký nuôi lợn đã được xác nhận, lão đội trưởng còn đặc biệt cho Lý Đại Hải dẫn theo kế toán đến tận từng nhà xác nhận lần cuối.

Bởi dù có muốn nuôi thì cũng phải có điều kiện phù hợp mới được.

Sau khi xác nhận xong sẽ tổ chức chọn lợn con.

Lý Đại Hải còn đích thân tới gọi Chu Dã đi cùng.

“Chuyện này gọi tôi làm gì?” Chu Dã nghi hoặc, chẳng hứng thú gì.

“Cậu là phúc tinh mà, cậu không đi thì làm sao được? Có cậu đi, chúng ta nhất định sẽ chọn được con lợn con to khỏe nhất!” – Lý Đại Hải nói đầy khí thế.

Chu Dã: “……”

“Cho cậu mười điểm công.” Lý Đại Hải biết rõ tính anh, không thấy lợi thì chẳng bao giờ chịu động. Nên dứt khoát nói thẳng.

Mở đầu mà nói thế thì hay biết mấy.

Chu Dã lập tức đổi giọng chính nghĩa:

“Cống hiến cho đội, vốn là việc tôi nên làm. Nhưng đã nói như vậy rồi, thì mười điểm công này tôi nhận.”

Lý Đại Hải bật cười:

“Vậy đi thì nhớ chọn cho kỹ đấy!”

“Tôi đảm bảo chọn kỹ.” Chu Dã đáp chắc nịch.

Thế là sáng hôm sau, Chu Dã theo lão đội trưởng, kế toán và Lý Đại Hải đi chọn lợn con.

Lúc rảnh rỗi, chị dâu Lý ghé qua nhà Bạch Nguyệt Quý tán chuyện, mang theo cả kim chỉ vải vóc để làm đồ may vá trong nhà.

Năm nay chị ấy mạnh tay tiêu một chút, mua vải về may cho Mãn Thương một bộ quần áo mới. Còn Mãn Khố thì chờ anh nó lớn sẽ mặc lại.

Trong lúc trò chuyện cũng nhắc đến chuyện nuôi lợn.

Không chỉ thím Trương muốn nuôi, chị dâu Lý cũng định nuôi một con.

Bạch Nguyệt Quý đang ngồi khâu đế giày cho Chu Dã, nghe vậy liền hỏi:

“Chị cũng nuôi à? Chị còn phải đi làm, có thời gian không?”

“Đúng là đi làm thì bận thật, nhưng Mãn Thương với Mãn Khố giờ cũng lớn rồi, có thể sai bảo được rồi!” Chị dâu Lý nói, rồi quay sang hỏi cô, “Em có định nuôi không?”

“Chu Dã phải đi làm, em còn phải trông hai đứa nhỏ, lại còn viết bài, em không rảnh đâu.” Bạch Nguyệt Quý đáp.

Chị dâu Lý không ngạc nhiên. Dù không hiểu chuyện viết bài, nhưng chị biết, việc gì kiếm được tiền thì chắc chắn không dễ dàng gì.

Chỉ cần nhìn trạm thanh niên trí thức kia, có ai đều đặn nhận được nhuận bút hàng tháng như cô đâu?

“Vậy hôm qua sao lại đánh Mãn Khố vậy?” Bạch Nguyệt Quý hỏi.

Chị dâu Lý bật cười:

“Nó lại chạy qua đây hả?”

“Nó tới chơi với Đâu Đâu với Đô Đô.”

Chị dâu Lý nói:

“Bánh hồng còn chưa xong, vẫn đang ủ trong chum, nó cứ đòi ăn cho bằng được, còn suýt làm vỡ cái bát, chị tức quá nên cho nó một trận.”

Bạch Nguyệt Quý bật cười:

“Nói chuyện nhẹ nhàng thôi, hai đứa nhỏ nhà chị ngoan lắm.”

“Có lúc không kiềm được, lửa nổi lên là phát ra luôn. Đánh xong thì cũng thấy hơi hối hận.” Nhưng lần sau có lẽ vẫn đánh tiếp.

Đang trò chuyện, họ nhắc đến chuyện mai đi ăn mừng nhà mới chị dâu Đại Sơn.

Nhắc đến chị dâu Đại Sơn thì không thể không nhắc đến nhà lão đội trưởng.

“Đêm qua lại có chuyện à, ồn ào đến mức bên này cũng nghe loáng thoáng, là chuyện gì vậy?” Bạch Nguyệt Quý hỏi.

“Phải, lại ầm ĩ nữa. Chị còn chạy sang xem mà.”

Chị dâu Lý nói rồi tiếp, “May mà bác đội trưởng là người hiểu chuyện. Đêm qua ông ấy tuyên bố luôn, bảo Lý Đại Hải dắt vợ chuyển ra ngoài ở. em không biết đâu, bác gái Tôn còn ngồi bệt trước cửa nhà gào khóc kìa!”

Bạch Nguyệt Quý thật sự ngạc nhiên:

“Đội trưởng bảo chuyển ra ngoài? Vậy trong nhà chỉ còn ông ấy với bác gái Tôn thôi sao?”

“Ừ, đêm qua mấy ông trưởng tộc họ Lý cũng được mời tới. Sau này nếu bác đội trưởng già yếu, việc dưỡng già sẽ do ba nhánh thay phiên nhau về nhà cũ chăm sóc.” Chị dâu Lý gật đầu.

Chỉ nghe qua cũng biết, lão đội trưởng đúng là người thấu đáo. Chuyện như vậy không phải ai cũng nghĩ tới được ngay.

Bạch Nguyệt Quý bật cười:

“Em bảo sao dạo này nhà họ lục đục như vậy mà bác đội trưởng vẫn không lên tiếng, thì ra là đang ém chiêu lớn, muốn cho ba đứa con trai ra ở riêng hết.”

Chị dâu Lý cũng cười theo:

“Bác đội trưởng là người hiểu chuyện, chẳng lẽ không nắm rõ tình hình sao?”

Chỉ là nếu mới cãi nhau một hai lần đã bắt con cái ra riêng, thì nghe chẳng hay ho gì, cũng sẽ khiến mấy anh em nhà Lý Đại Hải mang tiếng cả đời.

Phải để mọi người đều thấy rõ, rằng nếu không tách riêng thì nhà cửa sẽ không yên nổi, thì mới có thể dùng một chiêu mạnh tay, dứt khoát như vậy.

Giờ thì chẳng còn ai có thể nói gì nữa rồi.

Tất nhiên, mấy cô con dâu mà dám cãi tay đôi với mẹ chồng như thế thì danh tiếng cũng chẳng còn gì tốt đẹp.

“Chắc bác gái Tôn tức lắm nhỉ? Từ giờ khỏi có chuyện lên mặt làm mẹ chồng nữa.” Bạch Nguyệt Quý nói.

“Không tức thì là gì nữa! Hôm qua còn nằm vật ra đất gào khóc, suýt nữa bị bác đội trưởng lấy dây lưng quất cho một trận, may mà bị mấy anh em Đại Hải can lại kịp.” Chị dâu Lý hôm qua còn đi hóng chuyện, nghe xong cảm thấy sảng khoái vô cùng.

“Vậy thì mối thù này chắc ghi lòng tạc dạ rồi.”

“Bà ấy giờ đang liên kết với mấy bà già như mẹ chồng chị, chuyên đi rêu rao rằng bọn chị là con dâu bất hiếu, cãi lại bố mẹ, còn nói nếu là thời xưa thì đã bị lôi ra dìm lồng heo rồi!” Chị dâu Lý hừ lạnh.

Bạch Nguyệt Quý nghe mà cạn lời.

“Ủa, mẹ chồng chị giờ đi lại được rồi à?” Cô đổi đề tài.

Nhắc đến chuyện đó, chị dâu Lý nghiến răng:

“Đi được rồi! Nhưng vẫn bắt Phong Thu đi hầu hạ. Hôm qua về nhà còn bị bà ta tát một cái, trên mặt in rõ dấu tay đó!”

Bạch Nguyệt Quý nhíu mày:

“Chỉ vì chuyện đó?”

“Chuyện gì đâu, chỉ là bà ấy nhìn thấy đứa con này là ngứa mắt thôi.” Nói đến là thấy tức nghẹn cả bụng.

Bạch Nguyệt Quý lắc đầu:

“Thật sự không hiểu mấy bà cụ đó suy nghĩ cái gì nữa.”

So với vậy, cô cảm thấy mợ của mình thật sự là người cởi mở, rất hiếm có người già nào mà suy nghĩ thấu đáo như vậy.

Ở chung chẳng bao giờ thấy gò bó gì cả.

Chị dâu Lý nói xong thì cũng thuận miệng khuyên luôn:

“Nói gì thì nói, em cũng đừng chiều Chu Dã quá, mua chi cái xe Đại Kim Lộc làm gì. Dân quê như mình có cần đến cái đó đâu? Cứ để tiền dành dụm thì hơn.”

“Lỡ mua rồi thì kệ thôi. Mà đúng là có xe đạp thì tiện thật, hôm qua anh ấy chở ba mẹ con tụi em ra sân phơi xe đi chơi một vòng, vui lắm.” Bạch Nguyệt Quý cười đáp.

Chị dâu Lý không nói nổi nữa:

“Thôi, các em đều là người giỏi giang, chị không xen vào.”

“Anh Phong Thu khi nào rảnh thì nói để lần sau Chu Dã vào rừng rủ đi cùng nhé, không bắt được thịt thì cũng kiếm được mấy quả trứng gà rừng mang về cho Mãn Thương Mãn Khố ăn cũng tốt.”

“Rảnh rảnh, giờ không bận gì nữa rồi.” Chị dâu Lý lập tức gật đầu.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 141



Ban ngày là chị dâu Lý đến chơi, đến tối thì thím Trương sang nhà ngủ ở gian tây.

Chu Dã trước khi ra ngoài còn đặc biệt gọi bà đến, vì anh và lão đội trưởng cùng mấy người khác phải ngủ lại ngoài đó.

Mua lợn con thì phải đến tận vùng ngoại ô thành phố. Tuy có mượn được máy kéo của công xã để chở đi, nhưng máy kéo này thì đúng là “chậm như rùa bò”, chạy cực kỳ chậm.

Chu Dã còn hỏi liệu có thể đi nhanh hơn không.

Tài xế đáp tỉnh rụi:

“Muốn nhanh gì nữa, đây đã là tốc độ tối đa rồi. Anh nên thấy may mắn là đến giờ nó còn chưa c.h.ế.t máy đấy.”

Chu Dã co giật khóe miệng:

“Còn có thể c.h.ế.t máy nữa sao?”

“Chắc chắn rồi! Hôm nay là do mấy người gặp may.” Bác tài lái máy kéo vừa nói vừa thản nhiên tiếp tục lái.

Lão đội trưởng, kế toán và Lý Đại Hải đều quay lại nhìn Chu Dã, trong lòng ba người đều rất hài lòng, mười điểm công bỏ ra đúng là xứng đáng.

Chu Dã tiếp tục trò chuyện với bác tài, mồm miệng khéo léo, gọi người ta là “kỹ thuật viên lành nghề” liên tục, khen ngợi hết lời.

Bác tài vui đến cười suốt dọc đường, cảm thấy cậu thanh niên này vừa chân thành lại vừa biết ăn nói, đúng là nói trúng tim mình.

Đội trưởng, kế toán và Lý Đại Hải đều thầm bội phục.

Đúng là khéo ăn khéo nói, đã vậy còn không dài dòng lê thê. Không chỉ bác tài thích nghe, mà đến cả bọn họ cũng nghe mà thấy cuốn theo.

Một quãng đường dài và xa như vậy mà không ai cảm thấy mệt mỏi, tất cả nhờ vào cái miệng của Chu Dã.

Vì vậy, ba người quyết định nhất trí, phải tận dụng triệt để giá trị của mười điểm công này.

Đến lúc mặc cả mua lợn con thì để Chu Dã đảm nhiệm.

Chu Dã lúc đó vẫn chưa biết gì. Nhưng đến khi tới trại chăn nuôi ngoại ô, vừa nghe nói mình phải ra mặc cả, thì lập tức hiểu ngay là đã “lên thuyền cướp biển” rồi.

Nhưng còn cách nào khác? Đành phải hỏi đội trưởng và kế toán mức giá trần, rồi bắt đầu “ra trận”.

Chỉ là giá lợn con ở đây đã được định sẵn, hoàn toàn không có không gian mặc cả. Ngay cả nhân viên trại chăn nuôi cũng không có quyền quyết định.

Thế nhưng, nhờ tài ăn nói ba tấc lưỡi không xương của Chu Dã, không cần tự tay chọn lựa gì, mấy nhân viên ở đó đã chủ động chọn ra những con lợn con khỏe mạnh nhất cho bọn họ.

Toàn là lợn con lớn tháng hơn, chắc nịch và dễ nuôi.

Đội trưởng, kế toán và Lý Đại Hải dĩ nhiên cực kỳ hài lòng.

