Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 80



Hôm nay là ngày đầu tiên sau sinh, cơ thể dĩ nhiên vẫn còn khó chịu, nhưng sau một giấc ngủ dài, tinh thần của Bạch Nguyệt Quý đã khá lên rất nhiều.

Những căng thẳng dồn nén mấy ngày nay cũng theo đó mà dịu xuống.

Sinh xong tất nhiên là phải về nhà nằm cữ, vì ở bệnh viện điều kiện chẳng thuận tiện gì, sao có thể thoải mái bằng nhà mình được.

Vậy là Bạch Nguyệt Quý được bọc kín mít rồi đưa lên xe lừa.

Trên người cô không chỉ đắp một cái chăn bông lớn, mà đầu cũng được quấn khăn kín để tuyệt đối không bị gió thổi.

Hai đứa trẻ cũng được quấn rất cẩn thận. Một đứa nằm trong tay bà đỡ Lý, đứa còn lại do Lý Thái Sơn bế.

Chu Dã thì luôn chăm chú che chở cho Bạch Nguyệt Quý, không ngừng dặn chú Đào đi chậm thôi, đừng xóc quá để vợ anh bị dằn. Thấy chỗ nào có ổ gà là vội gọi tránh ngay, khiến chú Đào nghe mà cũng phát bực.

Cả đoàn người cứ thế chầm chậm quay về đội sản xuất Ngưu Mông.

Đến lúc họ về tới nơi thì đã là buổi chiều, gần bốn, năm giờ vì đường đi chậm.

Xe lừa dừng thẳng trước cửa nhà.

Mợ nghe thấy tiếng liền vội vàng chạy ra, thấy cháu trai đang bế vợ bước xuống xe.

“Mợ ơi, bọn cháu về rồi.” Chu Dã cười với mợ.

“Mợ ơi.” Bạch Nguyệt Quý cũng mỉm cười chào.

“Tốt quá, tốt quá, mau vào nhà nghỉ ngơi.” Mợ gật đầu liên tục.

Chu Dã bế Bạch Nguyệt Quý vào phòng. Mợ đi theo hỏi:

“Nguyệt Quý, cháu thấy sao rồi, ổn không?”

“Mợ yên tâm, cháu ổn lắm. Mợ ra xem hai đứa nhỏ đi.” Bạch Nguyệt Quý nằm xuống với dáng vẻ mệt mỏi nhưng nhẹ nhàng đáp.

“Được được!” Mợ vui mừng khôn xiết, vội vã ra ngoài xem hai đứa cháu nội.

Lúc mợ ra, Lý Thái Sơn đang bế một đứa, vừa khoe khoang vừa “nổ banh nóc” với chú Trương, thím Trương, Triệu Mỹ Hương và mấy người hàng xóm gần đó.

“Bà Lý mệt cả ngày rồi, mau đưa bà về nghỉ đã.” Mợ thấy Lý Thái Sơn bế đứa nhỏ mà tay chân vụng về làm tim bà muốn rụng, vội ôm cháu từ tay cậu ta.

“Được thôi.” Lý Thái Sơn cũng khoe chán rồi, về thay người tiếp tục nổ là vừa.

Cậu ta đỡ bà về nghỉ, còn chuyện Chu Dã sinh được hai con trai thì nhờ cái miệng “loa phát thanh” của Lý Thái Sơn mà chưa đến nửa tiếng đã lan truyền khắp đội sản xuất Ngưu Mông.

Lúc này, người trong đội vừa tan ca, nghe tin thì lập tức xôn xao.

Chị dâu Đại Sơn, chị dâu Lý, Cố Quảng Thu, Trương Xảo Muội đều kéo nhau sang ngay.

Ngay cả anh cả Chu nghe được tin cũng hậm hực ghen ra mặt.

Anh ta còn tưởng thằng em Chu Dã chẳng ra gì, kiểu gì cũng đẻ ra hai đứa con gái. Ai ngờ lại là hai đứa con trai!

Anh ta cưới vợ bao năm trời mới có được thằng con Chu Tam Đản, thằng em lại mới cưới năm ngoái, giờ đã đẻ được hai cậu con trai, vượt mặt anh ta rồi!

Tức tối, anh ta về nhà liền gây sự với vợ:

“Cô xem cô vô dụng đến cỡ nào! Người ta cưới vợ năm ngoái, năm nay đẻ một cặp con trai. Cô thì bao năm trời mới đẻ được thằng Tam Đản!”

Chị dâu Chu nghe tin Chu Dã sinh đôi cũng đã bực bội, bây giờ nghe chồng nói vậy thì bùng nổ:

“Con của anh không được thì đổ tại tôi à? Cùng là anh em đấy, nhìn cái bản lĩnh người ta kìa, rồi nhìn lại anh! Tôi đúng là mù mới lấy phải cái thứ như anh! Người ta thì cho vợ con ăn ngon mặc đẹp, còn anh thì để vợ con ăn độn uống nước lã. Người ta rảnh thì đi săn mang thịt về, còn anh thì chỉ biết ở nhà chửi vợ đánh con. Tôi thật không hiểu kiếp trước mình tạo nghiệt gì mà kiếp này lấy trúng thứ xui xẻo như anh!”

“Còn tôi cũng không hiểu đời tôi kiểu gì mà lấy nhầm một con đàn bà đanh đá như cô! Vợ người ta thì thế nào, còn cô thì như con gà mái già, suốt ngày làm nhà cửa loạn lên! Tôi mới là người khổ nhất đây này!”

“Đồ khốn nạn! Hôm nay tôi liều với anh luôn!”

Trận đại chiến suýt nữa bùng nổ.

Còn Chu Dã thì đâu biết mình sinh được một cặp song sinh lại có thể khiến anh trai chị dâu nổi trận lôi đình đánh nhau trong nhà.

Lúc này, anh đang bận tiếp đón mọi người đến thăm hai đứa con trai.

Vì mấy chục năm nay trong đội sản xuất Ngưu Mông chưa từng có ai sinh đôi, huống gì là hai đứa con trai, nên ngay cả đội trưởng cũng đến.

“Không tệ, không tệ chút nào.” Đội trưởng vừa cười vừa gật đầu, sau đó nhìn Chu Dã, nói:

“Trách nhiệm của cậu bây giờ nặng lắm đấy.”

Mọi người xung quanh cũng cười theo đầy thiện ý.

Phải rồi, trách nhiệm không nhẹ đâu, hai đứa con trai cơ mà. Mỗi sáng mở mắt ra là hai cái miệng đòi ăn, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy mệt lử rồi.

Còn chuyện lớn lên phải cưới vợ nữa chứ, toàn là khoản lớn cả!

Sinh được con trai đúng là chuyện vui, nhưng cũng đồng nghĩa với việc phải cố gắng hơn nữa để kiếm công điểm.

Chu Dã cười nói:

“Đúng thế rồi, ngày mai cháu đi làm lại, chăm chỉ kiếm điểm!”

Đội trưởng vỗ vai anh rồi rời đi.

Mọi người cũng xem con xong rồi dần dần ra về: Cố Quảng Thu, Trương Xảo Muội, Lý Phong Thu, chị dâu Lý… ai nấy đều lũ lượt rút về.

“Làm gì mà quý thế, kéo nhau đến xem hết.” Chu Dã tiễn mọi người ra đến cửa, quay vào nhà thì không khỏi thở dài cười bất đắc dĩ.

Bạch Nguyệt Quý cũng bật cười, đúng là chuyện này làm náo động cả thôn.

Mợ từ lúc bế được hai đứa cháu trai thì mừng rỡ đến không khép nổi miệng, nghe vậy liền liếc anh một cái:

“Sao lại không quý? Quý lắm ấy chứ! Mợ chưa từng thấy đứa trẻ nào mới sinh mà đẹp thế này đâu. Sau này lớn lên thì không lo chuyện cưới vợ!”

Chu Dã bật cười, Bạch Nguyệt Quý cũng nhịn không nổi mà cong môi.

Mà thật ra thì ai mà chẳng thích con mình được khen chứ?

Còn hai “cục cưng” đang được cả thôn quý như vàng ấy, giờ đang nằm trên giường đất ngủ say như chết. Dù vừa mới bị dân thôn bu lại ngắm nghía bàn tán xôn xao, nhưng cũng chẳng khiến tụi nhỏ tỉnh giấc nổi.

Mợ thấy cũng đến giờ ăn tối, liền nói:

“Nguyệt Quý, để mợ nấu cho cháu một bát mì nhé?”

“Vâng ạ.” Bạch Nguyệt Quý gật đầu.

Mợ liền đi nấu mì. Đây là mì bà mới làm, nấu luôn cho Chu Dã một bát, còn cho Bạch Nguyệt Quý tới ba quả trứng, Chu Dã thì hai quả.

Ngoài ra, bát của Bạch Nguyệt Quý còn có thêm mấy miếng thịt nạc. Không quá mặn, vừa vặn ngon miệng.

“Mau ăn đi.” Mợ nhanh chóng bưng mì nóng hổi vào nhà.

“Mợ ơi, sao còn đập cả trứng cho cháu nữa vậy?” Chu Dã cười hỏi.

Hạt Dẻ Rang Đường

“Cháu cũng mệt cả ngày rồi, ăn món gì ngon ngon rồi ngủ sớm. Mai còn phải đi làm nữa.” Mợ đáp.

Chủ yếu là vì trong nhà trứng còn nhiều.

Cũng may Bạch Nguyệt Quý sinh đúng lúc, Chu Dã vừa mang đồ tiếp tế từ bên ngoài về thì cô sinh luôn, vật phẩm chưa tiêu hao mấy.

Riêng trứng, Chu Dã đã mang về những mười cân, đủ cho Bạch Nguyệt Quý tẩm bổ trong suốt thời gian ở cữ, chưa kể còn có thịt lợn và đủ thứ khác nữa.

“Còn mợ thì sao?” Bạch Nguyệt Quý hỏi.

“Mợ ăn rồi.” Mợ đáp.

Nhưng Chu Dã vẫn cố chấp gắp một quả trứng luộc đưa cho mợ ăn, khiến bà trừng mắt lườm anh mấy cái.

Bạch Nguyệt Quý bật cười. Cô đúng là đói thật, nên đợi mì nguội bớt rồi để Chu Dã đút cho ăn.

Cô hiện giờ cả người mềm nhũn, thực sự không còn sức để tự động đũa nữa.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 81



Một bát mì trứng thịt nạc xuống bụng, Bạch Nguyệt Quý cảm thấy cả người ấm lên hẳn.

Chu Dã dọn dẹp bát đũa xong quay lại hỏi:

“Mợ ơi, khi nào thì nấu gà tẩm bổ cho vợ cháu được ạ?”

“Đừng vội, phải sau năm ngày nữa. Bây giờ cơ thể còn yếu, chưa hấp thụ được, để cho nó hồi phục đã.” Mợ đáp.

Chu Dã nói:

“Phải chờ tận năm ngày nữa à? Nhỡ đâu để lỡ mất thời gian bổ sung thì sao?” Anh biết phụ nữ sinh con mất rất nhiều máu.

Mợ bật cười:

“Không lỡ được đâu, vợ cháu còn có trứng với thịt heo để ăn cơ mà.” Rồi lại hỏi, “Nhà còn phiếu thịt không?”

“Còn một tờ ạ.”

“Ngày mai đi mua ít thịt tươi về, thịt tươi cũng bồi bổ lắm đấy.”

Chu Dã gật đầu đồng ý.

Bạch Nguyệt Quý nghe hai người trò chuyện mà không xen vào, vì chuyện ở cữ cô thật sự chẳng biết gì, phải nghe mợ hết thôi.

Mợ dặn dò thêm vài câu rồi ra ngoài, để hai vợ chồng nghỉ ngơi sớm.

Bạch Nguyệt Quý lúc này mới có thời gian vươn tay xoa mặt anh chồng “thô kệch” của mình:

“Anh vất vả rồi.” Cô biết anh gần như hai ngày một đêm không ngủ.

“Anh vất vả gì chứ, lần này sinh hai đứa, em mới là người khổ cực nhất.” Chu Dã cúi đầu hôn nhẹ lên tay cô.

Bạch Nguyệt Quý mỉm cười. Đúng là lúc sinh rất đau, nhưng sinh xong rồi thì cảm giác dễ chịu hơn rất nhiều. So với những cơn đau dữ dội kia, bây giờ khó chịu chút ít cô hoàn toàn chịu được.

