Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 70



Trong lĩnh vực mình giỏi, Bạch Nguyệt Quý vẫn rất tự tin.

Tuy quyển sách thứ hai không cùng thể loại với quyển đầu, nhưng chất lượng ngang nhau, quyển đầu được chọn thì quyển sau cũng không thành vấn đề.

Huống hồ Chu Dã ngoài việc bị cô lợi dụng để gửi thư thì đâu có bạn qua thư nào khác.

Quả nhiên vừa ra ngoài liền thấy anh bưu tá quen thuộc.

“Làm phiền anh lại mang thư đến rồi à.” Bạch Nguyệt Quý mỉm cười với anh.

Bưu tá có vẻ hơi vội, “Tôi thấy trời sắp tối, có khi sắp mưa rồi, cô ký nhận thư trước đi nhé.”

Bạch Nguyệt Quý cũng cảm thấy trời sắp đổ mưa, từ lúc đào rau dại về đã thấy áp suất không khí ngột ngạt.

Sau khi ký nhận xong, bưu tá đưa cô tờ phiếu chuyển tiền, “Vẫn là hai mươi đồng, cô kiểm tra thư xem có sai sót gì không, nếu không có thì ký thêm một chỗ nữa.”

Bạch Nguyệt Quý mở thư ra, tờ phiếu bên trong liền đưa cho mợ chồng giữ, còn cô thì đọc thư hồi âm từ tòa soạn rồi mỉm cười: “Không sai.”

“Vậy thì cô ký nhé.”

Cô ký xong, bưu tá chào rồi đạp xe rời đi.

Mẹ Thái Sơn vừa thấy liền gọi to: “Ái chà, chẳng phải chàng bưu tá đẹp trai sao? Lại mang nhuận bút cho vợ Chu Dã nữa à?”

Câu “chàng bưu tá đẹp trai” nghe mà sướng cả tai.

Bưu tá nghĩ vậy, nhưng miệng vẫn đáp: “Vâng, vẫn là cô ấy, chỉ có cô ấy thôi.”

Mẹ Thái Sơn quay người đi là trong làng lại rộ lên tin đồn lần nữa.

Là quyển sách thứ hai đã nhận được nhuận bút rồi đấy! Quyển trước mới nhận được vài ngày, ai ngờ nhanh như thế đã có quyển hai, thật sự là ghê gớm quá!

Người cũng cảm thấy ghê gớm không kém chính là mợ.

Lần trước mợ chỉ nghe từ miệng Triệu Mỹ Hương kể lại, nói thì sinh động thật đấy, nhưng dù sao vẫn không bằng tự mắt mình chứng kiến, cảm giác chấn động hoàn toàn khác biệt.

“Nguyệt Quý, sao cháu giỏi thế không biết nữa.” Ánh mắt mợ nhìn cô cháu dâu như thể đang nhìn tiên nữ hạ phàm, thật sự kinh ngạc đến sững sờ.

Cả đời này đến ngần này tuổi rồi, mợ mới thấy một cô gái trẻ mà có bản lĩnh như vậy!

Bạch Nguyệt Quý mỉm cười: “Lần này đúng là nhanh hơn lần trước thật, lần trước đợi lâu quá suýt tưởng không được chọn.”

Cũng là nhờ dạo này thời tiết tốt, mà đúng hôm Chu Dã ra gửi thư thì tình cờ gặp người đến lấy thư, không cần đợi, gửi đi ngay lập tức.

Thêm vào đó bên tòa soạn cũng đã để ý đến bút danh “Quý Bạch”, vì vậy xử lý cũng nhanh hơn nhiều.

Tòa soạn lần này cũng khá tốt, ngoài 20 đồng nhuận bút, còn gửi thêm nhiều phiếu tem hơn lần trước, gồm: năm phiếu gạo, hai phiếu thịt, một phiếu trứng, hai phiếu đường đỏ, thậm chí còn có phiếu đậu phụ.

“Đều là thứ quý cả đấy, phải cất kỹ, nhất là phiếu thịt, đến lúc cháu ở cữ thì dùng để đi cắt thịt về ăn!” mợ chồng vui vẻ nói.

Bạch Nguyệt Quý gật đầu. Phiếu đậu phụ, trứng, gạo thì ở quê chưa dùng đến, nhưng khi vào bệnh viện sinh con chắc chắn sẽ cần.

Lúc ấy phải mang tiền vào thành phố mua đồ ăn, có tiền mà không có phiếu cũng không mua được. Phiếu đường đỏ lại càng hiếm, nhưng nhà cô không thiếu. Chu Dã đi đêm đem về, nhà có mấy túi đường trắng, đường đỏ còn chưa mở, mỗi túi nặng hẳn một cân.

Tuy nhiên, hễ có ai cần phiếu đường đỏ thì không cần hỏi, mẹ Thái Sơn đã tự tìm đến:

“Nguyệt Quý à, trong nhuận bút lần này của cháu có phiếu đường đỏ không?”

“Có.” Bạch Nguyệt Quý gật đầu.

“Vậy đổi cho thím một tấm nhé?” Mẹ Thái Sơn cười tít mắt, ánh mắt nhìn cô lúc này đúng là không thể tả.

Hạt Dẻ Rang Đường

Chị dâu Chu vẫn đang ra ngoài bêu xấu cô em dâu, nói gì mà kiếm được bao nhiêu cũng như cái rổ thủng, không giữ được thì có ích gì?

Mẹ Thái Sơn hừ lạnh trong bụng

Nếu nhà bà mà có được cô con dâu như thế, bà sẽ thờ như thờ tổ tiên ấy chứ!

Đúng là kiểu người “ăn không được thì chê nho còn xanh”!

Bạch Nguyệt Quý liền đổi cho bà một tấm.

Một tấm phiếu có thể mua được bao nhiêu đường đỏ, thì tương ứng giá trị đổi cũng tương đương chừng ấy.

Tức là nếu không có phiếu mà muốn mua đường đỏ, thì phải bỏ ra gấp đôi số tiền để mua phiếu trước, rồi mới đi mua đường đỏ.

Bạch Nguyệt Quý đổi theo đúng giá, vì được cô đổi cho đã là tốt lắm rồi, có người trả cao hơn cũng chưa chắc cô chịu đổi.

Thời buổi này, đường đỏ là thực phẩm bổ dưỡng, là hàng hiếm, vô cùng được săn đón.

Tuy nhiên, khi thím Trương đến xin đổi một tấm phiếu thì Bạch Nguyệt Quý không lấy tiền, cô nói:

“Chỉ còn đúng một tấm thôi, thím cứ cầm đi, không cần trả tiền đâu.”

“Không được không được, nhất định phải trả!” Thím Trương vội vàng nói.

Bạch Nguyệt Quý cười bảo:

“Lần sau nếu thím còn cần, cháu mới lấy tiền, lần này thì thôi.”

Nhà cô đã ăn không biết bao nhiêu cá của Cố Quảng Thu, hơn nữa mỗi lần làm đậu phụ, thím Trương đều đến hỏi xem cô có muốn làm chung không, nếu có thì cùng làm luôn.

“Cứ nhận đi, đừng khách sáo nữa.” Mợ cũng cười tiếp lời.

Thím Trương áy náy: “Thế này là chiếm lợi rồi.”

“À đúng rồi mợ, chồng cháu định tìm thời gian vào thành gửi bản thảo cho cháu, tiện thể mua ít sữa bột dự trữ. Nếu mợ cũng định mua đường đỏ thì nói với anh ấy, để anh ấy mua luôn một thể.” Bạch Nguyệt Quý dặn.

“Được, chờ nó về mợ sẽ nói.” Thím Trương gật đầu.

Ngồi thêm một lát, thím Trương cũng về.

Chị dâu Đại Sơn cũng muốn đến đổi một tấm phiếu đường đỏ, nhưng đã hết mất rồi.

“Chị đến muộn quá rồi ha.” Chị cười bất đắc dĩ.

Bạch Nguyệt Quý nói: “Nếu chị cần gấp thì trong tủ em còn chút ít, em chia cho chị nhé?”

“Không cần đâu, em sắp sinh rồi, phải để dành chứ. Chị không gấp, nếu lần sau em có thêm thì để lại cho chị một tấm nhé?”

“Được ạ.” Bạch Nguyệt Quý vui vẻ đồng ý.

Tiễn chị dâu Đại Sơn xong, cô ngồi xuống ăn bánh rau dại mợ làm.

“Thơm quá, ngon quá trời luôn, tay nghề của mợ đúng là đỉnh cao! Mợ cũng ăn thử chút đi ạ.”

Mợ cười, xua tay: “Cháu ăn đi, mợ không đói.” Lại nhìn ra ngoài trời, “Trời thế này hơi lạ, e là sắp mưa rồi.”

“Vâng, oi nồng quá, chắc là mưa thật.”

Nhưng mãi cho đến khi Chu Dã và mọi người đi làm đồng về, trời vẫn chưa mưa.

“Tiểu Dã, trước khi cháu về, anh bưu tá đã mang nhuận bút quyển sách thứ hai của Nguyệt Quý đến rồi đấy.” Mợ vừa nói vừa mang nước cho anh rửa mặt rửa tay.

“Cháu nghe rồi!” Chu Dã cười rạng rỡ. Lúc anh cùng Lý Thái Sơn về, đi ngang nhà Lý Thái Sơn thì mẹ cậu ta đang đứng trước cửa buôn chuyện, vừa thấy anh là la lớn thông báo liền.

“Mợ xem này, cháu lấy được vợ thế này có giỏi không?” Chu Dã cười tít mắt.

“Giỏi chứ sao!” Mợ gật đầu.

“Mợ phải khen thế này cơ: ‘Giỏi thì khỏi phải nói, không chê vào đâu được, mười phân vẹn mười!’” Chu Dã cười hô hố.

Trong nhà, Bạch Nguyệt Quý nghe được lời chồng, không nhịn được mà đỏ mặt thay anh, cái tên đàn ông thô kệch này đúng là không biết xấu hổ là gì!
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 71



Chu Dã vừa bước vào phòng liền bị Bạch Nguyệt Quý cấu cho một cái.

Đau đến mức Chu Dã nhăn mặt nhăn mũi, Bạch Nguyệt Quý trừng mắt lườm anh một cái rồi cười nhạt:

“Giả vờ cái gì, em có dùng lực đâu!”

Chu Dã cười tít mắt: “Anh biết mà, vợ anh không nỡ mạnh tay với anh đâu.”

“Đồ không biết xấu hổ.” Bạch Nguyệt Quý lườm nhẹ.

Chu Dã cười hớn hở, bắt đầu nói chuyện với mấy đứa nhỏ trong bụng:

“Các con ơi, hôm nay bố đi làm kiếm gạo cho hai đứa đấy, ở trong bụng mẹ có ngoan không nào?”

Vừa dứt lời, trong bụng liền có phản ứng, một cú đạp rõ ràng khiến Bạch Nguyệt Quý khẽ cau mặt.

Chu Dã vội vàng dỗ:

“Các con đừng làm mẹ đau nhé, mẹ mang bầu hai đứa rất vất vả, phải thương mẹ nhiều vào đấy.”

Vừa dứt lời lại thêm một cú đạp nữa, mà đều là bên phải. Bên trái thấy thế chắc cũng ghen, thế là cũng đạp một cái.

Cái bụng của Bạch Nguyệt Quý cứ như sân bóng đá vậy.

Chu Dã thấy bụng cô cử động rõ ràng đến vậy thì cũng hơi sợ.

“Anh đừng nói với chúng nó nữa.” Bạch Nguyệt Quý thì thào.

Hai đứa nhỏ này bình thường cũng có đạp cô, nhưng lần nào hoạt bát nhất cũng là lúc ông bố này nói chuyện với chúng.

Chúng dường như nhận ra đó là bố, còn rất thích anh nữa.

Hạt Dẻ Rang Đường

Chu Dã gãi gãi cổ, nói: “Yên tâm đi vợ ơi, đến lúc chúng nó ra đời, anh đánh vào m.ô.n.g chúng nó cho em hả giận!”

Hai vợ chồng nói chuyện một lúc thì nghe mợ gọi ra ăn cơm tối.

Có canh rau dại, bánh rau dại, và thêm hai cái bánh trứng dành riêng cho Bạch Nguyệt Quý.

Thấy Chu Dã làm việc cả ngày chỉ ăn bánh rau với canh rau, Bạch Nguyệt Quý thấy xót xa vô cùng.

Nhưng biết làm sao, thời buổi ấy là vậy.

Thực ra, mâm cơm như vậy đã thuộc hàng khá giả trong đội sản xuất Ngưu Mông rồi.

Chu Dã chẳng chê bai gì, ăn uống ngon lành.

