Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều

Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 110: Chương 110



Nếu cô ta ăn bát canh này, tiêu chảy vài lần thì nửa cái mạng của cô ta sẽ đi tong, cô ta đâu có ngu.

Tuy trong lòng sợ hãi nhưng ngoài mặt cô ta lại ra vẻ giận dữ: “Chú Hai, bằng chứng đâu mà chú lại nghi ngờ tôi? Vì sao lại bắt tôi phải làm theo ý chú?”

Tưởng Chính Hoa không muốn lằng nhằng với cô ta: “Chỉ bằng hành vi lén lút đổ thêm thứ gì đó vào bát canh của cô. Nếu đúng là cô đổ vào bát canh của mình thì bây giờ cô ăn luôn đi.”

Nói rồi anh quay lại nhìn Giang Nguyệt Vi: “Em đi gọi mẹ đến phòng cô ta kiểm tra đi, xem có gói nhỏ màu trắng nào đựng thuốc bột không, xem rốt cuộc bên trong là cái gì?”

Lưu Thải Nga nghe vậy thì sợ tái mặt, bộ não như thể bị ngừng hoạt động, không thể suy nghĩ được bất cứ điều gì nữa. Cô ta đành giận dữ quát lên: “Tưởng Chính Hoa, chú đừng quá đáng, lát nữa tôi sẽ ăn hết bát canh này, nhưng vì cớ gì mà chú đòi lục soát phòng tôi? Chú là công an à?”

Tưởng Chính Hoa nhìn thái độ của cô ta, lạnh lùng nói: “Vậy bây giờ cô ăn luôn đi, ăn xong tôi sẽ tin thứ vừa được đổ vào là thuốc bổ của cô. Nếu không, tôi có lý do nghi ngờ cô đầu độc Nguyệt Vi và các con của chúng tôi!”

Lưu Thải Nga nghe vậy thì cả người cứng đờ, không ngờ Tưởng Chính Hoa lại nhạy bén như vậy, thoắt cái đã nghĩ đến chuyện đó, thậm chí còn nói trắng ra: “Chú bị điên à, sao tôi có thể làm vậy chứ?”

Bây giờ Giang Nguyệt Vi đang mang thai nên suy nghĩ hơi chậm, vừa nghe thấy Tưởng Chính Hoa nói như vậy, cô lập tức nhớ ra. Ban nãy ở nhà chính, Lưu Thải Nga có những biểu hiện bất thường, tâm trạng cô ta có vẻ không tốt lắm nhưng lúc Mã Ái Vân bảo cô ta bưng canh lên thì bỗng nhiên lại cười tươi như hoa, làm người khác cảm thấy hết sức kỳ quái.

Càng nghĩ, trái tim Giang Nguyệt Vi càng sợ hãi, nhìn chằm chằm Lưu Thải Nga bằng ánh mắt lạnh tanh: “Chị Thải Nga, chắc không phải chị thật sự đổ thuốc độc vào trong bát canh nên không dám ăn đâu nhỉ?”

Dứt lời, cô nhìn Tưởng Chính Hoa: “Chi bằng bỏ đi, chúng ta đưa bát canh này cho công an kiểm tra, đỡ mất công chúng ta đổ oan cho chị ấy.”

Lưu Thải Nga nghe xong thì suýt nghẹt thở, nếu để bọn họ đưa bát canh này cho công an thì chắc chắn công an sẽ điều tra ra trong này là thuốc xổ. Cô ta duỗi tay về phía Tưởng Chính Hoa, nghiến răng: “Được, tôi ăn.”

Đôi mắt đen láy của Tưởng Chính Hoa ánh lên sự lạnh lẽo, không đưa ngay bát canh cho Lưu Thải Nga mà đổ một ít canh ra bát khác để giữ lại, sau đó mới đưa bát canh cho cô ta.

Lưu Thải Nga nhìn động tác của Tưởng Chính Hoa, cảm giác lạnh lẽo từ chân xông thẳng l*n đ*nh đầu. Cô ta nhận lấy bát canh, bây giờ không thể giả vờ làm đổ bát canh, đành phải ăn hết nó trước mặt hai người.

Sau đó, cô ta đặt cái bát lên kệ bếp, tức giận đến suýt bật khóc: “Tưởng Chính Hoa, tôi ăn xong rồi, tôi không chết, trong đó không có độc, chú hài lòng chưa?”

Tưởng Chính Hoa quan sát cô ta một lúc lâu, tạm thời cô ta vẫn khỏe mạnh như cũ. Anh dửng dưng lên tiếng: “Ăn rồi thì lát nữa đừng nôn ra, lãng phí thức ăn là không tốt.”

Vốn dĩ Lưu Thải Nga định chờ bọn họ rời đi, cô ta sẽ móc họng để nôn hết ra. Khốn nỗi Tưởng Chính Hoa như thể nhìn thấu kế hoạch của cô ta. Cô ta mím môi, giọng điệu càng giận dữ hơn: “Chú còn muốn như nào nữa?”

Việc đã đến nước này, Tưởng Chính Hoa cũng không muốn cô ta làm gì nữa: “Lát nữa tôi sẽ giải thích rõ ràng với Chính Quang.”

Nghe vậy, Lưu Thải Nga càng run sợ hơn, chỉ hận không thể quay ngược thời gian về trước khi cô ta đổ thuốc vào bát. Tên Tưởng Chính Hoa này khốn nạn quá, cô ta đã ăn hết bát canh rồi mà tên này còn muốn kể mọi chuyện cho Tưởng Chính Quang.

Cô ta lập tức nói: “Không cần phải làm vậy đâu, chút chuyện cỏn con này nói với anh ấy làm gì. Đừng làm mất hòa khí giữa hai anh em chú, tôi không truy cứu sự việc ngày hôm nay nữa.”

Cô ta vừa nói xong thì nghe thấy giọng của Mã Ái Vân vọng lại từ ngoài sân: “Vợ thằng Ba đâu, múc mỗi bát canh thôi mà sao lâu như vậy? Có cần mẹ giúp không?”

Nghe vậy, Tưởng Chính Hoa liếc xéo Lưu Thải Nga rồi dửng dưng nói: “Cô bưng canh lên trước đi, mấy đứa nhỏ muốn ăn canh rồi.”

Nếu cứ đà này thì ngay cả Mã Ái Vân cũng sẽ biết chuyện, Lưu Thải Nga không còn cách nào khác, đành gồng mình bưng khay ra ngoài.

Đợi cô ta đi rồi, Giang Nguyệt Vi chẳng còn lòng dạ nào ăn canh. Cô và chồng chầm chậm rời khỏi phòng bếp, nhớ lại động tác ăn canh dứt khoát vừa rồi của Lưu Thải Nga, giọng cô hơi run: “Có khi nào chúng ta hiểu làm chị ấy không? Ngộ nhỡ thứ chị ấy đổ vào thật sự là thuốc bổ?”

Nghe vậy, Tưởng Chính Hoa cúi đầu nhìn lướt qua chiếc bát trong tay, bên trong còn một ít canh: “Anh không biết, cứ cẩn thận vẫn hơn. Nếu hết hôm nay mà cô ta vẫn không bị làm sao thì tính sau.”

Chắc hẳn Lưu Thải Nga sẽ không bỏ thuốc độc vào bát, đó là điều quá ngu xuẩn. Hơn nữa nhìn động tác uống canh vừa rồi của cô ta, anh cảm thấy hẳn không phải là thuốc độc, nhưng nếu đúng là thuốc bổ vì việc gì cô ta phải lén lút như vậy?

Bây giờ Giang Nguyệt Vi mang thai, tất nhiên anh phải cẩn thận hơn rất nhiều. Huống chi tâm tư của Lưu Thải Nga không đơn giản, thế nên anh càng thận trọng hơn, nếu bát canh có vấn đề thì lên đồn công an giải quyết, nếu bát canh không có vấn đề, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thì đến lúc đó, chú Ba trách mắng anh như nào anh cũng chịu.

Chẳng mấy chốc đã đến nhà chính, tất cả thức ăn đều đã được bưng lên bàn. Tưởng Chính Hoa lập tức kể lại sự việc xảy ra ở phòng bếp cho mọi người nghe, sau đó nhìn Tưởng Chính Quang và nói: “Nguyệt Vi mang thai nên anh hơi cả nghĩ, nếu có gì làm phật lòng em dâu thì anh xin lỗi trước.”

Ban nãy mọi người trong nhà chính loáng thoáng nghe thấy âm thanh vọng lên từ phòng bếp nhưng không ngờ bọn họ xảy ra xích mích. Mã Ái Vân cảm thấy rất bất thường nhưng không thể nói rõ là bất thường ở chỗ nào. Bà nhìn Lưu Thải Nga và nói: “Con không khỏe à?”

Lưu Thải Nga mới ngồi xuống được hai phút, bây giờ thuốc chưa phát huy tác dụng nên Lưu Thải Nga chưa bị làm sao. Cô ta vắt óc nghĩ cách, tìm cớ đi ra ngoài để móc họng, gật đầu bừa: “Vâng, dạo này con thường mệt mỏi, chóng mặt.”

Tống Xuân Ninh cũng hỏi thăm cô ta: “Sao lúc cô đi khám không rủ tôi đi với. Dạo này tôi cũng cảm thấy chóng mặt, không biết có phải do nghỉ ngơi không đủ không.”

Lưu Thải Nga nheo mắt: “Thuốc này tôi được kê từ lâu rồi, hồi đó tôi chưa uống hết, bây giờ thấy cơ thể khó chịu nên lấy ra uống tiếp.”

Cô ta nói y như thật, mọi người không mảy may nghi ngờ, duy chỉ có Tưởng Chính Quang sa sầm mặt. Bởi vì Tưởng Chính Quang không nhớ là trước kia bác sĩ từng kê thuốc bổ khí cho Lưu Thải Nga. Có điều bây giờ anh ta không thể biểu hiện sự nghi ngờ dành cho vợ của mình trước mặt mọi người, đành sầm mặt nói không sao, thầm nghĩ đợi ăn xong sẽ hỏi lại Lưu Thải Nga.

Bận bịu suốt một buổi sáng, mọi người đều đói bụng, mấy đứa nhỏ đói đến mức hoa mắt, thế nên không một ai nói gì, nhanh chóng xới cơm. Một lát sau, bụng Lưu Thải Nga hơi quặn đau, cô ta nhịn được một lát. Lúc đó cô ta thầm nghĩ mình vẫn may mắn, chẳng qua dè chừng Tưởng Chính Hoa và Giang Nguyệt Vi nên không dám động đậy.

Nhưng một lúc sau, bụng cô ta càng ngày càng đau. Cô ta hết sức lo lắng, không nhịn được nữa buộc lòng phải đứng dậy. Mọi người thấy cô ta đột nhiên đứng lên, đổ dồn ánh mắt thắc mắc về phía cô ta.
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 111: Chương 111



Mọi người nhìn cô ta, không cảm thấy có điều gì bất thường, tiếp tục ăn cơm.

Bấy giờ Lưu Thải Nga chẳng thèm nhìn Tưởng Chính Hoa và Giang Nguyệt Vi nữa, nhanh chóng rời khỏi nhà chính, đi ra sân, đoán chừng mọi người không nhìn thấy mình nữa mới phi như bay đến nhà vệ sinh.

Cô ta ngồi xổm trong nhà vệ sinh, không biết là do cô ta đổ nhiều thuốc hay do tác dụng của thuốc quá tốt mà chỉ trong vòng mười phút, cô ta đau đến nỗi trán mướt mồ hôi!

Ngồi xổm một lúc lâu, sau khi đã thải ra hết, cuối cùng bụng Lưu Thải Nga cũng dễ chịu hơn. Cô ta lau mồ hôi trên trán, thò tay vào trong cổ họng. Nhưng hình như ông trời muốn chống lại cô ta, cô ta móc kiểu gì cũng không nôn được!

Nếu không nôn được thì thôi, đỡ mất công đám người kia hỏi cô ta sao đi lâu thế. Cô ta chui ra khỏi nhà vệ sinh, rửa tay quay lại nhà chính, nhưng vừa ngồi xuống chưa được hai phút thì bụng lại quặn đau.

Lần này cơn đau dữ dội hơn lần trước rất nhiều. Cơn đau hành hạ cô ta, quấn lấy cô ta, nó giống như một con d.a.o xẻo từng miếng thịt trong bụng cô ta một cách liên tục, không ngừng nghỉ. Lưu Thải Nga lại đứng bật dậy.

Mọi người thấy cô tại lại đứng bật dậy thì cực kỳ thắc mắc. Mã Ái Vân nhíu mày, lại hỏi: “Con lại làm sao vậy?”

Lưu Thải Nga đau đến mức cắn răng, tốc độ nói chuyện cũng không nhanh như trước: “Không... không sao. Con xuống bếp múc thêm canh.”

Cô ta vừa dứt lời, Tống Xuân Ninh lập tức nói: “Không cần đâu, tôi còn một bát này, tôi chưa ăn chút nào đâu.”

Nói xong, Tống Xuân Ninh nhanh nhẹn đưa bát cho cô ta.

Lưu Thải Nga đau đến nỗi cả người run lẩy bẩy, cô ta cắn răng cố nhịn, cười đáp: “Không cần đâu, tôi tự đi lấy.”

Nói rồi cô ta chạy đi nhanh như một cơn gió, hận không thể chắp cánh bay ra ngoài.

