Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 20



“Nó thật lòng muốn sống yên ổn với cháu à?” – Lão cậu vui vẻ hỏi, ông cũng không trách Chu Dã vì mãi mới đến báo tin vui, ông chỉ mong điều này thôi.

Chu Dã gật đầu chắc nịch:

Hạt Dẻ Rang Đường

“Thật đó cậu! Cậu đừng không tin, cháu đâu dám lấy chuyện này ra gạt cậu. Đến Tết bọn cháu cũng tính sẽ về thăm cậu.”

Nét cười trên mặt Lão cậu càng sâu thêm:

“Được! Tết nhớ về đấy!”

Lão cậu thật sự rất thương đứa cháu này. Trước đây, vì cứu mẹ mà nó tự nguyện bán thân, gánh tội thay người khác nên bị giam hai năm. Dù cuối cùng bệnh mẹ không cứu nổi, nhưng Chu Dã đã cố gắng hết sức rồi. Sau đó, khi được thả ra lại bị chính anh trai đuổi ra khỏi nhà, lão cậu sao nỡ để anh không có chỗ dung thân?

Ông gọi hai con trai đi giúp làm nhà đất cho anh, dù nhà ông cũng chẳng khá giả gì nhưng vẫn cố gom được ít tiền giúp cháu dựng lại mái ấm. Cũng vì tình nghĩa ấy mà năm nào Chu Dã cũng đến thăm ông vài lần, lần nào cũng mang quà theo.

Thằng bé này, là đứa biết ơn, tốt tính lắm.

Nhưng lão cậu vẫn luôn lo lắng, vì đến hai mươi hai tuổi vẫn chưa cưới vợ, mà nó lại không giống đứa con trai út của ông, không nói được, không cưa nổi vợ là chuyện bình thường. Chứ Chu Dã mà ế thì ông không khỏi sốt ruột.

Lúc nhận được thiệp mời cưới, ông còn bảo vợ bắt đầu lo liệu mai mối cho anh nữa kìa.

Không ngờ cuối cùng đứa cháu này lại bản lĩnh đến vậy, cưới được một cô thanh niên trí thức làm vợ, giờ còn có con rồi. Sang năm là chính thức làm cha!

“Sau này phải sống cho đàng hoàng đấy. Cưới vợ, có con rồi, vai phải gánh trách nhiệm. Dù mình không ăn thì cũng phải để vợ con được ăn. Phải chăm chỉ làm ăn!”, lão cậu vừa mừng vừa dặn dò.

Ông vẫn nhớ rõ tật xấu của Chu Dã, chẳng ưa gì việc đồng áng, toàn thích mấy trò vặt vãnh lách luật. Chính cái thói ham chơi đó là điểm khiến ông không yên tâm.

Chu Dã cười cười:

“Cậu à, cậu tranh thủ cơ hội dạy dỗ cháu đấy hả? Lão đội trưởng cũng nói vậy với cháu, hàng xóm cũng nói, giờ đến cậu. Làm như trước đây cháu hư lắm không bằng!”

“Cháu hư thật còn gì!”, ông hừ một tiếng, “Không hư thì đã chẳng đến năm nay mới lấy được vợ!”

“Đó là vì cháu kén chọn chứ bộ! Người thường sao lọt vào mắt cháu được? Chu Dã này lấy vợ là phải lấy người đẹp nhất!”, Chu Dã bắt đầu khoe khoang.

Lão cậu tuổi già nhưng rất thích cái dáng vẻ hừng hực khí thế này, đặc biệt là từ đứa cháu mà ông thương nhất. Ông cười tươi rói:

“Thế vợ cháu đẹp lắm hả?”

Chu Dã dõng dạc:

“Đẹp chứ sao!”

Lão cậu gật gù, nghiêm mặt nói:

“Vậy thì càng phải kiếm công điểm cho giỏi. Phụ nữ nhà người ta khi còn con gái như hoa như ngọc, mà lấy cháu rồi sống khổ sống sở, thiên hạ chẳng bảo nó mắt mù số xấu à? Người ta phải nhìn vào mà nói: ‘Nhà này may mắn, gả cho được người chồng tốt như Chu Dã’. Chứ đừng để người ta bảo: ‘Tướng trong đám lùn cũng chọn phải đứa dở nhất!’ Một cô gái thanh niên trí thức đàng hoàng mà lại gả cho cái thằng ba trợn như cháu…”

“Cậu đừng châm chọc nữa, vợ cháu là mạng của cháu mà, cháu nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy, không để cô ấy chịu một chút uất ức nào. Dù sao giờ nói miệng cũng chẳng có ích, cậu cứ nhìn xem sau này bọn cháu sống hạnh phúc ra sao!”

Chu Dã nghĩ bụng: Vợ mình, nhất định phải sống thật rạng rỡ, thật xinh đẹp!

Lão cậu bật cười:

“Cậu chờ xem!”

Lúc này Chu Dã mới hỏi:

“Ủa, cậu ơi, mợ, hai anh họ với mấy chị dâu, mấy đứa nhỏ đâu cả rồi? Nhà sao vắng tanh vậy?”

“Mợ cháu không biết đang tám chuyện ở nhà ai rồi, chị dâu của cháu dắt con về ngoại thăm người thân. Còn hai thằng anh hôm qua đi thả lưới, sáng nay ra sông gỡ lưới bắt cá, chắc sắp về rồi. Cháu đừng vội về, lát nữa có cá thì mang về cho vợ cháu ăn.”

Vừa nói xong thì ngoài sân vang lên tiếng mợ:

“Ông nó ơi, có phải Tiểu Dã đến không đó?”

“Chắc là nghe người ta bảo cháu tới nên mới về sớm đấy, chứ mọi hôm có về sớm thế đâu.”, lão cậu cười.

Chu Dã bước ra đón, cười tươi rói:

“Ôi dào, mợ về rồi à, dạo này ăn gì mà nhìn càng ngày càng trẻ ra vậy?”

“Cái thằng này, cưới vợ rồi mà cái miệng vẫn dẻo quẹo.”, mợ vừa cười vừa mắng yêu, “Mợ đang ở nhà bác Lâm, ngồi bện dây với bà ấy, nghe con trai bà ấy bảo cháu tới nên về luôn.”

Lão cậu hút một hơi thuốc lào, chen vào:

“Nó còn mang theo một con thỏ béo nữa, phải đến mấy cân thịt!”

Mợ cười rạng rỡ:

“Chắc chắn là mang tới cho ông già này có món nhắm rượu đây mà.”

Rồi quay sang hỏi:

“Tiểu Dã à, còn vợ cháu đâu, sao không dẫn sang đây luôn?”

Chu Dã cười đáp:

“Vợ cháu ở nhà dưỡng thai. Cháu tính Tết mới đưa cô ấy sang chào hỏi, giờ thì cứ để ở nhà nghỉ ngơi trước.”

Mợ nghe xong thì mừng rỡ:

“Vợ cháu có thai rồi hả?”

“Dạ, hơn ba tháng rồi, sắp sang tháng thứ tư.” Chu Dã cười đáp.

Mợ ngạc nhiên:

“Bầu lớn thế mà sao không báo sớm hơn?”

Lão cậu hừ mũi cười:

“Thằng nhóc này sợ đến tay không nên đợi săn được con thỏ rồi mới dám xách sang báo tin vui đấy.”

Mợ với không khách sáo gì, ghé sát lại nói nhỏ:

“Mợ nghe loáng thoáng từ con gái nhà họ Triệu đi lấy chồng về quê kể lại…”

Chu Dã thở dài, nói rõ ràng:

“Trong thôn có nhiều người lắm chuyện, toàn đặt điều bậy bạ về cháu. Vợ cháu nghe được cũng từng hiểu lầm, tưởng cháu không đàng hoàng. Sau này mới biết là cháu vì chữa bệnh cho mẹ mới phải làm vậy, cô ấy bảo đàn ông mà biết hiếu thảo thì không thể là người xấu, nên mới đồng ý sống tử tế với cháu.”

Nghe vậy mợ cũng yên tâm, liền dặn dò:

“Về nhà nhớ bảo với vợ cháu, đến lúc nó sinh con, mợ sẽ qua chăm. Nó không có mẹ chồng, mợ thay thế, tuyệt đối không để nó sinh con xong mà phải ăn cơm nguội canh lạnh, chẳng ai trông nom!”

Thật ra hôm nay Chu Dã mang con thỏ đến cũng là có ý nhờ vả chuyện này.

Anh ngượng ngùng cười:

“Vậy thì cháu không khách sáo nữa đâu ạ. Cậu mợ cũng biết vợ cháu là thanh niên trí thức, nhà cháu lại chẳng có người lớn, tới lúc đó thật sự cần làm phiền mợ rồi.”

“Cháu cứ yên tâm, đến lúc vợ cháu sinh thì đến gọi mợ, mợ thu xếp đồ đạc rồi qua ngay.” Mợ nói chắc như đinh đóng cột.

Rồi bà lại kéo Chu Dã ngồi xuống, nói đủ chuyện cần chú ý khi mang thai, đồ sống lạnh thì tuyệt đối không được ăn, rồi còn nói thêm một câu:

“Thanh niên bọn cháu phải biết kiềm chế đấy nhé, có bầu rồi là không được sinh hoạt vợ chồng nữa đâu!”

Câu này làm Chu Dã đỏ bừng cả mặt, chỉ biết vội vã gật đầu lia lịa.

Thật ra chuyện này hôm qua anh cũng đã tranh thủ đi hỏi bác sĩ trạm y tế. Họ nói ba tháng đầu và ba tháng cuối thì phải kiêng tuyệt đối, còn giai đoạn giữa thai kỳ nếu sức khỏe ổn định thì vẫn có thể sinh hoạt vợ chồng nhẹ nhàng, nhưng phải cẩn thận.

Chu Dã thì hoàn toàn có thể nhịn được, nhưng vợ anh thì khác. Vợ anh mềm mại ngọt ngào như thế, mỗi lần cô ấy nũng nịu, ám chỉ một chút thôi là anh đã chịu không nổi rồi!

Đừng nói là cái chuyện kia, chỉ cần cô ấy muốn, đến cái mạng này anh cũng dâng luôn không hề do dự!
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 21



Không bao lâu sau, anh em Cố Quảng Hạ và Cố Quảng Thu trở về. Cả hai đều là anh họ của Chu Dã, Cố Quảng Hạ là anh lớn, đã lập gia đình và có con. Còn Cố Quảng Thu thì chỉ lớn hơn Chu Dã một tuổi, nhưng hồi tám tuổi bị sốt cao làm hỏng dây thanh quản, từ đó không nói được, thành người câm. Vì thế mãi đến giờ vẫn chưa cưới được vợ.

Gia đình từng nhờ mai mối tìm người cho Quảng Thu, nhưng hễ nghe nói là người câm thì nhà gái nào cũng lắc đầu. Có người mai mối, nhưng người giới thiệu thì toàn là goá phụ, hoặc lớn hơn Quảng Thu đến tám, mười tuổi, thậm chí có người còn mang theo hai, ba đứa con nhỏ.

Ông bà Cố thì không muốn, bản thân Quảng Thu cũng chẳng chịu, thế là chuyện cứ bị kéo dài mãi. Giờ đã hai mươi ba tuổi mà vẫn chưa lấy vợ, trong khi thời này người ta kết hôn sớm, tuổi ấy nhiều người đã có con đi mua xì dầu rồi. Như Cố Quảng Hạ, lấy vợ sớm, đứa lớn giờ đã bảy tuổi.

Hai anh em xách về một thùng gỗ, bên trong có bảy tám con cá, con nào con nấy béo ú mập mạp. Nhìn thấy Chu Dã, Cố Quảng Hạ cười tươi:

“Cậu tới đúng lúc đấy, mang mấy con cá về cho vợ ăn nhé!”

“Thế thì em không khách sáo với anh Hạ, anh Thu đâu nha!” Chu Dã nhìn đống cá cũng thích, cười tươi rói.

“Khách sáo cái gì.”, Quảng Hạ cười đáp.

Quảng Thu cũng vỗ vai Chu Dã cười thân mật, tuy không nói được nhưng cũng thể hiện rõ tình cảm.

Chu Dã đã lâu không về, nên cũng ngồi trò chuyện một lúc với hai anh họ đến tận đầu giờ chiều mới xách ba con cá béo về.

_____

Sau khi Chu Dã rời đi không lâu, vợ Quảng Hạ dẫn hai đứa con, một trai, một gái, về tới. Nhà mẹ đẻ cô ấy cũng gần nên đi lại tiện. Vừa về tới sân thấy chồng đang xử lý thỏ thì tò mò hỏi:

“Thỏ ở đâu ra thế?”

“Chu Dã đến báo tin vui, vợ nó có thai rồi, con thỏ này là nó mang đến biếu đấy.” Quảng Hạ vừa làm vừa đáp.

Vợ Quảng Hạ thèm thỏ quá, liền nói:

“Vậy tối nay nhà mình được ăn thịt thỏ hả?”

“Ăn gì mà ăn, hong khô để dành Tết. Đến lúc đó Tiểu Dã với vợ nó cũng sang đây.”, mợ từ trong nhà vừa bện dây vừa nói vọng ra.

