Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 60



Đuổi hết đám vướng mắt kia đi xong, Chu Dã lập tức quay về tìm vợ.

Bạch Nguyệt Quý nhìn thấy anh bước vào, đúng là có thể dùng hai từ để hình dung, mặt mày rạng rỡ, thần khí bừng bừng.

“Vợ ơi, em giỏi quá đi mất.” – Chu Dã ghé sát lại nói.

Bạch Nguyệt Quý liếc anh một cái:

“Ra dáng chưa kìa, vừa nãy nghe anh ở ngoài kia khoác lác, đến em cũng thấy đỏ mặt thay đấy.”

Chu Dã nói đầy lý lẽ:

“Thì có gì đâu, toàn là sự thật cả đấy! Mà anh còn nói giảm đi rồi đó nha. Với ngòi bút và tài văn chương của em, mà giới văn học không biết đến tên thì anh cũng không đồng ý đâu!”

Bạch Nguyệt Quý phì cười, cái người đàn ông thô kệch này thật biết cách khiến người ta vui vẻ. Miệng mồm sao lại dẻo đến vậy chứ?

Nhưng rồi Chu Dã nghiêm túc lại:

“Nhưng vợ ơi, em tuyệt đối đừng bị áp lực nhé. Vẫn là câu nói cũ, được chọn là do thực lực cộng với may mắn. Nếu không được chọn, thì có khi chỉ là chưa đúng khẩu vị của biên tập thôi, không có nghĩa là em không giỏi.”

“Em biết chứ. Nhưng nhìn chung thì sẽ không có vấn đề gì lớn. Em nghĩ đây có thể phát triển thành nghề nghiệp thật sự của mình.”Bạch Nguyệt Quý nói rồi nhìn anh, giọng dịu dàng “Cho nên anh cũng đừng gánh nặng quá nhiều, còn có em cùng anh kiếm tiền nuôi gia đình mà. Vừa nãy em cũng nghe thấy lời của đội trưởng, nghe thì nghe thôi, đừng để trong lòng. Mệt thì nghỉ, lười cũng chẳng sao, thật sự không muốn làm cũng không sao hết, em nuôi anh.”

Chu Dã nghe mà lòng vui như mở hội.

Là đàn ông mà nói được nuôi thì ngại thật đấy, nhưng điều đó chẳng làm giảm chút nào sự sung sướng trong lòng anh cả.

Vợ anh nguyện ý nuôi anh cơ mà, vậy là cô yêu anh, thương anh biết bao nhiêu?

“Vợ ơi, anh thấy trên đời này chẳng có người đàn ông nào hạnh phúc hơn anh nữa rồi.” Chu Dã nâng mặt vợ lên, hôn khẽ một cái.

Bạch Nguyệt Quý mỉm cười nhìn anh.

Đấy, phụ nữ là phải dịu dàng một chút, biết ngọt ngào một chút, chồng cô chính là ăn cái kiểu này.

Thỉnh thoảng nói vài câu tình cảm ngọt tai, anh ấy sẽ cực kỳ cảm động.

Tính cách như anh, chắc chắn không nỡ để vợ phải gánh vác chuyện cơm áo, nhưng nếu lời chia sẻ ấy xuất phát từ chính miệng cô thì lại là sự an ủi to lớn.

Phụ nữ mà cứ cố gồng lên cạnh tranh hơn thua với đàn ông thì là dại nhất.

Người ta vẫn nói “lạt mềm buộc chặt”, là như vậy đấy.

Chu Dã nghiêm túc nói:

“Vợ à, em cứ yên tâm, anh nhất định sẽ nuôi tốt em và hai đứa nhỏ. Việc em viết truyện kiếm tiền là chuyện của em, còn anh cũng phải có trách nhiệm. Nếu anh thật sự ăn bám vợ, ngay cả đội trưởng cũng sẽ coi thường anh!”

Bạch Nguyệt Quý vuốt má anh, dịu dàng đáp:

“Em luôn biết anh là người có chí khí. Em chỉ muốn anh hiểu rằng, anh không hề đơn độc gánh vác. Nếu thấy mệt, thì hãy nói với em. Em có đủ khả năng cùng anh chia sẻ.”

Chu Dã nghĩ: mai phải lên mộ bố mẹ thắp nén hương, nói rõ ràng rành rọt với bố mẹ rằng, vợ anh tốt đến nhường nào!

Chắc chắn là bố mẹ phù hộ, nên anh mới cưới được cô ấy về nhà.

Cùng lúc đó, vợ chồng Chu đại ca cũng vừa được Triệu Mỹ Hương tới tận nơi kể lại tin tức.

Hai người nghe xong thì đều sững sờ, đúng là ngây ra như phỗng.

Hạt Dẻ Rang Đường

“Thật… thật sự là hai mươi đồng?” – chị dâu Chu nuốt nước miếng hỏi.

Triệu Mỹ Hương gật đầu như giã tỏi:

“Chứ còn gì nữa, nghe nói còn có cả phiếu tem nữa đấy! Phiếu trứng, phiếu lương thực, phiếu đường các kiểu, ôi trời, đúng là ghen tỵ c.h.ế.t người luôn! Giờ ai cũng nói thằng hai nhà chị cưới được vợ vàng, vừa sinh đôi vừa kiếm được bộn tiền. Nghe nói một tháng có thể viết được một cuốn, một cuốn là hai chục đồng, vậy cả năm là hơn hai trăm bạc đó! Ôi trời đất ơi, vợ người ta đúng là vợ bằng vàng luôn rồi!”

Triệu Mỹ Hương nói xong một trận thì hớn hở rút lui.

Anh cả Chu lập tức nói:

“Nhìn lại vợ người ta đi, sinh đôi rồi còn kiếm được tiền. Nhìn lại em xem, ngoài giỏi càm ràm chồng con thì còn biết làm gì? Việc gì cũng không nên thân, chỉ giỏi miệng lưỡi! Không ị được thì cũng đừng trách người ta không cho ăn no!”

Chị dâu Chu giận sôi máu, suýt nhào vô cào chồng:

“Anh nói cái quái gì thế? Nếu tôi mà giỏi như vậy, tôi có thèm lấy loại đàn ông như anh không? Anh nghĩ xem anh có cái gì tốt? Dám chê bai tôi thì soi lại cái thân mình đi!”

Anh cả Chu hừ một tiếng, nói:

“Giờ tranh cãi cũng vô ích. Lo mà nghĩ xem làm sao làm lành với thằng hai đi! Trước đây mình coi thường nó, giờ nó sống ngon lành thế kia, tiền tiêu không hết. Không chừng sau này nó mới là người coi thường mình!”

Chị dâu Chu cũng bắt đầu lung lay ý định.

Trước kia không muốn dây dưa với em chồng là vì sợ bị bám víu, sợ bị lợi dụng. Nhưng giờ nhìn lại cuộc sống bên đó…

Thịt nướng, bánh bao thơm ngào ngạt suốt ngày, không biết sung sướng tới cỡ nào!

Ai nấy đều tưởng tiền của Chu Dã cũng gần cạn rồi, ai ngờ lại cưới được cô vợ giỏi giang như vậy. Từ giờ về sau, thật đúng là chưa biết ai phải nhìn sắc mặt ai!

“Đến lúc vợ chồng thằng hai sinh con xong, em sang đó giúp nó ở cữ, giặt tã, trông con. Con bé mới làm mẹ chắc chắn vụng về, hai đứa trẻ lại sinh đôi, chắc loay hoay không kịp trở tay. Em qua đó dạy dỗ chỉ bảo là vừa khéo!” Anh cả Chu nói.

Chị dâu Chu vừa nghe thì không vui chút nào:

“Ý anh là sao? Anh muốn tôi sang đó làm người hầu hả? Đồ đàn ông vô dụng, sao tôi lại mù mắt mà lấy anh cơ chứ! Anh muốn tôi tự dâng đến tận cửa để bị người ta coi thường à?”

Anh cả Chu nói:

“Em nói gì vậy? Người xưa có câu ‘anh như cha, chị dâu như mẹ’. Bố mẹ mất sớm, em là chị dâu thì sang đó chăm sóc em dâu, ngoài mặt người ta còn phải khen em biết điều, có tình có nghĩa!”

Chị dâu Chu trợn mắt lườm một cái rõ to.

Nhưng thật ra, trong lòng chị ta cũng có hơi động tâm.

Bởi ngoài việc sang nhà thằng hai chăm vợ ở cữ để hàn gắn lại mối quan hệ, thì đúng là chẳng còn cớ gì tốt hơn.

Chỉ là… khó buông bỏ sĩ diện thôi!

“Nếu tôi mà sang đó chăm ở cữ thì không sợ bị người ta cười đến c.h.ế.t à!” – chị dâu Chu lẩm bẩm.

Anh cả Chu sống chung cả chục năm, nghe một cái là hiểu thừa:

“Cười gì mà cười? Anh nói rồi còn gì, em mà sang đó chăm vợ chồng nó ở cữ, người ta sẽ khen em là chị dâu tốt, tử tế, có đạo lý, biết nghĩa tình!”

Chị dâu Chu liếc anh ta một cái:

“Thật à?”

“Nghe lời anh là đúng đấy!” anh cả gật đầu chắc nịch.

“Cứ chờ thằng hai nó mở lời đi. Nó đâu có ai giúp đỡ, đến lúc đó nhất định sẽ tới tìm vợ chồng mình nhờ. Em cũng biết tính nó rồi đấy, sĩ diện lắm, chắc chắn không nói thẳng đâu. Em đừng làm khó nó, cứ nhẹ nhàng đồng ý, bảo đảm nó biết ơn em suốt đời!”

Chị dâu nghe vậy thì khá vừa lòng, nhưng vẫn nghi ngờ hỏi:

“Nó không định gọi mợ đến chăm ở cữ à?”

Câu này làm anh cả Chu khựng lại một nhịp, đàn ông đúng là không nghĩ xa như đàn bà, chuyện mợ thì anh ta đúng là chưa nghĩ đến thật!
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 61



“Cái này… chắc không đâu nhỉ?” anh cả Chu không nhịn được nói “Hai đội sản xuất cách xa nhau như thế, mà mợ sang chăm ở cữ, cậu ở nhà thì biết sao giờ?”

“Thì ăn cùng với Cố Quảng Hạ chứ còn sao nữa!” chị dâu Chu buột miệng đáp, vốn chỉ nói bâng quơ thôi, nhưng càng nghĩ càng thấy khả năng Chu Dã sẽ mời mợ sang chăm cữ là rất cao!

“Nếu mợ thật sự đến chăm, thì còn đến lượt tụi mình làm gì nữa? Bỏ lỡ cơ hội này thì biết lấy gì để làm lành với thằng hai bây giờ?”chị ta bực bội nói.

Anh cả Chu lập tức nói:

“Thế thì mình chủ động đến nói trước đi! Nói với thằng hai đừng làm phiền đến mợ nữa, để em sang chăm vợ nó là được rồi. Cùng một đội sản xuất, đi lại dễ dàng, tiện hơn nhiều!”

Chị dâu vẫn chưa dẹp được sĩ diện:

“Em không đi đâu! Anh thích thì anh đi mà nói!”

Anh cả Chu gật đầu không chút do dự:

“Được, anh đi! Nhất định phải làm hòa với thằng hai, giờ nó nên người rồi, sau này không chừng còn phải nhờ nó giúp việc gì ấy chứ!”

Hạt Dẻ Rang Đường

Dù sao thì vợ nó cũng giỏi giang thế cơ mà. Hơn nữa anh em chỉ có hai người, không hòa thuận thì còn hòa với ai?

Anh cả Chu nói luôn mấy lời này khi gặp Chu Dã.

Chu Dã: “…”

Anh liếc nhìn Chu Xuyên, rồi nói:

“Lòng tốt của anh em ghi nhận, nhưng khỏi cần đâu. Em đã nói với mợ rồi, mợ cũng đồng ý sẽ đến chăm vợ em ở cữ.”

Anh cả Chu lập tức sượng mặt:

“Sao lại phiền mợ làm gì, mợ lớn tuổi rồi, lại còn đi xa, để chị dâu em sang chăm là tiện nhất. Cô ấy từng sinh Đại Nha với hai đứa nữa, có kinh nghiệm, lại gần nữa chứ!”

Chu Dã lắc đầu:

“Thế thì ngại quá. Chị dâu vốn chẳng phải người hay giúp đỡ ai. Trước mấy đứa Đại Nha tới nhà em đổi thịt ăn, chị ấy còn đến tận cửa mắng em một trận. Em đâu dám mời chị ấy tới làm gì.”

Nói xong, Chu Dã cũng không thèm để ý đến Chu Xuyên nữa, quay người bỏ đi.