Mọi người thấy cô ta vội vã chạy đi như vậy thì quay sang nhìn nhau với vẻ thắc mắc. Mã Ái Vân không nhịn được mà hỏi Tưởng Chính Quang: “Vợ con bị sao vậy? Ở đây còn canh gà mà lại muốn múc bát khác?”

Sắc mặt Tưởng Chính Quang căng thẳng, chính anh ta cũng cảm thấy có điều bất thường nhưng không biết rõ, chỉ đành đáp rằng: “Đợi lát nữa cô ấy về, con sẽ hỏi xem sao.”

Trước cuộc đối thoại trong bữa cơm, Tưởng Chính Hoa làm bộ như không nghe thấy, bình tĩnh ăn cơm.

Vài phút sau, sắc mặt Lưu Thải Nga trắng bệnh, bưng một bát canh vào nhà chính. Cô ta ngồi xuống, vừa mới ăn xong bát canh đó, không đợi mọi người hỏi thăm đã đứng dậy, nói thẳng: “Tôi no rồi, mọi người cứ từ từ ăn cơm.”

Dứt lời, cô ta đi ra ngoài sân. Rốt cuộc mọi người cũng cảm thấy bất thường, Mã Ái Vân hỏi Tưởng Chính Quang: “Vợ con làm sao vậy? Con mau đi theo hỏi xem con bé bị làm sao?”

Tưởng Chính Hoa thản nhiên lên tiếng: “Chắc vừa uống thuốc bổ nên bụng dạ khó chịu, không muốn ăn cơm.”

Tưởng Chính Quang nghe anh nói vậy thì căng thẳng, thốt nhiên không biết đáp lại như nào. Sau đó anh ta đứng dậy: “Con ra ngoài xem cô ấy bị làm sao.”

Nói xong anh ta rời khỏi nhà chính. Giang Nguyệt Vi dù có chậm hiểu cũng nhận ra ban nãy không Lưu Thải Nga không bỏ thuốc độc vào bát canh, nhưng chắc hẳn cô ta bỏ thuốc xổ vào!

Cô đang mang thai, bác sĩ cũng dặn cô phải chú ý chế độ dinh dưỡng hàng ngày. Cô bị cảm cũng không dám uống thuốc linh tinh, toàn phải cố chịu đựng đến khi tự khỏi bệnh, cứ nghĩ nếu cô bất cẩn ăn bát canh có thuốc xổ kia thì người liên tục bị đau bụng, tiêu chảy sẽ là cô!

Nghĩ vậy, cô cảm thấy khó chịu, sắc mặt hơi tái, nhìn người đàn ông của mình, tức giận đến nỗi muốn trở mặt ngay lập tức.

Tưởng Chính Hoa nhìn Giang Nguyệt Vi, duỗi tay gắp thịt gà cho cô, trấn an: “Em cứ ăn no đã, chờ cơm nước xong xuôi rồi tính sau.”

Hiện tại anh là người hiểu rõ hơn ai hết Lưu Thải Nga đã làm gì.

Nếu ban nãy họ không bắt gặp, không ngăn cản cô ta thì bây giờ người chịu giày vò chính là Giang Nguyệt Vi!

Một thai phụ uống thuốc xổ, bị tiêu chảy, hậu quả thật không dám tưởng tượng! Huống chi Giang Nguyệt Vi đang mang song thai, sức khỏe vốn yếu hơn những người khác!

Kẻ muốn hại cô và con của cô, bất kể là ai đi chăng nữa, anh đều không buông tha.

Tất nhiên Giang Nguyệt Vi biết người đàn ông đang an ủi mình, thế nhưng cô thật sự tức giận, bởi vì cô chưa bao giờ nghĩ Lưu Thải Nga sẽ ra tay với đứa con trong bụng mình! Cô ta quá độc ác, độc ác đến mức khiến người ta giận sôi máu!

Có điều bây giờ cô không muốn để cơn giận bùng nổ. Thứ nhất là cảm xúc giận dữ không tốt cho em bé, thứ hai là mọi người đều đang ăn cơm, chung quy cô không thể đập đũa xuống bàn. Vậy nên cô hít sâu một hơi để bản thân bình tĩnh hơn, ban nãy chồng cô đã giữ lại một ít canh, chứng tỏ anh có sự chuẩn bị, anh sẽ không để cô phải chịu ức h**p.

Thế nên Giang Nguyệt Vi nhanh chóng đáp lại: “Em biết rồi.”

Nhìn cử chỉ của hai người, Mã Ái Vân cảm nhận rõ sự bất thường, bèn hỏi hai người: “Hai con làm sao vậy? Có phải liên quan đến vợ thằng Ba không?”

Bà vừa dứt lời, mọi người đồng loạt dừng ăn cơm, ngẩng đầu lên nhìn.

Tưởng Chính Hoa nghe vậy, nhìn thoáng qua mọi người ngồi xung quanh bàn, ngoại trừ người lớn còn có trẻ em. Trẻ con không biết gì, anh cũng không muốn bắt chúng biết mâu thuẫn của người lớn, bèn nói: “Ăn cơm trước đi, ở đây còn có trẻ con, lát nữa ăn xong rồi nói.”

Mã Ái Vân không biết Tưởng Chính Hoa sẽ nói gì nhưng xem tình hình, áng chừng liên quan đến Lưu Thải Nga. Bà nhìn Tống Xuân Ninh rồi nói: “Lát nữa ăn cơm xong, con dẫn mấy đứa nhỏ đến công xã mua kẹo đi.”

Tống Xuân Ninh thấy mọi người đều khác thường nên chỉ gật đầu, đáp vâng.

Còn Lưu Thải Nga vốn dĩ muốn về phòng xử lý gói thuốc kia nhưng dạ dày lại quặn thắt, đau đến nỗi cô ta không chịu nổi, có dấu hiệu muốn đi ngoài. Cô ta không thể không chạy đến nhà vệ sinh.

Hôm nay cô ta bận bịu cả buổi sáng, chưa ăn uống gì mà đã bị tiêu chảy ba lần. Bây giờ bụng trống rỗng, ngồi xổm một lúc lâu, lòng dạ vốn đã hoảng hốt mà Tưởng Chính Quang còn đứng bên ngoài nhà vệ sinh, liên tục hỏi này nọ.

Lưu Thải Nga đau đến nỗi tay chân rụng rời, người đàn ông hỏi nhiều quá khiến cô ta bực bội, mất kiên nhẫn: “Anh đừng làm phiền em nữa, em không sao, chẳng qua đau bụng đi ngoài thôi.”

Ban nãy Tưởng Chính Hoa bình tĩnh thuật lại sự việc Lưu Thải Nga bỏ thuốc vào bát canh, còn nói do lo lắng cho Nguyệt Vi nên bắt Lưu Thải Nga tự chứng minh gói thuốc kia không có vấn đề. Có điều Lưu Thải Nga ăn bát canh đấy xong thì có vấn đề, dù Tưởng Chính Quang có ngốc cũng đoán được bảy tám phần sự thật.

Anh ta đứng ở bên ngoài, tay hơi siết lại thành nắm đấm, nói: “Bây giờ ở ngoài đây chỉ có một mình anh, em trả lời trung thực cho anh, rốt cuộc ban nãy ở phòng bếp đã xảy ra chuyện gì?”

Lưu Thải Nga đau đến mức không muốn trả lời, nhưng câu hỏi của Tưởng Chính Quang đã nhắc nhở cô ta. Cho dù Tưởng Chính Hoa và Giang Nguyệt Vi tin vào lời giải thích của cô ta, nhưng bây giờ cô ta đi vệ sinh những bốn lần, chắc chắn họ sẽ không tin nữa, nếu lát nữa họ truy cứu thì cô ta biết làm sao đây?

Cô ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Ban nãy cô ta bị đám người kia để mắt tới nên không thể quay về phòng vứt gói thuốc kia đi, lát nữa khi ra ngoài, cô ta phải về vứt nó đi. Nếu trót lọt thì kiếp nạn này sẽ trôi qua nhanh thôi.

Tưởng Chính Quang đứng bên ngoài không nhận được câu trả lời. Anh ta hơi bực bội, hỏi lại lần nữa, bấy giờ Lưu Thải Nga mới cắn răng gằn giọng: “Anh lên cơn điên à?
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 112: Chương 112



Em đã bảo là em ăn linh tinh bị đau bụng chứ có chuyện gì đâu? Bây giờ em đau bụng muốn chết, anh đừng làm phiền nữa, không thể đợi lát nữa em ra ngoài rồi nói chuyện sau được à?”

Tưởng Chính Quang nghe giọng nói mệt lử lả của Lưu Thải Nga, không giống giả vờ nên đành nói: “Được, vậy anh đứng bên ngoài chờ em.”

Tưởng Chính Quang không đi, cứ đứng bên ngoài chờ Lưu Thải Nga. Lưu Thải Nga cũng bó tay, lát sau cô ta đành phải thò mặt ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn vẻ mặt sa sầm của người đàn ông, cô ta lên tiếng bằng giọng lạnh nhạt: “Bụng em khó chịu, bây giờ muốn đi bệnh viện, có chuyện gì thì đợi em về rồi nói sau.”

Lưu Thải Nga nói rồi đi về phòng, Tưởng Chính Quang vừa đuổi theo cô ta vừa nói: “Em trả lời thành thật cho anh, rốt cuộc gói thuốc mà ban nãy em đổ vào bát canh là thuốc bổ gì? Anh nhớ rõ phòng chúng ta không có thuốc bổ, trước kia em cũng chưa từng mua thuốc bổ lần nào.”

Lưu Thải Nga không hiểu tại sao bỗng dưng Tưởng Chính Quang một mực phải hỏi vấn đề này. Bây giờ cô ta đau bụng, chẳng còn hơi sức đâu để ý đến anh ta, lập tức đi về căn phòng của họ. Lúc về đến tận phòng, cô ta vẫn chưa trả lời câu hỏi của Tưởng Chính Quang.

Cô ta càng không trả lời thì Tưởng Chính Quang càng nghi ngờ. Nhìn người phụ nữ ngồi ôm bụng ở bên kia, anh ta hỏi thẳng: “Nói chung bát canh em vừa ăn không phải thuốc bổ đúng không?”

Lưu Thải Nga nghe vậy thì ngẩng phắt đầu lên nhìn anh ta, bắt gặp ánh mắt thất vọng và chất vấn mà người chồng dành cho mình. Ngọn lửa giận dữ trong lòng cô ta thoắt cái bùng cháy: “Tưởng Chính Quang, anh nói vậy là có ý gì? Anh nghi ngờ em à? Chẳng lẽ anh nhớ hết những loại thuốc mà em đã mua à? Những lần em ốm đau, anh nhớ hết không? Em uống thuốc bổ rồi bị tiêu chảy không được à? Em là vợ anh đấy, tại sao anh có thể nghi ngờ em được chứ?”

Hai người bọn họ là vợ chồng, là đồng bạn cùng trên một chiếc thuyền. Dù cô ta thật sự bỏ thuốc vào bát canh của Giang Nguyệt Vi, đầu độc g.i.ế.c c.h.ế.t cô thì Tưởng Chính Quang cũng phải đứng về phía cô ta!

Phản ứng của Lưu Thải Nga khiến Tưởng Chính Quang không thể lừa dối bản thân phải tin tưởng cô ta được nữa. Vẻ mặt anh ta lạnh tanh, hỏi: “Vậy rốt cuộc em đổ thuốc gì vào bát canh?”

Tưởng Chính Quang vừa dứt lời, bên ngoài cửa lập tức vang lên giọng Tưởng Chính Hoa: “Thứ thuốc mà cô ta đổ vào bát chính là thuốc xổ!”

Hai người đứng trong phòng nghe thấy, đồng loạt ngoái đầu lại. Đến khi một đám người xuất hiện ở cửa, gương mặt vốn đã trắng bệch của Lưu Thải Nga giờ càng trắng hơn, cảm giác lạnh lẽo trỗi dậy trong lòng.

Đôi môi mỏng của Tưởng Chính Hoa mím chặt, nhìn chằm chằm Lưu Thải Nga bằng ánh mắt lạnh tanh. Anh gằn từng chữ: “Cô ta bỏ thuốc xổ vào bát canh, tất nhiên không phải để cho cô ta ăn mà là cho Nguyệt Vi ăn. Cô ta muốn khiến Nguyệt Vi sinh non, chẳng qua bị chúng tôi bắt tại trận, tôi bắt cô ta ăn trước.”

Lời Tưởng Chính Hoa nói đã chứng minh những gì Tưởng Chính Quang nghĩ là sự thật, niềm hy vọng cuối cùng trong lòng anh ta vụt tắt. Anh ta thật sự không ngờ người vợ sinh sống bảy năm với mình có thể làm ra loại chuyện này: “Lưu Thải Nga, anh Hai nói có đúng không?”

Lưu Thải Nga không trả lời, chỉ siết chặt hai tay, nhìn chằm chằm những người đứng trước mặt mình bằng ánh mắt lạnh như băng.

Lúc nãy ở nhà chính, ăn cơm xong, Mã Ái Vân đã nghe Tưởng Chính Hoa kể lại sự việc trong phòng bếp thêm lần nữa. Bà không dám tin Lưu Thải Nga có thể làm ra loại chuyện này, bèn hỏi thẳng: “Mẹ Thanh Uyển, những lời Chính Hoa nói có đúng không? Con muốn hại Nguyệt Vi sinh non sao? Nguyệt Vi đang mang song thai, con có biết tiêu chảy có thể cướp đi mạng người không?”