Anh vừa ăn bánh rau vừa húp liền hai bát canh, mãn nguyện nói: “Canh rau dại này ngon quá trời luôn.”

Mợ cũng thấy cuộc sống hiện tại thật không thể chê vào đâu được, nhất là thời điểm giáp hạt như thế này, ngoài kia không biết bao nhiêu nhà đang phải thắt lưng buộc bụng.

Huống hồ bánh hôm nay còn trộn kha khá bột mì, ăn vào đúng là có khác biệt.

“Chờ trời mưa xuống, trên núi chắc sẽ mọc nấm, đến lúc đó hái về nấu canh nấm, cũng ngon lắm!” mợ nói.

Chu Dã bảo: “Lúc đó mợ nhớ hái nhiều chút, đợi vợ cháu ở cữ rồi nấu gà hầm nấm cho cô ấy ăn.”

“Được.” Mợ gật đầu, liếc mắt nhìn vào chuồng gà:

“Còn năm con đấy, đến lúc đó làm thịt hai con hầm bồi bổ, ba con còn lại để đẻ trứng.”

Chu Dã nói: “Ba con còn lại cũng thịt luôn đi, trứng thì mình đi đổi.”

“Không được, để đẻ trứng.” Bạch Nguyệt Quý nói.

Cô rất hài lòng với việc ngày nào cũng nhặt được trứng, nên định nuôi ba con riêng để lấy trứng, không thịt.

Mợ nói: “Mợ thấy chúng nó đẻ cũng đều đặn đấy. Nếu muốn nấu cho vợ ăn thì cứ từ từ. Tốt nhất nên tìm mua thêm con gà trống, sau khi sinh, con gà đầu tiên hầm cho sản phụ phải là gà trống mới tốt.”

“Thật à? Sao lại vậy?” Chu Dã thắc mắc.

Mợ gật đầu: “Ừ, hầm gà trống sau sinh giúp xuống sữa tốt hơn.”

Đang ăn thì nghe tiếng sấm đùng đoàng vang lên.

“Ăn nhanh lên, sắp mưa rồi.” Mợ giục.

Ăn xong, rửa bát chưa bao lâu thì bên ngoài đã mưa rào rào.

Mợ ngủ ở gian tây, còn Bạch Nguyệt Quý và Chu Dã ngủ ở gian đông. Trời mưa thế này, chẳng có việc gì ngoài ở trong nhà, mợ cũng không sang làm phiền.

Bạch Nguyệt Quý sờ mặt chồng, nhìn người đàn ông thô kệch nhà mình:

“Làm cả ngày chắc mệt lắm hả anh?”

Chu Dã rất thích cảm giác được vợ yêu thương, anh nói:

“Không mệt, chỉ cần nghĩ đến em và các con là anh có động lực rồi.”

Nhưng Bạch Nguyệt Quý biết rõ, anh chắc chắn là mệt. Từ lúc bắt đầu làm ruộng, cô thấy rõ anh gầy đi.

Làm đồng không phải chuyện dễ, ai làm mới biết cực cỡ nào.

Huống chi nhà chẳng có mấy chất bổ, mọi thứ ngon đều dành cho cô trước.

Thế nhưng, giờ đã là chồng lm bố, việc đồng áng anh không làm cũng phải làm, vì như vậy lúc chia lương thực sẽ được nhiều hơn.

Bạch Nguyệt Quý ghé sát lại hôn anh một cái, Chu Dã cẩn thận ôm cô, nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn đó.

Không mang theo d*c v*ng, chỉ là một nụ hôn đơn thuần, dịu dàng và vỗ về.

Bên ngoài mưa rơi không nhỏ, nhiệt độ vốn đang hơi tăng lên cũng vì cơn mưa này mà giảm xuống. Đến tận sáng hôm sau, trời vẫn còn mưa.

“Người ta vẫn bảo mưa xuân quý như dầu, năm nay trận mưa đầu tiên mà đã lớn thế này, chắc chắn sẽ là một năm mùa màng tốt lành!” Mợ vừa bưng cháo Tịch Bát cùng bánh bột trộn hai loại vào phòng vừa nói, tâm trạng rất tốt.

Cháo Tịch Bát năm nay không sánh bằng nồi năm ngoái Chu Dã nấu, nhưng cũng là cháo bát bảo rất thơm ngon. Tối qua Bạch Nguyệt Quý thèm ăn, mợ đã ngâm đậu từ hôm qua, sáng sớm nay dậy nấu ngay.

Bánh bột trộn là loại đặc biệt, nướng riêng ra để cho Bạch Nguyệt Quý ăn vặt khi đói sau bữa sáng. Bánh gồm bột mì, bột ngô và rau dại, còn đập thêm một quả trứng vào, kiểu làm có phần xa xỉ này là do Bạch Nguyệt Quý dạy cho.

Nhưng cô muốn ăn thì mợ làm, với điều kiện kinh tế của hai vợ chồng trẻ thì cũng ăn nổi.

Chu Dã vừa ăn vừa nói:

“Năm nay nhất định phải là năm mùa màng tốt, vì năm nay là lần đầu tiên anh đi làm ruộng đấy, nếu không thu hoạch tốt thì mất mặt lắm.”

“Mợ nhìn xem, cháu chưa thấy ai tự khen mình giỏi như anh ấy.” Bạch Nguyệt Quý giả vờ chê.

Chu Dã nói:

“Anh nói thật lòng đấy chứ, đâu phải tự khen. Mà nói thật, trận mưa này đến đúng lúc thật, anh cũng nhẹ cả người.”

Bạch Nguyệt Quý liếc anh: “Đó mới là lý do anh vui đúng không?”

“Há há.” Chu Dã cười ngượng.

Mợ nhìn hai vợ chồng trẻ đấu khẩu, cười tươi như hoa. Tuổi càng lớn lại càng thích xem cảnh này, ở cạnh đôi trẻ cảm giác mình như trẻ lại.

Cả nhà đang ăn cháo Tịch Bát thì Cố Quảng Thu mặc áo mưa đến, tay xách một cái thùng gỗ, trong đó có bốn, năm con cá.

“Anh Quảng Thu, anh mang cả cá sang luôn à?” Chu Dã nhìn thấy liền hỏi.

Cố Quảng Thu ra hiệu bằng tay.

Bạch Nguyệt Quý không hiểu được, mợ liền phiên dịch:

“Nó nói tối qua đi thả lưới, sáng nay bắt được gần đầy thùng, ở nhà vẫn còn.”

Cố Quảng Thu mỉm cười gật đầu.

Chu Dã cười hì hì:

“Anh Quảng Thu giỏi thật đấy. Mợ không biết đâu, trước khi vào mùa vụ, anh ấy với chị dâu hay dắt nhau đi dạo, có lần cháu còn thấy anh ấy hái một bông hoa dại duy nhất mọc trơ trọi trên đất mang tặng chị dâu, chị dâu còn cười hôn anh ấy một cái nữa cơ.”

Cố Quảng Thu đỏ bừng mặt, đặt thùng cá xuống rồi quay người đi luôn, như thể chạy trốn.

Bạch Nguyệt Quý phì cười: “Anh trêu gì anh Quảng Thu thế.”

Chu Dã cười hề hề: “Thì anh chỉ chọc ảnh tí thôi, ai ngờ lại ngại ngùng thế.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 72



Mợ cũng bật cười, trong lòng không khỏi cảm khái:

“Mợ thấy Quảng Thu giờ sống vui vẻ hơn xưa nhiều lắm.”

Mợ là mẹ ruột của Cố Quảng Thu, sao lại không nhận ra con trai mình từ khi sang bên này sống, cả khí chất lẫn tinh thần đều thay đổi rõ rệt?

Mợ biết chuyện này không chỉ vì lấy được vợ, mà còn nhờ có Chu Dã, đứa em họ này dẫn dắt, giúp Quảng Thu hòa nhập, quen biết thêm nhiều người, sống thoải mái hơn hẳn.

Tuy ở bên kia là quê hương, là nơi Cố Quảng Thu lớn lên, nhưng thật ra người thôn bên ấy chưa từng thân thiện với anh. Không ít người mở miệng ra là gọi anh “thằng câm”, chẳng chút kiêng nể.

Ngay cả vợ của anh cả Quảng Hạ, cũng là kiểu ngoài mặt thì tử tế, nhưng sau lưng thì khinh thường cậu em chồng ra mặt.

Còn từ khi chuyển qua đây, mợ cảm thấy con trai như sống lại một lần nữa, hoạt bát, có sức sống hẳn lên.

Chu Dã cười nói:

“Mợ đừng lo cho anh Quảng Thu, vợ chồng thím Trương coi anh ấy như con ruột ấy chứ. Cưng anh ấy lắm luôn. Với lại, tình cảm của anh ấy với chị dâu cũng tốt, chỉ là trước kia thân thể chị ấy yếu nên tới giờ vẫn chưa có con, nhưng với tần suất đi đánh cá của anh ấy thế này, chắc sớm muộn cũng có thôi.”

Mợ gật đầu, hiểu chuyện:

“Mợ biết mà, cũng không vội, chúng nó còn trẻ.”

Từ ngày mợ sang bên này, Trương Xảo Muội cũng từng qua chơi, với người con dâu tháo vát như thế, mợ cảm thấy hài lòng. Chỉ cần sống yên ổn với con trai mợ, đừng gây chuyện như vợ Quảng Hạ là được, mợ sẽ không gây khó dễ.

Cố Quảng Thu mang cá tới, cả nhà đương nhiên mang ra nấu luôn.

Trời đang mưa, cũng không phải đi làm đồng, Chu Dã cũng được nghỉ ngơi một hôm.

Cơn mưa kéo dài ba ngày liền, đến ngày thứ tư mới tạnh, cũng là lúc mọi người lại phải đi làm trở lại.

Còn những người không phải ra đồng như người già, phụ nữ thì lập tức tranh thủ lên núi hái nấm.

Mợ rõ ràng cũng nôn nao, hỏi:

“Nguyệt Quý, hôm nay cháu thấy trong người sao rồi?”

Bạch Nguyệt Quý cười:

“Mợ cứ đi hái nấm với mọi người đi, cháu không sao đâu.”

Mợ cười:

“Vậy mợ đi hái thật nhiều mang về, phơi khô để dành cho hai đứa ăn dần.”

Bạch Nguyệt Quý gật đầu, mỉm cười.

Mợ liền mang theo gùi và rổ:

“Cháu cứ ở nhà nghỉ ngơi, mợ sẽ về sớm.”

“Mợ cẩn thận nhé.”

Mợ rời đi, bắt đầu hành trình hái nấm.

Bạch Nguyệt Quý đúng là chưa đến ngày sinh, quyển sách thứ ba cô đã chỉnh sửa xong xuôi, chỉ đợi Chu Dã xin nghỉ để vào thành phố gửi đi.

Lần này gửi xong, có lẽ cô sẽ không viết tiếp được ngay, vì sắp sinh và ở cữ nên chắc chắn sẽ bận, không có thời gian.

Trong thư gửi tòa soạn lần này, cô cũng có nói rõ rằng mình sẽ bận một thời gian, cần hoãn việc sáng tác.

Còn cụ thể lý do, cô không nói thêm.

Chuyện riêng của mình, không cần phải báo cáo chi tiết với tòa soạn.

Buổi trưa, mợ từ núi trở về, mang theo một gùi và một rổ đầy nấm, nhận lấy cốc nước Bạch Nguyệt Quý rót, cười hớn hở:

“Thật đấy, núi bên này tốt ghê, mới đi có buổi sáng mà mợ hái được bao nhiêu đây.”

“Là tại mợ giỏi đó.” Bạch Nguyệt Quý cười.

Mợ uống nước xong:

“Cháu đi nghỉ đi, để mợ hấp bánh bao cho.”

Nhưng Bạch Nguyệt Quý đã hấp sẵn rồi, toàn bộ đều do mợ chuẩn bị từ sáng, chỉ cần hâm nóng là ăn được.

Cô còn pha thêm canh trứng rau dại.

Buổi trưa Chu Dã không về ăn, vì chỗ làm xa, sáng đi là mang theo sẵn bánh bao và bánh bột.

Trưa thì ăn ngoài, rồi nằm nghỉ chừng nửa tiếng, xong lại tiếp tục làm.

Bởi vậy mới nói, ai làm mới biết nặng nhọc thế nào.

Bạch Nguyệt Quý và mợ ăn xong thì cùng nhau trải nấm ra phơi.

Nấm mới hái về không cần rửa ngay mà cứ phơi trực tiếp, nhưng cũng phải chọn lọc.

Cái nào dập thì để ăn ngay, còn cái lành thì đem phơi khô.

Cơ hội hái nấm không nhiều, mà thể trạng Bạch Nguyệt Quý vẫn tốt, nên mợ tranh thủ lên núi nhiều ngày liền, gom được cả một mẻ nấm lớn để dành.