“Mệt rồi phải không? Em ngủ đi.” Chu Dã nói.

Bạch Nguyệt Quý gật đầu. Lúc này thể lực gần như cạn kiệt, mà ăn uống no đủ rồi nên cô rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Chu Dã nhìn vợ, lại nhìn hai đứa con trai trong giường, cảm thấy, hóa ra “sở hữu cả thế giới” là cảm giác như vậy.

Với sự mãn nguyện trọn vẹn ấy, anh cũng nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Bấy lâu chưa được ngủ tử tế, ai mà chẳng mệt? Nhưng làm đàn ông thì không được than mệt.

Vợ anh sinh hai đứa con mà không than một câu, khiến lòng anh đau xót, anh mệt chút có là gì?

Bạch Nguyệt Quý ngủ một giấc cực kỳ ngon lành.

Quả đúng như câu nói, giường vàng giường bạc cũng không bằng ổ rơm nhà mình.

Ở bệnh viện cô vẫn không ngủ yên, nhưng về đến nhà thì lòng như được đặt xuống hẳn.

Tối qua khoảng 7 giờ ngủ một mạch đến 7 giờ sáng hôm sau.

Lúc đó Chu Dã đã đi làm từ sớm, bảy giờ là phải xuất phát.

Tối hôm qua anh cũng ngủ rất ngon, nhưng sáng nay trời còn chưa sáng rõ anh đã dậy, vì phải đi mua thịt. Đi trễ thì chỉ còn mấy mảnh thịt vụn, anh không nỡ để vợ ăn đồ không ra gì.

Sau khi mua thịt về, anh bế hai đứa nhỏ sang phòng phía tây để trên giường mợ, không muốn làm vợ bị đánh thức.

Ăn sáng xong, anh mới ra đồng làm việc.

Mợ thì pha sữa cho hai đứa cháu trai uống. Biết trẻ sơ sinh ăn không nhiều nên pha ít thôi. Hai đứa ăn xong thì cứ mở mắt ngó nghiêng nhìn thế giới xa lạ, không khóc không quấy, ngoan vô cùng.

Mợ mê mẩn nhìn tụi nhỏ mà chẳng nỡ rời mắt, nhưng cũng không làm phiền.

“Mợ ơi.” Bạch Nguyệt Quý sau khi thức dậy và đi vệ sinh xong thì gọi.

Hạt Dẻ Rang Đường

Mợ liền bế hai đứa trẻ mang vào, cười nói:

“Tỉnh rồi à? Cháu trông hai đứa nhỏ nhé, để mợ mang cháo thịt nạc vào cho cháu.”

“Mợ ơi, mợ mang luôn bàn chải kem đánh răng cho cháu nhé, cháu đánh răng cái đã.” Bạch Nguyệt Quý vừa ngắm hai con vừa cười.

Mợ nói:

“Không đánh răng đâu, xúc miệng thôi được rồi?”

“Không sao đâu mợ, đánh được mà.” Bạch Nguyệt Quý lắc đầu.

Cô chịu không nổi việc ở cữ mà không đánh răng. Hôm qua là ngày đầu tiên nên nhịn được, nhưng hôm nay mà không đánh nữa là không ăn nổi cơm.

Mợ nói:

“Nghe nói ở cữ mà đánh răng thì dễ hư răng lắm đó.”

Không phải bà dọa, mà quả thực ở quê có nhiều người nói vậy.

“Mợ yên tâm, toàn tin đồn thôi ạ. Thật ra không đánh răng mới dễ sâu răng viêm lợi.” Bạch Nguyệt Quý kiên nhẫn giải thích.

Tuy không biết nhiều về việc ở cữ, nhưng chuyện giữ vệ sinh cá nhân sau sinh thì cô hiểu rất rõ.

Mợ nghĩ lại cũng thấy đúng, ở nông thôn có nhiều lời đồn vô căn cứ, như sau sinh không được ăn muối chẳng hạn, bèn nói:

“Vậy được, để mợ đi pha nước ấm cho cháu.”

Pha nước ấm xong, mợ lại lấy chậu rửa mặt cho cô nhổ nước súc miệng, sau đó mới vào bưng cháo trứng thịt nạc đã được giữ ấm vào cho cô ăn.

Bạch Nguyệt Quý đánh răng xong thì được mợ dọn dẹp giúp. Khăn mặt cũng được nhúng nước nóng.

“Bây giờ cháu phải chú ý đủ thứ, nước lạnh là đại kỵ, tuyệt đối không được chạm vào. Dù là nước nóng cũng phải lau khô ngay lập tức!” mợ dặn.

“Cảm ơn mợ.” Bạch Nguyệt Quý mỉm cười.

Cháo trứng thịt nạc đúng là rất ngon, thơm ngào ngạt, ăn xong tinh thần cô khá hơn hẳn.

Mợ để cô trông con, còn mình thì đi giặt tã lót đã thay ra.

Thím Trương làm xong việc nhà cũng ghé thăm, còn mang theo hai bộ quần áo nhỏ cho hai anh em bé con.

“Cháu ở nhà đấy thím, thím vào đi.” Nghe tiếng gọi ngoài cửa, Bạch Nguyệt Quý lên tiếng.

Thím Trương bước vào, cười hỏi:

“Đêm qua ngủ ngon không? Cảm thấy sao rồi?”

Bạch Nguyệt Quý mời bà ngồi rồi cười đáp:

“Ngủ ngon lắm ạ, cảm giác cũng dễ chịu hơn hôm qua nhiều rồi.”

Rất rõ ràng, ngày đầu tiên sau sinh vẫn còn cảm giác rách đau, nhưng hôm nay đã dịu đi kha khá.

Trước kia cô từng nghe nói sinh thường thì đau trước khi sinh, sinh mổ thì đau sau khi sinh, có lẽ đúng thật, vì hiện tại cô hồi phục khá nhanh.

“Vậy thì tốt rồi.” Thím Trương gật đầu, ánh mắt nhanh chóng bị hai “cục cưng” nhỏ thu hút.

“Cháu giỏi thật đấy, sinh được hai cậu con trai một lúc, sau này không phải lo gì nữa rồi.”

Thím Trương thật lòng ghen tị. Cả đời bà chỉ sinh được một cô con gái là Trương Xảo Muội, tuy con gái hiếu thảo không có gì để chê, nhưng giờ lấy chồng đã nửa năm vẫn chưa có thai, khiến bà không khỏi sốt ruột.

Bạch Nguyệt Quý mỉm cười, không nói gì kiểu như “hy vọng sau sẽ sinh con gái”.

Cô và Chu Dã giống nhau, con là con, trai hay gái cũng đều là bảo bối.

Hiện tại sinh được hai con trai rồi, cũng không cần phải mơ gì thêm nữa.

Chỉ cần mẹ con bình an, thế là đủ.

“Đặt tên chưa?” thím Trương hỏi.

“Chỉ đặt nhũ danh thôi ạ. Anh thì gọi là Đâu Đâu, em là Đô Đô.” Bạch Nguyệt Quý cười.

“Tên gọi nghe cũng hay đấy chứ.” Thím Trương cười theo, “Không như mấy đứa trong thôn mình, nào là Cẩu Đản, Lư Đản, Mã Đản…”

Bạch Nguyệt Quý cũng bật cười. Tên gọi dễ nghe là điều tất yếu, cô sao có thể gọi con mình là “Đản” hay “Nha” này nọ chứ.

“Nguyệt Quý, đây là hai bộ đồ nhỏ thím tự may cho hai anh em, cháu xem có vừa không.” Lúc này thím Trương mới đưa đồ ra.

Bạch Nguyệt Quý mỉm cười nói:

“Thím khách sáo quá, anh Dã nhà cháu đã nhờ chị dâu Đại Sơn may cho hai đứa một đống rồi, thím để dành cho cháu của thím sau này dùng nhé.”

“Không sao, sau này may nữa cũng được.” Thím Trương cười xòa, rồi hơi ngập ngừng nói tiếp:

“Nguyệt Quý, thím muốn xin một miếng tã mà hai đứa nhỏ nhà cháu đã dùng…”
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 82



Bạch Nguyệt Quý hơi choáng:

“Thím muốn xin tã mà hai anh em nhà cháu đã dùng? Để làm gì ạ?”

Thím Trương đáp:

Hạt Dẻ Rang Đường

“Để lót dưới gối cho Xảo Nguyệt. Như thế sẽ dễ ‘hấp’ được khí đồng tử.”

Bạch Nguyệt Quý: “…”

Cô suýt nữa bật cười, nhưng cố nhịn, mặt vẫn lộ ra vài phần phì cười.

“Mợ cháu mang đi giặt rồi, đợi khô rồi thím sang chọn một cái nhé?” cô cười đáp.

Thím Trương gật đầu vui vẻ:

“Vậy thím chờ bà ấy về.”

Mợ đi giặt ngoài sông, về đến nhà nghe tin thông gia muốn xin tã, liền chọn ngay hai cái:

“Đây là hai cái đầu tiên tụi nhỏ tè ra, khí đồng tử đậm nhất, chị mang cả hai về đi!”

Bà cũng mong con dâu Trương Xảo Muội sớm có tin vui nhờ dính khí lành từ hai cậu bé.

Thím Trương quý như bảo vật, đón lấy hai cái tã:

“Nhà còn đủ tã không? Nếu thiếu, nhà tôi còn vải, để tôi mang sang may thêm.”

“Đủ dùng rồi, tôi mang từ nhà không ít. Nhưng chị đừng kể cho ai nghe, không là người ta kéo đến xin, không đủ đâu.” Mợ dặn.

“Tôi không nói với ai đâu.” Thím Trương gật đầu, mang hai cái tã về phơi ngoài sân.

Chồng bà – chú Trương– về nhà thấy liền hỏi:

“Cái gì kia thế?”

“Là tã đầu tiên tụi Đâu Đâu và Đô Đô tè vào. Phơi khô rồi để lót dưới gối cho Xảo Muội.” bà đáp.

Nghe xong, chú Trương gật gù:

“Quý lắm đấy! Lấy hai cái kẹp kẹp chặt vào, đừng để gió thổi bay mất.”

“Ông vào nhà lấy đi.”

Thế là hai cái tã của Đâu Đâu và Đô Đô được treo lửng lơ trong sân nhà thím Trương, tung bay trong gió, mang theo hương thơm “an lành” khiến vợ chồng thím Trương nhìn thấy mà lòng dạ yên ổn, vui vẻ!

Chuyện này khiến Bạch Nguyệt Quý mỗi lần nhớ đến là lại bật cười.

Mợ cũng cười nói:

“Con dâu mợ cưới nửa năm rồi, bà sốt ruột cũng phải. Với lại hai đứa Đâu Đâu và Đô Đô đúng là tiểu tiên đồng, khí đồng tử quý lắm chứ!”

“Chỉ không biết có tác dụng không.” Bạch Nguyệt Quý cười khẽ.

“Nhất định có tác dụng!” Mợ chắc nịch.

Đến tối khi Chu Dã đi làm về, Bạch Nguyệt Quý kể lại chuyện này cho anh nghe. Kết quả là Chu Dã mặt dày tuyên bố:

“Đó không phải là tã đâu, đó là vận may đấy! Mượn vận may về thì anh Quảng Thu với chị dâu chắc chắn sẽ có lộc!”

Mợ gật đầu tán thành:

“Nói quá đúng!”

Bạch Nguyệt Quý: “…”

Thôi được, mọi người đã bảo là vận may thì cứ coi là vận may vậy.

Lúc ăn cơm, Chu Dã còn kể chuyện hôm nay đi làm gặp anh cả, mặt mày chẳng khác gì gà trống thua trận, đầy vết cào.

“Chắc chắn là về nhà đánh nhau với chị dâu rồi!”

“Đang yên đang lành sao lại đánh nhau?” Bạch Nguyệt Quý vừa ăn mì trứng vừa hỏi.

Mợ nói:

“Chắc thấy cháu sinh một lúc được hai thằng con trai, mà nhà nó cưới bao năm mới có được thằng Tam Đản, không cam lòng nên về gây chuyện với vợ. Mà vợ nó thì đâu có hiền!”

“Hiểu tính hai người đó thì đoán thế chắc không sai đâu.” Chu Dã cười khoái trá.

Nhưng chuyện của vợ chồng Chu Xuyên vẫn chưa dừng lại!

Vì lần này chị dâu Chu bị đánh hơi nặng, ăn mấy cái bạt tai đến mức đầu ong ong.