Tưởng Phúc Dân cũng cảm thấy sống lưng lạnh toát: “Vợ thằng Ba à, vợ chồng thằng Hai làm gì đắc tội với con mà con lại đối xử với họ như vậy?”

Nghe bọn họ hỏi như vậy, Lưu Thải Nga thầm cười lạnh trong lòng. Quả nhiên hễ liên quan đến chuyện của Giang Nguyệt Vi thì mọi người lập tức lo lắng khôn nguôi, nếu đổi lại là cô ta thì có lẽ chẳng được một người quan tâm!

Thấy Lưu Thải Nga không trả lời, Tưởng Chính Hoa bèn nói thẳng: “Lưu Thải Nga, chuyện này tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô. Tôi đến đây là muốn nói với chú Ba rằng tôi muốn trình báo vụ việc cho công an.”

Lưu Thải Nga nghe vậy thì hoảng hốt, đều là người cùng một nhà, Giang Nguyệt Vi đã không bị làm sao mà Tưởng Chính Hoa còn muốn báo việc này cho công an?

Cô ta hít một hơi, cắn răng: “Tưởng Chính Hoa, người bị tiêu chảy là tôi, Giang Nguyệt Vi không bị hề hấn gì. Tôi tự làm tự chịu, chú...”

Cô ta còn chưa nói xong thì một tiếng “chát” vang lên, Tưởng Chính Quang giáng một cái tát đau điếng vào mặt cô ta.

Theo cách nghĩ của người bình thường, tất nhiên kẻ gây ra chuyện sẽ phải nhận lỗi. Nhưng Tưởng Chính Hoa không ngờ Lưu Thải Nga lại dám mở miệng nói như vậy, thế nên anh không nhịn được: “Cô câm miệng cho tôi.”

Lưu Thải Nga che gò má nóng rát, cảm nhận được mùi m.á.u tươi tràn ngập trong khoang miệng. Cô ta đưa mắt, nhìn chằm chằm Tưởng Chính Quang bằng ánh mắt ngỡ ngàng: “Anh dám đánh em?”

Lưu Thải Nga được gả cho Tưởng Chính Quang bảy năm, hai người từng xích mích nhỏ nhặt, từng cãi vã ầm ĩ, thế nhưng Tưởng Chính Quang chưa từng động tay động chân với cô ta. Hôm nay là lần đầu tiên, chỉ bởi vì Giang Nguyệt Vi.

Cô ta ngây người, bỗng nhiên giơ tay đ.ấ.m Tưởng Chính Quang như điên, vừa đánh vừa gào thét: “Tưởng Chính Quang, vì sao anh dám đánh tôi. Tôi sinh ba đứa con gái cho anh, mang thai nuôi nấng ba người con, tôi chịu biết bao bao khổ cực, vì cớ gì anh dám đánh tôi, anh có tư cách gì đánh tôi?”

Bị Lưu Thải Nga đánh trả, Tưởng Chính Quang nổi giận. Cô ta gây ra chuyện như thế mà còn có mặt mũi nói những lời ấy, anh ta không thể nhịn được nữa, ghì c.h.ặ.t t.a.y cô ta, giận tím mặt: “Cô còn có mặt mũi nói vậy à, tôi đánh cô là còn nhẹ. Tôi thấy cô điên rồi, dám đầu độc người trong nhà, cô làm vậy là muốn ngồi tù đúng không. Nếu chị dâu không may xảy ra chuyện gì thì cô đừng mong sống tiếp.”

Mã Ái Vân tức giận đến nỗi muốn bật khóc: “Vợ thằng Ba à, đứa con trong bụng Nguyệt Vi cũng là cháu trai cháu gái của cô, cô cũng đã làm mẹ, tại sao cô có thể làm như vậy?”

Giang Nguyệt Vi – người im lặng nãy giờ bỗng ngẩng đầu, nhìn Mã Ái Vân: “Bởi vì cô ta cảm thấy nếu con không có con, cô ta có thể đưa con gái của cô ta cho chúng con nuôi dưỡng.”

Lưu Thải Nga nghe vậy, thốt nhiên muốn phản bác. Cô ta vốn tưởng rằng hai vợ chồng Giang Nguyệt Vi không hay biết gì, nhưng bây giờ cô ta mới vỡ lẽ, hóa ra họ biết tất cả nhưng chẳng qua không muốn vạch trần cô ta mà thôi.

Mã Ái Vân nghe mà sững sờ, hóa ra Lưu Thải Nga hãm hại Nguyệt Vi sinh non là vì nung nấu ý đồ này sao? Ấy vậy mà bà không hề nhận ra?

Còn Tưởng Chính Dân vốn là một người thật thà, chất phác, nào hay biết kế hoạch của người con dâu thứ ba này. Tưởng Chính Dương cũng chưa bao giờ để ý đến chuyện của mấy nàng dâu nên càng ngạc nhiên hơn, bỗng chốc trong phòng không có ai lên tiếng.

Nhìn Lưu Thải Nga im lặng, Giang Nguyệt Vi nói tiếp: “Cô tưởng rằng tôi sinh non thì có thể đưa con gái cho chúng tôi nuôi dưỡng ư?”

“Cô sai rồi, kể từ khi kết hôn với Tưởng Chính Hoa, chúng tôi chưa từng nghĩ đến việc nhận con nuôi. Trước đây Chính Hoa đã từng bàn bạc chuyện này với Chính Quang, chắc hẳn chú Ba đã kể lại với cô.
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 113: Chương 113



Cứ cho là tôi không thể sinh con thì tôi cũng chưa từng nói với cô là tôi muốn nhận con nuôi. Tại sao cô còn hy vọng hão huyền như vậy?”

Vì sao à? Lưu Thải Nga cũng không biết lý do, từ khi nảy ra ý tưởng đấy, trong đầu cô ta lúc nào cũng là suy nghĩ đó, không thể gạt nó ra khỏi đầu.

Tuy rằng mọi chuyện đã trôi qua nhưng hễ nhớ lại bát canh kia là Giang Nguyệt Vi lại sợ hãi, suýt chút nữa đứa con trong bụng cô đã xảy ra chuyện: “Tôi cũng không định bỏ qua cho cô, Chính Hoa nói như nào thì tôi sẽ nghe theo như vậy.”

Tưởng Chính Hoa nhìn mọi người, cuối cùng tầm mắt dừng ở bóng dáng Tưởng Chính Quang: “Chú Ba, ban nãy anh đã kể hết mọi chuyện cho cha mẹ. Cha mẹ quyết định để cho vợ chồng anh toàn quyền xử lý, vậy nên chúng ta phải công tư phân minh.”

Tưởng Chính Quang biết anh Hai tham gia quân đội từ thời trai trẻ. Suốt mấy năm phục vụ trong quân đội, anh đều gửi tiền về nhà, giúp đỡ gia đình. Ngay cả chi phí kết hôn của anh ta và anh Cả cũng do anh Hai hỗ trợ một phần, quan hệ giữa ba anh em họ luôn hòa thuận, chưa từng xảy ra mâu thuẫn.

Bây giờ Tưởng Chính Hoa nói như vậy, Tưởng Chính Quang cũng hiểu ý tứ của anh là gì. Lưu Thải Nga gây ra tội tày đình như thế, ngay cả người làm chồng như anh ta cũng vô cùng giận dữ, anh Hai là người bị hại sao có thể không tức giận được?

Tuy hiện tại chưa gây ra hậu quả gì, nhưng Lưu Thải Nga sai vẫn là sai, hơn nữa còn phạm lỗi hết sức nghiêm trọng!

Một bên là vợ, là mẹ của các con, một bên là anh ruột, là m.á.u mủ ruột rà, bất kể là nghiêng về bên nào, Tưởng Chính Quang đều cực kỳ khó chịu, có điều anh ta không thể dung túng cho vợ mình.

Nghĩ vậy, anh ta hít một hơi, nhìn Tưởng Chính Hoa, gật đầu: “Được, anh báo công an đi.”

Tưởng Chính Quang vừa dứt lời, chân Lưu Thải Nga mềm oặt, lập tức ngã ngồi xuống sàn nhà, trong đầu toàn là những lời mà Tưởng Chính Quang vừa thốt ra. Cô ta không ngờ Tưởng Chính Quang lại đứng về phía Tưởng Chính Hoa, đồng ý cho người ta báo công an, để cô ta bị bắt về đồn. Bọn họ là vợ chồng, cô ta còn sinh cho anh ta ba đứa con, ấy thế mà anh ta nhẫn tâm như vậy?

Tưởng Chính Hoa nhận được câu trả lời, đưa mắt nhìn Mã Ái Vân và cha mình, kéo Giang Nguyệt Vi đi ra ngoài. Đám người Mã Ái Vân cũng đuổi theo.

Bọn họ vừa rời đi, trong phòng chỉ còn Lưu Thải Nga và Tưởng Chính Quang. Trong đầu Lưu Thải Nga trống rỗng một lúc lâu, cô ta chầm chậm ngước mắt nhìn Tưởng Chính Quang, nói bằng giọng ngỡ ngàng: “Anh đồng ý cho anh trai anh bắt tôi? Anh điên rồi hay tôi điên rồi?”

Tưởng Chính Quang không muốn trả lời cô ta, nhìn người phụ nữ ngồi dưới sàn nhà với thái độ hết sức thờ ơ.

Bụng Lưu Thải Nga lại đau âm ỉ, cô ta không cam tâm, nhìn chằm chằm Tưởng Chính Quang, hỏi: “Tôi bị bắt thì ba đứa con gái phải làm sao? Nha Nha phải làm sao? Con bé còn chưa được một tuổi!”

Tưởng Chính Quang nghiến răng, tức giận nhìn chằm chằm cô ta: “Cô còn có mặt mũi nói vậy nữa à? Trước khi cô bỏ thuốc xổ thì không có con gái à? Không thương Nha Nha à? Cô không nghĩ đứa bé trong bụng Nguyệt Vi cũng là con cháu của nhà họ Tưởng chúng ta à? Lưu Thải Nga, cô quá độc ác!”

Bị chính chồng mình mắng độc ác, Lưu Thải Nga ngây dại. Cô ta chỉ muốn con gái mình có một tương lai tươi sáng hơn thôi, ai ngờ dưới cái nhìn của Tưởng Chính Quang, cô chỉ là một mụ đàn bà độc ác!

Tưởng Chính Quang cảm thấy mình bị Lưu Thải Nga chọc giận gần chết. Anh ta ngồi một bên, không tài nào chấp nhận được những chuyện vừa xảy ra.

Anh ta không biết người vợ đầu ấp tay gối với mình sao lại ra nông nỗi này.

Anh ta chỉ biết Lưu Thải Nga đã làm ra chuyện như vậy, chắc chắn sau này bọn họ không thể chung sống tiếp với nhau được nữa, nếu không anh ta không thể đối diện với anh Hai và chị dâu, cũng không thể giao con gái cho cô ta nuôi dạy.

Nghĩ vậy, đầu óc Tưởng Chính Quang như thể tỉnh táo hơn bao giờ hết. Một lát sau, anh ta nhìn người phụ nữ ngồi dưới đất, chầm chậm lên tiếng: “Lưu Thải Nga, chúng ta ly hôn đi.”

Lưu Thải Nga nghe xong thì hoàn hồn, nhìn người đàn ông ngồi ở mép giường, giận dữ đến nỗi òa khóc: “Tưởng Chính Quang, anh là đồ vô lương tâm, anh đồng ý cho anh trai anh bắt tôi, bây giờ còn muốn ly hôn với tôi?”

Tưởng Chính Quang nổi trận lôi đình, quơ lấy đồ vật trên giường ném về phía cô ta: “Cô gây ra loại chuyện này còn có tư cách mắng tôi vô lương tâm à?”

Bỗng nhiên anh ta hít một hơi, nghiến răng: “Lưu Thải Nga, nếu cô còn có lương tâm, còn quan tâm đến cái nhà này, không muốn bị hàng xóm nhìn thấy công an đến bắt cô, không muốn ba con gái của cô bị thiên hạ chỉ trỏ, giễu cợt chúng có một người mẹ đầu độc, g.i.ế.c người suốt đời thì cô xin lỗi chị dâu đi, sau đó lập tức đến đồn công an tự thú, hưởng sự khoan hồng của pháp luật, đừng ở đây cãi chày cãi cối không chịu nhận lỗi!”

Tưởng Chính Quang biết vừa rồi Tưởng Chính Hoa đến đây hỏi anh ta là vì để ý đến thể diện của người nhà họ Tưởng, nếu không với cơn giận ngút trời ấy, anh đã dứt khoát gọi điện cho đồn công an: “Ban nãy anh Hai đã nói thẳng với tôi. Chẳng qua anh Hai nghĩ mọi người là người một nhà, không thì việc gì anh ấy phải chạy đến đây hỏi ý kiến tôi?”

Bị Tưởng Chính Quang quát mắng, Lưu Thải Nga cũng biết sợ. Cô ta ngơ ngác ngồi bệt dưới đất, sau đó tỉnh táo như thể được đả thông tư tưởng. Ban nãy Tưởng Chính Hoa nói muốn báo công an, nếu lát nữa công an đến nhà bắt cô ta đi, vậy chẳng phải ai cũng biết sao?

Cô ta không muốn ly hôn, cũng không muốn ngồi tù, nhưng cô ta càng không muốn người đời đàm tiếu cô ta và ba đứa con của cô ta. Nghĩ vậy, cô ta nén cơn đau, bỗng nhiên đứng dậy.