Nghe vậy, vợ Quảng Hạ hơi ngạc nhiên nhưng cũng nhiều chuyện, vào nhà hỏi ngay:

“Em họ Chu và vợ cậu ấy giờ yên ổn rồi à? Hôm trước chị Triệu Mỹ Hương còn về kể rằng vợ cậu ấy không ra gì mà?”

“Đó là người ta đồn bậy, con đừng học theo. Giờ Tiểu Dã với vợ nó sống rất tốt!”, mợ nói chắc như đinh đóng cột.

Vợ Quảng Hạ cười hì hì:

“Mẹ nói gì vậy, con còn mong hai đứa nó sống tốt kìa!”

Mợ vốn hiểu tính con dâu mình, nhưng cuối cùng không nói gì thêm.

Vợ Quảng Hạ nhân cơ hội ghé sát lại, thì thầm:

“Mẹ ơi, lần này về nhà mẹ ruột, mẹ con có nhắc đến một cô gái bên đội mẹ, rất hợp với lão nhị đấy.”

Mợ nghe vậy không khỏi động tâm, chuyện cưới vợ cho đứa con trai út đúng là nỗi lo lớn nhất của vợ chồng bà, bèn hỏi:

“Điều kiện thế nào?”

“Là người đã ly hôn.”, câu đầu tiên vợ Quảng Hạ nói liền khiến bà cụ sầm mặt.

“Con không phải không muốn tìm người tốt, nhưng mẹ cũng biết rõ điều kiện của lão nhị, tìm gái chưa chồng thì không dễ gì có ai chịu. Có thì sính lễ lại cao ngất ngưởng, nhà mình đâu có tiền mà cưới, chứ đâu để cậu ấy ế tới giờ.”

Dù trong lòng bà vẫn cảm thấy con trai út nhà mình không tệ, chỉ thua người ta vì không nói được, nhưng tình hình thực tế thì khó chối cãi. Hai mươi ba tuổi rồi, nếu còn không cưới được thì sau này e rằng thật sự thành lão cô đơn.

Bà liền hỏi tiếp:

“Bao nhiêu tuổi? Ly dị vì lý do gì? Có mang con theo không?”

Vợ Quảng Hạ đáp rất chi tiết:

“Hơn lão nhị ba tuổi, nhưng người ta vẫn nói ‘gái hơn ba, như vàng như ngọc’, ba tuổi thì vẫn trong tầm chấp nhận được. Không phải như lần trước cái bà mối kia giới thiệu người hơn cậu ấy tám tuổi, con thấy mà còn xót cậu ấy nữa là! Về lý do ly hôn là do chồng cũ vũ phu, đánh đập quá mức, nếu không ly hôn chắc mất mạng luôn, sống sao nổi? Còn chuyện con cái, sinh hai đứa đều là con trai, nhưng không mang theo đứa nào.”

“Còn vấn đề gì khác không?”, mợ hỏi.

“Không có vấn đề gì hết, mẹ con còn khen đấy!”, vợ Quảng Hạ đảm bảo chắc nịch.

Mợ tuy nghe xong nhưng không vội đồng ý, chỉ nói sẽ suy nghĩ thêm.

______

Còn Chu Dã sau khi mang ba con cá về đến nhà thì tâm trạng rất vui vẻ. Trên đường về, đi ngang qua nhà lão đội trưởng, anh còn gửi tặng một con.

Lão đội trưởng lắc đầu, nói:

“Vợ cậu đang mang thai, còn mang cá đến cho tôi làm gì, cầm về tẩm bổ cho vợ đi!”

“Tôi còn hai con nữa mà.” Chu Dã cười cười, cố tình nhét con cá vào tay lão đội trưởng, kiên quyết để lại.

Nhìn bóng dáng Chu Dã quay đi, lão đội trưởng rít một hơi thuốc lào, quay sang vợ nói:

“Nó bảo sang năm sẽ làm ăn đàng hoàng, không biết có đáng tin được mấy phần.”

Vợ ông cười nhẹ:

“Cô thanh niên trí thức họ Bạch kia đã mang thai rồi, tất nhiên nó phải lo làm ăn, không thì vợ con theo nó mà chịu đói à. Tôi thấy nó đối xử với cô ấy cũng thật lòng đấy.”

Rồi lại cười nói:

“Con cá này cũng không nhỏ, còn mang tới biếu anh, biết rõ là anh vẫn luôn chăm sóc nó.”

Lão đội trưởng không nói gì thêm. Ông giúp đỡ Chu Dã nhiều hơn chỉ vì bố mẹ anh đều đã mất, nên ông thương tình mà để ý hơn đôi chút.

Nhưng phải nói thật, Chu Dã là đứa biết điều. Trước đó nhà ông cháu nhỏ thiếu sữa, khóc suốt vì đói, chính là Chu Dã không biết từ đâu kiếm được một túi sữa bột mang sang giúp, khiến cả nhà ông nhớ ơn mãi.

Thế nên với một số việc của Chu Dã, ông cũng làm ngơ, mắt nhắm mắt mở cho qua.

Còn Chu Dã, sau khi biếu đi một con cá thì chỉ còn hai con, đương nhiên không cho ai nữa, mang thẳng về để vợ ăn bồi bổ.

Lúc anh về tới nhà, Bạch Nguyệt Quý đang viết sách. Cô ngủ trưa dậy là lại tiếp tục viết luôn.

Thời buổi này, đặc biệt là ở vùng quê, chẳng có mấy thứ giải trí. Nói vui thì chỉ là tụ tập mấy bà hàng xóm nói chuyện tào lao, bàn chuyện đông nhà tây nhà.

Nhưng Bạch Nguyệt Quý chẳng có hứng thú với mấy chuyện ấy. Cô thà tranh thủ thời gian viết sách còn hơn. Nếu con đường này đi được, không dám nói là lật ngược tình thế mà nuôi lại người đàn ông quê mùa của mình, thì ít ra cũng giúp anh đỡ vất vả hơn.

“Vợ ơi!” Chu Dã gọi từ ngoài cửa.

“Em đang ở nhà đây.”, Bạch Nguyệt Quý đáp rồi ra mở cửa. Vừa thấy anh xách cá về, cô nhìn con cá béo ụ cỡ 2–3 cân, kinh ngạc hỏi:

“Ai cho cá thế?”

Hạt Dẻ Rang Đường

“Anh Quảng Hạ, Quảng Thu đi thả lưới, bắt được mớ cá, cho anh ba con. Anh ghé qua nhà lão đội trưởng biếu một con, còn lại hai con này mang về nấu cho em ăn.” Chu Dã nhìn vợ ngoan ngoãn ở nhà đợi mình về, cười hớn hở.

Anh phát hiện từ lúc vợ thật lòng muốn sống cùng mình, cô không còn đến trạm thanh niên trí thức nữa, thậm chí cũng ít qua lại với con mụ họ Mã kia.

Không phải anh không cho vợ kết bạn hay bắt cô ở nhà, mà là vì người họ Mã đó đúng là chẳng phải dạng tốt lành gì. Tránh được thì tránh, càng xa càng tốt!
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 22



Bạch Nguyệt Quý biết người mà anh nhắc đến là Quảng Hạ và Quảng Thu, liền cười nói:

“Anh đi hầm cá đi, em còn chưa viết xong sách.”

Lúc này cô đang có cảm hứng viết, đầu óc như suối tuôn trào, nên muốn tiếp tục viết thêm.

Chu Dã liền đi làm cá để hầm. Anh nấu ăn cũng khá giỏi, đem cá đã làm sạch vào bếp, đợi nồi nóng mới bỏ cá vào, thêm nước tương, tỏi, hành các thứ, món cá hầm sẽ thơm phức vô cùng.

Anh kiểm soát lửa trong bếp lò, tiện thể cho mấy con gà con đang giữ ấm trong bếp ăn chút thức ăn.

“Phải lớn nhanh lên nha, vợ tao sinh con xong là phải trông chờ vào tụi mày đó.” Chu Dã vừa cho gà ăn vừa lẩm bẩm tính toán.

Anh đã hỏi bên trạm y tế, dự sinh là vào tháng Năm năm sau, đến lúc đó mấy con gà này vừa khéo lớn, có thể g.i.ế.c làm món cho vợ bồi bổ trong tháng ở cữ.

Cho gà ăn xong, anh vào nhà lấy bánh bao ngũ cốc đã làm sẵn từ hôm qua. Những thứ như bánh bao thế này thường làm một lần nhiều chút, khi muốn ăn thì mang ra hấp lại là xong.

Hôm qua hai vợ chồng đã làm không ít.

Khi Chu Dã bận rộn, Bạch Nguyệt Quý không hề xen vào, anh cũng không làm phiền cô.

Sau khi làm xong hết việc, Chu Dã mới quay lại tìm vợ. Thấy vợ đang viết chăm chú, anh đứng một hồi lâu mới ghé lại gần:

“Vợ ơi, em đang viết gì thế?” Dạo gần đây anh hay thấy vợ viết gì đó.

Bạch Nguyệt Quý liếc nhìn anh, Chu Dã liền ghé qua hôn nhẹ một cái.

Cô cười nói: “Viết sách.” rồi cũng ngừng bút vì đang đúng đoạn kết thúc một phần.

Chu Dã cầm lên xem, vừa nhìn liền khen:

“Vợ ơi, chữ em đẹp thật đó.”

“Đẹp chỗ nào?” Bạch Nguyệt Quý mỉm cười nhìn gã đàn ông thô kệch này.

Chu Dã không diễn tả được: “Nói chung là đẹp, từng nét từng nét, y như in ra luôn vậy.”

Bạch Nguyệt Quý viết chữ chân phương, từng nét rõ ràng, đúng thật nhìn như bản in, vừa chỉnh tề vừa dễ nhìn.

“Vợ ơi, em đang viết gì thế?” Chu Dã mong chờ nhìn cô, chẳng lẽ là thư tình viết cho anh sao?

“Bài viết, để gửi cho tòa soạn báo.” Bạch Nguyệt Quý không biết anh nghĩ gì, nói tiếp:

“Em định gửi bài cho tòa soạn, nếu được chọn đăng thì sẽ có nhuận bút, như vậy chi tiêu trong nhà cũng không đổ hết lên vai anh. Chỉ là không biết có được hay không.”

Chu Dã nghe xong liền hiểu, vội vàng nói:

“Vợ ơi, chuyện trong nhà em đừng lo nhiều, có anh đây rồi, anh nhất định không để em với con đói rét đâu!”

Bạch Nguyệt Quý cười, đưa tay xoa mặt anh. Cô nhận ra mình thật sự mê gương mặt này của anh.

“Em biết anh là người có bản lĩnh, sẽ không để em và con đói khổ, em cũng tin mình không chọn sai người. Nhưng đây là mái ấm của cả hai chúng ta, em không thể để anh gánh hết. Việc nặng em làm không nổi, cũng không giúp được gì, nhưng viết lách, gửi bài, thử kiếm nhuận bút phụ thêm chi tiêu, việc đó em làm được.”

Bạch Nguyệt Quý là phụ nữ hiện đại, cô không định để đàn ông nuôi mình. Dù anh sẵn sàng nuôi, nhưng cô cũng muốn thể hiện giá trị bản thân. Viết bài không chỉ là cách thể hiện chính mình, nếu may mắn được đăng, đó cũng là sự đóng góp cho gia đình nhỏ của họ.

Chu Dã cảm động vô cùng, anh đúng là tích đức mấy đời mới cưới được người vợ như vậy.

“Chỉ là thấy em vất vả quá.” Chu Dã xót xa nói.

Bạch Nguyệt Quý cười: “Cũng không đến nỗi, nếu thấy mệt em sẽ nghỉ. Hơn nữa có việc gì đó để làm vẫn hơn là rảnh rỗi không làm được gì. Khi viết em còn đọc lại mấy cuốn sách trước đây, cũng là ôn lại để hiểu sâu hơn. Xem như một công đôi việc.”

Chu Dã thấy vợ mình thật sự có khí chất của người có học, lời nói ra như văn thơ, đúng là một người có văn hóa, đi bên cạnh gã thô lỗ như anh… nhưng không sao, anh sẽ cố gắng để xứng đôi với cô – một cặp trai tài gái sắc!

“Chỉ là không biết có được không, nếu không được, thì mẹ con em vẫn phải dựa vào anh thôi.” Bạch Nguyệt Quý nhìn anh nói.

Chu Dã liền đáp: “Vợ yên tâm, chồng em nhất định không để mẹ con em ăn cơm độn khoai đâu!”

Bạch Nguyệt Quý liếc mắt lườm anh một cái. Chu Dã có EQ cao, lập tức nhận ra mình an ủi sai cách:

“Anh thấy chắc chắn bài viết của vợ sẽ được chọn, em viết hay như vậy mà!”

Bạch Nguyệt Quý giả vờ nói: “Anh chưa xem mà, sao biết viết hay?”