“Ui chà, anh Phùng, trại chăn nuôi của các anh còn có chó con nữa hả?”

Khi đã chọn heo gần xong, Chu Dã tình cờ thấy mấy con ch.ó con, mắt sáng lên, liền ôm lấy một con và hỏi.

Anh Phùng mà anh nhắc đến chính là nhân viên trại chăn nuôi – Phùng Cương.

Phùng Cương ôm con lợn cuối cùng ra, cười nói:

“Vừa mới sinh mấy ngày thôi. Nếu cậu thích thì mang một con về nuôi.”

“Thật không?” Chu Dã vui mừng:

“Vậy em không khách sáo nữa đâu nha, mang về nuôi cùng hai đứa con trai, để nó lớn lên cùng tụi nhỏ, bảo vệ tụi nó.”

“Được, chuyện này tôi có thể quyết luôn, tặng cậu đó.” Phùng Cương cười đáp.

Thế là ngoài mớ lợn con, Chu Dã còn ôm thêm một con ch.ó con lông nâu mang về, giao cho Lý Đại Hải mang đi cùng.

Thật ra Chu Dã muốn về trước, nhưng vì anh quá “đa năng”, đội trưởng và kế toán nhất quyết không cho anh đi, chỉ cho Lý Đại Hải và bác tài về trước trong đêm, mang lứa lợn con về cho các đội viên rút thăm, không được trì hoãn.

Chỉ tiếc vận khí không tốt, giữa đường máy kéo c.h.ế.t máy thật.

Lý Đại Hải ngửa mặt nhìn trời:

“…… Quả nhiên không có Chu Dã thì không được.”

May mà bác tài lái máy kéo đã quen với chuyện này rồi, chỉ mất hơn nửa tiếng sửa xong, tiếp tục lên đường.

Còn Chu Dã thì cùng đội trưởng và kế toán ở lại thành phố thuê nhà khách nghỉ một đêm.

Sáng hôm sau, họ lại tiếp tục đến vùng ngoại ô của thành phố kế bên để mua dê con.

Lần này Chu Dã đã có chuẩn bị, mang theo mấy hộp hoa quả đóng hộp để biếu nhân viên trại chăn nuôi, như lời cảm ơn rồi mới chính thức bắt đầu chuyện mua bán.

Chu Dã lấy ra đủ loại giấy tờ do công xã cấp, trình bày mục đích muốn mua dê con.

Dê con cũng không hề rẻ, nhưng vẫn như lần trước, có Chu Dã thì chọn được toàn những con dê khỏe mạnh, lanh lợi.

Kế toán nhìn thấy Chu Dã nói chuyện rất thân thiết, hòa nhã với nhân viên trại, liền quay sang nói với đội trưởng:

“Sau này lên huyện họp, mang cậu ta theo đi, để đi cùng Đại Hải. Sau này chắc chắn Đại Hải cũng không theo kịp cậu ta đâu.”

“Muốn thì tôi cũng muốn, nhưng cậu ta không có lý lịch chính trị tốt.” Đội trưởng tiếc nuối, tối qua ông vừa mới nghĩ tới chuyện này.

Giờ mấy chuyện như vậy bị xét rất chặt. Người từng vào tù thì bị hạn chế nhiều lắm.

“Thế thì sao chứ? Có phải do cậu ta phạm tội đâu, chỉ là thay người khác chịu tội thôi mà.” Kế toán nói.

“Nhưng việc cậu ta từng ngồi tù là sự thật, chỉ cần cấp trên xuống điều tra là biết ngay.” Lão đội trưởng nói,

“Trong thôn có không ít người ganh tỵ với cậu ta, nếu lại gặp chuyện tốt gì rơi trúng đầu, thật sự sẽ khiến người ta phát bệnh đỏ mắt mất. Cứ để vợ chồng nó sống yên ổn ở quê là được rồi.”

Muốn thì vẫn muốn, nhưng tốt nhất là tránh việc sinh chuyện.

Dù gì bây giờ cũng đang dẹp bỏ mê tín phong kiến, mà Chu Dã lại có biệt danh “Chu Phúc Tinh” tính ra thì thôi đi cho yên.

Anh kế toán cũng không nói thêm gì, vì lời của đội trưởng cũng chẳng phải vô lý.

Một khi người ta ganh ghét rồi, sống cũng chẳng yên ổn nổi, trong khi con của Chu Dã còn nhỏ thế kia.

Chu Dã thì chẳng hay biết gì những chuyện này. Việc mua dê con và thuê xe chở về đều do một tay anh lo liệu, lão đội trưởng và anh kế toán không cần ra mặt gì cả.

Mấy người cùng ngồi xe máy kéo chở về, đem theo mười lăm con dê con của đội.

Khi về tới đội Ngưu Mông thì cũng đã là buổi chiều, mà giờ quay lại thì cũng muộn rồi, nên lão đội trưởng nhiệt tình mời bác tài về nhà mình ở tạm một đêm.

Hai anh em Lý Đại Sơn và Lý Đại Hà đều đã dọn ra ở riêng, nên nhà rộng rãi, thừa chỗ ngủ.

Bác tài cũng không khách sáo, còn đưa luôn tem phiếu lương thực và ít tiền ăn ở.

Sắp xếp ổn thỏa cho bác tài xong, đội trưởng mới có thời gian hỏi Lý Đại Hải tình hình bên lợn con thế nào.

May mà mọi việc đều suôn sẻ.

Vì tất cả đều làm theo đúng quy trình đã định trước: những ai đăng ký nuôi lợn đều phải rút thăm chọn số, kể cả mẹ ruột của anh – bác gái Tôn – cũng không ngoại lệ.

Ai rút được số 1 thì chọn đầu tiên, số 2 chọn thứ hai, cứ thế lần lượt đến con lợn cuối cùng.

Vì chuyện này mà bác gái Tôn còn từng chỉ tay vào mặt con trai mình mà mắng chửi.

Bà vốn đang đắc ý tưởng được ưu tiên chọn trước, ai ngờ con trai không nhường!

Hạt Dẻ Rang Đường

Còn Chu Dã thì chẳng mấy quan tâm đến những chuyện đó.

Vừa xuống xe máy kéo, chào hỏi mấy người xong là anh vội vàng chạy về nhà ngay.

Lâu như vậy không gặp vợ con, anh nhớ muốn c.h.ế.t rồi!

Trên đường về, anh gặp thím Trương đang gánh hai thùng nước, mang theo cả đậu đã ngâm sẵn, chuẩn bị đi xay làm đậu phụ.

“Hôm qua thím có đến nhà cháu ngủ không ạ?”

“Có chứ. Cháu yên tâm đi.” Thím Trương rất thích tính cách thương vợ thương con của Chu Dã, thấy người đàn ông như vậy là biết không tệ.

May mắn thay, con rể bà cũng giống vậy.

“Vậy là tốt rồi.” Chu Dã cười, “Thím có rút được con lợn nào ngon không?”

“Có chứ! Thím rút được số bốn, là người thứ tư được chọn đó!” Thím Trương cười tươi rói.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 142



Tán gẫu với thím Trương mấy câu xong, Chu Dã liền vội vã chạy về nhà.

Lúc này Bạch Nguyệt Quý đang chơi với Đâu Đâu và Đô Đô cùng chú chó con mới về nhà.

Sáng nay chó con được người ta mang đến. Nhìn mà thương, bụng đói lép kẹp vì chưa được ăn gì cả!

Bạch Nguyệt Quý liền pha sữa cho nó uống, một bát sữa to bị nó l.i.ế.m sạch bong, bụng phình lên tròn vo.

Có lẽ vì được ăn no uống đủ lại cảm nhận được sự chăm sóc của chủ nhà, nên nó nhanh chóng thích nghi.

Không biết có phải vì người nó ngửi thấy mùi sữa trên người Đâu Đâu và Đô Đô hay không mà tỏ ra rất thân thiết với hai bé.

Hai anh em Đâu Đâu – Đô Đô thì gan lì vô cùng.

Trẻ con tầm này mà gặp động vật lạ thường sẽ có chút sợ, nhưng hai đứa lại chẳng hề e ngại, vừa thấy chó con là đã vui vẻ đến gần chơi cùng.

Lúc trưa ngủ trưa, hai anh em còn kéo chó con lên giường ngủ cùng.

Bạch Nguyệt Quý cũng đã kiểm tra rồi, lông nó sạch sẽ, không có ve rận hay gì, nên cũng không cần tắm rửa kỹ lưỡng gì cả.

Với chó con nhỏ thế này, nếu tắm rửa nhiều quá dễ bị ốm.

“Vợ ơi~” Chu Dã vừa vào nhà đã gọi to.

“Trong phòng này.”

Chu Dã bước vào thì thấy vợ, con và chó con đang ngồi chơi trên giường đất.

“Đói không? Vào bếp nấu tí gì ăn đi?” Bạch Nguyệt Quý ngẩng lên hỏi anh.

Đói hay không thì khoan nói, việc quan trọng là phải ôm vợ cái đã.

Tối hôm qua không có vợ nằm cạnh, anh mất ngủ suốt.

Ôm một lúc, anh mới thì thầm:

“Vợ này, tối qua có nhớ anh không?”

“Không.” Bạch Nguyệt Quý cười nhạt lắc đầu.

Chu Dã cười tít mắt.

Vợ anh mà nói “nhớ lắm”, thì thật ra là không nhớ.

Còn vợ anh mà nói “không nhớ”, thì chắc chắn là nhớ lắm lắm luôn.

Đừng hỏi sao anh biết, anh quá hiểu kiểu “miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo” của vợ rồi.

Như ở trên giường ấy, lúc thì bảo:

“Sao anh cứ không đứng đắn thế?”

“Sao lại hư thế?”

Hạt Dẻ Rang Đường

“Sao lại hành người ta vậy chứ?”

Nhưng anh biết, vợ anh rõ ràng là… thích!

Bạch Nguyệt Quý khẽ lườm gã chồng mặt dày một cái, nhưng đúng là không thể phủ nhận, hôm qua không có anh bên cạnh, cô trằn trọc cả nửa tiếng mới ngủ được.

Hai đứa nhỏ Đâu Đâu và Đô Đô cũng đã lâu không thấy bố rồi, vừa thấy anh về là bò tới ôm lấy.

Chu Dã thấy có vợ ôm, con ôm, trong lòng cảm giác như đời mình đã viên mãn lắm rồi.

Để anh chơi với con, Bạch Nguyệt Quý liền vào bếp nấu cho anh một bát mì.

Mì đã được cắt sẵn từ trước, cô đập thêm hai quả trứng gà, nhặt ít cải trắng, thêm chút muối nêm nếm, thế là xong một bát mì trứng thơm ngon.

Lúc Chu Dã ăn, hai bé Đâu Đâu và Đô Đô cũng đòi ăn theo.

Không phải vì đói, mà là muốn ăn theo không khí, bố ăn thì tụi nhỏ cũng muốn được đút cho ăn.

Hai đứa ngồi ngay ngắn thành hàng, há miệng chờ bố bón, Chu Dã cũng chiều con, ăn hai miếng lại đút cho tụi nhỏ một miếng, chơi chán rồi tụi nhỏ lại quay sang nô với chó con.

Bạch Nguyệt Quý hỏi:

“Sao anh lại muốn nuôi chó vậy?”

“Anh cũng chẳng tính trước, chỉ là thấy ở trại nuôi lợn có mấy con ch.ó con, chợt nghĩ nhà mình nuôi một con trông nhà cũng hay.” Chu Dã cười nói.

“Con này hình như hơi khác với mấy con ch.ó bình thường ấy, em thấy nó khôn hơn.” – Bạch Nguyệt Quý nói.

Chó còn nhỏ xíu thôi mà cô đã cảm nhận được sự lanh lợi của nó, chứng tỏ nó thật sự thông minh.

“Anh có hỏi Phùng Cương rồi, anh ấy nói con này là giống lai, có m.á.u sói, chó cái phối với sói đực sinh ra đấy.” Chu Dã giải thích.

Bạch Nguyệt Quý gật gù:

“Bảo sao nhìn có nét khác biệt.”

“Nuôi nó lớn cùng với Đâu Đâu và Đô Đô, sau này chắc chắn sẽ rất thân thiết.”

Bạch Nguyệt Quý cũng không phản đối việc nuôi chó trong nhà.

Vì giờ điều kiện nhà đã tốt hơn, lại sống tách biệt với trung tâm thôn, có hơi hẻo lánh một chút.

Dù bây giờ xã hội an toàn hơn, ít ai dám gây sự, nhưng lòng người thì khó đoán.

Nuôi một con ch.ó có m.á.u sói để trông nhà, thật sự là chuyện không tồi.

“Đặt tên cho nó đi.” Bạch Nguyệt Quý nói.

“Gọi là… Sư Tử đi!”

Bạch Nguyệt Quý: “……”

Tên nghe đúng kiểu Chu Dã thật, nhưng thôi “Sư Tử” chính thức trở thành tên của chú chó con.