Tưởng Chính Quang thấy cô ta đứng dậy, cũng đứng dậy theo: “Cô định đi đâu?”

Lưu Thải Nga biết Tưởng Chính Quang không tin cô ta, nhưng giờ đây cô ta chỉ có thể cắn răng, nhẫn nhịn chịu đựng những ấm ức: “Anh vội cái gì, tôi có trốn mất đâu. Tôi đi xin lỗi Giang Nguyệt Vi cũng không được à?”

Cô ta nói rồi đi luôn ra khỏi phòng. Tưởng Chính Quang thốt nhiên không thể tin được, vội vàng rời khỏi phòng, đi theo cô ta đến nhà chính.

Ở nhà chính, Tưởng Chính Hoa vừa mới bàn bạc với Mã Ái Vân và mọi người xong, chuẩn bị đến đồn công an báo án. Ai ngờ nhác trông thấy Lưu Thải Nga bước vào, anh vô thức che chở Giang Nguyệt Vi ở sau lưng, nhíu mày nhìn Tưởng Chính Quang: “Sao vậy?”

Lưu Thải Nga thấy ánh mắt Tưởng Chính Hoa nhìn mình như thể nhìn phải thứ gì dơ dáy, hơi cắn môi rồi đi về phía bên kia. Cô ta nhìn thoáng qua Giang Nguyệt Vi ở sau lưng Tưởng Chính Hoa, ngẫm lại những lời Tưởng Chính Quang vừa nói, hít một hơi: “Nguyệt Vi, những việc hôm nay tôi làm là sai trái, tôi không nên ôm lòng dạ xấu xa như vậy, tôi không nên đổ thuốc xổ vào bát của cô. Tôi xin lỗi cô.”

Cô ta ngập ngừng chốc lát rồi lại cắn răng nói tiếp: “Lát nữa tôi sẽ đi tự thú, khai nhận với công an về những việc tôi đã làm, hình phạt như nào tôi cũng chịu. Nhưng tôi xin hai người đừng làm ầm ĩ mọi chuyện, đừng kể những chuyện xảy ra trong hôm nay cho tụi nhỏ. Tôi sai, tôi tự mình gánh chịu.”

Cô ta nói xong, cả nhà chính lặng ngắt như tờ.

Giang Nguyệt Vi sợ ngây người, vừa rồi cô ta còn mắng chửi Tưởng Chính Hoa vì anh muốn báo công an, ấy thế mà bây giờ cô ta không chỉ đến xin lỗi, thừa nhận sai lầm mà còn nói rằng sẽ tự thú?
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 114: Chương 114



Thái độ thay đổi 180 độ như vậy là sao? Chẳng lẽ do Tưởng Chính Quang khuyên bảo?

Mã Ái Vân thoáng cái đã hoàn hồn. Ban nãy Lưu Thải Nga một mực không chịu thừa nhận những chuyện mình đã làm, bà cực kỳ tức giận nên không ngăn cản thằng Hai báo công an. Bà cũng đã nghĩ tới hậu quả, cùng lắm là bị mọi người chê cười, nhưng dù không muốn cũng phải chịu.

Có điều bây giờ Lưu Thải Nga bỗng nhiên thay đổi thái độ. Nếu có thể không làm to mọi chuyện, giải quyết trong êm đềm thì thể hiện nhà họ Tưởng sẽ không bị ảnh hưởng, mấy đứa nhỏ cũng không biết mâu thuẫn của người lớn, đây là điều tốt nhất.

Thấy mọi người không lên tiếng, Mã Ái Vân bèn kéo Tưởng Chính Hoa: “Thằng Hai.”

Tưởng Chính Hoa hoàn hồn, nhìn Tưởng Chính Quang: “Chính Quang, cô ta thật sự nghĩ vậy à?”

Tưởng Chính Quang cũng nghệt mặt ra, cho dù bây giờ Lưu Thải Nga nói vậy nhưng lát nữa cô ta không tình nguyện đến đồn công an tự thú thì anh ta cũng sẽ lôi cô ta đi: “Đúng vậy anh Hai, lát nữa em đi với cô ta đến đồn công an.”

Tưởng Chính Hoa trầm ngâm chốc lát, liếc nhìn Lưu Thải Nga, không chắc lời xin lỗi của cô ta có bao nhiêu phần thật lòng. Nhưng nếu cô ta thật sự tình nguyện đi tự thú thì cứ để cô ta đi, vì thể diện của nhà họ Tưởng, anh sẽ không mời công an đến nhà, trực tiếp bắt cô ta đi, không muốn làm ầm ĩ mọi chuyện.

Anh lạnh nhạt nói: “Được, tôi xem cô khai nhận với công an như nào.”

Nghe anh nói xong, Lưu Thải Nga không quay đầu lại mà đi một mạch ra khỏi nhà chính, Tưởng Chính Quang vội vàng đuổi theo.

Tưởng Chính Hoa ngoảnh đầu lại nhìn Giang Nguyệt Vi: “Việc này anh cũng phải đi một chuyến, em ở nhà với mẹ, lát nữa mệt mỏi thì ngủ đi.”

Giang Nguyệt Vi biết có lẽ anh sợ Lưu Thải Nga lật lọng nên gật đầu. Tưởng Chính Hoa thấy cô đồng ý thì đi cùng Tưởng Phúc Dân đến đồn công an.

Mọi ngày Tưởng Chính Quang và Lưu Thải Nga thường xuyên cãi vã nên mấy hàng xóm ở gần thấy bọn họ cùng đi ra ngoài thì không cảm thấy có gì bất thường. Một hồi sóng gió tạm thời được kết thúc bởi một dấu chấm.

Bọn họ vừa bước chân ra khỏi nhà thì Tống Xuân Ninh dẫn mấy đứa nhỏ quay về. Cô ta nhìn chằm chằm về phía họ, đến khi không thấy bóng dáng họ đâu nữa mới quay về. Vừa vào đến cửa, cô ta bảo con trai mình dẫn em gái đi chơi, còn cô ta bế Nha Nha đi tìm Mã Ái Vân hỏi xem tình hình như nào.

Tuy mọi chuyện tạm yên ổn nhưng trong lòng Mã Ái Vân như nổi sóng. Bây giờ Lưu Thải Nga làm ra chuyện như vậy, mai mốt nhà họ có công việc gì đều nhờ Tống Xuân Ninh gánh vác, thế nên Mã Ái Vân thấy cô ta hỏi thì cũng không giấu giếm, kể hết đầu đuôi câu chuyện cho cô ta nghe.

Tống Xuân Ninh bàng hoàng, cô ta không ngờ Lưu Thải Nga thường thường như bao người khác, ấy thế mà não như thể bị úng nước, định hãm hại Giang Nguyệt Vi sinh non chỉ vì muốn đưa con gái của mình cho bọn họ nhận nuôi?

Cô ta buột miệng thốt lên: “Cô ta bị điên à?”

Mã Ái Vân cũng giận sôi máu: “Mẹ vẫn không hiểu tại sao cô ta nhất quyết muốn đưa con cho vợ chồng Chính Hoa nhận nuôi. Hôm nay Chính Hoa cũng khó xử lắm, sau này một mình thằng Ba nuôi nấng ba đứa con chắc chắn sẽ rất vất vả. Rốt cuộc trong đầu cô ta chứa cái gì vậy?”

Giang Nguyệt Vi thấy bà giận dữ nói đi nói lại, bèn nói thẳng: “Có lẽ cô ta cảm thấy mình chỉ sinh được con gái, sợ mẹ ghét. Nếu có thể gửi một đứa nhỏ cho chúng con nhận nuôi thì họ sẽ dễ dàng sinh thêm đứa nữa.”

Mã Ái Vân nghe vậy thì càng tức giận hơn: “Cho tới bây giờ mẹ chưa từng giục giã họ sinh thêm con, cũng chưa từng ghét cô ta chỉ vì cô ta sinh ba con gái. Mỗi lần cô ta sinh con, mẹ đều phục vụ cô ta trong những ngày cô ta ở cữ.

Hết thời gian ở cữ, mẹ sợ cô ta ngủ không ngon, hầu hết mấy đứa nhỏ đều ngủ với mẹ. Bây giờ quần áo của mấy đứa nhỏ hầu như là do mẹ giặt, nếu con không tin thì cứ hỏi chị dâu Cả mà xem.”

Tống Xuân Ninh nghĩ ngợi một lát, quả đúng như những gì Mã Ái Vân nói. Hồi sinh Nha Nha, Lưu Thải Nga không có sữa, ban đêm Nha Nha quấy khóc quá khiến cô ta bực bội, mắng chửi đứa bé nhiều đến nỗi bọn họ cũng nghe thấy. Mã Ái Vân sợ cô ta không chăm được con nên khi hết thời gian ở cữ, bà thường xuyên bế đứa bé về chỗ mình. Kể cả với hai người con gái còn lại của cô ta cũng vậy, có cái gì tốt bà đều chia cho chúng, nào có ghét bỏ cơ chứ?

Tống Xuân Ninh lập tức nói: “Ghét đâu mà ghét, có cái gì tốt mẹ đều chia đều cho các cháu, có việc thì cũng chia đều cho mấy đứa nhỏ cùng nhau làm. Có chăng là cô ta ghét chính con gái của mình ấy nhỉ?”

Mã Ái Vân sa sầm mặt: “Mọi người đều là phụ nữ, con cái là m.á.u thịt từ chính cơ thể mình, chúng ta không thương con thì ai thương con? Cô ta thì ngược lại, không cần con mình, lại còn muốn đưa cho người khác. Nếu không có các con, mẹ đoán có lẽ cô ta còn định tặng con cho người ngoài.”

Nghe bà nói vậy, Giang Nguyệt Vi bỗng cảm thấy rất có khả năng này. Dù không có cô, có lẽ Lưu Thải Nga vẫn giữ khư khư suy nghĩ đó. Cô không thể hiểu được Lưu Thải Nga, cũng không biết rốt cuộc Lưu Thải Nga yêu thương con hay căm hận con. Nếu Lưu Thải Nga căm hận con gái mình, nào có chuyện cô ta chọn gia đình có điều kiện tốt như gia đình cô để gửi làm con nuôi. Còn nếu bảo cô ta yêu thương con, nhưng cô ta lại làm ra loại hành động quá quắt với con gái. Cô ta đúng là kẻ điên.

Bây giờ Giang Nguyệt Vi không muốn tìm hiểu tâm tư của cô ta, cô ta đã phạm pháp thì hãy gánh chịu hậu quả đi.

Mã Ái Vân và Tống Xuân Ninh vẫn đang giận sôi máu, còn Giang Nguyệt Vi lại mệt rã rời vì một ngày rùm beng. Bây giờ mọi chuyện tạm êm xuôi, cô nói với Mã Ái Vân rằng mình muốn nghỉ ngơi, sau đó cô ngủ suốt buổi trưa. Đợi đến khi cô thức dậy, trời đã tối sầm, người đàn ông ngồi ở mép giường nhìn cô.

Cô vội ngồi dậy, hỏi: “Sao rồi?”

Gương mặt Tưởng Chính Hoa hiện lên vẻ mệt mỏi, anh giơ tay day mi tâm: “Sắp Tết rồi nên đồn công an cũng nghĩ lễ, hiện tại đang đóng cửa. Chờ nghỉ Tết xong, họ mới chính thức xử lý vụ án.”

Ngày mai là ngày cuối cùng của năm cũ, Giang Nguyệt Vi cũng đã nghĩ đến tình huống này: “Cô ta nhận sự nhận lỗi không?”

Tưởng Chính Hoa gật đầu: “Cô ta thừa nhận tất cả. Chung quy là cảm thấy gia cảnh nhà chúng ta tốt, vì tương lai con cái nên mới muốn hãm hại em sinh non rồi gửi con cho chúng ta nhận làm con nuôi. Nói thẳng ra là cô ta tham lam, ích kỷ, chỉ khổ Chính Quang và mấy đứa nhỏ bị cô ta làm liên lụy.”

Giang Nguyệt Vi hơi nhíu mày: “Cô ta bỗng nhiên thay đổi thái độ như vậy thì sẽ bị xử lý như nào? Tạm giam đến hết Tết rồi thả ra hay là...”

Tuy rằng việc báo công an khiến Chính Quang vô cùng khó xử nhưng cứ nghĩ đến thủ đoạn và mục đích của Lưu Thải Nga là lửa giận trong Tưởng Chính Hoa lại bùng nổ. Anh lạnh lùng nói: “Không có chuyện đó đâu. Tuy rằng hiện tại cô ta và Chính Quang chưa ly hôn, lại còn tự thú nữa, nhưng cô ta độc ác như vậy, anh không định tha cho cô ta. Không nhốt cô ta vào tù dăm bữa nửa tháng thì sau này cô ta vẫn sẽ tái phạm.”

Giang Nguyệt Vi nghe xong hơi ngạc nhiên: “Chính Quang muốn ly hôn cô ta sao?”

“Chính Quang đề nghị ly hôn rồi.” Tưởng Chính Hoa nói: “Nhưng bây giờ Lưu Thải Nga bị giam giữ, thủ tục ly hôn không thể hoàn thành ngay được. Nói chung là phải đợi chuyện này được giải quyết xong mới tính tiếp được.”
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 115: Chương 115



Giang Nguyệt Vi không ngờ Tưởng Chính Quang lại đề nghị ly hôn, cơ mà cô không cảm thấy chắc hẳn Lưu Thải Nga sẽ không đồng ý dễ dàng. Nhưng dù sao những chuyện này cũng không liên quan đến cô, đợi đến khi hết Tết, cô sẽ đưa Nguyệt Hà đến nội thành, có lẽ sau này, mấy năm mới quay về quê một lần.