Chuyện này sao bỏ qua được? Chị ta lập tức về nhà mẹ đẻ, gọi ba anh em đến.

Mà đúng lúc nhà Chu Dã vừa ăn cơm xong thì bên kia đã… đánh nhau rồi!

Lý Thái Sơn chạy sang báo:

“Anh Dã, anh Dã! Anh Chu Xuyên bị mấy người bên nhà chị dâu đè ra đánh rồi!”

Chu Dã nghe vậy liền nhướn mày.

Mợ dặn:

“Đừng có qua, chuyện nhà người ta, không liên quan đến mình.”

Chu Dã cũng thấy thế. Nhưng đi hóng chút thì… cũng đâu sao.

Vừa đến nơi thì cảnh tượng đúng là náo nhiệt thật.

Chu Xuyên bị đánh đến không còn mặt mũi. Trước mặt bao người, anh ta bị anh cả và anh hai bên nhà vợ đánh cho bầm dập, còn bị đạp dưới chân. Em trai thứ ba thì đứng đó buông lời hăm dọa:

“Chị tôi về làm dâu nhà họ Chu, hầu hạ lớn nhỏ, rốt cuộc lại bị anh đánh đập? Anh tưởng nhà họ Vương không có người hả? Hôm nay đánh để cho anh nhớ, nếu còn dám động đến chị tôi nữa, chúng tôi sẽ đánh gãy chân anh luôn!”

Nói xong, hai người mới buông Chu Xuyên ra.

Chu Xuyên cảm thấy mình mất hết mặt mũi, cả tổ tông mười tám đời cũng bị anh bôi nhọ. Anh ta chỉ vào mấy anh em nhà họ Vương, tức giận quát:

“Các người nhớ kỹ cho tôi!”

“Nhớ thì sao? Mày đánh nổi bọn tao chắc?” Vương lão đại cười nhạo. “Em gái bọn tao không chê mày nghèo không cửa không nhà là may lắm rồi, còn dám không biết điều!”

Vương lão nhị cũng mỉa mai:

“Không biết soi gương xem bản thân là cái thá gì. Cái nhà họ Chu của mày chẳng có ai ra hồn cả!”

“Anh nói lại lần nữa xem!”

Chu Dã ban đầu chỉ đến hóng chuyện, hoàn toàn không có ý định can thiệp vào việc anh cả bị nhà vợ đánh.

Nhưng nghe câu đó thì anh không nhịn nổi nữa, lập tức nhìn thẳng vào Vương lão nhị.

Vương lão nhị tất nhiên biết Chu Dã là ai, nhưng không sợ:

“Sao? Tao nói nhà họ Chu các người không có thằng đàn ông nào ra gì thì sao? Mày có ý kiến à?”

“Cả thôn đều nghe thấy nhé, là anh ta xúc phạm nhà tôi trước đấy!” Chu Dã vừa dứt lời đã tung một cú đá, đá cho Vương lão nhị ngã sấp mặt như chó ăn phân!

“Mày dám ra tay à?!” Vương lão đại và Vương lão tam đều nổi giận.

“Nói nhiều làm gì, xông lên luôn đi!” Chu Dã đáp.

Ba anh em họ Vương lập tức lao vào, nhưng Chu Dã chẳng hề nao núng.

“Chu Dã, cậu làm cái gì thế? Chuyện này liên quan gì đến cậu mà cậu cũng nhúng tay vào?!”

Chị dâu Chu thấy em trai bị đánh chảy m.á.u mũi thì sốt ruột hét lên.

“Sao lại không liên quan? Nhà họ Vương có thể sỉ nhục Chu Xuyên, nhưng nếu dám sỉ nhục cả họ Chu, thì không chỉ có Chu Xuyên mà còn có anh tôi – Chu Dã – và hai đứa cháu trai của tôi nữa. Tôi không thể để yên chuyện này!” Lý Thái Sơn – hiểu rõ tính Chu Dã – lên tiếng giải thích.

Chị dâu Chu như ngồi trên đống lửa. Ba anh em trai của chị ta chỉ có sức mạnh chứ không có kỹ năng, hoàn toàn không phải đối thủ của Chu Dã. Chỉ trong thời gian ngắn đã bị đánh thê thảm.

Dù Chu Dã cũng bị trầy xước, nhưng rõ ràng ba anh em nhà họ Vương là bên thua thiệt nặng!

“Các cậu làm gì vậy! Còn không mau can họ ra!”

Lý Đại Hải và Lý Đại Sơn vội vàng chạy tới, hô lớn rồi kéo hai bên ra.

Lý Thái Sơn che chắn cho Chu Dã lùi lại. Mấy anh em họ Vương cũng bị kéo ra xa.

“Đây là đội sản xuất Ngưu Mông, không phải chỗ cho người của đội Lão Tỉnh các anh đến làm loạn!” Lý Đại Hải trừng mắt nhìn mấy anh em họ Vương.

“Chỉ là hiểu lầm thôi…” Đối mặt với Lý Đại Hải, Vương lão đại chỉ có thể xuống nước.

“Tôi không quan tâm ân oán giữa các người và Chu Xuyên, nhưng nhớ kỹ cho tôi: nếu dám giẫm đạp danh tiếng nhà họ Chu thêm lần nào nữa, thì lần sau không chỉ là chuyện bị đánh vài phát đâu. Tôi sẽ khiến các người không bước ra khỏi đội sản xuất Ngưu Mông được nữa!” Chu Dã lạnh giọng cảnh cáo.

“Ai sợ mày chứ!” Vương lão nhị quát lên.

Vương lão đại im lặng, nét mặt u ám.

Vương lão tam cũng không dám nói gì thêm. Trước khi đánh nhau thì ba người còn khinh thường Chu Dã, nhưng giờ đây ai cũng mang ánh mắt e dè nhìn anh.

Tên này đúng là giỏi đánh nhau, sức khỏe cũng không phải dạng vừa, ra tay lại rất dứt khoát. Coi bộ tối nay về nhà ba anh em phải đi xoa thuốc rượu cồn chống sưng rồi!
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 83



Cuối cùng, ba anh em nhà họ Vương lấm lét rút lui về.

Hạt Dẻ Rang Đường

Chu Dã cũng không thèm để ý đến họ, quay người rời đi thẳng.

Chờ anh vừa đi, chị dâu Chu liền tức giận mắng to:

“Chuyện nhà tôi mà cậu ta cũng nhảy vào xen vào làm gì, đúng là chó lo chuyện mèo!”

Lần này chị ta gọi anh em bên nhà mẹ đẻ đến là để trút giận cho mình, chị ta đã nhịn Chu Xuyên lâu lắm rồi, sao có thể dễ dàng bỏ qua?

Lẽ ra hôm nay là một màn dằn mặt hoàn hảo, Chu Xuyên bị đánh bầm dập, sau này chắc chắn không dám ngẩng đầu trước chị ta.

Ai ngờ Chu Dã lại nhảy ra, phá tan uy thế của anh em nhà mẹ đẻ chị ta!

Chị dâu Đại Sơn cười nhạt:

“Chu Dã mà thích lo chuyện nhà cô chắc? Chỉ là mấy người các cô đánh nhau mà còn lôi cả họ nhà chồng ra chà đạp, người ta phản kháng lại thì kêu oan? Nghĩ họ Chu không có ai chắc?”

“Phải đấy! Người ta Chu Dã vừa mới có cặp con trai, anh em cô đến nhà nói nhà họ Chu không có thằng đàn ông nào ra gì, tôi mà là cậu ấy thì tôi cũng không nhịn!” chị dâu Lý cũng hừ lạnh.

Triệu Mỹ Hương thì bênh chị dâu Chu:

“Nhưng Chu Dã cũng không thể ỷ mình ở đất nhà mà ăn h.i.ế.p người ta như thế chứ? Anh ba của cô ấy bị đ.ấ.m méo mũi, anh hai thì bị đạp tím cả bụng, anh cả thì bị đ.ấ.m phù cả mặt, nhìn mà xót!”

Trương Xảo Muội lập tức phản bác:

“Cô mù à? Ba người đánh một mà còn không ăn nổi, không giỏi thì trách ai? Nếu không phải Chu Dã ra mặt vì danh dự nhà họ Chu, tôi còn muốn gọi cả Quảng Thu nhà tôi lên giúp nữa kìa!”

Nhưng vụ nhà họ Vương thua cuộc này cũng không quá mất mặt, vì ai cũng biết Chu Dã đánh nhau giỏi thế nào.

Năm ngoái nhà họ Trần còn mấy anh em lao lên solo với anh, kết quả cũng chẳng hơn gì.

Câu này là Chị dâu Đại Căn nói ra để an ủi chị dâu Chu.

Còn nhà họ Trần nghe vậy chỉ biết:

“…”

Cảm ơn chị, vì chị mà bốn mùa trong lòng tôi đều lạnh lẽo…

Vậy là trận náo loạn cũng dần khép lại.

Nhưng giờ ai cũng biết, nhà họ Chu không phải vô dụng. Chu Xuyên có thể yếu đuối, nhưng em trai anh ta thì không, hơn nữa còn vừa sinh một cặp quý tử.

Có Chu Dã ở đó, nhà họ Chu sau này nhất định sẽ đông con cháu.

Không ai trong thôn còn dám coi thường nữa.

“Thím Đào ơi, người đàn ông lúc nãy là ai vậy?” Dương Nhược Tình hỏi sau khi xem hết màn “đại náo thôn thôn”.

Thím Đào - vợ chú Đào chuyên đánh xe lừa – đối với cô thanh niên tri thức này (người thuê trọ nhà bà, mỗi tháng đưa một đồng), đương nhiên có thiện cảm.

“Đó là Chu Dã, bố của cặp song sinh đấy. À, vợ cậu ta trước đây cũng là thanh niên tri thức, mà giỏi lắm!”

Dương Nhược Tình chợt nhớ ra:

“Là người phụ nữ xinh đẹp hôm nọ ạ? Hóa ra cô ấy cũng là thanh niên tri thức sao?”

“Phải đấy, cũng xinh chẳng kém gì cô đâu.” Bà Tào cười hiền, “Cô ấy là thanh niên tri thức từ tỉnh thành xuống, rất giỏi, còn biết viết bài gửi báo kiếm tiền nữa đấy!”

Dương Nhược Tình khá bất ngờ.

Hôm đó cô ta đã thấy bụng bầu to đùng mà vẫn đẹp đến ngẩn ngơ, không ngờ cũng là thanh niên tri thức về nông thôn. Nhưng… sao lại có gu tệ thế?

Lại đi lấy một gã quê mùa, thô lỗ, hở chút là động tay động chân?

“Dương trí thức! Hai người cùng về với cô là Giang trí thức và Đặng trí thức đang đánh nhau đấy, mau tới xem đi!” Sở Sương chạy tới gọi.

Dương Nhược Tình sững người, vội chạy theo Sở Sương.

Vừa tới nơi thì thấy Đặng Tường Kiệt và Giang Tân đã đánh nhau túi bụi!

“Các anh làm cái gì vậy?!” Dương Nhược Tình giậm chân, gọi mấy người khác đến can hai người ra.

“Đang yên đang lành sao lại đánh nhau?” Dương Nhược Tình nghiêng đầu nhìn Giang Tân, “Có phải anh ra tay trước không?”

Giang Tân tức giận trừng mắt nhìn Đặng Tường Kiệt:

“Đúng là tôi đánh trước đấy! Nhưng sao cô không hỏi xem tên khốn này làm gì? Hắn dám lén lút viết thư tình lộ liễu cho cô! Loại người này đúng là giả nhân giả nghĩa, lưu manh!”

Đặng Tường Kiệt đỏ mặt, nhưng rồi cũng không giấu nữa:

“Tôi thích Dương trí thức, tôi viết thư để bày tỏ tình cảm thì có gì sai? Giờ là thời đại nào rồi, cậu đừng mang mấy thứ đạo đức phong kiến ra trói buộc người ta nữa!”

Lời này vừa nói ra, mọi người đứng xem đều c.h.ế.t sững, Đổng Kiến, Trần Tùng, Sở Sương, Hứa Nhã, Mã Quyên… ai nấy đều như hóa đá.

Phải biết rằng xưa giờ Đặng Tường Kiệt vẫn luôn là người dè dặt, nghiêm túc, chưa bao giờ làm điều gì vượt chuẩn mực.