Sư Tử từ đó trở thành một thành viên mới trong nhà họ Chu.

Lần này Chu Dã cùng đội trưởng và kế toán đi chọn lợn con, chất lượng heo họ đem về không có gì để chê.

Ngay cả người rút phải lá thăm cuối cùng, nhận con lợn sau cùng, cũng thấy vui, vì con lợn đó cũng rất khoẻ mạnh, nhanh nhẹn.

Chính vì đến nơi xa lạ nên lũ lợn con có hơi sợ hãi và bất an, nhưng khi mọi người bưng cám ra, bọn chúng ăn một cách hung hãn, chẳng hề dè dặt chút nào.

Chỉ cần ăn được là không sao cả.

Ngoài lợn con ra, đương nhiên còn có cả dê con.

Lần này vốn dĩ còn định đưa chú Trương đi cùng, nhưng chú Trương bị cảm nên không đi được.

Dù vậy, chú Trương vẫn rất hài lòng với đợt dê con lần này, không có con nào ốm yếu gầy gò, toàn là những con khỏe mạnh.

Tổng cộng mười lăm con, được nuôi tại khu chuồng cũ vốn là trại nuôi lợn.

Chuồng trại này thực chất là một dãy nhà ngói gạch, trước kia là nhà của một địa chủ.

Sau khi ông địa chủ bỏ trốn ra nước ngoài, căn nhà bị thu hồi giao về cho tập thể quản lý.

Trước kia dùng để nuôi lợn, nhưng giờ việc nuôi lợn đã được giao cho từng hộ gia đình đảm nhiệm, nên sau khi năm con lợn của năm ngoái được xuất chuồng, nơi này được dùng để nuôi dê.

Vì công việc nuôi dê lần này giao cho chú Trương, nên chú Trương còn nhờ Cố Quảng Thu cùng sang sửa sang lại giường đất và các khu vực khác trong nhà.

Chú Trương còn định dọn qua bên đó ở luôn.

Lúc Bạch Nguyệt Quý đến chơi và nghe thím Trương kể chuyện này, cô liền hỏi:

“Không phải là sẽ cử người thay phiên nhau trông coi sao?”

Từ sau khi tham gia mấy hoạt động nông nhàn như cùng các bà già lớn tuổi tách bắp ngô, cô cũng đã hiểu ra kha khá chuyện thôn.

Ví dụ như hồi còn nuôi năm con lợn, đội trưởng sẽ phân công người thay phiên nhau sang canh giữ.

Chú Trương cười hiền:

“Dù sao tôi cũng rảnh rỗi, qua bên đó trông nom cho chắc ăn.”

Thím Trương cũng hoàn toàn đồng ý:

“Ông qua bên đó ở là hợp lý. Cơm nước thì tôi nấu sẵn, để Quảng Thu mang qua cho ông là được.”

Thế là chuyện này cũng được định xong.

Cũng vì chuyện nuôi lợn nên mấy ngày nay trong thôn rôm rả hẳn lên.

Thế nhưng chẳng được bao lâu, những cơn mưa thu lành lạnh đã ập đến.

Quả thật không hề nói ngoa “một trận mưa thu, một đợt rét lạnh.”

Trước đó trời tuy có se se lạnh, nhưng vẫn còn chịu được.

Vậy mà chỉ sau một trận mưa, nhiệt độ từ mười bốn mười lăm độ tụt xuống còn khoảng năm sáu độ.

Vì trời trở lạnh quá nhanh, Bạch Nguyệt Quý đặc biệt chú ý giữ ấm cho Đâu Đâu và Đô Đô.

Đâu Đâu thì không sao, nhưng Đô Đô hơi khó xử lý một chút, cậu nhóc này không thích uống nước.

Giờ nhà đã nhóm bếp lò rồi, nên cần uống nhiều nước hơn để tránh bị nóng trong.

May mà lần trước Chu Dã lên công xã mua mấy hộp hoa quả đóng hộp cho vợ ăn vặt, tình cờ thấy ở công xã có bán lê trắng, anh liền mua về một đống.

Trong nhà vốn đã có sẵn đường phèn, là do Chu Dã mua về cho Bạch Nguyệt Quý “ăn ngọt giải thèm”, mua không được kẹo sữa thì mua đường phèn thay.

Nhưng Bạch Nguyệt Quý vẫn chưa dùng tới bao giờ.

Giờ thì vừa hay, Bạch Nguyệt Quý liền nấu một nồi chè lê chưng đường phèn.

Có món chè này rồi, cậu nhóc Đô Đô mới chịu ôm bát lên mà uống ngon lành.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 143



Mưa thu kéo dài suốt năm sáu ngày vẫn chưa dứt.

Cũng từ lúc này, người dân trong thôn bắt đầu tiết kiệm tối đa trong sinh hoạt.

Vì không còn ra đồng làm việc nữa, mà không làm đồng thì đồng nghĩa với không có công điểm, không có công điểm thì không có lương thực, phải ăn đến phần lương thực tích trữ, thế nên ai cũng bắt đầu ăn dè xẻn lại.

Mỗi ngày trở lại chế độ hai bữa, một bữa sáng, một bữa tối. Có thể không hoạt động thì cố mà nằm lì, giảm tiêu hao để khỏi đói bụng nhanh.

Cả thôn đều như vậy, ngay cả nhà lão đội trưởng có điều kiện tốt cũng không ngoại lệ.

Nhưng, lúc nào cũng có ngoại lệ.

Trong mấy ngày mưa dầm dề ấy, vợ chồng Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý sống sung sướng đến mức khiến người ta phải ghen tị c.h.ế.t đi được.

Gió vừa thổi qua, mùi thơm trong bếp nhà họ bay thẳng sang nhà Triệu Mỹ Hương bên cạnh.

Trẻ con bên đó ngửi thấy còn khóc nức nở vì thèm, người lớn thì chỉ biết nuốt nước miếng ừng ực.

Những ngày này, Bạch Nguyệt Quý biến tấu đủ món ngon như khoai lang nướng, hạt dẻ rang đường, bánh vừng, bánh đậu xanh, bánh đậu đỏ v.v…

Trong nhà chất sẵn củi lửa, lương thực cũng dự trữ đủ, các vật dụng thiết yếu như diêm, dầu, muối, đường… đều không thiếu món nào.

Với điều kiện như vậy, họ thật sự có thể “ẩn cư” trong nhà, không cần bước chân ra cửa mà vẫn ăn uống no say, ngủ nghỉ thảnh thơi.

Cũng trong những ngày mưa lạnh này, Chu Dã đã được ăn qua tất cả những món quà vặt tinh xảo mà trước kia anh chưa từng nếm.

Anh cảm thấy, vợ anh chẳng cần phải xinh đẹp hay tài giỏi, chỉ riêng tay nghề nấu ăn này thôi đã đủ để khiến anh “đầu hàng vô điều kiện” rồi.

Mà thật ra, nhà họ ăn không chỉ có mấy món ngọt vặt đó.

Hạt Dẻ Rang Đường

Chu Dã mặc áo mưa, mang ủng từ sáng sớm, đi đến công xã mua về sườn non, móng giò và cả thịt lợn.

Thịt lợn thì được băm nhỏ, nấu cùng cải thảo và trứng thành cháo thịt trứng cải thảo cho Đâu Đâu và Đô Đô ăn.

Hai anh em nhỏ ăn rất ngon miệng, rất thích món này.

Nhờ ăn uống đầy đủ, hai đứa bé dạo gần đây béo tròn lên thấy rõ.

Còn sườn và móng giò thì dành cho hai vợ chồng họ.

Thực ra với người bản địa như Chu Dã, sườn lợn không được chuộng lắm,vì ít thịt quá.

Nhưng vì Bạch Nguyệt Quý đích thân gọi món này, nên anh cũng mua về vài dẻ.

Vậy nên, một hôm, Bạch Nguyệt Quý làm cho anh món sườn xào chua ngọt vào bữa sáng, đến trưa thì làm món sườn kho tàu.

Chu Dã ăn đến mức suýt nuốt luôn cả lưỡi, vừa ăn vừa tiếc rẻ:

“Vợ ơi, anh hối hận lắm luôn, sao trước giờ lại không mua sườn về nấu chứ? Không ngờ món này ngon vậy! Vậy là anh đã bỏ lỡ bao nhiêu mỹ vị rồi!”

Bạch Nguyệt Quý mỉm cười:

“Sau này mà có sườn thì anh cứ mang về, em nấu cho anh ăn.”

Chu Dã gật đầu lia lịa:

“Lần sau đi giao dịch, nếu thấy có sườn thì anh nhất định sẽ mang thật nhiều về!”

“Có nhiều thì em sẽ ướp gia vị rồi làm món sườn chiên muối tiêu. Đợi đến khi có tuyết, làm nồi lẩu sườn muối tiêu, đảm bảo ăn một lần là nhớ cả đời.”

Chỉ mới nghe miêu tả thôi mà Chu Dã đã nuốt nước miếng ừng ực, mong chờ vô cùng.

Còn móng giò thì không cần chế biến cầu kỳ, vì món này là dành riêng cho Bạch Nguyệt Quý.

Cô thường hầm móng giò với đậu nành và lạc. Mùi thơm ngào ngạt, ăn một bát đậu hay lạc cũng ngon không tưởng.

Cũng chính vì hương thơm bay ra từ nhà họ Chu những ngày này thật sự quá mê người, khiến Triệu Mỹ Hương cực kỳ bức xúc.

Cô ta còn đội mưa sang nhà chị dâu Chu để than phiền:

“Bây giờ là lúc nào rồi chứ? Nhà ai chẳng phải siết chặt chi tiêu để sống qua ngày, vậy mà nhà họ ngày nào cũng nấu món gì mà thơm nức mũi! Con tôi ngày nào cũng khóc, hôm nay tôi đánh nó ba trận!”

Chị dâu Chu nghe xong chỉ thấy đầy một bụng chua xót:

“Đánh con làm gì? Có phải lỗi do nó đâu. Nói cho cùng là do chúng ta không gặp được người đàn ông có bản lĩnh, con cái đành phải sống thèm thuồng thôi.”

Chu Xuyên đang ngủ trong buồng nghe vậy liền trở mình quay mặt vào tường, coi như không nghe thấy mấy lời ghen tị từ gian ngoài.

Mà đâu chỉ phụ nữ mới ghen? Đàn ông cũng chẳng kém.

Chồng của Triệu Mỹ Hương tên là Giang Đại Hổ, anh ta cũng rất khó chịu với Chu Dã.

Trong một buổi tụ họp của mấy người đàn ông trong thôn, Giang Đại Hổ cười lạnh nói:

“Cũng may thôn ta còn giữ được nề nếp tốt. Chứ nếu không, sống kiểu như nhà hắn, không khéo còn bị quy vào diện ‘phú nông’ cũng nên!”

Lúc đó, Vương Nhị Anh và Lý Thái Sơn cũng có mặt.

Vương Nhị Anh không nói gì, nhưng Lý Thái Sơn thì không nhịn nổi nữa, lập tức bật lại:

“Ấy dà, Giang Đại Hổ, bệnh đỏ mắt của anh phát nặng quá rồi đó! Đừng có quên, năm đó con trai anh, Cẩu Thặng, trốn nhà đi bơi, suýt thì c.h.ế.t đuối dưới sông. Chính là Anh Dã đi ngang qua phát hiện, vớt nó lên, nếu không thì giờ còn sống hay không còn chưa chắc đấy!”

Giang Đại Hổ nghênh cổ cãi lại:

“Chuyện nào ra chuyện đó! Nhưng mà nhìn cái kiểu nhà nó sống bây giờ, gọi là phú nông là còn nể mặt đấy! Thời xưa ngay cả địa chủ cũng chưa chắc ăn sung mặc sướng được như vậy!”

“Thì sao nào?!” Lý Thái Sơn cũng lớn tiếng –“Ăn của anh hay uống của anh à? Cần gì anh chỉ trỏ? Chính anh không có bản lĩnh cho vợ con sống sung sướng, giờ lại ghen ghét với Anh Dã nhà tôi vì anh ấy có bản lĩnh à?”

“Bản lĩnh gì? Chẳng phải là ăn bám vợ đó sao! Không có tiền nhuận bút hàng tháng của vợ hắn thì hắn là cái thá gì? Đàn ông mà ăn mềm thế thì còn vênh váo cái gì?” Giang Đại Hổ cười lạnh.

“Anh dám nói Anh Dã tôi ăn bám?!” Lý Thái Sơn lập tức đập bàn, hất tung cái bàn chơi bài lên, chỉ thẳng mặt Giang Đại Hổ “Anh muốn đánh nhau phải không?!”

Vương Nhị Anh cùng mấy người khác vội vã chạy lại can ngăn.

“Anh bớt lời một chút đi!” Có người lên tiếng nói với Giang Đại Hổ.

“Tôi nói Chu Dã, mắc mớ gì đến cậu mà cậu nổi đóa lên?!” Giang Đại Hổ cũng tức không kém.