Đang suy nghĩ miên man thì Tưởng Chính Hoa nhìn cô mà nói: “Trong vụ việc lần này, em là người trong cuộc, buổi sáng ngày mai em phải đến đồn công an lấy lời khai.”

Giang Nguyệt Vi gật đầu, đáp được.

Xảy ra chuyện như vậy, bữa cơm tối diễn ra trong bầu không khí lặng thinh. Người lớn một mực im lặng, mấy đứa nhỏ không hề hay biết có chuyện xảy ra nên vẫn nói cười rôm rả.

Hai người con lớn của Lưu Thải Nga, một đứa nhỏ ba tuổi, một đứa nhỏ sáu tuổi đều đã đến tuổi nhận biết người quen. Tụi nhỏ không thấy mẹ nên hỏi mẹ đi đâu, Mã Ái Vân đành phải viện cớ nói dối chúng, nghĩ bụng giấu được đến lúc nào thì hay lúc ấy.

Tóm lại bữa cơm này không vui vẻ gì cho cam. Thế nhưng dù sao đi nữa, thời gian vẫn trôi qua từng ngày.

Đồ đạc Tết của bọn họ đã được gửi đến nơi từ lâu, còn nhà họ Tưởng cũng đã quét dọn nhà cửa sạch sẽ, dán câu đối xong xuôi nên ngày hôm sau không có việc gì làm. Có điều phải đến đồn công an lấy lời khai nên Giang Nguyệt Vi không ngủ nướng, ăn sáng xong thì đi theo người đàn ông nhà mình đến cổng công xã.

Hai người vừa ra đến đường lớn, không ngờ lại đụng trúng mấy bà vợ và Triệu Phượng Tiên của đội sản xuất Nam Kiều. Tết nhất nên lượng người đi lại cũng tăng lên, xe buýt bị quá tải, rất nhiều người không chen lên xe được nên đa số mọi người đều dậy sớm đi bộ đến công xã. Chính vì vậy mà cô gặp phải Triệu Phượng Tiên.

Nếp nhăn trên gương mặt Triệu Phượng Tiên không khác gì bà già sáu bảy chục tuổi, đôi mắt đục ngầu, ngay cả mái tóc vốn là hoa râm giờ đây cũng bạc trắng. Cả người bà ta già nua đến độ Giang Nguyệt Vi suýt nữa không nhận ra.

Ngẫm lại cũng đúng, cô và Hà Hiểu Phong ly hôn đã hơn một năm. Trong vòng một năm ấy, Hà Hiểu Phong gặp nạn, nhà họ Hà không những không có nguồn thu nhập lại còn vướng vào vô số rắc rối, bà ta ăn vạ quấy phá như vậy, không già mới là lạ.

Cô không chào hỏi Triệu Phượng Tiên, ấy những những bà vợ kia nhìn thấy cô thì đều tíu tít bắt chuyện với cô.

Tuy rằng họ nghe nói Giang Nguyệt Vi mang thai nhưng chưa được nhìn thấy tận mắt. Hôm nay được gặp Giang Nguyệt Vi, ai ai cũng ngạc nhiên, hỏi thăm tình hình dạo này của cô.

Hồi còn là con dâu nhà họ Hà, quan hệ giữa cô và những người này cũng tạm được, vậy nên họ hỏi gì cô cũng đáp lại.

Nghe các cô cười nói vui vẻ, Triệu Phượng Tiên đứng bên cạnh giận run cả người.

Giang Nguyệt Vi không những mang thai mà còn ăn no mặc ấm, mặt mày đầy đặn, nhìn kiểu gì cũng nhận ra dạo này cô sống sung sướng như nào.

Giang Nguyệt Vi sống sung sướng, còn nhà họ Hà của bà ta thì sao?

Những ngày Hiểu Phong vướng vào vòng lao lý, không những bị bắt giam mà nhà bà ta còn phải nộp phạt một nghìn hai trăm đồng. Bọn họ phải luồn cúi như con cháu người ta để vay mượn tiền, ai dè chẳng vay được đồng nào. Không chỉ họ hàng thân thích, bất kỳ ai nhìn thấy họ cũng như nhìn thấy quỷ, tránh còn không kịp.

Không có tiền nộp phạt, những tài sản có giá trị trong nhà đều bị tịch thu. Cứ đến ngày mùa thu hoạch là công xã lại phái người đến thu nốt khoản tiền phạt mà họ chưa nộp xong, nộp không hết lại khất nợ tiếp.

Những ngày tháng đó cứ tiếp diễn dài dài, nhà bà ta ăn bữa nay lo bữa mai đến tận ngày giải phóng. Nếu hồi đó Giang Nguyệt Vi ly hôn không mang một nghìn đồng đi, có lẽ cuộc sống của bọn họ sẽ không khốn đốn như vậy!

Mấy hôm nay, bọn họ nhận nhịn chịu cực khổ, nhẫn nhịn những cơn giận, hết thảy đều giấu trong lòng. Bây giờ thấy Giang Nguyệt Vi cười vui vẻ như thế, Triệu Phượng Tiên chỉ hận không thể lao đến xô ngã cô, khiến cho cô bị sinh non, khiến cho cô mất mạng!

Có điều bây giờ bà ta không thể làm thế, tạm không nói đến những người khác, chỉ riêng Tưởng Chính Hoa đứng cạnh Giang Nguyệt Vi, vẻ mặt người đàn ông đó hung hãn tàn ác. Có lẽ bà ta chưa đẩy ngã được Giang Nguyệt Vi thì đã bị Tưởng Chính Hoa đá một phát bay mất xác.

Thế nên bà ta cố nhịn, nhìn đám người nói cười ríu rít mà hừ một tiếng, cất bước đi thẳng, không thèm ngoảnh đầu lại.

Mấy người phụ nữ thấy Triệu Phượng Tiên như vậy, bèn vội vàng nói với Nguyệt Vi rằng...

“Cô đừng để bụng, một năm nay nhà họ Hà sa sút lắm, trong nhà chẳng còn thứ gì. Bà ta tức giận bao lâu nay, lúc trước còn không tin cô mang thai, bây giờ thấy rồi, chắc càng tức hơn.”

“Bây giờ bà ta biết điều hơn nhiều rồi. Nếu bà ta còn gây rối nữa thì nhà họ Hà còn mỗi ông cụ lẻ loi thôi.”

“Chứ còn gì nữa, bây giờ chúng tôi không dám nói Hà Hiểu Phong vô sinh chỉ vì sợ bà ta nghe thấy, đột nhiên lên cơn điên, náo loạn khắp nơi.”

“May mà hồi đó cô ly hôn Hà Hiểu Phong, nếu không người chịu khổ bây giờ chính là cô đó, thật đáng mừng.”

Bây giờ nhà họ Hà cực kỳ nghèo đói, chẳng có cái gì cả. Nếu đội không trợ cấp cho họ thì chắc họ cũng không có tiền ăn Tết, thế nên những người này không muốn tát nước theo mưa, khi nói chuyện cố gắng không đả động nhà họ Hà.

Tất nhiên Giang Nguyệt Vi không để bụng bà ta. Cô và nhà họ Hà đã chấm dứt quan hệ từ lâu, nào còn hơi sức quan tâm đến họ, nghe mấy người phụ nữ nói vậy, cô chỉ vừa cười vừa gật đầu, coi như đáp lời họ.

Những người này đều muốn đến công xã mua sắm, sau khi hàn huyên với Giang Nguyệt Vi hồi lâu, họ không thể đi chậm cùng cô nên tán gẫu một lát rồi hối hả đi tiếp, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp Triệu Phượng Tiên.

Suốt cuộc trò chuyện, Tưởng Chính Hoa không hề lên tiếng, đợi những người kia rời đi, anh mới hừ lạnh: “Đáng đời.”

Giang Nguyệt Vi nhìn anh, cười hỏi: “Ai đáng đời?”

Tưởng Chính Hoa nhướng mày: “Kẻ vứt bỏ người vợ Tào Khang như em.”

Giang Nguyệt Vi cười cười, không phản đối, cô cảm thấy anh nói rất đúng, kẻ phản bội sẽ phải nhận kết cục thích đáng!

Hai người chầm chậm đi đến công xã. Hôm nay là ngày cuối cùng của năm cũ nên rất nhiều người đến công xã, bầu không khí hết sức đông vui. Đến cửa hàng nào cũng có một đoàn người đứng xếp hàng, khắp nơi đều rộn ràng đón năm mới. Thế nhưng Giang Nguyệt Vi không muốn đến những nơi đông đúc như thế, đi thẳng đến đồn công an với Tưởng Chính Hoa.

Đây là lần thứ hai Giang Nguyệt Vi đến đồn công an này. Có thể do Tưởng Chính Hoa, hoặc cũng có thể do chuyện lần trước nên những người ở đồn an vẫn nhận ra cô.

Lúc lấy lời khai, có một công an hỏi rằng: “Hai người nhất định phải báo án vụ việc này à?”

Giang Nguyệt Vi hiểu ý tứ của vị công an. Với họ, việc Lưu Thải Nga đầu độc cô là chuyện riêng của gia đình, theo tư tưởng của họ, nếu có thể không làm rùm beng thì sẽ không làm rùm beng, giải quyết trong êm đẹp là được, thế nên vị công an mới hỏi cô như vậy.

Nhưng đối với Giang Nguyệt Vi, đây không phải chuyện riêng của gia đình, cô lắc đầu đáp: “Đúng vậy, nhất định phải báo án.”

Công an kia không nói gì nữa, chỉ hỏi một ít vấn đề để hoàn thành lời khai rồi cho cô về.

Người đàn ông đứng bên ngoài đợi Giang Nguyệt Vi, thấy cô đi ra, trò chuyện với công an dăm đôi câu rồi chuẩn bị về nhà. Ai dè trên hành lang, họ gặp Lưu Thải Nga bị hai công an áp giải, đi tới từ hướng ngược lại.

Giang Nguyệt Vi và người đàn ông hơi nghiêng người nhường đường cho họ đi trước.
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 116: Chương 116



Ngờ đâu lúc đi ngang qua họ, Lưu Thải Nga bỗng nhiên dừng lại, quay sang nhìn họ khiến Giang Nguyệt Vi hoảng sợ.

Tưởng Chính Hoa vội vàng vươn tay bảo vệ Giang Nguyệt Vi ở bên cạnh, nhìn chằm chằm Lưu Thải Nga bằng ánh mắt lạnh lùng, không nói không rằng.

Thấy Tưởng Chính Hoa phản ứng như vậy, nỗi oán giận lại trỗi dậy trong lòng Lưu Thải Nga. Tưởng Chính Hoa che chở Giang Nguyệt Vi đến mức này, thế còn Tưởng Chính Quang thì sao, xảy ra chuyện như này, anh ta không che chở cô ta thì thôi, ngược lại còn muốn ly hôn cô ta!

Đều là đàn ông mà sao lại đối lập như thế, thật sự khiến cô tức muốn chết.

Nhưng những cái đó chỉ là chuyện vặt, cô ta nhìn Giang Nguyệt Vi đứng bên cạnh Tưởng Chính Hoa, mím môi hỏi: “Tôi có thể nói chuyện này với cô được không?”

Giang Nguyệt Vi biết cô ta muốn nói gì, đơn giản chính là muốn cô đừng làm khó ba người con gái của cô ta.

Đây là chuyện giữa người lớn, tất nhiên Giang Nguyệt Vi sẽ không trút giận lên trẻ nhỏ. Cô sẽ không vì chuyện này mà nhằm vào ba người con gái của Lưu Thải Nga, nhưng cô không định hứa hẹn với Lưu Thải Nga, bởi cô muốn cô ta ngồi tù trong nỗi lo sợ nơm nớp.

Cô lạnh lùng liếc xéo người phụ nữ kia: “Không.”

Nói xong, cô kéo người đàn ông rời khỏi hành lang.

Đến sảnh bên ngoài, cô chợt nhớ đến Giang Nguyệt Hà, bèn mượn điện gọi đến đại đội, được bí thư Từ của chi bộ báo rằng Nguyệt Hà đến công xã từ sáng sớm, đoán chừng bây giờ đã tới nơi.

Hai người bước ra khỏi đồn công an, Giang Nguyệt Vi nghĩ xem khả năng Giang Nguyệt Hà sẽ làm những gì khi đến công xã. Nghĩ xong, cô đi thẳng về phía Cung Tiêu Xã, quả nhiên chẳng mấy chốc đã bắt gặp bóng dáng Giang Nguyệt Hà đứng xếp hàng giữa đám đông. Cô tiến lại gần một chút mới nhận ra đi cùng cô bé còn có Trần Hồng Yến.

Không đợi cô chào hỏi, Trần Hồng Yến đã bắt chuyện trước: “Nguyệt Vi à, thật sự là cô đó à? Cô mang thai làm tôi suýt không nhận ra.”

Đã hơn một năm không gặp nhau, Trần Hồng Yến sinh con nên cũng thay đổi không ít. Bây giờ Giang Nguyệt Vi bận việc nên cô không định trò chuyện lâu, chỉ gật đầu đáp lại rồi nhìn Giang Nguyệt Hà, nói: “Nguyệt Hà, chị tìm em muốn bàn ít chuyện.”