“Vợ ơi, không nói đâu xa, chỉ nói đến chữ của em thôi, anh sống từng này tuổi lần đầu mới thấy chữ ai đẹp vậy. Một người thô lỗ như anh nhìn còn thấy dễ chịu, thấy người có học thật giỏi, huống chi là mấy người có học thật sự, lẽ nào lại không nhìn ra? Người viết ra được chữ như thế thì viết ra bài thế nào cũng hay! Gửi cho tòa soạn, chắc chắn sẽ làm cả tòa soạn chấn động!”

Chu Dã nịnh một câu mà khiến Bạch Nguyệt Quý đang định trêu anh cũng không nhịn được mà bật cười, khóe môi khẽ cong lên:

“Không đứng đắn tí nào.”

Chu Dã cười rồi ôm vợ vào lòng:

“Anh đâu có không đứng đắn, những lời anh nói đều là thật lòng, từ tận đáy tim đấy.”

Bạch Nguyệt Quý tựa trong vòng tay anh, hỏi han xem lúc anh sang nhà cậu có lạnh không, đi đường thế nào.

Nhắc đến chuyện này, Chu Dã liền kể lại lời của mợ anh:

“Mợ bảo, đến khi em sinh xong thì nói một tiếng, mợ sẽ sang chăm em ở cữ.”

“Làm phiền người lớn tuổi như vậy có ổn không?” Bạch Nguyệt Quý hơi do dự.

“Không sao đâu, người lớn mà, sau này anh mang quà sang nhiều chút là được, em không cần áy náy đâu.” Chu Dã nói.

Nghe vậy, Bạch Nguyệt Quý mới gật đầu. Dù cô không thích làm phiền người khác, nhưng chuyện sinh nở cô thật sự chưa có kinh nghiệm. Hơn nữa, dự sinh là tháng Năm sang năm, lúc đó có lẽ Chu Dã đã phải ra đồng làm việc rồi.

Trong nhà chỉ có mình cô với em bé, đúng là cần có người phụ giúp.

“Lần này anh sang báo tin vui, cậu với mợ kéo anh hỏi tới mấy lần, cứ hỏi: ‘Vợ cháu thật sự muốn sống yên ổn với cháu à?’ Anh phải trả lời đến khô cả miệng họ mới yên tâm, mới thật lòng vui vẻ.” Chu Dã cười kể.

Bạch Nguyệt Quý cũng bật cười theo.

Chu Dã lại thở dài một tiếng:

“Chỉ khổ anh Quảng Thu, hồi nhỏ bị sốt cao làm hỏng dây thanh, thành ra bị câm. Bây giờ tuy cao to lực lưỡng, nhưng chẳng kiếm được vợ đàng hoàng. Anh ấy còn lớn hơn anh một tuổi mà vẫn ế chỏng chơ, anh thì sắp làm bố rồi.”

Bạch Nguyệt Quý nói:

“Chỉ là không nói được thôi mà, chắc cũng không đến nỗi nào?”

Hạt Dẻ Rang Đường

“Người ta vẫn chê ấy.” Chu Dã lắc đầu, “Bà mối giới toàn mấy bà góa, hơn anh ấy tám mười tuổi, con riêng cũng bảy tám tuổi rồi, còn đòi dắt con theo về làm dâu. Cậu với mợ anh không chịu. Họ muốn tìm cho anh Quảng Thu một cô gái trẻ chưa chồng.”

“Khó tìm lắm nhỉ?” Bạch Nguyệt Quý nói.

“Chắc chắn là khó rồi, có người thì vừa mở miệng đã đòi một trăm đồng tiền sính lễ!” Chu Dã bĩu môi.

Đó đều là chuyện mợ anh kể, bảo là gả con gái gì mà y như bán người, lại còn hét giá lên trời!

Vì chuyện này, cậu với mợ anh đều đang lo lắng không yên.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 23



Nhưng chuyện của Cố Quảng Thu, Chu Dã cũng chỉ là tiện miệng kể với cô một chút, Bạch Nguyệt Quý cũng không nói gì thêm.

Dù sao thì với con gái mà nói, ai chẳng muốn lấy một người khỏe mạnh từ đầu đến chân, không nói được đã là một vấn đề không nhỏ rồi.

Đến giờ cơm, Chu Dã liền ra ngoài mang cá với bánh bao vào, hai người bày ra trên bàn thấp trên giường đất mà ăn, Bạch Nguyệt Quý tuy sạch sẽ ưa gọn gàng, nhưng cũng không phản đối.

Chủ yếu là vì thời buổi này làm gì có máy sưởi, dưới nền thì lạnh lắm.

“Vợ ơi, cá có thơm không?” Chu Dã cười hỏi.

Bạch Nguyệt Quý mỉm cười: “Cũng thơm đấy, tay nghề của anh không tệ chút nào.”

“Chắc chắn rồi.” Chu Dã hớn hở, “À đúng rồi vợ, mấy quả táo hôm trước anh mua ăn được không? Lần sau có qua đó nữa anh mua thêm nhé?”

“Hơi chua, nhưng cũng được.” Bạch Nguyệt Quý nói, “Có thì mua thêm chút nữa, với cả lê trắng nữa.” Mấy loại trái cây này cô muốn ăn mỗi ngày một ít, vừa ngon lại vừa bổ sung thêm vitamin.

Chu Dã gật đầu đồng ý. Hai vợ chồng vừa ăn bánh bao vừa trò chuyện. Cá kho rất đưa cơm, Bạch Nguyệt Quý ăn liền ba cái bánh bao. Cô phát hiện từ khi mang thai, khẩu vị lớn hơn hẳn, ba cái bánh bao, thêm một ít thịt cá, rồi thêm bát canh củ cải, tất cả đều vào bụng. Nhưng ăn xong không bao lâu, cô lại lấy một nắm hạt thông ra ngồi bóc ăn tiếp…

Nếu là người đàn ông khác mà thấy vợ ăn khỏe thế này chắc đã lo sốt vó rồi, nhưng Chu Dã thì khác, anh mừng muốn chết. Vợ ăn ngon miệng là điều tốt mà.

Ăn được là tốt, nghĩa là vợ không thiếu chất, đứa bé trong bụng cũng sẽ khỏe mạnh.

“Đọc sách đi.” Bạch Nguyệt Quý vừa bóc hạt thông vừa nói với anh.

Chu Dã liền lấy sách ra đọc. Dù sao thì cũng chỉ học được vài năm, đọc cứ cà lăm cà lắp, mà nhiều chữ còn đọc sai nữa.

Bạch Nguyệt Quý không hề cười nhạo, chỉ nhẹ nhàng sửa lại cho anh rồi bảo anh ghi nhớ, còn đưa cả giấy bút cho anh viết.

Cũng không biết có phải bị ảnh hưởng bởi chữ đẹp và học vấn của vợ không mà Chu Dã học rất nghiêm túc, hoàn toàn không qua loa.

Hai vợ chồng, một người ăn hạt thông, một người đọc sách viết chữ, không khí hòa thuận ấm cúng vô cùng.

Tới giờ thì cùng nhau đánh răng rửa chân, rồi lên giường ngủ.

“Vợ ơi, nửa đêm giường đất không còn ấm nữa, em có bị lạnh không?” Chu Dã hỏi.

Bạch Nguyệt Quý lắc đầu: “Cũng không sao. Người anh ấm lắm, nằm cạnh anh không lạnh đâu.” Người này đúng là cái lò sưởi sống, người lúc nào cũng tỏa ra hơi ấm.

Với lại nhà cô đắp chăn bông to, nệm dưới cũng dày, không đến nỗi bị lạnh.

Chu Dã cười, ghé lại hôn cô một cái:

“Ngủ sớm nhé.”

Bạch Nguyệt Quý ngủ rất nhanh, một giấc đến tận sáng, nếu không vì đói bụng thì cô còn chưa muốn dậy.

Vừa ăn sáng xong, cô liền lấy bản thảo ra định viết tiếp, thì chị dâu Lý dẫn theo một người phụ nữ khác đến chơi.

“Đây là con dâu thứ hai nhà lão đội trưởng, em cứ gọi là chị dâu Đại Sơn là được.” Chị dâu Lý tươi cười giới thiệu.

Bạch Nguyệt Quý cười đón chị dâu Đại Sơn vào nhà, pha nước đường mời khách.

Chị dâu Đại Sơn lần đầu đến, vừa bước vào vừa cười nói:

“Bạch thanh niên tri thức khỏi cần pha nước đường cho tôi đâu, tôi có phải khách quý gì cho cam.”

Nhưng Bạch Nguyệt Quý vẫn kiên trì pha hai ly, cười nói:

“Chị chịu đến chơi là quý lắm rồi, sao em lại không tiếp đãi chứ?”

Chị dâu Đại Sơn thấy giọng cô như vậy thì hiểu ý, cười nói:

“Vậy từ giờ tôi đến thường xuyên, đừng có trách tôi uống sạch đường trắng nhà cô nhé.”

Bạch Nguyệt Quý cười đáp:

“Mua về là để ăn chứ để làm gì nữa?” Rồi lại lấy ra hạt dẻ, hạt thông, cả táo tàu và bánh hồng do chị dâu Lý cho để mời khách, “Mấy cái bánh hồng này là chị dâu Lý mang cho em ăn cho đỡ thèm, mà tay nghề làm bánh hồng của chị ấy đúng là miễn chê.”

Chị dâu Lý cười: “Tôi cũng chỉ làm bừa thôi mà.”

Chị dâu Đại Sơn nhìn quanh căn nhà rồi cười nói:

“Chu Dã giỏi thật, đây là lần đầu tiên tôi tới nhà này, mà căn nhà được xây đẹp thật đấy.”

“Đúng là đẹp thật, nhà tôi còn chẳng xây được đẹp như vậy.” Chị dâu Lý cười nói, nhưng không có chút gì là ghen tỵ, vì chị là người chi tiêu tính toán, tiền đều để dành tích cóp cả.

Hạt Dẻ Rang Đường

“Chu Dã được ông cậu giúp đỡ nhiều đấy, không thì cũng đâu đủ sức mà xây được căn nhà thế này.” Bạch Nguyệt Quý cười nói.

“Thế Chu Dã đâu rồi? Sáng sớm đã đi đâu rồi?” Chị dâu Đại Sơn hỏi.

“Không chịu ngồi yên, lại theo Phong Thu lên núi rồi, muốn thử xem có gặp may không.”

Chị dâu Lý nói chen vào, rồi tò mò nhìn phong bì và xấp bản thảo trên bàn trà:

“Đây là gì thế?”

“Em viết sách, định viết xong thì nhờ Chu Dã gửi đến tòa soạn, nếu được đăng thì có nhuận bút.” Bạch Nguyệt Quý đáp.

Chị dâu Đại Sơn với chị dâu Lý nghe xong đều tỏ vẻ ngạc nhiên:

“Cho bọn chị xem thử được không?”

Bạch Nguyệt Quý liền đưa bản thảo cho họ xem.

Chị dâu Lý chưa từng đi học, còn chị dâu Đại Sơn thì cũng chỉ học qua lớp xóa mù chữ, nên tất nhiên chẳng đọc nổi nội dung sách Bạch Nguyệt Quý viết, nhưng chữ viết đẹp hay xấu thì vẫn nhìn ra được.

“Chữ em viết đẹp thật đấy, đến chị không biết chữ mà nhìn còn thấy mát con mắt.” Chị dâu Lý không nhịn được khen.

Chị dâu Đại Sơn thì đã từng học qua, càng dễ nhận ra chữ đẹp đến cỡ nào:

“Đúng là đẹp thật, nhìn chữ em mà nhớ tới chữ Đại Sơn nhà tôi viết cứ như gà bới! Vậy mà còn làm người ghi điểm thi đấu nữa chứ!”

Bạch Nguyệt Quý mỉm cười:

“Được hai chị khen là em vui rồi.”

Chị dâu Lý hỏi:

“Cái này viết rồi gửi đi có kiếm được tiền thật à?”

Chị dâu Đại Sơn hiểu chuyện hơn, nói:

“Có thể đấy, nếu được tòa soạn chọn đăng, nghe đâu bài viết hay có thể được ba, bốn đồng một bài đó!”

“Ba bốn đồng một bài?!” Chị dâu Lý giật mình, “Thế mấy đứa bên chỗ trạm thanh niên tri thức sao không ai viết?”

“Chắc không dễ được chọn thế đâu, nếu dễ thì họ đã viết lâu rồi. Với lại mấy chuyện này em cũng chỉ nghe người ta đồn thôi.” Chị dâu Đại Sơn giải thích.

Bạch Nguyệt Quý gật đầu:

“Đúng là không dễ đâu, tòa soạn yêu cầu cao lắm. Em cũng chỉ thử vận may thôi, chưa biết thế nào. Đến lúc mà không được chọn, hai chị đừng cười em nhé.”

“Cười gì mà cười, bọn chị còn nể phục em không kịp ấy chứ!” Chị dâu Lý nói ngay, “Viết được như thế này không phải chuyện dễ. Nếu lần này không được thì lần sau viết tiếp, lỡ đâu có lúc trúng tuyển thì sao!”

Chị dâu Đại Sơn cũng đồng tình gật đầu.