“Anh nói Anh Dã tức là nói tôi!” Lý Thái Sơn chỉ vào anh ta “Hôm nay tôi nói rõ ở đây, lần sau mà còn để tôi nghe thấy mấy lời kiểu này nữa, thì anh cứ chờ xem tôi có bỏ qua không!”

Nói rồi, câhy hất tay Vương Nhị Anh, giận dữ bỏ đi.

Vương Nhị Anh vội vàng đuổi theo, còn những người khác thì chỉ biết lắc đầu nhìn Giang Đại Hổ:

“Anh không biết Lý Thái Sơn với Chu Dã thân như mặc chung một cái quần à? Trước mặt cậu ta mà còn dám nói mấy lời đó?”

“Thì tôi nói sai à?” Giang Đại Hổ tức tối “Nếu không lấy được cô vợ trí thức giỏi giang kia, thì làm gì có cuộc sống như bây giờ? Cả ngày nhà nó không thiếu mùi thịt mùi cá!”

Mọi người cũng phần nào hiểu được tâm trạng của Giang Đại Hổ.

Nói thật, trong cả thôn này đúng là chẳng ai sống sướng bằng Chu Dã.

Nếu nhà anh ở xa, không thấy không ngửi được thì thôi, nhưng sống ngay sát vách thế này, ngày ngày ngửi mùi thịt mùi canh bay sang, trong khi nhà mình thì ăn cháo loãng rau dưa, ai mà không bức bối?

Nói về Lý Thái Sơn với Vương Nhị Anh—

Lý Thái Sơn cáu:

“Lần sau đừng có rủ tôi tới chơi với loại người như thế nữa, xui xẻo!”

Vương Nhị Anh nhún vai:

“Cậu nói xem, làm gì phải nổi nóng vậy. Lỡ có đánh nhau thật, thiệt thòi vẫn là cậu thôi.”

Điều khiến Vương Nhị Anh không dám nói ra là, những gì Giang Đại Hổ nói, kỳ thực không sai.

Hắn cũng ghen tỵ, ngưỡng mộ và ganh ghét với cuộc sống hiện tại của Chu Dã không để đâu cho hết.

Hắn đã từng nghe mấy ông già trong thôn kể lại cuộc sống của địa chủ thời xưa, mà hình như… cũng không bằng nhà Chu Dã bây giờ!

Chỉ là, những lời đó hắn không dám thốt ra miệng.

Lý Thái Sơn gằn giọng:

“Hắn dám nói Anh Dã như thế, cậu nhịn được chứ tôi không nhịn được!”

Nói rồi, Lý Thái Sơn chẳng thèm để tâm gì tới Vương Nhị Anh nữa, quay người bỏ đi tìm Anh Dã của cậu.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 144



Lý Thái Sơn vừa đến là kể lại hết mấy lời Giang Đại Hổ đã nói, cuối cùng còn mắng to:

Hạt Dẻ Rang Đường

“Cái đồ khốn kiếp! Con trai hắn bị chuột rút dưới sông, nếu không nhờ Anh Dã anh đi ngang qua vớt nó lên thì giờ có khi đã làm ma nước rồi! Khi đó còn chẳng thấy hắn cảm ơn câu nào, giờ thì hay rồi, lại còn nói xấu anh sau lưng!”

Chu Dã thì vẫn điềm nhiên như không:

“Mặc dù lời hắn nói nghe khó nghe thật, nhưng cũng đâu phải sai. Anh đây chẳng phải đang ăn ‘cơm mềm’ (ý chỉ sống nhờ vợ) đấy à?”

Lý Thái Sơn nóng nảy:

“Anh Dã, anh xuống đồng kiếm công điểm nuôi cả nhà đấy nhé, ăn cơm mềm gì mà ăn?!”

Anh Dã không chỉ làm đồng mà còn vào rừng săn b.ắ.n kiếm tiền. Mà nếu vậy còn gọi là cơm mềm, thì thế nào mới là cơm cứng?

Chu Dã thì ngược lại, còn tỏ ra rất thích cái danh “ăn cơm mềm” này:

“Dạo trước anh đi viện khám, bác sĩ bảo anh ăn uống không tốt, đúng là thể chất hợp để ăn cơm mềm mà.”

Lý Thái Sơn: “……”

Anh Dã nhà anh bụng chứa được cả một con bò, còn bảo là ăn uống kém?

“Nhưng mà, cơm mềm cũng không phải ai muốn ăn là được đâu.” Chu Dã cười, “Như Giang Đại Hổ ấy hả? Có nằm mơ cũng chẳng ăn nổi. Hắn ghen đỏ cả mắt, nhưng kiếp này đừng hòng có cơ hội đó.”

“Em thấy đám đó đúng là ghen đến phát điên.”

Lý Thái Sơn khinh bỉ, “Còn dám so mình với anh nữa chứ? Đúng là không soi gương nhìn lại mình!”

“Đúng vậy.” Chu Dã rất tự hào, “Tướng mạo thì xấu, người thì nhếch nhác, về nhà còn thích làm ông lớn, còn anh thì sao? Việc nhà việc ngoài việc gì cũng xắn tay làm. Vừa xấu, vừa bất tài, tính khí thì khó chịu, ganh tỵ thì vô đối, mà cũng đòi ăn được bát cơm mềm của anh? Còn lâu mới có cửa nhé!”

Lý Thái Sơn nghe mà bái phục sát đất.

Đây mới gọi là đàn ông đích thực!

Bị người ta bôi xấu là ăn bám vợ mà vẫn không thèm để bụng, còn tự nhận rất thoải mái.

Đúng là khí lượng rộng như biển!

Anh tự nhủ phải học theo mới được!

Chu Dã lại dặn:

“Đừng để bụng mấy lời Giang Đại Hổ làm gì. Với cái thân hình của cậu, lỡ đánh nhau thật thì thiệt thòi đấy.”

Lý Thái Sơn hừ lạnh:

“Hắn dám đánh em? Nhà họ Lý bọn em ở thôn này đâu phải dạng vừa đâu, em có mấy anh em trai liền đấy! Hắn mà dám động vào em thử xem? Em đánh hắn, chưa chắc hắn dám đánh lại!”

Chu Dã cười cười:

“Thôi, về chuẩn bị đi. Trời tạnh mưa là mình vào rừng.”

“Được! Về là chuẩn bị liền!” Lý Thái Sơn gật đầu cái rụp, rồi hỏi,

“Anh Dã, lần này mình không dẫn theo nhiều người nữa chứ?”

“Có chứ, vẫn phải dẫn. Mấy người hàng xóm quanh mình ấy, một năm cũng chỉ được đi một hai chuyến thôi.” Chu Dã lắc đầu.

“Thôi được vậy.” Lý Thái Sơn hơi tiếc phải chia phần chiến lợi phẩm, nhưng Anh Dã đã nói thế thì cứ nghe theo.

Lý Thái Sơn về rồi, Chu Dã liền đem chuyện mình bị đồn là “ăn bám vợ” kể lại cho vợ nghe.

Bạch Nguyệt Quý gật đầu nghiêm túc:

“Em cũng thấy thế, anh sắp thành trai bao rồi đấy.”

“Xem ra tối nay anh phải dốc sức phục vụ bà chủ rồi, không thì danh hiệu trai bao này anh không xứng mất.” Chu Dã cũng phụ họa luôn.

Bạch Nguyệt Quý liếc anh một cái:

“Đi ngủ phòng tây đi!”

“Không đi, trời lạnh thế này, anh ngủ ở đó sao chịu được?”

Hai vợ chồng chọc ghẹo nhau một lúc, rồi Bạch Nguyệt Quý mới dịu giọng nói:

“Bên ngoài nói gì cũng mặc kệ đi, em biết anh có bản lĩnh là được rồi.”

“Đúng thế! Gọi là bình đẳng giới mà. Phụ nữ cũng có thể gánh vác nửa bầu trời. Nếu phụ nữ giỏi, đàn ông ăn cơm mềm cũng chẳng có gì đáng xấu hổ cả. Đáng xấu hổ là mấy kẻ ăn bám còn giả vờ làm ông lớn. Như anh đây, ăn cơm mềm mà quang minh chính đại, tuyệt đối không kiểu ‘ăn xong quay ra chửi người’ đâu nha!” –Chu Dã vênh mặt nói.

Bạch Nguyệt Quý: “……”

Anh chàng này đúng là có thể tự hào vì ăn cơm mềm rồi!

Mà quan trọng là, có phải ăn bám đâu chứ?

Chu Dã vẫn đi làm, kiếm công điểm, mỗi tháng còn đi rừng săn b.ắ.n một chuyến, mà chuyến nào cũng kiếm nhiều hơn cả cô nhận nhuận bút.

Nhưng Chu Dã không quan tâm. Anh cứ kiên quyết nói mình ăn cơm mềm đó, thì sao? Anh tự hào lắm cơ!

Đúng là một “tiểu kịch khúc” nhỏ trong cuộc sống của họ.

Dù sao thì chuyện nhà Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý bị người trong thôn ghen ghét, nói này nói nọ, cũng đâu phải lần đầu.

Ai muốn nói thì cứ nói, bọn họ cũng chẳng mất miếng thịt nào.

Còn nếu ai dám nói ngay trước mặt, thì chắc chắn sẽ biết tay họ.

Sau khi mưa thu ngớt hẳn, thời tiết lập tức trở lạnh một cách rõ rệt.

Ban đêm nhiệt độ đã xuống âm độ, sáng sớm dậy thấy chỗ góc tường còn có băng đọng từ đêm trước.

Cũng vào lúc như thế, Chu Dã đạp xe Đại Kim Lộc, đi đón mợ về nhà.

“Mợ ơi, xe Đại Kim Lộc của cháu được chứ?” Vừa đèo mợ trên đường về, Chu Dã vừa khoe.

“Cháu cũng giỏi lắm rồi đấy!” Mợ của Chu Dã không nhịn được, véo cho anh một cái vào đùi.

Chu Dã “á” lên một tiếng:

“Chắc chắn bầm tím rồi, tuyệt đối bầm rồi!”

Mợ chỉ véo nhẹ, cười mắng:

“Bảo cháu đừng mua đấy, cháu có chịu nghe đâu!”

“Thì giờ dùng được còn gì! Mợ xem, giờ cháu đến đón mợ về, đi lại cứ gọi là như gió, nhẹ nhàng khoan khoái.” Chu Dã cười hớn hở.

Mợ cũng không cằn nhằn thêm nữa, chỉ hỏi:

“Lần này vào núi mấy ngày?”

“Nhanh thì chắc cũng phải ba bốn ngày.” Chu Dã đáp.

Vậy nên mới phải phiền mợ sang trông giúp, chứ để vợ anh ở nhà một mình với Đâu Đâu và Đô Đô, thật sự không yên tâm nổi.

“Vậy các cháu cũng phải cẩn thận đấy. Núi bên mình tuy chưa từng có mãnh thú gì ghê gớm, nhưng lợn rừng thì cũng nguy hiểm lắm đấy.” Mợ nhắc nhở.

“Vâng, cháu biết mà, mợ cứ yên tâm.” – Chu Dã gật đầu.

Sáng hôm sau, anh cùng Lý Thái Sơn, Cố Quảng Thu, Lý Phong Thu và Lý Đại Sơn mấy người lên đường vào núi.

Chuyến đi này kéo dài đến tận nửa đêm ngày thứ tư họ mới trở về.

Dân thôn vừa thấy thế là đoán ngay, chắc chắn mấy người này săn được mồi to nên đi bán rồi mới về muộn như vậy!

Có người đến hỏi Lý Đại Sơn, anh chỉ nói rằng họ đi hơi sâu vào rừng nên mới về muộn, chứ chẳng săn được gì cả.

Đi những bốn ngày trời mà không kiếm được gì?! Ai mà tin nổi?

Thế là lại có người quay sang hỏi Lý Phong Thu, anh ta cũng chỉ lắc đầu bảo vận xui, chẳng được gì.

Cố Quảng Thu thì miễn hỏi. Còn Chu Dã thì khỏi phải nói, ai dám tới mà hỏi?

Người duy nhất có thể bẻ được miệng, chính là Lý Thái Sơn.

Sáng hôm sau, Vương Nhị Anh chạy tới nhà Lý Thái Sơn hỏi chuyện, lúc đó cậu ta còn đang ngủ ngon trong chăn, bị đánh thức thì cáu vô cùng.

“Bọn tôi có săn được gì đâu! Chỉ là đi hơi xa, mà đường núi sau mưa trơn trượt khó đi nên mới về trễ chút thôi! Giờ tôi nói thật với cậu rồi đấy, chứ hôm trước không phải tôi còn hỏi anh có đi không sao? Chính cậu bảo không đi đấy nhé!” Lý Thái Sơn liếc nhìn hắn một cái.

Cậu ta quá hiểu Vương Nhị Anh. Lần trước đi rừng không thu hoạch được gì, từ đó là cậu mất niềm tin vào Anh Dã.