Vậy mà hôm nay lại dám công khai trước mặt bao người rằng anh ta thích Dương Nhược Tình!

Nhưng cũng khó trách, bởi nữ trí thức họ Dương này quả thật rất xinh đẹp. Là cô gái đến từ Thượng Hải, vừa thời thượng lại tinh tế, nhan sắc không hề thua kém Bạch Nguyệt Quý, nghe nói gia thế cũng rất tốt.

Chỉ là… tốc độ này cũng nhanh quá rồi? Dù sao Dương trí thức cũng chỉ mới đến đội sản xuất vài ngày thôi mà?

“Cậu nhầm rồi đấy à? Dương trí thức mới đến có mấy ngày mà cậu đã bảo là thích người ta?” Trần Tùng không nhịn được nói.

“Tôi không nhầm! Tôi chính là vừa gặp đã yêu!” Đặng Tường Kiệt thâm tình nhìn Dương Nhược Tình, người vì lời tỏ tình của anh ta mà mặt đỏ bừng, “Tôi không biết Dương trí thức nghĩ thế nào về tôi, nhưng từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi đã không thể kìm lòng. Đã bị Giang Tân vạch trần rồi, vậy tôi cũng thẳng thắn luôn, tôi thích Dương trí thức! Tôi muốn theo đuổi cô! Mong cô cho tôi một cơ hội!”

Dương Nhược Tình mặt đỏ như lửa, dậm chân hờn dỗi:

“Ai cần anh cho cơ hội! Tôi còn chẳng biết anh là ai!”

Nói xong liếc nhìn anh ta một cái, mặt đỏ rực rồi quay người chạy mất.

Còn Giang Tân, người hiểu Dương Nhược Tình hơn bất cứ ai, thì cảm thấy trái tim mình lạnh toát.

Nhược Tình… cô ấy… cũng thích Đặng Tường Kiệt sao?

“Anh là thằng khốn! Anh bắt đầu quyến rũ Nhược Tình từ bao giờ hả?!” Giang Tân mắt đỏ rực, nhìn chằm chằm Đặng Tường Kiệt.

Giang Tân theo đuổi cô gái ấy bao năm, chưa bao giờ dám buông lơi, nhưng người con gái anh ta xem là nữ thần lại vì một thằng khốn mới tới mà rung động?

Đặng Tường Kiệt vẫn đang ngây ngất trong ánh mắt như làn nước của Dương Nhược Tình khi nãy. Anh ta biết, Dương Nhược Tình cũng có tình cảm với anh ta!

Anh ta lạnh nhạt liếc nhìn Giang Tân:

“Chuyện giữa tôi và Nhược Tình, cần cậu xen vào à? Cậu là cái thá gì?”

Từ cách gọi “Dương trí thức” giờ đã thành “Nhược Tình”.

“Anh là đồ khốn!” – Giang Tân gào lên.

Nếu không bị Đổng Kiến và Trần Tùng kéo lại, anh ta đã lao vào đánh tiếp rồi.

Rất nhanh sau đó, mọi người ai nấy cũng tản đi hết, chỉ còn lại một mình Mã Quyên đứng đó, người thì còn sống, nhưng lòng thì tan nát thành trăm mảnh.

Cô ta luôn âm thầm yêu, luôn âm thầm hi sinh, nhưng Đặng Tường Kiệt lại mãi không nhìn thấy cô ta.

Cô ta chẳng hề oán trách, chỉ lặng lẽ nghĩ: sẽ có một ngày, Đặng Tường Kiệt sẽ nhận ra mình, trong mắt anh ấy sẽ có mình.

Khó khăn lắm mới khiến anh đoạn tuyệt được tình cảm dành cho Bạch Nguyệt Quý, nào ngờ lại xuất hiện thêm một Dương Nhược Tình.

Người phụ nữ họ Dương kia rõ ràng là kẻ lẳng lơ, không rõ ràng với Giang Tân, giờ mới quen biết vài ngày mà đã khiến Đặng Tường Kiệt rung động đến nỗi liều mình đánh nhau vì cô ta!

So với cái kiểu quyến rũ lẳng lơ của Dương Nhược Tình, thì Bạch Nguyệt Quý trước kia quả thực còn quá thuần khiết!
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 84



Chuyện bên chỗ thanh niên tri thức thì Bạch Nguyệt Quý tất nhiên là không biết gì.

Nhưng cô biết Chu Dã đã đánh nhau với mấy anh em bên nhà chị dâu Chu, bởi vì trên mặt anh có vết trầy, ngay khóe miệng.

Đó là cú đánh của Vương lão tam.

Cũng chính vì cú đó mà Chu Dã mới nổi giận, định phá hủy “nhan sắc” của anh?

Vợ anh thích nhất là gương mặt này, chính anh cũng quý còn hơn vàng.

Tên Vương lão tam dám xuống tay như vậy? Anh lập tức đ.ấ.m cho tên đó chảy m.á.u mũi, cho hắn biết thế nào mới gọi là “huỷ dung” thật sự!

Mợ cũng thấy vết thương, vừa hỏi liền biết chuyện, bèn nói:

“Mợ còn tưởng cháu lên giúp anh cả cháu chứ.”

“Vợ chồng người ta gây nhau, cháu giúp gì chứ? Xem kịch còn chưa đủ. Nhưng nhà họ Vương lại dám dẫm lên cả nhà mình, sao cháu có thể để yên? Hôm nay không lấy lại thể diện, sau này vợ cháu, con cháu sao dám ngẩng đầu ở trong thôn?” Chu Dã đáp.

Mợ mỉm cười, nhìn anh:

“Chúng nó có mấy anh em lận, cháu không sợ à?”

“Cháu mà lại sợ bọn chúng? Những chuyện còn lớn hơn cháu cũng từng thấy rồi!”

Bạch Nguyệt Quý liếc anh một cái:

“Anh nghiện đánh nhau rồi à?”

Chu Dã vội vàng xua tay:

“Không không, vợ à, anh không có ý đó. Là tại nhà họ Vương quá đáng, tụi mình vừa sinh đôi hai đứa, mà họ lại tới đây nói nhà mình toàn người vô dụng, nếu là em nghe được, em có chịu nổi không? Không đánh không được đâu.”

Chuyện này chỉ là một đoạn xen giữa, rất nhanh cũng lắng xuống.

Buổi tối, Chu Dã lén lút vác cuốc ra cửa.

Mợ vội kéo anh lại:

“Đi đâu đó?”

“Cháu đi đốt ít giấy tiền cho bố mẹ, tiện thể báo tin vui với họ.” Chu Dã hạ giọng, lấy giấy tiền và hộp diêm trong túi ra cho mợ xem.

Mợ lúc này mới yên tâm:

“Vậy cẩn thận một chút nhé.”

“Cháu biết rồi.” – Chu Dã gật đầu.

Quả thật anh đến mộ bố mẹ để trò chuyện, đốt giấy, kể rằng vợ anh rất giỏi, hai đứa con rất ngoan… Nhưng anh còn có việc khác quan trọng hơn.

Bên cạnh mộ bố mẹ có một gốc cây, Chu Dã xác định lại vị trí rồi bắt đầu đào.

Vì đồ là chính anh chôn xuống, nên đào cũng nhanh, chưa đến mười phút đã đào xong và lấy lên một cái hộp gỗ.

Phủi sạch đất bụi, anh mở ra, trong ánh trăng có thể thấy rõ bên trong có một chiếc vòng vàng và một chiếc vòng ngọc.

Xác định đồ vẫn nguyên vẹn, Chu Dã cho cả hai vào túi quần, rồi lấp đất, chôn lại cái hộp như cũ.

Về đến nhà, Bạch Nguyệt Quý vẫn chưa ngủ, vì Đâu Đâu và Đô Đô vừa ị, mợ đang dùng khăn ấm lau m.ô.n.g cho hai anh em.

Hạt Dẻ Rang Đường

“Sao mà ị nhiều vậy, hôm nay hai lần rồi, có bị tiêu chảy không?” Bạch Nguyệt Quý lo lắng hỏi.

“Không sao đâu, trẻ con đều như vậy.” Mợ vừa lau vừa bắt đầu truyền dạy kinh nghiệm làm mẹ cho cháu dâu.

Phân thế nào là bình thường, thế nào là có vấn đề, trẻ con chưa biết nói, nhìn phân là cách quan sát sức khỏe.

Toàn là kiến thức, toàn là học vấn cả đấy.

Bạch Nguyệt Quý nghe rất nghiêm túc.

Lúc Chu Dã về tới, mợ cũng vừa dọn xong.

“Xong rồi, hai đứa ngủ sớm đi.”

“Mợ cũng ngủ sớm nhé.” – Chu Dã cười.

Mợ về phòng phía tây nghỉ ngơi. Chu Dã thì dỗ hai con xong, cả hai bé ngoan ngoãn ngủ say.

“Vợ ơi, cho em một bất ngờ này.” – Chu Dã cười, lấy hai chiếc vòng từ túi quần ra: một vàng, một ngọc.

Bạch Nguyệt Quý biết anh đi đốt giấy cho bố mẹ, nhưng không ngờ anh còn lấy được mấy thứ này.

Nhưng cô vẫn giả vờ không biết, cầm lên nhìn:

“Đây ở đâu ra thế? Bố mẹ để lại cho anh à?”

“Không phải, là một ông địa chủ tặng cho anh.” – Chu Dã lắc đầu, bắt đầu kể lại câu chuyện.

Khi anh lo hậu sự chu đáo cho ông địa chủ kia, thì mấy món đồ đó chính là quà cảm ơn.

Sau đó anh từng mang chiếc vòng vàng đi cầm, lấy tiền về buôn bán, rất nhanh đã kiếm đủ tiền chuộc lại trong thời hạn tiệm cầm đưa ra.

Cả chiếc vòng ngọc cũng được anh cất lại vào hộp, rồi chọn một đêm tối trời gió lớn, lặng lẽ mang đi chôn ở bên mộ bố mẹ. Nơi đó là chỗ an toàn nhất, có bố mẹ anh trông giữ giúp nữa mà.

Mấy món đồ này, anh định sau này dùng làm bảo vật gia truyền.

Chiếc vòng ngọc sẽ truyền cho con trai, đời đời nối tiếp nhau.

Chiếc vòng vàng thì để làm của hồi môn cho con gái, sau này gả đi có thể mang theo, đó chính là chỗ dựa của con gái anh ở nhà chồng.

Đây vốn là kế hoạch tương lai mà Chu Dã vạch ra. Thật ra anh chỉ mong có một trai một gái là đủ rồi.

Nhưng kế hoạch mãi mãi không theo kịp biến hóa.

Nghe đến đây, Bạch Nguyệt Quý bật cười, hỏi anh:

“Thế giờ tính sao? Vòng ngọc chỉ có một, mà con trai thì có tận hai đứa, chia kiểu gì đây?”

“Có gì đâu, một cái vòng vàng, một cái vòng ngọc, để tụi nhỏ tự chia.” Chu Dã đáp.

“Nếu em đoán không sai, chiếc vòng ngọc này rất quý giá đấy, e rằng là ngọc Hòa Điền hạng nhất.” Bạch Nguyệt Quý ngắm nghía chiếc vòng, nói.

Trước đây cô từng thích ngọc, thỉnh thoảng cũng đi dạo mấy tiệm ngọc. Cô từng thấy mấy chiếc vòng ngọc Hòa Điền trị giá hơn mười vạn, mà chất ngọc cũng chưa chắc bằng được cái cô đang cầm.

Chiếc vòng vàng cũng đáng tiền thật, nhưng nó là loại rỗng ruột. Dù vàng ở thời buổi này rất có giá trị, cũng không thể so với vòng ngọc này được.

“Còn quý hơn cả vòng vàng à?” Chu Dã không hiểu lắm, anh chỉ thấy vòng ngọc này đẹp, nên mới định dùng làm bảo vật gia truyền.

Bạch Nguyệt Quý mỉm cười, đưa anh cất đi:

“Giờ nói chuyện truyền đời thì vẫn còn sớm, mấy thứ này cứ đem chôn lại chỗ cũ cho chắc.”

Trong kế hoạch ban đầu của cô, cặp song sinh này đáng lẽ đã bị trượt ngã trên núi mà không còn, thế nên Chu Dã sau này cũng bỏ ý định truyền lại đồ này.

Mấy món này sau trở thành vốn khởi nghiệp của anh để làm ăn phát tài.