Bạch Nguyệt Quý mỉm cười, chuyển sang nói chuyện khác với họ. Hai người kia thì ngồi tám đủ thứ chuyện trong thôn, chủ yếu là chị dâu Lý với chị dâu Đại Sơn nói, còn Bạch Nguyệt Quý thì chỉ lắng nghe.

Đang nói chuyện, chị dâu Đại Sơn nhắc đến bên chỗ thanh niên tri thức:

“Nghe bảo sang năm lại có thêm mấy người thanh niên tri thức xuống, hình như được phân về hai suất.”

“Thêm nữa à? Bên mình đã có khối người rồi, thêm nữa ở đâu cho vừa?” Chị dâu Lý ngạc nhiên.

“Chèn nhau tí cũng được.” Chị Đại Sơn không mấy bận tâm.

Chuyện này thì Bạch Nguyệt Quý lại biết rõ. Năm sau sẽ có một nam một nữ thanh niên tri thức mới được phân về, đều từ Thượng Hải xuống.

Cô gái tên là Dương Nhược Tình, là “ý trung nhân định sẵn” của Đặng Tường Kiệt.

Hai người vừa gặp đã yêu, tình cảm nồng nàn, dây dưa không dứt, yêu hận đan xen.

Còn chàng trai tên Giang Tân, là một phú nhị đại, cũng chính là “hộ hoa sứ giả” của Dương Nhược Tình, theo cô ta xuống nông thôn để bảo vệ người mình yêu.

Nhưng ai đến thì đến, cũng chẳng liên quan gì đến cô. Vì cô đã cắt đứt quan hệ với bên chỗ thanh niên tri thức rồi, tuyệt đối sẽ không dính dáng gì đến đám người đó nữa.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 24



Nhưng trên đời luôn có người không muốn cô sống yên ổn.

Lúc chị dâu Đại Sơn và chị dâu Lý còn chưa về thì Mã Quyên đã tới. Vừa thấy Mã Quyên, hai chị dâu liền đứng dậy tạm biệt Bạch Nguyệt Quý vì cũng đã ngồi lâu.

Bạch Nguyệt Quý tiễn họ ra cửa xong mới quay sang nhìn Mã Quyên:

“Sao cô lại đến nữa?”

Chữ “nữa” kia đã nói rõ thái độ không hoan nghênh của cô.

Mã Quyên không phải ngốc, tất nhiên cảm nhận được sự xa cách của Bạch Nguyệt Quý dạo gần đây. Nhưng cô ta lại rất vui, bởi điều đó chứng minh rằng Bạch Nguyệt Quý thật sự định sống c.h.ế.t với gã nhà quê này, cả đời chỉ xoay quanh bếp núc, chồng con!

Một cuộc đời mà chỉ nhìn thôi cũng đã biết kết cục.

Nhưng vẻ ngoài thì cô ta vẫn phải làm ra vẻ “bạn thân”, giả vờ lo lắng mà nói:

“Tôi cũng không biết nên nói cô thế nào, ôi!”

“Không muốn nói thì khỏi nói, tôi cũng không cần cô phải nói.” Bạch Nguyệt Quý lạnh nhạt, chẳng khách khí gì.

Mã Quyên nghẹn họng, hỏi thẳng:

“Hôm trước Đặng Tường Kiệt muốn gặp cô, sao cô lại không đi? Nếu cô định chơi trò ‘lạt mềm buộc chặt, thì cô dùng sai người rồi đấy! Đặng Tường Kiệt không mắc mấy chiêu đó đâu! Hôm đó về xong, anh ấy cũng chẳng hỏi gì tới cô nữa đâu!”

Vừa nói, cô ta vừa liếc nhìn bụng của Bạch Nguyệt Quý, trong mắt đầy vẻ ghen tị.

Cô ta không thể tin nổi, Bạch Nguyệt Quý lại từng qua lại với Đặng Tường Kiệt!

Bạch Nguyệt Quý biết Mã Quyên cũng thích Đặng Tường Kiệt. Nhưng Mã Quyên chỉ là kiểu nhân vật nữ phụ si tình cam chịu, yêu thầm không cầu báo đáp, chỉ mong người ta nhìn mình một cái.

Có lẽ Đặng Tường Kiệt cũng biết, nhưng từ đầu tới cuối chưa từng nói gì, bởi là đàn ông, hẳn là anh ta cũng hưởng thụ cảm giác được các cô gái vây quanh, ngưỡng mộ.

Bạch Nguyệt Quý chẳng có kiên nhẫn dây dưa với loại người như thế, chẳng buồn đáp lại:

“Nếu không có việc gì thì khỏi tiếp, tôi còn bận.”

Mã Quyên bất mãn nói:

“Cô thật sự định cắt đứt quan hệ với tôi sao?”

Bạch Nguyệt Quý nhìn cô ta:

“Mã Quyên, có vài chuyện tôi không nói rõ không có nghĩa là tôi ngốc, để mặc cô đùa bỡn tôi trong lòng bàn tay.”

Mã Quyên bặm môi:

“Ý cô là gì?”

“Cô làm gì cô tự biết. Miệng thì nói lo cho tôi, mà sau lưng nói bao nhiêu điều xấu, tưởng tôi không biết à? Trước mặt thì giả vờ tốt đẹp, sau lưng thì đ.â.m thọc, hai mặt ba lòng, cái loại người như cô, đúng là chẳng biết xấu hổ!”

Giọng nói đầy mỉa mai và khinh bỉ, như thể giáng thẳng vào mặt Mã Quyên.

Mã Quyên sượng cả mặt, nhưng cô ta cũng không phải hạng tầm thường, lập tức giả vờ thở dài:

“Có phải cô biết chuyện bố mẹ cô ly hôn rồi nên mới mất kiểm soát cảm xúc như thế không?”

Bạch Nguyệt Quý bình tĩnh nhìn cô ta, cô biết Mã Quyên thể nào cũng sẽ đến nói chuyện này, nhưng tiếc thay, cô đã biết từ lâu, và… chẳng mấy quan tâm.

“Bố mẹ cô vì chuyện cô không chịu nghe lời mà xuống nông thôn, còn tự ý gả cho Chu Dã, nên cãi nhau một trận rồi ly hôn luôn. Bố cô còn đuổi mẹ cô ra khỏi nhà, mẹ cô giờ ở ký túc xá rồi. Bố cô thì lại tái hôn với người khác. Tôi vừa nhận được thư từ nhà gửi lên, sợ cô buồn nên đặc biệt đến an ủi, không ngờ cô biết trước rồi.”

Mã Quyên làm ra vẻ thương hại, nhưng trong lòng thì hả hê muốn chết.

Nhà họ Bạch tan vỡ, trở thành đề tài bàn tán trong khu tập thể, Bạch Nguyệt Quý thế này là xong thật rồi!

“Vậy cô vui lắm phải không?” Bạch Nguyệt Quý nhìn cô ta.

“Sao cô lại nói thế? Tôi chỉ thấy thương hại cho cô thôi. Giờ cô thật sự chẳng còn nhà để về rồi.”

“Cô là không có đầu óc hay mù mắt vậy?” Bạch Nguyệt Quý bật cười, chỉ tay về phía sau:

“Nhà này chính là nhà của tôi. Dù ngoài kia có bão tố ra sao, thì nhà này vẫn sẽ che mưa chắn gió cho tôi!”

Mã Quyên nhìn cô, nói tiếp:

“Tôi còn tưởng mấy tin đồn là giả, nhưng nhìn thấy cô không hề bất ngờ hay đau lòng vì chuyện bố mẹ ly hôn, tôi tin rồi. Hồi trước bố mẹ cô muốn cô ở lại thành phố lấy choòng, nhưng cô không chịu, nên mới theo Đặng Tường Kiệt xuống đây đúng không?”

Sắc mặt Bạch Nguyệt Quý vẫn thản nhiên.

“Tôi còn tưởng cô yêu Đặng Tường Kiệt sâu đậm, hóa ra cũng có tính toán riêng, cũng chỉ đến thế thôi!” Mã Quyên hừ lạnh một tiếng.

Cô ta cuối cùng cũng hiểu, cuộc sống của Bạch Nguyệt Quý có lẽ không như vẻ hào nhoáng trước kia cô ta từng thấy. Nghĩ lại cũng đúng, nhà chỉ có một đứa con gái, sau này tuyệt hậu, bố của Bạch Nguyệt Quý làm sao mà vui được chứ?

Bạch Nguyệt Quý điềm đạm nói:

“Mấy chuyện này là việc của tôi, không cần người ngoài xen vào. Không có việc gì thì mời đi, đâu đến thì về đó.”

Lời nói đã đến nước này, cái gọi là “tình chị em bằng nhựa” cũng chẳng cần phải giả vờ nữa. Mã Quyên cười lạnh:

Hạt Dẻ Rang Đường

“Cô tưởng mang thai con của Đặng Tường Kiệt thì có thể lấy cái đó ra ép anh ấy cưới cô sao? Tôi khuyên cô nên bỏ ngay cái ý nghĩ đó đi, Đặng Tường Kiệt chỉ là chơi đùa với cô thôi, còn muốn anh ấy cưới cô à? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”

Bạch Nguyệt Quý cau mày nhìn cô ta:

“Nếu cô còn dám ăn nói bậy bạ, đợi Chu Dã về tôi sẽ bảo anh ấy tìm cô nói chuyện đấy!”

Mã Quyên lập tức có phần e dè, cô ta đã nghe nói hôm chia lương thực, Chu Dã một mình đánh cho anh em nhà họ Trần bốn người phải bỏ chạy, chẳng hề lép vế chút nào!

Nhưng bị dọa sợ thì cũng mất mặt, cô ta liền bật lại:

“Đồ thô lỗ!”

Bạch Nguyệt Quý cười lạnh:

“Người như cô cũng chỉ xứng đáng bị đối xử như vậy thôi! Thôi, biến đi cho khuất mắt, sau này đừng đến nữa, tôi không hoan nghênh cô!”

“Cô tưởng tôi muốn đến chắc? Cô nghĩ mình là cái thá gì hả?” Mã Quyên hừ lạnh, quay người bỏ đi.

Trong mắt cô ta, đời Bạch Nguyệt Quý coi như xong, bố mẹ ly hôn, nhà mẹ đẻ tan nát, bản thân thì gả cho một gã đàn ông nhà quê vũ phu, duy nhất có thể gọi là “thành tựu” chính là cái thai trong bụng, con của Đặng Tường Kiệt.

Mã Quyên mím môi, trong lòng lấp ló suy tính: rốt cuộc Chu Dã có biết đứa bé không phải con mình không? Nếu biết rồi mà vẫn chấp nhận làm cha, thì cô ta tuyệt đối không dám nói gì, kẻo bị tên lưu manh đó thù dai. Nhưng nếu chưa biết thì…

Nghĩ tới đây, Mã Quyên liền đi thẳng đến rừng tre đầu thôn.

Đặng Tường Kiệt đang chờ ở đó, vừa thấy Mã Quyên thì hỏi ngay:

“Bạch Nguyệt Quý không đi cùng cô à?”

“Anh Tường Kiệt, không phải tôi không cố gắng, mà là Nguyệt Quý thật sự không chịu đi. Có lẽ vì dạo này tâm trạng cô ấy không tốt…” Mã Quyên ra vẻ áy náy nói.

“Tâm trạng cô ấy không tốt?” Đặng Tường Kiệt nghe vậy thì tinh thần khẽ động, chắc chắn là sống với Chu Dã không nổi rồi. Nhưng giờ biết làm sao? Cô ấy đã gả đi rồi, cho dù là kết hôn giả đi nữa, giờ còn đang mang thai đứa con của anh ta nữa!

Mã Quyên gật đầu:

“Đúng thế, bố mẹ cô ấy vừa ly hôn, bảo sao tâm trạng cô ấy không tốt.”

Đặng Tường Kiệt sững sờ:

“Chú Bạch với thím Bạch ly hôn rồi? Sao có thể thế được?”

“Anh không biết à? Chú Bạch muốn giữ cô ấy lại thành phố, gả cho cháu bên nhà thím hai, cái anh chàng mặt rỗ hôm trước anh có gặp rồi đấy. Nhưng Nguyệt Quý không chịu, nên mới nhất quyết theo anh xuống nông thôn.” Mã Quyên nói khẽ.

Đặng Tường Kiệt sững người. Thì ra việc Bạch Nguyệt Quý theo anh ta xuống nông thôn, không phải hoàn toàn vì yêu anh ta, mà là để trốn tránh cuộc hôn nhân kia?
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 25



Thấy vẻ mặt bị đả kích của Đặng Tường Kiệt, trong lòng Mã Quyên càng không nỡ.

“Đầu năm nay, nghe thư nhà gửi lên nói chú Bạch đã bắt đầu nhờ vả các mối quan hệ, muốn đón Nguyệt Quý về.”

Mã Quyên tuy đau lòng nhưng vẫn phải nói ra, “Nhưng Nguyệt Quý sống c.h.ế.t không chịu cưới cái thằng mặt rỗ ấy về làm chồng, mà anh lại không chịu cưới cô ấy, nên cô ấy mới tùy tiện gả đại cho một người trong thôn.”

Lời nói thì nhẹ nhàng dịu dàng, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng, chính là nói Bạch Nguyệt Quý vì không muốn về nhà lấy chồng, nên chẳng màng gả cho ai cũng được!