Đùa à, bảo chị dâu qua chăm vợ anh ở cữ? Với cái tính của chị ta, thấy vợ anh được ăn thịt, ăn trứng thì thế nào chẳng đỏ mắt. Đến lúc đó kiểu gì chẳng lời ra tiếng vào.

Đấy gọi là đến chăm cữ hay đến gây khó chịu?

Nên chuyện này không cần suy nghĩ nhiều, thà anh không đi làm để ở nhà chăm vợ, còn hơn là để chị dâu đến!

Chu Dã về nhà kể lại chuyện này với Bạch Nguyệt Quý.

Bạch Nguyệt Quý nói:

“Có mợ rồi thì không cần phiền đến chị dâu. Dù không có mợ, em cũng sẽ bỏ tiền ra thuê thím Trương qua giúp.”

Chu Dã hiểu ra, vợ anh thà bỏ tiền thuê người còn hơn để chị dâu đến.

Mà đúng thôi, trên đời làm gì có bữa ăn nào miễn phí. Nhất là với vợ chồng anh cả, hai người này xưa nay chưa bao giờ làm chuyện gì mà không có mưu đồ phía sau.

Rõ ràng là thấy Chu Dã hiện tại may mắn, vợ lại kiếm được tiền, biết là không thể bám lấy anh hai xin xỏ nữa, có khi sau này còn muốn nhờ vả ngược lại, nên mới vội vàng tỏ ý giúp đỡ.

Chu Dã thì chẳng hứng thú với kiểu anh em này. Nói thẳng ra, dù ngày trước anh có trẻ con, nhưng cũng chưa từng ăn bám gì họ.

Từ nhỏ anh đã lên núi kiếm đồ mang về cho cả nhà.

Chuyện cũ thì không nói nữa.

Chu Dã nói:

“Em yên tâm, anh sẽ không để chị ấy tới làm em khó chịu đâu.”

Chăm cữ là chuyện có kiêng có kỵ, tuyệt đối không thể để sản phụ phải giận hay khóc, nếu không sau này dễ mang bệnh.

Bạch Nguyệt Quý gật đầu hài lòng.

Cô cũng chẳng thèm giấu sự xa cách lạnh nhạt với bên chồng, cảm thấy cứ ai sống cuộc đời người nấy là ổn nhất.

Dù vợ chồng anh cả Chu nghĩ sao, thì nhà cô vẫn sống bình thường, không ảnh hưởng gì.

Còn phản ứng bên đội sản xuất thì vậy, ở bên khu trí thức thì càng khỏi nói.

Nhưng người thật lòng thấy Bạch Nguyệt Quý giỏi chỉ có mỗi Đổng Kiến, Đổng trí thức.

“Có gì mà ghê gớm đâu, biết đâu chỉ là mèo mù vớ được cá rán thôi, may mắn vớ được đấy mà.” Trần Tùng nói đầy bất mãn.

Giờ hắn đã nghe nói Bạch Nguyệt Quý mang song thai.

Quan trọng hơn nữa là, hắn cũng biết chuyện cô chẳng có gì với Đặng Tường Kiệt cả, đứa bé trong bụng cô đúng là con của Chu Dã.

Phải nói, lý do mà Đặng Tường Kiệt chịu nói thật là vì hôm đó Chu Dã biết được hắn còn dám tìm vợ mình, liền kéo người đến đánh cho một trận nên thân.

Đặng Tường Kiệt coi như hiểu ra, thằng họ Chu này không phải loại dễ xơi!

Tuy có hơi tiếc nuối, nhưng hắn cũng không dám để Trần Tùng tiếp tục nói bậy, kẻo lại ăn đòn. Đánh nhau hắn không đọ nổi Chu Dã, người lớn lên từ đòn roi, tay chân không phải để trưng.

Huống chi trong lòng Đặng Tường Kiệt lúc này cũng đâu dễ chịu gì?

Từ sau khi Bạch Nguyệt Quý rời xa hắn, hình như cuộc sống của cô ngày càng tốt hơn. Gã lưu manh như Chu Dã vốn dĩ đã khá thích cô, giờ cô lại còn biết viết sách kiếm tiền, e rằng Chu Dã sẽ càng nâng niu cưng chiều cô hơn nữa.

Vậy… cô còn nhớ tới anh Kiệt của ngày xưa không?

Nhưng Đổng Kiến lại không chịu nổi mấy lời chua chát ấy:

“Tôi cũng từng gửi bản thảo cho tòa soạn, gửi mấy lần luôn, nhưng chưa lần nào được chọn. Không ngờ bản thảo của đồng chí Bạch lại được chấp nhận, còn được tận hai mươi đồng tiền nhuận bút, cho thấy cô ấy viết rất tốt.”

Trần Tùng đảo mắt một cái, nhưng cũng không nói gì thêm, nói nữa cũng chỉ là tự rước nhục.

Vì bản thân hắn căn bản không có cái gọi là “mèo mù vớ cá rán”.

Chuyện này đúng là cần chút bản lĩnh thật.

Trần Tùng cảm thấy bực bội, còn Mã Quyên ở điểm tập trung nữ trí thức bên cạnh cũng chẳng khá hơn.

Gần đây cô ta mất ngủ triền miên, tất cả đều vì bị Bạch Nguyệt Quý làm cho tức.

Tất nhiên cô ta cũng biết chuyện giữa Bạch Nguyệt Quý và Đặng Tường Kiệt hoàn toàn không có gì.

Nhưng lý do khiến cô mất ngủ chủ yếu vẫn là vì cuộc sống hiện tại của Bạch Nguyệt Quý quá tốt!

Nghe nói ngày nào cũng được ăn thịt, lại mang thai song sinh, viết sách kiếm tiền, từng chuyện, từng chuyện đều suôn sẻ khiến cô ta cảm thấy phiền não phát điên.

Tại sao chứ? Tại sao một người như Bạch Nguyệt Quý, đã đến mức phải gả cho đàn ông quê mùa, mà còn sống ngon lành đến thế?

Số phận sao mà bất công đến vậy?

Tại điểm tập trung nữ trí thức còn có hai cô gái nữa, họ không thích cũng không ghét Bạch Nguyệt Quý, chỉ đơn giản là cảm giác người qua đường.

Nhưng phải nói thật, họ cũng hơi kinh ngạc khi biết Bạch Nguyệt Quý có thể gửi bản thảo mà được chọn, năng lực đó không phải ai cũng có.

Thế là hai người họ tìm dịp, chủ động tới gặp Bạch Nguyệt Quý để hỏi thăm, học hỏi kinh nghiệm.

Vì nếu có thể, họ cũng muốn thử viết truyện gửi bài. Là nữ trí thức xuống nông thôn làm việc tay chân vất vả như vậy, nếu con đường viết lách có thể đi được, thì cũng đáng để thử.

Dù sao thì… cũng là thêm một nghề để kiếm sống mà, phải không?
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 62



Hai nữ trí thức tới hỏi thăm này, Bạch Nguyệt Quý đương nhiên là có quen biết.

Một người tên Từ Nhã, người còn lại là Sở Sương.

Cả hai đều được phân về đây cùng đợt với Đổng Kiến, đều là nữ trí thức thuộc nhóm “ba năm khóa lớn” (ý nói những lớp học sinh thành thị xuống nông thôn theo chủ trương thời kỳ đó).

Lúc còn ở điểm tập trung trí thức, giữa họ và Bạch Nguyệt Quý chỉ có thể nói là khách sáo lễ phép, cũng chưa từng xảy ra mâu thuẫn gì.

Cho nên lần này Bạch Nguyệt Quý cũng không hẹp hòi, bản thảo gốc vẫn ở trong tay cô, nên cô liền mang bản thảo đầu tiên ra đưa cho họ xem:

“Tôi chỉ có thể đưa hai cô xem để định hướng, còn lại thì phải dựa vào khả năng của các cô thôi.”

Từ Nhã và Sở Sương không ngờ cô lại hào phóng như vậy, cả hai đều rất vui mừng. Vừa nhìn thấy chữ viết của cô thì cũng không khỏi khen:

“Đồng chí Bạch, chữ của cô đẹp quá!”

Bạch Nguyệt Quý chỉ mỉm cười.

Vì giữa họ cũng không thân thiết gì nên cô cũng không mời vào nhà, chỉ đưa bản thảo là xong.

Hai người kia cũng hiểu chuyện, không quấy rầy thêm, cảm ơn xong liền mang bản thảo trở về điểm tập trung.

Chu Dã lúc đó đang ngồi trong nhà đọc sách, thấy vợ vào thì lập tức cười nói:

“Vợ anh đúng là giỏi, đến mấy thanh niên trí thức khác cũng phải tới xin chỉ giáo.”

Bạch Nguyệt Quý liếc anh một cái, đúng là cái gì anh cũng khen được!

Từ lúc ở bên anh, cô cảm thấy mình hình như cũng bắt đầu “nổi lềnh bềnh”, tất cả đều là do được anh nâng lên từng chút một bằng lời khen.

Bởi vậy mới nói, chọn đúng người đàn ông quan trọng lắm. Phụ nữ hoặc sống trong sự trân trọng và ngưỡng mộ, hoặc sống trong chê bai và khinh miệt, tất cả đều do ánh mắt mình lúc chọn chồng.

Trước khi cưới thì cứ khó tính cũng được, nhưng sau khi cưới thì phải học cách bao dung, có thế mới sống bền lâu.

Tầm giữa tháng Hai, Chu Dã lại lặng lẽ đi ra ngoài vào lúc nửa đêm.

Nhưng từ sau vụ Trương Mã Tử, Chu Dã cẩn thận hơn rất nhiều.

Mà trận đòn hôm đó anh tặng cho Trương Mã Tử trong rừng không phải đánh chơi. Huống hồ ai mà không biết vợ anh bây giờ vừa xinh vừa “vượng phu”, còn biết kiếm tiền?

Một tháng viết được một cuốn sách, mỗi cuốn hai mươi đồng, thì lấy đâu ra chuyện thiếu tiền tiêu?

Còn Trương Mã Tử sau lần bị đánh gãy răng ấy thì hoàn toàn cắt đứt tâm tư, giờ thấy Chu Dã là đi đường vòng.

Mặc dù vợ kiếm được tiền, nhưng Chu Dã chưa từng nghĩ đến chuyện ăn bám. Một tháng chỉ có thể ra ngoài một lần, anh càng phải cố gắng hơn.

Lần này cũng giống trước, anh đi về hai chuyến, mệt đến mồ hôi nhễ nhại, nhưng khi về đến nhà với bao tải chứa 20 cân bột mì, một tảng thịt heo to, trứng gà và các vật phẩm khác, thì tâm trạng cực kỳ sung sướng.

Chỉ là bây giờ trời ấm hơn, dân làng dậy sớm, không thể như ngày tuyết rơi âm thầm về nhà được nữa, nên anh phải canh giờ thật chuẩn, vòng vèo về lúc hơn 4 giờ sáng.

Bạch Nguyệt Quý đang ngủ mơ mơ màng màng thì nghe thấy tiếng động, bèn dậy mở cửa.

“Vợ ơi, em mau ngủ tiếp đi.” Chu Dã nói khi vào nhà.

Bạch Nguyệt Quý “ừm” một tiếng, đúng là vẫn buồn ngủ, nên trở lại giường ngủ tiếp. Mãi tới khi trời sáng hẳn mới tỉnh dậy vì đói bụng.

Chu Dã đã canh giờ để nấu mì, bê tô mì trứng thịt heo nóng hổi vào đúng lúc cô tỉnh dậy.

“Dậy rồi hả vợ? Đánh răng rửa mặt rồi ăn mì nhé.”

Bạch Nguyệt Quý nhìn anh hỏi:

“Anh chưa ngủ chút nào à?”

Hạt Dẻ Rang Đường

“Anh về lúc gần năm giờ, dọn dẹp xong thì cũng năm rưỡi. Rồi đun nước tắm một cái, thấy trời sáng luôn nên thôi không ngủ nữa. Ăn sáng xong anh ngủ bù.” Chu Dã cười.

Bạch Nguyệt Quý gật đầu, gần đây bụng cô như cái động không đáy, ăn mãi không no.

Cô đánh răng rửa mặt xong liền ngồi ăn. Tô mì vừa nhìn đã biết là mì do Chu Dã tự làm, bên trên có mấy miếng thịt heo to, cùng hai quả trứng ốp la.

Bữa sáng của cô đúng là quá thịnh soạn, còn Chu Dã thì chỉ ăn bánh bao bột ngô.

Bạch Nguyệt Quý xót anh, gắp một quả trứng cho anh, Chu Dã chỉ cười nhìn cô, cắn một miếng rồi thôi, còn thịt thì không ăn.