Chờ sau này có tiền rồi, muốn gì chẳng có, vòng ngọc, vòng vàng cũng không thiếu!

“Vợ ơi, em không thích sao?” Chu Dã thấy vợ không tỏ ra hào hứng lắm, có chút mất mát hỏi.

Bạch Nguyệt Quý xoa mặt anh:

“Sao lại không thích? Người đàn ông của em luôn nằm trong tim em. Mấy thứ này với em chỉ là vật ngoài thân, chẳng hấp dẫn bằng anh đâu. Với lại nhà mình nhỏ như vậy, giữ mấy món quý quá cũng không an toàn.”

Chỉ câu nói sau là đủ rồi, nhưng Chu Dã đã bị mấy lời ngọt ngào này làm cho choáng váng, tim bay lên tận mây.

Vậy nên tối hôm đó anh lại lén lút ra ngoài, đem vòng ngọc và vòng vàng chôn trở lại chỗ cũ, còn khấn với bố mẹ, nhờ trông giúp!

Đợi sau này anh có tiền, nhất định sẽ mua thêm một chiếc vòng ngọc giống hệt nữa, chia đều cho hai cậu con trai làm bảo vật gia truyền!
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 85



Kỳ ở cữ lần này của Bạch Nguyệt Quý quả thật khiến cả thần tiên cũng phải ghen tị.

Ít nhất là trong mắt các bác gái, dì, thím , phụ nữ trong vùng xung quanh, ai nấy đều thấy thế.

Thời buổi này, phụ nữ sinh con mà được ở nhà tĩnh dưỡng nửa tháng đã là tốt lắm rồi. Nếu thỉnh thoảng còn được ăn trứng gà, thì chắc chắn là đời trước tích đức mới gặp được nhà chồng tốt đến vậy.

Nhưng ai mà chẳng biết, ở cữ như Bạch trí thức thì trứng gà chẳng bao giờ phải lo!

Chưa hết, đến ngày thứ năm sau khi về từ bệnh viện, con gà trống lớn mà mẹ Lý Thái Sơn nuôi đã “hiến thân” cho đền thờ ngũ tạng của Bạch Nguyệt Quý, bị làm thịt nấu món lợi sữa.

Trong năm ngày đầu sau sinh, dù có thịt có trứng ăn thật đấy, nhưng những món như gà trống hay cá thì vẫn chưa được dùng, vì phải đợi cơ thể bài trừ sản dịch hết đã, ăn mấy thứ đó không có lợi.

Qua năm ngày, cơ thể nhẹ nhõm hơn nhiều, lúc đó mới bắt đầu ăn được.

Vậy nên những ngày sau đó, cô lần lượt “xử lý” một con gà trống, rồi thêm hai con gà nhà nuôi vượt định mức, còn có cả cá do Cố Quảng Thu bắt được, đặc biệt là canh cá, cô uống sạch không chừa giọt nào.

Ban đầu Bạch Nguyệt Quý còn định ăn kiêng một chút, nhưng mợ nói cho cô biết: phải nuôi hai đứa bé, ăn vào bao nhiêu đều chuyển thành sữa cho con hết, không béo lên người đâu.

Nghe cũng có lý. Giờ không phải lúc để lo giảm cân, đợi con lớn rồi tính cũng chưa muộn.

Chỉ cần có quyết tâm, khi nào giảm cũng được.

Mà hai đứa nhỏ thì đúng là ngày càng “ăn khỏe”.

Mới đầu còn lóng ngóng, vậy mà chỉ mấy ngày sau đã biết b.ú rành rẽ, đến nửa tháng thì đúng là “háu ăn” thực sự.

Còn một điều nữa: trong việc b.ú sữa, Đâu Đâu và Đô Đô thể hiện tính cách rất khác nhau.

Đâu Đâu thì điềm đạm, dù được bế lên muộn một chút cũng không khóc nháo, đúng kiểu “đại khí, trầm ổn”.

Nhưng Đô Đô thì khác.

Đã đói là phải b.ú ngay lập tức, nếu không là gào ầm trời.

Bạch Nguyệt Quý không nhịn được mà nói với Chu Dã:

“Chắc hồi còn trong bụng bị anh trai cướp mất dinh dưỡng nên sinh ra nhẹ cân hơn, bây giờ mới học cách gào to đòi quyền lợi.”

Nhưng đúng là “trẻ con biết khóc thì dễ được cho bú”.

Mỗi lần cho bú, để tránh Đô Đô khóc lóc, Bạch Nguyệt Quý đều cho thằng bé b.ú trước, rồi mới đến lượt Đâu Đâu.

Dù phải chờ lâu nhưng Đâu Đâu chưa bao giờ nôn nóng, cứ đợi đến khi được b.ú là sẽ b.ú thật chăm chỉ.

Thời gian này, chủ yếu là Bạch Nguyệt Quý và mợ thay nhau chăm hai anh em.

Chu Dã thì mỗi sáng ăn sáng xong là ra đồng làm việc, đến tận chiều muộn mới về, mệt rã người, nhưng vẫn học cách giặt tã, vỗ ợ cho con…

Tối về, anh liền ôm con, dỗ con, hai đứa nhỏ như thể nhận ra giọng bố, dù đang nằm cũng đảo mắt tìm kiếm, như thể nhận ra anh vậy.

Dù sao, hai đứa nhỏ giờ cũng vẫn còn ngủ nhiều, chủ yếu là ăn no ngủ, ngủ xong lại ăn, rồi ị.

Nếu ị xong cảm thấy khó chịu, sẽ khóc lên để người lớn dọn dẹp sạch sẽ, sau đó lại nhìn quanh một lúc, rồi lần lượt ngủ tiếp.

Mợ nói: “Bây giờ dễ trông lắm, chỉ cần cho ăn và ngủ thôi. Chứ đợi đến lúc biết bò thì mới gọi là mệt, phải canh từng phút, không thì không biết tụi nhỏ nhét gì vào miệng đâu!”

Bạch Nguyệt Quý ghi nhớ hết những điều ấy.

Cũng đúng lúc cô đang ở cữ được nửa tháng, thì khoản nhuận bút thứ ba gửi về.

Anh chàng đưa thư biết Bạch Nguyệt Quý đang ở cữ, lần trước đến còn thấy bụng cô to vượt mặt.

Lần này vừa đến đã bị mợ dúi cho một nắm to lạc rang:

“Cháu trai à, ăn lạc nhà dì để lấy lộc nhé!”

Vừa nghe nói sinh được một cặp song sinh, anh đưa thư liền trầm trồ ngưỡng mộ, hai tay ôm lạc cảm ơn rối rít.

Sau đó anh ta rút thư và phiếu chuyển tiền đưa cho mợ:

“Dì chuyển giúp như lần trước là được rồi ạ.”

“Vậy cháu chờ chút.” Mợ cười tươi, rồi mang vào nhà đưa cho cháu dâu.

Bạch Nguyệt Quý nhận lấy, xem qua thì thấy tiền vẫn là khoản cũ, tem phiếu cũng vậy, nhưng lần này, giống như lần trước, lại có thêm mấy phiếu vải. Đây là thứ mà cô từng nhắc trong thư lần trước, là muốn lấy về để may quần áo cho mợ.

Ban đầu cô cũng chỉ thử hỏi xem sao, không ngờ tòa soạn thật sự gửi cho cô.

Nhưng điều Bạch Nguyệt Quý không biết là, tổng biên tập của tòa soạn vẫn luôn cảm thấy có lỗi với cô.

Bởi vì ba bản thảo mà cô đã gửi đến cho đến nay đều có chất lượng cực kỳ cao, dù có trả nhuận bút mỗi quyển tới 40 đồng thì cũng hoàn toàn xứng đáng.

Hạt Dẻ Rang Đường

Hơn nữa, sau khi in ấn phát hành, đều được độc giả yêu thích cuồng nhiệt. Gần đây tòa soạn còn nhận được rất nhiều thư độc giả gửi về, độ nổi tiếng có thể thấy rõ.

Chỉ tiếc là… kinh phí không xin được.

Thế nên chỉ có thể cố gắng bù đắp bằng cách gửi thêm phiếu vải theo yêu cầu của “lão tiên sinh Quý Bạch”.

Những chuyện đó Bạch Nguyệt Quý không biết, nhưng một khi đã nhận được phiếu thì tất nhiên là nên chuẩn bị đi lấy vải về để may đồ cho mợ rồi.

Chỉ là chuyện này cần làm âm thầm, nếu không mợ sẽ không chịu nhận.

Mợ từng nói rõ, mợ không đến đây để “trông người ở cữ”, mà rõ ràng là tới hưởng phúc. Nhà nào mà cơm nước như ở đây chứ!

Nhưng Bạch Nguyệt Quý thì vô cùng cảm kích mợ.

Thật sự, từ lúc mợ đến đây, cô chẳng phải lo bất cứ điều gì. Từ chuyện tã lót của hai đứa trẻ, đến ba bữa cơm mỗi ngày, tất cả đều được lo chu toàn.

Khiến Bạch Nguyệt Quý thậm chí còn nảy sinh ý định muốn giữ mợ ở lại sống cùng lâu dài.

Chỉ là… cô vẫn thấy mình chưa đủ mặt dày.

Một là mợ tuổi cũng đã cao, hai là bên cậu cũng chẳng có ai chăm sóc, mợ ở đây mãi, người ngoài chắc chắn sẽ bàn ra tán vào.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô đành từ bỏ ý định đó.

Chuyện lấy vải may đồ cho mợ không cần đến Chu Dã, vì đúng lúc Lý Đại Sơn chuẩn bị cùng Lý Đại Hải vào thành phố báo cáo công việc.

Giờ đây, mỗi khi có thông báo gì, trừ phi quá quan trọng thì đội trưởng mới đích thân đi, còn lại đều giao cho hai anh em họ.

Lần này, Lý Đại Sơn chủ yếu đi theo làm bạn, còn người chính vẫn là Lý Đại Hải.

Chu Dã bèn nhờ Lý Đại Sơn mua giúp một tấm vải, sau khi lấy về thì đưa cho vợ anh.

Chị dâu Đại Sơn ban đầu còn tưởng lão chồng mình cuối cùng cũng “ngộ đạo” mà mua tặng vợ mảnh vải, cảm động suýt rơi nước mắt, nhưng cảm động chưa xong thì phản ứng lại ngay:

“Có phải anh giấu quỹ đen riêng không hả?”

“Đừng nghĩ lung tung!” Lý Đại Sơn vội giải thích“Là Chu Dã nhờ anh mua đấy, còn bảo chuyển lời rằng đây là vải để may đồ mùa hè cho mợ của cậu ấy.”

Chị dâu Đại Sơn nghe xong thì trợn mắt lườm một cái:

“Tôi cứ tưởng anh cuối cùng cũng biết mua cho vợ tí gì!”

Lý Đại Sơn: “…”

Cũng may không phải thật, nếu không thì chắc anh ăn no đòn rồi!
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 86



Mợ thật sự không hề cảm thấy sang đây giúp đỡ là thiệt thòi gì.

Nhà cháu trai ăn uống tốt, họ ăn gì thì bà ăn nấy. Từ khi qua bên này, số bột mì trắng, thịt và trứng bà ăn còn nhiều hơn mấy năm cộng lại ở nhà.

Mỗi ngày cũng chỉ là nấu ăn, giặt tã cho hai đứa cháu chắt, cùng quần áo của cả nhà thôi.

Thật ra nếu bà không kiên quyết từ chối thì cháu dâu cháu trai cũng không nỡ để bà phải giặt tã với đồ dơ đâu.

Cô còn tính bỏ ra một đồng thuê người đến giúp một tháng.

Ở đây mà thuê người giặt đồ một tháng được một đồng, chỉ cần Bạch Nguyệt Quý mở lời, mấy nhà có con gái nhất định sẽ sẵn sàng đưa con qua, đảm bảo giặt sạch không một vết bẩn!

Chuyện này quá hời còn gì?

Nhưng mợ không đồng ý, bà qua đây là để giúp đỡ, đâu cần thuê ai làm gì?

Sau này nếu cháu dâu bận bịu chăm hai đứa nhỏ, có thể thuê người giúp sau, nhưng có bà ở đây thì không cần, mà bà cũng chẳng thấy mệt.

Cả cháu trai lẫn cháu dâu đều rất hiếu thuận, luôn kính trọng bà.

Thế nên bà sống ở đây cũng thấy rất vui vẻ, thoải mái.