Chu Dã làm liền mấy ngày, hôm ấy xong việc thì tìm đội trưởng xin nghỉ. Anh cần vào thành phố tìm mua sữa bột và bình sữa, những thứ sắp tới sẽ rất cần.

Dĩ nhiên còn phải gửi bản thảo cho vợ, và thím Trương nhờ mua hộ đường đỏ cho.

Hiện đang vào vụ bận rộn, nhưng đội trưởng vẫn duyệt đơn xin nghỉ cho anh.

Phải nói, chính là nhờ nền tảng Chu Dã xây dựng tốt trước đó, trước đây chưa từng thấy anh chăm chỉ như năm nay.

Giờ có vợ có con phải lo, anh chẳng ngại gì việc nặng nhọc.

Biết anh vào thành phố mua sữa, đội trưởng lập tức gật đầu cho nghỉ.

Anh cả Chu đứng bên cạnh nghe được chuyện, không nhịn được mà buông lời chê bai. Ở ngoài đồng đã nói với Trương Đại Căn các kiểu, về nhà lại kể với chị dâu Chu:

“Chẳng lẽ con nhà nó quý hơn người khác chắc? Nhà người ta sữa mẹ không đủ thì cho uống nước cơm, cháo gạo mà lớn, chỉ có nhà nó là phải uống sữa bột mới chịu được!”

Làm một ngày đồng về đã mệt bở hơi tai, chị dâu Chu vẫn không nhịn được mà bĩu môi:

“Hai vợ chồng đó chẳng trách sao mà thành đôi được, toàn là loại kêu ca vẽ chuyện!”

Rồi lại nhớ đến chuyện mợ cả với mợ hai đến nhà Chu Dã:

“Anh không biết chúng nó giỏi lừa ăn lừa uống thế nào đâu. Dạo trước mợ cả với mợ hai còn bị dụ xách cả rổ trứng đến biếu cơ, nếu không phải em tình cờ bắt gặp, trứng ấy chắc cũng chui hết vào bụng hai đứa chúng nó rồi!”

“Chuyện xảy ra lúc nào vậy?” Anh cả Chu hỏi.

“Cũng ngay sau khi mợ Ba đến ở không lâu. Hai mợ kia nghe Triệu Mỹ Hương kể, tưởng hai vợ chồng này thành đạt nên mới muốn nối lại tình thân, mang trứng tới làm thân. Em mà không bắt gặp thì đúng là trứng mất tiêu rồi!”

Chị ta kể mà mặt đầy vẻ “nghĩa hiệp”, tự hào vì đã “giải cứu trứng gà trong cơn hoạn nạn”.

Hai mợ kia cũng không để chị ta ra tay giúp không, mỗi người tặng cô ba quả trứng gọi là cảm ơn, rồi xách phần còn lại chạy vội về nhà!

“Chuyện gì cũng muốn lừa, đúng là không chừa một ai!” Anh cả Chu chửi bới.

Anh ta thấy mình thật xui xẻo. Hồi trước làm giúp không công cho Chu Dã cả nửa tháng, chỉ được mời ăn có mỗi một bữa trưa, còn lại phải tự về nhà ăn.

Nghĩ đến là thấy tức, đúng là lỗ vốn, lỗ đến chẳng còn lời nào để nói!

Chu Dã thì chẳng hề biết ông anh mình vẫn còn ghi thù chuyện giúp làm công không lương.

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng rõ, anh đã dậy ra khỏi nhà.

Anh muốn đi sớm để lên thành phố xử lý mọi việc cho nhanh gọn.

Vì anh chỉ xin nghỉ có nửa ngày, chiều vẫn phải quay về đi làm tiếp.

“Anh Dã!”

Vừa ra đến đầu làng thì thấy Lý Thái Sơn và Vương Nhị Anh đang đứng đợi sẵn.

Hạt Dẻ Rang Đường

Chu Dã vừa gặm bánh vừa hỏi:

“Gì đấy, hai người làm gì ở đây vậy?”

“Chờ anh chứ sao! Em còn xin nghỉ bệnh đấy nhé, muốn theo anh lên thành phố chơi chút.” Lý Thái Sơn cười toe toét.

Chu Dã liếc sang Vương Nhị Anh, cậu ta cũng nói:

“Em cũng muốn đi dạo cho biết với người ta.”

“Anh Dã, em còn chưa ăn sáng đâu nha.” Lý Thái Sơn ghé sát lại nói.

Chu Dã ném cho cậu một miếng bánh:

“Đi thôi, làm xong việc còn phải về làm tiếp đấy.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 73



“Cậu bám sát tôi thế làm gì?”

Trên đường đến huyện thành, Chu Dã liếc mắt nhìn Vương Nhị Anh một cái.

Từ lúc rời khỏi thôn, Vương Nhị Anh cứ đi sát theo anh, cứ như muốn dính chặt vào nhau không rời.

Chu Dã và cậu ta có thân đến mức đó đâu!

“Đúng đấy, cậu cứ lượn quanh anh Dã suốt là sao?” Lý Thái Sơn cũng không nhịn được. Ngay cả cậu ta còn chưa được đãi ngộ đó, thế mà Vương Nhị Anh đã bám vào rồi, định làm gì đây?

Lý Thái Sơn dứt khoát chen vào giữa, đẩy Vương Nhị Anh ra.

Vị trí đầu tiên cạnh anh Dã là của chị dâu, vị trí thứ hai và ba là hai đứa sinh đôi trong bụng chị, nhưng vị trí thứ tư nhất định là của cậu, ai cũng đừng hòng giành!

Vương Nhị Anh trừng mắt lườm lại, Lý Thái Sơn cũng trừng mắt không chịu thua.

Chu Dã lười để ý hai kẻ “có bệnh” này, vừa sải bước đi nhanh về phía huyện thành vừa hỏi:

“Nhị Anh, dạo này nghe nói cậu hay vào rừng nhỉ? Có vớ được món gì ngon không?”

Vương Nhị Anh lập tức nói:

“Làm gì có! Chỉ vào rừng hái nấm thôi!”

Chu Dã liếc mắt nhìn cậu ta, “Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, cậu nhảy dựng lên làm gì? Cho dù cậu có vớ được món gì quý, chẳng lẽ tôi còn ép cậu chia cho tôi à?”

“Đấy, không coi anh Dã là người nhà gì cả. Còn như cậu mà cũng muốn đi cạnh anh Dã?” Lý Thái Sơn không quên tranh thủ châm chọc.

Vương Nhị Anh nói: “Em về sẽ mang ít nấm biếu anh Dã.”

“Cậu cứ giữ mà ăn, mợ tôi mấy hôm nay hái về một đống rồi.” Chu Dã phẩy tay, chẳng buồn quan tâm.

Dù sao có hai người đi cùng vừa nói chuyện vừa đi, quãng đường vào thành cảm giác cũng nhanh hơn nhiều.

Họ xuất phát từ 5 giờ sáng, chân đàn ông lại đi nhanh, nên chưa tới 9 giờ đã đến huyện thành.

Vừa đến nơi, Vương Nhị Anh liền cáo từ:

“Em có việc, không đi cùng nữa.”

Chu Dã liền ghé sát vào Lý Thái Sơn dặn nhỏ:

“Thái Sơn, cậu lặng lẽ theo dõi cậu ta, đừng để bị phát hiện.”

Lý Thái Sơn ngơ ngác: “Theo dõi làm gì vậy?” Lý Thái Sơn còn định đi cùng Chu Dã đến bưu điện gửi thư mà.

“Tôi nghi cậu ta vào núi đào được món gì quý. Cậu đi xem cho rõ.” Chu Dã nói.

Hạt Dẻ Rang Đường

Lý Thái Sơn trợn tròn mắt: “Thật à?”

“Nếu không có gì, cậu ta theo chúng ta vào thành làm gì? Vừa rồi tôi hỏi một câu mà phản ứng quá mức, đúng kiểu giấu đầu hở đuôi.”

Lý Thái Sơn thì thào: “Sao anh nói nghe như mấy bà cô đọc tiểu thuyết thế? Chắc là bị chị dâu truyền nhiễm rồi…”

Dù là vậy, cậu vẫn làm theo. Sau khi hẹn nơi gặp lại với Chu Dã, cậu nhanh chóng bám theo Vương Nhị Anh.

Cậu thấy Vương Nhị Anh khá cảnh giác, cứ đi được đoạn lại ngoái đầu nhìn trái nhìn phải.

Nhưng chưa được bao lâu, Vương Nhị Anh đã dừng lại trước một tiệm cầm đồ trong huyện thành, rồi bước vào luôn!

Lý Thái Sơn tròn mắt:

“Gì vậy? Cậu ta có gì mà vào tiệm cầm đồ?!”

Quả thật lần này Vương Nhị Anh có món để đem cầm!

Cậu ta lấy ra hai đồng “lão Viên Đầu” (đồng bạc cổ có hình Viên Thế Khải).

“Thứ này đổi được bao nhiêu tiền?” Vương Nhị Anh hỏi.

Nhân viên tiệm cầm đồ vừa thấy liền sáng mắt, cẩn thận quan sát rồi nói:

“Hai đồng này có thể đổi được 20 đồng.”

Tim Vương Nhị Anh đập thình thịch:

“Tôi nghe nói là giá cao hơn cơ mà?”

“Không phải vậy đâu. Tiền cổ ‘lão Viên Đầu’ cũng có nhiều loại, năm phát hành khác nhau thì giá cũng khác. Có cái lên tới 40 đồng, có cái chỉ đáng 5 đồng. Của cậu là loại tầm trung.”

“Vậy thôi, đổi đi!” Vương Nhị Anh gật đầu.

Nhân viên tiệm liền viết giấy cầm cố:

“Trong vòng 20 ngày có thể đến chuộc, quá thời hạn thì không chuộc được nữa.”

Giao tiền – giao hàng.

Vương Nhị Anh nhận được hai tờ mười đồng “Đại đoàn kết” (tờ 10 đồng to), vui đến mức đi mà như bay.

Lý Thái Sơn vừa thấy cậu ta đi ra, liền lủi ngay vào chỗ khuất. Chờ cậu ta đi xa, Lý Thái Sơn lập tức xông vào tiệm cầm đồ.

Lần này Lý Thái Sơn còn thông minh hiếm có, lập tức diễn một màn kịch:

“Ê, mấy người làm cái gì đấy hả? Vừa rồi đứa em phá gia chi tử của tôi đến đổi tiền, sao các người lại đưa tiền cho nó? Nó chắc chắn sẽ tiêu xài hoang phí hết cho xem!”

“Anh là ai thế?” Nhân viên nhìn Lý Thái Sơn ngờ vực.

“Tôi là anh trai của người vừa đi ra đấy!” Lý Thái Sơn cao giọng, “Tôi đến chuộc lại món đồ em tôi vừa đem cầm! Bao nhiêu tiền tôi cũng trả!”

Nhân viên tiệm cầm đồ trừng mắt:

“Gì kỳ vậy, một người thì đem bán, một người thì đòi chuộc?”

Nhưng thấy Lý Thái Sơn trông cũng không dễ chơi, hắn nhíu mày nói tiếp:

“Hai mươi đồng. Nhưng phải có giấy biên nhận mới được chuộc lại hai đồng ‘lão Viên Đầu’ đó!”

Lý Thái Sơn không nói gì thêm, quay người bỏ đi ngay.

Trong lòng hồi hộp dữ dội —

Vương Nhị Anh, cái đồ c.h.ế.t tiệt, vậy mà lại kiếm được cả hai đồng ‘lão Viên Đầu’ đem bán lấy hai mươi đồng tiền mặt!

Cậu ta moi đâu ra chỗ đó? Nhất định phải nói cho anh Dã biết!

Lúc này Chu Dã hoàn toàn không biết chuyện gì đang diễn ra.

Anh đã gửi bản thảo của vợ, lấy tiền từ giấy chuyển khoản rồi gom hết cùng một ít tiền mặt, đem gửi vào sổ tiết kiệm.

Tổng cộng bây giờ trong sổ đã có 150 đồng!

Chưa kể số tiền mặt dự phòng ở nhà dùng để xoay xở mua bán hằng ngày.

Xử lý xong, anh đến cửa hàng mua sữa bột.

Sữa bột không cần tem phiếu, nhưng lần nhập gần nhất là từ nửa tháng trước nên giờ đã bán sạch trơn.

Chu Dã cũng không bất ngờ.

Sữa bột vốn là hàng quý, đâu dễ mua được? Lần trước anh vừa nghe tin có sữa là mua liền hai hộp đem về dự trữ.

Không mua được sữa, nhưng anh vẫn mua được bình sữa, mà giá thì “cắt cổ”, tận ba đồng một cái!