Vậy nên lần này Lý Thái Sơn cũng không giấu, nói luôn là sẽ cùng cả nhóm vào rừng săn mồi xem sao.

Quả nhiên, vừa nghe thấy đông người lại phải ở lại núi vài hôm, Vương Nhị Anh lập tức từ chối không tham gia.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 145



Vì đã sớm đoán được cái tính của Vương Nhị Anh, biết thể nào cậu ta cũng sẽ đến than vãn sau chuyến đi, nên Lý Thái Sơn đã chặn họng trước.

Vương Nhị Anh nghẹn họng, cố hỏi:

“Thật là mấy cậu không săn được gì sao?”

“Đã nói là không rồi, chỉ vì đi hơi sâu nên mới về trễ.”

“Thái Sơn, anh em với nhau mà…” Vương Nhị Anh vẫn bán tín bán nghi.

Hạt Dẻ Rang Đường

“Không xem cậu là anh em, tôi còn rủ đi làm gì? Đã rủ rồi, cậu không chịu đi, giờ quay lại trách tôi không đủ nghĩa khí? Cậu đúng là đùa giỡn tình huynh đệ rồi!” Lý Thái Sơn hậm hực.

Vương Nhị Anh nói không lại, đành lủi thủi bỏ đi.

Người vừa đi khuất, Lý Thái Sơn liền bĩu môi, chui vào chăn định ngủ tiếp.

Nhưng Kim Tiểu Linh đã bưng một bát mì vào tận phòng:

“Dậy đánh răng ăn tí gì đi, tối qua về chỉ ăn được cái bánh bao, giờ chắc đói lắm rồi.”

Lý Thái Sơn ngửi mùi mì thơm nức, bụng cũng réo lên, vội đi đánh răng rồi về ăn mì.

Kim Tiểu Linh thấp giọng:

“Anh kể cho em nghe đi, em nhất định không nói cho ai biết.”

Tối qua về muộn, cậu vừa về đã dúi cho mẹ một ít tiền, vào phòng lại đưa cô thêm một khoản.

Cho cô hẳn mười đồng, mà cho mẹ cậu cũng mười đồng…

Tổng cộng hai mươi đồng.

Mà cậu thì không nói gì nhiều, chỉ ăn một cái bánh bao, uống hai bát nước rồi ngả ra ngủ, khiến cô tò mò không biết cậu kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy.

Lý Thái Sơn liếc nhìn vợ:

“Em thật sự muốn biết?”

Kim Tiểu Linh gật đầu lia lịa.

Lý Thái Sơn ghé tai nói nhỏ:

“Nhưng phải giữ bí mật đấy, ngay cả mẹ vợ cũng không được kể.”

“Yên tâm, em nhất định không hé răng.” Kim Tiểu Linh gật đầu cam đoan.

Lý Thái Sơn lúc này mới vừa ăn vừa kể về mấy ngày vào núi của họ. Kể mà vẫn còn thấy phấn khích.

Vì lần này họ vào sâu trong rừng, gặp trúng một đàn hoẵng rừng!

Ở vùng này không phải không có hoẵng, nhưng cực kỳ hiếm, chỉ thỉnh thoảng mới thấy một, hai con.

Gặp cả một đàn như thế thì đúng là quá may mắn.

Nhờ cái bẫy mà Anh Dã giăng sẵn, họ tóm được bảy con.

Hai con nhỏ, ba con già và hai con trưởng thành.

Nhưng vì Anh Dã có lòng tốt, đã thả hai con nhỏ đi, còn lại năm con thì giữ lại.

Một con hoẵng trưởng thành nặng khoảng 50 – 60 cân, bán nguyên con.

Ngày thường, thương lái ép giá dữ lắm, một cân còn không được hai hào.

Nhưng lần này, chính Anh Dã ra mặt thương lượng, bán được giá tận bốn hào một cân, tăng gấp đôi!

Đúng vậy, Anh Dã chính là lợi hại như thế!

Sự kính phục của Lý Thái Sơn với Chu Dã quả thật như nước sông cuồn cuộn không dứt!

Bán được giá cao, năm con hoẵng tổng cộng thu về 120 đồng.

Chia đều ra, mỗi người được 24 đồng.

Nhưng Lý Thái Sơn và Cố Quảng Thu chỉ lấy 20 đồng, bốn đồng còn lại mỗi người đều đưa thêm cho Chu Dã.

Lý Phong Thu và Lý Đại Sơn cũng làm vậy.

Thế là mỗi người được 20 đồng, còn Chu Dã được gấp đôi, 40 đồng.

Lý Phong Thu và Lý Đại Sơn thì chẳng có ý kiến gì, ai mà dám có ý kiến?

Toàn bộ đàn hoẵng là do Chu Dã thiết kế bẫy bắt được.

Hai người họ thì vụng về, suýt nữa còn làm hỏng chuyện.

Chu Dã không nói gì, nhưng Lý Thái Sơn lúc đó thì mắng te tua rồi.

Mà cái giá bốn hào một cân cũng là do Chu Dã thương lượng mà có, nói trắng ra, họ chỉ góp sức khiêng hàng, mà vẫn được 20 đồng, còn đòi hỏi gì nữa?

Theo Lý Thái Sơn thấy, cầm 20 đồng mà còn thấy ngại!

“Tiểu Linh, đồ ăn cho lợn nấu xong rồi, con mang ra cho lợn ăn đi.” Bên ngoài mẹ Thái Sơn gọi.

Kim Tiểu Linh vội vàng đáp lời.

Lý Thái Sơn dặn thêm:

“Vợ à, chuyện này đừng để lộ ra nhé, kể cả với mẹ.”

Kim Tiểu Linh gật đầu:

“Em nghe lời anh, ai hỏi gì em cũng lắc đầu, bảo là anh không kể.”

Lý Thái Sơn lúc này mới yên tâm.

Cô vợ ra ngoài lo việc cho lợn ăn, mẹ cậu cũng vào phòng hỏi han con trai.

Nhưng với mẹ thì Lý Thái Sơn không hé một lời.

Tuy biết mẹ là người kín miệng, nhưng chuyện này chỉ nên để vợ biết là đủ, lắm người biết cũng chẳng ích gì.

“Cái thằng ranh con này, vừa nãy chẳng phải rì rầm gì với vợ trong phòng à? Giờ đến mẹ mày thì lại giấu?” Mẹ Thái Sơn nhéo cho một cái.

“Đâu có đâu, Tiểu Linh hỏi mà con cũng không nói gì hết. Mẹ đừng hỏi nữa, mẹ chỉ cần cầm tiền là được rồi.” Lý Thái Sơn vừa nói vừa trùm chăn, tiếp tục lăn ra ngủ.

Dạo này vào núi đúng là mệt bã người, uống toàn nước suối, ăn thì chỉ có lương khô, đêm đến ngủ trong hang đá.

Cũng may đi theo Anh Dã thì có thịt ăn, cực khổ nhưng đáng giá.

Mẹ Lý Thái Sơn ra ngoài hỏi con dâu, Kim Tiểu Linh nói:

“Con cũng hỏi rồi, anh ấy bảo phụ nữ đừng hỏi nhiều như thế, nên con cũng không dám hỏi nữa…”

Mẹ Thái Sơn mắng yêu một câu:

“Cái thằng ranh con, giữ bí mật thật đấy! Nó giấu cho con bao nhiêu tiền riêng rồi hả?”

Câu này làm Kim Tiểu Linh hơi hoảng hốt:

“Mẹ…”

Mẹ Thái Sơn cười:

“Mẹ còn không hiểu tính thằng Thái Sơn sao? Lần trước chắc nó cũng đưa cho con một ít rồi chứ gì. Nhưng mẹ cũng không quản hai đứa đâu, phần lớn thì mẹ giữ giùm, còn lại hai đứa cứ tự giữ lấy mà tiêu.”

Bà nói vậy cũng đúng, đã lập gia đình rồi thì trong tay phải có chút tiền tiêu riêng, nên chuyện này bà cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Kim Tiểu Linh nghe mà cảm động lắm, cảm thấy mẹ chồng mình thật sự rất tốt.

Từ lúc gả vào nhà chưa từng bị làm khó, chồng lại còn giỏi giang, cô cảm thấy mình gả được người thật sự quá tốt.

Mẹ chồng quay người đi ngâm đậu:

“Đợi đậu ngâm xong, mình làm đậu phụ rồi con mang sang cho vợ Chu Dã một ít.”

“Vâng ạ.” Kim Tiểu Linh gật đầu.

“Có thời gian thì sang bên đó ngồi chơi chút.” Mẹ chồng lại nói thêm.

Kim Tiểu Linh có chút khó xử.

Chồng cô cũng từng nói rồi, thật ra bản thân cô cũng muốn làm thân với Bạch Nguyệt Quý, vì chồng hai bên thân nhau mà.

Nhưng mà… cô không biết phải nói chuyện với người ta thế nào.

Một người phụ nữ có học, lại còn xinh đẹp, nhà cửa gọn gàng sạch sẽ đến mức không tì vết, cô mà ngồi ở đó thì thấy không thoải mái, chẳng biết nên nói gì cho phải.

Cô suy nghĩ rồi nói:

“Nếu mẹ sang, con đi cùng mẹ.”

Có mẹ chồng đi cùng thì đỡ bị ngượng, cũng không đến mức ngồi trơ ra đó.

“Ừ cũng được.” Mẹ chồng gật đầu.

Đang bận việc thì Bác gái Tôn đến dò hỏi chuyện mấy người đàn ông vào rừng.

Mẹ Thái Sơn nói:

“Làm gì có gì đâu, về tay không mà, chẳng được gì cả.”

“Đi theo Chu Dã mà lại chẳng được gì? Tôi không tin!” Bác gái Tôn hừ lạnh.

Mẹ Thái Sơn thầm nghĩ: Không tin thì thôi, ai bắt bà tin? Trong lòng thì khinh thường bà ta, chẳng coi ra gì.

Miệng thì vẫn điềm đạm:

“Nếu có thì tôi còn giấu làm gì, đâu phải chuyện gì mờ ám đâu. Không tin thì bà đi hỏi thằng Đại Sơn ấy.”

“Tên ranh con ấy đời nào chịu nói với tôi? Không thế thì tôi đã chẳng phải chạy qua đây hỏi bà.” Bác gái Tôn bực bội.

Bà có hỏi kiểu gì thì mẹ Thái Sơn vẫn cứng miệng bảo không biết.

Mà đúng là bà thật sự không biết mấy người đó săn được gì, nhưng kể cả có biết thì bà cũng không đời nào kể ra.

Chuyện làm ăn buôn bán kiếm được tiền thì càng phải kín miệng, tiền không được để lộ ra ngoài, bà hiểu điều đó quá rõ.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 146



Bác gái Tôn từ chỗ mẹ Thái Sơn hỏi không ra tin tức gì, rõ ràng là không cam lòng.

Gần đây con gái bà ta cứ nhõng nhẽo đòi ăn ngon, chẳng hạn như hoa quả đóng hộp. Bà ta liền muốn moi từ con trai ra một ít tiền, đặc biệt là từ Lý Đại Sơn, đứa con thứ hai dám đòi ra riêng, khiến bà tức đến nghiến răng.

Cả đời này đừng hòng bà để yên!

Vừa hay bây giờ anh ta kiếm được chút tiền, vậy thì cứ việc nộp đây!

Ai ngờ mở miệng ra thì bảo là “không kiếm được gì, không có tiền”?!

Bà ta thề, đợi hỏi ra được chân tướng, xem bà xử hai vợ chồng nhà nó thế nào!

Vì vậy, bà lại mò đến hỏi mẹ của Lý Phong Thu. Nhưng bà ấy cũng chẳng biết gì.

“Em nghe con dâu thứ hai nói rồi đó, chắc chắn chuyến này kiếm được không ít tiền!” Mẹ Phong Thu cũng không nhịn được mà nói.

Bác gái Tôn chắc nịch:

“Không ít được đâu! Gọi nó lại đây hỏi thử đi!”

Mẹ Phong Thu chẳng do dự, sai Lý Phong Mậu đi gọi người.

Lý Phong Mậu cũng nhanh nhảu chạy đi.

Thế nhưng Lý Phong Thu làm như không nghe thấy, đến khi bị gọi đến phát bực mới chịu ló mặt:

“Gọi cái gì mà gọi? Mẹ giờ còn có chuyện gì nữa chứ? Cho dù có, cậu là người c.h.ế.t à mà không làm?”

Mấy ngày qua, Lý Phong Thu vẫn chăm mẹ, ngay trước đó còn bị bà tát cho một cái.

Chẳng vì lý do gì cả, chỉ vì bà khó chịu, kiếm đại cớ rồi đánh.

Dù vậy, anh vẫn sẽ lo chuyện dưỡng già, vì dẫu sao bà cũng là người sinh ra anh.

Nhưng ngoài chuyện đó ra thì đừng mong được gì hơn.

Anh đâu có ngu, sao lại không hiểu bà già này lúc này gọi mình qua là vì chuyện gì?