Hôm nay Giang Nguyệt Hà đi cùng Trần Hồng Yến đến công xã, dù biết Giang Nguyệt Vi về nhà nhưng cô bé không định đến tìm cô. Có điều cô bé không ngờ Giang Nguyệt Vi lại chủ động tìm mình, bây giờ gặp nhau, cô bé không còn cách nào khác, đành phải giả vờ lạnh nhạt: “Chị tìm em có việc gì?”

Giang Nguyệt Vi nhìn cô bé giả vờ giả vịt nhưng vẫn rất đáng yêu, có điều Trần Hồng Yến ở đây nên cô cũng buộc lòng phải giả bộ theo: “Qua bên kia nói chuyện riêng đi?”

Trần Hồng Yến thấy hai người muốn né tránh mình nên trợn trừng mắt: “Hai người định nói gì mà không thể cho tôi biết à?”

Giang Nguyệt Hà lạnh lùng liếc xéo cô ta: “Không thể.”

Nói rồi cô bé quả quyết xoay người đi sang chỗ khác.

Giang Nguyệt Vi khẽ cong môi cười, đi theo Giang Nguyệt Hà. Có Trần Hồng Yến ở đây, cô không muốn nói chuyện dài dòng với cô bé, bèn nói ngắn gọn: “Qua Tết vợ chồng chị sẽ phải về nơi bộ đội đóng quân. Hiện tại vợ chồng chị có nhà ở nội thành nên chị muốn làm ăn, đến lúc đó em giúp chị một tay được không?”

Giang Nguyệt Hà không ngờ chuyện Giang Nguyệt Vi muốn nói với mình là cái này. Tuy rằng nhà nước vừa mới tuyên bố cải cách kinh tế vào đợt cuối năm, nhưng chưa được hai tháng mà cô đã muốn làm ăn, tốc độ làm việc quá nhanh: “Có thể buôn bán được à? Đáng tin không vậy?”

Giang Nguyệt Vi gật đầu, cô nhớ lại kiếp trước, vào năm 79 có rất nhiều hàng quán vỉa hè và cửa hàng tư nhân chầm chậm mọc lên, cô chắc chắn là mình nhớ đúng, tất nhiên là đáng tin cậy: “Chị cam đoan với em là đáng tin.

Dù sao bây giờ em cũng đang làm việc ở huyện, tiền lương mỗi tháng không nhiều lắm, chẳng thà theo chị đến thành phố, đỡ mất công nhà họ Giang suốt ngày đến tìm em đòi giúp đỡ.”

Giang Nguyệt Hà xiêu lòng, bởi vì cô bé cũng quá mệt mỏi với nhà họ Giang. Hiện tại, một nửa tiền lương của cô bé đều phải đưa cho nhà họ Giang. Chưa kể Trần Hồng Yến mới sinh con, thường xuyên bảo cô bé mua đồ cho con trai cô ta, nếu cô bé không chịu mua thì Lý Mỹ Ngọc sẽ gọi điện thoại cho cô bé. Nói chung tiền lương chẳng dư lại được bao nhiêu.

Nhưng Trần Hồng Yến bám theo cô bé không rời nửa bước, cô bé không dám nói nhiều, đành đáp: “Được, hôm nay em bận, đợi đến khi nào rảnh rỗi sẽ tìm chị.”

Giang Nguyệt Vi vốn tưởng rằng phải khuyên nhủ thật lâu thì Giang Nguyệt Hà mới đồng ý, không ngờ cô bé đồng ý nhanh như vậy. Cô không kìm nén được niềm vui, sau đó chợt nghĩ đến điều gì: “Hôm nay em bận gì? Xem mắt à?”

Giang Nguyệt Hà do dự một hồi rồi gật đầu: “Đúng vậy, chắc lát nữa là họ đến nhà.”

Sắc mặt Giang Nguyệt Vi sa sầm, quả nhiên Lý Mỹ Ngọc vẫn làm đến nước này, “bán” cô xong lại muốn “bán” Giang Nguyệt Hà tiếp: “Có cần chị giúp không?”

Giang Nguyệt Hà ấm lòng, có điều Trần Hồng Yến đang giám sát họ, cô bé không thể cười lộ liễu: “Không cần đâu chị, em có thể tự giải quyết.”

Giang Nguyệt Vi biết cô bé có cách giải quyết của riêng mình, nhưng nếu có người góp ý thêm thì sẽ khả năng thắng lợi càng cao hơn, bèn đi bên cạnh cô bé, ghé tai nói nhỏ vài câu.

Giang Nguyệt Hà nghe xong, lập tức đáp lại: “Được, em làm theo lời chị.”

Công xã quá đông người nên nói chuyện với Giang Nguyệt Hà xong, Giang Nguyệt Vi không muốn đi dạo phố, bèn kéo Tưởng Chính Hoa về nhà. Tưởng Chính Hoa nhìn điệu bộ bí mật của hai chị em, bèn hỏi Giang Nguyệt Vi: “Em đề xuất ý tưởng gì cho cô bé vậy?”

Giang Nguyệt Vi nở nụ cười: “Cũng không phải ý tưởng to tát gì. Nguyệt Hà đồng ý đến thành phố với chúng ta rồi, không cần dè chừng nhà họ Giang nữa, cứ thẳng thừng nói với nhà trai là cô bé còn trẻ, không muốn kết hôn là được. Nếu Lý Mỹ Ngọc không đồng ý thì tìm lý do lừa phỉnh bà ta, đợi đến khi Nguyệt Hà đi làm thì đi cùng chúng ta đến thành phố là được rồi.”

Giang Nguyệt Hà tuyên bố không kết hôn, với tính cách của Lý Mỹ Ngọc, chắc chắn bà ta sẽ gây khó dễ, thế nên buộc phải tìm cách dỗ ngọt bà ta, đợi đến khi đi làm thì Nguyệt Hà sẽ xin nghỉ việc rồi đi cùng bọn họ. Đến khi tới thành phố rồi, nhà họ Giang muốn tìm Nguyệt Hà cũng bó tay.

Tất nhiên Tưởng Chính Hoa biết Lý Mỹ Ngọc là hạng người gì, thốt nhiên không biết nói gì, chỉ bảo: “Được, đợi khi nào Nguyệt Hà tìm em, anh sẽ đặt trước vé.”

Giang Nguyệt Vi gật đầu, mặc cho người đàn ông đỡ cô đi, biến mất khỏi tầm mắt của hai người đứng đằng sau.

Trần Hồng Yến nhìn Giang Nguyệt Vi rời đi, chẳng thèm đáp lại câu chào hỏi của cô ta. Cô ta kiềm chế cơn thịnh nộ, tiến lên nhìn Giang Nguyệt Hà, nói: “Ban nãy Nguyệt Vi nói gì với cô?”

Giang Nguyệt Hà lạnh nhạt nhìn cô ta: “Không có gì, chị ấy bảo tôi trả đồ cho chị ấy.”

Trần Hồng Yến ngờ ngợ: “Trả gì cơ?”

Giang Nguyệt Hà đời nào sẽ nói sự thật cho cô ta biết, chỉ cảm thấy cô ta phiền phức, không vui: “Cô hỏi nhiều như vậy làm gì?”

Bị Giang Nguyệt Hà đáp bằng giọng lạnh nhạt, Trần Hồng Yến cũng bực bội. Cô ta luôn cảm thấy hai chị em đang bàn bạc chuyện gì đó, nếu không chỉ đơn giản là nói chuyện thì cần gì phải châu đầu ghé tai, thì thầm bí mật như thế?

“Tôi chỉ hỏi chơi thôi, cô sốt sắng như vậy làm gì?”

Giang Nguyệt Hà thầm hừ lạnh: “Tôi sốt sắng đấy, tôi muốn nhanh chóng về nhà gặp Trương Thành Tài đấy.”

Trần Hồng Yến nghe vậy thì cứng họng, thôi bỏ đi, dù sao khả năng buổi xem mắt hôm nay của Giang Nguyệt Hà thành công là rất cao .
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 117: Chương 117



Sau này nhà mình còn phải nhờ cậy người ta, cô ta không muốn xích mích với Giang Nguyệt Hà, bèn cười nói: “Vậy nhanh lên, nếu không sẽ bị lỡ xe đấy.”

Vì Tết đến nên số chuyến xe buýt đi lại tăng lên đáng kể, bọn họ đi sớm mua đồ là để bắt kịp chuyến xe buýt vào buổi trưa. Bấy giờ mua sắm đầy đủ rồi, Trần Hồng Yến kéo Giang Nguyệt Hà đi bắt xe, lúc xe buýt chạy qua đường lớn, cô ta chợt nhìn thấy bóng dáng Tưởng Chính Hoa dìu Giang Nguyệt Vi thong thả đi bộ.

Cô ta không hiểu tại sao bỗng nhiên Giang Nguyệt Vi lại may mắn như thế, được gả cho Tưởng Chính Hoa, thi đỗ đại học, bây giờ mang thai cũng nhiều hơn người khác một đứa. Đúng là ông trời dành tặng tất cả những gì tốt đẹp cho cô, tiếc là những điều tốt đẹp đó, nhà họ Giang chẳng được thơm lây chút nào.

Thật đáng giận.

Có xe đi lại, chẳng mấy chốc họ đã về đến nhà. Giang Nguyệt Hà nhìn bà mối và người nhà họ Trương đều có mặt đông đủ, trông có vẻ đã đợi một lúc lâu.

Lý Mỹ Ngọc nhìn hai người đến muộn mà thái độ vẫn dửng dưng, thoạt đầu trách mắng họ rồi mới kéo họ ngồi xuống trước mặt nhà họ Trương, cười nói: “Chậc, đây là Nguyệt Hà nhà chúng tôi, hiện tại đang làm việc ở xưởng hồ giấy của huyện.”

Giang Nguyệt Hà có dự định riêng của mình, giờ đây bị Lý Mỹ Ngọc kéo đến trước mặt người nhà họ Trương, cô nhìn người đàn ông được sắp xếp xem mắt với mình. Sau đó cô dứt khoát nói với mẹ Trương theo những gì Giang Nguyệt Vi đã bày cho mình: “Thím à, cháu nói thẳng với thím vậy, bây giờ cháu mới mười chín tuổi, còn rất trẻ, công việc cũng ổn định, cháu không muốn kết hôn. Mời nhà thím đến xem mắt cũng không phải mong muốn của cháu, đó là quyết định của mẹ cháu.”

Bà mối nghe xong thì sắc mặt thay đổi, lúc trước họ chỉ hỏi ý kiến của Lý Mỹ Ngọc, bà ta đồng ý nên nhà họ Trương mới mang quà cáp đến nhà để xem mắt. Nào ngờ bây giờ lại nhận được câu trả lời khác một trời một vực, bà mối lập tức nhìn Lý Mỹ Ngọc: “Chuyện này là sao? Bà nói con gái đồng ý rồi cơ mà?”

Mẹ Trương cũng chẳng vui vẻ gì cho cam, mấy hôm nay nhà họ mua rất nhiều quà cáp để chuẩn bị cho buổi xem mắt, kết quả là bị nhà họ Giang chơi một vố: “Đúng vậy, sao lại thế này?”

Lý Mỹ Ngọc không ngờ Giang Nguyệt Hà sẽ nói thẳng thừng trước mặt nhà trai. Bà ta giận sôi máu, lập tức giải thích với mẹ Trương: “Bà đừng nghe con bé nói linh tinh, trước kia con bé đồng ý rồi, nếu không tôi mời nhà bà đến làm gì?”

Nói rồi bà ta lại nhìn Giang Nguyệt Hà: “Đứa con mất nết này, người ta đến nhà rồi mà sao con lại ăn nói hỗn láo như vậy?”

Giang Nguyệt Hà nhàn nhạt nhìn mẹ Trương: “Từ đầu đến cuối cháu chưa hề đồng ý, chỉ có một mình mẹ cháu đồng ý. Dù sao mọi người đều sinh sống ở xung quanh đại đội, cháu không muốn lừa dối tình cảm của nhà thím, đỡ mất công nhà thím phung phí tiền mua quà.”

Mẹ Trương nghe vậy thì nghĩ bụng, chẳng trách hôm nay xem mắt mà Giang Nguyệt Hà còn đi ra ngoài, để họ đợi dài cổ cả buổi, hóa ra con bé nào có muốn kết hôn: “Cháu chưa bao giờ muốn kết hôn à?”

Giang Nguyệt Hà gật đầu: “Đúng vậy, từ trước đến nay cháu đều không muốn, chỉ có một mình mẹ cháu đồng ý.”

Lý Mỹ Ngọc giận gần chết, hận không thể tát Giang Nguyệt Hà một phát: “Con bé này, con muốn ăn roi à?”

Giang Nguyệt Hà nhìn bà bằng ánh mắt thờ ơ: “Con đã nói với mẹ là con không muốn kết hôn từ lâu rồi mà. Lần nào cũng chỉ có một mình mẹ đồng ý với người ta, làm người ta lãng phí thời gian, khiến người khác tốn tiền mua nhiều quà như vậy.”

Mẹ Trương hơi tức giận nhưng vẫn cố nhịn, nhìn Lý Mỹ Ngọc: “Nếu nhà bà không thống nhất ý kiến thì khi nào nhà bà bàn bạc xong xuôi, chúng tôi sẽ đến.”