Nói khó nghe một chút, tức là ai cũng được, không nhất thiết phải là Đặng Tường Kiệt!

Đặng Tường Kiệt đau lòng đến mức không thở nổi.

Thật ra anh ta biết nhà họ Bạch muốn Bạch Nguyệt Quý lấy chồng về ở rể, nhưng từ xưa đến nay, có ai làm rể ở rể mà không bị coi thường? Anh ta là thanh niên ưu tú, đương nhiên không muốn làm rể ở nhà vợ, nên mới cứ kéo dài chuyện này.

Nhưng nói anh ta không thích Bạch Nguyệt Quý thì không thể nào, một cô gái xinh đẹp như vậy, ở cái vùng này không có ai đẹp bằng cô, đừng nói vùng này, ngay cả trong những người anh ta từng gặp, cũng chưa có ai vượt qua được vẻ đẹp của Bạch Nguyệt Quý.

Trong mắt cô, trong lòng cô, trong lời nói của cô đều là anh ta, cô ngưỡng mộ, yêu thích anh ta một cách rõ ràng, nhiệt tình và mạnh mẽ.

Hạt Dẻ Rang Đường

Tim anh ta đâu phải sắt đá, sao có thể không động lòng?

Vậy mà bây giờ lại bảo anh ta, thật ra tất cả những gì Bạch Nguyệt Quý dành cho anh ta đều là giả?

Phải nói rằng, Đặng Tường Kiệt đã bị tổn thương nặng nề, ôm n.g.ự.c lảo đảo bước đi, trông như một kẻ thất tình, khiến Mã Quyên vừa đau lòng vừa ghen đến nghiến răng.

Dù sao thì Bạch Nguyệt Quý cũng từng qua lại với anh ta, trong lòng anh ta vẫn có chút tình cảm. Nếu không phải biết sự thật rằng Bạch Nguyệt Quý không nhất thiết phải là mình, sao anh ta lại đau lòng đến thế?

Nhưng lúc này lại là cơ hội để cô thể hiện, cô vội vàng chạy tới đỡ lấy Đặng Tường Kiệt: “Tường Kiệt, anh đừng như vậy, anh như thế này khiến em đau lòng lắm.”

Thế nhưng Đặng Tường Kiệt không để ý đến cô ta, đi một lúc mới chợt bừng tỉnh, rút tay khỏi vòng tay cô ta rồi tự mình bước đi.

Bỏ lại Mã Quyên một mình đứng đó với gương mặt bị tổn thương.

Cô ta đã nhìn ra rồi, Đặng Tường Kiệt sớm đã động lòng với Bạch Nguyệt Quý, chỉ là trước đây chính cô không biết. Giờ thấy Bạch Nguyệt Quý lấy người khác làm chồng rồi, anh ta mới nhận ra lòng mình!

Nhưng cô ta vất vả lắm mới khiến cho Bạch Nguyệt Quý rơi vào vũng lầy, sao có thể để Bạch Nguyệt Quý ngoi lên lại được chứ? Nhất định phải nghĩ cách khiến Bạch Nguyệt Quý không thể ngóc đầu dậy!

Hai người họ vừa rời đi, Lý Thái Sơn và Vương Nhị Anh mới từ sau tảng đá lớn bước ra.

Lý Thái Sơn nhìn theo bóng lưng Mã Quyên và Đặng Tường Kiệt mà hừ lạnh một tiếng: “Mã trí thức nhận khoai lang và khoai tây của cậu, còn theo cậu đi xem phim, kết quả vẫn không chịu qua lại với cậu, tôi đã bảo là có nguyên nhân mà. Giờ thì rõ rồi ha, Nhị Anh, cái mũ trên đầu cậu xanh lè rồi đó!”

Mặt Vương Nhị Anh sầm lại. Anh ta không chỉ mời Mã Quyên đi xem phim, còn đưa cô ta đi ăn nhà hàng. Con nhỏ đó ăn khỏe kinh khủng, chẳng hề khách sáo với anh ta tí nào. Anh ta vất vả đổi được phiếu thịt, phiếu lương thực hết mười đồng mới đưa cô ta vào quán ăn quốc doanh, cô ta ăn một tô hoành thánh, một tô sủi cảo, còn thêm ba cái bánh bao thịt bột mì trắng. Xem xong phim, nói chung tốn không ít tiền và phiếu.

Kết quả là trên đường về, ngay cả nắm tay cô ta cũng không cho!

Anh ta không chịu, cô ta còn bảo là chưa nghĩ thông, khi nào nghĩ xong sẽ nói!

Hôm nay anh ta và Lý Thái Sơn không phải tình cờ gặp cảnh này đâu, đã rình hai ba ngày rồi, rốt cuộc cũng bắt quả tang được, hóa ra người cô ta thích là cái thằng Đặng Tường Kiệt khốn kiếp kia!

Vừa rồi còn chủ động qua đỡ lấy Đặng Tường Kiệt, vẻ mặt đầy lo lắng và dịu dàng!

Anh ta lạnh giọng: “Đi, tìm Chu Dã!”

“Tìm Anh Dã làm gì?” Lý Thái Sơn khó hiểu.

“Cậu không nghe thấy à? Đặng Tường Kiệt bảo Mã Quyên đi tìm Bạch trí thức để hẹn hò lén lút đó!”

Lý Thái Sơn thấy cũng có lý: “Anh Dã chắc chắn chưa biết đâu, đi đi, phải nói cho Anh Dã một tiếng.”

Cả hai liền cùng đi tìm, nhưng Chu Dã lại không có ở nhà.

Chuyện này khiến cả Lý Thái Sơn và Vương Nhị Anh đều bất ngờ.

Lý Thái Sơn phản ứng lại, nói: “Bạch trí thức đúng là thật lòng muốn sống với Anh Dã rồi, đến cả Đặng Tường Kiệt tìm cũng chẳng thèm quan tâm!”

Ban đầu họ còn tưởng là do Chu Dã có nhà nên Bạch Nguyệt Quý không tiện ra ngoài gặp riêng Đặng Tường Kiệt. Ai ngờ Chu Dã không có ở nhà, mà Bạch Nguyệt Quý cũng không ra ngoài.

Vương Nhị Anh cũng hơi bất ngờ. Phải biết rằng trước kia Bạch Nguyệt Quý mê mẩn Đặng Tường Kiệt đến mức cả đội sản xuất Ngưu Mông ai cũng biết, giờ thật sự là cắt đứt rồi?

“Chắc chắn là cắt đứt rồi, không thì đã chạy đi ngay rồi.” Lý Thái Sơn nói.

Vương Nhị Anh không nói gì. Mới nãy Bạch Nguyệt Quý ra nói Chu Dã không có ở nhà, không giống kiểu kiếm cớ để khỏi ra ngoài. Cái này không bới móc được.

“Phải nói là dạy vợ thế nào, thì cậu phải học hỏi Anh Dã. Cậu tiêu tiền như nước, kết quả chẳng được gì, nhìn Anh Dã kìa, Bạch trí thức giờ đã chịu an phận sống với ảnh rồi.” Lý Thái Sơn nói.

Anh ta có chút ghen tị.

Anh ta cảm thấy Chu Dã đúng là có bản lĩnh thật sự, uống rượu mạnh nhất, đánh nhau dữ nhất, cưới được người đẹp nhất, đúng là tấm gương sáng cho thế hệ thanh niên bọn họ.

Vương Nhị Anh thì không phục, “So sao được? Bạch trí thức bụng to do anh Dã làm ra rồi, tất nhiên cô ta phải yên phận sống với anh Dã thôi!”

“th* t*c.” Lý Thái Sơn khinh thường, “Câu này mà để Anh Dã nghe thấy, xem ảnh có xử cậu không.”

Vương Nhị Anh cũng chỉ vì Chu Dã không có ở đây nên mới dám nói vậy, nếu Chu Dã mà có mặt, dù cho anh ta mượn được vài cái lá gan của báo cũng không dám nói.

Buổi chiều Chu Dã về nhà, hôm nay thu hoạch không nhiều, anh và Lý Phong Thu mỗi người chỉ xách được một con gà rừng, hết rồi.

Nhưng dù sao có còn hơn không, dù gì cũng là món mặn, có thể nấu bồi bổ cho vợ anh ăn.

“Anh Dã!” Vương Nhị Anh đã chờ anh từ lâu, còn Lý Thái Sơn thì về từ sớm rồi, dù sao người bị cắm sừng cũng đâu phải anh ta.

“Có chuyện gì?” Chu Dã hỏi.

Vương Nhị Anh kéo anh qua một bên, Chu Dã cau mày không kiên nhẫn: “Tôi còn phải về nhà, có gì thì nói nhanh!”

“Anh Dã, hôm nay tôi với Thái Sơn thấy thằng nhãi Đặng Tường Kiệt không đàng hoàng, nhân lúc anh không có ở nhà liền đến tìm chị dâu!” Vương Nhị Anh không vòng vo, nói thẳng ra luôn.

Vừa dứt lời, ánh mắt Chu Dã lập tức trở nên nguy hiểm, nhìn chằm chằm Vương Nhị Anh: “Cậu không gạt tôi chứ?”

“Tôi nào dám gạt anh, tôi với Lý Thái Sơn đều tận mắt thấy, không tin anh đi hỏi Thái Sơn.” Vương Nhị Anh run lên một cái, vội vàng nói.

Chu Dã liền quay người đi tìm Lý Thái Sơn. So với Vương Nhị Anh, anh tin Lý Thái Sơn hơn.

“Anh Dã Anh Dã, anh đừng gấp, cái tên giả nhân giả nghĩa đó tuy có đến tìm chị dâu, nhưng chị dâu không thèm để ý đến hắn, cũng không ra ngoài gặp đâu!” Vương Nhị Anh đuổi theo phía sau nói với.

Chu Dã không buồn để ý tới anh ta, tới nơi thì gọi Lý Thái Sơn ra hỏi chuyện.

Lý Thái Sơn kể lại đầu đuôi sự việc một lượt, sắc mặt Chu Dã lập tức chuyển từ âm sang dương, sau đó đá cho Vương Nhị Anh một phát, Vương Nhị Anh đau đến kêu lên một tiếng, nhưng vẫn không quên nói: “Tôi không chỉ vì mình, cũng là vì anh đấy Anh Dã. Lần này chúng tôi gặp được, còn không biết bao nhiêu lần chúng tôi không gặp. Nhìn cái bộ dạng đó chắc chắn không phải lần đầu hắn làm vậy đâu. Chuyện này không thể bỏ qua được!”

“Không thể bỏ qua thật.” Chu Dã lạnh giọng nói.

Đặng Tường Kiệt dám đào góc tường của anh, làm sao anh có thể để yên cho anh ta được? Anh đã muốn xử lý Đặng Tường Kiệt từ lâu rồi!
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 26



Chu Dã cũng không chần chừ, chưa về nhà đã đến thẳng chỗ thanh niên trí thức đến vùng để gọi Đặng Tường Kiệt ra.

Thấy là Chu Dã, Đặng Tường Kiệt mặt không cảm xúc bước tới, đối mặt với Chu Dã mà không nói một lời. Trong lòng anh ta vẫn không thể hiểu nổi, sao mình lại thua một tên nhà quê như vậy? Người này thì có gì tốt chứ? Nghe nói là lười biếng, hay gây gổ đánh nhau, đúng kiểu lưu manh!

Chu Dã cũng không để phụ lòng “ấn tượng” của anh ta, đợi anh ta vừa đứng vững liền không nói không rằng, trực tiếp tung một cú đ.ấ.m thẳng vào mặt!

Đặng Tường Kiệt tuy không thấp hơn Chu Dã, hai người cao tương đương, nhưng anh ta là dạng mọt sách, từ nhỏ đến lớn chưa từng đánh nhau, sao có thể là đối thủ của Chu Dã? Một cú đ.ấ.m liền ngã lăn ra đất.

“Cậu làm gì mà đánh người?!” Trần Tùng đang trốn trong góc hóng chuyện thấy vậy thì hét lên, chạy tới đỡ Đặng Tường Kiệt dậy, cả hai cùng trừng mắt nhìn Chu Dã.

Đổng Kiến cũng nghe tiếng chạy ra từ khu nhà trí thức, thấy Đặng Tường Kiệt bị người ta dìu dậy, mặt mũi sưng húp vì cú đấm, bèn nhìn Chu Dã hỏi: “Chu Dã, chuyện gì vậy, cậu tới thẳng nơi ở của trí thức để đánh người à?”

Mặc dù Chu Dã cũng có chút thiện cảm với Đổng Kiến, nhưng chuyện hôm nay liên quan đến vợ anh, ai đến anh cũng chẳng nể mặt.

Vì vậy anh cũng chẳng thèm nhìn anh ta, chỉ lạnh lùng nhìn Đặng Tường Kiệt, nói:

“Đặng trí thức, sau này nếu tôi còn biết thêm chuyện như vậy lần nữa, thì không chỉ là một cú đ.ấ.m đâu. Tính tôi cả đại đội đều biết, anh không tin thì thử xem!”

