Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 10



Một hòn đá ném xuống, gợn sóng ngàn tầng!

Tin tức này quá chấn động, đến mức chị dâu Chu và chị dâu Trương nghe xong còn chưa hoàn hồn.

Thời buổi này, nhà nào mà chẳng có vài ba đứa con, chuyện mang thai sinh con cũng giống như cơm bữa, chỉ có không sinh được mới gọi là hiếm.

Nhưng chuyện này gây sốc, là vì nhân vật chính không giống ai cả.

Đó là Bạch thanh niên tri thức, giống như thiên nga trắng vậy, hồi mới xuống nông thôn đã gây náo động cả làng.

Đám trai trẻ trong thôn không ai là không ra hóng, xem rồi thì mắt chữ O mồm chữ A, chưa từng gặp cô gái nào đẹp đến vậy!

Nhưng mà… thiên nga trắng thì mãi là thiên nga trắng, đám “cóc ruộng” ở quê chẳng ai dám mơ tưởng đến cô.

Nghe nói ban đầu cô còn không cần xuống nông thôn, mà là vì theo Đặng thanh niên tri thức trí thức nên mới tình nguyện xuống.

Sau đó thì sao?

Cô theo đuổi mãi không được, dần dần trở thành chuyện cười trong làng, vốn là thiên nga ngẩng đầu cao cao, qua mấy năm “tự biên tự diễn”, danh tiếng rớt thê thảm.

Nhưng dù sao cũng là “thiên nga”, ai nghĩ cô lại thực sự mang thai với một gã “cóc” nông thôn như Chu Dã?

Tin tức này chấn động đến mức nào thì khỏi phải nói.

“Không thể nào, cô đừng có đùa chúng tôi đấy chứ?”

Chị dâu Chu lập tức phản bác.

Mã Quyên cười:

“Chính miệng Nguyệt Quý nói với tôi đó, còn giả được chắc? Hai người họ bây giờ nghiêm túc sống cùng nhau rồi. Mọi người sau này đừng nhắc gì đến cô ấy với Đặng thanh niên tri thức nữa, chuyện đó qua rồi.”

Chị dâu Chu và chị dâu Trương liếc nhìn nhau, ánh mắt đầy nghi ngờ.

“Bạch thanh niên tri thức trước đây chẳng phải vẫn gọi Chu Dã là lưu manh hay sao? Sao giờ lại coi trọng cậu ta được chứ?”

Chị dâu Trương hỏi.

Mã Quyên mỉm cười đầy ẩn ý:

“Chuyện đó thì tôi không rõ. Tôi còn phải đi gom củi nữa, hôm khác tám tiếp.”



Chị dâu Trương về nhà kể với chồng là Trương Đại Căn, một người đàn ông thật thà chất phác.

Trương Đại Căn nói:

Hạt Dẻ Rang Đường

“Đừng lo mấy chuyện đó nữa, làm việc đi. Trời sắp có tuyết rồi!”

Chị dâu Trương bĩu môi:

“Nói chuyện với anh đúng là chẳng có gì thú vị cả!”

Còn bên kia, chị dâu Chu đang nói với chồng:

“Anh nói xem, Bạch thanh niên tri thức kia nghĩ gì mà thật sự sống với lão Nhị?”

“Người ta bảo: gái thì mê đẹp trai, trai thì thích gái xinh. Mà lão Nhị nhìn cũng được chứ bộ. Với lại có con rồi, chẳng lẽ bỏ sao?”

Anh cả nhà họ Chu nói.

Chị dâu Chu bĩu môi khinh bỉ.



Dù ai nói ngả nói nghiêng, chuyện Bạch Nguyệt Quý cùng Chu Dã đi gom củi cũng truyền khắp đại đội Ngưu Mông.

Thậm chí có mấy tên đàn ông háo sắc cười ha ha:

“Lúc đầu thì chê bai này nọ, nhưng kết hôn rồi bị Chu Dã ôm lên giường, sao mà không thích được chứ? Thằng đó cũng có bản lĩnh lắm đấy, tôi thấy lúc nó tắm dưới sông rồi!”

“Gì vậy, hàng khủng à?”

“Chỉ có thể nói là: đàn ông nhìn thấy sẽ tự ti, phụ nữ nhìn thấy sẽ hét lên!” Nói đến đây, giọng điệu hắn đầy ghen tị.

“…”



Bạch Nguyệt Quý không hề hay biết chuyện này.

Cô cùng Chu Dã bận rộn mấy ngày liền, gom củi đầy kín nhà kho sau vườn, đủ dùng đến tận mùa xuân sang năm, không cần lên núi nữa.

Lúc này, đội sản xuất thông báo, cuối cùng cũng đến ngày chia lương thực mà mọi người chờ đợi.

Tính công điểm của cô và Chu Dã chẳng được là bao, nhưng năm nay mùa màng tốt, ước chừng vẫn có thể được chia vài chục cân, nên Bạch Nguyệt Quý cũng chẳng định đi.

Chu Dã cùng Lý Phong Thu mang xe kéo đi, mang theo cả tiền, tính mua thêm ít lương thực từ đội, dù trong nhà đã có dự trữ, nhưng giờ anh không còn sống một mình, còn có vợ và sắp có con nữa.



Đúng lúc ấy, Mã Quyên đến tìm Bạch Nguyệt Quý.

“Cô không đi lấy lương à?”

Bạch Nguyệt Quý hỏi.

“Tôi nhờ người lấy giùm rồi, cũng chẳng được bao nhiêu.”

Mã Quyên nói, rồi nhìn cô chăm chú:

“Nguyệt Quý này, cô thật sự nghĩ kỹ rồi sao? Không định giành lại Đặng Tường Kiệt à?”

Bạch Nguyệt Quý liếc nhìn cô ta một cái, trong lòng vốn chẳng muốn nói chuyện, cũng không định tự tay xử lý người này làm gì, bởi vì đây cũng chỉ là một nữ phụ, kết cục sau này cũng chẳng khá hơn.

Vì để được về thành, cô ta bất chấp thủ đoạn, nên cái kết bi thảm là lẽ đương nhiên.

“Sao im thế?” Mã Quyên gặng hỏi.

Bạch Nguyệt Quý nhìn thẳng vào cô ta:

“Tôi chỉ đang nghĩ, giờ tôi đã lấy chồng, lại còn đang mang thai, cô vẫn đến nói mấy chuyện kia với tôi, rốt cuộc là có ý gì vậy?”

Mã Quyên sững người:

“Ý cô là… không hoan nghênh tôi đến à?”

“Cô cũng biết tôi đã quyết tâm sống tử tế với Chu Dã, vậy thì sau này đừng nói mấy lời linh tinh trước mặt tôi nữa.”

Giọng cô bình tĩnh nhưng sắc lạnh.

Trong lòng Mã Quyên vui mừng khôn xiết, Bạch Nguyệt Quý thật sự định sống với tên lưu manh từng ngồi tù như Chu Dã sao?

Cô ta nhìn cô đầy ẩn ý:

“Bây giờ cả thôn đều bàn tán về cô đấy… Tôi cứ tưởng là tin đồn, ai ngờ lại là thật?”

Bạch Nguyệt Quý không hề biết những lời đồn bên ngoài, cũng chẳng buồn quan tâm, nên không hỏi thêm gì.

Thấy cô không phản ứng, Mã Quyên đành tự mình lôi chuyện ra nói:

“Trong thôn đang đồn nhiều lời khó nghe lắm, cô có muốn nghe không?”

“Đã là lời khó nghe, thì nghe để làm gì?”

Bạch Nguyệt Quý liếc cô ta một cái, rồi tiếp tục may lại cái áo rách của Chu Dã, cô đang vá một lỗ thủng bằng miếng vải mới.

Mã Quyên vẫn cố tiếp tục:

“Giờ người ta đang nói… nói cô vì Chu Dã làm cô “thoải mái trên giường” nên mới chịu sống cùng anh ta đấy!”

Bạch Nguyệt Quý sững người:

“Cô nói gì cơ?”

Mã Quyên làm bộ tức giận thay cô:

“Người ta nói là cô thích công phu trên giường của Chu Dã … Mấy lời đó tôi còn chẳng dám lặp lại lần nữa!”

Sắc mặt Bạch Nguyệt Quý lạnh hẳn đi:

“Những lời bẩn thỉu đó, cô nghe từ ai? Đợi Chu Dã về, tôi bảo anh ấy đến gặp người đó “tâm sự” một trận!”

Thật ra không cần đợi đến lúc đó — ở bãi chia lương thực, Chu Dã đã ra tay rồi.

Tên Trần Lão Tứ nhà họ Trần, vừa thấy Chu Dã đã cười toe toét đi tới trêu chọc:

“Chu Dã, bản lĩnh đấy nha, có thể “thuần hóa” được Bạch thanh niên tri thức ngay trên giường cơ mà!”

Chu Dã đang nói chuyện với Lý Thái Sơn về chuyện gà con, vừa nghe vậy mặt liền sầm xuống.

Vì mấy hôm nay bận đi gom củi, anh chưa ra ngoài nên không biết chuyện đồn đại.

“Ý cậu là gì?” Chu Dã lạnh giọng hỏi thẳng.

Lý Thái Sơn biết chuyện, vội vàng nói:

“Là thằng này đấy, Anh Chu, mấy hôm nay toàn đi khắp nơi nói bậy, nào là anh…”

Anh ta thuật lại nguyên văn lời đồn mà Trần Lão Tứ đã rêu rao khắp nơi.

“Thật vậy à?”

Chu Dã nhìn chằm chằm Trần Lão Tứ.

Tên kia tuy hơi sợ Chu Dã, bởi ở khu này không ai đánh nhau lại được Chu Dã, mà anh còn từng ở tù nữa.

Nhưng trước mặt đông người, hắn cũng không thể tỏ ra sợ hãi.

“Tôi chẳng phải đang khen cậu sao? Cậu không biết có bao nhiêu bà chị em mơ được…”

“Đ*t con bà mày!”

Còn chưa nói xong, nắm đ.ấ.m của Chu Dã đã vụt tới!

Chưa đủ, anh còn tung cú đá thẳng tắp, đá hắn văng cả mấy mét!

Đám anh em nhà họ Trần cũng có mặt hôm nay, thấy em út bị đánh, không chịu nổi liền xông tới.

“Chu Dã, cậu nghĩ cậu là ai? Đánh người giữa ban ngày, coi anh em nhà tôi c.h.ế.t hết rồi chắc?”

“Khỏi nói nhảm, lên hết đi!”

Chu Dã chẳng hề sợ hãi.

Trần Đại, Trần Nhị, Trần Tam nhà họ Trần cùng xông vào.

Còn Chu Dã thì sao?

Từ nhỏ đã đánh nhau quen, lại từng vào tù vì bán thân nhận tội lấy tiền chữa bệnh cho mẹ, hai năm trong trại giam khiến anh càng rắn tay, gan dạ, không ngán ai hết!
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 11



Khi lão đội trưởng dẫn người chạy tới, Chu Dã và mấy anh em nhà họ Trần đã bị Lý Phong Thu, Lý Thái Sơn, Vương Nhị Anh… tách ra.

Vừa mới xong một trận “một chọi ba”, Chu Dã trên người cũng dính không ít vết thương, nhưng mấy anh em nhà họ Trần thì cũng chẳng khá hơn gì, không ai chiếm được tí lợi thế nào cả!

Điều này khiến bọn họ âm thầm kinh hãi, mấy anh em họ làm nông quen tay, sức khỏe không tệ, vậy mà Chu Dã nhìn gầy gò, lại nổi tiếng là lười, không ngờ đánh nhau lại như hổ xuống núi!

Không chỉ bọn họ kinh ngạc, những người khác cũng đều mắt tròn mắt dẹt.

Ai cũng biết Chu Dã đánh nhau giỏi, nhưng chưa từng thấy tận mắt.

Hôm nay đúng là mở rộng tầm mắt, một mình đánh ba mà chẳng hề sợ, bên cạnh còn Trần Lão Tứ đang ôm bụng r*n r*, không dám lên tiếp!

Đội trưởng mặt đen như đáy nồi:

“Làm cái gì đấy hả? Các cậu coi tôi c.h.ế.t rồi à?!”

Ông trừng mắt nhìn Chu Dã, lại liếc bốn anh em nhà họ Trần, giọng gay gắt:

“Mấy người là ỷ đông h.i.ế.p yếu đúng không?”

“Đội trưởng ơi, ông nói thế không đúng rồi! Ra tay trước là thằng nhãi Chu Dã kia đấy chứ không phải nhà họ Trần chúng tôi!”

Lão Trần – cha của bốn anh em – bước lên phân bua.