Nói rồi mẹ Trương gọi con trai mình, xách quà cáp, bỏ đi một cách dứt khoát. Lý Mỹ Ngọc gọi như nào cũng không dừng lại.

Khách khứa đã về, bà mối cũng chửi mắng Lý Mỹ Ngọc một hồi rồi mới rời đi. Lý Mỹ Ngọc giận sôi máu, lập tức mắng Giang Nguyệt Hà: “Đây đã là lần thứ ba xem mắt không thành rồi, con từ chối ba lần, giờ còn bày trò lật lọng trước mặt người khác. Mẹ thấy con sắp làm bà tướng trong nhà này rồi!”

Đây không phải lần đầu tiên Giang Nguyệt Hà bị mắng, chỉ hơi nhún vai, thản nhiên nói: “Con vẫn luôn nói với mẹ là con không muốn kết hôn, bây giờ con sắp được tăng lương nên càng không muốn kết hôn.”

Lý Mỹ Ngọc vốn đang giận tím mặt, ai ngờ vừa nghe thấy Giang Nguyệt Hà nói sắp được tăng lương thì không quát tháo nữa, lập tức hỏi: “Tiền lương được tăng thêm bao nhiêu?”

Giang Nguyệt Hà mím môi: “Mười đồng, ăn Tết xong đi làm mới được tăng lương. Thế nên con không thể kết hôn sớm như vậy được, con cũng muốn kiếm tiền dành dụm.”

Lý Mỹ Ngọc nghe vậy thì bỗng nhiên hít vào một hơi. Trước kia tiền lương một tháng của Giang Nguyệt Hà là mười lăm đồng, ấy thế mà bây giờ được tăng vụt lên hai mươi lăm đồng. Sao bà có cảm giác như nhà mình sắp phất lên thành nhà giàu rồi?

“Thật hay giả vậy?” Bà ta không thể tin nổi: “Sao lúc trước con không nói? Hay là con lừa mẹ?”

Thật hay giả ư? Tất nhiên là giả, làm gì có chuyện nhà xưởng bỗng dưng tăng tiền lương cho nhân viên thêm mười đồng như vậy, chuyện này chỉ là cô bé nói dối mà thôi.

Nhưng Giang Nguyệt Hà lập tức gật đầu: “Con lừa mẹ làm gì? Con làm quần quật ở nhà xưởng một năm nay, những người vào làm cùng con đều đã được tăng lương, bây giờ đến lượt con. Con vốn định đến Tết mới thông báo cho mẹ vui, chẳng qua chưa kịp nói thôi.”

Lý Mỹ Ngọc đăm chiêu, tiền lương một tháng của con trai nhà họ Trương chỉ được mười bảy đồng, thế nhưng bây giờ một tháng Nguyệt Hà kiếm được hai mươi lăm đồng, cao hơn nhà họ Trương rất nhiều. Nếu họ gả con gái cho nhà họ Trương thì họ hơi thiệt thòi, hơn nữa sau khi kết hôn, nếu nhà họ Trương không cho Nguyệt Hà chia một nửa tiền lương cho nhà họ Giang thì nhà bà ta càng thiệt hơn.

Nghĩ vậy, bà ta mới nguôi giận, nhìn Giang Nguyệt Hà: “Đáng lẽ con nên nói cho mẹ trước. Con bày trò lật lọng như vậy thì sau này ai dám đến nhà chúng ta cầu hôn nữa, con nên suy nghĩ thấu đáo hơn.”

Giang Nguyệt Hà chỉ mong kết quả như này, thấy bà ta không nghi ngờ nữa mới tìm cớ đi ra đại đội chi bộ, chuẩn bị gọi điện cho Giang Nguyệt Vi thông báo tình hình của mình.

Cô bé vừa ra khỏi cửa, Trần Hồng Yến thấy là lạ, nói chung là cô ta cảm thấy không đáng tin. Bọn họ chưa từng nghe Giang Nguyệt Hà kể về tiền lương của mình, bèn hỏi Lý Mỹ Ngọc: “Mẹ à, con thấy chuyện này hơi kỳ lạ, có khi nào con bé lừa chúng ta không?”

Ban nãy Lý Mỹ Ngọc cũng từng tra hỏi Giang Nguyệt Hà. Nhưng đúng là Nguyệt Hà đã làm quần quật ở nhà xưởng kia một năm, cô bé nói cũng đúng, những người khác đã được tăng lương thì bây giờ đến lượt cô bé thôi: “Con bé lừa mẹ thì có lợi lộc gì? Đến lúc nhận lương, nếu con bé không moi ra được hai mươi lăm đồng thì nó định tính sao?”

Trần Hồng Yến không biết phải trả lời như nào, nhưng cô ta vẫn cảm thấy có điều bất thường: “Con không biết, nói chung là con cảm thấy con bé lừa chúng ta. Với lại mẹ cũng gặp Trương Thành Tài rồi đấy, ngoại hình cũng được, tiền lương ổn định, nhà họ Trương lại ở gần nhà chúng ta, Nguyệt Hà không cưới người ta đúng là đáng tiếc.”

Lý Mỹ Ngọc cũng nghĩ vậy. Nếu Giang Nguyệt Hà thật sự lừa bà ta, chung quy cũng là do không muốn kết hôn, bây giờ không kết làm thông gia với nhà họ Trương được, sau này lại phải tìm mối khác, suy cho cùng cô bé lớn tuổi dần, không thể không kết hôn được: “Trương Thành Tài cũng không ổn lắm đâu.
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 118: Chương 118



Tiền lương của cậu ta không quá cao, lại còn có hai người em trai. Ai biết sau khi Nguyệt Hà kết hôn với cậu ta, là bọn họ giúp đỡ chúng ta hay chúng ta phải giúp đỡ họ?”

Trần Hồng Yến không biết nói gì nữa, không tìm được lý do phản bác Lý Mỹ Ngọc nên đành thôi.

*

Giang Nguyệt Vi ăn gần xong bữa tối thì nhận được điện thoại của Giang Nguyệt Hà. Cô nghe điện thoại xong, bèn bảo Tưởng Chính Hoa đặt thêm một vé tàu hỏa nữa cho Giang Nguyệt Hà. Tạm thời mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch, chờ đến mùng tám đầu năm, bọn họ sẽ quay về.

Hôm nay là ngày cuối cùng của năm cũ, bữa tối vẫn là cả gia đình quây quần ăn với nhau, thế nhưng mọi người đều không nói chuyện. Cơm nước xong xuôi, mọi người muốn đón Giao thừa, Giang Nguyệt Vi bèn về phòng trước.

Lúc quay về phòng, cô sực nhớ ra một chuyện, bèn hỏi Tưởng Chính Hoa: “Bây giờ Nha Nha còn nhỏ, Lưu Thải Nga không ở đây thì liệu mẹ còn qua nhà chúng ta được không?”

Tưởng Chính Hoa gật đầu: “Buổi chiều lúc em ngủ, anh đã hỏi mẹ rồi, mẹ muốn đi nhưng có vẻ chị dâu Cả không vui lắm.”

Tống Xuân Ninh cực kỳ bực mình bởi chuyện của Lưu Thải Nga. Giang Nguyệt Vi sắp sinh con, lại còn sinh hai em bé nữa, Mã Ái Vân không đi chăm cô không được. Nếu bà đi thì Tưởng Chính Quang phải một mình chăm sóc ba đứa nhỏ, chắc chắn Tưởng Phúc Dân cũng sẽ giúp đỡ em trai Út. Có điều hai người đó đều là đàn ông đàn ang, nào biết cách chăm sóc trẻ con như Mã Ái Vân, vậy nên chắc chắn ít nhiều gì thì cô ta cũng phải phụ trách gánh nặng này, trong khi cô ta vẫn còn ba đứa con nữa.

Bây giờ chỉ cần nghĩ thôi, Tống Xuân Ninh cũng có thể mở miệng mắng Lưu Thải Nga được, bất cẩn bị Tưởng Chính Hoa nghe thấy.

Giang Nguyệt Vi cũng nghĩ ra nguyên do khiến Tống Xuân Ninh không vui, nhưng bây giờ là giai đoạn quan trọng, cô cũng không còn cách nào khác, mời bảo mẫu thì chắc chắn người ta không tận tâm như Mã Ái Vân: “Đợi em sinh con xong rồi tính tiếp.”

Tưởng Chính Hoa biết cô nghĩ gì, vươn tay nhéo má cô: “Em đừng suy nghĩ nhiều làm gì. Dù xảy ra chuyện gì hay không, chắc chắn mẹ sẽ đến chăm sóc em. Chị dâu Cả chỉ bực bội càm ràm chút thôi, đợi đến khi Tưởng Chính Quang chăm con quen tay thì mọi chuyện sẽ ổn.”

Giang Nguyệt Vi gật đầu, bây giờ chỉ đành như vậy.

Vốn dĩ cô muốn đón Giao thừa cùng Tưởng Chính Hoa, nhưng đến khuya thì thật sự không thức được nữa, sau đó ngủ thiếp đi, đến lúc tỉnh lại đã là ngày hôm sau.

Hầu như Tết năm nào cũng giống nhau, mùng một chúc Tết, mùng hai mùng ba thì ghé thăm nhà họ hàng, hẹn gặp bạn bè, nhân dịp Tết nhất mà vui chơi cho thỏa thích. Có vài người thân thiết với Lưu Thải Nga đến tìm cô ta đi chơi, Mã Ái Vân bèn lấy lý do Lưu Thải Nga về nhà mẹ đẻ để từ chối. Ăn Tết về nhà mẹ đẻ là chuyện hết sức bình thường, thế nên dù không gặp được Lưu Thải Nga nhưng không ai cảm thấy có gì bất thường.

Giang Nguyệt Vi mang thai, đi lại không tiện nên không muốn đi đâu. Đa số thời gian đều đi dạo trong nhà, ngoại trừ một số người phụ nữ làm trong đội sản xuất Trường Hồng ra thì cô không gặp người nào khác. Ba ngày đầu năm trôi qua, đến mùng bốn, cô không ngờ người nhà họ Lưu đến.

Nhà họ Lưu có ba người đến, gồm mẹ ruột Lưu Thải Nga và hai anh trai của cô ta. Bọn họ vừa bước vào sân thì vội vàng phi vào nhà chính của họ Tưởng.

Hôm nay là mùng bốn, các thành viên của nhà họ Tưởng không có việc gì làm nên đều ngồi sưởi ấm trong nhà. Bây giờ đám người nhà họ Lưu mò đến cửa nên đôi bên vừa khéo gặp nhau.

Thấy cả nhà họ Tưởng sưởi ấm trong nhà chính, mẹ Lưu giận dữ muốn nổ phổi. Năm hết Tết đến, con gái bà ta phải chịu đói chịu rét ở đồn công an, đến cả người đến thăm cũng không có, ấy thế mà những kẻ này lại ăn uống no say, thảnh thơi nhàn nhã ở nhà.

Ai nhìn mà không tức giận cho được?

Tuy rằng bà ta rất giận dữ nhưng Lưu Thải Nga đã gọi điện thoại cho bà ta, dặn là hôm nay bà ta đến xin xỏ chứ không phải đến gây sự, dù bà ta bực mình cũng phải nhẫn nhịn.

Mẹ Lưu vừa nhìn thấy Mã Ái Vân đã ứa nước mắt: “Bà thông gia à, tôi biết chuyện của Thải Nga rồi. Con bé làm vậy là sai, nó cũng đã xin lỗi. Hôm nay tôi đến đây là muốn xin lỗi bà, là do tôi dạy dỗ con không đến nơi đến chốn. Nể tình con bé sinh ba đứa nhỏ cho nhà họ Tưởng, bà tha cho con bé lần này được không, nói với công an là không truy cứu chuyện này nữa, được không?”

Mã Ái Vân không ngờ mẹ Lưu vừa bước vào nhà đã khóc lóc, bà bèn bảo Tống Xuân Ninh dẫn mấy đứa nhỏ ra ngoài.

Tuy Mã Ái Vân cũng thương xót thằng Ba và ba đứa nhỏ, nhưng nếu không làm cho ra lẽ thì lại bất công với nhà thằng Hai. Người làm mẹ như bà cũng không biết nên làm sao, đành nói: “Thú thật là hiện tại chúng tôi cũng không có quyền giải quyết vụ việc của Thải Nga.”

“Có quyền mà, tôi hỏi bên công an rồi.” Mẹ Lưu lập tức nói: “Công an nói rằng chỉ cần nhà bà không truy cứu trách nhiệm thì có thể cho qua việc này.”

Dứt lời, bà ta nhìn mọi người, nhìn lướt qua một lượt đã thấy bụng của Giang Nguyệt Vi, bèn đi qua nhìn cô: “Nguyệt Vi à, dẫu sao cháu cũng vẫn bình an vô sự, cháu giúp đỡ Thải Nga đi. Cháu nói đỡ mấy câu trước mặt công an với, được không?”

Hai người anh trai của Lưu Thải Nga cũng lập tức hùa theo: “Mọi người đều là người một nhà. Bây giờ Nguyệt Vi không bị làm sao, Thải Nga làm sai, con bé cũng xin lỗi rồi. Mọi người nể tình mấy đứa nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có gì đi.”