Đắt cũng đành chịu, vì cần thì phải mua thôi.

Xem lại một lượt, không còn gì cần thiết, anh chuẩn bị quay về.

Đúng lúc ấy, Lý Thái Sơn chạy tới, mồ hôi đầm đìa, thở hồng hộc:

“Anh Dã!”

“Gì mà nhanh thế? Còn Vương Nhị Anh đâu? Đừng bảo là cậu để lạc nó nhé?” Chu Dã nhìn cậu hỏi. Theo hẹn thì phải gặp nhau ở cổng thành cơ mà.

Lý Thái Sơn nói:

“Không có mất dấu! Nhưng anh biết em phát hiện được gì không?”

Chu Dã ra hiệu im lặng, kéo cậu ra khỏi khu vực cửa hàng, đến một góc vắng rồi mới hỏi:

“Làm gì mà kích động thế? Phát hiện được gì rồi?”

“Anh Dã, tên Vương Nhị Anh kia phát tài rồi! Trong núi cậu ta tìm được hai đồng bạc cổ ‘lão Viên Đầu’, đem đến tiệm cầm đồ đổi được hẳn hai mươi đồng! Em tận mắt thấy cậu ta vào đó, còn vào hỏi lại để xác nhận nữa kìa!”

Chu Dã ngạc nhiên:

“Thật á?”

“Thật trăm phần trăm! Tên này giấu kỹ quá chừng, ai biết được có phải còn giấu thêm mấy đồng nữa không!”

Chu Dã nói:

“Cậu tưởng tiền cổ như lão Viên Đầu là cải bắp chắc?”

Nhưng đúng là không ngờ Vương Nhị Anh lại có thể nhặt được bảo vật trong núi thật.

Đúng là may mắn hiếm có.

“Giờ cậu ta đâu rồi?” Chu Dã hỏi.

“Em không biết, từ lúc cậu ta ra khỏi tiệm cầm đồ là em không theo nữa. Nhưng với cái tính đó, chắc chắn là đang mò vào quán ăn quốc doanh chén ngon chén no rồi!”

Chu Dã nhìn ánh mặt trời, cân nhắc rồi nói:

“Thôi, kệ cậu ta. Trễ rồi, tụi mình về thôi.”

“Về luôn á? Nhưng cậu ta vừa vớ được một khoản to thế cơ mà!” Lý Thái Sơn sốt ruột.

“Liên quan gì đến mình? Cậu ta có chia đâu.” Chu Dã phẩy tay, dứt khoát.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 74



Vương Nhị Anh chắc chắn là người keo kiệt, không dễ gì móc tiền ra chia cho ai.

Nhưng lần này lại khiến Chu Dã và Lý Thái Sơn phải bất ngờ, cậu ta vậy mà lại đến cổng thành đón họ trước, tay còn xách theo một túi giấy dầu.

Trong túi là bánh bao nhân thịt làm từ bột mì trắng!

“Anh Dã!” Vương Nhị Anh vừa thấy họ liền vẫy tay gọi.

“Ôi chao, cậu trúng mánh hả? Sao còn có tiền mua bánh bao bột mì trắng vậy?” Lý Thái Sơn vừa đến đã nói với giọng móc mỉa.

Vương Nhị Anh không buồn để ý, đưa túi giấy dầu về phía Chu Dã: “Anh Dã, ăn đi, em mới mua, còn nóng hổi đó!”

Chu Dã không khách sáo, nhận lấy rồi chia cho Lý Thái Sơn một cái, hỏi:

“Bánh bao bột mì trắng ở đâu ra thế?”

Vương Nhị Anh cười cười: “Em làm gì có tiền, nhưng dù không có thì cũng muốn mua chút đồ ngon cho Anh Dã ăn mà!”

“Chẳng phải là vào núi nhặt được lão Viên đầu sao, còn định giấu nữa!” Lý Thái Sơn vừa ăn bánh vừa hừ lạnh.

Vương Nhị Anh sững người, trừng mắt: “Cậu theo dõi tôi à?”

“Tôi theo gì mà theo, tôi chỉ tình cờ đi ngang qua thôi!” Lý Thái Sơn hừ một tiếng, “Cậu được đến tiệm cầm đồ, tôi chẳng lẽ không được đến?”

Bánh bao chỉ có hai cái, mỗi người một cái ăn hết là xong. Chu Dã vứt cái túi giấy dầu đi, nói: “Vận may không tệ đấy, Nhị Anh.”

Lý Thái Sơn lau miệng nói: “Cậu ta thì có vận gì chứ, xui tận mạng ấy. Ai mà đi với cậu ta cũng xui theo. Nhặt được Lão viên đầu, nhất định là do hôm đó chạm tay vào Anh Dã, mượn được vận may của Anh Dã rồi!”

Không thể không nói, câu này đ.â.m trúng chỗ đau thật!

Vương Nhị Anh cái người keo kiệt đến tận xương ấy, lại vì bán được Lão viên đầu mà mua bánh bao thịt cho Chu Dã ăn?

Cái Lão viên đầu ấy là sau khi cậu ta chạm vào tay Chu Dã hôm trước, hôm sau vào núi bị dây leo vấp ngã mới vô tình nhặt được!

Vương Nhị Anh biết rõ mình là loại người thế nào, từ nhỏ tới lớn đen đủi nổi tiếng, ăn cơm bị nghẹn, uống nước bị sặc, chẳng có lấy chút may mắn.

Đừng nói đến nhặt được báu vật, đến một xu lẻ còn chẳng kiếm được lần nào.

Người khác vào núi dù dở tệ đến đâu cũng nhặt được vài cái trứng chim, trứng gà rừng, còn cậu ta thì chưa bao giờ.

Cho dù có nhặt được cũng sẽ ngã dập đường hoặc tụt cây, cuối cùng tay trắng quay về.

Ấy vậy mà lần này lại nhặt được hai Lão viên đầu!

Đúng là vận may trời ban!

Dù Vương Nhị Anh có tự tin mù quáng đến mấy, cũng biết rõ đây tuyệt đối không phải vận của mình.

Thế là nghĩ ngay đến chuyện chạm tay Chu Dã hôm trước.

Lập tức mọi thứ đều hợp lý!

Chắc chắn là vì mượn được vận may của Chu Dã, nên mới có thể phát tài như thế!

Hôm nay vào thành, cậu ta còn cố tình đi sát bên Chu Dã, trong mắt cậu ta, Chu Dã toàn thân toát ra khí chất của Thần Tài!

Hai Lão viên đầu ấy, cậu ta đoán chừng chỉ đáng giá chục đồng, nhưng lại bán được giá gấp đôi, tận hai mươi đồng!

Đó là một khoản tiền khổng lồ.

Thế nên hai cái bánh bao nhân thịt bột mì trắng này là cậu ta đặc biệt đến quán ăn quốc doanh mua để “cúng tế” Thần Tài!

Chu Dã thì không còn là đồng nam gì nữa, mà là người đàn ông đích thực.

Nghe Lý Thái Sơn nói vậy, anh chỉ cười. Anh đâu nghĩ mình bị mượn mất vận may gì, chỉ là đám người này không hiểu sao cứ cho là anh cực kỳ may mắn.

Hễ chuyện gì tốt là nghĩ đến anh trước.

“Để hôm nào rảnh, anh dẫn Thái Sơn vào núi đi một vòng.” Chu Dã cười nói.

Lý Thái Sơn lập tức gật đầu: “Anh Dã nói rồi đấy nhé!”

“Em cũng đi!” Vương Nhị Anh chen vào.

“Cút qua một bên!” Lý Thái Sơn mắng: “Người ta cho cậu nhặt được hai Lão viên đầu, cậu chỉ mua hai cái bánh bao là xong chuyện à!”

Vương Nhị Anh tức đến mức muốn đánh Lý Thái Sơn!

Trên đường về đội Ngưu Mông, hai người vì giành vị trí gần Chu Dã hơn mà suýt nữa đánh nhau.

Chu Dã thì chẳng buồn để tâm, cứ đi thẳng.

“Anh Dã, hay chiều nay mình vào núi luôn đi, nghỉ cả ngày luôn, làm có nửa buổi thì kiếm được bao nhiêu công điểm?” Lý Thái Sơn đề nghị.

“Đi làm.” Chu Dã không bị dụ, quyết định rõ ràng.

Lý Thái Sơn thở dài: “Được rồi, vậy thì đi làm vậy.” Rồi quay sang hỏi Vương Nhị Anh:

“Cậu đi không?”

“Tôi đau bụng.” Vương Nhị Anh nói thẳng, thấy sắp về đến thôn thì vẫy tay chào Chu Dã rồi tự đi một mình.

Lý Thái Sơn mắng: “Đúng là con lừa lười thì nhiều nước tiểu!” đây chính là câu mà hôm qua cậu ta xin nghỉ bệnh bị lão đội trưởng mắng.

“Cậu ta với Mã trí thức thế nào rồi?” Chu Dã vẫn còn quan tâm đến chuyện này.

Lý Thái Sơn tỏ ra ghen tị: “Anh Dã, anh chẳng quan tâm em gì cả, chỉ lo quan tâm đến cậu ta thôi!”

“Đừng làm anh buồn nôn nữa!” Chu Dã đá cho một cái.

Lý Thái Sơn cười hì hì: “Em mà khiến Anh Dã ghê tởm sao được? Nói thật nha, nếu em là con gái thì chắc chắn sẽ lấy anh làm chồng!”

Chu Dã lại đá cho một phát nữa: “Nói năng cho đàng hoàng vào!”

Lý Thái Sơn bèn quay lại chủ đề chính: “Em cũng không biết rõ nữa, nhưng giờ cậu ta có tiền rồi, chắc chắn sẽ lại tìm Mã trí thức thôi. Cô ta thấy Vương Nhị Anh chịu đưa đi xem phim, ăn đồ ngon thì sẽ đồng ý đi theo. Còn không có tiền thì chẳng thèm để mắt tới đâu, đúng là thực dụng!”

Chu Dã nói: “Thực dụng gì mà thực dụng, nó muốn cưới nữ trí thức có học thức thì đương nhiên phải có cái gì đó để người ta nhìn vào chứ. Cô ta mà không nhìn vào cái ‘điểm mạnh’ hiện tại của Vương Nhị Anh thì chẳng lẽ lại nhìn tổ tiên tám đời là bần nông với cái bản mặt kia của nó? Cậu còn ngon gấp ba lần nó đấy.”

Lý Thái Sơn bật cười: “Chuẩn thật.” Rồi lại hỏi, “Vậy chị dâu nhìn trúng anh ở điểm gì?”

“Nhìn trúng cái gì thì tôi phải nói cho cậu biết à?” Chu Dã hừ một tiếng, trong lòng thì nghĩ, vợ anh thấy cái gì ở anh cũng tốt, cưng anh lắm cơ.

Mỗi tối trước khi ngủ đều phải thơm anh một cái, ôm anh, còn rất thích mùi thơm sạch sẽ sau khi anh tắm xong.

Hạt Dẻ Rang Đường

Lúc đầu anh còn lo mình có mùi gì khó chịu, sợ làm vợ khó chịu.

Nhưng cô lại bảo: không có đâu, mùi trên người anh rất sạch sẽ, rất dễ chịu, ngửi vào thấy lòng yên bình lạ thường.

Chu Dã lúc đó mới hiểu, vợ anh thích anh lắm, cưng anh muốn chết, không chỉ thích ôm thích thơm mà ngay cả mùi cơ thể anh cô cũng mê!

Chỉ là mấy chuyện riêng tư thế này anh không định kể ra, tự mình biết là được rồi.

Tạm biệt Lý Thái Sơn, Chu Dã cầm bình sữa về nhà.

Bạch Nguyệt Quý vừa ăn trưa xong, đang ngủ trưa. Đến khi cô tỉnh dậy thì thấy bình sữa, cứ tưởng Chu Dã đang ở nhà, nhưng đi ra thì không thấy ai.

“Đi làm rồi.” Mợ vừa bón phân cho mảnh rau trong đất tự trồng vừa đáp.

“Sáng sớm vậy đã dậy, trưa cũng không nghỉ tí nào lại đi làm tiếp, mệt quá đi.” Bạch Nguyệt Quý ôm bụng than thở.

Mợ cười: “Không sao đâu, Tiểu Dã còn trẻ mà, làm được. Nhưng cháu đừng nuông chiều nó quá, sao mợ thấy cháu giống như đang cưng chiều con trai vậy.”

Lời này làm Bạch Nguyệt Quý đỏ mặt: “Đâu có, không có chuyện đó đâu mà…”
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 75



Mợ chỉ cười, không tiếp tục chọc ghẹo cô nữa.