Vừa nãy ông ta chỉ đứng xem, giờ thấy đội trưởng đến, con mình lại chẳng được lợi gì, tất nhiên phải chen lời biện hộ.

Đội trưởng quay sang Chu Dã hỏi:

“Có phải cậu ra tay trước không?”

Còn chưa kịp trả lời, Lý Thái Sơn đã lên tiếng:

“Đội trưởng, nếu không phải thằng Trần Lão Tứ mồm thối thì anh Chu đâu có đánh! Mấy hôm nay, những lời khó nghe về Anh Chu và chị dâu toàn từ mồm nó mà ra, ai mà chịu nổi!”

“Đúng đấy, ai mà nhịn được chứ!”

Vương Nhị Anh phụ họa.

Họ nghe chuyện này từ lâu, còn tưởng Chu Dã bị ở tù về thì yếu bóng vía, nào ngờ anh vẫn là anh, thậm chí còn mạnh mẽ hơn xưa!

Đội trưởng tất nhiên cũng nghe được lời đồn gần đây, ông liếc Trần Lão Tứ một cái rồi hỏi thẳng lão Trần:

“Chuyện này ông có biết không?”

Lão Trần đương nhiên biết, nhưng vẫn cố cãi:

“Cho dù thằng tư nhà tôi có nói gì, Chu Dã cũng không nên ra tay đánh người!”

Chu Dã tâm lý vững như núi, vừa đánh nhau xong mà vẫn cười tươi, nhìn lão Trần cùng bốn anh em nhà họ Trần, rồi quét mắt sang đám người hóng chuyện xung quanh:

“Hôm nay có mặt đội trưởng, tôi cũng nói rõ luôn: Muốn nói tôi thế nào cũng được, tôi không để bụng. Nhưng ai dám nhắc đến vợ tôi bằng những lời dơ bẩn nữa, thì tôi, Chu Dã, nhất định đến tận nhà đòi lại công bằng! Còn ai nghĩ tôi dễ bắt nạt, cứ việc đến thử, tôi chờ sẵn!”

“Anh Chu, đúng là đàn ông chân chính!”

Lý Thái Sơn phục sát đất.

Vương Nhị Anh cũng thấy Chu Dã lúc này trông cực ngầu, nhưng không chịu nói ra, vì anh ta cũng đang đang hơi… ghen tị.



Chuyện này chỉ là một đoạn nhỏ, cuối cùng cũng đến phần chia lương thực.

Cả đội xếp hàng, chờ lần lượt nhận phần của mình.

Lý Phong Thu nhìn mặt Chu Dã bầm tím thì cau mày:

“Cậu cũng bốc đồng quá đấy, chúng nó đông người, lỡ đánh không lại thì sao?”

Chu Dã sờ sờ vết thương:

“Tôi có bị rách mặt không?”

Lý Phong Thu cạn lời:

“…Tới nước này rồi mà còn lo chuyện mặt mũi à?”

Với Chu Dã, đây là chuyện lớn đấy!

Anh mà bị rách mặt, lỡ đâu vợ không còn thích anh nữa thì sao?

“Nhưng thật sự là cậu can đảm thật đấy.”

Lý Phong Thu thán phục.

Một mình đánh lại cả đám người nhà họ Trần mà chẳng chùn tay, đúng là khí phách đàn ông!

Chu Dã thì không xem trọng chuyện đó, chỉ lo không biết lát về nhà, vợ thấy anh đánh nhau có nghĩ anh là kẻ không sửa được tính côn đồ không…



Bên kia, anh cả và chị dâu Chu cũng có mặt, đương nhiên họ thấy hết chuyện Chu Dã đánh nhau.

Anh cả không phản ứng gì, còn chị dâu thì khoanh tay xem trò vui.

Ban đầu còn tưởng thằng em không biết tự lượng sức, sẽ bị đập te tua, không ngờ anh em nhà họ Trần lại chẳng làm gì được Chu Dã!

“Chắc là trong tù luyện ra đấy.” Anh cả nói.

Chị dâu Chu cũng âm thầm thở phào, may mà trước đó để yên cho Chu Dã dắt xe kéo đi, nếu hôm đó không nhượng bộ, giờ chắc đã không yên với Chu Dã rồi.



Việc chia lương thực tiêu tốn khá nhiều thời gian, nhất là Chu Dã, vì anh còn muốn mua thêm từ đội.

Muốn mua thì phải đợi mọi người lấy xong, còn thừa đội mới bán.

Nên Chu Dã và Lý Phong Thu ngồi đợi đến cuối cùng, vừa đợi vừa tán chuyện, cũng không đến nỗi chán.

Cuối cùng cũng xong xuôi, Chu Dã tiến lên gặp đội trưởng để mua lương thực.

Đội trưởng hỏi Chu Dã muốn mua bao nhiêu, Chu Dã nói lấy 100 cân ngô.

Ở đây giá bắp là 9 xu một cân, nên 100 cân là 9 đồng.

Ngoài ra, anh còn lấy 20 cân đậu tương, mà đậu thì đắt hơn nhiều, 1 hào 5 một cân, 20 cân là 3 đồng.

Tiếp theo là kê và lạc (đậu phộng), Chu Dã cũng lấy một ít.

Nhưng thứ anh mua nhiều nhất là khoai tây và khoai lang.

Khoai tây giá 4 xu một cân, Chu Dã lấy 200 cân.

Khoai lang rẻ nhất, chỉ khoảng 1 xu mấy một cân, anh lấy 300 cân.

Tổng cộng mua chừng này, Chu Dã tiêu mất gần 25 đồng.

Nghe có vẻ nhiều, nhưng lượng lương thực này phải đủ ăn đến tận mùa hè năm sau, khi bắt đầu chia lương thực mới!

Mấy người trong đội còn chưa về nghe đội trưởng gõ bàn tính lách cách, nghe xong ai nấy đều tròn mắt, 25 đồng mà nói lấy là lấy, đúng là khí phách!

Đội trưởng nhìn Chu Dã rồi nói:

“Bây giờ cậu đã có vợ con rồi, không còn là kiểu ‘ăn no mặc ấm một mình là đủ’. Nếu sau này cậu vẫn không đàng hoàng thì không nuôi nổi vợ con đâu.”

“Đội trưởng nói phải lắm, tôi hiểu mà. Sang năm mở vụ tôi nhất định sẽ đi làm chăm chỉ!”

Chu Dã gật đầu không do dự.

Đội trưởng hừ lạnh một tiếng:

“Năm ngoái, năm kia cậu cũng nói y như thế. Nhưng bây giờ sắp làm cha rồi, tự cậu phải tính toán lấy. Mà trong núi giờ chắc chẳng còn mấy cây nhân sâm hay linh chi đâu ha?”

Ông liếc cậu ta một cái đầy ẩn ý.

Chu Dã cười hì hì:

“Biết rồi, năm sau tôi thật sự sẽ làm việc tử tế.”

Giao tiền xong, nhận lương thực.

Chu Dã cùng Lý Phong Thu kéo xe, chở số lương thực của hai nhà về.



Mua lương thực từ đội sản xuất có một cái lợi, giá rẻ, không cần tem phiếu.

Nhưng chỉ được bán cho người trong đội, tuyệt đối không được mang ra ngoài bán lại, nếu không sẽ bị coi là đầu cơ trục lợi!

Chu Dã xưa nay không hề có ý định bán lại lương thực.

Lương thực thì nặng nề, phiền phức, mà thỏ còn chẳng ăn cỏ gần hang, anh hiểu rõ điều đó.



Trên đường về, Lý Phong Thu vừa đi vừa nói:

“Chu Dã này, năm sau cậu nhất định phải chăm chỉ thật đấy. Sống mà có gia đình rồi thì mới thấy cái sự khổ. Giống nhà tôi đấy, hai đứa nhỏ vừa mở mắt ra là kêu gào đòi ăn, tôi lo phát mệt luôn!”

Chu Dã gật đầu:

“Biết rồi, con nít lớn nửa chừng là ăn như phá kho thóc, vừa là hạnh phúc vừa là gánh nặng.”

Anh thầm nghĩ: mùa đông đến rồi, mình phải tranh thủ “ngủ đông” mà kiếm thêm tiền thôi!
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 12



Chu Dã trước tiên chở lương thực của nhà Lý Phong Thu về giúp.

Nhà họ Lý năm nay được chia cũng không ít, vì theo nguyên tắc “bảy công ba lao”, Lý Phong Thu được tính gần như công điểm đầy đủ.

Chị dâu Lý cũng là phụ nữ làm đủ công điểm.

Hai đứa nhỏ tuy còn bé không giúp được việc, nhưng cứ có nhân khẩu là có phần.

Năm nay lại được mùa, bao tải chất đầy từng bao lương thực từ xe xuống.

“Vậy tôi về trước đây.” Chu Dã sau khi xếp lương thực nhà mình gọn gàng, nói với hai vợ chồng họ rồi kéo xe về.

Lý Phong Thu và vợ cùng khiêng lương thực vào nhà, vừa đi vừa bàn tán:

“Sao mặt Chu Dã có vết bầm thế?” Chị dâu Lý hỏi.

“Đánh nhau với mấy anh em nhà họ Trần ấy mà, nhưng cậu ấy cũng không thiệt thòi gì đâu, bọn kia cũng bị thương kha khá.”

Lý Phong Thu nói.

Chị dâu Lý tất nhiên đoán ra:

“Là vì cái miệng thối của thằng Tư nhà họ Trần chứ gì?”

“Chứ sao nữa!”

“Kể tôi nghe chi tiết coi!”

Lý Phong Thu kể lại, “Chu Dã với vợ mấy hôm nay bận gom củi nên không biết chuyện. Hôm nay ra xếp hàng lấy gạo, thằng Trần Lão Tứ tưởng Chu Dã sợ không dám làm gì mình, lại giở thói hỗn xược. Chu Dã nghe xong giận quá, đ.ấ.m thẳng mặt nó, còn đá cho một cú lăn quay, suýt không gượng dậy nổi!”

“Anh em nhà họ Trần cũng có mặt, thấy vậy sao chịu nổi? Chu Dã bảo: ‘Lên cả lũ đi!’, thế là đánh nhau luôn!”

“Mà mấy người bọn họ đâu phải ít, sao anh không can?” Chị dâu Lý nhíu mày.

“Lúc đó anh đang nói chuyện với Trương Đại Căn, đâu biết xảy ra chuyện. Khi phát hiện thì đã đánh loạn lên rồi, anh với Lý Thái Sơn, Vương Nhị Anh phải xông vào can.”

Nói đến đây, Lý Phong Thu hừ lạnh:

“Chu Xuyên đúng là đồ không ra gì. Cả nhà có hai anh em, thấy em trai bị đánh, đoán xem hắn làm gì?”

Hạt Dẻ Rang Đường

“Không ra can?”

Chị dâu Lý kinh ngạc.

“Không! Còn không bằng anh là người ngoài, anh ít ra còn xông vào tách họ ra. Còn hắn đứng đó nhìn chằm chằm như xem kịch!”

Chị dâu Lý cũng không vừa, mắng ngay:

“Sợ bị Chu Dã dây dưa chứ gì? Em thấy Chu Dã giờ còn giỏi hơn hắn nhiều ấy chứ. Năm đó vì chữa bệnh cho mẹ, tự bán mình lấy hai trăm đồng, sau bị đuổi khỏi nhà, ngoài cái xe kéo chẳng lấy gì. Vậy mà giờ thì sao? Có nhà, có vợ, ai mới là người đáng cười đây?”

“Thế chuyện vì sao Chu Dã từng bị vào tù, Bạch thanh niên tri thức có biết không?”

Lý Phong Thu hỏi.

“Em cũng không rõ, để hôm nào em hỏi thử. Nếu cô ấy chưa biết, em sẽ kể cho nghe.”

Trong làng có không ít người hay nhiều chuyện, rõ ràng Chu Dã vì chữa bệnh cho mẹ nên mới bán thân, vậy mà không hiểu ai truyền ra là do phạm tội bị bắt, làm mẹ anh tức chết.

Chị dâu Lý nghĩ nếu Bạch Nguyệt Quý chưa biết chuyện này, hôm nào phải tâm sự đàng hoàng với cô.

Còn bên này, Bạch Nguyệt Quý nhìn vào khuôn mặt bị thương của Chu Dã.

Ánh mắt cô chăm chú.

Chu Dã lập tức giải thích:

“Vợ ơi, chuyện này thật sự không phải anh cố ý gây sự đâu, nhưng cái miệng thối của Trần Lão Tứ… Anh mà không dạy cho nó một trận thì…”

“Dạy giỏi lắm.”

Bạch Nguyệt Quý cắt lời, bình tĩnh nói.

Chu Dã sững người, nhìn vợ:

“Vợ… em biết rồi à?”