Giang Nguyệt Vi không cần nghĩ nhiều cũng biết chắc chắn là Lưu Thải Nga mượn điện thoại của đồn công an gọi điện về nhà, thế nên nhà họ Lưu mới biết việc này. Không ngờ vụ án hãm hại liên quan đến tính mạng con người trong mắt bọn họ chỉ là chuyện nhỏ ư? Vả lại Lưu Thải Nga đã thật sự ăn năn hối lỗi chưa?

Giang Nguyệt Vi cho rằng Lưu Thải Nga vẫn chưa hối cải, chẳng qua cô ta không muốn vụ việc làm ảnh hưởng đến thể diện của cô ta và các con của cô ta thôi. Nếu cô ta thật sự ăn năn thì đáng lẽ lúc đầu cô ta đã xin lỗi, chứ không phải đợi đến khi Tưởng Chính Quang khuyên nhủ rồi mới đi đầu thú.

Giang Nguyệt Vi chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Tưởng Chính Hoa: “Xin lỗi, vụ việc đầu độc, hãm hại tính mạng người khác không thể là chuyện nhỏ được. Nếu cô ta thật sự coi chúng tôi là người một nhà thì lúc ấy đã không ra tay đầu độc.”

Mẹ Lưu thấy người lên tiếng là Tưởng Chính Hoa, lập tức nói: “Nhưng Thải Nga chỉ bỏ thuốc xổ vào bát, nào có bỏ thuốc độc. Bây giờ Nguyệt Vi cũng không bị làm sao, nhà họ Tưởng nhất định phải tuyệt tình như vậy sao?”

Giang Nguyệt Vi nghe vậy thì cắn răng, nhìn bà ta bằng ánh mắt lạnh lùng: “Vậy sao bà không hỏi xem hôm đó cô ta uống thuốc xổ xong đau bụng cỡ nào, đi vệ sinh những mấy lần?”

Mẹ Lưu nghe xong thì cứng họng, thật ra bà ta chưa hỏi vấn đề này, Thải Nga cũng không chủ động nói với bà ta.

Giang Nguyệt Vi lại hỏi tiếp: “Chỉ tính riêng buổi sáng hôm đó, cô ta đi vệ sinh những năm lần, đau bụng đến nỗi chân tay rã rời, mặt mũi trắng bệch. Tôi là phụ nữ có thai sáu tháng, nếu đau bụng không chỉ mặt tái chân run thôi đâu, dạ con sẽ co bóp dẫn đến sinh non, lúc ấy sẽ là một xác nhưng ba mạng người. Bà có thể nói đó chỉ là chuyện nhỏ ư?”

Mẹ Lưu sợ quýnh lên: “Nhưng chẳng phải bây giờ cô bình an vô sự đó sao? Thải Nga cũng xin lỗi rồi, chúng tôi cũng xin lỗi rồi, mọi người đều là người một nhà, chẳng lẽ chúng ta không thể giải quyết trong êm đềm ư? Nhất định phải lôi nhau lên đồn công an sao?”
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 119: Chương 119



Những lời mẹ Lưu thốt ra đã hoàn toàn chọc giận Tưởng Chính Hoa. Anh giận dữ nhìn mẹ Lưu: “Đó là bởi chúng tôi kịp thời phát hiện ra âm mưu của cô ta. Nếu chúng tôi không phát hiện thì người xảy ra chuyện bây giờ chính là Nguyệt Vi, Lưu Thải Nga chắc chắn sẽ bị xử bắn!”

Mẹ Lưu bị thái độ hung dữ của Tưởng Chính Hoa làm cho sợ c.h.ế.t khiếp, sửng sốt một lúc lâu mới quay sang nhìn Tưởng Chính Quang đứng ở đằng kia. Bà ta nói bằng giọng run run: “Chính Quang à, Thải Nga là vợ của con, cũng là mẹ của ba đứa con của con, Nha Nha chưa tròn một tuổi. Tại sao con cũng nhẫn tâm không nói đỡ cho con bé một câu?”

Từ lần đầu tiên biết Lưu Thải Nga có ý tưởng đưa con cho gia đình khác làm con nuôi, Tưởng Chính Quang đã hết lời khuyên nhủ cô ta. Tưởng Chính Quang cứ ngỡ Lưu Thải Nga đã từ bỏ ý định đó, nào ngờ cô ta vẫn âm thầm lên kế hoạch. Cô ta che giấu tâm tư của mình, từ từ thực hiện kế hoạch đến bước này, nếu mọi chuyện xảy ra vào ngày hôm đó thuận lợi như những gì cô ta mong muốn thì không biết sau này cô ta còn làm ra những việc gì nữa.

Tưởng Chính Quang hít một hơi, nhìn mẹ Lưu: “Mẹ, việc này chỉ có thể trách Thải Nga. Trước kia con đã từng khuyên can cô ấy, nhưng cô ấy không chịu nghe lời con. Bây giờ xảy ra chuyện, cô ấy làm sai thì phải chịu trách nhiệm, chỉ cần cô ấy ăn năn hối cải thì không phải ngồi tù lâu đâu, cứ để cô ấy ở trong đó, ngẫm nghĩ cho tỉnh người.”

Mẹ Lưu không ngờ Tưởng Chính Quang lại từ chối một cách dứt khoát như thế. Nhưng bà ta nào quan tâm nhiều đến thế, thấy Tưởng Chính Quang không giúp đỡ mà còn tán thành việc Thải Nga bị giam giữ, bà ta nổi cơn tam bành: “Nếu con còn gọi mẹ một tiếng mẹ thì đáng lẽ con nên nghe lời mẹ mà giúp Thải Nga. Con không thể ích kỷ, chỉ vun vén cho bản thân như vậy được.”

Tưởng Chính Hoa không muốn dây dưa với người nhà họ Lưu nữa, lạnh lùng nhìn mẹ Lưu: “Nói suông thôi có ích gì. Đây là vụ án âm mưu g.i.ế.c người, không phải nhà bà nói nó là chuyện nhỏ thì nó nhỏ. Dù nhà bà nói gì đi chăng nữa, lần này nhất định Lưu Thải Nga phải ngồi tù.”

Giọng điệu anh hung ác, thái độ nghiêm nghị, tỏ vẻ tuyệt đối không nhân nhượng khiến ba người nhà họ Lưu giận sôi máu.

Bọn họ đều cảm thấy hiện tại Giang Nguyệt Vi bình an vô sự, mọi người là người một nhà thì nên việc nhỏ hóa không. Ấy thế mà Tưởng Chính Hoa lại hành xử tuyệt tình như vậy.

“Được, nhà họ Tưởng các người muốn dồn chúng tôi vào chỗ c.h.ế.t đúng không?” Mẹ Lưu nói xong, không chờ những người khác phản ứng, bà ta lập tức đ.â.m đầu vào cột nhà bên cạnh.

Sự việc xảy ra quá đột ngột, tất cả mọi người ở trong nhà chính đều bàng hoàng. Mọi người túm tụm lại xem thì thấy cả cơ thể mẹ Lưu dựa vào cột, trên trán rỉ ra ít máu.

Ai ai cũng trợn tròn mắt, hai người con trai họ Lưu lập tức nhào lên, liên tục gọi mẹ ơi.

Nhìn m.á.u chảy ra từ trán mẹ Lưu, Mã Ái Vân lập tức vỡ lẽ, vốn dĩ nhà họ Lưu không đến để xin lỗi mà là gây sự!

Mã Ái Vân nổi giận, chạy đến nhìn mẹ Lưu: “Bà thông gia, bà định làm gì? Chẳng lẽ Tết nhất mà bà muốn c.h.ế.t ở nhà chúng tôi à?”

Mẹ Lưu đ.â.m không hề nhẹ, bây giờ đầu óc bà ta choáng váng, nhìn Mã Ái Vân, cắn răng: “Nhà họ Tưởng các bà dồn người ta vào chỗ chết, vậy tôi c.h.ế.t cho mấy người xem, các người hài lòng chưa?”

Giang Nguyệt Vi thản nhiên nhìn bà ta. Bỗng nhiên cô nhớ tới ngày trước, mẹ Chung Bảo Ý cũng uy h.i.ế.p bọn họ như vậy, chẳng qua người phụ nữ kia không hạ quyết tâm như mẹ Lưu. Lúc ấy mẹ Chung Bảo Ý chỉ nói suông chứ không thật sự đ.â.m đầu vào cột như mẹ Lưu.

Nhưng bà ta có hạ quyết tâm cũng vô dụng.

Tưởng Chính Quang đau đầu gần chết, trong nhà vốn đã có một Lưu Thải Nga, bây giờ lại có thêm một đám “Lưu Thải Nga” nữa, đúng là không muốn cho nhà họ Tưởng sống yên ổn. Đúng lúc anh ta suýt bùng nổ cơn giận thì Tưởng Chính Hoa giữ c.h.ặ.t t.a.y anh ta, bước lên phía trước nhìn mẹ Lưu: “Các người muốn gây sự đúng không?”

Anh nói xong, không chờ mẹ Lưu trả lời đã cười khẩy, nói tiếp: “Được, vậy bây giờ tôi sẽ báo cáo với công an là Lưu Thải Nga không hợp tác, không có chút sự ăn năn hối cải nào, không những thế còn xúi giục nhà bà đến gây sự. Lúc đó công an sẽ nhốt cô ta vào tù ba năm, năm năm, nhà bà càng gây sự, Lưu Thải Nga càng bị giam lâu hơn. Rồi sẽ có ngày bà náo loạn đến mức tất cả mọi người đều biết Lưu Thải Nga đầu độc người khác nên bị ngồi tù. Đến lúc ấy, xem cô ta định sống kiểu gì?”

Anh nói rồi quả quyết dẫn Giang Nguyệt Vi đi, định đưa cô đến đồn công an.

Mẹ Lưu không ngờ bà ta đ.â.m đầu chảy m.á.u rồi mà Tưởng Chính Hoa vẫn không có ý định buông tha?

Anh Cả nhà họ lưu thấy vợ chồng hai người định đi thật thì hoảng sợ, lập tức chạy theo chặn đường bọn họ, nói: “Này người anh em, anh đừng như vậy. Chúng tôi nào có muốn gây sự, chẳng qua ban nãy mẹ tôi sốt ruột nên mới hành động ngu ngốc như thế.”

Tưởng Chính Hoa nhìn chằm chằm anh ta: “Tránh ra.”

Tưởng Chính Hoa là người tham gia quân đội, cao hơn hẳn anh Cả Lưu một cái đầu. Có lẽ do từng chiến đấu trên chiến trường nên trên người anh toát lên khí thế nguy hiểm, vẻ mặt hung dữ, đôi mắt đen láy của anh khiến người khác run sợ.

Tuy rằng nhà họ Lưu hoảng sợ nhưng nếu Tưởng Chính Hoa thật sự đến đồn công an và khai báo thì bọn họ không những không giúp được em gái, ngược lại còn chữa lợn lành thành lợn què.

Anh Cả Lưu vội vàng nói: “Người anh em đừng tức giận, bây giờ tôi lập tức đưa mẹ tôi về, sau này không đến nữa được không?”

Tưởng Chính Hoa nhìn chằm chằm anh ta: “Anh không nhường đường đúng không?”

Tưởng Phúc Dân thấy con trai mình khăng khăng muốn đi, bèn giữ chặt anh lại, ngoái đầu lại nhìn ba người nhà họ Lưu: “Về chuyện lần này, tôi phải nói thẳng. Tuy mu bàn tay hay lòng bàn tay đều là thịt nhưng Thải Nga mắc sai lầm, nhất định phải chịu trách nhiệm, ai nói gì cũng vô ích thôi. Nếu nhà họ Lưu muốn gây sự thì đừng trách Chính Hoa không nể mặt. Bây giờ tôi hỏi lại lần nữa, các người còn muốn gây sự nữa không?”

Anh Cả Lưu lập tức xua tay: “Không gây sự, không gây sự nữa, chúng tôi đi ngay lập tức, sau này không đến ăn vạ nữa.”

Mã Ái Vân cũng hỏi mẹ Lưu: “Bà thông gia à, bà còn muốn làm loạn nữa không?”

Bây giờ mẹ Lưu mới cảm thấy nhà họ Tưởng thật sự định làm đến cùng, bọn họ không hề nể tình thân, quá tuyệt tình!

Dự định ban đầu của bà ta là đến để xin xỏ họ tha cho con gái mình, khốn nỗi bây giờ không những không xin được mà còn ngồi tù lâu hơn, đây chẳng phải là chữa lợn lành thành lợn què đó sao?

Bà ta hít một hơi thật sâu, chịu đựng cơn choáng váng, nói: “Được, chúng tôi về, sau này sẽ không đến nữa, các người đừng báo với công an.”

Tưởng Chính Hoa nhìn bà ta, buông lời tàn nhẫn: “Tốt nhất là bà nói được làm được, nếu không tôi sẽ khiến cho con gái bà mãi mãi không thoát kiếp lao ngục.”

Mẹ Lưu biết Tưởng Chính Hoa tham gia quân đội, nếu anh làm đến cùng thì con gái bà ta…

Bà ta không dám nghĩ nữa, bây giờ bà ta cực kỳ hối hận, nếu biết trước thì ban nãy bà ta đã bỏ đi, không đ.â.m đầu vào cột mà chẳng được ích gì, đã thế còn đau muốn chết. Nghe Tưởng Chính Hoa nói xong, bà ta không cần hai người con trai đỡ dậy, lập tức thất thểu rời đi. Hai người con trai nhà họ Lưu xin lỗi rối rít rồi nhanh chóng đuổi theo mẹ.
 
Back
Top Bottom