“Thế nào? Nó không tới à?” Thấy chỉ có mình Lý Phong Mậu quay về, Bác gái Tôn cau mày hỏi.

“Không tới.” Lý Phong Mậu cũng tò mò muốn chết, rốt cuộc lần này đại ca kiếm được bao nhiêu tiền?

Đi theo Chu Dã mà còn đi tận mấy ngày, chắc chắn là không ít rồi.

“Thấy chưa? Đấy mà gọi là còn coi mình là mẹ à? Gọi cũng coi như gió thoảng qua tai!” Bác gái Tôn lập tức gào lên.

Mẹ Phong Thu cũng thấy mất mặt trước bà ta.

Chân bà giờ đã khá nhiều, chỉ cần cẩn thận là đi lại được.

Thế là bà lập tức bùng nổ, nhưng lần này không nhằm vào con trai mà là con dâu cả!

Bà vừa khóc vừa la, từ nhà mình lết qua trước cửa nhà con trai cả, ngồi phệt xuống như đang diễn tuồng, bắt đầu màn than vãn:

“Khổ thân tôi quá, còn khổ hơn cả mật đắng! Tôi cực khổ gả con trai cưới vợ, cứ tưởng đời này có thể an nhàn rồi, cứ tưởng con dâu hiền lương thảo hiền, ai ngờ tôi nằm liệt trên giường bao lâu nay, nó không thèm bước qua một bước xem tôi ra sao! Con dâu gì mà độc ác vậy trời? Mong tôi c.h.ế.t sớm cho rảnh nợ chắc? Tôi sống còn ý nghĩa gì nữa? Thôi, c.h.ế.t đi cho xong đời!”

Tiếng kêu khóc ầm ĩ, dân thôn kéo đến xem rất đông.

Chuyện thế này vốn ai cũng biết, nghe nhiều thành quen, giờ thấy phát sinh thì khỏi cần nói cũng hiểu rõ đầu đuôi.

Bác gái Tôn đứng bên cạnh lập tức hùa theo:

“Nói đúng đấy! Chuyện này rõ rành rành là vợ Phong Thu sai. Mẹ chồng nằm liệt mà nó không thèm chăm sóc, một miếng cơm không đút, một bát nước không rót. Tôi chưa từng thấy ai làm dâu mà vô tâm như thế!”

“Đúng thật! Lấy dâu về làm gì nếu không phải để hiếu thuận bố mẹ chồng? Thế này chẳng khác nào bỏ đói mẹ chồng đến chết!”

“Trời ơi, tâm địa ác độc quá! Dù có cãi chày cãi cối thế nào thì chuyện này cũng là đại bất hiếu!”

“…”

Một đám bà già do Bác gái Tôn lôi tới đồng loạt lên tiếng bênh mẹ Phong Thu.

Trong số họ cũng có nhiều người nổi tiếng hà khắc với con dâu, chẳng hòa thuận gì.

Nếu ai cũng học theo con dâu nhà Phong Thu, thì chẳng phải loạn mất rồi sao?

Thế nên bọn họ buộc phải lên tiếng, không chỉ là vì giúp mẹ Phong Thu mà còn là để giữ uy với con dâu nhà mình.

Coi như cảnh cáo: không chăm sóc mẹ chồng thì sẽ có hậu quả như thế đó!

Nhà Trương Xảo Muội và thím Trương ở ngay sát bên, động tĩnh lớn như vậy sao mà không nghe thấy.

Thím Trương thở dài:

Hạt Dẻ Rang Đường

“Tôi biết thế nào cũng sẽ thành ra thế này mà.”

Vì vậy trước đó bà đã khuyên chị dâu Lý, dù gì cũng nên qua hỏi han một tiếng, dù chỉ là cho có lệ.

Chớ vì một cơn tức mà cứng đầu đến mức không đi nổi một bước, như vậy dễ bị người đời dị nghị.

Chuyện con dâu chăm mẹ chồng, đời này truyền đời kia, vốn là chuyện nên làm.

Cho dù trong lòng có giận đi nữa thì cũng phải nhịn, chứ không sao có câu “làm dâu lâu ngày thành mẹ chồng”?

Chữ “lâu ngày” đó, chính là đúc kết tất cả những đắng cay khổ nhục mà thôi!

Tuy vậy, thím Trương cũng không định nhúng tay vào chuyện nhà người khác, còn Trương Xảo Muội thì càng không, bụng cô đang to, đâu tiện can thiệp gì.

Mà lần này, chị dâu Lý thật sự “bật” lại rồi.

Chị ấy cầm chổi đi thẳng ra ngoài, ai dám nói xấu sau lưng thì chị ấy quật cho!

“Ối trời ơi, vợ thằng Phong Thu, cô điên rồi à? Ngay cả tôi cô cũng đánh?”Bác gái Tôn vừa né kịp một đòn chổi, vừa la lên kinh hãi.

“Tôi đánh chính là cái mụ già lắm mồm như bà đó! Chuyện nhà tôi, mắc mớ gì tới bà chen vào? Bà là cái thá gì!” Chị dâu Lý tức nổ đom đóm mắt, giơ chổi lên định quét thêm.

Bác gái Tôn cùng mấy bà già khác bị dọa sợ phải tránh ra, ai nấy vừa né vừa la oai oái:

“Điên rồi, con này điên rồi! Phong Thu, cậu còn không quản vợ mình à? Nó đánh cả người lớn tuổi như chúng tôi, muốn lên trời chắc?!”

Lúc chị dâu Đại Sơn chạy đến thì thấy cảnh hỗn loạn như thế.

Chu Dã, Bạch Nguyệt Quý và mợ của Chu Dã cũng vừa vặn đến nơi.

“Bọn tôi trông nhà giúp cho, chị mau về gọi người bên nhà mẹ đẻ tới!” Bạch Nguyệt Quý cùng chị dâu Đại Sơn giữ lấy chị dâu Lý, nhỏ giọng dặn.

Bởi vì khi người trẻ tuổi đối đầu với bề trên, dù lý có đúng vẫn bị thiệt ba phần. Phải gọi người cùng vai vế bên nhà mẹ đẻ đến, mới không bị ăn h.i.ế.p trắng trợn!

“Đúng vậy! Bọn tôi trông nhà cho, chị mau về gọi người đi!” Chị dâu Đại Sơn cũng gấp rút nói theo.

Không chỉ mấy bà mẹ chồng tụ họp lại thành một phe, mà các cô con dâu cũng phải đoàn kết. Nếu không thì thật sự sẽ bị bắt nạt đến chết!

Chị dâu Lý lau nước mắt, nghẹn giọng nói:

“Tôi đi gọi người đây!”

Chị ấy ném chổi xuống đất, vừa khóc vừa chạy về nhà mẹ đẻ.

Nhà mẹ đẻ của chị dâu Lý không phải quá giàu, nhưng tuyệt đối không phải loại để mặc người ta bắt nạt con gái.

Lúc trước, khi Lý Phong Thu ra ở riêng, tay trắng không xu dính túi, chính là nhờ bố mẹ vợ âm thầm giúp đỡ mới dựng được cái nhà riêng như bây giờ.

Khi ấy chị còn chưa rơi một giọt nước mắt, vậy mà giờ con gái cứng cỏi như vậy lại vừa khóc vừa chạy về cầu cứu, thì hẳn là bị ức h.i.ế.p đến mức nào rồi?

Bố mẹ chị dâu Lý lập tức kêu cả con trai, con dâu, không dừng lại ở đó, họ còn gọi thêm mấy bà chị em bà con trong thôn nổi tiếng là “chị đại”.

Một đoàn người hùng hổ kéo đến!

Bác gái Tôn vốn ỷ mình là người nhà đội trưởng nên không sợ, mở miệng châm chọc:

“Mấy người nuôi được cô con gái cũng ghê gớm thật đấy…”

Vừa dứt lời đã bị một bà cô dữ dằn bên nhà gái vả cho một phát lật mặt.

Hai người phụ nữ khác cùng nhà gái cũng xông lên, ba người đè thẳng Bác gái Tôn xuống đất, người thì véo, người thì đấm, còn có người túm tóc giật:

“Con gái nhà bọn tôi mà cũng để bà tùy tiện làm nhục à? Bà tưởng nhà chúng tôi không có ai chắc?!”
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 147



Màn đánh nhau này diễn ra quá nhanh, đến khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, thì Bác gái Tôn đã bị đè ra đánh cho ngã lăn rồi.

“Ôi dồi ôi, Đại Sơn, Đại Hà, hai anh còn đứng đó làm gì nữa? Mau tách người ra đi chứ! Đánh nhầm người rồi, mấy bà thím này đánh nhầm người rồi đó!” Chu Dã hét to, nghe vào tai Bác gái Tôn chẳng khác gì tiếng chuông cứu mạng. Bà ta vội vàng gào theo:

“Đừng đánh nữa, tôi không phải mẹ chồng nó! Tôi không phải mẹ chồng nó mà!”

Nghe vậy, mấy bà cô họ hàng nhà chị dâu Lý lập tức ngừng tay, đứng lên hỏi:

“Đánh nhầm người rồi hả? Bà không phải mẹ chồng cháu gái nhà tôi hả?”

Bác gái Tôn được Lý Đại Hải và Lý Đại Hà đỡ dậy, trông vô cùng thảm hại.

Bà ta tức muốn bốc khói, vừa định xả giận thì mấy bà kia đã lên tiếng:

“Không phải mẹ chồng nó mà bà cũng xen vào chuyện làm gì? Rảnh quá hả?”

Bác gái Tôn gầm lên:

“Có ai như các bà không? Chưa rõ trắng đen đã động tay động chân!”

“Thì sao? Đánh bà đấy, bà làm gì được nào? Chuyện nhà họ Lý, bà là người ngoài chõ mồm vào làm gì? Không đánh bà thì đánh ai!”

“Đúng rồi đấy, xéo đi! Còn nói lắm là lại ăn thêm trận nữa, đừng bảo chúng tôi không khách sáo!”

Những bà cô đó đúng là chẳng phải dạng hiền lành gì, bị đánh còn ngang nhiên chẳng hề chột dạ.

“Các người… các người…” Bác gái Tôn tức đến run người, lại quay sang đánh Lý Đại Sơn và Lý Đại Hà:

“Hai đứa bay là c.h.ế.t rồi à? Mẹ bị người ta đánh, bị người ta chửi, mà hai đứa đứng đó trơ mắt nhìn hả?!”

Chị dâu Đại Sơn cười lạnh:

“Mẹ thôi đi, giờ là chuyện nhà Phong Thu, mình đừng xen vào nữa!”

Lý Đại Sơn và Lý Đại Hà cũng không nhúc nhích.

Mẹ họ mà không chen vào, thì người ta có nhận nhầm mà đánh sao?

Bác gái Tôn tức đến nghẹn họng, nhưng chẳng ai thèm quan tâm đến bà nữa.

Ánh mắt mọi người lại đổ dồn về phía mẹ của Phong Thu.

Mặt bà ta giật giật.

Trước mặt con dâu cả thì hống hách lắm, mắng chửi oang oang như diễn cải lương. Nhưng đối mặt với mấy bà chị em cùng vai vế này thì bà ta lại nhát hẳn đi.

Vừa rồi thấy kết cục của Bác gái Tôn, bị đánh tơi bời, mà còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, giờ bà ta mà cứng miệng nữa thì chẳng biết ra sao!

Bà ta xưa giờ vốn nổi tiếng kiểu bắt nạt người yếu, nịnh kẻ mạnh…

“Có… có gì thì mình ngồi lại nói chuyện cho tử tế…” Bà ta yếu ớt nói.

“Ối dào, giờ thì biết mềm mỏng rồi hả? Lúc bắt nạt cháu gái nhà bọn tôi, sao không thấy tử tế đâu hết?!” Các bà cô xắn tay áo định xông lên.

“Bà thông gia…” Mẹ chồng của chị dâu Lý vội vàng nhìn sang nhà thông gia, cầu cứu.

Lúc này mẹ chị dâu Lý mới lên tiếng can mấy bà chị em lại.

Trước đó Bác gái Tôn đã bị đánh, tuy không phải nhân vật chính, nhưng cũng coi như đã “xả giận”. Bên nhà gái đã nắm thế thượng phong, chẳng cần phải tiếp tục.

Hơn nữa, bà già kia vừa mới khỏi chân, nếu lại bị đánh què, thì dù có lý cũng hóa vô lý mất rồi.

Sau trận “đầu tiên đánh trước, nói chuyện sau” ấy, cuối cùng hai bên cũng ngồi lại nói chuyện.

Khi bên nhà gái rút lui, mẹ chồng của chị dâu Lý rốt cuộc cũng cảm thấy uất ức, ngồi ôm mặt khóc như mưa.

Dù sao thì trận hỗn chiến lần này cũng kết thúc như vậy.

Sau đó, chị dâu Lý còn đổi một rổ trứng gà từ thôn, rồi xách thêm một túi lương thực về nhà mẹ đẻ, để nấu trứng chiên đãi các bà cô đã giúp mình.