Nhưng đến khi Bạch Nguyệt Quý ở cữ tròn ba mươi ngày, mợ quyết định sẽ trở về.

Tính ra thì bà cũng ở lại đây một thời gian dài rồi. Giờ cháu dâu cũng không còn gì trở ngại, việc chăm con bà cũng đã truyền hết kinh nghiệm rồi, những phần còn lại thì cô ấy phải tự học dần.

Dù vậy, mợ vẫn rất quyến luyến, nhất là với cặp sinh đôi Đâu Đâu và Đô Đô.

Chớp mắt một cái, hai anh em đã đầy tháng. Nhờ ăn uống đủ chất và có sữa mẹ dồi dào, hai bé trắng trẻo, mũm mĩm cực kỳ đáng yêu.

Đặc biệt là nước da của hai anh em giống hệt mẹ, trắng trẻo nõn nà, ai nhìn cũng mê.

Thím Trương bây giờ ngày nào cũng qua ngó hai đứa, hận không thể ôm về nhà nuôi.

Chuyện đó tạm không nói, việc mợ chuẩn bị về khiến Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý đều luyến tiếc.

Mợ cười nói:

“Sau này mợ sang thăm các cháu, các cháu không được thấy phiền đó nha.”

“Mợ ơi, sau này tháng nào mợ cũng qua ở vài ngày đi, chị dâu cũng đang mang thai mà, mợ nên qua chăm chị ấy nữa chứ?” Chu Dã nói.

Nói ra thì cũng vừa buồn cười vừa bất ngờ.

Từ sau khi Thím Trương mang hai cái tã đầu tiên của Đâu Đâu và Đô Đô về lót gối, thì Trương Xảo Muội đã có tin vui.

Mười ngày trễ kinh mới phát hiện có thai.

Cả nhà thím Trương mừng rỡ vô cùng.

Vì chuyện này, thím Trương còn mang sang cho Bạch Nguyệt Quý hai cân trứng gà tích góp mãi mới đủ.

Thật ra không phải để cô ăn, mà là để cô ăn rồi có thêm sữa cho hai “công thần” Đâu Đâu và Đô Đô !

Bạch Nguyệt Quý chỉ biết cười trừ.

Nhưng đây đúng là cái cớ tốt để mời mợ tiếp tục sang ở chơi.

“Chị dâu con có thai rồi, mợ phải thường xuyên qua thăm đó.” Bạch Nguyệt Quý cũng cười nói.

Mợ tất nhiên hiểu ý hai người, mỉm cười:

“Được, nếu các cháu không thấy phiền, mợ sẽ qua thường xuyên!”

Bạch Nguyệt Quý lúc này mới cười, lấy hai bộ đồ do chị dâu Đại Sơn may sẵn đưa ra:

“Mợ thử xem có vừa không nhé.”

Đến lúc này mợ mới biết có may đồ cho bà, lập tức đập nhẹ Chu Dã:

“Thằng ranh này, mợ đã dặn rồi đừng chuẩn bị gì cả, chẳng lẽ mợ thiếu đồ mặc à?”

Chu Dã bị bà đánh mấy cái mà chỉ biết cười:

“Mợ à, bộ mợ đang mặc chắp vá bao nhiêu miếng rồi, thay bộ mới đi mà! Mặc đồ mới chút cho vui!”

“Mợ lớn tuổi rồi, cần gì đồ mới nữa. Nếu mợ thật sự muốn mặc, năm ngoái miếng vải cháu đưa mợ đã đem may rồi, khỏi tốn tiền.” Bà lại đập anh thêm cái nữa.

Năm ngoái Chu Dã có đưa một tấm vải cho bà, định để bà may đồ. Nhưng bà nghĩ mình già rồi, không cần mặc đồ mới, nên tấm vải đó dùng để may quần áo mùa hè cho cháu nội.

Ai ngờ năm nay thằng cháu lại đi làm đồ may sẵn đưa đến.

“Mợ cứ nhận đi mà, đây là chút lòng thành của các cháu. Mợ không nhận thì chúng cháu cũng không mặc được, bộ này là kêu chị dâu Đại Sơn may theo số đo của mợ đó.” Bạch Nguyệt Quý cười nói.

Hạt Dẻ Rang Đường

Hai vợ chồng bày ra thế “tiền trảm hậu tấu”, mợ còn biết làm gì ngoài việc nhận lấy?

Vừa sờ vào vải, nhìn đường kim mũi chỉ, mợ liền biết, chắc chắn không rẻ.

Sáng hôm sau, ăn sáng xong, Chu Dã liền mượn xe lừa của chú Đào, đưa mợ mặc đồ mới trở về quê.

Mợ vốn định tự đi bộ về, nhưng Chu Dã không cho, nhất quyết bắt bà ngồi xe lừa để về.

Trên đường đi, bà mới nói với Chu Dã:

“Tiểu Dã à, mợ nói mấy câu này, cháu đừng thấy phiền nha.”

“Vợ cháu nói rồi, lời mợ nói toàn là vàng ngọc, phải nghe cho kỹ!” Chu Dã cười đáp.

Mợ cũng bật cười. Dù không hiểu thành ngữ, nhưng bà vẫn biết vợ chồng đứa cháu rất quý mình.

Bà nói:

“Mợ biết vợ chồng cháu đều là người có bản lĩnh, giỏi giang. Nhưng dù cuộc sống có tốt đến mấy, mỗi tháng cũng phải dành dụm một chút, để phòng khi có chuyện. Giờ năm nào cũng tốt, không có gì lo. Nhưng ai biết được khi nào lại mất mùa, thời thế thay đổi? Dành dụm chút tiền, sau này con cái như Đâu Đâu với Đô Đô còn cần tiêu pha nhiều lắm.”

Vì bà là người đã trải qua thời loạn lạc, khốn khó.

Nói gì thì nói, dù giờ cuộc sống vẫn còn thiếu thốn, nhưng nếu so với thế hệ của bà, thì bây giờ đã là hạnh phúc lắm rồi.

Cũng chính vì những trải nghiệm đó, mợ sống rất căn cơ, luôn nghĩ đến chuyện tích trữ, không chỉ lương thực, mà còn là tiền phòng thân.

Bố mẹ của Chu Dã mất sớm, nên những lời dạy dỗ thế này, bà và ông nhà bà phải thay họ nói ra.

Chu Dã tất nhiên không phải người không hiểu chuyện, liền cười:

“Mợ cứ yên tâm, chúng cháu biết chừng mực mà. Mợ đừng thấy từ lúc mợ qua đây chúng cháu tiêu xài thoải mái, thật ra là vì vợ cháu mang thai sinh con, cái gì cũng không thể tiết kiệm. Còn ngày thường chúng cháu đều biết để dành cả. Câu chuyện về con ve sầu và con kiến, cháu cũng từng học rồi.”

Mợ bật cười:

“Thế con kể cho mợ nghe thử xem, câu chuyện con ve sầu và con kiến là thế nào?”

“Câu chuyện kể về một con ve thích ca hát, suốt ngày chơi bời, còn con kiến thì chăm chỉ đi kiếm ăn để dự trữ cho mùa đông…” – Chu Dã bắt đầu kể lại câu chuyện ngụ ngôn ấy một cách sinh động.

Kể xong, anh nói:

“Mợ cứ yên tâm, cháu tuyệt đối không làm con ve kia đâu!”

Mợ mỉm cười:

“Biết chuyện đó là tốt rồi.”

Những lời nên nói, bà cũng chỉ nói đến thế. Nói đến vậy là đủ rồi.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 87



Chu Dã đưa mợ về đến tận cửa nhà rồi mới quay xe lừa trở lại.

Hàng xóm láng giềng bên này vừa thấy mợ về, lại còn mặc đồ mới, không nhịn được liền hỏi:

“Về rồi à? Bộ đồ này là cháu trai mua cho đấy à?”

Hạt Dẻ Rang Đường

“Cháu dâu tôi vừa ở cữ xong nên tôi cũng về.” Mợ cười đáp, lại cúi nhìn bộ đồ mới trên người mình “Là cháu dâu may cho đấy, có tận hai bộ, trong tay nải còn một bộ nữa kia. Mấy đứa trẻ bây giờ không biết tiết kiệm gì cả, tốn tiền quá trời. Nếu biết là làm đồ mới cho tôi, tôi đã không cho rồi.”

Miệng thì trách vậy, nhưng nét cười trên mặt thì chẳng hề giảm.

“Cháu dâu chị thật là hiếu thuận, nhìn vải này đâu có rẻ, đường may cũng khéo nữa.” Hàng xóm khen.

Lại có người nói:

“Phúc quá đi chứ, thật sự ở cữ trọn vẹn một tháng, cháu trai chị cũng biết thương vợ thật.”

“Thì cũng nhờ vợ nó tốt.” Mợ cười nói.

Lần đi lần này giúp chăm ở cữ, ấn tượng của bà về Bạch Nguyệt Quý thật sự là không có gì để chê.

“Nghe Triệu Mỹ Hương nói là sinh được một cặp sinh đôi hả?” Có người hỏi.

Mợ đảo mắt một cái:

“Con bé nhà họ Triệu đúng là cái miệng lớn, ngày nào cũng chạy về loan tin cho được.”

“Nhưng mà có phải thật không?”

“Thật đó.” Mợ lại nở nụ cười “Sinh được hai cháu trai.”

“Nghe nói, trước và sau khi sinh, cô ấy còn nhận được hai lần tiền nhuận bút?” Lại có người thêm chuyện.

Mợ nói:

“Thì vì biết sau khi sinh sẽ bận chăm con, không có thời gian viết bài, nên tranh thủ lúc chưa sinh viết sẵn gửi đi. Báo chọn đăng thì lại gửi tiền nhuận bút về thôi.”

“Một trời một vực luôn ấy nhỉ…” Mấy người hàng xóm lộ vẻ phức tạp trong ánh mắt.

Mợ nhìn thấy, mắt liền sáng lên, lập tức bắt đầu “than nghèo kể khổ”:

“Đáng nể gì đâu mà đáng nể? Các chị không biết đấy thôi, mấy đứa trẻ giờ tiêu hoang lắm! Ôi trời, tôi qua đó chăm ở cữ mà cũng thấy ngột ngạt! Chưa từng thấy ai sống kiểu thế, đúng là nghẹn lòng luôn!”

Nghe vậy mấy bà hàng xóm lập tức sáng mắt:

“Thế nào? Sao lại nói vậy?”

“Thế nào là sao? Hai đứa nó đó, có một đồng tiêu một đồng. Viết báo xong tính ra mỗi tháng cũng có được hai mươi đồng, nhưng không để dư được xu nào!”

“Đổi trứng với hàng xóm, ở cữ thôi mà không biết đã ăn bao nhiêu quả trứng rồi!”

“Còn có thịt nữa chứ, tiền nhuận bút gửi về kèm cả phiếu thịt, hôm sau là chạy đi mua liền. Ăn gà còn không đủ!”

“Chưa kể mấy cái khác, kể hoài không hết đâu!”

“Bọn mình sống chắt bóp lắm, một xu một hào đều phải tính toán kỹ, cái gì không cần là không tiêu, nhỡ đâu có chuyện còn có cái xoay sở…”

“……”

Mợ kể khổ với bà con lối xóm một hồi.

Mà thật ra, nói thế lại đúng gu mấy bà hàng xóm. Ai mà chẳng sống chắt chiu như vậy chứ?

Triệu Mỹ Hương từng kể, bên đó ngày nào cũng ngửi thấy mùi thịt, nghe nói ở cữ mà ăn hết mấy con gà, rồi móng heo hầm đậu phộng, đậu phụ hầm đầu cá gì đó, nói chung suốt ngày thơm lừng không dứt.

Trước kia đến con dâu nhà địa chủ cũng không dám ăn vậy đâu.

Bây giờ thấy mợ về mà sắc mặt hồng hào hơn hẳn lúc đi, ai nấy đều tin lời Triệu Mỹ Hương là thật rồi.

Giờ nghe mợ kể thêm như vậy, chẳng phải toàn là thật à?

Người sống kham khổ như họ sao chịu được cách tiêu xài như thế chứ, nghe xong mà thấy ngứa gan.

Trong khi đó, ở bên trong nhà, cậu Cố nghe hết mọi lời của vợ.

Lúc này ông ra cửa, nhìn bà một cái rồi nói:

“Không có việc gì làm thì mau vô nhà đi.”