Bạch Nguyệt Quý đưa tay sờ nhẹ vết sưng trên mặt anh:

“Lúc anh đi chia gạo, Mã Quyên có qua, em nghe cô ta kể rồi. Em còn định đợi anh về sẽ bảo đi xử lý nó cho hả giận.”

Chu Dã bừng bừng khí thế:

“Không sai!

Nghe nó nói xong anh tức không chịu được, bao nhiêu người chứng kiến mà nó dám làm nhục em như vậy, anh mà không đập nó thì không xứng làm chồng em!”

Bạch Nguyệt Quý nhìn anh:

“Cả nhà nó có mặt, người thì đông, sao anh dám liều như vậy, lỡ đánh không lại thì sao?”

Chu Dã ngẩng đầu, đầy tự tin:

“Anh từng ở trong tù, đừng nói bốn đứa, thêm mấy đứa nữa anh cũng không sợ!”

Nói rồi, anh lại chột dạ, liếc vợ:

“Vợ à, anh… anh…”

Bạch Nguyệt Quý đưa ngón tay đặt lên môi anh:

“Không cần giải thích, em biết. Trong làng không ít người đồn anh vào tù vì phạm tội, nhưng thật ra là vì mẹ anh, lúc ấy bà bệnh nặng, không có tiền, anh bán thân lấy hai trăm đồng để chữa trị.”

“Dù cuối cùng cũng không cứu được mẹ, tiền tiêu hết, người cũng không còn… Nhưng em hiểu, và em tin rằng bố mẹ cũng hiểu. Họ biết anh là người con hiếu thảo.”

Chu Dã khi đánh nhau một mình với mấy anh em nhà họ Trần thì chẳng hề run sợ, vào tù đánh nhau với bọn tội phạm hai năm cũng chưa từng cau mày, vậy mà lúc này lại bị vài câu nói nhẹ nhàng của vợ làm mắt đỏ hoe.

“Vợ ơi… em thật sự không sợ anh à?”

Chu Dã cảm thấy sống mũi cay cay, nhìn cô vợ nhỏ mềm mại dịu dàng của mình.

Bạch Nguyệt Quý dịu dàng đáp:

“Em không sợ. Người đàn ông hiếu thảo với bố mẹ là người có trách nhiệm. Nếu ngay cả bố mẹ mình còn không thương, thì sao có thể mong anh ấy yêu thương vợ con?”

Muốn đi vào trái tim đàn ông, muốn trở thành chỗ dựa tinh thần của họ, thì phải “đánh vào lòng”, đây là nguyên tắc bất di bất dịch.

Đã nói đến mức này rồi, tất nhiên cô phải tranh thủ cơ hội quý giá, tung ra vài “nhát d.a.o dịu dàng”, xẻ đôi trái tim anh ra rồi tự tay khâu lại.

Đấy, cô chính là kiểu phụ nữ biết tính toán nhân lúc người khác mềm yếu.

Chu Dã lập tức ôm chặt lấy cô vào lòng:

“Vợ ơi… có em bên anh thật là tốt.”

Bạch Nguyệt Quý chẳng thấy tội lỗi chút nào, để mặc anh ôm một lát rồi liền nói:

“Được rồi, đi chuyển lương thực đi.”

Nhà họ ở gian phía đông, còn gian phía tây dùng làm kho để lương thực và vật dụng tạp nham.

Những thứ trong tủ cũng được đem sang bên kia.

Nhìn đống lương thực chất đầy nhà, ngay cả Bạch Nguyệt Quý cũng cảm thấy an tâm vô cùng.



An tâm xong, bắt đầu vào việc chính.

“Mua nhiều đồ như vậy, tốn bao nhiêu tiền?”

Lời ngọt ngào thỉnh thoảng rắc một câu để khiến trái tim sắt đá mềm lại là đủ rồi, còn phải lo chuyện cơm áo gạo tiền nữa.

Chu Dã nói:

“Hai mươi lăm đồng.”

“Không ít đâu.Vậy nhà mình còn lại bao nhiêu tiền?”

Bạch Nguyệt Quý nghiêng đầu nhìn anh.

Trước kia mới đến, cô không tiện hỏi han, nhưng bây giờ thì khác rồi, quyền quản lý kinh tế nên nằm trong tay cô. Đàn ông giữ chút tiền tiêu vặt là đủ, còn muốn làm gì thì phải xin tiền vợ!

Chu Dã nhìn quanh bên ngoài, sau đó lén giơ tay làm dấu số 1.

Bạch Nguyệt Quý hỏi:

“Một nghìn à?”

Chu Dã suýt thì sặc nước miếng, vội nhỏ giọng:

“Vợ ơi, sao em tham quá vậy… Một nghìn? Cả nhà đội trưởng, người giàu nhất làng mình, chưa chắc có tới ngần ấy đâu!”

Thời buổi này, nhà nào có được một trăm đồng tiền mặt đã là hiếm như lông phượng sừng lân rồi!
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 13



“Vậy là bao nhiêu?”Bạch Nguyệt Quý mỉm cười hỏi.

Chu Dã ngó vợ một cái, khẽ nói: “Một trăm.”

“Thật không đấy?” Bạch Nguyệt Quý cười tít mắt nhìn anh.

“Có phải… ít quá rồi không?” Chu Dã chột dạ nhìn vợ.

Bạch Nguyệt Quý gật đầu xác nhận:

Hạt Dẻ Rang Đường

“Anh hai bàn tay trắng mà xây được nhà, sắm sửa bao nhiêu đồ đạc, mua cả đống lương thực mà vẫn còn dư một trăm, đặt ở thành phố cũng chẳng ai dám chê anh có gia sản mỏng đâu.”

Chu Dã bật cười, nét mặt lộ vẻ tự hào.

Bạch Nguyệt Quý lại nói tiếp:

“Tiền nhà em từ nhỏ đều do mẹ quản.”

Chu Dã lập tức hiểu ra, gật đầu:

“Tất nhiên rồi! Anh cũng quên mất, tiền trong nhà phải để vợ quản chứ!”

“Như vậy… có ổn không?”

Bạch Nguyệt Quý cười cười, nhìn anh chăm chú.

Chu Dã cảm thấy hồn mình sắp bị hút đi mất, vội nói:

“Ổn chứ! Chuyện này là đương nhiên! Để anh đi lấy sổ tiết kiệm cho em.”

Anh vào phòng, lôi ra sổ tiết kiệm cất kỹ tận đáy tủ, cùng với ít tiền lẻ giấu riêng.

Bạch Nguyệt Quý sau khi kiểm kê xong lương thực trong nhà, tất nhiên cũng phải kiểm sổ tiết kiệm.

Trong sổ đúng y một trăm đồng.

Số tiền lẻ còn lại cũng không ít, có hơn hai mươi đồng.

Tính luôn hai mươi lăm đồng đã dùng để mua gạo, thì trước đó Chu Dã đã có trong tay khoảng một trăm rưỡi.



Chu Dã do dự rồi nói:

“Vợ ơi, mấy hôm nữa anh phải ra ngoài một chuyến, cần ít vốn xoay.”

“Chỗ này là anh để dành làm vốn đúng không?”

Bạch Nguyệt Quý chỉ vào chỗ tiền lẻ, hỏi.

Chu Dã gật đầu.

Bạch Nguyệt Quý liền đưa lại sổ tiết kiệm và số tiền kia cho anh.

“Anh cầm hết đi.”

Ban đầu cô có ý định nắm giữ quyền tài chính trong nhà, nhưng sau khi xem xét căn nhà này kỹ một lượt, cô cảm thấy… thật sự không biết giấu tiền ở đâu cho an toàn.

Còn chỗ cất giấu của Chu Dã thì quá kín đáo.

Thôi thì cứ để anh giữ vậy.

Vì thế, cô ra vẻ rộng rãi, giao toàn bộ lại cho anh.



Chu Dã ngớ người:

“Vợ không muốn giữ tiền à?”

Bạch Nguyệt Quý điềm tĩnh nói:

“Em chỉ muốn xem anh có sẵn lòng giao tiền cho em hay không thôi. Anh sẵn sàng đưa em quản, vậy là em biết anh thật lòng coi em là vợ. Anh có lòng như vậy là đủ rồi. Tiền do ai giữ cũng thế cả, để chỗ cũ đi, anh cần thì cứ tự lấy.”

Chu Dã nghe xong thì choáng váng vì cảm động.

Anh không hề biết mình vừa bị vợ “đào tim móc phổi rồi khâu lại bằng lời ngọt”, trong lòng chỉ còn hai chữ: Cảm động!



Cảm động thì cảm động, nhưng cơm vẫn phải nấu.

Chủ yếu là do Bạch Nguyệt Quý… lười.

Cả người uể oải, chẳng muốn động đậy.

Nói không có phản ứng khi mang thai thì không đúng, có chứ, chính là như vậy đấy.

Sáng nay Chu Dã đi chia gạo với Lý Phong Thu, giờ đã giữa trưa.

Anh bèn hấp khoai lang ăn cho nhanh.

Chỉ có mỗi khoai lang hấp.

Trong nhà vẫn còn hơn một cân trứng, Chu Dã tiếc không ăn, nhưng sáng nào cũng hấp hai quả cho vợ.

Bạch Nguyệt Quý thật ra không kén ăn, nhưng khi nhìn đĩa khoai lang bưng ra bàn, cô bỗng thấy… ăn không vô.

Từ khi cô đến đây, gần như ngày nào cũng ăn khoai lang.

Trước đó còn nghĩ ăn thô tốt cho sức khỏe, giờ thì biết rõ: Mình đánh giá bản thân quá cao.

Mới vài ngày mà đã ngán rồi — sau này sống thế nào cho nổi?

Đừng nói cô yếu đuối, ai sống thử rồi sẽ biết — cái vị nhạt đến mức “chim cũng phải khóc” ấy thật sự quá sức chịu đựng.

Lúc này, Bạch Nguyệt Quý không khỏi nhớ đến con gà hôm mới về…

Nó đúng là… thơm đến phát điên.



“Vợ ơi, chờ anh ra ngoài, nếu gặp gì ngon, anh sẽ mang về cho em.”

Chu Dã nhìn ra ngay sự ngán ngẩm của vợ, liền nói.

Bạch Nguyệt Quý nhìn anh:

“Anh cố gắng là được, đừng liều lĩnh.”

Chu Dã cười:

“Anh biết mà, anh sẽ không mạo hiểm đâu. Em yên tâm đi.”



Sau đó Chu Dã lại bận rộn.

Trời bắt đầu u ám, gió lạnh hơn, chắc sắp có tuyết.

Trước khi tuyết rơi, phải xay xong bột ngô, làm sẵn rau muối.

Anh chở cả xe bắp cải, củ cải về, dự trữ cho mùa đông.

Nhà ít người nên lượng cần xay không nhiều, Chu Dã nhanh chóng xay xong bột ngô, bột đậu.

Khi mọi người còn đang chen chúc xếp hàng chờ xay bột, thậm chí vì tranh nhau thứ tự mà suýt đánh nhau, thì Chu Dã đã từ nửa đêm quấn kín mít người, gánh đòn gánh ra ngoài làm việc.

Anh ăn cơm tối xong là đi ngủ sớm, khoảng mười giờ đêm đã rời nhà, đến tận gần sáng hôm sau mới về.

Ban đầu Bạch Nguyệt Quý còn thấy thương anh vất vả, nhưng nhìn thấy ánh mắt anh rạng rỡ mỗi khi bận bịu chuyện này, thì cũng chẳng buồn ngăn cản nữa.

Anh trời sinh mê mạo hiểm, mê lăn xả vào mấy việc thế này.



Cứ thế bận rộn suốt bảy, tám ngày, đến chiều tối hôm ấy, tuyết bắt đầu rơi.

“Vợ ơi, ra đây xem nè, tuyết rơi rồi!”

Chu Dã vừa đút hồ cho năm con gà con mới đổi từ nhà Lý Thái Sơn, anh em thân thiết, đổi bằng bảy quả trứng gà.

Vừa ra sân đã thấy tuyết bay lất phất.

Bạch Nguyệt Quý cũng bước ra khỏi nhà.

Trời thực sự đã rất lạnh.

Đặc biệt là sau đợt chia lương thực, đúng là “mỗi ngày một giá rét”.

Từ hai hôm trước, nhà họ đã bắt đầu đốt sưởi dưới giường đất rồi, không thì không sao ngủ nổi, lạnh buốt quá.



“Tuyết rơi rồi.”

Bạch Nguyệt Quý cũng mỉm cười, sắc mặt cô giờ đã hồng hào khỏe mạnh hơn trước rất nhiều.

Chủ yếu là nhờ vào mấy thứ dinh dưỡng Chu Dã mang về những ngày qua.

“Tối nay còn ra ngoài không?” cô hỏi.