Nói xong với giọng mỉa mai, anh quay người bỏ đi không nói thêm lời nào.

Chu Dã vừa đi khỏi, Đổng Kiến cũng kịp phản ứng, cau mày hỏi: “Tường Kiệt, là thật hả? Cậu đi tìm Bạch trí thức?”

Đặng Tường Kiệt không nói gì, nhưng biểu cảm thì đã rõ ràng rồi.

“Bất kể trước đây giữa cậu với Bạch trí thức từng có chuyện gì, thì giờ cô ấy đã là vợ hợp pháp của Chu Dã rồi, còn tổ chức tiệc cưới đàng hoàng. Sau này cậu nên biết điều một chút.” Đổng Kiến cũng không muốn can dự sâu, chỉ nhắc nhở một câu rồi quay vào.

Trần Tùng dìu Đặng Tường Kiệt đi vào trong, vừa đi vừa hỏi: “Tường Kiệt, cậu tìm Bạch Nguyệt Quý làm gì? Chẳng lẽ cậu thật sự bị chiêu ‘mượn trời ra lệnh chư hầu’ của cô ta trói chặt rồi?”

Đặng Tường Kiệt mặt cậu âm trầm, chẳng hiểu vì sao cũng không muốn giải thích gì.

Trần Tùng tặc lưỡi: “Đúng là tâm địa đàn bà độc nhất! Vì muốn trả thù cậu mà nhẫn tâm để đứa con của cậu đi gọi kẻ khác là cha!”

Bên kia.

Chu Dã đã nhận con gà rừng từ tay Lý Thái Sơn, chuẩn bị về nhà.

Vương Nhị Anh vẫn thấy chưa hả giận, hỏi: “Anh Dã, anh ta định đào góc tường của anh mà, anh chỉ đánh hắn một cú thôi là xong thật hả?”

Lý Thái Sơn tiếp lời, rõ ràng là rất khinh thường Đặng Tường Kiệt: “Đánh một cú để cảnh cáo là đủ rồi, còn muốn gì nữa? Cậu không thấy anh ta yếu tới mức nào à? Anh Dã mới tung một đ.ấ.m anh ta đã nằm bẹp dưới đất rồi!”

Chu Dã liếc Vương Nhị Anh một cái: “Với bản lĩnh như cậu, đừng nói là Mã trí thức, chắc mấy cô gái khác cũng không thèm liếc tới!”

Lý Thái Sơn gật đầu: “Chuẩn luôn, nhát như thỏ. Chỉ biết trông mong Anh Dã ra mặt, chứ bản thân đến cái kẻ cắm sừng mình cũng không dám động tay!”

Lý Thái Sơn vẫn còn bực vụ lần trước Vương Nhị Anh không chia phần “chiến lợi phẩm”.

Chu Dã chẳng buồn quan tâm hai người kia, trời cũng không còn sớm, anh quay về nhà.

Bạch Nguyệt Quý hoàn toàn không biết chồng mình vừa làm gì. Nếu mà biết, chắc cũng chỉ buông một câu: hả giận thật!

Chu Dã chỉ cần nhìn thấy vợ là tâm trạng đã tốt hẳn. Dù trước đó anh đã biết vợ mình thật lòng muốn sống với anh, nhưng chuyện hôm nay càng khiến anh tin vào quyết tâm đó hơn.

“Cười ngốc gì đấy?” Bạch Nguyệt Quý thấy anh cười tít mắt, khóe môi cũng cong lên theo.

Chu Dã nói: “Không có gì, chỉ là nghĩ đến chuyện anh có được một cô vợ xinh đẹp thế này, nghĩ thôi cũng thấy vui.”

Bạch Nguyệt Quý liếc anh một cái, bật cười: “Mang gà đi làm thịt rồi cho vào tủ đông.”

Mấy hôm trước anh g.i.ế.c một con cũng đã đông lạnh ở sau vườn, trong bồn chứa đầy băng tuyết, chẳng khác nào tủ đá. Khối thịt nạc trước đây anh mang về cũng đang để trong đó.

Hạt Dẻ Rang Đường

Chu Dã cười nói: “Làm thịt rồi hầm luôn đi? Đang còn tươi.”

Bạch Nguyệt Quý cũng không ý kiến gì, bảo anh cứ nấu.

Nghĩ lại mấy ngày gần đây đúng là ăn uống rất khá, nào là chân giò anh mang về, rồi hết gà rừng đến cá, hầu như ngày nào cũng có món mặn.

Nhờ vậy mà khí sắc của cô tốt lên thấy rõ.

Cô cũng không có việc gì làm, liền vào bếp ngồi cùng anh, đun nước rồi sưởi lửa, “Ngày kia là Đông chí rồi, mai mình gói bánh chẻo nhé?”

Chu Dã nhìn khuôn mặt vợ trắng trẻo hồng hào dưới ánh lửa trong bếp, giống như phủ lên một lớp ánh sáng, không nhịn được bèn ghé sang hôn lên má cô một cái.

“Anh làm gì thế?” Bạch Nguyệt Quý liếc anh một cái đầy oán trách.

Chu Dã cảm thấy vợ mình thật sự đẹp đến mức không thể rời mắt, muốn hôn thêm cái nữa. Mà Bạch Nguyệt Quý thì cũng bị cái vẻ thô mà dễ thương của anh làm cho mê mẩn, chẳng hề ngăn cản.

Thế là hai vợ chồng cứ thế dính lấy nhau, hôn nhau mãi không dứt ngay trước bếp lửa trong căn bếp, cạnh bên còn có mấy con gà con đang ngồi trên đống rơm trong rổ, mắt tròn xoe dõi theo một cách ngơ ngác, như thể bị hành vi của “hai người lớn” làm cho sốc nặng, cả đám đều cứng đờ như tượng.

Cuối cùng lúc hai người tách ra, đôi mắt Bạch Nguyệt Quý đã long lanh nước, nhìn Chu Dã, còn anh thì dịu dàng xoa má vợ, nơi đang ửng hồng vì dư âm, cười nói: “Vợ ơi, để anh nấu gà trước nhé?”

“Ừm.” Bạch Nguyệt Quý nhẹ giọng đáp.

Chu Dã cũng tiếc nuối không muốn rời, nhưng vẫn đi nhổ lông gà rồi hầm lên trước. Sau đó mới dắt tay vợ vào nhà. Tuy nhiên, hai người cũng không làm gì cả, bởi cái cảm xúc bốc lên khi nãy đã được dập tắt trong lúc anh xử lý gà.

Bạch Nguyệt Quý cũng vậy, ban ngày ban mặt, cũng chưa đến mức “không biết xấu hổ”.

Cô lấy một quyển sách đưa cho Chu Dã đọc, còn mình thì ngồi bên cạnh nghe, thi thoảng chỉ cho anh cách đọc chữ, không khí giữa hai vợ chồng vừa ngọt ngào vừa ấm áp.

Bạch Nguyệt Quý nói: “Còn mấy ngày nữa là em viết xong quyển sách này rồi. Đến lúc đó anh đi một chuyến lên công xã, giúp em gửi bản thảo nhé?”

Cô vẫn luôn có thói quen viết lách, mỗi ngày viết được ba bốn ngàn chữ, mà quyển này nội dung cũng không dài, nên vài ngày nữa là hoàn thành.

“Anh gửi từ trong thành phố luôn nhé?” Chu Dã hỏi.

“Anh có việc gì cần lên thành phố à?” Bạch Nguyệt Quý nhìn anh.

Chu Dã gật đầu: “Anh muốn xem có thứ gì hay ho không, con mình sắp chào đời rồi, cũng nên chuẩn bị ít đồ.”

Bạch Nguyệt Quý hỏi: “Không đặt mua được qua chỗ quen biết của anh à?”

Chu Dã cười: “Cái gì có sẵn thì anh đặt rồi, nhưng không phải cái gì họ cũng có mà.”

Bạch Nguyệt Quý nghe vậy thì không nói gì thêm. Buổi tối hai người ăn cơm với món gà rừng hầm nấm thơm phức, kèm bánh bao ngô, ai nấy đều ăn rất ngon miệng.

Chỉ là đến khi đi ngủ, Bạch Nguyệt Quý lại muốn “gần gũi”.

Chu Dã cũng thèm vợ lắm, nhưng vẫn hơi lo: “Vợ ơi, một tuần một lần thôi được không? Không thì dễ ảnh hưởng đến con.”

Cô vợ đưa tay đặt nhẹ lên eo anh, giọng thì ngọt ngào mềm mỏng: “Em biết mà, nếu thấy không thoải mái em sẽ nói.”

Chu Dã nuốt nước bọt một cái, rồi cũng không nhịn được mà nghiêng người qua…
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 27



Giờ tuyết đã rơi dày đặc, sáng sớm dậy đất đã phủ trắng một lớp tuyết dày.

Chu Dã là người dậy trước, dọn tuyết, nấu cơm sáng, còn Bạch Nguyệt Quý thì chẳng phải động tay động chân gì, chỉ việc ngồi vào ăn.

Hạt Dẻ Rang Đường

Ăn xong hai vợ chồng bắt đầu nhồi bột, băm nhân làm bánh chẻo.

Chỉ có hai loại nhân: một là dưa cải muối trộn thịt lợn, hai là bắp cải trộn thịt lợn. Cả buổi sáng cứ thế bận rộn với việc này.

Đến trưa, Bạch Nguyệt Quý được ăn bánh chẻo nhân bắp cải sớm, còn Chu Dã thì vốn không ăn trưa, nhưng vẫn bị cô ép ăn mấy cái.

Những cái còn lại anh nhất quyết không ăn nữa.

Bạch Nguyệt Quý biết rõ, thực ra không phải anh không muốn ăn, mà là tiếc không nỡ, muốn để phần lại cho cô. Nói cho cùng, nhà vẫn còn nghèo.

Vì thế ăn xong trưa, Bạch Nguyệt Quý… lại đi ngủ trưa một giấc.

Cũng không còn cách nào, lười quá, ăn xong là buồn ngủ, ngủ một lèo đến tận hai giờ chiều mới dậy viết sách. Hôm nay Chu Dã cũng không đi đâu, ở nhà cùng cô. Anh vốn không có thói quen ngủ trưa, nên ngồi bên đọc sách suốt.

Thấy vợ vừa tỉnh dậy đã tiếp tục cắm đầu viết, anh còn thấy xót: “Vợ ơi, hay em nghỉ thêm chút nữa nhé?”

“…Em mà ngủ nữa thì hóa heo luôn mất. Không động não thì người rỉ sét mất thôi.” Bạch Nguyệt Quý xua tay, cũng vì tinh thần đang rất tốt, nên cảm hứng viết dạt dào.

Chu Dã nhìn dáng vẻ vợ chăm chú viết sách, thấy đẹp không gì tả nổi.

Ngồi một lát, anh ra ngoài đi dạo một vòng, ai ngờ lại thấy một ông lão nằm ngất trong tuyết, nhìn qua là biết đã bất tỉnh rồi.

“Ôi giời ơi, chú Trương, chú sao thế này, ngất xỉu hả?” Chu Dã vội vàng lật người ông lên, nhận ra là người quen thì lập tức gọi.

Nhưng ông lão chẳng có phản ứng, bất tỉnh hẳn. Chu Dã không dám chần chừ, lập tức cõng ông lên, chạy đưa về nhà ông.

Cũng không xa, là nhà sát vách với nhà vợ chồng Lý Phong Thu, cũng là một trong vài hộ gần nhà anh.

“Trương Xảo Muội! Bố cô ngất ngoài đường kìa!” Chu Dã vừa cõng người tới trước hàng rào đất, vừa lớn tiếng gọi.

Từ trong căn nhà đất, một cô gái da dẻ ngăm ngăm, hơi thô ráp vội vàng chạy ra, thấy người Chu Dã đang cõng thì biến sắc: “Sao vậy? Sao bố tôi lại ngất thế?”

“Tôi làm sao biết được? Tôi vừa đi dạo thì thấy chú Trương nằm lăn trong tuyết, vội vàng cõng về.” Chu Dã vừa cõng vào vừa nói.

Trương Xảo Muội đỡ bố mình lên giường nằm nghỉ, ông vẫn còn thở nhưng không tỉnh lại.

“Tôi đưa người về rồi, việc còn lại cô tự lo nhé.” Chu Dã nói.

“Cảm ơn nhiều.” Trương Xảo Muội gật đầu.

Chu Dã ra khỏi nhà, bên nhà Lý Phong Thu và chị dâu vì ở sát vách nên cũng nghe thấy tiếng anh gọi khi nãy, liền ra xem.

“Có chuyện gì thế?” Lý Phong Thu hỏi.

“Chú Trương ngất ngoài tuyết, tôi thấy nên đưa về.” Chu Dã nói.

Chị dâu Lý vốn có quan hệ khá tốt với Trương Xảo Muội, lập tức vào nhà xem, một lát sau quay lại, thấy Chu Dã còn ngồi đó.

“Sao rồi chị dâu? Chú Trương tỉnh chưa?” Chu Dã hỏi.

“Tỉnh rồi, may mà không sao.” Chị dâu vừa ngồi xuống tiếp tục bóc lạc vừa đáp.