Mợ quay sang chào hàng xóm:

“Khi nào rảnh lại trò chuyện nhé, tôi vào trước đây.”

Hai vợ chồng già mới quay vào nhà.

Lúc này cũng đã xế trưa, Cố Quảng Hạ với vợ đều đã đi làm đồng.

Cậu Cố hiện tại vẫn đi làm, nhưng hôm nay ông được nghỉ.

Giờ ông có tuổi rồi, làm liền bảy ngày sẽ được nghỉ một ngày.

Châm điếu thuốc lá, Cậu Cố vừa rít thuốc vừa nhìn bộ đồ mới trên người vợ mà nói:

“Mặc vừa đẹp thật.”

“Chứ còn gì nữa.” Mợ hừ nhẹ một tiếng đầy đắc ý.

Cậu Cố lúc này mới hỏi chuyện hai đứa cháu trai.

“Dễ thương lắm, trắng trẻo, lại có phúc khí. Dâu thứ hai nhà mình trước giờ mãi không mang thai được, ấy vậy mà mượn hai cái tã của tụi nhỏ về lót dưới gối, mới ra tháng thôi là có tin vui liền!” Mợ cười nói.

Cậu Cố nghe vậy cũng tươi mặt ra:

“Tốt! Tốt lắm!”

“Thằng hai bên đó cũng chẳng cần mình phải lo lắng gì. Tôi thấy nó sống rất vui vẻ, vợ chồng nhà họ Trương cũng đối xử với nó như con ruột, dâu thứ hai cũng tháo vát, biết thương chồng.” Mợ nói tiếp.

Cậu Cố gật gù:

“Vậy là tốt rồi.”

Nói xong những chuyện ấy, mợ vừa thu dọn tay nải vừa hỏi:

“Tôi nói mấy lời ngoài kia, ông có nghe thấy không?”

“Nghe thấy hết.” Cậu Cố bình thản như không.

Mợ liếc ông một cái, cười nói:

“Cứ tưởng ông sẽ bảo tôi nói xấu sau lưng người ta cơ đấy.”

“Bà cố ý nói mà.” Cậu Cố quá hiểu vợ mình.

Mợ bật cười.

Phải, bà cố ý nói đấy. Nhờ cái miệng to của Triệu Mỹ Hương, cuộc sống của vợ chồng đứa cháu bà gần như bị truyền ra khắp thôn, cứ như thể con nhà tư sản trước đây không bằng!

Chuyện đó không phải chuyện tốt đâu.

Vừa rồi bà đã thấy rõ ánh mắt của mấy bà hàng xóm, có phần ngưỡng mộ, nhưng cũng không thiếu ghen tỵ.

Thế thì có gì hay? Gây ghen tỵ nhiều quá thì chuyện bé cũng xé ra to, chuyện không thành có ngay.

Nên bà mới nhanh trí mà chuyển sang “kể khổ” ngay tức thì.

Ban đầu bà không định làm vậy nên chưa nói trước với vợ chồng cháu, nhưng tình huống đặc biệt thì phải xử lý đặc biệt.

Có điều, bà không lo cháu trai và cháu dâu sẽ trách mình, hai đứa đó thông minh, ngay cả ông già này còn hiểu được ý bà, chúng nó sao không hiểu.

Vả lại sau khi nghe bà kể khổ, mọi người như được xả cục tức trong lòng, còn quay ra khuyên ngược lại bà rằng: “Bọn trẻ bây giờ kiếm được tiền là tiêu luôn, chẳng biết nghĩ xa”…

Chính nhờ màn “than nghèo kể khổ” ấy, mà hai bà chị dâu lại thở phào nhẹ nhõm!

Vì những lời bà kể đã đúng y như những gì chị dâu cả của Chu Dã từng than phiền với họ:

Vợ chồng thằng cháu tuy nhìn thì có vẻ oai phong, sống dư dả, nhưng thật ra thì… rỗng tuếch, chẳng có đồng nào để dành!

Nếu hôm ấy không bị chị dâu cả của Chu Dã can ngăn, thì hai rổ trứng mà họ định mang cho chẳng phải uổng phí rồi sao?

Sống kiểu gì mà tiền trong nhà tiêu như nước vậy, có bao nhiêu tiêu bấy nhiêu? Sau này lỡ có chuyện gì, không chừng còn quay ngược lại nhờ vả họ ấy chứ!

Đặc biệt là sau khi nghe mợ kể lại, hai nhà cậu cả và cậu hai lại càng thêm khẳng định:

Mối thân thích với nhà thằng cháu tưởng chừng rạng rỡ ấy, không giữ cũng chẳng sao!
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 88



Mấy chuyện này Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý đều chưa biết, nhưng đúng như mợ nói, dù có nghe thấy, hai vợ chồng họ cũng sẽ hiểu dụng ý của bà.

Giờ mợ đã về, thì chuyện giặt giũ nấu ăn, chăm sóc hai đứa nhỏ tất nhiên sẽ đổ lên vai Bạch Nguyệt Quý.

Nói thật, nếu Bạch Nguyệt Quý phải làm mấy việc đó thì cũng chẳng khó, chỉ là từ nay trở đi cô đừng mong có thời gian viết lách nữa, bởi vì toàn bộ thời gian sẽ bị chiếm hết.

Trong thời gian ở cữ, Bạch Nguyệt Quý không chỉ nằm không. Nửa tháng đầu đúng là cô chưa cầm bút, nhưng nằm mãi cũng buồn, thế là cô tranh thủ nghĩ đề cương cho truyện mới.

Nửa tháng sau, khi cơ thể dễ chịu hơn, cô bắt đầu viết cuốn sách thứ tư. Mỗi ngày chỉ viết tầm hai ngàn chữ, đến nay ra tháng rồi, quyển sách đó cũng gần xong.

Nhưng trước khi gửi đi, cô còn cần chỉnh sửa và trau chuốt lại.

Mà trước đó, Bạch Nguyệt Quý đã nói với Chu Dã là muốn thuê người giúp giặt đồ.

Chu Dã tất nhiên không có ý kiến. Quần áo của hai vợ chồng, rồi đồ của hai đứa trẻ, đặc biệt là tã lót, quá nhiều, mỗi ngày đều phải giặt.

Bảo vợ anh tự làm hết thì sao được? Lỡ mệt tới hỏng cả lưng thì sao?

Trước đây anh cũng không muốn để mợ làm, nhưng bà đã quen sống cần cù tiết kiệm, không nỡ để họ tốn tiền.

“Anh đi tìm Thái Sơn, bảo nó hỏi thử cháu gái của anh nó xem sao.” Chu Dã nói.

“Bao nhiêu tuổi? Tên là gì?” Bạch Nguyệt Quý hỏi, nếu còn quá nhỏ thì thôi khỏi.

“Mười hai tuổi, tên là Lý Đại Ni.”

Bạch Nguyệt Quý: “…”

Ở quê, mười đứa con gái thì năm đứa tên có chữ “Ni”, năm đứa còn lại tên là “Nha” gì đó.

Chu Dã đi tìm Lý Thái Sơn. Vừa nghe xong, Thái Sơn nói luôn:

“Mỗi tháng một đồng?”

“Đúng, nhưng phải giặt sạch sẽ. Nếu làm qua loa thì thôi khỏi làm.”

“Vậy thì yên tâm đi, một đồng một tháng, chỉ cần giặt đồ và tã lót thôi.” Thái Sơn chẳng chần chừ gì “Anh cứ về trước đi, em nói với chị dâu em cái là đồng ý liền.”

Quả nhiên, chị dâu của Thái Sơn đồng ý ngay, chuyện tốt như vậy thì có lý gì mà từ chối. Chị ta lập tức gọi con gái lại và nói:

“Mỗi tháng mẹ cho con giữ hai hào làm tiền riêng!”

Lý Đại Ni là cô bé đen nhẻm, nhìn qua là biết siêng năng chịu khó.

Cô bé được Lý Thái Sơn dẫn tới để Bạch Nguyệt Quý “duyệt mặt”:

“Chị dâu, đây là cháu gái em, Đại Ni, sau này chị giao đồ cho nó là được rồi. Cả quét sân nó cũng sẽ giúp.”

“Chỉ cần giặt đồ thôi là được rồi.” Bạch Nguyệt Quý cười, nhìn sang Lý Đại Ni “Vậy từ sáng mai bắt đầu nhé?”

“Vâng, thím cứ yên tâm, cháu sẽ làm tốt ạ!” Lý Đại Ni gật đầu.

Nó đã tính rồi, mỗi tháng tiết kiệm được hai hào, một năm là hơn hai đồng. Nó còn nhiều năm nữa mới lấy chồng, nếu cứ làm mãi, đến lúc đó cũng tích cóp được để may đồ mới cho mình.

Bạch Nguyệt Quý không biết những tính toán trong lòng cô bé, nếu biết chắc chắn sẽ cảm khái vì cô bé quá sớm biết lo.

Nhưng thật ra không chỉ Lý Đại Ni nghĩ thế, thời này con gái lấy chồng sớm, nên tầm tuổi như cô bé đều đã lo xa rồi.

Chính như Bạch Nguyệt Quý, cô mới bao nhiêu tuổi, mà đã là mẹ của hai đứa nhỏ rồi đấy thôi.

Cô cười nhẹ, rồi để cô bé về nhà chuẩn bị.

Sáng hôm sau, Lý Đại Ni đã đến, mang cả quần áo và tã lót ra sông giặt.

Theo yêu cầu của Bạch Nguyệt Quý, quần áo và tã phải giặt riêng, dùng xà phòng thơm.

Dưới sông không chỉ mình cô bé giặt, còn có nhiều người khác. Thấy vậy, tất nhiên họ hỏi:

“Làm giúp không công hả?” Người hỏi vợ của Lý Phong Mậu.

“Không ạ, thím ấy trả cháu một đồng mỗi tháng.”

“Gì cơ? Trả cả một đồng á?” Một chị dâu khác tròn mắt.

Lý Đại Ni gật đầu:

“Vâng, thím ấy bận lắm, một mình chăm hai đứa con, lại phải lo hết trong ngoài, thật sự không kham nổi.”

Chuyện này nhanh chóng lan khắp thôn.

“Vợ Chu Dã đúng là có phúc, cũng giỏi kiếm tiền, có bản lĩnh, nhưng mà… nói thật là chẳng biết tính toán gì cả!”

“Đúng vậy. Ai mà chẳng từng nuôi con? Tôi sinh bảy đứa, chẳng phải vẫn lớn lên cả đấy thôi? Có đứa nào mà mẹ nó không tự giặt đồ?”

“Đấy là vì cô ta kiếm được tiền nên chẳng nghĩ đến chuyện tiết kiệm nữa.”

“……”

Mấy bà cô “giỏi tề gia” trong thôn lại bắt đầu buôn chuyện.

Trong mắt họ, Bạch Nguyệt Quý đúng là chẳng biết lo liệu gì cả, chỉ giặt đồ với tã lót mà cũng thuê người, một tháng mất nguyên một đồng cơ đấy!

Một đồng có thể mua được bao nhiêu thứ tốt?

Chỉ riêng trứng thôi, một đồng có thể mua được ba cân, loại to loại nhỏ, một cân trứng nếu to thì có thể được bảy quả, nhỏ thì tám quả.

Ba cân trứng là bao nhiêu quả rồi?

Nếu mua diêm thì sao? Một đồng có thể mua được ba gói lớn, mà vẫn còn dư bảy xu, một gói lớn lại có tới mười sáu hộp!

Muối thì một đồng rưỡi một cân, thêm năm xu nữa là có thể mua được bảy cân muối, đủ dùng một thời gian dài!

Còn xà phòng thơm mà ai cũng tiếc không dám dùng, giá cũng chỉ hơn ba xu một cục, một đồng là mua được ba cục!

Nhìn xem, một đồng có sức mua mạnh cỡ nào, vậy mà chỉ vì không muốn giặt tã, không muốn giặt quần áo mà lại đi thuê người khác làm!

Bạch Nguyệt Quý thì khéo chống chế, bảo là không có mẹ chồng hay chị em dâu giúp trông con nên bị vướng chân vướng tay, đành phải thuê người.

Nhưng ai chẳng biết, nhà Bạch Nguyệt Quý thân với nhà thím Trương cỡ nào, thím Trương ngày nào chẳng sang trông con giúp, chẳng lẽ không nhờ trông hộ được?