“Tạm thời không.”

Chu Dã cũng không định ra ngoài, vì mấy hôm nay đã lo xong xuôi rồi, phía kia phải một thời gian nữa mới có hàng mới, hẹn lần sau gặp lại rồi, đến lúc hãy đi.

“Vậy thì đừng đi nữa, nghỉ ngơi cho đàng hoàng.”

Bạch Nguyệt Quý nhìn anh, giọng mang chút nũng nịu.

Chu Dã bây giờ y như một ông bố chuột hamster bận rộn, suốt mấy ngày ra ngoài đem về không ít đồ đạc:



Ngày đầu tiên, anh mang về một bao cá khô mặn, không rõ là cá gì, nhưng hấp lên ăn cực kỳ thơm ngon.

Có món này ăn kèm, khoai lang cũng bớt khó nuốt.

Ngày thứ hai, Chu Dã mang về nửa con gà và một túi bột mì.Bột không nhiều, chỉ 5 cân, là số anh đặt trước.

Nửa con gà được Bạch Nguyệt Quý hầm, kéo Chu Dã ăn cùng. Chu Dã ban đầu không muốn ăn, muốn để cô ăn hết, nhưng cô không thích ăn một mình — tuy phần lớn vẫn là cô “xử lý”.

Ngày thứ ba và thứ tư, anh mang về một bao táo và một bao lê trắng. Nhất là lê, giờ tuyết rơi rồi, có thể để ngoài trời, chờ thêm một thời gian là có lê đông để ăn.

Ngày thứ năm, Chu Dã xách về một túi táo tàu khô, nhiều lắm, chắc tầm 7–8 cân. Mỗi ngày cô đều bóc một nhúm ăn dần.

Ngày thứ sáu, anh lại mang về nửa bao hạt dẻ và vài cân hạt thông, toàn là món ăn vặt tẩm bổ cho cô.

Ngày thứ bảy, Chu Dã mang về hai cân trứng gà và một túi gạo nhỏ, khoảng mười cân.

Đến hôm nay, ngày thứ tám, sáng sớm lúc về nhà, Chu Dã xách theo… một cặp chân giò heo và một tảng thịt nạc!
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 14



Ngoài những đồ đã mang về, hai mươi mấy đồng vốn ban đầu mà Chu Dã mang đi, giờ đã sinh lời gấp đôi.

Nhưng Bạch Nguyệt Quý rất rõ, nếu không phải anh mang về nhiều thứ như vậy, thì số tiền đó giờ hẳn đã nhân lên nhiều lần rồi, bởi vì mấy thứ anh mang về kia, ở bên ngoài không cái nào là rẻ.

Thời buổi này hàng hóa khan hiếm, có tiền chưa chắc đã mua được.

Phải nói rằng, chồng cô, Chu Dã, thật sự là một người đàn ông có bản lĩnh.

Vì vậy, mấy hôm nay không chỉ sắc mặt Bạch Nguyệt Quý tươi tắn hơn, mà cả tính cách cũng mềm mỏng dịu dàng hẳn ra.

Ánh mắt êm ả, đầy ngọt ngào mỗi lần nhìn anh, khiến trái tim đại trượng phu của Chu Dã như sắp nổ tung.

Là đàn ông thì phải nuôi vợ con đủ đầy, không thì còn gọi gì là đàn ông nữa?

“Vợ yên tâm, anh nhất định sẽ nuôi em và con trắng trẻo mũm mĩm, em cố nhịn chút nhé. Hàng ngon còn ở đằng sau, anh đã đặt trước mấy miếng thịt xông khói, lần sau sẽ mang về cho em!”

Chu Dã ôm eo vợ, hớn hở nói.

“Em vốn đã tin anh có bản lĩnh mà.”

Bạch Nguyệt Quý mỉm cười nhìn anh, không quên khen thêm một câu.



Tối nay, đôi móng giò heo Chu Dã mang về được cô hầm với đậu nành.

Chu Dã tiếc không dám ăn, chỉ ăn mỗi đậu ninh cùng nước canh, còn hai chiếc móng giò đều để cho vợ.

Nhưng Bạch Nguyệt Quý cũng biết phải tiết kiệm, ăn một chiếc, để lại một chiếc cho ngày mai.

Miếng thịt nạc cũng chưa đụng tới, cô dùng đá ướp lạnh lại, trời này không lo hỏng.

Mà Đông chí cũng sắp đến rồi, để dành làm nhân bánh chẻo ăn Tết.



“Anh Dã!”

Lý Thái Sơn và Vương Nhị Anh đứng ngoài hàng rào gọi vào.

Bạch Nguyệt Quý liền vào nhà, Chu Dã bước ra hỏi:

“Hai cậu đến làm gì thế? Trời tuyết rồi đấy.”

Lý Thái Sơn cười toe:

“Anh Dã, anh giờ thành đàn ông mẫu mực rồi hả?”

“Vớ vẩn, anh đây từ trước đến giờ đều là đàn ông tốt!” Chu Dã đáp.

“Tối nay có một tụ lớn, anh đi không?” Vương Nhị Anh hỏi.

“Tụ lớn cỡ nào tôi cũng không đi. Tôi mà đi, vợ tôi cho ngủ ngoài chuồng lợn mất.” Chu Dã lắc đầu.

Lý Thái Sơn bật lưỡi:

“Vợ anh giờ còn đang mang thai con anh đấy, sao mà trốn nổi? Anh mà bị quản chặt thế, còn giống Chu Dã ngày xưa nữa không?”

“Đúng đấy, đàn ông mà bị đàn bà quản chặt, ra ngoài ai còn nể mặt?”

Vương Nhị Anh cũng góp lời.

Họ vừa mới thấy Chu Dã ôm eo vợ, hai người đứng ngoài hiên ngắm tuyết, ngọt ngào đến phát ngấy.

Vương Nhị Anh có phần ghen tị, anh ta theo đuổi Mã thanh niên tri thức mãi còn chưa đâu vào đâu, gửi khoai, gửi củ, mà cô ta vẫn thờ ơ.

Chu Dã liền đá cho một phát:

“Muốn ăn đòn à?”

Vương Nhị Anh suýt ngã chổng vó, luống cuống nói:

“Không có không có, anh đừng hiểu lầm, em đâu có ý gì đâu!”

“Anh không đi, hai đứa tự mà chơi.”

Chu Dã khoát tay, dứt khoát từ chối.

Hạt Dẻ Rang Đường

Lý Thái Sơn và Vương Nhị Anh đành rút lui.



Trên đường về, Vương Nhị Anh lầm bầm:

“Anh Dã bây giờ sao thế nhỉ? Không coi chúng ta là anh em nữa à? Rủ bao lần rồi mà lần nào cũng từ chối!”

Lý Thái Sơn thông cảm hơn:

“Cũng đúng thôi, trước kia mê mẩn Bạch thanh niên tri thức bao lâu, giờ cô ấy chịu thu lòng về sống với anh Dã, anh Dã còn dám làm gì khiến vợ giận nữa?”

Nói rồi nhìn sang Vương Nhị Anh:

“Còn cậu, sao rồi? Cưa đổ Mã thanh niên tri thức chưa?”

“Đừng nhắc nữa, cô ta khó theo đuổi lắm. Mà thôi, đừng ép tôi quá, không là có chuyện đó!”

Vương Nhị Anh hậm hực.

Lý Thái Sơn hừ lạnh:

“Vậy thì đừng đi chung với tôi nữa. Tôi không muốn bị liên lụy đâu, mấy vụ năm ngoái cậu còn nhớ chứ?”

Vương Nhị Anh lập tức xìu xuống:

“Tôi đùa thôi mà…”



Không nói đến hai tên kia nữa, Chu Dã sau khi quay lại liền định… đi ngủ với vợ!

Còn Bạch Nguyệt Quý thì sao?

Không biết có phải do mấy hôm nay ăn uống tốt quá không, vừa ngâm chân lên giường nằm thì cả người cứ bứt rứt khó chịu, nhất là bên cạnh lại còn một người đàn ông đẹp trai quyến rũ.

Người này là chồng hợp pháp của cô, từ gương mặt đến tính tình, sống chung mấy hôm rồi thấy càng ngày càng hợp gu.

Đã là chồng thì việc gì phải nhịn?

Bạch Nguyệt Quý liền đưa tay sờ bụng Chu Dã, luồn vào trong áo anh.

Chu Dã khựng lại:

“Vợ à, không ngủ được hả?”

“Không ngủ được.”

Giọng cô mềm mại như mèo con, lười nhác mà mê hoặc.

Chu Dã đâu phải khúc gỗ, lập tức hiểu ý, rón rén dịch lại gần…



Sau đó, Bạch Nguyệt Quý toàn thân thư thái, giống như luồng âm khí được dương khí trung hòa, thoải mái từ trong ra ngoài.

Chu Dã thì càng phấn khởi hơn cả đêm động phòng đầu tiên, ôm vợ như ôm trân bảo, cưng chiều hết mực.

“Vợ ơi, ngủ đi thôi, cũng khuya rồi.”

Chu Dã nhẹ giọng dỗ dành.

Bạch Nguyệt Quý quả thật cũng thấy hơi buồn ngủ.

Dạo này họ ngủ sớm dậy sớm, dần dần thành thói quen.

Nhìn thấy vợ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, Chu Dã cảm thấy sao mà nhìn thế nào cũng không đủ.

Không biết đã qua bao lâu, anh nắm tay vợ rồi cũng thiếp đi.



Nửa đêm hôm đó, ngoài trời tuyết rơi gió thổi dữ dội, nhưng trong nhà lại ấm áp vô cùng.



Sáng hôm sau, Chu Dã dậy sớm hầm móng giò, hấp khoai lang với trứng gà.

Bạch Nguyệt Quý vẫn còn ngủ say.

Lý Thái Sơn đã hớt hải chạy tới, hô lên:

“Anh Dã! May mà anh không đi tối qua! Tối qua chúng tôi đi đánh bài suýt thì bị bắt đấy!”

“Cái quái gì?” Chu Dã sững sờ. “Xảy ra chuyện gì?”

“Còn không phải tại Dương lão Tặc kia, dùng mánh khóe ăn hết tiền của chúng tôi, không biết ai tức quá đi tố cáo, đang chơi nửa chừng thì bị bao vây rồi! Tên Trần Lão Tứ ấy, không chạy kịp, bị bắt ngay tại chỗ!” Lý Thái Sơn kể lại.

Chu Dã cười: “Vậy các cậu chạy lẹ thật.”

“Chứ sao nữa, tôi chạy lẹ là một chuyện, thằng Nhị Anh kia lúc chạy còn hốt theo một đống tiền, không biết là bao nhiêu, tôi đoán phải mấy chục đồng ấy chứ! Nó còn nợ anh mấy đồng đúng không? Đi mà đòi về, đừng để nó hưởng trọn một mình.” Lý Thái Sơn nói.

Chu Dã đúng là có từng cho Vương Nhị Anh vay tiền, chỉ vài đồng thôi, nhưng có rồi thì phải đòi.



Lúc này Vương Nhị Anh đang tức lộn ruột.

Tối qua đúng là họa với kẻ này, với anh ta thì lại là vận may lớn!

Lúc chạy khỏi hiện trường, tiện tay hốt sạch tiền trên bàn, toàn là tiền của Dương lão Tặc — phải đến mấy chục đồng!

Giờ đây Lý Thái Sơn không được chia chác gì, quay sang méc Chu Dã.

Nhưng Vương Nhị Anh đâu dám keo kiệt với Chu Dã, giao tiền ra rất vui vẻ.

Xong còn hỏi:

“Anh Dã, anh nói xem… giờ tôi mời Mã thanh niên tri thức đi thành phố xem phim thì sao?”

Giờ có tiền, cậu ta đi đường cũng thấy nhẹ như bay, từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ được cầm trong tay nhiều tiền như vậy!



Không thể không nói, Vương Nhị Anh đã vô tình cho Chu Dã một gợi ý.

Chu Dã đáp: “Hay đấy, cậu dẫn cô ấy đi đi.”

Còn bản thân anh… cũng muốn đưa vợ mình đi thành phố xem phim.

Phải về nhà hỏi thử mới được.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 15



Bạch Nguyệt Quý nghe thấy anh hớn hở chạy về hỏi cô có muốn lên huyện xem phim không, thì thật ra… nếu rạp chiếu phim cách nhà tầm mười mấy hai chục phút, cô còn sẵn sàng cùng anh tận hưởng chút tình thú lãng mạn của thế giới hai người. Nhưng từ thôn lên đến huyện thì phải đi mất bao lâu?