Kết quả là cả tô mì, hai quả trứng, cùng mấy miếng thịt đều vào hết bụng Bạch Nguyệt Quý.

Ăn xong một cái, cả người cũng thấy dễ chịu hẳn.

“Anh mang gì về thế?” cô hỏi rồi mở tủ xem vật phẩm anh mang về.

Chu Dã lần này mang không ít đồ, ngoài 20 cân bột mì còn có một túi mì sợi khô, giống loại cô ăn khi mới đến đây, dù thô nhưng rất thơm mùi lúa mạch.

Mì sợi này nấu cũng tiện, chỉ cần đun nước là xong. Chu Dã thấy có bán thì lập tức mua về cho cô ăn dần, lượng đó chắc được bảy tám bữa.

Còn có cả gạo, biết vợ thích ăn nên anh vẫn mua về 10 cân.

Trứng gà cũng có mang về, nhưng không nhiều, chỉ khoảng ba cân.

“Lúc anh tới thì chỉ còn từng ấy thôi.” Chu Dã nói. Chỗ trứng này anh không hề mang đi bán, tất cả đều mang về cho vợ ăn.

“Không sao cả, mấy con gà nhà mình chắc dăm bữa nữa là bắt đầu đẻ rồi.” Bạch Nguyệt Quý nói.

Cô còn thấy trong tủ có cả sữa bột, mà còn đến hai túi: “Anh còn mua cả sữa bột nữa à?”

“Ừ, thấy có là anh mua luôn.” Chu Dã cũng đã tính trước “Đến lúc đó em phải cho hai đứa bú, chưa chắc đủ sữa, có sữa bột dự phòng vẫn hơn.”

Vậy nên giờ anh đã bắt đầu trữ sữa bột rồi?

Bạch Nguyệt Quý khẽ bật cười, nhưng không thể không thừa nhận, có một người đàn ông luôn nghĩ cho mình như vậy, thật sự là điều hạnh phúc.

Chuyện gì cô chưa kịp nghĩ tới, anh đã nghĩ trước cả rồi.

Còn cái gọi là “đàn ông khô khan cứng nhắc” gì đó, toàn là ngụy biện, chẳng qua là không để tâm mà thôi.

Nhìn nhà cô xem, người thô kệch, lại cộc tính, thế mà từ quần áo trẻ con, tã lót đến sữa bột… thứ gì anh cũng chuẩn bị sẵn.

Đến lúc con chào đời, Bạch Nguyệt Quý cảm thấy anh chắc chắn sẽ là một ông bố rất giỏi!

“Phải tìm lúc nào đó lên huyện một chuyến, mua thêm vài cái bình sữa.” Bạch Nguyệt Quý nói. Có sữa bột thì đương nhiên phải có bình sữa.

Trước kia cô không bảo anh mua vì chưa biết là song thai. Giờ đã rõ rồi, bình sữa, sữa bột… những thứ này đều phải chuẩn bị kỹ.

“Được, đợi em viết xong cuốn sách này, anh mang đi gửi cho tòa soạn luôn, tiện thể ghé vào cửa hàng mua bình sữa.” Chu Dã gật đầu.

Tận đến lúc Chu Dã đi ngủ bù, vẫn không thấy vợ hỏi lần này anh đi kiếm được bao nhiêu tiền, khiến anh vừa buồn cười vừa bất lực lắc đầu.

Vợ người ta thì tính toán từng đồng một, còn vợ anh thì chẳng bao giờ để tâm chuyện tiền bạc.

Ngay cả tiền nhuận bút hai mươi đồng cô cũng để anh giữ.

Trong mắt vợ anh, chỉ cần tiền đủ xài là được rồi.

Chu Dã mang nụ cười đầy mãn nguyện chìm vào giấc ngủ.

Anh ngủ cho đã một giấc, còn Bạch Nguyệt Quý thì xách cái bụng bầu đi dạo quanh nhà một vòng. Cô không đi xa, chỉ đi sang nhà chị dâu Lý cho khuây khỏa.

“Nguyệt Quý, chị đang tính làm ít đậu phụ, em có muốn ăn thì chị làm thêm cho?” chị dâu Lý thấy cô tới thì nói.

“Muốn chứ, chị cho em hai cân đậu nhé, lát nữa em mang qua.” Bạch Nguyệt Quý cười đáp.

“Được rồi.” chị dâu Lý cũng cười tươi đáp lời.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 63



Chị dâu Lý là người rất siêng năng, vừa ngâm đậu xong liền xách cuốc đi xới lại mảnh vườn nhà mình, vừa làm vừa trò chuyện với Bạch Nguyệt Quý:

“Năm nay em phải bảo Chu Dã cuốc hết đất vườn trước sau nhà trồng cho tử tế nhé. Trồng rau trái cây cho nhà ăn cũng được, trồng đậu phộng cũng tốt. Lúc rảnh rỗi thì tưới nước, bón ít phân. Nhất là đậu phộng, thu hoạch xong đều tính là lương thực đó, năm ngoái nhà chị thu được hơn ba mươi cân.”

“Nhiều thế ạ?” – Bạch Nguyệt Quý kinh ngạc.

“Chứ sao không? Phong Thu mang đi ép được cả đống dầu, chị còn mang một chai về nhà mẹ đẻ biếu. Mà phần còn lại dùng trong nhà cũng thoải mái.” Chị dâu Lý cười hớn hở “Năm nay chị định trồng thêm nhiều đậu tương.”

“Đậu tương cũng ép được dầu, lại còn làm đậu phụ được. Em cũng định trồng ở vườn sau.” Bạch Nguyệt Quý phụ họa.

“Đúng đó, nhất là đậu phụ nhé. Hồi chị bầu thằng hai ấy, hay bị chuột rút lắm. Bà đỡ Lý bảo chị ăn nhiều đậu phụ vào, chị nghe theo, mới ăn được vài hôm đã đỡ hẳn, da dẻ cũng đẹp hơn.” – Chị dâu Lý kể, rồi lại hỏi:

“Em có bị chuột rút không?”

“Không ạ.” – Bạch Nguyệt Quý lắc đầu.

Cô mang thai mà chẳng mấy khi bị gì cả, ngoài việc hơi thèm ăn, hay buồn ngủ chút thì mọi thứ đều rất ổn định.

Chị dâu Lý cười tươi:

“Chị đoán thế nào em cũng không bị. Nhìn chế độ ăn lúc em bầu là biết rồi, mở mang tầm mắt luôn, chắc chắn dinh dưỡng không thiếu.”

“Anh Chu Dã tiêu tiền bậy bạ thôi.” Bạch Nguyệt Quý cười, giả vờ trách nhẹ một câu.

“Không phải thế đâu, em có khả năng kiếm tiền thì cũng đừng để bản thân thiệt thòi. Nói thật là bọn chị rất ngưỡng mộ em đấy, em giỏi thật sự.” Chị dâu Lý cảm khái.

Bạch Nguyệt Quý cười:

“Sau này chị cứ giục hai đứa học hành chăm chỉ, đến lúc đó nuôi được hai sinh viên, ai ghen tị với ai còn chưa chắc.”

Chị dâu Lý được khen thì cười tít mắt:

“Chị cũng đang định vậy đó. Miễn là tụi nó có năng lực, chị với Phong Thu dù có phải bán nồi xoong cũng sẽ cho con đi học.”

“Chị nghĩ vậy là đúng rồi. Có học thì mới có đường ra, sau này mới có nhiều cơ hội.”

Chị dâu Lý ngại ngùng nói:

“Cũng nhờ em đấy, nếu không chị vẫn còn nghĩ học hành chẳng có ích gì. Bị em cho một cú bẽ mặt rồi. Người có văn hóa như em đúng là khác, có cây bút trong tay, đi đâu cũng ngẩng cao đầu.”

Bạch Nguyệt Quý đang định nói gì đó thì thấy Lý Phong Mai đạp xe đạp từ xa chạy tới.

“Thấy không? Đây là sính lễ nhà trai chuẩn bị cho tôi, xe đạp hiệu Phượng Hoàng! Một chiếc này những một trăm tám mươi đồng đó!” Lý Phong Mai vừa đến đã tự mở miệng khoe.

Bạch Nguyệt Quý không nói gì, chị dâu Lý càng không buồn bắt chuyện.

Lý Phong Mai ngẩng cao đầu tiếp tục khoe khoang:

“Tôi lương tháng mười lăm đồng, anh ấy hai mươi đồng, cộng lại mỗi tháng ba mươi lăm đồng. Nhà các người có khi cả năm mới để dành được từng đó! Còn nhà tôi, một năm kiếm được mấy trăm đồng là cái chắc!”

Không ai thèm để ý.

“Giờ tôi là người thành phố, sống sung sướng. Vậy mà hai người là anh chị tôi mà chẳng cho nổi một xu làm của hồi môn. Sau này đừng hòng tôi nhận họ hàng, đừng mơ lên thành tìm tôi, có quỳ xuống cầu xin tôi cũng chẳng buồn nhìn!” Thấy chị dâu Lý vẫn im lặng, Lý Phong Mai tức giận mắng.

“Chưa từng thấy loại người nào như cô, đúng là chó sổng xích!” Chị dâu Lý cười lạnh.

Lý Phong Mai gào lên:

“Đừng có không biết tốt xấu, rồi sẽ có ngày các người phải khóc!”

Nói rồi lảo đảo đạp xe rời đi.

Hạt Dẻ Rang Đường

Bạch Nguyệt Quý lúc này mới lên tiếng:

“Cô ta cũng bản lĩnh đấy chứ, đàn ông chịu bỏ tiền mua xe đạp cho làm sính lễ cũng không dễ đâu.”

Chị dâu Lý cười khẩy:

“Cái xe đó không phải chồng cô ta mua đâu. Em không biết thằng đó keo kiệt cỡ nào đâu, sao có chuyện bỏ tiền mua xe đạp. Đừng mơ!”

“Vậy là sao?”

“Bố mẹ chồng chị móc tiền tiết kiệm ra mua cho, để cho ra vẻ thôi, rồi đổ là nhà trai sắm!” Chị dâu Lý bĩu môi.

“…Vậy chẳng phải là đi làm dâu mà còn phải ‘trả tiền’ theo?” Bạch Nguyệt Quý ngẩn ra.

“Thì đúng thế còn gì! Cô ta tưởng chị còn muốn dính líu với nhà đó chắc? Chị còn mong càng xa càng tốt!” Chị dâu Lý hừ lạnh.

Bạch Nguyệt Quý bật cười:

“Em nghe Chu Dã kể, hôm trước chị tát cho cô ta mấy cái?”

“Nhịn cô ta lâu rồi. Hôm đó còn dám đứng trước bao người chửi chị, sao chị để yên? Vừa mang miếng thịt về nhà mẹ đẻ bị cô ta thấy, cô ta về lôi cả mẹ chồng qua làm ầm lên. Không dạy cho con này một trận, chị nuốt không trôi. Nhưng công nhận, đánh xong thật là sướng!” chị dâu Lý cười ha ha, còn có chút tiếc là không tát thêm mấy cái nữa.

Đúng lúc đó, Trương Xảo Muội xách rổ đi ngang qua, thấy họ đang trò chuyện thì cười nói:

“Cả hai ở đây à?”

“Chị đi đâu vậy?” Bạch Nguyệt Quý hỏi.

“Đi đào rau dại đấy.” Trương Xảo Muội đáp.

Chị dâu Lý nói: “Giờ này thì hơi sớm đó, mới có tí đầu xuân, chắc còn chưa mọc đâu nhỉ?”

“Bên sườn đồi sau núi có rồi đó. Hôm qua em với Quảng Thu đi ngang qua thấy rồi, mấy mớ non lắm, vừa hay đi đào ăn đổi vị.” Trương Xảo Muội cười nói.

“Sườn đồi sau á? Xa phết đó. Có nhiều không? Nhiều thì chị đi cùng.” chị dâu Lý hỏi.

“Nhiều lắm, cả một bãi luôn.”

Nghe vậy, chị dâu Lý nói ngay: “Thế thì chị đi cùng luôn.”

Thế là bỏ luôn chuyện cuốc đất, để lại cho Lý Phong Thu làm. Chị đi lấy giỏ với xẻng con chuẩn bị đi đào rau.

Bạch Nguyệt Quý thì không đi cùng, đi dạo một vòng là đủ rồi, giờ phải về viết bản thảo.

Đến trưa, Trương Xảo Muội thật sự mang cho cô một rổ rau dại:

“Rau dại này bà bầu ăn được đấy, lại tươi non nữa, mang cho em ít đổi khẩu vị.”

“Cảm ơn chị dâu nhiều.” Bạch Nguyệt Quý cười, nhận lấy.