Nhưng trong lòng bà thì đều nhìn thấy rõ ràng cả.

Cô cháu dâu này đúng là biết cưng chồng, dù đang mang thai, nhưng món gì ngon cũng đều chia một miếng cho chồng nếm thử.

Chồng đi làm về, cô cũng phải gần gũi chút, nên khi hai vợ chồng ở trong phòng, bà tuyệt đối không vào quấy rầy.

Có việc thì bà chỉ đứng ngoài gọi một tiếng là được.

Cháu dâu này vừa có bản lĩnh, lại biết làm nũng, xinh đẹp mà tính tình thì dịu dàng, tuyệt không hề kiêu căng hay đè đầu cưỡi cổ ai.

Nhìn vào thì đúng là càng thêm yêu quý.

Hạt Dẻ Rang Đường

Ai mà không thích kiểu con gái như thế chứ?

Nên bà thấy, thằng cháu trai cưới được cô vợ này đúng là phúc lớn, chắc chắn là em gái chồng và em rể quá cố ở dưới suối vàng phù hộ.

Hồi trước bà với em gái chồng tình cảm rất tốt, chỉ tiếc là người mất sớm, nếu không thì chắc chắn có phúc được hưởng cuộc sống êm đềm bên con út.

Chu Dã làm việc suốt đến tận chiều tối mới về, mà chỉ một buổi chiều thôi, anh đã kiếm được bốn điểm công.

Đối với đàn ông thì điểm công trọn vẹn là mười điểm. Như Lý Phong Thu, Lý Đại Sơn hay Cố Quảng Thu thì đều được mười điểm, còn Chu Dã chỉ lấy được tám, thiếu mất hai điểm vì công việc quá nặng.

Nhưng dù chỉ lấy tám điểm, đội trưởng vẫn rất khen ngợi anh.

Cậu nhóc này tiến bộ không ít, hồi trước thì chẳng chịu làm việc, nói cũng không nghe.

Còn bây giờ xin nghỉ nửa buổi sáng, buổi chiều vẫn quay lại làm, thế chẳng phải là trưởng thành rồi sao?

Bị anh kéo theo, cả Lý Thái Sơn cũng bắt đầu có tiến bộ.

Tuy vẫn không bằng anh, chỉ được bảy điểm, nhưng ít ra cũng có chút “hình người” rồi.

Mẹ của Lý Thái Sơn mừng lắm, vì thế còn mang hai miếng đậu hũ đến tặng Bạch Nguyệt Quý.

Nghe bà kể chuyện, Bạch Nguyệt Quý cũng bật cười không nhịn được.

Tặng đậu xong, mẹ Lý Thái Sơn cũng không vội về, mà ngồi lại bóc lạc, vừa làm vừa trò chuyện với mợ.

“Chị không biết ngày xưa tôi lo đến thế nào đâu, cứ sợ nó bị Vương Nhị Anh dắt đi vào con đường sai trái. May mà bây giờ có chút tử tế rồi, chịu theo Chu Dã ra đồng làm việc. Năm nay tôi định tìm vợ cho nó.”

Mợ cũng quen Lý Thái Sơn, thấy mẹ Lý Thái Sơn đến cũng khá thường xuyên: “Lấy vợ được rồi, tôi thấy nó cũng lớn lắm rồi đấy.”

“Chỉ nhỏ hơn Chu Dã có một tuổi thôi. Chu Dã năm nay sắp làm bố rồi, nó vẫn như đứa con nít chưa lớn ấy!”

“Tiểu Dã trước khi cưới vợ cũng như nó thôi, không có chí hướng gì, cưới vợ rồi là khác liền.”

“Em cũng nghĩ vậy, em đã để ý một cô rồi, giờ đang mùa vụ thì thôi, chờ thu hoạch xong rảnh rỗi thì đi coi mắt thử.”

Nghe vậy, mợ gật đầu: “Vậy thì phải xem cho kỹ vào. Vợ không thể cưới bừa, cưới phải đứa phá gia thì Thái Sơn mới có chút tiến bộ lại bị kéo xuống, cưới vợ đúng là chuyện trọng đại!”

“Chị nói đúng tim tôi luôn đấy! Không thể qua loa được đâu!”

Dù bà có hay chê bai đứa con út Lý Thái Sơn, nhưng bà có thể chê, người khác thì không. Nhà họ Lý ở đội Ngưu Mông là họ lớn đấy.

Nhà bà cũng thuộc dạng có điều kiện tốt.

Giờ thằng út hiếm hoi mới bắt đầu biết nghĩ, thì càng phải tìm một cô vợ tốt mới được!

“Nói thật lòng thì, tôi cũng muốn kiếm một cô con dâu như Nguyệt Quý ấy, mà chắc tôi không có cái số đó rồi.” Mẹ Lý Thái Sơn thật lòng nói.

Mợ chỉ cười: “Cô cũng dám mơ đấy! Cô nhìn quanh đây xem, có tìm được người thứ hai như vợ Tiểu Dã không? Cái phúc đó phải người như cháu tôi mới gặp được.”

Mẹ Lý Thái Sơn không giấu được ánh mắt ghen tị: “Đúng là chẳng có người thứ hai. Chị nói xem sao Chu Dã lại có vận tốt thế chứ? Việc tốt gì cũng rơi vào người nó.”

“Thằng bé hiếu thảo. Người hiếu thảo thì trời không bạc đãi.” Mợ đáp.

Hai người ngồi trò chuyện một lúc lâu, thấy cũng muộn rồi thì mẹ Lý Thái Sơn mới ra về.

Mợ quay sang Bạch Nguyệt Quý cười nói: “Bà ấy cũng gan ghê, còn mơ cưới được đứa như cháu về làm dâu cơ đấy. Nếu tổ tiên nhà họ mà không có đức, còn mong gì rước được phượng hoàng về làm dâu!”

Bạch Nguyệt Quý thấy mợ giống hệt Chu Dã, khen người là nói thẳng tuột ra, cũng cười nói: “Ngoài kia còn bao nhiêu người giỏi hơn cháu mà mợ.”

“Còn nhiều cái gì? Mợ sống từng này tuổi rồi mà chưa gặp được người thứ hai như cháu đấy.” Mợ vừa cười vừa đem đậu phộng cất đi, để dành hầm chân giò cho cháu dâu sau sinh ăn lợi sữa.

Chu Dã ra ngoài tắm rửa. Dù thời tiết thế này, nước sông vẫn còn khá lạnh, nhưng anh chẳng bận tâm gì, cứ thích ra đó bơi lội.

Đối với anh, đây chính là cách thư giãn.

Nếu không được vùng vẫy trong nước một chút, đôi vai của anh thật sự sẽ cứng đơ hết cả lên.

Lần trước anh ra ngoài giao dịch là giữa tháng Hai, còn lần này mãi đến cuối tháng Ba anh mới đi tiếp, vì bên đó thời gian giao dịch không cố định.

Có lúc là giữa tháng, có lúc là cuối tháng, có khi lại là đầu tháng.

Trước khi đi, Chu Dã cũng nói với mợ một tiếng, nhưng đương nhiên không nói là đi buôn bán thứ gì mờ ám, mà chỉ bảo muốn đi mua ít đồ ngon về dự trữ cho vợ ăn.

Bột mì trắng, gạo trắng trong nhà tiêu gần hết rồi, mà mỗi tháng chỉ có thể ra ngoài một chuyến, không đi thì không kịp.

“Có nguy hiểm không? Gần đây kiểm tra nghiêm lắm đấy.” Mợ lo lắng nói.

Bà biết trong nhà cháu trai chẳng thiếu gạo trắng, bột mì, nên chắc chắn là mua từ bên ngoài về.

Nghe anh bảo sắp đi mua thêm, bà cũng không ngạc nhiên, chỉ là hơi lo trong lòng.

“Dù có nghiêm thế nào thì cũng chẳng liên quan đến cháu đâu, cháu chỉ đi mua chút đồ thôi.” Chu Dã đáp. “Vợ cháu chắc sinh trong mấy ngày tới rồi, không đi là không kịp.”

Mợ lại hỏi: “Cháu chắc chắn là không làm chuyện gì khác chứ?”

“Mợ nghĩ gì thế? Bây giờ cháu có vợ có con phải lo, đừng nói là chưa từng làm, dù có cơ hội cháu cũng không làm đâu. Nếu vì cái chuyện đó mà bị bắt thì cả đời cháu coi như xong rồi. Cháu đâu có nghèo đến mức phát điên.” Chu Dã dứt khoát phủ nhận.

Mợ lúc này mới yên tâm, nhưng vẫn dặn kỹ: “Mình là dân thường thì phải sống cho đàng hoàng biết không? Vợ chồng sống thế nào mợ không can thiệp, nhưng mà liên quan đến chuyện đó thì không được đâu.”

“Cháu hiểu mà.” Chu Dã gật đầu, “Giờ cháu cũng đi làm rồi, vợ cháu mỗi tháng còn có tiền nhuận bút nữa. Cháu mà lười, không đi làm thì vợ cháu cũng nuôi nổi cháu đấy, đâu cần đi làm mấy chuyện đó.”

Mỗi tháng hai mươi đồng tiền nhuận bút, nếu sống tằn tiện một chút thì cũng đủ nuôi cả nhà, chỉ là khó tiết kiệm được thôi.

Vợ anh từng nói sẵn sàng nuôi anh.

“Không biết xấu hổ, mà cũng nói được mấy câu đó à.” Mợ lườm anh một cái.

Chu Dã cười toe toét: “Cháu chỉ ví dụ thôi mà.”

Mợ lúc này mới yên lòng: “Vậy cháu đi nhanh rồi về, trên đường nhớ cẩn thận. Mà lỡ có chuyện gì thì vứt đồ lại, lo chạy trước!”

“Cháu biết rồi.” Chu Dã cười cười đáp
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 76



Chu Dã ra ngoài để đi giao dịch, mợ vẫn còn hơi lo lắng, nên tìm Bạch Nguyệt Quý xác nhận xem cháu trai có thực sự chỉ đơn thuần là đi mua đồ không.

“Mợ đừng lo, anh ấy không cần làm mấy việc nguy hiểm đâu. Chẳng qua là thấy cháu mang thai vất vả, nên mới muốn kiếm chút đồ tốt mang về thôi.” Bạch Nguyệt Quý xoa xoa bụng, “Mang thai hai đứa liền, chỉ trông vào chút lương thực trong nhà thì không đủ dinh dưỡng, sinh con ra sức đề kháng cũng sẽ kém.”

Mợ không hiểu “sức đề kháng” là gì, nhưng biết là vì con nên cũng yên tâm phần nào, “Vậy thì tốt. Mợ chỉ sợ Tiểu Dã đi lạc đường thôi.”

Anh xưa nay đã chẳng đi đường ngay nẻo chính, chỉ là người lớn trong nhà không biết mà thôi.

Bạch Nguyệt Quý cười thầm trong bụng, nhưng ngoài miệng vẫn an ủi: “Anh ấy nghĩ cho cái nhà này, lo cho cháu với bọn nhỏ, nên sẽ không đi làm mấy chuyện đó đâu.”

Câu nói ấy khiến mợ hoàn toàn yên tâm, cười bảo: “Cũng muộn rồi, mau ngủ đi.”

“Mợ cũng ngủ sớm nhé, mai anh ấy phải về từ bốn năm giờ sáng đấy.”

Còn nói đến Chu Dã, lúc này anh đã đến địa điểm giao dịch.

Suốt dọc đường anh đều rất cảnh giác, dù sao lần trước đã gặp một tên Trương Ma Tử, ai biết có thêm Hoàng Ma Tử hay Lý Ma Tử gì không?

Nhưng cho dù không có Trương Ma Tử, mỗi lần ra ngoài anh đều xem như một chuyến phiêu lưu, dốc toàn bộ tinh thần để đối phó.

Tối nay lời anh nói với mợ cũng không phải hoàn toàn là giả. Vợ anh đúng là sắp sinh trong vài ngày tới, nên phải chuẩn bị nhiều đồ mang về.

Hôm nay trứng gà phải mua nhiều hơn. Trước giờ anh chỉ mua ba đến năm cân, nhưng tối nay lấy luôn mười cân, định mang hết về.

Còn có gạo trắng và bột mì, đặc biệt là bột mì, anh lấy luôn ba mươi cân.

Thịt cũng mua, nhưng dạo này thời tiết nắng nóng, thịt không để được lâu, nên chỉ mua năm cân, mang về còn phải rắc muối ướp, không thì sẽ bị hỏng.

Những thứ khác vẫn như mọi khi, như rong biển, vỏ tôm khô các kiểu.

Lần này chỉ có một hộp sữa lúa mạch, không có sữa bột.

Chu Dã bèn hỏi người giao hàng.