Cũng là một cách thể hiện lòng cảm ơn.

Trứng chiên thơm lừng, ai cũng hài lòng. Các bà cô còn vỗ n.g.ự.c đảm bảo:

“Lần sau mà còn chuyện gì, đừng có nhịn, cứ về gọi các bác các thím tới!”

Hôm sau, chị dâu Lý, chị dâu Đại Sơn, Kim Tiểu Linh, Trương Xảo Muội và Bạch Nguyệt Quý ngồi tụ họp lại, bàn chuyện hôm trước.

Chị dâu Đại Sơn nói đến đâu là cười đến đó:

“Hôm qua tôi đứng xem tận mắt, bọn tôi còn chưa kịp động tay thì mẹ chồng tôi đã bị đánh cho ngã lăn rồi! Chuyện nhà người ta mà cuối cùng bà ấy mới là người thiệt!”

Lúc đó, Bạch Nguyệt Quý, chị dâu Lý, Kim Tiểu Linh và Trương Xảo Muội đều đứng cạnh, nhìn rõ mồn một.

Ai nấy đều cười muốn nghẹt thở.

Nhưng nói cho cùng, chẳng thể trách ai, chỉ trách Bác gái Tôn tự rước họa vào thân.

Có điều, Bạch Nguyệt Quý hôm đó để ý thấy, mẹ chị dâu Lý là cố ý.

Làm gì có chuyện thông gia mà bà ấy lại không nhận ra? Chẳng qua là biết người này mới khỏi chân, không tiện đánh, nên thấy có một mụ khác tự xông ra là liền nháy mắt ra hiệu ngay.

Thế là mới có màn Bác gái Tôn bị đánh, còn mẹ Phong Thu thì dính đòn “vạ lây”.

“Sau chuyện này chắc cũng yên ổn được một thời gian rồi đấy.”Cuối cùng, chị dâu Lý nói như vậy.

Lần này tuy làm ầm ĩ, nhưng hiệu quả rõ ràng. Từ giờ sẽ chẳng còn ai dám lôi thôi nữa!

Cũng vì vụ việc này mà chị dâu Lý bị các bà lão trong thôn đánh giá rất tệ. Nhưng chị chẳng mảy may để tâm.

Trong miệng mấy bà già ấy, không chỉ mình chị, mà cả vợ Đại Hải, chị dâu Đại Sơn, vợ Đại Hà, mấy cô con dâu này đều chẳng có tiếng tốt gì.

Ngay cả Bạch Nguyệt Quý cũng không thoát được cái tiếng “phá của”.

Trương Xảo Muội cũng bị dị nghị, chỉ vì người ta ghen tị với cuộc sống của cô ấy bây giờ.

Năm ngoái còn bị coi là gái ế, giờ thì sắp sinh con rồi.

Người chồng câm của cô ấy thì nâng như trứng, vừa đi làm đồng, vừa vào núi săn bắn, thỉnh thoảng còn ra sông bắt cá đem về cho cô ăn.

Thế là thiên hạ thi nhau bàn tán về việc nhà họ Trương rước “chàng rể câm” về, ý nói khó nghe là… rể ở rể!

Chính vì chuyện đó mà thím Trương đã cãi nhau với người ta không biết bao nhiêu lần.

Thế nên, chỉ cần nhà mình sống khấm khá một chút thì kiểu gì cũng không tránh khỏi miệng lưỡi thế gian.

Thôn quê là vậy, không thể làm vừa lòng tất cả mọi người, chỉ cần sống vừa lòng mình là được.

Muốn sống sao thì cứ sống vậy.

Ai không ưa thì cứ đáp thẳng mặt, nuốt giận làm gì cho mệt.

Còn mợ của Chu Dã thì ở chơi mấy ngày cũng chứng kiến đủ mọi chuyện vui buồn.

Sau khi xem đủ trò vui, mợ cũng chuẩn bị về. Nhà chẳng giữ lại gì, chỉ tặng mợ hai hũ mật bưởi.

Là loại bưởi Chu Dã mua từ công xã hôm qua.

Bạch Nguyệt Quý làm luôn thành mật bưởi, đóng vào lọ thủy tinh hoa quả.

Hạt Dẻ Rang Đường

“Cháu để mà ăn là được rồi.” Mợ ngại ngần nói.

Bạch Nguyệt Quý cười:

“Mợ cứ mang về đi, cháu làm trước là đã tính phần của mợ với cậu rồi. Hai người mỗi ngày pha một hai ly mà uống, mùa đông lạnh uống thứ này là hợp nhất.”

Mợ cười cảm động:

“Cái gì ngon tốt là cháu lại nhớ tới mợ, cần gì khách sáo?”

Bạch Nguyệt Quý cười tươi:

“Chu Dã là cháu ruột của mợ, còn cháu là cháu dâu đây, sao lại không cần chứ?”

Trên đường đạp xe đưa mợ về nhà bằng chiếc Đại Kim Lộc, Chu Dã vừa đạp vừa cười híp mắt:

“Mợ à, vợ cháu thế nào? Hiền thảo không?”

Mợ cười:

“Không cần mợ nói, vợ cháu là số một rồi!”

Có chiếc Đại Kim Lộc quả thật tiện lợi.

Chỉ một lát là đã chở mợ về đến nơi.

Chu Dã thấy Cố Quảng Hạ và vợ anh ta đang ở nhà, liền chào hỏi vài câu rồi lại quay xe trở về.

Vợ Cố Quảng Hạ vốn cũng định chào hỏi cho bớt ngượng, ai dè Chu Dã chẳng buồn liếc mắt lấy một cái.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 148



Thấy chị ta như vậy, mợ của Chu Dã liền hỏi:

“Con làm gì vậy?”

“Em họ sao về vội thế, còn chưa kịp chào hỏi gì đã đi rồi.” Vợ của Cố Quảng Hạ mặt mày cứng đờ nói.

Sáng nay chị ta vừa nghe Triệu Mỹ Hương nói, mấy người Chu Dã lại đi săn được món gì to lắm.

E là lần này lại kiếm được không ít tiền rồi!

Đã vậy, Chu Dã còn có vợ là trí thức, mỗi tháng đều có tiền nhuận bút đều đều. Cái nhà đó… chỉ e không lo thiếu tiền tiêu!

Mối thân tình thế này, chị ta thấy vẫn nên giữ lại thì hơn.

Mợ cười khẩy một tiếng:

“Thôi đi, Chu Dã nhiều bà con thân thích lắm, con có cũng được mà không có cũng chẳng sao!”

Vợ Quảng Hạ quay sang nhìn chồng, hy vọng anh ta lên tiếng giúp mình một câu.

Nhưng Cố Quảng Hạ thì cảm thấy vợ mình quá mất mặt, thật sự không muốn mở miệng.

Thân thích vốn dĩ không phải vì tiền bạc mà đi lại.

Hợp thì thân, không hợp thì khách sáo. Nhưng vợ anh ta thì khác, ai giàu thì bám lấy, ai nghèo thì tránh xa, sợ người ta mượn tiền của mình.

Mà chính bản thân chị ta cũng chẳng khá giả gì, suốt ngày lo người khác vay tiền mình, trong khi bản thân chẳng dư dả bao nhiêu!

Giờ thấy người ta mua được xe đạp, lại săn được thú quý đem bán, chị ta lại muốn thân thiết hơn.

Nhưng có khi người ta chẳng buồn đoái hoài.

Vợ Quảng Hạ đỏ mắt như bị oan lắm, quay đầu chạy vào nhà.

Mợ của Chu Dã chẳng buồn để ý đến chị ta, quay sang hỏi con trai là cậu Cố đi đâu. Nghe nói là đang đi thăm người quen ngoài thôn, bà không quản nữa, chỉ gọi đám cháu con về nhà, rót cho mỗi đứa một bát mật bưởi uống.

Bọn trẻ về nhà, vợ Quảng Hạ liền hỏi uống cái gì, hai đứa là Cố Tiểu Tây và Cố Tiểu Bắc cũng chẳng giấu giếm gì.

Mắt vợ Quảng Hạ sáng lên, lập tức nghĩ ra kế hoạch!

Cố Quảng Hạ tuy bực, nhưng vẫn mềm lòng. Sửa xong lưới đánh cá thì quay lại bảo:

“Sau này Chu Dã có qua, em cứ làm tròn bổn phận chủ nhà đi. Lâu ngày rồi, nó cũng không để bụng đâu.”

Vợ anh ta hừ một tiếng lạnh lùng:

“Thật là cho mặt mà không biết xấu hổ. Ai thèm dây thân với nhà họ? Anh muốn thì anh đi, tôi thì không!”

Cố Quảng Hạ sững người, suýt nữa tức đến hộc máu, chỉ tay vào vợ:

“Cô bị điên à? Lúc thì muốn thân thiết, lúc thì lại lật mặt. Cô bị thứ gì nhập rồi à?”

“Chính anh mới bị thứ gì nhập ấy! Dù sao tôi cũng không thèm đi!” Vợ anh ta hừ lạnh.

Chính ngay vừa nãy, chị ta bỗng nghĩ thông suốt một chuyện:

Mình có thể làm hai tay chuẩn bị!

Chị ta không đi lại với nhà Chu Dã, nhưng chồng chị ta có thể đi, con chị ta cũng có thể đi.

Chúng nó là cháu nội nhà họ Cố đấy!

Có thứ gì tốt thì bọn họ vẫn sẽ được hưởng.

Còn nếu nhà bên đó xảy ra chuyện gì xấu, có chị ta ở đây, đừng hòng moi được xu nào!

Chị ta cảm thấy mình đúng là “quá thông minh”!

Cố Quảng Hạ nhìn vợ mình với ánh mắt đầy ám ảnh.

Hạt Dẻ Rang Đường

Cưới phải người như vậy, đúng là đen đủi tám kiếp!

Chu Dã thì không biết gì về chuyện đó.

Tiễn mợ về xong, anh còn tranh thủ vòng qua mấy đội sản xuất khác xem có ai chịu đổi gà không, muốn kiếm một con đem về bồi bổ cho vợ.

Không ai chịu đổi gà, nhưng anh gặp được một bà cụ đang xách rổ trứng chuẩn bị ra công xã đổi.

Chu Dã liền tiến lại bắt chuyện, rồi thương lượng đổi lấy ít trứng.

Bà cụ nhìn quanh rồi nhỏ giọng hỏi:

“Cháu là… làm cái nghề đó phải không?”

Chu Dã nhíu mày:

“Nghề gì cơ ạ?”

“Không phải cái nghề đó à?” Bà cụ nháy mắt đầy ẩn ý.

Chu Dã lắc đầu cười:

“Cháu ở đội sản xuất Ngưu Mông đấy ạ. Hỏi một vòng là biết liền, cháu tên là Chu Dã. Cháu đi ra ngoài là muốn tìm người đổi gà, vợ cháu đang phải nuôi hai đứa nhỏ, muốn đem gà về nấu bổ cho cô ấy.”

Nghe nói là người ở đội Ngưu Mông, lại còn có hai đứa con b.ú sữa, bà cụ reo lên:

“Không phải là cậu Chu ở đội Ngưu Mông, cưới vợ trí thức sinh đôi hai thằng con trai đó chứ?”

“Dạ đúng, đúng cháu đó ạ!” Chu Dã cười, không ngờ danh tiếng mình lại lan xa đến vậy!

Bà cụ bật cười:

“Khu vực chúng ta cũng chỉ có mình vợ cậu sinh đôi con trai, lại còn là trí thức. Bên thôn tôi có bà cô tám đời nhà ai đó gả qua đội các cậu, về kể chuyện về nhà cậu rồi. Cậu khá lắm, cưới vợ trí thức lại sinh con quý, nhìn tướng mạo là biết người có phúc, yêu vợ thương con!”

“Bà cũng nhìn ra điều đó sao?” Chu Dã cười tít mắt.

“Thế thì còn gì bằng!” Bà cụ cười đáp.

Tám chuyện thêm một lúc, Chu Dã mới cười nói:

“Trời lạnh rồi, bà về sớm đi ạ.”

“Cậu cũng về sớm chút cho ấm.” Bà cụ vẫy tay, lòng vui phơi phới. Hôm nay đổi được trứng cho bố của một cặp sinh đôi, về nhà còn có chuyện để kể nữa chứ!

Chu Dã đạp chiếc Đại Kim Lộc, xách một rổ trứng gà về nhà.

Hỏi sao lại được luôn cả rổ tre? Ở quê mấy thứ như rổ, rá, thúng tre vốn chẳng đáng bao nhiêu tiền. Hầu hết người ta đều tự đan lấy dùng.

Rổ trứng mà Chu Dã mang về nặng chừng ba, bốn cân. Nhà anh vốn dĩ vẫn còn kha khá trứng, vì trước đó anh săn được không ít trứng gà rừng, giờ vẫn đang ăn dần.

Nhưng dạo gần đây trời mỗi lúc một lạnh, gà mái cũng đẻ ít hẳn. Mua về tích trữ chẳng sợ hỏng, vì trong nhà tiêu thụ trứng cũng khá nhiều.