“Cảm ơn gì chứ, mớ rau thôi mà.” Trương Xảo Muội nhìn bụng cô, cười “Thế nào rồi? Chị nghe nói đến lúc này là bắt đầu đạp rồi hả?”

“Phải đấy, tối qua em còn bị đạp tỉnh hai lần. Hai đứa thay phiên nhau đạp em.” Bạch Nguyệt Quý cười khổ.

Trương Xảo Muội rất ghen tỵ, hai người nói chuyện thêm một lát rồi cô mới về.

Về đến nhà, tâm trạng Trương Xảo Muội không tránh khỏi hơi hụt hẫng.

Cô với Cố Quảng Thu cưới nhau cũng không phải mới nữa, vậy mà đến giờ vẫn chưa có thai.

Nếu như Cố Quảng Thu thường xuyên vắng nhà thì không nói làm gì, đằng này hai vợ chồng sinh hoạt rất đều đặn, vậy mà bao lâu nay bụng cô vẫn chẳng có động tĩnh gì.

Thím Trương là người hiểu con, bèn an ủi:

“Đừng lo quá, con kiểu gì cũng có thai thôi, chẳng qua là muộn một chút. Mà thật ra hai đứa cũng cưới chưa lâu mà.”

Thật ra trong lòng thím Trương cũng có chút tiếc nuối. Con gái bà mạnh mẽ, lúc trước còn giành lấy việc nặng của đàn ông, thế nên mới khiến cơ thể bị tổn hại, giờ chưa có thai chắc chắn cũng có liên quan đến chuyện đó.

“Con biết mà, mẹ đừng lo cho con.” Trương Xảo Muội nói.

Thím Trương dịu giọng:

“Quảng Thu thương con, đối xử với con tốt, bố mẹ đều nhìn thấy. Con cũng đừng tự tạo áp lực cho bản thân quá. Làm việc gì thì làm nhẹ nhàng thôi, trứng gà trong nhà cũng đừng tiếc ăn, phải bồi bổ cho tử tế. Trước kia con hao hụt nhiều quá rồi.”

“Vâng ạ.” Trương Xảo Muội gật đầu.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 64



Rau dại mà Trương Xảo Muội mang đến được Bạch Nguyệt Quý trực tiếp dùng để làm há cảo.

Há cảo nhân thịt heo và rau dại.

Vốn dĩ đã thèm ăn, kết quả há cảo vừa gói xong, luộc xong, vừa ăn miếng đầu tiên, cái vị đó… khiến Bạch Nguyệt Quý lập tức bị chinh phục.

Vừa tươi vừa ngon!

Ban đầu chỉ định ăn một bát kèm thêm cái bánh màn thầu tạp cốc là xong, nhưng vì quá ngon, cô không kìm được lại luộc thêm một bát nữa.

Lúc cô đang ăn bát thứ hai, mùi thơm lan ra đánh thức Chu Dã dậy.

“Vợ ơi, em ăn gì mà thơm thế?” Bụng Chu Dã réo lên ùng ục.

Tối qua anh bận suốt cả đêm, sáng sớm cũng chỉ ăn hai củ khoai và ba cái màn thầu tạp cốc, giờ đói là phải.

Anh chàng quê mùa này năm nay cũng chỉ mới hai mươi ba tuổi, nếu là ở đời sau thì mới chỉ là sinh viên mới ra trường, nghe nói đàn ông phát triển đến tận ba mươi tuổi, vậy nên anh vẫn còn đang trong giai đoạn phát triển.

“Dậy mau đi, em nấu cho anh món ngon.” Bạch Nguyệt Quý mỉm cười, định ra ngoài nấu cho anh một bát há cảo nữa.

Chu Dã vội nói, “Vợ ăn đi, để anh tự làm là được rồi.”

“Có gì to tát đâu.” Nhưng thấy anh đã tự dậy thì cô cũng không ngăn nữa, dù sao há cảo cũng phải ăn lúc còn nóng mới ngon.

Vì gói khá nhiều nên Chu Dã cũng hiếm khi “xa xỉ”, tự luộc cho mình một bát.

Rất nhanh sau đó, anh bưng vào nhà. Lúc này Bạch Nguyệt Quý đã ăn xong rồi, thấy anh định gắp cho cô há cảo thì liền nói: “Em ăn hai bát rồi, đừng gắp nữa, ăn không nổi nữa đâu.”

Chu Dã mới bắt đầu ăn. Vừa cắn một miếng, vị tươi ngon tràn ngập khoang miệng: “Đây là rau dại à?”

“Ừ, hôm nay chị dâu Xảo Muội đi hái rau dại, tiện tay mang cho em một bó lớn, nói là bên sườn núi phía sau mọc một đám lớn, ngày mai chúng ta cũng đi hái chút nhé?” Bạch Nguyệt Quý nói.

Ăn cả mùa đông chỉ có cải thảo với củ cải, bây giờ được ăn rau dại thế này, đúng là không gì sánh bằng.

“Được, ngày mai đi.” Chu Dã gật đầu.

Hạt Dẻ Rang Đường

Giờ đang là tiết Xuân phân, thời tiết ở chỗ họ mỗi ngày một ấm hơn, rau dại cũng bắt đầu mọc lên.

Không chỉ sườn núi phía sau, mấy nơi khác cũng bắt đầu có rồi.

Nhưng trước khi đi hái rau, Chu Dã vẫn tranh thủ cuốc đất vườn trước và sau nhà mình.

Bạch Nguyệt Quý nhìn chồng đang bận rộn: “Vườn trước trồng rau củ quả, vườn sau trồng đậu tương.”

“Được.” Chu Dã đáp, “Vợ này, em thấy chúng ta xây hàng rào đất bao quanh nhà thì sao?”

“Ý tưởng không tệ, nhưng cần khá nhiều gạch đất, mà sắp phải xuống ruộng rồi, lấy đâu ra thời gian rảnh mà làm?”

Nếu xây được hàng rào, thì tính riêng tư sẽ tốt hơn rất nhiều, đương nhiên là chuyện tốt.

“Chuyện đó dễ mà, anh gọi anh em Đoạn Văn, Đoạn Vũ sang giúp. Không cần trả gì nhiều, cho họ ít lương thực là được.”

“Họ chịu à?” Bạch Nguyệt Quý cũng biết anh nói ai.

Chu Dã đáp: “Họ đã cãi nhau to với Đoạn lão đại và mụ kế mẫu góa bụa kia rồi, giờ thiếu nhất là lương thực, sao lại không chịu được chứ.”

Vừa nói xong thì thấy Cố Quảng Thu mang hai con cá tới, thì ra anh lại đi thả lưới, thu hoạch khá tốt.

“Anh Quảng Thu.” Chu Dã cười, “Em ăn cá của anh riết cũng thấy ngại rồi.”

Cố Quảng Thu lần nào đi đánh cá cũng không quên mang cho họ, Bạch Nguyệt Quý đã ăn không biết bao nhiêu con rồi.

Cố Quảng Thu chỉ cười, đặt cá vào chậu gỗ rồi về luôn.

Bạch Nguyệt Quý rót ít nước nuôi cá, rồi nói: “Hôm nay chị Xảo Muội mang rau đến, thấy bụng em lớn thế này thì ghen tị lắm, chị ấy vẫn chưa mang thai.”

Chu Dã vừa cuốc đất vừa nói: “Có gì đâu mà gấp, cưới chưa bao lâu mà.”

Bạch Nguyệt Quý nói: “Chúng ta thì mới ngày cưới là có luôn hai đứa rồi.”

Chu Dã cười: “Cũng không thể nói thế, thể chất mỗi người mỗi khác. Với lại chị Xảo Muội trước kia làm việc nặng như đàn ông, người nhỏ xíu mà bắt làm việc to, chắc chắn là tổn hại cơ thể, cần thêm thời gian phục hồi thôi.”

Bạch Nguyệt Quý gật đầu, cũng thấy có lý.

“Nhưng giờ sắc mặt chị ấy tốt hơn hẳn, trước đây nhìn vàng vọt, qua mùa đông rồi thì trên mặt có chút huyết sắc.” Cô nói tiếp.

“Chắc chắn rồi, em nhìn xem anh Quảng Thu ba ngày hai bữa đi bắt cá về cho chị ấy ăn, anh nghĩ không lâu nữa sẽ có tin vui thôi.”

Cả buổi chiều, Chu Dã đã xới xong mảnh vườn tự trồng của nhà mình, giờ còn phải để đất phơi nắng, thở khí, chưa cần trồng ngay.

Anh thả mấy con gà nhà ra vườn dạo chơi, rồi đi tìm hai anh em Đoạn Văn, Đoạn Vũ.

Đoạn Văn và Đoạn Vũ chính là hai người con trai lớn của Đoạn lão đại, dưới họ còn một cậu út tên là Đoạn Sơn.

Đoạn Văn mười sáu tuổi, Đoạn Vũ mười bốn tuổi, đều đã là nửa người lớn rồi, chỉ có đứa em út Đoạn Sơn là mười tuổi, nhưng nhìn gầy gò như gà con.

Hai đứa lớn thì thực ra cũng không khá hơn là bao, đều gầy nhẳng như que củi.

Vào đầu năm nay, ba anh em tụi nó đã đánh nhau với chính bố ruột là Đoạn lão đại. Hai anh em Đoạn Văn, Đoạn Vũ cùng nhau xông lên!

Nguyên nhân là do tụi nó muốn đuổi bà mẹ kế góa chồng kia ra khỏi nhà, nhưng Đoạn lão đại lại không đồng ý, cuối cùng dẫn đến ẩu đả. Kết quả, cả ba anh em bị đuổi khỏi nhà.

Nhưng lão đội trưởng từ lâu đã không vừa mắt cái kiểu mẹ kế ngược đãi con chồng, liền chủ động sắp xếp cho ba anh em ở tạm trong một căn nhà trống của đội.

Căn nhà đó vốn là của một gia đình không có con trai, sau khi ông bà già trong nhà mất thì được thu hồi làm tài sản công.

Vì lâu năm không sửa sang nên nhà đương nhiên là cũ nát, lão đội trưởng đã cho hai con trai mình là Lý Đại Hải và Lý Đại Sơn đến sửa sang lại một chút, dù sao cũng đủ che mưa chắn gió.

Ba anh em hiện tại đang ở đó.

Lão đội trưởng còn đứng ra bảo lãnh cho họ vay tạm lương thực để ứng phó tình thế. Sau này khi đi làm, tích điểm công rồi trả lại sau.

Mọi việc đều có ghi chép rõ ràng, cả thôn đều biết chuyện này. Ngoài vài người bụng dạ hẹp hòi thì hầu hết đều không có ý kiến gì.

Đây cũng là lý do tại sao lão đội trưởng được hơn ba trăm hộ gia đình người trong Đội sản xuất Ngưu Mông tâm phục khẩu phục.

Chỉ cần là người chịu khó sống tử tế, nhà nào gặp khó khăn, đội trưởng đều tìm cách giúp.

Chu Dã vừa tới đã thấy ba anh em đang quây hàng rào, bèn cười nói: “Đoạn Văn, Đoạn Vũ, chú có chuyện muốn nhờ mấy đứa giúp, mỗi ngày trả một cân lương thực thô, làm không?”

“Làm chứ!” Đoạn Văn, Đoạn Vũ hơi ngớ ra một chút, nhưng không do dự gật đầu cái rụp.

“Chưa hỏi là chuyện gì đã đồng ý rồi à.” Chu Dã cười.

“Chú Dã mà nhờ bọn cháu làm thì nhất định là chuyện đàng hoàng.” Đoạn Văn nói.

Đoạn Vũ cũng gật đầu.

Chu Dã và bố của bọn họ – Đoạn lão đại – cùng thế hệ, nên chúng phải gọi là chú. Hơn nữa, giờ ở Đội sản xuất Ngưu Mông ai mà không biết Chu Dã vận khí tốt đến mức nào?

Chu Dã cười rồi kể sơ qua chuyện muốn xây hàng rào đất bao quanh nhà, “Nếu mấy đứa đồng ý thì mai sang giúp, nhưng chú nói trước, đã tới thì phải làm cho đàng hoàng, không thì chú đuổi. Lương thực sẽ trả trong ngày, không nợ ai cả.”

“Dạ, mai chúng cháu tới sớm!” Đoạn Văn, Đoạn Vũ lập tức đáp.

“Chú Dã, cháu có thể đi không ạ? Cháu cũng muốn kiếm ít lương thực.” Đoạn Sơn nói chen vào.

“Cháu còn nhỏ quá, để các anh cháu làm là được rồi.” Chu Dã nói, “Chờ đến mùa đông năm nay, nếu cần quét tuyết buổi sáng sớm thì chú gọi cháu tới.”