Người kia nói: “Nếu cậu cần thì tôi bảo người hỏi, lần sau mang cho cậu. Cậu cần bao nhiêu?”

“Mười gói tám gói gì cũng được!” Chu Dã đáp luôn, trẻ con phải uống sữa rất lâu, bao nhiêu sữa bột cũng không đủ!

“Được.”

Những món định mang về nhà, Chu Dã cất giấu cẩn thận, rồi bắt đầu lo liệu phần hàng của mình.

Lần này vẫn phải giao hàng hai lượt, nhưng Chu Dã lại cảm thấy không mệt như mấy lần trước!

“Làm nông đúng là rèn luyện thể lực!” Anh không khỏi cảm thán.

Xong việc, anh mang toàn bộ đồ mua được về nhà.

Về đến nơi thì cũng gần năm giờ sáng, mợ lập tức dậy mở cửa cho anh, lại nhìn quanh một vòng, chắc chắn không ai nhìn thấy mới đóng cửa lại.

Hạt Dẻ Rang Đường

“Mợ à, mợ kiểm tra lại đồ giúp cháu nhé, cháu đi ngủ một chút, lát còn phải ra đồng làm việc.” Chu Dã nói.

“Để đó mợ làm, cháu mau đi ngủ đi.” Mợ gật đầu.

Chu Dã lập tức đi ngủ, cả đêm bôn ba không mệt mới lạ, mà anh cũng đúng là dạng người “dễ ngủ”, nằm xuống là ngủ luôn.

Bạch Nguyệt Quý mơ màng mở mắt nhìn anh một cái, rồi cũng tiếp tục ngủ.Bây giờ bụng cô to quá, mỗi đêm phải dậy hai ba lần đi vệ sinh. Đêm qua nửa đêm còn phải dậy pha ly trứng gà để uống, vì đói quá.

Chu Dã cảm giác mới chợp mắt một lát thì trời đã sáng bừng, nhưng kiểu người như anh chỉ cần ngủ ngắn cũng đủ “nạp điện” cho cả ngày, tinh thần thoải mái hẳn.

Mợ cũng đã chuẩn bị xong bữa sáng. Nhân lúc thịt còn tươi, bà băm thịt làm bánh thịt cho Bạch Nguyệt Quý ăn, còn gói cả hoành thánh để cô ăn cùng.

Còn bà với Chu Dã thì ăn bánh rau dại.

Chu Dã vừa ăn bánh vừa uống một ngụm canh, là nước luộc hoành thánh, có vị thịt và mỡ, thơm nức.

Mợ cũng vậy.

Khiến Bạch Nguyệt Quý có chút ngại.

“Mợ à, lần sau mợ làm nhiều thêm chút nhé, không thể chỉ có mình cháu ăn mãi như vậy được.”

“Suất của ba người nhà cháu đấy, ăn lúc còn nóng đi, đừng nghĩ nhiều. Bánh rau dại này mợ ăn vẫn thấy ngon mà.” Mợ cười nói.

Vì Bạch Nguyệt Quý không phải ăn bánh rau, nên mợ không pha bột mì, chỉ dùng bột ngô.

Chu Dã cười nói: “Em cứ ăn đi.”

Bạch Nguyệt Quý bất đắc dĩ, nhưng cũng không nói thêm.

Cô còn để dành một cái bánh thịt, bảo Chu Dã mang theo ăn trưa cùng với bánh rau.

Chu Dã không từ chối lòng tốt của vợ, nhân lúc mợ quay lưng đi, anh liền ghé lại hôn vợ một cái.

Khiến vợ anh liếc mắt lườm một cái đầy hờn dỗi, còn anh thì cười tủm tỉm mang theo ba cái bánh rau dại, một cái bánh thịt và một chai nước lớn đi làm.

Bạch Nguyệt Quý ở nhà cũng rảnh rỗi, liền cùng mợ ra ngoài đi dạo, tiện thể ra đồng nhổ rau dại.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, nói tới nói lui, Bạch Nguyệt Quý liền nhắc đến chuyện bố mẹ chồng.

“Mợ, mợ kể cho cháu nghe về bố mẹ chồng cháu đi? Cháu nghe nói bố chồng cháu là người từ nơi khác đến?”

Mợ đáp: “Đúng thế, ông ấy không phải người bản địa, là người từ nơi khác chạy nạn đến, nghe nói bị lạc mất người nhà khi chạy loạn, trong lúc đó cũng mắc nhiều bệnh. Khi cưới mẹ chồng cháu thì sức khỏe ông ấy đã không được tốt rồi.”

“Vậy sao mẹ chồng cháu vẫn chịu lấy ông ấy ạ?” Bạch Nguyệt Quý tò mò hỏi.

Mợ cười: “Tại bố Tiểu Dã đẹp trai đấy.”

Bạch Nguyệt Quý sững người, bật cười, không ngờ lại là lý do này.

“Không gạt cháu đâu, đẹp trai lắm. Dù là người ốm yếu, nhưng nhìn vào cứ như công tử nhà giàu ấy. Mợ đoán chắc hồi trước nhà ông ấy cũng giàu có, không thì sao lại có cái khí chất quý phái như vậy.” Mợ nói tiếp.

“Thật vậy ạ?” Bạch Nguyệt Quý nhướng mày.

“Thật chứ, nhìn Tiểu Dã là biết. Nó đẹp trai lắm, mày ra mày, mắt ra mắt, giống bố nó lắm, nhưng vẫn kém hơn đôi chút. Tiểu Dã thì nhìn không được đàng hoàng cho lắm, hay cợt nhả. Còn bố nó thì khiến người ta thấy dễ chịu, ai cũng thích kết giao. Nhìn thì yếu thế thôi, nhưng mỗi lần vào núi đều săn được mồi. Có lần cậu của cháu không tin, đi theo cùng vào núi, kết quả là thấy một con lợn rừng tự đ.â.m đầu vào tảng đá c.h.ế.t queo, để ông ấy tha về bán lấy tiền.” Mợ kể.

Bạch Nguyệt Quý kinh ngạc: “Có chuyện như vậy thật sao?”

Mợ cười: “Chứ sao, đúng là con cưng của ông trời, được trời thương. Mợ thấy Tiểu Dã cũng thừa hưởng được điều này từ bố nó, không thì sao cưới được cháu làm vợ.”

Bạch Nguyệt Quý phì cười, không ngờ chuyện lại xoay sang khen cô.

“Cháu nghe vài người trong thôn nói, mẹ chồng cháu là do làm nông nhiều quá nên mới…”

Mợ lắc đầu: “Cũng có phần là vậy, nhưng không hẳn. Lúc bố chồng cháu còn sống thì điều kiện trong nhà cũng không đến nỗi tệ. Những con mồi ông ấy mang về từ núi đủ để nuôi cả nhà, ngôi nhà lớn mà Chu Xuyên đang ở bây giờ cũng là do ông ấy xây. Bố chồng cháu là người rất có bản lĩnh. Chỉ là vì hồi trước sức khỏe đã yếu sẵn, năm đó mùa đông lạnh quá, bệnh cũ tái phát nên không qua khỏi. Từ đó chỉ còn lại mẹ chồng cháu, mà ông ấy chính là sinh mệnh của bà ấy. Từ lúc ông ấy mất, tinh thần bà ấy sa sút hẳn, nên sức khỏe mới yếu dần như vậy.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 77



Nhắc đến bố của Chu Dã, mợ không khỏi cảm khái.

Năm đó ông ấy trôi dạt đến nơi này, thân thể yếu ớt, lại không một xu dính túi, nhưng người có bản lĩnh thì đi đến đâu cũng sống được. Hai bàn tay trắng mà vẫn tạo dựng được cơ ngơi.

Không chỉ dựng được một căn nhà sáng sủa đàng hoàng, mà còn cưới được vợ, sinh được hai đứa con trai – thế là giỏi lắm rồi.

Những chuyện này Bạch Nguyệt Quý chưa từng nghe Chu Dã kể qua.

Hai người nhổ rau dại thấy thời gian cũng không còn sớm, liền quay về thôn. Vừa về đến nơi thì trông thấy một cô gái trẻ lạ mặt, dáng vẻ rất hiện đại và xinh đẹp.

Nhưng khi nhìn thấy cô gái ấy, Bạch Nguyệt Quý lại có một cảm giác kỳ lạ như định mệnh. Mãi đến khi đối phương tự giới thiệu, cô mới chợt hiểu ra.

“Chào chị, em tên là Dương Nhược Tình, là trí thức mới về thôn hôm qua.”

Dương Nhược Tình thấy người phụ nữ đang mang thai nhìn mình, liền mỉm cười chào.

Bạch Nguyệt Quý lúc này mới gật đầu, định nói gì đó thì bất ngờ chau mày.

“Nguyệt Quý, sao vậy?” Mợ mặt mày tái mét.

“Mợ ơi, mợ mau đỡ cháu về đi, cháu sợ là sắp sinh rồi.” Bạch Nguyệt Quý kinh hoảng nói.

Cái cảm giác bụng trĩu xuống, căng cứng, chính là dấu hiệu mà bà đỡ Lý đã nói với cô, đây là sắp sinh rồi.

Cô còn tưởng sẽ có chút báo hiệu trước, nào ngờ lại đến đột ngột như vậy!

Mợ cũng lo đến mức quýnh lên, vừa đỡ cô vừa gọi:

“Chị em ơi, chị em ơi mau tới đây, cháu dâu tôi sắp sinh rồi!”

Mẹ của Lý Thái Sơn đang bưng chậu nước chuẩn bị đổ, nghe thấy tiếng gọi liền đặt vội chậu xuống chạy qua đỡ Bạch Nguyệt Quý:

“Đừng sợ, đừng sợ, thím đây đẻ năm đứa rồi, cháu đứng thêm chút là cảm giác sẽ bớt đi!”

Bạch Nguyệt Quý sắc mặt tái nhợt, nhưng đúng là đứng thêm mấy phút thì cơn đau cũng dịu xuống đôi chút.

“Chị cứ đỡ Nguyệt Quý về nhà trước, tôi đi gọi mẹ chồng tôi.” Mẹ Lý Thái Sơn nói.

“Thím ơi, nhờ thím gọi luôn cả Chu Dã về giúp cháu!” Bạch Nguyệt Quý vội nói.

Mẹ Lý Thái Sơn ngẩn người: “Gọi Chu Dã làm gì, đàn ông đâu giúp được chuyện sinh nở.”

“Cháu muốn lên bệnh viện sinh, anh ấy phải đi theo để đóng tiền, lo mọi việc.” Bạch Nguyệt Quý đáp.

Bà mới sực nhớ ra là cô đang mang thai đôi, “Thím quên mất! Cái này đúng là cần có nó theo, để thím sai người đi gọi!”

Bạch Nguyệt Quý gật đầu, rồi cùng mợ về nhà.

Dương Nhược Tình đứng nhìn từ đầu đến cuối cũng không bước đến giúp. Cô ta chẳng quen ai ở đây, giúp mà xảy ra chuyện gì thì lại bị đổ vạ. Ở nơi núi rừng nghèo khó này, dân gian hay lắm mánh khóe.

“Cháu nằm nghỉ tạm lên giường đi, để mợ đi gọi thím Trương mang xe lừa đến!” Mợ nói.

Bạch Nguyệt Quý gật đầu, “Mợ đừng vội quá, cháu không sinh ngay đâu.”

Cô đã được dặn kỹ rồi, bây giờ mới có dấu hiệu, chắc sớm nhất cũng là ngày mai mới sinh.

Mợ liền đi tìm thím Trương.

Thím Trương mấy hôm nay cũng không ra ngoài mấy, vì biết Nguyệt Quý cũng sắp sinh rồi, có chuyện gì thì còn kịp giúp đỡ.

Thấy mợ đến nói, bà liền đặt rổ đậu xuống, nói:

“Chị về thu xếp đồ đạc cần mang lên bệnh viện đi, tôi đi gọi chú Đào!”

Mợ gật đầu quay về nhà, vừa về đã thấy mẹ Lý Thái Sơn đang dìu bà đỡ Lý vào khám cho Bạch Nguyệt Quý.

“Thế nào rồi? Còn đau không?” Bà đỡ Lý hỏi.

“Về đến nhà lại đau thêm một lần nữa.” Bạch Nguyệt Quý mặt hơi tái.

Bà đỡ Lý rửa tay rồi kiểm tra cho cô, sau đó nói:

“Đúng là sắp sinh, phải vào viện thôi. Gọi xe lừa chưa?”

“Thông gia tôi đang đi gọi rồi.” Mợ vừa gấp quần áo vừa nói.