Chỉ tính riêng hai nhóc Đâu Đâu và Đô Đô, mỗi sáng Bạch Nguyệt Quý đều làm một bát trứng hấp chia cho hai anh em. Cô và Chu Dã cũng ăn, nên mỗi ngày đều phải dùng đến trứng.

Vậy nên với rổ trứng mới mang về, Bạch Nguyệt Quý rất vui, lập tức cất vào vại trứng chuyên dụng.

Lần trước Chu Dã đến điểm giao dịch là ngày 7 tháng 11, tháng này thì anh chọn đúng đêm ngày 7 tháng 12 để lên đường.

Phải đến gần 11 giờ đêm, anh mới lặng lẽ đẩy xe vòng ra ngoài thôn, rời đi mà không ai hay biết.

Chiếc Đại Kim Lộc đúng là đáng đồng tiền. Chở hàng bằng xe đạp, một chuyến có thể gấp đôi so với việc đi bộ gánh hai chuyến như trước!

Mà đêm nay, anh chạy hẳn hai vòng liền!

Bởi vì mùa này thịt từ các nơi cung ứng đổ về rất nhiều, trời lạnh, thịt để lâu không sợ hỏng.

Không chỉ có thịt, còn có cả gạo, bột mì, dầu ăn, muối và các nhu yếu phẩm khác. Chu Dã đều gom mỗi thứ một ít, ưu tiên tính đa dạng, để mấy người bán lẻ dưới tay dễ ra hàng hơn.

Chu Dã giờ coi như là thương lái trung gian, còn bên dưới anh là mạng lưới thương lái cấp ba.

Bên dưới buôn bán thế nào anh không quản, chỉ biết bản thân đã kiếm được không ít.

Xong xuôi mọi thứ, anh mang về nửa miếng thịt lợn, thêm một rổ trứng và một ít gạo, bột các loại.

Nhờ có xe đạp, dù đi hai chuyến, anh vẫn về nhà trước rạng sáng, khoảng 4 giờ.

Và đúng lúc anh về đến cổng thì… tuyết rơi.

Chu Dã cười khẽ, thầm nghĩ, ông trời đúng là thương mình, không để mình phải về nhà trong gió tuyết.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 149



Tuyết rơi suốt cả đêm, đến tận sáng hôm sau vẫn chưa ngừng.

Khi Bạch Nguyệt Quý thức dậy thì Chu Dã đã hấp xong bánh bao từ lâu.

Hôm nay ăn bánh bao, bánh bao làm từ bột mì trắng, trắng mềm thơm nức mũi.

“Anh muốn ăn thì gọi em dậy làm là được rồi, sao phải thức cả đêm còn dậy sớm làm bữa sáng cho em nữa,” Bạch Nguyệt Quý nói.

Chu Dã ghé sát hôn một cái, “Anh không mệt, anh vui lòng mà.”

Chỉ cần là việc anh muốn làm thì chẳng thấy mệt gì cả, vì vừa nghĩ đến việc vợ với hai đứa con trai tỉnh dậy có thể ăn ngay bánh bao nóng hổi do anh làm, lòng anh đã thấy mãn nguyện vô cùng.

Còn nếu là việc anh không muốn làm, thì dù đêm qua có ngủ đủ giấc, sáng sớm bị gọi dậy rót ly nước thôi anh cũng thấy phiền.

Đúng là “nghìn vàng khó mua được chữ ‘vui lòng’.”

Bạch Nguyệt Quý cũng mặc kệ anh, chẳng phải cô lười mà là do anh quá siêng.

Hai vợ chồng sống với nhau thì phải bổ trợ lẫn nhau, anh siêng thì cô cứ hưởng thụ.

Còn khi anh mệt, cần nghỉ ngơi thì đến lượt cô bận rộn để anh nghỉ ngơi.

Cho nên chẳng cần phải khách sáo làm gì, cứ vui vẻ mà ăn bánh bao nhân thịt thôi.

“Vợ à, em đoán xem lần này anh kiếm được bao nhiêu?” Chu Dã vừa húp một ngụm canh rong biển với tép khô vừa cười hí hửng.

Thấy anh có hứng, Bạch Nguyệt Quý cũng phối hợp hiếm hoi, “Chắc không ít đâu ha?”

“Em đoán thử xem.” Chu Dã gợi ý.

Bạch Nguyệt Quý báo một con số, Chu Dã bảo đoán cao hơn, cô lại nhích thêm một chút.

Lúc này Chu Dã mới gật đầu cười, Bạch Nguyệt Quý hơi ngạc nhiên: “Sao lại nhiều thế?”

“Có xe đạp rồi mà, một chuyến bây giờ còn hơn cả hai chuyến trước, một đêm anh chạy được hai chuyến nhẹ nhàng.” Chu Dã nói.

“Việc này nguy hiểm thì có nguy hiểm thật, nhưng đúng là rất hái ra tiền.” Bạch Nguyệt Quý cũng phải thừa nhận.

Chỉ riêng chuyến tối qua của Chu Dã thôi cũng đủ bằng mấy tháng tiền nhuận bút của cô rồi.

“Nửa tháng nữa sẽ lại có một chuyến.” Chu Dã nói thêm.

“Không phải mỗi tháng một lần sao?” Bạch Nguyệt Quý nhìn anh.

Chu Dã nói: “Anh nghe người ta bảo mùa đông năm nay thịt lợn khá dồi dào, nên nửa tháng một chuyến.” Lúc này chính là thời điểm tốt để bán ra, vì mùa đông lạnh thịt dễ tiêu thụ.

Nhưng chuyện đó không thành vấn đề, hoàn toàn hợp ý anh.

“Họ lén nuôi lợn à?” Bạch Nguyệt Quý hỏi.

Chu Dã cười, vợ anh đúng là thông minh, “Không nói, nhưng anh đoán là vậy.”

“Nuôi lợn thì nuôi ở đâu được?”

“Cái này thì anh không rõ.” Chu Dã lắc đầu, anh đoán chắc nuôi tận trong rừng sâu núi thẳm.

Thật ra ban đầu anh cũng định tham gia cùng nhóm người kia, nhưng sau đó vì một số lý do mà thôi.

Chuyện này không cần nói nhiều, biết nhiều cũng chẳng để làm gì.

Ăn sáng xong, Chu Dã dẫn Bạch Nguyệt Quý đi kiểm hàng hóa anh mang về.

Bạch Nguyệt Quý đúng là bị độ “chịu chơi” của anh làm cho choáng váng.

Miếng thịt to kia ước chừng phải mười mấy cân, còn dính cả xương sườn, cần phải dùng d.a.o tự chặt thịt ra khỏi xương.

Một bao bột mì, chỉ riêng bao này thôi cũng đã ba mươi cân.

Còn có một bao gạo, cũng đến hai mươi cân.

Một rổ trứng gà, y như lần trước.

Một hũ trứng vịt muối, thứ mà Bạch Nguyệt Quý cực kỳ thích, vì muối rất ngon, béo ngậy, ăn với cháo thì đúng là đưa cơm cực kỳ.

Còn có rong biển, tép khô, đường đỏ và đường trắng mỗi loại hai gói, đường phèn một gói, thêm kẹo sữa, sữa bột và cả bột mạch nha.

Nếu mấy thứ này không tính là bất ngờ, thì thùng táo quốc quang đặt ở góc kia đúng là khiến Bạch Nguyệt Quý ngạc nhiên vui mừng thật sự.

“Sao mua nhiều táo thế này?” Bạch Nguyệt Quý cười hỏi.

“Vì hiếm có dịp nên anh mua hẳn một thùng luôn, có xe chở, tiện mà.” Chu Dã cười tít mắt.

Nhìn thấy vợ vui như vậy, chút hư vinh của anh cũng được thỏa mãn lớn lao.

Đàn ông mà, chẳng phải chỉ cần vợ hài lòng thôi sao, từ tinh thần đến vật chất.

“Mấy thứ này chắc tốn không ít tiền nhỉ?” Bạch Nguyệt Quý cười hỏi.

“Cũng tốn chút, nhưng ổn mà.” Chu Dã gật đầu.

Chỗ đồ này tuy tiêu tốn cũng kha khá, nhưng cũng chỉ bằng một phần năm số tiền anh kiếm được tối qua. Thế nên có thể tưởng tượng được đêm qua anh đã lời đến mức nào rồi.

Nếu còn thêm vài chuyến nữa như đêm qua, thì đừng nói là chiếc xe đạp cũ kỹ này, ngay cả một chiếc xe đạp Đại Kim Lộc mới toanh cũng chẳng phải mơ.

Hạt Dẻ Rang Đường

Anh ấy định nhân lúc này tranh thủ kiếm được bao nhiêu hay bấy nhiêu, vì một năm cũng chỉ có mỗi mùa đông là thuận lợi thế này thôi!

Hơn nữa, sau này tình hình sẽ thế nào còn chưa biết được, nên đương nhiên anh phải tích góp càng nhiều càng tốt. Nếu có thể dành dụm được tầm một vạn đồng thì mới gọi là tạm ổn.

Mấy khoản tiết kiệm kiểu nghìn đồng bây giờ anh cũng không còn để mắt đến nữa, vì nếu năm nay cố gắng một chút, biết đâu lại đạt được.

Phải biết rằng cộng cả tiền săn thú trước kia với số tiền kiếm được tối hôm qua, anh lại có thể gửi thêm hai trăm đồng vào tiền tiết kiệm rồi.

Mà đấy còn chưa tính đến số tiền dự trữ để xoay vòng mua bán trong nhà nữa.

Bạch Nguyệt Quý đâu biết được anh chồng thô kệch của mình đã có tham vọng thành “hộ nghìn vàng” như thế, mới chỉ là năm 1973 thôi mà trong đầu anh đã nghĩ tới chuyện trở thành hộ gia đình có vạn đồng tiết kiệm rồi.

Cô sắp xếp lại hết đống đồ anh mang về.

Đường trắng, đường đỏ, đường phèn, sữa bột, kẹo sữa và bột mạch nha thì cất vào tủ trong buồng phía đông.

Cả thùng táo Quốc Quang cũng được cô cho vào tủ luôn, vì loại trái cây này không thích hợp để bên phòng phía tây.

Còn gạo và bột mì thì không vấn đề gì, để nguyên bao mà cất lên tủ bên phòng phía tây là được.

Trứng gà thì để vào chum trứng bên phòng tây, hiện tại chum đã đầy trứng rồi, vẫn còn hơn nửa rổ chưa cho vào được.

Thứ duy nhất cần xử lý là tảng thịt lợn nhỏ kia.

Cô để Chu Dã qua phòng tây ngủ, còn mình thì lăn vào bếp bận rộn, đích thân cầm d.a.o ra tay.

Sau khi tách thịt và xương sườn ra, cô lấy ra mớ gia vị đã giã sẵn từ trước bằng chày đá trong những lúc rảnh.

Gia vị có muối, tiêu, hoa tiêu, ớt và cả gừng nữa.

Mấy thứ này cô đều đã rang chín rồi mới giã nhuyễn, hôm nay chính là lúc mang ra dùng.

Dùng rượu trắng và xì dầu pha thành nước ướp, rồi trộn với chỗ gia vị kia, thế là có thể ướp sườn được rồi.

Ướp xong vốn còn có thể hun khói để tăng mùi thơm, nhưng thôi khỏi phải bày vẽ, ướp hai ngày rồi mang ra sân sau phơi gió là được.

Còn lại bảy, tám cân ba chỉ thì Bạch Nguyệt Quý không định xử lý gì đặc biệt.

Vì nhà cô còn hai nhóc con, mà tụi nhỏ thì đâu phải ăn chay, rất khoái ăn thịt luôn ấy chứ.

Cái này thì đúng là di truyền từ Chu Dã, mỗi lần ăn thịt hai đứa nhỏ là lại lắc lắc đôi chân bé tí xíu, biểu hiện rõ ràng là đang rất vui vẻ, ăn ngon miệng, cực kỳ thỏa mãn.

Cho nên không cần làm cầu kỳ gì cả, cứ băm nhỏ thịt ra nấu cháo cho tụi nhỏ ăn là được.

Hai anh em ngủ tới hơn tám giờ mới dậy, Bạch Nguyệt Quý mặc đồ cho tụi nhỏ xong thì bắt đầu đút ăn, ăn bánh bao và canh rong biển với tép khô.

Bữa sáng hôm nay vừa ngon vừa hợp khẩu vị, hai nhóc ăn vui đến nỗi cười toe toét cả mặt.

Ăn cùng tụi nhỏ còn có chú chó con “Tiểu Sư Tử”, nó ăn cháo nhão dưới giường sưởi cũng rất ngon lành.

Còn chuyện cho “Tiểu Sư Tử” ăn bánh bao làm từ bột mì trắng á—với tình hình hiện tại và điều kiện trong nhà, chuyện đó đúng là… không thể nào.
 
Back
Top Bottom