Quét tuyết sáng sớm mùa đông cũng lạnh lắm, có người sai vặt thì đúng là tiện.

Còn chuyện trả lương thực thì trả thôi, có gì to tát đâu.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 65



Hôm sau, Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý xách giỏ ra ngoài đi hái rau dại, còn hai anh em Đoạn Văn, Đoạn Vũ thì sang giúp anh đóng gạch đất.

Dân trong thôn nhìn thấy thì ai nấy đều thắc mắc: họ đang làm gì vậy? Vừa hỏi ra mới biết thì giật nảy mình, Chu Dã thuê người làm việc rồi đấy!

Hạt Dẻ Rang Đường

Như mọi khi, Triệu Mỹ Hương vẫn là người đầu tiên đem chuyện này kể lại với chị dâu Chu.

Từ lần chủ động xuống nước định đến chăm vợ cữ cho em dâu mà còn bị từ chối, chị dâu Chu đã thấy bực bội mãi không nguôi.

Vì chuyện này mà chị còn cãi nhau một trận với anh cả Chu, chủ yếu là mắng anh ta chạy đi “nịnh bợ” người ta, kết quả người ta còn chẳng cần đến!

Chẳng qua là chị cảm thấy mất mặt thôi.

Anh cả Chu hiểu tính vợ, nên lần này không cãi lại, chỉ nói sẽ tìm cơ hội khác.

Chị dâu Chu hừ lạnh một tiếng, ra vẻ mình chẳng thèm hòa giải!

Nhưng lại dựng tai lên nghe ngóng, chỉ chờ Triệu Mỹ Hương đến kể chuyện vợ chồng nhà lão Nhị.

Nghe nói Trương Xảo Muội còn mang rau dại đến cho, ăn cả mùa đông toàn củ cải với cải thảo, giờ được ăn rau dại non mơn mởn thì đương nhiên là ngon rồi.

Thế là chị bắt đầu tính toán, hay là cũng đi hái một ít nhờ con gái mang sang tặng? Dù sao rau dại cũng chẳng đáng bao nhiêu, có thể tranh thủ kiếm chút tình cảm…

Kết quả còn chưa kịp hành động, đã nghe được tin mới.

“Cậu ta làm gì mà không tự làm? Đóng gạch đất cũng phải dùng lương thực thuê tụi Đoạn Văn, chẳng lẽ nhà cậu ta dư gạo ăn không hết à?” chị dâu Chu phản ứng ngay lập tức.

“Đúng rồi đó, phải có bao nhiêu của cải mới dám xài kiểu đó? Hai vợ chồng đi hái rau dại, rau thì có gì ghê gớm, gạch đất thì tự làm không được chắc? Mà nếu là ngày xưa, lão Nhị nhà chị thể nào cũng bị gán là địa chủ bóc lột dân lành rồi!” Triệu Mỹ Hương nói.

“Cậu ta trả bao nhiêu?”

“Mỗi ngày trả một cân lương thực thô đó!” — Triệu Mỹ Hương đáp.

Chị dâu Chu trợn tròn mắt: “Một cân? Mỗi ngày một cân lương thực? Cậu ta còn dư nhiều lắm hả?!”

“Tôi nghe chồng tôi nói, cậu ta lại tìm lão đội trưởng mua lương thực rồi, mua cả trăm cân ngô với trăm cân bột khoai lang.” Triệu Mỹ Hương nói.

Trong đội có kho lương thực, là phần còn lại sau khi nộp thuế và chia cho xã viên, thường được giữ lại phòng bất trắc. Nếu năm được mùa thì số lương thực đó có thể bán cho Nhà nước đổi tiền, mà tiền thì cuối cùng cũng sẽ được chia lại cho dân, tất cả đều có ghi chép rõ ràng.

Không chỉ Chu Dã mua được, các hộ khác nếu thiếu gạo cũng có thể đến tìm đội trưởng mua, nhà nào khó khăn còn có thể ghi nợ.

Chỉ cần là người trong đội sản xuất Ngưu Mông, không mở cửa cho người thôn ngoài.

Mà thời buổi này, nhà ai chẳng phải chắt bóp, tiết kiệm từng chút một?

Người như Chu Dã đúng là không có ai thứ hai!

“Lão Nhị nhà chị chịu chi ghê thật, năm ngoái chia gạo đã mua nhiều rồi, năm nay còn mua thêm, tiêu nhiều thế mà mắt không chớp. Cũng đúng thôi, vợ cậu ta là trí thức, không cần đi làm mà vẫn được báo xã gửi phúc lợi như công nhân, có học vẫn khác thật.” Triệu Mỹ Hương nói với vẻ ghen tị không giấu được.

Nhưng mà kiểu ghen này cũng vô ích, vì bản thân chị ta đến một chữ bẻ đôi cũng không biết.

Chị dâu Chu không nhịn được nữa: “Cái đôi vợ chồng đó sao lại sống kiểu không biết tiết kiệm vậy nhỉ? Có bao nhiêu tiêu bấy nhiêu, chẳng để dành gì cả, tôi nhìn mà sốt ruột thay cho họ!”

“Thôi đi chị ơi, họ sống tốt như vậy, cần gì chị sốt ruột.” Triệu Mỹ Hương đáp.

Chị dâu Chu nói: “Không được, tôi phải bảo Chu Xuyên sang nói chuyện với nó, ai lại phung phí lương thực kiểu đó? Đóng gạch đất rào sân thì dễ mà, qua nói với anh cả nó một tiếng, anh nó chẳng lẽ không đi giúp? Còn Cố Quảng Thu nữa, giờ vẫn chưa khởi công, rảnh rỗi không làm gì mà!”

Triệu Mỹ Hương nghe ra ý tứ: “Chị định làm lành với nhà Chu Dã thật à?”

Chị dâu Chu tỏ vẻ độ lượng: “Chu Xuyên cũng chỉ có mỗi đứa em trai này.”

Chuyện này rồi cũng được Triệu Mỹ Hương mang sang tám với vợ Đại Căn.

Mùa đông này trôi qua, vợ Đại Căn bụng cũng to ra, bầu bí chẳng yên, nôn nghén đến khổ sở.

Nếu không thì mấy chuyện náo nhiệt gần đây sao thiếu bóng cô ta được?

“Chu Dã số đỏ thật, cưới được cô vợ như thế, chẳng cần phải ăn nhờ nhà vợ mà ngược lại còn có thể giúp đỡ bên đó, nên cô ấy mới muốn kết mối thân tình này. Lần trước tôi còn nghe cô ấy nói muốn sang chăm vợ cữ cho em dâu nhà Chu Dã cơ mà!” vợ Đại Căn nói “Nhưng mấy hôm nay thấy mặt mũi cô ấy đen thui, chắc chắn bị Chu Dã từ chối rồi!”

Triệu Mỹ Hương cười: “Bị từ chối thật à? Vậy mà còn xông xáo muốn đến giúp đóng gạch đất nữa chứ?”

“Cũng phải thôi, do vợ chồng Chu Dã có tiền đồ.”

Mà Chu Dã thì chẳng biết gì về mấy chuyện này, lúc đó anh đang cùng vợ vui vẻ đi hái rau dại đấy chứ!

Bụng Bạch Nguyệt Quý đã to, không tiện ngồi xổm, nên cô chỉ phụ trách quan sát, còn Chu Dã thì lo việc đào rau, hai vợ chồng vừa làm vừa cười nói vui vẻ.

Sau khi đào được một giỏ lớn, họ mới quay về nhà.

Nhưng lúc này, chuyện đã lan ra khắp thôn.

Có người ác ý còn nói Chu Dã đang chơi trò chủ nghĩa tư bản nữa kia!

Lý Thái Sơn thì đang hóng chuyện bên đó, thấy Chu Xuyên, Cố Quảng Thu và Lý Phong Thu đều sang giúp Chu Dã đóng gạch đất, thêm cả anh em Đoạn Văn, Đoạn Vũ nữa.

Náo nhiệt lắm.

Chu Dã dắt Bạch Nguyệt Quý quay về, vừa về tới sân đã thấy cảnh tượng rôm rả như vậy, liền nhướng mày một cái.

“Chú cũng thật là, đóng tí gạch đất thôi mà, gọi tụi anh sang giúp là được rồi, cần gì phải tốn lương thực thuê mấy thằng nhóc con làm? Mấy viên gạch này làm ra liệu có dùng được không?” Chu Xuyên lên tiếng trách.

Chu Xuyên cảm thấy, với tư cách là anh cả, thật sự phải nhắc nhở thằng em này một chút. Cuộc sống không nên tiêu xài kiểu như thế này chứ?

Một ngày một cân lương thực, thật đúng là hoang phí!

Anh em Đoạn Văn, Đoạn Vũ bị nêu đích danh thì tỏ ra rất tủi thân.

Nhưng đúng là họ chẳng thể phản bác gì, vì so với mấy viên gạch mà Chu Xuyên, Cố Quảng Thu và Lý Phong Thu làm ra, thì gạch của họ đúng là chẳng dám khoe khoang gì cả.

Chu Xuyên là kiểu người được lý là không chịu buông, chỉ tay vào chỗ gạch họ làm nói: “Tự chú nhìn đi, gạch đất gì mà làm như qua loa cho xong chuyện thế này!”

“Bọn cháu không qua loa, chỉ là chưa quen tay thôi, làm dần sẽ khá hơn!” Đoạn Văn vội vàng giải thích.

Chu Dã vỗ vai cậu, nói: “Chú biết là mấy đứa không làm bừa đâu.”

Rồi anh quay sang nhìn Lý Phong Thu và Cố Quảng Thu: “Hai người cũng tới đây lúc nào vậy?”

“Rảnh thì qua chơi thôi.” Lý Phong Thu cười đáp.

Cố Quảng Thu cũng gật đầu, còn liếc mắt trách cậu em họ: muốn xây hàng rào sân thì nói một tiếng là được, còn bày đặt dùng lương thực thuê người!

Chu Dã chỉ cười cười, lại quay sang nhìn Chu Xuyên: “Anh cả cũng tới nữa à.”

“Tất nhiên là tới rồi, hổ dữ không ăn thịt con, chú có chuyện cần giúp, chẳng lẽ anh lại ngồi yên nhìn được chắc?” Chu Xuyên nói với giọng chính nghĩa vô cùng.

Như thể anh ta chưa từng có mặt lúc Chu Dã một mình đánh nhau với mấy anh em nhà họ Trần, đứng xem mà không động tay động chân.

Nhưng Chu Dã thì không quên chuyện đó đâu, anh chỉ cười nhìn anh cả Chu một cái, “Vậy được, anh làm đi.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 66



Có người tới giúp, Chu Dã đương nhiên không đuổi đi. Nhưng anh cũng không phải kẻ keo kiệt, nên vẫn chuẩn bị một bữa trưa cho mọi người, chỉ là màn thầu làm từ ngô và bột tạp cốc.

Còn với anh em Đoạn Văn, Đoạn Vũ, ngày đầu tiên Chu Dã vẫn trả họ đúng một cân lương thực như đã thỏa thuận.

Về sau thì không cần họ nữa, vì tính cả anh thì giờ đã có năm người đàn ông khỏe mạnh: thêm Lý Thái Sơn anh lôi sang hỗ trợ, còn lại là Chu Xuyên, Cố Quảng Thu, Lý Phong Thu, đào đất hay đóng gạch đều nhanh như chớp.

Tuy nhiên, anh em Đoạn Văn Đoạn Vũ rảnh rỗi cũng chẳng có việc gì làm, còn tận bảy tám ngày nữa mới khai xuân đi làm, nên hai người vẫn tới phụ đóng gạch, không nhận lương thực.

Nhưng Chu Dã vẫn chuẩn bị bữa trưa cho họ như thường lệ.

Làm được vài hôm, Lý Đại Sơn cũng tới giúp một tay, thế là chưa tới bảy ngày, bức tường bao quanh sân nhà Chu Dã đã được dựng xong.

Hạt Dẻ Rang Đường

Còn cái cánh cổng gỗ do thím Trương giúp sửa lại, dạo này bác thức khuya dậy sớm để kéo ra từ kho, mài lại cho Chu Dã, gắn xong cái là coi như công trình hoàn thành mỹ mãn!

Ngay hôm sau, tiếng còi khai xuân làm việc của đội sản xuất Ngưu Mông cũng vang lên chính thức.

“Lão Nhị à, sau này chú phải làm việc cho đàng hoàng vào đấy nhé, nhất là chuyện chi tiêu trong nhà, đừng có tiêu pha linh tinh như vậy nữa.” Chu Xuyên tự thấy mấy tuần nay mình thể hiện không tệ, lập tức bày ra tư thế của người anh cả mà dạy dỗ em trai.