Quần áo của Nguyệt Quý, quần áo trẻ sơ sinh, cả sữa bột, bình sữa…

Cả chăn bông cũng phải mang theo, vì sau sinh rất dễ bị lạnh. Đường cũng phải mang, lúc mất sức có thể uống cho khỏe lại…

Lúc Chu Dã và Lý Thái Sơn chạy mồ hôi đầm đìa về đến nơi, Bạch Nguyệt Quý đã được dìu lên xe lừa của chú Đào.

“Vợ ơi, em sao rồi, có đau không?” Chu Dã mồ hôi chưa kịp lau đã lo lắng hỏi.

Hạt Dẻ Rang Đường

“Em không sao, chỉ đau từng cơn, giờ thì không đau nữa.” Bạch Nguyệt Quý nói, rồi đưa cho anh cái túi nhỏ đã chuẩn bị sẵn, trong đó có tiền và phiếu.

“Em nằm yên, giờ chúng ta vào viện luôn!” Chu Dã nắm chặt cái túi nói.

Thế là chú Đào, Chu Dã, Bạch Nguyệt Quý và bà đỡ Lý cùng lên đường đến bệnh viện.

Lý Thái Sơn còn muốn đi theo.

“Con đi theo làm gì?” Mẹ anh túm lấy hỏi.

“Chị dâu sắp sinh rồi mà, con đi theo giúp anh Dã coi có việc gì phụ được thì giúp.” Lý Thái Sơn đáp.

Lý Thái Sơn liền bị mẹ mình đánh cho một trận, vừa đ.ấ.m vừa nhéo:

“Lập tức quay lại làm việc cho mẹ!” Người ta sinh con, một thằng chẳng liên quan như con chen vào lo cái gì? Không sợ người ta cười cho thối mũi à!

Lý Thái Sơn bị mẹ nhéo tai lôi về làm việc.

Mẹ Lý Thái Sơn cùng với thím Trương thì ở lại an ủi mợ:

“Chị đừng lo quá, cháu dâu chị có phúc, nhất định sẽ nhanh chân lẹ tay sinh cho chị hai đứa cháu trai mập mạp!”

Mợ gật đầu. Đợi họ đi rồi, bà chuẩn bị nến và tiền vàng, mang ra trước mộ bố mẹ của Chu Dã để cầu khấn.

“Cô em chồng, em rể, nếu hai người có linh thiêng thì phù hộ cho vợ Tiểu Dã mẹ tròn con vuông nhé… Con bé sắp sinh đôi cho nhà họ Chu rồi…”

Tin Bạch Nguyệt Quý sắp sinh nhanh chóng lan khắp đội sản xuất Ngưu Mông.

Chu Xuyên và chị dâu Chu thì nghe tin cũng chẳng buồn quan tâm.

Còn Cố Quảng Thu thì đến chiều tan ca liền mượn chiếc xe đạp của lão đội trưởng, cùng Lý Thái Sơn vào thành.

Họ mang theo cơm tối do mợ chuẩn bị, bánh rau dại nhân thịt và cháo đường đỏ.

Cháo đường đỏ được đựng trong lon trái cây hộp đã dùng hết. Đó là loại mà trước đây Chu Dã mua ở cửa hàng cho vợ ăn vặt, ăn xong lon đều được giữ lại.

Mang hai lon cháo đường đỏ vào thành, lúc đến nơi vẫn còn nóng.

Khi họ đến, Bạch Nguyệt Quý đang trong phòng sinh, bà đỡ Lý cũng đang ở trong đó giúp đỡ.

“Anh Dã, chị dâu sao rồi ạ?” Vừa thấy Chu Dã, Lý Thái Sơn liền hỏi.

“Cô ấy đang sinh trong kia.” Chu Dã đáp.

“Anh yên tâm đi, chị dâu có phúc lớn, chắc sinh nhanh thôi.” Lý Thái Sơn nhìn về phía phòng sinh, lên tiếng an ủi.

Cố Quảng Thu đưa giỏ đồ ăn cho Chu Dã, ý bảo anh nên ăn chút gì đó trước.

Chu Dã dù chẳng có chút khẩu vị nào, nhưng cũng không do dự lâu. Anh biết mình phải ăn no mới có sức mà lo liệu, thế là nhai như nhai da trâu mà cố ăn hết hai cái bánh rau dại nhân thịt.

Phần còn lại anh để đó, rồi nói với hai người:

“Trễ thế này rồi, để tôi trông là được, hai người về đi.”

Vừa nói xong thì bà đỡ Lý bước ra khỏi phòng sinh, thấy Cố Quảng Thu và đứa cháu Lý Thái Sơn thì nói:

“Sao các cháu cũng tới đây?”

“Bọn cháu mang đồ ăn cho bà với chị dâu.” Lý Thái Sơn đáp.

Bà đỡ Lý nhận lấy giỏ tre, thấy bên trong có cả cháo đường đỏ thì rất hài lòng. Bà nhìn sắc mặt tái nhợt của Chu Dã, liền nói:

“Vợ cháu không sao đâu, nhưng chưa sinh ngay đâu. Cháu đi tìm chỗ chợp mắt một lúc đi.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 78



Bà đỡ Lý mang cháo đường đỏ vào để đút cho Bạch Nguyệt Quý.

Lúc này, toàn thân và gương mặt cô đều ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Cô thật không ngờ sinh con lại đau đến mức này!

Quả thật là dốc hết cả cái mạng già này ra mà chịu trận!

“Ăn chút cháo vào để lấy lại sức.” Bà đỡ Lý định đút cháo đường đỏ cho cô.

Sáng nay Bạch Nguyệt Quý đã ăn hai cái bánh thịt và một bát hoành thánh. Trưa đến bệnh viện, Chu Dã đã mua bánh bao nhân thịt và canh mang đến cho cô ăn. Tối thì ăn bánh chẻo và mì sợi.

Nhưng đến lúc này cô lại đói bụng nữa, chỉ là cô không muốn ăn cháo đường đỏ, mà muốn ăn bánh thịt! Ăn bánh thịt mới chắc bụng, mới có sức để vượt cạn!

“Bà ơi, cháo đường đỏ để lát sinh xong cháu ăn, giờ cháu ăn bánh thịt trước nhé!”

“Được thôi.” Bà đỡ Lý liền đút bánh rau dại nhân thịt cho cô ăn, bản thân bà cũng ăn cùng luôn, còn chia cho cả y tá trong phòng sinh.

Y tá nói không cần, nhưng bà đỡ Lý vẫn đưa cho họ, họ không từ chối được nên đành nhận lấy.

Đến tầm này bụng ai mà chẳng đói chứ. Mà cái bánh này đúng là ngon thật sự.

Bánh nhân thịt làm hoàn toàn từ bột mì trắng đấy!

Có thể thấy hoàn cảnh nhà sản phụ không tồi chút nào.

Ăn xong bánh thịt, uống thêm nước, tinh thần của Bạch Nguyệt Quý lập tức khá hơn. Nhưng chẳng mấy chốc lại bị cơn đau chuyển dạ dồn dập kéo tới, tiếp tục nhẫn nhịn chịu trận.

“Bà ơi, bao giờ cháu mới sinh xong đây? Lâu quá rồi ấy.” Nhân lúc không đau, cô hỏi.

Bà đỡ Lý đáp: “Sinh con so vốn đã mất thời gian, nhưng cháu nhanh lắm rồi đấy. Bây giờ mở được sáu phân rồi, đợi mở đủ mười phân là sinh thôi!”

“Đúng vậy, tiến triển nhanh lắm rồi. Với tốc độ này thì chắc tối nay sẽ sinh xong, rất nhanh đó.” Y tá cũng an ủi cô. Thời buổi này sinh đôi vốn hiếm.

Bạch Nguyệt Quý bắt đầu tự an ủi bản thân, cố gắng để tâm trí rơi vào trạng thái “vô ngã”, muốn nhờ vào ý chí mà hoàn thành sứ mệnh thiêng liêng của cuộc đời.

Nhưng nỗi đau này thực sự là ai sinh rồi mới biết.

Đến đúng nửa đêm, Bạch Nguyệt Quý bắt đầu sinh thật.

Và đến giai đoạn này, đau đớn của cô lại giảm đi rất nhiều!

Bởi vì bà đỡ Lý có một bộ “pháp thở khi sinh” độc đáo.

“Đây là bí quyết bà đúc kết cả nửa đời người, từ hàng vạn sản phụ quanh vùng đội sản xuất chúng ta. Ai áp dụng rồi cũng đều khen tốt cả! Cháu cứ theo nhịp thở bà dạy, không những sinh nhanh mà còn tiết kiệm được một nửa sức lực!”

Bạch Nguyệt Quý học theo. Cô vốn có khả năng học rất nhanh.

Bà đỡ Lý vừa dạy một lần cô đã nắm được, khiến bà không khỏi khen ngợi:

“Bảo sao cháu viết bài kiếm được tiền, đúng là thông minh quá sức!”

Có sản phụ bà phải dạy đi dạy lại mới làm được, vậy mà cô gái này chỉ cần nói một lần đã nhớ ngay.

Bạch Nguyệt Quý sau khi nắm được cách thở, lập tức thấy hiệu quả rõ rệt, toàn lực dồn sức sinh con!

Ngoài phòng sinh, Chu Dã đang đi qua đi lại, lo lắng không yên.

Bên cạnh còn có Lý Thái Sơn.

Sau khi đưa cơm đến, Cố Quảng Thu đã một mình về trước, chỉ có Lý Thái Sơn ở lại.

Cậu nghĩ: Anh Dã sắp làm bố rồi, chuyện lớn như vậy sao có thể không ở lại? Đi làm thì lúc nào chả đi được, nhỡ có việc gì cần mình chạy chân thì sao?

Với suy nghĩ đó, lúc này Lý Thái Sơn đang ngủ gật trên ghế bên hành lang.

Bà đỡ Lý lúc nãy cũng bảo Chu Dã đi ngủ một lát, nhưng anh dù có “tim to” đến mấy thì lúc này cũng chẳng thể nào ngủ nổi, trong kia vợ anh đang liều mạng sinh con cho anh mà!

Không biết đã qua bao lâu, trong phòng sinh chợt vang lên một tiếng khóc trẻ con đầy khỏe mạnh.

Lý Thái Sơn bị tiếng khóc làm cho bừng tỉnh.

“Anh Dã! Chị dâu sinh rồi phải không?” Lý Thái Sơn mơ màng hỏi.

Hạt Dẻ Rang Đường

“Sinh rồi, là sinh rồi!” Chu Dã rõ ràng vô cùng kích động, gần như muốn dán mắt vào khe cửa để nhìn.

Lý Thái Sơn cũng hào hứng hẳn lên: “Không biết là con trai hay con gái nhỉ? Anh thích trai hay gái?”

Không chờ Chu Dã trả lời, cậu ta đã tiếp lời luôn:

“Hai đứa thì kiểu gì cũng phải có một thằng con trai chứ? Mà nếu một trai một gái thì lại càng tuyệt!”

“Con trai con gái gì cũng được! Đứa nào cũng tốt! Nhưng không biết vợ anh thế nào rồi, sao bà chưa ra nữa nhỉ…”

“Có bà em ở đó rồi, anh cứ yên tâm trăm phần trăm! Mà mới có một tiếng khóc thôi, vẫn còn một đứa nữa mà, chắc đang sinh tiếp. Anh đừng kích động quá, em thấy anh đi tới đi lui suốt đêm rồi đấy, ngồi nghỉ một chút đi, đừng để vợ sinh xong khỏe re còn anh thì gục ngoài cửa!”

Nhưng chưa đến vài phút sau, trong phòng sinh lại vang lên một tiếng khóc nữa.

So với tiếng khóc trước thì tiếng này cũng không kém phần vang dội!

“Sinh rồi, sinh rồi, cả hai đứa đều sinh rồi!” Lý Thái Sơn vỗ tay reo lên.

Chu Dã tuy rất vui mừng, nhưng vẫn lo lắng cho vợ. Vợ anh vốn là người yếu đuối, lần này lại sinh một lúc hai đứa, chắc chắn cực kỳ đau đớn, không biết hiện giờ thế nào rồi?

May mà bà đỡ Lý hiểu tâm trạng của anh, khoảng nửa tiếng sau bà đã ra ngoài.

“Bà ơi, vợ cháu thế nào rồi? Cô ấy sao rồi ạ?” Chu Dã vội vàng chạy đến hỏi.

Bà đỡ Lý rất hài lòng. Theo kinh nghiệm bao năm làm bà đỡ của bà, người đàn ông nào vừa gặp đã vội hỏi tình hình của vợ thì đều không phải người tồi.

Phần lớn đàn ông bước đến câu đầu tiên sẽ hỏi là sinh con trai hay con gái. Nghe là con trai thì mặt mày rạng rỡ, còn nghe là con gái thì có người lập tức sầm mặt. Thật sự chẳng ra gì.