“Sao tự dưng lại ngất xỉu ngoài đó?” Lý Phong Thu thắc mắc.

Chị dâu nói: “Mai là Đông chí rồi, ổng định đi gọi bà Trương về nhà gói bánh chẻo, không để ý giẫm phải băng trơn trượt, ngã đập đầu ngất đi. Già rồi, không chịu nổi va chạm.”

Chu Dã nói: “Thảo nào…” rồi không biết nghĩ cái gì mà ánh mắt đảo đảo, bèn hỏi: “Nói mới nhớ, Trương Xảo Muội cũng lớn rồi ha? Tôi nhớ là bằng tuổi tôi đúng không? Mà sao vẫn chưa gả chồng?”

“Đúng là bằng tuổi cậu, nhưng con bé đó không lấy chồng đâu, định giữ nhà rước rể về.” Lý Phong Thu đáp.

Ở quê, chuyện nhà người ta thì ai cũng rõ hơn nhà mình.

Chu Dã cũng từng nghe nói: “Thế sao không rước được? Con trai tuổi này không cưới được vợ là sốt ruột lắm rồi, còn con gái lớn tuổi nhà ấy không lo sao?”

“Sao không lo! Bố mẹ cô ấy cũng đã nhờ mối mai nhiều lắm rồi, nhưng muốn rước rể về nhà thì khó lắm.” Lý Phong Thu nói.

“Khó cái gì? Trương Xảo Muội tuy hơi thô ráp, nhưng cũng đâu đến nỗi xấu.” Chu Dã nói.

“Xấu thì không, nhưng tiếng tăm cô ấy dữ lắm. Trong thôn ai mà không biết? Có bao giờ thấy cô gái nào mà làm công kiếm điểm ngang với đàn ông chưa? Sức cô ấy còn khỏe hơn cả đám đàn ông đấy!”

“Thì sao? Con gái khỏe mạnh thì có gì không được? Phụ nữ còn gánh được nửa bầu trời mà!” Chị dâu Lý không hài lòng, phản bác ngay.

“Anh đâu có nói là không tốt, chỉ là nói thật thôi mà.” Lý Phong Thu đáp lại chị dâu Lý một câu, rồi quay sang nói với Chu Dã: “Cô ấy quá dữ dằn, cãi nhau chưa từng thua, y như ớt chỉ thiên, đàn ông nào chịu nổi?”

“Nhà chỉ có mỗi mình cô ấy là con gái, không mạnh mẽ thì sớm bị bắt nạt c.h.ế.t rồi.” Chu Dã lại không thấy có gì to tát, “Mà cũng không thể vì vậy mà không tìm được rể chứ? Khối thằng muốn ăn bám ấy chứ.”

“Bà mối cũng có giới thiệu, nhưng chẳng có ai lọt vào mắt Trương Xảo Muội. Mà cô ấy chọn rể thì tiêu chuẩn lại không hề thấp!” Lý Phong Thu cười nói.

“Bọn bà mối cũng chẳng phải loại gì tốt đẹp, không thì giới thiệu mấy anh chàng xấu xí, mặt mũi khỉ ho cò gáy, không thì lại là mấy ông ế vợ già đầu, lớn hơn cô ấy cả chục tuổi, toàn mấy loại gì đâu không. Đặt ai vào cũng không muốn nhận, kiểu này là xúc phạm người ta rồi!” Chị dâu Lý bực mình nói.

Lý Phong Thu nói: “Thế em nghĩ cô ấy có thể tìm được loại nào? Đã muốn rước rể về nhà, đàn ông nào chịu về ở rể? Mà mấy người chịu về ở rể thì… không cần anh nói cũng biết rồi ha? Mà với tình cảnh nhà Trương Xảo Muội, mấy người chịu về ở rể cũng chẳng muốn nhận đâu. Cuối cùng chỉ còn lại mấy ông già ế hoặc xấu xí thôi!”

Trương Xảo Muội là con út, sinh ra khi bố mẹ đã lớn tuổi. Giờ hai ông bà cũng hơn năm mươi cả rồi, sức khỏe lại yếu, việc nặng không làm nổi, chỉ có thể làm mấy việc nhẹ, vài năm nữa đến việc nhẹ cũng không kham được, chắc phải sống nhờ con cái.

Mà mấy người chịu làm rể vào nhà, ai chẳng là dạng muốn ăn bám? Cái nhà này nuôi nổi mình còn khó, lấy đâu ra sức nuôi thêm một gã đàn ông nữa?

Nên tuy lời Lý Phong Thu có khó nghe, nhưng lại là sự thật, cũng chính là lý do vì sao đến giờ Trương Xảo Muội vẫn chưa rước được rể.

Chị dâu Lý cũng im lặng, chẳng nói thêm gì.

Tình hình nhà họ Trương cả đội sản xuất ai mà chẳng biết, chẳng có gì để bàn thêm.

“Cứ nhất định phải rước rể về nhà sao? Không thể gả gần một chút, rồi về chăm sóc bố mẹ cũng được mà.” Chu Dã nghe nãy giờ, cuối cùng cũng lên tiếng.

“Ông bà Trương giờ cũng có nghĩ vậy rồi, nhưng Trương Xảo Muội thì rất cứng rắn, cô ấy cứ nhất quyết phải rước rể về nối dõi cho nhà họ Trương.” Chị dâu Lý nói.

Chu Dã nghe vậy cũng chẳng nói gì thêm.

Chuyện ngoài lề này kéo dài thêm một lúc, cũng đã đứng ngoài khá lâu, nên Chu Dã quay về nhà. Trên đường còn tiện thể kể lại chuyện này cho vợ mình nghe.

“Gì vậy, anh định tính làm mối cô ấy cho anh họ Quảng Thu của anh à?” Bạch Nguyệt Quý liếc mắt nhìn anh, giọng vừa trêu vừa nghiêm túc.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 28



Chu Dã bật cười thành tiếng, ôm mặt vợ, cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô một cái, “Không hổ là người ngủ cùng một giường với anh, anh mới nói nửa câu đã đoán ra rồi. Vợ ơi, em thấy sao?”

Bạch Nguyệt Quý thành thật trả lời: “Em chưa gặp anh họ Quảng Thu của anh, cũng chưa gặp cô gái kia, em biết đâu mà đánh giá.” Rồi lại nói, “Nhưng mà làm rể ở rể, em thấy cậu mợ anh chắc không đồng ý đâu.”

Tuy cô chưa từng gặp cậu mợ của anh, nhưng làm bố mẹ, mấy ai lại cam lòng để con trai mình đi làm rể nhà người khác. Con trai mình đâu phải không ra gì, chỉ là không thể nói chuyện thôi, nếu chịu bỏ chút tiền cưới thì vẫn lấy được vợ ngon lành, đâu đến mức phải đi làm rể?

Chu Dã cười nói: “Vợ à, em còn trẻ nên chưa hiểu, chuyện đời đâu phải cố định không đổi, có nhiều chuyện có thể thương lượng được. Chuyện này ấy à, để hai bên cùng nhường một chút là xong.”

Hạt Dẻ Rang Đường

“Nhường kiểu gì?” Bạch Nguyệt Quý nhìn anh.

Chu Dã liền đem ý tưởng mà anh nghĩ ra lúc ở nhà Lý Phong Thu kể lại: “Trương Xảo Muội muốn ở nhà phụng dưỡng bố mẹ, muốn nối dõi cho nhà họ Trương, chuyện đó có gì khó đâu? Nếu thật sự thành với anh họ Quảng Thu của anh, thì cứ để anh ấy dọn đến ở bên này. Anh coi rồi, nhà họ Trương rộng rãi lắm, sau này có con cũng không lo chật. Cho anh ấy chuyển hộ khẩu về đội sản xuất Ngưu Mông, sau này có con thì nhận một đứa làm con nuôi bên nhà họ Trương, nhà họ Trương chắc chắn sẽ đồng ý.”

Bạch Nguyệt Quý bật cười: “Anh bắt anh họ anh dọn qua đây ở, khác gì làm rể ở rể? Nhà họ Cố không đời nào đồng ý đâu.”

“Anh họ anh á, tìm một cô vợ không tỳ vết thì khó lắm. Còn Trương Xảo Muội ngoài chuyện hơi dữ thì không có vấn đề gì lớn, sau này con cái vẫn mang họ Cố, chỉ cho một đứa nhận làm con nuôi nhà họ Trương, vậy là được rồi. Ở đây thì cũng chẳng phải ở rể thật sự. Hơn nữa hai bên gần sát nhau, đi lại dễ dàng. Kiếm được một mối lương duyên hoàn mỹ như ý thì dễ gì, không phải ai cũng may mắn như anh cưới được vợ như em đâu.”

Anh nói đến cuối còn không quên tranh thủ nịnh vợ một câu, khiến Bạch Nguyệt Quý không nhịn được cong môi cười: “Không nghiêm túc chút nào.”

Hai vợ chồng đang nói dở thì nghe bên ngoài có tiếng gọi.

“Là giọng Trương Xảo Muội.” Chu Dã nhận ra ngay, nói: “Vợ ơi, ra xem sao.”

Bạch Nguyệt Quý liền cùng anh ra ngoài, thấy Trương Xảo Muội đang đứng ngoài hàng rào. Cô ấy da đen sạm do làm việc nặng ngoài trời để kiếm công điểm như đàn ông, nhưng đôi mắt sáng, toát lên vẻ cứng cỏi và chủ kiến.

Thấy Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý đi ra, cô liền cười chào hỏi: “Chu Dã, Bạch trí thức.”

“Đây là Trương Xảo Muội.” Chu Dã giới thiệu với vợ.

Bạch Nguyệt Quý nhìn cô, mỉm cười nói: “Chào cô, gọi tôi là Nguyệt Quý là được rồi. Vào nhà ngồi chơi nhé?”

Trương Xảo Muội lắc đầu: “Tôi không vào đâu. Tôi đem cho cô ít trứng gà, không nhiều lắm, cô giữ lại ăn nhé.”

Vừa nói vừa đưa giỏ trứng gà lên, chừng bảy tám quả. Nhưng thời nay, nhà nuôi ba con gà mái, trời lại đang đại tuyết, gà chẳng đẻ bao nhiêu, nên số trứng này là nhiều lắm rồi.

Bạch Nguyệt Quý cười, “Tôi nghe Chu Dã kể rồi, chuyện đó là anh ấy thấy chuyện bất bình ra tay nghĩa hiệp, anh ấy thích làm mấy chuyện đó chứ không vì trứng gà đâu.”

“Tôi biết mà, đây là lòng cảm ơn của tôi.” Giọng Trương Xảo Muội hơi thô ráp, so với giọng mềm mại ngọt ngào của Bạch Nguyệt Quý thì khác biệt rõ rệt, nhưng cô ấy cũng chẳng lấy đó làm gì, cô ấy biết mình không thể so với mấy nữ trí thức yếu đuối yểu điệu.

“Lòng cảm ơn thì chúng tôi nhận, nhưng trứng thì không thể nhận đâu. Cô mang về cho chú Trương bồi bổ, người lớn tuổi rồi, ngã một cái không đùa được đâu.” Bạch Nguyệt Quý đẩy giỏ trứng trả lại.

“Nhà tôi vẫn còn trứng, giờ cô đang mang thai, ăn trứng là tốt.” Trương Xảo Muội nhìn cô.

“Nhà tôi cũng có, là do Chu Dã đổi với dân làng, nếu không thì tôi đã không khách sáo với cô rồi. Lần sau nhà cô làm đậu phụ thì cho tôi một miếng là được.” Bạch Nguyệt Quý cười đáp.

“Đậu phụ thì được.” Chu Dã cũng gật đầu phụ họa.

Trương Xảo Muội nghe vậy thì cũng cầm trứng quay về. Lúc này ông Trương đang nằm nghỉ, bà Trương thấy con gái mang trứng quay về thì ngạc nhiên hỏi: “Chu Dã không lấy à?”

“Không lấy, bảo đem về cho bố ăn.” Trương Xảo Muội đáp.

Bà Trương hài lòng: “Cậu ta cũng không tồi, nhớ ngày xưa…”

“Mẹ, mẹ thôi đi!” Trương Xảo Muội biết mẹ định nói gì, vội vàng cắt lời.

Bà Trương lẩm bẩm: “Nói một chút thì sao nào? Trước đây bố mẹ đều thấy cậu ta không tệ, bố mẹ mất sớm, nhà lại gần, cho dù không làm rể ở rể, gả qua đó cũng tiện chăm sóc cho chúng ta.”

Trương Xảo Muội trợn trắng mắt.

Nhà họ Trương không phải chưa từng nghĩ đến Chu Dã, nhưng riêng Trương Xảo Muội thì chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đó.

Bởi vì Chu Dã không phải kiểu người chịu làm rể ở rể, mà người ta cũng có bản lĩnh, cái nhà đang ở cũng là tự anh xây, lại có mắt nhìn, chắc chắn không coi trọng người như cô ấy.

Chu Dã thích kiểu như Bạch trí thức, trắng trẻo, dịu dàng, nói năng nhẹ nhàng dễ nghe.