Chu Dã cười hì hì: “Anh nói đúng lắm. À, mà anh ơi, em muốn mượn anh ít tiền.”

Chu Xuyên khựng lại: “Mượn tiền? Mượn làm gì?”

“Vợ em mang thai đôi, sợ sau này không đủ sữa cho hai đứa bú. Em định tranh thủ lúc còn chưa bận xuống phố tìm mua sữa bột, còn phải mua bình sữa nữa. Mà em nghe nói bình sữa mắc lắm, một cái mấy đồng liền, giờ em hết tiền rồi, anh cho em mượn chút ứng trước được không? Mười đồng thôi, đợi khi nào vợ em nhận được tiền nhuận bút, em sẽ trả lại anh.”

Chu Xuyên giật nảy mình: “Mười đồng?! Mà còn bảo không nhiều?!”

“Tiền bán nhân sâm năm ngoái em tiêu hết để mua lương thực rồi, còn thịt heo rừng thì cũng chỉ bán được mấy đồng lẻ. Nếu không nhờ tiền nhuận bút hai mươi đồng của vợ em, chắc nhà em nồi cơm cũng trống trơn luôn. Cũng nhờ có số đó mà em mới dám mua thêm lương thực ở chỗ lão đội trưởng. Nhưng giờ sữa bột với bình sữa mới là vấn đề lớn, anh cho em mượn đỡ tí đi.” Chu Dã nhìn anh nói.

Chu Xuyên chẳng chút nghi ngờ gì, vì tính khí của Chu Dã thì ai chẳng rõ từ lâu!

Lúc này anh mới sực tỉnh, chẳng lẽ mình lại nghĩ sai rồi?

Với cái kiểu sống như Chu Dã này, cho bao nhiêu tiền cũng không đủ anh tiêu. Cho dù vợ anh có nhuận bút hai chục đồng mỗi tháng, e rằng vẫn không đủ xài.

Hễ có chuyện gì là lại quay sang tìm anh ta?

Giống như bây giờ, tiêu hết tiền thì quay sang mượn tiền anh ta rồi!

Có phải anh ta tự chui đầu vào rọ, tự biến mình thành cái ví cho thằng hai hút m.á.u không?

Chu Xuyên càng nghĩ càng lạnh cả người, thấy Chu Dã vẫn đang chờ câu trả lời, liền mất kiên nhẫn nói: “Sau này sinh xong thì cứ cho con b.ú thôi là được rồi, cần gì sữa bột? Nếu sữa không đủ thì nấu tí nước cơm cho nó uống. Làm gì mà quý giá dữ vậy, còn phải mua sữa bột! Cái bình sữa mà cũng mấy đồng bạc, chú cũng nỡ bỏ tiền ra à?!”

“Con em thì phải được chăm sóc chu đáo!” Chu Dã nhìn thẳng anh nói, “Nếu vợ em không có đủ sữa, thì nhất định phải mua sữa bột. Anh về nói với chị dâu một tiếng giúp em, mượn tạm mười đồng thôi. Khi nào có nhuận bút thì em trả lại ngay. Nếu tháng sau chưa được chọn, thì tháng sau nữa… À, với cả bảo chị dâu qua đây chăm vợ em đẻ nhé, em sẽ bảo mợ không cần tới…”

“Anh về trước đây!” Chu Xuyên nói thẳng, quay lưng bỏ chạy không chút do dự.

Bạch Nguyệt Quý nãy giờ đứng xem từ đầu đến cuối: “…” Cái người này, đúng là không chịu nổi thử thách!

Chu Dã hừ một tiếng, sập cửa lại, khinh bỉ nói: “Cũng cùng một mẹ sinh ra, tưởng anh không biết rõ anh ta chắc? Cái kiểu không có lợi thì không động đậy, còn cố tình sang giúp anh xây tường bao? Rõ ràng là chồn chúc Tết gà, chẳng có ý tốt gì cả!”

Bạch Nguyệt Quý khẽ cười: “Trên đời có hai thứ không thể nhìn thẳng, anh biết là gì không?”

“Là gì?” Chu Dã cười hỏi.

“Mặt trời và lòng người.” Cô nói.

Chu Dã cực kỳ đồng tình: “Đúng rồi! Mặt trời và lòng người, vợ nói hay thật!”

Đúng là ông anh ruột của anh, thấy anh phong quang thì cố tình làm thân. Vậy mà vừa hé ra ý định mượn tiền xoay sở, đã chuồn nhanh hơn thỏ!

Có ông anh như vậy, giữ làm gì cho chật đất? Ở đâu mát thì đi chỗ đó ngồi đi!

Còn Chu Xuyên, lúc này thì hối hận muốn chết. Nếu thế gian này có thuốc hối hận, anh ta nhất định sẽ mua cả bình mà uống ngay!

Chị dâu Chu từ ngoài về đã thấy Chu Xuyên nằm dài trên giường như thể đời này không còn gì đáng sống nữa.

“Anh bị sao vậy?”

Chu Xuyên bật dậy ngay, nói: “Chu Dã đòi vay tiền chúng ta, nói là để mua sữa bột với bình sữa cho con, muốn mượn mười đồng đó!”

Từ “thằng hai” đã lập tức đổi thành “Chu Dã”.

Chị dâu Chu sửng sốt: “Mười đồng? Mặt dày thật đấy! Nó chẳng phải có tiền sao?”

“Có cái rắm ấy! Nó nhìn anh như thể thật lòng coi anh là anh trai, còn tâm sự bao điều chân thành nữa chứ! Nói là sắp không có cái mà ăn rồi, còn phải trông chờ vào tiền nhuận bút của vợ nó mới đủ tiền mua lương thực, nếu không thì sớm đói nhăn răng rồi! Mà cái khoản hai chục đồng đó tiêu xong cũng chẳng còn mấy, giờ đến mua sữa bột với bình sữa cũng không đủ tiền, thế là định qua đây mượn chúng ta đấy!” Chu Xuyên nói một lèo.

Sắc mặt anh ta như kiểu bị một tra nam lừa tình, tâm trạng phẫn uất không thể nói thành lời.

Chị dâu Chu đứng đơ tại chỗ.

“Chúng ta nghĩ sai hết rồi!” Chu Xuyên hối hận không để đâu cho hết “Chúng ta chỉ nghĩ đến việc vợ nó có tiền, đâu có ngờ hai đứa đó chẳng biết tính toán gì, tiêu xài như nước, chẳng dư được một xu! Sau này có chuyện gì xảy ra, chúng ta còn trông mong gì nó giúp nữa? Chẳng thà chuẩn bị sẵn tinh thần bị nó tới gõ cửa cầu cứu!”

Sắc mặt chị dâu Chu lập tức trầm xuống: “Vậy chẳng phải công sức của anh suốt nửa tháng qua đổ sông đổ biển à?”

“Mẹ kiếp, đúng là công cốc rồi còn gì! Mệt gần chết!” Chu Xuyên đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân, mấy tuần nay anh ta ra sức làm việc để thể hiện bản thân với thằng em, ai ngờ kết cục như bị vả vào mặt.

Chị dâu Chu thì thở phào: “Cũng may là nó từ chối không cho em đi chăm vợ cữ…”

“Gì mà từ chối? Nó còn nói là muốn em sang chăm vợ nó đấy, bảo để mợ không cần tới nữa cơ mà!” Chu Xuyên nói toáng lên.

Chị dâu Chu lập tức gào lên: “Nó mơ đẹp quá rồi đấy! Nó nghĩ nó là ai mà bày đặt sai em đi chăm vợ nó? Cho nó tí mặt mũi là tưởng mở được cả xưởng à? Dám bảo em qua hầu hạ con vợ nó, nó đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”

Nói xong còn quay sang mắng Chu Xuyên: “Tất cả là tại cái ý tưởng ngu ngốc của anh đấy! Hòa giải cái quái gì mà hòa! Từ giờ hai nhà cắt đứt quan hệ, càng xa càng tốt!”

Tức đến phát điên, chị dâu Chu hận không thể đập đầu vào tường. Bao nhiêu sắc mặt, bao nhiêu tâm tư mấy ngày nay đúng là phí hết cả rồi!
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 67



Ngày đầu tiên đội sản xuất Ngưu Mông chính thức bắt đầu đi làm, Chu Dã đã xuống ruộng bán sức lao động.

Anh còn kéo cả Lý Thái Sơn theo, cùng làm với Cố Quảng Thu, Lý Phong Thu, Lý Đại Sơn và Trương Đại Căn.

Đến chiều tan làm trở về, hai tay Chu Dã run lẩy bẩy vì cày cuốc cả ngày.

Bạch Nguyệt Quý đã chuẩn bị sẵn cơm trưa cho anh mang theo, còn bữa tối thì chờ anh về cùng ăn, vừa thấy anh bưng màn thầu mà tay còn run rẩy, trên tay lại nổi cả mụn nước.

“Anh vất vả quá rồi phải không?” Bạch Nguyệt Quý xót xa nói.

Chu Dã kiên cường lắc đầu, “Không vất vả đâu vợ ơi, anh không thấy khổ chút nào cả!”

Thế nhưng, mấy ngày sau, Chu Dã thực sự biến thành “con cá khô” nằm phơi mình bên sông.

Hôm đó, anh đang tắm ở sông, ngửa người trôi nổi trên mặt nước, mắt nhìn lên trời, trán dường như viết bốn chữ “đời này vô vọng”.

Bên cạnh, Lý Thái Sơn vừa khóc vừa rên: “Anh Dã ơi, em không muốn đi làm nữa đâu, sắp mệt c.h.ế.t đến nơi rồi, cái việc này không phải của con người làm đâu!”

“Nói bậy gì đấy, chẳng phải anh cũng làm cùng cậu à? Cậu định học theo Vương Nhị Anh chắc?” Chu Dã liếc mắt nói.

Hạt Dẻ Rang Đường

Sao anh có thể buông tha cho Lý Thái Sơn được? Chỉ khi thấy cậu ta vất vả làm nông như vậy, anh mới cảm thấy dễ chịu trong lòng.

Nhất định phải kéo theo cùng khổ mới được!

Lý Thái Sơn rưng rưng: “Thật sự phải làm hả anh Dã?”

“Phải làm! Làm cho tốt vào, không thì sau này nuôi vợ con bằng gì? Em thì không lấy được vợ như chị dâu em đâu, không tranh thủ còn trẻ mà cố gắng thì sau này tính sao? Anh có chị dâu em gánh đỡ nên còn cố cắn răng làm, em thua anh đủ thứ mà còn đòi trốn?”

Lý Thái Sơn lau nước mắt đắng cay: “Khổ quá trời luôn…”

“Có khổ mới có sướng.” Chu Dã nhắm mắt lại nói, “Ráng lên, anh thấy em không phải là loại người thiếu ý chí, cứ theo anh làm việc tử tế!”

“Vậy sau này nếu anh phát đạt, có dẫn em theo không?” Lý Thái Sơn hỏi.

“Làm được chút thành tích đi rồi tính. Chứ cậu như bây giờ, anh có muốn mang theo cũng không nổi.” Chu Dã trả lời.

Dỗ dành Lý Thái Sơn xong, cũng ngâm mình đủ lâu, Chu Dã cảm thấy dễ chịu hơn nên lên bờ mặc đồ về nhà.

Về đến nhà, mặt mày anh không còn chút mệt mỏi nào như khi ở cùng Lý Thái Sơn, mà cười tươi rói đẩy cửa bước vào.

“Vợ ơi, anh về rồi đây.”

Bạch Nguyệt Quý đang ở chuồng gà lấy trứng, mấy con gà mái vừa đúng ngày đầu tiên anh đi làm thì bắt đầu đẻ trứng rồi.

Vài hôm nay, mỗi ngày cô đều nhặt được hai quả, tốc độ đẻ cũng khá ổn.

“Em để phần cơm trong bếp cho anh đó.” Bạch Nguyệt Quý nói.

Chu Dã đi tới thơm cô một cái, khiến cô trợn mắt lườm yêu anh, anh mới cười nói: “Mai sáng sớm anh sẽ sang mời mợ tới ở lại nhà mình.”

Bạch Nguyệt Quý không từ chối, vì giờ bụng cô quá lớn, anh lại phải đi làm, chị dâu Lý, Trương Xảo Muội các chị ấy cũng phải ra đồng.

Còn thím Trương cũng phải đi cắt cỏ cho lợn.

Một mình cô ở nhà, lỡ có chuyện gì thì kêu trời không thấu, kêu đất chẳng hay.

“Anh mang năm đồng qua đưa cho chị dâu họ, nhờ chị ấy chăm sóc tốt cho cậu.” Bạch Nguyệt Quý nói.