Nhưng cũng có những người chồng tốt, mà Chu Dã chính là một trong số đó.

Bà đỡ Lý rất ưng bụng anh chàng này nên không trêu chọc gì, cười nói:

“Mẹ con đều bình an cả, chúc mừng chúc mừng!”

Chu Dã thở phào nhẹ nhõm:

“Cháu vào thăm vợ được không ạ?”

“Chưa được, còn phải ở trong theo dõi thêm chút nữa rồi mới đưa về phòng nghỉ ngơi.”

“Vợ cháu có đói không ạ?”

“Đã đút cho con bé cháo đường đỏ rồi, ăn rất ngon lành. Hai hũ cháo đỏ ăn sạch bách, không lo đói đâu. Tinh thần cũng rất tốt!”

Lý Thái Sơn đứng bên cạnh, thấy anh Dã hỏi mãi mà vẫn chưa hỏi đến chuyện chính, liền chen vào:

“Bà ơi, thế chị dâu sinh con trai hay con gái ạ?”

“Bà không nói rồi à? Mẹ con bình an, cả hai đứa đều là con trai.” Bà đỡ Lý cười đáp.

Bà vẫn thường nghe nói Chu Dã số đỏ, nhưng lần này đỡ đẻ cho vợ anh xong thì bà thấy đúng thật, y như bố nó năm xưa, cũng là “con cưng của ông trời”.

Cuộc đời dẫu có khó khăn, nhưng số phận lại thật may mắn.

Lý Thái Sơn còn kích động hơn cả Chu Dã, trố mắt kêu lên:

“Hai đứa đều là con trai á? Trời ơi! Chị dâu lợi hại quá! Mà anh Dã cũng đỉnh thật! Một lần được luôn hai thằng con!”

Chu Dã đương nhiên cũng rất vui, nhưng không phải vì hai đứa đều là con trai.

Anh từng nói rồi: trai hay gái anh đều thích.

Sinh đôi thì chỉ có ba khả năng: hai gái, hai trai, hoặc một trai một gái. Người thường có thể nghĩ một trai một gái là tốt nhất.

Nhưng Chu Dã không nghĩ vậy. Với anh, chỉ cần mẹ tròn con vuông thì kiểu nào cũng là tốt nhất.

Con của Chu Dã, dù là trai hay gái, đều là bảo bối!
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 79



Không lâu sau, Chu Dã cũng được gặp Bạch Nguyệt Quý và hai đứa trẻ.

“Em lợi hại không?” Bạch Nguyệt Quý tinh thần vẫn khá tốt, nhìn Chu Dã mỉm cười, hỏi.

“Lợi hại, vợ anh là lợi hại nhất, là người phụ nữ giỏi nhất đội sản xuất Ngưu Mông này!” Chu Dã mắt đỏ hoe, hôn lên tay cô.

Bạch Nguyệt Quý cười, “Em cũng thấy mình giỏi quá trời.”

Cô thật sự không ngờ mình có thể sinh thường được một cặp song sinh trai, không giỏi thì là gì?

Nghe hai vợ chồng nói chuyện, bà đỡ Lý và các y tá đều bật cười. Lý Thái Sơn cũng cười, đang chơi với đứa cháu lớn trong lòng mình.

Đứa còn lại thì được y tá ôm.

Khi đưa Bạch Nguyệt Quý về phòng bệnh, Chu Dã cẩn thận bế vợ lên giường cho cô nghỉ ngơi.

“Vợ ơi, em ngủ một giấc đi.” Chu Dã nhẹ giọng dỗ.

Bạch Nguyệt Quý đúng là đã kiệt sức, sinh hai đứa bé đã vắt kiệt thể lực của cô. Trước đó chưa gặp được anh nên vẫn còn lo lắng trong lòng, nhưng giờ anh ở bên cạnh rồi, cho dù chẳng cần làm gì, chỉ cần có mặt thôi cũng khiến cô cảm thấy được tiếp thêm sức mạnh.

Từ sau khi về đây, Chu Dã đã trở thành chỗ dựa tinh thần lớn nhất của cô.

Thế nên chỉ một lát sau, cô đã chìm vào giấc ngủ say.

Chu Dã nhẹ nhàng đắp chăn cho vợ. Bên kia, Lý Thái Sơn đã sốt ruột giục: “Anh Dã, lại đây xem hai thằng nhóc đi, xấu như khỉ con!”

“Trẻ con mới sinh ra ai chẳng thế. Thế này là kháu khỉnh lắm rồi.” Y tá bên cạnh đáp lại.

Hạt Dẻ Rang Đường

“Đi xem đi, vợ cháu không sao đâu.” Bà đỡ Lý mỉm cười nói.

Từ lúc gặp vợ, trong mắt Chu Dã chỉ có mỗi cô, đến hai đứa con còn chưa kịp nhìn một cái, bảo sao có thể khiến cô trí thức từ thành phố cảm động, đúng là người đàn ông đặt vợ lên đầu thật.

Chu Dã lo cho vợ xong, giờ mới có thời gian để nhìn hai đứa con trai của mình.

Lý Thái Sơn cười đưa đứa lớn cho anh bế. Chu Dã chưa từng bế trẻ con, khoản này còn kém hơn cả Lý Thái Sơn, vì cậu ta có cháu trai cháu gái nên đã quen tay.

“Hê hê, anh Dã đừng căng thẳng thế, phải bế như em này này.” Lý Thái Sơn ra vẻ đắc ý, cuối cùng cũng có một việc mà cậu ta hơn được anh Dã.

Chu Dã mặt nghiêm lại, học bế một cách cẩn thận. Thật ra ở nhà anh cũng từng thử ôm gối để tập, nhưng gối là gối, còn đây là con trai ruột, bằng xương bằng thịt cơ mà!

May mà là con ruột, nên rất nhanh Chu Dã đã nắm được cách, bế lên trông cũng ra dáng lắm rồi.

“Bà ơi, trong hai đứa này thì đứa nào là anh, đứa nào là em ạ?” Chu Dã nhìn hai đứa bé hỏi.

“Đứa béo hơn mà cháu đang bế là anh, còn đứa nhỏ hơn là em, nhưng tiếng khóc thì to hơn cả!” Bà đỡ Lý cười.

Chu Dã nhìn kỹ lại: anh cả đúng là tròn trịa hơn, tóc cũng nhiều hơn; còn em trai thì nhỏ hơn, đầu trọc lóc. Nhưng là con của mình thì nhìn thế nào cũng thấy đẹp, chẳng xấu chút nào.

“Bà ơi, cũng khuya rồi, bà mau về giường bên cạnh nghỉ ngơi đi, hôm nay bà vất vả quá rồi!” Chu Dã sực nhớ ra, vội vàng nói.

“Được.” Bà đỡ Lý gật đầu. Bà đã bận từ sáng sớm đến giờ, đúng là mệt mỏi thật.

“Cậu đưa bà về giường nghỉ.” Chu Dã nói với Lý Thái Sơn, còn đưa thêm ít đường đỏ bảo cậu ta pha cho bà uống rồi ngủ.

Lý Thái Sơn không khách sáo, cầm lấy đường đỏ rồi dìu bà Lý về phòng nghỉ.

Bà đỡ Lý uống xong một cốc nước đường đỏ thì cũng nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Lý Thái Sơn lại quay về phòng, cùng Chu Dã ngắm hai đứa nhỏ, cười hỏi: “Anh Dã, anh vui không?”

Chu Dã cười, “Vui.”

Vợ con đều bình an, sao mà không vui được?

]

Lý Thái Sơn tỏ ra ghen tỵ: “Người ta bảo ba năm sinh hai đứa đã nhanh lắm rồi, còn anh thì chỉ một năm đã ôm hai đứa luôn!”

Chu Dã bật cười: “Năm nay cậu cũng cưới vợ mà, ráng lên biết đâu cũng được như anh.”

Lý Thái Sơn không dám mơ tới chuyện đẹp thế đâu.

“Anh Dã có muốn đi nghỉ một lát không, để em trông hai đứa cho?”

Chu Dã lắc đầu: “Cậu nghỉ đi, anh trông được.”

Lúc này anh còn tỉnh táo lắm, hoàn toàn không thấy buồn ngủ.

Hơn nữa anh còn muốn trông vợ mình, lỡ nửa đêm cô ấy tỉnh dậy khát nước, anh còn có thể rót giúp.

Mà Bạch Nguyệt Quý ngủ một mạch đến tận trưa hôm sau mới tỉnh dậy vì đói.

Hôm qua sau khi Chú Đào chở họ đến bệnh viện thì đã về, sáng nay lại quay lại đưa cơm sáng đến.

Bữa sáng là do mợ chuẩn bị, có cháo trứng cho Bạch Nguyệt Quý, cùng với bánh nhân thịt, bánh trứng và bánh rau dại. Biết có cả bà đỡ Lý và Lý Thái Sơn ở lại nên mợ cũng chuẩn bị phần cho họ luôn.

Chú Đào không chỉ đến để đưa bữa sáng mà còn để đón Chu Dã, Bạch Nguyệt Quý và hai đứa trẻ về nhà.

Tuy nhiên, biết Bạch Nguyệt Quý vẫn còn đang ngủ, mà chiều mới về cũng được nên không vội. Khi nghe nói Chu Dã một lúc có được hai cậu con trai, chú cũng phải gật gù khâm phục.

Nhất là khi nhìn thấy hai đứa nhỏ, quả thật vừa nhìn đã thấy yêu.

Vì Bạch Nguyệt Quý vẫn đang ngủ, mọi người đều không nỡ đánh thức cô dậy. Bà đỡ Lý cũng dặn kỹ: giấc ngủ sau sinh này phải ngủ thật sâu thì cơ thể mới hồi phục nhanh.

Hơn nữa, bà đỡ Lý ở bệnh viện còn có việc phải làm.

Lần này bà đến viện đỡ đẻ là thu hoạch lớn rồi, bài tập thở khi sinh của bà được cô y tá hôm qua chú ý. Mà cô y tá đó lại chính là người kế nhiệm chức trưởng phòng sản.

Cô ấy muốn mời bà Lý truyền lại phương pháp thở này cho bộ phận hộ sinh của bệnh viện.

Bệnh viện còn dự định tặng bà một tấm bảng vinh danh!

Bà Lý liền đồng ý, vì phương pháp thở này nếu truyền ra ngoài có thể giúp được rất nhiều sản phụ, đó là việc tích đức, tại sao lại không làm?

Bà không giống những bà đỡ khác, người ta sợ bị học lỏm mất nghề, còn bà thì không sợ người ta học được.

Huống chi lần này còn được tặng bảng vinh danh nữa.

Đó là chuyện có thể nở mày nở mặt!

Vì vậy, sau khi ăn sáng, bà đã được các y tá mời đến phòng sinh để vừa giúp đỡ, vừa truyền dạy phương pháp hô hấp sinh con.

Tuy là bà cụ đã lớn tuổi nhưng tinh thần vô cùng phấn chấn.

Khi bà quay lại phòng thì Bạch Nguyệt Quý đã ăn hết cháo trứng, còn cảm thấy chưa đủ nên ăn thêm hai cái bánh trứng nữa.

Ăn xong vẫn cảm thấy chưa no, cô hơi choáng:

“Cháu ăn nhiều thế rồi mà sao vẫn thấy đói nhỉ? Hai đứa nhỏ đâu còn trong bụng cháu nữa đâu…”

“Cháu tiêu hao quá nhiều sức rồi, mà khi mang thai dạ dày cũng đã quen với lượng ăn lớn, vậy nên cảm thấy đói là bình thường.” Bà Lý cười híp mắt nói.

Đúng là thời vận đang tới, cô y tá tối qua còn xin bệnh viện cho bà một khoản tiền thưởng, để cảm ơn bà đã truyền lại bài tập thở sinh con.

Nói là tối qua không báo trước vì chưa biết có được phê duyệt không. Sáng nay vừa báo lên thì nhận được phản hồi, nếu có hiệu quả thật, thì ngoài tấm bảng vinh danh còn tặng thêm mười đồng làm quà cảm ơn.

Vì bệnh viện là đơn vị công, không thể tùy tiện dùng tiền.

Bà đỡ Lý vốn không để tâm đến tiền, trước đó còn chẳng biết sẽ có thưởng, nhưng nếu có thì bà cũng không từ chối.

Mười đồng đâu phải ít!

Vừa được việc tốt lại còn có tiền, bà cụ cười mãn nguyện.

Nghe đến chuyện đó, Bạch Nguyệt Quý lập tức cảnh giác. Dù sắp phải cho con bú, nhưng chuyện này… cô cũng phải đặc biệt lưu tâm rồi!
 
Back
Top Bottom