“Lần sau làm đậu phụ, con mang ít sang cho họ.” Trương Xảo Muội không để ý lời mẹ, chỉ nói sang chuyện khác.

Bà Trương cũng không nói thêm gì về Chu Dã nữa, dù sao người ta giờ cũng đã có vợ rồi. Bà chỉ thở dài: “Con năm nay cũng lớn từng này rồi, Tết đến là sang tuổi hai mươi ba, cứ kéo dài mãi thì phải đợi tới bao giờ? Hay là con đừng lo cho bố mẹ nữa, con cũng giỏi giang, nếu chịu lấy chồng thì vẫn có thể tìm được người tốt. Không thì… con nghĩ thử về Lý Thái Sơn xem? Tuy nó không chịu làm ăn gì cho ra hồn, nhưng con có bản lĩnh, gả qua đó rồi thì cũng sống được.”

“Mẹ, mẹ đi gói bánh chẻo đi, vỏ bánh con đã cán xong để ở đó rồi.” Trương Xảo Muội khoát tay, tỏ ý không muốn tiếp tục nghe.

Nhưng bà Trương vẫn không chịu bỏ qua: “Con thấy Lý Thái Sơn thế nào? Mẹ thì thấy cũng được đấy. Nếu con không chê, mẹ đi tìm người hỏi ý xem?”

“Được.” Trương Xảo Muội vốn định từ chối, nhưng thấy nét mặt mẹ mình, lời đến miệng lại đổi thành gật đầu, “Coi thử anh ta có chịu làm rể không, nếu chịu thì có thể cân nhắc.”

Bà Trương bĩu môi: “Chắc nó không chịu đâu…”

Đúng là không chịu thật. Ngay hôm sau, vào ngày Đông chí, khi đến tìm Chu Dã tán gẫu, Lý Thái Sơn đã lôi chuyện này ra mà ca thán:

“Nhà họ Trương đúng là biết tính toán, lại còn muốn tôi làm rể nhà họ nữa chứ, nghĩ cũng hay thật đấy!”

“Gì vậy?” Chu Dã nghe vậy liền hỏi.

Lý Thái Sơn kể tóm tắt lại chuyện hôm qua, Chu Dã nghe xong liền hiểu, nhà họ Trương đúng là sốt ruột rồi, đến mức Lý Thái Sơn mà họ cũng không buông tha.

Lý Thái Sơn lại còn ra vẻ đắc ý: “Họ để ý tới tôi cũng dễ hiểu thôi, nhìn ngoại hình và tài năng như tôi, thích là phải. Nhưng mà tôi thì không để mắt tới Trương Xảo Muội đâu. Con gái gì mà thô lỗ, mạnh hơn cả đàn ông, chả có tí dáng vẻ phụ nữ nào. Quan trọng nhất là bố mẹ cô ấy còn phải dựa vào cô ấy nuôi. Nếu tôi làm rể bên ấy, chẳng khác nào thành trâu ngựa cho họ. Tôi dại gì mà chịu!”

Chu Dã nghe vậy, lại cảm thấy… thế thì có khi Trương Xảo Muội thật sự hợp với anh họ Cố Quảng Thu của mình. Bởi vì nếu đến cả Lý Thái Sơn mà còn ưng, thì đúng là nhà họ Trương đang túng lắm rồi.

Lý Thái Sơn thở dài một hơi, nói: “Anh Dã, anh đúng là số hưởng, lấy được chị dâu vừa xinh đẹp vừa dịu dàng…”

“Con người khác nhau là do số đấy, cậu phải chấp nhận số phận của mình, hiểu không? Ngoan ngoãn tìm một người để cưới vợ sinh con mới là việc chính. Tôi tính rồi, sang năm tôi xuống đồng làm việc, Vương Nhị Anh thì kệ cậu ta, cậu phải theo tôi đấy.” Chu Dã nói, nhất định phải kéo một thằng yếu hơn mình làm tấm đệm.

Lý Thái Sơn: “…”

Anh Dã đúng là chơi ác!
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 29



Lý Thái Sơn vừa về xong, Chu Dã liền sang tìm vợ kể chuyện: “Hai ông bà nhà họ Trương đến cả Lý Thái Sơn cũng nhắm rồi, nếu gặp anh họ Quảng Thu của anh, chắc chắn sẽ hài lòng.”

Bạch Nguyệt Quý vừa buồn cười vừa bất lực, nhưng cô hiểu Chu Dã thật lòng muốn giúp anh họ giải quyết chuyện đại sự, để cậu mợ cũng được yên tâm.

“Hay anh đi thêm chuyến nữa đi, qua gặp lại cậu mợ xem sao? Bên đó mà sốt ruột quá, lỡ đâu đã đồng ý chuyện gì rồi, đừng để anh mất công vô ích.” Cô đề nghị.

“Hôm nay thì thôi đi, đang ngày Tết, không nói chuyện đó. Để mai sáng anh qua.” Chu Dã đáp.

“Vậy mai Dã tiên sinh phải nói thật tốt nhé.” Bạch Nguyệt Quý trêu chọc.

Chu Dã cười tươi, anh là kiểu người nói là làm, sáng hôm sau liền đến nhà họ Cố. Vừa đến nơi đã thấy mợ đang mắng vợ của anh cả Quảng Hạ.

“Cậu, mợ, cháu tới rồi đây.” Chu Dã gọi một tiếng.

“Ôi chao, Tiểu Dã đến à? Mau vào nhà.” Mợ vừa thấy là nét mặt lập tức dịu xuống, vội vàng gọi vào.

Cố Quảng Hạ thở phào nhẹ nhõm, còn lén ra hiệu với Chu Dã, khiến anh bật cười, đỡ lấy mợ rồi cùng vào nhà: “Mợ, cậu đâu rồi?”

“Trong phòng đó.” Từ trong vọng ra tiếng của cậu.

Chu Dã cười cười cùng mợ vào trong. Cậu đang ngồi trên giường đất, hút thuốc lào.

“Ôi trời, cậu hút thuốc lào trong phòng à? Hăng quá! Mai mốt vợ cháu mà sang đây thì đừng hút nhé, cô ấy chịu không nổi mùi này đâu.” Chu Dã nói, rồi còn cầm lấy điếu cày của cậu, không để ông hút nữa.

Rõ ràng, tâm trạng cậu mợ đều không tốt, mợ thì vừa mới mắng con dâu, cậu thì mặt nặng trĩu, chẳng buồn nói gì.

Chu Dã đành mở lời: “Mợ à, chị dâu cũng là mẹ rồi, con chị ấy cũng lớn rồi, sao mợ còn mắng chị ấy trước mặt người khác? Cũng nên chừa cho người ta chút thể diện chứ.”

Nhắc đến chuyện đó là mợ lại tức, “Mắng là phải, tức c.h.ế.t mợ rồi! Cháu biết nó định giới thiệu cho Quảng Thu nhà mình ai không?”

Chu Dã không hiểu: “Là sao ạ?”

Mợ liền kể lại một lượt.

Hóa ra lần trước Chu Dã đến chơi, vợ của Quảng Hạ đang về nhà mẹ đẻ. Bà mẹ vợ của cô ta liền bảo cô ta tranh thủ nói chuyện hôn sự cho em chồng. Người được giới thiệu là một phụ nữ đã ly hôn, có hai đứa con trai, vì chồng vũ phu nên mới ly dị, giờ muốn tái hôn.

Mợ vốn biết con dâu cả không đáng tin, nên không vội đồng ý mà tự đi dò hỏi.

Thời đó chuyện ly hôn vốn hiếm, mà lại có hai đứa con thì càng dễ lần ra. Kết quả bà phát hiện người phụ nữ kia vốn là kiểu “đào mỏ” nhà chồng, lấy đồ mang về nhà mẹ đẻ, chẳng quan tâm gì đến gia đình nhỏ. Vừa chia thóc xong, hôm nay lấy chút, mai lấy ít, đến khi chồng nhận ra thì nhà đã gần như bị vét sạch, con nhỏ thì đói meo.

Cuối cùng bị chồng đánh đến nỗi phải ly hôn.

Nhưng người xung quanh chẳng ai thương cảm, đều nói cô ta là tai họa.

Giới thiệu một người như thế cho Cố Quảng Thu, người vừa hiền lành lại câm điếc, chẳng khác nào muốn bắt nạt anh ấy!

Hôm qua mợ mắng con dâu cả một trận, hôm nay vẫn còn tức, lại mắng tiếp.

Mà nhìn phản ứng co rúm, không dám cãi của cô con dâu, rõ ràng cô ta biết mọi chuyện.

Chu Dã tức giận: “Anh Quảng Thu nhà mình là trai tân tốt tính, chỉ vì không nói được mà hết bị giới thiệu cho góa phụ lại đến phụ nữ có con, không quá đáng à?”

“Có người ở thôn Hậu Sơn còn nói nếu đưa năm mươi đồng sính lễ thì có thể cưới con bé ngốc cho Quảng Thu.” Lão cậu vừa nói vừa với tay tìm điếu cày.

Tâm trạng ông tệ thấy rõ.

Chu Dã nghẹn họng: “Anh ấy chịu nổi à?”

“Cả ngày hôm qua tới giờ vẫn ru rú trong phòng, không bước ra khỏi cửa.” Mợ cũng mặt ủ cậu chau.

Chu Dã nghiêm túc lại, nói: “Cậu, mợ, cháu coi anh Quảng Thu như anh ruột, chuyện này cháu cũng sốt ruột. Anh ấy sắp hai mươi tư rồi, sang năm cháu còn có con rồi mà anh ấy vẫn chưa có gì chắc chắn, làm sao mà không lo được chứ? Nhưng lo là một chuyện, cháu tuyệt đối không để anh ấy phải cưới góa phụ, càng không cưới người ngốc. Bây giờ, cháu có một ứng viên, là con gái chưa chồng, thanh sạch đàng hoàng, chỉ cần hai người gật đầu, thì Quảng Thu ca không cần lo gì nữa!”

Cậu và mợ cùng quay sang nhìn Chu Dã:

“Tiểu Dã, cháu vừa nói cái gì?”

Chu Dã nói nghiêm túc:

“Cháu nói là cháu đã để ý giúp anh Quảng Thu một người rồi. Cô ấy không phải góa phụ, cũng không phải người ngốc, nhưng hoàn cảnh nhà cô ấy khá đặc biệt, nhà chỉ có mình cô ấy là con gái, bố mẹ thì lớn tuổi rồi, nên cô ấy muốn rước rể về nhà…”

“Cái thằng oắt con này! Cháu định cho anh cháu đi làm rể ở rể hả?!” Lão cậu không kìm được nữa, định cầm cái dép lên phang.

“Làm cái gì đó? Để thằng Dã nó nói hết đã!” Mợ vội can ngăn, trợn mắt lườm chồng một cái rồi quay sang bảo: “Tiểu Dã, cháu nói tiếp đi.”

Chu Dã đã đoán trước phản ứng của cậu nên chẳng hề bất ngờ, vẫn bình tĩnh tiếp tục:

“Đúng là nhà người ta muốn rước rể, nhưng cậu, mợ à, chuyện này còn có thể bàn được. Hai người kia chỉ có mỗi mình cô ấy là con gái, họ cũng muốn gả đi chứ không phải không. Có điều, con gái người ta hiếu thảo, sợ lấy chồng rồi thì không còn ai chăm sóc bố mẹ, nên mới quyết tâm rước rể. Hơn nữa, cô ấy rất giỏi giang, làm công điểm ngang với đàn ông!”

“Ghê vậy sao? Thế cô ấy trông ra sao?” Mợ tò mò hỏi.

Hạt Dẻ Rang Đường

Chu Dã trả lời thẳng thắn:

“Cao gần bằng mợ, ngoại hình bình thường, không đẹp cũng chẳng xấu, nhìn được. Bố mẹ cô ấy sức khỏe yếu, không làm nổi việc nặng, nên cô ấy là trụ cột trong nhà. Chuyện này cháu phải nói rõ với cậu mợ, nếu anh Quảng Thu thành với cô ấy, thì phải giúp cô ấy phụng dưỡng bố mẹ.”

“Giúp thì không sao, nhưng làm rể ở rể là không được!” Lão cậu gằn giọng.

Chu Dã kiên nhẫn:

“Cậu ơi, cháu đã nói rồi, chuyện này còn có thể thương lượng. Cháu thấy anh Quảng Thu bị mấy chuyện mai mối gần đây đả kích quá nặng rồi, toàn đưa đến người có con riêng, góa bụa, ly dị, còn có cả người ngốc. Cháu cũng chỉ vì thương anh ấy, thấy cô gái kia hợp với anh ấy, mới chạy một chuyến thế này. Cháu là lo cho anh ấy đấy.”

Lão cậu nghe vậy thì hơi dịu xuống, hỏi tiếp:

“Thế bên nhà gái họ nghĩ sao?”

Chu Dã thành thật:

“Cháu đâu dám qua nhà người ta bàn thẳng chuyện này. Phải qua xin ý kiến cậu mợ trước đã, nói rõ tình hình nhà gái. Nhưng có một điều chắc chắn, cô ấy không muốn lấy chồng đi xa.”
 
Back
Top Bottom