Cô đã nghe Chu Dã kể về chuyện bên nhà cậu, giờ mời mợ sang giúp thì cậu phải ở lại ăn với con trai lớn, mà cô con dâu ấy kiểu gì cũng càm ràm.

Chu Dã lại không định đưa tiền: “Đâu cần thiết phải đưa tiền cho chị ta? Có đưa thì cũng đưa cho mợ. Đợi mợ lo xong việc ở đây, anh sẽ nhờ người may cho mợ bộ đồ mới, mợ nhất định sẽ vui.”

“Nhưng cậu ở lại đó ăn cơm, bên đó không ý kiến gì mới lạ.” Bạch Nguyệt Quý nói.

Chu Dã đáp: “Cùng lắm thì mang thêm ít lương thực qua bảo nấu nhiều hơn chút thôi, chứ chẳng khác gì cả. Nếu chuyện vậy mà cũng than phiền, thì anh Quảng Hạ bên đó chắc chắn sẽ xử lý chị ta. Mình không cần để tâm, đừng nuôi hư cái tính tham lam của chị ta!”

Bạch Nguyệt Quý hiểu ra thì ra Chu Dã rất ghét bà chị dâu họ này.

Không thì anh đâu có keo kiệt như vậy với ai không thích là anh keo không còn chỗ nói!

Bạch Nguyệt Quý đoán không sai, Chu Dã đúng là không muốn cho.

Nếu không có chuyện ầm ĩ trước đó, dù không đưa tiền thì nhà anh cũng còn mấy gói đường trắng, đường đỏ gì đó, chắc chắn cũng sẽ mang sang chút ít.

Nhưng giờ thì không. Anh chẳng định cho gì cả.

Chị ta có ý kiến thì sao? Vẫn phải nấu cơm cho cậu như thường thôi!

Sáng hôm sau, Chu Dã dậy từ rất sớm, mới năm giờ sáng đã lên đường, trời còn chưa sáng hẳn.

Anh đi rất nhanh, đến nơi cũng mất hơn một tiếng.

Lúc tới nơi thì trời cũng vừa sáng rõ.

Mợ đang cạo tro đáy nồi sắt lớn ngoài cửa, tiếng cạo nghe chói tai, thấy Chu Dã đến thì sửng sốt một lúc rồi vội hỏi: “Tiểu Dã? Sao cháu đến giờ này? Vợ cháu sinh rồi à?”

Chu Dã cười cười, đón lấy cái cuốc rồi giúp cạo nốt lớp tro đáy nồi: “Mợ ơi, mợ đừng vội, chưa sinh đâu ạ. Cháu tranh thủ trước khi đi làm ghé qua báo tin vui.”

“Là chuyện vợ cháu viết sách kiếm được nhuận bút hả? Nghe nói con bé mỗi tháng viết được một cuốn, một cuốn được tới hai mươi đồng, còn có cả tem phiếu này nọ nữa phải không?” Mợ nghe xong lập tức hào hứng hỏi.

“Có phải là cái miệng rộng của Triệu Mỹ Hương nói ra không?” Chu Dã như bị mất hứng, càu nhàu một câu.

Mợ cười rạng rỡ: “Còn gì nữa, cô ta nói mà nước miếng b.ắ.n tung tóe! Nói bây giờ cả đội sản xuất Ngưu Mông ai cũng biết, cháu cưới được một nàng dâu vàng về nhà, không chỉ vượng phu ích tử mà còn kiếm tiền giỏi, cứ như tiên nữ trên trời rơi xuống, mà cháu thì may mắn đúng lúc vớ được!”

“Cái mồm cô ta lần này nói cũng không quá sai. Tuy hơi khoa trương một chút, nhưng cũng gần đúng.” Chu Dã vừa cạo tro nồi vừa cười nói.

Mợ vô cùng hài lòng: “Vợ cháu nhìn là biết người có phúc, cháu cưới được con bé cũng là có phúc đấy!”

Chu Dã trò chuyện với mợ vài câu rồi mới vào chuyện chính: “Lần này cháu qua là muốn mời mợ đến nhà cháu ở sớm một chút. Cháu phải đi làm, mà bụng vợ cháu thì to như vậy, ở nhà một mình cháu không yên tâm. Người ta nói nhà có người già như có báu vật, lúc này phải có mợ trấn giữ mới được.”

Mợ liền nói: “Cháu không qua thì mấy hôm nữa mợ cũng định qua rồi, đồ đạc cũng dọn sẵn cả rồi!”

“Mợ qua bên cháu rồi, thì cậu phải ở với anh Quảng Hạ. Chị dâu không có ý kiến gì chứ?” Chu Dã hỏi.

Mợ hừ nhẹ một tiếng: “Cháu cứ yên tâm, mợ qua chăm vợ cháu đẻ, nó không dám có ý kiến đâu!” Lại nhỏ giọng nói tiếp: “Nghe Triệu Mỹ Hương nói chuyện vợ cháu viết sách kiếm được hai mươi đồng mỗi tháng, nó còn chủ động đến bảo với mợ rằng: ‘Mẹ ơi, sau này mẹ cứ yên tâm qua chăm em dâu, bố cứ ăn cơm với tụi con, mẹ không phải lo gì cả!’”

Câu nói đó được mợ bắt chước đúng giọng điệu của vợ Cố Quảng Hạ, làm Chu Dã cười bò.

“Vậy thì tốt quá, mợ xem khi nào tiện thì qua, mang theo mấy bộ đồ thay là được, mấy cái khác thì khỏi cần mang!” Chu Dã cười nói.

“Ừ, cháu mau về đi, còn phải đi làm nữa, đừng để bị ghi thiếu ngày công.” Mợ gật đầu dặn dò.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 68



Chu Dã đi làm, mợ liền gọi Cố Quảng Hạ ra ngoài để cất nồi sắt đi, vợ Quảng Hạ thì nhanh nhẹn ra nấu cơm.

Từ sau lần trước khóc lóc chạy về nhà mẹ đẻ, bị nhà mẹ đẻ đuổi về mà vẫn không thấy Cố Quảng Hạ tới đón, cô ta ở nhà họ Cố không còn dám làm càn như trước nữa.

Tuy trong lòng vẫn có ý kiến, sau lưng thì không ít lần mắng Quảng Hạ là muốn đổi vợ cho con có mẹ kế, nhưng trước mặt cậu và mợ thì lại biết kiềm chế rất nhiều.

Vì cô ta đã nhìn ra, mợ tuyệt đối không phải người dễ nuông chiều!

“Mẹ, nãy mẹ ở ngoài nói chuyện với ai vậy?” Cố Quảng Hạ vừa đánh răng vừa hỏi.

“Là Tiểu Dã tới đó.” Mợ đáp.

Vừa nghe đến tên Chu Dã, vợ Quảng Hạ liền dựng tai lên nghe, quả nhiên mợ nói tiếp:

“Vợ nó giờ bụng to, mà nó thì phải đi làm, để con bé ở nhà một mình nó không yên tâm, nên qua nhờ mẹ qua ở chung một thời gian.”

Nghe xong, vợ Quảng Hạ liền nói: “Vậy thì có gì đâu, bà con họ hàng là phải giúp nhau chứ sao! Mẹ cứ qua bên đó ở luôn hôm nay đi, để con lo cho bố là được, giặt đồ nấu cơm toàn việc con quen tay quen chân rồi!”

Trước đó chị ta đã đi hỏi tận miệng Triệu Mỹ Hương, nghe chính miệng Triệu Mỹ Hương xác nhận là tận mắt thấy nhuận bút hai mươi đồng mỗi tháng, còn có cả tem phiếu nữa!

Quá lợi hại luôn! Một người viết sách kiếm tiền đó là bản lĩnh lớn cỡ nào?

Cái mối thân tình này nhất định phải níu lấy, đừng dại mà để đứt đoạn!

Cố Quảng Hạ chỉ biết cạn lời, vợ mình đúng là thực dụng đến mức không cứu nổi.

Mợ liếc chị ta một cái rồi nói: “Đã vậy thì để bố con mang lương thực qua, con nấu cơm luôn đi.”

“Không thành vấn đề, chuyện nhỏ ấy mà.” Vợ Quảng Hạ xởi lởi gật đầu “Mẹ cứ yên tâm qua chăm em dâu, nhà cửa con lo được, không phải bận tâm đâu!”

Mợ gật đầu, rồi đi nói với cậu về chuyện sang nhà Tiểu Dã.

Cậu bảo: “Đổi cho vợ Tiểu Dã ít trứng gà, để bồi bổ cơ thể.”

Nhưng thực ra không cần cậu nhắc, mợ đã sớm dặn những nhà quen biết để dành trứng nếu có, mợ đổi nhiều thêm một chút để mang sang cho cháu dâu tẩm bổ sau sinh.

Giờ đã vào xuân, gà mái bắt đầu đẻ trứng, vậy nên lần này đổi được hẳn một rổ lớn, chắc cũng được vài cân.

Có người hỏi mợ: có phải định qua nhà cháu dâu ở cữ không? Mợ liền đáp: “Phải, hôm nay tôi đi luôn.”

Chuyện này nhanh chóng lọt vào tai mợ cả và mợ hai.

Cả hai không nói không rằng, xách giỏ trứng chuẩn bị sẵn sang tìm mợ.

“Giỏ trứng này là tôi đổi được, cô mang sang cho vợ Tiểu Dã ăn bồi bổ, coi như chút lòng thành của mợ cả!” Mợ cả nói.

Mợ hai cũng không chịu thua: “Giỏ trứng này cũng là tôi gom được, cô mang luôn sang đó cho cháu dâu ăn, đang ở cữ thì cần bồi bổ nhiều một chút! Đây là lòng thành của tôi với tư cách bề trên!”

Mợ trong lòng khinh thường, nhưng ngoài mặt vẫn cười tươi: “Tấm lòng của hai chị thì hai chị tự mang sang đi, mình tôi sao vác nổi hết từng này trứng?”

Chẳng lẽ mợ không hiểu rõ mưu đồ của hai người họ sao? Không phải là vì thấy vợ tiểu Dã kiếm được tiền, có tiền đồ, nên mới muốn nối lại thân tình đó à?

Nếu theo ý mợ, thì mối quan hệ thân thích kiểu đó, không nối cũng chẳng sao!

Người thân để làm gì? Chẳng phải là để giúp nhau lúc khó khăn hay sao?

Đằng này thì ngược lại, lúc người ta khó khăn thì lánh mặt, đến khi họ sống tốt mới chen chân làm thân.

Nhưng mợ cũng không dám tự ý quyết thay cháu, có tiếp tục giữ mối thân tình với hai nhà kia hay không, cứ để cháu quyết định.

Bỏ mặc hai bà mợ đang tức giận, mợ xách trứng, mang theo vài bộ đồ thay rồi một mình đi sang đội sản xuất Ngưu Mông.

Mợ cả và mợ hai tức đến nghiến răng, xách giỏ trứng chưa kịp đưa đành ngậm ngùi quay về.

Hai ông cậu thì quyết định phải kết nối lại với thằng cháu này, nên bảo vợ mình tìm thời điểm thích hợp để cùng nhau sang thăm.

Bọn họ là bề trên, nay đã chủ động rồi, làm gì có chuyện vãn bối không cảm kích mà không tiếp nhận?

Hạt Dẻ Rang Đường

Thái độ của hai nhà cũng được mợ mang đến nói với Bạch Nguyệt Quý.

Mợ vừa đến, thấy sân nhà được xây tường bao quanh thì rất hài lòng: “Vây thế này thật tốt, đóng cửa lại thì tắm trong sân cũng không sao.”

Bạch Nguyệt Quý thì không dám tắm ngoài sân đâu, đã xây sẵn một phòng tắm nhỏ ở góc sân rồi.

“Lần này thật sự làm phiền mợ rồi.” Bạch Nguyệt Quý mỉm cười.

Mợ xua tay: “Cháu khách sáo quá! Người một nhà mà nói vậy làm gì? Làm người lớn thì lúc con cháu cần, phải ra tay giúp một tay, không thì còn gọi gì là trưởng bối nữa?”

Bạch Nguyệt Quý mỉm cười: “Cũng nhờ mợ thương chúng cháu, chứ ngoài kia không thiếu gì những người lớn cứ thích bắt nạt bọn nhỏ.”

“Mấy người đó đúng là đầu óc không thông, không biết lo xa. Sau này già rồi chẳng phải vẫn phải nhờ con cháu hay sao? Giờ mà không có tí đức hạnh nào, thì ai thèm chăm cho?”

Bạch Nguyệt Quý cảm thấy mợ thật sự là người hiểu chuyện, chẳng trách Chu Dã chỉ tin tưởng mời mợ qua, còn dặn dò rằng có mợ ở đây thì yên tâm, mợ sẽ không gây khó dễ gì cho cô.