Hơn nữa, con thì còn nhỏ xíu, toàn ăn với ngủ thôi, chẳng phải vừa trông vừa gánh nước giặt ở nhà cũng được à? Trẻ con khóc thì chẳng lẽ không nghe thấy sao?

Làm như ai chưa từng chăm con vậy.

Hạt Dẻ Rang Đường

Lười biếng thì cái gì cũng thành lý do!

Chuyện này khiến Triệu Mỹ Hương cực kỳ ghen tị.

Vì cô ta cũng có một đứa con gái tầm tuổi Lý Đại Ni, lại ở gần nhà Chu Dã nữa. Nhưng vì cô ta thân với chị dâu cả của Chu Dã, nên quan hệ với Bạch Nguyệt Quý không tốt.

Thế nên nhà cô ta không được để mắt tới.

Nhưng Triệu Mỹ Hương không phải loại người chịu ngồi yên, liền chạy đến chỗ chị dâu cả của Chu Dã mách:

“Không tính đến nhà tôi thì thôi, đằng này ngay cả Đại Nha nhà chị mà cũng không gọi qua giúp, thế chẳng phải là chẳng coi nhà chị là người nhà sao?”

Chị dâu cả nghe thế thì rõ ràng là tức giận:

“Tôi cũng không coi họ là người nhà nữa!”

Lần trước Chu Dã dẹp tan sĩ khí của mấy anh em bên vợ chị ta, lần này lại thuê Lý Đại Ni giặt đồ, chẳng thèm để ý tới con gái chị ta, càng khiến chị ta tức sôi máu.

Nhưng mà tức thì tức, Bạch Nguyệt Quý lại chẳng thèm quan tâm.

Mà thật ra, việc thuê người giặt đồ thế này, trong thôn có không ít người để ý đấy.

Ngay cả Vương Nhị Anh cũng than thở với Chu Dã:

“Sao không gọi cháu gái em đến giặt chứ? Em còn có thể ăn chia chút ít…”
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 89



Chu Dã còn chưa kịp nói gì, Lý Thái Sơn đã lập tức chen ngang, đẩy Vương Nhị Anh sang một bên.

“Cậu có ý gì đấy? Còn dám trách Anh Dã không gọi cậu à? Anh Dã làm việc mà cần cậu dạy à?” Lý Thái Sơn chất vấn thẳng thừng.

Vương Nhị Anh tất nhiên không dám nói vậy:

“Tôi không có ý đó…”

Lý Thái Sơn hừ lạnh: “Không có ý đó thì hỏi làm gì?”

Vương Nhị Anh bị hỏi dồn đến mức chỉ biết trừng mắt nhìn, nhưng Lý Thái Sơn chẳng thèm để tâm đến hắn.

Còn chuyện Chu Dã nhờ cháu gái của Lý Thái Sơn giúp chứ không gọi cháu gái của Vương Nhị Anh, rõ ràng là do thân tình giữa cậu và Anh Dã sâu hơn. Anh Dã đương nhiên tìm cậu chứ không tìm Vương Nhị Anh.

Chuyện này khiến chị dâu cậu còn đưa cậu hai quả trứng để cảm ơn đấy.

Lúc này Chu Dã vẫn đang ngâm mình dưới nước. Hôm nay làm việc cả ngày, mệt bở hơi tai, nhưng cũng chỉ ngâm chừng nửa tiếng thôi.

“Anh Dã, khi nào mình lên núi vậy?” Lý Thái Sơn theo anh lên bờ rồi hỏi.

Chu Dã mặc quần áo xong nói: “Để xem đã, giờ cũng chưa có thời gian lên núi.”

Hạt Dẻ Rang Đường

Vương Nhị Anh cũng theo lên, nói: “Anh Dã, anh rảnh chút đi, em dẫn anh đến chỗ em phát hiện ra đồng bạc Lão Viên đầu, biết đâu còn đào thêm được cái gì.”

Câu này khiến mắt Lý Thái Sơn sáng rỡ.

Chu Dã thì mặt không biến sắc: “Chỗ đó chắc mày đã đào đến ba tấc đất rồi, có hay không có, chẳng phải cậu rõ nhất à?”

Lý Thái Sơn lại cau mặt, liếc nhìn Vương Nhị Anh.

“Thôi được rồi, anh về trước đây.” Chu Dã xua tay nói.

Lý Thái Sơn cũng định về, nhưng Vương Nhị Anh gọi lại: “Thái Sơn, chờ chút.”

“Làm gì?”

“Nếu Anh Dã không đi thì thôi, cậu có muốn theo tôi lên núi tìm thêm không?” Vương Nhị Anh nói, hắn nghĩ Lý Thái Sơn gần gũi với Chu Dã như thế, chắc cũng có phần may mắn dính theo.

Vương Nhị Anh luôn cảm thấy chỗ đó nếu đã có một đồng bạc Lão Viên đầu thì kiểu gì cũng còn thứ khác.

Chỉ là, vận may của cậu ta không tốt, nên tìm mãi không ra.

Lý Thái Sơn có chút động lòng nhưng cũng do dự. Anh Dã đã dặn anh rồi, đừng thân thiết với Vương Nhị Anh quá.

Cậu không muốn dây dưa với Vương Nhị Anh, nhưng mấy thứ trong núi lại hấp dẫn quá, thật sự muốn đến xem chỗ phát hiện đồng bạc đó.

“Mai lên núi thử nhé?” Vương Nhị Anh nói.

Cuối cùng Lý Thái Sơn không cưỡng lại được cám dỗ, hôm sau liền xin nghỉ bệnh để lên núi.

Kết quả khiến mẹ của Lý Thái Sơn tức đến phát điên.

Chửi Vương Nhị Anh là đồ khốn, toàn lôi kéo con bà làm chuyện xấu!

Nhưng dù sao thì Lý Thái Sơn vẫn lên núi. Chỉ là lúc đi còn lành lặn, khi về đầu sưng như đầu heo.

Chu Dã nhìn thấy còn suýt nữa không nhận ra.

“Dã… Anh Dã, là… là em, Thái… Thái Sơn.” Mắt Lý Thái Sơn sưng híp lại, môi cũng sưng đến nói không rõ lời.

Cả người sưng tấy, nhìn mà thảm không nỡ nhìn.

Bên cạnh còn có cả Vương Nhị Anh, trông cũng chẳng khá hơn là bao.

“Sao lại ra nông nỗi này thế?” Chu Dã nhận ra bọn họ, trợn mắt kinh ngạc.

Lý Thái Sơn muốn khóc mà không có nước mắt, hối hận c.h.ế.t đi được!

Lẽ ra cậu nên nghe lời Anh Dã, tránh xa cái tên xui xẻo Vương Nhị Anh kia, thì đã không gặp tai họa hôm nay!

Hai người lúc lên núi thì còn bình thường, kết quả lúc xuống núi lại bị ong vò vẽ đốt cho thảm thương.

Hôm đó họ đến đúng chỗ mà Vương Nhị Anh nói, tìm kiếm khắp nơi mà chẳng thu hoạch được gì.

Thấy trời sắp tối, họ liền chuẩn bị xuống núi.

Lúc đó Lý Thái Sơn không muốn đi lối kia, muốn đi lại đường cũ.

Nhưng Vương Nhị Anh bảo đường kia gần hơn. Lý Thái Sơn hỏi sao lúc đi không đi đường đó, Vương Nhị Anh nói đường đó thông đến chỗ xa hơn, nhưng đi được nửa đường thì rẽ một cái là ổn, trước giờ Vương Nhị Anh đều về theo lối đó.

Lý Thái Sơn đành để Vương Nhị Anh dẫn đường.

Ai ngờ đang đi thì đụng trúng một tổ ong vò vẽ rơi xuống đất.

Thứ đó bình thường đều treo cao trên cây, ai ngờ hôm nay lại rơi xuống đất? Chưa kịp thắc mắc, ong đã từ trong tổ bay ào ra!

Lần này thì đúng là muốn mất mạng rồi!

Cuối cùng nếu không nhảy xuống vũng nước, thì bọn họ đừng hòng giữ được mạng.

Trong rừng sâu núi thẳm, đã từng có người bị ong vò vẽ đốt đến c.h.ế.t rồi đấy.

Sau chuyện đó, Lý Thái Sơn hận không thể xé xác Vương Nhị Anh ra.

Trên người cậu còn có vận may của Anh Dã, con đường cậu không muốn đi quả nhiên có nguy hiểm. Kết quả lại bị cái tên xui xẻo kia dắt đi, bị ong đốt cho thảm thương!

Cậu tuyệt đối không thể ở gần Vương Nhị Anh được nữa!

Càng nghĩ càng tủi thân, Lý Thái Sơn rơi nước mắt vì hối hận.

Chu Dã nói: “Khóc cái gì nữa, mau về đi, xem ở nhà có cái gì đắp được không, sưng thế này thì mặt mũi coi như xong rồi.”

Lý Thái Sơn quay về nhà, lúc đầu mẹ cậu còn ngẩn người, đến khi nhận ra đó là con trai mình thì tức đến nỗi cấu cậu mấy cái.

“Mẹ đã bảo rồi, đừng có dính lấy Vương Nhị Anh nữa, giờ thì thấy chưa? Đáng đời!”

Lý Thái Sơn ấp úng mãi cũng không nói được gì, sau đó mẹ cậu cũng không mắng nữa, vội vàng tìm mấy phương thuốc dân gian để chữa trị.

Cũng vì chuyện này, mấy ngày sau Lý Thái Sơn không dám ra ngoài gặp ai, mặt mũi sưng vù đến không nhìn nổi, mà cũng chẳng làm được việc gì.

Nhưng vài hôm sau, cậu ta đã lại ra vẻ oai phong trở lại.

Chỉ là trong lòng đã quyết, sau này nhất định phải tránh xa Vương Nhị Anh, nếu còn thân thiết với cái đồ xui xẻo đó, thì không chừng cái mạng cũng mất theo!

Chu Dã thì không bận tâm đến những chuyện này.

Trong thời gian Lý Thái Sơn dưỡng bệnh, anh lại ra ngoài một chuyến.

Lần này ngoài mang về ba bao sữa bột, còn có thịt, trứng, gạo, mì và các nhu yếu phẩm khác, mà vẫn còn dư lại hơn ba mươi đồng!

Số tiền này có thể để dành.

Vì quyển sách thứ tư của vợ anh đã viết xong, anh định vào thành phố gửi đi, tiện thể rút khoản tiền trong phiếu chuyển tiền ra.

Trong sổ tiết kiệm hiện đã có một trăm năm mươi đồng, nếu lần này gửi thêm năm mươi đồng nữa, thì nhà họ sẽ có hai trăm đồng tiền tiết kiệm.

Đây không nghi ngờ gì là một khoản tài sản lớn.

Hồi trước anh đem vòng vàng đi cầm cố, cũng chỉ cầm được bao nhiêu đâu?

Hơn nữa, việc anh nóng lòng muốn vào thành phố còn có một lý do khác, anh muốn đến bệnh viện.

Để lấy cái mà vợ anh nói là “bcs”, dùng để tránh thai. Nếu không thì rất dễ lại mang thai lần nữa.

Dù sao thì Đâu Đâu và Đô Đô cũng đã khiến hai vợ chồng bận túi bụi, mà nếu lại có thêm đứa nữa thì biết xoay xở thế nào?

Vợ anh đã ở cữ xong từ lâu, vậy mà đến giờ anh vẫn chưa được “ăn thịt”, anh sắp phát điên rồi.

Vốn là người chưa từng nổi mụn, mấy hôm nay anh nổi liền mấy cái vì bức bối!

Cho nên anh mới sốt ruột muốn vào thành như vậy!

Lão đội trưởng không biết được nỗi khổ này của anh, chỉ rít một hơi thuốc lào rồi nói: “Công xã cũng gửi thư được mà.”

“Gửi ở công xã chậm lắm, phải chờ mấy ngày mới có người đến lấy, mà cũng không phải lần nào qua đó cũng gặp được người kiểm tra hòm thư. Với lại cháu cần tiền gấp nữa, ở nhà hết tiền rồi.” Chu Dã nói.

Lão đội trưởng cũng phê chuẩn cho anh nghỉ nửa ngày, còn dặn: “Làm ăn thì cũng phải tính toán kỹ lưỡng vào, tiết kiệm được thì tiết kiệm.”

Ý ông chính là chuyện… giặt quần áo đấy.
 
Back
Top Bottom