Đi bộ kiểu thanh niên cũng phải mất ba tiếng rưỡi, còn như cô, ít nhất cũng phải bốn tiếng rưỡi, vì chắc chắn giữa chừng sẽ phải nghỉ chân. Vậy nên chuyện ra huyện xem phim, chẳng còn gì gọi là lãng mạn nữa, mệt muốn gãy chân thì có!

“Giờ trời lại lạnh, đường thì xa, em không đi đâu. Mà em đang có kế hoạch đấy, sắp tới anh sẽ bận rộn lắm.” Bạch Nguyệt Quý vừa cười vừa nói.

Chu Dã cảm thấy cũng đúng, thời tiết thế này mà bắt vợ đang có thai đi xa mấy tiếng đồng hồ chỉ để xem phim, lỡ bị cảm lạnh thì anh biết tìm ai mà khóc. Nên nghe vợ nói thế, anh cũng nhanh chóng đổi đề tài.

“Vợ à, em có kế hoạch gì, em cứ nói đi, anh đảm bảo làm được hết!”

Bạch Nguyệt Quý cười tủm tỉm, lấy ra mấy quyển sách. Lúc xuống vùng nông thôn, hành lý cô mang theo không nhiều, nhưng sách thì mang theo không ít.

Nhắc đến nhà mẹ đẻ, cô khẽ thở dài. Sau khi họ biết cô vội vàng gả cho một người đàn ông thô lỗ ở quê, họ giận đến mức coi như không có cô. Ba tháng trước, họ viết thư hỏi có thật không, cô cũng hồi âm bảo rằng là thật.

Hạt Dẻ Rang Đường

Từ đó, chẳng có thêm bức thư nào, càng không có tem phiếu hay tiền nong gì cả.

Cô lắc đầu, không muốn nghĩ thêm về bên đó, rồi quay sang nhìn Chu Dã.

Anh nhìn cô lấy sách ra, bèn hỏi: “Vợ muốn dạy anh đọc sách à?”

“Anh nhìn ra rồi hả?” Bạch Nguyệt Quý mỉm cười.

Chu Dã cười khổ, “Anh lớn đầu thế này rồi, mà còn học chữ à.”

Nhưng Bạch Nguyệt Quý rất nghiêm túc: “Phải học. Không có việc gì làm thì học với em, em dạy cho.” Rồi cô đặt tay lên bụng mình, “Em dạy anh đọc sách, con trong bụng cũng học được theo. Sách gọi đó là thai giáo, cho con thắng từ vạch xuất phát.”

Chu Dã tròn mắt: “Còn có kiểu nói thế này à?”

“Dĩ nhiên rồi.” Cô mỉm cười, “Anh học tốt rồi sau này em đọc:

‘Tương tư tương kiến tri hà nhật, thử thì thử dạ nan vi tình’, anh liền đáp:

‘Sinh tử khế khoát, dữ tử thành thuyết. Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão.’

Em đọc: ‘Y đái tiệm khoan chung bất hối, vị y tiêu đắc nhân tiều tụy.’

Anh đáp: ‘Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ.’”

Chu Dã nghe mà đầu ong ong. Anh chỉ học tới lớp Ba, miễn cưỡng biết chữ thôi.

Nghe vợ nói toàn câu văn cổ, cảm thấy giữa hai người có một cái hố, tên là khoảng cách học vấn.

“Đồ đàn ông thô lỗ.” Bạch Nguyệt Quý lườm yêu anh một cái. “Em không muốn sau này con mình giống anh đâu, em muốn nuôi nó thành sinh viên đại học.”

Thực ra… đó là chuyện của nhiều năm sau. Nhưng cô muốn bắt đầu từ Chu Dã trước.

Năm nay là 1972, còn khoảng 4–5 năm nữa là khôi phục kỳ thi đại học (năm 1977). Đến lúc đó, con cô đã ra đời rồi. Nếu cô thi đậu, chẳng lẽ để lại chồng con ở quê, mình đi một mình? Không đời nào!

Cho nên anh cũng phải thi, cả nhà cùng đi. Mà thời gian để chuẩn bị thì không còn nhiều…

Nghĩ tới đây, cô càng cảm thấy cấp bách. Nhưng Chu Dã đâu biết, còn đang cười hỏi: “Vợ ơi, nhưng học là học, sao lại nói là ‘chủ yếu là anh’?”

Bạch Nguyệt Quý tựa vào vai anh:

“Nước mình rất thiếu nhân tài, mà thi đại học là con đường chọn nhân tài rõ ràng nhất. Bây giờ tạm thời hoãn, nhưng tương lai có thể sẽ mở lại. Ai chuẩn bị trước thì có cơ hội trước. Anh học cùng em đi nhé? Sau này nếu có cơ hội, em đi thi đại học, anh cũng thi với em. Chứ em đi một mình, anh với con thì sao? Hay là đến lúc đó anh cản em, không cho đi?”

Chu Dã nghe xong lập tức nói ngay: “Không đâu vợ, anh không phải loại người đó! Anh tin em cũng không phải loại người đó!”

“Nói trước không chắc đâu nhé.”

Bạch Nguyệt Quý giọng nhỏ nhẹ, nhưng lời thì như dao, “Lỡ em đi rồi, quanh em toàn trai tài gái sắc, ban đầu thì thủy chung đấy, nhưng thời gian lâu dài, vợ chồng xa cách, thế nào chẳng có kẻ chen vào?”

Chu Dã nghẹn họng. Chỉ cần tưởng tượng ra cảnh đó thôi là anh đã không chịu nổi.

Cô dịu dàng xoa mặt anh:

“Anh học đi, sau này nếu có làm ăn lớn, cũng không bị thiệt vì dốt chữ. Học xong anh sẽ bớt đi đường vòng nhiều lắm.”

Chu Dã lập tức vênh mặt:

“Anh biết làm toán! Tính nhẩm còn nhanh hơn ai hết!”

Bạch Nguyệt Quý khẽ cười rồi mổ nhẹ lên môi anh một cái:

“Em đương nhiên biết anh rất thông minh, nên em mới muốn anh học hành. Em tin với năng lực của anh, chỉ cần anh muốn, đến lúc đó nhất định có thể cùng em thi đậu rời khỏi đây, mình mang theo con cùng nhau đi.”

Chu Dã bị nụ hôn nhẹ của vợ làm cho ngây ngất:

“Vợ ơi, hôn thêm cái nữa đi.”

“Đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy.” Bạch Nguyệt Quý nhẹ đ.ấ.m anh một cái.

Núi không đến với ta thì ta đến với núi. Chu Dã cũng nhẹ nhàng mổ lên môi vợ một cái, khiến cô mở to đôi mắt long lanh trách yêu anh.

“Vợ à, chuyện thi đại học còn chẳng có tí hy vọng gì.” Chu Dã biết mấy thanh niên trí thức từ thành phố đến đều mong một ngày nào đó kỳ thi đại học được khôi phục, như vậy họ có thể thi để rời đi, nhưng hiện tại thật sự chưa có gì chắc chắn cả.

“Đợi đến lúc có hy vọng rồi anh mới ôm chân Phật thì cũng vô ích thôi.” Bạch Nguyệt Quý nói.

Chu Dã do dự:

“Nhưng vợ à, anh còn phải kiếm tiền nuôi cả nhà nữa, sang năm anh phải xuống ruộng rồi.” Đến lúc đó, ba miệng ăn nhà anh cũng được chia không ít lương thực, anh phải làm thôi.

“Thời gian là do mình vắt ra từ miếng bọt biển đấy.” Bạch Nguyệt Quý chỉ nói một câu như vậy, sau đó đưa tay vuốt má anh, “Nếu anh muốn học, em sẽ dạy. Còn nếu không muốn thì thôi vậy.”

“Nếu anh chăm chỉ học, có thưởng gì không?” Chu Dã hỏi.

Bạch Nguyệt Quý liếc mắt nhìn anh:

“Anh còn muốn thưởng gì nữa, chuyện này vốn là vì tốt cho anh.”

Chu Dã nói thẳng:

“Không có thưởng thì anh không học đâu, anh là kẻ lười mà, bảo anh học chẳng khác gì lấy mạng anh cả.”

Bạch Nguyệt Quý xem như đã hiểu rõ rồi, không thấy thỏ không thả ưng, rõ ràng là đang chờ lợi lộc đây mà!

Nhưng khó khăn lắm anh mới có hứng học, cô cũng chiều theo một chút:

“Anh nói thử xem.”

“Anh đọc xong một bài văn thì vợ hôn anh một cái.” Chu Dã đáp.

Khóe môi Bạch Nguyệt Quý không nhịn được khẽ cong lên, cô nâng mặt anh lên hôn một cái:

“Không cần anh nói, có lúc chỉ cần nhìn anh thôi em cũng muốn hôn mấy cái rồi, thực sự rất hợp mắt em. Nhưng chuyện học thì vẫn phải do anh tự quyết, học nhiều một chút sau này sẽ không thiệt đâu.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 16



Chu Dã bị vợ mình nâng mặt lên, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô:

“Vợ ơi, em nói lại lần nữa đi.”

“Đọc nhiều sách vào, sau này sẽ không thiệt thòi.” Bạch Nguyệt Quý thuận miệng đáp.

Chu Dã nhắc lại:

“Phía trước cơ, cái câu ‘có lúc chỉ cần nhìn anh thôi em cũng muốn hôn mấy cái rồi, thực sự rất hợp mắt em’ ấy.”

Bạch Nguyệt Quý liếc anh một cái, không định nhắc lại nữa.

Nhưng Chu Dã vẫn muốn nghe, anh ôm lấy vợ mình, nũng nịu:

“Vợ à, nói đi mà, câu đó dễ nghe lắm, em nói thêm lần nữa đi, thêm một lần thôi.”

Bạch Nguyệt Quý không chiều theo. Khi nói thì thấy bình thường, dẫu gì cũng là người đàn ông của mình, cô muốn hôn thì hôn, chính danh hợp lý.

Nhưng bị anh lôi ra nhắc lại thế này, cô cũng thấy hơi ngại.

Đúng lúc đó bên ngoài vang lên giọng của chị dâu Lý:

“Nguyệt Quý, em có ở nhà không?”

“Có ạ.” Bạch Nguyệt Quý lập tức đẩy Chu Dã ra, đi mở cửa mời chị dâu vào.

Chị dâu Lý xách một cái giỏ, cười nói:

“Cây hồng sau vườn nhà chị năm nay được mùa, chị bảo thằng Phong Thu hái xuống làm bánh hồng. Hôm qua kiểm tra thấy đã phủ lớp đường trắng, ăn thử thấy cũng ngon, nên mang sang cho em nếm thử giải thèm.”

Vén nắp giỏ lên, bên trong là nửa giỏ bánh hồng.

“Chị khách sáo quá, để dành cho Mãn Thương với Mãn Khố ăn đi.” Bạch Nguyệt Quý nói.

Hai người vừa trò chuyện vừa bước vào nhà. Chu Dã liền chào hỏi chị dâu, cũng thấy giỏ bánh hồng:

“Chị dâu mang cả bánh hồng nhà đi cho chúng em luôn rồi à.”

“Nhà còn nhiều mà, chỗ này đem sang cho Nguyệt Quý ăn cho ngọt miệng thôi.” Chị dâu Lý cười.

Chu Dã cười:

“Vợ, em ngồi với chị dâu đi, anh ra ngoài một chút.”

“Cậu tính lên núi à? Anh Phong Thu bảo đi kiếm ít đồ rừng đấy.” Chị dâu Lý nói.

Nghe vậy Chu Dã lập tức đồng ý:

“Vậy em đi cùng anh ấy.” Rồi anh mặc áo vào, sang gian nhà phía tây lấy đồ rồi đi ra ngoài.

Trong nhà, chị dâu Lý ngồi trò chuyện với Bạch Nguyệt Quý.

Bạch Nguyệt Quý đưa cho chị một nắm táo đỏ và hạt dẻ rang thơm phức, mời chị ăn.

“Gần đây bận quá, giờ mới có chút thời gian rảnh.” Chị dâu Lý cũng không khách sáo, cầm lấy một quả táo đỏ ăn, vừa ăn vừa cười nói.

Bạch Nguyệt Quý nói:

“Cuối năm rồi mới rảnh được chút, sắp tới chắc cũng được nghỉ ngơi vài hôm.”

Chị dâu Lý còn mang theo cái quần của con trai đến nhờ vá, m.ô.n.g quần rách một lỗ to. Vừa vá vừa kể:

“Em có biết không, lão Trần Tứ bị bắt rồi đấy!”

Bạch Nguyệt Quý biết Trần Lão Tứ là ai, là kẻ ăn chơi trong làng, nhưng không cùng đường với Chu Dã. Hắn từng tung tin đồn nhảm khiến người khác phải đỏ mặt, cũng từng bị Chu Dã đánh cho một trận.