“Cháu biết không, hôm nay mợ cả với mợ hai của thằng Dã cũng xách trứng tới, bảo mợ đem qua luôn, mà mợ không mang nổi, nên bảo họ nếu muốn thì tự mang qua.” mợ kể.

Bạch Nguyệt Quý điềm nhiên nói: “Trứng mợ mang qua với chỗ mà anh Chu Dã đổi được trong làng, cũng đủ cho cháu ăn rồi.”

Nghe vậy mợ cười rất vui vẻ.

Bạch Nguyệt Quý lại kể tiếp chuyện anh cả chị dâu nhà Chu Dã: “Lúc vây sân, anh cả cũng có sang giúp mấy ngày, nhưng rồi anh Chu Dã nói với anh ấy là chúng cháu không biết dành dụm, xài hoang, muốn mượn chút tiền mua sữa với bình sữa thì anh ấy quay đi luôn. Mấy hôm trước cháu còn nghe chị hàng xóm kể, anh ấy chỉ mặt anh Chu Dã giữa ruộng mà mắng, còn nói sau này coi như không có đứa em này luôn!”

Mợ lập tức sầm mặt, mắng: “Thằng đó không phải thứ gì tốt đẹp! Giống y hai ông cậu của nó thấy mấy đứa khấm khá là bám tới, vừa nghe nhờ vả là quay mặt như lật bánh!”

Trong mắt mợ, mợ cũng chẳng coi Chu Xuyên là cháu làm gì nữa, chẳng ra gì! Hồi nó cưới vợ, nhà mợ còn cho hẳn mười đồng, mà giờ quay lưng lại như vậy đúng là đồ vong ơn!

Còn sợ bị nhà mợ bám lấy nữa chứ, đúng là tưởng mình to lắm!

Bạch Nguyệt Quý cười nhẹ: “Mợ đừng giận, chúng cháu biết rõ tính mấy người đó rồi. Cháu với anh Chu Dã chỉ nhận cậu mợ là người thân, chứ cậu mợ cả, cậu mợ hai gì đó, cháu chưa từng nghe anh Chu Dã nhắc tới bao giờ. Trước giờ sống sao thì sau này vẫn vậy thôi ạ.”

Mợ gật đầu: “Kiểu gì bọn họ cũng còn mò tới. Lúc đó cứ lấy cách đối phó với thằng Chu Xuyên mà đối phó luôn cho mợ!”

Bạch Nguyệt Quý cũng nghĩ vậy.

Mà còn chưa kịp làm gì, thì mợ cả với mợ hai đã xách trứng tới, mặt mày tươi rói, xong rồi chẳng hiểu sao lại ôm trứng quay đầu bỏ chạy như có người đuổi phía sau!
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 69



Ban đầu Bạch Nguyệt Quý còn không biết có người từng đến, là lúc ra ngoài đi dạo mới nghe mẹ của Lý Thái Sơn kể lại.

“Hai người đó tự giới thiệu là mợ cả với mợ hai của Chu Dã, còn xách theo cả trứng gà hỏi đường nữa. Vừa chỉ xong thì vợ Chu Xuyên cũng tới, còn kéo họ vào nhà. Không biết bên trong nói gì mà lúc ra, họ quay đầu bỏ đi, không ngoảnh lại một cái!”

Bạch Nguyệt Quý nghe xong thì hiểu ngay.

Chắc chắn là chị dâu Chu nói với hai người đó rằng nhà cháu là cái hố đừng dại mà nhảy vào!

Nhưng mà như vậy thì lại đỡ phiền, Bạch Nguyệt Quý kể chuyện này cho mợ nghe xong thì cũng chẳng buồn để tâm nữa.

Giờ cô không có tâm trí để bận tâm những chuyện đó, vì bụng đã rất lớn, phải tranh thủ đi bộ vận động để chuẩn bị sinh.

Ở đội sản xuất Ngưu Mông và các đội lân cận hầu như chưa từng có ai sinh đôi cả, sinh đôi gần như chỉ tồn tại trong truyền thuyết, nên khi người ta biết cô mang thai đôi, ai gặp cũng phải nhìn thêm vài lần.

Mà cũng đúng, bụng lớn đến mức không thể chối cãi!

Hôm đó Bạch Nguyệt Quý cùng mợ ra ngoài hái rau dại. Gần đây cô rất thích ăn món này.

Rau dại không chỉ tươi ngon mà còn giàu vitamin và khoáng chất toàn những chất cơ thể cô đang cần. Từ khi ăn món này, cháu thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, chắc là vì bổ sung đúng thứ đang thiếu.

Vừa đến bãi, hai mợ cháu đã thấy Mã Quyên đang hái rau cùng Sở Sương và Hứa Nhã.

“Chào Bạch trí thức, chào thím ạ.” Sở Sương và Hứa Nhã cười niềm nở chào hỏi.

“Ừ, các cô cũng đi hái rau dại à?” Bạch Nguyệt Quý mỉm cười. Còn Mã Quyên thì cháu lờ đi luôn cho nhanh.

Mã Quyên cũng chẳng thèm nói chuyện với cháu nữa hai người đã hoàn toàn cắt đứt rồi, còn gì để nói?

Đặc biệt là giờ cô ta ghen tị với cô đến phát điên, nhìn cái bụng bầu là trong lòng toàn những suy nghĩ độc ác: Người ta sinh một đứa đã như bước qua quỷ môn quan, còn Bạch Nguyệt Quý sinh hai, chưa chắc đã qua khỏi!

“Cô còn nhìn bụng cháu dâu tôi bằng ánh mắt đó nữa xem, tôi móc mắt cô ra bây giờ!” mợ chỉ thẳng vào mặt Mã Quyên mà quát.

Mã Quyên lúc này mới giật mình nhận ra mình nhìn quá lộ liễu, lộ cả ác ý ra mặt.

Nhưng cô ta vẫn không chịu nhận: “Tôi chưa từng thấy ai mang thai đôi, nhìn chút thì sao? Không muốn người ta nhìn thì ở yên trong nhà đừng ra ngoài!”

Mợ tức đến mức muốn qua tát cho hai cái.

“Thôi mợ, mình qua bên kia đi, chỗ đó nhiều rau hơn.” Bạch Nguyệt Quý khoác tay mợ.

Mợ đi theo, vừa đi vừa nói: “Con nhỏ đó là ai? Nhìn cái ánh mắt nó nhìn cháu mà rợn hết cả người!”

“Là bạn cũ của cháu đó mợ, cháu coi người ta là bạn, người ta coi cháu như con ngốc. Nhưng mợ yên tâm, chúng cháu cắt đứt rồi.”

“Cắt rồi thì tốt, cái loại lòng dạ độc địa như thế, không chơi cũng chẳng thiệt gì. Hai cô kia còn dễ chịu hơn hẳn!”

Bạch Nguyệt Quý bật cười.

Chẳng bao lâu sau, Hứa Nhã và Sở Sương cũng qua cùng hái rau, lại còn trò chuyện rất vui: “Bạch trí thức, bài viết của cô hay quá trời. Chúng tôi về nhà đọc đi đọc lại mấy lần, càng đọc càng thấy chúng tôi đúng là quá ngạo mạn khi nghĩ mình có thể viết được như cô. Văn chương của chị đúng là chúng tôi chỉ có thể ngước nhìn.”

Bạch Nguyệt Quý mỉm cười: “Mấy cô quá lời rồi, tôi đâu có giỏi như mấy cô nói.”

“Thật mà, ngay cả đồng chí Đổng cũng nói vậy đó, đọc xong bài là khen không ngớt.”

“Nghe được mấy cô khen vậy, với tôi đã là vinh hạnh lắm rồi.”

Mợ cũng cười rạng rỡ. Mợ thấy cháu dâu mình đúng là không có chỗ nào chê được, không chỉ trắng trẻo, có tướng phúc hậu, mà tính tình cũng dịu dàng, nói năng từ tốn dễ nghe, dễ chịu.

Mợ vừa hái rau vừa hỏi Hứa Nhã và Sở Sương: “Mấy cô cũng là thanh niên tri thức à?”

“Dạ đúng rồi mợ, chúng cháu là thanh niên tri thức.” Hứa Nhã đáp.

“Thanh niên tri thức gì chứ, tôi thấy mấy cô là mấy cô gái xinh xắn có học đấy!” Mợ cũng rất khéo miệng.

Sở Sương bật cười: “Chúng cháu thì chỉ biết đọc biết viết chút thôi, chứ trí thức thật là như Bạch trí thức ấy. Chúng cháu tâm phục khẩu phục.”

Nghe người ta khen cháu dâu, mợ vui như Tết. Mợ thấy hai cô này thật tốt, đâu giống như cái đứa kia y như chuột chui cống vậy.

Hai mợ cháu hái được đầy một giỏ rau thì về nhà.

Vừa về tới là mợ bắt tay vào làm luôn rửa rau sạch sẽ, thái nhỏ, rồi chuẩn bị làm bánh rau dại cho Bạch Nguyệt Quý ăn.

Dạo này cháu cũng rất thèm món bánh rau do mợ làm hương vị đúng là thơm ngon đặc biệt không chê vào đâu được.

Lúc này, Sở Sương mang bản thảo gốc mà Bạch Nguyệt Quý cho mượn trả lại, nói hai câu rồi quay về luôn.

Chưa được bao lâu thì Chu Tam Đản chạy qua. Hôm nay nó đào được ba con giun đất.

“Tam Đản, món nợ trước kia coi như cháu trả xong rồi.” Bạch Nguyệt Quý để nó tự mang giun đi đổ vào chuồng gà, mấy con gà mái lập tức tranh nhau mổ, rồi cười nói với nó.

Hai mươi con giun đổi lấy hai miếng thịt, hôm nay coi như hai bên thanh toán xong.

Chu Tam Đản nói: “Sau này nếu có thịt ăn, cháu vẫn muốn đổi với chú nhỏ!”

“Vậy thì cháu đi thương lượng với chú nhỏ đi.” Bạch Nguyệt Quý cười đáp.

Chu Tam Đản liền chạy biến.

Mợ đang băm rau dại bên cạnh mới hỏi: “Mợ chưa hỏi, sao thằng nhỏ đó cứ đào giun mang qua đây hoài vậy? Còn chị nó nữa, nghe nói có qua giúp quét sân?”

Bạch Nguyệt Quý cười kể lại chuyện trước đó nấu thịt lợn rừng, ba chị em nhà đó dùng sức lao động để đổi lấy thịt ăn.

Cuối cùng còn cười bảo: “Anh ấy đúng là chẳng đứng đắn, chuyện gì nó cũng dám làm.”

Mợ vừa làm vừa cười: “Thế thì càng phải làm vậy, Tiểu Dã làm vậy là đúng rồi, không thể để chúng nó quen ăn không ngồi rồi được. Muốn ăn thịt thì phải làm việc!”

Bạch Nguyệt Quý cũng cười, rồi nói: “Mợ ơi, cái bánh rau này cho nhiều bột mì trắng một chút sẽ ngon hơn nhiều đó.”

“Được, mợ cho thêm.”

Chỉ mấy ngày mợ ở đây, Bạch Nguyệt Quý với mợ đã rất hợp nhau, vì mợ đúng là kiểu người không nhiều lời, không thích dạy bảo lung tung chuyện nhà người khác.

Hôm qua Chu Dã còn cười hỏi mợ: “Sao mợ không bảo bọn cháu tiết kiệm chút?”

Mợ trừng mắt liếc anh một cái, rồi đáp: “Hai đứa tụi bây đâu có ngu, đầu óc còn lanh hơn người thường, sống sao chẳng tự biết? Hai đứa bàn với nhau là được. Hai đứa ăn gì thì mợ nấu cái đó, không quản!”

Mợ đúng là người không thích lo chuyện bao đồng.

Như mợ nói, hai đứa nhỏ này lanh lợi khôn ngoan, mợ nói thêm cũng chỉ dư lời.

Nhưng phải nói thật, mợ cũng mở mang tầm mắt, vì cách sống của cháu trai và cháu dâu bây giờ, kể cả những nhà địa chủ ngày xưa cũng chưa chắc bằng!

Mợ bưng một thau nước đổ ra vườn rau trước sân, thì nghe có người gọi từ ngoài cổng.

“Chu Dã có nhà không? Có thư gửi đến này!”

“Thư của Tiểu Dã hả? Nó có thư gì vậy, viết thư cho ai chứ?” mợ hơi sững người.

“Chắc là nhuận bút cuốn sách thứ hai của cháu đến rồi.” Bạch Nguyệt Quý cũng nghe thấy, liền mỉm cười nói.
 
Back
Top Bottom