“Phạm tội gì thế?” Bạch Nguyệt Quý hỏi.

Chị dâu Lý vừa vá vừa kể:

“Tối qua đi đánh bạc, chỗ đó bị ai đó tố cáo, người khác chạy thoát, chỉ có hắn không chạy kịp nên bị bắt rồi. Giờ nhà lão Trần đang sốt sắng lo lắng.”

Bạch Nguyệt Quý hỏi:

“Còn ai trong thôn đi cùng?”

“Vương Nhị Anh với Lý Thái Sơn đều đi cả.” Chị dâu nói, nhắc đến hai cái tên này liền khiến người ta nhớ đến Chu Dã, vì trước kia ba người hay tụ tập cùng nhau.

“Chu Dã không đi đâu, anh ấy cũng không bao giờ đi. Em đã nói với anh ấy rồi, những thứ không đứng đắn thì không được đụng vào, không thì em sống c.h.ế.t không tha.” Bạch Nguyệt Quý nói.

Chị dâu Lý nghe vậy thì cười:

“Em làm vậy là đúng đấy. Không ràng buộc thì nó còn chẳng biết bay đến đâu nữa. Chu Dã bây giờ lập gia đình rồi, sắp làm bố nữa, đâu thể như trước. Khi còn độc thân muốn sống sao cũng được, giờ có vợ con rồi thì phải nghĩ cho vợ con. Nhưng chị thấy Chu Dã cũng đâu phải kẻ vô trách nhiệm, nó là người rất có hiếu mà!”

“Chị nói là chuyện anh ấy bán thân lấy tiền chữa bệnh cho mẹ hả?” Bạch Nguyệt Quý hỏi.

Thấy cô biết chuyện, chị dâu Lý cười:

“Chị tưởng em chưa biết.”

“Hồi trước em không biết, sau này mới nghe người ta kể. Cũng vì chuyện đó mà em thấy anh ấy không phải người tệ.” Bạch Nguyệt Quý đáp.

Biết cô rõ chuyện, chị dâu Lý cũng không nói thêm nữa, vì chuyện đó thực sự đau long, bán thân lấy hai trăm đồng, bị giam hai năm, mà mẹ vẫn không qua khỏi. Lúc Chu Dã được thả ra, mồ mẹ anh cỏ đã mọc cao ngút.

Chị dâu chuyển chủ đề:

“Chị nghe Phong Thu nói, hai đứa năm nay tiêu nhiều tiền mua lương thực hả?”

Bạch Nguyệt Quý gật đầu:

“Tiêu không ít thật, nhưng cũng hết cách. Em thì không làm gì, anh ấy cũng chỉ qua loa, không mua thì chắc phải ăn gió Tây Bắc rồi.”

“Em nên khuyên Chu Dã, không thể ngồi chờ núi ăn mãi được. Đồ ngon trong núi đâu phải năm nào cũng gặp. Dù bán được ít tiền, cũng không chịu được cảnh cứ tiêu xài mãi thế. Người ta được chia, nhà em phải mua, sống đâu phải chuyện ngày một ngày hai, phải nghĩ cho lâu dài. Nhìn cái bụng kia, con sắp sinh rồi, mà chưa chắc chỉ sinh một đâu, còn phải sinh nữa đấy. Như nhà chị có hai thằng con thôi mà chị cũng thấy gánh nặng không nhỏ, ngày nào cũng hai cái miệng réo đòi ăn, bao nhiêu cũng không đủ. Sau này lớn lên thì sao? Như nhà anh cả chị có ba thằng con trai, ăn xong chưa bao lâu lại đòi ăn nữa, cứ như cái động không đáy.”

Chị dâu Lý và nhà Lý Phong Thu năm nay chỉ được chia hơn hai chục đồng, mà số tiền đó chị đều cất kỹ, vì mọi chi tiêu năm sau đều trông vào đó, từng đồng đều phải tính toán kỹ càng.

Bạch Nguyệt Quý đương nhiên cũng nghe lọt tai, người ta phải thật lòng thì mới chia sẻ với mình những chuyện kinh nghiệm sống thế này.

Cô cười nói:

“Em cũng dặn anh ấy rồi, sang năm nhất định phải xuống ruộng kiếm công điểm, nếu không thì em với con sẽ không sống với anh ấy nữa đâu.”

“Thôi đừng nói những lời nặng nề thế, Chu Dã còn trẻ, lại khỏe mạnh, chỉ cần chịu khó làm ăn thì nuôi em với con đâu thành vấn đề.” Chị dâu Lý cười xòa.

Bạch Nguyệt Quý hỏi:

Hạt Dẻ Rang Đường

“Hôm trước em nghe Chu Dã nói, năm nay đội mình định nuôi heo à?”

“Ừ, mấy con heo con mang về rồi, năm con liền đấy. Trước đây còn chẳng dám nghĩ tới chuyện này. Hai năm gần đây đội mình được mùa, nên lão đội trưởng mới quyết định như vậy!” Nhắc đến chuyện này, chị dâu Lý tỏ ra rất vui mừng, còn cảm thấy tự hào nữa:

“Không phải đội nào cũng có điều kiện nuôi heo đâu nhé. Bên nhà mẹ đẻ chị còn không có khả năng này. Quanh đây chị biết cũng chỉ có hai đội dám nuôi, năm nay tính cả đội mình thì mới được ba đội có nuôi heo.”

“Nuôi bao lâu thì xuất chuồng được?” Bạch Nguyệt Quý hỏi.

Chị dâu Lý cũng không có nhiều kinh nghiệm:

“Chị nghe bảo nhanh thì khoảng tầm này năm sau là có thể rồi, nhưng phải đủ cỏ với thức ăn. Mà đúng rồi, sang năm em có thể đi nhổ cỏ heo.”

“Được mấy công điểm?” Bạch Nguyệt Quý hỏi.

“Hai công.” Chị dâu đáp.

“Việc này nhẹ nhàng, dành cho người già với trẻ con làm. Em đang có thai không tiện làm việc nặng, nhưng nhổ cỏ heo thì vẫn được. Sau này sinh con rồi, em cũng có thể vừa trông con vừa tranh thủ nhổ cỏ heo kiếm thêm chút đỉnh phụ giúp gia đình.”

Nhà nào ở riêng cũng vất vả như vậy, không có ai giúp đỡ, chuyện gì cũng phải hai vợ chồng tự lo, con cái cũng phải tự mình chăm, như thế là giảm mất một lao động.

Bạch Nguyệt Quý gật đầu, hai công điểm đúng là không nhiều, nhưng để phụ thêm vào chi tiêu trong nhà thì cũng ổn.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 17



Chị dâu Lý ngồi chơi hơn một tiếng mới về, Bạch Nguyệt Quý lấy chỗ táo đỏ và hạt dẻ còn nguyên chưa ăn mấy gói cho chị:

“Không phải cho chị đâu, là cho Mãn Thương với Mãn Khố ăn đấy.”

“Cho chúng nó ăn làm gì, hai thằng nhóc ranh ấy.” Chị dâu Lý cười, nhưng cũng không từ chối.

Chị dâu Lý về rồi, Bạch Nguyệt Quý liền đem ngâm bột ngô để tối nay nấu cháo bột ngô ăn.

Giờ trời lạnh rồi, vùng này mỗi ngày chỉ ăn hai bữa, vì không đi làm đồng kiếm công điểm nên phải thắt lưng buộc bụng.

Nhưng Bạch Nguyệt Quý vẫn phải ăn ba bữa. Sáng nào cũng phải dậy ăn, dù đôi khi muốn nằm nướng một lát nhưng không chịu nổi vì bụng đói cồn cào.

Còn Chu Dã thì đúng kiểu chỉ ăn hai bữa một ngày. Buổi sáng anh nấu xong để sẵn cho cô, còn mình đến khoảng mười giờ mới ăn sáng, rồi tầm bốn giờ chiều ăn tối, một ngày hai bữa.

Bạch Nguyệt Quý từng góp ý, nhưng anh nói ai cũng sống như vậy, đây là thói quen của thôn rồi.

Mà cô cũng chẳng nỡ ép anh.

Nghĩ một lát, cô liền lấy giấy bút ra bắt đầu viết. Cô định thử gửi bài cho tòa soạn báo.

Làm việc đồng áng thì đúng là cô không làm nổi, nhưng cầm bút thì cô giỏi. Nếu được báo chú ý, biết đâu đây sẽ là con đường giúp cô đứng vững trong thời đại này.

Tất nhiên, gửi bài cũng không phải chuyện dễ, phải viết thật cẩn thận, tránh xa mọi nội dung nhạy cảm. Nếu không, đừng nói đến chuyện được trả nhuận bút, còn có thể rước họa vào thân.

Một khi Bạch Nguyệt Quý cầm bút viết, là liền đắm chìm vào trong đó.

Tại trạm thanh niên trí thức.

Một nhóm thanh niên trí thức đang tụ lại ăn khoai lang nướng, đồng thời tranh thủ hỏi han tình hình bên ngoài từ Đặng Tường Kiệt vừa mới từ chuyến đi tuyên truyền trở về.

Năm nay, Đặng Tường Kiệt có một bài viết được đăng trên báo thành phố. Bài viết mang tư tưởng tiến bộ nên nhanh chóng lan rộng, anh ta không chỉ được khen thưởng mà còn được chủ nhiệm công xã đích thân điểm tên, chọn làm đại diện đi tuyên truyền đến các công xã khác.

Giờ chuyến đi tuyên truyền sắp kết thúc, lại đúng lúc tuyết rơi, anh ta cũng trở về.

Trên mặt Đặng Tường Kiệt đầy vẻ tự tin, không cần nói cũng thấy. Các thanh niên trí thức đi cùng thời với anh như Đổng Kiến, Trần Tùng, đều tụ lại nghe anh ta kể chuyện.

Đặng Tường Kiệt cũng không giấu giếm, mỉm cười kể:

“Dạo này tôi đi qua không ít nơi, cũng mở mang được nhiều điều, mới thấy đội sản xuất Ngưu Mông mình thật sự không tệ. Những chuyện rối ren ở mấy đội khác, bên mình không hề có.”

“Trước đây tôi thấy đội sản xuất Ngưu Mông nghèo, nhưng đi ra mới biết, cả khu vực này đều nghèo. Có nơi công xã còn không đủ cơm ăn, chứ đừng nói gì đến chuyện mở lò gạch hay làm phụ nghiệp, điều kiện không có đâu.”

“Cũng chẳng có phụ ngành nào phát triển được, kiểm tra gắt gao lắm. Nên lần này về, tôi định nộp đơn xin ý kiến với công xã, xem có thể bàn thêm với lãnh đạo huyện không. Nếu được, phải nghĩ cách phát triển phụ nghiệp.”

Hạt Dẻ Rang Đường

Anh ta nói chuyện rất chân thành, mang theo một nỗi lo nghĩ cho tập thể, khiến người nghe cũng cảm động.

Cuối cùng, Đặng Tường Kiệt nói:

“Dù khu vực này còn nghèo, nhưng chỉ cần chúng ta cùng nhau cố gắng xây dựng, nhất định có thể mang đến cuộc sống tốt đẹp hơn cho xã viên. Đó cũng là lý do chúng ta về đây từ đầu. Mọi người có đề xuất gì không? Nhân cơ hội này có thể nói ra, tôi sẽ báo cáo lại cấp trên.”

Trần Tùng và vài người khác nhìn nhau lắc đầu. Họ thì chỉ mong sống yên ngày nào hay ngày đó. Lý tưởng gì, đã bị mài mòn từ lâu rồi.

Đổng Kiến lại đưa ra một đề xuất khá sâu sắc:

“Năm nay đội sản xuất Ngưu Mông bắt đầu nuôi heo, tôi nghĩ nếu nuôi tốt, bà con có niềm tin, thì có thể bảo đội trưởng đại diện nói chuyện với công xã, để xã viên tự nuôi heo ở nhà. Đến lúc heo lớn, giao lại cho đội, quy ra công điểm. Làm vậy thì vừa tăng số hộ nuôi, mà chăm sóc heo cũng kỹ hơn.”

Nghe xong, Đặng Tường Kiệt nhìn anh:

“Ý kiến của Đổng đại ca rất hay, có thời gian có thể đi nói chuyện với lãnh đạo công xã.”

“Tôi nói không có sức nặng, cậu nói thì hơn.” Đổng Kiến cười.

Đặng Tường Kiệt gật đầu đồng ý. Cả nhóm trò chuyện thêm một lúc rồi ai về nhà nấy.

Chỉ còn Trần Tùng nán lại. Anh ta cười nói:

“Tường Kiệt, lần này cậu ra ngoài thu hoạch không ít nhỉ? Tôi nghe bảo, mấy cô gái trẻ bên ngoài bị cậu làm cho mê mẩn hết cả. Chỉ cần nghe nói Đặng thanh niên tri thức của đội sản xuất Ngưu Mông sắp đến diễn thuyết là kín hết ghế, thậm chí còn đánh nhau giành chỗ ngồi phía trước để được nhìn cậu cho rõ!”

Đặng Tường Kiệt cười nhạt:

“Cậu nói gì vậy, không có chuyện đó đâu.” Nhưng trong ánh mắt vẫn mang chút kiêu hãnh.

Trần Tùng lúc này bỗng hạ giọng, nháy mắt đầy ẩn ý:

“Tường Kiệt, cậu nói thật cho tôi biết đi, cái thai trong bụng Bạch Nguyệt Quý… có phải của cậu không?”

Đặng Tường Kiệt sững người:

“Cậu nói cái gì cơ?”

“Còn giả vờ với tôi à?” Trần Tùng nhìn anh ta chăm chú, “Cậu không coi tôi là anh em gì hết đúng không? Giấu kín thế, đến tôi mà cũng không nói một tiếng?”

Đặng Tường Kiệt lúc này mới phản ứng lại, nhìn Trần Tùng:

“Cậu vừa nói gì? Bạch Nguyệt Quý… có thai rồi?”

Trần Tùng gật đầu:

“Ừ, nghe nói đã ba tháng rồi.”

Ban đầu anh ta cũng tưởng đó là con của gã lưu manh, nhưng sau khi nghĩ kỹ lại thì cảm thấy không hợp lý.

Tính cách của Bạch Nguyệt Quý như thế nào, anh ta còn không rõ sao? Đến một thanh niên ưu tú như anh ta còn không lọt được vào mắt cô, sao cô lại có thể để ý đến một kẻ quê mùa như Chu Dã?

Nghĩ tới nghĩ lui, anh ta càng cảm thấy có khả năng đứa con trong bụng Bạch Nguyệt Quý là của Đặng Tường Kiệt!

Anh ta nhớ rõ có lần vô tình nghe thấy Bạch Nguyệt Quý vừa khóc vừa nói với Đặng Tường Kiệt:

“Em đã trao cho anh tất cả những gì em có, vậy mà anh vẫn không chịu cưới em sao? Anh thật sự tàn nhẫn như vậy ư? Anh đối xử với em như thế, sau này anh sẽ hối hận!”

Chỉ vài hôm sau, Bạch Nguyệt Quý đột ngột kết hôn với gã quê mùa Chu Dã. Giờ cô mang thai, tính ra thời gian thì tám, chín phần mười là con của Đặng Tường Kiệt.

Sắc mặt Đặng Tường Kiệt không kìm được mà hiện lên vẻ đau đớn, anh ta không ngờ Bạch Nguyệt Quý lại thật sự cam lòng gả cho tên quê mùa đó. Không phải cô từng nói yêu anh ta, trong lòng chỉ có mình anh ta thôi sao?

Hóa ra, việc cô lấy Chu Dã không đơn thuần là muốn chọc giận anh ta, khiến anh ta vì ghen mà mất kiểm soát?

Còn vẻ mặt đau khổ ấy của anh ta, trong mắt Trần Tùng thì chính là bằng chứng sống.

“Bạch Nguyệt Quý thật sự mang thai con của cậu mà lại đi lấy tên quê mùa đó sao?”

Đặng Tường Kiệt không giải thích gì thêm, chỉ lạnh nhạt nói:

“Tôi còn chút việc, cậu về trước đi.”

Trần Tùng trong lòng đã chắc như đinh đóng cột, nghĩ đến vẻ hống hách của Chu Dã lúc cưới được “thiên nga trắng” là Bạch Nguyệt Quý, thì cảm thấy khinh thường không để đâu cho hết.

Cứ tưởng gã quê mùa đó vớ được món hời, hóa ra lại đi làm “ông bố nuôi” hộ người khác, mà còn hớn hở ra mặt.

Cũng đúng thôi, nếu không phải như vậy, thì làm sao gã có cơ hội ôm được mỹ nhân về tay?

Mà Bạch Nguyệt Quý đúng là một người đàn bà cứng rắn thật, vì hận Đặng Tường Kiệt không chịu cưới mình, nên mới ôm theo con của Đặng Tường Kiệt đi gả cho kẻ khác, để khiến Đặng Tường Kiệt phải hối hận cả đời!
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 18



Chuyện này, Trần Tùng lập tức đi nói lại với Mã Quyên. Nghe xong, Mã Quyên sững sờ:

“Làm sao có thể chứ? Anh nghe ai nói vậy?”

“Tôi còn cần nghe ai nói sao? Chính tai tôi nghe thấy Bạch Nguyệt Quý đe dọa Đặng Tường Kiệt trước khi lấy gã lưu manh kia mà! Tôi vừa hỏi Đặng Tường Kiệt, cậu ta cũng không phủ nhận!”

Mã Quyên kinh ngạc, nhưng lại nhớ ra:

“Trước đây tôi từng hỏi cô ấy, cô ấy nói không hề để Chu Dã động vào, hai người chỉ là vợ chồng giả thôi. Kết quả thời gian gần đây lại nói với tôi là cô ấy có thai, bảo tôi dẫn cô ấy lên núi phá thai, nhưng cuối cùng lại thấy cô ấy nắm tay Chu Dã cùng xuống núi…”

“Nếu cái thai là của Chu Dã, thì sớm đã phá rồi, còn tiếc làm gì? Nhất định là con của Đặng Tường Kiệt!” Trần Tùng chắc chắn khẳng định.

Mã Quyên mím môi:

“Nhưng hai người họ thì khi nào…”

“Cô ấy cứ tìm Đặng Tường Kiệt mãi, mà Đặng Tường Kiệt lại là trai trẻ khí huyết dồi dào, lỡ không kìm được thì có gì lạ? Có điều, chơi thì chơi, chứ cưới thì không muốn, thành ra mới có chuyện thế này.” Trần Tùng tin chắc đó là sự thật.

Mã Quyên vẫn có chút nghi ngờ, cảm thấy mọi thứ vẫn chưa khớp hoàn toàn.

Nhưng chẳng bao lâu sau, Đặng Tường Kiệt tìm đến cô ta, nhờ cô ta giúp hẹn gặp Bạch Nguyệt Quý. Vậy còn gì để nghi ngờ nữa?

Nhìn thấy dáng vẻ nôn nóng của Đặng Tường Kiệt sau khi nghe tin Bạch Nguyệt Quý có thai, Mã Quyên cảm thấy rõ ràng mọi chuyện đã sáng tỏ.

Thế là cô ta tìm đến Bạch Nguyệt Quý.

Lúc Mã Quyên đến, Bạch Nguyệt Quý vừa mới dừng bút. Cô vừa viết một hơi dài, tự mình đọc lại, chỉnh sửa vài chỗ rồi trau chuốt lại lần nữa, cảm thấy khá hài lòng.

Tuy nhiên đây là một quyển sách chứ không chỉ là một bài viết đơn lẻ, nên không thể hoàn thành ngay được.

Nghe tiếng gọi ngoài cửa là Mã Quyên, cô bước ra.

“Chu Dã có ở nhà không?” Mã Quyên hỏi, còn nhìn vào trong nhà.

“Có chuyện gì không?” Bạch Nguyệt Quý chẳng có ý mời vào, chỉ thản nhiên hỏi.

Mã Quyên hạ giọng nói:

“Đặng Tường Kiệt về rồi, anh ấy muốn gặp cô, đang đợi ở rừng trúc ngoài đầu thôn.”

Sắc mặt Bạch Nguyệt Quý không đổi:

“Cô quay lại bảo với Đặng Tường Kiệt, giữa tôi và anh ta sớm đã đường ai nấy đi. Bây giờ tôi đã là vợ người ta, tốt nhất nên giữ khoảng cách. Sau này cô cũng đừng làm người truyền lời nữa!”

Mã Quyên không ngờ cô lại nói dứt khoát như vậy, nhưng Bạch Nguyệt Quý nói xong liền quay vào nhà, đóng cửa luôn, khiến cô chẳng thể làm gì khác ngoài quay lại truyền lời.

“Tính tình Nguyệt Quý hơi nóng, hay nói lời giận dỗi. Anh nghĩ xem, bố mẹ cô ấy chỉ có mỗi một đứa con, vậy mà cô ấy không ngần ngại xuống nông thôn vì anh, tình cảm đó đâu phải muốn quên là quên. Chỉ là giờ cô ấy còn đang giận, hay là anh tạm thời về trước đi?” Mã Quyên nhẹ giọng nói.

Đặng Tường Kiệt mặt không biểu cảm:

“Cô lại nói với cô ấy, nếu cô ấy không đến, tôi sẽ không đi đâu hết. Tôi sẽ đợi ở đây!”

Mã Quyên nghe mà lòng nghẹn ngào.

Cô ta, Đặng Tường Kiệt và Bạch Nguyệt Quý đều là thanh niên trí thức từ thành phố xuống, lại cùng một khu phố.

Đặng Tường Kiệt là kiểu người ưu tú từ nhỏ, còn Bạch Nguyệt Quý thì khỏi phải nói, con một, gia đình cưng như trứng.

Dù điều đó không phải điều gì quá vẻ vang, sau lưng không ít người gọi nhà họ Bạch là không con trai nối dõi, nhưng cuộc sống của Bạch Nguyệt Quý từ nhỏ đến lớn chưa từng phải lo gì cả, khiến Mã Quyên ghen tị vô cùng.

Hồi nhỏ ghen tị vì Bạch Nguyệt Quý là con một, hưởng hết tình yêu thương của bố mẹ, năm nào cũng có đồ mới.

Lớn lên thì ghen tị vì nhà Bạch Nguyệt Quý có điều kiện, Bạch Nguyệt Quý lại xinh đẹp, còn có Đặng Tường Kiệt, thanh mai trúc mã tài giỏi bên cạnh.

Thế mà giờ đây, tất cả những gì Bạch Nguyệt Quý từng có, đều bị chính Bạch Nguyệt Quý tự tay phá hủy. Mã Quyên còn đang mong chờ xem Bạch Nguyệt Quý sa sút thế nào.

Ai ngờ lại phát hiện, đứa bé trong bụng Bạch Nguyệt Quý … lại là con của Đặng Tường Kiệt!

Nhìn dáng vẻ lo lắng của Đặng Tường Kiệt, thấy rõ anh ta rất coi trọng cái thai đó. Rõ ràng vẫn còn có cô ta ở đây, vậy mà anh ta lại chẳng hề nhìn thấy sự tồn tại của cô ta.

Mã Quyên mang đầy oán hận lại đến tìm Bạch Nguyệt Quý, nhưng lần này, cô ta thậm chí còn không được vào khỏi cửa.

Mã Quyên nén sự ghen tị mà nói:

“Đặng Tường Kiệt đã nói rồi, nếu cô không đi, anh ấy sẽ tiếp tục chờ, chờ đến khi nào cô ra mới thôi!”

“Vậy thì cứ để anh ta chờ đi.” Bạch Nguyệt Quý cười lạnh.

Mã Quyên thấy cô thật sự không muốn gặp, đành quay lại tìm Đặng Tường Kiệt. Mà anh ta thì thật sự đợi từ trưa đến tận chiều, đến khi sắc mặt tái nhợt vì lạnh.

Hạt Dẻ Rang Đường

Mã Quyên vội chạy đi gọi Trần Tùng đến, Trần Tùng cũng kinh ngạc:

“Bạch Nguyệt Quý thật sự không chịu ra gặp cậu ấy à?”

“Không gặp. Anh ấy chờ đến ba tiếng rồi, Bạch Nguyệt Quý vẫn chẳng buồn ló mặt ra!” Mã Quyên nói, cô ta không ngờ được, thì ra Bạch Nguyệt Quý cũng có thể tàn nhẫn đến thế.

Đây là Đặng Tường Kiệt mà Bạch Nguyệt Quý thích từ nhỏ kia mà, từ trước đến nay chỉ có Bạch Nguyệt Quý chờ anh ta, giờ lại thành ra ngược lại!

“Cái này gọi là ‘mượn thiên tử để ra lệnh cho chư hầu’ đấy.” Trần Tùng châm biếm.

Mã Quyên nghẹn lời, không nói được câu nào. Nhìn lại Đặng Tường Kiệt đã gần như không đứng vững, hai người vội vàng đỡ anh ta về trạm thanh niên trí thức. Vẻ mặt ảm đạm của Đặng Tường Kiệt khiến Mã Quyên trong lòng cũng thấy xót xa.

Mà lúc này, Bạch Nguyệt Quý hoàn toàn không biết Đặng Tường Kiệt vừa “diễn” xong một vở sâu tình lay động lòng người, sau khi lần thứ hai đuổi Mã Quyên về thì liền thảnh thơi đi ngủ trưa. Giấc ngủ này ngủ thật ngon, thật đã.

Nhưng điều khiến cô càng hài lòng hơn là, Chu Dã xách về một con thỏ rừng và ba con gà rừng!

“Sao săn được nhiều đồ rừng thế này?” Bạch Nguyệt Quý vui vẻ hỏi.

Nhìn dáng vẻ ngái ngủ của cô, Chu Dã cười hí hửng ghé lại thơm một cái rồi nói:

“Bản lĩnh của chồng em mà em còn không biết sao? Vào rừng thì sao có thể tay không mà về được.”

Bạch Nguyệt Quý liếc anh một cái:

“Còn nhà chị Lý thì sao?”

“Có hết, bọn anh cùng nhau săn được, chia đều cả rồi.”

Bạch Nguyệt Quý bắt đầu sắp xếp cách xử lý chỗ đồ rừng:

“Con thỏ này đem hong khô để dành, Tết mang qua nhà cậu để biếu.”

Chu Dã vội nói:

“Đi thăm cậu thì đâu cần đem đồ quý thế, mấy món này em ăn đi là được rồi. Tới lúc đi thăm, anh chuẩn bị riêng chút khác. Còn gà rừng làm gì? Hầm nấm nhé?”

“Không có nấm, hầm hạt dẻ đi.”

Hai vợ chồng đang bàn thì thấy con trai lớn của chị dâu Lý, thằng Mãn Thương, chạy tới, mang theo nửa giỏ nấm:

“Chú ơi, thím ơi, mẹ cháu bảo mang nấm sang cho hai người.”

“Ôi chà, chú vừa nhắc tới nấm hầm gà xong.” Chu Dã cười.

Trong núi vốn có nấm, nhưng hiện giờ đã hết mùa, cả Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý đều không còn dự trữ. Nhưng chị dâu Lý, người phụ nữ giỏi vun vén, đương nhiên là có để dành.

Bạch Nguyệt Quý cười xách giỏ vào nhà đổ nấm ra, khi quay ra thì thấy giỏ còn được bỏ thêm mấy quả táo đỏ và hạt dẻ. Mãn Thương cười hớn hở xách giỏ về:

“Chú, thím, cháu về ăn thịt gà đây!”

Đứa nhóc này năm nay mới năm tuổi, người thì gầy nhẳng, lanh lợi như khỉ.

Chu Dã nhìn theo, cười nói:

“Hồi trước anh gặp nó còn đang bò dưới đất, chớp mắt cái giờ đi xách giỏ được rồi.”

“Trẻ con lớn nhanh như thổi mà.” Bạch Nguyệt Quý cười đáp.

Chu Dã như sực nhớ ra điều gì, ngập ngừng rồi hỏi:

“Vợ à, em nói xem… lúc nào thì mình về nhà em chơi một chuyến?”
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 19



Có lẽ cũng là phản ứng dây chuyền, kiếp này bố mẹ của cô trông giống hệt như ở kiếp trước.

Mà cô lại là con gái một. Ở đời sau thì chẳng sao, nam nữ bình đẳng.

Nhưng trong cái thời đại này, nhà mà chỉ sinh được con gái thì ra đường cãi nhau cũng thiếu khí thế.

Có lẽ để xây dựng một “gia đình cực phẩm” cho ra đời một “nữ phụ cực phẩm” như cô, nên cô em họ kia mới cố tình khắc họa bố mẹ cô một cách méo mó đến thế.

Sau khi sinh cô, mẹ cô tổn hại thân thể, suốt đời không thể mang thai nữa.

Cái thời đó, bà bị bà nội hành hạ đủ kiểu, còn ép bố cô ly hôn. Bố cô tuy không làm vậy, nhưng lại là một người chồng vũ phu.

Ông oán bà không sinh được con trai, khiến ông tuyệt hậu. Mẹ cô không dám phản kháng, cũng nhất quyết không chịu ly hôn.

Nhưng bà cũng cần một nơi trút giận, và người đó chính là cô. Bà đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cô.

Người ngoài nhìn vào tưởng cô được bố mẹ yêu thương, mười tuổi đã có quần áo mới mỗi năm, nhưng chỉ mình cô biết, là vì bố mẹ cô cuối cùng đã nghĩ thông, tìm con rể ở rể, tuyển con rể về nhà.

Mà người được họ chọn từ lâu rồi, là một người cháu bên nhà thím hai, mặt đầy tàn nhang, mắt đờ đẫn như cá chết, miệng giống con ếch, cao chưa đến vai cô, ngoại hình hoàn toàn không tìm nổi một điểm coi được.

Nhắc đến người này, cũng phải nói thêm về sự độc ác của cô em họ kia, vì đó chính là anh họ của cô ta, xấu đến mức kỳ lạ mà cô ta lại muốn gả cô cho người như vậy.

Nói là vì bốc đồng mà theo Đặng Tường Kiệt xuống nông thôn, chi bằng nói rằng cô muốn chạy trốn khỏi gia đình, một gia đình khiến cô ngạt thở. Cô chỉ dùng Đặng Tường Kiệt làm cái cớ.

Tình cảm dành cho anh ta, sự si mê, nói trắng ra chỉ là vì cô xem anh ta như cọng rơm cứu mạng kéo mình khỏi vũng bùn.

Nhưng vì mãi chẳng bước vào được lòng anh ta, nên việc lấy Chu Dã, thật sự là một lần buông xuôi, tự hủy.

Lần này, dưới sự điều khiển của cốt truyện do cô em họ bày ra, cô đã hoàn toàn chọc giận bố mẹ, gả cho Chu Dã.

Bố mẹ cô cũng coi như đã dứt tình, vì cô không còn giá trị lợi dụng cuối cùng nữa.

Dù họ mang gương mặt giống hệt bố mẹ ở kiếp trước, nhưng Bạch Nguyệt Quý không hề có ý định đặt tình cảm của mình vào cặp bố mẹ này.

Kiếp trước bố mẹ đối xử tốt với cô, cô chưa từng làm họ thất vọng. Nhưng kiếp này, bố mẹ như thế lại muốn cô tự rước khổ vào thân sao?

Ngoài việc lắc đầu cảm thán một tiếng, cô thật sự chẳng có chút cảm xúc nào khác.

Chu Dã lại không biết những chuyện này. Nhìn thấy vợ có vẻ lưỡng lự, anh hơi buồn buồn:

“Vợ à, em không muốn hả? Rể xấu cũng phải gặp bố mẹ vợ chứ, cửa ải này sớm muộn gì cũng phải vượt qua.”

Dù anh có lo bố mẹ vợ không ưa anh, dù gì họ cũng là người thành phố, điều kiện chẳng biết tốt đến đâu, nhưng Chu Dã vẫn muốn đi một lần, bởi vì đó là bố mẹ của vợ, là cửa mà anh nhất định phải bước qua.

Bạch Nguyệt Quý khẽ cười:

“Anh đừng nghĩ nhiều, cửa em đã qua rồi thì chẳng có vấn đề gì. Ý kiến người khác, kể cả bố mẹ em, cũng không quan trọng. Còn chuyện có gặp họ hay không… để sau hãy nói.”

Chu Dã nghe vậy, thấy cô không phải từ chối dẫn anh về gặp bố mẹ thì cũng vui vẻ:

“Được rồi, em muốn về khi nào thì nói anh, nhưng nhớ báo sớm để còn làm đơn xin phép.”

“Ừm, nếu muốn về, em sẽ báo trước.” Bạch Nguyệt Quý gật đầu.

Cô nghĩ, theo tiến trình cốt truyện, chắc lúc này bố mẹ cô đã ly hôn rồi. Những mâu thuẫn dồn nén bao năm cuối cùng cũng bùng nổ.

Nhưng với Bạch Nguyệt Quý, chuyện đó chẳng liên quan gì đến cô. Cô chẳng phải nguyên nhân, cũng chẳng có cảm xúc gì.

Vụ này Chu Dã cứ nghe theo vợ. Cô bảo sao thì làm vậy.

Chuyện qua đi, hai vợ chồng liền vui vẻ đun nước làm lông gà rừng, nấu ngay một nồi gà nấu nấm nóng hổi.

Bạch Nguyệt Quý nghĩ đến việc cậu của Chu Dã thương anh thật lòng, nên hôm sau cô bảo Chu Dã đến nhà cậu, mang theo con thỏ rừng này biếu một chuyến.

Chu Dã nhìn thấy vợ thực sự coi trọng việc vun đắp họ hàng bên nhà anh thì tất nhiên mừng rỡ. Nghĩ đến Tết lại có thể được chia thịt xông khói, anh liền hớn hở mang con thỏ đến nhà cậu.

Chu Dã có ông cậu họ Cố, năm nay năm mươi lăm tuổi. Vài năm trước ông vẫn còn là người khỏe mạnh, làm việc chẳng kém gì thanh niên, công điểm lúc nào cũng đạt mức tối đa. Nhưng mấy năm gần đây sức khỏe giảm sút nhiều, may mà hai cậu con trai cũng đã trưởng thành, có thể gánh vác việc đồng áng, nên ông cũng được nghỉ ngơi phần nào.

Lão cậu và mợ sống cùng hai con trai, lúc Chu Dã đến, hai anh họ đang ra sông thả lưới bắt cá, mợ thì chẳng biết đang tám chuyện ở nhà ai, chị dâu cả với mấy đứa cháu con nhà anh họ cũng không ở nhà. Chỉ có mỗi cậu ngồi trong sân, đang hút thuốc lào.

“Cậu ơi!” Chu Dã vui vẻ gọi.

Lão cậu đang hút thuốc lào thấy đứa cháu lớn đến thì cũng mừng rỡ:

“Sao đến đây thế? Mau vào nhà!”

Vừa nói vừa liếc thấy con thỏ trong tay Chu Dã, hỏi:

“Cầm gì đấy?”

“Thỏ đấy ạ, hôm qua cháu vào núi săn được, vợ cháu bảo cháu mang qua biếu cậu thêm món nhắm rượu.” Chu Dã cười đáp.

Lão cậu từng được mời ăn cưới của Chu Dã, biết anh đã lấy vợ, lại còn là một cô thanh niên trí thức, nhưng ông cũng nghe nói, cô vợ ấy không phải kiểu dễ sống chung.

Giờ nói là cô ấy bảo đem thỏ đến biếu, ông đoán tám phần là do chính Chu Dã tự mang đến.

“Gì đấy? Cậu không tin là vợ cháu bảo cháu mang đến thật à?” Chu Dã đặt con thỏ vào bếp rồi cười cười.

Lão cậu chắp tay sau lưng dẫn cháu vào nhà, vừa đi vừa nói:

“Thôn mình có mấy cô gái lấy chồng về đội sản xuất Ngưu Mông các cháu, dạo trước về thăm nhà, mợ cháu còn chạy sang hỏi thăm. Người ta bảo con bé thanh niên trí thức mà cháu lấy cắm sừng cháu rồi?”

Chu Dã suýt sặc nước bọt:

“Cậu ơi, cậu nói cái gì vậy? Vợ cháu cắm sừng cháu lúc nào! Cái miệng thối nào nói linh tinh thế, chuyện không có căn cứ gì hết!”

Lão cậu nheo mắt nhìn cháu:

“Người ta bảo con bé có người mình thích từ trước, là người ta không thích nó nên nó mới tức quá lấy cháu để chọc giận người ta. Không phải thật sao?”

Hạt Dẻ Rang Đường

“Cái đó… cái đó đúng là thật. Nhưng vợ cháu chưa từng phản bội cháu, lúc gả cho cháu vẫn là cô gái trong trắng, trong sạch đàng hoàng!”

Nghe vậy, sắc mặt lão cậu dịu đi nhiều:

“Thật không phải loại con gái tùy tiện?”

“Dĩ nhiên là không rồi!” Chu Dã nghiêm túc:

“Cậu đừng tin mấy lời đồn bậy ngoài kia, mấy cái miệng đó độc lắm. Vợ cháu là người hiếu thảo, nghe cháu kể cậu thương cháu nhất nên mới bảo cháu mang con thỏ này qua biếu cậu bồi bổ. Mà này, vợ cháu có thai rồi, ba tháng rưỡi, sắp bốn tháng!”

Lão cậu nghe xong thì tỉnh hẳn, bỏ luôn điếu thuốc lào đang cầm:

“Thật hả? Mà sao bầu to vậy rồi mới nói cho cậu biết?”

“Vợ cháu còn trẻ, không có kinh nghiệm, đến ba tháng mới biết có thai, đi khám mới chắc. Mà dạo gần đây cháu cũng bận, nên hôm nay mới tranh thủ sang báo tin vui cho cậu.”
 
Back
Top Bottom